Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #81  
Old 23-05-2008, 10:55 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 79
Võ Lâm Nẩy Mấy Vụ Song Đao

Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bên trên là ngọn núi chính tên gọi là Trung Chỉ Phong. Đó cũng là cửa hậu của phái Quỳnh Nhai. Ngoài vách núi đứng dựng này, Quỳnh châu không còn chỗ nào đặc biệt mà chỉ lắm hòn núi nhỏ xinh xắn vì thế mà võ lâm kêu bằng Quỳnh Nhai
Lúc này Kỳ Dao khẽ kéo tay Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Có người trên núi cúi xuống dòm chúng ta
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Người ấy muốn làm khó dễ hai cô đó
Kỳ Dao ngạc nhiên hỏi :
- Sĩ ca bảo sao ?
- Kỳ muội cứ lưu tâm quan sát là biết ngaỵ Chắc Kỳ muội phải tức mình
Văn Đế Đế hỏi :
- Thư thư tức mình ồi. Sĩ ca nhận ra đối phương là ai không ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Y đã xuất hiện trên đỉnh núi một lần, các vị không chú ý mà thôi, chỉ mình ta ngó thấy
Kỳ Dao dằn dỗi hỏi :
- Họ là ai ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Rồi Kỳ muội sẽ thấy. Hà tất phải nói ngay bây giờ ?
Kỳ Dao biết chàng muốn trêu chọc, nhưng vẫn giả vờ nói :
- Để tiểu muội lên đánh cho thị một chập
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Đây là chốn thâm sơn cùng cốc, Kỳ muội không thể bảo người ta vô lý. Chúng ta đi được thì họ dòm mình cũng được chứ sao ?
Kỳ Dao hỏi :
- Họ dòm chúng ta được ư ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đó không phải là lý do bắt lỗi người mà người ta còn cho là chúng mình rắc rối một cách vô lý. Đi thôi ! Để cho thị điên đầu. Có hai vị đây giám thị chẳng lẽ còn sợ thị cướp mất ta lôi đi
Văn Đế Đế cười ngặt ngẽo nói :
- Té ra thị cũng là người như vậy
Kỳ Dao nói :
- Muội tử ! Coi chừng Sĩ ca bẻ quẹo ý niệm của chúng ta
Văn Đế Đế cười nói :
- Chỉ cần thị tử tế là được. Bọn tiểu muội không sợ nhiều người đâu
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Đế Đế ! Đế Đế không sợ đụng chạm ư ? Coi chừng lời nói đó

Kỳ Dao hằng dặng đáp :
- Dù là con gái đức Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng đừng hòng xen vào giữa chị em tiểu muội
Nàng vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng người bé nhỏ xuất hiện ra trước mắt. Thiết Kỳ Sĩ cười mát nói :
- Con gái đức Ngọc Hoàng Đại Đế chưa tới, nhưng một nàng tiên tử vô ảnh đến rồi
Kỳ Dao chú ý nhìn bóng người trước mắt thấy rằng xinh đẹp phi thường. Có điều cô gái mặt lạnh như tiền, mình mặc áo trắng, lưng đeo trường kiếm, dường như cố ý cản đường
Kỳ Dao quay lại nhìn Văn Đế Đế hỏi :
- Muội tử ! Muội tử có thấy không ? Dương như đây là Bắc Cực
Văn Đế Đế cười nói :
- Còn cách xa như vậy mà tiểu muội đã cảm thấy rét lạnh rồi
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười nói :
- Đàn ông lại sợ nóng, có thể xin cô cho qua tháng sau
Kỳ Dao gạt đi :
- Đừng nói giỡn nữa. Y đến đây không phải thiện ý
Thiết Kỳ Sĩ tiếp tục tiến về phía trước. Bỗng thấy nữ lang kia bước lại đón đường, đồng thời cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Các vị Ở đâu tới đây ?
Kỳ Dao hỏi lại :
- Cái đó liên can gì đến cô ?
Nữ lang nghiêm nghị đáp :
- Bản cô nương hỏi người đàn ông kia, không cần cô trả lời
Kỳ Dao cười lạt nói :
- Y là phu quân của tiện thiếp
Nữ lang cười lạt cất giọng âm trầm nói :
- Té ra là người nhà của nữ nhân
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ hỏi :
- Nam nhân của cô nương đâu ?
Nữ lang lớn tiếng :
- Bản cô nương chán ghét bọn đàn ông thối thạ Bao nhiêu trai thiên hạ đều là đáng chết hết
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Té ra cô nương không muốn thấy mặt đàn ông nên mới đón đường tại ha để rắc rối
Nữ lang tức giận nói :
- Giết các ngươi như giết gà. Muốn yên lành phải đưa tứ bảo ra, không thì cả người lẫn nữ nhân sẽ bị giết hết
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Tại hạ có tứ bảo gỉ đâu ? Sao cô nương không nói rõ ?
Nữ lang cười lạt đáp :
- Võ lâm thiên hạ đều muốn kiếm “ Hoàng ngọc kinh khí kết tinh kiếm ”, “ Hoàng kinh linh khí võng ” lại còn “ Hoàng kim anh thai ”. Ngươi không đi được đâu
Tin tức này khiến Thiết Kỳ Sĩ giật mình kinh hãi. Chàng quay lại hỏi Kỳ Dao :
- Vụ này là thế nào ? Bọn ta chưa đi tìm kiếm thì bảo vật đã bị người lấy mất rồi
Kỳ Dao cảm thấy câu chuyện không phải tầm thường. Chàng vội nhìn nữ lang hỏi :
- Tứ bảo này bị ai lấy mất ?
Nữ lang cười đáp :
- Các ngươi đừng giả vờ nữa. Đã có người ngó thấy các ngươi ở khu Địa Ngục quần tại Châu Liễn tiền đi ra. Các ngươi lấy tứ bảo rồi ngắm nghía hoài. Chẳng lẽ còn định chối cãi chăng ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Một nam hai nữ mà cô nương nói đó, bọn họ hiện ở Quỳnh Nhai ư ?
Nữ lang đáp :
- Đừng nói quanh nói quẩn. Nếu không nhìn nhận là phải độc thu?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cô nương ! Bọn tại hạ chưa từng đến Châu Liễn tiền. Vụ này e là bọn nào khác
Nữ lang đột nhiên rút kiếm cầm tay quát L:
- Quân ngu dốt không biết điều kia ! Coi kiếm đây ?
Kỳ Dao thấy nữ lang đột nhiên động thủ chém Thiết Kỳ Sĩ, bất giác cả giận lớn tiếng quát :
- Giống đàn bà lăng loàn này ở đâu mà dám tới đây dở thói ngang tàng ?
Nàng vừa nói vừa rút bảo kiếm đối địch
Hai bên vừa giao thủ, Thiết Kỳ Sĩ đã nhận ra kiếm thuật của nữ lang cao thâm vô cùng ! Chàng quay sang ngó Văn Đế Đế nói :
- Những cao thủ ở hải ngoại nhiều quá ! Chúng ta lùi lại một chút xem y ở môn hộ nào ?
Văn Đế Đế hỏi :
- Liệu thư thư có địch nổi không ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Trong bọn quần thoa, lệnh thư thư đáng kể vào cao thủ hạng nhất. Cô gái kia bản lĩnh cao cường cũng không phải là đối thủ của ỵ Có điều cuộc chiến này kéo dài cho đến tối
Văn Đế Đế hỏi :
- Chúng ta làm gì có thì giờ lưu lại đây lâu thế được ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chuyện này thật ly kỳ. Ta muốn điều tra nguyên nhân chân chính về tứ bảo ở nơi nữ lang kia
Lúc này nữ lang đã cảm thấy đối thủ không phải hạng tầm thường, dần dần có đâm ra sợ hãi. Đột nhiên cô phát kiếm chiêu thật mau lẹ, đồng thời hú lên một tiếng dài
Kỳ Dao biết cô muốn cầu viện, bèn gia tăng công lực, miệng cười lạt nói :
- Còn kêu hú làm chi ? Ngươi muốn giết ta mà bản lĩnh chỉ có vậy thôi ư ?
Nữ lang quát hỏi :
- Ngươi là hạng người nào ở Hải nữ cung ?
Kỳ Dao cười lạt hỏi lại :
- Ngươi là hạng người nào ở Yêu Hải ?
Nữ lang lớn tiếng :
- Con A đầu kia ! Chắc ngươi đã nghe đến ba chữ “ Vô tình cô ”
Kỳ Dao hằng dặng đáp :
- Té ra ngươi là người đứng đầu trong Yêu Hải tam cộ Đáng tiếc ngươi gặp phải đệ nhị đại chủ nhân ở Hải cung
Nữ lang kinh hãi la lên :
- Thế ra ngươi là Kỳ Dao công chúa
Kỳ Dao cười lạt đáp :
- Ngươi biết rồi thì nên trở về Yêu Hải kêu sư phó đến ngay
Nữ lang cười nói :
- Không phải chuyện dễ dàng thế đâu. Chờ lát nữa xem ai phải rút về
Giữa lúc hai người đang vận toàn lực để công kích, bỗng nghe hai tiếng hú vang lên từ đằng xa vọng lại. Tiếp theo bỗng hai cô gái vọt tới nhanh như điện chớp. Một cô lớn tiếng hỏi :
- Đại thư ! Con A đầu này là ai ?
Hiển nhiên Yêu Hải tam cô đều đến cả. Bỗng nghe Vô Tình Cô vừa thở dài vừa đáp :
- Nhị muội ! Tam muội ! Thị là Kỳ Dao công chúa. Bữa nay bọn ta phải cho thị biết mùi
Hai cô mới đến đồng thời rút kiếm xông vào vòng chiến. Miệng đáp :
- Bọn tiểu muội đang muốn kiếm thi.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế nói :
- Đế Đế tiến ra đi ! Hai chị em đối địch một người tất không thành vấn đề
Văn Đế Đế rút kiếm ra lớn tiếng hô :
- Thư thư ! Để thị kia cho tiểu muội
Kỳ Dao cười nói :
- Muội tử ! Hai ả đến sau thì một ả là Vô Át Cô và một là Vô Nhân Cộ Bọn chúng là sư thư sư muội. Muội tử phải coi chừng. Kiếm thuật Yêu Hải tàn độc vô cùng !
Yêu Hải tam cô màu áo khác nhau. Vô tình cô mặc áo trắng. Vô át cô toàn thân vận màu đen, Vô nhân cô y phục đỏ như máu
Văn Đế Đế vung kiếm ngăn trở Vô Nhân Cộ Vô Át Cô liền nhân cơ hội này lại giúp đại sư thư
Chỉ trong nháy mắt, cuộc chiến trở nên kịch liệt vô cùng. Nhưng Thiết Kỳ Sĩ vẫn thản nhiên. Chàng đứng tự thủ bàng quang tựa hồ chẳng để ý
Năm cô gái càng đầu càng kịch liệt. Rừng cây trên vách núi đứng dựng bị kiếm phong quét tới. Cành lá nhảy múa đầy trời. Cát bụi mù mịt. Những thanh lợi kiếm rít lên vù vù tưởng người đứng ngoài mười dặm cũng nghe tiếng. Thanh thế cực kỳ khủng khiếp
Lúc này đã quá trưa, Thiết Kỳ Sĩ tỏ ra thái độ không được tự nhiên. Chàng nhận thấy Kỳ Dao không còn cách nào gia tăng công lực thêm nữa. Chàng liền phát tay áo một cái, tiến vào gần trường đấu
Giữa lúc ấy, đột nhiên vách núi có tiếng quát vang
- Thằng lõi kia ! Đừng hòng dúng tay vào
Thanh âm rất mạnh dường như ở miệng một bà già đã thốt ra. Thiết Kỳ Sĩ ngửng đầu lên nhìn thấy trên đỉnh núi thình lình có hai người già một nam một nữ vẻ mặt xám xanh hạ xuống, hiển nhiên ra chiều bất thiệp
Thiết Kỳ Sĩ liền hỏi ngay :
- Hai vị tiền bối có điều chi dạy bảo ?
Mụ già cất tiếng âm trầm đáp :
- Thằng lỏi không đáng được dạy. Hãy đứng bên mà coi cho ngoan ngoãn
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc hỏi tiếp :
- Ba cô gái kia là người thế nào của tiền bối ?
Lão già hắng dặng cất tiếng đáp :
- Chúng là đồ đệ của vợ chồng lão phu
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên cười ha hả nói :
- Thế ra là lão Yêu ở Yêu Hải đã đến rồi
Lão đầu tử cả giận quát :
- Thằng lỏi con dám vô lễ
Thiết Kỳ Sĩ trầm giọng hỏi :
- Bất luận vô lễ hay hữu lễ. Lão có biết cuộc đấu này sẽ đưa đến kết quả nào không ?
Lão phụ lớn tiếng đáp :
- Phải phân thắng phụ mới xong
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt hỏi :
- Chẳng lẽ nhị vị tiền bối muốn cho lệnh đồ mất mạng ư ?
Hai vợ chồng lão già quát lên :
Thằng lỏi này muốn chết rồi
Thiết Kỳ Sĩ cũng tức giận đáp :
- Chỉ sợ hai vị tiền bối cũng khó lòng sóng sót để rút lui
Mụ già rút cây Phụng đầu trượng sắc vàng ở sau lưng ra lớn tiếng quát :
- Lão nương hãy thu thập ngươi trước
Thiết Kỳ Sĩ thấy mụ nhảy xổ tới liền xoay tay toan rút Phụng Hoàng Kiếm thì đột nhiên sau lưng có lão già lớn tiếng la :
- Tiểu tử hãy khoan ! Nơi đây nguyên là cựu chiến trường của lão nhân gia
Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng quay đầu nhìn lại, không ngờ chính là lão đạo vương. Chàng vội rụt tay về hỏi :
- Tại sao lão gia lại từ Tam Á cũng tới đây ?
Lão đạo vương cười ha hả đáp :
- Đại cuộc đột nhiên biến đồi, không đến thì làm thế nào ?
Lão sấn tới trước mặt Thiết Kỳ Sĩ, trỏ vào chỗ mụ già đứng cười ha hả nói tiếp :
- Không ngờ, thật là không ngờ ! Vợ chồng Yêu Hải hải chúa lại gặp lão phu ở chỗ đã gặp nhau bốn chục năm trước
Mụ già lớn tiếng thóa mạ :
- Lão Hải đạo kia ! Bọn nam nữ thanh niên này là người thế nào của lão mà lão định dúng tay ?
Lão đạo vương cười khanh khách đáp :
- Lão đạo rất nhiều bạn hữu thiếu niên. Phía sau rừng còn một toán lớn. Lão tức phụ ! Thiên hạ hiện nay không phải là của bọn già chúng ta nữa. Chàng thanh niên đứng bên lão đạo này là đệ tử của Phụng Hoàng thần. Chẳng những các vị nên gọi đồ đệ quay về cho lẹ, mà chính hai vị cũng nên thu quan niệm già cả của mình lại. Nếu không thể thì hậu quả khó mà lường được
Mụ già nghe nói chấn động tâm thần, nhưng cũng gầm lên :
- Phụng Hoàng thần thì đã làm gì ? Ngày trước lão chỉ thắng vợ chồng lão thâm một chút mà thôi
Lão đạo vương lạnh lùng nói :
- Đó là lão muốn lưu tình cố ý tha cho vợ chồng mụ trở về Yêu Hải
Mụ già cũng chưa chịu phục nhưng bỗng thấy một bọn người từ trên núi nhảy xuống là ba thiếu niên. Mụ liền quay lại bật cười âm trầm nói :
- Quái hải tam khách cũng tới rồi !
Lão đạo vương cười lớn đáp :
- Quái hải tam khác tới đây, tất không phải chuyện tầm thường. Chẳng giao tai thì cũng rắc va.
Vợ chồng Yêu Hải dường như nước lửa với Quái hải tam khách. Mụ già liền quát bảo ba cô :
- Tam cô hỏa tốc về đi. Đánh giặc không bằng đánh cường đạo
Ba tên đồ đệ nghe tiếng lui khỏi trường đấu nhanh như gió, nhưng đã thở hồng hộc, đầy mình toát mồ hôi
Kỳ Dao và Văn Đế Đế không đuổi theo, thu kiếm về tiến đến trước mặt lão đạo hỏi :
- Quần hào đâu đến cả ư ?
Lão đạo vương cười ha hả đáp :
- Tam Á Cảng chẳng còn gì nữa, không đến ở làm chi ?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Quái hải Tam khác đã bị tại hạ một vố thê thảm. Phải chăng bọn họ tới đây để rửa hận ?
Lão đạo vương lắc đầu đáp :
- Bọn họ đã điều tra ra dưới đáy rương sắt, chẳng những không trả thù ngươi nữa, thậm chí thần điệp y họ cũng không đòi lại
Kỳ Dao hỏi :
- Vậy họ xuất hiện để làm gì ?
Lão đạo vương đáp :
- Họ Ở trên đỉnh núi ngó thấy lão giai nên xuống đây, nhưng vì vợ chồng Yêu Hải nhìn họ bằng cặp mắt thì hằn nên tạm thời họ hông tiện mở miệng
Văn Đế Đế hỏi :
- Bọn họ kiếm lão gia làm chi ?
Lão đạo vương đáp :
- Họ muốn thám thính lai lịch những nhân vật thần bí của ba nhà
Thiết Kỳ Sĩ “ ủa ” một tiếng hỏi :
- Chính bọn họ lại không biết, phải đến hỏi lão gia ư ?
Lão đạo vương đắc ý cười đáp :
- Việc trên trời không ai hiểu biết rằng sư phó ngươi. Còn việc dưới đất thì... haha ! Người võ lâm ai dám tự nhận là biết rõ hơn lão gia
Lão vừa dứt lời, bỗng sau lưng có tiếng thóa mạ :
- Thật là quân cường đạo khoác lác. Đưa bọn trẻ nít về đi. Thiết gì ngươi biết nhiều hiểu rộng hơn lão ?
Lão đạo vương nghe nói rụt đầu rụt cổ, thè lưỡi dài đến năm tấc, vội nắm Thiết Kỳ Sĩ lại nói :
- Lão hoạt đầu của ngươi tới rồi
Thiết Kỳ Sĩ cũng đã nghe rõ thanh âm sư phó vội dẫn Kỳ Dao và Đế Đế xoay mình chạy đi, khiến lão phải cố sức đuổi theo
Lão đạo vương chạy đến trước mặt chắp tay cười khanh khách nói :
- Nghĩa huynh vẫn bình yên chứ ?
Lão hỏi câu này khiến bọn thanh niên ngẩn người, chỉ trợn lên nhìn bạch phát lão nhân
Lão già đưa tay ra vẫy lão đạo vương, cười đáp :
- Hiền đệ cũng bình yên chứ ?
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi nói :
- Thật rồi !
Bạch phát lão nhân vừa cười vừa hỏi lại :
- Cái gì thật cái gì không thật ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hai vị lão gia đúng là đã kết thành nghĩa huynh, nghĩa đê.
Lão già cười đáp :
- ta cứu y đến mười hai lần y mới chịu nhận làm huynh đê.
Lão đạo vương cười ha hả nói :
- Nghĩa huynh ! Nghĩa huynh nói quá nửa lần, tính ra mới có mười một lần rưỡi mà thôi
Lão già hắng dặng hỏi :
- Sao lại có nửa lần ?
Lão đạo vương đáp :
- Lần cuối cùng tiểu đệ lội nước thoát chết đấy chứ
Bạch Phá nhân cười khanh khác nói :
- Lần ấy lão ngũ tạng lệnh lạc, cặp giò gẫy rời, tay mặt trật khớp chỉ còn một tay trái mà cách Cửu Yêu Đảo đến ba chục hải lý thì dù tài bơi lội của lão có giỏi cũng bị yêu quái nuốt trửng. Như vậy mà kẻ là có nửa lần. Sự thực lần này còn nguy hiểm hơn cả mười một lần trước
Lão đạo vương nói :
- Không phải. Chỉ được kể nửa lần thôi vì lần này hãy còn một tia hy vọng. Mười một lần trước mới hoàn toàn tuyệt vọng
Bạch Phát lão nhân thở dài đáp :
- Được rồi ! Được rồi ! ta đành chịu thiệt nửa lần. Này ! Bây giờ làm thế nào với bọn người kia ?
Lão đạo vương đáp :
- Bọn họ đã nghe rõ cả rồi, chắc là bọn họ thẹn nên lén lút bỏ đi
Bạch Phát lão nhân cười ha hả hỏi :
- Ngày trước ta lại chưa chạm trán bọn họ thì còn sợ gì ?
lão đạo vương cười rộ đáp :
- Có nhiều hạng yêu ma quỉ quái chưa ngó thấy Chung Húc mà có nghe thấy tiếng cười đã xa chạy cao bay
Lão chưa dứt lời đột nhiên đổi giọng hỏi :
- Nghĩa huynh ! Nghĩa huynh biết việc thiên hạ nhiều hơn tiểu đệ ư ?
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Mười bữa trước đây trong võ lâm xẩy ra một quái sự. Đó là người võ lâm có tiếng tăm thì bất luận già hay trẻ cũng đều gặp phải án song bao hai người là ta, tiểu hoạt đầu của ta cũng hai tên. Thậm chí, còn có hai lão đạo vương. Lão mà biết được vụ này thì thật là cao minh hơn người
Lão đạo vương nhảy bổ lên hỏi :
- Làm gì có chuyện đó ? Đúng là nói nhăng nói càn
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Không giả chút nào hết. Cả ta cũng bị bưng mắt mấy lần
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi :
- Lão nhân gia gặp chuyện gì ?
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Ta thấy một đôi tiên hạc mỗ mỗ đang liều mạng, lại thấy hai tên Phổ Phổ nguyên soái đánh nhau đến trời sầu đất thảm. Thậm chí cả hai Cổ Mộ U Linh cũng đại hiển thần thông. Bọn họ đều là tà môn, ta chỉ đứng trong bóng tối tụ thủ bàng quan. Nhưng hôm qua ta lại gặp hai vị chưởng môn phái Thiếu Lâm đang đánh nhau trong hang núi. Ta không dám động thủ vì sợ đánh vào người thật
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Thật là nguy hiểm. Chẳng lẽ không ai được ai thua ?
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Hiển nhiên công phu của người giả cao hơn. Nếu người thật cao hơn người giả thì đã có kết quả rồi
Lão đạo vương hoang mang hỏi :
- Nghĩa huynh tưởng chúng ta có thể phanh phui vụ án song bao này chăng ?
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Cái đó còn tùy võ công của đối phương. Nếu bản lĩnh họ cao thâm hơn bọn ta thì chẳng những đừng hòng phá án mà cái mạng già của chúng ta cũng đến ngày tận số rồi
Kỳ Dao hỏi xen vào :
- Bá bá ! Đối phương đã lộ diện mấy lần mà sao không giết chết đối thủ ?
Bạch Phát lão nhân đáp :
- Bọn họ không phải là một người. Trong đầm còn có nam có nữ. Theo nhận xét của bá bá thì chẳng những bọn họ võ công cao thâm khôn lường mà còn có thể biến thành nam nữ già trẻ. Tướng mạo và niên canh chân chính của họ chẳng một ai haỵ Chúng chưa hạ sát đối phương là chưa đến thời cợ Mục đích của chúng hiện giờ là làm rối loạn võ lâm để thị uy.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #82  
Old 23-05-2008, 11:00 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 80
Thiết Kỳ Sĩ Thử Thách Khách Song Đao

Lão đạo vương nhảy bổ lên la:
- Bọn họ là những nhân vật đã lấy được cổ báu trong Kim ngọc đồ.
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Lão phản ứng quả cao minh hơn người. Ta gặp những tay lão đối thủ ngày trước, lần này đành chịu giảng hòa. Không ai muốn giao thủ nữa mà cần bình tâm tĩnh trí để thương nghị vấn đề trước mắt. Nhận xét của mọi người đều giống lão cường đạo.
Lão vương trịnh trọng nói:
- Lão huynh chạm trán Tam Cường năm trước rồi ư?
Bạch Phát lão nhân gật đầu đáp:
- Đúng thế! Bọn họ vẫn như ngày xưa chưa già đi mấy. Cô Phương Tử hòa hoãn nhiều rồi. Hận Thế Sinh nét mặt tươi cười. Bính Đáo Để vẫn gác kiếm.
Lão đạo vương thở dài hỏi:
- Nhất tuyệt tam cường võ lâm ngày trước không có ai cao hơn. Chẳng ngờ ngày nay cũng bị vấn đề rắc rối này. Không hiểu là họ làm thế nào?
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Bọn họ phái đệ tử chân truyền đi tìm kiếm bọn nam nữ thần bí đó. Ta sợ tên tiểu hoạt đầu hiểu lầm rồi gây thành thù hận nên phải đến đây tìm gã bảo cho biết rõ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Đồ đệ của họ hình dạng thế nào?
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Chúng đều là bọn trẻ diêm dúa. Đồ đệ của Cô Phương Tử kêu bằng Ngọc Trung Ngọc. Đồ đệ của Hận Thế Sinh kêu bằng Khí Trần Tiên. Đồ đệ của Bính Đáo Để là Thiên Chủ Định. Bọn chúng đều cố gắng theo thầy học võ, ngươi không nên gây thù cũng chẳng mong kết nghĩa, đừng xâm phạm lẫn nhau là được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hiện giờ đệ tử nên làm gì?
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Ngươi cùng sư huynh dẫn bạn hữu về Lôi Châu. Ta cùng lão đạo vương có việc khác phải làm. Người võ lâm ở Quỳnh Nhai sắp bỏ đi rồi, vì bọn nam nữ thần bí dường như đã ở Quỳnh đảo.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Về Lôi Châu rồi làm gì?
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Không thể nóng nảy được. Bây giờ từ từ theo miền duyên hải lên bắc. Ta muốn ngươi đi kiếm không phải là bọn nam nữ thần bí mà là một vị lão đạo sĩ. Hiện nay lão là người luyện Phi kiếm giỏi hơn hết trong võ lâm. Lão còn hiểu rõ phép trường sinh. Võ công bản thân lão không cao lắm, vì phạm tội luyện võ công loạn xạ khiến cho căn bản thành hư hoại, vĩnh viễn không tới chỗ tuyệt đích được. Nhưng cũng nhân vụ tìm tòi những điều ảo diệu mà lão hiểu được phép dưỡng sinh và luyện kiếm. Chính lão không hy vọng gì nữa, nhưng lão có thể gầy dựng cho người khác. Ta chỉ sợ bọn nam nữ thần bí kia bắt được và bức bách lão dạy nghệ thuật thì hậu quả khó mà lường được. Ngươi muốn kiếm lão không phải chuyện dễ. Lão là sư phụ của Sưu Thiên Hồ, rất nhiều cơ trí mà chẳng tín nhiệm một ai. Ngươi muốn bảo vệ lão, nhưng nói tử tế không được, dùng cường lực cũng không xong. Đồng thời có khi còn bị lão làm cho ngu muội.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu vậy đối phó với lão đạo này không phải chuyện dễ dàng.
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Vì sợ bọn nam nữ thần bí bắt lão đưa đi, nên dù khó khăn ngươi cũng phải cố gắng.
Lão đạo vương nói:
- Trường hợp này Vu Trung Vu rất đắc dụng. Tái Lão Quân là sư huynh của mụ.
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Có thể nói là vị hôn phu thê, nhưng Vu Trung Vu vì ham lợi làm cho Tái Lão Quân chán nản. Nhờ Vu Trung Vu đi kiếm lão cũng bằng vô dụng, vì lão không chịu lộ diện.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Lão đạo đó hiệu là Tái Lão Quân ư?
Lão đạo vương đáp:
- Chính thị cơ trí của ngươi có thể đấu với lão được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Phải chăng bọn nam nữ thần bí vì được Hoàng ngọc kết tinh linh kiếm, Hoàng kim linh khí võng, Hoàng kim quả và Hoàng kim mạc sở thành mà gây nên bản lĩnh?
Bạch Phát lão nhân đáp:
- Không phải. Lấy được tứ bảo nhưng chỉ có Hoàng kim anh là dùng để soi sáng. Còn chỗ ảo diệu của ba món kia không phải lấy được là hữu dụng ngaỵ Gã phải kiếm Tái lão quân mới xong. Bọn ta khống chế Tái Lão Quân rồi mới có thể tìm cách đối phó với bọn chúng.
Hai lão nói chuyện xong lập tức lên đường.
Thiết Kỳ Sĩ liếc mắt nhìn mọi người, kể cả Bạch Từ, Bạch đại muội, Thiết nhị lang, Ngũ vương tử, Minh Châu quận chúa, Kỳ Dao, Đế Đế, Cao Dương, Cao Thức, cả thảy chín người. Chàng liền hỏi Cao Thức:
- Sư ca! Chúng ta lên đường được chưa?
Cao Thức đáp:
- Trời tối rồi. Ban đêm chính là lúc thuận tiện cho ta dời khỏi Quỳnh đảo. Lão nhị thử coi xem ai là người dẫn đường được?
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Lại phải nhờ Cao Dương đại ca dẫn đường.
Cao Dương hỏi:
- Ta từ từ bay ở trên không được chăng?
Kỳ Dao đáp:
- Như vậy lộ liễu quá.
Cao Dương nói:
- Đi dưới mặt đất lại sợ gặp chuyện song bao. Khi đó các vị chẳng biết theo ai.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Phải rồi! Chúng ta phải làm ám hiệu trước, lỡ gặp phải bọn nam nữ thần bí thì chuyện đề phòng rất khó khăn.
Cao Thức nói:
- Bọn chúng không có áo baỵ Cái gì thì cũng biến được, còn bảo y thì tin rằng chúng không làm nổi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Còn người không có bảo y thì sao?
Kỳ Dao hỏi lại:
- Sĩ ca quy định ám hiệu cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nếu gặp phải tình trạng này thì bọn ta giơ cao tay trái lên.
Kỳ Dao hỏi:
- Người ta cũng làm theo mình thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nếu thế miệng hô “Biển bức nhân,” vì bọn họ không biết ngoại hiệu này. Nếu chúng bắt chước hô thì mình hỏi đến nội tình.
Cao Thức nói:
- Cái đó tạm được dù chưa thỏa đáng. Vả bất quá chúng ta chỉ đề phòng trong một thời gian ngắn ngủi.
Cao Dương nói:
- Vậy ta đi trước để các vị theo sau.
Đi suốt đêm đoàn thanh niên nam nữ mới rời khỏi khu vực Ngũ Chỉ Sơn, vì mọi người không thi triển khinh công chạy lẹ, và không muốn đi trên đường lớn sợ bại lộ hành tung.
Lúc trời sáng, Cao Dương dọc đường đánh được mấy con phi cầm tẩu thú liền nướng làm bữa sáng. Quần hào ngồi xuống bên khe suối ăn uống.
Ăn xong, Cao Dương lại toan dẫn mọi người thượng lộ, bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ hô:
- Cao đại ca! Đường chúng ta đi có động tình rồi.
Cao Dương vội hỏi:
- Cách đây bao xa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Thanh âm dường như bị tòa núi cao cách trở. Phía trước là địa phương nào?
Cao Dương nói:
- Mấy chục dặm phía trước đều không có núi cao. Ngọn cao nhất cách đây không đầy nửa dặm. Khe lạch này thông ra sông Vạn Tượng. Qua sông bốn chục dặm mới đến Sinh Mao Lĩnh, nhưng không phải đường chính của chúng ta.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tại hạ ước lượng ngoài mấy dặm có một trái núi. Chân núi có hai tay cao thủ đặc biệt đang đánh nhau kịch liệt phi thường!
Cao Dương nói:
- Chúng ta đi thêm hai chục dặm rồi rẽ qua mé hữu để đi tới Lê Mẫu Lĩnh. Lão nhị thử quan sát động tĩnh con đường mình phải đi qua.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vậy xin đại ca đi coi trước. Bọn ta đông người không nên tiếp cận cùng một lúc.
Cao Dương nhìn Cao Thức vẫy tay nói:
- Lão đệ! Lão đệ đi với tạ Từ lúc ta nghe vụ nam nữ thần bí đến giờ lúc nào trống ngực cũng đánh hơn trống làng.
Cao Thức cười hỏi:
- Bản lĩnh đại ca không phải tầm thường, thêm vào bức y là thừa thắng, thì còn sợ gì?
Tuy y nói vậy, nhưng vẫn theo sau Cao Dương.
Hai người đề tụ khinh công đi chưa mấy chốc quả bị trái núi không rõ tên gì ngăn chặn. Đồng thời đã nghe kiếm phong rít lên veo véo.
Cao Dương dừng lại hỏi:
- Chúng ta vượt qua ngọn núi hay đi vòng quanh?
Cao Thức đáp:
- Cứ đi thẳng lên ngọn núi, hy vọng ở trên cao nhìn xuống thấy rõ.
Cao Dương nói:
- Nếu vậy thì bay lên nhưng đừng bay cao quá là được.
Cao Thức đồng ý. Y khoác điệp y vương rung tay vọt lên không trước.
Cao Dương nhận thấy Điệp y vương cũng nhẹ nhàng tiện dụng chẳng kém gì bức y, chỉ có hình thức là khác một chút. Lão rung tay bay lên.
Cao Thức thấy hắn bay theo liền khẽ dặn:
- Phải coi chừng trên núi có người võ lâm nào khác chăng! Chúng ta vượt ngọn cây mà đi.
Cao Dương hiểu ý liền theo sau, đề tụ nội kình coi rất giống con dơi lướt đi lên ngọn núi.
Vừa đến đỉnh núi, bỗng nghe tiếng nữ nhân niệm Phật hiệu. Thanh âm tựa hồ ở giữa khoảng đá núi trên ngọn phát ra.
Cao Thức nghe tiếng vội hạ thấp xuống dùng phép truyền âm bảo Cao Dương;
- Đại ca! Trên đỉnh núi có vị ni cô thần bí.
Lúc Cao Dương hạ thấp xuống mắt hắn đã ngó thấy một vị lão ni, biết rằng không ẩn nấp được liền khẽ bảo Cao Thức:
- Y đến rồi!
Hắn chưa dứt lời đã nghe thanh âm hiền hòa của lão ni cất lên:
- Nhị vị thí chủ! Bất tất phải nghi ngờ nữa. Lão ni pháp hiệu là Kim Quang.
Cao Thức nghe nói không khỏi ngạc nhiên tự nhủ:
- Bà này là sư phụ của Bạch Từ.
Y không kịp suy nghĩ gì nữa liền thi lễ đáp:
- Sư thái! Vãn bối là Cao Thức và đây là tôn huynh tên gọi Cao Dương xin có lời thỉnh an.
Nữ ni ồ lên một tiếng đáp:
- Té ra hai vị Cao thí chủ. Nếu vậy tiểu đồ cũng đến rồi.
Cao Thức kính cẩn đáp:
- Bạch cô nương còn đi sau. Bọn vãn bối nghe dưới chân núi thấy có động tình mới lên trước coi.
Lão ni nói:
- Dưới chân núi trong hang đang đánh nhau kịch liệt. Hai vị không nên tới gần.
Cao Dương hỏi:
- Sư thái! Những ai đánh nhau dưới đó?
Lão ni đáp:
- Một người là Thông Thông quốc sự Người khác cũng là Thông Thông quốc sư.
Cao Thức kinh hãi la lên:
- Lại chuyện song bao án.
Lão ni nói:
- Vì thế bần ni mới không muốn hai vị tiếp cận. Chỉ lộ chân tướng một chút là tất có hai người khác giả hiệu xuất hiện.
Cao Thức hỏi:
- Sư thái có biết lai lịch của kẻ giả mạo không?
Lão ni đáp:
- Trong võ lâm xảy ra đại sự trước nay chưa từng có, bần ni chẳng thể điềm nhiên tọa thị, nhưng chạy khắp chốn bốn mặt đông nam tây bắc để điều tra chỉ được một chút tin tức.
Cao Thức vội hỏi:
- Tin tức thế nào?
Lão ni đáp:
- Bần ni gặp một vị đạo cao tiểu tiến nơi cửa Phật. Tuy lão nhân gia không phải người võ lâm, nhưng chỉ điểm bần ni đến một nơi kêu bằng Ảo Ảnh đông. Bần ni vào hỏi một nhân vật pháp hiệu là Ảo Ảnh thiền sư mới biết trong võ lâm có một nơi kêu bằng Ảo Ảnh hư cảnh. Trong Ảo Ảnh hư cảnh từ ngàn năm trước có một môn phái tự xưng là Ảo Hải môn. Những nhân vật ở môn này không có mấy. Trải qua bao đời truyền lại, mỗi đời chưa tới năm người. Trước kia bọn họ không can thiệp vào việc võ lâm giang hồ, cũng chẳng tranh cường hiếu thắng. Bọn họ có một lối võ công riêng biệt cao thâm khôn lường, đồng thời ảo thuật của họ ảo diệu phi thường nói không xiết được.
Cao Thức nói:
- Trên chốn giang hồ đồn đại bọn nam nữ thần bí đó chắc ở tà môn này.
Lão ni gật đầu đáp:
- Bần ni chỉ biết có vậy, còn phải tiếp tục dò la mới hiểu tường tận.
Cao Thức hỏi:
- Tại sao tà môn này bây giờ mới xuất hiện trên chốn giang hồ? Họ làm náo loạn võ lâm với mục đích gì?
Lão ni đáp:
- Thí chủ hỏi mấy câu giống như hầu hết nhân vật võ lâm. Bần ni từng tự mình đặt ra ba vấn đề. Một là môn phái này nhất định mới nảy ra vị chưởng môn đầy dã tâm. Hai là trước hết họ náo loạn võ lâm cho lòng người hoảng sợ để gây thanh thế. Ba là họ muốn độc bá võ lâm.
Cao Thức nói:
- Chắc bọn họ đã lấy được tứ bảo trong Kim ngọc đồ?
Lão ni đáp:
- Có lẽ chưởng môn tà phái này vì lấy được Tứ bảo rồi quyết tâm không lộ diện nữa. Trong Tứ bảo, Hoàng ngọc kết tinh kiếm giúp người ta tăng thêm hùng tâm, Hoàng kim quả có thể luyện thành trường sinh bất tử. Bọn họ cho là có thể vĩnh viễn ở ngôi cao cả.
Cao Thức nhìn Cao Dương nói:
- Đại ca! Xin đại ca đón lão nhị đến đây, đồng thời chuyển lời chỉ giáo của sư thái cho y biết trước để y khỏi mạo hiểm.
Cao Dương nghe lời xoay mình toan đi, lão ni đứng dậy hỏi:
- Trong các vị mấy người có bảo y để bay được?
Cao Thức đáp:
- Sáu người, Bạch cô nương cũng có một tấm.
Lão ni nói:
- Thí chủ dặn họ từ nay phải đề phòng cả trên không. Tà môn này chẳng những đã lợi hại ở dưới đất mà trên không cũng ghê gớm lắm!
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Thật thế ư?
Lão ni đáp:
- Các vị đã gặp bọn Thần Ưng chân nhân, Tiên Hạc mỗ mỗ, Quỷ Thíu lão tổ chưa?
Cao Thức đáp:
- Vãn bối biết cả rồi.
Lão ni nói:
- Ba lão ma đầu đó ỷ vào phi cầm để xưng hùng, nay đã thành cá lọt lưới.
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Ảo Hải môn ỷ vào cái gì để hoạt động trên không?
Lão ni đáp:
- Bọn họ có Phi Thử thần y lại thêm ảo thuật. Coi đó họ có thể biết biến chế bảo y của các vị một cách dễ dàng.
Cao Thức nghe nói khác nào trái banh xì hơi. Y vẫn đinh ninh ỷ vào bảo y để chống cự đối phương, nhưng bây giờ thì không trông cậy ở điểm này được nữa, liền thở dài nói:
- Thế là tà môn này biến ảo được hết mọi sự.
Lão ni thấy y chán nản liền tìm lời cổ võ:
- Hài tử đừng nản lòng. Hiện nay các chính phái võ lâm đều kính trọng sư đệ ngươi. Ai cũng nhận thấy gã có thể vãn hồi kiếp nạn.
Dứt lời bà đứng dậy nói tiếp:
- Bần ni không thể chờ họ để hội diện vì có việc gấp phải đến Phổ đà.
Cao Thức đáp:
- Sư đệ của vãn bối sẽ tới ngay.
Lão ni nói:
- Việc kiến diện không cần lắm, ngươi cứ bảo cho y hay là được. Muốn thắng Yêu Hải phải trông vào trí tuệ.
Cao Thức kính cẩn đáp:
- Vãn bối nhớ rồi. Xin sư thái bảo trọng.
Lão ni đi chưa bao lâu, Thiết Kỳ Sĩ dẫn mọi người tới nơi. Chàng hỏi ngay:
- Kim Quang thần ni đâu rồi?
Cao Thức đáp:
- Lão nhân gia không thể chờ lão nhị được vì còn phải đến Phổ Đà rất gấp.
Bạch Từ hỏi:
- Lúc lâm hành lão nhân gia có dặn gì không?
Cao Thức liền đem lời của thần ni thuật lại cho Thiết Kỳ Sĩ nghe rồi hỏi:
- Đối phương cũng có Phi thử thần y, biết làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Môn phái đó rất ít người. Tiểu đệ nhận thấy không lợi hại bằng Cổ Mộ môn. Bọn này chỉ ỷ vào võ công cao thâm để thị uỵ Còn Cổ Mộ môn cả người thường cũng không buông thạ Sự thực tiểu đệ muốn trông vào bọn này một phần để tiêu diệt Cổ Mộ môn.
Cao Thức thở dài nói:
- Cái đó còn tùy ở nơi trí tuệ của lão nhị.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sư ca! Hai người chúng ta xuống núi để coi một chuyến song bao án cũng haỵ Đồng thời tiểu đệ chưa gặp Thông Thông quốc sư bao giờ. Hắn là ca ca của Cổ Mộ U Linh, cần coi cho biết bản lĩnh của họ đến trình độ nào.
Cao Thức đáp:
- Lão sư thái đã dặn chúng ta không nên tiếp cận bọn họ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta đừng lộ hình tích là được.
Hai vị sư huynh sư đệ vừa xuống đến chân núi, còn cách đấu trường khá xa, đã nghe một tràng cười dài. Đồng thời tiếng đả đấu im bặt.
Cao Thức “ủa” một tiếng nói:
- Bọn họ dừng lại rồi.
Thiết Kỳ Sĩ vội nói:
- Sư ca! Chúng ta mau thay hình đổi dạng.
Cao Thức không hiểu ý cũng lập tức vận công để thay đổi diện mạo. Đồng thời Thiết Kỳ Sĩ biến thành một người sắc mặt xám xanh, hoàn toàn không phải là một trang mỹ nam tử. Cao Thức ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ vào thanh Phụng hoàng kiếm sau lưng nói:
- Lúc có việc phải chú ý đến bảo khí ở chuôi kiếm. Cái đó họ không thể biến ảo mau lẹ được. Thanh Cự khuyết kiếm của sư ca có cái đó mà các bảo kiếm khác không có.
Cao Thức nghe nói hiểu ngay nghĩ bụng:
- Y thật khôn ngoan, biết cách phòng ngừa Yêu Hải môn hành động ngấm ngầm.
Khi tới cửa núi, bỗng thấy một nhân vật đứng tuổi đang hằn học nói liên thanh. Coi cách ăn mặc ra kiểu quý tộc người nước Y Lệ Cao Thức khẽ bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Cha này chắc là Thông Thông quốc sư?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Chúng ta cứ đi thẳng về trước, đừng chú ý nhìn hắn.
Vừa thấy hai thanh niên xuất hiện, người Y Lê đứng tuổi kia đột nhiên dừng lại, dường như hắn bị người Yêu Hải làm cho sợ hết hồn. Nhưng hắn lùi lại rồi xông ra ngay quát hỏi:
- Hai vị là ai?
Không hiểu Thiết Kỳ Sĩ có dụng ý gì, chàng chắp tay đáp:
- Đại quốc sư! Quên cố nhân rồi ư?
Chàng làm cho nhân vật ăn mặc như người Y Lê đâm ra hồ đồ. Hiển nhiên hắn lộ vẻ cổ quái, nhưng tay vẫn giữ trường kiếm hồi lâu mới hỏi lại:
- Hai vị Ở đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp ngay:
- Các hạ quên rằng ba năm trước đã gặp người bạn võ lâm ở chỗ đó. Đồng thời coi tình hình các hạ dường như vừa mới chiến đấu với ai?
Người Y Lê chẳng hiểu gì cả, đảo tròng mắt hồi lâu mới “ồ” một tiếng rồi nói:
- Các bạn là nhân vật trong “Thất Hán tử” ở ngoài Ngọc Môn quan rồi!
Thiết Kỳ Sĩ chẳng hiểu Thất hán tử nào, nhưng muốn cho xuôi chuyện liền cười khanh khách đáp:
- Đại quốc sư quả là người nhớ dai. Tại hạ chính là một trong Thất hán tử. Còn ông bạn đi sau là tệ sư huynh.
Người Y Lê “ồ” lên một tiếng nói:
- Bằng hữu! Ta nhớ ra rồi. Năm trước vào một buổi tối ông bạn đã ngấm ngầm giúp ta bắt một tên phản nghịch ở tệ quốc. Đáng tiếc đêm hôm ấy rối loạn quá thành ra chưa kịp chú ý nhìn kỹ diện mạo của ông bạn.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Thế thì không trách được. Tại hạ cứ tưởng đêm hôm ấy các hạ đã thấy rõ rồi.
Người Y Lê thở dài:
- Nhờ bằng hữu giúp đỡ mà tại hạ chưa từng biểu lộ tấm lòng cảm kích.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đại quốc sư! Hà tất các hạ phải khách khí. Tại hạ xin hỏi vừa rồi các hạ động thủ với ai?
Người Y Lê hằn học đáp:
- Vụ này một lời không nói hết được. Hiện nay võ lâm có một bọn quái vật biến hóa vô cùng. Vừa rồi suýt nữa tại hạ thất cơ.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói:
- Đại quốc sư thần công cao thâm khôn lường, có lý nào thất cơ được? Hiển nhiên các hạ đụng phải nhân vật ở Yêu Hải môn rồi.
Người Y Lê kinh ngạc hỏi:
- Ông bạn biết rõ gốc gác họ ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp:
- Tại hạ cũng biết được đôi chút. Nếu các hạ muốn hiểu rõ thì chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được chăng?
Chàng đã có mồi thơm lo gì Y Lê quốc sư chẳng mắc câu. Hắn thu bảo kiếm về nói ngay:
- Bằng hữu đi đâu? Tại hạ mong ông bạn chỉ giáo cho.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #83  
Old 24-05-2008, 10:48 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 81
Lừa Địch Nhân Kỳ Sĩ Hiến Kế

Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
- Tại hạ muốn đi Lôi Châu, chẳng hiểu có cùng đường với quốc sư chăng?
Y Lê quốc sư cả mừng đáp:
- Tại hạ cũng đi Lôi Châu đây.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Vậy xin mời quốc sư thượng lộ.
Ba người từ cửa hang đi về phía tây, mục tiêu rất rõ rệt. Dĩ nhiên bọn người phía sau đều ngó thấy. Bọn này do Ngũ vương tử cầm đầu vẫn cách một quãng xa xa, ngấm ngầm theo sau.
Trong khi đi đường, Y Lê quốc sư nhìn Kỳ Sĩ hỏi:
- Bằng hữu! Ông bạn đã biết những nhân vật thần bí khôn lường gần đây rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đó là người Ảo Hải môn. Võ công họ rất cao cường, biết bay lại có thể biến hình. Những nhân vật này chẳng bao lâu nữa sẽ phát động cuộc càn quét võ lâm, các hạ tính sao?
Y Lê quốc sư đáp:
- Tại hạ về nước rồi nhất định triệu tập những cao thủ võ lâm quyết một trận sống mái với bọn Ảo Hải môn.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tại hạ xin chờ giai âm.
Đến cửa biển vào giữa trưa ngày thứ tư, Y Lê quốc sư chia tay từ biệt rồi, Cao Thức mới hỏi Thiết Kỳ Sĩ:
- Lão nhị! Mấy bữa nay đã tác động cân não Y Lê quốc sư như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Tiểu đệ tác động cân não rất đúng lúc. Công lực hắn tuy cao thâm nhưng ý chí không được kiên cường. Dọc đường tiểu đệ đã đưa hắn vào quyết định phản kháng Ảo Hải môn ra mặt. Chuyến này hắn trở về nhất định lôi Cổ Mộ môn xuống nước. Đó là kế đuổi hổ nuốt lang.
Cao Thức hỏi:
- Còn tên Phổ Phổ nguyên soái thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Gặp cơ hội cũng sẽ làm như vậy.
Cao Thức quay đầu nhìn lại thấy Ngũ vương tử đã dẫn mọi người tới nơi. Lúc này vừa sáng sớm lại gần thành thị Ở cửa biển. Quần hùng hội diện rồi đi vào thành.
Mười người ăn một bữa no, không nghỉ ngơi gì, lập tức mướn thuyền qua Quỳnh Châu Hải giáp.
Thuyền vượt biển của quan có, của tư nhân cũng có. Thuyền tư nhân quá nửa là thương gia cho mướn, nhưng cũng có thuyền chở hàng tiện rước khách.
Cao Dương không muốn nhập bọn với người khác liền mướn một chiếc thuyền không, để khỏi lộ hình tích.
Mười người giang hồ kết bạn cùng đi mà muốn khỏi lộ hình tích là một việc không thể được. Thiết Kỳ Sĩ đã hiểu điểm này. Khi chàng cùng Cao Thức gặp Y Lê quốc sư đã thay hình đổi dạng, bất quá là để phòng bọn Ảo Hải môn và ngấm ngầm phá hoại bằng cách tác động cân não Y Lê quốc sự Nhưng sau khi cáo biệt người Y Lê, chàng trở lại chân tướng vì hiểu rõ bọn Ảo Hải môn chưa biết gì về chàng.
Dưới thuyền Cao Thức thấy ngoài lái đò không còn người nào khác mới nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Lão nhị! Bọn ta chưa nổi danh gì trong võ lâm phải không?
Thiết Kỳ Sĩ nghe hỏi cười nhẹ một tiếng đảo mắt nhìn mọi người, rồi sau cùng ngó Ngũ vương tử cười nói:
- Ngũ gia! Chắc Ngũ gia đã hiểu ý câu hỏi của tệ sư ca.
Ngũ vương tử cười đáp:
- Tại hạ tưởng bọn Ảo Hải môn đã chú ý đến chúng ta rồi.
Cao Thức cười lớn hỏi:
- Sao họ không tìm đến mình?
Ngũ vương tử đáp:
- Có khi họ sợ Cao đại ca là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Cao Thức cười nói:
- Xin Ngũ gia đừng nói giỡn. Bọn Ảo Hải môn ra đời chưa lâu, huống chi tại hạ lại giả mạo làm lão nhị.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói:
- Ngũ gia! Tệ sư ca đã bị theo dõi. Chính y lại không biết. Bọn Ảo Hải môn tuy lộ hình tích chưa lâu, nhưng những chuyện giang hồ chắc họ đã dò biết từ trước rồi. Từ nay trở đi người thoát được thị tuyến của họ e rằng chỉ có một mình tại hạ.
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Lão nhị! Lão nhị phát giác có người theo dõi ta ư?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Lúc ở quán tại Hải thành đi ra sư ca đã bị ai cản trở?
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi đáp:
- Chẳng lẽ nữ nhân bán dầu đó là người của Ảo Hải môn?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đúng nữ nhân này, nhưng thị không thể biến thành đàn ông. Kẻ biến ra sư ca chính là nam nhân đứng tuổi ở phía sau. Hắn sai cô gái bán dầu cản sư ca lại để nhìn cho rõ mặt cùng nhận xét trên người sư ca có những gì.
Cao Thức hỏi:
- Bây giờ ta thay đổi y phục, nên chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vô ích. Họ dùng ảo thuật thì muốn hóa trang cách nào họ cũng biến ra được ngay trong chớp mắt như bóng theo hình, không tài nào thoát được.
Cao Thức hỏi:
- Vậy phải ứng phó cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lúc lên bờ sư ca đừng thoát ly mọi người, coi xem họ làm sao? Tiểu đệ tin rằng những nhân vật này muốn động thủ cùng người khi họ định làm song bao án, tất kiếm đối thủ đơn độc mới thực hiện được, hoặc tìm cơ hội trà trộn vào lúc gặp đám đông. Thủ đoạn của bọn chúng là để cho đối thủ không thể quần công hay vây hãm.
Cao Thức hỏi:
- Ta muốn tìm cơ hội để thử kiếm thuật xem sao.
Ngũ vương tử phản đối:
- Không được! Như thế là mạo hiểm quá.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hiện giờ bọn họ chỉ náo loạn chứ chưa hạ thủ giết người. Cả Thông Thông quốc sư cũng đánh một trận rồi bỏ đi, chắc chẳng có gì nguy hiểm.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Công lực của sư ca so với Thông Thông quốc sư chỉ hơn được một chút mà thôi. Muốn thử thì phải làm cho họ mất oai phong, giết một tên cho chúng coi. Nếu đánh ngang sức là giúp cho chúng khinh thị võ lâm. Như vậy lợi bất cập hại.
Kỳ Dao nói tiếp:
- Như vậy Kỳ ca phải ra tay mới được.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn hậu đài của chúng chưa xuất hiện, ta muốn lưu lại để đối phó về sau, nếu không thì rút mây động rừng. Kim ngọc tứ bảo lọt vào tay những nhân vật hậu đài của họ mà mình giết bọn nanh vuốt làm kinh động bọn hậu đài thì vĩnh viễn tứ bảo không bao giờ lấy được.
Ngũ vương tử hỏi:
- Bây giờ hiền đệ tự kiềm chế để đánh thành ngang sức được không?
Thiết Kỳ Sĩ nhảy bổ lên đáp:
- Ngũ gia có nhắc, tại hạ mới nhớ ra. Phải lắm! Thế là mình dùng cách gậy ông đập lưng ông lại càng tuyệt diệu.
Minh Châu quận chúa nói:
- Chủ ý của Ngũ gia không hay đâu. Trái lại nó sẽ làm cho Thiết đại hiệp tiết lộ công phu.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Quận chúa nhận thấy kết quả như thế nào?
Minh Châu quận chúa đáp:
- Lão nhị là lá bài tối hậu của chúng ta, bất luận trong trường hợp nào cũng không thể để địch nhân biết rõ hành tung. Lão nhị bộc lộ sớm quá, bọn nanh vuốt bên địch không địch nổi sẽ thi hành thủ đoạn khác để uy hiếp. Không may mà trong bọn ta có người thất tung, địch sẽ dùng làm con tin.
Thiết Kỳ Sĩ tỉnh ngộ nói:
- Quận chúa quả là người suy nghĩ sâu xạ Trường hợp này thực nguy hiểm phi thường.
Ngũ vương tử hỏi:
- Nếu bây giờ bọn Ảo Hải môn muốn kiếm Cao đại hiệp thì làm sao?
Cao Thức đáp:
- Tại hạ đành quyết đấu một phen. May ở chỗ địch nhân chỉ muốn giữ thế quân bình.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Theo lời tôn sư của Bạch thư là Thần ni tiền bối thì bọn Ảo Hải môn không có nhiều người. Mình trừ diệt được mấy tên khiến cho nhân số của họ đã ít lại càng ít hơn.
Cao Thức đáp:
- Đó là lão sư thái nói về quá khứ, nhưng hiện nay bọn chúng đã dám phát động thì nhân số không ít đâu.
Thiết Kỳ Sĩ kiên quyết nói:
- Đi bước nào tính bước ấy. Hãy coi cử động của bọn tại hạ rồi sẽ bàn. Bây giờ mình nghĩ cách đối phó không hay bằng tùy cơ ứng biến.
Mọi người không đưa ra ý kiến gì nữa. Ai cũng hoang mang vô cùng!
Lúc thuyền đến bến, trời đã hoàng hôn. Quần hào lên bờ tiến vào thị trấn Bạch Sa ăn cơm tối rồi nhân lúc sương biển mịt mờ lại ra đi, chưa tính gì đến chuyện ngủ đêm.
Lúc đi đường, Thiết Kỳ Sĩ đi sát cạnh sư huynh, đồng thời nhìn Cao Dương hỏi:
- Cao đại ca! Phía trước đến thành gì?
Cao Dương quay lại đáp:
- Còn mấy chục dặm nữa là đại trấn mới tên gọi là Hải An mà cũng là khởi điểm cho đường quan đạo. Từ Hải An đi thêm mấy chục dặm là thành Từ Văn.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta phải đi gần nhau, chớ có lảng ra xạ Đêm nay sương mù dày đặc ảnh hưởng đến thị tuyến rất nhiều.
Cao Dương hỏi:
- Phía trước có một toán người. Thiết đại hiệp đã nhìn thấy chưa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Thấy rồi. Họ cũng là người võ lâm. Mặc kệ họ.
Cao Thức khẽ hỏi:
- Lão nhị có điều tra ra chút gì không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đối phương dường như lảng xa chúng tạ Thế mới lạ.
Cao Thức cười hỏi:
- Có lẽ họ biết chúng ta đã phòng bị?
Ngũ vương tử chạy lại gần nói:
- Phía sau có hai người rượt theo.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta bất tất phải đề phòng. Hai tên đó là những cao thủ thông thường.
Trước sau và hai bên đều bị cảm giác linh mẫn của chàng nhận ra hết. Ngũ vương tử rất khâm phục cười hỏi:
- Công lực của địch nhân sao hiền đệ cũng nhận ra được?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Người võ công cao thâm giả vờ làm cao thủ thông thường đi cản đường, cũng như cao nhân võ lâm giả vờ ngẩn ngơ, bước chân của họ đều không thể che mắt tại hạ được.
Ngũ vương tử hỏi:
- Cái bệnh của họ như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hạng cao thủ đặc biệt giả vờ làm thông thường thì bước chân họ đặt xuống tuy cố ý nặng nề, nhưng thanh âm vẫn nhẹ hơn.
Minh Châu quận chúa nghe nói rất lấy làm kỳ, đến gần hỏi:
- Làm sao lại nhận biết được chỗ đó?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Cao nhân mà cố ý giả làm người tầm thường thì khi bước chân hạ xuống không đụng mạnh vào đất cát nên vẫn nhẹ. Còn thanh âm tròn trĩnh mà không tan đi là kẻ thông thường muốn giả vờ làm đặc biệt, mặc dù họ đề tụ khinh công để cất bước, cát đá trên mặt đất vẫn phát ra tiếng động.
Ngũ vương tử hỏi:
- Nếu chân họ không đặt xuống đất thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đó là nói về những nhân vật cao thủ thông thường trở lên, không thể che mắt tại hạ được. Tỷ như hai người phía sau thì tập kích chúng ta thế nào được?
Cao Thức cười nói:
- Cây hai bên đường cũng có nhiều.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sư ca! Sư ca có muốn ăn thịt cú mèo không?
Cao Thức hỏi:
- Lão nhị hỏi vậy là có ý gì?
Thiết Kỳ Sĩ tiện tay bẻ một cành khô vụt vào cây rừng bên đường nhanh như chớp. Bỗng nghe đánh chát một tiếng, một vật gì rớt xuống.
Cao Thức hiểu ý lạng người vào rừng, lúc trở ra trong tay cầm con cú mèo. Hắn cười nói:
- Mắt lão nhị ngày càng thần kỳ.
Ngũ vương tử cười khanh khách nói:
- Như vậy chứng tỏ địch nhân không có cách nào ẩn mình được trong bóng tối.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Cứ ẩn nấp như cũ thì được, nhưng không có cách nào tập kích mau lẹ. Đồng thời họ lại nín thở, kiềm chế hơi trong người cho khỏi phát tán ra ngoài. Thứ hơi người này trừ khi gặp gió lớn thổi ngược, không thì thế nào cũng bị tại hạ ngửi thấy.
Lúc này Cao Dương đi trước dẫn đường cũng không dám dời xa đồng đội. Sương mỗi lúc một dày. Hắn dừng lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Thủ lãnh! Cả ánh trăng cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Để Kỳ Dao đi với lão Cao. Đây là mù biển, chỉ đi mười mấy dặm nữa là hết.
Kỳ Dao muốn tiến lên bỗng nghe phía sau có người lớn tiếng hô:
- Phía trước phải chăng là Thiết Kỳ Sĩ đại hiệp?
Thiết Kỳ Sĩ nghe hô chau mày hỏi:
- Ai đó? Thật là không có một chút kinh nghiệm giang hồ mới đêm khuya cản đường lớn tiếng hô danh.
Cao Thức nói:
- Lão nhị cần phải đề phòng!
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không sao. Đó là hai người theo sau.
Chàng dừng bước quay lại dõng dạc hô:
- Vị nào ở mặt sau đó?
Hai người đi sau chạy nhanh tới lộ vẻ vui mừng nói:
- Đúng là Thiết đại hiệp rồi!
Thiết Kỳ Sĩ trông thấy đối phương cũng reo lên:
- Ủa! Kiếm Sa!
Người này là trợ thủ đắc lực của lão đạo vương. Hắn vừa thở vừa nói:
- Thiết đại hiệp! Mau rẽ qua đường nhỏ mé hữu mà đi. Lão đạo vương cùng lệnh sư kêu đại hiệp xuống ngồi thuyền.
Thiết Kỳ Sĩ thấy tình hình khác lạ vội hỏi:
- Tại sao các vị đổi đường đi thuyền?
Kiếm Sa lại gần hơn khẽ nói:
- Trước khi bọn các vị mười người qua biển lên bờ, đã có một toán Ảo Hải môn biến thành các vị đi trước rồi. Lệnh sư ước lượng bọn họ nhất định cản trở chúng ta ở Thất Tinh lĩnh để mở cuộc chiến đấu.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói cả kinh. Cao Thức sợ hãi nói:
- Bọn họ biến ra mười người chúng ta cả ư?
Kiếm Sa đáp:
- Trong bọn họ cũng có hai người lớn giả dạng giống hệt Đại muội cùng Nhị lang, chẳng còn cách nào nhận được ai chân ai giả.
Bạch Từ hỏi:
- Bọn họ cũng có người to con đến thế ư?
Kiếm Sa đáp:
- Không phải. Theo lời Phụng Hoàng lão gia thì hoàn toàn là biến ảo hết mà không ai nhận ra được, vì so với người thật chẳng khác chút nào. Trong tay bọn chúng cũng có cây Phong ma đồng côn.
Thiết Kỳ Sĩ quay lại cất giọng kiên quyết nói:
- Kỳ Dao! Kỳ muội cùng ta và sư ca rượt theo bọn chúng. Kỳ dư đi theo Kiếm Sa xuống ngồi thuyền. Thử xem đối phương còn cách thần thông nào khác lừa gạt không?
Kỳ Dao hỏi:
- Phụng Hoàng bá bá không ưng cho Sĩ ca làm như vậy thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lão nhân gia không can thiệp vào hành động của ta.
Chàng quay lại bảo Ngũ vương tử:
- Ngũ gia! Ngũ gia mau đưa mọi người đi. Bọn Ảo Hải môn đã hý lộng quỷ thần, tức là bức bách tại hạ phải cho họ biết tay.
Ngũ vương tử nhìn Bạch Từ nói:
- Cô nương! Chúng ta đi thôi.
Bạch Từ tiến về phía Thiết Kỳ Sĩ dùng phép truyền âm hỏi:
- Lão nhị có chắc Kiếm Sa là thật không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bạch thư cứ yên lòng. Kiếm Sa không phải là giả đâu.
Kiếm Sa kinh hãi nói:
- Tại hạ xuất hiện một cách quá đột ngột.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ông bạn từ trấn Bạch Sa rượt theo, sao lại không hô hoán từ trước?
Kiếm Sa đáp:
- Sương mù xuống dày quá, rượt theo lại không dám chạy nhanh. Vừa rồi lão Hồ nhận ra thân hình của Cao Dương tiên sinh mới chịu lên tiếng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Các vị trở về phải thận trọng. Gia sư cùng lão đạo vương có ở dưới thuyền không?
Kiếm Sa đáp:
- Lệnh sư còn ở đó, nhưng hai vị lão gia chưa xuống thuyền, còn chờ các vị đến mới đi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Được rồi! Chúng ta tạm chia tay, sẽ gặp nhau trong bước tiền đồ.
Sau khi từ biệt, Thiết Kỳ Sĩ dẫn sư huynh và Kỳ Dao thi triển khinh công tuyệt đỉnh đuổi một mạch mấy chục dặm, qua trấn Hải An lên đường lớn. Dọc đường gặp rất nhiều nhân vật giang hồ, bọn Thiết Kỳ Sĩ mặc cho người khác ngạc nhiên, cứ tiếp tục chạy tới.
Lúc trời sáng ba người đến thành Từ Châu vẫn chưa thấy bọn ngụy trang đến.
Vừa vào thành, bỗng gặp một toán vừa hòa thượng vừa đạo sĩ, ba người nảy ra cảm giác kinh dị. Một lão hòa thượng nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay hỏi:
- Thí chủ! Thí chủ có nhận ra bần tăng không?
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy “ủa” một tiếng hô:
- Hoành Duyên trưởng lão!
Nguyên bọn hòa thượng và đạo sĩ này đều là nhân vật phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương. Tuy Thiết Kỳ Sĩ chỉ quen biết một Hoành Duyên trưởng lão, chàng cũng chắp tay thi lễ với từng người, rồi khiêm cung đứng đó.
Hoành Duyên trưởng lão nhận thấy không tiện nói chuyện ở ngoài đường, liền nhìn những tăng đạo đồng bạn nói:
- Các vị sư đệ cùng đạo huynh hãy đi trước một bước. Vụ đó để một mình bần đạo nói cho Thiết đại hiệp hay.
Những lão đạo cùng lão tăng ở phía sau liền nhìn anh em Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Bẩm lão tăng, bần đạo xin cáo biệt.
Thiết Kỳ Sĩ liền biết ngay đã xảy ra việc trọng yếu, cũng chắp tay đáp lễ mọi người rổi nhìn Hoành Duyên nói:
- Đại sư! Phía trước có khách sạn. Chúng ta vào đó sẽ nói chuyện.
Tới cửa điếm, Cao Thức bảo tiểu nhị làm một mâm cơm chaỵ Mọi người cùng Hoành Duyên hòa thượng lên thượng phòng ăn bữa sáng.
Lúc ăn cơm, lão hòa thượng trịnh trọng khẽ hỏi:
- Thiết thí chủ! Các vị không phải mười người đi với nhau ư?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Đại sư trông thấy rồi chăng?
Lão hòa thượng đáp:
- May có một vị trưởng lão phái Võ Đương đưa ra lời cảnh cáo, không thì bần tăng mắc hợm rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý hỏi:
- Bọn họ qua đây đã lâu chưa?
Lão hòa thượng đáp:
- Vào khoảng canh tư hôm qua, bọn bần tăng ngó thấy toán người ngụy trang thí chủ trên núi đá bên đường lớn. Bây giờ có lẽ họ đã qua thành Hải Khang rồi. Té ra thí chủ đã biết vụ này.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Bọn tại hạ nguyên mười người đi với nhau, nhưng sau khi được tin liền cho bảy người đi hướng khác. Chỉ có bọn tại hạ ba người theo dõi hành tung. Không hiểu Hải Khang thành cách Thất tinh lĩnh bao xa?
Lão hòa thượng hỏi:
- Chừng bảy chục dặm. Thí chủ tính sao bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ quyết định chạy đến Thất tinh lĩnh trước chờ đợi. Nếu đại sư không còn việc gì khác thì nên ra khỏi điếm trước đi.
Hòa thượng nói:
- Các phái ở Trung Nguyên đã nhận được Phụng Hoàng lệnh của tôn sư chỉ thị theo dõi họ chứ đừng hành động gì. Thí chủ muốn rượt theo nên thận trọng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ đã có cách đối phó. Phiền đại sư ngấm ngầm thông tri cho các môn phái là mai mốt có gặp hai trai một gái tự xưng là nhân vật ở Tiên Thiên tam kiếm khách thì ai nấy hết sức né tránh đừng có động thủ. Ba người đó tức là bọn tại hạ. Đồng thời loan truyền tin tức này ra ngoài. Về việc truyền tin không nên nói bọn tại hạ là hảo nhân mà cũng đừng bảo là tà môn, kẻo cao thủ các phái lại xôn xao đem hết lực lượng kiếm ba người bọn tại hạ để động thủ.
Lão hòa thượng kinh hãi hỏi:
- Kế hoạch của thí chủ như vậy là thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Làm như vậy để né tránh địch nhân khỏi biết rõ bọn tại hạ có mối liên quan với những nhân vật ở quý phái, đồng thời chỉ có bọn tại hạ ba người là đối nghịch với Ảo Hải môn.
Hoành Duyên hiểu ý liền nói:
- Thí chủ quyết tâm động thủ với địch lại sợ liên lụy đến người phe mình. Đó là nỗi khổ tâm của thí chủ. Lão tăng nhất định làm theo kế hoạch của thí chủ.
Nhà sư nói rồi đứng dậy cáo từ ngay.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao và Cao Thức nói:
- Chúng ta mau thay đổi y phục, bay trên không đi đường vòng tới Thất tinh lĩnh.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #84  
Old 24-05-2008, 10:51 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 82
U Linh Yêu Nữ Đột Nhiên Xuất Hiện

Kỳ Dao hỏi:
- Phải chăng Sĩ ca ra mặt bằng tư cách địch nhân của phe mình?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Khi tới Thất tinh lĩnh, việc đầu tiên của ta là tìm kiếm những kẻ đã biến ra người bên chúng ta.
Cao Thức hỏi:
- Bảo y của chúng ta làm lộ chân tướng thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ đoán bọn Ảo Hải môn không có người quanh đây, chúng ta vọt lên tận từng mây là che dấu hình tích được.
Kỳ Dao nói:
- Thế cũng không xong, vì ngay sau khi chúng ta để lộ bảo y là tiết lộ cơ quan. Đồng thời trong cuộc chiến đấu này, nếu chúng không địch lại Sĩ ca nhất định dùng Phi thử thần y để chạy trốn, chẳng lẽ Sĩ ca không rượt theo? Hễ rượt theo là lộ chân tướng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lời đồn về bức y và điệp y, không ai dám xác định số mục. Bọn mình có thì người ta cũng có. Cái đó không thể chứng minh điều khả nghị Cần nhất là lúc đả đấu, chúng ta phải nhè Thiết Kỳ Sĩ mà đánh. Thế là đủ rồi. Ngày sau chúng ta lại không ngớt kiếm cao thủ các phái để động thủ. Thậm chí tại hạ kiếm cả sư phụ để giao đấu.
Cao Thức cười hỏi:
- Nhưng sư phó lại không đánh nhau giả với lão nhị thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mình cứ thử coi, có thể khiến sư phó cũng không nhận ra được võ công của bọn mình.
Cao Thức hỏi:
- Nhưng còn thanh Phụng Hoàng kiếm của lão nhị?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngay đây sư ca cũng không nhận ra cho mà coi. Sư ca cùng Kỳ Dao hóa trang mau đi!
Dứt lời một mình chàng ra đi mà không ai hiểu đi đâu. Chỉ nghe tiếng bước chân chàng đã ra khỏi khách điếm.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Tiểu muội không ăn nữa. Sư ca uống thêm mấy chung rượu đi.
Cao Thức đáp:
- Chắc lão nhị sắp động thân rồi. Ta cũng không ăn uống nữa.
Hai người đều vào phòng riêng. Lát sau Kỳ Dao ra trước. Nàng biến thành một cô gái lớn tuổi hơn một chút, giả làm một thiếu phụ. Tiếp theo Cao Thức cũng biến thành một hán tử trung niên. Hai người ngồi nhìn nhau mà cười để chờ Thiết Kỳ Sĩ trở về.
Đợi chừng nửa giờ vẫn chưa thấy Thiết Kỳ Sĩ đâu. Kỳ Dao nóng ruột ra cửa phòng trông ngóng. Bỗng thấy một thanh niên thô hào từ dãy hành lang phía sau điếm đi tới. Khi đi qua Kỳ Dao mắt y chiếu ra những tia hàn quang cổ quái. Đồng thời y thò đầu ngó vào trong phòng.
Kỳ Dao tức mình xẵng giọng:
- Các hạ kiếm ai?
Thanh niên thô hào trợn mắt lên đáp:
- Không kiếm người.
Kỳ Dao hỏi:
- Không kiếm người thì ngó vào phòng bản nhân làm gì?
Thanh niên thô hào cười khanh khách hỏi lại:
- Trong phòng của cô nương chẳng lẽ có vật gì không muốn để người khác ngó thấy?
Cao Thức ở trong phòng nghe tiếng nổi nóng xông ra quát hỏi:
- Qúy tính các hạ là gì?
Thanh niên cười lạt đáp:
- Còn ai không biết bản nhân là Thần đao khách ở Lôi Châu.
Cao Thức hắng dặng hỏi:
- Té ra các hạ là địa đầu ở đây. Nhưng các hạ có biết cử động này là phạm vào quy củ của võ lâm không?
Thanh niên thô hào cả giận đáp:
- Bằng hữu! Bằng hữu mở lớn mắt ra mà coi. Trong vùng Lôi Châu, đừng nói là ở khách sạn, mà ngay hậu đường của quan phủ bản nhân cũng ra vào như không!
Cao Thức quát hỏi:
- Các hạ có dám ra ngoài thành nói chuyện không?
Thanh niên thô hào cười ha hả đáp:
- Phía ngoài cửa kia là Ngũ Lý đình. Thần đao khách chờ ông bạn ở đó. Nhưng ông bạn phải đến ngay, không thì khó coi lắm.
Y nói rồi rảo bước đi ngay.
Cao Thức nhìn Kỳ Dao dặn:
- Cô nương hãy chờ ở đây, tại hạ đi trước một bước.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư ca! Hà tất sư ca phải đua hơi với hạng địa đầu xà như vậy?
Cao Thức đáp:
- Ở Lôi Châu quả có Thần đao khách. Nghe nói hắn là Tổng bảo tiêu ở các thành thị tại Nam Cương. Hắn là một tên rất ngang tàng, ta phải trừ hại cho dân chúng. Trước kia ta chưa từng gặp qua, nhưng nay đã gặp, nhất định phải trừ khử.
Kỳ Dao nói:
- Hãy khoan! Coi chừng hắn là người của Ảo Hải môn. Chờ tiểu muội để chữ lại cho A Kỳ rồi chúng ta cùng đi.
Cao Thức đồng ý. Y tính trả tiền phòng xong ra ngoài điếm chờ đợi.
Chẳng bao lâu Kỳ Dao cũng ra theo. Hai người lập tức chạy ra cửa bắc.
Ngoài cửa bắc chừng năm dặm có tòa đại lương đình ngay bên đường.
Lúc này trong đình, Lôi Châu Thần đao khách đã ngồi chờ sẵn. Cao Thức ngó thấy liền vẫy tay hô:
- Địa đầu xà! Lấy khí giới ra!
Thần đao khách liền rút trường kiếm ở sau lưng ra. Thanh kiếm đen như mực khiến Cao Thức vừa ngó thấy đã nhận ra có điều khác lạ, lập tức ngấm ngầm phòng bị.
Nguyên trước Kỳ Dao vẫn hoài nghi Thần đao khách này là Thiết Kỳ Sĩ hóa trang, bây giờ nàng ngó thấy bảo kiếm, mọi hoài nghi liền tan biến hết, nhìn Cao Thức khẽ nói:
- Sư ca! Thanh Hắc long thần kiếm trong tay hắn là một kỳ kiếm có một không hai. E rằng nó chẳng kém gì Cự khuyết kiếm của sư ca.
Cao Thức đáp:
- Ta từng nghe Lôi châu Thần đao khách có thanh Hắc long kiếm. Bây giờ cả người lẫn vật đều chứng thực.
Lôi châu Thần đao khách từ từ bước ra khỏi lương đình, cười hô hố hỏi:
- Bằng hữu! Bằng hữu có biết thanh kiếm của tại hạ chăng?
Cao Thức cười lạt đáp:
- Trước nay các hạ vẫn ỷ vào thanh Hắc long kiếm để làm điều tàn ác.
Thần đao khách đột nhiên cười rộ nói:
- Sư ca! Sư ca và Kỳ Dao đều bị tiểu đệ bưng mắt rồi.
Cao Thức kinh hãi la:
- Lão nhị đấy ư?
Thanh niên thô hào tiến lại gần đáp:
- Kiếm có rồi. Thanh Phụng Hoàng kiếm có thể giấu đi. Chúng ta mau lấy áo choàng, cởi bỏ áo ngoài để bay lên không.
Kỳ Dao lớn tiếng hỏi:
- Hãy khoan! Sĩ ca lấy được Hắc long kiếm ở đâu?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Ta ra ngoài đã khá lâu vì có chút việc. Lôi châu Thần đao khách bị giết rồi, ta đoạt lấy bảo kiếm thành ra mất đến nửa giờ.
Cao Thức hỏi:
- Thật thế ư?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Chẳng lẽ các vị không tin chăng?
Kỳ Dao hô:
- Tam khuyết nhất!
Cao Thức không hiểu câu này, nhưng Thiết Kỳ Sĩ vừa cười vừa hô theo:
- Bất tác đệ tam cá mộng.
Kỳ Dao cười khanh khách nói:
- Bây giờ thì đúng rồi.
Nguyên đó là bí ngữ trong khuê phòng của hai người. Cao Thức hiểu ý liền cười nói:
- Lão nhị! Thật ta không thể nhận ra huynh đệ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Những tăng đạo phái Thiếu Lâm và Võ Đương đều động thân rồi. Chúng ta hành động lẹ một chút để đến Thất tinh lĩnh sớm hơn, e rằng bọn Ảo hải môn qua đó rồi.
Ba người bỏ áo choàng nhét vào bọc đồng thời rung cánh tay vọt lên như tên bắn, chớp mắt đã ẩn vào tầng mây không thấy đâu nữa. Ba người dọc theo đường quan đạo tiến về phía trước chừng một giờ, bỗng thấy một trái núi hiện ra đằng xạ Cao Thức la lên:
- Lão nhị! Thất tinh lĩnh kia rồi.
Thiết Kỳ Sĩ ngó tháy một toán nam nữ đang đi dưới đất, liền cảnh cáo Cao Thức:
- Sư ca! Đừng để lộ hình tích ra ngoài đám mây. Bọn Ảo hải môn đang đi phía dưới.
Cao Thức đáp:
- Vậy bay đường quanh đến Thất tinh lĩnh hay hơn.
Kỳ Dao vọt tới gần hỏi:
- Có người lớn trong đó không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Có rồi. Ta cũng không nhận ra được chút gì là hóa trang cả.
Ba người liền bay vòng quanh, chẳng bao lâu hạ xuống một khu rừng ở chân núi trong khu Thất tinh lĩnh, khoác áo choàng vào.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ đường lớn dưới sườn núi khẽ nói:
- Đi tới phía sau rừng cây mé hữu. Hai vị đừng ló mặt ra, để tiểu đệ thử dẫn dụ họ một phen. Nếu trong bọn họ chỉ có một người chạy vào rừng rượt theo thì tại hạ giao cho các vị. Chắc bọn chúng chưa hiểu, tuyệt đối không ra mặt hết đâu.
Kỳ Dao đáp:
- Để tiểu muội đi dẫn dụ. Sĩ ca ở trong bóng tối hạ thủ hay hơn.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Thế cũng được. Cần giết một tên để thị uy đã.
Bàn định kế hoạch xong, ba người lập tức chạy vào khu rừng bên đường. Thiết Kỳ Sĩ đi ra ngoài ven rừng. Kỳ Dao và Cao Thức đi sau. Chẳng bao lâu đã nghe trên đường lớn có tiếng người nói.
Cao Thức nhảy lên ngọn cây lớn, phóng tầm mắt nhìn ra phía trước thì thấy một lũ vừa nam vừa nữ sắp đi tới. Y phát giác những người này giống hệt bọn mình, không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
- Tà thuật của bọn chúng rất cao minh, đến trình độ không thể lường được.
Đột nhiên y dõng dạc quát:
- Bọn nam nữ trên đường quan đạo kia hãy nghe đây! Tại hạ là Tiên thiên tam kiếm khách chờ các vị Ở đây từ lâu rồi. Ai là Thiết Kỳ Sĩ trong bọn hãy vào rừng ngay để nói chuyện.
Bọn Ảo hải môn ngụy trang nghe tiếng hô giật mình kinh hãi giương mắt nhìn vào rừng.
Cao Thức lớn tiếng quát:
- Họ Thiết kia! Ta biết các ngươi từ Quỳnh đảo trở về. Nếu ngươi là kẻ chỉ có hư danh ta cũng không thèm chấp, nhưng ngươi phải quỳ xuống đường lớn quay vào đây khấu đầu ba cái là ta buông tha cho.
Cao Thức quát hai lần lại ra giọng ngang tàng khiến cho bọn người kia nổi giận đùng đùng. Một người gầm lên:
- Các hạ là cái thá gì mà dám khiêu chiến với anh em Thiên hạ đệ nhất kiếm thủ?
Cao Thức cười khanh khách đáp:
- Tiên thiên tam kiếm khách đã quét sạch Tứ cực bát hoang chưa từng gặp đối thủ, lại nghe anh em Thiết Kỳ Sĩ võ công cao cường, không hiểu đó là sự thực hay chỉ đội hư danh. Bữa nay bản kiếm khách tìm đến quyết tâm so tài cao thấp.
Bọn Ảo Hải môn lập tức xúm lại tựa hồ cùng nhau thương lượng. Sau một người tiến ra quát:
- Các hạ ẩn mình trong rừng, sao không ló mặt ra?
Cao Thức liền cười rộ đáp:
- Các hạ Ngũ vương tử ở Thanh đình, xin đừng tiến vào. Công lực của các hạ không phải là đối thủ của bọn Tam Kiếm khách đâu. Hay hơn là đưa Thiết Kỳ Sĩ huynh đệ ra đi.
Người kia lạnh lùng đáp:
- Bản vương tử nhất định phải tương hội với các hạ đã.
Người hắn vọt vào như cơn gió lốc. Thiết Kỳ Sĩ vừa ngó thấy liền vung Hắc long kiếm tập kích.
Người kia, chưa nhìn rõ mặt đối thủ, chỉ ngó thấy làn hắc quang lấp loáng, người đã bị kiếm khí bao phủ. Hắn giật mình kinh hãi, cũng vung kiếm như gió táp mưa sa để nghinh chiến.
Thiết Kỳ Sĩ bị thứ kiếm khí cổ quái cản trở, liền nhận ra công lực đối phương rất cao cường. Chàng không khỏi nghĩ thầm:
- Ảo Hải môn quả nhiên khác hẳn với các môn phái võ lâm.
Người kia chẳng rõ sâu nông, muốn ỷ vào điều sở học để khống chế Thiết Kỳ Sĩ. Nhưng không ngờ hắn gặp phải tay kình địch ghê gớm nhất từ trước tới nay, hắn không dám coi thường.
Thiết Kỳ Sĩ thấy đối phương tăng gia công lực dần dần để phản kích, chàng cũng phát huy kiếm khí mỗi lúc một tăng cường, nhưng không để sức đả kích vượt mức đối phương.
Người kia đã phát huy toàn lực. Thiết Kỳ Sĩ cũng nhận ra chưa gặp đối thủ nào ghê gớm thế. Chàng sợ chúng quần công, liền thi triển kỳ chiêu một cách đột ngột, khẽ quát:
- Nằm ra!
Người kia bỗng cảm thấy chân khí bị kiềm chế, mắt tối sầm lại. Trước ngực bị xuyên thủng một lỗ lớn, nhưng tiếng rú thê thảm bị thần công của Thiết Kỳ Sĩ áp chế không phát ra được.
Thiết Kỳ Sĩ thu kiếm về cúi xuống nhìn, phát giác ra hắn đã hiện nguyên hình, không phải là Ngũ vương tử nữa, mà là một thanh niên hung ác lối ba mươi tuổi.
Người kia mình mặc áo đen. Thiết Kỳ Sĩ thò tay xé áo thấy trong hắn đầy lông lá, bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm, miệng lẩm bẩm:
- Đây là Phi thử thần y của hắn.
Chàng dùng thủ pháp rất mau lẹ xé hết áo ngoài để nhìn rõ cả tấm Phi thử thần ỵ Chỗ khác lạ của áo này là làm bằng da chuột do bàn tay ảo diệu chế thành. Hiển nhiên lúc bay lên cũng phải dùng nội công kiềm chế, không thì chẳng thể nào bay lượn trên không được. So với Biển bức y và Điệp y, thứ áo này còn kém xa lắm, không đáng gọi là bảo vật.
Thiết Kỳ Sĩ cởi áo của địch nhân ra rồi cầm lấy chạy về phía sau rừng.
Kỳ Dao ngó thấy tiến lại hỏi:
- Thành công rồi ư?
Thiết Kỳ Sĩ liền giao tấm Phi thử thẩn y cho nàng nói:
- Bọn Ảo hải môn ngoài công lực cao thâm, kiếm thuật cao cường, ảo thuật thần diệu, còn đánh nhau ở trên không thì chẳng có gì đáng sợ vì tấm Phi thử y không kỳ diệu bằng Biển bức ỵ Kỳ muội cất đi, và kêu sư ca lại ra dẫn dụ.
Kỳ Dao thu áo cất rồi thúc giục:
- Sĩ ca lại tiến ra khu rừng trước đi.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý tiến ra phía trước ẩn nấp. Kỳ Dao chạy lại gốc chỗ Cao Thức ẩn mình, khẽ nói:
- Sư ca! Thành công rồi. Sư ca lại đi dẫn dụ tên khác đến đi.
Cao Thức nghe nói cả mừng. Y động tâm lớn tiếng hô:
- Các vị bằng hữu trên đường hãy nghe đây! Té ra các vị là bọn Ảo Hải môn mà giang hồ thường đồn đại. Ha ha! Vị mạo xưng là Ngũ vương tử về chầu Phật rồi! Các vị cho người vào mà thu xác.
Bọn ngụy trang bị phanh phui giật mình kinh hãi. Trong đám một người gầm lên:
- Các ngươi dám sát hại đồng môn của ta!
Cao Thức cả cười đáp:
- Tiên thiên Tam kiếm khách bất luận người ở môn phái nào cũng không cần hỏi đến. Đối thủ ở phe tà hay chính cũng mặc, chỉ cần tỷ kiếm để phân cao hạ. Kiếm thuật kém cỏi thì dù là Thiên hoàng cũng phải chết. Nếu các vị không phục, xin phái người khác đến giao thủ.
Bọn Ảo hải môn lần đầu bại trận, trong lòng rất đỗi hoài nghi, lại hoang mang vô cùng. Chúng không dám đơn độc mạo hiểm mà cùng đồng bọn kéo cả vào rừng.
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy vội chạy về phía sau cảnh cáo Kỳ Dao cùng Cao Thức, nói:
- Sư ca mau dẫn Kỳ Dao lui về phía bắc. Coi chừng bị bọn chúng vây hãm.
Kỳ Dao vội hỏi:
- Còn Sĩ ca làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ kiên quyết đáp:
- Ta vẫn thi triển kỳ chiêu tập kích. Dù không đắc thắng cũng làm náo loạn một phen khiến bọn chúng từ nay không dám ngang ngược nữa.
Cao Thức dặn:
- Vậy lão nhị phải thận trọng.
Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay nói:
- Chạy mau đi!
Kỳ Dao và Cao Thức vừa bỏ đi, Thiết Kỳ Sĩ đã phát giác khu rừng phía trước có chín bóng đen tiến vào sục tìm. Chàng buông tiếng cười lạt, đồng thời thi triển môn khinh công vô thượng hành động như chớp mà không phát ra tiếng động. Tay trái cầm Hắc Long kiếm, tay mặt cầm Phụng hoàng thần kiếm, chàng ẩn hiện vô thường chẳng khác gì u linh quỷ mị thi triển kỳ chiêu tập kích.
Địch nhân thấy kiếm quang từ bốn mặt xô tới, quát tháo om xòm, nghinh địch, nhưng chẳng thấy bóng người đâu, thành ra náo loạn cả lên.
Thiết Kỳ Sĩ không mong thắng, chỉ cầu khỏi thất bại. Chàng tấn công chừng nửa giờ thấy địch nhân thủ thế mỗi lúc một nghiêm mật, chẳng tên nào dám lìa đàn xông ra. Nhận thấy tình hình không thể thắng được, chàng lập tức rút lui ẩn mình.
Tuy Thiết Kỳ Sĩ bỏ đi rồi, quần địch vẫn chưa biết, tiếp tục cuộc phòng thủ sum nghiêm.
Cao Thức và Kỳ Dao chạy ra khỏi khu rừng rồi hai người vận dụng toàn lực thoát ly Thất tinh lĩnh, chạy một mạch ngoài bốn mươi dặm, đến chân một trái núi khác mới dừng lại.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư ca! Đây là trái núi gì?
Cao Thức đáp:
- Đây là Bút Giá Sơn. Chúng ta chờ lão nhị tới rồi cùng đi.
Kỳ Dao đáp:
- Tiểu muội chỉ lo y bị địch nhân vây hãm.
Cao Thức cười đáp:
- Cô nương khỏi lọ Trong võ lâm không còn ai vây hãm được lão nhị. Cô là thê tử của y e rằng cũng chưa hiểu rõ bằng sư ca ỵ Hiện nay võ công y cao thâm hơn cả sư phó.
Kỳ Dao cười nói:
- Tiểu muội sợ y phát khùng, cố ý dùng ít thắng nhiều.
Cao Thức toan đáp thì đột nhiên một phụ nhân xuất hiện ngay phía sau Kỳ Dao. Mụ đã nạ dòng nhưng còn đầy vẻ phong lưu, thân pháp ngoạn mục, cực kỳ hấp dẫn.
Cao Thức hồi hộp nghĩ thầm:
- Dường như mình đã gặp qua phụ nhân rồi. Phải chăng mụ là Cổ Mộ U Linh.
Kỳ Dao thấy nét mặt Cao Thức lộ vẻ khác lạ biết là sau lưng có địch nhân, quay đầu nhìn lại không khỏi giật mình. Đột nhiên nàng lùi về phía sau một bước tay nắm bảo kiếm.
Phụ nhân ra chiều lãng mạn cười khanh khách nói:
- Hai vị tìm nơi đây tâm sự thú quá nhỉ?
Kỳ Dao tức giận quát:
- Cổ Mộ U Linh! Đừng nói nhăng nói càn.
Phụ nhân lại cười khanh khách nói:
- Ủa! Ta không biết ngươi mà sao ngươi nhận được bản tiên cộ Các ngươi là ai?
Cao Thức lớn tiếng quát:
- Yêu phụ! Đừng rườm lời nữa. Mau động thủ đi!
Phụ nhân bật tiếng cười âm trầm hỏi:
- Hai ngươi mà dám tính chuyện động thủ với bản tiên cô ư? Ha ha! Thế là các ngươi tự tìm đường chết. Thanh niên kia! Mặt mũi ngươi cũng khá. Bản tiên cô không nỡ hạ độc thủ. Tên họ ngươi là chỉ Con nhỏ này là ai?
Cao Thức hắng dặng hỏi lại:
- Yêu phụ! Ngươi đã nghe đến tự hiệu của Tiên thiên tam kiếm khách bao giờ chưa?
Phụ nhân lãng mạn đột nhiên buông tiếng cười rộ đáp:
- Con người tử tế kia! Đừng hòng dở trò trước mặt bản tiên cộ Sự thực có phái Tiên thiên và hiện nay cũng có người ra đời, nhưng không phải bọn ngươi. Đồng thời họ ra đời chỉ xưng là Tiên thiên môn chứ không có tự hiệu tam kiếm khách chi hết. Các ngươi muốn mạo xưng nhưng chẳng giống chút nào. Có khi các ngươi cũng là những cao thủ phái khác.
Kỳ Dao lại quát:
- Bất luận giống hay không giống thì bữa nay ngươi cũng đừng hòng sống sót.
Yêu phụ cười rất tươi đáp:
- Con a đầu xinh đẹp kia! Chớ có sính cường. Bản tiên cô không muốn động dao động kiếm. Nếu các ngươi tự tin là có bản lãnh thì hãy nghe bản tiên cô ca một khúc tiên nhạc chưa từng thấy ở nhân gian.
Mụ nói rồi rút cây Ngọc tiêu ở sau lưng ra. Mặt mụ lộ nụ cười dâm đãng, mụ từ từ ngồi xuống đất.
Kỳ Dao thấy vậy vội bảo Cao Thức:
- Sư ca ngồi xuống cho mau. Thị sắp thi triển U Hồn khúc.
Cao Thức nghe lời ngồi xuống đất vận công.
Kỳ Dao không làm thế. Nàng cũng rút trong tay áo ra một cây San hô tiêu ngồi đối diện với yêu phụ.
Yêu phụ vừa nổi tiếng tiêu thì sự tình đột nhiên biến đổi. Trong rừng có tiếng quát vang:
- Yêu phụ hãy im mồm.
Kỳ Dao bỗng thấy sắc mặt yêu phụ biến đổi. Quả nhiên, mụ dừng lại. Nàng không khỏi lấy làm kỳ, nhìn qua mé bên, thì thấy một thiếu nữ từ trong rừng đi ra. Thiếu nữ này còn nhỏ tuổi hơn nàng.
Kỳ Dao giật mình kinh hãi tự hỏi:
- Cô này là ai? Dung nhan cô đẹp quá!
Mặt thiếu nữ tươi như hoa đào, mày liễu mắt phượng. Mình cô mặc xiêm vàng coi chẳng khác nào Hằng Nga giáng thế. Cô cũng hao hao giống Kỳ Dao, nhìn nàng nói:
- Thư thư ơi! Khúc Hải cung long ngâm của thư thư tuy huyền diệu, nhưng chỉ đủ phòng vệ cho mình, còn sư huynh cô tất ngộ hại về U Hồn khúc của yêu nữ.
Cô dứt lời nhìn yêu phụ cười lạt nói tiếp:
- Lần đầu tiên ta không muốn giết mụ, nhưng đây là lần thứ hai rồi. Ta đã bảo không muốn giết ngươi và mong ngươi hối cải. Ngươi hãy ghi nhớ lấy. Lần thứ ba còn gặp ngươi là mở sát giới đó.
Yêu phụ lộ vẻ rất khó coi. Có lẽ mụ bị thiếu nữ cảnh cáo một cách thảm hại. Mụ căm giận mà không dám nói. Mục quang tựa hồ muốn tóe lửa, mụ không nói gì, hắng dặng một tiếng, nhảy vọt đi, trong lòng còn uất hận.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #85  
Old 24-05-2008, 10:55 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 83
Tiên Thiên Phái Hủy Diệt Lũ Yêu Môn

Kỳ Dao liền nhìn thiếu nữ chắp tay nói:
- Đa tạ cô nương chỉ điểm, không thì e rằng lỡ mất cuộc tiền trình của tệ sư ca.
Thiếu nữ cười mát đáp:
- Thư thư! Giữa chúng ta chưa rõ là bạn hay thù. Hà tất thư thư phải tạ Ơn sớm quá.
Kỳ Dao kinh hãi hỏi:
- Qúy tính muội tử là gì? Sao lại bảo là chưa rõ bạn thù? Nếu là thù sao muội tử lại viện trợ tả Đã giúp ta tức là bạn rồi.
Thiếu nữ thở dài đáp:
- Thư thư! Thư thư bất tất phải hỏi đến họ của tiểu muội. Sau này lúc không có ai thư thư cứ kêu bằng Tiểu Ngọc là được. Có điều thư thư nên nhớ, trước mặt người ngoài thì đừng hô hoán chi hết, cứ lờ đi như không quen biết tiểu muội là được.
Kỳ Dao bâng khuâng không hiểu ý cô, liền hỏi tiếp:
- Muội tử ở đâu?
Thiếu nữ đáp:
- Ở ngoài khơi, cũng giống như chỗ ở cũ của thư thư tại dưới đáy biển.
Dứt lời, đột nhiên cô ngửng đầu lên, hắng dặng một tiếng, tựa hồ không kịp cáo biệt đã tung mình vọt lên nhanh như chớp, vượt rừng đi ngay.
Cao Thức đứng dậy nhìn Kỳ Dao nói:
- Đệ muội! Cô bé đó rất là thần bí!
Kỳ Dao không đáp. Bỗng nàng lượm mảnh giấy vo tròn ồ lên một tiếng nói:
- Lúc ra đi sao y còn bỏ mảnh giấy này lại.
Cao Thức vội đến bên hỏi:
- Có phải y bỏ lại không?
Kỳ Dao gật đầu đáp:
- Đúng rồi.
Nàng liền mở giấy ra. Cao Thức ngó thấy trên giấy viết:
“Bỏ ngay Phi thử thần y vào bọc áo, để lộ ra ngoài là rất nguy hiểm. Thái Hư ảo chúa ở Ảo Hải thân hành dời khỏi cung rồi. Đồng thời phải coi chừng Càn khôn ảo ảnh chưởng môn và đồ đệ lão. Đại nữ đồ là Vũ trụ ảo tiên, lại còn Tứ đại ảo chúa, Tứ đại ảo cợ Đó đều là những nhân vật trọng yếu phi thường ở Ảo hải môn. Nhưng cứ yên dạ, họ tự nhận là thiên hạ vô địch, tuyệt đối không thèm thi triển ảo thuật.”
Hai người coi xong cực kỳ kinh hãi. Hồi lâu Cao Thức mới lên tiếng:
- Thiếu nữ này biết rõ gốc gác Ảo Hải môn.
Kỳ Dao hỏi:
- Y là hạng người nào?
Cao Thức đáp:
- Dường như là người phái Tiên Thiên gì đó.
Kỳ Dao nói:
- Cái đó cũng chưa chắc.
Cao Thức hỏi:
- Tại sao lão nhị chưa tới?
Bỗng một bóng người chạy như bay tới nơi.
Kỳ Dao cao hứng reo lên:
- A Kỳ đã đến kìa.
Bóng người hạ xuống đúng là Thiết Kỳ Sĩ. Mặt chàng rất cổ quái, nhìn Kỳ Dao hỏi:
- Các vị đã gặp Cổ Mộ U Linh chưa?
Kỳ Dao hỏi lại:
- Sao Sĩ ca biết?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mụ bị một thiếu nữ thần bí hăm mà phải bỏ chạy.
Kỳ Dao hỏi:
- Ủa! Sĩ ca biết hết rồi ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Thiếu nữ đó cũng vừa giải nguy cho ta một lần.
Kỳ Dao kinh ngạc hỏi:
- Sĩ ca bị ai vây hãm?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Sau khi ta quấy rối bọn Ảo Hải môn liền rượt theo các vị ngay, nhưng giữa đường bị đôi nam nữ ngăn chặn.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Cách đây bao xa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngoài hai chục dặm. Đôi nam nữ này tiểu đệ chưa gặp bao giờ. Người đàn ông lớn hơn sư ca một chút. Tiểu đệ vừa ngó thấy biết ngay là phường nghiện rượu hiếu sắc. Mụ đàn bà càng tệ hơn, vào trạc hai sáu, hai bảy tuổi. Cách ăn mặc cực kỳ lãng mạn. Tiểu đệ ngó thấy tưởng mụ là chưởng môn của bọn Hồ ly tinh.
Kỳ Dao cười hỏi:
- Chẳng lẽ còn tệ hơn cả Cổ Mộ U Linh? Vừa rồi mụ yêu phụ kia làm cho tiểu muội phải buồn nôn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Cổ Mộ U Linh so với mụ kia đáng kể là hạng khuê các. Kỳ nhi ngó thấy Cổ Mộ U Linh đã buồn nôn, thì chờ gặp mụ kia, mụ sẽ làm cho phải nôn thốc mửa tháo cả ruột gan ra ngoài.
Cao Thức hỏi:
- Lão nhị có hỏi lai lịch không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ không dám hỏi. Vả lại nam nhân vừa gặp tiểu đệ đã ra tay.
Kỳ Dao kinh hãi hỏi:
- Hắn điên hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp:
- Người hắn không điên, nhưng kiếm thuật điên cuồng. Liền một lúc hắn công kích ta đến hai ngàn chiêu. Kiếm thức của hắn mau đến độ ta phải phát sợ. Còn về công lực thì từ ngày ra đời đến nay mới gặp hắn là người cao thâm hơn hết.
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Sau kết quả ra làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mụ đàn bà thấy tiểu đệ lúc nào cũng chiếm thượng phong, đứng yên chẳng nói gì, tựa hồ muốn ra tay giáp công. Sự thực, nếu bản lãnh mụ cũng cao cường như nam nhân kia thì tiểu đệ nhất định phải thuạ Nhưng mụ vừa phát động tấn công vào mé bên tiểu đệ thì đột nhiên có tiếng nhạc vang lên. Phụ nhân nghe tiếng nhạc lập tức dừng bước. Mụ lộ vẻ căm hận xoay mình nhảy xổ về phía phát ra tiếng nhạc.
Kỳ Dao nói:
- Chắc tiếng nhạc là do thiếu nữ thần bí phát ra.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đúng rồi! Khi đó ta sợ yêu nữ quay lại giáp công, liền phấn khởi tinh thần đẩy lui nam nhân, đồng thời xoay mình chạy ngay.
Cao Thức cười nói:
- Đây là lần thứ nhất lão nhị phải bỏ chạy.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp:
- Tiểu đệ chắc đôi nam nữ đó là nhân vật trọng yếu ở Ảo Hải môn. Lúc dời xa mấy dặm liền gặp thiếu nữ thần bí, tay cô cầm một chiếc nhạc rất cổ quái. Cô đem chuyện hai vị gặp Cổ Mộ U Linh nói cho tiểu đệ hay và bảo tới đây lập tức.
Kỳ Dao nói:
- Lạ quá nhỉ? Hành động của cô bé đối với bọn ta rất rõ rệt...
Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời:
- Đừng bàn chuyện này nữa. Chúng ta phải đi mau. Cô nói bọn Ảo hải môn kéo hết vào nội địa rồi.
Cao Thức chạy trước, quay lại nói:
- Lão nhị! Lại còn phái Tiên Thiên gì đó mới ra đời.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi:
- Có phái Tiên Thiên thật ư?
Kỳ Dao cười đáp:
- Sĩ ca bảo chúng ta lấy tên là Tiên Thiên kiếm khách, ai ngờ lại có chuyện trùng hợp.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ai bảo có phái Tiên Thiên?
Kỳ Dao đáp:
- Cổ Mộ U Linh bảo những nhân vật phái này không phải tầm thường.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nghe đồn các nơi mặt đông bắc đang loạn tọ Xem chừng tình thế võ lâm nát bét.
Trước nay Cao Thức đi đường chưa từng đề phòng bị người ngăn chặn hay ngấm ngầm đánh lén. Lần này y đâm ra hoang mang, vừa đi vừa hồi hộp trong lòng, chỉ sợ chung quanh có địch nhân nhảy ra tập kích. Tuy có sư đệ võ công thiên hạ vô địch đi sau, y cũng mất cả tin tưởng.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu rõ tâm trạng của y, liền la lên:
- Sư ca! Can chi mà phải sợ? Những nhân vật võ lâm trong thiên hạ hơn được bọn ta cũng không có mấy.
Cao Thức quay lại đáp:
- Đừng khoác lác nữa. Cổ Mộ U Linh chẳng coi chúng ta vào đâu. Thế mà mụ gặp thiếu nữ kia sợ dúm đít lại chuồn ngaỵ Đồng thời lão nhị cũng tri cơ rút lui lần thứ nhất.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Rút lui để mà tùy cơ hành động chứ tiểu đệ chưa bị đả bại và không sợ ai.
Cao Thức hỏi:
- Giả tỷ cặp nam nữ đó lại xuất hiện thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hiện giờ bọn ta những ba người.
Kỳ Dao thấy chàng vẫn thản nhiên như trước, bất giác cười nói:
- Sĩ ca chưa nhìn thấy sông Hoàng hà là chưa biết lọ Hoặc giả trong lòng Sĩ ca có chỗ nương tựa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu huynh không sợ chết, biết rõ bọn Ảo hải môn còn những tay lợi hại hơn, nhưng bây giờ với ngày mai là khác nhau rồi. Đến sư phó trước nay ta cũng không ỷ lại huống chi người khác. Vừa rồi đối phó với bọn kia ta cũng chưa rút thần kiếm ra khỏi vỏ.
Cao Thức hỏi:
- Lão nhị mới sử dụng Hắc Long kiếm thôi ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Khi nào tiểu đệ rút đến bảo kiếm mới là gặp đối đầu.
Ba người đi năm ngày liền không gặp một địch nhân nào. Sáng sớm hôm ấy Cao Thức trỏ về phía trước nói:
- Lão nhị! Chúng ta đến Điện Bạch thành rồi.
Kỳ Dao ồ lên một tiếng hỏi:
- Điện Bạch thành ở bờ biển ư?
Cao Thức đáp:
- Phải rồi! Chúng ta đi đường núi vòng quanh thành ra xa gấp đôi, giả tỷ do đường Đam giang thì chỉ hơn hai ngày là tới nơi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta vảo thành thám thính coi bọn Ngũ gia đã tới chưa?
Cao Thức đáp:
- Bất tất phải thám thính. Bọn họ không dừng lại ở thành này. Có lẽ Ngũ gia đưa thẳng cả bọn ngược bắc rồi.
Qua hai ngày vẫn chưa gặp người nào khả nghị Thiết Kỳ Sĩ đã tưởng thoát khỏi chuyện rắc rối. Không ngờ lúc bước chân vào cửa nam thành Điện Bạch, bỗng trong đám đông xuất hiên một đại hán dòm ngó bọn này.
Đại hán lối ngoài bốn chục tuổi, ăn mặc gọn gàng, dáng người thô hào khỏe mạnh. Lưng cài một thanh đao rộng bản sống dày. Chuôi đao nạm châu quang bảo khí. Vỏ đao màu tía, không hiểu làm bằng gì. Ai vừa ngó thấy cũng biết chẳng phải vật tầm thường. Đại hán mắt không dời ba người, nhưng vẫn lẻn vào đám đông ở mé nam chứ không dám lại gần.
Thiết Kỳ Sĩ thấy nhân vật giang hồ đi trên đường phố rất nhiều, chàng chẳng buồn chú ý đến từng người. Lúc này chàng ngó thấy một nhà quán liền tiến vào trước.
Đại hán kia gục gặc cái đầu nhìn tấm chiêu bài rồi đi thẳng về phía cửa bắc.
Ngoài cửa bắc chừng ba dặm thì ven đường lớn là rừng rậm chạy dài đến nửa dặm. Sau rừng là một trái núi. Chân núi có tòa cổ miếu nhưng bỏ hoang đã lâu năm. Gần đó không một nhà dân cư nào.
Đại hán xuyên qua khu rừng rậm đi thẳng đến cửa miếu. Bỗng thấy hắn cất giọng trầm trầm hỏi:
- Lão nhị có đây không?
Trong miếu hoang một đại hán xuất hiện chạy ra hỏi:
- Lão đại! Có thám thính được gì không?
Đại hán vội đáp:
- Một bọn nam nữ ba người tiến vào cửa nam thành Điện Bạch, hiện giờ chúng ở Hải An khách sạn. Bọn này không giống người võ lâm khác, chắc là đối đầu của chúng ta.
Đại hán trong miếu gật đầu nói:
- Vậy phải bẩm báo cho đại thiếu chủ biết ngay.
Đại hán lớn tuổi hỏi:
- Đại thiếu chủ chưa tới ư?
Đại hán trong miếu trầm ngâm đáp:
- Sắp tới rồi. Cả Nhị thiếu chủ và đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng đi với nhau. Bọn người lão đại do thám ra đó không hiểu là phái nào?
Đại hán lớn tuổi đáp:
- Nếu không phải phái Thái Hư thì là phái Thái Huyền. Cùng nữa là Ảo Hải môn.
Đại hán trong miếu hỏi:
- Lão đại quên rằng phái Thái Huyền không có nam nhân ư?
Đại hán lớn tuổi ồ một tiếng đáp:
- Phải rồi! Nghe nói phái Thái Huyền chỉ có Thái Huyền bát mỹ, Thái Huyền thánh mẫu không thu nam đồ. Nếu vậy thì chắc chúng ở phái Thái Hư.
Đại hán trong miếu nói:
- Đại thiếu chủ đã thám ra phái Thái Hư chỉ có Thái Hư tam kỳ và Thái Hư song cầm mà chưa rõ diện mạo, cũng chưa hiểu hành động của họ.
Giữa lúc ấy bỗng nghe bên miếu có người trầm giọng nói:
- Các ngươi nói khẽ một chút. Chỗ này không phải là nhà mình.
Hai đại hán chấn động tâm thần vội im miệng, đồng thời ngó qua mé bên. Lão đại bỗng la lên:
- Đại thiếu chủ, nhị thiếu chủ và hai vị tiểu thơ đều tới đây cả.
Bốn thanh niên nam nữ từ mé bên đi ra. Chàng trai lớn chừng 26, 27 tuổi. Người nhỏ hơn chừng 23, 24. Người thứ ba là thiếu nữ lối hai mươi tuổi. Đi sau cùng là thiếu nữ mới 17, 18 tuổi.
Bọn này đi gần đến trước mặt hai đại hán đồng thời cất tiếng hỏi:
- Trong thành Điện bạch có tin gì không?
Đại hán đi thám thính vừa về đáp:
- Đại thiếu chủ! Tại Hải An khách sạn trong thành có ba nam nữ thanh niên khác thường trú ngụ. Thuộc hạ đoán chúng là nhân vật của một phe địch.
Thanh niên lớn tuổi hỏi:
- Có biết họ Ở môn phái nào không?
Đại hán đáp:
- Thuộc hạ chưa thám thính ra vì đại thiếu chủ không cho tiếp cận địch nhân.
Thiếu niên nhỏ tuổi hơn nói:
- Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đến Hải An khách sạn. Các ngươi không thể thám thính cho ra gốc gác bọn họ được.
Thanh niên lớn tuổi hơn trầm ngâm đáp:
- Lão nhị! Giải đất này rất nhiều người võ lâm. Trừ những môn phái lớn ở Trung Nguyên tới, lại còn Ảo Hải môn, Cổ Mộ môn, Thái Hư phái, Thái Huyền phái... có đến mấy chục môn phái. Bọn ta đi kiểu này thì e rằng mình chưa thám được ai, chính mình đã bại lộ hành tung.
Thanh niên hỏi:
- Sư huynh! Chẳng lẽ phái Tiên Thiên chúng ta còn sợ ai nữa?
Chàng lớn tuổi đáp:
- Đây chẳng phải là vấn đề sợ hay không sợ, nhưng địch ở trong bóng tối mà ta ở ngoài ánh sáng thì hạ thủ khó khăn.
Thanh niên nhỏ tuổi lớn tiếng:
- Cần gì mà phải ở ánh sáng với bóng tối? Kẻ nào tìm đến đây thì mình liều mạng với họ.
Đại thiếu nữ thấy hai người tranh luận hoài liền xen vào:
- Đại sư huynh và nhị sư huynh bất tất phải tranh chấp. May ở chỗ gốc gác chúng ta chưa ai hay biết, vậy bảo bát kiếm sĩ đi trước, chúng ta đến sau. Hãy thu thập ba tên đó rồi sẽ tính.
Thanh niên lớn tuổi lắc đầu đáp:
- Trong bát kiếm sĩ hiện giờ chỉ có Đại kiếm sĩ và nhị kiếm sĩ ở đây, còn sáu người khác đi theo sư phó. Muốn đi thì cả sáu người chúng ta cùng đi. Nhưng ta yêu cầu: nếu ta không đồng ý thì bất luận là ai cũng không được ra tay loạn động.
Thanh niên ít tuổi hỏi:
- Chẳng lẽ điều tra được lai lịch của đối phương cũng không chuẩn bị động thủ?
Đại thanh niên đáp:
- Có tỷ đấu cũng phải ra ngoài thành, chẳng thể động thủ giữa chỗ đông người để hại lây bách tính.
Đại thiếu nữ nói:
- Đúng thế! Đúng thế! Chúng ta quyết định như vậy. Đại kiếm sĩ dẫn đường cho chúng ta ngay.
Đại hán lớn tuổi đáp:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Sáu người ra tới khu rừng rậm trước cửa miếu, đột nhiên nghe tiếng người quát:
- Bọn họ Ở trong này. Bao vây lấy chúng.
Sáu người nhìn ra thấy ngoài rừng bóng người chuyển động. Lập tức hơn hai chục đại hán xông vào, một toán vận đồ trắng, một bọn mặc áo đen, do hai thanh niên dẫn đường. Chớp mắt sáu người đã bị bao vây bốn mặt.
Đại thanh niên vung kiếm quát hỏi:
- Các ngươi là hạng người nào?
Một thanh niên mặc áo trắng trong toán bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Thiết Kỳ Sĩ! Đừng giả vờ nữa. Đã biết bọn ta ở Cổ Mộ môn còn làm bộ hỏi. Nạp mạng đi thôi. Phen này bản lệnh chúa không để ngươi trốn thoát đâu.
Đại thanh niên tức giận quát mắng:
- Bọn đui mắt kia! Té ra các ngươi ở Cổ Mộ môn. Các ngươi tự tìm đường chết mới dám bao vây chúng tạ Xông vào đi!
Tiểu thanh niên bỗng la lên:
- Sư huynh hãy khoan. Để tiểu đệ hỏi coi.
Gã tiến ra trỏ vào người áo trắng lớn tiếng hỏi:
Ông bạn nói gì về Thiết Kỳ Sĩ?
Người áo trắng cười lạt đáp:
- Lại còn giả ngây giả dại. Thiết Kỳ Sĩ tức là Tiểu Phụng thần. Con mẹ nó! Ngươi là bạn gã còn giả vờ cái gì?
Đại thanh niên vung kiếm chém người áo trắng quát:
- Giết đi!
Còn năm người nữa nghe tiếng hô lập tức xông ra bốn mặt, vung kích vung kiếm lên tấn công địch như gió táp mưa sa.
Bọn Cổ Mộ môn vừa giao thủ đã nhận ra thế chống không nổi. Tiếng rú thê thảm vang lên. Người chết thây đổ ngổn ngang.
Đại thanh niên một mình đấu với Bạch Y Nhân, tiểu thanh niên giao thủ cùng Hắc y nhân. Hai người phản công chẳng mấy chốc lại chiếm được thượng phong.
Bạch y nhân dường như biết có điều khác lạ, vừa đánh vừa lùi. Đồng thời hắn nhìn đại thanh niên quát hỏi:
- Kiếm thuật của các ngươi không giống nhau. Vậy các ngươi là hạng người nào?
Đại thanh niên cười khanh khách đáp:
- Quân đui mù kia! Các ngươi đã biết mùi Tiên Thiên kiếm thuật của tạ Mau đi kêu Cổ Mộ U Linh ra đây.
Bạch y nhân nghe nói cả kinh, biết là gặp phải khắc tinh, lại lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi ở Tiên thiên phái ư?
Đại thanh niên cười rộ đáp:
- Quân chết đâm này! Ngươi là Bạch Quan lệnh chúa rồi. Còn gã động thủ với sư đệ ta chắc là Hắc Quan lệnh chúa. Ta cho ngươi hay, dù Cổ Mộ U Linh là hậu đài của các người, cũng không dám hội diện với Chí thiên kiếm này. Bên kia sư đệ ta là Hạo thiên kiếm. Đồng thời sư muội ta là Tiên Thiên Đào muội và Tiên Thiên Từ muội cũng ở cả đây. Quân chó má kia! Đối với tám kiếm sĩ của ta ngươi còn chưa địch nổi. Sao lại dám động thủ với bản thiếu giả Muốn chết thì nạp mạng đi!
Bạch y nhân nghe nói la hoảng:
- Thế là hiểu lầm rồi!
Đại thanh niên tự xưng là Chí Thiên kiếm cười khanh khách nói:
- Bây giờ ngươi mới bảo là hiểu lầm thì chậm quá rồi. Bất cứ một tên nào trong bọn người cũng đừng hòng sống sót.
Bạch y nhân nghe nói liều mạng chống đỡ, chỉ mong trốn chạy, nhưng hắn bị kiếm khí của Chí Thiên kiếm vây phủ, chẳng có cơ hội nào tẩu thoát. Không đầy một khắc, bỗng hắn rú lên một tiếng, miệng hộc máu tươi ngã lăn xuống đất.
Đại thanh niên thấy vậy cười lạt nói:
- Quân chó má này biết là không thoát được liền tự sát.
Gã đảo mắt nhìn bốn phía thấy bọn Cổ Mộ môn chết hết rồi. Một tên kiếm sĩ bên gã đang rượt theo một bóng đen. Gã liền lớn tiếng hô:
- Đại kiếm sĩ! Để một tên sống sót cho gã trở về đưa tin.
Kiếm sĩ nghe nói quay lại hỏi:
- Đại thiếu chủ! Trận này giết được bao nhiêu tên?
Chí Thiên kiếm cười khanh khách đáp:
- Tất cả ba mươi tám tên, chỉ còn một tên dưới tay ngươi để hắn chạy đi. Mau lấy nước rửa sạch vết tích rồi chúng ta vào thành.
Hai kiếm sĩ đồng thời lấy bình ngọc trong mình ra không biết đựng thuốc gì nhỏ giọt xuống xác chết. Không ngờ lúc rửa thi thế những xác chết hóa thành nước xanh tiêu hết.
Xong việc, sáu người tiến về phía điện bạch thành vảo Hải An khách sạn. Bọn chúng hỏi nhà điếm mướn thượng phòng trú ngụ, chứ chưa đến điều tra bọn Thiết Kỳ Sĩ.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ ở hai gian. Kỳ Dao riêng một gian.
Mấy người vừa ăn cơm xong, Kỳ Dao mở cửa nhìn ra ngoài, mục quang chú ý đến gian phòng của người phái Tiên Thiên vừa vào trọ. Đoạn nàng đến gian phòng giáp vách khẽ gõ cửa hỏi:
- A Kỳ có nhà không?
Trong phòng có tiếng Cao Thức vọng ra:
- Mời đệ muội vào đây. Lão nhị ra ngoài chừng nửa giờ rồi.
Kỳ Dao đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại khẽ hỏi:
- Y ra ngoài làm chi?
Cao Thức đáp:
- Y không nói rõ việc gì.
Kỳ Dao nói:
- Trong điếm này vừa có sáu người tiến vào mà không phải là nhân vật tầm thường. Tiểu muội ngó qua khe cửa thì dường như là bọn Ảo Hải môn.
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Bọn họ rượt theo chúng ta rồi. Chúng ở đâu?
Kỳ Dao đáp:
- Chúng trú ở thượng phòng đối diện.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™