 |
|

17-04-2008, 04:26 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Äôi mắt Vương phi như khép lại, và lòng bà trà n ná»—i âu lo Hoà i Nam nói tiếp:
- Toà n thân y lạnh buốt như băng, con đã đổ hết má»™t chai Quế tinh dầu lên ngưá»i y và quấn chăn mấy lá»›p, y mê man và hÆ¡i thở rất yếu!
Äi con, mình Ä‘i thôi, và chá»› hở ra cho Bảo Thư biết nhé !
- Con nghĩ là không sao đâu, Bảo Thư cũng như con!
- Con ạ! Lòng ngưá»i như chiếc lá, thoắt xanh và thoắt úa, ta là m sao biết được!
Vương phi và Hoà i Nam, như ngưá»i Ä‘i dạo, rất thong thả; trở vá» Vân Trang cung. Nguyên Huân nằm thiêm thiếp, hÆ¡i thở đã khá hÆ¡n, da mặt bá»›t mà u xanh tái. tuy nhiên trên trán và hai hố mắt, hiện rất rõ những quầng xanh xám. Vương phi sai Tố Hoa canh ở hà nh lang, và Ngá»c Trân đứng ở cá»a ngoà i. Bà khép chặt cá»a phòng cá»§a Hoà i Nam, xong chuyển Nguyên Huân ra giữa giương. ánh đèn lồng tuy không đủ sáng, nhưng tạo sinh khà ấm cúng trong phòng.
Vương phi đặt tay lên trán Nguyên Huân, trán chà ng lạnh ngắt như má»™t xác chết. Mạch ở cổ tay trầm và thưa, bà dùng dầu nóng xoa trên các huyệt Thái dương, Hạ quan, Phong trì Toản trúc, Ngá»± yên. Bà dùng mảnh thá»§y tinh nhá», cắt nhẹ và nặn máu bầm trên các huyệt, vừa xoa dầu. Bà cởi áo chà ng lể trên các huyệt Kỳ môn, Äà n trung và dá»c theo Nhâm mạch: Thiên đột, Cá»± khuyết, Khà hải, Äan Ä‘iá»n, Trung quản...
Hoà i Nam bá»—ng thấy bà n tay cá»§a mẹ nà ng đột nhiên run rẩy, sắc mặt bà tái Ä‘i, đôi mắt mở lá»›n nhìn trừng trừng và o chiếc đầu cá»p được xâm trên bá»™ ngá»±c rá»™ng cá»§a chà ng trai, và bà n tay bà từ từ, như má»™t ngưá»i má»™ng du, sỠđến sợi dây Ä‘eo trên cổ, ở đó, là má»™t viên ngá»c lá»›n sáng lấp lánh mà u đỠsẩm... Từ đôi mắt mở lá»›n cá»§a Vương phi, hai dòng lệ tuôn rÆ¡i...
Hoà i Nam nhìn mẹ, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Tại sao mẹ nà ng như thế kia, Ä‘iá»u gì khiến mẹ nà ng xúc động, sá»± xúc động ấy có ý nghÄ©a gì? Cả ngưá»i bà như Ä‘ang run bắn. Nà ng đứng nhìn, sững sá», ngÆ¡ ngác.
Vương phi như ngưá»i tỉnh má»™ng, bà im lặng không nói, tiếp tục đổ dầu xoa trên ngá»±c chà ng trai, và dùng má»™t váºt kim khà chà xát mạnh. Sau đó, bà láºt sấp Nguyên Huân lại, xoa dầu đấm trên lưng, trên bả vai, dá»c theo xương sống, lấy trong ngưá»i má»™t váºt như đồng xu, cạo khắp trên các khá»›p xương, bà nói vá»›i con:
- Chà ng trai nà y trúng hà n nặng lắm, mẹ chữa trị theo cách cạo gió ở quê mẹ; nhưng e rằng, nếu không có lương y chữa trị thì khó lòng...
Bà hầu như nghẹn lá»i, và nước mắt lại tuôn đẫm trên hai gò má trắng xanh. Hoà i Nam cà ng lúc cà ng kinh ngạc. Chưa bao giá», từ khi khôn lá»›n, nà ng thấy mẹ nà ng xúc động đến như thế. Thưá»ng thưá»ng Hoà i Nam chỉ thấy bà yên lặng và mắt nhìn xa xăm vá»›i cái nổi buồn nà o đó thầm kÃn trong lòng bà , nà ng chưa thấy mẹ khóc, dẫu chỉ má»™t lần. Có lẽ ná»—i buồn chất chứa trong tâm tư như đã đặc quánh lại, như má»™t khối sầu, nhấn chìm bà trong cõi im lắng. Và giỠđây, có phải niá»m Ä‘au tÃch tụ ấy đã vỡ òa thà nh nên những dòng lệ chan chứa? Hoà i Nam ôm lấy hai vai mẹ im lặng. Vương phi kéo con gái ngồi xuống cạnh bà , cầm lấy tay nà ng, giá»ng bà nghẹn ngà o:
- Con có biết con đã là m một việc lớn lao không con!
- Ngưá»i con trai nà y là cháu mẹ, con cá»§a ngưá»i anh cá»§a ta, đứa con còn sót lại cuối cùng cá»§a má»™t giống há» kiệt liệt!
Hoà i Nam mở mắt tháºt to, vừa kinh ngạc, vừa tò mò:
- Mẹ, mẹ nói sao? Ngưá»i thanh niên nà y gá»i mẹ bằng cô? Sao mẹ từng nói vá»›i con là mẹ không còn ai thân thÃch!?
- Phải , đúng thế! Ta cÅ©ng không ngá» Trá»i Pháºt còn giữ cho giống hỠấy má»™t ngưá»i... Giá»ng ngáºm ngùi, bà nói tiếp.
- Sau cái đêm thảm sát kinh hoà ng ấy, ngà y ta trở thà nh vợ cá»§a cha con, ngà y ta rá»i bá» quê hương, nó má»›i tròn năm tuổi; bây giỠđã mưá»i tám năm trôi qua. ôi, ta đâu có tin được, có ngà y ta gặp lại nó!
- Mẹ, sao mẹ biết đúng ngưá»i nà y là cháu mẹ?
- Con ạ, trong giống hỠấy, con trai lúc lên bốn tuổi phải xăm hình Hổ Phù trên ngá»±c, và chiếc đầu cá»p trên ngá»±c anh con đây là do chÃnh ta vẽ...
Và bà như thì thầm cùng chà ng: "Nguyên Huân, ngà y con còn nhá», con và Uyển Thanh rÃu rÃt bên ta như đôi chim nhá»... Äá»™t ngá»™t bà dừng lại, bà thấy trên cổ chà ng còn má»™t sợi dây Ä‘eo khác, có móc má»™t chiếc túi gấm nhá» phong kÃn. Vương phi quyết định mở ra, và trên bà n tay Ä‘ang run lên cá»§a bà , là má»™t mảnh ngá»c tám cạnh mà u xanh biếc được mà i giÅ©a rất công phu, trên mặt ngá»c khắc tám thanh kiếm bao quanh má»™t mặt trăng tròn. Vương phi úp mảnh ngá»c và o mặt khóc nức nở, Hoà i Nam.ôm lấy mẹ:
- Mẹ! Mẹ đừng đau lòng nữa, mẹ phải vui lên mới phải vì gặp được cháu của mẹ...
- Nhưng Hoà i Nam, liệu nó có còn sống được không? Ôi oan khiên! ChÃnh tay cha con giết nó. Bây giá» thì mẹ hiểu, Ä‘au đớn cho mẹ biết đưá»ng nà o!
Mảnh ngá»c nà y là thế nà o mà mẹ Ä‘au lòng thế?
- Äó là tÃn váºt cá»§a " Bát Äại Danh gia" uy danh má»™t thá»i lừng lẫy. Nhưng mà thôi, má»™t ngà y nà o rồi con sẽ hiểu!
Má»™t tiếng rên nhẹ, Nguyên Huân từ từ mở mắt; trước mắt chà ng, má»™t đám sương mù.. . dần dần, đám sương tụ lại thà nh khuôn mặt má»™t ngưá»i đà n bà , Ä‘ang cúi xuống nhìn chà ng bằng đôi mắt âu lo, vá»›i những giá»t lệ còn Ä‘á»ng trên mi, trên má.
Nguyên Huân giáºt mình, má»™t câu há»i cất lên bằng chÃnh ngôn ngữ quê hương chà ng:
- Công tá» ngưá»i há» Trần?
Nguyên Huân chăm chăm nhìn ngưá»i thiếu phụ cá»±c kỳ xinh đẹp trước mắt, chà ng cau mà y, và chà ng hiểu tất cả:
- Thúc mẫu! Ôi có phải Thúc mẫu đó không?
Vương phi nức nở ôm lấy mặt chà ng, nghẹn ngà o:
- Nguyên Huân , chÃnh ta đây, chÃnh ta đây con Æ¡i!
Chà ng trở mình toan ngồi dáºy, nhưng cả thân thể Ä‘au nhừ. Vương phi ôm hai vai chà ng, Ä‘au đớn:
- Huân nhi, con hãy nằm im, con bị trá»ng thương, rất nặng!
Nguyên Huân đưa mắt nhìn Hoà i Nam, cũng đang đứng nhìn chà ng, Vương phi hiểu ý, nói:
- Äoà n Hoà i Nam, em con đó. Nó đã cứu con. Ta tháºt đội Æ¡n Trá»i Pháºt!
Hoà i Nam đứng nghe hai ngưá»i đối đáp, nà ng tháºt không hiểu gì. Giá»ng nói, tiếng nói hoà n toà n xa lạ. Nà ng ngạc nhiên, mẹ nà ng Ä‘ang nói gì nà ng không thể hiểu, nhưng nghe tuyệt vá»i như tiếng chim hót; âm Ä‘iệu trầm bá»—ng như nhạc Ä‘iệu.
|

17-04-2008, 04:30 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Ôi, tiếng nói nơi quê hương của mẹ nà ng, lần đầu tiên nà ng được nghe trong một tình huống nà ng không ngỠtới.
Tiếng nói mang âm hưởng rÃu rÃt cá»§a tiếng chim, như có máºt ngá»t thoát thai từ giá»ng nói . . . Tuy không hiểu, nhưng từ trong đáy lòng Hoà i Nam, ngôn ngữ kỳ diệu cá»§a quê ngoại như Ä‘ang lay động cả tâm hồn nà ng, rung động trên từng cảm xúc...
- Nguyên Huân, sao ta lại gặp con ở đây? Nói cho ta biết đi Nói cho ta biết thực trạng sau đêm kinh hoà ng ấy...
- Thúc mẫu, Uyển Thanh đã lá»›n và xinh đẹp. Thúc phụ con còn sống, nhưng Ä‘au ốm triá»n miên, và Dư thúc nữa. Tất cả chỉ còn có thế! Cách đây bốn năm, con tìm sang đây để tìm thâu báu váºt cá»§a nhà há» Trần, và tìm kiếm Thúc mẫu. Con xâm nháºp Hoà ng thà nh đã mấy đêm nay, đêm cuối cùng thì bị phát giác?
Tiếng chà ng hết sức mệt má»i:
- Thúc mẫu, con bị trúng Hà n Ngá»c âm chưởng như Thúc phụ ngà y xưa, từ nay có sống cÅ©ng như chết, bổn pháºn không là m xong, là m sao còn dám quay nhìn Tổ quốc nữa! Äoà n thúc con sở dÄ© còn gượng sống đến ngà y nay vì còn kỳ vá»ng ở nÆ¡i con. Nay trở thà nh ngưá»i vô dụng, con không còn muốn sống là m gì nữa!
Nguyên Huân mệt má»i nhắm mắt lại, hai hà ng nước mắt ứa ra, chảy xuống thái dương. Vương phi nắm vá»™i bà n tay Nguyên Huân, giá»ng bà thoảng thốt:
- Có phải con muốn nói đến "Vạn Kiếp Bà Truyá»n" cá»§a Tổ phụ con? Con ạ! Äừng tuyệt vá»ng thế, ta đã thu hồi được từ hai năm trước, từ ngà y dá»i đô vá» Yên Kinh, và hiện Ä‘ang giữ bên mình!
Nguyên Huân mở bừng mắt, đôi mắt linh hoạt, đầy sức sống:
- Thúc mẫu, Thúc mẫu vừa nói gì?!
- Ta nói, " Vạn Kiếp Bà Truyá»n" cá»§a Tổ phụ con, hiện Ä‘ang ở trong tay ta!
Như có phép mầu, má»™t luồng sức mạnh bừng nở trong ngưá»i, Nguyên Huân ngồi báºt dáºy, chá»™p lấy bà n tay Vương phi:
- Thúc mẫu, là m sao Thúc mẫu biết và lấy lại được Di váºt cá»§a Tổ phụ hà i nhi?
- Ta chỉ tình cá» thôi, ta nhìn thấy má»™t Ãt sách quý trong phòng Dương Vương, vừa trông thấy nó, ta biết ngay đó là má»™t danh tác cá»§a há» Trần, ta vá»™i lén giữ lấy. Hình như Dương Vương cÅ©ng vô tình chưa để ý đến, vì ngà y ấy công việc chuyển váºn vá» Yên Kinh còn bá» bá»™n lắm!
Thúc mẫu, hiện giỠThúc mẫu để ở đâu?
- Ta đã cất giấu kỹ, con cứ yên tâm. Hiện tại phải tìm phương cách chữa thương cho con cà ng sớm cà ng tốt!
Giá»ng Nguyên Huân buồn bã:
- Thúc mẫu, con bị trúng Hà n Ngá»c âm chưởng, khó lòng thoát chết. Con còn mang nặng mối gia thù chưa trả . Kẻ thù đã ở trước mắt con...
Chà ng ứa nước mắt.
- Nguyên Huân, con đừng vá»™i tuyệt vá»ng. Ta đã xem qua Vạn Kiếp Bà Truyá»n, trong đó, Tổ phụ con có ghi phần luyện công và trị thương, ta hy vá»ng có Ãch cho con đấy. Äiá»u trước mắt bây giá» là con không thể ở nÆ¡i đây được nữa. Trước khi đến đây, dẫu chưa biết ngưá»i bị truy Ä‘uổi là ai, chỉ vì muốn giúp Hoà i Nam cho trót, ta cÅ©ng đã có chá»§ ý . ở nÆ¡i ta ở, má»™t lần chỉ vì tình cá», ta tìm ra má»™t căn thạch thất được thiết kế trong lòng hòn non bá»™ nằm giữa khuôn viên cá»§a BÃch Thảo cung, hòn giả sÆ¡n nà y có lẽ đã có từ lâu lắm, vì nÆ¡i nà y trước kia, cÅ©ng vốn là má»™t Vương phá»§ cá»§a má»™t Thân vương dưới thá»i nhà Tống. Ta sẽ đưa con đến đó ẩn náu tạm thá»i, chá» khi con phục hồi, sẽ tìm cách ra khá»i Yên Kinh. Con nên kiên tâm, nhẫn nại, đừng tuyệt vá»ng con ạ!
Căn thạch thất đã được Vương phi vô tình khám phá trong má»™t lần bà đi dạo quanh khuôn viên, đến trước hòn giả sÆ¡n, bà ngồi xuống thảm cá», tá»±a lưng và o má»™t phiến đá lá»›n, trÆ¡n nhẵn và mát rượi. Lúc lấy thế đứng dáºy, lưng bà tá»±a mạnh và o bà chợt cảm thấy phiến đá như có sá»± chuyển dịch nhẹ , bà quay nhìn nhưng chẳng thấy có gì khác lạ; bà phân vân, đưa cả hai tay xô mạnh và o, phiến đá nhúc nhÃch tháºt sá»±. Ngạc nhiên, Vương phi dùng cả sức mình vừa đẩy mạnh vừa xoay chuyển; quả nhiên, phiến đá bắt đầu xoay theo chiá»u từ trái sang phải, khi giáp vòng, có tiếng rè rè nổi lên, phiến đá lá»›n từ từ hạ xuống, để lá»™ má»™t vòm cá»a.
Tò mò, bà bước và o trong, trước mặt bà lại có má»™t tảng đá hình đầu rồng, hiếu kỳ, Vương phỉ xoay thá», lúc xoay ngược chiá»u, tiếng động lại nổi lên, sau lưng Vương phi, phiến đá lại nhô lên nhẹ nhà ng, lấp kÃn lối và o máºt thất.
Äêm ấy, má»™t mình vá»›i ngá»n đèn lồng, bà trở lại gian thạch thất. Căn phòng tương đối rá»™ng, có cả giưá»ng nằm và những váºt dụng cần thiết; nhưng tất cả đã hư mục, cả những thùng chứa thá»±c phẩm, rã nát, mốc meo; duy có nước vẫn còn đầy trong bể chứa.
Những đêm sau, bà lặng lẽ má»™t mình Ä‘i, đến quét dá»n, thay thế mùng mà n chăn chiếu Gian thạch thất được chiếu sáng từ trên đỉnh non bá»™, được phản chiếu bởi những tấm gương ghép nối, có cả hÆ¡i gió mát thoảng và o qua những lá»— thông hÆ¡i theo chiá»u ghép nhô ra hõm và o, cá»§a các tảng đá quanh chân hòn non bá»™.
Vương phi đã nghÄ© đến má»™t ngà y cuối cá»§a Ä‘á»i mình, bà sẽ và o nÆ¡i nà y, giấu mình ở đó, và yên nghỉ nghìn Ä‘á»i. GiỠđây, bà sẽ dùng là m chá»— náu thân cho Nguyên Huân trong thá»i gian dưỡng thương, quả là thuáºn lợi.
Äêm sau, Vương phi và Hoà i Nam bà máºt đưa Nguyên Huân đến thạch thất. Bà hóa trang cho chà ng thà nh má»™t nữ tỳ theo hầu. Cả ba Ä‘i thong thả, chẩm rải, cÅ©ng bởi Nguyên Huân cÅ©ng chẳng còn chút hÆ¡i sức nà o. Các huyệt đạo trá»ng yếu trong ngưá»i chà ng Ä‘á»u bị hà n khà trấn ngá»±, vô cùng Ä‘au nhức. Trá»i đêm lạnh giá, tuyết rÆ¡i mịt mùng, hà nh lang dà i dẫn đến BÃch Thảo cung phải băng qua những thâm cá», những hoa viên ướt lạnh. Chỉ đến khi bước chân và o gian thạch thất ấm cúng, cả ba ngưá»i nhìn nhau xúc động...
Má»i váºt dụng cần thiết Vương phi đã lo chu đáo từ trước, đêm hôm sau, bà mang và o cho Nguyên Huân má»™t cuốn sách cÅ©, bìa là má»™t loại giấy bản, những trang sách được Ä‘Ãnh và o nhau bằng nhá»±a cá»§a cây trái. Nguyên Huân sung sướng đến nghẹn lá»i khi chà ng quỳ xuống đón lấy cuốn sách từ tay cá»§a Vương phi.
Sách đã quá cÅ© theo thá»i gian, bốn chữ "Vạn Kiếp Bà Truyá»n" được viết bằng lối chữ thảo, chữ tuyệt đẹp, nét sắc như Ä‘ao kiếm, Nguyên Huân cảm động nhìn ngắm nét chữ mà chà ng cho rằng Ä‘Ãch thân Tằng Tổ chà ng đã viết, Äức Thượng phụ Tiết Chế Thượng Quốc công, Bình Bắc Äại Nguyên Soái Hưng Äạo Vương Trần Quốc Tuấn. Quyển sách khá dà y, chữ viết nhá», chân phương, giấy đã ố và ng nhưng chữ còn Ä‘á»c rõ . Phần đầu là thiên Binh Pháp, phần thứ hai là Võ há»c: sáu chữ viết bằng kim nhá»§ "Sát Na Vô Lượng Thần Công" và "Vân Hà Tá»a Kiếm". Phần cuối cùng tương đối má»ng: Y dược và phần luyện công trị thương, tất cả Ä‘á»u có kèm theo đồ há»a từng chi tiết các huyệt đạo và kinh mạch trên cÆ¡ thể; nhưng Nguyên Huân suýt kêu lên, chà ng hết sức ngạc nhiên, tất cả các huyệt đạo và kinh mạch cá»§a con ngưá»i trên đồ há»a, bá»™ vị hoà n toà n nghịch đảo!
Chà ng đã náo nức vô cùng khi có bà kÃp trên tay. Chà ng vẫn mong có ngà y rá»i khá»i nÆ¡i nà y, kiếm má»™t nÆ¡i an toà n, Ä‘em hết công phu luyện táºp. Chà ng bị trá»ng thương, khà âm hà n chế ngá»± toà n bá»™ huyệt đạo, chân khà không thể váºn hà nh, như dòng sông bị phù sa lấp kÃn. Ngay việc tÃch tụ ná»™i gia chân khà và o đơn Ä‘iá»n cÅ©ng hết sức khó khăn. GiỠđây, so vá»›i căn nguyên chỉ dẫn từ trong sách, vá»›i bá»™ .vị hoà n toà n thay đổi, nếu chà ng ham mê luyện táºp, có thể sẽ đưa đến tẩu há»a nháºp ma, sẽ đưa đến cái chết. Nguyên Huân nghÄ© mình không thể bừa bãi, nên không dám xem xét đến nữa.
Chà ng mở qua thiên Luyện công trị thương, thiên nà y chia ra từng loại thương tổn khác nhau: Dưỡng thần, Bồi nguyên, Äiá»u tức, Khu trừ độc dược, Phục hồi chân lá»±c, Trị ngoại thương; đến chương cuối cùng, Nguyên Huân vô cùng mừng rỡ: Khu trừ hà n độc khÃ.
" Trong thiên hạ, kẻ có công phu âm độc không nhiá»u, bởi vì, những ngưá»i luyện táºp phải hết sức kiên trì hÆ¡n ngưá»i, má»›i mong thà nh tá»±u. Trong võ lâm từ xưa, đã thấy xuất hiện các môn chưởng pháp âm hà n, như. Băng Tâm Miêu chưởng, Huyá»n Minh thần chưởng, và Hà n Ngá»c âm chưởng. Chiêu thức chưởng pháp hết sức quái dị, Ä‘em theo khà lạnh buốt xương hòa trá»™n vá»›i độc công. Kẻ bị trúng loại âm độc công nà y, ngoà i cái lạnh tiá»m ẩn trong kinh kỳ bát mạch, còn bi khà độc xâm nháºp, toà n thân Ä‘au nhức, đưa đến tá» vong. Ngưá»i luyện công trị thương, phải là ngưá»i có hai Ä‘iá»u kiện sau đây: má»™t là ăn được Chu Cáp mảng cổ, má»™t loại động váºt cá»±c dương, hoặc Há»a Chi quả thuần dương; hai là đã luyện được công phu cá»§a Pháºt gia: Cá»u Dương thần công, má»›i có thể chế ngá»± được.
|

17-04-2008, 04:31 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Tuy nhiên, nếu có má»™t cao thá»§, vá»›i ná»™i lá»±c mạnh hÆ¡n ná»™i lá»±c cá»§a ngưá»i đả thương, dùng Cá»u Dương thần công khu trừ hà n khà ra khá»i kinh kỳ bát mạch. Sau khi khu trừ được độc khà má»›i hy vá»ng sông sót. Kẻ bị đả thương Hà n âm độc công, tùy theo ná»™i lá»±c mà có thể bảo vệ mạng sống cá»§a mình dà i, ngắn khác nhau, nhưng không . thể kéo dà i được quá mưá»i ngà y, nếu không biết cách khu trừ độc khÃ, tách độc khà ra khá»i âm hà n.
Äá»™c khà giống như rác rưởi phá»§ má»™t dòng chảy, còn khà hà n âm giống như cát sá»i; rác rưởi thì dá»… váºt, cát sá»i khó đà o Sau khi dụng công khu trừ độc khÃ, kẻ trúng Hà n độc âm chưởng kéo dà i sá»± sống thêm được sáu tháng, qua vòng sáu tháng, thân nhiệt sẽ tắt, toà n thân đóng băng mà chết..." Nguyên Huân bá» qua Ä‘oạn luáºn vá» sá»± sống chết.
"... Trong Ä‘á»i ta, vì việc quân quốc trá»ng sá»±, nên không Ä‘i sâu và o tình hình võ lâm thiên hạ. Nhưng dưới thá»i Nam Tống suy vi, dòng há» Hoà n Nhan nước Kim từ phÃa đông bắc trà n xuống, chia Trung Nguyên là m đôi, lấy Trưá»ng Giang mà phân tranh; võ lâm Trung Nguyên má»™t phen náo động. Bảy mươi hai tuyệt ká»· cá»§a Thiếu Lâm, cÅ©ng vì những biến động ấy, nhiá»u pho sách cá»§a Äạt Ma Sư Tổ để lại, đã mất mát. Trong số ấy, có Cá»u Dương Chân Kinh. Giác Viá»…n đại sư chùa Thiếu Lâm, là ngưá»i thông tuệ, Ä‘á»c thuá»™c gần hết toà n bá»™ Chân Kinh trong Tà ng Kinh các, nhưng lại không bao giá» luyện táºp. TÃnh tình cá»§a Äại sư như đứa trẻ thÆ¡, vì năng gánh nước mà luyện thà nh công lá»±c. Khi bị truy Ä‘uổi, đã Ä‘á»c lại Cá»u Dương Chân Kinh cho hai ngưá»i trẻ tuổi, đó là Trương Quân Bảo và Quách Tưá»ng, má»—i ngưá»i nhá»› được má»™t phần, gá»i là Cá»u Dương Công; nhỠđó mà tạo dá»±ng nên hai đại phái, là Võ Äang và Nga Mi. Từ đó Cá»u Dương Thần Công không còn nữa.
Ngưá»i luyện được Cá»u Dương Công chỉ đủ là m tiêu tán má»™t phần cá»§a Hà n âm độc chưởng, không thể khu trừ toà n bá»™."
Äoạn dưới là cách chỉ dẫn luyện công khu trừ độc khÃ, và má»™t phần cá»§a khà âm hà n. Những ngà y kế tiếp, Nguyên Huân ngâm mình trong bể nước. Ngà y đầu tiên, chà ng đã nhen nhúm được chân khà trong đơn Ä‘iá»n huyệt, từ từ dẫn qua kinh kỳ, bát mạch. Lúc đầu còn khó khăn, sau hai ngà y kiên trì Nguyên Huân đã đưa chân khà vòng hết má»™t chu thiên, từ đó, chân khà má»—i lúc má»™t sinh cưá»ng, xua dần độc khà thoát ra năm đầu ngón tay, từ các huyệt Trung xung, Thiếu trạch, Lao cung, Hợp cốc, và những huyệt ở Ná»™i đình, Bá»™c than, Äại đôn, Nhiên cốc, DÅ©ng tuyá»n ở gan bà n chân. Qua ngà y thứ sáu, chà ng cảm thấy các khá»›p xương và các huyệt trá»ng yếu đã bá»›t Ä‘au nhức, nhưng huyệt ân đưá»ng vẫn còn mà u xanh xám. Hà n khà vẫn khống chế các huyệt đạo. Chà ng chiếu theo đồ hình, váºn Tiên Thiên công và Cá»u Dương công, bắt đầu từng chút má»™t, đẩy khà âm hà n thoát theo các huyệt NhÅ© căn để giải tá»a khu Phế nang và Tâm du.
Nước được Ä‘un nóng, bá» và o đó rất nhiá»u dược liệu mang dương tÃnh. Nguyên Huân phải chịu đựng, từ độ nóng bá»ng cá»§a nước, dần dần chuyển sang lạnh buốt. Chà ng biết rằng, khà âm hà n bị tống ra ngoà i cÆ¡ thể.
Äến ngà y thứ tư thì nước không còn lạnh nữa, nhưng hai huyệt, Sinh Tá» Huyá»n Quan và Bách Há»™i huyệt vẫn thỉnh thoảng còn Ä‘au nhức; có nghÄ©a là , vá»›i Tiên Thiên và Cá»u Dương công phối hợp, cÅ©ng không thể xua được hết khà âm hà n ra khá»i các huyệt đạo trá»ng yếu.
Tuy võ công có phục hồi được bốn, năm thà nh, nhưng trong khoảng thá»i gian luyện công chữa thương ấy, tùy theo công lá»±c nông, sâu mà sá»± phát tác sá»›m hay muá»™n, võ công sẽ mất hết, ngưá»i chỉ còn da bá»c xương, chết dần trong suy nhược. Nguyên Huân mang chuyện nà y nói vá»›i Vương phi, Vương phi nói:
- Cái sống, cái chết Ä‘á»u có căn phần cả. Khi khà số đã tuyệt thì không cần hoạn nạn, Ä‘au yếu. Nếu số chưa đến ngà y tuyệt táºn, thì trong táºn cùng gian nguy vẫn có lối ra, con đừng lo lắng mà hại đến sức khá»e!
TÃnh ra, Nguyên Huân đã trị thương trong thạch thất mưá»i hai ngà y. Khi sức khoẻ đã tương đối hồi phục, chà ng kể lại cho Vương phi biết tất cả những diá»…n biến xảy ra sau ngà y bi thảm đó, vá» tình trạng sức khá»e cạn kiệt cá»§a Äoà n lục thúc, vá» Uyển Thanh, không sót Ä‘iá»u gì ; kể cả ná»—i nhá»› thương cá»§a Äoà n thúc phụ...
Vương phi toà n thân run rẩy, nhưng bà không còn khóc nữa. Nỗi đau đớn hà nh hạ bà những đêm thức trắng. Chỉ có mấy ngà y mà mái tóc đen mướt của bà đã lốm đốm sợi bạc
|

17-04-2008, 04:50 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Chương 20
Trần Phiên Ngung
Nam thiên nhất tuyệt kiếm
Chương 20
Tâm Hư khÃch tướng Dương Vương
Bảo Thư xiêu lòng Quáºn chúa.
Kiến Nghiệp Äại Sư và Tâm Hư Sư Thái kịch chiến vá»›i Dương Tiêu đã trên ngà n chiêu. Dương Vương giở thức thú bốn cá»§a Cà n Khôn Äại Na Di tâm pháp, đẩy đưá»ng roi cá»§a Sư thái đánh và o Kiến Nghiệp đại sư. Cả hai không lạ gì võ công cá»§a Dương Vương, nhưng không ngá» công lá»±c cá»§a y ngà y nay lại cao thâm đến thế. Kiến Nghiệp không dám chần chừ, ông váºn dụng Bối Diệp thần công và Hiên Viên tháºp bát giải chưởng pháp, hai môn công phu mà ông Ãt khi dùng đến. Äó là hai môn võ há»c tuyệt vá»i cá»§a Pháºt gia.
Năm xưa, ông được má»™t dị nhân, sống trong má»™t hang động trong dãy Thiên SÆ¡n, cách đây hà ng mấy trăm năm, cách thế truyá»n cho. Hiên Viên tháºp bát giải là má»™t loại võ công rất cổ, cá»±c kỳ quái dị nhưng biến hóa khôn cùng.
Tâm Hư Sư thái váºn dụng Cá»u âm Chân Kinh đối kháng lại Hà n Ngá»c âm chướng, đưá»ng roi cá»§a bà như má»™t trá»i mây mù, phá»§ xuống, Dương Vương phải luôn váºn Äiêu Phong thân pháp và Cà n Khôn Äại Na Di tâm pháp đến mức cao nhất, má»›i giữ được thê quân bình. Tráºn kịch chiến trá»i sầu đất thảm.
Kiến Nghiệp đã mang hết tuyệt há»c để khống chế các công phu cá»§a Dương Vương, nhưng chỉ ép được y không thể phát huy đến chá»— tinh diệu nhất cá»§a Cà n Khôn Äại Na Di tâm pháp. Nhá»› đến mối thù năm xưa cá»§a Diệt Tuyệt sư thái đối vá»›i Dương Tiêu, ngưá»i đã là m cho uy danh cá»§a Nga Mi bị sứt mẻ, trong ná»—i Ä‘au đớn cá»§a Ká»· Hiểu Phù, sư tá»· cá»§a bà ngà y nà o, Tâm Hư dồn toà n bá»™ tuyệt há»c mà bấy lâu nay đã luyện thà nh trong Cá»u Âm Chân Kinh ra đối địch. Nói vá» ná»™i gia chân lá»±c, bà có thua sút Dương Tiêu và Kiến Nghiệp, nhưng công phu cá»§a Cá»u Âm Chân Kinh thì vô cùng âm độc quái dị, đến nổi năm xưa, Quách Tỉnh đã nhất định không chịu luyện, dù lão Ngoan Äồng Châu Bá Thông có ép buá»™c đến thế nà o cÅ©ng mặc.
Nhá» và o tâm pháp Cà n Khôn Äại Na Di, Dương Vương đẩy bá»›t sức tấn công vá» phÃa đối phương, hai địch thá»§ cá»§a y phải luôn hoán chuyển để tránh tá»± gây thương tổn cho nhau, tráºn chiến vì thế, ngưá»i ngoà i nhìn và o không khác gì má»™t tráºn há»—n đấu, chứ không phải là hai Ä‘ang tấn công má»™t nữa; vì váºy cho nên thế quân bình cá»§a tráºn đấu trông tháºt kỳ dị. Kiến Nghiệp đại sư biết rõ tình trạng đó, bởi khi truyá»n lại lá»›p thứ ba cá»§a Cà n Khôn Äại Na Di tâm pháp cho ông, cả hai vị Dương, Trương giáo chá»§ đã nói rõ cái linh diệu cá»§a môn công phu nà y do ba chữ " Äại Na Di " mà ra. ông biết tráºn đấu có kéo dà i cÅ©ng không Ãch gì, và cả Dương Tiêu công nháºn thấy như váºy.
Vá»›i hai cao thá»§ tuyệt đại nà y, bao nhiêu lá»›p binh triá»u và các võ sÄ© thuá»™c hạ cá»§a y dẫu có bao vây cÅ©ng chẳng thể thay đổi được cuá»™c diện. Tâm Hư sư thái cÅ©ng đã nháºn ra tình trạng ấy, nên khi Kiến Nghiệp đại sư quát lá»›n:
- Ngừng tay đã!
Thì cả ba Ä‘á»u tung ngưá»i vá»t ra phÃa sau giải tá»a kình lá»±c. Kiến Nghiệp đại sư nhìn Dương Tiêu, y vẫn ung dung, không tá» ra hao kiệt công lá»±c trong hai lần giao đấu, trong lòng ông thầm nể phục.
- Ngưá»i anh em cÅ©, mạnh khá»e chứ?
Dương Tiêu há»i Kiến Nghiệp bằng giá»ng dịu dà ng, Tâm Hư sư thái hắng giá»ng, nói:
- Dương Tiêu, ngươi khách khà là m chi. Võ công ngươi ngà y nay cao thâm, đáng phục đấy, nhưng ngươi phải biết, ngoà i tầng trá»i nà y còn có tầng trá»i khác.
Dương Vương cưá»i ha hả, đáp:
- Chu nương nương, bà vẫn như ngà y nà o? Tâm muốn tiến đến chá»— hư, không phải là điá»u dá»…. Ta xin há»i, hôm nay nhị vị ghé và o Vương phá»§ ta có Ä‘iá»u chi dạy bảo. Sao lại đến giữa đêm hôm khuya khoắt, lén lút như kẻ trá»™m váºy? Dương Tiêu nà y có quên bạn cÅ© bao giá»!
Kiến Nghiệp đại sư nói:
- Dương Vương, bá»n ta giao đấu trá»±c diện vá»›i ngà i, cá»› sao gá»i là kẻ trá»™m. Äã trên ba mươi năm nay ngà i chẳng có gì thay đổi cả! Ta rất tiếc, hai lần ngà i lãnh đạo Minh giáo, Ä‘á»u đưa Minh giáo Ä‘i và o chá»— tối tăm, tà mị. Ta đến gặp ngà i hôm nay không để chỉ nói có bấy nhiêu, Ä‘iá»u ấy ngà i hẳn biết; và cÅ©ng không phải để ấn chứng võ công vá»›i ngà i, mà có nhiá»u Ä‘iá»u muốn tá» cùng ngà i. Ta chẳng giấu giếm ngà i là m gì, đêm nay, cÅ©ng như mấy đêm trước, ta đã theo dõi để trợ thá»§ cho vị tiểu thà chá»§ mà ngà i vừa đánh bại, ta rất tiếc đã đến cháºm mất má»™t bước. Sá»± hiện diện cá»§a Tâm Hư sư thái tại đây cÅ©ng là sá»± tình cá».Dương Tiêu cưá»i nhạt:
- Hừ? Túc hạ nói mình không phải là kẻ trá»™m, váºy mà đi hổ trợ cho má»™t tên ăn trá»™m, chẳng hóa ra cÅ©ng cùng má»™t cuá»™c đó sao!
Tâm Hư sư thái quát:
Dương lão tà , sao ngươi hồ đồ thế? Bá»n ta đến đây thu hồi báu váºt, sao lại gá»i là kẻ trá»™m được?
Dương Tiêu cưá»i gằn há»i:
- Báu váºt nà o cá»§a Nga Mi lại ở nÆ¡i đây?
Tâm Hư sư thái đáp:
- Ngươi không nhá»› hay cố ý tảng lá»? Äồ Long Ä‘ao và Ỷ Thiên kiếm không phải do Quách đại hiệp năm xưa đúc nên sao? Quách Tổ sư cá»§a bản phái không phải là háºu duệ cá»§a Quách, Hoà ng nhị hiệp là gì?
- Kẻ hồ đồ không phải là ta, mà là ngươi. Nơi đây không tà ng trữ hai món binh khà đó!
- Dương Tiêu, nếu không có VÅ© Mục Di Thư trong Äồ Long Ä‘ao, ngà y xưa Trương giáo chá»§ trao cho Từ Äạt, thì là m gì có nhà Minh ngà y nay, và ngươi vẫn chỉ là má»™t tên già vô lại là m nhÆ¡ bẩn Minh giáo, má»™t tệ hại cho võ lâm; ngà y nay ngươi trở thà nh Dương Vương, trở thà nh tên ác quá»· cá»§a trăm há». Ta cùng vị thiếu hiệp ấy thu hồi lại Di thư cá»§a Nhạc Nguyên soái, sao ngươi dám bảo là phưá»ng trá»™m cắp?
- Ta không hỠbiết Vũ Mục Di Thư ở đâu, và cũng chẳng hỠquan tâm đến thứ vô dụng ấy!
- Tháºt đúng là ngươi. Ta không thèm đối thoại vá»›i má»™t tên già vô lại như ngươi là m chi nữa!
Dương Tiêu cả giáºn quát:
- Chu Chỉ Nhược! Ngươi thóa mạ ta đó chăng?
- Chẳng nhẽ ngươi muốn ta nhắc lại?
- Kiến Nghiệp đại sư chen và o:
- Vai vế cá»§a túc hạ không cho phép túc hạ nói những lá»i vô Æ¡n ấy. Cái mà túc hạ gá»i là đồ vô dụng kia, cá»™ng vá»›i xương máu cá»§a trăm há» má»›i tạo dá»±ng nên triá»u đại nà y. Ta không muốn tranh luáºn vá»›i túc hạ Ä‘iá»u ấy, ta chỉ muốn há»i túc hạ Ä‘iá»u nà y...
- Phạm quân, suốt trên ba mươi năm nay, giữa ta và Phạm quân không có sá»± hiá»m thù; váºy Phạm quân muốn há»i ta Ä‘iá»u chi?
Kiến Nghiệp đại sư há»i:
- Dương Vương, trong tim cá»§a ngà i không có chút nà o lá»a hồng yêu thương, vốn là thiên thần cá»§a Minh giáo; ngà y nay, ngà i đã đạt được Ä‘iá»u ngà i muốn, cá»› sao vẫn còn mặc y phục cá»§a giáo đồ Minh giáo, để là m gì?
Dương Tiêu nổi nóng:
- Phạm Dao! Sao ngươi lại nói ta không còn là giáo đồ Minh giáo. ChÃnh ngươi, tên phản giáo kia, ngươi má»›i không còn là giáo đồ cá»§a Minh giáo vá»›i bá»™ đồ tăng bà o trên ngưá»i!
- Dương thà chá»§, bất cứ ai, trong ngưá»i có ngá»n lá»a hồng ấm áp Ä‘á»u là tÃn đồ cá»§a Minh giáo cả . ChÃnh thà chá»§ là kẻ đã dáºp tắt nó, đã biến nó thà nh Ma giáo. Chẳng nhẽ thà chá»§ còn chối cãi nữa hay sao?
- Các ngươi tá»± rá»i bá» Minh giáo, các ngươi không có quyá»n hạn gì thẩm vấn ta cả. Ta Ä‘iá»u khiển, lãnh đạo Minh giáo thế nà o là quyá»n cá»§a ta!
- Không! Ngươi không có quyá»n biến Minh giáo thà nh má»™t lÅ© sát nhân!
- Ngươi là m gì được ta ? Ta muốn giết ai là việc của ta, cả đến sinh mạng của ngươi, ta muốn lấy lúc nà o chẳng được!
- Dương Tiêu, ta sợ chết đã chẳng đến đây. Ngươi tưởng rằng bá»n quan quân, bá»n thuá»™c hạ vô lại cá»§a ngươi có thể gây khó dá»… được vá»›i ta sao? Kể cả ngươi, tuy võ công cá»§a ngươi cao diệu tháºt, nhưng muốn giữ ta ở đây, chẳng phải ngươi muốn là được ! Nếu ngươi muốn phân tà i cao thấp, chúng ta còn có dịp, ngươi có dám chăng?
Tâm Hư sư thái nói:
- Phạm Hữu Sứ đừng trông chá» gì ở tên vô lại nà y, má»™t kẻ ném đá giấu tay hèn mạt, y là m gì còn khà cốt võ lâm giang hồ; y chui rút trong hang ổ, á»· đông hiếp cô, chẳng nhẽ Hữu Sứ không biết hay sao. Äá»i nà o y dám nháºn lá»i Hữu Sứ!
Dương Tiêu cưá»i nhạt đáp:
- Chẳng nhẽ ta lại sợ hạng tép riu như lÅ© chúng bay sao? Trong thiên hạ, còn ai đáng là tay đối thá»§ vá»›i ta. Phạm Dao, ngưá»i phải tá»± hiểu như thế chứ! Nhưng dẫu sao, ta nháºn lá»i ngươi thách thức, không chỉ vá»›i ngươi, mà cùng khắp anh hùng thiên hạ!
- Dương Pháp Vương quả là khẩu khà đầy trá»i, ta thay mặt anh hùng thiên hạ, má»™t ngà y không xa, gá»i thiếp má»i Ä‘Ãch danh Dương Tả Sứ há»™i kiến, vá»›i chỉ cá nhân ngà i mà thôi, ngà i thấy thế nà o?
- Ta nháºn, bây giá» các vị hãy rá»i khá»i nÆ¡i đây, cứ đưá»ng hoà ng mà đi!
|

17-04-2008, 04:53 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Rá»i khá»i Hoà ng thà nh, Tâm Hư sư thái nghÄ© đến tÃnh mạng Nguyên Huân, lòng đầy lo lắng, không biết an nguy ra sao, nên cất tiếng há»i Äại sư Kiến Nghiệp:
- Äại sư! Không rõ tình trạng cá»§a Nguyên Huân thế nà o?
Kiến Nghiệp trầm ngâm, một lúc sau lên tiếng:
- Dương Tiêu quả là lợi hại, bần tăng đến trá»… má»™t chút. Tháºt đáng lo ngại, công phu Hà n Ngá»c âm chưởng cá»§a y kịch độc, trên thiên hạ ngà y nay, ngoà i Trương giáo chá»§ ra, e không còn ai xứng tay đối phó. Hiện giá» chúng ta không là m cách nà o khác được. Võ công cá»§a Trần thà chá»§ không phải tầm thưá»ng, bị trúng má»™t chưởng vẫn tung ngưá»i tẩu thoát được, tháºt là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ. Bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác chỉ Ä‘i được dăm bước, máu huyết và cÆ¡ bắp bị âm hà n độc khà phát tác, tức khắc sẽ đông lại. Nhưng bần tăng vẫn tin rằng má»—i má»™t con ngưá»i Ä‘á»u có số mạng cả, muốn sống, muốn chết, chẳng phải là điá»u dá»… ; mặc dù giữa sống và chết, cách nhau mong manh như sợi tóc!
- Bạch Äại sư, ná»™i tạng cá»§a Trần thà chá»§ đặc biệt lắm, kinh mạch nghịch đảo, lục phá»§, ngÅ© tạng Ä‘á»u thay đổi bá»™ vị, có lẽ vì thế mà việc nhiá»…m độc khà âm hà n cháºm hÆ¡n má»i ngưá»i khác chăng?!
Kiến Nghiệp đại sư đưa mắt nhìn trá»i:
- Thượng đế sinh ra con ngưá»i quả tháºt là kỳ diệu, sức chịu đựng cá»§a con ngưá»i so vá»›i muôn loà i, tuy mong manh, yếu á»›t nhưng có lúc lại hết sức lá»›n lao, diệu kỳ; chúng ta không thể lấy cái bình thưá»ng mà xét được. Chỉ mong Trần thà chá»§ có mạng lá»›n...
- Äại sư bây giá» ta tÃnh sao?
- Chúng ta chưa thể tÃnh gì được và o lúc nà y. Biến cố vừa gây ra có tầm mức lá»›n, Hoà ng thà nh và Tá» Cấm thà nh chắc chắn Ä‘ang được canh phòng cẩn máºt, chẳng thể và o do thám; dù muốn, chúng ta cÅ©ng phải chỠđợi thôi!
Tâm Hư sư thái buồn bực:
- Trần Nguyên Huân có Æ¡n rất lá»›n vá»›i bản phái, bần ni không thể không đáp Ä‘á»n được; dù có phải và o chốn chông gai, tá» lá»™, bần ni cÅ©ng cam đà nh, chứ không thể bá» mặc mà không cứu, xin Äại sư hiểu cho!
- Bần tăng cảm thông tấm lòng cá»§a Sư thái, nhưng không thể khinh xuất được. Chúng ta kÃn đáo dò la tin tức xem thế nà o, rồi má»›i có thể vạch kế hoạch giải cứa. Bần tăng tin chắc rằng, dù không đến ná»—i mất mạng, nhưng tình trạng cá»§a Trần thà chá»§ cá»±c kỳ khó khăn. Kẻ trúng phải Hà n Ngá»c âm chưởng, nặng thì mất mạng tức khắc, nhẹ thì võ công bị phế há»§y, đưa đến cái chết lần mòn. Trong thiên hạ chỉ duy nhất má»™t ngưá»i có khả năng khu trừ độc khà âm hà n nà y, và phục hồi võ công cho Trần thà chá»§.
Tâm Hư sư thái động tâm, nói:
- Tiểu ni cÅ©ng rõ Ä‘iá»u đó, ngưá»i ấy chÃnh là Trương giáo chá»§ cá»§a quý giáo. Cá»u Dương thần công cá»§a Trương giáo chá»§ má»›i cứu được tÃnh mạng Trần thiếu hiệp; nhưng từ trên ba mươi năm nay, ông ta đã giang hồ tuyệt tÃch, biết tìm thế nà o được...
Kiến Nghiệp đại sư vô tình đáp nhanh:
- Sư thái đừng lo lắng, bần tăng đã gặp được ngưá»i...
Tâm Hư sư thái mừng rõ không nói nên lá»i nhưng trong giây phút mừng rỡ ấy, má»™t niá»m xót xa vừa chợt đến. Noi xót xa, cay đắng và buồn phiá»n trá»™n lẫn. Trên ba mươi năm qua, quá khứ như đã chết trong lòng, bá»—ng dưng sống lại. Hình ảnh ngà y xưa, hai lần ngưá»i đà n ông ấy đã mang cái chết ra tặng bà , đã giao sinh mạng cá»§a chÃnh mình cho bà . Hai lần, á»· Thiên kiếm đã đẫm máu ông và biết bao những Ä‘au xót, há»n ghen, những chán chưá»ng và tuyệt vá»ng. Bà đã phạm rất nhiá»u lầm lá»—i trong tình yêu, đã thù háºn, gây nên cái chết cho đứa con trai cá»§a Tống Viá»…n Kiá»u, ngưá»i đại đệ tá» cá»§a Trương chân nhân. Bà đã vô Æ¡n, nếu không có Trương chân nhân, bà sẽ chỉ vÄ©nh viá»…n là má»™t đứa con mồ côi cá»§a má»™t giáo đồ Minh giáo.
ChÃnh Trương chân nhân đã Ä‘em bà lên Nga Mi sÆ¡n, và trở thà nh đệ tá» cá»§a Diệt Tuyệt sư thái. Bà đã quên Ä‘i cá»™i nguồn cá»§a chÃnh bà , đã quên cả Æ¡n sâu chỉ vì lòng há»n ghen, từ ngà y ngưá»i đà n ông ấy, giữa lúc là m lá»… tÆ¡ hồng, đã bá» mặc bà , chạy theo nà ng Quáºn chúa cá»§a Nguyên triá»u. Lòng thù háºn kia đã giết chết con ngưá»i dịu hiá»n trong bà , và đến ná»—i Trương chân nhân đã phải tá»± tay giết chết đứa nghịch tôn cá»§a ngưá»i.
Cái chết cá»§a Tống Thanh Thư ngà y ấy, đối vá»›i bà như má»™t sá»± trả thù; cÅ©ng vì bà , mà Tống Thanh Thư đã là m ô danh Võ Äang sÆ¡n; vì yêu bà mà y giết chết thất hiệp Mạc Thanh Cốc, ngưá»i sư đệ thứ bảy cá»§a cha y. Hỡi Æ¡i, tình yêu tháºt là đáng sợ! Mặt trái cá»§a tình yêu là lòng thù háºn. Mối há»n ghen đã khiến bà ra tay rạch nát gương mặt cá»§a Hân Ly, đã đổ lên đầu Triệu Minh bao nhiêu hà m oan, hòng ly gián Quáºn chúa và Vô Kỵ. DÄ© nhiên, má»™t phần, bà cÅ©ng vì nhiệm vụ do Sư phụ bà trao phó, là cướp Ä‘oạt lại Cá»u Âm Chân Kinh, được giấu trong thanh kiếm á»¶ Thiên.
Bao nhiêu việc là m ấy, trong suốt ba chục năm dư, bà thầm ăn năn khôn dứt. Và chÃnh vì thế, bà cố quên hết, quên má»i ân oán trong cuá»™c tình xót xa, để tìm lại cho chÃnh bà , trái tim yên tỉnh cá»§a hư không. Ôi khó là dưá»ng nà o! Dương Tiêu đã giá»…u cợt bà , là m cho lòng bà tan nát. Là m sao còn có được Tâm Hư!
Trên ba chục năm trưá»ng, công lao tu hà nh sám hối, má»™t thoắt chốc, nghe tin ngưá»i đà n ông ấy còn sống, bá»—ng tiêu tan như bá»t nước Trưá»ng Giang. Bà muốn há»i thăm ngưá»i má»™t thuở cá»§a dấu yêu, vá»›i muôn ngà n lòng tưởng nhÆ¡, mà chẳng dám. Bà thẩn thá» há»i:
- Trương giáo chủ bình an chăng?
Nhìn vẻ thỠthẩn của Tâm Hư sư thái, Kiến Nghiệp đại sư chợt hiểu.
- Trương phu nhân đã qua Ä‘á»i từ hai mươi năm trước!
Má»™t thoáng, bà tá»± trách bà Ãch ká»· bởi má»™t niá»m vui vừa dâng nhẹ trong lòng... Suốt hai mươi năm nay, ông ta sống lẻ loi và hiu quạnh. Tá»± đáy lòng, bà bùi ngùi thương cảm. Và những giá»t lệ cá»§a phiá»n muá»™n, cá»§a xót xa, thống khổ, suốt ba mươi năm cố cầm nén, cố lãng quên, bây giá» như không giữ được, đã chan chan dòng lệ:
- Tội nghiệp!
Bà tá»™i nghiệp cho Triệu Minh, cho chà ng, hay cho chÃnh Ä‘á»i bà . Bây giá» chỉ còn lại những ngà y bóng xế, chỉ còn lại ná»—i già nua, sá»± cô quạnh. ôi Nga Mi, Nga Mi ! Tổ sư Quách Tưá»ng, ngà y xưa cÅ©ng vì thất tình vá»›i Dương Qua, mà sáng láºp ra Nga Mi phái. Sư phụ bà cÅ©ng vì mối háºn tình vá»›i Ngân tiên sinh và Kim Hoa Bà Bà , tức TÃa Sam Long Vương Äại Tá»· Ti, mà trở thà nh ná»™ danh Diệt tuyệt; và ngà y nay tá»›i phiên bà ... Và mai nà y, mai nà y nữa, những vị Chưởng môn cá»§a Nga Mi bất hạnh kia, còn những ai?!
Kiến Nghiệp đại sư nói, như nói vá»›i chÃnh mình:
- Hạnh phúc, khổ Ä‘au cõi hồng trần, chẳng biết thế nà o mà nói được. Há»a vá»›i Phúc, Phúc vá»›i Há»a, oan nghiệt vô thưá»ng cá»§a cõi phù sinh. Má»i cái Ä‘á»u là không, mà má»i nổi Ä‘au thương, thống khổ lại dưá»ng như từ cái không kia mà có; hạnh phúc dưá»ng như có mà lại không. Nếu chúng sinh lấy cái bất hạnh là m nên cái hạnh phúc, thì hạnh phúc vô và n... Tâm Hư tá»± nhá»§, chẳng còn bao lâu nữa cho má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Má»™t Ä‘á»i thoắt chốc mà dà i lê thê.
Äá»i như lá, thoắt xanh rồi thoắt úa
Ta như rêu má»c giữa lối Ä‘i nà y
Cơn gió nổi một đêm nà o nghiệt ngã
Sớm mai đây còn lại chút hương phai
Ta tá»± nhá»§, mai đây Ä‘á»i sẽ hết
Cá»a trăm năm khép nhẹ cánh không dưng
Dẫu cay đắng, xót xa, ngáºm ngùi, hối tiếc
Dẫu đau buồn, dẫu có cũng là không
Bởi vá»™i vã má»›i nên Ä‘á»i ngắn bước
Bởi trông chỠnên mới có trăm năm.
|
 |
|
| |