Chương 77: Nguyệt Học Tỉ Bị Bắt Cóc
Dịch :Hấp Diêm Lão Quái Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
Sau khi gặp ba người Tiễn Như Vũ, Long Dực cũng không nói gì với bọn họ mà vào cuộc với bọn họ, tận tình hưởng thụ phóng túng.
Ngày thứ hai từ sớm đến giữa trưa, bốn người nhàn nhã câu cá trên thanh trúc hồ, buổi chiều thuê hai khẩu súng săn, ở trên núi bên cạnh săn một ít thú về làm thức ăn, đến tối mang theo cá mà ban ngày câu được và gà rừng, bốn người lại đến ven hồ thanh trúc.
Vừa mới nhóm được lửa, liền có một nam phục vụ của Dã vị phong tình viên đi tới, hướng về Long Dực khom người, mang theo nụ cười của nghề nghiệp nói: “Tiên sinh, vừa rồi có vị khách nhân nhờ ta đưa cho ngài một bức thư, mời ngài nhận lấy. Vị khách nhân đấy còn nói nội dung của phong thư này tốt nhất đừng cho người khác biết.
Long Dực rùng mình, thấy phong thư trên tay người phục vụ liền tiếp nhận, nói: “Ai đưa thư cho ngươi? Hắn ở đâu?”
“Là một vị khách nam khoảng bốn mươi, vừa rồi hắn ở kia giao thư cho ta xong, nói ta chuyển thư cho ngươi sau đó đi mất.” Người phục vụ hướng về một đống lửa chỉ chỉ.
Long Dực thầm cảm thấy buồn bực, đợi người phục vụ đi rồi mới mở thư.
Bên ngoài chỉ có phong bì trắng, ở trên viết hai hàng chữ: “Long Dực, muốn Nguyệt Nhã Nhu còn sống thì tám giờ đến bãi tha ma ở tây thành. Nếu như báo cảnh sát, lập tức xử lý.
“Xử lý” là ngôn ngữ hắc đạo sử dụng ý nghĩa chính là đem người bị bắt cóc xử tử.
“Nguyệt học tỷ bị người bắt cóc?” Long Dực nhảy dựng lên.
Hắn lập tức nghĩ được, chuyện Nguyệt Nhã Nhu bị bắt cóc khẳng định có quan hệ đến mình, nếu không tại sao kẻ bắt cóc lại đưa thư cho mình?
Việc này chẳng lẽ là Thiết Ngạo làm? Có phải hắn muốn dùng Nguyệt Nhã Nhu làm mồi nhử để giăng bẫy chờ mình đến.
“Ngươi làm gì vậy, dọa ta nhảy dựng lên!” Tiễn Như vũ thấy sắc mặt long dực không tốt, chỉ vào bức thư trên tay hắn nói: “Trên đấy, viết gì vậy? Có thể công khai một chút nội dung không?”
“Lão tiễn, nhanh xem giúp ta bây giờ là mấy giờ?” Long Dực vội hỏi.
“Đợi tý, để ta xem ...” Tiễn Như Vũ đưa tay lên, nhìn qua, chậm rãi nói: “Vừa đúng bảy giờ ba mươi phút. Lão Long, ngươi hỏi làm gì vậy? Chẳng lẽ bức thư này do mỹ nữ đưa đến để hẹn ngươi?”
“Lão Tiễn, lão Đinh, lão Lý, ba người các ngươi ở lại, ta có việc gấp phải đi.” Long Dực nói rồi chạy vội đi.
Hắn đã quyết định, mặc kệ có bẫy hay không, mình cũng phải đi một chuyến, xem rốt cục là đối phương định làm gì, sau đó tỳy cơ ứng biến.
Bởi vì không biết “bãi tha ma” ở chỗ nào, ra khỏi đại môn của Dã vị phong tình viên, Long Dực liền vẫy một chiếc taxi, nói với lái xe địa phương mình muốn đi, lái xe đối với mỗi địa phương đều biết rõ, hai câu chưa nói xong liền một đường đưa hắn đến tây thành.
“Xuống xe đi về phía trước khoảng hai dặm sẽ tới bãi tha ma.” Taxi hướng về thanh tây đi được khoảng hai mươi lý, chậm rãi đỗ xe ở ven đường, lái xe chỉ đường nhỏ cho Long Dực rồi nói tiếp: “Huynh đệ, cẩn thận một chút, trời tối đường không dễ đi đâu.”
Long Dực trả tiền xe, cám ơn lái xe, đi theo đường nhỏ ven đường về phía Bắc.
Trăng sáng như sương, gió như nước.
Chỉ tiếc đêm đẹp như vậy nhưng Long Dực không có một chút tâm tư để thưởng thức, hắn hơi hiểu được mình đang đi đến một hung cảnh, một nơi nguy hiểm khó dò, thậm chí là một đi không trở lại.
Nháy mắt xuyên qua một rừng cây lớn, trước mắt hiện ra mấy trăm mộ phần, trong bóng đêm đột nhiên nhìn thấy, cỏ dại ở đây như một đám người đang quỳ lạy, hơn nữa bốn phía gió thổi lá động kêu hoa hoa, làm lòng người sợ hãi, lông tóc dựng đứng lên.
Hai phía đông tây của bãi tha ma phân biệt có hai vật đen và cao, phân biệt là hai gò đất nhô lên.
Nghe nói rất lâu trước kia, nơi này từng phát sinh một hồi đại chiến thảm thiết, rất nhiều binh lính bỏ mình bị chôn tại chỗ, sau này mấy cái thôn trang phụ cận liên tiếp có sự kiện quỷ dị phát sinh, dân trong thôn cho rằng những chuyện đó là do linh hồn của tướng sỹ chết đi làm bậy, vì vậy đã bỏ tiền ra mời hòa thượng, đạo sỹ tới siêu độ, cũng tại hai đầu tạo hai gò đất lớn dùng để trấn nhiếp quỷ tà. Những năm về sau, lại không ngừng có những tử thi vô danh liên tục bị mai táng ở chỗ này, vì thế chỗ này có tên là bãi tha ma.
“Tám giờ … tám giờ, ta không đến chậm.” Long Dực mạnh mẽ ngăn chặn tâm thần tán loạn, ánh mắt hướng mọi nơi quan sát, tìm kiếm bóng người.
Đứng tại chỗ đợi bốn, năm phút, đột nhiễn có hai đạo ánh sáng từ xa tiến đến, nguyên là một chiếc xe hơi đang đến.
Xe hơi còn cách Long Dực vài trượng trượng thì dừng lại, mở của, ba tráng hán tay cầm khảm đao sắc bén xuống xe, tiếp theo có hai tráng hán lôi một nữ tử đi ra.
“Khí tức thật mạnh a!” Long Dực ánh mắt không tự chủ được hướng đến xe hơi, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
Hắn mặc dù cảm ứng được năm tên tráng hán ở ngoài xe cũng có dị năng nhưng cùng người trên xe chưa hiện thân so sánh thì quả là một trời một vực.
Năm đạo khí ba cùng cường đại nhưng tựa hồ như một, có khi bài xích lẫn nhau, có khi tương hợp cùng một chỗ.
“Đây là năm người như thế nào đây? Có cảm giác khó ứng phó a!” Long Dực thầm nghĩ, ánh mắt lập tức chuyến hướng đến nữ tử bị hay gã hán tử dẫn ra.
Nữ tử hai tay để sau lưng, tựa hồ bị dây trói cổ tay, mặc dù khuôn mặt bị tóc dài rối bù che mất nhưng phúc sức trên người và thân thể kiều mỹ đối với Long Dực lại rất quen thuộc, hắn liếc mắt liền nhận ra đó là Nguyệt Nhã Nhu.
Có thể vì đề phòng Long Dực đột nhiên ra tay cứu người, còn chưa xuống xe một gã tráng hán đã gác khảm đao trên tay lên cổ nàng.
Lưỡi khảm đao dí sát vào da Nguyệt Nhã Nhu, chỉ cần dùng sức một chút, mạch máu của Nguyệt Nhã Nhu sẽ vỡ tan, máu tươi chảy cạn, hương tiêu ngọc vẫn.
“Nguyệt học tỷ!” Long Dực kêu to hai tiếng, hai nắm đấm nắm chặt lại.
Với thực lực của hắn, mặc dù có thể trong chớp mắt đánh bại mấy tên tráng hán của đối phương nhưng đối phương cũng có thể trong nháy mắt đưa Nguyệt Nhã Nhu vào chỗ chết, bới vậy hắn không dám khinh xuất vọng động
Cứu người phải có mười phần nắm chắc, nếu không giữa chừng xảy ra sơ suất gì thì khó mà bù bắp cho được
Mấy tên tráng hán thấy vẻ mặt phẫn nộ của Long Dực thì không khỏi âm hiểm cười khinh thường và đắc ý.
“Long Dực, cứu ta!” Nguyệt Nhã Nhu nghe được thanh âm của Long Dực, ra sức giãy dụa kêu lên, trong tiếng kêu tràn ngập sự kinh hãi và hoảng sợ.
“Các vị đại ca, bắt cóc thì phải có nguyên nhân chứ. Nguyệt học tỷ trước kia đắc tội gì với các huynh hay các huynh định đòi tiền chuộc vậy? Nếu các vị muốn tiền, ta có một chút …” Long Dực cưỡng bách tâm trí tỉnh táo, quyết định trước hết tìm hiểu những người trước mắt bắt cóc Nguyệt Nhã Nhu vì mục đích gì, sau đó chậm rãi tìm sơ hở của đối phương và cơ hội cứu người.
“Sai, nàng không đắc tội chúng ta, chúng ta cũng không muốn đòi tiền chuộc!” người lên tiếng nói chuyện chính là đại hán đứng trước, thanh âm trầm trầm.
“Ta không rõ các ngươi bắt cóc nàng vì cái gì?”
“Không biết thật sao?” đại hán đứng đầu nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng ởn, phảng phất như một con sói hoang nửa đêm mò đến kiếm ăn, “Lão bản chúng ta biết quan hệ giữa ngươi và vị mỹ nữ này rất tốt nên mượn nàng một lát để phối hợp với chúng ta diễn kịch cho ngươi xem.”
“Diễn kịch? Cho ta xem?” Long Dực giật mình, “Lão bản của các ngươi là ai?”
“Ta có thể nói cho ngươi, lão bản của chúng ta chẳng những biết ngươi, còn rất hâm mộ ngươi, đáng tiếc ngươi là một tên gia hỏa không thức thời.”
Long Dực thốt lên: “Là Thiết Trung Đường?”
tên tráng hán không phủ nhận, nhìn lên người Nguyệt Nhã Nhu, trên mặt lộ vẻ hèn mọn bỉ ổi, cười nói: “Lão bản của chúng ta đặc biệt phân phó, màn kịch đêm nay chẳng những muốn ngươi phải có mặt mà còn muốn diễn phải thật tốt mới được! Nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, có thể tùy thời chỉ điểm, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ sửa.”
“Các ngươi mau thả Nguyệt học tỷ ra!” Long Dực phần nào cảm thấy bọn họ sẽ có hành động bất lợi với Nguyệt Nhã Nhu, phẫn nộ quát.
tên đại hán nói: “Xem kịch đi, tâm trí ổn định thì mới thấy thú vị, ngươi ngàn vạn lần đừng có bực tức.”
Long Dực đề tụ linh lực toàn thân, sát khí áp bách đối phương, lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, ai dám động đến một sợi tóc của Nguyệt học tỷ, ta lập tức sẽ khiến cho hắn giống như cái cây này.”
Tay phải hắn sử tụ nguyên thuật kết thành phong chuy đánh về một cái cây cách đó vài trượng, “Oanh” một thanh âm vang lên, cái cây đó đã hóa thành nhiều mảnh bay toán loạn.
Chiêu thức ấy có thể nói là kinh tâm động phách, mấy người tráng hán đối phương đều ngây người.
tên đại hán hồi phục tinh thần từ trong sự kinh ngạc, cười cười nói: “Ho Long kia, ta cũng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của chúng ta, Nguyệt học tỷ của ngươi sẽ một mạng ô hô. Ta biết, nguơi là một người thương hoa tiếc ngọc, vì bảo vệ mạng nhỏ của mỹ nữ này, ngươi sẽ không dám động thủ. Hắc hắc, bây giờ mời ngươi hãy mở mắt xem chúng ta diễn ‘Cuồng long hý phượng’ đi. Ay uy, có thể bắt đầu biểu diễn.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng thét chói tai “Nha”, áo trên người Nguyệt Nhã Nhu đã bị một tráng hán xé toạc ra, nhất thời thân trên như dương chi bạch ngọc hiển lộ ra trong đêm. (nôm na là da dẻ trắng muốt như ngọc lộ ra )
“A … ngươi … ngươi muốn làm gì!” Nguyệt Nhã Nhu vừa thẹn vừa sợ, cơ hồ muốn ngất đi.
Lúc này, cho dù kẻ ngu xuẩn hơn cũng có thể hiểu được “Cuồng long hý phượng” trong miệng tráng hán thốt ra có ý tứ gì.
“Buông nàng ra!” Trong mắt Long Dực nộ hoả trùng trùng, bước về phía trước hai bước, không nhịn được chuẩn bị xuất thủ.
“Chỉ cần ngươi dám tiến về phía trước một bước, đao của ta sẽ chém xuống.” Tráng hán gác đao trên cổ Nguyệt Nhã Nhu nhìn Long Dực chằm chằm, trong mắt xuất hiện vẻ tàn nhẫn, hét to uy hiếp.
Long Dực quả nhiên không dám động. hắn muốn tới cứu Nguyệt Nhã Nhu, nếu nàng chịu thương tổn, cho dù mình có giết sạch những kẻ trước mắt này thì cũng có ý nghĩa gì?
Nhưng không động thủ chẳng lẽ trơ mắt nhìn tên tráng hán kia tiếp tục vũ nhục Nguyệt Nhã Nhu?
Long Dực cắn chặt răng, trong đầu tính toán biện pháp giải cứu.
Tên tráng hán A Uy không để ý đến sự kháng cự của Nguyệt Nhã Nhu và sự đe dọa của Long Dực, tiếp tục động tác thô bạo của hắn, mười ngón tay như bay, quần áo toàn thân Nguyệt Nhã Nhu đã bị xé nát,rơi vãi đầy đất.
“A … Không nên … không nên như vậy … Long Dực … cứu ta.” Tiếng kêu của Nguyệt Nhã Nhu dần biến thành tiếng khóc.
“Vương ba cao tử!” ( gần như câu chửi " thằng chó chết hoặc na ná [IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/dead.gif[/IMG][IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/dead.gif[/IMG] ) Long Dực cắn chặt răng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn vốn định dùng di hồn thông khống chế tên tráng hán đang gác đao trên cổ Nguyệt Nhã Nhu, chính mình cũng nhân cơ hội động thủ nhưng tráng hán này tự hồ biết hắn có loại dị thuật này nên chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể Long Dực mà không tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Nếu hắn toàn lực thi triển thần túc thống, có thể đạt đến tốc độ kinh người, trong chớp mắt có thể tiếp cận được Nguyệt Nhã Nhu, nhưng lại lo lắng tên tráng hán cầm đao kia có thể phản ứng nhanh hơn, dù sao lưỡi đao cũng kề sát da Nguyệt Nhã Nhu.
Động thủ hay không động thủ?
Long Dực biết mình bắt đầu hoảng loạn, đã dần mất đi sự tỉnh táo và trấn tĩnh lúc trước.
Mấy tên tráng hán làm như vậy mục đích đúng là muốn cho Long Dực tâm thần hoảng loạn, mất đi lý trí, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười âm hiểm.
“Tiểu nữ nhi xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ rất sảng khoái! Ha ha, cuồng long hý phượng là khiến long căn của ta trêu phượng huyệt của ngươi, ha ha …” Tráng hán A Uy cười nói.
“Long Dực, ngươi ngay cả bằng hữu của mình cũng không bảo vệ được, học một thân dị nặng dị thuật có tác dụng gì? Ngươi thật sự là một tên phế vật a!” Long Dực tự trách mình, hai mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, trong miệng đột nhiên xuất hiện vị mặn.
Đây chính là vị máu, bị hắn cắn nát môi chảy ra.
Đột nhiên có tiếng kêu thảm, chỉ thấy tên tráng hán hai tay ôm háng, trên mặt đất điên cuồng lăn lộn tru lên.
Nguyên lai trong lúc dãy dụa, Nguyệt Nhã Nhu vô ý đá ra một cước, một cước này không lệch chút nào, trúng ngay mệnh căn của tráng hán kia, đá nát tiểu đệ của hắn.
Tiếng kêu thảm của tráng hán giữa trời đêm vang lên hiển nhiên thảm lệ vô cùng, không được bao lâu hắn vì đau quá ngất đi.
Biến cố này chẳng những Long Dực không ngờ tới, ngay cả mấy tên tráng hán đối phương cũng không khỏi ngạc nhiên, nhất thời ngây người.
Cơ hội đến, trong lúc đám tráng hán ngây người trong nháy mắt, Long Dực ra tay.
Linh lực của hắn trong nháy mắt tăng đến cực hạn, thần túc thông lập tức thi triển, tốc độ đã tiếp cận với tốc độ âm thanh.
Tên tráng hán dùng đao chế ngự Nguyệt Nhã Nhu trong nháy mắt đã thấy Long Dực đứng trước mặt mình, hắn còn đang choáng váng, chưa kịp xuất hiện ý niệm gì trong đầu thì cả người lẫn đao đều bay lên không trung, sau đó rơi xuống trên mặt đất, toàn thân không còn tri giác
Chương 79: Hắc y ngũ lão
Dịch :chuoi_gia Nguồn: TTV
Long Dực lần này hạ thủ không lưu tình, sau khi giải quyết tráng hán có uy hiếp lớn nhất với Nguyệt Nhã Nhu, tay trái liền ôm eo Nguyệt Nhã Nhu, tay phải nắm lại, nhanh chóng huy động, đem bốn gã tráng hán toàn bộ đánh bay, không quản là sống hay chết.
“Nguyệt học tỷ, không có việc gì nữa, không có việc gì nữa rồi …” Long Dực cảm thấy thân thể Nguyệt Nhã Nhu không ngừng run rẩy,biết nàng đang sợ hãi, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác quan ái và thương tiếc. ( quan tâm và thương tiếc )
“Long Dực, ô ô ô …” Nguyệt Nhã Nhu trong lòng vẫn kinh sợ, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ôm chặt hắn khóc lớn: “Ta rất sợ … rất sợ a …”
“Đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ …” Long Dực nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang rối tung của nàng, ngữ khí ôn nhu an ủi.
Bỗng dưng một cơn gió thổi qua, Nguyệt Nhã Nhu không tự chủ được run rấy, không biết vì lạnh hay vì kinh sợ, thân thể gần như xích lõa của nàng dính sát vào thân thể Long Dực, vùi đầu vào ngực hắn, không muốn rời ra.
“Nguyệt học tỷ, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra được không?” Long Dực cởi áo nhẹ nhàng khoác lên người Nguyệt Nhã Nhu.
Nguyệt Nhã Nhu ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt nàng còn vương lệ, nhìn qua vô cùng đáng thương.
“Hôm nay ta cùng một bạn học nữ ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn xong chúng ta đi mua sắm, sau đó bạn kia vào một cửa hàng quâà áo mua đồ, ta đợi nàng ở cửa, không bao lâu có một chiếc xe hơi đỗ trước mặt ta, mấy nam tả từ xe nhảy xuống, bắt ta vào xe, sau đó một đường đưa tới đây.” Nguyệt Nhã Nhu hồi tưởng lại những chuyện phát sinh, trong lòng sợ hãi.
Long Dực gật đầu than vãn: “Ta nghĩ nguyên nhân của chuyện này là vì ta. May nắm ông trời phù hộ nàng không xảy ta việc gì, nếu không ta sẽ áy náy đến chết.”
“vì ngươi?” Nguyệt Nhã Nhu đương nhiên không biết đủ loại chuyện phát sinh trong đó, ánh mắt nhìn Long Dực mang theo vài phần khó hiểu.
“Dù sao chuyện cũng rất phức tạp, sau này có thời gian ta sẽ nói với nàng.” Long Dực không biết cố ý hay vô tình nhìn về phía xe hơi, trong lòng chợt động: “Trong xe còn có năm người đúng không?”
“Ừ, là năm lão đầu gầy mặc quần áo đen, xem qua đều khoảng sáu mươi, sau khi ta bị bắt cóc lên xe đưa đến đây, bọn họ một câu cũng chưa nói, giống như là … tượng gỗ, rất dọa người.” Nguyệt Nhã Nhu nói, không khỏi nhích lại gần Long Dực, bỗng nhiên nghĩ đến thân thể gần như xích lõa của mình thì đỏ mặt, trống ngực đập ầm ầm.
“Lão đầu gỗ?” Long Dực nhìn về phía xe hơi, năm cao thủ trong xe vẫn không chịu hiện thân, không biết bọn họ còn có âm mưu quỷ kế gì.
“Ân, ta … ta .. chân của ta.” Đi không được vài bước, Nguyệt Nhã Nhu đột nhiên kêu lên.
Long Dực cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trên chân Nguyệt Nhã Nhu chỉ có một đôi tất dài màu trắng, giày có thể đã bị mất trong lúc giãy dụa.
Bãi tha ma đã hoang phế rất lâu, trên mặt đất nơi nơi đều là sỏi đá, nếu không đi giày thì di chuyển rất khó chịu. Vừa rồi Nguyệt Nhã Nhu dẵm phải một cục đá, đau thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
“Để ta bế nàng.” Cường địch bên cạnh nên Long Dực không muốn lãng phí thời gian, thân thể cúi xuống, hai tay vòng lại, đem Nguyệt Nhã Nhu ôm trong ngực.
“Hốt … hốt … hốt … hốt …”
Trong lúc này, theo tiếng quần áo vang lên, năm đạo hắc ảnh từ trong xe xuất hiện, đứng cách hai, ba trượng vây Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu ở trung tâm.
Nguyệt Nhã Nhu kinh hãi kêu lên, còn Long Dực mặt lạnh như sương, trên mặt mang theo vẻ phẫn nộ, hắn biết năm người này mới là đối thủ chính thức, lúc này ác chiến mới bắt đầu.
Giống như lời Nguyệt Nhã Nhu nói lúc trước, năm hắc y lão nhân trước mặt đều khoảng sáu mươi, da tay vừa đen vừa khô, như là vỏ cây khô, mặc dù nhìn qua rất gầy yếu bỉ ổi nhưng con mắt năm người đều có tinh quang, tản mát ra thần thái nhiếu thân mà người trẻ tuổi không có được.
Mặc dù năm người đối phương tất cả đều là cao thủ nhưng bắt cóc một nữ sinh để uy hiếp, loại thủ đoạn này thật là đáng hận, đáng xấu hổ, trong lòng Long Dực chỉ có khinh miệt và coi thường.
“Nào, nắm lấy tay ta, ngàn vạn lần không nên buông lỏng! Một lúc nữa đánh nhau nếu nàng sợ hãi thì hãy nhắm mắt lại, hiểu chứ?” Long Dực quyết tâm lần này phải hạ sát thủ, một lần nữa thả Nguyệt Nhã Nhu xuống đất, mỉm cười ôn nhu nói.
“Có ngươi bên cạnh, ta không sợ.” Nguyệt Nhã Nhu nắm chặt tay trái Long Dực, trên khuôn mặt trắng trẻo đang tươi cười toát lên thành sắc kiên nghị mà đàn bà ít có.
Trong mắt nàng lúc này, Long Dực không phải một người bình thường mà là một vị thần, một thần bảo hộ có thể cho nàng cảm giác an toàn vô hạn, nàng tin rằng vô luận gặp phải khó khăn và nguy hiểm cỡ nào, Long Dực đều có thể giải quyết được.
Nàng si ngốc nghĩ, căn bản không bận tâm đến hết thảy mọi chuyện trước mắt, mà sự chú ý của Long Dực đã chuyển lên người năm tên hắc y lão nhân.
Năm tên hắc y lão nhân vốn dùng đặc dị khí ba kết hợp với nhau một cách thần kỳ, hơn nữa lãi thi triển ra bốn phía, như là tại phương viên mười trượng tạo một vô hình khí tường khó có thể phá, muốn đem long dực và nguyệt nhã nhu nhốt bên trong.
Nguyệt Nhã Nhu một mực ngẩng đầu nhìn Long Dực, thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, nghiêm túc, trong mắt lộ ra thần tình phức tạp, nàng thấy quan tâm nên mở miệng hỏi: “Long Dực, ngươi … ngươi làm sao vậy?”
Logn Dực lắc đầu không trả lời. Năm tên hắc y lão nhân gây cho hắn áp lực lớn, hắn không khỏi chuẩn bị mười hai phần tinh thần đề phòng.
Nói thật, năm tên hắc ý lão nhân trước mắt một đấu một không ai là là đối thủ của hắn, nhưng lúc này bọn họ chiếm năm phương bị như tạo thành một trận thế quỷ dị, năm cỗ lực lượng dung hợp cùng một chỗ thật sự không phải chuyện đùa.
“Thủy … hỏa … thổ … a, bọn hò bày ra khí tường có ba loại nguyên tố này, còn có hai loại là … nếu dựa theo ngũ hành mà nói chắc là hai nguyên tố kim, mộc rồi.” Tuy Long Dực sử dụng tụ nguyên thuật bao gồm thủy hỏa phong thổ tứ đại nguyên tố nhưng đối với các loại nguyên tố khác, hắn cũng có cảm ứng đặc thù, trách không được lúc đầu hắn cảm giác trên người năm tên hắc y lão nhân phát ra khí tức như đã từng quen biết.
“Nếu muốn đi, trước hết phá ngũ hành trận của chúng ta đã.” Một gã hắc y lão nhân môi giật giật thản nhiên nói.
“Ngũ hành trận?” Long Dực đầu tiên ngẩn ra, lập tức tâm trạng chấn động: “Ta hiểu được rồi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành tương sinh, ngũ hành tương khắc, mỗi người bọn họ không chế một loại nguyên tố năng lực, gặp phải đối thủ mạnh thì dùng phương pháp ngũ hành tương sinh không chế năm loại nguyên tố đồng thời ứng chiến đối địch, như vậy lực lượng của bọn chúng sẽ sản sinh không ngừng …”
Tên hắc y lão nhân nói chuyện thấy Long Dực không để ý tới chính mình, cảm thấy hắn khinh thường mình, hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói: “phá được Ngũ Hành Trận, ta sẽ để các ngươi một con đường sống, bằng không phá không được, các ngươi chỉ còn đường chết, động thủ đi.”
“Các ngươi lên đi , nếu không ta sợ các ngươi rốt cuộc không có cơ hội nữa. “Long Dực lạnh lùng nói.
Hắn để cho đối phương động thủ trước, mặc dù để cho tiên cơ của mình mất đi, nhưng chính mình lại dễ dàng từ thế tấn công của đối phương nhìn ra sơ hở, cũng có thể thừa thế phản kích.
Hắn vội đem linh khí trong cơ thể tản mát ra ngoài, phát giác ra không có cách nào đột phá được khí tường mà đối phương năm người tụ tập năm loại nguyên tố tại bốn phương tám hướng, nhưng mà hắn xuất đạo từ trước đến nay còn chưa có gặp chuyện không vượt qua được, biết Ngũ Hành Trận này tựa như tường đồng vách sắt, so với trong tưởng tượng của chính minh còn muốn lợi hại hơn rất nhiều, xem ra trận đánh hôm nay hung hiểm vạn phần.
Năm tên hắc y lão nhân không nói nữa, sau khi đưa mắt nhìn nhau, quát lên một tiếng, đồng thời xuất chưởng đánh tới.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm loại nguyên tố bất đồng ngưng kết thành năm loan nguyệt đao khí, từ những phương hướng và phương vị bất đồng chém về phía Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu hai người.
Kim Đao trảm bột cảnh, mộc đạo chém trước ngực, thủy đai trảm yêu phúc, hỏa đao trảm song tất, thổ đao trảm túc lỏa, mỗi một đao đều sắc bén vô cùng, đủ để làm trọng thường hoặc lấy mạng. ( câu này tương ứng với 5 vị trí trên cơ thể như đầu, mặt, tay, chân, ngực và sau lưng..)
Long Dực bên người mang theo Nguyệt Nhã Nhu, biết nếu một mặt thi triển thần túc thông tiến hành né tránh, mặc dù tạm thời có thể giữ an toàn nhưng thời gian kéo dài, lượng lớn linh lực sẽ bị hao tổn, tốc độ né tránh khẳng định sẽ chậm lại, mà lúc cao thủ so chiêu, chỉ cần có chút sơ hở là có thế gây nên tổn thất khó có thể đền bù.
Đao hình do năm loại nguyên tố kết thành phá không liệt khí, mang theo âm thanh bén nhọn chói tai chém ngay trước mặt, trong nháy mắt, Long Dực đã ra quyết định: phòng ngự đòn công kích đầu tiên của đối phương trước, quan sát tìm sơ hở trong còn công kích của đối phương và thiếu sót trong trận thế, cuối cùng nhân cơ hội toàn lực phản kích.
Hắn xuất linh khí trong cơ thể tràn ngập ra bên ngoài thân, tạo nên một tầng lòng khí hộ thân cực mạnh, lại ngưng tụ thổ nguyên tố và phong nguyên tố xung quanh, trong phạm vi cách người khoảng ba thước và sáu thước phân biệt hình thành một tầng phòng ngự thổ trảo và phòng ngự phong trảo, đem cả Nguyệt Nhã Nhu bảo vệ ở bên trong.
Ngoại tầng ngưng phong, trung tầng tụ thổ, bên trong là tầng kết khí, phòng tuyến do ba tầng phòng ngự trảo có thể nói như vách sắt thành đồng, nhưng đòn công kích đầu tiên của năm hắc y lão nhân cũng cơ hồ phát ra toàn lực.
Đao hình do năm loại nguyên tố kết thành liên tiếp trảm kích tại ngoại tầng phòng ngự phong trảo đầu tiên, năng lượng va chạm trong nháy mắt sinh ra thật lớn, “oanh” một tiếng nổ lớn phát ra, sau đòn công kích của năm hắc y lão nhân, phòng ngự phong trảo Long dực hình thành đã bị tan rã.
Thấy bề ngoài như vậy, lần đầu tiên đối chiến này song phương đều không có chiếm được tiện nghi nhưng trên thực tế, Tâm trạng Long Dực lại nặng nề hơn.
Phòng ngự của hắn cũng chỉ có ba tầng, nếu như đối phương một lần công kích là có thể đột phá được một tầng thì chỉ trong chốc lát, hắn và Nguyệt Nhã Nhu rất nhanh sẽ trực tiếp thất bại dưới sự công kích cường đại của đối phương, đến lúc đó không thể không cùng bọn chúng liều mạng, mà kết quả của liều mạng đánh bừa khẳng định là “không phải ngươi tử thì ta vong.”
“”Nếu ta chết thì không có gì nhưng mà Nguyệt học tả thì làm sao bây giờ? Ta lần này vì cứu nàng mà đến chẳng lẽ hai người đều phải mất mạng tại đây, không lẽ việc sắp thành lại thất bại như vậy?” Long Dực trong lòng đang nghĩ như vậy, hắn cúi đầu thì đón nhận ánh mắt của Nguyệt Nhã Nhu.
Ánh mắt của Nguyệt Nhã Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào Long Dực, một chút cũng không có rời đi, từ trong thần sắc biến ảo của Long Dực, nàng tựa hồ cũng cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó đang tồn tại, nhưng ánh mắt nàng vẫn như cũ tràn ngập niềm tin vô cùng đối với Long Dực.
Ánh mắt tín nhiệm của Nguyệt Nhã Nhu làm cho tinh thần Long Dực chấn động, hắn âm thầm hạ quyết tâm: “Không được, cho dù cùng năm lão nhân trước mặt liều mạng cá chết lưới rách ( hai bên lưỡng bại câu thương) cũng để cho Nguyệt học tả an toàn thoát đi!”
Trong lúc này thì, năm tên hắc y lão nhân đã bắt đầu đòn công kích thứ hai, chiêu thức so với lần trước hoàn toàn giống nhau.
May mắn chính là, năng lực phòng ngự của thổ trảo tựa hồ so với phong trảo mạnh hơn rất nhiều, lúc ngăn cản một kích toàn lưc của năm tên hắc y lão nhân chỉ có chấn động mãnh liệt vài cái, vẫn hoàn hảo như cũ không tổn hao gì.
Một kích không thành, năm tên hắc y lão nhân không chút do dự, lập tức một lần nữa ngưng kết nguyên tố, biến đao trảm thành kiếm thứ, đều là do kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại nguyên tố kết thành kiếm hình hướng về phòng ngự thổ trảo của Long Dực bay tới.
Long Dực biết đòn công kích của đối phương lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, vì vậy cũng nhanh nâng cao linh khí, thổ nguyên tố ngưng tụ càng nhiều gia cố cho thổ trảo khiến cho năng lực phòng ngự tăng lên tới mức cao nhất.
Kiếm hình cũng phòng ngự thổ trảo lại phát sinh va chạm nhưng kết quả cùng lần trước không giống, công kích của năm tên hắc y lạo nhân lại một lần nữa bị ngăn trở.
Nhìn đối phương năm người trên mặt lộ ra thần tình kinh hãi, Long Dực trong lòng mừng thầm, bất quá vui mừng có dư cũng có vài phần do dự và lo lắng, rằng Ngũ Hành trận của đối phương đã được phát động, chính mình bị hãm thân trong đó, tình hình rất cấp thiết, giống như bị giam trong một mật thất kín đáo không tìm cách nào thoát ra được, nếu không tìm ra phương pháp phá trận, đợi cho đến lúc linh lực cạn kiệt thì không thể nghi ngờ là lúc hắn phải chết.
Đang nghĩ ngợi, Ngũ Hành trận của đối phương đột nhiên có biến hóa, vốn năm người phân ra chiếm năm phương vị, lúc này đã có một người tiến đến trước cách Long Dực một trượng rồi đừng lại, mà bốn người còn lại thân hình chuyển đổi, chuyển tới Đông, Nam, Tây, Bắc bốn phương vị.
Đông là kim, Nam là mộc, Tây là thủy, Bắc là hỏa, trung là thổ, năm tên hắc y lão nhân sỡ dĩ mang Ngũ Hành trận bày ra như vậy là muốn đem lực lượng của năm người toàn bộ tập trung vào thổ vị ở giữa, ý đồ dùng thổ phá thổ, đánh tan phòng ngự thổ trảo cực mạnh do Long Dực kết thành.
Bỗng nhiên, tên hắc y lão nhân ở phía trước Long Dực song chưởng hư bão thành hình tròn, thổ nguyên tố màu nâu đậm tại song chưởng của hắn ngưng tụ thành một hình cầu xoay tròn tốc độ cao. Cùng lúc đó, bốn gã hắc y nhân còn lại cũng tương tự ngưng tụ nguyên tố thành hình cầu đánh tới trước mặt hắn.
Hắc y lão nhân ở giữa lấy phương pháp ngũ hành tương sinh, đem năm loại nguyên tố bất đồng trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ, nhất thời hình cầu ở bàn tay hăn nhanh chóng phóng to lên, phát ra hoàng, lục, lam, hồng, hạt ngũ sắc quang mang chói mắt.
“Ngũ hành tụ nguyên phá!” nguyên tố cầu trong tay bành trướng đến mức cực hạn, thời khắc lực lượng tập trung cực mạnh, tên hắc y lão nhân kia đột nhiên hét lên một tiếng, đem nguyên tố cầu đẩy về phía Long Dực.
“Oanh….” Một kích trời long đất lở, phát ra một tiếng sấm kinh thiên chấn động, Long Dực lấy thổ nguyên tố ngưng kết thành phòng ngự thổ chống lại ngũ hành tụ nguyên phá cường đại công kích của đối phương, chỉ trong chốc lát thổ trảo đã tan rã.
Đối với loại lực phản chấn do năng lượng chấn động sinh ra, Long Dực và năm tên hắc y lão nhân tự nhiên không có cảm giác gì, nhưng Nguyệt Nhã Nhu chỉ là một cô gái yếu nhược được chiều chuộng nhút nhát, căn bản không thể chịu đựng, thân thể trở nên mềm nhũn nhất thời ngất đi.
“Nguyệt học tả!” Long Dực khẽ gọi một tiếng, khoanh tay ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng sát vào trong lồng ngực mình.
Ngũ hành tụ nguyên phá sau khi đánh tan phòng ngự thổ trảo, dư kình không giảm, trực tiếp đánh vào tầng phòng ngự khí trảo cuối cùng gây ra một trận chấn động kịch liệt nữa.
Long Dực chỉ cảm thấy khí huyết từ trong miệng dâng lên một trận, nếu như không phải mạnh mẽ áp chế thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngũ hành tương sinh, lực lượng bộc phát thật sự quá mạnh mẽ! Nếu như bọn họ lại công kích một lần nữa, ta mười phần thì tám chín là không thể duy trì được. Nên làm như thế nào để phá giải đây? Làm sao bây giờ?” Long Dực trong lòng lo lắng.
Năm tên hắc y lão nhân sau khi ngưng lại một chút, song chưởng lại bắt đầu tụ tập nguyên tố xung quanh, năm tia sáng rực rỡ không đồng nhất của các nguyên tố lộ ra quang mang quỷ dị.
“Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc …a…. Có! Có biện pháp rồi!” ánh mắt Long Dực sáng ngời giống như chiếc thuyền độc mộc lênh đênh giữa biển cả rộng lớn thấy được ánh sáng hải đăng chỉ đường, tâm tình có chút chấn động.
Lúc hắc y lão nhân ở bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc tụ tập nguyên tố cầu tập trung về phía hắc y lão nhân ở giữa thì Long Dực cũng bắt đầu hành động.
Hắn thi triển tốc độ nhanh nhất có thể, bắt đầu tụ tập thổ, thủy, hỏa ba loại nguyên tố, sau đó phân biệt công kích thủy nguyên tố cầu đến từ phía Tây, hỏa nguyên tố cầu từ phương Bắc, kim nguyên tố cầu ở phương Đông.
Hắn sử dụng chính là phương pháp ngũ hành tương khắc trong “thuyết Ngũ Hành”, dụng thổ trị thủy, dùng thủy khắc hỏa, lấy hỏa khắc kim, thành công phản kích đã hóa giải ba loại nguyên tố của đối phương thủy, hỏa, thổ, còn hai nguyên tố mộc, thổ thì không thể tương sinh, đối với hắn căn bản không có tạo thành cái gì uy hiếp.
Mặc dù “Ngũ Hành tụ nguyên phá” uy lực vô cùng nhưng phải là năm loại nguyên tố tề tựu dung hợp. Hôm nay năm thì đã thiếu mất ba nên cuối cùng không thể đánh ra được.
Long Dực chiếm được ưu thế nhưng không hề có ý dừng tay lại, thừa dịp đối thủ đang kinh ngạc đến ngốc trệ, tay phải ngay lập tức vung lên, tụ nguyên thuật xuất ra bất tận triển khai phản kích, làm cho ba gã hắc y lão nhân tại Tây, Bắc, Đông cuống quýt lui về phía sau.
Đến lúc này, Ngũ Hành trận cực kỳ kiên cố lập tức xuất hiện lổ hổng thật lớn, Long Dực cảm giác được áp lực trên người giảm mạnh liền mang theo Nguyệt Nhã Nhu còn đang hôn mê thi triển thần thông túc thoát ra khỏi trận.
Năm hắc y lão nhân kinh hãi thất sắc, nghĩ thầm chính mình lấy năm đấu một mà không thể không chế hắn thì quả thực còn đâu là thể diện nữa, sau này làm sao có thể ngẩng đầu lên.
Năm người mang theo sát ý mãnh liệt đều gầm lên truy đuổi Long Dực. Tất cả đều thi triển tuyệt học, từ phía sau Long Dực toàn lực đánh ra năm đạo chân khí như làn sóng điên cuồng.
Long Dực đã có thể mang theo Nguyệt Nhã Nhu bình yên thoát đi nhưng ngẫm lại những nguy hiểm vừa rồi mình mà Nguyệt Nhã Nhu gặp phải không khỏi sợ hãi thiếu chút nữa thì đã chết trong tay đối phương. Bỗng nhiên Long Dực cảm thấy luồng chân khí phía sau vọt tới, năm lão già này phát ra công kích điên cuồng muốn đem hai người vào chỗ chết, trong lòng không khỏi có một cổ hỏa khí dâng lên.
Hắn cố gắng tránh khỏi năm đạo công kích nhưng tốc độ cơ thể không thể tránh khỏi được công kích của năm lão nhân, cắn răng chịu đựng, hửu chưởng mạnh mẽ đánh ra.
“Ngũ Hành trận ….. Ngũ Hành tụ nguyên phá, các ngươi năm lão già thật sự quá bỉ ổi rồi. Đở lấy thiên phật chưởng của ta!” Hăn đánh ra một thức thiên phật chướng, đem chân khí bàn nhược tâm kinh nhanh chóng nâng lên mức cao nhất.
Năm tên hắc y nhân lão nhân mạnh ai nầy làm căn bản vốn không phải là đối thủ của Long Dực, nhìn thấy đối phương đánh ra mười đạo kim sắc chưởng ảnh phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến), chân khí hùng hậu mãnh liệt giống như ngọn núi ép tới, bất đắc dĩ mỗi người phải vận thêm chân khí, ngạnh tiếp hai chưởng.
Năm tiếp kêu đau đớn phát ra, năm đạo bóng đen đồng loạt bị đánh bay ra ngoài, người thì rơi xuống đất đã xương cốt gãy nát, phủ tạng vỡ vụn, mất mạng ngay lập tức.
Bãi tha ma này từ xưa đến nay đã mai táng vô số thi thể bây giờ lại có thêm năm cỗ thi thể nữa.
Long Dực thấy bọn họ sau khi rơi xuống đất nằm yên bất động không khỏi ngẩn ra, hăn không nghĩ tới một kích phẫn nộ lại có uy lực lớn như vậy.
“Ta đã nhẫn nhưng không thể nhẫn được nữa chính là các ngươi muốn tìm chết.” Lần đầu tiên ra tay giết chết nhiều người như vậy, Long Dực không khỏi thở dài nặng nề.
Tay trái hắn nâng Nguyệt Nhã Nhu, tay phải nắm lẫy tay phải của nàng bắt đầu thi triển tự dũ thuật, đem một cỗ linh khí chậm rãi nhập vào trong cơ thể nàng. Một lát sau thân thể Nguyệt Nhã Nhu khe khẽ nhúc nhích, từ trong hôn mê tỉnh lại.
Nguyệt Nhã Nhu vừa mở mắt đã thấy Long Dực, ánh mắt đang ngơ ngác vô thần đột nhiên sáng ngời, thấp giọng hỏi: “Long … Long Dực, ngươi không có việc gì chứ.”
“Ân, ta không có việc gì, nàng cũng không có việc gì.” Long Dực không ngờ rằng Nguyệt Nhã Nhu mới tỉnh lại câu nói đầu tiên là thể hiện sự quan tâm đến chính mình, trong lòng dấy lên một trận cảm động.
“Ta chỉ biết, ngươi là người lợi hại nhất trên thế giới này, ai cũng không thể thương tổn đến ngươi được.” Nguyệt Nhã Nhu lúc này cũng thấy được năm tên hắc y lão nhân nằm trên mặt đất nhưng nàng lại không biết năm lão nhân đã chết, còn ngỡ rằng bọn họ bị Long Dực đánh ngất đi. Đối với thắng lợi của Long Dực, nàng cảm thấy một sự kiêu ngạo và tự hào lớn lao.
Vì đối phương sung sướng mà sung sướng, vì đối phương bi thương mà bi thương, vì đối phương thống khổ mà thống khổ, vì đối phương hạnh phúc mà hạnh phúc ….. khi yêu thích một người nào đó một cách sâu sắc thì tâm tình có khuynh hướng trở nên đặc biệt, thông thường sẽ sinh ra cảm giác như thế.
“Đúng vậy, ta đúng là rất yêu Long Dực, rất yêu, yêu vô cùng.” Mặc dù Nguyệt Nhã Nhu bên trong rất ôn nhu, thậm chí có chút e lệ nhút nhát nhưng nàng cũng không có phủ nhận những ý nghĩ trong lòng mình.
Nàng lúc này mới ngỡ ngàng phát giác ra hạnh phúc ngọt ngào khi yêu sâu sắc một người, cho dù vì hắn mà sinh, vì hắn mà tử cũng không chút nào sợ hãi, tất cả đều là cam tâm tình nguyện.
Vẻ mặt nàng si ngốc, chìm đắm trong lồng ngực rộng lớn của Long Dực, cảm nhận hơi thở nam nhân trên người hắn, nghe thấy nhịp tim đập đều đều mà vững vàng của hắn. Nàng đột nhiên sinh ra một loại khát vọng khác thường, khát vọng được bàn tay mạnh mẽ của Long Dực vỗ về, ôm ấp chính mình.
“A a, ta như thế nào lại có loại ý nghĩ hư hỏng này chứ? Cần phải tu tâm dưỡng tính hơn nữa!” Nguyệt Nhã Nhu chỉ cảm thấy mặt mình trở nên nóng ran như hỏa thiêu, tim không khỏi đập mạnh lên.
“Lợi hại nhất? a a, Nguyệt học tả, ngươi đừng tán dương ta như vậy, ta vừa rồi thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.” Long Dực cũng không phải là khiêm tốn, nếu vừa rồi trong Ngũ Hành trận không nghĩ ra phương pháp phá giải, hắn cùng với Nguyệt Nhã Nhu giờ phút này mười phần tám chín là đã nằm tại bãi tha ma này rồi, hồi tưởng lại tràng cảnh vừa rồi trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Trong chiếc xe màu trắng đang đậu ở đằng kia, tên thanh niên lái xe bị trận kịch chiến diển ra trước mắt dọa đến nỗi choáng váng, ngồi ở vị trí tay lái không hề nhúc nhích chỉ trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi bây giờ không có giày, quần áo trên người lại……lại bị ránh như vậy, cứ như vậy đi học để người khác thấy thì không được.” Long Dực cười, chỉ về phía chiếc xe màu trắng “Không bằng chúng ta đi xe vào thành phố, ta giúp ngươi mua trang phục thay đổi quần áo rồi quay trở lại trường học, thế nào?”
“Đi xe? Nhưng mà bên trong xe còn có người khác, trong xe còn có người ……”
“Quản hắn làm gì, dù sao hẵn cũng không phải là người tốt! Đối đãi với ác nhân chỉ có thể dùng ác chế ác, nhân từ chính là làm hại chính mình! Ngươi chờ đây, ta đi lấy xe.” Long Dực nói, không nhanh không chậm hướng về phía chiếc xe đi tới.
Trong khi còn học tại trường phổ thông, Long Dực đã học xong lái xe. Mặc dù lúc ấy là học lái loại xe mui kín nhưng với chiếc xe này cũng là đại đồng dị tiểu, hắn nghĩ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đối với tên thanh niên lái xe bên trong, Long Dực biết hắn chỉ là một người bình thường cho nên chỉ cần hắn đem xe đưa cho mình thì mình nhất định sẽ không thương tổn đến hắn.
Bởi vì tên lái xe là người bình thường nên Long Dực cũng không đề phòng hắn.
Khi hắn đi tới trước xe, ra hiệu bảo lái xe xuống xe thì đối phương cũng nghe lời mở cửa ra, chỉ là ngay sau đó một tình huống bất ngờ lại xảy ra.