Hồi 25: Bạn Cùng Phòng
Dịch thuật: www.danchoisg.com
Người dịch: Davidvilla
Tiêu Nhiên lưng đeo một cái ba lô, nhàn nhã đi lên lầu.
"02412, 02413, 02414, 02415 là phòng này rồi. Không biết ta có phải là người đến sớm nhất không?" Tiêu Nhiên đứng ở ngoài cửa nghĩ thầm.
Mở cửa nhìn, ba cái giường dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị. Chỉ có bên trái cạnh cửa sổ còn một cái giường bỏ không. Chỗ nằm đều ở trên, phía dưới là nơi để một loại vật dụng cũng như sách vở.
Tiêu Nhiên đóng cửa lại, từ giới chỉ xuất ra những đồ vật mà Lý Thiến vì hắn chuẩn bị như chăn, vài cái gối phô tơi, tựu đem rải ra nằm cũng tốt. Vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, chỉ nghe thấy thanh âm chìa khóa mở cửa.
Cửa được mở ra, lục tục đi vào ba người tuổi trẻ, trong đó có một người cao lớn tráng kiện, người mang theo hai gọng kính có vẻ phá lệ gầy gò, còn một người tóc nhuộm màu vàng,
Mặc y phục hoa lệ lòe loẹt từ đầu đến chân, trang phục so với một tên đống bóng không khác nhaU nhiều lắm. Bọn họ vừa vào cửa đã phát hiện Tiêu Nhiên ngồi ở trên giường.
"Chúng ta huynh đệ cùng phòng rốt cục đến đông đủ rồi, buổi tối ta mời một ngươi đi ra ngoài ăn cơm." Cái tên cao lêu nghêu tuổi trẻ thét lên.
"Chào mọi người, ta gọi là Lưu Vũ Phàm, người Tứ Xuyên." Vị mang kính nói ngay.
"Ta đây là Tào Bảo Là, người Đông Bắc, một bằng hữu thường gọi ta là Kim Cương. Ta đánh nhau ra tay rất nặng, ba người cho tới bây giờ không cần để ý. Đã là huynh đệ sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ cần gọi ta hỗ trợ là được rồi." Lại tên thanh niên cao to cường tráng nói.
"Ta gọi là Tề Mộ Thành, người Nghiễm Đông, ngươi đừng xem ta trang phục như vậy mà lầm lẫn, kỳ thật ta chính là người tốt. Không nên bị vẻ bề ngoài của ta mê hoặc, ta nội tâm rất thiện lương. Bạn bè gọi ta là Hầu Tử."
"Chào một ngươi, ta gọi là Tiêu Nhiên,."
Tiêu Nhiên nói xong, hướng ba người nắm tay, khi hắn kín đáo nhìn Lưu Vũ Phàm thì phát hiện ra hắn là người tu chân, tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, nhưng không biết có đem theo bảo vật gì trên người không.
Nguyên lực ba động ẩn dấu dẫn xuất.
"Tốt lắm, đừng lôi thôi nữa, mấy đại gia chúng ta ở cùng một chỗ, thời gian vẫn còn dài đi đâu mà mất chứ? Bây giờ quan trọng nhất là chuyện đi uống rượu, chúng ta không say không về". Kim Cương nói xong, lôi kéo bọn Tiêu Nhiên đi ra ngoài.
Vừa nói xong,
"Mắt Kính, nhanh lên một chút a! Đừng có quen thói lề mề như ma ma nữa."
"Ngươi gọi ta là Mắt Kính, ngươi còn dám nói nữa à." Lưu Vũ Phàm đuổi theo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Vì vậy, một đám người cãi nhau ầm ỉ đi ra ngoài trường học, đến một tiểu phạn quán.
"Lão bản, mang một món ăn lại đây." Kim Cương còn chưa đến cửa đã hét toáng lên.
Đến khi bọn hắn vừa đi vào cửa, phát hiện trong phạn quán có mấy người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ, mấy nữ sinh thiếu chút nữa đã bị hù dọa định móc túi trả tiền cơm rồi bỏ chạy.
Tiêu Nhiên nhìn thấy vậy, hướng Hầu Tử cùng Mắt Kính khẽ đánh mắt ra hiệu, bọn họ ba người vội vàng làm bộ như đi ngang qua, tìm cái bàn rộng ngay gần cửa sổ ngồi xuống, đem Kim Cương nhét vào giữa mấy người.
Kim Cương nhìn thấy vẻ mặt mấy người bên trong phạn quán, vội vàng nói: "Một ngươi cứ tiếp tục ăn, không cần phải xen vào việc của ta." Có thể nghe như một lời nói bình thường vào lỗ tai, , nhưng lại như là cảnh mộto bọn họ, "Một ngươi ai dám động đến ta, cẩn thận”
“Đợi chút."
Rốt cục lão bản đã đến giải vây, một đại gia mới bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Kim Cương vẻ mặt ủy khuất ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên làm bộ ta không nhận ra vẻ mặt của hắn, nhìn chằm chằm nơi khác.
Không bao lâu, thức ăn đã được bê lên, Kim Cương gọi vào, "Lão bản, cầm 8 bình bạch tửu lại đây." Sau đó lầm bầm lầu bầu nói: "Chúng ta mỗi người 2 bình, vừa đẹp. Cứ uống xong rồi lại gọi tiếp."
Hầu Tử nhìn thấy 2 bình bạch tửu loại một lít thả tới trước mặt mình, kín đáo quan sát đồng bọn, thấy Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính hai người bọn họ dường như không coi vào đâu, nghĩ thầm, "Ta đã gặp phải đối thủ, đây đều là những yêu quái a, ta không thể theo rồi!"
Kim Cương rót cho Hầu Tử một cốc lớn đầy rượu, cốc chứa đến gần một nửa bình, sau đó nâng chén nói, "Chúng ta có thể từ thiên nam địa bắc tụ cùng một chỗ, đây là duyên phận. Nào, chúng ta cạn chén." Nói xong, tu một ngụm
Còn mỗi việc là đem cái chén đầy rượu cho vào miệng. Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính cũng chậm chậm uống.
Hầu Tử nhìn thấy màn này, quay về bọn họ ba người nói: "Ba vị anh hùng, ta có sự kiện muốn cùng một ngươi thương lượng một chút. Hôm nay bữa này để ta mời, nhưng rượu đổi thành nước ngọt được không?"
Kim Cương lập tức nói, "ngươi uống hay là không? Có phải ngươi không nể mặt mũi ta, hay là xem thường ta?"
Mà Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính còn lại là đồng dạng "Ngươi nói gì chứ? " Vẻ mặt nhìn chằm chằm Hầu Tử, xem hắn da đầu đã tê dại.
"Mẹ kiếp, liều mạng." Hầu Tử nói xong, từ từ nhắm hai mắt đem cái cốc rượu to đùng kia uống vào.
"Rất tốt, thế mới là huynh đệ của ta, thêm một cốc nữa." Kim Cương nói xong lại rót cho Hầu Tử một cốc to đầy tràn.
"A, vẫn uống a! " Hầu Tử thiếu chút nữa phát khóc.
Hầu Tử uống tiếp đến cốc thứ hai thì gục xuống.
Mà Kim Cương uống đến bình rượu thứ ba cũng ngã.
Chỉ còn Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính hai người vẫn uống, đến lúc rời đi thì trên mặt đất đã có không dưới hai mươi cái vỏ.
Chung quanh nhiều người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ.
"Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định là ta uống hơi nhiều, nhìn hai vỏ thành hai mươi cái vỏ." Một đệ tử nghĩ
"Phạn quán này nhất định là bán rượu giả, lần sau không đến đây ăn cơm nữa." Một đệ tử khác nghĩ.
Từ đó về sau, phạn điếm này làm ăn sinh ý phai đi rất nhiều, mà cũng không biết nguyên nhân do bàn tay nào làm ra.
Kim Cương cùng Hầu Tử được hai người bọn họ dìu trở về phòng ngủ.
Đem hai người bọn họ ném lên trên giường xong, Tiêu Nhiên đã nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Còn Mắt Kính lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tiêu Nhiên, "Không đúng a, hắn không giống như người tu chân, trên người không có nửa điểm chân nguyên lực, cũng không giống như ta đã đem rượu luyện hóa. Uống nhiều như vậy mà không sao, hắn uống rượu như thế nào?”
A! " Bọn họ làm sao biết được, Tiêu Nhiên lúc này toàn thân đều là tiên nguyên lực chứ?
Ngày thứ hai, Kim Cương tỉnh lại, trong phòng lại hô hào ầm ĩ bát nháo, còn Hầu Tử thì vẫn nằm ở trên giường không thể thanh tỉnh.
Rốt cục đến ngày khai giảng năm học.
Bọn họ đi tới lễ đường, Hầu Tử đã khôi phục lại sức sống, không ngừng nói, "Mau nhìn, bên kia cái...to lên một chút. Oa, cái này cũng không sai. Nơi này còn có một người rất hấp dẫn."
Đợi đến khi bọn họ tìm được chỗ ngồi, đại lễ khai giảng năm học đã bắt đầu.
Hiệu trưởng đi lên đài, bắt đầu nhìn khắp hội trường diễn thuyết.
Đợi đến khí lễ khai giảng chấm dứt đã là sáu giờ chiều. Tiêu Nhiên bọn họ lại tới phạn điếm lần trước ăn cơm. Vốn lần này Hầu Tử ép thế nào cũng không uống rượu, cho nên Kim Cương lần này uy phong đã hạ đi nhiều.
Được hai chén rượu tâm hồn đã cảm thấy phiêu bồng, Kim Cương trạng thái có vẻ tốt hơn so với lần trước một ít, uống thẳng đến bình thứ tư thì mới ngã xuống. Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính lại giống lần trước cứ như vậy mà uống tiếp. Không đầy một hồi sau, trên mặt đất lại đầy những bình rượu không.
Buổi học đầu tiên, trong phòng học.
Một vị sư phụ rất xinh đẹp đang đứng trên bục giảng điểm danh.
"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên tới rồi phải không? Tào Rất Là, Tào Rất Là, đã không tới; Lưu Vũ Phàm, Lưu Vũ Phàm, vẫn còn chưa tới; Tề Mộ Thành, Tề Mộ Thành."
Vị sư phụ nghĩ thầm, "Hảo a, không nghĩ tới cả một phòng ngủ cũng dám trốn tập thể lần đại hội lớp này, ta nhất định phải thu thập bọn họ. Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, ta là một mỹ nữ, như thế nào có thể làm như vậy, hóa ra phá hư hình tượng của chính mình sao chứ?"
Một lớp học tuyển một sinh viên vào ban chấp hành như chủ nhiệm lớp, bí thư đoàn, ủy viên học tập, ủy viên đời sống, ủy viên lao động. Lần đầu tiên đại hội lớp, không ai nghĩ tới bốn nhân vật không tham gia đều là những đại nhân vật sau này.
Đại hội chấm dứt, sau đó Trần Tuyết Hàm một mình vội vàng đi xuống nam sinh ký túc xá, "Ta muốn nhìn xem bốn người này rốt cuộc là nhân vật ra sao, ngay cả lần đầu tiên đại hội lớp cũng không đến tham gia."
Tiêu Nhiên cùng Lưu Vũ Phàm đều là tu chân nhân sĩ, trong đầu căn bản không có khái niệm đại hội lớp. Biết là hôm nay buổi tối sẽ khai mac đại hội, nhưng Kim Cương cùng Hầu Tử lúc này lại còn đang phê thì sao?
Hồi 26: Bốn Người? Ba Người?
Dịch thuật: www.danchoisg.com
Người dịch: Davidvilla
Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính thật vất vả đem Kim Cương cùng Hầu Tử về tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy lão Đại bảo vệ đang đứng trước cửa phòng, bọn họ lập tức nhanh chóng đem người kéo sang đãy ký túc khác.
"Làm sao bây giờ? Lão Đại bảo vệ đang đứng đó." Tiêu Nhiên hỏi.
"Chúng ta phân một người ra dụ hắn ly khai. Người còn lại sẽ từng bước từng bước đem bọn họ đi vào phòng." Mắt Kính nói
"Chúng ta người nào đi dụ đây chứ?"
"Như vậy đi! Chúng ta đoán sấp ngửa, người nào đoán sai người đó sẽ phải đi. "
"Hảo. "
Tiêu Nhiên xuất ra một đồng xu rồi chậm rãi tung lên trời, khi hạ xuống thì chộp vào trong tay.
"Ngươi đoán cái gì?"
"Chữ" Mắt Kính tự tin nói, nghĩ thầm, "Lấy nhãn lực của ta mà đoán, xem một cái sẽ biết ngay. Hắn thật ngây thơ a! "
Tiêu Nhiên chậm rãi buông lỏng tay ra, một cái quốc huy thật to xuất hiện trước mặt Mắt Kính.
Tiêu Nhiên thu hồi đồng xu nói, "Huynh đệ, trông cậy cả vào ngươi rồi, đi thôi, ngươi đi cho tốt."
"Tại sao lại có thể như vậy, ta rõ ràng chứng kiến chính là mặt chữ a! " Mắt Kính buồn bực đi ra.
"Hắc hắc. Đấu với ta, bao giờ ngươi chết như thế nào cũng không biết. " Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng Mắt Kính nói, tiếp theo sờ đồng xu mà cả hai mặt đều là quốc huy nghĩ thầm. "Vẫn còn phải đem nó luyện chế tiếp một lần nữa, có thể ngồi một lần người nào đó đoán trúng mặt này chứ? Không thể lãng phí được."
Mắt Kính đi tới trước mặt người bảo vệ, nói.
"Đại gia, ngươi tâm tình thật tốt a, đã trễ thế này còn ra ngoài ngắm trăng."
"Ngắm trăng? Bầu trời tất cả đều là mây, chỗ nào có ánh trăng a?!"
"......"
"Đại gia, bên ngoài lạnh như thế, đi vào nghỉ ngơi đi nghen! Đứng ở ngoài này làm gì a?"
"Gần đây lúc mới vừa khai học, đã có rất nhiều đệ tử chạy ra ngoài uống rượu, ta ở chỗ này giữ cửa. Hận, những người này a, học hành không chịu học, mỗi ngày đến trường học lêu lổng, nếu để ta bắt được, nhất định không cho bọn họ có kết quả tốt."
"......"
"Đại gia, ta giúp ngươi giữ cửa, ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
"Như vậy sao được a, ta sẽ áy náy lương tâm mình lắm, đã ăn lương phải làm tròn phận sự. Đã khuya rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!"
Nói xong bảo vệ đem Mắt Kính đẩy vào ký túc xá, còn mình lại đứng trước cửa.
Mắt Kính đứng ở bên trong ký túc xá, khóc cười không được.
"Lần này nhất định phải thành công. Ta phải xuất tuyệt chiêu rồi." Nghĩ xong, Mắt Kính lại đi ra ngoài.
"Đại gia, ta vừa rồi hình như chứng kiến có người uống rượu ở bên kia . Chúng ta cùng qua xem đi!"
"Cái gì, ngươi nhanh chóng mang ta đi xem sao." Nói xong, kéo Mắt Kính đi ra.
"Như thế nào không còn ai a! Rõ ràng vừa rồi còn mấy người đang ở đây a" Mắt Kính làm bộ, lầm bầm lầu bầu đích nói,
"Nhất định là bọn họ đã thấy đại gia ngươi lại đây, cho nên bỏ chạy rồi."
"Như thế nào có thể, uống rượu rồi làm sao mà vẫn nhìn được rõ ràng như vậy."
"Đại gia, thật sự a, ta vừa rồi đi qua vẫn chứng kiến hắn ói ra mà. Vẫn còn mùi rượu nồng nặc đây này”
"Được, vậy ngươi tốt nhất theo ta đi tìm, hôm nay nhất định phải đem người nọ tìm ra." Nói xong, không nói không rằng kéo Mắt Kính đi chung quanh tiếp tục tìm kiếm.
Tiêu Nhiên bên này, hắn chứng kiến Mắt Kính đem bảo vệ lừa gạt rời đi, lập tức đem Kim Cương cùng Hầu Tử cất vào giới chỉ, nghênh ngang đi tới.
Còn chưa đi tới cửa phòng, Tiêu Nhiên thấy một mỹ nữ đứng ở cửa ký túc xá. Hắn liền đi tới hỏi.
"Mỹ nữ, ngươi đang tìm người hả?"
"Đúng vậy! "
"Ở đây có rất nhiều người, ngươi muốn tìm ai, có muốn hỗ trợ hay không!"
"Người trong phòng ngủ này."
"Không thể nào, phòng ngủ này ta cũng là một phần! Ngươi tìm ai! Không phải là Hầu Tử sao, hắn sẽ không dám làm những chuyện có lỗi với ngươi đâu!"
"Ta......"
"Ngươi đừng nói nữa, ta đã hiểu rõ rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn. Hắn nhất định đối với ngươi sẽ ăn năn, ngươi hôm nay cứ về trước đi nghen! "
"Không cần, ta hôm nay nhất định phải đợi được bọn họ."
"Bọn họ? Chẳng lẻ còn có Kim Cương cùng Mắt Kính. Không có lý nào, lại còn có ta trong đó, ta làm sao lại dính vào vấn đề quan hệ cùng ngươi chứ?"
"Ngươi......"
"Chỉ là nhất thời vô ý thôi, vừa rồi đã kích động một chút. Ngươi yên tâm, có ta ở đây bọn họ là tuyệt đối không dám khinh dẻ ngươi đâu, ta nhất định sẽ làm cho bọn họ nhận ra lỗi lầm của mình."
"Nga, quên nói với ngươi, ta cùng bọn họ ở chung một phòng ngủ, nếu không ngươi ...cứ chờ một chút, ta đi gọi bọn hắn. "
Trần Tuyết Hàm vốn đang muốn cùng Tiêu Nhiên cãi cọ một chút, nhưng vừa nghe đến Tiêu Nhiên cũng ở cái phòng ngủ kia, chợt ngậm miệng lại, tâm lý nghĩ: "Hắn cũng dám nói như vậy với ta, xem ta như thế nào thu thập hắn. Hắn nhất định là Tiêu Nhiên rồi, ta sẽ nhớ kỹ."
Tiêu Nhiên vẫn hoàn toàn chẳng biết, chính mình đã rước lấy họa vào thân. Hắn đi tới thang lầu, tìm chỗ tối, dụng thần thức quan sát một chút, không phát hiện ra người, liền đem Kim Cương cùng Hầu Tử từ trong giới chỉ thả ra. Nhìn hai người bộ dạng hồ đồ túy lúy, nghĩ đến, "Ta như thế này mà vận khí sao lại kém vậy chứ? Thương thay, ta từng này rồi mà ngay cả nữ sinh còn chưa có hôn qua, còn một ngươi thì lại quá đà đến vậy."
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy Tiêu Nhiên kéo Kim Cương đi tới thì vội vàng hỏi, "Hắn làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là uống rượu thôi, ngươi xem hắn đã vì ngươi uống thành cái bộ dáng này rồi, ngươi sẽ không còn trách hắn nữa chứ!"
"Ta phải nhịn, nhất định phải nhịn, không thể vì một cái nhỏ mà đánh mất cái lớn được." Trần Tuyết Hàm lúc này không ngừng cảnh mộto chính mình.
Trần Tuyết Hàm giúp Tiêu Nhiên đem Kim Cương về phòng ngủ xong, Tiêu Nhiên lại chạy ra ngoài đem Hầu Tử về, cứ thế đến khi hai người bọn họ đã lăn quay ra giường rồi, Tiêu Nhiên mới khuyên.
"Xem đi! Kỳ thật bọn họ cũng không chịu nổi. Mỗi ngày vì sự kiện đó mà nâng chén tiêu sầu. Hai người con trai thuần khiết, bất quá nhất thời phạm vào một sai lầm nho nhỏ. Hơn nữa bây giờ không phải lúc hành động sao? Ngươi đã làm rồi, chính ngươi nên vui sướng mới phải a!" Tiêu Nhiên nói xong, nghĩ thầm đáo, "Ta đối với một ngươi là đều là hết tình hết nghĩa, một ngươi hãy hy vọng nữ tử kia không trách một ngươi nghen!"
Mà lúc này Trần Tuyết Hàm trong lòng nghĩ, "Nhất định là cái tên Tiêu Nhiên kia đã phá hủy bọn họ, hai đứa thuần khiết như thế này, như thế nào lại gặp đúng tên lưu manh a! Tiêu Nhiên, ngươi sẽ chết với ta."
Một lát sau, sau khi Mắt Kính hỗ trợ bảo vệ lão Đại bắt được đến tám người uống rượu, hắn lúc đó mới uể oải kéo lê thân thể về phòng ngủ.
"Thật đúng là không phải chuyện dễ dàng gì! So với ta tu luyện còn muốn khó khăn hơn. Cũng không nên cho bọn họ uống rượu nữa." Cứ nghĩ vậy, Mắt Kính mở cửa phòng ngủ, phát hiện bên cạnh bàn có một mỹ nữ ngồi, nàng đang quan sát phòng ngủ.
Tiêu Nhiên nhìn thấy Mắt Kính quay lại, vội vàng kéo hắn ra ngoài cửa, "Có một nữ nhân đang đợi một ngươi, một ngươi như thế nào vậy không cẩn thận a! Như thế nào lại bị nàng tìm tới cửa hả?! "
Mắt Kính vẻ mặt kỳ quái nói, "Cái gì cũng tùy cơ thôi, nữ tử kia ta không nhận ra là ai! Có chuyện gì a?"
Tiêu Nhiên đem chuyện hắn suy diễn nói cho Mắt Kính nghe một lần, "Nhất định là hai người bọn họ đã làm ra, ta cũng chỉ đến sớm hơn ngươi một ngày a! Trách không được bọn họ còn hỏi ta có còn… không nữa chứ?"
Lúc này, Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đồng thời nói đến, "Ba người cùng làm! Đúng là cầm thú."
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đi vào phòng ngủ, vừa muốn nói chuyện thì đã bị Tiêu Nhiên ngăn trở.
Lúc này Mắt Kính cũng có ý muốn giúp đở, chỉnh sắc nói:
"Ngươi cái gì cũng đừng nói, chuyện này chúng ta đã biết. Ngươi yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ bắt bọn họ đưa ra một đáp án làm ngươi hài lòng." Nói xong, hắn quay về Tiêu Nhiên nháy mắt một cái.
Tiêu Nhiên cũng vội vàng chạy đến nhà vệ sinh vò hai cái khăn mặt rồi nhỏ nước lên mặt hai người, muốn hai người nhanh chóng thức dậy.
"Một ngươi nếu đã làm ra loại sự việc này, tự mình chịu trách nhiệm đi chứ!" Tiêu Nhiên quay về bọn họ nói.
Chính là bọn họ mặc dù chuẩn bị tỉnh, nhưng còn mơ mơ màng màng, ngay cả con mắt cũng mở chưa được. Nghe Tiêu Nhiên nói như vậy, tưởng rằng chính mình uống rượu bị sư phụ phát hiện ra, hai người hai miệng đồng thanh nói:
"Không liên quan đến hắn, là ta dẫn hắn đi đó, muốn phạt cứ phạt ta đi."
"Một ngươi nếu làm ra việc này rồi, phải ít nhất có một trong hai người chịu trách nhiệm đi!" Mắt Kính nói.
Vì vậy hai người lại đồng thanh nói, "Ta chịu trách nhiệm."
"Người nào làm người đó chịu đi, sao cả hai ngươi đều nói như vậy?" Tiêu Nhiên vẻ mặt bi phẫn nói.
"Đủ rồi. " Đang lúc Mắt Kính còn muốn nói cái gì đó, một thanh âm cắt ngang lời hắn. Trần Tuyết Hàm đã không thể nhịn được rồi.
"Một ngươi biết ta là ai không?"
"Bất kể ngươi là ai, nhưng chuyện nếu đã xảy ra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. ...trước hết xin bớt giận. " Mắt Kính khuyên đáo,
"Ta là chủ nhiệm lớp của một ngươi. Ta hôm nay tới là muốn nhìn một chút xem ai có can đảm lớn như vậy, ngay cả đại hội lớp cũng không đi. Không nghĩ tới một ngươi cũng dám nói như vậy với ta, vẫn còn làm cho ta phát hiện một ngươi uống rượu nữa. Một ngươi cứ chờ đấy, ngày mai sẽ có người hỏi chuyện một ngươi." Trần Tuyết Hàm nói xong, xoay người đi khỏi cửa.
Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính nhất thời mắt choáng váng, mà Kim Cương cùng Hầu Tử cũng đã đã rượu, thức dậy.
"Ngươi nói làm thế nào đi chứ! Ta bị ngươi hại thảm rồi." Mắt Kính dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Nhiên. Còn Kim Cương cùng Hầu Tử mờ mịt nhìn hai người bọn họ,
"Mắt Kính, xin bớt giận, đều là huynh đệ, ngươi có chuyện gì cứ rộng lượng bỏ qua đi!" Kim Cương hảo tâm khuyên nhủ
"Ngươi còn giúp hắn nói chuyện, ngươi có biết hắn vừa rồi làm cái gì không? Chúng ta xong rồi." Nói xong, đem chuyện vừa rồi phát sinh mọi sự nói một lần, nhất thời đổi lấy ba ánh mắt u oán.
Ngày thứ hai, trong lớp truyền ra lời đồn khi bốn người đi tới lớp.
"Bọn họ là ai, có phải đi nhầm hay không ?" Một vị đồng học thắc mắc.
"Thật là, ngươi ngay cả bọn họ cũng không biết a! " Một vị đồng học khác nghe được nói.
"Bọn họ rất nổi danh sao? "
"Không chỉ rất nổi danh, mà là phi thường nổi danh. "
"A! Ta như thế nào không biết, nói nghe một chút đi."
"Bọn họ là bạn cùng lớp chúng ta, nghe nói là một tổ bốn người đã trốn buổi đại hội hôm qua."
"Thật sao, ta còn tưởng người nào chứ? Không phải là chỉ có trốn buổi họp thôi sao? Lần sau ta trốn cho ngươi xem."
"Ngươi lại đề rồi, ngươi biết ngày hôm qua buổi tối xảy ra chuyện gì không? " Nhất thời chung quanh đã đầy một vòng người.
"Ngày hôm qua buổi tối? Không biết. "
"Ngày hôm qua vốn là ta ở bên ngoài tiếp đón nữ bằng hữu đi dạo phố."
"A! Đại ca, mới đến vài ngày ngươi đã có nữ bằng hữu rồi, giỏi thật, lúc rảnh rỗi dạy tiểu đệ một hai chiêu!"
"Chính là ta nghĩ tới hôm nay phải lên lớp, không thể đi chơi quá muộn, nên đã cự tuyệt yêu cầu của nữ bằng hữu ở bên ngoài qua đêm, sớm về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút." (ngất, kỳ thật là ngày hôm qua hắn theo đuổi một nữ sinh, đã bị cự tuyệt, bị đả kích, nên sớm quay về phòng ngủ.)
"Khi ta sắp đi vào phòng ngủ thì thấy được chủ nhiệm lớp đi vào phòng ngủ bọn họ, sau đó Mắt Kính kia cũng trở lại. Ta lúc ấy đang chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng chứng kiến cửa phòng ngủ của bọn họ lại mở ra, Mắt Kính kia có điểm lén lút cùng một người đi ra ngoài cửa, chẳng biết nói cái gì đó, ta loáng thoáng đích nghe được 3 người cái gì đó."
Nhất thời chung quanh đồng học đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà người nói chuyện lại có một vẻ mặt đầy đắc ý.
"Sau đó, bọn họ lại đi vào. Ta thấy không còn gì để nhìn, liền trở vào phòng ngủ. Chỉ là không lâu sau ta nghe chủ nhiệm lớp kêu to “Đã đủ rồi”, không bao lâu nữa chủ nhiệm lớp mở cửa rồi đi ra."
Nhất thời, cả một đám người nhìn bọn họ, cái miệng đồng thanh nói, "Cầm thú a!"
Mặc dù nói nhỏ giọng, nhưng Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính vẫn nghe được.
Chỉ thấy Tiêu Nhiên đi tới trước mặt đám người kia nói, "Vừa rồi một ngươi nói ta đã nghe được hết, là ai vừa nói tự mình đứng ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Kim Cương thấy thế vội vàng đi qua, đứng đối diện với đám người đó nói, "Huynh đệ, xảy ra chuyện gì, muốn ta hỗ trợ không?" Nói xong vén tay áo lên, lộ ra cơ bắp cường tráng. Kim Cương vốn cao có 1,89 mét , hơn nữa khuôn mặt hắn thô thiển, cùng cả cơ thể hợp thành một bộ dạng kinh khủng, một chút đã trấn áp đại bộ phận người ở đây. Còn Mắt Kính cùng Hầu Tử nhìn thấy, cũng đi qua, đứng ở bên cạnh Tiêu Nhiên. Mắt Kính thì không sao, nhưng Hầu Tử đầu tóc vàng khè, ăn mặc có vẻ vô lại, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cũng thành một bộ phận trấn áp cả đám người trong đó.
Thấy không ai nói chuyện nữa, Tiêu Nhiên bốn người đi tới phía bàn cuối lớp ngồi xuống, nhất thời, ba cái bàn chung quanh bọn họ chẳng có ai dám ngồi.
Không bao lâu sau, sư phụ tới, là một lão giáo viên. Khi hắn chứng kiến một bàn phía trước lớp học ngồi đầy người, trong lòng cảm khái nghĩ, "Lớp này đệ tử thật là có ý ham học , như vậy học chắc tốt."
Nhưng khi nhìn thấy phía sau còn bốn người Tiêu Nhiên, nhất thời trong lòng giận dữ, "Như thế nào ngay cả người như vậy cũng có thể ở trong lớp này a! Đúng là con sâu làm rầu nồi canh!"
Đang nhìn bốn người Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên thì ngồi ở bên phải phía ngoài cùng, đang nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì; người đeo kính lại ngồi khoanh chân đường đường chính chính đang nhắm mắt dưỡng thần; Kim Cương cùng Hầu Tử hai người còn lại đang ngủ. Kim Cương mắt nhắm nghiền, gục xuống bàn ngủ, còn Hầu Tử đang dựa lưng vào Kim Cương, một cái chân đặt lên trên bàn, chân còn lại đang để trên ghế!
Lão giáo viên càng nhìn càng tức giận, quay về Tiêu Nhiên gọi "Bạn học phía sau kia, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngươi đánh thức ba bạn cùng học bên cạnh ngươi dậy để học đi."
Kết quả chỉ thấy Tiêu Nhiên như chưa hề nghe thấy gì. Hắn liền quay về mấy người ngồi ở bàn phía trước hỏi: "Một ngươi có ai biết phía sau mấy người kia tên gọi là gì không? " Kết quả cả lớp đều lắc đầu.
Lão giáo viên không có biện pháp gì khác hơn là mang ra danh sách từng người từng người điểm danh đứng lên.
"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, ai là Tiêu Nhiên." Lúc nghe đến tên mình, Tiêu Nhiên chỉ quay đầu lại đánh mắt về phía lão giáo viên một cái, rồi lại quay đầu đi.
"Nguyên lai ngươi là Tiêu Nhiên, ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt một chút." Lão giáo viên nghĩ thầm.
Lão giáo viên giảng bài, nói được một nửa thì đột nhiên hỏi: "Tiêu Nhiên, ta giảng bài chẳng lẻ thật sự khó nghe như vậy sao?"
"Bình thường!" Tiêu Nhiên chậm rãi nói.
"Ngươi từ đầu buổi học đến bây giờ chẳng lẻ một điểm cũng chưa từng nghe sao? " Lão giáo viên đã bị bức bách rồi.
"Đúng vậy! " Tiêu Nhiên tùy ý nói,
"Ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta." Lão giáo viên nhất thời trên đầu bốc hỏa.
"Ta tại sao lại phải đi ra ngoài, ngươi dựa vào cái gì bảo ta đi ra ngoài. " Tiêu Nhiên cũng bắt đầu nộ hỏa.
"Chỉ cần ta là sư phụ của ngươi, ta có quyền bảo ngươi đi ra ngoài."
"Ta phạm vào sai lầm gì?"
"Ngươi không nghe ta giảng bài. "
"Cái lổ tai là của ta, ta muốn nghe thì nghe, ngươi trông nom sao được chứ?"
"Ta lập lại lần nữa, ngươi đi ra ngoài cho ta."
"Ta đương nhiên không thể đi ra. Ta nộp học phí đầy đủ, hơn nữa tịnh không nhiễu loạn việc ngươi dạy học, ngươi không có quyền bắt ta đi ra ngoài. Hơn nữa có học hay không là việc của ta. Ngươi quan tâm làm gì! Nếu theo ý của ngươi nói thì một người nộp tiền để đi nhà xí, nhưng ngồi lâu trong đó mãi không đi được, chẳng nhẽ viên quản lý nhà xí đó đem đuổi hắn đi sao, việc này cũng quá bá đạo rồi nghen. Còn một chuyện nữa là dường như trường học này cũng không phải của ngươi! Ngươi tỉnh táo lại một chút đi, quản làm gì, việc ngươi ngươi cứ làm, đừng làm phiền ta." Nói xong lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão giáo viên đứng ở trên bục giảng tức giận mặt đỏ bừng. Nói cũng không xong, không nói cũng không xong. Cuối cùng lão giáo viên đem một quyển sách té toạc một cái, xoay người bỏ đi.
Phòng học bắt đầu nhất thời náo nhiệt.
"Một ngươi nói nhỏ thôi, cho ta an tĩnh một chút, đừng làm ảnh hưởng đến huynh đệ của ta đang ngủ." Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói. Nhất thời, phòng học lập tức an tĩnh lại. Một học sinh đành cầm lấy sách vở của mình mà xem xét.
Chẳng bao lâu, Trần Tuyết Hàm đi tới phòng học, quay về Tiêu Nhiên bọn họ gọi vào, "Một ngươi bốn người theo ta lại đây."
Đành phải gọi Kim Cương hai người dậy, bọn họ đi theo Trần Tuyết Hàm tới phòng làm việc.
Vừa vào cửa, Trần Tuyết Hàm đã quay về Tiêu Nhiên rống lên, "Ngươi nói đi, ngươi hôm nay đã làm cái gì, như thế nào làm cho lão giáo viên tức khí bỏ đi."
"Nếu ngươi là vì chuyện ngày hôm qua, ta đây xin lỗi ngươi. Nhưng nếu ngươi là vì chuyện ngày hôm nay, ta rất xin lỗi, cho dù có thêm một lần nữa ta cũng sẽ làm như vậy." Tiêu Nhiên hai mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào Trần Tuyết Hàm. Trần Tuyết Hàm bị con mắt hắn nhìn như vậy, lui ra phía sau từng bước, khí thế đã yếu đi trông thấy.
"Ngươi có thể đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói cho ta nghe một chút không?" Trần Tuyết Hàm nhẹ giọng nói.
"Ta xem không cần phải nói lại nữa. Nếu ngươi không phải vì chuyện ngày hôm qua, chúng ta đi đây." Tiêu Nhiên nói xong vỗ vỗ vai Kim Cương cùng Hầu Tử đang mắt nhắm mắt mở, rồi kêu Mắt Kính cả bọn cùng đi ra khỏi phòng làm việc.
Chờ bọn hắn mấy người đi rồi, Trần Tuyết Hàm ngồi trên ghế khóc rống lên.
Hồi 28: Lưu Manh Chuyên Nghiệp
Dịch thuật: www.danchoisg.com
Người dịch: Davidvilla
Bọn họ bốn người sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, tại sân trường nhàn nhã dạo chơi.
Trong lúc vô tình, bọn họ đi dạo tới sân vận động. Lúc này tại đây đang diễn ra một trận đấu bóng rổ.
Một cầu thủ của đội mặc áo màu trắng đang cầm bóng tổ chức tấn công, ngay cả khi bốn gã bên phía đối phương lao ra chặn, hắn chỉ lắc người nhẹ nhàng đã vượt qua và ghi điểm, một thân pháp và mộth thức ghi điểm quả là kinh thế hãi tục. Nhất thời, cầu tràng truyền đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, mà trận đấu cũng theo đó mà kết thúc. Vị áo trắng kia xoay người lại, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ cùng nụ cười mỉm trên môi. Tiêu Nhiên từ trên người hắn cảm giác được một cỗ chân nguyên lực nhàn nhạt đang lưu động. Quan sát kỹ hơn, phát hiện nam sinh kia tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa so với Mắt Kính còn có điểm nổi trội hơn một chút.
Mà lần này, Mắt Kính khi phát hiện ra nam sinh kia, con mắt nhất thời biển đổi. Tiêu Nhiên cảm thấy được Mắt Kính trên người truyền ra một cỗ chiến ý nồng đậm. Nam sinh lúc này cũng đã phát hiện ra Mắt Kính, hắn liền quay sang truyền âm, "Nguyên lai là tiểu tử ngươi, ngươi còn chưa có chết a! Như thế nào, muốn báo thù không? Có giỏi thì theo ta đến đây đi! " Nói xong xoay người đi khỏi. Những lời này mặc dù là truyền cho Mắt Kính, nhưng Tiêu Nhiên quan sát được vẻ mặt kinh khủng tràn ngập sát khí, đồng thời thấy Mắt Kính lộ vẻ mặt tái nhợt, Tiêu Nhiên đã có chú ý.
Nhìn Mắt Kính đi theo nam sinh kia, Tiêu Nhiên xoay người nói với Kim Cương cùng Hầu Tử: "Ta đi sang bên kia xem xét. Một ngươi cứ về phòng ngủ chờ một lúc ta quay lại rồi cùng đi ăn luôn thể." Nói xong cũng đi theo Mắt Kính.
Mắt Kính đi theo nam sinh kia tới phía sau núi. Tiêu Nhiên tự mình trên người xuất ra một đạo ẩn chữ quyết xong, thả ra thần thức khổng lồ, đem cả địa phương này bao phủ. Tiêu Nhiên phát hiện, trừ Mắt Kính cùng nam sinh kia còn có hai người có tu vi đạt Tâm Động trung kỳ đang ẩn nấp ở trong rừng cây.
Nam sinh kia đi tới rừng cây rồi xoay người quay về Mắt Kính nói: "Lưu Vũ Phàm, nghĩ không ra ngươi đúng thật là mạng lớn, công lực bị phong bế, từ trên vách núi rơi xuống mà không chết, bất quá hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa."
"Nam Cung Sóc, hôm nay là ai chết vẫn rất khó nói." Mắt Kính nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nói.
"A a, ngươi như trước vẫn còn quá ngu muội. Ngươi cho là nơi này chỉ có một mình ta sao? Nếu muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ta đương nhiên là có chuẩn bị rồi. Ra đi!" Nam Cung Sóc cười nói.
Hai người tu vi Tâm Động trung kỳ từ trong rừng cây đi ra, đem Mắt Kính vây vào giữa. Đồng thời, Nam Cung Sóc đã tung một cái lồng pháp bảo lên trên trời.
"Hôm nay ngươi có chắp mộtnh cũng không thể thoát nổi." Nam Cung Sóc giọng trầm thấp nói rồi xuất ra phi kiếm lao vào Mắt Kính…
Hai người kia cũng xuất ra phi kiếm cùng tiến lại gần trận đấu. Tiêu Nhiên thấy phi kiếm của đối thủ Mắt Kính cũng là cực phẩm, so với hai người kia tốt hơn nhiều, phía bên ngoài phi kiếm phát ra một quầng sáng nhàn nhạt, ngoài ra trên mũi phi kiếm cũng có một cái lỗ rất nhỏ.
Lúc này một đạo phi kiếm màu xanh biếc hiện lên, đánh trúng vào phía sau Mắt Kính đang ác đấu. Phi kiếm đánh vào hậu tâm của Mắt Kính, nhưng bị hộ tâm giáp của Mắt Kính cản lại, một ngụm máu tươi từ trong miệng Mắt Kính văng ra. Mắt Kính nằm trên mặt đất.
Nam Cung Sóc tiến lại nói: "Thật không ngờ cha ngươi lại đem hạ phẩm bảo khí Quy Nguyên giáp cho ngươi. Bất quá món đồ đó hôm nay chắc rơi vào tay ta rồi ha ha." Nói xong đang muốn đánh một chiêu cuối cùng. Tiêu Nhiên thấy vậy, vội vàng thu hồi đạo ẩn chữ Quyết, từ trong rừng cây chạy ra quát lớn: "Dừng tay!"
(nói rõ một chút về cấp bậc pháp bảo. Pháp bảo chia làm năm loại pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí cùng thần khí, mỗi loại đều phân ra làm thượng, trung, hạ ba phẩm cấp)
Mắt Kính thấy Tiêu Nhiên chạy lại, vội vàng hét lên: "Tiêu Nhiên huynh đệ, ta ở chỗ này đa tạ ngươi, ta ngăn trở bọn họ, ngươi mau chạy đi, kiếp sau ta nhất định tìm ngươi làm huynh đệ." Nói xong cố nén nội thương, khó nhọc đứng lên. Tiêu Nhiên chẳng nói chẳng rằng chạy đến gần Mắt Kính, cũng coi như bị ba người vây quanh.
Mắt Kính nhìn Tiêu Nhiên kích động nói: "Tốt, nghĩ không ra ta trước khi chết còn có thể kết giao với một huynh đệ như vậy, cũng không uổng quãng đời hai mươi năm qua."
"Một ngươi nói xong chưa, nói xong rồi ta sẽ đưa tiễn một ngươi ra đi một thể! Tiểu tử kia giao cho một ngươi, Lưu Vũ Phàm ta muốn tự tay giải quyết. " thanh âm Nam Cung Sóc truyền tới.
Một trong hai người kia xuất ra phi kiếm, hướng Tiêu Nhiên đâm tới. Mắt Kính nhìn thấy, muốn xông lên giúp Tiêu Nhiên đỡ, nhưng lại bị chính Tiêu Nhiên kéo lại.
Mắt Kính chỉ nhìn thấy Tiêu Nhiên chậm rãi giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay thong thả nhằm thẳng phương vị phi kiếm đang đâm tới di động theo. Khi phi kiếm đến gần Tiêu Nhiên thì, đầu ngón tay cũng đã chạm vào phi kiếm, phảng phất phi kiếm kia như thế nào tự nhiên bất động đứng im, chỉ mộth đầu ngón tay có chừng một chút nhưng không thể tiến lên được, mà lại chậm rãi di động theo phương hướng của đầu ngón tay. Nhất thời, hiện trường xuất hiện một màn quỷ dị, chỉ thấy phi kiếm phát ra quang mang rồi bị đầu ngón tay xao chạm vào mấy cái, phi kiếm tự động gãy thành mấy mảnh nhỏ, phân tán rơi xuống đất. Hiện trường mọi người hít sâu một hơi. "Tu vi phải quá cao mới có thể làm được như vậy a!"
Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn Mắt Kính nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, ta thế nào lại để cho ngươi xảy ra việc gì chứ?"
Nói xong đầu ngón tay kia lại hướng về phía ba người kia, mỗi người xuất ra một đạo ảnh. Chỉ thấy mấy người nọ trực tiếp bắn ra đằng sau, máu mồm máu mũi chảy ra như suối. Nam Cung Sóc và hai người bị Tiêu Nhiên đánh trúng một chiêu, cơ hồ không đứng dậy nổi nữa.
Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Sóc nói, "Ngươi muốn cho hắn chết như thế nào a!"
"Huynh đệ, hảo ý của ngươi lòng ta đã hiểu, nhưng ta muốn tự tay dùng thực lực của mình giết hắn. " Mắt Kính trong mắt thần sắc kiên định, ngay cả Tiêu Nhiên thấy được cũng rất là kinh ngạc.
"Tốt, không hổ là huynh đệ của ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Nam Cung Sóc, ngươi nhớ kỹ cho ta. Một ngày nào đó ta sẽ tới tìm ngươi. Lúc đó một ngươi có bò xuống van xin cũng không được." Mắt Kính nói xong, Nam Cung Sóc mấy người cũng chuẩn bị rời đi.
Tiêu Nhiên đột nhiên mỉm cười nói: "Chậm đã, ta đã nói cho một ngươi đi chưa?"
"Chính là huynh đệ ngươi, hắn......" Nam Cung Sóc ủy khuất nói.
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Nam Cung Sóc đánh giá một chút rồi nói: "Người có thể đi, nhưng vật đã đả thương người gì đó của ngươi phải lưu lại."
"Cái gì, ngươi muốn Bích Dao của ta." Nam Cung Sóc buồn bực nói.
"Ai nói là của ngươi, rõ ràng là của ta. " Tiêu Nhiên nói xong, nhẹ nhàng vung tay lên, trên người Nam Cung Sóc ba người tất cả mọi thứ đều bay vào trong giới chỉ của Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên vẫn còn tốt tính để lại cho bọn họ mỗi người một cái quần lót. Ba nam nhân mặc độc một cái quần lót đang đứng dở khóc dở cười thật là tội nghiệp. Chỉ thấy Nam Cung Sóc mặc một cái màu hồng, còn hai người kia mỗi người mặc một cái màu đen đều có hoa văn ẩn hiện. Tiêu Nhiên làm bộ khục khặc nói: "Oa! Năm nay là năm bổn mạng của ngươi a, mặc mỗi một cái quần lót màu hồng có phải đặc biệt lắm không!"
Nhìn ba người đang khổ sở nhìn nhau, Tiêu Nhiên lại nói:
"Tốt lắm, chờ chúng ta viết mấy chữ lưu làm kỷ niệm rồi sau đó sẽ để một ngươi đi."
Nói xong từ giới chỉ xuất ra một cây bút, cứ thế mà viết nguệch ngoạc lên cơ thể ba người kia.
Một hồi sau, Tiêu Nhiên cảm giác được đã đủ, vì vậy dừng lại nói: "Một ngươi như thế nào lại có thể như vậy, cần phải chuyên nghiệp, hiểu không?"
"Ngươi, nhìn vào cái đồ bên trong quần lót mà cười một cái, đừng làm bộ khổ sở quá như vậy"
"Còn ngươi, lấy bàn tay đặt vào trong cái quần lót kia đi, tay ngươi đặt ở nơi nào trong đó cũng được!"
" Nam Cung Sóc a, nói như thế nào đi nữa ngươi cũng là một người có cái dễ nhìn, muốn giấu giếm làm gì! Lại đây, làm theo cả hai người kia đi."
Cứ như vậy, Tiêu Nhiên chỉ huy bọn họ ba người bày ra một loại động tác. Mà Mắt Kính ở bên cạnh đứng xem, ngay cả bản thân mình trên người đang bị thương cũng quên luôn.
Rốt cục, một lúc sau không thấy Tiêu Nhiên mở miệng, Nam Cung Sóc ba người thở dài một hơi. Chính là bọn họ không biết màn thống khổ còn đang ở phía sau.
Tiêu Nhiên lầm bầm lầu bầu đáo, "Ai, cái quần lót này bên trong quá nhỏ. Bất quá may là ta có chuẩn bị".
Chỉ thấy Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ xuất ra mấy cái túi nho nhỏ, mấy cái túi náy làm cho bọn Nam Cung Sóc trong lòng vụt trầm xuống.
"Lúc này ta đã chuẩn bị đầy đủ, một ngươi cầm lấy mỗi người hai cái túi đựng sỏi này rồi buộc vào hai bên quần đi nghen!" Nói xong, Tiêu Nhiên nhặt mấy hòn sỏi bỏ vào trong đó rồi đưa cho bọn họ.
"Ta vẫn cảm thấy có gì thiếu thiếu, một ngươi thấy có phải hay không, cảm giác không có ý nghĩa a?" Tiêu Nhiên vừa hỏi, Nam Cung Sóc ba người vội vàng gật đầu.
"Tốt lắm, chúng ta biểu diễn nghệ thuật một chút đi. Một ngươi cởi quần ra." Ba người nghe xong tái mặt, lấy hai tay che đậy, gắt gao bảo vệ chính mình một điểm phòng bị cuối cùng.
Tiêu Nhiên nhìn mặt hai người kia nói: "Ta mặc dù đáp ứng buông tha Nam Cung Sóc, nhưng hình như không đáp ứng buông tha một ngươi nghen. Một ngươi nên cảm giác được sinh mạng mình là trọng yếu một chút chứ? Vẫn coi mặt mũi trọng yếu hơn hả!"
Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng với ba người kia, nụ cười đó so với ác ma còn kinh khủng hơn nhiều.
"Một ngươi hai người nếu hợp tác, ta là nhất định sẽ thả một ngươi, đây là ta cam đoan nha!"
Hai người không có biện pháp, cắn răng một cái, đem cái quần cuối cùng cởi nốt.
"Thế này được rồi, tốt lắm. Đem cái quần lại đây......Một ngươi cũng đem Nam Cung Sóc cởi nốt quần hắn ra mang lại đây."
Ngay khi hai người cởi nốt được quần Nam Cung Sóc ra, Tiêu Nhiên cầm lấy mấy cành cây tiến lại, nhằm mấy phương vị ném ra.
"Vừa rồi bảo ngươi nhìn cái...kia bên trong quần mà cười, ngươi cười như thế nào so với khóc còn khó coi hơn a! Bây giờ cười lại một chút đi, hiểu không? Đúng, hay là như vậy." ......
Một hồi sau, Tiêu Nhiên đem mấy cái quần còn lại treo lên cây, tiện tay thu luôn pháp bảo trên bầu trời cho vào giới chỉ. Cuối cùng, Tiêu Nhiên đỡ Mắt Kính lên, thuấn di về phòng ngủ.
Nam Cung Sóc ba người ở lại cảm thấy trên người vô lực, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất. Mà trên mặt đất mấy cây cỏ cứng cỏi đâm vào…, nhất thời Nam Cung Sóc ba người kêu toáng lên.
Nam Cung Sóc nhìn mấy cái quần treo trên cây, định chuẩn bị bay lên gỡ xuống, đột nhiên phát hiện chính mình trong cơ thể chân nguyên lực đã bị phong tỏa, mình và hai người kia cũng giống nhau.
Không có biện pháp, vì vậy bọn họ ba người chỉ còn mộth ngồi trên bãi cỏ mà nhìn lên mấy cái quần đang đung đưa theo gió trên cành cây.
Nếu có người lúc này ở đây, chứng kiến ba nam nhân toàn thân không một tấc vải đang loanh quanh bên cây đại thụ chắc sẽ cười vỡ bụng. Nhưng nguyên nhân là bởi vì lực không bằng người ta, nên phải chịu thê thảm, âu cũng là số phận.
Mà trên mặt đất có viết mấy chữ khó rõ, ba người vừa đi vừa không ngừng đọc: "Đi sang trái một bước, sang phải một bước. Không đúng, sang phải hai bước. Ta bảo ngươi cứ đi theo sau lưng ta kia mà!"
Một hồi sau mới thấy được mây mù tan biến, ba người nằm ngửa trên mặt đất không ngừng hét lên bi thống.
Hồi 29: TăngTu Vi
Dịch thuật: www.danchoisg.com
Người dịch: Davidvilla
Tiêu Nhiên mang theo Mắt Kính vừa thuấn di về đến phòng ngủ, đã thấy Kim Cương cùng Hầu Tử nhìn chằm chằm bọn họ.
"Hầu Tử, ngươi tin tưởng trên thế giới này có quỷ không?" Kim Cương dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Nhiên bọn họ hỏi.
"Ta tin." Hầu Tử cũng dùng thanh âm run rẩy trả lời.
"Ngươi có thể cảm giác được hai người kia cùng loại với Tiêu Nhiên và Mắt Kính không?" Kim Cương lại nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi, ngươi đã cảm giác được rồi sao? Ta còn tưởng chỉ là ảo giác thôi chứ? " Hầu Tử sợ hãi trả lời.
"Chúng ta làm sao bây giờ? " Kim Cương hỏi,
"Nói nhảm, đương nhiên là chạy trốn, ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại vật thể kia không? Ta đếm nhất, nhị, tam, ngươi đi mở cửa, ta ... lao ra trước, sau đó sẽ ở bên ngoài tiếp ứng ngươi." Hầu Tử nói.
"Tại sao là ta mở cửa, ngươi như thế nào không đi mở a!" Kim Cương cãi lại.
"Một ngươi có muốn đoán sấp ngửa để quyết định người nào đi mở không?" một thanh âm có vẻ miễn cưỡng truyền vào lỗ tai Kim Cương cùng Hầu Tử.
Kim Cương nhìn Tiêu Nhiên nói: "ngươi nhất định là quỷ hồn của Tiêu Nhiên rồi. Ngươi quay lại làm gì a! Là ai đem ngươi hại thành như vậy? Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi báo thù."
Còn Hầu Tử nghe được Kim Cương nói xong, trực tiếp khóc nấc lên: "Tiêu Nhiên a! Ngươi chết chắc thảm lắm a, ta sau này không còn cơ hội chỉ bảo cho ngươi nữa rồi. Mắt Kính a, ngươi tại sao cứ như vậy rời ta mà đi, lần trước ngươi nói muốn mời ta ăn cơm đến bây giờ lời mời đã thực hiện đâu chứ. Hai người một ngươi cứ an tâm ra đi đi! Một ngươi nếu còn nguyện vọng gì cứ nói, ta sẽ giúp một ngươi."
"Hầu Tử, ngươi yên tâm, cho dù chúng ta phải đi cũng sẽ mang ngươi đi theo." Mắt Kính nói xong, bất kể mình trên người vẫn bị thương, đem Hầu Tử đánh ngất, rồi cùng Tiêu Nhiên đỡ hắn nằm trên mặt đất.
"Một ngươi nói rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Như thế nào đột nhiên xuất hiện tại phòng ngủ? Còn Mắt Kính, quần áo ngươi như thế nào có nhiều vết máu như vậy? " Kim Cương kỳ quái hỏi.
Tiêu Nhiên làm bộ vẻ mặt thương tâm nói: "Kim Cương, tới bây giờ ta sẽ không giấu giếm ngươi nữa. Kỳ thật chúng ta là chủng tộc cao cấp từ một tinh hệ khác tới, mà ta cùng Mắt Kính kỳ thật lại là vương tử của tinh hệ kia. Tinh hệ của chúng ta đã bị tinh hệ khác công kích mãnh liệt, bất đắc dĩ, chúng ta không thể làm gì khác hơn là phải dùng những trang bị còn đang trong giai đoạn thí nghiệm đi tới địa cầu. Mà khi chúng ta đi tới địa cầu đã thất lạc nhau, ta và đệ đệ Mắt Kính đã lạc nhau trong quá trình đuổi giết của địch nhân. Chúng ta bị người ta đánh rơi xuống vách núi và từ đó mất đi trí nhớ. Vừa rồi chúng ta lại gặp đám người đã đuổi giết chúng ta, trải qua trận kịch chiến vừa rồi, chúng ta đã tiêu diệt tất cả địch nhân, ta và đệ đệ đột nhiên nhớ lại những sự việc trước kia. Bây giờ chúng ta sẽ phải lập tức rời khỏi đây đi ra ngoài trốn tránh, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ trở lại. Giờ chúng ta xin phép." Lời vừa dứt, Tiêu Nhiên mang theo Mắt Kính thuấn di đi, lưu lại Kim Cương ở bên kia đang ngây ngẩn cả người.
"Mẹ kiếp, cũng dám gạt chúng ta, chờ một ngươi trở lại ta sẽ cho một ngươi đẹp mặt." Hầu Tử đã phục hồi tinh thần lại, tức giận nói.
Mang theo Mắt Kính thuấn di qua một tòa núi nhỏ phía sau, Tiêu Nhiên vỗ vỗ ngực nói: "Nguy hiểm thật, coi như câu chuyện được ta dựng lại hoàn hảo. Nhưng là chúng ta sau này trở về sẽ không biết nói như thế nào nữa a!"
"Tốt lắm, Mắt Kính ngồi xuống, xong đừng nhúc nhích, ta muốn bắt đầu chữa thương cho ngươi." Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ xuất ra một tiểu Tử quả màu vàng, đưa cho Mắt Kính.
"Ăn đi, đừng nghĩ đến cái gì nữa." Mắt Kính tiếp nhận, cho vào miệng nuốt xuống, sau đó bắt đầu điều tức.
Tiêu Nhiên đứng ở phía sau, hướng một ngón tay về đỉnh đầu Mắt Kính. Nhất thời, khi đang ở toàn lực hấp thu năng lượng khổng lồ từ tiểu Tử quả, Mắt Kính cảm thấy thiên địa linh khí đang điên cuồng tụ tập tại Bách Hội huyệt. Tiêu Nhiên lúc này nói: "Bất kể cái gì cũng đừng nghĩ, coi như giao thân xác giao cho ta." Mắt Kính vội vàng buông lỏng cơ thể, không dùng chân nguyên lực khống chế nữa.
Mắt Kính đột nhiên cảm thấy, một cỗ năng lượng cường đại màu lam cơ hồ có thể hủy diệt hết đang tiến vào trong cơ thể mình, tại cơ thể mình di chuyển một vòng chữa trị hết tất cả một thương thế, sau đó vòng sang huyệt Khí Hải, cuối cùng tiến đến vòng quanh Kim Đan. Nhất thời, thiên địa linh khí cũng giống như cỗ lực màu lam điên cuồng tiến vào trong cơ thể mình, tại Khí Hải theo đó có một cỗ năng lượng vòng vèo trỗi dậy. Linh khí tụ càng nhiều tại Khí Hải, cỗ năng lượng đó cũng từ từ càng ngày càng lớn mạnh, dần dần đạt tới một mức độ mà Mắt Kính chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Còn không kết anh." Một chút thanh âm của Tiêu Nhiên lọt vào tai Mắt Kính. Mắt Kính vội vàng thúc dục Kim Đan điên cuồng hấp thu linh khí vào.
Kim Đan càng lúc càng lớn, năng lượng càng ngày càng sung túc, mà cỗ năng lượng màu lam ở một bên cũng đình chỉ chuyển động. Chậm rãi, một lúc sau tại Kim Đan xuất hiện một tia như sợi chỉ, sau đó sợi chỉ này càng ngày càng biến đổi, Kim Đan đã có một chút bạo khai, trong Khí Hải xuất hiện hình một đứa trẻ màu trắng. Lúc này, cỗ năng lượng màu lam lại đang vây quanh Nguyên Anh tạo thành một vòng tròn, Nguyên Anh vội vàng khởi phát lại việc hấp thu linh khí, rốt cục khi Nguyên Anh đã có kích thước ước chừng gấp ba lần lúc đầu, năng lượng màu lam kia mới chui vào trong Nguyên Anh, giúp Nguyên Anh cố định chân nguyên lực trong cơ thể lại. Khi tất cả chân nguyên lực trong cơ thể Mắt Kính toàn bộ đã ổn định, năng lượng màu lam cũng phảng phất như bị mất đi sự khống chế bên trong Nguyên Anh, thong thả di động thoát ra.
Đến khi mọi việc kết thúc, đã qua ba ngày rồi.
Mắt Kính chậm rãi mở mắt, cảm động quay về Tiêu Nhiên nói: "Huynh đệ, cảm ơn."
"Ai, không nghĩ rằng thân thể ngươi lại kém như vậy. Vốn ta muốn trực tiếp đem tu vi của ngươi lên tới Linh Tịch sơ kỳ, nhưng thân thể của ngươi căn bản không tiếp nhận nổi một luồng năng lượng lớn đến thế, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng giúp ngươi đem tu vi tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ. Ngươi sau này nên rèn luyện thân thể nhiều một chút a!" Tiêu Nhiên buồn bực nói.
Vốn đang tràn ngập cảm kích, Mắt Kính nghe được những lời Tiêu Nhiên nói xong, hậm hực nghĩ: "Cầm thú! Như vậy ngươi muốn tăng lên bao nhiêu công lực thì tăng lên bấy nhiêu sao? Ngươi quả nhiên so với tinh hệ yêu quái còn biến thái hơn."
"Thương thế của ngươi cũng khỏi rồi, tu vi đã tăng, nói cho ta nghe một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đi!"
"Cha ta là đương kim Thục Sơn kiếm phái chưởng môn, ta vừa ra đời đã được cha cực kỳ vọng. Cha ta đã đốc xúc cùng vô số dược vật, ta từ lúc ba tuổi đã bắt đầu tu luyện rồi, tới năm mười bảy tuổi, rốt cục tu luyện đến Kim Đan, được mọi người trong môn phái đặt rất nhiều hy vọng. Chính là tại một lần tụ hội, đụng phải Nam Cung Sóc tên tiểu nhân kia, hắn lúc ấy tu vi chỉ là Tâm Động hậu kỳ, vốn hắn tưởng rằng chính mình là người công lực cao nhất trong số một thanh niên tuổi trẻ của một môn phái, nhưng chính là biết ta tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ khiến cho danh tiếng của hắn bị lu mờ, hắn đã động sát khí. Trong lúc yến tiệc hắn đã bỏ Thiên Ma tán là thuốc chuyên phong bế chân nguyên lực vào rượu cho ta uống. Thiên ma tán vốn là Tu Chân Giới cấm dược. Truyền thuyết nói thiên ma tán vốn là thuốc của Tu Ma giới chuyên môn dùng để đối phó người tu chân, cũng không biết hắn từ chỗ nào đã chuẩn bị được. Ta cũng không nghĩ tới là hắn có thể làm vậy, rồi hắn đánh ta rơi xuống vực núi. May mà ta mạng lớn, được một cây cổ thụ mọc bên sườn núi đỡ cho nên thoát chết, cuối cùng được cha ta cứu trở về. Lại tu dưỡng điều trị suốt ba năm, thương thế trên người mới cơ bản khỏi hẳn. Sau đó tới trường học này."
"Sao cha ngươi không đi báo thù cho ngươi? "
"Báo thù? Như thế nào có thể a! Nam Cung Sóc kia là con trai của Huyền Thiên Một Một chủ, mà Huyền Thiên Một có một cao thủ tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ ngồi trấn. Còn chúng ta Thục Sơn phái, ba cao thủ đạt Nguyên Anh kỳ gần năm trăm năm trước đại chiến đã bỏ mình rồi. Chúng ta căn bản không đủ thực lực cùng bọn họ đấu a! Cha ta mới nhẫn nhịn, đem ta đưa đến trường học để trốn, tránh khỏi bị bọn họ ám sát. Ai dè tại trường học lại đụng phải tên tiểu nhân kia, nếu không có huynh đệ ngươi, ta đã không còn đường về nữa rồi." Nói xong, con mắt đỏ hoe. Tiêu Nhiên vội vàng an ủi
"Bây giờ không phải hết thảy đã là quá khứ sao? Ngươi cũng là Nguyên Anh trung kỳ cao thủ rồi, bây giờ đích thực lực, tại Tu Chân Giới cũng có thể bài danh trên một vài người đúng không!"
"Được rồi, huynh đệ, ngươi rốt cuộc là cái gì tu vi? Còn có cỗ năng lượng cường đại biến thái màu lam rốt cuộc là cái gì?" Mắt Kính tò mò hỏi.
"Ta đích tu vi cũng không cao lắm, năm ngoái mới vừa vượt qua độ kiếp, tới Đại Thừa kỳ a! Còn năng lượng màu lam là tiên nguyên lực!" Tiêu Nhiên lấy một bộ mặt ngu ngốc nhất nhìn Mắt Kính.
Mắt Kính lúc này trong lòng so với hỏa tinh đụng phải địa cầu còn khiếp sợ hơn: "Đại Thừa kỳ, chỉ có trong truyền nói mới có người đạt tới, tại Tu Chân Giới nói đến đã là vô địch rồi a!" Nhất thời, Mắt Kính vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Nhiên, "Quả nhiên là biến thái không cảnh giới a!"