Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #86  
Old 24-05-2008, 10:57 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 84
Vì Đạo Nhân Nhiều Phái Đụng Độ

Cao Thức hỏi:
- Bọn chúng có mấy người?

Kỳ Dao đáp:
- Sáu tên, bốn trai hai gái. Bọn trai là hai thanh niên và hai đại hán lối Bốn0 tuổi.

Cao Thức nói:
- Chúng nhiều quá mà bên mình chỉ có ba người, lấy một chọi hai không được. Chúng ta để tiền lại rồi đi ra thôi.

Kỳ Dao hỏi:
- A Kỳ chưa về biết làm thế nào?

Cao Thức đáp:
- Đứng chờ y ngoài cửa điếm. Ta chắc bọn chúng chưa ra ngay.

Kỳ Dao đồng ý, nàng liền trả tiền nhà điếm rồi lưu ám hiệu lại vì sợ Thiết Kỳ Sỹ sẽ do cửa sổ mặt sau tiến vào.
Hai người dời khỏi điếm giả vờ đi coi náo nhiệt ngoài đường phố rồi vào đứng trước quầy tiệm bán hải sản.

Chẳng bao lâu, Cao Thức bỗng khẽ cất tiếng bảo nàng:
- Đệ muội, hãy ngó bọn người ở mé tả.

Kỳ Dao liền liếc mắt ngó qua thì thấy mấy nhân vật khác thường trà trộn vào trong đám đông. Bất giác nàng khẽ la:
- Chà, tám người đẹp quá!

Cao Thức gật đầu nói:
- Lại ngó về phía sau coi. Chắc đệ muội phải tức mình.

Kỳ Dao chuyển động mục quang phát giác ra Thiết Kỳ Sĩ ở phía sau đang nhìn chằm chặp bọn kia. Nàng cười nói:
- Bữa nay y được nhìn no mắt.

Cao Thức hỏi:
- Đệ muội không nổi nóng ư?

Kỳ Dao cười đáp:
- Sư ca coi lầm người rồi. Tiểu muội không phải bình giấm chua mà A Kỳ cũng không phải phường hiế sắc. Hãy coi xem vì nguyên nhân gì mà y theo dõi bọn này.

Cao Thức thấy tám thiếu nữ xinh đẹp đi rồi, muốn cất tiếng hô nhưng bị Kỳ Dao cản lại:
- Đừng lên tiếng, chúng ta đi theo A Kỳ.

Cao Thức hiểu ý liền chen vào đám đông, theo sát Thiết Kỳ Sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ tựa hồ ngó thấy, nhưng chàng chỉ mỉm cười chớ không quay đầu lại.
Đi được một lúc, tám cô gái biến mất, bọn chúng rẽ vào ngõ hẻm.

Trong ngõ ít người, Thiết Kỳ Sĩ dừng bước, quay lại nhìn Kỳ Dao cười:
- Bị Kỳ muội bắt được quả tang rồi.

Kỳ Dao cười mát đáp:
- Tám cô đều vào loại mỹ nhân hạng nhất, nhưng e cũng là những tay đáo để.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói:
- Một bầy cọp cái mới ra đời. Tại sao các vị cũng tới đây?

Cao Thức đáp:
- Lánh nạn.

Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên:
- Ủa, sư ca thấy bọn nào vào điếm trọ?

Kỳ Dao đáp:
- Sáu người, bốn trai hai gái. Hai cô đẹp lắm chẳng kém gì tám cô này, đủ tư cách để Kỳ ca chọn.

Thiết Kỳ Sĩ ủa một tiếng nói:
- Thế thì khéo quá, bọn họ cũng trọ cùng điếm với chúng ta ư?

Cao Thức đáp:
- Bọn ta thay đổi chỗ trọ quách, bọn đó lão nhị gặp rồi.

Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay nói:
- Nếu vậy chúng ta đổi qua cửa bắc. Đáng lẽ đêm nay bọn mình thượng lộ nhưng giờ không đi nữa.

Cao thức không tiện nói chuyện ngoài đường liền im tiếng đi về cửa bắc, tìm vào một khách sạn rất lớn lấy phòng. Thiết Kỳ Sĩ lại dẫn hai người đi ra cười nói:
- Đến giờ ăn tối, chúng ta vào quán rượu.

Kỳ Dao hỏi:
- Ăn ở trong điếm không được ư?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Trong khách sạn chỉ có cơm bữa. Tìm quán rượu để mình thích thứ gì ăn thứ đó.

Ba người tiếng vào tửu quán kêu một bàn rượu nhắm, vừa ăn vừa kể lại những chuyện vừa phát giác.
Trên tửu lầu thực khách ngồi đầy cả, 3 người không tiện nói lớn. Đồng thời Thiết Kỳ Sĩ dường như phát giác ra điều gì, chàng ra hiệu cho Cao Thức, nói:
- Điện Bạch thành nhộn nhịp thật, đến tối ta đi du ngoạn một chuyến.

Kỳ Dao khẽ nói:
- Bàn mé đông lại có vấn đề.

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đừng dòm ngó họ. Đó là một bầy mãnh thú mới ra khỏi rừng.

Cao Thức hỏi:
- Lão nhị có biết lai lịch của tứ nam nhị nữ đó không?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn họ Ở phái Tiên Thiên, vừa mới thu nhập một toán lớn Cổ Mộ môn. Kiếm thuật của chúng tinh diệu vô song.

Kỳ Dao hỏi:
- Có phải là nhân vật chính phái không?

Thiết Kỳ Sĩ trầm giọng đáp:
- Họ chỉ là hạng điên khùng ghét cay ghét đắng những cao thủ thiên hạ. Bọn chúng chẳng chính cũng chẳng tà nhưng khinh đời ra mặt. Ai nổi danh là họ đi tìm người đó để đả kích. Chớ coi họ là người chính phái.

Cao Thức hỏi:
- Còn tám thiếu nữ đó ở môn nào?

Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp:
- Đó là Hồng Phấn bát sát của phái Thái huyền rất thần bí. Những kẻ sĩ hiếu kỳ trên chốn gian hồ kêu bằng Thái Huyền Bát Mỹ. Kiếm thuật của các cô kỳ tuyệt.

Kỳ Dao hỏi:
- Tiểu muội gặp 6 người là ở phái Tiên Thiên ư?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nhân vật tối cao của Tiên Thiên là Tiên thiên lão tổ. Lão đạo này có hai nam đệ tử là Chí Thiên Kiếm và Hạo Thiên Kiếm, tức hai thanh niên mà kỳ muội đã gặp đó. Hai thiếu nữ là nữ đồ của Tiên Thiên lão tổ, cô lớn kêu bằng Đào muội, cô bé kêu bằng Từ muội. Ngoài ra có 8 kiếm sĩ tùy tòng đạo tổ. Hai đại hán Kỳ Dao đã ngó thấy là đại kiếm sĩ và nhị kiếm sĩ trong bọn 8 người.

Cao Thức khẽ hỏi:
- Su phụ của Hồng Phấn bát sát là ai?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mụ lấy hiệu là Thái Huyền thánh mẫu, nhưng không biết phải trái. Nghe nói mụ là nhân vật tối cao trong đại cừu địch của Ảo Hải Môn. Đồng thời mụ cũng là đại địch sống chết với Tiên Thiên lão tổ. Lại còn phái Thái Hự Các vị lưu tâm ba trai hai gái ngồi ở góc phòng, họ là người phái này.

Kỳ Dao kinh hãi:
- Chính bọn họ đó ư?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngồi chủ tịch là Đạp Đạp Tử, mé tả là lão nhị biệt hiệu Không Tử, mé hữu là lão tam Huyền Huyền Tử, người đàn bà đối diện là Cầm Anh, cô bé là Cầm Linh. Sư phụ họ là Thái Hư thiên tôn. Ba bốn phái đại thần bí này truyền đời cừu địch, chúng ta không nên xung đột với họ. Nhưng Ảo Hải Môn ra đời, họ cũng đứng lên. Trước mắt là sắp xảy ra cuộc đại chiến, chúng ta thoái ra ngoài được là hay, không thì cũng bị lôi cuốn vào giữa 3 đại cường đó.

Ba người vừa ăn cơm xong, bỗng thấy một toán đông nam nữ ở dưới đi lên. Thiết Kỳ Sĩ toan cất bước, nhưng thấy đám này lại ngồi xuống. Chàng nhìn Cao Thức nói:
- Bọn đối đầu của chúng ta tới rồi.

Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Ảo Hải môn ư?

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói:
- Trong này có cả một nam một nữ chận đầu chúng ta.

Kỳ Dao hỏi:
- Hai người nào?

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Gã trai thanh niên và cô gái che mặt.

Kỳ Dao ngó lại mười người thì chỉ một mình cô gái che mặt bất giác kinh hãi hỏi:
- Kỳ ca bảo thị kiêu ngạo tuyệt luân mà sao tiểu muội nhận không ra?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chưa thấy nam nhân đâu, không thì mụ đã lộ nguyên hình. Đồng thời hiện giờ mụ che nửa khuôn mặt nên Kỳ muội không trông rõ. Nhưng Kỳ muội hãy nhìn vào cặp mắt láo liên của mụ là hiểu ngay không phải hạng tầm thường.

Cao Thức nói:
- Bốn phụ nhân và bốn người đúng tuổi dường như là thủ hạ của chúng.

Thiết Kỳ Sĩ thấy toán người đó chuyển qua mé tây liền nói khẽ:
- Bốn phụ nhân và bốn trung niên nam tử dường như là thủ hạ của chúng nhưng quyết chẳng phải nhân vật ở ngoại tầng trong Ảo Hải môn. Hiện giờ bọn chúng đang chú ý đến những nhân vật phái Thái Hự Chúng ta hãy chờ coi, sắp xảy ra xung đột đến nơi.

Kỳ Dao nói:
- Chắc là họ không đánh nhau trong thành, chúng ta ra đường chờ, họ có xung đột cũng tự nhiên đi chỗ khác.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Vậy chúng ta đi thôi.

Ba người vừa đứng dậy, đột nhiên có tiếng quát:
- Đứng lại!

Thiết Kỳ Sĩ ngấm ngầm nhìn Cao Thức:
- Gã thanh niên ở Ảo Hải môn đã phát giác ra tiểu đệ. Chúng ta chuẩn bị ứng chiến.

Dứt lời chàng xoay mình thì vừa gặp gã thanh niên ở Ảo Hải môn lướt tới. Lại nghe gã cười lạt nói:
- Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, té ra ngươi trốn tới đây?

Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc cười đáp:
- Các hạ bất tất phải làm pháo. Ngày nay Ảo Hải môn không còn oai danh lẫy lừng như lúc mới ra. Cứ coi trước mắt đi cũng đủ biết quí phái phải đối phó rất phiền phức.

Thanh niên tức giận hỏi:
- Ai dám đối ngịch với Ảo Hải môn?

Đột nhiên trong góc phòng phía đông có tiếng cười lạt vang lên nói:
- Càn Khôn ảo ảnh! Đừng có buông lời cuồng ngạo. Mau về kêu sư phó đến đây, đồng thời bảo lão đem kim ngọc tứ bảo dâng lên, không thì khó lòng tránh khỏi họa diệt môn.

Gã thanh niên Ảo Hải môn nghe nói quay phắt lại đáp:
- Đạp Đạp Tử, ngươi tưởng bản nhân chưa phát hiện ra ngươi. Sinh mạng của phái Thái Hư đã nằm sẵn trong tay của Ảo Hải môn rồi. Nếu ngươi không tin thì hãy thử coi.

Những người ngồi trong bàn mé đông lập tức đứng dậy quát:
- Quân khốn kiếp kia, ngươi tưởng Ảo Hải môn đông người quá rồi chăng? Hãy ra ngoài thành cửa bắc. Bữa nay bọn ta muốn coi tà công của các ngươi, quyết không sợ Càn Khôn Ảo Ảnh, Vũ Trụ Ảo Tiên, Tứ đại ảo tiên, Tứ đại ảo cô đều hiện diện ở hiện trường.

Thiết Kỳ Sĩ nhân cơ hội không còn việc gì đến mình liền nhìn Cao Thức và Kỳ Dao nói:
- Chúng ta đi thôi.

Ba người xuống lầu trả tiền rồi đi gấp ra cửa bắc. Đến ngoại thành, Kỳ Dao nói:
- Chúng ta chờ ở đây ư?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không phải là trường đấu, chúng ta tiếp tục đi tới Phong Lâm cốc. Chắc bọn họ vào đó khai chiến.

Kỳ Dao cười hỏi:
- Sĩ ca có chuẩn đích không?

Thiết Kỳ Sĩ giục:
- Lẹ lên, đã có người nhanh chân hơn chúng ta đang đi ở phía trước rồi.

Cao Thúc ồ một tiếng hỏi:
- Ta trông thấy hai toán. Sao họ biết mau thế?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Họ Ở dưới lầu nghe tiếng. Các vị coi kìa, người võ lâm tới rất nhiều.

Phong Lâm cốc là địa phương mà Thiết Kỳ Sĩ vừa đi qua, cách đường lớn chừng nửa dặm. Trong hang toàn là cỏ dại và cát nhỏ. Người ta kêu bằng Phong Lâm vì nơi đây tịch mịch không người ở, chỉ có gió thổi.
Ba người vào hang chỉ thấy sau những đống cát là có thể ẩn thân được, ngoài ra không còn chỗ nào kín đáo. Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Ta muốn lại gần thêm chút nữa. Vậy đến mặt sau ngồi bên những đống đá.

Kỳ Dao đáp:
- Người đến coi đông quá. Bọn mình đi thì họ cũng đi. Chi bằng đứng ngay trong rừng ở bên mé là xong, xa một chút càng khỏi phiền.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Phải đó, chỉ mong bọn Ảo Hải môn đừng đến nhiều quá, không thì ẩn chổ nào không được.

Ba người đến gần rừng cây, đã nghe trong rừng có động tĩnh rồi. Thiết kỳ Sĩ phát giác ra chỉ có một người, liền lạng mình tiếng vào.
Người kia chưa kịp ẩn nấp đã bị Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy, thì ra một lão đạo. Lão biết không trốn tránh được bèn nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chào thí chủ!

Thiết Kỳ Sĩ chợt nhớ tới lời dặn của sư phó, liền tự hỏi:
- Phải chăng đây là Tái lão Quân. Tại sao lão lại ẩn trong rừng cây này.

Động hoài nghi, chàng liền chắp tay hỏi:
- Tự hiệu của đạo trưởng là gì?

Lão đạo lạnh lùng nói:
- Bần đạo lâu nay không nhắc đến tự hiệu, xin thí chủ nguyên lượng cho.

Đạo sĩ không nói tự hiệu khiến Thiết Kỳ Sĩ càng nghi hoặc. Giữa lúc ấy Kỳ Dao và Cao Thức tới nơi, chàng liền đưa mắt ra hiệu cho hai người rồi nhìn đạo nhân chắp tay nói:
- Xin hỏi đạo trưởng, tại sao đạo trưởng lại ẩn vào trong khu rừng này?

Đạo nhân thở dài đáp:
- Chính bần đạo cũng chẳng hiểu lầm lỗi gì mà gần đây võ lâm thiên hạ đều tra hỏi. Có người tỏ ý bảo vệ, có người coi bần đạo như tên tội phạm bỏ chùa, muốn bắt đem về giam cho hết đờị Bữa nay có một đám nhân vật tự xưng Ảo Hải môn muốn mời bần đạo xuống Tiềm cung long nào đó. Vì lẽ gì thì bần đạo không sao hiểu được. Coi tình hình khác lạ, bần đạo phải trốn vào trong này.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Những nhân vật Ảo Hải môn hiện giờ ở đâu?

Lão đạo thở dài đáp:
- Bọn người thần bí đó sục tìm từ sáng tới giờ chưa thấy bần đạo, chắc họ còn giám thị quanh đây, nên bần đạo không dám ra.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu đạo trưởng không nghi ngờ, vãn bối tình nguyện bảo vệ đạo trưởng thoát khỏi hang núi này.

Lão đạo trầm ngâm nói:
- Ba vị thí chủ tử tế quá, nhưng bần đạo vẫn sợ khó lòng ứng phó được với bọn nhân vật thần bí kia. Bọn họ có đến mấy chục người.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu bị bắt rồi thì dĩ nhiên khó mà thoát được, nhưng phá vòng vây chạy đi thì không thành vấn đề. Nếu ở yên đây thì lại càng nguy hiểm vì trong hang này sắp xảy ra cuộc chiến đấu giữa các cao thủ mấy phái.

Đạo nhân cả kinh hỏi:
- Nếu vậy xin ba vị thí chủ giúp đỡ cho, dường như mé bắc có thể thoát thân được.

Thiết Kỳ Sĩ quay lại nhìn Kỳ Dao nói:
- Kỳ muội cùng sư ca đoạn hậu, chúng ta chạy về phía bắc.

Lão đạo bị lọt vào quãng giữa. Bốn người đề tụ khinh công chạy thật lẹ. Dè đâu vừa tới cửa hang mặt bắc, đột nhiên gặp bốn đại hán. Chúng lớn tiếng quát:
- Các ngươi là ai? Để lão đạo lại đó.

Thiết Kỳ Sĩ tay cầm Hắc Long Kiếm cười nhạt đáp:
- Bọn nanh vuốt của Ảo Hải môn kia, các ngươi có bản lĩnh hãy ngăn cản bọn ta.

Chàng vung kiếm tấn công liền, đồng thời quay lại hô:
- Sư ca cùng Kỳ Dao bảo vệ cho đạo trưởng đi.

Cao Thức liền làm người dẫn đường, Kỳ Dao đoạn hậu, ba người hết sức xông ra.
Bốn đại hán muốn ngăn chặn nhưng bị Thiết Kỳ Sĩ thi triển khinh công nhanh như chớp cầm chân, họ không sao thoát ra được.

Cao Thức không còn địch nhân cản đường, quay lại nhìn lão đạo vẫy tay nói:
- Đạo trưởng! Chạy lẹ lên.

Lão đạo khinh công cũng không đến nỗi yếu kém liền chạy đuổi kịp Cao Thức. Kỳ Dao đi sau cùng theo sát lão đạo. Dĩ nhiên nàng sợ người khác cướp lão đem đi, đồng thời lại e lão thừa cơ chạy mất.

Chạy được mười mấy dặm, Cao Thức dừng lại nói:
- Bây giờ đi thong thả một chút, chờ lão nhị tới rồi chạy nhanh.

Kỳ Dao thấy ven rừng phía trước xuất hiện tám thiếu nữ, thái độ ra chiều khác lạ, liền nhìn Cao Thức hỏi:
- Sư ca, trước mặt có bọn người ngăn chặn.

Lão đạo vừa ngó thấy kinh hãi la lên:
- Bọn này tự xưng là nhân vật phái Thái Huyền. Nghe nói chúng là Thái Huyền Bát Sát. Bần đạo đã lọt vào tay bọn chúng rồi.

Cao Thức hỏi:
- Bọn chúng cũng muốn kiếm đạo trưởng ư?

Lão đạo thở dài đáp:
- Đúng thế! Sau bần đạo thừa cơ trốn thoát. Hỡi ơi, lần này thì không thoát được rồi. Võ công bọn chúng cao thâm khôn lường, lại không chịu nói chuyện phải trái.

Kỳ Dao nhìn Cao Thức nói:
- Quay về không được mà đi dường vòng lại bị chúng khinh khị Chúng ta cứ tiến thẳng phía trước xem bọn chúng nói sao?

Lão đạo không chờ Cao Thức trả lời liền tái mặt la:
- Đi không được, đi không được! Mau trở lại thôi.

Cao Thức hỏi:
- Chỉ cách bọn họ không đầy tầm tên thì sao thoát được. Lão đạo trưởng, bọn vãn bối không sợ đâu, chúng ta cứ đi.

Y nói rồi bức bách lão tiến về phía trước. Lúc gặp tám thiếu nữ, một ả cất tiếng hỏi:
- Hai vị là nhân vật phương nào? Tại sao lại lôi kéo lão đạo đây?

Cao Thức chắp tay đáp:
- Cô nương cản đường có chuyện gì? Tại hạ là kẻ tầm thường trên chốn giang hồ.

Thiếu nữ cười lạt nói:
- Các hạ hỏi mà không biết đường khinh trọng. Hay hơn hết là để lão đạo lại.

Cao Thức dõng dạc đáp:
- Tại hạ đã hứa lời bảo vệ đạo trưởng. Cô nương cố cản đường đòi giữ người thì e không phải là chuyện dễ.

Thiếu nữ quát:
- Rượu mời không uống, lại uống rượu phạt. Phải chăng ngươi không muốn sống nữa.

A Thức toan nổi nóng, bỗng nghe Kỳ Dao hô:
- Sư ca, A Kỳ ca tới nơi rồi.

Cao Thức quay lại thấy Thiết Kỳ Sĩ đang vọt tới, bất giác la lên:
- Lão nhị, bọn ta bị nữ cường đạo cản đường đánh cướp.

Thiết Kỳ Sĩ chạy tới cười rộ nói:
- Muốn đòi tiền mãi lộ thì dễ thôi, cho mấy cô vài lạng bạc là đi được.

Cao Thức lạnh lùng nói:
- Mấy cô coi trúng lão đạo rồi, vụ này không phải cướp tiền.

Thiết Kỳ Sĩ tiến lại nhìn thiếu nữ nói:
- Thưa cô nương, chắc quí phủ mới dựng một ngôi chùa mà chưa có đạo sĩ trụ trì?

Thiếu nữ quát:
- Nói bậy, kẻ nào dám ngông cuồng trước mặt Thái Huyền bát mỹ là không muốn sống rồi.

Thiết Kỳ Sĩ “ủa” một tiếng hỏi:
- Té ra đây là Thái Huyền bát mỹ oai danh lừng lẫy. Tại hạ cam bề thất kính. Xin hỏi cô nương giữ đạo trưởng này làm gì? Phải chăng quí phủ có yêu tinh quỉ quái xuất hiện, nên mời đạo trưởng đến phù phép chăng?

Thiếu nữ tức giận quát:
- Tên khốn này muốn chết thật rồi, mau nộp mạng đi thôi.

Thị quát rồi vung kiếm đánh tới.
Thiết Kỳ Sĩ vội xua tay nói:
- Cô nương hãy khoan.

Thiếu nữ hỏi:
- Ngươi còn nói gì nữa?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ không có gì nói nhưng mà có chút tin tức cho cô nương hay.

Thiếu nữ đằng hắng nói:
- Tin tức gì?

Thiết Kỳ sĩ đáp:
- Tại hạ coi chừng vị đạo trưởng này đáng giá vạn lạng. Hiện giờ phía sau đuổi theo lão không phải một người mà bốn phái lớn. Nào Ảo hải môn, Tiên Thiên phái, Thái Hư phái, Cổ Mộ môn. Nếu cô nương động thủ với tại hạ thì chậm trễ thời giờ, bọn họ sẽ theo đuổi tới nơi.

Thiếu nữ nghe nói sửng sốt quát:
- Vậy các ngươi đi đi, bọn cô nương tha cho một lần.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Còn vị đạo trưởng này thì sao?

Thiếu nữ đáp:
- Để lão lại.

Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu nói:
- Nếu thế thì không được.

Thiếu nữ quát:
- Vậy động thủ đi.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Cũng không được, tại hạ có biện pháp giải quyết được vấn đề.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #87  
Old 27-05-2008, 08:28 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 85
Tỷ Liệng Đá Hai Phen Thắng Cuộc

Thiếu nữ hỏi:
- Biện pháp gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chúng ta động thủ thí mất thời giờ, mà không động thủ thì khó nỗi hạ đài. Cô nương ơi, theo tại hạ thì chúng ta đánh cuộc để phân thắng bại. Người nào thắng sẽ đưa đạo trưởng đi, người thua không được rắc rối.
Thiếu nữ cười lạt hỏi:
- Đánh cuộc bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chúng ta tỷ nội công hay tỷ kiém thuật điều không hay, vì tại hạ là nam tử hán, có thắng cũng chẳng vinh gì, còn bại thì mất thể diện. Chúng ta đánh cuộc bằng trò chơi nhỏ mọn thì tốt hơn.
Thiếu nữ hỏi:
- Tỷ thí trò chơi nhỏ mọn thế nào? Ngươi nói ta nghe, chẳng lẽ là ta sợ ngươi ư?
Thiết Kỳ Sĩ lượm một viên đá khắc chữ vào rồi nói:
- Cô nương cũng khắc chữ vào một viên đá rồi liệng về phía bắc. Đó là phương hướng bọn tại hạ đi. Kế đó chúng ta thi triển khinh công tìm kiếm. Cô nương kiếm viên đá của tại hạ, tại hạ kiếm viên đá của cô nương. Ai kiếm được trước sẽ thắng. Chúng ta ấn định thời gian vào ngay đem naỵ Địa điểm tái ngộ là thành Dương Giang phía trước. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Dương Giang thành. Ai đến trước là thắng.
Thiếu nữ cười lạt nói:
- Thành Dương Giang rộng lớn thì người đén sau làm sao biết được người đến trước? Người đén trước cũng chẳng có gì chứng minh mình đến trước.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Cô nương nói thế cũng phải, vậy đến Dương Giang phải tìm vào khách sạn lớn nhất ngay.
Thiếu nữ hỏi:
- Bản cô nương còn phải đề phòng bọn người mấy phái kia nên đành nhẫn nại theo đề nghị của ngươi. Nhưng lão đạo phải đểû cho ta giũ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Thế thì không xong rồi. Đạo trưởng hiện do tại hạ bảo vệ, đương nhiên là tại hạ giữ, khi nào lại để cô nương đưa đi.
Thiếu nữ lớn tiếng nói:
- Giả tỷ ngươi đem lão trốn chạy thì bỗn cô nương mắc lừa ngươi hay sao?
Thiết kỳ Sĩ thấy đối phương không tín nhiệm liền nghiêm nghị đáp:
- Cô nương, không phải tại hạ sợ tám chị em cô đâu, đồng thời cũng phải đề phòng địch thủ phía sau. Nếu không cứ điểm này động thủ chua biết ai chết về tay ai. Đồng thời tại hạ là người có chút tiếng tăm trong võ lâm, khi nào lại thất tín với phụ nữ? Cô nương không đòng ý thí chúng ta động thủ đi.
Thiếu nữ thấy Thiết Kỳ Sĩ lộ vẽ giận dữ, dường như cô ta nảy ra cảm giác cao thâm khôn lường. Nhưng cô đã tự nhận võ lâm không ai thắng nỗi chị em cô, liền lớn tiếng hỏi lại:
- Qúi tính các hạ là gì?
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng đáp:
- Xin miễn thứ cho tại hạ khỏi trình bày. Có điều rồi đây cô nương sẽ biết tại hạ là ai.
Thiếu nữ cười lạt nói:
- Được rồi, bản cô nương quyết không sợ các hạ man trá. Dù các hạ có lên trời, bản cô nương cũng tìm được.
Thị dứt lời, liền lượm viên đá dùng tay khắc chữ vào, miệng hô:
- Liệng đi.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Cô nương có long tín nhiệm, tại hạ cảm kích vô cùng.
Dứt lời chàng cầm viên đá liệng ra.
Hai người liệng đá, nhất quyết không phải chỉ trong vòng 10 trượng, lại nín thở liệng mạnh thật khó mà lường được viên đá đi xa tới đâu.
Thiết Kỳ Sĩ liệng đá xong rồi chắp tay nói:
- Mời cô nương.
Thiếu nữ vẫy tay một cái, miệng vẫn mỉm cười, thị cùng 7 cô kia lướt đi như gió.
Kỳ Dao thấy nụ cười của thị có vẻ kỳ bí khẽ “ủa” một tiếng hỏi:
- A Kỳ, con nha đầu này dường như có tâm trá ngụy, không hiểu có điều chi ngắt ngéo.
Thiết Kỳ Sĩ làm bộ quỉ nhát cười nói:
- Thị có 8 chị em nên dĩ nhiên tìm thấy viên dá một cách dễ dàng. Thị chiếm phần tiện nghi nên ngấm ngầm đác ý.
Lão đạo nóng nảy nói:
- Các vị thí chủ, chúng ta có bốn người, chỉ bằng nửa chúng, sao còn chưa chạy đi?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Đạo trưởng cứ yên dạ. Nếu không name chắc phần thắng khi nào tại hạ lại đánh cuộc với thị, mời đạo trưởng.

Lúc mọi người chạy đi, Cao Thức đột nhiên cười ha hả nói:
- Tại hạ hiểu rồi.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư ca biết rõ A Kỳ chắc ở chỗ nào?
Cao Thức đáp:
- Dĩ nhiên viên dá của lão nhị không có chữ nào thí bọn Thái Huyền sát bát còn kiếm thấy làm sao được.
Lão đạo nghe nói cũng nổi lên tràng cười.
Kỳ Dao nói:
- Không phải đâu, viên đá của A Kỳ tiểu muội ngó thấy y khắc ba chữ Tiểu Phụng Hoàng.
Thiết Kỳ Sĩ gật đàu đáp:
- Đúng rồi, cô này tinh mắt thật. Tại hạ đã định dùng kế đó, nhưng xem chừng không trôi phải khắc chữ vào rồi.
Lão đạo chán phè thở dài nói:
- Như vậy thì bọn sát bát nhất định tìm thấy.
Thiết Kỳ Sĩ chẳng nói gì cứ chạy thẳng về phía trước. Khi đến bên một khu rừng, chàng làm như đã trông rõ, nhảy vọt lại lượm lấy viên đá. Lúc đua mọi người coi, thấy trên đó khắc hai chữ Thái Huyền.
Kỳ Dao đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy tông tích bát nữ đâu, vội hỏi Thiết Kỳ Sĩ:
- Bọn chúng ở chỗ nào?
Thiết Kỳ Sỹ trỏ đầu nói bên kia đáp:
- Họ đang tìm ở chỗ kia.
Cao Thức hỏi:
- Lão nhi liệng đá tới đó ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp:
- Cứ đi đi, bây giờ chúng ta chạy thẳng tới Dương Giang.
Bốn người lại chạy về phía trước. Chẳng bao lâu đến mộ cây cầu dá. Thiết Kỳ Sĩ nhìn xuống nước cười nói:
- Bọn chúng mà muốn tìm thấy viên đá thì phải xuống sông tắm nước lạnh.
Kỳ Dao cưòi hỏi:
- Sao Kỳ ca biết chỗ này có dòng sông?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta đã qua lại hai lần đường này. Nếu khi6ng liệng đá xuống nước thì tất bọn chúng đã kiếm thấy rồi.
Lão đạo yên dạ cười khanh khách nói:
- Thí chủ trí tuệ hơn người, bần đạo khâm phục vô cùng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đạo trưởng quá khen mà thôi. Chúng ta chạy mau tới Dương thành. Tám con nha đầu đó tìm không thấy thế nào cũng trở mặt với chúng ta.
Bốn người đến Dương Giang thành vào lúc ch56p tối. Thiết Kỳ Sĩ vội dẫn mọi người tới Dương Giang khách sạn nhưng không vào điếm, gọi tiểu nhị ra cho gã 1 đĩnh bạc và bảo:
- Điếm gia, tại hạ nhờ 1 việc và xin thù lao chút bạc lẽ này để uống rượu.
Tiểu nhị tươi cười khom long đáp:
- Qúi khách sai phái viẹc gì cứ nói ra.
Thiết Kỳ Sĩ cầm viên đá đưa cho gã dặn:
- Tiểu nhị ca, lúc trời tối tất có 8 cô nương đến đây kiếm tại hạ. Vậy tiểu nhị giao viên đá này cho các cô và bảo họ bọn tại hạ chờ lâu không thấy mà đã hết thời hạn nên phải đi.
Tiểu nhị nghe nói gã chỉ phải làm chút việc tầm thường, sướng quá cười đáp:
- Qúi khách, câu chuyện có vậy mà quí khách cũng thưởng bạc, tiểu nhân nhất định đưa tới tay các cô.
Thiết kỳ Sĩ nói thêm vài câu khách khí rồi dẫn mọi người đi về phía bắc.
Đi tới nữa đêm, đạo nhân bỗng dừng lại nói:
- Ba vị thí chủ, nhờ ba vị hộ tống, bây giờ đã thoát vòng nguy hiểm không dám làm phiền ba vị nữa.
Thiết Kỳ Sĩ ngẩn người nhưng không dám miễn cưỡng, chàng động tâm chắp tay nói:
- Đạo trưởng, nếu đạo trưởng không thấy có việc gì nữa, xin cứ tùy tiện.
Cao Thức cũng nóng long nhưng không tiện nhúng miệng vào.
Lão đạo cười nói:
- Đã vượt qua cửa ải khó khăn rồi, bần đạo xin cáo từ.
Thiết Kỳ Sĩ dặn:
- Dọc đường đạo trưởng nên thận trọng. Hiện nay dải đất này đầy những nhân vật của Aûo Hải môn. Huống chi còn thêm Thái Huyền bát sát, đệ tử Thái Hư, anh em phái Tiên Thiên. Đạo trưởng không thận trọng tất lọt vào tay người.
Lão đạo dừng bước hỏi:
- Tí chủ biết chắc trên đường này toàn là bọn Aûo hải môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- chưa qua sông Hoàng Hà, chỗ nào cũng có thể chạm trán họ. Nhưng đạo trưởng đề phòng cẩn thận, may ra không việc gì.
Đạo nhân hỏi:
- Ba vị thí chủ đi đâu?
Thiét Kỳ Sỉ đáp:
- Bọn tại hạ chưa nhất định, tính lên Bắc Kinh chơi một chuyến.
Lão đạo trầm ngâm nói:
- Nếu thí chủ không sợ phiền, cho bần đạo đi theo có được không?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Chỉ cần đạo trưởng không nghi ngờ là được. Còn thêm bạn đồng hành thì có gì ngăn trở.
Đạo nhân thở dài nói:
- Nếu vậy thì làm phiền 3 vị.
Lão vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng âm thanh của mụ già cất lên:
- Cha này còn nhỏ tuổi mà long dạ rất quỉ quái. Đáng tiếc là lão bà đã tới đây, thằng lõi con đừng khống chế lão nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng biết là có biếng liền xông lại hỏi:
- Vị tiền bối nào ở phía trước?
Một mụ già đầu tóc bạc phơ xuất hiện, cười khằng khặc đáp:
- Lão thân là Thái Huyền, tiểu tử để lão đạo lại đó.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi than thầm:
- Mụ là Thái Huyền thánh mẫu rồi, hỏng bét.
Rồi chàng chắp tay nói:
- Té ra là Thái Huyền thanh mẫu lão tiền bối giá lâm, vãn bối cam bề thất kính.
Lão Thái bà lạnh lùng đáp:
- Đừng giở trò nữa, mau để lại lão đạo sĩ rồi cút đi. Bằng không lão bà tử nổi giận thì thanh Thái Huyền thần kiếm quyết không nể ngươi.
Thiết kỳ Sĩ ngó thấy sau long mụ cài một thanh cổ kiếm liền nghĩ thầm:
- Mụ này coi bộ không phải hạng tầm thường. Tuy chưa chắc ta thua mụ, nhưng giữ sao cho khỏi động thủ vẫn hơn.
Chàng liền cười nói:
- Thưa lão tiền bối, lão nhân gia nổi tiếng võ lâm vào hàng tiền tiến, sao lại toan đọat người trong tay kê hậu sinh tiểu bối. Vụ này đồn đại ra ngòai, há chẳng khiến những bạn hữu giang hồ họ cười chê ư?
Lão thái bà lớn tiếng quát:
- Lão nhân gia trước nay bất chấp lời dị nghị của kẻ khác.
Thiết kỳ Sĩ hỏi:
- Thưa tiền bối, phải chăng vì lệng đồ thua cuộc mà tiền bối bực mình?
Lão thái bà nổi lên tràng cười khằng khặc đáp:
- Thằng lõi con đua ra quỉ kế khiến 8 con a đầu của lão nhân gia mắc hợm. Lão nhân gia không nhắc tới mà ngươi lại nói ra. Bọn chúng tuy thua cuộc một cách oan uổng, nhưng thua vẫn là thua, có điều lão nhân gia không chịu thua đâu.
Thiết Kỳ Sỉ nói:
- Lão tiền bối nhẫn nại tới giờ chưa hạ thủ, tỏ ra vẫn còn điều úy kỵ bọn vãn bối.
Lão thái bà hằng đạng đáp:
- Ngươi mà không cút đi là lão nhân gia hạ thủ đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Tiền bối, chúng ta còn có biện pháp nào khác để giải quyết chăng? Vãn bối không muốn động dao kiếm.
Lão thái bà cười lạt đáp:
- Ngươi lại muốn dở trò quỉ rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu lão tiền bối sợ mắc hợm thì xin lão tiền bối đua đề nghị ra.
Lão thái bà nói ngay:
- Được rồi, lại liệng đá như trước, lão nhân gia thử coi trò quỉ của ngươi đến trình độ nào.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Như vậy chứng tỏ tiền bối chưa phục về việc lệnh đò đã thua cuộc. Có điều kỳ này vãn bối xin nói rõ trước: Ai thua là thua, đùng tìm bên thắng để gây rắc rối nữa.
Lão thái bà tức mình lớn tiếng:
- Thằng lõi cứ thắng đi, vĩnh viễn lão bà tử không kiếm ngươi để gây chuyện đâu.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Một lời nói của tiền bối đáng giá ngàn vàng, hay lắm, quân tử nhất ngôn. Lão tiền bối lượm đá đi.
Lão thái bà cười lạt đáp:
- Tiẻu tử, đừng tâng bốc tạ Nhung ngươi phải nói rõ hòn đá ngươi khắc chữ gì? Ngươi khắc rồi để cho ta chứng nghiệm minh bạch, dĩ nhiên ta cũng cho ngươi coi.
Thiết kỳ Sĩ lượm viên đá nặng tới nữa cân, khắc chữ rồi đưa lại nói:
- Xin lão tiền bối qua mắt.
Lão thái bà ngó thấy ủa một tiếng rồi hỏi:
- Té ra ngươi là đồ đẹ của lão Phụng Hoàng thần ư? Đáng tiếc là ngươi không được thành thật như sư phó.
Mụ cũng khắc một chữ vào khối đá đưa cho Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tiểu tử, coi rõ chưa?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Chẳng lẽ lão tiền bối còn làm chuyện giả dối.
Lão thái bà cười ha hả nói:
- Tiểu tử, xem chừng ngươi vẫn giữ long dạ thiếu quang minh. Đáng tiếc lá phía trước không có sông.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Có sông cũng chẳng ích gì, căn cứ vào thần công của lão tiền bối thì dù có biển cũng vô dụng.
Lão thái bà tuy nói là không ăn phỉnh, nhưng nghe Thiêt Kỳ Sĩ tâng bốc thì trong long cũng khoan khoái. Nét mặt mụ hòa hoãn lại nhiều. Mụ lớn tiếng hô:
- Lần này hạn chế cả thời gian nữa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Xin lão tiền bối cứ nói ra, vãn bối nhất nhất đều tuân mạng.
Lão thái bài nói:
- Lão đạo đếm đến 100 rồi hô dừng, ai kiếm thấy trước là thắng.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Biện pháp của lão tiền bối hay quá!
Lão thái bà vận toàn lực liệng đá ra. Viên đá bay đi vừa cao vừa xạ Mụ nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Tiểu tử, ngươi nghe rõ tiếng rout rồi chớ?
Thiết Kỳ Sĩ cũng mỉm cười liệng đá ra rồi hô:
- Đi!
Lão thái bà đang lắng tai bị tiếng hô “đi” làm lãng trí, dường như chưa nghe rõ tiếng đá rơi. Mụ biếng sắt nhưng không nói gì, cùng Thiết Kỳ Sỉ chạy đi.
Kỳ Dao mỉm cười nhìn Cao Thức nói:
- Ky ca thiệt là giảo hoạt.
Lão đạo vừa lượm đá sỏi đếm, vừa khấn thầm:
- Xin hoàng thiên phù hộ khiến thánh mẫu khôngnghe tiếng đá rout.
Cao Thức trịnh trọng nói:
- Lão nhi hô tiếng đó chắc là có nguyên nhân. Viên đá vận chân lực liẹng ra, tiếng hô cũng không che lấp được lỗ tai một nhân vật như thánh mẫu.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư ca có nghe thấy không?
Cao Thức đáp:
- Viên đá của thánh mẫu dường như rout trên đống lá cách đây nữa dặm, nhưng vẫn còn tiếng trầm trọng, còn viên đá của lão nhị rout xuóng tai mình nghe không rõ.
Kỳ Dao nói:
- Lúc y ra tay cũng tiếng gió réo như thánh mẫu mà sao không có tiếng đá rout xuống?
Cao thức bỗng ồ lên một tiếng:
- Thánh mẫu thất bại rồi, mụ lại mắc bẫy lão nhi.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư ca biết?
Cao thức đáp:
- Trong nội công tâm pháp của gia sư có yếu quyết kêu bằng “Ly sa băng sơn”, tức là dấu chân khí mình trong hạt cát. Hạt cát ra khỏi tay chạm vào vật gì cũng nổ tan tành không thành tiếng rồi biếng mất. Nếu đánh trúng vào đói phương, công lực bên địch cũng tiêu tan. Nhất định lão nhị đã luyện đến chỗ ảo diệu này thì thái huyền thánh mẫu còn tìm đâu cho thấy viên đá kia.
Kỳ Dao cười nói:
- Té ra là thế.
Nàng vừa dứt lời, bỗng nghe lão đạo đề tụ công lực lớn tiếng hô:
- Dừng!
Tiếng hô này đi xa đến một dặm. Tiếp theo lại nghe tiếng Thiết Kỳ Sĩ cười rộ nói:
- Tìm thấy rồi.
Thiết Kỳ Sĩ vừa nói xong, bỗng thấy Thái Huyền thánh mẫu chạy tới quát:
- Đưa cho lão gia coi.
Thiết kỳ Sĩ hai tay cầm đá dâng lên nói:
- Xin lão tiền bối qua mắt.
Thái Huyền thánh mẫu noun lấy coi thì đúng lá hòn đá của mụ khắc chữ. Mụ giật mình kinh hãi cười khằng khặc nói:
- Tiểu tử, sau này sẽ gặp nhau.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Xin miễn thứ cho tại hạ khỏi tiển chân.
Chàng chạy về, Cao Thức ra noun cười nói:
- Lão nhị, thủ pháp ly sa băng sơn của lão nhị giỏi quá.
Thiết kỳ Sĩ thở phào đáp:
- Sư ca hãy coi chừng kẻo lão thái bà nghe thấy.
Thiết Kỳ Sĩ thắng được Thái Huyền thánh mẫu kể như qua được cửa ải khó khăn nhất. Nhưng chàng vừa hô Cao Thức kín tiếng thì bỗng trong bóng tối có tiếng người cười nhẹ nói:
- Đừng đắc ý vội. Công phu của sư phó ngươi, lão bà tử biết rõ rồi. Hiện giờ ngươi dấu được mụ, nhưng trong vòng một giờ mụ phát giác ra nguyên nhân sẽ tìm đến ngươi. Thằng lõi con đừng chọc giận mụ.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi quay lại hỏi:
- Cao nhân ở phương nào, xin cho ra mắt được không?
Thanh âm khàn khàn lại cười rộ lên:
- Không phải bằng hữu mà chạm mặt nhau là sinh động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ cũng cả cười nói:
- Tiểu tử nghe tiếng đã biết tiền bối rồi. Thằng lõi này không sợ đâu. Tiền bối cứ ra nói chuyện nên chăng? Đánh nhau thì có gì là quan hệ, chỉ cần tiên lễ hậu binh là xong.
Người kia cả cười đáp:
- Không, Phụng Hoàng thần có cao đồ thì lão phu cũng có. Ngươi hãy đấu với đồ đệ lão phu rồi hãy bàn. Nói cho ngươi hay, lão phu cũng đòi đạo nhân kia.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi:
- Bây giờ tiền bối ẩn hhình chờ lệnh đồ thua mới ra thì e rằng có sự khác biệt. Chắc chắn tiền bối là Thái Hư thiên tôn phải không?
Người kia hỏi lại:
- Ủa, tiểu tử ngươi căn cứ vào điều chi mà xác định như vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- giọng lưỡi này trong võ lâm chỉ có hai vị. Ngoài lão nhân gia là Thiên Tiên lão tổ. Nhưng Thiên Tiên lão tổ là người xuất gia, chẳng khi nào tự xưng là lão phu, nên vãn bối xác định như vậy.
Người kia nói:
- Thằng lõi quả có chổ thông minh quỉ quyệt. Giỏi lắm, lão phu phục ngươi rồi. Sẽ gặp nhau trong bước tiền đồ.
Cao Thức khẻ nói:
- Bước tiền đồ lại gặp chuyện rắc rối.
Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời:
- Chắc lúc trời sáng gặp lại lão
Kỳ Dao hỏi:
- chúng ta đổi nẻo có được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ dáp:
- chúng ta đổi nẻo nào bây giờ? Các vị nhìn lên trời không có trăng sao. Tại hạ muốn làm cho bọn họ noun noun đường một cách vô ích.
Cao Thức hỏi:
- Bay qua cửa quan này chăng?
Thiết Kỳ Sĩ dáp:
- Bây giờ bắt đầu bay, dưới đất nhìn không rõ. Bay tới lúc trời sáng thì cũng vượt xa được mấy trăm dặm.
Kỳ Dao hỏi:
- Còn đạo trưởng làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta đảm nhận phần đề phòng tập kích ở trên không nhưng không thể động thủ được.
Ba người liền cởi bỏ áo ngoài và áo choàng gấp lại. Thiết Kỳ sĩ nhìn lão đạo nói:
- Đạo trưởng, mau nằm phục trên lưng tại ha.
Lão đạo cả kinh hỏi:
- Ba vị là người ở Aûo Hải môn ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Đạo trưởng đã ngó thấy phi tử thần y cuả Aûo Hải môn rồi, vậy coi lại thần y của tại hạ là không còn nghi ngờ gì nữa.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #88  
Old 27-05-2008, 08:29 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 86
Cổ Cầm Giáo Cực Kỳ Khủng Khiếp

Lão đạo vừa ngó thấy thần y của Thiết Kỳ Sĩ bỗng kinh hãi la lên:
- Biển Bức thần y!
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đạo trưởng coi lại áo của hai vị kia.
Đạo nhân coi rồi hô:
- Điệp thần y!
Thiết Kỳ Sĩ cúi xuống giục:
- Lẹ lên! Trăng sao mà tỏ rõ là không bay lên được.
Đạo nhân hỏi:
- Liệu thí chủ cõng nổi bần đạo chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Đạo trưởng gầy nhom. Đến năm người như vậy cũng không ăn thua gì!
Lão đạo nghe nói kinh nghi, đành ngồi lên lưng chàng.
Thiết Kỳ Sĩ lại hô:
- Đạo trưởng ôm thật chặt nghe.
Chàng chấn động hai tay, đề tụ chân lực bay lên mây.
Cao Thức và Kỳ Dao vọt lên theo. Mới chớp mắt đã rời khỏi mặt đất hơn trăm trượng.
Cao Thức vừa rượt theo vừa hô:
- Lão nhị! Làn mây dưới đất rất dày, có thể gia tăng kình lực lướt nhanh về phía trước.
Thiết Kỳ Sĩ bảo Cao Thức:
- Sư ca! Sư ca nhằm đúng phương hướng đi trước mở đường và phải coi chừng bọn Ảo Hải môn.
Cao Thức cười đáp:
- Mối khủng khiếp của ta đối với Ảo Hải môn dần dần tiêu tan rồi.
Trừ bọn hậu đài ra, còn thì ta dám đương đầu với họ.
Đạo nhân tuy không phải là người võ công kém cỏi, nhưng suốt đời chưa từng bay trên không, lão giương mắt nhìn làn mây mù trước mắt xoay chuyển, tai nghe tiếng gió vù vù, tưởng chừng mình được lên cõi tiên.
Trước khi trời sáng, Cao Thức bay gần bên sư đệ khẽ nói:
- Phương đông đã rạng hoa lê. Phía trước mé tả có núi cao, bên hữu là biển cả, có thể dừng được rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vậy hạ nhanh xuống đỉnh núi.
Cao Thức sà xuống trước để ý coi chừng không thấy động tĩnh gì mới ngửng đầu lên hú một tiếng dài.
Kỳ Dao và Thiết Kỳ Sĩ hạ xuống sau.
Lão đạo thở dài nói:
- Chuyến đi này của tại hạ thật không uổng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Đạo trưởng biết người biết của, chắc những cổ kim kỳ trân đều hiểu rõ hết?
Lão đạo cười khanh khách nói:
- Đó là chỗ sở trường của bần đạo. Đáng tiếc ở chỗ mình hiểu biết mà lại không có.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói:
- Đã biết là có ngày lấy được. Kẻ không biết mới phải tuyệt vọng.
Lão đạo thở dài đáp:
- Ai lấy được là người có duyên.
Cao Thức bỗng la lên:
- Đây là ngọn chủ phong núi Liên Hoa.
Kỳ Dao nói:
- Mặc kệ nó. Chúng ta xuống núi tìm nơi nào ăn bữa sáng đã.
Cao Thức nói:
- Đi xuống mé hữu trái núi này, tiến thêm mấy chục dặm là đến Lục Phong thành.
Mọi người liền động thân thi triển khinh công chạy thật nhanh tới Lục Phong thành thì trời vừa hừng sáng.
Lúc vào quán Thiết Kỳ Sĩ hỏi lão đạo:
- Đạo trưởng dùng cơm chay hay sao?
Lão đạo cười khanh khách đáp:
- Bần đạo không kiêng kỵ chi hết.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Thế thì càng tiện.
Chàng liền gọi tiểu nhị sắp một mâm cơm rượu. Quần hào ăn một bụng no nê.
Ăn cơm xong mọi người lại lên đường đi về phía bắc. Suốt mười mấy ngày chưa gặp rắc rối, hiển nhiên đã thoát khỏi các phe phái rượt theo.
Trưa hôm ấy bốn người đến Phân Thủy quan là chỗ giao giới hai tỉnh Triết, Mân.
Cao Thức hô Thiết Kỳ Sĩ dừng bước nói:
- Lão nhị! Chúng ta nghỉ lại ở bờ sông phía trước ăn lương khô rồi sẽ đi, gần tới Nhạn Đăng sơn rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Từ giờ trở đi phải coi chừng. Dọc đường này lướt qua Bắc Nhạn Đăng Quát Thương sơn, Thiên Đài sơn, Tử Minh sơn đều có địch nhân cản đường ở những nơi hiểm yếu.
Kỳ Dao hỏi:
- Chúng ta chưa thấy bọn Ngũ vương tử đâu, không hiểu vì nguyên nhân gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Họ được sư phó chiếu cố, chúng ta có thể yên dạ. Các vị đó chưa đến cũng hay. Gặp họ rồi, mình hành động khó khăn hơn.
Đang ăn lương khô, Thiết Kỳ Sĩ chợt thấy trong khu rừng bên bờ sông có tiếng động liền bảo Cao Thức:
- Sư ca! Các vị ẩn vào sau gốc cây. Có người ở trong rừng đi ra.
Cao Thức hỏi:
- Có phải dân thường chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Dân thường hay võ lâm cũng không phân biệt ra thì còn làm gì được?
Chàng tung mình xông vào rừng quát hỏi:
- Ai đó?
Một lão già trong rừng sâu “ồ” một tiếng đáp:
- Té ra là thằng lỏi!
Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng cả mừng hỏi:
- Đúng lão đạo vương rồi.
Chàng chạy tới cười ha hả hỏi:
Tiền bối đấy ư?
Lão đạo vương ra hiệu đáp:
- Đừng lớn tiếng! Giải đất này toàn là cao thủ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Gia sư đâu?
Lão đạo vương đáp:
- Lão dẫn đại đội đi xa rồi, lưu ta lại đây để thám thính truy binh.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói:
- Tiền bối! Bọn vãn bối bảo vệ một lão đạo phải vượt qua bao nhiêu chỗ ngăn chận. Hiện lão ở bờ sông.
Lão đạo vương kinh ngạc hỏi:
- Ngươi kiếm được Tái lão quân rồi ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lão không chịu nói tự hiệu, nhưng đúng là người mà những phái Tiên Thiên, Thái Huyền, Thái Hư và Ảo Hải môn đều muốn bắt. Cái đó có thể chứng minh là Tái lão quân.
Lão đạo vương lắc đầu đáp:
- Ta cũng thấy nhân vật các lộ truy tầm được mấy lão đạo, nhưng đều không phải là Tái lão quân.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
Lão đạo vương cười đáp:
- Hiện giờ trừ lão đạo nào có người chứng thực môn phái, còn toàn là hạng vớ vẩn. Lão đạo mà ngươi hộ vệ đó chắc cũng không phải.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tiền bối căn cứ vào đâu mà nói vậy?
Lão đạo vương đáp:
- Tái lão quân là nhân vật cơ trí tuyệt luân, người võ lâm ít ai nhận biết, cả sư phó ngươi cũng chưa từng gặp mặt. Vì lẽ đó nhân vật các lộ chẳng có cách nào kiếm đúng lão. Họ cứ thấy lão đạo là hạ thủ.
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” một tiếng nói:
- Đó là bọn đạo nhân gặp vận xúi mà bị bắt, nhưng đạo nhân do vãn bối hộ vệ có chỗ đặc biệt là lão không chịu nói rõ lai lịch.
Lão đạo vương đáp:
- Để ta đi nhận coi. Tuy ta mới gặp Tái lão quân hai lần, nhưng không thể lầm được.
Thiết Kỳ Sĩ vội dẫn lão ra khỏi rừng cây đi tới gần bờ sông.
Cao Thức vừa ngó thấy cả mừng hô:
- Sư thúc!
Lão đạo vương nhìn đạo nhân rồi lớn tiếng thóa mạ:
- Té ra là Đa bảo lão đạo con khỉ này!
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói chán phèo, thật là dở cười dở khóc.
Đạo nhân thấy lão đạo vương vội gật đầu chào:
- Lão thí chủ! May được gặp đây!
Lão đạo vương phì một tiếng nói:
- Lão làm cho bọn hài tử của ta cực nhọc vô cùng!
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Đạo trưởng đây là ai?
Lão đạo vương cười hô hố đáp:
- Tuy lão là nhân vật thần bí, nhưng không đáng để ngươi bảo vệ.
Lão mang đạo hiêu là Đa bảo đạo nhân.
Thiết Kỳ Sĩ lại gần đạo nhân hằn học nói:
- Đạo trưởng! Đạo trưởng làm cho tại hạ mắc bẫy rồi. Bao nhiêu phen nguy hiểm đạo trưởng cũng không chịu thổ lộ chân tình.
Lão đạo ngạc nhiên hỏi:
- Thí chủ! Khi nào bần đạo dám để cho thí chủ mắc hợm?
Lão nói câu này khiến cho Thiết Kỳ Sĩ không khỏi nghĩ thầm:
- Vụ này quả không thể trách lão vì chính mình muốn đem lão đi theo.
Chàng ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Đạo trưởng! Sao đạo trưởng không chịu nói rõ tự hiệu?
Lão đạo vương cười rộ đáp:
- Tự hiệu lão là Đa Bảo, ngươi còn chưa biết ư? Lão là giống quái vật tích trữ kỳ trân dị bảo, so với Hoàng gia còn có phần nhiều hơn. Bản thân lão bị bọn hắc đạo giang hồ ráng bắt cho bằng được, khi nào lão dám nói rõ tự hiệu?
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” lên một tiếng hỏi:
- Vậy những môn phái kia định bắt lão làm chi?
Lão đạo vương đáp:
- Cái đó rõ ràng lắm rồi. Vì hành động của lão lén lút, úp mở, họ nghi lão là Tái lão quân.
Đạo nhân nhảy bổ lên hỏi:
- Nhân vật các đạo muốn bắt bần đạo vì tưởng bần đạo là Tái lão quân ư?
Lão đạo vương gật đầu đáp:
- Người gặp vận xúi không phải chỉ một mình lão. Khắp nơi từ nam chí bắc hễ họ gặp đạo nhân nhiều tuổi là rượt theo như đuổi chó nhà có đám ma. Ngoại trừ những người đã chứng thực được môn phái, còn đều biến thành “của báu” hết.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn đạo nhân thở dài nói:
- Đạo trưởng! Bây giờ xin tùy tiện. Chuyến bảo tiêu này tại hạ toi công rồi.
Lão đạo trịnh trọng đáp:
- Thí chủ! Nhờ ba vị bảo vệ bao phen nguy hiểm, bần đạo cảm kích vô cùng. Bần đạo chẳng có chi báo đáp rất lấy làm xấu hổ. Kim ngân châu báu thí chủ không thèm lấy, nhưng có một điểm chắc làm cho thí chủ rất cao hứng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Đạo trưởng có điều chi khiến tại hạ cao hứng?
Đạo nhân đáp:
- Đó là hành tung của Tái lão quân!
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc nhảy lên hỏi:
- Đạo trưởng có biết ư?
Đạo nhân đáp:
- Lão thí chủ đó tuy không cùng chí hướng với bần đạo, nhưng trước kia có mối giao tình. Nửa năm gần đây, bần đạo mới gặp được lão hai lần, một lần ngoài quan ải và một lần ở núi Hạ Lan. Bần đạo xem ra lão tìm kiếm vật gì đó, nên đoán hiện giờ lão không phải ở phia trong quan ải.
Lão đạo vương căn dặn:
- Đa bảo đạo quỷ! Chuyện đó lão để dạ không được tiết lộ với ai nghe.
Đa Bảo đạo nhân gật đầu đáp:
- Lão thí chủ cứ yên lòng.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đa tạ đạo trưởng. Vậy chuyến hàng này tại hạ chẳng đến nỗi về không. Mai hậu còn có phen tái hội.
Đạo nhân cúi đầu đáp:
- Thí chủ! Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài quan ải.
Thiết Kỳ Sĩ lại nhìn lão đạo vương hỏi:
- Tiền bối cùng đi chứ?
Lão đạo vương cười đáp:
- Không. Tin này cần phải cho sư phó ngươi hay. Ba ngươi ngược bắc cho lẹ, ra ngoài quan ải càng sớm càng hay.
Dứt lời lão phất tay áo.
Cao Thức thở phào nói:
- Không còn Đa bảo đạo nhân đi kèm, chúng ta thoải mái hơn nhiều.
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ khẽ bảo chàng:
- Ngó lên trên đỉnh Nhạn Đăng sơn.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn theo ngón tay nàng trỏ, đột nhiên la:
- Trên không có cuộc đại chiến.
Cao Thức nói:
- Còn ở xa lắm nhìn không rõ. Chúng ta phải tức tốc rượt theo.
Thiết Kỳ Sĩ dẫn đầu chạy trước. Chàng quay lại hỏi:
- Ngoại trừ Ảo hải môn biết bay, chẳng lẽ còn bọn người nào mới xuất hiện?
Kỳ Dao đáp:
- Không khéo là Đế Đế và Bạch thư cùng Cao lão ca đụng đầu bọn Ảo Hải môn?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không phải đâu. Không gian phía trên đỉnh núi chẳng phải chỉ năm sáu người, đồng thời ta còn nhận ra lối bay khác, quyết không đúng là bức y và điệp y.
Cao Thức gạt đi:
- Bất tất phải nói nhiều. Rượt tới nơi sẽ rõ.
Phía trên đỉnh núi vọt lên mười mấy chấm đen, mỗi lúc một rõ hơn.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng la hoảng:
- Một bên không phải là người.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc nói:
- Đó là giống chim gì? Chúng vừa to vừa lẹ, có lẽ lớn hơn cả chúng ta.
Kỳ Dao “ồ” một tiếng đáp:
- Dường như bọn Thiết linh hạc mà gia phụ đã nói tới. Giống chim này bay nhanh nhất.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Nó khác với giống hạc thông thường ở chỗ nào?
Kỳ Dao đáp:
- Đây là giống chim lạ đời xưa, khác với hạc thường là lớn gấp đôi.
Lông cánh vừa trơn vừa rắn, bảo đao cũng khó chém đứt. Mỏ và móng sắc như đanh sắt. Nó lại linh hoạt vô cùng!
Cao Thức nói:
- Bên kia là bọn Ảo Hải môn đều mặc Phi thử thần y. Chúng ta không nên để bộc lộ hành tung.
Ba người vừa đến chân núi, bỗng thấy lão đạo vương cũng ở đó. Thiết Kỳ Sĩ chạy lai gần hỏi:
- Tiền bối cũng chưa đi xa ư?
Lão đạo vương trỏ lên đỉnh núi đáp:
- Bị cuộc đả đấu cổ quái kia hấp dẫn, ta phải dừng lại.
Cao Thức hỏi:
- Ở dưới đất còn người Ảo Hải môn không?
Lão đạo vương cười đáp:
- Nhiều lắm, nhưng chúng chết cả rồi.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi:
- Họ bị quái điểu đánh chết ư?
Lão đạo vương gật đầu đáp:
- Bọn người chết gặp quái điểu trước, chúng không có Phi thử thần y và đều là nanh vuốt bậc thấp nhất. Sau mới có toán biết bay tới cầm cự quái điểu. Hiện giờ người nhiều chim ít. Bọn quái điểu sắp thua chạy rồi.
Kỳ Dao trịnh trọng hỏi:
- Tiền bối có biết lai lịch bầy quái điểu này không?
Lão đạo vương lộ vẻ nghiêm nghị đáp:
- Mấy trăm năm trước có một giáo phái khác lạ kêu bằng Cổ cầm giáo. Giáo chủ gọi là Cổ Cầm giáo chủ. Giáo phái này rất ít người, chỉ có mấy tên đệ tử. Chúng ỷ vào giống phi cầm để hoành hành. Các loại phi cầm cổ quái đều là vật hi hữu từ đời xưa còn sót lại, nhưng chúng mãnh liệt phi thường. Ta e rằng tà giáo đó lại ra đời.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nhưng giống Thiết linh hạc này chỉ đối phó được với những cao thủ thông thường, hại người không mấy.
Lão đạo vương cười lạt đáp:
- Đó là ngươi nói về cá nhân, nhưng đối với toàn thể võ lâm thì mấy con chim này tác hại không vừa đâu. Huống chi đây chưa phải là giống chim ghê gớm nhất.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tiền bối còn biết được mấy loại quái điểu nữa?
Lão đạo vương đáp:
- Bây giờ không rảnh để nói chuyện này. Hãy coi chừng mấy tên nô tài ở trên núi chỉ huy bầy hạc. Chúng ta mau dời khỏi đây.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ muốn ở lại coi xem kết quả ra sao đã.
Lão đạo vương trầm giọng nói:
- Tiểu tử! Tâm ý ngươi không kịp được lão nhân gia. Ngươi muốn điều tra kẻ chỉ huy mãnh hạc để trừ khử đi.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêm nghị hỏi:
- Cái đó có chi là quá đáng?
Lão đạo vương cười lạt đáp:
- Đừng mơ mộng nữa. Ngươi mà không nghe lời khuyến cáo của lão nhân gia là tự đốt lửa thiêu mình đó. Ngươi có thể thoát được, nhưng còn sư huynh ngươi và Kỳ Dao thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Nghiêm trọng đến thế ư?
Lão đạo vương đáp:
- Chẳng những ngươi không trừ diệt được bọn người sử dụng ác điểu mà còn hết đường tẩu thoát. Dù ngươi trốn được thì hai đồng bạn cũng không thoát nạn.
Cao Thức hỏi:
- Chỉ có mấy con hạc mà đáng sợ thế ư?
Lão đạo vương thở dài đáp:
- Mấy con hạc thì lão nhân gia cũng không sợ, nhưng ngoài ra còn có bốn loại, cả sư phó ngươi cũng hoảng hồn.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Còn giống khác nữa ư?
Lão đạo vương đáp:
- Nơi đây nguy hiểm lắm. Ta hãy cho ngươi hay, một loại kêu bằng Ngân châm phong. Giống chim này nhỏ bé mà mỏ nó còn độc hơn ong châm gấp trăm lần. Cái đó còn chưa đáng kể, nhưng số đông đến mấy ngàn con bay nhanh như chớp, ào ạt như đàn ong, chuyên mổ vào hai mắt địch nhân, không thể phòng cho xiết được.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói cũng bở vía hỏi:
- Có thể vận khí phòng thân được không?
Lão đạo vương đáp:
- Ngươi vận khí thì được, nhưng lâu đến chín mười ngày thì không nổi, vậy ngươi trốn đi đâu? Ngươi có thể lặn xuống nước, nhưng ở dưới nước được bao lâu? Nói tóm lại ngươi chẳng thể nào thắng nổi, chỉ còn đường lẩn tránh. Lẩn tránh mà không thoát nổi thì chân khí khô kiệt là chết.
Kỳ Dao run lên giục:
- A Kỳ! Chạy lẹ đi thôi! Tình trạng này A Kỳ cũng không làm gì được đâu.
Thiết Kỳ Sĩ biết là tình hình nghiêm trọng phi thường. Chàng gật đầu nhưng còn hỏi lại lão đạo vương:
- Như vậy không còn cách nào để đối phó ư?
Lão đạo vương đáp:
- Dĩ nhiên phải có, nhưng hy vọng rất mong manh. Ngươi hãy theo ta dời khỏi nơi đây rồi sẽ bàn. Nếu muốn coi kết quả phải tìm nơi kín đáo ẩn mình mà dòm trộm.
Dứt lời lão lùi lại trước, dẫn ba người chạy về phía rừng rậm. Lão trỏ một cây lớn trước mắt nói:
- Chúng ta hãy nhảy lên ngọn cây.
Ba người nghe nói nhảy lên ngay, ẩn thân rồi lấy nhánh lá che kín, ngồi xuống cành cây.
Lão đạo vương nhìn quanh, thở phào nói:
- Nơi đây có thể được. Tuy cách đỉnh núi không xa nhưng cũng khó bị người phát giác.
Lúc này trên không đánh càng dữ. Chín con Thiết linh hạc bị mười tên Ảo Hải môn mặc Phi thử thần y vây đánh. Bầy quái điểu phải nhào lộn né tránh.
Lão đạo vương ngó thấy thở dài nói:
- Tình hình này tất khiến bọn đệ tử Cổ cầm giáo phải phẫn nộ.
Kỳ Dao hỏi:
- Tiền bối vừa nói bọn nô tài gì đó?
Lão đạo vương đáp:
- Đồ đệ của Cổ cầm giáo chủ đều là hạng nô tài. Giáo phái này có bốn điều dục vọng. Một là thiên hạ không còn ai địch thủ, hai là tiền bạc châu báu, ba là mỹ nữ, bốn là người võ lâm không được phản đối chúng.
Nhưng không phải bọn chúng hễ thấy người là động thủ, trừ những ai xâm phạm vào luật lệ của họ, không thì gặp mặt cũng chẳng sao. Có điều tài bảo và mỹ nữ thì đừng để chúng ngó thấy, vì đó là mục đích chủ động của chúng.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên la hoảng:
- Tiểu điểu! Tiểu điểu bay thành đàn đầy trời từ phía bắc ào ạt kéo đến. Trời ơi! Chẳng phải chỉ mấy ngàn con mà là mấy vạn.
Lão đạo vương ồ một tiếng đáp:
- Bầy này không phải Ngân châm phong mà là thứ khác kêu bằng Di thiên sa, nhỏ hơn Ngân châm phong.
Kỳ Dao hỏi:
- Giống chim nhỏ này có hại gì không?
Lão đạo vương thở dài đáp:
- Nó còn ghê gớm hơn Ngân châm phong, trên mình có loại ký sinh trùng, như giống vắt bám vào mình trâu, chỉ nhỏ như hạt cát. Trên mình mỗi con có đến mấy ngàn độc trùng. Khi tiểu điểu tấn công, chúng bao vây địch nhân, chấn động toàn thân cho độc trùng rớt vào người. Loại côn trùng này có cánh, dù vận chân khí đề phòng chúng cũng bám sát kỳ cho đến lúc hao tận chân khí, hút huyết dịch trong người khô kiệt mới thôi.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #89  
Old 27-05-2008, 08:30 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 87
Kỳ Sĩ Lo Mưu Trừ Ác Điểu

Kỳ Dao nghe nói toàn thân run bần bật. Nàng ngó lên không thấy bầy chim nhỏ kéo đến tiếp ứng cho chín con thiết hạc, vây kín bọn Ảo Hải môn mặc Phi thử thần y, không còn thấy bóng đâu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ bở vía thở dài, nói:
- Người ta bảo bầy kiến cắn có thể chết người quả là không sai.
Lão đạo vương nói:
- Cổ cầm giáo còn mấy loại dị điểu:
Kim câu tử, tác dụng cũng như Ngân châm phong, nhiều tới mấy ngàn con. Thực nhân thíu tác dụng như Thiết linh hạc, Độc mỹ nhân miệng phun hơi độc, đông tới mấy trăm con.
Địch nhân bị công kích khác nào lạc vào đám khói mù, hít khói độc vào là chết. Sau hết là loại Cuồng phong võng có đến hàng vạn, mỏ chim nhả tơ bền và rắn, Chúng tấn công địch như nhện bắt ruồi. Chỉ phút chốc biến người thành con tằm khổng lồ nằm trong tổ kén.
Ba người càng nghe càng kinh hãi. Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
- Đó đều là những vật không thể dùng võ công cao thâm mà đối địch.
Chàng thở dài hỏi:
- Có biện pháp nào để đối phó?
Lão đạo vương đáp:
- Mấy trăm năm trước Cổ cầm giáo bị bại về ba vị lão phụ. Bao nhiêu chim lạ cơ hồ mất hết. Có lẽ vì chưa tuyệt chủng nên sau mấy trăm năm lại sinh sản ra nhiều như ngày nay.
Kỳ Dao hỏi:
- Ba phụ nhân đó dùng công phu gì?
Lão đạo vương đáp:
- Nghe nói nữ đồ của ba phụ nhân này đều bị Cổ cầm giáo chủ bắt về phá hoại danh tiết nên ba mụ thề báo thù cho bằng được. Ba phụ nhân gọi chung là Tam động tiên mỗ. Mụ thứ nhất là Thiên La tiên mỗ, tu ở động Thiên La, hai là Địa Võng tiên mỗ, tu ở động Địa Võng, ba là Phiêu Diêu tiên mỗ, tu ở động Phiêu Diêu. Vì việc báo thù cho đồ đệ, ba mụ tìm được ba tấm lưới thần về cổ thời kêu bằng Thiên võng, Địa Võng, Phiêu Diêu.
Loại chim Di thiên sa và Cuồng phong võng của Cổ cầm giáo số mục nhiều hơn hết mà là thứ chim rất nhỏ bị lưới Phiêu Diêu tiêu diệt. Còn những loại chim lớn mắc lưới Thiên La, Địa võng và bị giết chết.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ba tấm lưới này đã thất truyền còn tìm đâu ra được?
Lão đạo vương đáp:
- Việc này phải thỉnh cầu sư phó ngươi và song thân của Kỳ nhi. Vụ tam mỗ ngày trước mấy lão đó biết rất rõ.
Cao Thức đột nhiên la:
- Những chim nhỏ trên không bay về phía tây như một đàn mây.
Người Ảo Hải môn không thấy một tên nào nữa.
Lão đạo vương đáp:
- Mười mấy người Ảo Hải môn chưa chết được, nhất định chúng bay về phía tây chạy trốn, nên bị đàn chim Di thiên sa bao vây theo đi, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ bị rớt xuống đất là hết đường cứu chữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tiền bối đi vấn kế gia sư. Vãn bối đi coi kết quả.
Lão đạo vương dặn:
- Ngươi phải gia tâm đề phòng, không phải chuyện chơi đâu.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vãn bối biết rồi. Bọn vãn bối đi trước. Tiền bối có tin gì xin thông tri cho biết ngay.
Lão đạo vương lại nhắc:
- Các ngươi đừng quên việc kiếm Tái Lão Quân.
Thiết Kỳ Sĩ liền vọt về phía tây. Mắt nhìn trời, chân không chấm đất, chạy nhanh như chớp.
Cao Thức và Kỳ Dao chạy đến ba chục dặm, ngửng đầu trông lên không thấy bầy chim, liền hô:
- Lão nhị! Quần điểu mất hút rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chạy mau đi coi! Có vật gì rớt xuống phía trước.
Kỳ Dao kinh hãi nói:
- Coi chừng những con sâu trên mình chim nhỏ.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ vào khu rừng trước mặt nói:
- Đi chậm lại để vào gần. Bầy chim nhỏ còn ở trong rừng. Các vị hãy nghe thanh âm của chúng như hàng vạn con dế kêu.
Kỳ Dao kéo chàng lại nói:
- Đừng đi nữa! Tiểu muội mới nghe thanh âm của chúng đã hoảng hồn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không sao đâu. Miễn là bọn ta đừng lộ vẻ thù nghịch với chúng là được.
Cao Thức nói:
- Lão nhị nói như trẻ nít. Bầy sâu này nhỏ như hạt cát làm sao ngó thấy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Sư ca! Không phải tiểu đệ vì hiếu kỳ mà mạo hiểm. Một khi Cổ Cầm giáo ra đời là toàn thể võ lâm bị thanh thế của họ làm cho chấn động. Ai cũng chỉ sợ hãi rụng rời mà không biết làm thế nào. Ngày xưa đã vậy thì ngày nay cũng thế. Biết bao nhiêu cao thủ trí tuệ vì chữ “sợ” mà thành ra mờ tối, chỉ tìm đường lẩn tránh chứ không nghĩ cách đối phó. Cả lão đạo vương cũng sợ tái mặt. Tiểu đệ nghĩ rằng nếu ai cũng vậy thì Cổ cầm giáo không còn coi võ lâm vào đâu nữa. Chúng ta cần tìm hiểu để nghĩ ra được biện pháp nào chăng.
Kỳ Dao hỏi:
- Còn biện pháp nào nữa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không phải ta nghĩ biện pháp tiêu diệt Cổ cầm giáo, nhưng trường hợp không còn ba tấm lưới kia thì cũng phải có cách ứng biến lúc lâm nguy mới không đến nỗi bó tay chịu trói hay ngồi mà đợi chết.
Cao Thức nói:
- Nhưng ta tưởng nghĩ ra không được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tiểu đệ xin hỏi sư ca:
Trên mình giống chim nhỏ Di Thiên sa đầy côn trùng, chúng có sợ lửa không?
Cao Thức nói:
- Giống gì mà chẳng sợ lửa!
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nhưng vấn đề này ngày trước cũng như bây giờ đã ai nghĩ đến chưa? Hay bị cái sợ làm cho hoảng vía? Chưa ai nghĩ tới mà tiểu đệ nghĩ ra vậy phải thử coi.
Kỳ Dao hỏi:
- Thử bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hai vị hãy chờ ở đây. Tiểu đệ đi một chút rồi trở lại ngay.
Dứt lời chàng lạng người tiến vào rừng, chẳng bao lâu đã quay về.
Chàng xắn tay áo lên, vươn cánh tay ra, đồng thời hối hả giục:
- Các vị mau chạy về phía bắc.
Cao Thức thấy trên cánh tay Thiết Kỳ Sĩ đầy những con sâu nhỏ rất cổ quái đang bò lổn ngổn. Những con sâu này tám chân, mình tròn mà dẹp như những hột gạo màu vàng thẫm. Cao Thức hốt hoảng la:
- Lão nhị! Trên tay lão nhi.....
Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời:
- Không sao đâu. Đó là tiểu đệ cố ý cho bám vào!
Kỳ Dao kinh hãi hỏi:
- Nó không cắn Sĩ ca ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Huynh đã vận chân khí kháng cự, nó không cắn qua làn da được.
Chạy lẹ đi và coi chừng bầy chim nhỏ.
Ba người lại chạy như điên mấy chục dặm. Trời tối mịt. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức nói:
- Sư ca! Phía trước có nhà nông, mau tới đó tá túc.
Cao Thức vẫy Kỳ Dao nói:
- Đệ muội! Hai chúng ta đi. Có đàn bà là nông dân không nghi ngờ.
Thiết Kỳ Sĩ đi đến trước một nông gia, thấy Kỳ Dao vẫy tay, chàng mới tiến vào.
Cao Thức hỏi:
- Làm gì bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bảo người ta cho mướn một phòng trống rồi thắp đèn lên.
Kỳ Dao nói:
- Sĩ ca đừng lưu côn trùng lại ở nông gia.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta vận công hút vào để giữ chúng. Giống trùng này chẳng những biết thông tin cho đồng bạn mà còn không rời khỏi mình chim nhỏ. Chim bay lên, côn trùng cũng bay lên mình chim mà đậu.
Ba người vào phòng trống. Thiê#t Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức hỏi:
- Sư ca! Bắt một con đưa vào ngọn đèn đốt đi.
Cao Thức hỏi:
- Nó nhỏ thế bắt làm sao được?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Hỏi chủ nhà mượn mũi kim đâm vào rồi đưa lên ngọn đèn đốt đi.
Kỳ Dao liền hỏi nông phụ mượn kim khâu xiên một côn trùng trên tay Thiết Kỳ Sĩ. Trùng bị kim đâm mình chảy máu. Lúc giơ vào ngọn đèn thì lạ thay! Bị lửa đốt nó càng cử động mạnh.
Thiết Kỳ Sĩ rất lấy làm kỳ nói:
- Giống trùng này không sợ lửa.
Cao Thức nói:
- Như vậy lại càng ghê!
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đâm vào không chết, lửa đốt không cháy. Tiểu đệ không tin tà ma.
Bỗng chàng lớn tiếng quát:
- Hóa!
Tiếng quát vừa dứt, bỗng thấy những sâu trên cánh tay chàng chớp mắt biến thành than.
Kỳ Dao reo lên:
- Chân hỏa giết được chúng.
Thiết Kỳ Sĩ kéo tay áo xuống mỉm cười nói:
- Bại địch thì không được nhưng có cách phòng thân rồi. Bây giờ chỉ còn sợ hai giống chim Độc Mỹ Nhân và Cuồng Phong võng. Còn giống Di thiên sa không hại được chúng ta rồi.
Lúc này nông phu đưa cơm canh vào. Ba người ăn xong bữa, trả mụ một đỉnh bạc rồi tiếp tục thượng lộ.
Ba người không nói chuyện lớn tiếng, đề tụ khinh công chạy đến canh hai. Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên dừng lại “ủa” lên một tiếng hỏi:
- Trên đất cỏ mé bên sao lại có người rên rỉ?
Cao Thức đáp:
- Chỗ này không có đường đi thì làm gì có người, cả nông xá cũng không nốt.
Thiết Kỳ Sĩ vội chạy vào giữa đám đất cỏ bất giác nhìn Cao Thức la hoảng:
- Sư ca! Đa bảo đạo trưởng bị thương nằm đây.
Thiết Kỳ Sĩ vội điểm vào người lão mấy cái. Huyết ra quá nhiều rồi, chỉ hy vọng lão hồi tỉnh nói được câu nào chăng?
Kỳ Dao cho đạo nhân uống một viên thuốc. Mãi đến canh ba tiếng rên của đạo nhân mới lớn hơn một chút. Chẳng bao lâu, lão mở bừng mắt ra.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi:
- Đạo trưởng! Sau khi chia tay đạo trưởng gặp ai?
Lão đạo cố nhịn đau thều thào đáp:
- Không phải người mà là giống chim Thực nhân thíu.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi:
- Sao? Đạo trưởng giây với bọn Cổ cầm giáo ư?
Lão đạo run run đáp:
- Cổ cầm giáo đòi bảo tàng của bần đạo. Bần đạo không đồng ý, người đó liền hô ba con Thực nhân thíu đến công kích.
Thiết Kỳ Sĩ thấy thanh âm lão rất yếu ớt, vội hỏi:
- Rồi sau ra làm sao?
Lão đạo ráng gắng gượng chống đỡ một lúc mới tiếp tục thều thào nói:
- Sau..... sau một thiếu nữ............ lại..........hai người lớn...
Nghe nói đến hai người lớn, Thiết Kỳ Sĩ cả kinh, vội điểm thêm mấy ngón, lớn tiếng hỏi:
- Người lớn làm sao?
Chàng trút chân khí vào người đạo nhân hồi lâu, lão mới mở mắt ra thở hổn hển đáp:
- Thí chủ! Bần đạo không sống nổi nữa. Sau thiếu nữ... và hai người to con... đuổi đến, địch nổi ba con thíu. Bần đạo... dùng hai tay bò tới đây.
Thí chủ... Trong mình bần đạo có một cuốn tập, địch nhân..... chưa rờ thấy.
Bần đạo... tặng cho thí chủ...
Thiết Kỳ Sĩ la gọi:
- Đạo trưởng! Đạo trưởng! Người lớn và thiếu nữ đi đâu, mau cho tại hạ hay.
Đạo nhân không nói ra tiếng, di động bàn tay trỏ về góc tây bắc rồi tắt hơi.
Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng la:
- Sư ca! Thế là chúng bị ba con thíu dẫn dụ về phương hướng đó.
Chúng ta phải rượt theo cho mau.
Cao Thức lần trong người đạo nhân lấy cuốn sách, không kịp mở coi, đề tụ khinh công vọt đi. Chàng còn quay lại nói:
- E rằng không kịp nữa.
Kỳ Dao vừa rượt vừa la:
- Đành bay lên không rượt theo, không thể úy kị được nữa.
Ba người lập tức cởi áo choàng, đồng thời vọt lên không, bay miết về phía tây bắc.
Vì đêm tối không thể bay cao để còn ngó thấy động tĩnh dưới mặt đất. Chạy một lúc lâu, Thiết Kỳ Sĩ bỗng ngó thấy đống lửa đốt, đồng thời bên cạnh có hai nhân vật cao lớn, đang nướng dã vị.
Thiết Kỳ Sĩ bay thấp là là cách mặt đất mấy chục trượng. Đột nhiên chàng lớn tiếng nói:
- Đúng bọn chúng rồi.
Cao Thức thấy chàng hạ xuống liền nhìn Kỳ# Dao nói:
- Chúng ta phải coi chừng mấy con Thực nhân thíu.
Xuống tới mặt đất mới biết đây là hang núi. Thiết Kỳ Sĩ nhìn rõ Thiết nhị Lang và Bạch đại muội thì lúc này Nhị đồng cũng phát giác trên không có người hạ xuống, liền ẩn vào trong bóng tối.
Ba người ở trên không đã ngó thấy cử động của nhị đồng. Kỳ Dao liền hô hoán:
- Nhị Lang! Chúng ta đây mà.
Thiết Nhị Lang nghe thanh âm liền chạy ra cả cười hỏi:
- Kỳ thư đấy ư?
Thiết Kỳ Sĩ không ngó thấy người thứ ba ở bên cạnh nhị đồng liền hỏi ngay:
- Lão Tam! Còn người nữa đâu?
Thiết Nhị Lang đáp:
- Còn hai vị thư thư.
Kỳ Dao lại hỏi:
- Văn thư thư đâu rồi?
- Y bị một vị thư thư đưa đi.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi:
- Y bị bắt hay sao?
Thiết Nhị Lang đáp:
- Ai bảo vậy? Vị thư thư đó là ân nhân cứu bọn tiểu đệ. Y giết chết ba con Thực nhân thíu.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hình thù y thế nào?
Bạch đại muội đáp:
- Cũng đẹp như Kỳ thư và Văn thư nhưng bản lĩnh phi thường. Y quăng ra một tấm lưới chụp bắt được ba con Thực nhân thíu. Chà! Thịt thíu nướng chín rồi. Các vị lại đây mau.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi:
- Có tấm lưới ư?
Thiết Nhị Lang gật đầu đáp:
- Một tấm bảo võng, cuốn lại không bằng nắm tay, nhưng quăng lên không, thần võng rộng đến mấy chục trượng. Ba con thíu cộng lại đến hơn hai trăm cân thịt, bị mắc lưới đành chịu rớt xuống.
Cao Thức trịnh trọng hỏi Thiết Kỳ Sĩ:
- Lão nhị! Phải chăng là truyền nhân của Tam tiên mỗ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ cũng nghĩ vậy, nhưng làm sao chứng thực được?
Chàng lại hỏi nhị đồng:
- Nữ nhân kia có nói tên họ không? Tại sao y lại đưa Văn thư chạy đi?
Bạch đại muội đáp:
- Bọn tiểu muội quên hỏi họ tên. Y bảo muốn đưa Văn thư đi học công phu gì đó. Văn thư liền đi theo y ngay chẳng hoài nghi gì hết.
Kỳ Dao nói:
- Tiểu muội chỉ lo nữ nhân kia là yêu nữ ở Ảo Hải môn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Yêu nữ làm gì có bảo võng?
Kỳ Dao nói:
- Sĩ ca quên rồi ư? Trong Kim ngọc đồ chẳng có một vật kêu bằng Hoàng Kim linh khí võng là gì? Nếu thị là yêu nữ thì Văn muội mắc bẫy rồi.
Thiết Kỳ Sĩ trong lòng hồi hộp, lại hỏi nhị đồng:
- Các ngươi coi thiếu nữ đó có vẻ chính phái, hay đượm mùi tà khí?
Thiết Nhị Lang lắc đầu đáp:
- Không phải đâu! Không phải đâu! Y cũng giống hệt Văn thư, Bạch thư, Kỳ thư, chính chính lẫm lẫm. Văn thư rất ưa thích y.
Kỳ Dao thở dài nói:
- Chỉ cần thị không phải tà môn, còn ngoài ra không lo gì hết.
Thịt thíu nướng đã bốc khói lên. Cao Thức lại gần coi thì chỉ là hai cái đùi, bất giác reo lên:
- Đùi chim lớn quá! Mau lại mà ăn.
Kỳ Dao chau mày đáp:
- Thực nhân thíu! Nghe cái tên cũng đủ buồn nôn, ăn cái gì được.
Cao Thức đáp:
- Thơm đáo để!
Kỳ Dao nói:
- Sư ca! Đừng lắm miệng nữa. Chúng ta đi thôi.
Bây giờ thêm hai cự đồng không bay được. Quần hào đành đi bộ. Dọc đường, Thiết Kỳ Sĩ chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Nhị Lang:
- Sao các ngươi không đi cùng đường với sư phó? Vì lẽ gì phải phân khai? Ngũ vương tử, Bạch thư và Cao Dương lão ca đâu?
Thiết Nhị Lang đáp:
- Bọn tiểu đệ đi tới phía bắc Nhạn Đăng sơn thì được tin về Cổ cầm giáo gì đó. Sư phụ lão nhân gia đột nhiên lộ vẻ phản thường, dường như trong lòng xao xuyến không yên. Lão nhân gia liền phái tiểu đệ và đại muội đi đón các vị. Lão nhân gia còn bảo muốn đem bọn Bạch thư đi Hoàng sơn, sau Văn thư yêu cầu đi với bọn tiểu đệ để đón nhị ca. Thế rồi bọn này cùng sư phụ chia tay.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sư phụ có bảo bọn ta lên Hoàng sơn không?
Thiết Nhị Lang đáp:
- Không. Lão nhân gia chỉ dặn nhị ca đừng đi về phía chính bắc mà phải theo nẻo tây bắc thượng lộ, đồng thời lưu tâm đến vụ Tái Lão quân.
Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hoàng sơn nằm ở phía tây bắc. Chúng ta rẽ về mé hữu mà đi, vượt qua Vân Hà lĩnh và Hoài Ngọc sơn, đi thẳng tới Hoàng Sơn, không chừng đuổi kịp sư phụ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ý kiến của sư phụ là có tác dụng khác, chứ không phải kêu bọn ta đi gặp lão nhân gia. Lão nhân gia có ý chỉ dẫn bọn ta do hướng này đi Trường Thành.
Kỳ Dao đột nhiên hỏi Bạch đại muội:
- Muội tử! Văn thư và vị thư thư kia đi về phương nào?
Bạch đại muội trỏ tay đáp:
- Phương này.
Cao Thức nói:
- Chẳng lẽ cũng là hướng tây bắc?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bất luận có trúng hay không, chúng ta cũng cứ đi, nhưng dọc đường phải coi chừng.
Mọi người không nướng đùi thíu nữa, dập tắt lửa đi rồi nhất tề lên đường.
Lúc này trời sắp bình minh. Năm người đang đi, đột nhiên nghe tiếng u ú quái lạ từ trên không vọng lại, dần dần tới trên đỉnh đầu của năm người, tức là di động chuyển về phía tây. Đồng thời quái thanh không chỉ có một tiếng mà chỗ xướng chỗ họa thành ra náo động khắp nơi, ước lượng có đến mấy ngàn.
Thiết Kỳ Sĩ phát giác trước tiên khẽ bảo mọi người:
- Ẩn lẹ đi! Đây là tiếng quái điểu.
Bốn người kia nghe nói cả kinh, lập tức chui vào đống cỏ rậm bên đường, mắt vẫn ngó lên trời.
Lúc này không còn một ngôi sao, bầu vũ trụ tối đen, nhưng thanh âm quái gở kia vẫn bay quyện trên đầu, khiến năm người hoang mang vô cùng!
Kỳ Dao nằm xuống bên Thiết Kỳ Sĩ rồi xích gần lại khẽ hỏi:
- A Kỳ! Các giống chim đêm khuya thường không bay được kia mà!
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ai bảo thế? Những loại cú mèo, ưng nhạn, dạ canh tử hoạt động về đêm. Huống chi loài quái điểu của Cổ cầm giáo lại không giống chim thường.
Kỳ Dao nói:
- Chúng bay quyện bên trên không bỏ đi, hay là chúng muốn đậu xuống vùng này? Chúng ta bỏ đây mà đi được không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tất bọn chủ nhân chỉ huy chúng sắp đi qua đây. Chúng ta đừng có cử động.
Kỳ Dao hỏi:
- Người chỉ huy ở dưới đất ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Dĩ nhiên cũng có thể ở trên không. Hiện giờ bọn chúng đã đoạt được mười mấy tấm Phi thử thần y, dù không có thử y, họ vẫn cưỡi trên lưng Thực nhân thíu, Thiết linh hạc được.
Lúc này Cao Thức cũng bò lại gần hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ chưa phân rõ thứ quái điểu gì trên không. Hay hơn hết là chúng ta đừng cử động.
Chàng vừa dứt lời, bỗng nghe gần đó vang lên những tiếng quái thanh khác. Kỳ Dao nhận ra rồi. Nàng bật tiếng kinh dị:
- Hóa duyên linh và ma địch. Hai lão ma này cũng ở nơi đây.
Lúc này quái thanh rõ rệt hai thứ khác nhau. Thiết Kỳ Sĩ ổ lên một tiếng nói:
- Té ra người Cổ cầm giáo phát hiện ra bọn chúng nên dừng lại.
Kỳ Dao đáp:
- Ma địch và Ma linh không phải tùy tiện thổi lên. Đó là bản lĩnh trấn gia của Địch ma và Huyết thực đầu đà. Nếu không gặp cường địch phi thường thì chẳng bao giờ dùng đến. Hiển nhiên bây giờ họ bị người Cổ cầm giáo tìm ra rồi.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #90  
Old 27-05-2008, 08:31 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 88
Phục Tài Hào Kiệt, Địch Cổ Quy Hàng

Cao Thức nói:
- Dường như có tiếng u ú, sà xuống mé hữu.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng đứng lên hô:
- Xảy cuộc tỷ đấu rồi. Chúng ta đi thử coi, xem quái điểu có sợ sát thanh không?
Kỳ Dao đáp:
- Loài súc sinh dĩ nhiên sợ bị đồ sát, nhưng quái điểu nhất quyết có đủ năng lực đề kháng, không thì chúng chẳng dám sà xuống.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Lúc cần thiết ta tình nguyện viện trợ lưỡng ma đánh bại bọn tà giáo là kẻ địch công cộng.
Kỳ Dao nói:
- Lưỡng ma tệ hại vô cùng, lại ngang ngược không nghe phải trái, không phân hắc bạch, mà Kỳ ca giúp họ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nếu chúng không tệ hại thì sao người võ lâm lại kêu tà ma?
Kỳ Dao nói:
- Ngày trước bọn chúng đã từng đối đầu với lệnh sư.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Cái đó chẳng có chi là lạ. Những nhân vật tề danh thường nổi lòng ghen tức. Ta cũng căm hận ác ma lắm. Người ta thường nói:
Dâm là đầu mọi tội ác. Cổ cầm giáo phạm tội ác này thì còn khoan dung thế nào được?
Kỳ Dao thở dài hỏi:
- Kỳ ca có biện pháp gì giúp lưỡng ma?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Để coi xem rồi sẽ liệu.
Cao Thức nhìn Kỳ Dao hỏi:
- Chúng ta chưa gặp lưỡng ma bao giờ. Võ công của bọn chúng ra sao?
Kỳ Dao đáp:
- Tiểu muội chỉ nghe gia gia nhắc tới ngày trước giang hồ có câu ca dao “Tam ma liều mạng với Tam cường, còn Hải thần kích thích Phụng Hoàng.” Hải thần là gia phụ, Phụng Hoàng là lệnh sư.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tam cường là Cô Phương Tử, Hận Thế Sinh, Bính Đáo Để phải không?
Kỳ Dao gật đầu đáp:
- Đúng rồi! Ngày trước Địch Ma là một văn nhã thư sinh. Cổ Ma là anh chàng bán tạp hóa xuất thân. Tên thứ ba là một đầu đà nhưng không tụng kinh niệm Phật, không kiêng ngũ giới, nên người giang hồ kêu bằng Huyết thực đầu đà, võ công còn kém lệnh sư.
Đi được ngoài hai chục dặm trời vừa sáng rõ. Thiết Kỳ Sĩ chợt thấy dưới sườn núi trước mặt có hai người ngồi xếp bằng. Hai người này tuy tuổi già mà mặt mũi hồng hào, tỏ ra tinh lực chẳng kém gì tuổi tráng niên.
Một người là đầu đà, một người là lão nho. Lúc này hai người đang ngồi nhắm nghiền mắt tĩnh tọa. Một người thổi cổ địch, một người lắc nhạc.
Trên đầu hai lão mấy ngàn con quái điểu chúc xuống vọt lên không ngớt.
Chúng sà xuống còn cách đầu người chừng hơn trượng lại theo hướng khác vọt lên không. Những tiếng quái gở réo ầm ầm tưởng chừng long trời lở đất.
Kỳ Dao nói:
- Hiện giờ Lưỡng ma còn vận chân khí được để hộ thân, nhưng chân khí hao tán hết là phải chết.
Cao Thức nói:
- Dường như quái điểu réo lên quang quác để chống cự sát thanh.
Kỳ Dao gật đầu nói:
- Đúng thế. Nhưng không thấy người chỉ huy của Cổ cầm giáo đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Họ Ở trong bóng tối chứ không xuất hiện. Bọn tà môn này chỉ ỷ vào quái điểu để sính cường, còn công lực bản thân họ rất tầm thường, nhưng nhất định họ có cách phòng thân mà địch nhân không phát giác ra được.
Cao Thức bỗng khẽ la:
- Hãy coi khu rừng mé tả!
Mọi người ngảnh đầu nhìn lại thấy dưới bóng cây có một thanh niên tuấn mỹ ngồi đó.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Gã là ai?
Kỳ Dao đáp:
- Mặc kệ gã.
Bạch đại muội lại la lên:
- Trên sườn núi cũng có một tên.
Thiết Nhị lang đáp:
- Trên cây mé hữu cũng lại có một người giống thế.
Giữa lúc ấy, bỗng người trên cây vọt nhanh tới trước mặt Kỳ Dao nhanh như chớp, tươi cười chắp tay nói:
- Kỳ Dao công chúa! Đã lâu không được hội diện.
Mọi người thấy gã anh tuấn phi thường, diễm lệ như mỹ nữ.
Kỳ Dao khẽ gật đầu đáp:
- Ủa! Té ra là Ngọc Trung Ngọc.
Nàng nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- A Kỳ! Vị này là truyền nhân chính tông của Cô Phương Tử tiền bối.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn đối phương chắp tay nói:
- Tiểu đệ thường ngưỡng mộ đại danh huynh đài.
Ngọc Trung Ngọc đột nhiên chau mày, dường như rất chán ghét Thiết Kỳ Sĩ. Gã miễn cưỡng đáp lễ nói:
- Không dám! Không dám!
Gã lại nhìn Kỳ Dao hỏi:
- Kỳ Dao công chúa! Vị này là ai?
Hiển nhiên Kỳ Dao có ý nghĩ quái dị. Nàng tựa hẳn vào mình Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng cười khô khan đáp:
- Y họ Thiết, hôn phu của tiện thiếp.
Ngọc Trung Ngọc biến sắc. Gã miễn cưỡng nhẫn nại, làm bộ tươi cười hỏi:
- Công chúa! Thật là đáng mừng! Mục quang của công chúa cao xa đến thế ư?
Kỳ Dao nghiêm nghị đáp:
- Đúng rồi. Đối với việc chung thân không nhìn cao thế nào được?
Nhưng tiện thiếp đã tìm được A Kỳ.
Ngọc Trung Ngọc hờ hững gật đầu hỏi:
- Trước kia công chúa đã nói chẳng cần thận trọng, không tìm đối tượng kia mà?
Kỳ Dao trầm giọng đáp:
- Tiện thiếp vừa mắt rồi là giữ chặt không buông ra nữa.
Thiết Kỳ Sĩ vốn không để ý đến câu chuyện bên cạnh, chàng chỉ hỏi qua Thạch Trung Ngọc một tiếng rồi để hết tinh thần theo dõi cuộc chiến đấu.
Cao Thức lại không thế. Y lẳng lặng quan sát thái độ của Kỳ Dao.
Trong lòng đã có thành kiến, y thấy gã trai xinh đẹp dường như mơn trớn Kỳ Dao mà hiển nhiên nàng coi gã như giày rách.
Muốn phá tan cục diện trơ trẽn, y nhìn Kỳ Dao cười nói.
- Đệ muội! Vị kia cùng người mé tả đang hy vọng Lưỡng Ma cùng chết.
Ngọc Trung Ngọc có cơ hội hạ đài liền nói:
- Nhân vật trên sườn núi đó là truyền nhân của Hận Thế Sinh, tự hiệu là Khí Trần Tiên. Mé tả y là Thiên Chú Định, đệ tử của Bính Đáo Để.
Cả tại hạ nữa, dĩ nhiên cũng hy vọng Lưỡng Ma bại trận.
Kỳ Dao ồ một tiếng nói:
- Chúng ta phải viện trợ cho họ.
Ngọc Trung Ngọc hỏi:
- Công chúa viện trợ Lưỡng Ma ư?
Kỳ Dao đáp:
- Cổ cầm giáo đã làm chết không biết bao nhiêu thiếu nữ mà muốn cho họ thắng thì chỉ là người cùng phe. Ít ra Lưỡng Ma cũng chưa phải là kẻ đứng đầu muôn tội ác.
Ngọc Trung Ngọc hỏi:
- Xin hỏi công chúa:
Lấy thứ gì để đả bại được loài dị điểu Kim câu tử kia?
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên quay lại nói:
- Tại hạ đã khám phá ra chỗ ẩn thân của người chỉ huy.
Ngọc Trung Ngọc hỏi:
- Thế thì kỳ thiệt! Họ đã có phép thần thông Ngũ hành thế hình, sao còn ngó thấy được? Nghe nói hễ có người trỏ được chỗ ẩn thân là họ không đánh nữa tự ý rút lui.
Thiết Kỳ Sĩ “ủa” lên một tiếng đáp:
- Tin này hay quá! Để tại hạ trỏ cho mà coi.
Ngọc Trung Ngọc dường như mong muốn bọn Cổ Cầm giáo tìm thấy Thiết Kỳ Sĩ, nở nụ cười bí hiểm nói:
- Hy vọng huynh đài thành công, tại hạ xin cáo biệt.
Kỳ Dao hắng dặng nói:
- Tưởng ta nên lánh đi sớm là hơn, nếu bị liên lụy mình chẳng có chỗ nào để báo tin.
Thiết Kỳ Sĩ thấy Ngọc Trung Ngọc vảo rừng ẩn mất hút rồi liền hỏi Kỳ Dao:
- Chẳng lẽ Kỳ muội bất mãn với gã? Hay là gã nói điều gì làm cho muội xúc động?
Kỳ Dao cười đáp:
- Sĩ ca chưa biết nguyên nhân. Thằng cha đó không biết điều. Vừa rồi gã ra vẻ khinh khi Sĩ ca.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Khinh người thì người khinh lại,chẳng tổn hại gì đến mình. Sư phụ gã là Cô Phương Tử có vẻ tự phụ lắm, vậy đồ đệ của lão cũng giống thế có gì là lạ? Từ nay Kỳ muội đừng làm cho họ khó chịu.
Kỳ Dao cười nói:
- Sĩ ca là người đi trên đường lớn, không biết đến sự gian hiếm của kẻ đi đường rừng, cũng như vừng thái dương vĩnh viễn không soi tới chỗ âm u.
Cao Thức cười xen vào:
- Bất tất nói chuyện đó nữa, cần phải giải quyết vấn đề trước mắt.
Âm sát của lưỡng ma dường như sắp kiệt lực.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Các vị đừng lộ diện, ngồi yên ở đây chờ đợi tiểu đệ ra trỏ chỗ ẩn thân của người đó.
Kỳ Dao đáp:
- Không nên tin lời Ngọc Trung Ngọc. Chớ để bọn quái điểu đánh vào đầu mình.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tiểu huynh rất chán ghét kẻ tiểu nhân thi hành thủ đoạn trong bóng tối, nên không sợ bọn Cổ cầm giáo mấy nữa.
Kỳ Dao hỏi:
- Hạng người đó như thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hắn có vẻ phong lưu công tử, tay xách chiếc lồng chim. Trong lồng đựng hai con quái điểu khác nhau, chắc là lệnh phù về quần điểu kia.
Cao Thức hỏi:
- Ở chỗ nào? Bọn ta không ngó thấy.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mục quang của tiểu đệ không giống người khác nên nhìn rõ hắn ngồi sau gốc cây bên sườn núi, cách chỗ Lưỡng ma chừng hai chục trượng.
Khí Trần Tiên lại ở phía dưới một chút. Hắn ngó thấy Khí Trần Tiên rồi nhưng không lộ vẻ cừu địch. Quy củ của Cổ Cầm giáo quả có chỗ đặc biệt.
Cao Thức dặn:
- Lão nhị đi tới giả vờ như không biết đến hắn là người chỉ huy quái điểu.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu tiến đến bên bìa rừng, vượt qua khe suối chảy thẳng lên sườn núi. Chàng vòng quanh qua Lưỡng Ma, ngửng lên nhìn thì lạ thay, tuy chàng đi ở phía dưới mà bọn quái điểu bay bên trên không lý gì đến chàng.
Gần tới nơi chàng đã ngó thấy người ẩn mình lộ vẻ kinh nghi.
Thiết Kỳ Sĩ trỏ vào mặt hắn nói:
- Bằng hữu! Ông bạn mau dời khỏi nơi đây. Bên trên quái điểu bay lượn mà phía dưới có Lưỡng Ma thì thật là nguy hiểm cho họ.
Người kia dường như đã xác định bị Thiết Kỳ Sĩ nhận ra. Đột nhiên hắn nhảy bổ lên, chẳng nói năng gì, xoay mình đi ngay.
Người kia đi rồi không thấy bóng sau lưng đâu nữa. Tiếp theo chỉ nghe tiếng còi thét lên lanh lảnh.
Những quái điểu trên không dường như nghe thấy hiệu lệnh vọt lên cao, đình chỉ cuộc tấn công. Nháy mắt chúng lẩn vào trong từng mây mất hút.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào một cái, liền trở gót đi về phía Lưỡng Ma.
Quái điểu đình chỉ cuộc tấn công, Lưỡng Ma cũng lập tức ngừng thổi sáo, lắc nhạc, nhưng chúng nhảy xổ tới Thiết Kỳ Sĩ gầm lên:
- Tiểu tử! Ngươi thật là đa sự.
Thiết Kỳ Sĩ dở khóc dở cười, miệng lẩm bẩm:
- Mình giải nguy cho chúng, không ngờ chúng trả ơn bằng cách mắng mình là đa sự.
Chàng tươi cười hỏi:
- Nhị lão làm sao vậy? Tỷ đấu đến thế còn chưa đủ ư?
Đầu đà quát:
- Đả đấu đủ hay chưa mặc ta. Ta không muốn kẻ khác tới giải vây.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi:
- Hai vị định đấu đến bao giờ?
Lão nho đáp:
- Đó là chuyện khác. Bọn lão phu là hạng người nào mà lại đi nhờ thằng trẻ nít? Bây giờ ngươi muốn kể ơn với bọn lão phu, khiến cho lòng chúng ta rất băn khoăn, vì trước nay chưa có chuyện này.
Thiết Kỳ Sĩ cười hô hố nói:
- Lão cổ quái hơn cả những người cổ quái thông thường. Tại hạ chẳng cần ai báo đáp, đồng thời không quen biết hai vị. Đã là người võ lâm thì giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay viện trợ là chẳng có chi đáng kể.
Lão nho đáp:
- Tiểu tử! Người thi ân không kể, nhưng kẻ chịu ơn vẫn nghĩ là chuyện thực.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Nhị vị cứ coi chuyện đó như không có, chẳng nhắc tới nữa. Chỉ xin hỏi hai vị tại sao bọn Cổ cầm giáo lại hạ thủ làm khó dễ hai vị?
Đầu đà hắng dặng hỏi lại:
- Ngươi không ngó thấy trong tay bọn ta cầm bảo linh và thần địch ư?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Té ra chúng muốn đoạt bảo!
Lão nho bỗng quay lại nhìn đầu đà quát hỏi:
- Món nợ giữa chúng ta chưa tính xong, bây giờ tiếp tục chứ?
Đầu đà đột nhiên vung chưởng đánh liền, miệng quát tháo:
- Phật gia cũng muốn thế!
Thiết Kỳ Sĩ thấy hai người nói đánh là đánh. Chàng không khỏi lấy làm kỳ lớn tiếng hỏi:
- Bây giờ giữa nhị vị lại trở mặt với nhau ư?
Đầu đà la lên:
- Cái gì mà trở mặt? Phật gia với hắn vốn là kẻ thù sinh tử.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao nhị vị đồng thời bị Cổ cầm giáo tìm thấy?
Lão nho vừa tấn công vừa đáp:
- Bọn ta đến đây thanh toán nhau, nhưng bị Cổ cầm giáo xen vào.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ra cười thầm nghĩ bụng:
- Té ra bọn chúng đang đánh nhau rồi mới bị người đệ tam đến tấn công, đành phải liên thủ chống lại bọn Cổ Cầm giáo. Bây giờ người đệ tam bỏ đi, chúng lại động thủ với nhau. Bọn quái vật này quen tính hiếu đấu rồi.
Muốn giải quyết vụ đả đấu giữa Lưỡng ma, chàng chợt động tâm cơ.
Hai tay phân ra phóng chưởng. Tay mặt đánh đầu đà, tay trái tấn công lão nho. Đồng thời miệng chàng la:
- Đánh nhau thì đánh nhau cả. Vãn bối cũng tham gia một phần.
Lưỡng Ma đột nhiên thấy cường kình đánh tới, không kịp quát hỏi, đành vung tay tiếp chiêu. Hai lão ma kháng cự mười mấy chiêu mới giữ vững lại được thế trận.
Đầu đà quát hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi định tấn công cả hai người chúng ta ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Nếu hai vị muốn gỡ thể diện thì chúng ta đều một người chọi hai.
Lão nho quả một tay đánh đầu đà, một tay đánh Thiết Kỳ Sĩ, miệng lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp:
- Người võ lâm chỉ nhìn nhận võ công chứ không nhìn nhận người.
Vãn bối không hỏi nhị lão thì nhị lão cũng đừng hỏi vãn bối, cứ coi công lực để nhận xét, nếu không địch nổi thì rút lui.
Lưỡng ma đồng thanh gầm lên:
- Thằng lỏi này ngông cuồng quá!
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp:
- Vãn bối không dám ngông cuồng, nhưng võ công của vãn bối quả có chút ngông cuồng.
Cao Thức đứng coi thích quá cười ha hả nhìn Kỳ Dao nói:
- Lão nhị cũng lây phải tính dở hơi của Lưỡng ma rồi. Ai ngờ y cũng ra động thủ.
Kỳ Dao cười đáp:
- Tiểu muội cũng ưa y ở điểm này, vĩnh viễn khiến cho người ta không hiểu được.
Bạch đại muội khẽ nói:
- Bọn Ngọc Trung Ngọc, Thiên Chú Định, Khí Trần Tiên đều ra rồi.
Dường như chúng rất lấy làm kinh dị.
Kỳ Dao đáp:
- Bọn chúng cũng đến kiếm Lưỡng Ma. Bây giờ bọn chúng thấy công lực của Lưỡng Ma rất cao thâm nên phải giật mình. Đồng thời chúng ngó thấy nhị ca dám một mình chọi với hai người thì chẳng những chúng kinh ngạc mà còn đố kỵ nữa.
Lưỡng Ma càng đấu càng nhận ra công lực của chàng thanh niên kỳ tuyệt, chúng phải đem quá nửa nội lực để kháng cự chàng mà cũng cảm thấy hao sức vô cùng. Về sau bất giác biến thành hai người giáp công một mình Thiết Kỳ Sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ đã nhận thấy Lưỡng ma quên mình liên thủ giáp công nhưng chàng không nói huỵch toẹt ra. Chàng gia tăng nội công, cười thầm tự nhủ:
- Hai lão mở miệng thở hồng hộc, ta cũng chưa dừng tay.
Lão nho đột nhiên nhìn đầu đà quát hỏi:
- Chúng ta đánh đến bao giờ?
Đầu đà gầm lên:
- Đánh đến tối mới thôi.
Lão nho đồng ý đáp:
- Ăn cơm tối ở Long Du thành.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói không hiểu bọn chúng dở trò gì, đột nhiên chàng lùi lại hỏi:
- Các vị nói gì vậy?
Đầu đà cười rộ đáp:
- Tiểu tử! Ngươi hãy rượt theo bọn ta.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý cười thầm nghĩ bụng:
- Chúng muốn tỷ khinh công.
Bỗng nghe Lưỡng Ma đồng thanh hô:
- Đi!
Hai người chạy nhanh như chớp về phía tây. Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên quay lại dặn Cao Thức:
- Sư ca! Sư ca đưa họ đi theo.
Chàng sợ bị lạc hậu xa quá, nên vừa dứt lời, liền ra sức đuổi theo.
Lúc này tuy mới cuối giờ tỵ, nhưng còn cách thành Du Long đến bảy trăm dặm. Bảy trăm dặm đường mà chạy trong mấy giờ tới nơi được thật là chuyện khó tin, chẳng những đối với người thường mà bạn hữu võ lâm cũng phải hoảng hồn.
Sự thực chứng minh Lưỡng Ma đã làm nổi. Khi hai người cách thành Du Long không đầy một dặm, chúng ngẩng đầu trông lên thì vừng thái dương vừa xuống núi. Trời hãy còn sáng sủa như thường.
Đầu đà đột nhiên cười rộ nói:
- Lão đồ kiết kia! Thằng lỏi đó công lực cao thâm khôn lường. Hai người chúng ta mà còn đấu nữa là phải kiệt lực, may lão nghĩ đến cách tỷ thí khinh công gã mới chịu kém, khiến bọn mình gỡ lại được ít nhiều thể diện.
Lão nho cười đáp:
- Nhà sư thịt chó kia! Chúng ta suốt đời xưng hùng, không ngờ lúc tuổi già lại liên thủ với nhau để cầm cự một thằng nhỏ.
Đầu đà thở dài hỏi:
- Thằng lỏi đó thật khó chơi quá! Hỡi ơi! Lão đồ kiết kia! Ngươi quên lời thề giữa chúng ta rồi ư?
Lão nho đáp:
- Không quên đâu, nhưng...
Đầu đà cười lạt ngắt lời:
- Nhưng làm sao? Thấy gã nhỏ tuổi trong lòng không phục chứ gì?
Lão nho đáp:
- Nếu mình làm nô bộc cho gã thật sự, tất bị những nhân vật đồng hàng khinh rẻ.
Đầu đà hắng dặng nói:
- Những nhân vật ngang hàng đều biết mình đã lập lời trọng thệ mà không thực hành, há chẳng khiến người ta sỉ tiếu?
Lão nho đáp:
- Chờ gã đến sẽ bảo gã là một quái vật, e gã không đồng ý.
Đầu đà đáp:
- Nếu gã ưng thuận thì chúng ta thanh minh từ đây thay đổi tâm tính thành hảo nhân. Bằng gã không ưng sẽ cho gã hay là từ nay chúng ta càng tệ hại hơn! Xem chừng gã là một thanh niên chính phái, chắc gã chịu lời.
Lão nho cười nói:
- Nhà sư thịt chó! Lão cũng biết dùng mưu kế. Được rồi! Ta cũng theo chủ ý của lão.
Lưỡng Ma đến thành Du Long tìm vào một tửu quán lớn, lên lầu ngay, định ăn uống xong sẽ hội diện Thiết Kỳ Sĩ.
Thành Du Long ở bên hải cảng. Lưỡng ma vừa bước chân đến cửa lầu Lâm Giang, bất giác giật bắn người, miệng không nói được.
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng Thiết Kỳ Sĩ cười rộ nói:
- Nhị vị tiền bối mới đến ư? Vừa may vãn bối đã hô một bàn rượu thịt, không ăn uống hết được. Mời nhị vị vào ngồi đi.
Nguyên lưỡng ma tưởng mình bỏ Thiết Kỳ Sĩ lại một quãng xa, không ngờ chàng lại đến trước và đã đang ăn rồi. Hiển nhiên chàng tới trước chúng khá lâu.
Hai quái vật ngượng nghịu tiến lên đồng thanh hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi mau lẹ chưa đủ lạ, võ công ngươi cũng chưa đủ lạ, nhưng ngươi đoán biết chúng ta ăn cái gì mà nhất định đến tửu lâu này nên mới gọi một bàn rượu thịt. Đó là một điều mà chúng ta không sao hiểu được.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Con người võ lâm chỉ ỷ vào võ công xưng hùng thì chưa đủ. Vãn bối tuy chưa phải là thần tiên, nhưng đoán việc như thần.
Lão nho thở dài nói:
- Bây giờ hai lão bất tử chúng ta chân chính khẩu phục tâm phục ngươi rồi.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™