06-03-2009, 02:16 AM
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: nhaÌ€
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 2 giá»
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Chương 311 – Phát hiện ngẫu nhiên
Dịch : wac2t
Khi ra đến cá»a, Cao công công cẩn tháºn đóng cánh cá»a lại, sợ là m kinh động đến phụ tá» hai ngưá»i đã phải trải qua muốn ngà n khổ cá»±c má»›i được Ä‘oà n tụ bên trong.
Lâm Vãn Vinh nghe tiếng khóc nhá» cá»§a Tần Tiên Nhi bên trong, nhịn không được lắc đầu, hôm nay chuyện nà y xem như đã xong, chỉ mong phụ tá» bá»n há» hảo hảo sống chung vá»›i nhau, để má»™t phen khổ tâm cá»§a Lâm Tam ta không uổng phÃ.
- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân.
Thanh âm Cao công công vang lên bên tai hắn:
- Có ngưá»i muốn gặp ngà i.
- Gặp ta ? Ngưá»i nà o váºy ?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i, tại đây là cung cá»§a hoà ng đế, còn có ngưá»i nà o lại muốn gặp ta ở đây, tháºt là kỳ lạ.
Cao bình Ä‘iểm đầu, nhẹ giá»ng nói :
- Má»i đại nhân theo ta.
Hắn nói rồi vá»™i Ä‘i trước hướng ra bên ngoà i thiện phòng. Äi xuyên qua mấy gian phòng ốc, tìm đến má»™t gian , hắn cung kÃnh nói:
- ChÃnh là nÆ¡i nà y, má»i đại nhân và o.
Tất cả các phòng trong đại Ä‘iện Ä‘á»u có lá»a thắp sáng, chỉ có gian nà y là không có. Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, cháºm rãi đẩy cá»a Ä‘i và o, chỉ thấy má»™t cái bóng già nua Ä‘ang lẳng lặng đứng bên cá»a sổ, hốc mắt trống rá»—ng, lóe lên quang mang sâu kÃn.
- Ngụy đại thúc?
Lâm Vãn Vinh kêu lên một tiếng, vội và ng đi tới kéo tay hắn :
- Ngưá»i.. ngưá»i sao lại ở chá»— nà y?
Ngụy lão đầu mỉm cưá»i nói:
- Tại sao ta không ở chỗ nà y được ?
Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt cả ná»a ngà y, má»™t lúc lâu sau má»›i thở ra má»™t hÆ¡i, gáºt đầu nói:
- Ta hiểu rồi, nguyên lai Ngụy đại thúc ngà i cÅ©ng là ngưá»i cá»§a hoà ng thượng.
Ngụy lão đầu mỉm cưá»i, trong giá»ng pha cảm khái nói:
- Ngươi nói không sai, ta Ä‘Ãch tháºt là quản sá»± cá»§a hoà ng đế. Năm xưa lúc hoà ng thượng vẫn còn Ä‘ang ẩn tà ng thì ta đã Ä‘i theo phục vụ bên ngà i, tÃnh ra đến nay đã hÆ¡n ba mươi năm.
- Hơn ba mươi năm?
Má»™t ngưá»i mù Ä‘i theo hoà ng đế hÆ¡n ba mươi năm, quả là kỳ tÃch, chá»§ tá»› hai ngưá»i nà y đúng tháºt là có tình có nghÄ©a. Lão Ngụy tá»±a hồ Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a hắn, cưá»i nói:
- Ngươi có phải đang nghĩ, một lão đầu mù lòa như ta, là m sao lại có khả năng đi theo hầu hoà ng đế hơn ba mươi năm?
Ngụy lão đầu là ân nhân cứu mạng cá»§a Lâm Vãn Vinh, đối vá»›i hắn có Æ¡n tái tạo, Lâm Vãn Vinh trước mặt hắn rất thà nh tháºt, không dấu diếm suy nghÄ© trong lòng, gáºt đầu nói:
- Ta đúng là có nghi vấn ấy.
- Ngươi không cần hoà i nghi, nói ra thì rất đơn giản, hơn hai mươi năm trước ta với ngươi giống nhau, cũng là có một đôi mắt hoà n hảo.
Lão sâu kÃn thở dà i, thanh âm mang theo vô cùng phiá»n muá»™n cùng tiếc nuối:
- Năm xưa khi tiên hoà ng trá»ng bệnh, hoà ng thượng tâm địa nhân háºu nên ngà y cÅ©ng như đêm luôn chiếu cố bên ngà i , hiếu thuáºn nhân nghÄ©a, mỹ danh được thiên hạ ca ngợi. Tiên
hoà ng rất cảm động nên đã hạ chỉ ý truyá»n ngôi cho hoà ng thượng. Chỉ là ngay thá»i khắc khẩn yếu, đột nhiên có thÃch khách xông và o. Hoà ng thượng vì bảo vệ tiên hoà ng nên đã bị thương nặng, ngay cả hoà ng tá» duy nhất cÅ©ng bá» mình, ta vì bảo vệ hoà ng thượng cÅ©ng mất Ä‘i hai mắt. Trong lúc nguy cấp may sao có Lý Thái Ä‘iá»u đến mấy vạn đại quân, dáºp tắt ná»™i loạn bảo vệ hoà ng thượng bình an.
Nói vá» chuyện cÅ©, lão Ngụy ngữ khà bình hoãn mang theo má»™t chút kÃch động, Lâm Vãn Vinh nghe được, trong lòng kinh hãi, lần trước lão hoà ng đế có nói qua chuyện nà y nhưng không nói rõ, bây giá» nghe lão Ngụy kể lại má»›i hiểu ra có nhiá»u chuyện bên trong như váºy. Nguyên lai tráºn chiến ấy, không chỉ Ngụy đại thúc bị mù hai mắt, ngay cả hoà ng đế cÅ©ng bị thương nặng còn mất Ä‘i má»™t ngưá»i con trai. Sau nà y hắn cÅ©ng chưa có thêm má»™t ngưá»i con trai nà o, cÆ¡ nghiệp giang sÆ¡n sợ không có ngưá»i tiếp nối, khó trách hắn đối vá»›i Thà nh vương háºn táºn xương tá»§y.
- Vì cÆ¡ nghiệm giang sÆ¡n đại Hoa, hoà ng thượng và i chục năm trước bắt đầu tìm kiếm nhân tà i, ta nhân là ngưá»i hiểu rõ nhân tình nên đã tiếp nháºn trách nhiệm vì đại Hoa thiên thu vạn đại đã bôn tẩu khắp nÆ¡i, đến sau nà y thì gặp được ngươi.
Lão Ngụy ngừng một lúc, thở dà i yếu ớt, lắc đầu nói:
- Vãn Vinh, ta tháºt không biết nên khen ngợi ngươi hay là nên chá»i ngươi nữa?
- Äại thúc, ngưá»i muốn chá»i thì cứ chá»i. Thà nh tháºt mà nói đạo là m ngưá»i cá»§a ta không giống các ngưá»i, ta trước tiên là muốn vui sướng khoái lạc, sau đó má»›i đến quyá»n thế phú quý. Nếu không có vui sướng khoái lạc, ta thà rằng cái gì cÅ©ng không cần.
Lâm Vãn Vinh thà nh tháºt nói.
- Äiểm nà y ta tá»± nhiên biết. Ngươi tư duy phóng khoáng, dám nghÄ© dám là m, cầm lên được, hạ xuống được, là m việc không theo má»™t khuôn mẫu nà o, vừa nhân nghÄ©a lại vừa tà n nhẫn. Má»›i nhìn bá»™ dáng cá»§a ngươi thấy khoái hoạt vô cùng, ta nghÄ© để ngưá»i biết được chân tướng rồi sẽ thay đổi nên cÅ©ng không quan tâm lắm, lại không nghÄ© rằng ngươi sau khi biết được ngá»n nguồn rồi mà vẫn y như váºy. Hoà ng thượng đối vá»›i ngưá»i vừa thưởng thức lại vừa bất đắc dÄ©, chỉ là ta không cam lòng như váºy.
Lâm Vãn Vinh hì hì cưá»i nói:
- Äại thúc, ta lần trước có nói qua vá»›i hoà ng thượng, có thể hay không tìm được má»™t biện pháp hoà n mỹ cả đôi đưá»ng, không là m khó ta cÅ©ng không là m khó hắn? Lão nhân gia túc trà đa mưu hẳn đã nghÄ© ra má»™t biện pháp tốt.
Ngụy lão đầu cưá»i khổ nói:
- Tiểu tá» ngươi cứ giả vá» như váºy, tháºt ra lại là má»™t tay hảo thá»§, biện pháp hoà n mỹ cho cả đôi bên ở đâu ra dá»… dà ng như thế. Mặc dù nói váºy nhưng ta vẫn phải cảm Æ¡n ngươi, để ta thoi thóp thêm được và i ngà y.
- Thoi thóp thêm và i ngà y ? Äại thúc, váºy là ý gì ?
Lâm Vãn Vinh không hiểu liá»n há»i
- ChÃnh là hấp hối thêm và i ngà y.
Ngụy đại thúc thở dà i:
- Ta sống cÅ©ng vì mục Ä‘Ãch nà y, táºn trung vá»›i hoà ng thượng, vì đại hoa chá»n ra má»™t nhân tà i Ä‘Ãch thá»±c. má»™t khi tìm được ngưá»i nà y rồi thì cÅ©ng đến lúc cuối cá»§a ta—
- Diệt khẩu ?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi nói
- Ta cam tâm tình nguyện.
Ngụy đại thúc nhè nhẹ cưá»i:
- Chá»§ tỠđã cho ta hết thảy, vì hắn táºn trung là tâm nguyện cá»§a ta.
Lâm Vãn Vinh ngÆ¡ ngác nhìn lão Ngụy, má»™t lúc lâu không nói nên lá»i. Hắn không thuá»™c thá»i đại nà y nên khó có thể giải thÃch tâm tình cá»§a lão Ngụy nhưng hắn tôn trá»ng lá»±a chá»n đó. Äứng ở góc độ cá»§a hoà ng đế, vì cÆ¡ nghiệp đại hoa thiên thu truyá»n thừa Ä‘i xuống, vì vÄ©nh viá»…n giữ kÃn bà máºt, ngưá»i đáng chết tất phải chết. Hắn bất đắc dÄ© lắc đầu, nếu đổi là hắn hôm nay đáp ứng lão hoà ng đế, váºy có thể sẽ không còn gặp lại được Ngụy đại thúc nữa, trong lòng nhất thá»i không còn tư vị gì.
- Công chúa bây giỠđã trở vá», đã lâu rồi ta không thấy hoà ng thượng cao hứng như váºy.
Lão Ngụy đứng ở song cá»a u tức má»™t tiếng, cảm khái nói:
- Vãn Vinh, ta thay mặt chủ tỠđa tạ ngươi.
Hắn nói rồi muốn quỳ xuống dáºp đầu. Lâm Vãn Vinh vá»™i nâng hắn dáºy:
- Äại thúc, ngưá»i là m thế nà y ta tổn thá» thì sao? Cái mạng nà y cá»§a ta Ä‘á»u là do ngưá»i cứu, huống chi Tiên Nhi là nương tá» cá»§a ta, lão gia tá» là lão trượng nhân cá»§a ta, để cho phụ tá» bá»n há» giải trừ hiểu lầm cÅ©ng là việc ta nên là m.
- Chuyện cá»§a ngươi và công chúa sợ là không được thuáºn lợi đâu.
Lão Ngụy cháºm rãi nói:
- Hôm nay nếu ngươi đáp ứng yêu cầu cá»§a hoà ng thượng, thân pháºn cá»§a ngươi sẽ theo đó mà thay đổi, Hoà ng thượng sẽ an bà i cho ngươi danh chánh ngôn thuáºn tiến cung, chuyện cá»§a ngươi và công chúa vÄ©nh viá»…n sẽ không nhắc lại nữa.
Lâm Vãn Vinh há to miệng, khó trách lão hoà ng đế muốn ta cùng Tiên Nhi kết nghÄ©a huynh muá»™i, nguyên còn có nhiá»u chuyện như váºy.
- Không biết Ngụy đại thúc nói danh chánh ngôn thuáºn là có ý tứ gì ? Cho dù có và o triá»u đưá»ng thì những lá»i đồn đại vô căn cứ là m sao tránh khá»i, ai có thể quản được đám trá»ng thần, lại có ai có thể đối phó vá»›i Thà nh vương
- Trên thế gian nà y không ai dám xem thưá»ng hoà ng thượng, hắn đối vá»›i thá»i cục nắm rõ trong lòng bà n tay, đối vá»›i đại sá»± thì nắm chắc cùng quyết Ä‘oán, tên Thà nh vương nà y tuyệt không thể so sánh.
Lão Ngụy hừ má»™t tiếng, cháºm rãi nói:
- Ngươi khi và o triá»u, hoà ng thượng sẽ an bà i ngươi là m chưởng quản lại bá»™, diệt trừ những tên quan phản nghịch, rồi cho ngươi tham gia ân khoa, thăng là m hạ sÄ© tá», còn có thể cho ngươi là m phụ tá cho Lý Thái, nắm binh quyá»n trong tay. Chỉ cần có binh quyá»n trong tay, địa vị cá»§a ngươi sẽ vững như thái sÆ¡n. Có quan quyá»n cùng binh quyá»n, tên Thà nh vương nà y còn có thể là m gì ngươi sao?
Lão Ngụy ở bên cạnh hoà ng đế đã lâu, quen thuá»™c tâm tư hắn, nên khi nói vá» chÃnh sá»± cứ như má»™t đại hà nh gia. Lâm Vãn Vinh vừa nghe vừa âm thầm nhá»› kÄ©, theo Ngụy đại thúc nói, tháºt sá»± là rất hấp dẫn. Ai, nếu có thể vừa cưới Tiên nhi vừa có quyá»n thế thì có phải tốt không. Lão tá» là m tiêu dao khoái hoạt vương chẳng phải sung sướng sao.
- Là m sao váºy, có phải Ä‘ang hối háºn không ?
Lão Ngụy mặc dù mắt không thấy, nhưng cÅ©ng là phục vụ hoà ng đế lâu năm, đối vá»›i tÃnh cách cá»§a con ngưá»i rất rõ rà ng, có chút cưá»i nói.
- Hối háºn cÅ©ng không phải.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc :
- Nếu đã là cá»§a ta thì không cần dà nh giáºt cướp Ä‘oạt cuối cùng cÅ©ng là cá»§a ta .Giống như Tiên Nhi cùng lão gia tá», trải qua biết bao nhiêu năm tháng khổ cá»±c như váºy, không phải cuối cùng cÅ©ng Ä‘oà n tụ sao ?
Ngụy lão đầu gáºt đầu thở dà i, trên mặt hiện lên nụ cưá»i nhà n nhạt:
- Lần nà y đúng tháºt là nhá» ngươi, Hoà ng thượng không có nhìn nhầm ngưá»i.
Hôm nay tiên nhi cùng lão hoà ng đế Ä‘oà n tụ, Lâm Vãn Vinh lại gặp lại Ngụy đại thúc, có thể nói là song há»· lâm môn. Phụ tá» Tiên nhi nói chuyện má»™t lúc lâu đến táºn đêm khuya, Lâm Vãn Vinh vì váºy cÅ©ng ở luôn trong cung, cùng Ngụy đại thúc cầm đèn nói chuyện má»™t phen. Rất nhiá»u nghi vấn trước kia dần dần được gỡ bá», trong lòng hắn vô cùng khoái hoạt. Chỉ là nhìn Tiên Nhi cùng lão hoà ng đế ung dung Ä‘oà n tụ má»™t nhà , Lâm Vãn Vinh vừa vui mừng lại vừa thấy có chút thất lạc. Thế nhân ai cÅ©ng có cha mẹ, chỉ có hắn là ngoại lệ. mặt ngoà i thì thấy hắn vui vẻ đắc ý, nhưng thân thế hắn lại như cánh bèo trôi giạt, không có gốc rá»… cÅ©ng không biết sẽ Ä‘i vỠđâu. So vá»›i con khỉ sinh ra từ tảng đá còn muốn cô đơn hÆ¡n vạn lần
Hắn trong lòng có chuyện , đến hÆ¡n ná»a đêm cÅ©ng không ngá»§ được. Cái rét cá»§a mùa xuân là m bên ngoà i cá»a sổ Ä‘á»ng lại chút sương, má»™t vòng trăng rằm treo ở không trung, ánh trăng sái lạc chiếu xuống, trong trẻo lạnh lùng nói không nên lá»i. Hắn mặc trưá»ng sam lên, đẩy cá»a phòng nhẹ nhà ng Ä‘i ra, má»™t tráºn khà lạnh nhà n nhạt thổi tá»›i, là m cho hắn Ä‘ang mÆ¡ mà ng nhất thá»i tỉnh ra rất nhiá»u.
Ãnh đèn trong phòng lão hoà ng đế vẫn chưa tắt, thỉnh thoảng truyá»n ra tiếng nói chuyện khe khẽ cùng tiếng khóc, Lâm Vãn Vinh nghe được đúng là thanh âm cá»§a tiên nhi, hắn nhịn không được lắc đầu cưá»i khẽ, nha đầu kia cÅ©ng cha Ä‘oà n tụ nhưng từ đầu chỉ thấy khóc lóc, không biết là bi thương hay là cao hứng đây.
Ra khá»i Cà n Thanh cung, hắn nhìn thấy má»™t viện tá» có ánh đèn liá»n lững thững Ä‘i đến. Viện tá» nà y cùng Cà n Thanh cung nằm rất gần nhau, ánh đèn u ám, chỉ có và i cung nữ cùng thái giám Ä‘ang ngá»§ gáºt bên dưới ngá»n đèn.
Lâm Vãn Vinh Ä‘i và o bên trong viện, chỉ thấy có má»™t mùi hương thÆ¡m ngát Ä‘ang nhè nhẹ tá»a ra. Hắn trong lòng bá»—ng có linh cảm liá»n ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đại Ä‘iện có má»™t há»a quyển, hắn khi nhìn lướt qua liá»n cảm thấy như bị sét đánh, ngÆ¡ ngác đứng đó.
Tà i sản của wac2t
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a wac2t
06-03-2009, 09:54 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 5
Thá»i gian online: 9 giá» 22 phút 57 giây
Thanks: 1
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 312 - Tung tÃch
Dịch: luutinh26
Biên dịch & biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
Tuy đèn Ä‘uốc trong viện không tá», nhưng hắn nhìn thấy từng nét vẽ rất rõ rà ng. Giữa cảnh núi hồ xanh thăm thẳm, má»™t mảng sương khói mênh mông, du thuyá»n như mắc cá»i. Sát bá», má»™t nam tá» mặc áo dà i xanh Ä‘ang đứng bên hồ nhướng mà y cưá»i lạnh. Nam tá» nà y nghiêng thân đứng đối mặt vá»›i nước hồ, trong bức há»a chỉ thấy được bóng ngưá»i, không rõ diện mạo, nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết, dưới chân hắn mang má»™t đôi già y vải rách nát tả tÆ¡i tháºt không thuáºn mắt. Má»™t thiếu nữ mặc mặc cung trang mà u và ng nhạt tao nhã Ä‘iá»m đạm đứng yên bên hồ, Ä‘ang nhìn chăm chăm và o nam tá» nỠđến xuất thần, có vẻ vừa khó hiểu vừa hiếu kỳ. PhÃa bên phải bức há»a có ghi đôi hà ng chữ nhá» rất đẹp:
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu
Tây Hồ ca vÅ© ká»· thá»i hưu
Noãn phong huân đắc du nhân túy
Trực bả Hà ng Châu tác Biện Châu.
Non nối non xanh lầu nối lầu
Tây Hồ múa hát chẳng lơi đâu
Gió ấm ru say hồn du khách
Mới bảo Hà ng Châu hóa Biện Châu.
(hieusol dịch)
(Bà i thÆ¡ Äá» Lâm An Äể - Tác giả: Lâm Thăng.
Lâm An là kinh thà nh thá»i Nam Tống. Câu "Trá»±c bả Hà ng Châu tác Biện Châu" ý nói ngưá»i Nam Tống vui vẻ hưởng lạc ở Lâm An [Hà ng Châu] không nghÄ© gì đến việc khôi phục miá»n bắc, nÆ¡i có kinh đô Khai Phong [Biện Châu] nữa.)
Thanh Tuyá»n! Thanh Tuyá»n! Bá»™ dạng Lâm Vãn Vinh trở nên si ngốc ngÆ¡ ngác, trong mắt dần đỠhồng lên, “soạt†má»™t tiếng đã lao đến phÃa trước, bên cạnh đột nhiên có hai tiểu thái giám xông ra, vá»™i và ng chặn trước mặt hắn:
- Ngưá»i phương nà o, dám xông và o cấm cung trá»ng địa?
Cấm cung? Lão bà cá»§a ta ở đây, lão tá» xá gì cấm cung cá»§a các ngươi, trong cÆ¡n mừng rỡ kÃch động, hắn chẳng thèm để ý đến việc có ngưá»i ngăn cản trước mặt mình, cước bá»™ không ngừng, xông thẳng và o bên trong, cao giá»ng hô hoán:
- Thanh Tuyá»n, Thanh Tuyá»n, nà ng ở đâu?
Hai tiểu thái giám thế nà o cÅ©ng không nghÄ© đến tại chốn hoà ng cung giữa ná»™i viện nà y lại có ngưá»i cả gan là m cà n, dám xông và o hoà ng cung cấm địa. Nhất thá»i không kịp đỠphòng, bị hắn đánh trúng má»—i ngưá»i má»™t cái, loạng choạng ngã lăn ra đất.
Lâm Vãn Vinh lao đến bức tranh trước mặt, cẩn tháºn nhìn kỹ ngưá»i con gái trong tranh, mà y nhá» mắt thanh, mặt hoa da phấn, đóa môi anh đà o, thân hình thon thả thanh tao như nước, trên mặt còn mÆ¡ hồ ngưng Ä‘á»ng nét tươi cưá»i, nhìn tá»±a tiên tá» giáng trần đầy vẻ thanh khiết cao quý. Tuy đã lâu ngà y không gặp, nhưng dáng ngưá»i nà y sá»›m đã khắc sâu và o lòng hắn, chÃnh là Tiếu Thanh Tuyá»n mà hắn Ä‘ang khổ tâm tìm kiếm. Lại thấy nam tỠđứng cạnh Thanh Tuyá»n nụ cưá»i quả thá»±c gian xảo, nói không chừng chÃnh là mình ngà y đó?! Tranh nà y vốn là vẽ lại tình cảnh thuở ấy bên bá» hồ Huyá»n VÅ©, hắn cùng Thanh Tuyá»n lần đầu gặp gỡ, xem bút pháp nà y chắc là do chÃnh tay Thanh Tuyá»n vẽ ra.
Hắn nhảy đánh rầm lên bà n, cẩn tháºn gỡ bức tranh đó xuống, chăm chú nhìn qua má»™t lượt, chỉ thấy hình vẽ Tiếu Thanh Tuyá»n sống động tá»±a ngưá»i tháºt hiện lên trước mặt mình, phảng phất như nhìn thấy nụ cưá»i e ấp, thẹn thùng cá»§a nà ng khi cùng hắn vui đùa, lại phảng phất như nghe tiếng nà ng ngá»t ngà o nói nhá» bên tai hắn. Bá»™ dạng hắn trở nên ngây ngốc, nhẹ vuốt ve lên gò má cá»§a Thanh Tuyá»n trong tranh, muốn cưá»i nhưng chỉ hừ được má»™t tiếng trong mÅ©i, má»™t cảm giác chua xót chợt nảy sinh trà n ngáºp trong lòng.
- Thanh Tuyá»n! Thanh Tuyá»n!
Hắn nổi cÆ¡n Ä‘iên không ngừng ngá»a mặt lên trá»i gá»i lá»›n, lại nhảy xuống bà n phóng ngưá»i Ä‘i. Trong Ä‘iện giăng mắc mà n trướng đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỠảo cá»§a ngá»n đèn trông mỹ lệ dị thưá»ng, nhẹ nhà ng tung bay. Hắn chạy thẳng má»™t mạch tìm kiếm, không ngá» tìm khắp đại Ä‘iện Ä‘á»u trống trÆ¡n, đừng nói là Tiếu Thanh Tuyá»n, ngay cả má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng không có.
- Thanh Tuyá»n! Nà ng ở nÆ¡i nà o?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trên bức há»a, hắn ngá»a mặt thở dà i, khóe mắt sá»›m đã ươn ướt.
- ChÃnh là hắn, cả gan xông và o cấm địa. Mau bắt hắn lại.
Má»™t loạt tiếng hô rối rÃt vang lên, từ ngoà i Ä‘iện có hai đội thị vệ nhanh chóng tiến và o vây quanh hắn chặt chẽ. Lâm Vãn Vinh tá»±a như không nhìn thấy bá»n chúng, nhìn chằm chằm hai tên tiểu thái giám ná», lá»›n tiếng há»i:
- Thanh Tuyá»n ở đâu?
- Cái gì mà Thanh Tuyá»n vá»›i Lục Tuyá»n, là loại tiện nhân tạp chá»§ng ở nÆ¡i nà o, bá»n ta không biết... Úi da…
Lá»i còn chưa dứt, liá»n nghe hai tiếng bốp bốp vang lên. Quai hà m cá»§a hai tên tiểu thái giám đã sưng vá»u lên, hai tên nà y vá»™i và ng ôm chặt lấy hai gò má, hoảng sợ nhìn ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt.
- Các ngươi dám nhục mạ lão bà của ta?
Lâm Vãn Vinh siết chặt hai nắm tay đến kêu răng rắc, cơ thịt trên mặt rung mạnh, trong mắt bắn ra hung quang lấp lóe:
- Lão tỠgiết ngươi, cẩu nô tà i.
Trong bụng hắn lá»a giáºn bừng bừng, sá»›m đã mặc kệ đây là chốn nà o, má»—i tay bóp cổ má»™t tên thái giám, Ä‘em cả hai tên nâng hẳn lên.
Sá»± việc diá»…n ra đột ngá»™t đến ná»—i bá»n thị vệ chỉ biết đứng ngây ngưá»i ra nhìn. Dám ở trong hoà ng cung hoà nh hà nh như váºy, bá»n há» lần đầu tiên nhìn thấy, Ä‘ang định xông lên cứu ngưá»i, lại nghe bên ngoà i có má»™t tiếng quát lá»›n:
- Dừng tay. Mau dừng tay!
Bá»n thị vệ quay đầu lại nhìn, đã thấy Cao công công vá»™i vá»™i và ng và ng chạy đến, vừa nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a Lâm Vãn Vinh, sợ đến mức kêu “ối chao†má»™t tiếng rồi má»›i dám tiến lên trước mặt hắn:
- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân, ngà i mau dừng tay lại đi, ngà i có chuyện gì thì nô tà i không thể đảm đương nổi đâu.
Bịch, bịch hai tiếng vang lên, Lâm Vãn Vinh ném mạnh hai tiểu thái giám nà y xuống đất, hai tên ho sù sụ thở hổn hển, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thấy Cao Bình trước mặt vị đại nhân nà y cÅ©ng phải khom lưng năn nỉ, hai ngưá»i liá»n biết hôm nay mình đã gặp há»a lá»›n.
- Cao công công, từ khi ta đến đây tới giỠchưa nhỠqua ông việc gì đúng không?
Lâm Vãn Vinh âm hiểm cưá»i, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuá»™n.
- á»’, Lâm đại nhân đã mở lá»i thì nô tà i đâu dám không là m. Ngà i có chuyện gì xin cứ phân phó.
Cao Bình vá»™i và ng cưá»i nịnh nói. Lão ta là ngưá»i Ä‘i theo bên thiên tá», hoà ng đế đối vá»›i vị Lâm đại nhân như thế nà o, trong lòng lão rõ rà ng hÆ¡n bất cứ ai, tuy nói Lâm đại nhân bây giá» quan chức không cao, nhưng có thể là vì Lâm đại nhân không muốn, chỉ cần hắn đồng ý thì việc thay thế Thà nh Vương, sánh ngang vá»›i Từ Vị, Lý Thái, trở thà nh đệ nhất nhân trong triá»u bất quá chỉ là vấn đỠthá»i gian. Äối vá»›i má»™t đại nhân váºt như váºy, lão sao dám hầu hạ chểnh mảng.
- Tốt lắm.
Lâm đại nhân gáºt đầu, trên mặt đầy vẻ tức giáºn, chỉ và o hai tên tiểu thái giám, nói:
- Hai tên vương bát đản nà y dám mở miệng nhục mạ phu nhân cá»§a ta, ta vốn không có yêu cầu cao, chỉ cần cắt đứt đầu lưỡi cá»§a bạn chúng là được. Các ngươi có thể mắng chá»i ta nhưng dám chá»i mắng Thanh Tuyá»n cá»§a ta, các ngươi chÃnh là muốn chết, muốn chết, muốn chết…
Trong cÆ¡n thịnh ná»™, hắn tiếng sau lá»›n hÆ¡n tiếng trước, hung ác đá và o ngưá»i hai tên tiểu thái giám còn nằm trên đất, xuống tay hoà n toà n không để lại đưá»ng sống. Nghe hai tên thái giám gà o khóc thê thảm, bá»n thị vệ chỉ dám nhìn nhau không dám lên tiếng. Hoà ng cung ná»™i viện chÃnh là nhà cá»§a hoà ng đế, má»™t ngưá»i ở bên ngoà i và o, lại dám ở trong cung đánh Ä‘áºp ná»™i quan, đây quả thá»±c là là m chuyện xem thưá»ng hoà ng đế, lại thấy bá»™ dạng Cao công công vâng vâng dạ dạ không dám mở miệng, cà ng không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Vãn Vinh hung hăng đá xong mấy đá má»›i ngừng lại được, hừ giá»ng nói:
- Ta từ trước tá»›i giá» không muốn mượn quyá»n thế để coi thưá»ng ngưá»i khác, nhưng nếu ai dám động và o cái vảy ngược cá»§a ta (ý nói chuyện nhạy cảm), lão tá» sẽ có thá»§ Ä‘oạn đối phó! Cao công công, ông xem nên đối phó vá»›i bá»n chúng ra là m sao?
Cao Bình khẽ gáºt đầu, cất giá»ng the thé:
- Ngưá»i đâu, kéo hai tên cẩu nô tà i dám xúc phạm đến Lâm phu nhân nà y xuống dưới, cắt đứt đầu lưỡi, lại đánh cho 100 đòn tháºt mạnh. Lâm đại nhân ngà i thấy như váºy đã được chưa?
Trong mắt Lâm Vãn Vinh chỉ có hình dáng xinh đẹp cá»§a Thanh Tuyá»n trên bức há»a, gáºt đầu không nói gì. Hai tiểu thái giám ná» sợ hãi kêu lên thất thanh:
- Äại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nÆ¡i nà y là cấm địa, nô tà i chỉ là là m đúng nhiệm vụ…
Cao Bình khoát tay áo, bá»n thị vệ liá»n lôi hai tiểu thái giám xuống dưới. Lâm Vãn Vinh trầm ngâm má»™t lúc lâu má»›i mở miệng há»i:
- Cao công công, ông có biết nữ tá» trong bức há»a nà y không?
Cao Bình lại gần bức há»a xem xét má»™t hồi, đánh giá cẩn tháºn má»™t phen, má»™t lúc sau má»›i lắc đầu:
- Nô tà i không nháºn ra nữ tá» nà y.
Không nháºn ra? Lâm Vãn Vinh hoà i nghi liếc nhìn Cao công công, theo tình hình hôm nay mà nói thì mình đã có địa vị trước mặt hoà ng đế, lại có quan hệ vá»›i hoà ng đế, Cao công công nà y tuyệt đối không dám nói dối trước mặt mình, chẳng lẽ quả thá»±c lão ta không nháºn ra Thanh Tuyá»n? Chuyện nà y sao có thể? Bức há»a nà y do Thanh Tuyá»n vẽ ra, lại được treo ở trong cung, lão ta Ä‘i theo bên hoà ng đế nhiá»u năm, lẽ nà o lại không nháºn ra được?
- NÆ¡i nà y sao lại bị coi là cấm địa váºy?
Lâm Vãn Vinh chuyển đỠtà i vòng vo há»i.
- Chuyện nà y tôi cÅ©ng không rõ, từ mấy chục năm trước tôi bắt đầu hầu hạ hoà ng thượng thì chá»— nà y đã bị coi là cấm địa rồi, vốn không có ngưá»i ở.
Cao công công cung kÃnh đáp:
- Ngoại trừ hoà ng thượng ra, trước giá» không có ngưá»i qua lại nÆ¡i nà y, há»a quyển trong tay ngà i, tôi cÅ©ng chưa từng thấy qua.
Ngoại trừ hoà ng đế, trước giá» không có ngưá»i qua lại? Váºy bức há»a do Thanh Tuyá»n chÃnh tay vẽ ra nà y, nói vá» thá»i gian sẽ không được vẽ quá ná»a năm, sao lại được Ä‘em đến treo ở đây? Hắn suy tư hồi lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân, xem ra chỉ Ä‘i tìm lão hoà ng đế má»›i có đáp án được, không lẽ lại giống như mẫu thân cá»§a Tiên Nhi, má»™t món nợ oan nghiệt nữa sao?
NghÄ© đến việc có tung tÃch cá»§a Thanh Tuyá»n, hắn nắm chặt há»a quyển ná», trong lòng vô cùng phấn chấn, vá»™i và ng nhắm hướng cung Cà n Thanh Ä‘i đến, miệng há»i Cao Bình:
Lão nhân gia, à không, hoà ng thượng, hoà ng thượng giỠđã đi ngủ chưa?
- Hoà ng thượng má»›i vừa an giấc. Là lão nô nghe được động tÄ©nh bên ngoà i, sợ là m kinh động đến giấc ngá»§ cá»§a chá»§ tá», nên má»›i đến xem, vừa đúng lúc chứng kiến hai tên thá» con muốn chết mạo phạm đến đại nhân ngà i.
Cao Bình vội nói.
An giấc rồi? An giấc rồi cÅ©ng phải dáºy, hôm nay ta má»›i vì lão là m được má»™t chuyện tốt đẹp như thế, lão cÅ©ng phải giải thÃch cho ta được rõ rà ng vá» chuyện cá»§a Thanh Tuyá»n chứ, bằng không ta sẽ là m náo loạn lão đến mức gà bay chó nhảy.
Trong lòng mang ý nghÄ© nà y, Ä‘ang muốn nói chuyện, lại nghe phÃa trước truyến đến má»™t tiếng gá»i nhẹ dịu dà ng:
- Tướng công, sao chà ng còn chưa ngá»§ váºy?
Tần Tiên Nhi từ cung Cà n Thanh cháºm rãi bước ra, hai hốc mắt đã sưng Ä‘á», trên mặt còn dấu nước mắt chưa khô, dáng vẻ rất Ä‘au đớn đáng thương.
- Nô tà i khấu kiến công chúa.
Cao Bình vội quỳ xuống hà nh lễ.
Tần Tiên Nhi bình thản khoát tay, bước đến bên ngưá»i Lâm Vãn Vinh, nhìn lướt qua há»a quyển trên tay hắn, trong mắt hiện lên má»™t tia sáng kỳ lạ, nhăn mÅ©i khinh thị, khe khẽ hừ má»™t tiếng:
- Thiếp Ä‘ang tá»± há»i vì sao chà ng ná»a đêm còn không Ä‘i ngá»§, thì ra là trong lòng nhá»› đến hồ ly tinh, ngay cả bức tranh cá»§a ả cÅ©ng không nỡ bá» lại.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, không trả lá»i mà há»i lại:
- Nà ng cùng lão gia nói chuyện ổn chứ? Sẽ không là m một cuộc chia tay náo loạn nữa chứ?
Tần Tiên Nhi gáºt đầu vâng má»™t tiếng, dịu dà ng ôm lấy bá» vai cá»§a hắn, nhưng lại thuáºn tay giáºt lấy há»a quyển trên tay hắn:
- Tướng công, chà ng yên tâm Ä‘i, ta cùng phụ hoà ng sẽ không chia ly nữa đâu. Ta hiểu lầm lão nhân gia ngưá»i nhiá»u năm như váºy, sau nà y nhất định sẽ ngoan ngoãn hiếu thuáºn vá»›i ngưá»i, cÅ©ng không để cho ngưá»i phải cô đơn nữa. Bức tranh nà y ta sẽ giữ cho chà ng, sau nà y chà ng sẽ có cÆ¡ há»™i nhìn ngắm.
Lâm Vãn Vinh thầm buồn cưá»i, cái hÅ© giấm chua nà y, nói chuyện vá» phụ hoà ng nhưng vẫn không quên Thanh Tuyá»n. Hắn không đáp trả Tiên Nhi nữa mà quay đầu sang Cao Bình, bảo:
- Cao công công, ông Ä‘i chuyển lá»i vá»›i hoà ng thượng má»™t tiếng, nói là ta muốn gặp ngưá»i bây giá».
Chú giải:
* Bà i thÆ¡ Äá» Lâm An Äể - Tác giả: Lâm Thăng 林昇, tá»± Má»™ng Bình 夢å±, ngưá»i Bình Dương (nay thuá»™c tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), không rõ năm sinh năm mất, ước sinh và o triá»u Hiếu Tông (1163-1189) Ä‘á»i Tống. Chỉ để lại má»™t bà i thÆ¡ "Äá» Lâm An để".
Lâm An là kinh thà nh thá»i Nam Tống. Câu "Trá»±c bả Hà ng Châu tác Biện Châu" ý nói ngưá»i Nam Tống vui vẻ hưởng lạc ở Lâm An [Hà ng Châu] không nghÄ© gì đến việc khôi phục miá»n bắc, nÆ¡i có kinh đô Khai Phong [Biện Châu] nữa.
Tà i sản của bat_tay
Last edited by livan; 06-03-2009 at 10:00 PM .
Lý do: Äặt chế độ "ẩn".
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a bat_tay
07-03-2009, 06:53 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
Chương 313 - Không ổn
Dịch: luutinh26
Biên dịch & biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
- Chuyện nà y…
Cao Bình lộ vẻ khó xỠnói:
- Công chúa cÅ©ng biết, hoà ng thượng ngưá»i giỠđã yên giấc rồi.
Äã gặp qua vô số quan viên, tÃnh ra chỉ có Lâm đại nhân nà y là “trâu bò†nhất, ngưá»i khác Ä‘á»u là chỠđến lúc hoà ng đế cÆ¡m no rượu say xong xuôi rồi má»›i dám xin triệu kiến, chỉ má»—i Lâm đại nhân là muốn lôi hoà ng đế từ trên giưá»ng dáºy tiếp mình.
- Yên giấc rồi thì cũng phải đi.
Lâm Vãn Vinh thở dà i tháºt sâu:
- Chuyện nà y cứ nghẹn trong lòng ta, nếu không há»i cho rõ rà ng, lòng ta khó mà yên được. Cao công công, ông cứ yên tâm, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, hoà ng thượng có trách cứ gì thì trách ta là được rồi.
Cho dù Cao Bình có thêm mưá»i lá gan cÅ©ng không dám Ä‘i quấy rầy giấc ngá»§ cá»§a Hoà ng thượng, nhưng vừa rồi chứng kiến mà n động võ cá»§a Lâm đại nhân, cÅ©ng biết hắn chẳng phải tốt là nh gì, nếu má»™t lá»i không vừa ý, nói không chừng sẽ tức khà phát ra ngay má»™t đòn bá vương quyá»n. Nhất thá»i tiến không được, lui cÅ©ng không xong khiến lão lúng túng không thôi.
- Tướng công, đêm đã khuya váºy mà chà ng còn muốn gặp phụ hoà ng, có chuyện gì khẩn cấp không?
Tần Tiên Nhi ôn nhu há»i.
- Là chuyện rất trá»ng yếu.
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng gáºt đầu, trước mặt hÅ© giấm Tiên Nhi nà y, hắn sao có thể nói rõ chuyện gì chứ, bằng không ai biết nha đầu nà y sẽ là m loạn lên đến mức nà o.
Tần Tiên Nhi gáºt đầu, nhìn sang Cao Bình bảo:
- Ngươi Ä‘i xem phụ hoà ng đã tỉnh giấc chưa, nói vá»›i ngưá»i rằng ta cùng tướng công đợi ở đây xin bái kiến.
Thấy Nghê Thưá»ng công chúa bảo váºy, Cao Bình không thể chần chừ nữa lÄ©nh mệnh bước Ä‘i, Tần Tiên Nhi liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, miệng nhá» cong lên:
- Tướng công, có phải chà ng muốn há»i chuyện cá»§a con hồ ly tinh không?
- Chuyện nà y ta có thể không trả lá»i được không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hăng hắc, phải nói cô bé Tiên Nhi nà y, tháºt không phải khôn ngoan bình thưá»ng a, chuyện gì cÅ©ng không thể gạt được nà ng.
- Chà ng muốn há»i thì cứ há»i, ta đâu thể ngăn cản được chà ng. Sá»›m đã biết chà ng đối vá»›i hồ ly tinh đó tình cÅ© chưa quên mà .
Tiên Nhi chu cái miệng nhỠnhắn nói.
Tình cÅ© chưa quên? Ta chưa lúc nà o quên hết á. Nha đầu nà y tháºt là khéo dùng từ. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, ôm lấy eo thon cá»§a nà ng nói:
- Nà ng yên tâm đi, ta đây một vai gánh đôi thùng nước, đối xỠcông bằng với cả hai bên. Ai dà , chiếu cố được cho các nà ng, ta cũng không dễ dà ng gì đâu.
Tiên Nhi cưá»i ngá»t ngà o, ôm lấy cánh tay hắn tháºt chặt bằng bà n tay nhá» nhắn cá»§a mình, u uẩn thở than:
- Tướng công, kỳ tháºt ý tứ cá»§a thiếp, thiếp chỉ mong được sống vui vẻ bên chà ng cả Ä‘á»i, lại ngoan ngoãn hiếu kÃnh vá»›i phụ hoà ng, còn đối vá»›i việc là m công chúa, thiếp hoà n toà n không có hứng thú.
- Váºy tại sao nà ng lại thay đổi chá»§ ý?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i.
- Sư phụ nói rất đúng. Tướng công là nhân tà i khoáng cổ tuyệt kim, nếu để mai má»™t ở chốn dân gian là má»™t Ä‘iá»u vô cùng đáng tiếc. Thiếp có thân pháºn như váºy, phụ hoà ng lại vô cùng sá»§ng ái thiếp, chỉ cần tướng công chà ng muốn là m, trong thiên hạ nà y sẽ không có chuyện gì mà chà ng không là m được, huống hồ phụ hoà ng lại đã nhìn trúng chà ng.
Ãnh mắt Tần Tiên Nhi lóe lên rá» rỡ, kiên định nhìn hắn, trên mặt trà n đầy vẻ tin cáºy, không muốn xa rá»i.
Không phải lão gia tá» ná» vừa nói gì đó vá»›i Tiên Nhi chứ? Ai, chẳng phải là mÆ¡ ước bấy lâu trong lòng ta sao. Là m ngưá»i không thể quá xuất sắc a! Lâm Vãn Vinh thu hồi há»a quyển, ôm Tiên Nhi cưá»i cưá»i đáp:
- Nà ng yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, sinh ra mưá»i mấy đứa con, để cho lão gia tá» có thể má»—i ngà y bế má»™t đứa, hắc hắc.
Sắc mặt Tần Tiên Nhi đỠhồng, giấu mặt trong ngực hắn không dám thò ra, yểu điệu hừ khẽ một tiếng:
- Nói hươu nói vượn, mẫu thân thiếp cả Ä‘á»i chỉ sinh được có má»™t mình thiếp, thiếp vá»›i tướng công chỉ cần sinh được hai đứa là tốt lắm rồi.
Hai ngưá»i Ä‘ang ôm ôm ấp ấp, lại thấy Cao Bình vá»™i và ng Ä‘i đến, nhìn Lâm Vãn Vinh thưa:
- Lâm đại nhân, hoà ng thượng nói ngưá»i đã Ä‘i ngá»§ rồi.
Lá»i nà y tháºt có nghệ thuáºt a, muốn lừa ta hay lừa ông thế? Lâm Vãn Vinh cưá»i hăng hắc:
- Äây có phải là nguyên văn lá»i cá»§a hoà ng thượng?
Cao Bình gáºt đầu đáp:
- Là nguyên văn đó. Lão nhân gia ngưá»i truyá»n lá»i cho tôi, nói ngưá»i đã ngá»§ rồi, nếu Lâm đại nhân có chuyện gì thì ngà y mai hẵng đến cầu kiến.
Chỉ cần là m xong việc cho lão, nháy mắt là trở mặt không nháºn ngưá»i rồi, lão gia tá» nà y láºt mặt đúng là nhanh quá đó. Lâm Vãn Vinh Ä‘ang muốn kéo Tiên Nhi xông thẳng và o, lại nghe Cao Bình mở miệng:
- Hoà ng thượng còn bảo, chuyện xông và o cấm cung sẽ không truy cứu, nếu ngà i có lòng, chỉ cần ghi nhá»› ba chữ nà y: “Chiết bảo Ä‘inh.â€
Chiết bảo đinh? Là ý tứ gì chứ? Lâm Vãn Vinh hồ nghi liếc mắt nhìn Cao Bình:
- Hoà ng thượng còn nói gì nữa không? Cao công công có gì thì nói luôn một lần đi.
Cao Bình cưá»i khổ má»™t tiếng, khom ngưá»i vái sâu:
- Äại nhân, khẩu dụ nà y chÃnh là cá»§a hoà ng thượng, ta má»™t chữ cÅ©ng không dám thêm bá»›t, giữ đúng nguyên văn mà chuyển cho ngà i. Trong những lá»i nà y có ý tứ gì, nô tà i thá»±c sá»± cÅ©ng không hiểu.
Thấy sắc mặt cá»§a Cao Bình, Lâm Vãn Vinh biết rõ, tối nay lão hoà ng đế sẽ không chịu gặp mình, nếu lão ngay cả chuyện mình xông và o cấm cung cÅ©ng đã biết, váºy lá»i nói cá»§a lão tá»± nhiên cÅ©ng là có lý do má»›i nói ra. Chỉ là đột nhiên nói ba chữ “Chiết bảo Ä‘inh†nà y rốt cuá»™c phải giải thÃch như thế nà o? Chẳng lẽ có liên quan tá»›i Thanh Tuyá»n? Nói chuyện hà m hồ như váºy, thì ra lão gia tá» cÅ©ng là má»™t cao thá»§ đố chữ a.
Hắn khổ tâm suy nghÄ©, nhưng cuối cùng chẳng Ä‘oán ra ba chữ nà y có ý tứ gì, nghÄ© đến việc dù xông thẳng và o gặp hoà ng đế, vá»›i tÃnh cách cá»§a lão nhân đó, đã ra vẻ bà ẩn là m khó hắn thì sẽ không giải đáp ngay đâu. Tối nay tìm được tung tÃch cá»§a Thanh Tuyá»n, vốn là vạn phần hưng phấn, chỉ là nghÄ© đến chỉ vì má»™t câu đố nho nhá» nà y, khiến cho mình và Thanh Tuyá»n Ä‘ang ở gần nhau trong gang tấc mà không có cách nà o gặp lại. Trong lòng buồn bá»±c nói không nên lá»i, hắn lăn qua lăn lại mãi không ngá»§ được. Má»™t đêm trôi qua trong băn khoăn và lo nghÄ©, ngay cả việc hôm nay gặp phải ngưá»i Äông Doanh ở háºu sÆ¡n cÅ©ng quên báo vá»›i hoà ng đế.
Sáng sá»›m hôm sau, hắn muốn cầu kiến, lại bị Cao Bình mặt mà y nhăn nhó ngăn cản, lão liếc mắt nhìn chung quanh má»™t vòng, má»›i cẩn tháºn nói:
- Lâm đại nhân, ngà i cÅ©ng không phải ngưá»i ngoà i, lão nô xin nói lá»i tháºt lòng, lúc nà y tất cả các ngá»± y Ä‘á»u chỠở bên trong, hoà ng thượng Ä‘ang nổi tráºn lôi đình, đã lôi ra chém ba tên rồi đó.
Chém ba tên à ? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua bị thương? Nhưng Tiên Nhi sáng nay trở vá» Tướng Quốc tá»± rồi, để hoà n thà nh nguyện vá»ng kết lư (dá»±ng nhà cá») chịu tang mẫu thân, lúc Ä‘i không nghe nà ng nói bệnh tình cá»§a lão gia tá» trở nặng a! Nhá»› đến chuyện hôm qua thương lượng cùng Từ Vị và Lý Thái bá»n há», trong lòng hắn chợt hiểu ra, đây là biện pháp muốn bắt lại thả, lão gia tá» cÅ©ng là ngưá»i lão luyện thông hiểu các kế sách nà y a.
Lâm Vãn Vinh nhá»› tá»›i chuyện hôm qua phân phó Ninh VÅ© TÃch, cÅ©ng không thấy có tin tức gì cá»§a nà ng truyá»n tá»›i, trong lòng có chút kỳ lạ, lại nghÄ© đến lão hoà ng đế có thể biết hà nh tung cá»§a Thanh Tuyá»n, nhưng lại cố ý ra vẻ bà ẩn, tháºt chẳng có ý tứ gì, váºy ta cÅ©ng chẳng quản đến sá»± tình bá»n Äông Doanh, để cho bá»n há» lại đến ám sát má»™t hồi là xong.
Ra khá»i cung, chỉ thấy Từ Vị mặt mà y ngÆ¡ ngáo đứng ở ngoà i cá»a, bá»™ dạng tháºt kỳ quặc. Lâm Vãn Vinh nhón chân bước tá»›i, nhẹ nhà ng vá»— lên bả vai cá»§a lão, Từ Vị giáºt mình hoảng sợ, xoay ngưá»i lại thấy là hắn, nhất thá»i thở ra má»™t hÆ¡i dà i:
- Lâm tiểu huynh, cáºu cuối cùng cÅ©ng ra rồi.
Sao lại bảo ta cuối cùng cÅ©ng ra? Lâm đại nhân ta nà o phải là phạm nhân, hắn hì hì cưá»i:
- Sao lại nói những lá»i nà y chứ? Từ tiên sinh sáng sá»›m hôm qua không phải đã gặp ta rồi sao?
Từ Vị đưa tay kéo hắn sang má»™t bên, từ trên xuống dưới cẩn tháºn, tỉ mỉ đánh giá hắn má»™t lượt, lại cảnh giác nhìn quanh và i lần, rồi má»›i gáºt đầu nói:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Hôm qua hoà ng thượng triệu kiến cáºu, đến táºn sáng sá»›m hôm nay cÅ©ng không nghe được tin tức cá»§a cáºu, Tiêu gia tiểu thư và phu nhân Ä‘á»u rất lo lắng cho cáºu, cứ giữ chặt lấy ta há»i đến mấy lần, Xảo Xảo tiểu thư lại cà ng gấp gáp đến mức không biết phải là m thế nà o.
Chuyện nà y mình tháºt là sÆ¡ suất, ngà y hôm qua chỉ nghÄ© là đến giúp cha con Tiên Nhi Ä‘oà n tụ, tiếp sau lại gặp được Ngụy đại thúc, nhìn thấy bức tranh do Thanh Tuyá»n lưu lại, vừa kinh hãi, mừng rỡ lại vừa có cảm giác mất mát, không có thá»i gian tưởng nhá»› đến Äại tiểu thư và Xảo Xảo các nà ng, trong lòng Lâm Vãn Vinh thấy xấu hổ, vá»™i và ng há»i:
- Từ tiên sinh, các nà ng không có chuyện gì chứ?
- Không có việc gì.
Từ Vị lắc đầu, ý vị thâm trầm nói:
- Lâm tiểu huynh không biết, bây giá» Tiêu gia có thị vệ trong cung âm thầm bảo vệ, muốn xảy ra chuyện cÅ©ng không được. Ngược lại cáºu hôm qua Ä‘i gặp hoà ng thượng má»›i khiến lão phu lo lắng má»™t phen đó.
Lâm Vãn Vinh vốn khôn ngoan, đối vá»›i ý tứ trong lá»i nói cá»§a Từ Vị nghe qua là hiểu rõ, hôm qua hoà ng thượng bị thÃch khách tấn công là chuyện rất lá»›n, và o lúc quan trá»ng khẩn yếu trước mắt như váºy, hoà ng thượng triệu kiến Lâm Vãn Vinh không phải là chuyện may mắn mà là chuyện rất xui xẻo. Ngưá»i khác gặp hoà ng đế Ä‘á»u không đầy má»™t tuần trà đã Ä‘i ra, chỉ có hắn Ä‘i suốt má»™t ngà y má»™t đêm không có tăm hÆ¡i, Từ Vị là lão cáo già gian xảo như váºy, tá»± nhiên có khả năng đánh hÆ¡i ra mùi vị khác lạ.
Lâm Vãn Vinh cảm kÃch ôm quyá»n, vẻ mặt cá»±c kỳ phức tạp, nói vá» kinh nghiệm hôm qua, bây giá» vẫn còn cảm giác hãi hùng khiếp vÃa a, nhất thá»i chẳng biết nên khóc hay cưá»i. Bất quá lão Từ quan tâm như thế, xem ra còn có chút nghÄ©a khÃ, khiến cho lòng cảm động nhá» nhoi cá»§a hắn chợt động Ä‘áºy.
- Còn có một chuyện.
Từ Vị nhÃu mà y, mặt đầy vẻ ưu tư liếc mắt nhìn hắn, bảo:
- Ta cÅ©ng không biết phải nói vá»›i cáºu như thế nà o.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh nảy ra một thứ cảm giác bất an, vội và ng lên tiếng:
- Ai da, Từ lão ca của ta, bây giỠlà lúc nà o rồi, ông còn khiêm cung gì nữa, cứ nói thẳng ra đi.
Từ Vị cưá»i khổ má»™t tiếng, lắc đầu đáp:
- Không phải ta không muốn nói mà sợ là nói ra thì cáºu không giữ được bình tÄ©nh thôi. Cáºu cÅ©ng biết là đại quân cá»§a Lý Thái khoảng hÆ¡n hai mươi ngà y nữa sẽ xuất phát chứ?â€
- Chuyện nà y đâu phải chỉ mình ta biết, toà n bá»™ dân Äại Hoa Ä‘á»u biết mà .
Lâm Vãn Vinh không kiên nhẫn nữa, phất tay nói:
- Từ lão ca, và o Ä‘iểm chÃnh, và o Ä‘iểm chÃnh Ä‘i.
- HÆ¡n mưá»i vạn tinh binh cá»§a Lý Thái sở dÄ© còn chần chừ đến bây giá», chÃnh bởi vì Ä‘iá»u kiện cần thiết để đại chiến là tiá»n bạc, lương thảo cho quân còn chưa táºp hợp đủ, trong số nà y, quan trá»ng nhất là má»™t bá»™ pháºn tiá»n bạc lương thảo, số lượng lên đến 35 vạn lượng, chuyển đến từ Giang Nam.
Từ Vị liếc mắt nhìn hắn, cháºm rãi nói.
- Giang Nam thì sao? Tiá»n bạc hẳn đã thu tháºp đủ.
Lâm Vãn Vinh cưá»i cưá»i nói, hắn nhá»› lại chuyện Lạc Mẫn thu thuế các thanh lâu ở Kim Lăng, lưng quần nam nhân được thả lá»ng, nên muốn gì cÅ©ng có.
- 35 vạn lạng bạc, vốn là lấy từ bạc cá»§a quốc khố thu và o, được áp tải chuyển vá» kinh, nhưng mà trên đưá»ng…
Từ Vị lắc đầu thở dà i.
- Äã xảy ra chuyện ư?
Lâm Vãn Vinh cả kinh.
Từ Vị ảm đạm gáºt đầu:
- 35 vạn lượng bạc được 5000 tinh binh há»™ tống, nhưng ở trong phạm vi SÆ¡n Äông đã phát sinh chuyện lạ, chỉ trong má»™t đêm, 35 vạn lượng bạc cùng 5000 nhân mã Ä‘á»u biến mất vô ảnh vô tung.
Tà i sản của Vô Tình
Chữ ký của Vô Tình
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . .
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieà u ñieà u daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!!
ä½ å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è°
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ æˆ‘ç”¨æ— æ‚”åˆ»æ°¸ä¸–çˆ±ä½ çš„ç¢‘
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Vô Tình
08-03-2009, 07:10 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
Chương 314 - Khả năng dự đoán
Dịch:luutinh26
Biên dịch:hieusol
Biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
35 vạn lượng bạc, chỉ trong má»™t đêm biến mất không tung không tÃch? Ông tưởng ta ngốc sao, ba mươi lăm vạn lượng bạc đó nặng khoảng 34 tấn (20 đốn, 1 đốn = 1.702 kg Tà u), khối lượng như thế mà dá»… dà ng mang Ä‘i váºy à , ông nghÄ© là có xe tải để dùng sao?
Từ Vị thấy thần sắc cá»§a hắn, biết ngay hắn không tin, bất đắc dÄ© lắc đầu cưá»i khổ:
- Má»›i đầu lão phu cÅ©ng không tin, nhưng việc nà y do chÃnh khoái mã SÆ¡n Äông chạy tám trăm dặm vá» báo, Ä‘á»u là những ngưá»i trung thà nh có thể tin tưởng được, khiến chúng ta không thể không tin. Huống chi, ai dám mang chuyện có thể rÆ¡i đầu nà y ra là m trò đùa chứ?
Thấy lão Từ gấp gáp đến ná»—i trên ngưá»i đổ đầy mồ hôi. Thần sắc Lâm Vãn Vinh dần thay đổi. 35 vạn lượng bạc không cánh mà bay, mẹ kiếp, đây là lấy mất lương thá»±c cá»§a đại quân Lý Thái a, má»™t khi không có số bạc nà y, không cần đánh nhau vá»›i ngưá»i Hồ, toà n quân cÅ©ng chết đói hết rồi. Tiá»n thuế cá»§a Giang Nam, tá»u lầu cá»§a Lâm đại nhân đã xuất ra không Ãt, mặc dù đối vá»›i việc đóng nhiá»u loại thuế như váºy có chút bất mãn, nhưng sao có thể để mồ hôi, xương máu cá»§a bách tÃnh bị bá»n cướp lấy Ä‘i được? Hắn hừ lá»›n má»™t tiếng, trước giá» chỉ có lão tá» lấy bạc cá»§a ngưá»i khác, có đâu ai dám lấy bạc cá»§a ta đâu.
- Tin tức đó đến đây lúc nà o? Ngà y hôm qua còn chưa nghe nói gì? Ông đã bẩm báo với hoà ng đế chưa?
Lâm Vãn Vinh cẩn tháºn há»i. Thiếu Ä‘i 35 vạn lạng bạc nà y, Lý Thái sẽ phải ngồi yên nhìn ngưá»i Hồ nhân cÆ¡ há»™i tiến phương Nam xâm nháºp Trung Nguyên, hÆ¡n nữa ná»™i bá»™ có bất hòa, Äại Hoa đúng tháºt là nguy cÆ¡ trùng trùng. Chỉ là lão hoà ng đế trong ngưá»i mang bệnh, thân thể suy nhược, cÅ©ng chẳng biết có thể tiếp nháºn được đòn đả kÃch nà y không?
- Chuyện phát sinh và o ngà y trước hôm qua, đêm hôm qua khoái mã từ SÆ¡n Äông liá»n truyá»n tin tức đến. Ngoại trừ ngưá»i ở SÆ¡n Äông, chỉ có ta biết, cáºu biết. Äến bây giá» còn chưa có cÆ¡ há»™i bẩm báo hoà ng thượng.
Từ Vị liếc mắt nhìn hắn đáp.
Ngà y trước đêm hôm qua? Không phải là trước ngà y lão hoà ng đế bị thÃch sát má»™t buổi sao? Bên nà y hoà ng đế bị ám sát, bên kia tiá»n lương bị mất, âm mưu, thá»±c sá»± là má»™t đại âm mưu.
Bất quá chuyện lá»›n như váºy, tại sao lão Từ không nhanh chóng Ä‘i bẩm cáo vá»›i hoà ng đế mà lại tìm ta nói chuyện trước? Cho dù bạc bị cướp, việc nà y cÅ©ng không liên quan đến ta. Ta chỉ là má»™t Lại bá»™ Phó thị lang nho nhá», nếu lấy quan chức mà xếp thì phải đến hÆ¡n mưá»i ngưá»i xếp hà ng trước ta, huống chi Lại bá»™ vá»›i số bạc nà y hoà n toà n không có quan hệ.
Từ Vị tựa hồ nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu hắn, thở dà i nói:
- Không phải ta có ý muốn giấu diếm hoà ng thượng, thá»±c sá»± là việc nà y quá lá»›n, nếu không cẩn tháºn, dá»… phải có mấy trăm đến cả ngà n ngưá»i sẽ rÆ¡i đầu xuống đất. Huống chi, chuyện nà y lại phát sinh ở SÆ¡n Äông…
- SÆ¡n Äông? SÆ¡n Äông thì là m sao?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái há»i.
- Việc nà y phát sinh ở SÆ¡n Äông, xảy ra ở Tế Ninh.
Từ Vị khẽ thở dà i, vẻ mặt thực sự mỠmịt.
- Tế Ninh? Ông nói đến Lạc Ngưng? À không phải, là Lạc Mẫn?
Lâm Vãn Vinh nhảy dá»±ng lên má»™t cái, đồng thá»i trong lòng âm thầm xấu hổ. Tại sao lão tá» má»—i lần là m chuyện gì Ä‘á»u bắt đầu nghÄ© đến đà n bà trước rồi tiếp theo má»›i là chÃnh sá»± váºy a?
- Là Lạc Mẫn hay Lạc Ngưng gì thì cũng sẽ không xong?
Từ Vị cưá»i khổ nói:
- Trong phạm vi ná»™i bá»™ cá»§a Tế Ninh xảy ra chuyện, mà lại là đại án mất Ä‘i 35 vạn lượng bạc. Nếu cáºu là hoà ng thượng, cáºu là m sao xá» lý chuyện nà y bây giá»?
Lâm Vãn Vinh chá»™t dạ, trong lòng rùng mình, chuyện thế nà y chẳng cần phải nói. Lão Lạc hay tiểu Lạc cÅ©ng sẽ xong Ä‘á»i, đáng thương nhất chÃnh là tiểu bảo bối Ngưng nhi cá»§a ta, còn chưa kịp hưởng thụ chuyện vui sướng nhất trong Ä‘á»i ngưá»i mà đã ngá»c nát hương tan, không được, ta tuyệt đối không cho phép chuyện nà y xảy ra. NghÄ© đến đây hắn má»›i hiểu được, xem ra lão Từ đưa đầu chịu áp lá»±c tạm thá»i không bẩm báo chuyện nà y, Ä‘á»u là vì Lạc Mẫn mà tranh thá»§ thá»i gian, muốn cứu tÃnh mạng cả nhà Lạc Mẫn.
- Bây giá» cáºu hiểu chưa?
Trong nụ cưá»i cá»§a Từ Vị chất đầy vẻ Ä‘au khổ, lão tháºt sá»± muốn giúp Lạc Mẫn, vì chuyện nà y, cái giá mà lão có thể phải trả chÃnh là tÃnh mạng cả nhà cá»§a lão.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên, vỗ vỗ bả vai lão nói:
- Hảo huynh đệ, tháºt là nghÄ©a khÃ! Lão Từ, ông đối vá»›i bạn bè tháºt trá»n vẹn, ta thay mặt lão trượng nhân (cha vợ) Ä‘a tạ ông.
- Ta vá»›i Lạc huynh có giao tình nhiá»u năm, bây giá» lão gặp phải chuyện khó khăn, ta có nà o khoanh tay đứng nhìn chứ? HÆ¡n nữa, bây giá» chuyện chẳng phải cảm Æ¡n hay không cám Æ¡n, mấu chốt là thế nà o thu hồi dược số bạc.
Từ Vị lắc đầu, thở dà i một hơi:
- Gặp phải chuyện nà y, Lạc huynh xa táºn Tế Ninh, bên cạnh lão phu không má»™t ai có thể thương lượng được, chỉ có Lâm tiểu huynh cáºu thôi. Tiểu huynh đệ cáºu bác há»c Ä‘a tà i, trăm mưu ngà n kế, ta tin tưởng rằng cáºu nhất định có biện pháp, nên sáng sá»›m nay ta má»›i ở chá»— nà y chá» cáºu.
Công phu vá»— mông ngá»±a cá»§a Lão Từ cÅ©ng tăng tiến rất nhiá»u a, Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Từ tiên sinh, ta không có mặt ở hiện trưá»ng, cho dù ta có bản lÄ©nh vô cùng cÅ©ng không có biện pháp để phá án được. Bất quá, Lâm má»— ta bình thưá»ng thÃch nói chuyện vui đùa nhưng khi đến lúc quan trá»ng thì ta tuyệt không qua loa, Lạc Ngưng là nữ nhân cá»§a ta, Lạc Mẫn là lão nhạc phụ cá»§a ta, lão nhạc phụ có chuyện thì cÅ©ng chÃnh là chuyện cá»§a ta. Nếu có thể tìm lại được số bạc nà y thì quá hoà n hảo rồi, còn nếu như tìm không được, Lâm má»— ta cho dù phải bán hết tà i sản, cÅ©ng phải cứu cho được cả nhà cá»§a Ngưng nhi. Từ tiên sinh, đến lúc đó ta tìm ông mượn 18 vạn lượng, ông không được keo kiệt nhé.
Từ Vị ngạc nhiên vô cùng, Lâm tiểu huynh mồm miệng tháºt ghê gá»›m, mở miệng ra là có 18 vạn lạng bạc, đừng nói ta, cho dù là hoà ng thượng lão gia ngưá»i, trong má»™t lúc muốn kiếm ra 18 vạn lượng bạc cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dà ng. Bất quá cao thá»§ kiếm tiá»n như Lâm tiểu huynh đệ, vừa có tá»u lâu, vừa có nước hoa, kể ra trong nhà sẵn 10 vạn lượng cÅ©ng chẳng thà nh vấn Ä‘á».
Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả, cùng lão Từ nói khan má»™t lúc, áp lá»±c trong lòng cÅ©ng giảm Ä‘i đôi chút, cứu Ngưng nhi là chuyện khẩn yếu, nhưng cÅ©ng đâu thể bá» cả gia tà i ra được, nếu không sau nà y là m sao nuôi được mấy lão bà cá»§a ta đây? Tại sao lần nà o ta cÅ©ng gặp phải những chuyện khó vẹn đôi bá» như thế nà y nhỉ, là m nam nhân quả tháºt con mẹ nó chẳng dá»… dà ng gì.
- Lâm tiểu huynh, theo cáºu lúc nà y chúng ta nên là m thế nà o?
Từ Vị mặt á»§ mà y chau há»i. Lão là Há»™ bá»™ thượng thư, nếu thá»±c sá»± 35 vạn lượng bạc nà y không tìm lại được, lúc đó nhiệm vụ trù bị quân lương sẽ trở thà nh má»™t gánh nặng gắt gao đè xuống đầu lão, có muốn trốn cÅ©ng không thoát được.
- Sự việc đến nước nà y, chúng ta có sợ cũng không là m được gì. Từ đại nhân, chuyện nà y sẽ khiến mặt mũi ngà i phải ủy khuất ngà i một phen.
Lâm Vãn Vinh mặt đầy chÃnh khà nói.
Từ Vị nghi hoặc không hiểu, liếc mắt nhìn hắn:
- Ủy khuất, ủy khuất như thế nà o?’
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, hừ một tiếng:
- Bây giá» ngà i cứ tiến cung Ä‘em hết sá»± tháºt chi tiết bẩm báo lên hoà ng thượng, từng câu từng chữ Ä‘á»u phải thà nh thà nh tháºt tháºt tâu lên, không được thêm bá»›t chút gì.
Mặc kệ vừa rồi lão hoà ng đế chém ngưá»i là giả hay tháºt, nhưng nghe xong tin tức cá»§a Từ Vị, cÅ©ng sẽ không chém lần hai, nhưng lá»a giáºn sẽ khó mà lưá»ng, chỉ mong lão Từ có thể chịu được.
Từ Vị sợ hãi hÃt sâu má»™t hÆ¡i khÃ, khó trách Lâm tiểu huynh đệ nói là sẽ á»§y khuất cho ta, đây không phải là ủy khuất bình thưá»ng mà là chuyện có liên quan đến tÃnh mạng a. Hoà ng thượng hôm qua bị trá»ng thương, hôm nay lại phải tiếp nháºn tin tức nà y, đến lúc đó gặp phải tình huống gì chẳng ai lưá»ng trước được.
- Lâm tiểu huynh, bây giỠta mà bẩm báo với hoà ng thượng thì Lạc huynh, lão…
Từ Vị sắc mặt buồn khổ nói.
Ông muốn giấu là giấu được lão hoà ng đế sao? Lão ấy là con bạch tuá»™c tám vòi, xúc giác vô số, có gì giấu giếm nổi lão? Lâm đại nhân lắc đầu cưá»i khổ bảo:
- Từ tiên sinh, ông Ä‘i theo hoà ng thượng nhiá»u năm mà không hiểu được hoà ng thượng là con ngưá»i như thế nà o sao?
Từ Vị là đệ nhất mưu sỹ bên cạnh hoà ng đế, đối vá»›i hoà ng đế hiểu biết rất sâu sắc, nghe váºy khẽ thở dà i, khái quát trong bốn chữ vô cùng đơn giản:
- Sâu không thể dò.
- Sâu không thể dò! Nói rất hay. Từ tiên sinh, ta có thể nói không chút khách khà là đêm hôm qua ông cùng Tô tá»· tá»· thân máºt mấy lần, hoà ng thượng Ä‘á»u biết rất rõ rà ng, ông có tin không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói nhưng trên mặt lại trà n đầy vẻ nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt già nua của Từ Vị cũng phải đỠlên, sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt lại trở nên ảm đạm:
- Ta hiểu được ý tứ cá»§a tiểu huynh đệ rồi, hoà ng thượng có vô số tai mắt, chuyện nà y tuyệt đối không thể gạt được ngưá»i. Äã như váºy, lão phu chỉ có cách bẩm báo chi tiết lên cho hoà ng thượng là được, nếu hoà ng thượng thá»±c sá»± muốn chém Lạc lão đệ, ta cho dù có phải liá»u mạng già nà y cÅ©ng phải cứu cho được má»™t nhà Lạc lão đệ.
Lâm Vãn Vinh khoát tay, thong thả bước hai bước rồi xoay ngưá»i bảo:
- Trước tiên không cần phải nói chuyện Ä‘ao to búa lá»›n như váºy, sá»± tình còn chưa đến mức đó. Ông cứ Ä‘i bẩm báo vá»›i hoà ng đế lão gia tá» rằng Lâm Tam cam Ä‘oan ná»™i trong vòng hai mươi ngà y, nhất định sẽ tìm ra số bạc nà y Ä‘em vá».
- Hai mươi ngà y? Chẳng phải là quá trễ hay sao?’ Từ Vị nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Qua hÆ¡n 20 ngà y nữa chẳng phải đại quân cá»§a Lý Thái Ä‘á»u đã xuất phát hết rồi hay sao?
Hừ, không biết lão già nà y ngốc tháºt hay là giả ngốc nữa a.
- Ta nói vá»›i hoà ng đế là 20 ngà y, không lẽ lão ta chấp nháºn cho ta đúng 20 ngà y sao? Äây chÃnh là kiểu trả giá trong thương trưá»ng, chỉ cần lão gia tá» cho ta má»™t ná»a thá»i gian đó thôi thì cÅ©ng là ân Ä‘iển trá»i ban cho rồi.
Từ Vị à lên má»™t tiếng, rốt cuá»™c cÅ©ng minh bạch Ä‘iểm nà y, tiện thể há»i tiếp:
- Có Ä‘iá»u, nếu trong thá»i hạn quy định mà tìm không được thì sao đây?
- Tìm không được à ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ sá» mÅ©i trả lá»i:
- Thà nh tháºt mà nói, ta còn chưa nghÄ© đến háºu quả. Tệ nhất thì chÃnh ta sẽ bị phá sản, à i, đã lâu rồi không đếm lại số ngân phiếu ở nhà , cÅ©ng không thấy Xảo Xảo ghi chép sổ sách, không biết gần đây thu nháºp chÃnh phụ thế nà o. CÅ©ng vì quan chức cá»§a ta quá nhá», không có ai biếu xén quà cáp, bằng không 35 ngà n lượng bạc cÅ©ng dá»… kiếm thôi. Từ đại nhân, nếu ông nghÄ© ta sẽ không tìm được bạc thì nhá»› cho ta mượn, ông cÅ©ng phải nói vá»›i hoà ng thượng để ngưá»i thăng quan tước cho ta, ta sẽ chỉ tham ô đúng 35 vạn lượng thôi, không đòi há»i gì khác.
Lão Từ ha hả cưá»i to, cùng Lâm tiểu huynh nói chuyện má»™t phen thì cả ngưá»i cảm thấy nhẹ nhõm Ä‘i rất nhiá»u, phảng phất như thế gian nà y không có việc gì có thể là m khó bá»n hỠđươc.
- ÄÆ°á»£c, cứ như váºy Ä‘i, lão phu giá» sẽ tiến cung. À, đúng rồi, sao Lâm tiểu huynh không cùng ta tiến cung, nhá» sá»± yêu thÃch cá»§a hoà ng thượng đối vá»›i ngươi không chừng có thể kéo dà i thêm má»™t Ä‘oạn thá»i gian?
Từ Vị hoà n toà n tin tưởng Lâm Tam trước mặt hoà ng đế rất có mặt mũi, tựa hồ nói một câu là được chuẩn tấu.
Lâm đại nhân cưá»i hăng hắc:
- Ông nghÄ© rằng ta ngốc hả, lúc nà y Ä‘i gặp hoà ng đế để nghe chá»i rá»§a sao?’
Từ Vị sững sá», hảo tiểu tá», đây không phải là đang mắng ta sao, tuy nhiên nghe mãi thà nh quen, cÅ©ng chẳng muốn so Ä‘o vá»›i hắn, lão liá»n cưá»i nói:
- Váºy giá» cáºu tÃnh là m gì?
- Chuyện cá»§a ta rất trá»ng yếu.
Lâm đại nhân vẻ mặt rất trịnh trá»ng, thì thà o:
- Ta Ä‘i xem Äá»— Tu Nguyên luyện binh như thế nà o – đến chÃnh ta cÅ©ng phải bá»™i phục chÃnh mình, thá»±c rất có khả năng dá»± Ä‘oán con mẹ nó a! Tiên tá» Ã , hảo bảo bối cá»§a ta, nà ng đừng là m ta thất vá»ng nhé!
Xem Äá»— Tu Nguyên luyện binh? Chuyện nà y cÅ©ng coi là đứng đắn nghiêm chỉnh hay sao? Dá»± Ä‘oán cái gì, tiên tá» nà o, thá»±c sá»± không hiểu Lâm tiểu huynh Ä‘ang nói gì nữa, Từ Vị lắc đầu, dấn chân bước tá»›i, tiến hướng cung chầu.
Tà i sản của dracupi
Last edited by David; 10-03-2009 at 01:12 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a dracupi
09-03-2009, 09:06 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 315 - Ngoạn thuáºt và Nhẫn thuáºt
Dịch:luutinh26
Biên dịch:hieusol
Biên táºp: hieusol
Nguồn: TTV
Hôm qua, Lý Thái trước khi Ä‘i đã giao cho Lâm Vãn Vinh má»™t vạn tinh binh, lúc nà y Ä‘ang đóng tại chân núi cá»§a Tướng Quốc tá»±. Lý Thái biết Äá»— Tu Nguyên là ngưá»i má»™t tay Lâm Vãn Vinh đỠbạt lên, ở SÆ¡n Äông tấn công Bạch Liên giáo cÅ©ng từng láºp chiến công hiển hách, sau đó được đặc biệt lưu giữ để Lâm Vãn Vinh sai phái. Và o sáng qua, Lâm đại nhân đương nhiên còn có thể cưá»i nhạo lão đầu Lý Thái là m việc thừa thãi, chỉ đến lúc nà y má»›i có thể thấy Äại Hoa Thượng tướng quân xá» sá»± tháºt độc đáo và lão luyện.
Hắn vội vã chạy đến chân núi dưới Tướng Quốc tự, còn chưa tới gần doanh trướng, chợt nghe một thanh âm kinh ngạc kêu lên:
- Lâm tướng quân? Äây chẳng phải là Lâm tướng quân sao? Các huynh đệ, Lâm tướng quân đã trở vá», Lâm tướng quân đã trở vá».
Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại thấy và i khuôn mặt hÆ¡i quen quen, nhá»› mang máng há» là binh lÃnh dưới quyá»n mình lúc ở Trừ Châu, là tân binh do Äá»— Tu Nguyên mang đến từ Hà ng Châu, giỠđây ai nấy Ä‘á»u có vẻ oai phong dÅ©ng mãnh, rất giống vá»›i quân lÃnh mạnh mẽ phương Bắc rồi.
Äám thá»§ hạ nà y cá»§a Äá»— Tu Nguyên ngà y đó tham gia và o tráºn huyết chiến vá»›i Bạch Liên giáo bên hồ Vi SÆ¡n, mấy ngà y trước trong cuá»™c diá»…n binh tại giáo trưá»ng, chứng kiến Lâm đại nhân đại triển thần uy, dá»… dà ng đánh bại Tô Má»™ Bạch, má»—i ngưá»i Ä‘á»u tá»± mắt nhìn thấy. Vừa nghe Lâm tướng quân trở vá», tất cả vá»™i vây lấy há»i thăm. Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, cùng má»i ngưá»i trò chuyện. Hứa Chấn từ doanh trướng vá»™i và ng chạy đến, lá»›n tiếng hô:
- Lâm tướng quân, ngà i đã quay lại rồi.
Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu cưá»i nói:
- Hứa Chấn, hôm qua ngươi có nháºn được tin ta nhá» ngưá»i chuyển đến không?
- Nháºn được, nháºn được.
Hứa Chấn cuống quÃt gáºt đầu, lại có vẻ không hiểu há»i:
- Tướng quân, ngà i kiếm đâu ra má»™t tiểu hà i tỠđể đưa tin váºy? Bá»™ dạng tiểu hà i tá» nà y chỉ chừng 4-5 tuổi, nếu không phải Äá»— đại ca nháºn ra bút tÃch cá»§a ngà i, chúng ta đã sá»›m đá Ä‘Ãt nó ra ngoà i rồi.
Tiểu hà i t� Lâm Vãn Vinh nghi hoặc liếc mắt nhìn Hứa Chấn:
- Tiểu tỠngươi không phải là bị hoa mắt chứ? Rõ rà ng là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, ở đâu ra tiểu hà i t�
- Không phải đâu!
Hứa Chẩn cuống quÃt lắc đầu:
- Không chỉ có tôi, trong doanh có rất nhiá»u huynh đệ cùng nhìn thấy, chẳng há» thấy mỹ nữ, chỉ có má»™t tiểu hà i tá» 4-5 tuổi mà thôi.
Không lẽ là con tư sinh (con hoang) cá»§a thần tiên tá»· tá»·? Trên mặt Lâm đại nhân nở nụ cưá»i dâm ác, xấu xa. Mặc kệ là ai đưa tin, chỉ cần tin kịp lúc tá»›i tay Äá»— Tu Nguyên là được rồi:
- Chuyện ta phân phó cho các ngươi, có là m tốt không?
Hứa Chấn liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giá»ng trả lá»i:
- Lúc đầu nháºn được tin ná», chúng tôi cÅ©ng bán tÃn bán nghi, nhưng Äá»— đại ca bảo Lâm tướng quân là m việc luôn luôn thần bà khó lưá»ng, chúng ta thà tin là có chứ đừng tin là không, nên tôi dẫn ba ngà n huynh đệ ra háºu sÆ¡n, theo sá»± chỉ dẫn cá»§a thông tin mà tìm kiếm, lại cố ý là m như không cẩn tháºn để lại má»™t khuyết khẩu (lá»— hổng, khe hở) nho nhá».
- Bởi váºy, có ngưá»i lợi dụng khuyết khẩu đó lén lút chuồn ra ngoà i.
Lâm Vãn Vinh vưá»i hăng hắc, trên mặt có và i phần đắc ý.
Hứa Chấn mặt mà y tươi cưá»i nói:
- Chuyện đó là đương nhiên, bắt ngưá»i không dá»…, chẳng lẽ muốn thả bá»n chúng Ä‘i lại không đơn giản sao? Äêm qua, nhân lúc trá»i tối Ä‘en như má»±c, bá»n chúng thần không biết quá»· không hay từ trong vòng vây cá»§a chúng ta lẻn ra ngoà i. Äá»— đại ca dẫn theo và i huynh đệ tinh anh, bà mặt bám theo phÃa sau bá»n há» rồi.
Äá»— Tu Nguyên là ngưá»i tinh minh lão luyện, là m việc khiến ngưá»i khác rất yên tâm. Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, bên nà y hoà ng đế bị thÃch sát, bên kia quân lương bị cướp. Nếu nói ha chuyện nà y không có liên quan, đánh chết ta cÅ©ng không tin. Chỉ cần nhắm và o đám ngưá»i Äông Doanh, bám theo không rá»i, ta không tin là chẳng tìm ra manh mối.
- Tướng quân, ngưá»i mà chúng ta để cho chạy thoát rốt cuá»™c là ai?
Hứa Chấn thắc mắc há»i, hắn chưa từng gặp mặt qua ngưá»i Äông Doanh, đương nhiên không biết chúng là thần thánh phương nà o.
- Là má»™t đám tiểu tặc có mưu đồ vá»›i Äại Hoa ta.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hăng hắc:
- Äá»— đại ca bây giá» Ä‘ang ở đâu? Ngươi dẫn ta Ä‘i gặp.
Hứa Chấn vui vẻ đáp ứng, Ä‘iá»u ra hai con tuấn mã trong doanh, hai ngưá»i lên yên nhanh chóng lao Ä‘i, thẳng hướng và o thà nh. Lâm Vãn Vinh nhÃu mà y, chẳng lẽ đám ngưá»i Äông Doanh ẩn trốn trong thà nh? Bá»n chúng thá»±c là tinh thông đưá»ng lối binh pháp a.
Khoái mã và o thà nh, đưa Lâm Vãn Vinh và Hứa Chấn mải miết hướng đến những khu dân cư đông đúc ở phÃa Tây thà nh mà đi, hai bên đưá»ng tá»u lâu, hà ng quán chen chúc, ngưá»i Ä‘i tấp náºp, tiếng chà o má»i, rao bán Ä‘ua nhau vang lên không ngá»›t, thá»±c sá»± là má»™t cảnh tượng náo nhiệt, phồn vinh vô cùng.
- ChÃnh là ở đây.
Hứa Chấn đột nhiên dừng bước, chỉ và o má»™t tòa nhà phÃa trước, khẽ nói.
Theo hướng tay hắn nhìn tá»›i, phÃa trước có má»™t loạt tiểu viện nhà dân, Hứa Chẩn chỉ chÃnh là má»™t căn nhà ở giữa, lầu gác không cao, câu đối Tết vẫn treo trên xà nhà , hai cánh cá»a lá»›n đóng chặt, không nghe được thanh âm bên trong. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy ngưá»i Ä‘i đưá»ng hối hả qua lại, không có gì bất thưá»ng. Nếu ngưá»i Äông Doanh thá»±c sá»± trốn ở tiểu viện nà y, theo lý mà nói thì nhất định bên ngoà i phải lưu lại và i tên canh gác cảnh giá»›i. Chẳng biết Äá»— Tu Nguyên ẩn thân ở nÆ¡i nà o?
- Tướng quân chúng ta lên lầu uống và i chén đi.
Hứa Chấn cưá»i hì hì, chỉ và o má»™t tòa tá»u lâu gần bên. Tòa tá»u lâu nà y cao khoảng 4-5 tầng, đối diện vá»›i tiểu viện ná», buôn bán rất thịnh vượng. Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe lên má»™t ý nghÄ©, thì ra Äá»— Tu Nguyên ở đây.
Hai ngưá»i Ä‘i lên lầu, Hứa Chẩn không muốn phục vụ đến há»i han nên trá»±c tiếp thẳng tá»›i má»™t gian phòng riêng, khẽ gõ cá»a, Äá»— Tu Nguyên láºp tức mở cá»a, vui vẻ nói:
- Lâm tướng quân, ngà i đến rồi sao?
- Khổ cá»±c cho ngươi rồi Äá»— đại ca.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha, ba ngưá»i và o trong, chỉ thấy căn phòng nà y bà y biện tháºt đơn giản nhưng cá»a sổ lại hướng đúng vá» phÃa tiểu viện kia.
- Thế nà o rồi, Äá»— đại ca?
Thấy trong tiểu viện hoà n toà n yên lặng không má»™t bóng ngưá»i, Lâm Vãn Vinh nhướng mà y, nhẹ giá»ng há»i.
- Äêm qua chúng tôi thay đổi trang phục, theo dõi bá»n hỠđến đây, đã thấy bá»n há» và o trong viện. Các huynh đệ luân phiên theo dõi ở cá»a trước nhưng không thấy bá»n há» Ä‘i ra. Tôi đã há»i thăm qua, tiểu viện kia má»›i đổi chá»§ được mấy ngà y, chá»§ nhân cÅ© đã vá» SÆ¡n Tây dưỡng lão.
Äá»— Tu Nguyên Ä‘em tình hình đại khái kể lại hết má»™t lượt. Hắn là ngưá»i cẩn tháºn, chưa phát hiện ngưá»i cá»§a đối phương cảnh giá»›i xung quanh, nên ngay cả chá»— quan sát trên tá»u lâu nà y hắn cÅ©ng không ngừng thay ngưá»i đổi phòng, tuyệt không dám đả thảo kinh xà (Ä‘áºp rắn động cá»).
- Có ngưá»i trong viện gặp bá»n há» hay có ai ở ngoà i đến tìm bá»n há» không?
Lâm Vãn Vinh vá»™i há»i.
Äá»— Tu Nguyên lắc đầu:
- CÅ©ng không thấy. Lúc đám ngưá»i đó tiến và o, bên trong yên lặng như tá», má»™t chút động tÄ©nh cÅ©ng không có.
- Có thấy khói bếp không? Hay thấy bá»n chúng Ä‘i nhà xÃ?
Äá»— Tu Nguyên vá»™i và ng lắc đầu, Lâm Vãn Vinh nhịn không được nhướng mà y, tình huống nà y so vá»›i dá»± kiến cá»§a hắn tháºt khác xa. Mẹ kiếp, chẳng lẽ đám Äông Doanh nà y là ngưá»i gá»— hay sao mà không cần ăn uống, cứ trốn mãi trong phòng?
- Lâm tướng quân, rốt cuá»™c bá»n ngưá»i nà y là ai? Äêm qua khi chúng tôi theo dõi bá»n chúng thấy chúng bà y thế tráºn nghiêm chỉnh, tÃnh cảnh giác rất cao, thoạt nhìn tá»±a như đã trải qua kinh nghiệm chiến tráºn rồi.
Äá»— Tu Nguyên Ä‘em thắc mắc trong lòng nói ra, Hứa Chấn cÅ©ng nhìn Lâm tướng quân chằm chằm, Ä‘iá»u nà y hắn đã sá»›m há»i qua nhưng Lâm tướng quân cứ vòng vo chưa chịu trả lá»i.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dà i:
- Chúng là ngưá»i Äông Doanh.
- Ngưá»i Äông Doanh?
Äá»— Tu Nguyên cùng Hứa Chấn đồng thá»i chấn động:
- Bá»n chúng đến Äại Hoa ta là m gì?
- Ta cÅ©ng không biết. Có thể bá»n há» có mục Ä‘Ãch rất cao thượng là truyá»n bá văn hóa, há»— trợ lẫn nhau, không chừng là chuẩn bị đến triá»u đình Äại Hoa bái kiến.
Lâm tướng quân châm biếm cưá»i đáp.
- Äám oa nhân (ngưá»i lùn - ngưá»i Nháºt) cùng Äại Hoa chúng ta há»— trợ lẫn nhau sao? Lâm tướng quân nói đùa rồi. Miếng đất nhá» như hạt Ä‘áºu xanh bá»n chúng, ngay cả tạp lương ngÅ© cốc cÅ©ng không dồi dà o, bằng và o gì mà muốn cùng Äại Hoa chúng ta há»— trợ lẫn nhau?
Äá»— Tu Nguyên lắc đầu, hừ má»™t tiếng:
- Tôi có mấy vị bằng hữu thân thiết là m thá»§y sư (hải quân) ở Mã VÄ© (cảng cá»§a Phúc Kiến), Phúc Châu (thá»§ phá»§ tỉnh Phúc Kiến). Theo lá»i kể cá»§a há», giặc cướp Äông Doanh thưá»ng xuyên xâm phạm biên cảnh duyên hải phÃa Äông Nam cá»§a chúng ta, giết ngưá»i cướp cá»§a đốt phá khắp nÆ¡i, không tá»™i ác nà o không là m, mối há»a oa khấu (cướp biển Nháºt), xem ra cÅ©ng nguy hiểm không kém ngưá»i Hồ ở phương Bắc, nếu xá» lý không ổn thá»a chỉ sợ háºu há»a vô cùng.
Äá»— đại ca quả không hổ là ngưá»i tinh thông binh thư, xem xét độc đáo, nhìn xa nghÄ© sâu, Äông Doanh là xứ đảo quốc, tà i nguyên Ãt á»i, thiên tai không ngừng, hướng đến lục địa mà phát triển là ảo má»™ng vÄ©nh viá»…n không thể dáºp tắt cá»§a bá»n chúng. Mắt Lâm Vãn Vinh sáng lên liếc nhìn Äá»— Tu Nguyên, nghiêm mặt bảo:
- Äá»— đại ca, ngươi nghe ta má»™t câu, cho ngưá»i báo tin vá»›i vị bằng hữu là m thá»§y sư, nếu oa khấu tá»›i thì nhất định phải đánh tháºt dữ dá»™i, không nên nói chuyện nhân nghÄ©a đạo đức gì, triệt để chém giết, má»™t tên cÅ©ng không tha, nhất định phải đánh cho bá»n chúng thấy uy phong, sỹ khà cá»§a Äại Hoa ta.
- Hay!
Äá»— Tu Nguyên vá»— tay má»™t cái, lá»›n tiếng nói:
- Ngà y mai tôi nhất định sẽ gá»i gấp cho ThÃch hiá»n đệ má»™t phong thư, chỉ cần oa khấu trở lại xâm phạm, hắn nhất định phải đối đầu đánh trả, vì uy phong ngà n Ä‘á»i cá»§a Äại Hoa chúng ta.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, Hứa Chấn liếc mắt nhìn tiểu viện đối diện, lo lắng cất lá»i:
- Tôi nghe nói ngưá»i Äông Doanh xảo trá tham lam, bá»n chúng trốn ở đây lâu như váºy mà không Ä‘i ra, không chừng đã đà o địa đạo để trốn chạy rồi.
- Khả năng nà y không lớn.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc một lúc, lắc đầu:
- Vừa rồi Äá»— đại ca đã nói, tiểu viện nà y má»›i được chuyển giao, cho dù muốn đà o địa đạo cÅ©ng không thể hoà n thà nh được trong vòng mấy ngà y ngắn ngá»§i. HÆ¡n nữa nÆ¡i đây là chốn chợ búa ồn à o, lắm ngưá»i nhiá»u mắt, cấu trúc cá»§a tiểu viện nà y là tứ hợp viện (nhà quây thà nh hình vuông), nếu đà o rất dá»… bị phát hiện. Ngưá»i Äông Doanh đến kinh thà nh bất quá chỉ có thá»i gian mấy ngà y, quyết không có khả năng chuẩn bị má»i việc chu toà n như váºy được.
- Váºy giá» chúng ta phải là m gì?
Hứa Chẩn gấp gáp há»i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Äông Doanh có má»™t pháp môn gá»i là Nhẫn thuáºt, từ cái tên đã nói lên ý nghÄ©a, quan trá»ng nhất là phải nhẫn nại. Mấy ngà y đêm không ăn, không uống, không ngá»§, bất động đối vá»›i bá»n há» mà nói không là cái gì hết. Lúc nà y có lẽ bá»n chúng Ä‘ang quan sát động tÄ©nh bên ngoà i, má»™t khi phát hiện có gì dị thưá»ng sẽ láºp tức vá»— Ä‘Ãt bá» Ä‘i.
Hứa Chấn gáºt đầu nhá» giá»ng:
- Nhẫn thuáºt? Váºy chúng ta cÅ©ng nhẫn.
Chúng ta cÅ©ng nhẫn nhưng có ăn, có uống, có vui, có chÆ¡i, tÃnh ra cÅ©ng hÆ¡i khác biệt. Lâm tướng quân cưá»i nói:
- Pháp môn nà y cá»§a ta gá»i là Ngoạn thuáºt (thuáºt ngắm chÆ¡i), chuyên dùng để khắc chế Nhẫn thuáºt.
Hứa Chấn cưá»i ha hả, ánh mắt rÆ¡i và o nÆ¡i cách cá»a đối diện, sá»ng sốt má»™t chút, tức thì vừa mừng vừa sợ thấp giá»ng nói:
- Tướng quân, có ngưá»i đến.
Tà i sản của thuyuy12
Last edited by David; 10-03-2009 at 01:12 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì