Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 16-04-2008, 10:21 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 55

Ngày thứ tư bị giam cầm.



Hôm sau, khi Felten vào phòng Milady, thì thấy nàng Ä‘ang đứng trên chiếc ghế bành, tay cầm má»™t chiếc thừng bện lại bằng mấy chiếc khăn tay lanh xé ra làm nhiá»u mảnh dài và nối vá»›i nhau. Nghe tiếng Felten mở cá»­a, Milady nhẹ nhàng nhẩy từ trên ghế xuống đất và cố tình che giấu chiếc thừng ứng biến vẫn cầm trong tay ra đằng sau.
Chàng thanh niên còn xanh xao hÆ¡n má»i khi, mắt đỠlên vì mất ngá»§, chứng tá» anh ta đã trải qua má»™t đêm quằn quại.
- Tuy nhiên vẻ mặt anh ta lại nghiêm trang một cách khắc nghiệt hơn bao giỠhết.
- Anh ta từ từ tiến lại Milady lúc này đã ngồi xuống, cầm lấy đầu sợi dây tết chết ngưá»i kia do vô tình hay cố ý nàng để hở ra.
- Cái này là cái gì, thưa bà? - Chàng ta lạnh lùng há»i.
- Cái này, chẳng là cái gì - Milady vừa nói vừa mỉm nụ cưá»i mà nàng khéo biết cách làm cho nó có dáng dấp Ä‘au đớn - Sá»± phiá»n muá»™n là tá»­ thù cá»§a các tù nhân, tôi buồn phiá»n nên tết chiếc thừng này để lấy vui thôi.
Felten đưa mắt nhìn vá» phía tưá»ng nhà, trước tưá»ng, chàng ta thấy vừa rồi Milady đứng trên ghế bành và bây giá» Ä‘ang ngồi, và phía trên đầu nàng, thấy má»™t chiếc móc mạ vàng gắn vào tưá»ng dùng để treo quần áo hoặc vÅ© khí.
Chàng giật mình và nữ tù nhân nhìn thấy cái giật mình đó, bởi cho dù đã cúp cuống, nhưng không gì thoát khá»i mắt nàng.
- Bà đứng trên ghế định làm gì? - Chàng ta há»i.
- Can gì đến ông? - Milady trả lá»i.
- Nhưng - Felten vẫn nói - tôi muốn biết.
- Xin đừng căn vặn tôi - nữ chủ nhân nói - Ông thừa biết với những tín đồ đích thực như chúng ta, thì cấm không được nói dối.
- Thế thì? - Felten nói - Tôi sẽ nói cho bà vậy, việc bà định làm, hay đúng hÆ¡n là bà sắp làm, là bà định kết thúc cái việc làm tai hại vẫn được bà nuôi dưỡng trong đầu - Bà hãy nghÄ© kỹ Ä‘i. Nếu Chúa cấm dối trá, ngưá»i còn cấm tá»± vẫn ngặt hÆ¡n.
- Khi Chúa thấy má»™t trong sinh linh do Ngưá»i sáng tạo bị ngược đãi bất công, bị đặt giữa tá»± vẫn và sá»± ô danh, xin ông hãy tin tôi - Milady bằng giá»ng cá»§a niá»m tin sâu sắc - Chúa sẽ tha thứ cho nó việc tá»± vẫn, bởi vì lúc đó tá»± vẫn chính là tuẫn đạo.
- Bà lại nói quá lá»i hoặc quá ít rồi. Bà hãy nhân danh Chúa mà nói, hãy giải thích rõ ra.
- Tôi kể cho ông nghe những ná»—i bất hạnh cá»§a tôi, để ông lại bảo đó là những chuyện bịa ư? Tôi nói cho ông hay những dá»± định cá»§a tôi để ông Ä‘i tố cáo vá»›i kẻ ngược đãi tôi ư, không đâu thưa ông. Vả lại sá»± sống hay cái chết cá»§a má»™t kẻ khốn nạn bị kết án thì can gì đến ông? Ông chỉ chịu trách nhiệm vá» phần xác cá»§a tôi thôi, phải thế không? Thế thì miá»…n là ông có trình má»™t xác chết và ngưá»i ta nhận ra là xác tôi, ngưá»i ta sẽ chẳng đòi há»i gì hÆ¡n ở ông và có thể, ông còn được thưởng gấp đôi là khác.
- Tôi ư, thưa bà, tôi ư? - Felten kêu lên - Bà nghÄ© tôi lại Ä‘i nhận tiá»n thưởng vá» sinh mạng bà ư? á»’, bà không nghÄ© như bà nói đâu.
- Cứ để mặc tôi, ông Felten, xin để mặc tôi - ÄÆ°á»£c thể, Milady càng hăng máu - Má»i quân nhân chắc Ä‘á»u đầy tham vá»ng, có phải không? Ông là trung úy chứ gì? Ông sẽ Ä‘i theo đám tang tôi vá»›i quân hàm đại úy.
- Nhưng tôi đã làm gì nào - Felten núng thế nói - để bà gán cho tôi má»™t trách nhiệm như thế trước con ngưá»i và trước Chúa? Mấy ngày nữa thôi bà là đã ra khá»i đây, cuá»™c sống cá»§a bà sẽ không còn dưới sá»± canh giữ cá»§a tôi nữa - chàng thở dài nói thêm - Lúc đó bà muốn làm gì tùy bà.
Milady hét lên như thể không chống lại được một sự phẫn nộ thiêng liêng:
- Thế nghÄ©a là, ông má»™t ngưá»i sùng đạo, má»™t ngưá»i mà ngưá»i ta gá»i là má»™t ngưá»i công minh chính trá»±c, ông chỉ yêu cầu má»™t Ä‘iá»u là không há» bị quy kết và ân hận gì vá» cái chết cá»§a tôi!
- Tôi phải trông coi đến tính mạng của bà, và tôi sẽ phải làm như thế.
- Nhưng ông có hiểu cái nhiệm vụ mà ông làm tròn không?
- Nếu tôi phạm tá»™i thật, thì thế cÅ©ng là tàn nhẫn rồi, nhưng nếu tôi vô tá»™i thì ông sẽ gá»i nó là cái nhiệm vụ gì. Chúa sẽ đặt cho nó cái tên gì?
- Tôi là quân nhân, thưa bà, và tôi phải hoàn thành những mệnh lệnh được giao.
- Ông có tin tới ngày phán xử cuối cùng Chúa sẽ phân ra những tên đao phủ mù quáng với những quan tòa tối bất công không? Ông không muốn tôi tự giết chết phần thể xác mình, nhưng ông lại tự biến mình thành tay chân của kẻ muốn giết chết linh hồn tôi!
- Nhưng tôi xin nhắc lại vá»›i bà - Felten nao núng nhắc lại - không có mối hiểm nguy nào Ä‘e dá»a bà, và tôi xin đảm bảo Ä‘iá»u ấy nhân danh ông De Winter cÅ©ng như bản thân tôi.
- Mất trí rồi! - Milady hét lên - Hỡi con ngưá»i mất trí đáng thương, dám đảm bảo nhân danh má»™t ngưá»i khác trong khi những bậc đại hiá»n triết, những ngưá»i gần Chúa nhất cÅ©ng phải do dá»± đảm bảo cho chính bản thân mình và con ngưá»i ấy lại tá»± xếp mình vào phe phái kẻ mạnh nhất, sung sướng nhất để đè nén ngưá»i đàn bà yếu Ä‘uối nhất và bất hạnh nhất?
- Không thể thế, thưa bà, không thể thế - Felten lẩm bẩm, trong thâm tâm cảm thấy lập luận cá»§a nàng có phần đúng lý - Là tù nhân, bà sẽ không tìm lại được tá»± do thông qua tôi, là ngưá»i còn sống không phải do tôi mà bà sẽ mất mạng.
- Phải - Milady kêu lên - Nhưng tôi sẽ mất những gì quý giá nhất Ä‘á»i tôi, tôi sẽ mất danh dá»±, ông Felten ạ. Và chính ông, tôi sẽ buá»™c ông phải chịu trách nhiệm trước Thượng đế và trước nhân loại vá» sá»± hổ nhục và sá»± đê mạt cá»§a tôi.
Lần này, Felten, vốn hoàn toàn sắt đá hoặc làm ra như thế, không thể cưỡng nổi cái ảnh hưởng thầm kín đã xâm chiếm bản thân mình. Nhìn ngưá»i đàn bà quá đẹp, trong trắng như má»™t ảo ảnh thuần khiết, nhìn nàng hết than khóc lại hăm dá»a đứng trước ná»—i Ä‘au dâng lên cùng sắc đẹp, tất cả trở thành quá sức đối vá»›i má»™t kẻ không thá»±c tế, quá sức đối vá»›i má»™t khối óc má»i mòn dần vì những cÆ¡n mÆ¡ nồng cháy cá»§a sá»± chân thành mê muá»™i, quá sức đối vá»›i trái tim bị ăn mòn vừa bởi tình yêu Thượng đế Ä‘ang ngùn ngụt, vừa bởi hận thù con ngưá»i Ä‘ang vò xé.
Milady nhìn thấy sá»± rối loạn ấy, bằng trá»±c giác, nàng cảm thấy ngá»n lá»­a cá»§a những Ä‘am mê đối lập nhau Ä‘ang bùng cháy cùng vá»›i máu trong huyết quản chàng thanh niên cuồng tín. Và như má»™t tướng tài, thấy kẻ thù chuẩn bị lùi bước, liá»n tién tràn lên và hô vang chiến thắng, nàng liá»n đứng dậy, đẹp như nữ tu sÄ© thá»i tiá»n sá»­, gợi cảm như má»™t nữ tín đồ đồng trinh, cánh tay dang ra, cổ phÆ¡i trần, tóc xõa ra, má»™t tay e lệ kéo áo lên che ngá»±c, cái nhìn lấp lánh ngá»n lá»­a đã gây nên sá»± rối loạn tâm thần cá»§a gã trai Thanh giáo. Nàng tiến lại phía gã, cất lên vá»›i má»™t vẻ dừ dá»™i cái giá»ng vốn rất dịu dàng nhưng trong trưá»ng hợp này, nàng Ä‘em lại cho nó má»™t âm sắc khá»§ng khiếp:
"Nộp nạn nhân cho Baal đi!(1)
Cứ ném cho sư tá»­ ngưá»i tuẫn đạo
Chúa sẽ làm cho ngươi phải ăn năn
Từ vực thẳm ta kêu lên với Chúa".
Felten dừng lại trước Ä‘oạn thÆ¡ kêu gá»i kỳ dị này và như hóa đá.
- Bà là ai, bà là ai? - chàng ta chắp hai tay và kêu lên - bà là sứ giả cá»§a Thượng đế hay là tay sai cá»§a Diêm vương, bà là thiên thần hay quá»· sứ, bà tên là Êlôa hay Ãtxtáctê(2).
- Felten, anh không nhận ra em ư? Em không phải là thiên thần, cũng không phải quỷ sứ, em là một cô gái trên trần thế, em là cô em gái có cùng tín ngưỡng với anh, có thế thôi.
- Phải, phải - Felten nói - Trước tôi còn ngá», giá» tôi tin rồi.
- Anh tin, thế mà anh lại là kẻ đồng lõa cá»§a đứa con cá»§a Bêlian mà ngưá»i ta gá»i là Huân tước De Winter! Anh tin, thế mà anh lại bá» mặc em trong tay kẻ thù cá»§a em, và kẻ thù cá»§a nước Anh, kẻ thù cá»§a Chúa! Anh tin, thế mà anh giao ná»™p em cho kẻ Ä‘ang làm nhÆ¡ bẩn và tràn ngập thế giá»›i lý thuyết tà giáo và những sá»± đồi trụy cá»§a hắn, ná»™p em cho tên XácÄ‘anapan(3) đê tiện mà kẻ Ä‘ui mù gá»i hắn là Quận công De Buckingham còn các tín đồ thì gá»i là tên phản Chúa.
- Tôi, nộp bà cho Buckingham ư? Tôi ư? Bà nói gì vậy?
- Chúng có mắt mà như mù, có tai mà như điếc.
- Phải, phải - Felten vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán như để dứt hẳn mối nghi ngá» cuối cùng - Phải, tôi nhận ra giá»ng nói, nói vá»›i tôi trong những giấc mÆ¡, phải, tôi nhận ra những nét vẻ cá»§a vị thiên thần hiện ra đêm đêm kêu gá»i linh hồn không thể ngá»§ cá»§a tôi: "Hãy tấn công, hãy cứu lấy nước Anh, cứu lấy bản thân, bởi ngươi có chết cÅ©ng không làm Thượng đế nguôi giận!". Nói Ä‘i, nói nữa Ä‘i! - Felten kêu lên - Bây giá» tôi có thể hiểu được bà rồi.
Một ánh chớp vui sướng khủng khiếp, nhưng nhanh như ý nghĩ, lóe ra trong đôi mắt của Milady.
Cho dù cái ánh mắt sát nhân đó có vụng trá»™m đến đâu chăng nữa, Felten cÅ©ng thấy và giật mình như thể ánh mắt đó soi sáng những vá»±c thẳm sâu trong trái tim ngưá»i đàn bà này.
Felten chợt nhá»› lại những lá»i cảnh cáo cá»§a Huân tước De Winter, những cám dá»— cá»§a Milady, những toan tính đầu tiên cá»§a nàng từ khi anh ta má»›i tá»›i. Anh ta lùi lại má»™t bước và cúi đầu, nhưng vẫn không ngừng nhìn nàng, như thể bị thôi miên bởi cái sinh linh kỳ lạ này, ánh mắt anh ta không thể tách ra khá»i mắt nàng.
Milady đâu phải hạng đàn bà bị nhầm lẫn trước sá»± phân vân đó. Dưới những xúc động bá» ngoài, không bao giá» thiếu vắng sá»± bình tÄ©nh lạnh như băng. Trước khi Felten trả lá»i nàng, nàng buá»™c phải nối lại cuá»™c nói chuyện khó có thể cứ giữ mãi cái giá»ng Ä‘iệu phấn khích trước nữa, nàng liá»n buông thõng hai cánh tay và thế là sá»± yếu Ä‘uối cá»§a đàn bà lại vượt lên trên sá»± bồng bá»™t cá»§a con ngưá»i Ä‘a cảm.
- á»’ không - Nàng nói - Tôi đâu được như Judita đã giải phóng thành phố Bêthuli khá»i tay tên HôlôphecnÆ¡(4). Thanh kiếm cá»§a Thượng đế vÄ©nh hằng quá nặng đối vá»›i cánh tay tôi. hãy cho tôi được chết để tránh khá»i mất danh dá»±. Hãy cho tôi được ẩn náu trong việc tuẫn đạo. Tôi không xin ông được tá»± do như má»™t tá»™i phạm thưá»ng làm, cÅ©ng không xin được trả thù như má»™t kẻ tà đạo vẫn xin. Xin hãy để tôi được chết, thế thôi. Tôi van ông, tôi quỳ xuống cầu xin ông hãy để tôi được chết, và hÆ¡i thở cuối cùng cá»§a tôi sẽ là má»™t lá»i cầu phúc đối vá»›i cứu tinh cá»§a tôi.
Trước giá»ng nói dịu dàng và cầu khẩn ấy, trước cái nhìn e lệ và thất vá»ng ấy, Felten bước lại gần. Mụ phù thá»§y, dần dần, lấy lại được và khoác cho mình cái bá»™ dạng ma quái, tạm rá»i bá» có chá»§ định, nghÄ©a là sắc đẹp, sá»± dịu dàng, nước mắt và nhất là nét hấp dẫn không cưỡng nổi cá»§a cái khoái cảm huyá»n bí là thứ khó cưỡng nổi nhất, day dứt nhất, trong các thứ khoái cảm.
- Than ôi! - Felten nói - Tôi chỉ có thể làm được má»™t Ä‘iá»u là khiếu nại cho bà nếu bà chứng minh cho tôi rõ bà là má»™t nạn nhân. Nhưng ông De Winter lại oán hận bà rất dữ. Bà là con chiên, bà là giáo hữu cá»§a tôi, tôi cảm thấy bị bà lôi cuốn, tôi là ngưá»i xưa nay chỉ yêu quý ân nhân cá»§a mình, và chỉ gặp trong Ä‘á»i những quân phản trắc và lÅ© vô đạo. Nhưng bà, bà quá đẹp trong thá»±c tế, bà quá trong trắng ở vẻ bá» ngoài, mà Huân tước De Winter lại truy Ä‘uổi bà đến thế, ắt hẳn bà đã phạm những chuyện bất chính?
- Chúng có mắt - Milady nhắc lại bằng giá»ng Ä‘iệu Ä‘au khổ khôn tả - mà như mù, chúng có tai mà như Ä‘iếc.
- Thế thì - Viên sĩ quan trẻ kêu lên - Bà nói đi, nói đi xem nào!
- Thổ lá»™ vá»›i ông ná»—i nhục cá»§a tôi ư? - Milady kêu lên, mặt đỠbừng vì thẹn - bởi vì thưá»ng thưá»ng tá»™i ác cá»§a kẻ này lại là ná»—i nhục cá»§a ngưá»i khác, thổ lá»™ vá»›i ông ná»—i ô nhục cá»§a tôi, khi ông là đàn ông còn tôi là đàn bà ư? - á»’ - nàng vừa tiếp tục vừa e lệ lấy tay đưa lên đôi mắt đẹp - á»’, không bao giá», không bao giá», tôi không thể.
- Không thể với tôi ư? Với một đạo hữu ư? - Felten hét lên.
Milady nhìn chàng ta khá lâu với vẻ mặt khiến viên sĩ quan trẻ coi là ngỠvực, nhưng thật ra chỉ là quan sát và nhất là để khuynh đảo chàng.
Felten đến lượt mình chắp hai tay khẩn cầu.
- Thôi được? - Milady nói - Tôi tin ngưá»i anh em cá»§a tôi. Tôi sẽ liá»u vậy!
Trong lúc đó, có tiếng bước chân của Huân tước De Winter.
Vậy là lần này ngưá»i em chồng ghê gá»›m cá»§a Milady không chịu bá» Ä‘i, sau khi đến ngang trước cá»­a như đêm trước, mà lại dừng lại ngang trước cá»­a như đêm trước, mà lại dừng lại trao đổi mấy câu vá»›i ngưá»i lính canh, rồi cá»­a mở và ông ta hiện ra.
Trong khi ông ta trao đổi mấy câu, Felten đã vội lùi lại và khi ông ta vào thì chàng ta đã đứng cách xa nữ tù nhân mấy bước.
Nam tước từ từ bước vào, đưa con mắt dò xét hết nữ tù nhân sang đến viên sĩ quan trẻ, và nói:
- John! Thế là ông ở đây khá lâu đấy nhỉ. Ngưá»i đàn bà đó đã kể cho ông nghe những tá»™i ác cá»§a bà ta rồi đấy nhỉ? Thảo nào chuyện trò lâu đến thế.
Felten rùng mình. Còn Milady cảm thấy mình nguy mất nếu không cứu anh chàng thanh giáo đang thất sắc kia.
- À, ông sợ nữ tù nhân cá»§a ông trốn thoát khá»i ông? - Nàng nói - Vậy thì, ông cứ há»i viên giám ngục quý hóa cá»§a ông ngay lúc này xem tôi khẩn cầu ông ta ân huệ gì.
- Bà xin má»™t ân huệ? - Huân tước há»i vá»›i vẻ ngá» vá»±c.
- Vâng, thưa Huân tước - chàng trai trẻ bối rối trả lá»i.
- Và ân huệ gì? - Ông Winter há»i.
- Con dao - Felten trả lá»i - Má»™t phút sau khi nhận được bà ấy sẽ trả lại tôi qua ô cá»­a có lưới sắt.
Huân tước De Winter há»i tiếp bằng má»™t giá»ng cợt nhạo và khinh bỉ:
- Vậy ra có kẻ nào đó ẩn nấp ở đây nên con ngưá»i yêu kiá»u này muốn cắt cổ!
- Có tôi đấy - Milady trả lá»i.
- Tôi đã cho bà được chá»n giữa châu Mỹ và Tybum (pháp trưá»ng London). - Ông De Winter nói tiếp - Bà hãy chá»n Tybum Ä‘i, hãy tin tôi, thừng ở đấy còn chắc hÆ¡n dao.
Felten tái ngưá»i bước lên má»™t bước, nghÄ© tá»›i lúc mình bước vào Milady Ä‘ang cầm thừng.
Ngưá»i tù nói:
- Ông có lý. Và tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó rồi - Rồi nàng tiếp bằng má»™t giá»ng như tắc lại - Tôi sẽ còn nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy.
Felten cảm thấy á»›n lạnh đến tận xương tá»§y, có thể ông De Winter nhận ra thấy Ä‘iá»u đó. Ông nói:
- John, hãy cảnh giác, anh bạn ạ, ta tin cậy ở anh, anh hãy coi chừng? Ta đã báo trước cho anh rồi! Vả lại, hãy can đảm lên, chú em ạ, ba hôm nữa thôi là chúng ta được giải thoát khá»i con quái vật này và ở nÆ¡i ta gá»­i nó đến, nó sẽ không hại được ai nữa.
- Nghe thấy chưa? - Milady hét to.
Ông Huân tước tưởng rằng nàng nói vá»›i trá»i, còn Felten lại hiểu là nói vá»›i mình.
Felten cúi đầu và mơ màng.
Nam tước vừa nắm cánh tay kéo viên sÄ© quan vừa ngoái cổ lại để không rá»i mắt khá»i Milady cho tá»›i khi đã ra hẳn ngoài.
Khi cửa đã đóng lại, nữ tù nhân nói một mình:
"Xem nào, mình còn chưa tiến tá»›i mức như mình tưởng, Winter đã thay đổi cách ngốc nghếch thưá»ng ngày cá»§a ông ta bằng má»™t sá»± thận trá»ng má»›i lạ, lòng khao khát trả thù nó là như thế đó. Và cái lòng khao khát ấy nó lại rèn luyện con ngưá»i ta? Còn Felten, gã ngần ngại. Hừm, đó không phải là má»™t đấng mày râu như tên D Artagnan khốn kiếp. Má»™t gã Thanh giáo chỉ tôn thá» những nữ đồng trinh và chắp hai tay lại mà tôn thá» há». Má»™t ngá»± lâm quân lại thích những ngưá»i đàn bà và khoanh tay yêu há».
Tuy nhiên, Milady vẫn sốt ruá»™t đợi chá», bởi nàng vẫn ngá» rằng ngày hôm nay không thể trôi qua mà nàng lại không gặp lại Felten. Cuối cùng, má»™t giá» sau cảnh tượng đó, nàng nghe thấy tiếng nói khẽ ngoài cá»­a, rồi thì cá»­a mở và nàng nhận ra Felten. Nàng nói:
- Ông muốn gì tôi?
- Nghe đây - Felten khẽ trả lá»i - Tôi vừa Ä‘uổi tên lính canh Ä‘i để có thể ở lại đây mà ngưá»i ta không biết tôi đến, để nói vá»›i bà mà ngưá»i ta không nghe được Ä‘iá»u tôi nói. Huân tước vừa kể cho tôi nghe má»™t chuyện rùng rợn.
Milady nặn ra má»™t nụ cưá»i cá»§a nạn nhân chịu oan ức và lắc đầu.
- Hoặc bà đúng là má»™t con quá»· - Felten tiếp tục - Hoặc Huân tước ân nhân cá»§a tôi, cha tôi là yêu tinh - Tôi má»›i biết bà được bốn ngày, tôi yêu ông ấy đã hai năm - Vậy tôi có thể phân vân giữa hai ngưá»i lắm chứ. Bà đừng hoảng sợ vá» những Ä‘iá»u tôi nói vá»›i bà. Tôi cần được tin chắc. Äêm nay, sau ná»­a đêm, tôi sẽ đến gặp bà, và bà sẽ làm cho tôi tin.
- Không, Felten, không, ngưá»i anh em ạ - Nàng nói - Sá»± hy sinh này lá»›n quá, và tôi cảm thấy nó quá đắt vá»›i ông. Không, tôi sẽ chết, nhưng đừng chết vá»›i tôi. Cái chết cá»§a tôi sẽ hùng hồn hÆ¡n cái sống cá»§a tôi nhiá»u và sá»± câm lặng cá»§a thây ma sẽ làm ông tin hÆ¡n nhiá»u những lá»i nói cá»§a má»™t nữ tù nhân.
- Bà im Ä‘i và đừng nói vá»›i tôi như thế. Tôi đến đây để bà hứa danh dá»± vá»›i tôi, để bà thá» vá»›i tôi trên những gì thiêng liêng nhất rằng bà sẽ không mưu hại Ä‘á»i bà.
- Tôi không muốn hứa - Milady nói - bởi không ai hÆ¡n tôi lại tôn trá»ng lá»i thá» và nếu tôi đã hứa, thì tôi sẽ phải giữ lá»i.
- Vậy thì bà chỉ cam đoan thôi bà sẽ giữ như thế cho đến lúc gặp lại tôi vậy. Nếu khi bà đã gặp lại tôi bà vẫn khăng khăng như thế, thì, được thôi, bà sẽ tự do và chính tôi, tôi sẽ đưa cho bà vũ khí mà bà yêu cầu tôi.
- Thế thì… - Milady nói - Vì ông, tôi sẽ đợi.
- Bà thỠđi.
- Tôi xin thỠtrước đức Chúa của chúng ta. Ông bằng lòng chưa?
- Tốt lắm - Felten nói - Hẹn đêm nay!
Và chàng ta lao ra khá»i căn phòng rồi đóng cá»­a lại và đợi ở bên ngoài, tay cầm ngá»n Ä‘oản giáo cá»§a tên lính như thể Ä‘ang đứng gác thay.
Ngưá»i lính quay lại, Felten trả lại ngá»n giáo cho anh ta.
Lúc đó, qua ô lưới cá»­a, mà nàng đã lại gần, Milady thấy chàng trai trẻ Ä‘ang say sưa cuồng nhiệt làm dấu rồi theo hành lang Ä‘i khá»i vá»›i vẻ mừng vui đến tá»™t đỉnh.
Vá» phần nàng, nàng quay lại chá»— mình ngồi vá»›i nụ cưá»i man rợ khinh bỉ trên môi, rồi nàng vừa nhắc lại vừa báng bổ cái tên đáng sợ là Chúa mà nàng đã thá» trên đó, mà chẳng bao giá» cần biết nó là cái gì.
- Chúa tôi ư? - Nàng nói - Hỡi tên cuồng tín rồ dại! Chúa tôi! Äấy là ta, chính ta là ngưá»i sẽ giúp ta trả thù.
Chú thích:
(1) Baal (hay Bél hay Bélus Belial), thần linh xứ Phênixi
(2) Êlôa - Bài thÆ¡ cùng tên cá»§a nhà thÆ¡ A. Äá»vinhy. Trong đó Êlôa là má»™t nữ thần được sinh ra từ giá»t nước mắt cá»§a Chúa trên thi thể cá»§a Larazus. Nàng bị giết vì tá»™i cố ý dùng tiá»n chuá»™c lại Satan và Ãtxtáctê. ÄÆ°á»£c dùng để chỉ những nữ thánh theo tà đạo.
Ãtxtáctê nữ thánh Do Thái được tôn vinh vì hiến tế.
(3) Theo dã sử, là một hoàng tử đồi trụy, hèn nhát và yếu ớt, ẻo lả.
(4) Judita - nữ anh hùng Do Thái đã quyến rũ tưởng địch Hôlôphécnơ, rồi chặt đầu y và giải phóng thành phố Béthulie
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #57  
Old 16-04-2008, 10:22 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 56

Ngày thứ năm bị giam cầm.



Tuy nhiên Milady cũng đã đạt được một nửa thắng lợi và kết quả thu được đã làm tăng sức mạnh của nàng lên gấp bội.
Cho đến lúc này, nàng đã chinh phục như thế không khó khăn gì những ngưá»i đàn ông dá»… buông thả cho nàng cám dá»— và bị lối giáo dục phong trình cá»§a triá»u đình lôi nhanh vào bẫy.
Milady lại khá đẹp nên hỠkhó cưỡng lại được sự thèm muốn vỠphần xác thịt và nàng cũng khá khôn ngoan để lôi cuốn hỠvượt qua những trở ngại vỠtinh thần.
Nhưng lần này, nàng phải đấu tranh vá»›i má»™t bản tính hoang dã, nén chịu, vô cảm vì quá khắc khổ. Tôn giáo và sá»± ăn năn đã biến Felten thành má»™t kẻ trÆ¡ trÆ¡ trước những quyến rÅ© thông thưá»ng. Trong cái đầu Ä‘ang bốc đồng ấy, những chương trình rá»™ng lá»›n, những dá»± tính há»—n loạn Ä‘ang quay cuồng đến ná»—i không còn chá»— cho bất cứ mối tình nào. Äó là thứ tình cảm thất thưá»ng hoặc vốn đã như thế, tá»± dưỡng bằng nhàn hạ và lá»›n lên bởi sá»± đồi trụy. Vậy là Milady bằng sá»± đạo đức giả, đã đột phá được vào tư tưởng cá»§a má»™t gã đàn ông đã được phòng ngừa trước kịch liệt chống lại nàng, và bằng sắc đẹp, nàng đã đột phá được vào trái tim và tình cảm cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông trinh trắng và trong sạch. Rốt cuá»™c, nàng đã lao theo những biện pháp, những thá»§ Ä‘oạn cho đến nay vẫn còn xa lạ vá»›i nàng, cho cuá»™c thí nghiệm tiến hành trên má»™t chá»§ thể bất trị nhất mà tạo hóa và tôn giáo đành để nàng nghiên cứu.
Thế nhưng suốt buổi tối, nhiá»u lần nàng đã thấy thất vá»ng vá» số phận và bản thân mình. Nàng không kêu cầu Chúa, nhưng lại tin ở thần ác, cái quyá»n lá»±c tối cao bao la ngá»± trị trong má»™t ngóc ngách cá»§a cuá»™c sống, và như trong ngụ ngôn Ả Rập, chỉ má»™t hạt lá»±u cho cái quyá»n lá»±c ấy cÅ©ng đủ để xây dá»±ng lại má»™t thế giá»›i đã mất.
Milady sau khi đã chuẩn bị rất cẩn thận để tiếp Felten, tha hồ vạch ra những kế hoạch cho ngày hôm sau. Nàng biết mình chỉ còn có hai ngày, má»™t khi lệnh đã được Buckingham ký và Buckingham lại càng ký quá dá»… dàng cái lệnh mang má»™t tên giả và ông ta cÅ©ng chẳng thể nhận ra ngưá»i đàn bà Ä‘ang định giết mình. Má»™t khi lệnh đã ký, Huân tước sẽ đưa nàng lên tàu ngay tức khác, và nàng cÅ©ng biết những ngưá»i đàn bà bị tá»™i lưu đày sá»­ dụng vÅ© khí quyến rÅ© yếu hÆ¡n những ngưá»i được cho là đức hạnh, lại được mặt trá»i thế gian làm rạng rỡ thêm sắc đẹp, cùng giá»ng nói kiểu cách phô trương dòng dõi, và ánh xạ quý tá»™c nạm vàng thêm những tia sáng mê hồn cá»§a há». Má»™t ngưá»i đàn bà bị tá»™i hình khốn nạn và đê nhục không phải ở chá»— bị ngăn không cho đẹp, mà luôn có má»™t trở ngại để không bao giá» lại trở nên mạnh mẽ. Như những ngưá»i thá»±c sá»± có tài, Milady hiểu rõ môi trưá»ng nào thì thích hợp vá»›i bản chất và những thá»§ Ä‘oạn cá»§a mình. Sá»± nghèo khó làm cho nàng thấy ghê tởm. Sá»± hèn hạ làm giảm hai phần ba sá»± vÄ© đại cá»§a nàng. Milady chỉ là nữ hoàng trong số các nữ hoàng. Nàng cần phải có khoái lạc, lòng kiêu hãnh được thá»a mãn trong khi trị vì. Äiá»u khiển những kẻ thấp kém hÆ¡n đối vá»›i nàng là má»™t sá»± sỉ nhục hÆ¡n là má»™t khoái lạc.
Chắc chắn nàng sẽ trở lại từ chốn lưu đày, không má»™t phút giây nào nàng nghi ngá» Ä‘iá»u đó. Nhưng cuá»™c lưu đầy này sẽ kéo dài bao lâu? Äối vá»›i má»™t bản tính năng động và đầy tham vá»ng như Milady, những ngày mà ngưá»i ta không thiết gì ngoi lên nữa là những ngày tệ hại. Vậy thì hãy tìm xem có cái từ nào để đặt tên cho những ngày mà ngưá»i ta dùng để tụt xuống hay không? Mất má»™t năm, hai năm, ba năm, có nghÄ©a là vÄ©nh viá»…n.
Trở vá» khi D Artagnan và các bạn mình sung sướng và chiến thắng, đón nhận phần thưởng cá»§a hoàng hậu, xứng vá»›i công lao hỠđã phục vụ bà ta, đó là những ý nghÄ© vò xé mà má»™t ngưá»i đàn bà như Milady không thể chịu nổi. HÆ¡n nữa, cÆ¡n giông tố gầm thét trong lòng nàng làm tăng gấp đôi sức mạnh, nếu như thể xác nàng có được má»™t giây lát thôi cái sức vóc cá»§a trí tuệ nàng, có lẽ nàng đã cho nổ tung những bức tưá»ng cá»§a cái phòng tù giam nàng này rồi.
Rồi giữa má»i cái đó lại còn ká»· niệm vá» Giáo chá»§ cÅ©ng thôi thúc nàng. Ông Giáo chá»§ Ä‘a nghi cả nghÄ© và luôn ngá» vá»±c đó nghÄ© gì, nói gì vá» sá»± im lặng cá»§a nàng. Giáo chá»§, chá»— dá»±a duy nhất cá»§a nàng, ngưá»i duy nhất á»§ng há»™ nàng, ngưá»i che chở duy nhất cho nàng trong hiện tại, mà còn là công cụ chính cá»§a vận mệnh nàng và sá»± báo thù cá»§a nàng trong tương lai. Nàng hiểu ông ta. Nàng biết rằng khi trở vá», sau má»™t cuá»™c hành trình vô ích, nàng có đổ cho việc vì tù tá»™i, có khoa trương thêm những Ä‘au khổ phải chịu cÅ©ng chỉ vô ích, Giáo chá»§ sẽ trả lá»i vá»›i vẻ dá»­ng dưng giá»…u cợt cá»§a kẻ theo chá»§ nghÄ©a hoài nghi đầy quyá»n lá»±c vừa bởi sức mạnh lẫn thiên tài: "Không nên để bị bắt má»›i phải?".
Thế là Milady liá»n dồn hết nghị lá»±c lại thầm gá»i trong thâm tâm cái tên Felten, thứ ánh sáng mặt trá»i duy nhất còn lá»t được tá»›i nàng ở đáy địa ngục nÆ¡i nàng đã sa xuống. Và giống như má»™t con rắn cuá»™n lại các đốt thân rồi duá»—i ra etể tá»± lưá»ng sức mình, nàng đã cuá»™n trước Felten vào hàng ngàn các nếp gấp cá»§a trí tưởng tượng sáng tạo cá»§a mình.
Tuy nhiên, thá»i gian trôi Ä‘i, giá» này. qua giá» khác lại nhừ đánh thức cái chuông khi Ä‘i qua và má»—i tiếng nện vào đồng thau lại ngân vang trong lòng nữ tù nhân. Lúc chín giá», Huân tước De Winter lại đến thăm như thưá»ng lệ, nhìn cá»­a sổ và song sắt, dò xét sàn nhà và tưá»ng bao, kiểm tra lò sưởi và các cá»­a Ä‘i, và trong suốt cuá»™c thăm viếng lâu dài và tỉ mỉ đó, cả ông lẫn Milady không thốt lên má»™t lá»i nào.
Chắc hẳn cả hai Ä‘á»u hiểu tình thế đã trở nên quá nghiêm trá»ng, không nên để mất thá»i gian vào những câu nói vô ích và giận dữ vô hiệu quả.
- Tốt rồi! - Huân tước rá»i khá»i căn phòng và nói - Äêm nay thì bà chưa trốn thoát được đâu?
Lúc mưá»i giá» Felten tá»›i xếp lính canh. Milady nhận ra bước chân chàng ta. Lúc này nàng Ä‘oán ra được bước chân cá»§a chàng ta như má»™t tình nương Ä‘oán được bước chân cá»§a ngưá»i tình mình yêu bằng hết con tim, trong khi ấy Milady vừa ghét vừa khinh kẻ cuồng tín hèn yếu đó, chưa đến giá» hẹn, Felten không vào.
Hai giỠsau, chuông điểm nửa đêm, lính canh được thay phiên.
Lần này là đúng giỠrồi. Vì thế, từ lúc ấy, Milady nóng lòng mong đợi.
Ngưá»i lính canh má»›i bắt đầu Ä‘i dạo trong hành lang.
Mưá»i phút sau, Felten đến.
Milady lắng tai nghe.
- Nghe đây - viên sÄ© quan trẻ bảo ngưá»i lính canh - bất cứ chuyện gì, anh cÅ©ng không rá»i xa chiếc cá»­a này, bởi anh cÅ©ng biết đêm trước má»™t lính canh đã bị Huân tước phạt vì đã rá»i vị trí trong giây lát, và trong khi ấy chính tôi, trong lúc anh ta vắng mặt khoảng thá»i gian ngắn, đã phải gác thay.
- Vâng, tôi biết - ngưá»i lính nói.
- Vậy tôi nhắc anh phải canh giữ cho nghiêm. Còn tôi, tôi sẽ vào kiểm tra lại lần nửa căn buồng của mụ đàn bà này, sợ rằng mụ vẫn toan tính tự hại mình và tôi được lệnh phải trông coi.
- Tốt - Milady, lẩm bẩm - thế là tên Thanh giáo khắc kỷ đã nói dối rồi!
Còn vá» ngưá»i lính, anh ta cưá»i trừ và nói:
- Mẹ kiếp! Thưa trung úy. Ông không thấy khốn khổ khi được giao nhiệm vụ như thế sao, nhất là nếu Huân tước lại cho phép ông được nhòm vào tận giưá»ng mụ ta nữa.
Felten đỠmặt, trong trưá»ng hợp khác chắc chàng ta đã quở mắng ngưá»i lính dám đùa cợt như vậy, nhưng ý thức cá»§a chàng lại lá»›n tiếng thầm thì khiến miệng chàng không dám nói.
- Nếu tôi gá»i - chàng ta nói - thì anh đến, còn nếu có ai đến, nhá»› gá»i tôi.
- Vâng, thưa trung úy - ngưá»i lính nói.
Felten vào phòng Milady, Milady đứng dậy.
- Ông đấy ư? - Nàng nói.
- Tôi đã hứa với bà sẽ đến - Felten nói - và tôi đã đến.
- Ông còn hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u khác nữa.
- Äiá»u gì vậy? Chúa Æ¡i! - Chàng trai trẻ nói và mặc dầu cố làm chá»§ mình chàng ta vẫn cảm thấy hai đầu gối cứ run lên và mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Ông đã hứa mang đến cho tôi con dao và sau khi chúng ta trao đổi hãy để mặc tôi.
- Äừng nói thế, thưa bà - Felten nói - Không có cảnh ngá»™ nào dù cho có khá»§ng khiếp đến đâu, cho phép má»™t sinh linh cá»§a Chúa được tá»± giết mình. Tôi đã suy nghÄ©, không bao giá» tôi cho phép mình phạm má»™t tá»™i như thế.
- À, ông đã nghÄ© rồi! - Nữ tù nhân vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bành vá»›i nụ cưá»i khinh thị - và tôi nữa, tôi cÅ©ng đã nghÄ© rồi.
- Äến Ä‘iá»u gì?
NghÄ© rằng tôi chẳng có gì để nói vá»›i má»™t con ngưá»i không giữ lá»i hứa.
- Ôi, Chúa ơi! - Felten lẩm bẩm.
- Ông có thể rút lui - Milady nói - tôi sẽ không nói nữa đâu.
- Äây dao đây! - Felten nói và rút từ trong túi ra thứ vÅ© khí mà chàng ta đã hứa sẽ mang đến nhưng lại ngần ngại trao lại cho nữ tù nhân.
- ÄÆ°a cho tôi xem đã.
- Äể làm gì?
- ThỠdanh dự, tôi sẽ trả lại ông ngay tức khắc. Ông cứ để trên bàn ấy và ông vẫn sẽ đứng giữa con dao và tôi kia mà.
Felten chìa con dao cho Milady. Nàng chăm chú quan sát nước thép và ướm thử mũi dao bằng đầu ngón tay.
- Tốt lắm - nàng vừa nói vừa trả lại con dao cho viên sÄ© quan trẻ - Con dao này toàn bằng thép tốt. Felten, ông đúng là má»™t ngưá»i bạn chung thá»§y.
Felten cầm lại con dao và đặt nó lên bàn tay như vừa thá»a thuận vá»›i nữ tù nhân.
Milady đưa mắt nhìn theo và tỠra hài lòng. Nàng nói:
- Bây giá», nghe tôi nói đây.
Sá»± yêu cầu này là vô ích, viên sÄ© quan trẻ đứng trước mặt nàng Ä‘ang đợi nàng nói để ngốn ngấu từng lá»i.
Milady nói vá»›i má»™t vẻ trang trá»ng đầy sầu muá»™n:
- Felten, nếu em gái ông, con gái cá»§a cha ông bảo ông: "Từ khi còn trẻ, lại không may khá đẹp, ngưá»i ta đã cho em sa bẫy, em đã chống cá»± lại, ngưá»i ta tăng gấp bá»™i cạm bẫy và bạo lá»±c xung quanh em, em vẫn chống lại, ngưá»i ta liá»n lăng mạ tôn giáo em theo, lăng mạ đức Chúa em tôn thá», bởi em cầu cứu đến đức Chúa và tôn giáo ấy, em chống lại, thế là há» thả sức làm nhục em, và vì há» không thể làm hại linh hồn em, hỠđịnh làm nhÆ¡ nhuốc thể xác em mãi mãi, rốt cuá»™c…"
Milady dừng lại và má»™t nụ cưá»i cay đắng lướt trên môi.
- Rốt cuộc - Felten nói – rốt cuộc hỠđã làm gì em?
- Rốt cuá»™c, má»™t buổi tối, ngưá»i ta quyết định làm tê liệt tinh thần phản kháng mà ngưá»i ta không thể thắng được đó. Má»™t buổi tối, ngưá»i ta hòa vào nước uống cá»§a em má»™t liá»u thuốc mê mạnh, em vừa ăn xong bữa cÆ¡m, đã cảm thấy mình dần dần rÆ¡i vào má»™t trạng thái hôn mê xa lạ. Cho dù em chẳng má»™t chút nghi ngá», má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ vẫn xâm chiếm em, em cố chống lại cÆ¡n buồn ngá»§, em đứng dậy, em muốn chạy đến cá»­a sổ kêu cứu nhưng chân em không chịu cất bước, em thấy hình như trần nhà hạ thấp xuống đầu em và đè nặng lên em. Em dang hai tay ra, em cố nói, em chỉ có thể thốt ra mấy tiếng ú á»›, toàn thân em tê dại không thể nào cưỡng nổi, em bíu vào chiếc ghế bành, cảm thấy mình sắp ngã, nhưng rồi cánh tay em rã rá»i không đủ sức vịn vào ghế nữa, em quỵ má»™t gối xuống, rồi cả hai, em muốn cầu nguyện, lưỡi em đã cứng lại rồi. Hẳn là Chúa không trông thấy cÅ©ng không nghe thấy em, em nằm soài trên sàn nhà và làm mồi cho giấc ngá»§ mê như chết.
Em không còn nhá»› gì vá» tất cả những Ä‘iá»u diá»…n ra trong giấc ngá»§ và giấc ngá»§ kéo dài trong thá»i gian bao lâu. Äiá»u duy nhất em còn nhá»› là khi tỉnh dậy thấy mình nằm trong má»™t căn buồng tròn, đồ đạc sang trá»ng, và ánh sáng chỉ lá»t vào qua lá»— cá»­a sát trần nhà. Vả chăng, hình như cÅ©ng chẳng có chiếc cá»­a ra vào nào. Có thể nói đây là má»™t phòng tù lá»™ng lẫy.
Phải rất lâu, em má»›i có thể nhận ra mình Ä‘ang ở đâu, và nhá»› lại được má»i tình tiết. Äầu óc em như thể vật lá»™n má»™t cách vô ích để xua Ä‘i những bóng tối nặng ná» cá»§a giấc ngu mà em vẫn chưa thể dứt ra hẳn. Em có những cảm giác mÆ¡ hồ vá» quãng đưá»ng đã Ä‘i qua, vá» tiếng bánh xe lăn, vá» má»™t giấc mÆ¡ rùng rợn trong đó sức lá»±c em bị cạn kiệt, nhưng tất cả những cái đó Ä‘á»u quá má» tối, quá lÆ¡ mÆ¡ trong ý nghÄ© cá»§a em, cứ như thể những biến cố đó thuá»™c vá» má»™t cuá»™c sống khác vá»›i cuá»™c sống cá»§a em, tuy nhiên lại hòa trá»™n vào cuá»™c sống cá»§a em bởi má»™t tính nhị nguyên kỳ quặc.
Äôi lúc, em ở trong trạng thái đến lạ lùng, em cứ tưởng như mình Ä‘ang mÆ¡. Em đứng lên lảo đảo, quần áo em ở ngay bên em, vắt lên thành ghế, em cÅ©ng chẳng nhá»› mình đã cởi bá» quần áo cÅ©ng chẳng nhá»› việc mình đã nằm ngá»§. Thế rồi dần dần thá»±c tế hiện ra trước em đầy ná»—i kinh hoàng vá» trinh tiết. Em không còn trong ngôi nhà em vẫn cư trú nữa. Cứ theo như ánh sáng mặt trá»i mà Ä‘oán, có thể ngày đã xế chiá»u, thế là em đã ngá»§ suốt cả tối hôm trước đến chiá»u hôm sau, gấâc ngá»§ kéo dài gần hai mươi bốn giá». Cái gì đã diá»…n ra trong suốt giấc ngá»§ dài như thế?
Em vá»™i mặc quần áo nhanh chừng nào hay chừng ấy. Má»i cá»­ động cá»§a em Ä‘á»u chậm chạp và tê cứng chứng tỠảnh hưởng cá»§a thuốc mê chưa hoàn toàn tan hết. HÆ¡n nữa, căn buồng lại chỉ trang bị để tiếp nhận má»™t phụ nữ, và cô gái ưa Ä‘á»m dáng nhất còn chưa kịp muốn gì, thì khi lướt mắt nhìn quanh căn phòng, đã thấy ước muốn ấy được hoàn tất rồi.
Chắc chắn, em không phải là ngưá»i con gái đầu tiên bị nhốt trong cái nhà tù tráng lệ này. Nhưng Felten, anh cÅ©ng hiểu, nhà tù càng đẹp, em càng hoang mang.
Phải, đó là má»™t cái nhà tù, bởi em càng cố thoát ra cÅ©ng vô ích. Em dò tìm cả bốn bức tưá»ng để phát hiện ra má»™t chiếc cá»­a, cả bốn bức tưá»ng Ä‘á»u phát lại tiếng kêu bịch bịch chắc nịch.
Em Ä‘i vòng quanh căn phòng có lẽ đến hai chục lượt để tìm má»™t lối ra nào đó mà không có. Em buông mình xuống chiếc ghế bành, suy sụp vì mệt má»i và hãi hùng.
Trong khi đó đêm xuống rất nhanh, nỗi kinh hoàng của em càng tăng lên. Em không biết liệu có nên ngồi im ở đấy hay không, em thấy hình như em sắp ngã đến nơi. Cho dù em không ăn một chút gì từ đêm trước, nhưng vì quá sợ nên em cũng chẳng cảm thấy đói.
Không có lấy má»™t tiếng vang nào từ bên ngoài lá»t vào khiến em tính được thá»i gian. Em chỉ Ä‘oán phá»ng chừng có thể là bẩy hoặc tám giá» tối, bởi lúc đó là tháng mưá»i nên đã tối hoàn toàn.
Bất thình lình tiếng cánh cá»­a quay trên bản lá» làm em giật mình, má»™t quả cầu lá»­a hiện ra bên trên ô cá»­a kính sát trần, rá»i ánh sáng chói chang vào phòng và em kinh hãi nhận thấy má»™t ngưá»i đàn ông đứng cách em mấy bước.
Má»™t bàn ăn đủ các món cho hai suất tối đã dá»n sẵn như do ma thuật được kê ở giữa phòng.
Ngưá»i đàn ông đó là kẻ đã theo Ä‘uổi em từ má»™t năm nay, đã thá» làm nhục em và mấy câu đầu tiên từ cá»­a miệng hắn, em hiểu ngay hắn đã hoàn thành cái việc làm nhục em đêm trước.
- Tên đê mạt! - Felten lẩm bẩm.
- á»’ đúng, tên đê mạt! - Milady kêu lên và thấy rõ viên sÄ© quan quan tâm đến câu chuyện ly kỳ này đến mức linh hồn như thể bị treo trên đầu lưỡi mất rồi - Äúng hắn là má»™t tên đê mạt? - Hắn tưởng chỉ cần thắng được em trong giấc ngá»§ là xong được lá»i thá». Hắn đến, hy vá»ng em chấp nhận ná»—i ô nhục cá»§a em, vì ná»—i ô nhục ấy được làm tròn rồi. Hắn đến dâng tài sản cá»§a hắn cho em để đổi lấy tình yêu.
Con tim cao thượng cá»§a ngưá»i phụ nữ có thể khinh bỉ và miệt thị bao nhiêu, em Ä‘á»u trút lên đầu hắn. Nhưng chắc hắn đã quen bị trách mắng như thế bởi hắn vẫn thản nhiên nghe em, hai tay khoanh trước ngá»±c mỉm cưá»i. Rồi khi hắn tưởng em đã nói hết, hắn tiến lại phía em, em chồm lại cái bàn, cầm lấy con dao, dí vào ngá»±c mình mà nói: "Tiến lên má»™t bước thôi thì ngoài ná»—i ô nhục cá»§a tôi, ông sẽ còn phải ân hận vá» cái chết cá»§a tôi nữa".
Chắc là trong mắt em, giá»ng nói cá»§a em, trong toàn bá»™ ngưá»i em, cá»­ chỉ, tư thế, âm sắc Ä‘á»u toát lên vẻ chân thá»±c khiến những kẻ có tà tâm nhất cÅ©ng phải tin, bởi hắn đã dừng lại và nói: "Cái chết cá»§a nàng ư? á»’, không, nàng là má»™t ngưá»i tình yêu kiá»u nhất, ta lại chịu để chết Ä‘i như thế, sau khi má»›i chỉ được má»™t lần có được cái hạnh phúc chiếm hữu nàng sao. Tạm biệt, giai nhân cá»§a ta! Ta sẽ đợi, tinh thần, tâm lý nàng khá hÆ¡n, ta sẽ trở lại thăm nàng".
Nói rồi, hắn thổi một tiếng còi, quả cầu lửa chiếu sáng phòng em, nâng lên rồi biến mất, em lại hoàn toàn trong bóng tối. Một lát sau vẫn tiếng kẹt cửa đã mở ra nay lại đóng vào, và quả cầu sáng chói lại hạ xuống, em chỉ còn trơ lại một mình.
Khoảnh khắc ấy thật ghê rợn, nếu như em còn đôi chút nghi ngá» vá» ná»—i bất hạnh cá»§a mình, thì những nghi ngỠấy đã tàn lụi trong má»™t thá»±c tế tuyệt vá»ng. Em đã ở trong tay má»™t kẻ không những em ghét bá» mà còn khinh bỉ nữa, má»™t kẻ có khả năng làm tất cả má»i Ä‘iá»u và đã từng chứng tá» vá»›i em má»™t cách tàn nhẫn những gì hắn có thể làm.
- Nhưng cái con ngưá»i ấy là kẻ nào vậy? - Felten há»i.
- Em ngồi suốt đêm trên cái ghế, nghe tiếng động nhá» cÅ©ng giật mình, bởi gần ná»­a đêm, đèn tắt, em lại ngồi trong bóng tối nhưng rồi đêm qua Ä‘i không có thêm má»™t toan tính má»›i nào cá»§a kẻ ngược đãi em nữa. Ngày lại tá»›i. Chiếc bàn đã biến mất, có Ä‘iá»u em vẫn còn con dao trong tay. Con dao, đó là niá»m hy vá»ng cá»§a em.
Em rã rá»i vì mệt má»i. Sá»± mất ngá»§ làm mắt em đỠlên, em lại không dám ngá»§ lấy má»™t giây. Ban ngày làm em yên tâm, em chạy lại buông mình xuống giưá»ng không rá»i con dao giải thoát mà em giấu dưới gối.
Khi em thức dậy, má»™t bàn ăn má»›i đã được dá»n ra.
Lần này, mặc dầu bao ná»—i hãi hùng, bất chấp những mối lo âu, em cảm thấy má»™t cái đói cào cấu. Äã bốn tám giá» em không ăn má»™t chút gì. Em ăn chiếc bánh, má»™t ít trái cây, rồi lại nhá»› đến thuốc mê hòa vào nước em uống hôm trước, em không động đến má»™t giá»t bày trên bàn nữa mà ra chá»— tắm rừa, rót đầy má»™t cốc ở vòì nước đá hoa gắn ở tưá»ng.
Tuy nhiên, mặc dầu đã đỠphòng như vậy, em vẫn trong tình trạng lo ngại ghê gớm khá lâu, nhưng lần này những mối sợ đã không có cơ sở. Suốt ngày hôm ấy, em không thấy gì giống như em lo sợ.
Em đã thận trá»ng đổ bá»›t ná»­a bình nước để há» không biết em nghi ngá».
Tối buông xuống cùng vá»›i bóng đêm, tuy nhiên, dù như bưng như bít, mắt em bắt đầu quen dần. Giữa bóng đêm em trông thấy chiếc bàn thụt sâu xuống dưới sàn, mưá»i lăm phút sau nó lại hiện lên mang cho em bữa tối. Má»™t lát sau vẫn nhá» cái đèn ấy, phòng em lại sáng choang.
Em quyết định chỉ ăn những loại thức ăn mà ngưá»i ta không thể trá»™n lẫn thuốc ngá»§: hai quả trứng và ít trái cây là đủ bữa cÆ¡m cho em, rồi em lại rót má»™t cốc nước ở cái vòi nước bảo trợ mà uống.
Mấy ngụm đầu, em thấy nó không giống như vị ban sáng, em nghi ngỠngay và dừng lại, nhưng em cũng đã uống mất nửa cốc rồi.
Em đổ phần còn lại đi hãi hùng chỠđợi, mồ hôi vã ra trán.
Chắc hẳn, có một nhân chứng vô hình đã nhìn thấy em uống nước ở chiếc vòi ấy và đã lợi dụng lòng tin của em để hại em cho em chắc chắn hơn, và kẻ đó đã quyết định một cách lạnh lùng, theo đuổi rất chi tàn bạo.
Chưa được nửa giỠsau, vẫn những triệu chứng cũ lại xảy ra.
Có Ä‘iá»u, lần này em má»›i chỉ uống có ná»­a cốc nước, nên em chống lại được lâu hÆ¡n, và đáng lẽ hoàn toàn ngá»§ thiếp Ä‘i, em rÆ¡i vào tình trạng chập chá»n thức tỉnh, vẫn cảm nhận được những gì diá»…n ra xung quanh em, nhưng không còn đủ sức để tá»± vệ hoặc chạy trốn nữa.
Em lê ngưá»i đến giưá»ng để tìm phương tiện bảo vệ duy nhất còn lại, đó là con dao cứu mạng. Nhưng em chỉ đến được đầu giưá»ng là quỵ gối xuống, hai tay em bám chặt lấy chân giưá»ng, thế là em hiểu rằng em nguy mất.
Felten tái ngưá»i má»™t cách ghê rợn, má»™t cÆ¡n run rẩy co quắp chạy khắp toàn thân. Milady tiếp tục, lạc giá»ng Ä‘i như thể vẫn còn cảm thấy mối lo trong cái khoảnh khắc hãi hùng đó:
- Äiá»u ghê rợn nhất là lần này em có ý thức vá» mối nguy Ä‘ang Ä‘e dá»a mình, là em có thể nói linh hồn mình vẫn thức trong cái thể xác đã ngá»§ thiếp, là em đã trông, đã nghe thấy, đúng là tất cả những cái đó như trong má»™t cÆ¡n mÆ¡, nhưng đó lại chỉ là má»™t cÆ¡n mÆ¡ hãi hùng nhất.
Em thấy ngá»n đèn dâng lên rồi dần dần để em lại trong bóng tối, rồi em nghe thấy tiếng động quen thuá»™c cá»§a chiếc cá»­a, cho dù nó má»›i chỉ được mở ra có hai lần.
Bằng bản năng, em cảm thấy ngưá»i ta lại gần em, giống như má»™t kẻ không may lạc trong những sa mạc châu Mỹ cảm thấy con rắn đến gần.
Em muốn cố làm má»™t Ä‘iá»u gì đó, em đã thá»­ kêu lên, bằng má»™t quyết tâm không thể tưởng tượng nổi, em đã vùng đứng lên được nhưng rồi lại ngã xuống ngay và ngã vào hai cánh tay tên ngược đãi em.
- Hãy nói cho tôi biết kẻ đó là ai đi! - Viên sĩ quan trẻ kêu lên.
Chỉ cần liếc mắt cái, Milady đã thấy hết ná»—i Ä‘au đớn cá»§a Felten mà nàng đã gợi ra cho anh ta, nàng xem xét lại từng chi tiết cá»§a câu chuyện kể, không định tha cho anh ta bất kỳ má»™t sá»± cắn rứt nào kết. Càng làm cho cõi lòng anh ta tan nát bao nhiêu, càng chắc chắn anh ta sẽ báo thù cho nàng bấy nhiêu. Nàng tiếp tục, làm như không nghe thấy tiếng kêu than cá»§a anh ta, hoặc cÅ©ng có thể nàng nghÄ© chưa đến lúc trả lá»i câu há»i đó.
- Có Ä‘iá»u, lần này không còn là chuyện tên đê tiện giở trò vá»›i má»™t cái xác bất động, không má»™t chút tình cảm nào như lần trước nữa. Như đã nói vá»›i anh đấy, tuy không thể tìm lại được sá»± thuần thục cá»§a các khả năng cá»§a mình nữa, em vẫn còn cảm nhận được mối nguy, em chống lại bằng toàn bá»™ sức lá»±c cá»§a mình, và dù sức đã yếu lắm rồi, em vẫn chống lại được khá lâu, bởi em nghe thấy tiếng hắn kêu lên: "LÅ© đàn bà Thanh giáo khốn kiếp! Ta thừa biết chúng thưá»ng làm cho lÅ© Ä‘ao phá»§ cá»§a chúng phải mệt nhoài, nhưng ta cứ tưởng chúng yếu hÆ¡n khi cưỡng lại những ngưá»i tình cá»§a chúng!".
Than ôi, cuá»™c chống cá»± tuyệt vá»ng ấy không thể kéo dài mãi, em cảm thấy sức lá»±c mình cạn kiệt dần, và lần này, không phải tên đê tiện lợi dụng em trong giấc ngá»§ nữa mà là lúc em bị xỉu Ä‘i.
Felten lắng nghe, không thất ra má»™t lá»i nào ngoài má»™t tiếng gầm khan, duy chỉ có mồ hôi đầm đìa trên vầng trán lạnh như đá, và bàn tay giấu trong áo cấu xé ngá»±c mình.
- Khi tỉnh dậy, hành động đầu tiên của em là tìm dưới gối con dao mà em đã không với đến được. Nếu như nó đã không dùng gì được cho việc tự vệ, ít ra nó cũng có thể dùng cho việc chuộc tội. Nhưng cầm con dao, Felten ạ, một ý nghĩ khủng khiếp chợt đến với em. Em đã thỠnói hết với ông, vậy em sẽ nói hết. Em đã hứa với ông nói hết sự thật, vậy em sẽ nói ra sự thật, dù sự thật đó có thể hại em.
- à nghÄ© sẽ trả thù tên đàn ông đó, có phải không? - Felten há»i.
- Vâng, đúng thế đấy - Milady nói - ý nghÄ© đó không xứng vá»›i má»™t tín đồ, em biết thế, chắn hẳn tên kẻ thù vÄ©nh viá»…n cá»§a linh hồn chúng ta, con sư tá»­ đực gầm thét không ngừng xung quanh chúng ta đã thổi vào đầu óc em cái ý nghÄ© đó. Rốt cuá»™c, em biết nói gì vá»›i ông đây, Felten? - Milady tiếp tục vá»›i giá»ng Ä‘iệu má»™t ngưá»i đàn bà tá»± buá»™c tá»™i mình - à nghÄ© ấy đến vá»›i em và chắc chắn sẽ không bao giá» rá»i khá»i em nữa. Chính là do cái ý nghÄ© sát nhân đó mà giỠđây em Ä‘ang phải chịu trừng phạt.
- Tiếp tục đi, tiếp tục - Felten nói - Tôi đang mong đến đoạn báo thù.
- á»’, Em quyết định việc trả thù tiến hành càng sá»›m càng tốt, em tin chắc đêm sau thế nào hắn cÅ©ng đến. Ban ngày, em chẳng có gì phải sợ. Vì vậy, tá»›i giỠăn sáng, em cứ việc thoải mái ăn uống. Bữa tối em quyết định giả vỠăn nhưng chẳng ăn gì cả. Muốn vậy em phải lấy việc ăn bữa sáng chống chá»i lại cái đói bữa tối.
- Có Ä‘iá»u, em phải bá»›t má»™t cốc nước bữa sáng giấu Ä‘i, cái khát đã từng làm em khổ sở, nhất là khi em bốn tám tiếng đồng hồ không ăn không uống.
Ngày trôi Ä‘i không có má»™t chút tác động nào đến em, ngoài việc càng quyết tâm hÆ¡n ý định trả thù. Có Ä‘iá»u em cần giữ sao cho vẻ mặt mình không phản lại ý nghÄ© thầm kín trong lòng, bởi em tin chắc em sẽ bị quan sát, nhiá»u lúc, em còn cảm thấy có cả nụ cưá»i trên môi mình nữa. Felten ạ, em không dám nói ra vá»›i ông em mỉm cưá»i vì đã nghÄ© gì đâu, em sợ ông kinh tởm em vì Ä‘iá»u đó.
- Tiếp tục đi, tiếp tục đi - Felten nói - bà biết rõ tôi đang lắng nghe mà và tôi đang nóng ruột nghe nó đi đến đâu.
- Rồi trá»i lại tối, những sá»± cố thông thưá»ng lại được hoàn tất. Trong bóng tối, như thưá»ng lệ, bữa tối lại được dá»n ra, rồi đèn lại thắp sáng, em ngồi vào bàn ăn.
Em chỉ ăn mấy trái cây thôi, em vá» như rót nước từ bình nước nhưng chỉ uống nước em đã trữ sẵn trong cốc, hÆ¡n nữa, việc đánh tráo được tiến hành rất khéo khéo khiến cho những kẻ rình mò không má»™t chút nghi ngá».
Sau bữa tối, em làm như có những dấu hiệu lÆ¡ lÆ¡ như đêm trước, nhưng lần này, em làm như không thắng nổi mệt má»i hoặc như thể đã quen vá»›i hiểm nguy, em lê ngưá»i tá»›i giưá»ng cởi váy áo và Ä‘i nằm.
Lần này, em tìm lại được con dao dưới gối, giả vỠngủ, tay nắm chặt chuôi dao.
Hai giỠtrôi qua không xảy ra chuyện gì mới cả. Lần này, ô, Chúa ơi! Tối qua đâu có chuyện đó! Em bắt đầu lo hắn không đến.
Cuối cùng, em cÅ©ng thấy đèn nâng lên nhẹ nhàng và biến mất trong chiá»u sâu cá»§a trần nhà, căn buồng em toàn là bóng tối nhưng em cố sức nhìn xuyên qua bóng đêm.
Khoảng gần mưá»i phút trôi qua. Em chẳng nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng đập cá»§a trái tim mình.
Em cầu trá»i cho hắn tá»›i. Cuối cùng, em cÅ©ng nghe thấy tiếng động cá»­a quen thuá»™c mở ra và đóng lại. Mặc dầu thảm trải khá dầy, em vẫn nghe thấy tiếng sàn nhà kêu khẽ. Mặc dầu bóng đêm dày đặc, em vẫn nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i lại gần giưá»ng em.
- Nhanh lên, nhanh lên nào! - Felten nói - Bà không thấy má»—i lá»i nói cá»§a bà Ä‘á»u như thiêu đốt lòng tôi ư?
- Thế là - Milady tiếp tục - em tập trung hết sức lá»±c, em nhá»› ra đây là lúc trả thù hay đúng hÆ¡n, tiếng chuông công lý đã Ä‘iểm. Em tá»± coi mình như má»™t nàng Judita khác, em thu mình lại, dao trong tay và khi em đã thấy hắn ở bên em và Ä‘ang dang rá»™ng hai tay để tìm nạn nhân cá»§a hắn, thế là thét má»™t tiếng cuối cùng Ä‘au đớn và tuyệt vá»ng, em phóng dao vào ngá»±c hắn.
Tên khốn kiếp! Hắn đã đỠphòng. Ngá»±c hắn đã che má»™t tấm lưới sắt Con dao quằn lại. "Chà!" - Hắn kêu lên, nắm lấy cánh tay em, giật lấy con dao đã chẳng làm nổi việc gì. "Chà, ngưá»i đẹp Thanh giáo, nàng định giết ta ư? Nhưng thế thì còn hÆ¡n cả căm hận, như thế là sá»± bá»™i bạc! Thôi nào, hãy bình tÄ©nh lại, cô bé xinh đẹp cá»§a ta? Ta cứ tưởng nàng đã dịu dàng lên rồi. Ta đâu phải má»™t tên bạo chúa dùng sức mạnh để giữ chặt đàn bà. Nàng không yêu ta. Ta vốn tá»± phụ nên không tin Ä‘iá»u đó. Giá» thì ta tin chắc rồi. Ngày mai nàng sẽ được tá»± do"
Em chỉ có má»™t ước muốn, đó là hắn giết em Ä‘i vì vậy em bảo hắn: "Hãy coi chừng, bởi tá»± do cá»§a tôi, chính là sá»± ô nhục cá»§a ông" - " Nói rõ ra xem nào, cô đồng bóng xinh đẹp cá»§a ta" "Äúng thế đấy, bởi ra khá»i đây má»™t cái, là tôi sẽ nói hết, tôi sẽ nói ông đã dùng bạo lá»±c đối vá»›i tôi, tôi sẽ nói việc tôi bị giam cầm, tôi sẽ tố cáo cái lâu đài đê nhục này, ông quyá»n quý cao sang thật đấy, nhưng hãy biết run sợ! Trên ông còn có Vua, trên Vua còn có Thượng đế".
Kẻ ngược đãi em có vẻ tá»± chá»§ đến thế, mà cÅ©ng không tránh khá»i hầm hầm giận dữ. Em không thể nhìn rõ nét mặt hắn, nhưng em cảm thấy cánh tay hắn run lên trong bàn tay em.
"Thế thì nàng sẽ không ra khá»i đây nữa!" - Hắn nói thế. Em kêu lên: "ÄÆ°á»£c, được thôi! Thế thì nÆ¡i tôi bị khổ hình cÅ©ng sẽ là nấm mồ cá»§a tôi. ÄÆ°á»£c, tôi sẽ chết ở đây. Và ông sẽ thấy liệu má»™t hồn ma tố cáo ông có khá»§ng khiếp hÆ¡n má»™t ngưá»i sống hàm dá»a ông không". - "Ngưá»i ta sẽ không để lại cho nàng má»™t thứ vÅ© khí nào để mà tá»± sát!". "Có má»™t thứ vÅ© khí mà sá»± tuyệt vá»ng đã đặt trong tầm tay cá»§a bất cứ kẻ nào có đủ dÅ©ng khí dùng đến nó. Tôi sẽ để mình chết đói". Tên khốn nạn nói: "NghÄ© xem, hòa bình lại không hÆ¡n là chiến tranh? Ta sẽ trả tá»± do cho nàng ngay tức khắc. Ta ban tiết hạnh cho nàng, ta tôn nàng lên hàng Lucrét cá»§a nước Anh(1). "Còn tôi, tôi bảo ông là má»™t tên Xếchtútx, tôi sẽ vạch mặt ông trước má»i ngưá»i, như tôi đã từng vạch mạch ông trước Chúa, và nếu cần phải như Lucrét, ký vào bản cáo trạng bằng máu cá»§a mình, tôi sẽ ký". Kẻ thù cá»§a em nói bằng má»™t giá»ng nhạo báng: "á»’, đó lại là chuyện khác. Thật ra, suy cho cùng, nàng ở đây cÅ©ng tốt, nàng chẳng thiếu thứ gì và nếu như nàng muốn nhịn cho chết đói thì đó là lá»—i cá»§a nàng".
Nói rồi, hắn rút lui. Em nghe thấy tiếng cửa mở rồi lại đóng và em xin thú thật, em vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau, nhưng vẫn không bằng việc chưa trả được thù.
Hắn giữ lá»i hứa vá»›i em. Suốt cả ngày rồi cả đêm hôm sau trôi qua mà em không gặp lại hắn. Nhưng em cÅ©ng giữ lá»i, em không ăn, không uống, em quyết định, như đã nói vá»›i hắn, sẽ để mình chết đói.
Äêm ngày em cầu nguyện bởi em hy vá»ng Chúa sẽ tha tá»™i tá»± sát cho em.
Äêm thứ hai, cá»­a mở, em nằm lăn dưới đất sức lá»±c rá»i rã. Nghe tiếng động, em chống tay ngồi dậy. "Thế nào! - Má»™t giá»ng nói rung lên khá»§ng khiếp bên tai em khiến em không nhận ra ai nữa - Thế nào? Chúng ta Ä‘á»u mát tính bá»›t má»™t chút rồi chứ? Và nàng sẽ trả giá cho tá»± do cá»§a mình bằng má»™t lá»i hứa sẽ lặng im chứ? Nghe đây, ta vốn là má»™t ông hoàng tốt bụng - hắn nói thêm - cho dù không ưa bá»n Thanh giáo, ta vẫn công bằng vá»›i há», vá»›i đàn bà Thanh giáo khi hỠđẹp, cÅ©ng thế thôi. Vậy nàng hãy thá» má»™t chút trước cây thánh giá, ta không đòi há»i gì hÆ¡n đâu?" "Thá» trên thánh giá ư?" - Em vừa đứng dậy vừa kêu lên, bởi nghe cái giá»ng ghét độc ghét địa ấy, em lại lấy lại được má»i sức lá»±c – "Trên thánh giá ư? Tôi thá» không hứa hẹn nào, không hăm dá»a nào, không tra khảo nào bịt nổi miệng tôi, đấy, thá» trên thánh giá như thế đấy! Tôi thá» sẽ vạch mặt ông ở khắp nÆ¡i là má»™t kẻ sát nhân, má»™t gã sở khanh, má»™t tên hèn hạ. Trên thánh giá, tôi thá» nếu bao giá» tôi có thể thoát được khá»i đây, tôi sẽ nhân danh toàn bá»™ giống ngưá»i đòi trả thù ông". "Coi chừng đấy!" - giá»ng nói vá»›i vẻ Ä‘e dá»a em chưa từng nghe thấy cất lên - "Ta có má»™t biện pháp tối hậu, cùng lắm ta má»›i phải dùng đến để khóa miệng nàng lại hoặc ít nhất cÅ©ng ngăn không cho má»i ngưá»i tin dù chỉ má»™t lá»i cá»§a nàng".
Em thu hết sức lá»±c để trả lá»i hắn bằng má»™t tràng cưá»i.
Hắn thấy từ nay giữa em và hắn sẽ là chiến tranh vÄ©nh viá»…n, cuá»™c chiến sinh tá»­ "Nghe đây - hắn nói - Ta cho nàng nốt đêm nay và ngày mai. NghÄ© cho kỹ, và hãy hứa câm miệng. Sá»± giàu có, danh giá, và cả danh dá»± nữa sẽ quây quanh nàng. Dá»a nạt tố giác, ta sẽ xá»­ nàng tá»™i ô nhục" - "Ngươi - Em kêu lên - Ngươi xá»­ ư?" "Tá»™i ô nhục suốt Ä‘á»i, không xóa được"! - "Ngươi ư?" - Em nhắc lại.
Ôi, ông Felten, em ngỡ là hắn Ä‘iên cÆ¡! "Äúng ta sẽ làm thế!" - Hắn nhắc lại. "Này, để mặc tôi - Em nói vá»›i hắn - Ra Ä‘i, nếu ngươi không muốn tận mắt ngươi, ta đập đầu vào tưá»ng" - "Hay lắm - Hắn nhắc lại - nàng đã muốn thế - Hẹn tối mai!" - "Thì tối mai!" - Em vừa trả lá»i vừa ngã xuống cắn xé tấm thảm như phát dại.
Felten phải tựa mình vào ghế, và Milady thấy có lẽ chàng ta không còn đủ sức nữa trước khi câu chuyện kết thúc.
Chú thích:
(1) Xếchtútx Táckiníut, con trai của Táckiníut Xúppécbútx. Ông vua thứ bẩy của La Mã, bắt cóc nàng Lucrét tiết hạnh, sự tự sát của nàng tiếp đó là nguyên nhân sự lật đổ cả ngôi vua và thay thế bằng chế độ cộng hòa La mã năm 509 trước CN.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #58  
Old 16-04-2008, 10:24 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 57

Một thủ pháp bi kịch cổ điển.



Sau một lát im lặng để quan sát chàng trai trẻ, Milady tiếp tục:
- Gần ba ngày trá»i em không uống không ăn, chịu những cá»±c hình tàn khốc, đôi khi như có những đám mây thít chặt lấy trán em, bịt kín mắt em, đó là lúc em mê sảng.
Tối đến, em quá yếu đến nỗi mỗi lúc em ngất đi là mỗi lần em cảm ơn Chúa, bởi em tưởng mình sắp chết.
Giửa một lần đang ngất đi như thế, em nghe thấy tiếng cửa mở, nỗi hãi hùng làm em tỉnh lại.
Hắn vào phòng em, theo sau là má»™t tên Ä‘eo mặt nạ, hắn cÅ©ng Ä‘eo mặt nạ, nhưng em nhận ra tiếng chân hắn, giá»ng nói hắn em nhận ra cái vẻ oai phong mà địa ngục đã Ä‘em lại cho con ngưá»i hắn để hắn Ä‘em lại bất hạnh cho nhân loại. Hắn bảo em: "Thế nào? Nàng đã quyết định thá» vá»›i ta như ta đã yêu cầu chưa?" - "Ông đã từng nói, dân Thanh giáo chỉ nói má»™t lá»i. Lá»i tôi nói, ông đã nghe rồi, đó là trên trái đất sẽ theo ông đến tòa án cá»§a con ngưá»i, lên trên trá»i, sẽ đưa ông ra tòa cá»§a Chúa!". "Vậy là nàng vẫn ngoan cố!" - "Tôi thá» trước Äức Chúa thấu hiểu lòng tôi, là tôi sẽ Ä‘em toàn nhân loại ra làm chứng cho tá»™i ác cá»§a ông, và vẫn làm như thế cho đến khi tìm được má»™t ngưá»i báo thù! - "Ngươi là má»™t con Ä‘iếm - hắn gầm lên như sấm - ngươi sẽ phải chịu cá»±c hình cho loài ** Ä‘iếm! Ngươi sẽ được bêu riếu trước mắt cái nhân loại mà ngươi định viện dẫn, ngươi hãy cố chứng tá» cho cái nhân loại ấy biết là ngươi không há» phạm tá»™i, cÅ©ng chẳng Ä‘iên rồ!". Rồi, hắn nói vá»›i kẻ Ä‘i theo hắn: "Äao phá»§, làm nhiệm vụ cá»§a ngưá»i Ä‘i!"
- Ôi, tên hắn, tên hắn là gì? - Felten kêu lên - Tên hắn, nói cho tôi biết đi!
- Thế là, mặc cho em kêu thét, mặc cho em kháng cá»±, bởi em bắt đầu hiểu ra sắp có chuyện tệ hại vá»›i em còn hÆ¡n cả cái chết, tên Ä‘ao phá»§ túm lấy em, đè ngá»­a em ra sàn nhà, ghì chặt lấy em. Em khóc nức nở, gần như ngạt thở, như bất tỉnh, cầu Chúa, Chúa không nghe, bất thình lình em hét lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp Ä‘au đớn và hổ nhục: lừa cháy rừng rá»±c, thanh sắt nung Ä‘á», thanh sắt cá»§a Ä‘ao phá»§ in lên vai em.
Felten gầm lên một tiếng.
- Thế đấy - Milady vừa nói vừa đứng lên uy nghi như má»™t bà hoàng - Thế đấy, Felten ạ, ông đã thấy ngưá»i ta phát minh ra má»™t cá»±c hình má»›i như thế nào đối vá»›i má»™t thiếu nữ trong trắng tuy nhiên lại là nạn nhân cá»§a sá»± tàn bạo cá»§a má»™t kẻ hung ác nham hiểm. Ông hãy há»c cách hiểu lòng dạ con ngưá»i và từ nay ông đừng có dá»… dàng biến mình thành công cụ cá»§a những cuá»™c báo thù bất chính cá»§a há».
Milady cởi phắt áo dài ra, xé toang miếng vải lanh mịn che ngực, mặt bừng bừng vỠgiận dữ và hổ nhục, chỉ cho chàng trai trẻ cái dấu chín không thể xóa nổi làm nhơ nhuốc một bên vai tuyệt đẹp của nàng.
- Nhưng - Felten kêu lên - tôi thấy đó là bông hoa huệ cơ mà!
- Sá»± xấu xa chính lại là ở chá»— ấy. Milady trả lá»i - Nếu là dấu chín ô nhục cá»§a Anh quốc. Tôi sẽ phải làm rõ tòa án nào buá»™c tá»™i tôi như thế và tôi sẽ công khai khiếu nại vá»›i tất cả các tòa án cá»§a vương quốc. Nhưng mà là dấu chín ô nhục cá»§a nước Pháp. Ôi nếu cá»§a nước Pháp, bởi nước Pháp, thì tôi thá»±c sá»± bị đóng dấu chín rồi.
Như thế là quá mức với Felten.
Tái xanh, bất động, bị dồn ép bởi sá»± phát giác rùng rợn, bị choáng mắt bởi sắc đẹp siêu nhiên mà ngưá»i đàn bà đó đã vén toang ra cho chàng hết sức trÆ¡ trẽn nhưng chàng ta lại thấy là cao cả, cuối cùng chàng ta quỳ gối trước mặt nàng giống như những tín đồ Thiên Chúa đầu tiên quỳ gối trước những nữ thánh tuẫn đạo trong trắng bị các hoàng đế bạo ngược ném vào trong các hí trưá»ng làm trò dâm dục đẫm máu cho đám hạ lưu. Cái dấu chín ô nhục biến mất, chỉ sắc đẹp là còn lại.
- Xin lỗi, xin thứ lỗi! - Felten kêu lên -hãy thứ lỗi cho tôi!
Milady Ä‘á»c trong đôi mắt gã: Tình yêu, tình yêu.
- Xin lá»—i cái gì - Nàng há»i.
- Xin lỗi vì đã liên kết với những kẻ ngược đãi nàng.
Milady chìa bàn tay ra cho gã.
- Quá đẹp, quá trẻ! - Felten vừa nói vừa tới tấp hôn.
Milady nhìn gã bằng con mắt như thể hoán cải gã từ một tên nô lệ thành một quân vương.
Felten là má»™t tín đồ Thanh giáo. Gã buông tay ngưá»i đàn bà để hôn chân nàng.
Không phải là yêu nữa mà là hắn tôn thỠnàng.
Khi cÆ¡n khá»§ng hoảng đó đã qua Ä‘i, khi Milady ra vẻ đã bình tÄ©nh trở lại, tuy chưa bao giá» mất, thì Felten cÅ©ng thấy kho báu tình yêu khép lại dưới tấm màn trinh bạch, cái kho báu mà ngưá»i ta cất giấu rất kỹ khiến cho càng thêm khát mãnh liệt hÆ¡n.
- Thôi, bây giá» tôi chỉ còn má»™t Ä‘iá»u để há»i nàng - gã nói - đó là tên cá»§a tên Ä‘ao phá»§ đích thá»±c, bởi đối vá»›i tôi, chỉ có má»™t tên thôi, tên kia là công cụ, thế thôi.
- Sao thế anh! - Milady kêu lên - em lại còn phải nói đích danh ra cho anh ư? Anh không đoán ra ư?
- Sao! - Felten lắp lại - Hắn ư… lại là hắn!… Vẫn là hắn…
- Sao? Tên tội phạm chính tông.
- Tên tá»™i phạm chính tông -Milady nói - Äó là kẻ tàn phá nước Anh, kẻ ngược đãi những tín đồ chân chính, kẻ hèn hạ đánh cắp danh dá»± cá»§a biết bao phụ nữ, kẻ có thói ngược ngạo cá»§a con tim đồi bại sắp làm đổ bao nhiêu máu cho nước Anh, hôm nay che chở cho những ngưá»i Tin lành và nay mai sẽ phản bá»™i há».
- Buckingham! Äúng là Buckingham rồi! - Felten nổi giận hét lên.
Milady giấu mặt vào hai tay như thể không chịu nổi nỗi ô nhục khi nhắc tới cái tên ấy.
- Buckingham, tên Ä‘ao phá»§ cá»§a nữ thiên thần này! - Felten kêu lên - Ôi Chúa, sao Ngưá»i không giáng sấm sét lên đầu nó - - Ngưá»i lại còn để nó được cao sang, tôn vinh, hùng mạnh để gây hại cho má»i ngưá»i chúng con!
- Chúa bỠmặc kẻ buông thả chính mình - Milady nói.
Felten càng phấn khích hơn, tiếp tục nói:
- Nhưng Chúa lại muốn đổ lên đầu hắn sá»± trừng phạt dành cho những kẻ bị nguyá»n rá»§a? Chúa muốn sá»± trả thù cá»§a con ngưá»i đến trước sá»± công bằng cá»§a Chúa!
- Con ngưá»i sợ hắn và tha cho hắn.
- Ồ, tôi - Felten nói - Tôi không sợ hắn và tôi sẽ không tha cho hắn!
Milady thấy tâm hồn mình như được tắm trong niá»m vui địa ngục.
- Nhưng làm sao Huân tước De Winter, ngưá»i đỡ đầu cá»§a tôi, cha cá»§a tôi - Felten há»i - lại Ä‘i xen lẫn vào má»i chuyện này?
- Nghe đây, Felten - Milady nói tiếp - bởi bên cạnh những con ngưá»i hèn hạ và đáng khinh, vẫn còn những bản tính lá»›n lao và quảng đại. Em có má»™t vị hôn phu, má»™t ngưá»i em yêu và cÅ©ng yêu em, má»™t tấm lòng như cá»§a ông, Felten ạ, má»™t ngưá»i như ông. Em đến vá»›i ông ta, và em kể cho ông ta tất cả. Ông ta hiểu em và không há» nghi ngá» chút nào. Äó là má»™t đại lãnh chúa. Äó là má»™t ngưá»i đàn ông má»i mặt Ä‘á»u tương xứng vá»›i Buckingham.
Ông ấy không nói gì, chỉ đeo gươm vào, khoác áo choàng lên và đi đến lâu đài Buckingham.
- Phải, phải - Felten nói - Tôi hiểu, cho dù vá»›i những hạng ngưá»i như thế, không nên dùng gươm mà phải dùng dao găm.
Buckingham đã Ä‘i khá»i từ hôm trước, hắn được phái Ä‘i làm đại sứ ở Tây Ban Nha để há»i công chúa nước này cho vua Charles đệ nhất lúc đó má»›i là hoàng tá»­ xứ Gan. Vị hôn phu cá»§a em quay vá» bảo em: "Nghe đây, con ngưá»i ấy đã Ä‘i mất rồi, do đó, lúc này anh chưa thể trả thù được. Nhưng trong khi chỠđợi, chúng ta hãy kết hôn như cần phải làm thế, rồi em hãy dá»±a vào Huân tước De Winter(1) để giữ danh dá»± cho ông ta và vợ ông ta, tức bản thân em".
- Huân tước De Winter! - Felten kêu lên.
- Phải - Milady nói - Huân tước De Winter, và bây giỠông hẳn đã hiểu cả phải không? Buckingham vắng mặt gần má»™t năm. Tám ngày trước khi hắn trở lại nước Anh, Huân tước De Winter chết đột tá»­ để lại gia tài cho em là ngưá»i thừa kế duy nhất. Từ đâu xảy ra chuyện ấy. Chúa là ngưá»i biết tất, chắc sẽ biết, riêng em, em không buá»™c tá»™i ai…
- Ôi, vá»±c thẳm khôn lưá»ng, đúng là vá»±c thẳm khôn lưá»ng! - Felten kêu lên.
- Huân tước De Winter chết mà không má»™t lá»i trăng trối cho em mình. Cái bí mật khá»§ng khiếp ấy chắc đã được che giấu đối vá»›i tất cả cho tá»›i khi nó nổ tung như má»™t tiếng sét trên đầu tên tá»™i phạm. Ngưá»i cha đỡ đầu cá»§a ông trước đó đã từng phiá»n lòng vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a anh cả mình vá»›i má»™t thiếu nữ không tài sản. Vì vậy em cảm thấy không trông cậy gì được vào con ngưá»i bị thất vá»ng trong chuyện kế thừa tài sản ấy. Em sang Pháp, quyết định ở lại đấy trong suốt quãng Ä‘á»i còn lại. Nhưng tất cả tài sản cá»§a em Ä‘á»u ở Anh. Chiến tranh làm giao thông bị bế tắc, em thiếu thốn đủ thứ, buá»™c phải quay vá». Thế là em ghé cảng Portsmouth đã được sáu ngày rồi.
- Ra thế? - Felten há»i.
- Thế đấy? Chắc là Buckingham biết em quay vá», hắn nói vá» em vá»›i Huân tước De Winter, là ngưá»i sẵn thành kiến chống lại em, rằng chị dâu ông ta là má»™t con Ä‘iếm, má»™t con đàn bà bị đóng dấu ô nhục. Tiếng nói cao quý và trong trắng cá»§a chồng em đâu còn nữa để bênh vá»±c em. Ông Winter tin tất cả những gì hắn nói quá dá»… dàng, vì càng tin càng có lợi cho mình. Ông ta cho bắt em, cho đưa em đến đây, đặt em dưới sá»± canh giữ cá»§a ông. Phần còn lại, ông biết rõ rồi. Ngày kia ông ấy trục xuất, ông ấy lưu đày em rồi, ngày kia ông ấy quăng em vào lÅ© xấu xa đê mạt rồi. Ôi, quá»· kế xếp đặt tài tình, âm mưu thật là khéo, danh dá»± em vì thế sẽ Ä‘i Ä‘á»i. Ông đã thấy em nên chết chưa, Felten? Felten, đưa em con dao?
Nói rồi, làm như thể má»i sức lá»±c cá»§a mình đã cạn kiệt, nàng lảo đảo lả ngưá»i vào trong hai cánh tay viên sÄ© quan trẻ Ä‘ang say sưa trong tình yêu, trong giận dữ và trong những khoái cảm xa lạ, sướng quá vá»™i đón lấy nàng, ghì chặt nàng vào ngá»±c mình, toàn thân run lên trước hÆ¡i thở cá»§a cái miệng quá ư xinh đẹp, và lạc hẳn hồn Ä‘i khi chạm phải bầu vú cứ rung rung lên đến thế.
- Không, không - chàng ta nói - em sẽ sống trong danh dự và trong trắng, em sẽ sống để chiến thắng kẻ thù của em.
Milady lấy tay khẽ đẩy, nhưng mắt lại hút chàng ta lại.
Nhưng Felten, đến lượt mình, lại giữ chặt lấy nàng, van xin nàng như vá»›i má»™t Äấng thiêng liêng.
- Ôi! Phải chết! Phải chết! - Nàng vừa nói vừa lấy tay che miệng và mi mắt - Ồ, chết còn hơn là ô nhục, Felten anh của em, bạn của em, em xin anh đấy.
- Không Felten kêu lên - không, em sẽ sống, em phải sống để trả thù.
- Felten, em mang bất hạnh cho má»i ngưá»i quanh em? Felten hãy rá»i bá» em ra? Felten, hãy để em chết.
- Äã vậy chúng ta cùng chết! - Felten vừa kêu lên vừa áp môi mình vào môi nữ tù nhân.
Nhiá»u tiếng gõ cá»­a, lần này Milady đẩy anh chàng ra thá»±c.
- Nghe nào, - Nàng nói - hỠnghe thấy hết chúng ta rồi, hỠđã đến. Thế là xong chuyện. Chúng ta toi rồi?
- Không - Felten nói - đó là tên lính canh báo cho anh có một đội tuần tra đang đến thôi mà.
- Thế thì anh chạy nhanh ra cửa và tự mở cửa ra đi.
Felten nghe theo. Ngưá»i đàn bà đó đã hút hết hồn anh ta rồi.
Anh ta thấy trước mặt mình một viên đội chỉ huy một đội tuần tra.
- Này, có chuyện gì vậy?
- Ông dặn tôi mở cá»­a nếu nghe tiếng kêu cứu -ngưá»i lính nói - nhưng ông lại quên để chìa khóa cho tôi, tôi có nghe thấy ông kêu nhưng không hiểu ông nói gì, tôi muốn mở cá»­a nhưng cá»­a lại khóa ở bên trong, cho nên tôi phải gá»i ông đội.
- Và tôi đã có mặt ở đây - viên đội nói Felten, Ä‘iếng ngưá»i, gần như phát Ä‘iên, không nói nổi Ä‘iá»u gì.
Milady hiểu rằng chính mình phải nắm lấy tình thế, liá»n chạy đến bàn vá»› lấy con dao mà Felten đã để lên đấy.
- Và ông lấy quyá»n gì ngăn tôi không được chết? - Nàng nói.
- Trá»i Æ¡i! - Felten kêu lên khi nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay nàng.
Äúng lúc ấy, má»™t tràng cưá»i mỉa mai vang lên ở hành lang.
Huân tước, bị thu hút bởi tiếng động, vẫn mặc áo ngủ, gươm cầm trong tay chạy đến đứng ở ngưỡng cửa và nói:
- Chà, hay lắm! Màn cuối của bi kịch đây! Thấy chưa, Felten, vở diễn đã theo đúng các đoạn cảnh mà tôi đã chỉ ra. Nhưng yên tâm đi, máu sẽ không chảy đâu.
Milady hiểu rằng mình sẽ nguy to nếu không tức khắc đem đến cho Felten một bằng chứng khủng khiếp vỠlòng dũng cảm của mình.
- Ông nhầm đấy, Huân tước ạ, máu sẽ chảy và cầu cho máu ấy có thể rơi xuống mặt những kẻ làm cho nó chảy.
Felten thét lên một tiếng và nhẩy bổ vào nàng. Nhưng đã quá muộn. Milady đã tự đâm mình.
Nhưng con dao may sao, phải nói là khéo sao má»›i đúng, chỉ đâm phải tấm sắt uốn cong mà vào thá»i đó được dùng như má»™t thứ áo giáp che ngá»±c cho phụ nữ, mÅ©i dao bị trượt Ä‘i làm rách áo và đâm xiên vào thịt giữa hai giẻ xương sưá»n. Ão cá»§a Milady loang đầy máu.
Milady ngã vật ra và hình như bị ngất.
Felten rút con dao ra, sa sầm mặt lại và nói:
- Thưa Huân tước, ngài xem, đây là ngưá»i đàn bà được tôi canh giữ và đã tá»± sát!
- Yên tâm, Felten - Ông De Winter nói - bà ta không chết đâu, lũ yêu ma không dễ chết như thế, cứ yên tâm, vỠđợi ở phòng tôi.
- Nhưng thưa Huân tước…
- Äi Ä‘i, tôi ra lệnh cho anh đấy.
Lệnh của cấp trên, Felten phải tuân theo, nhưng khi ra, gã thủ con dao trong ngực mình.
- Còn ông De Winter đành phải cho gá»i ngưá»i hầu phòng cá»§a Milady đến giao nữ tù nhân vẫn Ä‘ang ngất cho bà, bá» mặc hai ngưá»i ở đấy.
- Tuy nhiên, mặc dầu vẫn nghi ngá», nhưng đại để vết thương có thể nặng, ông ta liá»n sai má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a ngay tức khắc Ä‘i tìm thầy thuốc.
Chú thích:
(1) à nói anh cả của Huân tước De Winter, cũng tên là De Winter
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #59  
Old 16-04-2008, 10:25 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 58

Vượt ngục



Như ông De Winter nghÄ©, vết thương cá»§a Milady không nguy hiểm, cho nên ngay từ lúc chỉ còn lại vá»›i ngưá»i đàn bà mà Huân tước đã cho gá»i ngưá»i này vá»™i cởi áo cá»§a nàng ra, nàng đã mở mắt.
Tuy nhiên, cần phải chÆ¡i trò Ä‘au yếu, mà cái trò này lại không khó đối vá»›i má»™t diá»…n viên hài như Milady. Vì vậy ngưá»i đàn bà đáng thương này hoàn toàn bị nữ tù nhân lừa bịp, mặc dầu nàng nài nã nói không cần nhưng bà ta vẫn cưỡng lại, thức suốt đêm trông coi.
Nhưng sá»± có mặt cá»§a ngưá»i đàn bà đó không ngăn nổi Milady suy nghÄ©.
"Không còn chút nghi ngỠnào nữa, Felten đã bị thuyết phục, Felten đã thuộc vỠnàng. Với trạng thái tâm lý như hiện nay thì ngay một thiên thần có hiện ra để buộc tội Milady, chàng ta cũng sẽ coi là tay sai của quỷ sứ".
NghÄ© vậy Milady mỉm cưá»i, bởi từ này Felten chính là nguồn hy vá»ng duy nhất, phương tiện duy nhất để cứu nàng.
Nhưng Huân tước De Winter có thể đã nghi ngỠchàng ta và giỠđây Felten có thể bị chính ông giám sát.
Vào khoảng bốn giá» sáng, thầy thuốc tá»›i, nhưng từ lúc Milady tá»± đâm, vết thương nay đã kín miệng, thầy thuốc chẳng thể xác định được nông sâu, xiên xẹo ra sao, ông ta chỉ nhận ra sau khi bắt mạch là vết thương không có gì trầm trá»ng.
Sáng ra, Milady vin cá»› suốt đêm không ngá»§, cần được nghỉ ngÆ¡i, Ä‘uổi ngưá»i đàn bà chăm nom cho mình Ä‘i.
Nàng có má»™t hy vá»ng, đó là Felten tá»›i, lúc ăn Ä‘iểm tâm.
Nhưng Felten lại không tới.
Những Ä‘iá»u nàng lo sợ thành sá»± thật rồi chăng? Felten do bị Huân tước nghi ngá» sẽ thiếu vắng trong khoảnh khắc quyết định chăng? Nàng chỉ còn có má»™t ngày. Huân tước thông báo ngày nàng xuống tàu là 28 mà lúc này đã sáng ngày 22.
Tuy nhiên nàng vẫn kiên nhẫn đợi cho tới bữa trưa.
Cho dù nàng không ăn sáng, bữa trưa vẫn được dá»n tá»›i đúng giá» thưá»ng lệ, Milady lúc này kinh hãi nhận thấy đồng phục cá»§a bá»n lính canh giữ đã thay đổi.
Milady há»i cầu âu xem Felten ra sao. Há» trả lá»i Felten đã cưỡi ngá»±a Ä‘i đâu đó trước đây má»™t giá» rồi.
Nàng lại há»i thăm liệu Huân tước vẫn ở lâu đài chứ. Ngưá»i lính trả lá»i vẫn đấy, và anh ta được báo cho ông ta biết nếu ngưá»i tù muốn gặp.
Milady trả lá»i lúc này nàng còn yếu lắm và nguyện vá»ng duy nhất cá»§a nàng là được ở má»™t mình.
Ngưá»i lính ra, để lại bữa cÆ¡m trưa.
Felten đã bị tách ra rồi, bá»n lính thá»§y cÅ©ng được thay. Vậy là ngưá»i ta đã nghi ngá» Felten. Äó là đòn cuối cùng đánh vào nữ tù nhân.
Còn lại má»™t mình, nàng ngồi dậy. Chiếc giưá»ng do thận trá»ng nàng đã nằm lỳ ở đấy để ngưá»i ta tưởng nàng bị thượng nặng, lúc này thiêu đốt nàng như than hồng rá»±c lá»­a. Nàng liếc mắt nhìn vá» phía cá»­a. Huân tước đã cho đóng má»™t tấm ván bịt kín ô cá»­a lưới. Chắc hẳn ông sợ, qua lá»— cá»­a ấy, bằng má»™t thá»§ Ä‘oạn ma quái nào đấy màng lại quyến rÅ© được bá»n lính gác.
Milady mỉm cưá»i vui sướng. Vậy là có thể phó mặc cho ná»—i lòng mình mà không bị quan sát. Nàng Ä‘i quanh phòng, lồng lá»™n như má»™t con Ä‘iên Ä‘ang giận dữ hoặc má»™t con hổ cái bị nhốt trong lồng sắt. Chắc chắn, nếu còn con dao, nàng nghÄ© đến chuyện không phải tá»± giết mình nữa mà lần này, giết ông Huân tước Lúc sáu giá», Huân tước De Winter vào, trang bị vÅ© khí đến tận răng. Cái con ngưá»i mà trước đây nhìn vào, Milady chỉ thấy là má»™t nhà quý tá»™c ngốc nghếch nay đã trở thành viên cai ngục đáng phục. Ông ta hình như biết trước, Ä‘oán trước, liệu trước được hết má»i Ä‘iá»u.
Chỉ má»™t cái liếc nhìn vá» phía Milady là ông ta đã hiểu được Ä‘iá»u gì diá»…n ra trong đầu nàng. Ông nói:
- á»’, thế là, hôm nay bà lại chưa giết được tôi rồi, bà không còn vÅ© khí nữa, hÆ¡n nữa, tôi lại tá»± canh giữ. Bà má»›i chỉ bắt đầu làm hư há»ng anh chàng Felten tá»™i nghiệp cá»§a tôi. Anh ta đã chịu cái ảnh hưởng âm ty địa ngục cá»§a bà, nhưng tôi muốn cứu anh ta, anh ta sẽ không gặp bà nữa, tất cả đã chấm dứt, hãy gói ghém áo quần cá»§a bà lại, ngày mai bà sẽ lên đưá»ng. Tôi đã ấn định ngày xuống tàu là 24, nhưng tôi đã nghÄ© lại, càng làm sá»›m hÆ¡n càng an toàn. Trưa mai, tôi sẽ có lệnh lưu đày bà do ông Buckingham ký. Nếu bà nói má»™t câu vá»›i bất cứ ai trên tàu, viên đội cá»§a tôi sẽ bắn vỡ sá» bà, ông ta đã được lệnh như thế. Nếu trên tàu, bà nói má»™t câu vá»›i bất kỳ ai mà chưa được thuyá»n trưởng cho phép, thuyá»n trưởng sẽ cho quẳng bà xuống biển, đã thá»a thuận như thế cả rồi. Tạm biệt, đó là những gì hôm nay tôi cần nói vá»›i bà. Ngày mai tôi sẽ gặp lại bà để chào vÄ©nh biệt!
Nói rồi Huân tước đi ra.
Milady nghe cả má»™t tràng Ä‘e nẹt ấy vá»›i nụ cưá»i khinh thị trên môi, nhưng vá»›i cÆ¡n Ä‘iên dại trong lòng.
Ngưá»i ta dá»n bữa tối. Milady cảm thấy mình cần phải có đủ sức, nàng không biết Ä‘iá»u gì có thể diá»…n ra trong cái đêm đầy Ä‘e dá»a Ä‘ang đến gần này, bởi từng đám mây lá»›n Ä‘ang cuồn cuá»™n trên trá»i và những ánh chá»›p xa báo hiệu có cÆ¡n giông.
CÆ¡n giông nổi lên lúc mưá»i giá» tối, Milady cảm thấy niá»m an á»§i được thiên nhiên chia sẻ những rối loạn trong lòng. Sét gầm thét trong không trung như những cÆ¡n giận trong tư tưởng cá»§a nàng. Hình như má»—i trận gió Ä‘i qua làm rối tung tóc nàng trên trán giống như nó vật vã cành cây và cuốn lá bay Ä‘i. Nó gầm rú như bão tố, và tiếng gầm rú đó tan lẫn vào tiếng kêu lá»›n cá»§a tá»± nhiên, như thể chính tá»± nhiên hình như cÅ©ng than vãn và tuyệt vá»ng.
Bất thình lình nàng nghe thấy tiếng gõ vào cá»­a kính và trong ánh chá»›p, nàng nhìn thấy má»™t khuôn mặt ngưá»i đàn ông hiện ra sau song cá»­a.
Nàng chạy đến cửa sổ và mở ra.
- Felten - nàng reo lên - Em được cứu rồi!
- Äúng thế - Felten nói - nhưng im nào, im nào! Phải có thì giỠđể cưa chấn song, có Ä‘iá»u nàng hãy coi chừng bá»n chúng nhìn thấy nàng qua ô cá»­a lưới.
- Ồ, đó là một bằng chứng Thượng đế đã giúp chúng ta, Felten ạ - Milady nói tiếp - hỠđã bịt kín ô cửa lưới bằng một tấm ván rồi.
- Tốt lắm. Chúa đã làm cho chúng mất trí hết rồi!
- Nhưng em phải làm gì đây? - Milady há»i.
- Không gì cả. Chỉ đóng cá»­a sổ lại thôi. Äi nằm ngá»§ hoặc ít nhất cÅ©ng mặc nguyên quần áo Ä‘i nằm. Khi nào xong tôi sẽ gõ lên ô kính. Nhưng nàng có thể Ä‘i theo nổi tôi không?
- Ô, có chứ.
- Thế vết thương?
- Làm em đau, nhưng không ngăn nổi em bước.
- Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng có ám hiệu là đi ngay.
Milady đóng cá»­a sổ lại, tắt đèn và làm đúng như lá»i Felten dặn, nằm thu lu trên giưá»ng. Nàng nghe thấy tiếng giÅ©a cưa ken két vào song cá»­a, và cứ trong má»—i ánh chá»›p nàng lại nhìn thấy Felten sau ô kính.
Nàng trải qua một giỠnín thở, hổn hển, mồ hôi đầm đìa trên trán. Mỗi khi nghe thấy một tiếng động nào ngoài hành lang là tim nàng lại thót lại, hoảng hồn.
Mỗi giỠnhư dài bằng một dặm.
Khoảng một giỠsau, Felten lại gõ cửa.
Milady chồm khá»i giưá»ng và ra mở. Hai chấn song bị cưa mất tạo thành má»™t lá»— hổng vừa má»™t ngưá»i chui.
- Nàng đã sẵn sàng chưa? - Felten há»i.
- Rồi. Em có nên mang theo vài thứ gì không?
- Vàng, nếu nàng có.
- Có, may sao, hỠlại để nguyên số vàng em có.
- Càng tốt, bởi tôi đã sá»­ dụng tất cả những gì tôi có để thuê má»™t chiếc thuyá»n rồi.
- Chàng cầm lấy - Milady vừa nói vừa đặt tay Felten một chiếc túi đầy đồng louis vàng.
Felten cầm chiếc túi và ném xuống chân tưá»ng và nói:
- Bây giá», nàng đến đó chứ?
- Em đã sẵn sàng đây rồi.
Milady trèo lên chiếc ghế bành và chui cả ngưá»i qua cá»­a sổ.
Nàng thấy viên sÄ© quan trẻ Ä‘u ngưá»i trên má»™t chiếc thang dây bên trên vá»±c thẳm.
Lần đầu tiên, một nỗi kinh hoàng nhắc nàng nhớ ra mình là đàn bà. Khoảng trống làm nàng khiếp đảm.
- Tôi không tin nàng lại sợ đâu - Felten nói.
- Không sao, không sao - Milady nói - Em sẽ nhắm mắt leo xuống.
- Em có tin tưởng ở tôi không? - Felten nói.
- Chàng lại phải há»i thế ư?
- Chụm hai bàn tay lại, khoác vào nhau! ÄÆ°á»£c rồi!
Felten lấy khăn tay trói hai tay nàng lại rồi trên lượt khăn trói tiếp bằng một chiếc thừng.
Milady ngạc nhiên há»i:
- Chàng làm gì vậy?
Luồn hai cánh tay qua cổ tôi và đừng sợ gì hết.
Nhưng em sẽ làm chàng mất thăng bằng và chúng ta cả hai sẽ tan xương.
- Em yên tâm, tôi là thủy thủ mà.
- Không để mất một giây, Milady quàng hai cánh tay qua cổ Felten và luồn ra ngoài cửa sổ.
Felten bắt đầu từ từ leo xuống từng bậc thang một, bất chấp sức nặng của hai cơ thể và cuồng phong làm đung đưa chiếc thang dây.
Bỗng Felten dừng lại.
- Có chuyện gì vậy? - Milady há»i.
- Im nào - Felten nói - tôi nghe tiếng chân.
- Chúng ta bị phát hiện rồi?
Vẫn thấy im lặng.
- Không - Felten nói - không có chuyện gì.
- Nhưng rút cuộc đó là tiếng động gì vậy?
Tiếng bá»n tuần tra trên đưá»ng Ä‘i tuần.
- ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i tuần ở đâu?
- Ngay phía dưới chúng ta.
- Bá»n chúng sẽ phát hiện ra chúng ta.
- Không, nếu không có chớp.
- Bá»n chúng sẽ chạm phải chân thang.
- May sao nó lại bị ngắn mất gần hai mét.
- Bá»n chúng kia kìa, lạy Chúa?
- Im nào!
Cả hai vẫn treo lÆ¡ lá»­ng, bất động, và không thở, khoảng sáu mét cách mặt đất. Trong khi đó bá»n lính phía dưới Ä‘ang cưá»i đùa.
- Thật là một khoảnh khắc khủng khiếp đối với cả hai kẻ chạy trốn.
Bá»n tuần canh Ä‘i qua. Tiếng bước chân xa dần và tiếng rì rầm cÅ©ng yếu dần.
- Bây giỠ- Felten nói - chúng ta thoát rồi.
Milady thở phào và ngất đi.
Felten tiếp tục trèo xuống. Xuống đến cuối thang, không còn chá»— để chân nữa, chàng ta phải bíu chặt hai tay vào dây thang mà tụt xuống, đến bậc thang cuối cùng, phải dùng hai tay Ä‘u mình rồi buông xuống đất. Sau đó, cúi nhặt túi tiá»n vàng và lấy răng cắn chặt. Rồi bế thốc Milady lên, nhanh chóng Ä‘i vá» phía đối diện vá»›i lối Ä‘i cá»§a bá»n tuần tra. Lát sau, chàng ta đã rá»i khá»i con đưá»ng tuần tra, qua các má»m đá lởm chởm tá»›i bá» biển rồi thổi má»™t tiếng còi.
Má»™t tín hiệu tương tá»± đáp lại. Năm phút sau, má»™t chiếc thuyá»n vá»›i bốn tay chèo hiện ra.
Chiếc thuyá»n vào sát tận gần bá», nhưng nước không sâu lắm nên không tá»›i hẳn bỠđược. Felten lá»™i xuống nước đến tận thắt lưng, không muốn trao cho ai món hàng nặng quý giá.
May sao, giông bão bắt đầu tan, tuy biển còn động mạnh.
Chiếc thuyá»n con nhấp nhô trên sóng như má»™t chiếc vá» dừa, Felten nói:
- Chèo nhanh lên ra thuyá»n buồm.
Bốn ngưá»i miết tay chèo, nhưng biển động quá mạnh, nên không Ä‘i được bao nhiêu.
- Tuy nhiên cÅ©ng xa được lâu đài rồi. Äó là Ä‘iá»u chính yếu.
Äêm tối mù tối mịt. Từ thuyá»n hầu như không thể nhìn rõ bá» nữa, lại càng không thể từ bá» nhìn rõ được thuyá»n.
Một chấm đen chao đảo trên biển.
Äó là chiếc thuyá»n buồm.
Trong khi con thuyá»n hết sức lao Ä‘i bằng bốn tay chèo, Felten cởi thừng rồi cởi khăn tay buá»™c hai tay Milady ra. Rồi chàng ta lấy nước biển vẩy lên mặt nàng. Milady thốt lên má»™t tiếng thở dài và mở mắt ra.
- Tôi đang ở đâu thế này? - Nàng nói.
- Thoát rồi - Viên sÄ© quan trẻ trả lá»i.
- Ôi, thoát rồi, thoát rồi ư? - Nàng reo lên - Äúng, đây là trá»i, đây là biển rồi? Cái không khí tôi Ä‘ang thở là không khí tá»± do rồi ôi… cám Æ¡n Felten, cám Æ¡n!
Chàng trai trẻ ghì chặt nàng vào ngực mình.
- Nhưng tay em làm sao thế này? - Milady há»i - Cứ như bị kẹp vỡ ra thế này?
Quả thật, khí Milady nhắc hai cánh tay, hai cổ tay tím bầm như chết.
- Ôi! Felten vừa nói vừa nhìn đôi bàn tay đẹp khẽ lắc đầu.
- Ồ không sao, không sao! - Milady vội nói - Bây giỠem nhớ ra rồi.
Milady đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Felten đá chân vào túi tiá»n vàng nói:
- Nó đây này.
HỠđã tá»›i gần thuyá»n buồm. Ngưá»i thá»§y thá»§ đứng gác trên boong réo gá»i, chiếc thuyá»n con đáp lại.
- Chiếc thuyá»n buồm nào vậy? - Milady há»i.
- Thuyá»n tôi thuê cho em đấy.
- ÄÆ°a em Ä‘i tá»›i đâu?
- Äến đâu tùy em, miá»…n là tôi, em hãy ném tôi lên Portsmouth.
- Anh định làm gì ở Portsmouth?
- Hoàn thành mệnh lệnh cá»§a Huân tước De Winter - Felten nói vá»›i má»™t nụ cưá»i sầm tối.
- Lệnh gì? - Milady há»i.
- Em không hiểu thật ư? - Felten nói.
- Không, anh nói rõ ra đi, em xin anh đấy.
- Vì ông ta không tin anh nữa, ông ta muốn tự canh giữ lấy, và sai anh thay mặt ông ta mang lệnh lưu đày em cho Buckingham ký.
- Nhưng đã không tin anh, sao còn trao cho anh lệnh đó?
- Chẳng phải cái lệnh tôi mang đi đã bị niêm phong rồi hay sao.
- Äúng vậy. Và anh đến Portsmouth?
- Tôi không còn thá»i gian nữa. Mai đã là 23 và Buckingham đã lên đưá»ng cùng vá»›i hạm đội cá»§a mình rồi.
- Hắn đi ngày mai, nhưng đi đâu?
- Äến La Rochelle.
- Không được để hắn Ä‘i! - Milady kêu lên, mất hết bình tÄ©nh như thưá»ng lệ.
- Em yên tâm - Felten trả lá»i -hắn sẽ không Ä‘i đâu.
Milady vui mừng đến phát run lên. Nàng vừa Ä‘á»c được trong sâu thẳm trái tim chàng trai trẻ cái chết cá»§a Buckingham được viết rất rõ nét.
- Felten… - Nàng nói - Anh vĩ đại như (1).
- Nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh. Äó là tất cả những gì em có thể nói vá»›i anh!
- Im nào! - Felten nói - Chúng ta đến nơi rồi.
Quả thật hỠđã đến chiếc thuyá»n buồm.
Felten leo lên thang trước và đưa tay kéo Milady, trong khi mấy ngưá»i thá»§y thá»§ đỡ nàng lên, vì biển còn động mạnh.
Một lát sau hỠđã ở trên boong.
- Ông thuyá»n trưởng - Felten nói - đây là ngưá»i mà tôi đã nói vá»›i ông, ông phải đưa bà ấy vá» Pháp an toàn, nguyên vẹn.
- Thá»a thuận vá»›i nhau là má»™t nghìn đồng pítxtôn vàng - viên thuyá»n trưởng nói.
- Tôi đã đưa trước cho ông năm trăm.
- Äúng vậy - Thuyá»n trưởng nói.
- Và đây là năm trăm nữa - Milady nói tiếp, thò tay vào túi tiá»n vàng.
- Không - thuyá»n trưởng nói - Tôi đã hứa vá»›i chàng thanh niên này khi nào tá»›i BulônhÆ¡, tôi má»›i lấy nốt năm trăm.
- Và chúng ta sẽ tới chứ?
- Hoàn toàn bình yên vô sá»± - Thuyá»n trưởng nói - cÅ©ng đúng như tên tôi là Jéc Butler vậy(2).
- Này ông? - Milady nói - Nếu ông giữ đúng lá»i hứa, thì không phải là năm trăm mà tôi sẽ trả ông má»™t nghìn nữa.
- Thế thì hoan hô bà, phu nhân kiá»u diá»…m ạ - viên thuyá»n trưởng hét lên - cầu trá»i luôn gừi cho tôi những khách thuê thuyá»n như quý bà!
- Trong khi chỠđợi - Felten nói - hãy đưa chúng tôi vào cái vịnh nhá»â€¦, ông nhá»› đã thá»a thuận đưa chúng tôi vào đấy.
Viên thuyá»n trưởng đáp lại bằng cách ra lệnh Ä‘iá»u khiển thuyá»n theo hướng đó và bẩy giá» sáng, con thuyá»n nhỠđã cắm neo ở cái vịnh đã nói.
Suốt lúc thuyá»n Ä‘i, Felten đã kể lể vá»›i Milady, đáng lẽ Ä‘i London, anh ta đã thuê con thuyá»n này thế nào, đã trở vá» thế nào, đã leo tưá»ng bằng cách leo đến đâu, lại đặt móc dẫm chân vào kẽ đá đến đấy thế nào, và cuối cùng đã đến được song sắt, đã buá»™c được thang dây ra sao. Phần còn lại, Milady đã biết.
Vá» phần mình, Milady cố khích lệ Felten trong dá»± định cá»§a anh ta. Nhưng vừa thốt ra mấy lá»i đầu tiên, nàng đã nhận thấy ngay chàng thanh niên cuồng tín đó cần được làm cho ôn hòa hÆ¡n là làm cho quyết liệt hÆ¡n.
Hai ngưá»i thá»a thuận Milady đợi Felten đến mưá»i giá». Nếu mưá»i giá» chàng ta không quay lại, nàng cứ Ä‘i.
Lúc đó, giả dụ anh chàng được tự do, anh ta sẽ sang Pháp, gặp lại nàng ở tu viện nữ tu sĩ Cácmel ở Bêtuyn.
Chú thích:
(1) Juda Maccabcus - Một chiến binh anh hùng Do thái đã lãnh đạo thành công cuộc nổi dậy chống ách thống trị của Xyri thế kỷ thứ 2 trước Cóng nguyên, gần thành phố Jeruxalem.
(2) Butler (tíếng Anh) - có nghÄ©a là quản gia, sẽ chăm lo má»i việc chu đáo
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #60  
Old 16-04-2008, 10:25 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 59

Äiá»u diá»…n ra ở Portsmouth ngày 23 tháng 8 năm 1628.



Felten từ biệt Milady như má»™t ngưá»i anh sắp làm má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i đơn giản từ biệt em gái mình nên chỉ hôn tay.
Toàn bá»™ con ngưá»i anh ta tá»±a như vẫn trong trạng thái yên tÄ©nh thông thưá»ng. Duy chỉ có má»™t tia sáng xưa nay không thấy lấp lánh trong đôi mắt anh ta, giống như Ä‘ang cÆ¡n sốt, trán anh ta tái hÆ¡n ngày thưá»ng, răng nghiến chặt, nói năng cá»™c lốc, nhát gừng, chỉ ra có má»™t cái gì đầy u ám Ä‘ang xáo động trong lòng.
Còn ngồi trên con thuyá»n đưa vào bá», anh còn quay mặt hướng vá» phía Milady, lúc này cÅ©ng đứng trên boong tàu dõi mắt nhìn theo. Cả hai đã khá yên tâm không sợ bị truy Ä‘uổi nữa. Ngưá»i ta không bao giá» vào buồng Milady trước chín giá». Và từ lâu đài đến London phải Ä‘i mất ba giá».
Felten đặt chân lên bá», trèo lên má»™t má»m đá để lên kè, chào Milady lần cuối rồi Ä‘i vá» thành phố.
ÄÆ°á»£c khoảng má»™t trăm bước, vì địa hình dốc xuống, chàng ta chỉ còn nhìn thấy cá»™t buồm thôi.
Chàng ta chạy ngay vá» phía Portsmouth, ở ngay trước mặt chỉ cách ná»­a dặm đưá»ng, mà nhà cá»­a, các đỉnh tháp nổi bật lên trong sương mù.
Ngoài khÆ¡i Portsmouth, trên biển san sát những hạm thuyá»n cá»™t buồm dá»±ng lên trông như má»™t rừng liá»…u trụi lá mùa đông Ä‘u đưa trong gió.
Felten rảo bước, vừa ôn lại những suy nghÄ© cá»§a mình hai năm qua và má»™t thá»i gian dài sống giữa những ngưá»i Thanh giáo, những cái đã khiến chàng ta Ä‘i đến chá»— buá»™c tá»™i sá»§ng thần cá»§a vua Jacques 6 và Charles I(1).
Khi so sánh những tá»™i ác công khai cá»§a viên Thá»§ tướng đó, những tá»™i ác nổi tiếng khắp châu Âu nếu có thể nói như vậy vá»›i những tá»™i ác riêng tư, không ai biết mà Milady đã gán cho ông ta, chàng ta thấy trong hai con ngưá»i chứa trong má»™t Buckingham ấy, kẻ đáng tá»™i hÆ¡n chính là kẻ có Ä‘á»i tư mà quần chúng không há» biết đến. Chính là thứ tình yêu quá kỳ lạ, quá má»›i mẻ, quá cuồng nhiệt cá»§a anh ta đã khiến cho anh ta nhìn nhận những lá»i buá»™c tá»™i ti tiện và bịa đặt cá»§a phu nhân De Winter giống như qua kính phóng đại ngưá»i ta nhìn những nguyên tá»­ vi mô bên má»™t con kiến thành những con quái vật rùng rợn.
Càng Ä‘i nhanh anh ta càng sôi máu. à nghÄ© phải để mặc phía sau ngưá»i đàn bà anh ta yêu, đúng hÆ¡n là tôn thá» như má»™t nữ thánh hứng chịu trước má»™t sá»± báo thù khá»§ng khiếp, sá»± xúc động vừa qua, sá»± mệt má»i hiện tại, tất cả vẫn còn gây phấn khích cho tâm hồn anh ta vượt lên trên tình cảm con ngưá»i.
Felten vào hải cảng Portsmouth lúc tám giá» sáng. Dân chúng đã Ä‘i làm. Tiếng trống khua trên các phố phưá»ng và trên bến cảng. Những toán quân sắp lên tàu Ä‘i vá» phía biển.
Felten đến dinh Äô đốc, ngưá»i đầy bụi và đẫm mồ hôi, da mặt bình thưá»ng rất tái nay bầm tím vì trá»i nóng và giận dữ.
Ngưá»i lính canh muốn đẩy anh ta Ä‘i, nhưng Felten gá»i viên trưởng đồn và rút túi ra má»™t phong thư mang theo và nói:
- Thông điệp khẩn của Huân tước De Winter.
Nghe tên Huân tước De Winter mà ai cÅ©ng biết là má»™t trong những ngưá»i thân cận nhất cá»§a Quận công, viên đồn trưởng ra lệnh cho Felten Ä‘i qua, hÆ¡n nữa bản thân chàng ta cÅ©ng mặc binh phục sÄ© quan thá»§y quân.
Felten lao thẳng vào lâu đài.
Äúng lúc anh ta vào tiá»n sảnh thì má»™t ngưá»i đàn ông cÅ©ng bước vào, ngưá»i đầy bụi, thở dốc, để ngoài cá»­a má»™t con ngá»±a trạm quỵ hai gối xuống vì mệt.
Felten và ngưá»i này cùng má»™t lúc Ä‘á»u ngá» lá»i vá»›i Patrích, ngưá»i hầu tin cẩn cá»§a Quận công. Felten nêu tên Huân tước De Winter. Ngưá»i lạ không chịu nói ra tên ai và đòi chỉ có thể xưng tên vá»›i má»—i quận công thôi, cả hai Ä‘á»u nài xin được gặp trước.
Patrích vì đã biết Huân tước De Winter Ä‘ang có những công vụ và có quan hệ thân thiết vá»›i Quận công, nên ưu tiên cho ngưá»i nhân danh Huân tước. Ngưá»i kia buá»™c phải đợi và dá»… thấy ông ta thầm rá»§a sá»± chậm trá»… này biết chừng nào.
Ngưá»i hầu phòng dẫn Felten Ä‘i xuyên qua má»™t phòng lá»›n, trong đó những đại diện cá»§a La Rochelle do hoàng thân De XubidÆ¡ dẫn đầu Ä‘ang ngồi chá», rồi dẫn vào phòng cá»§a Buckingham vừa tắm xong, và lần này cÅ©ng như má»i khi ông ta thưá»ng chăm chút chải chuốt cá»±c kỳ cẩn thận.
- Trung úy Felten - Patrích nói - do Huân tước De Winter phái đến.
- Do huân tước De Winter à? - Buckingham nhắc lại - cho anh ta vào.
Felten vào. Äúng lúc ấy, Buckingham ném lên tràng ká»· má»™t chiếc áo ngá»§ thêu sợi vàng rất sang để khoác vào ngưá»i chiếc áo chẽn bằng nhung xanh đính đầy ngá»c trai.
- Tại sao Huân tước không đích thân đến nhỉ? - Buckingham há»i - Ta vẫn đợi ông ấy sáng nay.
- Huân tước sai tôi thưa vá»›i Äức ông, - Felten trả lá»i - là ngài rất tiếc không đến hầu Äức ông được, ngài bị vướng vào chuyện canh gác lâu đài.
- Phải, phải - Buckingham nói - Ta biết việc ấy, ông ấy có một nữ tù nhân.
- Chính là vá» việc nữ tù nhân đó mà tôi muốn thưa chuyện vá»›i Äức ông - Felten nói tiếp.
- Vậy thì nói đi!
Äiá»u tôi nói vá»›i ngài chỉ có thể riêng mình ngài nghe thôi ạ.
- Patrích, để mặc chúng ta - Buckingham nói - Nhưng anh phải đứng chá» chuông gá»i, lát nữa ta sẽ gá»i anh.
Patrích đi ra.
- Bây giỠchỉ còn mỗi chúng ta thôi - Buckingham nói - Ông nói đi.
- Thưa Äức ông, Huân tước De Winter hôm ná» có viết thư yêu cầu ngài ký lệnh tống xuống tàu má»™t thiếu phụ tên là Sáclốt BếchxÆ¡n.
- Phải, ta đã trả lá»i ông ấy là mang đến cho ta, hoặc gá»­i cho ta tá» lệnh ấy và ta sẽ ký.
- Lệnh đây, thưa ngài.
- ÄÆ°a ta xem - Quận công nói.
Và cầm tá» lệnh từ tay Felten, ông ta đưa mắt xem qua tá» giấy. Thấy đúng tên ngưá»i đã được thông báo, ông đặt lên bàn, cầm bút và chuẩn bị ký.
- Xin Äức ông thứ lá»—i - Felten vừa nói vừa ngăn Quận công lại - nhưng Äức ông chắc biết cái tên Sáclốt BếchxÆ¡n không phải là tên thá»±c cá»§a thiếu phụ đó?
- Phải, ta biết, ông ạ - Quận công vừa trả lá»i vừa chấm bút vào lá» má»±c.
- Vậy thì, Äức ông hẳn biết tên thá»±c cá»§a ngưá»i ấy? - Felten há»i bằng má»™t giá»ng cá»™c lốc.
- Ta biết chứ.
Quận công đưa bút lại gần tá» giấy. Felten tái ngưá»i Ä‘i:
- Và biết rõ cái tên thá»±c ấy - Felten há»i lại - mà Äức ông vẫn ký sao?
- Hẳn rồi - Buckingham nói - và ký đến hai lần hơn là một lần ấy chứ.
- Tôi không thể tin nổi - Felten tiếp tục bằng má»™t giá»ng má»—i lúc má»™t cá»™c lốc và nhát gừng hÆ¡n. Äức ông biết đó là việc cá»§a phu nhân De Winter.
- Ta hoàn toàn biết rõ, dù ta rất ngạc nhiên anh cũng biết chuyện đó.
- Và Äức ông sẽ ký lệnh đó mà không hối hận ư?
Buckingham ngạo nghễ nhìn chàng trai trẻ và bảo chàng ta:
- Ra thế cÆ¡ đấy? Thưa ông, chắc ông biết rõ là ông há»i ta những câu há»i kỳ quái đấy và ta có quá ngốc đâu mà Ä‘i trả lá»i?
- Äức ông hãy trả lá»i Ä‘i - Felten nói - tình thế có lẽ nghiêm trá»ng hÆ¡n là ngài tưởng đấy.
Buckingham nghÄ© chàng trai trẻ này do Huân tước De Winter phái đến, chắc á»· thế ông ta má»›i nói năng như vậy, liá»n dịu giá»ng lại:
- Không ân hận chút nào và Huân tước cũng như ta, biết rõ Milady de Winter là một đại tội phạm, và giới hạn hình phạt ở tội lưu đày cũng đã là gia ân cho mụ rồi.
Quận công đưa bút lên tỠgiấy.
- Äức ông, ngài sẽ không ký cái lệnh đó? - Felten vừa nói vừa tiến má»™t bước gần lại Quận công.
- Ta sẽ không ký cái lệnh đó - Buckingham nói - Và tại sao vậy?
- Bởi chính ngài sẽ đổi lại lệnh đó, ngài sẽ trả lại công bằng cho Milady.
- Trả lại công bằng cho mụ thì phải đưa mụ ra pháp trưá»ng Tybum - Buckingham nói - Milady là má»™t kẻ đê mạt.
- Thưa Äức ông, Milady là má»™t thiên thần, ngài biết rõ Ä‘iá»u đó tôi yêu cầu ngài thả tá»± do cho nàng.
- Ồ lại đến thế kia ư? - Buckingham néi - Ông có điên không mà lại nói với tôi như thế?
- Thưa Äức ông, xin thứ lá»—i cho tôi? Có thể nói sao, tôi nói vậy. Tôi đã kiá»m chế. Tuy nhiên, xin Äức ông hãy nghÄ© kỹ việc ông sắp làm, và hãy biết sợ, đừng có quá đáng!
- Hay đấy nhỉ?… Cầu Chúa tha thứ cho con! - Buckingham kêu lên - Nhưng con tin là hắn ta Ä‘ang dá»a con!
- Không, thưa Äức ông. Tôi vẫn Ä‘ang xin ông. Và tôi nói để ông biết: Má»™t giá»t nước đủ làm tràn bình nước đầy, má»™t lá»—i nhẹ có thể dẫn đến sá»± trừng phạt trút lên đầu kẻ đã được bá» qua biết bao tá»™i ác.
- Ông Felten - Buckingham nói - Ông ra ngay khá»i đây và sẽ bị bắt ngay tại chá»—.
- Äức ông, ông sẽ nghe tôi nói kết đã. Ông đã quyến rÅ© thiếu nữ đó, đã làm nhục cô ta, làm cô ta nhÆ¡ nhuốc, ông hãy sá»­a chữa tá»™i ác cá»§a ông đối vá»›i cô ta, để cho cô ta ra Ä‘i tá»± do, và tôi sẽ chẳng đòi há»i Ä‘iá»u gì khác ở ông.
- Ông sẽ không đòi há»i gì ư? - Buckingham vừa nói vừa nhìn Felten, hết sức lạ lùng, và nhấn mạnh từng âm tiết câu vừa nói.
- Quận công - Felten tiếp tục, càng nói càng phấn khích - hãy coi chừng, toàn thể nước Anh Ä‘á»u chán ngán những bất công cá»§a ông rồi. Quận công, nếu ông lạm dụng vương quyá»n mà hầu như ông đã Ä‘oạt ngôi rồi, Quận công, ông phải biết má»i ngưá»i và Chúa kinh tởm ông. Chúa sẽ trừng phạt ông sau, nhưng tôi, tôi sẽ trừng phạt ông hôm nay.
- A, thế này thì quá thể rồi? - Buckingham vừa kêu lên vừa bước một bước vỠphía cửa.
Felten ngăn lại.
- Tôi nhã nhặn yêu cầu ông - anh ta nói - hãy ký lệnh trả tá»± do cho phu nhân De Winter. Nên nhá»› đó là ngưá»i phụ nữ mà ông đã làm nhục.
- Lui ra ngay! - Buckingham nói - nếu không ta sẽ gá»i ngưá»i gông cổ anh lại.
- Ông không gá»i được đâu - Felten vừa nói vừa nhảy phắt lại đứng giữa quận công và chiếc chuông đặt trên chiếc bàn xoay nạm bạc - hãy coi chừng, Quận công, ông Ä‘ang trong tay cá»§a Chúa đấy.
- Trong tay cá»§a quá»· sứ thì có - Buckingham kêu lên và to giá»ng để làm má»i ngưá»i chú ý, tuy không gá»i trá»±c tiếp.
- Ký đi, Quận công, ký trả tự do cho phu nhân De Winter - Felten vừa nói vừa đẩy tỠgiấy vỠphía Quận công.
- Ép ta ư? Nhạo ta đấy ư? Patrích đâu?
- Ký đi, Quận công!
- Không bao giá».
- Không bao giỠư?
- Cứu ta? - Quận công kêu to, đồng thá»i vồ lấy gươm.
Nhưng Felten không để ông ta kịp rút gươm, anh ta phanh ngực rút con dao mà Milady đã từng tự đâm mình nhảy xổ vào Quận công.
Äúng lúc đó, Patrích vào phòng và kêu lên.
- Thưa Äức ông, má»™t bức thư từ nước Pháp.
- Từ Pháp ư? - Buckingham kêu lên, quên hết và chỉ nghÄ© đến ngưá»i đã gá»­i bức thư.
Felten lợi dụng lúc đó đâm ngập con dao vào sưá»n ông ta đến tận chuôi.
- A! Quân phản bội - Buckingham thét lên - mi giết ta rồi.
- Giết ngưá»i! Patrích hét lên.
Felten liếc mắt nhìn quanh để chạy trốn và thấy chiếc cá»­a mở liá»n lao sang phòng bên là phòng những đại diện cá»§a La Rochelle Ä‘ang đợi, chạy xuyên qua và lao xuống cầu thang.
Nhưng ngay bậc đầu tiên, anh ta gặp phải Huân tước De Winter.
Thấy anh ta tái mét, nhá»›n nhác, tay, mặt Ä‘á»u đầy máu, ông vồ lấy cổ anh ta và kêu lên:
- Ta biết mà, ta đoán ra chậm mất một phút thôi! Ôi, khốn nạn, khốn nạn cái thân ta!
Felten không kháng cá»± lại gì cả, ông De Winter trao hắn tận tay cho bá»n lính canh giải hắn đến má»™t sân trá»i nhá» nhìn xuống biển, đợi lệnh má»›i, rồi lao vào phòng Buckingham.
Nghe tiếng kêu cá»§a Quận công rồi tiếng gá»i Patrích, ngưá»i đàn ông mà Felten gặp trong phòng đợi cÅ©ng nhảy bổ vào căn phòng.
Ngưá»i này thấy quận công nằm trên ghế dài, tay bịt chặt vết thương.
- La Porte. - Quận công nói bằng giá»ng hấp hối.
- La Porte, Hoàng hậu sai ông đến ư?
- Vâng, thưa Äức ông - viên hầu cận trung thành cá»§a Anne Autriche trả lá»i - nhưng có lẽ đã quá muá»™n.
- Im nào, La Porte! Ngưá»i ta có thể nghe thấy ông đấy! Patrích không được để ai vào. Ôi, ta sẽ không được biết nàng nói gì vá»›i ta mất? Trá»i Æ¡i, ta chết mất.
Và Quận công ngất đi.
- Tuy nhiên, Huân tước De Winter, các đại diện, các vị chỉ huy cuá»™c viá»…n chinh, những sÄ© quan ná»™i phá»§ dinh Buckingham Ä‘á»u tràn vào căn phòng. Äâu đâu cÅ©ng vang lên những tiếng kêu khóc tuyệt vá»ng. Lâu đài tràn ngập tiếng kêu than rá»n rÄ©, chả mấy lúc tin tức đã tràn ra lan khắp thành phố.
Má»™t phát đại bác báo hiệu vừa xảy ra má»™t chuyện gì má»›i và bất ngá».
Huân tước De Winter bứt tai bứt tóc.
- Chậm mất một phút! Ôi Chúa ơi, bất hạnh thế này ư?
Quả thật, lúc bảy giá» sáng ngưá»i ta đến báo cho ông biết má»™t chiếc thang dây bồng bá»nh dưới má»™t chiếc cá»­a sổ cá»§a lâu đài, ông chạy ngay đến phòng Milady, thấy phòng trống, cá»­a sổ mở, song sắt bị cưa, chợt nhá»› lại lá»i dặn mồm mà D Artagnan đã chuyển đến cho ông qua sứ giả cá»§a chàng, ông run lên lo cho Quận công, vá»™i chạy ra chuồng ngá»±a, chẳng kịp đóng yên, vá»› con nào, nhảy luôn lên con ấy, phi rạp bụng ngá»±a sát đất nhảy xuống sân dinh phá»§, chạy vá»™i lên cầu thang rồi gặp Felten ngay cầu thang.
Tuy nhiên Quận công chưa chết. Ông tỉnh lại, mở mắt, má»i ngưá»i lại thấy hy vá»ng.
- Thưa các vị - Ông nói - xin để mình tôi với Patric và La Porte. A! Ông đấy ư, ông De Winter? Sáng nay ông đã sai đến tôi một thằng điên quái gở, ông xem nó đã làm tôi ra nông nỗi này đây?
- Ôi, thưa Quận công - Huân tước kêu lên - Tôi sẽ chẳng bao giỠhết ân hận vỠchuyện này.
- Và anh đã nhầm đấy, anh De Winter thân yêu cá»§a tôi - Buckingham vừa nói vừa chìa tay cho De Winter -Tôi không biết con ngưá»i nào lại được má»™t ngưá»i khác tiếc thương suốt Ä‘á»i cả, nhưng thôi mặc chúng tôi, tôi xin anh đấy.
Huân tước vừa đi ra vừa thổn thức.
Trong phòng chỉ còn lại Quận công bị thương, La Porte và Patrích.
Ngưá»i ta Ä‘i tìm thầy thuốc, nhưng không tìm được.
- Äức ông, ngài sẽ sống, ngài sẽ sống - viên hầu cận trung thành cá»§a Anne d Autriche quỳ trước ghế dài Quận công nằm, nhắc Ä‘i nhắc lại.
- Nàng viết cho ta thế nào? - Buckingham đầm đìa máu cố át Ä‘i những Ä‘au đớn dữ dá»™i để há»i vá» ngưá»i mình yêu bằng má»™t giá»ng thá»u thào - Nàng viết gì cho ta? Äá»c cho ta nghe Ä‘i.
- á»’ thưa Äức ông! - La Porte nói.
- Tuân lệnh Ä‘i, La Porte, ông không thấy ta không còn mấy thá»i gian nữa ư?
La Porte bẻ dấu xi và giơ bức thư trước mắt Quận công, nhưng Buckingham có cố cũng không phân biệt nổi chữ nữa.
- Äá»c Ä‘i - Ông nói - Ä‘á»c Ä‘i nào, ta không trong thấy nữa, Ä‘á»c mau lên, chả có ta lại còn không nghe được ấy chứ, và ta sẽ chết mà không biết được nàng viết gì cho ta.
"Quận công.
Từ ngày quen biết ông, tôi đã từng Ä‘au khổ do ông và vì ông. Vì vậy tôi cầu xin ông, nếu còn muốn cho tôi được thư thái, thì hãy chấm dứt việc rầm rá»™ vÅ© trang chông lại nước Pháp và dừng cuá»™c chiến lại. Cuá»™c chiến ấy, ngưá»i ta nói ầm lên rõ ràng là do nguyên nhân tôn giáo và thầm thì tình yêu cá»§a ông đối vá»›i tôi là nguyên nhân che giấu bên trong. Cuá»™c chiến ấy không những có thể Ä‘em lại cho nước Pháp và nước Anh những thảm há»a lá»›n mà còn cho ông, Huân tước ạ, những bất hạnh mà tôi sẽ ân hận vô cùng. Ngưá»i ta Ä‘ang Ä‘e dá»a tính mạng ông, xin ông hãy đỠphòng, bởi nó rất quý đối vá»›i tôi kể cả lúc tôi sẽ bị buá»™c phải coi ông như má»™t kẻ thù.
Ngưá»i được ông yêu mến,
Anne.
Buckingham thu hết tàn lá»±c nghe Ä‘á»c bức thư, khi ngưá»i ta Ä‘á»c xong, ông như thể thấy trong thư má»™t ná»—i thất vá»ng cay đắng, liá»n há»i:
- Vậy ông không còn má»™t Ä‘iá»u gì khác dặn miệng để nói vá»›i ta ư, La Porte?
- Có chứ, thưa Äức ông, Hoàng hậu dặn tôi nói vá»›i Äức ông phải hết sức giữ gìn bởi bà được tin ngưá»i ta định ám sát Äức ông.
- Có thế thôi ư, thế thôi ư? - Buckingham sốt ruá»™t há»i.
- Bà còn dặn tôi nói vá»›i Äức ông bà vẫn luôn yêu ông.
- Có thế chứ! - Buckingham mừng rỡ - Äá»™i Æ¡n Chúa! Cái chết cá»§a ta sẽ không phải là cái chết cá»§a má»™t ngưá»i xa lạ đối vá»›i nàng.
La Porte đầm đìa nước mắt.
- Patrích - Quận công nói - đem cho ta cái tráp đựng những nút kim cương ra đây.
Patrích đem tráp ra và La Porte nhận ngay ra là của Hoàng hậu.
- Bây giá», mang cái túi xa tanh trắng thêu tên tắt cá»§a nàng bằng ngá»c trai ra đây.
Patrích lại vâng lá»i.
- Cầm lấy, La Porte - Buckingham nói - đây là những tín vật duy nhất ta có với nàng, cái tráp bạc và hai chữ tắt ấy. Ông hãy đưa lại cho lệnh bà, và để làm kỷ niệm cuối cùng (ông đưa mắt tìm quanh xem có vật nào quý), ông mang theo vỠcho nàng.
- Ông vẫn tìm, nhưng đôi mắt đã má» Ä‘i vì cái chết gần ká», đôi mắt chỉ còn thấy con dao từ tay Felten rÆ¡i xuống và còn sôi máu tươi trên khắp lưỡi dao.
- Và ông mang theo con dao ấy! - quận công vừa nói vừa siết chặt tay La Porte.
- Ông vẫn còn có thể bỠchiếc túi vào trong cái tráp bạc, và buông con dao vào đấy, ra hiệu cho La Porte mình không thể nói được nữa. Rồi lần này trong cơn vật vã cuối cùng, ông không thể chống lại được nữa, và lăn từ ghế dài xuống sàn nhà.
Patrích thét lên một tiếng.
Buckingham muốn mỉm cưá»i lần cuối nữa, nhưng cái chết đã chặn đứng lại dòng suy nghÄ© vẫn còn hằn lại trên trán ông như má»™t nụ hôn cuối cùng cá»§a tình yêu.
Lúc đó, thầy thuốc cá»§a Quận công má»›i há»›t hải chạy tá»›i. Ông ta ở trên tàu đô đốc, nên ngưá»i ta phải đến tận đấy tìm ông.
Ông lại gần Quận công, cầm tay ông ta, giữ một lúc trong tay mình và buông rơi xuống rồi nói:
- Vô ích thôi, ông ấy chết rồi.
- Chết ư, chết ư? - Patric kêu lên.
Nghe tiếng kêu, cả đám ngưá»i ùa vào gian phòng, đâu đâu cÅ©ng thất kinh và huyên náo.
Thấy Buckingham vừa tắt thở, Huân tước De Winter chạy ngay đến chá»— Felten mà bá»n lính vẫn canh giữ trên chiếc sân trá»i nhá».
- Quân khốn kiếp? - Ông nói với chàng trai trẻ mà từ lúc Buckingham chết anh ta đã lấy lại được sự gan góc và bình thản chẳng bao giỠmất nữa - Khốn kiếp! Mày đã làm gì?
- Tôi trả thù! - gã nói.
- Mày trả thù ư? - Huân tước nói - mày nói mày đã thành công cụ cho con đàn bà trá»i đánh thì hÆ¡n. Nhưng tao thá» vá»›i mày, tá»™i ác này sẽ là tá»™i ác cuối cùng cá»§a nó.
- Tôi không hiểu ông định nói gì - Felten bình tÄ©nh trả lá»i - - Và thưa Huân tước, tôi không biết ông định nói vá» ai đây. Tôi giết ông De Buckingham bởi ông ta đã hai lần từ chối chính ông phong tôi chức đại úy. Tôi trừng phạt sá»± bất công cá»§a ông ta, có thế thôi.
De Winter, choáng ngưá»i, nhìn những ngưá»i Ä‘ang trói hắn ta và không biết nghÄ© thế nào vá» sá»± vô cảm đến thế.
Tuy nhiên có má»™t Ä‘iá»u duy nhất phá»§ má»™t đám mây lên vầng trán trong trắng cá»§a hắn ta. Má»—i tiếng động hắn nghe thấy, tên Thanh giáo ngây thÆ¡ ấy lại tưởng như nhận ra tiếng chân và giá»ng nói cá»§a Milady lao vào trong vòng tay hắn để tá»± cáo buá»™c mình và cùng chết vá»›i hắn ta.
Bá»—ng hắn giật mình, mắt hắn chăm chăm nhìn vào má»™t chấm Ä‘en trên biển mà đối vá»›i ngưá»i khác thì đó chỉ là má»™t con ó biển bồng bá»nh trên sóng. Nhưng từ nÆ¡i sân thượng hắn Ä‘ang đứng này có thể bao quát tất cả và vá»›i con mắt chim ưng thá»§y thá»§, hắn ta nhận ra cánh buồm cá»§a chiếc thuyá»n buồm Ä‘ang hướng vá» bá» biển nước Pháp.
Hắn tái mặt, đưa tay lên bóp chặt trái tim đang tan nát và hiểu ra hoàn toàn sự phản bội.
- Thưa Huân tước, xin cho tôi được hưởng một ân huệ cuối cùng - Hắn nói với Huân tước.
- Ân huệ gì? - Huân tước há»i.
- Bây giỠlà mấy giỠrồi ạ?
- Chín giá» kém mưá»i lăm - Huân tước rút đồng hồ ra xem nói.
Milady đã khởi hành trước thá»i hạn má»™t tiếng rưỡi. Ngay khi nghe tiếng đại bác báo biến cố trá»ng đại, đã ra lệnh nhổ neo. Con thuyá»n Ä‘ang lướt Ä‘i dưới bầu trá»i xanh ngắt và đã cách rất xa bá».
- Chúa đã muốn như vậy - Hắn ta nói vá»›i sá»± nhẫn nhục cá»§a má»™t kẻ cuồng tín, tuy mắt vẫn không rá»i khá»i con thuyá»n đó và hắn tưởng như chắc chắn có thể phân biệt rõ cái bóng ma trắng toát ở mạn thuyá»n cá»§a mụ đàn bà mà vì mụ hắn sắp phải vong mạng.
Ông De Winter nhìn theo con mắt hắn ta, để xem vì đâu hắn đau đớn và đã đoán ra tất cả.
- Quân khôn kiếp, mày hãy chịu trừng phạt mình mày trước đã! - Huân tước nói với Felten, mắt vẫn đang bị hút vỠphía biển - Nhưng ta thỠvới mày, trên hương hồn của anh ta mà ta yêu quý biết mấy, cái con đồng phạm của mày không thoát nổi đâu.
Felten cúi đầu không nói má»™t lá»i.
Còn ông De Winter, ông bước nhanh xuống cầu thang và đi vỠphía cảng.
Chú thích:
(1) Tức Buckingham
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™