Chương 67: Thiên Vạn Bất Yếu Khứ Nhạ Tha (Ngàn Vạn Lần Đừng Đụng Đến Hắn)
Dịch : tieungunhi
Nguồn: TTV
"Tiểu Ngạo, hãy nhớ kỹ lời thúc nói đây, từ nay về sau tốt nhất đừng đụng chạm đến tên họ Long kia nữa” Lý Giang Nhạc nói thì thào, ánh mắt liếc nhìn Long Dực.
"Tại sao vậy thúc?"
"Vì thực lực của hắn quá cao siêu” Lý Giang Nhạc thở dài nói.
"Thật vậy sao?" Thiết Ngạo tỏ vẻ không tin.
"Thúc cho con biết điều này, nếu tên họ Long đó muốn lấy tính mạng của con thì trong nháy mắt thôi con không biết có bao nhiêu mạng cho hắn lấy nữa”
Thiết Ngạo lại lần nữa ngây người ra, từ nhỏ đến lớn trong lòng hắn Lý Giang Nhạc là anh hùng, trước tới nay chưa hề cúi đầu trước bất kỳ ai cả, không thể tưởng được lần này ông ta lại nói ra những lời như thế với hắn.
"Chuyện này sao có thể xảy ra được? Thiết Ngạo dõi mắt nhìn theo nhóm của Long Dực đã đi khuất, lẩm bẩm nói: "Sao hắn có thể lợi hại như vậy chứ? Làm sao có thể?"
Lý Giang Nhạc tiếp tục nói "nhất định bối cảnh của tên tiểu tử họ Long này không đơn giản, thúc nhất định sẽ điều tra cho rõ chân tướng của hắn.”
"Lý thúc, chẳng lẻ bỏ qua dễ như thế sao?" Thiết Ngạo có chút không cam lòng, nói "chúng ta có gần trăm người lại bị bọn chúng bốn người đánh bại, việc này nếu truyền ra ngoài, con làm sao còn mặt mũi nữa”
"Thúc hỏi con, tính mạng con quan trọng hay mặt mũi của con quan trọng” Lý Giang Nhạc trầm giọng nói "Tiểu Ngạo, thúc lần cuối cùng cảnh báo con, con tuyệt đối đừng nên gây chuyện với hắn nữa”
Vì trận đấu hôm nay, Thiết Ngạo cố ý dẫn theo rất nhiều đàn em đến trợ chiến, nhưng Lý Giang Nhạc lại trước mặt bọn chúng dạy dỗ hắn, làm hắn cảm thấy rất xấu hổ và tức giận.
"Tiểu Ngạo, thúc biết trong lòng con không phục" Lý Giang Nhạc cười lạnh rồi giơ tay chỉ vào trong rừng nói "nếu con không tin những gì thúc nói, con cứ vào trong đấy mà xem đi”
"Có gì tốt ở trong đó hả thúc?”
"Trong đó cây bị ngã rất nhiều, ngoại trừ bốn gốc thúc dùng tinh thần lực điều khiển nâng nó lên thì tất cả các cây còn lại đều do tên tiểu tử kia ra tay đốn ngã”
Sau khi nói xong những lời này, Lý Giang Nhạc liền bỏ đi.
"Hừ! Lão gia hỏa chết nhát” Đợi Lý Giang Nhạc đi xa rồi, Thiết Ngạo mới hung hăng phun nước bọt xuống đất lẩm bẩm nói "con mẹ nó, đừng tưởng có quan hệ với cha ta và có chút công lao trong bang thì lên mặt với lão tử. Hừ, hãy chờ xem, sớm muộn gì Thiết Ưng Bang và công ty Thiết Thị cũng rơi vào tay lão tử, tới lúc đó ta cho ngươi một cước”
"Đại ca, chúng ta quay về trường đi” lúc này Tần Ngọc bước đến nói.
"Đừng nóng, vào trong xem thử coi lão gia hỏa đó nói có thiệt không” Thiết ngạo ra lệnh cho Tần Ngọc và bọn đàn em chờ mình rồi bước vào nơi diễn ra trận chiến.
Lúc nãy nơi này chỉ là một cái sân nhỏ thôi nhưng lúc này thì đã biến thành một khoảng không rộng lớn, trên mặt đất có khoảng hai ba mươi cây ngã đang nằm đó, còn cóc mấy cây bị nhổ mất gốc, Thiết Ngạo nhìn thấy sợ ngây người, trong đầu hồi tưởng lại những lời nói của Lý Giang Nhạc "Trong đó cây bị ngã rất nhiều, ngoại trừ bốn gốc thúc dùng tinh thần lực điều khiển nâng nó lên thì tất cả các cây còn lại đều do tên tiểu tử kia ra tay đốn ngã”
"Lý Giang Nhạc nói ông ta chỉ nhổ có bốn cây thôi, vậy còn lại hơn hai mươi cây chẳng lẽ đều là long dực làm? Trời ơi, nếu quả thực như thế thì thực lực của hắn quả là đáng sợ” Thiết Ngạo trợn mắt há hốc mồm.
Hắn bỗng nhiên rùng mình, nghĩ thầm nếu không có Lý Giang Nhạc mà chiến với Long Dực thì bây giờ không chừng sẽ giống như mấy cái cây này rồi.
Đứng đó ngơ ngác một lúc lâu, Thiết Ngạo mới quay trở lại với bọn đàn em.
"Đại ca, trong đó xảy ra chuyện gì sao?” Tần Ngọc thấy sắc mặt của Thiết Ngạo hơi tái liền hỏi.
"Về …… chúng ta quay về trường ……" chân của Thiết Ngạo có chút run run, vừa mới đi được hai bước thì quay đầu lại nói với bọn đàn em “ các huynh đệ hãy nhớ cho kỹ đây, từ nay về sau không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được gây sự với nhóm người tại phòng 414, đừng chọc vào tên Long Dực đó! Con mẹ nó, ai không nghe lời ta, ta cắt thằng nhỏ của tên đó liền”
"Tại sao vậy đại ca? Sao phải sợ bọn chúng?” bọn đàn em đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy kỳ quái.
Trận quyết chiến này hình như không có tiết lộ ra ngoài nên trong trường không nghe được tiếng bàn tán gì cả, trong trường vẫn sóng êm gió lặng.
Có người nói hai bên vì tranh đoạt thanh danh mà chiến, có người lại nói hai bên vì mỹ nữ mà chiến, vì bảo vệ phí mà chiến.....
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiễn Như Vũ, sau khi trải qua chuyện này, một ít đàn em của bọn ác nhân đều chuyển hướng đi theo phòng 414, có mấy tên tặng quà, một số tên mặt dày thậm chí còn quỳ xuống muốn tôn bốn người Long Dực làm đại ca nữa....
Đối với tình hình như vậy, ba người Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân thì dương dương tự đắc, còn Long Dực thì không yên ổn học tập nên đau đầu không thôi.
Cuối cùng Long Dực cũng nổi giận, hắn liền viết một tờ giấy dán trước cửa phòng "từ hôm nay trở đi, ai dám đến quấy rầy, ta sẽ cho hắn nếm quyền”
Tờ giấy thông báo quả nhiên hiệu nghiệm, rất nhiều tên khi đến đọc được đều có ý nghĩ rằng Thiết Ngạo còn bị Long Dực đánh bại nữa, ai mà dám nếm thử quyền của hắn chớ?
Vì vậy bọn chúng đều chỉ đứng nhìn miếng giấy rồi sau đó hậm hực bỏ đi trả lại cho phòng 414 sự yên lặng vốn có.
Giữa trưa, sau khi Long Dực đến thư viện trường mượn sách, trở lại phòng thì thấy Tiễn Như vũ và Đinh Tiểu Lôi thần sắc ảm đạm, còn Lý Vân thì vắng mặt, trong lòng liền cảm thấy có gì không ổn liền hỏi "Có chuyện gì vậy? Lão Lý đâu?"
"Đến bệnh viện rồi." Đinh Tiểu Lôi thở dài.
"Bệnh viện? Đệ ấy bị bệnh gì hả?"
"Lão Lý thì không có gì, là mẹ của huynh ấy" Tiễn Như Vũ nhún vai, chậm rãi nói "vừa rồi anh của lão Lý gửi thư đến nói chứng bệnh bạch huyết (máu trắng) của mẹ đã chuyển nặng, đã chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh rồi, lão Lý đọc xong lập tức chạy đi. "
Đinh Tiểu Lôi nói "Bệnh bạch huyết này nghe nói rất khó trị khỏi, lão Lý vừa rồi biết tin, thiếu chút nữa đã khóc rống lên. Ôi, thật là điều gở mà!"
Trong phòng 414 này thì chỉ có gia cảnh của Lý Vân là nghèo nhất, nhà ở tại nông thôn, cha mẹ làm nông, gia đình có ba người con, ngoài Lý Vân còn anh và chị của hắn nữa.
Bình thường, chị của hắn ở ở nhà chăm sóc cha mẹ, còn anh của hắn thì đi ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi Lý Vân ăn học, bởi vì Lý Vân chẳng những là niềm kiêu hãnh của gia đình mà còn là tương lai, là hy vọng giúp cả nhà thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Hôm nay mẹ của Lý Vân bệnh nặng, chuyện này đối với tình hình kinh tế của cả nhà mà nói là thảm họa.
"Đến bệnh viện ngay” Long Dực lập tức xoay người bước ra khỏi phòng "Lão Lý là huynh đệ của chúng ta, người thân của đệ ấy cũng là người thân của chúng ta, nhất định phải đến thăm hỏi và giúp đỡ”
Ba người rất nhanh đã đến được bệnh viện Bắc Kinh, sau đó hỏi thông tin tại quầy tiếp tân về số phòng mẹ Lý Vân đang nằm điều trị.
Đi đến phòng bệnh thì thấy Lý Vân đang ngồi ở bên giường vẻ mặt buồn bã khóc lóc, phía sau hắn là một thanh niên khoảng 30 tuổi và một cô gái khoảng 25, 26 tuổi, sắc mặt giống hệt Lý Vân, đây là anh và chị của hắn. Mẹ của Lý Vân thì đang nằm ngửa trên giường bệnh bệnh, có thể là bị đau do bệnh hành hạ, hai mắt lõm sâu, khuôn mặt tiều tụy. Cha của Lý Vân thì đứng dựa vào một góc tường, hai tay ôm mặt, hiển nhiên trong lòng đang tràn ngập thống khổ.
"Các huynh …… các huynh sao đến được đây” Nhìn thấy ba người Long Dực đến, Lý Vân đứng lên, gạt đi nước mắt trên mặt.
"Bọn huynh đến thăm xem có giúp được gì không” Long Dực nhẹ giọng hỏi: "Tình hình bá mẫu thế nào?"
Lý Vân quay đầu lại nhìn mẹ rồi lắc lắc đầu, buồn bã nói "mẹ của đệ biết bệnh này rất khó trị, lại tốn nhiều tiền, trước đó không muốn điều trị, nhưng cuối cùng cha và anh của đệ kiên quyết mang mẹ đến đây. Lý Vân vừa rồi nghe bác sĩ nói muốn điều trị phải tốn tới 200000 tệ, tâm tình có điểm kích động, bây giờ mới đỡ hơn một chút”
"Vân nhi, mấy cậu này là ai vậy?” Mẹ của Lý Vân hai mắt vốn khép hờ, nghe được có người lạ nói chuyện liền mở mắt ra hỏi.
"Bọn cháu là bạn học của Lý Vân" không đợi Lý Vân lên tiếng, Long Dực đã đi đến bên giường nói "Bá mẫu, chúng cháu nghe nói thân thể người bất an nên đến đây thăm hỏi”
"Ừm, đúng là đứa trẻ ngoan" ánh mắt của mẹ Lý Vân sáng lên, khóe miệng hiện ra nụ cười hiền từ “Vân nhi xuất thân từ nông thôn, không hiểu biết nhiều lắm, em ấy và các cháu sống chung với nhau, nếu có chỗ nào không đúng, các cháu bỏ qua và nhắc nhở dùm”
"Bá mẫu quá lời rồi, chúng cháu là bạn tốt của nhau, tình cảm giống như anh em vậy đó” Tiễn Như Vũ nói
"Đúng vậy." Đinh Tiểu Lôi cũng lên tiếng "Từ ngày làm bạn đến giờ,chúng cháu chưa bao giờ gây gỗ cả."
Mặt mẹ của Lý Vân lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức thở dài nói "bác bị bệnh này không còn cách chữa nữa rồi, điều ta không yên lòng là Vân nhi vì ta mà thương tâm, chắc chắn việc học tập của nó sẽ tụt dốc, các cháu là bạn tốt của nó, hãy thay bác khuyên nó dùm bác đi”
"Chúng cháu nhất định sẽ làm như lời bác nói” Long Dực gật đầu nói.
"Mẹ ơi, bác sĩ đã nói qua , bệnh của mẹ có thể trị được, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa” Lý Vân có chút kích động nói.
"Không chữa được đâu …… không chữa được đâu ……" mẹ Lý vân nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng, lắc đầu nói "muốn chữa phải có tiền, chúng ta tìm đâu ra 200000 tệ hả, cho dù cha và anh con làm cả đời cũng không kiếm được. Hơn nữa, con học đại học chi phí rất nhiều, mẹ sẽ chết nhanh thôi, cần gì phải phí tiền của như vậy. Vân nhi à, đừng khóc nữa, mẹ xuống suối vàng thấy con thương tâm như vậy mẹ không yên tâm”
"Mẹ, mẹ không sao đâu, mẹ hãy cố gắng lên ……" Lý Vân buồn bã bước đến bên giường, ngồi xuống khóc rống lên.
Cha của Lý Vân từ góc tường cũng bước đến bên giường cầm tay thê tử nức nở nói "mẹ Vân nhi ơi, tôi sẽ đi tìm các bạn thân mượn chút ít tiền, nếu không đủ thì đem bán căn nhà luôn, bất kể thế nào cũng phải chữa trị cho bà đến cùng”
"Ông điên rồi!" Mẹ Lý Vân cả giận nói "không bán cái gì hết, nếu bán đi thì con của chúng ta sẽ ra sao? Chúng nó sẽ ở đâu? tôi chết đi cũng không sao nhưng ngàn vạn lần đừng làm khổ con chúng ta.”
Long Dực trầm mặc suy nghĩ.
Nghe những lời của mẹ Lý Vân, Long dực cảm nhận được trong lòng mình gợn sóng.
Vì con cái có thể chịu tất cả khổ cực, nhận hết những khó khăn vào mình, thậm chí còn vứt bỏ luôn tính mạn, đây là tình mẹ, lòng yêu thương vĩ đại nhất trên thế giới này.
Đột nhiên lúc này Long Dực lại nhớ tới cha mẹ của mình, mắt đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống.
"Ôi ……" cha của Lý Vân thở dài, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, lộ vẻ bất lực.
"Nói thật, tôi cũng rất muốn sống thêm hai ba năm nữa để tận mắt thấy được Vân nhi tốt nghiệp, có việc làm, kết hôn, sanh cháu cho tôi ẵm bồng …… ha ha, nhưng không thể rồi ……ha ha” Mẹ của Lý Vân mặc dù đang cười nhưng ai nấy đều thấy được đằng sau nụ cười này che dấu bao một nỗi khổ thật lớn.
" Lý Vân, đệ hỏi rõ chưa? Việc chữa trị cho bá mẫu rốt cuộc tốn bao nhiêu? Long Dực kéo lý vân đi đến góc phòng thấp giọng hỏi.
"Đã hỏi rồi, bác sĩ nói chi phí thuốc men và điều trị tốn khoảng ba đến năm trăm nghìn tệ, việc điều trị cũng phải tốn thời gian mấy năm, nếu tính tổng cộng thì phải gần.... một triệu tệ.” Lý Vân nói xong lời cuối cùng, nét mặt tuyệt vọng lộ ra trên mặt.
Một triệu tệ này đối với Long Dực, Tiễn Như Vũ, thậm chí Đinh Tiểu Lôi mà nói có lẽ không có gì nhưng đối với gia đình Lý Vân thì đây là con số không tưởng.
Một gia đình nghèo khó thì trong lúc nhất thời kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy đây?
Thông tin thêm về bệnh Bạch huyết (Bệnh máu trắng)
Bệnh Bạch huyết là một bệnh máu ác tính, gặp trên mọi lứa tuổi nhưng nhiều nhất là trẻ em. Bệnh diễn biến nhanh đến tử vong nếu không được phát hiện chẩn đoán và điều trị kịp thời. Ðặc trưng của bệnh là sự tăng sinh bất thường quá mức các tế bào máu ác tính trong tủy xương.
• Nguyên nhân: Giống như các bệnh ung thư khác, ngoài một số nguyên nhân đã được xác định (như nhiễm phóng xạ, quang tuyến, độc chất, siêu vi trùng hoặc sử dụng các thuốc chống phân bào trong điều trị các bệnh ung thư khác...), phần lớn các trường hợp đều không có nguyên nhân.
• Triệu chứng lâm sàng: Ðược biểu hiện đầy đủ hoặc chỉ có một trong các triệu chứng sau:
1. Hội chứng suy tủy: Hậu quả của sự suy giảm các tế bào máu chức phận bình thường:
- Thiếu máu: Xuất hiện đột ngột, nhanh, ngày càng nặng dần.
- Xuất huyết (do giảm tiểu cầu) thường nặng, đa dạng: Dưới da, niêm mạc, võng mạc, đường tiêu hóa, tiết niệu, sinh dục, não và màng não...
- Sốt và nhiễm trùng (do hậu quả của sự tăng sinh ác tính và mất khả năng chống đỡ của cơ thể đối với các tác nhân gây bệnh): Viêm họng, viêm nướu răng, viêm phổi, nhiễm trùng tiêu hóa, nhiễm trùng huyết...
2. Hội chứng tăng sinh ác tính, được biểu hiện dưới dạng:
- Phì đại cơ quan tạo huyết: Hạch to (hạch ngoại vi có thể sờ thấy được hoặc sâu trong cơ thể chỉ có thể phát hiện được bằng các phương pháp thăm dò chuyên khoa), gan to, lách to, phì đại Amygdal, phì đại nướu răng, tổn thương thâm nhiễm dưới da... Ðau nhức xương, nhất là các đầu xương dài, xương dẹt.
- Các triệu chứng liên quan đến rối loạn chuyển hóa, các hợp chứng kèm theo.
• Chẩn đoán
Bệnh máu trắng (hay Bạch huyết)
Ðược xác định trên sự hiện diện các tế bào máu ác tính ở máu ngoại vi và trong tủy xương qua xét nghiệm huyết - tủy đồ.
• Ðiều trị
- Ðiều trị bằng hóa chất: Cho đến nay, hóa trị liệu vẫn là phương pháp điều trị cơ bản. Nguyên tắc là phối hợp nhiều loại thuốc có cơ chế tác dụng mạnh trên các giai đoạn khác nhau của chu trình tế bào nhằm tiêu diệt tối đa các tế bào ác tính, phục hồi các tế bào tạo huyết bình thường của tủy xương; kéo dài thời gian sống của bệnh và tiến tới mục đích chữa khỏi bệnh.
- Ghép tủy xương: Nguyên ly ghép tủy xương là: Dùng hóa trị liệu mạnh (tử liều) kết hợp xạ trị toàn thân để hủy diệt toàn bộ tủy tạo huyết ác tính của người bệnh. Tiếp theo, truyền các tế bào tạo huyết bình thường vào cho bệnh nhân, để tái tạo sự tạo huyết.
Chương 69: Tá Đáo Nhất Bách Vạn (Vay Một Triệu Tệ)
Dịch : tieungunhi
Nguồn: TTV
Long Dực vẫn nhớ rõ tại Long gia thôn năm đó, người hàng xóm Long đại gia bệnh nặng, nếu có tiền thì ông ta có thể đến bệnh viện điều trị rồi, cho dù không chữa khỏi hẳn nhưng cũng có thể kéo dài tính mạng thêm vài năm, nhưng khi nghe được bác sĩ thông báo phí điều trị quá cao thì đã bỏ mặc luôn không điều trị nữa, cứ mặc cho chứng bệnh tra tấn, hành hạ làm cho ông ta rất thống khổ, nhưng vì không muốn liên lụy đến người thân, ông ta cố gắng chịu đựng cho đến khi ông ta mất.
Tình cảnh của mẹ Lý Vân bây giờ và tình cảnh tại Long gia thôn năm đó rất giống nhau, đều mắc chứng bệnh nặng và không muốn liên lụy đến người thân, bởi vậy căn bệnh vốn có hy vọng chữa được đã thành căn bệnh chết người.
"Lúc đó mình còn nhỏ, muốn giúp nhưng không có khả năng, còn bây giờ mình đã có khả năng giúp người khác, làm sao có thể trơ mắt làm ngơ đây?” Long Dực nghĩ như vậy rồi đến bên Lý Vân nhẹ giọng hỏi “Hiện đệ có tổng cộng bao nhiêu?”
"Hơn 20000 tệ thôi........." Lý Vân thì thào nhỏ đến nổi không ai nghe thấy.
Với 20000 tệ thì đừng nói là phẫu thuật, thậm chí đến cả thuốc cũng không mua được bao lâu nữa, ngoài ra Lý Vân còn nghe bác sĩ nói thêm rằng bệnh này nếu không phẫu thuật thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Lão Long, chúng ta có thể tổ chức quyên góp từ thiện tại trường để để tài trợ cho lão Lý” Đinh Tiểu Lôi nói.
"Đúng đó" Tiễn Như Vũ cũng lên tiếng “ chúng ta quay về trường viết thông báo rồi tuyên truyền ngay đi, có thể tuyên truyền qua đài phát thanh của trường để cho tất cả các sinh viên đều biết”
"Hay lắm, không nên chậm trễ nữa, chúng ta quay về làm ngay đi” Long Dực đứng dậy an ủi Lý Vân thêm vài câu nữa rồi sau đó móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt đưa cho Lý Vân nói “ Đệ cầm chút tiền này dùng trước đi”
Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi thấy thế cũng móc tiền ra nhét vào tay Lý Vân.
"Không được đâu, tiền này là chi phí học tập của các huynh mà” Lý Vân lấy tay đẩy ra.
"Lý Vân, huynh hãy nhận đi, chẳng lẽ huynh xem thường các huynh đệ này sao” Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi "nổi giận" nói.
"Hãy nhận đi lão Lý, tuy chỗ này không nhiều nhưng nó thể hiện tấm lòng của mọi người mà.” Long Dực thở dài nói "Bệnh của bá mẫu dù thế nào cũng phải điều trị cho hết, quyết không thể chậm trễ, cho nên số tiền còn lại huynh sẽ nghĩ biện pháp giúp đệ”
Lý Vân không thể từ chối đành phải nhận lấy.
Mặc dù số tiền rất ít hưng lý vân cảm kích không thôi, mắt đã ươn ướt, môi run rẩy nói “ Cảm ơn các bạn”
"Tại sao lại nói “các bạn”?" Đinh Tiểu Lôi lớn tiếng nói "huynh đừng quên chúng ta là huynh đệ, huynh phải nói “cám ơn các huynh đệ mới phải"
Tiễn Như Vũ nói "Lão Đinh, đệ sai rồi, đã là huynh đệ của nhau thì không cần nói cảm ơn đâu”
"Đúng, là đệ sai." Đinh Tiểu Lôi nói "đã là huynh đệ thì còn phân biệt gì nữa. Lý Vân, huynh từ rày về sau đừng nói hai chữ cảm ơn nữa nha, nếu nói nữa thì chúng ta cắt đứt tình huynh đệ"
"Huynh đệ…… “ Lý Vân ngây người nửa ngày, không biết nên nói thế nào cho tốt nữa, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui lại thốt lên "Cám ơn các bạn!"
Hoạt động từ thiện quyên góp để cứu mẹ lý vân triển khai rất thuận lợi, hai ngày đã trôi qua, số tiền quyên góp đã lên đến 100000 tệ.
Khi bọn Long Dực mang số tiền này đến bệnh viện để đưa cho gia đình Lý Vân, họ nhận được nước mắt rơi rụng như mưa.
100000 tệ này mặc dù còn thiếu nhưng số tiền này đã đem đến cho họ một hy vọng thật lớn a.
Lý Vân vốn đã gầy yếu, qua hai ngày không ngủ chăm sóc mẹ, bộ dáng hiện giờ còn tiều tụy hơn, là huynh đệ, bọn Long Dực cảm thấy hắn thật quá khổ sở liền đến khuyên bảo.
"Lão Lý, đừng cố quá, sẽ bệnh đó” Tiễn Như Vũ vỗ vỗ vai Lý Vân một hồi rồi nói tiếp “ đệ đừng rầu rĩ nữa, chúng ta đã là huynh đệ còn tính toán gì nữa. Mấy năm gần đây huynh có dành dụm được khoảng 50000 tệ, khi đến đây học thi mang theo 30000 tệ nữa, tổng cộng có 80000 tệ. Ngày mai huynh đến ngân hàng rút 50000 tệ đưa cho đệ”
"Lão Tiễn ……" Lý Vân do dự một lát rồi nói "được rồi, đệ sẽ nhận tiền của huynh nhưng đệ nói trước là đệ sẽ mượn số tiền này, chờ đệ có việc làm nhất định sẽ trả cho huynh”
Đinh Tiểu Lôi ngắt lời "Ngày mai đệ điện thoại về nhà cho cha đệ, nhân tiện nói luôn chuyện này rồi xin cha cho đệ tiền để giúp huynh”
"Lão Đinh, huynh …… mấy người thật sự là huynh đệ tốt nhất của Lý Vân này, phần ân tình này Lý Vân đây sẽ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp vậy” Lý Vân mặc dù mệt mỏi vì hai ngày không nghỉ ngơi nhưng bọn Long Dực lại mang đến tin vui kích thích tinh thần hắn, làm hắn có suy nghĩ “Cuộc đời Lý Vân này có thể làm bạn với họ, có chết cũng mãn nguyện”
"Lão Tiễn và lão Đinh đều khẳng khái như vậy, huynh cũng không muốn thua kém họ” Long Dực hơi trầm ngâm rồi quay qua Tiễn Như Vũ nói "Lão Tiễn, cho huynh mượn điện thoại của đệ của chút”
Mặc dù Quang Long đại học có quy định không cho sinh viên mang theo điện thoại di động nhưng có một số sinh viên lén đem theo, chỉ cần không bị phát hiện là được. Phòng 414 ngoại trừ Tiễn Như Vũ không tuân thủ quy định thì ai ai cũng tuân thủ cả.
Mặc dù Tiễn Như Vũ phá vỡ quy định nhưng Long Dực cũng mặc, miễn hắn đừng bị phát hiện thì thôi, và Long Dực cũng không muốn vi phạm nên lần nào cũng ra ngoài dùng điện thoại công cộng, đây là lần đầu tiên mượn của Tiễn Như Vũ.
Không bao lâu sau, long dực trở lại phòng trả lại điện thoại cho Tiễn Như Vũ rồi hưng phấn nói với Lý Vân "Lão Lý, có một tin tốt cho đệ, huynh vừa rồi gọi điện thoại cho một người bạn hỏi vay tiền, hắn đã đồng ý rồi”, rồi quay sang mẹ của Lý Vân nói "Bá mẫu cứ yên tâm điều trị bệnh đi, vấn đề tiền bạc người không cần phải lo nữa”
"Lão Long, huynh đang nói cái gì vậy? Huynh vay của bạn huynh bao nhiêu mà dám bảo đảm thế” Tiễn Như Vũ hỏi.
"Một triệu tệ."
"Hả, một triệu tệ?" Tiễn Như Vũ mở to hai mắt nhìn.
Long Dực cười cười nói "người bạn của huynh rất trượng nghĩa. Lão Lý, chiều nay huynh sẽ đi tìm người bạn đó để lấy tiền đưa cho đệ”
Nếu nói số tiền quyên góp đem đến một tia hy vọng thì với những câu nói của Long Dực mang đến cho cả nhà họ một bầu trời hy vọng.
"Vân nhi, mặc dù có người hảo tâm cho chúng ta mượn tiên nhưng số tiền nhiều như vậy làm sao mà trả nổi đây? Hay là thôi đi, bệnh của mẹ không cần chữa trị đâu. Mẹ hy vọng ba huynh muội các con sau khi mẹ chết đi hãy thay nhau chăm sóc tốt cho cha của các con" mẹ của Lý Vân lại nói ra những lời không muốn làm phiền đến gia đình nữa.
"Bá mẫu, lời này của người thật quá bi quan” Long Dực nghiêm mặt nói "về tiền thì có thể trả từ từ nhưng bệnh tình thì không thể để lâu. Người thử nghĩ xem, nếu bệnh của người chữa không hết hoặc có chuyện gì xảy ra thì Lý Vân sẽ ra sao? Chắc chắn Lý Vân sẽ không còn tâm trí để học hành nữa, còn gia đình của người cũng sẽ vì người mà sống trong đau buồn, cho dù sau này họ có kiếm được rất nhiều tiền đi nữa thì thử hỏi xem họ có vui vẻ không?”
Mẹ của Lý Vân vẫn im lặng.
"Mẹ." Lý Vân vội la lên "Nếu mẹ không chịu chữa trị, con....con sẽ không đi học nữa”
Câu nói này mặc dù là câu uy hiếp, nhưng lại tràn ngập thiện ý.
Lời của Lý Vân thốt ra làm cho tâm của mẹ hắn đau nhói, bà ta liền nắm chặt tay Lý Vân, nước mắt rơi lã chã trên mặt nói "Được, được, mẹ sẽ chữa trị mà. Vì con, vì cả nhà, mẹ sẽ cố gắng. Chờ mẹ hết bệnh rồi, cả nhà chúng ta lại chung sống vui vẻ và kiếm tiền trả nợ”
Lý Vân nghe được những lời đó, trên mặt rốt cục cũng nở một nụ cười, mặc dù số nợ không biết năm tháng nào mới trả được nhưng việc chữa trị bệnh của mẹ đối với hắn mới là quan trọng nhất.
Lý Vân đưa ánh mắt cảm kích nhìn Long Dực, còn Long Dực thì đưa tay làm dấu hiệu victory với hắn.
Thật ra vừa rồi Long Dực không phải gọi điện thoại cho bạn hắn mà là gọi về cho nghĩa phụ Nhậm Đạo Viễn của hắn tại thành phố Trùng Khánh.
Long Dực lúc trước đã quyết định rút từ tài khoản mà Nhậm Đạo Viễn cho hắn ra 1 triệu tệ để giúp cho Lý Vân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao đó cũng là tiền của Nhậm Đạo Viễn cho hắn để học tập nên tốt nhất là phải nói một lời với ông ta để ông ta không nghĩ rằng mình xài phung phí.
Khi Nhậm Đạo Viễn nghe hết mọi chuyện xảy ra liền tán dương Long Dực hết lời rồi sau đó kêu quản gia chuyển vào tài khoản của hắn 1 triệu tệ nữa, nói với hắn rằng hãy giữ lại số tiền trong đó để dùng cho học tập.
Sau khi học xong vào buổi chiều đó, Long Dực liền đi đến ngân hàng rồi rút ra 1 triệu tệ rồi cùng Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi mang đến bệnh viện cho Lý Vân.
"Bác sĩ nói hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật. Lão Long, huynh mang số tiền này đến rất đúng lúc, nếu không có nó cả nhà đệ thật không biết phải làm sao đây” nghĩ đến bệnh tình của mẹ có thể nhanh chóng trị khỏi, trong lòng Lý Vân như trút được một gánh nặng.
"Lão Lý, huynh lại có tin tức tốt cho đệ nữa đây” Long Dực mỉm cười nói “người bạn của huynh là một người rất hảo tâm, rất thích làm từ thiện, khi anh ta nghe được chuyện của đệ thì nói với huynh rằng …… hắc hắc, nói với huynh rằng anh ta sẽ quyên tặng cho cả nhà đệ số tiền đó”
"Cái gì? Quyên tặng?" Đinh Tiểu Lôi mở to hai mắt nhìn, kinh hô "Vậy là cho luôn hả. Trời ơi, người bạn này của huynh thật là quá giàu có nha, hôm nào có dịp huynh giới thiệu cho đệ biết với, sau khi tốt nghiệp biết đâu có thể cùng anh ta bàn chuyện làm ăn không chừng”
Tiễn Như Vũ cũng lên tiếng "Lão Long, người bạn của huynh là ai vậy? Một người bạn hào sảng khẳng khái như vậy huynh nhất định phải giới thiệu cho đệ quen đó”
Tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều muốn người bạn của Long Dực là ai mà lại vô cớ đem tặng một số tiền quá lớn cho một người không quen không biết.
"Vân nhi, con nhất định phải tìm gặp ân nhân để cảm tạ người ta đấy” Mẹ của Lý Vân nằm trên giường, nước mắt cảm kích chảy ra, rung giọng nói.
Lý Vân gật đầu đáp lời "Con biết rồi thưa mẹ. Chờ mẹ làm phẫu thuật xong rồi, con sẽ nhờ Long Dực dẫn con đến gặp mặt anh ta để tạ ơn”
"Việc này …… huynh nghĩ không cần đâu ……" Long Dực cười nói "người bạn kia của huynh sống ở nước ngoài, lần này trở về đây thăm thân nhân, anh ta sau khi đưa tiền cho huynh xong đã lên máy bay đi rồi, lần này đi không biết bao giờ mới về nữa đây”
Những lời nói này vốn sơ hở quá nhiều nhưng là từ miệng Long Dực thốt ra, mọi người liền tin tưởng ngay.
"Trên đời này thật có nhiều người thiện lương” Mẹ của Lý Vân hôm nay tinh thần so với trước trở nên tốt hơn rất nhiều,lẩm bẩm nói "Sau khi xuất viện ta sẽ thắp hương bái phật mỗi ngày cầu nguyện chúc phúc cho vị đại thiện nhân sống lâu trăm tuổi”
Long Dực âm thầm cười khổ nghĩ "Lão nhân gia ơi là lão nhân gia, tiền la của con đó, người ngàn vạn lần đừng làm vậy nha, con sẽ bị tổn thọ đó"
Hai ngày sau, việc phẫu thuật của mẹ Lý Vân tiến hành thành công. Sau đó, được sự chăm sóc tận tình của y tá và người nhà, Lý Vân cũng an tâm trở về trường tiếp tục việc học.
Phòng 414 sau khi yên tĩnh một thời gian thì khi Lý Vân trở về lại sôi động hẳn lên.
Ngày mẹ Lý Vân xuất viện, Long Dực, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi đều đến nhà ga đưa tiễn.
Cà nhà Lý Vân cảm kích không thôi, rốt cuộc cũng phải nói lời chia tay, lên tàu phất tay từ biệt.
Trước khi đi, mẹ Lý Vân dặn dò hắn phải đối đãi với ba người Long Dực như ân nhân, ngàn vạn lần không thể xảy ra bất hòa, Lý Vân miệng vâng vâng dạ dạ gật đầu đáp ứng.
"Hay quá, mọi việc rốt cuộc cũng êm xuôi, thật sự là quá vui mà. Các huynh đệ, nói xem chúng ta có cần tổ chức tiệc mừng không?” Tiễn Như Vũ đưa mắt nhìn theo đoàn tàu đã đi xa nói “Hôm nay đệ làm chủ mời mọi người đến quán nướng Tào Ký. Ai nha, đã lâu rồi không đến đó, nhớ tới mùi thịt nướng thơm lừng đệ chảy nước miếng rồi nè"
Nói xong, hắn le lưỡi làm bộ dáng giống như là chết đói lâu lắm.
Nói đến quán nướng Tào Ký, Long Dực liền nhớ lại trước khi nhập học đã cùng Tiễn Như Vũ đến ăn một lần, hơn nữa lần đó lại có người đánh nhau và hắn ra tay giúp đỡ một gã có tên là Lục Thừa Vân và bạn gái hắn, lúc ấy bọn họ còn ngộ nhận Tiễn Như Vũ là người ra tay nên cảm kích vô cùng.
Đi đến quán nướng Tào Ký, cứ tưởng rằng sau sự việc đánh nhau quán phải vắng khách nhưng quán vẫn đông khách như cũ, bốn người vất vả lắm mới kiếm được một cái bàn trống ngồi vào rồi kêu vài món nướng và mấy chai bia, ăn uống trò chuyện vui vẻ.
"Xin hỏi ngài có phải là Long Dực, Long tiên sinh không?” Ba người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng nhiên có một gã thanh niên mặc đồ đen bước tới trước bàn, mỉm cười nhìn long dực hỏi.
"Ta đúng là long dực." Long Dực cũng không biết người này, khẽ nhíu mày nói "Tìm ta có chuyện gì không?"
"Ông chủ của tôi có việc muốn cùng Long tiên sinh đàm đạo, không biết long tiên sinh có thể dời gót ngọc không?”
"Ông chủ của anh là ai?"
"Ông chủ của tôi đang ở một tòa nhà kế bên khách sạn Hồng Vận đợi Long tiên sinh” gã thanh niên không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Long Dực, vẫn mỉm cười nói "nếu Long tiên sinh cần phương tiện di chuyển, xin mời theo tôi, xin lỗi đã làm phiền tiên sinh”
"Ông chủ của anh là cái gì hả” Tiễn Như Vũ lắc đầu nói " muốn gặp mặt lão Long sư phụ của chúng ta thì ông ta phải tự thân đến mời chứ, nếu không sẽ không đi đâu hết”
Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cũng đồng thanh lên tiếng ùng hộ.
Mặc dù Long Dực không biết ông chủ của tên này là ai nhưng thấy lời nói của đối phương rất khách khí nên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói “Ở gần đây phải không? Được, ta đi với anh. Lão Tiễn, lão Đinh, lão Lý, các đệ cứ ngồi đây ăn đi, huynh đi một chút sẽ trở lại”
Ra khỏi cửa hàng “Tào ky thiêu khảo” trong ngõ hẻm, bên ngoài chính là một con đường phồn hoa, Trung Sơn Trang người trẻ tuổi này dẫ Long Dựng đi theo hướng Tây 40 mét, đi tới một gian phòng trong “Hồng Vận Tửu Điếm”.
Trong phòng chỉ có hai người, một người ngồi vị chí chủ thượng trên bàn ăn, mặc một bộ tây trang rộng thùng thình màu trắng, tóc chuốt keo bóng loáng, mặc dù đã quá ngũ tuần, nhưng trong đôi mắt đã nheo lại ngẫu nhiên thoáng hiện tinh quang sắc bén lại làm hắn có một loại khí thế uy nghiêm bức người.
Tên còn lại Long Dực nhận biết, chính là mấy ngày trước cùng Thiết Ngạo ước chiến tại rừng cây đã mời tới đại cao thủ Lý Giang Nhạc kia. Lúc ấy chính mình phải thi triển thần thông dị thuật, cuối cùng bách hắn tự cúi đầu nhận thua.
Căn cứ theo khí ba cảm ứng mà phán đoán, nam tử mặc tây y màu trắng thực lực rõ rang cao hơn so với Lý Giang Nhạc một bậc.
“A a, Long lão đệ, thật cao hứng lại nhìn thấy ngươi.” Lý Giang Nhạc vẻ mặt tươi cười, đưa tay bắt tay Long Dực, sau đó chỉ vào nam tử mặc tây trang màu trắng giới thiệu:: “Vị này là giám đốc Thiết Thị công ty Thiết Trung Đường, cũng là đại ca kết bái của ta.”
“Tiểu huynh đệ là Long Dực sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Từ lần trước Lý lão tam thua ở tay ngươi xong, hắn nhắc tới ngươi bội phục không ngừng!” Thiết Trung Dường a a cười, đứng dậy nói: “Ta là ba ba của Thiết Ngạo, chuyện của ngươi và Thiết Ngạo ta đã nghe Lý lão tam nói, ta bây giờ đại biểu Thiết Ngạo hướng ngươi xin lỗi.”
“Ngươi là cha của Thiết Ngạo?” Long Dực đối với Thiết Ngạo cầm đầu Tứ Đại Ác Nhân rất ác cảm, biết thân phận hai người trước mắt, đối với bọn họ cũng không có hảo cảm gì, thản nhiên nói: “Nếu ngươi tìm ta có việc, xin mời đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Hảo! Ta rất thích loại tính cách trực sảng của những người trẻ tuổi như ngươi!” Thiết Trung Đường trong mắt lóe lên ánh sang khác thường nói: “Ngươi thật thẳng thắn, ta cũng sẽ nói thẳng, ta muốn ngươi gia nhập vào Thiết Thị tập đoàn của chúng ta, cùng ta Thiết Trung Đường cùng xây nghiệp lớn, ngươi thấy sao?”
“Long lão đệ, Thiết Thị tập đoàn ngươi không biết sao, nó là BJ đệ nhất đại tập đoàn a. Đại ca của chúng ta luôn khảng khái, chỉ cần ngươi gia nhập vào, sẽ có ngươi đãi ngộ cực kỳ ưu hậu! Tới đây, chúng ta chậm rãi bàn bạc.” Lý Giang Nhạc chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Long Dực ngồi xuống.
“Xin lỗi, ta bây giờ còn đang trong học kỳ, đối với gia nhập tập đoàn của các người cũng không có hứng thú gì. Tái kiến.” Long Dực quay người mở cửa, trước ánh mắt kinh ngạc tới choáng váng của Thiết Trung Đường và Lý Giang Nhạc bước ra khỏi phòng.
“Đại ca, ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận, mặc dù Long tiểu tử kia có chút cuồng vọng, nhưng hắn đích xác là người mới.” Lý Giang Nhạc thấy Thiết Trung Dường sắc mặt xanh xám, trong mắt sát khí bính hiện, trong lòng không khỏi phát lạnh, “Như vậy đi, ta sau này có cơ hội sẽ lại tìm hắn nói chuyện ….”
“Không cần nói chuyện!” Thiết Trung Đường lạnh lung nói: “Ta tại Hắc Bạch lưỡng đạo lăn lộn hơn mười năm, cho tới gây giờ không có một người dám cự tuyệt ta như vậy! Hừ, không là bằng hữu của chúng ta, chỉ có thể là địch nhân của chúng ta! Nhất định có cơ hội phải cho hắn biết tay.”
“Đại ca, không thể lỗ mãng a! Nếu thật sự muốn động thủ, trước hết cũng phải điều tra rõ rang lai lịch của hắn, để tránh gặp phiền toái.”
“Hừ, có cái gì mà phải tra! Thiết Ưng Bang năm đó trong hắc đạo, có phải sợ ai?”
“Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong bạch đạo a, hơn nữa đã hòa nhập rất tốt rồi, cho nên còn phải có điều cố kỵ. Hơn nữa ….” Lý Giang Nhạc hạ thấp giọng nói “Đại ca, ngươi chẳng lẽ không có lưu ý trên tay Long tiểu tử có mang Xích Huyết Linh Giới?”
“Xích Huyết Linh Giới?” Thiết Trung Đường kinh ngạc nói: “Ta nghe nói nó là chí bảo của dị năng vũ giả, có nói đối với thực lực bản thân gia tăng rất có trợ giúp. Sao sao, Long tiểu tử mang nó sao? Ta thật ra không có để ý.”
“Đúng vậy, kiện bảo vật này tuyệt đối không phải người thường có thể mang, cho nên ta mới nói phải tra thân phận Long tiểu tử kia mà.”
“Vậy được rồi, việc này giao cho ngươi xử lý. Nếu họ long không có người đứng sau, đem hắn phế đi, thuận tiện doạt lại Xích Huyết Linh Giới cho ta.” Thiết Trung Đường nụ cười càng thêm âm độc hung tàn.
Tiến vào Long Quang đại học đọc sách xong, Long Dực vì không muốn bại lộ thân phận của mình, liền đem Bích Ngọc Chỉ Hoàn đại biểu cho thân phận thành viên gia đình cất giấu trong người, ma bên ngoài vẫn mang Xích Huyết Linh Giới vẻ ngoài bình thường, nếu vừa rồi Thiết Trung Đường và Lý Giang Nhạc thấy Bích Ngọc Chỉ Hoàn, bọn họ đã nhìn ra thân phận của Long Dực.
Trở lại Tào Ký Thiêu khảo điếm, Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi còn đang hát ngũ yêu lục hoa quyền sai tửu, Lý Vân Tắc ngồi một bên làm trọng tài, nét mặc xem ra dã uống không ít bia.
“Lão Long đã trở về rồi, rốt cuộc là ai muốn gặp ngươi? CÒn thần bí như thế?” Tiễn Như Vũ hỏi.
“Nga, là …. Là người quen.” Long Dực thuận miệng đáp, lập tức cười nói: “Lão Tiễn, tới đây, hai người chúng ta hoa kỷ quyền.”
“Được, hoa thì hoa!” Tiễn Như Vũ vén tay áo, khơi dậy mười hai phần tinh thần.
Sau Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cũng thay nhau thượng trận. Chỉ bất quá ba người tửu lượng hợp lại cũng không thể so sánh với Long Dực, bởi vậy cuối cùng cả ba người đều say, chỉ có một mình Long Dực còn tỉnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiễn Như Vũ ba người còn mê mẩn hô hô ngủ, Long Dực đã thay quần áo thể dục tại sân vận động của trường.
kinh quá giáo viên tây trắc dong thụ lâm gian đích vậy điều tiểu đạo thì, phía trước có một nữ sanh khiến cho Long Dực chú ý.
Nữ sinh phía xa mặc quần áo hoa sắc, mặc dù quay lưng về phía Long Dực, nhưng eo mảnh, chân thon dài, có thẻ thấy được dáng người cực hảo, mái tóc dài nhuộm hồng buông dài trên vai. Quần áo bị gió thổi, có chút phiêu động, phảng phất một đóa hoa trong gió.
Đột nhiên trong lúc đó, một chiếc xe đạp từ trong đường nhỏ bên cạnh đi ra, đâm vào hoa quần nữ sinh, hai người đồng thời ngã sấp xuống mặt đất.
Thủ phạm là một nam sanh tóc dài, có thẻ là thấy bốn phía ít người, hắn nhanh chóng nâng chiếc xe đạp của mình, nhanh chóng đi mất.
“Đâm người rồi bỏ chạy, nhân phẩm của nam nhân này thật kém!” Long Dực lắc lắc đầu, chạy dến trước mặt hoa quần nữ sinh, thấy nàng đang dùng tay nhẹ nhàng vỗ về chân, quan tâm hỏi: “Đồng học, ngã có bị thương không?”
“Cổ chân của ta …… đau lắm ….” Nữ sinh nói, chậm rái ngước lên nhìn.
Hoa quần nữ sinh có khuôn mặt kiều mỵ mê người, cái mũi uyên dáng, đôi môi phấn nộn, hai mắt rớm nước, lông my dài có chút nhếc lên, Long Dực cùng nàng ánh mắt tương đối, trong lòng khó có thể tự cản rung động.
“Du Hoa Nhị?” Long Dưc bật thốt lên ba tiếng.
Lúc trước đám học sinh tuyển chọn tứ đại mỹ nữ, Long Dực dã từng trong phòng tuyên truyền xem qua ảnh, nhận biết nữ sinh trước mắt chính là một trong tứ đại mỹ nữ, khoa tân văn truyền thanh Du Hoa Nhị