Dịch: cupid_3010
Biên dịch :tieungunhi
Nguồn : Tàng Thư Viện
Sau khi ngồi xuống chuẩn bị truyền thụ cho Long Dực thì một lão tăng ngồi ở phía trái bỗng nhiên lên tiếng :”A di đà phật, võ học Từ bi tự của chúng ta tuy nhiều và phức tạp nhưng chỉ có Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng là bất thế tuyệt học, trăm ngàn năm qua, ngoại trừ trụ trì phương trượng ra, các võ tăng khác đều không phép luyện tập hai loại tuyệt học này. Hôm nay ngươi lại ở chỗ này truyền thụ công phu, có phải là làm khó chúng ta. Hãy đợi chúng ta rời khỏi đây rồi hãy truyền”
Từ Tâm nói:” Sư thúc đừng lo lắng, kỳ thật hôm nay Từ Tâm ở đây truyền công là cũng muốn cho các vị cùng nghiên cứu tuyệt học của bổn tự chúng ta”
Lão tăng ngồi ở phía bên phải lại lên tiếng ”Chủ trì phương trượng làm như vậy nhất định phải có nguyên nhân?”
Từ Tâm trầm giọng nói: “Từ Tâm quan sát thiên tượng mấy ngày gần đây thì thấy tinh nguyệt tuy hữu quang nhưng ảm đạm, lại có vân vụ màu đen bao quanh. Loại thiên tượng này tuy không hiểu rõ lắm nhưng theo ý tứ thì có thể hiểu được đôi chút đó là thời gian yên bình tại nhân gian sắp tiêu mất, ma môn, tà đạo lộng hành, đối với bá tánh bất lợi, do đó người chánh đạo cũng sẽ bị kéo vào cuộc chiến, gây nên trận chiến chính tà chưa từng có.
Thiên tượng? điều này có khả năng chuẩn xác sao?Long Dực nghe Từ Tâm nói đến đây trong lòng có chút phân vân.
Lại nghe Từ Tâm nói tiếp:” Một khi chánh tà lưỡng phái phát sinh xung đột, thì Từ Bi Tự chúng ta không thể nào tránh khỏi liên luỵ, và chúng ta cũng không nhẫn tâm đứng nhìn, do đó Từ Tâm hy vọng bốn vị sư thúc nhân cơ hội này tìm hiểu vô thượng thần công của bổn tự, sau này có thể bảo vệ sự bình an của tự chúng ta.”
“A di đà phật, thiện tai thiện tai,tà ma loạn thế, thương sinh thụ khổ, chúng ta quyết không thể bàng quan, vậy xin mời trụ trì truyền công.” Bốn vị lão tăng nói xong mắt mở ra, tám đạo tinh quang bạo xạ, nhất thời bên trong tháp nội khí ba động dữ dội làm cho tháp rung lên từng hồi.
Long Dực từ khi tu luyện linh lực đến nay mới cảm nhận được dặc dị khí công cường đại như thế bèn sợ hãi than thầm, đối với bốn lão tăng càng thêm phần sùng kính.
Long Dực đến bên Từ Tâm khoanh chân ngồi xuống, các lão tăng cũng theo tư thế này, lần lượt ngồi cạnh Từ Tâm.
Từ Tâm bào trì tư thế trang nghiêm, bắt đầu đem tâm pháp của Bàn Nhược Tâm Tinh và Thiên Phật chưởng chậm rãi truyền thụ.
Khi truyền dến tâm pháp của Thiên Phật Chưởng, Từ Tâm ngồi đó vung song chưởng đánh ra thật mạnh. Long Dực cùng bốn vị lão tăng đều tập trung tinh thần quan sát không dám phân tâm.
Sau khi thụ giáo hai loại tuyệt học xong. Bỗn lão tăng cùng Long Dực nhắm mắt tiềm tâm lĩnh ngộ thâm ảo của hai loại tuyệt học này.
Từ Tâm cảm thấy ngạc nhiên vì tâm pháp của Bàn Nhược Tâm Kinh có rất nhiều ngôn ngữ liên quan đến phật pháp, khô khan khó hiểu, chính mình năm đó khi bắt đầu học nhiều lần phải nhờ sư phụ giảng giải những chỗ không thông, còn Long Dực chỉ là người trần tục, một ngày học phật học cũng không có mà xem hắn nhắm mặt nhập định dường như đã thông hiểu rồi.
“A di đà phật, có lẽ Long thí chủ có duyên với cửa Phật.” Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Từ Tâm cũng không dám làm phiền, rồi vận với Bàn Nhước Tâm Kinh tự mình tu luyện.
Ngũ tăng nhất tục tại Xá Lợi Tháp ngồi suốt một ngày một đêm.
Sang ngày thứ ba thì Từ Tâm cũng với bốn vị lão tăng trước sau thu công, chỉ có một mình Long Dực vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
"Bốn vị sư thúc thế nào rồi?" Từ Tâm hỏi.
“Bàn Nhược Tâm Kinh ta đã luyện đến tầng thứ ba, tin rằng trong vòng ba tháng có thể luyện đến tàng thứ tư, lúc đó Thiên Phật Chưởng có thể có thể đánh ra bảy tám chưởng ảnh.” Một trong ba vị lão tăng trả lời. Kỳ thật, tình huống của ba vị lão tăng còn lại tương tự như vậy.
Từ Tâm vui vẻ nói: “Bốn vị sư thúc quả nhiên công tham tạo hóa, mới có một ngày một đêm đã có tiến bộ kinh người, Từ Tâm không thể nào bì kịp.”
Bàn Nhược Tâm kinh tổng cộng có bảy tầng, muốn luyện được tầng đầu tiên tối thiểu cũng phải hao phí mất ba năm thời gian mà bốn vị lão tăng bằng chân khí hùng hậu và năng lực lĩnh ngộ của mình chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đạt đến tầng thứ ba (mấy lão già biến thái quá đi)
Từ Tâm nói xong liền tự nghiệm lại mình rồi lắc đầu. Cũng đúng thôi vì ông ta ngày đêm không tiếc công sức nghiên cứu hai loại tuyệt học mà chỉ mới đạt đựơc tầng thứ tư của Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng phát ra mới đạt mức mười kim sắc chưởng ảnh.
“Xin hỏi trụ trì, nếu miễn cưỡng tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh thì có thể bị tẩu hỏa nhập ma hay không?” Một trong bốn vị lão tăng nhìn Long Dực sắc mặt biến ảo, trên mặt chảy ra lớp lớp mồ hôi như thế không khỏi lo lắng cho hắn.
“Trước kia Long thí chủ tu luyện một môn võ công gọi là linh lực, nội khí so với Bàn Nhược Tâm Kinh còn mạnh hơn một bậc, với tu vi của hắn ta nghĩ không có việc gì xảy ta đâu.” Từ Tâm mặc dù miệng nói cứng nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.
Trong lúc này, sắc mặt Long Dực dần dần hồi phục lại như bình thường, đồng thời quanh thân người bao phủ một tầng khí vụ màu vàng nhạt
“Ah, khí tráo (lồng khí)……” Từ Tâm thất thanh kêu lên: “Đây là Bàn Nhược Tâm Kinh tầng thứ sáu, vì đạt tới mới có thể xuất hiện khí tráo như vầy, chẳng lẽ Long thí chú đã đạt tới cảnh giới này rồi sao” (đúng là sóng sau đè sóng trước).
Bốn vị cao tăng ở bên nghe Từ Tâm nói đều chấn kinh.
Bàn Nhược Tâm Kinh tu luyện đến tầng thứ năm thì không phát sinh hiện tượng gì kỳ lạ, nhưng khi đạt tới tầng thứ sáu thì bên ngoài cơ thể sẽ có một tầng khí vụ màu vàng bao quanh, đạt tới cảnh giới cao nhất là tầng thứ bảy thì kim sắc khí vụ ngưng kết thành pha lê khí tráo (lồng khí pha lê) bao bọc quanh thân. Bàn Nhược Tâm Kinh tu luyện đến tầng thứ bảy thì gọi là kim cương bất hoại thân.
“Hô,…” Long Dực từ trong vô ngã cảnh giới khôi phục trang thái bình thường, từ từ mở mắt.
“Các vị đại sư làm sao vậy?” Long Dực thấy Từ Tâm cùng bốn vị lão tăng nhìn mình như si ngốc mà chẳng biết xảy ra sự tình gì liền hỏi.
“Long…..long thí chủ” Từ tâm cảm thấy yết hầu nghẹn lại, sau đó hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Như thế nào hả?” Long Dực gật gật đầu rồi trả lời “Cảm giác rất thoải mái. Thiền sư, người truyền thụ Thiên Phật chưởng ta lĩnh ngộ rồi, không có gì khó lắm, nhưng Bàn Nhược Tâm Kinh thì ta có cố thế nào cũng không thể đạt tới tầng cuối cùng, xem ra sau này phải cố hơn nữa mới được”
Long Dực nói lời này cũng không có chú ý tới năm lão tăng đã cứng lưỡi lại, ngưng một chút rồi nói tiếp: “ Còn có điều này nữa, khi ta tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh rồi thì trong cơ thể đồng thời sinh ra hai cỗ khí lưu, chúng nó xung đột một trận rồi sau đó mới chịu dung hợp lại, làm ta sợ quá, tưởng rằng mình tu luyện không đúng phương pháp .Thiền sư, thiền sư….”
Long Dực gọi vài tiếng thì Từ Tâm lúc này mới “Ah” lên một tiếng, phảng phất như mới tỉnh mộng ”Long thí chủ nếu đã luyện Bàn Nhược Tâm Kinh đến tầng thứ sáu, vậy thì Thiên Phật Chưởng chắc đã hoàn toàn lĩnh hội rồi”
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha… “ Từ Tâm cười lớn một tràng dài, tiếng cười làm cho Long Dực có cảm giác khó hiểu.
“Ông ta bị sao vậy? Từ lúc ta tỉnh lại, hình như tinh thần có vè không bình thường” Long Dực thầm nghĩ.
Từ Tâm sau khi cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào Long Dực rồi nói: “ Long thí chủ, thí chủ thực sự là thiên hạ kỳ tài, tư chất và ngộ tính đều vượt xa khả năng tưởng tượng của lão tăng.”
“Thiên hạ kỳ tài? Thiền sư, người đừng nói vậy chứ, ta không dám nhận đâu”
“Chỉ trong một thời gian ngắn thí chủ đã luyện Bàn Nhược Tâm Kinh đến tầng thứ sáu, hơn nữa còn có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Thiên Phật Chưởng, không phải là thiên hạ kỳ tài thì là gì? Từ Tâm ánh mắt lóe ra quang mang dị thường nhưng hưng phấn, lui về phía sau vài bước nói: “ Long thí chủ, thí chủ sử dụng Bàn Nhược Tâm Kinh tầng thứ tư kết hợp với Thiên Phật Chưởng tấn công lão tăng thử xem sao”
“Được, xin thiền sư lưu ý” Long Dực cũng muốn biết Thiên Phật Chưởng của mình đã đạt đến cảnh giới nào.
Nói xong, Long Dực Lập tức vận Bàn Nhược Tâm Kinh đề tụ chân khí, sau đó đánh ra một chưởng, nhất thời kim sắc chưởng ảnh như cuồng phong quét ngang, mãnh liệt hướng về phía Từ Tâm
Từ Tâm sắc mặt ngưng trọng, không dám chậm trễ giơ chưởng lên nghênh đón.
Chương 32: Phân Đầu Thanh Niên (Thanh niên tóc chẻ ngôi)
Dịch: humanity
Biên dịch: tieungunhi
Nguon: TTV
Từ Tâm vận Bàn Nhược Tâm Kinh đến tầng thứ tư, mà Long Dực chỉ sử dụng bốn phần công lực, theo lẽ thường mà nói, song chưởng chạm nhau sẽ không phân cao thấp được. Nào ngờ sau khi mười kim sắc chưởng ảnh gặp nhau giữa không trung, phát ra cả mười tiếng sấm trầm trầm thì thân thể Từ Tâm lại bị chấn bay.
Một tiếng “Ba” vang lên, thân thể Từ Tâm phá vỡ cửa sổ bằng gỗ của Xá Lợi tháp, văng ra ngoài rớt xuống.
Biến cố này xuất hiện thật ngoài ý liệu của mọi người, bốn lão tăng trong tháp khi định thần lại, liền muốn phi thân đến cứu thì Từ Tâm đã rớt đến tầng thứ ba của Xá Lợi tháp. Trong chớp mắt chắc hẳn thân thể hắn sẽ rớt xuống bản đá xanh cứng rắn trước mặt tháp.
“Thiền sư!” cùng với tiếng thét kinh hãi, thân hình Long Dực hóa thành một làn hư ảnh mờ mờ bắn qua cửa sổ bị vỡ.
Long Dực bay xuống với tốc độ nhanh hơn gấp vài lần so với Từ Tâm, khi đến tầng thứ hai thì đã bắt kịp, đưa tay nắm lấy lão tăng, rồi lại nhanh chóng thi triển Ngự không thuật dừng ngay lại giữa không trung, giảm được hơn một nửa lực rơi xuống, thế rồi từ từ hạ xuống đất vững vàng.
“Chủ trì phương trượng, người sao thế?” Bốn lão tăng trước sau từ tầng tháp thứ chín phi thân nhảy xuống, nhanh chóng tiến đến xem xét tình hình của Từ Tâm.
“Không sao! Chỉ có nội phủ bị chấn động nhẹ thôi, điều tức giây lát sẽ khôi phục.” Từ Tâm vừa dứt lời thì thấy khí huyết trong cơ thể dâng lên, nếu không dùng chân khí mạnh mẽ đè nén thì thiếu chút nữa đã phun ra một bụm máu tươi.
“Long thí chủ!” một lão danh tăng gầy ốm trừng mắt giận dữ nhìn Long Dực, “Chủ trì và ngươi đã có giao ước trước chỉ xuất chưởng chỉ dùng tầng thứ tư của Bàn Nhược Tâm Kinh thôi, ngươi … ngươi sao lại ngầm gia tăng chân khí vậy?”
“Không hề!” Long Dực hoảng sợ lắc đầu, “ta cũng chỉ sử dụng tầng thứ tư thôi”
Từ Tâm sợ bọn họ nói qua nói lại sẽ sinh ra bất hòa, vội vàng khoát tay ngăn lại. Lão điều tức một lát, thở ra một hơi dài, rồi cười nói:”Long thí chủ, một chưởng vừa rồi của thí chủ thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng lão tăng rồi!”
“Thiền sư, xin người tin rằng ta vừa rồi đích xác không có …” Long Dực nói vội.
“Ha ha… thí chủ không cần phải nói, chuyện thế nào lão tăng đều hiểu rõ.” Từ Tâm cười nói:”Từ lúc thấy thí chủ vừa mới đánh ra một chưởng hoá thành mười tám chưởng ảnh, tương đương với số chưởng ảnh của ta, vì thế lão tăng biết thí chủ đích xác đã đề tụ chân khí Bàn Nhược Tâm Kinh đến tầng thứ tư.”
“Nếu đều là tầng thứ tư, chủ trì sao lại không thể chịu nổi chưởng lực công kích của hắn vậy?” Một lão tăng ngạc nhiên hỏi.
“Theo như ta suy đoán, Long thí chủ này đã dung hợp chân khí củaBàn Nhược tâm kinh với linh lực tự thân tu luyện, hai luồng nội khí hợp nhất lại, hỗ trợ qua lại cho nên uy lực tăng lên nhiều lần.” Từ Tâm trầm ngâm nói.
Long Dực cũng có cảm giác giống vậy, mở miệng nói: ”Đúng thế, tại hạ vừa mới xuất chưởng thì phát hiện hai luồng khí lưu trong cơ thể đồng thời vận chuyển.”
Từ Tâm cười hân hoan nói :”Long thí chủ lúc này thân đã hoài nhiều loại dị thuật tuyệt học, thực lực to lớn, không dám nói là vô địch thiên hạ nhưng cũng khó gặp được đối thủ rồi. Ây dà, lão tăng không dám cầu xin, chỉ mong Long thí chủ có thể sử dụng thần công để cứu nhân độ thế, làm nhiều việc tốt.”
“A, lời này của thiền sư ta sẽ ghi tạc cẩn thận trong lòng, vĩnh viễn không dám quên đi.” Long Dực gật mạnh đầu.
Ngày nhập học càng lúc càng đến gần, mặc dù Từ Tâm và mọi tăng chúng toàn lực giữ lại, nhưng Long Dực lại không dám chậm trễ. Một ngày nọ, giữa trưa, sau khi dùng bữa tiệc cám ơn, liền từ biệt tăng chúng, rời khỏi Quan Âm sơn, quay về quán trọ tại Thành phố Tây An.
Sau khi thanh toán tiền phòng, lấy lại hành lý , Long Dực đến thẳng bến xe, đáp chuyến xe khách đường dài đi từ Thành phố Tây An đến thẳng Bắc Kinh.
Ngồi kề bên Long Dực là một người thanh niên tóc chẻ ba bảy, vẻ mặt tuấn tú nhưng côn đồ, tuổi cỡ Long Dực, trên mình hắn mang đồ hiệu màu kem giá trị không nhỏ, da giày bóng loáng, điều kiện gia đình nhất định không tồi.
Xe khách rời bến không lâu, thanh niên này dường như cảm thấy buồn chán, co hai chân lên, mắt hơi nhắm lại, bắt đầu ngâm nga một ca khúc đang lưu hành.
Giọng hắn mặc dù trong và trầm, nhưng ca đến gần nửa bài, âm điệu bỗng cao lên như hát opera, khách trong xe bởi không chịu nổi “tiếng ồn” của hắn, ai nấy đều nhức đầu đến cau mày.
“Đại huynh này, ta cầu xin ngươi đừng hát thêm nữa, ngươi nhìn hai đứa nhỏ của ta sợ đến phát khóc …” Một đại tẩu vừa dỗ dành đứa trẻ ôm trong lòng vừa cầu khẩn.
“Hừ, không biết thưởng thức chút nào, không hiểu nghệ thuật chút nào!” tên thanh niên tóc chẻ đang phấn chấn ca hát đến cao trào lại bị người cắt ngang, không khỏi cảm thấy mất hứng, liếc đại tẩu một cái, quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Long Dực hiểu các tên thanh niên như vậy đa phần là sống trong vòng tay êm ái, con nhà giàu chưa từng phải tranh đấu với đời, trong lòng coi loại này không đáng đồng xu, nhích người xa ra một chút, giữ khoảng cách với hắn.
“Hây, huynh đài, đến Bắc Kinh làm gì vậy?” Xe chạy được khoảng mười phút, tên thanh niên tóc chẻ tự nhiên chủ động lên tiếng kết giao với Long Dực.
“Đi học”
“Trường nào vậy?”
“Đại Học Quang Long”
“Vậy à? Trùng hợp thật, ta cũng học ở đại học Quang Long đây. Xin hỏi huynh đệ học năm nào? Thuộc hệ nào vậy? Ngành nào?”
“Năm nhất, hệ kinh tế, ngành quản lý xí nghiệp.”
Long Dực thuận miệng trả lời, bất ngờ nhớ đến Nguyệt Nhã Nhu, người thiếu nữ với khuôn mặt thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười khiến người phơi phới lòng xuân. Tất cả khiến Long Dực muốn đến trường thật sớm.
“Ồ, thật là “thiên lý hữu duyên nhất tuyến khiên”, thật không ngờ chúng ta lại học cùng một ngành, ha ha ha…” Tên thanh nhiên tóc chẻ vẻ mặt vui mừng đưa tay hướng về Long Dực tự giới thiệu: “Ta là Tiễn Như Vũ, nhà tại Thành Phố Tây An, còn huynh?”
“Long Dực, đến từ Trùng Khánh. Huynh thật tốt, rất mừng được biết huynh, sau này xin giúp đỡ nhiều!” Có dịp gặp được tân sinh viên cùng hệ cùng ngành, Long Dực cũng cảm thấy rất cao hứng, những chuyện vốn khó chịu với Tiễn Như Vũ cũng mất đi.
“Nếu như chúng ta được xếp vào cùng một lớp, từ nay về sau sẽ là đồng học rồi, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên, không cần phải nói. Hắc … Hắc … Tốt nhất là được phân vào cùng phòng ngủ, bốn năm sau này đệ sẽ lo lắng cho huynh.” Tiễn Như Vũ vươn vai cùng với nhịp đập “bá bá” hưởng ứng từ trong lòng ngực, đầy chánh khí hiên ngang nói.
“Vậy phải đa tạ rồi”. Long Dực hơi cười nói.
“Không dấu gì huynh, ta tuy nhà ở tại Tây An, nhưng cơ sở kinh doanh của ông già đệ lại có mặt trên toàn quốc, tại Bắc Kinh cũng có khá nhiều cơ sở. Ông già đệ khi tuổi còn trẻ có qua lại giang hồ khoảng vài chục năm, kết giao với nhân vật giang hồ hai đạo hắc bạch nhiều vô số kể, chỉ cần nhấc tay hô một tiếng, sẽ có ngàn vạn tiểu đệ bán mạng làm việc cho ông! Thế nào, ngẩng cao đầu chứ!” Tiễn Như Vũ nước bọt tung tóe, dương dương đắc ý.
“À, đúng là ngẩng cao đầu! Ông già huynh thật là lợi hại!” Long Dực ra vẻ kinh sợ, rồi hỏi tiếp: “Tiễn Như Vũ, gia đình huynh có cơ sở kinh doanh nhiều như vậy, chắc hẳn phải có nhiều tiền, sao huynh lại đi học bằng loại xe này vậy?”
“Đệ tên “Tiễn* Như Vũ”, ha ha, nghe tên thôi cũng biết là có tiền nhiều, có rất nhiều thứ để xài rồi.” Thanh âm Tiễn Như Vũ rất to, dường như sợ người khác nghe không rõ, “Lúc đệ khởi hành, ông già đệ nói phải đích thân ổng lái xe chở đi, nhưng lại bị đệ từ chối.”
“Ồ? Sao vậy?”
“À, huynh không biết đâu, ông già đệ rất giống đàn bà a, rất thích nói lằng nhằng dai nhách. Nếu đệ ngồi trên xe với lão, trên đường đi chắc chắn não đệ sẽ bị lão nói cho nổ tung a!”
“Ôi, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. Ông già đệ thích nói dai là vì ông quan tâm đệ thôi.” Long Dực cười ha hả nói.
“Quan tâm con khỉ khô! Tiễn Như Vũ ta không phải là trẻ con nữa, hoàn toàn không thể đi một bước lại nhìn một bước. A ha, một mình ra khỏi cửa thật tốt, không bị câu thúc, tự do tự tại, nghĩ cái gì làm cái nấy, muốn nhìn cái gì thì nhìn .. oa …” Tiễn Như Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên dừng lại trên người một cô gái đẹp ở phía bên trái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy con gái hả, đáng ghét!” Cô gái đó rõ ràng không phải tay vừa, mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt lại Tiễn Như Vũ.
Tiền Như Vũ nhếch miệng cười hăng hắc, vẻ mặt xuất hiện vẻ dâm đãng, quay lại nhìn Long Dực nói, “Con bé đó thật là có cá tính, đệ rất thích loại này. Thế nào Long Dực, huynh có thể đo lường được chiều cao, trọng lượng, ba vòng khác nhau của cô ta được hay không?”
Tiễn Như Vũ vừa nói dứt lời, Long Dực liền phát hiện mắt của hành khách trên xe đều hướng về phía mình, ánh mắt đầy vẻ coi thường và khinh khỉnh.
“Khục khục .. cái này … Tiễn Như Vũ … đệ nghĩa sao về Quang Long đại học?” Long Dực rất xấu hổ, vội vàng cất tiếng đổi chủ đề.
Tiễn Như Vũ sợ run run nói: “Nghe nói nơi đó thật loạn, đánh lộn đánh lạo, tán tỉnh gái gú, lập bè kết phái, tạo băng tạo đảng …Trời ạ, huynh nói coi, có phải là một nơi học hành không? Quả thực là một thiên đường của xã hội đen.”
“Không thể như thế được, Quang Long đại học là trường đứng đầu toàn quốc, hẳn phải rất chính quy chớ.” Long Dực bán tín bán nghi nói.
“Chính quy? Ha ha, đó chỉ là bề ngoài thôi. Huynh không biết sao, sinh viên của Quang Long đại học một nửa là nhờ vào bản lĩnh chân chính để vào, nửa còn lại nhờ vào quan hệ và chi phiếu mới vào đựơc thôi.”
“Á! Như thế cũng có thể vào đại học được à?”
Tiễn Như Vũ cố gắng nhịn cười nói: ”Cứ lấy bản thân đệ mà nói, tuy thành tích không ra gì, không phải cũng đã vào học ở Quang Long đại học sao? Vậy thì vì cái gì đây? Đó là nhờ ông già của đệ âm thầm tìm đến hiệu trưởng của trường, đưa cho lão một tờ giấy “Giáo viên kiến thiết tán trợ phí” (hối lộ mà cũng ghi cái tên hay wá). Trên thế gian này cái gì lợi hại nhất? Chính là tiền! Cho dù vật gì đi nữa cũng không thể thắng được tiền a!”
“Cho dù Quang Long đại học thật sự hỗn loạn như đã nói, thì chỉ cần ta không để tâm, một lòng chăm chỉ, lo gì học không tốt.” Long Dực thầm nghĩ.
Tiễn Như Vũ thấy Long Dực cúi đầu không nói, lại nghĩ rằng hắn bị mình lời nói của mình “Quang Long đại học là thiên đường của xã hội đen” dọa cho chết khiếp, vỗ vỗ vào đầu vai hắn, hào sảng nói: “Tân sinh viên mới nhập học như chúng ta bị các sinh viên cũ bắt nạt là điều không thể tránh được. Bất quá huynh đừng lo, có đệ lo lắng cho huynh, người nào dám động đến một sợi lông của huynh, đệ sẽ cắt một ngón tay của hắn, dám động đến hai sợi lông của huynh, đệ lại sẽ cắt hai ngón tay của hắn, nếu cứ làm tới làm lui, đệ sẽ dùng dao cắt cổ hắn như cắt tiết gà!”
“Ồ, đa tạ … đa tạ …” Long Dực hàm hồ cất tiếng đáp lời, trong lòng thầm nghĩ trong trường học thì làm sao mà có thể tùy tiện cắt ngón tay của người ta, lẽ nào hỗn tạp không tưởng tượng được?
Sau một hồi trò chuyện, Long Dực cơ bản cũng hiểu rõ Tiễn Như Vũ là hạng người như thế nào: háo sắc, xem tiền như cỏ rác, vô học vô thuật, … tất cả đúng là hình mẫu của một gã công tử nhà giàu được nuông chiều quá đáng.
Cha mẹ Tiễn Như Vũ kinh doanh thời trang tại Thành phố Tây An, có gia tài hơn mười tỷ, nổi danh là thương gia giàu có ở địa phương. Tiễn Như Vũ còn có một người em gái hai tuổi, có tên là Tiễn Tiểu Khiết, là đứa con được cưng chiều duy nhất trong Tiễn gia. Tiễn Như Vũ ở nhà tự nhiên có thể kêu mưa gọi gió, phong quang vô cùng, cũng nhân đó thành một loại xài tiền như nước, làm đủ điều bại hoại.
Mặc dù Long Dực cũng là thành viên trong một gia đình giàu có, nhưng hắn căn bản không nghĩ chuyện này có gì hay ho. Khi Tiễn Như Vũ hỏi đến hoàn cảnh gia đình, hắn chỉ nói cha mẹ mình đều đã mất, đang ở tạm trong nhà của người thân. Nhưng đối với chuyện mình hoài dị năng, hắn không hề đề cập đến một lời.
Xe khách chạy trên đường, mỗi lần đến giờ ăn đều ghé vào quán và dừng lại một thời gian để hành khách đi vào ăn cơm. Tiễn Như Vũ quả nhiên có phong độ công tử, mỗi lần ăn cơm đều giành trả tiền tất. Nếu Long Dực đi tính tiền, hắn trừng to hai mắt, tức giận đùng đùng nói lớn: “Thế là thế nào? Lẽ nào mấy đồng tiền lẻ ấy đệ cũng không trả nổi sao? Long Dực, nếu huynh còn khách khí với đệ, đệ sẽ nổi giận với huynh đó.”
Long Dực thấy hắn “nhiệt tình” như vậy, chỉ lắc đầu cười khổ, chiều theo hắn thôi.
Khi xe khách đến bến xe tại Bắc Kinh cũng đã hơn một giờ chiều rồi, Long Dực vốn đề nghị đi thuê nhà nghỉ ở vùng phụ cận của trường để nghỉ ngơi một ngày cho lại sức, ngày thứ hai thì đến trường đăng ký cho tiện. Nhưng đề nghị này lập tức bị Tiễn Như Vũ bác bỏ.
“Hiếm khi đến sớm trước nửa ngày, nên tận dụng chút thời gian này đi chơi mới đúng. Đi, đệ dẫn huynh đến một nơi tốt lắm!” Tiễn Như Vũ không để giải thích thêm, nắm ngay lấy tay của Long Dực kéo ra khỏi bến xe, tiện tay ngoắc một chiếc taxi.
Tiễn Như Vũ nhiều lần cùng cha mẹ hắn đến đây, vì vậy mọi sự ở nơi này tự nhiên rất thông thuộc. Hắn kêu tài xế taxi đưa đến trước một khách sạn, xuống xe rồi hắn nói với Long Dực: “Đây là Khách Sạn Minh Châu, loại bốn sao, trong đó có ăn, ở, chơi đủ tất cả. Đêm nay chúng ta ngủ lại nơi này.”
“Một đêm này tốn không ít a” Từ lúc Long Dực đảm nhiệm vị trí đứng đầu gia tộc, đã thông suốt những chuyện xung quanh, kiến thức lịch duyệt cũng tăng lên không ít, biết được giá phòng khách sạn bốn sao quả là không rẻ.
“Dù cho có tốn nhiều đi nữa thì chỉ cần đệ cảm thấy thích là Ok . Trước đây đệ cùng với ông già đến Bắc Kinh đều đến chỗ này thuê phòng nghỉ ngơi, một phòng loại tổng thống hạng sang hai người, một đêm 888 tệ . Ha ha. Ba số ‘tám’, nghe giống như ‘phát phát phát’, số này rất may mắn đó !”
Sau khi hoàn tất những thủ tục ở quầy tiếp tân, hai người nhận phòng thì một điều trùng hợp là số phòng cũng lại là 88. Tiễn Như Vũ vì thế mừng rỡ, cứ nói luôn miệng hôm nay nhất định sẽ có hảo vận (may mắn).
Quăng hành lý lên giường trong phòng, cả hai đi ăn cơm ở nhà hàng bên trong khách sạn, rồi Tiễn Như Vũ lại kéo Long Dực đi đến nơi tắm hơi của khách sạn, nói vì đã hai ngày liên tục trên xe khách, trên người nồng nặc mùi mồ hôi dơ dáy, nếu không đi tắm rửa sạch sẽ, ngày mai đến trường đăng ký thì trước mặt nhiều mỹ nữ sẽ bị mất đi hình tượng.
Long Dực ngẫm nghĩ cũng đúng, dù sao sau khi ngồi trên xe quá lâu, đi tắm rửa đương nhiên là tốt.
Lúc ngồi tại phòng tắm hơi thì Tiễn Như Vũ vô tình quan sát thấy trên tay Long Dực có đeo 2 giới chỉ (xích huyết linh giới và bích ngọc chỉ hoàn), nghĩ rằng tên này đeo đồ giả phô trương.
"Long Dực, huynh rất có có ý tứ nha, 2 tay đều đeo nhẫn cả. Hắc hắc, đừng trách ta không nhắc huynh, cái nhẫn màu bích ngọc này nhìn còn được đựơc nhưng cái nhẫn kia đen không đen, hồng không hồng thật là quá xấu a! Nè, huynh mau bỏ nó đi" Tiễn Như Vũ nhíu mày nói.
"Không được, vật này là của bằng hữu tặng cho, lễ khinh, tình nghĩa trọng a!" Long Dực nghiêm trang nói.
"Hắc, tặng thứ đồ bỏ này cho huynh, đệ thấy vị bằng hữu đó của huynh thật là một tên không ra gì” Tiễn Như Vũ ra vẻ khinh thường nói.
Long Dực nghĩ thầm Xích Huyết Linh Giới là do Từ Tâm thiền sư tặng cho mình, ông ta là người tu hành thì lấy đâu ra tiền, liền cười nói "Đệ nói đúng, vị bằng hữu đó đích xác là rất nghèo a, ăn thì chỉ ăn chay thôi, cho nên hắn tặng cái này, huynh có thể hiểu được"
Tiễn Như Vũ nói "Huynh không chịu bỏ nó hả? Okay, vậy huynh hãy nhớ sau này nếu có thấy người nào mang cái gì giống vậy thì huynh đừng đeo nữa, nếu không cho người ta thấy được, đặc biệt các mỹ nữ trong trừơng thì mặt mũi còn đâu! À, có điều này phải nói trứơc kẻo mất lòng, ngày mai đến trường đăng ký, huynh đừng đeo nó nha, nếu có đeo thì chúng ta nên đứng xa nhau một chút, ngàn vạn lần huynh đừng nói là quen đệ!"
Long Dực cười ha hả nói : "Vậy lúc đó chúng ta phải giả vờ không biết nhau sao?"
"Huynh …… huynh …… ai, thôi quên đi quên đi, không thể để việc này ảnh hưởng đến tình huynh đệ vĩ đại của chúng ta. Huynh muốn đeo cứ đeo, dù sao mất hình tượng chính là người đeo mà, đúng rồi đệ phải ngại cái gì chứ nhỉ. Học đại học bốn năm thời gian, nếu không kiếm được mỹ nữ, đừng trách là đệ đã không nhắc huynh đó"
Sau khi tắm xong, trở lại phòng thì cả hai chỉ cảm thấy cả ngừơi uể oải, lên phóng lên gường để tìm giấc mộng đẹp.
Do mệt mỏi vì đi xe nên cả hai ngủ một mạch đến 5h chiều mới có thể tỉnh giấc.
Long Dực tỉnh giấc mở mắt thì phát hiện Tiễn Như Vũ đang cầm điện thoại tại đầu giường, xem ra hắn vừa gọi cho ai đó.
"Đệ cũng vừa thức thôi, trong lúc gọi điện thoại, thì huynh thức đó, a a ……" Tiễn Như Vũ trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý.
Long Dực gật gật đầu, xuống giường bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi quay ra rót 2 chén trà nóng, ngồi trên giường thuận tay mở TV lên xem.
"Huynh có đói không ?" Tiễn Như Vũ hỏi.
"Không đói." Long Dực thuận miệng đáp.
"Vậy thì tốt quá, bây giờ là năm giờ hơn, khoảng một hai canh giờ nữa hãy ăn cơm chiều. Đệ vừa gọi điện thoại kêu hai vị tiểu thư tới chỗ chúng ta."
"Tiểu thư?"
"Ừm, để cho các nàng giúp chúng ta mát ……"
Tiễn Như Vũ chưa nói nói dứt câu thì cửa vang lên tiếng gõ, rồi hai cô gái trẻ mặc quần áo trắng toát bước vào mỉm cười nói : "Xin lỗi, để cho quý khách đợi lâu!"
"Ai da!" Long Dực không tưởng được sẽ có ngừơi khác vào phòng, cảm thấy giống như bị kim đâm, đột nhiên từ trên giường bật dậy.
Nhưng Long Dực lại lập tức phát giác ra trên người mình chỉ mặc độc nhất một cái underwear, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội cuống quít lấy tấm chăn trên giường choàng lại.
"Tiễn Như Vũ, huynh nhớ kỹ là đã khoá cửa rồi mà, chẳng lẻ là đệ ……" Long Dực trừng mắt nhìn Tiễn Như Vũ nói.
"Là đệ mở đó" Tiễn Như Vũ cười lớn rối quay qua 2 cô gái nói "đến đây đi nào, giúp chúng ta mát xa toàn thân, nếu chúng ta cảm thấy thư thái, thì tiền này là của hai em."
Vừa nói xong, liền móc ra cái bóp từ túi quần để bên giường, rút ra hai trăm tệ mới tinh đặt trên đầu giường.
"Oa, cảm ơn hai anh” hai cô gái cười như hoa chia nhau đến bên giường của Tiễn Như Vũ cùng Long Dực.
"Không cần …… không cần ……" Khi bàn tay của cô gái đụng đến đùi của Long Dực thì Long Dực cả người cảm thấy khẩn trương.
Từ đó đến nay, Long Dực có bao giờ làm việc này đâu, đây chính lần đầu tiên kinh nghiệm lâm trận, thần tình không khỏi hồng lên, thân thể chuyển động lui về phía sau.
Tiễn Như Vũ thấy Long Dực như vậy liền cười ha hả: "Long Dực huynh, cô ta sẽ không ăn thịt huynh đâu, huynh sợ cái gì chớ, đây là những thợ mát xa có kỹ thuật rất cao đó, huynh nằm yên đừng nhúc nhích, chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi!"
"Anh đẹp trai lần đầu đến đây sao. Đến đây đi mà. Đừng sợ, đến đây, nằm sấp xuống, buông lỏng người" Cô gái mát xa cho Long Dực cười duyên rồi bước lên giường Long Dực, hai tay nhẹ nhàng kéo tay hắn, làm cho hắn nằm sấp xuống.
Long Dực đưa tay quẫy loạn vô tình quơ trúng gò đất mềm mại, trong lòng biết không ổn, cuống quít rút tay về.
"Ai da, anh xấu quá nha, làm em đau nè" Cô gái cúi đầu nhìn qua bộ ngực nửa ẩn nửa lộ, nũng nịu nói.
Cô gái mặc dù nói “đau” nhưng hai má ửng hồng lên, khóe mắt lộ ra xuân tình, không sao tìm ra nửa điểm “đau”?
"Xin lỗi, anh …… anh không cố ý làm em đau đâu" Long Dực hiểu được, cảm thấy cả người phát nhiệt, mồ hôi trên trán cũng tuôn ra.
Long Dực đối mặt với bọn cùng hung cực ác thì hắn đằng đằng sát khí, không hề có một chút sợ hãi, nhưng đối mặt với cô gái phong tao, quần áo ẩn lộ thế này, hắn ngoại trừ bối rối ra, biện pháp đối phó một chút cũng không có.
"Vô ý sao? Nhưng vậy là anh cố ý rồi! Anh nè, anh chạm vào cấm địa của người ta, phải bồi thường đó nha" Cô gái nói với thanh âm nũng nịu, tao mị nhập cốt, làm cho cả người Long Dực thấy lạnh, nổi da gà.
"Anh sẽ bồi …… bồi ……" Long Dực quay đầu tìm quần áo của mình.
"Em nói giỡn thôi mà, làm sao để người dễ thương như anh làm vậy chứ? Nè, anh chỉ cần nằm thôi, cứ để cho em phục vụ là được rồi. Nếu không, em sẽ không buông tha cho anh đâu" Cô gái vừa nói vừa xoa Long Dực.
Đôi môi hồng diễm của cô gái cơ hồ chạm vào mặt Long Dực, một hương thơm bay vào mũi làm cho Long Dực dương tính bộc phát.
Long Dực lúc này như con cá chết, bị cô gái “hành hạ” trên giường, khí lực phảng kháng tựa hồ mất hết.
Long Dực dùng ánh mắt cầu Tiễn Như Vũ hỗ trợ, thì nhin thấy Tiễn Như Vũ lúc này đang nằm ngửa, tứ chi buông thỏng, hưởng thụ khoái cảm, yết hầu thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ.
"Ôi, mát xa thì mát xa” Long Dực âm thầm thở dài rồi nhắm mắt lại, tuỳ ý cho đối phương làm gì thì làm.
Cô gái thấy vậy mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng dùng sức, thủ pháp thuần thục xoa bóp toàn thân Long Dực.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, trong lúc xoa bóp, hai tay của cô gái cứ thỉnh thoảng lại đảo qua chạm vào khu vực mẫn cảm của Long Dực, làm cho tim hắn đập thình thịch, cả người phát sốt vì nóng.
"Tên này chắc chắn vẫn còn là xử nam rồi" Tiễn Như Vũ liếc nhìn Long Dực không khỏi lắc đầu buồn cười, thấy hắn vẻ mặt khẩn trương, thân thể không động, liền nghĩ thầm mát xa là hưởng thụ mà, vẻ mặt của hắn như vậy, quả thực so với bị tra tấn còn khổ hơn.
"Sau khi vào học, ta nhất định sẽ tìm giúp cho hắn một mỹ nhân để cho hắn nhanh chóng chấm dứt kiếp xử nam a, nếu không là bằng hữu của hắn, thật mất mặt quá." Tiễn Như Vũ nghĩ thầm.
Tiễn Như Vũ cùng tuổi với Long Dực, nhưng hắn là một tên lưu manh chuyên hái hoa, không lâu sau đó, hắn bắt đầu động đậy, một mặt miệng khen kỹ thuật mát xa của cô gái hết lời, một mặt hai tay lại động đậy trên ngừơi người ta, còn cô nhân viên thì cười khanh khách, nũng nịu không ngừng, rốt cuộc không biết là mát xa hay là ngừơi tình đang giỡn với nhau nữa.
Tiễn Như Vũ thấy cô nhân viên cúi người xuống, giống như đang mời gọi mình nhìn vào vùng cấm vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ, hắn dùng đôi mắt của hắn dán vào, nếu không kịp ngậm miệng lại, nước miếng đã trào ra như nước vỡ đê.
"Nè, một tờ …… hai tờ …… ba tờ ……" Tiễn Như Vũ đưa tay lên đầu giường móc ra năm tờ tiền mới tinh, khi cô gái khom người xuống thì hắn cầm tờ tiền chậm rãi nhét vào khe hở.
Ở bên này Tiễn Như Vũ boa tiền quá nhiều làm cho cô nhân viên hưng phấn không thôi, còn cô nhân viên bên Long Dực thì không cam vì nhìn thấy tiền trong tay Tiễn Như Vũ dần dần chuyển qua người bạn đồng nghiệp, liền thầm mắng Long Dực là tên khó hiểu, là tên khùng tên ngốc chẳng biết phong tình là gì cả.
Cô nhân viên thì nghiến răng ken két, còn Long Dực lúc này hai mắt khép hờ, sắc mặt lạnh nhạt.
Vì Long Dực đang mặc tụng Bàn Nhược Tâm Kinh tâm pháp trong lòng, hơn nữa còn tiến vào vong ngã cảnh giới, mặc cho cô nhân viên có thủ đoạn khiêu khích như thế nào, Long Dực chỉ cảm thấy như luồng gió mát thổi qua.
Chân khí của Bàn Nhược Tâm Kinh trong cơ thể Long Dực vận hành đuợc vài lần, khí tích tụ lại, cuối cùng giống như nước đổ ra biển, mãnh liệt không ngừng.
Long Dực thử dùng cỗ chân khí mạnh mẽ này đột phá vào tầng thứ bảy của Bàn Nhược Tâm Kinh, nhưng lần nào cũng thất bại.
Tại Từ Bi Tự lúc đó, Long Dực cũng gặp phải tình huống tương tự như vầy, bất kể thế nào cũng không đột phá nổi cửa ải cuối cùng, trong lòng quýnh lên, chân khí nhất thời tản ra, một số khí tự quay trở lại đan điền, số khác ẩn trong kỳ kinh bát mạch, một số khác xuyên thấu ra ngoài cơ thể.
Vào lúc này, cô nhân viên mát xa cho Long Dực cảm thấy có một dòng điện từ người hắn phát ra giật cô, thân thể cô nhân viên liền hoảng sợ lùi về sau, miệng kêu lên một tiếng "má ơi" sợ hãi, hai môi run lên, sắc mặt trắng bệch.
Tiễn Như Vũ nghe được tiếng kêu sợ hãi vang lên, đột nhiên ngồi dậy.
"Cô làm cái gì thế hả? Sao lại không phục vụ tốt cho huynh đệ của ta?”
Thấy tình huống trước mắt, Tiễn Như Vũ còn tưởng Long Dực bất mãn với cô gái này, trong lòng liền giận dữ bước đến kéo nàng xuống giường.
"Không phải, em không có, là anh ta …… trên người anh ta có điện, em vừa mới bị …… bị điện giật" Cô nhân viên chỉ vào Long Dực, thần tình ủy khuất giải thích.
"Cô nói sao? Trên người huynh đệ của ta có điện hả? Cô bị điện trên ngừơi của hắn giật? Được, để ta thử xem ……" Tiễn Như Vũ nói xong, đến nơi Long Dực đang nằm, đưa tay sờ lên người hắn, chà chà vài cái.
"Cô nói bậy bạ gì vậy, điện ở đâu? Hắc hắc, ta phải đi kiếm ngừơi quản lý ở đây nói rằng các cô miệt thị khách”
"Nè bỏ đi Tiễn Như Vũ, đừng làm khó cô ấy nữa." Long Dực thấy cô nhân viên ủy khuất sắp khóc đến nơi, liền mở miệng giải vây.
"Hừ, nể mặt huynh đệ ta, chuyện hôm nay bỏ qua! Cút hết đi, thật là mất hứng mà!" Tiễn Như Vũ thần tình phẫn nộ, cầm 500 tệ mới tinh đưa cho cô nhân viên mát xa cho Long Dực rồi đuổi các nàng ra ngoài.
Sau khi hai cô nhân viên ra khỏi phòng, Long Dực vẻ mặt đau khổ nhìn Tiễn Như Vũ nói : "Ta cầu xin đệ, sau này nếu muốn làm chuyện này nữa nên nói trứơc với ta một tiếng”
"Nói trước mất vui sao, đệ muốn đem đến ngạc nhiên cho huynh thôi”
"Ngạc nhiên nỗi gì, kinh hoàng thì có, ta không cảm thấy hứng thú với việc này chút nào cả. Nếu sớm biết đệ kêu người đến mát xa, ta đã đi ra ngoài rồi, để cho hai nàng ấy hầu hạ đệ luôn, vậy sẽ sung sướng hơn đó”
"Ôi, các nàng ấy ngực nở, eo thon, chân dài, da trắng như tuyết, tốt xấu gì cũng đựơc xem là mỹ nhân rồi, huynh sao lại không có hứng thú nhỉ? Ai!" Tiễn Như Vũ nhìn Long Dực giống như là nhìn một tên từ hành tinh khác mới đến địa cầu vậy, nói "Long Dực, đệ dám đánh cuộc, huynh nhất định là bị rào cản nào đó”
"Sao? Rào cản nào? " Long Dực trong lòng run lên sợ hắn biết bí mật.
"Rào cản tâm lý”
"……" Long Dực thiếu chút nữa té xuống.
"Không nói nhiều nữa, đi ăn cơm thôi, mặc quần áo đi!" Tiễn Như Vũ nghiêng đầu nhìn vào đồng hồ trên tường, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.
Long Dực đối với con người của Tiễn Như Vũ hiểu rõ, tên này là công tử, đồ hiệu không nổi tiếng không mua, khách sạn không nổi tiếng không ở, thức ăn không ngon không ăn, tuy nhiên lần này đi ăn cơm chiều, hắn lại lựa chọn địa điểm ngoài suy nghĩ của Long Dực.
Hai người ra khỏi khách sạn, vòng vo một hồi, không lâu sau đó tiến vào một con đường nhỏ, bước vào quán ăn có tên "Quán nướng Tào Ký”.
"Huynh đừng xem thường quán này nhỏ nha, đồ nứơng của họ nổi tiếng lắm đó. Trước kia mỗi lần đến đây, ông già đệ đều dẫn đệ đến nơi này ăn uống" Tiễn Như Vũ thấy Long Dực dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, chỉ nhếch miệng cười.
"Ah, xem ra đệ nói đúng, ta phải thửơng thức thử xem" Trong quán khách ăn rất đông, cơ hồ không còn chỗ ngồi nữa, Long Dực lúc này đã tin vào lời của Tiễn Như Vũ vài phần.
Tiễn Như Vũ gọi đồ ăn nào là đùi dê nướng, đùi heo nướng, thịt xiên cùng với rượu. Đợi một chút, thức ăn đồ uống cũng được mang đến.
Tiễn Như Vũ tiện tay mở bình rượu, rót ra cho mình và Long Dực một ly rồi nói “ngày mai chúng ta đi đăng ký học rồi, đêm nay uống cho đã”
"Tiễn Như Vũ, chúng ta đều là sinh viên, đừng uống nhiều. Ta thấy một bình này là đủ rồi."
"Này đừng nói nhiều nữa, vô đi, tửu phùng tri kỷ thiên bổi thiểu, uống"
"Ta tửu lượng không tốt lắm. Như vậy đi, đệ uống hai ly thì ta uống một ly, được không?”
"Huynh nói thế vậy huynh có xem đệ là bạn không hả?"
"Được rồi, đựơc rồi, uống thì uống" Đối với tính tình của Tiễn Như Vũ, Long Dực chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Last edited by huutin; 30-12-2008 at 02:04 PM.
Lý do: quên nghi tên nguồn