 |
|

18-04-2008, 11:47 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hồi 3(a)
Äêm Trăng Äi Câu Con Rồng Xanh
Rất Ãt ngưá»i bị bá» và o trong rương, lại cà ng Ãt ngưá»i còn sống ra khá»i rương.
Ngưá»i nà y gặp phải Äoà n Ngá»c, tháºt là váºn khà cá»§a y rất tốt.
Hiện tại y đã ngồi xuống nhưng cặp mắt còn đang nhìn và o tỠgiấy.
Hoa Hoa Phong đã biến sắc, nhưng Äoà n Ngá»c thì cưá»i cưá»i há»i:
- Các hạ xem y có giống má»™t kẻ hung thá»§ giết ngưá»i không ?
Ngưá»i nà y nói:
- Không giống.
Y đã mở miệng ra nói chuyện, Äoà n Ngá»c tá»±a hồ như có vẻ mừng lắm, y lại cưá»i nói:
- Tôi xem cũng không giống.
Ngưá»i nà y há»i:
- Ngưá»i ta nói y đã giết ai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giết ngưá»i, y ngay cả gặp còn chưa gặp qua, há» Nghiêm tên là Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y nói:
- Tháºt ra Nghiêm Tiểu Vân không phải là y giết đâu.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- DÄ© nhiên là không phải, chỉ bất quá nếu có mưá»i ngưá»i nói mình giết ngưá»i, mình cÅ©ng sẽ thình lình biến thà nh kẻ hung thá»§ giết ngưá»i.
Ngưá»i nà y chầm cháºm gáºt gáºt đầu nói:
- Tôi biết mùi vị đó ra sao, tôi cÅ©ng bị ngưá»i ta bá» và o trong rương.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nói:
- Nhưng hiện tại anh đã ra khá»i đó, chÃnh y cứu anh ra đấy.
Ngưá»i nà y lại chầm cháºm gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy dù anh không có cách nà o cứu được y, Ãt ra anh cÅ©ng không nên tham năm ngà n lượng bạc.
Gương mặt ngưá»i nà y lại lá»™ vẻ thống khổ, y buồn rầu nói:
- Quả tháºt tôi không có cách nà o cứu được ai, hiện tại tôi chỉ muốn uống má»™t ly rượu.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Anh cũng uống rượu ?
Ngưá»i nà y cưá»i cưá»i, cưá»i rất cay đắng, y chầm cháºm nói:
- Ngưá»i bị bá» và o trong rương, Ãt ra cÅ©ng biết uống má»™t chút đỉnh.
Y uống không chỉ một chút đỉnh.
Tháºt ra, y uống vừa nhiá»u lại vừa nhanh, ly nà y qua ly khác, liên tiếp không ngừng.
Cà ng uống, mặt của y cà ng trắng bệch ra, nét mặt cà ng lộ vẻ thống khổ.
Äoà n Ngá»c nhìn y, thở ra:
- Tôi biết anh rất muốn giúp tôi má»™t tay, nhưng dù anh không là m được, cÅ©ng đừng có khó chịu gì, bởi vì hiện tại không ai có thể Ä‘em tôi cứu ra khá»i rương.
Ngưá»i nà y bá»—ng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú và o y, há»i:
- Còn chÃnh anh thì sao ?
Äoà n Ngá»c trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Hiện tại không chừng tôi còn có má»™t đưá»ng để Ä‘i.
Ngưá»i nà y há»i:
- ÄÆ°á»ng nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Trước tiên là tìm Hoa Dạ Lai, chỉ có cô ta mới chứng minh được tối qua tôi quả là ở trong căn nhà đó, không chừng cũng chỉ có cô ta mới biết ai mới là hung thủ giết Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì cũng chỉ có cô ta mới biết hà nh tung trong mấy ngà y nay của Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y há»i:
- Sao váºy ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Mấy hôm nay Nghiêm Tiểu Vân nhất định là ở má»™t nÆ¡i vá»›i cô ta, vì váºy trân châu và ngá»c bà i nhà há» Nghiêm má»›i lá»t và o tay cô ta.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh tìm được cô ta không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Muốn tìm cô ta, chỉ có một cách.
Ngưá»i nà y há»i:
- Cách gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô ta giống như một con cá, muốn câu cá, phải dùng mồi câu.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh tÃnh dùng mồi gì câu cá ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Dùng chÃnh tôi đây.
Ngưá»i nà y chau mà y há»i:
- Dùng chÃnh mình ? Anh không sợ bị cô ta nuốt luôn sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Nếu để bị bỠvà o rương rồi, bị bỠvà o bụng cá cũng đã sao đâu.
Ngưá»i nà y trầm ngâm má»™t hồi, uống liên tiếp ba ly rượu, má»›i chầm cháºm nói:
- Tháºt ra anh không nên nói vá»›i tôi chuyện nà y, tôi chỉ bất quá là má»™t ngưá»i lạ, anh vốn không biết lai lịch tôi ra sao.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng tôi tin và o anh.
Ngưá»i nà y ngẩng đầu lên, ánh mắt lá»™ vẻ cảm kÃch.
Nếu mình vô tình cứu mạng ngưá»i nà o đó, đấy không phải là chuyện gì là m há» cảm động, nhưng nếu mình hiểu há», tin và o há», thì đó là chuyện khác hoà n toà n rồi.
Nhưng bấy giá» nếu Äoà n lão gia tá» mà đang ở đây, ông ta nhất định sẽ tức giáºn lắm.
Bởi vì Äoà n Ngá»c lại quên mất lá»i giáo huấn cá»§a ông ta, y lại Ä‘i kết bạn vá»›i má»™t ngưá»i lạ, lai lịch không rõ rà ng.
Äoà n Ngá»c bá»—ng quay ngưá»i lại lấy má»™t ly rượu trên song cá»a.
Trong ly rượu không có rượu, nhưng có một thứ gì lóng lánh, xem ra giống lưỡi câu, trên lưỡi còn có tà máu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äây là thứ ám khà tôi lấy trong ngưá»i anh ra đấy, anh thu lấy là m ká»· niệm.
Ngưá»i nà y há»i:
- Kỷ niệm gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ká»· niệm bà i há»c lần nà y, ngưá»i khác sau nà y có muốn ám toán anh phÃa sau lưng, cÆ¡ há»™i cÅ©ng e không nhiá»u lắm đâu.
Ngưá»i nà y cứ uống rượu không ngừng, chẳng buồn nhìn đến ám khà đó ná»a con mắt.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Anh không muốn nhìn thỠxem đây là thứ ám khà gì ?
Ngưá»i nà y đại khái cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái nói:
- Xem ra có vẻ giống lưỡi câu cá.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Äúng là có chá»— giống tháºt.
Ngưá»i nà y bá»—ng nhiên cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Vì váºy anh thá» dùng nó để câu cá thá» xem.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Cái thứ nà y cũng câu cá được sao ?
Ngưá»i nà y nói:
- Không những câu được cá, có lúc không chừng còn câu được con rồng tháºt lá»›n lên.
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i, y cảm thấy ngưá»i nà y xem chừng có vẻ say.
Nhưng ngưá»i nà y lại nói:
- Trong nước không những có cá, còn có rồng. Có rồng lá»›n, cÅ©ng có rồng nhá», có rồng tháºt, cÅ©ng có rồng giả, có rồng trắng, rồng Ä‘á», còn có rồng xanh.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Rồng xanh ?
Ngưá»i nà y nói:
- Rồng xanh là thứ khó câu nhất. Nếu anh muốn câu rồng xanh, tốt nhất tối nay đi, bởi vì tối nay là mồng hai tháng hai, ngà y rồng cất đầu lên.
Y quả tháºt đã say rồi, nói toà n là lá»i say cả.
Hiện tại rõ rà ng là đã hết tháng ba, y lại cứ nói mồng hai tháng hai rồng cất đầu lên, nhưng cái đầu của y thì đã hết cất lên nổi.
Sau đó không những miệng y không còn ổn thá»a, ngay cả tay y cÅ©ng không vững, ly rượu trong tay bá»—ng rá»›t xuống đất vỡ tan tà nh.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cưá»i nói:
- Ngưá»i như váºy thảo nà o mà không bị ngưá»i ta bá» và o rương.
Nhưng Äoà n Ngá»c còn Ä‘ang nhìn lưỡi câu trong ly rượu đến xuất thần, hình như không nghe cô Ä‘ang nói gì.
Bánh bao ở Há»±u Nhất Thôn nổi danh thiên hạ, vì váºy mắc hÆ¡n chá»— khác má»™t chút, bởi vì mùi vị cá»§a nó quả tháºt là ngon, vì váºy ngưá»i mua không có lá»i gì để oán than.
Nhưng đợi lúc nó nguá»™i rồi má»›i ăn, mùi vị lại chẳng ra gì cả, tháºm chà còn khó nuốt hÆ¡n cả bánh bao ở má»™t nÆ¡i bình thưá»ng.
Äoà n Ngá»c miệng nhai bánh bao nguá»™i lạnh, y bá»—ng phát hiện ra má»™t đạo lý trước giá» y chưa bây giá» nghÄ© tá»›i.
Y phát hiện ra, trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì là tuyệt đối, đã không có tuyệt đối bánh bao nà o ngon, cÅ©ng không có tuyệt đối bánh bao nà o dở, má»™t cái bánh bao mùi vị ngon hay dở, chá»§ yếu phải xem mình Ä‘ang ở đâu, và ăn lúc nà o.
Vốn là má»™t thứ như nhau, nếu mình đổi thá»i khắc Ä‘i, đổi cách nhìn Ä‘i, không chừng lại biến thà nh hoà n toà n khác hẳn.
Vì váºy nếu y muốn nháºn xét cho rõ chân tướng má»™t sá»± việc, phải từ các góc cạnh khác nhau nhìn nhìn, tốt nhất là đem nó bổ ra từng miếng, rồi ghép lại từ từ.
Cái đạo lý nà y phảng phất cho Äoà n Ngá»c tháºt nhiá»u tà i liệu suy nghÄ©, y tá»±a hồ suy nghÄ© muốn mất thần ngay cả bánh bao Ä‘ang nhai trong miệng cÅ©ng quên cả nuốt xuống.
Äối diện là má»™t cái cá»a phòng, có cái rèm cá»a, trên đó có há»a má»™t bức xuân dạ chiết hoa đồ.
Hoa Hoa Phong đã và o trong đó, bên trong hình như là khuê phòng của cô.
Ngưá»i lạ mặt vừa được cứu trong rương ra, được Äoà n Ngá»c dìu lại phòng khác nằm nghỉ.
Hình như y đã say quá chừng, hoà n toà n bất tỉnh nhân sự.
Tá»u lượng cÅ©ng không phải là chuyện tuyệt đối, thể lá»±c cá»§a mình tốt, tâm tình cá»§a mình tốt, có thể uống nhiá»u lắm nhưng có lúc lại thưá»ng thưá»ng không biết sao say túy lúy.
Äoà n Ngá»c thở ra, y rót cho mình ly rượu, y tÃnh uống xong ly nà y, sẽ Ä‘i câu cá.
Không chừng y sẽ câu lên má»™t con rồng tháºt, trên Ä‘á»i nà y không phải là không có chuyện gì tuyệt đối không thể được sao ?
ChÃnh ngay lúc đó, trong bức rèm bá»—ng có bà n tay thò ra.
Má»™t bà n tay rất xinh xắn, Ä‘ang vẫy vẫy gá»i y và o.
Khuê phòng con gái, là m sao lại dám tùy tiện kêu đà n ông và o váºy ?
Äoà n Ngá»c do dá»± má»™t lát há»i:
- Chuyện gì váºy ?
Không có ai trả lá»i.
Không trả lá»i thưá»ng thưá»ng là câu trả lá»i hay nhất.
Äoà n Ngá»c trong lòng còn Ä‘ang nghi ngại, nhưng cÅ©ng đứng dáºy bước lại.
Cá»a mở, trong phòng có má»™t mùi thÆ¡m ngà o ngạt, trên giưá»ng bà y ra loạn cả mấy bá»™ quần áo, trong đó có má»™t bá»™ Hoa Hoa Phong vừa mặc lúc nãy.
Rõ ra là cô vừa mới thỠmấy bộ xong, mới quyết định mặc bộ đó.
Hiện tại cô lại cởi ra, thay và o đó má»™t bá»™ đồ rất bó mà u Ä‘en, đầu tóc cÅ©ng dùng má»™t tấm khăn Ä‘en bao lại, xem ra giống như má»™t nữ tặc sắp sá»a Ä‘i ăn cướp.
Äoà n Ngá»c chau mà y há»i:
- Cô Ä‘ang tÃnh là m gì váºy ?
Hoa Hoa Phong đứng trước mặt y xoay một vòng nói:
- Anh xem tôi giống đang đi là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giống một tên nữ tặc.
Hoa Hoa Phong báºt cưá»i, cưá»i tươi nói:
- Nữ tặc Ä‘i vá»›i hung thá»§ ra ngoà i, tháºt cho ngưá»i ta nhìn đã con mắt đấy chứ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô tÃnh Ä‘i vá»›i tôi ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không đi với anh thì thay y phục nà y là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng tôi chỉ bất quá ra ngoà i câu cá.
Hoa Hoa Phong nói:
- Váºy thì chúng ta Ä‘i câu cá.
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô không đi được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra:
- Ngưá»i Ä‘i câu cá, thưá»ng thưá»ng ngược lại hay bị cá tha Ä‘i, cô không sợ cá nuốt và o bụng sao ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Váºy cÅ©ng tốt, tôi ăn cá hà ng ngà y, ngẫu nhiên bị nó ăn má»™t lần, có gì quan hệ ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao ? Cô không thấy chuyện nà y nguy hiểm lắm sao ?
Hoa Hoa Phong hững hỠnói:
- Nếu nhìn không ra, tôi cần gì phải đi theo anh ?
Cô nói xem ra hững há» lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cô đầy vẻ quan thiết và ưu lá»±, cÅ©ng đầy tình cảm không tiếc cùng sống chết vá»›i Äoà n Ngá»c, cùng chia sẻ hoạn nạn.
Cái thứ tình cảm ấy, dù là má»™t ngưá»i bằng gá»— cÅ©ng phải cảm thấy được.
Äoà n Ngá»c không phải là ngưá»i gá»—, trái tim cá»§a y đã biến thà nh như má»™t cục đưá»ng rá»›t và o trong nước.
Y tá»±a như không dám đưa mắt nhìn cô, Ä‘i nhìn bá»™ đồ mà u xanh lụa để trên giưá»ng, rồi bá»—ng nói:
- Cái bộ quần áo nà y của cô đẹp đấy chứ.
Hoa Hoa Phong trợn mắt trắng dã lên nhìn y, rồi nhịn không nổi cưá»i nói:
- Không lẽ anh không nhìn ra lúc nãy tôi cứ mãi chá» anh nói câu đó, hiện tại má»›i nói không phải là cháºm lắm sao ?
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhịn không nổi cưá»i nói:
- Cháºm má»™t chút còn hÆ¡n là không nói.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i, quay ngưá»i đóng cá»a lại.
Rõ rà ng là đi ra ngoà i, tại sao lại bá»—ng nhiên đóng cá»a ?
Trái tim cá»§a Äoà n Ngá»c bá»—ng Ä‘áºp lên thình thịch, Ä‘áºp nhanh lạ thưá»ng.
Hoa Hoa Phong lại khóa trái cá»a lại.
Trái tim Äoà n Ngá»c đã Ä‘áºp thiếu Ä‘iá»u muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c, trước giá» y chưa gặp phải hoà n cảnh nà o như thế nà y.
Tháºt y không biết nên là m sao cho phải.
Hoa Hoa Phong đã quay lại mỉm cưá»i nói:
- Hiện tại dù cái gã nằm bên kia có tỉnh lại, cũng không biết chúng ta đi là m gì.
Cô cưá»i tháºt ngá»t ngà o.
Äoà n Ngá»c đỠmặt ấp úng nói:
- Chúng ta đi là m gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải anh nói đi câu cá sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Câu cá trong phòng nà y ?
Hoa Hoa Phong phì cưá»i lên má»™t tiếng, bá»—ng nhiên, mặt cá»§a cô cÅ©ng đỠlên.
Cô rốt cuá»™c đã hiểu ra Äoà n Ngá»c Ä‘ang nghÄ© gì.
- Äà n ông tháºt không phải là thứ tốt là nh.
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c má»™t cái, rồi bá»—ng bước lại, dùng sức mở toang cá»a sổ ra.
Bên ngoà i song cá»a là Tây hồ.
Căn nhà nà y vốn kiến trúc xây trên mặt hồ.
Ãnh trăng chiếu trên mặt hồ nước, nước hồ sáng rá»±c như má»™t tấm gương, má»™t chiếc thuyá»n con nho nhá» Ä‘ang Ä‘áºu bên song cá»a.
- Thì ra cô ta muốn từ chỗ nà y đi ra.
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu ra, y thở phà o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, rồi cưá»i nói:
- Thì ra nÆ¡i đây còn có con đưá»ng Ä‘i, tôi cứ ngỡ ...
Hoa Hoa Phong láºp tức ngắt lá»i y, nói lá»›n lên:
- Anh còn ngỡ gì nữa ?
Mặt cô cà ng đỠthêm, cô hằn há»c trừng mắt nhìn y rồi nói:
- Bá»n đà n ông các anh đó, tại sao không Ä‘i nghÄ© chuyện gì tốt đẹp má»™t chút ?
oo Äêm.
Äêm trăng.
Mặt hồ dưới ánh trăng tựa như tấm gương, trên mặt hồ ánh trăng bà ng bạc, trong gió nghe như có mùi thơm của gỗ cẩm hoa.
Chiếc thuyá»n nhá» lắc nhẹ trên mặt hồ, ngưá»i trên thuyá»n lắc nhẹ mái chèo.
Cái gì ôn nhu nhất nhỉ ?
Mặt hồ ? Hay ánh trăng ? Hay là ánh mắt cá»§a ngưá»i ấy ? Ngưá»i đã muốn say, say không phải vì rượu.
Tây hồ tháng ba, Tây hồ dưới ánh trăng, không phải còn muốn là m ngưá»i ta say hÆ¡n là rượu ?
Huống gì, ngưá»i Ä‘ang độ tuổi xanh.
Hoa Hoa Phong đưa má»™t mái chèo qua cho Äoà n Ngá»c.
Äoà n Ngá»c lẳng lặng đón lấy, ngồi bên cạnh cô, hai cây chèo cùng đưa xuống nước, cùng đưa lên không.
Chèo báºt lên, nước bắn tung tóe như những thá»i bạc vụn.
Nước hồ cÅ©ng say rồi, say thà nh là n sóng lăn tăn, say thà nh má»™t cái lúm đồng tiá»n.
Xa xa có ai đang thổi sáo ?
Bá»n há» yên lặng nghe tiếng sáo, yên lặng lắng nghe tiếng mái chèo khua nước.
Tiếng chèo khua còn hay hơn cả tiếng sáo, còn có âm điệu hơn.
Hai cặp bà n tay tá»±a hồ biến thà nh má»™t ngưá»i.
Bá»n há» không ai nói chuyện.
Nhưng bá»n há» lại cảm thấy mình chưa bao giá» gần gÅ©i má»™t ngưá»i nà o đến như váºy.
Hai trái tim đã cùng nhịp, hà tất phải nói gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu, Äoà n Ngá»c má»›i thở nhẹ ra má»™t tiếng, rồi nói:
- Nếu tôi chẳng có chuyện phiá»n phức nà y thì sẽ tốt bao nhiêu.
Hoa Hoa Phong trầm mặc má»™t hồi lâu, má»›i nói nhá»:
- Nếu không có chuyện phiá»n phức đó, chiếc thuyá»n nà y sẽ không có anh trên đó, cÅ©ng không có em.
Äoà n Ngá»c nhìn cô, cô cÅ©ng Ä‘ang nhìn Äoà n Ngá»c, bà n tay cá»§a hai ngưá»i cùng đưa ra nhẹ nhà ng chạm nhau, rồi lại thụt vá».
Nhưng chỉ có cái đụng chạm nhẹ nhà ng ấy, đã thấy hÆ¡n ngà n lá»i vạn lẽ.
Thuyá»n nhỠđã cáºp bá».
Trên bá» có cây liá»…u rÅ©, chÃnh là chá»— Äoà n Ngá»c gặp Kiá»u lão tam.
Hoa Hoa Phong gát chèo qua má»™t bên há»i:
- Anh nói em đưa anh đến chỗ nà y, bây giỠsao đây ?
Äoà n Ngá»c nối lá»i:
- Bây giá» mình lên bá», anh tÃnh Ä‘i tìm thêm lần nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tìm căn nhà đó ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh cứ không tin được mình tìm lộn chỗ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trên Ä‘á»i nà y rất có nhiá»u gã lầm cá»a, chỉ vì bá»n há» không tin là mình tìm lá»™n nhà .
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy anh phải tìm lại lần nữa.
Lần nà y y lại cà ng cẩn tháºn, cÆ¡ hồ quan sát hết tất cả những căn nhà có thể là căn nhà đó, má»™t hồi tháºt lâu.
May mà bây giỠđã khuya lắm, không ai thấy bá»n há», nếu không há» sẽ cho bá»n há» là thứ trá»™m cướp.
Bá»n há» tìm má»™t hồi lâu, nhìn qua mưá»i mấy căn nhà , cuối cùng kết luáºn rằng:
Äoà n Ngá»c hồi sáng nà y không há» lầm nhà .
Hoa Hoa Phong nói:
- Sáng nay anh Ä‘em bá»n Cố đạo nhân lại đây ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tối hôm qua anh uống rượu với Hoa Dạ Lai, cũng là chỗ nà y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhất định không sai lầm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Váºy thì tại sao Thiết Thá»§y lại ở đây ? Không những váºy, mà còn ở đây lâu lắm rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äấy chÃnh là chuyện đầu tiên anh muốn tra xét cho ra.
Trong sân không có đèn đuốc, cũng không có tiếng động.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh tÃnh và o đó ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không và o đó xem thá», là m sao tra xét cho ra ?
Hoa Hoa Phong cưá»i cưá»i, chỉ cưá»i, không nói thêm gì nữa.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng không cách gì nói thêm, bởi vì cô đã nhảy và o trước rồi, khinh công cá»§a cô cÅ©ng không tệ tà nà o.
Trong sân yên lặng như tá», hoa tưá»ng vi dưới ánh trăng, tuy cÅ©ng kiá»u diá»…m như buổi sáng, mà lại cà ng nhu mỵ.
Và o trong rồi, bá»n há» má»›i phát hiện ra, còn có má»™t căn phòng Ä‘ang để đèn sáng.
Ãnh đèn và ng vá»t chiếu từ song cá»a ra, chiếu ra cái bóng cá»§a ba cháºu hoa để trên song cá»a.
Äoà n Ngá»c hạ giá»ng nói:
- Tối qua anh ngủ ở trong căn phòng nà y đây.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Còn Hoa Dạ Lai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô ta cũng ở đó.
Y nói xong câu đó, láºp tức phát hiện ra mình lỡ lá»i.
Gương mặt cá»§a Hoa Hoa Phong, chỉ thoáng chốc đã biến ra như má»™t kẻ đòi nợ, cô cưá»i nhạt nói:
- Xem ra tối hôm qua anh được diễm phúc quá nhỉ ?
Äoà n Ngá»c đỠmặt nói:
- Anh ... anh ...
Hoa Hoa Phong lớn tiếng nói:
- Anh đã hưởng phúc váºy, dù có chịu chút tá»™i, cÅ©ng là đáng lắm.
Hình như cô quên mất đây là nhà ngưá»i khác, hình như cô quên bá»n hỠđến đây là m gì.
Nghe nói rằng má»™t ngưá»i đà n bà nổi ghen lên, ngay cả hoà ng đế lão tá» cÅ©ng còn không quản thúc được, huống gì là Äoà n Ngá»c.
Äoà n Ngá»c chỉ còn nước cưá»i khổ, chỉ còn nước nóng ruá»™t ra đó.
Nà o ngá» trong phòng ngay cả má»™t chút động tÄ©nh cÅ©ng không có, ngưá»i bên trong hình như toà n bá»™ đã ngá»§ say như chết.
Tùy tiện nhìn thế nà o, Thiết Thá»§y không phải là kẻ ngá»§ say như chết được như váºy. Hoa Dạ Lai thì có thể, nghe nói, mấy ngưá»i đà n bà dâm đãng Ä‘á»u ham ngá»§.
Không lẽ tối hôm nay y không có mặt tại đây ?
Hoa Hoa Phong cắn chặt môi, cô bá»—ng xông lại, lấy móng tay chá»t lá»§ng miếng giấy dán cá»a sổ.
Tháºt tình cô không phải là nhân tà i chuyện trá»™m cướp, cô chẳng biết tay phải thấm nước miếng trước, cho khá»i chá»t lá»§ng giấy phát ra tiếng động.
Chỉ nghe “bốc†má»™t tiếng, cô chá»t lá»§ng má»™t lá»— lá»›n tháºt lá»›n trên cá»a sổ.
Gương mặt cá»§a Äoà n Ngá»c đã muốn trắng bệch ra, nà o ngá» trong phòng vẫn còn không có tà động tÄ©nh gì.
Trong phòng không lẽ không có ngưá»i ?
Trong phòng quả tháºt không có ngưá»i.
Không những không có ngưá»i, ngay cả đồ đạc trong phòng Ä‘á»u đã được dá»n sạch, nÆ¡i đây biến thà nh má»™t cái phòng không, chỉ còn thừa ba cháºu hoa để trên cá»a sổ, quên không Ä‘em Ä‘i.
Äoà n Ngá»c ngẩn mặt ra.
Hai ngưá»i ở trong căn phòng trống lá»—ng đó thá»™n mặt ra má»™t hồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng cái chỗ anh lại buổi sáng không phải chỗ nà y.
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh Ä‘i rồi, Hoa Dạ Lai sợ anh trở lại tìm cô ta, vì váºy cô ta bèn dá»n Ä‘i luôn.
Äoà n Ngá»c nói:
- Váºy thì sáng nay, căn nhà tôi đã đến, bây giá» lại Ä‘i đâu mất ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng nó ở gần đâu đây, nhưng hiện tại anh lại tìm không ra.
Äoà n Ngá»c thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Không chừng tôi gặp phải quỷ.
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Anh vốn đã gặp phải quá»· rồi mà , không những váºy mà là nữ quá»· nữa đấy.
Äoà n Ngá»c không dám nói gì thêm, may mà y không nói gì thêm. Bởi vì chÃnh ngay lúc đó, y bá»—ng nghe bên ngoà i có má»™t tiếng còi tháºt kỳ quái.
Cái loại tiếng còi đó, thông thưá»ng là ám hiệu cá»§a kẻ dạ hà nh phát ra.
Quả nhiên có kẻ dạ hà nh bên ngoà i, bá»n há» nghe có hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện bên ngoà i.
- Ngươi có chắc là ở đây không ?
- Nhất định không sai, ta mới đến tháng trước.
- Nhưng tại sao trong nhà chưa có ai ra ?
- E rằng đã ngủ cả.
- Trong giang hồ còn ai dám nhắm và o đây ? Ngưá»i quen ngà y tháng êm ả thái bình, dÄ© nhiên là ngá»§ say hÆ¡n chút.
- Nhưng ...
- Ta không sai đâu, mình và o trong xem thá» rồi tÃnh sau.
- Cứ như váºy mà và o sao ?
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i nhà vá»›i nhau, sợ gì ?
Giá»ng nói tuy từ ngoà i tưá»ng vá»ng và o, nhưng trong đêm vắng, nghe rõ mồn má»™t.
Äoà n Ngá»c nhìn nhìn Hoa Hoa Phong, thì thầm nói:
- Hai ngưá»i nà y hình như là bạn bè gì vá»›i chá»§ nhân nhà nà y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy, mình chỉ cần há»i thá» bá»n há», là có thể biết chá»§ nhân nÆ¡i nà y rốt cuá»™c là ai.
Cô không đợi Äoà n Ngá»c đồng ý, đã nhảy ra khá»i song.
Hai ngưá»i ngoà i kia cÅ©ng Ä‘ang nhảy qua tưá»ng và o, hai ngưá»i Ä‘á»u ăn mặc kình trang, hiển nhiên Ä‘á»u là kẻ giang hồ Ä‘i đêm.
Bá»n há» thấy Hoa Hoa Phong, láºp tức má»™t bà n tay đưa lên trá»i, má»™t bà n tay chỉ xuống đất, là m ra cái tư thế tháºt kỳ quái.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng là m tư thế in hệt như há».
Hai ngưá»i nà y đồng thá»i lại há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Hôm nay là mồng mấy tháng mấy ?
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt, nói:
- Mồng hai tháng hai.
Hai ngưá»i nà y bấy giá» má»›i thở phà o ra, gương mặt lá»™ vẻ mỉm cưá»i, đồng thá»i ôm quyá»n thi lá»….
Má»™t ngưá»i có vẻ cao hÆ¡n trong bá»n, ôm quyá»n nói:
- Huynh đệ Chu Sâm, thuá»™c mồng ba tháng ba, có công chuyện đến Trấn Giang nhân, trên đưá»ng qua quý địa, đến đây bái phá»ng.
Hoa Hoa Phong nói:
- Qúa lá»i, quá lá»i.
Chu Sâm nói:
- Long đầu lão đại đã ngủ rồi sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông ta có chuyện phải ra ngoà i, hai vị có chuyện gì, cứ việc nói với tôi cũng được.
Chu Sâm ngần ngừ, cưá»i vả lả nói:
- Huynh đệ chúng tôi tháºt không may mắn, ở trong thà nh thá» thá»i váºn thua hết cả tiá»n Ä‘i đưá»ng, lâu nay nghe tiếng Long lão đại chiếu cố anh em rất táºn tình, vì váºy tÃnh lại đây mong ông ta giúp đỡ chút đỉnh.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Äã là ngưá»i trong nhà , các ngươi không đến đây, Long lão đại mà biết được, không chừng lại nổi giáºn.
Chu Sâm cưá»i nói:
- Chúng tôi nếu mà không nghe cái tiếng khẳng khái của Long lão đại, cũng không dám đến đâu.
Hoa Hoa Phong quay đầu lại, hướng vá» Äoà n Ngá»c Ä‘ang ở trong nhà vẫy tay mấy cái, rồi nói:
- Äem năm trăm lượng bạc ra đây, tặng hai vị đại ca nà y là m lá»™ phÃ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vâng.
Y đà nh phải nhảy ra cá»a sổ, móc mưá»i tá» ngân phiếu trong ngưá»i ra, Ä‘ang tÃnh đếm năm tá», Hoa Hoa Phong đã đưa ngân phiếu toà n bá»™ qua, miệng cưá»i nói:
- Chút đỉnh “ý tứâ€, Chu đại ca thu giùm cho.
Chu Sâm tiếp lấy ngân phiếu, mặt mà y tươi rói, cám Æ¡n liá»n liá»n:
- Không ngỠHoa cô nương còn khẳng khái hơn cả Long lão đại.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ngưá»i nhà mà khách khà quá, là là m khách đó.
Chu Sâm cưá»i nói:
- Anh em chúng tôi đã nghe đại danh cá»§a Hoa cô nương từ lâu, hôm nay được gặp cô nương, tháºt là may mắn quá chừng.
Hoa Hoa Phong nở nụ cưá»i quyến rÅ© nói:
- Hai vị không gấp gì, cứ ở lại đây hai ngà y, chỠLong lão đại vỠgặp mặt rồi đi sau.
Chu Sâm nói:
- Không dám là m phiá»n đâu. Anh em chúng tôi còn phải trở vá» có chuyện, đợi Long lão đại vá», xin cô nương há»i thăm giùm cho chúng tôi, nói giùm anh em mồng ba tháng ba chúng tôi, Ä‘á»u chúc lão nhân gia vạn sá»± như ý, sá»›m có quý tá».
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Chu đại ca chúc tụng hay quá, tôi cÅ©ng chúc Chu đại ca may mắn thuáºn lợi, ném súc sắc được ngay tứ ngÅ© lục.
Chu Sâm cưá»i phá lên, hai ngưá»i cám Æ¡n mấy lần, Ä‘i rồi còn không ngá»›t xưng tụng ra miệng, cái vị Hoa cô nương nà y tháºt quá nghÄ©a khÃ, tháºt biết cách xá» thế:
- Hiện tại cô và o há»™i còn chưa lâu, nhưng sẽ có ngà y, cô nhất định thăng lên là m đưá»ng chá»§, anh em chúng ta mà được là m việc dưới tay cô, má»›i là hăng hái.
Äợi cho tiếng nói cá»§a bá»n hỠđã hoà n toà n xa hẳn rồi, Äoà n Ngá»c má»›i thở ra má»™t hồi, cưá»i khổ nói:
- Em xà i tiá»n xem ra cÅ©ng rá»™ng rãi quá chừng, má»™t lần xà i thôi đã tiêu hết gia tà i bao nhiêu anh có trong ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thì anh cũng còn một vạn lượng thắng được còn để quán rượu Cố đạo nhân đấy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao em biết trong ngưá»i anh có sẵn bao nhiêu đó tiá»n ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Hôm đó ở trên thuyá»n cá»§a Hoa Dạ Lai, tiá»n bạc rá»›t cả ra đó, em không đưa luôn hết cả bằng đó ra, là đã khách khà lắm rồi đó.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Tiá»n bạc không được lá»™ ra ngoà i, câu nói nà y xem ra quả có đạo lý tháºt.
Y thở ra, rồi lại nhịn không nổi há»i:
- Nhưng anh vẫn còn chưa hiểu lắm, chuyện nà y rốt cuộc là ra sao ?
Vẻ mặt của Hoa Hoa Phong bỗng trở nên nghiêm trang ra, cô nói:
- Anh có nghe đến ba tiếng “Thanh Long Hội†bao giỠchưa ?
DÄ© nhiên là Äoà n Ngá»c có nghe, gần đây, ba tiếng đó trong giang hồ đã trở thà nh má»™t thứ bùa chú thần bÃ, bản thân nó như có má»™t thứ lá»±c lượng không tưởng tượng được, có thể là m ngưá»i ta sống, cÅ©ng có thể kêu ngưá»i ta chết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nghe nói Thanh Long há»™i tổng cá»™ng có ba trăm sáu mươi lăm phân đà , má»™t năm cÅ©ng tấu xảo có ba trăm sáu mươi lăm ngà y, vì váºy bá»n há» vừa há»i em hôm nay là mồng mấy tháng mấy, em láºp tức nhá»› ra lá»i vị nhân huynh ở trong rương đã nói.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng sáng mắt lên, y nói:
- Y có nói trong hồ có rồng, rồi nói hôm nay là mồng hai tháng hai.
Hoa Hoa Phong nói:
- Lúc đó em đã thấy y nói chuyện có vẻ kỳ quái, chắc trong đó có thâm ý gì rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy em cÅ©ng nói hôm nay là mồng hai tháng hai ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Tháºt ra em cÅ©ng chỉ bất quá thá» xem ra sao, không ngá» lại may rá»§i trúng chóc.
Äoà n Ngá»c nói:
- Em nghÄ© bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i trong Thanh Long há»™i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Dĩ nhiên rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Váºy thì nÆ¡i đây chÃnh là chá»— phân đà bà máºt cá»§a Thanh Long há»™i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- NÆ¡i đây chÃnh là phân đà Mồng Hai Tháng Hai cá»§a Thanh Long há»™i, chắc là lấy nháºt kỳ là m ký hiệu bà máºt.
Äoà n Ngá»c cà ng sáng mắt lên, nói:
- Không lẽ Tăng Vương Thiết Thủy là Long đà i đầu lão đại ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Rất có thể.
Äoà n Ngá»c nói:
- Thiết Thủy là một hòa thượng, gã hỠChu kia tại sao lại chúc y sinh quý tỠ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Äạo sÄ© còn lấy vợ được, tại sao hòa thượng không sinh con được ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng bá»n há» chưa gặp em bao giá», sao lại dá»… tin em như váºy ?
Hoa Hoa Phong chớp mắt, nói:
- Lúc nãy anh mới nói em cải trang giống gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giống một nữ tặc.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Vì váºy bá»n há» cÅ©ng coi em là nữ tặc, không lẽ anh không nghe bá»n há» kêu em là Hoa cô nương ?
Äoà n Ngá»c sá»±c hiểu ra, nói:
- Thì ra bá»n há» tưởng em là Hoa Dạ Lai.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy anh không há» tìm sai chá»— tà nà o, Hoa Dạ Lai và Thiết Thá»§y Ä‘á»u là chá»§ nhân nÆ¡i đây, bá»n há» vốn là cùng má»™t bá»n.
Äoà n Ngá»c nhìn nhìn cô, y nhịn không nổi thở ra má»™t hÆ¡i, y bá»—ng phát hiện ra, cô bé nà y xem ra còn thông minh hÆ¡n cái dáng bên ngoà i cá»§a cô nhiá»u lắm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tháºt ra, cái đạo lý nà y anh vốn phải nghÄ© ra từ lâu, chỉ bất quá anh bị ngưá»i ta gạt và o bẫy, vì váºy má»›i bị chuyện ngưá»i trong cuá»™c mù má».
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Em há»c cái cách khen thưởng ngưá»i ta hồi nà o thế ?
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Vừa mới tức thì.
Tháºt ra, chuyện nà y quả tháºt quá phức tạp, giống như mê hồn tráºn váºy, nếu lúc đầu mình đã sai rồi, thì bất cứ mình Ä‘i đâu, cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i lầm đưá»ng cả.
Äoà n Ngá»c vốn Ä‘ang đứng, y bá»—ng ngồi xuống, ngồi bệch xuống.
Hoa Hoa Phong chau mà y há»i:
- Anh mệt à ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không phải mệt, chỉ bất quá anh còn và i chuyện muốn tự mình suy nghĩ.
Hoa Hoa Phong cũng ngồi xuống, ngồi bên cạnh y, dịu dà ng nói:
- Sao anh không há»i em ? Hai ngưá»i cùng suy nghÄ©, dù gì cÅ©ng hÆ¡n má»™t ngưá»i.
Äoà n Ngá»c nhìn cô, ánh mắt đầy cảm kÃch, y bất giác thò bà n tay ra.
Hoa Hoa Phong cũng đưa tay ra.
Bà n tay hai ngưá»i lại đụng và o nhau, rồi thu lại.
Äoà n Ngá»c cúi đầu, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói:
- Nếu như Thiết Thá»§y quả tháºt là Long đầu lão đại, thì chuyện nà y cÅ©ng là má»™t trong những âm mưu cá»§a Thanh Long há»™i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Äúng váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Mục Ä‘Ãch cá»§a bá»n há» là gì nhỉ ? Äể đối phó anh sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Rất có thể, cái bá»n há» muốn không chừng là chÃnh anh, không chừng là thứ gì trên ngưá»i anh bá»n há» Ä‘ang cần.
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu, y Ä‘ang nghÄ© đến thanh BÃch Ngá»c Äao trong ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Bá»n há» nghÄ© ra cái bẫy nà y để hãm hại anh, để anh không còn đưá»ng Ä‘i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Nếu váºy Nghiêm Tiểu Vân lại bị ai giết bây giá» ?
Hoa Hoa Phong nói:
- DÄ© nhiên là bá»n há» rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng Nghiêm Cá»u là bạn cá»§a Thiết Thá»§y mà .
Hoa Hoa Phong nói:
- Ngưá»i Thanh Long há»™i là m gì, trước giá» có chá»n lá»±a thá»§ Ä‘oạn đâu, có lúc ngay cả lão tá» còn muốn bán đứng, huống gì là bạn bè.
Äoà n Ngá»c nói:
- Lấy vũ công của Thiết Thủy và thế lực của Thanh Long hội, không phải là có thể đơn giản giết quách anh đi sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng nhà há» Äoà n trong vÅ© lâm danh vá»ng rất cao, bạn bè cÅ©ng nhiá»u, bá»n há» mà giết anh, nhất định sẽ có háºu hoạn, Thanh Long há»™i là m chuyện gì trước giá» cÅ©ng Ä‘á»u thÃch dùng cách mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Mượn Ä‘ao giết ngưá»i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bá»n há» vốn ngỡ là Nghiêm Cá»u chắc chắn giết anh để báo thù cho con mình, nhưng không biết vì lẽ gì, Nghiêm Cá»u lại có vẻ tin và o anh quá.
Äoà n Ngá»c nối lá»i nói:
- Bởi vì ông ta biết rằng anh không phải là ngưá»i nói dối.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao ông lại biết được ? Ông ta đâu có quen biết gì anh đâu ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Nhưng lúc bá»n anh đánh bạc vá»›i nhau, không lẽ em không nghe nói rằng ở trên sòng bạc rất dá»… dà ng nháºn biết được tÃnh khà cá»§a má»™t ngưá»i.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng báºt cưá»i nói:
- Nói váºy, tiá»n bạc hình như cÅ©ng không hoà n toà n là không có chá»— tốt cá»§a nó.
Äoà n Ngá»c trầm tư má»™t hồi, rồi chầm cháºm nói:
- Thiên hạ vốn không có chuyện gì là tuyệt đối xấu xa, em nói có đúng không ?
Hoa Hoa Phong dịu dà ng nói:
- Em không biết, em không nghÄ© nhiá»u như anh váºy.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Nhưng anh vẫn còn nghĩ chưa ra, phải là m sao mới chứng minh được Thiết Thủy mới là chân hung.
Hoa Hoa Phong thở ra:
- Äây quả tháºt là chuyện khó khăn, chuyện nà y vốn không có ngưá»i đối chứng.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ãt ra cÅ©ng chứng minh y là ngưá»i Thanh Long há»™i trước, chứng minh y và Hoa Dạ Lai là đồng đảng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh nghĩ ra cách gì rồi ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chưa gì cả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thanh Long há»™i tổ chức chặt chẽ lắm, cÆ¡ hồi không có chá»— nà o đánh và o được, nếu anh muốn tìm ngưá»i khác chứng minh bá»n há» là ngưá»i cá»§a Thanh Long há»™i, anh sẽ nhất định không là m được.
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh cũng có nghe nói, mấy trăm năm nay, trong giang hồ chưa có tổ chức nà o chặt chẽ như cái bang hội nà y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy chúng ta vừa lúc nãy có giữ Chu Sâm lại, y cÅ©ng nhất định không dám tiết lá»™ bà máºt cá»§a Thiết Thá»§y ra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy lúc nãy anh cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện đó tà nà o.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thiết Thá»§y và Hoa Dạ Lai tá»± mình dÄ© nhiên là không thừa nháºn rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- DÄ© nhiên là váºy.
Hoa Hoa Phong thở ra nói:
- Váºy thì anh còn nghÄ© ra được cách gì bây giá» ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Hiện tại anh còn chưa biết ... hiện tại anh chỉ biết trên Ä‘á»i nà y vốn không có chuyện gì không là m được.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ trước giá» anh chưa bao giá» tin trên Ä‘á»i nà y còn có chuyện anh là m không được tháºt sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừm.
Hoa Hoa Phong nhìn y, cô bá»—ng báºt cưá»i lên.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Em cưá»i gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Em cưá»i anh, xem ra dù anh bị ngưá»i ta bá» và o rương tháºt, anh cÅ©ng không tuyệt vá»ng gì.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Không sai chút nà o.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Có lúc ngay cả em cÅ©ng không biết, con ngưá»i anh rốt cuá»™c thông minh hÆ¡n ngưá»i ta, hay là ngu hÆ¡n ngưá»i ta ?
Äoà n Ngá»c nói:
- ChÃnh anh cÅ©ng không biết, nhưng anh biết anh sống còn dá»… chịu hÆ¡n ngưá»i khác má»™t chút.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh còn biết gì nữa ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh còn biết nếu mình cứ ngồi mãi ở đây, nhất định sẽ không ai chạy lại tá»± thú nháºn mình là hung thá»§.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh tÃnh Ä‘i đâu đây ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äi tìm Thiết Thá»§y.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh đi tìm y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không lẽ chỉ cho y được đi tìm anh, còn không cho anh đi tìm y sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh muốn đem mình lại nộp mạng sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Anh không thể cả Ä‘á»i cứ lén lút trốn tránh má»i ngưá»i được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Trốn và i ngà y cũng không được sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh nhất định phải lại cho kịp Bảo Châu sÆ¡n trang trước ngà y mưá»i lăm tháng tư.
Hoa Hoa Phong bỗng không nói gì nữa.
Äêm tháºt khuya, tháºt yên lặng, ánh sao nhợt nhạt chiếu và o song cá»a, phảng phất chỉ thấy được nét mặt mỹ lệ cá»§a cô, và cặp mắt sáng rá»±c.
Ãnh mắt cô hình như có thứ tình cảm gì đó tháºt kỳ dị.
Äoà n Ngá»c nói:
- Mưá»i lăm tháng tư là ngà y lá»… thá» cá»§a Châu nhị thúc, Châu nhị thúc là huynh đệ lâu năm rất thân vá»›i phụ thân cá»§a anh.
Hoa Hoa Phong bá»—ng ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt sáng rỡ ấy nhìn trừng trừng và o y há»i:
- Anh vội vã đến đó, có phải là để bái thỠChâu nhị gia không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao còn giả được ?
Hoa Hoa Phong cúi đầu, kéo dây lưng, dùng sức quấn chặt và o đầu ngón tay mình, cô lại trầm mặc má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói:
- Nghe nói Châu nhị gia có má»™t cô con gái đẹp lắm, có phải cô ta mặt mà y xinh lắm tháºt không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh không biết, anh chưa gặp bao giá».
Hoa Hoa Phong nói:
- Nghe nói Châu nhị gia là m lá»… thá» lần nà y, là để chá»n nữ tế phải không ?
Cô lại ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c, lạnh lùng nói tiếp:
- Xem ra anh cÅ©ng có hy vá»ng được chá»n lắm đấy.
Äoà n Ngá»c gượng cưá»i má»™t tiếng, y tÃnh nói gì đó, nhưng nhịn lại, y muốn nhìn cô, nhưng lại không dám đụng và o tia mắt cá»§a cô.
Gió thổi qua lá cây, kêu lên xà o xạt.
Y bỗng thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
- Em cũng nên vỠnhà đi.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Còn anh thì sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh đi tìm Thiết Thủy ...
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho anh được đi tìm y, còn không cho em đi tìm sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chuyện nà y vốn không có liên hệ gì đến em.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vốn là không có liên hệ, nhưng bây giỠthì có rồi.
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c nhịn không nổi quay đầu lại, nhìn cô chăm chú.
Cô không hỠtránh né ánh mắt của y.
Ãnh sao chiếu và o ánh mắt cá»§a cô, ánh mắt cá»§a cô tá»±a như ra chiá»u u oán.
Cô không nói ra, nhưng y cũng nhìn được ra.
Y nhịn không nổi thò tay ra.
Bà n tay của hỠbỗng nắm chặt và o nhau, lần nà y không ai rụt tay lại.
Bà n tay cá»§a cô má»m mại là m sao, nhưng cÅ©ng lạnh là m sao.
Äêm cà ng khuya, cà ng yên lặng, ánh sao mông lung, gió xuân ôn nhu dịu dà ng.
Cả mặt đất như chừng tan biến đi dưới ánh xuân quang.
CÅ©ng không biết trải qua bao lâu, Äoà n Ngá»c má»›i chầm cháºm nói:
- Anh Ä‘i kiếm Thiết Thá»§y, bởi vì anh không còn đưá»ng nà o khác để Ä‘i, phụ thân anh dù có chịu đựng được bất cứ chuyện gì, cÅ©ng nhất định chịu không nổi chuyện ngưá»i ta coi anh là má»™t kẻ hung thá»§ giết ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy anh biết là m váºy là nguy hiểm lắm, ngu xuẩn lắm, nhưng anh không thể không là m.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tháºt ra anh không chắc trong bụng là m sao đối phó y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng em còn muốn đi theo anh ?
Hoa Hoa Phong cắn môi nói:
- Em vốn có thể không đi, nhưng hiện tại không thể không đi, không lẽ anh còn chưa hiểu rõ sao ?
Äoà n Ngá»c nhìn cô chăm chú, rốt cuá»™c thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i nói:
- Anh hiểu lắm, dĩ nhiên là anh hiểu.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i, dịu dà ng nói:
- Chỉ cần anh hiểu điểm đó thôi, là đủ lắm rồi.
- Mình phải là m sao mới tìm ra được Thiết Thủy ?
- Anh chẳng cần phải đi tìm y.
- Tại sao ?
- Bởi vì chỉ cần có ngưá»i thấy anh, há» sẽ láºp tức thông báo ngay cho y lại tìm anh.
- Hiện tại mình đi bây giỠsao ?
- Hiện tại không phải là lúc.
- Tại sao ?
- Bởi vì hiện tại chẳng ai nhìn thấy được anh.
- Không lẽ mình phải ngồi đây chá» cho đến khi trá»i sáng ?
- Nếu như anh tin trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì tuyệt đối không là m được, hiện tại anh nên ngoan ngoãn nằm đây ngá»§ má»™t giấc.
Äoà n Ngá»c ngá»§ tháºt.
Y còn trẻ, má»™t ngưá»i trẻ tuổi mệt má»i, bất cứ nÆ¡i nà o cÅ©ng Ä‘á»u ngá»§ được.
Huống gì y đang ở bên cạnh cô.
Trên Ä‘á»i nà y còn có nÆ¡i nà o ấm áp an toà n hÆ¡n nÆ¡i đây ?
Trong lòng má»™t ngưá»i đà n bà ôn nhu dá»… thương, không phải vốn là thiên đưá»ng cá»§a đà n ông sao ?
Ngà y xuân, trá»i nắng diá»…m lệ.
Ãnh mặt trá»i sáng lạn, trá»i cao má»™t mà u xanh thắm.
Äoà n Ngá»c cảm thấy tinh thần tháºt khá»e khoắn.
Tháºt ra, y không ngá»§ bao lâu, nhưng y ngá»§ rất ngon, cÅ©ng giống như y ngá»§ trong lòng mẹ mình lúc còn nhá» váºy, trong giấc má»™ng ấm áp ngá»t ngà o.
Lúc tỉnh lại, y phát hiện ra mình ngủ gối đầu trên đùi của Hoa Hoa Phong.
Äùi cá»§a cô ấm áp và rắn chắc.
Cô không ngủ, cô đang nhìn y.
Y vừa mở mắt ra là thấy cô, thấy cái tình ý ôn nhu trong ánh mắt bình thưá»ng cô vẫn giấu kÃn.
Trong khoảng khắc nhá» bé đó, y bá»—ng cảm thấy cô đã là má»™t ngưá»i đà n bà chân chÃnh, cô không còn là đứa bé thÃch Ä‘i theo y cãi nhau á»m tá»i.
Y nhìn cô má»™t hồi lâu rồi cưá»i.
Hai ngưá»i cưá»i tháºt sung sướng chân thà nh, không ai cảm thấy xấu hổ gì, không ai cảm thấy lá»—i lầm gì.
Y gối đầu trên đùi cô, hình như vốn là chuyện rất tự nhiên, rất hợp lý thôi.
Tâm tình cá»§a há» cÅ©ng như bầu trá»i bên ngoà i song cá»a, má»›i mẻ, trong là nh, đầy hy vá»ng, đầy ánh sáng.
Ãnh mặt trá»i ngà y xuân, dù gì cÅ©ng không là m ai thất vá»ng.
Bá»n há» Ä‘i giữa ánh mặt trá»i.
Bá»n há» thấy rất nhiá»u ngưá»i, thấy ai ai cÅ©ng có vẻ sung sướng lắm, dÄ© nhiên có rất nhiá»u thấy bá»n há», dÄ© nhiên cÅ©ng thấy bá»n há» sung sướng lắm.
Bá»n há» vốn là má»™t cặp rất được ngưá»i ta ngưỡng má»™, nhưng được ngưá»i ta chú ý, không phải là Äoà n Ngá»c, mà là Hoa Hoa Phong.
Äà n bà mặc áo bó và o ngưá»i Ä‘i giữa đưá»ng cái không có mấy ai, đà n bà có thân hình như cô cÅ©ng không có mấy ai.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ngưá»i ta ai cÅ©ng nhìn em kìa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c há»i:
- Tại sao bá»n há» không nhìn anh ?
Hoa Hoa Phong ôm miệng cưá»i nói:
- Bởi vì anh không được dễ nhìn bằng em.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng anh đáng giá năm ngà n lượng ?
Hoa Hoa Phong bấy giá» má»›i cảm thấy có chá»— kỳ quái tháºt.
Lúc nãy cô còn chưa nghÄ© tá»›i, cô bé được nhiá»u ngưá»i ngắm nghÃa, trong lòng còn nghÄ© được chuyện gì khác ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng ngưá»i Ä‘ang thấy anh bây giá», tấu xảo Ä‘á»u chưa thấy tấm giấy thưởng cá»§a Thiết Thá»§y vẽ ra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Em thấy nó ở đâu ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Trong quán trà .
Quán trà ở bất cứ nÆ¡i nà o, thông thưá»ng Ä‘á»u là những nÆ¡i tạp nhạp nhất, hiện tại tuy còn sá»›m lắm, nhưng đại Ä‘a số quán trà đá»u đã mở cá»a.
- Sáng bì bà o thá»§y, chiá»u thá»§y bà o bì.
Dân Hà ng Châu biết hưởng thụ, sáng sớm dĩ nhiên không nằm trong nhà ăn đồ hẩm của bà vợ.
Thang bao trong quán trà Hà ng Châu, Giải Xác Hoà ng, Dương Châu Thiên Ty, vốn cùng vá»›i Ngư giao, Thiêu mãi ở quán trà Quảng Äông, rất được ngưá»i ta hoan nghênh.
Äoà n Ngá»c bước và o quán trà , quả nhiên thấy ngay tấm hình cá»§a mình Ä‘ang treo trên tưá»ng.
Kỳ quái là , ngưá»i trong quán vẫn chẳng có ai chú ý đến y, cặp mắt ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u vẫn chăm chú và o Hoa Hoa Phong. Mấy ngưá»i nà y không lẽ toà n bá»™ Ä‘á»u là kẻ háo sắc, không có ai ham tiá»n cả sao ?
Hai gã hảo hán ngoà i phố chợ, mặc chiếc áo ngắn, tay cầm má»™t cái lồng chim, Ä‘i nghênh ngang và o quán, chá»— bá»n há» chá»n lại tấu xảo ngay phÃa dưới tấm hình.
Có má»™t gã Ä‘ang ngẩng đầu lên nhìn tấm hình có khuôn mặt Äoà n Ngá»c, miệng Ä‘ang nói gì đó vá»›i bạn mình.
Äoà n Ngá»c đưa mắt ra dấu vá»›i Hoa Hoa Phong, rồi Ä‘i rụt rè tá»›i, không biết hữu ý hay vô ý đứng ngay dưới tấm hình.
Gã hảo hán ngoà i chợ cầm lồng chim cÅ©ng có nhìn y và i lần, nhưng ngoảnh đầu Ä‘i, lá»›n tiếng gá»i phổ ky:
- Äem lại giùm hai mâm tiểu bao, má»™t bình trà Long TÄ©nh.
Không lẽ y còn thÃch thang bao hÆ¡n cả năm ngà n lượng bạc sao ?
Äoà n Ngá»c ho lên hai tiếng, bắt đầu lẩm bẩm mấy hà ng chữ phÃa trên:
- Bất cứ ai phát hiện hà nh tung ngưá»i nà y, lại thông báo giùm, sẽ thưởng năm ngà n lượng bạc đúng.
PhÃa dưới còn có để địa chỉ.
Äoà n Ngá»c là m như bây giá» má»›i phát hiện ra ngưá»i Ä‘ang bị tróc nã là chÃnh mình, láºp tức là m ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Nà o ngỠhai gã nà y vẫn còn không để ý gì đến y.
Äoà n Ngá»c bá»—ng nhìn hai gã cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Anh xem ngưá»i trên bảng nà y có giống tôi không ?
- Không giống.
- Không giống tà nà o.
Hai gã nà y trả lá»i tháºt mau mắn.
Äoà n Ngá»c ngẩn mặt ra, y gượng cưá»i nói:
- Nhưng sao chÃnh tôi lại cà ng nhìn cà ng thấy giống váºy ?
Hai gã nà y bắt đầu uống trà , ngay cả nhìn cÅ©ng không buồn nhìn y ná»a mắt.
Äoà n Ngá»c tháºt tình muốn kéo lá»— tai hai gã lên, há»i xem có phải hai gã là kẻ mù, hay là kẻ ngốc không.
Có má»™t ngưá»i trà bác sÄ© Ä‘ang cầm bình trà lá»›n lại đổ thêm và o cho khách hà ng.
Äoà n Ngá»c bá»—ng chụp lấy y, lá»›n tiếng nói:
- Ông xem ngưá»i được vẻ trên đó có phải là tôi không ?
Trà bác sÄ© ráng lắc đầu, là m như y Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i Ä‘iên, gương mặt vì sợ quá trắng bệch cả lên.
Äoà n Ngá»c lại ngẩn mặt ra.
Hoa Hoa Phong đã bước lại, khẽ kéo và o tay áo của y.
Äoà n Ngá»c đảo quanh tròng mắt, cố ý nói lá»›n cho má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe:
- Cái ngưá»i trong hình nà y rõ rà ng là anh, may mà mấy ngưá»i nà y chẳng má»™t ai nháºn ra.
Y vừa nói vừa liếc mắt xem chừng ngưá»i khác ra sao.
Nhưng cả má»™t phòng đầy ngưá»i hình như bá»—ng toà n bá»™ biến thà nh quá»· đói đầu thai, ngưá»i nà o cÅ©ng cúi đầu ăn Ä‘iểm tâm, chẳng có thèm ngẩng đầu lên nhìn y ná»a mắt.
Äoà n Ngá»c đã bắt đầu thấy muốn dở khóc dở cưá»i !
- Năm ngà n lượng bạc dá»… kiếm như váºy, tại sao chẳng có ai muốn kiếm nhỉ ?
Tháºt tình y nghÄ© không ra.
Hoa Hoa Phong cũng nghĩ không ra.
Cô kéo Äoà n Ngá»c ngồi xuống, gượng cưá»i nói:
- Không chừng đã có ngưá»i Ä‘i báo tin rồi, chỉ bất quá không dám cho anh thấy thế thôi.. Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- CÅ©ng mong là váºy.
Do đó, bá»n há» bèn ngồi đó chá», may mà nÆ¡i đây thang bao và can ty mùi vị cÅ©ng không tệ tà nà o.
Äợi đến lúc má»™t mâm thang bao, hai tô can ty Ä‘á»u đã và o bụng, vẫn còn chưa thấy động tÄ©nh gì.
Äoà n Ngá»c nhìn tấm hình trên tưá»ng, lẩm bẩm:
- Không lẽ bức vẽ nà y không giống mình tháºt sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không giống mới là lạ.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Nếu như anh không muốn bị nháºn diện ra, chắc là bây giá» má»i ngưá»i trong phòng e đã toà n bá»™ nháºn ra anh rồi.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng thở ra, cưá»i khổ nói:
- Trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u chuyện vốn là như váºy.
Cô nói còn chưa hết câu, bá»—ng có má»™t ngưá»i Ä‘i hiên ngang và o, lại bức tưá»ng giá»±t tấm hình xuống.
Ngưá»i trong quán hình như không ai nhìn thấy gì cả.
Äoà n Ngá»c dÄ© nhiên là nhìn thấy.
Ngưá»i nà y mặt mà y Ä‘en thui, cặp mắt loang loáng, chÃnh là kẻ thÃch xen và o chuyện ngưá»i ta nhất, Kiá»u lão tam.
Äoà n Ngá»c Ä‘ang tÃnh lại há»i thá» y, tại sao lại đến đây là m chuyện thiên hạ nữa.
Nà o ngá», lúc bấy giá» lại có ngưá»i y quen biết Ä‘ang bước lại.
Một đạo nhân cụt tay mặt mà y thanh tú ốm nhom.
Y không đợi Äoà n Ngá»c chà o há»i, đã bước lại ngồi xuống, mỉm cưá»i nói:
- Hai vị hôm nay nhà n nhã quá, mới sáng mà đã rảnh rỗi ra đây uống trà .
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Äạo nhân hôm nay nhà n nhã quá, má»›i sáng mà đã rảnh rá»—i ra đây uống trà .
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Nghe nói có vị cô nương chuyên môn Ä‘i chá»c ghẹo má»i ngưá»i, chắc là vị nà y rồi đây.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhịn không nổi, cưá»i nói:
- Không sai tà nà o.
Hoa Hoa Phong trừng mắt cho y một cái, ráng nhịn lại, không gây gỗ gì cả.
Bởi vì bấy giá» Kiá»u lão tam cÅ©ng đã lại, trong tay cầm tấm giấy vẽ hình treo trên tưá»ng, đặt xuống bà n rồi cưá»i nói:
- Äây là mấy tá» cuối cùng đây, má»™t mình tôi thu lại đã có tá»›i ba trăm tá» hÆ¡n.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi há»i:
- Tại sao lại thu vỠ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bởi vì ta trá»i sinh ta vốn hay xen và o chuyện ngưá»i ta.
Äoà n Ngá»c thở ra, y cÅ©ng không thể không thừa nháºn gã Ä‘ang nói tháºt.
Hoa Hoa Phong vênh mặt lên nói:
- Nếu ngươi đã ham xÃa và o chuyện ngưá»i khác, hiện tại má»i ngươi bá» từng tá» má»™t lại chá»— cÅ©.
Kiá»u lão tam chau mà y má»™t cái há»i:
- Tại sao phải đem bỠmấy miếng giấy vụn nà y trở lại ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ai nói đây là giấy vụn ?
Kiá»u lão tam nói:
- Ta nói đấy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ ngươi không muốn lấy năm ngà n lượng bạc sao ?
Kiá»u lão tam nói:
- Muốn thì muốn, nhưng tiếc là không ai chịu đưa cho ta.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Không lẽ Thiết Thủy không muốn bắt y nữa sao ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bây giỠngươi mới biết sao ?
Hoa Hoa Phong ngẩn mặt ra, Äoà n Ngá»c cÅ©ng ngẩn mặt ra.
Má»™t hồi lâu, Hoa Hoa Phong lại nhịn không nổi bèn há»i:
- Thiết Thá»§y tại sao bá»—ng đổi ý váºy ?
Kiá»u lão tam nhìn cô rồi lại nhìn Äoà n Ngá»c, nói:
- Các ngươi còn chưa biết sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu đã biết còn há»i ngươi là m gì ?
Kiá»u lão tam nhìn lom lom và o hai ngưá»i cả ná»a ngà y, y bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Äấy không chừng chỉ vì y bá»—ng thà nh ra ngưá»i tốt.
Hoa Hoa Phong lại thộn mặt ra, cô lớn tiếng nói:
- Bất kể ra sao, chúng tôi vẫn muốn tìm lại y.
Kiá»u lão tam hình như cÅ©ng đớ ngưá»i ra, y há»i:
- Các ngươi muốn tìm ngưá»i ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho y lại tìm chúng tôi, chứ không cho chúng tôi tìm y sao ?
Kiá»u lão tam báºt cưá»i nói:
- Các ngươi dÄ© nhiên là tìm y được, không những váºy, nhất định là tìm ra.
Y cưá»i có vẻ tháºt kỳ quái, tháºt thần bÃ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ngươi biết chúng tôi nhất định tìm ra ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bởi vì ta có thể đưa các ngươi lại.
Quả nhiên, y Ä‘em bá»n há» Ä‘i tháºt, không những váºy còn tìm tá»›i Thiết Thá»§y tháºt nhanh chóng.
Thiết Thá»§y đã biến thà nh má»™t ngưá»i tốt tháºt.
Ngưá»i chết nhất định không thể nà o còn là m chuyện gì xấu xa.
Vì váºy, ngưá»i chết là ngưá»i tốt.
Thiết Thá»§y là má»™t ngưá»i đã chết.
Äoà n Ngá»c nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngỠđược Thiết Thá»§y bá»—ng dưng chết được.
Không những váºy, còn chết rất thảm thiết.
Ngưá»i phát hiện ra thi thể cá»§a y đầu tiên là Kiá»u lão tam.
- Ngưá»i phát hiện ra ở đây ?
- Ở đầu đưá»ng cái.
- Y là m sao chết váºy ?
- Bị ngưá»i ta chặt mất đầu, ngưá»i cá»§a y còn ở giữa đưá»ng cái, đầu lâu thì đã rá»›t ra ngoà i đó má»™t trượng.
Y chết quả tháºt thảm thiết.
- Ai giết y váºy ?
- Không biết, ta chỉ thấy thanh đao đã giết y !
Äao nằm trong quan tà i.
Quan tà i để trong chùa Phong Lâm, thanh Ä‘ao rà nh rà nh lại là thanh BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao cá»§a Äoà n Ngá»c.
Ngưá»i ở trong chùa lo chuyện tang sá»± là Nghiêm Cá»u.
Cái ngưá»i bệnh hoạn nà y, ở cái tuổi vá» chiá»u lại chỉ trong má»™t ngà y, mắt thấy con mình bạn mình liên tiếp chết thảm thiết dưới thanh Ä‘ao đó.
Chết thảm thiết bởi cùng một thanh đao.
Ãnh mặt trá»i chiếu qua hết tà ng lá ráºm rạp cá»§a cây bồ Ä‘á», đã biến thà nh tháºt u ám.
Ãnh mặt trá»i lá» má», chiếu trên hai cổ quan tà i trước mặt y, chiếu lên gương mặt trắng bệnh cá»§a ông ta.
Xem ra ông ta tá»±a hồ đã già đi nhiá»u lắm.
Äến nÆ¡i nà y, ngay cả tâm tình cá»§a Hoa Hoa Phong cÅ©ng Ä‘á»u biến thà nh nặng ná».
Nghiêm Cá»u lấy miếng khăn tay che miệng, ho khẽ lên và i tiếng. Khăn tay đã dÆ¡, nhưng ông ta chẳng mà ng nữa.
Trầm mặc một hồi lâu, Hoa Hoa Phong rốt cuộc nhịn không nổi nói:
- Äao vốn vẫn nằm trong tay cá»§a Thiết Thá»§y, có phải không ?
Cố đạo nhân nói:
- Nhưng y không hỠđem nó theo bên mình.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Y để thanh đao ở chỗ nà o ?
Cố đạo nhân nói:
- Không biết, ta chỉ biết và o lúc hoà ng hôn, đao không thấy đâu nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi có thể chứng minh hoà ng hôn tối hôm qua, Äoà n Ngá»c vẫn ở má»™t chá»— vá»›i tôi.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Hoa Hoa Phong lại nói tiếp:
- Trừ tôi ra, còn có má»™t ngưá»i có thể chứng minh được nữa.
Cố đạo nhân há»i:
- Má»™t ngưá»i nà o ?
Hoa Hoa Phong đáp:
- Má»™t ngưá»i tôi không quen biết.
Cố đạo nhân hững hỠnói:
- Cô không quen biết ngưá»i nà y, nhưng ngưá»i nà y lại biết các ngưá»i ở má»™t chá»— vá»›i nhau ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bởi vì y được bá»n tôi cứu từ trong má»™t cái rương ra, không những váºy y còn bị thụ thương.
Cố đạo nhân nhìn nhìn Kiá»u lão tam, Kiá»u lão tam ngẩng mặt nhìn lên trần nhà , gương mặt cá»§a hai ngưá»i không có lấy má»™t chút vẻ mặt gì cả.
Nhưng gương mặt cá»§a Hoa Hoa Phong thì đã đỠlên vì nóng nảy, chÃnh cô cÅ©ng biết những lá»i mình nói khó là m cho ai tin được.
Hiện tại dù có thể tìm được ra ngưá»i đó, cÅ©ng chẳng được gì cả. Lá»i má»™t ngưá»i lạ mặt nói, ai mà tin được ?
Cố đạo nhân bá»—ng há»i:
- Tối hôm qua các ngưá»i ở đâu ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ở trong phòng của Thiết Thủy.
Cố đạo nhân nói:
- Ở đó còn có ngưá»i sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không những không có ai, ngay cả đồ đạc cÅ©ng dá»n sạch.
Cố đạo nhân nói:
- Các vị hai ngưá»i bèn ở trong căn nhà trống đó qua má»™t đêm ?
Hoa Hoa Phong lại cà ng đỠmặt.
Chuyện đó cÅ©ng rất khó là m ngưá»i ta tin.
Cố đạo nhân bỗng thở ra một tiếng nói:
- Thiết Thủy không phải là bạn của ta.
Kiá»u lão tam nói:
- Cũng chẳng phải là bạn của ta.
Cố đạo nhân ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú và o Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng chú là bạn của ta.
Äoà n Ngá»c chầm cháºm gáºt đầu, nhưng y không nói gì, bởi vì tháºt tình y không biết nói gì.
Cố đạo nhân nói:
- Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng hiện tại nếu chú muốn đi, ta cũng nhất định không giữ chú.
Äoà n Ngá»c rất cảm khÃch.
DÄ© nhiên y hiểu cái hảo ý cá»§a Cố đạo nhân, Cố đạo nhân Ä‘ang khuyên y mau mau rá»i khá»i chốn thị phi nà y.
Nghiêm Cá»u bá»—ng thở ra má»™t tiếng nói:
- Quả tháºt, y cÅ©ng nên Ä‘i thôi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi ...
Nghiêm Cá»u nói:
- Äây là cây Ä‘ao cá»§a chú, chú có thể Ä‘em Ä‘i.
Ông ta nhìn thanh Ä‘ao trên quan tà i, chầm cháºm nói tiếp:
- Bởi vì ta cÅ©ng nói chú là bạn cá»§a ta, không những váºy, ta tin chú.
Nghiêm Cá»u lại nói tiếp:
- Chú đến Bảo Châu sơn trang, xin chú nói giùm với Châu nhị gia, nói là ... nói là cha con ta không đến bái thỠđược.
Äoà n Ngá»c gắng gượng nhịn không cho nước mắt trà o ra, y cắn răng nói từng tiếng má»™t:
- Nhưng tôi không hỠmuốn đi.
Nghiêm Cá»u chau mà y há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì tôi đi không được.
Nghiêm Cá»u nói:
- Thiết Thá»§y đã qua Ä‘á»i rồi, nÆ¡i đây hiện tại không còn ai là m khó dá»… gì chú.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi biết.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Váºy thì chú còn gì nữa mà không Ä‘i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì nếu hiện tại tôi mà đi, cả Ä‘á»i tôi sẽ không khá»i bị ngưá»i ta hoà i nghi mình là hung thá»§.
Cố đạo nhân tiếp lá»i:
- Nhưng chúng ta tin chú, không lẽ như váºy còn chưa đủ sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Các vị tin tôi, chỉ vì các vị là bạn cá»§a tôi, nhưng trên Ä‘á»i nà y còn có rất nhiá»u ngưá»i không phải là bạn bè cá»§a tôi.
Y nhìn chăm chú và o thanh Ä‘ao trên quan tà i, chầm cháºm nói tiếp:
- Huống gì, đây quả tháºt là thanh Ä‘ao nhà há» Äoà n chúng tôi, bất kể ai dùng thanh Ä‘ao nà y giết ngưá»i, nhà há» Äoà n Ä‘á»u chịu liên hệ.
Cố đạo nhân há»i:
- Ngươi tÃnh tìm kẻ chân hung ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Cố đạo nhân há»i:
- Ngươi có manh mối gì không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ có má»™t đưá»ng.
Cố đạo nhân há»i:
- Manh mối gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Một con rồng, con rồng xanh.
Cố đạo nhân thay đổi hẳn sắc mặt, há»i:
- Rồng xanh ? Thanh Long hội ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, Thanh Long há»™i.
Nghe đến ba tiếng Thanh Long há»™i, má»i ngưá»i Ä‘á»u phảng phất biến hẳn sắc mặt.
Mấy trăm năm nay, trong giang hồ quả tháºt chưa từng có tổ chức nà o bà máºt, đáng sợ như Thanh Long há»™i.
Cái tổ chức nà y tháºt giống như con rồng, con rồng độc nhất trong chuyện thần thoại, tuy ai ai cÅ©ng nghe nói đến nó, không những váºy còn tin là nó có tháºt, nhưng trước giá» chưa ai thấy qua nó bây giá», cÅ©ng chưa ai biết nó rốt cuá»™c hình dạng ra sao, lá»›n nhá» ra sao. Má»i ngưá»i chỉ biết, bất cứ nÆ¡i nà o, hình như cÅ©ng có ảnh hưởng cá»§a nó bao trùm, bất cứ lúc nà o, nó cÅ©ng Ä‘á»u có thể đột nhiên xuất hiện.
Có ngưá»i dạo gần đây tháºm chà đã cảm thấy lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u bị nó uy hiếp, muốn thở cho thoải mái cÅ©ng rất khó khăn.
Má»™t hồi tháºt lâu, Cố đạo nhân má»›i thở phà o ra má»™t hÆ¡i nói:
- Chú cho là chuyện nà y Thanh Long há»™i có dÃnh lÃu và o ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu, nói:
- Tôi đến mồng chÃn má»›i lại đây.
Cố đạo nhân nói:
- Äó là hai ngà y trước.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, hai ngà y trước, buổi chiá»u tôi vừa đến đây, bèn gặp phải Hoa Dạ Lai.
Cố đạo nhân nói:
- Nghe nói lúc đó, chú đang ngồi uống rượu ở Tam Nhã Viên.
Äoà n Ngá»c nói:
- Hoa Dạ Lai hà nh tung vốn rất bà máºt, bởi vì cô ta biết có ngưá»i Ä‘ang tìm mình, bất cứ ai nếu muốn trốn ngưá»i ta, Ä‘á»u nhất định không nên đến má»™t cái nÆ¡i như Tam Nhã Viên, nhưng hôm ấy cô ta lại thà có mặt ở đó.
Y cưá»i cưá»i, nói tiếp:
- Không những váºy, còn sợ ngưá»i khác không thấy cô ta, bèn đặc biệt lại ngồi ở song cá»a, còn vén rèm cá»a lên, mở cá»a sổ ra.
Cố đạo nhân đang trầm ngâm, y nói:
- Äây đúng là có chá»— không hợp lý lắm.
Äoà n Ngá»c nói:
- Môn hạ của Thiết Thủy, cũng tấu xảo và o lúc đó thấy cô ta, tấu xảo tìm lại cô ta trước mặt tôi.
Cố đạo nhân nói:
- Chú nghÄ© là chuyện nà y vốn do bá»n hỠđã an bà y sẵn đâu và o đó rồi ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tháºt tình tôi không thể tin rằng thiên hạ có chuyện gì tấu xảo quá như váºy.
Cố đạo nhân suy nghĩ một thoáng rồi nói:
- Nói váºy, Thiết Thá»§y và Hoa Dạ Lai không lẽ đã quán thông sẵn vá»›i nhau từ lâu ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu nói:
- Bá»n há» chắc là đã chú ý đến hà nh tung cá»§a tôi từ lâu, biết tôi lại đây, bèn đặc biệt an bà y má»™t mà n kịch, diá»…n ra cho tôi xem.
Cố đạo nhân nối lá»i:
- Nhưng nếu lúc đó chú không lại xen và o chuyện bất bình đó thì sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Bá»n há» chắc cÅ©ng tÃnh đúng là tôi nhất định không thá»ng tay đứng nhìn má»™t bên.
Hoa Hoa Phong bỗng nhiên cũng thở ra, hừ lên một tiếng nói:
- Má»™t gã trai trẻ huyết khà phương cương, cho mình là tay phi phà m, lại uống thêm chút rượu, nếu thấy mấy gã hòa thượng hung hăng Ä‘i khinh lá»n má»™t ngưá»i đà n bà cô thân, lại đẹp đẽ như thế, là m sao còn để lỡ cÆ¡ há»™i tốt là m anh hùng cứu mỹ nhân ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Huống gì lúc đó, dù tôi không ra tay, bá»n há» cÅ©ng nhất định không chịu ngừng tay ở đó.
Hoa Hoa Phong lấy đuôi mắt liếc qua y, nói:
- May là Äoà n công tá» cá»§a chúng ta là tay hảo hán anh hùng chuyên môn xen và o chuyện bất bình, vì váºy bá»n há» cÅ©ng không đến nổi phải phà công là m gì thêm.
Xem ra đà n bà nếu có cơ hội nuốt phải giấm, cô ta nhất định không chịu bỠqua.
Cố đạo nhân chau mà y nói:
- Bá»n há» là m váºy, mục Ä‘Ãch là thế nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Thứ nhất, bá»n há» vốn muốn trừ khá» Nghiêm Tiểu Vân, rồi giá há»a cho tôi.
Cố đạo nhân dá»ng tai nghe.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy tối hôm đó bá»n há» bèn kêu Hoa Dạ Lai trá»™m thanh Ä‘ao cá»§a tôi, Ä‘i giết Nghiêm công tá».
Cố đạo nhân nói:
- Bá»n há» cho là Nghiêm Cá»u gia nhất định sẽ giết chú để báo thù cho Nghiêm công tá» ?
Äoà n Ngá»c trả lá»i:
- Äúng váºy, đây gá»i là kế Nhất Thạch Lưỡng Äiểu, Tá Äao Sát Nhân.
Cố đạo nhân nói:
- Trân châu và ngá»c bà i trên ngưá»i cá»§a Nghiêm công tá», không lẽ cÅ©ng là Hoa Dạ Lai cố ý đưa cho chú ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äấy chắc không phải đâu, nếu cô ta đưa cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không nháºn đâu.
Y lại thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Cô ta dùng má»™t cách tháºt xảo diệu, lúc đó ngay cả tôi cÅ©ng bị cô ta gạt luôn.
Äến bây giá», y má»›i phát hiện ra, Hoa Dạ Lai không phải ngu ngốc như y tưởng tượng.
Cô cố ý trá»™m ngân phiếu và thanh BÃch Ngá»c Äao cá»§a Äoà n Ngá»c, cố ý giấu và o trong cháºu hoa, cố ý để Äoà n Ngá»c thấy.
Sau đó cô má»›i cố ý ngá»§ vùi, để Äoà n Ngá»c trá»™m lại mấy thứ đồ đó.
DÄ© nhiên cô cÅ©ng tÃnh đúng, Äoà n Ngá»c được chuyện rồi, nhất định sẽ rón rén bá» Ä‘i, trong lúc vá»™i vã, Äoà n Ngá»c đương nhiên cÅ©ng sẽ không phát hiện mấy thứ đồ có thêm má»™t và i thứ nữa, huống gì, những thứ đó vốn ở trong cùng má»™t cái bá»c. Äợi đến lúc Äoà n Ngá»c phát hiện ra mấy món đồ dư nà y, dù y có láºp tức trở lại, cô nhất định đã không còn ở đó.
Vì váºy, Äoà n Ngá»c sẽ không cách nà o tìm ra được ngưá»i nà o chứng minh giùm y tối hôm đó y đã ở đâu.
Huống gì, bất cứ ai cÅ©ng biết Nghiêm Tiểu Vân là kình địch cá»§a y. Má»™t ngưá»i nếu vì muốn lấy được cô vợ vừa đẹp vừa già u, bèn lén lút trong bóng tối giết quách tình địch cá»§a mình Ä‘i, đó cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái.
Äợi đến lúc Nghiêm Cá»u phát hiện ra trân châu và ngá»c bà i cÅ©ng nằm trong ngưá»i cá»§a Äoà n Ngá»c, dÄ© nhiên ông ta sẽ nháºn định chắc, y là kẻ hung thá»§.
Cố đạo nhân than thở một hồi nói:
- Xem ra cái kế nà y cá»§a y, vốn tháºt có thể nói là không có má»™t kẽ hở, văn võ nhất thất váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ tiếc là bá»n há» còn tÃnh sai má»™t chá»—.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bá»n há» không ngá» rằng, Nghiêm Cá»u gia lại nháºn được con ngưá»i tôi trên chiếu bạc, không những váºy, còn nháºn tôi là m bạn bè.
Nghiêm Cá»u nãy giá» Ä‘ang lắng nghe, vẻ mặt thống khổ và nghiêm trang, bấy giá» bá»—ng nói:
- Thiết Thủy vốn cũng là bạn của ta.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi biết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Lúc nhá» y vốn là hà ng xóm cá»§a ta, mưá»i hai tuổi má»›i và o chùa Thiếu Lâm.
Tháºt ra Thiết Thá»§y vốn là con cá»§a ngưá»i nhà cá»§a ông ta, vì cảm thấy mình xuất thân thấp hèn, vì váºy má»›i nuôi thà nh cái tÃnh khà vừa thiên khÃch vừa tá»± đại như váºy.
Ngưá»i ta vì muốn giấu diếm cái nhược Ä‘iểm trong tâm lý cá»§a mình, thưá»ng thưá»ng sẽ là m những chuyện kỳ quái.
Nghiêm Cá»u nói:
- Y không tiếc xuất gia là m hòa thượng, chỉ vì muốn há»c vÅ© công cá»§a chùa Thiếu Lâm, để lá»™ mặt vá»›i Ä‘á»i, vì váºy lúc y há»c võ ở Thiếu Lâm, chuyên cần khắc khổ hÆ¡n cả ai.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy y má»›i luyện được thà nh má»™t thân vÅ© công cao cưá»ng như váºy.
Nghiêm Cá»u nói:
- Trước giỠtôi rất hiểu y, tôi cũng tin là y không đi là m chuyện gì xấu xa với những hạng đà n bà như Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c nối lá»i:
- Nhưng chắc ông chưa gặp y đã lâu lắm rồi ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Äúng là đã quá lâu năm rồi, vì váºy lần nà y y má»i ta lại gặp nhau ở đây, ngay cả ta cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i bất ngá».
Äoà n Ngá»c nói:
- Trải qua bao nhiêu năm tháng, con ngưá»i ta thưá»ng thưá»ng sẽ đổi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Dù y có biến đổi, nhưng chùa Thiếu Lâm trước giá» rất trá»ng thanh quy giá»›i luáºt, y ở trong chùa hai mươi năm nay, gần đây má»›i nháºp giang hồ, là m sao mà đi quen biết mấy đứa nữ tặc như Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Lấy tÃnh cách cá»§a y, dÄ© nhiên là không kết giao vá»›i Hoa Dạ Lai.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhất định không thể nà o.
Äoà n Ngá»c nói:
- Y kết giao, không phải là Hoa Dạ Lai, mà là Thanh Long hội.
Nghiêm Cá»u chau mà y há»i:
- Thanh Long há»™i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Y giáºn dữ bá» ra khá»i chùa Thiếu Lâm, chỉ vì biết mình ở chùa Thiếu Lâm không còn cách nà o nở mà y nở mặt được, vì váºy muốn ra ngoà i Ä‘á»i là m chuyện kinh thiên động địa, oanh liệt má»™t phen.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng má»™t mình y rốt cuá»™c là khó là m nên được gì, huống gì y xuất gia đã lâu, ngưá»i và chuyện trong giang hồ, y Ä‘á»u rất bỡ ngỡ, muốn là m đại sá»±, nhất định phải tìm má»™t tay trợ thá»§.
Nghiêm Cá»u trầm ngâm má»™t hồi, rốt cuá»™c gáºt gáºt đầu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Thanh Long há»™i chắc là tÃnh lợi dụng nhược Ä‘iểm ấy cá»§a y, dụ y và o trong há»™i.
Nghiêm Cá»u nói:
- Lấy tÃnh khà cá»§a y mà nói, là m sao y chịu cam lòng bị ngưá»i khác lợi dụng ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì y cÅ©ng muốn lợi dụng Thanh Long há»™i, có những ngưá»i kết giao vá»›i nhau, chỉ vì muốn lợi dụng lẫn nhau thôi.
Y thở ra, nói tiếp:
- Thanh Long há»™i muốn có ngưá»i là có ngay, muốn có tiá»n là có ngay, Ä‘iá»u đó đối vá»›i bất kỳ ai, Ä‘á»u là má»™t thứ dụ hoặc rất lá»›n, huống gì con ngưá»i y vốn rất thiên khÃch.
Nghiêm Cá»u không nói gì nữa.
Ông ta cÅ©ng biết Äoà n Ngá»c không những nói đúng, y còn nói rất khách khÃ.
Lần nà y ông ta gặp Thiết Thá»§y, ông ta cÅ©ng cảm thấy Thiết Thá»§y là m những chuyện có hÆ¡i quá lố, có lúc tháºm chà còn là m ngưá»i ta không cách nà o chịu nổi.
Có Ä‘iá»u ông ta dá»… dãi bá» qua cho Thiết Thá»§y, bởi vì ông ta thá»§y chung vẫn cho rằng Thiết Thá»§y là má»™t kẻ anh hùng.
Hà nh vi cá»§a kẻ anh hùng, dù gì cÅ©ng có chá»— khác vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ tiếc là Thiết Thá»§y có mạnh, Thanh Long há»™i còn mạnh hÆ¡n, vì váºy y nháºp và o Thanh Long há»™i rồi, bèn dần dần bị ngưá»i ta ká»m chế, dần dần không được tá»± chá»§, phải bị bắt là m những chuyện y không muốn là m, bấy giá» dù y có muốn thoát ly khá»i Thanh Long há»™i cÅ©ng đã quá muá»™n.
Bởi vì bấy giá» y đã bị quen vá»›i cái lối hưởng thụ xa xỉ ở đó, quen vá»›i chuyện đà n bà đẹp nhất, rượu ngon nhất. Không chừng trong lòng y cÅ©ng biết mình là m chuyện không đúng, và đang háºn chÃnh mình đã trụy lạc. Vì váºy y lại cà ng trụy lạc, cà ng liá»u mạng Ä‘i tìm những kÃch thÃch hưởng thụ, chỉ muốn báo thù chÃnh mình. Vì váºy y má»›i bị Thanh Long há»™i nuốt chá»ng.
Nghiêm Cá»u than thở má»™t hồi, buồn rầu nói:
- Y xuất gia là m hòa thượng, chỉ vì muốn nổi tiếng, không phải tháºt lòng muốn quy y cá»a Pháºt, chuyện đó đã tá»± nó sai rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bất hạnh là y còn phải sai lầm thêm nữa, Ä‘i gia nháºp Thanh Long há»™i.
Nghiêm Cá»u thở ra:
- Thanh Long há»™i tháºt tình mạnh quá, lá»›n quá, bất kỳ ai đã gia nháºp và o rồi, Ä‘á»u khó mà tránh khá»i bị nó nuốt chá»ng.
Cố đạo nhân nãy giá» vẫn trầm mặc đã lâu lắm, bây giá» má»›i bá»—ng cất tiếng há»i:
- Chú cho là chuyện nà y Thanh Long hội chỉ sỠThiết Thủy là m ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chắc là váºy.
Cố đạo nhân nói:
- Nghe nói Thanh Long hội có phân đà tổng cộng là ba trăm sáu mươi lăm chỗ, Hà ng Châu phải là một trong những chỗ đó.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy.
Cố đạo nhân nói:
- Không lẽ Thiết Thá»§y là đưá»ng chá»§ nÆ¡i đây ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi cũng ngỡ là y.
Cố đạo nhân nói:
- Nhưng bây giỠthì sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bây giá» tôi biết phải là ngưá»i khác, Thiết Thá»§y ở đây, vốn bị ngưá»i nà y giám thị, vì váºy chuyện nà y bị há»ng rồi, y bèn láºp tức bị giết ngay.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao giết y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äể bịt miệng, và cÅ©ng để láºp oai.
Cố đạo nhân há»i:
- Láºp oai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ngưá»i trong Thanh Long há»™i là m chuyện gì há»ng, chỉ còn đưá»ng chết !
Y than thở một hồi rồi nói tiếp:
- Vì váºy, ngưá»i là m chuyện gì cho Thanh Long há»™i, không ai dám không hết sức mình.
Cố đạo nhân thở ra nói:
- Không chừng đây chÃnh là nguyên nhân mà Thanh Long há»™i thà nh công quá sức váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng chuyện nà y bá»n há» chưa thà nh công được.
Cố đạo nhân gáºt gáºt đầu tươi nét mặt nói:
- Hiện tại không chừng chú còn sống sỠsỠra đây, mà còn muốn đi là đi ...
Äoà n Ngá»c ngắt lá»i, nói:
- Nhưng tôi mà bá» Ä‘i, bá»n há» lại thà nh công rồi.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Bá»n há» kế hoạch lần nà y, mục Ä‘Ãch lá»›n nhất là muốn trừ khá» tôi và Nghiêm Tiểu Vân.
Cố đạo nhân nói:
- Hiện tại Nghiêm công tỠđã chết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, nhưng tôi tuy còn sống đó, cÅ©ng như đã chết rồi.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ? Ta còn chưa hiểu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì tôi đã là má»™t kẻ hung thá»§, Ãt ra cÅ©ng không cách nà o chứng minh mình không phải là hung thá»§, vì váºy dù tôi còn mặt dạn mà y dà y lại Bảo Châu sÆ¡n trang, chắc là cÅ©ng Ä‘i không vá» không thôi.
Cố đạo nhân sực hiểu ra nói:
- Äúng váºy, Châu nhị gia dÄ© nhiên là không muốn má»™t ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§ là m con rá»… cá»§a mình.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Má»™t ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§, bất kỳ Ä‘i đến đâu, cÅ©ng sẽ không được ngưá»i ta tôn trá»ng, dù có bá»—ng nhiên bị chết ngay giữa đưá»ng, cÅ©ng không ai thương tình cho.
Cố đạo nhân nói:
- Vì váºy chú nghÄ© là bá»n há» tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể ám toán chú nữa không sợ gì cả.
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Không những váºy, bá»n há» giết tôi rồi, còn có thể đẩy trách nhiệm qua cho Nghiêm Cá»u gia, bởi vì Nghiêm Cá»u gia không muốn ra mặt gây oán thù vá»›i nhà há» Äoà n, mà lại không cam lòng con mình bị chết thảm, vì váºy chỉ còn cách kiếm ngưá»i lại ám toán tôi, như váºy không phải là hợp lý lắm sao ?
Cố đạo nhân nhìn y một hồi, bỗng thở dà i một tiếng nói:
- Tháºt ta nhìn lầm chú quá chừng.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Nhìn lầm tôi ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Ta vốn ngá» chú là má»™t tay cá» bạc rượu chè, chuyện gì cÅ©ng tinh thông, vá» sau ta đổi ý, nhưng bây giá» vẫn còn không ngỠđược chú là má»™t ngưá»i như váºy.
Hoa Hoa Phong cũng đã lâu lắm chưa mở miệng ra, cô bỗng xen và o nói:
- Ông thá» xem y là hạng ngưá»i như thế nà o ?
Cố đạo nhân mỉm cưá»i nói:
- Y xem ra tuy có vẻ là má»™t tay đại thiếu gia chuyện gì cÅ©ng không hiểu, tháºt ra y hiểu chuyện còn hÆ¡n bá»n lão hồ ly chúng ta nhiá»u.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Cái bản sá»± lá»›n nhất cá»§a gã nà y, là giả trang là m lợn mà ăn được cả cá»p, nếu có ngưá»i nà o tưởng y là kẻ ngốc, ngưá»i đó sẽ lầm to.
Ãnh mắt cô sáng rá»±c lên, gương mặt cô cÅ©ng rạng rỡ.
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Vì váºy ta mà là Châu nhị gia, ta không chá»n y là m con rá»… còn chá»n ai bây giá» ?
Gương mặt của Hoa Hoa Phong bỗng sa sầm xuống, cô lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc là ông không phải.
Nghiêm Cá»u ho khẽ lên mấy tiếng, chầm cháºm đứng lên.
Trá»i hình như đã tối, gió tá»±a hồ Ä‘em lại chút hÆ¡i lạnh.
Ông ta đứng trong gió, nhìn chăm chú và o quan tà i, chầm cháºm nói:
- Ngưá»i nằm trong nà y, là con trai cá»§a ta.
Không ai nói gì, không ai biết phải nói gì.
Nghiêm Cá»u chầm cháºm nói tiếp:
- Tuy nó không thông minh lắm, cũng không thể nói là thà nh thực, nhưng ta cũng chỉ có mình nó là con.
Con mình dù gì cũng là tốt, không cần ông ta nói, bất cứ ai cũng hiểu chuyện đó.
Nghiêm Cá»u lại nói tiếp:
- Mẹ nó hiểu nó nhất, mẹ nó biết thằng bé nà y trá»i sinh tÃnh khà rất quáºt cưá»ng, rất hiếu thắng, và o giang hồ sẽ rất dá»… dà ng chịu thiệt thòi, vì váºy lâm tá» có cầu ta mấy lần, xin ta chiếu cố cho nó cẩn tháºn.
Gương mặt ông ta cà ng trắng bệch ra, giá»ng nói cÅ©ng ra vẻ nghẹn ngà o, rồi lại buồn rầu nói tiếp:
- Bà ấy mưá»i sáu tuổi và o là m dâu nhà há» Nghiêm, cần kiệm khắc khổ, xây dá»±ng gia đình mưá»i mấy năm, cho đến chết, chỉ bất quá xin ta có bao nhiêu chuyện đó, mà ta ... ta không là m được.
Äoà n Ngá»c cúi đầu xuống.
Y hiểu cái tâm tình đó, y cũng có một bà mẹ.
Nghiêm Cá»u chăm chú nhìn y, chầm cháºm nói:
- Ta nói cho chú nghe những lá»i nà y, chỉ bất quá muốn cho chú biết ta cÅ©ng hy vá»ng tìm cho ra được hung thá»§ chân chÃnh, vì thằng bé nà y báo thù, ta hy vá»ng tấm lòng phục thù còn mãnh liệt hÆ¡n cả chú.
Äoà n Ngá»c cúi đầu nói:
- Tôi hiểu.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng hiện tại không có bằng cớ gì thực tiễn, chúng ta không thể nà o hoà i nghi bất cứ ai là hung thủ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi hiểu.
Nghiêm Cá»u nói:
- Chú không hiểu.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Tại sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- à của ta là , tuy Thanh Long hội hà nh động bất nghĩa, chúng ta cũng không thể hoà i nghi hỠđược.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi phải há»i:
- Tại sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì trong lòng chúng ta nếu có thà nh kiến, có khi sẽ không khá»i là m chuyện lá»—i lầm, nhưng Thanh Long há»™i tháºt tình quá mạnh, quá lá»›n, chúng ta mà lầm lẫn má»™t chuyện, sẽ không khá»i cÅ©ng bị nó nuốt chá»ng luôn.
Äoà n Ngá»c nghiêm mặt nói:
- Lão nhân gia muốn nói gì, hiện tại tôi đã hoà n toà n hiểu rồi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Chú hiểu rồi thì tốt lắm.
Ông ta chẳng nói gì thêm, lấy khăn che miệng, khẽ ho lên, chầm cháºm bước ra ngoà i.
Gió thổi lại, thổi trên ngưá»i ông ta.
Ông ta gáºp ngưá»i lại, ngay cả má»™t tráºn gió tá»±a hồ cÅ©ng chịu không nổi.
Äi đến trước cá»a, ông ta ho lên đến cả khom lưng xuống không thẳng ngưá»i lại được.
Bấy giá» trong gió bá»—ng đưa lại má»™t tráºn thở dà i tháºt nặng ná».
NÆ¡i để linh cá»u, là má»™t bên Ä‘iện chùa Phong Lâm, ngoà i Ä‘iện là má»™t cái sân nho nhá», trong sân có trồng má»™t bụi tá» trúc và má»™t cây bồ Ä‘á».
Nghe tiếng thở dà i đó, Nghiêm Cá»u bá»—ng biến hẳn sắc mặt, la khẽ lên má»™t tiếng:
- Ai đó ?
Ông ta vừa la, ngưá»i đã bắn ra như mÅ©i tên.
Con ngưá»i già lão bệnh hoạn nà y, chỉ trong khoảnh khắc, bá»—ng biến thà nh má»™t con chim ưng.
CÅ©ng trong cái khoảnh khắc đó, chỉ nghe có tiếng trúc loạt xoạt vang lên, má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng từ trong bụi trúc xông ra, thân hình thoáng qua má»™t cái đã đến ngoà i tưá»ng.
Thân pháp cá»§a Nghiêm Cá»u tuy nhanh, ngưá»i nà y cÅ©ng không cháºm.
Ngoà i tưá»ng cÅ©ng là má»™t khu rừng, cà nh lá rất là ráºm rạp, đợi đến lúc Nghiêm Cá»u ra tá»›i nÆ¡i, ngưá»i nà y đã chẳng còn thấy đâu.
Không biết từ lúc nà o, mặt trá»i đã bị mây Ä‘en che kÃn, trong gió hÆ¡i lạnh nghe cà ng nồng Ä‘áºm.
Bây giỠchỉ mới là đầu xuân.
Nghiêm Cá»u nhìn dãy núi xa xa, đứng đó như ngây như dại, gương mặt ông ta đầy vẻ gì đó tháºt kỳ quái, không ai biết được ông ta Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhìn không ra, vì váºy y nhịn không nổi há»i:
- Ông có thấy y là ai không ?
Nghiêm Cá»u ngẩn ngÆ¡, gáºt gáºt đầu, rồi bá»—ng lại lắc lắc đầu ! Äấy rốt cuá»™c ý nghÄ©a ra sao, vẫn còn không ai hiểu được.
Ngưá»i nà y rốt cuá»™c là ai ? Tại sao lại núp trong rừng trúc lén lút nhìn trá»™n ? Rồi lại thở dà i ?
Không lẽ Nghiêm Cá»u đã nháºn ra y là ai, nhưng lại không muốn nói ra ?
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Bất kể ra sao, tôi thấy ngưá»i nà y không há» có ác ý.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không có ác ý tại sao lại phải bỠchạy ?
Äoà n Ngá»c giải thÃch:
- Không chừng y chỉ bất quá không muốn bị ngưá»i ta thấy mặt thế thôi.
Nhưng tại sao y lại không muốn bị ngưá»i ta thấy mặt, không lẽ y cÅ©ng có chuyện gì khổ ải không nói được cho ngưá»i khác nghe ?
Hoa Hoa Phong bỗng nói:
- Em thấy y có vẻ rất giống má»™t ngưá»i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Giống ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Tuy em không thấy rõ gương mặt cá»§a y, nhưng trên ngưá»i y bá»™ y phục Ä‘ang mặc là cá»§a ai, em đại khái cÅ©ng thấy được ra.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Y mặc y phục ra sao ?
Hoa Hoa Phong há»i lại:
- Không lẽ anh không nháºn ra y Ä‘ang mặt bá»™ đồ cá»§a ai tháºt sao ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng không nói gì nữa.
DÄ© nhiên y không phải là không nháºn ra đó là y phục cá»§a ai, tháºt ra y thấy rất rõ rà ng, ngưá»i nà y mặc bá»™ đồ cá»§a Hoa Hoa Phong mặc lúc cải trang thà nh đà n ông, bá»™ đồ mà u tÃm nhạt.
Lúc cô nhảy xuống nước, vẫn còn mặt bá»™ đồ nà y, vá» nhà má»›i đổi bá»™ khác, thuáºn tay ném ra sau cá»a.
|

18-04-2008, 11:48 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hồi 3(a)
Äêm Trăng Äi Câu Con Rồng Xanh
Rất Ãt ngưá»i bị bá» và o trong rương, lại cà ng Ãt ngưá»i còn sống ra khá»i rương.
Ngưá»i nà y gặp phải Äoà n Ngá»c, tháºt là váºn khà cá»§a y rất tốt.
Hiện tại y đã ngồi xuống nhưng cặp mắt còn đang nhìn và o tỠgiấy.
Hoa Hoa Phong đã biến sắc, nhưng Äoà n Ngá»c thì cưá»i cưá»i há»i:
- Các hạ xem y có giống má»™t kẻ hung thá»§ giết ngưá»i không ?
Ngưá»i nà y nói:
- Không giống.
Y đã mở miệng ra nói chuyện, Äoà n Ngá»c tá»±a hồ như có vẻ mừng lắm, y lại cưá»i nói:
- Tôi xem cũng không giống.
Ngưá»i nà y há»i:
- Ngưá»i ta nói y đã giết ai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giết ngưá»i, y ngay cả gặp còn chưa gặp qua, há» Nghiêm tên là Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y nói:
- Tháºt ra Nghiêm Tiểu Vân không phải là y giết đâu.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- DÄ© nhiên là không phải, chỉ bất quá nếu có mưá»i ngưá»i nói mình giết ngưá»i, mình cÅ©ng sẽ thình lình biến thà nh kẻ hung thá»§ giết ngưá»i.
Ngưá»i nà y chầm cháºm gáºt gáºt đầu nói:
- Tôi biết mùi vị đó ra sao, tôi cÅ©ng bị ngưá»i ta bá» và o trong rương.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nói:
- Nhưng hiện tại anh đã ra khá»i đó, chÃnh y cứu anh ra đấy.
Ngưá»i nà y lại chầm cháºm gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy dù anh không có cách nà o cứu được y, Ãt ra anh cÅ©ng không nên tham năm ngà n lượng bạc.
Gương mặt ngưá»i nà y lại lá»™ vẻ thống khổ, y buồn rầu nói:
- Quả tháºt tôi không có cách nà o cứu được ai, hiện tại tôi chỉ muốn uống má»™t ly rượu.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Anh cũng uống rượu ?
Ngưá»i nà y cưá»i cưá»i, cưá»i rất cay đắng, y chầm cháºm nói:
- Ngưá»i bị bá» và o trong rương, Ãt ra cÅ©ng biết uống má»™t chút đỉnh.
Y uống không chỉ một chút đỉnh.
Tháºt ra, y uống vừa nhiá»u lại vừa nhanh, ly nà y qua ly khác, liên tiếp không ngừng.
Cà ng uống, mặt của y cà ng trắng bệch ra, nét mặt cà ng lộ vẻ thống khổ.
Äoà n Ngá»c nhìn y, thở ra:
- Tôi biết anh rất muốn giúp tôi má»™t tay, nhưng dù anh không là m được, cÅ©ng đừng có khó chịu gì, bởi vì hiện tại không ai có thể Ä‘em tôi cứu ra khá»i rương.
Ngưá»i nà y bá»—ng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú và o y, há»i:
- Còn chÃnh anh thì sao ?
Äoà n Ngá»c trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Hiện tại không chừng tôi còn có má»™t đưá»ng để Ä‘i.
Ngưá»i nà y há»i:
- ÄÆ°á»ng nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Trước tiên là tìm Hoa Dạ Lai, chỉ có cô ta mới chứng minh được tối qua tôi quả là ở trong căn nhà đó, không chừng cũng chỉ có cô ta mới biết ai mới là hung thủ giết Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì cũng chỉ có cô ta mới biết hà nh tung trong mấy ngà y nay của Nghiêm Tiểu Vân.
Ngưá»i nà y há»i:
- Sao váºy ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Mấy hôm nay Nghiêm Tiểu Vân nhất định là ở má»™t nÆ¡i vá»›i cô ta, vì váºy trân châu và ngá»c bà i nhà há» Nghiêm má»›i lá»t và o tay cô ta.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh tìm được cô ta không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Muốn tìm cô ta, chỉ có một cách.
Ngưá»i nà y há»i:
- Cách gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô ta giống như một con cá, muốn câu cá, phải dùng mồi câu.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh tÃnh dùng mồi gì câu cá ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Dùng chÃnh tôi đây.
Ngưá»i nà y chau mà y há»i:
- Dùng chÃnh mình ? Anh không sợ bị cô ta nuốt luôn sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Nếu để bị bỠvà o rương rồi, bị bỠvà o bụng cá cũng đã sao đâu.
Ngưá»i nà y trầm ngâm má»™t hồi, uống liên tiếp ba ly rượu, má»›i chầm cháºm nói:
- Tháºt ra anh không nên nói vá»›i tôi chuyện nà y, tôi chỉ bất quá là má»™t ngưá»i lạ, anh vốn không biết lai lịch tôi ra sao.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng tôi tin và o anh.
Ngưá»i nà y ngẩng đầu lên, ánh mắt lá»™ vẻ cảm kÃch.
Nếu mình vô tình cứu mạng ngưá»i nà o đó, đấy không phải là chuyện gì là m há» cảm động, nhưng nếu mình hiểu há», tin và o há», thì đó là chuyện khác hoà n toà n rồi.
Nhưng bấy giá» nếu Äoà n lão gia tá» mà đang ở đây, ông ta nhất định sẽ tức giáºn lắm.
Bởi vì Äoà n Ngá»c lại quên mất lá»i giáo huấn cá»§a ông ta, y lại Ä‘i kết bạn vá»›i má»™t ngưá»i lạ, lai lịch không rõ rà ng.
Äoà n Ngá»c bá»—ng quay ngưá»i lại lấy má»™t ly rượu trên song cá»a.
Trong ly rượu không có rượu, nhưng có một thứ gì lóng lánh, xem ra giống lưỡi câu, trên lưỡi còn có tà máu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äây là thứ ám khà tôi lấy trong ngưá»i anh ra đấy, anh thu lấy là m ká»· niệm.
Ngưá»i nà y há»i:
- Kỷ niệm gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ká»· niệm bà i há»c lần nà y, ngưá»i khác sau nà y có muốn ám toán anh phÃa sau lưng, cÆ¡ há»™i cÅ©ng e không nhiá»u lắm đâu.
Ngưá»i nà y cứ uống rượu không ngừng, chẳng buồn nhìn đến ám khà đó ná»a con mắt.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Anh không muốn nhìn thỠxem đây là thứ ám khà gì ?
Ngưá»i nà y đại khái cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái nói:
- Xem ra có vẻ giống lưỡi câu cá.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Äúng là có chá»— giống tháºt.
Ngưá»i nà y bá»—ng nhiên cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Vì váºy anh thá» dùng nó để câu cá thá» xem.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Cái thứ nà y cũng câu cá được sao ?
Ngưá»i nà y nói:
- Không những câu được cá, có lúc không chừng còn câu được con rồng tháºt lá»›n lên.
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i, y cảm thấy ngưá»i nà y xem chừng có vẻ say.
Nhưng ngưá»i nà y lại nói:
- Trong nước không những có cá, còn có rồng. Có rồng lá»›n, cÅ©ng có rồng nhá», có rồng tháºt, cÅ©ng có rồng giả, có rồng trắng, rồng Ä‘á», còn có rồng xanh.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Rồng xanh ?
Ngưá»i nà y nói:
- Rồng xanh là thứ khó câu nhất. Nếu anh muốn câu rồng xanh, tốt nhất tối nay đi, bởi vì tối nay là mồng hai tháng hai, ngà y rồng cất đầu lên.
Y quả tháºt đã say rồi, nói toà n là lá»i say cả.
Hiện tại rõ rà ng là đã hết tháng ba, y lại cứ nói mồng hai tháng hai rồng cất đầu lên, nhưng cái đầu của y thì đã hết cất lên nổi.
Sau đó không những miệng y không còn ổn thá»a, ngay cả tay y cÅ©ng không vững, ly rượu trong tay bá»—ng rá»›t xuống đất vỡ tan tà nh.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cưá»i nói:
- Ngưá»i như váºy thảo nà o mà không bị ngưá»i ta bá» và o rương.
Nhưng Äoà n Ngá»c còn Ä‘ang nhìn lưỡi câu trong ly rượu đến xuất thần, hình như không nghe cô Ä‘ang nói gì.
Bánh bao ở Há»±u Nhất Thôn nổi danh thiên hạ, vì váºy mắc hÆ¡n chá»— khác má»™t chút, bởi vì mùi vị cá»§a nó quả tháºt là ngon, vì váºy ngưá»i mua không có lá»i gì để oán than.
Nhưng đợi lúc nó nguá»™i rồi má»›i ăn, mùi vị lại chẳng ra gì cả, tháºm chà còn khó nuốt hÆ¡n cả bánh bao ở má»™t nÆ¡i bình thưá»ng.
Äoà n Ngá»c miệng nhai bánh bao nguá»™i lạnh, y bá»—ng phát hiện ra má»™t đạo lý trước giá» y chưa bây giá» nghÄ© tá»›i.
Y phát hiện ra, trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì là tuyệt đối, đã không có tuyệt đối bánh bao nà o ngon, cÅ©ng không có tuyệt đối bánh bao nà o dở, má»™t cái bánh bao mùi vị ngon hay dở, chá»§ yếu phải xem mình Ä‘ang ở đâu, và ăn lúc nà o.
Vốn là má»™t thứ như nhau, nếu mình đổi thá»i khắc Ä‘i, đổi cách nhìn Ä‘i, không chừng lại biến thà nh hoà n toà n khác hẳn.
Vì váºy nếu y muốn nháºn xét cho rõ chân tướng má»™t sá»± việc, phải từ các góc cạnh khác nhau nhìn nhìn, tốt nhất là đem nó bổ ra từng miếng, rồi ghép lại từ từ.
Cái đạo lý nà y phảng phất cho Äoà n Ngá»c tháºt nhiá»u tà i liệu suy nghÄ©, y tá»±a hồ suy nghÄ© muốn mất thần ngay cả bánh bao Ä‘ang nhai trong miệng cÅ©ng quên cả nuốt xuống.
Äối diện là má»™t cái cá»a phòng, có cái rèm cá»a, trên đó có há»a má»™t bức xuân dạ chiết hoa đồ.
Hoa Hoa Phong đã và o trong đó, bên trong hình như là khuê phòng của cô.
Ngưá»i lạ mặt vừa được cứu trong rương ra, được Äoà n Ngá»c dìu lại phòng khác nằm nghỉ.
Hình như y đã say quá chừng, hoà n toà n bất tỉnh nhân sự.
Tá»u lượng cÅ©ng không phải là chuyện tuyệt đối, thể lá»±c cá»§a mình tốt, tâm tình cá»§a mình tốt, có thể uống nhiá»u lắm nhưng có lúc lại thưá»ng thưá»ng không biết sao say túy lúy.
Äoà n Ngá»c thở ra, y rót cho mình ly rượu, y tÃnh uống xong ly nà y, sẽ Ä‘i câu cá.
Không chừng y sẽ câu lên má»™t con rồng tháºt, trên Ä‘á»i nà y không phải là không có chuyện gì tuyệt đối không thể được sao ?
ChÃnh ngay lúc đó, trong bức rèm bá»—ng có bà n tay thò ra.
Má»™t bà n tay rất xinh xắn, Ä‘ang vẫy vẫy gá»i y và o.
Khuê phòng con gái, là m sao lại dám tùy tiện kêu đà n ông và o váºy ?
Äoà n Ngá»c do dá»± má»™t lát há»i:
- Chuyện gì váºy ?
Không có ai trả lá»i.
Không trả lá»i thưá»ng thưá»ng là câu trả lá»i hay nhất.
Äoà n Ngá»c trong lòng còn Ä‘ang nghi ngại, nhưng cÅ©ng đứng dáºy bước lại.
Cá»a mở, trong phòng có má»™t mùi thÆ¡m ngà o ngạt, trên giưá»ng bà y ra loạn cả mấy bá»™ quần áo, trong đó có má»™t bá»™ Hoa Hoa Phong vừa mặc lúc nãy.
Rõ ra là cô vừa mới thỠmấy bộ xong, mới quyết định mặc bộ đó.
Hiện tại cô lại cởi ra, thay và o đó má»™t bá»™ đồ rất bó mà u Ä‘en, đầu tóc cÅ©ng dùng má»™t tấm khăn Ä‘en bao lại, xem ra giống như má»™t nữ tặc sắp sá»a Ä‘i ăn cướp.
Äoà n Ngá»c chau mà y há»i:
- Cô Ä‘ang tÃnh là m gì váºy ?
Hoa Hoa Phong đứng trước mặt y xoay một vòng nói:
- Anh xem tôi giống đang đi là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giống một tên nữ tặc.
Hoa Hoa Phong báºt cưá»i, cưá»i tươi nói:
- Nữ tặc Ä‘i vá»›i hung thá»§ ra ngoà i, tháºt cho ngưá»i ta nhìn đã con mắt đấy chứ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô tÃnh Ä‘i vá»›i tôi ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không đi với anh thì thay y phục nà y là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng tôi chỉ bất quá ra ngoà i câu cá.
Hoa Hoa Phong nói:
- Váºy thì chúng ta Ä‘i câu cá.
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô không đi được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra:
- Ngưá»i Ä‘i câu cá, thưá»ng thưá»ng ngược lại hay bị cá tha Ä‘i, cô không sợ cá nuốt và o bụng sao ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Váºy cÅ©ng tốt, tôi ăn cá hà ng ngà y, ngẫu nhiên bị nó ăn má»™t lần, có gì quan hệ ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao ? Cô không thấy chuyện nà y nguy hiểm lắm sao ?
Hoa Hoa Phong hững hỠnói:
- Nếu nhìn không ra, tôi cần gì phải đi theo anh ?
Cô nói xem ra hững há» lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cô đầy vẻ quan thiết và ưu lá»±, cÅ©ng đầy tình cảm không tiếc cùng sống chết vá»›i Äoà n Ngá»c, cùng chia sẻ hoạn nạn.
Cái thứ tình cảm ấy, dù là má»™t ngưá»i bằng gá»— cÅ©ng phải cảm thấy được.
Äoà n Ngá»c không phải là ngưá»i gá»—, trái tim cá»§a y đã biến thà nh như má»™t cục đưá»ng rá»›t và o trong nước.
Y tá»±a như không dám đưa mắt nhìn cô, Ä‘i nhìn bá»™ đồ mà u xanh lụa để trên giưá»ng, rồi bá»—ng nói:
- Cái bộ quần áo nà y của cô đẹp đấy chứ.
Hoa Hoa Phong trợn mắt trắng dã lên nhìn y, rồi nhịn không nổi cưá»i nói:
- Không lẽ anh không nhìn ra lúc nãy tôi cứ mãi chá» anh nói câu đó, hiện tại má»›i nói không phải là cháºm lắm sao ?
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhịn không nổi cưá»i nói:
- Cháºm má»™t chút còn hÆ¡n là không nói.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i, quay ngưá»i đóng cá»a lại.
Rõ rà ng là đi ra ngoà i, tại sao lại bá»—ng nhiên đóng cá»a ?
Trái tim cá»§a Äoà n Ngá»c bá»—ng Ä‘áºp lên thình thịch, Ä‘áºp nhanh lạ thưá»ng.
Hoa Hoa Phong lại khóa trái cá»a lại.
Trái tim Äoà n Ngá»c đã Ä‘áºp thiếu Ä‘iá»u muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c, trước giá» y chưa gặp phải hoà n cảnh nà o như thế nà y.
Tháºt y không biết nên là m sao cho phải.
Hoa Hoa Phong đã quay lại mỉm cưá»i nói:
- Hiện tại dù cái gã nằm bên kia có tỉnh lại, cũng không biết chúng ta đi là m gì.
Cô cưá»i tháºt ngá»t ngà o.
Äoà n Ngá»c đỠmặt ấp úng nói:
- Chúng ta đi là m gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải anh nói đi câu cá sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Câu cá trong phòng nà y ?
Hoa Hoa Phong phì cưá»i lên má»™t tiếng, bá»—ng nhiên, mặt cá»§a cô cÅ©ng đỠlên.
Cô rốt cuá»™c đã hiểu ra Äoà n Ngá»c Ä‘ang nghÄ© gì.
- Äà n ông tháºt không phải là thứ tốt là nh.
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c má»™t cái, rồi bá»—ng bước lại, dùng sức mở toang cá»a sổ ra.
Bên ngoà i song cá»a là Tây hồ.
Căn nhà nà y vốn kiến trúc xây trên mặt hồ.
Ãnh trăng chiếu trên mặt hồ nước, nước hồ sáng rá»±c như má»™t tấm gương, má»™t chiếc thuyá»n con nho nhá» Ä‘ang Ä‘áºu bên song cá»a.
- Thì ra cô ta muốn từ chỗ nà y đi ra.
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu ra, y thở phà o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, rồi cưá»i nói:
- Thì ra nÆ¡i đây còn có con đưá»ng Ä‘i, tôi cứ ngỡ ...
Hoa Hoa Phong láºp tức ngắt lá»i y, nói lá»›n lên:
- Anh còn ngỡ gì nữa ?
Mặt cô cà ng đỠthêm, cô hằn há»c trừng mắt nhìn y rồi nói:
- Bá»n đà n ông các anh đó, tại sao không Ä‘i nghÄ© chuyện gì tốt đẹp má»™t chút ?
oo Äêm.
Äêm trăng.
Mặt hồ dưới ánh trăng tựa như tấm gương, trên mặt hồ ánh trăng bà ng bạc, trong gió nghe như có mùi thơm của gỗ cẩm hoa.
Chiếc thuyá»n nhá» lắc nhẹ trên mặt hồ, ngưá»i trên thuyá»n lắc nhẹ mái chèo.
Cái gì ôn nhu nhất nhỉ ?
Mặt hồ ? Hay ánh trăng ? Hay là ánh mắt cá»§a ngưá»i ấy ? Ngưá»i đã muốn say, say không phải vì rượu.
Tây hồ tháng ba, Tây hồ dưới ánh trăng, không phải còn muốn là m ngưá»i ta say hÆ¡n là rượu ?
Huống gì, ngưá»i Ä‘ang độ tuổi xanh.
Hoa Hoa Phong đưa má»™t mái chèo qua cho Äoà n Ngá»c.
Äoà n Ngá»c lẳng lặng đón lấy, ngồi bên cạnh cô, hai cây chèo cùng đưa xuống nước, cùng đưa lên không.
Chèo báºt lên, nước bắn tung tóe như những thá»i bạc vụn.
Nước hồ cÅ©ng say rồi, say thà nh là n sóng lăn tăn, say thà nh má»™t cái lúm đồng tiá»n.
Xa xa có ai đang thổi sáo ?
Bá»n há» yên lặng nghe tiếng sáo, yên lặng lắng nghe tiếng mái chèo khua nước.
Tiếng chèo khua còn hay hơn cả tiếng sáo, còn có âm điệu hơn.
Hai cặp bà n tay tá»±a hồ biến thà nh má»™t ngưá»i.
Bá»n há» không ai nói chuyện.
Nhưng bá»n há» lại cảm thấy mình chưa bao giá» gần gÅ©i má»™t ngưá»i nà o đến như váºy.
Hai trái tim đã cùng nhịp, hà tất phải nói gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu, Äoà n Ngá»c má»›i thở nhẹ ra má»™t tiếng, rồi nói:
- Nếu tôi chẳng có chuyện phiá»n phức nà y thì sẽ tốt bao nhiêu.
Hoa Hoa Phong trầm mặc má»™t hồi lâu, má»›i nói nhá»:
- Nếu không có chuyện phiá»n phức đó, chiếc thuyá»n nà y sẽ không có anh trên đó, cÅ©ng không có em.
Äoà n Ngá»c nhìn cô, cô cÅ©ng Ä‘ang nhìn Äoà n Ngá»c, bà n tay cá»§a hai ngưá»i cùng đưa ra nhẹ nhà ng chạm nhau, rồi lại thụt vá».
Nhưng chỉ có cái đụng chạm nhẹ nhà ng ấy, đã thấy hÆ¡n ngà n lá»i vạn lẽ.
Thuyá»n nhỠđã cáºp bá».
Trên bá» có cây liá»…u rÅ©, chÃnh là chá»— Äoà n Ngá»c gặp Kiá»u lão tam.
Hoa Hoa Phong gát chèo qua má»™t bên há»i:
- Anh nói em đưa anh đến chỗ nà y, bây giỠsao đây ?
Äoà n Ngá»c nối lá»i:
- Bây giá» mình lên bá», anh tÃnh Ä‘i tìm thêm lần nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tìm căn nhà đó ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh cứ không tin được mình tìm lộn chỗ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trên Ä‘á»i nà y rất có nhiá»u gã lầm cá»a, chỉ vì bá»n há» không tin là mình tìm lá»™n nhà .
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy anh phải tìm lại lần nữa.
Lần nà y y lại cà ng cẩn tháºn, cÆ¡ hồ quan sát hết tất cả những căn nhà có thể là căn nhà đó, má»™t hồi tháºt lâu.
May mà bây giỠđã khuya lắm, không ai thấy bá»n há», nếu không há» sẽ cho bá»n há» là thứ trá»™m cướp.
Bá»n há» tìm má»™t hồi lâu, nhìn qua mưá»i mấy căn nhà , cuối cùng kết luáºn rằng:
Äoà n Ngá»c hồi sáng nà y không há» lầm nhà .
Hoa Hoa Phong nói:
- Sáng nay anh Ä‘em bá»n Cố đạo nhân lại đây ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tối hôm qua anh uống rượu với Hoa Dạ Lai, cũng là chỗ nà y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhất định không sai lầm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Váºy thì tại sao Thiết Thá»§y lại ở đây ? Không những váºy, mà còn ở đây lâu lắm rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äấy chÃnh là chuyện đầu tiên anh muốn tra xét cho ra.
Trong sân không có đèn đuốc, cũng không có tiếng động.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh tÃnh và o đó ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không và o đó xem thá», là m sao tra xét cho ra ?
Hoa Hoa Phong cưá»i cưá»i, chỉ cưá»i, không nói thêm gì nữa.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng không cách gì nói thêm, bởi vì cô đã nhảy và o trước rồi, khinh công cá»§a cô cÅ©ng không tệ tà nà o.
Trong sân yên lặng như tá», hoa tưá»ng vi dưới ánh trăng, tuy cÅ©ng kiá»u diá»…m như buổi sáng, mà lại cà ng nhu mỵ.
Và o trong rồi, bá»n há» má»›i phát hiện ra, còn có má»™t căn phòng Ä‘ang để đèn sáng.
Ãnh đèn và ng vá»t chiếu từ song cá»a ra, chiếu ra cái bóng cá»§a ba cháºu hoa để trên song cá»a.
Äoà n Ngá»c hạ giá»ng nói:
- Tối qua anh ngủ ở trong căn phòng nà y đây.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Còn Hoa Dạ Lai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cô ta cũng ở đó.
Y nói xong câu đó, láºp tức phát hiện ra mình lỡ lá»i.
Gương mặt cá»§a Hoa Hoa Phong, chỉ thoáng chốc đã biến ra như má»™t kẻ đòi nợ, cô cưá»i nhạt nói:
- Xem ra tối hôm qua anh được diễm phúc quá nhỉ ?
Äoà n Ngá»c đỠmặt nói:
- Anh ... anh ...
Hoa Hoa Phong lớn tiếng nói:
- Anh đã hưởng phúc váºy, dù có chịu chút tá»™i, cÅ©ng là đáng lắm.
Hình như cô quên mất đây là nhà ngưá»i khác, hình như cô quên bá»n hỠđến đây là m gì.
Nghe nói rằng má»™t ngưá»i đà n bà nổi ghen lên, ngay cả hoà ng đế lão tá» cÅ©ng còn không quản thúc được, huống gì là Äoà n Ngá»c.
Äoà n Ngá»c chỉ còn nước cưá»i khổ, chỉ còn nước nóng ruá»™t ra đó.
Nà o ngá» trong phòng ngay cả má»™t chút động tÄ©nh cÅ©ng không có, ngưá»i bên trong hình như toà n bá»™ đã ngá»§ say như chết.
Tùy tiện nhìn thế nà o, Thiết Thá»§y không phải là kẻ ngá»§ say như chết được như váºy. Hoa Dạ Lai thì có thể, nghe nói, mấy ngưá»i đà n bà dâm đãng Ä‘á»u ham ngá»§.
Không lẽ tối hôm nay y không có mặt tại đây ?
Hoa Hoa Phong cắn chặt môi, cô bá»—ng xông lại, lấy móng tay chá»t lá»§ng miếng giấy dán cá»a sổ.
Tháºt tình cô không phải là nhân tà i chuyện trá»™m cướp, cô chẳng biết tay phải thấm nước miếng trước, cho khá»i chá»t lá»§ng giấy phát ra tiếng động.
Chỉ nghe “bốc†má»™t tiếng, cô chá»t lá»§ng má»™t lá»— lá»›n tháºt lá»›n trên cá»a sổ.
Gương mặt cá»§a Äoà n Ngá»c đã muốn trắng bệch ra, nà o ngá» trong phòng vẫn còn không có tà động tÄ©nh gì.
Trong phòng không lẽ không có ngưá»i ?
Trong phòng quả tháºt không có ngưá»i.
Không những không có ngưá»i, ngay cả đồ đạc trong phòng Ä‘á»u đã được dá»n sạch, nÆ¡i đây biến thà nh má»™t cái phòng không, chỉ còn thừa ba cháºu hoa để trên cá»a sổ, quên không Ä‘em Ä‘i.
Äoà n Ngá»c ngẩn mặt ra.
Hai ngưá»i ở trong căn phòng trống lá»—ng đó thá»™n mặt ra má»™t hồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng cái chỗ anh lại buổi sáng không phải chỗ nà y.
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh Ä‘i rồi, Hoa Dạ Lai sợ anh trở lại tìm cô ta, vì váºy cô ta bèn dá»n Ä‘i luôn.
Äoà n Ngá»c nói:
- Váºy thì sáng nay, căn nhà tôi đã đến, bây giá» lại Ä‘i đâu mất ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng nó ở gần đâu đây, nhưng hiện tại anh lại tìm không ra.
Äoà n Ngá»c thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Không chừng tôi gặp phải quỷ.
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Anh vốn đã gặp phải quá»· rồi mà , không những váºy mà là nữ quá»· nữa đấy.
Äoà n Ngá»c không dám nói gì thêm, may mà y không nói gì thêm. Bởi vì chÃnh ngay lúc đó, y bá»—ng nghe bên ngoà i có má»™t tiếng còi tháºt kỳ quái.
Cái loại tiếng còi đó, thông thưá»ng là ám hiệu cá»§a kẻ dạ hà nh phát ra.
Quả nhiên có kẻ dạ hà nh bên ngoà i, bá»n há» nghe có hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện bên ngoà i.
- Ngươi có chắc là ở đây không ?
- Nhất định không sai, ta mới đến tháng trước.
- Nhưng tại sao trong nhà chưa có ai ra ?
- E rằng đã ngủ cả.
- Trong giang hồ còn ai dám nhắm và o đây ? Ngưá»i quen ngà y tháng êm ả thái bình, dÄ© nhiên là ngá»§ say hÆ¡n chút.
- Nhưng ...
- Ta không sai đâu, mình và o trong xem thá» rồi tÃnh sau.
- Cứ như váºy mà và o sao ?
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i nhà vá»›i nhau, sợ gì ?
Giá»ng nói tuy từ ngoà i tưá»ng vá»ng và o, nhưng trong đêm vắng, nghe rõ mồn má»™t.
Äoà n Ngá»c nhìn nhìn Hoa Hoa Phong, thì thầm nói:
- Hai ngưá»i nà y hình như là bạn bè gì vá»›i chá»§ nhân nhà nà y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy, mình chỉ cần há»i thá» bá»n há», là có thể biết chá»§ nhân nÆ¡i nà y rốt cuá»™c là ai.
Cô không đợi Äoà n Ngá»c đồng ý, đã nhảy ra khá»i song.
Hai ngưá»i ngoà i kia cÅ©ng Ä‘ang nhảy qua tưá»ng và o, hai ngưá»i Ä‘á»u ăn mặc kình trang, hiển nhiên Ä‘á»u là kẻ giang hồ Ä‘i đêm.
Bá»n há» thấy Hoa Hoa Phong, láºp tức má»™t bà n tay đưa lên trá»i, má»™t bà n tay chỉ xuống đất, là m ra cái tư thế tháºt kỳ quái.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng là m tư thế in hệt như há».
Hai ngưá»i nà y đồng thá»i lại há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Hôm nay là mồng mấy tháng mấy ?
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt, nói:
- Mồng hai tháng hai.
Hai ngưá»i nà y bấy giá» má»›i thở phà o ra, gương mặt lá»™ vẻ mỉm cưá»i, đồng thá»i ôm quyá»n thi lá»….
Má»™t ngưá»i có vẻ cao hÆ¡n trong bá»n, ôm quyá»n nói:
- Huynh đệ Chu Sâm, thuá»™c mồng ba tháng ba, có công chuyện đến Trấn Giang nhân, trên đưá»ng qua quý địa, đến đây bái phá»ng.
Hoa Hoa Phong nói:
- Qúa lá»i, quá lá»i.
Chu Sâm nói:
- Long đầu lão đại đã ngủ rồi sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông ta có chuyện phải ra ngoà i, hai vị có chuyện gì, cứ việc nói với tôi cũng được.
Chu Sâm ngần ngừ, cưá»i vả lả nói:
- Huynh đệ chúng tôi tháºt không may mắn, ở trong thà nh thá» thá»i váºn thua hết cả tiá»n Ä‘i đưá»ng, lâu nay nghe tiếng Long lão đại chiếu cố anh em rất táºn tình, vì váºy tÃnh lại đây mong ông ta giúp đỡ chút đỉnh.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Äã là ngưá»i trong nhà , các ngươi không đến đây, Long lão đại mà biết được, không chừng lại nổi giáºn.
Chu Sâm cưá»i nói:
- Chúng tôi nếu mà không nghe cái tiếng khẳng khái của Long lão đại, cũng không dám đến đâu.
Hoa Hoa Phong quay đầu lại, hướng vá» Äoà n Ngá»c Ä‘ang ở trong nhà vẫy tay mấy cái, rồi nói:
- Äem năm trăm lượng bạc ra đây, tặng hai vị đại ca nà y là m lá»™ phÃ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vâng.
Y đà nh phải nhảy ra cá»a sổ, móc mưá»i tá» ngân phiếu trong ngưá»i ra, Ä‘ang tÃnh đếm năm tá», Hoa Hoa Phong đã đưa ngân phiếu toà n bá»™ qua, miệng cưá»i nói:
- Chút đỉnh “ý tứâ€, Chu đại ca thu giùm cho.
Chu Sâm tiếp lấy ngân phiếu, mặt mà y tươi rói, cám Æ¡n liá»n liá»n:
- Không ngỠHoa cô nương còn khẳng khái hơn cả Long lão đại.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ngưá»i nhà mà khách khà quá, là là m khách đó.
Chu Sâm cưá»i nói:
- Anh em chúng tôi đã nghe đại danh cá»§a Hoa cô nương từ lâu, hôm nay được gặp cô nương, tháºt là may mắn quá chừng.
Hoa Hoa Phong nở nụ cưá»i quyến rÅ© nói:
- Hai vị không gấp gì, cứ ở lại đây hai ngà y, chỠLong lão đại vỠgặp mặt rồi đi sau.
Chu Sâm nói:
- Không dám là m phiá»n đâu. Anh em chúng tôi còn phải trở vá» có chuyện, đợi Long lão đại vá», xin cô nương há»i thăm giùm cho chúng tôi, nói giùm anh em mồng ba tháng ba chúng tôi, Ä‘á»u chúc lão nhân gia vạn sá»± như ý, sá»›m có quý tá».
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Chu đại ca chúc tụng hay quá, tôi cÅ©ng chúc Chu đại ca may mắn thuáºn lợi, ném súc sắc được ngay tứ ngÅ© lục.
Chu Sâm cưá»i phá lên, hai ngưá»i cám Æ¡n mấy lần, Ä‘i rồi còn không ngá»›t xưng tụng ra miệng, cái vị Hoa cô nương nà y tháºt quá nghÄ©a khÃ, tháºt biết cách xá» thế:
- Hiện tại cô và o há»™i còn chưa lâu, nhưng sẽ có ngà y, cô nhất định thăng lên là m đưá»ng chá»§, anh em chúng ta mà được là m việc dưới tay cô, má»›i là hăng hái.
Äợi cho tiếng nói cá»§a bá»n hỠđã hoà n toà n xa hẳn rồi, Äoà n Ngá»c má»›i thở ra má»™t hồi, cưá»i khổ nói:
- Em xà i tiá»n xem ra cÅ©ng rá»™ng rãi quá chừng, má»™t lần xà i thôi đã tiêu hết gia tà i bao nhiêu anh có trong ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thì anh cũng còn một vạn lượng thắng được còn để quán rượu Cố đạo nhân đấy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao em biết trong ngưá»i anh có sẵn bao nhiêu đó tiá»n ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Hôm đó ở trên thuyá»n cá»§a Hoa Dạ Lai, tiá»n bạc rá»›t cả ra đó, em không đưa luôn hết cả bằng đó ra, là đã khách khà lắm rồi đó.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Tiá»n bạc không được lá»™ ra ngoà i, câu nói nà y xem ra quả có đạo lý tháºt.
Y thở ra, rồi lại nhịn không nổi há»i:
- Nhưng anh vẫn còn chưa hiểu lắm, chuyện nà y rốt cuộc là ra sao ?
Vẻ mặt của Hoa Hoa Phong bỗng trở nên nghiêm trang ra, cô nói:
- Anh có nghe đến ba tiếng “Thanh Long Hội†bao giỠchưa ?
DÄ© nhiên là Äoà n Ngá»c có nghe, gần đây, ba tiếng đó trong giang hồ đã trở thà nh má»™t thứ bùa chú thần bÃ, bản thân nó như có má»™t thứ lá»±c lượng không tưởng tượng được, có thể là m ngưá»i ta sống, cÅ©ng có thể kêu ngưá»i ta chết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nghe nói Thanh Long há»™i tổng cá»™ng có ba trăm sáu mươi lăm phân đà , má»™t năm cÅ©ng tấu xảo có ba trăm sáu mươi lăm ngà y, vì váºy bá»n há» vừa há»i em hôm nay là mồng mấy tháng mấy, em láºp tức nhá»› ra lá»i vị nhân huynh ở trong rương đã nói.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng sáng mắt lên, y nói:
- Y có nói trong hồ có rồng, rồi nói hôm nay là mồng hai tháng hai.
Hoa Hoa Phong nói:
- Lúc đó em đã thấy y nói chuyện có vẻ kỳ quái, chắc trong đó có thâm ý gì rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy em cÅ©ng nói hôm nay là mồng hai tháng hai ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Tháºt ra em cÅ©ng chỉ bất quá thá» xem ra sao, không ngá» lại may rá»§i trúng chóc.
Äoà n Ngá»c nói:
- Em nghÄ© bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i trong Thanh Long há»™i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Dĩ nhiên rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Váºy thì nÆ¡i đây chÃnh là chá»— phân đà bà máºt cá»§a Thanh Long há»™i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- NÆ¡i đây chÃnh là phân đà Mồng Hai Tháng Hai cá»§a Thanh Long há»™i, chắc là lấy nháºt kỳ là m ký hiệu bà máºt.
Äoà n Ngá»c cà ng sáng mắt lên, nói:
- Không lẽ Tăng Vương Thiết Thủy là Long đà i đầu lão đại ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Rất có thể.
Äoà n Ngá»c nói:
- Thiết Thủy là một hòa thượng, gã hỠChu kia tại sao lại chúc y sinh quý tỠ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Äạo sÄ© còn lấy vợ được, tại sao hòa thượng không sinh con được ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng bá»n há» chưa gặp em bao giá», sao lại dá»… tin em như váºy ?
Hoa Hoa Phong chớp mắt, nói:
- Lúc nãy anh mới nói em cải trang giống gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Giống một nữ tặc.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Vì váºy bá»n há» cÅ©ng coi em là nữ tặc, không lẽ anh không nghe bá»n há» kêu em là Hoa cô nương ?
Äoà n Ngá»c sá»±c hiểu ra, nói:
- Thì ra bá»n há» tưởng em là Hoa Dạ Lai.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy anh không há» tìm sai chá»— tà nà o, Hoa Dạ Lai và Thiết Thá»§y Ä‘á»u là chá»§ nhân nÆ¡i đây, bá»n há» vốn là cùng má»™t bá»n.
Äoà n Ngá»c nhìn nhìn cô, y nhịn không nổi thở ra má»™t hÆ¡i, y bá»—ng phát hiện ra, cô bé nà y xem ra còn thông minh hÆ¡n cái dáng bên ngoà i cá»§a cô nhiá»u lắm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tháºt ra, cái đạo lý nà y anh vốn phải nghÄ© ra từ lâu, chỉ bất quá anh bị ngưá»i ta gạt và o bẫy, vì váºy má»›i bị chuyện ngưá»i trong cuá»™c mù má».
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Em há»c cái cách khen thưởng ngưá»i ta hồi nà o thế ?
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Vừa mới tức thì.
Tháºt ra, chuyện nà y quả tháºt quá phức tạp, giống như mê hồn tráºn váºy, nếu lúc đầu mình đã sai rồi, thì bất cứ mình Ä‘i đâu, cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i lầm đưá»ng cả.
Äoà n Ngá»c vốn Ä‘ang đứng, y bá»—ng ngồi xuống, ngồi bệch xuống.
Hoa Hoa Phong chau mà y há»i:
- Anh mệt à ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không phải mệt, chỉ bất quá anh còn và i chuyện muốn tự mình suy nghĩ.
Hoa Hoa Phong cũng ngồi xuống, ngồi bên cạnh y, dịu dà ng nói:
- Sao anh không há»i em ? Hai ngưá»i cùng suy nghÄ©, dù gì cÅ©ng hÆ¡n má»™t ngưá»i.
Äoà n Ngá»c nhìn cô, ánh mắt đầy cảm kÃch, y bất giác thò bà n tay ra.
Hoa Hoa Phong cũng đưa tay ra.
Bà n tay hai ngưá»i lại đụng và o nhau, rồi thu lại.
Äoà n Ngá»c cúi đầu, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói:
- Nếu như Thiết Thá»§y quả tháºt là Long đầu lão đại, thì chuyện nà y cÅ©ng là má»™t trong những âm mưu cá»§a Thanh Long há»™i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Äúng váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Mục Ä‘Ãch cá»§a bá»n há» là gì nhỉ ? Äể đối phó anh sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Rất có thể, cái bá»n há» muốn không chừng là chÃnh anh, không chừng là thứ gì trên ngưá»i anh bá»n há» Ä‘ang cần.
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu, y Ä‘ang nghÄ© đến thanh BÃch Ngá»c Äao trong ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Bá»n há» nghÄ© ra cái bẫy nà y để hãm hại anh, để anh không còn đưá»ng Ä‘i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Nếu váºy Nghiêm Tiểu Vân lại bị ai giết bây giá» ?
Hoa Hoa Phong nói:
- DÄ© nhiên là bá»n há» rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng Nghiêm Cá»u là bạn cá»§a Thiết Thá»§y mà .
Hoa Hoa Phong nói:
- Ngưá»i Thanh Long há»™i là m gì, trước giá» có chá»n lá»±a thá»§ Ä‘oạn đâu, có lúc ngay cả lão tá» còn muốn bán đứng, huống gì là bạn bè.
Äoà n Ngá»c nói:
- Lấy vũ công của Thiết Thủy và thế lực của Thanh Long hội, không phải là có thể đơn giản giết quách anh đi sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng nhà há» Äoà n trong vÅ© lâm danh vá»ng rất cao, bạn bè cÅ©ng nhiá»u, bá»n há» mà giết anh, nhất định sẽ có háºu hoạn, Thanh Long há»™i là m chuyện gì trước giá» cÅ©ng Ä‘á»u thÃch dùng cách mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Mượn Ä‘ao giết ngưá»i ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bá»n há» vốn ngỡ là Nghiêm Cá»u chắc chắn giết anh để báo thù cho con mình, nhưng không biết vì lẽ gì, Nghiêm Cá»u lại có vẻ tin và o anh quá.
Äoà n Ngá»c nối lá»i nói:
- Bởi vì ông ta biết rằng anh không phải là ngưá»i nói dối.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao ông lại biết được ? Ông ta đâu có quen biết gì anh đâu ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Nhưng lúc bá»n anh đánh bạc vá»›i nhau, không lẽ em không nghe nói rằng ở trên sòng bạc rất dá»… dà ng nháºn biết được tÃnh khà cá»§a má»™t ngưá»i.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng báºt cưá»i nói:
- Nói váºy, tiá»n bạc hình như cÅ©ng không hoà n toà n là không có chá»— tốt cá»§a nó.
Äoà n Ngá»c trầm tư má»™t hồi, rồi chầm cháºm nói:
- Thiên hạ vốn không có chuyện gì là tuyệt đối xấu xa, em nói có đúng không ?
Hoa Hoa Phong dịu dà ng nói:
- Em không biết, em không nghÄ© nhiá»u như anh váºy.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Nhưng anh vẫn còn nghĩ chưa ra, phải là m sao mới chứng minh được Thiết Thủy mới là chân hung.
Hoa Hoa Phong thở ra:
- Äây quả tháºt là chuyện khó khăn, chuyện nà y vốn không có ngưá»i đối chứng.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ãt ra cÅ©ng chứng minh y là ngưá»i Thanh Long há»™i trước, chứng minh y và Hoa Dạ Lai là đồng đảng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh nghĩ ra cách gì rồi ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chưa gì cả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thanh Long há»™i tổ chức chặt chẽ lắm, cÆ¡ hồi không có chá»— nà o đánh và o được, nếu anh muốn tìm ngưá»i khác chứng minh bá»n há» là ngưá»i cá»§a Thanh Long há»™i, anh sẽ nhất định không là m được.
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh cũng có nghe nói, mấy trăm năm nay, trong giang hồ chưa có tổ chức nà o chặt chẽ như cái bang hội nà y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy chúng ta vừa lúc nãy có giữ Chu Sâm lại, y cÅ©ng nhất định không dám tiết lá»™ bà máºt cá»§a Thiết Thá»§y ra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy lúc nãy anh cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện đó tà nà o.
Hoa Hoa Phong nói:
- Thiết Thá»§y và Hoa Dạ Lai tá»± mình dÄ© nhiên là không thừa nháºn rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- DÄ© nhiên là váºy.
Hoa Hoa Phong thở ra nói:
- Váºy thì anh còn nghÄ© ra được cách gì bây giá» ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Hiện tại anh còn chưa biết ... hiện tại anh chỉ biết trên Ä‘á»i nà y vốn không có chuyện gì không là m được.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ trước giá» anh chưa bao giá» tin trên Ä‘á»i nà y còn có chuyện anh là m không được tháºt sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừm.
Hoa Hoa Phong nhìn y, cô bá»—ng báºt cưá»i lên.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Em cưá»i gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Em cưá»i anh, xem ra dù anh bị ngưá»i ta bá» và o rương tháºt, anh cÅ©ng không tuyệt vá»ng gì.
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Không sai chút nà o.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Có lúc ngay cả em cÅ©ng không biết, con ngưá»i anh rốt cuá»™c thông minh hÆ¡n ngưá»i ta, hay là ngu hÆ¡n ngưá»i ta ?
Äoà n Ngá»c nói:
- ChÃnh anh cÅ©ng không biết, nhưng anh biết anh sống còn dá»… chịu hÆ¡n ngưá»i khác má»™t chút.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh còn biết gì nữa ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh còn biết nếu mình cứ ngồi mãi ở đây, nhất định sẽ không ai chạy lại tá»± thú nháºn mình là hung thá»§.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh tÃnh Ä‘i đâu đây ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äi tìm Thiết Thá»§y.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh đi tìm y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không lẽ chỉ cho y được đi tìm anh, còn không cho anh đi tìm y sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh muốn đem mình lại nộp mạng sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Anh không thể cả Ä‘á»i cứ lén lút trốn tránh má»i ngưá»i được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Trốn và i ngà y cũng không được sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không được.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh nhất định phải lại cho kịp Bảo Châu sÆ¡n trang trước ngà y mưá»i lăm tháng tư.
Hoa Hoa Phong bỗng không nói gì nữa.
Äêm tháºt khuya, tháºt yên lặng, ánh sao nhợt nhạt chiếu và o song cá»a, phảng phất chỉ thấy được nét mặt mỹ lệ cá»§a cô, và cặp mắt sáng rá»±c.
Ãnh mắt cô hình như có thứ tình cảm gì đó tháºt kỳ dị.
Äoà n Ngá»c nói:
- Mưá»i lăm tháng tư là ngà y lá»… thá» cá»§a Châu nhị thúc, Châu nhị thúc là huynh đệ lâu năm rất thân vá»›i phụ thân cá»§a anh.
Hoa Hoa Phong bá»—ng ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt sáng rỡ ấy nhìn trừng trừng và o y há»i:
- Anh vội vã đến đó, có phải là để bái thỠChâu nhị gia không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao còn giả được ?
Hoa Hoa Phong cúi đầu, kéo dây lưng, dùng sức quấn chặt và o đầu ngón tay mình, cô lại trầm mặc má»™t hồi tháºt lâu, má»›i chầm cháºm nói:
- Nghe nói Châu nhị gia có má»™t cô con gái đẹp lắm, có phải cô ta mặt mà y xinh lắm tháºt không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh không biết, anh chưa gặp bao giá».
Hoa Hoa Phong nói:
- Nghe nói Châu nhị gia là m lá»… thá» lần nà y, là để chá»n nữ tế phải không ?
Cô lại ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c, lạnh lùng nói tiếp:
- Xem ra anh cÅ©ng có hy vá»ng được chá»n lắm đấy.
Äoà n Ngá»c gượng cưá»i má»™t tiếng, y tÃnh nói gì đó, nhưng nhịn lại, y muốn nhìn cô, nhưng lại không dám đụng và o tia mắt cá»§a cô.
Gió thổi qua lá cây, kêu lên xà o xạt.
Y bỗng thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
- Em cũng nên vỠnhà đi.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Còn anh thì sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Anh đi tìm Thiết Thủy ...
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho anh được đi tìm y, còn không cho em đi tìm sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chuyện nà y vốn không có liên hệ gì đến em.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vốn là không có liên hệ, nhưng bây giỠthì có rồi.
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c nhịn không nổi quay đầu lại, nhìn cô chăm chú.
Cô không hỠtránh né ánh mắt của y.
Ãnh sao chiếu và o ánh mắt cá»§a cô, ánh mắt cá»§a cô tá»±a như ra chiá»u u oán.
Cô không nói ra, nhưng y cũng nhìn được ra.
Y nhịn không nổi thò tay ra.
Bà n tay của hỠbỗng nắm chặt và o nhau, lần nà y không ai rụt tay lại.
Bà n tay cá»§a cô má»m mại là m sao, nhưng cÅ©ng lạnh là m sao.
Äêm cà ng khuya, cà ng yên lặng, ánh sao mông lung, gió xuân ôn nhu dịu dà ng.
Cả mặt đất như chừng tan biến đi dưới ánh xuân quang.
CÅ©ng không biết trải qua bao lâu, Äoà n Ngá»c má»›i chầm cháºm nói:
- Anh Ä‘i kiếm Thiết Thá»§y, bởi vì anh không còn đưá»ng nà o khác để Ä‘i, phụ thân anh dù có chịu đựng được bất cứ chuyện gì, cÅ©ng nhất định chịu không nổi chuyện ngưá»i ta coi anh là má»™t kẻ hung thá»§ giết ngưá»i.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy anh biết là m váºy là nguy hiểm lắm, ngu xuẩn lắm, nhưng anh không thể không là m.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tháºt ra anh không chắc trong bụng là m sao đối phó y.
Hoa Hoa Phong nói:
- Em biết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng em còn muốn đi theo anh ?
Hoa Hoa Phong cắn môi nói:
- Em vốn có thể không đi, nhưng hiện tại không thể không đi, không lẽ anh còn chưa hiểu rõ sao ?
Äoà n Ngá»c nhìn cô chăm chú, rốt cuá»™c thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i nói:
- Anh hiểu lắm, dĩ nhiên là anh hiểu.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i, dịu dà ng nói:
- Chỉ cần anh hiểu điểm đó thôi, là đủ lắm rồi.
- Mình phải là m sao mới tìm ra được Thiết Thủy ?
- Anh chẳng cần phải đi tìm y.
- Tại sao ?
- Bởi vì chỉ cần có ngưá»i thấy anh, há» sẽ láºp tức thông báo ngay cho y lại tìm anh.
- Hiện tại mình đi bây giỠsao ?
- Hiện tại không phải là lúc.
- Tại sao ?
- Bởi vì hiện tại chẳng ai nhìn thấy được anh.
- Không lẽ mình phải ngồi đây chá» cho đến khi trá»i sáng ?
- Nếu như anh tin trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì tuyệt đối không là m được, hiện tại anh nên ngoan ngoãn nằm đây ngá»§ má»™t giấc.
Äoà n Ngá»c ngá»§ tháºt.
Y còn trẻ, má»™t ngưá»i trẻ tuổi mệt má»i, bất cứ nÆ¡i nà o cÅ©ng Ä‘á»u ngá»§ được.
Huống gì y đang ở bên cạnh cô.
Trên Ä‘á»i nà y còn có nÆ¡i nà o ấm áp an toà n hÆ¡n nÆ¡i đây ?
Trong lòng má»™t ngưá»i đà n bà ôn nhu dá»… thương, không phải vốn là thiên đưá»ng cá»§a đà n ông sao ?
Ngà y xuân, trá»i nắng diá»…m lệ.
Ãnh mặt trá»i sáng lạn, trá»i cao má»™t mà u xanh thắm.
Äoà n Ngá»c cảm thấy tinh thần tháºt khá»e khoắn.
Tháºt ra, y không ngá»§ bao lâu, nhưng y ngá»§ rất ngon, cÅ©ng giống như y ngá»§ trong lòng mẹ mình lúc còn nhá» váºy, trong giấc má»™ng ấm áp ngá»t ngà o.
Lúc tỉnh lại, y phát hiện ra mình ngủ gối đầu trên đùi của Hoa Hoa Phong.
Äùi cá»§a cô ấm áp và rắn chắc.
Cô không ngủ, cô đang nhìn y.
Y vừa mở mắt ra là thấy cô, thấy cái tình ý ôn nhu trong ánh mắt bình thưá»ng cô vẫn giấu kÃn.
Trong khoảng khắc nhá» bé đó, y bá»—ng cảm thấy cô đã là má»™t ngưá»i đà n bà chân chÃnh, cô không còn là đứa bé thÃch Ä‘i theo y cãi nhau á»m tá»i.
Y nhìn cô má»™t hồi lâu rồi cưá»i.
Hai ngưá»i cưá»i tháºt sung sướng chân thà nh, không ai cảm thấy xấu hổ gì, không ai cảm thấy lá»—i lầm gì.
Y gối đầu trên đùi cô, hình như vốn là chuyện rất tự nhiên, rất hợp lý thôi.
Tâm tình cá»§a há» cÅ©ng như bầu trá»i bên ngoà i song cá»a, má»›i mẻ, trong là nh, đầy hy vá»ng, đầy ánh sáng.
Ãnh mặt trá»i ngà y xuân, dù gì cÅ©ng không là m ai thất vá»ng.
Bá»n há» Ä‘i giữa ánh mặt trá»i.
Bá»n há» thấy rất nhiá»u ngưá»i, thấy ai ai cÅ©ng có vẻ sung sướng lắm, dÄ© nhiên có rất nhiá»u thấy bá»n há», dÄ© nhiên cÅ©ng thấy bá»n há» sung sướng lắm.
Bá»n há» vốn là má»™t cặp rất được ngưá»i ta ngưỡng má»™, nhưng được ngưá»i ta chú ý, không phải là Äoà n Ngá»c, mà là Hoa Hoa Phong.
Äà n bà mặc áo bó và o ngưá»i Ä‘i giữa đưá»ng cái không có mấy ai, đà n bà có thân hình như cô cÅ©ng không có mấy ai.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ngưá»i ta ai cÅ©ng nhìn em kìa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c há»i:
- Tại sao bá»n há» không nhìn anh ?
Hoa Hoa Phong ôm miệng cưá»i nói:
- Bởi vì anh không được dễ nhìn bằng em.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng anh đáng giá năm ngà n lượng ?
Hoa Hoa Phong bấy giá» má»›i cảm thấy có chá»— kỳ quái tháºt.
Lúc nãy cô còn chưa nghÄ© tá»›i, cô bé được nhiá»u ngưá»i ngắm nghÃa, trong lòng còn nghÄ© được chuyện gì khác ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không chừng ngưá»i Ä‘ang thấy anh bây giá», tấu xảo Ä‘á»u chưa thấy tấm giấy thưởng cá»§a Thiết Thá»§y vẽ ra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Em thấy nó ở đâu ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Trong quán trà .
Quán trà ở bất cứ nÆ¡i nà o, thông thưá»ng Ä‘á»u là những nÆ¡i tạp nhạp nhất, hiện tại tuy còn sá»›m lắm, nhưng đại Ä‘a số quán trà đá»u đã mở cá»a.
- Sáng bì bà o thá»§y, chiá»u thá»§y bà o bì.
Dân Hà ng Châu biết hưởng thụ, sáng sớm dĩ nhiên không nằm trong nhà ăn đồ hẩm của bà vợ.
Thang bao trong quán trà Hà ng Châu, Giải Xác Hoà ng, Dương Châu Thiên Ty, vốn cùng vá»›i Ngư giao, Thiêu mãi ở quán trà Quảng Äông, rất được ngưá»i ta hoan nghênh.
Äoà n Ngá»c bước và o quán trà , quả nhiên thấy ngay tấm hình cá»§a mình Ä‘ang treo trên tưá»ng.
Kỳ quái là , ngưá»i trong quán vẫn chẳng có ai chú ý đến y, cặp mắt ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u vẫn chăm chú và o Hoa Hoa Phong. Mấy ngưá»i nà y không lẽ toà n bá»™ Ä‘á»u là kẻ háo sắc, không có ai ham tiá»n cả sao ?
Hai gã hảo hán ngoà i phố chợ, mặc chiếc áo ngắn, tay cầm má»™t cái lồng chim, Ä‘i nghênh ngang và o quán, chá»— bá»n há» chá»n lại tấu xảo ngay phÃa dưới tấm hình.
Có má»™t gã Ä‘ang ngẩng đầu lên nhìn tấm hình có khuôn mặt Äoà n Ngá»c, miệng Ä‘ang nói gì đó vá»›i bạn mình.
Äoà n Ngá»c đưa mắt ra dấu vá»›i Hoa Hoa Phong, rồi Ä‘i rụt rè tá»›i, không biết hữu ý hay vô ý đứng ngay dưới tấm hình.
Gã hảo hán ngoà i chợ cầm lồng chim cÅ©ng có nhìn y và i lần, nhưng ngoảnh đầu Ä‘i, lá»›n tiếng gá»i phổ ky:
- Äem lại giùm hai mâm tiểu bao, má»™t bình trà Long TÄ©nh.
Không lẽ y còn thÃch thang bao hÆ¡n cả năm ngà n lượng bạc sao ?
Äoà n Ngá»c ho lên hai tiếng, bắt đầu lẩm bẩm mấy hà ng chữ phÃa trên:
- Bất cứ ai phát hiện hà nh tung ngưá»i nà y, lại thông báo giùm, sẽ thưởng năm ngà n lượng bạc đúng.
PhÃa dưới còn có để địa chỉ.
Äoà n Ngá»c là m như bây giá» má»›i phát hiện ra ngưá»i Ä‘ang bị tróc nã là chÃnh mình, láºp tức là m ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Nà o ngỠhai gã nà y vẫn còn không để ý gì đến y.
Äoà n Ngá»c bá»—ng nhìn hai gã cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Anh xem ngưá»i trên bảng nà y có giống tôi không ?
- Không giống.
- Không giống tà nà o.
Hai gã nà y trả lá»i tháºt mau mắn.
Äoà n Ngá»c ngẩn mặt ra, y gượng cưá»i nói:
- Nhưng sao chÃnh tôi lại cà ng nhìn cà ng thấy giống váºy ?
Hai gã nà y bắt đầu uống trà , ngay cả nhìn cÅ©ng không buồn nhìn y ná»a mắt.
Äoà n Ngá»c tháºt tình muốn kéo lá»— tai hai gã lên, há»i xem có phải hai gã là kẻ mù, hay là kẻ ngốc không.
Có má»™t ngưá»i trà bác sÄ© Ä‘ang cầm bình trà lá»›n lại đổ thêm và o cho khách hà ng.
Äoà n Ngá»c bá»—ng chụp lấy y, lá»›n tiếng nói:
- Ông xem ngưá»i được vẻ trên đó có phải là tôi không ?
Trà bác sÄ© ráng lắc đầu, là m như y Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i Ä‘iên, gương mặt vì sợ quá trắng bệch cả lên.
Äoà n Ngá»c lại ngẩn mặt ra.
Hoa Hoa Phong đã bước lại, khẽ kéo và o tay áo của y.
Äoà n Ngá»c đảo quanh tròng mắt, cố ý nói lá»›n cho má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe:
- Cái ngưá»i trong hình nà y rõ rà ng là anh, may mà mấy ngưá»i nà y chẳng má»™t ai nháºn ra.
Y vừa nói vừa liếc mắt xem chừng ngưá»i khác ra sao.
Nhưng cả má»™t phòng đầy ngưá»i hình như bá»—ng toà n bá»™ biến thà nh quá»· đói đầu thai, ngưá»i nà o cÅ©ng cúi đầu ăn Ä‘iểm tâm, chẳng có thèm ngẩng đầu lên nhìn y ná»a mắt.
Äoà n Ngá»c đã bắt đầu thấy muốn dở khóc dở cưá»i !
- Năm ngà n lượng bạc dá»… kiếm như váºy, tại sao chẳng có ai muốn kiếm nhỉ ?
Tháºt tình y nghÄ© không ra.
Hoa Hoa Phong cũng nghĩ không ra.
Cô kéo Äoà n Ngá»c ngồi xuống, gượng cưá»i nói:
- Không chừng đã có ngưá»i Ä‘i báo tin rồi, chỉ bất quá không dám cho anh thấy thế thôi.. Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- CÅ©ng mong là váºy.
Do đó, bá»n há» bèn ngồi đó chá», may mà nÆ¡i đây thang bao và can ty mùi vị cÅ©ng không tệ tà nà o.
Äợi đến lúc má»™t mâm thang bao, hai tô can ty Ä‘á»u đã và o bụng, vẫn còn chưa thấy động tÄ©nh gì.
Äoà n Ngá»c nhìn tấm hình trên tưá»ng, lẩm bẩm:
- Không lẽ bức vẽ nà y không giống mình tháºt sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không giống mới là lạ.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Nếu như anh không muốn bị nháºn diện ra, chắc là bây giá» má»i ngưá»i trong phòng e đã toà n bá»™ nháºn ra anh rồi.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng thở ra, cưá»i khổ nói:
- Trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u chuyện vốn là như váºy.
Cô nói còn chưa hết câu, bá»—ng có má»™t ngưá»i Ä‘i hiên ngang và o, lại bức tưá»ng giá»±t tấm hình xuống.
Ngưá»i trong quán hình như không ai nhìn thấy gì cả.
Äoà n Ngá»c dÄ© nhiên là nhìn thấy.
Ngưá»i nà y mặt mà y Ä‘en thui, cặp mắt loang loáng, chÃnh là kẻ thÃch xen và o chuyện ngưá»i ta nhất, Kiá»u lão tam.
Äoà n Ngá»c Ä‘ang tÃnh lại há»i thá» y, tại sao lại đến đây là m chuyện thiên hạ nữa.
Nà o ngá», lúc bấy giá» lại có ngưá»i y quen biết Ä‘ang bước lại.
Một đạo nhân cụt tay mặt mà y thanh tú ốm nhom.
Y không đợi Äoà n Ngá»c chà o há»i, đã bước lại ngồi xuống, mỉm cưá»i nói:
- Hai vị hôm nay nhà n nhã quá, mới sáng mà đã rảnh rỗi ra đây uống trà .
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Äạo nhân hôm nay nhà n nhã quá, má»›i sáng mà đã rảnh rá»—i ra đây uống trà .
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Nghe nói có vị cô nương chuyên môn Ä‘i chá»c ghẹo má»i ngưá»i, chắc là vị nà y rồi đây.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhịn không nổi, cưá»i nói:
- Không sai tà nà o.
Hoa Hoa Phong trừng mắt cho y một cái, ráng nhịn lại, không gây gỗ gì cả.
Bởi vì bấy giá» Kiá»u lão tam cÅ©ng đã lại, trong tay cầm tấm giấy vẽ hình treo trên tưá»ng, đặt xuống bà n rồi cưá»i nói:
- Äây là mấy tá» cuối cùng đây, má»™t mình tôi thu lại đã có tá»›i ba trăm tá» hÆ¡n.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi há»i:
- Tại sao lại thu vỠ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bởi vì ta trá»i sinh ta vốn hay xen và o chuyện ngưá»i ta.
Äoà n Ngá»c thở ra, y cÅ©ng không thể không thừa nháºn gã Ä‘ang nói tháºt.
Hoa Hoa Phong vênh mặt lên nói:
- Nếu ngươi đã ham xÃa và o chuyện ngưá»i khác, hiện tại má»i ngươi bá» từng tá» má»™t lại chá»— cÅ©.
Kiá»u lão tam chau mà y má»™t cái há»i:
- Tại sao phải đem bỠmấy miếng giấy vụn nà y trở lại ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ai nói đây là giấy vụn ?
Kiá»u lão tam nói:
- Ta nói đấy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ ngươi không muốn lấy năm ngà n lượng bạc sao ?
Kiá»u lão tam nói:
- Muốn thì muốn, nhưng tiếc là không ai chịu đưa cho ta.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Không lẽ Thiết Thủy không muốn bắt y nữa sao ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bây giỠngươi mới biết sao ?
Hoa Hoa Phong ngẩn mặt ra, Äoà n Ngá»c cÅ©ng ngẩn mặt ra.
Má»™t hồi lâu, Hoa Hoa Phong lại nhịn không nổi bèn há»i:
- Thiết Thá»§y tại sao bá»—ng đổi ý váºy ?
Kiá»u lão tam nhìn cô rồi lại nhìn Äoà n Ngá»c, nói:
- Các ngươi còn chưa biết sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu đã biết còn há»i ngươi là m gì ?
Kiá»u lão tam nhìn lom lom và o hai ngưá»i cả ná»a ngà y, y bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Äấy không chừng chỉ vì y bá»—ng thà nh ra ngưá»i tốt.
Hoa Hoa Phong lại thộn mặt ra, cô lớn tiếng nói:
- Bất kể ra sao, chúng tôi vẫn muốn tìm lại y.
Kiá»u lão tam hình như cÅ©ng đớ ngưá»i ra, y há»i:
- Các ngươi muốn tìm ngưá»i ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho y lại tìm chúng tôi, chứ không cho chúng tôi tìm y sao ?
Kiá»u lão tam báºt cưá»i nói:
- Các ngươi dÄ© nhiên là tìm y được, không những váºy, nhất định là tìm ra.
Y cưá»i có vẻ tháºt kỳ quái, tháºt thần bÃ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ngươi biết chúng tôi nhất định tìm ra ?
Kiá»u lão tam nói:
- Bởi vì ta có thể đưa các ngươi lại.
Quả nhiên, y Ä‘em bá»n há» Ä‘i tháºt, không những váºy còn tìm tá»›i Thiết Thá»§y tháºt nhanh chóng.
Thiết Thá»§y đã biến thà nh má»™t ngưá»i tốt tháºt.
Ngưá»i chết nhất định không thể nà o còn là m chuyện gì xấu xa.
Vì váºy, ngưá»i chết là ngưá»i tốt.
Thiết Thá»§y là má»™t ngưá»i đã chết.
Äoà n Ngá»c nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngỠđược Thiết Thá»§y bá»—ng dưng chết được.
Không những váºy, còn chết rất thảm thiết.
Ngưá»i phát hiện ra thi thể cá»§a y đầu tiên là Kiá»u lão tam.
- Ngưá»i phát hiện ra ở đây ?
- Ở đầu đưá»ng cái.
- Y là m sao chết váºy ?
- Bị ngưá»i ta chặt mất đầu, ngưá»i cá»§a y còn ở giữa đưá»ng cái, đầu lâu thì đã rá»›t ra ngoà i đó má»™t trượng.
Y chết quả tháºt thảm thiết.
- Ai giết y váºy ?
- Không biết, ta chỉ thấy thanh đao đã giết y !
Äao nằm trong quan tà i.
Quan tà i để trong chùa Phong Lâm, thanh Ä‘ao rà nh rà nh lại là thanh BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao cá»§a Äoà n Ngá»c.
Ngưá»i ở trong chùa lo chuyện tang sá»± là Nghiêm Cá»u.
Cái ngưá»i bệnh hoạn nà y, ở cái tuổi vá» chiá»u lại chỉ trong má»™t ngà y, mắt thấy con mình bạn mình liên tiếp chết thảm thiết dưới thanh Ä‘ao đó.
Chết thảm thiết bởi cùng một thanh đao.
Ãnh mặt trá»i chiếu qua hết tà ng lá ráºm rạp cá»§a cây bồ Ä‘á», đã biến thà nh tháºt u ám.
Ãnh mặt trá»i lá» má», chiếu trên hai cổ quan tà i trước mặt y, chiếu lên gương mặt trắng bệnh cá»§a ông ta.
Xem ra ông ta tá»±a hồ đã già đi nhiá»u lắm.
Äến nÆ¡i nà y, ngay cả tâm tình cá»§a Hoa Hoa Phong cÅ©ng Ä‘á»u biến thà nh nặng ná».
Nghiêm Cá»u lấy miếng khăn tay che miệng, ho khẽ lên và i tiếng. Khăn tay đã dÆ¡, nhưng ông ta chẳng mà ng nữa.
Trầm mặc một hồi lâu, Hoa Hoa Phong rốt cuộc nhịn không nổi nói:
- Äao vốn vẫn nằm trong tay cá»§a Thiết Thá»§y, có phải không ?
Cố đạo nhân nói:
- Nhưng y không hỠđem nó theo bên mình.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Y để thanh đao ở chỗ nà o ?
Cố đạo nhân nói:
- Không biết, ta chỉ biết và o lúc hoà ng hôn, đao không thấy đâu nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi có thể chứng minh hoà ng hôn tối hôm qua, Äoà n Ngá»c vẫn ở má»™t chá»— vá»›i tôi.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Hoa Hoa Phong lại nói tiếp:
- Trừ tôi ra, còn có má»™t ngưá»i có thể chứng minh được nữa.
Cố đạo nhân há»i:
- Má»™t ngưá»i nà o ?
Hoa Hoa Phong đáp:
- Má»™t ngưá»i tôi không quen biết.
Cố đạo nhân hững hỠnói:
- Cô không quen biết ngưá»i nà y, nhưng ngưá»i nà y lại biết các ngưá»i ở má»™t chá»— vá»›i nhau ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bởi vì y được bá»n tôi cứu từ trong má»™t cái rương ra, không những váºy y còn bị thụ thương.
Cố đạo nhân nhìn nhìn Kiá»u lão tam, Kiá»u lão tam ngẩng mặt nhìn lên trần nhà , gương mặt cá»§a hai ngưá»i không có lấy má»™t chút vẻ mặt gì cả.
Nhưng gương mặt cá»§a Hoa Hoa Phong thì đã đỠlên vì nóng nảy, chÃnh cô cÅ©ng biết những lá»i mình nói khó là m cho ai tin được.
Hiện tại dù có thể tìm được ra ngưá»i đó, cÅ©ng chẳng được gì cả. Lá»i má»™t ngưá»i lạ mặt nói, ai mà tin được ?
Cố đạo nhân bá»—ng há»i:
- Tối hôm qua các ngưá»i ở đâu ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Ở trong phòng của Thiết Thủy.
Cố đạo nhân nói:
- Ở đó còn có ngưá»i sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không những không có ai, ngay cả đồ đạc cÅ©ng dá»n sạch.
Cố đạo nhân nói:
- Các vị hai ngưá»i bèn ở trong căn nhà trống đó qua má»™t đêm ?
Hoa Hoa Phong lại cà ng đỠmặt.
Chuyện đó cÅ©ng rất khó là m ngưá»i ta tin.
Cố đạo nhân bỗng thở ra một tiếng nói:
- Thiết Thủy không phải là bạn của ta.
Kiá»u lão tam nói:
- Cũng chẳng phải là bạn của ta.
Cố đạo nhân ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú và o Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng chú là bạn của ta.
Äoà n Ngá»c chầm cháºm gáºt đầu, nhưng y không nói gì, bởi vì tháºt tình y không biết nói gì.
Cố đạo nhân nói:
- Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng hiện tại nếu chú muốn đi, ta cũng nhất định không giữ chú.
Äoà n Ngá»c rất cảm khÃch.
DÄ© nhiên y hiểu cái hảo ý cá»§a Cố đạo nhân, Cố đạo nhân Ä‘ang khuyên y mau mau rá»i khá»i chốn thị phi nà y.
Nghiêm Cá»u bá»—ng thở ra má»™t tiếng nói:
- Quả tháºt, y cÅ©ng nên Ä‘i thôi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi ...
Nghiêm Cá»u nói:
- Äây là cây Ä‘ao cá»§a chú, chú có thể Ä‘em Ä‘i.
Ông ta nhìn thanh Ä‘ao trên quan tà i, chầm cháºm nói tiếp:
- Bởi vì ta cÅ©ng nói chú là bạn cá»§a ta, không những váºy, ta tin chú.
Nghiêm Cá»u lại nói tiếp:
- Chú đến Bảo Châu sơn trang, xin chú nói giùm với Châu nhị gia, nói là ... nói là cha con ta không đến bái thỠđược.
Äoà n Ngá»c gắng gượng nhịn không cho nước mắt trà o ra, y cắn răng nói từng tiếng má»™t:
- Nhưng tôi không hỠmuốn đi.
Nghiêm Cá»u chau mà y há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì tôi đi không được.
Nghiêm Cá»u nói:
- Thiết Thá»§y đã qua Ä‘á»i rồi, nÆ¡i đây hiện tại không còn ai là m khó dá»… gì chú.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi biết.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Váºy thì chú còn gì nữa mà không Ä‘i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì nếu hiện tại tôi mà đi, cả Ä‘á»i tôi sẽ không khá»i bị ngưá»i ta hoà i nghi mình là hung thá»§.
Cố đạo nhân tiếp lá»i:
- Nhưng chúng ta tin chú, không lẽ như váºy còn chưa đủ sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Các vị tin tôi, chỉ vì các vị là bạn cá»§a tôi, nhưng trên Ä‘á»i nà y còn có rất nhiá»u ngưá»i không phải là bạn bè cá»§a tôi.
Y nhìn chăm chú và o thanh Ä‘ao trên quan tà i, chầm cháºm nói tiếp:
- Huống gì, đây quả tháºt là thanh Ä‘ao nhà há» Äoà n chúng tôi, bất kể ai dùng thanh Ä‘ao nà y giết ngưá»i, nhà há» Äoà n Ä‘á»u chịu liên hệ.
Cố đạo nhân há»i:
- Ngươi tÃnh tìm kẻ chân hung ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Cố đạo nhân há»i:
- Ngươi có manh mối gì không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ có má»™t đưá»ng.
Cố đạo nhân há»i:
- Manh mối gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Một con rồng, con rồng xanh.
Cố đạo nhân thay đổi hẳn sắc mặt, há»i:
- Rồng xanh ? Thanh Long hội ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, Thanh Long há»™i.
Nghe đến ba tiếng Thanh Long há»™i, má»i ngưá»i Ä‘á»u phảng phất biến hẳn sắc mặt.
Mấy trăm năm nay, trong giang hồ quả tháºt chưa từng có tổ chức nà o bà máºt, đáng sợ như Thanh Long há»™i.
Cái tổ chức nà y tháºt giống như con rồng, con rồng độc nhất trong chuyện thần thoại, tuy ai ai cÅ©ng nghe nói đến nó, không những váºy còn tin là nó có tháºt, nhưng trước giá» chưa ai thấy qua nó bây giá», cÅ©ng chưa ai biết nó rốt cuá»™c hình dạng ra sao, lá»›n nhá» ra sao. Má»i ngưá»i chỉ biết, bất cứ nÆ¡i nà o, hình như cÅ©ng có ảnh hưởng cá»§a nó bao trùm, bất cứ lúc nà o, nó cÅ©ng Ä‘á»u có thể đột nhiên xuất hiện.
Có ngưá»i dạo gần đây tháºm chà đã cảm thấy lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u bị nó uy hiếp, muốn thở cho thoải mái cÅ©ng rất khó khăn.
Má»™t hồi tháºt lâu, Cố đạo nhân má»›i thở phà o ra má»™t hÆ¡i nói:
- Chú cho là chuyện nà y Thanh Long há»™i có dÃnh lÃu và o ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu, nói:
- Tôi đến mồng chÃn má»›i lại đây.
Cố đạo nhân nói:
- Äó là hai ngà y trước.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, hai ngà y trước, buổi chiá»u tôi vừa đến đây, bèn gặp phải Hoa Dạ Lai.
Cố đạo nhân nói:
- Nghe nói lúc đó, chú đang ngồi uống rượu ở Tam Nhã Viên.
Äoà n Ngá»c nói:
- Hoa Dạ Lai hà nh tung vốn rất bà máºt, bởi vì cô ta biết có ngưá»i Ä‘ang tìm mình, bất cứ ai nếu muốn trốn ngưá»i ta, Ä‘á»u nhất định không nên đến má»™t cái nÆ¡i như Tam Nhã Viên, nhưng hôm ấy cô ta lại thà có mặt ở đó.
Y cưá»i cưá»i, nói tiếp:
- Không những váºy, còn sợ ngưá»i khác không thấy cô ta, bèn đặc biệt lại ngồi ở song cá»a, còn vén rèm cá»a lên, mở cá»a sổ ra.
Cố đạo nhân đang trầm ngâm, y nói:
- Äây đúng là có chá»— không hợp lý lắm.
Äoà n Ngá»c nói:
- Môn hạ của Thiết Thủy, cũng tấu xảo và o lúc đó thấy cô ta, tấu xảo tìm lại cô ta trước mặt tôi.
Cố đạo nhân nói:
- Chú nghÄ© là chuyện nà y vốn do bá»n hỠđã an bà y sẵn đâu và o đó rồi ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tháºt tình tôi không thể tin rằng thiên hạ có chuyện gì tấu xảo quá như váºy.
Cố đạo nhân suy nghĩ một thoáng rồi nói:
- Nói váºy, Thiết Thá»§y và Hoa Dạ Lai không lẽ đã quán thông sẵn vá»›i nhau từ lâu ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu nói:
- Bá»n há» chắc là đã chú ý đến hà nh tung cá»§a tôi từ lâu, biết tôi lại đây, bèn đặc biệt an bà y má»™t mà n kịch, diá»…n ra cho tôi xem.
Cố đạo nhân nối lá»i:
- Nhưng nếu lúc đó chú không lại xen và o chuyện bất bình đó thì sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Bá»n há» chắc cÅ©ng tÃnh đúng là tôi nhất định không thá»ng tay đứng nhìn má»™t bên.
Hoa Hoa Phong bỗng nhiên cũng thở ra, hừ lên một tiếng nói:
- Má»™t gã trai trẻ huyết khà phương cương, cho mình là tay phi phà m, lại uống thêm chút rượu, nếu thấy mấy gã hòa thượng hung hăng Ä‘i khinh lá»n má»™t ngưá»i đà n bà cô thân, lại đẹp đẽ như thế, là m sao còn để lỡ cÆ¡ há»™i tốt là m anh hùng cứu mỹ nhân ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Huống gì lúc đó, dù tôi không ra tay, bá»n há» cÅ©ng nhất định không chịu ngừng tay ở đó.
Hoa Hoa Phong lấy đuôi mắt liếc qua y, nói:
- May là Äoà n công tá» cá»§a chúng ta là tay hảo hán anh hùng chuyên môn xen và o chuyện bất bình, vì váºy bá»n há» cÅ©ng không đến nổi phải phà công là m gì thêm.
Xem ra đà n bà nếu có cơ hội nuốt phải giấm, cô ta nhất định không chịu bỠqua.
Cố đạo nhân chau mà y nói:
- Bá»n há» là m váºy, mục Ä‘Ãch là thế nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Thứ nhất, bá»n há» vốn muốn trừ khá» Nghiêm Tiểu Vân, rồi giá há»a cho tôi.
Cố đạo nhân dá»ng tai nghe.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy tối hôm đó bá»n há» bèn kêu Hoa Dạ Lai trá»™m thanh Ä‘ao cá»§a tôi, Ä‘i giết Nghiêm công tá».
Cố đạo nhân nói:
- Bá»n há» cho là Nghiêm Cá»u gia nhất định sẽ giết chú để báo thù cho Nghiêm công tá» ?
Äoà n Ngá»c trả lá»i:
- Äúng váºy, đây gá»i là kế Nhất Thạch Lưỡng Äiểu, Tá Äao Sát Nhân.
Cố đạo nhân nói:
- Trân châu và ngá»c bà i trên ngưá»i cá»§a Nghiêm công tá», không lẽ cÅ©ng là Hoa Dạ Lai cố ý đưa cho chú ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äấy chắc không phải đâu, nếu cô ta đưa cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không nháºn đâu.
Y lại thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Cô ta dùng má»™t cách tháºt xảo diệu, lúc đó ngay cả tôi cÅ©ng bị cô ta gạt luôn.
Äến bây giá», y má»›i phát hiện ra, Hoa Dạ Lai không phải ngu ngốc như y tưởng tượng.
Cô cố ý trá»™m ngân phiếu và thanh BÃch Ngá»c Äao cá»§a Äoà n Ngá»c, cố ý giấu và o trong cháºu hoa, cố ý để Äoà n Ngá»c thấy.
Sau đó cô má»›i cố ý ngá»§ vùi, để Äoà n Ngá»c trá»™m lại mấy thứ đồ đó.
DÄ© nhiên cô cÅ©ng tÃnh đúng, Äoà n Ngá»c được chuyện rồi, nhất định sẽ rón rén bá» Ä‘i, trong lúc vá»™i vã, Äoà n Ngá»c đương nhiên cÅ©ng sẽ không phát hiện mấy thứ đồ có thêm má»™t và i thứ nữa, huống gì, những thứ đó vốn ở trong cùng má»™t cái bá»c. Äợi đến lúc Äoà n Ngá»c phát hiện ra mấy món đồ dư nà y, dù y có láºp tức trở lại, cô nhất định đã không còn ở đó.
Vì váºy, Äoà n Ngá»c sẽ không cách nà o tìm ra được ngưá»i nà o chứng minh giùm y tối hôm đó y đã ở đâu.
Huống gì, bất cứ ai cÅ©ng biết Nghiêm Tiểu Vân là kình địch cá»§a y. Má»™t ngưá»i nếu vì muốn lấy được cô vợ vừa đẹp vừa già u, bèn lén lút trong bóng tối giết quách tình địch cá»§a mình Ä‘i, đó cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái.
Äợi đến lúc Nghiêm Cá»u phát hiện ra trân châu và ngá»c bà i cÅ©ng nằm trong ngưá»i cá»§a Äoà n Ngá»c, dÄ© nhiên ông ta sẽ nháºn định chắc, y là kẻ hung thá»§.
Cố đạo nhân than thở một hồi nói:
- Xem ra cái kế nà y cá»§a y, vốn tháºt có thể nói là không có má»™t kẽ hở, văn võ nhất thất váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ tiếc là bá»n há» còn tÃnh sai má»™t chá»—.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bá»n há» không ngá» rằng, Nghiêm Cá»u gia lại nháºn được con ngưá»i tôi trên chiếu bạc, không những váºy, còn nháºn tôi là m bạn bè.
Nghiêm Cá»u nãy giá» Ä‘ang lắng nghe, vẻ mặt thống khổ và nghiêm trang, bấy giá» bá»—ng nói:
- Thiết Thủy vốn cũng là bạn của ta.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi biết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Lúc nhá» y vốn là hà ng xóm cá»§a ta, mưá»i hai tuổi má»›i và o chùa Thiếu Lâm.
Tháºt ra Thiết Thá»§y vốn là con cá»§a ngưá»i nhà cá»§a ông ta, vì cảm thấy mình xuất thân thấp hèn, vì váºy má»›i nuôi thà nh cái tÃnh khà vừa thiên khÃch vừa tá»± đại như váºy.
Ngưá»i ta vì muốn giấu diếm cái nhược Ä‘iểm trong tâm lý cá»§a mình, thưá»ng thưá»ng sẽ là m những chuyện kỳ quái.
Nghiêm Cá»u nói:
- Y không tiếc xuất gia là m hòa thượng, chỉ vì muốn há»c vÅ© công cá»§a chùa Thiếu Lâm, để lá»™ mặt vá»›i Ä‘á»i, vì váºy lúc y há»c võ ở Thiếu Lâm, chuyên cần khắc khổ hÆ¡n cả ai.
Äoà n Ngá»c nói:
- Vì váºy y má»›i luyện được thà nh má»™t thân vÅ© công cao cưá»ng như váºy.
Nghiêm Cá»u nói:
- Trước giỠtôi rất hiểu y, tôi cũng tin là y không đi là m chuyện gì xấu xa với những hạng đà n bà như Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c nối lá»i:
- Nhưng chắc ông chưa gặp y đã lâu lắm rồi ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Äúng là đã quá lâu năm rồi, vì váºy lần nà y y má»i ta lại gặp nhau ở đây, ngay cả ta cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i bất ngá».
Äoà n Ngá»c nói:
- Trải qua bao nhiêu năm tháng, con ngưá»i ta thưá»ng thưá»ng sẽ đổi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Dù y có biến đổi, nhưng chùa Thiếu Lâm trước giá» rất trá»ng thanh quy giá»›i luáºt, y ở trong chùa hai mươi năm nay, gần đây má»›i nháºp giang hồ, là m sao mà đi quen biết mấy đứa nữ tặc như Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:
- Lấy tÃnh cách cá»§a y, dÄ© nhiên là không kết giao vá»›i Hoa Dạ Lai.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhất định không thể nà o.
Äoà n Ngá»c nói:
- Y kết giao, không phải là Hoa Dạ Lai, mà là Thanh Long hội.
Nghiêm Cá»u chau mà y há»i:
- Thanh Long há»™i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Y giáºn dữ bá» ra khá»i chùa Thiếu Lâm, chỉ vì biết mình ở chùa Thiếu Lâm không còn cách nà o nở mà y nở mặt được, vì váºy muốn ra ngoà i Ä‘á»i là m chuyện kinh thiên động địa, oanh liệt má»™t phen.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng má»™t mình y rốt cuá»™c là khó là m nên được gì, huống gì y xuất gia đã lâu, ngưá»i và chuyện trong giang hồ, y Ä‘á»u rất bỡ ngỡ, muốn là m đại sá»±, nhất định phải tìm má»™t tay trợ thá»§.
Nghiêm Cá»u trầm ngâm má»™t hồi, rốt cuá»™c gáºt gáºt đầu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Thanh Long há»™i chắc là tÃnh lợi dụng nhược Ä‘iểm ấy cá»§a y, dụ y và o trong há»™i.
Nghiêm Cá»u nói:
- Lấy tÃnh khà cá»§a y mà nói, là m sao y chịu cam lòng bị ngưá»i khác lợi dụng ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì y cÅ©ng muốn lợi dụng Thanh Long há»™i, có những ngưá»i kết giao vá»›i nhau, chỉ vì muốn lợi dụng lẫn nhau thôi.
Y thở ra, nói tiếp:
- Thanh Long há»™i muốn có ngưá»i là có ngay, muốn có tiá»n là có ngay, Ä‘iá»u đó đối vá»›i bất kỳ ai, Ä‘á»u là má»™t thứ dụ hoặc rất lá»›n, huống gì con ngưá»i y vốn rất thiên khÃch.
Nghiêm Cá»u không nói gì nữa.
Ông ta cÅ©ng biết Äoà n Ngá»c không những nói đúng, y còn nói rất khách khÃ.
Lần nà y ông ta gặp Thiết Thá»§y, ông ta cÅ©ng cảm thấy Thiết Thá»§y là m những chuyện có hÆ¡i quá lố, có lúc tháºm chà còn là m ngưá»i ta không cách nà o chịu nổi.
Có Ä‘iá»u ông ta dá»… dãi bá» qua cho Thiết Thá»§y, bởi vì ông ta thá»§y chung vẫn cho rằng Thiết Thá»§y là má»™t kẻ anh hùng.
Hà nh vi cá»§a kẻ anh hùng, dù gì cÅ©ng có chá»— khác vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Äoà n Ngá»c nói:
- Chỉ tiếc là Thiết Thá»§y có mạnh, Thanh Long há»™i còn mạnh hÆ¡n, vì váºy y nháºp và o Thanh Long há»™i rồi, bèn dần dần bị ngưá»i ta ká»m chế, dần dần không được tá»± chá»§, phải bị bắt là m những chuyện y không muốn là m, bấy giá» dù y có muốn thoát ly khá»i Thanh Long há»™i cÅ©ng đã quá muá»™n.
Bởi vì bấy giá» y đã bị quen vá»›i cái lối hưởng thụ xa xỉ ở đó, quen vá»›i chuyện đà n bà đẹp nhất, rượu ngon nhất. Không chừng trong lòng y cÅ©ng biết mình là m chuyện không đúng, và đang háºn chÃnh mình đã trụy lạc. Vì váºy y lại cà ng trụy lạc, cà ng liá»u mạng Ä‘i tìm những kÃch thÃch hưởng thụ, chỉ muốn báo thù chÃnh mình. Vì váºy y má»›i bị Thanh Long há»™i nuốt chá»ng.
Nghiêm Cá»u than thở má»™t hồi, buồn rầu nói:
- Y xuất gia là m hòa thượng, chỉ vì muốn nổi tiếng, không phải tháºt lòng muốn quy y cá»a Pháºt, chuyện đó đã tá»± nó sai rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bất hạnh là y còn phải sai lầm thêm nữa, Ä‘i gia nháºp Thanh Long há»™i.
Nghiêm Cá»u thở ra:
- Thanh Long há»™i tháºt tình mạnh quá, lá»›n quá, bất kỳ ai đã gia nháºp và o rồi, Ä‘á»u khó mà tránh khá»i bị nó nuốt chá»ng.
Cố đạo nhân nãy giá» vẫn trầm mặc đã lâu lắm, bây giá» má»›i bá»—ng cất tiếng há»i:
- Chú cho là chuyện nà y Thanh Long hội chỉ sỠThiết Thủy là m ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Chắc là váºy.
Cố đạo nhân nói:
- Nghe nói Thanh Long hội có phân đà tổng cộng là ba trăm sáu mươi lăm chỗ, Hà ng Châu phải là một trong những chỗ đó.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy.
Cố đạo nhân nói:
- Không lẽ Thiết Thá»§y là đưá»ng chá»§ nÆ¡i đây ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi cũng ngỡ là y.
Cố đạo nhân nói:
- Nhưng bây giỠthì sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bây giá» tôi biết phải là ngưá»i khác, Thiết Thá»§y ở đây, vốn bị ngưá»i nà y giám thị, vì váºy chuyện nà y bị há»ng rồi, y bèn láºp tức bị giết ngay.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao giết y ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äể bịt miệng, và cÅ©ng để láºp oai.
Cố đạo nhân há»i:
- Láºp oai ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ngưá»i trong Thanh Long há»™i là m chuyện gì há»ng, chỉ còn đưá»ng chết !
Y than thở một hồi rồi nói tiếp:
- Vì váºy, ngưá»i là m chuyện gì cho Thanh Long há»™i, không ai dám không hết sức mình.
Cố đạo nhân thở ra nói:
- Không chừng đây chÃnh là nguyên nhân mà Thanh Long há»™i thà nh công quá sức váºy.
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhưng chuyện nà y bá»n há» chưa thà nh công được.
Cố đạo nhân gáºt gáºt đầu tươi nét mặt nói:
- Hiện tại không chừng chú còn sống sỠsỠra đây, mà còn muốn đi là đi ...
Äoà n Ngá»c ngắt lá»i, nói:
- Nhưng tôi mà bá» Ä‘i, bá»n há» lại thà nh công rồi.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Bá»n há» kế hoạch lần nà y, mục Ä‘Ãch lá»›n nhất là muốn trừ khá» tôi và Nghiêm Tiểu Vân.
Cố đạo nhân nói:
- Hiện tại Nghiêm công tỠđã chết.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äúng váºy, nhưng tôi tuy còn sống đó, cÅ©ng như đã chết rồi.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ? Ta còn chưa hiểu.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì tôi đã là má»™t kẻ hung thá»§, Ãt ra cÅ©ng không cách nà o chứng minh mình không phải là hung thá»§, vì váºy dù tôi còn mặt dạn mà y dà y lại Bảo Châu sÆ¡n trang, chắc là cÅ©ng Ä‘i không vá» không thôi.
Cố đạo nhân sực hiểu ra nói:
- Äúng váºy, Châu nhị gia dÄ© nhiên là không muốn má»™t ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§ là m con rá»… cá»§a mình.
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Má»™t ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§, bất kỳ Ä‘i đến đâu, cÅ©ng sẽ không được ngưá»i ta tôn trá»ng, dù có bá»—ng nhiên bị chết ngay giữa đưá»ng, cÅ©ng không ai thương tình cho.
Cố đạo nhân nói:
- Vì váºy chú nghÄ© là bá»n há» tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể ám toán chú nữa không sợ gì cả.
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Không những váºy, bá»n há» giết tôi rồi, còn có thể đẩy trách nhiệm qua cho Nghiêm Cá»u gia, bởi vì Nghiêm Cá»u gia không muốn ra mặt gây oán thù vá»›i nhà há» Äoà n, mà lại không cam lòng con mình bị chết thảm, vì váºy chỉ còn cách kiếm ngưá»i lại ám toán tôi, như váºy không phải là hợp lý lắm sao ?
Cố đạo nhân nhìn y một hồi, bỗng thở dà i một tiếng nói:
- Tháºt ta nhìn lầm chú quá chừng.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Nhìn lầm tôi ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Ta vốn ngá» chú là má»™t tay cá» bạc rượu chè, chuyện gì cÅ©ng tinh thông, vá» sau ta đổi ý, nhưng bây giá» vẫn còn không ngỠđược chú là má»™t ngưá»i như váºy.
Hoa Hoa Phong cũng đã lâu lắm chưa mở miệng ra, cô bỗng xen và o nói:
- Ông thá» xem y là hạng ngưá»i như thế nà o ?
Cố đạo nhân mỉm cưá»i nói:
- Y xem ra tuy có vẻ là má»™t tay đại thiếu gia chuyện gì cÅ©ng không hiểu, tháºt ra y hiểu chuyện còn hÆ¡n bá»n lão hồ ly chúng ta nhiá»u.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Cái bản sá»± lá»›n nhất cá»§a gã nà y, là giả trang là m lợn mà ăn được cả cá»p, nếu có ngưá»i nà o tưởng y là kẻ ngốc, ngưá»i đó sẽ lầm to.
Ãnh mắt cô sáng rá»±c lên, gương mặt cô cÅ©ng rạng rỡ.
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Vì váºy ta mà là Châu nhị gia, ta không chá»n y là m con rá»… còn chá»n ai bây giá» ?
Gương mặt của Hoa Hoa Phong bỗng sa sầm xuống, cô lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc là ông không phải.
Nghiêm Cá»u ho khẽ lên mấy tiếng, chầm cháºm đứng lên.
Trá»i hình như đã tối, gió tá»±a hồ Ä‘em lại chút hÆ¡i lạnh.
Ông ta đứng trong gió, nhìn chăm chú và o quan tà i, chầm cháºm nói:
- Ngưá»i nằm trong nà y, là con trai cá»§a ta.
Không ai nói gì, không ai biết phải nói gì.
Nghiêm Cá»u chầm cháºm nói tiếp:
- Tuy nó không thông minh lắm, cũng không thể nói là thà nh thực, nhưng ta cũng chỉ có mình nó là con.
Con mình dù gì cũng là tốt, không cần ông ta nói, bất cứ ai cũng hiểu chuyện đó.
Nghiêm Cá»u lại nói tiếp:
- Mẹ nó hiểu nó nhất, mẹ nó biết thằng bé nà y trá»i sinh tÃnh khà rất quáºt cưá»ng, rất hiếu thắng, và o giang hồ sẽ rất dá»… dà ng chịu thiệt thòi, vì váºy lâm tá» có cầu ta mấy lần, xin ta chiếu cố cho nó cẩn tháºn.
Gương mặt ông ta cà ng trắng bệch ra, giá»ng nói cÅ©ng ra vẻ nghẹn ngà o, rồi lại buồn rầu nói tiếp:
- Bà ấy mưá»i sáu tuổi và o là m dâu nhà há» Nghiêm, cần kiệm khắc khổ, xây dá»±ng gia đình mưá»i mấy năm, cho đến chết, chỉ bất quá xin ta có bao nhiêu chuyện đó, mà ta ... ta không là m được.
Äoà n Ngá»c cúi đầu xuống.
Y hiểu cái tâm tình đó, y cũng có một bà mẹ.
Nghiêm Cá»u chăm chú nhìn y, chầm cháºm nói:
- Ta nói cho chú nghe những lá»i nà y, chỉ bất quá muốn cho chú biết ta cÅ©ng hy vá»ng tìm cho ra được hung thá»§ chân chÃnh, vì thằng bé nà y báo thù, ta hy vá»ng tấm lòng phục thù còn mãnh liệt hÆ¡n cả chú.
Äoà n Ngá»c cúi đầu nói:
- Tôi hiểu.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng hiện tại không có bằng cớ gì thực tiễn, chúng ta không thể nà o hoà i nghi bất cứ ai là hung thủ.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi hiểu.
Nghiêm Cá»u nói:
- Chú không hiểu.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Tại sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- à của ta là , tuy Thanh Long hội hà nh động bất nghĩa, chúng ta cũng không thể hoà i nghi hỠđược.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi phải há»i:
- Tại sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì trong lòng chúng ta nếu có thà nh kiến, có khi sẽ không khá»i là m chuyện lá»—i lầm, nhưng Thanh Long há»™i tháºt tình quá mạnh, quá lá»›n, chúng ta mà lầm lẫn má»™t chuyện, sẽ không khá»i cÅ©ng bị nó nuốt chá»ng luôn.
Äoà n Ngá»c nghiêm mặt nói:
- Lão nhân gia muốn nói gì, hiện tại tôi đã hoà n toà n hiểu rồi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Chú hiểu rồi thì tốt lắm.
Ông ta chẳng nói gì thêm, lấy khăn che miệng, khẽ ho lên, chầm cháºm bước ra ngoà i.
Gió thổi lại, thổi trên ngưá»i ông ta.
Ông ta gáºp ngưá»i lại, ngay cả má»™t tráºn gió tá»±a hồ cÅ©ng chịu không nổi.
Äi đến trước cá»a, ông ta ho lên đến cả khom lưng xuống không thẳng ngưá»i lại được.
Bấy giá» trong gió bá»—ng đưa lại má»™t tráºn thở dà i tháºt nặng ná».
NÆ¡i để linh cá»u, là má»™t bên Ä‘iện chùa Phong Lâm, ngoà i Ä‘iện là má»™t cái sân nho nhá», trong sân có trồng má»™t bụi tá» trúc và má»™t cây bồ Ä‘á».
Nghe tiếng thở dà i đó, Nghiêm Cá»u bá»—ng biến hẳn sắc mặt, la khẽ lên má»™t tiếng:
- Ai đó ?
Ông ta vừa la, ngưá»i đã bắn ra như mÅ©i tên.
Con ngưá»i già lão bệnh hoạn nà y, chỉ trong khoảnh khắc, bá»—ng biến thà nh má»™t con chim ưng.
CÅ©ng trong cái khoảnh khắc đó, chỉ nghe có tiếng trúc loạt xoạt vang lên, má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng từ trong bụi trúc xông ra, thân hình thoáng qua má»™t cái đã đến ngoà i tưá»ng.
Thân pháp cá»§a Nghiêm Cá»u tuy nhanh, ngưá»i nà y cÅ©ng không cháºm.
Ngoà i tưá»ng cÅ©ng là má»™t khu rừng, cà nh lá rất là ráºm rạp, đợi đến lúc Nghiêm Cá»u ra tá»›i nÆ¡i, ngưá»i nà y đã chẳng còn thấy đâu.
Không biết từ lúc nà o, mặt trá»i đã bị mây Ä‘en che kÃn, trong gió hÆ¡i lạnh nghe cà ng nồng Ä‘áºm.
Bây giỠchỉ mới là đầu xuân.
Nghiêm Cá»u nhìn dãy núi xa xa, đứng đó như ngây như dại, gương mặt ông ta đầy vẻ gì đó tháºt kỳ quái, không ai biết được ông ta Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng nhìn không ra, vì váºy y nhịn không nổi há»i:
- Ông có thấy y là ai không ?
Nghiêm Cá»u ngẩn ngÆ¡, gáºt gáºt đầu, rồi bá»—ng lại lắc lắc đầu ! Äấy rốt cuá»™c ý nghÄ©a ra sao, vẫn còn không ai hiểu được.
Ngưá»i nà y rốt cuá»™c là ai ? Tại sao lại núp trong rừng trúc lén lút nhìn trá»™n ? Rồi lại thở dà i ?
Không lẽ Nghiêm Cá»u đã nháºn ra y là ai, nhưng lại không muốn nói ra ?
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Bất kể ra sao, tôi thấy ngưá»i nà y không há» có ác ý.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không có ác ý tại sao lại phải bỠchạy ?
Äoà n Ngá»c giải thÃch:
- Không chừng y chỉ bất quá không muốn bị ngưá»i ta thấy mặt thế thôi.
Nhưng tại sao y lại không muốn bị ngưá»i ta thấy mặt, không lẽ y cÅ©ng có chuyện gì khổ ải không nói được cho ngưá»i khác nghe ?
Hoa Hoa Phong bỗng nói:
- Em thấy y có vẻ rất giống má»™t ngưá»i.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Giống ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Tuy em không thấy rõ gương mặt cá»§a y, nhưng trên ngưá»i y bá»™ y phục Ä‘ang mặc là cá»§a ai, em đại khái cÅ©ng thấy được ra.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Y mặc y phục ra sao ?
Hoa Hoa Phong há»i lại:
- Không lẽ anh không nháºn ra y Ä‘ang mặt bá»™ đồ cá»§a ai tháºt sao ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng không nói gì nữa.
DÄ© nhiên y không phải là không nháºn ra đó là y phục cá»§a ai, tháºt ra y thấy rất rõ rà ng, ngưá»i nà y mặc bá»™ đồ cá»§a Hoa Hoa Phong mặc lúc cải trang thà nh đà n ông, bá»™ đồ mà u tÃm nhạt.
Lúc cô nhảy xuống nước, vẫn còn mặt bá»™ đồ nà y, vá» nhà má»›i đổi bá»™ khác, thuáºn tay ném ra sau cá»a.
|

18-04-2008, 11:49 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hồi 3(b)
Äêm Trăng Äi Câu Con Rồng Xanh
Äoà n Ngá»c còn nhá»› trước khi ra khá»i cá»a tối hôm qua, còn thấy bá»™ y phục nằm ở đó.
Hoa Hoa Phong hạ giá»ng cưá»i nhạt nói:
- Anh không cần phải giấu em, em biết anh nhất định cÅ©ng thấy rõ y là cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bắt bá» trong rương đó.
Äoà n Ngá»c hững há» nói:
- Em không thấy rõ mặt cá»§a y, tốt nhất là đừng nên tùy tiện nghi ngá» ngưá»i khác.
Hoa Hoa Phong trá» môi, cưá»i nhạt nói:
- Em cứ hoà i nghi y đấy, không chừng y có liên hệ lớn lao đến chuyện nà y lắm, nếu không tại sao lại đi lén lén lút lút không dám gặp ai ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i, y chỉ bất quá cưá»i cưá»i, ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng không nói thêm. Y đã sá»›m thêm và o bảy Ä‘iá»u giá»›i cá»§a cha mẹ mình má»™t Ä‘iá»u nữa ... nhất định không cãi cá» vá»›i Hoa Hoa Phong.
Nhưng Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa chịu buông tha, cô còn Ä‘ang cưá»i nhạt nói tiếp:
- Ngưá»i ta vừa nói anh thông minh, có phải anh thấy mình thông minh tháºt phải không ? Không lẽ ngưá»i khác thà nh ra ngốc cả sao ? Không lẽ em cÅ©ng ngốc lắm sao ?
Äoà n Ngá»c tuy không thừa nháºn, nhưng y cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Hoa Hoa Phong cà ng tức giáºn, cô chống nạnh, lá»›n tiếng nói:
- Nếu anh nghÄ© anh là ngưá»i thông minh tháºt, anh lầm rồi đấy, tháºt ra chuyện anh biết, còn không bằng má»™t ná»a cá»§a em đâu.
Äoà n Ngá»c vẫn còn quyết định không mở miệng ra. Cố đạo nhân tấu xảo vừa bước lại, y Ä‘ang mỉm cưá»i nói:
- Cô nương còn biết chuyện gì nữa ? Có thể nói cho má»i ngưá»i nghe được không ?
Hoa Hoa Phong hằn há»c trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c má»™t cái, rồi nói:
- Tôi vốn không muốn nói, nhưng cái gã nà y tháºt xem thưá»ng tôi quá, tôi tháºt chịu không nổi cái kiểu cá»§a y !
Cố đạo nhân tuy không nói theo, nhưng ánh mắt đầy vẻ đồng tình, hình như đang vì cô bất bình giùm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Muốn gỡ mối ra còn cần phải tìm đầu mối, muốn Ä‘iá»u tra ra cái bà máºt nà y, nhất định phải tìm tá»›i Hoa Dạ Lai trước.
Cố đạo nhân láºp tức lá»™ vẻ đồng ý.
à kiến nà y vốn không ai có thể phản đối được.
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói tiếp:
- Nhưng các ngưá»i có tìm được Hoa Dạ Lai được không nhỉ ? Các ngưá»i có ai biết cô ta Ä‘ang ở đâu không ?
Cố đạo nhân ánh mắt đã bắt đầu sáng lên, y há»i dò:
- Có phải cô nương biết cô ta đang ở đâu ?
Hoa Hoa Phong lấy Ä‘uôi mắt liếc Äoà n Ngá»c nói:
- Hiện tại dù tôi có biết, các ngưá»i cÅ©ng có chịu tin đâu bởi vì các ngưá»i còn chưa biết tôi rốt cuá»™c là ai, rốt cuá»™c lai lịch ra là m sao ?
Cô rốt cuá»™c là ai váºy ? Không lẽ cô còn có lai lịch gì kinh ngưá»i sao ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đà nh phải quay đầu qua Äoà n Ngá»c, hình như hy vá»ng y có thể trả lá»i được câu há»i nà y.
Äoà n Ngá»c chỉ còn nước cưá»i khổ. Y cÅ©ng không biết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết cách suy nghÄ© cá»§a mấy ngưá»i cÅ©ng giống như y váºy, nhất định là nghÄ© rằng tôi chỉ là má»™t cô bé chuyện gì cÅ©ng không biết, chỉ thÃch Ä‘i cãi lá»™n vá»›i ngưá»i khác.
Cô lại Ä‘ang cưá»i nhạt:
- Nhưng các ngưá»i sao không thá» nghÄ© xem tại sao tôi bá»—ng nhiên xuất hiện nÆ¡i đây ? Tại sao lại tấu xảo xuất hiện ngay lúc nà y ? Chuyện nà y vốn không liên hệ má»™t tà nà o vá»›i tôi, tại sao tôi cứ xen và o chuyện nà y váºy ?
Má»i ngưá»i suy nghÄ© kỹ lại, láºp tức Ä‘á»u phát hiện ra chuyện nà y quả tháºt rất kỳ quái.
Cái tên Hoa Hoa Phong trước giá» cÅ©ng chưa từng ai nghe qua, cÅ©ng chẳng có ai từng gặp cô bao giá».
Con ngưá»i cô là m như bá»—ng từ trên trá»i rá»›t xuống váºy, không những thế, tấu xảo còn rá»›t ngay xuống hôm mồng chÃn hoà ng hôn đó, tấu xảo rá»›t xuống bên cạnh Äoà n Ngá»c.
Thiên hạ là m gì có chuyện tấu xảo quá như váºy ?
Chuyện nà y dÄ© nhiên là có bà máºt gì khác trong đó.
Ngay cả Nghiêm Cá»u cÅ©ng nhịn không nổi, phải há»i:
- Cô nương rốt cuá»™c lai lịch ra sao ? Thân pháºn thế nà o ?
Hoa Hoa Phong ngần ngừ một lát, hình như còn đang suy nghĩ, không biết có nên nói ra chân tướng hay không.
Rốt cuộc cô cũng nói ra:
- Các ngưá»i có bao giá» nghe qua, trong Lục Phiến Môn, có má»™t nữ bá»™ đầu độc nhất vô nhị, không tiá»n tuyệt háºu, nổi danh là tay đệ nhất bá»™ đầu, Thất Trảo Phụng Hoà ng ?
Má»i ngưá»i dÄ© nhiên toà n bá»™ Ä‘á»u có nghe qua. Bá»n há» vốn là kẻ kiến thức uyên bác trong giang hồ, huống gì, cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y cÅ©ng nổi danh tháºt.
Nghe nói mấy năm gần đây đã phá được không biết bao nhiêu vụ án lớn, không kém gì tay đệ nhất bộ đầu Thần Nhãn Ưng năm xưa.
Hoa Hoa Phong lại há»i:
- Các ngưá»i có thấy qua cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y chưa ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lắc đầu:
- Chưa.
Hoa Hoa Phong ung dung nói:
- Váºy thì hiện tại các vị đã thấy rồi đó.
Cố đạo nhân thay đổi sắc mặt há»i:
- Cô chÃnh là Thất Trảo Phụng Hoà ng ?
Hoa Hoa Phong hững hỠnói:
- ChÃnh là Khu Khu, tại hạ.
Cố đạo nhân nói:
- Cô đến đây, là để tróc nã con nữ tặc Hoa Dạ Lai ?
Hoa Hoa Phong gáºt gáºt đầu nói:
- Cô ta đã là m quá nhiá»u vụ án, chúng tôi đã để ý cô ta từ lâu rồi.
Cố đạo nhân thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Xem ra chúng ta tháºt có mắt mà như mù, cô nương tháºt là kẻ chân nhân không lá»™ mặt.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tháºt ra tôi đã đến nÆ¡i nà y lâu rồi, đã theo dÃnh con nữ tặc đó, chỉ bất quá, đây vốn là chuyện cá»§a Lục Phiến Môn chúng tôi, tôi vốn không muốn các ngưá»i dÃnh và o.
Cố đạo nhân há»i:
- Không lẽ cô nương đã Ä‘iá»u tra ra được con nữ tặc ấy Ä‘ang trốn ở đâu ?
Hoa Hoa Phong lộ vẻ kiêu ngạo nói:
- Con nữ tặc ấy quả tháºt còn giảo hoạt hÆ¡n cả hồ ly, chỉ tiếc là năm nay xui xẻo đụng phải và o tôi.
Cô lại lấy Ä‘uôi mắt liếc qua Äoà n Ngá»c:
- Anh cho là anh biết giả vá» ngu ngốc lắm, tháºt ra tà i giả vá» cá»§a em còn hay hÆ¡n anh cả trăm lần, con nữ tặc ấy cÅ©ng cứ ngỡ em chỉ bất quá là má»™t cô bé chẳng biết gì, hoà n toà n không hỠđỠphòng, vì váºy má»›i lá»t và o tay em.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng vẫn còn cưá»i khổ.
Hiện tại dĩ nhiên y lại cà ng không có chuyện gì để nói.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết hai hôm nay cô ta vì muốn tạm giấu tung tÃch, sẽ không Ä‘i đâu cả, vì váºy tôi vốn Ä‘ang chuẩn bị chá» trợ thá»§ cá»§a tôi lại là láºp tức cùng động thá»§, bắt giữ cô ta !
Cô lại thở ra, nói tiếp:
- Chỉ tiếc là hiện tại tôi đã Ä‘em bà máºt nà y nói ra, cho nên không thể chá» cho đến lúc đó nữa.
Cố đạo nhân nói:
- Chúng ta cÅ©ng nhất định không để cô nương chỠđến lúc đó, nếu cô nương muốn tìm tay trợ thá»§, chúng tôi Ä‘á»u nguyện ý giúp đỡ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết, vì chÃnh các ngưá»i, các ngưá»i sẽ không thá»ng tay đứng má»™t bên nhìn.
Cố đạo nhân nói:
- Không biết cô nương muốn chừng nà o thì động thá»§ váºy ?
Hoa Hoa Phong bỗng lộ vẻ nghiêm trang, nói:
- Tôi biết các ngưá»i sẽ không tiết lá»™ bà máºt nà y ra, nhưng vì đỠphòng lỡ vạn nhất có chuyện, tối hôm nay tôi không động thá»§ không được, không những váºy, từ lúc nà y trở Ä‘i, những ngưá»i nghe bà máºt nà y, Ä‘á»u không được rá»i khá»i má»™t bên tôi, cÅ©ng không cho nói chuyện vá»›i ai khác.
Cô bá»—ng tá»±a hồ biến thà nh má»™t ngưá»i khác, biến thà nh vừa tháºn trá»ng vừa già dặn.
Nghiêm Cá»u nghiêm mặt nói:
- Từ đây trở Ä‘i, má»i ngưá»i chúng tôi, nhất định Ä‘á»u nghe theo mệnh lệnh cô nương.
Hoa Hoa Phong lại trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c há»i:
- Còn anh ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Anh vốn là kẻ rất nghe lá»i, em muốn anh qua đông, anh chưa há» dám qua mé tây.
Hoa Hoa Phong vẫn còn vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, chỉ bất quá ...
Nghiêm Cá»u, Cố đạo nhân, Kiá»u lão tam láºp tức đồng thá»i há»i:
- Chỉ bất quá là m sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì để tÃnh kế vạn toà n, chúng ta nhất định còn phải Ä‘i tìm thêm má»™t tay trợ thá»§ nữa.
Nghiêm Cá»u lại há»i:
- Tìm ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Giang Nam đưá»ng chá»§ PhÃch Lôi đưá»ng.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vương Phi ?
Hoa Hoa Phong gáºt gáºt đầu nói:
- Muốn bắt hồ ly, lúc nà o cÅ©ng cần phải có há»a khà cá»§a PhÃch Lôi đưá»ng.
Tháºt ra chÃnh cô hiện giá» xem ra cÅ©ng rất giống má»™t con hồ ly, không những váºy, má»™t con hồ ly già .
Ngay cả Äoà n Ngá»c nhìn thần thái cá»§a cô, hình như y cÅ©ng lá»™ vẻ bá»™i phục lắm.
Hoa Hoa Phong trầm ngâm một hồi lại nói:
- Nhưng không biết y có chịu bỠcông ra đi là m chuyện nà y không ?
Cố đạo nhân láºp tức nói:
- Ta bảo đảm y nhất định sẽ chịu, y vốn là kẻ rất thÃch xen và o chuyện kẻ khác.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ông có thể tìm được y không ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Muốn tìm ai khác, ta còn chưa nắm chắc trong tay, muốn tìm Vương Phi, Ä‘iá»u đó còn dá»… hÆ¡n cả mèo bắt chuá»™t nữa.
Muốn tìm Vương Phi quả tháºt rất dá»… dà ng, bởi vì y Ä‘ang ở ngoà i chùa Phong Lâm, chá»— quán rượu nhá» cá»§a Cố đạo nhân, uống rượu.
Cái vị nữ đạo sĩ phong tư trác ước ấy, đang ngồi một bên cạnh.
Hôm nay tâm tình của bà ta hình như rất tốt, bà ta cũng vừa uống hai ly rượu, rõ rà ng dung nhan lại cà ng hoán phát, diễm lệ tươi sáng.
Xem ra Cố đạo nhân tháºt là má»™t ngưá»i có phúc, đà n ông lấy được bà vợ như váºy không có nhiá»u lắm.
Cố đạo nhân đã kéo Vương Phi qua má»™t bên, nói và i câu, Vương Phi không ngá»›t gáºt đầu.
Nữ đạo sÄ© lấy Ä‘uôi mắt liếc bá»n há», nhịn không nổi há»i:
- Hai ngưá»i thì thầm nói gì vá»›i nhau váºy ? Có phải là lén lút Ä‘i kiếm đà n bà đấy không ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Chúng ta nhất định sẽ không tìm nhiá»u lắm, má»—i ngà y tối Ä‘a chỉ tìm ba ngưá»i.
Nữ đạo sÄ© trừng mắt nhìn y má»™t cái, rồi nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Váºy thì tôi cÅ©ng không tìm nhiá»u lắm đâu.
Cố đạo nhân há»i:
- Bà tìm gì ?
Nữ đạo sĩ nói:
- Các ông ra ngoà i tìm đà n bà , không lẽ tôi không biết ở trong nhà tìm đà n ông sao ?
Cố đạo nhân nói:
- May mà quanh vùng nà y toà n là hòa thượng.
Nữ đạo sĩ hững hỠnói:
- Äừng quên rằng hòa thượng cÅ©ng là đà n ông, nữ đạo sÄ© Ä‘i vá»›i nam hòa thượng, không phải là quá hợp hay sao ?
Cố đạo nhân cưá»i lá»›n, chẳng có tà gì là nóng nảy, lại cà ng không ghen tương gì, bất cứ ai cÅ©ng nhìn thấy, y rất tÃn nhiệm bà vợ cá»§a mình.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng cảm thấy rất mãn ý, bởi vì cô đã phát hiện ra ngưá»i nà y quả tháºt giữ rất kÃn miệng, dù là trước mặt bà vợ mình, y cÅ©ng không hở ra má»™t chút gì cả.
Vương Phi thì thở ra nói:
- Tháºt tình ta rất bá»™i phục ngươi.
Cố đạo nhân nói:
- Bội phục ta ? Ta có gì mà bội phục ?
Vương Phi nói:
- Ãt ra ngươi còn hÆ¡n ta má»™t chá»—.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Vương Phi nói:
- Nếu ta lấy má»™t bà vợ đẹp đẽ như váºy, ta nhất định sẽ không yên tâm để bà ta má»™t mình trong nhà .
Cố đạo nhân lại cưá»i lá»›n nói:
- Thảo nà o, ngươi cứ thừa lúc ta ra ngoà i là lại nơi đây uống rượu, thì ra ngươi chấm phải nà ng ta.
Nữ đạo sÄ© cÅ©ng báºt cưá»i, bà ta cắn môi, liếc qua Vương Phi, há»i:
- Ông ấy đã nói váºy, lần sau chúng ta sẽ tặng cho ông ta má»™t cái mÅ© xanh, xem ông ta tÃnh sao ?
Trá»i Ä‘ang đẹp đẽ sáng sá»§a, bá»—ng dưng biến ra mây Ä‘en phá»§ đầy bốn phÃa, trong phút chốc, mưa đã rÆ¡i xuống à o ạt ...
Mưa chẳng nhỠtà nà o.
Nhìn những hạt mưa rá»›t trên mái nhà xuống, má»i ngưá»i Ä‘á»u bất giác chau mà y.
Hoa Hoa Phong thì lại cưá»i, cô nói:
- Äây tháºt là ông trá»i quá đẹp.
Cố đạo nhân chau mà y nói:
- Cô thÃch trá»i mưa sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Lúc khác thì không thÃch, nhưng hiện tại tráºn mưa nà y rÆ¡i xuống tháºt là đúng lúc.
Cố đạo nhân không hiểu:
- Tại sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Các ngưá»i Ä‘á»u là danh nhân xứ nà y, Ä‘i đâu cÅ©ng không khá»i bị ngưá»i ta chú ý, muốn cải trang dịch dung, ngay bây giá» cÅ©ng không dá»… dà ng gì.
Cô mỉm cưá»i nói tiếp:
- Nhưng cơn mưa nà y vừa xuống, vấn đỠđã được giải quyết xong hết.
Cố đạo nhân cà ng không hiểu, ngưá»i khác cÅ©ng không hiểu.
Hoa Hoa Phong thì đã lấy cái áo mưa có mÅ© treo trên tưá»ng xuống, cưá»i nói:
- Mặc bá»™ áo mưa nà y và o, lại đội thêm cái mÅ©, còn ai thấy được các ngưá»i là ai ?
Có rất nhiá»u ngưá»i cho là , chá»— tuyệt diệu cá»§a Tây hồ không những và o mùa xuân, mà cÅ©ng và o mùa đông nữa, không những và o lúc có mưa, cÅ©ng và o lúc có tuyết nữa.
Ngồi trong thuyá»n hoa rá»™ng rãi, mặc áo quần khô ráo, ngồi trên hồ ngắm cảnh mưa rÆ¡i, quả tháºt là má»™t chuyện tháºt phong nhã, tháºt nên thÆ¡.
Nhưng mang áo mưa và o, đội mũ và o, đội mưa đạp bùn, đi tróc nã giang hồ đại đạo, đó lại là một chuyện hoà n toà n khác hẳn.
Bên cạnh hồ có lục giác đình, trong đình có lão già bán trà , bán trứng, bán Ä‘áºu, Ä‘ang nhìn mưa rÆ¡i ngoà i trá»i phát ngốc ra.
Những hạt mưa rơi xuống mặt hồ, giống như nước trong chảo đang sôi, cả ngà y là m ăn của lão cũng muốn sôi sục.
Hoa Hoa Phong nói:
- Má»i ngưá»i chi bằng ăn và i trái trứng dằn bụng, hôm nay có ăn được cÆ¡m hay không, còn chưa biết rõ lắm.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao chúng ta không đến Lầu Ngoại ăn cơm rồi đi tiếp ?
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Là m cái nghá» cá»§a chúng tôi, chịu khổ đã quen quá rồi, các ngưá»i đã theo tôi là m công chuyện, phải chịu chút á»§y khúc.
Cố đạo nhân không nói gì, chỉ mặt mà y sầu khổ mua mấy trái trứng, chầm cháºm nhai. Mưa rÆ¡i cà ng nặng hạt.
Hoa Hoa Phong nói:
- Má»i ngưá»i tốt nhất là mua thêm và o trái trứng nữa, ăn dá»c đưá»ng.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Hiện tại chúng ta sắp khởi hà nh chưa ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Hiện tại thá»i khắc cÅ©ng không còn sá»›m nữa, đưá»ng xá cÅ©ng không gần lắm.
Kiá»u lão tam cÅ©ng nhịn không nổi, hạ giá»ng xuống há»i:
- Nơi đó rốt cuộc là chỗ nà o ?
Hoa Hoa Phong thò tay ra chỉ bỠđối diện có ngá»n núi xa xa, nói:
- ChÃnh là mé đó.
Kiá»u lão tam nói:
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i tìm cái thuyá»n lá»›n, chúng ta ngồi thuyá»n qua đó.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không được.
Kiá»u lão tam thá»™n mặt ra há»i:
- Tại sao không được ?
Hoa Hoa Phong vênh mặt nói:
- Nhà thuyá»n nÆ¡i đây, ai ai cÅ©ng có thể là tai mắt cá»§a Thanh Long há»™i, chúng ta không mạo hiểm như váºy được.
Kiá»u lão tam còn muốn nói thêm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng băng cá»§a cô, bèn chẳng nói gì nữa.
Äoà n Ngá»c bá»—ng bước lại gần cô, thì thầm há»i:
- Em biết hiện tại em giống ngưá»i Ä‘ang là m gì không ?
Hoa Hoa Phong há»i:
- Vẫn còn giống nữ tặc không ?
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Hiện tại dĩ nhiên em không giống nữ tặc nữa, chỉ bất quá giống một nữ bạo chúa.
Má»i ngưá»i chẳng được thi triển khinh công, cÅ©ng chẳng được lá»™ hình tÃch, bèn phải Ä‘i chân thấp chân cao trên bùn đất, Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng, trá»i đã tối, Ä‘i đến chân núi bên bỠđối diện bên kia, đêm đã xuống khuya lắm.
Cái tòa núi đó chẳng phải Thê Hà , cÅ©ng chẳng phải Tây Lãnh, đưá»ng lên núi hiểm trở, dù là ngà y xuân tốt trá»i, cÅ©ng Ãt có du khách lai vãng.
Trong má»™t đêm mưa như thế nà y, ngưá»i không có chứng táºt gì, lại cà ng không Ä‘i lên núi là m gì.
Nghiêm Cá»u, Cố đạo nhân, Kiá»u lão tam, Äoà n Ngá»c, Vương Phi, mấy ngưá»i nà y thần kinh rất bình thưá»ng, ngay má»™t cái táºt nhá» cÅ©ng không có.
Nhưng hiện tại, bá»n há» chỉ còn nước theo Hoa Hoa Phong lên núi.
Bởi vì ai ai cÅ©ng biết, muốn Ä‘iá»u tra cho ra cái bà máºt nà y, nhất định phải bắt cho được Hoa Dạ Lai.
Chỉ cần phá được vụ án nà y, bắt bá»n há» chịu khổ thế nà o, bá»n há» cÅ©ng cam tâm tình nguyện được.
Chỉ bất quá, cái con quá»· Hoa Dạ Lai chết đâm nà y, tháºt tình là con yêu tinh hại ngưá»i, chá»— nà o không chịu núp, lại Ä‘i núp ở cái chá»— chết ngưá»i nà y.
Mưa còn chưa chịu ngưng, không những váºy, xem ra còn chưa muốn ngưng chút nà o.
Mưa xuân ở Giang Nam, vốn rất giống nổi sầu của kẻ ly khách, có cắt cũng cắt không đứt.
Cái áo mưa và mũ đi mưa mới mua, hình như không có hữu hiệu cho lắm.
Quần áo má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ướt sá»§ng, chân tay lấm đầy bùn đất.
Lên núi rồi, bùn cà ng nhiá»u, đưá»ng xá cà ng khó Ä‘i, gió thổi trên ngưá»i, là m cho ngưá»i ta lạnh tê tái, mấy trái trứng ăn lúc nãy, hiện tại không biết đã Ä‘i đâu mất.
Má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng cảm thấy vừa lạnh vừa mệt má»i, nhưng chỉ có nước mÃm môi chịu đựng.
Bởi vì đây là do má»i ngưá»i cam tâm tình nguyện thôi.
Rồi cũng bò lên tới lưng núi, Hoa Hoa Phong mới chịu ngừng lại, nghỉ mệt lấy lại hơi thở.
Cô cÅ©ng là ngưá»i, dÄ© nhiên cô cÅ©ng biết mệt.
Vương Phi nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Äã đến nÆ¡i chưa ?
Y nói đã hạ giá»ng xuống thấp lắm rồi, Hoa Hoa Phong còn vênh mặt lên, trừng mắt cho y má»™t cái.
Cái vị đưá»ng chá»§ thanh danh hiển hách nà y, đã sợ không dám mở miệng ra nói gì thêm.
ChÃnh ngay lúc đó, trên con đưá»ng núi bá»—ng có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại.
Hoa Hoa Phong láºp tức đưa tay ra hiệu, cô đã nép và o bên mé đưá»ng ven rừng, cả ngưá»i nằm phục xuống đất.
Má»i ngưá»i láºp tức toà n bá»™ Ä‘á»u theo cô nhảy theo, nằm phục xuống.
Bùn trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, má»i ngưá»i Ä‘á»u hình như hoà n toà n không cảm thấy gì, bởi vì tiếng chân cà ng lúc cà ng lại gần, rốt cuá»™c đến ngay trước mặt bá»n há». Từ trong bụi cá» nhìn ra, chỉ thấy má»™t lão tiá»u phu mặc áo mưa, chân nam đá chân xiêu từ trên núi Ä‘i xuống, má»™t tay cầm má»™t cây dù rách, còn tay kia cầm má»™t bầu rượu.
Xem ra lão ta đã uống quá nhiá»u rồi, ngay cả Ä‘i đưá»ng cÅ©ng không vững, miệng Ä‘ang lẩm bẩm má»™t mình những lá»i say sưa, hình như còn tÃnh xuống núi kiếm thêm rượu.
Chỉ vì lão ta đã uống tá»›i cỡ đó rồi, do đó trá»i có như váºy, còn muốn xuống núi kiếm thêm rượu uống.
Má»™t ngưá»i đã uống say tá»›i sáu bảy phân rồi, muốn cho y ngừng lại, tháºt còn khó hÆ¡n mèo đói không ăn vụng cá nhiá»u.
Không lẽ lão quỷ rượu nà y là thuộc hạ của Thanh Long hội, tai mắt của Hoa Dạ Lai ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngưng hô hấp, ngay cả động Ä‘áºy cÅ©ng không dám động Ä‘áºy tà nà o.
Bá»n há» Ä‘á»u là tay lão luyện giang hồ, đã thảo kinh xà là chuyện bá»n há» dÄ© nhiên sẽ không là m.
Rồi cũng chỠxong được lão già quỷ sứ xuống hết con núi, từ từ tiếng bước chân cũng đã hết nghe thấy nữa.
Vương Phi mới nhịn không nổi mở miệng nói:
- Không lẽ lão ta ...
- Suỵt ...
Y vừa nói có bốn tiếng, đã bị Hoa Hoa Phong chặn ngang !
Nhất định không được mở miệng ! Nhất định không được mở miệng ! Nếu là m kinh động đến Hoa Dạ Lai, trách nhiệm ấy ai lại gánh cho ?
Má»i ngưá»i chỉ còn nước bấm bụng trầm tÄ©nh xuống, bò trên bùn đất chỠđợi, má»—i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy mình giống như con chó hoang không nhà không cá»a.
CÅ©ng không biết đã chỠđược bao lâu, Hoa Hoa Phong rồi cÅ©ng đứng dáºy, đưa tay vẫy vẫy ra dấu, muốn bá»n há» tiếp tục lên núi.
Bấy giá», chân cá»§a bá»n há» không những lấm đầy là bùn, cả ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u là bùn, Äoà n Ngá»c cả má»™t Ä‘á»i chưa từng lúc nà o xem ra bê bối quá như váºy.
Nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u vẫn không má»™t tà oán than lá»™ ra nét mặt, ngay cả Nghiêm Cá»u là con ngưá»i thÃch sạch sẽ như váºy, cÅ©ng không há» có má»™t lá»i than thở.
Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng Ä‘á»u hy vá»ng bắt được con nữ tặc Hoa Dạ Lai, để báo thù cho Nghiêm Tiểu Vân và giải oan cho Äoà n Ngá»c, cho má»i ngưá»i Ä‘á»u hả giáºn má»™t phen.
Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng tÃn nhiệm Hoa Hoa Phong, cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng đại danh thế kia, là m chuyện quả tháºt từng bước từng bước gian nan, tháºn trá»ng già dặn, là m ngưá»i ta lấy là m bá»™i phục vô cùng.
Trên núi cà ng tối, cà ng lạnh.
Hoa Hoa Phong bỗng dừng lại, núp và o trong bụi cây.
Ngoà i bìa rừng có một vách đá cheo leo, dưới đó còn có hai gian nhà gỗ, bên trong còn để đèn.
Không lẽ đây là nơi trú ẩn của Hoa Dạ Lai ?
Má»i ngưá»i nằm phục xuống đất, ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám, hy vá»ng có thể xông ngay và o trong nhà láºp tức, chụp lấy Hoa Dạ Lai bắt giữ.
Nhưng Hoa Hoa Phong lại rất trầm tÄ©nh, xem ra cô đã có chá»§ ý định sẵn, không chắc mưá»i phần, cô nhất định không chịu vá»ng động dá»… dà ng.
Căn nhà gỗ không có lấy một chút động tĩnh.
Bá»n há» lại đợi thêm má»™t hồi tháºt lâu, là m như đã đợi được má»™t trăm năm rồi, Hoa Hoa Phong rốt cuá»™c má»›i thì thầm nói:
- Tôi và o đó má»™t mình, các ngưá»i ở ngoà i nà y bao vây căn nhà gá»—, đợi tôi hô lên, các ngưá»i sẽ xông và o sau.
Tại sao cô muốn một mình xông và o chỗ nguy hiểm ? Tại sao không xông một lượt và o nhà quách ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu.
Nhưng cô đã nói váºy rồi, nhất định là có đạo lý, má»i ngưá»i Ä‘á»u chỉ có nước nghe.
Hoa Hoa Phong đã nhấc ngưá»i lên, như má»™t là n khói nhẹ, tung vá» phÃa trước.
Cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y, khinh công không kém cá»i tà nà o. Chỉ thấy cô ở ngoà i căn nhà gá»— lại đứng đó nghe động tÄ©nh má»™t hồi, má»›i đá tung cánh cá»a, nhảy và o bên trong.
Bấy giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u toà n bá»™ di triển thân hình bao quanh căn nhà gá»— kÃn mÃt.
Má»—i ngưá»i ai ai thân pháp cÅ©ng nhanh nhẹn, má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng là cao thá»§ đệ nhất đẵng trong vÅ© lâm.
Xem ra Hoa Dạ Lai lần nà y cho dù là con hồ ly, cũng khó mà thoát cho nổi !
Bỗng nghe trong nhà bình lên một tiếng, Hoa Hoa Phong đang la lớn:
- Hoa Dạ Lai, xem ngươi còn chạy đi đâu được ?
Cố đạo nhân, Vương Phi, Kiá»u lão tam, Ä‘á»u không nhịn nổi, đã nhất tá» xông tá»›i, và o và o trong nhà .
Sau đó ba ngưá»i toà n bá»™ Ä‘á»u thá»™n mặt cả ra.
Trong nhà gá»— chỉ có má»™t ngưá»i ... má»™t ngưá»i là Hoa Hoa Phong.
Trong nhà vừa dÆ¡ dáy vừa bá» bá»™n, còn đầy cả mùi rượu hôi nồng nặc, từng tráºn xông ra.
Trong góc nhà có chất má»™t đống cá»§i, trên bà n có để má»™t ngá»n đèn cÅ© kỹ.
Hoa Hoa Phong đang ngồi ung dung bên cạnh đèn, lấy một tấm vải bố lau khô đầu tóc đầy nước mưa.
- Hoa Dạ Lai đâu ?
- Không biết.
Vương Phi là ngưá»i đầu tiên la là ng lên:
- Cô cũng không biết ?
Hoa Hoa Phong nhà n nhã nói:
- Tôi chẳng phải đồng đảng của cô ta, cũng chẳng phải bạn bè, cô ta ở đâu, là m sao tôi biết được ?
Má»i ngưá»i toà n bá»™ ngẩn ngưá»i ra đó.
Cố đạo nhân rốt cuộc nhịn không nổi nói:
- Nhưng chÃnh cô nói rõ rà ng, cô đã Ä‘iá»u tra ra cô ta Ä‘ang ở đâu.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Äó là gạt ngưá»i ta đấy, toà n bá»™ Ä‘á»u là gạt cả.
Cố đạo nhân lại thộn mặt ra.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi chẳng phải Thất Trảo Phụng Hoà ng, cÅ©ng chẳng phải nữ bá»™ đầu, tôi chỉ bất quá là má»™t cô bé hay thÃch cãi cá» vá»›i ngưá»i ta, các ngưá»i là tay lão luyện giang hồ còn không nháºn ra tháºt sao ?
Cố đạo nhân nhìn nhìn thân hình đầy bùn đất cá»§a mình, khóc cÅ©ng khóc không ra tiếng, cưá»i cÅ©ng cưá»i không nổi.
Y bá»—ng cảm thấy sao mình giống má»™t tên ngốc, má»™t tên khùng quá. Ngưá»i khác cÅ©ng có cảm giác, dÄ© nhiên là không khác y bao nhiêu. Năm ngưá»i đà n ông, lại bị má»™t cô bé gạt cho quay mòng mòng cả lên, mùi vị đó tháºt tình không dá»… chịu cho lắm.
Hoa Hoa Phong bỗng nói:
- Tôi là m như váºy, chỉ bất quá là đang dò thá» các ngưá»i đó.
- Dò thỠchúng ta ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi thấy có vẻ nghi ngá» trong bá»n, có má»™t ngưá»i là Long đầu lão đại.
Cô lại nói tiếp:
- Chỉ có Long đầu lão đại, má»›i biết Hoa Dạ Lai Ä‘ang ở đâu, má»›i biết tôi Ä‘ang gạt gẫm, tôi là m váºy, trong bụng cá»§a y đã có sẵn định kiến dù chịu theo tôi cá»±c khổ oan uổng má»™t chuyến, nhất định sẽ không khá»i có chá»— sÆ¡ hở lá»™ ra, tôi nhất định cÅ©ng sẽ nháºn ra ngay.
Cố đạo nhân nhịn không nổi thở ra má»™t hÆ¡i há»i:
- Hiện tại, cô đã thấy ra gì chưa ?
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Xem ra má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i tốt tháºt cả, lúc trước tháºt tình tôi không nên Ä‘i hoà i nghi các ngưá»i.
Má»™t cô bé cưá»i ngá»t ngà o như váºy, trước mặt mình, còn nói mình là ngưá»i tốt, là m sao còn ai tức giáºn cho được đây ?
Nghiêm Cá»u cÅ©ng chỉ còn nước than lên má»™t tiếng, cưá»i khổ nói:
- Hiện tại cô nương còn có gì phân phó không ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Chỉ có một chuyện thôi.
Cô chá»›p chá»›p mắt, mỉm cưá»i nói:
- Hiện tại má»i ngưá»i tốt nhất là mau mau vá» nhà , tắm má»™t tráºn nước nóng, uống miếng trà nóng, thoải mái ngá»§ má»™t giấc.
Song cá»a trên căn lầu nhá» vẫn còn mở, nhưng đèn đã tắt, mưa cÅ©ng đã ngừng.
Bá»n há» chèo cái thuyá»n nhá» lúc nãy đã dùng để lại đó, vá» lại nÆ¡i nà y, trên đưá»ng Ä‘i Äoà n Ngá»c không há» mở miệng nói má»™t tiếng.
Hoa Hoa Phong len lén liếc qua y, rụt rè há»i:
- Không biết cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bá» và o rương ấy có còn ở đó không ?
Äoà n Ngá»c vẫn còn vênh mặt lên, không mở miệng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh đoán xem y còn ở đó không ?
Äoà n Ngá»c không Ä‘oán.
Hoa Hoa Phong bá»—ng nhảy báºt ngưá»i dáºy, la lá»›n lên:
- Anh giáºn chuyện gì ? Em là m váºy, không lẽ không phải vì anh sao ? Anh chịu khổ, không lẽ em không chịu khổ sao, anh đầy má»™t thân bùn đất, không lẽ em không váºy sao ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng nhảy báºt dáºy, nói lá»›n:
- Ai nói anh giáºn gì ?
Y la lên, Hoa Hoa Phong ngược lại thộn mặt ra:
- Anh không tức giáºn, tại sao cái mặt cứ vênh ra như quan tà i váºy ?
Äoà n Ngá»c la lá»›n lên:
- Bởi vì anh không được cao hứng trong lòng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao anh không cao hứng ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nếu em là anh, em có cao hứng được không ?
Hoa Hoa Phong thốt không ra lá»i.
Bất cứ ai gặp phải cái chuyện như Äoà n Ngá»c, trong bụng nhất định sẽ không khoan khoái tà nà o.
Hoa Hoa Phong rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, dịu dà ng nói:
- Hiện tại anh tÃnh sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không biết.
Y nhảy báºt dáºy, tung ngưá»i lên căn lầu nhá», mở toang cá»a ra, nhảy và o ...
Y cÅ©ng muốn xem thá» cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bá» và o trong rương có còn đó hay không ?
Ngưá»i nà y vẫn còn ở đó, Ä‘ang ngồi ở trong phòng khách, ăn bánh bao còn thừa lại hôm qua, uống chá»— rượu còn dư.
Y mặc bá»™ đồ vẫn là bá»™ áo lót y mặc lúc còn ở trong rương, vẫn còn để chân trần, gương mặt còn trắng bệch, tiá»u tụy hÆ¡n cả hôm qua.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng ngồi xuống, ăn bánh bao, uống rượu.
Ngưá»i nà y bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Bánh bao còn chưa bị hư.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Thịt cÅ©ng chưa bị hư, tôm cÅ©ng chưa bị hư, cá cÅ©ng chưa bị hư, nhưng ngưá»i cá»§a tôi thì quá thối tha.
Ngưá»i nà y mỉm cưá»i nói:
- Xem ra anh cÅ©ng giống như bị ngưá»i ta bá» và o trong rương, không những váºy, còn là cái rương bị hở.
Äoà n Ngá»c thở ra:
- Tôi tình nguyện và o trong rương đấy, Ãt ra còn hÆ¡n bị ngưá»i khác gạt bá» quanh bá» quất như con chó ghẻ.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh bị ai gạt ?
- Bị tôi đấy.
Hoa Hoa Phong đang chắp hai tay sau lưng, ung dung bước ra, hững hỠnói:
- Äúng là bị tôi gạt cho lăn lóc cả má»™t đêm không được gì, nhưng bá»™ y phục nà y ...
Cô bá»—ng vung tay lên, trong tay cô Ä‘ang cầm bá»™ đồ mà u tÃm nhạt cô dùng để cải dạng nam trang.
Hiện tại bá»™ đồ tÃm nhạt nà y cÅ©ng trà n lê bùn đất.
Hoa Hoa Phong nhìn lom lom và o ngưá»i nà y, lạnh lùng nói:
- Cái bá»™ y phục nà y vốn Ä‘ang nằm trong phòng tôi ngá»§ ngon giấc, tại sao lại bò lăn bò lóc đầy cả bùn, không lẽ chÃnh nó cÅ©ng má»c hai chân ra ngoà i chÆ¡i sao ? Äi lại chùa Phong Lâm lén lút nghe trá»™m, rồi lại lén lút Ä‘i theo ai bò lăn bò cà ng ?
Gương mặt trắng bệch cá»§a ngưá»i nà y, đã có vẻ đỠlên.
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Y phục dÄ© nhiên là không má»c hai chân ra, nhưng trên ngưá»i anh có đôi chân.
Cô trừng to cặp mắt lên, trừng và o ngưá»i nà y, bá»—ng lá»›n tiếng nói:
- Tôi há»i anh, tại sao anh lại theo chúng tôi tá»›i chùa Phong Lâm, rồi lại theo chúng tôi lên núi ? Không lẽ anh muốn Ä‘i tìm Hoa Dạ Lai ? Rốt cuá»™c anh là ai ? Có liên hệ gì đến chuyện nà y ?
Ngưá»i nà y Ä‘ang đỠmặt, bá»—ng lại biến ra trắng bệch, hình như muốn nói gì, nhưng lại cứ nói không ra lá»i.
Nước mưa bên ngoà i song cá»a, bá»—ng lõm bõm có tiếng chèo thuyá»n vá»ng lên.
Äoà n Ngá»c và Hoa Hoa Phong không tá»± chá»§ được, muốn lại căn phòng nhá» nhìn xem, nhưng gã thiếu niên bà máºt gương mặt trắng bệch đã tung ngưá»i lên không, bắn ra ngoà i như má»™t mÅ©i tên.
CÅ©ng chÃnh ngay lúc đó, má»™t ngưá»i đã từ mặt hồ bắn và o song cá»a.
Má»™t ngưá»i trung niên gầy guá»™c cao ráo gương mặt thanh tú ốm o, thân hình nghiêm nghị, rõ rà ng là Nghiêm Cá»u.
Y phục trên ngưá»i ông ta cÅ©ng còn chưa kịp khô, còn đầy cả ngưá»i bùn đất, gương mặt thì vênh lên như má»™t cá»— quan tà i.
Hoa Hoa Phong nhìn ông ta kinh ngạc, cô gượng cưá»i má»™t tiếng nói:
- Ông còn chưa vỠnhà sao ?
Nghiêm Cá»u lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa vỠnhà .
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- May mà nơi nà y còn có rượu, uống hai ly cho đỡ lạnh được không ?
Nghiêm Cá»u lạnh lùng nói:
- Ta không lại đây uống rượu.
Nhìn nét mặt ông ta, bất cứ ai cũng thấy rõ ông ta nhất định không phải lại uống rượu.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt cưá»i há»i:
- Không lại đây uống rượu, thì lại đây là m gì ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Lại đây giết ngưá»i !
Hoa Hoa Phong cưá»i không nổi:
- Lại giết ngưá»i, giết ai ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Lão phu cả Ä‘á»i ân oán phân minh, Thiết Thá»§y là bạn rất thân cá»§a ta, Tiểu Vân là con trai độc nhất cá»§a ta, bất cứ ai giết bá»n há», ta Ä‘á»u không để y sống quá đêm nay.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng cưá»i không nổi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông lại giết y sao ? Rõ rà ng là ông biết hung thủ không phải là y mà ?
Nghiêm Cá»u cưá»i nhạt nói:
- Cây Ä‘ao giết ngưá»i là cây BÃch Ngá»c Thất Tinh Äao cá»§a nhà há» Äoà n, hung thá»§ giết ngưá»i, không phải là y còn là ai bây giá» ?
Hoa Hoa Phong ngẩn mặt ra.
Tháºt tình cô nghÄ© không ra tại sao Nghiêm Cá»u bá»—ng dưng lại đổi ý như váºy ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Quả tháºt ta không muốn gây cừu oán vá»›i Äoà n Phi Hùng, nhưng mối thù giết con, ta không thể không trả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy ông là m ra vẻ nhân nghÄ©a trước mặt má»i ngưá»i, ngưá»i ta Ä‘i rồi, ông bèn láºp tức lấy mạng cá»§a y.
Nghiêm Cá»u nói:
- Äúng váºy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông không sợ giết lầm ngưá»i sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Giết lầm má»™t ngưá»i, còn hÆ¡n là tha lầm má»™t kẻ thù. Lão phu tung hoà nh má»™t Ä‘á»i trong giang hồ, giết ngưá»i vô số, dù có giết lầm má»™t ngưá»i, cÅ©ng là chuyện thưá»ng.
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Ông không sợ ngưá»i khác giết lầm ông ?
Nghiêm Cá»u hững há» nói:
- Lão phu đã quá ngũ tuần, hôm nay lại đây, đã đem chuyện sống chết bỠra ngoà i không kể rồi.
Ãnh mắt ông ta như lưỡi Ä‘ao nhìn dÃnh và o Äoà n Ngá»c, bá»—ng gằn giá»ng nói:
- Lấy thanh BÃch Ngá»c Äao cá»§a ngươi ra, chỉ cần ngươi có thá»§ Ä‘oạn gì, cứ việc cắt đầu lâu ta xuống là m đồ uống rượu cÅ©ng không sao.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Tôi uống rượu trước giỠchỉ muốn dùng ly thôi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng ta thì muốn dùng đầu của ngươi uống rượu, dùng máu của ngươi rót đầy và o là m rượu, tế anh hồn con ta.
Giá»ng nói cá»§a ông ta nghẹn ngà o, cặp mắt như hai cây Ä‘inh dÃnh chặt và o cổ há»ng cá»§a Äoà n Ngá»c, bà n tay xương xẩu, đã đưa lên như vuốt chim ưng, phảng phất như háºn không được bóp xuyên thá»§ng và o cổ há»ng Äoà n Ngá»c.
Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u thấy được, ông ta đã Ä‘em hết mấy chục năm công lá»±c trong ngưá»i, toà n bá»™ tụ và o hai bà n tay đó, chỉ cần má»™t cú đánh ra, ắt phải là cú sát thá»§ trà mệnh.
ChÃnh ngay lúc đó, bá»—ng nghe có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Äừng xuất thá»§, đừng có giết lầm ngưá»i !
Má»™t ngưá»i vừa la vừa xông thẳng và o nhà , chÃnh là gã thiếu niên thần bà gương mặt trắng bệch kia.
Gã thiếu niên nà y rốt cuá»™c là ai ? Sao y biết được Nghiêm Tiểu Vân không bị chết bởi tay Äoà n Ngá»c ? Sao y biết Nghiêm Cá»u đã từng giết ngưá»i ?
Dĩ nhiên là y biết.
Trên Ä‘á»i nà y không chừng chỉ có y là ngưá»i duy nhất chứng minh được Nghiêm Tiểu Vân không há» bị chết dưới tay Äoà n Ngá»c.
Bởi vì y chÃnh là Nghiêm Tiểu Vân !
Nghiêm Tiểu Vân chưa chết !
Thấy con mình đã chết rõ rà ng kia, bây giá» lại sống rà nh rà nh trước mặt mình, Nghiêm Cá»u không há» lá»™ vẻ gì kinh kỳ sung sướng ra mặt.
Nghiêm Tiểu Vân đã quỳ xuống cúi đầu trước mặt ông ta.
- Hà i nhi bất hiếu, để lão nhân gia phải lo lắng báºn tâm.
Nghiêm Cá»u còn Ä‘ang sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Ta chẳng há» báºn tâm gì đến mi, ta biết mi chưa chết.
Hoa Hoa Phong thì nhịn không nổi đã la toáng lên:
- Y là Nghiêm Tiểu Vân ? Y là con trai của ông ? Ông biết y chưa chết bao giỠ?
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu nói:
- Dù Thanh Long há»™i cải trang thi thể cá»§a nó qua mắt được ta, ta vẫn biết nó chưa chết, dù nó không than thở bên ngoà i chùa Phong Lâm chá»— linh đưá»ng Thiết Thá»§y, ta cÅ©ng biết.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Là m sao ông biết được ?
Nghiêm Cá»u hững há» nói:
- Rốt cuộc nó là con của ta !
Câu nói nà y không thể xem là lá»i giải thÃch gì rõ rà ng lắm, nhưng lại đủ để giải thÃch tất cả má»i thứ ... cha con vá»›i nhau, đại khái cÅ©ng có thứ tình cảm kỳ diệu nà o đó, liên hệ kỳ diệu nà o đó. Cái thứ cảm giác đó không ai giải thÃch được, nhưng cÅ©ng không ai phá»§ nháºn được.
Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa hiểu:
- Thanh Long há»™i đã quyết tâm muốn lấy mạng cá»§a y, tại sao lại Ä‘i dùng thi thể ngưá»i khác giả là m y, còn y thì Ä‘em bá» trong rương kia thả xuống đáy hồ ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Bởi vì bá»n há» không muốn Nghiêm Cá»u gia thấy cái lưỡi câu trên vai cá»§a y.
Hình như y cÅ©ng đã thấy cái bà máºt nà y từ lâu:
- Bá»n há» không muốn để Nghiêm Cá»u gia thấy trên ngưá»i y còn có vết thương gì khác ngoà i vết Ä‘ao chém, bá»n há» nhất định phải là m cho Nghiêm Cá»u gia tin rằng, y trá»±c tiếp bị anh chém chết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Gương mặt ngưá»i chết đại khái không tránh khá»i méo mó nhăn nhó, bá»n hỠđã tÃnh đúng, ta sẽ không thấy được sá»± giả mạo.
Hoa Hoa Phong lại cà ng không hiểu:
- Ông đã biết y chưa chết, tại sao còn Ä‘i giết Äoà n Ngá»c, báo thù cho y ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì ta cÅ©ng biết, nhất định tá»± nó sẽ cảm thấy không mặt mÅ©i gì gặp ta, nếu không Ä‘em con nữ tặc Hoa Dạ Lai bắt lấy, trả thù má»™t phen cho hả giáºn, nó sẽ không muốn ra mặt gặp ta đâu.
Cho đến bây giá», gương mặt mệt má»i lãnh đạm cá»§a ông ta, má»›i lá»™ ra vẻ thương hại, ông ta chầm cháºm nói tiếp:
- Rốt cuá»™c nó cÅ©ng là con ta, tÃnh khà nó ra sao, dÄ© nhiên là ta biết rõ lắm.
Hoa Hoa Phong đại khái cũng hiểu được điểm nà y:
- Vì váºy ông má»›i cố ý dùng cách nà y để ép cho y ra mặt !
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu, thở ra:
- Thằng bé nà y tuy quáºt cưá»ng kiêu ngạo, nhưng nhất định không phải là thứ vong ân phụ nghÄ©a, nhất định sẽ không lấy mắt nhìn ân nhân cứu mạng cá»§a mình Ä‘i liá»u mạng vá»›i cha mình !
Hoa Hoa Phong lại có chỗ không hiểu:
- Nhưng mà , sao ông biết y ở đây ?
Nghiêm Cá»u rốt cuá»™c lá»™ ra má»™t nụ cưá»i trên khuôn mặt:
- Ta đã Ä‘oán ra từ lâu, cái vị nhân huynh bị ngưá»i bá» và o trong rương ấy chÃnh là nó.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng báºt cưá»i:
- Ông cÅ©ng có nghe tôi nói, y mặc đồ trên ngưá»i, là y phục cá»§a tôi.
Nghiêm Cá»u cưá»i nói:
- Tuy ta đã già yếu bệnh táºt lắm, lá»— tai cÅ©ng còn chưa bị Ä‘iếc.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Không những không Ä‘iếc tà nà o, tháºt còn linh hÆ¡n cả ... tôi nữa.
Cô tÃnh nói, “linh hÆ¡n cả thá»â€, nhưng hiện tại đối vá»›i cái ngưá»i già yếu bệnh hoạn nà y, đã phát sinh ra tấm lòng tôn kÃnh không sao nói được.
Nghiêm Cá»u đã đưa tay đón lấy bá»™ đồ trong tay cô, đặt lên ngưá»i con mình:
- Bá»™ y phục nà y tuy dÆ¡ dáy, Ãt ra cÅ©ng còn hÆ¡n là không có y phục, mi coi chừng cảm lạnh đó.
Nghiêm Tiểu Vân lắp bắp:
- Con ... con ...
Y vừa cảm khÃch, vừa xúc động, chỉ thấy máu nóng dâng lên, tắt lấy cổ há»ng, ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng nói không ra.
Hoa Hoa Phong thở ra một hơi dà i nói:
- Hiện tại anh vẫn còn sống sá» sỠđó, ngưá»i ám toán anh là ai, anh có thể tá»± miệng mình nói ra giùm ?
Nhưng Nghiêm Tiểu Vân vẫn còn không nói ra.
Hoa Hoa Phong nhìn y chăm chăm há»i:
- Anh còn chưa chịu nói sao ?
Nghiêm Tiểu Vân nói:
- Tôi ...
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ anh còn có chuyện gì khổ tâm không nói ra được sao ?
Nghiêm Tiểu Vân đóng quách luôn miệng lại, mắt cÅ©ng nhắm lại luôn, khóe mắt hình như có ứa ra má»™t giá»t lệ trong suốt.
Quả tháºt y có nổi khổ tâm không nói ra được, y không muốn nói, hiện tại cÅ©ng không cần nói. Nhìn thấy giá»t nước mắt ứa ra đó cá»§a y, má»i ngưá»i trong lòng cÅ©ng hiểu ra.
Hoa Dạ Lai tuy lừa gạt y, bán đứng y, trong lòng y vẫn vĩnh viễn không quên được cô ta.
Tình cảm vốn là chuyện rất kỳ quái, má»™t gã thiếu niên Ä‘a tình, yêu phải thưá»ng thưá»ng là má»™t ngưá»i không đáng cho y yêu !
Trong lòng y tuy cÅ©ng biết rõ là váºy, khổ nổi tương tư đã nháºp và o cốt tá»§y, có muốn chôn nói Ä‘i cÅ©ng khó mà là m cho nổi.
Nghiêm Cá»u tá»±a hồ không nỡ nhìn y.
Con của mình trong lòng bi thương ra sao, là m cha dĩ nhiên là hiểu con hơn ai hết.
Nghiêm Cá»u bá»—ng nói:
- Lúc nãy tuy cô chưa dò ra được Ä‘iá»u gì, ta thì đã thấy ra được má»™t chá»— khả nghi.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ông thấy ai là ngưá»i khả nghi ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Cố đạo nhân.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao tôi nhìn không ra gì cả ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì cô vốn không biết y là hạng ngưá»i như thế nà o.
Hoa Hoa Phong quả tháºt là không biết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Y vốn là má»™t ngưá»i không muốn chịu cá»±c khổ nhất, lưá»i biếng nhất, dù cho Hoa Dạ Lai có thù háºn gì sâu xa vá»›i y, kêu y dầm mưa dầm gió Ä‘i trong bảo táp như váºy cả đêm, y không chịu đâu !
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng lúc nãy ngay cả má»™t lá»i oán than, y cÅ©ng không thốt ra.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vì váºy ta má»›i cảm thấy kỳ quái.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ vì y biết tôi Ä‘ang gạt gẫm, y cÅ©ng biết Hoa Dạ Lai Ä‘ang ở đâu, nhưng sợ tôi nhìn ra, vì váºy má»›i chịu là m thinh nếm mùi khổ cá»±c.
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu nói:
- Tháºt ra dù không có chuyện ngà y hôm nay, ta đã nghi ngá» y từ lâu rồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Hôm đó Thiết Thá»§y và Äoà n Ngá»c giao thá»§ vá»›i nhau, y Ä‘ang mãi đứng ở đầu thuyá»n thá»ng tay nhìn, Ä‘ang mãi chá» Äoà n Ngá»c bị chết dưới tay cá»§a Thiết Thá»§y, Vương Phi mấy lần muốn ra mặt cản trở, Ä‘á»u bị y cháºn lại.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Tôi vốn ngỡ rằng chỉ có má»™t ngưá»i hy vá»ng y chết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Cô nói ngưá»i đó là ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Long đầu lão đại của Thanh Long hội.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vốn chỉ có má»™t ngưá»i, là hy vá»ng Äoà n Ngá»c chết.
Hoa Hoa Phong sáng rực mắt lên, nói:
- Không lẽ Cố đạo nhân lại là Long đầu lão đại !
Nghiêm Cá»u nói:
- Y chỉ bất quá là chá»§ tiệm má»™t quán rượu nhá» bé, nhưng thua má»™t ván là má»™t vạn lượng tiá»n và ng, tiá»n cá»§a y ở đâu ra !
Hoa Hoa Phong bá»—ng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c nói:
- Anh nghÄ© thế nà o ? Sao im lặng không nói gì váºy ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Bởi vì tôi muốn nói gì, Ä‘á»u đã được má»i ngưá»i nói ra hết rồi.
Nghiêm Tiểu Vân bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Hôm đó tôi Ä‘ang trong hôn mê, quả tháºt có thấy cái bóng cá»§a má»™t ngưá»i cụt tay, không những váºy, hình như còn nghe y Ä‘ang cãi nhau gì đó vá»›i Hoa ... Hoa cô nương.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ãm khà từ sau lưng anh phóng lại, ngưá»i phóng ám khÃ, rất có thể là y.
Nghiêm Tiểu Vân cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Nếu Cố đạo nhân mà là Long đầu lão đại tháºt, bây giá» nhất định chưa vá» nhà đâu.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Tại sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bởi vì y đã biết chúng ta xem Hoa Dạ Lai thà nh ra đầu dây mối nhợ như váºy, xem cái kiểu cá»§a y, nhất định sẽ mau mau Ä‘i trước, giết quách Hoa Dạ Lai bịt miệng.
Gương mặt Nghiêm Tiểu Vân cà ng lá»™ vẻ trắng bệch, ngay cả cặp môi Ä‘á»u đã run rẩy cả lên.
Hoa Hoa Phong cố ý không nhìn y, cô lại nói tiếp:
- Vì váºy hiện tại chúng ta nên Ä‘i tìm Cố đạo nhân, xem y có phải Ä‘ang ở nhà không ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Y không ở nhà .
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao anh biết y không ở nhà ?
Äoà n Ngá»c hững há» trả lá»i:
- Nghiêm Cá»u gia theo sau lưng mình, nhưng theo sau Nghiêm Cá»u gia, còn có má»™t ngưá»i Ä‘i theo !
Hoa Hoa Phong thay đổi sắc mặt nói:
- Cố đạo nhân ?
Äoà n Ngá»c quay đầu lại, nhìn song cá»a phÃa trong căn phòng nhá» má»™t cái, mỉm cưá»i nói:
- Các hạ đã lại rồi, tại sao còn không và o uống ly rượu, trục trục hơi lạnh ra !
Ngoà i song yên ba phiêu dưỡng, hình như không có tiếng ngưá»i, nhưng Äoà n Ngá»c vừa nói xong, dưới song cá»a bá»—ng có má»™t tráºn cưá»i lá»›n vá»ng lên:
- Hảo tiểu tá», quả nhiên giá»i tháºt, xem ra ta đã quá xem thưá»ng ngươi tháºt.
Äây là tiếng cưá»i cá»§a Cố đạo nhân.
Tiếng cưá»i cá»§a y nghe ra có vẻ gì đó kỳ quái không tả được.
Cố đạo nhân quả tháºt đã đến.
Tuy y còn Ä‘ang cưá»i, gương mặt lại trắng bệch, ánh mắt lá»™ đầy vẻ mỉa mai tà n bạo mà bi thảm, giống như má»™t con sói đã biết mình lá»t và o bẫy cá»§a thợ săn.
Äoà n Ngá»c nhìn y, bá»—ng thở ra nói:
- Ông không há» xem thưá»ng tôi, nhưng ông xem thưá»ng chÃnh mình.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äáng lý ra ông không nên lại đây.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nếu hiện tại ông vá» nhà , nằm thoải mái trên giưá»ng, trên Ä‘á»i nà y có ai chứng minh được ông là ngưá»i đã ám toán Nghiêm công tá» ?
Cố đạo nhân nói:
- ChÃnh ta cÅ©ng biết thế, nhưng ta không lại không được.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Tại sao ?
Cố đạo nhân:
- Bởi vì Nghiêm Tiểu Vân chưa chết, mà ngươi cũng chưa chết.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Chúng tôi chưa chết, ông bèn phải chết ?
Cố đạo nhân đã lá»™ má»™t nụ cưá»i tháºt thê lương trên khóe miệng, y nói:
- ChÃnh ngươi cÅ©ng đã nói, ngưá»i là m việc cho Thanh Long há»™i, không thà nh công, là phải chết, dù chỉ bất quá lầm lẫn chút xÃu, cÅ©ng phải chết.
Câu nói ấy quả tháºt Äoà n Ngá»c đã có nói, lúc ở trước linh cá»u cá»§a Thiết Thá»§y.
Cố đạo nhân nhớ rõ từng chữ một.
Hoa Hoa Phong già nh há»i:
- Không lẽ ông đã thừa nháºn ông chÃnh là Long đầu lão đại ở đây ?
Cố đạo nhân nói:
- Chuyện đã như váºy, ta còn cần gì phải phá»§ nháºn !
Äoà n Ngá»c nhìn y chăm chú, há»i:
- Không lẽ ông vốn lại đây nạp mạng hay sao ?
Cố đạo nhân buồn rầu nói:
- Chết dưới tay các ngươi, xem ra còn khá»e khoắn hÆ¡n là chết dưới tay hình đưá»ng cá»§a Thanh Long há»™i.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Hoa Dạ Lai đâu ?
Cố đạo nhân nói:
- Sao cô không thá» nghÄ© xem, cô ta đã là đưá»ng dây duy nhất cá»§a các ngươi, là m sao ta còn để cô ta sống được ?
Nghiêm Tiểu Vân bá»—ng nhảy tung ngưá»i lên gà o lá»›n:
- Ngươi ... ngươi đã giết nà ng bịt miệng rồi sao ?
Cố đạo nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn báo thù cho cô ta ?
Bà n tay cá»§a y bá»—ng có ánh Ä‘ao lóe lên, má»™t cây Ä‘ao nhá»n, đã cắm và o trái tim cá»§a y.
Y còn chưa ngã xuống, cặp mắt còn đang lạnh lùng nhìn Nghiêm Tiểu Vân nói:
- Ta cứu cô ta, ngươi phải cảm kÃch ta má»›i đúng, ta ...
Y không nói gì thêm, máu tươi đã vá»t ra từ mắt từ mÅ©i từ lá»— tai cá»§a y.
Trá»i đã muốn sáng rồi.
Äông phương đã thấy có vẻ hừng sáng, tia sáng chiếu xiên từ song cá»a và o, chiếu xuống gương mặt cá»§a y.
Y rốt cuộc ngã ầm xuống.
Câu chuyện biến hóa quá đột ngột.
Cái chết cá»§a y tháºt tình cÅ©ng quá đột ngá»™t.
Câu chuyện thần bà ly ky nà y, tự nhiên bỗng kết thúc tại đây.
Äoà n Ngá»c nhìn thi thể cá»§a y, ánh mắt bá»—ng lá»™ vẻ tháºt kỳ quái, y lẩm bẩm:
- Y vốn không nên chết, sao lại chết đi ?
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nói:
- Y không nên chết, không lẽ anh nên chết sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, y thừa nháºn:
- Anh tháºt đáng chết lắm !
Y bá»—ng quay đầu lại, nhìn Nghiêm Tiểu Vân, rồi há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Anh gặp Hoa Dạ Lai lần cuối cùng, có phải cô ta đang câu cá ?
Nghiêm Tiểu Vân gáºt gáºt đầu.
Y cÅ©ng cảm thấy tháºt kinh ngạc, bởi vì y nghÄ© không ra là m sao Äoà n Ngá»c biết được.
Mặt trá»i đỠchói lên cao, hôm nay hiển nhiên là ngà y đẹp trá»i.
Quán rượu cá»§a Cố đạo nhân, cá»a lá»›n đã mở ra má»™t nữa, đứa nhá» cùi há»§i cổ quái, Ä‘ang quét rác trước nhà .
Thùng rượu lá»›n và cái ghế đẩu vốn vẫn bà y ở ngoà i quán, Äoà n Ngá»c, Nghiêm Cá»u, Nghiêm Tiểu Vân, Hoa Hoa Phong ngồi quanh thùng rượu.
Äứa nhá» cùi há»§i ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn bá»n há» lấy ná»§a mắt, miệng nó Ä‘ang lẩm bẩm:
- Dù là tá»u quá»· cÅ©ng chẳng có uống rượu sá»›m quá như váºy chứ.
Äoà n Ngá»c bá»—ng há»i:
- Bà chủ quán của chú đâu ?
Äứa nhá» cùi há»§i nói:
- Còn đang ngủ.
Äoà n Ngá»c lại há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Còn ông chủ ?
Äứa nhá» cùi há»§i nói:
- Cũng đang ngủ.
Äoà n Ngá»c lại thở ra, chẳng nói gì nữa.
Bốn ngưá»i cứ thế mà yên lặng ngồi đó, đợi chá», không ai biết bá»n há» Ä‘ang chá» gì.
Vẻ mặt bá»n há» Ä‘á»u rất nặng ná», phải báo tin buồn má»™t ngưá»i đã chết cho bà vợ y nghe, vốn không phải là chuyện gì là m ngưá»i ta khoan khoái.
Mặt trá»i lại Ä‘ang lên cao chút nữa.
Hoa Hoa Phong hình như đã có tà nóng nảy, hình như muốn mở miệng nói gì đó.
Con còn chưa kịp mở miệng nói những gì cô muốn nói, bởi vì cô bá»—ng phát hiện ra có ngưá»i Ä‘ang nhìn bá»n há».
Bất kỳ ai nhìn và o ngưá»i nà y, cÅ©ng sẽ nhịn không nổi muốn nhìn thêm và i lần nữa.
Ngưá»i nà y dÄ© nhiên là má»™t ngưá»i đà n bà , má»™t ngưá»i đà n bà rất linh hoạt, không những đẹp, mà còn có phong tư trác ước, và còn biết Ä‘iểm trang.
Bà ta mặc đồ cÅ©ng rất giảng cứu, chiếc áo mà u xanh Ä‘áºm rất hợp thân, Ä‘i theo cái quần dà i lướt thướt. Quần mà u trắng như tuyết, chất liệu không những cao quý, thêu dệt rất tinh tế, mà u sắc cÅ©ng rất hợp.
Bà chủ quán rượu rốt cuộc đã xuất hiện.
Cách ăn mặc Ä‘iểm trang cá»§a bà ta, giống hệt lúc gặp Äoà n Ngá»c lần đầu tiên.
Nhưng thần sắc cá»§a bà ta có chá»— khác biệt. Gương mặt bà ta không còn nụ cưá»i quyến rÅ© lòng ngưá»i.
Bà ta nhìn bá»n há», rồi chầm cháºm bước lại.
Äoà n Ngá»c và Nghiêm Cá»u Ä‘á»u đứng dáºy, ngần ngừ má»™t lát, hình như không biết phải nói gì cho phải vá»›i bà ta.
Bà ta chẳng cần phải nghe bá»n há» nói gì, bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, cưá»i tháºt thê lương:
- Có phải các ngưá»i lại đây để nói cho tôi biết, tôi đã thà nh quả phụ đấy không ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Nghiêm Cá»u nhịn không nổi há»i bà ta:
- Sao bà biết ?
Nữ đạo sÄ© cưá»i thê thảm nói:
- Tôi nhìn ra được mà .
Nghiêm Cá»u nói:
- Bà nhìn ra nét mặt chúng tôi thế nà o được sao ?
Nữ đạo sĩ bi thảm nói:
- Tôi đã nhìn ra từ lâu, thần tình ... thần tình cá»§a y lúc gần đây có Ä‘iá»u hốt hoảng, là m như biết mình sắp tá»›i giá» rồi.
Tuy thần sắc bà ta rất trấn tÄ©nh, nhưng cặp mắt đã có những giá»t lệ lăn ra, bà ta bá»—ng quay đầu lại:
- Các ngưá»i chỉ cần nói cho tôi biết đến đâu thu xác ông ấy, chuyện khác không cần phải nói thêm gì cả.
Äoà n Ngá»c lại cứ có chuyện phải nói:
- Chúng tôi gặp bà lần đầu, bà bá»—ng nhiên xuất hiện, cÅ©ng như hôm nay váºy.
Nữ đạo sĩ không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Không lẽ ông muốn tôi bước ra, phải đánh phèng la báo cáo cho ông biết sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bà không phải là bước ra, mà là trở vá».
Y nhìn cái quần trắng như tuyết cá»§a bà ta, chầm cháºm nói tiếp:
- Bất cứ ai trong nhà đi ra, Ä‘á»u không khô ráo sạch sẽ như váºy.
Nữ đạo sĩ bỗng quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn y:
- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì ?
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Tôi chỉ bất quá muốn nói cho bà biết, chồng bà vốn không nên chết đi.
Nữ đạo sĩ lạnh lùng nói:
- Nên chết không lẽ là ông ?
- Quả tháºt tôi đáng chết tháºt.
Äoà n Ngá»c còn thừa nháºn:
- Bởi vì tôi phải nháºn ra bà là ai từ lâu rồi.
- Tôi là ai ?
- Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c nói từng tiếng má»™t:
- Bà chÃnh là Hoa Dạ Lai, cÅ©ng chÃnh là Long đầu lão đại ở đây !
Nữ đạo sÄ© trừng mắt nhìn y, bá»—ng báºt cưá»i lên, nụ cưá»i lại biến thà nh mỹ lệ quyến rÅ© như lúc nà o.
Nghiêm Tiểu Vân thì toà n thân bỗng nhiên cứng đỠra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi thấy bà lần đầu tiên, đã có cảm giác kỳ lạ là m sao đó, là m như đã có gặp bà ở đâu rồi.
Nữ đạo sÄ© Ä‘ang lắng nghe, phảng phất như Ä‘ang lắng tai nghe ngưá»i ta kể má»™t chuyện cố sá»± tháºt thú vị.
Äoà n Ngá»c lại nói tiếp:
- Bởi vì bà là Hoa Dạ Lai, đêm đến bà sẽ ra tá»a cái hương thÆ¡m cá»§a bà , ban đêm, dưới ánh đèn, dÄ© nhiên không ai nhìn ra được bà đã cải trang, lại cà ng không ai ngỠđược ban ngà y bà lại là bà chá»§ quán rượu nho nhá» nà y, huống gì lúc đó ngưá»i khác đã bị hương thÆ¡m cá»§a bà mê say luôn rồi.
Nữ đạo sĩ lấy đuôi mắt liếc qua y:
- Ông cũng có say rồi ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Tôi cũng đã bị say, nhưng tôi tỉnh lẹ hơn một chút.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Ông tỉnh lại lúc nà o váºy ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không chừng tôi vẫn còn Ä‘ang sắp tỉnh mà chưa tỉnh, nhưng lúc tôi thấy quan tà i cá»§a Thiết Thá»§y, tôi đã tỉnh được má»™t ná»a, đến lúc thấy Cố đạo nhân ngã xuống, tôi má»›i hoà n toà n tỉnh ra.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì Thiết Thủy nhất định không thể nà o là thuộc hạ của Cố đạo nhân, tôi biết vũ công của y, Cố đạo nhân không thể nà o đụng được và o cái lông của y.
Nữ đạo sĩ nói:
- Không lẽ không thể nà o có chuyện bất ngỠsao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhất định không thể.
Y lại giải thÃch:
- Thiết Thá»§y vốn là má»™t ngưá»i rất nghi kỵ, không tin tưởng và o má»™t ai, đối vá»›i Cố đạo nhân cÅ©ng không có gì hảo cảm, vì váºy Cố đạo nhân không thể nà o tiếp cáºn và o ngưá»i y.
Nếu tiếp cáºn còn không được, dÄ© nhiên cà ng không thể nà o xuất kỳ bất ý giết y được.
Äoà n Ngá»c lại nói:
- Tôi cũng biết Nghiêm Tiểu Vân nhất định không thể nà o bị Cố đạo nhân ám toán.
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì cái lưỡi câu không phải là món ám khÃ, muốn dùng lưỡi câu đả thương ngưá»i, nhất định phải cần có dây câu, mà lúc đó ngưá»i Ä‘ang ngồi câu cá không phải là y, mà là Hoa Dạ Lai.
Thì ra vừa rồi y há»i Nghiêm Tiểu Vân câu đó không có gì là kỳ quái, y vốn đã có dụng ý rồi.
Äoà n Ngá»c lại nói tiếp:
- Vì váºy tôi má»›i nghÄ© hoà i không ra, những chuyện đó nếu không phải y là m, tại sao y lại Ä‘em hết tá»™i trạng đổ và o đầu mình ?
Nữ đạo sĩ nói:
- Hiện tại đã nghÄ© ra rồi, thì giải thÃch ra là m sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Y là m như váºy chỉ bất quá vì muốn chịu tá»™i thế cho ngưá»i khác, má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘a tình, vì ngưá»i đà n bà y chân chÃnh yêu thương, vốn không tiếc hy sinh chuyện gì.
Y buồn rầu nói tiếp:
- Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘a tình, nếu biết vợ mình là hạng đà n bà như Hoa Dạ Lai, đã là má»™t chuyện vô cùng thống khổ. Vì váºy y vốn đã có ý muốn chết từ lâu rồi.
Nữ đạo sÄ© lại báºt cưá»i:
- Chỉ có mấy điểm đó, ông đã chứng minh tôi là Hoa Dạ Lai được sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi thấy ra được ngưá»i đà n bà y tháºt lòng yêu thương chỉ có bà , tôi cÅ©ng thấy ra được trên Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t hạng ngưá»i có thể giết được Thiết Thá»§y.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Hạng ngưá»i nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äà n bà , chÃnh là hạng đà n bà như là bà .
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Nhưng tại sao ta muốn giết y là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì y rất có thể chÃnh là ngưá»i Thanh Long há»™i phái lại giám thị bà , bà cảm thấy y có vẻ uy hiếp bà , vì váºy bèn thừa cÆ¡ giết y, Ä‘em tá»™i trạng đổ hết và o đầu tôi.
Nữ đạo sÄ© lại báºt cưá»i, nhưng lần nà y nụ cưá»i đã ra chiá»u gượng gạo.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äây vốn là cái bẫy rất phức tạp, bà vốn tÃnh Ä‘em hết má»i ngưá»i cuốn và o trong cái bẫy, chỉ tiếc là bà tÃnh Ä‘i tÃnh lại, còn tÃnh thiếu mất má»™t chuyện.
Nữ đạo sÄ© nhịn không nổi há»i y:
- Chuyện gì ?
- Tình cảm.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bà không tÃnh tình cảm và o trong đó, bởi vì chÃnh bà , bà hoà n toà n không có chút tình cảm.
Y lại giải thÃch:
- Bởi vì ngưá»i ta có tình cảm, vì váºy mà Nghiêm Cá»u gia má»›i tÃn nhiệm tôi, vì váºy Nghiêm Tiểu Vân má»›i được tôi cứu lên, vì váºy Cố đạo nhân má»›i vì bà mà chết, vì váºy tôi má»›i khám phá ra bà máºt cá»§a bà .
Hôm đó nếu Nghiêm Cá»u mà liên thá»§ vá»›i Thiết Thá»§y, Äoà n Ngá»c đã chết trong khoang thuyá»n từ lâu.
Nghiêm Tiểu Vân cũng đã chết trong cái rương đó.
Äoà n Ngá»c lại than thở:
- Cố đạo nhân muốn được chết, vì y chỉ bất quá biết được tôi cÅ©ng đã từng bị say, vì váºy y ganh tỵ, cÅ©ng như hôm đó y phát hiện ra bà và Nghiêm Tiểu Vân cùng ở má»™t chá»— váºy.
Vì váºy Nghiêm Tiểu Vân trong cÆ¡n hôn mê, đã mÆ¡ hồ nghe Cố đạo nhân và Hoa Dạ Lai cãi nhau, y không há» nghe lầm.
Nữ đạo sĩ yên lặng lắng nghe, ánh mắt phảng phất như nhìn chăm chú vỠnơi nà o đó xa xăm, bà ta bỗng thở ra nói:
- Quả tháºt ta tÃnh lầm má»™t chuyện, chỉ bất quá, ông không bao giá» ngỠđược tôi bị lầm chá»— nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao ?
Nữ đạo sĩ thở dà i nói:
- Tôi thấy ông trả tiá»n rượu má»™t lượng bảy tiá»n, cái dáng Ä‘iệu lúng ta lúng túng đó, tôi cứ ngỡ ông chỉ bất quá là má»™t gã ngốc thÃch bao quản chuyện thiên hạ.
Chuyện hôm đó, Äoà n Ngá»c dÄ© nhiên còn nhá»› rõ.
Y hối hả lấy hầu bao ra trả tiá»n rượu, trong lúc hoang mang không cẩn tháºn, ngân phiếu và ng lá rá»›t cả ra đầy mặt đất, chỉ trong má»™t ngà y, y đã phạm phải bốn Ä‘iá»u giá»›i luáºt lá»›n cá»§a Äoà n lão gia tá».
Y sinh chuyện, rồi lại gây thù oán vá»›i nhà sư, tiá»n tà i cÅ©ng để lá»™ cả ra, không những váºy còn qua lại vá»›i đà n bà lạ mặt không quen biết.
Tháºt tình y cÅ©ng không ngá», vì váºy mà biến há»a thà nh phúc.
- Bà đã nhắc lại chuyện nà y, là m tôi cũng sực nghĩ ra một chuyện.
- Chuyện gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Mấy tấm ngân phiếu một ngà n lượng bạc của tôi, xin bà trả lại tôi giùm.
Y cưá»i cưá»i nói tiếp:
- Hai ngưá»i kia, dÄ© nhiên là do bà cố ý sai lại, mục Ä‘Ãch chỉ là muốn tôi nghÄ© rằng Long đầu lão đại và Hoa Dạ Lai vốn là hai ngưá»i.
Hoa Hoa Phong lại nhịn không nổi há»i:
- Sao anh biết ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Thanh Long há»™i nếu mà là những tên quá»· vô tÃch sá»± như váºy, Thanh Long há»™i chẳng có gì là đáng sợ cả.
Hoa Dạ Lai không nói má»™t câu, không những trả lại cho y má»™t ngà n lượng bạc ngân phiếu, cÅ©ng đưa cho y má»™t táºp và ng lá.
- Äây là tiá»n ông thắng được, ông cÅ©ng nên cầm lấy.
Hoa Dạ Lai lại nói:
- Hiện tại ông còn chuyện gì để nói nữa không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Hết rồi.
Hoa Dạ Lai rất kinh ngạc:
- Hết rồi ?
Äoà n Ngá»c hững há» nói:
- Tuy bà muốn hại chúng tôi, nhưng chúng tôi còn sống sá» sỠđây, tuy bà là m chuyện xấu xa, nhưng chẳng cần đến chúng tôi lại trừng phạt, hình đưá»ng cá»§a Thanh Long há»™i, hiện tại không chừng Ä‘ang mở ra cho bà rồi. còn như Kiá»u lão tam và Vương Phi, rốt cuá»™c có phải là ngưá»i cá»§a bà hay không, lại cà ng không liên hệ gì đến chúng tôi.
Y lại cưá»i cưá»i nói:
- Tuy tôi rất thÃch chuyện bao đồng, nhưng chuyện không nên xen và o, tôi nhất định không xen và o.
Äấy là câu nói cuối cùng cá»§a y.
Nghiêm Tiểu Vân cũng không nói gì cả, bởi vì phụ thân của y nãy giỠvẫn dùng sức nắm chặt lấy tay y.
Bá»n há» Ä‘á»u bá» Ä‘i hết cả, không má»™t ai quay đầu lại.
Hoa Dạ Lai nhìn bá»n há» bá» Ä‘i, ngay cả động Ä‘áºy cÅ©ng không động Ä‘áºy má»™t tà gì, bởi vì bà ta biết mình đã không còn đưá»ng nà o để Ä‘i nữa rồi.
Trăng sáng như gương, nước hồ cũng như gương, trong gương có một vầng trăng sáng.
Hoa Hoa Phong nhìn như si như dại và o mảnh trăng dưới nước, cô bỗng thở ra nói:
- Hôm nay đã được mưá»i hai rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trước ngà y mưá»i lăm tháng tư, anh nhất định phải đến cho được Bảo Châu sÆ¡n trang ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy sáng sá»›m hôm sau anh phải Ä‘i.
Äoà n Ngá»c lần nà y không nói gì cả, y bá»—ng cảm thấy trong lòng cay cay, cổ há»ng phảng phất như bị thứ gì chặn lại.
Một cơn gió thổi qua, thổi nhăn mặt nước hồ, mảnh trăng dưới nước cũng vỡ ra.
Hoa Hoa Phong bá»—ng há»i:
- Có phải anh nhất định phải Ä‘em thanh BÃch Ngá»c Äao giao tá»›i Bảo Châu sÆ¡n trang ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh cho em xem thỠđược không ?
Äoà n Ngá»c lẳng lặng lấy thanh BÃch Ngá»c Äao ra, dưới ánh trăng nhìn lại, thanh Ä‘ao xanh biếc như mặt hồ.
Hoa Hoa Phong nhìn như ngây dại, miệng cô há»i:
- Thanh Ä‘ao nà y là váºt Ä‘Ãnh hôn cá»§a anh ?
Äoà n Ngá»c không trả lá»i, y cÅ©ng không nỡ trả lá»i.
Y Ä‘ang tÃnh nói:
- Thanh Ä‘ao nà y tuy là đồ chuẩn bị dùng để Ä‘Ãnh hôn, nhưng tôi thì không nhất định là muốn Ä‘i Ä‘Ãnh lá»… gì cả.
Chỉ tiếc là y còn chưa kịp nói ra, Hoa Hoa Phong bá»—ng vung tay lên thanh BÃch Ngá»c Äao đã bay ra giữa hồ.
Äây là bảo váºt tổ truyá»n nhà há» Äoà n, nếu không tìm ra, háºu quả ra sao Äoà n Ngá»c ngay cả nghÄ© cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i.
Vì váºy y không kịp suy nghÄ© đã nhảy theo.
Y nhất định phải tìm cho được thanh bảo đao.
Dĩ nhiên là y tìm không ra.
Muốn tìm cho ra thanh BÃch Ngá»c Äao nhá» xÃu như váºy giữa hồ, tháºt tình cÅ©ng như Ä‘i tìm cây kim trong biển cả váºy, nhất định là chuyện không thể nà o là m được.
Äợi lúc y trồi đầu lại trên mặt nước, Hoa Hoa Phong cÅ©ng không thấy đâu.
Muốn tìm má»™t ngưá»i như cô trong má»™t biển ngưá»i mênh mông, không phải cÅ©ng như muốn tìm thanh BÃch Ngá»c Äao trong hồ sao ?
Lại má»™t tráºn gió thổi qua, thổi nhăn mặt nước hồ.
Äoà n Phi Hùng lão gia tá» cÅ©ng đã đến Bảo Châu sÆ¡n trang từ lâu, ông ta rốt cuá»™c vẫn không yên tâm được thằng con trai má»›i ra khá»i nhà lần đầu tiên.
Hiện tại ông Ä‘ang cùng Châu Khoan Châu nhị gia sánh vai ngồi trong hoa sảnh chá»— thỠđưá»ng, nhìn đứa con trai bảo bối, gương mặt vốn đã rất nghiêm trang, bây giá» hình như muốn biến thà nh xanh lè.
- Có phải ta có dặn mi nhất định phải Ä‘em thanh BÃch Ngá»c Äao giao táºn tay cho Châu nhị thúc không ?
Äoà n Ngá»c cúi đầu nói:
- Dạ.
Äoà n lão gia tá» lại nói:
- Có phải ta đã nói cho mi nghe thà rá»›t cái đầu Ä‘i, cÅ©ng không được rá»›t thanh BÃch Ngá»c Äao !
Äoà n Ngá»c nói:
- Dạ.
Äoà n lão gia tá» lại nói:
- Hiện tại thanh đao của mi đâu ?
Äoà n Ngá»c không những không dám ngẩng đầu, ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám thở mạnh.
Vẻ mặt cá»§a Châu Khoan Châu nhị gia xem ra hòa hoãn hÆ¡n nhiá»u:
- Thanh Ä‘ao ấy nếu lúc nà o cháu cÅ©ng Ä‘eo trong ngưá»i, là m sao lại mất Ä‘i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cháu ... cháu ... cháu không để ý cẩn tháºn, lá»—i cá»§a cháu.
Châu Khoan há»i:
- Không phải lá»—i ngưá»i khác sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không phải.
Châu nhị gia nhìn y, ánh mắt lá»™ vẻ tháºt kỳ quái, ông ta bá»—ng nói:
- Có phải cháu đã từng nói, má»™t ngưá»i đà n ông, vì ngưá»i đà n bà y tháºt sá»± yêu thương, sẽ không tiếc nháºn hết tá»™i trạng vá» mình ?
Äoà n Ngá»c kinh ngạc ngẩng đầu lên, tháºt tình y không thể ngỠđược Châu nhị gia là m sao biết được mình nói câu đó.
Nhưng Châu nhị gia báºt cưá»i, nụ cưá»i cÅ©ng rất kỳ quái, ông ta bá»—ng há»i:
- Có phải cháu thÃch con nhá» nà y lắm phải không ?
Ông ta đưa tay ra, chỉ và o má»™t ngưá»i vừa từ trong bình phong bước ra.
Má»™t cô bé cặp mắt to to, lúc cưá»i cái mÅ©i nhăn lên trước.
Hoa Hoa Phong !
Äoà n Ngá»c cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn la cả lên, y cà ng không ngỠđược Hoa Hoa Phong là m sao cÅ©ng đến nÆ¡i nà y.
Cái mÅ©i xinh xắn linh lung cá»§a Hoa Hoa Phong lại nhăn lên, cô nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Ngay cả Nữ đạo sĩ còn là Hoa Dạ Lai được, Hoa Hoa Phong tại sao không thể là Châu Châu ?
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu ra.
Tại sao Hoa Hoa Phong cũng tấu xảo lúc đó lại xuất hiện, tại sao cô cứ theo xen và o chuyện của y.
Thì ra cô vốn Ä‘ang đặc biệt lại “khảo tếâ€, khảo sát ông chồng tương lai cá»§a cô là má»™t ngưá»i như thế nà o !
Nhưng Äoà n Ngá»c vẫn còn có chá»— chưa được rõ rà ng:
- Sao em ném thanh BÃch Ngá»c Äao và o trong hồ ?
Châu Châu đáp:
- BÃch Ngá»c Äao không phải trong hồ, nó còn nằm trong tay em, em ném thanh Ä‘ao giả xuống.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, y cưá»i khổ nói:
- Tại sao em bắt anh phải lo chết Ä‘i được váºy ?
Châu Châu bỉu môi nói:
- Tại vì em ghen.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Em ghen vá»›i ai ?
Châu Châu nói:
- Ghen vá»›i em.
Châu Châu ghen với Hoa Hoa Phong, Hoa Hoa Phong cũng ghen với Châu Châu, bạn thỠxem món nợ nà y phải thanh toán ra là m sao ?
Äoà n Ngá»c đã thà nh má»™t kẻ thiếu niên anh hùng nổi danh nhất Giang Nam, không những váºy cÅ©ng đã thà nh hôn vá»›i Châu Châu.
Nhưng tâm tình cá»§a Äoà n lão gia tá» lại không thoải mái tà nà o, lúc nà o cÅ©ng mặt mà y sầu khổ, má»™t mình cứ ngồi thở dà i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u rất lấy là m lạ, Châu nhị gia lại cà ng kỳ quái !
- Tháºt tôi không nghÄ© ra huynh còn có chuyện gì không được vui ?
Äoà n Phi Hùng nói:
- Chỉ có một chuyện.
Châu Khoan nói:
- Huynh mau mau nói ra thôi, tháºt tình đệ rất muốn nghe thá».
Äoà n lão gia tá» than thở nói:
- Lúc Äoà n Ngá»c ra khá»i cá»a, tôi đã dặn cho nó bảy Ä‘iá»u đại giá»›i, nói nó không được vi phạm bảy Ä‘iá»u đó, nhưng nó lại Ä‘i là m hết cả !
Châu nhị gia nói:
- Hình như nó có bị thiệt thòi gì đâu, cÅ©ng không có chuyện phiá»n phức gì dÃnh và o thân, còn ngược lại nhá» váºy mà phá tan bà máºt Thanh Long há»™i đã ám hại nó, còn thêm được bao nhiêu bạn bè.
Ông ta mỉm cưá»i nói tiếp:
- Không những váºy, nó mà không là m như váºy, con gái tôi cÅ©ng không phải dá»… dà ng gì lấy nó đâu.
Äoà n lão gia tá» vẫn còn Ä‘ang thở than:
- CÅ©ng chÃnh vì váºy, mà tôi má»›i không vui vẻ !
Châu nhị gia cà ng không hiểu:
- Tại sao ?
Äoà n lão gia tá» nói:
- Chú nghĩ xem, tôi nói nó không là m những chuyện đó, nó đi là m hết cả, ngược lại còn nhỠđó mà được phúc, thà nh ra đại anh hùng, lấy được đại mỹ nhân.
Ông ta lắc đầu, thở ra:
- Chú nghÄ© xem, sau nà y tôi nói gì nó, nó là m sao còn nghe lá»i tôi nữa chứ ?
Châu nhị gia lại báºt cưá»i, cưá»i lá»›n nói:
- Nếu huynh vì chuyện nà y mà không được vui, huynh sai rồi đó.
Äoà n lão gia tỠđã muốn tức giáºn lên:
- Tôi sai ? Tôi sai ? Chú còn nói tôi sai ?
Châu nhị gia nói:
- Có ngưá»i trá»i sinh dÅ©ng cảm, có ngưá»i trá»i sinh cÆ¡ trÃ, nhưng không ai bằng được trá»i sinh được may mắn. Con trai cá»§a huynh chÃnh là ngưá»i trá»i sinh may mắn. Vì váºy cả Ä‘á»i nó, nhất định sẽ sống sung sướng còn hÆ¡n ai cả, huynh còn có gì không vui nữa ?
o O o Vì váºy vÅ© khà thứ ba mà tôi kể ra đây, không phải là BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao, mà là thà nh thá»±c. Chỉ có ngưá»i thà nh thá»±c, má»›i có may mắn như váºy.
Cái may mắn cá»§a Äoà n Ngá»c, chÃnh là vì y không gạt gẫm ai, cÅ©ng không há» gạt gẫm lần nà o ... nhất là lúc đánh bạc.
Vì váºy, y đánh bại được Thanh Long há»™i, không phải nhá» và o thanh BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao, mà nhá» y thà nh thá»±c.
Hết
|

18-04-2008, 11:49 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Hồi 3(b)
Äêm Trăng Äi Câu Con Rồng Xanh
Äoà n Ngá»c còn nhá»› trước khi ra khá»i cá»a tối hôm qua, còn thấy bá»™ y phục nằm ở đó.
Hoa Hoa Phong hạ giá»ng cưá»i nhạt nói:
- Anh không cần phải giấu em, em biết anh nhất định cÅ©ng thấy rõ y là cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bắt bá» trong rương đó.
Äoà n Ngá»c hững há» nói:
- Em không thấy rõ mặt cá»§a y, tốt nhất là đừng nên tùy tiện nghi ngá» ngưá»i khác.
Hoa Hoa Phong trá» môi, cưá»i nhạt nói:
- Em cứ hoà i nghi y đấy, không chừng y có liên hệ lớn lao đến chuyện nà y lắm, nếu không tại sao lại đi lén lén lút lút không dám gặp ai ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i, y chỉ bất quá cưá»i cưá»i, ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng không nói thêm. Y đã sá»›m thêm và o bảy Ä‘iá»u giá»›i cá»§a cha mẹ mình má»™t Ä‘iá»u nữa ... nhất định không cãi cá» vá»›i Hoa Hoa Phong.
Nhưng Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa chịu buông tha, cô còn Ä‘ang cưá»i nhạt nói tiếp:
- Ngưá»i ta vừa nói anh thông minh, có phải anh thấy mình thông minh tháºt phải không ? Không lẽ ngưá»i khác thà nh ra ngốc cả sao ? Không lẽ em cÅ©ng ngốc lắm sao ?
Äoà n Ngá»c tuy không thừa nháºn, nhưng y cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Hoa Hoa Phong cà ng tức giáºn, cô chống nạnh, lá»›n tiếng nói:
- Nếu anh nghÄ© anh là ngưá»i thông minh tháºt, anh lầm rồi đấy, tháºt ra chuyện anh biết, còn không bằng má»™t ná»a cá»§a em đâu.
Äoà n Ngá»c vẫn còn quyết định không mở miệng ra. Cố đạo nhân tấu xảo vừa bước lại, y Ä‘ang mỉm cưá»i nói:
- Cô nương còn biết chuyện gì nữa ? Có thể nói cho má»i ngưá»i nghe được không ?
Hoa Hoa Phong hằn há»c trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c má»™t cái, rồi nói:
- Tôi vốn không muốn nói, nhưng cái gã nà y tháºt xem thưá»ng tôi quá, tôi tháºt chịu không nổi cái kiểu cá»§a y !
Cố đạo nhân tuy không nói theo, nhưng ánh mắt đầy vẻ đồng tình, hình như đang vì cô bất bình giùm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Muốn gỡ mối ra còn cần phải tìm đầu mối, muốn Ä‘iá»u tra ra cái bà máºt nà y, nhất định phải tìm tá»›i Hoa Dạ Lai trước.
Cố đạo nhân láºp tức lá»™ vẻ đồng ý.
à kiến nà y vốn không ai có thể phản đối được.
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói tiếp:
- Nhưng các ngưá»i có tìm được Hoa Dạ Lai được không nhỉ ? Các ngưá»i có ai biết cô ta Ä‘ang ở đâu không ?
Cố đạo nhân ánh mắt đã bắt đầu sáng lên, y há»i dò:
- Có phải cô nương biết cô ta đang ở đâu ?
Hoa Hoa Phong lấy Ä‘uôi mắt liếc Äoà n Ngá»c nói:
- Hiện tại dù tôi có biết, các ngưá»i cÅ©ng có chịu tin đâu bởi vì các ngưá»i còn chưa biết tôi rốt cuá»™c là ai, rốt cuá»™c lai lịch ra là m sao ?
Cô rốt cuá»™c là ai váºy ? Không lẽ cô còn có lai lịch gì kinh ngưá»i sao ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đà nh phải quay đầu qua Äoà n Ngá»c, hình như hy vá»ng y có thể trả lá»i được câu há»i nà y.
Äoà n Ngá»c chỉ còn nước cưá»i khổ. Y cÅ©ng không biết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết cách suy nghÄ© cá»§a mấy ngưá»i cÅ©ng giống như y váºy, nhất định là nghÄ© rằng tôi chỉ là má»™t cô bé chuyện gì cÅ©ng không biết, chỉ thÃch Ä‘i cãi lá»™n vá»›i ngưá»i khác.
Cô lại Ä‘ang cưá»i nhạt:
- Nhưng các ngưá»i sao không thá» nghÄ© xem tại sao tôi bá»—ng nhiên xuất hiện nÆ¡i đây ? Tại sao lại tấu xảo xuất hiện ngay lúc nà y ? Chuyện nà y vốn không liên hệ má»™t tà nà o vá»›i tôi, tại sao tôi cứ xen và o chuyện nà y váºy ?
Má»i ngưá»i suy nghÄ© kỹ lại, láºp tức Ä‘á»u phát hiện ra chuyện nà y quả tháºt rất kỳ quái.
Cái tên Hoa Hoa Phong trước giá» cÅ©ng chưa từng ai nghe qua, cÅ©ng chẳng có ai từng gặp cô bao giá».
Con ngưá»i cô là m như bá»—ng từ trên trá»i rá»›t xuống váºy, không những thế, tấu xảo còn rá»›t ngay xuống hôm mồng chÃn hoà ng hôn đó, tấu xảo rá»›t xuống bên cạnh Äoà n Ngá»c.
Thiên hạ là m gì có chuyện tấu xảo quá như váºy ?
Chuyện nà y dÄ© nhiên là có bà máºt gì khác trong đó.
Ngay cả Nghiêm Cá»u cÅ©ng nhịn không nổi, phải há»i:
- Cô nương rốt cuá»™c lai lịch ra sao ? Thân pháºn thế nà o ?
Hoa Hoa Phong ngần ngừ một lát, hình như còn đang suy nghĩ, không biết có nên nói ra chân tướng hay không.
Rốt cuộc cô cũng nói ra:
- Các ngưá»i có bao giá» nghe qua, trong Lục Phiến Môn, có má»™t nữ bá»™ đầu độc nhất vô nhị, không tiá»n tuyệt háºu, nổi danh là tay đệ nhất bá»™ đầu, Thất Trảo Phụng Hoà ng ?
Má»i ngưá»i dÄ© nhiên toà n bá»™ Ä‘á»u có nghe qua. Bá»n há» vốn là kẻ kiến thức uyên bác trong giang hồ, huống gì, cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y cÅ©ng nổi danh tháºt.
Nghe nói mấy năm gần đây đã phá được không biết bao nhiêu vụ án lớn, không kém gì tay đệ nhất bộ đầu Thần Nhãn Ưng năm xưa.
Hoa Hoa Phong lại há»i:
- Các ngưá»i có thấy qua cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y chưa ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lắc đầu:
- Chưa.
Hoa Hoa Phong ung dung nói:
- Váºy thì hiện tại các vị đã thấy rồi đó.
Cố đạo nhân thay đổi sắc mặt há»i:
- Cô chÃnh là Thất Trảo Phụng Hoà ng ?
Hoa Hoa Phong hững hỠnói:
- ChÃnh là Khu Khu, tại hạ.
Cố đạo nhân nói:
- Cô đến đây, là để tróc nã con nữ tặc Hoa Dạ Lai ?
Hoa Hoa Phong gáºt gáºt đầu nói:
- Cô ta đã là m quá nhiá»u vụ án, chúng tôi đã để ý cô ta từ lâu rồi.
Cố đạo nhân thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Xem ra chúng ta tháºt có mắt mà như mù, cô nương tháºt là kẻ chân nhân không lá»™ mặt.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tháºt ra tôi đã đến nÆ¡i nà y lâu rồi, đã theo dÃnh con nữ tặc đó, chỉ bất quá, đây vốn là chuyện cá»§a Lục Phiến Môn chúng tôi, tôi vốn không muốn các ngưá»i dÃnh và o.
Cố đạo nhân há»i:
- Không lẽ cô nương đã Ä‘iá»u tra ra được con nữ tặc ấy Ä‘ang trốn ở đâu ?
Hoa Hoa Phong lộ vẻ kiêu ngạo nói:
- Con nữ tặc ấy quả tháºt còn giảo hoạt hÆ¡n cả hồ ly, chỉ tiếc là năm nay xui xẻo đụng phải và o tôi.
Cô lại lấy Ä‘uôi mắt liếc qua Äoà n Ngá»c:
- Anh cho là anh biết giả vá» ngu ngốc lắm, tháºt ra tà i giả vá» cá»§a em còn hay hÆ¡n anh cả trăm lần, con nữ tặc ấy cÅ©ng cứ ngỡ em chỉ bất quá là má»™t cô bé chẳng biết gì, hoà n toà n không hỠđỠphòng, vì váºy má»›i lá»t và o tay em.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng vẫn còn cưá»i khổ.
Hiện tại dĩ nhiên y lại cà ng không có chuyện gì để nói.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết hai hôm nay cô ta vì muốn tạm giấu tung tÃch, sẽ không Ä‘i đâu cả, vì váºy tôi vốn Ä‘ang chuẩn bị chá» trợ thá»§ cá»§a tôi lại là láºp tức cùng động thá»§, bắt giữ cô ta !
Cô lại thở ra, nói tiếp:
- Chỉ tiếc là hiện tại tôi đã Ä‘em bà máºt nà y nói ra, cho nên không thể chá» cho đến lúc đó nữa.
Cố đạo nhân nói:
- Chúng ta cÅ©ng nhất định không để cô nương chỠđến lúc đó, nếu cô nương muốn tìm tay trợ thá»§, chúng tôi Ä‘á»u nguyện ý giúp đỡ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi biết, vì chÃnh các ngưá»i, các ngưá»i sẽ không thá»ng tay đứng má»™t bên nhìn.
Cố đạo nhân nói:
- Không biết cô nương muốn chừng nà o thì động thá»§ váºy ?
Hoa Hoa Phong bỗng lộ vẻ nghiêm trang, nói:
- Tôi biết các ngưá»i sẽ không tiết lá»™ bà máºt nà y ra, nhưng vì đỠphòng lỡ vạn nhất có chuyện, tối hôm nay tôi không động thá»§ không được, không những váºy, từ lúc nà y trở Ä‘i, những ngưá»i nghe bà máºt nà y, Ä‘á»u không được rá»i khá»i má»™t bên tôi, cÅ©ng không cho nói chuyện vá»›i ai khác.
Cô bá»—ng tá»±a hồ biến thà nh má»™t ngưá»i khác, biến thà nh vừa tháºn trá»ng vừa già dặn.
Nghiêm Cá»u nghiêm mặt nói:
- Từ đây trở Ä‘i, má»i ngưá»i chúng tôi, nhất định Ä‘á»u nghe theo mệnh lệnh cô nương.
Hoa Hoa Phong lại trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c há»i:
- Còn anh ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Anh vốn là kẻ rất nghe lá»i, em muốn anh qua đông, anh chưa há» dám qua mé tây.
Hoa Hoa Phong vẫn còn vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, chỉ bất quá ...
Nghiêm Cá»u, Cố đạo nhân, Kiá»u lão tam láºp tức đồng thá»i há»i:
- Chỉ bất quá là m sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì để tÃnh kế vạn toà n, chúng ta nhất định còn phải Ä‘i tìm thêm má»™t tay trợ thá»§ nữa.
Nghiêm Cá»u lại há»i:
- Tìm ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Giang Nam đưá»ng chá»§ PhÃch Lôi đưá»ng.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vương Phi ?
Hoa Hoa Phong gáºt gáºt đầu nói:
- Muốn bắt hồ ly, lúc nà o cÅ©ng cần phải có há»a khà cá»§a PhÃch Lôi đưá»ng.
Tháºt ra chÃnh cô hiện giá» xem ra cÅ©ng rất giống má»™t con hồ ly, không những váºy, má»™t con hồ ly già .
Ngay cả Äoà n Ngá»c nhìn thần thái cá»§a cô, hình như y cÅ©ng lá»™ vẻ bá»™i phục lắm.
Hoa Hoa Phong trầm ngâm một hồi lại nói:
- Nhưng không biết y có chịu bỠcông ra đi là m chuyện nà y không ?
Cố đạo nhân láºp tức nói:
- Ta bảo đảm y nhất định sẽ chịu, y vốn là kẻ rất thÃch xen và o chuyện kẻ khác.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ông có thể tìm được y không ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Muốn tìm ai khác, ta còn chưa nắm chắc trong tay, muốn tìm Vương Phi, Ä‘iá»u đó còn dá»… hÆ¡n cả mèo bắt chuá»™t nữa.
Muốn tìm Vương Phi quả tháºt rất dá»… dà ng, bởi vì y Ä‘ang ở ngoà i chùa Phong Lâm, chá»— quán rượu nhá» cá»§a Cố đạo nhân, uống rượu.
Cái vị nữ đạo sĩ phong tư trác ước ấy, đang ngồi một bên cạnh.
Hôm nay tâm tình của bà ta hình như rất tốt, bà ta cũng vừa uống hai ly rượu, rõ rà ng dung nhan lại cà ng hoán phát, diễm lệ tươi sáng.
Xem ra Cố đạo nhân tháºt là má»™t ngưá»i có phúc, đà n ông lấy được bà vợ như váºy không có nhiá»u lắm.
Cố đạo nhân đã kéo Vương Phi qua má»™t bên, nói và i câu, Vương Phi không ngá»›t gáºt đầu.
Nữ đạo sÄ© lấy Ä‘uôi mắt liếc bá»n há», nhịn không nổi há»i:
- Hai ngưá»i thì thầm nói gì vá»›i nhau váºy ? Có phải là lén lút Ä‘i kiếm đà n bà đấy không ?
Cố đạo nhân cưá»i nói:
- Chúng ta nhất định sẽ không tìm nhiá»u lắm, má»—i ngà y tối Ä‘a chỉ tìm ba ngưá»i.
Nữ đạo sÄ© trừng mắt nhìn y má»™t cái, rồi nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Váºy thì tôi cÅ©ng không tìm nhiá»u lắm đâu.
Cố đạo nhân há»i:
- Bà tìm gì ?
Nữ đạo sĩ nói:
- Các ông ra ngoà i tìm đà n bà , không lẽ tôi không biết ở trong nhà tìm đà n ông sao ?
Cố đạo nhân nói:
- May mà quanh vùng nà y toà n là hòa thượng.
Nữ đạo sĩ hững hỠnói:
- Äừng quên rằng hòa thượng cÅ©ng là đà n ông, nữ đạo sÄ© Ä‘i vá»›i nam hòa thượng, không phải là quá hợp hay sao ?
Cố đạo nhân cưá»i lá»›n, chẳng có tà gì là nóng nảy, lại cà ng không ghen tương gì, bất cứ ai cÅ©ng nhìn thấy, y rất tÃn nhiệm bà vợ cá»§a mình.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng cảm thấy rất mãn ý, bởi vì cô đã phát hiện ra ngưá»i nà y quả tháºt giữ rất kÃn miệng, dù là trước mặt bà vợ mình, y cÅ©ng không hở ra má»™t chút gì cả.
Vương Phi thì thở ra nói:
- Tháºt tình ta rất bá»™i phục ngươi.
Cố đạo nhân nói:
- Bội phục ta ? Ta có gì mà bội phục ?
Vương Phi nói:
- Ãt ra ngươi còn hÆ¡n ta má»™t chá»—.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Vương Phi nói:
- Nếu ta lấy má»™t bà vợ đẹp đẽ như váºy, ta nhất định sẽ không yên tâm để bà ta má»™t mình trong nhà .
Cố đạo nhân lại cưá»i lá»›n nói:
- Thảo nà o, ngươi cứ thừa lúc ta ra ngoà i là lại nơi đây uống rượu, thì ra ngươi chấm phải nà ng ta.
Nữ đạo sÄ© cÅ©ng báºt cưá»i, bà ta cắn môi, liếc qua Vương Phi, há»i:
- Ông ấy đã nói váºy, lần sau chúng ta sẽ tặng cho ông ta má»™t cái mÅ© xanh, xem ông ta tÃnh sao ?
Trá»i Ä‘ang đẹp đẽ sáng sá»§a, bá»—ng dưng biến ra mây Ä‘en phá»§ đầy bốn phÃa, trong phút chốc, mưa đã rÆ¡i xuống à o ạt ...
Mưa chẳng nhỠtà nà o.
Nhìn những hạt mưa rá»›t trên mái nhà xuống, má»i ngưá»i Ä‘á»u bất giác chau mà y.
Hoa Hoa Phong thì lại cưá»i, cô nói:
- Äây tháºt là ông trá»i quá đẹp.
Cố đạo nhân chau mà y nói:
- Cô thÃch trá»i mưa sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Lúc khác thì không thÃch, nhưng hiện tại tráºn mưa nà y rÆ¡i xuống tháºt là đúng lúc.
Cố đạo nhân không hiểu:
- Tại sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Các ngưá»i Ä‘á»u là danh nhân xứ nà y, Ä‘i đâu cÅ©ng không khá»i bị ngưá»i ta chú ý, muốn cải trang dịch dung, ngay bây giá» cÅ©ng không dá»… dà ng gì.
Cô mỉm cưá»i nói tiếp:
- Nhưng cơn mưa nà y vừa xuống, vấn đỠđã được giải quyết xong hết.
Cố đạo nhân cà ng không hiểu, ngưá»i khác cÅ©ng không hiểu.
Hoa Hoa Phong thì đã lấy cái áo mưa có mÅ© treo trên tưá»ng xuống, cưá»i nói:
- Mặc bá»™ áo mưa nà y và o, lại đội thêm cái mÅ©, còn ai thấy được các ngưá»i là ai ?
Có rất nhiá»u ngưá»i cho là , chá»— tuyệt diệu cá»§a Tây hồ không những và o mùa xuân, mà cÅ©ng và o mùa đông nữa, không những và o lúc có mưa, cÅ©ng và o lúc có tuyết nữa.
Ngồi trong thuyá»n hoa rá»™ng rãi, mặc áo quần khô ráo, ngồi trên hồ ngắm cảnh mưa rÆ¡i, quả tháºt là má»™t chuyện tháºt phong nhã, tháºt nên thÆ¡.
Nhưng mang áo mưa và o, đội mũ và o, đội mưa đạp bùn, đi tróc nã giang hồ đại đạo, đó lại là một chuyện hoà n toà n khác hẳn.
Bên cạnh hồ có lục giác đình, trong đình có lão già bán trà , bán trứng, bán Ä‘áºu, Ä‘ang nhìn mưa rÆ¡i ngoà i trá»i phát ngốc ra.
Những hạt mưa rơi xuống mặt hồ, giống như nước trong chảo đang sôi, cả ngà y là m ăn của lão cũng muốn sôi sục.
Hoa Hoa Phong nói:
- Má»i ngưá»i chi bằng ăn và i trái trứng dằn bụng, hôm nay có ăn được cÆ¡m hay không, còn chưa biết rõ lắm.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao chúng ta không đến Lầu Ngoại ăn cơm rồi đi tiếp ?
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Là m cái nghá» cá»§a chúng tôi, chịu khổ đã quen quá rồi, các ngưá»i đã theo tôi là m công chuyện, phải chịu chút á»§y khúc.
Cố đạo nhân không nói gì, chỉ mặt mà y sầu khổ mua mấy trái trứng, chầm cháºm nhai. Mưa rÆ¡i cà ng nặng hạt.
Hoa Hoa Phong nói:
- Má»i ngưá»i tốt nhất là mua thêm và o trái trứng nữa, ăn dá»c đưá»ng.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Hiện tại chúng ta sắp khởi hà nh chưa ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Hiện tại thá»i khắc cÅ©ng không còn sá»›m nữa, đưá»ng xá cÅ©ng không gần lắm.
Kiá»u lão tam cÅ©ng nhịn không nổi, hạ giá»ng xuống há»i:
- Nơi đó rốt cuộc là chỗ nà o ?
Hoa Hoa Phong thò tay ra chỉ bỠđối diện có ngá»n núi xa xa, nói:
- ChÃnh là mé đó.
Kiá»u lão tam nói:
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i tìm cái thuyá»n lá»›n, chúng ta ngồi thuyá»n qua đó.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không được.
Kiá»u lão tam thá»™n mặt ra há»i:
- Tại sao không được ?
Hoa Hoa Phong vênh mặt nói:
- Nhà thuyá»n nÆ¡i đây, ai ai cÅ©ng có thể là tai mắt cá»§a Thanh Long há»™i, chúng ta không mạo hiểm như váºy được.
Kiá»u lão tam còn muốn nói thêm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng băng cá»§a cô, bèn chẳng nói gì nữa.
Äoà n Ngá»c bá»—ng bước lại gần cô, thì thầm há»i:
- Em biết hiện tại em giống ngưá»i Ä‘ang là m gì không ?
Hoa Hoa Phong há»i:
- Vẫn còn giống nữ tặc không ?
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- Hiện tại dĩ nhiên em không giống nữ tặc nữa, chỉ bất quá giống một nữ bạo chúa.
Má»i ngưá»i chẳng được thi triển khinh công, cÅ©ng chẳng được lá»™ hình tÃch, bèn phải Ä‘i chân thấp chân cao trên bùn đất, Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng, trá»i đã tối, Ä‘i đến chân núi bên bỠđối diện bên kia, đêm đã xuống khuya lắm.
Cái tòa núi đó chẳng phải Thê Hà , cÅ©ng chẳng phải Tây Lãnh, đưá»ng lên núi hiểm trở, dù là ngà y xuân tốt trá»i, cÅ©ng Ãt có du khách lai vãng.
Trong má»™t đêm mưa như thế nà y, ngưá»i không có chứng táºt gì, lại cà ng không Ä‘i lên núi là m gì.
Nghiêm Cá»u, Cố đạo nhân, Kiá»u lão tam, Äoà n Ngá»c, Vương Phi, mấy ngưá»i nà y thần kinh rất bình thưá»ng, ngay má»™t cái táºt nhá» cÅ©ng không có.
Nhưng hiện tại, bá»n há» chỉ còn nước theo Hoa Hoa Phong lên núi.
Bởi vì ai ai cÅ©ng biết, muốn Ä‘iá»u tra cho ra cái bà máºt nà y, nhất định phải bắt cho được Hoa Dạ Lai.
Chỉ cần phá được vụ án nà y, bắt bá»n há» chịu khổ thế nà o, bá»n há» cÅ©ng cam tâm tình nguyện được.
Chỉ bất quá, cái con quá»· Hoa Dạ Lai chết đâm nà y, tháºt tình là con yêu tinh hại ngưá»i, chá»— nà o không chịu núp, lại Ä‘i núp ở cái chá»— chết ngưá»i nà y.
Mưa còn chưa chịu ngưng, không những váºy, xem ra còn chưa muốn ngưng chút nà o.
Mưa xuân ở Giang Nam, vốn rất giống nổi sầu của kẻ ly khách, có cắt cũng cắt không đứt.
Cái áo mưa và mũ đi mưa mới mua, hình như không có hữu hiệu cho lắm.
Quần áo má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ướt sá»§ng, chân tay lấm đầy bùn đất.
Lên núi rồi, bùn cà ng nhiá»u, đưá»ng xá cà ng khó Ä‘i, gió thổi trên ngưá»i, là m cho ngưá»i ta lạnh tê tái, mấy trái trứng ăn lúc nãy, hiện tại không biết đã Ä‘i đâu mất.
Má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng cảm thấy vừa lạnh vừa mệt má»i, nhưng chỉ có nước mÃm môi chịu đựng.
Bởi vì đây là do má»i ngưá»i cam tâm tình nguyện thôi.
Rồi cũng bò lên tới lưng núi, Hoa Hoa Phong mới chịu ngừng lại, nghỉ mệt lấy lại hơi thở.
Cô cÅ©ng là ngưá»i, dÄ© nhiên cô cÅ©ng biết mệt.
Vương Phi nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Äã đến nÆ¡i chưa ?
Y nói đã hạ giá»ng xuống thấp lắm rồi, Hoa Hoa Phong còn vênh mặt lên, trừng mắt cho y má»™t cái.
Cái vị đưá»ng chá»§ thanh danh hiển hách nà y, đã sợ không dám mở miệng ra nói gì thêm.
ChÃnh ngay lúc đó, trên con đưá»ng núi bá»—ng có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại.
Hoa Hoa Phong láºp tức đưa tay ra hiệu, cô đã nép và o bên mé đưá»ng ven rừng, cả ngưá»i nằm phục xuống đất.
Má»i ngưá»i láºp tức toà n bá»™ Ä‘á»u theo cô nhảy theo, nằm phục xuống.
Bùn trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, má»i ngưá»i Ä‘á»u hình như hoà n toà n không cảm thấy gì, bởi vì tiếng chân cà ng lúc cà ng lại gần, rốt cuá»™c đến ngay trước mặt bá»n há». Từ trong bụi cá» nhìn ra, chỉ thấy má»™t lão tiá»u phu mặc áo mưa, chân nam đá chân xiêu từ trên núi Ä‘i xuống, má»™t tay cầm má»™t cây dù rách, còn tay kia cầm má»™t bầu rượu.
Xem ra lão ta đã uống quá nhiá»u rồi, ngay cả Ä‘i đưá»ng cÅ©ng không vững, miệng Ä‘ang lẩm bẩm má»™t mình những lá»i say sưa, hình như còn tÃnh xuống núi kiếm thêm rượu.
Chỉ vì lão ta đã uống tá»›i cỡ đó rồi, do đó trá»i có như váºy, còn muốn xuống núi kiếm thêm rượu uống.
Má»™t ngưá»i đã uống say tá»›i sáu bảy phân rồi, muốn cho y ngừng lại, tháºt còn khó hÆ¡n mèo đói không ăn vụng cá nhiá»u.
Không lẽ lão quỷ rượu nà y là thuộc hạ của Thanh Long hội, tai mắt của Hoa Dạ Lai ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngưng hô hấp, ngay cả động Ä‘áºy cÅ©ng không dám động Ä‘áºy tà nà o.
Bá»n há» Ä‘á»u là tay lão luyện giang hồ, đã thảo kinh xà là chuyện bá»n há» dÄ© nhiên sẽ không là m.
Rồi cũng chỠxong được lão già quỷ sứ xuống hết con núi, từ từ tiếng bước chân cũng đã hết nghe thấy nữa.
Vương Phi mới nhịn không nổi mở miệng nói:
- Không lẽ lão ta ...
- Suỵt ...
Y vừa nói có bốn tiếng, đã bị Hoa Hoa Phong chặn ngang !
Nhất định không được mở miệng ! Nhất định không được mở miệng ! Nếu là m kinh động đến Hoa Dạ Lai, trách nhiệm ấy ai lại gánh cho ?
Má»i ngưá»i chỉ còn nước bấm bụng trầm tÄ©nh xuống, bò trên bùn đất chỠđợi, má»—i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy mình giống như con chó hoang không nhà không cá»a.
CÅ©ng không biết đã chỠđược bao lâu, Hoa Hoa Phong rồi cÅ©ng đứng dáºy, đưa tay vẫy vẫy ra dấu, muốn bá»n há» tiếp tục lên núi.
Bấy giá», chân cá»§a bá»n há» không những lấm đầy là bùn, cả ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u là bùn, Äoà n Ngá»c cả má»™t Ä‘á»i chưa từng lúc nà o xem ra bê bối quá như váºy.
Nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u vẫn không má»™t tà oán than lá»™ ra nét mặt, ngay cả Nghiêm Cá»u là con ngưá»i thÃch sạch sẽ như váºy, cÅ©ng không há» có má»™t lá»i than thở.
Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng Ä‘á»u hy vá»ng bắt được con nữ tặc Hoa Dạ Lai, để báo thù cho Nghiêm Tiểu Vân và giải oan cho Äoà n Ngá»c, cho má»i ngưá»i Ä‘á»u hả giáºn má»™t phen.
Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng tÃn nhiệm Hoa Hoa Phong, cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng đại danh thế kia, là m chuyện quả tháºt từng bước từng bước gian nan, tháºn trá»ng già dặn, là m ngưá»i ta lấy là m bá»™i phục vô cùng.
Trên núi cà ng tối, cà ng lạnh.
Hoa Hoa Phong bỗng dừng lại, núp và o trong bụi cây.
Ngoà i bìa rừng có một vách đá cheo leo, dưới đó còn có hai gian nhà gỗ, bên trong còn để đèn.
Không lẽ đây là nơi trú ẩn của Hoa Dạ Lai ?
Má»i ngưá»i nằm phục xuống đất, ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám, hy vá»ng có thể xông ngay và o trong nhà láºp tức, chụp lấy Hoa Dạ Lai bắt giữ.
Nhưng Hoa Hoa Phong lại rất trầm tÄ©nh, xem ra cô đã có chá»§ ý định sẵn, không chắc mưá»i phần, cô nhất định không chịu vá»ng động dá»… dà ng.
Căn nhà gỗ không có lấy một chút động tĩnh.
Bá»n há» lại đợi thêm má»™t hồi tháºt lâu, là m như đã đợi được má»™t trăm năm rồi, Hoa Hoa Phong rốt cuá»™c má»›i thì thầm nói:
- Tôi và o đó má»™t mình, các ngưá»i ở ngoà i nà y bao vây căn nhà gá»—, đợi tôi hô lên, các ngưá»i sẽ xông và o sau.
Tại sao cô muốn một mình xông và o chỗ nguy hiểm ? Tại sao không xông một lượt và o nhà quách ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu.
Nhưng cô đã nói váºy rồi, nhất định là có đạo lý, má»i ngưá»i Ä‘á»u chỉ có nước nghe.
Hoa Hoa Phong đã nhấc ngưá»i lên, như má»™t là n khói nhẹ, tung vá» phÃa trước.
Cái vị Thất Trảo Phụng Hoà ng nà y, khinh công không kém cá»i tà nà o. Chỉ thấy cô ở ngoà i căn nhà gá»— lại đứng đó nghe động tÄ©nh má»™t hồi, má»›i đá tung cánh cá»a, nhảy và o bên trong.
Bấy giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u toà n bá»™ di triển thân hình bao quanh căn nhà gá»— kÃn mÃt.
Má»—i ngưá»i ai ai thân pháp cÅ©ng nhanh nhẹn, má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng là cao thá»§ đệ nhất đẵng trong vÅ© lâm.
Xem ra Hoa Dạ Lai lần nà y cho dù là con hồ ly, cũng khó mà thoát cho nổi !
Bỗng nghe trong nhà bình lên một tiếng, Hoa Hoa Phong đang la lớn:
- Hoa Dạ Lai, xem ngươi còn chạy đi đâu được ?
Cố đạo nhân, Vương Phi, Kiá»u lão tam, Ä‘á»u không nhịn nổi, đã nhất tá» xông tá»›i, và o và o trong nhà .
Sau đó ba ngưá»i toà n bá»™ Ä‘á»u thá»™n mặt cả ra.
Trong nhà gá»— chỉ có má»™t ngưá»i ... má»™t ngưá»i là Hoa Hoa Phong.
Trong nhà vừa dÆ¡ dáy vừa bá» bá»™n, còn đầy cả mùi rượu hôi nồng nặc, từng tráºn xông ra.
Trong góc nhà có chất má»™t đống cá»§i, trên bà n có để má»™t ngá»n đèn cÅ© kỹ.
Hoa Hoa Phong đang ngồi ung dung bên cạnh đèn, lấy một tấm vải bố lau khô đầu tóc đầy nước mưa.
- Hoa Dạ Lai đâu ?
- Không biết.
Vương Phi là ngưá»i đầu tiên la là ng lên:
- Cô cũng không biết ?
Hoa Hoa Phong nhà n nhã nói:
- Tôi chẳng phải đồng đảng của cô ta, cũng chẳng phải bạn bè, cô ta ở đâu, là m sao tôi biết được ?
Má»i ngưá»i toà n bá»™ ngẩn ngưá»i ra đó.
Cố đạo nhân rốt cuộc nhịn không nổi nói:
- Nhưng chÃnh cô nói rõ rà ng, cô đã Ä‘iá»u tra ra cô ta Ä‘ang ở đâu.
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Äó là gạt ngưá»i ta đấy, toà n bá»™ Ä‘á»u là gạt cả.
Cố đạo nhân lại thộn mặt ra.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi chẳng phải Thất Trảo Phụng Hoà ng, cÅ©ng chẳng phải nữ bá»™ đầu, tôi chỉ bất quá là má»™t cô bé hay thÃch cãi cá» vá»›i ngưá»i ta, các ngưá»i là tay lão luyện giang hồ còn không nháºn ra tháºt sao ?
Cố đạo nhân nhìn nhìn thân hình đầy bùn đất cá»§a mình, khóc cÅ©ng khóc không ra tiếng, cưá»i cÅ©ng cưá»i không nổi.
Y bá»—ng cảm thấy sao mình giống má»™t tên ngốc, má»™t tên khùng quá. Ngưá»i khác cÅ©ng có cảm giác, dÄ© nhiên là không khác y bao nhiêu. Năm ngưá»i đà n ông, lại bị má»™t cô bé gạt cho quay mòng mòng cả lên, mùi vị đó tháºt tình không dá»… chịu cho lắm.
Hoa Hoa Phong bỗng nói:
- Tôi là m như váºy, chỉ bất quá là đang dò thá» các ngưá»i đó.
- Dò thỠchúng ta ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi thấy có vẻ nghi ngá» trong bá»n, có má»™t ngưá»i là Long đầu lão đại.
Cô lại nói tiếp:
- Chỉ có Long đầu lão đại, má»›i biết Hoa Dạ Lai Ä‘ang ở đâu, má»›i biết tôi Ä‘ang gạt gẫm, tôi là m váºy, trong bụng cá»§a y đã có sẵn định kiến dù chịu theo tôi cá»±c khổ oan uổng má»™t chuyến, nhất định sẽ không khá»i có chá»— sÆ¡ hở lá»™ ra, tôi nhất định cÅ©ng sẽ nháºn ra ngay.
Cố đạo nhân nhịn không nổi thở ra má»™t hÆ¡i há»i:
- Hiện tại, cô đã thấy ra gì chưa ?
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Xem ra má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i tốt tháºt cả, lúc trước tháºt tình tôi không nên Ä‘i hoà i nghi các ngưá»i.
Má»™t cô bé cưá»i ngá»t ngà o như váºy, trước mặt mình, còn nói mình là ngưá»i tốt, là m sao còn ai tức giáºn cho được đây ?
Nghiêm Cá»u cÅ©ng chỉ còn nước than lên má»™t tiếng, cưá»i khổ nói:
- Hiện tại cô nương còn có gì phân phó không ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Chỉ có một chuyện thôi.
Cô chá»›p chá»›p mắt, mỉm cưá»i nói:
- Hiện tại má»i ngưá»i tốt nhất là mau mau vá» nhà , tắm má»™t tráºn nước nóng, uống miếng trà nóng, thoải mái ngá»§ má»™t giấc.
Song cá»a trên căn lầu nhá» vẫn còn mở, nhưng đèn đã tắt, mưa cÅ©ng đã ngừng.
Bá»n há» chèo cái thuyá»n nhá» lúc nãy đã dùng để lại đó, vá» lại nÆ¡i nà y, trên đưá»ng Ä‘i Äoà n Ngá»c không há» mở miệng nói má»™t tiếng.
Hoa Hoa Phong len lén liếc qua y, rụt rè há»i:
- Không biết cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bá» và o rương ấy có còn ở đó không ?
Äoà n Ngá»c vẫn còn vênh mặt lên, không mở miệng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh đoán xem y còn ở đó không ?
Äoà n Ngá»c không Ä‘oán.
Hoa Hoa Phong bá»—ng nhảy báºt ngưá»i dáºy, la lá»›n lên:
- Anh giáºn chuyện gì ? Em là m váºy, không lẽ không phải vì anh sao ? Anh chịu khổ, không lẽ em không chịu khổ sao, anh đầy má»™t thân bùn đất, không lẽ em không váºy sao ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng nhảy báºt dáºy, nói lá»›n:
- Ai nói anh giáºn gì ?
Y la lên, Hoa Hoa Phong ngược lại thộn mặt ra:
- Anh không tức giáºn, tại sao cái mặt cứ vênh ra như quan tà i váºy ?
Äoà n Ngá»c la lá»›n lên:
- Bởi vì anh không được cao hứng trong lòng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao anh không cao hứng ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nếu em là anh, em có cao hứng được không ?
Hoa Hoa Phong thốt không ra lá»i.
Bất cứ ai gặp phải cái chuyện như Äoà n Ngá»c, trong bụng nhất định sẽ không khoan khoái tà nà o.
Hoa Hoa Phong rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, dịu dà ng nói:
- Hiện tại anh tÃnh sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không biết.
Y nhảy báºt dáºy, tung ngưá»i lên căn lầu nhá», mở toang cá»a ra, nhảy và o ...
Y cÅ©ng muốn xem thá» cái vị nhân huynh bị ngưá»i ta bá» và o trong rương có còn đó hay không ?
Ngưá»i nà y vẫn còn ở đó, Ä‘ang ngồi ở trong phòng khách, ăn bánh bao còn thừa lại hôm qua, uống chá»— rượu còn dư.
Y mặc bá»™ đồ vẫn là bá»™ áo lót y mặc lúc còn ở trong rương, vẫn còn để chân trần, gương mặt còn trắng bệch, tiá»u tụy hÆ¡n cả hôm qua.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng ngồi xuống, ăn bánh bao, uống rượu.
Ngưá»i nà y bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Bánh bao còn chưa bị hư.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Thịt cÅ©ng chưa bị hư, tôm cÅ©ng chưa bị hư, cá cÅ©ng chưa bị hư, nhưng ngưá»i cá»§a tôi thì quá thối tha.
Ngưá»i nà y mỉm cưá»i nói:
- Xem ra anh cÅ©ng giống như bị ngưá»i ta bá» và o trong rương, không những váºy, còn là cái rương bị hở.
Äoà n Ngá»c thở ra:
- Tôi tình nguyện và o trong rương đấy, Ãt ra còn hÆ¡n bị ngưá»i khác gạt bá» quanh bá» quất như con chó ghẻ.
Ngưá»i nà y há»i:
- Anh bị ai gạt ?
- Bị tôi đấy.
Hoa Hoa Phong đang chắp hai tay sau lưng, ung dung bước ra, hững hỠnói:
- Äúng là bị tôi gạt cho lăn lóc cả má»™t đêm không được gì, nhưng bá»™ y phục nà y ...
Cô bá»—ng vung tay lên, trong tay cô Ä‘ang cầm bá»™ đồ mà u tÃm nhạt cô dùng để cải dạng nam trang.
Hiện tại bá»™ đồ tÃm nhạt nà y cÅ©ng trà n lê bùn đất.
Hoa Hoa Phong nhìn lom lom và o ngưá»i nà y, lạnh lùng nói:
- Cái bá»™ y phục nà y vốn Ä‘ang nằm trong phòng tôi ngá»§ ngon giấc, tại sao lại bò lăn bò lóc đầy cả bùn, không lẽ chÃnh nó cÅ©ng má»c hai chân ra ngoà i chÆ¡i sao ? Äi lại chùa Phong Lâm lén lút nghe trá»™m, rồi lại lén lút Ä‘i theo ai bò lăn bò cà ng ?
Gương mặt trắng bệch cá»§a ngưá»i nà y, đã có vẻ đỠlên.
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Y phục dÄ© nhiên là không má»c hai chân ra, nhưng trên ngưá»i anh có đôi chân.
Cô trừng to cặp mắt lên, trừng và o ngưá»i nà y, bá»—ng lá»›n tiếng nói:
- Tôi há»i anh, tại sao anh lại theo chúng tôi tá»›i chùa Phong Lâm, rồi lại theo chúng tôi lên núi ? Không lẽ anh muốn Ä‘i tìm Hoa Dạ Lai ? Rốt cuá»™c anh là ai ? Có liên hệ gì đến chuyện nà y ?
Ngưá»i nà y Ä‘ang đỠmặt, bá»—ng lại biến ra trắng bệch, hình như muốn nói gì, nhưng lại cứ nói không ra lá»i.
Nước mưa bên ngoà i song cá»a, bá»—ng lõm bõm có tiếng chèo thuyá»n vá»ng lên.
Äoà n Ngá»c và Hoa Hoa Phong không tá»± chá»§ được, muốn lại căn phòng nhá» nhìn xem, nhưng gã thiếu niên bà máºt gương mặt trắng bệch đã tung ngưá»i lên không, bắn ra ngoà i như má»™t mÅ©i tên.
CÅ©ng chÃnh ngay lúc đó, má»™t ngưá»i đã từ mặt hồ bắn và o song cá»a.
Má»™t ngưá»i trung niên gầy guá»™c cao ráo gương mặt thanh tú ốm o, thân hình nghiêm nghị, rõ rà ng là Nghiêm Cá»u.
Y phục trên ngưá»i ông ta cÅ©ng còn chưa kịp khô, còn đầy cả ngưá»i bùn đất, gương mặt thì vênh lên như má»™t cá»— quan tà i.
Hoa Hoa Phong nhìn ông ta kinh ngạc, cô gượng cưá»i má»™t tiếng nói:
- Ông còn chưa vỠnhà sao ?
Nghiêm Cá»u lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa vỠnhà .
Äoà n Ngá»c cưá»i nói:
- May mà nơi nà y còn có rượu, uống hai ly cho đỡ lạnh được không ?
Nghiêm Cá»u lạnh lùng nói:
- Ta không lại đây uống rượu.
Nhìn nét mặt ông ta, bất cứ ai cũng thấy rõ ông ta nhất định không phải lại uống rượu.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt cưá»i há»i:
- Không lại đây uống rượu, thì lại đây là m gì ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Lại đây giết ngưá»i !
Hoa Hoa Phong cưá»i không nổi:
- Lại giết ngưá»i, giết ai ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Lão phu cả Ä‘á»i ân oán phân minh, Thiết Thá»§y là bạn rất thân cá»§a ta, Tiểu Vân là con trai độc nhất cá»§a ta, bất cứ ai giết bá»n há», ta Ä‘á»u không để y sống quá đêm nay.
Äoà n Ngá»c cÅ©ng cưá»i không nổi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông lại giết y sao ? Rõ rà ng là ông biết hung thủ không phải là y mà ?
Nghiêm Cá»u cưá»i nhạt nói:
- Cây Ä‘ao giết ngưá»i là cây BÃch Ngá»c Thất Tinh Äao cá»§a nhà há» Äoà n, hung thá»§ giết ngưá»i, không phải là y còn là ai bây giá» ?
Hoa Hoa Phong ngẩn mặt ra.
Tháºt tình cô nghÄ© không ra tại sao Nghiêm Cá»u bá»—ng dưng lại đổi ý như váºy ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Quả tháºt ta không muốn gây cừu oán vá»›i Äoà n Phi Hùng, nhưng mối thù giết con, ta không thể không trả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy ông là m ra vẻ nhân nghÄ©a trước mặt má»i ngưá»i, ngưá»i ta Ä‘i rồi, ông bèn láºp tức lấy mạng cá»§a y.
Nghiêm Cá»u nói:
- Äúng váºy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông không sợ giết lầm ngưá»i sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Giết lầm má»™t ngưá»i, còn hÆ¡n là tha lầm má»™t kẻ thù. Lão phu tung hoà nh má»™t Ä‘á»i trong giang hồ, giết ngưá»i vô số, dù có giết lầm má»™t ngưá»i, cÅ©ng là chuyện thưá»ng.
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Ông không sợ ngưá»i khác giết lầm ông ?
Nghiêm Cá»u hững há» nói:
- Lão phu đã quá ngũ tuần, hôm nay lại đây, đã đem chuyện sống chết bỠra ngoà i không kể rồi.
Ãnh mắt ông ta như lưỡi Ä‘ao nhìn dÃnh và o Äoà n Ngá»c, bá»—ng gằn giá»ng nói:
- Lấy thanh BÃch Ngá»c Äao cá»§a ngươi ra, chỉ cần ngươi có thá»§ Ä‘oạn gì, cứ việc cắt đầu lâu ta xuống là m đồ uống rượu cÅ©ng không sao.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Tôi uống rượu trước giỠchỉ muốn dùng ly thôi.
Nghiêm Cá»u nói:
- Nhưng ta thì muốn dùng đầu của ngươi uống rượu, dùng máu của ngươi rót đầy và o là m rượu, tế anh hồn con ta.
Giá»ng nói cá»§a ông ta nghẹn ngà o, cặp mắt như hai cây Ä‘inh dÃnh chặt và o cổ há»ng cá»§a Äoà n Ngá»c, bà n tay xương xẩu, đã đưa lên như vuốt chim ưng, phảng phất như háºn không được bóp xuyên thá»§ng và o cổ há»ng Äoà n Ngá»c.
Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u thấy được, ông ta đã Ä‘em hết mấy chục năm công lá»±c trong ngưá»i, toà n bá»™ tụ và o hai bà n tay đó, chỉ cần má»™t cú đánh ra, ắt phải là cú sát thá»§ trà mệnh.
ChÃnh ngay lúc đó, bá»—ng nghe có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Äừng xuất thá»§, đừng có giết lầm ngưá»i !
Má»™t ngưá»i vừa la vừa xông thẳng và o nhà , chÃnh là gã thiếu niên thần bà gương mặt trắng bệch kia.
Gã thiếu niên nà y rốt cuá»™c là ai ? Sao y biết được Nghiêm Tiểu Vân không bị chết bởi tay Äoà n Ngá»c ? Sao y biết Nghiêm Cá»u đã từng giết ngưá»i ?
Dĩ nhiên là y biết.
Trên Ä‘á»i nà y không chừng chỉ có y là ngưá»i duy nhất chứng minh được Nghiêm Tiểu Vân không há» bị chết dưới tay Äoà n Ngá»c.
Bởi vì y chÃnh là Nghiêm Tiểu Vân !
Nghiêm Tiểu Vân chưa chết !
Thấy con mình đã chết rõ rà ng kia, bây giá» lại sống rà nh rà nh trước mặt mình, Nghiêm Cá»u không há» lá»™ vẻ gì kinh kỳ sung sướng ra mặt.
Nghiêm Tiểu Vân đã quỳ xuống cúi đầu trước mặt ông ta.
- Hà i nhi bất hiếu, để lão nhân gia phải lo lắng báºn tâm.
Nghiêm Cá»u còn Ä‘ang sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Ta chẳng há» báºn tâm gì đến mi, ta biết mi chưa chết.
Hoa Hoa Phong thì nhịn không nổi đã la toáng lên:
- Y là Nghiêm Tiểu Vân ? Y là con trai của ông ? Ông biết y chưa chết bao giỠ?
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu nói:
- Dù Thanh Long há»™i cải trang thi thể cá»§a nó qua mắt được ta, ta vẫn biết nó chưa chết, dù nó không than thở bên ngoà i chùa Phong Lâm chá»— linh đưá»ng Thiết Thá»§y, ta cÅ©ng biết.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Là m sao ông biết được ?
Nghiêm Cá»u hững há» nói:
- Rốt cuộc nó là con của ta !
Câu nói nà y không thể xem là lá»i giải thÃch gì rõ rà ng lắm, nhưng lại đủ để giải thÃch tất cả má»i thứ ... cha con vá»›i nhau, đại khái cÅ©ng có thứ tình cảm kỳ diệu nà o đó, liên hệ kỳ diệu nà o đó. Cái thứ cảm giác đó không ai giải thÃch được, nhưng cÅ©ng không ai phá»§ nháºn được.
Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa hiểu:
- Thanh Long há»™i đã quyết tâm muốn lấy mạng cá»§a y, tại sao lại Ä‘i dùng thi thể ngưá»i khác giả là m y, còn y thì Ä‘em bá» trong rương kia thả xuống đáy hồ ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Bởi vì bá»n há» không muốn Nghiêm Cá»u gia thấy cái lưỡi câu trên vai cá»§a y.
Hình như y cÅ©ng đã thấy cái bà máºt nà y từ lâu:
- Bá»n há» không muốn để Nghiêm Cá»u gia thấy trên ngưá»i y còn có vết thương gì khác ngoà i vết Ä‘ao chém, bá»n há» nhất định phải là m cho Nghiêm Cá»u gia tin rằng, y trá»±c tiếp bị anh chém chết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Gương mặt ngưá»i chết đại khái không tránh khá»i méo mó nhăn nhó, bá»n hỠđã tÃnh đúng, ta sẽ không thấy được sá»± giả mạo.
Hoa Hoa Phong lại cà ng không hiểu:
- Ông đã biết y chưa chết, tại sao còn Ä‘i giết Äoà n Ngá»c, báo thù cho y ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì ta cÅ©ng biết, nhất định tá»± nó sẽ cảm thấy không mặt mÅ©i gì gặp ta, nếu không Ä‘em con nữ tặc Hoa Dạ Lai bắt lấy, trả thù má»™t phen cho hả giáºn, nó sẽ không muốn ra mặt gặp ta đâu.
Cho đến bây giá», gương mặt mệt má»i lãnh đạm cá»§a ông ta, má»›i lá»™ ra vẻ thương hại, ông ta chầm cháºm nói tiếp:
- Rốt cuá»™c nó cÅ©ng là con ta, tÃnh khà nó ra sao, dÄ© nhiên là ta biết rõ lắm.
Hoa Hoa Phong đại khái cũng hiểu được điểm nà y:
- Vì váºy ông má»›i cố ý dùng cách nà y để ép cho y ra mặt !
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu, thở ra:
- Thằng bé nà y tuy quáºt cưá»ng kiêu ngạo, nhưng nhất định không phải là thứ vong ân phụ nghÄ©a, nhất định sẽ không lấy mắt nhìn ân nhân cứu mạng cá»§a mình Ä‘i liá»u mạng vá»›i cha mình !
Hoa Hoa Phong lại có chỗ không hiểu:
- Nhưng mà , sao ông biết y ở đây ?
Nghiêm Cá»u rốt cuá»™c lá»™ ra má»™t nụ cưá»i trên khuôn mặt:
- Ta đã Ä‘oán ra từ lâu, cái vị nhân huynh bị ngưá»i bá» và o trong rương ấy chÃnh là nó.
Hoa Hoa Phong cÅ©ng báºt cưá»i:
- Ông cÅ©ng có nghe tôi nói, y mặc đồ trên ngưá»i, là y phục cá»§a tôi.
Nghiêm Cá»u cưá»i nói:
- Tuy ta đã già yếu bệnh táºt lắm, lá»— tai cÅ©ng còn chưa bị Ä‘iếc.
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- Không những không Ä‘iếc tà nà o, tháºt còn linh hÆ¡n cả ... tôi nữa.
Cô tÃnh nói, “linh hÆ¡n cả thá»â€, nhưng hiện tại đối vá»›i cái ngưá»i già yếu bệnh hoạn nà y, đã phát sinh ra tấm lòng tôn kÃnh không sao nói được.
Nghiêm Cá»u đã đưa tay đón lấy bá»™ đồ trong tay cô, đặt lên ngưá»i con mình:
- Bá»™ y phục nà y tuy dÆ¡ dáy, Ãt ra cÅ©ng còn hÆ¡n là không có y phục, mi coi chừng cảm lạnh đó.
Nghiêm Tiểu Vân lắp bắp:
- Con ... con ...
Y vừa cảm khÃch, vừa xúc động, chỉ thấy máu nóng dâng lên, tắt lấy cổ há»ng, ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng nói không ra.
Hoa Hoa Phong thở ra một hơi dà i nói:
- Hiện tại anh vẫn còn sống sá» sỠđó, ngưá»i ám toán anh là ai, anh có thể tá»± miệng mình nói ra giùm ?
Nhưng Nghiêm Tiểu Vân vẫn còn không nói ra.
Hoa Hoa Phong nhìn y chăm chăm há»i:
- Anh còn chưa chịu nói sao ?
Nghiêm Tiểu Vân nói:
- Tôi ...
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ anh còn có chuyện gì khổ tâm không nói ra được sao ?
Nghiêm Tiểu Vân đóng quách luôn miệng lại, mắt cÅ©ng nhắm lại luôn, khóe mắt hình như có ứa ra má»™t giá»t lệ trong suốt.
Quả tháºt y có nổi khổ tâm không nói ra được, y không muốn nói, hiện tại cÅ©ng không cần nói. Nhìn thấy giá»t nước mắt ứa ra đó cá»§a y, má»i ngưá»i trong lòng cÅ©ng hiểu ra.
Hoa Dạ Lai tuy lừa gạt y, bán đứng y, trong lòng y vẫn vĩnh viễn không quên được cô ta.
Tình cảm vốn là chuyện rất kỳ quái, má»™t gã thiếu niên Ä‘a tình, yêu phải thưá»ng thưá»ng là má»™t ngưá»i không đáng cho y yêu !
Trong lòng y tuy cÅ©ng biết rõ là váºy, khổ nổi tương tư đã nháºp và o cốt tá»§y, có muốn chôn nói Ä‘i cÅ©ng khó mà là m cho nổi.
Nghiêm Cá»u tá»±a hồ không nỡ nhìn y.
Con của mình trong lòng bi thương ra sao, là m cha dĩ nhiên là hiểu con hơn ai hết.
Nghiêm Cá»u bá»—ng nói:
- Lúc nãy tuy cô chưa dò ra được Ä‘iá»u gì, ta thì đã thấy ra được má»™t chá»— khả nghi.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ông thấy ai là ngưá»i khả nghi ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Cố đạo nhân.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao tôi nhìn không ra gì cả ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Bởi vì cô vốn không biết y là hạng ngưá»i như thế nà o.
Hoa Hoa Phong quả tháºt là không biết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Y vốn là má»™t ngưá»i không muốn chịu cá»±c khổ nhất, lưá»i biếng nhất, dù cho Hoa Dạ Lai có thù háºn gì sâu xa vá»›i y, kêu y dầm mưa dầm gió Ä‘i trong bảo táp như váºy cả đêm, y không chịu đâu !
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng lúc nãy ngay cả má»™t lá»i oán than, y cÅ©ng không thốt ra.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vì váºy ta má»›i cảm thấy kỳ quái.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ vì y biết tôi Ä‘ang gạt gẫm, y cÅ©ng biết Hoa Dạ Lai Ä‘ang ở đâu, nhưng sợ tôi nhìn ra, vì váºy má»›i chịu là m thinh nếm mùi khổ cá»±c.
Nghiêm Cá»u gáºt gáºt đầu nói:
- Tháºt ra dù không có chuyện ngà y hôm nay, ta đã nghi ngá» y từ lâu rồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ?
Nghiêm Cá»u nói:
- Hôm đó Thiết Thá»§y và Äoà n Ngá»c giao thá»§ vá»›i nhau, y Ä‘ang mãi đứng ở đầu thuyá»n thá»ng tay nhìn, Ä‘ang mãi chá» Äoà n Ngá»c bị chết dưới tay cá»§a Thiết Thá»§y, Vương Phi mấy lần muốn ra mặt cản trở, Ä‘á»u bị y cháºn lại.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Tôi vốn ngỡ rằng chỉ có má»™t ngưá»i hy vá»ng y chết.
Nghiêm Cá»u nói:
- Cô nói ngưá»i đó là ai ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Long đầu lão đại của Thanh Long hội.
Nghiêm Cá»u nói:
- Vốn chỉ có má»™t ngưá»i, là hy vá»ng Äoà n Ngá»c chết.
Hoa Hoa Phong sáng rực mắt lên, nói:
- Không lẽ Cố đạo nhân lại là Long đầu lão đại !
Nghiêm Cá»u nói:
- Y chỉ bất quá là chá»§ tiệm má»™t quán rượu nhá» bé, nhưng thua má»™t ván là má»™t vạn lượng tiá»n và ng, tiá»n cá»§a y ở đâu ra !
Hoa Hoa Phong bá»—ng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Äoà n Ngá»c nói:
- Anh nghÄ© thế nà o ? Sao im lặng không nói gì váºy ?
Äoà n Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Bởi vì tôi muốn nói gì, Ä‘á»u đã được má»i ngưá»i nói ra hết rồi.
Nghiêm Tiểu Vân bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Hôm đó tôi Ä‘ang trong hôn mê, quả tháºt có thấy cái bóng cá»§a má»™t ngưá»i cụt tay, không những váºy, hình như còn nghe y Ä‘ang cãi nhau gì đó vá»›i Hoa ... Hoa cô nương.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ãm khà từ sau lưng anh phóng lại, ngưá»i phóng ám khÃ, rất có thể là y.
Nghiêm Tiểu Vân cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Nếu Cố đạo nhân mà là Long đầu lão đại tháºt, bây giá» nhất định chưa vá» nhà đâu.
Nghiêm Cá»u há»i:
- Tại sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Bởi vì y đã biết chúng ta xem Hoa Dạ Lai thà nh ra đầu dây mối nhợ như váºy, xem cái kiểu cá»§a y, nhất định sẽ mau mau Ä‘i trước, giết quách Hoa Dạ Lai bịt miệng.
Gương mặt Nghiêm Tiểu Vân cà ng lá»™ vẻ trắng bệch, ngay cả cặp môi Ä‘á»u đã run rẩy cả lên.
Hoa Hoa Phong cố ý không nhìn y, cô lại nói tiếp:
- Vì váºy hiện tại chúng ta nên Ä‘i tìm Cố đạo nhân, xem y có phải Ä‘ang ở nhà không ?
Äoà n Ngá»c bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Y không ở nhà .
Hoa Hoa Phong há»i:
- Sao anh biết y không ở nhà ?
Äoà n Ngá»c hững há» trả lá»i:
- Nghiêm Cá»u gia theo sau lưng mình, nhưng theo sau Nghiêm Cá»u gia, còn có má»™t ngưá»i Ä‘i theo !
Hoa Hoa Phong thay đổi sắc mặt nói:
- Cố đạo nhân ?
Äoà n Ngá»c quay đầu lại, nhìn song cá»a phÃa trong căn phòng nhá» má»™t cái, mỉm cưá»i nói:
- Các hạ đã lại rồi, tại sao còn không và o uống ly rượu, trục trục hơi lạnh ra !
Ngoà i song yên ba phiêu dưỡng, hình như không có tiếng ngưá»i, nhưng Äoà n Ngá»c vừa nói xong, dưới song cá»a bá»—ng có má»™t tráºn cưá»i lá»›n vá»ng lên:
- Hảo tiểu tá», quả nhiên giá»i tháºt, xem ra ta đã quá xem thưá»ng ngươi tháºt.
Äây là tiếng cưá»i cá»§a Cố đạo nhân.
Tiếng cưá»i cá»§a y nghe ra có vẻ gì đó kỳ quái không tả được.
Cố đạo nhân quả tháºt đã đến.
Tuy y còn Ä‘ang cưá»i, gương mặt lại trắng bệch, ánh mắt lá»™ đầy vẻ mỉa mai tà n bạo mà bi thảm, giống như má»™t con sói đã biết mình lá»t và o bẫy cá»§a thợ săn.
Äoà n Ngá»c nhìn y, bá»—ng thở ra nói:
- Ông không há» xem thưá»ng tôi, nhưng ông xem thưá»ng chÃnh mình.
Cố đạo nhân nói:
- Sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äáng lý ra ông không nên lại đây.
Cố đạo nhân há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nếu hiện tại ông vá» nhà , nằm thoải mái trên giưá»ng, trên Ä‘á»i nà y có ai chứng minh được ông là ngưá»i đã ám toán Nghiêm công tá» ?
Cố đạo nhân nói:
- ChÃnh ta cÅ©ng biết thế, nhưng ta không lại không được.
Äoà n Ngá»c nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Tại sao ?
Cố đạo nhân:
- Bởi vì Nghiêm Tiểu Vân chưa chết, mà ngươi cũng chưa chết.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Chúng tôi chưa chết, ông bèn phải chết ?
Cố đạo nhân đã lá»™ má»™t nụ cưá»i tháºt thê lương trên khóe miệng, y nói:
- ChÃnh ngươi cÅ©ng đã nói, ngưá»i là m việc cho Thanh Long há»™i, không thà nh công, là phải chết, dù chỉ bất quá lầm lẫn chút xÃu, cÅ©ng phải chết.
Câu nói ấy quả tháºt Äoà n Ngá»c đã có nói, lúc ở trước linh cá»u cá»§a Thiết Thá»§y.
Cố đạo nhân nhớ rõ từng chữ một.
Hoa Hoa Phong già nh há»i:
- Không lẽ ông đã thừa nháºn ông chÃnh là Long đầu lão đại ở đây ?
Cố đạo nhân nói:
- Chuyện đã như váºy, ta còn cần gì phải phá»§ nháºn !
Äoà n Ngá»c nhìn y chăm chú, há»i:
- Không lẽ ông vốn lại đây nạp mạng hay sao ?
Cố đạo nhân buồn rầu nói:
- Chết dưới tay các ngươi, xem ra còn khá»e khoắn hÆ¡n là chết dưới tay hình đưá»ng cá»§a Thanh Long há»™i.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Hoa Dạ Lai đâu ?
Cố đạo nhân nói:
- Sao cô không thá» nghÄ© xem, cô ta đã là đưá»ng dây duy nhất cá»§a các ngươi, là m sao ta còn để cô ta sống được ?
Nghiêm Tiểu Vân bá»—ng nhảy tung ngưá»i lên gà o lá»›n:
- Ngươi ... ngươi đã giết nà ng bịt miệng rồi sao ?
Cố đạo nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn báo thù cho cô ta ?
Bà n tay cá»§a y bá»—ng có ánh Ä‘ao lóe lên, má»™t cây Ä‘ao nhá»n, đã cắm và o trái tim cá»§a y.
Y còn chưa ngã xuống, cặp mắt còn đang lạnh lùng nhìn Nghiêm Tiểu Vân nói:
- Ta cứu cô ta, ngươi phải cảm kÃch ta má»›i đúng, ta ...
Y không nói gì thêm, máu tươi đã vá»t ra từ mắt từ mÅ©i từ lá»— tai cá»§a y.
Trá»i đã muốn sáng rồi.
Äông phương đã thấy có vẻ hừng sáng, tia sáng chiếu xiên từ song cá»a và o, chiếu xuống gương mặt cá»§a y.
Y rốt cuộc ngã ầm xuống.
Câu chuyện biến hóa quá đột ngột.
Cái chết cá»§a y tháºt tình cÅ©ng quá đột ngá»™t.
Câu chuyện thần bà ly ky nà y, tự nhiên bỗng kết thúc tại đây.
Äoà n Ngá»c nhìn thi thể cá»§a y, ánh mắt bá»—ng lá»™ vẻ tháºt kỳ quái, y lẩm bẩm:
- Y vốn không nên chết, sao lại chết đi ?
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi nói:
- Y không nên chết, không lẽ anh nên chết sao ?
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, y thừa nháºn:
- Anh tháºt đáng chết lắm !
Y bá»—ng quay đầu lại, nhìn Nghiêm Tiểu Vân, rồi há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Anh gặp Hoa Dạ Lai lần cuối cùng, có phải cô ta đang câu cá ?
Nghiêm Tiểu Vân gáºt gáºt đầu.
Y cÅ©ng cảm thấy tháºt kinh ngạc, bởi vì y nghÄ© không ra là m sao Äoà n Ngá»c biết được.
Mặt trá»i đỠchói lên cao, hôm nay hiển nhiên là ngà y đẹp trá»i.
Quán rượu cá»§a Cố đạo nhân, cá»a lá»›n đã mở ra má»™t nữa, đứa nhá» cùi há»§i cổ quái, Ä‘ang quét rác trước nhà .
Thùng rượu lá»›n và cái ghế đẩu vốn vẫn bà y ở ngoà i quán, Äoà n Ngá»c, Nghiêm Cá»u, Nghiêm Tiểu Vân, Hoa Hoa Phong ngồi quanh thùng rượu.
Äứa nhá» cùi há»§i ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn bá»n há» lấy ná»§a mắt, miệng nó Ä‘ang lẩm bẩm:
- Dù là tá»u quá»· cÅ©ng chẳng có uống rượu sá»›m quá như váºy chứ.
Äoà n Ngá»c bá»—ng há»i:
- Bà chủ quán của chú đâu ?
Äứa nhá» cùi há»§i nói:
- Còn đang ngủ.
Äoà n Ngá»c lại há»i má»™t câu tháºt kỳ quái:
- Còn ông chủ ?
Äứa nhá» cùi há»§i nói:
- Cũng đang ngủ.
Äoà n Ngá»c lại thở ra, chẳng nói gì nữa.
Bốn ngưá»i cứ thế mà yên lặng ngồi đó, đợi chá», không ai biết bá»n há» Ä‘ang chá» gì.
Vẻ mặt bá»n há» Ä‘á»u rất nặng ná», phải báo tin buồn má»™t ngưá»i đã chết cho bà vợ y nghe, vốn không phải là chuyện gì là m ngưá»i ta khoan khoái.
Mặt trá»i lại Ä‘ang lên cao chút nữa.
Hoa Hoa Phong hình như đã có tà nóng nảy, hình như muốn mở miệng nói gì đó.
Con còn chưa kịp mở miệng nói những gì cô muốn nói, bởi vì cô bá»—ng phát hiện ra có ngưá»i Ä‘ang nhìn bá»n há».
Bất kỳ ai nhìn và o ngưá»i nà y, cÅ©ng sẽ nhịn không nổi muốn nhìn thêm và i lần nữa.
Ngưá»i nà y dÄ© nhiên là má»™t ngưá»i đà n bà , má»™t ngưá»i đà n bà rất linh hoạt, không những đẹp, mà còn có phong tư trác ước, và còn biết Ä‘iểm trang.
Bà ta mặc đồ cÅ©ng rất giảng cứu, chiếc áo mà u xanh Ä‘áºm rất hợp thân, Ä‘i theo cái quần dà i lướt thướt. Quần mà u trắng như tuyết, chất liệu không những cao quý, thêu dệt rất tinh tế, mà u sắc cÅ©ng rất hợp.
Bà chủ quán rượu rốt cuộc đã xuất hiện.
Cách ăn mặc Ä‘iểm trang cá»§a bà ta, giống hệt lúc gặp Äoà n Ngá»c lần đầu tiên.
Nhưng thần sắc cá»§a bà ta có chá»— khác biệt. Gương mặt bà ta không còn nụ cưá»i quyến rÅ© lòng ngưá»i.
Bà ta nhìn bá»n há», rồi chầm cháºm bước lại.
Äoà n Ngá»c và Nghiêm Cá»u Ä‘á»u đứng dáºy, ngần ngừ má»™t lát, hình như không biết phải nói gì cho phải vá»›i bà ta.
Bà ta chẳng cần phải nghe bá»n há» nói gì, bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, cưá»i tháºt thê lương:
- Có phải các ngưá»i lại đây để nói cho tôi biết, tôi đã thà nh quả phụ đấy không ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Nghiêm Cá»u nhịn không nổi há»i bà ta:
- Sao bà biết ?
Nữ đạo sÄ© cưá»i thê thảm nói:
- Tôi nhìn ra được mà .
Nghiêm Cá»u nói:
- Bà nhìn ra nét mặt chúng tôi thế nà o được sao ?
Nữ đạo sĩ bi thảm nói:
- Tôi đã nhìn ra từ lâu, thần tình ... thần tình cá»§a y lúc gần đây có Ä‘iá»u hốt hoảng, là m như biết mình sắp tá»›i giá» rồi.
Tuy thần sắc bà ta rất trấn tÄ©nh, nhưng cặp mắt đã có những giá»t lệ lăn ra, bà ta bá»—ng quay đầu lại:
- Các ngưá»i chỉ cần nói cho tôi biết đến đâu thu xác ông ấy, chuyện khác không cần phải nói thêm gì cả.
Äoà n Ngá»c lại cứ có chuyện phải nói:
- Chúng tôi gặp bà lần đầu, bà bá»—ng nhiên xuất hiện, cÅ©ng như hôm nay váºy.
Nữ đạo sĩ không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Không lẽ ông muốn tôi bước ra, phải đánh phèng la báo cáo cho ông biết sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bà không phải là bước ra, mà là trở vá».
Y nhìn cái quần trắng như tuyết cá»§a bà ta, chầm cháºm nói tiếp:
- Bất cứ ai trong nhà đi ra, Ä‘á»u không khô ráo sạch sẽ như váºy.
Nữ đạo sĩ bỗng quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn y:
- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì ?
Äoà n Ngá»c thở ra nói:
- Tôi chỉ bất quá muốn nói cho bà biết, chồng bà vốn không nên chết đi.
Nữ đạo sĩ lạnh lùng nói:
- Nên chết không lẽ là ông ?
- Quả tháºt tôi đáng chết tháºt.
Äoà n Ngá»c còn thừa nháºn:
- Bởi vì tôi phải nháºn ra bà là ai từ lâu rồi.
- Tôi là ai ?
- Hoa Dạ Lai.
Äoà n Ngá»c nói từng tiếng má»™t:
- Bà chÃnh là Hoa Dạ Lai, cÅ©ng chÃnh là Long đầu lão đại ở đây !
Nữ đạo sÄ© trừng mắt nhìn y, bá»—ng báºt cưá»i lên, nụ cưá»i lại biến thà nh mỹ lệ quyến rÅ© như lúc nà o.
Nghiêm Tiểu Vân thì toà n thân bỗng nhiên cứng đỠra.
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi thấy bà lần đầu tiên, đã có cảm giác kỳ lạ là m sao đó, là m như đã có gặp bà ở đâu rồi.
Nữ đạo sÄ© Ä‘ang lắng nghe, phảng phất như Ä‘ang lắng tai nghe ngưá»i ta kể má»™t chuyện cố sá»± tháºt thú vị.
Äoà n Ngá»c lại nói tiếp:
- Bởi vì bà là Hoa Dạ Lai, đêm đến bà sẽ ra tá»a cái hương thÆ¡m cá»§a bà , ban đêm, dưới ánh đèn, dÄ© nhiên không ai nhìn ra được bà đã cải trang, lại cà ng không ai ngỠđược ban ngà y bà lại là bà chá»§ quán rượu nho nhá» nà y, huống gì lúc đó ngưá»i khác đã bị hương thÆ¡m cá»§a bà mê say luôn rồi.
Nữ đạo sĩ lấy đuôi mắt liếc qua y:
- Ông cũng có say rồi ?
Äoà n Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Tôi cũng đã bị say, nhưng tôi tỉnh lẹ hơn một chút.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Ông tỉnh lại lúc nà o váºy ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không chừng tôi vẫn còn Ä‘ang sắp tỉnh mà chưa tỉnh, nhưng lúc tôi thấy quan tà i cá»§a Thiết Thá»§y, tôi đã tỉnh được má»™t ná»a, đến lúc thấy Cố đạo nhân ngã xuống, tôi má»›i hoà n toà n tỉnh ra.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì Thiết Thủy nhất định không thể nà o là thuộc hạ của Cố đạo nhân, tôi biết vũ công của y, Cố đạo nhân không thể nà o đụng được và o cái lông của y.
Nữ đạo sĩ nói:
- Không lẽ không thể nà o có chuyện bất ngỠsao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Nhất định không thể.
Y lại giải thÃch:
- Thiết Thá»§y vốn là má»™t ngưá»i rất nghi kỵ, không tin tưởng và o má»™t ai, đối vá»›i Cố đạo nhân cÅ©ng không có gì hảo cảm, vì váºy Cố đạo nhân không thể nà o tiếp cáºn và o ngưá»i y.
Nếu tiếp cáºn còn không được, dÄ© nhiên cà ng không thể nà o xuất kỳ bất ý giết y được.
Äoà n Ngá»c lại nói:
- Tôi cũng biết Nghiêm Tiểu Vân nhất định không thể nà o bị Cố đạo nhân ám toán.
- Tại sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì cái lưỡi câu không phải là món ám khÃ, muốn dùng lưỡi câu đả thương ngưá»i, nhất định phải cần có dây câu, mà lúc đó ngưá»i Ä‘ang ngồi câu cá không phải là y, mà là Hoa Dạ Lai.
Thì ra vừa rồi y há»i Nghiêm Tiểu Vân câu đó không có gì là kỳ quái, y vốn đã có dụng ý rồi.
Äoà n Ngá»c lại nói tiếp:
- Vì váºy tôi má»›i nghÄ© hoà i không ra, những chuyện đó nếu không phải y là m, tại sao y lại Ä‘em hết tá»™i trạng đổ và o đầu mình ?
Nữ đạo sĩ nói:
- Hiện tại đã nghÄ© ra rồi, thì giải thÃch ra là m sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Y là m như váºy chỉ bất quá vì muốn chịu tá»™i thế cho ngưá»i khác, má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘a tình, vì ngưá»i đà n bà y chân chÃnh yêu thương, vốn không tiếc hy sinh chuyện gì.
Y buồn rầu nói tiếp:
- Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘a tình, nếu biết vợ mình là hạng đà n bà như Hoa Dạ Lai, đã là má»™t chuyện vô cùng thống khổ. Vì váºy y vốn đã có ý muốn chết từ lâu rồi.
Nữ đạo sÄ© lại báºt cưá»i:
- Chỉ có mấy điểm đó, ông đã chứng minh tôi là Hoa Dạ Lai được sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Tôi thấy ra được ngưá»i đà n bà y tháºt lòng yêu thương chỉ có bà , tôi cÅ©ng thấy ra được trên Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t hạng ngưá»i có thể giết được Thiết Thá»§y.
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Hạng ngưá»i nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Äà n bà , chÃnh là hạng đà n bà như là bà .
Nữ đạo sÄ© há»i:
- Nhưng tại sao ta muốn giết y là m gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Bởi vì y rất có thể chÃnh là ngưá»i Thanh Long há»™i phái lại giám thị bà , bà cảm thấy y có vẻ uy hiếp bà , vì váºy bèn thừa cÆ¡ giết y, Ä‘em tá»™i trạng đổ hết và o đầu tôi.
Nữ đạo sÄ© lại báºt cưá»i, nhưng lần nà y nụ cưá»i đã ra chiá»u gượng gạo.
Äoà n Ngá»c nói:
- Äây vốn là cái bẫy rất phức tạp, bà vốn tÃnh Ä‘em hết má»i ngưá»i cuốn và o trong cái bẫy, chỉ tiếc là bà tÃnh Ä‘i tÃnh lại, còn tÃnh thiếu mất má»™t chuyện.
Nữ đạo sÄ© nhịn không nổi há»i y:
- Chuyện gì ?
- Tình cảm.
Äoà n Ngá»c nói:
- Bà không tÃnh tình cảm và o trong đó, bởi vì chÃnh bà , bà hoà n toà n không có chút tình cảm.
Y lại giải thÃch:
- Bởi vì ngưá»i ta có tình cảm, vì váºy mà Nghiêm Cá»u gia má»›i tÃn nhiệm tôi, vì váºy Nghiêm Tiểu Vân má»›i được tôi cứu lên, vì váºy Cố đạo nhân má»›i vì bà mà chết, vì váºy tôi má»›i khám phá ra bà máºt cá»§a bà .
Hôm đó nếu Nghiêm Cá»u mà liên thá»§ vá»›i Thiết Thá»§y, Äoà n Ngá»c đã chết trong khoang thuyá»n từ lâu.
Nghiêm Tiểu Vân cũng đã chết trong cái rương đó.
Äoà n Ngá»c lại than thở:
- Cố đạo nhân muốn được chết, vì y chỉ bất quá biết được tôi cÅ©ng đã từng bị say, vì váºy y ganh tỵ, cÅ©ng như hôm đó y phát hiện ra bà và Nghiêm Tiểu Vân cùng ở má»™t chá»— váºy.
Vì váºy Nghiêm Tiểu Vân trong cÆ¡n hôn mê, đã mÆ¡ hồ nghe Cố đạo nhân và Hoa Dạ Lai cãi nhau, y không há» nghe lầm.
Nữ đạo sĩ yên lặng lắng nghe, ánh mắt phảng phất như nhìn chăm chú vỠnơi nà o đó xa xăm, bà ta bỗng thở ra nói:
- Quả tháºt ta tÃnh lầm má»™t chuyện, chỉ bất quá, ông không bao giá» ngỠđược tôi bị lầm chá»— nà o ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Sao ?
Nữ đạo sĩ thở dà i nói:
- Tôi thấy ông trả tiá»n rượu má»™t lượng bảy tiá»n, cái dáng Ä‘iệu lúng ta lúng túng đó, tôi cứ ngỡ ông chỉ bất quá là má»™t gã ngốc thÃch bao quản chuyện thiên hạ.
Chuyện hôm đó, Äoà n Ngá»c dÄ© nhiên còn nhá»› rõ.
Y hối hả lấy hầu bao ra trả tiá»n rượu, trong lúc hoang mang không cẩn tháºn, ngân phiếu và ng lá rá»›t cả ra đầy mặt đất, chỉ trong má»™t ngà y, y đã phạm phải bốn Ä‘iá»u giá»›i luáºt lá»›n cá»§a Äoà n lão gia tá».
Y sinh chuyện, rồi lại gây thù oán vá»›i nhà sư, tiá»n tà i cÅ©ng để lá»™ cả ra, không những váºy còn qua lại vá»›i đà n bà lạ mặt không quen biết.
Tháºt tình y cÅ©ng không ngá», vì váºy mà biến há»a thà nh phúc.
- Bà đã nhắc lại chuyện nà y, là m tôi cũng sực nghĩ ra một chuyện.
- Chuyện gì ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Mấy tấm ngân phiếu một ngà n lượng bạc của tôi, xin bà trả lại tôi giùm.
Y cưá»i cưá»i nói tiếp:
- Hai ngưá»i kia, dÄ© nhiên là do bà cố ý sai lại, mục Ä‘Ãch chỉ là muốn tôi nghÄ© rằng Long đầu lão đại và Hoa Dạ Lai vốn là hai ngưá»i.
Hoa Hoa Phong lại nhịn không nổi há»i:
- Sao anh biết ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Thanh Long há»™i nếu mà là những tên quá»· vô tÃch sá»± như váºy, Thanh Long há»™i chẳng có gì là đáng sợ cả.
Hoa Dạ Lai không nói má»™t câu, không những trả lại cho y má»™t ngà n lượng bạc ngân phiếu, cÅ©ng đưa cho y má»™t táºp và ng lá.
- Äây là tiá»n ông thắng được, ông cÅ©ng nên cầm lấy.
Hoa Dạ Lai lại nói:
- Hiện tại ông còn chuyện gì để nói nữa không ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Hết rồi.
Hoa Dạ Lai rất kinh ngạc:
- Hết rồi ?
Äoà n Ngá»c hững há» nói:
- Tuy bà muốn hại chúng tôi, nhưng chúng tôi còn sống sá» sỠđây, tuy bà là m chuyện xấu xa, nhưng chẳng cần đến chúng tôi lại trừng phạt, hình đưá»ng cá»§a Thanh Long há»™i, hiện tại không chừng Ä‘ang mở ra cho bà rồi. còn như Kiá»u lão tam và Vương Phi, rốt cuá»™c có phải là ngưá»i cá»§a bà hay không, lại cà ng không liên hệ gì đến chúng tôi.
Y lại cưá»i cưá»i nói:
- Tuy tôi rất thÃch chuyện bao đồng, nhưng chuyện không nên xen và o, tôi nhất định không xen và o.
Äấy là câu nói cuối cùng cá»§a y.
Nghiêm Tiểu Vân cũng không nói gì cả, bởi vì phụ thân của y nãy giỠvẫn dùng sức nắm chặt lấy tay y.
Bá»n há» Ä‘á»u bá» Ä‘i hết cả, không má»™t ai quay đầu lại.
Hoa Dạ Lai nhìn bá»n há» bá» Ä‘i, ngay cả động Ä‘áºy cÅ©ng không động Ä‘áºy má»™t tà gì, bởi vì bà ta biết mình đã không còn đưá»ng nà o để Ä‘i nữa rồi.
Trăng sáng như gương, nước hồ cũng như gương, trong gương có một vầng trăng sáng.
Hoa Hoa Phong nhìn như si như dại và o mảnh trăng dưới nước, cô bỗng thở ra nói:
- Hôm nay đã được mưá»i hai rồi.
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trước ngà y mưá»i lăm tháng tư, anh nhất định phải đến cho được Bảo Châu sÆ¡n trang ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì váºy sáng sá»›m hôm sau anh phải Ä‘i.
Äoà n Ngá»c lần nà y không nói gì cả, y bá»—ng cảm thấy trong lòng cay cay, cổ há»ng phảng phất như bị thứ gì chặn lại.
Một cơn gió thổi qua, thổi nhăn mặt nước hồ, mảnh trăng dưới nước cũng vỡ ra.
Hoa Hoa Phong bá»—ng há»i:
- Có phải anh nhất định phải Ä‘em thanh BÃch Ngá»c Äao giao tá»›i Bảo Châu sÆ¡n trang ?
Äoà n Ngá»c gáºt gáºt đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh cho em xem thỠđược không ?
Äoà n Ngá»c lẳng lặng lấy thanh BÃch Ngá»c Äao ra, dưới ánh trăng nhìn lại, thanh Ä‘ao xanh biếc như mặt hồ.
Hoa Hoa Phong nhìn như ngây dại, miệng cô há»i:
- Thanh Ä‘ao nà y là váºt Ä‘Ãnh hôn cá»§a anh ?
Äoà n Ngá»c không trả lá»i, y cÅ©ng không nỡ trả lá»i.
Y Ä‘ang tÃnh nói:
- Thanh Ä‘ao nà y tuy là đồ chuẩn bị dùng để Ä‘Ãnh hôn, nhưng tôi thì không nhất định là muốn Ä‘i Ä‘Ãnh lá»… gì cả.
Chỉ tiếc là y còn chưa kịp nói ra, Hoa Hoa Phong bá»—ng vung tay lên thanh BÃch Ngá»c Äao đã bay ra giữa hồ.
Äây là bảo váºt tổ truyá»n nhà há» Äoà n, nếu không tìm ra, háºu quả ra sao Äoà n Ngá»c ngay cả nghÄ© cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i.
Vì váºy y không kịp suy nghÄ© đã nhảy theo.
Y nhất định phải tìm cho được thanh bảo đao.
Dĩ nhiên là y tìm không ra.
Muốn tìm cho ra thanh BÃch Ngá»c Äao nhá» xÃu như váºy giữa hồ, tháºt tình cÅ©ng như Ä‘i tìm cây kim trong biển cả váºy, nhất định là chuyện không thể nà o là m được.
Äợi lúc y trồi đầu lại trên mặt nước, Hoa Hoa Phong cÅ©ng không thấy đâu.
Muốn tìm má»™t ngưá»i như cô trong má»™t biển ngưá»i mênh mông, không phải cÅ©ng như muốn tìm thanh BÃch Ngá»c Äao trong hồ sao ?
Lại má»™t tráºn gió thổi qua, thổi nhăn mặt nước hồ.
Äoà n Phi Hùng lão gia tá» cÅ©ng đã đến Bảo Châu sÆ¡n trang từ lâu, ông ta rốt cuá»™c vẫn không yên tâm được thằng con trai má»›i ra khá»i nhà lần đầu tiên.
Hiện tại ông Ä‘ang cùng Châu Khoan Châu nhị gia sánh vai ngồi trong hoa sảnh chá»— thỠđưá»ng, nhìn đứa con trai bảo bối, gương mặt vốn đã rất nghiêm trang, bây giá» hình như muốn biến thà nh xanh lè.
- Có phải ta có dặn mi nhất định phải Ä‘em thanh BÃch Ngá»c Äao giao táºn tay cho Châu nhị thúc không ?
Äoà n Ngá»c cúi đầu nói:
- Dạ.
Äoà n lão gia tá» lại nói:
- Có phải ta đã nói cho mi nghe thà rá»›t cái đầu Ä‘i, cÅ©ng không được rá»›t thanh BÃch Ngá»c Äao !
Äoà n Ngá»c nói:
- Dạ.
Äoà n lão gia tá» lại nói:
- Hiện tại thanh đao của mi đâu ?
Äoà n Ngá»c không những không dám ngẩng đầu, ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám thở mạnh.
Vẻ mặt cá»§a Châu Khoan Châu nhị gia xem ra hòa hoãn hÆ¡n nhiá»u:
- Thanh Ä‘ao ấy nếu lúc nà o cháu cÅ©ng Ä‘eo trong ngưá»i, là m sao lại mất Ä‘i ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Cháu ... cháu ... cháu không để ý cẩn tháºn, lá»—i cá»§a cháu.
Châu Khoan há»i:
- Không phải lá»—i ngưá»i khác sao ?
Äoà n Ngá»c nói:
- Không phải.
Châu nhị gia nhìn y, ánh mắt lá»™ vẻ tháºt kỳ quái, ông ta bá»—ng nói:
- Có phải cháu đã từng nói, má»™t ngưá»i đà n ông, vì ngưá»i đà n bà y tháºt sá»± yêu thương, sẽ không tiếc nháºn hết tá»™i trạng vá» mình ?
Äoà n Ngá»c kinh ngạc ngẩng đầu lên, tháºt tình y không thể ngỠđược Châu nhị gia là m sao biết được mình nói câu đó.
Nhưng Châu nhị gia báºt cưá»i, nụ cưá»i cÅ©ng rất kỳ quái, ông ta bá»—ng há»i:
- Có phải cháu thÃch con nhá» nà y lắm phải không ?
Ông ta đưa tay ra, chỉ và o má»™t ngưá»i vừa từ trong bình phong bước ra.
Má»™t cô bé cặp mắt to to, lúc cưá»i cái mÅ©i nhăn lên trước.
Hoa Hoa Phong !
Äoà n Ngá»c cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn la cả lên, y cà ng không ngỠđược Hoa Hoa Phong là m sao cÅ©ng đến nÆ¡i nà y.
Cái mÅ©i xinh xắn linh lung cá»§a Hoa Hoa Phong lại nhăn lên, cô nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Ngay cả Nữ đạo sĩ còn là Hoa Dạ Lai được, Hoa Hoa Phong tại sao không thể là Châu Châu ?
Äoà n Ngá»c rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu ra.
Tại sao Hoa Hoa Phong cũng tấu xảo lúc đó lại xuất hiện, tại sao cô cứ theo xen và o chuyện của y.
Thì ra cô vốn Ä‘ang đặc biệt lại “khảo tếâ€, khảo sát ông chồng tương lai cá»§a cô là má»™t ngưá»i như thế nà o !
Nhưng Äoà n Ngá»c vẫn còn có chá»— chưa được rõ rà ng:
- Sao em ném thanh BÃch Ngá»c Äao và o trong hồ ?
Châu Châu đáp:
- BÃch Ngá»c Äao không phải trong hồ, nó còn nằm trong tay em, em ném thanh Ä‘ao giả xuống.
Äoà n Ngá»c thở ra má»™t hÆ¡i, y cưá»i khổ nói:
- Tại sao em bắt anh phải lo chết Ä‘i được váºy ?
Châu Châu bỉu môi nói:
- Tại vì em ghen.
Äoà n Ngá»c há»i:
- Em ghen vá»›i ai ?
Châu Châu nói:
- Ghen vá»›i em.
Châu Châu ghen với Hoa Hoa Phong, Hoa Hoa Phong cũng ghen với Châu Châu, bạn thỠxem món nợ nà y phải thanh toán ra là m sao ?
Äoà n Ngá»c đã thà nh má»™t kẻ thiếu niên anh hùng nổi danh nhất Giang Nam, không những váºy cÅ©ng đã thà nh hôn vá»›i Châu Châu.
Nhưng tâm tình cá»§a Äoà n lão gia tá» lại không thoải mái tà nà o, lúc nà o cÅ©ng mặt mà y sầu khổ, má»™t mình cứ ngồi thở dà i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u rất lấy là m lạ, Châu nhị gia lại cà ng kỳ quái !
- Tháºt tôi không nghÄ© ra huynh còn có chuyện gì không được vui ?
Äoà n Phi Hùng nói:
- Chỉ có một chuyện.
Châu Khoan nói:
- Huynh mau mau nói ra thôi, tháºt tình đệ rất muốn nghe thá».
Äoà n lão gia tá» than thở nói:
- Lúc Äoà n Ngá»c ra khá»i cá»a, tôi đã dặn cho nó bảy Ä‘iá»u đại giá»›i, nói nó không được vi phạm bảy Ä‘iá»u đó, nhưng nó lại Ä‘i là m hết cả !
Châu nhị gia nói:
- Hình như nó có bị thiệt thòi gì đâu, cÅ©ng không có chuyện phiá»n phức gì dÃnh và o thân, còn ngược lại nhá» váºy mà phá tan bà máºt Thanh Long há»™i đã ám hại nó, còn thêm được bao nhiêu bạn bè.
Ông ta mỉm cưá»i nói tiếp:
- Không những váºy, nó mà không là m như váºy, con gái tôi cÅ©ng không phải dá»… dà ng gì lấy nó đâu.
Äoà n lão gia tá» vẫn còn Ä‘ang thở than:
- CÅ©ng chÃnh vì váºy, mà tôi má»›i không vui vẻ !
Châu nhị gia cà ng không hiểu:
- Tại sao ?
Äoà n lão gia tá» nói:
- Chú nghĩ xem, tôi nói nó không là m những chuyện đó, nó đi là m hết cả, ngược lại còn nhỠđó mà được phúc, thà nh ra đại anh hùng, lấy được đại mỹ nhân.
Ông ta lắc đầu, thở ra:
- Chú nghÄ© xem, sau nà y tôi nói gì nó, nó là m sao còn nghe lá»i tôi nữa chứ ?
Châu nhị gia lại báºt cưá»i, cưá»i lá»›n nói:
- Nếu huynh vì chuyện nà y mà không được vui, huynh sai rồi đó.
Äoà n lão gia tỠđã muốn tức giáºn lên:
- Tôi sai ? Tôi sai ? Chú còn nói tôi sai ?
Châu nhị gia nói:
- Có ngưá»i trá»i sinh dÅ©ng cảm, có ngưá»i trá»i sinh cÆ¡ trÃ, nhưng không ai bằng được trá»i sinh được may mắn. Con trai cá»§a huynh chÃnh là ngưá»i trá»i sinh may mắn. Vì váºy cả Ä‘á»i nó, nhất định sẽ sống sung sướng còn hÆ¡n ai cả, huynh còn có gì không vui nữa ?
o O o Vì váºy vÅ© khà thứ ba mà tôi kể ra đây, không phải là BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao, mà là thà nh thá»±c. Chỉ có ngưá»i thà nh thá»±c, má»›i có may mắn như váºy.
Cái may mắn cá»§a Äoà n Ngá»c, chÃnh là vì y không gạt gẫm ai, cÅ©ng không há» gạt gẫm lần nà o ... nhất là lúc đánh bạc.
Vì váºy, y đánh bại được Thanh Long há»™i, không phải nhá» và o thanh BÃch Ngá»c Thất Tinh Ä‘ao, mà nhá» y thà nh thá»±c.
Hết
|
 |
|
| |