Hơi nóng cuồn cuộn, tạp niệm trong đầu Thác Bạt Dã hoàn toàn tiêu biến, miệng mũi họng tưởng như có một luồng lửa nóng rát đột nhiên xông vào tới tận trong ruột, tinh thần chấn động liền vội vàng xoay chuyển Tích hỏa châu trong bụng, "Binh" một tiếng, sắc tím cuộn tỏa ra mát lạnh toàn thân; Cũng trong lúc đó chân khí trong đan điền đột nhiên chuyển động mãnh liệt, hắn vung tay phất ra, một luồng ánh sáng xanh thẫm như thanh trường đao rít gió chém tới.
Hỏa Cừu Tiên Tử hét lên thất thanh "Chậm đã!"
Tiếng hét chưa dứt đã nghe đánh "Uỳnh!", kình khí chuyển màu vàng lửa bắn tung khắp nơi, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú như sấm sét, lòng bàn tay Thác Bạt Dã đau rát như bị một luồng đại lực dữ dội chấn động, thân mình không tự chủ được bị hất văng ra khỏi lưng thú, va vào vách đá bên cạnh đánh huỵch một cái, cảm thấy xương cốt rã rời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, trong lòng kinh hãi vô cùng tự hỏi: "Con quỷ quái gì thế này?"
Mọi người ngưng thần ngó qua, chỉ thấy ráng mây cuồn cuộn, sắc hồng lóa mắt, một con hắc khuyển khổng lồ đang gườm đầu phủ phục giữa chừng không, thủ thế như sắp vồ tới, nhe nanh múa vuốt không ngừng gầm gừ trong cổ họng, một cặp mắt đỏ khé như cục than trừng trừng chiếu ra, trên cằm có một túm râu màu vàng nhạt run run lay động, dãi dớt lòng thòng, dáng vẻ hung bạo cực kỳ.
Sưởng Phù thần điểu quạt phành phạch cả ba chiếc cánh, rít lên quái dị, mắt của Hỏa Cừu Tiên Tử ngưng đầy nước, ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, lại buồn bực giận dữ... thay đổi liên tục, tinh thần run rẩy, chợt hạ giọng kêu: "Như Ý! Như Ý!" Chẳng hiểu có phải là do xuân độc phát tác hay không mà thanh âm trở nên rất uyển chuyển dịu dàng.
Tai con hắc khuyển khổng lồ kia thoáng vẫy vẫy, nó đột nhiên quay lại ngó trừng trừng vào nàng, cái đuôi xù đỏ rực phất lên giống như quầng lửa cháy hừng hực, gầm gừ liên hồi.
Thác Bạt Dã ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào con quái thú này đúng là do nàng ta nuôi dưỡng? Trong đầu chợt lóe sáng, giật mình thầm nghĩ: Con yêu thú này nhất định là Họa Đấu, thần thú của Yếm hỏa quốc chứ không sai!
Họa Đấu nguyên là một trong thập đại hung thú của Đại hoang từ chín trăm năm trước, một thân bao gồm cả trống mái, hung dữ vô địch. Sau bị Xích Đế thu phục thuần hóa đem tặng cho Yếm hỏa quốc chủ trở thành thần thú trấn quốc, sinh sôi nảy nở cho tới ngày nay. Hàng chục năm trước, Liệt Bích Quang Thịnh bảy lần chinh phạt nam hoang, Tứ đại Họa Đấu của Yếm hỏa quốc bị Liệt Bích Quang Thịnh, Hình Thiên, Ngô Hồi mỗi người giết chết một con, còn lại một con hộ vệ Thuần Vu Nhu chạy vào thâm sơn, về sau không rõ đi đâu. Không ngờ rằng nó lại ở trong Bì Mẫu Địa Khâu này.
Họa Đấu bị thuần hóa từ chín trăm năm trước, tính hung bạo hoang dã sớm đã kém xa tổ tông, nhưng bằng vào một đòn vừa rồi có thể thấy yêu thú này tuy không bằng Xích Viêm Kim Nghê hay San Hô Độc Giác Thú nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Chắc là do nó ở tại nơi thần bí như Bì Mẫu Địa Khâu này mười tám năm hấp thụ liệt hỏa, ăn độc thú mà hung tính đại tăng.
Nghe thấy Hỏa Cừu Tiên Tử không ngừng kêu gọi dịu dàng, tính hung hăng của con Họa Đấu dần dần tan biến, lắc đầu trừng mắt gầm gừ như sấm, chiếc đuôi lửa từ từ thu lại rồi lại đột nhiên phất ra, có vẻ như nghi ngờ phân vân.
Bị con yêu thú này tập kích, ba người ngược lại thoát được ảo giác của dâm hương. Lưu Sa Tiên Tử trấn định nét mặt, vẻ hồng nhuận từ từ tiêu tán cười lên khanh khách: "Mụ yêu tinh tỉnh lại đi, mụ càng già càng xấu, nó nhận không ra mụ đâu..."
Tiếng cười chưa dứt, Họa Đấu đột nhiên ngoảnh đầu nó nàng gầm lên ầm ầm, hơi nóng xộc đến, "Hực", Một ngọn lửa xanh lè xẹt ra, so với hỏa kình lúc nãy còn mạnh hơn ít cũng gấp ba lần.
Na Kỳ thú bay vọt lên không, quạt cánh phành phạch, bất chấp hỏa kình cuồn cuộn, nó rít lên một tiếng chói tai húc thẳng vào cái miệng đang mở hoác như chậu máu của Họa Đấu, "Bình" một tiếng rung chuyển, ba chiếc sừng trên đầu đã dũng mãnh đâm vào hàm trên của yêu thú, rồi từ từ ghìm nó xuống.
"Dừng lại!" Thuần Vu Dục vừa kinh vừa giận, giọng thương tiếc vô cùng, hét lên: "Tiểu yêu tinh, nếu dám đả thương nó, ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn!" Xong tay đưa sáo mèo lên thổi ra tiếng u u.
Họa Đấu đang đau đớn gầm rú xoay chuyển vòng vòng, nghe thấy tiếng sáo, liệt hỏa xanh lét từ trong cổ họng phun ra hừng hực thiêu đốt Na Kỳ thú, chiếc đuôi lửa thuận thế quét tới, ầm ầm đánh vào bụng của kì thú, tức thì khiến thân hình nó bị hất văng sang bên, bắn tóe máu xanh.
Lưu Sa Tiên Tử giận dữ, trợn mắt cười nói: "Mụ yêu tinh, để coi xem con tiểu cẩu của ngươi hay Na Kỳ thú của ta lợi hại!" đoạn đưa Ngọc Hủy giác lên thổi, từ mắt của Na Kỳ thú rực lên ánh sáng xanh biếc, quạt cánh bay vù vù, từ đuôi đột nhiên bật ra một cây độc châm dài bốn thước, bích quang chớp chớp.
Thác Bạt Dã nhảy lên không, lăng người ra giữa hai nàng kêu lên: "Hai vị tiên tử, dừng tay! Đại địch trước mắt lại tàn sát lẫn nhau, chẳng phải để cho Công Tôn Anh Hầu kia cười nhạo hay sao? Có ân oán gì, đợi tới lúc ra khỏi Bì Mẫu Địa Khâu rồi mới tính..."
Chợt nghe sau lưng có tiếng rống long trời, khí nóng cuồn cuộn, Họa Đấu đang gầm thét vồ đến, cái đuôi lửa nháy mắt đã quét tới đầu hắn.
Trong tiếng la hoảng của cả hai nàng, Thác Bạt Dã xoay người vọt lên, mạo hiểm xuyên qua quầng lửa rừng rực, đảo người hạ xuống lưng yêu thú. Mặc kệ nó lồng lộn điên cuồng, vặn vẹo xoay chuyển, hai chân thủy chung vẫn quặp chặt vào mạng sườn của Họa Đấu, một chút cũng không rời.
Họa Đấu không làm sao được, đột nhiên ngẩng đầu rống lên giận dữ. "Uỳnh!" Toàn thân lửa bốc ngùn ngụt, trông như một quả cầu lửa xanh lè khổng lồ, lưỡi lửa hừng hực bốc cao hàng chục trượng, đám thảo mộc trên vách đá tức thì bị đốt thành tro bụi.
Hai nàng thở hổn hển, vội vàng cưỡi thú tránh ra phía sau.
Thác Bạt Dã có Tích hỏa châu hộ thể nên chẳng hề e sợ, miệng niệm Tâm Tâm Tương Ấn Quyết cảm ứng hồn phách của yêu thú. Xa xa nhìn lại, sắc tím từ đan điền xoay chuyển vù vù trông như con tằm nhả tơ đóng kén xung quanh người hắn, bốn bề lưỡi lửa múa loạn, nhưng thủy chung chẳng thể nào thâm nhập vào được
"Tích hỏa châu!" Hỏa Cừu Tiên Tử sắc mặt biến đổi, lòng dạ đột nhiên như chùng xuống, chẳng biết là giận dữ hay buồn khổ.
Họa Đấu thần thú khi chết đi, toàn thân bốc cháy cả xương cốt, tàn dư còn lại chính là Tích hỏa châu. Suốt chín trăm năm nay cũng chỉ có không quá sáu viên, là một trong ba loại chí bảo của Yếm hỏa quốc. Năm đó loạn chiến, chỉ còn lại hai viên, không ngờ viên thất lạc kia lại lưu lạc vào bụng gã tiểu tử này.
Lúc đó bên dưới, dòng khí nóng lạnh càng lúc càng mạnh, sương trắng mây hồng bốc lên trên cuồn cuộn, rực rỡ kỳ ảo, kèm theo là những tiếng "uỳnh uỳnh". Vách đá, địa khâu chớp mắt bị sương mù mờ ảo che phủ ba người, xoay chuyển trong không trung lờ mờ chẳng rõ, nhanh tới mức xòe bàn tay ra đã chẳng còn trông thấy ngón nữa.
Hai con xích luyện xà tại hai tai Lưu Sa Tiên Tử đột nhiên từ từ cuộn lại, nhắm phía dưới tai phun phì phì, nàng giật mình chợt kêu lên: "Thác Bạt tiểu tử, địa hỏa sắp phun rồi, mau ẩn vào kẽ đá..."
Tiếng kêu chưa dứt, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, mây sương mù mịt, đất trời nghiêng ngả, ngàn vạn quầng sáng đỏ rực bắn tung lên trời, bốn phía chuyển màu như máu.
Thác Bạt Dã giật mình, quét mắt nhìn qua, chỉ thấy vách đá nơi góc hẹp của Địa Hác chợt phát ra hồng quang cuồn cuộn, như sóng cồn phun ào ào lên trên, chẳng đợi cho hắn kịp trấn tĩnh, khối lửa nóng chảy đồng tan thiết đột nhiên trào ra rát mặt, nháy mắt đã nuốt chửng hắn vào bên trong!
Tiếng vang vọng ầm ầm kinh thiên động địa, lưỡi lửa đỏ khé từ trong các khe nứt của Bì Mẫu Địa Khâu tuôn trào ra cao hàng chục trượng.
Mọi người kinh hoảng, hàng ngàn cặp mắt không ngừng chăm chú nhìn vào quầng sáng đỏ ối của Quỷ ảnh châu, sự khẩn trương trong lòng như muốn theo cổ vọt cả ra ngoài.
Thần châu lửng lơ trong không trung chấn động ong ong, một lát sau lại phát ra một quầng ánh đỏ chói mắt.
Sở Phù Lệ Diệp đột nhiên nhắm chặt hai mắt, nín thở thầm khấn vái: "Hàn Hoang đại thần trên cao linh thiêng phù hộ bảo vệ cho Thác Bạt thái tử bình yên, Sở Phù Lệ Diệp ta nguyện ý hàng năm..." Vốn định nói "nguyện ý hàng năm sẽ tế trời trăm nghìn súc vật", nhưng nghĩ lại ân đức của Thác Bạt Dã đã cứu tính mạng hàng chục vạn người tám tộc ở Hàn Hoang, chả lẽ chỉ đáng "trăm nghìn súc vật hay sao"?
Suy nghĩ chớp qua, trong nhất thời chẳng tìm được vật tế gì phù hợp để thề thốt. Khuôn mặt liền lộ vẻ hốt hoảng, tâm trạng rối bời, đột nhiên nghiến răng khấn tiếp: "... Sở Phù Lệ Diệp ta nguyện ý hàng năm đến bầu bạn với các vị đại thần linh, cả đời không xuất giá, đến chết mới thôi!"
Khấn còn chưa xong, chợt nghe mọi người hoan hô vang dội, nàng hé mắt ngó ra chỉ thấy trong ánh sáng của Quỷ ảnh châu, Thác Bạt Dã cưỡi Họa Đấu nhảy vọt lên, thản nhiên như không, tâm hôn tức thì sung sướng vô cùng, vừa mừng vừa sợ nghĩ thầm: "Đa tạ các vị đại thần linh Hàn Hoang đã phù hộ!"
Nhưng nhớ tới lời thề thốt thật lòng, từ nay trở đi một mình cô độc, chẳng còn nửa phần cơ hội kết hợp với người ấy nữa, lòng lại đau như cắt, kế đó lại cảm thấy có một niềm vui không thể diễn tả. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng hình trong quầng sáng mờ ảo, mặt mũi nóng bừng, nước từ khóe mắt rung rinh suýt nữa thì chảy dài.
Mắt thấy lửa cháy quá mạnh nhưng ba người Thác Bạt Dã, Thuần Vu Dục, Lưu Sa Tiên Tử vẫn bình yên, đám Liệt Viêm, Chúc Dung, Bạt Tự Hán không khỏi mừng rỡ, Cơ Viễn Huyền cười nhẹ: "Thác Bạt huynh đệ có Tích hỏa châu hộ thân, lại có hai vị tiên tử hỗ trợ, địa hỏa với hung thú kia làm sao mà hại hắn được. Chúng ta cứ tạm thời án binh bất động, đợi nghe ngóng tình hình trong Bì Mẫu Địa Khâu rồi tính tiếp..."
Đằng xa chợt truyền tới một hồi kèn hiều, ngoảnh đầu trông qua thấy mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ vạn dặm, té ra là hàng ngàn phi kỵ quân đang ào ào bay tới. Lá cờ trong nắng đón gió sớm tung bay phần phật, chính là Ứng Long chân thần của Thổ tộc tự thân đem Dương Hư Phi Thú Quân kéo đến.
Cũng đúng lúc đó, phía tây nam khói bụi cuồn cuộn, kèn trống vang lừng, cờ vàng, cờ trắng, cờ đen lẫn lộn chi chít. Nguyên là liên quân của Thổ tộc, Kim tộc cùng với quân Ô Lan Ti Mã của Nam Thủy tộc đã tới. Đếm qua cũng phải đến năm vạn quân.
Chúng nhân reo hò ầm ĩ, sẵn sàng xung trận. Với sức mạnh này, cho dù Công Tôn Anh Hầu có đem hết cương thi quỷ binh, độc thú hung cầm ra thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Cơ Viễn Huyền khóe miệng khẽ cười, ánh mắt loang loáng, gió lớn thổi qua khiến áo bào bay phần phật, cái bóng đổ dài xuống thảm có phía sau, lay động như một áng phù vân hư ảo.
Sau khi địa hỏa tuôn trào, mây mù tan hết, lộ ra khoảng trời trong xanh, cảnh vật bên trong Địa Hác tức thì sáng rọi, tất cả đều có thể nhìn được rõ ràng.
Lúc này mới thấy cả dãy Địa Khâu nguy nga hiểm trở, kéo dài từ bắc tới nam hơn mười dặm, đỉnh cao chót vót, quái thạch lởm chởm, có vách đá đỏ rực như lửa, có vách lại đen tuyền như than, có vách trắng toát như tuyết, tưởng như hội đủ các loại kỳ sơn quái thạch ở Cửu Châu Đại hoang vào đây.
Khắp núi đâu đâu cũng thấy kỳ hoa dị thảo, bằng vào kiến thức của bọn Thác Bạt Dã ba người cũng chỉ nhận ra được hơn trăm loại. Phóng mắt nhìn thấy một dải mơn mởn, xanh tươi thì như mây như sóng; đỏ thắm thì như gấm như vóc; ngoài ra các màu vàng, cam, lam, tím... hòa lẫn bảy sắc rực rỡ tuyệt vời như cầu vồng. Tưởng như đâu đó trên không có một thùng màu khổng lồ đã đổ tràn hết xuống Địa Khâu này.
Đặc biết nhất là những vách đá vừa bị liệt hỏa thiêu đốt đen sì, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện những mảng xanh mới tinh, y như có loải rêu nào đó đồng loạt mọc lên nhanh chóng tràn lan, càng lúc càng dài, thoắt cái đã mọc lên dày đặc um tùm xao động trong gió. Tốc độ cực nhanh, giống như được chứng kiến cảnh "nháy mắt nở hoa" ở trên Linh Sơn vậy.
Thác Bạt Dã lúc này quyết tâm thu phục Họa Đấu, chú tâm mặc niệm pháp quyết, từng bước cảm ứng, không được nhìn thấy cảnh kì diệu vừa rồi. Ngược lại Lưu Sa Tiên Tử với Hỏa Cừu Tiên Tử hai nàng cưỡi thú bay vòng vòng, quan sát cẩn thận, dường như đang tìm kiếm vật gì đó.
Tại các rặng núi trong Địa Hác, quái thú gầm rống, hung cầm kêu rít, âm thanh hỗn loạn khiến cho tai ba người ong ong, bực bội khôn tả.
Trên lưng chừng một ngọn núi hiểm trở gần đó, hàng chục con cự điểu đầu người đuôi hổ đang treo ngược người dày đặc những cây tùng mọc ra từ vách đá, nghe thấy tiếng sáo mèo của Thuần Vu Dục vội vàng quạt cánh phành phạch bay đến chỗ nàng, trong con mắt xanh lè lộ rõ vẻ hung hăng, lưỡi như lưỡi rắn ngo ngoe, hình dạng nanh ác vô cùng.
Lưu Sa Tiên Tử phất tay cười nói: "Trời tạo nghiệp chướng còn có thể vượt qua, tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống nổi. Mụ yêu tinh, tiếng sáo mèo của ngươi đã dẫn dụ Hổ Vỹ Nhân Điêu đến rồi kìa. Mười tám năm qua mà vẫn còn chưa quên."
Hỏa Cừu Tiên Tử cau mày, cười lạnh một tiếng, tiếp tục thổi vào ống sáo, thanh âm đột nhiên biến thành gấp gáp ác liệt.
Đám cử điểu đầu người kia chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn lộ vẻ giận dữ, giang rộng hai cánh, đuôi hổ vểnh cao, đột nhiên nhắm phía nàng lao xuống như chớp, trong miệng phun độc hỏa phun ra phì phì.
Lúc tới khoảng ngoài chục trượng, ánh sáng chợt lóe lên, hai con quái điểu đi đầu bỗng nổ "Bình" một cái, tưởng như bị một quả hỏa đạn vô hình nào đó bắn trúng.
Ngay lập tức toàn thân chúng bốc cháy đùng đùng. Kế sau đó những con đằng sau cũng đồng loạt bốc lửa, kêu gào thảm thiết, vỗ cánh loạn xạ bay loạn đập vào vách núi rơi xuống lộp độp.
Từ trong hõm núi, đột nhiên có tiếng của Công Tôn Anh Hầu cười lớn: "Hay cho một chiêu "Vô Hình Tam Muội Hỏa"! Thuần Vu công chúa cách biệt mười tám năm mà nàng vẫn nhiệt tình như lửa, thật là vạn hạnh!" Ngừng một lát, lại cười tiếp: "Quý khách đến nhà, ta thân làm chủ nhân, lẽ nào lại không thổi một khúc nghênh tân để trợ hứng chứ?"
Dứt lời liền nghe thấy một tràng tiếng tiêu nổi lên, thanh thoát thư nhã, như cây tùng xanh đón gió, trăng rọi suối trong.
Mấy rặng núi trong Địa Khâu đột nhiên phát ra tiếng của ngàn vạnh hung cầm, tùy theo nhịp điệu của tiếng tiêu mà bay lượn khắp trời, kêu rít phụ họa, trong khoảnh khắc y như mây đen lan tỏa, bay ào ào đến vây quanh ba người.
Thạc Bạt Dã trong lòng kinh hãi, hắn ta tinh thông âm luật, lại hiểu biết tâm pháp ngự thú, chỉ nghe âm điệu của tiếng tiêu thôi cũng biết Công Tôn Anh Hầu so với bọn Chúc Dung, Bách Lý Xuân Thu quyết không thua sút.
Sát cơ trong ánh mắt Lưu Sa Tiên Tử bùng phát mãnh liệt, nhướng mày cười lên khanh khách: "Đã biết quý khách đến nhà lại không tới tiếp đón, trốn chui trốn nhủi như vậy thì gọi gì là chủ nhân nữa?" Kẻ địch trước mắt khiến nàng chẳng còn để ý châm chọc Thuần Vu Dục, giơ cao Ngọc Hủy Giác lên thổi.
Hỏa Cừu Tiên Tử hai má ửng đỏ, chỉ cười lạnh không nói, tiếng sáo mèo càng lúc càng gấp, hòa âm với Ngọc Hủy Giác thê lương quỷ dị.
Đám hung điểu đang lao xuống hoặc bị Vô Hình Tam Muội Hỏa đánh trúng bốc lửa phừng phừng kêu la thảm thiết; Hoặc bị tiếng sáo mèo, hủy giác chấn động phát điên, va đập loạn xạ với những con phía sau thành một đám.
Tiếng cốt tiêu (tiêu làm bằng xương) vẫn thủy chung không nhanh không chậm, vẫn du dương như thường, nó mỏng manh len lỏi giữa những âm thanh cao vút gấp gáp của sáo mèo với hủy giác, kèm theo nhịp điệu ấy là một mị lực kì dị khôn tả. Thác Bạt Dã nghe thấy cảm giác trái tim không tự chủ được đập lên thình thịch, niệm lực rã rời.
Mới hơi phân tâm một chút, Họa Đấu đã gầm rú lên ầm ầm, nhảy nhót điên cuồng, suýt nữa đã hất văng hắn khỏi lưng. Hắn liền vội vàng ngưng thần tập trung niệm lực đẩy toàn bộ tiếng tiêu ra khỏi đầu.
Công Tôn Anh Hầu ẩn dật trong Địa Khâu hàng chục năm, suốt ngày chỉ lấy hung độc, trùng cổ, điểu thú kia làm vui, đối với tâm tính bọn chúng gã hiểu rõ như lòng bàn tay. Nói về vai vế thì đám cao thủ ngự thú như Vũ Sư Thiếp, Lưu Sa Tiên Tử, Thuần Vu Dục đều chỉ là đệ tử của hắn. Cây tiêu cốt kia lại được chế tạo từ xương của Địa Hỏa Kỳ Lân hung thú thời tối cổ, khi thổi lên có thể khiến cho vạn cầm sợ hãi, muôn thú phủ phục.
Toàn bộ đám hung cầm nối tiếp nhau rít lên oang oang, nghe điếc cả tai, từ bốn phương tám hướng kìn kịt lao tới chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tiếng sáo mèo, hủy giác dần dần đều bị tiếng tiêu áp chế, Sắc mặt của Lưu Sa Tiên Tử với Hỏa Cừu Tiên Tử càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi túa ra, hai tay bắt đầu run run, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Suốt bao năm qua, hai nàng khổ luyện pháp môn ngự thú cổ độc, cũng chỉ vì ngày hôm nay. Nếu là đơn đả độc đấu chắc chắn chẳng phải là đối thủ của lão, do vậy hai nàng mới vứt bỏ hiềm khích khi trước mà liên thủ chiến đấu. Nhưng không ngờ tu vi của Công Tôn Anh Hầu đã gia tăng kịch liệt, hơn cả trong tưởng tượng rất xa, chỉ trong giây lát là có thể cùng hai nàng phân ra thắng bại.
Xung quanh cánh đập loạn xạ, gió tanh ào ào, xác chết máu me của đám hung điểu bắn tung tóe, đập vào cương khí hộ thể của ba người vang lên những tiếng "binh, binh" không ngớt, khí quang chấn động. Máu bắn lên loang lổ cả vách đá, khiến người ta nhìn thấy phải kinh tâm động phách.
Hai nàng gắng gượng cầm cự, tiếng sáo mèo, hủy giác cứ nhỏ dần, nhịp điệu hơi hỗn loạn, mấy lần suýt nữa đã bị tiếng tiêu xâm nhập. Chỉ sơ ý một chút là phòng tuyến sụp đổ hoàn toàn, vạn kiếp bất phục.
Thác Bạt Dã kinh hãi, vốn tính sau khi thu phục Họa Đấu sẽ lấy San Hô Địch (sáo san hô) dốc toàn lực phản kích, mắt thấy tình thế nguy cấp, đành phải mạo hiểm phân tâm ra làm hai việc vậy.
Hắn rút cây San hô địch ra, ngưng thần nâng sáo lên, lại nghe tiếng sáo mèo đột nhiên thay đổi, Hỏa Cừu Tiên Tử "ọe" ra một bụm máu lớn, thân hình loạng choạng, suýt nữa rơi khỏi lưng Sưởng Phù thần điểu.
Thác Bạt Dã vội vàng vận khí thổi sáo, tiếng sáo vụt ngân cáo vút, tức thì đẩy bạt tiếng tiêu xuống. Lưu Sa Tiên Tử tranh thủ hít vào một hơi, sắc mặt dần trở lại hồng hào, không dám nghĩ nhiều liền tiêp tục tập trung thổi hủy giác.
Tiếng cốt tiêu đột nhiên biến đổi, gấp gáp quỷ dị, hung cầm xung quanh kêu lên quang quác lượn vòng, nhắm chỗ Hỏa Cừu Tiên Tử mà lao xuống.
Sưởng Phù thần điểu quạt cánh veo veo, phun ra một quầng lửa đỏ, bắn thẳng vào một con Hổ Vỹ Nhân Điểu phía trước đốt nó thành tro bụi, nhưng thế đơn lực lẻ, nháy mắt đã bị bầy quái điểu như sóng dữ vây kín, tiếng "binh, binh" liên tiếp, thân hình nó đã bị xả thành ngàn mảnh, Thuận Vu Dục bị đánhg văng như con diều đứt dây bay tuốt về phía sau.
Lòng Thác Bạt Dã chợt chùng xuống, những muốn khoanh tay mặc kệ, nhưng nghe thấy thần thú Họa Đấu bên dưới đột nhiên gầm rú điên cuồng, bất chấp tất cả tự động lao tới, lửa phun ào ào, chiếc đuôi lửa quét ngang tức thì đánh cho bầy chim máu thịt tung tóe dạt ra bốn phía.
Trong thời khắc sinh tử, nó chợt nhận ra chủ cũ của mình, thoát khỏi sự khống chế của tiếng cốt tiêu.
Thác Bạt Dã vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ nói: "Hảo súc sinh, không uổng công chủ nhân ngươi yêu thương!" Đao khí từ tay trái bay ra, giết quang cả bầy hung điểu, cuốn lấy Hỏa Cừu Tiên Tử kéo vào trong lòng.
Thuần Vu Dục kinh mạch thương tổn, sắc mặt trắng bệch, nhất thời chẳng thể cử động, khóe miệng vẫn còn có nét cười, nhẹ nhàng nhìn đám lông đen trên lưng của Họa Đấu, kêu lên nho nhỏ: "Như Ý, Như Ý..." buồn vui lẫn lộn, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã.
Họa Đấu ngoái đầu gầm lên, hai con mắt đỏ khé không ngờ cũng ngấn ngấn làn sương mờ long lanh, dịu dàng nhìn những ngón tay của nàng, cái lưỡi dài lúc lắc, cái đuôi lửa vẫy vẫy rất thân mật.
Lúc này ma chướng đã giải trừ, người với thú tâm ý liên thông, uy lực đại tăng. Họa Đấu thần thú toàn thân bốc lửa phừng phừng, tiếng gầm như sấm sét, tùy theo ý niệm của Thác Bạt Dã vọt lên tả xung hữu đột, tung hoành ngang dọc như hổ vào bầy dê, thế không thể cản. Đám hung cầm lao tới người liền bị luồng lửa phát ra trên thân nó cuốn lấy, tức thì hóa thành chim lửa kêu gào thảm thiết.
Thác Bạt Dã vốn có Tích hỏa châu hộ thể, ôm lấy Thuần Vu Dục ngồi giữa quầng lửa không tổn hại một sợi tóc, ảnh lửa hắt lên lẫm liệt như thiên thần. Tiếng sáo sắc nhọn kỳ ảo, hòa với tiếng Ngọc Hủy Giác tấu lên như phá không rẽ mây, vấn vít lấy tiếng cốt địch nhất thời không phân cao thấp.
Hỏa Cừu Tiên Tử điều tức giây lát, chân khí dịch chuyển thông suốt, nghe thấy tiếng sáo với tiếng hủy giác hợp tấu, trong lòng cũng ngứa ngáy liền đưa sáo mèo lên thổi. Họa Đấu gầm lên phụ họa.
Thác Bạt Dã tâm không tạp niệm, toàn lực thổi lên "Kim Thạch Liệt Lãng Khúc", tiếng sáo đang ngân lên cao vút, bỗng lại như cuồng triều dạt bờ, gió cuộn mây tàn. Đột nhiên lại nổ bung ra một tiếng như sét đánh ầm ầm, San Hô Độc Giác Thú phá không vọt lên.
Hung cầm hoảng hốt tán loạn quang quác.
Chỉ trong nháy mắt, ba con đại hung thú Họa Đấu, San Hô Độc Giác Thú và Na Kỳ thú đồng loạt trổ thần uy, giết cho vạn điểu tan tác, máu thịt tung tóe.
Công Tôn Anh Hầu tuy được liệt vào Đại hoang thập thần, hung uy cái thế, nhưng muốn một mình đối kháng với tam đại ngự thú cao thủ đương thời thì quyết chẳng có khả năng.
Chỉ nghe thấy hắn cười khành khạch nói: "Lễ nhạc đã xong, mời quý khách vào. Nếu ba vị tìm không thấy đường vào, thì không thể uống chén rượu mừng cho ta với Vũ Sư quốc chủ rồi."
Tiếng tiêu đột ngột biến mất, vạn cầm cũng tản mát.
Thác Bạt Dã thu được thắng lợi ban đầu, trong lòng vui như mở cờ liền phong ấn thần thú rồi hú lên một tràng dài. Loáng thoáng nghe bên ngoài Bì Mẫu Địa Khâu có tiếng quần hùng các tộc hoan hô vang dội khắp nơi.
Lưu Sa Tiên Tử với Thuần Vu Dục nhìn nhau cười, qua trận chiến vừa rồi, sự thù địch giữa hai người giảm đi khá nhiều. Liếc mắt nhìn qua phát giác trong hõm núi mây nổi cuồn cuộn dày đặc, trong lòng kinh hãi nói: "Thác Bạt tiểu tử, đi mau. Địa Hác này mỗi ngày chỉ có nửa thời thần là quang đãng, nếu không mau nắm lấy thời cơ thì chẳng thể tìm thấy đường vào Dương Cực cung đâu."
Ba người không dám chậm trễ, tiếp tục cưỡi thú bay đi.
Cuồng phong rát mặt, sương mở tản mác, hung thú phi cầm chạy loạn xạ. Vách đá bên trái kéo dài tít tắp, cùng với dãy núi Địa Khâu bên phải tạo thành một hõm núi quanh co sâu hoắm, có thể thấy thấp thoáng ánh nước lay động lăn tăn như thông với cửu tuyền dưới địa ngục, sâu không thấy đáy.
Càng bay xuống thấp, hàn khí càng thịnh, các luồng hơi nóng cũng trở nên mãnh liệt, các luồng nóng lạnh giao nhau khiến cho người ta tưởng như vừa từ hỏa diệm sơn chui ra lại xông ngay vào núi tuyết, lúc thì cực nóng, lúc lại cực lạnh. Nếu là người thường thì sớm đã chịu không nổi. Tuy Thác Bạt Dã tu vi cao tuyệt nhưng trước những thay đổi kiểu này cũng thấy khó chịu vô cùng.
Trên mặt hai nàng đọng những hạt băng tuyết, chợt bị hơi nóng quạt tới lại hóa thành sương rồi hóa hơi tiêu biến, cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Nhưng bọn họ lại có vẻ thích ứng với khí hậu trong Địa Hác, chẳng nói chẳng rằng chỉ chăm chú tìm lối vào Dương Cực cung.
Cứ lượn lờ như vậy một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng vọng ầm ầm, chuyển mắt nhìn qua thấy bầy chim bay hoảng loạn, miệng núi trước mặt của Địa Khâu bay lên khói đen cuồn cuộn, kế đó ánh đỏ rợp trời, đá núi tung bay, đột nhiên phun ra một quầng lửa cao tới trăm trượng, ngọn núi hiểm trở kia thoáng chốc sụp lở tan tành.
Đúng lúc ấy, ngọn núi bên cạnh cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, rồi lại đột ngột phun ra liệt hỏa thấu trời, so với lúc nãy còn hoành tráng hơn nhiều. Hoa cỏ dày đặc xung quanh tức thì biến thành một biển lửa, cháy lên phừng phừng.
Rồi khí lạnh từ sâu trong Địa Hác thổi qua ba người, trên không tức thì ngưng tụ thành một vầng sương trắng xóa, xoay chuyển cuồn cuộn, nháy mắt lại biến thành những áng mây tím rịm, đỏ vàng rực rỡ, lại bỗng hóa ra đen sì như mực, âm âm u u.
Tiếp đó chớp giật liên hồi, mưa như trút nước, rơi xuống những viên nước đá lổn nhổn bằng nắm tay, đập loạn xạ vào vách đá, nham thạch, băng đá vụt tan bắn tung lên những đóa hoa nước. Đám liệt hỏa hừng hực kia nhanh chóng bị dập tắt, chỉ còn lại những màn sương trắng lãng đãng, phảng phất mùi hương kì lạ.
Một lát sau mây tan mưa tạnh, ngọn núi cháy đen sì nhanh chóng phủ đầy một màu xanh non, cây cỏ mọc ra, khai hoa kết quả. Cảng tượng đang khô cằn đột ngột trở thành rập rạp đầy những cỏ hoa, hung cầm phi thú lại bay đầy trời, chạy đầy đất, an nhiên tự tại, tưởng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thác Bạt Dã trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm: "Trong Địa Hác này thời tiết biến đổi nháy mắt, từ lúc địa hỏa tuôn trào rồi đến mưa gió dập dìu chỉ trong giây lát, đi khắp đại hoang cũng chưa chắc thấy được những hoa cỏ chim thú nơi đây. Bên ngoài kia chỉ trải qua một đêm thì ngược lại trong này như đã qua một năm vậy..."
Trong đầu lại nghĩ: "Ngọc để tám ngàn năm, từ tươi đến héo cũng chỉ trong một đêm... ngày tháng trôi đi lấy thước nào mà đo được? Trường Lưu Tiên Tử mang danh "Nhất Thốn Quang Âm" có thể trong chớp mắt tung hoành trăm trượng, lẽ nào bí mật cũng nằm ở nơi này?"
Trong ngực tim đập phình phịch, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, những gì ngộ được chẳng thể nhất thời diễn tả. Đang muốn suy nghĩ cho thấu đáo lại chợt nghe thấy Họa Đấu gầm lên "grào grào", Hỏa Cừu Tiên Tử hạ giọng nói: "Đến nơi rồi!"
Thác Bạt Dã giật mình, ngưng thần nhìn qua, chợt thấy hõm núi bên dưới sâu ngàn trượng, ánh lước lấp loáng uốn lượn một dải, phản chiếu những đám mây trên không màu sắc thay đổi huyền ảo, mỹ lệ tuyệt vời.
Cuối cùng đã thấy được Bì Mẫu Địa Khâu rồi...
Hạ xuống bên dưới, hơi nóng dần biến mất, hàn khí dày đặc, gió tạt vào mặt lạnh như dao băng cứa vào xương cốt, cuốn theo hoa tuyết dập dìu. Vách núi hai bên chẳng biết đã bị tuyết trắng bao phủ từ lúc nào, ngọn núi trắng toát tựa như biến thành những con Băng Dực Long, hung cầm phi thú nơi Hàn hoang địa cực.
Tới lúc đến cách con sông trong lòng đất chừng trăm trượng, xung quanh đã trở thành băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo thấu xương, tuy ba người chân khí sung mãn mà cũng không tránh khỏi hai hàm răng va vào nhau lập cập, chỉ cần một cử động nhẹ là băng tuyết ngưng đọng trên người vỡ ra lách cách, rơi xuống từng mảng.
Nhưng một điểm kỳ quái là dải địa hà kia lại không đóng băng. Mặt nước rộng tới ba trăm trượng vẫn phản chiếu Địa Khâu, sóng xanh gờn gợn lăn tăn bốc lên một làn hơi trắng, xua tan hàn khí âm u.
Thấp thoáng nhìn thấy lớp lớp thi thể phập phù trong nước, cái sấp cái ngửa đều trương phình như quỷ nước, ít nhất cũng phải hàng vạn cái xác, liên miên bất tuyệt.
"Thi Binh!" Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, thi trùng cổ độc vốn sợ nóng thích lạnh, Công Tôn Anh Hầu ắt đã dùng con sông băng kia để làm đại bản doanh đào tạo quỷ binh. Khi hai tộc Thủy Thổ đại chiến ở Chân Lăng Sơn, tám đạo Bắc Tiên quân của Yến Trường Ca đột nhiên bị Địa Hác nuốt chửng, vừa khớp rơi vào trong sông băng, trở thành hàng vạn quỷ binh.
Lưu Sa Tiên Tử búng ngón tay, chiếc ngân châm xuyên vào trong một cái xác, một thứ dịch màu xanh thấm ra ngoài, chỉ trong giây lát hóa thành hàng chục con trùng nhỏ bảy màu, tụ thành đám nhung nhúc.
Nàng "hừ" lên một tiếng, nhíu mày cười lạnh thốt: "Ta tưởng Công Tôn Anh Hầu có bản lĩnh gì, té ra lấy Cửu Thái Thi Trùng cho giao phối với Cửu Minh Thi Cổ, lai tạo ra một loại cổ mới. Yên tâm đi, đám thi binh này muốn dậy cũng phải đợi tới lúc mặt trời lặn, chúng ta còn có khoảng bốn canh giờ nữa..."
Chưa nói dứt lời, Họa Đấu đã gầm lền một tràng "grào, grào", kéo ba người lao tới mặt bắc của dãy tuyết phong.
Hỏa Cừu Tiên Tử kinh ngạc mừng rỡ la lên: "Đúng rồi, chính là nơi này! Không ngờ sau mười tám năm, Địa Khâu chấn động liên tục đem Chỉ Nam Sơn biến thành Chỉ Bắc Sơn."(*)
Chỉ thấy ngọn núi này dựng đứng hiểm trở, tới lưng chừng lại đột ngột dốc nghiêng, tưởng như là một vị tiên nhân đang đưa người chỉ lối. Thác Bạt Dã đột nhiên chấn động trong lòng, cảnh tượng này trông rất quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu rồi. Trong đầu những hình ảnh lộn xộn vụt qua trước mắt, tim đập thình thịch hơi thở hổn hển, chẳng biết là ngạc nhiên, hoảng hốt, vui mừng hay là sợ hãi.
Lưu Sa Tiên Tử biến sắc mặt, ngơ ngẩn xuất thần, có thể là nàng ta quá kích động do đã đến gần Dương Cực cung. Nàng "Phì" một tiếng cười nói: "Xú tiểu tử đang nghĩ cái gì mà ngây ra như thế? Chắc muốn xông vào cướp ngay cô dâu tỷ tỷ rồi." Na Kỳ thú quạt cánh kêu lên quái dị, dường như hưởng ứng.
Tuyết lớn rơi lả tả, ba người cưỡi thú bay trên không, chỉ lát sau đã vọt lên Chỉ Nam Sơn. Vách núi như được đẽo gọt kỹ càng, dựng đứng lên hơn ngàn thước, Chỉ có một khối cự thạch từ lưng chừng núi đột ngột đâm ngang ra, dài hàng chục trượng.
Ba người cưỡi thú lượn quanh rồi hạ xuống chỗ tảng đá đâm ngang, chỉ thấy tuyết đọng trắng toát, ngoài chín cây tùng cao vòi vọi ra chẳng còn thứ gì khác.
Thác Bạt Dã nhìn quanh giây lát, kì quái thốt: "Lối vào Dương Cực cung ở chỗ này ư?"
Lưu Sa Tiên Tử đánh ra một chưởng quét tuyết tung bay, lộ ra một miệng hầm sâu hoắm ở sát vách đá đã bị tuyết phủ kín. Bên trong đột nhiên lại có một cái mộ bằng đá cao gần hai trượng do những khối đá đen ghép lại rất khít như bức tường thành, từng viên nối nhau như mai của một con rùa khổng lồ màu đen.
Trước đấy có một bia mộ cũng làm bằng đá đen, trên mặt có khắc tám chữ rất lớn bằng chỉ lực: "Vọng phu Công Tôn Trường Thái chi mộ".
Công Tôn Trường Thái? Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, Lẽ nào hắn ta lại thiết kế Dương Cực cung này tại đáy mộ phần của phụ thân hắn?
Lưu Sa Tiên Tử có vẻ hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: "Ngươi nhìn xem! Dương Cực cung nguyên là do Ba Mẫu vì người chồng quá cố mà kiến tạo lên. Bên trên có viêm hỏa, bên dưới có huyền thủy, sau lưng là kim thạch, đằng trước là bích mộc, chính giữa là một bát hoàng thổ, ngũ hành đều được bố trí cẩn thận, có thể thấy phong thủy của Địa Hác này rất tốt."
Họa Đấu gầm gào loạn xạ, đột nhiên phun ra một quầng lửa lên trên căn mộ đá, không khí nóng bỏng làm tan chảy tàn tuyết. Căn mộ đá kia vẫn bất động như cũ.
Thác Bạt Dã chạy lên trước, búng ngón tay vào khối hắc thạch kêu lên "tinh, tinh", nhưng khối hắc thạch cứng rắn như huyền thiết chẳng hề xoay chuyển. Hắn liền chú tâm xoay vặn, nhưng cũng chẳng tìm thấy cơ quan gì huyền bí, cảm thấy vô cùng kì quái.
Hỏa Cừu Tiên Tử từ từ thốt: "Thác Bạt Tiểu Tử không cần coi nữa. Căn mộ đá này nếu ngươi dùng Thiên Nguyên Nghịch Nhận mà cạy ba ngày ba đêm liên tục cũng có thể sẽ mở ra. Còn muốn vào ngay Dương Cực cung thì chỉ cần quỳ trước mộ khấu đầu chín cái là..."
"Khoan đã!" Lưu Sa Tiên Tử lách người lên trước mắt Thuần Vu Dục, nhếch miệng cười lạnh: "Đêm trước ngươi đã tự mình đáp ứng, việc khấu đầu chín cái này sẽ do ngươi làm, ta sẽ sẽ không làm khó việc ngươi đi theo. Cớ sao bây giờ lại đổi ý?"
Hỏa Cừu Tiên Tử nhướng mày nói thản nhiên: "Ta chỉ nói việc mở cửa ngôi mộ này do ta phụ trách, không hề nói ta muốn tự mình khấu đầu. Tiểu tử này không muốn khấu đầu cũng chẳng sao, để ta từ từ khấu đầu cũng được. Cứ từ từ mười năm hay tám năm thể nào cũng có thể đi vào trong. Chỉ sợ đợi tới lúc đó chẳng biết tân nương có còn mạnh khỏe hay không?"
"Giỏi cho mụ yêu tinh mặt dày cãi bay cãi biến!" Lưu Sa Tiên Tử bực tức cành hông, cười lên khanh khách: "Cũng được! Để một lúc nữa Công Tôn Anh Hầu lấy Long nữ làm vợ rồi, ngươi tha hồ mà tự nuốt lấy cơn ghen vào bụng..."
Thác Bạt Dã nghe hai nàng đấu khẩu mà tâm loạn như ma, tâm trung nhìn qua quả nhiên thấy nền đá trước mộ phần thấp thoáng có mấy vết lõm, chắc là do có người quỳ bái nhiều năm mà thành. Lòng nghĩ: "Chỉ cần có thể cứu Vũ Sư tỷ tỷ ra, cho dù bái lạy hết người trong thiên hạ cũng chẳng sao!" Máu nóng bốc lên liền rảo bước lên trước dập đầu binh binh liên tiếp chín cái.
Hai nàng cùng giật mình, không ngờ hắn ta chẳng nói chẳng rằng lại chịu quỳ lạy phụ thân của kẻ đại thù. Lưu Sa Tiên Tử trong lòng cảm thấy chua xót khôn tả, đồng thời cũng có cảm giác dịu dàng thương cảm.
Thác Bạt Dã khấu đầu xong chín cái, chỉ nghe thấy "Uỳnh!" một tiếng, núi long đất lở, tuyết đọng văng loạn xạ, từ giữa mộ đá đột nhiên phát ra ánh đỏ khé, rồi vụt xông ra một quầng lửa phừng phừng cao tới trăm trượng.
Ba người thở hổn hà hổn hển, tà áo bay phần phật. suýt nữa bị kình khí quét trúng lảo đảo không vững. Na Kỳ thú và Họa Đấu gầm lên dữ tợn, nửa như hưng phấn, nửa như sợ hãi.
Một lát sau ánh lửa thu lại, tuyết bay phất phơ, trên núi lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Căn mộ đá kia đã mở ra một cái hang cao tới một trượng, rộng nửa trượng, ánh đỏ phát ra hiu hắt, trông giống như một con hung thú ngồi chồm hỗm ở đó, mở toác cái miệng đỏ hoét như muốn nuốt chửng người ta.
Thác Bạt Dã lúc này chẳng còn úy kị điều gì, cho dù biết rõ bên dưới là đầm rồng hang cọp, núi đao biển lửa chăng nữa cũng cứ liều lĩnh xông tới. Lòng đã quyết như vậy nên cứ ngang nhiên rảo bước tiến vào trong mộ.
Hơi nóng phả rát mặt khiến miệng lưỡi khô khốc. Một con đường lát đá dài và hẹp ngoằn ngoèo dẫn xuống, trên vách trần đá khảm một cái Long Thạch Tiên Đăng phát ra ánh sáng màu tím sẫm le lói, lẩn quẩn có mùi hương kỳ dị, không gian tịch mịch vô cùng quỷ dị.
Lưu Sa Tiên Tử kêu lên: "Thác Bạt tiểu tử, chú ý dẵm phải cổ trùng!" Nàng sợ hắn có gì sơ suất liền dẫn Na Kỳ thú đi theo ngay phía sau.
Vừa mới đi vào sau lưng đã nghe đánh "Bình!" một tiếng, cửa mộ đã đóng sập lại. Lưu Sa Tiên Tử kinh hãi cảm giác không ổn, ngoái đầu nhìn lại, bóng hình Hỏa Cừu Tiên Tử đã biến đi đâu? Vừa tức vừa giận, la lên thất thanh: "Hóng bét! Trúng kế của mụ yêu tinh rồi!"
Nói chưa dứt lời, một trận gió nóng hầm hập đã quạt vào mặt, ánh đèn chao động lúc sáng lúc tối, bên tai chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu cười ông ổng chấn động: "Tiểu yêu tinh, giờ mới biết là trúng kế có muộn quá không? Mười sáu năm trước ta đã cảnh báo ngươi rồi, ta muốn ngươi phải chôn thân tại đáy cốc, muôn đời không siêu thoát!"
Quỷ ảnh châu phát ra ánh sáng huyền ảo, hiện rõ vẻ tức tối ân hận của Thác Bạt Dã và Lưu Sa Tiên Tử. Quần hùng các tộc tuy chỉ nhìn được mà không nghe được, nhưng qua thần sắc có thể đoán ra đại khái, nhất thời giận dữ vô cùng, liên tiếp há miệng thóa mạ ầm ĩ, hối hận vì đã cả tin vào Thuần Vu Dục.
Vài vị du hiệp Hỏa tộc nóng tính thấy nam man yêu nữ giảo hoạt thì nổi giận đùng đùng chửi kẻ bội tín bất nghĩa, liền bị mấy người bên cạnh huých khuỷu tay làm hiệu, chợt nhớ ra Hỏa Thần còn ở đó liền đem mấy lời thóa mạ tổ tông định nói nuốt trở lại trong bụng.
Chúc Dung sắc mặt trắng bệch tới thê thảm chẳng nói được lời nào. Vốn là sau đêm hôm qua, thấy tình phụ tử với mối hận nước nhà của nàng đang dần dần nguôi ngoai, không ngờ đó chỉ là do con gái mình muốn báo thù riêng đã cấu kết với Công Tôn Anh Hầu thắt ra một cái bẫy thòng lọng. Trong lòng đau khổ vô cùng chẳng cách nào diễn tả ra được, chỉ trong giây lát cảm tưởng lão già đi tới mười tuổi.
Liệt Viêm tâm tình u ám, cao giọng nói: "Hỏa tộc, mối cừu hận với nam man hàng chục năm nay quá thâm sâu, làm sao có thể nhất thời hóa giải. Xin mọi người đừng trách cứ Thuần Vu công chúa nữa. Việc gấp trước mắt là phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp cứu Long thần thái tử cùng Lưu Sa Tiên Tử ra, rồi sẽ tiếp tục thảo phạt Công Tôn Anh Hầu giải cứu Long phi."
Mọi người đều hưởng ứng. Đám dũng sĩ Hàn Hoang quốc khí tức đầy bụng, căm giận vô cùng liền vội vàng nhảy lên chiến mã nhắm hướng Bì Mẫu Địa Khâu chạy tới.
Đúng lúc đó chợt nghe tiếng cốt tiêu thổi lên cao vút, thê thảm thấu trời, trên không trung của Bì Mẫu Địa Khâu đột nhiên xuất hiện một đám hung cầm phi thú đen đặc, gầm rú điên cuồng, cuồn cuộn như mây kéo tới quần hùng.
Cũng ngay lúc đó tiếng sáo mèo nổi lên dặt dìu, cả mặt đất chấn động ầm ầm không ngớt tưởng như có thiên binh vạn mã đang chạy tới nơi này.
Phi thú quân đang lượn trên không đồng loạt la hoảng, vội vàng kêu lên: "Bệ hạ, phía nam kéo đến rất nhiều hung thú nam hoang!"
Cơ Viễn Huyền rút thiên lý kính nhìn về phương nam, chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, thấp thoáng nghe thấy tiếng thú gầm rống như tiếng sóng, càng lúc càng lớn. Ước tính sơ bộ ít nhất cũng phải hàng vạn con hung thú. Chạy lên trước nhất dĩ nhiên là đám yêu thú Trường Hữu Mi Hầu cùng Hợp Dũ.
Mọi người kinh hoảng, đột nhiên tỉnh ngộ. Hỏa Cừu Tiên Tử sử dụng bầy thú này chắc chắn không phải là để giao chiến với quỷ binh của Công Tôn Anh Hầu, mà chính là vòng ra phía sau tập kích quân cứu viện của các tộc, tạo ra trận thế bao vây. Tất cả đều kinh hãi giận dữ, thóa mạ ầm ĩ, rút đao bật cung quyết tử chiến cùng đám yêu thú kia.
Cơ Viễn Huyền cưỡi Kỳ Lân ba chân lao vọt lên không, cất giọng nói: "Các bộ nghe lệnh! Phi thú quân bay về phương bắc Bì Mẫu Địa Khâu đánh úp bầy yêu cầm đang tới; Thú kỵ quân bày trận tam giác, bảo vệ du hiệp các tộc, nếu không có hiệu lệnh không được tự tiện xuất kích!"
Đại quân Thổ tộc đồng thanh hô ứng, thanh thế như sấm sét.
Chỉ nháy mắt, tám ngàn phi thú quân đã vọt lên trời, chia thành ba lớp, bày trận thế ngay trên không trung. Ba vạn thú kỵ binh của Thổ tộc cờ bay phấp phới, tất cả tự bố trí thành trận thế hình tam giác tiếng lên phía trước, xoay mặt ra ngoài không hề xuất động, khí thế sừng sững.
Sĩ khí quần hùng bốc cao ngùn ngụt, đều theo sử chỉ huy của thủ lĩnh các tộc, bày ra trận thế trên mặt đất nghênh địch. Reo hò ầm ầm, kèn trống vang lừng, tình thế vô cùng khẩn trương.
Gió thổi phần phật, Chúc Dung cưỡi song long đứng giữa không trung, nghe tiếng sáo mèo du dương uyển chuyển trong lòng đau buồn vô hạn như bị dao cứa. Không ngờ ba mươi năm hối hận cầu khẩn mà vẫn không tránh khỏi cảnh cha con đối đầu trên sa trường.
Nhưng tới giờ này phút này, dù cho y có ngàn vạn nỗi lòng cũng chẳng còn cách nào lựa chọn. Y liền lấy từ trong lòng ra Xích Long Cốt Địch (sáo làm bằng xương Xích Long), hướng về phía bầy thú gần nhất mà thổi lên.
Hung cầm cuốn tới, vạn thú xông qua, một phía nam một phía bắc nhanh chóng áp sát quần hùng.
Chỉ còn cách trận thế khoảng bốn dặm, đột nghe tiếng cốt tiêu im bặt, sáo mèo cũng biến mất, bầy thú gầm rú điên cuồng vội vàng dừng lại. Yêu cầm đầy trời từ từ bốc lên cao, chao liệng không ngừng.
Chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu cười khành khạch nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của Công Tôn mỗ, các vị hà tất ba lần bảy lượt ép mỗ đại khai sát giới. Oan có đầu nợ có chủ, thù oán giữa mỗ với Thác Bạt tiểu tử liên quan gì tới các ngươi? Nếu ngoan ngoãn ngồi một bên coi nhiệt náo, mỗ bảo đảm các ngươi trường thọ trăm tuổi; Còn nếu vượt quá giới hạn tự tìm lấy đường chết thì cũng sẽ cho các ngươi toại nguyện!"
"Uỳnh! Uỳnh!" Phía bắc của bình nguyên chợt ánh lửa rực trời, vọt lên cao hàng chục trượng, cuồn cuộn như con xích long lượn từ đông sang tây chia cắt quần hùng với Bì Mẫu Địa Khâu.
Cũng tại lúc đó, Bì Mẫu lại phát khởi hào quang rực rỡ, chớp chớp trên không tạo lên một ảnh ảo khổng lồ. Chỉ thấy một nam một nữ đứng tại nơi con đường hẹp quanh co, đang ra sức đánh ầm ầm vào vách mộ đá, dĩ nhiên đó là hình ảnh của Thác Bạt Dã và Lưu Sa Tiên Tử.
Mọi người kinh hãi, đều không tự chủ được mà nín thở chăm chú nhìn lên, trong lòng thầm cầu khẩn cho bọn họ có thể phá được vách đá thoát ra...
Hết chương 13
(*) Lời người dịch: Chỗ ngày có lẽ Hỏa Cừu Tiên Tử chơi chữ, núi tên là Chỉ Nam Sơn, còn có nghĩa là núi hướng về phương nam. Câu này ý nói sau mười tám năm chấn động, Bì Mẫu Địa Khâu đã xoay chuyển Chỉ Nam Sơn hướng về phía bắc. Chữ "chỉ bắc sơn" chỉ có nghĩa là hướng về phương bắc chứ không phải tên một ngọn núi khác, cũng không phải là đổi tên từ Chỉ Nam Sơn thành Chỉ Bắc Sơn
Chớp bạc loang loáng, kình khí tuôn trào mãnh liệt, Thác Bạt Dã liên tiếp đánh mấy chục đòn "Liệt Thiên Quyết", mạnh đến mức hai cánh tay hắn tê rần, dường như không thể giữ nổi Nguyên Thiên Nghịch Nhận trong tay nữa, vậy mà phiến đá bia mộ chỉ hằn lên mấy vệt trăng trắng, cứ trơ trơ bất động.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa kinh ngạc, không biết tảng hắc thạch này rốt cuộc là vật kỳ quái gì mà ngay đến thần binh sắc bén bậc nhất thiên hạ cũng không làm gì nổi.
Na Kỳ thú rống lên một hồi, giương cánh cúi đầu húc liên tục vào phía vách bên trái, đất đá văng tứ tung, "Bang" một tảng đá to rơi xuống, để lộ ra vách đá phát ra ánh sáng xanh mờ.
Lưu Sa tiên tử lòng chợt chùng hẳn xuống, mặt trở nên trắng bệch, nghiến rắng nói: "Đừng phá nữa! Đây chính là "Âm Dương Minh Hỏa Hồ", dù ngươi có Bàn Cổ Phủ đi chăng nữa cũng chưa chắc đã phá được nó ra."
"Âm Dương Minh Hỏa Hồ?" Thác Bạt Dã kinh hãi, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Thang Cốc, đã từng nghe qua những lưu tù của Kim tộc nhắc tới vật này.
Theo truyền thuyết từ thượng cổ, trong lúc trời vỡ đất lở, hung ma hoành hành, Nữ Oa lấy Ngũ Sắc Thần Thạch của Kim tộc vá trời, phần Ngũ Sắc Thạch còn dư không đủ để đắp kín vết nứt trên mặt đất, mới đem phần dư đó kết hợp với ba mươi sáu loại kỳ thiết, chú luyện thành "Âm Dương Minh Hỏa Hồ", phong ấn tất cả các loài hung ma yêu thú, trấn tại đáy của khe nứt đó.
Vật đổi sao rời, khe nứt ngày đó biến thành Bì Mẫu Địa Khâu - Đệ nhất kỳ sơn ở Đại hoang, còn "Âm Dương Minh Hỏa Hồ" thì biến thành một ngọn núi trong Địa Khâu. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào hai người rốt cục lại bị Hỏa Cừu Tiên Tử dụ vào trong Thần Hồ cổ kính này!
Nhớ lại lúc mới nhìn thấy ngọn núi do Âm Dương Minh Hỏa Hồ hóa thành, hắn từng có cảm giác rất quen thuộc, trong lòng Thác Bạt Dã chợt nghĩ: "Lẽ nào năm đó Cổ Nguyên Khảm cũng đã từng đi qua nơi đây? Liệu có phải vì trở lại chốn cũ mà đánh thức thần thức tiền kiếp chăng?"
Lưu Sa Tiên Tử phẫn nộ nói: "Tên gian tặc này đã bày mưu tính kế, đem Hỏa Hồ Sơn này cải biến thành diện mạo của Chỉ Nam Sơn, Ngay đến Hồ chủy phong (ngọn núi nơi miệng hồ) cũng bị hắn ngụy trang vô cùng khéo léo... "
Sắc mặt nàng chợt biến đổi, nói ngắt quãng: "Phải rồi! Kỳ thực ta phải sớm nghĩ tới điều này mới đúng, Bì Mẫu Địa Khâu biến đổi liên tục, mỗi ngày mỗi khác, mười sáu năm trôi qua, Chỉ Nam Sơn ấy làm sao có thể nguyên hình nguyên dạng như trước đây được?" Càng nghĩ càng thấy vô cùng chán nản, uất hận không nguôi.
Chợt nghe thấy tiếng Công Tôn Anh Hầu cười ha hả: "Phục Hy sau tính bát quái xong rồi thì nói ắt chẳng sai, Thác Bạt tiểu tử, ‘Âm dương minh hỏa hồ’ này có âm dương hòa hợp, thủy hỏa tương hỗ, là nơi phong thủy tốt nhất trong Địa Khâu. Mộ phần cao đường của họ Công Tôn mỗ đích xác là được dựng tại nơi này, các ngươi hôm nay được chết ở đây, cũng coi như là tạo hóa an bài"
Thác Bạt Dã chợt nghĩ: "Tên gian tặc này đã đem phụ mẫu mai táng tại đây, ắt phải có nguyên do. Nếu có thể nắm rõ huyền cơ trong đó, không chừng có thể có phương pháp thoát ra!"
Hắn ta vội xua đi tạp niệm, một mặt chú tâm tìm kiếm, một mặt vẫn cười khanh khách: "Hóa ra ngươi coi ta và Lưu Sa Tiên Tử là phụ mẫu của ngươi đấy sao? Con ngoan thật có hiếu, rất tốt, rất tốt."
Lưu Sa Tiên Tử đột nhiên đỏ mặt, "Phì" lên một tiếng cười lạnh: "Nếu ta mà có một đứa nghịch tử không nên thân như vậy, thì đã sớm đập đầu chết từ lâu rồi, còn mặt mũi nào mà sống chui lủi ở cái khe nứt này nữa?"
Công Tôn Anh Hầu đột nhiên cười nói: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm! Lão tặc Thần nông với ta thù sâu như biển, tiểu tiện nhân ngươi lại sát hại huynh đệ của ta, vốn định để ngươi và lão tặc ấy cùng chết trước mộ cha mẹ ta để họ có thể nhắm mắt ngậm cười nơi chín suối, đáng tiếc là lão tặc ấy đoản mệnh đã đi trước một bước, giờ thì chỉ còn cách là thầy nợ trò trả thôi!"
Tiếng nói chưa dứt, hơi nóng đã cuồn cuộn nổi lên, trước mắt một màu đỏ rực, con đường đá đột ngột bùng cháy.
Thác Bạt Dã vội xoay chuyển Tích hỏa châu, phất ra một chưởng, kình khí phát ra ào ào, ánh đèn chao đảo, đất đá ở bốn vách con đường đá bỗng chốc nứt ra lách cách rồi đổ sụp xuống ầm ầm, để lộ ra vách trong miệng của Thần Hồ, thấp thoáng thấy có rất nhiều vết xước, chằng chịt ngang dọc.
Công Tôn Anh Hầu cười to: "Tiểu tử, ta quên không nhắc nhở ngươi. trong Thần Hồ cứ tuần hoàn nửa canh giờ một, hết nóng rồi lạnh, băng hỏa thay phiên. Thêm một lát nữa, địa hỏa xuyên qua đáy hỏa hồ, hình thành nên "Thanh Minh Tử Hỏa", để xem viên Tích hỏa châu của ngươi chịu được bao lâu?"
Lòng Thác Bạt Dã thoáng kinh hãi, trong Ngũ Hành Phổ có viết rằng "Thanh Minh Tử Hỏa" tương truyền là do Cửu minh địa phủ sinh ra, sức nóng của nó còn hơn cả dung nham, không có gì là không phá nổi, cho dù là Huyền băng thiết cũng bị nung chảy thành nước. Người ta vẫn cho rằng nó ở một nơi nào đó tại Nam hoang, thật không ngờ nó lại ở trong Bì Mẫu Địa Khâu.
Lưu Sa tiên tử cười lạnh, truyền âm nói: "Tiếng tên ác tặc ấy vọng ra từ bên trong lòng hồ, đáy hổ lại có thể để lửa thâm nhập vào, nhất định phải có một cái lỗ thông ra bên ngoài." Liền kéo tay áo hắn đi vào bên trong.
Ánh lửa đỏ rực rọi thẳng vào mặt, khô nóng vô cùng, đập vào mắt là bốn bề lửa cháy rừng rực, sương khói mù mịt không thể nhìn rõ.
Định thần giây lát mới thấy phía trước là một cái hang động khổng lồ, cao đến trăm trượng, rộng đến tám mươi trượng, vách lởm chởm những đá ngũ sắc rực rỡ, trên đỉnh có hằn một đường tròn, đây chắc chắn là nắp của "Âm Dương Minh Hỏa Hồ".
Nhìn xuống bên dưới, đáy hang sâu bên dưới cách con đường đá nơi miệng hồ chừng khoảng mười trượng, lửa cháy đỏ rực, quả nhiên có hàng chục cái lỗ tròn nhỏ phân bố khắp nơi, lửa phun phì phì.
Ở chính giữa có một cái nền hình bát giác, từ Nam sang Tây khắc rõ ràng "Li", "Khôn", "Đoài", "Càn", "Khảm", "Cấn", "Chấn", "Tốn" tám bức họa đồ, chính là Phục Hy Bát Quái Đồ đã viết rõ trong Ngũ Hành Phổ.
Tương truyền vào thời tối cổ, Phục Hy tại sông Đồ giết chết con hung thú Xích Dực Long Mã, lấy được một bức mật đồ ở trong bụng nó. Phục Hy xem xong đại ngộ, từ đó luôn quan sát thiên tượng, địa hình, nghiên cứu huyền cơ của vạn vật, luyện thành pháp thuật thần thông triệt quỷ.
Thế nhưng Phục Hy Bát Quái đồ rốt cuộc thần diệu đến thế nào thì trong Ngũ Hành Phổ không nói rõ.
Thác Bạt Dã nhìn bức họa đồ trong thần hồ, tức thì tim đập thình thịch, thoáng ngộ ra trong đó có điều gì đó mà không thể nói ra được.
Trấn tĩnh nhìn lại, trên nền bát giác đột nhiên xuất hiện một bức Thái cực đồ rất lớn, ở giữa đặt ngang một chiếc thạch quan (quan tài đá), phát ra ánh sáng xanh biếc, lửa cháy đang hừng hực tới đó là giảm,
Bím tóc Lưu Sa Tiên Tử bay tung lên, xích luyện xà rung động bên tai, phảng phất như đang nói gì đó. Mặt nàng rựng đỏ rần rần, rạng rỡ cười nói: "Tiểu tình lang, nơi này đã là hợp hoan mộ của phụ mẫu hắn, vậy thì sao chúng ta không bái tế một chút?"
Đoạn kéo hắn cưỡi lên con Na Kỳ thú, nó giang cánh bay về phía cái nền bát quái.
Lửa bùng cháy phừng phừng, hai người cưỡi kỳ thú hạ xuống. Chỉ nghe thấy chiếc quan tài xanh như ngọc, ánh sáng huyền ảo lưu chuyển, thoáng thấy bóng hai người nằm bên trong, đích thực là hai bộ thi hài không còn nghi ngờ gì nữa.
Lưu Sa Tiên Tử lim dim mắt chìa tay ra, cười nói: "Tiểu tình lang, mượn ngươi thanh Thiên Nguyên Nghịch Nhận một lát."
Thác Bạt Dã nghe khẩu khí của nàng liền hiểu ý ngay, nhưng không chờ hắn trả lời, nàng đã đoạt lấy Thiên Nguyên Nghịch Nhận, chém vào nắp thạch quan.
"Binh!" Kình khí bắn loạn, nắp quan tài lúc đó hơi rung động.
Chợt nghe Công Tôn Anh Hầu cười lên giận dữ: "Tiểu tiện nhân, cái việc đào mộ người khác mà ngươi cũng dám làm à! Ngươi không sợ bị trời đánh, không sợ báo ứng hay sao?"
Hỏa quang dưới đáy hồ lại bùng lên, Ngọn lửa mãnh liệt cao hàng chục trượng dâng lên bốn phía nền bát quái, cháy phừng phừng dữ tợn, khiến hai người đến nỗi không mở mắt ra được.
Lưu Sa Tiên Tử trong lòng hả hê, cười ha hả: "Ngươi đã dám nhốt người ta vào bên trong hầm mộ của phụ mẫu ngươi, còn sợ người ta khai quật mộ tổ tiên ngươi lên sao? Đại ân đại đức của Ba Mẫu đối với ta làm sao dám quên, hôm nay thật may có dịp đến đáp tạ một lần!" Anh đao sáng loáng lại chém liên tiếp xuống nắp thạch quan.
Công Tôn Anh Hầu càng chửi bới lồng lộn, nàng càng khoái chí, cười to không ngớt, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, nắp quan tài đã bị lệch đi một chút. Thác Bạt Dã chợt cảm thấy có điều gí không ổn, nghĩ liên hét lớn: "Khoan đã!"
Hắn lấy tay cản Lưu Sa Tiên Tử lại, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, nắp quan tài bay lên, một luồng sáng chiếu ra, có tiếng "u u" nổi lên, vô số con trùng đủ màu sắc cuồng loạn bay ra như sóng dữ, lao thẳng vào mặt họ!
Thác Bạt Dã và Lạc Cơ Nhã kinh hãi, cố gắng vận khí lùi ra ngoài.
Một loạt tiếng "Binh Binh" liên tiếp, hàng ngàn con côn trùng tức thì tản ra như cám đầy trời, bị ngọn lửa cuốn lấy phát ra tiếng nổ"lách tách", khói bay mù mịt, mùi khét nồng nặc xông lên mũi.
Hai người cảm thấy không ổn, vội bay ngược ra sau, chợt nghe thấy tiếng Công Tôn Anh Hầu cười điên cuồng: "Tiểu tiện nhân, đây chính là cái quan tài là ta chuẩn bị cho ngươi và lão tặc Thần Nông, ngươi đã tự mở nó ra, còn trách ai?"
Tiếng cười ầm ầm, Lưu sa tiên tử đột nhiên "A!" lên một tiếng, mặt dần rựng đỏ như say rượu, rồi tự nhiên như mất hết khí lực, từ trên không rơi thẳng xuống.
Thác Bạt Dã xoay người ôm lấy nàng, chỉ thấy nàng nóng như lửa, mềm oặt như không xương, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nàng rên lên một tiếng, hai tay đã mềm mại vít lấy cổ hắn, mắt như xuân thủy, mặt tựa hoa đào kề sát vào người hắn.
Thác Bạt Dã kinh hãi định đẩy ra, nhưng trong đầu chợt quay cuồng, trong đan điền khí nóng bừng bừng, toàn thân như lửa đốt, nháy mắt đã chẳng nghe nhìn thấy gì nữa. Trong cơn mơ mơ hồ hồ, tiếng nàng ta rên nhè nhẹ tưởng như gió xuân lướt qua tai, thổi qua má, rồi lại như ánh chớp chạy qua môi, xuyên thẳng vào tim...
Các tộc quần hùng dột nhiên ngừng hô, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm hôn nhau thắm thiết trong ảo ảnh, trợn mắt cứng lưỡi không thốt được lên lời.
Hai tai Sở Phù Lệ Diệp nóng ran lên, vội quay mặt đi, chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu điên cuồng cười: "Người ta đều nói Thác Bạt Thái Tử tình sâu nghĩa nặng, vì Vũ Sư ái phi của ta mà từ chối làm phò mã Kim tộc, thậm chí còn không ngại đối địch với cả thiên hạ, hôm nay xem ra cũng chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân xảo trá háo sắc mà thôi! Cứ nghĩ rằng ở trong hầm mộ này, cô nam quả nữ, có thể che mắt thế gian mà dám cả gan làm chuyện xấu xa đồi bại như vậy ư? Các vị ngàn dặm tới đây, liều chết tương trợ, té ra cũng cùng một giuộc với tên lãng tử ranh mãnh này sao?"
Lục Ngô cao giọng hét lên: "Mọi người đừng nghe những lời mê hoặc của hắn, Thác Bạt thái tử nghĩa tựa trời cao, tình sâu như biển, quyết không làm chuyện đó đâu. Chắc chắn là tên yêu quái đó dùng tà pháp che mắt rồi hạ độc xuân cổ, khiến hắn ta nhất thời mất đi bản tính mà thôi."
Nghe tiếng hét của Lục Ngô, đám quần hùng như tỉnh cơn mơ, liền chửi bới không ngớt. Nhưng mắt nhìn cảnh tượng chiếu từ viên "Quỷ ảnh châu" trong tay Cơ Viễn Huyền giống cảnh trong ảo ảnh, trong lòng họ không tránh khỏi hồ nghi thắc thỏm: "Người khác thì không nói, thuật dùng cổ độc của Lưu Sa Tiên Tử xuất thần nhập hoá, trong Đại hoang ai có thể hại nàng trúng cổ độc được?
Huống hồ họ thấy mối quan hệ của Lạc Cơ Nhã với Thác Bạt Dã rõ ràng có vẻ mờ ám, trong lúc này khi cả hai cùng gặp nạn ở trong hầm mộ, sống chết có nhau rất có khả năng nhất thời khó kiềm chế được tình cảm. Bởi vậy tiếng chửi bới tuy cất lên không ngừng nhưng yếu ớt chẳng có khí thế gì hết.
Sở Phù Lệ Diệp tiến ra trước mặt, hơi nhíu mày hường về phía Cơ viến huyền và Liệt Viêm từ từ hành lễ, rồi nhỏ nhẹ nói: "Viêm đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ, điều Lục hổ thần nói rất đúng. Công Tôn yêu nhân nhất định là đã dùng yêu pháp dâm tà gì đó, hòng khiến Thác Bạt thái tử trước bàn dân thiên hạ phải thân bại danh liệt, mất hết uy tín. Bây giờ nếu chúng ta không phái quân đi cứu trợ ngay, e rằng sẽ không kịp nữa."
Liệt viêm và Chúc Dung nhìn nhau gật đầu. Đám tướng sĩ Bạt Tự Hán, Thiên Tiễn đều đứng ra xin đi ngay.
Cơ Viễn Huyền trầm ngâm một lát, rồi giương đôi mày sắc như hai thanh kiếm, như đã hạ quyết tâm liền cao giọng nói: "Tướng sĩ ba quân Thổ tộc nghe lệnh! Công Tôn Anh Hầu xâm phạm bang chúng ta, gây ôn dịch bừa bãi, sinh linh đồ thán, tội ác tày trời, sớm đã bội lời ước ba ngày trước. Hôm nay nhất định phải giết chết hắn ta cứu Long thần thái tử ra!"
Quần hùng cùng hô vang hưởng ứng, tiếng kèn hiệu, tiếng trống trận vang dội, đại quân ào ào tiến về phía Địa Khâu như thác lũ.
Trận đại chiến cuối cùng cũng bắt đầu.