Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 15-05-2008, 08:55 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 11

Bí Mật Của Sở Lưu Hương


Chiếc thuyá»n chở Sở Lưu Hương Ä‘i lúc nãy vẫn còn đó, buá»™c vào chiến thuyá»n bằng má»™t sợi dây dài kéo đằng sau, như má»™t con cánh cam bị đứa nhá» lấy chỉ buá»™c vào chân.
Trên mặt biển sóng nhấp nhô lóng lánh màu vàng chói, má»™t mé trá»i đã đổ ra màu váng chiá»u.
Ngưá»i đưa Sở Lưu Hương từ trong khoang thuyá»n ra cho đến tận nÆ¡i vẫn là cô bé có cặp đùi dài.
Sở Lưu Hương nhịn không nổi há»i cô:
– Tướng quân của các cô quả là chịu thả ta đi như vậy thật sao?
– Dĩ nhiên là thật mà.
Cô bé có cặp đùi dài che miệng cưá»i nói:
– Bà ta chẳng muốn cho con báo cắn chết ông, cũng không muốn nó bị ông cắn chết, vậy thì còn giữ ông lại làm gì nữa?
Sở Lưu Hương nhìn mặt biển lấp lánh màu vàng óng, xuất thần nửa ngày, rồi thở ra:
– Bà ta quả thật là má»™t ngưá»i đàn bà sảng khoái.
– Bà ta trước giá» vốn là vậy, không những sảng khoái mà còn rất rá»™ng rãi, chỉ cần là khách bà ta má»i lại, trước giá», không bao giá» phải vá» tay không.
– Không lẽ bà ta còn chuẩn bị vật gì cho tôi mang đi nữa sao?
– Không những bà ta đã chuẩn bị saün đâu vào đó rồi, mà còn chuẩn bị tá»›i ba thứ, có Ä‘iá»u, ông chỉ có thể chá»n má»™t thứ.
– Ba thứ gì?
– Thứ nhất là phỉ thúy và trân châu trị giá mấy chục vạn lượng.
– Bà ta quả thật rộng rãi.
– Thứ hai là rượu Bồ Äào ở Ba Tư và thịt gà nướng đủ để cho ông ăn ná»­a tháng, còn có má»™t thùng nước uống.
Sở Lưu Hương nhìn ra mặt biển rộng mênh mông vô bỠbến, bất giác thở ra:
– Bà ta nghĩ rất chu đáo.
Chiến thuyá»n ra khÆ¡i đã lâu. Cái thứ lá»… vật này chắc chắn là thứ nhu yếu nhất cho y, y đã khá»i cần phải chá»n gì khác hÆ¡n nữa. Nhưng y vẫn còn nhịn không nổi muốn há»i:
– Còn lễ vật thứ ba là gì?
– Là ngưá»i đã sắp chết tá»›i nÆ¡i, cÅ©ng gần như là chết chắc rồi.
Sở Lưu Hương cưá»i khổ.
Thật tình y không thể nào ngỠđược cái ngưá»i đàn bà sảng khoái này lại cho y chá»n lá»±a ba thứ lá»… vật như vậy.
Hiện tai ba thứ lá»… vật đã được ngưá»i khuân ra, trân châu lóe mắt, đồ ăn thÆ¡m phức, và má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm thoi thóp sắp chết Ä‘i thật.
Cái ngưá»i Ä‘ang thoi thóp sắp chết đó, lại là cái vị Bạch Vân Sinh đã từng cho mình là tay siêu quần không coi ai ra gì.
Cô bé có cặp đùi dài bá»—ng hạ giá»ng thật thấp xuống nói nhá» vá»›i Sở Lưu Hương:
– Tướng quân biết ông sẽ chá»n lá»… vật thứ hai, bởi vì ông là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh.
– Sao?
– Nhưng tướng quân lại nói, nếu ông chá»n bảo ngá»c thì con ngưá»i ông không những tham lam mà còn là ngu xuẩn nữa, ngay cả bà ta cÅ©ng sẽ rất thất vá»ng vá»›i ông.
– Còn nếu tôi chá»n lá»… vật thứ ba.
– Thì ông không phải con ngưá»i, ông là con lợn ngu đần.
Cô bé có cặp đùi dài há»i Sở Lưu Hương:
– Ông chá»n thứ nào?
Sở Lưu Hương nhìn cô ta, bá»—ng nhiên hạ thấp giá»ng xuống nói:
– Tôi nói cô nghe một cái bí mật được không?
Y ghé miệng lại tai cô ta thì thầm:
– Tôi vốn không phải là con ngưá»i, tôi là con lợn.
Trên sông, con thuyá»n này có thể nói là má»™t con thuyá»n lá»›n có khí phái lắm, nhưng lên biển là coi như xong rồi, sóng biển vô tình, con thuyá»n trở thành con rắn thối tha trong tay gã ăn mày, tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể bị bóp dẹp lép ra.
Sở Lưu Hương dÄ© nhiên là hiểu rõ Ä‘iá»u ấy lắm, nhưng y không há» do dá»± suy nghÄ© gì cả.
Trên thuyá»n dÄ© nhiên không có lương thá»±c nước uống gì, còn rượu lại càng khá»i nói tá»›i, không có rượu uống chết không nổi, nhưng nếu không có nước uống chẳng ai có thể sống qua bảy ngày.
Äiá»u đó Sở Lưu Hương cÅ©ng không phải là không biết, nhưng hình như y cứ hoàn toàn không hay biết gì cả vậy.
Nghĩ đến những chuyện không làm được gì, thì cần gì phải nghĩ tới?
Biết nhiá»u chuyện ngược lại làm mình ưu phiá»n thống khổ, thì cần gì phải nghÄ© tá»›i?
Bất kể ở trong hoàn cảnh nào, nguy hiểm ác liệt tá»›i đâu, y nghÄ© đến Ä‘á»u là những chuyện làm cho y sảng khoái, có thể làm cho tinh thần y phấn chấn lên, có thể làm cho y cảm thấy sinh mệnh vẫn còn tràn đầy hy vá»ng.
Vì vậy mà y vẫn còn động đậy, không những vậy sống còn sung sướng hÆ¡n ngưá»i khác nhiá»u.
Nét mặt của Bạch Vân Sinh vốn đã trắng trẻo, hiện tại lại càng trắng thật đáng sợ, giống như trúng phải chất độc gì kỳ quái, lại giống như bị phải thứ nội thương gì thật lợi hại, vì vậy có lúc y hôn mê, có lúc thì tỉnh táo.
Lần này y Ä‘ang tỉnh táo lại, gặp lúc Sở Lưu Hương Ä‘ang cưá»i, hình như y vừa nghÄ© ngợi chuyện gì làm cho y rất vui vẻ.
Tinh lá»±c cá»§a Bạch Vân Sinh đã không còn cho phép y nói năng dài dòng gì được, nhưng y vẫn còn chịu không nổi muốn há»i:
– Xem ra ông có vẻ rất cao hứng.
– Hình như là vậy.
– Tôi nghĩ không ra, hiện tại còn có chuyện gì có thể làm cho ông cao hứng được?
– Ãt nhất hiện tại chúng ta còn sống nhăn đây.
Äối vá»›i Sở Lưu Hương còn sống được đã là má»™t chuyện đáng để cao hứng, đối vá»›i Bạch Vân Sinh thì lại không vậy.
– Tuy chúng ta còn sống đây, nhưng chỉ bất quá là đang chỠchết thôi, có gì mà cao hứng?
Bất kể vá» má»™t phương diện gì mà nói, hai ngưá»i này Ä‘á»u là hai kẻ tuyệt đối khác nhau, thậm chí còn có thể nói là tương phản hoàn toàn.
Kỳ quái là giữa hai ngưá»i Ä‘á»u phảng phất có má»™t chá»— nào đó thật là tương đồng, cÅ©ng có thể nói là má»™t thứ khế ước ngầm nào đó thật kỳ quái.
Bạch Vân Sinh nãy giá» vẫn không há» há»i Sở Lưu Hương:
– Tại sao ông không chá»n lương thá»±c nhu yếu cho ông, mà lại Ä‘i cứu tôi?
Bởi vì những chuyện đó không cần phải giải thích, cũng không cách nào giải thích được rõ ràng.
Sở Lưu Hương cÅ©ng chưa há» há»i Bạch Vân Sinh.
– Ông và Báo CÆ¡ Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Sá»­ Thiên Vương, tại sao bà ta lại đối xá»­ vá»›i ông như vậy?
Bởi vì những chuyện đó tuy có thể giải thích được, nhưng lại có quá nhiá»u cách giải thích.
Ngá»c Kiến công chúa rất có thể là cái mấu chốt chá»§ yếu trong đó. Má»™t ngưá»i muốn bảo vệ cô, má»™t ngưá»i muốn giết cô, má»™t ngưá»i muốn thành toàn chuyện hôn nhân giữa cô và Sá»­ Thiên Vương, má»™t ngưá»i thì có chết cÅ©ng không bằng lòng.
Báo Cơ muốn đặt Bạch Vân Sinh vào chỗ chết, dĩ nhiên cũng là chuyện tự nhiên hợp lý thôi.
Bất kể ra sao, hiện tại, hai ngưá»i vốn cá»±c kỳ không giống nhau này, đã ở trong hoàn cảnh không thể nào tưởng tượng được, ở cùng má»™t chá»— vá»›i nhau.
Y sống, ngưá»i kia cÅ©ng sống được.
Y chết, ngưá»i kia cÅ©ng chết theo.
Trá»i đã dần tối, không ai biết được mình có sống tá»›i mặt trá»i má»c hay không, không ai biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
Trên cái thế giá»›i này, đại khái có ít ngưá»i Ä‘em sa mạc và đại dương liên tưởng cùng má»™t chá»—.
Äại dương là thứ sinh động, tráng quan, mỹ lệ tràn đầy nhá»±a sống, làm tâm hồn ngưá»i ta mở rá»™ng ra, máu nóng sôi sục. Có rất nhiá»u ngưá»i nhiệt ái đại dương, cÅ©ng như bá»n há» nhiệt ái sinh mệnh vậy.
Còn sa mạc?
Không ai Ä‘i ưa thích sa mạc, những ngưá»i đã từng đến sa mạc, không ai muốn lại lần thứ hai.
Nhưng nếu má»™t ngưá»i chân chính hiểu được đại dương và sa mạc, há» sẽ phát hiện hai thứ xem ra rõ ràng không giống nhau đó thật ra lại có rất nhiá»u chá»— tương tá»±.
Cả hai Ä‘á»u vô tình như nhau, Ä‘á»u làm cho ngưá»i ta cảm thấy sinh mệnh thật nhá» nhoi và thấp kém, Ä‘á»u tràn đầy những biến hóa làm con ngưá»i không cách nào chịu đựng được, trong những thứ biến hóa đó, sinh mệnh cá»§a con ngưá»i biến thành ra yếu Ä‘uối, má»m như má»™t trái trứng dưới quả trùy Ä‘ang nện xuống.
Vá» má»™t phương diện nào đó, đại dương thậm chí còn hung bạo, ác độc hÆ¡n cả sa mạc, không những vậy còn đượm đầy vẻ trêu chá»c không thương tiếc đối vá»›i con ngưá»i.
... Nước biển tuy xanh rì thật dá»… thương, nhưng ngưá»i Ä‘ang khát nước trên biển cả rất có thể bị chết khát hÆ¡n là trên sa mạc nhiá»u. Má»™t ngưá»i nếu bị thiếu thốn không có nước uống, bất kể là ở sa mạc hay ở trên đại dương, Ä‘á»u chỉ có má»™t chuyện có thể là được là... chá», chá» chết.
Vậy mà lần này, Sở Lưu Hương vẫn chưa chết, không phải là vì có kỳ tích xuất hiện sao?
Kỳ tích rất ít khi xuất hiện lắm.
Lần này y chưa chết, chỉ bất quá có ngưá»i đã cứu y.
Má»™t ngưá»i không ai có thể ngá» tá»›i được.
Vài tháng sau, vào buổi chiá»u xuân gió hiu hiu, nắng nhè nhẹ trên má»™t sưá»n núi nở đầy anh đào và đỗ quyên, Hồ Thiết Hoa bá»—ng sá»±c nghÄ© đến chuyện đó, bèn há»i Sở Lưu Hương:
– Tại sao lần đó ngươi còn chưa chết vậy?
– Bởi vì có má»™t ngưá»i cứu ta?
– GiỠphút đó, nơi chốn đó, còn ai cứu được ngươi?
– Ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra được đâu.
Sở Lưu Hương cưá»i thật thần bí:
– Chính ngay cả ta còn nghĩ không ra nữa là.
– Ngưá»i đó rốt cuá»™c là ai vậy?
Hồ Thiết Hoa có vẻ muốn nóng nảy lên:
– Lần nay ngươi không thể bắt ta Ä‘oán nữa, ta đã Ä‘oán ba tháng trá»i nay vẫn còn Ä‘oán chưa ra, không lẽ ngươi muốn ta nôn ruá»™t cho đến chết thật sao?
– ÄÆ°á»£c, lần này ta nói cho ngươi nghe.
Sở Lưu Hương nói:
– Ngưá»i cứu ta lần này chính là cái mụ mặt mụn muốn lục soát ngưá»i cá»§a ta đấy.
Hồ Thiết Hoa ngẩn mặt ra? Sao bà ta lại cứu ngươi?
Hồ Thiết Hoa không những nghĩ không ra, y còn không cách nào tin được chuyện đó.
Nhưng Sở Lưu Hương chỉ nói thật hững há»:
– Chuyện đó thật ra cũng đơn giản thôi.
Y nói cho Hồ Thiết Hoa biết:
– Bà ta cứu ta chỉ vì ta đã ném bà ta xuống biển.
Hồ Thiết Hoa càng nghe càng biến thành hồ đồ, Sở Lưu Hương càng nói càng đắc ý:
– Bà ta muốn lục soát ta, dĩ nhiên ta cũng muốn lục soát bà ta, chỉ bất quá, đối với đàn bà như bà ta, ta không có mấy hứng thú sỠvào, vì vậy ta bèn dùng một phương pháp thật đặc biệt.
– Phương pháp gì?
– Ta xách hai cặp chân quý báu cá»§a bà ta lên, giÅ© cho những thứ đồ trong ngưá»i rá»›t hết cả ra.
– Rồi sau đó?
– Sao đó, ta chỉ bất quá thuận tay sỠsẫm mấy thứ đồ rớt xuống, trong đó có một cái ống tròn giống như đồ để phát tụ tiễn.
– Chính cái ống tròn đó cứu được ngươi?
– Chính là nó.
– Một cái ống tròn, nho nhỠlàm sao cứu được ngươi trên đại dương?
– O?ng tròn khác cứu không được, nhưng cái ống tròn này lại cứu được.
– Cái ống tròn đó rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?
– Cũng chẳng phải là thứ đồ chơi quỷ quái gì, chỉ bất quá là một cái ống phóng pháo bông thôi.
– Bạch Vân Sinh thấy ta móc trong ngưá»i ra cái ống tròn đó, gương mặt cá»§a y còn cao hứng hÆ¡n cả lúc ngươi nhìn thấy ngàn vạn bình rượu ngon để lâu.
Y nói:
– Má»™t ngưá»i nếu thấy bạn mình lá»™ cái vẻ mặt như vậy ra, cả Ä‘á»i chỉ cần thấy được má»™t lần là quá đủ.
Hồ Thiết Hoa nãy giỠđang thở ra:
– Ta biết cái vận khí của ngươi trước giỠkhông tệ lắm, nhưng ta còn chưa ngỠđược vận khí của ngươi tốt đến vậy.
– Äấy chẳng phải là vận khí.
– Äấy chẳng phải là vận khí, không lẽ ngươi đã biết cái ống tròn đó là cái thứ thuá»™c hạ cá»§a Sá»­ Thiên Vương lúc gặp nạn phóng ra làm tín hiệu sao?
– Ta không biết.
– Vậy thì không phải là vận khí chứ là gì?
– Äấy chỉ bất quá là má»™t chút chút trí tuệ, má»™t chút chút cẩn thận, má»™t chút chút lưu ý, thêm vào đó má»™t chút chút thá»§ pháp và kỹ xảo thôi.
Sở Lưu Hương sỠsỠmũi, nháy mắt nói:
– Trừ những thứ đó ra, còn có một thứ dĩ nhiên là thiếu không được.
– Thứ gì?
– Vận khí, dĩ nhiên là vận khí.
Sở Lưu Hương nghinh mặt lên làm mặt nghiêm trang nói:
– Trừ vận khí ra, không lẽ còn thứ gì khác nữa sao?
Chính cái lúc Hồ Thiết Hoa đang tức quá xém tí nữa là sặc rượu từ trong mũi ra, Sở Lưu Hương đã bắt đầu kể tiếp cho y nghe chuyện kỳ ngộ lần này của y:
– Chúng ta phóng cái tín hiệu đó lên không lâu, bèn có má»™t đám thuyá»n chài lại, cứu chúng ta đến má»™t đảo hoang, trên đảo chỉ có má»™t cái thôn chài, cư dân Ä‘á»u là ngư phá»§, xem ra không khác gì vá»›i các thôn chài khác.
Gương mặt của Sở Lưu Hương lại lộ ra vẻ thần bí:
– Nhưng ở cái thôn chài đó, ta lại gặp được má»™t vài ngưá»i thật kỳ quái, ta vÄ©nh viá»…n không thể ngỠđược gặp hỠở má»™t cái nÆ¡i như vậy.
– Bá»n há» là ai?
– Hồ Khải Thụ, Tư Äồ Bình, Kim Chấn Giáp cà Lý Thuẫn.
Lần này Hồ Thiết Hoa bỗng biến thành thông minh ra:
– Không lẽ thôn chài đó lại là má»™t trong những căn cứ trên biển cá»§a Sá»­ Thiên Vương? Không lẽ bá»n đại hiệp đó Ä‘á»u là vì Sá»­ Thiên Vương mà lại hả?
Sở Lưu Hương thở ra:
– Hạng ngưá»i thông minh như ngươi, tại sao lại có ngưá»i cứ nói cho được rằng ngươi là kẻ ngu ngốc?
Hồ Thiết Hoa cũng thở ra:
–Ta trước giá» cÅ©ng có chá»— xem thưá»ng cái vị Hồ đại hiệp đó, không ngá» y lại là má»™t tay anh hùng như vậy, dám Ä‘i tìm Sá»­ Thiên Vương.
– Ngươi có biết tại sao y đi tìm Sử Thiên Vương không?
– Không lẽ là y Ä‘i liá»u mạng vá»›i Sá»­ Thiên Vương sao?
– Liá»u thì liá»u thật, chỉ tiếc là không phải cái mạng cá»§a y.
Sở Lưu Hương cưá»i khổ:
– Y Ä‘i tìm Sá»­ Thiên Vương, chỉ bất quá là muốn cầu xin Sá»­ Thiên Vương Ä‘i giết giùm y vài mạng ngưá»i thế thôi.
– Có phải y còn Ä‘em theo đồ lá»… vật long trá»ng nữa?
– Chuyện đó dĩ nhiên không thể thiếu được.
– Ta chẳng lấy làm lạ tí nào cả, thật tình ta chẳng lấy làm lạ tí nào, hạng đại hiệp đó, ta đã thấy quá nhiá»u từ lâu rồi.
Hồ Thiết Hoa cưá»i:
– Ta nghĩ lúc y gặp phải ngươi, mặt mày chắc chắn là có ý tứ lắm.
Sở Lưu Hương thở ra:
– Nói thật với ngươi, cái mặt đó ta cũng không muốn thấy lần thứ hai.
– Vấn đỠquan trá»ng nhất là lần này Sá»­ Thiên Vương có lại chá»— thôn chài đó không?
– Dĩ nhiên y lại đó.
– Ngươi có thấy y không?
– Ta có phải ngưá»i mù đâu sao lại không thấy?
– Y là ngưá»i như thế nào?
Câu há»i đó Sở Lưu Hương suy nghÄ© má»™t hồi thật lâu rồi má»›i trả lá»i:
– Ta cÅ©ng không biết y là má»™t ngưá»i như thế nào, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, ta chân chính nhìn rõ y cái khoảnh khác đó, ta má»›i hiểu ra tại sao ngưá»i ta nói rằng y là má»™t ngưá»i không thể nào giết được.
– Tại sao?
– Bởi vì y vốn không phải là má»™t con ngưá»i.
Sở Lưu Hương thấy Sá»­ Thiên Vương lần đầu tiên, lúc đó là má»™t buổi sáng trá»i đẹp.
DÄ© nhiên là Sá»­ Thiên Vương Ä‘i thuyá»n lại, nhưng không phải là thứ chiến thuyá»n mà Sở Lưu Hương tưởng tượng to lá»›n, vÄ© đại, mà là má»™t chiếc thuyá»n đánh cá phổ thông, thậm chí còn có vẻ rõ ràng là cÅ© kỹ rách nát.
Sáng hôm đó trá»i quang đãng, Sở Lưu Hương nhìn xa xa là đã thấy chiến thuyá»n đánh cá rẽ sóng chạy lại.
Thân chiếc thuyá»n vốn không có gì là đặc biệt cả, nhưng tốc độ lại nhanh hÆ¡n bất kỳ chiếc thuyá»n đánh cá nào khác ngưá»i ta thấy.
Trên thuyá»n có bảy ngưá»i.
Bảy ngưá»i đó Ä‘á»u mặc y phục đánh cá thưá»ng ngày, hở ngá»±c, chân trần, thân thể Ä‘á»u cao lá»›n tráng kiện.
Chiếc thuyá»n đánh cá vừa đến bá», bá»n há» bèn nhảy xuống, Ä‘i chân trần vào bãi cát, má»—i ngưá»i ai nấy hành động Ä‘á»u nhanh nhẹn, không những vậy còn rõ ràng đầy vẻ oai vệ khí phách.
Lúc đó Sở Lưu Hương còn chưa ngỠđược rằng trong bảy ngưá»i đó lại có má»™t ngưá»i là kẻ oai trấn bốn bể là Sá»­ Thiên Vương. Trong tâm mục cá»§a y, Sá»­ Thiên Vương không phải là hạng ngưá»i như vậy.
Trong tâm mục cá»§a y, Sá»­ Thiên Vương phải là kẻ đội mÅ© kim khôi, mặc giáp vàng, há»™ vệ đông đảo như kiến, oai nghi đưá»ng đưá»ng.
Nhưng Bạch Vân Sinh đã nói cho y biết:
– Äại soái đã đến.
– Äại soái?
– Vị đại soái nào?
– Nơi đây chỉ có một vị đại soái Sở Lưu Hương bấy giỠmới giật nẩy mình lên:
– Ông nói đại soái ấy chính là Sử Thiên Vương?
– Äúng vậy.
Nhưng cho đến giá» phút đó, Sở Lưu Hương vẫn còn nhìn chưa được trong bảy ngưá»i đó, ngưá»i nào là Sá»­ Thiên Vương.
Bởi vì bảy ngưá»i đó ăn mặc cÆ¡ hồ giống hệt nhau, xa xa nhìn lại, cÆ¡ hồ không có gì phân biệt.
Bá»n há» bước nhanh lại bãi cát, má»—i ngưá»i trong tay kéo má»™t cái võng lưới đầy những đồ hải sản bá»n há» vừa đánh được từ biển vá».
Xem ra bá»n há» Ä‘á»u là nhưng tay chài lưới rành nghá», và cÅ©ng chỉ bất quá là cưá»ng tráng khôi ngô hÆ¡n những tay chài khác má»™t chút thế thôi.
Nhưng dân chài lưới trên đảo vừa thấy há» là đã hoan hô lên, bá»n há» mỉm cưá»i vẫy tay chào trong tiếng hoan hô đó, bước vào trong má»™t dãy nhà lá»›n bằng gá»— ráp lại, để lại trên bãi cát má»™t hàng dấu chân.
Sở Lưu Hương lập tức phát hiện ra có một chuyện vô cùng kì quái.
Dấu chân cá»§a bảy ngưá»i đó để lại trên cát giống như là dấu chân cá»§a chỉ má»™t ngưá»i để lại.
Bảy ngưá»i Ä‘i má»™t hàng qua, má»—i ngưá»i bước xuống Ä‘á»u đúng vào trong dấu chân cá»§a ngưá»i Ä‘i trước để lại, má»—i khoảng cách cá»§a hai bước chân Ä‘á»u hoàn toàn bằng nhau.
Trong khoảnh khắc đó Sở Lưu Hương đã biết được đối thủ của mình là kẻ đáng sợ biết bao nhiêu.
Nhưng là cho Sở Lưu Hương thật sá»± kinh hãi lại là lúc y được má»i vào căn nhà lá»›n gặp mặt Sá»­ Thiên Vương. Trước giá» chưa có ai làm cho Sở Lưu Hương bị kinh hãi đến độ như vậy.
Y đã từng đối diện với lợi khí của tay kiếm khách vô địch thiên hạ là Tiết Y Nhân, y đã từng đối diện với một kẻ như u linh quỷ hồn, ngụy bí vô cùng là Thạch Quan Âm.
Y cũng đã từng quyết chiến với kẻ thiên hạ vũ lâm coi như là thần thánh là Thủy Mẫu Âm Cơ ở Thần Thủy Cung.
Có má»™t Ä‘á»i y đã từng trải qua bao nhiêu trận ác chiến sống chết chỉ trong khoảnh khắc, nhưng y chưa bao giá» bị chấn động kinh hãi qua như vậy lần nào.
Tài sản của anhhe1281

  #12  
Old 15-05-2008, 08:58 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 12

Má»™t Ngưá»i Không Thể Nào Lưá»ng ÄÆ°á»£c

Căn nhà gá»— cao lá»›n, rá»™ng rãi đầy đủ ánh sáng, cá»­a sổ thưá»ng hay mở tung, ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh mặt trá»i chiếu trên mặt biển.
Gió biển ấm áp, mấy đứa trẻ nít ở trần đang chơi đùa với vỠsò, nước da cũng giống như cha của chúng, đã sạm thành màu cổ đồng.
Trên bãi cát Ä‘ang có hai ngưá»i trẻ tuổi sá»­a sang chiếc thuyá»n chài, mấy bà mẹ, bà già Ä‘ang tu tập má»™t chá»— vừa vá lưới vừa nói chuyện tầm phào.
Cái thôn chài chút xíu nÆ¡i đâu cÅ©ng tràn đầy vẻ an lạc, chẳng ai có thể ngỠđược, trong ngày hôm nay, trong cái căn nhà gá»— này, má»—i chuyện xảy ra Ä‘á»u đã chấn động cả võ lâm.
Sở Lưu Hương đạp chân lên bãi cát má»m mại Ä‘i dưới ánh nắng mặt trá»i vào trong căn nhà gá»—, không chừng cái lúc đó cÅ©ng là cái lúc làm cho y kinh hãi và thất vá»ng nhất trong Ä‘á»i.
Trước giá» y chưa há» tin rằng thế giá»›i này có chuyện ngưá»i ta không cách nào có thể làm được, y cÅ©ng không tin thế giá»›i này có ngưá»i mình vÄ©nh viá»…n không thể đánh bại được.
Bây giỠthì y đã tin được.
Bởi vì Sá»­ Thiên Vương vốn không phải là má»™t ngưá»i.
Bảy ngưá»i lúc nãy vừa bước lên bãi cát đó, ăn mặt không những là y hệt nhau, ngay cả thần tình dáng Ä‘iệu thân hình cÅ©ng Ä‘á»u hoàn toàn như nhau.
Trong bảy ngưá»i đó, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể là Sá»­ Thiên Vương, nhưng chẳng ai có thể phân biệt ra được ai là Sá»­ Thiên Vương thật.
CÅ©ng như ngôi má»™ cá»§a Tần Thá»§y Hoàng Vậy, Sá»­ Thiên Vương cÅ©ng chuẩn bị saün cho mình sáu ngưá»i hóa thân cho mình.
Nếu không phân biệt ra được ai là Sử Thiên Vương thật, làm sao mà giết được y trong khoảnh khắc?
Nếu không có cái cơ hội trong khoảnh khắc đó, thì vĩnh viễn không thể nào có cơ hội gì cả.
Bốn vị danh nhân trong vÅ© lâm đến trước Sở Lưu Hương, lúc này cÅ©ng Ä‘á»u ở trong căn nhà gá»—.
Ngưá»i đầu tiên Sá»­ Thiên Vương tiếp kiến là má»™t trung niên vai rá»™ng ngá»±c nở, mặt mày hồng hào, xem ra vô cùng tráng kiện, trong ngưá»i hiển nhiên là đã từng luyện qua Kim Chung Trí Thiết Sam công phu, không những vậy còn luyện đến mức không tệ chút nào, cả ngưá»i y xem ra thì giống má»™t tấm thuẫn bài làm bằng thép.
– Ngươi chính là Lý Thuẩn?
– Äúng vậy, chính là tôi.
Thái độ của y trong cái trầm ổn còn đầy vẻ tự tin, cái môn công phu ngoại môn của y và chưởng lực ngoại gia ở Quang Trung một dãy cơ hồ chưa hỠgặp phải đối thủ, vì vậy giỠphút này tuy đối diện với một tay oai trấn thiên hạ là Sử Thiên Vương, y vẫn còn bảo trì được cái tôn nghiêm của mình.
– Tôi có một món hàng bảo tiêu qua chỗ Sử tướng quân bị cướp mất.
Lý Thuẫn nói:
– Tôi lại đây lần này, chỉ cần Sử tướng quân giữ công bằng cho.
– Ngươi muốn ta giữ công bằng cho ngươi?
Cái vị Sá»­ Thiên Vương Ä‘ang đưa ngưá»i ta vào tưá»ng hững há» há»i y:
– Ngươi cho ta được cái gì?
– Lý Thuẫn tôi trước giá» không có gì hay ho cả, chỉ có má»™t ngưá»i má»™t mạng thôi.
Y đem theo đao. Một thanh khoái đao không cần phải rút ra cũng có thể thấy được là thanh bảo đao do danh gia luyện ra.
Ngưá»i được Sá»­ Thiên Vương tiếp kiến, không những có thể mang theo Ä‘ao, vÅ© khí gì cÅ©ng có thể mang được vào cả.
Bất kể là hạng ngưá»i nào, bất kể là mang theo vÅ© khí gì, Sá»­ Thiên Vương Ä‘á»u không há» màng tá»›i.
Lý Thuẫn đột nhiên rút đao ra, mở tung vạt áo, xoay ngược tay chém một nhát vào ngực mình.
Nhát Ä‘ao đó y xác thá»±c đã dùng rất nhiá»u sức, nhưng lưỡi Ä‘ao bén nhá»n kia bất quá chỉ để lại trên ngá»±c y má»™t cái dấu trăng trắng thế thôi.
– Tốt lắm, công phu Thập Tam Thái Bảo của ngươi quả thật luyện đến mức không tệ.
Cái vị Sử Thiên Vương ngồi trong cái ghế thật lớn bỗng nói:
– Chỉ tiếc là ta chẳng muốn con ngưá»i cá»§a ngươi, cÅ©ng chẳng muốn lấy cái mạng cá»§a ngươi.
Sử Thiên Vương vẫy vẫy tay:
– Niệm tình ngươi cũng là một tay hảo hán lần này ta thả ngươi ra, lần sau tốt nhất ngươi đừng lại nữa!
– Tôi không đi được.
Lý Thuẫn gằn giá»ng nói:
– Không lấy lại được hàng, tôi không thể nào đi được.
– Có phải ngươi nhất định bắt ta phải giữ công bằng?
Sử Thiên Vương bỗng thở ra một hơi:
– Vậy thì ta há»i ngươi, ngươi đã thấy trong giang hồ có lúc nào có chuyện công bằng bao giá» vậy?
Lý Thuẫn gầm lên tức giận, múa đao nhảy chồi lại, đao như lợi đinh, ánh đao như điện.
Y chém vào một vị Sử Thiên Vương khác, vị Sử Thiên Vương này chỉ dùng hai ngón tay kẹp cứng nhát đao đó.
Tách một tiếng, đao gãy làm đôi.
Lưỡi đao gãy cắt nhẹ nhàng qua một cái, nhẹ nhàng lướt qua cái dấu chỗ Lý Thuẫn tự mình lúc nãy chém vào, cắt nhẹ xuống, máu tươi lập tức từ ngực y phun ra như suối.
– Ngươi dùng sức chém xuống, không sao nhưng ta thì chỉ cắt nhẹ xuống một chút là cắt đứt ra ngay.
Sử Thiên Vương nhẫn nha nói:
– Ngươi nói thử xem chuyện đó có công bằng hay không?
– Hiện tại, ngươi cũng đã hiểu rõ thiên hạ vốn không có chuyện gì tuyệt đối công bằng.
Một vị Sử Thiên Vương khác nói:
– Ngươi còn muốn công bằng gì khác không?
Lý Thuẫn mặt mày như tro tàn, bước lui từng bước một, y bước lui tới bước thứ năm, nửa lưỡi đao còn thừa trong tay y đã đâm vào trái tim.
Kim Chấn Giáp thì vẫn còn đang sống sỠsỠđó.
– Ngươi đem lễ vật lại đã thu hết cả, chuyện ngươi nhỠlàm cũng có thể làm được.
Sử Thiên Vương nói:
– Äại ca cá»§a ngươi là Kim Chấn Thông tuy là cá»±u giao cá»§a ta, trong bụng y trước giá» vẫn xem thưá»ng ta lắm, ta cÅ©ng biết, lần này ngươi lại đây cầu cứu ta, ta rất là cao hứng.
Y nói vậy, sáu vị Sá»­ Thiên Vương kia cÅ©ng Ä‘á»u lá»™ vẻ khoan khoái y như vậy.
Kim Gia nhị công tử con nhà thế gia trước giỠhiển hách trong võ lâm Giang Nam lại cầu thân y, chuyện đó hình như làm cho y cảm thấy rất nở mặt nở mày.
Sá»­ Thiên Vương hoành hành bốn bể hình như cÅ©ng rất chú trá»ng tá»›i con nhà thế gia khác, Ä‘iá»u đó đại khái cÅ©ng chính là lý do tại sao y nhất định muốn lấy cho được cái vị công chúa đó.
Y cÅ©ng là con nhà thế gia, phụ thân và tổ phụ y Ä‘á»u là những danh hiệp trong giang hồ, chính y, danh tiếng cÅ©ng không nhá» nhoi gì.
– Tại hạ là Hồ Khai Thụ, tiên tổ là Cổ Nguyệt Ly, tiên phụ là Hồ Tinh, trước giỠở U Châu, lần này có đem theo lễ vật đến đây để bái kiến Sử tướng quân.
Sá»­ Thiên Vương bật cưá»i lên:
– Ta biết, ngươi khá»i cần phải Ä‘em cả gia phả nhà ngươi ra tưá»ng thuật, chuyện cá»§a ngươi ta Ä‘á»u biết rõ.
Cái vị Sá»­ Thiên Vương Ä‘ang ngồi chồm há»—m trên giưá»ng nói:
– Lễ vật ngươi đem lại ta cũng đã xem qua.
– Sử tướng quân cũng phải đã nhận giùm cho?
– Dĩ nhiên là ta phải nhận.
Sá»­ Thiên Vương cưá»i lá»›n:
– Lá»… vật quý trá»ng như vậy, nếu có ngưá»i không nhận, ngưá»i đó không phải là đáng đánh đòn lắm hay sao?
Hồ Khai Thụ cÅ©ng cưá»i theo. Sá»­ Thiên Vương bá»—ng há»i y:
– Ngươi có thấy chiếc thuyá»n đó không? Chính là chiếc thuyá»n bá»n ta má»›i Ä‘i lúc nãy lại.
– Tôi thấy rồi.
– Äấy là chiếc thuyá»n rất tốt.
Sá»­ Thiên Vương nói giá»ng đầy vẻ tán tụng và hài lòng:
– Ta có thể bảo đảm, chiếc thuyá»n đó còn tốt, còn nhanh nhẹn hÆ¡n xa cái vẻ bá» ngoài cá»§a nó, không những vậy, nó còn chịu được sóng to gió lá»›n, trên thuyá»n lương thá»±c nước uống cÅ©ng đầy đủ, ta còn có thể cho ngưá»i hai tay hảo thá»§ nhiá»u kinh nghiệm nữa.
– Cho tôi?
Hồ Khai Thụ cảm thấy có chỗ hơi kỳ quái:
– Tại sao lại cho tôi?
– Ngươi không muốn sống sót vỠtới U Châu sao?
– Muốn.
– Vậy thì ngươi chỉ còn cách ngồi trên chiếc thuyá»n này mà vá» thôi...
– Äại soái đã đáp ứng cái chuyện đó cho tôi rồi?
– Chuyện gì? Ta đã đáp ứng ngươi chuyện gì?
Sử Thiên Vương sa sầm nét mặt:
– Ta chỉ bất quá đáp ứng với ngươi, nể mặt ngươi, ta nhận lễ vật đó của ngươi, thế thôi.
Hồ Khai Thụ cưá»i hết nổi.
Nhưng Sá»­ Thiên Vương thì Ä‘ang cưá»i lá»›n:
– Hồ Khai Thụ, ngươi cho ta là hạng ngưá»i thế nào? Äi làm chuyện bất nhân bất nghÄ©a bán đứng bạn bè giùm cho ngươi? Ta muốn làm những chuyện đó, thì cÅ©ng chỉ để cho ta, tại sao lại làm giùm cho hạng ngưá»i ty bỉ vô sỉ như ngươi?
Sá»­ Thiên Vương Ä‘ang ngồi chồm há»—m nÆ¡i giưá»ng bá»—ng gầm lên như cá»p:
– Ngươi còn không cút đi mau?
Hồ Khai Thụ đang thoái lui từ từ.
Bởi vì y biết bất kể y có nhanh thế nào, cũng nhanh không bằng Sử Thiên Vương và Bạch Vân Sinh.
Y thoái lui từ căn nhà lá»›n đã sặc mùi máu tanh, thoái ra ánh mặt trá»i Ä‘ang chiếu. Mặt trá»i sáng lạn, mặt biển xanh rì.
Mấy bà dì và mấy mụ vợ còn Ä‘ang vá lưới cá bị hư há»ng, áo quần bị rách cá»§a chồng con, anh em, mấy đứa con nít ở trần Ä‘ang còn đùa nghịch vá»›i mấy vá» sò đủ màu sắc trên bãi cát cạnh bá»n há».
Hai ngưá»i trẻ tuổi Ä‘ang sá»­a sang lại chiếc thuyá»n bây giỠđã Ä‘i đâu làm chuyện gì khác rồi.
Sá»­ Thiên Vương và ngưá»i nãy giá» vẫn ká» cận bên cạnh há» là Bạch Vân Sinh vẫn còn Ä‘ang ở hết trong căn nhà gá»—, không há» có ý gì rượt theo cản trở y.
Hồ Khai Thụ phấn chấn tinh thần lên.
... Chỉ cần y sống sót lên được thuyá»n đó, y sẽ còn sống sót vá» nhà.
Chuyện đó không có gì khó cả.
Chiếc thuyá»n đó vẫn còn neo ở bá» biển, cách y chỉ bất quá có hai ba chục trượng là cùng.
Trong cái khoảng cách đó, chẳng còn ai có thể cản trở được y.
Làm sao y để cho cái cÆ¡ há»™i đó thoát khá»i tay?
Nước triá»u đã xuống từ lâu, cát trên bá» cÅ©ng đã bị hong khô hết, đạp chân lên rất có nhiá»u sức.
Hồ Khai Thụ dùng chân dậm xuống, chân trái dùng gót, chân phải dùng mÅ©i, hai lá»±c lượng phối hợp nhau, ngưá»i y đã bay bổng lên, lấy khinh công cá»§a y ra mà nói, chỉ cần năm ba cái nhấp nhô là đã lên đến thuyá»n.
Không ngỠchính lúc thân hình của y đang bốc lên, bỗng có một đám vỠsò đủ màu sắc bay ào lại.
Vá» sò là từ trong tay cá»§a mấy đứa bé ném lại, Ä‘em theo tiếng xé gió làm như là những mÅ©i tên nhá»n Ä‘ang bay lại vậy.
Hồ Khai Thụ còn chưa hết sức, y búng ngược ngưá»i, dùng sức tác sức, lại búng thêm cái nữa.
Chính lúc y búng ngưá»i đó, bầu trá»i phảng phất hình như tối lại, phảng phất như có đám mây Ä‘en che hết ánh mặt trá»i.
Trá»i cao thăm thẳm trong vắt, làm gì có đám mây vào đó? Che ánh mặt trá»i trước mắt y chỉ bất quá là má»™t tấm lưới cá.
Một tấm lưới cá thật là lớn.
Tấm võng lưới là từ trong tay mấy bà già, mấy mụ vợ quăng ra, làm như là má»™t cụm mây Ä‘en thật, đưá»ng thoái lui cá»§a Hồ Khai Thụ trái phải trước sau Ä‘á»u đã bị tấm lưới bao trùm lấy.
Y hoàn toàn không còn cách nào tránh né đỡ gạt gì được.
Chiếc thuyá»n Ä‘ang ở trước mắt đã biến thành xa xô chân trá»i.
Chính ngay lúc đó, bỗng có một tia sáng bay lại, đâm lũng đám mây đen, đâm phá tấm võng lưới ra.
Trá»i cao thăm thẳm trong vắt, làm gì có tia chá»›p gì được, tia chá»›p ấy chỉ bất quá là ánh kiếm.
Ãnh kiếm lóe sáng rá»±c rỡ làm sao, kiếm phóng ra nhanh quá, kiếm là từ trong tay Tư Äồ Bình phóng ra, Tư Äồ Bình nãy giá» vẫn ngồi yên tÄ©nh nÆ¡i đó.
Y ngồi đó yên tĩnh như mặt đất mênh mông, y xuất thủ ra, thanh kiếm của y biến thành nhanh như chớp xẹt.
Không ai ngỠđược y bỗng xuất thủ, Hồ Khai Thụ cũng không ngỠtới.
Tấm võng bị phá vỡ ra, Hồ Khai Thụ xuyên qua, chiếc thuyá»n Ä‘ang xa vá»i bân chân trá»i kia lại gần gÅ©i trước mắt.
Có Ä‘iá»u Tư Äồ Bình cÅ©ng đột nhiên xuất hiện ra trước mắt y, má»™t gương mặt trắng trẻo, má»™t cặp mắt lạnh lùng, má»™t thanh kiếm bén ngót.
Sống chết chỉ trong một hơi thở, Hồ Khai Thụ còn biết nói gì hơn với y?
Nhiá»u lắm chỉ bất quá má»™t tiếng cảm Æ¡n.
Lại càng làm ngưá»i ta không thể ngỠđược là y nói cái tiếng đó thành ra lầm lẫn, bởi vì chính lúc y Ä‘ang thốt ra tiếng cám Æ¡n, Tư Äồ Bình Ä‘ang nhìn y bằng cặp mắt lạnh lùng đã đâm cho y má»™t nhát thấu tim.
Tư Äồ Bình lại ngồi xuống, ngồi yên tÄ©nh trên cái ghế y vừa ngồi lúc nãy, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Chỉ tiếc là không ai có thể phá»§ nhận chuyện đã xảy ra rồi, không những vậy còn là chuyện không ai có thể hiểu cÅ©ng không thể giải thích được.
... Y cứu Hồ Khai Thụ rồi, tại sao lại dùng kiếm giết chết Hồ Khai Thu nữa?
– Tư Äồ Bình.
Cái vị Sá»­ Thiên Vương nãy giá» giống như má»™t ngưá»i gá»— đứng má»™t góc xa xa, từ cái góc đó không những có thể thấy được từng động tác cá»§a má»—i ngưá»i, còn có thể thấy được mặt biển.
– Ngươi chính là tay kiếm khách má»›i lên sau này được ngưá»i ta xưng tụng là đệ nhất cao thá»§?
– Không thể xem là đệ nhất, nhưng cũng không thể xem là đệ nhị.
Tư Äồ Bình nói:
– Äệ nhất và đệ nhị vá»›i nhau, phân biệt chỉ bất quá trong khoảnh khắc thế thôi.
– Nói quá hay.
– Tôi nói không hay tí nào, tôi chỉ nói thật tình thôi.
– Ngươi lại đây xin đầu nhập ta?
– Tôi không phải đầu nhập ông, tôi đầu nhập biển.
– Biển còn lạnh lùng tàn bạo hơn ta.
– Tôi biết.
Tư Äồ Bình nói:
– Chính vì tôi biết, mà tôi mới làm vậy.
– Tại sao?
– Bởi vì biển vô tình, sóng gió trên mặt biển là khôn dò, cũng như kiếm vậy.
Tư Äồ Bình nói:
– Chỉ có ở trên biển, kiếm pháp của tôi mới tiến triển được.
– Cái lối suy nghĩ của ngươi không sai tí nào, nhưng lúc nãy ngươi đã làm sai.
Sử Thiên Vương hững hỠnói:
– Nếu má»™t ngưá»i, mà chết Ä‘i rồi, kiếm pháp cá»§a y chẳng còn có thể nào tiến triển nữa.
– Tôi biết.
– Trên mặt biển, kháng cá»± lại ta là chỉ còn đưá»ng chết.
– Tôi biết.
– Ngươi cũng biết ta muốn giết Hồ Khai Thụ, tại sao ngươi muốn cứu y?
– Y cÅ©ng há»c kiếm, tôi không thể nào mắt nhìn y chết dưới tay đàn bà con nít.
Tư Äồ Bình nói:
– Tôi giết y, chỉ vì y đã phải chết chắc, đã phải chết rồi, thì chi bằng chết dưới lưỡi kiếm của tôi.
– Còn ngươi?
Sá»­ Thiên Vương há»i:
– Nếu ngươi muốn chết, ngươi tình nguyện chết vỠtay ai?
Tư Äồ Bình lạnh lùng nhìn y, nhìn má»™t hồi vào bá»n há», nhìn thật lâu rồi bá»—ng cưá»i:
– Ông không xứng đáng há»i tôi câu đó, tất cả các ông Ä‘á»u vậy.
– Tại sao?
– Bởi vì các ông chẳng dám thừa nhận mình là Sử Thiên Vương.
Sở Lưu Hương Ä‘ang bắt đầu lo lắng dùm cho ngưá»i trẻ tuổi quật cưá»ng mà to gan vàng.
Y cũng tin rằng trước giỠchưa hỠcó ai dám vô lễ như vậy trước mặt Sử Thiên Vương.
– Trên mặt biển, kháng cá»± lại Sá»­ Thiên Vương chỉ còn đưá»ng chết.
Câu nói đó không sai tí nào.
Nào ngá» Sá»­ Thiên Vương lại cưá»i cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c, giá»i lắm, ngươi có thá»› lắm, nếu ta giết ngươi, ta còn xem là Sá»­ Thiên Vương thế nào nữa, còn ai chịu vì ta mà liá»u mạng nữa?
Y tha cho ngưá»i trẻ tuổi này, y còn nạp ngưá»i trẻ tuổi này nữa.
Sở Lưu Hương bỗng nhiên cảm thấy có chỗ hoài nghi trong lòng.
Sá»­ Thiên Vương có phải là ngưá»i tàn bạo hung ác như trong truyá»n thuyết không?
Cái thế giá»›i này ai cÅ©ng chân chính hiểu được y đâu, cÅ©ng như chẳng ai có thể phân biệt được ngưá»i nào chân chính là Sá»­ Thiên Vương vậy.
– Sở Hương Soái.
Sá»­ Thiên Vương bá»—ng dùng thái độ thật là cung kính đối vá»›i Sở Lưu Hương, ngôn từ cÅ©ng rất văn nhã, làm như đã biến thành má»™t con ngưá»i khác vậy.
– Tài cá»§a Hương Soái quan tuyệt thiên hạ, danh tiếng cá»§a Hương soái ai ai cÅ©ng Ä‘á»u nghe qua, không biết Hương Soái lại đây Ä‘iá»u chi dạy bảo?
– Sử tướng quân nói chuyện quá khách sáo.
Sở Lưu Hương cưá»i khổ:
– Thật tình tôi cÅ©ng nên nói vài lá»i dá»… nghe má»™t chút, chỉ tiếc là tôi nói không được.
– Tại sao?
– Bởi vì cái ý tôi lại đây chẳng có gì hay ho cả.
– Sao?
– Tôi tính lại đây giết ông.
Sở Lưu Hương thở ra:
– Chỉ tiếc là hiện tại tôi không thể nào không thay đổi chủ ý được.
– Tại sao?
– Bởi vì tôi chẳng thể nào phân biệt được ai là ngưá»i tôi muốn giết.
Sử Thiên Vương cũng thở ra:
– Tôi hiểu ý cá»§a Hương Soái lắm, đây quả thật là chuyện làm ngưá»i ta Ä‘au đầu quá, tôi tin là nhất định còn có rất nhiá»u ngưá»i khác cÅ©ng giống như Hương Soái vậy, cÅ©ng sẽ vì chuyện này mà Ä‘au đầu không thể tả được.
– Sá»­ tướng quân làm vậy, không phải là muốn ngưá»i ta Ä‘au đầu sao?
Sá»­ Thiên Vương lại cưá»i lá»›n lên:
– Äau đầu là chuyện nhá», mất đầu là chuyện lá»›n, để bảo toàn cái đầu cá»§a mình, tôi chỉ còn cách làm vậy thôi.
Y há»i Sở Lưu Hương:
– Cái điểm đó không biết Hương Soái có đồng ý không?
– Tôi đồng ý.
Sở Lưu Hương nói:
– Trong hoàn cảnh như vậy, chẳng ai có thể nói ông làm vậy là không đúng.
Ãnh mắt Sá»­ Thiên Vương loang loáng:
– Vậy thì Hương Soái tính chuẩn bị làm gì bây gi�
Không ai biết hiện tại Sở Lưu Hương nên làm gì, ngay cả Sở Lưu Hương cũng không biết được.
Y đã từng nhiá»u phen bị hãm trong khốn cảnh, lần nào y cÅ©ng tìm được cách thoát thân, có Ä‘iá»u lần này lại không giống như vậy.
Lần này y ở trên một hoang đảo bốn bỠlà biển cả, lần này ngay cả đối thủ chân chính của y là ai, y cũng còn không biết.
Sở Lưu Hương lại bắt đầu sỠmũi mình:
– Tôi có thể tìm cách xông ra trước, rồi cÅ©ng có thể liá»u mạng vá»›i ông má»™t phen.
Y cưá»i khổ:
– Chỉ tiếc là những cách này không hay ho gì cả.
– Hương Soái còn có chủ ý gì khác hay ho nữa không?
– Không còn gì cả.
Sá»­ Thiên Vương mỉm cưá»i:
– Tôi thì có một chủ ý.
– Chủ ý gì?
– Tại sao chúng ta không kêu ngưá»i Ä‘em lại vài chục thùng rượu ngon, uống má»™t phen cho đã rồi tính sau.
Sở Lưu Hương cÅ©ng cưá»i theo:
– Nghe ra cái chủ ý này quả thật không dở tý nào.
Do đó bá»n há» bắt đầu uống, uống không ngừng.
Bá»n há» uống thật tình cÅ©ng không ít.
Äang lúc say mà chưa say lắm, Sở Lưu Hương bá»—ng phát hiện ra có Hắc Trúc Can và Tiết Xuyên Tâm cÅ©ng Ä‘ang ở trong bá»n.
Y Ä‘ang tính chào há»i bá»n há», nhưng hình như bá»n há» chẳng còn ai nhận ra y.
Một đứa bé gái nhỠy chưa hỠgặp mặt bao giỠđang kéo áo y, cầu khẩn y lại quán nhà nó chiếu cố dùm.
– Nhà con không những có cơm còn có rượu, còn có tôm cá lớn thật lớn.
Cô bé mặt mÅ©i thật là đáng thương tá»™i nghiệp, đôi bàn tay tý xíu cá»§a nó cÆ¡ hồ muốn kéo rách cả y phục cá»§a Sở Lưu Hương, xem ra quán hàng cá»§a cô bé quả thật rất cần má»™t ngưá»i khách rá»™ng rãi như Sở Lưu Hương lại chiếu cố, Sở Lưu Hương chỉ còn nước để cô bé kéo Ä‘i, kéo đến má»™t chá»— nhà chài lưới đổi tạm thành má»™t quán ăn nhá».
Cái quán đó quả thật là cần ngưá»i ta lại chiếu cố. Bởi vì nÆ¡i khác làm ăn phát đạt đông khách, thì nÆ¡i này ngay má»™t ngưá»i khách cÅ©ng không có.
Sở Lưu Hương thở ra, làm ăn không phát đạt, đồ ăn làm ra thông thưá»ng chắc cÅ©ng không được ngon lành.
Chỉ tiếc là y đã đến đây rồi:
– Quán cá»§a các ngưá»i ở đây có cá gì? Ta muốn làm canh má»™t con, chiên má»™t con, nướng má»™t con nhắm rượu.
Äứa bé gái nhá» Ä‘ang lúc lắc đầu:
– Chỗ này của con không có cá, cũng không có rượu.
Cô cưá»i khúc khích:
– Lúc nãy con gạt chú đấy.
o O o Ãnh tịch dương như lá»­a, mặt biển như lá»­a, nước biển phảng phất như đã nhiá»…m thành màu Ä‘á», xem ra như rượu bồ đào đỠsệt.
Sở Lưu Hương đã tỉnh lại. Lúc tỉnh lại tuy không ở bên bỠdương liễu, nhưng cảnh sắc bên bãi cát vàng tráng lệ mênh mông.
Bạch Vân Sinh lại đó từ lúc nào không rõ.
– Ông đã tỉnh lại?
Má»™t ngưá»i bất kể là uống say bao nhiêu cÅ©ng có lúc tỉnh lại.
Sở Lưu Hương nói:
– Tôi đã say, vì vậy tôi sẽ tỉnh.
– Vậy... còn ngưá»i không say thì sao?
Bạch Vân Sinh mỉm cưá»i há»i:
– Ngưá»i chưa say có phải sẽ chưa tỉnh?
– Äúng vậy.
Sở Lưu Hương nói như là thật:
– Cái thế giá»›i này quả thật có nhiá»u chuyện Ä‘á»u là như vậy.
Thái độ của Bạch Vân Sinh cũng rất nghiêm trang:
– Äúng vậy, quả thật là vậy.
– Sử Thiên Vương có phải đã đi rồi không?
Sở Lưu Hương bá»—ng há»i:
– Ngá»c Kiếm công chúa có phải đã Ä‘em lại chá»— cá»§a y không?
– Äúng vậy.
Bạch Vân Sinh nói:
– Hôn lá»… cá»§a bá»n há» cÅ©ng sẽ trong vòng hai ngày thôi.
Sở Lưu Hương nhìn ra ráng chiá»u đã dần dần nhạt ở chân trá»i xa xa, má»™t hồi thật lâu, má»›i chầm chậm nói:
– Tôi không thể cản trở Ngá»c Kiếm công chúa, tôi cÅ©ng giết không được Sá»­ Thiên Vương, lần này, tôi thất bại đáo để.
Y há»i Bạch Vân Sinh:
– Ông có biết đây là lần đầu tiên tôi thất bại không?
– Tôi có thể nghĩ tới được.
Sở Lưu Hương nhìn y má»™t hồi thật lâu, bá»—ng cưá»i nói:
– Vậy thì tôi nói cho ông biết, má»™t ngưá»i có lúc thưởng thức mùi vị thất bại má»™t lần, cÅ©ng không phải là Ä‘iá»u gì không tốt.
– Tôi biết.
– Ông biết thật sao?
– Má»™t ngưá»i chưa từng bị bại, làm sao sẽ thắng được?
Bạch Vân Sinh nói:
– Trên Ä‘á»i này không phải rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u là như vậy sao?
Thuyá»n đã chuẩn bị xong xuôi.
– Tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, hôm nay chia tay, sau này sẽ có ngày gặp lại.
Bạch Vân Sinh nắm chặt tay của Sở Lưu Hương:
– Ông bảo trá»ng lấy thân...
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i:
– Ông yên tâm, tôi nhất định không vì thất bại mà đến nỗi đau lòng nhảy xuống biển đâu.
o O o Chá»— chiếc thuyá»n chài lá»›n áp vào, vốn là má»™t thôn chài rất bần cùng, có Ä‘iá»u, hôm nay nÆ¡i đây là nhiệt náo hÆ¡n bình thưá»ng rất nhiá»u, nhà cá»­a Ä‘á»u bày đầy chá»— quán ăn nhá», má»—i quán ăn làm ăn cÅ©ng rất phát đạt, ngưá»i lại ăn tuy Ä‘á»u ăn mặc theo kiểu thuyá»n biển, nhưng Sở Lưu Hương vừa liếc mắt qua là đã thấy ra ngay, hÆ¡n quá ná»­a trong đó Ä‘á»u không phải là dân sinh sống bằng nghá» chài lưới.
NÆ¡i đây chắc chắn lại có chuyện gì kỳ quái sắp xảy ra, có Ä‘iá»u Sở Lưu Hương hiện tại không còn tâm tình đâu Ä‘i xen vào chuyện ngưá»i khác.
Sở Lưu Hương cưá»i khổ.
Má»™t ngưá»i xui xẻo như vậy rồi, thật là chuyện gì ly kỳ cổ quái, y cÅ©ng Ä‘á»u có thể đụng vào được.
Phía sau quán ăn nhá», từ trong phòng có song cá»­a hạ xuống, có má»™t ngưá»i vừa cưá»i vừa nói:
– Mấy hôm nay, chắc là ngày nào ông cũng ăn cá, không lẽ ông còn ăn chưa ngán sao?
Bà ta há»i Sở Lưu Hương:
– Không lẽ ông không muốn ăn chút vịt quay, đùi chiên, gà nấm đông cô?
Sở Lưu Hương lại ngẩn mặt ra Giá»ng nói cá»§a ngưá»i đó bên cạnh y, cái giá»ng y đã nghe qua rồi là không bao giá» quên được.
– Äá»— tiên sinh, bà đấy sao?
Căn nhà nhá» thô lậu đã được chùi rá»­a không má»™t tí bụi, Äá»— tiên sinh trước giá» vốn rất sạch sẽ, thanh khiết.
Trên chiếc bàn gá»— còn có má»™t bình đựng hoa có đóa sÆ¡n trà tám cánh màu trắng Ä‘ang nở rá»™, phong tư cá»§a Äá»— tiên sinh vẫn còn ưu nhã như thuở nào.
– Hương Soái nhất định không ngỠrằng tôi ở nơi đây.
Nụ cưá»i cá»§a bà ta như má»™t đóa sÆ¡n trà.
– Có Ä‘iá»u tôi thì vẫn cứ mãi hy vá»ng Hương Soái sẽ lại.
– Thật ra tôi phải nghĩ ra được từ lâu, thấy mặt Tiết Xuyên Tâm lúc đó, tôi đã phải nghĩ ra ngay mới phải.
Những đám ngưá»i lạ mặt trong khu rừng, dÄ© nhiên Ä‘á»u là ngưá»i bà ta Ä‘em lại, vì để cung cấp thức ăn cho bá»n há», cái thôn nhá» này má»›i bá»—ng dưng nhiệt náo lên.
– Nhưng Äá»— tiên sinh lại đây có chuyện gì?
– Tôi đang chỠtin tức.
– Tin tức gì?
Äá»— tiên sinh tránh né không trả lá»i vào câu há»i, bà ta chỉ thở ra:
– Chỉ tiếc là Hồ Thiết Hoa đã Ä‘i mất rồi, cÅ©ng không biết là nóng ruá»™t muốn Ä‘i uống rượu hay là nóng lòng muốn Ä‘i kiếm ông, vừa đưa công chúa lên thuyá»n, y đã Ä‘i mất tăm mất dạng không thấy đâu nữa.
– Công chúa đã lên thuyá»n , hiện tại không chừng Ä‘ang ở trong lòng cá»§a Sá»­ Thiên Vương... cái vị Sá»­ Thiên Vương nào nhỉ?
Sở Lưu Hương không muốn nhắc đến những chuyện đó, trái tim cá»§a y Ä‘ang nhói buốt, chỉ có má»™t Ä‘iá»u an á»§i duy nhất cá»§a y là...
– Giang hồ ngưá»i ta truyá»n thuyết có chá»— không thật đâu, Sá»­ Thiên Vương không há» là má»™t kẻ thô bạo hung ác tàn nhẫn như truyá»n thuyết đã nói.
– Sao?
– Äấy là chính mắt tôi trông thấy, tôi không thể không nói cho bà biết.
Äá»— tiên sinh cưá»i nhẹ lên má»™t tiếng:
– Có Ä‘iá»u ông có từng nghÄ© qua, đấy không chừng chỉ bất quá là y cố ý làm bá»™ như vậy cho ông thấy?
Giá»ng nói cá»§a bà ta càng lạnh lùng há»i hợt:
– Rõ ràng là y có thể giết ông , nhưng y ngược lại thả ông vỠđây, không chừng chỉ bất quá là vì muốn nói vài lá»i tốt đẹp cho y trước mặt đồng đạo giang hồ.
Bà ta lại nói:
–Trong giang hồ còn ai nhiá»u bạn bè hÆ¡n Sở Hương Soái? Còn ai lá»i nói có thể tin cậy được bằng Sở Hương Soái?
Äá»— tiên sinh cưá»i nhạt:
– Sá»­ Thiên Vương tìm được má»™t ngưá»i như Sở Hương Soái đây Ä‘i tuyên dương thanh danh cá»§a mình thật là phúc khí cho y.
Trái tim cá»§a Sở Lưu Hương bắt đầu chìm xuống, ngoài thôn lại nghe tiếng hoan hô ồn ào lên, làm như sóng triá»u vậy, từ bá» biển truyá»n lại.
Ãnh mắt cá»§a Äá»— tiên sinh cÅ©ng sáng rá»±c lên.
Äứa bé gái tá»™i nghiệp đáng thương đó Ä‘ang nhảy như má»™t con chim nhá» bay lại, vừa thở vừa nói:
– Tin tức đã đến, công chúa đã đắc thủ, đêm hôm trước đã cắt lấy đầu Sử Thiên Vương!
Chính trong cái khoảng khắc đó, bao nhiêu chuyện từ trước đến giỠbỗng nhiên nổ tung ra trong lòng của Sở Lưu Hương như một cây pháo bông.
... Ai mà giết được Sá»­ Thiên Vương? Còn ai phân biết được ngưá»i nào là Sá»­ Thiên Vương thật?
Chỉ có ngưá»i vợ cá»§a y.
Không có ngưá»i đàn ông nào lại chịu để cho ngưá»i đàn ông khác làm dùm cho y cái chuyện động phòng hoa chúc cá»§a mình.
Äấy chính là lý do tại sao Ngá»c Kiếm công chúa nhất định phải lấy Sá»­ Thiên Vương, cái mục đích chân chính tại sao cô phải lấy y. Vì vậy cô má»›i Ä‘em thân mình dâng hiến cho ngưá»i cô chân chính yêu thương, vào cái đêm hôm trước lúc cô khởi hành.
Căn nhà nhá» bên cạnh hồ, ánh trăng trên hồ, cái đêm vÄ©nh viá»…n triá»n miên không bao giá» quên được, cái ngưá»i ráng nhịn được trong lòng ná»—i Ä‘au đớn xót xa, Ä‘i xả thân cho ngưá»i khác, cái mảnh trăng lưỡi liá»m cong cong màu đỠnhư máu đó, bây giỠđã tan biến Ä‘i như má»™t ngôi sao vừa xẹt qua.
Trái tim Sở Lưu Hương nổ tan tành như xác pháo, Äá»— tiên sinh thì Ä‘ang nắm chặt tay y:
– Chúng ta đã thành công rồi, rốt cuá»™c chúng ta cÅ©ng đã thành công, má»i ngưá»i bao nhiêu là công lao bá» ra Ä‘á»u không bị lãng phí.
Bà ta bóp chặt lấy tay Sở Lưu Hương:
– Tôi biết ông vốn cứ nghÄ© là nhất định kỳ này mình đã thất bại đáo để, nhưng lần này ông cÅ©ng không há» bị thất bại, ngưá»i thất bại là Sá»­ Thiên Vương.
Sở Lưu Hương lạnh lùng nhìn bà ta, lạnh lùng, lạnh lùng nhìn má»™t hồi thật lâu, rồi dùng má»™t cái giá»ng cÆ¡ hồ như hoàn toàn không má»™t chút tình cảm nào để nói:
– Äúng vậy.
Hết
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ëåñáèÿíêè, êðåäèòû, ñòîëà, ôèçèêà, õèðóðãèÿ, ôðèñêå
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™