Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 02-05-2008, 04:24 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Dịch thuật: distantreader


Chương 11 - Hồi 1

BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG

Lương Tiêu tâm tình chấn động, thầm nghÄ©: “Ta không giải được Thiên CÆ¡ thập toán, lưu lại nÆ¡i này cÅ©ng chỉ để ngưá»i ta chê cưá»i.†Y vừa nảy lòng muốn bá» Ä‘i, lại thầm nghÄ©: “Hiểu Sương tấm lòng rất tốt, năm đó sợ quấy rầy ta nghiên cứu toán há»c nên không đến gặp ta nữa, không biết quái bệnh cá»§a cô ấy bây giá» thế nào ? Ta nếu bá» Ä‘i, không biết đến khi nào má»›i được gặp lại cô, ngưá»i khác không gặp cÅ©ng được, nhưng nhất định phải tá»›i chào Hiểu Sương và Hoa đại thúc má»›i được.†NghÄ© vậy, liá»n đến gặp Mai Ảnh há»i cho rõ, biết được Hoa Hiểu Sương ngụ tại “U thiện uyển†ở phía nam, y nghiên cứu toán há»c đã lâu, bản tính đã trở nên trầm tÄ©nh hÆ¡n rất nhiá»u chứ không còn khinh phù vá»™i vã như lúc còn nhá» nữa, nhá»› Hoa Hiểu Sương thích sạch sẽ, liá»n tắm rá»­a, tìm má»™t bá»™ quần áo sạch sẽ thay vào, sau eo lưng Ä‘eo lệch má»™t thanh bảo kiếm, kiểm tra lại má»™t lượt rồi má»›i Ä‘i tìm cô.
Không lâu sau đã đến ngoài “U thiện uyểnâ€, liá»n thấy trước cá»­a dá»±ng má»™t cái bia bằng hán ngá»c trắng, phía trên khắc hai dòng chữ thảo phóng túng: “Khúc kính thông u xá»­, thiện phong hoa má»™c thâm†(Lối nhá» vào chốn vắng, thiá»n phòng hoa cá» dầy). Từng chữ Ä‘á»u như rồng bay phượng múa, phiêu dật bất phàm, nhìn đến phần lạc khoản thì lại là Lạc phách cuồng sinh. Lương Tiêu nhìn đến khoan khoái, bất giác thầm nghÄ©: “Chữ viết cá»§a ngưá»i này thật siêu thoát, tên lại gá»i là Cuồng sinh, tưởng tất phải là má»™t nhân vật cá»±c kì tiêu sái hào phóng, không hiểu có còn sống trên Ä‘á»i hay không ? Nếu có cÆ¡ há»™i, quả thá»±c muốn được cùng quen biết vá»›i ông ta.â€
Thiên CÆ¡ cung lấy núi xây nhà nên cây cối, khối đá đẹp đẽ có ở khắp nÆ¡i, U thiện uyển này lại càng đẹp đẽ, cây cá» núi non cao vút, trong rừng có má»™t lối nhá» Ä‘i lát đá, uốn lượn không ngừng. Lương Tiêu Ä‘i được má»™t lúc thì thấy má»™t tòa tiểu lâu, tiến đến gần có thể thấy tấm biển đỠbốn chữ khải “Thính vÅ© linh phong†(Lắng gió nghe mưa), bất giác nghÄ© thầm: “Hiểu Sương ở đây sao ?†Äúng lúc Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng nghe trên lầu truyá»n lại má»™t tiếng rên, Lương Tiêu nghe đã quen, đúng là thanh âm cá»§a Hoa Hiểu Sương, bất giác trong lòng kinh hãi: “Dưá»ng như trên lầu có kẻ xấu.†Y định phá cá»­a tiến vào, nhưng lại sợ kinh động đối phương, để mất tiên cÆ¡, liá»n tung mình nhảy lên mái ngói, tiến đến cá»­a sổ, chưa kịp đứng vững lại thì tiếp tục nghe trong lầu truyá»n ra tiếng rên nho nhá». Lương Tiêu đổi ý, nhẹ nhàng chá»c thá»§ng giấy dán cá»­a sổ, liá»n ngá»­i thấy mùi thảo dược nồng nặc bay ra. Äịnh thần nhìn lại, chỉ thấy Hoa Hiểu Sương Ä‘ang ngồi xếp bằng, ngồi phía sau cô là má»™t lão đầu vừa lùn vừa béo, cả ngưá»i toàn thịt, cổ tròn như má»™t quả bóng. Chỉ thấy ông ta hai mắt trợn tròn, đôi râu chữ bát màu xám dá»±ng lên, thần sắc có vẻ mưá»i phần khẩn trương. Bên phải đặt vài chục cái bồn bạc nhá», trong đó đổ đầy má»™t chất thuốc lá»ng màu lục, bên trái đặt má»™t cái há»a lò hình vuông, trên lò đặt má»™t cái lưới bằng tÆ¡ đồng tím, trên võng có đủ loại kim châm lá»›n nhá», bị lá»­a bên dưới nung nóng, phát ra ánh sáng hồng hồng.
Lão đầu béo ú xuất thá»§ như Ä‘iện, đột nhiên cầm lên má»™t cái kim châm hồng rá»±c, tẩm vào má»™t cái bồn thuốc rồi châm vào huyệt “Phong Phủ†cá»§a Hoa Hiểu Sương, năm ngón tay nhè nhẹ vê kim châm. Hoa Hiểu Sương vừa được châm vào liá»n rên lên má»™t tiếng, lông mày run lên, hiển nhiên mưá»i phần thống khổ.
Lương Tiêu nhìn thấy vậy trong lòng run lên, nộ khí xông lên tới đỉnh đầu, không kịp nghĩ kĩ, bình một tiếng phá cửa sổ lao vào, tới trước mặt lão đầu béo phì đá ra một cước, lão đầu đó đang toàn thần vê kim châm, không ngỠlại có một cước phóng đến, lập tức biến thành một quả cầu da, bị đá lăn long lóc ra xa trên mặt đất.
Lương Tiêu không cần biết ông ta sống hay chết, quay ngưá»i định nhổ hết kim châm trên lưng Hoa Hiểu Sương, không ngá» tay y chưa kịp tá»›i gần thì quyá»n phong đã nổi lên rồi trên mặt bị giáng cho má»™t quyá»n. Lương Tiêu lảo đảo ngã xuống đất, đảo mắt nhìn lại thì thấy chính là lão đầu béo ú đó, tức thì giận dữ gầm lên má»™t tiếng xông tá»›i, đúng lúc định xuất quyá»n thì đột nhiên Hiểu Sương ngoảnh mặt qua, giá»ng hư nhược nói:
- Tiêu ca ca, không được động thủ …
Lương Tiêu giật mình, lại thấy lão đầu mập đó hai mắt trương lên giận dữ, thần sắc quả thật vô cùng tức giận, nhưng không ngá» lại hầm hừ ngồi xuống, không nhanh không chậm, tay lại vê kim châm. Sau khi vê đủ cả năm ngón tay, lão đầu mập liá»n rút kim châm ra, lại lấy má»™t cái kim châm đỠrá»±c khác, tẩm vào má»™t cái bồn thuốc màu vàng nhạt rồi châm vào “Äại chuy huyệt†cá»§a Hiểu Sương, lần châm này cá»±c nhanh, chỉ vê má»™t cái rồi rút ra ngay, cứ như vậy lúc nhanh lúc chậm, không lâu sau đã châm hết các yếu huyệt toàn thân Hiểu Sương.
Lương Tiêu thấy lão đầu mập này nhận huyệt hạ châm cá»±c kì chuẩn xác, bình sinh chưa từng thấy, lại nhá»› lá»i Hiểu Sương lúc nãy nên không dám động thá»§ tiếp, nhất thá»i ngẩn ngưá»i ra đứng ở đó. Lúc này, Lăng Sương Quân nghe tiếng động trên lầu liá»n vén rèm Ä‘i vào, thấy Lương Tiêu nắm quyá»n trừng mắt đứng bên cạnh, bất giác sắc mặt đột biến, trầm giá»ng nói:
- Qua đây.
Lương Tiêu hÆ¡i do dá»± rồi Ä‘i qua, Lăng Sương Quân kéo y ra khá»i phòng, mục quang chá»›p động, gằn giá»ng há»i:
- Ngươi đến đây làm gì ?
Lương Tiêu thật thà nói:
- Tôi đến gặp Hiểu Sương.
Lăng Sương Quân nhíu chặt mày, trong lòng cực kì tức giận:
- Ngươi là má»™t đứa tiểu tá»­ thô dã, nếu đến tìn ngưá»i, tại sao không quang minh chính đại mà đến, lại phá cá»­a sổ nhảy vào, chút nữa làm há»ng đại sá»±.
Lại nghe Lương Tiêu há»i:
- Lão đầu mập đó ở đây làm gì ?
Lăng Sương Quân phất tay áo vẻ không nhẫn nại được, nói:
- Ngô tiên sinh chính là Ä‘ang dùng “Viêm dương bách thảo tá»a hồn châm†chữa bệnh cho Hiểu Sương.
Rồi lại kéo Lương Tiêu nói:
- Xuống lầu rồi nói.
Xuống đến dưới lầu, Lương Tiêu lại há»i:
- Thẩm thẩm, cuối cùng là Hiểu Sương bị bệnh gì ?
Lăng Sương Quân nhìn y, trong lòng cưá»i lạnh nhưng không trả lá»i. Lương Tiêu Ä‘ang định truy vấn, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i bước xuống lầu lá»™p cá»™p, rồi lão đầu béo đó lao vá»t xuống, hai mắt trợn trừng nhìn Lương Tiêu. Lăng Sương Quân quay sang Lương Tiêu nói:
- Ngươi mau đến ra mắt, đây là “Ãc Hoa Äà†Ngô Thưá»ng Thanh, Ngô tiên sinh.
Lương Tiêu đã biết ông ta là đại phu trị bệnh cho Hiểu Sương, oán hận vá»›i ông ta hoàn toàn tiêu tan, lại sinh hảo cảm, liá»n dạ má»™t tiếng rồi cung cung kính kính gá»i má»™t tiếng:
- Ngô tiên sinh.
Ngô Thưá»ng Thanh hai mắt trợn lên, quát:
- VỠgặp mẹ ngươi đi.
Tay vung quyá»n đánh vào ngá»±c Lương Tiêu, Lương Tiêu vá»™i đưa hai tay ra trước ngá»±c đỡ quyá»n. Ngô Thưá»ng Thanh má»™t quyá»n không trúng, tức thì nổi giận, vừa chá»­i mắng vừa huy quyá»n, chiêu thức tuy không tinh diệu nhưng khí lá»±c thì mưá»i phần trầm trá»ng, Lương Tiêu quấy nhiá»…u ông ta trị bệnh, trong lòng hổ thẹn nên không dám hoàn thá»§, chỉ biết chống đỡ, chưa hết mưá»i chiêu đã trúng ba quyá»n, quyá»n kình xâm nhập vào ngưá»i Ä‘au đớn tá»›i tận tim gan. Lùi lại má»™t lúc, lưng đã chạm vào tưá»ng, không nhẫn nại được nữa kêu lên:
- Lão béo chết tiệt, úi a, ông còn đánh ... còn đánh nữa thì ta phải hoàn thủ đấy.
- Tốt lắm – Ngô Thưá»ng Thanh lùi lại má»™t bước, trợn tròn mắt cao giá»ng nói – lão tá»­ xem ngươi hoàn thá»§ thế nào ?
Nói xong, cánh mũi đột nhiên máy động, mắt lộ vẻ vui mừng kêu lớn:
- Thế nào ? Thế nào ?
Bá»—ng nghe Lăng Sương Quân ở trên lầu cưá»i nói:
- Ngô tiên sinh, ông thử đoán xem.
Ngô Thưá»ng Thanh nhắm mắt, lắc đầu suy nghÄ© má»™t lúc, đột nhiên vá»— tay cưá»i nói:
- Äúng rồi, đúng rồi, tiểu Ä‘oàn long. Ha ha, tiểu Ä‘oàn long.
Hiển nhiên không thèm nhìn tá»›i Lương Tiêu nữa, thân ngưá»i tròn trùng trục như quả cầu da nháy mắt đã lăn lên lầu. Lương Tiêu trong lòng lo lắng cho Hiểu Sương, đành nhẫn nhịn theo lên lầu, đã thấy ba ngưá»i Ä‘ang ngồi quanh má»™t cái bếp lá»­a hình tròn, trước mặt má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t cái chén bằng gốm Ä‘á». Trên bếp lò có má»™t cái ấm bằng đồng Ä‘ang sôi, Hiểu Sương dá»±a vào ngưá»i mẫu thân, tay mân mê má»™t cái chén trà vuông chừng hai thốn, nước trà rướm thành từng sợi nhá» chảy ra tay cô, nhá» tong tong vào cái chén bằng gốm Ä‘á». Lăng Sương Quân cầm cái ấm bằng đồng lên, rót nước sôi ra, nước sôi vào chén gốm tá»a thành từng vòng nhá», hương trà tá»a khắp trên lầu, hòa lẫn vá»›i mùi thảo dược.
Hiểu Sương thấy Lương Tiêu liá»n vui mừng gá»i má»™t tiếng, Ngô Thưá»ng Thanh hÆ¡i ngạc nhiên, nhìn Lương Tiêu nhíu mày nói:
- Ngươi là Lương Tiêu mà Hiểu Sương thưá»ng thưá»ng nói đến ư …
Äúng lúc đó hương trà thoảng qua mÅ©i, hấp dẫn vô cùng, không nhịn được quên mất những lá»i định nói, quay lại thấy trước mặt chén gốm bốc lên khí trắng, liá»n xoa tay liên tục, bá»™ dạng thèm thuồng đến nhá» dãi. Lương Tiêu trong lòng vô cùng kinh hãi ngạc nhiên: “Không phải là uống trà sao ? Sao lại kì quái như vậy ?†Lại trừng mắt nhìn lão đầu nghÄ© “Chẳng lẽ lão béo này vô cùng nghèo khổ, không có tiá»n mua trà ?†Bá»—ng nghe Hiểu Sương cưá»i nói:
- Tiêu ca ca, anh thấy khí trắng đó giống cái gì không ?
Lương Tiêu định thần nhìn lại, quả thật thấy khí trắng từ chén trà bốc lên tụ lại trong không trung không tan đi, hình dáng giống như một con bạch hạc đang vươn cổ giương cánh, cứ bay lên hết lại tụ tập lại thành hình, bất giác ngạc nhiên nói:
- Quái thật.
Hiểu Sương cưá»i nói:
- Quái là phải, đó là “Cô hạc ngá»c tuyá»n†chỉ có ở Tê Nguyệt cốc, chất nước vô cùng hoàn mÄ©, có thể xưng là thiên hạ vô đối, lại dùng để pha vá»›i “Tiểu Ä‘oàn longâ€, quả thá»±c là …
Ngô Thưá»ng Thanh giÆ¡ ngón tay cái, ngoác miệng cưá»i nói:
- Là cử thế vô song, ha ha, cử thế vô song.
Nói xong tít mắt cưá»i, vui mừng không thể tưởng được. Hiểu Sương đưa chén trà trong tay cho Lương Tiêu, Lăng Sương Quân liá»n đưa má»™t cái chén gốm đỠđến trước mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu ngạc nhiên há»i:
- Cái này để làm gì.
Hoa Hiểu Sương yên nhiên nói:
- Cái này gá»i là “Phân tràâ€, anh cứ bá» má»™t ít trà vào trong chén, rồi mẹ sẽ rót nước sôi vào.
Lương Tiêu ồ lên má»™t tiếng, tiện tay lấy má»™t ná»­a số trà bá» vào chén, Ngô Thưá»ng Thanh tức giận nói:
- Ngươi tưởng là ăn cÆ¡m sao ? Bá» nhiá»u như vậy, không sợ bị trá»i phạt ư ?
Nói xong lộ vẻ đau khổ, lấy lại một ít trà dư. Lương Tiêu không kìm được kêu lớn:
- Äây không phải là trà sao ? Lấy nhiá»u lấy ít thì có gì quan trá»ng ?
Ngô Thưá»ng Thanh hai mắt trắng dã, tức giận nói:
- Ngươi là đứa trẻ con thì biết gì ?
Rồi vô cùng cẩn thận bỠsố trà vừa lấy lại đang cầm trong tay xuống, nói:
- “Tiểu Ä‘oàn long†này lấy từ Phúc Kiến, chính là cá»±c phẩm vá» trà, dù má»™t nhúm nhá» cÅ©ng đáng giá trăm lượng vàng, vốn chỉ cung cấp cho hoàng cung đại ná»™i. Hiện giá» muốn có được trà này cÅ©ng không dá»… dàng, dù có là hoàng đế lão tá»­ có được cÅ©ng phải cá»±c kì quý trá»ng. Nghe nói đại quan cá»§a trong Xu mật viện, Trung thư tỉnh và hoàng đế cá»§a Nam Giao cÅ©ng chỉ có được bốn chén, bốn ngưá»i ngồi uống còn phải tranh nhau. Vì vậy trong phép “Phân trà†này thì “Tiểu Ä‘oàn long†là chá»— mấu chốt, có ngưá»i còn viết thÆ¡ để ca ngợi chá»— tinh diệu cá»§a Phân trà đó.
Ông ta nói đến chá»— đắc ý, hai mắt vốn nhá» liá»n híp lại thành hai đưá»ng nhá», lắc đầu quầy quậy nói:
- Phân như phách như hành thái không, ảnh lạc hàn giang năng vạn biến. Ngân bình thủ hạ nhưng khào cao, chú thang tác tự thế phiếu đào.
(Tạm dịch: Cuốn quýt như hoa giữa từng không, rơi xuống sông lạnh hóa vạn biến. Tay hạ bình bạc luôn vui sướng, rót nước ngâm thơ tựa giấy đào)
Lương Tiêu nghe ông ta nói vui tai, liá»n uống má»™t há»›p. Ngô Thưá»ng Thanh lưá»m y cưá»i nói:
- Tư vị thế nào ?
Lương Tiêu tuy thấy tư vị cũng không tệ nhưng bĩu môi cố ý nói:
- Uống chẳng ngon chút nào, chẳng khác gì nước đái ngựa.
Ngô Thưá»ng Thanh mắt nhá» trợn trừng, gầm lên như sấm:
- Thối lắm, thối lắm, miệng ngươi chỉ phù hợp với phân trâu, nước đái ngựa thôi.
Nói xong liá»n vung tay Ä‘oạt lại chén trà cá»§a Lương Tiêu, đổ lại vào trong bình. Lương Tiêu nổi giận, định đứng dậy, nhưng nhìn Hiểu Sương lại đành nhẫn nại ngồi đó, cưá»i lá»›n nói:
- Ngô tiên sinh, tôi không thưá»ng uống trà, hiện tại muốn biết lại tư vị cá»§a nó, có thể cho tôi uống má»™t há»›p nữa không ?
Ngô Thưá»ng Thanh liếc y má»™t cái, cưá»i nhạt nói:
- Muốn uống ư ? Hừ, bằng vào câu ngươi nói lúc nãy, lão phu một hớp cũng không cho ngươi uống.
Má»™t tay liá»n bưng miệng bình trà, đỠphòng Lương Tiêu trá»™m uống.
Lương Tiêu đầy ngá»±c tức giận, nhưng chỉ biết tức giận chứ không dám nói gì, Hoa Hiểu Sương che miệng cưá»i má»™t trận, lấy má»™t chén đưa cho y, mỉm cưá»i nói:
- Tiêu ca ca, uống của muội cũng được.
Lương Tiêu tiếp lấy, chầm chậm uống hai hớp, cảm thấy thanh khiết ngon miệng, sự tức giận trong lòng bỗng tan biến mất như làn khói.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #42  
Old 02-05-2008, 04:25 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Dịch thuật: BadLuckGuy

Hồi 2

BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG

Bốn ngưá»i cứ thế ngồi thưởng trà, không ai nói gì, Ngô Thưá»ng Thanh cách uống thật sá»± cổ quái, má»—i há»›p trà nhất định phải nhắm mắt lắc đầu, mê đắm má»™t lúc, thở phào má»™t hÆ¡i, lại há»›p thêm ngụm khác. Lương Tiêu cảm thấy buồn chán, liá»n há»i:
- Hoa đại thúc đi đâu rồi ?
Lăng Sương Quân không muốn nói chuyện vá»›i hắn lắm, nghe vậy thì nhạt nhẽo trả lá»i:
- Giá» ngá» hôm nay là “Khai Thiên Äại Äiển†nên ông ấy Ä‘ang rất bận rá»™n.
Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Khai Thiên Äại Äiển ?
Lăng Sương Quân khẽ nhíu mày nói:
- Ngươi không biết sao?
Lương Tiêu cảm thấy má» mịt, những ngày này hắn chỉ lo luyện công, đối vá»›i việc trong cung thì chẳng biết gì cả, hÆ¡n nữa má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng ai Ä‘oái hoài tá»›i hắn, việc lá»›n nhá» nào cÅ©ng chẳng nói vá»›i hắn. Bá»—ng nghe Hoa Hiểu Sương nói:
- Tiêu ca ca, như chính cái tên đã nói lên, Khai Thiên Äại Äiển là đại lá»… để khai mở trá»i xanh, tái sinh vạn vật, cÅ©ng là đại lá»… bá» cái cÅ© để lập nên cái má»›i.
Lương Tiêu ná»­a hiểu ná»­a không, đúng lúc định há»i thêm thì chợt đằng xa vang lên tiếng đồng hồ nước cá»§a Ba Tư, liên tiếp kêu liá»n ba tiếng. Má»™t thị nữ bước vào bẩm:
- Phu nhân, tiểu thư, Ngô tiên sinh, Cung chá»§ má»i các vị qua bên đó.
Lăng Sương Quân khẽ gật đầu, kéo tay Hiểu Sương nói:
- Ngô tiên sinh, đã đến giá», chúng ta Ä‘i thôi.
Ngô Thưá»ng Thanh cưá»i hắc hắc đáp:
- Thong thả, thong thả, các ngưá»i cứ Ä‘i trước má»™t bước, lão phu phải uống xong trà, hắc hắc, trà ngon như thế này, làm sao bá» phí được?
Lăng Sương Quân biết lão già này tuy y thuật thần thông nhưng lại coi trà như tính mạng, lúc này vạn lần không thể bỠ“Tiểu Ä‘oàn long†xuống được, đành cưá»i nói:
- Vậy cũng được.
Bà lại nhìn qua Lương Tiêu, thầm nghĩ:
- Tên tiểu tá»­ này chẳng hiểu lá»… số, cá»±c kì đáng ghét, đại lá»… trịnh trá»ng như vậy mà để hắn đến, nói không chừng sẽ phá quấy, như vậy chẳng những có gì hay mà còn sẽ rất bất lợi.
NghÄ© vậy liá»n tá» ra quên mất, không gá»i hắn mà tá»± mình kéo Hoa Hiểu Sương Ä‘i luôn. Bà Ä‘i rất nhanh, Hoa Hiểu Sương chỉ kịp quay đầu nhìn lại má»™t cái thì đã Ä‘i khuất đằng sau cánh cá»­a.
Trong phòng chỉ còn lại Lương Tiêu và Ngô Thưá»ng Thanh, không có Hoa Hiểu Sương, Lương Tiêu trong lòng buồn bã như mất Ä‘i cái gì, cúi đầu xuống uống hết trà trong chén, không gây tiếng động nào. Ngô Thưá»ng Thanh uống trà má»™t lúc nữa, bá»—ng liếc mắt qua hắn há»i:
- Tiểu tá»­, ngươi không muốn đến Khai Thiên Äại Äiển sao?
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Chẳng ai gá»i tôi cả, tôi đến làm gì ?
Ngô Thưá»ng Thanh cưá»i nhạt nói:
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là một cục đá nhơ bẩn, vừa thối vừa cứng.
Lương Tiêu mỉa mai lại:
- Lão béo nhà ngươi, đích thị là con giòi trắng nhơ bẩn, vừa thối vừa béo.
Ngô Trưá»ng Thanh Ä‘ang thưởng thức trà vị, nghe hắn nói thì khẩu vị đảo lá»™n, nhổ cả trà ra chén, giận dữ nói:
- Tên tiểu tử hỗn láo, ngươi không biết nói gì khác sao ?
Lương Tiêu đáp:
- Là do ông chá»­i ngưá»i trước.
Ngô Thưá»ng Thanh nhìn hắn, không động thá»§ mà chỉ cưá»i lạnh nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng có khí phách, không giống như lũ phàm phu tục tử, chỉ biết nghe mắng mà không dám nói lại.
Lương Tiêu đáp:
- Phàm phu tục tá»­ thì có gì không tốt chứ? Äồ ăn uống cá»§a ông không phải tất cả Ä‘á»u là từ những phàm phu tục tá»­ mà ra sao?
Ngô Thưá»ng Thanh ngÆ¡ ngác, không biết cách nào để phản bác hắn, đành phải đánh trống lảng, cưá»i lạnh nói:
- Hừ, Hiểu Sương thưá»ng nói vá»›i ta vá» tên tiểu tá»­ vô lại nhà ngươi, má»—i lần nói tá»›i ngươi Ä‘á»u thập phần cao hứng.
Lương Tiêu trong lòng ấm lên, vui vẻ nói:
- Cái đó là tất nhiên, ta và cô ấy là bằng hữu cực tốt mà.
Ngô Thưá»ng Thanh lần đầu tiên mỉm cưá»i nhẹ nhàng, gật đầu nói:
- Như thế thì tốt, sau này ngươi thưá»ng đến ngồi đây, chá»c cho con bé vui, đối vá»›i bệnh cá»§a nó sẽ cá»±c kì có lợi.
Lương Tiêu ngÆ¡ ngác, trầm giá»ng há»i:
- Ngô tiên sinh, Hiểu Sương rốt cuộc bị bệnh gì?
Ngô Trưá»ng Thanh há»›p má»™t ngụm trà, nhìn lên mái ngói má»™t lúc lâu rồi lạnh lẽo nói:
- Căn bệnh này gá»i là “Cá»­u Âm Tuyệt Mạchâ€, thiên sinh âm khí quá nhiá»u, dương khí yếu nhược. Âm hàn độc khí tích tụ trong cá»­u đại âm mạch, lúc nào cÅ©ng có thể lấy Ä‘i tính mạng cá»§a nó.
Lương Tiêu nghe đến câu cuối cùng, kinh hãi đến mức nhảy dá»±ng lên, thất thanh há»i?
- Ông nói sao? Cô ấy tại sao lại sinh ra chứng bệnh kì quái đó à?
Ngô Trưá»ng Thanh tuy dá»… nóng giận nhưng vốn là má»™t ngưá»i thẳng thắn, không thích dối lừa, nghe Lương Tiêu há»i vậy thì tùy tiện nói:
- Äiá»u này phải nói từ lúc mang thai, năm đó mẹ nó bị trúng má»™t chưởng chí âm chí hàn cá»§a ngưá»i ta, khi đưa đến chá»— ta thì chỉ còn thoi thóp thở. Lão phu kiểm tra mạch môn, phát giác bà ấy không những có hàn độc mà còn có dấu hiệu mang thai vài tháng.
Nói đến đây, ông ta nhíu chặt đôi mày, thở dài nói:
- Nếu biết sẽ như hiện giá», lão phu đã chỉ cứu ngưá»i mẹ, không cứu thai nhi, để khá»i tạo ra tá»™i nghiệt. Lúc đó ta há»i tên tiểu tá»­ Hoa Thanh Uyên có nên cứu thai nhi hay không, hắn bụng dạ má»m yếu, ngay lập tức nhá» ta cứu cả hai. Lão phu là nhân vật nào chứ, đương nhiên sẽ không nói ra là không cứu được, nhưng cÅ©ng tá»± biết là muốn việc này lưỡng toàn kì mÄ© thì cá»±c kì khó khăn miá»…n cưỡng, đành Ä‘em hết bản lÄ©nh toàn thân ra, ôi, cuối cùng cÅ©ng bảo vệ được tính mạng hai mẹ con há», giải quyết được má»™t vấn đỠtưởng chừng không thể giải quyết cá»§a y đạo, nhưng không ngá» tàn dư âm độc lại tụ vào trong ngưá»i thai nhi, hình thành “Cá»­u Âm Tuyệt Mạchâ€.
Ông nói đến đây đột nhiên cau mày giận dữ, vỗ đùi chửi lớn:
- Xui xẻo, con mẹ nó thật là xui xẻo.
Lương Tiêu lòng như lá»­a đốt, nóng nảy há»i:
- Tiên sinh y thuật cao minh, thế nào cÅ©ng có thể chữa khá»i cho cô ấy đúng không?
Ngô Thưá»ng Thanh mặt tối sầm lại, trừng trừng nhìn hắn, chầm chậm há»›p má»™t ngụm trà rồi từ từ nói:
- Âm độc đó có từ lúc hoài thai, ngoan cố không chịu tiêu tan. HÆ¡n mưá»i năm nay, lão phu dùng đủ má»i cách, sá»­ dụng vô số dược vật nhằm giúp con bé dịch kinh tẩy tá»§y, khu trừ hàn độc, nhưng cÅ©ng chỉ đủ để duy trì tính mệnh cho nó. Ôi! Lão phu trị bệnh xưa nay có đầu có Ä‘uôi, nó đã sinh ra trên Ä‘á»i này thì lão phu má»™t ngày chưa chết còn phải cứu nó má»™t ngày, ngoại trừ cách đó thì chẳng còn cách nào khác.
Lương Tiêu nghe vậy ngẩn ngưá»i ra, bá»—ng nhướng mày cao giá»ng nói:
- Lão béo chết tiệt, ông lừa dối ngưá»i ta!
Ngô Thưá»ng Thanh vá»— đùi giận dữ nói:
- Ta mà lừa tên thối tha nhà ngươi, lừa ngươi thì sẽ không thể uống trà nữa!
Lương Tiêu thấy bá»™ dạng ông ta như vậy, biết rằng lá»i vừa rồi là không giả dối, trong lòng như đổ vỡ, thầm than thở:
- Tại sao trên thế gian này, ngưá»i tốt Ä‘á»u bạc mệnh, gia gia vốn là ngưá»i lương thiện lại phải chết không minh bạch, Hiểu Sương đối tốt xá»­ tốt vá»›i ngưá»i, trên ngưá»i lại mắc phải tuyệt chứng, chẳng lẽ ông trá»i muốn ngưá»i tốt chết hết cả sao ?
Hắn càng nghÄ© càng tức giận, đột nhiên xuất má»™t chưởng, chưởng này tích đầy uất phẫn, cÆ¡ hồ dùng hết toàn lá»±c, chỉ nghe má»™t tiếng lách cách rất to vang lên, vách tưá»ng bên cá»§a tiểu lâu đã bị đánh thá»§ng, vụn gá»— văng ra, bụi bay tứ phía, rÆ¡i cả vào chén trà bằng gốm tím. Ngô Thưá»ng Thanh bất chấp trà nóng bá»ng tay, vá»™i lấy tay che lên miệng chén gốm, giận dữ nói:
- Tiểu tử thối, ngươi điên à? Bị điên à?
Lương Tiêu trố mắt nhìn bàn tay mình, hÆ¡i giật mình. Nguyên lai hắn ta ngày nào cÅ©ng tập võ há»c cá»§a thạch trận cùng vá»›i võ công Hắc Thá»§y, thá»i gian tuy ngắn ngá»§i nhưng ná»™i công vẫn đại tiến, có Ä‘iá»u hắn vốn Ä‘ang trong lúc trầm mê nên không biết Ä‘iá»u đó.
Äang ngây ngưá»i ra, Ngô Thưá»ng Thanh bá»—ng đứng lên, tát hắn má»™t cái vào mặt, la lá»›n:
- Thằng điên, ngươi uống nhầm thuốc à?
Lương Tiêu Ä‘au đến đầu váng mắt hoa, liá»n từ từ tỉnh ra, nhưng lại không trả đòn được, trong lòng nhất thá»i bá»±c bá»™i vô cùng. Ngô Thưá»ng Thanh đã chế xong má»™t lần nước trà, kể từ nước thứ hai trở Ä‘i tư vị giảm sút nhiá»u, lại nghÄ© đến lúc nãy có bụi rÆ¡i vào trà, ông ta quí trà như mạng, nhất thì tức giận vô bì, trừng trừng nhìn Lương Tiêu râu dá»±ng cả lên.
Hai ngưá»i bốn mắt đối nhau như hai con gà chá»i má»™t lúc, Lương Tiêu cố lắm má»›i giữ được bình tÄ©nh, đột nhiên nhá»› lại má»™t chuyện, há»i:
- Ngô tiên sinh, ông có nghe qua thuần dương thiết hạp (cái hộp sắt thuần dương) chưa?
Ngô Trưá»ng Thanh chưa hết tức giận nói:
- Có nghe qua, thì sao?
Lương Tiêu nói:
- Tôi nghe ngưá»i ta nói, trong thiết hạp có kim đơn bùa lá»­a cá»§a Lã Äồng Tân, có thể cứu ngưá»i chết sống lại, khiến xương trắng tái sinh, không bệnh nào không chữa được, thoát thai hoán cốt. Tần Bá Phù để lấy được cái há»™p sắt này đã phải đánh má»™t trận quyết liệt vá»›i đại hòa thượng. Ngô tiên sinh, không biết sách thuốc bùa lá»­a gì gì đó có thể chữa được bệnh cá»§a Hiểu Sương hay không?
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #43  
Old 02-05-2008, 04:32 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 11 - Hồi 3

Dịch thuật: BadLuckGuy

Hồi 3

BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG

Ngô Thưá»ng Thanh vuốt râu cưá»i nhạt, đợi Lương Tiêu nói xong má»›i lè nhè nói:
- Lão đạo sÄ© Lã Äồng Tân rắm chó đó được bao nhiêu cân lượng chứ? Cứu sống ngưá»i chết, xương trắng tái sinh, phì, con mẹ nó. Thưá»ng nghe ngưá»i ta nói: “Bệnh đến như núi đổ, bệnh Ä‘i như rút tÆ¡â€, bệnh đến bệnh Ä‘i đâu phải là công phu má»™t ngày má»™t đêm. Äáng giận thế nhân chỉ muốn tránh khó lấy dá»…, bệnh nặng phải mất nhiá»u năm mà lại muốn thuyên giảm trong má»™t ngày, không nghe y lá»i cá»§a lang y, không uống thuốc thang mà lại Ä‘i cầu thần phật cúng đồng cốt, vẽ bùa đạo sÄ©. Hừ, kết quả bệnh lại hoàn bệnh, chết vẫn cứ chết, vận may thì chẳng đến mà chỉ tá»± mua dây trói mình.
Ông ta mắng chá»­i đến mức hứng khởi, càng mắng càng lên giá»ng, hận không nói được cho cả thiên hạ cùng nghe.
Lương Tiêu ngập ngừng nói:
- Nhưng tôi nghe Tần Bá Phù nói, hắn muốn chiếc hộp đó, tất cả vì Ngô tiên sinh đã đỠcập đến Thuần Dương Thiết Hạp.
Ngô Thưá»ng Thanh liếc xéo hắn, cưá»i hắc hắc nói:
- Lão tử bảo ngươi cởi truồng, ngươi cởi hay không?
Lương Tiêu nhíu mày đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không.
Ngô Thưá»ng Thanh nói:
- Chính là như vậy. Ngày đó Tần Bá Phù luyện công tẩu há»a nhập ma, tá»›i cầu ta chữa trị. Ta vừa bắt mạch liá»n nhận ra vì “Cá»± Linh Huyá»n Công†cá»§a hắn quá bá đạo, cách chữa trị tốt nhất là phế bá» võ công đó, nếu không có dùng Ä‘an dược cÅ©ng chẳng kết quả gì. “Cá»± Linh Huyá»n Công†nguyên là võ công cá»§a đạo môn, sư phụ cá»§a Tần Bá Phù là Huyá»n Thiên Tôn chính là má»™t đạo sÄ©. Vì vậy hắn không tin lá»i lão phu, lại còn Ä‘em phép chu thiên bàn vận (quy luật vận hành cá»§a trá»i đất) cá»§a đạo môn ra tranh luận vá»›i lão phu. Lão phu nghe đến bá»±c mình, liá»n nói: “Cá»± Linh Huyá»n Công cái rắm ? Ngươi biết Lã Äồng Tân không ? Ông ta được gá»i là thần tiên sống, nghe nói ông ta có truyá»n lại “Thuần Dương Thiết Hạpâ€, trong đó có sách thuốc bùa lá»­a, có thể trị bách bệnh, ngươi thá»­ tìm xem, biết đâu có thể chữa được chứng tật này. Hừ, tên há» Tần này nhìn tưởng thông minh, thật ra ngu như trâu ngá»±a, nghe được như vậy lập tức hoan hỉ, bất quá tính ra hắn cÅ©ng còn có lương tâm, há»i lão phu: “Nếu có thể trị được bách bệnh, liệu có thể trị được bệnh cá»§a Sương cô nương không?†Lão phu bị hắn há»i Ä‘i há»i lại, mất cả kiên nhẫn, nói bừa: â€˜ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được, đến làm mẹ ngươi còn được ấy chứ, tìm được Thiết Hạp rồi hãy nói.†Nghe ta nói vậy, hắn mừng đến vãi đái ra quần, nhảy nhót bá» Ä‘i. Hứ, cho dù Thiết Hạp có thể chữa bệnh như thần, lại thật sá»± có thể tìm ra nó, trước nay chưa từng có ai mở được Thiết Hạp, e rằng nó thật ra chỉ cục sắt mà yêu đạo dùng để bày trò lừa ngưá»i mà thôi.
Ngô Thưá»ng Thanh ná»­a Ä‘á»i hành nghá» y, hận nhất là bá»n đồng cốt đạo sÄ©, thóa mạ không ngừng, Lương Tiêu tưởng có thể từ ông ta há»i rõ vá» Thuần Dương Thiết Hạp, không ngá» lại chá»c cho ông ta nói sướng miệng. Äá»™t nhiên có má»™t thị nữ gạt tấm màn ra tiến lại, rụt rè bẩm:
- Ngô tiên sinh, cung chủ thỉnh ngài qua bên đó!
Ngô Thưá»ng Thanh nghe thấy giật mình:
- Há»ng rồi, mải nói chuyện vá»›i thằng nhóc chết tiệt này, chút nữa thì nguy đến đại sá»±.
Äá»™t nhiên ngừng nói, đứng dậy hậm há»±c nhìn Lương Tiêu, nói:
- Xú tiểu tử, ngươi đi với ta qua bên đó.
Lương Tiêu nhíu mạnh đôi mày nói:
- Bắt buộc phải đi sao ?
Ngô Trưá»ng Thanh hắng giá»ng đáp:
- Ngươi vốn là bằng hữu của Sương Nhi, thịnh hội thế này không đi không được.
Liá»n không cho tranh cãi gì nữa, kéo Lương Tiêu thuận chân bước ra ngoài, nhưng Ä‘i được hai bước thì quay lại, cầm chén trà gốm tím má»™t hÆ¡i uống cạn, ngay cả lá trà cÅ©ng dùng tay vét sạch vào miệng, vừa nhai tóp tép vừa nói:
- Không được lãng phí, không được lãng phí.
Uống trà xong, Ngô Trưá»ng Thanh kéo theo Lương Tiêu, Ä‘i thẳng đến dưới Linh Äài, từ xa đã thấy hàng trăm ngưá»i hoặc đứng hoặc ngồi, tụ tập trên đài. Hai ngưá»i theo bậc thang tiến lên, được ná»­a chừng thì Hoa Thanh Uyên tiến đến nghênh đón, chắp tay cưá»i chào:
- Ngô tiên sinh an hảo!
Äoạn quay sang Lương Tiêu cưá»i nói:
- Ngươi cũng đến ư ?
Lại nắm tay hắn nói:
- Hoa đại thúc gần đây bận rá»™n luyện võ công, không đến thăm ngươi được. Thấy ngươi khí sắc rất tốt, dưá»ng như bệnh tật đã thuyên giảm ?
Lương Tiêu ấm lòng, cưá»i đáp:
- Cám Æ¡n đại thúc quan tâm, cháu hoàn toàn khá»e mạnh.
Hoa Thanh Uyên nghe vậy cưá»i lá»›n, cá»±c kì hoan hỉ.
Ba ngưá»i sóng vai lên đài, Lương Tiêu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra Hoa Vô Xuy ngồi ở chính nam, bà thấy Ngô Thưá»ng Thanh liá»n nở nụ cưá»i rồi nói:
- Ngô tiên sinh an hảo!
Nhưng Lương Tiêu thì dù đứng ngay trước mặt cÅ©ng không thèm nhìn đến. Hoa Má»™ Dung đứng sau lưng bà ta, tay cầm má»™t thanh cổ kiếm bao Ä‘en, bên trái vài xích là hai mẹ con Hoa Hiếu Sương Ä‘ang ngồi ngay ngắn. Hoa Hiểu Sương thấy Lương Tiêu, mặt cưá»i rạng rỡ. Năm ngưá»i ngồi phía dưới, bảy ngưá»i khác ngồi phân biệt thành bên trái ba ngưá»i, bên phải bốn ngưá»i, ngồi đầu tiên bên tay phải là thá»§ vệ cá»§a Linh Äài chính là lão già há» Minh, ngồi dưới lão là Tả Nguyên, hai ngưá»i ngồi sau lần lượt là Äồng Chú và Tần Bá Phù. Sắc mặt Tần Bá Phù rất tốt, nhìn thấy Lương Tiêu, hÆ¡i nhíu mày, khẽ gật đầu nhưng không tiến lại chào há»i. Phía bên trái ngưá»i ngồi đầu chính là Tu Cốc, hai ngưá»i ngồi sau lần lượt là Diệp Chiêu cùng Dương Lá»™. Nhìn khí độ cá»§a bảy ngưá»i này khác hẳn những ngưá»i khác, chắc là có thân phận tôn quí, lại nhìn quanh nam nữ đông đảo, ai cÅ©ng tá» vẻ trang nghiêm.
Hoa Thanh Uyên dẫn hai ngưá»i đến bàn đầu tiên, lệnh cho gia nhân lấy ghế cho hai ngưá»i ngồi xuống. Lương Tiêu thấy phần lá»›n ngưá»i trẻ tuổi Ä‘á»u phải đứng, ngưá»i ngồi toàn là những lão nhân lá»›n tuổi đáng kính, thâm tâm cảm thấy nếu ngồi thì quả thật không hợp lẽ, liá»n nói:
- Hoa đại thúc, cháu còn nhá», đứng má»™t chút không sao đâu.
Hoa Thanh Uyên không ngá» hắn thay đổi thành má»™t kẻ hiểu sá»± như vậy, trong lòng ngạc nhiên, bất giác cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, nghe cháu nói như vậy, Hoa đại thúc thật hoan hỉ!
Vá»— vá»— lên vai hắn, quay ngưá»i Ä‘i vá» phía bên phải Hoa Vô Xuy.
Lương Tiêu nhập vào đám đông, chen đến đứng cạnh má»™t thiếu niên trông có vẻ vui tính. Không lâu sau, chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu má»™t tiếng, tiếng nói chuyện liá»n nhá» dần rồi trở nên yên tÄ©nh. Hoa Vô Xuy gật đầu, liá»n thấy lão già há» Minh từ từ đứng dậy, má»™t tay vuốt râu, cất giá»ng ngân vang ngâm:
- Cao cầm danh chi hữu tiá»n văn,
Cô dẫn viên hàng dạ chánh phân;
Nhất lệ tiện kinh liêu quyết phá,
Diệc vô nhàn ý đáo thanh vân.
(Tạm dịch:
Chim cao tên đã từng nghe tới
Nửa đêm cô độc vươn dài cổ
Một tiếng kêu vang phá hư không
à chí bay lên tới mây xanh)
Giá»ng ngâm thư thái chậm rãi nhưng trong sáng khoáng đạt, Tê Nguyệt Cốc lá»›n như thế mà cÅ©ng có tiếng vá»ng lại. Vừa ngâm xong, Tả Nguyên cÅ©ng đứng dậy, trưá»ng thanh cùng hòa:
- Thụy khinh toản giác tùng hoa Ä‘á»a,
Vũ bãi nhàn thính giản thủy lưu.
Vũ dực quang minh khi tích tuyết,
Phong thần sái lạc chiêm cao thu.
(Tạm dịch:
Lúc ngủ vẫn biết hoa tùng rơi,
Trong mưa vẫn nghe tiếng suối chảy.
Lông cánh trắng đẹp như tuyết tụ,
Dạo theo thần gió ngắm mùa thu.)

Tiếng ngâm nhá» dần, lại nghe Äồng Chú tiếp lá»i:
- Từ hương viễn cách hoa đình thủy,
Trục ngã lai tê câu lĩnh cân.
Tàm quý đạo lương trưá»ng bất bão,
Vị tằng hồi nhãn hướng kê quần.
(Tạm dịch:
Rá»i quê Hoa Äình Thá»§y xa xôi
Äuổi ta đến đậu (ở) Câu LÄ©nh Vân
Tá»± thẹn (lúa)gié (lúa)mạch thưá»ng không đủ (no)
Chưa từng (phải) quay đầu nhìn đàn gà)
Tần Bá Phù cưá»i nhẹ, đứng dậy hòa theo:
- Hữu sí đê thùy tả hĩnh thương,
Khả liên phong mạo thậm ngang tàng.
Diệc tri bạch nhật thanh thiên hảo,
Vị yếu cao phi thả dưỡng sang.
(Tạm dịch:
Cánh phải rũ xuống, chân trái đau
Yếu ớt (nhưng) ngang tàng thật đáng thương
Äã biết hôm nay trá»i xanh thẳm
Dẫu muốn bay cao (lại) phải dưỡng thương)
Tu Cốc cưá»i ha ha nói:
- Bài thơ đó của Tần lão đệ tuy nói vỠcon hạc bị bệnh nhưng đã biến đổi được không khí tang thương.
Trầm tư má»™t chút rồi vuốt râu Ä‘á»c:
- Ô diên tranh thực tước tranh khoa,
Äá»™c lập trì biên phong tuyết Ä‘a.
Tận nhật đạp băng kiá»u nhất túc,
Bất minh bất động ý như hà.
(Tạm dịch:
Quạ diá»u tranh ăn, sẻ tranh tổ
Äá»™c lập ven thành nhiá»u gió tuyết
Cuối ngày đạp băng, co một chân
Không hót không động (chẳng hiểu) ý thế nào)
Tần Bá Phù vá»— tay cưá»i nói:
- Äá»™c lập gắng sức hay lắm, quả nhiên không há» mất phong thái.â€
Lương Tiêu nghe thấy kì quái, thúc khuá»·u tay sang thiếu niên bên cạnh há»i:
- Này, mấy lão đầu tử đó làm quái cái gì thế ?
Thiếu niên đó nghe hắn ngôn ngữ thô suất, trong lòng không vui, nhưng thấy hắn đã nói chuyện với Hoa Thanh Uyên, dĩ nhiên phải có thân phận, đành nén cơn giận mà nói:
- Các hạ chắc là khách quí từ bên ngoài tá»›i chăng ? Ngâm thÆ¡ tá» rõ chí hướng cá»§a Thiên CÆ¡ bát hạc chính là thưá»ng lệ trước khi tiến hành Khai Thiên Äại Äiển. Chỉ tiếc là sáu năm trước “Linh hạc†Thu SÆ¡n Thu bá bá bị bệnh mất, Thu gia má»—i Ä‘á»i chỉ có má»™t ngưá»i nối dõi, Thu bá bá lại cả Ä‘á»i không lấy vợ, nên Thu gia sau này không có ngưá»i kế thừa, bây giá» chỉ còn lại thất hạc thôi!
Nói xong vô cùng buồn bã. Lương Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm thì ra là như vậy, thảo nào mà năm lão nhân vừa rồi ngâm thi cú, chẳng ai không liên quan đến hạc cả.
Thiếu niên đó chỉ lão già hỠMinh, nói:
- Vị đó là “Hoàng Hạc†Minh bá bá, đơn danh chỉ một chữ Quy…
Hắn Ä‘em thân phận cá»§a thất hạc nhất nhất kể qua má»™t lượt, Lương Tiêu giá» biết được Tả Nguyên là “Bạch Hạcâ€, Äồng Chú là “Thanh Hạcâ€, Tần Bá Phù là “Bệnh Hạcâ€, Tu Cốc là “Äan Äỉnh Hạcâ€, Diệp Chiêu là “Trì Hạcâ€, còn Dương Lá»™ là “Hắc Cảnh Hạcâ€. Thiếu niên nói xong, lại nghe tiếng ngâm cá»§a Dương Lá»™ vang lên:
- Ãc đính tiên mao phẩm cách tuần,
Toa đình nhàn hạ trá»ng nan quần.
Vô đoan nhật mộ đông phong khởi,
Phiêu tán xuân không nhất phiến vân.
(Tạm dịch:
Lông đầu bóng mượt phẩm chất thuần,
Nhàn rỗi ăn no thích tụ bầy.
Không lo chiá»u tối gió đông nổi,
Bay lượn (trong) trá»i xuân tá»±a đám mây.)
Lão là ngưá»i cuối cÅ©ng trong bát hạc, ngâm thÆ¡ đến đây là kết thúc.
Hoa Vô Xuy thấy thất hạc đã ngâm xong, thần sắc uy nghiêm, mở miệng nói:
- Hôm nay …
Lá»i nói chưa dứt, bá»—ng nghe Minh Quy cao giá»ng nói:
- Khoan đã.
Hoa Vô Xuy ngạc nhiên há»i:
- Minh huynh còn có gì muốn nói ?
Minh Quy Ä‘iá»m nhiên đáp:
- Ngày trước Linh Hạc chết, khiến cho bát hạc Ä‘iêu linh. Tuy nhiên chúng ta và lão huynh đệ đó tình thâm ý trá»ng, vẫn không thể quên được. Minh Quy bất tài, nguyện thay Thu SÆ¡n lão đệ ngâm má»™t bài, ngoài để hoài niệm, còn để giữ đủ số cho Tiên thiên bát hạc.
Äôi mày ngài cá»§a Hoa Vô Xuy hÆ¡i nhíu lại, gật đầu nói:
- Xin theo ý Minh huynh.
Minh Quy suy nghÄ© má»™t chút rồi cao giá»ng ngâm:
- Thanh vân hữu ý lực do vị,
Khởi liêu đê hồi đắc sở y.
Hạnh niếm sí nhân phong vũ khốn,
Khởi giáo thân hãm đạo lương phì.
(Tạm dịch:
Mây xanh có ý, lực không đủ,
Há tính toán luồn cúi (để) tuân theo.
Cho dù bị khốn trong mưa gió,
Há chịu hãm mình trong lúa thơm.)
Ngâm xong lại nói:
- Thu lão đệ má»™t Ä‘á»i tắm mưa gá»™i gió, cô độc khổ muá»™n nhưng cốt cách mưá»i phần thanh cao, tuy giỠđã mất nhưng tinh thần như sao sáng vẫn như còn mãi trên trá»i, soi sáng tục nhân chúng ta.
Nói xong quì xuống hướng lên trá»i, bái má»™t bái. Bá»nÄồng Chú sắc mặt Ä‘á»u lá»™ vẻ bi thương, lần lượt quì lạy, chốc lát má»i ngưá»i Ä‘á»u quì xuống má»™t lượt.
Hoa Vô Xuy không nghÄ© rằng Minh Quy lại khÆ¡i lại cố sá»± quan trá»ng này, cảm thấy ngoài ý muốn cá»§a mình, bất giác nhíu mày. Minh Quy đứng dậy lại nói:
- Cung chủ, Thu lão đệ lúc chết rất không minh bạch, không biết bao nhiêu năm rồi, đã có kết quả gì chưa ?
Hoa Vô Xuy lắc đầu đáp:
- Ngày đó chẳng phải đã nói rõ rồi sao, Thu Sơn uống thuốc độc tự tận, còn có kết quả gì nữa ?
Minh Quy nói:
- Nhưng vì sao đệ ấy lại tự tận ? Cung chủ liệu có biết không ?
Hoa Vô Xuy bất giác sầm mặt, hừ má»™t tiếng cao giá»ng đáp:
- Làm sao ta biết được ?
Lá»i nói vừa dứt, Tả Nguyên, Äồng Chú, Tu Cốc ba ngưá»i nhìn Hoa Vô Xuy Ä‘á»u có vẻ bi phẫn.
Hoa Vô Xuy trong lòng biết không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì không thể nói ra, chỉ có thể đè nén nộ khí, từ từ nói:
- Hôm nay là Khai Thiên Äại Äiển, việc này sẽ nói sau, má»i Minh lão ca tạm lui xuống.
Minh Quy cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Nói hay lắm, nói hay lắm.
Rồi chuyển thân ngồi xuống, lục hạc thấy ông ta ngồi thì cũng bắt đầu tuần tự ngồi xuống.
Hoa Vô Xuy chống xuống tay vịn, đứng dậy nói:
- Hôm nay các vị từ trá»i nam đất bắc đến đây, quả đã gắng sức, hiếm có hÆ¡n là Bá Phù lại quay vá», sáu năm qua rồi, “Thiên CÆ¡ Thất Hạc†má»›i tập trung cả vá» má»™t chá»—, bình thưá»ng khó được …
Nói tá»›i đây, Minh Quy bất thần chặn lá»i nói:
- Cung chủ nói sai rồi, phải là Thiên Cơ Bát Hạc.
Hoa Vô Xuy nhướng mày, định phản bác thì lại nghe Tả Nguyên nói lớn:
- Không sai, Thu huynh tuy ngưá»i đã mất nhưng anh linh vẫn còn.
Äồng Chú, Tu Cốc Ä‘á»u gật đầu nói:
- Tả lão nhị nói có lý
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #44  
Old 02-05-2008, 04:35 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 11 - Hồi 4

Dịch thuật: BadLuckGuy

Hồi 4

BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG
Hoa Vô Xuy sắc mặt nặng nỠnhư nước, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên bình tĩnh nói:
- Chư vị nói đúng lắm, là lão thân lỡ lá»i, đúng là lần tụ há»™i cá»§a Thiên CÆ¡ bát hạc.
Nói xong thở dài một hơi, rồi nói tiếp:
- Gia phụ mất sá»›m, bá» lại chúng ta bÆ¡ vÆ¡, gia đệ lại còn nhá» tuổi, lão thân vạn bất đắc dÄ©, lúc ấy Ä‘ang tuổi cập kê cÅ©ng phải chấp chưởng sá»± tình cá»§a Thiên CÆ¡ cung. Vốn tưởng sau vài năm sẽ nhưá»ng lại cho đệ ấy, ai ngỠđệ ấy phúc má»ng phận bạc, chưa kịp làm cung chá»§, vì đấu vá»›i cưá»ng địch mà bị trá»ng thương không cách nào chữa trị.
Bà nhớ đến vong đệ mắt chợt đỠlên cơ hồ rơi lệ, chậm rãi nói:
- Ngày đó trong cung quần long vô chá»§, lão thân bất đắc dÄ© phải nhận lÄ©nh chức vụ cung chá»§, đến nay đã hÆ¡n ba mươi năm. Trá»i cao còn thương Thiên CÆ¡ cung huyết mạch chưa tuyệt, con trai ta Thanh Uyên đã trưởng thành, toán há»c võ công Ä‘á»u có thành tá»±u. Vậy nên lão thân định nhưá»ng chức vụ cung chá»§ lại cho Thanh Uyên. Không biết các vị có gì dị nghị không ?
Nói rồi mục quang thong thả nhìn lướt qua trên đài.
Lương Tiêu bỗng đại ngộ:
- Hóa ra bỠcũ lập mới, thay đổi vũ trụ, ý tứ chính là thay đổi cung chủ.
NghÄ© đến Hoa Thanh Uyên sẽ là cung chá»§, lòng hắn không khá»i cao hứng. Hoa Vô Xuy thấy trong trưá»ng tịch không có âm thanh, liá»n nói:
- Thanh Uyên.
Hoa Thanh Uyên ứng tiếng tiến lên, cúi đầu quì lạy. Hoa Má»™ Dung dâng lên trưá»ng kiếm vá» Ä‘en vào tay Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy xoay chuôi kiếm, trầm giá»ng nói:
- Thanh Uyên, chuôi kiếm này chính là tín vật cá»§a cung chá»§. Chuyển giao quyá»n lá»±c, quyá»n bính nằm ở đây, khi nắm lấy chuôi kiếm, ngươi sẽ là Thiên CÆ¡ Cung cung chá»§ Ä‘á»i thứ mưá»i hai, từ này vá» sau, hiệu lệnh má»i ngưá»i.
Hoa Thanh Uyên im lặng má»™t lúc, cuối cùng dạ má»™t tiếng, Ä‘ang định đưa tay đón chuôi kiếm, bá»—ng có ngưá»i cao giá»ng kêu lên:
- Khoan đã!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy má»™t ngưá»i khoảng ba mươi tuổi, mình mặc gấm tím, vẻ mặt anh hùng, chân không chạm đất từ đám đông tiến ra, cưá»i nói:
- Tại hạ là Minh Tam Thu, chá»§ sá»± tiá»n trang ở Tô Nam, thiết nghÄ© để Uyên thiếu chá»§ làm cung chá»§ thì rất không thá»a đáng.â€
Hoa Vô Xuy nhíu mày, mặt hơi tái xanh lại, thu hồi cổ kiếm, ý lên một tiếng rồi nói:
- Minh chá»§ sá»± nghÄ© có việc gì không thá»a đáng ?
Tinh quang trong mắt sáng rá»±c chiếu thẳng vào Minh Tam Thu. Minh Tam Thu không chút rung động, khẽ cưá»i rồi nói:
- Trước hết, Uyên thiếu chủ đại nghịch bất hiếu!
Lá»i đó nói ra, hàng trăm ngưá»i liá»n xì xầm bàn tán. Hoa Vô Xuy trừng mắt, cưá»i lạnh há»i:
- Äiá»u đó có thể nói nhăng nói bừa được sao ? Minh Tam Thu, nếu ngươi không thể giải thích minh bạch thì sẽ theo cung quy mà xá»­ trí!â€
Minh Tam Thu cưá»i đáp:
- Không dám, vốn trong ba Ä‘iá»u bất hiếu thì không có ngưá»i nối dõi là tá»™i nặng nhất. Hoa Thanh Uyên giá» chỉ có má»™t con gái, lại bị “Cá»­u Âm Äá»™c Mạchâ€, tính mạng như chỉ mành treo chuông, sau khi y chết Ä‘i thì ai sẽ kế thừa huyết thống cá»§a Thiên CÆ¡ cung ?
Hoa Hiểu Sương như bị ngưá»i ta đánh má»™t quyá»n vào ngá»±c, sắc mặt trở nên thê thảm, cúi đầu xuống, Lăng Sương Quân mặt trắng bệch như tá» giấy. Lương Tiêu bất giác trong lòng sinh lá»­a giận, đối vá»›i Minh Tam Thu vô cùng bất mãn.
Hoa Vô Xuy chẳng mảy may đổi sắc, thản nhiên nói:
- Äó là việc trong nhà cá»§a con trai ta, hắn có thê tá»­, ngày sau sinh thêm con trai con gái, chuyện đó có gì là khó!
Hoa Thanh Uyên cả ngưá»i run lên, Ä‘ang định đứng dậy nói nhưng thấy Hoa Vô Xuy khẽ xua tay, đành thở dài đứng sang má»™t bên.
Minh Tam Thu cưá»i nói:
- Không đúng, nếu đúng như cung chá»§ nói, vậy tại sao Hoa Hiểu Sương đã gần mưá»i lăm mà phu thê thiếu chá»§ vẫn chưa có thêm đứa con nào?
Hoa Má»™ Dung không thể nhẫn nhịn được nữa, cao giá»ng hét lên:
- Minh Tam Thu, ngươi chẳng qua chỉ là má»™t tên chá»§ sá»± nhá» nhoi, dám nói những lá»i như thế không sợ vô lá»… sao ?
Minh Tam Thu cưá»i đáp:
- Dung thiếu chá»§ đã hiểu lầm, tại hạ chỉ nghÄ© cho tiá»n đồ cá»§a Thiên CÆ¡ Cung mà thôi, phải biết Thiên CÆ¡ Cung bên trong có Ä‘iển tịch thiên hạ, ngoài có tiá»n trang lương Ä‘iá»n, ngưá»i trong cung không tá»›i hai ngàn thì cÅ©ng má»™t ngàn bảy tám trăm, nếu đột nhiên quần long vô chá»§ thì tiá»n tài tính mạng chỉ là chuyện nhá» nhưng Ä‘iển tịch trong cung nếu tổn thất nhá» gì thì còn mặt mÅ©i nào Ä‘i diện kiến Thiên CÆ¡ Cung liệt tổ liệt tông ?
Hoa Vô Xuy nhìn Hoa Thanh Uyên rồi nói:
- Việc này Uyên nhi tá»± có cách an bài, không cần Minh chá»§ sá»± nhá»c công quan tâm, nếu ngươi không có chuyện gì khác thì xin má»i lui xuống.
Minh Tam Thu cưá»i khẽ, vẫn không di động, miệng lại nói:
- Tại hạ còn có Ä‘iá»u muốn nói!
Hoa Má»™ Dung nhíu mày, cao giá»ng nói:
- Ngươi, ngươi còn muốn nói cái quái gì nữa đây ?
Minh Tam Thu chỉ cưá»i không nói, Hoa Vô Xuy sắc mặt âm trầm khó hiểu, trong lòng nghÄ©: “Bình thưá»ng ngưá»i này tại Tô Nam lo liệu tiá»n lương, chí khí rất nhá», không đáng để trong mắt. Tại sao hôm nay đột nhiên lại trở nên ngông cuồng như vậy ? Phải chăng hắn có chá»— dá»±a ?†Càng nghÄ© càng thấy nghi ngá», nhìn qua Minh Quy, Minh Quy chính là tá»™c trưởng cá»§a há» Minh, Hoa Vô Xuy vốn muốn bảo ông ta đứng ra ngăn cản, không ngá» Minh Quy tay vẫn vuốt râu, thần sắc lạnh nhạt, đối diện tình hình trước mắt như không thấy gì. Bà ta bất giác trong lòng nổi giận, có Ä‘iá»u không muốn để mất phong độ, liá»n lạnh lùng nhìn Minh Tam Thu, thản nhiên nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, Minh chá»§ sá»± cứ nói!
Minh Tam Thu vòng tay cưá»i đáp:
- Äã làm phiá»n cung chá»§. Như Tam Thu được biết, ngưá»i được lá»±a chá»n làm cung chá»§ phải có võ công cùng toán há»c hÆ¡n ngưá»i má»›i có thể kế vị, không biết có đúng như vậy hay không ?
Hoa Vô Xuy còn chưa đáp lại, Tả Nguyên đã chen vào nói:
- Không sai! Äúng là có qui cá»§ này, chính là vì năm đó nhiá»u ngưá»i kế thừa nên đã được đặt ra. Kể từ Ä‘á»i ông tổ Linh Thông, trong vòng mưá»i Ä‘á»i, ngưá»i nhà Hoa gia dần dần ít Ä‘i, năm Ä‘á»i gần đây má»—i Ä‘á»i chỉ có má»™t ngưá»i nối dõi, vì vậy qui cá»§ này lâu nay không được nhắc đến.
Hoa Vô Xuy nghe lão nói quả đúng là sự thật, không cách nào phản bác, đành nói:
- Tả nhị ca nói đúng lắm.
Minh Tam Thu cưá»i nói:
- Tốt lắm, quả thực có qui củ đó, vậy thì Uyên thiếu chủ lại càng không thể làm cung chủ.
Hoa Vô Xuy sắc diện càng âm trầm, trừng mắt nhìn hắn há»i:
- Lại vì sao nữa ?
Ngữ khí ẩn chứa sự tức giận.
Minh Tam Thu nhìn Hoa Thanh Uyên, cưá»i nói:
- Chính là vì vô luận toán thuật hay võ công, Hoa thiếu chá»§ Ä‘á»u không thể coi là Thiên CÆ¡ Cung đệ nhất.
Hoa Vô Xuy ngắt lá»i nói:
- Không sai, Thanh Uyên công lực đúng là không bằng lão thân, nhưng tiến bộ thần tốc, nửa năm một năm nữa trong Thiên Cơ Cung sẽ không có địch thủ.
Minh Tam Thu má»™t tay chống nạnh, đột nhiên cưá»i dài, tiếng cưá»i hùng hồn không dứt, chấn động khiến tai cá»§a má»i ngưá»i cứ ong ong, Hoa Vô Xuy trong lòng hÆ¡i giật mình, cất cao giá»ng há»i:
- Có gì đáng cưá»i ?
Minh Tam Thu nghiêm sắc mặt, nói to:
- Thật là đạo lý không ra đạo lý, phép tắc không ra phép tắc! Cung chá»§ tính tá»›i tính lui cÅ©ng chỉ tính ngưá»i há» Hoa, nhưng không hiểu trong hai nghìn ngưá»i cá»§a Thiên CÆ¡ cung thì há» Hoa chiếm bao nhiêu phần ?
Chúng nhân nghe vậy Ä‘á»u nhìn nhau lá»™ vẻ sá»­ng sốt.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #45  
Old 03-05-2008, 03:08 AM
naivi's Avatar
naivi naivi is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 70
Thá»i gian online: 3 ngày 1 giá» 28 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Dịch thuật: BadLuckGuy

Chương 12
Hồi 1


THIÊN ÄỊA PHẢN PHỤC

Hoa Vô Xuy nhìn Minh Tam Thu má»™t lúc lâu, không những không giận mà còn cưá»i nói:
- Nói như vậy, Minh chủ sự tự tin thắng Thanh Uyên sao?
Minh Tam Thu cưá»i đáp:
- Cung chá»§ anh minh!
Hoa Má»™ Dung thấy hắn chỉ là má»™t tên chá»§ sá»± nhá» nhoi mà dám buông lá»i ngông cuồng, không nhịn được phi thân lên phía trước, la lá»›n:
- Cuồng đồ vô tri, cô nương xem ngươi có được bao nhiêu cân lượng!
Chưởng giấu trong tay áo, chính là công phu “Vân Chưởng Phong Tụâ€.
Minh Tam Thu cưá»i ha hả, huy động song chưởng, tay áo phiêu phất. Hoa Má»™ Dung thấy thế thất kinh, không ngá» chiêu Minh Tam Thu dùng ra cÅ©ng là “Vân Chưởng Phong Tụ†bí mật bất truyá»n cá»§a Hoa gia, chỉ có Ä‘iá»u chưởng lá»±c nhiá»u cương thiếu nhu. Minh Tam Thu má»™t tay quét má»™t tay đập, hai cổ tay Hoa Má»™ Cung bị ống tay áo hắn quấn lấy, vá»™i vã lùi lại vài bước, tung cước đá ngang. Minh Tam Thu dùng ngón tay trái Ä‘iểm tá»›i Khiêu Hoàn huyệt ở đầu gối Hoa Má»™ Dung, ống tay áo bên phải quét chéo, phất vào đầu cô, chiêu “Trưá»ng yên lạc nhật cô thành bế†này, tay áo như khói sương, chưởng phong như mặt trá»i tà, có cả thá»§ lẫn công, cá»±c kì lợi hại. Hoa Má»™ Dung hoảng hốt vá»™i thu chân đưa lên cao thành thế Kim kê độc lập, sá»­ chiêu “Bích vân nhiá»…m nhiá»…m hành cao má»™â€, tay áo bên phải thẳng ra, dùng cương kình để khắc chế tụ kình cá»§a hắn ta, chưởng trái nhẹ nhàng huy động, dùng nhu kình khắc chế cương kình cá»§a hắn. Không ngá» Minh Tam Thu hai chân trụ lại, toàn thân quay má»™t vòng, chưởng phải đổi chá»— cho tay áo trái, tay áo trái lại đổi chá»— cho chưởng phải, trong nháy mắt tấn công liá»n ba chiêu, cái xoay đó cá»±c kì đột ngá»™t, hoàn toàn không theo đưá»ng lối cá»§a phong tụ vân chưởng. Hoa Má»™ Dung tay chân luống cuống, chợt thấy trước mắt hoa lên, chưởng phải cá»§a Minh Tam Thu đã dừng lại trước yết hầu cá»§a nàng ba phân. Chúng nhân chứng kiến Minh Tam Thu trong vòng sáu chiên đã chế trụ được Hoa Má»™ Dung, hoan hô ầm ầm. Hoa Vô Xuy mặt như phá»§ má»™t lá»›p sương, đột nhiên tiến lên phía trước má»™t bước.
Không ngá» Minh Tam Thu đột nhiên cưá»i ha ha, thu chưởng lùi lại hai bước, thõng tay đứng thẳng. Hoa Má»™ Dung định thần lại, la lá»›n:
- Thân pháp vừa rồi của ngươi không phải là Vân Chưởng Phong Tụ.
Minh Tam Thu cưá»i đáp:
- Ta có nói là sử dụng Vân Chưởng Phong Tụ đâu?
Hoa Mộ Dung thầm nghĩ:
- Äúng rồi, cái chuyển mình hồi nãy rõ ràng là ‘‘Bắc Äấu Thất Bộ†cá»§a Minh gia, nhưng lúc hắn hóa nhập vá»›i Vân Chưởng Phong Tụ quả thật kín đáo không thấy tăm tích.
Có Ä‘iá»u tính tình cô quật cưá»ng, không thể nhận thua, liá»n kêu lá»›n:
- ÄÆ°á»£c, vừa rồi là ta khinh địch, chúng ta đấu lại.
Minh Tam Thu khoanh tay cưá»i nói:
- Äâu cần vậy, cô là má»™t nữ hài tá»­, động thá»§ động cước thì còn thể thống gì?
Hoa Mộ Dung giật mình, giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì?
Minh Tam Thu cưá»i nói:
- Nữ tá»­ không có tài năng chính là má»™t cái phúc, , đúng lí ra nên xâu chỉ luồn kim, thị hầu cha mẹ, ha ha, võ công dù có giá»i gấp mưá»i lần Ä‘i chăng nữa chẳng phải cÅ©ng chỉ là tài liệu để sinh con thôi ư.
Hắn bỠngoài là nói với Hoa Mộ Dung nhưng ánh mắt lại liếc vào Hoa Vô Xuy.
Hoa Vô Xuy tái mặt, bà tuy là nữ lưu nhưng đã thống lÄ©nh Thiên CÆ¡ Cung hÆ¡n ba mươi năm, cai quản quần hùng, không há» thua đấng mày râu, giá» lại bị má»™t tên hậu sinh tiểu bối khiêu khích như vậy, liá»n hừ lạnh má»™t tiếng rồi định bước ra, không ngá» mục quang Minh Tam Thu chợt chuyển sang Hoa Thanh Uyên cưá»i nói:
- Uyên thiếu chủ, Hoa gia chỉ có huynh là con trai duy nhất, huynh dám cùng ta một trận quyết đấu không?
Hắn má»—i lúc Ä‘á»u bức ép, lá»i nào nói ra cÅ©ng bất ngá», Hoa Vô Xuy thầm nghÄ©: “Không sai, hôm nay giúp Thanh Uyên Ä‘oạt chức vị, nếu ta nhúng tay vào không những làm mất phong độ cá»§a Thanh Uyên mà mắc vào lá»i nói cá»§a tên há» Minh này.†Bà nghÄ© vậy trong lòng liá»n sinh ra do dá»±, dừng chân không tiến ra nữa.
Hoa Má»™ Dung thấy Minh Tam Thu cả gan đại ngôn, không coi ai ra gì, tức giận đến má» mắt, lại vung tay áo xuất chưởng. Không ngá» Hoa Thanh Uyên thân hình chợt động, má»i ngưá»i chưa kịp nhìn ông nhấc chân như thế nào thì đã thấy ông vượt hÆ¡n má»™t trượng, đưa tay nắm vai Hoa Má»™ Dung, thở dài nói:
- Mộ Dung, muội lùi lại đi!
Hoa Má»™ Dung bị ông kéo má»™t cái, không tá»± chá»§ được phải lùi lại ba bước, chuyển thành đứng sau ông, trong lòng tuy không muốn, nhưng không dám trái lá»i, đành ngoan ngoãn lùi lại. Minh Tam Thu thấy thân pháp Hoa Thanh Uyên như vậy, trong lòng thầm run, giÆ¡ ngón tay cái lên cưá»i lá»›n:
- Hay lắm, như vậy mới có khí lượng làm cung chủ!
Hoa Thanh Uyên ôm quyá»n nói:
- Äâu có gì, Minh huynh võ công kì tuyệt, Hoa má»— vô cùng bá»™i phục.
Minh Tam Thu cưá»i đáp:
- Uyên thiếu chủ không cần khách khí, hôm nay Minh mỗ tạm làm hòn đá thử vàng, thử ra xem Uyên thiếu chủ có bản lĩnh làm cung chủ hay không.
Hắn nghiêm mặt cao giá»ng nói:
- Uyên thiếu chủ, luận văn trước hay luận võ trước?
Hoa Thanh Uyên hơi do dự, bỗng nghe Hoa Mộ Dung nói:
- Luận võ trước, ca ca, thay muội bạt tai hắn hai cái thật mạnh vào.
Hoa Thanh Uyên nghĩ một lúc, thở dài nói:
- Vậy thì theo lá»i muá»™i ấy Ä‘i!
Minh Tam Thu cưá»i lạnh trong lòng: “Hoa Thanh Uyên này đúng như lá»i đồn, nhu nhược không quyết Ä‘oán, gặp việc thì chẳng có má»™t chút chá»§ ý nào cả.†Lập tức ôm quyá»n cưá»i nói:
- Uyên thiếu chá»§, má»i!
Hoa Thanh Uyên cÅ©ng ôm quyá»n nói:
- Má»i.
Hai ngưá»i thân hình cùng lúc rung lên, vạt áo không gió mà lay, nhưng chân vẫn vững như bàn thạch, không di chuyển má»™t phân. Lần tỉ đấu ná»™i lá»±c này, hai bên ngang ngá»­a.
Hoa Vô Xuy trong lòng biết Hoa Thanh Uyên vốn là ngưá»i hòa hoãn, ngày thưá»ng ít khi động thá»§ vá»›i ngưá»i khác, nhưng ná»™i lá»±c rất hùng hậu, trong đám tiểu bối không có địch thá»§. Nhưng thấy hai ngưá»i ná»™i lá»±c tương đương, trong lòng trầm xuống, hướng vá» Minh Quy cưá»i lạnh nói:
- Minh lão ca, chúc mừng chúc mừng, huynh quả nhiên dạy dỗ được đứa cháu tốt!
Minh Tam Thu đúng là cháu ruột của Minh Quy, bởi vì cha mẹ mất sớm nên Minh Quy thu dưỡng, danh là chú cháu, thực chất chẳng khác cha con.
Minh Quy Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói:
- Cung chủ quá khen, hắn có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một tên chủ sự nhỠnhoi mà thôi!
Giá»ng Ä‘iệu lão mỉa mai, Hoa Vô Xuy giả như nghe mà không hiểu, chỉ cưá»i nhạt má»™t tiếng, không nói thêm nữa. Trong lúc đối thoại, hai ngưá»i trên đài đã giao thá»§, quyá»n qua cước lại, đánh đến mức khó phân biệt được.
Hoa Thanh Uyên càng đấu trong lòng càng kinh hãi, tên Minh Tam Thu này chiêu thức nào cÅ©ng là đưá»ng lối Thiên CÆ¡ Cung, nhưng cao diệu uyên bác, vượt trên dá»± tính. Hai ngưá»i đấu được bốn mươi chiêu, má»i ngưá»i đã tranh luận liên hồi, khắp Linh Äài vang tiếng ồn ào. Hoa Má»™ Dung không nhịn được nói:
- Mẹ, đó chẳng phải là võ há»c cá»§a toàn bá»™ Thiên CÆ¡ cung sao. Chiêu này là “NgÅ© Hành Tiếp Dẫn Quyá»nâ€, ná»­a chiêu vừa rồi là “Xuyên Hoa Äiệp Ảnh Thá»§â€, chiêu đó là “Phong Tụ Vân Chưởngâ€. á»i chà! Lại có “Bàn VÅ© Chưởng†cá»§a Tả gia, “Linh Xu Äịnh Huyá»n Chỉ†cá»§a Äồng gia, “Bát Liá»…u Hồi Phong Thuật†cá»§a Dương gia, “Thương Long Phiên Giang Thối†cá»§a Mạc gia, “Dương Xuân Dung Tuyết Kính†cá»§a Diệp gia, “Bi Hoan Li Hợp Quyá»n†cá»§a Tu gia, hả? Chiêu đó là gì vậy?
Lúc này Hoa Thanh Uyên bị Minh Tam Thu tấn công liên tục, dần dần không trụ lại được, rÆ¡i vào hạ phong. Minh Tam Thu cưá»i to má»™t tràng dài, quyá»n nhanh như sao bay Ä‘iện xẹt, bức ông phải lùi lại không ngừng. Hoa Vô Xuy mặt nhăn lại, se giá»ng trả lá»i:
- Äó là chiêu thức cá»§a nhà ta gá»i là “Hiên Viên Cá»­u Thứcâ€, thích hợp cho nam tá»­ tu luyện, con chưa há»c qua.
Bà tuy vẫn giữ được giá»ng nói bình tÄ©nh nhưng trong lòng nổi sóng, thấy trăm chiêu vừa rồi cá»§a Minh Tam Thu không ngỠđã sá»­ dụng ra toàn bá»™ ba mươi sáu môn tuyệt há»c cá»§a Thiên CÆ¡ Cung, hÆ¡n nữa chiêu nào cÅ©ng tinh diệu, không ít độc môn tuyệt há»c cá»§a Hoa gia cÅ©ng bị hắn sá»­ ra nhàn nhã thuần thục, không kém gì Hoa Thanh Uyên. Nhưng Hoa Thanh Uyên vẫn không biết Ä‘iá»u đó, lấy ít đấu nhiá»u nên Ä‘á»u bị Minh Tam Thu gặp chiêu phá chiêu, nhất nhất khắc chế.
Bá»—ng nhiên, Minh Tam Thu sá»­ chiêu “Lục Hào Tán Thá»§â€, tay trái xuất hư chiêu, Hoa Thanh Uyên không biết liá»n đánh ra “Lục Giáp Chưởng†chặn lại, Hoa Vô Xuy trong lòng chìm xuống, thầm kêu không hay, quả nhiên thấy tay phải Minh Tam Thu đột nhiên đánh ra, má»™t chiêu “Thiên Long Quyá»n†đánh thẳng vào vai Hoa Thanh Uyên. Hoa Thanh Uyên bước lùi vài bước, luống cuống cả lên. Hoa Má»™ Dung bước vá»™i tá»›i trước, giúp ông đứng vững, nói:
- Anh, có sao không?
Hoa Thanh Uyên im lặng vận nội lực, thấy không có trở ngại gì, lắc đầu nói:
- Không sao, Minh chủ sự đã hạ thủ lưu tình rồi!
Rồi đứng thẳng dậy, hướng Minh Tam Thu cung tay nói:
- Các hạ võ công tinh thâm, Hoa Thanh Uyên thua tâm phục khẩu phục. Tại hạ võ công kém cá»i, thá»±c không dám đảm nhận chức vụ cung chá»§.
Minh Tam Thu thấy sắc mặt cá»§a ông ta có vẻ vui mừng, trong lòng cảm thấy lạ, trầm ngâm do dá»±, rồi cÅ©ng cung tay cưá»i nói:
- Äã được nhưá»ng nhịn.
Má»i ngưá»i nghe hai câu đối thoại đó Ä‘á»u đồng loạt ồ lên má»™t tiếng, ồn ào loạn xạ.
Hoa Vô Xuy bá»—ng bước lên trước má»™t bước, lông mi dá»±ng ngược, cao giá»ng há»i:
- Minh Tam Thu, ba mươi sáu lộ võ công đó làm sao ngươi luyện được?
Minh Tam Thu cưá»i nói:
- Äó là ba mươi sáu lá»™ võ vông ư?
Hoa Vô Xuy trừng mắt, nói lớn:
- Còn không phải sao? Trong võ công cá»§a ngươi vừa rồi đã Ä‘em “Thiên Cương Äồ Thá»§ Tam Thập Lục Tuyệt†dùng ra hết, lão thân tận mắt nhìn thấy rõ ràng, ngươi còn chối ư?
Bà quay sang hướng Tả Nguyên nói:
- Tả nhị ca, trong bát hạc huynh là ngưá»i có kiến thức đệ nhất, huynh nói sao?
Tả Nguyên cưá»i nói:
- Äúng là như vậy.
Hoa Vô Xuy cưá»i lạnh má»™t tiếng, nhìn Minh Tam Thu nói:
- Trong Thiên CÆ¡ Tam Thập Lục Tuyệt, trừ Minh gia nhà ngươi tam tuyệt còn có cá»­u tuyệt là bí mật bất truyá»n cá»§a Hoa gia chúng ta và thập bát tuyệt là công phu gia truyá»n cá»§a các há» Tả, Äồng, Thu, Tu, Diệp, Dương. Hai mươi bảy môn tuyệt há»c đó ngươi há»c từ đâu?
Minh Tam Thu cưá»i nhẹ không đáp, Tả Nguyên bá»—ng đứng dậy cưá»i nói:
- Cung chá»§ nói sai rồi, Minh hiá»n Ä‘iệt tuy sá»­ dụng tam thập lục chiêu, nhưng theo lão được thấy, chỉ có má»™t môn tuyệt há»c được sá»­ dụng hết, đó chính là Äông Lân Tây Trảo, kết hợp xảo diệu, không thể nào tìm ra sÆ¡ hở.â€
Minh Tam Thu vá»— tay cưá»i đáp:
- Nói đúng lắm, tại hạ dÄ© nhiên không thể biết đủ tam thập lục tuyệt, chỉ biết nhất tuyệt, đó chính là “Äông Lân Tây Trảo Công.
Hoa Vô Xuy hơi biến sắc, nhìn Tả Nguyên một lúc rồi chậm rãi nói:
- Tả huynh mục quang sắc bén, lão thân tự thẹn không bằng!
Bà ta nhìn Tả Nguyên, rồi lại nhìn Minh Quy, chỉ thấy hai ngưá»i thản nhiên nhìn bà ta cưá»i cưá»i. Hoa Vô Xuy vốn dÄ© thông minh, trong lòng chợt sáng tá», từ từ ngồi xuống ghế, Ä‘iá»m nhiên nói:
- Minh lão đại, Tả nhị ca, các ngưá»i phải biết lão thân chưa truyá»n vị xong thì vẫn còn dư đại quyá»n sinh sát chứ?â€
Minh Quy phá»§i áo đứng thẳng dậy, cưá»i khẩy đáp:
- Hoa Vô Xuy, ngươi thông minh cả Ä‘á»i nhưng lại nhất thá»i hồ đồ, ngươi nghÄ© chỉ có hai chúng ta thôi sao?
Hoa Vô Xuy thần sắc đại biến, trong sát na, chỉ thấy Tu Cốc, Äồng Chú trước sau đứng dậy, còn Diệp Chiêu, Dương Lá»™, Tần Bá Phù ngồi im không nói gì.
Tứ lão cùng vá»— tay má»™t tiếng, ná»­a số ngưá»i trên trưá»ng bước lên, Ä‘á»u là hậu nhân cá»§a năm hỠđó. Hoa Vô Xuy sắc mặt chuyển sang trắng bệch, cố gắng giữ bình tÄ©nh, cưá»i lạnh nói:
- Minh Quy, ta muốn biết rõ, tại sao các ngươi lại làm vậy?
Minh Quy cưá»i đáp:
- Nói một cách đơn giản, từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua.
Tả Nguyên tiếp lá»i:
- Không sai, chúng ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi!
Tu Cốc chợt nhìn Hoa Thanh Uyên, hơi cảm thấy hổ thẹn, thở dài nói:
- Huyết mạch của Hoa gia đã đoạn, sớm lập ra chủ nhân mới thôi.
Hoa Vô Xuy nhịn không được cao giá»ng nói:
- Nói láo, Thanh Uyên không phải chính là huyết mạch Hoa gia ư?
Äồng Chú cưá»i lạnh đáp:
- Hắn không phải há» Hoa, hắn há»â€¦
Chưa kịp nói xong, trước mắt hoa lên, mặt đã bị Hoa Vô Xuy tát má»™t cái nặng ná», Minh Quy cùng Tả Nguyên thấy vậy, má»™t ngưá»i dùng chưởng, má»™t ngưá»i dùng sáo, tả hữu giáp kích Hoa Vô Xuy. Tần Bá Phù chợt nhảy ra, soạt má»™t tiếng xuất chưởng, Tả Nguyên thấy đại lá»±c đánh tá»›i, rút chưởng vá» chống cá»±. Chỉ nghe “chát chát†hai tiếng, Hoa Vô Xuy đối Minh Quy, Tần Bá Phù đối Tả Nguyên, trao đổi má»™t chưởng Ä‘á»u lịch bịch lùi lại.
Hoa Vô Xuy quay ngưá»i rút kiếm, đột nhiên hét lá»›n:
- Thanh Uyên, Thái Ất Phân Quang.
Hoa Thanh Uyên tay nắm chuôi kiếm, trên mặt lá»™ vẻ do dá»±. Äồng Chú bước lên trước má»™t bước, ngang nhiên nói:
- ÄÆ°á»£c lắm Hoa Vô Xuy, ngươi muốn dùng công phu cá»§a ngưá»i ngoài để đối phó vá»›i chúng ta ư? Nếu ngươi muốn vậy – ông ta chỉ vào tim cưá»i nhạt nói – thì thá»­ đâm Äồng lão tam vào đây xem xem máu ta hồng hay Ä‘en.
Hoa Vô Xuy giật mình, mÅ©i kiếm hÆ¡i hạ xuống, Äồng Chú đối diện chúng nhân, hoàn toàn quay lưng lại bà, nói lá»›n:
- Hoa Vô Xuy, ngươi có biết tại sao bốn lão đầu tử chúng ta dồn mưu tính kế phản kháng ngươi không? – ông ta dừng một chút rồi lại nói – chính vì không ngỠkẻ ngoại nhân đó đã hại chết đệ đệ của ngươi.
Hoa Vô Xuy giận dữ quát:
- Ngươi nói nhảm nhí gì vậy?
Äồng Chú cưá»i lạnh đáp:
- Năm đó nếu không phải ngưá»i đó sính cưá»ng, kết thù vá»›i Tiêu Thiên Tuyệt, Tiêu Thiên Tuyệt đã chẳng đến Thiên CÆ¡ Cung, làm sao dẫn đến trá»ng thương không thể chữa trị được? Nếu để con trai hắn làm chim cưu cướp tổ chim sẻ (ý nói Hoa Thanh Uyên không phải gốc há» Hoa, nếu làm chá»§ Thiên CÆ¡ cung thì là ngưá»i ngoài cướp ngôi) thì mấy lão đầu tá»­ bá»n ta sống cùng bằng vô dụng.
Hoa Thanh Uyên thần sắc biến đổi, ngÆ¡ ngẩn nhìn mẫu thân, những việc Äồng Chú nói ông má»›i nghe lần đầu.
Äồng Chú quay ngưá»i lại, trừng mắt nhìn Hoa Vô Xuy nói:
- Ta há»i lại ngươi, vì sao Linh Hạc Thu SÆ¡n lại chết?
Hoa Vô Xuy giận dữ nói:
- Ta đã nói lúc trước rồi, hắn uống thuốc độc tự tận.
Äồng Chú cưá»i lạnh nói:
- Äệ ấy vì sao uống thuốc độc tá»± tận, e rằng ngươi cÅ©ng biết rõ.
Hoa Vô Xuy sắc mặt hÆ¡i đổi, lạnh giá»ng đáp:
- Äồng Chú, ngươi càng lúc càng hồ đồ rồi!
Äồng Chú cưá»i nói:
- Ai cÅ©ng biết rằng, Thu SÆ¡n đối vá»›i Hoa Vô Xuy ngươi tình cảm sâu đậm, vì thế cả Ä‘á»i không lập gia thất. Hừ, sau này ngươi lăng nhăng vá»›i tên ngoại nhân kia, đệ ấy không ngá» si niệm vẫn không dứt. Ngày này sáu năm trước, trước lúc đệ ấy tá»± tận đã Ä‘i tìm ngươi, có đúng hay không?
Ãnh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn vá» Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy mục quang lóe lên, má»™t lúc lâu má»›i nói:
- Không sai. Hắn đúng là đã tìm ta, nói vá»›i ta nhiá»u lá»i vô lá»….
Bà vốn rất không muốn nói ra việc này, nhưng trước tình thế như vậy, không thể không nói cho rõ ràng minh bạch.
Äồng Chú sắc mặt chuyển trắng, nhìn trá»i cưá»i lá»›n hai tiếng, hận thù nói:
- Như vậy, ngươi lúc đó đã không lưu tình, la mắng Thu Sơn một trận có phải không?
Hoa Vô Xuy đáp:
- Äó là lẽ dÄ© nhiên. Chỉ bất quá, vì thanh danh cá»§a Thu huynh, ta thá»§y chung không nói ra.
Äồng Chú lại cưá»i to má»™t tràng dài, cưá»i rồi lại cưá»i, mắt chợt rÆ¡i lệ, rít giá»ng nói:
- Thanh danh, hắc hắc, thanh danh, sợ đó chỉ là vì thanh danh cá»§a Hoa Vô Xuy ngươi. Thu SÆ¡n đối vá»›i ngươi má»™t lòng yêu thương, trá»i cao chứng giám, ngươi đối vá»›i đệ ấy lại ác độc như vậy. Äáng thương Thu SÆ¡n tài há»™i há»a thế gian có má»™t, lại bị há»§y trong tay cá»§a ngưá»i đàn bà bạc tình phụ Æ¡n như ngươi...
Trong bát hạc, Äồng Chú và Thu SÆ¡n gần gÅ©i nhau nhất, đối vá»›i cái chết cá»§a Thu SÆ¡n vô cùng Ä‘au khổ, nói xong lệ đã tuôn đầy má, bá»—ng nghiến răng nói:
- Hoa Vô Xuy, sáu năm trước, khi biết tin Thu SÆ¡n chết lão phu đã hạ trá»ng thệ, chưa lật đổ Hoa gia thì tuyệt đối không bá» cuá»™c.
Tài sản của naivi

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àëòûí, Ä‘oc truyen con luan, bia truyen con luan, bo truyen con luan, côn lôn phượng ca, côn luân, côn luân chương 132, côn luân phần 1, côn luân phượng ca, côn luân phượngca, côn luân phương ca, côn luân tron bo, côn luân-phương ca, chuyen loai luan, con lon cua phuong ca, con lon phuong ca, con lon phuong ca 4vn, con lon tron bo, con luan, con luan ( phuong ca ), con luan ca, con luan chuong 132, con luan cua phuong ca, con luan du bo, con luan long du quyển, con luan phan 2, con luan phan bo sung, con luan phan cuoi, con luan phuog ca, con luan phuong ca, con luan phuong ca 132, con luan phuong ca 133, con luan phuong ca 2012, con luan phuong ca 4vn, con luan phuong ca audio, con luan phuong ca full, con luan phuong ca hoan, con luan phuong ca wiki, con luan site:4vn.eu, con luan tap 7 phuong ca, con luan tron bo, con luan tron bo day du, con luan truyen, con luan-phuong ca, con luan-phuong ca full, con luan_phuong ca, con luoan phuong ca, con luon by phuong ca, conluan, conluan tron bo, conluan truyen tron bo, cwuu ai nan man, doc con luan phuong ca, doc con luan tron bo, doc tieu thuyet con luan, doc toan bo con luan, doc tron bo con luan, doc truyen con luan, du bo truyen con luan, ïåäàãîãè÷åñêèõ, ìîíèòîð, kiep ba quyen - con luan, kiep ba quyen con luan, long du quyỂn, long du quyen, nghe truyen con luan, òþìåíü, phan ket truyen con luan, phuongca, tom tat con luan, tom tat truyen con luan, tron bo con luan, tron bo truyen con lon, truyen con luan, truyen con luan du bo, truyen con luan phan bo, truyen con luan tron bo, truyen con luon, truyen conluan, truyn con luan, www.truyen con luan, [côn luân] phuong ca, æèâîòíûìè

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™