 |
|

12-10-2008, 11:07 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 90
Cuộc Phiêu Lưu Tai Hại
Má»i ngưá»i ra khá»i chùa VÄ©nh Phúc, theo đưá»ng lá»›n mà đi. Äại An đã đặt tiệc trước tại tá»u lầu ở Hạnh Hoa thôn, và đang đứng đợi tại đó. Thấy má»i ngưá»i tá»›i, Äại An chạy ra tiếp đón rồi há»i:
- Sao bây giá» Äại nương má»›i đến?
Nguyệt nương đáp:
- Xuân Mai má»i ở lại chùa dùng tiệc nên má»›i cháºm trá»….
Rồi kể sÆ¡ cho Äại An nghe vá» việc gặp gỡ Xuân Mai.
Äại An hướng dẫn má»i ngưá»i lên lầu, phân ngôi thứ ngồi uống rượu thưởng xuân, từ trên lầu nhìn xuống cảnh ngưá»i ngá»±a kiệu xe tấp náºp dưới đưá»ng.
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang ngồi trên tá»u lầu uống rượu, ngắm cảnh chuyện trò, thì dưới đưá»ng má»™t đám ngưá»i ngá»±a ồn à o kéo tá»›i, cÅ©ng khoảng hai ba chục ngưá»i đà n ông thanh niên. Nguyên đó là đám bạn bè và tùy tùng cá»§a con trai Lý Tri huyện là Lý Nha Ná»™i, tên tháºt là Lý Cá»§ng BÃch. Lý Nha Ná»™i khoảng ngòai ba mươi, hiện Ä‘ang theo há»c tại Quốc tá» giám, vốn ngưá»i phong lưu bác lãng, lưá»i chuyện sách vở thi thư mà chỉ thÃch nuôi chó, cưỡi ngá»±a, săn bắn và lui tá»›i các nhà ca nhi kỹ nữ, các nÆ¡i tá»u tiếm trà đình, do đó còn có danh hiệu là Lý Lãng tá».
Hôm nay Lý Nha Ná»™i đội mÅ© kim đỉnh, mặc áo lụa má»m, chân Ä‘i hà i và ng, cùng vá»›i viên Lang lại là Hà Bất Vi, dẫn bạn bè thá»§ hạ, Ä‘eo cung tên cưỡi ngá»±a Ä‘i săn bắn và thưởng xuân.
Äám ngưá»i ngá»±a dừng lại ở chân tá»u lầu, bá»—ng Lý Nha Ná»™i ngước nhìn lên, tình cá» thấy má»™t đám đà n bà con gái Ä‘ang ngồi uống rượu trên lầu, bất giác lòng dạ xao xuyến, ngây ngưá»i mà nhìn không chá»›p mắt, rồi nhìn Nguyệt nương mà nghÄ© thầm:
- Không biết đà n bà con gái nhà ai thế kia, có chồng hay chưa mà xinh đẹp quá.
Äoạn gá»i thá»§ hạ là Trương Nhà n tá»›i dặn nhá»:
- Ngươi thá» dò há»i xem ba ngưá»i đà n bà mặc đồ trắng kia là ai, ở đâu, rồi cho ta biết ngay.
Trương Nhà n vâng lá»i chạy Ä‘i, lát sau trở lại thưa:
- Mấy ngưá»i đó là thê thiếp cá»§a Tây Môn Khánh ở huyện nà y. Ngưá»i già nhất, có chồng há» Ngô, là chị dâu. Ngưá»i mảnh mai là Ngô Nguyệt nương, chÃnh thất cá»§a Tây Môn Khánh, ngưá»i máºp hÆ¡n má»™t chút là vợ thứ ba cá»§a Tây Môn Khánh há» Mạnh, tên Ngá»c Lâu. Hiện mấy ngưá»i đó Ä‘á»u Ä‘ang ở goá.
Lý Nha Ná»™i thưởng tiá»n cho thá»§ hạ rồi lại xoay qua nhìn ngắm Ngá»c Lâu không chá»›p mắt.
Trong khi đó, trên tá»u lầu, Nguyệt nương ra lệnh cho Äại An sá»a soạn các thứ để ra vá».
Lại nói vá» Tuyết Nga và Tây Môn Äại Thư ở nhà rảnh rang, quá trưa, ăn cÆ¡m xong, hai ngưá»i ra đứng trước cổng lá»›n nhìn cảnh qua lại ngoà i đưá»ng.
Äang đứng thì thấy má»™t ngưá»i hà ng xén, gánh các thứ phấn son quÆ¡ng lược Ä‘i tá»›i. Thưá»ng thưá»ng những ngưá»i nà y kiêm cả nghá» mà i quÆ¡ng chùi quÆ¡ng. Äại Thư nói:
- Tấm quơng của tôi mỠquá, tiện đây đem ra cho tráng thuỷ hay chùi lại mới được.
Bèn sai Bình An gá»i ngưá»i mà i quÆ¡ng lại.
Ngưá»i ná» tá»›i đặt gánh xuống nói:
- Tôi không biết chùi gương mà i kÃnh, mà chỉ bán trâm thoa phấn son gương lược thôi.
Nói xong đứng đợi ngoà i cổng, mắt lom lom nhìn Tuyết Nga.
Tuyết Nga bảo:
- Nếu ông không biết chùi gương mà i kÃnh thì Ä‘i Ä‘i, sao lại đứng đó nhìn tôi chòng chá»c váºy?
Ngưá»i bà n hà ng bảo:
- Tứ nương và Äại cô nương không nháºn ra tôi hay sao.
Äai thư ngẫm nghÄ© rồi nói:
- Trông cũng quen lắm.
Ngưá»i bán hà ng nói:
- Tôi là Lai Vượng, bị đuổi ngà y trước đây.
Tuyết Nga ngạc nhiên:
- Mấy năm nay ngươi đi đâu, sao bây giỠlại vỠđây?
Lai Vương đáp:
- Hồi đó tôi bị Ä‘uổi vá» quê ở Từ Châu, thất nghiệp chẳng biết là m gì, má»›i xin và o ở cho má»™t vị lão gia, vị nà y tá»›i kinh là m quan, nhưng tá»›i ná»a đưá»ng, nghe tin cha từ trần, lại quay vá». Sau đó thì tôi và o ở cho má»™t tiệm kim hoà n, và há»c được nghá» kim hòan mà mưu sinh độ nháºt. Bây giá» thì tôi vỠđây là m việc vá»›i má»™t ngừoi thợ kim hoà n khác, là m mấy món trâm thoa lặt vặt và mua Ãt đồ khác Ä‘em bán. Hôm nay Ä‘i ngang đây, thấy tứ nương và Äại cô nương đứng ngoà i nà y, nhưng tôi không dám tá»›i chà o há»i. Chưa biết tÃnh sao thì Tứ nương và Äại cô nương cho Bình An tá»›i gá»i. Thế mà tôi đứng đây rồi, cÅ©ng vẫn chưa dám nói ngay.
Tuyết Nga bảo:
- Váºy mà ta nháºn mãi cÅ©ng không ra. Nhưng đã là ngừoi cÅ© thì ngươi ngại gì mà không nói trước.
Lại há»i:
- Ngươi bán những món gì đây? đem thỠvà o trong nà y cho chúng ta coi.
Lai Vượng gánh hà ng và o bên trong cổng, lấy ra má»™t Ãt trâm thoa và các đồ trang sức rẻ tiá»n cho hai ngưá»i coi. Tuy là những thứ tầm thưá»ng, nhưng cách là m lại rất tinh xảo mỹ thuáºt. Tuyết Nga và Äại Thư coi má»™t lúc rồi há»i:
- Lai Vượng à , ngươi có các thứ hoa bạc để cà i đầu cà i mũ không?
Lai Vượng lấy ra đủ loại đưa cho hai ngưá»i coi. Äại Thư và Tuyết Nga má»—i ngưá»i chá»n má»™t Ãt hà ng. Äại Thư trả tiá»n phần mình. Tuyết Nga không sẵn tiá»n bèn bảo Lai Vượng:
- Ngà y mai ngươi đến đây lấy tiá»n nhé. Hôm nay Äại nương cùng Tam nương và ca nhi tá»›i má»™ phần cúng cho gia gia rồi.
Lai Vượng nói:
- Năm ngoái tôi cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói là gia gia đã thất lá»™c và Äại nương thì hạ sinh ca nhi, chắc ca nhi bây giá» cÅ©ng lá»›n rồi.
Tuyết Nga nói:
- Ca nhi cÅ©ng đã được má»™t năm, trong nhà lá»›n bé ai cÅ©ng quý ca nhi như và ng như ngá»c, nhá» có ca nhi mà cÅ©ng vui cá»a vui nhà .
Äoạn sai Lai Chiêu Ä‘em trà ra cho Lai Vượng uống. Lai Vượng tiếp lấy chung trà , cảm Æ¡n Lai Chiêu mà uống. Lai Chiêu nhân tiện cÅ©ng chuyện trò hà n huyên cùng Lai Vượng, rồi dặn rằng:
- Ngà y mai ca ca tá»›i đây sá»›m mà chà o Äại nương.
Lai Vượng gáºt đầu, trả chung trà , rồi vái chà o Tuyết Nga và Äại Thư, gánh hà ng Ä‘i.
Äến tối, Nguyệt nương và má»i ngưá»i vá» tá»›i nhà . Tuyết Nga và Äại Thư dẫn a hoà n gia nhân và o lạy chà o.
Nguyệt nương bảo Tuyết Nga và Äại Thư:
- Hôm nay tình cá» gặp Xuân Mai ở chùa VÄ©nh Phúc. Nó đứng ra lo chôn cất cho Kim Liên đó. Hôm nay nó tá»›i thăm má»™ Kim Liên ở sau chùa nên chúng ta má»›i gặp. Nó chà o há»i tá» tế lắm. Vị trưởng lão dá»n tiệc chay thết đãi, sau đó Xuân Mai lại cho dá»n tiệc mặn, má»i chúng ta uống rượu. Nó thấy ca nhi thì tặng ca nhi má»™t đôi trâm và ng. Gá»›m, hồi nà y nó sang trá»ng lắm, ngồi cá»— kiệu tháºt lá»›n, gia nhân quân hầu xúm xÃt xung quanh. Nó cÅ©ng đẹp ra nữa. Tháºt nó may mắn không biết thế nà o mà nói. Thế má»›i biết ngưá»i ta ai cÅ©ng có cái số.
Ngá»c Lâu ngồi cạnh bảo:
- Tôi còn há»i thăm thì biết Xuân Mai Ä‘ang có thai và cÅ©ng sắp ở cữ rồi, Chu lão gia không có con trai, thấy váºy không yêu chiá»u sao được. Tiết tẩu nói váºy mà đúng.
Má»i ngưá»i tiếp tục nói chuyện. Lát sau Tuyết Nga má»›i nói:
- Hôm nay Äại nương và Tam nương vắng nhà , tôi và Äại Thư ra đứng gần cổng chÆ¡i thì Lai Vượng tá»›i. Bây giá» nó có nghá» kim hoà n, vỠđây sinh sống, ngà y ngà y gánh hà ng Ä‘i bán. Má»›i đầu chúng tôi đâu có nháºn ra, mãi tói lúc gá»i nó và o mua hà ng, nó má»›i nói. Nó lại há»i thăm Äại nương, tôi nói là Äại nương cùng Tam nương và ca nhi Ä‘i tảo má»™ cho gia gia rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Sao không bảo nó đợi tôi vá».
Tuyết Nga đáp:
- Chúng tôi cÅ©ng dặn là sáng mai nó tá»›i sá»›m để bái kiến Äại nương.
Äang nói chuyện thì Như à từ trong ra thưa:
- Từ lúc vá» nhà tá»›i giá», ca nhi cứ ngá»§ mê man không dáºy, mà ngưá»i thì lạnh lắm.
Nguyệt nương hoảng lên, chạy và o ôm con, quả nhiên thấy Hiếu ca nhi ngá»§ mê man, ngưá»i thì lúc lạnh lúc nóng, bèn mắng Như Ã:
- Äồ khốn, chắc là lúc ngồi kiệu ngươi không đắp ấm cho ca nhi chứ gì?
Như à nói:
- Tôi có lấy chăn nhá» quấn tháºt ấm, là m sao bị lạnh được.
Nguyệt nương bảo:
- Hay là tại ngươi bồng ca nhi ra má»™ con quá»· Kim Liên nên bây giá» ca nhi má»›i thế nà y chứ gì? ta đã không cho tá»›i đó, váºy mà ngươi không chịu nghe, cứ bồng ca nhi Ä‘i.
Như à nói:
- Có Tiểu Ngá»c thấy đó, tôi bồng ca nhi tá»›i đó nhìn qua rồi và o ngay, là m sao có chuyện gì được.
Nguyệt nương sấn tới đạp cho Như à một đạp mà mắng:
- Váºy mà mầy còn ná» mồm cãi phải không?
Äoạn gá»i Lai An, sai Ä‘i má»i Lưu lão bà lại ngay.
Lát sau Lưu bà tới coi xét một hồi rồi bảo:
- Äây là ca nhi vừa bị lạnh, vừa bị tà ma quấy phá.
Nói xong lấy ra hai viên chu sa hoà n, cho Hiếu ca nhi uống với nước uống, rồi bảo Như à cuốn chặt, bồn trong lòng cho ấm.
Lát sau thì Hiếu ca nhi ra được mồ hôi, nhiệt độ trở lại bình thưá»ng và ngá»§ yên. Nguyệt nương mừng lắm, má»i Lưu bà uống trà rồi tặng ba tiá»n.
Hôm sau, Lai Vượng gánh hà ng tới cổng nhà Tây Môn Khánh. Lai Chiêu bước ra, Lai Vượng vái chà o rồi nói:
- Hôm qua Tứ nương có mua cá»§a tôi Ãt hà ng, dặn là hôm nay lại lấy tiá»n rồi nhân tiện bái kiến Äại nương.
Lai Chiêu bảo:
- Ca ca Ä‘i Ä‘i, hôm khác hãy tá»›i, hôm qua Äại nương vá» tá»›i nhà thì ca nhi Ä‘au, phải má»i Lưu bà tá»›i cho thuốc, rồi loạn lên cả đêm. Hôm nay Äại nương còn tâm trạng đâu mà lấy tiá»n trả cho ngươi.
Lưu bà theo đúng lá»i Nguyệt nương dặn, đã tá»›i từ sá»›m thăm bệnh cho Hiếu ca nhi, xong xuôi thì cáo từ Nguyệt nương và Ngá»c Lâu tiá»…n ra cổng.
Lai Vượng vừa định gánh hà ng Ä‘i thì thấy ba ngưá»i ra, vá»™i quỳ xuống lạy chà o Nguyệt nương và Ngá»c Lâu. Nguyệt nương bảo:
- Lâu quá không thấy ngươi, sao không tá»›i đây thăm há»i chúng ta?
Lai Vượng tóm tắc chuyện mình từ trước tới giỠrồi thưa:
- Cũng muốn tới lắm, nhưng lại sợ không tiện.
Nguyệt nương bảo:
- Ngươi là gia nhân cÅ© ở đây thì tá»›i lui là chuyện thưá»ng, có gì phải ngại. Ngà y trước cÅ©ng chỉ vì con dâm phụ Phan thị mà vợ ngươi chết oan, rồi lấy không là m có vu oan giá hoa. cho ngươi, Ä‘uổi ngươi Ä‘i. Nay thì trá»i cÅ©ng có mắt, đã trừng phạt nó rồi.
Lai Vượng nói:
- Chuyện đó cÅ©ng chẳng nên nhắc lại là m gì, chỉ cần Äại nương hiểu cho như váºy là được rồi.
Nguyệt nương há»i:
- Ngươi bán những món gì váºy?
Lai Vượng lấy hà ng ra cho Nguyệt nương coi. Nguyệt nương chá»n và i thứ nữ trang rồi trả tiá»n ba lạng hai tiá»n, luôn cả tiá»n còn thiếu hôm qua, rồi bảo Lai Vượng và o nhà dưới, sai Tuyết Nga lấy rượu thịt ra khoản đãi.
Tuyết Nga nhân lúc vắng ngưá»i, tá»›i gần Lai Vượng dặn nhá»:
- Sợ gì mà sợ, cứ lui tá»›i đây thưá»ng thưá»ng, có chuyện gì tôi sẽ nhá» vợ Lai Chiêu nói lại. Còn tối mai thì tôi chỠở căn phòng nhá», cạnh bức tưá»ng mà u tÃm ở cổng trong. Nhá»› đến nhé.
Hai ngưá»i đưa mắt cho nhau. Lai Vượng há»i nhá»:
- Nhưng cổng trong ban đêm có đóng không?
Tuyết Nga dặn:
- Nên tá»›i sá»›m, rồi và o phòng Lai Chiêu mà đợi, đến tối thì trèo qua bức tưá»ng tÃm đó mà và o.
Nói xong bá» Ä‘i, sợ có ngưá»i thấy, Lai Vượng mừng đến quên cả ăn. Lát sau cáo từ gánh hà ng Ä‘i.
Hôm sau, Lai Vượng không Ä‘i bán hà ng, nhưng ăn mặc bảnh bao tá»›i trước cổng nhà Tây Môn Khánh. Chá» mãi má»›i thấy Lai Chiêu ra. Lai Vượng vá»™i vái chà o, Lai Chiêu há»i:
- Hôm qua ca ca đã tá»›i, hôm nay lại tá»›i, có chuyện gì váºy?
Lai Vượng cừoi:
- Không có việc thì đâu dám tá»›i. Hôm qua Tứ nương có lấy thêm Ãt hà ng, dặn hôm nay tá»›i lấy tiá»n.
Lai Chiêu má»i Lai Vượng và o phòng mình ngồi chÆ¡i, Lai Vượng há»i:
- Tẩu tẩu đâu, sao không thấy?
Lai Chiêu đáp:
- Ban ngà y thì vợ tôi phải ở nhà bếp lo nấu nướng.
Lai Vượng lấy ra một lạng bạc đưa cho Lai Chiêu mà bảo:
- Xin ca ca nháºn chá»— bạc nà y, kiếm Ãt rượu để tôi được má»i ca ca và tẩu tẩu.
Lai Chiêu nói:
- Gì mà nhiá»u thế.
Äoạn gá»i con trai là Thiết Côn ra. Thiết Côn chừng mưá»i lăm tuổi nhưng đã lanh lợi lắm, Lai Chiêu sai con cầm bình Ä‘i mua rượu, rồi và o bếp bảo vợ lén cho Ãt đồ ăn.
Trong khi Thiết Côn đi mua rượu thì một gia nhân nhà bếp tới, thấy Lai Vượng thì reo lên:
- A, Vượng đại ca ở đây sao?
Lai Vượng lấy Ãt bạc ra đưa cho gia nhân nà y mà bảo:
- Em cầm chút Ãt nà y, xuống là m món ăn cho ta đãi Chiêu ca.
Tên gia nhân nhà bếp nháºn tiá»n nhưng vẫn nói:
- Không có công lao gì, nháºn thế nà y đâu được.
Nói xong tất tả Ä‘i xuống nhà bếp Ä‘em tháºt nhiá»u đồ ăn tá»›i, bà y ra bà n. Vợ Lai Chiêu nghe gia nhân đó nói là Lai Vượng tá»›i, vá»™i bá» nhà bếp mà lên. Lai Vượng và i chà o rồi má»i ngồi và o bà n, Ä‘á»an rót hai chung rượu, lần lượt hai tay nâng má»i vợ chồng Lai Chiêu mà nói:
- Lâu quá không gặp ca ca và tẩu tẩu, trong lòng nhá»› lắm, hôm nay có chung rượu nhạt nà y gá»i là để hiếu kÃnh ca ca và tẩu tẩu.
Vợ Lai Chiêu nháºn chung rượu rồi bảo:
- Thôi đừng vá» vịt nữa, vợ chồng tôi khi không lại Ä‘i uống rượu cá»§a ai. Cho nên đối vá»›i ngưá»i chân tháºt thì đừng nên nói những lá»i giả dối. Nà y, tối qua Tứ nương đã nói vá»›i tôi vá» chuyện cá»§a ca ca rồi, lại nói rằng tình cÅ© cá»§a hai ngưá»i vẫn còn, rồi nhá» vợ chồng tôi đây chu toà n má»i việc gìum chá» Váºy thì bây giá» tôi cÅ©ng nói thẳng ra như váºy. Nay mai ca ca có được vui vẻ thì cÅ©ng nên nhá»› tá»›i vợ chồng chúng tôi, có cái gì thì cÅ©ng chẳng nên hưởng má»™t mình.
Lai Vượng quỳ ngay xuống mà nói:
- Chỉ xin ca ca và tẩu tẩu che chở cho thì ơn ấy nguyện xin báo đáp chứ chẳng dám quên.
Äoạn ngồi lên má»i rượu vợ chồng Lai Chiêu. Ba ngưá»i vui vẻ ăn uống. Lát sau thì vợ Lai Chiêu và o nhà trong nói cho Tuyết Nga biết. Lai Vượng cÅ©ng ngồi lại má»™t lúc rồi cáo từ.
Tá»›i chiá»u, Lai Vượng trở lại, Ä‘em theo rượu thịt thết đãi vợ chồng Lai Chiêu. Ba ngưá»i ăn uống cho tá»›i quá canh má»™t.
Äợi đến khi cổng ngoà i cổng trong đóng hết, má»i ngưá»i trong nhà đi ngá»§ cả, Lai Vượng má»›i từ phòng Lai Chiêu rón rén tá»›i chân tưá»ng, bên cạnh là cổng trong, bên trong là căn phòng nhá». Bốn bá» vắng lặng, chá» má»™t lát thì Lai Vượng nghe tiếng Tuyết Nga đằng hắng trong phòng bèn vượt tưá»ng mà và o. Äây là căn phòng nhá», chứa đồ đạc, Tuyết Nga đã dá»n dẹp qua loa để có chá»— nằm ngồi thuáºn tiện. Hai ngưá»i thầm thì trò chuyện rồi bà y cuá»™c giao hoan. Xong xuôi, Lai Vượng xốc lại quần áo định chia taỵ Tuyết Nga đưa cho Lai Vượng má»™t túi nhá» gồm và i món nữ trang và mấy lạng bạc vụn, lại tặng hai bá»™ quần áo bằng Ä‘oạn, rồi dặn là tối mai lại tá»›i, Ä‘á»an nói:
- Tôi còn Ãt tư trang nữa, sẽ đưa cho chà ng để chà ng tìm mua má»™t căn nhà kha khá mà ở trước. Khi nà o không thể ở được trong nhà nà y nữa, tôi sẽ ra ngoà i vá»›i chà ng kết nghÄ©a vợ chồng. Chà ng hiện có nghá» trong tay lo gì vợ chồng mình không sống qua ngà y.
Lai Vượng bảo:
- Hiện tôi có ngưá»i dì ở đông môn ngoại thà nh, có gì mình trốn ra đó tá túc, nếu không có chuyện gì rắc rối xảy tá»›i, mình sẽ vá» quê cá»§a tôi, bá» tiá»n mua Ãt mẫu ruá»™ng mà trồng trá»t cÅ©ng tốt.
Hai ngưá»i bà n định má»™t hồi rồi Lai Vượng lại vượt tưá»ng trở lại phòng Lai Chiêu, đợi trá»i sáng, cổng ngoà i mở thì lén ra. Äến chiá»u, lại và o phòng Lai Chiêu chỠđến tối để gặp Tuyết Nga.
Như thế được Ãt ngà y thì Tuyết Nga ăn trá»™m được khá nhiá»u tiá»n bạc nữ trang, các đồ kim ngân và quần áo đưa cho Lai Vượng. Vợ chồng Lai Chiêu cÅ©ng được chia Ãt nhiá»u.
Má»™t hôm, vì mệt má»i, Nguyệt nương Ä‘i ngá»§ sá»›m. Trong phòng Tuyết Nga có má»™t a hoà n tên là Trung Thụ Nguyên Trung Thu là a hoà n cá»§a Äại Thư, sau được Nguyệt nương cho sang hầu hạ Tuyết Nga, đổi cho Nguyên Tiêu, a hoà n cÅ© cá»§a Kiá»u Nhi, sang hầu hạ Äại Thá»± Hôm đó Tuyết Nga dò biét Nguyệt nương ngá»§ sá»›m, bèn bảo Trung Thu Ä‘i ngá»§, rồi soạn những đồ váºt đã ăn trá»™m được trong nhà , cùng quần áo váºt dụng. Bởi vì Tuyết Nga đã hẹn vá»›i Lai Vượng chỠở phòng Lai Chiêu, rồi hai ngưá»i cùng trốn Ä‘i.
Trước đó, Lai Vượng báo cho Lai Chiêu biết chuyện nà y. Lai Chiêu bảo:
- Nếu tôi mở cổng cho hai ngưá»i Ä‘i, sáng ra Äại nương sẽ có bằng chứng buá»™c tá»™i thông đồng cho tôi, chi bằng ca ca và o phfong cá»§a Tứ nương, rồi leo lên mái gỡ ngói ra, như váºy thì rõ rà ng là Tứ nương trốn Ä‘i mà không gây phiá»n luỵ gì tá»›i ai.
Lai Vượng bảo:
- Ca ca nói đúng lắm.
Lát sau thì Tuyết Nga tá»›i, tặng vợ chồng Lai Chiêu Ãt quần áo, nữ trang và váºt dụng bằng bạc. Vợ chồng Lai Chiêu dá»n rượu thết đãi.
Tới canh tư, Lai Chiêu giúp Lai Vượng trèo lên mái nhà dỡ ngói ra, lộ một khoảng lớn, rồi trở lại phòng mình, rót hai chung rượu, đưa cho Tuyết Nga và Lai Vượng uống mà bảo:
- Hai ngưá»i uống rồi Ä‘i, phải can đảm lên má»›i được, chúc may mắn.
Äoạn giúp hai ngưá»i leo thang, vượt tưá»ng cao bên ngoà i mà đi. Lúc đó ngoà i đưá»ng chưa có ai Ä‘i lại, lÃnh tuần cÅ©ng vằng bóng. Hai ngưá»i yên tâm mà đi.
Nhưng tá»›i góc đưá»ng thì lÃnh tuần từ phÃa trước Ä‘i tá»›i, quát há»i:
- Hai ngưá»i kia Ä‘i đâu váºy?
Tuyết Nga cuống lên đứng lặng. Lai Vượng bình tÄ©nh bước tá»›i và i chà o đám lÃnh mà nói:
- Hôm nay vợ chồng chúng tôi ra Nhạc miếu ở ngá»ai thà nh để dâng hương, nhưng dáºy quá sá»›m nên Ä‘i sá»›m thế nà y, xin các quan nhân tha thứ cho.
Äám lÃnh lại há»i:
- Cái túi gì lớn đeo ở sau lưng kia?
Lai Vượng đáp:
- Thưa đó là hương nến và ng mã.
Äám lÃnh bảo:
- Nếu vợ chồng ngươi đã đi dâng hương, thì đó cũng là việc phúc, thôi đi đi.
Lai Vượng mừng quá, vái chà o cảm tạ đám lÃnh tuần rồi dắt Tuyết Nga rảo bước.
Tá»›i Äông môn thì cá»a thà nh vừa mở, hai ngưá»i ra khá»i cổng thà nh, tìm đến nhà Khuất lão là ngưá»i dì cá»§a Lai Vượng. Ở ngoại thà nh có mấy đưá»ng ngá» nhá», nhà Khuất lão lại ở trong má»™t cái ngõ nhá» hẹp, yên tÄ©nh nhất, nhà cá»a cÅ©ng lèo tèo thưa thá»›t, và toà n là những gia đình nghèo.
Lúc đó Khuất lão còn ngá»§, Lai Vượng gá»i cá»a má»™t hồi má»›i thấy ra mở cá»a. Khuất lão má»i hai ngưá»i và o nhà . Lai Vượng nói:
- Äây là vợ má»›i cưới cá»§a cháu, dì nương ở đây, rá»™ng rãi, xin để cho vợ chồng cháu ở tạm má»™t gian chừng nà o tìm được nhà , chúng cháu sẽ Ä‘i.
Nói xong lấy ra ba lạng bạc mà tặng. Khuất lão được tiá»n mừng lắm, nháºn lá»i ngay.
Khuất lão có ngưá»i con trai là Khuất Äang, vốn tham tiá»n, thấy vợ chồng Lai Vượng có nhiá»u tiá»n bạc cá»§a cải, thì lén ăn trá»™m và i món đồ Ä‘em bán, không ngá» bị bắt Ä‘em lên quan. Lý Tri huyện cho đưa Khuất Äang vá» nhà , khám xét thấy Lai Vượng và Tuyết Nga có nhiá»u đồ quý, bèn cho bắt luôn cả hai ngưá»i. Tuyết Nga xanh mặt, vá»™i thay quần áo lam lÅ©, tháo hết nữ trang trên ngưá»i ra rồi theo vá» huyện.
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng bu lại xem, có ngưá»i nháºn được, nói rằng:
- Äây là má»™t tiểu thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, bị má»™t gia nhân cÅ© là Lai Vượng quyến rÅ©, lấy cắp cá»§a cải tiá»n bạc trong nhà , trốn theo Lai Vượng ra ngoại thà nh mà ở, rồi nhân đứa em há»™ lấy cắp Ä‘em Ä‘i bán mà bị phát giác.
Thế rồi một đồn trăm, trăm đồn nghìn, cả huyện ai cũng biết.
Vá» phần Nguyệt nương, ngay hôm Tuyết Nga trốn Ä‘i, sang ngá»§ dáºy, a hoà n Trung Thu phát giác là rương tá»§ trong phòng bị mở, đồ đạc quần áo không còn, vá»™i báo ngay vá»›i Nguyệt nương, Nguyệt nương kinh ngạc há»i:
- Ngươi ở với Tứ nương mà Tứ nương bỠtrốn, ngươi không biết sao?
Trung Thu đáp:
- Cách đây Ãt lâu, tối nà o Tứ nương cÅ©ng bá» phòng ra ngoà i, đến khuya tháºt khuya má»›i trở và o, đêm qua cÅ©ng váºy nên tôi không để ý, Tứ nương lại bảo tôi Ä‘i ngá»§ sá»›m nữa, thà nh thá» không biết.
Nguyệt nương gá»i Lai Chiêu và o há»i:
- Ngươi trông coi cổng trong ngoà i, váºy mà ai ra và o, ngươi không biết gì hay sao?
Lai Chiêu đáp:
- Äêm hôm cổng ngoà i cổng trong Ä‘á»u khoá kÃn cả, chẳng lẽ bay ra ngoà i mà đi hay sao?
Sau đó phát giác ngói trên mái nhà bị gỡ. Nguyệt nương tin là Tuyết Nga đã có ngưá»i ngoà i và o giúp trốn Ä‘i, nhưng không dám là m to chuyện, chỉ nuốt giáºn bá» qua.
Nà o ngá» Ãt hôm sau xảy ra vụ Khuất Äang. Tri huyện bắt Khuất Äang nạp hết các đồ váºt và tiá»n bạc ăn cắp được, gồm bốn món nữ trang bằng và ng, ba món nữ trang bằng bạc, hai bá»™ quần áo, má»™t Ãt khăn taỵ Lại tịch thâu được cá»§a Lai Vượng và Tuyết Nga khoảng ba chục lạng bạc và rất nhiá»u váºt dụng, nữ trang bằng và ng bằng bạc cùng các loại quần áo. Tri huyện ghép Lai Vượng và o tá»™i trồm, Khuất Äang bị ghép tá»™i ăn cắp, cả hai bị năm năm khổ sai. Khuất lão bị ghép tá»™i che chở trá»™m cắp, nên bị kẹp chân tay rồi cho vá». Còn Tuyết Nga vì là tiểu thiếp cá»§a Tây Môn Khánh nên được miá»…n tá»™i, nhưng bị huyện quan sai lÃnh đưa vá» trả táºn nhà , gá»i ngưá»i trong nhà ra lãnh.
Nguyệt nương cho má»i ngay Ngô Äại cữu tá»›i bà n chuyện. Ngô Äại cữu tá»›i bảo:
- Nó đã trá»™m cắp, trốn theo trai thì còn nháºn lãnh là m gì.
Nguyệt nương thưởng tiá»n cho lÃnh huyện, rồi nhá» thưa lại vá»›i huyện quan là không nháºn lãnh Tuyết Nga.
Huyện quan cho gá»i ngưá»i mối đến để lãnh Tuyết Nga Ä‘em bán.
Gia nhân phá»§ Chu Thá»§ bị biết tin, kể lại cho Xuân Mai nghe, nói là tiểu thiếp cá»§a Tây Môn Khánh là Tôn Tuyết Nga ăn trá»™m tiá»n bạc cá»§a cải trong nhà rồi trốn theo tên gia nhân cÅ© là Lai Vượng. Nay bị huyện quan bắt, trả vá», nhưng gia đình Tây Môn Khánh không nháºn. Hiện huyện quan Ä‘ang cho ngưá»i lãnh Ä‘em bán để lấy tiá»n trả lại cho gia đình Tây Môn Khánh.
Xuân Mai nghe xong, liá»n nảy ý định là mua Tuyết Nga vá» cho trông coi bếp núc để trả mối háºn thá»i trước, bèn nói vá»›i Chu Thá»§ bị:
- Tuyết Nga giá»i bếp núc lắm, biết là m đủ các món ăn ngon. Mình nên mua vỠđể sai là m bếp, có phải hÆ¡n không.
Chu Thủ bị nghe theo, sai Lý An và Trương Thắng cầm thiếp tới thưa với huyện quan, mua được Tuyết Nga với gia tám lạng, đưa vỠphủ.
Trước hết, Tuyết Nga được dẫn và o lạy chà o đại phu nhân, sau đó phải và o lạy chà o tiểu phu nhân Xuân Mai.
Xuân Mai Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng kim sà ng chăn loan nệm thuý, trước gấm rèm nhung, nghe báo gia nhân má»›i và o lạy chà o thì từ từ chống tay ngồi dáºy, a hoà n xúm xÃt xung quanh.
Tuyết Nga được dẫn và o, vừa nháºn ra Xuân Mai thì bà ng hoà ng cả ngưá»i, nhưng cÅ©ng phải bước tá»›i lạy bốn lạy.
Xuân Mai trừng mắt quát a hoà n:
- Bảo con nô tỳ nà y vấn lại tóc, thay hết loại quần áo đang mặc, rồi cho nấu nướng tại nhà bếp để là m món ăn ta dùng.
Tuyết Nga nghe xong ruá»™t Ä‘au gan quặn lại muốn khóc mà không khóc nổi. Tá»›i nông ná»—i nà y, Tuyết Nga chẳng còn biết là m gì hÆ¡n là tuân lá»i chá»§. Từ đó suốt ngà y đầu tắt mặt tối trong bếp.
Tháºt là :
Äã đà y và o kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi.
|

12-10-2008, 11:08 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 91
Thêm Má»™t Ngưá»i Äi
Má»™t hôm, nhân Tiết tẩu tá»›i nói chuyện vá» Tuyết Nga cho KÃnh Tế nghe, KÃnh Tế liá»n nhá» Tiết tẩu tá»›i nói vá»›i Nguyệt nương, báo trước ý định cá»§a mình.
Tiết tẩu tới gặp Nguyệt nương mà thưa:
- Cáºu KÃnh Tế hiện gặp ai cÅ©ng nói rằng cáºu đã bá» Äại Thư, không nháºn là m vợ nữa, đồng thá»i là m đơn thưa lên quan Tuần án Tuần phá»§, là lúc sinh tiá»n lão gia đã sang Ä‘oạt nhiá»u rương chứa kim ngân tiá»n cá»§a mà thân phụ cáºu ta đã gá»i lão gia lúc trước.
Nguyệt nương nghe xong, thấy nhiá»u chuyện tá»›i dồn dáºp. Chưa hết buồn giáºn vì việc Tuyết Nga lấy trá»™m tiá»n bạc đồ váºt, thì Lai An lại bá» Ä‘i, rồi vợ Lai Hưng là Huệ Tú lại má»›i chết, vừa má»›i cho chôn cất xong, trong nhà còn Ä‘ang ngổn ngang rối loạn. Nay nghe Tiết tẩu nói váºy, Nguyệt nương lại cà ng lo sợ, vá»™i gá»i kiệu cho Äại Thư đến vá»›i KÃnh Tế, lại sai Äại An và và i gia nhân khác Ä‘em hết giưá»ng tá»§ rương hòm cá»§a Äại Thư theo.
KÃnh Tế bảo:
- Những thứ nà y chỉ là cá»§a riêng cá»§a Äại Thư lúc lấy tôi, còn rương hòm kim ngân mà tôi gá»i đâu, sao không thấy Ä‘em trả?
Tiết tẩu cũng theo tới, đáp:
- Mẹ kế cá»§a vợ cáºu nói rằng lúc lão gia sinh tiá»n, thì chỉ nháºn giữ giùm những thứ nà y mà thôi, không biết đồ đạc rương hòm nà o khác.
KÃnh Tế lại đòi cả a hoà n Nguyên Tiêu, Tiết tẩu và Äại An trở vá» thưa vá»›i Nguyệt nương:
- Cáºu KÃnh Tế đòi cả a hoà n Nguyên Tiêu nữa.
Nguyệt nương không chịu, bảo:
- Nó là a hoà n cá»§a Kiá»u Nhi lúc trước, nay phải ở đây để trông coi ca nhị Nay ta cho a hoà n Trung Thu Ä‘i mà thôi, vì con Trung Thu mua vá» là để hầu hạ Äại Thư.
Tiết tẩu và Äại An lại tá»›i nói vá»›i KÃnh Tế, KÃnh Tế nhất định đòi Nguyên Tiêu chứ không chịu Trung Thụ Bà mẹ là Trương bà thấy váºy phải nói vá»›i Äại An:
- Ngươi vá» thưa lại vá»›i Äại nương là quý phá»§ nhiá»u a hoà n đầy tá»›, thì cÅ©ng chẳng nên tiếc gì má»™t con a hoà n Nguyên Tiêu. Trông coi ca nhi thì sai ngưá»i nà o khác chẳng được. Con trai ta nhất định đòi thì Äại nương giữ lại là m gì.
Äại An trở vá» thưa lại vá»›i chá»§. Nguyệt nương không biết là m sao, đà nh phải cho a hoà n Nguyên Tiêu đến vá»›i KÃnh Tế. KÃnh Tế mừng lắm, bảo:
- Có thế chứ, chẳng lẽ dám trái ý ta sao.
Lại nói vá» con trai cá»§a Lý Tri huyện là Lý Nha Ná»™i, từ dịp thanh minh, được nhìn mặt Nguyệt nương và Ngá»c Lâu thì đêm mÆ¡ ngà y tưởng tá»›i nhan sắc xinh tươi mặn mà cá»§a hai ngưá»i, nhưng Ngá»c Lâu được Nha Ná»™i chú ý nhiá»u hÆ¡n.
Nguyên là Nha Ná»™i nhân dịp gia đình có tang nên vá» nhà ở đã lâu. Trong thá»i gia đó, thưá»ng nhá» mai mối tìm cho mình ngưá»i vợ, nhưng đã nhiá»u đám mà chẳng đám nà o được Nha Ná»™i vừa ý. Äến khi thấy nhan sắc Ngá»c Lâu, trong lòng bồi hồi rung động, tháºp phần vừa ý, thì lại không có cách gì tá»›i cầu thân, lại không biết là Ngá»c Lâu có định lấy chồng nữa hay không.
Nhân có vụ Tuyết Nga trá»™m tiá»n bạc đồ váºt, Nha Ná»™i suốt ngà y cứ quanh quẩn tại công đưá»ng, nÆ¡i cha là m việc, hy vá»ng là Nguyệt nương sẽ cho ngưá»i tá»›i nháºn lại các thứ bị trá»™m. Nhưng Nguyệt nương sợ, không dám cho ngưá»i tá»›i xin lãnh vá».
Nha Ná»™i thất vá»ng, không biết là m sao, má»›i bà n vá»›i viên Lang lại Hà Bất Vị Bất Vi đỠnghị là sai má»™t bà mối là Äà o ma tá»›i thẳng nhà Tây Môn Khánh cầu thân. Nha Ná»™i cho gá»i ngay Äà o ma ma tá»›i, hứa là thưởng năm lạng và nhiá»u đồ váºt khác.
Äà o ma mà hà há»ng Ä‘i ngay.
Tá»›i nÆ¡i, thấy Lai Chiêu Ä‘ang đứng ở cổng, Äà o ma ma tươi cừoi tá»›i vái chà o mà nói:
- Xin cảm phiá»n quản gia cho há»i má»™t câu. Äây có phải là phá»§ Tây Môn lão gia chăng?
Lai Chiêu nói:
- Lão ở đâu tới? lão gia tôi thất lộc rồi, có chuyện gì muốn thưa chăng?
Äà o ma ma đáp:
- Phiá»n quản gia và o bẩm lại rằng tôi là bà mai do tiểu lão gia Lý Nh Ná»™i, con trai cá»§a Lý Tri huyện lão gia sai tá»›i. Nghe nói là trong quý phá»§ có má»™t vị tiểu phu nhân muốn bước Ä‘i bước nữa nên cung kÃnh xin tá»›i cầu thân.
Lai Chiêu quát:
- Nà y, lão bà kia đừng có ăn nói hà m hồ. Lão gia ta mất Ä‘i hÆ¡n năm nay, trong nhà chỉ còn nhị vị phu nhân thá»§ tiết. Ngưá»i ta thưá»ng nói, gió mưa sấm chá»›p cÅ©ng chẳng dám tá»›i cá»a nhà quả phụ, lão nghÄ© thế nà o mà dám tá»›i đây nói chuyện cầu thân. Có Ä‘i ngay không, kẻo các phu nhân trong nhà biết được thì lão không tránh được khá»i ăn đòn.
Äà o ma ma cưá»i xum xoe:
- Quản gia Æ¡i, xin đừng vá»™i nóng. Tôi chỉ là thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, tiểu lão gia tôi không sai bảo, là m sao tôi dám đến. Bây giá» thì dù vị tiểu phu nhân tại quý phá»§ đây có muốn Ä‘i bước nữa hay không thì cÅ©ng cứ phiá»n quản gia và o bẩm giùm cho má»™t tiếng, như váºy tôi má»›i dám vá» thưa lại vá»›i tiểu lão gia tôi.
Nói xong đưa ra Ãt tiá»n, Lai Chiêu dịu giá»ng:
- ÄÆ°á»£c rồi, giúp ngưá»i cÅ©ng như giúp mình. Äể tôi và o thưa giùm lão má»™t tiếng váºy. Nhưng tôi cÅ©ng nói cho lão biết, là hai vị phu nhân phá»§ nà y thì má»™t vị hiện đã có ca nhi, má»™t vị thì không con, chằng hiểu có vị nà o muốn bước Ä‘i bước nữa hay không.
Äà o ma ma cưá»i:
- Tiểu lão gia chúng tôi nói rằng có hân hạnh chiêm ngưỡng dung nhan nhị vị phu nhân quý phá»§, nhưng trong lòng thì muốn kết thân vá»›i vị phu nhân ngưá»i Ä‘áºm đà hÆ¡n.
Lai Chiêu quay và o thượng phòng thưa với Nguyệt nương:
- Trên huyện sai ngưá»i mai tá»›i, hiện Ä‘ang đứng chỠở ngoà i.
Nguyệt nương kinh ngạc há»i:
- Nhà nà y có bắn tiếng gì vá»›i bên ngoà i đâu, sao ngưá»i mai lại tá»›i được?
Lai Chiêu nói:
- Tiểu lão gia con trai cá»§a Tri huyện lão gia bảo là dịp Thanh minh có gặp nhị vị nương nương ở ngoại thà nh, và muốn xin kết thân vá»›i vị nương nương ngưá»i Ä‘áºm đà .
Nguyệt nương bảo:
- Thế thì đúng là Mạnh Tam nương rồi, tháºt không ngá» là Tam nương lại muốn bá» nhà nà y mà đi.
Tháºt là :
Dò sông dò biển dễ dò,
Äố ai lấy thước mà đo lòng ngưá»i.
Nguyệt nương xăm xăm và o phòng Ngá»c Lâu, ngồi xuống há»i:
- Tam muá»™i à , tôi có chuyện nà y muốn há»i thẳng muá»™i muá»™i, hiện có ngưá»i mai do Lý Nha Ná»™i, con trai Lý Tri huyện sai tá»›i, nói là muá»™i muá»™i có ý bước thêm bước nữa, có phải muá»™i muá»™i định như váºy tháºt không? ngưá»i mai nói là Lý Nha Ná»™i có được gặp muá»™i muá»™i nhân dịp Thanh minh ở ngá»ai thà nh bữa nỠđó.
Nguyên là hôm Thanh minh đó, Ngá»c Lâu ngồi trên lầu nhìn xuống, thấy Nha Ná»™i tướng mạo khôi ngôi tuấn tú, cÅ©ng trạc tuổi mình, lại Ä‘eo cung cưỡi ngá»±a, muôn vẻ hà o hùng, gia nhân đầy tá»› xung quanh tháºp phần quý phái, thì cứ yên lặng mà nhìn, có lúc bốn mắt nhìn nhau, hai lòng dưá»ng đã có tình có ý. Nhưng Ngá»c Lâu không biết là Nha Ná»™i đã có vợ con gì chưa, rồi lại nghÄ© bụng:
- Chồng mình đã chết, thân mình không biết nương tá»±a và o đâu, Äại nương có con trai, nay mai còn được nhá», mình là ngưá»i dưng nước lã, không máu má»§ ruá»™t thịt, rồi biết ra sao.
Lại thấy Nguyệt nương từ hồi có con trai, cách cư xá» thay đổi nhiá»u, nên nghÄ© thầm:
- Chi bằng mình nên bước thêm bước nữa, tìm ngưá»i tá» tế mà nương tá»±a chứa ở goá mãi trong nhà nà y là m gì, cho uổng phà tuổi thanh xuân.
Äến nay nghe Nguyệt nương há»i, biết rằng ngưá»i nhá» mai mối chÃnh là ngưá»i mình đã nhìn thấy trong ngà y Thanh minh ở ngoại thà nh, thì trong lòng vui lắm, nhưng ngượng ngùng hổ thẹn, mà chỉ đáp:
- Äại nương tin là m gì lá»i nói hà m hồ cá»§a ngưá»i ta, tôi là m gì có ý đó.
Nói xong, bất giác hai má á»ng hồng, cúi mặt xuống lúng túng.
Nguyệt nương thấy váºy bảo:
- Ngưá»i nà o cÅ©ng có ý nghÄ© riêng, tôi không dám ngăn cản ai cả.
Äoạn quay gá»i Lai Chiêu và o bảo:
- Ngươi má»i ngưá»i mai đó và o đây.
Lai Chiêu dẫn Äà o ma ma và o, Äà o ma ma vái chà o cung kÃnh. Nguyệt nương má»i ngồi, gá»i a hoà n Ä‘em trà ra, rồi mở lá»i:
- Lão bà tới đây có chuyện gì không?
Äà o ma ma đáp:
- Tiểu lão gia chúng tôi nói là hôm ná» ngà y Thanh minh đã có hân hạnh gặp nhị vị phu nhân, và muốn xin được kết thân vá»›i vị phu nhân ngưá»i Ä‘áºm đà .
Äoạn quay sang Ngá»c Lâu nói tiếp:
- Thưa, chắc là vị phu nhân đây. Quả là tiểu lão gia tôi nháºn xét không sai. Phu nhân là trang sắc nước hương trá»i, quả xứng đáng trở thà nh chánh thất cá»§a tiểu lão gia tôi.
Nguyệt nương im lặng. Ngá»c Lâu thì cưá»i bảo:
- Thôi, lão đừng dông dà i.
Äoạn há»i:
- Tiểu lão gia năm nay niên ká»· bao nhiêu, đã có gia thất gì chưa, có chức pháºn gì chưa, xin lão cứ sá»± tháºt mà nói, đừng có dối.
Äà o ma ma cưá»i:
- Trá»i Æ¡i, phu nhân lầm rồi, tôi tuy là ngưá»i mai mối, nhưng không quen dối trá như những ngưá»i mai mối khác đâu. Tôi có má»™t thì nói má»™t, có hai thì nói hai, chứ quyết không dối trá thêm bá»›t. Xin thưa để phu nhân biết rằng, Lý Tri huyện lão gia năm nay ngoà i năm mươi tuổi mà chỉ được có má»™t mình tiểu lão gia tôi. Tiểu lão gia tôi năm nay ba mươi mốt tuổi, sinh giá» Thìn ngà y hai mươi tháng giêng, hiện chưa có chức pháºn gì, nhưng Ä‘ang theo há»c tại Quốc tá» giám, nay mai cÅ©ng Cá» nhân tiến sÄ©, công danh không biết sao nói trước. Tiểu lão gia rà nh việc cung tên, lại văn chương đầy bụng, tà i há»c hÆ¡n ngưá»i, váºy mà chưa từng có gia thất, nên má»›i muốn có được ngưá»i chánh thất vá» coi sóc việc nhà . Nếu được phu nhân đây ưng thuáºn thì không còn gì hÆ¡n.
Ngá»c Lâu lại há»i:
- Äà nh là chưa có gia thất, nhưng đã có con cái gì chưa, mà quên quán ở mãi đâu, tôi sợ là xa quá thì không theo được.
Äà o ma ma đáp:
- Tiểu lão gia tôi là m gì có mụn con nà o, chÃnh vì váºy mà mong sá»›m láºp gia thất. Quê quán thì ở huyện Tảo Cưá»ng phá»§ Chân Äịnh, thuá»™c Bắc Kinh, qua Hoà ng Hà chừng sáu bảy dặm là tá»›i. Tại đó ruá»™ng nương đầy dãy, trâu ngá»±a từng bầy, gia nhân đầy tá»› vô số, cá»§a cải không sao kể hết. Nay phu nhân vá» là m chÃnh thất thì tiá»n cá»§a không thiếu gì, mà mai đây tiểu lão gia tôi thi Ä‘áºu là m quan thì phu nhân cÅ©ng đưá»ng đưá»ng là báºc mệnh phu, đội mÅ© NgÅ© hoa, ngồi kiệu Thất hương, chẳng nói hết vinh hoa phú quý.
Trong khi hai ngưá»i nói chuyện thì Nguyệt nương cứ ngồi yên. Ngá»c Lâu nghe Äà o ma ma nói trong lòng chịu lắm, vá»™i bảo Lan Hương:
- Ngươi dá»n bà n, Ä‘em rượu thịt ra để ma ma dùng.
Äoạn quay ra bảo:
- Tôi nói câu nà y ma ma đừng giáºn, chứ mồm miệng cá»§a các bà mai tháºt khó lòng tin được, tôi chỉ sợ bị dối gạt mà thôi.
Äà o ma ma kêu lên:
- Trá»i đất Æ¡i, phu nhân dạy thế thì chết tôi còn gì. Tôi đã thưa là có sao nói váºy, không dám thêm bá»›t chút nà o, xin đừng nghi ngại. Nếu phu nhân ưng thuáºn thì xin cho và i chữ để tôi Ä‘em vá» thưa lại vá»›i tiểu lão gia.
Ngá»c Lâu đứng dáºy lấy má»™t vuông Ä‘oạn đại hồng, sai Äại An Ä‘em ra ngoà i tiệm, bảo Phó quản lý viết giùm ngà y sinh tháng đẻ cá»§a mình.
Nguyệt nương im lặng từ nãy tới giỠmới bảo:
- Lúc trước muá»™i muá»™i vỠđây là do Tiết tẩu là m mai, bây giá» cÅ©ng phải cho má»i Tiết tẩu lại nói chuyện, má»›i là ngưá»i biết lá»….
Äoạn quay lại bảo Äại An má»i Tiết tẩu đến.
Lát sau Tiết tẩu đến. Ngá»c Lâu nhá» Tiết tẩu là m bà mai đằng gái, Ä‘em vuông lụa viết ngà y sinh tháng đẻ cá»§a mình tá»›i tư dinh Tri huyện.
Tháºt là :
Cung Quảng Hằng Nga tìm phối ngẫu,
Vu Sơn thần nữ lấy Tương Vương.
Äà o ma ma cÅ©ng cáo từ cùng Ä‘i vá»›i Tiết tẩu. Hai bà mai vừa Ä‘i vừa trò chuyện. Äà o ma ma há»i:
- Tẩu tẩu là m mai cho Tam nương vỠvới Tây Môn Khánh lão gia phải không?
Tiết tẩu đáp:
- Äúng váºy.
Äà o ma ma há»i:
- Trước khi vỠvới Tây Môn Khánh lão gia thì Tam nương là con gái ở nhà hay là quả phụ?
Tiết tẩu cứ sá»± tháºt thuáºt lại cho Äà o ma ma nghe, Ä‘oạn nói:
- Tam nương tuổi tháºt là ba mươi bảy tuổi, lá»›n hÆ¡n tiểu lão gia tá»›i sáu tuổi, có ngại gì chăng?
Äà o ma ma bảo:
- Äể mình ghé và o đâu nhá» thầy bói coi tuổi Tam nương có tốt không rồi có gì mình nhá» sá»a lại và i tuổi cÅ©ng chẳng sao.
Äi má»™t khúc đưá»ng thì gặp má»™t tấm bảng vẽ hình bát quái, dưới có mấy hà ng chữ:
Coi ngưá»i sướng hay khô?
Xem số đoán nghèo già u
Äặt quẻ xong tất biết
Tháºt tình không dối đâu.
Hai bà mai bước và o vái chà o. Thầy bói má»i ngồi. Tiết tẩu nói:
- Phiá»n tiên sinh coi gìum má»™t quẻ cho ngưá»i nhà .
Äoạn lấy ba quan đặt lên bà n mà nói:
- Xin tiên sinh đừng hiá»m Ãt, nhân Ä‘i có việc mà ghé đây nên không sẵn Ä‘em theo nhiá»u, tiên sinh nháºn giùm cho.
Thầy số bảo:
- Xin cho biết ngà y sinh tháng đẻ.
Äà o ma ma đưa vuông lụa viết ngà y sinh tháng đẻ cá»§a Ngá»c Lâu ra. Thầy số thấy váºy bảo:
- Thì ra chuyện hôn nhân.
Äoạn coi rồi nhẩm tÃnh trong miệng, lát sau bảo:
- Ngưá»i nà y năm nay ba mươi bảy tuổi, sinh giá» Tý ngà y hai mươi bảy tháng mưá»i má»™t, tức là giá» Canh Tý, ngà y Tân Mão, tháng Giáp Tý, số nà y nay mai vinh hoa phú quý, có quyá»n hà nh cá»§a ngưá»i chÃnh thất phu nhân, số nà y là số Ãtch phu phát lá»™c, được chồng sá»§ng ái, nhưng phải qua má»™t hai Ä‘á»i chồng rồi thì má»›i tốt, chẳng hay có đúng váºy không?
Tiết tẩu gáºt đầu:
- Äã qua hai Ä‘á»i chồng rồi.
Thầy số bảo:
- Nếu váºy thì tốt lắm, chỉ ay mai là phú quý vinh hoa.
Tiết tẩu há»i:
- Sau nà y ngưá»i đó có con trai không?
Thầy số đáp:
- Số nà y may lắm, tuy muộn mà ng, nhưng tới năm bốn mươi mốt tuổi sẽ có con trai.
Äoạn lấy bút viết ngay và o tấm lụa rằng:
Dung nhan như đoá hoa mai,
Má hồng mà y liễu khó ai sánh cùng.
NhỠcon mà lại giúp chồng,
Vinh hoa phú quý thoa? lòng ước mơ.
Tiết tẩu lại há»i:
- Phiá»n tiên sinh có thể giảng rõ hÆ¡n chăng? để chúng tôi còn vá» thưa lại.
Thầy số nói:
- Nếu ngưá»i nà y có chồng tuổi Dần thì tuy được chồng yêu thương, nhưng chỉ là pháºn lẽ má»n, còn nếu lấy chồng tuổi Ngá» thì tức là gặp quý phu, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, sống tá»›i sáu mươi tám tuổi và có được má»™t con trai. Vợ chồng sống vá»›i nhau tá»›i già mà lúc nà o cÅ©ng ấm êm hoà thuáºn.
Tiết tẩu nói:
- Tiên sinh quả là thần số, đúng là ngưá»i nà y sắp lấy chồng tuổi Ngá», chỉ hiá»m là lá»›n hÆ¡n mấy tuổi, nay cảm phiá»n tiên sinh sá»a gìum năm sanh trong nà y có được chăng?
Thầy số bảo:
- Nếu váºy thì sá»a lại là tuổi Äinh Mão, ba mươi tư tuổi được chăng?
Tiết tẩu há»i:
- Tuổi Mão với tuổi NgỠhợp chăng?
Thầy số đáp:
- Äinh thì thuá»™c hoa? mà Canh thì thuá»™c kim, kim gặp hoa? thì được luyện thà nh đại khÃ, hợp lắm chứ sao không.
Nói xong cầm bút sá»a lại cho Ngá»c Lâu còn ba mươi tư tuổi.
Hai bà mai hà há»ng vái tạ mà đi.
Tá»›i cổng nhà dinh Huyện quan, hai ngừoi nhá» lÃnh hầu và o báo, rồi được dẫn và o, lạy chà o Lý Nha Ná»™i. Nha Ná»™i chỉ Tiết tẩu mà há»i:
- Ngưá»i nà y ở đâu tá»›i đây?
Äà o ma ma vá»™i đáp:
- Äây là ngưá»i mai cá»§a đằng gái.
Rồi kể hết chuyện mai mối vừa thà nh tựu, đoạn nói tiếp:
- Nương tá» bên đó quả là trang sắc nước hương trá»i, chỉ hiá»m niên ká»· hÆ¡i lá»›n má»™t chút nên tôi không dám tá»± tiện, xin tiểu lão gia cho biết tôn ý, hiện có gá»i hôn thiếp theo đây.
Nói xong đưa tấm lụa viết ngà y sinh tháng đẻ cá»§a Ngá»c Lâu lên. Nha Ná»™i cầm xem, thấy viết:
- Ba mươi tư tuổi, sinh giá» Tý ngà y hai mươi bảy tháng mưá»i má»™t năm Äinh Mão.
Äá»an bảo:
- Như váºy là hÆ¡n tôi ba tuổi.
Tiết tẩu tươi cưá»i nói ngay:
- Bẩm, tiểu lão gia là ngưá»i lịch duyệtn, kiến thức rá»™ng lá»›n, há chẳng nghe câu nói từ thá»i cổ là "vợ hÆ¡n hai tuổi và ng bạc đầy nhà , vợ hÆ¡n ba tuổi trá»n Ä‘á»i vinh hoa" hay sao. Huống chi nương tá» chúng tôi nhan sắc hÆ¡n ngưá»i, tÃnh tình nhu thuáºn, chữ nghÄ©a cÅ©ng đủ hiểu được Chư tá» bách gia. Mong tiểu lão gia nghÄ© cho kỹ.
Nha Nội bảo:
- Ta đã được chiêm ngưỡng dung nhan rồi, bất tất phải nói nhiá»u, bây giá» hãy chá»n ngà y tốt, Ä‘em lá»… qua là được.
Äà o ma ma há»i:
- Còn chúng tôi thì bao giỠphải tới hầu tiểu lão gia?
Nha Nội bảo:
- Có lẽ chằng nên để lâu lắc là m gì, ngà y mai hai ngươi tới đây, rồi sang bên đó nói chuyện.
Nói xong thưởng cho má»—i ngưá»i má»™t lạng bạc. Hai ngưá»i hoan há»· lạy tạ ra vá».
Vá» phần Nha Ná»™i, thấy chuyện hôn nhân thà nh tá»±u thì vui mừng lắm, cho gá»i viên Lang lại Hà Bất Vi tá»›i bà n tÃnh, rồi má»™t mặt thưa vá»›i cha là Lý Tri huyện, má»™t mặt má»i thầy âm dương chá»n ngà y.
Thầy âm dương định ngà y mồng tám tháng tư thì là m lá»… há»i, ngà y rằm tháng tư thì cưới vá».
Nha Ná»™i xuất bạc đưa cho Hà Bất Vi và Trương Nhà n mua sắm lá»… váºt, chuẩn bị các thứ. Trong dinh Trinh huyện tấp náºp báºn rá»™ chuẩn bị đám cưới cá»§a tiểu chá»§.
Hôm sau, hai bà mai tá»›i, được Nha Ná»™i cho biết ngà y giá», rồi rá»§ nhau qua nhà Tây Môn Khánh, thưa lại vá»›i Nguyệt nương và Ngá»c Lâu.
Tháºt là :
Hôn nhân cÅ©ng có tiá»n duyên,
Như ngưá»i trồng ngá»c Lam Äiá»n lúc xưa.
Ngà y giá» qua mau, tá»›i ngà y mồng tám tháng tư, Nha Ná»™i cho soạn mưá»i sáu mâm hoa quả bánh trái, má»™t cái mÅ© kim ty, má»™t cặp kiá»ng và ng, má»™t cái Ä‘ai mã não cùng vá»›i nhiá»u nữ trang và ng bạc khác, lại có bốn xấp gấm đại hồng, bốn bá»™ quần áo lụa quý, và ba mươi lạng bạc. Hà Bất Vi cùng hai chục gia nhân đội mâm lá»… tá»›i nhà Tây Môn Khánh, hai bà mai cÅ©ng Ä‘i theo. Tá»›i nÆ¡i, giao lá»…, hẹn ngà y đón dâu, Nguyệt nương đãi trà chu đáo.
Äến ngà y mưá»i lăm, Nha Ná»™i đã cho lÃnh hầu và gia nhân tá»›i trước Ä‘em rương hòm quần áo và các đồ đạc cá»§a Ngá»c Lâu. Nguyệt nương cho Ngá»c Lâu Ä‘em theo tất cả những đồ đạc váºt dụng có từ trước. Ngá»c Lâu chỉ xin Ä‘em theo a hoà n Lan Hương Ä‘i theo, còn để a hoà n Tiểu Loan lại giúp Nguyệt nương trông coi Hiếu ca nhi, nhưng Nguyệt nương không chịu, bảo:
- A hoà n của muội muội thì muội muội cứ đem đi, sao tôi lại giữ được. Trông nom ca nhi thì đã có các a hoà n Trung Thu, Tú Xuân và nhũ mẫu Như à là đủ rồi.
Ngá»c Lâu để lại má»™t cặp bình bằng bạc, bảo là để tặng ca nhi cho ca nhi chÆ¡i là m ká»· niệm.
Tá»›i chiá»u thì má»™t cá»— đại kiệu bốn ngưá»i khiêng, tám cá»— đèn hoa, tám tên quân hầu tá»›i đón. Ngá»c Lâu đội mÅ© kim lương, mặc áo đại hồng, và ng Ä‘eo ngá»c giắt đầy ngưá»i, và o lạy từ trước bà n thá» Tây Môn Khánh, rồi trở ra lạy chà o Nguyệt nương. Nguyệt nương bảo:
- Tam muội à , tam muội ác lắm, bây giỠbỠđi để tôi ở lại một mình, không ai bầu bạn.
Nói xong thì khóc, Ngá»c Lâu cÅ©ng khóc. Lát sau, Nguyệt nương tiá»…n Ngá»c Lâu ra cá»a. Hai bà mai đưa Ngá»c Lâu lên kiệu, che rèm mà đi. Nguyệt nương là quả phụ, không thể đưa Ngá»c Lâu tá»›i nhà chồng, phải nhá» má»™t ngưá»i chị Ä‘i giùm.
Kiệu ra tá»›i đưá»ng, đôi bên hà ng phố xầm xì:
- Äây là ngưá»i thiếp thứ ba cá»§a Tây Môn lão gia, bây giá» lấy công tá» Nha Ná»™i, con trai Tri huyện tướng công, hôm nay tốt ngà y nên cho rước vá».
Có ngưá»i lại nói:
- Lúc xưa Tây Môn lão gia sinh tiá»n, nhà cá»a hưng thịnh biết bao, thê thiếp đầy nhà , gia nhân đầy tá»› rá»™n rịp, váºy mà bây giá» chỉ còn má»™t mình Äại nương có con trai là ở lại thá»§ tiết, còn bao nhiêu thì tan tác hết. Gia nhân a hoà n cÅ©ng chỉ còn lèo tèo và i ngưá»i.
Dân chung trong huyện cứ xôn xao bà n tán, má»—i ngưá»i má»™t phách.
Có ngưá»i lại chỉ và o kiệu cá»§a Ngá»c Lâu mà nói nhá»:
- Vợ nhá» cá»§a Tây Môn Khánh bây giá» bá» Ä‘i lấy ngưá»i khác đó. Tên Khánh lúc sống chuyên là m những chuyện hại ngưá»i, lại tham tiá»n hiếu sắc, gian dâm vá»›i vợ ngưá»i, bây giá» chết Ä‘i, đám tiểu thiếp, ngưá»i thì trá»™m đồ váºt tiá»n bạc, ngưá»i thì theo trai, ngưá»i thì lấy chồng khác, má»›i biết quả báo nhỡn tiá»n là thế.
Kiệu cá»§a Ngá»c Lâu Ä‘i giữa muôn lá»i bà n tán chê khen đó.
Tá»›i nÆ¡i, thấy tư dinh huyện quan trang hoà ng rá»±c rỡ, đèn nến sáng trưng. Nha Ná»™i cùng đám gia nhân ra rước và o, mở tiệc khoản đãi. Tiệc xong, ngưá»i chị Ngá»c Lâu cáo từ mà vá». Hai bà mai thì được thưởng má»—i ngưá»i năm lạng bạc, má»™t xấp Ä‘oạn hoa.
Äêm đó, Nha Ná»™i và Ngá»c Lâu và o phòng riêng uống rượu hợp cẩn rồi thà nh thân. Äôi bên tình ý dạt dà o không sao nói hết.
Hôm sau, Nguyệt nương, Mạnh Äại cữu, Mạnh Nhị cữu mẫu và Mạnh Äại di Ä‘á»u sai ngưá»i Ä‘em lá»… tá»›i huyện. Nha Ná»™i viết thiếp má»i má»i ngưá»i đằng gái tá»›i dá»± tiệc "tam nháºt".
Bữa tiệc đó được chuẩn bị linh đình, ca công kỹ nữ và cả má»™t Ä‘oà n hát được gá»i tá»›i giúp vui.
Hôm đó Nguyệt nương mặc áo đại hồng, quần bách hoa, thắt dây lưng và ng, ngồi kiệu lớn tới dự tiệc.
Vì là bữa tiệc khoản đãi các nữ thân quyến bên gái nên được tổ chức tại háºu sảnh. Tri huyện phu nhân ngồi ghế chá»§ tiệc, thân rót rượu má»i má»i ngưá»i. Xong tiệc, Nguyệt nương vỠđến nhà , âm thầm và o phòng, chợt nghÄ© tá»›i ngà y trước Tây Môn Khánh lúc còng sống, má»—i lần Nguyệt nương Ä‘i đâu vá» thì các tiểu thiếp và a hoà n chạy tá»›i lạy chà o, má»i ngưá»i đông đúc vui vẻ, nay thì vắng lặng lạnh lùng quá.
NghÄ© tá»›i đó thì bất giác thương tâm, chạy và o bà n thá» cá»§a chồng mà khóc. Tiểu Ngá»c phải khuyên lÆ¡n mãi má»›i thôi. Từ đó, Nguyệt nương lúc nà o cÅ©ng sầu muá»™n không vui.
Vá» phần Nha Ná»™i và Ngá»c Lâu, từ ngà y sống vá»›i nhau thì nhwu cá gặp nước, khắng khÃt như keo sÆ¡n, ra và o má»™t bước cÅ©ng chẳng rá»i nhau. Nha Ná»™i phần thì vui mừng vì Ngá»c Lâu có nhan sắc hÆ¡n ngưá»i, phần thì vui mừng vì Ngá»c Lâu có hai a hoà n, Lan Hương mưá»i tám tuổi, giá»i đà n hát, Tiểu Loan mưá»i lăm tuổi cÅ©ng xinh đẹp ngoan ngõan.
Nguyên Nha Ná»™i lúc trước đã có má»™t Ä‘á»i vợ. Ngưá»i vợ trước nà y có má»™t a hoà n, hiện đã ba mươi tuổi và còn ở lại hầu hạ trong nhà , tên là Ngá»c Trâm. Ngá»c Trâm ở vá»›i chá»§ đã lâu nên thưá»ng là m lá»™ng, coi rẻ má»i ngưá»i, lại ăn mặc diêm dúa, trang Ä‘iểm loè loẹt. Lúc Nha Ná»™i chưa cưới Ngá»c Lâu thì Ngá»c Trâm hà ng ngà y lo hầu hạ Nha Ná»™i trong việc ăn uống nằm ngồi, lúc nà o cÅ©ng hết lòng. Nhưng từ khi Ngá»c Lâu vá» là m vợ Nha Ná»™i thì Ngá»c Trâm buồn khổ ghen tức trước sá»± gắn bó cá»§a hai ngưá»i.
Má»™t hôm, Nha Ná»™i Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách tại thư phòng, Ngá»c Trâm pha trà thÆ¡m, để và o khay, hai tay bưng tá»›i, miệng cưá»i toe toét đứng chá». Không ngá» Nha Ná»™i Ä‘á»c sách má»i mệt rồi gục ngay xuống án thư mà ngá»§. Ngá»c Trâm gá»i mà bảo:
- Gia gia, tôi Ä‘em trà đến mà gia gia không thèm uống, lại ngá»§ hay sao? suốt ngà y suốt Ä‘em gia gia ngá»§ vá»›i ngưá»i ta trong chăn êm đệm ấm chưa chán hay sao mà bây giá» phải ngồi đâu ngá»§ đó?
Không thấy Nha Ná»™i thức dáºy, Ngá»c Trâm sầm mặt bảo:
- Äồ bạc nghÄ©a, chẳng hiểu đêm qua thức là m những gì trong phòng mà bây giá» mệt má»i ngá»§ vùi ngá»§ dáºp như thế nà y.
Äoạn nói lá»›n:
- Dáºy mà uống trà .
Nha Ná»™i giáºt mình tỉnh dáºy quát:
- Con khốn, Ä‘em trà tá»›i thì để đó cho ta, là m gì gà o lên váºy? có cút và o trong không?
Ngá»c Trâm vừa thẹn vừa giáºn, mặt mÅ©i đỠbừng, đặt mạnh khay trà xuống bà n, rồi bá» Ä‘i, vừa Ä‘i vừa lầm bầm:
- Tháºt là ngưá»i không biết Ä‘iá»u, lại chẳng biết Æ¡n biết nghÄ©a, ngưá»i Ä‘em trà đến cho mà uống mà nỡ nà o nạt ná»™ như thế bao giá». Bây giá» có má»›i thì ná»›i cÅ© ra, má»›i để trong nhà cÅ© để ngoà i sân. Váºy mà lúc trước Ä‘i lại vá»›i ngưá»i ta thì nói năng ôn tồn nhá» nhẹ, rắn trong lá»— cÅ©ng phải bò ra.
Không ngỠNha Nội nghe được, vội chạy theo đạp cho một đạp.
Từ đó Ngá»c trâm ngà y cà ng lá»™ng, không thèm lo trà nước cho Nha Ná»™i nữa. Gặp Ngá»c Lâu cÅ©ng không thèm gá»i là nương nương, mà chỉ xưng hô trống không hoặc vô lá»…. Và o phòng riêng thì có khi ngồi lên cả giưá»ng Ngá»c Lâu. Ngá»c Lâu cÅ©ng không thèm chấp.
Ngá»c Trâm lại hay bắt nạt Lan Hương và Tiểu Loan, bảo:
- Hai đứa bay không được kêu tao bằng thư thư, mà phải kêu bằng di nương, tao và nương nương cá»§a chúng bay chỉ là ngưá»i lá»›n ngưá»i nhá» thôi. Tao không có ngang hà ng vá»›i chúng bay đâu.
Nhưng lại dặn thêm:
- Trước mặt gia gia thì đừng gá»i tao là di nương, chúng bay khôn hồn thì nghe lá»i tao, còn không thì coi chừng ăn đòn đấy.
Nha Ná»™i cÅ©ng chẳng thèm để ý. Ngá»c Trâm thấy váºy cà ng coi thưá»ng. Sáng ra thì ngá»§ tá»›i ná»a buổi chưa chịu dáºy, nhà không chịu quét, cÆ¡m nước không chịu là m.
Ngá»c Lâu phải dặn Lan Hương và Tiểu Loan:
- Hai ngươi đừng nhá» cáºy gì Ngá»c Trâm hết, hãy xuống bếp là m cÆ¡m để gia gia và ta dùng.
Hai a hoà n nghe lá»i chá»§, xuống bếp là m cÆ¡m pha trà . Ngá»c Trâm thấy váºy cà ng tức, thưá»ng mắng mèo quéo chó, mắng Lan Hương, đánh Ä‘áºp Tiểu Loan.
Má»™t hôm Ngá»c Trâm kiếm chuyện rồi mắng Lan Hương và Tiểu Loan rằng:
- Hai đứa bay không biết trước sau là thế nà o hay sao? tao vá»›i chá»§ mà y, ai là trước, ai là sau? chÃnh chá»§ mà y tá»›i đây chiếm chá»— cá»§a tao mà còn phách lối. Äến nay vị nương nương lúc trước cÅ©ng chẳng bao giá» gá»i thẳng tên tao, váºy mà bây giá» chá»§ mà y má»™t Ä‘iá»u Ngá»c Trâm, hai Ä‘iá»u Ngá»c Trâm. Má»›i và o được mấy ngà y trong nhà nà y mà đã gá»i tên gá»i há» tao ra như váºy hay sao? Tao đâu phải kẻ ăn ngưá»i ở cá»§a ai đâu. Cho chúng mà y biết là lúc trước tao vá»›i gia gia là ăn cùng mâm, nằm cùng chiếu, chung chăn chung gối đấy. Nhưng từ ngà y có chá»§ mà y vỠđây, tao má»›i bị bạc đãi như thế nà y, mà cÅ©ng khiến cho đưá»ng nhân duyên cá»§a tao phải tan nát. Bao ngà y nay tao phải sống lạnh lùng buồn khổ biết bao. Chá»§ mà y ở nhà Tây Môn Khánh chỉ là tiểu thiếp thứ ba chứ là cái gì mà vỠđây lên mặt lên mÅ©i hô hoán ngưá»i ná» sai bảo ngưá»i kia, chá»§ mà y mua được gia nhân nà o mà hô hoán sai bảo như thế? gia nhân nhà nà y có ai dưới quyá»n chá»§ mà y đâu.
Lan Hương và Tiểu Loan không trả lá»i, chỉ yên lặng cho quạ Ngá»c Trâm có ý nói lá»›n tiếng. Ngá»c Lâu trong phòng nghe được, giáºn uất lên, nhưng cÅ©ng không nói lại vá»›i chồng.
Má»™t hôm, nhân lúc trá»i nóng bức, Nha Ná»™i sai lấy nước và chuẩn bị váºt dụng để hai vợ chồng tắm chung. Ngá»c Lâu bảo chồng:
- để gá»i Lan Hương, bảo nó là m, đừng sai Ngá»c Trâm là m gì.
Nha Nội bảo:
- Ngá»c Trâm nó hầu hạ tôi quen rồi, để bảo nó là m.
Nói xong sai Ngá»c Trâm chuẩn bị nước tắm để tắm ngay trong phòng. Ngá»c Trâm nghe nói hai ngưá»i tắm chung, mà mình lại phải Ä‘i lấy nước tắm thì giáºn lắm Ä‘em cái bồn tắm và o phòng, liệng mạnh xuống đất, rồi vừa Ä‘i ra vừa lẩm bẩm:
- Con dâm phụ nà y gá»›m tháºt, cứ là m như là chá»§ mình không bằng, tá»± nhiên lại bà y đặt ra trò quái quá»· tắm chung, là m phiá»n tá»›i lão nương nà y. Tháºt là trò tồi bại quá lắm.
Nha Ná»™i và Ngá»c Lâu Ä‘á»u nghe rõ. Ngá»c Lâu không nói gì, nhưng Nha Ná»™i thì giáºn lắm, nhất định đòi Ä‘uổi Ngá»c Trâm ra khá»i nhà . Ngá»c Lâu ngăn lại mà bảo:
- Nó nói gì mặc nó, chà ng đừng chấp là m gì.
Nha Nội không chịu, bảo:
- Nà ng cứ để tôi trị cho con nô tà i vô lá»… nà y má»™t tráºn.
Nói xong gá»i Ngá»c Trâm và o, túm ngay lấy tóc, đánh đá như mưa. Ngá»c Lâu can ngăn thế nà o cÅ©ng không được. Ngá»c Trâm bị đánh Ä‘au quá, hoảng quá quỳ ngay xuống khóc nói:
- Xin gia gia đừng đánh tôi nữa, nếu gia gia không dung được tôi thì xin bán tôi cho nhà khác, tôi cũng không cần ở đây nữa đâu.
Nha Ná»™i lại cà ng thêm giáºn, nhảy tá»›i đánh đá. Ngá»c Lâu phải ôm lại mà bảo:
- Nó đã muốn ra khá»i nhà nà y thì chà ng cÅ©ng không nên giáºn dữ đánh Ä‘áºp là m gì.
Nha Ná»™i nghe váºy má»›i chịu thôi, rồi cho gá»i Äà o ma ma lại ngay, lãnh Ngá»c Trâm Ä‘em bán cho nhà khác.
Tháºt là :
Có mồm thì cắp có nắp thì Ä‘áºy,
Cổ nhân đã dạy, chẳng chỗ nà o sai.
|

12-10-2008, 11:09 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 92
Hoạ Vô ÄÆ¡n ChÃ
Äà o ma ma lãnh Ngá»c Trâm Ä‘em bán được tám lạng, giao vá» cho Nha Ná»™i. Nha Ná»™i sai Äà o ma ma mua má»™t a hoà n khác mưá»i tám tuổi tên là Mãn ÄÆ°á»ng.
Nói vá» KÃnh Tế, từ khi Äại Thư vỠở, tuy Ä‘em vỠđược Ãt đồ đạc cá»§a cải, nhưng vợ chồng cứ hai ba ngà y lại đánh nhau cãi nhau ầm ỹ.
Má»™t hôm ngưá»i cáºu là Trương Äoà n luyện tá»›i vay mẹ KÃnh Tế là Trương bà năm chục lạng để lo công việc, nhưng KÃnh Tế nói há»—n, giáºn mà đi vay chá»— khác.
Trương bà cÅ©ng giáºn con mà thà nh bệnh, suốt ngà y nằm trên giưá»ng, lang y tá»›i Ä‘iá»u trị cÅ©ng không bá»›t.
KÃnh Tế lại đòi mẹ phải bá» tiá»n ra cho mình buôn bán. Má»›i đầu Trương bà không chịu, nhưng sau KÃnh Tế kèo nhèo quá, phải bá» ra hai trăm lạng cho KÃnh Tế, bắt phải mở cá»a tiệm buôn bán ngay tại nhà , có Trần Äịnh phụ giúp.
Nhưng từ khi mở tiệm buôn bán thì KÃnh Tế chẳng lo việc là m ăn, chỉ suốt ngà y tụ há»p bạn bè như đám Lục Tam lang, Dương Äại lang, đà n hát ăn uống và cá» bạc. Do đó lá»i lãi chẳng thấy đâu mà tiá»n vốn thì ngà y cà ng thâm thá»§ng.
Trần Äịnh nói lại vá»›i Trương bà , Trương bà giáºn mắng KÃnh Tế. KÃnh Tế vu cáo là Trần Äịnh trá»™m hà ng Ä‘em bán lấy tiá»n giấu Ä‘i, rồi không dùng Trần Äịnh nữa mà má»i Dương Äại lang vá» là m quản lý cho cá»a tiệm cá»§a mình.
Dương Äại lang tên là Quang Ngạn, chuyên bà y chuyện cưá»i hoa cợt liá»…u, lại là ngưá»i ăn không nói có, dối trá xảo quyệt, tham tiá»n.
KÃnh Tế lại bắt mẹ phải bá» thêm ba trăm lạng nữa, giao cho Quang Ngạn Ä‘i mua vải lụa tại Lâm Thanh vá» bán.
KÃnh Tế và Quang Ngạn Ä‘em theo hà nh lý tá»›i bến Lâm Thanh. NÆ¡i đây là đất buôn bán nên hiện rõ cảnh phồn hoa đô há»™i, ngoà i đưá»ng ngá»±a xe rầm ráºp ngà y đêm không lúc nà o ngÆ¡i, có tá»›i ba mươi hai khu bán phấn buôn hương, bảy mươi hai nhà ca nữ. KÃnh Tế trẻ ngưá»i non dạ, bị Dương Äại lang dẫn dắt tá»›i các trà đình tá»u Ä‘iếm, các nhà kỹ nữ ca nhị KÃnh Tế gặp được má»™t ca nhi là Phùng Kim Bảo, rất xinh đẹp, giá»i đà n hát, tháºt là thanh sắc vẹn toà n, do đó Ä‘em lòng say đắm.
Má»™t hôm KÃnh Tế cùng Dương Äại lang tá»›i nhà Kim Bảo uống rượu nghe hát. KÃnh Tế há»i:
- Kim Bảo năm nay thanh xuân bao nhiêu?
Mụ chủ đáp:
- Em nó là con gái lá»›n cá»§a lão, lão chỉ có má»™t mình nó, năm nay nó má»›i vừa đôi chÃn.
KÃnh Tế liá»n bá» ra năm lạng bạc, ở lại vá»›i Kim Bảo trong hai ba đêm liá»n.
Dương Äại lang thấy KÃnh Tế quá say mê ca nhi nà y, nên hết lá»i tán tụng vun và o. KÃnh Tế ngỠý muốn cưới Kim Bảo vá» nhà , mụ chá»§ đòi đúng má»™t trăm hai chục lạng. KÃnh Tế cò kè bá»›t được hai chục lạng, rồi bá» tiá»n ra, Ä‘em Kim Bảo vá». Còn dư được Ãt tiá»n, má»›i mua và i loại vải lụa Ä‘em vá».
Trên đưá»ng vá», Kim Bảo ngồi kiệu, KÃnh Tế và Dương Äại lang cưỡi ngá»±a theo, đằng sau là xe chở hà ng.
KÃnh Tế vá» tá»›i nhà , Trương bà đang bệnh, nghe con Ä‘em tiá»n cưới ca nhi vá» thì giáºn uất lên mà chết.
KÃnh Tế phải thu vén tiá»n bạc ma chay tụng niệm cho mẹ. Trương bà được chôn tại đất cá»§a tổ tiên, cạnh má»™ chồng.
Căn nhà nhá» hiện tại chỉ có ba gian, má»™t gian là m tiệm buôn bán, gian giữa là bà n thá» Trương bà , còn má»™t gian KÃnh Tế để Kim Bảo ở. Äại Thư thì bị Ä‘uổi xuống ở tại má»™t phòng ở nhà dưới.
KÃnh Tế mua má»™t a hoà n để hầu hạ riêng Kim Bảo. Má»i việc buôn bán, KÃnh Tế giao hết cho Dương Äại lang, để suốt ngà y đêm rượu chè vui vầy vá»›i Kim Bảo. Äại Thư thì không được ngó ngà ng gì tá»›i.
Ãt hôm sau KÃnh Tế nghe tin Lý Tri huyện thăng chức Thông phán Triết Giang và đã theo đưá»ng bá»™ đến nháºn chức tại nhiệm sở má»›i. KÃnh Tế chợt nhá»› là trước đó có nhặt được má»™t cây trâm cá»§a Ngá»c Lâu rÆ¡i trong hoa viên nhà cha vợ, liá»n nảy ra ý định là sẽ Ä‘em cây trâm tá»›i cho Lý Thông phán coi rồi nói là trước kia Ngá»c Lâu thông gian vá»›i mình, tặng mình cây trâm, lúc lấy Lý Nha Ná»™i, Ngá»c Lâu Ä‘em theo nhiá»u rương và ng bạc, toà n là cá»§a Dương ÄỠđốc lúc trước gá»i. Là m váºy, KÃnh Tế tin tưởng là Lý Thông phán vốn là vị văn quan nghiêm khắc, sẽ Ä‘uổi Ngá»c Lâu Ä‘i, và lúc đó KÃnh Tế sẽ Ä‘em Ngá»c Lâu vá» là m vợ mình.
Tháºt là :
Việc xong, bắt thỠcung trăng,
Mưu thà nh, bắt cả quạ và ng trong mây.
TÃnh toán xong, KÃnh Tế sai Trần Äịnh coi nhà và coi tiệm, lại mở rương cá»§a mẹ, thấy có má»™t ngà n lạng bạc, liá»n để lại má»™t trăm lạng ở nhà cho Kim Bảo giữ, rồi Ä‘em chÃn trăm lạng theo, cùng Dương Äại lang trước hết tá»›i Hồ Châu mua má»™t thuyá»n vải lụa tÆ¡ sợi, Ä‘áºu thuyá»n tại bến Thanh Giang, lên khách Ä‘iếm cá»§a Trần Nhị Ở trên bá», bảo Trần Nhị dá»n tiệc.
Trong tiệc, KÃnh Tế bảo Dương Äại lang:
- Quản lý à , hãy ở lại khách Ä‘iếm nà y và i ngà y và coi thuyá»n hà ng, tôi và gia nhân Trần An Ä‘em lá»… váºt tá»›i phá»§ Nghiêm Châu thuá»™c Triết Giang, thăm má»™t ngưá»i chị cá»§a tôi có chồng tại đó, mau thì ba ngà y, cháºm thì năm ngà y tôi sẽ vá».
Dương Äại lang nói:
- Äại ca có việc xin cứ yên tâm mà đi, tôi sẽ ở lại coi hà ng đợi đại ca.
Hôm sau, KÃnh Tế Ä‘em theo Ãt bạc và má»™t số lá»… váºt, cùng gia nhân Trần An lên đưá»ng tá»›i Nghiêm Châu. Tá»›i nÆ¡i, KÃnh Tế và o tá túc tại má»™t ngôi chùa trong thà nh, dò há»i biết được Lý Thông phán má»›i đáo nháºm được chừng má»™t tháng, gia quyến và đồ đạc thì má»›i theo tá»›i được ba ngà y. KÃnh Tế không cháºm trá»…, ngà y hôm sau liá»n mÅ© áo chỉnh tá», sai Trần An Ä‘em theo lá»… váºt gồm vải lụa và rượu, cùng mình tá»›i phá»§ nhạ Äến cổng phá»§, KÃnh Tế bước tá»›i vái chà o ngưá»i giữ cổng rồi nói:
- Xin cảm phiá»n và o bẩm là có Mạnh Nhịi cữu, em trai cá»§a con dâu Lý Thông phán lão gia tá»›i thăm.
Ngưá»i giữ cổng vá»™i và o báo vá»›i Nha Ná»™i, Nha Ná»™i Ä‘ang ngồi trong thư phòng Ä‘á»c sách, nghe nói có em vợ tá»›i thì vá»™i xốc lại mÅ© áo, sai gia nhân má»i và o.
KÃnh Tế được má»i lên đại sảnh, cùng Nha Ná»™i thi lá»…. Hai bên phân ngôi chá»§ khách mà ngồi. Gia nhân Ä‘em trà ra. Nha Ná»™i má»i KÃnh Tế dùng trà rồi há»i:
- Hôm trước lễ cưới, sao không thấy nhị cữu tới?
KÃnh Tế đáp:
- Lúc đó thì tôi đang cất hà ng tại Xuyên Quảng, tôi cũng mới vỠnên không rõ là thư thư tôi đã kết hôn cùng đại ca đây, do đó hôm nay có chút lễ để tới thăm.
Nha Nội nói:
- Tôi cÅ©ng chưa được biết nhị cữu, tháºt là thất lá»…, xin thứ lá»—i.
Qua và i tuần trà , Nha Nội bảo gia nhân:
- Các ngươi Ä‘em các lá»… váºt nà y và o trình vá»›i nương nương là nhị cữu tá»›i thăm.
Gia nhân Ä‘em lá»… và o thưa vá»›i Ngá»c Lâu:
- Có nhị cữu đem lễ tới.
Ngá»c Lâu nghÄ© thầm:
- Nhị cữu nà o, chẳng lẽ là nhị ca Mạnh Duệ cá»§a mình, đưá»ng sá xa xôi cách trở thế nà y, Ä‘em lá»… tá»›i thăm là m gì.
Gia nhân lại đưa thiếp lên, Ngá»c Lâu cầm xem thì rõ là viết bốn chữ "quyến sinh Mạnh Duệ", bèn má»™t mặt sai Lan Hương dá»n dẹp háºu đưá»ng cho sạch sẽ, má»™t mặt sai gia nhân ra má»i và o.
Lát sau gia nhân và o báo là nhị cữu và o. Ngá»c Lâu đứng trong mà nh nhìn ra, thấy chồng mình Ä‘ang dẫn má»™t ngưá»i và o, hai đứa mình còn dang dÃu hay sao? Nếu không thì cây trâm nà y là m sao lại lá»t và o tay tôi được? cây trâm lại có khắc tên chị rà nh rà nh đây nà y. Chị cùng vá»›i con mụ Nguyệt nương âm mưu sang Ä‘oạt kim ngân cá»§a cải do gia đình tôi gá»i giữ. Nhưng tôi nói cho biết, đó toà n là cá»§a cải cá»§a quan ÄỠđốc Dương Tấn lúc trước. Bây giá» chị Ä‘em theo những cá»§a cải đó vá» nhà chồng nà y. ÄÆ°á»£c lắm, tôi sẽ nói chuyện vá»›i chị sau.
Ngá»c Lâu nghe váºy vá»™i trở ra, thấy quả là cây trâm ngà y trước thất lạc trong hoa viên, hiện Ä‘ang nằm trong tay KÃnH Tế, sợ là KÃnh Tế nói năng ầm ỹ, gia nhân nghe biết, nên vá»™i là m mặt tươi cưá»i bảo:
- Nà y, tôi đùa má»™t tà mà giáºn tháºt hay sao? cáºu tốt vá»›i tôi thì tôi cÅ©ng tốt vá»›i cáºu chứ.
KÃnh Tế nguôi giáºn, thấp giá»ng bảo:
- Hiện tôi Ä‘ang có má»™t thuyá»n hà ng Ä‘ang đợi ở Thanh Giang. Nếu thư thư có lòng hạ cố thì đêm nay xin trốn theo tôi vá» là m vợ chồng. Gia đình nà y là gia đình văn quan, tôi nói ra thì thư thư chắc là bị Ä‘uổi, nhưng nếu thư thư trốn theo tôi, thì há» vì thể diện mà không dám là m gì cả. Thư thư tÃnh sao?
Ngá»c Lâu ngẫm nghÄ© rồi đáp:
- Äã váºy thì... thôi cÅ©ng được, tối nay cáºu đợi ở dãy tưá»ng sau phá»§, tôi sẽ chuyển qua tưá»ng má»™t bao kim ngân cho cáºu, rồi sau đó trốn ra theo cáºu vá» thuyá»n.
Thế mới biết:
Giai nhân thực quả có lòng,
Thì đâu có sá cổng trong tưá»ng ngoà i.
Hai ngưá»i ăn uống má»™t hồi rồi KÃnh Tế cáo từ ra vá». Trần An đợi sẵn ở ngoà i cùng Ä‘i.
Nha Ná»™i và o há»i vợ:
- Nhị cữu hiện trú ngụ tại đâu, cho tôi biết để tôi tá»›i thăm đáp lá»…, rồi cÅ©ng phải có Ãt lá»… váºt Ä‘em biếu nữa chứ.
Ngá»c Lâu bảo:
- Nhị cá»± nhị kiếc gì, nó có phải em tôi đâu, nó chÃnh là con rể cá»§a Tây Môn Khánh. Nó giả danh em trai tôi tá»›i đây là để dụ dá»— tôi bá» nhà theo nó. Tôi đã vá» hẹn vá»›i nó là canh ba đêm nay sẽ ra sau phá»§ để trốn Ä‘i vá»›i nó. Sở dÄ© như váºy là ý tôi muốn tương kế tá»±u kế, nhân dịp nà y bắt nó, ghép tá»™i là đạo tặc để trừ háºu hoạn sau nà y, ý chà ng như thế nà o?
Nha Nội ngạc nhiên:
- Quả tháºt có chuyện như váºy hay sao? thằng đó sao vô lại quá như váºy? ngưá»i ta có câu "vô độc bất trượng phu", không phải là tôi Ä‘i tìm mà hại nó, nhưng như thế nà y thì quả là nó tá»± đến đây tìm cái chết.
Nói xong bước ra gá»i gia nhân tâm phúc và thá»§ hạ thân tÃn tá»›i dặn dò má»i chuyện.
KÃnh Tế ngốc nghếch khá» dại, chưa biết cÆ¡ mưu bại lá»™, canh ba đêm đó cùng gia nhân Trần An, mò tá»›i bức tưá»ng phÃa sau phá»§, đằng hắng là m hiệu. Trong nà y má»™t sợi dây được thòng qua tưá»ng, rồi má»™t bao bạc truyá»n ra. Bao nà y đựng hai trăm lạng bạc, nguyên là tiá»n phạt để trong phá»§. KÃnh Tế mừng rỡ bảo Trần An bước tá»›i đỡ lấy. Tức thì từ trong tối, bốn năm ngưá»i trai tráng khoẻ mạnh xông ra tri hô ầm ỹ:
- Có trộm, có trộm!
Äoạn xông lại trói nghiến KÃnh Tế và Trần An lại, dẫn và o trình Lý Thông phán. Thông phán sai giam ngay và o đỠlao.
Nguyên viên Tri phá»§ Nghiêm Châu há» Từ, tên Từ Phong, ngưá»i phá»§ Lâm Thao tỉnh Thiểm Tây, Tiến sÄ© khoa Canh Tuất, tÃnh tình cá»± thanh liên cương trá»±c.
Hôm sau, Lý Thông phán đăng đưá»ng, quan lại các cấp theo thứ tá»± ngồi thà nh hai hà ng dà i. Quan coi kho trình sá»± việc lên:
- Canh ba đêm qua có hai tên trá»™m lẻn và o phá»§ bẻ khoá nhà kho, lấy trá»™m hai trăm lạng bạc tiá»n phạt, rồi vượt trưá»ng phÃa sau phá»§ định tẩu thoát, nhưng bị quân lÃnh canh gác bắt lại. Nay Ä‘em trình các lão gia, hai tên há»i ra thì tên là Trần KÃnh Tế và Trần An.
Äoạn quát lÃnh dẫn KÃnh Tế và Trần An ra quỳ giữa công đưá»ng. Tri phá»§ thấy KÃnh Tế trẻ tuổi, hình dung thanh tuấn thì Ä‘áºp bà n há»i:
- Tên kia, mà y quê quán ở đâu mà đang đêm dám lẻn và o phá»§ bẻ khóa nhà kho trá»™m tiá»n bạc cá»§a triá»u đình?
KÃnh Tế chỉ biết ráºp đầu kêu oan.
Tri phủ quát:
- Tội trạng rõ rà ng còn kêu oan nỗi gì?
Lý Thông phán nghiêng mình nói với Tri phủ:
- Lão tiên sinh bất tất phải nhá»c công há»i nó là m gì. Tá»™i trạng cá»§a nó đã rà nh rà nh ra đó, mình cứ gia hình là xong việc.
Từ Tri phá»§ ra lệnh đánh KÃnh Tế hai chục trượng. Lý Thông phán bồi theo:
- Hạng gian tà như nó thì không đánh không được, nếu không đánh đau thì nó không coi phép nước ra gì.
LÃnh lôi KÃnh Tế và Trần An ra đánh. Trượng rÆ¡i tá»›i tấp, hai ngừoi quần áo tả tÆ¡i, thịt máu tuôn, muôn phần Ä‘au đớn. KÃnh Tế la lá»›n lên:
- Oan tôi lắm, oan tôi lăm, đây là con dâm phụ Mạnh thị hại tôi mà thôi.
Từ Tri phá»§ vốn ngưá»i thông minh, nghe váºy biết là chuyện nà y còn nhiá»u uẩn khúc, vá»™i ra lệnh ngưng đánh đòn, sai giam và o nhà lao chá» hôm sau tái xét.
Lý Thông phán bảo:
- Xin lão tiên sinh chớ quá rộng lượng với tên nà y, nó nguy hiểm lắm. Sợ rằng đêm nay nó có thể phản cung mà bà y đặt thêm chuyện nỠkia.
Từ Tri phủ đáp:
- Không sao, tôi đã có chủ ý.
Ngục tốt dẫn KÃnh Tế và Trần An và o giam lại.
Từ Tri phủ bảo với tả hữu:
- Nên cho ngưá»i tâm phúc và o nhà lao dò há»i nguồn gốc lai lịch KÃnh Tế rồi cho ta biết.
Má»™t viên cán sư giả là m tá»™i nhân, bảo ngục tốt đưa và o nhà lao, rồi lân la là m quen vá»›i KÃnh Tế. Lát sau viên cán sá»± bảo:
- Tôi thấy huynh thanh xuân tuấn tú, nhất định không phải là trá»™m cướp, váºy duyên cá»› gì lại sa và o vòng quan ty lao lý như thế nầy?
KÃnh Tế đáp:
- Tôi vốn là rể cá»§a Tây Môn Khánh ở huyện Thanh Hà . Mạnh thị, vợ cá»§a con trai Lý thông phán đây, trước là thiếp thứ ba cá»§a cha vợ tôi. Mạnh thị lúc trước có dan dÃu vá»›i tôi. CÅ©ng ngà y trước, lão gai tôi là Dương ÄỠđốc có gá»i cha vợ tôi giữ giùm nhiá»u rương kim ngân cá»§a cải. Nay Mạnh thị lấy con trai Thông phán, Ä‘em cá»§a cải đó vỠđây. Tôi bèn tá»›i đây há»i đòi lại, nà o ngá» Mạnh thị đã không trả, còn tìm cách ám hại tôi, vu oan cho tôi là trá»™m, khiến tôi bị đánh đòn Ä‘au đớn, giam cầm khổ nhục như thế nà y.
Viên cán sự nghe xong, vỠnói chuyện và i câu chuyện nữa rồi lẻn ra trình lại với Từ Tri phủ. Từ Tri phủ bảo:
- Ta biết ngay mà , thằng đó không phải là trá»™m đạo gì, nghe nó kêu oan rồi gá»i tên Mạnh thị, ta nghÄ© ngay là có chuyện bà ẩn gì đây.
Hôm sau, khi đăng đưá»ng, Từ Tri phá»§ cho đòi KÃnh Tế và Trần An ra, xét cho vô tá»™i rồi truyá»n lệnh phóng thÃch. Lý Thông phán khẩn khoản nói:
- Sao tiên sinh lại là m váºy, tên nà y tá»™i trạng rà nh rà nh là m sao thả được.
Từ Tri phá»§ gá»i cán sá»± tá»›i nói lại lá»i KÃnh Tế cho Lý Thông phán nghe, Ä‘oạn nói:
- Bản chức là chÃnh quan trong phá»§ nà y, là m việc là là m việc cho triá»u đình, chứ không thể vì chuyện riêng cá»§a gia đình tiên sinh được. Tên nà y rõ là bị gia đình tiên sinh vu oan tá»™i trá»™m. Con trai tiên sinh cưới thiếp thứ ba cá»§a Tây Môn Khánh, Mạnh thị Ä‘em vá» nhà chồng nhiá»u tiá»n bạc cá»§a cải. Nó là con rể cá»§a Tây Môn Khánh, tìm tá»›i đây là để đòi lại những bạc tiá»n cá»§a cải đỠNhư váºy là m sao tiên sinh bảo bản chức phải giúp gia đình tiên sinh oan cho nó được. Là m việc quan mà như váºy thì còn vương pháp công đạo gì nữa.
Lý Thông phán ngồi yên, hổ thẹn không sao kể xiết, tức giáºn nhưng không dám nói gì.
Mãn việc, Lý Thông phán vỠtư dinh, gặp phu nhân bảo:
- Tháºt dâu con chẳng ra gi khiến hôm nay bị Tri phá»§ là m nhục giữa công đưá»ng, trước mặt đông đủ đồng liêu, nhục nhã quá như thế nà y tháºt chỉ muốn chết cho xong.
Lý phu nhân hoảng lên há»i:
- Mà chuyện gi váºy?
Lý Thông phán chỉ luông miệng kêu:
- Tức chết mất thôi.
Äoạn cho gá»i con trai tá»›i bảo:
- Mà y đã rước giặc vá» nhà , mà y có biết con vợ mà y lúc trước là thiếp thứ ba cá»§a Tây Môn Khánh không? nó vỠđây Ä‘em theo tiá»n bạc cá»§a cải bất nghÄ©a. Còn thằng KÃnh Tế chÃnh là con rể cá»§a Tây Môn Khánh tá»›i đây để đòi tiá»n cá»§a cải đó. Váºy mà mà y lấy bạc trong kho ra rồi vu cho nó là ăn trá»™m. Nà o tao có biết đầu Ä‘uôi gì đâu, váºy mà vừa rồi tao bị Từ Tri phá»§ hạ nhục giữa đông đủ đồng liêu ngay tại công đưá»ng. Như váºy mà y là con mà là m cho cha thá» nhục, con cái như thế thì tao còn cần là m gì nữa.
Nói xong sai tả hữu Ä‘em trượng ra đánh tá»›i tấp. Thương cho Nha Ná»™i máu rÆ¡i thịt nát. Lý phu nhân gà o khóc khuyên can chồng. Ngá»c Lâu núp trong rèm nhìn ra chỉ biết gạt lệ khóc thầm.
Äánh được ba chục trượng thì Lý Thông phán cho lệnh ngưng, rồi quát:
- Äuổi con Mạnh thị ra khá»i phá»§, cho nó tìm chồng khác để ta được toà n danh tiết.
Nha Ná»™i là m sao bỠđược Ngá»c Lâu, nên chỉ quỳ trước mặt mẹ khóc mà nói:
- Xin mẫu thân nói giùm con, thà là phụ thân cho đánh con chết, chứ xin đừng đuổi vợ con.
Lý Thông phán sai xÃch chân Nha Ná»™i tại háºu đưá»ng. Lý phu nhân thương con, thấy không nén được thương tâm, khóc nói vá»›i chồng.
- Xin tướng công xét lại cho, tưá»ng công là m quan bao nhiêu năm nay, nhưng chỉ có mình nó là giá»t máu duy nhất nối dõi tông đưá»ng. Nay tướng công xá» vá»›i nó khắc nghiệt quá, lỡ nó phẫn chà là m liá»u, rồi nay mai tướng công vá» hưu, biết nhá» cáºy và o ai?
Lý Thông phán nói:
- Thà là ta không có con còn hÆ¡n là để vì con mà phải nhục vá»›i má»i ngưá»i như thế nà y.
Lý phu nhân nói:
- Nếu tướng công còn giáºn mà không dung được nó ở đây, thì sao không cho vợ chồng nó vá» dinh cÆ¡ mình ở quê nhà .
Lý Thông phán ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nghe theo lá»i vợ, cho thả Nha Ná»™i ra, hạn ba ngà y vợ chồng phải dá»n dẹp hà nh trang đồ đạc, thuê xe lên đưá»ng vá» huyện Tảo Cưá»ng.
Vá» phần KÃnh Tế và Trần An, sau khi được phóng thÃch thì vá»™i vá» chùa lấy hà nh lý rồi trở lại tá»u Ä‘iếm cá»§a Trần Nhị Ở bến Thanh Giang tìm Dương Äại lang.
Tới nơi, được Trần Nhị cho biết:
- Ba hôm trước, Dương Äại lang nói là huynh có gá»i tin vá», bảo hắn là cứ Ä‘em thuyá»n hà ng vá» trước, huynh sẽ vá» sau chứ không ghé đây nữa, do đó hắn Ä‘em thuyá»n hà ng Ä‘i rồi.
KÃnh Tế nghe xong không tin, còn Ä‘i dá»c theo bến sông mà tìm nhưng không thấy thuyá»n hà ng cá»§a mình đâu cả. Lúc đó má»›i vò đầu bứt tai mà than:
- Thế nà y thì có chết tôi không, sao không đợi mà lại vá» trước như váºy?
KÃnh Tế lúc Ä‘i không Ä‘em theo nhiá»u tiá»n, lại vừa bị lôi thôi cá»a quan, đà nh phải cùng Trần An cầm bán áo quần, lấy tiá»n thuê thuyá»n mà vá». Chá»§ tá»› há»™c tốc vá»™i và ng như ma Ä‘uổi.
Lúc đó là và o cuối thu, cây cối rụng lá, gió lạnh thổi vá», cảnh váºt muôn phần thê lương ảo não.
Má»™t hôm, Trần Äịnh Ä‘ang đứng ngoà i cá»a thì thấy KÃnh Tế từ xa Ä‘i tá»›i, quần áo lam lÅ©, mặt mà y hốc hác, thì giáºt mình chạy tá»›i đón và o nhà , Ä‘á»an há»i:
- Thuyá»n hà ng hiện tá»›i đâu rồi?
KÃnh Tế giáºn uất lên, nghẹn lá»i, không nói được gì, mãi sau má»›i kể lại chuyện lôi thôi tại Nghiêm Châu, Ä‘oạn nói:
- CÅ©ng may là có vị Tri phá»§ công minh, chứ không thì đã chết rụt xương rồi. Váºy mà vá» tá»›i Thanh Giang thì tên Dương Äại lang đã Ä‘em thuyá»n hà ng Ä‘i mất, chẳng hiểu là nó ở nÆ¡i nao.
Nói xong sai ngay Trần Äịnh tá»›i nhà Dương Äại lang dò há»i. Gia đình Dương Äại lang trả lá»i rằng chưa thấy vá».
KÃnh Tế lại thân Ä‘i dò há»i khắp nÆ¡i cÅ©ng không có tin tức gì, vá» tá»›i nhà thì Tây Môn Äại Thư và Kim Bảo Ä‘ang lá»i qua tiếng lại. Nguyên là từ khi KÃnh Tế vắng nhà , hai ngưá»i ngà y nà o cÅ©ng có chuyện ná» chuyện kia, nay KÃnH Tế vá» thì hai ngưá»i gây chuyện đấu khẩu.
Äại Thư bảo:
- Kim Bảo ở nhà lấy tiá»n lén đưa cho mẹ mang vá» nhà , mẹ con ngà y nà o cÅ©ng rượu thịt thịnh soạn, trong lúc tôi ở nhà không có má»™t miếng mà ăn. Ngà y ngà y thì ngá»§ tá»›i trưa má»›i dáºy rồi cứ lóng ngóng ra và o, chẳng biết là m chuyện gì.
Kim Bảo cãi lại:
- Äại Thư cả ngà y chỉ lo ăn uống, là m bánh trái và các món ăn ngon, Ä‘em và o phòng cùng ăn vá»›i a hoà n Nguyên Tiêu.
KÃnh Tế bênh Kim Bảo, mắng Äại Thư rằng:
- Con dâm phụ ăn hại, lấy tiá»n bạc trong nhà ra để lo chuyện ăn uống hay sao?
Nói xong sấn tá»›i đạp Äại Thư mấy đạp rồi lôi Nguyên Tiêu ra đánh cho má»™t tráºn. Äại Thư giáºn quá, bước tá»›i chỉ thẳng và o mặt Kim Bảo mà mắng:
- Con dâm phụ, con Ä‘iếm giáºt chồng ngưá»i, mà y trá»™m tiá»n nhà nà y đưa cho mẹ mang vá», lại còn đặt Ä‘iá»u bịa chuyện để chồng tao giở trò vÅ© phu vá»›i tao. Mà y coi chừng tao, tao không để mà y sống là m gì đâu.
KÃnh Tế nạt vợ:
- Con dâm phụ, mà y dá»a nạt nhưng là m gì được ngưá»i tả mà y chưa bằng cái móng chân ngưá»i ta mà .
Nói xong lại sấn tá»›i nắm tóc Äại Thư mà đánh đá, khiến Äại Thư đổ cả máu mồm máu mÅ©i. KÃnh Tế thấy váºy má»›i chịu bá» và o phòng vá»›i Kim Bảo.
Äại Thư vá» phòng nức nở mãi không thôi. Tá»›i ná»a đêm thì quá buồn giáºn mà phẫn chÃ, dùng dây thắt cổ tá»± ải. Thương thay cho Äại Thư, năm đó má»›i hai mươi bốn tuổi.
Hôm sau, KÃnh Tế sai a hoà n cá»§a Kim Bảo là Trùng Há»· tá»›i gá»i Äại Thư, nhưng cá»a phòng Äại Thư đóng chặt. Trùng Há»· gá»i mãi không được, đà nh trở ra thưa lại vá»›i KÃnh Tế. KÃnh Tế quát:
- Con dâm phụ gá»›m tháºt, giá» nà y mà còn ngá»§ chưa chịu dáºy sao? ta tông cá»a và o lôi con dâm phụ ra đánh cho má»™t tráºn nên thân bây giá».
Äoạn lại sai Trùng Há»· và o gá»i lần nữa. Trùng Há»· vạch cá»a sổ nhòm và o, miệng nói:
- Äại nương nương dáºy rồi, hình như Ä‘ang đánh Ä‘u hay chÆ¡i nghịch gì đây nà y.
Nguyên Tiêu ngạc nhiên chạy tới nhìn kỹ lại rồi thất thanh la lên:
- Gia gia ơi, nguy rồi, nương nương tôi tự ải rồi.
KÃnh Tế lúc đó má»›i há»ang lên, cùng Kim Bảo chạy xuống phá cá»a xông và o hạ Äại Thư xuống, cứu cấp tức thì. Nhưng Äại Thư đã là xác không hồn lạnh ngắt, không còn cứu cấp gì được nữa.
KÃnh Tế sợ quá, vá»™i cho ngưá»i đến báo ngay cho Nguyệt nương biết. Nguyệt nương nghe gia nhân nói là KÃnh Tế lấy vợ ca nữ, bạc đãi Äại Thư khiến Äại Thư tá»± ải chết, thì vá»™i gá»i bảy tám gia nhân a hoà n theo mình tá»›i nhà KÃnh Tế.
Äến nÆ¡i, thấy tá» thi Äại Thư cứng Ä‘á», mặt tÃm bầm thì Nguyệt nương phục xuống mà khóc lá»›n, Ä‘á»an túm lấy KÃnh Tế mà vừa chá»i vừa đánh. Kim Bảo sợ quá, chui xuống gầm giưá»ng mà trốn, cÅ©ng bị Nguyệt nương sai gia nhân lôi ra mà đánh.
Sau đó Nguyệt nương hô gia nhân Ä‘áºp phá nhà KÃnh Tế, rồi dá»n hết đồ đạc cá»§a Äại Thư vá».
Tá»›i nhà , Nguyệt nương sai má»i Ngô Äại cữu và Ngô Nhị cữu tá»›i bà n định. Äại cữu nói:
- Nếu không nhân dịp nà y là m cho ra lẽ thì nay mai KÃnh Tế túng thiếu, lại gởi trò đòi tiá»n bạc cá»§a cải, là m phiá»n mình. Nếu không biết lo trước thì nguy hại lắm. Bây giá» phải Ä‘em việc nà y lên quan, cho thằng KÃnh Tế bị tá»™i tù rục xương thì má»›i khá»i lo háºu hoạn.
Nguyệt nương nghe xong bảo:
- Ca ca dạy rất đúng.
Nói xong chuẩn bị đơn từ.
Hôm sau, Nguyệt nương thân tá»›i huyện đưá»ng nạp đơn tố cáo KÃnh Tế. Nguyên vị Tri huyện má»›i há» Hoắc, tên Äại Láºp, ngưá»i Hồ Quảng, cá» nhân xuất thân, vốn là ngưá»i cương trá»±c, nghe nói có việc liên quan tá»›i nhân mạng thì vá»™i cho gá»i Nguyệt nương và o mà nháºn đơn, thấy đơn viết như sau:
"Ngưá»i tố cáo là Ngô thị, chánh thất cá»§a cố Thiên há»™ Tây Môn Khánh, tố cáo tên rể ác độc là Trần KÃnh Tế, nghe lá»i cá»§a hạng ca nữ Ä‘iếm đà ng mà bức tá» vợ. Nguyên KÃnh Tế vì gia đình gặp chuyện tá»™i tình nên phải nhá» vả gia đình chúng tôi mấy năm nay, tÃnh hay uống rượu, hà nh hung ngưá»i khác, không biết an pháºn thá»§ thưá»ng, do đó chúng tôi lo sợ mà phải Ä‘uổi ra khá»i nhà . Nà o ngá» KÃnh Tế lấy đó là m oán háºn, thưá»ng ngà y hay đánh Ä‘áºp sỉ nhục vợ là Tây Môn thị. Nà o ngá» gần đây, KÃnh Tế Ä‘em má»™t kỹ nữ ở bến Lâm Thanh vá» nhà , tức là Phùng Kim Bảo, rồi tin lá»i con kỹ nữ nà y mà ngược đãi con gái chúng tôi tháºm tệ. Hôm qua thì KÃnh Tế nắm tóc con gái chúng tôi mà đánh đá không tiếc tay, khiến con gái chúng tôi thương tÃch đầy mình, Ä‘au đớn chịu không nổi, nên đã từ trần và o canh ba đêm hai mươi ba tháng tám vừa rồi. Sau đó KÃnh Tế treo cổ con gái chúng tôi, bảo là thắt cổ tá»± ải mà chết. KÃnh Tế thấy chúng tôi là mẹ goá con côi nên thưá»ng khinh khi lăng nhục, có lần dá»a giết cả chúng tôi. Nay chúng tôi ráºp đầu trình tướng công, mong tướng công cứu xét cho cái chết oan ức cá»§a con gai chúng tôi, trừng phạt kẻ hung ác để ngưá»i hiá»n lương được sống yên, mà kẻ chết cÅ©ng được ngáºm cưá»i. Nay kÃnh cáo".
Tri huyện xem đơn xong, nhìn thấy Nguyệt nương mặc đồ tang, dung nhan xinh đẹp, cỠchỉ đoan trang, lại là chánh thê của một vị quan ngũ phẩm, thì nghiêng mình nói:
- Bản chức coi đơn, biết nãi nãi là phu nhân cá»§a cố mệnh quan, cho nên tình lý trong đơn, bản chức đã rõ. Xin nãi nãi cứ vá», chỉ cần cho má»™t quản gia tá»›i đây hầu án là được.
Nguyệt nương lạy tạ Tri huyện rồi bước ra lên kiệu mà vá», sai Lai Chiêu ở lại hầu án.
Tri huyện tống trát, sai ngay hai viên công sai tá»›i bắt KÃnh Tế và Kim Bảo, đồng thá»i má»i cả hai bên hà ng xóm tá»›i huyện đưá»ng thẩm vấn.
KÃnh Tế Ä‘ang cuống lên vì cái chết cá»§a vợ, thấy công sai trên huyện Ä‘em trát tá»›i bắt thì chân tay rụng rá»i, hồn vÃa lên mây. Kim Bảo thì bị gia nhân cá»§a Nguyệt nương đánh Ä‘au, Ä‘ang nằm trên giưá»ng, nghe nói trên huyện tá»›i bắt, cÅ©ng hoảng lên, không biết là m sao.
Công sai và o đưa trát ra, bắt trói KÃnh Tế và Kim Bảo giải lên huyện. Hà ng xóm là Phạm Cương, Tôn Ká»·, và Vương Khoan cÅ©ng được má»i Ä‘i.
Äôi bên nguyên, bị và nhân chứng đã đủ mặt. Tri huyện đăng đưá»ng, cho gá»i tất cả và o. Lai Chiêu quỳ má»™t bên, KÃnh Tế và Kim Bảo quỳ má»™t bên, nhân chứng đứng giữa.
Tri huyện Ä‘áºp án quát KÃnh Tế:
- Tên ác phu kia, là m sao mà y nghe lá»i con đà n bà dâm độc mà hà nh hung và bức tá» vợ mà y là Tây Môn thị?
KÃnh Tế ráºp đầu thưa:
- Cúi xin đèn trá»i soi xét, tiểu nhân đâu dám hà nh hung và bức tá» vợ. Nhân vì buôn bán nÆ¡i xa, bị viên quản lý lừa hết vốn liếng, vá» nhà đang bá»±c tức trong lòng, há»i vợ bảo dá»n cÆ¡m ăn thì vợ chưa là m cÆ¡m, nên có tức giáºn đạp nó hai đạp. Không ngá» vợ tiểu nhân quá giáºn, Ä‘ang đêm thắt cổ tá»± ải.
Tri huyện nạt:
- Ngươi đã cưới tiểu thiếp, sao lại bắt vợ lá»›n là m cÆ¡m? rõ rà ng là ngưá»i không chối tá»™i nổi. Vả lại theo đơn tố cáo cá»§a Ngô thị đây, thì ngươi đã đánh chết vợ, rồi treo cổ lên, bảo là tá»± ải mà chết. Ngươi còn chối nữa hay sao?
KÃnh Tế lại ráºp đầu nói:
- Ngô thị có thù với tiểu nhân, nên mới vu oan như thế, xin lão gia xét lại gìum cho.
Tri huyện nổi giáºn quát:
- Nhưng con gái ngưá»i ta chết rà nh rà nh ra đây nà y, ngươi còn nói quanh co gì được nữa?
Äoạn quát tả hữu lôi KÃnh Tế ra đánh hai chục trượng. Lại bảo:
- Còn con Phùng Kim Bảo kia thi cho kẹp tay chân, sau đó giam hết và o nhà lao.
Sau đó Tri huyện há»i qua là ng xóm cá»§a KÃnh Tế, rồi cho thuá»™c cấp trở lại nhà KÃnh Tế khám nghiệm tá» thi Tây Môn Äại Thư, thấy quả trên ngưá»i nhiá»u thương tÃch bầm tÃm, cổ thì hằn vết dây thừng. Gia nhân và hà ng xóm Ä‘á»u khai rằng Äại Thư bị đánh Ä‘au rồi phẫn uất tá»± ải mà chết.
Thuá»™c cấp vá» thưa lại. Tri huyện nghe trình là tá» thi thương tÃch đầy mình thì láºp tức cho dẫn KÃnh Tế ra sai đánh mưá»i trượng, Kim Bảo cÅ©ng bị đánh mưá»i roi. Sau đó Tri huyện ghép KÃnh Tế và o tá»™i chồng đả thương vợ trà mạng, hình phạt là giảo hình.
KÃnh Tế hoảng lê, lúc Trần Äịnh và o thăm thì vá»™i đưa thiếp cho Trần Äịnh, bảo vá» bán hết hà ng còn lại trong tiệm, được khá»ang trăm lạng, ngầm Ä‘em tá»›i cho Tri huyện.
Tri huyện nháºn bạc, rồi đêm đó sá»a lại bản án, chỉ ghép và o tá»™i bức tá», hình phạt là đà y Ä‘i xa năm năm, là m việc khổ sai để chuá»™c tá»™i.
Nguyệt nương nghe tin, thân tá»›i huyện đưá»ng quỳ xin gia tăng hình phạt. Tri huyện bảo:
- Nương tá» Ã , con gà i nương tá» tại cổ còn vết dây thừng, là m sao ghép và o tá»™i đả thương trà mạng được. Không phải là tôi thiên vị đâu. Tôi còn biết rõ là nương tá» sợ rằng sau nà y KÃnh Tế tìm cách trả thù chứ gì? Nhưng không sao, tôi sẽ bắt nó là m tá» cam kết là không bao giỠđược bén mảng tá»›i cá»a nương tá» nữa. Nếu hắn vi phạm, tất tôi không tha.
Äoạn má»™t mặt cho phép mai táng Äại Thư, má»™t mặt là m văn thư trình lên phá»§. KÃnh Tế bị vố nà y, gia sản sạch trÆ¡n, nhà cá»a cầm bán, Kim Bảo được thả ra cÅ©ng bá» Ä‘i mất.
Sau khi được thoát chết và là m tá» cam kết, từ đó KÃnh Tế không dám kiếm chuyện vá»›i Nguyệt nương nữa.
Tháºt là :
Há»a phúc là do mình chuốc lấy
Cho hay vui lắm tất buồn nhiá»u.
|

12-10-2008, 11:09 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 93
Vị Äạo SÄ© Bất Äắc DÄ©
KÃnh Tế thoát chết, nhưng vốn liếng bị Dương Äại lang lừa hết, tiá»n bạc trong nhà không còn, căn nhà cÅ©ng phải cầm Ä‘i, gia nhân Trần Äịnh trong lúc KÃnh Tế nằm nhà lao đã vÆ¡ vét đồ đạc đánh giá trong nhà đem bán rồi ôm tiá»n Ä‘i luôn. Kim Bảo thì bá» vá» ca lâu. KÃnh Tế muôn phần thiếu hụt, chỉ ngà y ngà y tá»›i nhà Dương Äại lang hoặc tìm gặp các bạn hà ng dá» há»i tin tức Dương Äại lang.
Má»™t hôm, KÃnh Tế tìm đến nhà Dương Äại lang gá»i cổng:
- Quang Ngạn có nhà không?
Dương Äại lang hiệ đã vá» nhà , sau khi Ä‘em thuyá»n hà ng bán hết ở ngoà i, nhưng thấy KÃnh Tế gặp chuyện tù tá»™i, nhà cá»a sa sút, nay tá»›i gá»i cổng, thì xui em trai là Dương Nhị Phong ra, nạt ná»™t KÃnh Tế rằng:
- Huynh Ä‘em đại ca tôi Ä‘i, nói là buôn bán gì mà cả mấy tháng nay biệt vô âm tÃn, hay là huynh đã liệng đại ca tôi xuống khúc sông nà o để Ä‘á»at tiá»n bạc. Äã ám hại đại ca tôi như váºy mà bây giá» còn là m bá»™ tá»›i đây há»i han để che tá»™i hay sao? Hà ng hoá cá»§a huynh không quan trá»ng, tÃnh mệnh đại ca tôi má»›i là quan trá»ng, huynh là m sao trả lá»i tôi đây.
Nguyên Dương Nhị Phong cÅ©ng là tên côn đồ, chuyên là m tiá»n thiên hạ, nay phùng mang trợn mắt, hoa chân múa tay mà nạt ná»™ KÃnh Tế, nói xong lại sấn tá»›i túm lấy KÃnh Tế quát lá»›n:
- Äừng có giả mù che mưa, không cho ta biết tÃnh mạng đại ca ta thì không xong vá»›i ta đâu. Ta Ä‘ang định Ä‘i tìm ngươi thì ngươi dẫn xác tá»›i, đã váºy ta quyết không tha, ta đánh ngươi má»™t tráºn xem ngươi ăn nói là m sao?
Nói xong hoa quyá»n định đánh. KÃnh Tế hoảng lên, vuá»™t ra mà chạy bán sống bán chết vá» nhà , đóng chặt các cá»a trong ngoà i lại.
Dương Nhị Phong là m dữ Ä‘uổi theo tá»›i táºn cá»a, lấy gạch đá ném và o nhà rầm rầm rồi lá»›n tiếng chá»i bá»›i, réo cha réo mẹ KÃnh Tế ra mà chá»i. KÃnh Tế ngồi yên trong nhà , không dám ra lá»i, vả lại vừa má»›i bị đánh thừa sống thiếu chết tại huyện đưá»ng, nên không dám hó hé gì.
Tháºt là :
Cá» non sợ sương, sương sợ mặt trá»i,
Kẻ ác chỉ sợ kẻ ác hơn thôi.
Ãt ngà y sau thì KÃnh Tế phải bán luôn cả căn nhà , được bảy chục lạng bạc, rồi thuê má»™t căn phòng nhỠở trong hẻm mà ở. Sau đó lại bán a hoà n Trùng Há»· Ä‘i, chỉ giữ lại a hoà n Nguyên Tiêu và coi như vợ cá»§a mình.
Ãt lâu sau thì gia nhân Trần An cÅ©ng bá» Ä‘i, kế đó Nguyên Tiêu cÅ©ng bị bệnh mà chết, KÃnh Tế trÆ¡ trá»i má»™t mình, đồ đạc quần áo bán dần hết. Rồi tiá»n nhà cÅ©ng không trả nổi, bị chá»§ nhà đuổi ra, lang thang đầu đưá»ng xó chợ, được bá»n thanh niên du thá»§ du thá»±c giúp đỡ, cho là m thuê là m mướn những công việc lặt vặt.
Má»™t đêm và o khá»ang tháng chạp, tuyết rÆ¡i ngáºp trá»i, gió thổi như cắt da, lạnh như xé thịt, KÃnh Tế lang thang các đưá»ng các hẻm, run lên bần báºt, chợt thấy má»™t đứa bạn lạnh quá, gục xuống má»™t chân tưá»ng, vá»™i Ä‘i kiếm cá» tá»›i đốt sưởi cho tên bạn đó, rồi mệt má»i ngả lưng xuống cạnh đó mà thiếp Ä‘i.
Trong giấc ngá»§ cháºp chá»n, KÃnh Tế nằm mÆ¡ thấy mình sống trong nhà Tây Môn Khánh, vinh hoa phú quý, cùng Kim Liên lén lút gặp gỡ trao tình. Lát sau tỉnh dáºy báºt khóc.
Mấy đứa bạn du thá»§ du thá»±c kéo đến, thấy váºy há»i:
- Sao lại khóc?
KÃnh Tế tá»§i thân đáp:
- Các huynh không biết được ná»—i khổ cá»§a tôi đâu, xin đừng há»i là m gì. Tôi nay vợ đã chết, không có cái áo mà mặc, há»™t cÆ¡m mà ăn, đồ đạc cá»a nhà bán hết, gia nhân đầy tá»› bá» Ä‘i, chỉ còn má»™t thân má»™t mình lang thang đây đó, la cà các nÆ¡i trà đình tá»u Ä‘iếm mà kiếm miếng cÆ¡m thừa, đêm thì ngá»§ đưá»ng ngá»§ chợ, thân tôi rồi biết ra sao.
Hôm sau, KÃnh Tế lại tiếp tục cuá»™c sống lang thang như váºy, có lúc đói đã phải xin cÆ¡m mà ăn, thá»±c sá»± là má»™t kẻ ăn mà y.
Trong huyện Thanh Hà có má»™t ông gìa há» Vương tên Tuyên, tá»± là Äinh Dụng, tuổi ngoà i lục tuần, vốn ngưá»i từ tâm, trá»ng nghÄ©a kÃnh tà i, chuyên cứu giúp kẻ khốn cùng nghèo khổ, lại có lòng tin tưởng trá»i pháºt quá»· thần, chăm lá»… bái, sinh được hai con trai Ä‘á»u đã thà nh gia thất. Con trưởng là Vương Cà n, hiện được kế táºp chức tước tổ tiên, là m Chánh Thiên há»™ tại sở Mục mã. Con thứ hai là Vương Thần, hiệ là há»c sinh tại trưá»ng phá»§.
Vương Tuyên lại hùn vá»›i má»™t ngưá»i quản lý, mở má»™t tiệm cầm đồ, lợi tức dồi dà o nên trong nhà được sung túc. Vương Tuyên suốt ngà y phong lưu nhà n hạ, thưá»ng Ä‘á»c kinh, nghe giảng đạo hoặc ra đứng cá»a bố thà cho những kẻ khốn cùng.
Sau vưá»n nhà có hai cây hạnh, Vương Tuyên láºp má»™t cái am nhỠđể tá»›i đó tụng kinh niệm Pháºt. Do đó lấy hiệu là Hạnh Am cư sÄ©.
Má»™t hôm Hạnh An cư sÄ© khăn áo chỉnh tá», đứng cá»a nhìn ra đưá»ng, thấy KÃnH Tế từ xa Ä‘i lại, ngừng ở trước cổng, hướng và o trong mà lạy. Hạnh Am cÅ©ng vá»™i vái trả lá»… rồi bước ra há»i:
- Cáºu là ai? lão già rồi mắt nhìn không rõ nên nhất thá»i không thể nháºn ra.
KÃnh Tế đứng dáºy run rẩy thưa:
- Chẳng giấu gì lão ông, tiểu nhân là Trần KÃnh Tế, con cá»§a Trần Hồng.
Hạnh Am ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i lại:
- Cáºu đúng là lệnh lang cá»§a Trần Äại Khoan sao?
KÃnh Tế đáp:
- Äại Khoan chÃnh là thân phụ cá»§a tiểu nhân.
Hạnh Am thấy KÃnh Tế áo quần lam lÅ©, hình dung tiá»u tuỵ thì há»i:
- Hiá»n Ä‘iệt Æ¡i, là m sao mà ra nông nổi nà y? phụ mẫu bây giỠở đâu, có được bình an chăng?
KÃnh Tế chảy nước mắt đáp:
- Phụ thân tiểu Ä‘iệt mất tại Äông Kinh, mẫu thân tiểu Ä‘iệt thì cÅ©ng mãn phần cách nay Ãt lâu.
Hạnh Am nói:
- Ta nghe nói là hiá»n Ä‘iệt ở vá»›i nhà vợ mà .
KÃnh Tế đáp:
- Nhạc phụ tiểu Ä‘iệt đã qua Ä‘á»i, nhạc mẫu lại Ä‘uổi tiểu Ä‘iệt ra ngoà i, tiện ná»™i cÅ©ng đã thất lá»™c. Sau đó nhạc mẫu tiểu Ä‘iệt lại tố cáo tiểu Ä‘iệt tại huyện đưá»ng là bức tá» vợ, tiểu Ä‘iệt bị đánh đòn, vá» phải bán hết nhà cá»a đồ đạc. Có chút tiá»n vốn lại bị má»™t ngưá»i bạn lừa hết, hiện nay tiểu Ä‘iệt không nÆ¡i trú ngụ, không cách mưu sinh.
Hạnh Am há»i:
- Váºy hồi nà y hiá»n Ä‘iệt sống như thế nà o? ăn ở tại đâu?
KÃnh Tế nÃn lặng không đáp, mãi sau má»›i nước mắt ròng ròng kể hết ná»—i khổ cá»±c hiện tại cho Hạnh Am nghe. Hạnh Am nghe xong thương xót lắm, bảo:
- Tháºt không ngá» ngà y nay hiá»n Ä‘iệt lại phải Ä‘i xin ăn. Nhá»› hồi xưa gia đình hiá»n Ä‘iệt muôn phần vinh hoa phú quý. Ta vá»›i phụ thân hiá»n Ä‘iệt là chá»— tương giao thân tình, nay thấy hiá»n Ä‘iệt còn nhá» tuổi nà y là phải mà i miệt kinh sá» tạo công danh, váºy mà lưu lạc không nÆ¡i nương tá»±a, thất đáng thương lắm. Chắc là cÅ©ng phải còn há» hà ng thân thÃch, sao hiá»n Ä‘iệt không tìm tá»›i nương nhá»?
KÃnh Tế đáp:
- Tiểu Ä‘iệt cÅ©ng còn ngưá»i cáºu há» Trương, nhưng không còn tại chức nữa, gia tư chẳng có gì nên không tiện nhá» vả.
Hạnh Am má»i KÃnh Tế và o nhà , sai gia nhân dá»n rượu thịt lên cho ăn. KÃnh Tế ăn uống đến cứng bụng má»›i thôi, lâu lắm rồi KÃnh Tế má»›i được ăn ngon và no như thế.
Hạnh Am thấy KÃnh Tế quá thiểu não, bèn sai lấy ra cho má»™t cái áo lụa, má»™t cái mÅ© nhá», má»™t đôi già y, má»™t lạng bạc và má»™t xâu năm trăm tiá»n đồng, rồi dặn:
- Hiá»n Ä‘iệt à , mÅ© áo già y dép nà y là để hiá»n Ä‘iệt mặc tạm, tiá»n đồng là để hiá»n Ä‘iệt sống qua ngà y, còn má»™t lạng bạc lấy là m vốn, buôn bán chút Ãt váºt dụng gì đó mà sống. CÅ©ng nên thuê tạm má»™t căn phòng mà ở, chứ lang thang như thế nà y mãi sao được, tiá»n phòng tháng tháng hết bao nhiêu, cứ lại đây ta sẽ giúp cho.
KÃnh Tế sụp xuống đất lạy tạ mà nói:
- Vạn tạ lão bá, tiểu Ä‘iệt xin tuân lá»i.
Nói xong nháºn các tặng váºt rồi cáo từ mà đi.
Nhưng KÃnh Tế chẳng tìm phòng mà thuê, cÅ©ng chẳng là m ăn buôn bán gì, chỉ dùng năm trăm tiá»n đồng, hà ng ngà y và o tiệm ăn uống, số bạc má»™t lạng cÅ©ng Ä‘em đổi tiá»n mà ăn uống phung phÃ. Chẳng bao lâu, mÅ© áo, già y do Hạnh Am cho cÅ©ng cởi ra Ä‘em bán, rồi lại xin ăn như cÅ©.
Má»™t hôm, KÃnh Tế cùng đưá»ng, lại lần mò đến nhà Vương Hạnh Am. Hạnh Am Ä‘ang đứng tại cá»a, lại thấy KÃnh Tế tá»›i sụp lạy, quần áo lam lÅ©, mặt mà y tiá»u tuỵ y như lúc trước, lạnh run cầm cáºp, thì ngạc nhiên, nhưng cÅ©ng đáp lá»… rồi há»i:
- Hiá»n Ä‘iệt là m ăn buôn bán ra sao? bây giá» cần tiá»n trả tiá»n thuê nhà phải không?
KÃnh Tế nÃn lặng. Hạnh Am gạn há»i mãi má»›i đáp:
- Tiểu điệt chẳng còn gì, xin lão bá thương cho.
Hạnh Am bảo:
- Hiá»n Ä‘iệt thế thì tệ quá, chẳng chịu chăm chỉ là m ăn, khiến bây giá» lại phải Ä‘i xin ăn để ngưá»i ta chê cưá»i khinh miệt, đến nhục cả tổ tiên. Tại sao không nghe theo lá»i ta?
Nói xong lại gá»i KÃnh Tế và o nhà , sai gia nhân An Äồng dá»n cÆ¡m rượu ra cho ăn.
KÃnh Tế ăn no xong, Hạnh Am cho Ãt quần áo, má»™t xâu tiá»n đồng và má»™t đấy gạo mà bảo:
- Cầm lấy Ä‘i, số tiá»n nhá» nà y cÅ©ng có thể giúp hiá»n Ä‘iệt buôn bán mấy thứ lặt vặt mà sông qua ngà y, không phải Ä‘i xin ăn nữa.
KÃnh Tế chỉ vâng vâng dạ dạ nháºn tặng váºt mà đi.
Nhưng chỉ Ãt hôm sau, KÃnh Tế lấy tiá»n đãi bá»n du thá»§ du thá»±c ăn uống hết, đến cả quần áo vừa được cho cÅ©ng Ä‘em bán luôn, và lại trở vá» cuá»™c sông lang thang như trước.
Má»™t hôm tháng giêng, KÃnh Tế đói khổ quá, không chịu thấu, lại mon men tá»›i lảng vảng gần nhà Vương Hạnh Am. Hạnh Am nhìn thấy KÃnh Tế nhưng cứ là m ngợ KÃnh Tế không biết sao, đà nh phải bước tá»›i gần, bò rạp xuống đất tiến và o cổng mà sụp lạy, rồi cứ phá»§ phục trên đất, không đứng dáºy. Vương lão ông thấy KÃnh Tế chứng nà o táºt ấy, rách rưới khổ sở như trước thì bảo:
- Tháºt ta không còn biết nói sao, Ä‘á»i hiá»n Ä‘iệt tuy còn dà i nhưng ngà y tháng như thoi đưa, không lo là m ăn chăm chỉ thì là m sao sống được. Thôi, cứ đứng dáºy để ta nói cho mà nghe, có má»™t nÆ¡i mà hiá»n Ä‘iệt có thể tá»›i được, vừa yên thân lại được thanh nhà n, nhưng chỉ sợ hiá»n Ä‘iệt không chịu.
KÃnh Tế ngẩng đầu lên, nhưng vẫn quỳ, khóc mà nói:
- Nếu được lão bá thương chỉ cho má»™t chá»— an thân thì tiểu Ä‘iệt xin nghe lá»i.
Vương lão ông bảo:
- Cách thà nh không xa có ngôi miếu, vùng đó thuá»™c bến Lâm Thanh, địa phương trù máºt, dân sinh phong túc, thuyá»n bè xe cá»™ tấp náºp, bạc tiá»n trong miếu dồi dà o nhá» khách tháºp phương cúng quảy, vị đạo sÄ© trụ trì tại đó lại là chá»— cá»±c thân tình vá»›i ta, hiện có dưới tay và i ba đồ đệ. Nay ta tÃnh là sá»an má»™t lá»… cho hiá»n Ä‘iệt tá»›i đó xuất gia là m đồ đệ cá»§a đạo sÄ© đó, để há»c kinh há»c đạo mà là m Ä‘iá»u phúc cho ngưá»i, hiá»n Ä‘iệt nghÄ© sao?
KÃnh Tế đáp ngay:
- ÄÆ°á»£c lão bá thương mà giúp cho như váºy thì còn gì bằng.
Vương lão ông bảo:
- Nếu váºy bây giá» Ä‘i đâu thì Ä‘i, ngà y mai là ngà y tốt, tá»›i đây rồi ta sẽ dẫn Ä‘i.
KÃnh Tế lạy tạ mà đi.
Vương lão ông gá»i thợ may bảo may hai bá»™ quần áo đạo sÄ©, lại sai mua má»™t mÅ© đạo, má»™t đôi già y đạo và chuẩn bị sẵn lá»… váºt.
Sáng hôm sau KÃnh Tế tá»›i, Vương lão ông bảo và o trong tắm rá»a sạch sẽ, đội mÅ© đạo, mặc áo đạo, Ä‘i già y đạo, lại sai gia nhân cho mượn má»™t con ngá»±a để cưỡi, hai gia nhân An Äồng và Há»· Äồng Ä‘em má»™t quả lá»… váºt gồm hoa quả bánh trái, má»™t hÅ© rượu và năm lạng bạc Ä‘i theo.
Ra tá»›i ngôi miếu ở ngoại thà nh, đưá»ng xa bảy mươi dặm, Ä‘i gần má»™t ngà y. Vương lão ông xuống ngá»±a, dẫn má»i ngưá»i và o miếu. NÆ¡i đây tùng bách sum suê cao vút, phong cảnh tháºt thanh tÄ©nh.
Tiểu đồng trông thấy, vá»™i và o báo vá»›i Nhiệm đạo sÄ©. Nhiệm đạo sÄ© mÅ© áo chỉnh tá» ra nghênh tiếp. Vương lão ông bảo KÃnh Tế và gia nhân đứng ngoà i chá» rồi theo Nhiệm đạo sÄ© và o phương trượng.
Và o tá»›i Tùng Hạc hiên trong phương trượng, hai ngưá»i bạn già thi lá»… rồi phân ngôi chá»§ khách mà ngồi dùng trà . Nhiệm đạo sÄ© nói:
- Lâu lắm không thấy Vương lão cư sĩ quá bộ tới tệ miếu, nay tới đây quả là hân hạnh cho tiểu đạo lắm.
Vương lão ông đáp:
- CÅ©ng vì chuyện nhà báºn rá»™n nên lâu không tá»›i bái vá»ng đạo trưởng được, xin thứ lá»—i.
Qua một tuần trà , Nhiệm đạo sĩ nói:
- Bây giá» cÅ©ng chiá»u rôi, thỉnh lão cư sÄ© nghỉ lại đêm nay.
Äoạn quay lại bảo tiểu đồng:
- Ra dẫn ngựa và o chuồng ngựa sau miếu.
Vương lão ông nói:
- Nếu vô sá»± thì tiểu đệ không dám tá»›i là m rá»™n cá»a tam bảo, hôm nay tá»›i đây là có má»™t việc phiá»n đạo huynh, chẳng hay tôn ý thế nà o, có sẵn lòng giúp cho chăng?
Nhiệm đạo sĩ nói:
- Sao lão cư sÄ© lại dạy thế? có Ä‘iá»u gì, xin cứ dặn, tiểu đạo đâu dám trái mệnh.
Vương lão ông nói:
- Có đứa con trai cá»§a ngưá»i bạn cÅ© cá»§a tiểu đệ, há» Trần, tên KÃnh Tế, năm nay hai mươi bốn tuổi, hình dung cÅ©ng thanh tú, trà óc cÅ©ng không quá đần độn. Vì phụ mẫu sá»›m qua Ä‘á»i nên nó thất há»c từ nhá». Gia đình nó cÅ©ng không phải thua kém gì ai, nhưng gặp cÆ¡n gia biến mà cá»a nhà tan nát, cá»§a cải tiêu ma, nó hiện không nÆ¡i nương tá»±a, không có ngưá»i dạy bảo. Tiểu đệ nghÄ© tình cố tri vá»›i cha nó mà muốn xin cho nó được theo là m đồ đệ cá»§a đạo huynh, váºy xin đạo huynh cho biết tôn ý.
Nhiệm đạo sĩ đáp:
- Hiá»m tiểu đệ Ãt đức, nên tuy có hai tên đồ đệ mà chẳng đứa nà o ra hồn, còn ngưá»i nà y chẳng hay có tháºt tâm không?
Vương lão ông đáp:
- Thằng nhá» nà y coi cÅ©ng có vẻ thà nh tháºt, nó cÅ©ng có nguyện tâm, lại là đứa lanh lợi, dạy được nhiá»u việc, xin lão đạo huynh yên tâm. Nó có thể là đồ đệ cá»§a lão huynh được.
Nhiệm đạo sÄ© há»i:
- Bao giá» thì ngưá»i đó tá»›i?
Vương lão ông đáp:
- Hiện tôi đã dẫn tá»›i và nó Ä‘ang đứng hầu ở ngoà i, tôi cÅ©ng có chút lá»… bạc, xin lão đạo huynh đừng chê cưá»i mà nháºn giùm cho.
Nhiệm đạo sĩ vội bảo:
- Sao lão cư sĩ không nói sớm.
Äoạn quay lại bảo tiểu đồng:
- Ra má»i và o.
KÃnh Tế và hai gia nhân Ä‘em lá»… váºt và o. Nhiệm đạo sÄ© cầm thiếp coi, thấy viét má»™t xấp Ä‘oạn, mưá»i cân cá, hai cặp vịt quay, năm cân hoa quả, năm lạng bạc và má»™t hồ rượu. Bên dưới Ä‘á»: "Văn sinh Vương Tuyên kÃnh bái". Nhiệm đạo sÄ© Ä‘á»c xong vá»™i đứng dáºy vái tạ:
- Lão cư sÄ© cho nhiá»u quá, khiến cho tiểu đạo không nháºn thì mang tá»™i bất kÃnh, mà nháºn thì trong lòng hổ thẹn.
Lại nhìn sang KÃnh Tế, thấy ăn mặc đạo y tá» chỉnh, mặt mà y thanh tú, răng trắng môi hồng, da như thoa phấn, trong lòng vui vẻ lắm.
KÃnh Tế bước tá»›i lạy tám lạy.
Nhiệm đạo sÄ© há»i:
- Thanh xuân bao nhiêu?
KÃnh Tế đáp:
- Con tuổi Ngá», năm nay hai mươi bốn tuổi.
Nhiệm đạo sĩ bảo:
- Ta coi ngươi quả là lanh lợi, nay đặt cho pháp danh là Trần Tông Mỹ.
Nguyên Nhiệm đạo sÄ© có hai đồ đệ, đại đồ đệ há» Kim, tên Tông Minh, nhị đồ đệ há» Từ, tên Tông Thuáºn, do đó má»›i đặt pháp danh cho KÃnh Tế là Tông Mỹ.
Lúc đó trá»i cÅ©ng nhà nhem tối, Nhiệm đạo sÄ© sai tiểu đồng thắp đèn dá»n bà n, bà y cÆ¡m rượu, đầy bà n toà n là thịt cá gà vịt ngon là nh.
Nhiệm đạo sÄ© ân cần má»i rượu Vương lão ông, nhưng Vương lão ông không uống được nhiá»u, chỉ qua và i tuần rượu là đã ăn cÆ¡m. Sau đó được dẫn và o trai phòng, giưá»ng chiếu dá»n sạch sẽ, Vương lão ông nghỉ đêm tại đó.
Sáng sá»›m hôm sau, tiểu đồng Ä‘em nước rá»a mặt tá»›i. Vương lão ông rá»a mặt đội khăn mặc áo tá» chỉnh rồi ra ngoà oi uống trà vá»›i Nhiệm đạo sÄ©. Sau và i tuần trà là bữa ăn sáng, bữa nà y cÅ©ng có rượu.
Ä‚n uống xong, Vương lão ông đứng dáºy cáo từ. Nhiệm đạ sÄ© sai tiểu đồng dẫn ngá»±a ra cho Vương lão ông, lại thưởng tiá»n cho hai gia nhân.
Lúc sắp ra vá», Vương lão ông gá»i KÃnh Tế ra dặn:
- Ở đây phải gắng công há»c táºp kinh Ä‘iển, lại phải nghe lá»i chỉ dạy cá»§a sư phu, ta sẽ tá»›i đây thăm ngươi luôn, Ä‘em các váºt dụng cần thiết tá»›i cho ngươi.
Äoạn lại quay sang nói vá»›i Nhiệm đạo sÄ©:
- Nếu nó không chịu nghe lá»i giáo huấn, xin lão đạo huynh cứ thẳng tay trừng trị, tiểu đệ không dám che chở cho nó.
Rồi lại quay lại dặn KÃnh Tế lần nữa:
- Từ nay ngươi nhất Ä‘inh phải sá»a đổi tÃnh tình mà chuyên tâm há»c đạo, nếu ngươi lại không chịu an pháºn thì ta không ngó ngà ng tá»›i nữa đâu.
KÃnh Tế luôn miệng vâng dạ.
Vương lão ông cáo từ Nhiệm đạo sÄ©, lên ngá»±a mà vá».
Từ đó KÃnh Tế trở thà nh má»™t đạo sÄ©.
Nhiệm đạo sÄ© tuy tuổi già nhưng thân hình cao lá»›n tráng kiện, mặt mÅ©i phương phi, râu ráºm như chổi, tiếng nói sang sảng, giá»i nói chuyện, uống rượu nhiá»u, chuyên lo việc tiếp đón khách khứa tá»›i lui. Má»i việc trong miếu Ä‘á»u do đại đồ đệ Kim Tông Minh lo liệu.
NÆ¡i đây gần bến Lâm Thanh, thuyá»n bè qua lại rất nhiá»u. Khách thương qua lại thưá»ng tá»›i miếu hoặc tế thần cầu phúc, hoặc xin xâm Ä‘oán quẻ. Tiá»n bạc cúng và o miếu do đó dồi dà o, phẩm váºt Ä‘em tá»›i không thiếu thứ gì. Vì tiá»n bạc dồi dà o, nên Nhiệm đạo sÄ© bá» tiá»n ra cho đồ đệ mở má»™t cá»a tiệm buôn bán tại bến Lâm Thanh để sinh lá»i.
Äại đồ đệ Kim Tông Minh cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i tốt đẹp gì, năm nay ngoà i ba mươi tuổi, thưá»ng la cà tá»u Ä‘iếm ca lâu và các nhà kỹ nữ, rõ rà ng là phưá»ng tá»u sắc. Theo Kim Tông Minh còn có hai tiểu đồng giúp việc cÅ©ng thưá»ng được theo Tông Minh tá»›i đủ các nÆ¡i.
Tông Minh thấy KÃnh Tế hình dung nho nhã thanh tao, mặt mà y tuấn tú thì gá»i tá»›i, bảo ở chung phòng vá»›i mình. Tối đầu tiên, Kim Tông Minh dá»n rượu, cùng KÃnh Tế uống tá»›i đêm. Lúc Ä‘i ngá»§, Tông Minh cho KÃnh Tế nằm cùng giưá»ng, nhưng sau thì chê chân KÃnh Tế Ä‘i già y có mùi hôi, bèn Ä‘uổi qua giưá»ng bên cạnh. KÃnh Tế không nói gì, nhưng trong bụng nghÄ© thầm:
"Tên nà y láo tháºt, nó coi mình không ra gì. ÄÆ°á»£c rồi, cứ để đó, mình sẽ dịu ngá»t vá»›i nó để nó chia cho mình Ãt tiá»n. Nhưng bây giá» thì phải cho nó biết tay đã".
NghÄ© xong, cất tiếng kêu lá»›n lên. Tông Minh sợ Nhiệm đạo sÄ© nghe được, vá»™i nhá»m dáºy chạy sang bịt miệng KÃnh Tế mà bảo:
- Kìa, hiá»n đệ, đừng kêu lá»›n như váºy, hiá»n đệ muốn gì tôi cÅ©ng nghe theo. Äừng có là m ồn.
KÃnh Tế thấy sá»± thá» thách bước đầu có lợi, liá»n tấn công ngay:
- Nếu váºy thì đạo huynh phải nghe theo tôi ba Ä‘iá»u má»›i được.
Tông Minh bảo:
- Äiá»u gì cÅ©ng được, tôi nghe theo hiá»n đệ hết.
KÃnh Tế bảo:
- Từ nay huynh không được ngá»§ chung vá»›i hai tên tiểu đạo cá»§a huynh nữa. Äiá»u thứ nhì là chìa khoá tất cả các cá»a lá»›n nhá» trong miếu, huynh phải để tôi giữ. Còn Ä‘iá»u thứ ba là tôi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, huynh không được ngăn cản hoặc mách lại vá»›i sư phụ. Nếu huynh chịu ba Ä‘iá»u đó thì tôi không tố cáo chuyện gì cá»§a huynh cả.
Tông Minh đáp:
- Không sao, tôi bằng lòng hết.
Từ đó hai ngưá»i ngá»§ chung, chuyện trò thân máºt tương đắc lắm.
Tông Minh cÅ©ng giữ đúng lá»i hứa, giao hết các chìa khoá cho KÃnh Tế. Hai ngưá»i toa ráºp nhau trong việc lén lút ăn chÆ¡i.
Trước mặt Nhiệm đạo sÄ©, Tông Minh luôn luôn khen ngợi KÃnh Tế là thà nh tâm há»c đạo. Nhiệm đạo sÄ© tin lắm, giao chuyện tiá»n bạc cho KÃnh Tế. Thỉnh thoảng, KÃnh Tế lại giấu bá»›t tiá»n bạc do khách tháºp phương cúng, để ra bến Lâm Thanh, ăn chÆ¡i tại các nhà kỹ nữ ca nhi.
Má»™t lần, KÃnh Tế quen được vá»›i má»™t ca nữ là Trần Tam Nhị Tam Nhi cho biết là mụ đầu cá»§a Phùng Kim Bảo đã chết rồi, Kim Bảo bị Ä‘em bán cho nhà há» Trịnh, hiện Kim Bảo Ä‘ang tiếp khách tại tá»u lầu cá»§a nhà há» Tạ, Trần Tam Nhi kể xong lại há»i:
- Chà ng có muốn tới đó thăm nó không?
KÃnh Tế nghe váºy, tưởng nhá»› tá»›i Kim Bảo khôn nguôi, bèn trở vá» miếu trá»™m thêm tiá»n, rồi cùng Trần Tam Nhi tá»›i ngôi đại tá»u lầu trên bến Lâm Thanh.
Tháºt là :
Oan gia năm Ä‘á»i tụ há»™i,
Nhân duyên mấy kiếp tương phùng.
Toà tá»u lầu nà y lá»›n và đẹp báºc nhất tại bến Lâm Thanh, trên dưới có cả trăm phòng cho khách tá»›i uống rượu vui chÆ¡i, xung quanh có lan can, lưng dá»±a và o núi, mặt ngó ra sông, quả là nÆ¡i ăn chÆ¡i sang trá»ng nhất. Trước mặt thuyá»n khách Ä‘áºu hà ng dà i, xe ngá»±a chen chúc, vương tôn công tá» và các khách thương già u có lui tá»›i tấp náºp. Khung cảnh trong tá»u lầu lá»™ng lẫy đến hoa cả mắt, suốt ngà y đêm là ca vÅ© đà n kịch.
Trần Tam Nhi dẫn KÃnh Tế lên ngồi tại má»™t phòng trên lầu, gá»i tá»u bảo dá»n cÆ¡m rượu, rồi xuống lầu tìm Kim Bảo.
Lát sau, có tiếng chân bước lên trên cầu thang, rồi Kim Bảo bước và o. Hai ngưá»i nhìn nhau, không nói được lá»i nà o mà chỉ khóc.
Tháºt là :
Mặt nhìn mặt, luống ngỡ ngà ng
Nghẹn lá»i không nói, đôi hà ng châu sạ.
Qua phút bà ng hoà ng, KÃnh Tế má»›i kéo Kim Bảo ngồi xuống mả há»i:
- nà ng Æ¡i, bấy lâu nay nà ng ở đâu mà tôi tìm há»i không ra?
Kim Bảo gạt lệ đáp:
- Từ sau khi chia ly, mẫu thân tôi vì lo sợ nên chẳng bao lâu thì qua Ä‘á»i, tôi bị Ä‘em bán cho Trịnh NgÅ© ma ma, bây giá» thì tôi tiếp khách tại các tá»u lầu, nhưng thưá»ng ở tá»u lầu nà y nhất. Hôm qua Tam Nhi có nói là chà ng coi sóc cá»a tiệm tại đây, hôm nay gặp lại chà ng tháºt không biết nói gì.
Nói xong lại khóc. KÃnh Tế rút khăn lau nước mắt cho Kim Bảo rồi nói:
- Nà ng Æ¡i, xin đừng quá phiá»n não, tôi bây giá» lại khá rồi. Sau khi gặp chuyện không may như nà ng đã biết, nhà cá»a cá»§a cải tôi chẳng còn gì, phải và o là m đạo sÄ© trong miếu gần đây, nhưng tôi được trưởng đạo tin cáºy lắm, lại cÅ©ng có đồng ra đồng và o, từ nay tôi sẽ đến vá»›i nà ng luôn.
Lại há»i:
- Hiện nay nà ng cư ngụ tại đâu?
Kim Bảo đáp:
- Tôi ở ngay tại tá»u lầu nà y vá»›i Lưu Nhị. Tá»u lầu nà y có tá»›i má»™t trăm mưá»i phòng, các ca nhi kỹ nữ Ä‘á»u được ở luôn tại đây.
Hai ngưá»i trò chuyện má»™t lúc thì Kim Bảo má»i KÃnh Tế vá» phòng mình dá»n rượu khoản đã, lại lấy đà n tỳ bà ra đà n hát cho KÃnh Tế uống rượu. Hát rằng:
Ba chén ly bôi
Ly bôi ba chén
Lệ chảy đôi hà ng
Äôi hà ng lệ chảy
Loan Phụng chia lìa
Tơ duyên chợt gãy
Loan xa phượng rồi
Ãnh tà huy thoi thóp bên trá»i
Äêm vá» ngà y hết
Vẫn còn quyến luyến bồi hồi
Dùng dằng mãi không thôi.
Äà n hát xong, Kim Bảo ngồi cạnh chuốc rượu cho KÃnh Tế. Lát sau, tình cÅ© dâng lên lai láng, hai ngưá»i chung gối chung chăn.
Tá»›i chiá»u, KÃnh Tế đưa cho Kim Bảo má»™t lạng bạc, lại thưởng cho Tam Nhi ba trăm tiá»n đồng. Lúc vá», KÃnh Tế còn dặn Kim Bảo:
- Tôi sẽ đến với nà ng luôn để cùng nà ng gặp gỡ nơi đây, nà ng có cần gì thì cứ nhỠTam Nhi.
Lúc xuống lầu, KÃnh Tế trả cho chá»§ tá»u lầu là Tạ Nhị lang ba tiá»n cÆ¡m rượu. Kim Bảo theo tiá»…n má»™t quãng đưá»ng xạ Hai ngưá»i bịn rịn chia tay, KÃnh Tế thẳng đưá»ng vá» miếu.
|

12-10-2008, 11:10 AM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 94
Xảy Chân Và o Chốn Phong Trần
Từ đó và i ba ngà y, KÃnh Tế lại tá»›i gặp gỡ truy hoan vá»›i Kim Bảo má»™t lần, má»—i khi cháºm trá»… thì Kim Bảo lại nhá» Trần Tam Nhi tá»›i miếu vá» ghé và o niệm hương rồi lén đưa thư từ tặng váºt cá»§a Kim Bảo cho KÃnh Tế và nhắn KÃnh Tế tá»›i tá»u lầu. Má»—i lần đến vá»›i Kim Bảo, KÃnh Tế tốn kém Ãt nhất cÅ©ng năm tiá»n, thưá»ng thưá»ng thì má»™t lạng. Äi như váºy, KÃnh Tế Ä‘á»u nói dối là ra tiệm ngoà i bến coi sóc công việc hoặc Ä‘em tiá»n vá» cho sư phụ. Nhưng má»—i lần như váºy, Nhiệm đạo sÄ© thấy KÃnh Tế vá» miếu là mặt đỠgay, má»™t lần gá»i lại há»i:
- Ngươi Ä‘i uống rượu ở đâu vá» váºy?
KÃnh Tế đáp:
- Viên quản lý ngoà i tiệm má»i má»™t hai chung, gá»i là đi đưá»ng cho ấm bụng.
Äạo huynh Tông Minh lại hết lá»i che chở nên Nhiệm đạo sÄ© không há»i thêm nữa.
Thá»i gian qua Ä‘i, tiá»n bạc cá»§a Nhiệm đạo sÄ© bị trá»™m quá ná»a mà đạo sÄ© vẫn không hay biết.
Nguyên Lưu Nhị Ở tá»u lầu há» Tạ, có biệt hiệu là Toa. Äịa Hổ, lại là cáºu cá»§a Trương Thắng, gia nhân trong phá»§ Chu Thá»§ bị. Lưu Nhị mở nÆ¡i chứa ca nhi kỹ nữ tại tá»u lầu để kiếm lợi, chuyên hiếp đáp kẻ yếu, giá»i chuyện hà nh hung, bạn bè thá»§ hạ lại nhiá»u nên không ai dám chống cá»±, Lưu Nhị cÅ©ng chuyên cho vay lãi cắt cổ và dùng bạo lá»±c cướp Ä‘oạt tiá»n bạc cá»§a các con nợ.
Má»™t hôm Lưu Nhị biết chuyện dan dÃu giữa KÃnh Tế và Kim Bảo, lại biết KÃnh Tế là đạo sÄ© trong miếu cá»§a Nhiệm đạo sÄ©, bèn hùng hổ vung tay trợn mắt tá»›i há»i Tạ Tam lang, chá»§ tá»u Ä‘iếm:
- Kim Bảo đâu?
Tạ tam lang vội đáp:
- Lưu Nhị thúc có chuyện gì váºy? nà ng hiện Ä‘ang ở căn phòng thứ hai trên lầu.
Lưu Nhị nhảy hai ba bá»±c thang má»™t mà lên lầu. Lúc đó KÃnh Tế Ä‘ang uống rượu trò chuyện cùng Kim Bảo trong phòng. Mà nh ngoà i cá»a phòng buông xuống và cá»a phòng khoá chặt.
Lưu Nhị tá»›i giá»±t tấm mà nh xuống, thấy cá»a khoá thì Ä‘áºp cá»a gá»i lá»›n:
- Kim Bảo đâu ra đây.
KÃnh Tế sợ hãi, không dám thở mạnh. Lưu Nhị đạp tung cá»a bước và o, Kim Bảo vái chà o rồi há»i:
- Lưu Nhị thúc có chuyện gì tá»›i đây váºy?
Lưu Nhị mắng:
- Con dâm phụ, mà y thiếu tao ba tháng tiá»n phòng, mà còn ở đây sao? không cút Ä‘i cho rồi.
Kim Bảo tươi cưá»i:
- Nhị thúc là m gì nóng váºy, cứ vá» nhà đi rồi tôi sẽ bảo ma ma tôi Ä‘em tiá»n tá»›i nạp.
Lưu Nhị đánh ngay Kim Bảo má»™t quyá»n. Kim Bảo ngã xuống đất, Ä‘áºp đầu và o cạnh cá»a chảy máu chan hoà rồi mắng:
- Con dâm phụ, còn đợi đến bao giá» má»›i chịu Ä‘em tá»›i, bây giá» tao cần tiá»n ngay.
Äoạn quay sang, thấy KÃnh Tế còn đứng đó, liá»n hất tung bà n tiệc bát đĩa rÆ¡i vỡ lảong xoảng. KÃnh Tế bảo:
- à à , ngươi là ai mà dám tá»›i đây hà nh hung Ä‘áºp phá như thế nà y?
Lưu Nhị trừng mắt quát lớn:
- Tao là ai à ? tao đẻ ra đạo sĩ như mà y.
Nói xong nắm đầu KÃnh Tế dìm xuống đất mà đánh đấm túi bụi.
Khách khứa Ä‘ang ăn uống vui chÆ¡i, thấy váºy Ä‘á»u lảng Ä‘i hết. Chá»§ nhân Tạ tam lang má»›i đầu thấy Lưu Nhị có vẻ say lại quá hung hăng nên không dám ngăn cản, sau thấy Lưu Nhị đánh ngưá»i quá tà n nhẫn, má»›i bước và o khuyên:
- Lưu Nhị thúc à , xin bá»›t giáºn, ngưá»i nà y không biết đại danh cá»§a nhị thúc nên má»›i há»i váºy, xin nhị thúc đừng chấp, hãy nể mặt tôi mà tha cho ngưá»i ta.
Nhưng Lưu Nhị nà o có chịu nghe, cứ đánh đấm đến lúc KÃnh Tế má»m nhÅ©n dưới đất má»›i thôi, lại gá»i đà n em Ä‘em dây tá»›i trói cả KÃnh Tế lẫn Kim Bảo lại, Ä‘oạn quát:
- Sáng sớm mai đem nó tới phủ lão gia.
Nguyên là gần đây Chu Thá»§ bị cho Lưu Nhị là m công việc tìm bắt trá»™m đạo tại địa phương, kiêm luôn việc coi giữ an ninh trên sông, nên bây giá» Lưu Nhị má»›i nói váºy.
Äêm đó, Nhiệm đạo sÄ© thấy KÃnh Tế không vá» miếu thì nghÄ© rằng KÃnh Tế ngá»§ lại ngoà i tiệm.
Sáng sá»›m hôm sau, đám lÃnh tuần Ä‘em KÃnh Tế và Kim Bảo giải tá»›i phá»§ Chu Thá»§ bị, nói vá»›i hai quản gia Trương Thắng và Lý An rằng:
- Lưu Nhị thúc bảo chúng tôi giải hai tên nà y tá»›i đây, má»™t tên là đạo sÄ© trong miếu cá»§a Nhiệm trưởng đạo, má»™t tên là ca nữ Kim Bảo cá»§a nhà há» Trịnh, xin nhị vị quản gia không nên coi thưá»ng chúng.
Lại kể thêm một lô tội trạng mà Lưu Nhị bịa đặt ra.
Trương Thắng và Lý An đòi có tiá»n trà nước. LÃnh tuần hạch KÃnh Tế, bắt đưa tiá»n, KÃnh Tế đáp:
- Äang Ä‘em thì tôi bị Lưu Nhị hà nh hung, thương tÃch đầy mình, quần áo rách nát như thế nà y, là m gì có tiá»n mà đưa, chỉ có cây trâm bạc nà y thôi.
Nói xong rút cây trâm trên đầu xuống đưa cho lÃnh tuần. Bá»n lÃnh tuần ngắm nghÃa cây trâm, rồi đưa cho Trương Thắng và Lý An mà nói:
- Nó không có tiá»n, chỉ có cây trâm bạc nà y thôi.
Trương Thắng bảo:
- Dẫn nó lại gần đây, để ta há»i nó.
LÃnh tuần dẫn KÃnh Tế tá»›i, bắt quỳ trước mặt Trương Thắng. Trương Thắng há»i:
- Ngươi và o là m đồ đệ cá»§a Nhiệm đạo sÄ© từ bao giá», sao ta không biết ngươi? tục danh cá»§a ngươi là gÃ?
KÃnh Tế đáp:
- Tôi nguyên là con nhà tỠtế, cũng mới và o là m đạo sĩ chưa được bao lâu.
Trương Thắng bảo:
- Ngươi đã là m đạo sÄ© thì phải chuyên tâm há»c đạo niệm kinh, sao lại la cà nÆ¡i tá»u Ä‘iếm trà đình, giao thiệp vá»›i ca nhi kỹ nữ? ngươi có biết soái phá»§ đây là nÆ¡i nà o không, mà tá»›i đây lại không chịu nạp tiá»n? mà ta há»i tục danh ngươi là gÃ?
KÃnh Tế đáp:
- Tục danh cá»§a tôi là Trần KÃnh Tế.
Trương Thắng bảo:
- Cây trâm nà y của ngươi nà o có giá trị gì, ta đâu thèm.
Tuy nhiên vẫn bá» cây trâm và o tay áo rồi bảo đám lÃnh tuần:
- Äể thưa vá»›i lão gia vụ nà y, nó là m đạo sÄ©, tiá»n bạc thà chá»§ tháºp phương cúng và o thiếu gì mà nó keo kiệt không chịu đưa. Lát nữa sẽ đánh trượng hoặc kẹp tay chân cho nó biết mùi.
Äoạn bảo dẫn Kim Bảo tá»›i gần. Kim Bảo bước tá»›i, đưa ra ba lạng bạc, Trương Thắng nháºn bạc rồi dịu giá»ng bảo:
- Äể lát nữa lão gia đăng đưá»ng, nếu lão gia nổi giáºn thì chúng ta cÅ©ng nhẹ tay, gia hình sÆ¡ sà i qua loa, còn nếu lão gia vui vẻ thì chúng ta tha cho ngươi vá».
Lát sau Chu Thá»§ bị đăng đưá»ng, quan lại ngồi nghiêm chỉnh hai bên, ngoà i là lÃnh hầu sắp hà ng đứng đợi.
Nguyên Xuân Mai đã hạ sinh má»™t con trai, nay cÅ©ng được khoảng ná»a năm. Äứa nhá» mặt đầy như mâm xôi, môi như thoa son, mắt như sao sáng. Chu Thá»§ bị yêu quý vô ngần, coi như bảo váºt vô giá. Ãt tháng sau khi Xuân Mai sinh nở, đại phu nhân chết, Xuân Mai được nâng lên hà ng chÃnh thất, tá»›i ở tại chÃnh phòng, gồm năm gia nhà nguy nga lá»™ng lẫy. Chu Thá»§ bị lại cho mua hai nhÅ© mẫu là Ngá»c ÄÆ°á»ng và Kim Quý, cùng hai tiểu a hoà n là Thúy Hoa và Lan Hoa, bốn ngưá»i đó lo hầu hạ ca nhị Äể hầu hạ riêng Xuân Mai còn có hai a hoà n rất được sá»§ng ái, giá»i đà n hát là Hải ÄÆ°á»ng và Nguyệt Quế, Ä‘á»u má»›i mưá»i bảy tuổi.
Ca nhi lại chỉ thÃch được Trương Thắng bồng ra ngoà i chÆ¡i.
Những khi Chu Thá»§ bị đăng đưá»ng xá» việc, Trương Thắng thưá»ng bồng ca nhi đứng ở thá»m háºu đưá»ng nhìn ra.
Lần nà y cÅ©ng váºy, Chu Thá»§ bị đăng đưá»ng thì Trương Thắng lui và o, bồng ca nhi ra đứng trên thá»m háºu đưá»ng nhìn ra.
KÃnh Tế và Kim Bảo được dắt lên quỳ trước thá»m công đưá»ng, Chu Thá»§ bị xem văn thư ghi tá»™i trạng rồi quát:
- Tên kia, ngươi đã là m đạo sÄ©, sao không giữ gìn giá»›i luáºt mà đêm hôm lại tá»›i nhà ca nữ uống rượu vui chÆ¡i, khiến cho rối loạn tráºt tá»± địa phương, ngươi đã có hà nh động nhÆ¡ bẩn như váºy thì phải bị trừng phạt.
Äoạn quát tả hữu lôi KÃnh Tế ra giữa sân đánh hai chục trượng, lá»™t mÅ© áo đạo, bắt phải hoà n tục. Còn Kim Bảo thì bị kẹp chân tay rồi sẽ Ä‘uổi vá» cho tiếp tục là m ăn.
Tả hữu lôi KÃnh Tế ra sân, lá»™t bá» mÅ© áo đạo rồi Ä‘em trượng đến đánh hai chục trượng. Thương cho KÃnh Tế Ä‘au đớn quần quại, thịt nát máu rÆ¡i, muôn phần thảm khốc.
Ca nhi trên tay Trương Thắng thấy váºy thì xua tay ra ý ngăn cản, rồi nhoà i ngưá»i ra phÃa KÃnh Tế như muốn đòi bồng mà khóc ầm lên. Trương Thắng sợ Chu Thá»§ bị nghe được, vá»™i bồng ca nhi và o háºu đưá»ng. Ca nhi vẫn la khóc, Xuân Mai vá»™i há»i:
- Là m sao để ca nhi khóc váºy?
Trương Thắng đáp:
- Trần đạo sĩ, ở miếu của Nhiệm đạo sĩ mắc tội bị lão gia sai đánh đòn tại sân, ca nhi trông thấy khóc và như là muốn vị đạo sĩ đó bồng, tôi bồng và o, nhưng ca nhi vẫn khóc.
Xuân Mai nghe nói há» Trần thì trong lòng hÆ¡i ngá» vá»±c, vá»™i dá»i gót ra sau mà nh lén nhìn ra, thì thấy ngưá»i bị đánh trông rất giống KÃnh Tế, liá»n nghÄ© bụng:
- Tại sao KÃnh Tế lại xuất gia là m đạo sÄ© như váºy?
Äoạn quay lại há»i Trương Thắng:
- Ngưá»i nà y tên tháºt là gì?
Trương Thắng đáp:
- Bẩm phu nhân, ngưá»i nà y tục danh là Trần KÃnh Tế, hồi nãy tôi có há»i nên biết.
Xuân Mai thầm nghĩ:
- Äúng KÃnh Tế rồi, bây giá» biết là m sao đây...
Äoạn quay lại bảo Trương Thắng:
- Ngươi ra thỉnh lão gia và o háºu đưá»ng cho ta thưa chuyện.
Tả hữu Ä‘ang đánh đòn KÃnh Tế và kẹp tay chân Kim Bảo thì Chu Thá»§ bị được Trương Thắng nói là phu nhân má»i có chuyện, bèn bảo tả hữu tạm ngưng rồi đứng dáºy quay và o háºu đưá»ng.
Xuân Mai nói:
- Vị đạo sÄ© Ä‘ang bị đánh chÃnh là ngưá»i em há» con bà cô cá»§a tôi, xin gia gia vì tôi mà tha tá»™i cho má»™t lần.
Chủ Thủ bị vội bảo Trương Thắng:
- Nếu váºy ngươi ra bảo chúng nó tha ngay.
Äoạn quay lại bảo Xuân Mai:
- Phu nhân có cần gặp tiểu cữu đó chăng?
Xuân Mai nghe váºy liá»n bảo Trương Thắng:
- Ừ, ngưoi gá»i ngưá»i đó và o đây cho ta.
Trương Thắng vừa quay Ä‘i thì Xuân Mai ngẫm nghÄ© rồi gá»i lại bảo:
- Nhưng thôi, ngươi cứ cho ngưá»i đó vá», để hôm khác ta sẽ gá»i tá»›i cÅ©ng được. Cứ để ngưá»i đó đội mÅ© đạo, mặc áo đạo, đừng lá»™t ra bắt hoà n tục.
Do đó KÃnh Tế được tha ra, đội mÅ© mặc áo rồi vá» thẳng miếu.
Trong khi ấy, Nhiệm đạo sÄ© được ngưá»i tá»›i báo:
- Äồ đệ cá»§a đạo trưởng là Trần Tông Mỹ, tối qua tá»›i tá»u lầu uống rượu vá»›i ca nữ Kim Bảo, rồi không hiểu sao bị Toa. Äịa Hổ Lưu Nhị đánh cho nhừ tá», rồi cả Tông Mỹ và Kim Bảo Ä‘á»u bị giải lên phá»§ Thá»§ bị, nghe đâu bị đánh đòn, lá»™t mÅ© áo và bắt hòan tục.
Nhiệm đạo sÄ© nghe xong, quay và o phòng riêng, mở rương tiá»n bạc ra coi thì thấy hao hụt quá nhiá»u, tức giáºn lắm, rồi vì phần tuổi già , phần vì quá máºp, nen uất lên mà ngã xuống đất. Äám đồ đệ và tiểu đồng hoảng lên chạy tá»›i cứu cấp và gá»i lang y tá»›i cho thuốc. Nhưng cứu cấp gì cÅ©ng không tỉnh lại. Tá»›i ná»a đêm thì tắt thở, thá» sáu mươi ba tuổi.
Lúc đó KÃnh Tế được tha ra, mò vá» miếu, thì ngưá»i hai bên đưá»ng bảo:
- Ngưoi còn dám vá» miếu nữa hay sao? sư phụ ngươi uất giáºn vì ngươi mà tịch rồi.
KÃnh Tế hết hồn, ba chân bốn cẳng tức tốc quay vá» huyện Thanh Hà .
Lại nói vá» Xuân Mai, sau khi can thiệp thả KÃnh Tế ra thì thấy ngưá»i khó ở, quay và o phòng rieng, cởi bá»›t áo ngoà i, lên giưá»ng nằm nghỉ. Lát sau thì tá»± nhiên Ä‘au bụng dữ dá»™i, kêu gà o luôn miệng. Lá»›n bé trong phá»§ náo loạn cả lên, con gái lá»›n cá»§a Chu Thá»§ bị tá»›i há»i:
- Phu nhân là m sao váºy? thấy trong mình thế nà o?
Nhưng Xuân Mai xua tay bảo:
- các ngươi lui hết đi, để mặc ta.
Chu Thá»§ bị cÅ©ng vừa xong việc ngoà i công đưá»ng trở và o, thấy Xuân Mai nằm trên giưá»ng kêu Ä‘au luôn miệng thì hoảng lên, bước và o cầm tay há»i:
- Phu nhân thấy trong ngưá»i thế nà o?
Xuân Mai không đáp, mà há»i:
- Ngưá»i đạo sÄ© vừa được tha không lạy tạ gia gia hay sao?
Chu Thủ bị bảo:
- Hay là hồi nãy tôi cho đánh em hỠcủa phu nhân nên phu nhân đau lòng mà sinh ra thế nà y?
Xuân Mai không nói gì, cứ nhăn nhó kêu đau.
Chu Thá»§ bị không biết là m sao, liá»n bước ra ngoà i gá»i Trương Thắng và Lý An tá»›i há»i:
- Các ngươi biết đạo sÄ© đó là em há» cá»§a phu nhân, sao không chịu nói sá»›m cho ta biết, để ta sai đánh đòn ngưá»i đó, khiến pu nhân xúc động, rồi thà nh bệnh như thế nà y? mà ta đã có ý muốn cho gá»i ngưá»i đó và o bái kiến phu nhân, sao các ngươi lại cho vá»? tháºt các ngươi không được việc gì cả.
Trương Thắng đáp:
- Bẩm lão gia, hồi nãy chÃnh phu nhân ra lệnh cho tiểu nhân là bảo ngưá»i đó cứ vá», ngà y khác phu nhân sẽ cho gá»i, tiểu nhân đâu dám tá»± ý cho vá».
Nói xong chạy và o phòng Xuân Mai khóc lóc mà thưa:
- Xin phu nhân nói với lão gia một tiếng, kẻo lão gia đang trách phạt tiểu nhân và Lý An.
Xuân Mai chau mà y bảo:
- Thỉnh lão gia và o đây.
Chu Thủ bị bước và o, Xuân Mai nói:
- Tá»± nhiên trong ngưá»i tôi khó chịu, có liên can gì tá»›i chúng nó đâu mà gia gia trách phạt chúng nó. Còn cáºu em há» cá»§a tôi là đạo sÄ© mà hà nh vi bất chÃnh cÅ©ng là có lá»—i, để rồi tôi sẽ cho gá»i và khuyên dạy sau.
Nhá» Xuân Mai nói váºy mà Chu Thá»§ bị má»›i chịu tha cho Trương Thắng và Lý An. Rồi thấy Xuân Mai còn Ä‘au đớn, bèn sai hai ngưá»i:
- Mau thỉnh y quan lại đây coi bệnh cho phu nhân.
Hai gia nhân lạy tạ bước ra.
Lát sau y quan tới chẩn mạch Xuân Mai rồi nói:
- Lệnh phu nhân đây vì lục dục thất tình xung động khiến cho khà tạ tại tâm mà thà nh bệnh.
Nói xong cho thuốc rồi cà o từ. Xuân Mai không chịu uống thuốc. A hoà n không dám nói gì, chỉ thưa riêng với Chu Thủ bị. Chu Thủ bị phải thân và o dỗ dà nh, Xuân Mai chỉ chịu uống một hớp rồi nhất định không uống nữa. Chu Thủ bị không biết sao, đà nh bước ra.
Lát sau đại a hoà n Nguyệt Quế bưng bát thuốc tới thưa:
- Thỉnh phu nhân dùng thuốc cho mau khoẻ.
Xuân Mai cầm bát thuốc hắt và o mặt Nguyệt Quế mà mắng:
- Con khốn nà y, mà y chỉ muốn đem những thứ cay đắng đến cho tao uống hay sao? bụng dạ tao có gì đâu mà phải uống nà y uống kia.
Nói xong phạt Nguyệt Quế quỳ trước mặt.
Lát sau má»™t tiểu thiếp cá»§a Chu Thá»§ bị là Tôn Nhị nương Ä‘i ngang thấy Nguyệt Quế Ä‘ang quỳ trong phòng Xuân Mai thì há»i a hoà n Hải ÄÆ°á»ng:
- Nguyệt Quế là m sao mà bị đại phu nhân phạt quỳ váºy?
Hải ÄÆ°á»ng nói nhá»:
- Nguyệt Quế đem thuốc lại thỉnh đại phu nhân dùng, nhưng phu nhân nói là trong bụng không là m sao, không phải uống thuốc, rồi đổ cả bát thuốc lên đầu Nguyệt Quế mà bắt quỳ.
Tôn Nhị nương bước và o nói:
- Nguyệt Quế nó không hiểu gì nên mới hà nh động ngu dại, thôi xin đại phu nhân tha cho nó.
Äoạn quay lại bảo Hải ÄÆ°á»ng:
- Từ sáng tới giỠđại phu nhân chưa dùng thức gì, ngươi xuống bếp đem cháo thịt lên đây để ta thỉnh đại phu nhân dùng.
Xuân Mai cho Nguyệt Quế đứng dáºy. Hải ÄÆ°á»ng xuống bếp múc má»™t bát cháo thịt bốc khói cùng bốn đĩa đồ ăn, để và o mâm, cung kÃnh bưng và o phòng Xuân Mai. Thấy Xuân Mai nằm quay mặt và o tưá»ng, không ai dám và o, chỠđến lúc Xuân Mai trở mình, quay mặt ra má»›i dám má»i ăn. Hải ÄÆ°á»ng thưa:
- Thỉnh phu nhân dùng chút cháo cho tỉnh.
Xuân Mai không nói gì, từ từ nhắm mắt lại. Hải ÄÆ°á»ng lại thưa:
- Thỉnh phu nhân dùng cháo kẻo nguội.
Tôn Nhị nương đứng bên cũng nói:
- Äại phu nhân từ sáng tá»›i giá» chưa dùng gì, e mất sức, xin ngồi dáºy dùng tạm miếng cháo cho khoẻ.
Xuân Mai uể oải ngồi dáºy. Hải ÄÆ°á»ng bưng bát cháo tá»›i, Xuân Mai cầm bát cháo húp má»™t miếng rồi liệng bát cháo và o mâm, nhÅ© mẫu Kim Quỹ đến bên nhanh tay đỡ được, chỉ đổ cháo chứ không vỡ bát, trong khi Xuân Mai nhăn mặt bảo Tôn Nhị nương:
- Con tiện tỳ nó nấu cháo thế nà y thì ai ăn được.
Äoạn quay sang bảo Kim Quỹ:
- Ngươi tát và o mặt con tiện tỳ nà y mấy tát cho ta.
Kim Quỹ vá»™i sấn tá»›i tát Hải ÄÆ°á»ng mấy tát.
Tôn Nhị nương bảo:
- Äại phu nhân không dùng được cháo nà y, thì cÅ©ng phải ăn cái gì cho đỡ đói chứ.
Xuân Mai bảo:
- Ai chẳng muốn ăn, nhưng bụng dạ tôi không cho tôi ăn nên không ăn được.
Lát sau Xuân Mai gá»i tiểu a hoà n Lan Hoa tá»›i bảo:
- Ngươi xuống bếp bảo con tiện tỳ dâm phụ đầu bếp, nói là ta muốn ăn canh thịt gà , bảo nó rá»a tay cho sạch, là m má»™t con gà nấu canh ta ăn, bảo nó cho thêm Ãt dấm sao cho chua chua ta má»›i dá»… ăn.
Tôn Nhị nương bảo:
- Phu nhân đã muốn ăn như váºy thì nhá»› bảo Tuyết Nga nó là m mau mau lên, đừng để phu nhân chá».
Lan Hoa nghe váºy không dám cháºm trá»…, chạy ngay xuống bếp bảo Tuyết Nga.
- Phu nhân muốn ăn canh thịt gà , bảo chị là m đó, chị là m mau mau lên kẻo phu nhân chá».
Tuyết Nga nghe váºy, láºt Ä‘áºt bắt giết má»™t con gà giò tháºt béo, chuẩn bị các váºt liệu, dùng dao lóc thịt gà , thái nhá» thà nh tÆ¡ rồi nấu được hai bát canh gà , đưa cho Lan Hoa bưng lên.
Lúc đó đã tối, Xuân Mai sai thắp đèn lên rồi húp canh, nhưng mới húp được một miếng đã nhăn mặt thét lớn:
- Sao thế nà y? há»i con dâm phụ là nó nấu thứ canh gì thế nà y? canh lạt lẽo vô vị như thế nà y mà bắt ta ăn hay sao? hay là nó muốn chá»c giẠta đây?
Lan Hoa sợ run lên, ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp bảo Tuyết Nga:
- Phu nhân chê canh lạt lẽo vô vị, Ä‘ang chá»i mắng rầm lên kia kìa.
Hải ÄÆ°á»ng bưng canh xuống, Tuyết Nga nuốt giáºn, im lặng thêm gia vị, nếm thá» lại rồi bảo Lan Hoa bưng lên.
Xuân Mai húp má»™t miếng, nhăn mặt kêu mặn rồi hât luôn bát canh nóng xuống đất. Lan Hoa nhanh chân nhảy tránh được nên chỉ bị nước canh văng sÆ¡ sà i và o quần áo mà không bị phá»ng, trong khi Xuân Mai quát:
- Mà y xuống bảo con dâm phụ đầu bếp là nó thù oán ta, muốn là m gi thì là m chứ đừng bắt ta phải ăn những thứ như thế nà y.
Lan Hoa quét dá»n nước canh đổ, nhặt mảnh bát đêm xuống bếp nói lại vá»›i Tuyết Ngạ Tuyết Nga giáºn lắm nhưng chỉ nói:
- Mới ngà y nà o còn là hà ng nô tỳ của ta mà bây giỠthì phách lối áp bức ta.
Không ngá» Lan Hoa lên nhà trên há»c lại vá»›i chá»§. Xuân Mai mặt đỠbừng, nghiến răng trợn mắt thét lá»›n:
- Lôi đầu con nô tỳ dâm phụ đó lên đây cho ta.
Thế là ba bốn a hòan chạy xuống bếp, xúm nhau lại lôi kéo Tuyết Nga lên, bắt quỳ trước mặt Xuân Mai. Xuân Mai nổi giáºn đùng đùng, túm ngay lấy tóc Tuyết Nga, dầm đầ xuống đánh mà mắng:
- Con dâm phụ nô tà i, mà y nói cái gì, ngà y nà o là m sao mà bây giá» là m sao? dù có ở trong nhà Tây Môn Khánh, mà y cÅ©ng không phải là chá»§ ta cÆ¡ mà . Còn bây giá» tao bá» tiá»n ra mua mà y vá» là để hầu hạ cho tao. Váºy mà sai mà y nấu canh, mà y nấu canh lạt lẽo như nước ốc, rồi sau mà y lại là m mặn như chát như chưá»m, tao rầy mắng thì mà y lại bảo là áp bức, như thế nà y thì tao còn nuôi mà y là m gì.
Nói xong gá»i Trương Thắng, Lý An tá»›i, sai dẫn Tuyết Nga ra sân lá»™t áo đánh ba chục côn.
Gia nhân đốt đuốc lên sáng trưng. Tuyết Nga quỳ giữa sân. Trương Thắng, Lý An cầm côn đứng đợi cho Tuyết Nga cởi áo ra, nhưng Tuyết Nga không chịu cởi.
Chu Thá»§ bị thấy ồn à o cÅ©ng bước và o xem chuyện gì, đến lúc rõ chuyện cÅ©ng chỉ im lặng, sợ nói gì sẽ là m Xuân Mai giáºn thêm. Chỉ có Tôn Nhị nương đứng bên khuyên:
- Äại phu nhân muốn trừng phạt nó thế nà o cÅ©ng được, muốn sai đánh nó bao nhiêu cÅ©ng được, nhưng cho nó được miá»…n cởi áo, có gia gia ở đây, nhà lại nhiá»u nam gia nhân, là m váºy e không tiện, xin phu nhân nghÄ© lại.
Xuân Mai tức quát thét lên:
- Can ngăn ta thì ta sẽ giết ca nhi rồi thắt cổ tự ải theo, muốn bênh con tiện tỳ đó thì giữ nó lại, để ta chết cho xong.
Thét xong, thì váºt vã rồi lăn ra giưá»ng hôn mê bất tỉnh. Chu Thá»§ bị hoảng lên, bước tá»›i đỡ dáºy mà bảo:
- Kìa, có ai dám can ngăn gì đâu, nà ng muốn thế nà o cũng được.
Xuân Mai từ từ tỉnh dáºy, thở hồng há»™c, không nói được gì.
Chu Thủ bị đưa mắt. Thế là Trương Thắng và Lý An vội bước tới lột trần Tuyết Nga ra mà đánh tới tấp. Thương cho Tuyết Nga thân thể loã lồ, máu tuôn thịt nát, đau đớn tới ngất đi.
Äánh đủ ba chục côn thì Trương Thắng và Lý An ngừng ta, vã nước cho Tuyết Nga tỉnh lại.
Äang đêm như váºy mà Xuân Mai cho gá»i Tiết tẩu lại láºp tức sai Ä‘em Tuyết Nga Ä‘i bán, lại dặn riêng Tiết tẩu rằng:
- Ta cÅ©ng chỉ cần bán đúng tám lạng thôi, nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện là ngươi phải bán con tiện tỳ đó và o nhà ca nhi kỹ nữ. Là m đúng lá»i ta, ngươi sẽ có thưởng, còn là m trái lá»i ta thì đừng nhìn mặt ta nữa.
Tiết tẩu đáp:
- Là m trái lá»i phu nhân rồi là m sao tôi sống.
Nói xong lãnh Tuyết Nga vỠnhà ngaỵ Tuyết Nga khóc lóc tới sáng. Tiết tẩu khuyên:
- Thôi, đừng khóc nữa, chẳng qua la oan gia cả. Lão gia thì thương thư thư lắm, nhưng thư thư lại có oán cừu cÅ© vá»›i phu nhân nên má»›i bị xỠác như thế nà y. Phu nhân bây giá» có con trai nên lão gia không dám nói gì, chỉ biết chiá»u theo. Cả Tôn Nhị nương cÅ©ng phải nể sợ. Cho nên thư thư bị bạc đãi cÅ©ng không có gì lạ, váºy thì chẳng việc gì phải khóc.
Tuyết Nga cảm tạ Tiết tẩu rồi gạt lệ nói:
- Bây giỠtôi chỉ mong tẩu tẩu tìm nhà nà o tỠtế cho tôi và o ở, miễn sao có cơm ăn áo mặc là được.
Tiết tẩu nói:
- Chẳng giấu gì thư thư, phu nhân buộc tôi phải bán thư thư và o nhà ca nhi kỹ nữ chứ không được bán và o nhà nà o khác, nhưng tôi có con có cháu cũng phải giữ cái đức, để rồi tôi tìm nơi nà o chồng một vợ một hoặc một nơi tỠtế nhân từ cho thư thư nương tựa.
Tuyết Nga hết lá»i cảm Æ¡n Tiết tẩu rồi gắng đổi sầu là m vui.
Hai hôm sau, má»™t ngưá»i hà ng xóm có cá»a hà ng buôn bán là Trương ma ma tá»›i gá»i Tiết tẩu:
- Nhà tẩu tẩu có vị nương tá» nà o má»›i tá»›i mà cứ âu sầu khóc lóc váºy?
Tiết tẩu ló đầu ra bảo:
- Má»i Trương ma ma và o chÆ¡i.
Trương ma ma bước và o, Tiết tẩu má»i ngồi rồi nói:
- Nương tỠđây vì không hợp ý má»™t vị phu nhân nên vừa ra khá»i, hiện tạm ngụ tại đây vá»›i tôi Ãt ngà y rồi tìm nÆ¡i nương tá»±a. Tôi tÃnh là tìm cho nương tá» nÆ¡i nà o chồng má»™t vợ má»™t, tá» tế nhân từ để sau nà y khá»i khổ.
Trương ma ma bảo:
- Ở gần đây tôi biết có má»™t ngưá»i khách thương buôn bông gòn ở SÆ¡n Äông, ông ta há» Phan, là con thứ năm trong nhà , năm nay ba mươi bảy tuổi, thưá»ng tá»›i nhà tôi chÆ¡i. Ông ta goá vợ đã lâu, hiện còn má»™t mẹ già ngoà i thất tuần Ä‘ang nằm bệnh, nhà cÅ©ng neo ngưá»i nên thưá»ng khẩn khoản nhá» tôi tìm cho má»™t ngưá»i vợ tá» tế chăm chỉ, nhưng tôi chưa thấy đám nà o xứng đáng. Nay nương tỠđây tuổi cÅ©ng tương đương, có muốn kết thân vá»›i ông ta không?
Tiết tẩu bảo:
- Chẳng giấu gì ma ma, nương tỠđây năm nay ba mươi lăm tuổi, có nhan sắc, giá»i chuyện nữ công gia chanh, lại quen ở trong gia đình quyá»n quý cao sang, hiện phá»§ Thá»§ bị đòi đúng giá ba chục lạng, nếu được thì ma ma giúp giùm cho.
Trương ma ma há»i:
- Có của cải đồ đạc gì đem theo không?
Tiết tẩu đáp:
- Äồ đạc rương hòm thì không có, nhưng có nữ trang trâm thoa trên ngưá»i.
Trương ma ma bảo:
- Váºy thì để tôi nói vá»›i ngưá»i ta, có gì ngưá»i ta tá»›i đây coi mặt.
Nói xong cáo từ mà vá».
Tá»›i chiá»u, Trương ma ma tá»›i gặp ngưá»i há» Phan nói chuyện.
Hôm sau, Trương ma ma dẫn ngưá»i há» Phan lại. Ngưá»i nà y thấy Tuyết Nga có nhan sắc, còn vẻ trẻ trung lại nghe Tiết tẩu và Trương ma ma nói dối là má»›i hai mươi lăm tuổi, nen trả giá hai mươi lăm lạng. Tiết tẩu không kỳ kèo gì thêm, là m giấy tá» ngay rồi cho ngưá»i há» Phan Ä‘em Tuyết Nga vá».
Sau đó Tiết tẩu nhá» ngưá»i sá»a lại giấy tá», ghi là bán vá»›i giá tám lạng, rồi Ä‘em giấy tá» và bạc và o đưa cho Xuân Mai, nói là đã bán cho nhà kỹ nữ ca nhi rồi.
Vá» phần Tuyết Nga, khi vá» vá»›i ngưá»i há» Phan, thì ngay canh năm hôm sau, theo ngưá»i nà y lên xe tá»›i Lâm Thanh. Lúc đó là và o tháng sáu, ngà y dà i đêm ngắn, tá»›i nÆ¡i thì má»›i chỉ xế chiá»u. Ngưá»i há» Phan đưa Tuyết Nga tá»›i má»™t đại tá»u lầu hÆ¡n trăm phòng, dẫn và o má»™t phòng, trong đó có má»™t ngưá»i đà n bà khoảng ngá»ai ngÅ© tuần Ä‘ang ngồi trên giưá»ng, năm bảy ngưá»i con gái khoảng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi Ä‘ang đà n hát vui chÆ¡i, ngưá»i nà o cÅ©ng phấn son loè loẹt, ăn mặc má»ng manh hở hang.
Nhìn khung cảnh đó, Tuyết Nga hiểu ngay là tên Phan NgÅ© chỉ là má»™t loại Mã Giám Sinh buôn ngưá»i, và nà ng đã sa chân và o chốn thanh lâu, chỉ còn biết ngáºm ngùi than khổ.
Tuyết Nga được đặt tên là Ngá»c Nhi, ngà y ngà y theo đồng bạn Ä‘i các phfong tại tá»u lầu đà n hát chuốc rượu mua vui cho khách bốn phương ghé lại tìm vui.
Má»›i đầu thì Tuyết Nga không chịu, nhưng Phan NgÅ© đánh nà ng má»™t tráºn ê ẩm cả ngưá»i, rồi nhốt trong phòng luôn mấy ngà y, má»—i ngà y chỉ cho hai bát cÆ¡m, bắt phải há»c đà n hát, há»c mà không thuá»™c là bị đòn đến thâm tÃm mình mẩy.
Khi há»c táºp tạm được, Phan NgÅ© má»›i cho quần áo đẹp, nữ trang và váºt dụng son phấn quÆ¡ng lược, bắt ngắm vuốt cho đẹp, rồi ra đứng cá»a cưá»i cợt chà o má»i.
Từ đó:
Dáºp dìu lá gió cà nh chim,
Sá»›m đưa Tống Ngá»c, tối tìm Trà ng Khanh.
Má»™t hôm Trương Thắng được Chu Thá»§ bị sai tá»›i bến Lâm Thanh mua mưá»i thạch men rượu để vá» phá»§ là m rượu. Tá»a Äịa Hổ Lưu Nhị thấy anh rể mình tá»›i thì má»i lên tá»u lầu, chá»n má»™t căn phòng đẹp, bà y tiệc khoản đãi. Äám tá»u bảo xun xoe tá»›i thưa:
- Bẩm nhị thúc, có cho gá»i mấy ca nữ lên chuốc rượu chăng?
Lưu Nhị dặn:
- Ngươi gá»i mấy đứa má»›i má»›i má»™t chút, chẳng hạn như con Thư Nhi cá»§a nhà há» Vương, con Kiá»u Nhi cá»§a nhà há» Triệu, con Kim Nhi và Ngá»c Nhi cá»§a nhà há» Phan. Gá»i bốn đứa đó lên đây hầu hạ quan nhân đâyh.
Tá»u bảo vâng dạ xuống lầu. Lát sau nghe tiếng cưá»i khúc khÃch, rồi bốn ca nữ lá»™ng lẫy như bốn bông hoa, quần áo bằng lụa má»ng dÃnh kéo nhau tá»›i trước tiệc sụp lạy bốn lạy rồi đứng má»™t bên chá» lệnh.
Trương Thắng nhìn bốn ca nữ, rồi chợt giáºt mình nghÄ© thầm:
- Sao trong nà y có má»™t ngưá»i lại giống như Tuyết Nga... là m sao mà nà ng lại tá»›i nông ná»—i nà y?
Tuyết Nga cÅ©ng nháºn ra Trương Thắng,nhưng chỉ cúi đầu im lặng.
Trương Thắng há»i Lưu Nhị:
- Ca nhi kia là của nhà ai?
Nói xong đưa mắt vá» phÃa Tuyết Ngạ Lưu Nhị đáp:
- Nó là Ngá»c Nhi, do Phan NgÅ© mua vá» nuôi má»›i được Ãt hôm. Con Kim Nhi kia cÅ©ng là cá»§a Phan NgÅ©. Con kia là Thư Nhi cá»§a nhà há» Vương, còn con sau cùng là Kiá»u Nhi cá»§a nhà há» Triệu.
Trương Thắng bảo:
- Tôi thấy Ngá»c Nhi có vẻ quen quen.
Äá»an vẫy Tuyết Nga tá»›i gần há»i nhá»:
- Nà ng là Tuyết cô nương phải không? là m sao lại đến nỗi nà y?
Tuyết Nga nghe há»i thì nước mắt ròng ròng mà đáp:
- Nói ra thì dà i dòng lắm. Nguyên là tôi bị Tiết tẩu lừa gạt, bán vá»›i gia hai mươi lăm lạng cho má»™t kẻ buôn ngưá»i, do đó bị dẫn vỠđây là m ca nữ.
Nói xong gạt nước mắt, yểu điệu với tay rót rượu cho Trương Thắng. Trương Thắng từ lâu thấy Tuyết Nga xinh đẹp mà bị chủ bạc đãi, trong lòng đã thầm để ý, nay gặp cảnh nà y lấy là m đau xót lắm.
Tuyết Nga ngồi cạnh, ân cần tiếp đãi. Chỉ lát sau, hai ngưá»i đã chuyện trò thân máºt. Tuyết Nga lại lấy đà n tỳ bà tá»›i đà n hát má»™t khúc cho Trương Thắng nghe. Hát xong, được Trương Thắng má»i ngồi cùng uống rượu, kể lể tâm tình, lấy là m hợp ý lắm.
Lưu Nhị thấy váºy, bảo Tuyết Nga đêm nay nghỉ vá»›i Trương Thắng. Tuyết Nga nháºn lá»i ngaỵ Äêm đó, hai ngưá»i khăng khÃt chẳng khác vợ chồng. Trương Thắng cảm thấy mình si mê Tuyết Nga tháºt sá»±.
Sáng hôm sau, Lưu Nhị lại cho bà y tiệc khoản đãi Trương Thắng và Tuyết Nga. Ä‚n uống no say, Trương Thắng má»›i sai gia nhân xếp dá»n hà nh lý và các váºt dụng đã mua để vá» phá»§ Chu Thá»§ bị. Lúc ra vá», Trương Thăng tặng Tuyết Nga ba lạng bạc, lại ân cần dặn dò Lưu Nhị phải che chở Tuyết Nga, không để ai bắt nạt.
Từ đó Trương Thắng luôn luôn tìm tá»›i gặp gỡ ái ân vá»›i Tuyết Nga. Hà ng tháng, Trương Thắng cho Phan NgÅ© và i lạng bạc để bao luôn Tuyết Nga, không cho tiếp khách nữa. Lưu Nhị muốn lấy lòng Trương Thắng nên không thu tiá»n phòng cá»§a Tuyết Nga. Nhá» váºy, Tuyết Nga sống dư giả dá»… chịu.
|
 |
|
| |