Tiếng kêu thất thanh của Mai Hương chứa đầy nỗi kinh hoàng, rõ ràng bóng người đã thình lình xuất hiện trong căn phòng của y khiến y cảm thấy sợ hãi hết sức.
Vương Hoa cũng phải giật bắn người lên luôn.
Mai Hương đã trấn tỉnh tinh thần lại, lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn làm gì thế?
Người xuất hiện không ai xa lạ, mà chính là U Linh Nữ, tỷ tỷ của Vương Hoa.
U Linh Nữ đi rồi đã quay trở lại, đồng thời lại thình lình xuất hiện trong phòng của Mai Hương, đương nhiên Mai Hương phải lấy làm kinh ngạc hết sức.
U Linh Nữ cười nhạt nói :
- Thế nào? Ngươi cảm thấy bất ngờ chăng?
Mai Hương khẽ gật đầu nói :
- Phải, ta đã ngạc nhiên hết sức. Ngươi quay trở lại muốn làm gì đây?
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Ta tìm đệ đệ ta!
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Đệ đệ của ngươi?
Vương Hoa tiếp lời nói :
- Này Mai cô nương, y chính là tỷ tỷ của ta.
Mai Hương nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Này Vương đệ, thế là ngươi chẳng khá rồi. Tỷ tỷ đang lo lắng sanh tử của ngươi thế mà ngươi lại trốn ở đây đàm tình thuyết ái để ta phải lo sợ quýnh cả lên.
Vương Hoa gượng cười nói :
Quả thật đệ phải xin lỗi tỷ tỷ.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Có thể đi được rồi chứ?
Vương Hoa khẽ gật đầu, quay sang hướng Mai Hương nói :
- Mai cô nương, từ biệt nha.
- Ngươi cứ việc đi đi.
Vương Hoa cũng chẳng muốn nói gì nữa, hắn đành mang mối tình yêu nồng nàn của Mai Hương mãi mãi ghi nhớ vào ký ức mà thôi.
Hắn theo sau tỷ tỷ U Linh Nữ chạy ngay.
Ra khỏi Võ Lâm giáo, U Linh Nữ lập tức hỏi :
- Này Vương đệ, tại sao khi không ngươi lại đàm tình thuyết ái với y vậy?
Vương Hoa cảm khái thở dài nói :
- Thật ra giữa hai ta có mối ngang trái này từ lâu rồi, chỉ vì trước kia đệ không nói cho tỷ tỷ nghe mà thôi.
- Đệ cứ việc nói xem sao?
Vương Hoa bèn mang sự việc hắn đã quen biết Mai Hương trong trường hợp như thế nào kể lại một cách tỉ mỉ cho U Linh Nữ nghe một phen... sau đó nói tiếp :
- Nếu lúc nãy chẳng nhờ y ra tay cứu đệ, thì đệ đệ quyết không thể thoát được tay của Vương Bán Tiên rồi...
U Linh Nữ cười nhạt nói :
- Thế rồi, đệ vì cảm ơn mà đã yêu y chứ gì?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Đệ cũng chẳng biết nữa.
- Đệ có biết hai người không thể nào yêu nhau chứ?
- Tại sao thế?
- Vì sư phụ y là kẻ thù của đệ.
- Việc này không liên quan gì đến y hết.
- Thế nhưng tình yêu này không đơn thuần dung hợp được đâu.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ như thế.
U Linh Nữ tủm tỉm cười nói :
- Sự việc đành phải để cho nó tự phát triển thôi. Bây giờ chúng ta khẳng định thì hơi sớm đấy.
U Linh Nữ nói tới đây, dừng lại giây lát, sau đó hỏi tiếp :
- Có lấy được hai món báu vật đó chăng?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Lấy được rồi.
- Đội ơn trời nhiều lắm, thế thì đệ hãy mau mau quay trở về đi.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ giây lát, nói :
- Thưa tỷ tỷ, người đi chung với đệ về thạch động một chuyến có được chăng?
U Linh Nữ trầm tư giây lát, sau đó gật đầu nói :
- Cũng được, tỷ tỷ sẽ đi với ngươi.
- Thế thì đi ngay.
* * * * *
Ngày thứ ba, Vương Hoa và U Linh Nữ về đến thạch động.
Tất cả mọi người trông thấy Vương Hoa quay trở về họ đã vui mừng khôn tả, nhất là Ngô Tinh khi trông thấy có cả U Linh Nữ về đây, y càng thấy hớn hở hết sức.
Sau khi mọi người hành lễ gặp mặt với nhau, Chương Vĩnh Kỳ hấp tấp hỏi ngay :
- Vương Hoa, ngươi đã lấy được Thủy Tinh Cầu rồi chứ?
Vương Hoa khẽ gật đầu đáp :
- Vâng, vãn bối đã lấy được rồi.
Chương Vĩnh Kỳ lấy làm xúc động hết sức.
Vương Hoa lại cất tiếng hỏi tiếp :
- Ngô tiền bối về đây chưa?
- Chưa.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Lần này may nhờ Vương Hoa thâu hồi Thủy Tinh Cầu được, thế là Chương phu nhân có hy vọng cứu trị rồi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Nếu Thủy Tinh mỹ nhân không tìm đủ dược vật theo ra thì vẫn nguy hiểm vô cùng.
Thế rồi Vương Hoa giao Thủy Tinh Cầu cho Quỷ Diện Tiên Ông luôn. Quỷ Diện Tiên Ông lập tức đặt Thủy Tinh Cầu vào trong người Vương Thu Bình ngay.
Kế đó Võ Lâm Hoàng Đế kéo Vương Hoa gần một bên nói :
- Này Vương Hoa, gia gia có một việc muốn thương lượng với ngươi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Thưa gia gia, việc gì thế?
Võ Lâm Hoàng Đế trầm giọng nói :
- Ngươi còn nhớ ước hẹn giữa gia gia và Vương Bán Tiên chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Vâng, cháu nhớ.
- Bây giờ kỳ hẹn sắp tới nơi rồi.
- Gia gia, thế thì ông cháu ta cứ đi dự ước hẹn này thôi.
- Ngươi bằng lòng đi với gia gia chăng?
- Đương nhiên.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Trước kia gia gia đã muốn thu một đồ đệ...
- Thưa gia gia, cháu cũng vậy thôi.
- Gia gia và Vương Bán Tiên nói rõ rằng phải đồ đệ của hai bên động thủ với nhau.
Bây giờ ngươi đã được xem như là con cháu ta, chắc như thế cũng được thôi.
- Thế thì chúng ta đi ngay.
- Thôi được, võ công ngươi cao hơn Vương Bán Tiên chứ?
- Đương nhiên.
- Thế chớ nói đồ đệ của y làm gì nữa.
Vương Hoa nghe nói thế, lòng hắn bỗng trầm xuống. Hắn sực nhớ lại sự việc giữa hắn và Mai Hương, hắn bất giác hỏi :
- Thưa gia gia, cháu xin hỏi ông một việc.
- Ngươi cứ nói.
- Người động thủ chỉ có mỗi mình cháu và đồ đệ của Vương Bán Tiên mà thôi sao?
- Năm xưa, hai ta đã quy định như thế.
- Cháu phải giết chết đồ đệ y mới xong ư?
- Đương nhiên.
- Không giết có được chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
- Không được.
- Tại sao thế?
- Tại vì chúng ta đã ước hẹn rằng, người nào giết chết đối phương thì người đó thắng.
Vương Hoa mặt mày thảm biến, nói :
- Gia gia, như thế không được.
- Tại sao không được?
- Cháu không thể giết chết đồ đệ của Vương Bán Tiên.
Võ Lâm Hoàng Đế kinh ngạc nói :
- Tại sao thế?
- Tại vì cháu... từng thọ ơn cứu mạng của y.
- Ồ! Thì ra là vậy.
- Thưa gia gia, vừa rồi cháu vào Võ Lâm giáo tìm Vương Bán Tiên, suýt nữa đã mất mạng...
Thế rồi Vương Hoa mang sự việc vào Võ Lâm giáo thuật lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chính y đã cứu ngươi ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Nếu chẳng nhờ y thì ngươi không thoát khỏi Võ Lâm giáo, đồng thời cũng không thoát khỏi độc thủ của Vương Bán Tiên luôn, có phải vậy chăng?
- Đương nhiên.
- Ngươi đã yêu y chứ gì?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Cháu cũng chẳng biết...
Võ Lâm Hoàng Đế nhướng cao đôi lông mày, nói :
- Đây quả là một vấn đề nan giải hết sức.
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, không giết y chẳng được sao?
Võ Lâm Hoàng Đế trầm tư giây lát nói :
- Cũng được, không giết y, chỉ đánh thắng được y cũng đủ lắm rồi.
Vương Hoa nói tiếp :
- Được, thưa gia gia, cháu nhất định dùng võ công đánh thắng y chứ không sai.
Võ Lâm Hoàng Đế kêu hừ một tiếng nói :
- Còn khoảng nửa tháng thời gian nữa. từ đây đến Vô Địch bảo mất độ chừng bảy, tám ngày đường, ngươi hãy nghỉ vài hôm cho khỏe.
Vương Hoa nói :
- À, phải rồi! Gia gia xem Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên hổ lang tương trợ, có thể nào gây nên một trận huyết kiếp võ lâm chăng?
- Đương nhiên rồi.
- Thế thì chúng ta phải lập kế ứng phó với chúng chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
- Ngươi cứ yên tâm, gia gia đã có sự bố trí đầy đủ rồi. Hôm trước gia gia đã mời Tiếu Tiếu thư sinh đi tìm Bạch Phát Tẩu, giao phận sự cho hai người giám sát hành động của Võ Lâm giáo, nếu muôn một có tin tức gì thì họ sẽ lập tức trở về báo cáo ngay.
Vương Hoa khẽ gật đầu biểu thị sự yên tâm.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Những ngày gần đây cháu đã vào sanh ra tử, xem như cũng khá mệt nhọc khẩn trương. Mấy hôm nay cháu hãy cùng ba vị hôn thê tìm một nơi nào thanh tịnh nói chuyện nghỉ ngơi cho khỏe.
* * * * *
Gần bờ hồ có bãi cỏ xanh mướt.
Có bốn người đang vui đùa ở đấy... họ chính là Vương Hoa, Ngô Tinh và chị em Chương gia. Họ đùa giỡn một cách hồn nhiên, chẳng khác nào như bốn đứa trẻ thơ ngây vậy.
Họ đùa giỡn mệt mỏi rồi, sau đó ngồi nghỉ trên một tảng đá gần bờ hồ.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn ba người, đã phải cảm khái thầm. Ba thiếu nữ này đều có một sắc đẹp tuyệt thế. Được cưới họ làm vợ, Vương Hoa cho rằng đây là diễm phúc do tiền kiếp để lại.
Nhưng ba người này có ba tánh khác nhau.
Ngô Tinh tượng trưng cho cá tánh ngây thơ và thẳng thắn, y chỉ là một cô gái thực thà, vô tư.
Chương Linh Linh thì thuộc một thiếu nữ bảo thủ và trầm lặng.
Còn Chương Thanh Thanh thì đa sầu thiện cảm.
Tuy cá tánh của ba người khác nhau, nhưng tâm địa của họ thảy đều hiền lành.
Điều này khiến Vương Hoa cảm thấy an ủi phần nào.
Ngô Tinh thấy Vương Hoa đang trầm tư suy nghĩ, bất giác lên tiếng hỏi :
- Này Vương Hoa, anh đang suy nghĩ gì thế?
Vương Hoa giật mình tỉnh hồn lại ngay, nói :
- Ồ! Không... Ta chẳng suy nghĩ gì hết...
Ngô Tinh bĩu môi, nói :
- Ngươi lại nói dối nữa rồi.
Vương Hoa ấp úng nói :
- Thật... đấy!
- Chẳng thực thà chút nào hết.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Ta đang nghĩ rằng...
Ngô Tinh giục :
- Đang nghĩ gì? Nói ngay đi, chớ ấp úng làm gì?
- Ta đang nghĩ rằng ba người các ngươi thảy đều đẹp như tiên giáng trần... đồng thời tâm địa đều hết sức hiền lành...
Họ nghe Vương Hoa nói thế, bất giác cất tiếng cười thật tươi.
Ngô Tinh nói :
- Này Vương Hoa, ta hỏi ngươi một điều.
Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế... chẳng lẽ vấn đề gì rất quan trọng? Đến đỗi họ phải nhường đi nhường lại mà chưa ai dám nói?
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên nói :
- Rốt cuộc, có vấn đề gì quan trọng lắm chăng?
Ngô Tinh nói :
- Linh Linh muội, ngươi cứ việc hỏi hắn đi.
Chương Linh Linh tủm tỉm cười nói :
- Được, để ta hỏi hắn cho. Này Vương Hoa, sau khi ngươi rời khỏi bọn ta, ngươi đã tưởng niệm ai nhiều nhất?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Vấn đề các ngươi muốn hỏi chính là câu này sao?
- Đúng thế!
- Ta lại tưởng có việc gì quan trọng lắm...
Ngô Tinh nói :
- Chẳng lẽ đây là việc nhỏ ư?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên vội gật đầu lia lịa nói :
- Ồ... phải, phải! Đây là việc lớn.
- Thế thì ngươi nói ngươi tưởng niệm ai nhất?
Vương Hoa suy nghĩ một hồi nói :
- Ta cũng chẳng biết nữa.
- Tại sao ngươi không biết?
- Tại vì ta đều tưởng niệm cả ba người!
- Ngươi khéo trả lời thế, nhưng chúng ta yêu cầu ngươi phải nói lời tưởng niệm ai nhiều nhất?
- Khó trả lời vô cùng.
- Tại sao thế?
- Vấn đề này cũng y như một người rời khỏi nhà đi chơi xa, có người đã hỏi y rằng rốt cuộc y tưởng niệm phụ thân y nhiều nhất hay là đã tưởng niệm mẫu thân y nhiều nhất vậy.
Ngô Tinh cương quyết nói :
- Nhưng mà, chúng ta muốn ngươi trả lời câu hỏi này.
Vương Hoa nói :
- Sao các ngươi lại nghĩ ra câu hỏi kỳ lạ như thế?
- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của chúng ta trước, sau đó chúng ta mới giải thích cho ngươi biết.
Vương Hoa nói :
- Các ngươi buộc ta phải trả lời câu hỏi này mới thôi?
- Đúng thế!... nhưng ngươi hãy yên tâm, bọn này không ai ghen tuông đâu.
Vương Hoa suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói :
- Thôi được, ta trả lời nha...
- Ngươi cứ nói đi.
Vương Hoa trịnh trọng nói :
- Ta tưởng niệm Thanh Thanh nhiều nhất.
Chương Thanh Thanh nghe hắn nói thế lấy làm sung sướng vô cùng, y đã thẹn thùng cúi đầu xuống luôn.
Thanh Thanh e lệ nói :
- Nói láo!
- Không, ta nói thật đấy!
Ngô Tinh nói :
- Thế nào, Thanh Thanh muội! Ta và Linh Linh muội đoán có sai chút nào đâu.
Vương Hoa đã quan tâm ngươi nhiều nhất...
Chương Thanh Thanh ngắt lời y, nói :
- Không, hắn nói dối đấy.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Thanh Thanh, ta không nói dối với ngươi chút nào hết. Tại vì ngươi đã mang thai, đương nhiên ta phải quan tâm ngươi nhiều hơn.
Lời nói êm tai dễ nghe thật, Chương Thanh Thanh cảm thấy sung sướng hết sức.
Ngô Tinh tán tụng nói :
- Hay lắm, trả lời hay lắm. Nếu như ngươi trả lời sai, thì bọn này phải phạt ngươi rồi.
Tại vì Thanh Thanh đã mang thai chịu khổ, nếu ngươi không tưởng niệm y và quan tâm y, thì quả thật ngươi không còn chút lương tâm gì hết.
Vương Hoa nói :
- Thế thì bây giờ xem như ta có chút lương tâm rồi chứ?
Ngô Tinh khẽ gật đầu nói :
- Phải, quả nhiên ngươi có chút lương tâm.
- Làm thế nào các ngươi lại nghĩ đến vấn đề này vậy?
Chương Linh Linh nói :
- Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi, có một hôm chúng ta bàn vấn đề này. Sau khi ngươi rời khỏi đây ngươi sẽ tưởng niệm ai nhiều nhất, tỷ tỷ ta thì nói ngươi tưởng niệm ta nhiều nhất...
Vương Hoa ngắt lời, hỏi :
- Tại sao thế?
Chương Thanh Thanh tiếp lời nói :
- Tại vì Linh Linh là người tình đầu tiên của ngươi, bất cứ giây phút nào ắt phải tưởng niệm tới y luôn.
Vương Hoa nghe nói thế bất giác cười khì ngay.
Chương Linh Linh nói :
- Còn ta thì nói rằng ngươi ắt phải tưởng niệm Ngô tỷ tỷ, tại vì Ngô tỷ tỷ đẹp nhất, đã cứu ngươi thoát nạn, đồng thời cùng ngươi...
Y nói đến đây, hai má ửng đỏ ngay.
Ngô Tinh tiếp lời :
- Ta thì nói rằng ngươi ắt phải quan tâm Thanh Thanh muội nhiều nhất, tại vì y đã mang thai, đương nhiên ngươi phải quan tâ, y rồi. về sau Linh Linh muội cũng đồng ý quan điểm của ta luôn, nhưng mà Thanh Thanh muội thì nhất định chẳng tin, cho nên chúng ta phải hỏi ngươi là lý do như thế đấy.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Các ngươi quỷ quái thật.
Họ đã đồng thanh cười thật tươi.
Vương Hoa nói với Ngô Tinh :
- Ngô cô nương...
Chương Linh Linh vội cất tiếng nói :
- Gọi sai rồi.
- Ta gọi như thế quen rồi.
- Phải, gọi là Ngô tỷ tỷ mới đúng, chớ quên rằng mai sau y là vợ của ngươi nha.
Quả thật Vương Hoa chẳng làm gì được họ hết, hắn đành lòng thay đổi cách xưng hô nói :
- Này Ngô tỷ tỷ...
Ngô Tinh thẹn đỏ mặt nói :
- Có việc chi thế?
- Ta quên trả quyển Hải Đào kinh này lại cho ngươi, bây giờ ngươi hãy đem cất đi.
Nói xong Vương Hoa giao quyển Hải Đào kinh cho Ngô Tinh luon. Ngô Tinh nói :
- Thì ngươi cứ giữ lấy có hề chi đâu?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Không, đây là vật của mẹ ngươi, nên giao lại cho ngươi mới phải. Ta muốn giao cho ngươi trước cũng được thôi.
Chương Linh Linh sực nghĩ ra một việc, hỏi :
- Này Vương Hoa, suýt nữa ta quên hỏi ngươi một việc?
- Việc gì thế?
- Ngươi bảo rằng Mai Hương chính là Giáo chủ Võ Lâm giáo chăng?
Vương Hoa nghe y hỏi như thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Đúng thế, có sao chăng?
- Thế thì lần này ngươi nhất định đã trông thấy y rồi?
- Phải, quả thật ta đã trông thấy y.
- Thế thì hai người ra sao rồi?
Ngô Tinh ngạc nhiên cắt lời :
- Nói sao? Hắn còn bạn gái nữa sao?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
- Hắn là một chủng tử đa tình... ngoại trừ ba chúng ta, ngoài ra hắn còn một nữ nhân tên là Mai Hương nữa.
Ngô Tinh hỏi :
- Y có đẹp không?
- Xinh đẹp hết sức.
- Hình như ta chưa hề nghe hắn đề cập đến bao giờ hết.
- Làm gì hắn chịu nói.
Chương Thanh Thanh nói :
- Thế thì cảm tình hai người chắc thân thiết lắm thì phải?
Chương Linh Linh nói :
- Còn phải hỏi nữa?
Ngô Tinh nói :
- Thế thì lần này hắn đến đó lấy Thủy Tinh Cầu, há không phải tái hưởng mộng đẹp chăng?
- Điều này thì cần gì phải nói nữa.
quả thật miệng lưỡi của ba cô nương này lợi hại ghê gớm. Người này nói một câu, người kia thêm một lời, suýt nữa làm cho Vương Hoa phải tìm chỗ lẩn trốn luôn mới khỏi sượng mặt.
Chương Linh Linh nói :
- Này Vương Hoa, sao ngươi không nói gì hết?
Vương Hoa nhún vai tỏ vẻ không làm gì hơn được, nói :
- Ta có chút cơ hội nào để nói chuyện đâu?
- Thôi được, bây giờ ngươi cứ nói đi.
- Nói gì ư?
- Nói chuyện giữa ngươi và Mai Hương chứ còn nói gì nữa.
- Ta... chẳng biết phải nói thế nào đây?
Vương Hoa khẽ lắc đầu một cái. Quả thật hắn không biết nói sao bây giờ, trước sau gì hắn và Mai Hương cũng không thể kết hợp được. Có nói cho họ nghe cũng không hề chi.
Hắn nghĩ như thế bèn nói :
- Chẳng có gì đặc biệt hết.
- Lại muốn đánh lừa bọn này nữa rồi.
- Ta nói thật đấy. Nhưng lần này ta đã thuận lợi đoạt hồi Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh, thảy đều nhờ y giúp ta. Bằng không, ta quyết chẳng thể thoát khỏi độc thủ của Vương Bán Tiên.
- Ồ! Ngươi rói rõ ràng hơn xem nào?
Vương Hoa đành đem sự việc Mai Hương đã cứu hắn thoát nạn thuật lại cho họ nghe một phen. Dĩ nhiên hắn giấu đi phần hắn đã đàm tình thuyết ái với Mai Hương rồi.
Ngô Tinh nói :
- Thế thì y là một nữ nhân khá tử tế mà.
Chương Linh Linh nói :
- Quả thật y hiền hết sức...
Chương Linh Linh nói chưa hết lời, thình lình...
Ngô Tinh hét to một tiếng :
- Ai đó?
Tất cả mọi người nghe tiếng hét của Ngô Tinh, đã giật bắn người lên. Họ nhìn theo ánh mắt của Ngô Tinh nhưng chẳng thấy một ai hết.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Ngươi trông thấy gì thế?
- Một bóng người.
- Bóng người ư? Ở đâu?
- Chạy mất rồi!
Vương Hoa cười nói :
- Nói láo.
- Ta nói thật đấy. Lúc nãy ta trông thấy một bóng người chớp nhoáng một cái thì chạy mất luôn.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Thân pháp đối phương thần tốc như vậy sao?
- Nhanh như điện chớp vậy.
Vương Hoa cười ha hả nói :
- Thế thì võ công của đối phương không phải thiên hạ đệ nhất rồi sao?
- Ta chưa từng trông thấy bất cứ một người nào có thân pháp cao siêu đến thế. Ngươi chớ hoài nghi ta, chính ta đã mục kích như thế.
Đương nhiên Vương Hoa cho rằng không thể được vì tiếng hét của Ngô Tinh và tốc độ xoay nhìn của hắn chỉ xê dịch trong tíc tắc. Cho dù đối phương có khinh công cao siêu cỡ nào đi nữa, cũng không thể nào trong tíc tắc đã chạy mất dạng luôn.
Chương Thanh Thanh nói :
- Ta cũng nhận thấy rằng không thể như thế được. Ở đây ngoại trừ phe chúng ta, ngoài ra không thể nào có người lạ mặt. Có lẽ ngươi đã trông thấy chim mèo bay qua thì phải.
Ngô Tinh bất giác căm phẫn nói :
- Chính mắt ta đã nhìn thấy, quyết không sai chạy đi đâu được hết.
Nghe y nói cương quyết như thế, họ không thể không tin rồi. Võ công của Ngô Tinh quyết chẳng phải tầm thường, nếu y bảo rằng y đã trông thấy bóng người như thế là không còn sai nữa rồi.
Vương Hoa bất giác hỏi lại lần nữa.
- Ngươi khẳng định như thế?
- Ta khẳng định một trăm phần trăm như thế.
- Có lẽ người trong phe của chúng ta chăng?
- Không thể được. Kể cả Võ Lâm Hoàng Đế Châu gia gia trong đó, không có ai có thân pháp nhanh thần tốc như thế được hết.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác lạnh toát mồ hôi nói :
- So với ta thì thế nào.
- Ngươi không thể so sánh với đối phương được.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Chương Thanh Thanh nói :
- Thế thì đối phương là ai?
Đương nhiên không một ai biết đối phương là ai hết. Huống chi Vương Hoa và chị em Chương gia lại không trông thấy gì hết.
Chương Linh Linh nói :
- Thôi, thế thì chúng ta cũng chẳng còn vui vẻ gì chơi đùa tiếp nữa. Chúng ta trở về động đi.
Ngô Tinh buồn bã thở dài một tiếng nói :
- Mất hứng thiệt.
Bọn bốn người Vương Hoa cất bước chạy về thạch động luôn.
Bọn Vương Hoa chưa vào tới trong động thì đã nghe tiếng nói của Võ Lâm Hoàng Đế vang tới :
- Này hỡi bạn già kia, vùng này của ngươi còn người bạn nào khác ở gần đây chăng?
Quỷ Diện Tiên Ông trả lời ngay :
- Không có ai hết.
- Nói láo.
- Ta nói thật đấy.
- Lúc nãy rõ ràng ta đã trông thấy một người.
Bọn Vương Hoa nghe Võ Lâm Hoàng Đế nói như thế, hình như đã đồng lúc dừng bước lại hết.
Bấy giờ Quỷ Diện Tiên Ông nói tiếp :
- Ở đây chúng ta gồm có mười mấy người, tiền bối đã trông thấy người nào thế?
- Không phải là người của chúng ta.
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ lên một tiếng, hỏi lại :
- Thế là ai?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ta nhìn thấy không được rõ lắm, bằng không ta hỏi ngươi làm gì?
- Ồ! Phải chăng là người của Vương Bán Tiên phái đến đây để do thám bọn mình chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Tại vì ta trông thấy khinh công của đối phương thần tốc chẳng khác gì như chim bay vậy.
Quỷ Diện Tiên Ông thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- A, có chuyện như thế được sao?
- Chẳng lẽ ta nói dối với ngươi ư?
- Ồ!
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng, không nói được gì hết.
Ngô Tinh đưa mắt nhìn bọn Vương Hoa và chị em Chương gia đang ngẩn người tại đó một cái, rồi nói :
- Thế nào, các ngươi tin rồi chứ?
Nói xong, y nhảy vào thạch động trước, nói :
- Thưa Châu gia gia, bóng người gia gia vừa nhìn thấy lúc nãy, cháu cũng đã trông thấy.
Võ Lâm Hoàng Đế nghe y nói thế, bất giác cả kinh thất sắc, nói :
- Thật chứ?
Ngô Tinh trả lời ngay :
- Đương nhiên là thật rồi. Lúc nãy vãn bối đã nói cho bọn Vương Hoa nghe nhưng mà họ chẳng tin chút nào hết. Thanh Thanh muội còn bảo vãn bối đã trông thấy chim mèo bay nữa chứ.
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên hỏi :
- Thế ngươi có trông thấy rõ được bộ mặt của đối phương chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Thưa gia gia, không! Thế còn gia gia có trông thấy chăng?
- Ta trông thấy chẳng rõ lắm.
- Hình thù đối ra phương thế nào?
- Trông đối phương có vẻ còn trẻ lắm, mình mặc một chiếc áo da thú.
- Ồ!...
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng nói :
- Hình như không thể có chuyện như thế được, nhưng hai ngươi đã nói thế ta đành phái người đi lục soát xung quanh vùng phụ cận xem sao.
Thế rồi Quỷ Diện Tiên Ông hạ lệnh khoảng bảy, tám môn nhân đến các nơi xem một phen.
Cuối cùng kết quả của số môn nhân đi lục soát đều giống nhau, không một ai phát giác được gì hết.
Thế rồi, vô hình trung nơi cư trú bí mật này đã bao phủ một lớp không khí vừa khủng bố vừa khẩn trương.
Tất cả mọi người đều có cảm giác cây cỏ bốn bề đều là kẻ địch cả.
Ngay đêm hôm đó, Quỷ Diện Tiên Ông đã tăng cường cho người canh phòng ngoài động nhưng vẫn không thấy động tịnh gì hết.
Ngày hôm sau, Thiết Đao Tiều Chủ đã lại trông thấy con người bí mật này.
Ngày kế tiếp, U Linh Nữ cũng đã trông thấy đối phương luôn.
Đương nhiên, không có một ai đã trông thấy rõ mặt của đối phương.
Thế rồi, con người thần bí này đã đe dọa mọi người phải lo sợ cả. Qua kết quả mọi người đã nghiên cứu, bàn luận, đều cho rằng người này không phải là một nhân vật hiền lành, chánh phái.
Nếu đối phương là người chánh phái thì y phải đường đường chánh chánh xuất hiện, chứ không cần thiết làm ra vẻ lén lút thần bí như thế. Qua điểm này, bọn Võ Lâm Hoàng Đế đã khẳng định rằng đối phương quyết không phải là hạng người lương thiện.
Bất luận họ đã suy đoán thế nào đi nữa, nhưng tình hình thực sự ra thế nào thì họ chưa có một ai dám khẳng định hết.
Sáng sớm ngày thứ tư.
Một sự kiện bất ngờ đã xảy ra bất thình lình. Người môn nhân họ Lý bỗng nhiên hấp tấp chạy vào trong thạch động thưa với Quỷ Diện Tiên Ông rằng :
- Thưa chủ nhân, hỏng rồi...
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Việc gì phải sợ quýnh lên như thế?
- Có một quái nhân...
- Nói sao?
Tất cả mọi người đang tại tọa đều thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Lý Văn hớt hải nói :
- Có... một quái nhân...
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy bình tĩnh từ từ nói xem nào!
- Có một quái nhân muốn tìm Vương Hoa thiếu hiệp.
Vương Hoa nói :
- Tìm ta ư?
Lý Văn khẽ gật đầu nói :
- Vâng.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Hình dáng của đối phương ra sao?
Lý Văn ổn định tinh thần lại, nói :
- Đối phương trạc tuổi hai mươi ngoài, tóc dài phủ lưng, râu đen mọc đầy mặt. Nhìn thoáng qua thì giống y như một người vượn, khủng bố đáng sợ lắm.
Vương Hoa hỏi tiếp :
- Đối phương tìm ta để làm gì?
Lý Văn lắc đầu nói :
- Không biết, nhưng y đã căn dặn một câu như thế này. Y bảo rằng ngoại trừ Vương Hoa ra, nếu có người thứ hai nào lén lút đi theo thì y giết chết người đó ngay.
Tất cả mọi người nghe nói thế, bất giác giật mình kinh hãi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Ngoài ra đối phương còn nói gì nữa.
Lý Văn thưa rằng :
- Chỉ có bấy nhiêu lời thôi!
Quỷ Diện Tiên Ông cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Ta phải mở mắt xem cho biết đối phương là ai!
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu can rằng :
- Không được!
Quỷ Diện Tiên Ông ngạc nhiên nói :
- Tại sao thế?
- Quái nhân mà y đã nói ắt là người mà chúng ta đã trông thấy vài hôm nay. Với võ công của y, nếu quả thật y muốn giết chúng ta thì chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
- Thế theo ý kiến của tiền bối thì sao?
- Ta đang lấy làm lạ lùng tại sao y lại quen biết Vương Hoa đây?
Vương Hoa giật mình kinh hãi, gật đầu nói :
- Đúng thế, tại sao y lại biết ta chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế nói tiếp :
- Điều lạ lùng hơn nữa là giữa chúng ta đông người như thế, đối phương không tìm ai hết mà chỉ tìm mỗi một mình Vương Hoa thôi.
Vương Hoa cũng lấy lạ lùng nói :
- Gia gia có đoán biết tại sao chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
- Thế là không biết rồi!
- Lạ lùng thật!
Quỷ Diện Tiên Ông tiếp lời nói :
- Thế tiền bối tính sao bây giờ?
Võ Lâm Hoàng Đế suy nghĩ giây lát nói :
- Đành phải để Vương Hoa đi.
Quỷ Diện Tiên Ông quan tâm nói :
- Có lẽ hơi nguy hiểm đấy. Nhưng ngoại trừ cách này, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Lão nói tới đây liền quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
- Ý kiến của ngươi thì sao?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Đối phương đã chỉ đích danh tìm cháu thì dù cho có nguy hiểm thế nào đi nữa, cháu cũng phải đi một chuyền xem sao.
Võ Lâm Hoàng Đế trầm giọng nói :
- Ngươi hãy cẩn thận tối đa, vì chúng ta không thể đi theo ngươi.
- Vâng, cháu sẽ cẩn thận.
- Thế thì ngươi cứ việc đi đi.
- Thưa gia gia, cháu đi đây.
Thế rồi Vương Hoa đi theo Lý Văn ngay.
Ngô Tinh và chị em Chương gia thảy đều lo lắng hết sức. Họ cảm thấy rằng hình như Vương Hoa sắp phải đi dự chết không bằng. Họ đang hết sức quan tâm đến chuyến đi này của hắn, liệu rằng hắn có trở về bình an được chăng?
Ra khỏi thạch động, chạy vào một khu rừng hoang, vượt qua đống đá gồ ghề chắn ngang, Vương Hoa nóng ruột hỏi :
- Tới nơi rồi chưa?
- Sắp tới rồi.
Hai người đi thêm khoảng năm, sáu trượng, sau đó Lý Văn dừng bước lại, nói :
- Thưa Vương thiếu hiệp, ngươi cứ chạy thẳng tới. Y nói rằng y sẽ đứng chờ ngươi dưới một gốc cây tòng già.
- Được!
Vương Hoa nói xong, phi thân chạy thẳng tới luôn.
Đương nhiên, Vương Hoa cảm thấy sự kiện này khẩn trương và kỳ lạ hết sức.
Tại sao đối phương lại nhận biết mình? Tìm minh có việc gì thế? Quả thật hắn không sao hiểu nổi!
Vương Hoa chạy khoảng hai mươi trượng nữa, quả nhiên hắn đã trông thấy phía trước mặt có một cây tòng già to lớn hết sức. Nhưng dưới gốc cây tòng ấy không có một bóng người nào hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Thình lình...
Có một âm thanh từ phía trên cây tòng già vang xuống, nói :
- Ngươi rất đúng hẹn.
Vương Hoa cả kinh thất sắc, vội ngước đầu nhìn lên ngọn cây. Tức thì hắn lạnh toát mồ hôi, suýt nữa đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Trên ngọn cây, có một con người y như một con khỉ đột đang ngồi trên đó.
Nếu nói là con người thì có vẻ đã đề cao đối phương. Đúng y như Lý Văn đã nói, tóc dài bù xù phủ lưng, mặt mày đầy những lông lá, trông chẳng khác nào là một con khỉ giả nhân vậy.
Duy có một điều đặc biệt là đối phương biết nói chuyện, và mình mặc một bộ đồ da thú.
Có bao giờ Vương Hoa từng trông thấy hạng quái nhân như vậy đâu? Làm sao chẳng bảo hắn giật mình kinh hãi được?
Đối phương nhẹ nhàng phất phơ hạ xuống mặt đất.
Vương Hoa bất giác giật mình thụt lùi ra sau một bước.
Đối phương cười khì một tiếng, vẻ cười trông thật khủng bố, đáng sợ. Sau đó y dứt tiếng cười, hỏi :
- Ngươi là Vương Hoa phải không?
- Theo ta thì ngươi không cần phải hỏi nữa.
- Tại sao thế?
- Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?
Đối phương ngẩn người ra một hồi lâu, hình như đầu óc đối phương có vẻ chậm lụt, chưa hiểu câu nói của Vương Hoa muốn nói gì hết. Một hồi lâu y mới nói :
- A, phải rồi, ta biết ngươi chính là Vương Hoa.
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :
- Ngươi hẹn ta đến đây có việc gì thế?
Đối phương suy nghĩ một hồi, nói :
- Ta muốn hỏi ngươi một việc.
- Việc gì thế?
- Ngươi có mấy người vợ?
Câu hỏi lạ lùng hết sức.
Vương Hoa nghe đối phương hỏi như thế, bất giác lấy làm thắc mắc tại sao y lại hỏi như thế. Vương Hoa ngẩn người ra tại đó một hồi thật lâu, sau đó nói :
- Ngươi hỏi để làm gì thế?
- Ta muốn hỏi như thế thôi.
- Việc này không liên can gì đến ngươi hết.
- Sao ngươi lại biết không liên can đến ta?
- Ta có mấy người vợ có can hệ gì đến ngươi đâu?
Đối phương nổi giận nói :
- Ngươi chớ hỏi làm gì, ta muốn ngươi trả lời cho ta biết thôi.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Trước mắt thì ta có ba người vợ.
Đối phương bỗng nhiên ngớ ngẩn cười khì một tiếng, nói :
- Phải, ta biết ngươi có ba người vợ. Một người gọi là Ngô tỷ tỷ, người kế gọi là Linh Linh muội và người thứ ba gọi là Thanh tỷ tỷ có phải như vậy không?
Cách nói chuyện của đối phương suýt nữa làm cho Vương Hoa phải bật cười ngất, nhưng Vương Hoa đã cố nín lại. Hắn lấy làm lạ lùng tại sao y biết được như thế.
Thình lình hắn như sực hiểu ra.
Quái nhân này đã biết mình và biết cả Ngô Tinh và chị em Chương gia, rõ ràng là đối phương đã nghe được những lời đối thoại của họ cách đây mấy hôm trước.
Vương Hoa cười nhạt, nói :
- Ngươi nói phải, quả thật ta có ba người vợ như thế.
- Ngươi có hiềm vì nhiều lắm chăng?
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Quả thật hắn đã thắc mắc, chẳng hiểu gì hết. Hắn bèn mỉm cười nói :
- Đây là việc không còn cách nào hơn.
- Tại sao không còn cách nào hơn?
- Tại vì họ đều thương yêu ta cả.
- Họ đều thương yêu ngươi? Tại sao họ yêu ngươi như thế?
Vương Hoa nghe y nói thế, lại ngẩn người tại chỗ lần nữa.
Quả thật hắn không sao hiểu nổi đối phương định làm gì đây?
Quái nhân cất tiếng nói :
- Này Vương Hoa, tại sao ngươi không trả lời ta?
- Ta không sao trả lời câu hỏi này được.
- Tại sao thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Chính ta cũng không biết tại sao họ đã yêu thương ta.
Đối phương suy nghĩ giây lát nữa, lại hỏi tiếp :
- Thôi được, ngươi không biết thì ta cũng chẳng hỏi làm gì nữa. Thế thì ta hỏi ngươi trong ba người này ngươi không ưa thích ai nhất?
Vương Hoa lại ngạc nhiên lần nữa, nói :
- Ngươi hẹn ta đến đây chỉ vì để hỏi câu này chăng?
- Đương nhiên còn điều khác nữa.
- Thế thì nói điều khác trước đi.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không, hãy nói điều này cho rõ ràng trước đã.
Vương Hoa mỉm cười, nói :
- Ngươi hỏi điều này để làm gì thế?
Quái nhân tỏ vẻ căm phẫn nói :
- Ngươi chớ hỏi tại sao làm gì. Ta muốn ngươi trả lời cho ta biết.
- Cả ba người ta đều thương yêu hết.
- Ta biết ngươi đều thương yêu cả ba người. Nhưng ta muốn ngươi chọn ra một người nào mà ngươi không ưa thích nhất.
- Không có người nào mà ta không ưa thích hết.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Chắc chắn phải có một người nào ngươi chẳng mấy ưa thích chứ không sai.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Rốt cuộc ngươi hỏi việc này để làm gì thế?
- Ngươi muốn biết chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên.
- Thôi được, ta nói cho ngươi nghe, tại vì ta không có người vợ nào hết!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta không hiểu ngươi muốn nói gì cả?
Quái nhân cười khì một tiếng, nói :
- Ta muốn ngươi mang một trong ba người tặng cho ta làm vợ mà thôi.
Vương Hoa nghe nói thế, mặt mày biến sắc, thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- Ngươi nói sao?
- Ta muốn lấy vợ mà ngươi cho rằng ba người nhiều quá thì biếu cho ta một người vậy.
Bây giờ Vương Hoa đã hiểu lý do tại sao y đã hỏi một số câu hỏi lạ lùng khó hiểu rồi.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói :
- Không thể được.
- Tại sao không thể được? Ngươi không bằng lòng chứ gì?
- Đương nhiên ta không bằng lòng rồi.
- Thế thì ngươi bá đạo hết sức.
- Nói sao? Ta bá đạo ư?
Quái nhân nói :
- Chứ còn gì nữa. Ngươi có ba người vợ, trong khi ta không có một người vợ nào hết.
Bảo ngươi biếu cho ta một ngươi mà ngươi cũng không bằng lòng, như thế không phải là bá đạo thì là gì nữa?
Lời nói khùng khùng này làm cho người ta phải cười ngất.
Đồng thời qua lời nói này, người ta đã biết rằng y là một con người đơn thuần bộc trực hết sức.
Nói một cách khác là trí óc y chưa được mở mang.
Vương Hoa nói :
- Ngươi nói thế thì cũng chưa đúng.
- Thế thì phải nói sao mới đúng?
- Tại vì họ là con người, chẳng phải là đồ vật, làm sao ta mang họ biếu cho người khác như là biếu đồ vật được?
- Như thế có gì khác biệt đâu? vì trước sau họ đều thuộc về ngươi cả.
Vương Hoa lắc đầu cười nhạt nói :
- Chẳng nói điều này làm gì, nhưng chắc chắn họ không bằng lòng như thế.
Quái nhân ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao không bằng lòng?
- Tại vì giữa họ và ngươi chẳng có chút tình cảm gì hết.
- Cảm tình là thứ gì?
- Yêu.
Quái nhân lạnh lùng nói :
- Ta không cần thiết cảm tình, ta chỉ cần y làm vợ ta, ngủ chung với ta là được rồi.
Suýt nữa Vương Hoa lại cười khì lên.
Thế rồi hắn nói tiếp :
- Thế thì không được, sinh hoạt của vợ chồng cần phải có cảm tình như thế mới hạnh phúc.
- Ta không biết hạnh phúc là cái gì hết, ta chỉ cần người vợ mà thôi.
Vương Hoa nói :
- Mai sau ngươi sẽ gặp thôi.
- Gặp cái gì? Gặp khỉ giả nhân ư?
- Nữ nhân.
- Ngươi nói láo. Xung quanh vài trăm dặm trong vùng núi này, ta đã lục soát hết.
Ngoại trừ mấy nữ nhân của ngươi ra, ngoài ra toàn là khỉ giả nhân. Ta là con người, chắc không thể nào lấy khỉ giả nhân làm vợ chứ? Bằng không, ta cần gì tìm ngươi thương lượng làm gì nữa?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Ngươi đang thương lượng với ta chăng?
- Đúng thế.
- Ta không bằng lòng thì sao?
Quái nhân ngạc nhiên hỏi :
- Không bằng lòng ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
Quái nhân căm phẫn nói :
- Ta đã nói ngươi là một con người hết sức bá đạo, quả thật chẳng sai chút nào hết.
Ngươi có tới ba người vợ, chỉ biếu cho ta một người mà ngươi cũng tiếc.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên, tại vì họ là con người nên ta không thể tùy tiện biếu cho ngươi. Hơn nữa, ta cũng không thể làm như thế được. Ta nghĩ rằng ngươi ắt phải thông cảm ta mà thôi.
Đối phương căm phẫn nói :
- Ta không biết thông cảm là gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các hạ còn gì để nói nữa chăng?
- Ngươi chưa bằng lòng điều ta yêu cầu mà?
- Ta không thể bằng lòng điều yêu cầu này được.
Quái nhân cười lạnh lùng một tiếng, y giơ tay phải lên đánh một chưởng vào cây tòng già lập tức. Kêu đùng một tiếng, cây tòng già to lớn cỡ hai người ôm chưa hết đã gãy ngang lập tức.
Vương Hoa trông thấy thế, bất giác giật bắn người lên.
Quả thật một đòn này của đối phương đã làm cho Vương Hoa phải cả kinh thất sắc.
Chỉ thấy đối phương hất nhẹ một cái thì cây đại thọ đã gãy đôi lập tức. Nếu như đánh vào thân mình của bất cứ người nào thì có ai chịu nổi nào?
Quái nhân gầm lên nói :
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Sợ chết ư?
- Nếu như ngươi không bằng lòng thì ngươi sẽ chuốc lấy kết quả như cây đại thọ này vậy.
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác giật mình lạnh toát mồ hôi luôn. hắn bèn nói :
- Dù ngươi có giết ta thì cũng thế thôi.
- Cũng thế ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế. Ngươi không lấy được họ đâu.
- Ngươi hãy nói lý do ra xem nào?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Nếu như có người giết chết vợ ngươi thì ngươi có yêu thương đối phương không?
Quái nhân lắc đầu nói :
- Đương nhiên là không rồi.
- Cũng như ngươi đã giết ta đấy.
Quái nhân giật mình suy nghĩ một hồi lâu, nói :
- Nếu như ngươi bằng lòng biếu cho ta một người thì có lẽ họ không phản đối đâu.
bây giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có bằng lòng không thì nói.
- Không!
Gương mặt của quái nhân hiện ra sát khí ngay, nói :
- Có thật ngươi không bằng lòng chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Không thể phụng lệnh.
- Ta sẽ có biện pháp làm cho ngươi bằng lòng chứ không sai.
- Ngươi thử nói xem nào?
- Ta không nói, rồi ngươi sẽ biết thôi. Nhưng mà ngươi chớ hối hận nha.
Vương Hoa nghe đối phương hăm dọa như thế, bất giác giật bắn người lên.
Quái nhân nói :
- Lời nói của ta đến đây thì hết, ngươi có thể trở về tự nhiên.
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Rốt cuộc ngươi muốn sử dụng biện pháp gì để đối phó với ta?
- Rồi ngươi sẽ biết sau.
Trong lòng Vương Hoa vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng mà hắn tự biết võ công của mình còn thua quái nhân này xa. Nếu động thủ với đối phương tất nhiên hắn phải thiệt thòi chứ không sai.
Hắn đành cố đè nén cơn tức giận xuống.
Quái nhân lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi cứ trở về đi.
Quả thật Vương Hoa lấy làm khó xử vô cùng. Đi cũng không đành mà ở lại cũng không xong. Nhất thời hắn đã ngây người ra luôn tại chỗ.
Quái nhân thấy Vương Hoa ngẩn người xuất hồn tại đó, nói :
- Chẳng lẽ ngươi bằng lòng rồi chăng?
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Làm gì có chuyện đó.
- Khá lắm, thế thì ngươi cứ chờ đợi xem.
Dứt lời quái nhân lượn mình bỏ đi luôn.
Chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái thì đối phương đã bay nhanh như một con chim, bay xa cả vài chục trượng ngay. Thân pháp thần tốc kinh người hết sức khiến Vương Hoa kinh hãi đứng sững luôn tại chỗ.
Rõ ràng đây là một vấn đề lạ lùng và khó hiểu hết sức. Hắn lấy làm lạ là đối phương lại yêu cầu mình biếu cho y một người vợ.
Xem qua cách ăn nói của đối phương hình như y không đạt được mục đích thì không chịu buông tay đâu. Thế thì đối phương sẽ có hành động kinh người nào đây.
Quả thật Vương Hoa đã lo lắng điều này hết sức.
Làm sao chẳng bảo Vương Hoa hãi hùng. Hắn nghĩ rằng dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi, bây giờ đành để cho nó phát triển rồi hãy tính sau.
Hắn cất bước chạy về hướng thạch động.
Chị em Chương gia và Ngô Tinh từ nơi xa hấp tấp chạy tới. Họ thoáng trông thấy Vương Hoa bình yên trở về, họ mới yên tâm thở phào một cái thật nhẹ nhõm.
Nhưng, Vương Hoa càng cảm thấy buồn rầu nhiều hơn.
Ngô Tinh nóng ruột, cất tiếng hỏi trước :
- Này Vương Hoa, việc xảy ra thế nào?
Nhất thời Vương Hoa chẳng biết nên nói thế nào bây giờ.
Làm sao hắn có can đảm nói sự thật này cho bọn Ngô Tinh và chị em Chương gia nghe.
Chương Thanh Thanh hỏi :
- Ngươi trông thấy quái nhân đó chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Ta gặp y rồi.
- Y nói những gì với ngươi thế?
Vương Hoa sực nghĩ ra một kế, nói :
- Y bảo rằng y muốn kết bạn với ta.
- Có thật chăng?
Đương nhiên thật rồi.
- Thế thì y đâu rồi?
- Đi về rồi.
Chương Linh Linh hỏi :
- Y ở đâu vậy?
- Ta cũng chẳng biết, nhưng mà y bảo rằng y sẽ còn đến tìm ta nữa.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
- Nói như thế chúng ta đã quá lo lắng cho ngươi thôi.
Họ chẳng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc chút nào hết. Nếu như họ mà biết được, họ ắt phải kinh biến ngay.
Thế rồi họ cùng cười với nhau.
Về tới thạch động, Vương Hoa vẫn nói dối với mọi người như thế. Hắn chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Võ Lâm Hoàng Đế mà thôi. Thế nhưng Võ Lâm Hoàng Đế và Quỷ Diện Tiên Ông cứ gần gũi với nhau luôn, làm cho Vương Hoa chẳng có một cơ hội nào để nói chuyện với Võ Lâm Hoàng Đế cả.
Ngày hôm sau, một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra với họ.
Tám môn nhân canh gác thạch động của Quỷ Diện Tiên Ông đã hoàn toàn mất tích trong đêm đó.
Quả thật sự kiện này đã làm cho mọi người giật mình kinh hãi không ít.
Đồng thời Vương Hoa là người sợ hãi nhất. Ngoại trừ một mình hắn, ngoài ra không có bất cứ một người nào biết ai đã gây nên vụ án mất tích một cách ly kỳ này hết.
Quỷ Diện Tiên Ông quýnh quáng đến đỗi đã bước tới bước lui trong thạch động nói :
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế này... ai đã có một bản lãnh kinh người đến thế. Chỉ trong một đêm lại hạ được cả tám môn nhân của ta như thế?
U Linh Nữ nói :
- Phải chăng chính là bọn người của Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên?
Quỷ Diện Tiên Ông khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ chính là bọn này thôi.
Thiết Đao Tiều Chủ tiếp lời nói :
- Chúng ta hãy lục soát một lần nữa xem sao?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Phải, chúng ta hãy lục soát xem nào. Nếu quả thật chính bọn Vương Bán Tiên gây nên việc này, chúng ta ắt phải tìm được chút ít dấu vết chứ không sai.
Thế rồi tất cả mọi người cùng đi ra thạch động hết.
Bấy giờ Võ Lâm Hoàng Đế lại nói tiếp :
- Bất kể có tìm được dấu vết gì hay không, trong vòng hai tiếng đồng hồ chúng ta phải trở về thạch động hội họp lại nha.
Mọi người thảy đều đồng ý như thế.
Hai tiếng đồng hồ sau họ đã quay trở về thạch động.
Nhưng một sự việc kinh người lại xảy ra tiếp.
Tại vì số người quay trở về thạch động đã thiếu mất ba người.
Ba người vắng mặt là Quỷ Diện Tiên Ông, Thiết Đao Tiều Chủ và Thiên Tri Thần Quân.
Thế thì sự việc đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi. Võ Lâm Hoàng Đế kinh hãi đến đỗi mặt mày tái mét không còn chút máu. Mà ngay Vương Hoa cũng hớt hải không kém.
Rõ ràng do nơi hắn mà xảy ra sự biến này, và hung thủ này chắc chắn là quái nhân ấy chứ không còn ai vào đấy cả.
Nếu Vương Hoa không bằng lòng điều kiện của y, sự việc có thể xảy ra càng đáng sợ và khủng bố hơn nữa.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Sao lại xảy ra việc như thế được?
Chương Vĩnh Kỳ tiếp lời hỏi :
- Chẳng biết nhân vật này là ai thế?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có ai biết đâu? sự việc này đã xảy ra một cách đột ngột lạ lùng thật.
- Chẳng biết những người mất tích có hề chi chăng?
- Điều này khó đoán lắm.
Vương Hoa kinh tâm đáng tởm, hắn cho rằng chẳng nói ngay sự việc này cho Võ Lâm Hoàng Đế biết thì không xong rồi.
Hắn nghĩ tới đây, liền cất tiếng nói :
- Gia gia, cháu có một kế hoạch muốn thương lượng với ông.
- Kế hoạch thế nào?
- Việc này rất bí mật, ông ra đây với cháu, cháu mới tiện tường tận nói lại cho ông nghe.
Thế rồi Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa bước ra phía trước. Võ Lâm Hoàng Đế hấp tấp hỏi ngay :
- Việc gì thế?
Vương Hoa hạ giọng nói khẽ :
- Gia gia, cháu biết lý do gì mà số người này đã mất tích.
- Ồ... thế nào?
- Chính quái nhân ấy?
- Nói sao? Chính y...
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên kêu a một tiếng.
Vương Hoa vội vàng hạ giọng nói :
- Gia gia, ông chớ la quýnh lên chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế thắc mắc không hiểu gì hết, mắt nhìn Vương Hoa nói :
- Rốt cuộc việc xảy ra thế nào vậy?
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, việc đã xảy ra thế này...
Thế rồi Vương Hoa đã thuật lại mọi việc một cách tỉ mỉ cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có thật sự việc đã xảy ra như thế sao?
- Vâng.
- Đối phương bảo cháu biếu một trong ba nữ nhân cho y ư?
- Đúng thế gia gia. Ông bảo cháu nên tính sao bây giờ?
- Đương nhiên không thể như vậy được.
- Nhưng mà đối phương đã hạ thủ thật rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chúng ta không thể khuất phục dưới võ lực được.
- Thế ông bảo chúng ta phải làm sao đây?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Đương nhiên không thể cho bọn Ngô Tinh hay biết sự việc này, nếu không trong ba người họ ắt phải có một người xung phong hy sinh chứ chẳng sai.
- Thế thì biết dùng biện pháp nào đối phó với quái nhân đây?
Chính Võ Lâm Hoàng Đế cũng chưa biết làm thế nào để đối phó với quái nhân ấy.
Chẳng biết những người bị bắt giữ, rốt cuộc sống chết ra sao, kế đó không biết người nào lại tiếp tục lọt vào tay quái nhân ấy.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Gia gia cũng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ.
Vương Hoa đành nói :
- Nói như thế, cháu đành phải dùng võ công bản thân đụng với y thôi.
- Chắc chỉ còn một con đường này mà thôi.
- Nhưng mà chúng ta cũng chưa chắc dễ dàng gì tìm ra y được đâu.
- Hai ông cháu ta hợp lực đối phó y, bảo bọn họ vào trong động chờ đợi.
- Thế cũng được.
Sau khi bọn Ngô Tinh vào trong động, Võ Lâm Hoàng Đế bảo Chương Vĩnh Kỳ canh gác thạch động cho cẩn thận, rồi cả hai người Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa rời khỏi động đi tìm kiếm quái nhân ấy.
Đương nhiên công việc tìm kiếm này rất khó khăn, chẳng khác gì đáy biển mò kim.
Ngoại trừ quái nhân đến tìm họ, bằng không Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế khó tìm ra quái nhân ấy chứ chẳng sai.
Hai người tìm kiếm cả vài tiếng đồng hồ cũng chẳng phát hiện được gì hết. Vương Hoa nói :
- Gia gia, chúng ta hãy về động thôi. Cháu xem chẳng dễ dàng tìm ra y đâu.
- Hừ! Cháu nói phải...
Võ Lâm Hoàng Đế chưa nói hết lời. Thình lình từ trên ngọn cây có tiếng cười vang tới. Cả hai người song song giật mình ngước đầu nhìn lên ngọn cây, liền trông thấy quái nhân ấy đang ngồi trên cành cây há mồm cười đắc ý.
Y cười ha hả, nói :
- Vương Hoa, ngươi đang tìm ta ư?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ ngươi đã đồng ý biếu một nữ nhân cho ta rồi chăng?
Vương Hoa khẽ hét nói :
- Ta hỏi ngươi, số người mất tích có phải do ngươi đã bắt cóc đi không?
- Đúng thế.
- Ngươi đã làm gì họ rồi?
- Ngươi chớ hỏi làm gì.
- Ta phải hỏi cho ra lẽ mới thôi.
- Ngoại trừ ngươi đồng ý điều kiện của ta.
- Ngươi đã giết họ chăng?
- Có thể như thế.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Ngươi hãy nhảy xuống đây nào.
- Để làm gì thế?
- Ta phải giết ngươi.
- Ha ha ha...
Đối phương cười ha hả như điên như cuồng. Vương Hoa biến sắc gầm lên nói tiếp :
- Ngươi cười cái quái gì thế?
- Ngươi có khả năng này ư?
- Sao ngươi biết ta không có khả năng?
- Được, Vương Hoa, ta sẽ thử tài ngươi xem sao?
Dứt lời, y nhẹ nhàng hạ xuống.
Vương Hoa hét nói :
- Rốt cuộc ngươi đã làm gì số người ấy?
- Ngươi chớ hỏi lôi thôi làm gì. Nếu ngươi không đồng ý điều kiện ta thì ta sẽ từng người một bắt cóc người của ngươi đi hết...
- Ngươi...
Vương Hoa tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khỏi lửa. Hắn gầm lên một tiếng, phóng chưởng đánh tới luôn.
Kêu đùng một tiếng, một chưởng vừa đánh tới của Vương Hoa thừa sức phá vỡ một ngọn đồi đất đã đánh trọn vẹn vào người quái nhân, thế mà y vẫn đứng sờ sờ ở đấy, chẳng hề hấn gì hết.
Vương Hoa giật mình kinh hãi còn Võ Lâm Hoàng Đế càng ngẩn người luôn tại chỗ.
Quả thật võ công của đối phương đã ra ngoài sức tưởng tượng của Vương Hoa. Hắn đánh y một chưởng trọn vẹn thế mà không làm lung lay thân người của y được chút nào hết, làm sao không khiến Vương Hoa kinh hãi được.
Đối phương cười lạnh lùng nói :
- Thế nào?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Võ công các hạ khá thật!
Thình lình...
Vương Hoa phi thân nhảy vọt tới, đồng thời phóng chỉ điểm vào người đối phương một cách thần tốc kinh người.
Cũng trong tích tắc Vương Hoa xuất thủ, Võ Lâm Hoàng Đế cũng thình lình lượn mình lướt tới, giơ tay điểm vào mạng môn huyệt phía sau lưng đối phương luôn.
Thế đánh liên hợp xuất thủ của Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức.
Đối phương chỉ xoay tròn thân người một cái, tức thì đã tránh khỏi thế công của hai người một cách dễ dàng.
Thân pháp của đối phương thật thần tốc kinh người, khó có thể tưởng tượng được.
Vương Hoa thấy đánh một kình chưa có kết quả, vội vàng chuyển mình lại nhảy vồ tới. quái nhân khẽ hét một tiếng, giơ tay hất chưởng đánh ra ngay.
Kêu đùng một cái, Vương Hoa khẽ kêu hự một cái, lập tức há mồm phun ra một bụm máu tươi, thân người loạng choạng lui ra sau cả trượng, đánh bạch một cái, đã té ngồi ngay trên đất.
Sau khi quái nhân đánh Vương Hoa một chưởng té ngồi trên đất, y liền chuyển mình nhanh như điện chớp nhảy vồ vào người Võ Lâm Hoàng Đế ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế vội vàng vung chưởng tấn công tiếp.
Quái nhân lách người sang một bên, giơ năm ngón tay trái bấu tới nhanh thần tốc.
Võ Lâm Hoàng Đế chỉ kịp khẽ kêu hự một tiếng, tức thì đã bị đối phương khống chế kẹp dưới nách ngay, thật là một chiêu kinh người hết sức.
Vương Hoa bất kể thân người đang bị thương nặng, hắn đã cố sức ngồi dậy gầm lên nói :
- Hãy buông người xuống nào.
Quái nhân ấy lượn mình phất phơ ra xa năm trượng, hét lớn tiếng nói :
- Ngươi cũng muốn chết nữa chăng?
- Ngươi hãy bỏ lão xuống mau.
- Không được, vả lại ngươi cũng chẳng có tứ cách nói câu này.
Quái nhân vừa cười vừa nói tiếp :
- Ngày mai sẽ đến phiến các bà vợ của ngươi, ha ha ha...
Quái nhân cười như điên như khùng, phi thân chạy mất dạng ngay.
Suýt nữa Vương Hoa đã nghiến nát hàm răng sắt thép của hắn. Sự việc diễn ra thật càng lúc càng tệ hơn, bây giờ chẳng những mình đã bị thương mà cả Võ Lâm Hoàng Đế cũng bị y cướp đi mất.
Thế thì hắn phải làm sao bây giờ?
Vương Hoa thò tay vào túi áo, móc một viên Đại lực kim đơn ra bỏ vào miệng, vừa điều trị thương giây lát đã nghe thấy có tiếng y phục phất phơ trong gió vang tới.
- Ai?
Vương Hoa vừa cất tiếng quát hỏi vừa ngước đầu nhìn tới trước, chỉ thấy ba bóng người chạy nhanh như gió về hướng này. Trong chốc lát họ đã chạy tới trước mặt Vương Hoa.
Vương Hoa vừa đảo mắt lướt sang hướng họ bất giác đã ngẩn người luôn tại chỗ.
Thì ra bọn người vừa đến chính là Ngô Tinh và chị em Chương gia.
Ngô Tinh đã quýnh quáng cất tiếng nói ngay :
- Vương Hoa, chẳng xong rồi...
Vương Hoa giật mình kinh hãi nói :
- Có việc gì lại xảy ra thế?
- Phụ thân của bọn ta cũng mất tích luôn.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác thất kinh buột mặt kêu a một tiếng.
Chương Linh Linh nói :
- Phụ thân của bọn ta đang ngồi canh gác thạch động nhưng một tiếng đồng hồ sau lại bỗng nhiên mất tích luôn.
- A!
Vương Hoa thất kinh kêu lên một tiếng, ngẩn người đứng ngay tại chỗ không nói gì hết.
Chương Thanh Thanh nói :
- Bọn ta đã tìm kiếm ngươi mãi mà chẳng gặp, ủa...
- Châu gia gia đâu?
Vương Hoa thở dài một tiếng, nói :
- Bị người ta bắt đi rồi.
Bọn Ngô Tinh cả kinh đồng thanh nói :
- Ai thế?
Vương Hoa không biết phải ăn nói thế nào đây, hắn trầm giọng nói :
- À! Mọi việc cũng tại ta mà ra.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi hãy nói lý do cho bọn ta nghe nào.
- Các ngươi cho rằng ai đã bắt số người đó?
- Ngươi không nói thì làm sao chúng ta biết?
Vương Hoa cảm khái thở dài, nói :
- Chính là quái nhân ấy đã bắt họ!
- Nói sao?
Bọn Ngô Tinh đã thất thanh kêu lên hớt hải.
Chương Linh Linh nói :
- Chẳng phải ngươi nói rằng y muốn kết bạn với ngươi sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Hôm trước ta... chỉ nói dối các ngươi mà thôi.
- Tại sao thế?
- Tại vì... tại vì... à! Không nói làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Sự việc đã xảy ra như thế, chẳng lẽ ngươi còn điều gì bất tiện mà không nói ra sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Thế à...
Ngô Tinh bực mình nói :
- Chớ thế này thế nọ nữa, ngươi cứ nói đi.
- Các ngươi muốn biết thật sao?
Ngô Tinh giận dữ nói :
- Lời nói bằng thừa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Thôi được, ta nói cho các ngươi nghe. Quái nhân đó đã hẹn gặp ta hôm trước chẳng phải muốn kết bạn với ta làm gì hết, mà y chỉ cần một nữ nhân để làm vợ thôi.
Y bảo ta mang một trong ba người các ngươi biếu cho y để làm vợ...
- A...
Bọn Ngô Tinh và hai chị em Chương gia đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Mặt mày họ đã thảm biến, hoảng hốt đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã nói tiếp :
- Ta không bằng lòng với y cho nên y đã hạ độc thủ như thế.
Bọn ba người Ngô Tinh và chị em Chương gia đã ngây người ra tại chỗ không nói gì hết.
Vương Hoa buồn rầu nói :
- Bây giờ các ngươi biết rồi chứ, có biện pháp gì để đối phó chăng?
Ngô Tinh quýnh quáng nói :
- Làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?
Chương Linh Linh bỗng nói :
- Ta có biện pháp rồi.
Vương Hoa hấp tấp hỏi :
- Biện pháp thế nào?
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi cứ giao ta cho y đi.
- Nói sao? Ngươi...
- Đây là biện pháp duy nhất, ngươi hãy giao ta cho y được rồi.
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Không, Linh Linh muội, ngươi không thể hy sinh như thế được. Để ta gả cho y được rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Hai ngươi không có ai được hết, tại vì hai ngươi đã có quan hệ phu thê thực sự với Vương Hoa rồi, còn ta...
Y nói tới đây không cầm lòng được nữa, đã thương tâm nhỏ xuống hai giọt nước mắt.