Nhìn trận đấu diễn ra thì không cần nói cũng biết là Long Dực chắc chắn sẽ thắng, hơn nữa nếu Long Dực mà cố ý thắng thì hắn có thể làm ra một kỷ lục khiến chúng nhân khiếp đảm.
Giờ phút này, trong lòng Long Dực chỉ nghĩ đến là phải thắng để giúp cho lớp hắn đứng đầu toàn trường và giúp cho thầy chủ nhiệm đáng thương cùng thầy thể dục có đựơc tự hào cùng danh dự cũng như đựơc tăng lương thêm một bậc.
Còn Tần Ngọc thì không hổ là quán quân của giải trước, tốc độ của hắn đích xác rất nhanh, đến nửa đường đua là đã bỏ xa 8 tên còn lại rồi. Tuy vậy. người mà Tần Ngọc cho rằng là đối thủ thì tốc độ cũng không kém gì hắn, chênh lệch nhau một hai bước thôi.
Trong cuộc thi chạy 100m này thì về nguyên tắc là không nên giữ khoảng cách nguy hiểm như thế, vì 100m rất ngắn, hơn thua nhau một bước thôi thì kết quả đã được quyết định rồi.
"Ha ha, lão tử nhất định sẽ về nhất” Ánh mắt Tần Ngọc đã nhìn thấy đích đến, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Trong đầu hắn hiện đã hiện lên quang cảnh toàn thể sinh viên trên khán đài vỗ tay hoan hô hắn, các mỹ nữ xinh đẹp chạy đến bên hắn hô hào tặng hoa.
Trước mặt là Đích đến!
Chân phải của Tần Ngọc đã nhích lên, chỉ cần hắn thêm một bước nữa là có thể tới đích, lần nữa lại trở thành quán quân của giải 100m nam.
Trong một thoáng, Tần Ngọc nhắm hai mắt lại, hay tai vươn cao, ngửa đầu lên trời, lần nữa cảm thụ cảm giác của quán quân .
Trong lòng hắn hiện tại hưng phấn tràn đầy, sau khi vượt đích đến hơn mười thước thì mới dừng lại, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn vào khán giả xung quanh đang ra sức hò hét cổ vũ, nở một nụ cười đắc ý.
"Long Dực vô địch!"
"Long Dực vô địch!"
"Ôi Long Dực, niềm tự hào của em!"
"Long Dực, Long Dực, anh là thần tượng của em!"
Tiếng hò hét vang trời từ phía khán đài truyền xuống.
"Chuyện gì thế này? Tại sao các ngươi không chúc mừng ta đoạt giải quán quân mà lại gào tên Long Dực lên như thế? Con mẹ nó, chẳng lẻ điên hết rồi hả?" Tần Ngọc ngây người buông thỏng hai tay, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy Long Dực đang cười, vẻ mặt vui vẻ hướng về khán giả đang hoan hô ở bốn phía vẫy tay.
"Yeah!" Cô nữ sinh mặt T-shirt nhảy cẩng lên vì vui mừng, hai tay hợp thành loa hưng phấn hét to: "Quán quân Long Dực, quán quân Long Dực”
Âm thanh vang vọng vào trong tai mọi người, Long Dực nghe được quay đầu nhìn cô nữ sinh gật đầu mỉm cười. Sau đó di chuyển ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Nhã Nhu đang ngồi trên khán đài.
Nguyệt Nhã Nhu cũng gật đầu mỉm cười nhìn Long Dực.
Tần Ngọc đứng ngây người một lúc lâu, sau đó mới đi về phía trọng tài nóng giận hỏi "Thế này là sao hả trọng tài? Rốt cục ai mới là vô địch?"
"Đương nhiên là Long Dực rồi! Cậu ta đến đích trước trò 0.01 giây" Trọng tài này là một giáo sư tuổi đã ngoài năm mươi, nheo con mắt nhìn Tần Ngọc cười nói: "ha ha, trò là Tần Ngọc sao, thầy nhớ rõ trò là vô địch của năm trước phải không. Ai, thật đáng tiếc cho trò, lúc gần tới đích trò lại cho rằng không ai có thể vượt qua, quá chủ quan, kết quả à bị Long Dực trong phút chốc đánh bại. Cái này gọi là cường trung tự hữu cường trung thủ, núi cao còn có núi cao hơn a ……"
"Á, lão tử đã thua mà lão già chết tiệt ngươi còn nói sốc ta! Lão tử chúc ngươi ngày mai vừa ra khỏi cửa liền bị xe cán, chết đi!" Tần Ngọc hung hăng đưa mắt liếc lão trọng tài, trầm mặt bước tới trứơc mặt Long Dực, nói: "họ Long kia, ngươi thật lợi hại. Chờ xem ai sẽ là người cười cuối cùng”
Tần Ngọc trước khi bỏ đi thì đưa ánh mắt sát nhân nhìn Long Dực một cái, nhưng Long Dực vẫn thản nhiên như không, trên mặt từ đầu chí cuối đều nở nụ cười, giống như mọi chuyện không có liên quan gì đến hắn.
Trận thi đấu 100m nam kết thúc cũng kết thúc luôn hội thao của trường.
Sau lễ bế mạc, nhóm sinh viên của khoa chạy về phía Long Dực.
"Lão Long, lúc nãy làm cho đệ hồi hộp muốn chết” Tiễn Như Vũ nói.
"Đúng vậy, vừa rồi thật sự là làm chúng đệ lo lắng, đệ còn nghĩ huynh chắc chắn sẽ về nhì” Đinh Tiểu Lôi nói.
"Lão Long, huynh quá tuyệt vời, thật sự quá hoàn mỹ !" Lý Vân bị đám đông chen lấn tới nỗi rớt cả mắt kính, than vãn.
Không biết là ai chủ mưu bày ra trò này, một đám sinh viên sau khi chạy tới liền hợp lực nắm người Long Dực tung lên, một lần rồi lại một lần, hò hét vang trời.
"Long Dực, anh mau xuống đây đi, em có lời cần nói với anh” một âm thanh trong trẻo như chuông ngân vang bên tai Long Dực.
Long Dực nghe xong lập tức nhớ ra âm thanh này đúng là của cô nữ sinh mặt T-shirt.
Vì vậy, mọi ngừơi lại tung hắn lên thêm một lần nữa rồi tản ra, thân thể của Long Dực ở trên không đựơc một lúc rồi nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt cô nữ sinh xinh đẹp.
"Oa!" cô nữ sinh ngây người nhìn Long Dực hạ xuống, rồi nói "Thật không thể tin đựơc a! Long Dực, anh có luyện qua khinh công phải không?"
"Khinh công ……" Long Dực thấy mặt của cô nữ sinh lộ ra vẻ sùng bái, không khỏi cười khổ nói: "hình như có luyện qua một chút ……"
"Thật lợi hại nha! Anh so với anh của em còn lợi hại hơn” Cô nữ sinh này hiển nhiên không phải giống như những cô gái khác e lệ thẹn thùng, ánh mắt nhu tình cứ dán vào người Long Dực, trong mắt tràn ngập thần thái khác thường.
"Anh của cô?"
"Đúng vậy, anh của em là bộ đội đặc chủng, võ học rất tinh thông, em rất sùng bái anh ấy, nhưng anh ấy tuyệt không có khả năng chạy nhanh như anh, càng không có được khinh công như anh. Long Dực, anh dạy em khinh công có được không? Em bái anh làm sư phụ !"
Long Dực lại cười khổ, đối mặt với một nữ sinh như vậy, hắn thiệt không biết nói gì cho phải đây.
"Khái khái, xin vị nữ đồng học này lưu ý dùm, Long đại anh hùng của chúng ta bây giờ rất bận rộn, rất mệt mỏi, anh ta phải về phòng nghỉ ngơi thôi." Đinh Tiểu Lôi ngắt lời.
"Vị nữ đồng học này, nếu bạn có chuyện gì xin mời theo chúng ta đến phòng 414, chúng ta sẽ thỉnh giáo. Đương nhiên, sau này rảnh rỗi đến cũng được." Lý Vân trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Lôi.
"Hắc hắc, kỳ thật …… không dấu gì cô nương, bản thân chúng ta đều có khinh công cả." Tiễn Như Vũ hi hi cười bước tới, con mắt của hắn nhìn đăm đăm vào mặt cô nữ sinh "cô nương nếu bái bổn nhân làm sư, bổn nhân cam đoan sẽ chỉ dạy cho cô nương mọi lúc mọi nơi"
“Anh ……" cô nữ sinh liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi, đột nhiên chỉ vào bãi cát cách đó không xa lên tiếng " nếu anh có khả năng nhảy từ nơi này vào bãi cát đằng kia, ta sẽ lập tức bái anh làm sư phụ."
Tiễn Như Vũ đánh giá khoảng cách một chút, thấy bãi cát đó cách nơi đứng khoảng sáu bảy thước gì đó, cho dù nhảy 2 lần cũng chưa đến nữa nói chi là một.
"Sao thế? Nhảy đi chứ." Cô nữ sinh cười lớn nói.
"Hắc hắc, xin lỗi, tình trạng cơ thể của bổn nhân hôm nay không đựơc tốt lắm, nếu nhảy xa như vậy thì có chút khó khăn. Chi bằng đợi sau khi trạng thái của bổn nhân khôi phục lại, bổn nhân sẽ biểu diễn cho cô nương xem” Tiễn Như Vũ cười cười nói.
"Ồ, vậy chờ tới lúc anh nhảy được, em sẽ bái anh làm sư phụ nha” Cô nữ sinh cười hì hì, rồi quay sang Long Dực nói "Thôi bỏ qua chuyện bái sư đi, vài ngày nữa nói cũng đựơc. Bây giờ, xin anh ký tên tặng cho em có đựơc không? Để em về phòng khoe với chúng bạn”
"Ký tên? Ký …… ký vào đâu?” Long Dực cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm mình đâu phải là đại minh tinh, đại nhân vật gì đâu mà ký với tên, chỉ là vẻ mặt cô gái quá thành khẩn, mình cũng không thể cự tuyệt a.
"Anh chờ một chút” cô nữ sinh nói xong liền chạy tới bên cạnh một bạn học mượn cây bút rồi trở về đưa cho Long Dực, sau đó quay lưng lại rồi lấy tay chỉ vào, nói "Ký vào nơi này đi anh. Anh ký tên sao cho chữ nó tự nhiên sống động, đậm nét một chút, còn nữa, phải toát lên thần thái cuồng dã một chút, giống như con người của anh vậy đó”
"Tự nhiên? Sống động? Cuồng dã?" Long Dực nghe xong thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
Long Dực nhìn vào lưng của cô nữ sinh xinh đẹp, do dự nói "Ký vào áo của cô hả? Không đựơc đâu, sẽ làm dơ hết cái áo đẹp này đó”
"Không sao đâu, em trở về phòng sẽ thay áo khác mà." Cô nữ sinh cười duyên nói "em chuẩn bị đem cái áo có chữ ký của anh làm vật kỷ niệm, nói không chừng một ngày nào đó anh trở thành vĩ nhân,thì lúc đó em sẽ đem cái áo đi bán đấu giá hi hi……"
"Vây được. Anh ký đây" Long Dực nghĩ thầm cô nữ sinh này chắc điên nặng rồi, trong các nữ sinh học tại đây chắc là "hàng hiếm" đây.
Long Dực chậm rãi nâng bút lên, cổ tay chuyển động, ký vào áo của cô nữ sinh hai chữ “Long Dực” rồng bay phượng múa.
"Oa, Lão Long, chữ ký này của huynh quả thực là thần bút a, thật quá tuyệt vời!" Đinh Tiểu Lôi hét lên, "Trở về phòng huynh nhớ ký tên tặng cho đệ với. Cô bạn này ký sau lưng, còn đệ sẽ ký trước ngực”
Tiễn Như Vũ cười quái dị nói với Đinh Tiểu Lôi "Lão Đinh, đừng có ký trước ngực, ta xem sau khi trở về phòng, huynh hãy cởi quần áo ra để cho lão Long ký tên vào underwear của huynh, nếu không vừa ý nữa thì cởi hết để cho lão Long trực tiếp ký thẳng lên thân thể của huynh”
“Tức là loã thể ký tên hả? Thôi ta không muốn thân mình có tỳ vết a."
"Huynh có thể đi khoe mà” Tiễn Như Vũ vẻ mặt dâm đãng nói "ta cam đoan, chỉ cần trên người huynh có chữ ký của lão Long và huynh cứ thế loã thể chạy một vòng trường khoe chữ ký thì chắc chắn ngày mai danh tính của huynh sẽ truyền khắp toàn trường, thậm chí danh tiếng còn vượt luôn cả lão Long nữa”
"Chủ ý này thật không tồi nha! Lão Tiễn, xin cho phép ta khinh bỉ huynh một trăm lần!" Đinh Tiểu Lôi hướng Tiễn Như Vũ đưa ngón giữa tay phải lên.
Cô nữ sinh đứng bên cạnh nghe những lời này xong liền cười duyên một trận, nói: "hai người các anh đó, em đề nghị các anh cũng nhau lõa thể chạy là tốt nhất. Hai người chạy thì ôi, tay trong tay, vai sóng vai, thêm một chút thân mật nữa …… oa, không cần đợi tới ngày mai đâu, hai anh có tin là danh tiếng của hai anh có thể chấn động Quang Long đại học trong hôm nay không? "
"Tin! Đương nhiên tin!" Tiễn Như Vũ hắc hắc cười nói "bất quá, bổn nhân đối với người đồng tính không có hứng thú, và cũng không thích loã thể cùng hắn. Nhưng nếu là 'Uyên Ương Bôn' thì có thể suy nghĩ lại”
"Uyên ương bôn là cái gì vậy?" Cô nữ sinh hiếu kỳ hỏi.
"Đó chính là phải có một mỹ nữ cùng ta loã thể chạy a." Tiễn Như Vũ giải thích: "mặc dù bổn nhân chưa từng thử qua, nhưng nếu có mỹ nữ cùng tương bồi, bổn nhân sẽ cam nguyện xả thân phó hội, chạy cho đến kiệt sức mới thôi”
"Ồ!" cô nữ sinh nhìn Tiễn Như Vũ đang cười hì hì, ánh mắt của hắn hung hăng soi mói trên ngừơi của mình, giống như muốn nhìn xuyên qua áo quần của mình vậy, trên mặt có chút đỏ lên, nói lớn "anh là tên dâm đãng ! Không để ý đến anh nữa”
Bị mỹ nhân chửi một tiếng “dâm đãng", Tiễn Như Vũ lập tức trả treo, kêu to oan uổng, tự biện bạch cho mình.
Cô nữ sinh không để ý đến hắn nữa, quay qua Long Dực nói : "Chữ ký thật đẹp, vậy anh tiện tay viết dùm vài chữ nữa đựơc không?"
"Viết chữ hả?" Long Dực gãi đầu nói "Viết gì đây?"
Cô nữ sinh cười nói "tên em là Phong Linh, học khoa hàng không vũ trụ. Anh hãy viết mấy chữ 'Tặng cho Phong Linh, khoa hàng không vũ trụ” , nhớ viết phía dưới chữ ký nha."
Long Dực viết theo lời nàng, trong lúc viết không khỏi thầm cảm thấy tiếc nuối cho cái áo.
Viết xong, Phong Linh cảm thấy vui mừng vô hạn, cười khanh khách nói "Cảm ơn anh, em trở về phòng đây. Hẹn gặp anh sau nha" Vừa dứt lời, liền chạy đi mừng rỡ giống như đứa nhỏ đựơc quà.
"Em này tính tình hoạt bát, thật là đáng yêu, đáng để cưa đây!" Lý Vân nhìn hình ảnh của Phong Linh biến mất trong đám người, lẩm bẩm nói.
Đinh Tiểu Lôi lắc đầu than vãn: "thật sự là không thể tưởng tượng được, khoa hàng không vũ trụ lại có một cô gái thanh thuần tú lệ như vậy a.”
Tiễn Như Vũ dậm chân nói: "ta hối hận quá, tại sao trứơc đó không chọn hàng không vũ trụ mà lại chọn cái ngành quản lý chán chết này? Nếu học khoa này, sau này ta có thể tung hoành vũ trụ a ……"
Lý Vân nói: "Lão Tiễn, huynh lại động sắc tâm với mỹ nhân này nữa rồi phải không? Hắc hắc, vô dụng thôi, hình như cô em này cùng với Nguyệt học tỷ giống nhau, đều coi trọng lão Long của chúng ta a. Lão Long sau này chắc chắn sẽ tay ôm tay bế, hưởng thụ cuộc sống thần tiên a”
Tiễn Như Vũ ngửa mặt lên trời than vãn "Ôi, ông trời ơi, tại sao ông đã sinh Tiễn rồi, sao còn sinh Dực làm chi?
Đinh Tiểu Lôi cười nói "ông trời sợ huynh phong lưu thành tính, tại đây học bốn năm sẽ biến thành “Bại họai tiên sinh”, cho nên phái lão Long xuống đây để kìm hãm huynh đó, ha ha ha ……"
Long Dực đứng một bên nghe bọn chúng ba ngừơi đùa giỡn, đột nhiên cảm thấy nhớ Nguyệt Nhã Nhu, đưa mắt nhìn lên khán đài thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Nửa canh giờ sau, các sinh viên khoa xí nghiệp, thầy chủ nhiệm cùng thầy thể dục tập trung tại nơi phát thửơng.
Long Dực đạt giải nhất trong giải thành tích các nhân, lớp Long Dực đạt giải nhất trong giải tập thể và ẵm luôn giải thành tích dành cho giáo viên.
Còn thầy chủ nhiệm và thầy thể dục trước hội thao vẻ mặt sầu khổ, nhưng sau hội thao vẻ mặt họ vô cùng tự hào, đầu luôn ngẩng lên khi gặp đồng nghiệp, miệng ca tụng không thôi.
* Uyên ương lõa bôn: cặp uyên ương cùng nhau lõa thể chạy khoe sắc.
Kết thúc hội thao, Long Dực tự nhiên trở thành thần tượng sùng bái trong mắt nam sinh và trở thành hoàng tử đựơc các nữ sinh mơ mộng. Trong một ngày, Long Dực đã trở thành sinh viên có danh tiếng nổi trội nhất tại trường, vượt luôn cả danh tiếng của tứ đại ác nhân.
Sau khi nhận được phần thưởng của nhà trường, Long Dực không sử dụng riêng cho mình mà chi ra 3000 tệ tổ chức một bữa tiệc tại nhà hàng chiêu đãi giáo viên và sinh viên trong lớp, tiếp đó còn hỗ trợ cho vài bạn học có hoàn cảnh khó khăn.
Vì là người nổi tiếng nên nhất cử nhất động của Long Dực đều đặc biệt thu hút sự chú ý của các phóng viên và nhà báo của trường, do đó chẳng bao lâu sau đã có tin tức về hắn với tiêu đề "Sinh viên năng nổ và gương mẫu nhất của trường”
Tối nay, khi Long Dực trở lại phòng ngủ thì thấy Tiễn Như Vũ, ĐinhTiểu Lôi, Lý Vân ba người sắp hàng đứng đó, trên mặt hiện ra thần sắc cung kính.
"Chuyện gì vậy? Ba ngươi lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây?" Long Dực nói.
"Lão Long."
"Long Dực."
"Anh Long"
Ba tên này ngày ngày khi gặp mặt đều cười hi hi ha ha, tuy nhiên hôm nay lại biểu hiện thái độ thật ngoài dự đoán.
"Hôm nay chắc là mặt trời mọc từ hướng tây rồi. Thật là…. !" Long Dực cười, đưa tay đẩy ba người một cái, " ba tên hồn đản này, đã thân thiết quá rồi còn giả bộ gì nữa, có chuyện gì mau nói đi!"
"Hắc hắc ……" ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười làm cho Long Dực thầm nghĩ ba tên này thật quỷ dị, không biết định làm gì đây.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử môt lạy!" Long Dực kinh ngạc đến nỗi ngây người khi nhìn thấy ba tên này tự nhiên lại quỳ lạy hắn.
"Các ngươi uống nhầm thuốc rồi hả, mau đứng lên đi." Long Dực nhíu mày, không biết ba tên này muốn làm cái gì đây.
"Không, tuyệt đối không đứng, trừ khi huynh đáp ứng nhận chúng ta làm đệ tử, nếu không chúng ta sẽ quỳ hết kiếp này!" ba người đồng thanh nói lớn.
"Vậy bái ta làm sư phụ để học cái gì đây?" Long Dực đột nhiên nhớ tới Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh liền nghĩ thầm chắc ba tên điên này thấy mình đựơc mỹ nhân yêu mến nên muốn học vài chiêu đây mà, vì vậy cười nói: "Lão Tiễn, về phương diện tán gái đệ là người có kinh nghiệm nhất, sao lại còn muốn bái ta làm thầy vậy? Lão Đinh, lão Lý, hai người đệ chẳng lẻ không biết lão Tiễn là cao thủ tình trừơng sao, sao lại muốn bái ta làm thầy, thật sự chuyện tiếu lâm mà!"
Lời nói của Long Dực còn chưa dứt thì Tiễn Như Vũ đã nháy mắt với ĐinhTiểu Lôi ra hiệu, rồi hai người cùng lúc tiến lên, mỗi người ôm một chân của Long Dực, sau đó dùng hết toàn lực kéo về phía sau một cái.
Tức thì, thân thể Long Dực nhanh chóng ngã về phía sau, nếu ngã xuống thì ót sẽ đập vào mặt đất.
"Cẩn thận!" Lý Vân đứng ở một bên nhịn không được kêu to.
Chủ ý này là do ba người bọn họ nghĩ ra, mục đích là muốn thử xem Long Dực có công phu hay không? Nếu có thì một chiêu này không nghĩa lý gì với hắn.
Nhưng nếu Long Dực không có công phu thì sao? Hậu quả này quả thật bọn họ chưa nghĩ tới! Vạn nhất đầu Long Dực mà bị thương, não bộ bị chấn động thì toi cả lũ.
Tuy nhiên, sự lo lắng của Lý Vân hoàn toàn dư thừa.
Ngay khi ót của Long Dực sắp chạm vào mặt đất thì thân thể hắn đột nhiên dừng lại, giống như có vật gì vô hình bên dưới nâng thân thể lên vậy, rồi sau đó lập tức đứng thẳng lên.
Ba tên nhìn thấy ngây người một lát rồi quay qua nhìn nhau cùng cười hì hì.
"Các ngươi định giết người cướp của hả?" Long Dực đối với hành động hôm nay của ba tên này không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
"Lão Long, chiêu thức của huynh quả thật là tuyệt vời a! Xem ra huynh thật sự có luyện qua công phu rồi. Hắc hắc, xin sư phụ tiếp nhận lễ bái sư của chúng ta! Sư phụ tại thượng, xin nhận của chúng đồ đệ một lạy ." ba người hướng Long Dực đồng loạt quỳ xuống nghĩ "huynh không chịu đáp ứng, chúng ta sẽ không đứng lên" .
"Đừng lạy nữa, ta không có khả năng dạy công phu gì đâu, các đệ mau mau đứng lên đi, chúng ta đến căn tin ăn cơm!" Long Dực cuối cùng cũng hiểu rõ trò quỷ của ba tên.
"Sư phụ, thu nhận chúng ta đi." Đinh Tiểu Lôi tựa hồ thật sự muốn học võ, ngay cả lối xưng hô cũng đều thay đổi, trước kia kêu “lão Long” nhưng bây giờ lại gọi là “Sư phụ”.
"Huynh vào lúc nửa đêm thường hay ngồi khoanh chân giống hòa thượng, không phải là đang luyện công sao hắc hắc …… đừng có chối nghe, ba người chúng ta đều thấy cả rồi" Lý Vân tiếp lời nói.
Long Dực “A” một tiếng, lúc này mới biết chuyện mình tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh hàng đêm đã bi bọn họ phát giác, sau đó cười khổ nói: "ba tên hỗn đãn các ngươi nửa đêm rình mò ta, thật không biết có bệnh hoạn gì không nữa?"
“Cũng không phải mỗi đêm mỗi rình mò đâu, chỉ là vào thứ Bảy tuần rồi, nửa đêm ta thức dậy đi vệ sinh, vửa mở mắt ngồi dậy thì vô tình phát hiện huynh đang ngồi trên giường luyện công. Ta nhất thời tò mò chịu trận không đi nằm đó xem huynh làm cái gì. Ha ha, bổn nhân lịch duyệt phong phú, vừa nhìn thấy tư thế nọ của huynh thì biết rằng là huynh đang luyện công rồi. Sau đó ta giả vờ ho khan một tiếng , huynh lập tức cuống quit nằm xuống giả vờ ngủ" Tiễn Như Vũ đắc ý cười ha hả nói.
"Được rồi, các huynh đệ, nếu các ngươi đã biết hết thì ta cũng nói thật, ta quả thật có học qua một chút võ công." Long Dực vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "nếu thật sự muốn học ta có thể dạy, nhưng có mấy điều kiện các đệ phải tuân thủ, nếu không thì cho ta xin lỗi vậy."
"Chỉ cần học được công phu, đừng nói mấy điều kiện mà mấy trăm, mấy ngàn điều cũng có thể tuân thủ. Sư phụ cứ nói đi”
"Đừng gọi ta là sư phụ nữa có đựơc không? Nghe không được tự nhiên lắm! Cứ gọi lão Long nghe thân thiết hơn."
"Rõ. Lão Long sư phụ." Tiễn Như Vũ ba người miệng đồng thanh hô to.
Long Dực khóc cười không được, nói: "Được rồi, muốn kêu gì thì kêu. Điều kiện ta muốn nói là các đệ theo ta học bản lãnh chỉ để cường thân kiện thể mà thôi, không đựơc phép diễu võ dương oai, không được ỷ mạnh hiếp yếu, tùy tiện khi dễ kẻ khác."
“Vậy nếu người khác khi dễ chúng đệ thì sao?"
"Cũng phải xem kẻ đó như thế nào. Nếu vô ý mạo phạm thì hãy nhẫn nhịn, còn cố ý khiêu khích thì các đệ không cần khách khí!"
"Thừa thải! Nếu trên đường gặp cướp bóc hay đạo tặc mà các đệ có thể khoanh tay đứng nhìn thì thôi vậy, đừng học nữa. Sau này cũng đừng xem ta là huynh hay đệ nữa"
"Vậy anh hùng ra tay cứu mỹ nhân có đựơc không?" Tiễn Như Vũ đột nhiên hỏi.
"Thật là….! Chỉ cần đệ không làm chuyện xấu, không khi dễ người khác là được, còn lại ta không quan tâm việc đệ cứu ai."
"Dạ, lời lão Long sư phụ dạy bảo, chúng đệ tử đều khắc cốt ghi tâm, tuyệt không dám quên!" Ba người đồng thanh nói.
"Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi, ta đói bụng rồi." Long Dực nhìn bộ dạng nghiêm trang của ba người, cười thầm.
"Lão Long sư phụ,sau này huynh muốn ăn gì, uống gì chơi gì cứ nói với Tiễn Như Vũ đệ một tiếng, đệ lo tất tần tật" Tiễn Như Vũ đột nhiên oang oang vuốt mông ngựa.
Đương nhiên, hắn vuốt mông ngựa cũng có nguyên nhân, đó là hy vọng có thể học đựơc từ Long Dực một chút công phu để có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân hay là hộ hoa sứ giả gì gì đó, và làm rung động con tim của tất cả mỹ nhân, ngoài ra còn thể hiện được uy phong, có thể nói nhất tiễn hạ song điêu, ngẫm lại làm hắn có cảm giác hí hửng không thôi.
Chương 50: Đồ Thư Quán Mỹ Nữ (Mỹ Nữ Trong Thư Viện)
Dịch: chuoi_gia
Biên dịch: tieungunhi
Nguồn: TTV
Long Dực rất thích đọc sách.
Bình thường rảnh rỗi, ngoại trừ việc tham gia một số hoạt động trong trường, thì Long Dực ôm cả đống sách mượn từ thư viện của trường đem về phòng đọc và nghiên cứu, nếu không đến giờ ăn thì không bao giờ ra ngoài.
Long Dực lúc này đã thoát thai hoán cốt (xem lại chương 17) nên chỉ cần cố gắng thì chỉ trong 2 năm thời gian thôi chắc chắn sẽ hoàn tất chương trình và tốt nghiệp đại học, nhưng Long Dực phát hiện ra kiến thức trong chương trình đại học rất là phong phú, phức tạp nên phải tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu hơn nữa, do đó Long Dực quyết định sẽ đi từng bước trong 4 năm học tại đây.
Ngoài ra, thêm một điều là Long Dực đã quen với cuộc sống tại trường rồi. Hàng ngày cùng với bọn Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cười cười nói nói và hoạt náo đã làm cho Long Dực cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, cho nên Long Dực không muốn tốt nghiệp cũng như rời khỏi trường và các bạn thân quá sớm.
Hàng ngày sau mỗi buổi trưa, cơm nước xong xuôi, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân 3 người trở lại phòng ngủ trùm mền ngủ, còn Long Dực thì đi một mình đến thư viện của trường.
Cũng có thể là đại đa số sinh viên ăn cơm xong đều đi ngủ trưa cả, cho nên khi Long Dực vào đến thư viện không thấy bao nhiêu người cả, chỉ có lác đác vài mống thôi.
Long Dực học về Quản Lý Xí Nghiệp nhưng sở thích của hắn là đọc Dịch Kinh, sách của Quỷ Cốc Tử và một số sách về Phong Thủy. Những loại sách này đựơc xuất bản đã lâu, hiện giờ chẳng ai thích đọc cả nên đã bị quăng vào "lãnh cung" hết rồi.
Long Dực chậm rãi bước đi dọc các kệ để tìm sách đọc, khi buớc đến gần những kệ sách ở phía cuối thư viện thì Long Dực đột nhiên cảm nhận được một luồng đặc dị khí công đang phát ra và luồng khí này vô cùng cường đại, từ ngày xuất đạo đến nay Long Dực mới gặp qua.
"Chẳng lẽ trong Quang Long đại học này cũng có cao nhân sao? " Long Dực kinh ngạc, bước từ từ đến hướng phát ra luồng khí.
Tuy nhiên sau khi cảm ứng được, Long Dực đánh giá người phát ra luồng khí này so với các cao thủ bình thường thì có lợi hại hơn nhưng lại không có khả năng phát hiện ra luồng nội khí đã thu liễm của mình.
Cuối cùng Long Dực cũng tới đựơc kệ sách cuối cùng, đưa mắt quan sát thì thấy có 1 người mặc đồ đen nhưng lại là nữ sinh, điều này thật sự là ngoài dự đóan của Long Dực.
Cô nữ sinh này mặc 1 cái áo thun đen tay ngắn giống như T-shirt, lộ ra 2 cánh tay trắng muốt, trong suốt như ngọc làm động lòng người, thân dưới mặc 1 cái quần jean màu đen ôm sát cặp chân thon dài. Màu sắc trên thân nàng rất đối chọi, đồ đen tương phản với làn da trắng nõn giống như sương tuyết ngưng tụ thành, đầu nàng lại búi tóc cao lên làm cho vẻ đẹp của nàng càng hoàn mỹ hơn.
Cô nữ sinh này tới giờ mới phát hiện ra có người bước đến, đưa mắt liếc nhìn thì thấy Long Dực, tuy nhiên ánh mắt của nàng cao ngạo làm cho Long Dực có cảm giác nó lạnh như băng khi bị nhìn vào.
Cặp mắt của nàng đen nhánh cùng với đôi mày lá liễu kết hợp với một chút phấn son trang điểm, làm cho Long Dực nhìn vào không khỏi thốt lên trong lòng "Thật là một tuyệt sắc mỹ nhân”
“Ôi, so với Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh, cô gái này không hề thua kém chút nào cả. Cũng may là hiện giờ lão Tiễn không có mặt, nếu không hắn ta nhất định phát điên vì sắc đẹp này.” Long Dực sợ nếu nhìn lâu thêm chút nữa nữa sẽ bị nữ sinh đó cho là vô lễ, vì vậy thu lại ánh mắt, quay đầu bước đi tiếp tục tìm sách.
Danh tiếng của Long Dực sau hội thao đã truyền đi khắp trường, trong trường đại học Quang Long hầu như không ai là không biết tới hắn. Nếu đổi lại là một nữ sinh khác thì chắc chắn đã bước tới tiếp cận bắt chuyện với Long Dực rồi, nhưng cô nữ sinh mặc đồ đen này sau khi nhìn thấy Long Dực thì chỉ hơi nhíu mày mà thôi, dường như không để hắn vào trong mắt vậy.
Một lát sau, Long Dực cùng cô nữ sinh nọ cũng đã kiếm đựơc sách mình muốn đọc, cả hai liền rời khỏi đó nhưng vô tình làm sao lại cùng bước tới chỗ ngừơi quản lý để làm thủ tục nhận sách.
Cổng của thư viện trường mặc dù đủ cho 4,5 người cùng lúc ra vào nhưng nguyên tắc của Long Dực là “ưu tiên cho phụ nữ” nên hắn cố ý đi chậm lại vài bước nhường cho cô nữ sinh kia đi trước.
Từ cổng thư viện, bước khoảng hai mươi bước theo lối đi nhỏ có trồng hoa hai bên sẽ tới một ngã tư. Do ở chỗ giao nhau của ngã tư có trồng vài cây thông lớn che khuất tầm nhìn của người đi vì thế mà không ít sinh viên khi qua đây đều phải bước chậm lại, cẩn thận từng chút để tránh xảy ra va chạm với người đi từ hướng đối diện tới.
Cô nữ sinh mặc đồ đen sau khi ra khỏi thư viện, dường như nhớ ra chuyện cấp bách gì đó, liền vội vã áp chặt cuốn sách mượn ở thư viện vào ngực, bước chân nhanh dần.
Thật không may, khi nàng đi tới ngã tư đường thì từ hướng đối diện cũng có một người khác đi tới, dáng đi như chạy đâm sầm vào cô.
"Là Lý Vân?" người va chạm vào cô nữ sinh là bạn cùng phòng của Long Dực nên hắn nhận ra ngay, bất quá không để ý đến Lý Vân, Long Dực vội liếc mắt nhìn về phía cô nữ sinh vừa bị Lý Vân đụng phải.
Vừa xoay ánh mắt nhìn qua thì thấy thân thể cô nữ sinh kia đột nhiên phát ra một luồng khí công, Long Dực thấy vậy thầm nghĩ hôm nay xui xẻo cho Lý Vân rồi.
Quả nhiên như dự đoán, Lý Vân cùng cô nữ sinh mặc đồ đen kia vừa va chạm vào nhau thì người của Lý Vân liền bị một luồng khí mạnh chấn bay ra, thân thể vô lực bay lên cao ba trượng rồi rớt xuống cái ao nhỏ bên cạnh.
Cái hồ nhỏ này có độ sâu gần 3 thước, còn Lý Vân bản thân vốn sợ nước nên khi đang ở trên không, hắn nhìn thấy mặt nước hồ sâu không thấy đáy thì không khỏi hồn phi phách tán, miệng kêu thảm "cứu cứu", tay chân quơ loạn cả lên.
Rốt cục thân thể hắn bay gần đến phía hồ nước, nhanh chóng rơi xuống.
Thật ra cô nữ sinh mặc đồ đen kia không phải cố ý đánh Lý Vân, nhưng chỉ vì nàng và Lý Vân va chạm quá bất ngờ nên bản thân tự sinh ra chân khí phòng ngự, vô tình phát ra chấn bay Lý Vân thôi.
Nhìn thấy Lý Vân sắp rơi xuống hồ nước, bản thân cô nữ sinh trong nhất thời cũng bất ngờ, liền nghĩ không biết có nên ra tay cứu hắn hay không.
Long Dực với Lý Vân là bạn thân, vả lại còn là sư phụ của hắn nữa nên Long Dực đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vội vận linh lực, sau đó phóng tới phía Lý Vân với tốc độ kinh người.
Cô nữ sinh vì thực lực kém hơn Long Dực nên lúc đầu không hề cảm ứng được khí của hắn phát ra, nhưng lúc này nàng đã cảm ứng được trên người Long Dực phát ra linh lực cường đại, thậm chí còn làm nàng cho nàng khó thở nữa.
"Đây là sức mạnh gì thế? Mạnh quá....?" vị nữ sinh kia ngây người lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
Long Dực phóng tới hồ nước rồi dùng khinh công đạp trên mặt nước đỡ người của Lý Vân ở giữa không trung, sau đó phóng trở lại con đường nhỏ, thả hắn xuống.
Vì tốc độ của Long Dực thật sự quá nhanh, tại đây ngoại trừ cô nữ sinh mặc đồ đen thấy có 1 bóng tàn ảnh bay qua bay lại, còn lại không có ai thấy rõ Long Dực cứu người như thế nào.
"Lão Lý, ổn rồi" Long Dực mỉm cười nhìn sắc mặt không còn chút máu và thân thể run rẩy của Lý Vân nói.
"Ôi …… cám ơn thượng đế!" Lý Vân hàm răng đánh lập cập vào nhau, còn tay thì vẽ thành một chữ thập như con chiên ngoan đạo, run giọng nói "Chết tiết, làm đệ sợ muốn chết! Đệ không sao rồi, chỉ là cảm thấy trên người có một chút …… lạnh ……"
Long Dực cảm thấy không ổn vội đưa tay chộp lấy tay của Lý Vân thì cảm giác được từ người Lý Vân có một luồng khí lạnh lan qua tay mình xâm nhập vào cơ thể, nhướng mày suy nghĩ.
"Lão Lý, mau vận chân khí của Bàn Nhược Tâm Kinh khử lạnh đi" Long Dực biết rằng sở dĩ Lý Vân lạnh như vậy là do va chạm với cô nữ sinh mặc đồ đen đó, vì trước đó Long Dực đã cảm thấy từ người cô phát tán ra một luồng khí chí hàn.
Lý Vân vẻ mặt khổ não nói "Lão Long sư phụ, xin lỗi nha, đệ không phải là kỳ tài nên chỉ trong vài ngày làm sao mà đệ có thể học được hết công phu huynh chỉ cho được. Đến khẩu quyết đệ đến giờ còn chưa thụôc hết nữa mà"
Cô nữ sinh mặc đồ đen lúc này đã định thần lại, giương ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Long Dực, trong lòng nghĩ thầm "tên Long Dực này bề ngoài nhìn vào có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt cả, nhưng vừa rồi thân thủ của hắn lại nhanh đến nỗi nhìn không thấy, chẳng lẻ thực lực của hắn đã đạt đến tối cao cảnh giới rồi sao?"
Dù trong lòng cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẻ ngoài của cô nữ sinh dường như không có gì, sau đó cô nữ sinh bước tới trước mặt của Lý Vân, thanh âm lạnh như băng nói "xin lỗi", xong quay qua liếc Long Dực một chút, rồi lập tức xoay người rời đi.
Lý Vân ngây ngốc nhìn bóng cô nữ sinh dần khuất xa, lúc này chắc có lẽ hắn đã quên đi hết màn nguy hiểm vửa rồi.
"Lão Lý, đệ chạy đi đâu mà gấp như vậy, sợ đi đầu thai không kịp hả? " Long Dực dùng chân khí của mình truyền cho Lý Vân khử lạnh xong, chờ hắn khôi phục lại trạng thái bình thường, rồi cười hỏi.
"Đệ đi tìm huynh." Lý Vân lúc này mới nhớ đến chính sự, vội la lên: "thiên hạ đại loạn rồi, không chừng lúc này lão Tiễn và lão Đinh đang bị người ta đánh ……"
"Chuyện như thế nào?"
"Hình như là hai người thuộc tứ đại ác nhân thì phải, bọn chúng vừa rồi dẫn theo một số đàn em đến phòng của chúng ta đòi thu phí bảo vệ. Đệ thấy lão Đinh và lão Tiễn cùng bọn chúng nói chuyện, thấy không ổn nên chạy ra ngoài tìm huynh. Con mẹ nó, xem dáng vẻ của bọn chúng như vậy, nếu không nộp cho chúng phí bảo vệ thì có lẽ bọn chúng dám phá tan phòng 414 của chúng ta lắm à”
Lý Vân quay đầu nhìn quanh một chút rồi lại thấp giọng nói: "Huynh nghĩ bọn chúng đòi bao nhiêu? Chúng đòi mỗi người phải nộp 500 tệ a, hơn nữa đó chỉ là một học kỳ thôi. Thật ác độc mà! Bọn đệ ba người chăc chắn đánh không lại đám bọn chúng cho nên đệ mới bỏ chạy đi tìm lão Long sư phụ huynh. Hắc hắc, có huynh, để xem bọn chúng dám làm gì, huynh hãy hù cho bọn chúng một trận té đái luôn đi”
Long Dực nghe một hồi mới thông suốt, liền nhớ tới tên Tần Ngọc, tại hội thao đã cùng hắn kết oán, chẳng lẻ việc thu phí bảo vệ lần này là do hắn sai ngừơi đến trả thù? Còn hai tên đại ác nhân khác là ai?
"Quay về nhanh lên" Long Dực nói xong rồi cùng Lý Vân bước nhanh về ký túc xá.
Trước của phòng 414 hiện đang có một đám hơn mười tên nam sinh, thấp bé cao lớn đều có, thậm chí còn có vài tên hình như không học trong trường.
Vừa trở về đến hành lang đã thấy tình cảnh này, Long Dực đột nhiện nở một nụ cười khinh miệt, lạnh lùng, rồi chậm rãi bước đến.
Long Dực biết rằng đám lâu la này bình thường dựa hơi của "lão Đại" bọn chúng nên đi diệu võ dương oai khắp nơi, nhìn qua thì rất đáng sợ, nếu đánh nhau với người bình thường thì chỉ biết dựa vào sức trâu thôi, còn nếu gặp người lợi hại thì bảo đảm sẽ vắt giò lên cổ mà chạy trối chết.
"Tránh đường! Tránh đường! Lão Đại tới! Sư phụ tới!" Lý Vân đi phía sau Long Dực, lớn tiếng nói.
Hơn mười tên đứng đó không biết đang bàn bạc cái gì, khi nghe được tiếng của Lý Vân đều quay đầu lại nhìn.
"Con mẹ nó, nói là đi giải quyết, hoá ra là đi tìm trợ thủ!" một tên nam sinh tay cầm gậy bứơc tới, liếc mắt đánh giá Long Dực rồi âm hiểm cười nói "đây là lão đại của ngươi hả? Ta xem là Cẩu lão Đại thì có! Đi ăn *** đi”
Tên này mặc dù mắt ti hí nhưng lại cố gắng mở con mắt ra hù doạ Long Dực cùng Lý Vân.
Lý Vân quả nhiên bị hù đến hoảng, thân thể nép vào lưng của Long Dực.
Còn Long Dực lại đột nhiên nở nụ cười, nhìn tên nam sinh nói chậm từng chữ "xin hỏi, ngươi muốn ăn hả?"
Tên nam sinh giận run lập tức hét lên: "con mẹ nó, lão tử muốn ăn đó, ngươi có bản lĩnh thì …… a …… ai nha!"
Chưa hết câu thì tên này có cảm giác thân thể của mình bị một cổ sức mạnh vô hình ném qua một bên, thân thể đập vào tường , miệng kêu thảm một tiếng, cùng cậy gậy của hắn sấp trên hành lang.
Long Dực bứơc đến trứơc mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, lấy tay nắm tóc của hắn kéo lên cười hỏi: "chiêu này có tên là 'Ác Cẩu Cật Thỉ' đó, xin hỏi, ngươi còn muốn ăn nữa không?"
Tên nam sinh lúc này như cá nằm trên thớt, thều thào trả lời : "không …… không ăn nữa …… xin lão đại tha mạng …… ô ô ô ……"
"Ha ha, biết lợi hại chưa, đây là lão đại của ta đó, đây là sư phụ của ta đó, các ngươi người nào không phục cứ lên hết đi” Lý Vân nói oang oang.
Đồng bọn của hắn đứng bên thấy chiêu thức không một tiếng động của Long Dực, nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên một bước.
"Lão Lý, theo huynh vào phòng" Long Dực nhíu mày, cùng Lý Vân một trước một sau bước vào phòng 414.
Bước vào trong phòng thì thấy Đinh Tiểu Lôi và Tiễn Như Vũ tay cầm ghế dằng co với hai người khác, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa kinh hoàng. Mà hai người này theo lời Lý Vân kể thì đó là hai trong tứ đại ác nhân.
"Lão Long, huynh về rồi, hay quá" Tiễn Như Vũ vẻ mặt mừng như được thóat khỏi một kiếp nạn, giống như gặp được Cứu Khổ Cứu Nan Quan Thế Âm Bồ Tát vậy.
Hai tên đại ác nhân xoay người lại, lúc này Long Dực mới nhìn thấy đó là một nam một nữ.
Tên nam ác nhân cao khoảng 1m75, để tóc đầu đinh. Còn nữ ác nhân thì để tóc ngắn lại nhuộm một màu vàng hoe, nhìn qua thì trông giống như người châu âu, người mập mạp, lông mi vừa dài vừa đen, môi dày lại tha son đỏ tươi, giống như vừa uống máu xong vậy.