17-10-2008, 08:12 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 11
Yến khệ nệ ôm chồng vở và o lá»›p, gá»i to:
- Dung Æ¡i, Thầy Nam gá»i mà y đến phòng ổng lấy lại quyển vở cá»§a mà y kìạ
Vân liếc nhìn Dung, đoạn nhún vai:
- ông Nam thì bao giá» cÅ©ng váºy, là m ra vẻ như quý con Dung lắm, vở cứ để trưởng lá»›p mang lên không được saá» Lại bà y đặt kêu nó xuống lấy!
Dung đứng dáºy, nà ng không đủ can đảm đến phòng thầy Nam má»™t mình, vá»™i kéo An Ä‘i cho có bạn, hai đứa tung tăng xuống lầụ
Vừa Ä‘i, An vừa hút gió khiến Dung thấy lạ, nhìn An Dung há»i:
- Hôm nay mà y có việc vui hả?
- Còn mà ỷ
- Tao có việc gì vui đâủ
An do dự một lát, bảo bạn:
- Nói ra mà y đừng cưá»i nhé, tao vá»›i anh Từ đã hết giáºn nhaụ
- Trá»i đất! Thế còn con bé hôm trước thì saá»
- Anh Từ nói cô ta chỉ là bạn, tình cá» gặp nhau trong phố nên Ä‘i chung cho vui váºy mà !
- Mà y cÅ©ng tin tháºt như thế à ? - Dung há»á»‹
- Chớ là m sao bây gi� Không tin thì cũng không được.
- Là m gì phải đến độ đó?
- Chá»› còn cách nà o hÆ¡n đâủ Tao yêu anh Từ đà nh phải chịu váºá»µ - An cúi đầu buồn bã đáp.
Dung nói:
- Mầy đã rÆ¡i và o vòng tình, thôi thì cứ để mặt tình yêu nó dà y vò mặc ý, có lẽ kiếp trước mầy nợ chà ng há» Từ quá nhiá»á»¥
Hai ngưá»i lẳng lặng Ä‘i bên nhau, đến trước phòng Nam, An vụt kéo tay bạn há»i:
- Lúc nà y sao mà y có vẻ thỠthẫn thế? Việc gì đã xảy đến cho mà ỷ
- Không có việc gì cả.
- Cáºu bé nÆ¡i đầu hẻm vẫn đứng đợi mầy chá»›?
- Vẫn còn.
- Mầy đã phải lòng hắn chưả - An trêụ
- Tầm báºy nè, còn lâu tao má»›i để ý tá»›i hắn. - Dung vừa nói vừa đưa tay gõ cá»áº¡
Cá»a mở, dáng Nam hiện ra, chà ng hÆ¡i pháºt ý khi thấy Dung không đến má»™t mình mà còn kéo theo ngưá»i bạn, Dung nói:
- Xin thầy cho em lại quyển nháºt ký.
Nam quay ngưá»i và o, hÆ¡i do dá»±, Ä‘oạn đưa tay và o dưới đầu nằm lôi quyển vở cá»§a Dung rạ An đứng ngòai nhìn thấy, thắc mắc nhìn bạn. Dung vẫn thản nhiên như không có việc gì hệ trá»ng. Nam trao vở cho Dung, vừa lấy vở, Dung không quên liếc mắt nhìn Nam, bắt gặp cái nhìn êm Ä‘á»m đầy trìu mến từ đôi mắt xa xăm, lòng chợt nghe rung động. Dung cám Æ¡n Nam, Ä‘oạn kéo An ra vá».
Äến vưá»n hoa, An rá»§ bạn đến bên hồ sen ngồi nghỉ. Dung chá»n má»™t hòn đá to ngồi xuống, An ngắt cánh hoa trà mà u đỠmáu trong khi Dung lẳng lặng giở quyển nháºt ký ra, má»™t mảnh giấy xếp tư từ bên trong rÆ¡i xuống. An giả vá» như không thấy, trong khi Dung vá»™i và ng lượm lên. An đứng dáºy Ä‘i lên cầu tá»±a mình dá»±a và o cầu nhìn xuống dòng nước trong xanh.
Dung nắm chặt lấy bì thư, tim Ä‘áºp nhanh, nà ng cháºm rãi mở thÆ¡ ra xem:
"Con,
Con đã mang tất cả ná»—i bá»±c dá»c và niá»m Ä‘au trong Ä‘á»i ra tá» bà y cho thầy nghe, thầy rất cảm động khi thấy há»c trò còn biết quý mến thầy, không xem thầy như là má»™t khúc gá»— vô tri vô giác. Con là má»™t trong những đứa há»c trò thông minh cá»§a thầỵ Tuy nhiên, thầy lấy là m ngạc nhiên vô cùng, khi thấy những đứa bé như con lại không được cha mẹ thương yêụ Có lẽ sá»± quá thông minh cá»§a con đã hại con rồi chăng?
Lần đầu tiên nhìn thấy Dung, thầy đã nhìn ra những nét hÆ¡n ngưá»i ở Dung. Sá»± gần gÅ©i sau nà y đã chứng minh Ä‘iá»u thầy nghÄ© là không sai, nhưng có má»™t Ä‘iá»u, là Dung đã sống quá nhiá»u ảo tưởng. Sống trong thá»±c tại mà mÆ¡ ước những Ä‘iá»u quá xa vá»i thì chỉ chuốc lấy sá»± khổ Ä‘au mà thôị Äá»i, không phải bao giá» cÅ©ng được như ý. Thầy mong rằng thầy có thể giúp đỡ Dung, không những chỉ bằng những lá»i an á»§i xuông mà là má»™t cái gì khác nữạ
Dung, khi xem xong quyển nháºt ký cá»§a Dung, tôi đã bức rức vô cùng, mong Dung đừng đòi há»i ở cuá»™c Ä‘á»i nà y quá nhiá»á»¥ Trên Ä‘á»i, không có cha mẹ nà o không thương con, chẳng Ãt thì nhiá»u thế thôị Dù sao Ä‘i nữa, Dung cÅ©ng phải cám Æ¡n cuá»™c Ä‘á»i, vì Dung vẫn có được má»™t mái gia đình, hạnh phúc hÆ¡n ngưá»á»‹ Tôi biết Dung là con ngưá»i có nhiá»u cao vá»ng, má»™t ngà y nà o đó, tôi chắc ước vá»ng cá»§a Dung sẽ thà nh, ná»—i buồn phiá»n sẽ mất Ä‘i, lúc đó, có lẽ Dung sẽ buồn cưá»i vô cùng khi nghÄ© đến những dòng chữ trong quyển nháºt ký nà y và nét á»§ dá»™t hiện nay cá»§a Dung.
Tôi đã từng có con, Sinh ra từ năm dân quốc thứ ba mươi, nhưng đã chết Ä‘i hai năm sau đó. Cuá»™c Ä‘á»i tôi, có lẽ sẽ không bao giá» còn có con để dạy bảỠVì váºy, tôi mong rằng nếu có thể, Dung hãy cho tôi cái hân hạnh được mang đến cho Dung thứ tình thương cha con đó, để sau nà y được nhìn thấy Dung trưởng thà nh trong sá»± thà nh công.
Bức thơ nà y viết xong sau cuộc say, vì thế có lẽ sẽ không được thông suốt, mong Dung hiểu được lòng tôị
Khang Nam"
Dung xem xong thÆ¡, thẫn thá» trong yên lặng, cÆ¡n sóng tình Ä‘ang trá»—i dáºy trong lòng nà ng. Dung lặn hụp chÆ¡i vÆ¡i trong ấỵ Dung xem lại thÆ¡ má»™t lần nữa, trước mắt mÆ¡ hồ có má»™t nhóm lá»a Ä‘ang bùng khói, bên trong đó hiển hiện hình bóng trong sáng đầy hấp lá»±c, lòng nà ng bá»—ng trở nên yêu Ä‘á»i vô cùng. Thưa thầy, em dám quả quyết vá»›i thầy rằng, tình thầy vương vấn vá»›i em, chắc chắn không thuần khiết là tình cha đối vá»›i con, thầy đừng tá»± dối lòng mình, cÅ©ng như vá»›i em, tình em đối vá»›i thầy cÅ©ng chưa hẳn là tình yêu phụ tá».
An đã quay trở lại tá»± bao giá», đặt tay lên vai Dung:
- Sao, xem xong chưả
Dung ngẩn đầu lên nhìn bạn, đôi mắt long lanh. An ngồi xuống, tay nâng cằm Dung lên:
- Hôm nay mầy đẹp quá, tao muốn si mà y ngaỵ
Dung mơ mà ng nhìn bạn nói:
- Tao có má»™t hình bóng trong giấc má»™ng Ä‘á»i, hình ảnh nà y rất mông lung ở những tháng trước, nay thì đã hiện ra má»™t cách rõ rà ng, tao bây giá» phải hà nh động ra saá»
- Cần gì phải diễn tả văn hoa thế. Yêu thì bảo là yêu cho rồị Tao rất lấy là m sung sướng khi thấy rằng mà y cũng đã yêu, đã nếm mùi vị ái tình.
- Tao không cần mà y dà i dòng, hãy chỉ cho tao phương cách hà nh động mà thôị
- Là m sao á» Thì mầy cứ nắm chặt lấy hình bóng đó để biến giấc má»™ng đó thà nh sá»± tháºt.
- Äâu quá dá»… dà ng như váºá»µ - Dung cúi đầu nhìn lá thư trên gốị
An cầm phong thư lên, há»i bạn:
- Phải hắn không?
Dung gáºt đầu, An yên lặng, khoảng khắc trôi qua, An nói như thầm thì vá»›i chÃnh mình:
- Äã nghÄ© là việc sẽ xảy đến trong má»™t ngà y nà o đó. Ai cÅ©ng đã từng nói ông Nam yêu Dung, và chỉ cố tình lưu ý chăm sóc đến bà i vở cá»§a Dung mà thôị
Dung nói:
- Tao mong rằng cuá»™c Ä‘á»i sẽ bình thản đừng có việc gì xảy đến, cÅ©ng như lúc cuá»™c Ä‘á»i không có taá»
- Äừng nói báºy - An nắm lấy Dung - Việc gì sắp đến sẽ đến, trốn lánh mà là m gì? Tình yêu nà o có là tá»™i lá»—i đâủ Tình yêu là m gì có sá»± phân biệt giai cấp, giầu hèn, địa vị, mà u dạ Tình yêu là không có biên giớị Mà y cÅ©ng từng đồng ý thế mà .
Dung cúi đầu xuống nhìn phong thÆ¡, bá»—ng cưá»i phá lên:
- Hắn muốn tao là m con của hắn.
An cầm phong thÆ¡ lên há»i bạn:
- Tao có thể xem được không?
Dung gáºt đầu, An xem xong thÆ¡, trả lại Dung, do dá»± nói:
- Bức thư khá lạ lùng, tao nghĩ có lẽ thầy Nam cũng chưa hiểu rõ được lòng ổng muốn gì nữạ
Tiếng chuông và o há»c reo vang, Dung đứng lên phá»§i lá»›p bụi bám trên áo, lòng thấy thanh thản lạ lùng, má»™t thứ tình cảm ấm áp Ä‘ang len lá»i và o từng mạch máu, từng tế bà o trong cÆ¡ thể nà ng. Má»™t sá»± đổi má»›i đến vá»›i Dung, trái tim như cánh buồm căng gió, những tình cảm dịu dà ng Ä‘ang ngáºp đầy hồn. Dung vươn vai, sắp xếp lại sách vở, bảo bạn:
- Thôi chúng ta lên lầu đi!
Äêm hôm đó, Dung má»™t mình trong phòng ngồi nhìn giải trăng xuyên từ ngòai qua song cưả sổ, cÆ¡n gió lạnh bên ngòai là m vang động những chiếc lá. Dung thấy yêu Ä‘á»i vô cùng, muốn ôm lấy vÅ© trụ, nà ng muốn thét to lên để san xẻ niá»m vui cá»§a mình cho vạn váºt. Láºt quyển nháºt ký ra, dưới những bà i viết cá»§a Dung, Nam Ä‘á»u có lá»i phê phán, bá»—ng liên tưởng đến hình dáng má»™t anh chà ng cô độc, tá»± phụ và cao ngạo, rắn bước trên đưá»ng Ä‘á»i, má»™t kẻ không nhà không cá»a, nhưng lại có thuốc lá, rượu và há»c trò là m bạn mà thôị Nà ng nhá»§ thầm: hắn như con hát cô đơn đã mất bạn Ä‘á»á»‹ Dung nhìn ra bầu trá»i bên ngòai, ánh trăng đã khuất nên bầu trá»i tịch mịch vô cùng, ở đó nà ng tưởng tượng bóng con hạt Ä‘ang lượn quanh.
Những cÆ¡n gió lạnh bên ngòai lùa và ỠGió đêm cá»§a mùa đông lạnh tháºt. Mẹ Dung từ ngoà i Ä‘i ngang qua phòng, cÆ¡n gió lạnh là m bà rùng mình, ngạc nhiên nhìn ra thấy cá»a sổ vẫn mở, bà gá»i giáºt Dung:
- Trá»i lạnh thế nà y, mở cá»a sổ là m gì, có đóng lại không?
- Dạ.
Dung ngoan ngoãn đến đóng cá»a, lòng vẫn luyến tiếc bầu trá»i bên ngoà ị Nà ng cất vá»™i quyển nháºt ký và o tá»§ và lôi quyển đại số ra để lên bà n.
Bà Giang nhìn chăm chú Dung, thái độ lưá»i biếng cá»§a nà ng khiến bà bá»±c dá»c, gần đến ngà y thi lên đại há»c rồi, mà vẫn chưa bá» tÃnh lưá»i, tối ngà y chỉ lo nghÄ© vá»› vẩn đâu không. Bà bá» và o bếp Ä‘un nước, xong trở ra vẫn thấy Dung đỠngưá»i trước quyển đại số chưa mở, tức giáºn bà quát:
- Con phải tranh già nh vá»›i thá»i gian chá»›, ngà y nà o cÅ©ng nghÄ© vẩn vÆ¡ mãi, rồi còn thì giỠđâu mà há»c? Lá»›n rồi, không lẽ cứ để tao kè kè má»™t bên để nhắc hoà i hay saá»
- Dạ.
Dung vẫn ngoan ngoãn trả lá»á»‹ Bà Giang ngạc nhiên vô cùng. Việc gì đã biến đổi nó như váºá»· Những lá»i nói dịu dà ng kia là m bà cảm động, bà bá»—ng thấy thương Dung vô cùng, nó là đứa bé ngoan nhưng có tình cảm yếu Ä‘uối quá, đừng rầy la nó mãi tá»™i nghiệp. Bà nhìn Dung vá»›i cặp mắt hiá»n từ và đi ra ngoà ị
Dung nhìn theo bóng mẹ khuất dần, Ä‘oạn tì má và o tượng Thiên Sứ thì thầm: Thiên Sứ Æ¡i! Ngươi có hiểu cho lòng ta chăng? Mẹ là m sao hiểu được khi lòng ta Ä‘ang xáo động, thế gian nà y có lẽ ngoà i ngươi không còn ai hiểu được lòng ta, ngươi hãy là m bạn vá»›i ta nhé, để ta đặt cho ngươi má»™t cái tên nghẹ Äêm nay huyá»n diệu quá, ta xin đặt cho ngưá»i tên Huyá»n Diệu, chịu không? Huyá»n Diệu Æ¡i! Ta muốn thố lá»™ cho ngươi má»™t Ä‘iá»u cần giữ kÃn, đó là , ngươi có biết lòng ta Ä‘ang cháy bá»ng lên bởi thứ tình cảm xa lạ nà o hay không? Dung đưa tay vuốt lấy tượng thiên thần.
Ngay cả chà ng, chắc chà ng cũng chưa hiểu được tạ Bây giỠta phải là m sao đâỷ
Gió bên ngoà i thổi mạnh, gây tiếng rì rà o trong lá, Dung vén cá»a, nhìn ra bầu trá»i bên ngoà i vẫn u ám.
Sáng hôm sau, tiếng mưa rì rà o bên ngoà i đánh thức Dung dáºy, nà ng mặc vá»™i đồng phục, khoác thêm áo choà ng bên ngoà i, vẫn thấy lạnh, tiếng mưa buồn thảm là m sao ấỵ Băng qua ngõ hẻm, những ngôi nhà gá»— vách đổ tưá»ng siêu, cà ng là m cho cảnh váºt ảm đạm hÆ¡n. Ở trưá»ng, còn những giá» há»c khác Ä‘á»u khiến Dung nhà m chán, chỉ có giá» Quốc văn, nhưng tiếc là m sao năm mươi phút trôi nhanh, rồi Nam lại lầm lÅ©i ôm cặp bước xuống thang lầụ
Thá»i gian má»™t ngà y má»™t trôi nhanh qua, trong vưá»n những cánh hoa trà bừng nở, những sắc đỠtươi như máu hoặc trắng tinh, tinh khiết nhuá»™m đầy vưá»n. Vở cá»§a Dung bắt đầu ép đầy cả hoạ Những cÆ¡n mưa phùn Ä‘i theo sau, là m cảnh váºt đắm má» trong u ám. Thà nh phố Äà i Bắc sau những cÆ¡n mưa dai dẳng, đưá»ng xá trở nên lầy lá»™i vì bùn.
Dung và An đứng ngoà i vưá»n hoa, hứng lấy những giá»t mưa mát lạnh, nhìn những cánh hoa rÆ¡i trong bùn, Dung ngâm:
Hoa rơi trong giấc mộng sầu
Mưa bao nhiêu hạt, em sầu bấy nhiêu
Những tráºn mưa dai dẳng mang theo những cÆ¡n giá rét, khiến má»i ngưá»i phải chui rúc và o phòng há»c chỉ có Dung và An là đi trong mưa, vì đó là ý thÃch cá»§a nà ng. CÅ©ng vì thế Yến hay gá»i cả hai là kẻ mắc bịnh thần kinh, kẻ có nhiá»u cái táºt kỳ quáị
Tối đến, Dung đã dệt không biết bao nhiêu má»™ng đẹp trong mưa, nà ng mải mê trong giấc má»™ng ấy suốt đêm. Khi thức dáºy, ôm chầm lấy chiếc gối còn ấm hÆ¡i ngưá»i, nà ng mải mê trong những lá»i thÆ¡ tình tá»±:
Tìm chi tình trong mộng
Má»™ng nà o có tháºt đâu
Cho bao nhiêu lệ vỡ
Ưu tư mưa ngoà i song
Má»™t đêm, khi đã là m xong bà i vở, trá»i đã ná»a đêm, Dung nhìn Huyá»n Diệu, lòng bá»—ng cảm thấy thanh thản lạ lùng, nà ng chợt nhá»› đến chuyện hôm trưa, khi Ä‘em ná»™p bà i luáºn tại phòng cá»§a thầy Nam má»™t mình. Nam đã ra mở cá»a vá»›i đôi mắt lỠđỠvà mùi rượu nặc nồng. Khi ná»™p xong bà i cho Nam, nà ng mạnh dạn nhìn Nam chăm chú, bốn mắt giao nhau trong sá»± yên lặng, Dung chợt quay ngưá»i lại chạy Ä‘i, cÆ¡n gió lạnh bên ngoà i ùa đến là m Dung hắt hÆ¡i, nà ng đã bị cảm rồị Dung tiếp tục bước Ä‘i, nhưng Nam đã ra chặn lại, nhẹ nhà ng bảo:
- Dung uống viên thuốc APC nhé?
Chà ng vá»™i chạy và o mở tá»§ mang ra liá»u thuốc chưa mở, lấy ra má»™t viên trao cho Dung. Dung yên lặng đứng nhìn, trong khi Nam Ä‘i lấy nước lá»c. Nà ng uống thuốc xong mỉm cưá»i vá»›i Nam, nà ng không muốn nói đến tiếng cám Æ¡n, vì ở đây quá thừa thãi, Dung quay trở vá» lòng bá»—ng rá»™n rã vô cùng. Nà ng nghÄ© có lẽ lúc ấy đôi má mình đã á»ng hồng lên.
Ngước mắt nhìn Huyá»n Diệu, Dung há»i:
- Có phải chăng chà ng đã vì ta mua liá»u thuốc APC ấỷ Phải không Huyá»n Diệủ
Dung cất sách và o cái cặp, hai cánh hoa ép từ bên trong bỗng nhiên rơi ra, đó là những cánh hoa trà thơm ngát và xinh đẹp. Dung chợt nảy ra một ý định, nà ng đặt bút xuống viết lên hai cánh hoa hai bà i thơ tình tứ:
Trên cánh thứ nhất có tựa đỠlà : Nhớ Vương Tôn.
"Những cánh hoa mang đầy nước mắt rÆ¡i đầy cá»a
Mưa đêm đã khóc khi gió vẫn gà o
Nỗi nhớ trong cô đơn hằn sâu là m em ủ rũ
Buồn vô cùng khi giấc mộng và o hồn với nỗi nhớ thương"
Trên cánh thứ hai Dung viết: Như Mộng Lệnh.
"Một đêm mưa gió não nùng
Ai đem tâm sự cho và o nhớ thương
Ưu tư cảnh vắng đêm trưá»ng
Nằm nghe mộng vỡ sầu vương một mình"
Viết xong Dung chợt nghe nóng ran cả mặt, không khá»i liên tưởng đến hình ảnh má»™t Äại Ngá»c là m thÆ¡ trên chiếc khăn tay trong truyện Hồng Lâu Má»™ng. Thuáºn tay, nà ng đặt hai cánh hoa trên và o vở luáºn quốc văn, tắt đèn lên giưá»ng, em Nhược đã ngá»§ say trên giưá»ng tá»± bao giá».
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 08:13 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 12
Nam ngồi trong phòng, chà ng mang vở cá»§a há»c sinh ra sá»a bà i, cÅ©ng như thưá»ng ngà y chà ng có thói quen mang bà i cá»§a Dung ra sá»a trước, mùi thÆ¡m từ vở tá»a ra khiến chà ng ngây ngất. Hình ảnh trong trắng và dá»… thương cá»§a Dung hiện ra như thiên thần. Mùi thÆ¡m như mùi trinh nữ cá»§a nà ng. Nam ngồi xuống, rót ly nước ngồi uống cháºm rãị Tại sao ta không tá»± chá»§ được ta nữa, Dung chỉ là đứa bé đáng tá»™i nghiệp mà thôi, không thể được, ta không thể vượt qua hà ng rà o ngăn cách, Dung chỉ xứng đáng là con cá»§a ta không hÆ¡n không kém!
Nam láºt vở Dung ra, hai cánh hoa úa mà u rÆ¡i xuống, chăm chú lượm lên, những nét chữ trên cánh hoa khiến chà ng bà ng hoà ng vô cùng.
Tiếng gá»i cá»a dục dã từ bên ngoà i kéo Nam trở vá» thá»±c tế. Chà ng vá»™i bá» hai cánh hoa và o túi áo, ra mở cá»áº¡ Dáng Dung há»›t hả chạy và o, hoảng hốt nhìn Nam:
- Thưa thầy, thầy sá»a bà i rồi hay chưả Con có để quên má»™t váºt trong vở.
Nam lặng lẽ gà i cá»a, chà ng chăm chú nhìn Dung, gương mặt trắng bệch yếu Ä‘uối nhưng khả ái kia, vẻ hoảng hốt trên đôi mắt to đáng yêu biết chừng nà o, Dung xông đến bà n, nhìn quyển vở mình đã bị láºt ra, nà ng chợt hiểu rằng không cần gì phải tìm nữa, tá»±a lưng và o bà n, vẻ bà ng hoà ng vẫn hiện trên mặt:
- Xin thầy hãy trả cho em!
Nam nhìn Dung như Ä‘ang nhìn và o khoảng không, con bé đáng yêu như con chim câu nhá», chà ng Ä‘ang tá»± chống trả vá»›i chÃnh mình, cưỡng lại cái nhìn cá»§a Dung. Nhưng đôi mắt Ä‘en và to kia vẫn ám ảnh, vẫn theo Ä‘uổi, gương mặt dá»… thương kia vẫn nhảy múa trước mặt chà ng, những lá»i nói dịu dà ng má»™t cách tá»™i nghiệp vẫn Ä‘i sâu và o tim.
- Thầy hãy trả lại cho em, em van thầy!
Nam đến trước mặt Dung, chà ng ngồi dá»±a bên mép giưá»ng, lấy hai cánh hoa từ trong túi ra trao lại Dung:
- Phải váºt nà y hay không?
Dung nhìn thẳng hai cánh hoa, nà ng chẳng buồn lấy lại, ngước nhìn Nam đôi mắt chợt sáng, ná»—i hoảng hốt đã xa vá»á»‹ Nà ng đã bị thu hút bởi đôi mắt trữ tình vá»i vợi, đôi môi chợt rung động, đôi tay bám chặt lấy cạnh bà n như Ä‘ang siết chặt má»™t cái gì. Dung nói như trong mÆ¡:
- Thầy!
- Dung! - Nam chợt thấy như khan cả há»ng, chà ng đưa cánh hoa cho Dung dục:
- Dung hãy mang vỠđi!
Dung không buồn nhìn lấy cánh hoa, nà ng vẫn tha thiết nhìn Nam:
- Thưa thầy! thầy Ä‘ang trốn lánh chÃnh thầy chăng?
Nam buông xuôi đôi tay, đứng dáºy đến trước Dung:
- Em hãy vá» Ä‘i! Hãy ra khá»i nÆ¡i nà y!
- Thưa thầy, thầy Ä‘uổi em saá»
Dung đứng ngay ngưá»i, buồn bã quay lưng ra cá»áº¡ Nam vá»™i nắm lấy vai Dung, đôi tay rắn chắc khiến nà ng có cảm giác yếu Ä‘duối vô cùng. Nam muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó, nhưng môi vẫn không hé ra được, trong khi Dung lắp bắp:
- Thầy ơi! Thầy!
Nam vuốt nhẹ đôi tay lạnh giá của nà ng:
- Em đã mặc áo không đủ ấm!
- Hôm chiá»u cởi áo ấm ra nhưng em quên mặc và Ỡ- Dung cưá»i đáp.
Cả hai lại yên lặng, Nam chợt thở dà i, chà ng ôm vội Dung và o lòng. Dung tựa đầu và o ngực Nam, phó mặc số mệnh, Nam thì thà o:
- Không bao giỠtôi lại ao ước được trẻ lại như ngà y hôm naỵ
Dung ôm chặt lấy Nam, đôi mắt Ä‘an đầy má»™ng hạnh phúc nhìn ra bên ngoà i song cá»áº¡ Không cảnh nà o đẹp hÆ¡n cảnh nà ỵ Những hạt mưa xuyên qua mà n trá»i tạo nên những âm thanh đẹp đẽ biết bao! Nhắm đôi mắt lại và táºn hưởng hạnh phúc tuyệt vá»i nà y!
Mùa nghỉ trong những ngà y đông lạnh giá đã đến, rồi lại âm thầm trôi Ä‘i, đối vá»›i các há»c sinh lá»›p đệ nhất, thì tiếng nghỉ chỉ là trên danh nghÄ©a mà thôi, vì dù muốn dù không các cô cÅ©ng phải cắp sách đến trưá»ng ngà y hai buổi để há»c luyện thị Sáng Ä‘i chiá»u vá», bà i vở thì cà ng lúc cà ng nặng ná», chỉ riêng má»™t môn Anh văn không cÅ©ng phải há»c đến những năm quyển, đừng nói chi đến những môn khác.
Ngà y tháng trôi mau thấm thoát bán niên còn lại sắp bắt đầu, nghÄ©a là chỉ còn ba tháng hÆ¡n nữa là há» phải bước chân rá»i khá»i mái trưá»ng trung há»c, để năm tháng sau đón chà o ngà y trá»ng đại quyết định cuá»™c Ä‘á»i, đó là ngà y thi và o đại há»c.
Những gương mặt xanh xao, háºu quả những đêm thức khuya, cà ng lúc cà ng hốc hác. Tuy nhiên quý thầy không vì thế mà cho há» nghỉ ngÆ¡i, cÅ©ng như phụ huynh há»c sinh không vì việc gầy ốm cá»§a con mình mà lại cho há» buông trôi sách vở. Trái lại, tất cả sá»± khuyến khÃch, hối thúc, đòi há»i cà ng lúc cà ng gia tăng. Vì cổng đại há»c tuy mở rá»™ng đó, nhưng là m sao có thể và o được dá»… dà ng khi tá»· lệ thâu nháºn là má»™t phần mưá»á»‹ Cuá»™c Ä‘á»i tháºt chán quá, đến đâu cÅ©ng thấy cảnh tranh già nh, kẻ mạnh kẻ giá»i thì thắng, còn ngược lại thì đà nh nuốt háºn, định luáºt di truyá»n Ä‘á»i Ä‘á»i từ thuở láºp thiên đến naỵ
Mùa xuân đến vá»›i thà nh phố Äà i Bắc thưá»ng rất sá»›m. Những cánh hoa Äá»— Quyên thi nhau nở trong vưá»n, ngoà i bá» sen, bên hòn non bá»™, sắc đỠsắc trắng chan hòa má»i nơị Chị Hướng Dương cÅ©ng không quên vươn mình đón chà o tia nắng mớị Äặc biệt Äà i Loan có má»™t đặc sản đó là hoa Phục Xuyên, loà i hoa nà y nở luôn trong bốn mùa, trong mùa xuân đặc biệt tươi hÆ¡n cả vá»›i những sắc hồng, Ä‘á», trắng, và ng nở khắp công viên. Những cánh hoa đèn lồng ngoe nguẩy trong gió, Ä‘ung đưa những cá»ng râu dà i lẳng lÆ¡, mùi thÆ¡m hoa trÄ© phiêu lãng đến táºn lầu ba, là m các nữ sinh Ä‘ang là m việc trong lá»›p cÅ©ng phải ngây ngất. Mùa xuân đã đến rồi các bạn ạ!
Dung Ä‘ang rối óc vì bà i đại số giải mãi không ra, ngá»i được mùi thÆ¡m ngát, vá»™i la lên:
- Chà ! thơm quá, đúng là mùi hoa trĩ.
Vân Ä‘ang ngồi trên bà n, chân gác trên ghế, Ä‘ang vùi đầu trong quyển địa lý quốc ngoại, nghe Dung nói đưa mÅ©i lên hÃt và i hÆ¡i, phụ há»a:
- Ờ, đúng là hoa trÄ© dưới lầu ba, trưá»ng mình có trồng má»™t cây đó.
Tần ngẩng lên:
- Nói saá» sao tao ngá»i thấy mùi Ngá»c Lan mà .
- Äúng là tên có lá»— mÅ©i thối, mùi thÆ¡m cá»§a hoa trÄ© và ngá»c lan khác xa nhau mà cÅ©ng không phân biệt được. - Vân bÄ©u môi nóị
Dung vươn vai, Ä‘oạn day qua há»i Vân:
- Còn mấy phút nữa và o há»c Vân?
- Còn bốn mươi phút.
- Tao phải Ä‘i tá»›i Ä‘i lui má»™t chút, ngồi mãi nó ê cả lưng. - Dung đứng dáºá»µ
Vân nói với bạn:
- Dung ạ, mầy đã dá»± tÃnh thi ban C thì đâu cần há»c vạn váºt chi cho nhiá»u, mất công lại không Ãch.
Dung không đáp Ä‘i ra cá»a lá»›p, Tần vá»™i nói vá»›i theo:
- Dung ơi, mầy có đi hái trộm hoa, là m ơn ngắt cho tao đóa hoa hồng luôn nghẹ
- Hứ! Nó mà đi hái trộm hoa hả, đi thăm ông Nam thì có. - Vân nhún vai nóị
Dung đi ra không mấy chốc vội ngược lại nhìn chúng bạn bảo:
- Má»›i ra tá»›i cá»a là gặp ông sói đầu không đội nón.
- Tháºt à !
Như má»™t tin sốt dẻo chẳng mấy chốc lan truyá»n khắp lá»›p há»c, tất cả đổ xô ra xem, tá»™i nghiệp ông thầy sói đầu trẻ tuổi, Ä‘i đến đâu là bị các há»c sinh chá»c phá đến đó, không bao giá» yên được.
Dung Ä‘i xuống lầu đến công viên, ngắt hai đóa hoa hồng trắng và má»™t đóa hoa trÄ©, Ä‘oạn đến phòng Nam, gõ cá»a bước và o, Nam Ä‘ang ngồi tư lá»± nÆ¡i bà n viết khói thuốc bay tá»a khắp phòng.
- Xin mang đến cho phòng chà ng một chút hương thừa của mùa xuân.
Dung cưá»i nói, Ä‘oạn mang cánh hoa trÄ© và hoa hồng cắm và o ly nước, cầm cánh hoa còn lại Dung nói:
- Còn đây là đóa hoa dà nh cho con Tần.
Nà ng nhìn Nam rồi nhìn và o gạt tà n thuốc vá»›i những quyển vở há»c trò:
- Lúc nà y em thấy anh cà ng lúc cà ng lưá»á»‹
Dung trách khéo Nam, Ä‘oạn đưa đóa hồng lên môi ngá»i, lại nhìn Nam, Dung há»i:
- Anh thÃch hoa hồng hay hoa trÄ©?
Nam không đáp, để mặc Dung tựa lưng và o bà n.
- Lúc nà y mệt má»i quá tối ngà y thi vá»›i cá» mất ngá»§ cả đêm. Bà i luáºn thi hôm qua anh đã chấm chưả Cho em xem xem?
Nam lắc đầu nhưng vẫn không đáp.
- Anh chưa chấm bà i à ?
- Ừ.
- Thấy không, lúc nà y em nói anh lưá»i lắm rồi mà , ngà y xưa nà o có như váºy đâụ
Dung trách yêu Nam đoạn tiếp:
- Ngà y hôm qua bà i hình há»c cÅ©ng há»ng, không hiểu sao em lại ngu như váºy, phải chi Nhược nó chia cho em má»™t tà thông minh thì hay biết bao!
Nam lÆ¡ đãng nhìn ra bầu trá»i bên ngoà i, đôi mà y hÆ¡i nhÃu lại như có má»™t cái gì bâng khuâng trong lòng chà ng. Dung nhìn Nam, cố nhịn nhục, lại bông đùa:
- Cho anh hay, anh chà ng đón em ở cá»™t đèn hổm rà y không hiểu thăm dò ở đâu đã biết được tên em, hắn viết cho em má»™t bức thÆ¡ gá»i đến táºn trưá»ng, khiến cô giám thị hiểu lầm, tưởng em có tình ý vá»›i hắn, giảng moral cho nghe má»™t mách muốn Ä‘iếc cả tai, tháºt là oan.
Dung ngừng nói vẫn không thấy Nam nói gì nà ng lạ lùng nhìn Nam, việc gì đã xảy ra khiến chà ng yên lặng thế nà y, Dung gà o lên:
- Sao anh không nói vá»›i em má»™t lá»i, tại saá» Em có là m phiá»n gì anh đâu mà anh nỡ xá» tệ vá»›i em thế!
- Không co việc gì cả. Anh cÅ©ng không biết nói gì vá»›i em bây giá»!
Nam cố lấy giá»ng lạnh lùng, anh châm Ä‘iếu thuốc mớị
Dung mở to đôi mắt lặng lẽ nhìn Nam:
- Em đã là m anh giáºn hay không?
- Không phảị
Nam tá»±a lưng và o ghế, đôi mắt xa xăm vá»›i bóng trúc bên ngoà i khung cá»a, những là n khói thuốc bay lên che má» cảnh váºt trước mắt. Má»™t cảm giác bị hất há»§i xâm chiếm hồn Dung, nà ng băn khoăn không biết mình đã phạm phải lá»—i lầm gì mà Nam giáºn, nhưng tìm mãi không rạ
- Ờ, hay là anh đã giáºn em vì mấy hôm rà y không ghé thăm anh? Anh phải biết, em phải đỠphòng sá»± ngá» vá»±c, sợ chúng bạn nó biết lại lôi thôị
Nam vẫn không đáp, chà ng hút thuốc liên miên, Dung giáºn run lên, những hạt nước mắt đã băt' đầu Ä‘á»ng trên mắt.
- Tôi đã khổ quá rồi, ở nhà bị mẹ rầy la, bây giỠđến anh nữa, anh muốn hà nh hạ tôi nữa hay saá»
Nam chợt ngẩng đầu lên.
- Thôi được rồi, tôi không muốn hà nh hạ cô nữa, cô hãy đi ra đi, đi ngay đi! - Nam nói như thét.- Từ rà y cô đừng đến đây nữạ
Dung cắn chặt đôi môi, những câu nói như tát và o mặt, nà ng ngây ngưá»i ra, không ngá» Nam có thể cư xá» vá»›i nà ng như váºy, nước mắt chảy quanh má, tức tưởi nói:
- Thôi được, em vá», từ rà y vá» sau sẽ không đến nữạ
Äi ra cá»a, má»™t tay bám vÃu và o cánh cá»a má»™t tay mò túi tìm khăn tay lau mắt, nhưng khăn đã rÆ¡i tá»± bao giá», nà ng dùng tay quẹt mắt, Ä‘ang lúc Dung xoay cá»a Ä‘i ra, Nam chợt mang khăn tay đến cạnh cho nà ng, xoay sang nhìn Nam, Dung bảo:
- Anh không muốn gặp em nữa thì cứ bảo thẳng em sao nỡ nà o hà nh hạ em thế?
Nam nhìn Dung, đôi mắt dầy lệ vá»›i đôi môi mÃm chặt, trên má»™t khuôn mặt đầy vẻ thất vá»ng Ä‘au thương kia, khiến chà ng rung động, muốn quay nhanh Ä‘i để khá»i nhìn thấy Dung, nhưng đôi chân vẫn không nhúc nhÃch, Nam khẽ thở dà i, sá»± tá»± chá»§ và lòng kiên quyết đã tan theo khói, xoa nhẹ tay Dung, Nam yếu giá»ng:
- Dung ơi! Anh biết là m sao hơn!
Dung nghi ngỠnhìn Nam:
- Anh nói thế là thế nà á»
Nam khổ sở:
- Anh muốn em hãy lánh xa anh, lánh xa anh sá»± hy vá»ng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i má»›i bừng nở. Anh không muốn hại em, em đừng đến nữa, vì khi em đến anh sẽ không thể tá»± chá»§ được, anh sẽ yêu em, má»™t bi kịch má»›i sẽ bắt đầu, anh không muốn nó xảy đến, bây giá», tốt nhất em hãy xa anh.
- Tại sao anh sợ tình yêủ Anh Nam, hình ảnh của anh trong tâm hồn em không là m em sợ hãi, anh còn lo gì?
- Anh không lo sợ gì cả! Nhưng anh chỉ sợ mình sẽ hại cuá»™c Ä‘á»i em!
- Tại sao anh lại hại em? Phải chăng những ngăn cách tuổi tác cổ xưa hả anh?
Những hạt lệ đã ráo quanh vòng mắt, Dung tha thiết:
- Em chỉ biết rằng em đang yêu anh, thế thôi, tuổi tác và tình yêu không liên hệ gì cả.
Nam nắm lấy tay Dung, dìu nà ng ngồi xuống ghế, Nam ngồi đối diện với Dung.
- Tại sao em lại bảo là không? Em nên biết rằng tôi hÆ¡n em những hai mươi tuổi ngoà i, tôi đã từng có vợ cÅ©ng như có con. Còn em, má»›i mưá»i tám tuổi xuân, thÆ¡ ngây như con bồ câu trắng, còn biết bao nhiêu đối tượng trẻ đẹp hÆ¡n tôi, Ä‘ang chà o đó n Dung, nếu tôi yêu Dung, chẳng phải là tôi đã hại Ä‘á»i em hay saá»
- Thưa thầy, sao thầy mãi khư khư ôm lấy những thà nh kiến cổ há»§ mãi như thế, phải chăng thầy cÅ©ng đã nhìn tình yêu dưới đôi mắt kiả Thầy quá coi thưá»ng em mà .
- Vâng, tôi là con ngưá»i cổ xưa rồi Dung ạ, em còn trẻ quá, cuá»™c Ä‘á»i nà o có đơn giản như óc em nghÄ© đâụ CÅ©ng như cuá»™c Ä‘á»i nà o phải chỉ có hai ta mà còn cả má»™t táºp thể mà ta Ä‘ang sống trong đó. Tôi không có hy vá»ng má»™t ngà y kia Dung sẽ là vợ tôị
Dung yên lặng nhìn Nam, đoạn nói:
- Em muốn há»i thầy má»™t câu có được chăng?
- Em cứ há»á»‹
Dung cắn chặt đôi môi cúi đầu há»i:
- Thầy có tháºt tình yêu em chăng hay chẳng qua chỉ là má»™t sá»± yêu thÃch?
Nam đứng dáºy đến cạnh bà n, chà ng hÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i, mông lung nhìn những là n khói tá»a ra trước mắt.
- Tôi mong rằng đó chỉ là sá»± yêu thÃch cÅ©ng như tôi mong rằng tình cảm cá»§a em đối vá»›i tôi cÅ©ng thế. Chúng ta hãy coi như Ä‘ang chÆ¡i trò cút bắt, má»™t lúc nà o đó mệt sẽ buông nhau ra mà không là m hại lẫn nhau, rồi đưá»ng ai cứ đị Nhưng tôi biết rằng chúng ta không phải thuá»™c và o hạng ngưá»i đó, thảm kịch sẽ xảy ra trong Ä‘á»á»‹
- Em chỉ cần thầy tháºt sá»± yêu em, thì tất cả sẽ là vô nghÄ©a đối vá»›i em, không cần biết thầy lá»›n tuổi, láºp gia đình đã có con hay chưa, tất cả Ä‘á»u không cần thiết.
- Nhưng mà còn những ngưá»i xung quanh ta nữa, cha mẹ, dư luáºn, xã há»™i và hà ng ngà n những trở ngại khác.
- Em cÅ©ng biết, nhưng mãnh lá»±c cá»§a tình yêu có thể phá tan những trở ngại đó, em tin như váºy, còn anh?
Nam nhìn đôi mắt trà n đầy tin tưởng cá»§a Dung, anh chỉ biết cưá»i buồn:
- Anh không tin tưởng như em.
- Anh nói thế nghÄ©a là thế nà á»
- Anh linh cảm được là anh sẽ không cưới được em.
- Anh đã là m em nghi ngá» tất cả, em cứ tưởng rằng anh là con ngưá»i cương quyết và tá»± kiêu, thế sao hôm nay anh hèn thế?
Nam vứt bỠđiếu thuốc trên tay, đến trước mặt Dung quỳ xuống, nắm chặt lấy tay Dung:
- Tại sao em lại yêu anh? Anh có gì đáng yêu đâủ
Dung cưá»i nhẹ:
- Em yêu anh vì anh là Khang Nam mà không là kẻ khác thế thôị
Nam ngước lên, tia nhìn ngưng Ä‘á»ng nÆ¡i mặt Dung, ôi gương mặt đáng yêu biết chừng nà o, đôi mắt lung linh diá»…m tuyệt, lòng Nam bá»—ng rung động, má»™t thứ tình cảm yêu mến chan hòa tình thương hại Ä‘ang xao động tim chà ng. Nam đứng lên ôm chặt Dung và o lòng, đặt nụ hôn lên mặt Dung và sau cùng ngưng Ä‘á»ng nÆ¡i đôi môi bé nhá» xinh xắn.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:13 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 13
- Giang Nhạn Dung Æ¡i! - Nam thá»u thà á»
- Äừng kêu thế, hãy gá»i em là Dung Dung, thuở xưa khi còn bé ngưá»i nhà vẫn gá»i thế. Em thÃch được gá»i Dung Dung mà thôị
- Dung Dung!
âm thanh trong ấm, no tròn tình yêụ Dung cúi đầu xuống, nà ng bỗng nhiên cảm thấy e thẹn. Nam ngồi xuống kéo Dung ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Dung, Nam bảo:
- Tháºt ra anh không xứng đáng được em yêu, nhưng nếu em không ngại dư luáºn, có can đảm chịu đựng thì anh cÅ©ng sẽ sẵn sà ng, chúng ta sẽ sát cánh chống đối má»i trở ngại cá»§a tình yêụ Em có can đảm chịu đựng không?
- Em sẽ sẵn sà ng, còn anh?
- Anh cũng thế.
Nam xiết chặt tay Dung. Dung tươi cưá»i nhìn Nam:
- Bây giá» thì em đã Ä‘Ãch thá»±c có anh, anh đừng đối xá» vá»›i em như lúc nẫy nữa nghen. Em rất sợ bị ngưá»i hất hủị
- Cho anh xin lỗi được không?
- Không cần thiết, vì em chỉ cần anh tháºt sá»± yêu em, đừng nghÄ© đến chuyện xa rá»i em nữạ
- Anh nà o có muốn xa rá»i em đâu, trái lại là khác. Anh đã từng ao ước được trẻ Ä‘i hai mươi năm, để được yêu em thắm thiết, dầu có bị chống đối thế nà o Ä‘i nữa, nhưng nay anh đã già , anh chỉ sợ mình không thể mang đến hạnh phúc cho Dung mà thôị
- Anh chỉ cần anh yêu em là được rồị
Nam thở dà i:
- Nhưng mà Dung Æ¡i, Em hãy còn quá trẻ, quá ngây thợ Có nhiá»u việc trên Ä‘á»i em không hiểu nổị Tình yêu và hôn nhân không phải hoà n toà n như nhaụ Anh yêu em, vì quá yêu em nên anh đã đánh mất Ä‘i địa vị cá»§a má»™t giáo sư khả kÃnh, bốn mươi bốn năm trôi qua chưa bao giá» anh yếu hèn như bây giá», anh đã khao khát tình yêu trong cÆ¡n khá»§ng hoảng. Dung Æ¡i, cho đến lúc em tốt nghiệp đại há»c, sá»± chỠđợi kéo dà i năm năm nữa, lúc đó anh đã già biết chừng nà á»
- Em sẽ không thi và o đại há»c. - Dung nóị
- Không được, em phải thi, và nhất định phải thi Ä‘áºá»¥ Chỉ sợ má»™t ngà y nà o đó khi đã và o đại há»c, bao nhiêu sinh viên trẻ tuổi đưa đón, không biết em có còn nhá»› đến tôi không?
Dung bực tức:
- Sao anh đánh giá em thấp như váºy, tôi cho anh biết ngay cả giá» phút nà y vẫn có những anh thanh niên trẻ tuổi Ä‘eo Ä‘uổi tôị Anh chà ng há»c trò má»—i ngà y đợi bên cạnh đưá»ng, hay cáºu sinh viên cá»§a cha mãi đến nhà chép bà i vở cho em, hay chà ng anh há» viết thÆ¡ tình cặp trong sách ... nhưng tôi vẫn không đếm xiả đến há», mà chỉ nghÄ© đến anh thôị
- Thôi được, bây giá» thế nà y nhé Dung, em hãy tiếp tục lên đại há»c, anh sẽ gắng chá», nếu năm năm sau em vẫn còn nghÄ© đến anh, lúc đó cÅ©ng chẳng muá»™n. Nhưng anh há»i tháºt em nhé, em có tháºt sá»± không sợ ngưá»i chê cưá»i em, khi em sống vá»›i má»™t ông già như anh hay saá»
- Anh già lắm rồi saá» - Dung ranh mãnh nhìn Nam cưá»á»‹
- Tháºt chá»›, còn gì nữả
- Thôi coi như tháºt Ä‘i, em vẫn thÃch lấy má»™t ông già như anh. - Dung châm chá»c.
- Năm năm nữa râu anh dà i đến ngực rồi còn gì?
- Em không chịu đâu, anh phải cạo râu chứ!
- Tóc anh lại sẽ bạc.
- Em sẽ nhuộm tóc cho bạc trắng như anh.
- Nhưng nếu cha mẹ lại không bằng lòng gã em cho anh thì saá»
- Em sẽ thuyết phục cha mẹ, vì hạnh phúc cá»§a con nhất định ngưá»i sẽ đồng ý.
- Cha mẹ sẽ bảo là sống vá»›i anh sẽ không có hạnh phúc thì saá»
- Hạnh phúc là hạnh phúc của riêng em, thì chỉ có em nhìn thấy, em bảo rằng có hạnh phúc là hạnh phúc rồi còn gì?
- Nếu anh hiếp đáp em, đánh Ä‘áºp em, chá»i em thì hạnh phúc ná»—i gì?
- Em tin rằng anh không thể hà nh động như váºy được!
Tiếng chuông báo hiệu giá» há»c vang lên, Dung vá»™i vã đứng dáºy, nhìn đồng hồ, nhanh quá, má»›i đây mà đã bốn mươi phút, váºy mà cứ tưởng má»›i năm phút qua thôị Chiá»u nay lại đừ ngưá»i vá»›i giá» váºt lý, Sá» rồi lại đại số tháºt là chán.
- Bao giỠem lại đến với anh?
- Không bao giỠđến nữa, đến là m gì khi ngưá»i ta thá» Æ¡ vá»›i mình. - Dung nÅ©ng nịụ
- Anh đã xin lỗi rồi mà .
Dung mỉm cưá»i, vẫy tay vá»›i Nam:
- Thôi em vá», thầy nhá»› sá»a bà i nhanh lên nhé!
Nam đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhá» nhắn, Ä‘ang khuất dần ngoà i hà nh lang, gà i cá»a lại Nam xoay ngưá»i bắt gặp cánh hồng trắng cá»§a Dung hái cho Tần bá» quên lại Ä‘ang nằm trên ná»n đất, Nam lượm lên, chà ng ngồi và o ghế, những cánh hoa hồng và hoa trÄ© cắm nÆ¡i ly trà tá»a hương thÆ¡m ngát. Nam cắm cánh hoa còn lại và o lỵ Chà ng bá»—ng cảm thấy gian phòng trống trải và lạnh lẽo vô cùng. Chà ng đốt lên Ä‘iếu thuốc lặng lẽ nhìn những vòng khói tá»a ra loãng dần. Ná»—i cô đơn mà bao năm qua chà ng đã cố tình quên lãng, hôm nay lại bắt đầu sống dáºy sau khi Dung mang mùa xuân đến rồi lại mang đị Nam ao ước Dung mãi ngồi trước mặt mình vá»›i đôi mắt ngây thÆ¡ trong sáng. Má»™t ngưá»i bốn mươi mấy năm lăn lá»™n trong cuá»™c sống từng trải lại bị má»™t tiếng sét nhẹ nhà ng ngây thÆ¡ là m sao quyến rÅ©. Nam không thể phân tÃch được lòng mình sao sôi động thế, chà ng nhả là n thuốc xanh xaá»
Nam, anh là m sao thế? Anh đừng bao giá» gây khổ cho nà ng nghe, nà ng quá đẹp. Anh có chắc rằng sẽ mang hạnh phúc đến cho nà ng hay không? Năm năm sau, nà ng chỉ là cô thiếu nữ hai mươi ba tuổi, trong khi anh đã gần năm chục, khoảng cách quá xa, anh sẽ chẳng mang hạnh phúc đến cho nà ng được đâu, hãy lánh xa nà ng, bằng không anh sẽ ân háºn vì mình đã hại nà ng. Con bé quá thÆ¡ ngây, quá bồng bá»™t trong cuá»™c tình, bây giỠđã quá muá»™n, đừng để cuá»™c tình Ä‘i xa thêm.
Nam đứng dáºy, liệng tà n thuốc ra xa, chà ng bá»±c dá»c hét to: - Nhưng tôi yêu nà ng mà .
Tiếng nói vừa ra khá»i miệng Nam bá»—ng giáºt mình, chà ng buông mình xuống ghế, đầu óc mông lung, chiếc hình cÅ© trong túi áo vẫn còn, gương mặt ngưá»i con gái yếu Ä‘uối năm nà o hiện ra trước mắt chà ng:- Sao lại có thể xảy ra chuyện như vầy được. Nhược Tố Æ¡i! Anh không ngá» anh vẫn còn yêụ Em đã vì anh mà chết, anh lại phải bá»™i em, không thể được, anh không thể là kẻ như váºy được! Nhưng là m sao quên được nà ng?
Nam đứng dáºy, Ä‘i quanh quẩn trong phòng: - Lúc nà y mình cÅ©ng không còn hiểu được mình muốn gì nữạ Tuy nhiên, dầu sao ta cÅ©ng phải để Dung an vui trong niá»m vui hồn nhiên cá»§a nà ng, không thể khuấy đục Ä‘á»i sống đó, ta sẽ buông tha nà ng, phải quên nà ng, Nam ngắm gương mặt trong gương, những nét nhăn hằn Ä‘áºm trên mặt và đuôi mắt - Ta đã già .
Cuá»™c thi tháng hai đã trôi qua, thá»i tiết bắt đầu oi bức. Khà háºu Äà i Loan bao giá» cÅ©ng thế, mùa xuân cÅ©ng như mùa hạ Ä‘á»u đến rất sá»›m. Bà Giang má»—i ngà y Ä‘á»u đốc thúc bà i vở cá»§a Dung, vì ngà y thi và o đại há»c đã gần ká», tuy rằng bà không mấy tin tưởng và o việc há»c cá»§a Dung, bà tiếc rằng mình không thể thế Dung để Ä‘i thị
Ngụ cùng đưá»ng, có má»™t vị giáo sư cÅ©ng có má»™t ngưá»i con cùng thi và o đại há»c năm nay, bà rất lo sợ lỡ Dung thi rá»›t mà đứa kia thi Ä‘áºu thì còn mặt mÅ©i nà o nhìn ngưá»i, cÅ©ng vì thế lúc nà o bà cÅ©ng lải nhải bên Dung:
- Con phải cố gắng không thể thua sút ngưá»i khác được, vì con coi bà Từ ở bên cạnh, tối ngà y chỉ ngồi sòng bạc không há» chăm sóc con cái, thế mà con há» lại Ä‘áºu và o đại há»c năm rồị Còn mẹ đây, lúc nà o cÅ©ng vì chúng con, lo từ chút, không dám phiêu lãng má»™t chút nà o, con cần phải cố lên để mẹ nở mặt nở mà y vá»›i thiên hạ.
Má»—i lần nghe mẹ bảo, Dung lại lo âu vô cùng, việc thi và o đại há»c đã trở thà nh má»™t thứ ám ảnh đè nặng trên vaị
Ở trong nhà , không khà luôn nghẹt thở, vết thương trên mặt Nhược tuy đã là nh nhưng vẫn là m nà ng ray rứt. Em Lân thì quá há»—n hà o, luôn gây sá»±, cha Dung sau việc đáng tiếc xảy ra hôm trước nay có vẻ chăm sóc Dung hÆ¡n, nhưng tâm hồn nà ng đã chai đá, đối vá»›i cha nà ng vẫn thấy vẻ xa cách xa lạ, mẹ thì lúc nà o cÅ©ng hối thúc há»c hà nh, nhưng khi buông xuôi thì những lá»i đó cÅ©ng tan trong quên lãng.
- Dung, con lại vá»› vẩn gì nữa đó, không lo việc há»c rồi là m sao thi Ä‘áºu được?
Thi vá»›i cá», tối ngà y chỉ thi vá»›i cá». Việc thi chưa đến mà Dung đã thấy chán rồi, lúc nà o cÅ©ng bị mẹ dòm ngó. Má»™t hôm, nhìn vẻ nguệch ngoạc Dung vẽ trên sách, mẹ Dung đã hạch há»i:
- Dung, lúc nà y con sao váºá»· Mẹ thấy con không được bình tÄ©nh lắm, có phải con đã yêu rồi hay không?
Dung chối:
- Thưa mẹ, không có ạ.
Tim Dung Ä‘áºp nhanh như bị mẹ Ä‘i và o tim.
- Không thì thôi, mẹ khuyên con lúc Ä‘i há»c không nên cặp bạn cặp bè, con đẹp tương lai còn dà i đừng nên bán rẻ cuá»™c Ä‘á»i, hãy há»c xong đại há»c Ä‘i rồi sau đó xuất ngoại há»c tiếp, khi đã thà nh tà i rồi thì đối tượng thiếu gì. Việc hôn nhân đối vá»›i ngưá»i con gái chưa hẳn là hạnh phúc đó con. Con hãy xem gương bà hiệu trưởng trưá»ng trung há»c X nhá» không kết hôn sá»›m nên má»›i có địa vị ngà y naỵ
- Thưa mẹ, con chưa há» nghÄ© đến việc đó, mẹ đừng lá»
- Mẹ nói là nói thế thôi, nhưng mẹ luôn sợ các con dẫm lên bước chân của mẹ, kết hôn quá sớm nên những mộng ước tương lai phải đổ vỡ.
- Cuá»™c sống cá»§a mẹ hiện tại con nà o thấy có Ä‘iá»u gì quá khổ đâủ Gia đình nà y là cả má»™t công trình xây dá»±ng cá»§a mẹ, cÅ©ng như sá»± nghiệp cá»§a cha hiện nay nếu không có mẹ thì ...
Bà Giang cướp lá»i:
- Äừng Ä‘em sá»± nghiệp cá»§a cha ra láºp công cho mẹ, cÅ©ng như đừng coi những Ä‘iá»u nhá» nhặt trong gia đình là công trình cá»§a mẹ, mẹ ao ước là m những việc quan trá»ng hÆ¡n như các con phải hÆ¡n ngưá»i, chá»› không phải xáo trá»™n như hiện tại, mẹ đã khổ nhiá»u vì thấy mình đã thất bạị
- Nhưng thưa mẹ, bù lại mẹ được chúng con quà trá»ng, được cha yêu mến, sống trong tình thương trà n đầy như thế chưa phải là hạnh phúc sao mẹ?
Dung nói má»™t cách yếu á»›t, vì nghe những lá»i mẹ nói nà ng có liên tưởng như đó là những lá»i trách móc nà ng. Bà Giang thở dà i:
- Dung ạ, con còn nhá» quá, má»™t mai lá»›n lên, nhất định con sẽ nhìn thấy tình yêu chưa là lẽ sống duy nhất. Cha con cÅ©ng chưa tháºt sá»± yêu mẹ, vì nếu yêu mẹ thì ổng đã không bá» nhà đi đánh cỠđến khuya, bắt mẹ phải đợi cá»a, nhìn việc nhà bá» bá»™n phải giúp mẹ má»™t tay, chá»› nà o lại còn chê cÆ¡m không ngon, canh không ngá»t ...
- Nhiá»u khi mẹ bệnh nặng trên giưá»ng, cha con vẫn không bỠđược bà n cỠđể chăm sóc cho mẹ, như thế có tháºt tình cha con yêu mẹ hay không? Các con hãy còn nhá», là m sao nhìn thấy nổi khổ tâm cá»§a mẹ, ngay cả các con, dù có yêu mẹ thì má»™t ngà y nà o đó khi đủ lông đủ cánh rồi thì cÅ©ng bay xạ Nên biết thế, và mẹ cÅ©ng không tháºt sá»± tin rằng các con yêu mẹ Các con cứ tưởng rằng nhiệm vụ cá»§a cha mẹ là phải là m thế nà y, là m thế kia để là m vừa lòng các con, chá»› tháºt sá»± tình yêu con thương cha mẹ biết có được trong lòng các con hay không?
- Con nhất định không bao giỠnghĩ thế! - Dung đáp.
- Có tháºt không? - Bà Giang cưá»i buồn - Mẹ đã xem nháºt ký cá»§a con, chỉ thấy sá»± trách móc cha mẹ bạc đãi con không à !
Dung nghe nói giáºt mình, nà ng không ngá» quyển nháºt ký đã lá»t qua tay mẹ, may mắn là bức thư cá»§a Nam gởi cho Dung đã được nà ng xé bá», bằng không thì tai hại biết chừng nà ỠBất chợt Dung ngây ngưá»i ra, nà ng không ngá» mẹ lại quá tỉ mỉ theo dõi nà ng má»™t cách chi tiết như váºá»µ Biết đâu má»™t ngà y kia chuyện cá»§a nà ng và Khang Nam thì saá»
Bà Giang tiếp:
- Dung, con nên nhá»› rằng, trên Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t thứ tình yêu đáng tin cáºy nhất, đó là tình mẹ thương con, con đừng bao giá» nghÄ© rằng cha mẹ đã bạc đãi mình, mà hãy suy nghÄ© cho kỹ xem mình có tháºt lòng yêu cha mẹ hay không? Cuá»™c Ä‘á»i đã thay đổi nhiá»u, xưa kia con phải chăm sóc cho cha mẹ, nhưng ngà y nay thì ngược lại, mẹ nói thế không có nghÄ©a là bắt con phải hiếu thảo vá»›i cha mẹ, mà chỉ mong má»i con được thà nh công trên Ä‘á»i là mẹ vui lòng rồị Hãy ráng há»c Ä‘i, đừng nghÄ© vá»› vẩn nữa nghe con.
Nghe lá»i mẹ, Dung mở sách ra há»c, bà Giang yên lặng đứng nhìn con má»™t hồi, Ä‘oạn Ä‘i rạ Nhược Ä‘ang ngồi nÆ¡i phòng khách là m bà i, trong khi chiếc radio bên cạnh mở lá»›n. Nhược rất thông minh, vì thế dù tai chăm chú nghe nhạc nà ng vẫn có thể là m bà i má»™t cách dá»… dà ng. Bà Giang nhìn Nhược, thầm nghÄ©:
- Ta chỉ còn hy vá»ng độc nhất nÆ¡i Nhược mà thôị
Bà đi và o phòng, khung vải đã căng sẵn, nhưng khi nghÄ© đến những công việc cần thiết như rá»a cá», bút, má»±c ... Ãt nhất cÅ©ng phải tốn cả ná»a tiếng đồng hồ, lại đến giá» cÆ¡m thì là m sao há»a kịp, bà thở dà i ngồi xuống ghế:
- Hạnh phúc gia đình! Lúc nà o cũng vì mầy mà ta phải hy sinh!
Mùa thi tháng hai trôi qua không bao lâu, dư luáºn bắt đầu bà n tán vá» sá»± thân máºt cá»§a Dung và Nam. Những lá»i xì xà o sau lưng Nam như ánh Ä‘uốc bắt đầu bùng cháỵ Dung cÅ©ng đã nghe thấy những lá»i miả mai châm biếm, nà ng đã cảm thấy những Ä‘e dá»a và bất ổn trong tâm hồn, đôi khi Dung tá»± an á»§i:
- Việc gì đến thì sẽ đến chứ, có ăn phải ráng mà chịu, tình yêu bao giỠcũng phải trả một giá rất đắt.
Má»™t bá»a trưa, khi Dung từ phòng vệ sinh vừa bước ra, chợt nghe thấy Vân Ä‘ang oang oang nói:
- Tao không tin những chuyện đáng tởm như thế có thể xảy ra được, Hồ Mỹ Văn Æ¡i! có tháºt sá»± chÃnh mắt mà y trông thấy như váºy không? tao sợ đây chỉ là điá»u vu khống, ông Nam không thể là hạng ngưá»i như váºy được, ổng đã dạy nÆ¡i đây năm năm trá»i nay, nếu muốn dụ dá»—, thì năm năm trước đã dụ dá»— rồi, đợi gì đến giá» má»›i là m như váºá»µ Có thể vì sá»± ganh tị giữa các giáo sư nên má»›i có chuyện vu khống nà ỵ Dụ dá»— nữ sinh! Danh từ nghe tháºt là ghê tởm.
Dung đứng ngoà i cá»a, nà ng lặng lẽ nghe trá»™m, tiếng Hồ Mỹ Văn vang lên:
- Thầy Nam chú ý con Dung, việc nà y ai cÅ©ng đã biết, ngay cả vở cá»§a Dung cÅ©ng đỠthÆ¡, có bao giỠông ta lại đối vá»›i các nữ sinh khác được như váºy đâủ Trong giá» há»c, lúc nà o cÅ©ng liếc trá»™m Dung, nếu không có lá»a là m sao có khói, phải không?
- Äừng nói báºy! Bản tánh thanh cao cá»§a thầy Nam tao dám bảo đảm là ai cÅ©ng đã biết, cho là ông Nam có chú ý đến Dung Ä‘i nữa, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêụ Vợ thầy Nam vì chồng mà trầm mình tá»± tá», vì váºy ngay cả chuyện tục huyá»n thầy còn không nghÄ© đến, chá»› đừng nói chi đến việc lấy đứa há»c trò đáng con là m vợ, là m như váºy còn gì nhân cách? Tao nghÄ© rằng Dung không thể nà o yêu được ngưá»i đánh mất cả lương tri như váºá»µ Còn nếu cho rằng việc Dung thưá»ng đến phòng ông ta là đã yêu ông ta, thế thì con Tần, cÅ©ng như tao cÅ©ng thưá»ng đến, như váºy chả hóa ra là tụi tao cÅ©ng yêu ổng nữa saá»
- Hứ! Mầy không biết gì cả, mầy không nhìn thỠcái lối nhìn Dung của thầy Nam, cái lối nhìn ...
- Thôi được rồi, đừng nói nữạ - Vân cháºn ngang.- Tao chả nhìn thấy cái sá»± lạ lùng nà o trong tia nhìn cá»§a thầy Nam cả, nhưng tao biết không giống như mầy nhìn ngưá»i yêu cá»§a mầy váºy đâụ
- Vân mầy nói gì? - Hồ Mỹ Văn tức giáºn quát.- Tao nói ông Nam không đà ng hoà ng, con Dung cÅ©ng váºy đó, được không?
- Thôi, thôi! Chuyện cá»§a ngưá»i mà cứ tranh nhau, cãi vá»›i vã, khổ mình chứ khổ ai, con Dung là m sao cÅ©ng mặc kệ nó, đừng chá»i nó, không có chứng cá»› rõ rệt mà nói nó cÅ©ng tá»™i nghiệp. - Tần bảá»
- Hứ! váºy mà bảo là vô căn cứ. - Văn bá»±c tức nóị
- Tao không tin, thầy Nam rất tốt nhất định không hèn hạ như váºy được. - Tần nóị
- Suỵt, đừng nói nữạ
Cô bé ngồi cạnh,cá»a đã nhìn thấy Dung đứng cạnh bên ngoà i vá»™i báo động, tất cả lại yên lặng.
Dung và o lá»›p, tảng lá» như không nhìn thấy má»i ngưá»i Ä‘ang chăm chú nhìn mình, nà ng ngồi xuốn ghế bất động. Những Ä‘iá»u vừa nghe lóm được, như tiếng sét lá»›n bá»a ngang và o đầu nà ng. "Nam là ngưá»i có tư cách thanh cao, ai lại không biết ... Nếu nhẫn tâm quên Ä‘i ngưá»i vợ chung thá»§y vì chà ng bá» mình, để yêu má»™t đứa há»c trò đáng con thì còn gì là nhân cách ... Thầy Nam không đà ng hoà ng, Dung cÅ©ng không đứng đắn ..." Những lá»i nói đó như những mÅ©i dao nhá»n đâm thấu và o tim. Dung không ngá» việc lại có thể xảy ra như váºy cÅ©ng như nà ng không ngá» Nam yêu nà ng là phạm tá»™i "vô tư cách", "vô liêm sỉ" "thiếu lương tâm" như váºá»µ Bây giá» má»›i biết mình đã suy nghÄ© má»™t cách quá giản dị, chỉ tưởng rằng tình yêu chỉ liên hệ giữa hai ngưá»i mà thôị Khang Nam, thần tượng cao quý cá»§a bao nhiêu ngưá»i sùng bái, chỉ vì má»™t phút yêu mà đang sắp sá»a sụp đổ. Nếu sá»± tháºt phô bà y, có thể háºu quả còn tai hại hÆ¡n. Nam nói đúng, ta phải dứt tình ngay giá» phút nà ỵ Dung Ä‘au khổ suy nghÄ©. Nếu không, không những chà ng sẽ bị bao tai tiếng và ta chẳng còn gì nữạ Dung tưởng tượng má»™t hình ảnh Ä‘au khổ trước mặt: mẹ cha Ä‘ang đánh chá»i nà ng, bạn bè khinh khi, má»i ngưá»i xì xà o chuyện cá»§a nà ng. Không, không thể được, ta không thể để má»i ngưá»i khinh bỉ ta ... Tấm bảng Ä‘en trước mặt là m nà ng liên tưởng tá»›i cảnh chá»›i vá»›i trong biển rá»™ng hoang vụ
Buổi chiá»u hôm ấy, trên con đưá»ng ráng chiá»u, An khuyên bạn:
- Thôi Dung ạ, từ rà y mà y không nên đến với Nam nữa, tình hình không sáng sủa lắm đâu, không ai chịu hiểu tình yêu của mà y cả.
Dung buồn bã nhìn bạn:
- An! yêu nà o có phải là tá»™i lá»—i gì đâủ Mà sao tao không được quyá»n yêu váºá»·
- Tao không biết, nhưng có lẽ cuộc tình nà y không nên có.
- Tại sao mầy lại nói váºá»· Tình yêu là tình yêu chá»› lại nên hay không nên?
- Thôi được rồi, đừng cá»± ná»± nữa, nhưng như váºy rồi cuá»™c tình sẽ Ä‘i đến đâủ
Dung yên lặng cắn tay suy nghĩ.
- Dù sao cÅ©ng Ä‘áºp tan má»i áp lá»±c.
- Nhưng mà y có khả năng chịu đựng khi ngưá»i ta coi Nam như kẻ vô nhân cách được hay không?
Dung yên lặng, An lại nói:
- Tao cho mầy hay, lúc nãy khi Ä‘i ná»™p bà i đại số cho giáo sư Giang tao nghe lóm được thầy sói nói là "Tháºt là kỳ cục, sao lại có đứa yêu nó được". Thầy Giang trả lá»i là "Hắn là tên lõi Ä‘á»i thì việc gạt gẫm con bé thÆ¡ ngây có khó gì đâu?". Äến lúc tao và o há» vá»™i im bặt. Mầy thấy dư luáºn không được tốt cho mầy, bây giá» chỉ còn cách lánh xa, đợi khi lên đại há»c tÃnh sau cÅ©ng chẳng muá»™n.
- Tao biết! - Dung đáp giá»ng yếu á»›t, tay ôm quà ng lấy vai An - Tao đã biết trước là anh Nam chỉ là má»™t chiếc bóng trong tao, má»™t chiếc bóng mỠảo, cuá»™c tình không có Ä‘oạn kết tháºt là bi thảm, có lẽ tao phải khuất phục xã há»™i nà ỵ
ánh chiá»u chiếu sáng đôi mắt Dung, trên gương mặt sầu thảm An nhìn bạn thấy Dung đẹp lạ lùng trong phút bi thương.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 17-10-2008 at 08:28 AM .
17-10-2008, 08:15 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 14
Mùa thi tốt nghiệp như cÆ¡n gió thoảng lại trôi qua, trang giấy cuối cùng vừa ná»™p xong Dung thở phà o nhẹ nhõm. Xin vÄ©nh biệt chuá»—i ngà y dà i trung há»c. Dù nà ng không bao giá» yêu thÃch cuá»™c sống trung há»c, nhưng vẫn cảm thấy có ná»—i buồn man mác nà o đó xâm chiếm tâm hồn, ngưỡng cá»a trung há»c khép dần lại sau lưng, tương lai lại quá mịt mù, biết sao đâỷ
Bước ra khá»i phòng thi, những tia nắng mặt trá»i chiếu sáng, từ xa nÆ¡i sân trưá»ng Vân và Hà Kỳ Ä‘ang bà n chuyện vui vẻ, chợt thấy Dung đến vá»™i im bặt, Vân chạy đến kéo lấy tay Dung phân bua:
- Mầy xem bà i vạn váºt cá»§a tao có lẽ vứt bá» Ä‘i là vừa, sâu cá» mà tao viết lá»™n là sâu biến hình, nhiá»…m sắc chất và nhiá»…m sắc thể lại viết lá»™n xá»™n nhau, tế bà o lại vẽ thiếu nhân, thì là m sao mà đáºu được, mà lá»—i cÅ©ng tại tao má»™t phần, tao tưởng là bà i nà y không ra sao nà o ngá» bị tổ trác.
- Äừng nÃu xệ cả vai tao rồi sao mầy! - Dung nóị - Nhưng đừng lo rồi mầy cÅ©ng sẽ Ä‘áºu, vì thi ra trưá»ng ai lại nỡ đánh rá»›t há»c sinh bao giá»!
- Nhưng tao đã tÃnh kỹ rồi, bà i nà y cao lắm cÅ©ng chỉ được hai Ä‘iểm mà thôi, là m sao Ä‘áºu được.
- Váºy chắc có lẽ sẽ bị thi lạị - Dung nói xong quay Ä‘i nÆ¡i khác.
- ê Dung! Ä‘i đâu váºá»µ - Vân kêu giáºt lạị
- Tao lên lầu soạn sách vở.
Vân chạy theo nÃu Dung lại bảo:
- Hôm nay thi xong rồi, tao có nhiá»u việc cần nói vá»›i mầy, hãy đứng lại cho tao há»á»‹
Dung đứng lại nhìn Vân:
- Mầy muốn nói Ä‘iá»u gì tao hiểu cả, tao xin mầy hãy bá» qua Ä‘i, nếu chúng bây có Ä‘iá»u gì nghÄ© vá» tao thì cứ tá»± tiện suy Ä‘oán, tao không muốn nói Ä‘iá»u gì cả.
Dung nói như muốn khóc, nước mắt đã lưng tròng.
- Sao lạ váºy, ngưá»i ta nói xấu mầy, tao không biết chuyện đó tháºt không, bây giá» mà y nói váºy hay là mầy đã bị ...
- Bị cái gì?
- Bị Khang Nam gạt gẫm?
- Sao lại Khang Nam?
- Vâng, tao sợ mầy bị Nam dụ dá»— bằng lá»i đưá»ng máºt, tao không nghÄ© là Nam có thể tồi tệ đến thế, nhưng dư luáºn? Bây giá» tao chỉ còn mà y xác định là mà y và thầy Nam có yêu nhau chưa, thế thôị
- Tao không có gì đáng nói cả.
Dung xoay ngưá»i lại chạy nhanh ra vưá»n. Vân chết lặng ngưá»i, nà ng nghiến răng:
- Khang Nam! Tên đểu giả.
Dung chạy một mạch đến bên cầu, bắt ngang hồ sen tựa lưng và o thà nh, úp mặt trong đôi tay:
- Trá»i Æ¡i, tôi biết là m sao đâỷ
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, các nữ sinh Ä‘ang dạo quanh vưá»n không khá»i tò mò nhìn Dung. Những cánh sen trong hồ Ä‘ang thi nhau nở, dáng kiêu sa vững chải trong hồ. Dung bá»—ng nhá»› đến mùa hoa năm trước, mau quá! Thá»i gian trôi nhanh vô cùng, ngà y hôm nay đâu còn là ngà y hôm xưa, cÅ©ng như Dung năm nay đã khác Ä‘i vá»›i Dung cá»§a năm nà o!
Rá»i khá»i hồ sen, Dung thẫn thá» bước Ä‘i, nà ng liên tưởng mình là kẻ má»™ng du, lang thang không chá»§ Ä‘Ãch. Má»™t phút sau, không ngá» lại đến trước phòng Nam lúc nà o không hay, đẩy cá»a bước và o đã từ lâu rồi ta đã không đến đây, khoảng cách như hà ng ngà n thế ká»·, má»™t cuá»™c chiến dữ dá»™i đấu trong lòng ngưá»i, bây giá» thì Dung đã hiểu rõ, nà ng không còn trốn chạy được nữa, cuá»™c chiến Ä‘au khổ đã kết thúc, nà ng là kẻ chiến bại mất rồị
Mùi thuốc lá quen thuá»™c len và o mÅ©i, Dung nhìn thấy Nam để nguyên áo giầy nằm trên giưá»ng, tà n thuốc vung vải khắp nÆ¡i, trong khi đầu nghẻo sang má»™t bên, dáng tháºt khốc hại, gian phòng thay đổi quá nhiá»á»¥ Những chồng sách loạn tứ tung trên mặt bà n, giấy vụn vá»›i tà n thuốc trên mặt đất rÆ¡i vãi khắp nÆ¡i, gian phòng đã mất Ä‘i vẻ tráºt tá»± lúc nà o cá»§a Khang Nam. Dung khép cá»a lại, đến gần Nam, nhìn vẻ say ngá»§ cá»§a chà ng, mùi rượu còn xông lên nồng nặc. Nà ng hiểu rằng Nam không có ngá»§ mà là đang say trong rượụ Gương mặt tái nhợt vá»›i nét nhăn trên trán, đôi môi còn Ä‘ang ướt, vẻ Ä‘au khổ trên mặt, Dung không tin rằng Nam đã khóc, vì có bao giá» nà ng nhìn thấy đâủ Lòng bá»—ng xúc động vô cùng, ta không thể đánh thức Nam dáºy được, hãy để chà ng ngá»§ yên. Dung đứng yên bá»—ng khám phá ra mảnh giấy nÆ¡i đầu giưá»ng cá»§a Nam vá»›i nét nguệch ngoạc:
"Có ai biết chăng, chà ng sao mãi hút thuốc thế nà ỷ
Có ai biết chăng, chà ng sao mãi say sưả"
Mặt sau mảnh giấy, má»™t bức thư viết dở không để tên ngưá»i nháºn:
"Như cÆ¡n lốc em đã Ä‘i và o Ä‘á»i tôi, rồi lại êm ái bước khá»i cuá»™c Ä‘á»á»‰ Có phải chăng em đã nhìn thấy tình yêu mù mịt ở tương lai, tôi chỉ mong má»i có em vá»›i gian nhà nhá» mà thôi, chúng ta táºn hưởng hạnh phúc bình dị bên tiếng dế kêu, bên khung cổng trúc, má»™t vò rượu ngon, những bữa cÆ¡m dưa muối, mặc ánh trăng tÆ¡i tả cà nh hoạ
Äây có phải là giấc má»™ng hay không? Bốn mươi tuổi đầu còn nằm mÆ¡, hãy nhìn những nếp nhăn trên trán, hãy đếm xem có bao nhiêu sợi tóc bạc ...
Ngắt đoạn một câu:
Tại sao em không đến với anh?"
Dung lặng lẽ quay sang nhìn Nam, Nam chợt thức giấc, chà ng mở to đôi mắt dụi tháºt kỹ, rồi lại nhắm nghiá»n mắt. Có lẽ ta nằm mÆ¡, nhưng không phải! Chà ng lại mở to đôi mắt chăm chú nhìn Dung lắc lắc đầu, ảo tưởng đây chăng?
Dung đến cạnh Nam cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mặt Nam:
- Anh đang khát nước lắm phải không? Em lấy nước cho anh nhé?
Nam vùng chổm dáºy, trân trối nhìn Dung:
- Anh không vui khi thấy em đến thăm hay saá»
Nam không trả lá»i, kéo lôi Dung vá» phÃa chà ng, nồng nhiệt hôn lên môi, lên mắt, lên mÅ©i Dung, những hạt nước mắt rÆ¡i ướt môi chà ng. Dung nhắm mắt lại, hà ng mi cong vút như Ä‘ang mấp máỵ Nam thẫn thá» buông Dung ra, chà ng ngắm nhìn không má»i mắt ngưá»i mình hằng yêu quÃ.
- Em ốm quá! có phải vì lo há»c thi hay chăng?
Dung không đáp, những hạt nước mắt lăn trên má nà ng.
- Äừng khóc nữa Dung. - Nam nhá» nhẹ nóị
- Cả tháng trá»i cố gắng trong Ä‘au khổ, nhưng những giây phút nà y đủ là m em bình phục như xưa rồi!
- Nhạn Dung! Dung Dung ơi! - Nam tha thiết.
- Anh hãy mang em Ä‘i Ä‘i, đến góc bể chân trá»i nà o cÅ©ng được, miá»…n xa lánh được tất cả má»i ngưá»á»‹
- Nhưng đi đến đâu bây giỠem?
- Vô rừng, vô núi xa xăm cÅ©ng được, nÆ¡i nà o không còn bóng dáng con ngưá»á»‹
- Vô rừng á» Em muốn trở vá» kiếp sống hoang dã ăn cá» cây thịt thú hay saá» Là m sao tìm được nÆ¡i nà o không có ngưá»i ở trên cõi Ä‘á»i nà ỷ
Những giá»t nước mắt chan hòa trên mặt Dung, nà ng chăm chú nhìn Nam chỠđợi, vẻ thiết tha tuyệt vá»ng:
- Chúng ta không còn lối thoát sao anh?
- Äúng váºá»µ
- Nhưng em há»i tháºt, anh có tháºt tình yêu em không?
- Em còn há»i anh Ä‘iá»u đó hay saá» Em có biết rằng yêu em anh phải trả má»™t giá rất đắt chăng?
- Sá»± phê phán cá»§a há»c trò, sá»± công kÃch cá»§a đồng nghiệp, những danh từ ghê tởm, đạo đức giả, sở khanh ... Ä‘ang chụp lấy anh, ngoà i ra còn ...
Nam bụm lấy miệng Dung:
- Thôi được rồi, em đừng nói nữa, anh đã biết tất cả. Sự sỉ nhục còn ghê tởm hơn nữa kìa, nhưng mặc, anh chỉ biết anh yêu em, anh là gì cũng được.
- Anh, em cũng yêu anh!
Nam ôm chầm lấy Dung, hôn lên tay nà ng.
- Anh muốn bóp nát em ra từng mảnh, biến em thà nh con búp bê nhỠđể trong túi áo anh. Dung Æ¡i! anh tháºt sá»± vẫn còn em chứ?
- Em quá yêu anh, nếu mất anh có lẽ em sẽ chết mất.
- Äừng nói thế Dung, em hãy cam kết vá»›i anh rằng dù cho giông bão có phÅ© phà ng đến đâu, em cÅ©ng không thể chết được. - Nam siết chặt lấy Dung.
- Nhưng nếu không được cùng anh chung sống, thì cuá»™c Ä‘á»i sẽ Ä‘au khổ biết chừng nà á»
- Thà là em vì anh mà sống khổ Ä‘au hÆ¡n là chết. - Nam buồn rầu bảo- Äã có má»™t ngưá»i đà n bà vì anh mà chết, bây giá» nếu em lại thế, thì thà là chúng mình xa nhau bây giá» tốt hÆ¡n. Anh chỉ muốn nhìn thấy em sống, và sống trong sá»± vui vẻ hạnh phúc mà thôị
- Chỉ có sống bên anh em mới tìm thấy hạnh phúc mà thôi!
- Nhưng cà ng lúc anh cà ng thấy không thể cùng em chung sống được.
- Tại sao anh mãi nghĩ thế, anh Nam?
- Vì em quá tinh khiết, lại can đảm hơn anh, em dám bỠmặc danh dự và tương lai, còn anh, chỉ là một thằng hèn.
Có tiếng gá»i cá»a, Dung hoảng hốt rá»i Nam ngồi xuống ghế, cá»a bị mở bung ra, Vân giáºn dữ nhìn Nam, lại nhìn Dung nói:
- Tao lên lầu tìm mầy mãi không gặp, Ä‘oán chắc mầy ở đây tháºt không saị
Dung cúi đầu, tay mân mê mép váy không đáp.
Vân Ä‘áºp mạnh và o cá»a, nhìn thẳng và o Nam:
- Thầy có thể là m má»™t chuyện như vầy á» Trong khi con Dung chỉ xứng đáng là con cá»§a thầy, sao váºy thầỷ - Vân hét tá»
Nam không biết phải nói sao, lặng lẽ nhìn Vân, đứa bé cương trá»±c nà y đã mang Nam trở vá» thá»±c tế, Dung vùng đứng dáºy:
- Vân, chúng ta ra ngoà i nói chuyện.
- Không, mầy không còn xứng đáng nói chuyện vá»›i tao nữa, mầy đã rÆ¡i và o bẫy rồi, nhìn vẻ tang thương trên khuôn mặt cá»§a mầy tao thấy giáºn quá, tháºt là đẹp đôi hứ! Sá»± thông minh cá»§a mầy đâu rồi, con sâu ghê tởm? - Quay sang Nam, Vân nói:
- Thưa thầy, lúc xưa em kÃnh nể thầy bao nhiêu, ngà y nay má»›i nháºn được con ngưá»i tháºt cá»§a thầy, hạng đạo đức giả!
Nói xong, Vân bước ra khá»i phòng, nà ng đóng mạnh cá»a tạo âm thanh chát chúạ Nam ngồi dáºy, đến bà n há»c bẻ gãy cây bút chì ra là m hai, gương mặt trở nên trắng bệch, ná»—i bá»±c tức chưa hết, chà ng bẻ vụn cả cây bút.
Dung lặng đứng dáºy đến cạnh Nam:
- Thưa thầy, em đã biết em phải là m gì rồi, thôi xin vĩnh biệt.
- Em sẽ hà nh động ra saỠ- Nam kéo áo Dung lạị
- Em sẽ xa thầỵ
Dung đáp tháºt bình tÄ©nh, Ä‘oạn quay Ä‘i ra khá»i phòng.
- Hãy đợi anh, Dung!
- Xin vĩnh biệt thầy! Em vẫn yêu thầy, và sẽ yêu mãi mãị
Kết quả cuá»™c thi tốt nghiệp, Dung bị rá»›t hai môn toán lý hoá. Vân rá»›t môn vạn váºt phải thi lạị Sau cùng khi công bố kết quả chÃnh thức, tất cả há»c sinh Ä‘á»u bước khá»i ngưỡng cá»a trung há»c, lá»… tốt nghiệp cá» hà nh trá»ng thể nÆ¡i lá»… đưá»ng.
Các há»c sinh, sắp hà ng tráºt tá»± và o phòng há»p, hôm nay không khà có vẻ trang nghiêm lạ thưá»ng, những tiếng la hét đùa giỡn hà ng ngà y đã biến mất. Bà Tổng Giám thị và Giám Thị đứng hai bên cá»a, nhìn đám há»c trò sắp sá»a rá»i khá»i mái trưá»ng để bước và o đại há»c, nở những nụ cưá»i hiá»n hòa khác hẳn vẻ mặt khó đăm đăm má»—i ngà ỵ
Vân đi đến, đứng trước mặt bà Tổng Giám thị:
- Thưa cô, đồng phục hôm nay của em thế nà o hả cổ
- Ồ! Phù hiệu đã thêu đầy đủ lắm rồi!
- BỠsuốt một buổi tối để là m việc mà không đẹp sao được.
Vân nhìn bà tổng giám thị nói, Ä‘oạn đến trước mặt bà giám thị, Vân trêu chá»c:
- Thưa cô bao giỠem được uống rượu mừng của cô đâỷ
- Äã tốt nghiệp rồi cÅ©ng không bá» tÃnh khỉ.
Cô giám thị đỠcả mặt, vội đánh trống lảng với Dung vừa đi tới:
- Nhanh lên, Ä‘i gì mà cháºm như rùa váºy hả Dung?
Dung nhìn cô giám thị, nở má»™t nụ cưá»i hiá»n hòa:
- Nếu em là con trai, chắc có lẽ em cũng sẽ yêu cô mất.
Lá»… tốt nghiệp bắt đầu khai mạc, những nghi thức máy móc lại tuần tá»± diá»…n rạ Diá»…n văn hiệu trưởng, tổng giám thị, giám thị rồi giáo sư ... Nhưng hôm nay, khung cảnh lại trang nghiêm hÆ¡n, các há»c sinh ngoan ngoãn ngồi nghe không má»™t tiếng động. Há»c sinh lên đáp từ, má»™t khung cảnh buồn bã cảm động chen và o từng tâm hồn, há» cùng đứng dáºy sắp sá»a ca bà i tốt nghiệp, Dung khá»u An đứng bên cạnh:
- Tao không thÃch cuá»™c sống ở trung há»c nà y chút nà o cả, nhưng hôm nay tao vẫn thấy nghẹn trong lòng.
- Tao cÅ©ng thế, thá»i và ng son trung há»c đã trôi qua, từ nay biết bao giá» tìm lại được nét trinh nguyên và tinh khiết nà y nữả
Tiếng hát bắt đầu vang lên:
"Hà ng cây xanh xanh bên đám cỠmướt
Bút nghiên quen thuộc giỠđà nh cách xa
Mai đây và o Ä‘á»i, gắng bước trương buồm thẳng tiến
Những vẫn không bao giỠquên ơn thầy định hướng ta đi"
Tiếng ca cất lên với tất cả tình cảm chan hòa nước mắt.
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by quykiemtu; 17-10-2008 at 08:28 AM .
17-10-2008, 08:15 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 15
Sau cuá»™c lá»… mãn khoá không bao lâu, những ngà y mệt nhá»c lại bắt đầu, ngà y thi và o đại há»c lại gần ká», tất cả há»c sinh đệ nhất cặm cụi lại trong sách vở, để sá»a soạn lá»u chõng và o cuá»™c thi, sá»± chuẩn bị đã sẵn sà ng.
Dung giam mình trong phòng há»c, má»—i ngà y An Ä‘á»u đến để soạn chung bà i vở. Má»™t hôm sau lúc ôn bà i địa lý và nghiên cứu xong những câu há» hóc búa, An viết má»™t mảnh giấy trao cho Dung: "Hôm qua Từ đã cùng đứa con gái kia Ä‘Ãnh hôn, tao không biết nên cưá»i hay khóc vá»›i tình yêu nà y". Dung ngẩng lên nhìn bạn, An lại viết thêm má»™t mảnh giấy trao cho Dung: "Tao van mà y đừng nói gì vá»›i tao nữa cả, hãy để cho câu chuyện trôi qua cho đến lúc thi xong".
An lại tiếp tục bà i há»c, bảo Dung:
- Mà y hãy nói tao nghe chiá»u dà i cá»§a kinh Suez và Panama khác nhau thế nà á»
Dung không trả lá»i nhìn bạn há»:
- Tại sao mầy có thể trầm tĩnh đến thế?
- Tao trầm tÄ©nh lắm saá»
An chợt đứng dáºy, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, má»™t lát sau đặt tay lên vai bạn cưá»i buồn:
- Mầy là m sao biết được tình yêu như má»™t tấn kịch trên Ä‘á»i, nếu mầy tin tưởng rằng trên Ä‘á»i nà y còn có tình yêu chân chánh thì mầy đúng là đứa ngu nhất, khá» nhất. Có lẽ từ giá» phút nà y trở Ä‘i tao sẽ không còn ngu xuẩn nữa Dung Æ¡i!
- Sao mầy lại có thể vơ đũa cả nắm như thế?
- Thôi được, mầy nghÄ© sao cÅ©ng được, nhưng tao khuyên mầy đừng quá khá» dại rồi sau nà y nuốt háºn ...
- Chết, mẹ đến rồi, há»c Ä‘i!
Dung hoảng hốt vùi đầu và o sách, An cầm bút chì đỠgạch đại lên sách. Bà Nhưỡng và o phòng, nhìn thoáng qua Dung và An đoạn qua nhà bếp châm nước. Dung đoán chắc mẹ đã nghe hai đứa bà n chuyện vội viết giấy cho An:
- "Thôi há»c Ä‘i, đừng nói chuyện nữa, mẹ để ý bây giá»."
- Mẹ mầy tinh ý quá!
- Chỉ vì bả lo cho tao, sợ tao thi rá»›t không biết nói sao! - Dung nhìn An cưá»á»‹
Ngà y thi đã đến, đối vá»›i Dung đây là cÆ¡n ác má»™ng cá»§a nà ng. Ngồi trên chiếc bà n gá»— cứng ngắc, viết trên tay, định mệnh nằm trên trang giấy thi, những gương mặt hồi há»™p bên cạnh, đôi mắt cú vá» cá»§a giám thị, những quyển sách trên hà nh lang, tiếng tÃch tắc cá»§a đồng hồ ... Tất cả quay cuồng trước mắt, rồi lại lần lượt trôi nhanh.
Cuá»™c thi kéo dà i suốt hai buổi, bữa sáng hôm sau, nà ng quen thuá»™c thức giấc khi trá»i còn sương má», Dung nằm trong mùng đưa tay lên gối đầu, hững há» nhìn nóc mùng trên cao, tất cả những công việc chuẩn bị, cố gắng cá»±c nhá»c cho hai ngà y thi đã lặng lẽ trôi qua, thế mà nà ng vẫn còn ngá» ngợ rằng nó hãy còn đó. Má»™t cảm giác trống rá»—ng xâm chiếm tâm hồn Dung, nà ng xoay ngưá»i lại úp mặt và o gối gá»i thầm:
- Anh Nam ơi! Anh Nam!
Dung ngồi dáºy, mặc áo xuống giưá»ng, dùng má»™t Ãt thức ăn Ä‘iểm tâm, lòng vẫn thấy nhá»› Nam. Bà Giang lặng lẽ nhìn đứa con gái đầu lòng, vẻ xanh xao cá»§a Dung khiến bà xúc động:
- Con vừa thi xong, váºy cÅ©ng nên đến nhà An chÆ¡i cho khuây khá»áº¡
Bất chợt nghĩ đến việc thi bà lại hỠDung:
- Lần nà y con thấy có hy vá»ng gì không hả Dung?
- Thôi mà , mẹ đừng nhắc đến chuyện thi cỠnữa, con nhức đầu lắm.
Bà Giang nhìn con, lòng thấy bất mãn, nó không giống mình chút nà o cả, lúc còn trẻ, lúc nà o mình cũng lo lắng cho cuộc thi từng số điểm một.
Ä‚n xong, nhìn những tia nắng cháy bên ngoà i, Dung chẳng biết là m gì cả, lòng vẫn nhá»› Nam không nguôi, ta còn nhiá»u việc để là m lắm chứ, sắp soạn lại sách vở, coi lại mấy bà i thÆ¡, may áo ... Nhưng ná»—i nhá»› vẫn xao động tim nà ng, Dung bất lá»±c mang vá»™i hà i, nói vá»›i mẹ:
- Con đến thăm An nghe mẹ!
- Ờ, nhưng con có vỠăn cơm trưa hay không?
- Không nhất định, nhưng mẹ cũng đừng chỠđợi con nhé!
Ra khá»i cá»a, Dung Ä‘i thẳng đến trưá»ng xưa, nà ng có cảm giác hôm nay Ä‘i quá cháºm, lòng như Ä‘ang reo vang tên há» ngưá»i yêụ
Qua khá»i cổng trưá»ng, những đóa hoa bên trong công viên chà o mừng vá»™i vã.
Dung nói thầm:
- Äã lâu không gặp lại chúng mà ỵ
Xuyên qua những hà ng cây xanh bên đưá»ng, sân trưá»ng vắng lặng, đến phòng trỠđộc thân, má»™t vị giáo sư già từ phòng Nam vừa bước ra, Dung vá»™i gáºt đầu chà ỠCó lẽ các giáo sư Ä‘ang sắp giá» cho niên há»c má»›i, không biết Khang Nam còn giữ lá»›p cÅ© nữa hay không?
Do dá»± má»™t lúc, Dung đưa tay gõ cá»áº¡ Nam hiện ra vá»›i đôi mắt lá» má», chà ng chăm chú nhìn Dung và kéo nà ng và o trong, đôi tay run run ôm chầm lấy đầu nà ng, chà ng nghẹn lá»i:
- Em có khoẻ không?
Dung cúi mặt:
- Cám ơn anh còn nghĩ đến em.
Má»™t nụ cưá»i Ä‘au khổ Ä‘iểm trên môị
- Em đã thi rồi chứ?
- Thôi đừng nhắc đến chuyện ấy là m chi nữạ
Dung nhìn Nam, gương mặt gầy guá»™c, đôi má hóp trông tháºt thiểu nãỠHai ngưá»i lặng lẽ nhìn, Nam không nóị Chà ng đặt tay lên vai Dung khiến nà ng cảm xúc ngã ngay và o lòng chà ng, để những sợi tóc ngắn tung bay trong gió.
- Anh Nam, chúng ta là hai kẻ Ä‘iên rồ ngu muá»™i, bây giá» em đã biết, ta sẽ mãi mãi không bao giá» xa nhaụ Anh hãy mang em Ä‘i Ä‘i, đến má»™t phương trá»i xa lạ nà o đó, em rất sẵn lòng, dù cho bao nhiêu gian khổ.
- Em can đảm, nhưng cÅ©ng nhiá»u mâu thuẫn lắm.
Nam vuốt tóc Dung, đặt nà ng ngồi lên ghế, đoạn rót một ly nước:
- Chỉ cần đến ngà y mai thôi là em sẽ thay đổi ý kiến ngaỵ
- Nhưng bây giá» em đã thấy rõ, em không thể xa anh được, trừ trưá»ng hợp chúng ta bị lưu đà y trên hai hà nh tinh khác nhaụ
- Có lẽ Ä‘iá»u đó sắp thể hiện. - Nam đốt Ä‘iếu thuốc chà ng nghÄ© thầm.
- Anh nói saá»
- Không có gì cả! - Nam nắm lấy tay Dung - Em lúc nà y ốm quá.
- Thi cá» mà , đêm nà o cÅ©ng há»c mệt nhoà ị
- Có tháºt không đó!
- Tháºt mà , ngoà i ra còn những niá»m Ä‘au khác mà em phải chống lấy chÃnh em.
Dung bỗng ngước mắt lên nhìn Nam, nà ng nắm chặt lấy tay chà ng:
- Anh Nam! Em muốn được anh yêu! hãy yêu em đị
Nam cố tránh những tia mắt thèm khát kia, chà ng hÃt hÆ¡i thuốc tháºt dà i, gương mặt tháºt buồn, gỡ vá»™i tay Dung ra, Nam đứng dáºy nhìn Dung:
- Không được, không được, nếu anh trẻ Ä‘i hai mươi tuổi, có lẽ anh sẽ bám sát em không rá»i ná»a bước. Nhưng bây giá» thì anh chỉ biết ngồi đây đợi em, chá» em. Anh chỉ mong rằng anh được yêu em vá»›i thái độ má»™t ngưá»i có tư cách, cÅ©ng như anh mong má»i em cÅ©ng thế.
- Äừng dông dà i như váºy, em chỉ biết anh yêu em thế là đủ rồi!
- Nhưng em đừng tưởng rằng, anh Ä‘ang mong má»i em đến đâụ
- Tại saá»
- Vì nếu em lại đây chẳng khác nà o anh thêm má»™t lần đùa vá»›i lá»a, em không đến anh an là nh biết bao!
- Anh không muốn cùng em đùa vá»›i lá»a hay saá»
- Thôi được rồi, anh sẵn sà ng chết vì em.
- Nói xạo, còn thuốc lá và rượu anh bỠcho aỉ
- Nếu em muốn, anh sẵn sà ng bỠtất cả.
Dung lắc đầu:
- Không, em không muốn anh vì em mà bỠmất nguồn an ủị
Nam âu yếm nhìn Dung:
- Em quả tháºt là ngưá»i vợ bé bá»ng đáng yêụ
Dung thẹn đỠcả mặt, Nam đến bà n sách lấy trao cho Dung.
- Nà y em xem, trong lúc em báºn thi cá» thì anh cÅ©ng báºn rá»™n như em.
Dung nhìn và o trang giấy, đó là thá»i khóa biểu cuá»™c thi và o đại há»c, bên trên gạch má»±c đỠtứ tung, chứng tá» Nam đã theo dõi rất kỹ cuá»™c thi cá»§a nà ng.
Dung lắc đầu:
- Anh tháºt là khùng.
Nam vuốt mặt Dung:
- Em có tháºt sá»± muốn theo anh hay không? Theo anh khổ lắm em biết không, địa vị, tiá»n bạc, tuổi trẻ ... tất cả Ä‘á»u không có, em vẫn chịu chứ?
- Không cần thiết, chỉ cần có anh là đủ rồị Dung cắt ngang.
- Nếu cùng anh Ä‘i xin ăn cÅ©ng được nữa hay saá»
- Cũng được, không sao cả.
Cả hai nhìn nhau cưá»i, Dung đến cạnh cá»a sổ lặng lẽ nhìn khóm trúc buông lÆ¡i bên ngoà i, xa xa là bầu trá»i xanh thẳm vá»›i những đám mây trắng bà ng bạc.
- Lúc nhá», vì báºn lo chăm sóc cho em, mẹ thưá»ng đặt em ngồi trên ghế nhìn ra song cá»a, có khi ngồi suốt cả ngà ỵ
- Lúc đó em đã nghĩ gì?
- Em đã mong ước được biến thà nh con chim nhá», bay lượn bên ngoà i khung cá»áº¡ Dung đáp. - Mãi cho đến bây giá», em vẫn còn mÆ¡ ước khung trá»i xa lạ kia, nÆ¡i thêu dệt biết bao Ä‘iá»u má»™ng mị.
Dung tá»±a đầu lên thà nh cá»a, nà ng ca nho nhá»:
"Nhìn bầu trá»i xanh thẳm bên ngoà i
Em mÆ¡ ước là con chim nhá»
Thẳng cánh bay vỠđám mây xanh.
Nam đến cạnh hỠDung:
- Em nói bên ngoà i khung trá»i đó có phải là những Ä‘iá»u má»™ng ảo hư vô mà em mÆ¡ ước hay chăng?
- Có lẽ váºá»µ - Dung quay lại nhìn Nam đáp.
- Nếu thế thì tháºt là tá»™i nghiệp cho em tôi, vì suốt cả cuá»™c Ä‘á»i em cÅ©ng không bao giỠđạt đến.
- Nếu váºy em sẽ mãi mãi là ngưá»i trông ngóng hay saá»
Thá»i gian lạnh lùng trôi qua, chẳng mấy chốc mặt trá»i đã treo cao trên ngá»n cây, Dung nói:
- Thôi để em vá», còn phải đến thăm con An má»™t chút.
- Váºy chúng ta cùng Ä‘i dùng cÆ¡m nhé!
Hai ngưá»i ra quán bên cạnh trưá»ng, ăn bữa cÆ¡m thanh đạm, hôm nay Nam phá lệ, chà ng không dùng đến má»™t giá»t rượu nà ỠCÆ¡m xong, Nam đưa Dung ra trạm xe buýt.
- Có lẽ chiá»u nay nhiá»u cô nữ sinh sẽ đến thăm anh đấy, ông thầy ạ Dung trêụ
- Nhưng ông thầy nà y đã mất vẻ nhà mô phạm rồị - Nam cưá»á»‹
Như chợt nhá»› ra, Dung há»i Nam:
- Ờ, lúc sáng em thấy thầy Tổng Giám thị đến viếng anh, có chuyện gì váºy, hay là sắp giá» cho niên khoá tớỉ
- Ở đó mà sắp giá», - Nam cay đắng - ông ta đến Ä‘uổi anh đấy chứ.
Dung giáºt mình:
- Tháºt saá»
- Äừng ngạc nhiên, việc sắp đến sẽ đến, anh đã Ä‘oán được, nhất định sẽ có má»™t ngà y như vầy xảy đến. Tuy ông ta nói chuyện hết sức khôn khéo, nhưng anh cÅ©ng Ä‘oán ý được, Ä‘i thì Ä‘i chá»› sợ gì! Äâu phải chỉ có độc nhất trưá»ng nà y không đâủ - Nam giả vá» như xem thưá»ng việc bị Ä‘uổi - Em đừng ngại gì hết, thôi xe đến rồi, hãy lên xe Ä‘i!
- Nhưng anh sẽ đổi đi đâủ
- Thì cứ lên xe đi, anh sẽ cho biết sau mà .
Dung lên xe, nói vói theo:
- Và i hôm nữa em sẽ đến thăm anh.
Nam nhìn theo cho đến khi đám bụi mù che khuất xẹ Chà ng lẩm bẩm: "Rồi ta sẽ Ä‘i vỠđâủ " Chà ng cÅ©ng biết rằng đây má»›i là ngá»n roi đầu tiên quất và o chà ng. Còn những sá»± công kÃch khác sẵn sà ng Ä‘áºp xuống. Khi anh bị cùng đưá»ng rồi, em có tháºt sá»± cùng anh Ä‘i xin ăn hay không?
Thấm thoát cuá»™c thi và o đại há»c đã trôi qua được má»™t tuần. Vân đến rá»§ Dung cùng Ä‘i xem hát, đến khi tan hát, cả hai bách bá»™ vá» nhà . Dung Ä‘oán chắc Vân Ä‘ang mang nhiá»u ná»—i thắc mắc vá» mình, nà ng chuẩn bị đối phó. Quả nhiên Vân há»i Dung:
- Nà y Dung à , tao há»i tháºt mầy nhé, mầy yêu thầy Nam là yêu cái chá»— nà o váºá»·
Dung yên lặng không đáp, Vân tiếp:
- Mầy xem, ổng lớn hơn mầy quá mà ...
Dung vá»™i cướp lá»i:
- Tao không phải yêu vỠphương diện tuổi tác.
- Mầy tháºt đáng thương, ông ta đâu đủ Ä‘iá»u kiện để yêu mầy được.
- Tại saá»
- Vì tao dám Ä‘oán chắc vá»›i mầy là , tình cảm mầy dà nh cho ông ta chưa Ä‘Ãch thá»±c là tình yêu, mầy hãy nghÄ© cho kỹ Ä‘i, ông ta đã bốn mươi ngoà i, cái tuổi sắp gần đất xa trá»i, còn mầy là con bé má»›i lá»›n, trong má»™t phút cô đơn nà o đó mầy bá»—ng cảm thấy thương ổng, mối tình như váºy là m sao cao thượng được? ...
- Thôi đừng nói nữạ
Dung hÆ¡i giáºt mình, con bé nà y hôm nay sao lại cÅ©ng biết phân tách tâm lý nữa váºá»µ
- Tao biết mầy không muốn nghe vì đó là sá»± tháºt. Tao biết ngay cả chÃnh mầy, mầy còn chưa hiểu nổi mầy muốn gì nữa là , theo tao đó chẳng qua chỉ là má»™t phút ...
- Tao biết mầy muốn nói gì rồị Dung cháºn ngang - Có phải mầy cho rằng đó là do má»™t phút bốc đồng yếu Ä‘uối hay không? Tao cho rằng đó không phải là ái tình, mà chỉ là sá»± xuẩn động. Ngay chÃnh mầy, mầy cÅ©ng chưa biết tình yêu là gì, mà cÅ©ng đòi lên mặt thầy Ä‘á»i vá»›i taá»
Vân bực tức nhìn Dung nói:
- Thôi được, mầy cái gì cÅ©ng biết cả, coi tiểu thuyết nhiá»u quá mà , đầu óc loạị..
- Mầy muốn nói loại romantisme chớ gì, phải không?
Vân hứ một tiếng lại nói:
- Tao không hiểu sao mầy lại yêu nổi ông Nam, má»™t ngưá»i thiếu tất cả, lại ba gai, gà n bướng.
- Má»—i ngưá»i có má»™t cái nhìn khác nhau, mầy đừng nói nữa Vân, tao có thể tá»± mình giải quyết vấn đỠmà , hãy để yên cho tao!
Vẻ mặt Vân thoáng buồn, giá»ng thà nh khẩn:
- Dù sao tao cÅ©ng khuyên mầy, mầy hãy tá»± cứu mầy, cÅ©ng như cứu lấy Khang Nam, tỉ như mối tình cá»§a hai ngưá»i có tháºt là tình yêu chân chÃnh Ä‘i nữa, nhưng nếu mối tình nà y chỉ mang đến sá»± khổ Ä‘au cho hai ngưá»i thì cÅ©ng nên chấm dứt Ä‘i, hôm qua, tao có đến viếng thầy Nam, được biết thầy đã nháºn lá»i trưá»ng trung há»c X cá»§a tỉnh, cả trưá»ng xôn xao bà n tán, há» cho rằng thầy Nam bị Ä‘uổi không cho dạy nữa vì tá»™i dụ dá»— gái vị thà nh niên. Mấy năm trước, thầy Nam là giáo sư gương mẫu, chỉ má»™t bước lá»—i lầm, bây giá» không còn ra gì nữa cả, lá»—i lầm nà y tại aỉ
- Äừng nói đến chuyện đó nữa Ä‘i, thì bây giá» tao há»i mầy, mầy có bao giá» nghÄ© rằng cuá»™c tình nà y sẽ đưa hai ngưá»i đến đâu không? Háºu quả sẽ ra saá» Mẹ mầy tối ngà y chỉ mong má»i mầy trở nên nhà trà thức có hy vá»ng xuất ngoại, hay Ãt ra cÅ©ng tìm được tấm chồng xứng đáng, thì có bao giá» bà ta lại chấp thuáºn cuá»™c tình cá»§a mầy và thầy Nam? Ba mầy lại là ngưá»i có tiếng tăm trong giá»›i trà thức, tao khuyên mầy phải xá» sá»± thế nà o, để tiếng tăm cá»§a ngưá»i không bị bợn nhợ Dung hãy suy nghÄ© kỹ bằng lý trà và xa rá»i Nam Ä‘i!
- Tại sao mầy lại cho Nam đáng ghê tởm như thế.
- Má»™t giáo sư lại yêu má»™t há»c trò cá»§a mình, không là điá»u ghê tởm hay saá»
- Nhưng tình yêu nà o có phải là tội lỗi đâủ
- Tao lấy tình bạn khuyên mầy, hãy suy nghÄ© kỹ, đừng hồ đồ mà hại cả Ä‘á»i, mong mầy từ nay hãy xa lánh Nam.
Dung khổ sở nhìn Vân:
- Tao không thể là m như váºy được.
Vân tức giáºn, trợn to mắt nhìn Dung:
- Tháºt vô phương cứu chữa rồị Thôi được, để tao chống mắt xem mầy xa hố, xem Nam thân bại danh liệt, kết thúc má»™t mà n kịch bi thảm.
Nói xong, Vân cháºn chiếc xe xÃch lô đạp lại, không buồn há»i giá, lên ngồi:
- Từ rà y trở đi tao sẽ không bao giỠnói đến việc là m của mầy nữa, mầy ra sao mặc kệ
Chiếc xe chở Vân Ä‘i khuất xa, Dung lặng ngưá»i đứng yên, lòng rối loạn vô cùng. Má»™t cáºu bé đạp xe chạy ngang huýt sao ghẹo Dung khiến nà ng chợt tỉnh. Dung quay ngưá»i lại Ä‘i vá» hướng nhà An, nà ng mong má»i sẽ tìm được má»™t ngưá»i hiểu được mình. Tôi có lầm lẫn hay không? hay chỉ có những ngưá»i đã yêu má»›i thông cảm được lòng mình? Dung thấy mệt má»i không cùng. Má»™t cảm giác bà ng hoà ng, rắc rối xâm chiếm hồn Dung.
Äến trước cổng nhà An, tiếng đà n guitar từ trong thoảng ra hòa lẫn tiếng hát:
"Con quạ cô đơn đã trôi và o giấc ngủ
Trăng già vẫn treo trên cao, mang ánh sáng chan hoà rừng sâu
Cảnh đêm nay sao quá đẹp, sao gió vẫn than buồn
Nước khe trôi chảy không ngừng, sao bạn lòng ta vẫn biệt tăm"
Dung đưa tay gõ cá»a, tiếng đà n chợt tắt, An trong chiếc áo ngá»§ thùng thình ra mở cá»a, mái tóc cá»™t cao trên gáy, nét mệt má»i hiện trên mặt, Dung bước và o, An mỉm cưá»i nói:
- Tao Ä‘oán là mầy, tháºt chẳng sai, muốn nghe đà n không, tao đà n cho nghe má»™t bản nhạc lãng tá».
Nói xong, An ngồi xếp bằng, ôm đà n lên gảy, Dung yên lặng thưởng thức:
- Nhìn dáng mầy chắc mang đầy tâm sá»± - An nhìn bạn há»á»‹
Dung thở dà i nhìn An:
- Theo mầy thì tao giỠphải xỠtrà ra sao đâỷ
An nhìn bạn trong khi vẫn khaá»· đà n, vừa cưá»i vừa nói:
- Có gì đâu, hãy xem đó như một trò đùa, đến một lúc nà o đó chán thì lại chia tay, tình yêu chẳng qua chỉ là thế, đừng quá si mê mà rồi dạị
- Mầy cũng có thể nói thế được saỠDung châu mà y nhìn bạn.
- Sao lại không? Kẻ thức thá»i bao giá» cÅ©ng tìm niá»m vui trên hết, đừng lý tưởng vẩn vÆ¡, mầy xem trong Ä‘á»i nà y là m gì có tình yêu lý tưởng, rồi má»™t ngà y nà o đó, mầy sẽ thấy lá»i tao là đúng, mầy sẽ chán Nam.
Dung ngỠvực nhìn An, vẻ ung dung tự tại của nà ng khiến Dung bất mãn.
- Không ngỠmầy lại có thể thay đổi nhanh chóng thế!
- CÅ©ng không có gì lạ, mưá»i năm trước ta nà o giống hiện tại đâủ CÅ©ng như bây giá» mà y Ä‘ang bị tình ái dằn vặt, rồi mưá»i năm sau, con cái đùm Ä‘á», lại quên mất mối tình bi thương hôm naỵ
Dung giáºn dá»—i đứng dáºy:
- Thôi tao vá», mình không còn hợp nhau nữa rồi, không còn gì để nóị
An đặt đà n qua một bên, vội nắm lấy tay Dung:
- Vá»™i thế, ngồi xuống đây Dung, tao chẳng biết nói gì hÆ¡n là khuyên mà y hãy rá»i xa Nam.
- Mà y cũng khuyên tao thế sao An?
- Thuở xưa, tao đã coi tình yêu là má»™t cái gì cao quý nhất, tao đã bất chấp má»i trở ngại và chỉ nghÄ© đến tình yêu, mà y còn nhá»› chăng, chuyện bên bá» sen năm ngoái cá»§a chúng mình, khi mà y chưa bước và o đưá»ng tình, nghÄ© lại không mấy chốc, bây giá» mà y Ä‘ang bị dằn vặt bởi tình yêu, cuá»™c tình là cả chuá»—i ngà y đầy nước mắt. Còn nhá»› khi xưa, khi tao Ä‘au khổ vì chia tay vá»›i Từ, mà y cÅ©ng từng bảo tao rằng, cuá»™c tình chỉ là má»™t phần cá»§a cuá»™c sống, thì bây giá» tao cÅ©ng xin phép lấy lại lá»i nói cá»§a mà y để khuyên mà y váºá»µ
Dung lắc đầu:
- Không thể được, tao sẽ không còn yêu ai ngoà i Nam rạ
- Tao biết, nhưng tao há»i mà y, cuá»™c tình đã mang đến cho mà y được gì? Hãy coi nhẹ tình yêu má»™t chút cho Ä‘á»i bá»›t khổ, trước khi chuyện bị xé to, tao khuyên mà y hãy để nó kết thúc. Äừng để má»i ngưá»i phê phán tá»™i nghiệp cho Nam. Dung hãy nghe lá»i tao, rồi thá»i gian sẽ phôi pha ná»—i sầụ Tao là ngưá»i đã tỉnh sau cÆ¡n má»™ng dà i, hãy nghe taá»
- Nhưng tao biết mà y hãy còn yêu hắn phải không An?
- Không tao chỉ còn háºn thù mà thôị - An giáºn dữ đáp.
- Mầy còn háºn tức là mầy còn yêu nó, tao biết.
- Thôi đừng nói nữa, hãy xem như cuộc tình đã dứt.
Dung yên lặng nhìn chiếc đà n guitar lòng nghÄ© vẩn vÆ¡, An nhìn bạn há»i:
- Mà y lại nghĩ gì nữa đấỷ
- Tao nghĩ rằng chỉ còn một giải đáp chót đó là chết!
- Äừng nói báºy, - An giáºt nhá»m ngưá»i - Äợi khi và o đại há»c, cuá»™c Ä‘á»i má»›i sẽ bắt đầu, lo gì.
- Lại chuyện đại há»c, chuyện xa vá»á»‹
Dung đứng dáºy, Ä‘i lại cá»a sổ, cảnh trá»i đêm tháºt đẹp, ánh trăng Ä‘ang chiếu sáng vạn váºt, An tiếp tục đà n:
"Tôi từ đâu đến không ngưá»i biết,
Tôi đến nơi nà o, có ai haỷ"
Dung chép miệng, tháºt là má»™t bà i ca tuyệt diệu, ánh trăng vẫn xuyên qua cà nh.
Tà i sản của quykiemtu