Quả thật Vương Hoa chẳng hiểu tại sao không được động thủ trên cầu Uyên Ương này? Ai đã qui định như thế?
Vương Hoa bất giác lên tiếng hỏi :
- Ai đã qui định trên cầu Uyên Ương này không được động thủ chứ?
- Chẳng lẽ ngươi không biết từng có một cặp nam nữ võ lâm đã vì tình mà quyên sinh trên cầu Uyên Ương này chăng?
- Cặp nam nữ đã quyên sinh trên cầu này là nhân vật võ lâm sao?
- Đúng thế, thế rồi võ lâm đã công nhận trên cầu Uyên Ương này không được động thủ.
Ả nói tới đây, dừng lại trong giây lát, sau đó nói tiếp :
- Nhưng nếu ngươi ngoan cố không đi với bọn ta thì ta đành khinh thị đôi nam nữ quyên sinh vì tình này mà phải động thủ trên cầu Uyên Ương vậy.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Chẳng phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ta đang có hẹn, không thể đi đâu hết?
Đội viên số năm lạnh lùng hét :
- Có thật ngươi không đi với bọn này ư?
- Đúng thế, bây giờ ta không rảnh rỗi đi với bọn ngươi!
Đội viên số năm liền tiến tới một bước, lạnh lùng hét :
- Thế thì ta đành hạ thủ thôi!
Mặt hơi biến sắc, Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các ngươi ngang tàng như vậy sao?
- Đúng thế!
Dứt lời, ả vung chưởng tấn công tới.
Thủ pháp đội viên số năm bất phàm thật. Ả đánh một chưởng vừa mãnh liệt vừa nhanh nhẹn vô cùng.
Thình lình...
Một tiếng hét lành lạnh bỗng vang tới.
- Dừng tay lại!
Nghe thấy tiếng hét, đội viên số năm ấy và Vương Hoa bất giác thu thế tấn công lại ngay.
Phóng mắt nhìn tới, Vương Hoa không khỏi ngẩn người tại chỗ luôn.
Chỉ thấy bốn người ăn mặc toàn thân màu đỏ và bịt mặt bằng khăn đỏ đã xuất hiện ở bên kia cầu.
Nhìn cách trang phục ăn mặc của đối phương biết ngay bọn họ là môn nhân của Huyết Thần giáo.
Vương Hoa ngạc nhiên hết sức.
Người bịt mặt mặc áo đỏ đứng trước lạnh lùng nói :
- Bằng hữu Sát Nhân đội kia, bọn ngươi đuổi theo người ta cấp bách đến thế ư?
Đội viên số năm lạnh lùng nói :
- Các ngươi là môn nhân Huyết Thần giáo ư?
- Đúng thế.
- Có phải chính các hạ đã giết chết hai đội viên bản đội tại Thông Thiên quan ngoại ư?
- Đúng thế!
- Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
Người bịt mặt áo đỏ cười lạnh lùng nói :
- Môn nhân bản giáo cũng y như quý Đội mà thôi. Ta là số Ngoại Tam!
Quả nhiên trên ngực áo của y có thêu hai chữ Ngoại Tam bằng chữ trắng.
Đội viên số năm lạnh lùng nói :
- Các ngươi đến đây với mục đích gì?
Ngoại Tam hiệu nói giọng lạnh lùng :
- Còn bọn ngươi thì sao?
- Các ngươi không cần thiết phải thắc mắc làm gì.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Bằng hữu Huyết Thần giáo kia, có phải chính bọn ngươi đã hẹn ta đến đây ư?
Ngoại Tam hiệu ngạc nhiên nói :
- Hẹn ngươi đến đây?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Chẳng lẽ không phải các ngươi đã hẹn ta ư?
- Không, bọn này chẳng hẹn hò với ngươi gì hết.
Vương Hoa nghe nói thế lại bất giác thắc mắc hết sức. Cũng không phải bọn này hẹn mình, thế thì ai đã hẹn mình đến cầu Uyên Ương này ư?
Quả thật ly kỳ khó hiểu vô cùng.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Thế thì các ngươi cũng theo dõi tại hạ đến đây mà thôi.
- Đúng vậy.
- Để làm gì thế?
- Ngươi hãy đi theo bọn ta.
- Đi đâu thế?
- Bản giáo.
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Tại hạ rất sẵn sàng đi với các ngươi, nhưng có các bằng hữu Sát Nhân đội tại đây nên ta không có thuật phân thân vậy đâu!
Ngoại Tam hiệu lạnh lùng nói :
- Sát Nhân đội không dám động tới ngươi đâu!
Đội viên số năm nói giọng lạnh như tiền :
- Ngươi tự phụ như thế ư?
- Đúng thế!
Đội viên số năm lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi có đi hay không thì nói?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Hai bên cùng bảo ta đi, Vương Hoa ta chẳng biết làm sao hơn.
Ngoại Tam hiệu tiến tới một bước lạnh lùng gầm hét :
- Ngươi cứ việc đi theo bọn ta.
Dứt lời, y hất chưởng bấu vào người Vương Hoa.
Ngoại Tam hiệu với ngọn trảo vung tới thần tốc hết sức.
Thình lình, một tiếng gầm hét vang lên như sấm nổ :
- Ngươi chẳng xứng đáng...
Bóng người áo đen chớp nhoáng một cái, đội viên số năm lượn mình tới nhanh như cắt, vung chưởng đánh tới luôn.
Thế chưởng vừa đánh ra của đội viên số năm mạnh như vũ bão, Ngoại Tam hiệu đã bị kình phong ấy đẩy lui ra sau ngay.
Đội viên số năm lạnh lùng gầm thét nói :
- Ngươi dám xuất thủ ư?
- Ngươi muốn chết chăng?
Ngoại Tam hiệu chưa từng bị nhục như thế, y bèn gầm rống lớn tiếng nhảy vọt tới nhanh như điện xẹt, vung chưởng đánh vào người đội viên số năm ngay.
Đội viên số năm cũng chẳng chịu thua, lập tức ra chiêu nghinh đón liền.
Hai người xuất thủ tấn công với những chiêu liều mạng kinh người.
Chỉ thấy bóng người bay liệng như điện xẹt, hai bên song song đã tấn công ba chưởng liên tiếp.
Thình lình...
Ngay lúc đôi bên giao đầu với nhau thật ác liệt bỗng một âm thanh lạnh như tiền phá không vang tới :
- Dừng tay lại!
Âm thanh lạnh lùng gớm.
Phải, âm thanh gầm hét lạnh lùng thật, và cũng chứa đầy oai lực khiếp người lẫn khủng bố. Hai bên đang động thủ bất giác cũng phải thu chưởng thụt lùi ra sau ngay.
Họ phóng mắt nhìn tới, không một bóng người nào hết.
Vương Hoa cũng ngạc nhiên hết sức.
Người phát ra tiếng hét này rất có thể là người hẹn hắn đến đây rồi.
Ngoại Tam hiệu không chịu được, cất tiếng quát hỏi :
- Ai đó?
Không phản ứng gì hết!
Nhưng một tràng những tiếng chân bước kêu sột soạt... thình lình vang tới. Kế đó một âm thanh lành lạnh của tiếng cười rùng rợn lại vang tới lần nữa.
Tất cả mọi người trong hiện trường không một ai mà chẳng ớn lạnh tóc gáy.
Vương Hoa cũng bất giác toát mồ hôi lạnh luôn.
Thình lình Ngoại Tam hiệu lạnh lùng quát hỏi lần nữa :
- Ai đó?
Tiếng chân bước kêu sột soạt... bỗng dừng lại, kế đó âm thanh lạnh như tiền vang tới :
- Còn ngươi lại là ai?
- Môn nhân Huyết Thần giáo!
- Huyết Thần giáo ư?
- Đúng thế.
- Còn bọn áo đen ấy là ai?
- Sát Nhân đội!
- Hai bên các ngươi chẳng lẽ không biết quy luật trên cầu Uyên Ương này ư?
- Quy luật ư? Cả hai người đồng thanh lập lại hai tiếng này một cách ngạc nhiên.
Âm thanh lạnh như tiền ấy lại nói :
- Đúng thế, không được động thủ trên cầu Uyên Ương!
- Phải, chúng ta từng nghe nói như thế!
Đối phương hét lớn tiếng nói :
- Thế thì các ngươi lớn gan thật, dám động thủ trên cầu Uyên Ương như thế! Sao, các ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Tất cả mọi người rùng mình ớn lạnh tóc gáy nói :
- Ngươi là ai?
- Người gác cầu!
- Người gác cầu ư?
- Chẳng lẽ các ngươi không biết từng có người động võ tại đây mà đến đỗi phải chết dưới cầu ư?
- Bọn ta từng nghe nói thế!
- Thế thì các ngươi không cút khỏi đây còn chờ gì nữa?
Đội viên số năm cười lạnh lùng nói :
- Bọn này muốn được diện kiến xem ngươi là ai?
Ngoại Tam hiệu cũng nói giọng lạnh lùng :
- Đúng vậy, ta cũng muốn được biết các hạ là thần thánh phương trời nào?
- Các vị muốn được gặp ta thật sao?
- Đúng thế!
Ngoại Tam hiệu và đội viên số năm đồng thanh kêu đúng.
- Thế thì dễ thôi, nhưng có một điều kiện là những ai muốn gặp ta đều phải lưu lại một ký hiệu.
Lời nói vừa thốt khỏi miệng, bọn Sát Nhân đội hoảng hốt, không nữ nhân này lại là U Linh Nữ.
Thình lình...
Ngay lúc mọi người thất thanh kêu lên kinh hãi, bóng đen thấp thoáng nhanh như chớp, một tiếng hự vang lên trong tíc tắc, chỉ thấy Ngoại Tam hiệu loạng choạng thụt lùi ra sau vài bước.
Mọi người trố mắt nhìn kỹ, thấy ba ngón tay trái của Ngoại Tam hiệu đã bị cắt đứt, máu chảy tua tủa.
Thân pháp U Linh Nữ thật nhanh thần tốc, kinh người. Ngoại Tam hiệu thuộc đệ tam cao thủ của Ngoại Đường Huyết Thần giáo lại bị y cắt đứt ba ngón tay một cách dễ dàng như thế, làm sao chẳng khiến người kinh ngạc kia chứ?
Thình lình U Linh Nữ hén lớn tiếng nói :
- Các ngươi không cút khỏi đây còn muốn gì nữa?
Ngoại Tam hiệu rùng mình ớn lạnh tóc gáy, lạnh lùng nói :
- Quả thật võ công của cô nương khiến người kính phục vô cùng. Ngoại Tam hiệu này xin từ giã ngay, hẹn hôm khác lãnh giáo vậy.
Dứt lời, y dẫn đồng bọn Huyết Thần giáo kia lượn mình chạy khuất dạng luôn.
Ngoan ngoãn thật.
Trên thực tế bọn họ dám ở lại chăng? Chẳng biết võ công của U Linh Nữ đã cao siêu hơn bọn họ đến bực nào, nếu không biết điều thì chỉ chuốc lấy tử vong mà thôi.
U Linh Nữ lạnh lùng đưa mắt nhìn đội viên số năm, nói giọng lạnh lùng :
- Ta chẳng muốn đả thương ngươi làm gì, vì ngươi là người con gái. Nếu lưu lại một ký hiệu trên thân mình ngươi thì khó xem lắm, các ngươi hãy rút lui đi.
Đội viên số năm ớn lạnh xương sống, quả thật y đã khiếp sợ võ công cao siêu khó lường của U Linh Nữ luôn.
Muốn lưu lại ư, ngoại trừ hết muốn sống nữa.
Đội viên số năm vẫy tay ra dấu ba đồng bọn còn lại cũng theo sau phi thân chạy như gió rời khỏi hiện trường luôn.
Vương Hoa lấy làm kính phục U Linh Nữ này vô cùng. Tiếng tăm của y có uy thật.
Lưỡng phái nhân mã này đã phải ngoan ngoãn vâng lời nói của y mà rời khỏi đây lập tức. Quả thật tiếng tăm của y, danh bất hư truyền.
Vương Hoa nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ ngẩn người tại chỗ, chăm chú nhìn U Linh Nữ luôn.
U Linh Nữ đã lẳng lặng đứng trên cầu không khác gì một hồn ma bóng quỷ. Hình như y đang trầm tư điều gì và đang hồi ức những gì ở quá khứ xa xăm.
Một hồi thật lâu, Vương Hoa lên tiếng hỏi :
- Xin hỏi thăm cô nương, chính cô đã hẹn tại hạ đến đây chăng?
U Linh Nữ đưa mắt nhìn Vương Hoa và khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức. Mình và U Linh Nữ chẳng hề quen biết gì hết, y hẹn mình đến đây để làm gì? Có ý đồ gì chăng?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Xin lỗi, cô nương hẹn tại hạ có điều chi chỉ giáo chăng?
Bỗng U Linh Nữ thở dài một tiếng nói :
- Ngươi tên là Vương Hoa ư?
- Đúng thế!
- Có phải ngươi là con trai của Vương Phong Thiên Tâm Thủ của Thông Thiên quan năm xưa chăng?
- Đúng thế, tại sao cô nương biết?
- Phàm tất cả các nhân vật võ lâm đều đã biết việc này rồi, chẳng lẽ ta biết như thế mà ngươi cảm thấy lạ lùng chăng?
- Đương nhiên không lạ lùng rồi, nhưng mà...
- Ngươi muốn hỏi tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây chứ gì?
- Đúng thế, xin hỏi cô nương có điều chi chỉ giáo chăng?
U Linh Nữ lại u oán, thở dài nói :
- Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta ư? Hai mươi tuổi...
- Hai mươi tuổi?...
Y lẩm bẩm đọc thầm trong miệng, sau đó nói tiếp :
- Có lẽ ngươi không hiểu tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây, nhưng ta có một việc cần phải nói lại cho ngươi nghe, ta và ngươi có chút quan hệ với nhau.
- Quan hệ?
- Đúng thế!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, buột miệng hỏi :
- Quan hệ như thế nào vậy?
- Quan hệ tỷ đệ với nhau!
- Nói sao?
Vương Hoa thất thanh kêu lên một tiếng, quả thật đây là một sự việc không dám tin tưởng được, đồng thời hắn đã hoài nghi mình đã nghe lầm ư, hắn hoảng hốt hỏi :
- Cô nương nói tại hạ cùng cô nương là tỷ đệ ư?
Y khẽ gật đầu vài cái.
Vương Hoa giật mình ngẩn người tại chỗ luôn.
Đương nhiên không thể như thế được, vì hắn không có người tỷ tỷ nào hết, và phụ mẫu hắn cũng chưa từng đề cập đến bao giờ.
Bỗng nhiên ngày hôm nay U Linh Nữ lại nói rằng hai người là tỷ đệ với nhau như thế? Y căn cứ vào điều gì mà nói như vậy?
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ, không nói gì hết.
U Linh Nữ lại thở dài, nói :
- Ngươi... không tin phải vậy không?
- Ta ư?
Vương Hoa chẳng biết nên trả lời thế nào đây.
Đương nhiên hắn không thể tin có chuyện như thế được, và cũng cảm thấy rằng sự việc xảy ra vô lý hết sức, nên hắn không thể trả lời câu hỏi của U Linh Nữ được.
U Linh Nữ buồn bã nói :
- Ngươi có nghe nói một câu chuyện?
- Câu chuyện thế nào?
- Câu chuyện liên hệ tới cầu Uyên Ương này.
- Phải chăng có một cặp nam nữ võ lâm đã vì tình yêu mà quyên sinh trên cầu này ư?
- Đúng thế.
- Ngươi có biết nam nhân là ai chăng?
- Ai thế?
- Vương Phong!
- Nói sao?
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa.
Đây lại là một sự việc ra ngoài sức tưởng tượng của hắn. Quả nhiên không thể tưởng tượng được người đàn ông quyên sinh vì tình yêu ấy lại chính là Vương Phong phụ thân của hắn được sao?
Có thật như thế chăng?
Vương Hoa ngẩn người một hồi thật lâu, mới hỏi :
- Thế người đàn bà vì tình yêu mà quyên sinh ấy có phải là mẫu thân của ta chăng?
- Không phải!
Vương Hoa ngây người tại chỗ, người đàn ông là phụ thân hắn, mà người đàn bà thì không phải mẫu thân hắn, thế thì sự việc phải giải thích sao đây?
Vương Hoa ấp úng hỏi :
- Việc... xảy ra thế nào vậy?
- Phải, ngươi chẳng hiểu đâu... à!
Y lại cảm khái thở dài lần nữa, sau đó nói tiếp :
- Nhưng cuối cùng ta đã xác nhận được người đàn ông ấy là Vương Phong và người đàn bà là mẫu thân ta!
- Mẫu thân của ngươi?
- Đúng thế!
- Ta chẳng hiểu gì hết?
- Ngáo ơi là ngáo, việc đơn giản như thế mà ngươi cũng chẳng hiểu sao? Nói rồi cho ngươi biết, người tình đầu tiên của Vương Phong là mẫu thân ta, và cũng là người nhảy sông quyên sinh vì tình yêu vậy.
- Chẳng lẽ họ không chết?
- Đúng thế, hai người không ai chết cả. Nếu như họ chết mất thì cũng không thể nào có câu chuyện dưới đây.
- Câu chuyện thế nào?
- Phụ thân ngươi đã lấy mẫu thân ta trước!
- Ồ! Ta hiểu rồi, năm xưa trước khi họ nhảy sông tự tử, hai người đã có quan hệ với nhau trước, và cũng có nghĩa rằng mẫu thân ngươi đã mang thai rồi. Cái thai ấy chính là ngươi?
- Đúng thế!
Cuối cùng Vương Hoa đã hiểu.
Đương nhiên sự việc này rất có thể như thế, hai người bọn họ đã được người ta cứu vớt, sau đó phụ thân hắn đã cưới mẫu thân hắn.
U Linh Nữ nói :
- Nhưng mà, ngoại trừ hai người đã cứu sống phụ thân ngươi và mẫu thân ta, ngoài ra không bất cứ một nhân vật võ lâm nào biết hai người còn sống trên thế gian này hết.
Vương Hoa nói :
- Ngươi có thể kể rõ câu chuyện cho ta nghe ư?
- Ta hẹn ngươi đến đây chính là để thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho ngươi nghe, vì khi xưa mẫu thân ta đã mang thai, đồng thời gia nhân lại phản đối nên họ không thể không hẹn nhau bỏ nhà ra đi... nhưng chẳng may hành tung họ bị người nhà phát giác.
Mẫu thân ta trong cơn tủi hận đã nhảy xuống cầu Uyên Ương tự tử, nhưng y đã được người cứu sống, còn người cứu sống y là ai thì ta không biết rồi.
- Tại sao không biết chứ?
- Ta chưa điều tra sự việc này.
- Về sau như thế nào nữa?
- Về sau theo sư phụ của ta kể lại, trong một đêm mưa to gió bão, ta bị người ta ném ở trên cầu Uyên Ương, lúc đó ta trạc một tuổi...
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Trong cơn gió bão ư?
- Đúng thế, ta bị người ta bỏ rơi. Một trẻ nhỏ một tuổi, yết ớt làm sao, đồng thời đêm đó lại mưa to gió bão. Người mẹ lòng dạ lang sói ấy đành ném ta trên cầu Uyên Ương như thế, ngươi có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy...
Nói tới đây, hai bên khóe mắt của y nhỏ xuống hai hàng lệ.
Phải, đây là một sự kiện thật bi thảm. Vương Hoa ắt phải tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, đứa trẻ chưa đầy một tuổi đang gào khóc trong cơn mưa gió bão táp.
Vương Hoa bất giác lấy làm động lòng thương cảm.
U Linh Nữ cố đè nén cơn xúc động, kể tiếp :
- May mà lúc đó sư phụ ta ghé ngang cầu Uyên Ương đã cứu ta thoát nạn, bằng không ta đã chết từ lâu.
Thế rồi sư phụ ta bắt đầu điều tra sự kiện này, xem ai là bà mẹ có lòng dạ ác độc ấy. Cuối cùng người đã điều tra ra cặp nam nữ đã tự tử vì tình yêu tại cầu Uyên Ương!
Vương Phong và mẫu thân ta rủ nhau bỏ nhà ra đi trong đêm mưa gió bão táp, vả lại y đã biết rõ lúc đó người nữ đã mang thai. Thế rồi sư phụ ta đã khẳng định rằng người nữ ấy là mẫu thân ta, nếu không chẳng thể nào có ai lại bỏ rơi ta ở trên cầu Uyên Ương ấy được hết.
Vương Hoa nói :
- Chỉ căn cứ điểm này, ngươi cũng không thể khẳng định người đàn bà ấy là mẫu thân ngươi được.
U Linh Nữ nói :
- Đương nhiên phải khẳng định được, địa điểm hẹn hò của họ tại cầu Uyên Ương mà cũng là vào một đêm mưa to gió bão. Đấy không thể là một sự việc ngẫu nhiên được, ngoài ra lúc đó số nữ nhân trong hai xóm Đông, Tây không có bất cứ một nữ nhân nào mang thai sinh đẻ hết. Nếu như bảo rằng là người tha phương thì ai có hơi sức nào từ nơi xa xôi ngàn dặm đồng thời trong đêm mưa gió bão táp đưa ta đến cầu Uyên Ương?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Quả thật ngươi nói không sai chút nào!
- Cho nên, ngoại trừ chính là nữ nhân vì tình mà quyên sinh kia, ngoài ra không còn ai hết.
- Phải... rất có thể như thế! Nhưng làm thế nào ngươi lại biết người đàn ông kia là phụ thân ta?
- Tại vì trong cơn mưa gió bão táp nhiều lần, ta từng trông thấy phụ thân người đều đến đấy hết. Mỗi lần đến đấy y lẳng lặng đứng trên cầu một hồi thật lâu.
- Y đến đó để làm gì thế?
- Phúng điếu? Có lẽ y cho rằng nữ nhân ấy đã chết!
Vương Hoa khẽ gật đầu, nói tiếp :
- Chỉ căn cứ điểm này mà ngươi khẳng định như thế?
- Không, việc này xảy ra nhiều năm liên tiếp. Năm ta mười bảy tuổi, cuối cùng ta không chịu đựng được, đã đến hỏi thăm y rằng: “Tại sao một lần mưa gió bão táp ông đều đến cầu Uyên Ương này để làm gì thế”. Y trả lời rằng: “Vì có một nữ nhân đã tự tử dưới cầu này!”. Tất cả mọi nhân vật giang hồ đều biết rằng có cặp nam nữ chết dưới cầu này, duy chỉ có phụ thân ngươi bảo rằng có một nữ nhân chết dưới cầu mà thôi! Ta lại hỏi tiếp y đã có quan hệ thế nào với nữ nhân đã tự tử ấy thì y nói rằng: “Y là bạn hữu của ta!”. Ngươi thử nghĩ xem có thể như thế được ư?
Vương Hoa nói :
- Phải, không thể như thế được. Nếu là bằng hữu vẫn có thể đến phúng điếu ả được, nhưng không thể đến trong cơn mưa gió bão táp như thế.
U Linh Nữ nói :
- Đúng thế. Nếu là bằng hữu tầm thường thì không thể nào đến trong cơn mưa gió bãp táp để phúng điếu nữ nhân ấy được hết. Thế rồi ta hỏi y: “Nghe người ta đồn đại rằng cả nam lẫn nữ đều chết hết, tại sao ngươi lại nói chỉ chết một nữ nhân như thế?”. Phụ thân ngươi đã trả lời: “Có lẽ nam nhân ấy chưa chết...”
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, điểm này đủ chứng minh sự thật rồi!
- Thế nhưng ta không dám xác định vội như thế. Tuy nhiều lần ta xác nhận với chính mình rằng người nam nhân ấy là phụ thân ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không dám thừa nhận y!
Chẳng bao lâu, cuối cùng ta đã hoàn toàn chứng minh được sự việc này. Đó là ba năm về trước ta đã chạm mặt với Tiếu Tiếu thư sinh. Ngươi có biết Tiếu Tiếu thư sinh là người bạn thân thiết của phụ thân ngươi chứ?
- Ta biết điều này!
- Chính Tiếu Tiếu thư sinh nói cho ta biết, quả thật Vương Phong chính là người đàn ông đã vì tình mà nhảy cầu để quyên sinh ấy.
- Có thật Tiếu Tiếu thư sinh đã nói lại như thế với ngươi chăng?
- Đúng thế! Nhưng chẳng may phụ thân ngươi đã chết rồi!
Vương Hoa ngậm ngùi xúc động. Phải, hắn không thể phủ nhận sự việc này nữa.
Quả thật U Linh Nữ là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn rồi.
U Linh Nữ nói :
- Ngươi có tin mọi sự việc diễn biến như ta vừa kể chăng?
Vương Hoa xúc động nói :
- Tỷ tỷ... ta tin!
Nghe hắn gọi hai tiếng tỷ tỷ, U Linh Nữ bất giác ngậm ngùi nhỏ xuống hai hàng lệ.
Phải, y chẳng còn phân biệt được tâm trạng của mình đang cảm động hay là bi thương đây.
Hai tỷ đệ họ đều có một cảnh ngộ kém may mắn. Nhưng trong sự không may mắn ấy họ lại tương phùng, mặc dù họ là chị em khác mẹ nhưng vẫn là tình cốt nhục.
Tình thân ấm cúng đã tràn ngập cõi lòng họ, khiến họ vừa bi thương vừa phấn khởi.
Vương Hoa khẽ gọi nói :
- Tỷ tỷ, thế mẹ ngươi đâu rồi?
- Người ư? Ta không biết, ta vẫn chưa điều tra ra tung tích của người.
- Ngươi có biết phụ thân đã bị người hãm hại rồi ư?
- Ta... biết, nhưng chỉ nghe nói mà thôi, tại sao thế?
- Tỷ tỷ, tại sao đã xảy ra sự việc như thế mãi đến bây giờ đệ vẫn chưa được rõ lắm...
Ồ! Phải rồi, tỷ tỷ, năm xưa ngươi từng cứu sống vô tình thư sinh, có phải vậy chăng?
- Phải, ấy là việc bảy năm về trước!
- Thế tỷ tỷ, ngươi...
- Năm nay ta đã hai mươi bốn tuổi, ta có vẻ già khọm lắm sao?
- Không...
- Thật ra từ khi ta có trí khôn, nghe sư phụ ta kể lại thân thế đau thương này xong, ta chưa từng có niềm vui bao giờ hết. Ngoại trừ bi ai và thương tâm, không còn tìm ra danh tự nào để hình dung được tâm trạng của mình. Ta căm hận mẫu thân, người đã nhẫn tâm bỏ rơi ta. Hận, hận, ta chỉ còn biết hận mà thôi...
Y đã cất tiếng khóc nức nỡ!
Vương Hoa an ủi y, khẽ nói :
- Tỷ tỷ, ngươi chớ thương tâm thái quá làm gì.
- Kế đó sư phụ ta tạ thế, và không còn người thân nào nữa. Thế rồi ta cảm thấy không có bất cứ một thứ gì thuộc về ta trên đời.
... (thiếu) ....
... khi ta bước vào giang hồ, đã sử dụng ngoại hiệu U Linh Nữ này và biểu thị rằng ta không phải là người trên thế gian này, ta không có tất cả...
- Tỷ tỷ...
Vương Hoa vừa gọi vừa nhỏ xuống hai hàng bi ai.
U Linh Nữ nói :
- Sau khi ta biết ngươi là con trai của Vương Phong, ta quyết định hẹn ngươi đến đây, tại vì nói câu chuyện này ở trên cầu Uyên Ương có vẻ thích hợp hơn.
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, đệ rất thông cản tỷ tỷ. Chúng ta phải chung sức bắt tay truy tìm thù nhân của phụ thân!
U Linh Nữ u oán thở dài nói :
- Phải, chúng ta chung sức bắt tay nhau!
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn đang tiếp tục tìm mẫu thân ngươi chứ?
- Đúng thế!
- Y tên là gì? Có lẽ sau này đệ sẽ có cơ hội gặp ngươi chăng?
- Người tên là Tiểu Yến!
- Nói sao?
Vương Hoa buột miệng kêu lên hoảng hốt, đầu óc choáng váng, thụt lùi ra sau ba bước liền, kinh hãi hỏi :
- Mẫu thân tỷ tỷ tên là Tiểu Yến?
- Đúng thế, tại sao ngươi lại giật mình như thế?
Làm sao bảo Vương Hoa chẳng giật mình ư? Mẫu thân của U Linh Nữ tên là Tiểu Yến mà Chương Thiếu Đường đã nói rằng một nửa hung thủ đã giết chết phụ thân hắn cũng có tên là Tiểu Yến!
Nữ nô mà phụ thân hắn đã mua lại cũng có tên là Tiểu Yến.
Cuối cùng sự việc đã có chút manh mối rồi.
Sự việc diễn biến có thể như thế này rồi. Sau khi phụ thân hắn lấy được thuốc và đã gặp Tiểu Yến, nên người chẳng thiết tất cả, đã đình trệ hai ngày để quyết mua chuộc cho bằng được Tiểu Yến!
Và có thể Tiểu Yến vì hận phụ thân hắn đã sanh lòng hại y.
Bây giờ Vương Hoa đã hiểu tại sao phụ thân hắn đã mau một Nữ nô như thế. Tại vì Nữ nô này chính là người tình đầu tiên của người.
U Linh Nữ trông thấy Vương Hoa ngơ ngẩn như người mất hồn, bất giác lên tiếng hỏi :
- Đệ... làm sao thế?
- Tỷ tỷ... mẫu thân ngươi vẫn còn sống...
- Ta đã biết người vẫn còn sống!
- Y chính là hung thủ đã giết chết phụ thân...
- Đệ... nói sao?
U Linh Nữ giật mình kinh hãi kêu “ạ” một tiếng.
Vương Hoa nói :
- Phân nửa hung thủ đã giết chết phụ thân chính là mẫu thân tỷ tỷ!
- Tại sao thế?
Thế rồi Vương Hoa mang tất cả mọi sự việc phụ mẫu hắn bị hãm hại thuật lại một cách tỉ mỉ cho U Linh Nữ nghe. Sau đó nói tiếp :
- Nếu như mẫu thân tỷ tỷ không tráo thang thuốc ấy thì phụ thân cũng không đến nỗi chết...
- Người đã tráo thang thuốc ấy?
- Đúng thế, chính người đã tráo thang thuốc ấy!
- Tại sao thế?
- Người hận phụ thân đệ!
- Tại sao phải hận người chứ?
Phải, tại sao Tiểu Yến phải hận phụ thân hắn?
Đương nhiên không thể có chuyện như thế được. Mặc dù Tiểu Yến nhảy sông tự tử, nhưng lúc đó Vương Phong cũng theo sau nhảy xuống cầu Uyên Ương quyên sinh vì y mà.
Nếu quả thật Tiểu Yến hận Vương Phong và đã mưu hại y, thế thì không ai hiue được uẩn khúc bên trong ra sao rồi?
Vương Hoa nói :
- Bên trong ắt phải có nguyên do gì không sai rồi!
- Đúng thế, bên trong ắt phải có nguyên do, ngoại trừ tìm ra mẫu thân ta mới giải đáp được.
- Phải, chúng ta quyết tìm ra người mới xong!
- Biết đi đâu mà tìm đây?
Quả thật đây là một vấn đề nan giải nhất, vì Tiểu Yến đã mất tích ngay lúc ấy luôn.
Muốn tìm kiếm y chẳng phải việc đơn giản.
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, muốn tìm kiếm y quả là một việc hết sức khó khăn. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải quyết tìm y cho ra mới thôi. Có lẽ bên trong ắt có nguyên nhân gì chẳng đơn giản đâu.
- Phải, nhưng mà cái chết của phụ thân, ngoại trừ mẫu thân tỷ tỷ ra, rõ ràng phải còn nguyên nhân gì khác nữa. Có lẽ chính phụ thân biết được điều gì bí mật nên bọn Huyết Thần giáo đã giết chết người cho bằng được.
Vương Hoa nói :
- Ngoại trừ Huyết Thần giáo ra, chẳng phải đệ đã nói vị gia gia đệ còn nói rằng, còn một hung thủ thật sự nữa và cũng là người đã đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ!
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Chẳng lẽ người đó chính là Điền sư gia chăng?
- Theo gia gia, đệ phải phán đoán, có lẽ là như thế!
U Linh Nữ nói :
- Thế thì đệ trở về đi. Nếu có manh mối gì chúng ta hãy liên lạc lại. Đệ đệ, mong đệ phải bảo trọng lấy mình!
- Đa tạ tỷ tỷ giáo huấn!
- À! Tỷ tỷ ắt phải giúp đệ điều tra rõ vụ án này rồi!
- Đa tạ tỷ tỷ!
- Thôi đệ hãy đi đi.
Cuối cùng Vương Hoa đã buồn bã lẳng lặng từ giả người tỷ tỷ này.
Hắn cảm khái thở dài, dù sao hắn vẫn còn một người tỷ tỷ trong bốn bể mênh mông này.
Về tới Hội Anh khách sạn thì trời vừa sáng.
Ngày hôm sau cũng chẳng thấy hình bóng lão nhân lùn thấp ấy.
Hắn đã ngồi chờ thật lâu trong tửu lầu, nhưng vẫn không thấy vị gia gia lùn thấp ấy đâu hết. Vương Hoa thoạt suy nghĩ, chẳng lẽ lão tởm đời đã tẩu thoát mất rồi ư?
Trong tửu lầu, người ta càng lúc càng vào đông.
Vài ngày gần đây, có biết bao nhiêu người ghé ngang thành Bửu Khánh, và cũng có biết bao nhiêu người đã lưu lại Bửu Khánh. Dĩ nhiên số người này có liên hệ đến sự xuất hiện của Nữ Nô Phiến Tử rồi.
Chẳng qua số người này chỉ muốn được diện kiến dung mạo số nữ nô ấy mà thôi.
Thình lình...
Vương Hoa đang nâng ly hớp rượu, một bóng người lẳng lặng không gây ra một tiếng động gì hết, đã xuất hiện ngồi trên chiếc ghế trước bàn của Vương Hoa.
Vương Hoa giật bắn người lên.
Khẽ ngước đầu lên nhìn, suýt nữa hắn đã thất thanh kêu lên kinh ngạc. Người ngồi trước mặt hắn chính là Tiếu Tiếu thư sinh mà hắn đã gặp vài lần trước đây.
Tiếu Tiếu thư sinh xuất hiện bất thình lình như thế quả thật khiến Vương Hoa giật mình chẳng kém.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cười nói :
- Thế nào? Ngươi lại kinh ngạc lần nữa chăng?
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, thưa tiền bối. Vãn bối đã biết ngươi là ai rồi, vãn bối đang muốn tìm kiếm tiền bối đây.
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Ngươi đã biết ta là ai sao?
- Đúng thế, tiền bối là Tiếu Tiếu thư sinh và cũng là bằng hữu thân thiết của phụ thân vãn bối.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cười nói :
- Đúng thế, ta chính là Tiếu Tiếu thư sinh...
- Tại sao tiền bối chẳng cho vãn bối biết sớm hơn một chút chứ?
- Sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi. Chẳng phải ta đã từng nói với ngươi rằng lần gặp mặt thứ ba này sẽ nói cho ngươi biết ư? Bây giờ ngươi đã biết ta là ai rồi thì ta cũng không cần thiết nói nữa.
Vương Hoa nói :
- Thưa tiền bối! Vãn bối có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo người...
- Ta biết, có phải những việc có liên hệ đến phụ thân ngươi ư?
- Đúng thế!
- Thật ra, ta và phụ thân ngươi tuy là bạn thâm giao nhưng hai ta đã bảy năm trời chẳng gặp mặt rồi. Nếu như ta biết được sự việc của y thì cũng chẳng chờ đợi đến bây giờ mà vẫn chưa nói cho ngươi biết đâu.
- Chẳng lẽ tiền bối chẳng biết chút nào về vụ việc phụ thân vãn bối bị hãm hại ư?
- Đúng thế, ta chẳng biết gì hết!
- Tiền bối từng gặp U Linh Nữ?
- Phải, y chính là tỷ tỷ ngươi.
- Tiền bối có sự việc phụ thân vãn bối từng mua một nữ nô chăng?
- Ta đã nghe lỏm được những việc mà Chương Thiếu Đường đã nói lại cho ngươi nghe, nhưng mãi cho đến bây giờ ta vẫn còn hoài nghi vụ việc này. Nếu quả thật phụ thân ngươi đã mua Tiểu Yến, thế thì tại sao Tiểu Yến lại mưu hại y?
- Phải, quả thật đây là một vụ án thật ly kỳ!
Tiếu Tiếu thư sinh cười nói :
- Sau khi phụ mẫu ngươi bị giết, ta đã đi tứ xứ dò thám nguyên nhân cái chết của y nhưng thủy chung vẫn không có kết quả gì hết, mà ngay sau khi vụ án ấy xảy ra thì Thiết Đao Tiều Chủ cũng thường hay tới lui Trung nguyên luôn.
- Để làm gì thế?
- Có lẽ chính y cũng đang do thám nguyên nhân cái chết của phụ thân ngươi, vì sự việc này đối với y vẫn có một phần trách nhiệm!
Vương Hoa khẽ gật đầu vài cái.
Tiếu Tiếu thư sinh lại nói tiếp :
- Còn một điểm đáng nghĩ khác là quả Thủy Tinh Cầu ấy. Cái chết của phụ thân ngươi không thể nói rằng chẳng can hệ tới quả Thủy Tinh Cầu.
- Vâng, quả thật cái chết của phụ thân vãn bối ắt phải có quan hệ với quả Thủy Tinh Cầu ấy.
- Hình như liên hệ cả Sát Nhân đội và Huyết Thần giáo nữa, có phải vậy chăng?
- Đúng thế.
- Theo ta biết, Chương Vĩnh Kỳ chưa từng bị ai cướp ra khỏi Thông Thiên quan hết, vì đêm đó ta ở quan ngoại, chẳng thấy một người nào ra khỏi quan hết, ngoại trừ một đội viên Sát Nhân đội và ngươi ra khỏi Thông Thiên quan, mà bây giờ hai bên vẫn đang do thám tung tích của Chương Vĩnh Kỳ nên đã chứng thực được Chương Vĩnh Kỳ chưa hề bị ai cướp đi khỏi Thông Thiên quan hết.
Suy đoán của Tiếu Tiếu thư sinh đã trùng hợp với nhận định của lão nhân lùn thấp.
Bây giờ sự việc càng sáng tỏ hơn, Chương Vĩnh Kỳ chưa từng bị ai cướp khỏi Thông Thiên quan hết.
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, gia gia ta cũng nói như thế!
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Gia gia ngươi? Ngươi có một gia gia bao giờ thế?
Vương Hoa khẽ cười, liền mang sự việc liều lạy lão nhân lùn thấp ấy làm gia gia cho Tiếu Tiếu thư sinh nghe một phen, nhưng hắn đã giấu giếm một số việc quan trọng không nói ra.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Danh hiệu lão là gì?
- Chẳng biết, nhưng lão đã khoa mồm thổi phồng gớm!
- Khoa mồm thổi phồng ư?
- Vâng, lão nói rằng nếu có ai hỏi gia gia ngươi là ai thì ngươi cứ nói gia gia ngươi là Võ Lâm Hoàng Đế là được rồi!
- Nói sao?
Tiếu Tiếu thư sinh thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa nghe y thất thanh kêu lên như thế, bất giác lấy làm ngạc nhiên nói :
- Thế nào?
- Lão nói lão là Võ Lâm Hoàng Đế thật sao?
- Lão chỉ khoa mồm nói láo thôi.
- Không, có lẽ chính lão rồi.
- Nói sao?
Lần này đến phiên Vương Hoa thất thanh kêu lên kinh hãi. Hắn nói tiếp :
- Chẳng lẽ trong võ lâm này lại có một Võ Lâm Hoàng Đế thật sao?
- Đúng thế, có một nhân vật như thế!
Vương Hoa nghe nói thế, tức thời ngẩn người tại chỗ luôn.
Hắn cứ cho rằng lão nhân lùn thấp ấy chỉ thổi phồng nói láo thôi, ai ngờ quả nhiên trong võ lâm này lại có một Võ Lâm Hoàng Đế thật!
Vương Hoa kinh hãi, bất giác lại hỏi tiếp :
- Có phải trong chốn giang hồ này cũng có một nhân vật tên là Võ Lâm Tiểu Tốt chăng?
- Phải, có một nhân vật như thế!
- A!
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa. Không ngờ trong chốn giang hồ này cũng có cả một nhân vật Võ Lâm Tiểu Tốt như thế!
Thế thì vị gia gia ấy chẳng phải nói đùa rồi, người cũng có thật mà sự việc cũng có thật luôn. Lão gia gia của hắn chẳng phải đơn giản đâu.
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ luôn.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Lão có nói sự việc Võ Lâm Hoàng Đế và Võ Lâm Tiểu Tốt cho ngươi nghe chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Không có, ta cứ tưởng lão khoa mồm nói láo mà thôi!
- Không phải nói láo đâu, vả lại đây là một sự kiện thật kỳ diệu. Vài chục năm trước đây trên chốn giang hồ này có một Vô Địch bảo. Bảo chủ tự xưng là Võ Lâm Hoàng Đế. Trên thực tế, võ công của y đã vô địch thiên hạ, đồng thời võ lâm đã công nhận võ công của y là đệ nhất. Vương Bán Tiên được lừng danh cũng nhờ từ nơi y luôn.
- Nhờ y mà Vương Bán Tiên danh lừng thiên hạ ư?
- Phải!
- Tại sao thế?
- Hầu như không bất cứ một ai không biết đến Vô Địch bảo hết. Một hôm Vương Bán Tiên đến Vô Địch bảo và đã nói với Võ Lâm Hoàng Đế rằng, Vô Địch bảo sẽ không còn tồn tại quá ba ngày ở trên chốn giang hồ này nữa!
Đương nhiên Võ Lâm Hoàng Đế không tin rồi, nhưng Vương Bán Tiên nói với y rằng trong vòng ba này ắt phải có người đến tìm y. Võ Lâm Hoàng Đế lấy làm ngạc nhiên hết sức hỏi :
- Người này là ai?
Vương Bán Tiên bảo rằng bây giờ chưa thể bói ra được, và nói rằng có lẽ là một Võ Lâm Tiểu Tốt.
Trong đêm tối thứ ba, quả nhiên có người bịt mặt đến viếng Vô Địch bảo, và người bịt mặt đó đã tự xưng là Võ Lâm Tiểu Tốt...
Vương Hoa nói :
- Thế thì quả thật y là Vương Bán Tiên rồi!
Tiếu Tiếu thư sinh gật đầu nói :
- Quả thật ngươi nói phải, và sự việc kỳ diệu đã xảy ra kế tiếp.
Ngày thứ tư chẳng thấy Võ Lâm Hoàng Đế đâu nữa, cả vài chục cao thủ trong bảo cũng mất tích luôn. Nghe nói thời đó sự kiện này đã làm chấn động cả giang hồ. Thế rồi từ đó Vương Bán Tiên nổi tiếng luôn.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ Võ Lâm Hoàng Đế đã bị Võ Lâm Tiểu Tốt đánh bại chăng?
- Đúng thế, bằng không Vô Địch bảo làm gì có chuyện giải tán chứ? Đồng thời Võ Lâm Hoàng Đế cũng đâu có mất tích luôn?
- Thế thì võ công của vị Võ Lâm Tiểu Tốt này há không phải siêu hơn cả Võ Lâm Hoàng Đế sao?
- Đương nhiên rồi, vị gia gia của ngươi ấy cao cở nào?
- Lão cao khoảng bốn xích mà thôi!
- Thế thì không phải lão rồi!
- Lão không phải là Võ Lâm Hoàng Đế sao?
- Không phải, Võ Lâm Hoàng Đế thân người cao khoảng bảy xích. Vả lại lão đã mất tích giang hồ vài chục năm rồi, chắc chắn không phải là lão được.
- Thế thì Võ Lâm Tiểu Tốt ấy đâu rồi?
- Cũng mất tích luôn!
Vương Hoa hỏi :
- Thưa tiền bối, xin hỏi Vương Bán Tiên có biết võ công không?
- Không, chưa có bất cứ một ai nói rằng y biết võ công bao giờ hết!
- Ồ! Phải rồi, tiền bối cho rằng Chương Vĩnh Kỳ không bị cướp khỏi Thông Thiên quan thế thì y vẫn còn nằm trong Thông Thiên quan rồi?
- Rất có thể như thế!
- Ai đã hạ thủ chứ?
- Không biết!
- Có thể nào là Điền sư gia không?
- Điền sư gia?
- Vâng!
Tiếu Tiếu thư sinh cau mày nói :
- Theo nhận xét của ta thì không thể như thế được! Ta đã quan sát Điền sư gia một thời gian khá lâu rồi. Điền sư gia là một con người rất chánh phái, mặc dù y đến Thông Thiên quan vì quả Thủy Tinh Cầu nhưng y chẳng có sự quyết tâm phải lấy cho bằng được. Không thể nào y là người đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ được.
Vương Hoa nói :
- Nhưng mà lão gia gia ta lại cho rằng Điền sư gia vẫn có điểm khả nghi!
- Đương nhiên, nếu Chương Vĩnh Kỳ chưa bị cướp khỏi Thông Thiên quan thì bất cứ một ai trong Thông Thiên quan đều khả nghi hết. Nhưng gia gia ngươi chưa khẳng định thì vẫn chưa có thể hoài nghi y được.
Vương Hoa nói :
- Tiền bối, người có bằng lòng giúp vãn bối một việc chăng?
- Việc gì thế?
- Giúp vãn bối điều tra một việc này.
- Ta đã tiến hành điều tra từ lâu rồi.
- Không, cách điều tra của vãn bối không phải như thế.
- Thế thì ngươi có biện pháp gì?
- Tiền bối quen biết Điền sư gia chứ?
- Quen biết!
- Điền sư gia có biết quan hệ giữa tiền bối và phụ thân vãn bối chứ?
- Biết chứ!
- Thế thì tiền bối đến tìm y, sau đó lưu lại Thông Thiên quan theo dõi xem xét bất cứ người khả nghi nào cho vãn bối.
- Cũng được.
Vương Hoa lại hỏi tiếp :
- Thế thì Tiểu Yến là hung thủ sát hại phụ thân vãn bối không còn nghi ngờ nữa rồi, nhưng hành tung của y thì ly kỳ thần bí chẳng biết đâu hết...
- Điều này đơn giản thôi!
- Đơn giản thế nào?
- Phải, chẳng lẽ ngươi quen rồi ư, chính Nữ Nô Phiến Tử bán ra Tiểu Yến, thế thì giữa y và Nữ Nô Phiến Tử phải có mối quan hệ gì rồi.
- Phải, tại sao vãn bối chẳng nghĩ tới điểm này ư.
- Thế thì chúng ta chia nhau làm việc, ngươi điều tra Tiểu Yến, còn ta thì vào Thông Thiên quan.
- Được.
- Thế ta phải đi ngay bây giờ nha.
- Xin tiền bối tự nhiên.
Tiếu Tiếu thư sinh ngồi dậy cất bước đi xuống lầu luôn.
Tiếu Tiếu thư sinh rất quan tâm cái chết của Vương Phong, từ đầu chí cuối y lấy làm áy náy trong lòng vô cùng vì Vương Phong là người bạn tri kỷ của y.
Tiếu Tiếu thư sinh đi khỏi chẳng mấy chốc thì lão nhân lùn thấp liền xuất hiện trên tửu lầu ngay.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Gia gia, cháu tưởng ông tẩu mất mất rồi chứ?
- Tẩu mất ư?
- Cháu tưởng ông không đến chứ?
- Hà hà, ta chẳng tẩu đâu? Ước hẹn thế nào? Người đó là ai thế?
Vương Hoa nói :
- Một người thật ly kỳ!
- Ai thế?
- Tỷ tỷ cháu!
- Ồ! Ngươi còn người tỷ tỷ nữa ư, thế thì hay lắm, mai sau có gặp mặt, ngươi phải giới thiệu cho ông biết nha.
- Đương nhiên, gia gia, ông đi đâu thế?
- Đi lông bông một vòng mà thôi, nhưng có một tin hay!
- Tin hay thế nào? Có phải đã phát hiện tung tích của Chương Vĩnh Kỳ rồi ư?
- À! Sao ngươi mãi nghĩ den Chương Vĩnh Kỳ như thế? Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ta sớm đã biết tung tích của y rồi sao? Tin hay của ta chẳng phải vụ này mà là ngươi!
- Cháu ư?
Lão nhân lùn thấp khẽ gật đầu vươn dài cái cổ ra, ghé vào tai Vương Hoa nói nhỏ :
- Ta vừa ăn cắp được một môn võ công!
- Võ công?
- Đúng rồi, nếu như muốn mua nữ nô thì ngươi ắt phải học xong võ công ấy mới được. Nghe nói võ công của Nữ Nô Phiến Tử thần bí ấy cao siêu kinh hồn, mặc dù võ công của ngươi cao cường thật, nhưng gia gia vẫn chẳng mấy yên tâm.
- Ông lấy cắp được võ công ở đâu thế?
- Ngươi chớ hỏi điều này làm gì. Võ công đã ghi chép trên vài trang giấy này, ngươi thử xem có chỗ nào kỳ ảo kinh người thì học.
Lão thò tay vào ngực áo lấy ra năm tờ giấy dài cả xích giao cho Vương Hoa. Vương Hoa hoài nghi nhìn lên mấy tờ giấy ấy, chỉ thấy trên tờ đầu có vẽ một chiêu thức hình người rất là tinh xảo, bên cạnh có viết bốn chữ “Song chưởng vô địch”.
Vương Hoa ngắm nhìn giây lát, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên :
- Chao ôi! Chiêu thức võ công này kinh ảo thật.
Lão nhân ngạc nhiên :
- Có thật rất tinh xảo ư?
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, chỉ cần chiêu thứ nhất này đã có vô số biến hóa kỳ diệu vô cùng, hư hư thật thật, khả công khả thủ. Đây là võ học tuyệt đỉnh mà.
- Thế thì gia gia chẳng uổng công sức đi đánh cắp rồi.
Vương Hoa cả mừng nói :
- Gia gia, ông lấy cắp ở đâu thế?
- Từ một tiền bối võ lâm, vừa ăn cắp vừa đánh lừa...
- Đánh lừa?
- Phải, còn đánh lừa bằng cách nào thì gia gia không thể truyền tuyệt chiêu này cho ngươi được. Cháu xem chiêu thức võ công này mang so sánh với võ công cháu đã học thì thế nào?
- Cao hơn nhiều bực.
- Thế thì tốt lắm.
Vương Hoa cả kinh hết sức, nhưng hắn cũng suy nghĩ ngay, vị gia gia của hắn chẳng đơn giản rồi, chẳng những lời nói lão quái lạ và hành vi kỳ quặc, mà ngay cả những việc lão đã làm cũng lạ lùng hết sức.
Điển hình như năm chiêu võ công ghi chép trên năm tờ giấy này chẳng biết lão đánh cắp từ đâu ra?
Quái thật, đây là một việc không thể tưởng tượng được.
Bỗng nhiên hắn nói :
- Gia gia, có thật ông là Võ Lâm Hoàng Đế chăng?
- Cháu cứ cho rằng ta thổi phồng, nói láo thôi ư?
- Gia gia, cháu hỏi ông một việc. Thật ra có nhân vật Võ Lâm Hoàng Đế và Võ Lâm Tiểu Tốt kia mà.
- Ai bảo không có chứ? Nếu không có thì ông nói với ngươi để làm gì? Ngươi dốt thật!
- Sao ông biết như thế?
- À! Ngươi chớ coi thường gia gia được không? Mặc dù võ công của gia gia thua kém ngươi, nhưng về phương diện khác thì ngươi thua kém gia gia nhiều lắm. Ngươi không phục chăng?
- Phục chứ!
- Hừ! Ta vẫn chưa kể cho ngươi nghe một việc. Giữa Võ Lâm Hoàng Đế và Võ Lâm Tiểu Tốt có món ân oán tình thù chưa giải quyết.
- Ân oán chưa giải quyết?
- Đúng thế, nghe nói năm xưa Võ Lâm Hoàng Đế bại trong tay Võ Lâm Tiểu Tốt và Võ Lâm Hoàng Đế đã tuyên bố rằng sau hai mươi năm, đồ đệ lão sẽ báo thù chẳng sai!
- Ồ! Thế đồ đệ lão đâu?
- Làm sao ta biết điều này? Đây là việc của Võ Lâm Hoàng Đế mà! Có lẽ năm xưa y đã nói khác không chừng, có phải vậy không?
- Có lẽ như thế!
- Bây giờ bọn mình mặc kệ họ là Võ Lâm Hoàng Đế hay là Võ Lâm Tiểu Tốt gì cả, kỳ hẹn quyết đấu của họ còn ba tháng nữa. Gia gia sẽ dẫn ngươi đến xem tuồng hát hay đó chứ chẳng sai.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Gia gia, sao gia gia lại biết cả địa điểm ước đấu của họ như thế?
- Ta nghe lỏm được, nếu gia gia này không biết thì gia gia thổi phồng này dám khoa mồm nói khoác ư?
Lão nhăn mặt làm hề nói tiếp :
- Nếu ngươi cho rằng võ công đã ghi chép trên vài mảnh giấy này xuất sắc thì ngươi cứ việc luyện tập. Như thế vào U Lan cốc có nhiều hy vọng hơn.
- Tại sao thế?
- Chẳng tại sao hết, muốn mua nữ nô thì ắt phải vào U Lan cốc.
- Cháu đã biết điều như thế rồi.
- Ngươi cứ nghĩ kỹ lại xem. Người muốn mua nữ nô có cả hàng ngàn hàng vạn nhân vật, nếu số nhân vật võ lâm này đều vào trong U Lan cốc hết thì liệu Hoa Nữ Trướng có dung chứa nổi không?
- Cái gì là Hoa Nữ Trướng?
- Hoa Nữ Trướng chính là cái rạp lớn, được căng bằng màn do Nữ Nô Phiến Tử dựng lên, sử dụng để bày các nữ nô ra bán buôn, ngươi hiểu chứ?
- Hiểu rồi.
- Trong Hoa Nữ Trướng tối đa chỉ dung nạp được độ khoảng ba mươi người võ lâm, cho nên Nữ Nô Phiến Tử phải phái một người canh gác tại cốc khẩu để thử nghiệm võ công của những người muốn vào trong. Không phải ai cũng có thể vào bên trong được đâu.
Vương Hoa như sực hiểu ra điều gì, nói :
- Thế thì những ai có võ công thấp kém ắt không thể vào U Lan cốc rồi?
- Đương nhiên, cho nên sau khi ngươi học xong võ công này, luôn tiện dạy lại cho ta.
Nói cho ngay, võ công của gia gia cũng tệ thật, căn cứ võ công bây giờ quyết không thể vào U Lan cốc được, và chớ nói vào Hoa Nữ Trướng làm gì nữa, ngươi có đồng ý như thế chăng?
Vương Hoa cười nói :
- Gia gia, làm gì cháu chẳng đồng ý chứ? Thế thì đi ngay bây giờ nha!
- Đi đâu?
- Tìm một chỗ nào để luyện tập võ công này chứ?
- Được, cháu nói phải.
Hai người thanh toán tiền ăn xong, song song bước xuống lầu luôn.
* Cả chốn giang hồ đang náo động lên.
Người võ lâm lại điên cuồng náo động lần nữa như năm năm trước đây.
Họ điên cuồng náo động bởi các nữ nô do Nữ Nô Phiến Tử bày ra buôn bán.
Năm năm trước đây, nhân vật võ lâm từng điên đảo một lần. Lần đó họ vì Vương Bán Tiên, vì vô số nhân vật võ lâm muốn thỉnh y xem cho một quẻ.
Mà sự điên cuồng náo động lần này là vì các nữ nô do Nữ Nô Phiến Tử bày ra bán buôn. Lần náo động này chẳng kém thua kỳ náo động mà Vương Bán Tiên đã xuất hiện năm xưa.
Hôm ấy...
Con đường mòn nho nhỏ ăn thông tới U Lan cốc đã xuất hiện từng đoàn người một dần dần đi tới.
Vương Hoa và lão nhân lùn thấp cũng chen trong đám người ấy từ từ đi vào U Lan cốc luôn.
Chẳng mấy chốc đã đến cốc khẩu!
Cốc khẩu nhỏ hẹp, mé bên trái cốc khẩu có một người bịt mặt bận áo vàng đứng ngay ở đấy. Ngoài ra bên cạnh còn dựng đứng một tấm bảng.
Trên bảng có ghi rõ vài điều lệ :
“Kính cáo chư bằng hữu võ lâm, Lần này bản nhân bày bán nữ nô, được chư bằng hữu võ lâm chẳng ngại gian nan xa từ ngàn dặm, đến đây để ủng hộ giúp đỡ chọn mua các nữ nô, bản nhân thành thật cảm kích hết sức. Duy có một điều là nhân số quá đông, nên bản nhân cực chẳng đã phải qui định vài điều sau đây :
1. Nữ nhân không được vào cốc.
2. Người chưa được mười tám tuổi không được vào cốc.
3. Người muốn vào cốc ắt phải có khả năng nhấc bổng thạch sư tử tại cốc khẩu.
4. Tỷ thí võ công phải đánh bại hai người canh gác cốc địa.
Người muốn vào cốc ắt phải hội đủ bốn điều lệ nói trên. Sau khi vào cốc cấm không được sanh sự thù sát với nhau, bằng không bản cốc phải trục xuất cốc ngay.
Nếu có điều chi sơ xót, mong chư bằng hữu lượng thứ.
Nữ Nô Phiến Tử bút.”
Vương Hoa và lão nhân lùn thấp xem xong thông cáo trên tấm bảng, bất giác ngẩn người tại chỗ. Sau đó họ lướt mắt nhìn một lượt, quả nhiên một bên cốc khẩu có đặt ở đấy một pho tượng thạch sư tử khổng lồ.
Vương Hoa lạnh toát mồ hôi, thạch sư tử này ít nhất cũng nặng cả vài ngàn cân.
Ngoại trừ cao thủ đệ nhất lưu, ngoài ra hạng cao thủ bình thường chớ mong làm xê dịch tơ hào nó, chớ đừng nói đến vấn đề nhấc bổng lên làm gì nữa.
Biết bao nhiêu người vây xung quanh pho thạch sư tử ấy, nhưng chẳng thấy một ai xuất thủ thử nghiệm hết.
Bấy giờ người ta càng lúc càng đông, đã lên tới con số gần ba trăm người.
Vương Hoa đưa mắt nhìn lão nhân lùn thấp, hỏi :
- Thưa gia gia, phải làm thế nào đây?
- Ngươi muốn nói việc nhấc bổng thạch sư tử ấy ư?
- Đúng thế!
- Ngươi có khả năng nhấc nổi chăng?
- Cháu ư? Chịu thua, còn gia gia thì sao?
Lão nhân lùn thấp nói :
- Thế thì ngươi há chẳng phải muốn châm biếm gia gia ư?
- Ạ! Tại sao thế?
- Ngươi mà chịu thua thì gia gia còn nói làm gì nữa?
Vương Hoa thoáng cau mày nói :
- Thế thì biết làm sao bây giờ?
Lão nhân nhướng cao đôi lông mày nói :
- Thôi, có biện pháp rồi!
- Biện pháp gì thế?
- Ta có một vật có thể sử dụng được.
- Vật gì thế?
- Lọ thuốc ta đã đánh cắp được.
- Thuốc ư? Thuốc gì thế?
Lão nhân lùn thấp thò tay vào ngực áo mò mẫm một hồi, sau đó lấy một cái lọ nhỏ ra, giao cho Vương Hoa ngay.
Vương Hoa cầm lấy lọ thuốc, trông thấy bên trong cái lọ có năm, sáu viên thuốc màu vàng kim, trên lọ có dán một mảnh giấy viết vài chữ “Đại lực kim đơn”.
Vương Hoa nói :
- Đại lực kim đơn, thứ đơn dược này có công dụng gì thế?
- Nghe đồn rằng một viên Đại lực kim đơn có giá trị tương đương mười năm công lực. Sau khi uống viên Đại lực kim đơn vào sẽ tăng thể lực mạnh vô cùng. Sao hai ta không thử uống một viên xem thế nào?
- Ông đã lấy cắp ở đâu thế?
- Đây là tuyệt chiêu của gia gia, nói đến nghề ăn cắp thì không bất cứ một ai bằng ta hết. Còn vấn đề ăn cắp của ai thì lần sau ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng mà, dù ta có nói, ngươi cũng chưa chắc tin đâu.
- Gia gia cứ nói thử xem nào!
Lão nhân lùn thấp xuống giọng nói :
- Thôi được, ta nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi. Lọ thuốc này ta đã lấy cắp từ tay Võ Lâm Hoàng Đế...
- Võ Lâm Hoàng Đế?
- Đúng thế!
Vương Hoa suýt chút nữa chẳng tin tưởng đây là sự thật được. Lão gia gia của hắn đã có bản lãnh lấy cắp được tuyệt thế kỳ dược này từ tay Võ Lâm Hoàng Đế như vậy được sao? Thế thì lão chẳng đơn giản rồi.
Lão nhân lùn thấp nói :
- Chớ ngây người ở đấy làm gì nữa.
Vương Hoa cũng chưa mấy tin tưởng Đại lực kim đơn này có công hiệu như thế. Hắn bèn đổ hai viên trong lọ ra, đưa cho lão nhân lùn thấp một viên rồi bỏ một viên vào miệng nuốt ực luôn.
Đại lực kim đơn vừa vào miệng, lập tức biến thành một luồng nhiệt lưu mạnh kinh khiếp, phân bố lưu chuyển trong thân thể ngay.
Vương Hoa thoáng giật mình một cái. Hắn không ngờ Đại lực kim đơn có một oai lực như thế, nên lập tức vận công dung hợp vào nội lực bản thân, mang luồng nhiệt lưu ấy chuyển thành chân nguyên.
Khi vận công xong xuôi, quả nhiên Vương Hoa cảm thấy nội lực tăng lên gấp đôi.
Bấy giờ hắn mới biết lão gia gia này chẳng nói lời hư dối.
Ngay lúc này, lão nhân lùn thấp cũng vận công hoàn tất. Chỉ thấy mồ hôi trên trán lão toát ra lấm tấm nhưng mặt mày lão trở nên hồng hào hơn. Lão lấy tay lau khô mồ hôi, nói :
- Chắc bây giờ không đến đỗi tệ lắm thì phải!
Vương Hoa mang số thuốc còn lại ném sang cho lão nhân lùn thấp. Lão bèn lắc đầu nói :
- Ngươi hãy cất giấu cho kỹ, nếu không muốn một Võ Lâm Hoàng Đế xuất hiện đến tìm ta, thì ta phải khốn đốn ngay. Để trong người ngươi ta sẽ phủ nhận được.
- Thế à...
- Đồng thời nghe nói rằng thuốc này trị nội thương rất hay, biết đâu sau này ngươi phải dùng đến nó.
Vương Hoa đành mang số thuốc ấy cất vào trong túi áo.
Ngay lúc ấy...
Có một ông lão thân hình vạm vỡ, mặt vuông, lỗ tai to, trong lưng cuộn tròn một cây roi bằng bạc, từ trong đám đông người chen chúc nhảy vọt ra, tiến về hướng thạch sư tử.
Y cúi người xuống, hai tay bấu chặt vào đôi chân thạch sư tử, gầm hét lên một tiếng, y đã nhấc bổng con thạch sư tử to lớn ấy lên một cách dễ dàng.
Đám người đứng xem ở xung quanh thất thanh kêu lên thán phục.
Vương Hoa cũng bất giác kêu to một tiếng :
- Khá lắm!
Ông lão ấy từ từ đặt thạch sư tử vào chỗ cũ, mặt mày chẳng hề thay đổi gì hết, sau đó bước về hướng cốc khẩu. Người canh gác cốc khẩu vội tiến lên chắp tay xá một xá nói :
- Nội lực của tiền bối thâm hậu thật!
- Không dám!
- Xin hỏi danh hiệu của tiền bối là gì?
- Người giang hồ gọi lão phu là Ngân Tiên Khách!
Người bịt mặt áo vàng thoáng ngạc nhiên nói :
- Ồ! Té ra là bang chủ Ngân Yến Bang, tại hạ nghe đại danh đã lâu rồi!
- Chớ khách sáo làm gì!
- Tại hạ vâng mệnh lệnh chủ nhân...
- Xin cứ việc ra tay chỉ giáo đi!
- Thế thì xin lỗi nha!
Người bịt mặt vừa dứt lời, y lướt tới ba bước, từ từ giơ cao tay phải lên, chuẩn bị xuất thủ.
Thình lình...
Người bịt mặt áo vàng khẽ hét một tiếng, vung chưởng bấu vào trước ngực Ngân Tiên Khách nhanh thần tốc kinh người.
Ngân Tiên Khách ngầm hét một tiếng... (thiếu 2 trang) ... vô cùng, nhất là nội lực của bằng hữu thanh niên này càng mạnh mẽ kinh người hơn, hai vị là ông cháu với nhau ư?
Vương Hoa cất tiếng nói :
- Đúng thế!
- Xin hỏi tôn tánh đại danh các hạ xưng hô thế nào?
- Tại hạ là...
Lão nhân lùn thấp tiếp lời nói :
- Hắn là cháu của ta.
- Tại hạ đã biết quan hệ giữa nhị vị rồi. tại hạ chỉ muốn hỏi tôn tánh đại danh các hạ này mà thôi!
- Hắn tên là Ngô Minh!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên.
Người bịt mặt cũng ngạc nhiên nói :
- Vô danh?
- Không phải thế, Ngô này là Ngô Khẩn Thiên chứ không phải Vô (không có), Minh là minh tạ chứ không phải danh ngươi tưởng đâu.
Người bịt mặt ngạc nhiên hỏi lại Vương Hoa :
- Bằng hữu, có phải vậy không?
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên nói :
- Đúng thế, tại hạ là Ngô Minh!
Vương Hoa hiểu lão nhân chẳng muốn mình khai tên tuổi thật sự mình ra đương nhiên phải có dụng ý rồi, nên hắn đành trả lời như thế.
Người bịt mặt khẽ cười nói :
- Ngô bằng hữu tuổi trẻ chừng này đã có thành tựu như thế thật là khả quí vô cùng.
Mong rằng các hạ chớ tiếc rẻ chỉ giáo vài chiêu nhé.
- Không dám!
Người bịt mặt tiến tới hai bước nói :
- Thất lễ nha!
Dứt lời, y vung chưởng tấn công một chiêu hết sức nhanh lẹ và mãnh liệt vô cùng.
Lần này người bịt mặt xuất thủ tấn công Vương Hoa so với lúc nãy đã động thủ với Ngân Tiên Khách mạnh gấp mấy lần.
Vương Hoa khẽ hét một tiếng, giơ tay phải công ra một chiêu.
Vương Hoa thoạt vừa xuất thủ, thì đối phương cũng giơ tay trái điểm nhanh vào khí hải huyệt của Vương Hoa, đồng thời rút tay phải về thủ thế tấn công tiếp.
Vương Hoa thoáng biến sắc, vội giơ tay trái tới đụng cứng với đối phương luôn.
Thình lình...
Trong tiếng gầm thét, tay phải người bịt mặt lại khéo léo tấn công chiêu thứ ba tiếp.
Lần này Vương Hoa không thể không dùng toàn lực rồi, hắn gầm lên một tiếng, lập tức đánh ra chiêu thức vô danh thứ nhất trong song chưởng vô địch ngay.
Một chiêu này quả thật không hổ thẹn được gọi là võ lâm nhất đại tuyệt học. Trong bóng chưởng lấp lánh bay liệng, người bịt mặt bị đẩy lùi ra sau mười bước liền.
Quả thật oai lực một chưởng này đã ra ngoài sức tưởng tượng của Vương Hoa.
Người bịt mặt chắp tay vái chào, nói :
- Võ công của các hạ quả nhiên khiến người kính phục vô cùng!
- Quá khen rồi!
- Mời nhị vị vào tự nhiên.
- Đa tạ.
Vương Hoa dứt lời, theo sau lão nhân bước vào cốc luôn.
Đi vào trong cốc được khoảng vài chục trượng thì lão nhân lùn thấp nói :
- Có người đang theo dõi chúng ta!
Vương Hoa giật bắn người lên nói :
- Có người theo dõi chúng ta ư?
- Đúng thế!
- Ai vậy?
- Không thể nói cho ngươi biết được. Nếu ta nói cho ngươi biết, bảo đảm ngươi ắt phải nổi sùng lên ngay. Nhưng ngươi hãy yên tâm, ngươi không tìm y thì y ắt phải tìm ngươi không sai.
Vương Hoa ngoái cổ nhìn ra sau lưng nhưng chẳng thấy ai hết.
Chẳng mấy chốc họ đã đến bách hoa bình.
Chỉ thấy một thiếu nữ áo vàng thoăn thoắt bước hướng tới họ. Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên thì thiếu nữ áo vàng ấy chắp tay xá dài, nói :
- Hoan nghinh nhị vị!
Vương Hoa hỏi :
- Ngươi chính là nữ nô ư?
- Công tử lầm rồi, tôi chỉ là thị nữ chiêu đãi mà thôi.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Không ngờ một thị nữ cũng xinh đẹp đến thế ư? Thế thì những nữ nô ấy chẳng biết đẹp cỡ nào rồi!”
Thiếu nữ áo vàng nói :
- Mời nhị vị hãy đi theo tiểu nữ.
Y dẫn Vương Hoa đi tới hướng một cái rạp to lớn căng bằng màn. Quả thật cái rạp này rất rộng lớn.
Vào trong rạp có màn che, chỉ thấy bên trong có một khách sảnh bày ba hàng ghế.
Mỗi hàng ghế có mười hai cái ghế, cách chỗ ba hàng ghế độ khoảng một trượng có dựng một cái đài cao khoảng ba thước, rộng khoảng một trượng. Phía sau có một cái màn che.
Vương Hoa được hướng dẫn ngồi trên ghế hàng thứ nhất.
Bấy giờ trong rạp đã có ba người ngồi ở đấy. Ngoại trừ Ngân Tiên Khách, ngoài ra còn một ông lão và một người trung niên.
Vương Hoa quay sang hướng thiếu nữ áo vàng hỏi :
- Còn bao lâu nữa sẽ bắt đầu buôn nữ nô chứ?
- Sắp tới rồi, xin công tử chờ giây lát nữa.
Chẳng mấy chốc, có một lão nhân áo vàng khác dẫn một ông lão tóc bạc có hàng râu bạc phơ dài tận rún bước vào trước rạp.
Ông lão mặt mày sáng sủa, thoáng trông thấy biết ngay lão là một võ lâm cao thủ nhất lưu.
Lão bước gần bên Vương Hoa ngồi trên chiếc ghế kế bên. Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên, nhủ thầm :
- “Biết bao nhiêu là chỗ ngồi, khi không lại ngồi gần mình! Lạ lùng thật!”
Sau khi rót trà thơm mời mọc khách xong, hai thiếu nữ áo vàng lại đi nơi khác tiếp khách.
Ông lão râu bạc ngoái đầu nhìn Vương Hoa nói :
- Xin mời tiểu ca nhi!
Lão nhân lùn thấp và Vương Hoa đồng thời quay sang nhìn lão, Vương Hoa hỏi :
- Thưa lão tiền bối, có điều chi chỉ giáo chăng?
Ông lão râu bạc cười nhạt nói :
- Chỉ giáo thì không dám, lúc nãy lão phu đã trông thấy tiểu ca nhi diễn một chiêu võ công ấy thật kỳ diệu...
- Không dám!
Bỗng lão nhân râu bạc hạ giọng nói :
- Tiểu ca nhi là đồ đệ của y chăng?
Vương Hoa kinh ngạc hỏi :
- Ai thế?
Lão nhân râu bạc thoáng ngạc nhiên nói :
- Võ Lâm Hoàng Đế!
- Nói sao?
Vương Hoa buột miệng kêu lên hoảng hốt.
Lão nhân râu bạc ngạc nhiên lần nữa nói :
- Một chiêu võ công mà ngươi vừa sử dụng lúc nãy chính là chiêu thứ nhất trong Vô Địch ngũ thức của Võ Lâm Hoàng Đế Châu Mã. Chẳng lẽ sư phụ ngươi... không phải là Võ Lâm Hoàng Đế sao?
Nghe nói như thế Vương Hoa đã giật mình sửng sốt tại chỗ, một hồi thật lâu chẳng nói nên lời nào hết.
* * * * *
Vương Hoa vẫn ngẩn người không nói gì hết.
Rõ ràng sự kiện này đã làm cho hắn kinh ngạc hết sức. Đương nhiên lão nhân râu bạc chẳng nói điều vô cớ rồi, thế thì lão gia gia hắn làm sao đánh cắp được năm chiêu võ lâm tuyệt học này chứ?
Hắn quay sang hướng lão nhân lùn thấp, hỏi :
- Gia gia...
- Chuyện gì thế?
- Lời nói của lão tiền bối này có thật chăng?
- Y nói sai bét!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì lão nhân râu bạc hỏi :
- Xin chào vị lão đệ này, ngươi nói gì thế?
- Ta nói ngươi đã nói sai bét!
- Nói sai bét ư?