09-04-2009, 05:26 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 3: Sư Äồ (2)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Hà n Yên Thúy
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
"Tỉnh rồi à ? Ä‚n từ từ, chầm cháºm thôi." Chỉ có giá»ng nói vang lên đó không phải ảo ảnh, bình tÄ©nh và an nhiên. "Äừng khép chặt tay và o ngưá»i như thế, tá»± mình cầm lấy, ăn từ từ từng miếng má»™t thôi."
Y mở bừng mắt.
Trước giưá»ng, quả nhiên lại hiện ra gương mặt dưới ánh sáng lấp loáng đó.
"Sư phụ!" Trong khoảnh khắc, có phần hoảng hốt như Ä‘ang nằm má»™ng, y buá»™t miệng khe khẽ gá»i, hai tay trong lúc hôn mê vẫn áp chặt bên thân ngưá»i như cÅ©, chưa kịp cất lên đỡ lấy trái đà o, lại nháºn ra bên mình là những thứ bà y biện trong má»™ đá, vốn rất quen thuá»™c.
Äoán không sai... Y đúng tháºt hiểu thấy tÃnh cách sư phụ.
Tuy bản thân cÅ©ng là Kiếm Thánh, nhưng sư phụ dịu dà ng, há» hững nà y lại không phân địch ta rõ rà ng như Kiếm Thánh Tôn Uyên - ngưá»i có niá»m tin kiên định rằng: váºn mệnh Ä‘á»i mình gắn chặt vá»›i sá»± thay đổi hưng suy cá»§a vương triá»u. Nữ Kiếm Thánh Má»™ Yên vốn thoát ly khá»i vòng xóay cuồn cuá»™n cá»§a quyá»n lá»±c nÆ¡i mảnh đất Vân Hoang, cô độc lánh Ä‘á»i. TÃnh cách nhân háºu, đối vá»›i má»i kẻ yếu thế cầu xin giúp đỡ, ngưá»i Ä‘á»u dốc hết sức, cho dù đối phương là lang sói hay cừu non. Ngưá»i giúp đỡ những mục dân Sa Quốc cần đến sá»± che chở, đồng thá»i chẳng ngại ngần cứu giúp những tá»™c nhân Băng tá»™c mắc nạn, tháºm chà còn cứu cả bá»n trá»™m cướp hung ác nhất sa mạc.
"Nếu còn đợi tra xét rõ xem nên cứu hay không, chỉ e là đã quá muá»™n." Thá»i niên thiếu, đối vá»›i những thắc mắc cá»§a y, sư phụ chỉ mỉm cưá»i giải thÃch như thế. "Vả lại thị phi tốt xấu đâu phải dá»… tra rõ như thế... những gì ta là m chẳng qua chỉ là thấy ngưá»i khác cần giúp đỡ nên hết lòng, hết sức mà thôi."
Nụ cưá»i ấy rạng rỡ, dịu dà ng mà giản đơn, má»™c mạc xiết bao! Lúc đó, ánh mắt gã thiếu niên đầy kinh ngạc, ngước nhìn ngưá»i Kiếm Thánh Không Tang nà y. Không hiểu vì sao má»™t nữ tá» sở hữu kiếm thuáºt kinh ngưá»i như váºy, lại không có niá»m tin kiên định, mạnh mẽ tương xứng. Tháºt ra, đã trải qua quá khứ như thế nà o, ngưá»i má»›i có nụ cưá»i Ä‘iá»m hòa đến váºy, không cần truy xét thị phi, thiện ác, chỉ cố gắng thá»±c hiện những việc xảy ra trước mắt mình?
Nhiá»u lúc, sư phụ giống như ngưá»i mẹ nuông chiá»u con quá đỗi, hÆ¡n là nữ hiệp yêu ghét phân minh.
ChÃnh vì hiểu thấu tÃnh cách sư phụ, khi con linh Ä‘iểu đó nói lá»™ ra thân pháºn thá»±c cá»§a mình, y má»›i bà quá hóa liá»u, chá»n cách thẳng thắn không giấu diếm. Dẫu sao, trong việc tìm kiếm Già Lâu La, y còn cần tá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a sư phụ. Vả lại, trước mặt sư phụ, y tuyệt chẳng phải kẻ có khả năng giấu diếm, che Ä‘áºy lâu được.
Trên giưá»ng đá, Vân Hoán ngồi báºt dáºy, phát hiện trên dưới toà n thân Ä‘á»u được băng bó. Cảm giác tê dại do chất độc gây ra đã hết, song những vết thương đó lại bắt đầu Ä‘au thấu ruá»™t gan. Y nhè nhẹ thở ra má»™t hÆ¡i, đè tay lên mảnh băng quấn trên ngá»±c, báºt thốt có phần bá»±c bá»™i: "Là m phiá»n sư phụ quá!"
"Äừng cỠđộng." Má»™ Yên giÆ¡ tay giữ chặt vai đệ tá», giá»ng nói trở lại nhu hòa bình tÄ©nh như ký ức y thuở xưa từng ghi khắc, hoà n toà n không còn vẻ quyết liệt như ban nãy trở kiếm giết y. "Trước tiên thá» váºn khà xem còn độc tÃnh sót lại hay không, nữ bằng hữu cá»§a con đã không quản thân mình trúng độc, cố gắng băng bó hết vết thương cho con rồi má»›i ngất Ä‘i. Ta vừa Ä‘i thăm xem cô ấy đã tỉnh lại chưa."
"Nữ bằng hữu cá»§a con?" Có lẽ vì cÆ¡n ác má»™ng triá»n miên, Vân Hoán vẫn còn ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi, rất lâu sau má»›i hiểu ra, nét mặt không giấu nổi vẻ lo lắng. "Tương ư? Cô ta không sao chứ? Cô ấy không thể có chuyện gì được."
"Tất nhiên không sao." Má»™ Yên nghiêng đầu nhìn đệ tá», mỉm cưá»i: "Äừng nôn nóng. Hai ngưá»i các con trước hết phải chú ý đến thân mình cái đã. Con cÅ©ng đã trưởng thà nh rồi, nhá»› thuở còn mưá»i mấy tuổi, con chẳng hỠđể tâm chút gì tá»›i chuyện sống chết cá»§a ngưá»i khác."
Vân Hoán đột nhiên chìm và o suy tưởng: Năm mưá»i mấy tuổi ư? Chuyện sư phụ nhá»› được, chẳng qua cÅ©ng chỉ là khi ấy thôi sao?
"Cô nương xinh đẹp quá..." Má»™ Yên ngồi bên chăm chú nhìn thiếu nữ thiêm thiếp trên giưá»ng, nháºn ra đó là giao nhân nhưng chẳng nói má»™t lá»i, chỉ khẽ mỉm cưá»i: "Cô gái nà y đã chẳng ngại ngần đặt cược cả mạng sống để cứu con, cương cưá»ng mãnh liệt giống hệt nha đầu Diệp Tái NhÄ© ấy. Chỉ tiếc nó vá»›i con..."
"Tương là khôi lá»—i cá»§a con." Thiếu tướng Thương Lưu đế quốc chợt ngắt lá»i sư phụ, lạnh lùng biện bạch: "Cô ta chẳng qua chỉ là giao nhân khôi lá»—i. Rốt cuá»™c không phải là ngưá»i, cà ng không phải là bạn cá»§a con."
Má»™ Yên vừa đặt tay lên trán giao nhân chợt khá»±ng lại, vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn đệ tá», ánh mắt thay đổi hẳn: "Khôi lá»—i? Con, con cÅ©ng sá» dụng cả khôi lá»—i sao?"
"Má»—i chiến sÄ© Chinh Thiên quân Ä‘oà n Ä‘á»u hợp tác vá»›i khôi lá»—i." Dưá»ng như nháºn ra mình đã nói quá nhiá»u, trong khoảnh khắc, Vân Hoán thoáng biến sắc. Nhưng lá»i đã nói ra không thu lại được, y đà nh thản nhiên trả lá»i: "Không có giao nhân khôi lá»—i, không thể nà o Ä‘iá»u khiển được Phong Chuẩn."
"Phong Chuẩn?... Phong Chuẩn." Hai tiếng đó hiển nhiên đã khiến nữ Kiếm Thánh nhá»› lại Ä‘iá»u gì. Ãnh mắt bà nhuốm mà u ảm đạm, rồi đột nhiên ngước lên nhìn đệ tá» trừng trừng. "Phải rồi, ta nhá»› ra rồi... để thao túng cá»— máy sát nhân đó, các ngươi đã biến giao nhân thà nh vÅ© khà chiến đấu, mặc sức lợi dụng và thà bá»."
"Sư phụ đã thấy Phong Chuẩn rồi à ?" Vân Hoán không giấu nổi sự kinh ngạc. Sống ẩn cư xa cách thế gian bao năm nay, không ngỠsư phụ vẫn biết tình hình quân đội Thương Lưu đế quốc.
"Ta đã phá há»§y hai cá»—..." Má»™ Yên khẽ nhÃu mà y, lắc lắc đầu. "Không, có lẽ là ba? Ở ngay trên sa mạc Bác Cổ NhÄ© nà y. Chuyện đã lâu lắm rồi..."
"Sa mạc Bác Cổ NhÄ©? Phong Chuẩn?" Vân Hoán bá»—ng nhiên ngẩng đầu nhìn sư phụ, chợt hiểu rõ: "Là lần đầu tiên Hoắc Äồ bá»™ nổi loạn sao?"
"Ta không nhá»› thá»i gian." Sắc mặt Má»™ Yên trở lại vẻ nhợt nhạt thưá»ng thấy, nhưng ẩn ước có chút ý vị thảng thốt: "Dù sao cÅ©ng đã rất lâu rất lâu rồi... khi đó sư huynh vừa tạ thế không lâu, ngươi và Diệp Tái NhÄ© còn chưa đến đây."
Vân Hoán nhìn sư phụ đầy kinh ngạc, khẽ nói: "Thì ra là chuyện năm mươi năm trước, lúc Vu Bà nh nguyên soái thân tá»± lãnh binh bình định quân phiến loạn Hoắc Äồ bá»™."
Chẳng trách năm đó, giữa vòng vây phá»§ bốn bá» cá»§a quân Ä‘oà n Chinh Thiên cùng quân Ä‘oà n Trấn Dã, Hoắc Äồ bá»™ vẫn còn tà n quân sống sót thoát khá»i bà n tay Vu Bà nh đại nhân. Thì ra nhá» sư phụ đã ra tay tương trợ? Nói như váºy, bá»™ tá»™c cá»§a Diệp Tái NhÄ© lưu lạc nhiá»u năm, cuối cùng lại mạo hiểm trở vá» chốn cÅ©, tịnh không phải ngẫu nhiên sao? Trưởng lão trong tá»™c muốn trở lại nÆ¡i nà y bái phá»ng ân nhân năm xưa ư? Chẳng qua đám Diệp Tái NhÄ© ấy, lúc đó không há» biết tá»›i sá»± tÃnh toán cá»§a các báºc bá» trên mà thôi.
"Vu Bà nh?... Ta không nhá»› tên ngưá»i đó." Má»™ Yên thoáng chút ngỡ ngà ng lẩm bẩm, gõ gõ ngón tay lên tòa sen tạc từ đá. "Ta chỉ nhá»› có má»™t quân nhân lợi hại phi thưá»ng... tay trái dùng quân Ä‘ao, Ä‘iá»u khiển má»™t cá»— máy khác vá»›i Phong Chuẩn. Cá»— máy đó có thể tách ra thà nh hai ná»a trong chá»›p mắt, vì tốc độ rất nhanh, tháºm chà còn có thể xuất hiện vô số ảo ảnh..."
"Äó là 'Tá»· Dá»±c Äiểu'." Vân Hoán biến sắc, buá»™t miệng nói khẽ.
Năm mươi năm trước, đế quốc vừa chế ra Tá»· Dá»±c Äiểu, lần đầu tiên xuất tráºn được dùng là m tá»a giá cho Vu Bà nh nguyên soái, sá» dụng trong cuá»™c trấn áp ná»™i loạn. Kết quả tuy bình loạn thà nh công, nhưng Tá»· Dá»±c Äiểu lúc Ä‘em vỠđã bị há»ng hóc không tà i nà o khôi phục được, trở thà nh má»™t đống sắt vụn. Äế quốc bấy giá» không thể không đầu tư nhân lá»±c váºt lá»±c, dá»±a và o sÆ¡ đồ thiết kế để tạo ra cá»— máy má»›i. Äó là má»™t công trình tốn kém vô cùng.
Năm mươi năm trở lại đây, đế quốc cÅ©ng chỉ lần lượt chế tạo được năm cá»— Tá»· Dá»±c Äiểu. Nếu không phát sinh sá»± tình trá»ng đại, giả dụ như Hoà ng Thiên xuất hiện, sẽ không được Ä‘em ra sá» dụng. Nhưng má»—i lần dùng tá»›i Tá»· Dá»±c Äiểu nhất định phải được phép cá»§a Tháºp Vu, không giống như Phong Chuẩn có thể do Vu Bà nh nguyên soái toà n quyá»n Ä‘iá»u động. Mang quân hà m thiếu tướng như y, cho đến bây giá» cÅ©ng chưa từng được sá» dụng Tá»· Dá»±c Äiểu.
Nhưng sư phụ năm mươi năm trước lại có thể má»™t mình phá há»§y cả hai cá»— Phong Chuẩn, hÆ¡n nữa còn là m há»ng nặng Tá»· Dá»±c Äiểu, tá»a giá cá»§a nguyên soái ư?
Vu Bà nh nguyên soái, con ngưá»i ưu việt được tất cả chiến sÄ© tôn sùng như thần thánh mà cÅ©ng từng nếm mùi tổn thất dưới tay sư phụ ư?
"á»’, y đúng là Vu Bà nh trong Tháºp Vu sao?" Má»™ Yên dưá»ng như cảm thấy thân mình có chút khó chịu, giÆ¡ tay đè lên ngá»±c, ho sù sụ, cưá»i cưá»i: "Ta nhá»› ra cái tên nà y rồi. Tất cả Ä‘á»u nhá» y ban cho. Sau tráºn chiến đó, cuá»™c Ä‘á»i còn lại cá»§a ta Ä‘á»u phải gắn chặt vá»›i cái xe lăn trong Cổ Má»™."
"Sư phụ?" Vân Hoán không nhịn nổi buá»™t miệng kinh ngạc. Thương thế cá»§a sư phụ nghiêm trá»ng như thế, là do giao thá»§ vá»›i Vu Bà nh nguyên soái gây ra sao?
"Có Ä‘iá»u là , ta nghÄ© y sống cÅ©ng chẳng thoải mái hÆ¡n mấy." CÆ¡n ho là m cho đôi má trắng nhợt đỠbừng lên. Ngừng má»™t chút, Má»™ Yên chá»›p mắt nhìn đệ tá» mỉm cưá»i: "Y chấn đứt hết huyết mạch toà n thân ta, nhưng ta cÅ©ng má»™t kiếm phế gân mạch tay trái cá»§a y, cả Ä‘á»i y không thể nà o cầm Ä‘ao giết ngưá»i nữa."
"Sư phụ..." Câu nói nà y khiến thiếu tướng Thương Lưu đế quốc sá»ng sốt đứng báºt dáºy, nhìn sư phụ chăm chú.
Thì ra là sư phụ? Là sư phụ?
Sau khi gia nháºp quân Ä‘oà n, y đã bao lần nghe Vu Bà nh đại nhân nói vá» nữ tá» thần bà từng phế Ä‘i tay trái cá»§a ngưá»i năm xưa. Lá»i tán dương và tôn sùng đến mức ấy, được nói ra bởi vị nguyên soái đế quốc từ trước đến nay hiếm khi khen ngợi quân nhân dưới quyá»n, khiến kẻ là m thiếu tướng như y phải Ä‘oán già đoán non: Ngưá»i năm đó má»™t kiếm đánh bại vị thần linh trong quân đội cá»§a đế quốc, phải là má»™t nữ tá» thế nà o? Tháºt không ngá» lại chÃnh là ngưá»i thân thiết vá»›i y từ thuở nhá».
Sư phụ của y - nữ Kiếm Thánh Không Tang Mộ Yên.
"Vu Bà nh, hừ, Vu Bà nh... thì ra là nguyên soái cá»§a đế quốc Thương Lưu. Thảo nà o." Má»™ Yên lại phảng phất hồi tưởng nhiá»u năm trước trong hoang mạc, má»™t tráºn chém giết tháºp tá» nhất sinh, khẽ gáºt đầu. Bà chợt cau mà y nhìn đệ tá», đầy kiêu hãnh: "Dù y có là đế quốc nguyên soái gì, Tháºp Vu gì Ä‘i nữa, hừ, cả Ä‘á»i nà y, y cÅ©ng đừng mong quên được má»™t kiếm đó cá»§a ta!"
Vân Hoán lần đầu tiên dùng con mắt cá»§a quân nhân đánh giá nữ tá» mỹ lệ có gương mặt nhợt nhạt trước mắt. Từ thưở niên thiếu, y chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn sư phụ, bao năm chuyên tâm quan sát, từng cho rằng mình đã hoà n toà n hiểu tưá»ng táºn tÃnh cách và tâm tư cá»§a sư phụ. Äâu ngá» nhìn hòa nhã yếu Ä‘uối như thế, nhưng dưá»ng như đằng sau sá»± thiện lương vô cùng đó còn che giấu tÃnh tình mãnh liệt như lá»a.
"Äúng thế." Không kìm được, giá»ng nói cá»§a y lại thấp xuống kÃnh cẩn, đồng thá»i ánh mắt thoáng biến đổi, nói khẽ: "Năm mươi năm rồi, nguyên soái chưa từng quên ngưá»i."
Má»™ Yên cưá»i tươi, dưới nét mà y thanh tú lóe lên sát khà ngạo nghá»… cá»§a riêng kiếm khách: "Ta mặc kệ Chinh Thiên quân Ä‘oà n gì, đế quốc nguyên soái gì, cÅ©ng mặc kệ Hoắc Äồ Bá»™ gì, phản loạn gì. Cái loại truy sát Ä‘uổi cùng giết táºn đám đà n bà trẻ em tay không tấc sắt, nếu để ta trông thấy, ta..."
Câu nói chợt ngưng lại, máu trà o ra khóe miệng, Không Tang nữ Kiếm Thánh lặng lẽ ngã xuống đất.
"Sư phụ! Sư phụ?" Vân Hoán mắt mở to. Thấy Má»™ Yên bất ngá» ngã xuống, trong lúc kinh ngạc hoảng hốt đó, y cÅ©ng chẳng kể vết thương trên mình, tay phải chống xuống giưá»ng đá, thân mình đã vá»t lên, nhanh như chá»›p đỡ lấy ngưá»i Ä‘ang ngã xuống.
Nhưng chỉ trong chá»›p mắt, ngưá»i đó tá»±a hồ đã tắt thở.
"Sư phụ?" Trong khoảnh khắc đó, y chợt thấy mình không đứng nổi, lảo đảo quỵ xuống đất, tâm trà trống rỗng.
Là m sao thế nà y? Là m sao lại thế nà y? Sư phụ chết rồi sao? Sao có thể thế được?
Y từng tiếp thu nhiá»u kiểu huấn luyện và giáo dục, tối thiểu cÅ©ng biết mưá»i má»™t phương pháp có thể tiến hà nh cấp cứu ngưá»i đột tá». Nhưng trong sát na đó, trà óc y chẳng nghÄ© nổi cách gì, y chỉ ôm lấy tấm thân vừa mất Ä‘i sinh khà đó, đỠngưá»i quỳ tại chá»—, cảm giác trước mắt toà n má»™t mà u Ä‘en.
Äó là bóng Ä‘en trÄ©u nặng, Ä‘á»ng lại trong ký ức y từ thá»i thÆ¡ ấu vÄ©nh viá»…n không thể xóa nhòa.
Tay chân Ä‘á»u phảng phất như bị xiá»ng xÃch trói chặt, cứng đỠkhông cách nà o cỠđộng. Ná»—i sợ hãi không thể gá»i tên từ bốn phương tám hướng ùa vá», bá»§a vây quanh y, không chừa đưá»ng thoát. Cuối cùng y nháºn ra mình bị hết thảy má»i ngưá»i bá» rÆ¡i, kể cả tá»™c nhân và địch nhân cá»§a y cÅ©ng bá» rÆ¡i y. Tất cả má»i ngưá»i.
"Sư phụ! Sư phụ!" Y thét to.
Chẳng ai trả lá»i y. Giao nhân khôi lá»—i trên giưá»ng vẫn Ä‘ang hôn mê, trong tay y là gương mặt trắng bệch như giấy, không chút huyết sắc.
Tà i sản của B_Boy_Vn
10-04-2009, 08:59 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 16 Times in 9 Posts
Phá Quân
Chương 3: Sư Äồ (3)
Tác giả: Thương Nguyệt
Dịch: Hà n Yên Thúy
Hiệu Ä‘Ãnh: Bạt Phong Hà n
Có gì đó cá» cá» và o má y. Quân nhân ngà y thưá»ng vốn có khả năng phát giác ra bất cứ váºt lạ nà o ở quanh mình trong vòng má»™t trượng, nhưng giỠđây mãi đến khi váºt lạ lùng, lạnh ngắt đó chạm và o da thịt mình, y má»›i đỠđẫn ngoảnh đầu lại. Má»™t đôi mắt Ä‘en láy, long lanh trên vai Ä‘ang nhìn y, má»™t chiếc mÅ©i Ä‘en xinh xắn sáp lại, ngá»i ngá»i mặt y.
Là một chú hồ ly có lông mà u xanh lam, không biết từ xó xỉnh nà o chui ra, bò lên vai, đang chăm chú nhìn y. Trong đôi mắt xanh thẫm vừa có nét mơ mà ng, vừa có vẻ lim dim buồn ngủ, hiển nhiên là đang lúc ngủ say bị tiếng thét vừa rồi của y đánh thức.
Ngá»i ngá»i thăm dò qua loa má»™t lượt, dưá»ng như đã nháºn ra khách là ai, vẻ lỠđỠmệt má»i trong ánh mắt lam hồ biến mất. Nó đột nhiên phấn khởi nhảy lên, vui mừng rÃt má»™t tiếng, rồi dúi mặt tá»›i.
"Äi ra!" Nháºn ra Tiểu Lam mà sư phụ nuôi dưỡng, Vân Hoán cÅ©ng chỉ hững há» hất tay, khiến con hồ ly Ä‘ang chắn ngang tầm mắt y bị quét từ trên vai xuống.
Trên gương mặt tái nhợt vẫn còn nét cưá»i chúm chÃm sau cùng trong lúc nhướng mà y, đó là vẻ dịu dà ng bình thản cá»§a sư phụ. Hiệp khà cao ngạo cả Ä‘á»i khó thấy giống như kiếm sắc rá»i khá»i vá», trong chá»›p mắt đã lụi tà n. Tất cả áºp đến trong thoáng chốc, giống như má»™t tráºn táºp kÃch đột ngá»™t khiến ngưá»i ta trở tay không kịp, trước khi có phản ứng, má»i thứ đã kết thúc.
"..." Trong tâm trà y là má»™t khoảng không vô táºn, y mở miệng, nghẹn ngà o.
"Vù!" Chưởng đó cá»§a thiếu tướng không kiểm soát được sức mạnh, lam hồ cÅ©ng chẳng ngá» gã ngưá»i quen cÅ© lại có thể ra tay đánh nó, rÆ¡i bịch xuống đất, rồi lăn thêm mấy vòng nữa má»›i đứng lên được. Nó cất tiếng kêu bá»±c bá»™i, nhe răng trợn mắt sáp lại. Nhưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy má»™t bá»™ bạch y trải dà i dưới đất, đôi tai hồ ly chợt dá»±ng đứng lên, mắt ánh lên vẻ lo lắng, vá»™i vã lao đến, bất ngá» cắn lên vai Má»™ Yên, hà m răng sắc nhá»n xuyên qua huyệt Kiên TÄ©nh.
Vân Hoán kinh sợ, thình lình nhấc tay đánh con váºt bé bá»ng đó rá»›t xuống đất. Lần nà y do nôn nóng nên xuất thá»§ cà ng nặng tay hÆ¡n, lam hồ kêu lên má»™t tiếng thảm thiết, nhưng không chịu chạy Ä‘i, mà liá»u mạng cố kéo vạt áo rÅ© dưới đất cá»§a Má»™ Yên, khẽ rên ư ư.
Vân Hoán cảm thấy nỗi bức bối trong đầu như muốn nổ tung ra, sát khà không hiểu từ đâu à o ạt tuôn trà o, lông mà y lưỡi mác cau lại, nắm chặt Quang Kiếm.
"Con, con định là m gì?" Trong khoảnh khắc nắm lấy kiếm đó, một bà n tay chặn lên ngực y, yếu ớt ngăn cản. "Không được giết Tiểu Lam..."
Vân Hoán Ä‘ang bừng bừng sát khà cầm kiếm báºt dáºy trong vô thức, chỉ có câu nói đó má»›i phát huy được tác dụng thức tỉnh bá»™ não ngây ngốc cá»§a y và o thá»i khắc nà y.
Thân ngưá»i vừa má»›i đứng lên ấy đột nhiên run lẩy bẩy, Quang Kiếm từ trong tay y rÆ¡i xuống!
"Sư phụ? Sư phụ?" Chẳng kịp nghÄ© suy gì, chỉ liên tiếp báºt thốt hai tiếng sư phụ, y bấy giá» má»›i phát hiện Má»™ Yên khi nãy tưởng như chết rồi đã mở mắt, bất ngá» nhìn thấy đệ tá» sát khà bừng bừng tuốt kiếm đứng lên, nên khó nhá»c giÆ¡ tay ngăn cản hà nh động khác thưá»ng cá»§a y. Song cánh tay ấy vẫn còn yếu á»›t, đẩy và o ngá»±c y mà chẳng chút sức lá»±c nà o.
"Sư phụ!" Äá»™ng tác yếu Ä‘uối như thế lại khiến thiếu tướng cá»§a đế quốc dưá»ng như mất Ä‘i sức lá»±c má»™t lần nữa. Vân Hoán thất kinh buông Quang Kiếm xuống, kinh ngạc, bà ng hoà ng và vui mừng, khôn xiết cùng ánh lên dưới khóe mắt chân mà y. Y cÆ¡ hồ không dám tin và o sá»± biến đổi trong khoảnh khắc đó, mãi đến khi ngón tay y chạm và o mạch Ä‘áºp dưới tà bạch y đó, má»›i thở phà o nhẹ nhõm.
"Thế nà o... Là m sao rồi?" Song Má»™ Yên hiển nhiên không biết sá»± tình trong khoảnh khắc ban nãy, thoáng chút ngỡ ngà ng nhìn gương mặt đệ tá» thoắt trắng thoắt Ä‘á», chỉ cảm thấy thần trà minh mẫn nhưng toà n thân vô lá»±c, vừa quay đầu lại nhìn thấy lam hồ cùng vết cắn trên vai mình, đột nhiên hiểu ra. "Ta... ta vừa rồi... lại ngất Ä‘i à ?"
"Không, không phải là ngất Ä‘i đâu." Ngón tay Vân Hoán vẫn đặt lên mạch Ä‘áºp nÆ¡i cổ tay sư phụ, dưá»ng như chỉ sợ nhịp Ä‘áºp yếu á»›t vừa mấp máy đó sẽ đột nhiên chấm dứt, trong giá»ng nói còn vương ná»—i sợ hãi vừa trải qua khi nãy, hồi há»™p, lắp bắp. "Là ... là đã chết! Nhịp tim và hô hấp... đột nhiên ngưng lại. Con còn cho rằng sư phụ đã chết rồi!"
"Chà , là m con phải lo lắng rồi!" Không Tang nữ Kiếm Thánh hé miệng mỉm cưá»i, nét mặt bình thản trở lại, giá»ng nói cÅ©ng dần dần mạch lạc: "Ta.... lúc đầu cÅ©ng định nói trước vá»›i con, nếu như thấy ta đột nhiên chết lịm Ä‘i thì đừng căng thẳng, Tiểu Lam biết cách chăm sóc ta, má»™t lát sẽ tỉnh lại... nhưng lại mải nói nà y nói ná» nên quên mất."
"Lần sau con đừng lo lắng, ta sẽ tá»± tỉnh lại nhanh thôi." Má»™ Yên Ä‘iá»u hòa hô hấp, cảm giác huyết mạch đột nhiên ngưng trệ khi nãy bắt đầu dần dần lưu động trở lại, cưá»i nhẹ, nói vá»›i Vân Hoán: "Con xem, má»™t chưởng lợi hại đó cá»§a nguyên soái các con quả đã chấn đứt huyết mạch toà n thân ta. Tuy mấy năm gần đây ngá»§ triá»n miên để dưỡng khÃ, ta vẫn dần dần cảm thấy huyết khà cà ng ngà y cà ng khô kiệt. Trước đây ta còn có thể biết được khi nà o thân thể không ổn, nằm xuống nghỉ ngÆ¡i sẵn. Mấy năm nay thì không được nữa, có thể đột nhiên chết lịm Ä‘i và o bất cứ lúc nà o. Ngà y trước trong Cổ Má»™ vốn không có ngưá»i, Tiểu Lam nhìn thấy mà biết cắn đánh thức ta dáºy. Không ngá» lần nà y con trở vá», lại phải sợ hãi, hốt hốt hoảng hoảng."
Hồi lâu chẳng thấy trả lá»i, chỉ cảm giác bà n tay nắm chặt tay mình Ä‘ang run rẩy không ngừng, Má»™ Yên ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt cá»§a ngưá»i đệ tá» trẻ tuổi ká» bên mình chứa đầy ná»—i sợ hãi và kinh hoảng còn chưa tan hết, toà n thân không kiá»m chế nổi, phát run lên.
"Con quá lo rồi, Hoán nhi à ." Chưa từng nhìn thấy biểu tình như thế xuất hiện trên gương mặt đồ nhi, Má»™ Yên khẽ thở dà i, mỉm cưá»i áy náy, ráng giÆ¡ tay vá»— vá»— và o má y, an á»§i: "Sư phụ không dá»… chết như thế đâu, nhất định sẽ sống lâu hÆ¡n tên Vu Bà nh đó, đừng lo lắng."
Lam hồ thấy chủ nhân có thể cỠđộng, vội lết đến nhưng mặt khác vẫn không quên cảnh giác, liếc nhìn sang Vân Hoán bên cạnh, đầy ý thù địch.
"Thấy đỡ hÆ¡n má»™t chút rồi... dìu ta và o phòng trong nghỉ ngÆ¡i Ä‘i." Äiá»u tức má»™t lát, trong giá»ng nói dưá»ng như đã có nhiá»u khà lá»±c hÆ¡n, Má»™ Yên ráng nắm tay Vân Hoán định đứng lên, nhưng huyết mạch trên thân vẫn còn ngưng trệ chưa thông, dưới chân vô lá»±c, liá»n loạng choạng suýt ngã. May thay Vân Hoán vẫn luôn chăm chú, láºp tức đỡ ngay lấy Má»™ Yên.
"Äừng cỠđộng." Vân Hoán nghÄ© cÅ©ng chẳng kịp nghÄ©, cúi xuống vén tà bạch y, bế ngang ngưá»i sư phụ lên. "Con đưa ngưá»i Ä‘i."
"Sư phụ nà y đúng là vô dụng. Già mất rồi." Má»™ Yên cưá»i khe khẽ, có chút tá»± trà o, cảm thấy mình yếu á»›t má»ng manh tá»±a lá khô trong vòng tay trẻ trung đó, ngón tay chỉ phương hướng cho đệ tá»: "Hoán nhi, ở phòng thứ hai bên trái."
"Vâng!" Vân Hoán dưá»ng như không muốn nói nhiá»u, chỉ gáºt gáºt đầu, sải bước tiến gấp.
"Cẩn tháºn! Cúi đầu xuống!" Trong sát na xuyên qua cổng vòm bằng đá, Má»™ Yên buá»™t miệng hô lên, nhưng Vân Hoán Ä‘ang cắm đầu Ä‘i gấp, rõ rà ng không kịp phản ứng, vừa bước qua, đầu đã Ä‘áºp phải cổng vòm.
Song dưá»ng như chẳng há» cảm thấy Ä‘au đớn, Vân Hoán lùi má»™t bước, ngỡ ngà ng nhìn bà n tay đặt trên trán mình.
"Sao phản ứng cháºm chạp thế? Má»™t thân võ nghệ con để đâu cả rồi?" Vẫn còn kịp giÆ¡ tay che chở trán y, Má»™ Yên nắn nắn lòng bà n tay bị va Ä‘áºp Ä‘au nhói, ngẩng đầu quan sát ánh mắt gã thanh niên, đột nhiên cưá»i cưá»i: "á»’, Hoán nhi, con đã cao lá»›n thế nà y rồi ư? Là m sao mà cao thế... Ở trong thạch má»™ nà y, con phải cẩn tháºn kẻo va đầu đó."
"Vâng!" Vân Hoán cụp mắt xuống trả lá»i, giá»ng nói và thân thể Ä‘á»u cứng lại.
"Sao thế?" Không Tang nữ kiếm thánh chợt sững ngưá»i, kinh hãi, nghi hoặc bấu chặt lấy vai đệ tá». "Sao lại run rẩy thế? Chẳng lẽ chất độc cá»§a bá»n ma váºt đó vẫn chưa trừ hết? Không được dùng sức, mau đặt ta xuống để ta xem xem."
"Không sao ạ." Vân Hoán đáp lá»i, cúi mình băng qua cổng vòm.
Tà i sản của B_Boy_Vn
Từ khóa được google tìm thấy
ãåîìåòðèÿ , ãëàìóð , đế đô phù prc , đế đô phú kiemhiep , đế đô phú prc , đế đô phá»§ prc , bôi tuyết hệ liệt , de do phu thuong nguyet , dpc truyen kinh he liet , ïóøêèí , kÃnh hệ liệt , kÃnh hệ liệt ebook , kÃnh thương nguyệt , kính h , kinh he liet , kinh thuong nguyet prc , lanh gia he liet , ñêàéëèíê , pha quản , tac pham thuong nguyet , tan thien he liet prc , thuong nguyet prc , thuong nguyet tac pham