13-10-2008, 03:37 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Phần VI: Lên voi xuống chó
Mãi đến trung thu năm ấy, là ng Mùi má»›i lại thấy bóng AQ ... Cả là ng ngạc nhiên bảo nhau: AQ đã vá»! Bấy giá» ngưá»i ta má»›i có kẻ tá»± há»i: Lâu nay nó Ä‘i đâu nhỉ? Xưa kia, má»—i lần lên huyện vá», AQ vẫn há»›n hở chuyện trò vá»›i má»i ngưá»i. Nhưng lần nà y, không thế. Vì váºy không ai chú ý đến. Dá»… thưá»ng AQ cÅ©ng có thá» thẻ má»™t và i câu vá»›i lão từ Ä‘á»n Thổ Cốc, nhưng lệ thưá»ng ở là ng Mùi, chỉ có những lúc nà o Cụ Cố há» Triệu, Cụ Cố há» Tiá»n, hoặc thầy Tú Triệu lên huyện kia thì ngưá»i ta má»›i coi là việc quan trá»ng. Còn ngoà i ra, cả lão Tây giả kia có Ä‘i vá» cÅ©ng chẳng ai quan tâm nữa là AQ! Vì váºy nên lão từ cÅ©ng không đồn đại gì vá» việc AQ Ä‘i cả, thà nh thá» trong là ng không ai biết mối manh gì.
Lần nà y AQ ở huyện vá» khác hẳn mấy lần trước. Trông y có vẻ là lạ. Trá»i đã nhá nhem tối. Y và o quán rượu, cặp mắt ngái ngá»§. Y tá»›i trước quầy, nắn trong lưng ra má»™t tay đầy tiá»n đồng và bạc hà o, xỉa ra và nói:
- Tiá»n mặt đây nà y, rượu đâu đưa ra đây?
Y mặc chiếc áo kép má»›i, lưng Ä‘eo má»™t cái ruá»™t tượng nặng trÄ©u là m cho cái thắt lưng sả hẳn xuống đằng trước thà nh má»™t đưá»ng vòng cung. ở là ng Mùi, vẫn có cái thói há»… thấy ai hÆ¡i có máu mặt thì ngưá»i ta vẫn nghÄ©: đối vá»›i hạng ngưá»i nà y thà kÃnh trá»ng há» má»™t chút còn hÆ¡n là tá» vẻ khinh bỉ. Bây giá», dù biết rằng vẫn là AQ đấy, nhưng không phải như thằng AQ vá»›i tấm áo rách dạo trước nữa. Cổ nhân có câu: "SÄ© biệt tam nháºt, tiện đương quát mục tương đãi" (Chú thÃch cá»§a ngưá»i dịch: Má»™t câu danh ngôn cá»§a Lã Mông Ä‘á»i Tam quốc nói vá»›i bạn. ý nghÄ©a: Ba ngà y không gặp mặt má»™t kẻ sÄ© thì khi gặp lại, nên biết trá»ng đãi hÆ¡n má»i hôm, vì há» có thể tiến bá»™ khác trước nhiá»u rồi.)
Vì váºy mà cả là ng Mùi, từ anh hầu sáng, ông chá»§ quán, khách uống rượu cho đến kẻ qua đưá»ng, đối vá»›i AQ ai nấy Ä‘á»u tá» ra vừa ngá» vá»±c vừa kÃnh trá»ng. Bác chá»§ quán gáºt đầu luôn mấy cái rồi lạ trò chuyện vồn vã:
- Kìa A Q! Äã vỠđấy à ?
- Vừa vỠxong.
- Phát tà i chứ? ... Thế lâu nay ...
- Ở trên huyện mà !
Tin đó sáng hôm sau đã lan ra khắp là ng. Cả là ng ai cÅ©ng ước ao biết rõ lai lịch cái túi tiá»n và cái áo má»›i cá»§a AQ. Bởi váºy, ngoà i quán rượu, trong tiệm trà cho đến dưới hiên đình, ngưá»i ta chỉ trầm trồ dò la từng ấy chuyện. Kết quả là AQ lại được ngưá»i ta trá»ng vá»ng thêm.
Theo lá»i AQ thì lâu nay y là m công ở nhà Cụ Cá» trên huyện. Chỉ má»™t chút đó cÅ©ng đã là m cho ngưá»i nghe lấy là m kiêng nể rồi. Cụ Cá» vốn là há» Bạch, nhưng vì cả vùng chỉ có má»™t cụ là đáºu cá» nhân, nên trong lúc xưng hô, cÅ©ng không cần phải dùng chữ "Bạch" mà o đầu lên trên hai chữ cá» nhân nữa. Chỉ gá»i cụ Cá» là ai cÅ©ng hiểu rồi. Lối xưng hô nà y chẳng phải riêng gì cho là ng Mùi. Chung quanh vùng nà y có trăm dặm đưá»ng đất, ai cÅ©ng gá»i như váºy. Äến ná»—i có nhiá»u ngưá»i yên trà rằng cụ là há» Cá» tên Nhân! Là m công ở nhà cụ Cá» là má»™t Ä‘iá»u đáng trá»ng rồi, thế mà AQ còn nói: y không thÃch là m đó nữa vì cái cụ Cá» nà y tháºt ra cÅ©ng "mẹ kiếp chúng nó" lắm! Mấy ngưá»i được nghe câu chuyện nà y vừa tiếc rẻ vừa khoái chÃ. Khoái chà ở chá»— AQ không thèm là m việc vá»›i cụ Cá» mà tiếc rẻ là sao lại không là m.
Vẫn theo lá»i AQ thì lần nà y y trở vá» là ng má»™t phần nữa cÅ©ng là vì y ghét bá»n ngưá»i trên huyện. Thì và dụ chúng nó cứ gá»i cái ghế dà i kia là trà ng ká»·, lại như lúc rán cá chúng nó cứ gia vị bằng nhánh hà nh. Nhất là cái thói xấu y vừa khám phá ra, tức là cái kiểu bá»n đà n bà con gái lúc chúng nó Ä‘i đứng cứ ưỡn ẹo trông đến khó coi. Tuy váºy, AQ cÅ©ng nháºn rằng: trên huyện cÅ©ng có những Ä‘iá»u đáng phục. Tức như ở là ng Mùi đánh bà i thì chỉ biết chÆ¡i thứ bà i ba mươi hai con, và chỉ có má»™t mình lão Tây giả là biết chÆ¡i "mạt chược". Mà trên huyện thì đứa oắt con má»›i nảy mÅ©i ra cÅ©ng chÆ¡i mạt chược thạo rồi! Cứ để chú Tây giả ở là ng đánh thá» vá»›i má»™t thằng ranh con trên ấy thì láºp tức thấy rằng chả khác gì "quỉ sứ và o Ä‘iện Diêm vương"! Câu chuyện nà y những kẻ được nghe ai cÅ©ng Ä‘á»u lấy là m xấu hổ.
- Nà y, các bác đã thấy chặt đầu ngưá»i hay chưa nhỉ? Úi chà o! Vui lắm! Giết tụi cách mạng ấy mà ! Úi chao chao! Vui, vui quá cÆ¡!
AQ vừa nói vừa lắc lư cái đầu, nước bá»t cứ bắn và o mặt bác Triệu Tư Thần đứng trước y. Câu chuyện chặt đầu nà y, ai nghe cÅ©ng phải rùng mình rởn gáy. Nhưng AQ lại nhìn quanh quất má»™t hồi, bá»—ng dang cánh tay phải ra, nhằm và o cái cổ cò hương cá»§a lão Vương Râu Ä‘ang đứng nghe chăm chú bổ ngay và o gáy:
- S ... sáºt!
Lão Vương Râu hết hồn hết vÃa thụt ngay cả đầu lẫn cổ xuồng, nhanh như chá»›p nhoáng, như đá tóe lá»a, trong lúc đó thì ngưá»i nghe đứng xung quanh vừa sợ hãi, vừa thÃch thú. Sau đó, có mấy ngà y trá»i, lão Vương Râu vẫn còn choáng váng cả đầu óc, nhất định không dám lại gần AQ nữa; những ngưá»i khác cÅ©ng váºy.
Trước con mắt dân là ng Mùi lúc bấy giá», địa vị AQ dù chưa có thể nói rằng oai hÆ¡n Cụ Cố há» Triệu, nhưng nói xấp xỉ thì cÅ©ng chẳng sai bao nhiêu.
Chẳng bao lâu, danh tiếng AQ đã lừng lẫy đến trong chốn khuê phòng là ng Mùi. Thá»±c ra, trong là ng Mùi chỉ có hai nhà có thể gá»i là khuê phòng: ấy là nhà há» Triệu và nhà há» Tiá»n. Ngoà i ra chÃn phần mưá»i, chả nhà nà o là có khuê phòng cả; nhưng buồng đà n bà con gái nà o mà chẳng gá»i là khuê phòng? Cho nên danh tiếng AQ đồn đại khắp khuê phòng cÅ©ng cho là má»™t sá»± lạ Ä‘i! Các bà há»… gặp nhau là trầm trồ những chuyện như là : thÃm Bảy Trâu vừa mua lại cá»§a AQ được má»™t chiếc quần lụa mà u xanh lam, cÅ© má»™t tÃ, nhưng "chỉ có chÃn hà o bạc thôi!", hoặc là bà mẹ bác Triệu Bạch Nhẫn - má»™t tin khác nói chÃnh là bà mẹ bác Triệu Tư Thần cÆ¡, chứ không phải là bà mẹ bác Triệu Bạch Nhẫn, chưa có tin nà o đúng hÆ¡n, chá» kiểm tra lại đã - cÅ©ng mua được má»™t cái áo trẻ con bằng vải sa tây Ä‘iá»u còn khá má»›i, mà chỉ có ba quan tiá»n, cứ chÃn mươi hai đồng ăn má»™t quan! Thế rồi các bà ngưá»i nà o cÅ©ng cứ mong gặp AQ, ngưá»i thiếu quần lụa thì mong há»i quần lụa, ngưá»i thiếu áo sa tây thì lăm le mua áo vải sa tây. Thấy AQ, không những há» không trốn tránh nữa mà tháºm chà lại có nhiá»u lúc AQ Ä‘i đã khá xa rồi, há» còn chạy theo, gá»i đứng lại để há»i: "Chú AQ nà y, còn cái quần lụa nà o nữa không! Hết cả rồi à ? ... Thế, áo vải tây Ä‘iá»u cÅ©ng được. Còn đấy chứ? ..."
Câu chuyện dần dà từ chốn khuê phòng và o đến chốn khuê các. Số là trong lúc đắc ý, thÃm Bảy Trâu đã Ä‘em chiếc quần lụa lên trình cụ Cố bà há» Triệu xem qua. Cụ Cố bà lại nói lại vá»›i cụ Cố ông và cứ khen lấy khen để. Ngay tối hôm ấy, ngồi trước mâm cÆ¡m, cụ Cố ông đưa chuyện đó ra thảo luáºn cùng cáºu Tú, rồi cho rằng: cái thằng AQ nà y nhất định là có những sá»± tình khả nghi, chúng ta cá»a ngõ cÅ©ng nên cẩn tháºn má»™t tà ... Nhưng chả biết nó còn có gì mua được nữa hay không? Có lẽ cÅ©ng còn có thứ tốt đấy. Phần thì hiện nay cụ Cố bà còn cần má»™t cái áo gi-lê thứ tốt nhưng phải cho rẻ.
Cuá»™c há»™i nghị gia tá»™c há» Triệu quyết định sẽ nhá» thÃm Bảy Trâu láºp tức Ä‘i tìm AQ cho được. Do đó, má»›i có ngoại lệ thứ ba nà y nữa: tối hôm ấy được phép chong đèn chá» AQ đến.
ÄÄ©a dầu vÆ¡i mãi, vÆ¡i mãi ... AQ vẫn chưa đến. Cả nhà há» Triệu Ä‘á»u đã sốt ruá»™t, ngáp lên ngáp xuống. Kẻ thì trách AQ hững há», ngưá»i thì oán thÃm Bảy cháºm chạp. Cụ Cố bà những ngại rằng câu chuyện dạo mùa xuân độ ná» có lẽ là m cho AQ sợ phạm và o má»™t Ä‘iá»u khoản trá»ng yếu trong tá» cam Ä‘oan mà không dám đến chăng ... Nhưng cụ Cố ông bảo: không ngại gì, vì chÃnh "ta" truyá»n gá»i nó kia mà ! Thì ra, cụ Cố ông là ngưá»i cao kiến có khác! Quả nhiên, má»™t lát sau, AQ cùng thÃm Bảy Trâu đã ở ngoà i cá»a bước và o. ThÃm Bảy thở hồng há»™c, chân bước miệng nói:
- Chú ấy cứ chối đây đẩy một không có, hai không có. Con thì con nói: Không biết! Chú cứ đến mà bẩm với hai cụ. Chú ấy còn nói ... Con thì con nói ...
Dưới thá»m, AQ toét miệng ra má»™t cái, giống như cưá»i, nhưng vẫn không phải là cưá»i, rồi nói to:
- Cụ ạ!
Cụ Cố vừa nói vừa bước tới gần AQ, đưa mắt nhìn y từ đầu đến chân:
- AQ nà y, nghe nói độ ngà y mà y Ä‘i ra phát tà i lắm phải không? Thế thì tốt, tốt lắm. Nà y! à mà nghe nói mà y còn má»™t Ãt đồ cÅ© ... Còn bao nhiêu cứ đưa đây xem xem ... Nà y! không có ý gì đâu ... Chả là ta cần dùng ...
- Con vừa bảo thÃm Bảy đấy! Hết cả rồi.
- Hết rồi kia à ?
Giá»ng cụ nghe như thất thanh:
- Sao đã hết chóng là m váºy?
- Chả là gặp chá»— quen biết ... Vả lại có bao nhiêu đâu ạ! Anh em há» giáºt hết.
- Chắc cÅ©ng còn má»™t Ãt chứ?
- GiỠchỉ còn một bức nghi môn thôi ạ!
Cụ Cố bà láºt Ä‘áºt nói:
- Thế thì đưa đến cho xem váºy!
Cụ Cố ông có vẻ lãnh đạm:
- Váºy thì sáng mai! Cứ đưa đến đây nhé. Nà y, AQ nà y, từ rà y, bất cứ đồ lá» gì, há»… có là cứ đưa đến đây, ta xem trước nhé...
Cáºu Tú nói:
- Äây không bao giá» trả rẻ đâu mà ! Nghe chưa?
Mợ Tú vá»™i liếc nhìn nét mặt AQ xem nó có chú ý gì đến lá»i cáºu Tú hay không.
Cụ Cố bà nói:
- Ta cần mua một cái áo gi-lê.
AQ miệng vâng vâng dạ dạ, nhưng lại uể oải lùi ra vá». CÅ©ng chẳng ai biết y có nhá»› cho hay không, thà nh ra cụ Cố ông cÅ©ng vừa thất vá»ng, vừa bá»±c mình, vừa lo ngại, đến ná»—i quên không ngáp dà i nữa. Cáºu Tú cÅ©ng bất bình vá»›i thái độ cá»§a AQ, nói:
- Cái thằng Oẳng pa tà n nà y, phải coi chừng! Hay là gá»i ngay lão khán đến bảo phải Ä‘uổi ngay Ä‘i, không cho ở trong là ng nữa là hÆ¡n hết!
Nhưng cụ Cố ông cho rằng không nên là m thế, sợ nó lại thù oán lôi thôi. Vả lại xưa nay những đứa là m nghỠấy chả bao giá» chúng nó là m thói "gà què ăn quẩn cối xay", váºy nên là ng ta chẳng ngại gì sá»± đó. Còn nhà mình thì ban đêm ngá»§ cho tinh tỉnh má»™t tà là được rồi. Nghe bấy nhiêu lá»i nghiêm đưá»ng dạy, cáºu Tú rất tán thà nh, vì váºy cáºu cÅ©ng láºp tức thá»§ tiêu đỠnghị Ä‘em AQ "trục xuất cảnh ngoại". Má»™t mặt khác, cáºu ân cần dặn dò thÃm Bảy Trâu nhất thiết không để cho câu chuyện hôm nay tiết lá»™ ra ngoà i.
Nhưng ngà y hôm sau, lúc thÃm Bảy Ä‘em chiếc quần Ä‘i nhuá»™m Ä‘en thì thÃm lại Ä‘em cả những chá»— khả nghi vá» AQ rêu rao vá»›i má»i ngưá»i. May mà thÃm không nhắc nhở gì đến chuyện cáºu Tú có ý "trục xuất" AQ. Nhưng thế cÅ©ng đã là má»™t Ä‘iá»u bất lợi cho AQ rồi! Trước hết, bác khán tìm ngay và o nhà y lấy quách bức nghi môn. Y cố biện bạch rằng, cái bức nghi môn đó Cụ Cố bảo phải Ä‘em lên trình cụ xem đã, nhưng bác khán vẫn nhất định chiếm lấy. Bác lại nhân dịp nà y vòi thêm má»™t Ãt "tiá»n rượu" hà ng tháng nữa. Má»™t sá»± thiệt thòi khác cho AQ là từ hôm ấy vá» sau, lòng kÃnh nể và sợ sệt cá»§a dân là ng Mùi đối vá»›i y cÅ©ng giảm bá»›t nhiá»u. Tuy chưa dám khinh ra mặt đâu, nhưng xem có ý đã không muốn lại gần y nữa. Không muốn gần y không phải vì sợ đánh "sáºt" má»™t cái và o gáy như trước, mà là ngưá»i ta chỉ "kÃnh nhi viá»…n chi" nữa thôi.
Má»™t bá»n vô công rồi nghá» lại cố Ä‘i dò xét vá» AQ cho ra manh mối. Thì AQ cÅ©ng chả giấu giếm gì ai cả! Y cứ ngạo nghá»… nói toạc tất cả những Ä‘iá»u y đã là m. Do đó, ngưá»i ta má»›i biết y chẳng qua chỉ là má»™t vai phụ không có gan trèo tưá»ng mà cÅ©ng không có gan chui ngạch. Y chỉ đứng ở mé ngoà i chuyá»n đồ ra mà thôi. Và , có má»™t đêm, y vừa bệ được má»™t cái gói, còn lão trùm Ä‘ang chui và o má»™t lần nữa, thì trong nhà hô hoán lên; thế là y chuồn thẳng, và ngay đêm ấy, láºp tức bá» huyện vá» tuốt là ng Mùi. Rồi từ đấy trở Ä‘i, y cÅ©ng giải nghệ luôn nốt. Äoạn tiểu sá» nà y cà ng là m tai hại cho danh giá AQ. Số là xưa nay dân là ng Mùi còn giữ cái thái độ "kÃnh nhi viá»…n chi" vá»›i AQ chỉ vì lo y thù hằn. Ai ngá» chẳng qua y chỉ là má»™t thằng ăn trá»™m mà lại không có gan Ä‘i ăn trá»™m nữa thì quả tháºt không có gì đáng sợ.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
13-10-2008, 03:37 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Phần VII: Cách mạng
Tối hôm mưá»i bốn rạng ngà y rằm tháng ChÃn niên hiệu Tuyên thống năm thứ ba, tức là hôm AQ bán cái ruá»™t tượng cho chú Triệu Bạch Nhẫn, và o hồi canh ba, lúc bốn giá», má»™t chiếc thuyá»n ván, mui Ä‘en, khá to ghé và o bến trước nhà há» Triệu giữa lúc đêm khuya trá»i tối mò mò, dân là ng Ä‘ang ngá»§ say, không ai hay biết gì hết. Và chưa má» sáng thì chiếc thuyá»n đã rá»i khá»i bến, chỉ có mấy ngưá»i trông thấy mà thôi. Sau lúc đã dò la, thầm thì thầm thụt cùng nhau khá lâu, ngưá»i ta má»›i biết rằng: chÃnh là thuyá»n nhà cụ Cá».
Thuyá»n nhà cụ CỠđã đưa đến cho là ng Mùi má»™t ná»—i lo âu hết sức lá»›n. Chưa đúng ngá», cả là ng đã nhốn nháo hẳn lên. Chiếc thuyá»n nà y vỠđây để là m gì thì nhà cụ Triệu hết sức giữ bà máºt. Nhưng trong các quán rượu và các hà ng nước, đâu đâu ngưá»i ta cÅ©ng đồn dáºy lên rằng: bá»n Cách mạng sắp và o huyện nên cụ Cá» chạy vá» là ng lánh nạn. Chỉ có thÃm Bảy là bảo không phải. ThÃm ấy nói: chỉ có mấy hòm quần áo cÅ© trên cụ Cá» gá»i xuống nhá» giữ há»™, nhưng cụ Triệu không nháºn và giả lại ngay. Chả là cáºu Tú Triệu và cụ Cá» xưa nay không tương đắc gì, cho nên trong lúc hoạn nạn, hai nhà nhất định không có thể san sẻ ná»—i lo ná»—i buồn cùng nhau. Vả lại thÃm Bảy ở ngay bên cạnh nhà cụ Triệu, thấy táºn mắt, nghe táºn tai, cho nên chắc hẳn là không sai.
Mặc dù như thế, tiếng đồn vẫn lan rá»™ng ra. Ngưá»i ta bảo nhau: hình như cụ Cá» không vá», nhưng cụ có viết má»™t bức thư rất dà i để là m thân vá»›i Cụ Cố. Cụ Cố là ng ta cÅ©ng đã nghÄ© lại, và cụ cho rằng: cÅ©ng chả có hại gì nên đã cho gá»i cái hòm lại. Cái hòm ấy hiện giá» nhét dưới gầm giưá»ng cụ bà nằm. Còn như tin tức vá» bá»n Cách mạng thì có kẻ nói chÃnh tối hôm qua chúng nó đã và o huyện rồi, chú nà o chú ấy áo giáp bạch, mÅ© bạch, ăn báºn trắng toát má»™t loạt để tang cho vua Sùng ChÃnh.
Xua kia, AQ đã mấy lần nghe ngưá»i ta nói đến cách mạng. Năm nay, y lại đã thấy chém bá»n Cách mạng độ vừa rồi. Nhưng trong óc y đã có sẵn má»™t ý kiến chẳng biết nguồn gốc từ đâu cho rằng: là m cách mạng tức là là m giặc; là m giặc tức là báo hại y. Vì váºy nên xưa nay, y vẫn ghét cay ghét đắng bá»n Cách mạng. NgỠđâu chÃnh bá»n đó đã là m cho cụ Cá» danh giá khắp vùng như thế kia mà cÅ©ng phải sợ, thì y cÅ©ng đã hÆ¡i lấy là m "lác mắt". Huống nữa là y lại thấy lÅ© đà n ông đà n bà khốn nạn ở là ng Mùi cuống quÃt lên như váºy, thì y cà ng khoái chÃ. Y nghÄ© bụng: "Cách mạng cÅ©ng hay! Cách mẹ cái mạng lÅ© chúng nó Ä‘i! Ghét quá Ä‘i mất! Giáºn quá Ä‘i mất! ... Tá»›, tá»› cÅ©ng sẽ Ä‘i đầu hà ng cách mạng."
Gần đây, AQ túng thiếu, thà nh thá» y cÅ©ng có ý bất bình. Phần thì trưa hôm ấy, bụng đói, uống hai bát rượu, cho nên y cà ng choáng váng say. Y vừa nghÄ© ngợi vừa rảo bước, tâm hồn lại nghe nhẹ nhà ng há»›n hở lên. Rồi chả biết thế quái nà o mà bá»—ng y đã tưởng tượng ngay rằng y là ngưá»i cách mạng, và cả bá»n dân là ng Mùi đã thà nh "tù binh" cá»§a y cả rồi! Trong lúc đắc ý, bất giác y hét to lên mấy tiếng:
- Là m giặc nà o! là m giặc nà o!
Dân là ng Mùi bấy giá» Ä‘á»u nhìn AQ bằng cặp mắt sợ hãi vô cùng. Äiá»u đáng thương hại đó xưa nay y chưa từng thấy. Thà nh ra y thÃch chà vô hạn, chẳng khác gì nắng tháng sáu mà được uống nước đá váºy! Y cà ng há»›n hở rảo bước và nói to:
- Hay lắm! Tá»› muốn gì sẽ được nấy! Tá»› ưa ai là ngưá»i ấy được nhá»!
Cắc, cắc, tùng, tùng! Ä‚n năn đà quá muá»™n! Chỉ vì quá chén mà Trịnh hiá»n đệ bị giết oan ... a ... a ... Tùng tùng, tùng tùng, cắc ... Cắc cắc, tùng tùng ... Thá»§ cấp (i i i) cương (i i) liên (i-a) tương nỉ đả.
Trước nhà Cụ Cố há» Triệu, hai bố con và hai ngưá»i bà con chÃnh tông cá»§a cụ Ä‘ang đứng xúm ở cổng bà n vá» cách mạng. AQ không trông thấy, cứ ngang nhiên rảo bước và vẫn hát:
- Tùng ! tùng ...
- Nà y bác Q ơi!
Cụ Cố gá»i khe khẽ và có vẻ sợ sệt.
Xưa nay, đã bao giá» AQ nghÄ© ngưá»i ta lại có thể kết liá»n chữ "bác" vá»›i tên mình để gá»i. Váºy nên y cho rằng ngưá»i ta còn nói chuyện gì đâu đâu ấy, chứ chẳng liên can gì đến mình. Y cứ hát:
- Cắc, cắc, cắc, ... Tùng ... tùng ... tùng.
- Bác Q nà y!
- Ăn năn đà quá muộn, à ...!
Cáºu Tú đà nh phải gá»i thẳng:
- AQ Ã !
Lúc đó AQ má»›i dừng chân, nghếch đầu lại há»i:
- Cái gì thế?
- Bác Q nà y ... Äá»™ nà y ...
Cụ Cố bỗng không biết nói gì nữa
- Äá»™ nà y! ... phát tà i chứ?
- Vâng ạ! Phát tà i hẳn chứ lỵ! Muốn gì là được nấy!
- À, à bác Q nà y! Bá»n mình là bạn nghèo vá»›i nhau cả, thì chắc chẳng lẽ gì ...
Triệu Bạch Nhẫn rụt rè nói, cố ý dò xem ý tứ nhà cách mạng như thế nà o.
- Bạn nghèo à ? Anh lại không phong lưu bằng mấy tôi ấy à ?
Vừa nói xong, AQ đã bước đi.
Mấy ngưá»i nhà há» Triệu nghe mà phát khiếp, đứng lặng Ä‘i má»™t hồi. Chiá»u hôm ấy, hai bố con nhà há» Triệu bà n bạc cùng nhau, cho mãi đến lúc đỠđèn má»›i thôi. Còn chú Triệu Bạch Nhẫn vừa vỠđến nhà là cởi ngay cái ruá»™t tượng, bảo chị vợ giấu kÃn và o dưới đáy hòm.
AQ há»›n hở nhẹ bước trên con đưá»ng là ng má»™t hồi khá lâu. VỠđến Ä‘á»n Thổ Cốc thì y đã tỉnh rượu hẳn. Chiá»u hôm ấy, lão từ đối vá»›i y cÅ©ng tá» y nhã nhặn khác thưá»ng, má»i y uống chén nước trà . Y nà i lão thết y luôn hai khẩu bánh nữa. Ä‚n xong, y còn lấy má»™t Ä‘oạn nến bốn lạng thắp dở và cả cái cá»c nến mang vá» buồng nhá» cá»§a y, đỠđèn lên, má»™t mình nằm nghỉ. Giá» nà y, bao nhiêu ý nghÄ© tốt đẹp, bao nhiêu niá»m vui mà y không tà i nà o tả nên lá»i, Ä‘ang nhảy múa trong đầu óc y giống như ngá»n đèn đêm nguyên đán váºy:
"Là m giặc! CÅ©ng vui đấy chứ! Má»™t bá»n là m cách mạng tuyá»n là mÅ© bạch, áo giáp bạch, ai nấy tay cầm dao bản, roi sắt, lá»±u đạn, súng trưá»ng, nạng ba chia, câu liêm chạy cả đến Ä‘á»n Thổ Cốc gá»i: "AQ! Chúng ta cùng Ä‘i, Ä‘i!" Thế là cùng nhau Ä‘i ...
Lúc đó tụi dân là ng Mùi khốn nạn trông má»›i buồn cưá»i! Chúng nó sẽ quì rà n rạt xuống van xin:"AQ tha chết cho tôi Ä‘i!" Nhưng ai mà nghe chúng nó! Thằng cu D. đáng tá»™i chết trước. Rồi Cụ Cố há» Triệu, cả lão Tú nữa, cả thằng Tây giả nữa ... Có nên tha thằng nà o không nhỉ? Kể ra lão Vương Râu thì tha ra cÅ©ng chẳng há» gì, nhưng bất tất!
"Äồ đạc, thì cứ và o thẳng nhà Cụ Cố phá ngay cái rương ra xem ... Tiá»n đồng ... và ng bạc ... áo sa ... Mà trước hết phải khuân ngay cái giưá»ng Hông-kông cá»§a mợ Tú vá» Ä‘á»n Thổ Cốc cái đã ... Ngoà i ra, còn bá»™ bà n ghế nhà há» Tiá»n cÅ©ng chuyển vá» nốt. Hay là ta dùng ngay bá»™ cá»§a nhà há» Triệu váºy? Lẽ cố nhiên mình bất tất phải bá» tay ra khuân vác. Bảo thằng cu D. khiêng Ä‘i, mau lên! Cháºm là tát và o mặt ...
" Lão Triệu Tư Thần có con em, nhưng xấu quá! Còn con gái thÃm Bảy Trâu, và i năm nữa hẵng nói chuyện ... Vợ lão Tây giả ... con nà y đã chung chạ vá»›i má»™t thằng đà n ông không có Ä‘uôi sam ... Chao! Tởm ... Thứ đà n bà ấy chả ra trò! Mụ Tú Triệu phải má»™t cái là trên mi mắt có má»™t cái sẹo! Mà ... con mụ vú Ngò lâu nay Ä‘i đâu nhỉ? Bá»±c má»™t ná»—i là cái bà n chân chị ta to quá! ..."
Giữa lúc đầu óc còn rối beng vá»›i bấy nhiêu ý nghÄ© thì AQ đã ngáy khò khò. Cây nến bốn lạng vừa cháy mất độ dăm phân, ngá»n lá»a láºp lòe chiếu và o cái miệng hoác rá»™ng cá»§a y.
"Ha! Ha!" AQ bá»—ng giáºt mình dáºy, kêu to má»™t tiếng rồi nghếch đầu lên, hoảng hốt nhìn quanh nhìn quất. Nhìn thấy Ä‘oạn nến bốn lạng vẫn còn, y lại ngả ngưá»i ra ngá»§.
Ngà y hôm sau, AQ thức dáºy rất muá»™n. Y chạy ra nhìn trên con đưá»ng là ng, thì đâu và o đấy, chả có gì thay đổi. Mà cái bụng cá»§a y nghe vẫn đói! Y ngẫm nghÄ© hồi lâu cÅ©ng chả nghÄ© ra cái gì cả. Nhưng bá»—ng hình như y đã có má»™t quyết định gì, rồi cÅ©ng chẳng biết là vô tình hay hữu ý, y lại nhẹ bước lần đến chùa TÄ©nh tu.
Sau bức tưá»ng có trổ hai cánh cá»a sÆ¡n Ä‘en, cảnh chùa vẫn vắng lặng như mùa xuân độ ná». AQ ngẫm nghÄ© má»™t chốc, rồi bước tá»›i gõ cá»a. Má»™t con chó sá»§a từ trong chùa sá»§a ra. AQ vá»™i và ng nhặt lấy mảnh gạch vỡ bước tá»›i gõ mạnh và o cánh cá»a. Gõ mãi đến lúc cánh cá»a đầy những vết gạch đó má»›i nghe có tiếng ngưá»i ra mở.
AQ vá»™i nắm chặt lấy mấy mảnh gạch trong tay, đứng theo thế mã bá»™, sẵn sà ng cầm cá»± vá»›i con Má»±c. Nhưng cá»a chùa chỉ hé ra má»™t tÃ, con Má»±c cÅ©ng chẳng thấy xông ta. Nhìn và o, chỉ thấy sư bà hôm ná».
- Bác lại tới đây là m gì nữa kia?
Sư bà há»i, giá»ng há»›t hÆ¡ há»›t hải.
- Cách mạng rồi! Bà biết không?
AQ trả lá»i vu vÆ¡.
- Cách mạng, cách mạng ! Äã cách má»™t lần rồi! Các bác còn muốn cách chúng tôi đến như thế nà o nữa kia!
Hai con mắt sư bà đỠbừng hẳn lên.
- Thế nà o?
AQ rất lấy là m ngạc nhiên há»i.
- Bác không biết hay sao? Chúng nó đã đến đây"cách" hết rồi! Nhà bác không biết đó thôi.
AQ cà ng lấy là m ngạc nhiên.
- Ai kia ?
- Lão Tú với lão Tây giả ấy mà ! ...
Tháºt là má»™t Ä‘iá»u bất ngá» cho AQ, là m cho y hết sức ngÆ¡ ngác. Sư bà thấy y mất hẳn nhuệ khÃ, tức thì đóng cá»a lại. AQ lại đẩy cá»a nhưng không tà i nà o xô cho ra được nữa. Y gá»i má»™t thôi nữa, chả má»™t ai trả lá»i.
Äó là chuyện xảy ra buổi sáng. Cáºu Tú bắt tin rất nhạy, vừa biết được rằng bá»n Cách mạng đã và o huyện đêm hôm trước, cáºu liá»n Ä‘em Ä‘uôi sam quấn vòng quanh trên đầu, vừa sáng thì tức tốc qua há» Tiá»n thăm lão Tây giả, là ngưá»i xưa nay cáºu chả ưa tà nà o, nhưng ngà y nay trong váºn há»™i má»›i, trong thá»i kỳ "cùng nhau mưu cuá»™c duy tân" nà y, hai ông trò chuyện bá»—ng dưng thà nh ra thân máºt, rất tâm đầu ý hợp như hai đồng chÃ. Hai ông hẹn hò cùng nhau Ä‘i là m cách mạng. Hai nhà cách mạng bà n bạc hồi lâu má»›i sá»±c nhá»› ra rằng: trong chùa TÄ©nh tu còn có má»™t cái bà i vị thá» vua vá»›i mấy chữ "Hoà ng đế vạn tuế, vạn vạn tuế ..." phải "cách" ngay má»›i được. Thế là hai ông cùng nhau tá»›i chùa TÄ©nh tu là m má»™t cuá»™c cách mạng. Sư bà ra cản trở, nói mấy câu; hai ông cho là sư bà ủng há»™ chÃnh phá»§ Mãn Thanh, nhè và o đầu bà ta bổ ba-toong xuống. Cô tiểu thì mãi lúc hai ông Ä‘i đã xa má»›i hoà n hồn. Kiểm Ä‘iểm đồ nhà chùa lại, thì thấy cái bà i vị cố nhiên bị Ä‘áºp nát ra giữa chùa mà cái lư hương Tuyên Äức xưa nay vẫn để thá» trước tượng Äức Quan Âm đã biến đâu mất rồi!
Câu chuyện trên đây mãi vá» sau AQ má»›i biết. Y lấy là m hối háºn vì ngá»§ quá giấc mà lỡ dịp, nhưng cÅ©ng giáºn tụi chúng nó không tá»›i gá»i y cùng Ä‘i. Y nghÄ© lại: "Lẽ nà o chúng nó lại chưa biết là mình đã đầu hà ng cách mạng rồi hay sao?"
Tà i sản của quykiemtu
13-10-2008, 03:39 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Phần IX: Äại Ä‘oà n viên
Sau lúc nhà há» Triệu mất cướp thì phần đông dân là ng Mùi vừa thÃch chà vừa sợ hãi. AQ cÅ©ng váºy, y vừa thÃch chà vừa sợ hãi.
Nhưng bốn hôm sau, giữa lúc đêm khuya, y bá»—ng bị bắt lên huyện. Giá»i tối Ä‘en. Má»™t toán lÃnh, má»™t đội tuần Ä‘inh, má»™t đội cảnh sát, năm tên máºt thám, lẳng lặng Ä‘i vá» là ng Mùi, thừa lúc đêm tối mò mò, vây kÃn lấy Ä‘á»n Thổ Cốc, lắp ngay mấy khẩu súng liên thanh chÄ©a mÅ©i và o trong Ä‘á»n. Nhưng AQ không há» xông ra. Má»™t hồi khá lâu, trong Ä‘á»n vẫn im phăng phắc, tuyệt không động tÄ©nh gì cả. Viên lãnh binh sốt ruá»™t, phải treo hai vạn quan tiá»n thưởng, má»›i có hai chú tuần Ä‘inh mạo hiểm trèo tưá»ng và o. Thế rồi, trong ngoà i hưởng ứng cùng nhau, toán quân thốc và o má»™t loạt, tóm ngay được AQ. Mãi đến lúc bị lôi ra ngoà i cá»a, đứng bên khẩu súng liên thanh, AQ má»›i hÆ¡i tỉnh giấc ... Vá» huyện, trá»i vừa đúng trưa. Ngưá»i ta dắt y tá»›i má»™t nha môn đã nát, rồi bẻ quanh năm sáu góc đưá»ng nữa, ngưá»i ta đẩy y và o gian nhà nhá». Y đương bước thấp bước cao Ä‘i và o thì cái cánh cá»a là m bằng những súc gá»— nguyên phiến đã đóng sáºp ngay lại sau gót chân y. Ba mặt khác Ä‘á»u là những bức tưá»ng vôi. Nhìn kỹ và o trong góc phòng, y thấy hai ngưá»i khác đã ở đấy từ trước.
AQ bụng hồi há»™p nhưng không lấy là m khổ sở. Số là gian phòng nà y so vá»›i cái buồng ngá»§ cá»§a y ở Ä‘á»n Thổ Cốc kể còn cao ráo, sáng sá»§a hÆ¡n nhiá»u. Hai lão kia xem chừng cÅ©ng Ä‘á»u là nhà quê cả. Y dần dà trò chuyện há»i thăm. Má»™t lão nói:
- Tớ bị bắt là vì ông nội tớ còn thiếu cụ CỠmột món nợ cũ.
Còn lão kia thì chả biết vì sao mà bị bắt cả. Há» há»i AQ ... nhanh nhẹn trả lá»i:
- Tớ à ! Tớ định là m giặc!
Chiá»u hôm ấy, ngưá»i ta lại dắt AQ đến má»™t công đưá»ng to. Má»™t lão già đầu trá»c ngồi trên cao. AQ nghÄ© bụng: lão già nà y chắc là má»™t lão sư cụ hẳn ... Nhưng nhìn thấy má»™t toán lÃnh đứng sắp hà ng ở dưới và mưá»i mấy ngưá»i nữa ở hai bên, Ä‘á»u báºn áo dà i, ngưá»i thì đầu cÅ©ng trá»c như lão già , ngưá»i thì Ä‘uôi sam dà i có má»™t thước xõa xuống như lão Tây giả, ngưá»i nà o ngưá»i nấy, mắt bá»± cả thịt, hằm hằm nhìn AQ. AQ biết ngay rằng: lão trá»c nà y chẳng phải là tay vừa. Thế là mấy khá»›p đầu gối cá»§a y tá»± nhiên như rã hẳn ra, và y quỳ sụp xuống. Bá»n áo dà i nạt ná»™ om sòm:
- Äứng mà nói! Không phải quỳ!
AQ xem chừng cÅ©ng hiểu há» nói gì, nhưng không tà i nà o đứng dáºy được. Cái thần xác mà hiện giá» phút nà y y không tá»± chá»§ được nữa chỉ cứ ngã sụp xuống. Thế là y đà nh cứ thế mà quỳ.
- Quen cái thói nô lệ!
Bá»n áo dà i mắng, giá»ng khinh bỉ, nhưng rồi cÅ©ng không bảo y đứng dáºy nữa.
Lão già đầu trá»c nhìn thẳng và o mặt AQ, nói rất thong thả, rõ rà ng:
- Cứ thú thá»±c Ä‘i là hÆ¡n, khá»i phải tra khảo thêm khổ. Ta biết hết rồi! Thú Ä‘i rồi tha cho ...
Bá»n áo dà i cÅ©ng quát to lên:
- Khai đi!
AQ nghÄ© ngợi, ấp úng khá lâu, rồi trả lá»i tiếng được tiếng mất:
- Con vẫn có ý đi đầu ...
Lão già há»i, giá»ng rất là hòa nhã:
- Váºy thì sao không đến?
- Thưa lão Tây giả nó không cho ...
- Nói báºy! Bây giá» má»›i nói thì cháºm quá rồi! Hiện nay bá»n đồng đảng vá»›i mà y ở đâu?
- Cái gì kia ạ?
- Bá»n ăn cướp nhà há» Triệu hôm trước ấy mà ?
- Nà o chúng nó có lại gá»i con đâu? Chúng nó tá»± mình chúng nó chuyển Ä‘i.
Nhắc lại chuyện đó, AQ còn ra vẻ căm tức.
- Chúng nó đi vỠđâu? Khai rồi ta tha cho ...
Giá»ng lão trá»c nói rất là ngá»t ngà o.
- Bẩm, con không biết. Nà o chúng nó có gá»i con đâu!
Rồi thấy lão trá»c nháy má»™t cái. Thế là AQ lại bị dẫn vá» trại giam. Äến sáng hôm sau, y má»›i bị lôi ra lần nữa.
Quang cảnh công đưá»ng vẫn như ngà y hôm qua. Ngồi trên vẫn cái lão trá»c đầu hôm qua. AQ vẫn quỳ sệp xuống đất. Lão trá»c đầu ngá»t ngà o há»i:
- Còn muốn nói thêm gì nữa không?
AQ nghÄ© chẳng biết nói gì, sẽ trả lá»i:
- Không ạ.
Rồi má»™t lão áo dà i đưa má»™t tá» giấy và má»™t quản bút đến trước AQ nhét và o tay AQ lúc đó cÆ¡ hồ "hồn rÆ¡i phách rụng". Số là lần nà y là lần đầu tiên bà n tay cá»§a y má»›i có liên quan đến má»™t cái quản bút. Y còn chưa biết cầm thế nà o thì ngưá»i đó đã chỉ cho y má»™t chá»— trên tá» giấy, bảo ký và o đấy. Y tay nắm chặt lấy quản bút, miệng lẩm bẩm thưa, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ:
- Con ... Con ... không biết chữ ạ!
- Thế thì để cho tiện, vẽ và o đấy má»™t cái vòng tròn váºy!
AQ định vẽ má»™t cái vòng tròn, khốn má»™t ná»—i là tay cầm bút cứ run đây đẩy. Ngưá»i kia phải Ä‘em tá» giấy giải rá»™ng lên trên mặt đất há»™ y. Y bèn nằm bò xuống, rán hết sức bình sinh, vẽ má»™t cái vòng. Sợ ngưá»i ta cưá»i, y quyết vẽ cho tròn. Nhưng cái bút đáng ghét kia không những nặng quá thể mà lại không chịu cho y Ä‘iá»u khiển. Cứ từng khúc, từng khúc má»™t, y đấu các nét vẽ lại, nhưng há»… cái vòng sắp khÃt thì cái bút lại chệch ra ngoà i. Thà nh thá» chỉ vẽ được má»™t cái hình xiên xẹo, méo mó in như là hạt dưa.
AQ còn thẹn vá» chá»— mình vẽ không được tròn, nhưng ngưá»i kia không để ý đến, đã giằng lấy bút, giấy rồi. Thế rồi má»™t tụi lại Ä‘em y trở vá» trại giam như cÅ©.
VỠđến trại giam lần thứ hai nà y, AQ cÅ©ng không ra vẻ buồn bã cho lắm. Y nghÄ© rằng: "Ngưá»i ta sinh ra ở trong trá»i đất thì tất cÅ©ng phải có lúc bị dắt và o dắt ra trong ngoà i má»™t cái trại giam, có lúc cÅ©ng phải nắm lấy quản bút mà vẽ má»™t cái vòng tròn. Chỉ có vẽ không được tròn thì má»›i tháºt là cái vết nhÆ¡ nhuốc trong Ä‘á»i mình mà thôi". Nhưng chẳng mấy chốc y đã quên ngay và tâm hồn y đã thảnh thÆ¡i hẳn. Y nghÄ© bụng: "Con cháu tá»› ngà y sau hẳn là vẽ được tròn trÄ©nh hÆ¡n tá»› bây giá»!", rồi ngá»§ thẳng.
Nhưng đêm ấy, có má»™t ngưá»i không ngá»§ được. ấy là cụ Cá». Cụ rất bất bình vá»›i ông lãnh. Cụ thì chá»§ trương rằng: cần nhất là phải há»i cho ra tang váºt, mà ông lãnh thì bảo: phải ra oai cho chúng nó sợ. Gần đây, ông lãnh đã khinh cụ ra mặt. Ông ta Ä‘áºp bà n Ä‘áºp ghế nói:
- Phải giết má»™t thằng cho trăm nghìn thằng khác sợ chứ! Ông xem, tôi ra là m cách mạng chưa được hai mươi ngà y trá»i mà đã xảy ra mưá»i mấy vụ ăn cướp, thế mà không vụ nà o truy ra cả, còn gì là thể diện cá»§a tôi! Bây giá» truy ra được rồi, ông lại nói ngang. Không được! Việc nà y là phần việc cá»§a tôi ...
Cụ Cá» bÃ, chả biết trả lá»i thế nà o ... Nhưng cụ vẫn giữ ý kiến cá»§a cụ và nói rằng: nếu không tìm cho ra tang váºt thì cụ sẽ láºp tức từ chức bang biện. Ông lãnh trả lá»i:
- Cái ấy tùy ý ông.
Vì váºy, tối hôm ấy cụ Cá» không ngá»§ được má»™t tà nà o. CÅ©ng may hôm sau, cụ không há» từ chức.
Lần thứ ba, ngưá»i ta dắt AQ ra ngoà i trại giam, tức là ngay sau cái đêm cụ Cá» không nhắm mắt từ đầu hôm suốt sáng. AQ ra đến công đưá»ng vẫn thấy cái lão trá»c chiếu lệ ngồi đấy. AQ cÅ©ng chiếu lệ quỳ sụp xuống.
Lão trá»c lại cứ ngá»t ngà o há»i:
- Thế còn muốn nói gì nữa không?
AQ nghÄ© má»™t hồi, chả biết nói gì cả, trả lá»i:
- Bẩm không ạ!
Bá»n áo dà i, áo ngắn liá»n khoác cho y má»™t cái áo vải tây trắng trên có mấy chữ má»±c Ä‘en. AQ lấy là m buồn khổ vô cùng là vì cái áo đó hÆ¡i giống áo đại tang; ăn báºn như thế sợ có "xúi quẩy" chăng? Nhưng ngay lúc ấy, ngưá»i ta đã bắt y trói cánh khỉ lại và lôi ra khá»i nha môn rồi.
AQ bị ngưá»i ta đẩy lên má»™t chiếc xe không mui, ngồi chung vá»›i mấy chú áo cá»™c. Tức thì xe mở máy. Má»™t toán lÃnh và mấy chú tuần Ä‘inh vác súng Ä‘i trước, hai bên đưá»ng rất nhiá»u ngưá»i hếch mỠđứng xem. AQ không biết phÃa sau có những gì. Bá»—ng y chợt nghÄ© rằng: hay là chúng nó đưa mình Ä‘i chặt đầu! Hoảng quá! Hai mắt y quáng hẳn lên, rồi hai tai cứ nghe vù vù. Y dưá»ng như ngất Ä‘i. Nhưng y cÅ©ng chưa ngất hẳn, có lúc lo sợ, có lúc thản nhiên. Y cảm thấy rằng: ngưá»i ta sinh ra trong trá»i đất, trước sau cÅ©ng có thể có má»™t lần bị chặt đầu!
Nhưng AQ còn nháºn ra đưá»ng lối, và hÆ¡i lấy là m lạ sao lại không Ä‘i thẳng tá»›i trưá»ng chém? Nà o y có biết đâu rằng bây giá» ngưá»i ta còn Ä‘em y bêu phố để cho má»i ngưá»i trông thấy đã. Nhưng dù có biết thế chăng nữa thì y cÅ©ng chỉ nghÄ© rằng: ngưá»i ta sinh ra trong trá»i đất, trước sau cÅ©ng có má»™t lần phải bêu phố để cho má»i ngưá»i trông thấy như váºy!
AQ bây giỠđã vỡ lẽ ra rồi! Äây là con đưá»ng quanh ra trưá»ng chém rồi! Y thẫn thá» nhìn ra hai bên đưá»ng. Hai bên đưá»ng, ngưá»i xem như kiến. Tình cá», trong đám đông, y bá»—ng thấy mặt vú Ngò. Äã lâu không gặp vú, thì ra vú đã lên huyện là m công. AQ bá»—ng thẹn thấy mình không có khà phách để hát lên và i câu. Bao nhiêu tư tưởng cuồn cuá»™n trong đầu óc y như má»™t cÆ¡n lốc. Bà i "Gái góa thăm mồ" hát lên cÅ©ng chẳng oai vệ gì; còn câu "Ä‚n năn đà quá muá»™n" trong tấn "Long hổ đấu" xem ra cÅ©ng yếu lắm. Thôi thì hát câu "Thá»§ chấp cương tiên tương nỉ đả" váºy! Rồi y dang tay lên. Lúc đó y má»›i nhá»› ra rằng hai tay y đã bị trói chặt. Vì váºy mà y cÅ©ng chả hát câu "Thá»§ chấp cương tiên" nữa.
"Hai chục năm sau sẽ có ..." Giữa lúc ngổn ngang trăm mối, AQ bá»—ng phụt ra má»™t câu xưa nay y chưa há» nói được bao giá». Tháºt là không có thầy mà vẫn cứ có thể giá»i được.
- Hay lắm!
Má»™t tiếng gà o như tiếng sói gầm lên giữa đám ngưá»i.
Chiếc xe cứ Ä‘i thẳng. Giữa bấy nhiêu tiếng khen ồn à o, AQ liếc mắt nhìn vú Ngò. Nhưng hình như vú không thấy AQ, chỉ đứng thất thần nhìn mấy khẩu súng trên vai bá»n lÃnh.
AQ lại nhìn và o đám ngưá»i Ä‘ang reo hò.
Trong giây phút nà y, tư tưởng AQ lại cuồn cuá»™n lên trong đầu óc y như má»™t cÆ¡n lốc. Bốn năm vá» trước, y đã gặp phải má»™t con sói đói cứ theo riết lấy y, định ăn thịt y. Lúc bấy giá», y sợ tưởng chết ngất Ä‘i. May sao trong tay còn có má»™t con dao rá»±a y má»›i liá»u mạng cầm cá»± vỠđược đến là ng Mùi. Äến nay, y còn nhá»› mãi đôi mắt con sói vừa dữ tợn, vừa khiếp sợ, cứ lấp lánh lên y như hai ngá»n lá»a ma trÆ¡i, chỉ má»›i đằng xa trông mà đã nghe Ä‘au nhói cả da thịt. ấy thế mà trong giá» phút nà y, AQ lại gặp những cặp mắt ghê tởm hÆ¡n thế, ghê tởm như chưa bao giá» ghê tởm bằng, vừa lừ đừ, vừa sắc bén, gần mà như xa, theo riết y, không những nuốt chá»ng lá»i nói cá»§a y mà chá»±c cấu xé thân hình y.
Rồi những cặp mắt đó lại hòa thà nh một khối cấu xé cả tâm hồn y nữa.
- Cứu tôi vá»›i, ối trá»i Æ¡i!
Nhưng AQ không nói nên lá»i được. Mắt y đã tối sầm lại, tai nghe vù vù: y cảm thấy thân hình y tan ra thà nh từng hạt bụi.
*
**
VỠảnh hưởng lúc đó cá»§a sá»± việc trên đây thì rõ rệt nhất lại là ở nhà cụ Cá». Cả nhà cụ Ä‘á»u rên rỉ vá» sá»± quan tư không chịu tìm cho ra tang váºt. Sau nữa là ở nhà Cụ Cố há» Triệu. Không những trong lúc lên huyện Ä‘i báo, cáºu Tú đã bị bá»n cách mạng không tốt nó cắt mất cái Ä‘uôi sam, mà nhà cụ lại còn phải ná»™p hai vạn quan tiá»n thưởng cho hai tên tuần Ä‘inh đã mạo hiểm trèo tưá»ng và o bắt AQ hôm trước. Thà nh ra cả nhà cụ cà ng rên rỉ tợn. Hai gia đình nà y từ đấy vá» sau Ä‘á»u có vẻ Ä‘iêu tà n như các báºc "di lão".
Còn như vá» dư luáºn, thì cả là ng Mùi Ä‘á»u nhất trà công nháºn rằng: AQ không phải là ngưá»i lương thiện, chứng cá»› là y đã bị bắn. Vì rằng: nếu là ngưá»i lương thiện thì sao lại bị bắn kia chú! Trên huyện thì dư luáºn không lấy gì là m hay lắm. Phần nhiá»u há» không thá»a mãn. Há» bảo: bắn ngưá»i trông không vui mắt bằng chém. Mà cái tên tá» tù kia trông buồn cưá»i thế nà o ấy. Äã bị đưa Ä‘i bêu phố má»™t hồi như váºy mà cÅ©ng không hát lên được má»™t câu, thà nh ra Ä‘i theo nó bao nhiêu đưá»ng đất, chỉ mất công toi.
Tà i sản của quykiemtu