 |
|

17-10-2008, 10:08 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Và như thế, Tiên Tiên bị rÆ¡i và o má»™t cuá»™c tình mãnh liệt, cay đắng, khắc cốt ghi tâm. Nà ng không thể nà o giải thÃch được tình cảm cá»§a mình, cÅ©ng không thể nà o phân tÃch được tư tưởng cá»§a mình. Nà ng chỉ ngà y ngà y đêm đêm, cầm lấy cây mai hoa trâm đó, gá»i tên chà ng má»™t cách Ä‘iên cuồng: Mai Nhược Hồng! Mai Nhược Hồng! Mai Nhược Hồng! Mai Nhược Hồng... má»—i má»™t lần gá»i, trước mắt trong lòng, Ä‘á»u thoáng qua gương mặt tươi cưá»i cá»§a chà ng, má»™t Mai Nhược Hồng cuồng phóng bất kham, má»™t Mai Nhược Hồng tà i hoa đầy dẫy, má»™t Mai Nhược Hồng còn tÃnh trẻ thÆ¡, má»™t Mai Nhược Hồng khôi hà i thi vị, má»™t Mai Nhược Hồng nhiệt tình phóng khoáng, má»™t Mai Nhược Hồng bất cần thiên hạ, má»™t Mai Nhược Hồng trà n đầy tá»± tin, má»™t Mai Nhược Hồng mang đầy kiêu hãnh, má»™t Mai Nhược Hồng Ä‘iên đảo cuồng ngạo, má»™t Mai Nhược Hồng vui buồn bất thưá»ng! Tất cả những tư tưởng trong óc nà ng Ä‘á»u mang đầy hình bóng Mai Nhược Hồng, trước mắt nhìn thấy toà n là hình ảnh cá»§a Mai Nhược Hồng, Tất cả những ký ức cá»§a mưá»i chÃn năm vá» trước Ä‘á»u là má»™t phiến trắng toát, còn tồn tại chỉ có những hình ảnh, những dữ kiện cá»§a gần má»™t tháng nay, vì má»—i má»™t dữ kiện, má»—i má»™t hình ảnh trong đó Ä‘á»u chứa đầy bóng dáng cá»§a Mai Nhược Hồng!
Cảm giác cá»§a Mai Nhược Hồng, lại không như cá»§a Tiên Tiên. Co rút trong căn nhà Thá»§y Vân Gian cá»§a mình, chà ng không dám nghÄ© đến Tiên Tiên, vì cứ má»—i lần nghÄ© đến, lại Ä‘em cho chà ng cái cảm giác Ä‘au đớn ngút ngà n. Má»™t Ãá»— Tiên Tiên tốt đẹp như thế, là m cho chà ng không dám đụng và o, không dám mÆ¡ tưởng, không dám chiếm hữu, cÅ©ng không dám gạt gẫm! Từ lúc biết được Tá» Mặc yêu Tiên Tiên, chà ng lại cà ng không dám nghÄ© đến nà ng. Trong lòng chà ng, ngưá»i đà n ông hoà n mỹ nhất thiên hạ là Tá» Mặc, ngưá»i đà n bà hoà n mỹ nhất thiên hạ là Tiên Tiên.
Quân tá» có tÃnh giúp cho thiên hạ hoà n thà nh ước nguyện, Tiên Tiên nếu như đã không thể thuá»™c vá» Mai Nhược Hồng, thì phải thuá»™c vá» Uông Tá» Mặc! Có thể, trá»i già cho chà ng quen biết Tiên Tiên, là m muốn mượn chà ng là m má»™t nhịp cầu chăng! Thế nhưng, tại sao chà ng lại Ä‘au lòng đến như thế? Tại sao chà ng lại chặt không đứt bứt không rá»i nhỉ? Tiên Tiên, chà ng tháºt sá»± không muốn nghÄ© vá» Tiên Tiên! Chụp lấy má»™t cây bút, chà ng nhìn và o mây và nước phÃa ngoà i song cá»a, bắt đầu vẽ tranh, vẽ nước, vẽ trá»i. Ãáng tá»™i, giữa trá»i và nước kia, sao lại có má»™t cô gái vá»›i đôi mắt to Ä‘en lóng lánh, và bÃm tóc dà i buông thả bá» vai thế kia? Quăng cây bút xuống, chà ng nổi giáºn vá»›i chÃnh mình, giáºn đến độ không biết phải là m sao cho phải!
Trong lúc chà ng cảm thấy Ä‘iá»u nà y không phải, Ä‘iá»u kia cÅ©ng không phải, há»a hư luôn trang giấy cuối cùng, dùng hết tất cả mà u sắc mình có, thì Tiên Tiên tìm đến: Æ¡i.
- Nhược Hồng, anh xem em đem cái gì tới nà y?
Hai bà n tay nà ng ôm đầy đồ váºt, đưa cao lên che mất Ä‘i khuôn mặt cá»§a nà ng, Ä‘i đến bên bà n, nà ng buông tay ra, những cuá»™n lá»›n cuá»™n nhá» rá»›t đầy má»™t bà n, để lá»™ ra gương mặt nhá» chứa đầy ánh sáng mặt trá»i long lanh sáng láng.
Nhược Hồng đến bên nhìn kỹ, nói bằng má»™t giá»ng kinh ngạc:
- Giấy vẽ? Giấy vẽ tranh truyá»n thần? Giấy vẽ tranh thá»§y mặc? Lại còn mà u nước, bút than, bút lông... cô muốn tôi mở tiệm bán văn phòng phẩm hay sao?
Nà ng chụp lên một cái túi to:
- Còn nữa! Trong nà y còn đủ thứ thức ăn đây, có cải có thịt có cánh gà , chút nữa em sẽ đem muối nó!
Trái tim chà ng bay vá» phÃa nà ng, ồ, Tiên Tiên, em là m cho anh cảm động quá! Thế nhưng, sắc mặt cá»§a chà ng lại tương phản vá»›i ý nghÄ© trong trái tim chà ng, ảm đạm xuống tháºt nhanh.
Nà ng xông vá» phÃa trước, nắm lấy tay chà ng má»™t cách sôi nổi, ánh mắt nà ng phát ra tia sáng long lanh, không xấu hổ, không e dè, không ngại ngùng, không che dấu, nà ng kêu lên tháºt chân thà nh:
- Nhược Hồng, anh nghe em nói! Lần nà y, không giống như lần tặng cúc cúc cúc trước đâu! Lần trước, anh nói em là ngưá»i ngoại quốc, do đó anh không tiếp nháºn hảo ý cá»§a em, thế nhưng, bây giá», em đã bị anh "đồng hóa" rồi, bị anh "chinh phục" rồi, sá»± tháºt thì, em đã bá» thà nh cởi giáp, bị anh "thống trị" mất rồi, em không còn đất nước cá»§a riêng mình nữa, em đồng ý Ä‘em tất cả những gì mình có, cùng hưởng chung vá»›i anh! Anh không thể cá»± tuyệt em, cÅ©ng không thể trốn tránh em! Tại vì em đã là ngưá»i cùng má»™t nước vá»›i anh rồi! Khi anh Ä‘em cây mai hoa trâm giao và o tay cá»§a em, tức là anh đã nhìn nháºn quốc tịch cá»§a em rồi! Anh không thể nà o đẩy em ra khá»i thế giá»›i cá»§a anh nữa!
Nà ng thở từng hÆ¡i tháºt dà i, đôi mắt nà ng cà ng nói cà ng sáng long lanh.
Chà ng trừng mắt nhìn nà ng, trong đôi con ngươi Ä‘en tuyá»n lóng lánh đó, chà ng nhìn thấy hai gương mặt cá»§a chÃnh mình, cả hai gương mặt Ä‘á»u cùng chấn động, cùng kinh ngạc, cùng hoảng hốt, cùng bà ng hoà ng và cùng "bá» thà nh cởi giáp"!
- Tiên Tiên!
Chà ng kêu lên má»™t tiếng tháºt nồng nà n, hai tay dùng sức kéo, nà ng ngã nhà o và o lòng chà ng. Chà ng không thể kháng cá»±, không thể chống đỡ, không thể suy nghÄ©... đầu chà ng cúi thấp xuống, đôi môi chà ng nồng nhiệt bắt lấy đôi môi nà ng.
Ãôi cánh tay nà ng vòng lấy cổ chà ng, đôi môi ấm áp cá»§a nà ng, áp và o chà ng tháºt chặt. Trái tim nà ng Ä‘ang Ä‘áºp từng nhịp Ä‘iên cuồng, trái tim chà ng cÅ©ng Ä‘áºp từng nhịp Ä‘iên cuồng. Hai ngưá»i trong sá»± tiếp xúc cá»§a đôi môi, cảm thấy được nhịp Ä‘áºp cá»§a trái tim nhau, và cái tình cảm nhiệt thà nh buông thả cho nhau. Lúc nà y, giá» nà y, nước cÅ©ng không còn, mây cÅ©ng không còn, "Thá»§y Vân Gian" cÅ©ng không còn. Thiên địa vạn váºt, Ä‘á»u hóa thà nh hư vô.
Trong thoáng chốc, bá»—ng dưng chà ng đẩy nà ng ra. Lắc đầu má»™t cái tháºt mạnh, chà ng tỉnh hẳn, trong lòng, như thể Ä‘ang có má»™t sợi giây vô hình vút mạnh và o trái tim chà ng má»™t cái, Ä‘au đớn, chà ng đột nhiên thụt lùi lại.
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng khà n đục:
- Tiên Tiên! Không được! Anh không thể là m như thế... đừng nên dây và o anh! Em tránh xa Ä‘i! Tránh nhanh Ä‘i! Anh là má»™t ngưá»i có độc! Là má»™t nhân váºt nguy hiểm, anh không muốn hại em! Anh không muốn hại em!
Tiên Tiên kêu lên tháºt nhiệt tình:
- Xin anh hãy hại em đi! Cho dù anh có là rắn độc mãnh thú, em cũng không thể là m khác hơn được, tại vì em đã bị trúng độc rồi!
Chà ng cà ng thụt lùi lại nhanh hơn nữa, nhìn nà ng một cách hoảng hốt:
- Không không không! Nếu như anh buông thả để cho mình chiếm hữu em, thì anh là má»™t ngưá»i xấu xa tồi tệ nhất! Vì em không hiểu gì vá» anh hết, em không biết được lai lịch cÅ©ng như xuất thân cá»§a anh, em không biết gia thế bối cảnh cá»§a anh, không biết được tất cả tất cả cá»§a anh, em chỉ biết anh trong "Thá»§y Vân Gian" nà y... anh không phải là má»™t ngưá»i tốt, anh không xứng vá»›i em...
- Tại sao anh cứ nói như thế chứ? Anh xuất thân từ ổ cướp hay sao? Anh xuất thân từ bá»n thổ phỉ hay sao? Hay là cái gì khác nữa?
- Không phải ăn cướp, không phải thổ phỉ, chỉ là nông dân, cha mẹ anh Ä‘á»u không biết chữ, là m ruá»™ng mướn cho ngưá»i khác để sinh sống qua ngà y, nhà cá»§a anh, ngoà i anh ra, không có má»™t ai được hấp thụ ná»n giáo dục... cả nhà nghèo đến độ không đủ gạo ăn, năm mưá»i sáu tuổi, anh đã bá» nhà ra Ä‘i, lên Bắc Kinh Ä‘i há»c, đến nay đã hÆ¡n mưá»i năm chưa trở vá» nhà , cÅ©ng không có tin tức gì... em xem, anh là má»™t ngưá»i bình thưá»ng nhá» bé, lấy gì để so sánh vá»›i gia đình há» Ãá»— già u có sang trá»ng chứ!
Nà ng kêu lên:
- Em không mà ng chuyện đó! Em tháºt sá»± không há» quan tâm đến chuyện đó! Ãừng nên dùng chuyện già u nghèo sang hèn, những vấn đỠcÅ© rÃt đó ra để là m lý do phân chia chúng ta!
Nà ng lại nhà o lên chụp lấy tay chà ng. Chà ng dùng sức phá»§i tay nà ng ra, là m như trên tay nà ng có răng nhá»n, sẽ cắn pháºp và o chà ng:
- Cô không quan tâm, nhưng tôi quan tâm! Cô tha cho tôi Ä‘i! ÃÆ°á»£c không? Má»—i lần cô đến, là cái mặc cảm tá»± ti cá»§a tôi lại có dịp nổi dáºy. Cô thá» nhìn tôi xem, má»™t ngưá»i nghèo rá»›t mồng tÆ¡i như thế nà y, là m sao có thể Ä‘em đến cho cô má»™t tương lai? Là m sao Ä‘em đến cho cô má»™t sá»± bảo đãm? Tôi không là m được Ä‘iá»u gì hết!
Nà ng mở to đôi mắt:
- Em hiểu rồi! Anh không muốn bị ngưá»i khác cá»™t lại, anh muốn có tá»± do, anh muốn ung dung tá»± tại, anh không muốn có má»™t trách nhiệm nà o vá»›i ngưá»i khác...
Chà ng kêu lên một cách khổ sở:
- Cô biết được là tốt đấy! Như váºy, sao cô còn không Ä‘i Ä‘i?
- Anh cứ Ä‘uổi em hết lần nà y đến lần khác, thế nhưng, anh không bao giá» Ä‘uổi Tá» Tuyá»n! Có thể, Tá» Tuyá»n má»›i tháºt sá»± là ngưá»i anh yêu!
Chà ng quay đầu ra nhìn trá»i, không nhìn nà ng, không trả lá»i.
- Tại vì Tá» Tuyá»n là má»™t ngưá»i đã có chồng, anh và chị ấy chÆ¡i vá»›i nhau, không có trách nhiệm, anh không cần phải có trách nhiệm gì vá» chị ấy, chị ấy cÅ©ng sẽ không bao giá» trói buá»™c anh, phải không? Phải không?
Chà ng tá»± võ trang lấy mình tháºt nhanh, nói bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
- Có thể là như thế! Cô muốn nói như thế cũng chẳng sao!
Giá»ng nà ng cất cao lên:
- Thế nhưng, anh lại Ä‘em cây mai hoa trâm trao cho em! Anh đã là m má»™t sá»± chá»n lá»±a giữa hai ngưá»i đà n bà , anh đã Ä‘em dấu hiệu cá»§a anh trao cho em!
Chà ng kêu lên tháºt to, ánh mắt chà ng hung hăng, toé lá»a, báºm trợn nhìn nà ng:
- Ãiá»u đó hoà n toà n không có má»™t ý nghÄ©a gì cả, cô có biết không? Tặng cho cô cây trâm và ng, đó chỉ là má»™t trò chÆ¡i, không hẳn đại diện cho gì cả! Cô đừng nên Ä‘em giấc má»™ng cá»§a cô, để báºy lên đầu cá»§a tôi! Chẳng lẽ cô không hiểu rằng, tôi không há» có ý dây và o cô hay sao?
Nước mắt của Tiên Tiên, cuối cùng cũng đã bị bức chảy ra ngoà i:
- Thế nhưng anh đã dây và o em rồi! Hôm đó trên Vá»ng SÆ¡n Kiá»u, anh nhất định kéo cho được em và o Yên VÅ© Lầu, lúc đó là anh đã dây và o em rồi! Tiếp theo đó, má»—i ngà y má»—i ngà y, anh cÅ©ng Ä‘ang dây và o em, khi anh Ä‘em mai hoa trâm tặng cho em, anh lại cà ng dây và o em má»™t trăm phần trăm! Và bây giá», anh lại dám nói, anh không muốn dây và o em!
- ÃÆ°á»£c được được, xem như là tôi đã dây và o cô, nhưng đó cÅ©ng chỉ là sá»± nổi dáºy cá»§a cái phần hư vinh trong con ngưá»i tôi mà thôi! Tại vì cô là má»™t cô gái xinh đẹp, việc tôi "dây" và o cô, cÅ©ng chỉ là sá»± biểu lá»™ cá»§a cái bản năng tồi tà n trong ngưá»i đà n ông, chứ không há» có má»™t ý nghÄ©a nà o khác!
Nà ng giáºn đến độ gương mặt trở nên xanh má»™t cháºp, trắng má»™t cháºp, hÆ¡i thở nà ng nặng ná»:
- Thì ra là váºy! Như váºy, ban nãy anh má»›i vừa hôn em, cÅ©ng là do sá»± nổi dáºy cá»§a cái bản năng tồi tà n trong con ngưá»i anh đó sao?
Chà ng trả lá»i tháºt lá»›n tiếng.
- Ãúng váºy!
Nà ng đã bị đánh ngã rồi, thân hình nà ng thụt lùi lại vá» phÃa cá»a, đôi mắt long lanh ngấn lệ vẫn cứ nhìn chăm chăm và o chà ng như không tin ở những gì Ä‘ang xảy ra, nà ng nói lắp bắp:
- Anh... anh... tại sao anh lại đối xá» tà n nhẫn vá»›i em như thế? Anh không biết là em đã bá» qua hết lòng tá»± trá»ng, Ä‘em hết tất cả nhiệt tình cá»§a em dâng hết cho anh...
Chà ng cắn cắn răng, nói một cách cứng nhắc:
- Nếu như cô có nhiá»u nhiệt tình như thế, mà không có chá»— để phát huy, thì hãy Ä‘i tìm Tá» Mặc váºy!
Bước chân nà ng hÆ¡i loạng choạng má»™t chút, thân hình va mạnh và o cá»a, nà ng trừng mắt nhìn chà ng, nhìn trừng trừng và o chà ng, sắc mặt trắng như giấy.
Chà ng tiếp tục nói, giá»ng Ä‘iệu gấp rút và cao thấp không Ä‘á»u:
- Anh ấy có nhiá»u Ä‘iá»u kiện tốt, có tiá»n có tiếng có tà i hoa có địa vị, còn má»™t Ä‘iá»u nữa, là anh ấy rất ngưỡng má»™ cô, anh ấy có thể cho cô tất cả những gì tôi cho không nổi! Nếu như cô đủ thông minh, thì hãy buông tôi ra, mà chụp lấy anh ấy! Anh ấy má»›i là hoà ng tá» cá»§a lòng cô, không phải tôi!
Nà ng thở hà o hển, hất cằm lên, nói bằng má»™t giá»ng giáºn dữ:
- ÃÆ°á»£c, được, được! Ãó là những lá»i anh nói đấy nhé! Hy vá»ng là anh sẽ không hối háºn! Em háºn anh! Háºn anh! Háºn anh! Háºn anh! Háºn anh...
Nà ng kêu má»™t hÆ¡i nhiá»u chữ "háºn anh", sau đó, nà ng quay đầu xô cá»a bá» chạy Ä‘i má»™t nước.
Chà ng chấn động bà ng hoà ng, Ä‘au đớn cất bước rượt theo, nhưng vừa đến khung cá»a, thân hình chà ng tuá»™t xuống như diá»u đứt dây, thảm não, chà ng ngồi phệt xuống đất.
Chà ng đưa mấy ngón tay lùa và o tóc, nắm tháºt chặt lấy đám tóc rối bù trên đầu, thấp giá»ng nói vá»›i chÃnh mình:
- Tiên Tiên! Anh không thể nà o hại em được, không thể hại em... tại vì anh yêu em quá sâu Ä‘áºm! Anh đã không thể cho em được má»™t cuá»™c hôn nhân, anh không thể cho em được niá»m hạnh phúc, anh đã từng hại Thúy Bình, không được... hại thêm em nữa.
Thúy Bình, cái tên đó như má»™t mÅ©i dao nhá»n đâm qua tim chà ng, Ä‘au đớn, cái tên đã thuá»™c vá» quá khứ xa xôi, cái tên đã thất lạc từ lâu lắm, cái tên đã thuá»™c vá» má»™t tiá»n kiếp nà o đó cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, cái tên nghe như xa lắc xa lÆ¡... xem kìa, sá»± xuất hiện cá»§a Tiên Tiên đã Ä‘em tất cả những "mặc cảm tá»™i lá»—i" mà chà ng đã Ä‘em dấu biệt khi trước, hiện nguyên hình toà n bá»™ không có cách chi chống cá»± lại được!
***
Những ngà y tháng tiếp theo đó, Tiên Tiên và TỠMặc ra và o có đôi.
Tây Hồ, vốn là má»™t nÆ¡i chốn lãng mạn, vốn là nÆ¡i chốn cho những tình nhân, vốn là nÆ¡i dệt má»™ng cho những ngưá»i tuổi trẻ, vốn là nÆ¡i là m cho ngưá»i ta chưa uống đã say...
Và như thế, Tá» Mặc đã bị say mèm giữa vùng khói nước mang mang cá»§a Tây Hồ, say mèm trong ánh mắt long lanh mÆ¡ mà ng như giấc má»™ng cá»§a Tiên Tiên, hưởng thụ được mùi vị "sa và o lưới tình" lần đầu tiên cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Và như thế, trên chiếc thuyá»n con vá»›i bầu rượu nhá», há» cùng nhau chèo thuyá»n trên sóng nước lăn tăn. Trên cá»— xe ngá»±a cÅ© ká»·, bánh xe lăn nghiến nát mặt đưá»ng. Trăm hoa khoe sắc thắm, ngà n bướm lượn ong kêu... mùa Xuân cá»§a Tây Hồ, xinh đẹp như thÆ¡ như há»a. Tá» Mặc và Tiên Tiên, trong má»§a Xuân đó, đã Ä‘i khắp má»i ngõ ngách cá»§a Tây Hồ; buổi sáng ở Tô Ãá», buổi chiá»u nghe tiếng oanh kêu trên cà nh liá»…u, buổi tối nhìn ngắm trăng lên ở Tam Ãà m, hòa mình trong vùng sương khói mịt má» cá»§a Cá»u Khê...
Trong tháng năm, nguyên cả má»™t Túy Mã Há»a Há»™i đã truyá»n nhau sôi nổi. Hai chà ng Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n, nói má»™t cách tức tối: chưa kịp xuất chiêu gì hết, đã bại tráºn má»™t cách kỳ cục, không hiểu nổi! Há» cùng lá»›n tiếng mắng Tá» Mặc không đủ nghÄ©a khà giang hồ. Diệp Minh và Chung Thư Kỳ, đã tá» rõ thái độ là trồng cây si Tá» Tuyá»n, lúc nà y đứng bên đây sông nhìn lá»a cháy, vá»›i thái độ cá»§a má»™t kẻ bà ng quang, nói những lá»i khôi hà i chế diá»…u bá»n Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n má»™t phát. Tá» Tuyá»n cưá»i vui rạng rỡ, nà ng tháºt sá»± phấn khởi vui mừng. Cảm giác cá»§a Mai Nhược Hồng phức tạp nhất, chua chát, đắng cay, ngá»t bùi, khổ sở trăm chiá»u, trá»™n lẫn và o nhau, là m cho chà ng không biết phải đặt mình và o đâu cho đúng, trong khi má»i ngưá»i vừa cưá»i, vừa la, vừa náo động, chỉ có má»™t mình chà ng im lặng. Tá» Tuyá»n cưá»i má»™t cách cởi mở, la lên rằng:
- ÃÆ°á»£c rồi! ÃÆ°á»£c rồi! Em xem, Tiên Tiên đã khuấy động hồ nước nà y má»™t thá»i gian, bây giỠđã yên tịnh trở lại rồi! Tuy nhiên...
Nà ng quay sang nhìn Nhược Hồng, cưá»i cưá»i há»i rằng:
- Tại sao anh không nói chuyện gì hết váºy, chẳng lẽ lại bị "thất tình" hay sao?
Nhược Hồng kinh hoà ng. Tiên Tiên không thể không đưa mắt nhìn Nhược Hồng, ánh mắt hai ngưá»i vừa giao nhau Ä‘á»u đã vá»™i và ng quay sang nÆ¡i khác.
Nhược Hồng cưá»i má»™t cách cay đắng, nói như ná»a tháºt ná»a giả:
- Trên cuá»™c Ä‘á»i nà y, có ngưá»i "đắc ý", thì phải có ngưá»i "thất ý" chứ! "Ãnh sáng khắp kinh đô, riêng ngưá»i sao tiá»u tụy!" mà !
Tá» Tuyá»n cưá»i lên tháºt to, má»™t mặt cưá»i, má»™t mặt vá»— vá»— và o vai cá»§a Nhược Hồng, nói:
- Thôi được rồi! Há»… bắt cho anh cây thang, là anh cứ leo lên không há» khách sáo! Lại còn dám nói "Riêng ngưá»i sao tiá»u tụy" nữa! Bá»™ anh không thấy, hôm nay trong Túy Mã Há»a Há»™i, "Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u tiá»u tụy", "Ai ai cÅ©ng cô đơn" hay sao?
Tá» Tuyá»n nói xong câu nà y, má»i ngưá»i lại còn la lối ầm Ä© hÆ¡n lên. Tiếng thở dà i, tiếng dáºm chân vang lên không dứt, má»i ngưá»i Ä‘á»u cố ý khoa trương cảm giác cá»§a mình, cuối cùng, Tá» Mặc phải là m má»™t tiệc rượu đãi má»i ngưá»i má»›i được yên thân.
***
Ãêm đó, trong căn "Thá»§y Tâm Các" nằm cạnh bên Hồ Tây cá»§a Yên VÅ© Lầu, Tá» Mặc đã cho dá»n má»™t tiệc rượu vô cùng phong phú, để thá»±c hà nh lá»i hứa, "ngưá»i thắng cuá»™c, phải đãi anh em nháºu má»™t chầu", Tiên Tiên cÅ©ng tham gia buổi tiệc đó. Bà n tiệc vừa dá»n lên, lại có thêm má»™t ngưá»i khách ngoà i ý muốn, ngưá»i đó là Cốc Ngá»c Nông!
Chà ng đến vá»›i má»™t gương mặt tiá»u tụy và chân thà nh, nói vá»›i má»i ngưá»i bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu nà i nỉ, van xin:
- Những cuá»™c há»™i há»p như thế nà y, xin cho tôi cùng tham dá»± vá»›i, được không? Cho tôi má»™t cÆ¡ há»™i chuá»™c lại tá»™i lá»—i cá»§a mình, cho tôi tìm hiểu má»i ngưá»i, hòa mình và o vá»›i má»i ngưá»i, được không?
Từ lúc đại náo Yên VÅ© Lầu, là m cho tất cả thà nh viên cá»§a Túy Mã Há»a Há»™i Ä‘á»u bị ở tù táºp thể đến nay, cứ cách và i hôm, Cốc Ngá»c Nông lại đến Yên VÅ© Lầu, vừa xin lá»—i vừa xin tha thứ, hy vá»ng sẽ chiếm lại được trái tim ngưá»i đẹp. Ãối vá»›i chà ng, Tá» Tuyá»n tháºt sá»± không biết phải là m sao! Tất cả những ngưá»i khác, Ä‘á»u nhìn chà ng vá»›i gương mặt khó đăm đăm. Thế nhưng lần nà y, chà ng đã đổi chiến thuáºt, chà ng áp dụng phép "chịu đấm ăn xôi", không la không hét, không kiếm chuyện gây gá»— vá»›i má»™t ai, mặc cho gương mặt cá»§a má»i ngưá»i nhìn chà ng khinh khỉnh, chà ng vẫn cứ thấp giá»ng nhá» tiếng, chịu đựng tất cả, vá»›i thái độ chịu đựng như thế cá»§a Cốc Ngá»c Nông, Tá» Mặc tháºt sá»± cÅ©ng chẳng biết phải phản ứng ra sao. Tháºt sá»±, anh chà ng Cốc Ngá»c Nông nà y cÅ©ng không phải là "ngưá»i ác", cà ng không phải là "ngưá»i xấu", chỉ tại vì chà ng không hiểu Tá» Tuyá»n, mà lại yêu Tá» Tuyá»n như Ä‘iên như cuồng, cho nên má»›i tá»± là m cho mình lâm và o tình trạng lở khóc lở cưá»i như thế.
Rút cuá»™c, buổi tiệc đêm hôm đó, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± riêng cá»§a mình, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có tình trạng riêng cá»§a mình, ai cÅ©ng rượu vừa tá»›i môi đã cạn, chỉ má»™t lúc sau, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã say mèm. Giống như Thẩm Chà Văn đã nói:
- Hôm nay hoà n toà n không phải "rượu vì tri ká»· nghìn ly Ãt", mà là "và i nhà vui vẻ mấy nhà sầu"!
Tháºt váºy! Từ đầu chà cuối, Nhược Hồng cứ yên lặng uống từng ngụm rượu, là m cho mình say túy lúy. Tiên Tiên tâm sá»± trùng trùng, chỉ cần có ngưá»i đến bên nà ng chuốc rượu, nà ng bèn "cạn ly", báo hại Tá» Mặc phải dà nh lấy để cụng ly, dà nh lấy để uống, uống đến độ gân cổ nổi lên, mặt mà y đỠgay đỠké. Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n là ngưá»i "thất ý", dÄ© nhiên phải mượn rượu "giải sầu". Còn hai anh chà ng Chung Thư Kỳ và Diệp Minh, nhìn thấy sá»± gia nháºp cá»§a Cốc Ngá»c Nông, Ä‘á»u cảm thấy vô cùng "bẽ bà ng". Còn Cốc Ngá»c Nông, nhìn thấy Tá» Tuyá»n đối vá»›i ai cÅ©ng vui vẻ há» hà , chỉ riêng đối vá»›i mình là không há» tá» thái độ thân thiện, tâm tình lại cà ng thấp sâu xuống táºn đáy vá»±c.
Buổi tiệc như thế, chưa ăn được má»™t ná»a, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ngã nghiêng ngã ngá»a, đứng ngồi ngổn ngang, đủ loại tư thế, rượu và o lá»i ra, thảy Ä‘á»u xuất hiện. Thế nhưng, trong buổi tiệc tối hôm ấy, lại có được má»™t "thu hoạch" bất ngá».
Thì ra, trong lúc má»i ngưá»i còn Ä‘ang ná»a say ná»a tỉnh, Chung Thư Kỳ đột nhiên rót đầy má»™t chung rượu, Ä‘i đến trước mặt Cốc Ngá»c Nông, vô cùng thà nh khẩn nói rằng:
- Ngá»c Nông, tôi xin đại diện cho toà n thể anh em trong Túy Mã Há»a Há»™i, má»i anh má»™t ly rượu, tôi xin uống cạn trước đây!...
Chà ng ngá»a cổ lên nốc cạn ly rượu đầy, nói tiếp tục má»™t cách rất chân thà nh:
- ... Bao nhiêu năm nay, chúng tôi đối vá»›i anh không há» có chút tình thân thiện, đó là lá»—i cá»§a chúng tôi! Thà nh tháºt xin lá»—i anh!
Cốc Ngá»c Nông cảm thấy vô cùng bất ngá», lưỡi chà ng như quýu lại:
- Sao... sao...
Chung Thư Kỳ tiếp tục nói:
- Ngá»c Nông! Xin anh nể tình tất cả má»i ngưá»i ở đây, mong anh "nhẹ tay" cho, mong anh buông tha cho Tá» Tuyá»n váºy!
Cốc Ngá»c Nông kinh hoà ng thất sắc, chưa kịp có má»™t phản ứng nà o, đôi mắt Tá» Tuyá»n đã nóng bừng lên, nước mắt đã trà o ra chảy xuống thà nh dòng. Tiên Tiên thấy Tá» Tuyá»n khóc, bèn xông đến bên nà ng, dùng hai tay ôm lấy nà ng, nước mắt cÅ©ng rÆ¡i à o à o xuống má. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bị chấn động, ùn ùn kéo đến bên há», ùn ùn chuốc rượu cho Cốc Ngá»c Nông.
TỠMặc nói:
- Ngá»c Nông, thôi thì cáºu hãy nhanh tay chấm dứt cuá»™c hôn nhân không vui vẻ nà y, trả lại tá»± do cho Tá» Tuyá»n Ä‘i!
Nhược Hồng nói:
- Kết thúc má»™t bi kịch, cÅ©ng bằng như bắt đầu má»™t hà i kịch váºy!
Diệp Minh nói:
- Kéo dà i Ä‘au đớn chi bằng Ä‘em nó rút ngắn lại, hai ngưá»i cÅ©ng đã dà y vò nhau suốt bốn năm liá»n rồi, như váºy còn chưa đủ sao? Có thể ngưng lại rồi đó!
Thẩm Chà Văn nói: - Cốc Ngá»c Nông, anh là má»™t nhân tà i, anh đâu sợ tìm không được má»™t hồng nhan tri ká»·? Tại sao lại nhất định phải là Tá» Tuyá»n má»›i được?
Lục Tú SÆ¡n nói vá»›i má»™t giá»ng Ä‘iệu hà o khà ngất trá»i:
- Nếu như anh chịu buông tha cho Tá» Tuyá»n, tất cả thà nh viên trong Túy Mã Há»a Há»™i cá»§a chúng tôi sẽ kết bạn vá»›i anh! Bắt đầu từ đây xin mở rá»™ng vòng tay chà o đón anh, cùng anh kết thà nh bbạn bè "sinh tá» chi giao".
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng loạt la to lên:
- Ãúng! Ãúng! Ãúng!
Cốc Ngá»c Nông bà ng hoà ng nhìn quanh, thấy được từng khuôn mặt, từng khuôn mặt tháºt thà nh khẩn, mang đầy nét van xin, lại nhìn sang Tá» Tuyá»n và Tiên Tiên vẫn còn Ä‘ang khóc bù lu bù loa, trái tim chà ng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, như đã chết rồi. Chà ng vô cùng kÃch động, không thể ká»m chế được mình:
- Tá» Tuyá»n, em nói má»™t câu Ä‘i! bây giá» anh cần nghe em nói má»™t câu! Em không thể không ly dị vá»›i anh, phải không?
Tá» Tuyá»n rá»›t nước mắt, nhìn Cốc Ngá»c Nông bằng đôi mắt ai oán và khẩn cầu:
- Ngá»c Nông, không phải là anh không tốt, mà là em không tốt... thôi thì anh hãy để cho em tá»± mình sống Ä‘á»i sống cá»§a mình váºy!
Cốc Ngá»c Nông lại nhìn tất cả má»i ngưá»i thêm má»™t lần nữa, thở dà i thất vá»ng:
- ÃÆ°á»£c được được, xem ra má»i ngưá»i Ä‘á»u có ý muốn trừ khá» tôi Ä‘i cho rồi, coi như má»i ngưá»i Ä‘á»u "má»™t lòng má»™t dạ"! Thôi được, thôi được, Tá» Tuyá»n, anh sẽ là m theo ý em mong muốn váºy!...
Chà ng ngẩng đầu lên nói tháºt to tiếng:
- ... Ãang lúc tôi vẫn còn chưa tỉnh rượu, sao không mau mau Ä‘em giấy bút ra đây Ä‘i! Ãợi đến khi tôi tỉnh hẳn rượu rồi, nếu muốn tôi đặt bút ký tên và o tấm giấy đó, thì e rằng còn khó hÆ¡n lên trá»i nữa à !
Má»i ngưá»i vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cùng đưa mắt nhìn nhau mà không tin đó là sá»± tháºt. Sau đó, có rất nhiá»u ngưá»i cùng nhau chạy cuống quýt, lăng xăng, kẻ thì lấy giấy, kẻ thì lấy bút, kẻ thì lấy nghiên má»±c, kẻ thì mà i má»±c... Tá» Tuyá»n đứng chết trân tại chá»—, trên gương mặt biểu lá»™ nét bà ng hoà ng như Ä‘ang đắm chìm trong giấc má»™ng. Cốc Ngá»c Nông cầm cây bút lên, thảo lên giấy mấy hà ng chữ:
- Cốc Ngá»c Nông và Uông Tá» Tuyá»n, vì tÃnh tình không hợp nhau, không thể nà o sống chung vá»›i nhau được nữa, chúng tôi đã cùng nhau thảo luáºn việc ly dị, và đồng ý vá»›i nhau rằng, từ đây trai được quyá»n lấy vợ, gái được quyá»n lấy chồng, không còn liên hệ gì vá»›i nhau nữa!
Sau đó anh chà ng trịnh trá»ng ký tên lên tá» giấy chứng đó. ÃÆ°a bút cho Tá» Tuyá»n, Tá» Tuyá»n cÅ©ng ký tên lên đó, sau đó, tất cả bảy ngưá»i tham dá»± buổi tiệc cÅ©ng tuần tá»± ký tên lên là m nhân chứng. Ãợi đến khi đã đầy đủ hết các chữ ký, Tá» Tuyá»n đột nhiên xông thaẳng vá» phÃa Cốc Ngá»c Nông, ôm chầm lấy chà ng, nói bằng má»™t giá»ng cảm kÃch Ä‘ong đầy nước mắt:
- Cám Æ¡n anh! Cám Æ¡n anh đã bằng lòng trả lại Ä‘á»i sống tá»± do cho em má»™t cách bình tÄ©nh và ôn hòa như thế nà y, em không biết nói thế nà o để biệu lá»™ lòng cảm kÃch anh! Ngá»c Nông, em hứa vá»›i anh, không là m được vợ chồng ăn Ä‘á»i ở kiếp vá»›i nhau, thì em sẽ là m má»™t ngưá»i bạn mãi mãi chân thà nh vá»›i anh trong suốt cuá»™c Ä‘á»i!
Nói xong, tâm tình nà ng quá kÃch động, nà ng hôn lên má Ngá»c Nông má»™t cái tháºt kêu.
Cốc Ngá»c Nông vô cùng chấn động, chà ng lẩm bẩm nói bằng má»™t giá»ng đầy men rượu:
- Lấy nhau bốn năm nay, lần đầu tiên em mới đối với anh tốt như thế nà y... nếu biết trước được như vầy, anh đã ký tên và o tỠgiấy ly dị sớm hơn nữa rồi!
Diệp Minh đưa tay lên hoan hô mừng rỡ:
- Cốc Ngá»c Nông vạn tuế!
Trong nhất thá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u hưởng ứng, má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa cao tay lên, Ä‘á»u cất giá»ng la to:
- Cốc Ngá»c Nông vạn tuế!
Cốc Ngá»c Nông đứng ở đó, đột nhiên cảm thấy rằng mình đã là m má»™t việc tháºt "vÄ© đại", chà ng cảm thấy lòng mình thÆ¡ thá»›i hân hoan như Ä‘ang lạc và o chốn bồng lai tiên cảnh.
Quan hệ hôn nhân giữa Cốc Ngá»c Nông và Tá» Tuyá»n, đã kết thúc ngay trong buổi tiệc đêm hôm đó. Tá» Tuyá»n giống như con chim xổ lồng, nà ng vui mừng biết nói sao cho xiết! Còn Cốc Ngá»c Nông, trong những ngà y tháng sau đó, thưá»ng hay nghi ngá» không biết có phải mình đã "trúng kế" mà từ bá» Ä‘i quyá»n là m chồng? Thế nhưng, Tá» Tuyá»n rất giữ chữ tÃn, từ đó, trong Tuý Mã Há»™i Há»a, chà ng từ má»™t "nhân váºt không được hoan nghinh", trở thà nh má»™t "nhân váºt được hoan nghinh", do đó, chà ng cÅ©ng chấp nháºn cái sá»± tháºt đó. Ãồng thá»i, lại còn nảy sinh ra má»™t hy vá»ng khác: chỉ cần trai chưa lấy vợ, gái chưa lấy chồng, chà ng vẫn còn có thể tiếp tục theo Ä‘uổi Tá» Tuyá»n chứ sao không! Chưa biết chừng, Tá» Tuyá»n sau khi đánh hết má»™t vòng lá»›n, cuối cùng lại trở và o vòng tay cá»§a chà ng thì sao!
|

17-10-2008, 10:09 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Ãêm đó, khi buổi tiệc kết thúc, đêm đã rất khuya, Tá» Mặc đưa Tiên Tiên vá» nhà . Bước chân Tiên Tiên đã loạng choạng, nét say hiện đầy trên mặt.
Ãá»— Thế Toà n và à Liên ngồi đợi Tiên Tiên trong phòng khách. Nhìn thấy má»› tóc mai cá»§a Tiên Tiên đã rối, gương mặt đỠbừng, Ä‘uôi mắt khóe môi, Ä‘á»u Ä‘ong đầy men rượu. Ãá»— Thế Toà n cảm thấy lá»a giáºn bừng bừng, nhưng vì có mặt Tá» Mặc, nên ông cố dằn lá»a nóng giáºn. à Liên vừa cuống quýt vừa lo lắng, không ngừng nhìn nhìn Thế Toà n, lại nhìn nhìn Tá» Mặc và Tiên Tiên, chỉ sợ rằng Thế Toà n sẽ nổi cÆ¡n thịnh ná»™ trước mặt Tá» Mặc. Tá» Mặc thì lại rất phóng khoáng hà o sảng, và lá»… phép vô và n. Tuy rằng chà ng cÅ©ng uống rất nhiá»u rượu, nhưng đối vá»›i Ãá»— Thế Toà n và à Liên, thái độ chà ng vẫn má»™t má»±c cung kÃnh, đồng thá»i nói năng khéo léo:
- Thưa hai bác, cháu thà nh tháºt xin lá»—i, là đã đưa Tiên Tiên vá» tối như thế nà y. Vì trong há»a há»™i có tiệc, má»i ngưá»i Ä‘á»u rất thÃch Tiên Tiên, tháºt sá»± không muốn cho cô ấy vá» sá»›m. Xin hai bác đừng trách mắng Tiên Tiên, nếu như muốn trách mắng, thì xin hãy trách mắng cháu đây, chÃnh cháu đã không suy nghÄ© chu đáo...
Chà ng nhìn thẳng và o Ãá»— Thế Toà n, nói thêm và i câu tháºt thẳng thừng:
- ... Lúc gần đây, cháu vẫn thưá»ng hay Ä‘i chÆ¡i chung vá»›i Tiên Tiên, cháu tháºt khâm phục hai bác đã dạy dá»— được má»™t cô con gái tốt đẹp như thế nà y! Ngà y khác, cháu sẽ chÃnh thức đến thăm hai bác! Cháu không dám là m phiá»n hai bác nữa!
Tá» Mặc thi má»™t lá»…, quay ngưá»i Ä‘i ra ngoà i.
Ãá»— Thế Toà n giáºn dữ trừng mắt nhìn Tiên Tiên, đôi mắt như tóe lá»a. Tiên Tiên nhìn thấy tình hình bất ổn, chỉ muốn tránh ra cho xong. Vừa má»›i cất bước lên lầu, Ãá»— Thế Toà n đã nạt lên má»™t tiếng tháºt lá»›n:
- Con đứng lại đó cho Ba!
Tiên Tiên đà nh phải đứng lại, nhìn Ãá»— Thế Toà n má»™t cách bị động.
- Con nói cho Ba xem, lúc sau nà y con đã là m những gì?
Nà ng hÆ¡i mở miệng ra. Nà ng định nói: Con yêu má»™t ngưá»i đà n ông, tên cá»§a anh ấy là Mai Nhược Hồng, thế nhưng anh ấy lại không cần con, mà lại Ä‘em con đẩy sang cho Uông Tá» Mặc, do đó, cái xác con bên cạnh Tá» Mặc, nhưng trái tim con thì lại nghÄ© đến Nhược Hồng. Con đã rÆ¡i và o vạc dầu sôi, đã bị nấu đến gần chÃn rồi, đã bị nấu đến gần khét rồi, đã bị nấu đến gần tan xương nát thịt rồi... dÄ© nhiên là nà ng không thể nà o nói lên được những lá»i nói đó, cắn cắn môi, trái tim nà ng trở nên Ä‘au đớn không cùng, đôi mắt nà ng mau chóng dâng lên má»™t mà n lệ má»ng.
Chưa nói được tiếng nà o, nước mắt đã lăn dà i xuống má.
à Liên vá»™i và ng nhà o tá»›i, dùng tay ôm lấy Tiên Tiên, nói vá»›i Ãá»— Thế Toà n bằng má»™t giá»ng khẩn cầu:
- Thôi được rồi, được rồi, thôi thì anh đừng nên nói gì con nữa mà !
Ãá»— Thế Toà n vừa kinh vừa giáºn:
- Anh đã nói gì nó chăng? Anh chưa nói nó câu nà o, nó đã bắt đầu khóc rồi...
Ông trừng mắt nhìn Tiên Tiên:
- ... Thị xã Hà ng Châu rất nhá», Túy Mã Há»a Há»™i cá»§a chúng nó lại quá nổi tiếng, toà n là những tên Ä‘iên khùng lãng mạn, không là m ăn chân chÃnh! Con muốn há»c há»a, Ba không có lý do gì không cho, nhưng nếu con muốn lấy tên Uông Tá» Mặc đó, thì đừng hòng Ba chấp nháºn! Từ đây vá» sau, con cÅ©ng đừng nên tiếp xúc, giao du vá»›i đám nghệ thuáºt gia có những tiếng tăm không tốt đó nữa là m gì, để khá»i tá»± là m cho mình thân bại danh liệt! Con vẫn chưa có chá»— trao gá»i chÃnh thức gì hết, nếu như cứ thế nà y mãi, có còn má»™t gia đình đứng đắn nà o muốn cưới con nữa?
- Thế Toà n, anh nói Ãt lại hai câu Ä‘i mà !...
à Liên nắm tay Tiên Tiên, kéo nà ng Ä‘i lên lầu, vừa Ä‘i vừa thấp giá»ng lẩm bẩm:
- ... Tá» Mặc dù sao cÅ©ng là má»™t há»a sÄ© nổi tiếng, vừa trẻ tuổi vừa có danh vá»ng, gia thế cÅ©ng không tệ, mặt mÅ©i cÅ©ng dá»… ưa dá»… nhìn... là m gì mà giáºn dữ váºy chứ?
à Liên má»™t mặt lầm bầm mấy câu cằn nhằn, má»™t mặt đã kéo Tiên Tiên lên tá»›i lầu. Ãi và o phòng Tiên Tiên, à Liên vá»™i và ng đóng cá»a phòng lại, nói vá»›i Tiên Tiên bằng má»™t giá»ng quan tâm và an á»§i:
- Con đừng nên cuống, đừng nên sợ, con mau nói cho mẹ nghe, có phải con tháºt sá»± thÃch tên Uông Tá» Mặc đó? Con cứ nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ tranh đấu vá»›i cha con vá» chuyện nà y!
- Mẹ ơi!...
Tiên Tiên kêu lên má»™t tiếng, ôm chầm lấy mẹ, để mặc cho nước mắt chảy ròng ròng trên má. Nà ng kêu lên bằng má»™t giá»ng nức nở, bà ng hoà ng, thống khổ:
- ... Không phải Uông TỠMặc, mẹ ơi, mà là Mai Nhược Hồng!
à Liên giáºt nảy mình kinh hoảng, nhìn thấy Tiên Tiên khóc má»™t cách Ä‘au đớn, Ä‘oạn trưá»ng như thế, bà sợ hãi đến cuống cuồng:
- Mai Nhược Hồng? Mai Nhược Hồng là ai? Hắn đã ăn hiếp con hở? Hắn đã lợi dụng con hở? Hắn là ngưá»i như thế nà o?
- Anh ấy không hỠăn hiếp con, anh ấy cũng không thèm lợi dụng con, anh ấy hoà n toà n không thèm muốn con, trong mắt của anh ấy hoà n toà n không hỠcó hình bóng của con, mẹ ơi!
à Liên đứng chết trân ở đó, nghe mà không hiểu, hoà n toà n không biết được chuyện gì đã xảy ra, nguyên cả ngưá»i bà cứng nhắc không cỠđộng được!
***
Ba hôm sau buổi tiệc, là ngà y tụ há»p cá»§a Túy Mã Há»a Há»™i. Tiên Tiên không xuất hiện, ông quản gia cá»§a nhà nà ng là VÄ©nh Quý, tìm đến giao cho má»i ngưá»i má»™t bức thư. PhÃa ngoà i phong thư đỠmá»™t hà ng chữ: "Gá»i toà n thể há»™i viên cá»§a Túy Mã Há»a Há»™i". Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra, Tá» Tuyá»n vá»™i vả rút bức thư ra, Ä‘á»c lá»›n lên cho má»i ngưá»i nghe:
- Tá» Tuyá»n, Thư Kỳ, Chà Văn, Tú SÆ¡n, Diệp Minh, Tá» Mặc, Nhược Hồng: Chà o tất cả má»i ngưá»i! Khi các anh chị nháºn được bức thư nà y, thì em đã rá»i khá»i Hà ng Châu, Ä‘i Thượng Hải rồi. Em sẽ ở lại công ty cá»§a cha em, há»c là m những công việc liên quan đến chuyển váºn, tạm thá»i không trở vá» Hà ng Châu nữa. Hẳn là các anh chị không hiểu được vì sao em ra Ä‘i mà không má»™t lá»i từ giã, trong nhất thá»i em cÅ©ng khó nói rõ rà ng nguyên nhân cho các anh chị hiểu. Chỉ biết rằng, phức tạp lắm, chặt không đứt, bứt không rá»i, sợi tÆ¡ cà ng sắp cà ng thêm rối rắm!
Gương mặt cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ thắc mắc, ai ai cÅ©ng mang đầy nét nghiêm trá»ng.
Tá» Mặc cau chặt đôi chân mà y, Nhược Hồng cắn chặt lấy đôi môi. Tá» Tuyá»n ngước mắt lên nhìn nhìn má»i ngưá»i, lại tiếp tục Ä‘á»c:
- Suy nghÄ© kỹ cà ng, đứt từng Ä‘oạn ruá»™t. Ãà nh phải bá» Ä‘i tất cả, rá»i bá» má»™t thá»i gian. Có thể má»™t thá»i gian sau, khi em gặp lại má»i ngưá»i, biết đâu má»i sá»± Ä‘á»u đã phôi pha phai nhạt, không còn vương vấn trong lòng... các bạn thân thiết cá»§a em! Em rất thà nh tâm cầu chúc cho tất cả má»i ngưá»i, trên con đưá»ng lữ hà nh vô định cá»§a nhân sinh, ai ai cÅ©ng theo Ä‘uổi được những gì mình theo Ä‘uổi! Tiên Tiên, khuya đêm mưá»i tháng năm.
Má»i ngưá»i anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy khó hiểu. Chỉ có Nhược Hồng, ánh mắt rÆ¡i và o má»™t phương trá»i xa xôi nà o đó ngoà i song cá»a, trong lòng chà ng cuồn cuá»™n từng ý nghÄ©, kÃch động và đau đớn không cùng. Gương mặt Tá» Mặc xanh mét, ánh mắt ảm đạm.
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng bà ng hoà ng:
- Sao lại có thể như thế được? Cái gì mà chặt không đứt, bứt không rá»i, sợi tÆ¡ cà ng sắp cà ng thêm rối rắm? Cái gì mà phôi pha phai nhạt, không còn vương vấn trong lòng, tháºt là giống như má»™t bà i đố hóc búa! ÃÆ°a đây cho anh Ä‘á»c lại xem sao!
Chà ng đưa tay giáºt lấy bức thư. Lục Tú SÆ¡n nói:
- TỠMặc! Có phải là đêm hôm đó anh đưa Tiên Tiên vỠnhà , là m cho cha mẹ nà ng có một cái nhìn nà o đó...
Diệp Minh tiếp lá»i:
- Ãúng rồi! Cái gia đình đó cá»§a nà ng, chắc chắn là có thà nh kiến vá»›i bá»n là m nghệ thuáºt như chúng ta, do đó, bèn Ä‘em Tiên Tiên "áp giải" lên Thượng Hải chứ gì!
Những lá»i nói nà y cá»§a Diệp Minh, Ä‘á»u được má»i ngưá»i cho là chà lý. Láºp tức, má»i ngưá»i bắt đầu thảo luáºn vá» má»i giả thuyết có thể xảy ra, và cÅ©ng phân tÃch vá» má»i giả thuyết có thể xảy ra. Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘oán rằng Tiên Tiên bị "bức bách" phải bá» ra Ä‘i. Tá» Mặc Ä‘em thư ra Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại năm sáu lần, nét mặt cà ng lúc cà ng nghiêm trá»ng, cuối cùng, chà ng thở dà i má»™t tiếng:
- Bức thư nà y cá»§a nà ng, chỉ có và i chữ ngắn ngá»§i, muốn nói nhưng lại thôi! Không phải là nà ng bị bức bách ra Ä‘i đâu, mà là nà ng tá»± nguyện bá» Ä‘i đấy! Có thể, những gì mà tôi biết vá» Tiên Tiên vẫn còn rất há»i hợt, tôi chưa từng tìm hiểu sâu xa vá» nà ng, chưa từng Ä‘i sâu và o thế giá»›i ná»™i tâm thầm kÃn cá»§a nà ng... có thể, nà ng muốn cho mình có má»™t khoảng thá»i gian để suy nghÄ©... Ä‘iá»u nà y có nghÄ©a là nà ng vẫn chưa hoà n toà n tiếp nháºn tôi! Nếu không, Ãt nhất nà ng cÅ©ng có thể viết riêng cho tôi má»™t lá thư, kể lại má»i việc má»™t cách rõ rà ng hÆ¡n!
Tá» Tuyá»n nói má»™t cách nồng nhiệt:
- Anh, đừng nên chán nản! Có thể là Tiên Tiên đã bị em là m cho kinh hoảng, đối vá»›i chuyện hôn nhân đại sá»±, nà ng còn có sá»± nghi ngá». Những trở lá»±c trong gia đình nhất định thế nà o cÅ©ng có, dù sao nà ng cÅ©ng chỉ má»›i có mưá»i chÃn tuổi, không biết cách ứng phó, do đó má»›i nghÄ© đến chuyện bá» Ä‘i cho rảnh trÃ. CÅ©ng may là , Thượng Hải không phải là má»™t nÆ¡i chốn xa xôi gì, Ä‘i xe lá»a má»™t đêm là tá»›i ngay thôi. Xem xem mấy giá» dạy ở trưá»ng Nghệ Thuáºt cá»§a anh có tìm được ngưá»i thay thế không, hoặc có thể đợi khi nghÄ© hè, anh Ä‘i Thượng Hải để tìm nà ng! Còn như bây giá», anh đà nh phải viết thư nhiá»u má»™t chút, dùng thế tấn công bằng thư tình, em tin rằng, chân tình có thể là m rung động trá»i đất! Tiên Tiên, khi nà ng suy nghÄ© kỹ cà ng, chắc hẳn là sẽ trở vá» thôi!
Chung Thư Kỳ vỗ vỗ vai TỠMặc:
- Ãúng váºy! Tôi chưa bao giá» thấy anh bị chuyện gì là m cho chùn bước, nhất định là chuyện nà y anh sẽ thà nh công mà !
Thẩm Chà Văn nói:
- Huống chi, anh còn có một đám bằng hữu tốt như chúng tôi ủng hộ hết mình đây!
Mai Nhược Hồng không nói không rằng, vẫn đưa mắt nhìn ra đám mây khói xa xôi bên ngoà i khung cá»a. Trong đám mây khói xa xôi đó, là sóng nước mang mang trùng Ä‘iệp, là trá»i đất mênh mông u hoà i.
***
Liên tiếp rất nhiá»u ngà y sau, thần trà Mai Nhược Hồng hoang mang. Chà ng cứ liên tục vẽ tranh không ăn không nghÄ©, Ä‘eo giá vẽ trên vai, chà ng Ä‘i khắp cùng khu Tây Hồ, hằng đêm hằng đêm, chà ng không ngá»§ được, đốt đèn lên, chà ng vẽ từ lúc tối đèn cho đến lúc sáng trá»i. Chỉ có mấy hôm, chà ng đã là m cho mình râu ria đầy mặt, hình dung tiá»u tụy, mặt mÅ©i võ và ng.
Ãêm đó, chà ng sức cùng lá»±c kiệt, uể oải bò lên nằm phịch trên giưá»ng, chà ng không còn hÆ¡i sức nà o nữa, nhắm mắt lại, chà ng bắt đầu ngá»§ má»™t cách hôn hôn mê mê.
Trong giấc ngá»§, chà ng cảm thấy có má»™t cánh tay con gái, ôm vòng lấy cổ chà ng, có đôi môi má»m mại thiếu nữ, ấm áp dịu dà ng chạm nhẹ trên trán chà ng. Chà ng kinh hoảng, tỉnh hẳn dáºy, quay ngưá»i qua, chà ng nhìn thấy gương mặt tươi cưá»i rạng rỡ, say đắm nồng nà n cá»§a Tá» Tuyá»n ngay trước tầm mắt mình.
Nà ng đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối bá»i cá»§a chà ng má»™t cách thương hại, há»i bằng má»™t giá»ng tháºt dịu dà ng:
- Sao mà lại là m cho mình trở nên như thế nà y váºy? Em đã dá»n dẹp hết những bức há»a nằm đầy trên đất cá»§a anh rồi đấy! Anh cần phải vẽ má»™t cách bạt mạng như thế sao? Anh có biết không? Anh đã vẽ đến độ là m cho mình già hẳn Ä‘i rồi đó!
Nhược Hồng nói một cách yếu ớt: - Kệ anh! Hãy để cho anh tự sinh tự diệt cho rồi!
- Sao váºy? Ãang giáºn hở?
- Ừm.
- Giáºn ai váºy?
Chà ng quay đầu sang chỗ khác:
- Tá»± mình giáºn mình! Con ngưá»i anh ấy à , kỳ cục vô duyên, hồ đồ lá»™n xá»™n, tá»± cho mình là ngưá»i hà o sảng, không chuyên nhất trong tình cảm, không là m được má»™t thứ gì ra hồn, gần như là má»™t tai há»a ngà n năm cho ngưá»i khác, anh tháºt sá»± giáºn anh hết sức!
Nà ng cưá»i lên:
- á»’! Anh có nhiá»u khuyết Ä‘iểm đến như thế à ! Váºy mà em không biết chứ!...
Nà ng cúi đầu xuống nhìn chà ng tháºt gần, tháºt gần, đôi lông mi dà i cong vút chá»›p lia chá»›p lịa, trong đôi tròng mắt yểu Ä‘iệu, chứa đầy nét dịu dà ng, như má»™t thứ men rượu ngá»t ngà o là m say đắm lòng ngưá»i:
- ... Anh cÅ©ng tá»± biết mình là má»™t tai há»a ngà n năm cho ngưá»i khác hay sao? Có không Ãt ngưá»i đã bị anh là m hại rồi, phải không?
Chà ng ngơ ngẩn:
- Anh...
- Trước khi anh đến Hà ng Châu, hại hết những ai, em không cần biết, sau khi anh đến Hà ng Châu, anh đã hại em cho tá»›i bây giá»...
Chà ng thảng thốt ngồi dáºy, kêu lên kinh hoà ng, chà ng đã tháºt sá»± tỉnh hẳn rồi:
- Tá» Tuyá»n!
Nà ng vừa cưá»i vừa há»i:
- Em là m cho anh sợ rồi hở? Ãừng có run, em nói đùa vá»›i anh đó thôi! Ly dị là chuyện cá»§a riêng em, em đã muốn ly dị từ lâu rồi! Em tuyệt đối không bao giá» Ä‘em trách nhiệm ly dị đổ lên đầu má»™t ai hết!...
Ãôi mắt nà ng liếc ngang, lẳng lÆ¡, khêu gợi:
- ... Em biết, không có má»™t ngưá»i đà n bà nà o có thể giữ được anh lâu, cÅ©ng không có má»™t ngưá»i đà n bà nà o trói chân anh được. Anh là má»™t ngưá»i tá»± do tá»± tại, không há» chịu sá»± câu thúc, đó chÃnh là những Ä‘iá»u em Ä‘ang mong muốn! Bây giá», em đã không dá»… dà ng gì má»›i được giải thoát, má»›i được tá»± do, cái cảm giác đó tháºt là thoải mái! Bây giá» em má»›i thấm thÃa được Ä‘á»i sống cá»§a anh! á»’, Nhược Hồng, hãy để cho hai linh hồn tôn sùng sá»± tá»± do, cùng nhau bay cao, cao mãi, được không? ÃÆ°á»£c không?...
Nà ng cúi ngưá»i xuống, đặt đôi môi nóng bá»ng lên vầng trán chà ng, lại di động xuống đôi chân mà y chà ng, di động xuống mà mắt chà ng, di động xuống chót mÅ©i chà ng... hÆ¡i thở nà ng nóng bá»ng phà trên gương mặt chà ng, cái thân thể má»m mại, trà n đầy sức sống, trà n đầy nữ tÃnh cá»§a nà ng, tá»±a sát và o da thịt chà ng.
Sức quyến rÅ© to lá»›n đó, là m cho toà n thân chà ng nóng bừng lên, má»—i má»™t sợi thần kinh cá»§a chà ng, Ä‘á»u như căng thẳng ra.
Chà ng cố gắng vùng vẩy:
- Ãừng! Ãừng! Tá» Tuyá»n, tránh xa anh, tránh xa anh...
- Em không muốn tránh xa anh, em yêu thÃch anh như thế nà y, là m sao có thể tránh xa anh cho được? Từ lâu anh đã biết, tình cảm cá»§a em dà nh cho anh đã rất sâu Ä‘áºm. Bây giá» không còn gì e dè nữa, em đã không có chồng nữa rồi. Hãy để cho chúng ta can đảm mà yêu, táºn tình mà yêu! Hãy để cho chúng ta cùng nhau hưởng thụ tuổi thanh xuân, sống má»™t cách táºn tình!
Nà ng tiếp tục hôn chà ng, lên má, lên tai, lên cổ...
Tâm tình chà ng kÃch động, chà ng không ká»m chế được mình:
- Ãừng! Tá» Tuyá»n! Anh chỉ là má»™t ngưá»i đà n ông rất bình thưá»ng, mà hiện giá», anh lại Ä‘ang trong lúc cô độc và yếu Ä‘uối, lạnh lẽo và cô đơn, em Ä‘em đến đây cả má»™t sức sống nóng bá»ng dâng trà n, cuốn hút lấy anh, anh... anh tháºt sá»± không thể nà o chống cá»± lại được...
- Như váºy, thì đừng nên chống cá»±, mà chỉ nên tiếp nháºn!
Nà ng nói xong, đôi môi đã áp mạnh lên đôi môi chà ng. Như má»™t ngá»n lá»a bừng bừng, đột nhiên từ trong ngưá»i chà ng cháy bùng lên mãnh liệt, lan rá»™ng tháºt nhanh ra toà n tứ chi, xương cốt. Chà ng cảm thấy mình biến thà nh má»™t ngá»n lá»a, bắt đầu lan rá»™ng ra, lan rá»™ng ra, không còn má»™t khoảng trống nà o để suy nghÄ©. Ãôi vòng tay chà ng, đôi bà n chân chà ng, Ä‘á»u trở thà nh những ngá»n lá»a hồng, tham lam liếm táp, bao phá»§ lấy nà ng không cách chi ká»m chế nổi.
Hai ngưá»i ôm chặt lấy nhau, cùng ngã lăn và o giưá»ng.
|

17-10-2008, 10:11 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Tháng sáu, trá»i đột nhiên trở nên oi bức lạ. Tiên Tiên rá»i khá»i Hà ng Châu, đã đúng má»™t tháng rồi.
Trá»i vừa hừng sáng, Nhược Hồng đã Ä‘eo giá vẽ, Ä‘i lên Ngá»c Hoà ng SÆ¡n. Suốt cả má»™t ngà y, chà ng đứng phÆ¡i mình dưới nắng, vừa đứng vẽ tranh vừa quẹt mồ hôi tuôn ra như tắm. Vẽ không được thuáºn tay, lại Ä‘i leo núi. Leo lên đến đỉnh núi cá»§a Ngá»c Hoà ng SÆ¡n, chà ng đưa mắt nhìn xuống Tây Hồ, trong lòng đột nhiên nổi lên má»™t mối sầu tháºt sắc se, và má»™t cảm giác phạm tá»™i tháºt mãnh liệt.
Chà ng tự nói với mình:
- Mai Nhược Hồng! Mi Ä‘ang là m cái gì váºy? Ãã không quên được tình cảm đối vá»›i Tiên Tiên, lại không thể tuyệt tình vá»›i Tá» Tuyá»n, lại còn món nợ tiá»n kiếp vẫn chưa xong, món nợ kiếp nà y vẫn chưa trả, Mai Nhược Hồng, thôi thì mi hãy nhảy xuống Tây Hồ chết quách Ä‘i cho rồi! Nếu không, từ đỉnh núi nà y nhảy xuống cho tan xương nát thịt Ä‘i cÅ©ng được!
Chà ng không nhảy xuống Tây Hồ, cÅ©ng chẳng nhảy xuống từ đỉnh núi cao, lại cà ng không vẽ được má»™t bức tranh nà o ra hồn. Và o lúc hoà ng hôn, chà ng xuống núi, Ä‘em theo cả má»™t thể xác mệt má»i và áo não, chà ng đẩy nhẹ chiếc cá»a chỉ khép há» cá»§a Thá»§y Vân Gian, bước và o trong má»™t cách uể oải. Láºp tức, chà ng giáºt nảy mình chấn động bà ng hoà ng, giá vẽ, giấy vẽ trên tay rÆ¡i lá»™p độp xuống đất.
Bên song cá»a, Tiên Tiên Ä‘ang đứng im lặng, mái tóc nà ng đổ dà i xuống vai, nà ng mặc chiếc áo và váy đầm bằng lụa má»ng có những chấm hoa nhá» li ti mà u tÃm ngát. Ãôi mắt trong veo Ä‘ang nhìn chăm chú và o chà ng, long lanh ánh sáng, khóe miệng và nh môi hiện rõ nét cương quyết, kiên cưá»ng.
Chà ng cảm thấy mình không thở được nữa, không nuốt hơi được nữa:
- Tiên Tiên! Sao lại là em được? Em đã từ Thượng Hải trở vá» rồi à ? Anh... anh tháºt sá»± không thể tin được!
Tiên Tiên nhìn thẳng và o đôi mắt chà ng:
- Ãúng váºy, em đã đến đây! Em từ Thượng Hải vá» nhà , chỉ nghÄ© ngÆ¡i và i phút, đã chạy thẳng đến Thá»§y Vân Gian. Cá»a phòng anh không đóng, nên em đã đứng ở đây đợi anh, đợi nãy giá» cÅ©ng khá lâu rồi đấy!
Chà ng nói má»™t cách thắc mắc, kinh ngạc, mừng rỡ, giá»ng chà ng lắp bắp:
- Anh không biết, anh không hiểu... em không còn giáºn anh nữa, phải không? Em vẫn chịu bước chân và o Thá»§y Vân Gian...
Nà ng ngắt lá»i chà ng, nói tiếp:
- Em đã từng thá» rằng, em sẽ không bao giá» bước chân và o Thá»§y Vân Gian nữa! Thế nhưng, em lại đến! Tại vì, hÆ¡n má»™t tháng nay ở Thượng Hải, bất luáºn trên đưá»ng phố, sở là m, bến tà u, bá» biển, trên cầu, hoặc tháºm chà ở trong những buổi yến tiệc đèn mà u rá»±c rỡ, ngà y ngà y đêm đêm, em chỉ nghÄ© đến anh! Em suy tá»›i nghÄ© lui, Ä‘em tất cả khoảng thá»i gian từ lúc chúng ta quen nhau, cho tá»›i lúc gây gá»— nhau, suy nghÄ© tháºt cặn kẽ, cà ng nghÄ© em cà ng hiểu rõ ra! Em không thể trốn, trốn Ä‘i Thượng Hải có Ãch lợi gì? Nếu như trên ngưá»i em, trong tim em, Ä‘á»u đã có những dấu ấn hoa mai, thì, sẽ không bao giá» em thoát khá»i cái "ký hiệu hoa mai" nà y được cả!
Chà ng bà ng hoà ng, há»i má»™t cách ngÆ¡ ngẩn:
- Dấu ấn hoa mai?
- Ãúng váºy! Chúng ta Ä‘á»u đã nghe câu chuyện vá» dấu ấn hoa mai, nà ng quáºn chúa cá»§a thuở xưa, trên ngưá»i có mang má»™t dấu ấn hoa mai, đó là do mẹ cá»§a nà ng đã đóng dấu lên đó, vì cái dấu ấn đó, nà ng đã trả giá cho hạnh phúc suốt Ä‘á»i cá»§a mình! Còn dấu ấn cá»§a em, là do tá»± em đóng và o đó, vì dấu ấn đó, em cÅ©ng bằng lòng trả giá cho hạnh phúc suốt Ä‘á»i cá»§a mình!
Chà ng ngẩn ngÆ¡ láºp Ä‘i láºp lại hai chữ đó:
- Dấu ấn? Dấu ấn?
- Má»—i lần nhìn thấy anh vẽ Tá» Tuyá»n, em Ä‘á»u mang đầy sá»± ngưỡng má»™, mang đầy sá»± ghen tuông! Bây giá», em đã đến! Em không muốn để riêng má»™t mình Tá» Tuyá»n khoe sắc trước mặt anh, do đó...
Nà ng ngưng nói, đứng thẳng ngưá»i lên. Ãá»™t nhiên, nà ng dùng hai tay nắm lấy cổ áo, kéo mạnh chiếc áo khoác ngoà i, mở toang ra, dùng thanh âm vô cùng kiên quyết, vô cùng trong trẻo, nói tháºt to:
- Vẽ em!
Nhược Hồng nhìn nà ng một cách chấn động, chỉ thấy da thịt nà ng trắng ngần như tuyết, mịn mà ng như tơ. Bên trong chiếc áo khoác còn có chiếc áo lót hở ngực, trên phần ngực trần bên trái của nà ng, một đóa hoa mai mà u hồng thắm đang nằm hiển hiện trên đó.
Chà ng kinh hoà ng quá đổi, chấn động quá đổi:
- Tiên Tiên, đây là cái gì? Ai đã vẽ đóa hoa mai hồng trên ngá»±c em váºy?
Nà ng bước gần tá»›i chà ng thêm hai bước. Ãóa hoa mai mà u hồng thắm đó chỉ cách tầm mắt chà ng và i tấc:
- Anh xem cho kỹ! Ãóa hoa nà y không phải được vẽ lên! Mà do má»™t nghệ thuáºt gia chuyên vá» xâm mình ở Thượng Hải, xâm lên cho em đấy!
Chà ng trừng mắt nhìn trân trối và o đóa hoa mai, lúc nà y chà ng má»›i thấy rõ, đóa hoa mai mà u hồng thắm đó quả tháºt được tạo thà nh bằng những mÅ©i kim thÃch sâu và o là n da trắng ngần cá»§a nà ng, nhìn và o tháºt rúng động bà ng hoà ng, chà ng khà n giá»ng nói:
- Cái gì? Em... em dám là m như thế à ? Em... em...
Chà ng cảm thấy đất trá»i đảo lá»™n, đầu óc quay cuồng, đôi mắt hoa cả lên.
Nà ng bắt đầu nói từng chữ má»™t, giá»ng nói rõ rà ng và kiên quyết:
- Mai Nhược Hồng! Mai là há» cá»§a anh, Hồng cùng âm vá»›i mà u hồng, ám chỉ cái tên cá»§a anh. Em xâm tên há» anh lên ngá»±c em, suốt Ä‘á»i không bao giá» rá»a sạch được nữa! Em muốn mang ký hiệu cá»§a anh, má»™t Ä‘á»i má»™t kiếp!
Nà ng tiếp:
- Bây giá», anh có còn muốn Ä‘uổi em ra khá»i nÆ¡i đây không? Anh có còn muốn ra lệnh cho em rá»i khá»i anh không? Anh có còn muốn đẩy em cho Tá» Mặc nữa không?
Nà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nÃn thở chỠđợi.
Chà ng trừng mắt nhìn nà ng, gần như không biết mình còn nói được những gì, còn là m được những gì. Chà ng đứng đó, bất động, bà ng hoà ng, nhìn trân trối và o nà ng, hình như qua rất nhiá»u thế ká»·, chà ng má»›i nghe được giá»ng cá»§a mình, từ trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a tâm hồn, "vắt" hết ra ngoà i:
- Tiên Tiên, em tháºt là can đảm, em đã dám dùng phương cách như thế nà y, để tuyên bố tình yêu em dà nh cho anh, nếu Ä‘em ra so sánh, anh tháºt là nhá» bé, nhát gan và hèn má»n biết bao! Nếu như anh chạy trốn má»™t lần nữa, thì anh có còn là con ngưá»i nữa không? Tiên Tiên, anh không trốn tránh nữa! Cho dù anh Ä‘em đến cho em, có thể sẽ là tai nạn và bất hạnh, anh cÅ©ng phải thà nh tháºt đối diện vá»›i chÃnh mình và em - Tiên Tiên, anh đã yêu em từ vạn vạn ngà n ngà n năm rồi! Anh sẵn sà ng chết vì em! Không còn Ä‘iá»u gì quan trá»ng nữa! Anh sẵn sà ng chết vì em!
- Em không cần anh chết, mà chỉ cần anh yêu em!
Nà ng kêu lên tháºt nồng nà n, mang theo đóa hoa mai mà u hồng thắm, nà ng ngã nhà o và o lòng chà ng.
Chà ng ôm ghì nà ng tháºt chặt, tháºt chặt, tháºt chặt. Nước mắt, bá»—ng dưng trà n ra khóe mắt. Ãó là lần đầu tiên sau khi trưởng thà nh, từ mưá»i năm nay, chà ng rá»›t nước mắt.
***
Mãi đến ba hôm sau, Tá» Tuyá»n má»›i biết rằng Tiên Tiên đã vá».
Ãó là do chÃnh miệng Nhược Hồng nói cho nà ng nghe, khi hai ngưá»i cùng đứng bên bá» hồ, phÃa bên ngoà i Thá»§y Vân Gian, bên cạnh Tây Hồ. Chà ng đã dùng má»™t giá»ng nói kiên quyết, thà nh khẩn và bất chấp má»i háºu quả, kể lại cho nà ng nghe câu chuyện giữa chà ng và Tiên Tiên, kể cho nà ng nghe sá»± trở vá» cá»§a Tiên Tiên, kể cho nà ng nghe vỠđóa hoa mai mà u hồng thắm cá»§a Tiên Tiên. Tá» Tuyá»n đứng đó, lắng nghe, đôi con mắt Ä‘en sâu thăm thẳm, như chìm và o má»™t vùng sương mù mênh mông, man mác, sắc mặt nà ng trắng bệch như giấy. Nà ng không muốn tin và o chuyện nà y, nà ng không thể tin và o chuyện nà y, nà ng không dám tin và o chuyện nà y, nà ng cÅ©ng không chịu tin và o chuyện nà y... nhưng dưới sá»± kể lể tháºt chân thà nh cá»§a Nhược Hồng, nà ng biết rằng tất cả Ä‘á»u là sá»± tháºt, tất cả Ä‘á»u không thể nà o là giả!
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng khắc nghiệt, cay đắng:
- Anh cá»± tuyệt Tiên Tiên, sau đó Tiên Tiên bèn Ä‘i tìm anh tôi để trao cho anh ấy má»™t tình yêu giả dối, sau đó anh lại tốt vá»›i tôi, dùng tôi để Ä‘iá»n và o khoảng trống do Tiên Tiên gây nên, có phải như váºy không? Phải như váºy không?
Chà ng kêu lên bằng má»™t giá»ng hối tiếc, Ä‘au khổ:
- Không! Em không thể nói như thế được! Tất cả những sá»± việc xảy ra, Ä‘á»u không nằm trong sá»± dá»± liệu cá»§a chúng ta, nó chỉ đã xảy ra như thế! Tá» Tuyá»n, anh rất tiếc...
Nà ng kÃch động đến độ không thể nà o ká»m chế được, lá»›n tiếng ngắt lá»i chà ng:
- Ãừng nói rất tiếc! Các ngưá»i đùa giỡn trên tình cảm cá»§a tôi, thì cÅ©ng được Ä‘i, dù sao thì Uông Tá» Tuyá»n nà y cÅ©ng chỉ là má»™t con bé hạ tiện, tá»± mình chuốc cái nhục và o thân, thì cÅ©ng đáng Ä‘á»i nó! Thế nhưng, tại sao lại Ä‘i gạt gẫm anh tôi? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, anh ấy là má»™t ngưá»i rất cố chấp trong tình cảm, các ngưá»i là m như thế, có khác nà o muốn lấy mạng cá»§a anh ấy!... Mai Nhược Hồng, anh là má»™t thứ ma quá»· gì váºy, chÃnh miệng anh đã tuyên bố là anh sẽ không theo Ä‘uổi Tiên Tiên, anh dẫn cả hai anh em chúng tôi và o mê hồn tráºn... rồi bây giá», anh đứng ở đây, nhẹ nhà ng, thoải mái nói những lá»i "trần tình" vá»›i tôi, anh không sợ là m tổn thương tôi chút nà o sao?
Nà ng dáºm chân má»™t cách tức tối, những dòng nước mắt nhục nhã, đã xông thẳng lên mắt tháºt nhanh, nà ng tá»± giáºn mình sao yếu Ä‘uối!
Chà ng bứt tóc, vò đầu, hoảng sợ đến độ tay chân thừa thải, không biết phải là m gì cho phải. Chà ng nói một cách thẳng thắn:
- Anh sợ chứ! Anh sợ vô cùng! Anh sợ là m tổn thương em, và cÅ©ng sợ là m tổn thương Tá» Mặc, thế nhưng, anh đã không có cách chá»n lá»±a nà o khác! Ép cho đến lúc cuối cùng, anh chỉ còn cách là "trung thá»±c vá»›i tình cảm cá»§a mình"!
- Nói tháºt là hay nhỉ? "Trung thá»±c vá»›i tình cảm cá»§a mình"!...
Nà ng nghiến răng nghiến lợi, câu nói đó gần như được rÃt ra từ những kẻ răng, vá»›i má»™t giá»ng châm biếm, ánh mắt nà ng nhìn chà ng trừng trừng không chá»›p:
- ... Bây giá» anh biết nói những lá»i nà y, tại sao từ lúc bắt đầu, anh lại chạy trốn? Tại sao lại đẩy nà ng cho Tá» Mặc?
Chà ng kêu to lên:
- Tại vì anh sợ là m tổn thương Tiên Tiên! Nà ng hoà n hảo như thế, nà ng cao sang như thế... còn anh thì phóng túng hoang đà ng, nghèo rớt mồng tơi, anh lại... anh lại...
Chà ng ngáºp ngừng, muốn nói nhưng lại thôi, cứ đưa tay vá»— tháºt mạnh và o đầu mình: - ... Anh sợ sẽ Ä‘em lại cho nà ng tai nạn và bất hạnh!
- Bây giỠanh không sợ đem đến cho nà ng tai nạn và bất hạnh nữa sao?
Chà ng nói tháºt thà nh khẩn:
- Anh vẫn sợ vô cùng! Thế nhưng, nếu như Ä‘em tình yêu ra so sánh vá»›i sá»± sợ hãi, thì yêu nhiá»u hÆ¡n sợ, anh bằng lòng thá», thá» Ä‘em lại cho nà ng sá»± hạnh phúc...
Nà ng gáºt gáºt đầu:
- Tốt! Tốt lắm! Tiên Tiên thanh khiết, Tiên Tiên cao sang, Tiên Tiên hoà n hảo, Tiên Tiên lại xuất hiện vá»›i dấu hiệu cá»§a anh trên ngưá»i... cho nên tất cả những ngưá»i khác, Ä‘á»u trở nên ảm đạm vô hồn!...
Nà ng trừng mắt nhìn chà ng, như nhìn má»™t quái váºt đến từ má»™t hà nh tinh khác:
- ... Anh sợ Ä‘iá»u nà y, anh sợ Ä‘iá»u kia, rồi đột nhiên anh lại không sợ Ä‘iá»u nà y, anh lại không sợ Ä‘iá»u kia... sá»± giải thÃch nà o có lợi cho anh, thì anh sẽ giải thÃch như thế! Không đỠmặt, không lÃu lưỡi! Anh là má»™t con quái váºt! Anh nói rất đúng, anh là má»™t thứ tai há»a ngà n năm cho ngưá»i khác! Là má»™t thứ ngưá»i Ãch ká»·, giả dối, không có tinh thần trách nhiệm, Ä‘em lại tai há»a ngà n năm cho ngưá»i khác!
La xong, nà ng quay đầu chạy như bay ra khá»i khu vưá»n có hà ng rà o bằng trúc cá»§a chà ng. Nhược Hồng vẫn còn đứng chết trân ở đó, bị mấy câu nói "trách móc" tháºt "sắc bén" cá»§a nà ng là m cho chết đứng, không nhúc nhÃch gì được.
Tá» Tuyá»n vừa khóc vừa chạy trở vá» Yên VÅ© Lầu. Nà ng không muốn khóc, thế nhưng, nà ng xúc động quá sức, nà ng Ä‘au đớn quá sức, nà ng phẩn ná»™ quá sức, nà ng nhục nhã quá sức... nà ng tháºt sá»± không thể nà o che dấu nổi tâm tình cá»§a mình. Và như thế, nà ng vừa khóc vừa chạy và o Yên VÅ© Lầu, "nhất kỳ tam quái" Ä‘á»u kinh hoà ng thất sắc, chạy ùa đến vây quanh lấy nà ng, há»i đủ thứ lung tung. Tá» Mặc cÅ©ng bị kinh động, chà ng chạy đến chụp lấy tay nà ng, há»i má»™t cách cuống quýt:
- Em sao váºy? Chuyện gì đã xảy ra?
Nà ng la lên tháºt Ä‘au đớn:
- Anh! Tiên Tiên đã trở vá» rồi! Anh vẫn chưa biết gì chăng? Nà ng đã xâm ngay trên phần da thịt trước ngá»±c nà ng, má»™t đóa hoa mai mà u hồng thắm trở vỠđây! Anh hãy nghe cho rõ! Ãó là má»™t đóa hoa mai mà u hồng, được xâm lên ngưá»i nà ng bằng từng mÅ©i, từng mÅ©i kim nhá»n đấy! Anh có biết ý nghÄ©a cá»§a đóa hoa mai mà u hồng đó không? Hồng như mai, Mai Nhược Hồng đấy!
Tá» Mặc kinh hoà ng nhìn Tá» Tuyá»n, sắc mặt chà ng láºp tức trở nên trắng bệch, nhưng chà ng vẫn chưa hiểu, chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Chung Thư Kỳ đã lắc Tá» Tuyá»n, nói:
- Em nhìn thấy táºn mắt chăng? Tại sao em lại biết?
- ChÃnh Mai Nhược Hồng đã nói cho em nghe! ChÃnh miệng anh ấy đã nói cho em nghe! Anh ấy nói rằng Tiên Tiên đã dùng sá»± bà y tá» mãnh liệt, kinh khá»§ng đó để đánh thức anh ấy dáºy, do đó, anh ấy đã tỉnh dáºy rồi, do đó, anh ấy và Tiên Tiên đã yêu nhau rồi, há» không còn cần biết gì nữa cả! Anh, anh hiểu rồi chưa? Ãừng nên ở đó là m má»™t thằng ngố nữa! Ãừng nên ở đó mà dệt má»™ng nữa!
Nói xong, nà ng bá» mặc má»i ngưá»i, chạy thẳng và o nhà trong.
TỠMặc đứng ở đó, gương mặt chà ng trắng một cách kinh khiếp.
Chà ng lẩm bẩm:
- Tôi không tin... tôi phải Ä‘i há»i Tiên Tiên, trừ khi tôi táºn mắt nhìn thấy, táºn tai nghe nói, nếu không, tôi không thể nà o tin được...
***
Tá» Mặc láºp tức Ä‘i đến nhà há» Ãá»—, vừa đúng lúc Ãá»— Thế Toà n không có ở nhà , chà ng rước Tiên Tiên ra ngoà i má»™t cách thuáºn lợi. Ãánh chiếc xe ngá»±a, chà ng nhắm thẳng hướng khu rừng ở ngoại ô thà nh phố, trên đưá»ng Ä‘i, chà ng không nói má»™t tiếng nà o. Tiên Tiên vừa nhìn thấy sắc mặt chà ng, đã biết ngay chuyện gì xảy ra, trong lòng áy náy bất an, nên cÅ©ng chẳng dám nói tiếng nà o.
Và o đến khu rừng, Tá» Mặc dừng xe ngá»±a lại. Bốn bá» vắng lặng, không má»™t bóng ngưá»i, không má»™t tiếng động, chỉ có tiếng ve sầu kêu ra rả, hòa cùng vá»›i tiếng gió thoảng qua cà nh lá.
Tá» Mặc bắt đầu nói bằng má»™t giá»ng âm u, lạnh lẽo:
- Bây giá», em có thể nói cho anh biết, tất cả những chuyện nà y là như thế nà o?
Tiên Tiên nhìn Tá» Mặc bằng ánh mắt ăn năn, hối lá»—i, trong đôi mắt nà ng, chứa đầy sá»± hối tiếc và van xin tha thứ, giá»ng nà ng trầm thấp, sợ hãi:
- Xin lỗi anh, xin anh tha thứ cho em! Em đi Thượng Hải... là vì em không thể tiếp tục dối gạt anh, và cũng không thể tiếp tục dối gạt mình...
Chà ng nhìn nà ng, cà ng nhìn cà ng kÃch động, cà ng nhìn cà ng bi phẩn:
- Anh không hiểu! Em Ä‘ang nói những lá»i quá»· quái gì váºy? Anh không hiểu má»™t chữ nà o cả!...
Chà ng đưa tay ra, dằn mạnh lấy cổ áo nà ng:
- Em cho anh xem xem, em cho anh mở mắt ra, cái gì gá»i là xâm mình, cái gì là hoa mai mà u hồng thắm... có thể khi nhìn thấy rồi, anh sẽ hiểu...
Nói Ä‘oạn, chà ng dùng sức kéo mạnh, "xoạt" má»™t tiếng, phần áo phÃa bên trái cá»§a nà ng bị kéo toang ra. Tiên Tiên vá»™i và ng dùng hai tay che lấy ngá»±c mình, vừa khóc vừa nói:
- Tá» Mặc! Sao anh lại là m như váºy...
Gương mặt của TỠMặc, từ trắng bệch chuyển thà nh đỠbừng, đôi mắt như muốn lồi lên, chà ng đưa tay kéo cánh tay nà ng đang che phần ngực:
- Ãể cho tôi xem chứ! Tôi muốn xem xem cái phần tình cảm đó cá»§a cô nó mãnh liệt đến độ nà o, nó thâm sâu đến độ nà o! Ãể cho tôi xem Ä‘i, cô sợ cái gì? Cô đã dám xâm lên mình từng mÅ©i kim rướm máu như thế, không phải là cô muốn tuyên bố cho ngưá»i Ä‘á»i biết vá» cái tình yêu vÄ© đại cá»§a cô đó sao? Thì tại sao cô lại che dấu nó Ä‘i là m gì chứ...
Tiên Tiên vùng vẫy không được, nà ng cÅ©ng đến nước liá»u rồi:
- ÃÆ°á»£c! Anh muốn xem, thì em cho anh xem!
Nà ng dằn mạnh cổ áo, để lộ đóa hoa mai mà u hồng thắm.
Tá» Mặc trừng mắt nhìn và o đóa hoa mai mà u hồng thắm trên phần da thịt trắng ngần như tuyết đó. Có má»™t tiếng sét kinh thiên động địa Ä‘ang đánh tháºt mạnh ngay trước mặt chà ng, đánh đến chà ng tan xương nát thịt. Chà ng nghe giá»ng mình lẩm bẩm:
- Quả nhiên là má»™t đóa hoa mai mà u hồng! Sao lại có má»™t cô con gái, dám tá»± nguyện xâm lên ngưá»i mình má»™t đóa hồng mai... thì ra, cô đã yêu sâu Ä‘áºm đến như thế rồi...
Chà ng ngước mắt lên nhìn gương mặt nà ng, bà ng hoà ng chấn động, không tin ở những gì mình thấy.
Nà ng rớt nước mắt, nhìn chà ng bằng ánh mắt bi ai, cầu khẩn:
- Tá» Mặc! Xin lá»—i anh, thà nh tháºt xin lá»—i anh. Em biết rằng tình yêu cá»§a anh dà nh cho em đã rất sâu Ä‘áºm, rất nhiá»u lần em muốn nói sá»± tháºt cho anh biết, nhưng lá»i nói vừa đến cá»a miệng đã không thoát được ra ngoà i. Thế nhưng, bây giá» em đã suy nghÄ© kỹ rồi, em không thể cứ để cho xe gần tá»›i miệng hố mà không thắng lại! Trước khi tất cả má»i ngưá»i cùng rÆ¡i xuống hố, em phải cho anh biết sá»± tháºt... như thế, dù sao cÅ©ng nhẹ hÆ¡n là đợi đến khi tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng rÆ¡i xuống hố, phải không?
Tá» Mặc quay ánh mắt mình Ä‘i nÆ¡i khác, chà ng không nhìn Tiên Tiên nữa, mà nhìn và o má»™t nÆ¡i nà o đó tháºt sâu trong rừng, trong ánh mắt ẩn hiện nét lạnh lẽo, âm u. Cho dù là trá»i tháng sáu, nhưng Tiên Tiên cÅ©ng bị ánh mắt đó, là m cho toà n thân đông cứng, khà lạnh lan trà n khắp tứ chi.
Giá»ng chà ng vang lên lạnh lẽo:
- Cô thấy rằng tôi vẫn còn ở trên miệng vá»±c hay sao? Cô thấy rằng chỉ cần cô "thắng cương ngá»±a" lại, thì sẽ không có ngưá»i té xuống hay sao? Muá»™n rồi! Không còn kịp nữa rồi! Tôi đã rá»›t xuống đáy vá»±c sâu từ lâu rồi, tan xương nát thịt từ lâu rồi!
Tiên Tiên vừa khóc vừa nói:
- Kịp mà kịp mà ! Xin anh tha thứ cho em!
- Tha thứ cho cô? Tôi vĩnh viễn không bao giỠtha thứ cho cô được! Cũng như tôi vĩnh viễn không bao giỠtha thứ cho Mai Nhược Hồng được!
Chà ng ngá»ng đầu lên nhìn trá»i, Ä‘á»c nhẹ hai câu thÆ¡:
- Tim ta vốn sáng cùng trăng,
Tiếc thay trăng sáng chiếu dăng nước bùn!
Chà ng nhảy lên ngồi chá»— đánh xe, kéo dây cương tháºt mạnh:
- Ãi thôi! Tôi đưa cô vá» nhà , đây là lần cuối cùng, tôi đưa cô vá» nhà !
Vó ngá»±a vang lên, xe ngá»±a phóng tháºt nhanh vá» phÃa trước. Tiên Tiên nắm lấy phần áo trước ngá»±c, nà ng cảm thấy ruá»™t gan đòi Ä‘oạn, tháºt sá»± không biết mình phải là m thế nà o.
|

17-10-2008, 10:12 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
Câu chuyện "Hồng Mai", không chấm dứt ở đó.
Má»™t đêm tối cá»§a mấy ngà y sau đó, Ãá»— Thế Toà n dẫn ngưá»i vợ thứ ba cá»§a ông là Tố Khanh Ä‘i dá»± má»™t buổi tiệc, buổi tiệc chưa tà n, ông đã trở vá» má»™t cách giáºn dữ.
Trong phòng khách, Tiểu Huy Ä‘ang ngồi đánh cá» tướng vá»›i cô giúp việc Xuân Lan, à Liên ngồi má»™t bên theo dõi. Gương mặt Ãá»— Thế Toà n lạnh như tảng băng, đẩy cá»a Ä‘i thẳng và o phòng. à Liên bị sắc mặt cá»§a ông là m cho hoảng hốt, bà nhảy dá»±ng dáºy:
- Sao váºy? Sao anh lại vá» sá»›m...
Ãá»— Thế Toà n kêu lên tháºt to:
- Tiên Tiên đâu? Tiên Tiên đâu rồi?
à Liên sợ đến độ lá»i nói cÅ©ng trở thà nh lắp bắp:
- Ở... ở... ở trong phòng của nó ấy mà !
- ÃÆ°á»£c, được lắm!
Ãá»— Thế Toà n bước từng bước tháºt dà i, dáºm chân lên từng báºc thang lầu nghe bình, bình, bình. à Liên rượt theo phÃa sau tháºt sát. Tố Khanh yểu Ä‘iệu, từ từ cháºm rãi, ung dung bình tÄ©nh Ä‘i theo phÃa sau chót, trên gương mặt mang đầy nét chỠđợi xem má»™t "mà n kịch hà o hứng". Tiểu Huy, vú Phước và bá»n ngưá»i là m, Ä‘á»u đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì to tát đã xảy ra.
Tiên Tiên đang ở trong phòng, cầm cây mai hoa trâm trên tay, nghĩ ngợi vỠtâm sự của mình.
Cá»a phòng nghe đánh "bình" má»™t tiếng, bị đẩy toang ra. Ãá»— Thế Toà n xông và o, "bịch" má»™t tiếng, quăng má»™t tá» nháºt báo, và o ngay mặt Tiên Tiên.
Miệng ông la toáng lên, bằng má»™t giá»ng giáºn dữ, phẫn ná»™:
- Hãy coi chuyện tốt đẹp mi là m kìa! Ta Ãá»— Thế Toà n cả ná»a Ä‘á»i ngưá»i cá»±c nhá»c, cả má»™t Ä‘á»i tiếng tăm, coi như bị đứa con gái tốt như mi, há»§y hoại nó Ä‘i chỉ trong má»™t đêm ngắn ngá»§i! Mi có muốn ta Ä‘i ra ngoà i là m ngưá»i? Có muốn ta Ä‘i ra ngoà i, ngồi ngang hà ng để nói chuyện là m ăn vá»›i thiên hạ hay không? Chỉ má»™t câu nói cá»§a thiên hạ: Con gái cá»§a ông tháºt là má»™t kỳ nữ cá»§a thá»i đại đấy! Hà o kiệt trong đám đà n bà con gái đấy! Là má»™t ngưá»i nữ tiến bá»™ cá»§a thá»i đại má»›i đấy! Chỉ vá»›i những câu như thế, cÅ©ng đủ là m cho ta gục ngã rồi! Mi có biết không chứ?
Tiên Tiên vá»™i và ng chụp ngay lấy tá» báo, nhìn và o, đó là má»™t tá» báo văn nghệ, trên đó có má»™t mục "Câu chuyện văn nghệ", chạy má»™t tÃt tháºt to, in rằng:
- Thiên kim tiểu thư vì yêu xâm mình,
Một đóa hồng mai ghi tâm khắc cốt.
Nà ng giáºt mình kinh hoảng, Ä‘á»c tháºt nhanh ná»™i dung bà i viết vá»›i má»™t tâm tình há»—n loạn, bà i báo đăng huỵch toẹt ra tên cá»§a Ãá»— Thế Toà n, tên cá»§a Ãá»— Tiên Tiên, tên cá»§a Túy Mã Há»™i Há»a và tên cá»§a Mai Nhược Hồng, không chừa má»™t chữ. Bằng giá»ng Ä‘iệu cá»§a "Giai thoại văn nghệ", mang theo chút châm biếm, bà i báo viết "Những ngưá»i nữ má»›i cá»§a thá»i đại, đòi quyá»n bình đẳng không còn là má»™t chuyện kỳ lạ, tá»± do luyến ái cÅ©ng không còn là má»™t chuyện kỳ lạ, do đó nhất định phải là m những chuyện kinh thiên động địa, má»›i có thể chứng minh được rằng mình là má»™t ngưá»i khác hẳn vá»›i má»i ngưá»i". Tiên Tiên Ä‘á»c xong, bất giác thở ra má»™t hÆ¡i dà i lạnh lẽo. à Liên đưa tay giáºt tá» báo vá» phÃa mình, bà đá»c xong, kinh hoà ng, sợ hãi há»i bằng má»™t giá»ng bà ng hoà ng:
- Cái gì gá»i là xâm mình? Cái gì gá»i là hồng mai?
Ãá»— Thế Toà n kêu lên tháºt to:
- Cái gì gá»i là xâm mình? Cái gì gá»i là hồng mai? Hãy để cho con gái cá»§a bà nói kìa!...
Ông đưa tay chụp ngay Tiên Tiên, kéo nà ng đứng dáºy. ông lắc mạnh nà ng như Ä‘iên như cuồng:
- ... Xâm mình! Từ trước đến nay, ta chỉ thấy trên ngưá»i cá»§a những tên thá»§y thá»§ ngưá»i ngoại quốc, má»›i có những thứ đó! Mi Ä‘i Thượng Hải má»™t chuyến, đã không há»c được má»™t chút chuyện chÃnh đáng nà o thì chá»›, chẳng lẽ mi lại há»c được chuyện xâm mình? Ta không tin mi lại trụy lạc đến mức độ ấy! Mi cho ta xem, hồng mai ở đâu? Ở đâu?
Tiên Tiên bị ông lắc đến độ đầu óc quay cuồng. à Liên vá»™i và ng chụp lấy cánh tay cá»§a Ãá»— Thế Toà n, nói má»™t cách nà i nỉ:
- Thế Toà n, anh bình tĩnh một chút, anh hãy nghe Tiên Tiên nói đã!...
Bà quay sang chụp cánh tay Tiên Tiên, nói như van xin:
- ... Tiên Tiên, nói cho ba con nghe, những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u là do những tá» báo lá cải nà y thêu dệt ra thôi, chứ con tuyệt đối không há» Ä‘i xâm mình phải không? Tiên Tiên, mau mau nói cho cha con nghe! Con nói Ä‘i! Nói Ä‘i!
Tiên Tiên cố gắng vùng thoát ra khá»i tay cá»§a cha mẹ, nà ng bước lùi lại má»™t bước, ngẩng đầu lên, chiếc cằm nhá» cá»§a nà ng hất lên, vá»›i má»™t thái độ không e dè, sợ sệt, má»™t thái độ kiên quyết bất kể háºu quả, nà ng nói má»™t cách can đảm:
- Ãúng! Con đã xâm cái dấu hiệu cá»§a Mai Nhược Hồng ở trước ngá»±c mình, để biểu lá»™ lòng trung trinh bất biến cá»§a con!
Nói xong, nà ng cởi nút áo trên ra, để lộ ra đóa hoa mai mà u hồng thắm đó.
à Liên gần như ngã lăn ra bất tỉnh trên đất, bà loạng choạng xông lên phÃa trước, kéo lấy tay Tiên Tiên, định lôi nà ng và o phòng tắm:
- Trá»i ạ! Mau mau Ä‘i rá»a cho sạch ra!
Tiên Tiên lại lùi vá» phÃa sau má»™t bước:
- Rá»a không ra đâu! Nó đã đâm và o da thịt con bằng từng mÅ©i kim, từng mÅ©i kim rướm máu rồi, suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y không thể nà o rá»a ra được nữa!
Ãá»— Thế Toà n trừng mắt nhìn đóa hoa mai mà u hồng thắm đó, giáºn đến độ gần như phát Ä‘iên lên được.
Ông bước từng bước, từng bước má»™t vá» phÃa Tiên Tiên, dừng lại trước mặt Tiên Tiên, ông ngước mắt lên, đưa ánh nhìn cá»§a mình từ đóa "hồng mai" di động lên khuôn mặt cá»§a Tiên Tiên. Ông dùng ánh mắt không tin tưởng ở những chuyện đã xảy ra nhìn Tiên Tiên, đứa con gái tà i sắc vẹn toà n cá»§a ông, đứa con gái mà ông lúc nà o cÅ©ng hết sức hãnh diện. Ông nhìn nà ng má»™t lúc tháºt lâu, sau đó, ông đưa tay lên, táng cho nà ng má»™t bốp tay nảy lá»a.
- Tại sao ta, Ãá»— Thế Toà n lại có má»™t đứa con gái lá»›n gan lá»›n máºt, không biết liêm sÄ© như thế nà y! Mi ngỡ rằng đây là trà o lưu lãng mạn má»›i, đẹp đẽ vô cùng hay sao? Ãây là má»™t hà nh vi hạ lưu vô sÄ©, ấu trÄ© vô cùng! Mi... tháºt là là m ta tức chết Ä‘i được, tức chết Ä‘i được... Ta muốn đánh chết mi cho rồi, đánh chết mi cho rồi...
Ông đưa tay lên, lại giáng xuống cho nà ng má»™t bá»™p tay. Và lần nà y, ông không ká»m chế được nữa, ông đánh túi bụi và o mặt, và o đầu nà ng.
à Liên khóc to lên thê thảm, bà vừa khóc vừa đưa tay ra ôm lấy cánh tay cá»§a Ãá»— Thế Toà n, ghì lại:
- Ãừng, đừng! Ãể tôi rá»a sạch cho con! Tôi sẽ dùng bà n chải đánh cho sạch, dùng xà phòng chà rá»a, dùng thuốc tẩy tẩy Ä‘i...
Ãổ Thế Toà n đẩy à Liên má»™t cái tháºt mạnh:
- Mụ đà n bà ngu ngốc nà y! Cái gì gá»i là xâm mình, bà có biết hay không? Thá»i xưa chỉ có những ngưá»i phạm trá»ng tá»™i, má»›i bị thÃch chữ lên mình, tại vì suốt cả Ä‘á»i sẽ không bao giá» rá»a sạch được!...
Ông đưa tay chỉ và o Tiên Tiên:
- ... Thế mà mi lại Ä‘em cái ký hiệu tá»™i lá»—i đó, xâm lên ngưá»i cá»§a mình!...
Ông lại đưa tay chỉ và o à Liên:
- Bà là m mẹ như thế nà o váºy? Bà không bao giá» dạy dá»— nó, giáo huấn nó hay sao?
Tiên Tiên kêu lên:
- Ba! Ãây là chuyện cá»§a riêng con, không liên quan gì đến mẹ, ba đánh con chết Ä‘i cÅ©ng được, chứ đừng trút sá»± nóng giáºn lên mẹ!
Ãá»— Thế Toà n há»i ngay tá»›i mặt nà ng:
- Cái gì gá»i là chuyện riêng cá»§a mi? Nguyên cả thị xã Hà ng Châu nà y Ä‘á»u xem đó là chuyện cá»§a Ãá»— Thế Toà n nà y mà thảo luáºn ồn à o, sôi nổi! Mi sinh ra là ngưá»i cá»§a nhà há» Ãá»—, thì mi phải gánh vác lấy tất cả những gì cá»§a nhà há» Ãá»— cho mi, cái "xâm mình" đó còn kiên cố hÆ¡n tất cả má»i thứ khác, vì nó là má»™t phần cá»§a Ä‘á»i sống cá»§a mi, mi không thể nà o thoát khá»i, cÅ©ng không thể nà o tránh khá»i được, mi có biết hay không?... Thôi được rồi! Cho dù đóa hồng mai đó có rá»a sạch được hay không, cho dù mi có xâm lên ngưá»i má»™t đóa hoa mai, hay mấy trăm đóa hoa mai Ä‘i nữa, từ đây vá» sau, mi không được giao du vá»›i bất cứ má»™t ngưá»i nà o trong Túy Mã Há»a Há»™i, không cho gặp mặt Mai Nhược Hồng nữa!...
Ông đưa tay kéo à Liên:
- Bà đi ra ngoà i cho tôi, để cho một mình nó trong phòng im lặng suy nghĩ vỠtội lỗi của mình!
Tiên Tiên kêu lên má»™t tiếng tháºt thê thảm, cho dù có gan dạ đến mấy, cứng cá»i đến mấy, lúc nà y tất cả Ä‘á»u trở thà nh sá»± sợ hãi, hai chân nà ng khụy xuống, quỳ trước mặt Ãá»— Thế Toà n, nà ng van vÄ©:
- Ba! Ba! Xin ba tha cho con! Tháºt sá»± là tại vì con yêu Mai Nhược Hồng khổ sở quá, con trốn Ä‘i Thượng Hải, nhưng cÅ©ng không trốn được ná»—i tương tư khắc cốt ghi tâm đó, con không còn cách nà o khác, nên đà nh phải Ä‘i xâm hình đóa hồng mai và o ngưá»i! Ba, xin ba hãy vì mối si tình cá»§a con, mà cho chúng con được kết hợp...
Ãá»— Thế Toà n gầm lên:
- Kết hợp! Mi còn có can đảm kêu ta kết hợp cho hai đứa chúng bây? Ta vÄ©nh viá»…n không bao giá» kết hợp hai đứa chúng bây cả! VÄ©nh viá»…n vÄ©nh viá»…n không bao giá», đồng thá»i, ta sẽ bắt thằng Mai Nhược Hồng đó phải trả giá cho chuyện nà y, mi chống mắt lên mà xem!
Gầm xong, ông lôi à Liên sá»nh sệch ra khá»i phòng.
PhÃa ngoà i cá»a, Tiểu Huy, vú Phước, dì Khanh, bá»n tôi tá»› giúp việc trong nhà đang vây lại nghe chuyện, vá»™i và ng lùi hết vá» phÃa sau. Ãá»— Thế Toà n đóng cánh cá»a nghe "bình" má»™t tiếng tháºt to, cất cao giá»ng gá»i:
- VÄ©nh Quý! Ãại Thuáºn! A Phước... lấy cây sắt cháºn cá»a lại đây cho ta!
Ãêm đó, ông lấy ba cây sắt gà i cá»a tháºt to, chặn và o tháºt chặt. Sau đó. lại dùng ba ổ khóa tháºt lá»›n, khóa chặt lại, bá» hết tất cả chìa khóa và o mình. à Liên vừa khóc vừa nói:
- Ông muốn bỠđói con nhá» cho chết hay sao? Ông tháºt sá»± muốn nó chết hay sao?
Ãá»— Thế Toà n nói:
- Ãem thức ăn nhét qua khe cá»a cho nó! Nó không chết đâu! Mà cho dù nó có chết, thì cÅ©ng để cho nó chết trong nhà , còn hÆ¡n để cho nó chết ngoà i đưá»ng bêu rếu cả dòng há» nhà ta!
Và như thế, Tiên Tiên bị giam chặt trong phòng riêng của nà ng.
***
Nhược Hồng biết được Tiên Tiên bị giam trong phòng, là do vú Phước Ä‘em tin đến. Lúc vú Phước Ä‘em thức ăn đến cho Tiên Tiên, nà ng đứng bên trong khe cá»a, năn nÄ© van xin, là m bà động lòng. Vá»™i và ng tìm đến Thá»§y Vân Gian, bà hấp tấp nói vá»›i Nhược Hồng và i câu vắn tắt, đã quay ngưá»i bá» chạy Ä‘i. Bà nói:
- Tiểu thư bảo cáºu phải giữ sá»± bình tÄ©nh, đừng nên có hà nh động gì cả, vì lão gia Ä‘ang trong cÆ¡n giáºn dữ, chuyện gì ông cÅ©ng có thể là m được hết! Cô bảo cáºu mấy hôm nay phải cẩn tháºn má»™t chút, tốt nhất là nên đến nhà bạn tránh đỡ và i hôm! Tạm thá»i tiểu thư không thể đến gặp cáºu được, nên bảo tôi đến nói vá»›i cáºu má»™t tiếng, để cho cáºu biết nguyên do, cho khá»i suy nghÄ© báºy bạ! Tiểu thư còn nói rằng, cô sẽ nghÄ© cách, bảo cáºu phải kiên nhẫn má»›i được!
Vú Phước Ä‘i rồi, Mai Nhược Hồng đứng ngá»› ngẩn ở đó, là m sao chà ng có thể kiên nhẫn chỠđợi cho được? Cuống quýt, lo lắng, thương xót, Ä‘au đớn... đủ loại cảm xúc, cùng áºp đến bao vây lấy chà ng, tất cả những tư tưởng cùng ý chà cá»§a chà ng, Ä‘á»u chỉ có má»™t câu nói: Phải cứu Tiên Tiên! Thế nhưng, là m sao cứu bây giá»? Nhà cá»§a Ãá»— Thế Toà n cá»a kÃn tưá»ng cao, chà ng muốn và o được cánh cá»a đó, chỉ e rằng cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dà ng, cho dù có và o được rồi, chà ng có thể là m được gì? Chà ng không thể suy nghÄ© rõ rà ng được, cÅ©ng không có thá»i gian suy nghÄ©, chà ng leo lên xe đạp, ra sức đạp tháºt nhanh, hướng thẳng vá» phÃa Yên VÅ© Lầu.
Chà ng đứng trong phòng há»a, đối diện vá»›i tất cả những ngưá»i bạn cÅ© trong há»a há»™i, kêu lên tháºt to, tháºt gấp rút:
- Tá» Mặc! Tôi biết rằng hiện giá» tôi không có má»™t láºp trưá»ng nà o để đứng ở đây cầu cứu! Tôi biết rằng má»i ngưá»i đã có thà nh kiến vá»›i tôi... thế nhưng, tôi không còn cách nà o khác, tôi không còn đưá»ng nà o khác để chạy! Tiên Tiên đã bị cha cá»§a nà ng giam lại! Tôi van má»i ngưá»i, xin má»i ngưá»i hãy Ä‘em tinh thần đồng đội ra, xin hãy vì Tiên Tiên đã từng là há»™i viên cá»§a nhóm chúng ta, cùng nhau đến nhà há» Ãá»—, há»a may chúng ta có thể cứu được nà ng ra!
Tá» Mặc, Tá» Tuyá»n, và "nhất kỳ tam quái" cùng đưa mắt nhìn nhau, không có má»™t ngưá»i nà o mở miệng nói chuyện, không khà như đông cứng lại. Sắc mặt cá»§a Tá» Mặc và Tá» Tuyá»n trông cà ng khó coi hÆ¡n nữa.
Nhược Hồng cố gắng dằn tá»± ái xuống, nói tháºt nhá» nhẹ:
- Bây giá», cả ngưá»i tôi rối loạn cả lên rồi, tôi không còn biết là m gì nữa cả! Tá» Mặc, cha cá»§a Tiên Tiên từ trước đến nay vẫn rất kÃnh trá»ng tà i hoa cá»§a anh, cho nên lần trước má»›i chịu gá»i Ä‘iện thoại cho ông cảnh sát trưởng, thả chúng ta ra! Nếu như tất cả chúng ta cùng Ä‘i đến đó, có thể ông ta sẽ thấy chúng ta là cả má»™t lá»±c lượng...
Sắc mặt cá»§a Tá» Mặc xanh rá»n, ánh mắt sau đôi tròng kiếng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, âm u, chà ng trừng mắt nhìn Nhược Hồng:
- Tháºt là buồn cưá»i! Tháºt là hoang đưá»ng! Váºy mà cáºu vẫn còn dám Ä‘i và o Yên VÅ© Lầu, bảo tôi giúp cáºu theo Ä‘uổi Tiên Tiên, cáºu chÆ¡i gát thiên hạ cÅ©ng vừa thôi chứ!
- Ãúng đúng! Tôi buồn cưá»i, tôi hoang đưá»ng, thế nhưng tôi không còn cách nà o khác được! Há» Ä‘em Tiên Tiên nhốt và o trong phòng, khóa phÃa ngoà i ba ổ khóa to, nà ng Ä‘ang chịu khổ mà !
Tá» Tuyá»n chen và o, giá»ng nà ng mai mỉa:
- Nà ng khổ ở chá»— nà o? Nà ng sống dưới sá»± che chở cá»§a cha mẹ nà ng, có gì gá»i là khổ sở đâu? Tất cả những khổ nạn cá»§a nà ng là anh!
- Ãúng đúng đúng! Là tôi là tôi! Thế nhưng má»i việc đã xảy ra như thế nà y rồi, có quy trách nhiệm cho ai thì cÅ©ng không còn kịp nữa! Hôm nay tôi đến Yên VÅ© Lầu để cầu cứu, cÅ©ng đã là vì bệnh gấp kiếm đại thà y mà thôi, chẳng lẽ má»i ngưá»i không còn là bạn cá»§a tôi nữa sao?
TỠMặc phất tay áo, ngẩng đầu lên, nhìn Nhược Hồng một cách phẩn nộ:
- Bạn bè? Tháºt đúng là trò cưá»i! Cáºu đã Ä‘em tình bạn cá»§a chúng ta, nghiến nát thà nh bá»™t, đốt nát thà nh tro từ lâu rồi! Bây giá», khi cáºu cần sá»± giúp đỡ, cáºu còn dám đến Yên VÅ© Lầu tìm tình bạn, cáºu xem bạn bè là gì? Con chó cáºu nuôi trong nhà chăng? Phất tay thì Ä‘i, vẩy tay thì đến hay sao? Tôi nói cho cáºu biết, chúng tôi không có má»™t ngưá»i nà o muốn giúp đỡ cáºu cả! Các cáºu ở đây có ai muốn giúp đỡ hắn chăng? Có không?
Chà ng ngẩng cao đầu lên nhìn má»™t vòng những ngưá»i có mặt trong phòng.
Lục Tú Sơn nói:
- Tôi nháºn thấy đây là chuyện cá nhân cá»§a cáºu, mình là m mình chịu!
Diệp Minh tiếp lá»i:
- Ãúng váºy! Chúng tôi là m sao có thể dùng danh nghÄ©a cá»§a há»a há»™i, cùng nhau đến nhà há» Ãá»— để dà nh ngưá»i lại cho cáºu được!
Thẩm Chà Văn nói:
- Cho dù chúng tôi có muốn Ä‘i giúp cáºu dà nh lại Tiên Tiên, cÅ©ng không có danh nghÄ©a gì để mà giúp được đâu!
Lục Tú Sơn lại nói tiếp:
- Cho dù có danh nghĩa gì đi nữa, chúng tôi cũng không có cái bản lĩnh đó đâu!
Nhược Hồng thở dà i não nuá»™t, chà ng loạng choạng lùi lại phÃa sau:
- Tôi hiểu rổi! Tôi hiểu rồi! Tôi và Tiên Tiên, đã phạm tá»™i tà y trá»i, tá»™i lá»—i không thể nà o chuá»™c được, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã định sẵn tá»™i cho chúng tôi rồi, không ai chịu tha thứ cho chúng tôi hết! Thôi được, thôi được, tôi không cần phải đứng ở đây, để van xin sá»± giúp đỡ cá»§a các cáºu nữa! Mình là m mình chịu, tôi sẽ Ä‘i đến nhà há» Ãá»— để tá»± đối diện vá»›i chuyện cá»§a chÃnh mình!
Chà ng quay ngưá»i qua, bước từng bước tháºt to dà i, xông ra khá»i Yên VÅ© Lầu.
PhÃa sau lưng chà ng hình như có tiếng ngưá»i gá»i, chà ng quay ngưá»i lại, đó là Chung Thư Kỳ:
- Ãợi má»™t chút! Tuy rằng tôi không phải là ngưá»i nói năng lưu loát, cÅ©ng tá»± biết mình chẳng có cân lượng gì! Thế nhưng, tôi có thể cùng Ä‘i vá»›i cáºu đến nhà há» Ãá»— má»™t chuyến váºy!
|

17-10-2008, 10:12 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 10
Khi Ãá»— Thế Toà n nghe VÄ©nh Quý đến báo, nói rằng Mai Nhược Hồng và Chung Thư Kỳ đến xin gặp mặt, Ä‘ang đứng chỠở ngoà i cá»a, ông vừa kinh vừa giáºn vừa tức. Từ trong ghế ngồi, ông nhảy vá»t dáºy, Ä‘i thẳng ra ngoà i vưá»n hoa, má»™t mặt nói vá»›i VÄ©nh Quý bằng má»™t giá»ng hừng há»±c lá»a:
- Hắn ta dám tìm ngay đến nÆ¡i đây à ? ÃÆ°á»£c lắm! Dẫn chúng nó sang đây, ta gặp chúng nó ở ngoà i vưá»n! Ngươi kêu A Phúc, Ãại Thuáºn, già Châu, Tiểu Phương... bảo chúng nó dẫn ngưá»i tá»›i, đứng bên cạnh chỠđợi cho ta! Ta còn Ä‘ang định tìm cái thằng Mai Nhược Hồng nà y đây, thì nó lại tá»± động dẫn xác tá»›i! Tốt tốt tốt lắm, ta cÅ©ng muốn xem xem, nó có phải là má»™t ngưá»i có ba đầu sáu tay gì hay không?
à Liên Ä‘uổi theo phÃa sau lưng ông, bà nà i nÄ©:
- Thế Toà n! Thế Toà n! Ông nói chuyện đà ng hoà ng vá»›i hắn, được không? Ãể cho hắn đừng nên tá»›i là m phiá»n Tiên Tiên nữa là được rồi...
Ãá»— Thế Toà n nạt ầm lên:
- Bà đi và o nhà cho tôi! Ãừng có xÃa vô chuyện nà y!
Thế nhưng à Liên là m sao chịu và o nhà . Ngưá»i đà n ông là m cho con gái cá»§a bà thần hồn Ä‘iên đảo, khắc cốt ghi tâm như thế đã đến rồi, bà cÅ©ng muốn gặp mặt má»™t lần cho biết chứ!
Nhược Hồng và Thư Kỳ được dẫn và o cánh cổng lá»›n, băng ngang con đưá»ng xe chạy có hai hà ng cây che dà i bóng mát, Ä‘i đến khu vưá»n đầy hoa tráng lệ ở phÃa trước nhà . Ãá»— Thế Toà n đứng ở trong vưá»n, trợn mắt nhìn giáºn dữ, vô cùng uy nghiêm, vô cùng lạnh lẽo. Rất nhiá»u gia Ä‘inh đứng vòng quanh khu vưá»n, ngưá»i nà o cÅ©ng như sẵn sà ng lâm tráºn. Nguyên cả má»™t khu vưá»n, mang cái không khà vần vÅ© mây Ä‘en cá»§a má»™t tráºn mưa gió bão bùng sắp tá»›i.
Nhược Hồng cúi ngưá»i chà o Ãá»— Thế Toà n má»™t cái tháºt sâu:
- Cháu là Mai Nhược Hồng, đây là bạn của cháu Chung Thư Kỳ. Cháu nghĩ, bác hẳn là bác Toà n rồi đây!
Ãá»— Thế Toà n nói má»™t cách háºm há»±c:
- Không sai! Ta chÃnh là Ãá»— Thế Toà n!
Ông đưa mắt nhìn tên "Mai Nhược Hồng" nà y từ trên xuống dưới. Chỉ thấy hắn có má»™t mái tóc rối bá»i, má»™t đôi mắt sâu thăm thẳm, nước da phÆ¡i nắng Ä‘en dòn, mặc má»™t chiếc áo sÆ¡ mi kiểu tây phương, cái nút áo bên trên cÅ©ng không cà i lại, phÃa dưới là cái quần tây như thể cây cải muối, lại mặc thêm chiếc áo lá bằng len không giống ai phÃa bên ngoà i. Cái bá» ngoà i không chải chuốt, như thể má»™t con ngá»±a bất kham cá»§a chà ng, là m cho ông vừa nhìn, đã muốn ná»™ khà xung thiên! Chỉ vá»›i bá»™ vó lang bạt giang hồ như thế, mà hắn đã có thể quyến rÅ© được Tiên Tiên, để cho con bé là m ra cái chuyện hoang đưá»ng như thế được, tháºt là khả ố quá lắm thôi!
Ông lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi đến nhà ta, định là m gì đây?
Nhược Hồng nói một cách cuống quýt:
- Bác Toà n, xin bác cho cháu được gặp Tiên Tiên má»™t lần! Cháu và Tiên Tiên, ý hợp tâm đầu, duyên định trăm năm. Chúng cháu yêu nhau hiểu nhau, đã đến mức độ không thể xa rá»i nhau được nữa, xin bác cho chúng cháu được kết hợp!
Ãá»— Thế Toà n cà ng nghe cà ng tức:
- Hừ! Nhà ngươi còn mặt mÅ©i mà ở đó nói đến chuyện tâm đầu ý hợp, duyên định trăm năm à ? Ai duyên định trăm năm vá»›i nhà ngươi? Ãã không có lệnh cha mẹ, cÅ©ng không có mai mối Ä‘Ãnh ước hôn nhân, ngươi quyến rÅ© con gái nhà là nh, là m ra những chuyện đồi bại, để cho ta háºn thấu xương tá»§y! Bây giá» nhà ngươi còn dám đến đây lá»›n tiếng nói chuyện kết hợp mà không biết xấu hổ, ngươi đúng là má»™t thứ ma quá»· không biết liêm sÄ© là gì! Bây đâu! Bắt lấy nó! Ãánh nó cho ta!
Ông la lên tháºt lá»›n.
Bá»n gia Ä‘inh chạy à o tá»›i. Kẻ má»™t tay, ngưá»i má»™t chân, chụp ngay lấy Nhược Hồng, bẻ quặt cánh tay chà ng ra phÃa sau má»™t cách nhanh chóng.
Chung Thư Kỳ vá»™i và ng chen lên phÃa trên, miệng la tháºt lá»›n:
- Má»i ngưá»i có chuyện gì từ từ nói, đừng nên động thá»§ mà ! Bác Toà n, dù sao chúng ta cÅ©ng là phần tá» trà thức, quân tỠđộng khẩu không động thá»§!
Ãá»— Thế Toà n nạt lên giáºn dữ:
- Quân tá»! Vá»›i bá»n ngưá»i như chúng bây, ai thèm nói chuyện quân tá»!...
Ông điểm ngay và o mũi Mai Nhược Hồng:
- ... Hôm nay nhà ngươi muốn Ä‘i ra khá»i cánh cá»a nhà nà y má»™t cách đà ng hoà ng, thì nhà ngươi phải thỠđộc cho ta, là từ đây vá» sau sẽ không còn là m phiá»n Tiên Tiên nữa!
Mai Nhược Hồng cÅ©ng đỠmặt gân cổ lên kêu tháºt to, cố gắng vùng vẫy:
- Cháu không há» là m phiá»n Tiên Tiên, cháu chỉ yêu Tiên Tiên mà thôi! Nếu như bác không cho cháu gặp Tiên Tiên, thì cháu sẽ không Ä‘i đâu cả! Ãừng nói đến chuyện bắt cháu thỠđộc! Hôm nay cho dù bác có đánh cháu chết, cháu cÅ©ng không Ä‘i!
Ãá»— Thế Toà n la lá»›n:
- Tháºt không? Ãại Thuáºn, chúng bây còn đợi gì nữa? Ãánh cho ta! Ãánh cho tháºt mạnh cho ta!
Ãại Thuáºn quÆ¡ má»™t đấm và o bụng Nhược Hồng tháºt mạnh, lại giáng thêm má»™t đấm và o cằm chà ng, rồi và o ngá»±c chà ng, Chung Thư Kỳ kêu lên tháºt to, đưa hai tay ra cản:
- Bác Toà n, Nhược Hồng đến đây, là có ý tốt...
Lá»i chà ng chưa kịp nói hết, đã có mấy cánh tay, đẩy chà ng ngã nhà o ra đất. Bá»n gia Ä‘inh vây lấy Nhược Hồng, trong nhất thá»i, tay đấm chân đá, đánh đến độ Nhược Hồng loạng choạng, quay qua quay lại, lảo đảo muốn ngã. Nhược Hồng bị đánh và i cú như thế, cả ngưá»i chà ng rÆ¡i và o trạng thái cuồng loạn, chà ng mở miệng kêu lên tháºt to:
- Tiên Tiên! Em ở đâu? Tiên Tiên! Anh đấn thăm em đây! Tiên Tiên! Em ra đây! Em ra đây nhanh lên! Tiên Tiên...
Ãá»— Thế Toà n tức đến độ phát Ä‘iên lên được, ông ta kêu cà ng lá»›n tiếng hÆ¡n:
- Ãánh! Ãánh! Ãánh! Ãánh tháºt mạnh cho ta! Ãánh cho đến khi nà o nó ngưng miệng thì thôi! A Phúc, Tiểu Phương, bá»n bây cứ đánh nó cho ta! Ãánh tháºt mạnh cho ta!
Cà ng nhiá»u cú đấm, bay tá»›i tấp lên ngưá»i Nhược Hồng như mưa như gÃo, đánh độ chà ng đầu hoa mắt váng, Ä‘iên đảo hồn vÃa. à Liên nhà o tá»›i bên Ãá»— Thế Toà n, kêu lên tháºt to:
- Ông Ä‘iên rồi chăng? Ãánh má»™t hồi ra án mạng thì sao? Dừng tay lại mau lên! Bảo chúng nó dừng tay lại mau lên!
Tố Khanh, Tiểu Huy, vú Phước, và bá»n ngưá»i là m Ä‘á»u kéo nhau ra xem. Trong nhất thá»i, trong khu vưá»n vang động tiếng ồn à o, mạnh ai nấy kêu, nấy la, vừa đánh, vừa can, tình hình há»—n loạn hẳn lên. Trong sá»± há»—n loạn đó, Nhược Hồng vẫn cứ cứng đầu gà o lên tháºt to, tiếng chà ng khan cả giá»ng:
- Tiên Tiên... Tiên Tiên... em đang ở đâu? Tiên Tiên...
Tiên Tiên Ä‘ang ở trong phòng trên lầu, bị tiếng kêu thảm thiết đó cá»§a chà ng là m cho kinh động. Ãó là tiếng cá»§a Nhược Hồng, chà ng đã đến đây để thăm nà ng chăng! Nà ng nhà o vá» phÃa cá»a phòng, đấm tháºt mạnh và o cá»a, dùng sức kéo lấy cây chốt, kêu lên cuồng loạn:
- Thả con ra! Ba! Thả tôi ra! Vú Phước! Thả chị ra! Tiểu Huy! Trá»i Æ¡i! Ai lại đây cứu tôi ra! ai lại đây cứu tôi ra dùm coi!
Nà ng dùng hết sức bình sinh Ä‘áºp tháºt mạnh và o cánh cá»a, nhưng cánh cá»a không há» nhúc nhÃch. Tiên Tiên cuống cuồng, nước mắt nà ng chảy ròng ròng xuống má!
Nguyên cả nhà , Ä‘á»u Ä‘ang ở ngoà i vưá»n, không má»™t ai ngheđược tiếng kêu cá»§a nà ng! Trong vưá»n, vang đến tiếng kêu cá»§a Nhược Hồng, cà ng lúc cà ng thảm thiết, cà ng lúc cà ng thê lương:
- Bác Toà n, bác có đánh cháu cũng không đi! Hôm nay cho dù cháu có bị bác đánh chết, thà nh quỷ thà nh ma gì đi nữa, cháu cũng sẽ đi tìm Tiên Tiên! Tiên Tiên! Tiên Tiên ơi! Ui da...
Tiên Tiên cuống quýt đến độ sắp phát Ä‘iên lên, nà ng xông cả ngưá»i lên phÃa cánh cá»a, dùng sức phá cá»a, từng hồi từng hồi, chạm mạnh đến độ cả ngưá»i nà ng Ä‘au đớn, mệt lã, nhưng cánh cá»a vẫn cứ im lìm, không nhúc nhÃch. Nà ng khóc ròng, quay ngưá»i lại nhìn, thì thấy chỉ có má»™t cánh cá»a thông ra ngoà i sân thượng, nà ng bèn nhà o tá»›i phá cánh cá»a đó, chạy nhanh ra phÃa ngoà i sân thượng. Nà ng từ phÃa trên sân thượng cúi ngưá»i nhìn xuống, chỉ thấy VÄ©nh Quý, Ãại Thuáºn v.v... hÆ¡n má»™t chục tên gia Ä‘inh, Ä‘ang vây đánh Nhược Hồng. Nhìn thấy cảnh tượng nà y, nà ng kinh hoà ng thất sắc, cúi ngưá»i trên lan can, nà ng hướng xuống phÃa dưới kêu lên tháºt to:
- Nhược Hồng! Em ở đây! Nhược Hồng! Nhược Hồng!
Nhược Hồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiên Tiên, chà ng cà ng kêu to lên hơn nữa:
- Tiên Tiên! Anh nói cho em nghe! Anh sẽ không khuất phục đâu, không có một thứ lực lượng nà o có thể phân chia chúng ta...
Ãá»— Thế Toà n nhìn thấy Tiên Tiên xuất hiện, lại thấy hai ngưá»i cách nhau má»™t khoảng trá»i mà vẫn kêu la nói chuyện vá»›i nhau, như thể "sống chết cùng nhau", lá»a giáºn cà ng bừng bừng hÆ¡n nữa. Ông quay đầu lại kêu VÄ©nh Quý:
- Ãi lấy cây côn to ra đây cho ta! Mau lên!
Tiên Tiên vừa khóc vừa chạy tá»›i chạy lui trên sân thượng, mà không có cách chi xuống được dưới đất, nà ng kêu lên tháºt thảm thiết:
- Ba! Ba! Ba! Ba đừng đánh chà ng! Ba là m như váºy, thì con sẽ háºn ba suốt Ä‘á»i! Ba!...
Nà ng thấy kêu Ãá»— Thế Toà n không động lòng, bèn quay sang à Liên, khóc to thảm thiết:
- ... Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mẹ cứu chúng con với!...
à Liên nhà o lên ba lần bốn lượt, nhưng Ä‘á»u bị Ãá»— Thế Toà n đẩy ra ngoà i, bà vẫn cố gắng kêu gà o:
- Thế Toà n! Thôi thì ông tha cho hắn đi! Tôi van ông mà !
VÄ©nh Quý đã Ä‘em má»™t cây côn tháºt to tá»›i. Chung Thư Kỳ thấy tình hình đã tá»›i hồi ác liệt, chà ng gá»i to lên:
- Nhược Hồng! Hảo hán không sợ chuyện thiệt thòi trước mắt! Cáºu nÃn Ä‘i, đừng nói nữa! Ãừng là m cho bác trai tức giáºn nữa, mà mang há»a và o thân!
Ãá»— Thế Toà n giáºt lấy cây côn, Ä‘i tháºt hung hăng vá» phÃa Nhược Hồng:
- Mi nói đi! Mi có còn dám dây dưa đến Tiên Tiên nữa...
- Cháu sẽ cứ dây dưa vá»›i Tiên Tiên, cháu sẽ dây dưa vá»›i nà ng suốt Ä‘á»i, yêu nà ng suốt Ä‘á»i, cho dù bác có lấy má»™t trăm cây côn, má»™t ngà n cây côn đến đây, cÅ©ng không đánh được cháu Ä‘i đâu!
Ãá»— Thế Toà n thở hồng há»™c:
- Hừ! Mi cả gan! Mi gan bằng trá»i! Mi dám nằm vạ, mi dám thách đố ta... mi là há»a sÄ© phải không? Mi rù quến con gái ta, được được được...
Giá»ng ông sắc như dao:
- Mi dùng bà n tay nà o vẽ tranh? Tay phải chứ gì? Ãại Thuáºn, Tiểu Phương, chúng bây kéo hắn đến bên hòn giả sÆ¡n, đè bà n tay cá»§a hắn lên trên tảng đá cho ta!
Ông lá»›n tiếng ra lệnh cho bá»n gia nhân. Bá»n Ãại Thuáºn là m theo lá»i ông, kéo Nhược Hồng đến phÃa trước má»™t hòn đá to, nắm chặt lấy cánh tay phải cá»§a chà ng, để lên trên tảng đá to ở đó. Ãá»— Thế Toà n cầm cây côn to trên tay, nhắm thẳng và o bà n tay đó:
- Hôm nay ta sẽ há»§y Ä‘i bà n tay nà y cá»§a ngươi, để xem miệng mi còn dám nói cứng nữa không? Ãể xem mi có còn dám dùng danh nghÄ©a nghệ thuáºt, để Ä‘i rù quến đà n bà con gái nhà là nh nữa không?
Lúc nà y Nhược Hồng má»›i hiểu được là Ãá»— Thế Toà n muốn há»§y Ä‘i bà n tay cá»§a chà ng, chà ng vá»™i và ng vùng vẩy, cố gắng rút bà n tay mình ra khá»i sá»± ká»m chế cá»§a đám gia Ä‘inh:
- Ông dám hủy đi bà n tay vẽ tranh của tôi? Ông dám? Ông dám!
- Mi xem xem ta có dám hay không? Mi xem xem ta có dám...
Tất cả má»i ngưá»i trong vưá»n Ä‘á»u kêu thét lên kinh hoà ng, à Liên kêu "Thế Toà n", Tiểu Huy kêu "Ba", bá»n ngưá»i là m kêu "lão gia", Chung Thư Kỳ kêu "Bác", Tố Khanh kêu lên "trá»i Æ¡i"... trong vưá»n vang lên má»™t loạt tiếng kêu kinh hoà ng.
Cây côn vừa Ä‘ang định Ä‘áºp xuống, trên sân thượng, vang lên tiếng cá»§a Tiên Tiên vô cùng thảm thiết:
- Ba! Ba hủy bà n tay của con đi! Con thế cho chà ng! Nhược Hồng! Em xuống đây...
Nà ng kêu lên, leo lên lan can sân thượng, phóng mình nhảy xuống phÃa dưới, bất kể háºu quả.
Tiểu Huy là ngưá»i đầu tiên nhìn thấy, thằng bé kêu thét lên:
- Chị Tiên... chị nhảy xuống kìa... chị ơi...
Nhược Hồng ngẩng đầu lên nhìn, Tiên Tiên Ä‘ang rÆ¡i xuống tháºt nhanh.
- Tiên Tiên ơi...
Chà ng kêu lên thảm thiết, vùng thoát khá»i má»i ngưá»i, phóng qua phÃa nà ng.
Ãá»— Thế Toà n quay đầu lại nhìn, kinh hoà ng đến độ rá»›t Ä‘i cây côn trên tay, ông chạy như Ä‘iên cuồng vá» phÃa đó, đưa tay ra định chụp Tiên Tiên.
Nhưng Thế Toà n là m sao chụp được nà ng, Tiên Tiên đã "bình" má»™t tiếng, rá»›t ngay trên ná»n gạch cứng cá»§a khu vưá»n. Nguyên cả má»™t khu vưá»n kêu lên tiếng kêu thảm thiết, toà n thể má»i ngưá»i Ä‘á»u chạy đến.
Tiên Tiên nằm trên đất, nguyên cả ngưá»i nà ng đã chết giấc, không động Ä‘áºy. Trán nà ng tì trên ná»n gạch, máu từ từ rỉ ra, loang ra, nhuá»™m đỠmá»™t khoảng sân gạch.
Nhược Hồng quỳ xuống trước mặt Tiên Tiên, đưa tay ra, chà ng bế xốc nà ng lên, ôm nà ng tháºt chặt và o lòng. Sắc mặt chà ng cÅ©ng trắng bệch như sắc mặt cá»§a nà ng, chà ng dùng chiếc cằm cá»§a mình, tá»±a sát và o mái tóc Ä‘en huyá»n cá»§a nà ng, miệng chà ng, nói lẩm bẩm như mê cuồng:
- Anh không để cho em đi một mình đâu, em chết rồi, anh cũng sẽ theo em mà đi... nhất định là anh sẽ đi theo em... em đừng sợ, có anh đây! Có anh đây...
Ãá»— Thế Toà n đứng chết trân ra đó, dưới sá»± kinh hoà ng to lá»›n, ông hoà n toà n mất Ä‘i khả năng ứng phó.
Hai chân à Liên khụy xuống, bà ngã nhà o ra bất tỉnh trong lòng vú Phước.
***
Tiên Tiên được đưa và o bệnh viện Từ Ãi, nÆ¡i đó có bác sÄ© Tây Y giá»i nhất cá»§a toà n thị xã Hà ng Châu.
Tiên Tiên không chết, thế nhưng, thương tÃch đầy mình. Trán nà ng bị vỡ, chân phải bị tráºt, đầu gối trầy sướt, chá»— nà o cÅ©ng bị những vết thương nho nhá», chá»— nà o cÅ©ng bị rướm máu. Nghiêm trá»ng nhất là cánh tay trái, xương cánh tay bị gãy. Bác sÄ© láºp tức đưa nà ng và o phòng má»—, gắn lại chá»— tay bị gãy lìa, băng thạch cao lại cho nà ng. Và o thá»i đó, băng thạch cao là phương thức chữa trị tối tân nhất. Trải qua thá»§ thuáºt suốt bốn tiếng đồng hồ dà i đăng đẳng, Tiên Tiên má»›i được đưa và o phòng bệnh. Trông nà ng tháºt thê thảm, trên trán băng chằng chịt, cánh tay Ä‘eo băng thạch cao nặng chình chịch, nguyên cả ngưá»i nà ng từ trên xuống dưới, chá»— nà o cÅ©ng băng bông quấn đầy. Cả ngưá»i nà ng co rút trong lá»›p khăn má»n trắng xóa cá»§a bệnh viện, hình như vô cùng lạnh lẽo.
Và o đến phòng bệnh, nà ng tỉnh hẳn lại. Nà ng cứ dương to đôi mắt, nhìn và o Nhược Hồng, há»i bằng má»™t giá»ng kinh hoà ng:
- Anh, bà n tay của anh, bà n tay của anh...
Nhược Hồng vá»™i và ng đưa hai bà n tay mình lên trước mặt Tiên Tiên, chà ng cố gắng nắm lại rồi buông ra mấy ngón tay cá»§a mình cho nà ng xem, miệng không ngừng nói tháºt dịu dà ng, thà nh khẩn:
- Không thiếu má»™t ngón tay nà o hết! Tiên Tiên, em đã dùng sinh mệnh cá»§a em, cứu Ä‘i bà n tay nà y cá»§a anh. Từ đây vá» sau, bà n tay nà y là cá»§a em, chá»§ nhân cá»§a bà n tay nà y, cÅ©ng là cá»§a em luôn! Trước mặt cha mẹ cá»§a em, anh xin trịnh trá»ng thá» rằng, từ đây, con ngưá»i cá»§a anh, hoà n hoà n toà n toà n thuá»™c vá» em! Em muốn anh như thế nà o, thì anh sẽ như thế ấy...
Nà ng nhìn chà ng tháºt kỹ, nhìn chà ng tháºt sâu, nhìn chà ng tháºt tỉ mỉ, từng nét từng nét trên khuôn mặt chà ng:
- Mắt anh sưng rồi, khóe miệng anh bị rách rồi, mặt anh bị rướm máu kìa, cằm anh bị bầm xanh hết rồi, chân mà y anh cÅ©ng bị chảy máu kìa... ngá»±c anh như thế nà o? Bụng anh ra sao? Em thấy Ãại Thuáºn... hắn cứ đấm mãi và o bụng anh...
Nà ng nghẹn ngà o tức tưởi, lệ, trà o ra từ hai khóe mắt long lanh.
Nhược Hồng cũng rơi lệ:
- Anh xin em, anh van em! Xin em đừng nên nghiên cứu chút thương tÃch ngoà i da trên mặt anh! Em nằm ở đây, băng đầy thạch cao, quấn đầy bông băng, không nhúc nhÃch, động Ä‘áºy gì được, anh háºn sao mình không thay thế được em, thế mà em còn ở đó để ý đến những vết thương nhá» má»n cá»§a anh! Em có biết không? Vết thương tháºt sá»± cá»§a anh ở đây nà y!
Chà ng đưa tay áp sát và o trái tim, nhìn nà ng bằng đôi mắt tháºt Ä‘au đớn.
Ãá»— Thế Toà n kinh ngạc đứng má»™t bên, nhìn trân trối và o đôi tình nhân trước mặt, đôi tình nhân Ä‘á»u đã "vỡ đầu chảy máu" "thương tÃch đầy mình" như thế nà y. Má»™t đôi tình nhân chỉ biết có nhau, như thể ở chá»— không ngưá»i. Ông gần như không biết trong lòng mình là háºn hay là buồn? Là oán hay là tức? Chỉ cảm thấy mÅ©i mình cay cay, cổ há»ng như có má»™t khối gì cứng nhắc chặn lại, là m cho ông trong nhất thá»i, không thể nà o mở miệng nói chuyện được. à Liên kéo tay ông, kéo mãi ra tá»›i phÃa ngoà i cá»a, nói vá»›i ông bằng má»™t giá»ng tháºt thà nh khẩn, bi ai:
- Thế Toà n, hẳn là cái số nó như thế, thôi thì chúng ta chịu phép váºy, được không?
Ãá»— Thế Toà n há»i:
- Ãó là "số" chăng? Không phải là "nợ" à ?
- Số cÅ©ng được, nợ cÅ©ng xong, đó là cái số cá»§a Tiên Tiên, đó là cái nợ cá»§a Tiên Tiên, thôi thì hãy để cho nó sống vá»›i cái số cá»§a nó, trả Ä‘i cái nợ cá»§a nó váºy! Ông đã trông thấy hết rồi đó, hai đứa chúng nó, đã liá»u mạng đến như thế rồi! Như thể ngoà i chúng nó ra, thiên địa vạn váºt Ä‘á»u không còn nữa! Ãối vá»›i cái tình cảm như thế, chúng ta là m cha mẹ, cho dù không hiểu được, thế nhưng, chúng ta cÅ©ng đừng nên trở thà nh Ä‘ao phá»§ thá»§ cá»§a con mình ông ạ!
Ãá»— Thế Toà n cảm thấy toà n thân chấn động:
- Ãao phá»§ thá»§! Bà dùng chữ nghiêm trá»ng quá...
à Liên nói trong ngấn lệ:
- Trong cái khoảnh khắc khi Tiên Tiên nhảy từ trên lầu cao xuống, tôi đã có cái cảm giác như thế, chúng ta không phải là cha mẹ, mà là ... đao phủ thủ!
Ãá»— Thế Toà n nhìn trừng trừng và o à Liên, thở dà i thảm não. Thế gian bao ngưá»i yêu si dại, chỉ tá»™i trái tim những mẹ cha! Ông biết rằng ông đã đầu hà ng rồi. Thế nhưng, ông cần phải nói chuyện vá»›i tên Mai Nhược Hồng nà y, má»™t lần cho tháºt chÃnh chắn!
***
Ãêm đó, Chung Thư Kỳ lại đến Yên VÅ© Lầu, Ä‘em chuyện Nhược Hồng bị đánh, Tiên Tiên nhảy lầu, kể lại tháºt tỉ mỉ cho má»i ngưá»i cùng nghe. Tá» Mặc và Tá» Tuyá»n, Ä‘á»u chấn động đến sững sá», "tam quái" lại cà ng cháºc cháºc lưỡi cho là ly kỳ, tá»± trách là mình không bằng. Diệp Minh dáºm chân than lá»›n rằng:
- Khi Nhược Hồng đến kêu cứu, tôi đã có cái linh cảm là sẽ có chuyện xảy ra, dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn bè, tại sao chúng ta không đi giúp hỠnhỉ?
Thẩm Chà Văn nói một cách hung hăng:
- Cáºu có linh cảm, váºy tại sao lúc đó cáºu không nói! Bây giá» má»›i khoác lác, có Ãch lợi gì?
Diệp Minh cũng nạt trở lại:
- Kỳ lạ nhỉ, cáºu là m gì dữ váºy? Lúc đó, chÃnh tại vì cáºu nói "không có danh nghÄ©a" gì đó, cho nên má»i ngưá»i má»›i hùa theo mà từ chối đó chứ!
Và như thế "tam quái" cứ ở đó, má»—i ngưá»i má»™t câu, má»—i ngưá»i má»™t miệng, mắng chá»i nhau chà chóe. Tá» Tuyá»n ngồi ở đó, không má»™t cỠđộng, đôi mắt nà ng Ä‘en tuyá»n thăm thẳm như hai mặt nước hồ sâu không thấy đáy, dần dần, nước hồ từ từ dâng trà n lên, gần như sắp trà o ra. Chung Thư Kỳ nhìn nà ng, trong lòng rúng động, chà ng Ä‘i tá»›i bên vá»— vá»— và o tay nà ng, nói tháºt dịu dà ng:
- Ãừng buồn. Mà n phong ba đó, coi như đã qua rồi. Nhược Hồng tuy rằng bị đánh, Tiên Tiên tuy rằng nhảy lầu, nhưng hai ngưá»i Ä‘á»u thoát qua đại nạn, không nguy hại đến tÃnh mạng, tất phải có phúc đức vá» sau! Vã lại, hiển nhiên là bác Toà n đã có vẻ má»m má»ng lại rồi, đối vá»›i việc "yêu liá»u mạng" cá»§a hai ngưá»i đó, ông đã chuẩn bị đầu hà ng rồi!
Tá» Tuyá»n lại chấn động thêm má»™t lần nữa, nà ng đột nhiên quay ngưá»i lại, nuốt lệ xông ra phÃa bên ngoà i.
Tá» Mặc nhìn và o bóng dáng cá»§a Tá» Tuyá»n, chà ng cắn cắn răng, hiểu biết, thông cảm và đau đớn cho em gái.
Chà ng cảm thấy vết thương ẩn hiện ngấm ngầm trong táºn cùng ná»™i tâm cá»§a mình, cÅ©ng Ä‘ang lan rá»™ng ra từng tế bà o nhá» bé trên ngưá»i. Ãối vá»›i Tiên Tiên, đối vá»›i Nhược Hồng, chà ng đã không phân biệt được là ganh tỵ hay thương cảm? Là phẩn ná»™ hay xót xa? Mà chà ng chỉ thể nghiệm được má»™t Ä‘iá»u rất sâu xa, là ná»—i Ä‘au cá»§a chà ng, và ná»—i Ä‘au cá»§a Tá» Tuyá»n, Ä‘á»u không thể nà o xóa nhòa được trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i.
|
 |
|
| |