19-05-2008, 11:00 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 11
Äạo chÃch phóng kim tiá»n
Trai gái thà nh chồng vợ
Diá»…m Phương thông dâm vá»›i Bán Dạ Sinh mưá»i mấy đêm liá»n, cuá»™c tình mây mưa Ä‘ang đằm thắm thì đùng cái, Quyá»n Lão Thá»±c trở vá» là m đứt Ä‘oạn. Nà ng háºn không nói được, bụng nghÄ©:
"Xưa nay, mình cho rằng đà n ông ở Ä‘á»i không thể vừa có tà i há»c, tà i mạo, lại có bá»u bối tiên thiên. Vì váºy mình đà nh bá» hai thứ đấu là tà i và mạo, chỉ lưu ý đến mặt nhục dục thôi. Mình đã oi con váºt ngu xuẩn nà y như má»™t cá»§a quý nên má»›i hi sinh, mà suốt ngà y chịu cá»±c, chịu khổ vì nó. Mình có biết đâu đà n ông quả có ngưá»i há»™i đủ cả ba. Không biết còn gặp được anh ấy không, nghÄ© tiếc sao trá»i đã sinh ra mình là má»™t giai nhân, thế mà so vá»›i ngưá»i đà n bà xấu xà ở nhà đối diện, đã hưởng Ä‘á»i hÆ¡n được gì. Bây giá» hối tiếc những ngà y qua đã không được, còn những ngà y tháng tá»›i lẽ nà o cÅ©ng đà nh để trôi qua vô vị. Thánh nhân có câu: "Ngưá»i trà hà nh xá» lúc nà o cÅ©ng như ban ngà y". Äã là m thân đà n bà con gái, không ô danh thất tiết thì thôi, chá»› tay đã nhúng chà m, thì cứ hẳn hòi, bá» nhà mà sống, chả lẽ khuất tất trong cảnh là m vợ há» Trương mà lòng vương há» Lý mãi sao. Mình thưá»ng nói, xưa nay chỉ có kẻ nà o có cặp mắt cá»§a Hồng Phất mỹ, lá gan cá»§a Trác Văn Quân má»›i đáng tư tình vá»›i ngưá»i. Mà đã tư tình thì phải tư tình triệt để, há chẳng cuối cùng hai giai nhân ấy còn được sắc phong phu nhân đấy sao? Có thế má»›i xứng đáng là báºc hà o kiệt trong giá»›i nữ lưu.
CÅ©ng có ngưá»i ăn vụng không quá má»™t hai lần đã bị trắc trở cả má»™t Ä‘á»i, đến ná»—i không được ggặp nhau, đà nh ôm mối tương tư mà chết, váºy há không đáng chê sao? Từ hồi nà o đến gìá», bà quyết cá»§a kẻ tư tình thì hai chữ "Dâm" vá»›i "Bôn" vốn không tách rá»i bao giá», đã muốn dâm thì phải chịu bôn, còn như cho rằng không thể bôn được, thì ráng dẹp cái nghiệt chướng nÆ¡i mình Ä‘i, cố là m ngưá»i trung trinh bất nhị cho xong, tại sao Ä‘em danh tiết và tÃnh mạng ra đổi rẻ lấy thú phong lưu trong chốc lát?"
Äã có chá»§ ý, nà ng bèn viết thÆ¡ cho Bán Dạ Sinh, hẹn cùng nhau Ä‘i trốn.
Nà ng đứng ngoà i cá»a , đợi Tái Côn Lôn Ä‘i ngang qua, bèn trao thÆ¡ nhá» mang Ä‘i. Nà ng còn sợ Bán Dạ Sinh nhát gan không dám là m gì, nôn nónh đêm ngà y, suốt ngà y cứ kiếm chuyện cãi vã vá»›i Quyá»n Lão Thá»±c,muốn há» Quyá»n không chịu nổi phải bá» vợ như Chu Mãi Thần ngà y xưa váºy. Nà ng lấy cá»› Ä‘au ốm, tÆ¡ không quay, lụa không dệt, rau không tưới mà ngay cả việc bếp nước cÅ©ng không lo, trà hÆ¡i nguá»™i thì nói là nước không sôi, cÆ¡m hÆ¡i khô thì nói là nấu không chÃn, sáng sá»›m đã sưng xỉa, chiá»u tối thì lạng nhạt, khi và o giưá»ng ngá»§ thì đầy Ä‘á»a chồng đủ má»i cách, có khi ná»a đêm kêu chồng thức dáºy pha nước, nấu cháo, không cho ngá»§ yên, lúc giao hợp vá»›i chồng giở mánh là m kiệt tinh lá»±c cho chóng. Thế nhưng Quyá»n Lão Thá»±c cÅ©ng rán chiá»u chuá»™ng, mong lấy công chuá»™c lá»—i, ai gná» bao nhiêu công khó ban đêm chẳng há» bù được lá»—i lầm ban ngà y, chỉ Ãt lâu má»™t con ngưá»i vạm vỡ nhu sói như cá»p kia má»›i không đầy má»™t tháng mà da đã muốn bá»c xương, chá» chết.
Xóm giá»ng biết cảnh Ä‘á»u bất bình, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn, nên không ai dám hở môi, Quyá»n Lão Thá»±c thấy tÃnh tình cá»§a vợ đột nhiên thay đổi khác thưá»ng thì nghi ngá» là có chuyện gì lạ, nên gạn há»i lối xóm xem lúc mình Ä‘i vắng có gì khác trong nhà không... Hà ng xóm lúc đầu nói thác là không biết, nhưng vá» sau thấy Quyá»n Lão Thá»±c gạn há»i mãi thì tá»™i nghiệp cho má»™t ngưá»i trung háºu sau nà y có thể chết vì tay kẻ dâm dục, nên đà nh trả lá»i:
"Có, có má»™t khách hà ng đến nhà anh mấy lần. Có Ä‘iá»u ngưá»i nà ythì chả ai dám động đến, vì động đến thì háºu quả chẳng khác nà o như lá»i cổ ngữ đã dạy:
Minh thương dị đóa
Ãm tiá»…n nan phòng
Có nghĩa:
Thương hươi trước mặt dễ tránh
Tên bắn sau lưng khó phòng
Không những không thể là m gì được, mà còn sợ tai há»a khôn lưá»ng nữa."
Quyá»n Lão Thá»±c há»i:
"Ngưá»i gì mà ghê gá»›m váºy?"
Hà ng xóm nói:
"Không ai xa lạ, chÃnh là Tái Côn Lôn, tên trá»™m thần kỳ nổi tiếng trong thiên hạ. Hồi đầu hắn Ä‘i ngang qua nhà anh, sau đó thấy anh Ä‘i mua bán vắng nhà , má»›i đến dò la thăm há»i. Ai ngá», kể từ hôm đó, đêm nà o nhà anh cÅ©ng có tiếng động như có ngưá»i nói chuyện váºy. Nếu là ngưá»i khác thì chúng tôi đã đến dò xét rồi, anh nghÄ© coi ai dám động đến móng chân cá»§a hắn. Mình không gây chuyện vá»›i hắn mà hắn còn đến há»i thăm sức khá»e, huống hồ lại chá»c hắn giáºn, thì là m sao hắn để yên cho mình. Vả lại từ hồi nà o đến gìá», trong luáºt pháp đâu có chuyện xóm giá»ng phải bắt gian phu dâm phụ, cho nên hắn tá»± do Ä‘i lại mưá»i mấy đêm liá»n, mãi cho đến hôm anh vá» má»›i dứt.
Anh nên để bụng, sá»›m hôm phải đỠphòng, tuyệt đối không được tiết lá»™ để tránh tai bay há»a gởi, ngay vá»›i vợ anh cÅ©ng phải ẳn nhẫn, đừng nói ra. Chị ấy mà biết được sẽ thông tin cho hắn, chừng đó ngay cả bá»n tôi cÅ©ng không được an toà n, nếu nhẹ thì cÅ©ng bị hắn hãm hại, còn nếu nặng thi có khi ngay cả tÃnh mạng cÅ©ng khó bảo toà n."
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Hắn đân có thưá»ng đến mua hà ng. Nếu quý anh không nói, tôi đâu có biết, quý anh đã dặn, tôi quyết không tiết lá»™. Thế nà o cÅ©ng có ngà y hắn rÆ¡i và o tay tôi. Khi nà o bắt được hắn Ä‘em chặt đầu, nhá» quý anh giúp má»™t taỵ"
Láng giá»ng nói:
"Äừng có dại. Cổ ngữ có câu:
Nã tặc nã tang
Tróc gian tróc song
Có nghĩa:
Bắt trá»™m phải cả tang váºt
Bắt gian phải bắt cả hai.
Vợ anh không nghÄ© đến anh, thì giữ lại trong nhà Ãch gì, chi bằng bán quách lấy tiá»n xà i, không bị mất vốn. Có Ä‘iá»u nếu bán cho ngưá»i khác, chưa chắc chịu Ä‘i, vả lại nếu Tái Côn Lôn hay được, nó sẽ nghÄ© mình dứt tình nó, nó sẽ giáºn lên và trả thù cho coi. Tốt hÆ¡n là anh cứ bán cho hắn. Ä‚n trá»™m kiến tiá»n cÅ©ng dá»…, hắn đã thương vợ anh biết đâu sẽ bằng lòng trả cho môt hai trăm lượng. Vá»›i số tiá»n đó, anh Ä‘i cưới má»™t ngưá»i nà o vừa ý, như váºy vừa khá»i mang há»a, vừa có được vợ má»›i, vừa thêm được cá»§a, có phải hÆ¡n không?"
Ai nấy bà n tán vá»›i nhau như váºy, thảy Ä‘á»u đồng ý thi hà nh kế hoạch, lại nhá» ngưá»i biết ăn nói, hẹn ngà y hôm sau Ä‘i tìm Tái Côn Lôn.
Lại nói vỠBán Dạ Sinh, từ khi xa cách Diễm Phương thì sinh ra bệnh tương tư, suốt ngà y đeo theo Tái Côn Lôn năn nỉ tìm cách cho được gần gủi nhau.
Tái Côn Lôn nói:
"Bắt cóc cô ấy thì dá»… rồi, có Ä‘iá»u phải dá»n Ä‘i nÆ¡i khác, em có đồng ý không?"
Bán Dạ Sinh lúc đầu còn phân vân vì tiếc chưa gặp được hai cô gái đẹp gặp tại miểu Trương Tiên. Tuy nhiên bức thư cá»§a Diá»…m Phương vô cùng tha thiết khiến Sinh cầm lòng không Ä‘áºu, nên Sinh quyết định cùng trốn Ä‘i vá»›i nà ng.
Nhưng Tái Côn Lôn lại còn nói thêm:
"Như váºy được rồi. Có Ä‘iá»u anh bắt cóc vợ ngưá»i ta không giống như ăn trá»™m tiá»n bạc, bở tiá»n bạc hôm nay không có, ngà y mai có lại mấy hồi, chứ còn vợ mà bị bắt Ä‘i thì chồng là m sao chịu nổi.
Huống chi lão Quyá»n nà y vốn nghèo khổ, còn bị mất vợ, lấy ai lo liệu cho mình. Con ngưá»i bị dồn ép thái quá, không có gì mà chẳng dám là m.
Chi bằng Ä‘em má»™t trăm bảy chục luợng bạc đến cho lão trước rồi hãy bát cóc vợ lão sau. Như váºy, nếu lão có mất cái nà y thì cÅ©ng còn cái kia an á»§i. Mình là m tuy có Ä‘iá»u hÆ¡i tổn đức, nhưng không tà n hại, lại còn giữ được sắc thái cá»§a kẻ anh hùng."
Bán Dạ Sinh nói:
"TÃnh như thế là vẹn toà n. Có Ä‘iá»u, em Ä‘i yhế nà y trong túi không còn tiá»n, không biết là m sao, e lại phải là m phiá»n tri ká»·, trong lòng cảm thắy không yên."
Tái Côn Lôn nói:
"Tiá»n cá»§a anh đến dá»… thì Ä‘i cÅ©ng dá»…. Nếu anh không dám tiêu xà i rá»™ng rãi vá»›i em, thì còn gì là tình nghÄ©a vá»›i nhau. Äể anh lo việc nà y cho em. Em hãy viết thÆ¡ trả lá»i cô ấy biết, là bắt cứ ngà y nà o cÅ©ng được, miá»…n là hôm ắy Quyá»n Lão Thá»±c không có ở nhà , anh sẽ đến bắt cóc cô ấy Ä‘em vá» cho em. Em đừng lá»"
Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng, vội viết thư hồi âm và trao cho Tái Côn Lôn đem đi dùm.
Sau khi liên lạc vá»›i Diá»…m Phương, Tái Côn Lôn gói sẵn má»™t trăm hai mươi lượng bạc đợi lúc nà o để mang qua cho Quyá»n Lão Thá»±c. Tái Côn Lôn cả ngà y cứ trông tin mà rá»§i thay, Quyá»n Lão Thá»±c thì lại không Ä‘i đâu nữa.
Không ngá» má»™t hôm, có ngưá»i láng giá»ng cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c đột ngá»™t đến và nói:
"Äá»™ nà y, Quyá»n Lão Thá»±c buôn bán lá»— lã, maá»—i ngà y kiếm không đủ ăn không nuôi nổi vợ nên địng Ä‘en bán cho ngưá»i khác. Tôi nghÄ© chắc là không ai đủ tiá»n mua, dù có đủ cÅ©ng không nuôi nổi cô ấy. Mong anh sẵn sà ng là m phước, mở lòng đại độ, cứu khổn phò nguy, má»™t là cứu vá»›t cô ấy, hai là giúp Quyá»n Lão Thá»±c có tiá»n để buôn bán qua ngà y, như váºy tháºt là lưỡng tiện."
Tái Côn Lôn nghe nói lòng mừng khấp khởi:
"Chuyện tháºt lạ lùng, mình Ä‘anh định bà n tÃnh vá»›i hắn, thì có mai mối đến dạm bán. Äã mất tiá»n cho hắn, lại phải là m công việc bắt cóc nữa, sao bằng mua bán công khai vá»›i hắn, em mình khá»i cần bá» xứ Ä‘i đâu."
NghÄ© váºy, Tái Côn Lôn bèn há»i:
"Thế anh ấy muốn bao nhiêu tiá»n nạp sÃnh lá»…?"
Ngưá»i láng giá»ng nói:
"à anh ấy muốn đòi hai trăm lượng, nhưng tôi nghÄ© là m gì nhiá» thế, trả trên phân ná»a má»™t chút chắc chắn lá hắn bằng lòng"
Tái Côn Lôn nói:
"Nếu thế thì tôi xin gởi má»™t trăm hai mươi lượng váºy"
Ngưá»i láng giá»ng thấy Tái Côn Lôn ưng thuáºn, bèn má»™t mặt bảo vá»›i Tái lo tiá»n, má»™t mặt kiếm Quyá»n Lão Thá»±c để giao dịch.
Lúc đầu, Tái Côn Lôn có ý để Bán Dạ Sinh đứng ra nháºn mua còn mình và ngưá»i láng giá»ng cùng là m trung gian, nhưngvá» sau lại nghÄ©:
"Dan dÃu vá»›i vợ cá»§a ngưòi nghèo rắc rối lắm. Há» biết tiếng mình nên không dám thưa gởi lôi thôi, chứ còn em mình thì không nên"
Vì váºy Tái tuyệt nhiên không nhắc đến tên Bán Dạ Sinh, mà chỉ nói là tá»± mình mua vá» là m vợ, thế thôi.
Quyá»n Lão Thá»±c bèn là m tá» bán vợ rồi lăn tay, còn ngưá»i láng giá»ng thì ký tên và o, xong xuôi đâu đó má»›i trao văn tá»± lại cho Tái Côn Lôn.
Tái Côn Lôn móc tiá»n trả đủ số, lại còn biếu mưá»i lượng lại cho ngưá»i láng giá»ng gá»i là để thưởng công mai mối. Rồi ngay trong ngà y, Tái thuê ngưá»i rước kiệu hoa để rước Diá»…m Phương vá» mà không báo cho Bán Dạ Sinh biết. Äợi khi tìm được phòng, mua sắm giưá»ng mà n và mua luôn cả a hoà n để hầu hạ Diá»…m Phương , Tái má»›i cho hai ngưá»i động phòng hoa chúc.
Tình bạn cá»§a Bảo Thúc, lòng hà o hiệp cá»§a Khổng Nhiá»…m cÅ©ng chỉ đến thế là cùng, tiếc má»™t Ä‘iá»u, đăy là mối tình bất chÃnh, nên không thể coi đó là nghÄ©a khà chân chÃnh được.
Phải chi để tình bạn ấy dà nh cho ngưá»i có đạo nghÄ©a, hiệp khà ấy dùng để cứu ngưá»i lúc lâm nguy thì quý biết bao.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:04 AM .
19-05-2008, 12:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 12
Chịu khấu đầu mới nên việc tốt
Tưởng giấm chua hóa ra bà mai
Như váºy Bán Dạ Sinh và Diá»…m Phương thà nh vợ chồng. Ngà y cÅ©ng như đêm, mùa hè cÅ©ng như mùa đông, lúc nà o cÅ©ng không rá»i, cả hai đắm Ä‘uối trong hoan lạc.
Sau khi vá» vá»›i Bán Dạ Sinh, Diá»…m Phương có kinh được má»™t lần rồi thụ thai. Bán Dạ Sinh rất mừng, vì trái vá»›i lá»i thuáºt sÄ© đã dặn, Sinh vẫn có con được và thầm mừng dương váºt cá»§a mình được việc đủ đưá»ng.
Äến tháng thứ tư, thứ năm, thân mình Diá»…m Phương trở nên thô, thà nh thá» việc giao hoan không còn thoải mái. Diá»…m Phương khuyên Sinh không nên hoang phà tinh huyết rồi hai ngưá»i bắt đầu ngá»§ riêng.
Má»™t mình trong thư phòng, Bán Dạ Sinh không khá»i suy nghÄ© vẩn vÆ¡, mÆ¡ tưởng chuyện liá»…u ngõ hoa tưá»ng. Hồi trước, lúc chưa được Diá»…m Phương thì là m như đã được nà ng, cả Ä‘á»i không lấy ai khác cÅ©ng được, nhưng bây giá» xong xuôi thì lại mÆ¡ việc Nga Hoà ng Nữ Anh chung chồng còn hay đến thế nà o nữa. Lúc má»›i cưới nà ng Sinh đã có ý ấy, nhưng vì mãi miệt ngà y đêm trong cuá»™c truy hoan nên không nghÄ© tá»›i nữa. Bây giá» thư thả, dâm tình dà o dạt, nóng nảy muốn là m cho được. Bụng nghÄ© thầm:
"Trong số những phụ nữ mình đã gặp, hai nà ng đặc hạng mình không biết tên há»,ï địa chỉ má»›i là tuyệt thế giai nhân, chỉ có há» và Diá»…m Phương là vợ má»›i lấy có thể sánh nhau, tạo nên thế chân vạc. Có Ä‘iá»u là m sao biết hai nà ng ấy ở đâu mà tìm.
Thôi thì chưa tìm được ngưá»i hạng nhất thì đà nh tìm hạng nhì, nhưng cÅ©ng thuá»™c và o hà ng thượng đẳng như dã ghi trong sổ, gá»i là để thá»a mãn thú phong lưu, rồi từ từ dá» há»i tông tÃch cá»§a hai nà ng kia cÅ©ng không muá»™n."
Bèn lén khóa trái thư phòng, rồi lấy sổ cÅ© láºt xem từng trang má»™t. Sinh tìm được nà ng tên Hương Vân, tuy lá»i phê trong sổ có mấy giòng, nhưng toà n những lá»i tán thưởng, đại để, "nhan như hoa , áo như mây, Ä‘i như gió, đứng như hứng được trong tay, đặc biệt thân thể như tá»a hương, giá»ng véo von như hoà ng oanh, đáng và o báºc nhất", đủ rõ nà ng đáng số má»™t, xứng đáng xếp và o hà ng thượng hạng.
Bán Dạ Sinh hồi tưởng lại dung mạo nà ng ấy, nhá»› là tuổi khoảng trên hai mươi, ngưá»i đã đẹp mà còn phảng phất má»™t mùi thÆ¡m đặc biệt. Sinh nhá»› khi nà ng Ä‘i rồi, thì bên cạnh hương án còn để lại má»™t chiếc quạt có đỠthÆ¡. Sinh lượm được, định và i hôm sau đó sẽ thăm dò tông tÃch cá»§a nà ng, nhưng rồi mải mê lôi cuốn và o mối tình vá»›i Diá»…m Phương đã mấy tháng nay. Hôm nay láºt sổ cÅ© xem, không ngá» tro tà n bốc lá»a, Ä‘á»c hà ng chữ nhá» ghi chú bên dưới, may sao lại có cả địa chỉ cá»§a nà ng. Ôi! thì ra cùng ngay xóm nhà ! Bụng mừng như ngưá»i bắt được cá»§a:
"Trong xóm nà y, chỉ có chục căn nhà , chắc là không cách nhau bao xa. Muốn tìm ra nà ng, nhất định không khó."
Vá»™i và ng Ä‘i dá» há»i tên nà ng vá»›i xóm giá»ng. Nà o ngá» những việc là m oan ngiệt thưá»ng may mắn lạ lùng, dưá»ng như có được sá»± tiếp tay cá»§a trá»i đất thần tiên. Nhà nà ng ở khÃt nhà Sinh, thư phòng cá»§a Sinh, và phòng ngá»§ cá»§a nà ng chỉ cách nhau cái vưá»n ngăn bằng má»™t bức tưá»ng. Chồng nà ng tên Hiên Hiên tá», là má»™t gã Hiếu liêm tuy tà i cao nhưng hạnh Ä‘oản, tuy danh trá»ng nhưng phẩm đê, tuổi đã ngoà i năm mươi, vợ trước đã chết, Hương Vân là kế thất, Ä‘ang mở trưá»ng dạy há»c. Hiên Hiên tá» trá» ngoà i tỉnh, mổi tháng chỉ vá» ngá»§ vá»›i vợ má»™t hai tối mà thôi.
Bán Dạ Sinh nghĩ:
"Xem ra, rõ có duyên vá»›i nhau từ kiếp trước. Không hiểu thần sai quá»· khiến thế nà o mà mình lại đến ở ngay đây. ÄÆ°á»£c tháºn lợi thế nà y, chẳng lẻ mình không ra tay ngay sao?"
Bèn bắc thang dá»±a tưá»ng, rồi mở tá»§ lấy ra má»™t bá»™ đồ nghá», gá»i là "Tháºp kiện đầu" sắm sẳn nhưng không há» dùng tá»›i. Äó là má»™t cái há»™p,trong có đủ cả dao, búa, cưa đục. Ngà y trước Sinh mua để chÆ¡i thôi, chưa dùng lần nà o, bây giá» má»›i thấy trên Ä‘á»i nà y cái gì cÅ©ng hữu dụng. Sinh cắp đồ nghá» trèo lên thang, mắt quan sát kỹ cà ng. Tưá»ng cao kiên cố, nhưng có chá»— há»› hênh chỉ ráp gá»—, nay Sinh đủ cả búa, đục... nên hì hục má»™t hồi, đã khoét được má»™t khuôn gá»— vừa đủ thò mình sang, lại khéo ngụy trang tháo ra ghép và o được, ngưá»i không để ý không thấy dấu tÃch.
Sau khi gỡ khuôn ván, Sinh má»›i thò đầu nhìn qua căn hà ng xóm. Qua vưá»n, là buồng khuê đà n bà . Bấy giá» có má»™t ngưá»i đà n bà vén xiêm lụa, Ä‘ang xây lưng ngồi trên cái "mã thưng" (cái bô Ä‘i tiểu) trong phòng ngá»§. Nhìn kỹ ngưá»i ấy háºu bá»™ tròn xinh, trắng trẻo lạ lùng, trông tháºt hấp dẫn chừng nà o. Nhưng không biết có phải giai nhân ghi trong sổ? Cho đến khi ngưá»i đẹp thả xiêm buá»™c giải, xoay mình mà đứng lên má»›i thấy quả đúng ngưá»i đẹp mình khen ngợi hồi nà o. Äã váºy bây giá» dung nhan còn lá»™ng lẫy hÆ¡n trước.
Sinh định lên tiếng, nhưng lại thôi. Má»™t là sợ có ngưá»i nghe, hai là sợ quá đột ngá»™t, Hương Vân ngỡ trá»™m la lên thì khổ. Nà ng Ä‘ang ở ngoà i sáng, còn Sinh thì lén lút, sợ nà ng không thấy diện mạo, không biết là ai nếu cứ tán tỉnh, lỡ mà nà ng nổi giáºn thì tháºt là bất tiện. Sing bèn nghÄ© cách, cốt nà ng thấy mình, chừng đó không là m gì, hẳn nhiên nà ng sẽ nạp mạng.
NghÄ© mãi, Sinh chợt nhá»› ra ba bà i thÆ¡ cổ chÃnh tay nà ng chép trên chiếc quạt. Chỉ cần ngâm lại cho nà ng nghe là nà ng sẽ há»™i ý mà cho gặp. Bấy giá» Sinh sẽ dùng lá»i ngon tiếng ngá»t mà dụ, nhất địng cá phải cắn câu.
NghÄ© váºy bèn tuá»™t xuống vá»™i và ng chạy vá»™i và o phòng tìm chiếc quạt, ra sát tưá»ng hắng giá»ng ngâm nga. Sinh ngâm như váºy má»™t lượt, rồi hai lượt, cho đến mưá»i lượt mà vẫn chưa thấy động tÄ©nh gì. Sinh bèn Ä‘á»c luôn phần lạc khoản ghi ngà y tháng và tên há» ngưá»i đỠthÆ¡, cố ý để nà ng nghe rõ, rồi lại ngâm thêm mấy lượt nữa.
Bá»—ng vưá»n bên kia có tiếng động, sát vách có tiếng ngưá»i vừa giống vá»›i tiếng ho, lại vừa giống tiếng thở dà i, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nghe không rõ.
Bán Dạ Sinh biết có nà ng gần ngay bên tưá»ng, liá»n than thở má»™t mình như nói vá»›i chiếc quạt:
"Quạt Æ¡i, ngưá»i ta viết mấy bà i thÆ¡ nÆ¡i mi, khiến ta sống dở chết dở. Nay quạt ở đây mà nữ chá»§ Ä‘i đâu mất, nếu như tim mãi không ra, chi bằng ta lấy mạng ta mà đá»n đáp cho rồi, sống đây là m gì?"
Nói xong mấy câu, Sinh nghe bên vách có tiếng trả lá»i:
"Chủ nhân của chiếc quạt đang ở đây, cứ ném qua mà trả, tội vạ gì mà đòi chết."
Bán Dạ Sinh ngó qua kẽ ván hở, thấy một dung nhan, mặt tươi như lê, tóc mượt tợ mây, bán thân thanh tú, bộ ngực đầy đặn, mừng quá phát hoảng, la rằng:
"Thì ra trang tuyệt thế giai nhân xưa nay gang tắc, váºy mà ta luống công nhung nhá»› bấy lâu. Thế nà y thì tá»™i gì đòi chết?"
Bèn ba chân bốn cẳng bước lên thang, thò đầu qua khuôn gá»— má»›i bẫy được, thò ngưá»i qua khuôn gá»— má»›i cưa cho nà ng thấy mặt, rồi cúi xuống ôm nghiến lấy nà ng, hôn lên miệng. Hai ngưá»i láºp tức đắm Ä‘uối hôn nhau, lưỡi quấn lấy nhau hồi lâu má»›i rá»i. Sinh rụt đầu vá», hÆ¡i thở hổn hển, vì ôm nà ng trong tư thế không mấy thuáºn lợi.
Bên kia vách tưá»ng, Hương Vân thu ba đưa đẩy, đợi cho chà ng hoà n hồn, hÆ¡i thở Ä‘á»u hòa má»›i bảo:
"Nhà anh vô duyên kia, bấy lâu anh ở đâu, may sao tá»± nhiên thò đầu nhìn chõ và o buồng ngá»§ ngưá»i ta, lại còn táo gan ngâm thÆ¡ ầm ỹ đỠtrên quạt ngưá»i ta nữa?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Bấy lâu nay anh ở ngay đây, sao em không rõ?"
Hương Vân nói:
"Ngưá»i ở nhà nà y vốn là ngưá»i khác, em chưa từng thấy anh hồi nà o"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh má»›i dá»n đến"
Hương Vân há»i:
"Trước kia anh ở đâu, sao giỠmới thấy?"
Bán Dạ Sinh muốn nịnh cho Hương Vân đẹp lòng, nên biến báo rằng:
"Anh dá»n đến đây vì em, chẳng lẽ chưa rõ sao. Vì má»™t khi thấy dung nhan cá»§a em ở miểu Trương Tiên, lòng anh vô và n thương nhá»›, lại thấy lúc em lúc sắp ra vá» nhìn dáo dác như tìm kiếm ai, rồi còn bá» quạt cho anh lượm, những tìng cảm ấy khiến anh không là m sao dứt được, mà phải nghÄ© trăm mưu ngà n kế má»›i có hôm nay"
Hương Vân nghe xong, mặt mà y há»›n hở, vá»›i tay qua tưá»ng rá» vai Bán Dạ Sinh, nói:
"Anh qả có tình, em xin nháºn lá»—i. Bên ấy nhà anh có những ai?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Chỉ có một tiểu thiếp do bạn bè đem tặng, còn gia đình thì còn ở nơi xa không có ở đây"
Hương Vân nói:
"Äã thế, sao anh không dá»n lại đây cho sá»›m, để em ngà y đêm mòn má»i trông chá»?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Lúc đầu má»›i gặp anh không dám há»i ai, nên không biết tung tÃch, nên mình mãi không há»™i ngá»™, mãi sau nà y biết chỡ nên anh má»›i dá»n đến đây."
Hương Vân há»i
"Thế dá»n đến đây tá»± bao giá»?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Chưa được ná»a năm, chỉ má»›i bốn năm tháng."
Hương Vân nghe xong câu nà y, sắc mặt thay đổi. Nà ng im lặng má»™t lúc rồi há»i:
"Anh đến đây lâu như thế, sao không mà ng gì đến em, đợi đến hôn nay, đống tro nguội kia mới bùng cháy?"
Bán Dạ Sinh thấy sắc mặt cá»§a nà ng không vui, biết là nói há»›, nên có phần ngượng ngịu, Sinh bèn tìm lá»i khéo léo để chống chế:
"Bấy lâu nay cứ ngỡ là chồng em ở nhà , nên anh sợ không dám là m gì e có ngại cho em, vì váºy cứ là m như không biết có em. Cho đến nay má»›i rõ là chồng em vắng nhà , trong nhà không có ai khác, nên anh má»›i dám lên tiếng, âu đó cÅ©ng chỉ vì cẩn tháºn mà thôi."
Hương Vân nghe xong ngẫm nghÄ© má»™t hồi không nói gì, miệng chỉ cưá»i nhạt. Lát sau lại há»i:
"chiếc quạt chắc vứt rồi?"
Bán Dạ Sinh đáp:
"Vẫn Ä‘eo bên mình không lúc nà o dám rá»i, là m sao mất được."
Hương Vân nói:
"ÄÆ°a cho em xem Ä‘i"
Bán Dạ Sinh nghÄ© thầm khi trông thấy quạt, chắc là nà ng không nghi ngá» gì nữa, tức nhiên sẽ là m vui trở lại và cùng mình ân ái. Sinh bèn leo trở xuống lấy quạt, bao lụa xanh khăn và o rồi đưa qua khuôn vách đã trống, trao lại cho nà ng. Không ngá», Hương Vân cầm quạt trả lại khăn, rồi láºt tức xé quạt tan tà nh rồi bá» Ä‘i. Vừa Ä‘i vừa nói:
"Con ngưá»i bạc tình, may mà chưa có gì vá»›i nhau. Từ đây chia tay, anh Ä‘i dì.:
Sinh muốn giữ lại không được, gá»i mãi không thưa. Tần ngần đứng chôn chân mãi má»™t chá»—. Ãt lâu sau bá»—ng nghe văng vẳng tiếng hkóc ỉ ôi nức nở nho nhá» vá»ng lại, khẽ như tiếng lá chuối xà o xạc.
Bán Dạ Sinh trong bụng hoang mang không hiểu tiếng khóc từ đâu, hay là của Diễm Phương biết mình gian dâm, hay là của Hương Vân đang cơn buồn dỗi. Rồi trăn trở một mình, nghĩ:
"Äã ăn nói thô láºu câu nà o mất lòng mà ngưá»i đẹp má»›i đã bá» Ä‘i mất đất.
Ngưá»i xưa có câu:
Hữu tâm bái tiết
Hà n thực bất trì
Có nghĩa:
Có lòng cúng lễ
Tiết hà n thực không chê đồ nguội.
Nên nhá»§ là chỉ cần tá» tấm lòng vá»›i cô nà ng là cô nà ng hết giáºn ngay.
Nhưng dưá»ng như không phải chỉ tại váºy thôi đâu, có lẽ còn có nguyên nhan nà o khác. Nà ng ban nãy nói năng tuy có vẻ hằn há»c, nhưng chưa chắc thá»±c bụng như thế, không chừng ý nà ng muốn mìng xuống nước nữa vá»›i nà ng chăng. Bây giá» ban ngà y không Ä‘i được, để đến tối thế nà o mình cÅ©ng qua há»i cho rõ. Dù nà ng giáºn mình có đúng ý hay không, mình cÅ©ng phải Ä‘á»n bù cho nà ng má»›i được."
Bán Dạ Sinh trông cho trá»i mau tối. Qua thăm vợ chúc vợ ngá»§ ngon, rồi trở vá» thư phòng, khóa kÃn các cá»a, lá»™t khăn bá»›t áo, tắt đèn rồi trèo thang, tá»›i đầu tưá»ng không biết là m sao.
Bởi vì tá»± trên cao hai trượng muốn xuống, biết là m sao, lại còn phải là m sao để và o được phòng nà ng nữa đây? Sinh tÃnh địng kéo thang đầu tưá»ng bên nà y đặt qua bên kia để leo xuống, thì đã thấy có cái thang con sẵn sà ng dá»±ng ngay nÆ¡i chân tưá»ng tá»± hồi nà o.
Thì ra khi Ä‘i ngá»§, trước khi khép cá»a chÃnh nÆ¡i buồng ngá»§, Hương Vân đã hé sẵn má»™t cáng cá»a sổ để đón, lại sắp chiếc thang bên nhà nà ng sẵn nÆ¡i chân tưá»ng vưá»n hoa, cho Sinh trèo xuống dá»… dà ng.
Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng.
Sinh rón rén và o phòng. Nà ng nằm xoay mặt và o trong, mình phá»§ má»n má»ng, coi bá»™ say ngá»§ trên trưá»ng. Sinh tÃng chui đại và o trong nhưng sợ nà ng hốt hoảng la lẻn, nên cứ đứng tần ngần.
Nà o ngá», nà ng đâu có ngá»§, vẩn còn thức.
Lúc Sinh và o buồng, nà ng hay biết tất cả, nhưng giả đò ngá»§ say. Chả lẽ cho chà ng dá»… dãi đủ thứ váºy sao? Tên tuổi quê quán chưa biết, đã được tá»± tung tá»± tác sao đặng? Má»™t hồi nà ng má»›i là m bá»™ ngá»§ no giấc nên xoay mình ra ngoà i, thấy có ngưá»i thì giáºt mình, lên tiếng rằng:
"Anh là ai, sao Ä‘ang đêm đến giưá»ng ngưá»i tả"
Sinh cúi xuống sát tai nà ng mà nói:
"Anh đây, không ai xa lạ, chÃng là ngưá»i lúc ban ngà y đã nói chuyện vá»›i em. Anh biết anh có lá»—i nhiá»u, nên đến đây tạ tá»™i"
Vùa nói vừa dợm giở má»n trên mình nà ng ra.
Hương Vân cuốn chặt lấy má»n, bá»±c tức nói:
"Bạc tình như anh, là m như ăn trá»™m, đêm tối và o nhà ngưá»i ta, ai cần xin lá»—i. Sao không Ä‘i cho mau?"
Bán Dạ Sinh nói"
"Anh đã hết lòng tìm cách gần gũi em, sao lại cho là bạc tình?"
Hương Vân nói:
"Anh nói hay nhỉ, gạt ai chá»› hòng gạt tôi. Tôi biết rồi, anh đã có mỹ nhân ôm ấp bấy lâu, coi tôi ra chi! Nay còn lẻn vô kiếm tôi chi váºy?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thương yêu chá»— nà o? Thị là quà cá»§a bạn biếu cho, không thể không nháºn, đáng gì cho em so bì?"
Hương Vân nói:
"Anh ăn nằm vá»›i thê thiếp đâu có gì là quấy, nói đây là nói chuyện khác. Bấy lâu anh vui sướng vá»›i ngưá»i ta, tôi ở ngay bên nhà , có xa cách nà o cho cam, anh quên tôi đâu có tìm kiếm bao giá», ngẩu nhiên gặp lại giả cách nhá»› nhung, sao tôi lại không biết? Con ngưá»i vô tình như váºy, hãy Ä‘i vá» vá»›i vợ con cho rồi"
Bán Dạ Sinh nói:
"Sao em nói thế? Trừ thê thiếp trong nhà , anh nà o đã nhá»› nhung vá»›i ai bao giá», là m gì có ngưá»i nà o là m anh thương nhá»› ngoà i em rả"
Hương Vân nói:
"Anh để tôi há»i, hôm đó tại miểu Trương Tiên, có đám phụ nữ dâng hương, thấy ngưá»i ta xinh đẹp, anh đã chẳng má»p đầu lạy ngưá»i ta lia lịa ngoà i cá»a đó chăng?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Hôm đó, quả có ba phụ nữ và o miếu dâng hương. Bấy giá» anh cÅ©ng Ä‘i cầu tá»±. Thấy và o bên trong e bất tiện, anh đà ng quỳ lạy ở ngoà i cá»a. Anh lạy đây là lạy đức Trương Tiên, chứ có phải lạy những ngưá»i phụ nữ ấy đâu"
Hương Vân cưá»i rằng:
"Thá» nà o, anh đã tá»± cung khai hết rồi, còn nói gì nữa. Trên Ä‘á»i nà y, có ngưá»i đà n ông nà o là m như anh váºy không? Con nÃt ba tuổi nghe còn không xuôi, còn hòng gạt gẫm ai. Anh là m lá»… lạy ngưá»i ta dáºp đầu sứt trán, chá»› anh gặp tôi anh có thèm là m thế bao giá»"
Bán Dạ Sinh thấy nà ng nói đúng quá, biết lá không thể che giấu được, đà nh thố lá»™ chân tình, má»™t là nháºn lá»—i mình, hai là để dò la tông tÃch cá»§a ba phụ nữ kia. Sinh nhìn nà ng cưá»i rồi nói:
"Không dấu gì em, hôm ấy anh dáºp đầu má»™t phần vì thần thánh, mà má»™t phần vì ngưá»i nữa. Ấy chẳng qua anh có má»™t Ä‘iá»u cầu nguyện mà thôi. Nhưng hôm đó em ở nhà . Là m sao biết đượïc việc bên ngoà i. Ai đã nói cho em biết váºy?"
Hương Vân nói:
"á»i chà , tôi tá»± nhiên có thiên lý nhãn, thiên lý nhÄ©, thì cần gì ai nói."
Bán Dạ Sinh nói:
"Em đã biết chuyện, chắc cũng biết hỠgốc gác ở đâu, tên gì, chồng là ai, xin cho anh rõ."
Hương Vân nói:
"Anh ái má»™ hỠđến thế, hoan lạc vá»›i nhau chán chê từ hồi đó đến giá», sao còn phải há»i?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh đã nói anh chỉ gặp há» má»—i má»™t lần rồi thôi, là m lại cho là ăn ở những ná»a năm, ná»—i oan nà y biết kêu và o đâu cho thấu"
Hương Vân nói:
"Anh còn muốn nói hà m hồ gì nữa. Nếu anh không chung chạ vá»›i ngưá»i ta, thì tại sao trong ná»a năm nay, anh không tìm ra tôi. Rõ rà ng mấy ngưá»i ấy giÅ© chặt lấy anh nên má»›i không thèm ngó ngà ng gì đến tôi, chẳng lẽ không đúng sao?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Nói thế thì oan ngưá»i ta quá lắm"
Hương Vân nói:
"Nếu quả tháºt không có chuyện ấy, thì anh hãy thá» Ä‘i"
Bán Dạ Sinh bèn quỳ xuống thá»:
"Nếu con có mảy may liên hệ vá»›i ngưá»i ta thì xin cho bị... là m sao... là m sao"
Hương Vân thấy Sinh dám thỠđộc, cÅ©ng bá»›t được phân ná»a giáºn há»n. Nà ng há»i Sinh:
"Anh thá»±c chưa há» có gì vá»›i ba ngưá»i ấy chứ?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thá»±c váºy"
Hương Vân nói:
"Có như thì mới tha được tội cho anh"
Bán Dạ Sinh phân giải rõ rà ng xong bèn nói:
"Anh đã không có lá»—i gì cả, váºy em hãy giở chăn cho anh nà o."
Hương Vân vẫn còn ấm ức, vì không được ngưá»i yêu cung kÃng bằng ngưá»i, nói:
"Mặt mà y em không đẹp bằng ngưá»i ta, anh nên tìm ngưá»i đẹp mà ngá»§, đừng Ä‘eo Ä‘uổi theo em"
Bán Dạ Sinh nói:
"Em cứ nói khiêm tốn, nhan sắ như váºy mà còn thua ai?"
Hương Vân nói:
"Ai mà không biết cặp mắt cá»§a anh. Phải cá»±c kỳ đẹp như ngưá»i ta má»›i được quỳ lạy, chứ xấu xà như em thì là m sao được như váºy, được anh nhìn đến là quý rồi"
Bán Dạ Sinh nói:
"Äó là chuyện ngẩu nhiên, em báºn tâm là m gì mà nói lẫy anh. Thôi để anh cÅ©ng dáºp đầu lạy em, thế cho lần đầu má»›i gặp"
Nói xong, Sinh liá»n quỳ, rồi dáºp đầu xuống gạch kêu binh binh mà lạy mấy chục lần, nghe vang dá»™i cả phòng.
Bấ giá» Hương Vân má»›i cưá»i, đưa tay đỡ chà ng cho lên giưá»ng.
Bán Dạ Sinh vừa chui và o trong chăn, nà ng liá»n thò tay nắm dương váºt Sinh, để vô cổng đà o nguyên. Lạ thay, hai váºt như đã quen nhau tá»± bao giá», dương váºt như biết sắp được phỉ tình truy tróc, thái độ hết sức ung dung, như ngá»±a sắp chạy trên đưá»ng cÅ©. Tuy nhiên lúc sÆ¡ giao, má»›i đầu hai bên như còn ở giai Ä‘oạn khách sáo, nên nÆ¡i cá»a động váºt ná» còn chà o há»i váºt kia.
Ấy là vì bên nữ thì cảm thấy là nam đã tá» sá»± cung kÃnh hết lá»ng, bên nam mừng rằng cá»a và o quả không rá»™ng không hẹp. Thế la,ø sau phút là m quen bên ngoà i, dương váºt chá»c thẳng và o trong.
Cá»a cung cấm cá»§a Hương Vân tuy trung bình, nhưng sóng tình dà o dạt, cÅ©ng dung thứ sá»± đưá»ng đột cá»§a khách, còn nâng cao âm phần lên mà đón nháºn, cho khách thêm dá»… dà ng đột nháºp, rồi dưới buông thả cho khách mặc sức hãm thà nh, trên váºn sức ém hÆ¡i gồng mình chịu đựng.
Bán Dạ Sinh thấy nà ng chịu nổi, biết là tay đáo để, háo hức thêm. Dương váºt hăng hái cà ng lúc cà ng phồng lá»›n, dồn dáºp hãm thà nh. Má»™t lát xuân cung như tăng hấp lá»±c, cá»a ra và o bị nghẽn, chặn đưá»ng rút lui cá»§a khách tình. Tình hình cà ng lúc cà ng khẩn trương, địa đạo bên trong trước đủ chá»— dat trở, nhưng sau khi dương váºt đưa đẩy cỡ năm mươi lần thì thà nh khÃt rịt.
Hương Vân thấy lạ, hà o hển há»i:
"Anh yêu, tại sao khi chồng em chơi em, em thấy trước khó sau trơn, mà anh chơi em, lại trước dễ sau khó?"
Bán Dạ Sinh thà nh tháºt cắt nghÄ©a:
"Bình sinh anh không có biệt tà i nà o khác, chỉ hÆ¡n ngưá»i có con cu nà y. Có hai cái khác: thhứ nhất là khi chÆ¡i đà n bà , cu anh trươc nhá» sau to. Má»›i cắm vô giống khúc cá»§i khô, nhưng thá»c Ãt cái là như gá»— bị nước thấm thà nh to thêm ra. Cái thứ hai là khi chÆ¡i, cu anh mát trước nóng sau, giống nhu đá lá»a, mà i Ãt cái là nóng. Chỉ vì có hai đặc Ä‘iểm nà y mà anh không dám để nó mai má»™t vá»›i Ä‘á»i, trái lại mong saonó được chÆ¡i gái đẹp hoà i, để những ngưá»i Ä‘a tình như em thưởng thức."
Hương Vân nói:
"Không biết anh nói có thá»±c hay không, hay nói chÆ¡i thôi. Nếu cứ như vầy chỉ sợ anh cà ng chÆ¡i , em cà ng Ãt sướng"
Bán Dạ Sinh nói:
"Hiện giá» cá»a mình em hÆ¡i khô, nên chưa thấy gì. Lát sau khi dâm khà nhỉ thêm, em sẽ sướng lấm cho coi/"
Hương Vân nói:
"Nếu thế, em mặc anh chÆ¡i sao cho nước dâm ra nhiá»u thì là m"
Bán Dạ Sinh nói:
"Em nói rất đúng."
Rồi bế hai chân nà ng gác lên vai mình, táºn tụy đưa đẩy dương váºt thêm Ãt chục lần nữa. Quả nhiên , âm đạo trÆ¡n tru dần, lại còn ấm áp thêm. Hương Vân không còn thấy khổ nữa, chỉ thấy cà ng lúc toà n thân cà ng thêm đê mê.
Nà ng nói:
"Anh yêu, bây giá» má»›i thấy lá»i anh vừa nói rất đúng. Cái nà y cá»§a anh, quả là vưu váºt trong Ä‘á»i, bây giá» anh cà ng đả, em cà ng thÃch đó"
Bán Dạ Sinh nghe váºy cà ng ra vô thêm chăm chỉ. Vừa để thêm vui cho nà ng, lại cÅ©ng để khÃch, Sinh nói:
"Em cưng, em thấy đó, anh không gạt em đâu. Chuyện khác cÅ©ng váºy, anh Ä‘á»u hoà n toà n không nói dối, sao em chưa nói cho anh biết vá» mấy ngưá»i kia Ä‘i"
Hương Vân áºm ừ nói:
"Hà tất phải nói gấp lúc nà y. Trước sau em cũng sẽ nói hết cho anh"
Bán Dạ Sinh nói:
"Phải"
Rồi hai ngưá»i ká» miệng, lặng im hà nh lạc.
Äến canh ba thì tay chân cá»§a Hương Vân lạnh ngắt, mồ hôi tuôn ra, đê mê ba lần liên tiếp. Nà ng nói vá»›i Bán Dạ Sinh :
"Anh yêu, em đã lắm rồi, hết chịu anh nổi nữa. Anh ôm em ngủ nhé"
Bán Dạ Sinh y lá»i, xuất tinh xong, ôm nà ng mà ngá»§. Nhưng rồi khắp má»n gối bá»—ng ngá»i phảng phất mùi hương lạ, bèn há»i:
"Em cưng, em xông hương gì, mà ngá»i thÆ¡m váºy?"
Hương Vân nói:
"Äâu có xông hương gì, anh ngá»i thấy ở đâu váºy?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Hôm đó gặp em, anh đã ngá»i thấy có mùi thÆ¡m, hôm nay nằm trên giưá»ng cÅ©ng ngá»i thấy như váºy. Nếu ban ngà y em không xông hương, thá»i mùi thÆ¡m nà y từ đâu đến?"
Hương Vân nói:
"Ở da thịt em mà ra"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh không tin da thịt có mùi thÆ¡m tho như váºy. nói thế thì thân thể em cÅ©ng là má»™t vưu váºt trong Ä‘á»i."
Hương Vân nói:
"Anh Æ¡i, lúc mẹ em lâm bồn, thì có áng mây hồng bay và o nhà , đồng thá»i có mùi hương phảng phất. khi em ra Ä‘á»i mây má»›i tan, ngưng mùi hương cứ còn vương vấn quang da thịt em, cho đến khi lá»›n, vì váºy em má»›i có tên là Hương Vân.Nếu em ngồi yên, thì không ai ngá»i được mùi hương, hưng khi em váºn động thà nh đổ mồ hôi thì mùi hương má»›i tá»a, đến nổi ngưá»i ngoà i ngá»i thấy mà em cÅ©ng ngá»i thấy.
Vì có chút ưu Ä‘iểm, nên em cÅ©ng muốn Ä‘em khoe vá»›i Ä‘á»i. Hôm gặp anh ở miểu Trương Tiên, thấy anh đẹp trai, em má»›i tặng quạt cho anh, ý muốn anh tìm em cho được để thưởng thức mùi hương nà y. Ai ngá» anh không trở lại cho mãi đến tối nay, em má»›i được toại ý."
Nghe váºy, Bán Dạ Sinh bèn kê má»§i hÃt khắp thân thể Hương Vân tháºt tỉ mỉ, không chừa chổ nà o. Quả tháºt không má»™t lổ chân lông nà o, không má»™t kẻ hở nà omà không tiết hương thÆ¡m. Bán Dạ Sinh ôm nà ng, miệng không ngá»›t kêu em, em mấy chục tiếng liá»n.
Hương Vân há»i:
"Anh đã hÃt hết hương thÆ¡m trên ngưá»i em chưa?"
Bán Dạ Sinh đáp:
"Rồi"
Hương Vân cưá»i nói:
"Có còn sót đâu không?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Nếu còn sót chỗ nà o, em bảo cho anh nhé"
Hương Vân cưá»i rút rÃch má»™t hồi, xong xoay mặt úp và o gối khẽ nói:
"Anh phải tự tìm lấy chớ"
Bán Dạ Sinh nói:
"Váºy để anh kiếm"
Nói xong láºt nà ng ngá»a ra, miệng và tay rá»i hai quả đà o tiên mà trưá»n tuốt xuống bên dưới hÃt hà . Má»™t lát thì la:
"Hẳn ở đây chứ đâu"
Nói rồi cúi xuống, lấy tay banh rạch đà o nguyên, đưa lưỡi thá»c sâu và o.
Hương Vân vừa nói vừa cưá»i khúc khÃch rằng:
"Thôi đi, chớ có là m kỳ quá. Anh muốn giết em đấy sao"
Nói rồi, lấy tay cố đẩy mặt Sinh ra chổ khác mà khá»ng nổi. Hạ thân Hương Vân cà ng dẩy dụa, âm há»™ cà ng bị mồm Sinh bám chặt. MÅ©i thì ká» sát lên bãi cá» má»m, luỡi thì đưa tuốt và o khe trong, di di động động thế cho dương váºt mà hưởng nà ng.
Äã Ä‘á»i hồi lâu, Sinh má»›i chịu ngưng Hương Vân đưa tay xuống vuốt đầu, xoa tóc Sinh, nói:
"Anh yêu, anh thương em nhiá»u váºy sao. Em có chết cÅ©ng muốn chết dưới mình anh thôi. Nếu tháºt tình thương em mãi mãi, đêm nay anh hãy láºp thệ cùng em."
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh cũng đang muốn thế"
Hai ngưá»i bèn ngồi dáºy mặc quần áo, ra quỳ bên cá» sổ, trá» trăng sao bên ngoà i mà láºp lá»i thá», là không những trong Ä‘á»i nà y sống chết không rá»i, mà ngay trong kiếp sau nữa cÅ©ng sẽ tâm đầu ý hiệp như đòng bà o váºy. Thá» xong, lại lên giưá»ng ôm nhau np1i lá»i tâm sá»±.
Hương Vân nói:
"Chả dấu gì anh, chồng em hồi trẻ trác táng đủ đưá»ng nên Ä‘uối rồi, ở nhà đối mặt em thì ngại, kiếm cá»› lên huyện hoà i. May mà em còn mấy chị em há» há»§ hỉ vá»›i nhau. ChÃng là ba cô anh gặp hôm dâng hương ở miếu đấy. Hai ngưá»i nhá» tuổi là vai em, ngưá»i lá»›n tuổi em là vai cô, bình thưá»ng ai nấy ăn ở vá»›i nhau rất thân thiết"
Bán Dạ Sinh cưá»i:
"Gặp há», anh biết phải là m gì hÆ¡n là kêu bằng dì, bằng em, để há» biết hai đứa mình có tình vá»›i nhau rồi. Thế nà o lúc đầu há» cÅ©ng Ä‘em câu chuyện quỳ lạy lên mặt vá»›i em, bấy giá» anh sẽ thay em, không những ká»… chuyện khấu đầu, mà cả câu chuyện mình vui thú tá»›i đâu, ra sao, để lên mặt vá»›i há» gá»i là trả đủa, ý em nghÄ© sao?"
Hương Vân nói:
"Tháºt ra, em vá»›i các cô ấy không những là chị em, mà còn là tri ká»· cá»§ nhau nữa. Tụi em đã thá» vá»›i nhau phước cùng hưởng, há»a cùng chịu. Nếu quả mà trước đây các cô ấy giấu không kể cho cho em việc gặp anh, thì các cô ấy vi phạm lá»i giao ước vá»›i nhau. Nay hai cô ấy không há» bá»™i ước vá»›i em, lẽ nà o giá» em lại bá»™i ước vá»›i ngưá»i ta, giữ anh riêng mình để hưởng, như váºy là em có lá»—i, em không chịu váºy.
Gặp há», thế nà o em cÅ©ng sẵn lòng cho chung, nhưng em sẽ nói trước là há» không được già nh hết phần em, hay ghen tương lẫn nhau. Xong xuôi má»›i để anh gặp, cho các cô nhỠấy biết là trong trá»i đất nà y có má»™t vưu váºt kỳ diệu, hầu chị em cùng thưởng thức. Thế má»›i gá»i thiên hạ có cái gì quý báu hì phải nên chia vá»›i thiên hạ. Tuy nhiên em cÅ©ng phải giao ước vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u, là được ngá»§ vá»›i các ngưá»i ấy rồi, anh không được thay lòng đổi dạ, mà vẫn phải thương yêu em như đênm nay.
Váºy anh có thay lòng đổi dâ hay không thì thá» Ä‘i."
Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh mừng quá, nhảy tót xuống giưá»ng, cùng nà ng hướng mặt lên trá»i láºp thệ, lần nà y còn thỠđộc hÆ¡n lần trước. Thá» xong bèn trèo lên giưá»ng gầy cuá»™c mây mưa má»›i. Sau đó hai ngưá»i cặp cổ nhau mà ngá»§ cho đến sáng bét.
Bán Dạ Sinh dáºy rồi, cứ theo lối cÅ© mà vá». Từ đó hai ngưá»i cứ ngà y liếc tình, đêm giao hoan, so vá»›i tình vợ chồng cá»n nồng nà n hÆ¡n nhiá»u. Riêng hai cô em vẫn chưa biết hôm nà o má»›i đến phiên.
Câu chuyện say mê nữ sắc kể từ hồi thứ nhì đến đây cÅ©ng đủ rồi, nay xin tạm dừng để nói qua chuyện khác. Lẽ dÄ© nhiên là sau và i chương nữa, thế nà o độc giả cÅ©ng thấy vai chÃnh xuất hiện trở lại.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:08 AM .
20-05-2008, 01:47 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 13
Phá chảo Ä‘áºp nồi quyết trừ mối háºn
Nằm gai nếm máºt nguyện trả gian thù
Lại nói vá» Quyá»n Lão Thá»±c , từ khi Ä‘i bán tÆ¡ vỠđến nay, má»™t là vô cùng uất ức, hai là xấu hổ, không muốn gặp ai, nên không buôn bán nữa, cả ngà y ở trong nhà , nồi chảo Ä‘áºp phá tan hoang, rồi hạch há»i đứa ở mưá»i hai tuổi, xem vợ mình gian dÃu vá»›i lão ấy từ bao giá», ngoà i ra lão ấy còn có ai khác lui tá»›i tiếp tay hay không.
A hoà n má»›i đầu chối quanh sợ bà chá»§ nghiêm trị, nhưng nay bà chá»§ đã bán Ä‘i rồi, chắc là không có ngà y trở lại nữa, nên thuáºt hết cho ông chá»§ nghe, cÅ©ng không quên nhắc luôn cả chuyện ngưá»i đà n bà ở nhà đối diện cÅ©ng qua chung chăn, nói thêm không phải lão ná» ngá»§ trong nhà mà là má»™t cáºu thanh niên đẹp trai, lão già chẳng qua là kẻ tiếp tay cho cáºu mà thôi.
Äến khi có ngưá»i đồn rằng Diá»…m Phương vỠở vá»›i Bán Dạ Sinh, thì Quyá»n Lão Thá»±c má»›i biết cái bẫy ngưá»i ta đã gà i. Biết rõ sá»± việc đúng là như váºy rồi, lão Quyá»n Ä‘i dò há»i lý lịch cá»§a Bán Dạ Sinh. Thì ra Bán Dạ Sinh không phải là ngưá»i ở trong vùng mà lại gây chuyện vá»›i lão.
Lão Quyá»n nghÄ© bụng:
"Nếu chÃnh là Thụy Châu là m nên chuyện nà y, thì chắc là mình đà ng nhịn nhục, suốt Ä‘á»i khá»ng cách nà o trả được thù, đà ng Ä‘á»i xuống âm ty địa ngục rồi má»›i tÃnh sổ vá»›i nhau. Nhưng bây giá» thì gã gian dâm vá»›i vợ mình lại không phải là hắn, thì háºn nà y không thể không trả. phải tìm táºn quê quán hắn để rồi gian dâm lại lại vá»›i vợ hắn và i lần cho hả dạ. Hắn gian dâm vá»›i vợ mình, mình gian dâm vá»›i vợ hắn, như váºy là oán báo oán, cừu báo cừu, có giết hắn cÅ©ng không thÃch bằng"
Lão Quyá»n bèn Ä‘em bán con a hoà n mưá»i hai tuổi cùng tất cả đồ đạc trong nhà . Lão mang số tiá»n bán được gá»™p chung vá»›i số 120 lượng tiá»n bán vợ, bá» nhà , bá» xứ mà đi, không trở lại nữa.
Không mấy chốc đến vùng quê quán kẻ thù, lão và o nghỉ tại má»™t quán trá», đồng thá»i dò la chá»— ở cÅ©ng như tình hình trong nhà Bán Dạ Sinh.
Hồi đầu lúc chưa đến Quyá»n Lão Thá»±c cho rằng việc báo thù rất dá»… dà ng, chẳng khác nà o móc túi lấy đồ, không phải gặp khó khăn chút nà o. Bây giỠđã đến táºn nÆ¡i, đã há»i thăm chá»— ở và tình hình trong nhà rồi, lão má»›i thấy việc không phải dá»… là m. Tình hình là m lão bắt đầu e ngại.
Nhà nà y không giống với nhà khác: Không ai được bén mảng đến dù là bà con hoặc bạn bè thân thiết.
Lòng lão Quyá»n rất do dá»±, lão nghÄ©:
"Chẳng lẽ vượt nghìn dặm đến đây, lại chùn bước trước hai chữ Thiết phi (tức cá»a sắt) hay sao?
Chá»§ ý đã định, lão bèn tìm thuê má»™t buồng gần đó tạm trú, sá»›m hôm nghÄ© cách trả thù. Nhưng nhà cá»§a nhạc phụ Bán Dạ Sinh nằm cheo leo đơn độc, bốn bá» trống trải, cho dù gia Ä‘inh có vợ con, cÅ©ng chưa chắc được cất nhà bên cạnh, huống chi lão là má»™t kẻ tha phương cầu thá»±c từ xa đến, là m sao hòng ở gần được, nói gì đến chuyện đà o tưá»ng khoét vách ngưá»i ta.
Äi qua bốn năm chục bước thì trông thấy má»™t cây to, trên có đóng má»™t miếng gá»— trên đỠmấy chữ "vưá»n hoang cần ngưá»i khai khẩn, má»›i gieo trồng miá»…n má»™t năm không lấy tá»™"
Xem xong, lão Quyá»n má»›i đến nÆ¡i gần đó để há»i thăm:
"Ai là chá»§ khu vưá»n bá» hoang kia, có nhà cho ngưá»i là m vưá»n thêu để ở không?"
Ngưá»i ấy nói:
"Chá»§ khu vưá»n bá» hoang kia tên la Thiết phi đạo nhân. Ông ấy ở trong căn nhà rá»™ng lá»›n vắng vẻ kia, còn khu đất trống bên ngoà i, chỉ có vưá»n hoang mà không có nhà trống, ngưá»i là m vưá»n phải tá»± tìm lấy chổ khác mà ở. Ông ta tÃnh khó, không mở cá»a cho ai và o nhà ."
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Nay tôi muốn khai khẩn cho ông ấy, nhưng không rõ thưá»ng ngà y tÃnh tình ông ấy thế nà o"
Ngưá»i ấy lắc đầu nói:
"Theo lệ cÅ© thì Ä‘i khẩn hoang, được miá»…n tô ba năm, nhưng ông ấy chỉ miá»…n cho ngưá»i ta năm đầu mà thôi, đến năm thứ nhì là đòi ná»™p tô. Thưá»ng ngà y ông ấy rất keo kiệt, trong nhà không có nuôi quản gia sợ ngồi không ăn, có việc gì nặng là bắt ngưá»i là m vưá»n ở ngoà i và o trong mà sai, mà không trả tiá»n công cho ngưá»i ta. Cách đây ba năm, có ngưá»i đến khai khẩn, nhưng vì chá»§ vưá»n cứ sai bảo hết việc nà y đến việc ná» luôn, không chịu nổi, nên bá» Ä‘i chổ khác, đất bên ngoà i thà nh ra đất hoang đến bây giá»."
Quyá»n Lão Thá»±c nghe nói thế, rất lấy là m mừng, trong bụng nghÄ© thầm:
"Cái Ä‘iá»u mà trước đây minh lấy là m lo là không và o đượcnhà cá»§a ông ấy, chỉ cần và o được là hy vá»ng ba phần rồi. Ngưá»i ta sợ Ông ấy sai bảo, mình thấp thá»m mong ông ấy sai bảo, ngưá»i ta muá»›n được trả công, mình thấp thá»m mong đừng có tiá»n công, mình chỉ mong sao ông ấy tin dùng mà thôi. Riêng có má»™t Ä‘iá»u là không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thà ng công được. Vạn nhất mà rể ông ấy có vá» và khám phá ra vụ nà y thì không may tà nà o. Rể cá»§aông ấy tuy là kẻ thù cá»§a mình, nhưng cÅ©ng mong là hai bên không gặp nhau bao giá», cả hai Ä‘á»u không biết nhau. Hắn có vá», cÅ©ng không nháºn ra mình được, chỉ cần mình đổi tên là hắn không khám phá ra nổi."
TÃnh toán xong, Quyá»n Lão Thá»±c đổi tên là Toạti Tâm, ý nói đến đây vốn để báo thù, thù báo xong má»›i được toại tâm hả dạ. Tên há» má»›i cá»§a lão là La toại Tâm, lão bèn tinh chuyện là m tá» mướn đất.
Ngà y hôm sau trở lại, lão may mắn được gặp Thiết phi đạo nhân.
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Nghe nói đại nhân có miếng vưá»n hoang gá»i ngưá»i đến khai khẩn. Tiểu nhân vì không vốn là m ăn, nên muốn thuẻ đất để là m, không rõ đại nhân có bằng lòng không?"
Äạo nhạn nói:
"Công việc khai khẩn vất vả, nếu là ngưá»i lưá»i nhác thì không thể là m nổi"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Tiểu nhân thưá»ng ngà y quen chịu khó nhá»c, lại cÅ©ng có sức lá»±c, có thể đảm đương được. Nếu đại nhân không tin, xin cho tiểu nhân là m thá» và i ngà y. Nếu tiểu nhân không là m nổi, xin cho đổi ngưá»i khác"
Äạo nhân nói"
"Äằng tôi không có chá»— ở, ngưá»i lạ không ai được và o. Thế chú ăn ở thế nà o?"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Việc ấy không khó. Tiểu nhân không có vợ con, chỉ ở má»™t mình mà thôi. Xin sẽ tá»± ra công dá»±ng má»™t túp lá»u để che mưa che nắng được rồi.
Äạo nhân thấy lão không có gì phiá»n phức, thuáºn là m giấy giao kèo.
Äạo nhân nhìn thấy Quyá»n Lão Thá»±c hình thù cục mịch, biết là má»™t tên nô bá»™c xà i được, không những có thể khai khẩn khu vưá»n mà còn có thể giúp việc trong nhà nữa.
Quyá»n Lão Thá»±c bèn mướn và i ngưá»i thợ má»™c, không đầy ná»a ngà y là dá»±ng xong lá»u, lại sắm sá»a dụng cụ là m vưá»n.
Má»—i ngà y, lão Quyá»n thức dáºy lúc sáng sá»›m, đầu không chải, mặt không rá»a mà đã lo dá»n cá» là m đất.
Thiết phi đạo nhân có má»™t căn gác nhá» ngó ra vưá»n hoa. Äây là nÆ¡i diá»…n ra má»i sinh hoạt cá»§a đạo nhân. Thưá»ng ngà y đạo nhân dáºy rất sá»›m, không ngá» Quyá»n Lão Thá»±c còn dáºy sá»›m hÆ¡n. Dạo nhân chưa kịp bước xuông giưá»ng la Quyá»n Lão Thá»±c đã dá»n được nhiá»u đất rồ.
Äạo nhân thấy váºy, không ngá»›t lá»i khen ngợi. Phà m trong nhà có việc gì nặng nhá»c a hoà n không là m nổi, đạo nhân Ä‘á»u cho lão Quyá»n và o nhà trong cáng đáng. Lão Quyá»n hết sức vâng lá»i, ting thần là m việc má»—i lúc thêm phấn chấn.
Lúc chưa lân la và o được bên trong cá»a cá»§a Thiết phi đạo nhân, lão Quyá»n nghÄ© thầm:
"Con gái cá»§a đạo nhân không biết xấu xà thế nà o mà chồngchê chán, bá» là ng bá» xứ Ä‘i tìm cá»§a lạ. Mình đã từng ăn nằm vá»›i vợ đẹp, vạn nhất mà vợ hắn lá»t và o tay mình, trông thấy bá»™ mặt xấu xà cá»§a mụ, dương váºt cá»§a mình không thêm ngóc lên, mình muốn báo thù mà nó không chịu trả thù dùm cho,thì sao?"
Lần đầu tiên bước và o nhà , trông thấy má»™t thiếu phụ tuyệt sắc, mặc dù trong bụng vui mừng, nhưng lão lại không biết có phải là vợ kẻ thù hay không. Sau nà y thấy bá»n tôi tá»› thưa gởi, kêu là tiểu thÆ¡, lão má»›i biết chÃnh là ngưá»i ấy, lão nghÄ© bụng:
"Từ đây vỠsau, còn phải nhẫn nại. Hãy thong thả mà báo thù."
Quyá»n Lão Thá»±c là má»™t con ngưá»i cẩn máºt, thấy trong nhà cá»§a đạo nhân khuê môn nghiêm túc, lão tuyệt nhiên không lá»™ vẻ dòm ngó gì cả, mổi lần Ä‘i ngang mặt Qúi Hương, đà u lão cÅ©ng không ngẩng lên, hà ng vi lúc nà o cÅ©ng ra vẻ là má»™t kẻ tôi đòi trung tÃn.
Liên tiếp mấy tháng trá»i, đạo nhân thấy lão vừa siêng năng vừa tháºt thà , không liếc ngang liếc ngá»a, thì lấy là m thương lắm. Äạo nhân thầm tÃnh:
"Hôm trước, lúc sắp sá»a lên đưá»ng, rể mình có để lại mấy lượng bạc bảo mình thuê má»™t đứa tá»› khá»e. Mình thấy nô bá»™c cá»§a nhà ngưá»i ta ham ăn, nhác là m thì nhiá»u, còn hết lòng hết sức thì Ãt, vì váºy mình không dám thuê bừa. Mình nghÄ© thằng nà y nghèo, chịu khó là m ăn không ngưá»i thân thÃch, thá» há»i nó có muốn tá»± bán mình cho nhà nà y để là m tôi tá»› trá»n Ä‘á»i, cÅ©ng không biết chừng nó chịu. Nếu nó chịu bán mình, thì mình gả con a hoà n cho nó. Má»™t khi đã có vợ con rà ng buá»™c rồithì mình cần gì phải lo chuyện khác."
Má»™t hôm Ä‘i xem Quyá»n Lão Thá»±c là m đất, đạo nhân chợt nói khéo và i câu để thá» lòng lão:
"Chú chịu cực khổ được như thế kia, sao không lấy vợ đi"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Lá»i xưa có câu:
Trà dưỡng thiên khâu
Lực dưỡng nhất nhân
có nghĩa:
Ngưá»i dùng trà nuôi được ngà n ngưá»i
Kẻ dùng sức chỉ lo được một thân
Äả đựa và o thế lá»±c mà sống, chỉ đủ nuôi sống cho mình thôi, sao có thể cưới vợ được."
Äạo nhân nói:
"Nói thiệt cho chú nghe, nhà ta thiếu má»™t ngưá»i là m, chỉ vì không có ai vừa ý ta cả. Nay thấy chú siêng năng, ăn ở thá»±c thà , lòng ta muốn giữ chú lại. Nếu quả tháºt chú bằng lòng thì hãy là m tá» bán mình. Chú muốn ta trả bao nhiêu lượng, ngà y chú chịu bán mình cho ta, ta cho và o ở hẳn trong gia trang, lại chá»n má»™t ả hoà n gả cho mà thà nh vợ chồng, hai vợ chồng cùng nhau há»§ hỉ, được là m gia nhân thân tÃn suốt Ä‘á»i trong gia trang nà y, chú nghÄ© sao?"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Nếu được như váºy thì con có chá»— nương tá»±a suốt Ä‘á»i, đâu cần tiá»n bạc là m chi. Chẳng qua trong giấy tá», nếu không ghi giá tiá»n thá»i lại không phải là tá» bán mình. Thôi thì ông ghi cho bao nhiêu cÅ©ng được, tháºt ra con không lấy đồng xu đồng Ä‘iếu nà o."
Nghe nói váºy, đạo nhân vui mừng ra mặt. Sau khi hai ngưá»i thá»a thuáºn vá»›i nhau rõ rà ng rồi, Quyá»n Lão Thá»±c không đợi qua ngà y sau mà ngay trong đêm đó là m tá» bán mình.
Äạo nhân cÅ©ng thế, không đợi qua ngà y sau mà ngay trong đêm đó gả a hoà n tên Như à cho là m vợ.
Từ đó vá» sau, lão Quyá»n được dá»n và o ở hẳn trong ná»™i trang. Hai vợ chồng được cấp má»™t căn nhà nhá» nÆ¡i góc vưá»n trong gia trang. Ngà y lão ra ngoà i dá»n khẩn đất hoang cho chá»§, tối và o bên trong mà ở.
Căn nhà con được chủ cấp cho không xa với dãy nhà trên, nơi mà vợ Bán Dạ Sinh ngụ.
Kế hoạch báo thù kể như xúc tiến gần sát mục tiêu được tám phần. Khi đã thà nh kẽ ăn ngưá»i ở trong ná»™i trang, cà ng được tin cẩn lão sẽ dá»… bá» thao túng, cÆ¡ há»™i được toại tâm chỉ có phần tăng thêm.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:07 AM .
21-05-2008, 06:46 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 14
Äóng cá»a hoan lạc, vách tưá»ng có tai
Mắng ngưá»i nhìn trá»™m, phòng khuê không mắt
Việc bán mình cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c hãy để sau, bây giá» xin nói vá» chuyện cá»§a Qúy Hương. Tháºt ra trước khi Quyá»n Lão Thá»±c và o ở luôn trong nhà cá»§a đạo nhân, thì tình cảm cá»§a nà ng cÅ©ng đã có nhiá»u ức uất, chẳng qua vì báºn chuyện khác, nên tác giả chưa đỠcáºp đến thôi.
Hồi đầu, lúc chá»›m mùi tình chăn gối vá»›i chồng, thì ngưá»i cha nghiêm khắc cá»§a nà ng là Thiết phi đạo nhân muốn chồng nà ng Ä‘i kiếm công danh, khiến nà ng khổ sở, chẳng khác nà o ngưá»i nghiện bị cai rượu. Nhịn năm ba đêm đã không muốn nổi rồi huống chi sẽ phải chịu đựng năm nà y sang năm khác, thì còn biết sinh thú là gì. Thôi dà nh giở mấy quyển Xuân cung ra xem lại, gá»i là để đỡ thèm, cÅ©ng như ngưá»i ta nhìn quả mÆ¡ cho đỡ khát, vẽ miếng bánh trong cÆ¡n đói lòng. Nà o ngá», cà ng nhìn cà ng đắm cà ng ngắm cà ng say, cà ng xem hình dâm tình xuân cà ng lai láng. Nà ng còn lôi hết ra, nà o những sách dâm đãng như Si bà tá» truyện (ngưá»i đà n bà đa tình), Tú pháp dã sá» (chuyện phòng the), Như ý quân(Ngưá»i chồng hạp ý) rồi Ä‘á»c ngấu nghiến từ đầu chà cuối, nhưng đâu đâu nà ng cÅ©ng chỉ thấy nói toà n dương váºt cá»§a đà n ông, nếu không phải khen cái nà y cá»±c to, thá»i kể cái kia thá»±c dà i, Äâu đâu cÅ©ng đỠcáºp tá»›i chuyện hà nh lạc, chẳng hạn ngưá»i ta có thể rút ra thá»t và o bao nhiêu lần, chứ không có chuyện má»™t trăm hay năm chục lần. Tất cả Ä‘á»u cho nà ng thấy trong cõi trá»i đất mông mênh nà y, vá»›i số đà n ông đông đúc là thế, có bao nhiêu chuyện kỳ kỳ quái quái, chỉ cần lấy được má»™t ngưá»i đà n ông trong số ấy là lạc thú khuê phòng không sao kể xiết, không thể nà o hình dung ra hết. Cho dù có đổi là m tiên, là m thánh nà ng cÅ©ng không mà ng. Nhưng không biết ngoà i Ä‘á»i có những nam nhân vá»›i khả năng ân ái như váºy thá»±c không, hay là chỉ có trong tiểu thuyết phong lưu?"
Nà ng ná»a tin ná»a ngá», nằm miết trong phòng ngá»§ suốt ngà y không muốn dáºy, lòng riêng rạo rá»±c, trông đợi chồng vá» mà xả bá»›t. Nà o ngá» ngay cả thư từ cÅ©ng không thấy, nên nà ng không sao ngăn được lòng oán háºn. Lại nghÄ©:
"Trong sách nói, chẳng ngưá»i đà n bà nà o mà chẳng dan dÃu vá»›i mấy ngưá»i đà n ông, đủ rõ đà n bà đi giao hoan vá»›i nhiá»u ngưá»i cÅ©ng có gì là lạ. Mình ngà y trước không tu, nên lấy nhầm thằng chồng tệ bạc như thế, ăn ở vá»›i nhau không được mấy tháng mà đã Ä‘i biá»n biệt. Vá»›i má»™t con ngưá»i hà nh dâm như hắn, liệu có thể cầm lòng để đừng sa và o con đưá»ng dâm đãng hay không? Nếu hắn đã Ä‘i và o con đưá»ng ấy, thì mình dù mở cá»a sau để đón đà n ông, có gì là quá quắt. Chỉ háºn rằng khuê môn bất xuất, nà o gặp được ai"
NghÄ© đến đó, nà ng hết giáºn chồng lại oán cha mẹ, mong sao há» chết sá»›m hÆ¡n để nà ng được tá»± do rước trai và o nhà . Kịp đếnkhi trông thấy Quyá»n Lão Thá»±c, thì nà ng chẳng khác chim ưng thấy gà , không cần biết ngon dở xấu tốt, miá»…n ăn tươi nuốt sống được thì thôi.
Lúc đầu, thấy lão Quyá»n đếnlà m công, tuy nà ng đã có ý ấy, nhưng má»™t là thấy lão ta quá thá»±c thà , gặp nhau lúc nà o cÅ©ng cúi đầu, không lẽ đột ngá»™t ngợi ý, hai là lão ta ban ngà y thì và o, ban đêm thì ra, cho dù có muốn là m liá»u cÅ©ng không có thì giá» mà cÅ©ng không có chá»— nữa. Sau nà y nghe nói lão chịu bán mình, thì lòng nà ng mừng đánh thót. Ngay trong đêm đầu tiên lão ta và o ở trong nhà , là nà ng nhất quyết không để lão vuá»™t khá»i tay mình. Lão Quyá»n hẳn không ngá» mong toại tâm thì sắp được toại tâm, không nghÄ© đến Ä‘uợc như ý thì lại được như ý.
Nà ng bồn chồn khi trông cảnh lão Quyá»n và a hoà n là m lá»… kết hôn, lạy xong lÆ¡i bà n thá» rồi song song Ä‘i vá» buồng riêng. Äợi đến đêm, nà ng lẻn ra khá»i phòng, men hà nh lang mà đi trong bóng tối, tá»›i căn nhà nhá» nÆ¡i cuối vưá»n danøh cho đôi vợ chồng má»›i cưới, tò mò nghe ngóng sá»± Ä‘á»i.
Than ôi, căn buồng đóng kÃn bên trong tối thui. Äà nh áp tai và o vách mà nghe, chỉ thấy tiếng cô dâu than khổ rên lên nho nhá». Nà ng suy Ä‘i tÃnh lại, hẳn rên mãi thế kia, bởi con Như à thì tuy đã trên hai mươi tuổi, nhưng vì chá»§ nhà tá» tế không là m báºy nên vẫn còn là xá» nữ, mà dương váºt Toại Tâm hẳn phải to má»›i không dá»… dà ng gì, sức lá»±c hắn phải ghê gá»›m chứ có thưá»ng đâu. Biết đâu chả như các nhân váºt trong mấy cuốn dâm thư nà ng thưá»ng Ä‘á»c. Thôi thì lần nà y hãy vá» phòng ngá»§ lại, lần sau chúng há»› hênh tha hồ mà xem táºn mắt. Lần nà y hẳn lúc đầu dương váºt không và o được, chừng và o được, thì Như à kêu khóc thảm thiết đến mấy. Ngay ca Qúy Hương nghe lén mà cÅ©ng Ä‘au giùm cho a hoà n. Nà ng vừa Ä‘i vá» buồng riêng vừa nghÄ© thầm:
"Con a hoà n nà y lá»›n hÆ¡n mình và i tuổi. Äêm động phòng chỉ cần dương váºt ngá» ngoáºy chốc lát là cho được và o trong, tại sao nó hãi hùng đến ná»—i Ä‘au má»™t chút chịu cÅ©ng không thấu?"
Qua đêm thứ hai rồi đêm thứ ba, nà ng cÅ©ng lén rình, nhưng chỉ nghe than khổ mà không có tiếng nà o kêu khoái. Mãi đến đêm kế, má»›i táºn mắt thấy Quyá»n Lão Thá»±c hà nh sá»±.
Lần nà y trong phòng để đèn, giưá»ng không bá» mà n. Lão để vợ mình trần ngồi trên mép giưá»ng, còn lão đứng trước mặt kéo Như à lại cho nó lấy tay mân mê dương váºt mình. Tay vợ lão nắm không giáp vòng cái khúc cá»§i dà i hÆ¡n sáu tấc. Qúy Hương rùng mình, miệng suýt kêu thà nh tiếng. Ôi chao, so vá»›i chồng mình tháºt chẳng khác gì con voi đứng cạnh con ngá»±a.
Rồi việc chÃnh cÅ©ng xảy ra. Lão kia lù đù mà sao đút được bá»u bối và o được má»™t cách suông sẻ chứ không như mấy đêm trước, con Như à chẳng còn than khổ gì cả, lão đưa đẩy dương váºt tá»›i lui y như con thoi trên khung dệt váºy, liên tu bất táºn có tá»›i ngà n lần chứ không Ãt. Qúy Hương ngó má»™t hồi bá»—ng muốn xây xẩm mặt mà y. Bên trong xem ra con Như à chả Ä‘au đớn chút nà o, coi bá»™ phỉ dạ là khác. Tiếng rên cá»§a nó cất lên vang tá»›i táºn tai Qúy Hương, là m chân tay nà ng cà ng thêm bá»§n rá»§n.
Trước đây Qúy Hương đã Ä‘au khổ giùm cho nó thì bây giá» lại cảm thấy khoái lạc cùng vá»›i nó. Lạ thay dâm thá»§y nà ng nhỉ ra tá»± hồi nà o, lại còn nhiá»u hÆ¡n nước dâm nà ng tiết ra khi so vá»›i lúc chÃnh mình hà nh sá»± nữa. Quần nà ng đã hết còn khô, mà vá»› dà i nà ng mang cÅ©ng dÃnh ướt bên háng.
Sau khi vá» buồng, nà ng trằn trá»c, lại thầm khen gã gia nhân tà i nghệ đáng được là m vai chÃnh trong bất cứ sách Xuân cung nà o. Từ đó vá» sau, Qúy Hương chỉ để ý nÆ¡i sức vóc cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c, mà Quyá»n Lão Thá»±c từ khi và o ở trong nhà cÅ©ng không còn thá»±c thà nữa. Gặp Qúy Hương, lão ta cứ liếc luôn và má»—i lần như váºy, Qúy Hương Ä‘á»u tươi tỉnh đáp lại. Cả hai Ä‘á»u hiện vẻ đồng lá»a bà máºt, má»—i khi giáp mặt nhau.
Má»™t hôm Qúy Hương cởi quần áo Ä‘i tắm. Äang nằm trong bồn nước thì lão Thá»±c cÅ©ng Ä‘ang lẩn quẩn bên ngoà i. Nghe tiếng chân, Qúy Hương ỡm á» lên tiếng:
"Tôi đang tắm, ai đang ở ngoà i đó?"
Quyá»n Lão Thá»±c nghe há»i, biết lúc nà y không có ai, mừng rỡ ngó quanh rồi lại gần, chá»c ngón tay khoan má»™t lá»— nÆ¡i cánh liếp bằng giấy rồi ghé mắt dòm và o trong.
Ban nãy, Qúy Hương ngồi trong bồn nước, xây lưng ra phÃa ngoà i, lên tiếng xong, nà ng xoay mình ra cá»a, đùi dang ngá»±c ưỡn, phô bà y toà n thể. Lại không muốn chá»— kÃn bị chìm dưới nước, má»›i ngá»a cổ , lưng tá»±a và o thà nh bồn tắm, đưa mông lên cao. Thế là âm há»™ phÆ¡i bà y, động đà o há»›n hở, chÄ©a ra phÃa cá»a. ÄÆ°á»£c má»™t lát, lại ngồi dáºy, hai tay ôm vuốt âm ho ämá»™t hồi, rồi bá»—ng dưng cúi đầu nhìn nó mà thở dà i. Trước cảnh như váºy, Quyá»n Lão Thá»±c không chần chá» nữa, đẩy cá»a bước và o
Nà ng tỠvẻ bối bối, mắng:
"Ghê thay, sao dám cả gan đến thế?"
Quyá»n Lão Thá»±c tá»›i gần quỳ bên cạnh bồn tắm, nói:
"Thôi thôi, tiểu nhân sở dÄ© bán mình, chỉ vì muốn được gần gÅ©i tiểu thÆ¡, chưa có dịp thổ lá»™ chân tình. Tiểu thÆ¡ đẹp đẽ như vầy, đà nh liá»u mà và o, xin tha tá»™i."
Vừa nói vừa choà ng tay ôm nà ng.
Qúy Hương lại mắng"
"Thế nà y là là m sao? Cả gan tháºt?"
Lá»i nói rõ rà ng là mắng, miệng lại hé mở, cổ ngá»a ra sau.
Lão Quyá»n vừa hun hÃt vừa đáp:
"Trăm sự cô nương tha tội cho"
Nói rồi hôn miệng Qúy Hương.
Qúy Hương muốn mắnh thêm và i câu, e thì giỠeo hẹp, lỡ ai thấy, bèn bảo"
"Ngươi muốn gi" Sao không nói ra? Bá»™ không thấy cháºt chá»™i bất tiện sao?"
Quyá»n Lão Thá»±c đáp:
"Dạ dạ. Xin tiểu thơ cho tối nay nô tà i lại hầu"
Qúy Hương nói:
"Ban đêm, Như à trong nhà , ngươi là m sao mà đỉ"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Nó ngá»§ say lắm. Vợ chồng ân ái xong là nó ngá»§ liá»n. Có muốn đánh thức, phải lay gá»i mấy chục lần. Äem đêm nô tà i Ä‘i đâu, nó cÅ©ng chẳng biết."
Qúy Hương nói:
"Cứ thỠcoi"
Quyá»n Lão Thá»±c thấy nà ng ưng thuáºn, lại mân mê khắp mình nà ng từ trên xuống dưới, ôm mặt hun hÃt dăm lần bảy lượt má»›i trở ra. Lúc lão Quyá»n Ä‘i gần tá»›i cá»a, Qúy Hương muốn cho chắc nên gá»i vá»›i theo rằng:
"Có đến tháºt không? Nếu tháºt, cá»a má»›i ngá» cho, nếu kh6ng ta Ä‘i ngá»§ phải cà i cá»a"
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Xin chớ nghi. Chỉ xin tiểu thơ chỠcho"
Hai ngưá»i hẹn ước rà ng rẽ rồi má»›i chia tay.
Chả mấy chốc trá»i tối.
Qúy Hương lau mình xong, quần áo không mặc, cÆ¡m nước cÅ©ng không buồn ăn, trèo thẳng lên giưá»ng địng chợp mắt chốc lát cho khá»e để tiếp ngưá»i ta, nà o ngá» không sao ngá»§ được.
Thao thức mãi qua canh má»™t, tá»›i đầu canh hai, thì nghe cá»a phòng cạch má»™t tiếng. Biế có ngưá»i đến, nà ng kêu khẽ:
"Toại Tâm, phải anh không?"
Quyá»n Lão Thá»±c cÅ©ng hạ thấp giá»ng nói:
"Tiểu thÆ¡ yêu quÃ, đúng váºy"
Qúy Hương sợ lão quá» quạng trong bóng tối không lên giưá»ng Ä‘uợc ngay, bước xuống giưá»ng nắm lấy tay lão kéo lên, lại sợ lão chưa biết âm há»™ cá»§a mình rá»™ng hẹp ra sao mà thá»c bừa và o, má»›i khẽ dặn:
"Em biết váºt cá»§a anh to, không biết có kham nổi không, váºy hãy nhẹ nhà ng má»™t chút."
Quyá»n Lão Thá»±c nói:
"Tấm thân ngà ngá»c thế nà y, phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa má»›i phải."
Thế mà , lão cứ thá»t thẳng dương váºt và o nà ng, cho là đà n bà ưa mầu mè nói váºy thôi, nên miệng tuy nói là không đưá»ng đột mà vẫn cứ đưá»ng đột.
Qúy Hương chịu không nổi, cáu kỉnh đẩy ra mà gắt rằng:
"Äồ thô bỉ ở đâu, bóc vắn cắn dà i. Má»›i vừa nói đã quên hết lá»i. Phải thong thả, chứ Ä‘au ngưá»i ta muốn chết"
Quyá»n Lão Thá»±c thấy đẩy và o vất vả, biết nà ng nói lá»i ban nãy là tình tháºt, nên cảnh tỉnh, nói:
"Không nói dấu gì tiểu thÆ¡, Ä‘áºy chưa từng được gần dà n bà nhiá»u, tiểu thư quá đẹp, da thịt mịn mà ng, đây không cầm lòng được, đâm nóng lòng mong thá»c nó vô tuốt luốt sá»›m chừng nà o hay chừng ấy. Nay là m tiểu thư Ä‘au, xin tha lá»—i cho, đây sẽ Ä‘oái công chuợc tá»™i"
Nói xong mấy câu, lão cầm dương váºt xoa quanh âm há»™, hết bên nà y tá»›i bên kia, mÆ¡n trá»›n loanh quanh nhưng không hỠđút và o trong. Cách nà y lão há»c được từ Diá»…m Phương lúc má»›i cưới, khi đút vô mình nà ng cÅ©ng khó khăn, phải lấy dương váºt cá» quẹt kÃch thÃch cho nà ng thêm hứng, cá»a động đà o má»›i từ từ nở rá»™ng, dâm thá»§y nhỉ trÆ¡n rồi má»›i đút dương thẳng vô được. Phương pháp nà y Diá»…m Phương đặt tên là "KhÆ¡i nguồn gạt sá»i", lần nà o cÅ©ng đạt kết quả. Quả nhiên mưa xuân rỉ rả, giúp cho ngưá»i chèo đẩy thuyá»n suông xẻ.
Qúy Hương má»›i đầu thấy lạ, há»i:
"Sao lẩn thẩn là m chi mãi váºy?"
Lão Thực bảo nà ng rằng:
"Xin chỠmột lát mà coi"
Quả nhiên lát sau, Qúy Hương bá»—ng rướn mình lên, mưới ngón tay búp măng nắm đầu tướng địch đặt trước cá»a động đà okhúch khÃch cưá»i rằng:
"Bây giỠđúng lúc đúng chỗ rồi đây. Là m gì thì là m đi"
Quyá»n Lão Thá»±c bấy giá» má»›i thúc cho dương váºt nháºp cung. Tuy nhiên cố sức nhấn cÅ©ng chi vô sau được và i phân, nhưng nhấn cỡ hai chục lần thì nguyên khúc cá»§i vốn dà i trẹn tám tấc, lá»›n đến ná»—i bà n tay nắm không giáp vòng, đã chui hẳn và o được và o xuân cung trá»n vẹn.
Qúy Hương thấy lão chịu khó kiên trì như nthế, thầm mãn nguyện. Hai tay ôm ghì tình nhân tỠvẻ biết ơn, nói:
"Toại Tâm ơi, mớ chơi đà n bà mà đã khéo thay, chồng em là tay chơi gái, nhưng có bao giỠlà m em sướng như vầy."
Nghe nói như váºy, Quyá»n Lão Thá»±c cà ng chăm chỉ thúc dương váºt tá»›i lui, không hoãn đãi không vá»™i và ng, không nhặt không không khoan. Qúy Hương mê mẩn, chốc lát lại cất tiếng i a ngợi khen. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ, nà ng má»›i được nếm mùi yêu đương nà y lần đầu. Hai ngưá»i quần thảo thá»a thÃch, mải đến tảng sáng, lão Quyá»n má»›i mò vá» nhà .
Từ đó trở Ä‘i, Qúy Hương chẳng đêm nà o chẳng ngá» cá»a cho Quyá»n Lão Thá»±c. Lúc đầu há» còn giấu Như Ã, vá» sau liệu không giấu nổi dược nữa, há» thú tháºt cho Như à nghe. Qúy Hương ngại Như à ghen, nên hết sức thân thiện vá»›i nó. Bên ngoà i, hai ngưá»i là chá»§ tá»›, nhưng trong là vợ lá»›n vợ bé. Há» chia nhau hoặc má»—i ngưá»i ngá»§ má»™t đêm đến sáng, hoặc ngưá»i ngá»§ từ đầu hôm đến ná»a đêm, ngưá»i ngá»§ từ ná»a đêm đến sáng, tháºm chà có khi cao hứng cả ba cùng ngá»§ chung giưá»ng vá»›i nhau. Quyá»n Lão Thá»±c cá»±c kỳ khoái chÃ, trên giương không còn phân biệt nổi ai là Äại nương, ai là Tiểu nương cá»§a mình nữa.
Rốt cuá»™c lại, Quyá»n Lão Thá»±c hồi đầu nói là đến đây để trả thù, định khi nà o vợ kẻ thù lá»t và o tay là sẽ chÆ¡i và i ba tháng rồi bá», không thể để cho đà n bà mê hoặc, váºy mà sáng dâm chiá»u dục, hao tổn tinh thần, thà nh ra bây giá» lại bị vợ kẻ thù hà nh xác. Không ngá», Qúy Hương chung đụng vá»›i Quyá»n Lão Thá»±c Ãt lâu sau thì cấn thai. Má»›i đầu còn nghi chưa quyết, nhưng và i ba tháng sau bà o thai hà nh, nà ng tìm đủ cách để phá nhưng không xong. Bèn khóc lóc vá»›i lão Quyá»n:
"Äá»i em sống chết là ở mình. Anh cÅ©ng biết tÃnh cá»§a cha em. Nói má»™t câu sai còn không xong, huống hồ là việc tà y đình nà y, ông khi nà o dung tha được. Mai nà y mà đổ bể, chắc chỉ có chết mà thôi, chi bằng bây giá» em chết trước cho rồi/"
Nói xong định treo cổ chết.
Quyá»n Lão Thá»±c đôi ba phen tìm lá»i khuyên giải, nà ng đáp:
"Nếu mình muốn em đừng chết, thì hãy nghÄ© mưu kế gì để đưa em Ä‘i trốn nÆ¡i khác. Má»™t là để tránh háºu hoạn, hai là để mình chÃnh thức thà nh vợ chồng lâu dà i vá»›i nhau, ba là để cho đứa con trong bụng, dù trai dù gái nhưng cÅ©ng là xương thịt cá»§a minh, khá»i phải chết oan. Là m được má»™t việc mà cứu được hai mạng sống, mình nghÄ© sao?"
Quyá»n Lão Thá»±c nghe nà ng nói có lý, quyết định thu tháºp đò tế nhuyá»…n, má»™t đêm đợi khi Thiết phi đạo nhân ngá»§, mở cá»a cùng nà ng Ä‘i trốn.
Nhưng há» Ä‘i đâu, háºu quả thế sau nà y thế nà o, xin xem hồi sau sẽ rõ.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:07 AM .
22-05-2008, 08:49 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 15
Äồng minh chung vui tá»›i sáng
Chị em cùng hưởng Ä‘á»u nhau
Chuyện báo thù cá»§a Quyá»n Lão Thá»±c nhân quả thế nà o tuy chưa nói hết, nhưng mưá»i phần lão cÅ©ng trả được tám, chÃn rồi, còn má»™t hai phần xin hoãn lại sau. Bây giá» hãy nói má»™t lần cho đã khẩu những việc đắc ý cá»§a Bán Dạ Sinh, đợi qua những khi hắn cá»±c kỳ khoái lạc vá» sau má»›i chịu khổ.
Äêm nay Sinh ôm Hương Vân trong lòng cùng ôn chuyện ngà y xưa. Sinh biết ba ngưá»i đẹp kia thế là cùng má»™t nhà , trong số hai cô trẻ rất tâm đầu ý hiệp. Vì chuyện dà i đêm ngắn, lại không muốn lãng phà thì giá» giao hoan, Sinh không há»i thêm gì nữa. Cho đến khi cái đêm đầu tiên ấy đã tà n, cuá»™c vui đã mãn, các đêm sau Sinh má»›i há»i tiếp.
Hương Vân nói:
"Má»™t ngưá»i mà em gá»i là cô, là con gái nhà Hoa Triá»u Nháºt Sinh. Tên cô ấy là Hoa Thần. Má»™t là vì cô ấy vai lá»›n, hai là vì cô ấy nhiá»u tuổi, nên tui em không tiện gá»i tên, chỉ gá»i là cô Thần. Chồng cô chết đã mưá»i năm nay, cô cÅ©ng muốn tái giá, nhưng kẹt con còn nhá» phải thá»§ tiết. Còn hai hai cô mà em gá»i là muá»™i muá»™i, chÃnh là cháu ruá»™t cá»§a cô Thần, cô lá»›n tên là Thụy Châu, cô nhá» tên Thụy Ngá»c. Chồng cá»§a Thụy Châu tên Ngá»a Vân Sinh, chồng cá»§a Thụy Ngá»c biệt hiệu là Ỳ Vân Sinh, hai chú nà y là anh em cùng mẹ. Ba ngưá»i nà y tuy ở riêng nhưng thá»±c ra nhà ngưá»i ná» thông vá»›i nhà ngưá»i kia, chỉ cách nhau cánh cá»a, riêng em thì ở xa hÆ¡n, cách má»™t căn nhà . Nói chung bá»n em Ä‘á»u ở cùng khu cả. Hôm qua mình gặp nhau, em những tưởng anh dá»n đến đây cho gần há», chứ không phải vì em, bởi vì tuy đã ở ná»a năm rồi mà anh nà o có tìm đến thăm em. Cho nên em buồn, nhưng bây giá» hiểu ra là không có chuyện ấy."
Bán Dạ Sinh cà ng nghe cà ng mừng, lại nhá»› lá»i Tái Côn Lôn trước đây cho biết ba ngưá»i đà n bà già u sang, trong là chị em, mà bên chồng bạn dâu, còn hai ngưá»i chồng quả hệt như lá»i Hương Vân tiết lá»™. Äá»§ rõ con mắt cá»§a kẻ đạo tặc và con mắt cá»§a phưá»ng hiếu sắc in như nhau, không khác má»™t mảy.
Sinh bèn há»i Hương Vân:
"Hôm qua, em có nhã ý hứa cho anh được gặp má»™t trong hai cô em. Váºy đến hôm nà o má»›i được?"
Hương Vân nói:
"CÅ©ng sắp rồi đấy. Năm ba hôm nữa, em sẽ qua bên ấy, thế nà o cÅ©ng nói rõ đầu Ä‘uôi trước cho các cô ấy, xong sẽ đưa anh đến gặp. Hai anh em nhà ấy là há»c trò cá»§a chồng em. Há» sắp sá»a lên kinh tham há»c, chồng em cÅ©ng Ä‘i cùng. Vì sợ em ở má»™t mình không ngưá»i bầu bạn, nên chồng em bảo em qua ở chung vá»›i hai em. Trong và i ngà y nữa là em phải qua bên đó, mà đã Ä‘i rồi thì không trở lại nữa, thôi thì mình cùng gặp cả nhau nÆ¡i đằng ấy."
Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh như mở cá» trong bụng, nghÄ© chẳng khác nà o trá»i đất quá»· thần chiá»u mình, bắt ba ngưá»i đà n ông cùng Ä‘i xa má»™t lúc, chừa lại ba ngưá»i đẹp cho mình mặc tình thao túng
Tháºt váºy, mấy ngà y sau, ba thầy trò lên đưá»ng. Còn Hương Vân vá»›i Bán Dạ Sinh hương lá»a Ä‘ang nồng, quen hÆ¡i bén chá»—, rá»i nhau quả khó, Việc giá»›i thiệu cho hai cô em gái dầu sao cÅ©ng hứa lấy có mà thôi, bởi nà ng nghÄ© đến ngưá»i chỉ có ba, mà nghÄ© đến mình tá»›i bảy phần.
Nhưng rồi hôm sang ở nhà Thụy Châu, Thụy Ngá»c, sau và i câu mưa nắng, nà ng há»i:
"Lâu nay, hai em vẫn đến miễu Trương Tiên dâng hương chứ?'
Thụy Ngá»c đáp trước:
"Em chỉ đi có một lần rồi thôi. Chẳng lẽ cứ dâng hương mãi sao?"
Hương Vân nói:
"Có anh chà ng đẹp trai đến thế lạy chà o, thì cho dù một ngà y, năm ngà y đi dâng hương một lần, cũng được đi"
Thụy Châu cưá»i nói;
"Muốn Ä‘i dâng hương lần nữa, có Ä‘iá»u không có quạt tặng ngưá»i, cứ tay không coi không được."
Hương Vân nói"
"Chá»› cưá»i. Tất nhiên chị mất quạt tặng ngưá»i ta. Nhưng gặp thì chà ng chỉ lạy hai em, quả đã vì hai em mà hồn siêu phách lạc. Hồn vÃa đã theo hai em, chắc sống dở chết dở"
Thụy Ngá»c nói:
"Phải đấy, nhắc đến chuyện nà y, tụi em cÅ©ng thấy có chá»— khó hiểu. Tại sao chà ng si mê như thế, tưởng chừng ngay sau đó sẽ tìm tụi em, váºy mà mãi nà o thấy bóng chà ng"
Hương Vân nói:
"Chị nghe đồn chà ng một mình vò võ tương tư. Tìm không gặp các em thì biết là m thế nà o?"
Thụy Châu nói:
"Chưa chắc là chà ng tưởng nhá»› hai em, chỉ e tại chiếc quạt kia khiến ngưá»i ta trông váºt nhá»› ngưá»i mà sinh ra bệnh tương tư đấy thôi"
Hương Vân nói:
"Äau tương tư vì lượm quạt quả có, chứ không phải không có, nhưng may mà căn bệnh không trầm trá»ng nên dá»… chữa, chứ còn Ä‘au tương tư vì cúi lạy thì nguy hiểm vô cùng, nhất thá»i trị không khá»i chỉ có chết, e rằng các em cÅ©ng liên lụy."
Thụy Châu,Thụy Ngá»c thấy nà ng nói úp mở khả nghi, bèn cùng lại gần nhìn ngó nét mặt. Hương Vân vừa nói, vừa cưá»i, có vẻ như muốn gạt ai váºy. Hai cô em cùng nói:
"Trông chị đắc ý như thế, chắc đã đòi được ngưá»i ta món nợ quạt rồi, chứ gì?"
Hương Vân nói:
"Äòi được gần đủ. Äến phiên hai em trả nợ chà ng đó"
Hai cô em nghe xong vừa mừng vừa thẹn như há»c trò thi rá»›t gặp qưới nhân là m tay trong phù trợ, má»›i cưá»i đáp:
"Xin mừng chị mới cho tụi em thêm ông anh rể"
Nói là mừng, chứ thiệt ra không phải là mừng, mà có ý má»™t là đố kỵ, hai là chòng ghẹo, ba là ý nói sá»± tháºt chưa chắc đã váºy. Phụ nữ thưá»ng nói bóng gió vá»›i nhau như thế. Nếu quả tháºt nà ng ná» không được việc chi, nghe nói chắc cãi lại. Nà o ngá», Hương Vân đã không thẹn chối, mà còn cưá»i chúm chÃm, nói:
"Các em nói lá»i mừng chị, nhưng tiệc mừng quyết không thể thiếu, thế nà o rồi cÅ©ng có ngà y phải lo đãi thôi"
Thụy Ngá»c nói:
"Như váºy hôm ấy anh rể đâu, có cho ra mắt được không?"
Hương Vân cố ý là m khó, nói:
"Các em đã gặp qua, được lạy chà o rồi, bất tất gặp nữa"
Thụy Ngá»c nói:
"Lúc đó còn là ngưá»i lạ, chà ng vái chà o, tụi em không tiện đáp lá»…, bạy giá» là chá»— bà con chà thân rồi, gặp lại có sao đâu. Äể tụi em đáp lá»…, kêu là đại ca cho thân, có phải là hay, hay không?"
Hương Vân nói:
"Muốn gặp thì có khó gì. Các em muốn lúc nà o cũng được, muốn giỠDần thì gặp giỠDần, muốn giỠMẹo thì gặp giỠMẹo. Chỉ ngại khi gặp, anh không dám lạy chà o lia lịa như trước e thất lễ với hai cô em, cho nên chưa dám gặp là thế."
Thụy Ngá»c nói:
"Ngà y trước chà ng không có ngưá»i ká»m chế nên là n cà n, thiếu suy xét, bây giá» thì đã có chị là chúa ghen má»™t bên, thì là m sao còn dám phóng túng."
Thụy Châu nói vá»›i Thụy Ngá»c:
"Em nói là m gì cho uổng công. Ngưá»i yêu cá»§a chị ấy, dá»… gì chị ắy cho gặp. Trước chị em mình cùng thá» vá»›i nhau rằng có há»a cùng chịu, phước cùng hưởng, nhưng có mấy ai giữ lá»i. Nay chỉ mong chị ấy bá» qua cho chuyện vái chà o ngà y trước là đủ, chá»› bà n đến chuyện xa vá»i"
Hương Vân nghe nói, biết hai cô sốt ruá»™t nên không đùa nữa, trả lá»i nghiêm trang:
"Hai em đừng lo, chi không phải là ngưá»i như thế đâu. Nếu chị Ãch ká»·, chị đâu nói ra để các em cùng hưởng, chỉ cần ở bên nhà suốt ngà y đêm vui thú vá»›i chà ng, đâu có nói ra là m chi, tá»™i gì Ä‘em cái ghen nhà mình Ä‘em đến ghen ở nhà ngưá»i. Nếu hôm nay chị đã nói cho các em, thì chị đâu phải là xấu. Bây giá» ba chị em mình hãy tÃnh vá»›i nhau thế nà o cho tháºt công bằng. Chị em phải hòa thuáºn, không phân bì vá»›i nhau vá» sau. Äồng ý má»i Ä‘iá»u rồi chị gá»i chà ng đến cho các em."
Thụy Châu nói:
"Như váºy má»›i đúng lá»i thá». Xin chị cứ láºp ra má»™t qui định. Tụi em là m đúng theo lá»i, cần gì phải bà n luáºn nhiá»u."
Hương Vân nói:
"Hồi trước, chị gặp chà ng cÅ©ng là trước các em, sau nà y cùng ăn nằm vá»›i chà ng cÅ©ng là trước các em. Theo phép mà nói, thì phải phân thê, thiếp, lá»›n bé khác nhau, vì thế nếu chia phần, chị được lãnh phân nữa, còn phân nữa thì hai em chia nhau. Nhưng mình là chị em thân thiết, không nên tÃnh như thế, cÅ©ng không cần lo tÃnh cách gì khác, cứ theo thứ tá»± chị em trong nhà . Bất luáºn là thân máºt vá»›i chà ng ban ngà y hoặc ban đêm, cứ theo thứ tá»± lá»›n trước nhá» sau, lá»›n tuổi trước, nhá» tuổi sau, được váºy là êm đẹp nhất, không ai so bì, các em có bằng lòng không?"
Thụy Châu, Thụy Ngá»c Ä‘á»u đồng ý, nói:
"TÃnh nà y tháºt công bằng, chỉ sợ chị chịu thiệt mà thôi, còn tụi em xin vâng."
Hương Vân nói:
"Rất hay, Hãy lấy giấy để chị thảo Ãt hà ng má»i chà ng đén."
Thụy Châu, Thụy Ngá»c vui mừng khôn xiết, ngưá»i lấy giấy, kẻ mà i má»±c. Hương Vân cầm bút viết hai câu:
Thiên thai chư nữ hữu
Tương ước kiến Lưu lang
Có nghĩa:
Mấy ngưá»i bạn gái chốn Thiên Thai
Hẹn nhau cùng gặp chà ng hỠLưu.
Viết xong hai câu thơ, Hương Vân bỠbút xuống, cuộn lại mấy vòng rồi bỠvà o trong tay áo.
Thụy Ngá»c nói:
"Tại sao chỉ viết hai câu? Còn phần sau thế nà o? Tóm lại, bà i nà y viết theo thể gì?"
Thụy Châu nói:
"Em hiểu chá»§ ý cá»§a chị Vân rồi. Chị không nỡ để anh ấy phải moi óc, nên dà nh hai câu kia cho anh ấy tiếp, đỡ khá»i viết lại hồi thiếp. Là m gì thương dữ váºy?"
Hương Vân cưá»i, dán thư lại rồi trao cho a hoà n. Nà ng dặn a hoà n Ä‘em vá» nhà mình rồi chá» ném qua bên kia vách ván nÆ¡i vưá»n sau cho Bán Dạ Sinh, và đợi lấy hồi tá»± Ä‘em vá».
A hoà n Ä‘i xong, ba ngưá»i lại tiếp tục câu chuyện ban nãy.
Thụy Châu nói:
"Äể em há»i chị, là m sao chị rước anh chà ng và o nhà cho được? Cho đến nay, hai ngưá»i đã từng trãi vá»›i nhau bao nhiêu lần rồi?"
Hương Vân bèn kể hết. Nà o đêm đó chà ng trèo tưá»ng chui và o nhà như thế nà o, ban ngà y chà ng chui ra như thế nà o, hai ngưá»i đã ngá»§ mấy đêm, hoan lạc ra sao.
Thụy Châu nói:
"So vá»›i anh nhà , thà nh tÃch chà ng ra sao?"
Hương Vân nói:
"Nói đến việc ấy, ai mà không mê chết được? Hai em trông thấy chà ng, chẳng qua chỉ trong thấy cái dáng Ä‘iệu thanh nhã, cái bá»™ mặt đẹp trai, chứ còn trong khuê phòng, váºt kia cá»§a chà ng má»›i đặc biệt đáng nói. Tháºt là má»™t bảo váºt, xưa nay đà n bà con gái không những chưa từng thấy qua, mà nghe nói cÅ©ng chưa từng nghe nói đến."
Nghe váºy, Thụy Châu, Thụy Ngá»c cà ng nôn nả, dồn dáºp há»i hết câu nỠđến câu kia, chẳng khác nà o há»c trò Ä‘i thi, thấy bạn vừa thi ra thì đón lại há»i bà i vở ngay trước cá»a trưá»ng thi. Hai cô ngồi sát vô há»i cặn kẻ chi tiết, nà o kÃch thước, nà o thá»i gian lâu mau vân vân, thôi thì đủ chuyện.
Bây giá» Ä‘ang lúc dùng bữa, Hương Vân sợ và von xa vá»i, hai cô em không hình dung được rà nh rẽ, nên nghÄ© tốt nhất là dùng hình ảnh để trình bà y. muốn nói dà i ngắn, thì Ä‘em chiếc đủa ngà ra so, muốn nói to nhá», thì lấy cái thố đựng trà ra vÃ, muốn nói cứng má»m thì chỉ vô miếng Ä‘áºu hÅ© trong chén.
Thụy Châu, Thụy Ngá»c cùng cưá»i rÅ© mà nói:
"Như thế là quá má»m, Váºy thì to và dà i có Ãch gì."
Hương Vân nói:
"Ở Ä‘á»i nà y có gì cứng hÆ¡n Ä‘áºu hÅ©? So vá»›i và ng bạc đồng, sắt còn hÆ¡n hẳn. Äáºu hÅ© Ä‘em Ä‘un thì không chảy ra, rán lên thì cứng thêm. Và ng bạc đồng sắt tuy cứng, nhưng gặp phải lá»a thì má»m. Chỉ có cái bảo váºt nà y đặt và o chá»— ẩm ướt lại cứng lên, cà ng chà cho nóng cà ng lá»›n thêm. Cái cá»§a ấy đúng là cà ng ân ái chỉ có lá»›n cứng thêm ra, không má»m nhá» Ä‘i được. Vì váºy chị má»›i và vá»›i Ä‘áºu hÅ© má»›i đúng."
Thụy Châu, Thụy Ngá»c đỠmặt nói:
"Trong Ä‘á»i sao có váºt lạ như thế, chỉ e là chị nói quá đấy thôi"
Hương Vân nói:
"Những lá»i chị vừa kể không phải là lá»i thêu dệt. Chà ng còn có má»™t ưu Ä‘iểm khác, cho dù bây giá» nói ra các em không tin, nhưng khi gần chà ng các em sẽ thấy"
Thụy Châu, Thụy Ngá»c nói:
"Chị cứ nói kể hết ra, không cần biết tụi em tin hay không"
Hương Vân khẽ mỉm cưá»i, đợi khi nà o hai cô em há»i riết thêm, má»›i lần lượt kể cho há» những kinh nghiệm cá»§a mình khi lâm sá»±, nà o là cam go trước, thÃch thú sau, trấn áp đà n bà nhanh cháºm thế nà o, mát trước ấm sau ra sao.
Thụy Châu, Thụy Ngá»c cà ng nghe, mặt cà ng đỠthêm tá»›i táºn mang tai, mưá»ng tượng đến khi gặp đương sá»±, chá»› nên phà thì giá» và o việc khách sáo rưá»m rà mà hãy và o giưá»ng cho nhanh, xem anh chà ng Ä‘iệu nghệ đến báºc nà o.
Không ngá» há» nóng lòng đợi mãi mà sao con tiểu hoà n Ä‘i đã lâu rồi vẫn chưa vá».
Thì ra Bán Dạ Sinh không có ở nhà , a hoà n ngồi đợi nÆ¡i vưá»n sau. Thư đồng trông thấy, bắt chước chá»§ trèo tưá»ng qua, hai đứa má»›i ráp nhau mà là m má»™t tráºn. Mãi đến khi Bán Dạ Sinh trở vá», a hoà n má»›i trao thiệp, rồi sau đó còn đợi Sinh thảo hồi âm xong má»›i Ä‘em vá».
Thế là ba cô chen nhau mở xem. Quả nhiên Sinh hiểu ý, không viết hồi thiếp mà chỉ ghi tiếp hai câu thơ của Hương Vân:
Tảo bị hồ ma phạn
Tương phùng tiết ná»—i trưá»ng
Có nghĩa:
Sớm lo cơm mè đen,
Gặp sẽ đỡ đói lòng.
Thụy Châu, Thụy Ngá»c xem xong, hồi há»™p biết là đêm nay chắc chắn được ân ái không sai, nên cùng toan Ä‘i ngay vá» phòng riêng sá»a soạn giưá»ng chiếu, tắm rá»a xông hương, như nhị chá» ong, như hoa đón bướm.
Nhưng Hương Vân đã giữ hỠlại và nói:
"Hai em khoan Ä‘i đã. Hãy tÃnh xem trong lần há»™i ngá»™ nà y, ai trước, ai sau khá»i lá»™n xá»™n, kẻo chà ng cưá»i chá»— thất thố cá»§a chị em mình"
Thụy Châu thầm hiểu Hương Vân đã qua đêm vá»›i chà ng rồi, theo lẽ phải nhưá»ng cho ngưá»i khác, không thể dá»±a và o niên ká»· lá»›n nhá» mà đặt ra thứ tá»± trước sau đêm nay. Như váºy, ngoà i Hương Vân ra không kể, nà ng sẽ là ngưá»i Ä‘i đầu. Bụng tuy nghÄ© thế, nhưng miệng lại nhá» nhẹ nói rằng:
"Chị đặt ra quy định lá»›n trước nhá» sau, lá»›n tuổi trước, nhá» tuổi sau. Váºy chị nghênh tiếp chà ng xong rồi sau má»›i đến tụi em, có gì đâu để mà bà n nữa."
Hương Vân nói:
"Theo lẽ là như váºy. Có Ä‘iá»u đêm nay mình tÃnh cách khác. Sách có câu:
Tiên nháºp vi chu?
Háºu giả nháºp vi tân
Có nghĩa:
Ai và o trước là chu?
Ai và o sau là khách.
Chị đã từng ngá»§ vá»›i chà ng mấy đêm rồi, như váºy phải được coi là chá»§. Nhưng đêm nay, mình hãy dẹp cái lẽ chá»§ khách lại, để hai em hưởng chà ng xong, sau đó mình má»›i theo lẽ trưởng ấu. Theo chị, tÃnh như váºy là đúng nhất, các em đừng khách khÃ. Váºy tối nay trừ chị ra, thì bắt đầu từ em Châu. Riêng có má»™t Ä‘iá»u là các em hãy thương lượng, xem má»—i em nên hưởng trá»n đêm, hay là nên ngưá»i là m đầu hôm, kẻ là m giữa khuya. Các em hãy tÃnh vá»›i nhau rồi cho chị biết."
Hai chị em Thụy Châu, Thụy Ngá»c chỉ nhìn nhau e thẹn không nói má»™t lá»i nà o. Sau cùng Thụy Châu má»›i nói vá»›i Hương Vân:
"Tụi em tự nói kỳ quá, chị là trưởng thượng, tụi em xin nghe sự phân phối của chị."
Hương Vân nói:
"Má»—i ngưá»i má»™t đêm có vẻ thÃch hợp, nhưng sợ má»™t em phải chỠđợi, còn cùng muốn thá» tà i chà ng đêm nay, hay là chia ra má»—i ngưá»i ná»a đêm váºy."
Hương Vân nói đến dây thì dừng lại, có ý chá» xem hai cô em định sao, nhưng không dè cô nà o cÅ©ng có ẩn tình riêng không tiện nói ra, chỉ nÃn thinh.
Hương Vân nói tiếp:
"Chị biết rồi, má»™t em thì e đầu hôm chà ng không ra hết sức vì còn đợi gặp ngưá»i ná»a đêm, má»™t em thì lo đầu hôm chà ng mà là m hết sức thì đến ná»a đêm sẽ không còn hÆ¡i sức đâu mà tiếp tục. Nhưng chị bảo đảm các em, cái ấy cá»§a chà ng thuá»™c loại đệ nhất đẳng, mình nó bằng gấp mấy ngưá»i khác."
Rồi quay bảo Thụy Châu:
"Cho dù em có muốn ân ái cùng chà ng suốt đêm Ä‘i nữa, nhưng kỳ tháºt chỉ đến ná»a đêm là em sẽ đầu hà ng ngay"
Lại nói vá»›i Thụy Ngá»c:
Ngưá»i xưa có câu:
Tá»u toan háºu lai nhân
có nghĩa:
Rượu cà ng vỠsau cà ng nồng
Huống chi bình rượu đó cá»§a chà ng đặc biệt ná»a bình sau rất Ä‘áºm đà , váºy hai chá»› nghÄ© ngợi, chỉ có váºy thôi."
Thụy Châu, Thụy Ngá»c thấy Hương Vân nói ra được tim Ä‘en cá»§a mình, cùng nói:
"Xin vâng"
Ba ngưá»i bà n định xong, Hương Vân sai má»™t a hoà n ra cá»a trước chá» khách. Chốc lát a hoà n dắt chà ng vô tá»›i, rạp mình là m lá»… bái kiến.
Thụy Châu, Thụy Ngá»c vừa nhìn thấy Bán Dạ Sinh, bá»—ng nhiên thẹn thùng, lui lại nép sau lưng Hương Vân.
Bán Dạ Sinh vái chà o Hương Vân tháºt sâu rồi nói:
"Hân hạnh được gặp nhị vị tiểu thư"
Hương Vân tươi cưá»i dắt tay hai nà ng ra trước giá»›i thiệu. Khi Thụy Châu đã nhắc a hoà n và o trong dâng trà , thì Hương Vân liá»n nói, bấy lâu Sinh quá Ä‘au khổ vì tưởng nhá»› hai cô, sao hai cô không lại gần mà dâng nước quỳnh tương từ miệng mình, thay trà đãi khách. Nói rồi Hương Vân kéo tay hai cô lại gần. Sinh nắm tay, ôm cả hai, vai ká» má áp, ba miệng áp và o nhau. Lưỡi chà ng lùa táºn miệng Thụy Châu, rồi Thụy Ngá»c, ba miệng châu nhau theo hình chữ phẩm, lại âu yếm đưa lưỡi mình cho hai cÆ¡ nút, hồi lâu má»›i chịu rá»i.
Thụy Ngá»c sợ đêm chóng qua, là m thiệt thòi phần mình, nên và o nhà trong hối gia nhân dá»n cÆ¡m. Trước khi quay Ä‘i, còn liếc ngưá»i kỵ mã đêm nay cưá»i bảo:
"Äể em Ä‘i hối chúng dá»n cÆ¡m mè Ä‘en đãi khách". Nói rồi bước Ä‘i.
Bán Dạ Sinh cưá»i vá»›i Hương Vân và Thụy Châu rằng:
"Cơm anh đã ăn no, nước thì vừa được uống rất ngon đấy thôi"
Má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vui vẻ thì chén ngá»c đũa ngà đã dá»n ra, bèn phân ngôi chá»§ khách mà ngồi và o bà n.
Bán Dạ Sinh ngồi phÃa trên, Hương Vân phÃa dưới, Thụy Châu bên tả, Thụy Ngá»c bên hữu.
Bốn ngưá»i ăn uống qua loa, khi sắp sá»a thu dá»n chén bát, thì Bán Dạ Sinh ghé tai Hương Vân há»i nhá»:
"Äêm nay phân phối ra sao?"
"Em sắp xếp xong cả. Äầu hôm, anh ngá»§ vá»›i em Châu"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thế còn em?"
Hương Vân là m bộ nói:
"Em phiên giữa"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thế cũng được"
Hương Vân nói:
"Chắc anh lấty là m lạ cho là em Ãch ká»· đãi khách như chia cá, mình lá»±a khúc giữa, còn đầu vá»›i Ä‘uôi xương nhiá»u, thịt Ãt thì để cho khách chăng. Váºy ở hai phiên đầu, anh là m ăn mạnh mẽ tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn Ä‘i, lúc giữa vá»›i em hãy là m vừa thôi."
Bán Dạ Sinh nói:
"Sao anh dám như váºy. Chỉ sợ thá»i gian đổi giưá»ng, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, cổi áo mặc quần đã hết đêm, hay là mình cùng ngá»§ chung nhau, em nghÄ© sao?"
Hương Vân cưá»i rằng:
"Em hiểu chá»§ ý cá»§a anh, nà o ngại Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, mà tại tham lam, ai cÅ©ng muốn hết, in như ba miệng trên hôn nhau thà nh chữ Phẩm, thì hai miệng dưới tất phải có khúc cá»§i xá» qua thà nh chá» Xuyến váºy. Thế nà o vá» sau vá» sau chúng em cÅ©ng thá» cách ấy, nhưng riêng đêm nay vì là buổi sÆ¡ ngá»™, chưa vá»™i. Ban nãy em nói bỡn anh, thá»±c ra đêm nay em tạm rút lui để nhưá»ng cho hai em cá»§a em, đầu hôm em Thụy Châu, giữa đêm em Thụy Ngá»c. Anh ráng chìu ý em."
Bán Dạ Sinh nói:
"Äiá»u ấy khá»i nói, chỉ sợ em thiệt thòi"
Sau khi bà n tinh, Hương Vân sai a hoà n cầm đèn đưa Bán Dạ Sinh và Thụy Châu và o phòng. Không nỡ để Thụy Ngá»c má»™t mình buồn, nà ng và o táºn phòng ngá»§ Thụy Ngá»c nói ba Ä‘iá»u bốn chuyện má»™t chặp cho đỡ cô đơn, rồi má»›i vá» buồng riêng mà ngá»§.
Thụy Châu và Bán Dạ Sinh và o phòng xong, còn hai ngưá»i nhưng như đã thân thiết từ hồi nà o, chỉ trao đổi vắn tắt Ãt câu , rồi lẳng lặng cởi quần áo cho nhau, rồi lên giưá»ng ngay.
Má»›i nháºp cuá»™c Thụy Châu cÅ©ng cảm thấy gay go, may mà nhá» lúc nãy được giải thÃch, nên nà ng hiểu rằng nếu muốn tà nữa khoái cảm trà n trá» thì ngay bây giá» phải ráng, không chịu đựng bây giá» thì tà nữa là m sao thấy thÃch thú được. Cho nên cứ cắn răng, mặc chà ng trổ tà i truy bức, vì muốn thá»§ xem cá»§a quý ấy kỳ diệu như thế nà o, lúc nà o to, lúc nà o nóng. Quả nhiên, chà ng cà ng thục mạnh, dương váºt cà ng chà xát, cà ng to cà ng nóng dần. Má»™t lát nó như bÃt hẳn cá»a động, không rút ra được nữa. Bấy giá» cho dù nó chỉ bất động trong chá»— kÃn cÅ©ng đã đủ bị bấn loạn, huống chi nó cứ tiếp tục nhúc nhÃch. Thế má»›i biết lá»i Hương Vân nói lúc ban ngà y không phải là lá»i tán dương hão, quả xứng biệt danh chà bảo.
Thụy Châu hà o hển ôm cứng Bán Dạ Sinh nói rằng:
"Anh Æ¡i, chỉ nhìn gương mặt đẹp cá»§a anh cả ngà n phụ nữ đã muốn chết được , sao lại còn thêm cái váºt quá tốt nà y, có phải phụ nữ khắp thiên hạ sắp phải chết hết không?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thế em có muốn chết không?"
Thụy Châu nói:
"Gặp cá»§a quý nà y, chắc khó sống. Có Ä‘iá»u hãy cho em hưởng thêm Ãt lần nữa, có chết má»›i cam lòng, chứ đừng có má»—i lần nà y mà bắt em phải chết."
Bán Dạ Sinh nói:
"Äêm nay, anh còn phải gặp em gái cá»§a em. nếu có muốn chết hãy tạm chết phân ná»a thôi."
Nói rồi, tiếp tục thúc dương váºt và o Thụy Châu, là m nà ng thấy trá»i đất đảo Ä‘iên, rên rỉ thêm nữa.
Vì âm đạo cá»§a Thụy Châu nông nên Sinh chỉ đút dương váºt và o sâu được má»™t hai tấc, do đó lúc kéo ra thá»t và o Ãt trở ngại. Sinh là m được năm trăm cái, thi Thụy Châu không ngá»›t kêu:
"Anh Æ¡i, em không muốn chết phân ná»a đâu, em muốn chết hoà n toà n, anh tha lá»—i cho em"
Hai ngưá»i giao hoan từ canh má»™t đến canh hai thì nà ng tứ chi bá»§n rá»§n, hÆ¡i lạnh từ miệng thoát ra. Thấy váºy Bán Dạ Sinh biết nà ng không chịu nổi nữa, má»›i thôi đưa đẩy dương váºt, ôm chặt nà ng mà ná»±ng.
Thụy Châu nói:
"Anh yêu cá»§a em, anh là m sao mà tuyệt vá»i, chắc em phải giao tÃnh mạng cho anh. Hiện giá» em gái Ä‘ang đợi anh ở nhà bên, anh sang vá»›i cô ấy nhé"
Bán Dạ Sinh nói:
"Tối om om biết đưá»ng đâu mà mò, em dáºy đưa dùm anh Ä‘i vá»›i"
Thụy Châu nói:
"Anh là m em chân tay bá»§n rá»§n, không sao dáºy ná»i. Äể em nói a hoà n đưa anh Ä‘i"
Rồi vá»— tay gá»i a hoà n đứng gác nÆ¡i cá»a, cho nó vô dắt tay dẫn Ä‘i.
Con a hoà n nà y là má»™t trinh nữ má»›i mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi. Bên ngoà i cá»a nó lóng tai nghe hai bên hà nh lạc sôi nổi mà nó thấy ngứa ngáy khó chịu, nước dâm ra không biết bao nhiêu. Vì váºy, khi cầm tay Bán Dạ Sinh lôi Ä‘i trong đêm tối, nó không dằn nổi nữa, nên khi đến góc vưá»n, nó dừng lại không Ä‘i nữa và nói rằng:
"Xưa có câu:
Äối thá»§ Ä‘iá»n, bất sầu hạn
Có nghĩa:
Gặp ruộng nước không sợ hạn
Huống chi nay công tỠqua ải mà không nộp thuế sao."
Nói Ä‘oạn, má»™t tay nó ôm Bán Dạ Sinh, má»™t tay nó tá»± cởi quần ra. Bán Dạ Sinh thấy nó nhiệt tình phì cưá»i mà không nỡ thối thác, đà nh ná»±ng nó rồi bảo nằm xuống má»™t cái ghế dà i. Sinh bẹt chân nó ra rồi thá»t thẳng dương váºt và o.
Con a hoà n chưa hà nh dâm bao giá», chỉ tưởng tượng như món ăn đó hẳn ngon lắm nên nắm Sinh lại để vòi vÄ©nh, lại còn sợ Sinh không chịu. Nà o ngá» như ngưá»i má»›i biết uống rượu hoặc ăn á»›t lần đầu, chỉ nghe mùi là đã ho rồi, nó vừa bị thá»t và o là đã la quýnh quáng.
Bán Dạ Sinh biết nó còn trinh, tẩm nước bá»t thoa lên dương váºt rồi lại cố đẩy và o cá»a mình nó. Nó lại kêu lên:
"Thế nà y không được, chả thấy thÃch gì cả. Tại sao cÅ©ng cùng má»™t váºt, mà là m em Ä‘au, là m cô chá»§ em sướng?"
Bán Dạ Sinh bèn cắt nghÄ©a, con gái má»›i giao hoan vá»›i đà n ông lần đầu thi bao giá» cÅ©ng rách thịt, chảy máu, phải kinh qua cả chục lần rồi má»›i thấy thÃch nổi. Nói rồi, dá»— rằng:
"Con cu của ta quá to, em chịu không nổi. Ta có một tên tiểu đồng, cu nó nhỠchắc vừa với em hơn. Mai ta bảo nó đến chơi với em, quen đi và i lần đã rồi ta sẽ cho em biết sướng."
A hoà n bị thuyết phục má»›i đứng lên, mặc lại quần, lại đưa Sinh Ä‘i. Äến phòng nhá»§ Thụy Ngá»c thì đèn bên trong vẫn sáng trưng. Nghe ngoà i cá»a có tiếng động, Thụy Ngá»c kêu con hầu ra mở cá»a rước và o.
Bán Dạ Sinh lại giưá»ng, thấy nà ng sách trên tay, như chăm chú Ä‘á»c, bèn mở lá»i:
"Em cưng, anh đến trễ, em đừng buồn"
Thụy Ngá»c cưá»i nụ , nói mát rằng:
"Anh cố tình ngủ lại bên ấy ma, sao giỠnà y còn đến đây là m chi cho mệt?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Äêm đã khuya mà chưa được gần em, anh nôn nóng hết sức, là m sao dám ở đó cả đêm không qua đây cho được?"
Nói chưa dứt câu, quần áo dã cởi, tay giở má»n, chân leo lên giưá»ng, dương váºt Ä‘ua thẳng và o mục tiêu.
CÅ©ng như chị, Thụy Ngá»c vì má»›i tiếp xúc vá»›i bảo bối cá»§a Bán Dạ Sinh, nên cÅ©ng hÆ¡i hoảng hốt má»™t lúc đầu, vá» sau rồi má»›i thấy khoái lạc. Nhưng khi qua hồi phượng đảo loan Ä‘iên xong, thì nà ng rÅ© liệt hÆ¡n cả chị, mắt lạc thần, môi không khép nổi miệng, sắc diện đỠđẫn, đến ná»—i Sinh không dám tiếp tục.
Tạo sao váºy?
Thụy Ngá»c nhá» hÆ¡n Thụy Châu ba bốn tuổi, thể chất cÅ©ng yếu hÆ¡n đôi chút. Da thịt nà ng nõn nà má»m mại như tÆ¡, cặp nhÅ© hoa trên ngá»±c má»m tinh chẳng khác trứng gà bóc nõn, vóc thể đà o tÆ¡ liá»…u yếu, toà n thân má»n mại, nằm đè lên tưởng chừng nà ng muốn bẹp, gió thổi nÆ¡i thá»m nà ng còn muốn ngã, ngồi trên ghế nà ng phải có ngưá»i nạng kẻ đỡ, thì là m sao chịu nổi dương váºt mạng bạo thế kia vồ váºp dáºp vùi?
Sau và i trăm cái ra vô, nà ng lả ngưá»i Ä‘i như mất hết hồn vÃa, nếu cứ tiếp tục phát lạc, e tÃnh mạng khó toà n. Thế nên Bán Dạ Sinh phải ngưng chá» nà ng hồi sức. Má»™t lát sau má»›i há»i:
"Em cưng, em không chịu nổi nữa phải không?"
Thụy Ngá»c nghe được mà không nói được, chỉ khẽ gáºt đầu mà thôi.
Bán Dạ Sinh xuất tinh và o xuân cung rồi rút dương váºt ra, bước xuống giưá»ng ngồi ngắm Thụy Ngá»c. à muốn đợi nà ng hồi sức để tiếp tục, nhưng nà ng vẫn nằm thiêm thiếp, trông vừa kiá»u mỵ vừa đáng yêu biết bao. Sinh tá»™i nghiệp vô cùng, bèn bế lên đặt nằm trên ngưá»i mình, hai ngá»±c sát nhau, hai má ká» nhau mà ôm ngá»§.
Bất giác trá»i sáng tá»± bao giá».
Thụy Châu, Hương Vân Ä‘á»u đã dáºy. Cả hai định bà n kế lâu dà i, nên đến trước giưá»ng Thụy Ngá»c. Khi kéo rèm ra thì thấy Thụy Ngá»c nằm trên ngưá»i Sinh, cả hai còn Ä‘ang say sưa ngá»§. Ngó hai ngưá»i trên giưá»ng, Hương Vân má»›i thúc cùi chá» và o Thụy Châu, chỉ dương váºt Bán Dạ Sinh, cưá»i rằng:
"Äêm nay muốn kiếm cây bạch lạp lá»›n chắc không cần kiếm đâu xa"
Thụy Châu nói:
"á»i chao sợ cây đèn đó đốt hết sáp tối qua rồi, đâu còn dùng được"
Thụy Ngá»c dịu mắt tỉnh dáºy, cÅ©ng tươi cưá»i nói giỡn vá»›i hai chị.
Ba chị em ôm nhau vui vẻ giỡn má»™t cháºp, rồi cùng Bán Dạ Sinh bà n tÃnh:
"Anh ở hẳn bên nà y, chứ nà y nà o cÅ©ng sáng Ä‘i, tối đến, thế nà o cÅ©ng bị ngưá»i ta trông thấy. Ngay như cô thiếp cá»§a anh, thấy anh đêm nà o cÅ©ng không vá», tất phải sinh nghi. Chi bằng anh hãy nghÄ© cá»› nà o đó để sang ở hẳn đây. Bấy giá» muốn vui thú lúc nà o thì cứ vui thú, ngoà i ra còn đáng cá», há»a thÆ¡ hay nói đùa má»›i hoà n toà n vui sướng."
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh hồi tối có nghĩ ra một cách hay lắm. Không phải mới đây"
Cả ba nà ng đồng thanh há»i:
"Cách gì váºy?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Nà ng thiếp cá»§a anh má»›i cưới Ä‘ang có thai, không chung gối được. Hôm qua anh có bà n vá»›i cô ấy rằng, anh xa nhà từ lâu chua vá» thăm, nay sẵn lúc cô ấy có thai, anh lấy cá»› vá» thăm nhà má»™t chuyến, Ä‘i vá» mắt khoảng ba tháng. Chừng cô ấy sinh xong, anh sẽ khá»i vá» nữa, cô nà ng sẽ không mất thá»i gian hà nh lạc. Cô ấy khen phải. Bây giá» anh vá» bên ấy, sá»a soạn hà nh lý rồi dẫn má»™t đứa tiểu đồng cùng Ä‘i, nói là vá» quê, nhưng sá»± tháºt là qua đây. Trong ba tháng tá»›i, mình sẽ mặc sức mà là m thÆ¡, đáng cá», nói đùa, ngay cả chuyện đó cÅ©ng tha hồ mà là m."
Ba cô nghe xong rất mừng nói:
"Cho dù Trần Bình cũng không kế hay như thế"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh còn má»™t việc nà y nữa muốn bà n vá»›i ba em. Số là anh có hai thằng tiểu đồng, má»™t thằng thì hÆ¡i tháºt thà , má»™t thằng thì khá lanh lợi. Anh sẽ để thằng tháºt thà ở lại, chỉ Ä‘em thằng lanh lợi theo mà thôi. Có Ä‘iá»u thằng nà y cÅ©ng giống tánh phong lưu như chá»§ nó. Nếu không hối lá»™ nó, nó không yên mà đòi vá» nhà , mà đã vá» sợ thà nh lắm chuyện. Váºy các em tÃnh sao?"
Thụy Châu nói:
"Nhà em có con a hoà n, lúc mình vui thú vá»›i nhau thì cho nó vui thú vá»›i thằng tiểu đồng. Là m như thế, không những đánh trúng tâm lý cá»§a thằng tiểu đồng, mà cÅ©ng trám được miệng cá»§a con a hoà n Mai Hương. Chồng em có vá», nó sẽ không mách lẽo."
Bán Dạ Sinh nói:
"Äúng váºy"
Bà n xong, hỠcùng tiễn ba tạm vỠnhà .
Ngay trong đêm đó, Bán Dạ Sinh thu dá»n hà nh lý trở qua.
Thế là từ đó thầy trò Bán Dạ Sinh táºn hưởng lạc thú ở Ä‘á»i, chỉ tá»™i cho xuân sắc vưá»n xưa bây giá» tÆ¡i tả, khiến cho ngưá»i Ä‘i ngang không khá»i quay đầu nhìn mà than thở.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:07 AM .