17-11-2008, 07:09 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 211: Nà ng là ngưá»i cá»§a ta (phần II, hết)
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp: vietstars
Nguồn: sưu tầm
Từ Vị chÃnh là công thần hà ng đầu khi hoà ng đế đăng cÆ¡, cà ng là danh thần đệ nhất đương triá»u, đệ nhất danh sÄ© đương thá»i, tuổi tuy đã lá»›n nhưng cái ngạo cốt thư sinh lại không đổi. Thấy Triệu Khang Ninh ở trước mặt mình buông thả như thế, Từ Vị ha ha cưá»i to nói:
- Tiểu vương gia, lão thần kiêu ngạo mà nói to rằng, muốn ở trước mặt ta mà lá»›n lối, ngươi còn chưa đủ tư cách, dù là Thà nh Vương gia tá»›i, cÅ©ng phải nghÄ© cẩn tháºn má»›i có thể cùng lão thần nói chuyện. Nói tá»›i hai mươi năm trước, phụ thân ngưá»i so vá»›i ngươi còn lợi hại hÆ¡n, hôm nà y tiểu vương gia ngươi tháºt là --- à i ! Äi cẩn tháºn, không tiá»…n!
Triệu Khang Ninh nghiến răng khen két, cả ngưá»i muốn run lên, rầm má»™t tiếng đá gãy then cá»a, mang theo bá»n há»™ vệ cướp đưá»ng mà đi. Hai ngưá»i Lạc Mẫn cùng Từ Vị liếc mắt nhìn nhau, thÃch thú cưá»i to.
Lâm Vãn Vinh vá»— tay hai ba cái, Ä‘i tá»›i phÃa trước cưá»i nói:
- Hai vị đại nhân, mắng chá»i rất hay, cái thứ tiểu vương gia gì đó lần nà y không bị mắng chết cÅ©ng bị dá»a chết, tiểu đệ còn phải há»c táºp hai vị nhiá»u lắm.
Từ Vị giữ chặt tay hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi không cần phải chêu trá»c chúng ta nữa. Nếu luáºn vá» bản lÄ©nh mắng ngưá»i chỉnh ngưá»i, đương thá»i, không má»™t ai có thể vượt qua ngươi.
- Quá khen, quá khen.
Lâm Vãn Vinh không biết thẹn nói lớn:
- Ta cÅ©ng là há»c táºp từ Từ tiên sinh mà thôi.
Từ Vị cưá»i ha ha, vá»— tay sảng khoái nói:
- Lạc lão đệ. Việc ngà y hôm nay, là m tháºt là vô cùng thống khoái, lão há»§ nói không thà nh lá»i phải mượn ngươi hai chén rượu nhạt uống. Nhanh nhanh, mau Ä‘em nữ nhi hồng thượng hạng kia cá»§a ngươi lên Ä‘i, chúng ta cùng vá»›i Lâm tiểu huynh đệ ba ngưá»i mở lòng uống tháºt thoải mãi, không say không vá».
- Say cÅ©ng không vá»...!
Lo lắng chứa chất trong lòng Lạc Mẫn được giải khai, ha ha cất tiếng cưá»i to, dẫn tá»›i má»™t tráºn ho kịch liệt.
Tá»· đệ Lạc Ngưng sá»›m đã Ä‘i chuẩn bị nữ nhi hồng đưa lên. Từ Vị thấy trên phong Ä‘iá»u cá»§a vò rượu dán má»™t tá» giấy mà u đò. Trên mặt viết má»™t hà ng chữ nhá»:
- Mừng con gái Ngưng Nhi đầy tháng!
Từ Vị vui mừng nói:
- Quả nhiên là nữ nhi hồng đã cất hai mươi năm, Lâm tiểu huynh, hôm nay chúng ta có khẩu phúc rồi.
Lạc Mẫn hảo sảng nói:
- Äó là tá»± nhiên. Äây là khi Ngưng Nhi đầy tháng vì nó mà chuẩn bị, vốn tưởng đợi tá»›i khi nó láºp gia đình má»›i mở ra. Bất quá, hôm nay tháºt sá»± là thống khoái, chúng ta liá»n cở bá» tấm lòng, uống thá»a thÃch má»™t phen.
Từ Vị cưá»i ha ha, nhìn Lạc Ngưng và Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý nói:
- Hôm nay chÃnh là lúc Lạc tiểu thư Ä‘Ãnh ước, rượu nà y mở ra cÅ©ng không phải là sai, uống cÅ©ng sáng khoái. Lạc lão đệ, ngươi có phúc lắm đó.
Lạc Mẫn thoải mái cưá»i to, Lạc Ngưng nhìn trá»™m Lâm Vãn Vinh má»™t cái, ngượng ngùng bối rồi cúi đầu xuống.
Trên hoa thuyá»n vốn đã không có ngưá»i khác, thế lá»a đã bị dáºt tắt hòa toà n, cá»a sổ lại bị đốt toang hoang cả ra, ánh trăng chui qua nhà n nhạt rải xuống, chiá»u trên thân ba ngưá»i hai già má»™t trẻ.
Ba ngưá»i già trẻ ngồi trên mặt đất, vứt bá» chén nhá», nâng chén lá»›n, uống tháºt thoải mái. Má»™t vầng trăng khuyết rÆ¡i và o trong chén, hình thà nh má»™t hình phản chiếu tháºt đẹp đẽ, sinh động.
Ba ngưá»i nâng chén rượu lá»›n uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, sảng khoái lau khóe miệng, Từ Vị lá»›n tiếng nói:
- Lâm tiểu huynh, ngươi là tiểu bằng hữu cá»§a chúng ta, tuổi tuy nhá», nhưng khả năng lại không nhá». Lão há»§ xông pha cả Ä‘á»i, khâm phục không quá hai ba ngưá»i mà thôi, ngươi là má»™t trong số đó.
Lạc Mẫn ha ha cưá»i:
- Hay cho má»™t cái tiểu bằng hữu, cách xưng hô nà y có ý tứ, nà o, tiểu bằng hữu, vì tình tương ngá»™, chúng ta liá»n uống cạn má»™t chén lá»›n nà o!
Lâm Văn Vinh giơ cao chén lớn nói:
- Tiểu đệ chúc hai vị lão bằng hữu má»—i ngà y Ä‘á»u vui vẻ như váºy, cạn!
Nháºt tầm khai tâm giai bất dịch
Vị tri thân thị mộng trung nhân.
(Ngà y lại vui say hồn mê mải
Chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ - hieusol dịch.)
- Tiểu bằng hữu lá»i nà y rất có thâm ý a, bá»™i phục, bá»™i phục, cạn!
Lạc Mẫn cưá»i sang sảng, ba ngưá»i Ä‘á»u rót rượu và o bụng.
Lạc Mẫn cùng Từ Vị tuy râu tóc đã bạc, nhưng Ä‘á»u là bản sắc thư sinh, uống rượu bằng chén lá»›n sá»›m đã men say mông lung. Trong tiếng cưá»i lá»›n, Từ Vị Ä‘em chén rượu ném xuống đất, tay cầm đũa trúc, cháºm rãi gõ nhị, khẽ hát:
Oa giác hư danh
Dăng đầu vi lợi
Toán lai trứ chẩm kiá»n mang
Sá»± giai tiá»n định
Thùy nhược há»±u thùy cưá»ng.
(Già nh giáºt hư danh
Mải mê hão lợi
Nhìn ra nặng nợ má»™t Ä‘á»i
Sá»± Ä‘á»u tiá»n định
Mạnh yếu kể chi ai. - hieusol dịch.)
Lạc Mẫn gõ nhạc hòa cùng, hai ngưá»i đồng thá»i hát:
Thả sấn nhà n thân vị lão
Tu phóng ta
Ta tỠsơ cuồng.
Bách niên lý hồn nhiên thị túy
Tam vạn lục thiên trưá»ng
Tam vạn lục thiên trưá»ng
Tam vạn lục thiên trưá»ng...
(Nhân độ thân nhà n chưa lão
Phóng túng ta
Thả chút cuồng ngông
Trăm năm say ngất chẳng cau mà y
Ba vạn sáu ngà n ngà y
Ba vạn sáu ngà n ngà y
Ba vạn sáu ngà n ngà y... - hieusol dịch.)
Hai ngưá»i hòa ca, dần dần ngầm nga, sau đó mặt đầy thế lương, mắt lấp lánh lệ. Hai ngưá»i há» từ lúc còn trẻ là m quan đến giá», ngồi ở ngôi trên, nhìn thì phong quang, nhưng trong đó bao nhiêu cay đắng bao nhiêu nước mắt, chỉ có bá»n há» má»›i tá»± biết.
Lâm Văn Vinh trước kia chưa bao giá» gặp qua tâm cảnh cá»§a ngưá»i Ä‘á»c sách, trong con mắt say sưa mông lùng, nhìn lại chỉ thấy ánh trăng rải trên ngưá»i hai vị lão nhân râu tóc bạc trắng. Hai lão đầu năm sáu chục tuổi mắt nổi lệ quang, gõ nhạc mà hát, tình cảnh vô vùng bi thương và thê lương.
Tâm tư cá»§a hắn cÅ©ng bị chút cảm nhiá»…m, nhá»› tá»›i tao ngá»™ cá»§a mình, trong lòng nổi lên chút bi thương, đứng phắt dáºy, cao giá»ng hát :
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhất nháºp giang hồ tuế nguyệt thôi
Trần thế như triá»u nhân như thá»§y
Bất thắng nhân sanh nhất trà ng túy
Bất thắng nhân sanh nhất trà ng túy a...
(Thiên hạ phong vân xuất ta đây
Giữa chốn giang hồ tuế nguyệt trôi
Trần thế như triá»u, ngưá»i tá»±a nước
Chẳng lại kiếp Ä‘á»i má»™t cÆ¡n say
Chẳng lại kiếp Ä‘á»i má»™t cÆ¡n say a - hieusol dịch.)
Hắn đưa chén lá»›n má»™t ngụm uống sạch, sắc mặt đỠlên, xoảng má»™t tiếng, ném mạnh bát rượu xuống đất, cất tiếng cưá»i to, nhưng nước mắt lại bất tri bất giác rÆ¡i xuống.
Trong nhất thá»i, già thì khóc, trẻ lại cưá»i, hoặc khóc hoặc cưá»i, ba ngưá»i say thà nh má»™t Ä‘oà n túy lúy vá»›i nhau.
Tà i sản của toilamaday
Chữ ký của toilamaday
Last edited by hoangcongthanh; 17-11-2008 at 07:43 PM .
18-11-2008, 09:31 AM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Chương 212: Tiễn biệt
Dịch:lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp: Melly
Nguồn: sưu tầm
Má»™t đêm say say sưa sưa, cùng vá»›i hai lão đầu uống chút rượu, nói đôi câu chuyện vui, nghe hai ngưá»i kể những giai thoại thú vị trong triá»u, cÅ©ng tháºt tiêu diêu tá»± tại. Ba ngưá»i nà y kiến thức rá»™ng lá»›n, trong lúc khoác lác vá»›i nhau sống động như tháºt, cùng nhau tranh luáºn không biết đâu là giả đâu là tháºt, dù trong lòng Lâm Vãn Vinh luôn chất chứa tâm sá»±, nhưng cùng vá»›i hai ngưá»i há»c vấn rá»™ng trò chuyện vẫn tháºt là thoải mái.
Ngà y hôm sau tỉnh lại, đầu Ä‘au như muốn vỡ tung. Vừa mở mắt, đã thấy mình nằm ở trên thuyá»n hoa cá»§a Tiên Nhi, tiểu nha đầu Xảo Xảo ở bên cạnh, bà n tay nhá» nhắn áp lên ngưá»i hắn, ngá»§ say sưa, khuôn mặt đỠhồng còn mang theo má»™t nụ cưá»i ngá»t ngà o.
Lâm Vãn Vinh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nà ng, cưá»i nói :
- Dáºy dáºy…bảo bối, trá»i sáng rồi…
Xảo Xảo mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng ‘ừm’ má»™t tiếng, mở mắt đã thấy đại ca Ä‘ang mỉm cưá»i vá»›i mình, láºp tức vui vẻ nói:
- Äại ca, huynh tỉnh rồi ư? Tiên Nhi tá»· tá»·, tá»›i mau, đại ca tỉnh rồi…
Tần Tiên Nhi vén rèm bước và o, nhìn Lâm Vãn Vinh hân hoan cưá»i:
- Tướng công, chà ng coi như đã tỉnh rồi. Äêm qua, chà ng say tá»›i mức hồ đồ, là m chúng ta báºn túi bụi, đưa chà ng trở lại đây không dá»… dà ng a! Nà o, trước tiên hãy uống chén canh dã rượu đã…
Lâm Vãn Vinh nháºn chén thuốc, cà u nhà u ngá»a cổ trút và o, má»™t mùi vị cay nồng sá»™c lên là m hắn cuống quÃt ho khan, Xảo Xảo vá»™i và ng vá»— nhẹ lên vai hắn, Ä‘au lòng nói:
- Äại ca, uống cháºm má»™t chút, đây là canh dã rượu, không phải là nữ nhi hồng…Äêm qua chà ng uống như thế, sao lại không say cho được.
Tiên Nhi nấu cho hắn canh dã rượu nà y tháºt khác biệt so vá»›i các loại khác, mùi vị rất kì quái, nhưng hiệu quả lại thần kỳ. Ho khan má»™t tráºn, hÆ¡i rượu cả ngưá»i tá»±a hồ trong nháy mắt liá»n bay biến không dấu vết, Lâm Vãn Vinh cầm cái chén kia cẩn tháºn ngá»i má»™t chút, ngạc nhiên há»i:
- Tiên Nhi, đây là canh gì, sao lại linh nghiệm như váºy?
Tiên Nhi cưá»i thần bà đáp:
- Äây là đá»c môn bà kÃp cá»§a sư phụ, ngưá»i nói không thể kể lại cho chà ng, nếu không chà ng nhất định sẽ nhổ canh thuốc nà y ra mất.
“Chiêu gì lại có khả năng lá»›n như váºy?†Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn bá»±c, xảo Xảo khẽ nói:
- Äại ca, đêm qua muá»™i nghe sư phụ cá»§a Tiên Nhi tá»· tá»· tìm ngưá»i đà o giun, nói là muốn là m thuốc, cÅ©ng không biết có phải là là m cái nà y hay không nữa?
Mặt mà y Lâm Vãn Vinh trắng bệch:†Trá»i đông giá rét đà o giun? Trò đó mà cÅ©ng tìm được sao? yêu tinh nà y, cố ý chÆ¡i ta đây.†Hắn cố nhịn để nước trong ruá»™t khá»i trà o ra, cắn chặt răng nói:
- Tiên Nhi, An tá»· tá»· đâu? Có phải Ä‘ang luyện công hay không? Ta có má»™t số việc muốn há»i cô ta má»™t chút. Nà ng chá»› ngăn cản ta a, nà ng ngăn cản ta cÅ©ng phải tìm bằng được cô ta, cái trò cho ngưá»i ta uống giun là sao…
Tần Tiên Nhi buồn bã, khẽ lắc đầu:
- Tướng công, hôm nay chà ng muốn tìm sư phụ e là không được nữa rồi. Sáng nay ngưá»i đã rá»i khá»i Kim Lăng, cưỡi ngá»±a tá»›i kinh thà nh rồi.
“Äi rồi? Chạy tháºt mau a ! Trước mắt sắp hết năm rồi. An tá»· tá»· nóng lòng muốn chạy đến kinh thà nh là m gì?†Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i há»i:
- Tiên Nhi, trước kia sư phụ cá»§a nà ng ở kinh thà nh có ngưá»i thân thiết nà o hả? Kêu cô ta tá»›i Ä‘oà n tụ ư?
Tần Tiên Nhi vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i nói:
- Tướng công, chà ng nói lung tung cái gì đó. Sư phụ sao có thể là loại ngưá»i nà y? Ngưá»i nói có chuyện hệ trá»ng muốn là m, thiếp cÅ©ng không dám ngăn cản.
Lâm Vãn Vinh đứng lên thở dà i :
- Thế tháºt là đáng tiếc. Vốn tưởng giữ cô ta ở lại qua năm. Ta thấy nà ng ta ăn uống có chút xÃu, thêm hai cái đũa cÅ©ng chẳng mất bao tiá»n.
Vì sư phụ rá»i Ä‘i, trong mắt Tần Tiên Nhi sá»›m đã long lanh nước mắt, nhưng nghe hắn nói má»™t phen lại phì cưá»i má»™t tiếng:
- Tướng công, chà ng tháºt đáng ghét ! Chẳng biết có bao nhiêu ngưá»i nguyện ý dâng lên gia tà i bạc vạn cung dưỡng sư phụ cả Ä‘á»i. Sư phó Ä‘á»u chẳng thèm ngó lại lấy má»™t cái, bị chà ng nói như thế tháºt không chịu nổi.
Lâm Vãn Vinh ‘a a’ cưá»i, hắn vốn muốn đùa giỡn mấy lá»i nà y, chỉ vì không muốn thấy Tiên Nhi bi thương. Thấy nà ng cưá»i ra tiếng, mục Ä‘Ãch đạt được rồi, liá»n cưá»i cưá»i không đáp lá»i.
Tần Tiên Nhi lấy ra một phong thư từ trong tay áo:
- Tướng công, đây là thư của sư phụ để lại cho chà ng?
- Gá»i cho ta?
Lâm Vãn Vinh lấy là m kỳ quái: “An tỷ tỷ nà y đi thì cứ đi, chà …còn vô duyên vô cơ lưu thư lại cho ta là m gì.
“Tiểu đệ đệ, nghe nói ta Ä‘i, có phải rất vui vẻ hay không? Khách khách, tá»· tá»· ở kinh thà nh không có cái gì chá»— thân thiết xưa kia đâu. Muốn nói thân thiết, cÅ©ng chỉ có ngươi má»›i lần đầu tiên kết thân, những ngưá»i khác còn chưa lá»t và o mắt ta, ngươi chá»› nên chưa gì đã ghen tuông bừa bãi.â€
“Toát mồ hôi!†trên trán Lâm Vãn Vinh mồ hôi lạnh ẩn hiện: “Yêu nữ nà y chẳng lẽ là con sâu trong bụng ta, ngay cái nà y cÅ©ng có thể Ä‘oán được.â€
“…Ngươi ấy à , nhìn thì như cái gì cÅ©ng có vẻ không thèm để ý, thá»±c ra lại lúc nà o cÅ©ng tinh minh. Äêm qua ta kể cho phu nhân Xảo Xảo cá»§a ngưá»i là ta muốn dùng giun là m canh, nghÄ© thế nà o nà ng ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Hi hi, ta rất muốn thấy bá»™ dáng bây giá» cá»§a ngươi a! Ngươi tiêu diệt Bạch Liên cá»§a ta, ta chỉnh ngươi má»™t chút, cÅ©ng coi như công bằng rồi, ngươi vạn lần đừng tÃnh toán nữa, ta sợ ngươi nã đại pháo bắn ta lắm.â€
“Äại pháo tháºt ra là có, nhưng tuyệt không dá»… gì mà bắn raâ€, Lâm Vãn Vinh ha hả cưá»i, trong lòng thầm á»›n lạnh: “An tá»· tá»· nà y tháºt sá»± là ngươi tinh tưá»ng, rất hiểu rõ tâm lý hắn.â€
“…Kinh thà nh cùng Kim Lăng cách nhau ngà n dặm, chẳng biết đến khi nà o má»›i có thể gặp lại, ngươi chá»› có quên việc đáp ứng ta nhé, mau đến kinh thà nh nhanh má»™t chút. Tá»· tá»· sẽ bồi thưá»ng cho ngươi chút, cho ngươi ôm ấp má»™t tý nghe. Không cho tiểu bại hoại ngươi chiếm chút tiện nghi, ngươi sẽ không ra sức. Ngươi đúng là loại ngưá»i lúc nà o cÅ©ng là m việc biếng nhác cháºm chạm. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu là m tốt, sẽ có thưởng thêm…Khách khách, không biết Tiên Nhi nhìn thấy phong thư nà y, có thể rất vui hay không nhỉ? Bảo trá»ng!â€
Lâm Vãn Vinh xem xong bức thư, mặt mà y trang trá»ng, nói vá»›i Xảo Xảo:
- Xảo Xảo, mau mang nến đến đây.
Xảo Xảo ừm má»™t tiếng, Ä‘am lá»a đến. Lâm Vãn Vinh Ä‘em bức thư kia đốt thà nh má»™t bó Ä‘uốc, má»›i thở dà i má»™t hÆ¡i: “Yêu tinh nà y, rõ rà ng muốn hại ta, đốt tá»™i chứng nà y, xem cô còn còn trò gì nữa.â€
Tần Tiên Nhi lấy là m kì quái há»i:
- Tướng công, sư phụ nói cái gì váºy?
- An tá»· tá»· nói rằng muốn để ta Ä‘i là m má»™t chuyện rất trá»ng yếu, còn hứa trá»ng thưởng cho ta, nhưng ta là loại mưu cầu lợi lá»™c nà y sao? Trong thư nà y có chút bà máºt, không thể để cho ngưá»i khác thấy được, hai nà ng dù là nương tá» cá»§a ta, ta cÅ©ng không thể Ä‘em nó nói cho các nà ng biết, nếu không sẽ phụ lòng An tá»· tá»·, phụ lòng phụ lão Kim Lăng, phụ lòng dân tá»™c Äại Hoa ta.
Lâm Vãn Vinh cõi lòng đầy “ bi thảm “ nói.
Hắn Ä‘em dâm tâm nói thà nh chÃnh đạo, nghÄ©a khà lẫm lẫm, Xảo Xảo thấy hắn vẻ mặt kiên định, khẽ rúc và o lòng hắn:
- Äại ca, huynh muốn là m việc gì, Xảo Xảo Ä‘á»u sẽ á»§ng há»™ chà ng.
Tần Tiên Nhi cÅ©ng không cam lòng chịu kém, rúc và o bên phÃa kia:
- Tướng công, thiếp sẽ là cái bóng cá»§a chà ng, chà ng là m cái gì, Tiên Nhi Ä‘á»u muốn theo chà ng.
- Tháºt…chứ…?
Lâm Vãn Vinh kéo dà i giá»ng nói:
- Như thế rất tốt! Hai vị nương tá», hôm nay ánh ánh dương tươi sáng, chúng ta không bằng ở lại trên giưá»ng, chúng ta nghiên cứu má»™t chút trò chÆ¡i rất kÃch thÃch nhe…xin đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta. Vá» bản chất mà nói, đây là má»™t trò chÆ¡i rất là cao thượng, giống như nhân phẩm cá»§a ta. Vô số tiá»n nhân nếm thá» qua, là m má»™t chút các nà ng sẽ biết thôi…
Trong hai nà ng, Xảo Xảo là ngưá»i thê tá» chân chÃnh cá»§a hắn, sá»›m đã trải qua chuyện vợ chồng, nha đầu Tiên nhi kia má»—i ngà y cÅ©ng cùng chung chăn gối vá»›i hắn, đối vá»›i tÃnh khà cá»§a hắn cÅ©ng hiểu rõ ba phần. Thấy mắt hắn chiếu ra dâm quang, nà o đâu còn không biết hắn nói cái gì nữa, hai cô gái đồng thá»i khẽ gắt má»™t tiếng, mặt đỠbừng, vùng vẫy thoát khá»i ngá»±c hắn, tay nắm tay chạy ra ngoà i.
“Tình cảm cá»§a hai nà ng tháºt tốt a!â€, Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây ngưá»i, trong lòng mừng rỡ:’ chỉ còn phải đợi má»™t ngà y may mắn nữa thôi.’
Từ Vị hoà n tất công việc ở Kim Lăng, hôm nay phải trở lại kinh thà nh. Sá»›m sáng An tá»· tá»· Ä‘i rồi, lúc nà y lão Tá» lại muốn vá» kinh, cÅ©ng không biết là m sao nữa. Trong lòng Lâm Vãn Vinh nảy sinh cảm giác, hắn vá»›i kinh thà nh cà ng ngà y cà ng có duyên pháºn.
Tiá»…n Từ Vị tá»›i ngoà i thà nh Kim Lăng. Từ lão đầu chắp tay cưá»i nói:
- Lâm tiểu huynh đệ, tá»›i Giang Nam lần nà y, có thể quen biết vá»›i ngươi, tháºt sá»± là má»™t may mắn lá»›n, vô cùng sảng khoái, nhưng ngà n dặm cÅ©ng phải tá»›i trưá»ng đình, thiên hạ không có tiệc nà o không tà n, lúc nà y chúng ta tạm thá»i chia cách, lão há»§ tại kinh thà nh chá» tiểu huynh giá lâm.
- Từ đại nhân, ta là m việc rất thầm lặng, tới kinh thà nh, chớ có nên tuyên dương ta. Ta sợ nhất là cái chuyện nà y.
Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha nói.
- Hiểu rồi, thầm lặng, nhất định phải thầm lặng…
Từ Vị cưá»i ha hả, nhưng nhìn xa lại thấy má»™t chiếc kiệu nhá» cá»§a Tiêu phá»§ vá»™i vã Ä‘i đến.
Kiệu dừng ở trước mặt hai ngưá»i, Tiêu phu nhân từ trong kiệu nói vá»ng ra:
- Văn Trưá»ng tiên sinh, ngưá»i sao Ä‘i vá»™i và ng như váºy, không ở Kim Lăng được mấy ngà y, để cho ta là m trá»n tình địa chá»§.
Từ Vị nói:
- Quách tiểu thư quá khách khà rồi. Văn Trưá»ng ở lại Giang Nam đã lâu, việc trong triá»u Ä‘ang đợi, tháºt sá»± không thể trì hoãn, má»i lần sau tiểu thư trở lại kinh thà nh, lão há»§ sẽ há»™i hợp bằng hữu cùng tiểu thư.
Lão dừng một chút, do dự nói:
- Có một việc, lão hủ phải chuyển cáo cho Quách tiểu thư…
- Tiên sinh xin cứ chỉ giáo.
Phu nhân nghiêm mặt đáp.
- Quách tiểu thư, Triệu tiên sinh ngà i…mấy năm nay vẫn luôn nhớ tới nà ng, mong tiểu thư rảnh rỗi có thể ghé trở lại kinh thà nh.
Từ vị ấp a ấp úng nói.
- Triệu tiên sinh?
Tiêu phu nhân khẽ vuốt tóc, há» hừng cưá»i:
- Thế sá»± như nước chảy, Văn Trưá»ng tiên sinh không đỠcáºp tá»›i, ta ngược lại sá»›m đã quên mất. Triệu tiên sinh tâm niệm là m quân vương, tháºt sá»± rất ái tà i, váºy xin Văn Trương tiên sinh thay ta chuyển tá»›i Triệu tiên sinh lá»i cảm kÃch.
Liên tưởng tá»›i lá»i lão Ngụy mù, Lâm Vãn Vinh trong lòng mÆ¡ hồ có thể hiểu được, Triệu tiên sinh nà y chÃnh là đại nhân váºt váºt luôn có hảo cảm vá»›i Tiêu phu nhân.
Từ Vị không biết nói gì, thở dà i má»™t tiếng, chà o từ biệt lên ngá»±a, ngưá»i ngưá»i rầm rầm rá»™ rá»™, hướng vá» kinh thà nh thẳng tiến. Bá»n ngưá»i Hồ Bất Quy, Äá»— Tu Nguyên từ xa xa vẫy tay vá»›i Lâm Vãn Vinh. Bá»n há» cÅ©ng biết Lâm tướng quân năm sau sẽ tá»›i kinh thà nh, dù sao đến lúc đó muốn tụ há»p, nên cÅ©ng không buồn chán là m gì.
Lâm Vãn Vinh nhìn má»i ngưá»i Ä‘i xa, thở má»™t hÆ¡i dà i:
- Äi rồi, Ä‘i rồi, Ä‘á»u Ä‘i rồi. Hôm qua còn uống rượu ca hát, hôm nay lại vá»™i vã chia ly, việc nhân sinh tháºt là biến đổi vô thưá»ng.
Phu nhân nhìn Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lâm Tam, chá»› có cảm thán nữa. Ta tá»›i há»i ngưá»i, chừng nà o thì cùng ta vá» Tiêu gia?
- VỠTiêu gia? VỠlà m cái gì?
Lâm Vãn Vinh khổ sở than.
- Trở vỠthà nh thân…
Tiêu phu nhân mỉm cưá»i, rá»±c rỡ như đóa hoa đà o, là m rạng ngá»i cả chốn trưá»ng đình nà y.
Tà i sản của hoangcongthanh
Chữ ký của hoangcongthanh
19-11-2008, 03:42 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 826
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 12 giá»
Thanks: 9
Thanked 454 Times in 134 Posts
Cực phẩm gia đinh (New- Chương 213)
Chương 213: Khuyên giải
Dịch:lanhdiendiemla
Biên dịch & biên táºp:lMelly
Nguồn: Sưu tầm
- Thà nh thân…
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:
- Phu nhân nói đùa rồi, ta còn nhá» tuổi, không phải lúc lo cho việc nà y, qua tám năm hay mưá»i năm nữa lại thảo luáºn lại vấn đỠnà y cÅ©ng không lâu lắm đâu.
Phu nhân nghe hắn ba hoa, nhịn không được báºt cưá»i:
- Lâm Tam, ngươi chá»› để ta khó chịu vá»›i ngươi. Trước kia ta lo lắng Ngá»c sương tuổi còn nhá», không hiểu tình cảm nam nữ, lo lắng nó Ä‘i nhầm đưá»ng bị lừa gạt, nên má»›i nói vá»›i ngưá»i như váºy. Nhưng tá»›i ngà y nay, tình cảm cá»§a nó đối vá»›i ngươi không há» Ãt Ä‘i, ngược lại ngà y cà ng nồng nhiệt. Mấy ngà y nay ngươi rá»i Ä‘i, nó má»—i ngà y Ä‘á»u nhá»› đến ngưá»i, vì ngươi cầu phúc, ta thấy ánh mắt nó mà mãi nhá»› trong lòng. Hà i tá» nà y đã tháºt thà nh tâm thà nh ý, không giống vá»›i hà nh đồng bồng bá»™t ngây thÆ¡, đối vá»›i ngưá»i quả là tình thâm ý trá»ng. Mà ngươi lại giá»i giang như thế, không chỉ có giúp Tiêu gia ta thoát khá»i khốn cảnh, ở dưới tay Từ tiên sinh cÅ©ng thăng tiến nhanh chóng. Giữa ngươi và Ngá»c sương, ta cuối cùng cÅ©ng tìm không được lý do nà o xen và o. Ta là mẹ cá»§a Ngá»c Sương, dÄ© nhiên hi vá»ng thấy nó hạnh phúc cả Ä‘á»i. Nó nếu đã vừa mắt vá»›i ngươi, ta cÅ©ng không muốn ngăn cản, đã như thế, không bằng đêm chuyện nà y là m sáng tá», ngươi thấy thế nà o?
‘Phu nhân tháºt sá»± là ngưá»i thao Ä‘á»i a!’ Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Phu nhân, chuyện nà y là ý cá»§a ngưá»i, hay là ý cá»§a Nhị tiểu thư?
Tiêu phu nhân nói:
- Là ý cá»§a ta, bất quá Ngá»c Sương tất nhiên sẽ không phản đối. Tâm tư cá»§a nha đầu nà y, thân là m nương thân tá»± nhiên hiểu rõ. Nếu là nó nghe được tin nà y, nhất định sẽ cao hứng tá»›i mức nhảy cỡn lên.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, Ä‘i và i bước, ngắt má»™t cây cá» dại ven đưá»ng há»i:
- Phu nhân, ngưá»i xem đây là cái gì?
Tiêu phu nhân lấy là m kỳ quái nhìn hắn:
- Äây là cá» dại, Lâm Tam, ngươi há»i cái nà y là có ý tứ gì?
Lâm Vãn Vinh đáp:
- Má»™t gốc cá» dại tà n héo, nếu muốn khôi phục sức sống, không phải chỉ có ánh sáng tưới nước là đủ. Tá»›i giữ mùa đông, nó muốn lưá»i biếng, muốn nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, cho nên lá»±a chá»n để trở nên úa tà n như váºy. Phu nhân, bà là ngưá»i thông mình, tất nhiên hiểu được ý cá»§a ta, có phải không?
Tiêu phu nhân nhÃu mà y trầm tư má»™t chặp, bùi ngùi than thở:
- Lâm Tam, ngươi không phải chỉ là má»™t cá»ng cá», ngươi là má»™t gốc đại thụ che trá»i. Tuy là giữa mùa đông, như chỉ cần gốc rá»… vẫn còn, tá»›i mùa xuân ấm áp hoa nở, sẽ có ngà y cà nh lá tươi tốt. Ta hiểu được ý tứ cá»§a ngươi. Ngươi mệt má»i, muốn nghỉ ngÆ¡i có đúng hay không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i cưá»i, không há» nói gì.
Tiêu phu nhân tiếp lá»i:
- Lâm Tam, ngươi mệt má»i có thể nghỉ ngÆ¡i, nghỉ bao lâu cÅ©ng chẳng sao. Ta chỉ hi vá»ng, ngươi đừng bá» rÆ¡i Tiêu gia chúng ta.
- Phu nhân nói đùa rồi, sản nghiệp Tiêu gia lá»›n mạnh, hẳn là ta phải cầu các ngưá»i đừng vứt bá» ta má»›i phải .
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì.
Tiêu phu nhân lưá»m hắn má»™t cái:
- Ngươi má»i vừa rồi nói vá» cây cá», tháºt là m ngưởi ta cảm khái. Ngươi cùng là má»™t nam tá» thẳng thắn, chá»— nà o cÅ©ng khác ngưá»i. Lúc nà y sao lại Ä‘i châm biếm ta? Ta so vá»›i bất kỳ kẻ nà o Ä‘á»u rõ rà ng hÆ¡n. Tiêu gia nếu không có ngươi tương trợ, sá»›m đã tà n lụi là m đồ chÆ¡i cho ngưá»i khác, chứ đừng nói tá»›i việc phát triển hưng thịnh nữa. Lâm Tam, không nói dối ngươi, ta đáp ứng chuyện giữa ngươi và Ngá»c Sương, đó là hi vá»ng ngươi có thể vÄ©nh viá»…n ở lại Tiêu gia chúng ta.
‘Äây má»›i là lá»i nói tháºt’, Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu phu nhân má»™t cái.
Phu nhân khẽ nhấc quần dà i, cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa trước hai bước, nhìn cảnh sông núi phÃa xa, khẽ than vãn :
- Lâm Vãn Vinh, ngươi cÅ©ng thấy rồi đó, Tiêu gia ta hÆ¡n mưá»i năm trở lại đây, hoà n toà n không có nam nhi trai tráng, toà n do ta và Ngá»c Nhược vất vả chống đỡ. Phụ nữ là m việc dù có chút thà nh quả, nhưng cÅ©ng có vô số ngưá»i xem chúng ta như chỉ đùa chÆ¡i. Ta cùng Ngá»c Nhược Ä‘á»u là ngưá»i cứng cá»i, từng đã phát lá»i thệ, tuyệt không cho bất kỳ ngưá»i nà o xem thưá»ng Tiêu gia chúng ta, cho nên má»›i đà o tạo Ngá»c Nhược tÃnh cách ngang bướng không chịu cúi đầu. Nó mưá»i ba tuổi, đã theo ta xông pha nam bắc, há»c táºp cách kinh doanh. Tình tình nó quyết liệt nhiá»u hÆ¡n dịu dà ng, thÃch giữ thể diện, tuyệt không cho phép ngưá»i khác coi thưá»ng nó. Cho nên ngươi cảm thấy nó vô cùng bá đạo. Nhưng ta hiểu nữ nhi ta sinh ra, đứa nhá» nà y ná»™i tâm yếu Ä‘uối, rất nhiá»u khi có Ä‘au khổ cÅ©ng không nói ra lá»i. Ta hy vá»ng ngươi không so Ä‘o vá»›i nó, giúp nó nhiá»u hÆ¡n. Chúng ta ba ngưá»i cô nữ quả mẫu, phải đối mặt vá»›i ánh mắt mỉa mai cá»§a giá»›i kinh doanh, bên trong tháºt sá»± là lắm đắng cay. Là m má»™t ngưá»i nam nhân, ngươi sẽ không hiểu ná»—i đâu.
Phu nhân đã long lanh nước mắt, dịu dà ng nói tiếp:
- HÆ¡n mưá»i năm lại đây, Tiêu gia ta chịu đựng ngưá»i khác mỉa mai cưá»i nhạo, chỉ vì thiếu nam nhi chống đỡ. Không nói dối ngươi, ta thá»§ tiết nhiá»u năm, thấy qua vô số sá»± tình, nhiá»u ngưá»i mong muốn tà i sản nhan sắc cá»§a ta, hết sức lấy lòng ta. Ta nếu có tâm tư nà y, chỉ cần nói nhá» ra má»™t câu, trong thiên hạ thiếu gì ngưá»i đứng ra coi sóc cho mẹ con ta. Nhưng ta…Quách Di Quân, không phải nữ nhân tùy tiện như thế, ta đã gắn bó vá»›i Tiêu gia nà y, tuyệt sẽ không vì vinh hoa phu quý mà là m việc thất trinh kia. Lâm Tam, ta dà y mặt nói vá»›i ngươi Ä‘iá»u nà y, ngươi muốn cưá»i cứ cưá»i Ä‘i, ta chịu ngưá»i ta mỉa mai quen rồi, sá»›m đã không thèm để ý nữa.
Thấy gương mặt Ä‘au khổ cá»§a phu nhân, hai hà ng nước mắt tuôn trà o, như hoa lê trong mưa mong manh đáng thương, nhưng lại cà ng thêm phần xinh đẹp. Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©: “Ta còn có thể cưá»i được sao, không có đồng tình khóc to hai tiếng xem như đã là kiên cưá»ng rồi, bà nắm đúng mạch môn má»m lòng cá»§a ta rồi.
- Tiêu gia ta muốn thay đổi hiện trạng, cần phải có má»™t nam nhân gánh vác, hÆ¡n nữa không thể là m kẻ tầm thưá»ng, mà còn phải có dÅ©ng có mưu, dám đảm đương, có thể vì cô nữ quả mẫu chúng ta mà chống đỡ sóng gió, ngưá»i nà y là ai đây chứ?
Phu nhân nhìn hắn khe khẽ cưá»i, hai má thấm đẫm nước mắt, tá»±a như hoa đà o nở rá»™ sau cÆ¡n mưa, diá»…m lệ không tì vết.
- Cái nà y, ta cÅ©ng không rõ lắm, có dÅ©ng có mưu, dám đảm đương, đại Ä‘a số nam tá» trong thiên hạ Ä‘á»u có nhưng phẩm đức nà y? Phu nhân tùy tiện chá»n lá»±a má»™t ngưá»i là được rồi.
Lâm Vãn Vinh láu lỉnh nói.
Äôi mắt đẹp cá»§a phu nhân hung hắn nhìn hắn:
- Nếu nam tá» trong thiên hạ Ä‘á»u có phẩm tÃnh như thế, váºy má»—i ngưá»i trên Ä‘á»i nà y đói có thức ăn, lạnh có áo mặc, đưá»ng không nhặt cá»§a rÆ¡i, đêm không cần đóng cá»a… Nói vá»›i ngươi mấy câu, ngươi lại ra vẻ hồ đồ, tháºt là bá»±c mình.
Phu nhân hừ má»™t tiếng, quay đầu Ä‘i, không để ý tá»›i hắn, bá»™ ngá»±c đầy đặn pháºp phòng, trông như má»™t thiếu nữ hoà i xuân tức giáºn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ‘ ha ha’ hai tiếng:
- Phu nhân, ngưá»i cÅ©ng biết, ta vốn là ngưá»i khiêm tốn, chẳng lẽ ngưá»i vừa nói mấy ưu Ä‘iểm nà y, ta liá»n trá»±c tiếp tiến lên nháºn kẻ vừa được nói tá»›i chÃnh là ta sao? Cho ta xin, khiêm nhưá»ng chẳng lẽ cÅ©ng là sai sao?
Phu nhân cháºm rãi quay ngưá»i lại, ánh mắt lưu chuyển, khóe mắt còn vương chút lệ châu, nhưng nụ cưá»i đã hiện trên gương mặt:
- Nói vá» khiêm tốn, dù là nói hết đến ngưá»i trong thiên hạ, cÅ©ng không đến lượt ngươi. Phải nói, trên dưới Tiêu gia ta, Ä‘á»u nên cảm tạ nha đầu Ngá»c Sương kia, nếu không có nó trong lúc vô ý đỠcá» ngươi, Tiêu gia ta cÅ©ng không biết loạn lạc thà nh dạng gì rồi.
Nhá»› tá»›i lần đầu gặp Nhị tiểu thư, nha đầu kia thả chó hà nh hùng, bá»™ dạng Ä‘iêu ngoa, Lâm Vãn Vinh nhìn không được cưá»i má»™t tiếng, than thở:
- Tiêu gia, có nhãn quang nhất, đúng là nên tÃnh Nhị tiểu thư. Phu nhân, không phải ta nói ngưá»i, ngưá»i cùng Äại tiểu thư, Ä‘á»u phải há»c táºp nà ng má»›i đúng.
Tiêu phu nhân che cái miệng nhá» nhắn, khẽ nở nụ cưá»i:
- Thứ nhà ngưá»i, nói mấy câu, ngươi quả nhiên “khiêm tốn “ rồi.
Trên mặt bà nở nụ cưá»i rạng rỡ, nhìn Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi
- Mưá»i sáu, vừa má»›i thà nh niên, có sao váºy?
Lâm Vãn Vinh đưa ra cái mặt già nua ra nói.
Phu nhân cưá»i khanh khách, như há»n như giáºn liếc nhìn hắn:
- Ba hoa…Nếu ngươi mưá»i sáu, ta đây cÅ©ng má»›i hai mươi.
Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt, chÃnh đại quang minh đánh giá bà từ trên xuống dưới má»™t phen, liá»n nuốt mấy ngụm nước miếng, lá»›n giá»ng nói:
- Sao nà o, phu nhân chẳng lẽ ngưá»i không phải hai mươi tuổi ư? Trá»i Æ¡i, không còn có thiên lý nữa, ngưá»i rõ rà ng như cùng tuổi vá»›i Äại tiểu thư a.
Phu nhân nhìn hắn khẽ thở dà i :
- Ngươi mở miệng ra, nếu là tá»›i má»™t ngà y nói ngươi mê hoặc tất cả đà n bà con gái trong thiên hạ, ta cÅ©ng sẽ không lấy là m kì lạ. Chỉ là ta lại không hiểu, nhìn dáng vẻ cá»§a ngươi không quá hai mươi tuổi, nhưng ta cùng ngươi nói chuyện, còn khó đối phó hÆ¡n gấp bá»™i so vá»›i bất kì lão hồ ly nà o, cÅ©ng không biết ngươi há»c được từ đâu váºy. Nghe nói, hôm qua ngươi vượt qua bốn cá»a, già nh được ngôi đệ nhất há»™i thi thÆ¡ Kim Lăng. Ngay cả thiên kim Lạc tiểu thư cá»§a Tổng đốc đại nhân, cÅ©ng tặng ngươi khăn uyên ương, muốn cùng ngươi thà nh đôi thà nh lứa, ngươi sao chẳng má»™t chút nghiêm chỉnh? Tà i hoa tuyệt luáºn, lại phóng đãng không kiêng dè, nam nhi giống như ngươi trong thiên hạ , e là tìm không ra ngưá»i thứ hai.
- Phu nhân…
Lâm Vãn Vinh tới gần bên nà ng nghiêm mặt nói :
- Cuá»™c sống nếu quá nghiêm chỉnh, váºy còn có ý nghÄ©a gì nữa. Giống như ngưá»i váºy, vì Tiêu lão gia đắng cay giữ trinh tiết, nhìn như đứng đắn, nhưng là việc kém thú vị nhất trong cuá»™c sống. Ngưá»i là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, nên theo Ä‘uổi hạnh phúc cá»§a chÃnh mình, vì tấm bà i trinh tiết vô dụng treo ở trên cao, ngưá»i vứt bá» hết niá»m vui. Trong cái nhìn cá»§a ta, ngưá»i quá đứng đắn, đứng đắn là m ngưá»i ta vô cách nà o tiếp nháºn được.
- Ngươi, ngươi…
Nghe được lá»i nói kinh thế hãi tục cá»§a hắn, phu nhân vô cùng kinh hãi, trên mặt vừa kinh hãi xen lẫn tức giáºn, bá»™ ngá»±c pháºp phồng dồn dáºp, chỉ và o hắn nói:
- Ngươi sao lại có thể nói ra lá»i như thế?
- Ta nói sai sao?
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, giá»ng vô tá»™i:
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có quyá»n theo đổi hạnh phúc cá»§a mình, ta cho tá»›i bây giá» Ä‘á»u là như thế, cÅ©ng là m như thế, có sai sao? Nếu như truy cầu hạnh phúc cÅ©ng là má»™t loại sai lầm, váºy ta đây tình nguyện mắc thêm nhiá»u lá»—i lầm nữa.
Nghe hắn ăn nói kỳ quái, Tiêu phu nhân tức giáºn nhìn hắn má»™t cái, vá»™i vã lên kiệu, phẫn ná»™ quát:
- VỠphủ…
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng Tiêu phu nhân xa dần, bất đắc dÄ© lắc đầu: “Ta có là m gì đâu, chỉ là cùng bà lý luáºn tìm ra má»™t chút định nghÄ©a vá» hạnh phúc mà thôi, bà cho dù không muốn hạnh phúc chăng nữa, cÅ©ng cần phải tức giáºn đến thế sao?â€
Tiêu phu nhân vừa Ä‘i xa liá»n nhá»› lại: “Ta Ä‘i chuyến nà y không phải là muốn khuyên giải Lâm Tam vá» phá»§ sao, sao cùng hắn nói hai câu, ta lại không chịu được lá»i nói hoang đà ng cá»§a hắn mà bá» Ä‘i? Lá»±c sát thương cá»§a kẻ nà y tháºt lá»›n, vừa má»›i nói chuyện má»™t phen, cÅ©ng chẳng biết là ta khuyên hắn hay là hắn khuyên ta nữa.
Bà cưá»i khổ má»™t cái, kêu dừng kiệu, vén rèm nhìn ra ngoà i, chỉ thấy Lâm Tam Ä‘ang cưỡi ngá»±a, so vá»›i bà còn nhanh hÆ¡n, hai ba khắc sau chỉ còn bóng lưng mÆ¡ hồ dần dần khuất xa, trong chốc lát biến mất trong tầm mắt cá»§a bà …
Tà i sản của Silverwing
Chữ ký của Silverwing
20-11-2008, 03:11 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 7
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,592
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 214: Nhớ chà ng!
Dịch: huntercd
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Melly
Nguồn: sưu tầm
Qua liá»n mấy ngà y, không có việc gì quấy nhiá»…u hắn, cuá»™c sống Lâm Vãn Vinh tháºt tiêu diêu tá»± tại. Những ngà y cuối năm cà ng lúc cà ng đến gần trong tầm mắt, khoảng thá»i gian khoái hoạt qua má»™t ngà y lại ngắn thêm. Thưá»ng nháºt tại tá»u lâu là m má»™t chưởng quỹ nhà n hạ, nhắm lúc Xảo Xảo kiểm sổ sách, tránh lúc đông khách chiếm tiện nghi má»™t phen, khiến cho ny tá» nà y mặt đỠtá»›i mang tai, hổn hển thở gấp. Tá»›i ban đêm, thì cùng hai vị nương tá» ngá»§ trên hoa thuyá»n, là m chút chuyện phu thê. Sao chẳng tiêu diêu! Hắn cùng Xảo Xảo Ä‘ang là hạnh phúc tân hôn, lại nghÄ© tá»›i qua năm phải tá»›i kinh thà nh, trong lòng cà ng bùng lên niá»m thương yêu đối vá»›i nà ng, má»—i ngà y Ä‘á»u muốn cùng nà ng ngá»t ngà o ân ái má»™t phen.
Tá»u lâu thứ hai cá»§a chuá»—i cá»a hiệu Thá»±c Vi Tiên đã khai trương rồi, cá»a hiệu thứ ba cÅ©ng Ä‘ang trang hoà ng tu sá»a. Lâm Vãn Vinh dá»±a theo đỠnghị cá»§a Thanh SÆ¡n, đặt tên cá»a hiệu thứ hai là ‘Thái Hảo Cáºt’, cái tên nà y đúng là đại tục, bất quá, nhưng đại tục tức là đại nhã, , Lâm Vãn Vinh buôn bán nhiá»u năm nên hiểu đạo lý nà y rất sâu sắc.
Khi “Thái hảo cáºt†khai nghiệp, Lạc Mẫn Ä‘Ãch thân tá»›i dá»±, đỠbút tại chá»— má»™t phen, đủ bán mặt mÅ©i Lâm Vãn Vinh. Trước mắt lão vẫn là tổng đốc Giang Tô, bất quá quan trưá»ng Giang Tô Ä‘á»u biết tiá»n đồ cá»§a Lạc đại nhân không được tốt.
Ãn tá» cá»§a Trình Äức có dÃnh lÃu cá»±c rá»™ng, mấy ngà y trước, Tô Châu chức tạo Äà o VÅ© bị phế bá» mÅ© ô sa, lý do là kết đảng kiếm tư lợi. Lâm Vãn Vinh nhá»› tá»›i tên Äà o Äông Thà nh bị mình phế kia, trong lòng sảng khoái từng cÆ¡n. Nhưng nghÄ© vá» tiểu nữ Äà o Uyển Doanh thì cÅ©ng không tránh khá»i ngáºm ngùi. Tá»± cho là nà ng vá»›i Hầu công tá» hẳn là phối thà nh má»™t đôi rồi, hắn cÅ©ng chẳng muốn quan tâm nữa.
Vì chuyện giết Trình Äức, trong triá»u cÅ©ng Ä‘ang ầm Ä© sôi sục, phá»ng chừng không quá mấy ngà y nữa liá»n sẽ có thánh chỉ truyá»n tá»›i, hung cát cá»§a lão Lạc khó liệu. Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc lão bay bổng, ngay cả nếp nhăn giữa mà y cÅ©ng giảm Ä‘i rất nhiá»u, biết được lão đầu nà y là tháºt sá»± thoát tục, trong lòng cÅ©ng có và i phần bá»™i phục.
“Lâm huynh đệ, lá»… má»n nà y cá»§a ta, đáng ra không nên gây ra phiá»n toà i cho ngươi má»›i phải.†Thấy Lâm Vãn Vinh sai ngưá»i nháºn lấy bức tranh thá»§y mạc vẽ núi non, Lạc Mẫn nói đầy ý nghÄ©a thâm sâu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Lạc đại nhân, ngưá»i đã nói qua, há»a phúc chÃnh là do trá»i định, chúng ta Ä‘á»u là phà m nhân, sao có thể chăm lo má»i việc chu toà n được.
Hắn hạ giá»ng:
- Việc ngà y đó ngưá»i là m, kẻ khác không hiểu, nhưng vị ở trên Kim Loan Ä‘iện kia lại biết biết rõ, huống chi còn có Từ đại há»c sÄ© dà n xếp từ bên trong. Ngà i đây là chỉ mắc cạn nhất thá»i, rồi có thể đổi lại mưá»i năm thắng tiến. Lạc đại nhân, tiểu đệ nên nói chúc mừng ngà i má»›i phải.
Lạc Mẫn cưá»i to:
- Tiểu huynh đệ cởi bá» Ä‘iá»u chứa chất trong lòng ta, lão há»§ cảm kÃch vô cùng. Ngươi là ngưá»i có phúc, nếu ta có gì ngoà i ý muốn, má»™t nam má»™t nữ cá»§a ta còn xin ngươi để ý nhiá»u hÆ¡n má»›i được.
Nói tá»›i nữ nhi, Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i chú ý tá»›i, Lạc Viá»…n Ä‘ang cùng Thanh SÆ¡n túm lại môt chá»— ồn à o, lại chẳng thấy bóng Lạc tà i nữ. Nhá»› tá»›i lá»i đã nói ngà y đó trên hoa thuyá»n, hắn tránh không được má»™t tráºn Ä‘au đầu, chẳng lẽ phải giương cá» gióng trống theo Ä‘uổi Lạc Ngưng, váºy Xảo Xảo, Tiên Nhi rồi còn Nhị tiểu thư thì là m sao? Không thể bên trá»ng bên khinh a!
Lạc Mẫn thấy hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhịn không được cưá»i nói:
- Chá»› tìm nữa, đây là thư Ngưng Nhi bảo ta đưa cho ngươi. Ta đúng là già rồi, chẳng nghÄ© rằng còn phải là m ngưá»i đưa thư cá»§a nhi nữ cho các ngưá»i, tháºt sá»± là cà ng sống cà ng tụt háºu…ha ha…!
“Äể cha nà ng giúp đưa thư tình? Äánh chết ta cÅ©ng không dám. Lạc tà i nữ nà y quá tà i rồi. Bất quá cÅ©ng chỉ có tác động và o lão Lạc như váºy má»›i có thể khai sáng cho cha già , chỉ có nà ng má»›i dám là m như váºy đó!â€
- Thế nà o, không dám mở trước mặt ta a? Cái nà y cÅ©ng đúng, lá»i cá»§a tiểu nhi nữ các ngưá»i, là m lão nhân gia ta đây, sao tiện nghe lén.
Lạc Mẫn cưá»i nói, ra má»™t bá»™ dáng cá»§a lão bất tá».
- Ha ha, là m sao thế được?
Lâm Vãn Vinh cao giá»ng nói. Mở phong thư kia ra, mặt trên chỉ có má»™t hà ng chữ nhá» xinh xắn súc tÃch: â€Äại ca, nhá»› huynh! Nhá»› huynh! Nhá»› huynh!!!â€
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy tháºt ấm áp:
“Nha đầu kia đúng là cam đảm, nhá»› ta còn giấu ta? Xem ra lần nà y là tháºt sá»± muốn ta chá»§ động rồi.†Thấy ánh mắt cưá»i cợt cá»§a lão Lạc, Lâm Vãn Vinh dù là từng trải qua chốn sa trưá»ng, cÅ©ng nhịn không được đỠmặt má»™t tráºn, chÃnh khà lẫm lẫm nói:
- À, Lạc tiểu thư chúc ta khai nghiệp may mắn, kinh doanh phát đạt, tặng ta mưá»i hai lạng bạc tiá»n mừng, nói là ở chá»— đại nhân. Äại nhân, cái hồng bao nà y ngưá»i mang đến rồi chứ?
Tiên Nhi đi theo cạnh hắn, biết được là thư của Lạc Ngưng sau khi liếc mắt xem hết tất cả, thấy tướng công đẩy trách trách nhiệm lên Lạc đại nhân, thầm hừ một tiếng.
Lạc Mẫn giÆ¡ ngón cái vá»›i Lâm Vãn Vinh, ý tứ là : “Tiểu tá» nhà ngươi…can đảm!â€
Tiêu gia cÅ©ng tá»›i chúng mừng, hai chuá»—i trân châu, ngà n lạng bạc, đúng là má»™t phần đại lá»… cá»±c kỳ trá»ng háºu, không ai bì được. Tiêu gia vẫn không biết mấy tá»u lâu nà y Ä‘á»u là sản nghiệp cá»§a Lâm Tam, nhưng biết Äổng Xảo Xảo khai nghiệp, khẳng định là có quan hệ vá»›i Lâm Tam. Chỉ bằng Ä‘iểm nà y Ä‘em tặng đại lá»…, cÅ©ng tháºt có thà nh tâm. Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm khái: “Sá»›m biết là như thế, tháºt hối háºn vì những việc trước kia。
Äầu tiên là đắc tá»™i vá»›i Äại tiểu thư, ngà y tiá»…n Từ Vị, phu nhân cÅ©ng đại ná»™ mà vá», đã nghÄ© rằng duyên pháºn vá»›i Tiêu gia đến đó là táºn rồi. Chỉ là phải nghÄ© biện pháp nà o để trá»™m lấy Nhị tiểu thư từ tá»· tá»· và mẫu thân cá»§a nà ng cho đúng đắn thôi.
Tiêu gia đưa qua mừng tá»›i, lại là hai ngưá»i Tứ Äức và Tiêu Phong. Bá»n chúng thấy được Lâm Vãn Vinh, trong lòng đại hỉ, vá»™i và ng lao tá»›i:
- Tam ca, tam ca…
- Hai tiểu tỠcác ngươi, gần đây sống thế nà o?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
Hai ngưá»i cùng thở dà i :
- Tam ca, khi nà o huynh trở vỠTiêu phủ?
- Là m sao váºy?
Lâm Vãn Vinh lấy là m kỳ quái há»i:
- Trong phủ xảy ra việc gì?
Dá»±a theo đạo lý mà nói, Bạch Liên giáo bị diệt rồi, Trình Äức cÅ©ng đã bị chém, Triệu Khang Ninh lá»§i thá»§i trở vá» kinh thà nh, tất cả gia nghiệp cá»§a Tiêu gia Ä‘á»u phải thuáºn buồm xuôi gió, chÃnh nên há»›n hở hướng tá»›i cảnh già u sang má»›i đúng.
- Trong phá»§ tuy là không có việc gì lá»›n, nhưng tình hình có chút bất ổn. Phu nhân không quản công việc nữa, mà tÃnh tình cá»§a Äại tiểu thư gần đây đặc biệt không tốt, không tha cho ngưá»i khác là m sai dù má»™t việc nhá», Nhị tiểu thư lại sống ẩn dáºt, má»—i ngà y Ä‘á»u hướng pháºt. Tam ca, chúng ta Ä‘á»u nhá»› huynh!
Mắt Tứ Äức đỠlên nói.
“Äại tiểu thư nà y! Lâm Vãn Vinh nhịn không được sá»± tức giáºn trong lòng, sáng nghiệp dá»… giữ nghiệp khó, nà ng không biết khoan dung như váºy, chẳng lẽ là muốn sản nghiệp cá»§a lão tá» mất sạch má»›i được ư?â€
Hắn áp chế ná»™ khÃ, hiện tại Ä‘ang ở tình trạng chia cắt vá»›i Tiêu gia, việc nà y cÅ©ng chẳng muốn Ä‘i quản nữa.
*****
- Äại ca…
Hoan ái qua Ä‘i, trên mặt Xảo Xảo nổi lên má»™t tầng đỠá»ng, vẻ thá»a mãn biểu lá»™ trong mắt, nép thân hình mỹ lệ má»m mại không xương nép sát và o lòng hắn, ầm ừ hai tiếng, thở hổn hển nói:
- Xảo Xảo là ngưá»i hạnh phúc nhất thiên hạ!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng vuốt ve thân hình đầy đặn cá»§a nà ng, xoa nắn ngá»c nhÅ© như má»™t khối mỡ đông mịn mà ng, khiến cho hắn thoải mái rên má»™t tiếng, ‘ đồ đạc’ căng phồng trong ná»™i thể thần bà cá»§a ái thê, nhẹ nhà ng tách ra tiểu đồn cá»§a nà ng, cưá»i dâm dáºt:
- Bảo bối, chúng ta lại má»™t lần nữa nhé. Những lần vừa rồi, có thể giúp nà ng sinh hai con trai, bây giá» chúng ta lại chế tạo bốn đứa luôn nhé. Äêm nay ta bảo đảm không dà y vò nà ng, chỉ là m và i ba lần là được rồi.
- Äại ca…
Khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Xảo xảo ngượng tá»›i đỠbừng, rúc sát và o lòng hắn, là m vợ chồng vá»›i đại ca mấy ngà y rồi, má»—i lần nghe thấy lá»i mặn nồng cá»§a trượng phu, nà ng lại e thẹn giống như khi còn con gái. ChÃnh là loại ngượng ngùng cá»§a tiểu cô nương nà y khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy kÃch thÃch bá»™i phần, má»—i ngà y nếu không yêu thương nà ng tháºt tốt mấy lần, váºy đó là không phải vá»›i bản thân rồi.
- Äại ca, chà ng vá»›i Tiên Nhi tá»· tá»· vì sao không ở cùng phòng? Hại thiếp ngà y hôm qua vì váºy bị tá»· ấy chê cưá»i.
Xảo Xảo khẽ nói, lá»i vừa phát ra, lại cảm thấy ‘hung khÑ kia trong cÆ¡ thể lại phình lên hai phần, nà ng ‘ư há»â€™ má»™t tiếng, khuôn mặt nhá» nhắn như bốc lá»a, nhiệt tình như thiêu đốt.
- Nà ng ấy cưá»i nà ng thế nà o?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói:
- Không phải là thừa dịp ta khi ta với tiểu bảo bối hoan ái, len len tới nhìn một chút chứ? Không có gì ghê gớm cả, sau nà y nà ng cũng nhìn lại nà ng ấy là được rồi.
- A…
Xảo Xảo che hai gò má, không dám nhìn trượng phu:
- Äại ca, chà ng chá»› nói thế…ngượng chết Ä‘i. Tiên Nhi tá»· tá»· sao lại xấu như thế, nhìn lén mà không nói, còn muốn chen len gưá»ng chúng ta, ư, đại ca…
Lâm Vãn Vinh ghé đên bên tai nà ng, nhẹ nhà ng thổi một hơi:
- Tiểu bảo bối, không phải sợ, vá» sau tướng công cÅ©ng sẽ chỉnh nà ng ta như váºy, là m hai ngưá»i nà ng không ai cưá»i được ai, bảo bối, chúng ta lại lần nữa nhé...
Xảo Xảo e thẹn ừ má»™t tiếng, nép sát và o lòng đại ca, đưa tay vuốt ve lưng hắn, nhưng lại vô ý muốn chạm và o má»™t bà n tay nhá» bé láng mịn như mỡ đông, láºp tức kêu to ‘a’ má»™t tiếng, lại nghe âm thanh kiá»u mỵ cá»§a con gái vang lên:
- Xảo Xảo muội muội, em vừa rồi tại ở trước mặt tướng công sắp đặt cho ta phải không?
- Tiên Nhi tá»· tỷ…Xảo Xảo hét lên kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt Tần Tiên Nhi đỠá»ng, toà n thân trên dưới không chút vải, ôm chặt lấy eo trượng phu, bá»™ ngá»±c cháºm rãi cá» sát.
- Tướng công, thÃch không?
Trong mắt Tần Tiên Nhi hiện lên một tia quyến rũ, cố che giấu sự đau buồn trong lòng, khẽ nói:
- Äây là sư phụ dạy, ngưá»i nói, nếu muốn chà ng yêu thương thiếp, phải nguyện vì chà ng là m bất kỳ việc gì.
“An tá»· tá»· nà y cÅ©ng tháºt là , sao có thể dạy…chiêu thuáºt hay ho như váºy, má»™t thức sao đủ, không Ä‘em bảy tám…mưá»i chiêu ra dạy đồ đệ luôn? Hắn nhẹ nhà ng vá»— vá»— lưng Tiên Nhi nói:
- Bé ngoan, ná»—i khổ cá»§a nà ng, tướng công biết. Äợi ta lên kinh, nhất định vì nà ng giải tình cổ kia, tá»›i lúc đó chúng ta sẽ là m vợ chồng chân chÃnh.
- Tướng công…
Tần Tiên Nhi áp chặt má lên lưng hắn, thút thÃt khóc:
- Có một câu nà y của chà ng, Tiên Nhi chết cũng mãn nguyện rồi.
Thân nà ng uống éo trên lưng tướng phu và i cái, dịu dà ng nói:
- Tướng công, váºy chà ng yêu thương Xảo Xảo tháºt tốt Ä‘i, trong những tương hảo cá»§a chà ng, thiếp vừa ý muá»™i ấy nhất. Chà ng vá»›i muá»™i không phân biệt lẫn nhau, chà ng yêu thương muá»™i ấy, cÅ©ng là yêu tương thiếp. Tướng công, thiếp muốn xem hai ngưá»i hoan hảo, sư phụ còn dạy ta rất nhiá»u…
“Yêu cầu nà y quá khó xỠcho ta!†Lâm Vãn Vinh mặt mà y hớn hở, Xảo Xảo vốn đã vô cùng ngượng nghịu cà ng không chịu nổi, khẽ thốt lên:
- Tiên Nhi tá»· tỷ…ngưá»i…ta…
- Tiểu bảo bối, đây là Tiên Nhi tá»· tá»· ép ta, ta cÅ©ng không muốn, nhưng ta là ngưá»i đứng đắn…ồ…má»™t chiêu nà y cÅ©ng là An tá»· tá»· dạy sao? Lần sau có thể má»i cô ta dạy ta luôn…
- Äại ca xấu xa, Tiên Nhi tá»· tá»· xấu xa…
Biết khó thoát ma thá»§, Xảo Xảo mị nhãn như tÆ¡, e lệ chu đôi môi đỠmá»ng lên…
Tuy giữa mùa đông giá lạnh, nhưng dưới trướng hoa ấm nồng, mà n hồng bay bay, vợ chồng ba ngưá»i cùng nhau hưởng thụ lạc thú tá»™t cùng…
Tà i sản của caothedai
Chữ ký cá»§a caothedai [SIZE="4"][COLOR="Blue"][CENTER]Cần tiá»n không cần mạng[/CENTER][/COLOR][/SIZE]
Last edited by hoangcongthanh; 20-11-2008 at 04:12 PM .
21-11-2008, 12:31 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 215: Mất tÃch
Dịch: huntercd
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Melly
Nguồn: sưu tầm
Má»›i tinh mÆ¡, Lâm tướng quân xuân tình thá»a mãn tỉnh dáºy cá»±c sá»›m, mở mắt ra đã thấy tinh thần bừng bừng, đêm qua tiểu huynh đệ báºn rá»™n tá»›i khuya mà vẫn hùng tráng như cÅ©. Nhìn hai lão bà ôm thà nh má»™t cặp cuá»™n trong chăn gấm, thân hình tuyệt mỹ lung linh hiện ra hết, hắn cưá»i ‘hắc hắc’, vuốt ve ngá»c nhÅ© hai nà ng qua lá»›p chăn, khiến cho hai nà ng khẽ rên ‘ư há»â€™ má»™t tiếng, rồi má»›i chịu bước ra ngoà i khoang thuyá»n.
Chiếc thuyá»n hoa nà y được Lâm Vãn Vinh đặt tên là Hạnh Phúc, dù sao cÅ©ng là cá»§a hồi môn cá»§a Tiên Nhi, từ nà y vá» sau cÅ©ng tÃnh là cá»§a há» Lâm rồi, nhưng hắn không há» có chút ý định muốn ăn đồ có sẵn.
Mấy ngà y trước dặn dò Xảo Xảo chá»n được má»™t toà nhà lá»›n trong thà nh Kim Lăng, là chốn cÅ© cá»§a má»™t ngưá»i cáo lão vỠở ẩn. Cầu nhá» nước trôi, đình viện lầu gác, rất có ý vị. Lâm Vãn Vinh mang theo hai vị nương tá» tá»›i xem qua, trong lòng rất vừa ý, liá»n chá»n nó. Dù sao bây giá» cÅ©ng có tiá»n rồi, Ä‘ang há»§ bại nhất định phải há»§ bại tiếp, đã có tiá»n thì phải xà i, tiêu hết rồi lại kiếm, đây là tÃn ngưỡng Lâm Vãn Vinh luôn kiên trì. Tuy nói còn mấy ngà y nữa hết năm rồi, qua năm liá»n phải tiến kinh, nhưng Kim Lăng là chốn căn cÆ¡, lại là nÆ¡i phát tÃch cá»§a hắn, lưu lại quá nhiá»u hồi ức, không mua má»™t tòa nhà lá»›n tháºt có lá»—i vá»›i bản thân, không phải vá»›i mấy lão bà .
Sau khi đã chá»n tòa nhà nà y, nghe được má»™t tin tức nhá» cá»§a Lạc Viá»…n nói: ‘Lạc tà i nữ đã đã len lén Ä‘i xem tòa nhà rồi, cÅ©ng phải nở má»™t nụ cưá»i trên gương mặt, xem ra cÅ©ng rất là vừa ý.’ Lâm Vãn Vinh nghe được toà n thân toát mồ hôi há»™t, cô nà ng nà y còn chưa bước qua cá»a, đã quan tâm đến cuá»™c sống sau nà y rồi, hÆ¡i nóng lòng rồi a!
Bất quá, hắn thÃch ở lại trên thuyá»n, nÆ¡i nà y thanh tịnh không ngưá»i quấy rầy, cả thuyá»n chỉ có ba ngưá»i bá»n há», muốn gì thì là m đó. NghÄ© tá»›i lúc cùng lão bà ‘yêu thương’, cả thuyá»n rung động, quả là má»™t việc là m ngưá»i ta vui sướng biết nhưá»ng nà o, đó là vinh quang cá»§a nam nhân! Lại nói, khá»a thân nằm tắm nắng cÅ©ng tháºt thÃch thú, đáng tiếc hai lão bà mặc dù cùng bồi tiếp hắn ngá»§ trên má»™t cái giưá»ng, nhưng loại việc kinh thế hãi tục nà y, đánh chết các nà ng cÅ©ng sẽ không là m.
“Cuá»™c sống tháºt tươi đẹp a!†Lâm Vãn Vinh quay vá» phÃa hồ nước hét lá»›n má»™t tiếng, má»™t tầng sóng nước lăn tăn gợn trên mặt hồ, mang theo chút hÆ¡i lạnh, cảnh váºt chốn xa xa mỠảo trong tầm mắt. Hắn Ä‘ang cởi trần cảm thú cái lạnh mùa đông, trong lòng cá»±c kỳ thư sảng.
Cuá»™c sống thoải mái như váºy không còn được mấy ngà y, sẽ láºp tức lên kinh. hắn chẳng muốn suy nghÄ© nÆ¡i đó sẽ có việc gì đợi mình, tiện thể bắt đầu táºp luyện. Hắn không biết sá» dụng kiếm thuáºt như An tá»· tá»·, phương pháp rèn luyện khó tránh khá»i hÆ¡i sÆ¡ khai, duá»—i duá»—i tay chân, uốn uốn éo éo, như thể mấy bà i thể dục phát và o ngà y thứ bảy.
- Lâm Tam, Lâm Tam…
Vừa má»›i táºp xong má»™t động tác, bá»—ng nghe tiếng hô hoán từ trên hồ vá»ng lại.
“Ta không phải nghe lầm chứ, sá»›m thế nà y mà có ai kêu ta?†Hắn lắc lắc đầu, Ä‘ang có nhã hứng cao, tiếp tục quảng bá cho mấy bà i thể dục rèn luyện sức khá»e kia.
- Lâm Tam, Lâm Tam…
Âm thanh cà ng lúc cà ng gấp gáp, trong đó có cả má»™t tiếng kêu cá»§a má»™t nữ nhân quen thuá»™c. “Lần nà y không lầm rồi, tháºt sá»± là có ngưá»i tìm ta. “
Tiếng gá»i kia lại cà ng gần, Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt nước má»™t chiếc thuyá»n nhá» bÆ¡i lại. Tiêu phu nhân mang theo mấy nha hoà n hạ nhân, Ä‘ang vá»™i vã tiến tá»›i.
- Phu nhân, là ngưá»i gá»i ta sao?
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hô.
Tiêu phu nhân nghe giá»ng cá»§a hắn, vá»™i và ng nhìn qua, thấy trên con thuyá»n kia má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng, không phải là Lâm tam chứ còn là ai nữa, trên mặt láºp tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói vá»›i thuyá»n phu:
- Chèo nhanh, chèo nhanh!
Thuyá»n nhá» cáºp sát thuyá»n hoa, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Phu nhân, sao ngưá»i lại tá»›i nÆ¡i nà y tìm ta?
Tiêu phu nhân lau mồ hôi trên trán, vội la lên:
- Tìm được ngưá»i tháºt khó, Lâm Tam, Ngá»c Sương có tá»›i nÆ¡i nà y tìm ngươi không?
“Nhị tiểu thư? Ta tuy là muốn trá»™m nà ng đến, nhưng còn chưa kịp động thá»§, bà đã tìm tá»›i cá»aâ€, hắn lắc đầu nói:
- Không có, mấy ngà y nay ta còn chưa gặp Nhị tiểu thư. Phu nhân, Nhị tiểu thư sao rồi?
Tiêu phu nhân than thở:
- Hôm qua có mấy nha hoà n láu táu bà n chuyện riêng vá» ngươi, còn nói ngươi và Ngá»c Nhược xảy ra mâu thuẫn, ngươi bị Ngá»c Nhược Ä‘uổi. Lại vừa khéo bị nha đầu Ngá»c Sương kia nghe thấy. Ngưá»i cÅ©ng biết, nó còn không biết ngươi đã trở vá», việc nà y chúng ta vẫn giấu nó, chợt nghe được những Ä‘iá»u nà y, nó chịu không được tìm Ngá»c Nhược ầm Ä© má»™t phen. Sáng sá»›m hôm nay đã trốn khá»i phá»§, không biết là đi đâu rồi.
“Äáng chết!†Lâm Vãn Vinh hừ má»™t tiếng, Nhị tiểu thư đối vá»›i mình mặc dù rất dịu dà ng, nhưng nà ng cÅ©ng là má»™t cô gái có cá tÃnh, ngà y đó có cả Uy VÅ© tướng quân lẫn Trấn Viá»…n tướng quân, chắn chắn là không để ngưá»i khác khi phụ. Lần nà y Äại tiểu thư lừa dối nà ng, nà ng không là m loạn lên má»›i lạ đó.
- Phu nhân, trước khi Nhị tiểu thư ra ngoà i, trong phủ chẳng lẽ không ai nhìn thấy sao?
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng há»i, liá»n nhảy lên trên thuyá»n cá»§a Tiêu phu nhân.
- Ngươi…ngươi có thể trước tiên mặc y phục và o đã được không!
Tiêu phu nhân đỠbừng mặt. Thấy thân trên cá»§a hắn để trần, lá»™ ra cÆ¡ thể rắn chắc. Tiêu phu nhân là má»™t nữ nhân trung trinh, ngà y ấy miệng hắn không chút e dè nói cái gì phải theo Ä‘uổi hạnh phúc, đã là m cho nà ng phải phất tay áo bá» Ä‘i. Hôm nay thấy y phục hắn lại không tá» tế, tháºt sá»± là ngưá»i vô pháp vô thiên. Tiêu phu nhân cưá»i khổ má»™t tráºn, đối vá»›i Lâm Tam nà y, tuyệt không thể má»—i ngà y Ä‘á»u chỉnh phép tắc, chỉ có việc hắn nghÄ© không ra chứ không có việc hắn không dám là m.
Chẳng phải chỉ là không mặc y phục sao, cái nà y cÅ©ng có thể kinh lá»›n hãi nhá», Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© gáºt đầu.
Tần Tiên Nhi và Xảo Xảo nghe có ngưá»i kêu la, sá»›m đã ra khá»i khoang, thấy tướng công vá»™i và ng ra Ä‘i, Tần Tiên Nhi nhảy xuống chiếc thuyá»n nhá», dịu dà ng khoác má»™t chiếc áo dà y lên ngưá»i hắn, cưá»i duyên dáng:
- Tướng công, chà ng đi đi, vỠsớm một chút!
Nha đầu nà y, từ đêm qua ba ngưá»i hoang đà ng má»™t phen, tÃnh khà hình như bình hòa hÆ¡n má»™t chút. Trong lòng Lâm Vãn Vinh đại hỉ, không nghÄ© rằng việc kia còn có tác dụng nà y a! Từ đây vá» sau phải là m nhiá»u hÆ¡n má»›i được, hắn nói bên tai Tiên Nhi:
- Bé cưng, ta sẽ sá»›m trở vá», nà ng và Xảo Xảo tắm rá»a sạch sẽ chá» ta nghe!
Tần Tiên Nhi khẽ gắt má»™t tiếng, mặt đỠtá»›i mang tai, ngượng ngùng nhảy lên thuyá»n lá»›n. Tiêu Phu nhân thấy hai ngưá»i hắn ân ái ngá»t ngà o, nhá»› tá»›i việc con gái mình, khẽ thở dà i:
- Hôm nay khi Ngá»c Sương Ä‘i, những kẻ trông cá»a tưởng rằng nó muốn ra ngoà i là m việc gì đó, nà o đâu biết đỠphòng nó? Ta cÅ©ng nghÄ© rằng nó hẳn là tá»›i tìm ngươi, chỉ là hà nh tung ngươi bất định, nó lại không biết rất nhiá»u việc, Ä‘i đâu để tìm ngươi đây? Nha đầu nà y tuổi còn rất nhá», vừa từng trải qua việc đáng sợ, lần ra ngoà i nà y vạn nhất là gặp phải ngưá»i xấu thì là m sao bây giá»?
Tiêu phu nhân nói tá»›i đây, đã rÆ¡i nước mắt. Mấy lần gần đây tiếp xúc vá»›i phu nhân, nước mắt cá»§a Tiêu phu nhân nhiá»u hÆ¡n lên, dáng vẻ tươi cưá»i trước kia đã Ãt Ä‘i rất nhiá»u, Lâm Vãn Vinh an á»§i:
- Phu nhân chá»› có hoảng, Nhị tiểu thư thông minh cÆ¡ trÃ, lại má»›i Ä‘i mấy canh giá», sẽ không xảy ra chuyện gì lá»›n đâu. Nà ng ấy biết ta ở Kim Lăng, chắc chắn cÅ©ng không rá»i khá»i đây, sẽ ở lại trong thà nh tìm ta.
Phu nhân là do quan tâm quá thà nh loạn, nghe hắn phân tÃch má»™t phen, nhất thá»i cảm thấy rất có đạo lý, khó được như hắn ở thá»i khắc khẩn cấp như váºy còn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, trong lòng cà ng đánh giá cao hắn thêm và i phần:
- Lâm Tam, phân tÃch cá»§a ngươi rất đúng. Ta và Ngá»c Nhược chia nhau ra, ta tá»›i tìm ngươi, Ngá»c Nhược thì dẫn theo gia nhân tìm xung quanh rồi
Khi hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, chiếc thuyá»n đã tiến gần bá», Lâm Vãn Vinh nhảy lên trước tiên, phu nhân kéo váy áo Ä‘i tá»›i đầu thuyá»n, Lâm Vãn Vinh liá»n chìa tay ra, nắm lấy tay bà đỡ lên bá».
Khuôn mặt Tiêu phu nhân liá»n đỠlên, thầm tức giáºn, nhưng lại thấy ánh mắt hắn cá»±c kỳ trong sáng, tịnh không có chút ý phóng túng nà o, liá»n cÅ©ng ngáºm miệng không nói nữa. Lâm Vãn Vinh bình tÄ©nh nói:
- Phu nhân, những chá»— ngà y thưá»ng Nhị tiểu thư thÃch Ä‘i, ngưá»i Ä‘á»u phái ngưá»i Ä‘i rồi chứ?
Tiêu phu nhân lưá»m hắn má»™t cái: ‘Cái nà y còn cần ngươi nói ư?’ Bà gáºt đầu:
- Phà m là nÆ¡i chốn nà o ngà y thưá»ng nó thÃch, ta Ä‘á»u phái ngưá»i tìm qua, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nếu như thế, chúng ta liá»n chia tay ở đây, phân nhau ra tìm, Kim Lăng thà nh nà y lá»›n thế nà o, cho dù Ä‘em Kim Lăng đà o lên ba thước, ta cÅ©ng phải tìm được Ngá»c Sương.
Hắn lúc nà y dưới sá»± cấp bách, cÅ©ng không xưng hô Nhị tiểu thư nữa, phu nhân nghe được ngược lại cảm thấy hắn rất tháºt lòng.
Tách khá»i Tiêu phu nhân, hắn cẩn tháºn nghÄ© lại quá trình cùng Nhị tiểu thư quen biết tá»›i nà y, Ä‘Ãnh ước cá»§a hai ngưá»i là ở trong Tiêu phá»§, nói chuyện tình ái, sá» sá» mó mó cÅ©ng phần lá»›n diá»…n ra ở Tiêu phá»§, nếu nói tá»›i chá»— quen thuá»™c cá»§a hai ngưá»i ở trong thà nh, cÅ©ng chỉ có má»™t cái Tê Hà tá»± thôi. Ngà y đó hắn cùng Äại tiểu thư bị Bạch Liên giáo bắt cóc, Nhị tiểu thư cả ngà y ăn chay niệm pháºt cầu phúc cho hai ngưá»i hắn, chá»— kia có ý nghÄ©a rất đặc biệt.
Mặc kệ phu nhân có phái ngưá»i tìm qua hay chưa, hắn liá»n tá»›i thẳng Tê Hà tá»±. Lúc nà y còn sá»›m, bên trong Tê Hà tá»± không có mấy hương khách, chỉ có và i vị sư sãi Ä‘ang quét lá thưa thưa thá»›t thá»›t, trông tháºt là thanh tịnh.
Há»i mấy đại hòa thượng có má»™t nữ thà chá»§ xinh đẹp tá»›i hay không, má»i ngưá»i Ä‘á»u lắc đầu, duy chỉ có má»™t tiểu hòa thượng bảo có má»™t vị nữ thà chá»§ Ä‘i vá» phÃa Äại Hùng bảo Ä‘iện, hoa dung nguyệt mạo trá»i sinh, cá»±c kỳ xinh đẹp.
“Mẹ nó, tuổi nhá» như váºy, đã nháºn ra nữ thà chá»§ xinh đẹp rồi, lá»›n lên khẳng định là hoa hòa thượng!†Lâm Vãn Vinh vừa cảm kÃch lại khinh miệt, vá»™i và ng chạy tá»›i Äại Hùng bảo Ä‘iện.
Äại Hùng bảo Ä‘iện nà y gồm má»™t chÃnh Ä‘iện và hai Ä‘iện phụ, hắn tá»›i thẳng trong chÃnh Ä‘iện, lại không có má»™t ai. Hắn hà nh lá»… trước tượng bồ tát uy nghiêm má»™t cái, rồi từ tiá»n Ä‘iện tìm tá»›i háºu Ä‘iện. Äừng nói nữ thà chá»§, ngay cả con chuá»™t cái cÅ©ng chẳng thấy má»™t con.
Trong lòng Ä‘ang âm thầm tức giáºn thì nghe thấy ở tiá»n Ä‘iện truyá»n đến tiếng bước chân khe khẽ lại gấp gáp nhẹ nhà ng đến, tá»±a hồ như là cá»§a má»™t nữ nhân.
Cô gái kia tiá»n và o Ä‘iện, cẩn tháºn tìm kiếm trước sau má»™t phen, chẳng phát hiện được gì, nhịn không được khẽ thở dà i, quỳ lên cái đệm trước ngưá»i Bồ tát:
- Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, cầu lão nhân gia ngưá»i phù há»™ muá»™i muá»™i bình an vô sá»±, đệ tá» nguyện lấy tÃnh mạng đổi lấy sá»± chu toà n cá»§a muá»™i ấy, chỉ cần muá»™i muá»™i có thể bình yên trở vá», con sẽ không Ä‘i nhá»› tá»›i kẻ đáng ghét kia nữa…hu…hu…
- Äại tiểu thư…
Lâm Vãn Vinh trốn ở háºu Ä‘iện, kinh ngạc khẽ hô má»™t tiếng.
Tà i sản của nguoitronggiangho_qn
Last edited by hoangcongthanh; 22-11-2008 at 12:32 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì