Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 29-04-2008, 10:54 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn luân

Dịch giả: Alex và các thành viên Tàng Thư viện. StormRaider

Quyển 1 - Chương 8

Thiên cơ hữu nguyệt

(vỠtổng thể thì đây là chương 15, nhưng trong phần chính của truyện thì đây mới là chương 8. Phần đầu Thiên Kiêu Thiết Huyết có 7 chương)

Äây là truyện được dịch tiếp vá»›i dịch giả cá»§a tàng Thư Viện , nên không ăn khá»›p vá»›i những hồi trên cá»§a Alex, các bạn nên để ý chút, nhưng truyện vẫn lôi cuốn chúng ta vào từng khúc , từng hồi, gấy cấn và thích thú

Biến cố phát sinh, ngưá»i nhà há» Hoa thảy Ä‘á»u kinh hãi ngá»› ngưá»i, Há»a chân nhân lại tung ngưá»i nhảy vá»t lên, cá»­ kiếm lao đến trước mặt Hoa Thanh Uyên. Hoa Má»™ Dung hoảng hốt tiến lên vung kiếm chống cá»±, nhưng lúc này A Than và Cáp Lý Tư phục linh Ä‘an cá»§a Hoa Thanh Uyên, khí lá»±c khôi phục, cÅ©ng lao đến, hai ngưá»i cùng kìm chế nàng để cô lập Hoa Thanh Uyên. Há»a chân nhân vừa xuất thá»§, kiếm thế liên tiếp công tá»›i khiến Hoa Thanh Uyên phải không ngừng thoái hậu. Hai thị tì thấy vậy vá»™i ra sức tiến lên, lại bị Há»a chân nhân đâm hai kiếm trúng vào chân và bụng, song song lùi lại. Hoa Thanh Uyên thấy hai ngưá»i nguy cấp, gắng gượng chịu Ä‘au chém ra hai kiếm, xuất thá»§ tuy không vào chương pháp nào nhưng cÅ©ng chặn được Há»a chân nhân. Hai thị tì biết đây là lúc khẩn yếu quan đầu, lại cố gắng ra sức, há»™ vệ hai bên y.
Hai bên giao thá»§ vài chiêu, Hoa Thanh Uyên cảm thấy ngá»±c như có hàng chục thanh tiểu Ä‘ao cắt vào, toàn thân bất lá»±c, nhưng cÅ©ng không dám lùi lại, trong lòng biết rõ rằng chỉ cần hiện giá» lÆ¡i lá»ng má»™t chút là vạn sá»± sẽ tiêu tan. Chính trong lúc Ä‘au khổ, lại nghe Lương Tiêu cưá»i hi hi nói:
- Hoa Thanh Uyên, ông có hàng không ?
Hoa Thanh Uyên mông lung nhìn lại, thấy Lương Tiêu đang nắm Hiểu Sương tiến vỠphía công tử mặc hoa phục, Hiểu Sương toàn thân vô lực, chắc đã bị điểm huyệt. Hoa Thanh Uyên kinh hãi, thất thanh nói:
- Lương Tiêu, cậu … làm gì vậy ?
Trong lúc phân thần liá»n bị Há»a chân đâm trúng má»™t kiếm.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Gá»i cái gì ? Äồ con lừa, con ông đã bị ta bắt rồi, ông có chịu đầu hàng không ?
Lá»i này vừa nói ra, ngưá»i nhà há» Hoa Ä‘á»u hãi ná»™, ngay cả ba tên hung nhân cÅ©ng phải xuất thá»§ chậm lại, phân thần nhìn qua. Tứ vương tá»­ Ä‘ang lúc kinh nghi, Lương Tiêu lại cưá»i hi hi má»™t tiếng, dùng tiếng Mông Cổ nói:
- Ta cÅ©ng là ngưá»i Mông Cổ.
Tứ vương tử thấy y nói vô cùng trôi chảy, nhíu mày nói:
- Ngươi nói tiếng Mông Cổ tốt lắm. Nếu ngươi là ngưá»i Mông Cổ, tại sao lại cùng nhóm vá»›i đám ngưá»i Hán này ?
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Ta không cùng nhóm vá»›i bá»n chúng. Ta bị tên há» Tần đó bắt được, hắn ngày ngày đánh đập, khiến ta phải chịu Ä‘au khổ.
Tứ vương tử nghi hoặc nói:
- Hảo a, ta há»i ngươi, ngươi thuá»™c bá»™ lạc nào cá»§a Mông Cổ ?
Lương Tiêu thuận miệng đáp:
- Ta thuộc bộ tộc Bột Nhĩ Chích Cân.
Lá»i đó vừa nói ra, chúng nhân Ä‘á»u cảm thấy kỳ lạ. Bá»™t NhÄ© Chích Cân là dòng há» cá»§a hoàng tá»™c, do chính hoàng kim gia tá»™c cá»§a Thành Cát Tư Hãn độc quyá»n sá»­ dụng. Lương Tiêu thấy tứ vương tá»­ thần tình cổ quái, tim liá»n đập bình bịch. Tứ vương tá»­ im lặng má»™t hồi lâu, đột nhiên cưá»i nói:
- Cậu bé, ngươi thực thuộc bộ tộc Bột Nhĩ Chích Cân sao ?
Lương Tiêu gật đầu nói:
- Mẹ ta nói bà là ngưá»i thuá»™c bá»™ tá»™c Bá»™t NhÄ© Chích Cân, vậy ta cÅ©ng là ngưá»i Bá»™t NhÄ© Chích Cân.
Lương Tiêu nói dối nhưng không phải không có căn cứ. Ngưá»i Mông Cổ tính bá»™ tá»™c theo số, nếu tính phổ hệ thì phụ thân cá»§a Tiêu Ngá»c Linh là Bất Lí vương tá»­, đích đích tôn cá»§a Thành Cát Tư Hãn. Vào thá»i Oa Khoát Thai đại hãn (Việt Nam gá»i là Ô Hợp Thai ???), Mông Cổ phát động “trưởng tá»­ xuất chinhâ€, mệnh lệnh cho tất cả trưởng tá»­ trong các bá»™ tá»™c Mông Cổ Ä‘á»u tòng quân đánh vá» phía tây. Bất Lí theo Bạt Äô hãn đánh tá»›i Hungary, hoành tảo châu Âu nhưng cuối cùng lại không tuân phục Bạt Äô, khiến Bạt Äô hoài hận tại tâm. Vá» sau, Bất Lí theo con cá»§a Oa Khoát Thai phản loạn, bị Bạt Äô và Mông Ca truy Ä‘uổi giết chết, thê tá»­ bị biếm xuống làm nô tì.
Tiêu Ngá»c Linh là con gái cá»§a vợ lẽ Bất Lí, mẫu thân là ngưá»i Hồ lấy Bất Lí ở Tây vá»±c, vá» sau Bất Lí say rượu, cùng vá»›i mẫu thân Ngá»c Linh ẩu đả má»™t trận chí tá»­. Khi Bất Lí chết, Ngá»c Linh tuổi vẫn còn nhỠđã phải chịu nhiá»u khinh miệt, vá» sau theo sư phụ há» Tiêu nên đổi tên thành Tiêu Ngá»c Linh, bà đối vá»›i phụ thân có nhiá»u thống hận nên thưá»ng không muốn đỠcập đến vãng sá»±, trừ những ngưá»i cá»±c kỳ thân cận, ngoài ra ít ai biết được lai lịch chân chính cá»§a bà.
Tứ vương tá»­ bán tín bán nghi, xem tình hình tá»± nghÄ©: “Hài tá»­ này niên ká»· rất nhá», không có khả năng nói dối. Dù y không phải là ngưá»i cùng bá»™ tá»™c thì cÅ©ng có liên hệ lá»›n. Hiện giá» Tống Nguyên giao chiến, Hồ Hán lưỡng lập, Tần Bá Phù đó rất hận bá»™ tá»™c cá»§a ta, biết đâu đã bắt cóc hài tá»­ này để vÅ© nhục. Hừ, bá»™ tá»™c Bá»™t NhÄ© Chích Cân giàu trên thiên hạ, tôn quý vô bì, đâu thể để ngưá»i Tống khi nhục.†NghÄ© vậy, thần sắc liá»n tá» ra hòa hoãn, khẽ lá»™ ra tiếu ý.
Lương Tiêu chỉ Hoa Thanh Uyên, lại chỉ Hoa Hiểu Sương, nói:
- Con bé này là con gái hắn, cÅ©ng là cháu gái nữ nhân kia, chỉ cần dùng thị để uy hiếp bá»n há», chúng đâu dám không nghe lá»i ngài.
Tứ vương tá»­ thấy Hoa Hiểu Sương kinh hãi khóc không ngừng, trong lòng không nghi ngá» gì: “dù thằng bé có hý lá»™ng quá»· thần thì nước mắt cá»§a con bé này cÅ©ng tuyệt không phải là giảâ€.
Hoa Má»™ Dung tức giận phát khóc, miệng chá»­i loạn “xú tiểu quá»·, tiểu súc sinhâ€, tay vung trưá»ng kiếm lăm le lao đến, trong tâm dù không cứu được cháu gái thì cÅ©ng phải giết được Lương Tiêu để giải hận. Tứ vương tá»­ thấy cô nổi giận bá»™ dạng rất khả ái, thầm nghÄ© “Vị bạch y nữ này bản tính cương liệt, nếu ta bức quá tất thị quyết tá»­ không theo, sẽ há»ng việc lá»›n. Nếu như dùng tiểu nữ hài này hiếp bách chắc có thể khiến cô ta phục tùng†liá»n tiếp lấy Hiểu Sương từ tay Lương Tiêu, thấy cô toàn thân vô lá»±c, liá»n nhìn Lương Tiêu cưá»i cưá»i nói:
- Tuổi ngươi còn nhỠmà đã có kiến thức, tốt lắm, cứ theo bản vương, bảo đảm hưởng phúc bất tận.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Có trà sữa dê uống, có ngựa nhỠcưỡi không ?
Tứ vương tá»­ nghe vậy cưá»i ha hả nói:
- Có hết có hết, còn có thịt dê ăn, ngựa Ba Tư cưỡi.
Lương Tiêu đại hỉ, vá»— tay cưá»i. Tứ vương tá»­ thấy y thiên chân lưu lá»™, không kìm được phá lên cưá»i, quay lại cao giá»ng nói:
- Tất cả dừng tay cho ta.
Ba tên thá»§ hạ nghe tiếng liá»n lùi lại, Tứ vương tá»­ hướng vá» phía Hoa Má»™ Dung cưá»i hi hi nói:
- Cháu gái nàng đang nằm trong tay ta, nàng vẫn không chịu phục chăng ?
Hoa Má»™ Dung tức giận không kìm được, những muốn mắng chá»­i Lương Tiêu, nhưng nhìn thấy Hoa Hiểu Sương lại không nói ra lá»i, cÆ¡ hồ rÆ¡i lệ. Tứ vương tá»­ thấy vậy đại đắc ý, lắc đầu tá»± thưởng, lại hướng vá» Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- Võ công ngươi không thấp, nếu chịu theo bản vương hiệu lệnh, ta sẽ nể mặt mÄ© nhân bá» qua những việc trước đây, bảo Há»a chân nhân giúp ngươi liệu độc trị thương.
Hoa Thanh Uyên chống kiếm xuống đất, thở ra má»™t hÆ¡i, tức giận không nói gì, tứ vương tá»­ cưá»i nói:
- Ta là Thoát Hoan, con thứ tư cá»§a Äại Nguyên hoàng đế, lần này Ä‘i vá» phía nam xem động tÄ©nh, lấy được má»™t bức địa đồ lại bị gã há» Tần cướp mất, ngươi Ä‘i lấy vá» lại cho ta. Ngoài ra, ngươi gả muá»™i tá»­ làm cÆ¡ thiếp cho ta, ta đưá»ng đưá»ng là má»™t vương tá»­, sẽ không làm cô ta hổ nhục.
Hoa Thanh Uyên nghe vậy thất kinh, kế đó trợn mắt nói:
- Hoa mỗ chỉ là thảo dân nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, tận trung báo quốc.
Thoát Hoan cưá»i ha hả nói:
- Äúng là cứng đầu. Ngươi trung “U minh độc há»a†cá»§a Há»a chân nhân, nữ nhi lại Ä‘ang nằm trong tay ta, nếu ngươi không chịu nghe lá»i …
Hoa Thanh Uyên không đợi y nói hết, trầm giá»ng ngắt lá»i:
- Chết thì chết, bất tất nhiá»u lá»i.
Rồi nhìn Hoa Hiểu Sương má»™t cái, trong mắt suất hiện thần sắc thống khổ, cao giá»ng nói:
- Sương nhi, gia gia đối vá»›i con không tốt, từ khi con sinh ra đã mắc trá»ng bệnh, bây giá» lại rÆ¡i vào tay cưá»ng tắc, gia gia … gia gia …
Nói đến đấy âm thanh tắc nghẹn, trong mắt xuất hiện lệ quang, Hoa Hiểu Sương khóc không thành tiếng, ngưá»i bá»—ng run lên má»™t cái, có vẻ như đã ngất Ä‘i. Hoa Má»™ Dung nghiến răng hạ kiếm xuống, hét lên:
- Thoát Hoan, ta Ä‘i vá»›i ngươi … mau tha cho cha con há».
Hoa Thanh Uyên kinh hãi nói:
- A Dung, đừng có nói bậy.
Hoa Má»™ Dung cưá»i thảm má»™t tiếng, im lặng không nói. Thoát Hoan hai mắt đảo Ä‘i đảo lại trên ngưá»i cô, cưá»i lá»›n nói:
- Ngưá»i Hán nói đúng, kẻ thức thá»i má»›i là trang tuấn kiệt, mÄ© nhân đây là nữ trung hào kiệt, khiến bổn vương càng tôn kính, bổn vương nhất định sẽ thương yêu nàng, quyết không bạc đãi. Ha ha, A Than, thỉnh mÄ© nhân qua đây.
A Than dạ một tiếng nhưng chưa dám bước lên, nhìn Hoa Mộ Dung lộ vẻ do dự, Hoa Mộ Dung nhắm chặt hai mắt, đôi dòng lệ tuôn ra trên má. Thoát Hoan thấy A Than tỠvẻ chần chừ, bất giác tức giận nói:
- Sao ? Hàng ngay ngươi lá»›n tiếng lắm mà, hôm nay chỉ có việc cá»n con đã …
Nói chưa xong, đột nhiên sống lưng lạnh toát, toàn thân cứng đỠra, trên cổ xuất hiện thêm má»™t thanh kiếm ká» vào, lại nghe Lương Tiêu đứng phia sau Ä‘ang cưá»i hi hi, sau đó tay bị bóp má»™t cái, Hiểu Sương đã bị gã Ä‘oạt lại. Lại nghe Lương Tiêu cưá»i cưá»i nói:
- Hiểu Sương, muá»™i giả vá» giống thật, lừa được tất cả bá»n chúng.
Hiểu Sương vừa sụt sịt vừa nói:
- Tiêu ca ca, muá»™i … muá»™i … không giả vá», muá»™i thấy gia gia bị trá»ng thương, trong lòng lo lắng, không nhịn được khóc lên.
Lương Tiêu không nhịn được nói:
- Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì đâu.
Kịch biến phát sinh, Thoát Hoan vốn tự cho mình là nhất thế tinh minh, không ngỠbị hai đứa tiểu quỷ dùng thủ đoạn lừa gạt, cơ hồ tức muốn nổ ngực, không nhẫn nhịn được thóa mạ:
- Tử tiểu cẩu, xú ma thỉ …
Y xuất thân là quý tá»™c Mông Cổ, không há»c được nhiá»u tiếng Hán, chá»­i Ä‘i chá»­i lại cÅ©ng chỉ có vài câu đó. Ba thá»§ hạ thấy Thoát Hoan bị bắt giữ vô cùng kinh hãi. Ngưá»i nhà há» Hoa thấy vậy vô cùng mừng rỡ, Hoa Má»™ Dung mắt vẫn còn Ä‘á»ng nước, cưá»i nói:
- Lương Tiêu, ngươi … ngươi …
Vốn muốn nói đã hiểu lầm y, nhưng quá kích động cổ há»ng khô cứng, lại không nhịn được muốn rÆ¡i lệ, bất quá lần này là do quá vui mừng, so vá»›i trước đó thật bất đồng. Lại nghe Hoa Thanh Uyên cưá»i lá»›n nói:
- Tốt, tốt …
Nói xong mấy tiếng đó bá»—ng nhÅ©n ngưá»i ngồi phệt xuống, nguyên lai y trong lòng trút được gánh nặng, thần trí nhất thá»i thả lá»ng không trụ được nữa. Hoa Má»™ Dung vá»™i chạy lại đỡ lấy. Hoa Hiểu Sương lo lắng gá»i:
- Gia gia.
Ngưá»i lại quỵ xuống. Lương Tiêu hoảng hốt giữ lại, chìa tay vá» phía Há»a chân nhân quát:
- ÄÆ°a đây.
Há»a chân nhân ngạc nhiên không hiểu nói:
- ÄÆ°a cái gì ?
Lương Tiêu không nói nhiá»u, túm lấy Thoát Hoan, há»c theo cách cá»§a Hoa Thanh Uyên, vận hết khí lá»±c, đấm vào mang tai y má»™t cái. Thoát Hoan gãy mất hai cái răng, mồm đầy máu, vẫn rên rỉ nói:
- Tử tiểu cẩu, xú ngưu thỉ …
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- ÄÆ°a đây.
Há»a chân nhân vẫn đứng yên, Lương Tiêu lại giÆ¡ tay lên, Thoát Hoan vô cùng Ä‘au đớn, vừa kinh vừa ná»™, gào lên như lợn chá»c tiết:
- Há»a chân nhân, ngươi Ä‘iếc à ?
Lương Tiêu hoa tay như muốn đánh tiếp, Há»a chân nhân vá»™i nói:
- Giải dược phải không, có đây, có đây.
Y lấy một cái túi gấm ném ra, nói:
- Viên trắng xoa, viên đen uống.
Lương Tiêu lấy trong túi hai bình ngá»c, giÆ¡ tay mở nắp đưa vào miệng Thoát Hoan nói:
- Ta không tin lão mũi trâu đó, ngươi hãy uống thử trước đi.
Há»a chân nhân sắc mặt đại biến, vá»™i nói:
- Không được, không được. Thuốc này là dĩ độc công độc.
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Vậy thì ngươi đưa “U minh độc há»a†để ta đánh hắn rồi sẽ dùng thuốc này cứu lại.
Há»a chân nhân sợ hãi nói:
- Việc này sao … sao có thể …
Lương Tiêu tâm ngoan thá»§ lạt, tay lại vung kiếm, Thoát Hoan tức thì kêu thảm má»™t tiếng, ngón tay út đã bị chém đứt mất má»™t Ä‘oạn, máu tươi vá»t ra. Lương Tiêu cưá»i hi hi nói:
- Lần sau ta sẽ chặt cả tay hắn.
Há»a chân nhân sợ hắn lại xuất kiếm, vá»™i vàng nói:
- ÄÆ°á»£c được, ta đưa.
Rồi lấy từ trong ngưá»i ra má»™t cái túi da, Lương Tiêu tiếp lấy, thấy cái túi đó bên ngoài bá»c da trâu, bên trong lót lông dê, trong có mấy viên đạn hoàn màu trắng, liá»n há»i:
- Dùng như thế nào ?
Há»a chân nhân hÆ¡i do dá»±, thấy Lương Tiêu đổi tư thế chuẩn bị chém xuống, vá»™i giải thích cách dùng. Lương Tiêu ôm bụng cưá»i lên không ngá»›t, nói:
- Thuốc tốt như vậy, dùng thá»­ trên ngưá»i con lợn ngốc này thật là phí.
Thoát Hoan định chá»­i mắng lại, có Ä‘iá»u đã bị đánh má»™t lần nên đành im miệng, trong lòng như bị há»a thiêu.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #27  
Old 29-04-2008, 10:57 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân

Dịch giả: Alex và các thành viên Tàng Thư viện. StormRaider

Chương 8 - Hồi 1

Thiên cơ hữu nguyệt

Lương Tiêu cầm cái túi gấm ném cho Hoa Má»™ Dung, cưá»i nói:
- Lão mũi trâu khiếp sợ đưa ngân hoàn cho ta, thuốc này chắc là thật rồi.
Hoa Mộ Dung trừng mắt nhìn y một cái, nói:
- Ngươi thật lắm mưu mẹo.
Trong lòng thầm khâm phục y tâm tư cẩn mật, cúi xuống cởi áo cho Hoa Thanh Uyên, thấy vết thương đã biến thành má»™t vệt màu Ä‘en, sưng tấy lên, cô cẩn thận cho bôi bên ngoài uống bên trong, qua ná»­a khắc thá»i gian miệng vết thương đã chuyển sang màu hồng, Hoa Thanh Uyên từ từ tỉnh lại, thần sắc thập phần yếu á»›t. Cáp Lí Tư hướng vá» phía Lương Tiêu hét:
- Tiểu tặc, thuốc giải đã đưa rồi, mau thả tứ vương tử.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Ngươi tưởng ta cÅ©ng giống con heo ngốc này sao ? Mẹ ta đã nói, đã đắc thế thì không được nhưá»ng ngưá»i, ta chưa cắt đầu con heo ngốc này là tốt cho các ngươi rồi đấy.
Rồi hướng vá» phía ngưá»i nhà há» Hoa nói:
- Các vị bị thương rồi, đi trước một bước đi.
Hoa Mộ Dung vội nói:
- Ta ở lại giúp cậu.
Lương Tiêu trợn mắt nhìn cô một cái, nói :
- Không cần cô lo lắng, lúc nãy ai vừa thóa mạ ta là tiểu súc sinh thế nhỉ, hừ … ta nghe rõ lắm.
Hoa Mộ Dung đỠmặt, hứ một tiếng nói :
- Mắng thì cứ mắng, ta không sợ ngươi đâu.
Äá»™t nhiên thấy Hoa Thanh Uyên chống tay run run đứng dậy, khó nhá»c nói:
- Lương Tiêu, ta thì không nói, nhưng cậu còn nhá» tuổi, ngàn vạn lần không thể giết ngưá»i. Cho dù tên này đáng chết thì cậu cÅ©ng không thể giết hắn. Nếu cậu không đáp ứng ta nhất định sẽ không Ä‘i.
Giá»ng nói cá»§a ông tuy hư nhược nhưng mục quang thập phần kiên quyết. Lục Tiệm không chịu được vá»™i nói:
- Ta sẽ không giết ngưá»i, ông không cần phải nói thêm nữa.
Hoa Thanh Uyên gật đầu nói:
- Tốt lắm, hôm nay đã nợ cậu nhiá»u, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.
Lương Tiêu khóe mắt hơi ướt, cúi đầu nói:
- Sau … sau này sẽ gặp.
Kín đáo nhìn theo, thấy Hoa Hiểu Sương níu tay Hoa Mộ Dung, đi một bước lại ngoái đầu lại một lần, tiến vỠphía chiếc xe ngựa, sau khi lên xe vẫn còn đăm đăm nhìn lại.
Mắt thấy chiếc xe đã đi xa dần, A Than không nhịn được kêu lên :
- Thả ngưá»i được chưa ?
Lương Tiêu đảo mắt má»™t cái, thấy bốn con ngá»±a buá»™c ở mép đình, liá»n xoắn tóc cá»§a Thoát Hoan kéo hắn Ä‘i vá» phía mấy con ngá»±a, chúng nhân Ä‘ang không hiểu ý định cá»§a y, đột nhiên thấy Lương Tiêu huy kiếm, chém đứt gân chân ba con tuấn mã.
Ba ngưá»i đột nhiên đại ngá»™, nguyên lai Lương Tiêu sợ chúng dùng ngá»±a Ä‘uổi theo cá»— xe nên cố ý lưu lại phía sau để diệt mấy con ngá»±a, kéo dài thá»i gian, không kìm được thầm chá»­i Lương Tiêu gian trá. Há»a chân nhân liếc nhìn thanh trưá»ng kiếm trong tay Lương Tiêu, thần sắc chợt biến đổi, kêu lên:
- Tiểu tử, thanh kiếm này ngươi lấy ở đâu ?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Nhặt được.
Há»a chân nhân đảo mắt, cao giá»ng nói:
- Nhặt được ở đâu ?
Lương Tiêu phẩy tay nói:
- Tự lo việc thối tha của ngươi đi.
Há»a chân nhân tức giận nói:
- Thanh “Ảo nguyên†đó vốn là vật cá»§a bần đạo, bần đạo lệnh cho bốn đại đệ tá»­ xuống phía nam hành sá»±, thanh “Ảo nguyên†đã đưa cho bá»n chúng, không ngá» chúng má»™t Ä‘i không trở vỠ…
Nói đến đây trợn mắt nhìn Lương Tiêu, tưởng như muốn nhào đến cắn xé.
Lương Tiêu đưa mắt nhìn thanh kiếm má»™t cái, thấy quả thật trên kiếm đã dùng kim ti khảm lên hai chữ quái dị quanh co ngoằn nghèo, y tuy nhìn thấy nhưng không nhận ra được hai chữ cổ triện đó. Nghe Há»a chân nhân nói vậy, miá»…n cưỡng nhận ra má»™t chữ là chữ “nguyênâ€, bất giác nghÄ© thầm: “Nguyên lai hắn cùng bá»n vá»›i đám lá»— mÅ©i trâu mà ta đã gặp, hừ, vạn vạn lần không thể nói thật sá»± tìnhâ€. Y đã đùa cợt vá»›i đám hung nhân này má»™t lúc lâu, tính toán thá»i gian, tin rằng Hoa Thanh Uyên đã Ä‘i được má»™t quãng xa, liá»n dắt con ngá»±a còn lại, cùng Thoát Hoan Ä‘i xa thêm hÆ¡n hai mươi trượng, y vốn định trước khi Ä‘i thì cho má»™t kiếm giết hắn, nhưng nhá»› lại lá»i Hoa Thanh Uyên, má»™t kiếm đó không chém xuống nổi. Trong lòng ngầm tức giận bản thân không đủ dÅ©ng khí, liá»n đá mạnh Thoát Hoan má»™t cái, trong lúc hắn Ä‘ang lăn trên mặt đất, bá»™ dạng liá»n như chó con nhảy lên lưng ngá»±a, vung kiếm chích vào cổ ngá»±a má»™t cái, tuấn mã Ä‘au đớn chạy Ä‘i như bay.
Lương Tiêu chạy được má»™t lúc, đột nhiên nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn, bất giác kinh hãi, chỉ thấy A Than và Há»a chân nhân má»—i bước vượt tám xích, Ä‘ang nhanh chóng bắt kịp. Há»a chân nhân muốn Ä‘oạt lại bảo kiếm, Ä‘ang dốc hết sức lá»±c. Trong nháy mắt, hai bên chỉ còn cách nhau chưa đầy mưá»i trượng, A Than đột nhiên gầm lên má»™t tiếng, Kim cương quyển thoát thá»§ bay ra, đánh ngưá»i trước hết đánh ngá»±a, liá»n nhắm vào con ngá»±a Lương Tiêu Ä‘ang cưỡi phóng đến.
Lương Tiêu chá»­i thầm má»™t tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngá»±a, cúi rạp ngưá»i xuống xuất kiếm, đỡ thẳng vào cái vòng đó, bá»—ng thấy hổ khẩu như muốn rách ra, cánh tay Ä‘au nhức. Kim cương quyển bị y cản trở liá»n bay lệch Ä‘i, cắt qua chân ngá»±a. Con tuấn mã Ä‘au đớn không chịu được, dá»±ng ngưá»i kêu lên thảm thiết, Lương Tiêu nhất thá»i không để ý, chút nữa đã bị hất văng xuống. Tận dụng má»™t chút trì hoãn đó, Há»a chân nhân đã vá»t tá»›i như lưu tinh, chặn ngay phía trước, kiếm đâm má»™t nhát vào ngưá»i, rồi lại đâm vào chân ngá»±a. Lương Tiêu giÆ¡ tả thá»§, mấy Ä‘iểm ngân quang liá»n bắn tá»›i nghênh đón Há»a chân nhân, Há»a chân nhân vốn định vung tay áo quét Ä‘i, đột nhiên nhá»› ra má»™t việc, vá»™i hoảng hốt thu thế phi thân lùi vá» phía sau, cá»­ kiếm chặn lại, mấy Ä‘iểm ngân quang đó liá»n biến thành má»™t đám mây màu lục rÆ¡i xuống đất, hóa ra chính là U minh độc há»a. Lúc này A Than đã phi thân đến, gầm lá»›n má»™t tiếng, lăng không xuất chiêu, hai cánh tay đột nhiên lá»›n lên, từ ngoài má»™t trượng đã đánh vá» phía Lương Tiêu. Lương Tiêu cảm thấy đại lá»±c áp tá»›i, lồng ngá»±c như muốn nổ tung, liá»n quay ngưá»i ném ra toàn bá»™ số U minh độc há»a trong tay.
A Than tôn giả không biết lai lịch loại ngân quang đó, y tá»± thị có Mật tông thần công há»™ thể, trừ hai mắt yếu hại, còn lại toàn thân Ä‘ao thương bất nhập, mắt thấy ngân quang bắn tá»›i lại nảy ra ý muốn khoe khoang, liá»n không thèm tránh né, bất kể nó là thứ gì. Trong nháy mắt liá»n nghe y thất thanh kêu thảm, toàn thân lá»­a xanh cháy bùng bùng, lăn lá»™n trên mặt đất, Ä‘au đớn vô cùng.
Há»a chân nhân nghe tiếng kêu thảm thiết phía sau bất giác kinh hãi, nhưng y muốn lấy lại bảo kiếm, không kể gì đến đồng bạn nữa, vẫn co chân Ä‘uổi theo đến phía sau ngá»±a, thấy Ä‘uôi ngá»±a tung bay liá»n đưa tay chụp lấy, dụng lá»±c kéo lại, Lương Tiêu liá»n hồi kiếm chặt đứt Ä‘uôi ngá»±a. Nhưng Há»a chân nhân đã xuất kiếm như Ä‘iện chém vào chân ngá»±a, tuấn mã hí lên thất thanh, xiên xiên ngã xuống. Lương Tiêu tung mình nhảy xuống ngá»±a, thấy Há»a chân nhân phi thân tá»›i liá»n phản thá»§ má»™t kiếm, Há»a chân nhân vung kiếm đón đỡ, nháy mắt hai kiếm giao kích, Tùng Văn kiếm không chịu nổi kiếm phong cá»§a Ảo Nguyên kiếm, tức thì gãy làm đôi. Há»a chân nhân ném Ä‘oạn kiếm gãy tá»›i, đợi Lương Tiêu cúi đầu xuống tránh liá»n dùng không thá»§ nhập bạch nhận, chụp vào cổ tay y. Mắt thấy cả kiếm lẫn ngưá»i sắp vào tay mình, Há»a chân nhân bá»—ng phát sinh cảnh giác, hồi thá»§ đánh vá» phía sau má»™t quyá»n, chặn đứng má»™t cái thoa tá»­ kim phượng, vá»™i bá» qua Lương Tiêu, quay đầu nhìn lại, đã thấy Hoa Má»™ Dung nhất kiếm hoành không đâm vá» phía lão, Há»a chân nhân bị cô liên hoàn xuất kiếm, bức phải lùi lại không ngừng. Lương Tiêu tưởng chết lại sống, mừng rỡ kêu lên má»™t tiếng hay, vung kiếm tiến lên tương trợ.
Há»a chân nhân và Hoa Má»™ Dung võ công vốn không hÆ¡n kém nhau bao nhiêu, tay không đối địch vá»›i cô vốn đã lâm nguy, lại có Lương Tiêu quá»· đầu quá»· não, không ngừng quấy nhiá»…u, nhất thá»i không kìm được phiá»n não, vá»™i vàng đánh bừa bảy tám chiêu, biết rằng ngày hôm nay không thể làm gì được há». Liếc mắt nhìn ra, lại thấy A Than Ä‘ang nằm ở đằng xa, tình trạng nguy cấp, nếu không cứu trợ ngay thì hắn có thể sẽ chết, con lừa đó có chết lão cÅ©ng chẳng quan tâm, nhưng nếu chết vì “U Minh độc há»a†thì đến lúc Thoát Hoan truy cứu e rằng lão khó thoát khá»i hiá»m nghi. Trong nháy mắt lão đã suy tính xong, liá»n nhảy vá»t vá» phía sau hÆ¡n má»™t trưá»ng, má»™t tay cắp lấy A Thân, trừng mắt cừu hận nhìn hai ngưá»i má»™t cái rồi phi thân quay vỠđưá»ng cÅ©.
Hoa Má»™ Dung thấy Há»a chân nhân đã Ä‘i xa liá»n thu kiếm, cưá»i lạnh má»™t cái nói:
- Äánh không lại liá»n chạy trốn, cÅ©ng khá đấy.
Lương Tiêu định thần lại, nói:
- Cô quay lại làm gì ?
Hoa Má»™ Dung lưá»m y má»™t cái, cưá»i lạnh nói:
- Quay lại để xem bộ dạng anh hùng của ngươi.
Lương Tiêu nghÄ© đến tình hình lúc nãy, hai chữ anh hùng không dùng được mà phải là cẩu hùng má»›i đúng, tức thì hai má đỠbừng, không nói nên lá»i. Hoa Má»™ Dung trong lòng cưá»i thầm, đẩy y lên ngá»±a nói:
- Ca ca và Hiểu Sương lo lắng vỠngươi, ngươi và chúng ta cũng từng quen biết, nếu chúng ta cứ thế bỠcái tên đầu đất thối tha này mà đi thì sao có thể yên tâm được.
Lương Tiêu khóe mắt đỠlên, cúi đầu không nói. Hoa Mộ Dung thấy bộ dạng y kì quái, trong lòng ngạc nhiên: “Có lẽ y vừa sống lại từ cõi chết, vẫn còn sợ hãi …†bất giác cảm tình nổi lên, không bỡn cợt y nữa.
Hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i má»™t lúc, đã thấy chiếc xe ngá»±a Ä‘ang dừng lại bên đưá»ng, chưa kịp đến gần thì Hiểu Sương đã từ thùng xe nhảy ra, vừa cưá»i vừa chạy lại, hai tay ôm lấy cổ cá»§a cô cô mình, mắt thì nhìn Lương Tiêu, trong mắt đầy tiếu ý, mừng rỡ gá»i “Tiêu ca caâ€. Lương Tiêu nghe tiếng gá»i cá»§a cô đầy thân thiết,đỠmặt cúi đầu không nói tiếng nào. Lại nghe Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội tưởng không còn được gặp huynh nữa.
Lương Tiêu nói:
- Tốt lắm, không gặp lại nữa, chẳng lẽ ta là ma sao ?
Hoa Hiểu Sương giật mình, Hoa Mộ Dung trừng mắt nhìn y một cái, nói:
- Hiểu Sương, tên tiểu tử này là một kẻ vô tình, không biết tốt xấu là gì, con đừng để ý đến hắn nữa.
Ba ngưá»i vào thùng xe, thấy Hoa Thanh Uyên Ä‘ang ngồi vận công, y thấy Lương Tiêu vô sá»±, bất giác tươi nét mặt cưá»i nhẹ. Lương Tiêu hÆ¡i do dá»±, há»i:
- Ông … vết thương … còn đau không ?
Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- NhỠcậu lấy được giải dược, đã không còn gì đáng ngại nữa.
Lương Tiêu trong lòng nghÄ©: “nếu ông không phải vì đưa tiá»…n ta thì cÅ©ng không ra khá»i thành lúc đó, không gặp phải lÅ© bại hoại để bị thương nguy đến tính mệnh, như vậy đâu cần giải dượcâ€. Y trong lòng nghÄ© vậy nhưng tuyệt không nói ra miệng, lại nói:
- Hoa đại thúc, kiếm pháp ông sử dụng thật là lợi hại, có thể phá được liên hoàn của mấy tên đại ác nhân đó.
Y và Hoa Thanh Uyên cùng trải qua hoạn nạn, trong lòng sinh ra càm giác thân cận, ba chữ “Hoa đại thúc†tự nhiên buột miệng nói ra.
Hoa Má»™ Dung mỉm cưá»i nói:
- Äiá»u đó là đương nhiên. Lá»™ Thái Ất phân quang kiếm đó dùng đối phó vá»›i bá»n há»—n đản ấy thật là đại tài tiểu dụng.
Lương Tiêu hai mắt sáng lên, vá»™i há»i:
- Vậy có nhất định thắng được Tiêu Thiên Tuyệt không ?
Hoa Thanh Uyên và Hoa Mộ Dung nhìn nhau một cái, nhíu mày trầm ngâm một lúc rồi từ từ nói:
- Ta chưa từng được thấy võ công cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, bất quá năm đó đã có ngưá»i dùng lá»™ kiếm pháp này đánh vá»›i y má»™t trận …
Lương Tiêu vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, không nhịn được há»i:
- Có thắng không ?
Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:
- Lộ kiếm pháp này tuy khắc chế được Hắc Thủy ma công của Tiêu Thiên Tuyệt, nhưng không giết được y.
Nói đến đó, ông thở dài một tiếng, nói:
- Hà huống má»™t môn công phu nhưng do từng ngưá»i khác nhau xá»­ ra thì cÅ©ng không cùng kết quả, năm đó ngưá»i đấu vá»›i Tiêu Thiên Tuyệt là hai đại cao thá»§, võ công cao hÆ¡n ta nhiá»u lần, cÅ©ng chỉ thắng được y má»™t chiêu ná»­a thức.
Lương Tiêu suy nghÄ© má»™t lúc, đột nhiên lại há»i:
- Hoa đại thúc, ông có thể dạy ta kiếm pháp đó được không ?
Hoa Thanh Uyên chưa kịp trả lá»i, Hoa Má»™ Dung đã chen vào nói:
- Không được.
Lương Tiêu biến sắc mặt, nghiến răng quay ngưá»i bá» Ä‘i, Hoa Thanh Uyên vá»™i kéo y lại, nhưng thương thế chưa lành, khí lá»±c hư nhược, bị y vùng mạnh ra suýt thì ngã, Lương Tiêu cÅ©ng phải dừng chân lại. Hoa Thanh Uyên trừng mắt nhìn muá»™i muá»™i má»™t cái, nói:
- Lương Tiêu, cậu đừng vội. Kì thực có dạy được hay không, ta cũng không tự quyết định được.
Lương Tiêu giật mình, lại nghe Hoa Thanh Uyên nói:
- Nếu cậu thá»±c sá»± muốn há»c, ta có thể giúp cậu xin …
Hoa Mộ Dung nói:
- CÅ©ng không thể được. Dù mẹ có đồng ý truyá»n cho y, lá»™ công phu này cÅ©ng cần hai ngưá»i thồng thá»i sá»­ dụng, y chỉ há»c má»™t mình thì sao có thể dùng được.
Hoa Thanh Uyên nhíu mày nói:
- Nói cũng đúng.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #28  
Old 29-04-2008, 10:58 PM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Dịch giả: Alex và các thành viên Tàng Thư viện. StormRaider

Hồi 2


Lương Tiêu nghĩ ngợi một lúc, nói:
- Không sao, chỉ cần ông chịu dạy cho ta, tương lai ta cưới thê tử sẽ cùng y luyện tập …
Hoa Mộ Dung đỠmặt gắt lên:
- Äồ mặt dầy.
Lương Tiêu mặt cũng đỠđến tận mang tai, vội vàng nói:
- Mặt dầy gì chứ ? Ta … cha mẹ ta cũng cùng luyện võ công mà.
Hoa Thanh Uyên nói:
- Lương Tiêu, cha mẹ cậu đâu ?
Lương Tiêu im lặng không nói. Hoa Thanh Uyên biết y có Ä‘iá»u bí ẩn, không tiện cật vấn liá»n nói:
- Không nói cÅ©ng được, ta chỉ há»i cậu, cậu có muốn cùng vá» nhà vá»›i chúng ta không ?
Lương Tiêu nói:
- Nếu ông chịu dạy ta kiếm pháp thì ta sẽ đi cùng.
Hoa Má»™ Dung dá»a y:
- Muốn há»c công phu đó, chỉ sợ ngươi sẽ phải chịu nhiá»u gian khổ.
Lương Tiêu ưỡn ngực nói:
- Ta không sợ khổ.
Hoa Hiểu Sương nghe y đáp ứng, bất giác vô cùng hoan hỉ.
Má»i ngưá»i cưá»i nói má»™t trận, Lương Tiêu lại há»i:
- Hoa đại thúc, đơn đả độc đấu không có ai thắng được Tiêu Thiên Tuyệt sao ?
Hoa Má»™ Dung bÄ©u môi cưá»i nói:
- Chưa chắc.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tại sao ?
Hoa Mộ Dung giơ bốn ngón tay nói:
- Thiên hạ tàng long ngá»a hổ, theo ta biết có ít nhất bốn ngưá»i không kém gì y.
Cô thấy Lương Tiêu thần sắc chuyên chú, cưá»i nhẹ nói:
- Bất quá bá»n há» không tốt như Tần đại ca và ca ca ta, dù có gặp được thì bá»n há» cÅ©ng không thu má»™t con khỉ ngoan cố như ngươi làm đồ đệ đâu.
Lương Tiêu nóng nảy nói:
- Bá»n há» là ai, nói mau Ä‘i.
Hoa Má»™ Dung cưá»i má»™t tiếng, nghiêm mặt nói :
- Thứ nhất là một cao thủ ở hải ngoại, ông ta tinh thông võ công trong thiên hạ …
Lương Tiêu vô cùng kinh ngạc, không kìm được ngắt lá»i:
- Tinh thông võ công trong thiên hạ, vậy ông ta cũng biết Thái Ất phân quang kiếm ?
Hoa Mộ Dung nhíu mày nói:
- Ông ta không biết.
Lương Tiêu nói:
- Nếu đã không biết, sao có thể gá»i là tinh thông võ công thiên hạ.
Hoa Mộ Dung biết đã nói hớ, xấu hổ giận dữ nói:
- Tiểu quỷ chỉ biết nói linh tinh, ta nói ông ta tinh thông võ công thiên hạ, bất quá có ý nói là nói võ công của ông ta rất rộng, cũng giống như nói ngươi cứng đầu thế gian không ai bằng, có phải thực sự trên thế gian không có ai cứng đầu hơn ngươi không ?
Lương Tiêu biết lá»i nói cá»§a cô có ý châm chích, nhưng không biết phản bác cách nào, vô luận nói có hay nói không Ä‘á»u sẽ tá»± nhận là cứng đầu, nhất thá»i khép miệng lặng im, sầu muá»™n vô cùng.
Hoa Mộ Dung chiếm được thượng phong, âm thầm đắc ý, tiếp tục nói:
- Ngưá»i thứ hai ấy à, là má»™t vị hòa thượng.
Lương Tiêu trong lòng chấn động, Hoa Má»™ Dung thấy thần sắc cá»§a y, gật gù cưá»i nói:
- Äúng vậy, ngưá»i đấu cá» cùng Tần đại ca chính là Dã hòa thượng đó. Có Ä‘iá»u pháp hiệu cá»§a ông ta, ta cÅ©ng không biết rõ.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại gá»i ông ta là Dã hòa thượng ? Ông ta có bản lÄ©nh đặc biệt gì ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Gá»i ông ta là Dã hòa thưá»ng vì ông ta miếu lá»›n không vào, miếu nhá» không ở, hành vi quái đản, không giữ thanh quy. Nói vá» bản lÄ©nh cá»§a ông ta thì là khí lá»±c cá»±c lá»›n.
Lương Tiêu gắt lên:
- Khí lực lớn cũng tính là bản lĩnh sao ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Ngươi chưa hiểu hết vá» khí lá»±c. Khí lá»±c có cả chục loại, nếu ngươi má»—i quyá»n má»—i cước Ä‘á»u có sức mạnh cá»§a vạn ngưá»i thì thiên hạ còn ai địch lại được ?
Lương Tiêu giật mình không đáp được, lại há»i tiếp:
- Ngưá»i thứ ba thì sao ?
Hoa Má»™ Dung nhíu mày, mặt lá»™ thần sắc khinh bỉ, lạnh giá»ng nói:
- Ngưá»i thứ ba đó kiếm pháp cá»±c giá»i, phẩm cách lại rất không Ä‘oan chính, chuyên dẫn dụ con gái nhà lành, không đáng để nói tá»›i.
Lương Tiêu há»i:
- Dẫn dụ con gái nhà lành như thế nào ?
Hoa Mộ Dung trợn mắt nhìn y nói:
- Äó là việc cá»±c kì vô sỉ hạ lưu, sau này ngươi không được nhắc đến nữa, nếu không ta sẽ không ngó ngàng gì đến ngươi, ngưá»i trong thiên hạ cÅ©ng sẽ không ngó ngàng gì đến ngươi nữa.
Lương Tiêu gãi đầu má»™t lúc nhưng vẫn không hiểu, liếc má»™t cái thấy Hoa Má»™ Dung Ä‘ang tay chống cằm nhìn lên trá»i, đành há»i:
- Có bốn ngưá»i tất cả, vậy còn má»™t ngưá»i nữa là ai ?
Hoa Má»™ Dung nhè nhẹ thở dài, trong mắt xuất hiện thần sắc cô độc, cưá»i khổ nói:
- Ngưá»i thứ tư tuy ta biết nhung không thể nói tên y được.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi, ai cần chứ. Äợi ta há»c xong Thái Ất phân quang kiếm, nhất định sẽ đánh bại bá»n há».
Hoa Má»™ Dung không nói gì, nhìn vá» xa xa xuất thần. Lương Tiêu không còn ngưá»i để đấu khẩu, mất hết cả hứng thú.
Nghỉ ngÆ¡i ná»­a ngày, thương thế cá»§a Hoa Thanh Uyên đã khá nhiá»u, má»i ngưá»i lại tiếp tục lên đưá»ng. Ngày hôm đó Ä‘i đến Tấn Vân, sau khi tìm khách sạn nghỉ lại, Hoa Thanh Uyên uống thuốc bổ xong liá»n bồi dưỡng nguyên khí. Lương Tiêu buồn chán, cùng vá»›i Hiểu Sương đùa vá»›i con khỉ và chó. Hiểu Sương đã đặt tên cho con khỉ là Kim linh nhi, Lương Tiêu nghe vậy, quên cả buồn bá»±c nói:
- Con chó của huynh tên Bạch si nhi (con ngu ngốc), muội lại đặt tên là Kim linh nhi (con linh hoạt, thông minh), có phải là đặt ngược để trêu huynh không ?
Hiểu Sương nói:
- Có gì không tốt, Bạch si nhi, Kim linh nhi, vừa đúng hợp thành một đôi.
Kim linh nhi vẫn nhá»› thù cÅ©, nhìn Lương Tiêu chẳng chút cảm tình, Bị Lương Tiêu đùa nghịch, nó liá»n nhe răng ra dá»a. Lương Tiêu tức giận định mắng chá»­i, Hiểu Sương vá»™i ôm nó vào lòng. Lương Tiêu tuy cứng đầu càn rỡ nhưng đối vá»›i tiểu nha đầu này lại không dám phát tác, chỉ sợ cô lại phát bệnh, đành hai tay chống nạnh nhìn con khỉ trừng mắt ra oai.
Sau khi nghỉ ngÆ¡i vài ngày, má»i ngưá»i lại tiếp tục liên đưá»ng. Lúc Ä‘i lúc nghỉ, sau gần mưá»i ngày đã Ä‘i vào vùng Quát Thương sÆ¡n, chỉ thấy núi non trùng Ä‘iệm, trải dài từ đông sang tây, thế núi uyển chuyển má»m mại.
Những ngưá»i dùng con đưá»ng đá này để vượt núi Ä‘á»u phải Ä‘i bá»™ dắt ngá»±a. Äi được ná»­a đưá»ng đã thấy mây trắng ẩn ẩn hiện hiện như bức tưá»ng, trong đó lại có nhà cá»­a ruá»™ng vưá»n mưá»i phần chỉnh tá», lại có nông phu nông phụ lom khom trồng trá»t. Bá»—ng có má»™t nhân sÄ© trông thấy bá»n há» liá»n cất tiếng gá»i, những ngưá»i nông dân Ä‘á»u ngừng tay Ä‘i vá» phía này, bá» nông cụ xuống vừa cưá»i vừa tiếp đón phía trước, ngưá»i Ä‘i đầu da xạm Ä‘en, hai mắt có thần, hướng vá» phía Hoa Thanh Uyên cúi chào nói:
- Dương Lộ kính chào thiếu chủ.
Hoa Thanh Uyên đưa tay đỡ y đứng dậy, cưá»i nói:
- Dương quản sự không cần đã lễ, trong cung vẫn bình an chứ ?
Dương Lá»™ cưá»i nói:
- Thưa không có việc gì đáng ngại.
Lại nghe y nói:
- Khí sắc thiếu chá»§ có vẻ không được khá»e lắm ?
Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- Vài hôm nay có chút mệt má»i, nhưng hiện giá» thì không còn vấn đỠgì rồi.
Ông đưa cương ngá»±a cho mấy ngưá»i nông dân nói:
- Bá»n ta Ä‘i vào núi đây.
Dương Lá»™ gật đầu, hô lên má»™t tiếng, chỉ thấy má»™t ngưá»i nông dân thả ra má»™t con chim bồ câu trắng, nó liá»n kêu vang rồi dang cánh bay vá» phía sau núi.
Lương Tiêu kéo áo Hiểu Sương hạ giá»ng há»i:
- Äó là gì vậy ?
Hiểu Sương nói:
- Nó dùng để đưa tin cho bà nội.
Lương Tiêu Ä‘ang định thuận miệng nói tiếp, bá»—ng thấy hai nông phu từ trong má»™t tòa nông xá cưỡi hai con quái thú màu vàng chạy vá»t ra, không ra trâu, cÅ©ng chẳng giống ngá»±a, Ä‘i tá»›i chá»— y. Lương Tiêu nhìn thấy biến sắc, vá»™i lùi ra sau ngưá»i Hiểu sương run giá»ng há»i:
- Äó là quái vật gì vậy ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i vang, Hoa Má»™ Dung ôm bụng nói:
- Tiểu quỷ, ngươi cũng có lúc sợ hãi sao ?
Chỉ có Hoa Thanh Uyên nhịn được cưá»i, ông nói:
- Tiêu nhi, cậu đã nghe sự tích vỠGia Cát Khổng Minh chưa ?
Lương Tiêu nhá»› lại sá»± tích vá» thú gá»— liá»n gật đầu nói:
- Nghe nhiá»u lần rồi.
Hoa Thanh Uyên nói:
- Äó chính là trâu gá»— ngá»±a máy đã giúp Gia Cát Lượng vận lương, rất thích hợp vá»›i đưá»ng núi.
Lương Tiêu cả kinh nói:
- Äó chính là trâu gá»— ngá»±a máy à ?
Hoa Thanh Uyên gật đầu nói:
- Con đưá»ng phía trước hiểm trở, chúng ta sẽ dùng chúng để chuyển ngưá»i chuyển đồ, mưá»i phần tiện lợi.
Lương Tiêu cố gắng dÅ©ng cảm sá» vào bá» mặt con vật, chỉ cảm thấy vá»— cùng cứng rắt, quả nhiên đúng là thú bằng gá»—, bất giác hÆ¡i đỠmặt xấu hổ. Có Ä‘iá»u y tính trẻ con, chỉ mật lát liá»n gạt bá» xấu hổ sang má»™t bên, đối vá»›i mấy con thú gá»— đó lại trở nên vô cùng hứng thú, liên tục há»i này há»i ná», Hoa Thanh Uyên cÅ©ng nhất nhất giải đáp, không bao lâu Lương Tiêu đã há»c được cách Ä‘iá»u khiển, liá»n nhảy tót lên ngồi trên thú gá»—, thập phần đắc ý.
Bốn ngưá»i cưỡi trâu gá»— ngá»±a máy, theo con đưá»ng núi Ä‘i sâu vào trong đại sÆ¡n. ÄÆ°á»£c má»™t lúc đưá»ng Ä‘i chợt trở nên vô cùng hiá»m trở, thế núi lên xuống bất định, lúc thì men theo vách đá cheo leo, lúc thì xuyên qua sÆ¡n cốc âm u, lúc lại luồn qua rừng cây rậm rạp, có Ä‘iá»u mấy con thú gá»— đó bước Ä‘i vững chắc nhanh nhẹn, Lương Tiêu bất giác không ngừng thán phục.
Xuyên qua một hiệp cốc, từ xa đã thấy hai đỉnh núi xanh mướt, ở giữa có khe suối chảy qua, nam bắc đối nhau. Hoa Hiểu Sương nói với Lương Tiêu:
- Tiêu ca ca, huynh có thấy hai ngá»n núi đó giống gì không ?
Lương Tiêu nói:
- Giống như hai ngón tay.
Hoa Má»™ Dung cưá»i nói:
- Ha, má»i ngưá»i Ä‘á»u có mưá»i ngón tay, ngươi chỉ có hai ngón tay sao ?
Lương Tiêu vô cùng bất phục nói:
- Tám ngón khác không nhìn thấy thì sao ? Ngươi nói không phải ngón tay, vậy thì là gì ?
Hoa Má»™ Dung cưá»i lạnh nói:
- Äầu óc kém cá»i như ngươi chỉ biết dùng tay để ăn là giá»i, đương nhiên chỉ biết nghÄ© đó là ngón tay rồi.
Lương Tiêu ngoẹo đầu nhìn cô, trầm ngâm nói:
- Không phải sao … vậy nó giống đôi đũa ?
Hoa Má»™ Dung cưá»i nói:
- CÅ©ng gần đúng. Hai ngá»n núi đó gá»i là Thạch Trứ phong (đôi đũa đá).
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Hình dáng cá»§a chúng giống như hai cái đũa, sao lại gá»i là Thạch trư (con lợn đá) ?
Hoa Má»™ Dung lưá»m y má»™t cái, hai mắt lá»™ thần thái khinh bỉ. Lương Tiêu trong lòng biết đã nói há»› gì đó, nhất thá»i tá» ra sầu muá»™n. Bá»—ng nghe Hoa Hiểu Sương cươi nói:
- Tiêu ca ca, chữ “trư†này không phải là lợn mà chỉ đôi đũa.
Nói xong, cô liá»n ngừng con ngá»±a máy, nắm lấy tay Lương Tiêu, viết lên chưởng tâm cá»§a y má»™t chữ, chính là chữ “trứâ€. Lương Tiêu trong lòng ghen tị: “Tại sao y biết rõ như vậy mà ta lại má»™t chút cÅ©ng không hiểu ?â€
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #29  
Old 02-05-2008, 04:03 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn Luân - Chương 8 - Hồi 3

Dịch giả: Alex và các thành viên Tàng Thư viện. StormRaider


Hồi 3


Hoa Hiểu Sương viết xong, quay đầu nhìn hai ngá»n núi phía xa, nhẹ giá»ng nói:
- Bất quá, cái tên Thạch Trứ phong quả là bình đạm, hơn nữa nghe cũng không hay lắm.
Lương Tiêu thầm kêu chính hợp ý mình, liá»n lưá»m Hoa Má»™ Dung má»™t cái cao giá»ng nói:
- Äúng vậy, gá»i là Nhị Chỉ phong (núi hai ngón tay) là hay nhất.
Hoa Hiểu Sương lắc đầu nói:
- Nhị Chỉ phong cÅ©ng không hay, theo muá»™i nên gá»i là Phu Thê phong (núi vợ chồng) má»›i phải. Núi bên phía Nam trái cao lá»›n đúng là bố, núi bên phía Bắc nhá» thấp chính là mẹ, ká» vai cùng đứng, vÄ©nh viá»…n không bao giá» rá»i nhau.
Hoa Thanh Uyên toàn thân chấn động, ngẩn ngưá»i ra nhìn Hiểu Sương, trong mắt lá»™ thần sắc kinh hoàng.
Hoa Má»™ Dung cưá»i nói:
- Cô bé ngốc, con nhầm rồi. Gá»i là Phu Thê phong rất không ổn, con có biết tại sao không ?
Hoa Hiểu Sương im lặng lắc đầu, Hoa Mộ Dung nói:
- Con xem, giữa hai ngá»n núi có má»™t con suối, vì có dòng nước này mà hai ngá»n núi phải đứng từ xa mà nhìn nhau, vÄ©nh viá»…n không thể cầm lấy tay nhau. Con có muốn bậc cha mẹ phải đứng nhìn, cả Ä‘á»i không được gặp nhau không ?
Hoa Hiểu Sương lập tức đỠmặt, lén liếc nhìn phụ thân, thấy Hoa Thanh Uyên Ä‘ang nhìn trân trối vào hai ngá»n núi đó, sắc mặt trắng bệch.
Lại nghe Hoa Mộ Dung nói tiếp:
- Nếu Ä‘em so vá»›i ngưá»i thì gá»i là “Oán Lữ phong†(núi giận há»n) hoặc giả chính xác hÆ¡n. Tá»± cổ đã có nhiá»u oán lữ, ngưá»i hữu tình nhưng không thể trở thành quyến thuá»™c. ThÆ¡ cổ đã có câu:
“Äiá»u Ä‘iá»u khiên ngưu tinh, kiểu kiểu hà hán nữ.
Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng ky trữ.
Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.
Hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa ?
Doanh doanh nhất thá»§y gian, Mạch mạch bất đắc ngữ.â€
(Tạm dịch:
Xa xa kìa sao Ngưu, sáng sáng Ngân Hà nữ.
NhỠnhỠtay trắng ngần, rì rào khung cửi gỗ.
Trá»n ngày không thành lá»i, khóc nghẹn lệ như mưa.
Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử ?
Nhởn nhÆ¡ má»™t dòng nước, cách biệt không ra lá»i.)
Hai ngá»n núi đó tá»±a như Ngưu lang Chức nữ, chỉ vì bị ngăn cách bởi má»™t con sông mà kết quả là phải xa cách cả năm, không được gặp mặt.
Truyá»n thuyết Ngưu lang Chức nữ đã được lưu truyá»n từ ngàn năm, má»—i đêm hai ngôi sao lạnh trên dải Ngân Hà đó không biết đã khiến bao nhiêu ngưá»i phải thở ngắn than dài, không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ phải thương tâm. Hoa Hiểu Sương Ä‘á»c lại bài thÆ¡ cổ đó mấy lần, bất giác nước mắt rÆ¡i xuống. Hoa Má»™ Dung thấy cô rÆ¡i lệ nhất thá»i hoảng hốt, ôm cô bé vào lòng ôn tồn nói:
- Sương nhi, nói vui thôi mà, con tưởng thật à ?
Lương Tiêu đối với hàm nghĩa của thơ cú không hiểu rõ lắm, nhưng truyện Ngưu lang Chức nữ đã nghe phụ thân nói qua, y thấy Hoa Hiểu Sương rơi lệ, cảm thấy vô cùng bất phẫn, hừ lạnh nói:
- Ngưu lang Chức nữ thật là vô dụng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, như một đôi chim ngốc vậy. Nếu là ta, ta sẽ lấy đất lấp sông Ngân Hà, vậy thì có thể vượt qua rồi.
Hoa Mộ Dung nói:
- Ngươi mới là con chim cực ngốc, Ngân Hà vô biên, ngươi có biết nước Ngân Hà sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu không ? Chỉ biết tỠvẻ, chẳng làm được gì.
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Hay lắm, nếu Ngân Hà vô cá»±c, mùng má»™t tháng bảy Ngưu lang Chức nữ gặp được nhau trên thước kiá»u thì cần bao nhiêu con hỉ thước má»›i đắp thành được thành thước kiá»u ? Nếu loài chim còn có thể bắc thành cây cầu đó, chẳng lẽ con ngưá»i lại không thể lấp sông Ngân Hà sao ? Nếu không, chẳng lẽ ngưá»i lại không bằng chim ư ?
{Chú thích: vá»›i những bạn không biết truyện Ngưu lang Chức nữ, xin tóm tắt như sau: Chức nữ là tiên nữ trên trá»i, xuống hạ giá»›i tắm, bị Ngưu lang là ngưá»i thưá»ng bắt gặp giữ lấy áo không trở vá» thiên giá»›i được nên ở lại lấy Ngưu lang sinh má»™t đứa con trai, vì nhá»› nhà nên nhân lúc Ngưu lang Ä‘i vắng lấy lại áo bay vá» trá»i. Ngưu lang Ä‘uổi theo lên trá»i gặp được vợ, nhưng Vương Mẫu nương nương không bằng lòng nên vạch ngón tay giữa hai ngưá»i tạo thành dòng sông Ngân Hà vô cùng vô tận, từ đó Ngưu lang và con trai ở má»™t bên cầm gầu múc nước Ngân Hà đổ Ä‘i hy vá»ng 1 ngày múc cạn nước để qua sông, Chức nữ ở bên kia dệt cá»­i, tiếng khóc khiến loài chim ô thước/hỉ thước cảm động, hàng năm cứ đến ngày mùng má»™t tháng bảy lại kết vá»›i nhau thành cây cầu ô thước bắc giữa hai bá» Ngân Hà để Ngưu lang Chức nữ Ä‘i lên mà gặp nhau, hết ngày má»—i ngưá»i lại phải vá» phía bá» cá»§a mình. Ngưu lang Chức nữ gặp nhau thưá»ng khóc nên ngày mùng má»™t tháng bảy thưá»ng có mưa ngâu, loài ô thước kết cầu để hai ngưá»i Ä‘i trên đầu nên đầu thưá»ng dẹt xuống.}
Nó nói có lý, Hoa Má»™ Dung tức giận đến mức mặt trắng bệch, nhưng lần này Lương Tiêu lập luận nghiêm mật, cô không tìm được cách nào phản bác nó, đành phát tiết bằng miệng. Ba ngưá»i đứng bên đưá»ng tranh luận không ngừng, Hoa Thanh Uyên sắc mặt lúc sáng lúc tối, thá»§y chung không nói lá»i nào.
Trong lúc đấu khẩu thì đã Ä‘i gần tá»›i hai ngá»n núi, Lương Tiêu mục lá»±c không tốt, đến lúc đó má»›i nhìn thấy trên đỉnh núi có ngưá»i. Trên đỉnh ngá»n phía Bắc có má»™t cây tùng cổ thụ, tán lá xum xuê, hai vị lão nhân râu bạc Ä‘ang ngồi dưới gốc cây, thản nhiên đấu cá», bên cạnh còn có má»™t đồng tá»­ Ä‘ang đốt lò nấu trà, phía trên cái bầu trà bằng đồng khí trắng tá»a ra nghi ngút bốc lên trá»i. Ngá»n núi phía nam bốn phía Ä‘á»u là vách đá, nhẵn bóng không có chá»— đặt chân, nhưng trên đỉnh núi lại có má»™t lão giả áo Ä‘en Ä‘ang cầm cần câu cá, dây câu dài hÆ¡n trăm xích thả xuống hồ nước dưới núi. Lương Tiêu thấy vậy cả kinh, trong lòng nghÄ©: “Cao như vậy làm sao câu cá ?†Vừa nghÄ© như vậy bá»—ng nghe tiếng nước vang lên, má»™t con cá chép xanh từ hồ vừa bay vá»t lên vừa vùng vẫy tạo thành má»™t đưá»ng cong trên không trung, bay lên khoảng mưá»i trượng rồi rÆ¡i vào tay cá»§a lão giả đó.
Má»™t trong hai ông già đánh cá» cưá»i nói:
- Chúc mừng chúc mừng, Äồng lão tam bó tay đã ná»­a ngày trá»i, bây giỠđã mở hàng được rồi đấy à ?
Lúc ấy trên hai ngá»n núi cương phong cuồn cuá»™n, lá»i nói cá»§a lão giả đó vẫn vượt qua khoảng cách hÆ¡n má»™t trăm xích, từng câu từng chữ Ä‘á»u rõ rõ ràng ràng rÆ¡i vào tai má»i ngưá»i. Lão giả câu cá cưá»i lạnh nói:
- Hừ, Tu lão tứ, ngươi còn mặt mÅ©i để nói à, ngươi ba lần bảy lượt kêu lá»›n hô nhá», Ä‘uổi hết cá lão phu Ä‘ang câu Ä‘i mất.
Lão giả đánh cỠcòn lại nói:
- Ngươi không biết tự trách mình, thật là quái nhân.
Äồng lão tam hừ lạnh má»™t tiếng, nói:
- Tả lão nhị, luận vỠcâu cá, trừ Minh lão đại, ai có thể hơn ta được.
Trong giá»ng nói đầy vẻ đắc ý tá»± phụ. Tả lão nhị đó cưá»i nói:
- Ba hoa khoác lác, thừa thá»i gian vô ích thì ta biết.
Äồng lão tam cưá»i lạnh nói:
- Tốt lắm, thua thì bắt đầu nói nhăng nói càn ư.
Äi đến mép núi, má»i ngưá»i Ä‘á»u xuống khá»i trâu gá»— ngá»±a máy, Lương Tiêu ngồi má»›i được má»™t lúc, chưa đủ thá»a thích, nhưng làm thế nào con ngá»±a gá»— cÅ©ng không Ä‘i. Hoa Hiểu Sương tiến lên má»™t bước, hướng vá» phía Äồng lão tam nói:
- Chú công công.
Lại hướng vỠhai ông già đánh cỠnói:
- Nguyên công công, Cốc công công.
Không ngá» ba ngưá»i nghe mà như không nghe, Lương Tiêu tức giận nói:
- Ba lão đầu này thật vênh vang quá, bá»n há» tưởng là thần tiên chăng ? Hừ, có gì là ghê gá»›m chứ.
Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- Lương Tiêu, cậu hiểu nhầm rồi, hiện giá» gió Ä‘ang lá»›n, Sương nhi trung khí không đủ, lá»i nói không đến nÆ¡i được.
Liá»n hít má»™t hÆ¡i, cưá»i dài má»™t tiếng rồi nói:
- Tam vị hạc lão, từ lúc chia tay đến nay vẫn khá»e chứ ?
Âm thanh lãng lãng như long ngâm hổ khiếu, vá»ng Ä‘i vá»ng lại trên núi không dứt. Lương Tiêu trong lòng bá»™i phục: “Hoa đại thúc thật lợi hại, chỉ sợ cha ta cÅ©ng không hÆ¡n được y.â€
Ba vị lão giả đó nghe tiếng liá»n nhìn vá» phía y, nhìn thì nhìn nhưng không đứng dậy. Chỉ có Äồng lão tam lạnh nhạt nói:
- Ngươi vỠrồi đấy à ? Thật là chậm chạp.
Hoa Thanh Uyên vòng tay cưá»i nói:
- Äồng lão đã nói vậy, lần sau Thanh Uyên xuống núi sẽ cố gắng Ä‘i nhanh hÆ¡n.
Lương Tiêu nghe vậy nổi giận nói:
- Mấy lão đầu tá»­ đó Ä‘á»u hung dữ, Hoa đại thúc cần gì phải khách khí vá»›i bá»n há» ?
Äồng lão tam quay đầu lại nhìn Hiểu Sương má»™t cái, mắt hÆ¡i cưá»i, hạ cần câu trong tay xuống nói:
- Sương nhi, cho con này.
Con cá trong tay ông ta liá»n lắc đầu quẫy Ä‘uôi, như má»™t viên đạn bay đến Hiểu Sương. Hiểu Sương không ngỠông ta đột nhiên hí lá»™ng, trong lòng kinh hãi, không biết đón lấy như thế nào. Lương Tiêu đứng bên thấy vậy tiến lên má»™t bước, sá»­ ra “Quyển tá»± quyết†trong Như ý ảo ma thá»§, hai tay má»™t lật má»™t ôm, đỡ lấy con cá dài hÆ¡n má»™t xích đó rồi quay ngưá»i đưa cho Hiểu Sương.
Hiểu Sương nhận lấy, vội chạy ra mép hồ thả nó xuống nước, con cá đó lúc đầu tưởng như đã chết, không động đậy gì, nhưng nó thoát chết được thả ra bỗng nhiên lại có sinh khí, bơi vào trong hồ. Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Hiểu Sương, sao muội lại thả nó ?
Hoa Hiểu Sương thấy con cá đó bÆ¡i lá»™i tung tăng, trong lòng sung sướng, cưá»i vui vẻ nói:
- Bắt cá rá»i khá»i nước, nó không chết sao ?
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Nói như vậy, muội chưa từng ăn cá sao ?
Hiểu Sương giật mình nói:
- Muội có ăn, bất quá … bất quá …
Mặt cô chợt đỠlên:
- Muội thấy nó đáng thương …
Lương Tiêu trong lòng cưá»i lạnh: “cha là hảo nhân, con gái cÅ©ng là hảo nhânâ€.
Bá»—ng nghe Äồng lão tam lại nói:
- Thanh Uyên, tiểu hài nhi này là ai ?
Hoa Thanh Uyên thấy ngữ khí của ông ta bất thiện, ngần ngại nói:
- Nó là đứa trẻ Tần đại ca đưa cùng đến Lâm An, tên là Lương Tiêu.
Äồng lão tam nói:
- Võ công của nó là do ngươi dạy ư ?
Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:
- Không phải.
Äồng lão tam hừ lạnh nói:
- Như ý ảo ma thủ của Tiêu Thiên Tuyệt, ngươi cũng chẳng dạy nổi.
Lương Tiêu giật mình nghÄ©: “Lão đầu này mắt tinh thật, ta chỉ lá»™ ra ná»­a chiêu, lão đã tìm ra lai lịch ư ?â€
Hoa Thanh Uyên nghe vậy cả kinh, đúng lúc định quay lại há»i Lương Tiêu, bá»—ng thấy Äồng lão tam cầm cái lưỡi câu giÆ¡ lên, móc vào trên tảng nham thạch, tung mình má»™t cái liá»n như má»™t con hạc lá»›n màu Ä‘en, bám sát vào mặt vách đá phiêu nhiên hạ xuống, trong nháy mắt dây câu hết giữa lưng chừng không, Äồng lão tam đột nhiên bá» cần câu, lật ngưá»i hạ xuống cạnh hồ, thân ảnh rung lên má»™t cái đã đến trước mặt Lương Tiêu, co tay xuất trảo. Trảo đó tinh vi mỹ diệu, ngá»±c Lương Tiêu bị túm chặt, bất giác tức giận nói:
- Xú lão đầu, ông túm ta làm gì ?
Äồng lão tam bị câu thóa mạ “xú lão đầu†làm tức run lên, biến sắc nói:
- Tiểu tử, ngươi là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt sao ?
Lương Tiêu cũng đại nộ, hét lên:
- Ai là môn nhân của lão quái đản đó chứ ?
Liá»n phùng mang trợn mắt phun ra má»™t bãi nước bá»t, Äồng lão tam vá»™i nghiêng đầu tránh qua. Hoa Thanh Uyên đại kinh, định tiến lên khuyên giải nhưng lại hồ nghi, vá»™i liếc muá»™i tá»­ má»™t cái, ra hiệu cho cô tiến lên ngăn cản. Không ngá» Hoa Má»™ Dung vẫn hận bị Lương Tiêu chiếm thượng phong lúc nãy, chỉ muốn nó mất mặt để tiêu khứ sá»± bá»±c tức trong lòng nên không chịu lên tiếng, tồn tâm đứng xem tiểu tá»­ này lá»™ ra cái xấu cá»§a mình.
Má»™t già má»™t trẻ trừng mắt nhìn nhau má»™t lúc, Äồng lão tam sắc diện dần hòa hoãn, thả Lương Tiêu ra nhíu màu nói:
- Cậu bé, sao cậu lại gá»i Tiêu Thiên Tuyệt là lão quái đản ?
Lương Tiêu nói:
- Lão ấy vốn như vậy.
Äồng lão tam cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghÄ© Lương Tiêu nếu là hậu bối cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt thì tuyệt sẽ không nhục mạ y, bất giác trong lòng hoài nghi, không ngá» Lương Tiêu thừa lúc ông ta phân thần liá»n cắn má»™t cái lên vai ông. Äồng lão tam cả kinh, vá»™i vận kình, ná»™i công cá»§a ông ta liá»n chấn cho răng Lương Tiêu Ä‘au nhức, có Ä‘iá»u y chết cÅ©ng không nhả ra. Äồng lão tam khó khăn lắm má»›i thoát ra được, trên vai đã xuất hiện má»™t vết cắn rỉ máu, nhất thá»i vừa kinh vừa ná»™, cao giá»ng hét lên:
- Tiểu tử thối, ngươi điên à ?
Lương Tiêu hậm hực nói:
- Ông còn nói ta là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt, ta sẽ cắn tay ông tiếp.
Äồng lão tam nhướng đôi mày rậm, tức giận nói:
- Ngươi không phải môn nhân của hắn, sao lại biết dùng công phu của hắn ?
Lương Tiêu trừng mắt nói:
- Ông quản được sao ?
Äồng lão tam sắc mặt trầm xuống, cao giá»ng nói:
- Ngươi không nói minh bạch việc này thì đừng mong vượt qua Thạch Trứ phong.
Lương Tiêu ra sức đẩy ông ta, nhưng Äồng lão tam như mình đồng da sắt, chẳng nhúc nhích tẹo nào, Lương Tiêu đẩy vài lần liá»n đầu hoa mắt váng, chỉ muốn ngã lăn ra.
Bá»—ng nghe từ xa có ngưá»i cưá»i ha hả nói:
- Äồng Chú, ông càng già da mặt càng dày, ra tay đối phó vá»›i má»™t đứa trẻ, không ngại mất mặt sao ?
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tu lão tứ không biết từ lúc nào đã xuống núi, Ä‘ang phiêu nhiên tiến lại. Chỉ còn má»—i mình Tả lão nhị vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngưng thần nhìn thế cá», tá»±a hồ những việc dưới núi vá»›i ông ta hoàn toàn vô can.
Äồng lão tam bị ông ta trêu chá»c, vừa hổ thẹn vừa tức giận nói:
- Tu Cốc, ngươi chỉ biết lắm lá»i, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có tra há»i nó không ?
Tu Cốc cưá»i hi hi Ä‘i đến trước mặt Lương Tiêu, ôn tồn nói:
- Cậu bé, cho ông biết, Tiêu Thiên Tuyệt là ngưá»i thế nào vá»›i cháu ?
Ông ta mặt mÅ©i hiá»n từ, cưá»i lên đầy vẻ hòa khí. Lương Tiêu thấy ông ta ra tay trêu chá»c Äồng Chú, ăn nói lại dá»… nghe, bất giác trong lòng dịu lại, buá»™t miệng nói:
- Hắn là đại cừu nhân của tôi.
Tu Cốc nhướng mày, lại nói:
- Cậu bé đừng nói dối – vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một quả ô mai, ôn tồn nói – nếu cháu chịu nói thật, ông sẽ cho cháu quà.
Lương Tiêu nói thật lại bị ông ta bảo là nói dá»—i, trong lòng có á»§y khuất liá»n sinh ra tức giận, đột nhiên vung tay đánh ra, Tu Cốc tuy tá»± thị là võ há»c cao thá»§ nhưng không ngá» nó lại ra tay, bị đánh cho chân tay luống cuống.
Äồng Chú cưá»i ha hả nói:
- Tu lão tứ, ngươi chẳng phải là hảo nhân sao ? Tại sao cậu bé lại đánh ngươi ?
Tu Cốc sắc mặt lúc hồng lúc trắng, mưá»i phần tức giận.
Trên đỉnh núi, Tả lão nhị nãy giỠvẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:
- Hai lão già các ngươi lớn tuổi rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, hừ, nếu tiểu tử đó nhất định không nói thì đuổi nó đi.
Hoa Thanh Uyên cả kinh, vội nói:
- Tả lão xin đừng nói vậy, tôi đã hứa trước với hài tử này, nhất định đưa y vào cốc.
Äồng Chú, Tu Cốc đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u nhíu mày. Tả lão nhị cưá»i lạnh nói:
- Ngươi là thiếu chá»§ trong cung, chẳng để bá»n lão già chúng ta vào đâu, ngươi nói gì thì sẽ được đó, ta có nói ra cÅ©ng chỉ như đánh rắm mà thôi.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #30  
Old 02-05-2008, 04:05 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Côn luân - Chương 8 - Hồi 4

Dịch giả: Alex và các thành viên Tàng Thư viện. StormRaider

Hồi 4


Thiên cơ hữu nguyệt

Hoa Hiểu Sương viết xong, quay đầu nhìn hai ngá»n núi phía xa, nhẹ giá»ng nói:
- Bất quá, cái tên Thạch Trứ phong quả là bình đạm, hơn nữa nghe cũng không hay lắm.
Lương Tiêu thầm kêu chính hợp ý mình, liá»n lưá»m Hoa Má»™ Dung má»™t cái cao giá»ng nói:
- Äúng vậy, gá»i là Nhị Chỉ phong (núi hai ngón tay) là hay nhất.
Hoa Hiểu Sương lắc đầu nói:
- Nhị Chỉ phong cÅ©ng không hay, theo muá»™i nên gá»i là Phu Thê phong (núi vợ chồng) má»›i phải. Núi bên phía Nam trái cao lá»›n đúng là bố, núi bên phía Bắc nhá» thấp chính là mẹ, ká» vai cùng đứng, vÄ©nh viá»…n không bao giá» rá»i nhau.
Hoa Thanh Uyên toàn thân chấn động, ngẩn ngưá»i ra nhìn Hiểu Sương, trong mắt lá»™ thần sắc kinh hoàng.
Hoa Má»™ Dung cưá»i nói:
- Cô bé ngốc, con nhầm rồi. Gá»i là Phu Thê phong rất không ổn, con có biết tại sao không ?
Hoa Hiểu Sương im lặng lắc đầu, Hoa Mộ Dung nói:
- Con xem, giữa hai ngá»n núi có má»™t con suối, vì có dòng nước này mà hai ngá»n núi phải đứng từ xa mà nhìn nhau, vÄ©nh viá»…n không thể cầm lấy tay nhau. Con có muốn bậc cha mẹ phải đứng nhìn, cả Ä‘á»i không được gặp nhau không ?
Hoa Hiểu Sương lập tức đỠmặt, lén liếc nhìn phụ thân, thấy Hoa Thanh Uyên Ä‘ang nhìn trân trối vào hai ngá»n núi đó, sắc mặt trắng bệch.
Lại nghe Hoa Mộ Dung nói tiếp:
- Nếu Ä‘em so vá»›i ngưá»i thì gá»i là “Oán Lữ phong†(núi giận há»n) hoặc giả chính xác hÆ¡n. Tá»± cổ đã có nhiá»u oán lữ, ngưá»i hữu tình nhưng không thể trở thành quyến thuá»™c. ThÆ¡ cổ đã có câu:
“Äiá»u Ä‘iá»u khiên ngưu tinh, kiểu kiểu hà hán nữ.
Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng ky trữ.
Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.
Hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa ?
Doanh doanh nhất thá»§y gian, Mạch mạch bất đắc ngữ.â€
(Tạm dịch:
Xa xa kìa sao Ngưu, sáng sáng Ngân Hà nữ.
NhỠnhỠtay trắng ngần, rì rào khung cửi gỗ.
Trá»n ngày không thành lá»i, khóc nghẹn lệ như mưa.
Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử ?
Nhởn nhÆ¡ má»™t dòng nước, cách biệt không ra lá»i.)
Hai ngá»n núi đó tá»±a như Ngưu lang Chức nữ, chỉ vì bị ngăn cách bởi má»™t con sông mà kết quả là phải xa cách cả năm, không được gặp mặt.
Truyá»n thuyết Ngưu lang Chức nữ đã được lưu truyá»n từ ngàn năm, má»—i đêm hai ngôi sao lạnh trên dải Ngân Hà đó không biết đã khiến bao nhiêu ngưá»i phải thở ngắn than dài, không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ phải thương tâm. Hoa Hiểu Sương Ä‘á»c lại bài thÆ¡ cổ đó mấy lần, bất giác nước mắt rÆ¡i xuống. Hoa Má»™ Dung thấy cô rÆ¡i lệ nhất thá»i hoảng hốt, ôm cô bé vào lòng ôn tồn nói:
- Sương nhi, nói vui thôi mà, con tưởng thật à ?
Lương Tiêu đối với hàm nghĩa của thơ cú không hiểu rõ lắm, nhưng truyện Ngưu lang Chức nữ đã nghe phụ thân nói qua, y thấy Hoa Hiểu Sương rơi lệ, cảm thấy vô cùng bất phẫn, hừ lạnh nói:
- Ngưu lang Chức nữ thật là vô dụng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, như một đôi chim ngốc vậy. Nếu là ta, ta sẽ lấy đất lấp sông Ngân Hà, vậy thì có thể vượt qua rồi.
Hoa Mộ Dung nói:
- Ngươi mới là con chim cực ngốc, Ngân Hà vô biên, ngươi có biết nước Ngân Hà sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu không ? Chỉ biết tỠvẻ, chẳng làm được gì.
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Hay lắm, nếu Ngân Hà vô cá»±c, mùng má»™t tháng bảy Ngưu lang Chức nữ gặp được nhau trên thước kiá»u thì cần bao nhiêu con hỉ thước má»›i đắp thành được thành thước kiá»u ? Nếu loài chim còn có thể bắc thành cây cầu đó, chẳng lẽ con ngưá»i lại không thể lấp sông Ngân Hà sao ? Nếu không, chẳng lẽ ngưá»i lại không bằng chim ư ?
{Chú thích: vá»›i những bạn không biết truyện Ngưu lang Chức nữ, xin tóm tắt như sau: Chức nữ là tiên nữ trên trá»i, xuống hạ giá»›i tắm, bị Ngưu lang là ngưá»i thưá»ng bắt gặp giữ lấy áo không trở vá» thiên giá»›i được nên ở lại lấy Ngưu lang sinh má»™t đứa con trai, vì nhá»› nhà nên nhân lúc Ngưu lang Ä‘i vắng lấy lại áo bay vá» trá»i. Ngưu lang Ä‘uổi theo lên trá»i gặp được vợ, nhưng Vương Mẫu nương nương không bằng lòng nên vạch ngón tay giữa hai ngưá»i tạo thành dòng sông Ngân Hà vô cùng vô tận, từ đó Ngưu lang và con trai ở má»™t bên cầm gầu múc nước Ngân Hà đổ Ä‘i hy vá»ng 1 ngày múc cạn nước để qua sông, Chức nữ ở bên kia dệt cá»­i, tiếng khóc khiến loài chim ô thước/hỉ thước cảm động, hàng năm cứ đến ngày mùng má»™t tháng bảy lại kết vá»›i nhau thành cây cầu ô thước bắc giữa hai bá» Ngân Hà để Ngưu lang Chức nữ Ä‘i lên mà gặp nhau, hết ngày má»—i ngưá»i lại phải vá» phía bá» cá»§a mình. Ngưu lang Chức nữ gặp nhau thưá»ng khóc nên ngày mùng má»™t tháng bảy thưá»ng có mưa ngâu, loài ô thước kết cầu để hai ngưá»i Ä‘i trên đầu nên đầu thưá»ng dẹt xuống.}
Nó nói có lý, Hoa Má»™ Dung tức giận đến mức mặt trắng bệch, nhưng lần này Lương Tiêu lập luận nghiêm mật, cô không tìm được cách nào phản bác nó, đành phát tiết bằng miệng. Ba ngưá»i đứng bên đưá»ng tranh luận không ngừng, Hoa Thanh Uyên sắc mặt lúc sáng lúc tối, thá»§y chung không nói lá»i nào.
Trong lúc đấu khẩu thì đã Ä‘i gần tá»›i hai ngá»n núi, Lương Tiêu mục lá»±c không tốt, đến lúc đó má»›i nhìn thấy trên đỉnh núi có ngưá»i. Trên đỉnh ngá»n phía Bắc có má»™t cây tùng cổ thụ, tán lá xum xuê, hai vị lão nhân râu bạc Ä‘ang ngồi dưới gốc cây, thản nhiên đấu cá», bên cạnh còn có má»™t đồng tá»­ Ä‘ang đốt lò nấu trà, phía trên cái bầu trà bằng đồng khí trắng tá»a ra nghi ngút bốc lên trá»i. Ngá»n núi phía nam bốn phía Ä‘á»u là vách đá, nhẵn bóng không có chá»— đặt chân, nhưng trên đỉnh núi lại có má»™t lão giả áo Ä‘en Ä‘ang cầm cần câu cá, dây câu dài hÆ¡n trăm xích thả xuống hồ nước dưới núi. Lương Tiêu thấy vậy cả kinh, trong lòng nghÄ©: “Cao như vậy làm sao câu cá ?†Vừa nghÄ© như vậy bá»—ng nghe tiếng nước vang lên, má»™t con cá chép xanh từ hồ vừa bay vá»t lên vừa vùng vẫy tạo thành má»™t đưá»ng cong trên không trung, bay lên khoảng mưá»i trượng rồi rÆ¡i vào tay cá»§a lão giả đó.
Má»™t trong hai ông già đánh cá» cưá»i nói:
- Chúc mừng chúc mừng, Äồng lão tam bó tay đã ná»­a ngày trá»i, bây giỠđã mở hàng được rồi đấy à ?
Lúc ấy trên hai ngá»n núi cương phong cuồn cuá»™n, lá»i nói cá»§a lão giả đó vẫn vượt qua khoảng cách hÆ¡n má»™t trăm xích, từng câu từng chữ Ä‘á»u rõ rõ ràng ràng rÆ¡i vào tai má»i ngưá»i. Lão giả câu cá cưá»i lạnh nói:
- Hừ, Tu lão tứ, ngươi còn mặt mÅ©i để nói à, ngươi ba lần bảy lượt kêu lá»›n hô nhá», Ä‘uổi hết cá lão phu Ä‘ang câu Ä‘i mất.
Lão giả đánh cỠcòn lại nói:
- Ngươi không biết tự trách mình, thật là quái nhân.
Äồng lão tam hừ lạnh má»™t tiếng, nói:
- Tả lão nhị, luận vỠcâu cá, trừ Minh lão đại, ai có thể hơn ta được.
Trong giá»ng nói đầy vẻ đắc ý tá»± phụ. Tả lão nhị đó cưá»i nói:
- Ba hoa khoác lác, thừa thá»i gian vô ích thì ta biết.
Äồng lão tam cưá»i lạnh nói:
- Tốt lắm, thua thì bắt đầu nói nhăng nói càn ư.
Äi đến mép núi, má»i ngưá»i Ä‘á»u xuống khá»i trâu gá»— ngá»±a máy, Lương Tiêu ngồi má»›i được má»™t lúc, chưa đủ thá»a thích, nhưng làm thế nào con ngá»±a gá»— cÅ©ng không Ä‘i. Hoa Hiểu Sương tiến lên má»™t bước, hướng vá» phía Äồng lão tam nói:
- Chú công công.
Lại hướng vỠhai ông già đánh cỠnói:
- Nguyên công công, Cốc công công.
Không ngá» ba ngưá»i nghe mà như không nghe, Lương Tiêu tức giận nói:
- Ba lão đầu này thật vênh vang quá, bá»n há» tưởng là thần tiên chăng ? Hừ, có gì là ghê gá»›m chứ.
Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- Lương Tiêu, cậu hiểu nhầm rồi, hiện giá» gió Ä‘ang lá»›n, Sương nhi trung khí không đủ, lá»i nói không đến nÆ¡i được.
Liá»n hít má»™t hÆ¡i, cưá»i dài má»™t tiếng rồi nói:
- Tam vị hạc lão, từ lúc chia tay đến nay vẫn khá»e chứ ?
Âm thanh lãng lãng như long ngâm hổ khiếu, vá»ng Ä‘i vá»ng lại trên núi không dứt. Lương Tiêu trong lòng bá»™i phục: “Hoa đại thúc thật lợi hại, chỉ sợ cha ta cÅ©ng không hÆ¡n được y.â€
Ba vị lão giả đó nghe tiếng liá»n nhìn vá» phía y, nhìn thì nhìn nhưng không đứng dậy. Chỉ có Äồng lão tam lạnh nhạt nói:
- Ngươi vỠrồi đấy à ? Thật là chậm chạp.
Hoa Thanh Uyên vòng tay cưá»i nói:
- Äồng lão đã nói vậy, lần sau Thanh Uyên xuống núi sẽ cố gắng Ä‘i nhanh hÆ¡n.
Lương Tiêu nghe vậy nổi giận nói:
- Mấy lão đầu tá»­ đó Ä‘á»u hung dữ, Hoa đại thúc cần gì phải khách khí vá»›i bá»n há» ?
Äồng lão tam quay đầu lại nhìn Hiểu Sương má»™t cái, mắt hÆ¡i cưá»i, hạ cần câu trong tay xuống nói:
- Sương nhi, cho con này.
Con cá trong tay ông ta liá»n lắc đầu quẫy Ä‘uôi, như má»™t viên đạn bay đến Hiểu Sương. Hiểu Sương không ngỠông ta đột nhiên hí lá»™ng, trong lòng kinh hãi, không biết đón lấy như thế nào. Lương Tiêu đứng bên thấy vậy tiến lên má»™t bước, sá»­ ra “Quyển tá»± quyết†trong Như ý ảo ma thá»§, hai tay má»™t lật má»™t ôm, đỡ lấy con cá dài hÆ¡n má»™t xích đó rồi quay ngưá»i đưa cho Hiểu Sương.
Hiểu Sương nhận lấy, vội chạy ra mép hồ thả nó xuống nước, con cá đó lúc đầu tưởng như đã chết, không động đậy gì, nhưng nó thoát chết được thả ra bỗng nhiên lại có sinh khí, bơi vào trong hồ. Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Hiểu Sương, sao muội lại thả nó ?
Hoa Hiểu Sương thấy con cá đó bÆ¡i lá»™i tung tăng, trong lòng sung sướng, cưá»i vui vẻ nói:
- Bắt cá rá»i khá»i nước, nó không chết sao ?
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Nói như vậy, muội chưa từng ăn cá sao ?
Hiểu Sương giật mình nói:
- Muội có ăn, bất quá … bất quá …
Mặt cô chợt đỠlên:
- Muội thấy nó đáng thương …
Lương Tiêu trong lòng cưá»i lạnh: “cha là hảo nhân, con gái cÅ©ng là hảo nhânâ€.
Bá»—ng nghe Äồng lão tam lại nói:
- Thanh Uyên, tiểu hài nhi này là ai ?
Hoa Thanh Uyên thấy ngữ khí của ông ta bất thiện, ngần ngại nói:
- Nó là đứa trẻ Tần đại ca đưa cùng đến Lâm An, tên là Lương Tiêu.
Äồng lão tam nói:
- Võ công của nó là do ngươi dạy ư ?
Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:
- Không phải.
Äồng lão tam hừ lạnh nói:
- Như ý ảo ma thủ của Tiêu Thiên Tuyệt, ngươi cũng chẳng dạy nổi.
Lương Tiêu giật mình nghÄ©: “Lão đầu này mắt tinh thật, ta chỉ lá»™ ra ná»­a chiêu, lão đã tìm ra lai lịch ư ?â€
Hoa Thanh Uyên nghe vậy cả kinh, đúng lúc định quay lại há»i Lương Tiêu, bá»—ng thấy Äồng lão tam cầm cái lưỡi câu giÆ¡ lên, móc vào trên tảng nham thạch, tung mình má»™t cái liá»n như má»™t con hạc lá»›n màu Ä‘en, bám sát vào mặt vách đá phiêu nhiên hạ xuống, trong nháy mắt dây câu hết giữa lưng chừng không, Äồng lão tam đột nhiên bá» cần câu, lật ngưá»i hạ xuống cạnh hồ, thân ảnh rung lên má»™t cái đã đến trước mặt Lương Tiêu, co tay xuất trảo. Trảo đó tinh vi mỹ diệu, ngá»±c Lương Tiêu bị túm chặt, bất giác tức giận nói:
- Xú lão đầu, ông túm ta làm gì ?
Äồng lão tam bị câu thóa mạ “xú lão đầu†làm tức run lên, biến sắc nói:
- Tiểu tử, ngươi là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt sao ?
Lương Tiêu cũng đại nộ, hét lên:
- Ai là môn nhân của lão quái đản đó chứ ?
Liá»n phùng mang trợn mắt phun ra má»™t bãi nước bá»t, Äồng lão tam vá»™i nghiêng đầu tránh qua. Hoa Thanh Uyên đại kinh, định tiến lên khuyên giải nhưng lại hồ nghi, vá»™i liếc muá»™i tá»­ má»™t cái, ra hiệu cho cô tiến lên ngăn cản. Không ngá» Hoa Má»™ Dung vẫn hận bị Lương Tiêu chiếm thượng phong lúc nãy, chỉ muốn nó mất mặt để tiêu khứ sá»± bá»±c tức trong lòng nên không chịu lên tiếng, tồn tâm đứng xem tiểu tá»­ này lá»™ ra cái xấu cá»§a mình.
Má»™t già má»™t trẻ trừng mắt nhìn nhau má»™t lúc, Äồng lão tam sắc diện dần hòa hoãn, thả Lương Tiêu ra nhíu màu nói:
- Cậu bé, sao cậu lại gá»i Tiêu Thiên Tuyệt là lão quái đản ?
Lương Tiêu nói:
- Lão ấy vốn như vậy.
Äồng lão tam cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghÄ© Lương Tiêu nếu là hậu bối cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt thì tuyệt sẽ không nhục mạ y, bất giác trong lòng hoài nghi, không ngá» Lương Tiêu thừa lúc ông ta phân thần liá»n cắn má»™t cái lên vai ông. Äồng lão tam cả kinh, vá»™i vận kình, ná»™i công cá»§a ông ta liá»n chấn cho răng Lương Tiêu Ä‘au nhức, có Ä‘iá»u y chết cÅ©ng không nhả ra. Äồng lão tam khó khăn lắm má»›i thoát ra được, trên vai đã xuất hiện má»™t vết cắn rỉ máu, nhất thá»i vừa kinh vừa ná»™, cao giá»ng hét lên:
- Tiểu tử thối, ngươi điên à ?
Lương Tiêu hậm hực nói:
- Ông còn nói ta là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt, ta sẽ cắn tay ông tiếp.
Äồng lão tam nhướng đôi mày rậm, tức giận nói:
- Ngươi không phải môn nhân của hắn, sao lại biết dùng công phu của hắn ?
Lương Tiêu trừng mắt nói:
- Ông quản được sao ?
Äồng lão tam sắc mặt trầm xuống, cao giá»ng nói:
- Ngươi không nói minh bạch việc này thì đừng mong vượt qua Thạch Trứ phong.
Lương Tiêu ra sức đẩy ông ta, nhưng Äồng lão tam như mình đồng da sắt, chẳng nhúc nhích tẹo nào, Lương Tiêu đẩy vài lần liá»n đầu hoa mắt váng, chỉ muốn ngã lăn ra.
Bá»—ng nghe từ xa có ngưá»i cưá»i ha hả nói:
- Äồng Chú, ông càng già da mặt càng dày, ra tay đối phó vá»›i má»™t đứa trẻ, không ngại mất mặt sao ?
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tu lão tứ không biết từ lúc nào đã xuống núi, Ä‘ang phiêu nhiên tiến lại. Chỉ còn má»—i mình Tả lão nhị vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngưng thần nhìn thế cá», tá»±a hồ những việc dưới núi vá»›i ông ta hoàn toàn vô can.
Äồng lão tam bị ông ta trêu chá»c, vừa hổ thẹn vừa tức giận nói:
- Tu Cốc, ngươi chỉ biết lắm lá»i, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có tra há»i nó không ?
Tu Cốc cưá»i hi hi Ä‘i đến trước mặt Lương Tiêu, ôn tồn nói:
- Cậu bé, cho ông biết, Tiêu Thiên Tuyệt là ngưá»i thế nào vá»›i cháu ?
Ông ta mặt mÅ©i hiá»n từ, cưá»i lên đầy vẻ hòa khí. Lương Tiêu thấy ông ta ra tay trêu chá»c Äồng Chú, ăn nói lại dá»… nghe, bất giác trong lòng dịu lại, buá»™t miệng nói:
- Hắn là đại cừu nhân của tôi.
Tu Cốc nhướng mày, lại nói:
- Cậu bé đừng nói dối – vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một quả ô mai, ôn tồn nói – nếu cháu chịu nói thật, ông sẽ cho cháu quà.
Lương Tiêu nói thật lại bị ông ta bảo là nói dá»—i, trong lòng có á»§y khuất liá»n sinh ra tức giận, đột nhiên vung tay đánh ra, Tu Cốc tuy tá»± thị là võ há»c cao thá»§ nhưng không ngá» nó lại ra tay, bị đánh cho chân tay luống cuống.
Äồng Chú cưá»i ha hả nói:
- Tu lão tứ, ngươi chẳng phải là hảo nhân sao ? Tại sao cậu bé lại đánh ngươi ?
Tu Cốc sắc mặt lúc hồng lúc trắng, mưá»i phần tức giận.
Trên đỉnh núi, Tả lão nhị nãy giỠvẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:
- Hai lão già các ngươi lớn tuổi rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, hừ, nếu tiểu tử đó nhất định không nói thì đuổi nó đi.
Hoa Thanh Uyên cả kinh, vội nói:
- Tả lão xin đừng nói vậy, tôi đã hứa trước với hài tử này, nhất định đưa y vào cốc.
Äồng Chú, Tu Cốc đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u nhíu mày. Tả lão nhị cưá»i lạnh nói:
- Ngươi là thiếu chá»§ trong cung, chẳng để bá»n lão già chúng ta vào đâu, ngươi nói gì thì sẽ được đó, ta có nói ra cÅ©ng chỉ như đánh rắm mà thôi.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àëòûí, Ä‘oc truyen con luan, bia truyen con luan, bo truyen con luan, côn lôn phượng ca, côn luân, côn luân chương 132, côn luân phần 1, côn luân phượng ca, côn luân phượngca, côn luân phương ca, côn luân tron bo, côn luân-phương ca, chuyen loai luan, con lon cua phuong ca, con lon phuong ca, con lon phuong ca 4vn, con lon tron bo, con luan, con luan ( phuong ca ), con luan ca, con luan chuong 132, con luan cua phuong ca, con luan du bo, con luan long du quyển, con luan phan 2, con luan phan bo sung, con luan phan cuoi, con luan phuog ca, con luan phuong ca, con luan phuong ca 132, con luan phuong ca 133, con luan phuong ca 2012, con luan phuong ca 4vn, con luan phuong ca audio, con luan phuong ca full, con luan phuong ca hoan, con luan phuong ca wiki, con luan site:4vn.eu, con luan tap 7 phuong ca, con luan tron bo, con luan tron bo day du, con luan truyen, con luan-phuong ca, con luan-phuong ca full, con luan_phuong ca, con luoan phuong ca, con luon by phuong ca, conluan, conluan tron bo, conluan truyen tron bo, cwuu ai nan man, doc con luan phuong ca, doc con luan tron bo, doc tieu thuyet con luan, doc toan bo con luan, doc tron bo con luan, doc truyen con luan, du bo truyen con luan, ïåäàãîãè÷åñêèõ, ìîíèòîð, kiep ba quyen - con luan, kiep ba quyen con luan, long du quyỂn, long du quyen, nghe truyen con luan, òþìåíü, phan ket truyen con luan, phuongca, tom tat con luan, tom tat truyen con luan, tron bo con luan, tron bo truyen con lon, truyen con luan, truyen con luan du bo, truyen con luan phan bo, truyen con luan tron bo, truyen con luon, truyen conluan, truyn con luan, www.truyen con luan, [côn luân] phuong ca, æèâîòíûìè

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™