Lưu Lam bị một chưởng của Trần Lôi đại sư đánh bay trên mặt đất . Cả người , cả kiếm lăn mấy vòng cách chỗ cũ vài thước .
Lưu Lam lại tiếp tục đứng lên . Thân người như vô lực . Con mắt đầy phẫn hận nhìn Trần Lôi đại sư .
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa . Hàng phục hay là chết. - Giọng nói trầm nặng của Trần Lôi đại sư vang lên trong đầu Lâm Lôi .
- Đừng nói nhiều – Lưu Lam lạnh tanh : - Giết thì giết đi . Đợi đấy mà ta nói ra tâm quyết của Thần Chưởng .
- Được ! Vậy thì ngươi sẽ được toại nguyện .
Trần Lôi đại sư khi này cũng chả còn thiết tha gì với Thần Chưởng . Trong ngài đang đầy một bụng nộ hoả với con người trước mặt .
Kim Quang đại sư thấy vậy liền vội đến khuyên ngăn :
Bình tĩnh đã đại sư . Chuyện này không thể làm ăn cẩu thả được . Phải tra xét cho kĩ càng xem hắn có được Thần Chưởng từ đâu . Ta nghĩ còn có uẩn khúc ở nơi đây .
- Hừ ! - Trần Lôi ại sư quay sang :- Vậy được rồi , cứ để ta xử lí đi . Bất quá nên tra hỏi đồng bọn của hắn có lẽ cũng thu hoạch được chút tin tức gì .
Nói rồi Trần Lôi đại sư quay sang chỗ hai người Hải Phong và Tuyết Thanh cạnh đó quát :
- Hai người kia . Các ngươi có can hệ gì với tên này . Có gì khai hết ra , may còn được phật độ từ bi mà giữ lại cái mạng .
Hải Phong chuyển mục thị từ Lưu Lam sang Trần Lôi đại sư :
- Hôm nay bọn ta rơi vào tay các ngươi . Âu cũng là không còn sức kháng cự . Bất quá , vì sao ta phải trả lời những câu hỏi của ông . Hừ ! Chết đối với chúng ta cũng không có gì là nặng nề .
- Ngươi ! Nói đi ! Đừng nghĩ rằng có thể văn vẻ đựơc chúng ta . Hôm nay không ai cứu được các ngươi ở đây đâu .
Tuyết Thanh lúc này cũng đã bình phục hơn , nhưng cũng không dám làm gì trước đám người này . Chỉ thấy nàng đáp lại :
- Ta ! Đây là sư huynh của ta ! – Nói rồi nàng chỉ tay về phía Hải Phong .
Bùm !
Một quyền bất lực của TRần Lôi đại sư phá tung tảng đá cách ngài hơn chục thước ở phía trái .
Thực tức hết chỗ nói . Toàn một lũ ương ngạnh . Từ khi nào mà cái sống lại nhẹ như vậy . Ài ! Tuổi trẻ mà ! Sao đã chê là mình đã sống quá lâu chứ . Không phải vì Thần Chưởng Như Lai thì Trần Lôi đại sư đã không ngần ngại giết quách mấy người này rồi . Nhưng chả lẽ uy phong của ngài lại bị khinh thường thế sao ?
- Hừ ! Vậy thì để ngươi nhìn sư huynh của ngươi đi gặp Diêm Vương đi .
Nói rồi Trần Lôi đại sư vụt thân một cái , nhanh như chớp tiến lại gần Hải Phong . Đánh ra một chưởng cận chiến .
Nhìn chưởng đánh của Trần Lôi đại sư , sẽ nhận ra rằng đây khong phải là một chưởng có thể đùa được mà là một sát chiêu . Một sát chiêu thật sự .
Thị tuyến của Hải Phong nhoáng lên . Trong nháy mắt đã nhận ra sát chiêu của Trần Lôi đại sư . Liền trong sinh tử , cũng dùng hết sức bình sinh là nâng thanh Bích Kiếm lên chống đỡ một chiêu này .
Bùm !
Một thân nguời bay ngược trở lại . Không ngừng đảo đảo và ngã xuống .
- Huynh ! - Một tiếng gọi thất thanh vang lên . Tuyểt Thanh nhanh chóng chạy lại đỡ Hải Phong . Nước mắt chảy ra : - Huynh ! Huynh tỉnh lại đi . Huynh còn phải về Hoàng Trường đảo gặp phụ thân nữa mà . Huynh …..!
Nhẹ nhàng ! Trong anh sáng sớm của một ngày mới , một con người lặng lẽ ra đi từ đó . Rất đơn giản và cũng chẳng ồn ào .
Giết một người để doạ những người còn lại . Trần Lôi đại sư quay sang Lưu Lam và Tuyết Thanh lên giọng :
- Sao ? Các ngươi đã tin là có thể chết bất cứ lúc nào chưa . Khôn hồn thì ngoan ngoãn bằng không thì … Hừ ! Sau hắn sẽ là hai người các ngươi đó .
- Ta giết ngươi ! - Tuyết Thanh buông Hải Phong ra cầm Tuyệt Tàn thần kiếm xông về phía Trần Lôi đại sư . Bất chấp tất cả , để tất cả bùng phát .
Vù !! Vù !
Rầm ! Rầm !
- Lại còn muốn chống cự - Trần Lôi dại sư tung ra hai chưởng đỡ hai chiêu kiếm của Tuyết Thanh . Đồng thời dư chưởng cũng chấn bay Tuyết Thanh về đằng sau .
Thật sự rất nhẹ nhàng . Dù sao thì cũng là không cùng đẳng cấp mà .
Tẻ nhạt , một khoảng thời gian tẻ nhạt đang diễn ra .
Trần Lôi đại sư nhìn vào Lưu Lam :
- Còn ngươi nữa . Vẫn muốn vùng vẫy . - Mắt thấy Lưu Lam đang định cầm kiếm đánh lén mình . Trần Lôi đại sư liền nhẹ nhành phất một cái .
Bùm !
Lại một tiếng nổ vang lên . Cả trường đều tran ánh nắng nhẹ nhàng mà nhìn nhau . Thật sự là chấn ép người thái quá . Nhưng cũng ai dám nói gì .
Lúc này Kim Quang đaị sư thấy cũng chả còn gì mà quan sát thêm bèn nói :
- Trần Lôi đại sư . Hay là cứ nhốt chúng vào đại lao rồi từ từ tra hỏi sau .
Trần Lôi đại sư nhìn qua mấy người Mạnh Tử chân nhân rồi quay về đám đệ tử phân phó :
- Mấy ngươi hãy an bài chúng vào đại lao đi . Không có lệnh của chúng ta thì không được cho phép bất cứ ai tiếp xúc với bọn chúng .
Rồi Trần Lôi đại sư hướng lên tất cả tu chân giả ở bên ngoài nói lớn . :
- Xin phép các vị . Đã gây phiền đến các vị rồi . Đây là chuyện nội bộ của bản phái , phát sinh trong bản phái , nên chúng ta sẽ cố gắng dàn xếp ổn thoả và thông báo rõ ràng cho các vị sau . Giờ chắc mọi người cũng đã mệt vậy thì hãy về nghỉ ngơi trước đi . Tu chân đại hội sau sự kiện này sẽ tạm dừng trong mấy ngày . Khi nào tiếp tục ta sẽ thông báo tới mọi người sau .
Mọi người nghe vậy cũng không ai lên tiếng gì thêm . Lặng lẽ quay đi chuẩn bị rời chiến trường .
Thế là một trường đại chiến thâu đêm kết thúc như vậy đó . Dù ai thắng , ai bại , ai sống , ai chết không can hệ . Chỉ biết rằng họ đã được chứng kiến một trường chiến đấu sinh tử kinh người .
Lúc này Trương Ngọc Lan và Mai Lệ Thuỷ đang giúp áp giải Tuyết Thanh . Còn cánh Vô Sắc thì đang kèm cặp Lưu Lam về đại lao của Hương Sơn .
Tưởng thế là xong , nhưng vừa khi mọi người bắt đầu giải tán thì đột nhiên :
Viu ! Viu ! Viu!
- Chết hết đi ! - Một giọng nữ tử quát lên . Rồi không gian uốn éo . Bao trùm khắp đỉnh núi là vô số kiếm khí lục bích ngang dọc đâm xuyên .
- Ân !
Mấy lão trưởng giáo của Hương Sơn và nhị đại môn phái ngay lập tức vận khí bao trùm toàn thân tránh cho kiêm khí ảnh hưởng đến người .
Xèo ! Xèo !
Tiếng khí lực triệt tiêu nhau vang lên .
Rồi trong màn kiếm khí đó xuất hiện một nữ tử vận y phục lục bích cùng một cây kiếm đang chém thẳng đến đám người Vô Sắc và Mai Lệ Thuỷ .
Keng ! Keng !
Phập ! Phập !
THiếu nữ này ngay lập tức đỡ lấy Lưu Lam . Đồng thời quay nhìn sang Tuyết Thanh một cái cũng không phản ứng gì thêm . Mà chỉ giúp chế trụ cho Tuyết Thanh khỏi ngã mà thôi .
- Lưu Lam , huynh không sao chứ ? Trời ! Sao lại thế này !
Kiều Linh một tay đỡ Lưu Lam , một tay nhẹ lau vết máu trên mặt chàng . Thật ôn nhu vô cùng .
- Kiều Linh , xin lỗi muội . là ta lại làm khó muội rồi . – Lưu Lam cũng nhẹ nhàng cầm tay Kiều Linh mà đáp lại .
- Không ! Không ! Là muội . Tại muội đã bỏ đi mà không ở bên huynh .
Nói đến đây Kiều Linh hơi nhìn sang Tuyết Thanh đang thất thần và cái chết của sư huynh ở bên cạnh . Lưu Lam thấy thế như hiểu ý nhưng cũng chỉ biết nói :
- Đây là muôi muội của vị huynh đệ là bằng hữu của đại ca . Hắn vừa bị giết chết rồi .
Kiều Linh và Lưu Lam cũng chỉ kịp mấy câu như vậy thì Trần Lôi đại sư đã xông tới :
- Kẻ nào dám náo loạn nơi đây . Đã không còn muốn sống nữa sao . Hừ ! Rồi Trần Lôi đaị sư nhìn vào Kiều Linh như không thể tin nổi giờ đây sao lại có lắm nữ tử có tu vi thâm hậu đến vậy .
Kiều Linh nhìn vào Trần Lôi đại sư , rồi lại nhìn vào Kim Quang đại sư bên cạnh :
- Các vị đại sư , Sao ở tại Hương Sơn lại sảy ra những chuyện chém giết như vậy . Chả lẽ , danh phái chínhđạo xưa nay lại như thế này ư . Tiểu nữ thật là không biết nên hiểu , nên nói ra sao nữa .
- Hừ ! - TRần Lôi đại sư nghe vậy thì sắc mặt có chút biến đổi rồi nhanh chóng đáp lại :
- Chém giết ? Thì hãy hỏi bọn chúng đi . Sao giờ đây lại đi chất vấn chúng ta . Chúng ta thân mang chính đạo , âu cũng là vì một chút bình an của bách tính mà ra tay ngăn chặn lũ ma đạo này thôi .
Lưu Lam được Kiều Linh đỡ cũng ngẩng đầu lên đáp lại :
- Chúng ta . Ha Ha ! Hãy nhìn đi , hãy hỏi khắp những người có mặt ở đây đi . Liệu chúng ta đã làm gì mà ảnh hưỏng đến bách tính lê dân . Liệu chúng ta đã giết ai , đã hại ai ? Còn các ngươi , không chịu suy xét gì cả . Nhìn thấy người là đánh , chỉ cần họ bất đồng chính kiến thì tất cả đều là tà phái sao ? Giết người ? Vậy ai kia ? đã chết dưới tay các ngươi .
Nguyên do là sao ? Tội của hắn là gì ? Không phải là ngươi muốn giết gà doạ khỉ ? Tham lam quá sao …..
- Im miệng ! Ngươi còn dám hồ ngôn . Đừng tưởng có trợ thủ mà thoát được tay ta . Hôm nay các ngươi đã ở Hương Sơn thì không ai có thể đến mà cứu được các ngươi đi đâu . - Nộ hoả đùng đùng lại cháy lên trong lòng TRần Lôi đại sư .
- Ta không thể tin được , các ngài lại có thể như vậy . Thật sự là ….. Lưu Lam , huynh ấy có bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm đâu . Khi cả làng ta gặp nạn thì các ngài ở đâu ? Chính phái , chính đạo ở đâu .? Chỉ thấy huynh ấy đã không tiếc thân mình mà giúp chúng ta thoát khỏi một thảm hoạ . Ta tin huynh ấy không có như các ngài nói . – Nói rồi Kiều Linh lại nhìn vào Lưu Lam . Bốn con mắt nhìn nhau , say đắm , thâm tình như chẳng để ý gì đến bên ngoài cả .
Lê Huệ chân nhân lúc này cũng ở đâu đi đến mà nhìn Kiều Linh rồi nói :
- Cô gái ! Đừng có nghĩ mình là phận nữ mà không ai dám làm gì . Ỏ đó mà phỉ báng chính đạo chúng ta là cô có biết đã đối đầu với tu chân giới rồi không . Hãy ăn nói cho phải phép . Đừng có mà quá phận . Không thì cũng không cần mấy đại sư của Hương Sơn xuất thủ , chính ta sẽ tự tay dạy cô một bài học .
- A !
Thật sự là cách ăn nói của mấy người Kiều Linh , Lưu Lam đã làm cho tu chân giới chính đạo nộ hoả . Xưa nay họ cao cao tại thượng . Trong con mắt người dân họ là những chư tiên vì dân vệ đạo – Vô cùng cao quý . Vậy mà chỉ trong có một đêm lại liên tiếp bị phỉ báng , nếu không có phản ứng chẳng phải họ sợ sao .
Lúc này Kiều Linh nhìn Lê Huệ chân nhân , rồi lại nhìn khắp những người xung quanh . Bản thân nàng biết , hôm nay rơi vào tình cảnh này đang là vô cùng khó khăn , sao có thể đấu lại được với họ đây .
- Có thể chúng ta hôm nay có chút quá phận . Nhưng ta cũng là do bức xúc vì cách hành xử của các ngài . Lưu Lam huynh ấy , vì sao chứ , vì sao lại bị đối xử như thế này .
Kiều Linh vẫn cố giữ thái độ để tìm ra một lối thoát cho mọi người . Có thể nàng tin rằng đây chỉ là sự hiểu lầm nhất thời mà thôi .
Lê Huệ chân nhân quay sang Trần Lôi đại sư và Kim Quang đại sư : - Vậy thì hỏi Hương Sơn phái đi .
TRần Lôi đại sư thấy Lê Huệ nói vậy cũng có chút nhăn mặt nhưng ngài vẫn nói :
- Vì sao ư ? Nếu chẳng phải bọn hắn cố ý xâm nhập cấm địa của chúng ta tìm bảo vật thì cũng đâu gây nên xô sát . Rồi còn hắn , sao thân lại có thể hoài vô thượng pháp quyết của phật môn chúng ta . Cũng không phải vì hắn ngoan cố sao ? Ngoan ngoãn nhận tội và giao ra tâm quyết Thần Chưởng thì cũng đâu đến cơ sự này . Buộc chúng ta phải lưu hắn lại thôi .
Trần Lôi đại sư cố gắng giải thích rõ ràng như vậy cũng không phải là vì một cô gái . Mà ngài nói thế là để cho toàn tu chân giả ở nơi đây được rõ . Để chấn nhiếp tất cả bon họ khỏi ra vào bàn luận lăng nhăng .
Kiều Linh nghe đến vậy cũng hiện lên một tia bất ngờ :
- Thần Chưởng ! Nguyên lai là như vậy . - Rồi nàng cũng nhìn sang Lưu Lam tìm sự xác nhận .Lưu Lam cũng gật đầu nhẹ thầm với Kiều Linh :
- Chính là pháp quyết mà đại ca đã cho chúng ta .
Kim Quang đại sư nghe Kiều Linh cảm thán như thế liền hỏi vội :
- Sao ? Ngươi biết pháp quyết này ư ? Vậy cũng được . Lời ta nói khi nãy , giờ vẫn còn hiệu lực đó . Nếu các ngươi chịu giao Thần CHưởng tâm quyết ra đây thì mấy mạng của các ngươi có thể lưu lại .
Kiều Linh nghe vậy , lại nhìn Lưu Lam . Nhìn toàn cảnh của chàng bây giờ ,không khỏi một trận xót thương trong lòng . Nhịn không được ,nàng liền ngẩng đầu lên hỏi lại :
- Có thật như vây không ? Các ngài không nuốt lời chứ .
Kim Quang đại sư liền giãn cơ mặt ra :
- Chúng ta là ai , sao có thể nuốt lời .
- Vậy thì được - Kiều Linh trả lời , toan định xoay tay lấy tấm quyết từ trong người ra thì Lưu Lam thấy vậy liền can :
- Kiều Linh , sao nàng lại cả tin như vậy . Mà nếu nàng đưa ra , đại ca sẽ trách chúng ta đấy .
Kiều Linh nhìn vào Lưu Lam lắc đầu :
- Huynh đừng nói nữa . Cái này đối với chúng ta vốn không tác dụng nhiều lắm . Mà đối với đại ca như thế thì lại càng không có tác dụng . Ta giao ra cũng chẳng ảnh hưởng đến ai , mà là giờ đây huynh lại đang như thế này . Cứ bảo trù lại tính mạng đã . Ra khỏi đây rồi tính sau đi .
Nói vậy rồi Kiều Linh liền kiên quyết , nhìn vào Kim Quang đại sư , vung tay lên một đồ phổ quyển trục tâm quyết mà ngày xưa chính là của Quang Vân đưa cho hai người hiện ra .
Nàng vung tay lên , đồ phổ liền bay về phía Kim Quang đại sư .
Huynh để bọn ta giúp thu thập ả đi . – Rồi nàng quay sang Mai Lệ Thủy . Hai người nhìn nhau gật đầu , cùng tiến lên .
Kiều Linh cũng không vội vàng . Nhẹ nhàng buông Lưu Lam ra . Toan cầm kiếm nghênh chiến .
- Đừng ! Kiều Linh – Nàng đừng vì ta mà mạo hiểm . Hãy mau mau đi đi … - Lưu Lam cố gắng khuyên nhủ Kiều Linh . Hắn không mong muốn người tình vì mình mà lại bị tổn thương .
Nhưng lúc này , Kiều Linh đã tiến lên phía trước :
- Hãy lên đi . Có thể ta không thay đổi được gì . Nhưng cũng phải để cho các người biết rằng : không dễ gì mà ỷ đông hiếp yếu , bắt nạt chúng ta được đâu .
Khi kiếm của Mai Lệ Thủy gần chém tới thì Kiều Linh động thân bay lên , tránh ra một kiếm . Đồng thời cũng chém ra một kiếm dỡ chiêu đâm tới của Trương Ngọc Lan .
Sau màn đầu tiên chạm chán , mấy người lại tách ra .
- Hừ !
Kiều Linh xoay chân tung ra một hoa chiêu , chính là kiếm của Vĩ Ảo Kiếm quyết . Vần vũ như mây . kiếm khí đan cọc hai màu lục bích , đồng thời công kích tới hai người Trương Ngọc Lan và Mai Lệ Thủy .
Nói thì chậm như vậy , nhưng tình cảnh diễn ra lúc đó chỉ có nhoáng một cái đã kết thúc . Đương trường những người quan chiến chỉ thấy một màn kiếm lục hiện lên trước người Kiều Linh và đồng thời phân làm hai hướng tấn công hai người bên kia .
Oanh ! Oanh !
Khí lưu bị dồn nén . phát nổ . Mai Lệ Thủy và Trương Ngọc Lan bị dư chấn đánh bay lại phía sau . Hiển nhiên đã bị thương . Kiều Linh thì vẫn đứng như vậy nhìn hai người .
Cũng không hẳn một kiếm tùy ý của Kiều Linh đã có uy lực như vậy . Mà một phần cũng là do Mai Lệ Thủy và TRương Ngọc Lan đều ít nhiều thương thế từ trước .
Thật sự là kì quái mà . Mấy ngày hôm nay , liên tiếp từng người , từng người đều là vô danh tiểu tốt lại xuất ra những vô thượng công quyết bí hiểm hay thành danh mà uy lực vô cùng .
Đầu tiên là Đại Đao Vương Bá với Liên Hoàn Đao tối thượng . Rồi Tiên Ma THần Kiếm , rồi Thần Chưởng Như Lai giờ lại đến bí hiểm kiếm quyết mà lại do một nữ tử triển khai ngay trước mặt . Không kinh ngạc sao được .
Rồi kết hợp với sự kiện cách đây một ít thời gian cũng chính nơi này . Liệu có phải chính là ông trời đang báo hiệu một trường hạo kiếp đang bắt đầu không .
Lê Huệ chân nhân , ban nãy vẫn còn tức giận cách ăn nói của mấy người Kiều Linh , giờ lại thấy đệ tử trọng thương liền lên tiếng :
- Để ta xem uy lực của bí ảo kiếm quyết này như thế nào .
Nói rồi Lê Huệ chân nhân liền động người đã bay ra đối diện với Kiều Linh . Đứng cách nàng gần trăm thước :
- Cô gái , Ta cũng là người luyện kiếm , để ta xem xem đảm lượng của cô thế nào .
Vù ! Vù !
Vừa dứt lời Lê Huệ chân nhân đã rút kiếm công tới . Kiều Linh cũng không nói gì thêm liền thi triển Cửu Kiếm Vĩ Ảo kiếm quyết . Cũng không phòng mà công tới Lê Huệ chân nhân .
Công đối công .
Oanh ! Oanh !
Lê Huệ chân nhân chém ra liên tiếp chín kiếm đỡ chín kiếm ảnh mà Kiều Linh đã tung ra .
Tốc độ !
Một màn so tốc độ kinh người . Tốc độ của Kiều Linh đã là không thể khống chế được nhưng tốc độ của Lê Huệ chân nhân cũng hãi người khi trực tiếp tung tới chín kiếm mà phá tan chiêu thức của Kiều Linh . Rồi vẫn trực tiếp đâm tới nàng .
Mắt nhìn thấy Lê Huệ chân nhân phá giải Cửu Kiếm của mình , tốc độ chỉ giảm đi chút ít mà vẫn công tới . Kiều Linh không khỏi có chút bối rối . Nhưng ngay sau đó nàng động tay cũng xoay ngay kiếm từ tung về hoành mà đỡ chiêu .
Koeng !
Một tiếng va chạm cực mạnh của kim thiết vang lên . Ngay sau đó hai người cũng tách ra .
Con mắt của Lê Huệ chân nhân lại lần nữa tròn trợn kinh ngạc . Thật sự phải trực tiếp kinh qua cái chiêu này mới hiểu nổi uy lực nó ra sao . Lê Huệ chân nhân là ai , Vậy mà một chiêu cũng chỉ ngang bằng với một cô gái . Không phải kinh ngạc đến mất mặt thì là gì .
Nói rồi Lê Huệ chân nhân lần nữa động kiếm toàn thân người khí thế bùng lên . Áp đảo những ai ở trong vòng ảnh hưởng của nó .
Kiều Kinh cũng không kém . Tự gia cố thêm cho mình một tầng phòng ngự bằng chân khí nữa . Rồi lập tức so kiếm cùng Lê Huệ chân nhân .
Hai người lúc này đối quyết ở trên không , làm cho chấn khí lần nữa lại cuộn trào , cuộn trào từng đợt mà vỗ ra xung quanh .
Một vài dư kiếm không triệt tiêu hết bắn xuống dưới đất tạo nên những tiếng nổ .
Chúng nhân cứ há hốc mồm mà nhìn hai thân ảnh đang không ngừng di động khắp các phương vị trên chiến trường . Khi thì dưới đất , khi thì trên không . Đảo qua , đảo lại . một lúc đã thấy không ít người bị kiếm khí thoát ra làm cho bị thương .
Bùm ! Bùm !
Vĩ aaor kiếm là trọng về sự ảo diệu trong đường đi , phiêu phiêu bất định làm cho người ta khó có thể đoán ra được quỹ đạo của nó mà chống đỡ . Khi nhìn ra kiến đã chém tới nơi rồi .
Nhưng lê Huệ chân nhân cũng là thân hoài sở học của Tây Sơn kiếm phái . Sao có thể tầm thường được .
Đột nhiên đúng khi này , từ ngoài xa Trần Lôi đại sư quát lên :
- Chân nhân , để ta giúp một tay nhanh chóng thu phụ ả . Tránh kéo dài lắm chuyện .
Rầm ! Rầm !
Phật chưởng liên tiếp được đánh ra . Dĩ nhiên là Trần Lôi đại sư đang sử dụng cách công kích từ xa .
Kiều Linh khi này vừa chém tan một màn kiếm khí của Lê Huệ chân nhân , thân hình cũng bay lại phía sau vài thước , thì cảm thấy khí lưu dồn nén bất diệu . Quay nhìn sang bên phải đã thấy chưởng lực của Trần Lôi đại sư công tới .
Hai người là chưởng lão của hai đại môn phái lớn lại đi vây công một người con gái . Không phải quá nực cười và mất mặt quá sao . Nhưng như vậy thì đã sao ? – Chuyện nực cười thì ngày hôm nay đã có đủ , mà việc mất mặt thì họ cũng đã mất rồi . Điều căn bản là phải giải quyết nhanh những việc này .
Nhưng có nhanh được không .
Lúc này chỉ thấy phật chưởng của Trần Lôi đại sư còn cách Kiều Linh có khoảng năm thước thôi thì đột nhiên tay trái của Kiều Linh như thiểm điện đánh ra một chưởng về bên phải . Năm ngón tay cũng đồng thời xòe ra .Từ chưởng biến thành chảo . Ngay lập tức năm chữ phật tự xuất hiện :
Vạn Phật Quy Y Chưởng .
Oanh ! Long Long !
Thượng tầng của Thần Chưởng Như Lai Vạn Phật Quy Y . Được Kiều Linh thi triển , hiển nhiên uy lực lớn hơn rất nhiều lần so với Lưu Lam tung ra . Cũng nguyên vì Lưu Lam đâu có nghiên cứu mấy thứ này . Chỉ là trong lúc sinh tử thì bất ngờ ngộ ra mà thôi .
Xèo ! Xèo !
Hiển nhiên ,Trần Lôi đại sư liên tiếp lùi lại đằng sau để tránh cho kình khí đánh vào người .
Kiều Linh cũng bay sang trái mấy bước nữa mới ổn định thân hình . Sự việc diễn ra quá nhanh .Từ khi Trần Lôi đại sư tham chiến , tung chưởng rồi Kiều Linh đáp trả chỉ mất có mấy giây thời gian .
Với ngần đó , người ta quan sát chỉ thấy liên tiếp những phật chưởng được tung ra từ hai người . Kim quang bạo phát , hào quang chói mắt . NHưng cũng nháy mắt kình khí tràn đến khiến ai nấy đều một chút phân tâm chống đỡ .
Lúc nhìn lại đã thấy mấy người đang đứng giằng co nhau . Hiển nhiên cảm nhận của mỗi người trong lòng cũng có chỗ khác nhau .
Quá chấn người quá đi !
Ai cũng thấy run run . Đặc biệt là những kẻ tu vi kém kém một chút thì kinh qua một màn này nữa , dù không bị thương cũng tim đập chân run , đũng quần ướt hết .
- Hảo ! tiểu cô nương không ngờ đã đưa Thần Chưởng đến mức này . Quả là Quy Phật Quyết tối cao thượng trong các loại công quyết xưa nay . – Một lão già vẫn thường ở Hương Sơn không màng gì đến thế sự , chỉ là ngày ngày uống rượu ngắm trời ở Bắc Bạch Huyền Sơn – Bạch Tâm .
- Bạch Tâm ! Kim Quang đại sư cùng Trần Lôi đại sư đều kinh nhìn về lão già y phục như sương này . Nói thật rằng với bộ dáng của lão mà ở trong đêm tối giống một lão ma nhiều hơn . May mà giờ đây cũng đã là ban ngày .
- Sao ? – Bạch Tâm lão sư quay nhìn Kim Quang đại sư mà cười nói . – Mấy lão già các ngươi cũng vô dụng quá đi thôi . Để cho ngoại nhân biến Hương Sơn thành như thế này . Ta vốn cũng không muốn nhúng tay . Nhưng hôm nay Thần Chưởng Như Lai xuất hiện . THân là một Hương Sơn trấn phái giả , ta thật không thể bàng quan .
Bạch Tâm lão sư vừa nói vừa nhẹ nhàng lướt vào trung tâm của chiến trường như chẳng để ai vào mắt cả . Mà với phong thái như vậy cũng đã đủ để mọi người không dám tranh phong .
Tấm áo cà sa tung bay . Kim Quang bắt đầu tản mác ra bên ngoài .Tràng hạt trên tay Kim Quang đại sư được xoay tròn tốc độ nhanh hết cỡ .
Nhìn cảnh này Lưu Lam vô cùng lo lắng . Cậu biết thực lực của Kiều Linh đã tăng mạnh nhưng đối diện với nàng là ai ? . Dù sao cũng là trưởng giáo một môn phái .
- Không ! – Hét lên một tiếng Lưu Lam định động thân bay lên , nhưng lại nhận ra mình chả còn sức mà hành động nữa .
Bên cạnh Tuyết Thanh đang ngồi ôm Hải Phong vào lòng . Mặt cũng nhìn lên trường đại chiến nhưng chả có biểu hiện gì ngoài sự thất thần băng lạnh . Hai hàng nước mắt thỉnh thoảng lại rơi ra .
Tách !
Tràng hạt trong tay Kim Quang đại sư đột nhiên tách rời nhau ra mà chuyển động . Mỗi một hạt phạt châu đều chứa uy lực vô cùng , không ngừng khuếch trương kim quang đan xen vào nhau kết thành một chữ Vạn lớn , ở trong là ngàn ngàn chữ Vạn nhỏ , đang lấp lánh , lấp lánh kim quang .
- Động đất ? Sao lại sảy ra vào lúc này cơ chứ ?
- Nhìn kìa ! – Một tiếng hô nhất thời vang lên khiến cho mọi người những ai còn chút bình tĩnh đều không khỏi nhìn về nơi ngươi đó chỉ .
Đó là một ngọn núi vô danh . Trông thì tựa như những ngọn núi khác , chỉ có điều cách đây không lâu đã bị hỏa diễm thiêu trụi ,chỉ còn trơ đất đá cứng như thạch trì . Nhưng giờ đây , nó đang rung lên ầm ầm , kèm theo đó là tứ phương tám hướng , thiên địa linh khí như lốc xoáy đổ ào ào vào mắt bão là chính ngọn núi này .
Xiu ! Xiu !
Tiếng gió rít rồi :
Rắc ! Rắc !
Tiếng nứt của đất đá .
Thật sự làm người ta kinh ngạc . Từ khi nào thiên địa linh khí lại nhiều như vậy . Tụ tập dày đặc thành từng đám , từng dòng như hóa thành thực chất mà chảy vào sâu trong lòng núi .
Lại nói về thiên địa linh khí . Kì thật đây chính là nguyên khí hay năng lượng của thiên địa , tồn tại cùng thiên địa . Âm khí , dương khí , tử khí , sinh khí tất cả hòa trộn lại với nhau trong một dạng . Chính là thiên địa linh khí .
Thiên địa linh khí này chính là cung cấp năng lượng cho mọi hoạt động vật chất của con người cũng như động thực vật . Nhưng không phải tự dưng mà nó có thể du nhập vào thân thể người . Chính là cần phải có công pháp hay là cảnh giới tu luyện thì mới có khả năng hấp thu một lượng lớn thiên địa linh khí làm năng lượng của bản thân .
Giả như một tu chân giả đạt đến hư không kì thì có thể không ăn không uống , chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí là đủ để sử dụng rồi . Nhưng nếu là một Tiên Thiên hậu kì thì cùng lắm cũng chỉ giảm thiểu được một nửa số lương thực cần cung cấp cho cơ thể mà thôi . Còn người bình thường , tuy vẫn hấp thu thiên địa linh khí , nhưng lượng hấp thu này thật là vô cùng ít ỏi . Nói chung là không đáng kể .
Chính vì thế ,tu vi càng cao thì hấp thụ được càng nhiều thiên địa linh khí . Điều này có nghĩa là gì ? Nghĩa là thực lực càng mạnh mẽ .Nhưng xưa nay ai có thể trong thời gian nhất thời mà hấp thu thiên địa linh khí thành bão như thế này .
- Ôi sao ! Thiên địa linh khí nhiều quá , dày đặc quá . Ủa ! Sao ta lại không hấp thụ được thế này . – Chính là lão bạch giả Bạch Tâm của Hương Sơn phái đang đứng xòe tay , xòe chân mà lẩm bẩm . Còn những người khác ,dù có biết là thiên địa linh khí nhưng tâm trí đâu ra mà hấp thụ . Họ còn đang vật lộn để không bị cuốn vào dòng khí mà bay đi .
Tuy nhiên , một vài kẻ tu vi thực sự yếu ,lại nhất thời sơ xuất nên vẫn không khác gì một chiếc lá bay đến đập vào ngọn núi vô danh nho nhỏ kia .
Những người ở dưới đất thì tốt hơn một chút . Giờ đây họ cũng biết chấn động này chính là phát sinh từ tâm của ngọn núi kia .
Diễn tả thì như vậy thôi . Nhưng sự bất ngờ cũng như cảnh tượng này chỉ diễn ra trong chốc lát . Rồi sau đó mọi người đã học cách thích ứng với nó .Những ai còn đứng được ở trên không cũng lập tức hạ đất và trầm trọng quan sát dị tượng đang sảy ra .
Lúc này ở sâu trong lòng ngọn núi đang diễn ra dị tượng này . Một huyệt động không rộng lắm , chỉ như một căn tiểu lâu nho nhỏ , có một người đang lơ lửng . Bất động , chân xếp bằng , hai mắt nhắm một cách tự nhiên không chớp. Cứ bồng bềnh , trôi phù du như không lực trong một không gian mênh mông thiên địa linh khí .
Thiên địa linh khí cũng không ngừng đổ vào trong thân thể người này từ khắp nơi trong cơ thể . Nhưng một điều kinh hãi là cơ thể của người này hấp thu nhiều thiên địa linh khí như vậy nhưng lại chẳng hề sao . Vẫn bình thường mà không nổ tung do kinh mạch không chịu được trong chốc lát một năng lượng lớn kinh người .
Không ai khác , người này chính là Quang Vân . Tất cả những hiện tượng này chính là do Quang Vân đang tu luyện tâm pháp của mình mà ra . Trong không gian mênh mông thiên địa linh khí Thần thức Quang Vân không khác gì bản thể .Cũng đang lơ lửng mà không ngừng thôi diễn tâm pháp Vô Cực . Duy có một điều khác , giờ đây không phải Thần thức Quang Vân là mắt bão của thiên địa linh khí nữa . Mà chính là một đĩa tròn hình Thái Cực Sơ Đồ đang không ngừng xoay với tốc độ kinh người .
Thái Cực Sơ Đồ trong không gian vô cực bỗng dưng tách ra . Trong nháy mắt đã biến thành những hạt bụi li ti và không lâu sao đó thì trở thành một dạng mây mù không ngừng lan tỏa ra xung quanh . Cứ như vậy mà khuếch trương .
Từ Vô Cực sinh ra Thái Cực , từ không có gì , chỉ là ý thức hệ đản sinh ra một Thái Cực bằng vật chất thực thụ . Nay lại chính Thái Cực đó biến mất không tung tích . Tất cả chỉ còn lại một không gian Vô Cực mênh mông chứa ý thức hệ .
“Thái Cực của ta được đản sinh từ không gian Vô Cực , nó chính là vật chất lực lượng . Theo như tâm pháp ta suy nghĩ , giờ đây ta đã cho Thái Cực vật chất này biến thành tinh thần lực lượng . Có lẽ cảnh giới tinh thần đã tăng lên không ít “
“Tình thần cảnh giới khống chế lực lượng ,vậy …”
Vừa suy nghĩ như vậy Quang Vân vừa động người thuận theo thông đạo ban nãy hình thành do thiên lôi mà bay lên .
Ở bên ngoài , Vì thiên lôi giáng xuống quá nhanh và quá khủng khiếp nên khi hồi tỉnh lại thì đã thấy một nhân ảnh trường bào bạch y , đang từ dưới thông đạo bay lên .
Nhân ảnh bí hiểm này như còn đnag mơ hồ sau một giấc ngủ sâu . Nhưng toàn thân lại làm cho người ta phát sợ . Không phải vì khí thế quá mạnh mẽ mà là do không có một tia ba động nào phát ra .Vậy đấy . Không một tia khí thế cũng làm người ta phát run . Đến yêu mà , thi cương , quỷ quái cũng còn phát ra âm khí , tử khí . Vậy con người không phát ra khí gì là sống hay đã chết , là người hay ma …