Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #91  
Old 27-05-2008, 08:32 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 89
Tứ Kỵ Bang Đến Bước Đường Cùng

Dứt lời lão ngồi xuống nhìn đầu đà nói :
- Nhà sư thịt chó ! Trên lầu này đông người quá, không nên lớn tiếng, ý kiến của chúng ta vừa rồi lão nói nhỏ cho y biết.
Đầu đà đến gần Thiết Kỳ Sĩ thì thầm hồi lâu.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên đứng dậy đáp :
- Như vậy không được.
Đầu đà hỏi :
- Đại hiệp muốn bọn ta tiếp tục đến ngày chết chăng ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Làm bạn của đại sư thế nào ?
Lão nho đáp :
- Bề ngoài thì có thể, nhưng thực tế thì không được, vì bọn lão phu đã có lời thề.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Thực tế như thế nào ?
Lão nho đáp :
- Nhất Thiết đại hiệp muốn sai khiến gì cũng được, bọn lão phu từ nay không có chủ trưng.
Thiết Kỳ Sĩ nhăn nhó cười đáp :
- Vãn bối thật lấy làm khó nghĩ vì gia sư mà biết ra tất trách phạt rất nặng.
Đầu đà trịnh trọng hỏi :
- Lệnh sư là ai ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chẳng dấu gì nhị vị gai sư là Phụng Hoàng Thần.
Lão nho cười rộ nhy lên đáp :
- Chính y rồi. Ha ha ! Nếu vậy bọn ta không có gì đáng thẹn nữa.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Được nhị lão quá trọng vọng, vãn bối xin nhị lão nể mặt gia sư cho tại hạ xưng hô như bậc sư trưởng.
Lão nho nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Cẩu nhục hòa thượng tính sao ?
Đầu đà đáp :
- Không được bây giờ đành thế này vậy, bọn ta làm lão đại ca là xong, nếu cao quá thì phn bội lời thề.
Lão nho c cười nói :
- Hay lắm ! Tiểu tử người cũng đồng ý rôi chứ ?
Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy thi lễ nói :
- Nhị vị lão ca ! Xin cho tiểu đệ thi lễ.
Nhị lão rất khoan khoái đồng thời đỡ chàng dậy nói ; - Lại đây ! Bữa nay Chúng ta phi uống say sưa...
Hai lão chưa dứt lời , thì đột nhiên trong góc phòng có bốn người lớn tiếng hô :
- Còn tụi này nữa chứ.
Bốn thanh âm có tiếng dõng dạc, có tiếng ồm ồm, lại có tiếng trong trẻo khiến hai lão cực kỳ kinh ngạc.
Thiết Kỳ Sỵ nhìn vế phía đó vẫy tay nói :
- Bây giờ các vị lại đây được rồi.
Hai lão thấy bên đó có c hai nam, hai nữ, trong đám này có hai đứa nho?
mà người lớn. Hai lão kinh ngạc hỏi :
- Bọn họ là ai ?
Thiết Kỳ Sỵ trỏ vào Cao Thức giới thiệu :
- Y là tệ sư huynh, sau lưng y là tiện nội, còn hai cự đồng là tiểu đệ muội.
Đầu đà cười rộ nói :
- Càng hay ! Lại c đây uống đến lúc thiên hôn địa ám.
Mọi người thi lễ rồi ngồi xuống quanh bàn. Ai nấy đều cao hứng.
Đầu đà uống liền ba bát lớn, thở phào một cái, vừa cười vừa nhìn Kỳ Dao hỏi :
- Đệ muội ! Cô thấy lão ca ca ăn uống thế này có ngán không ?
Kỳ Dao cười đáp :
- Ngán thì không ngán, nhưng nhà sư ăn thịt uống rựu là chuyện ly kỳ cổ quái.
Lão nho cười nói :
- Thịt heo, thịt bò đã ăn thua gì, lão xi c thịt chó...
Hòa thượng gầm lên :
- Đồ kiết kia ! Coi chừng đừng để đệ muội ăn không nổi.
Vừa già vừa trẻ bày người ăn uống cho đến lúc sang canh một mới gii tán.
Cao Thức đi trước ra khỏi tửu lầu, quay lại nhìn Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lão nhị ! Vào điừm trọ hay là tiếp tục đi đêm ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Đi thôi, nhưng đừng gấp quá, bữa nay có thể nói bằng ba ngày khác.
Đầu đà hỏi :
- Tiểu huynh đệ ! Các ngưi định đi đâu ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Đi kiếm một lão đạo.
Lão nho ủa một tiếng hỏi :
- Kiếm Tái lão Quân phi không ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lại còn phi tìm ba tấm bo võng.
Đầu đà nhy bổ lên nói :
- Thiên La, Địa Võng, Phiêu Diêu rồi !
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Nhị vị lão ca có biết đi đâu kiếm được không ?
Lao Nho đáp :
- Bọn ta cũng vì hai món đó mà phi ra đi, đáng tiếc chưa được tin tức gì hết.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Hai vị lão ca gần đây có thấy Cổ Mộ môn có động tĩnh gì không ?
Đầu đà đáp :
- Cái đó thì biết được một chút. Dường như Cổ Mộ môn toàn quân tan vỡ về tay bọn o Hi Môn.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Ở đâu ?
Lao Nho đáp :
- Ở giữa quãng Tiên Hà Lỉnh và Ngũ Phong Sn. Những nhân vật chủ chốt Cổ Mộ môn đều hiện diện, Cổ Mộ U Linh thống lãnh Ngũ quan lệnh chúa và hn ba trăm thuộc hạ sau lại có Quân Thiên đế Chúa và Y Lê quốc sư dẫn hai toán cao thủ đến viện trợ, nhưng e rằng c Cổ Mộ U Linh cũng chết về tay Hư Vô Ngọc Nữ ở o Hi Môn rồi.
Thiết Kỳ Sỹ kinh hãi hỏi :
- Toàn thể o Hi Môn đều xuất động hay sao ?
Đầu đà đáp :
- Dường như tiểu đệ chưa hiểu rõ về o Hi Môn, Hư Vô Ngọc Nữ là tay cao cường nhất trong môn phái này, mụ ghê ghớm hn c Thái Hư o nh.
Kỳ Dao hỏi xen vào.
- Một mình Hư Vô Ngọc Nữ mà đã bại được Cổ Mộ môn ư ?
Lão nho đáp :
- Không phi thế, hôm đó c Thái Hư o Chúa cũng thân hành đến đốc trận, còn lại đại đồ đệ là Càn Khôn o nh, nhị nữ đồ là Vũ Trụ O Tiên, bốn đại o tướng, bốn đại o c, by mưi hai o sĩ, ba mưi sáo o nô.... tất c đế dự trăm người. Nguyên nhân sự thất bại của Cổ Mộ môn là những nhân vật trọng yếu của họ biến thành Song bao làm cho mặt trận rối loạn.
Thiết Kỳ Sỹ nói ; - Thủ đoạn đó của o Hi Môn qu là khủng khiếp, số người chiến đấu càng nhiều càng lợi cho họ, nếu không trừ diệt được tà môn này thì thật là nguy hại cho các phái ở Trung Nguyên.
Đầu đà cười đáp :
- Hiện giờ ở o Hi Môn lại đụng đầu phi khắc tinh là Cổ Cầm Giáo. O Hi Môn có giỏi tài biến o đến đâu cũng chẳng làm gì được giống chim bay, o Hi Môn tuy chưa đến nổi phi thất bại xiểng liểng, nhưng đã mấy lần thua những trận nhỏ, trong bọn hn trăm o sứ và o nô có phi thử thần y, ít ra đã chết mất hn ba chục tên :
Kỳ Dao hỏi :
- Giữa Hư Vô Ngọc Nữ vào Chúa ở o Hi Môn có mối liên quan thế nào :
Lão nho đáp :
- Hai người đó là tình thấy trò. Hư Vô Ngọc Nữ là một thiếu nữ thần bí, truy là đệ tam nữ đồ của o chúa, nhưng chí hướng của hai thầy trò không giống nhau, tác phong càng trái ngược. Thậm chí o chúa phi đề phòng c nữ đồ. Nói cho đúng hn thì o chúa không thể khống chế nữ đồ được nữa.
Đoàn người qua khỏi thanh Long Du, qua sông rồi đi ngay đêm về phía tây.
Thiết Kỳ Sỹ được hai tay lão trợ thủ càng phấn khởi hùng tâm. Nhưng qua mấy bữa chàng được tin tức gì về Văn Đế Đế, trong lòng không khỏi có điều lo nghĩ.
Qua sông đi chưa được mười dặm, bỗng nghe hồi trống tong tong nổi lên.
Cao Thức đi trước đột nhiên dừng bước quay lại hỏi Thiết Kỳ Sỹ :
- Lão nhị ! Trên núi mé hữu có tiếng trống, không hiểu vì nguyên nhân gì ?
Thiết Kỳ Sỹ lại nhìn nhị lão hỏi :
- Đêm khuy, sao ngoài hoang dã lại còn cò người hồi trống ?
Đầu đà nhìn lão nho nói :
- Đây là tiếng tiểu cổ. Phi chăng Thu Hoang Háo đã đến.
Lao nho đáp :
- Chúng ta thử đến coi thế nào mới biết được.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Thu Hoang Háo là ai ?
Lao nho đáp :
- Ngày trước trên giang hồ có tam ma, hiện nay lão để thu nạp hai tên, còn Cổ Ma lạc lõng một mình. Nếu đúng là lão thì e rằng lại bị ngưi thu dụng nốt.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Vãn sinh có tài đức gì mà dám thế ? Chỉ sợ mình đối xử bạc bo y không vui lòng.
Đầu đà nói :
- Người thu lưu c bọn ta ba người là trừ cho giang hồ được ít nhiều tai hại, công lao đó c lệnh sư cũng không làm nổi.
Hai lão chạy lên sn đầu mé bên, bỗng thấy một người ăn mặc như nhà buôn ít vốn, bất giác đồng thanh cười nói :
- Đúng là Hoang Háo rồi.
Lão thưng nhân trầm giọng hỏi :
- Đồ kiết và nhà sư thịt chó mắc bẫy hay sao mà lại đi theo bọn tiểu bối ?
Lão nho trịnh trọng đáp :
- lời thề của chúng ta qu đã ứng nghiệm.
Lão thưng nhân cười lạt hỏi :
- Tên nào trong bọn thanh niên đó ?
Đầu đà đáp :
- Gã thấp lùn trong hai thanh niên, người cao lớn hn là sư huynh y.
Thiếu nữ là vị hôn thệ Còn hai cự đồng là đệ đệ và muội muội của y.
Lão nho nói tiếp :
- Hóa lang ! Y chỉ nhận chúng ta làm lão ca thôi.
Lão thưng nhân hỏi :
- cái đó không cần, ta chỉ muốn biết võ công của gã thế nào thôi ?
Đầu đà cười khanh khách đáp :
- Vấn đề là ở chổ ba người bọn mình liệu có giữ được thế quân bình với gã không ?
Lão thưng nhân nhy lên la :
- Nói bậy !
Đầu đà lạnh lùng đáp :
- Gã là đệ tử của PHụng Hoàng Thần mà còn giỏi hn c sư phụ, nếu lão không muốn thì trước hết hy tỷ đấu với bọn ta một keo.
Lão thưng nhân đột nhiên thở dài nói :
- Bây giờ ta đi đối nghịch với bọn họ là bất lợi vì Cổ Cầm Giáo đang muốn kiếm ta.
Lão nho nói :
- Hai người chúng ta đã bị Cổ Cầm Giáo kiếm thấy rồi, chính gã này đã gii nguy cho chúng tôi.
Lão thưng nhân ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! G chống lại được Cổ Cầm Giáo ư ?
Đầu đà đáp :
- Gã dùng trí để gii nguy, bây giờ bọn ta muốn giúp muốn giúp gã đi kiếm ba tấm bão võng của Tam Tiên Mỗ, đồng thời còn kiếm Tái Lão Quân, chúng ta đi thôi.
Lão thưng nhân không nói được gì đành phi theo xuống núi.
Thiết Kỳ Sỹ vội chắp tay nói ; - Vãn bối kính cẩn chào tiến bối.
Lão thưng nhân nhìn chàng hỏi :
- Ngưi còn muốn thêm một lão ca nữa không ?
Thiết Kỳ Sỹ cười ha h đáp :
- Những vị ca ca kiểu này càng nhiều càng hay.
Chàng liền dẫn bọn Cao Thức tới giới thiệu rồi hỏi :
- C ba vị Ở một đoàn, vãn bối biết xưng hô cách nào cho phân biệt ?
Lão nho nói :
- Cứ kêu bằng lão Cổ, lão Địch, lão Linh là được rồi.
Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- Bây giờ xin ba vị ca ca hãy thượng lộ, chờ trời sáng sẽ tìm vào quán đê?
ăn uống.
Ba lão này suốt đời trước kia hễ gặp mặt là đánh nhau, chứ chưa từng làm bạn đông hành được trong vòng nửa dặm. Tình thế ngày nay biến đổi hẳn, ba người cùng ý vị tân kỳ. Lao nho nhìn lão Lão thưng nhân cười hỏi :
- Chắc lão không ngờ chúng ta lại có ngày nay ?
Lão thưng nhân lạnh lùng hỏi :
- Khi bọn chúng ta gặp Phụng Hoàng Thần biết nói sao ?
Lão nho đáp :
- Dĩ nhiên là xưng hô theo cách ngang hàng.
Lão hòa thượng phì một tiếng hỏi :
- Như vậy thì Thiết lão đệ phi đối xử bằng cách nào ?
Lão nho đáp :
Trên chốn giang hồ thiếu gì tình trạng tưng tự như bọn ta ? Cách giao tiếp ai giữ phận người nấy. Nhân vật võ lâm có hỏi đến gia phi bao giờ đâu ?
Đầu đà đề nghị :
- Sự thật chúng ta nên ngấm ngầm theo nhau là hn, bọn chúng còn tuổi trẻ tất có cá tính của thanh niên. Tụi già nua chúng ta xen vào thật không tiện.
Lão nho đáp :
- ý kiến này cũng haỵ Chúng ta phi coi chừng tình hình đã, khi gặp việc không thể nào né tránh được.
Ba lão gìa đi trước chừng được hai dặm. Lúc này đêm đã sang canh ba, bọn họ không đi đường lớn.
Sang canh tư bốn bề yên lặng như tờ mà gần miền cũng chẵng có một bóng người nào, bỗng trong khu rừng phía trước hiện ra một tia lửa sáng.
Đầu đà nhìn lão nho nói :
- Đồ kiết ! Chỗ kia lửa cháy bùng bùng, chằc là người võ lâm đang làm bữa ăn tối.
Lão nho đáp :
- Bây giờ là giờ nào ? Bụng dù đói tới đâu cũng không nên làm bữa.
Lão thưng nhân lạnh lùng nói :
- Hai lão thật lắm chuyện, đó là ni chúng ta phi đi qua, cứ đi tới ni sẽ rõ.
Ba người thi triển khinh công chạy thẳng vào rừng thấy một lão đão nhân.
Một lão quái bà và một lão quái vật sư chẳng ra sư, đạo chẳng ra đạo. Đầu đà vừa ngó thấy liền lộ vẻ cừu địch nói :
- Té ra là Thần Ưng Chân Nhân, Tiên Hạc Mỗ Mỗ và Qủy Thíu Lão Tổ.
Phen này chúng ta lãi xy ra trường kịch chiến.
Lão nho đáp :
- Bọn chúng bị Cổ Cẩm Giáo và o Hi môn đẩy vào bước đường cùng, không thì không bao giờ hội họp với nhau, chúng ta dùng cách tiên lễ hậu binh để thám thính tình hình bọn họ rồi sẽ tính.
Đầu đà tiến vào trước, đo mắt nhìn bốn phía mà chưa thấy tọa kỵ của bọn họ. Nhà sư nghĩ thầm :
- Tại sao không thấy thần ưng, tiên hạc và qủy thíu của họ ? Chẵng lẽ đã bị Cổ Cẩm Giáo thu thập rồi ?
Thần Ưng Chân Nhân ngó thấy có người tiến lại bất giác giật mình kinh hãi, sau nhìn rõ hắn bật tiếng cười âm trầm hỏi :
- Huyết thực đầu đà ! đi lầm đường phi không ?
Đầu đà c cười đáp :
- Nghe nói ba vị đã đại thắng o Hi Môn và Cổ Cẩm Giáo, bn hoà thượng đặc biệt tìm đến chúc mừng, sao lại bo là đi lầm đường ? Hởi i ! Chẳng hiểu lời đồn có thực chăng ?
Qủy Thíu Lão Tổ nhy bổ lên la :
- Lão trọc kia ! Dám buông lời chế giễu trước mặt bọn ta ư ?
Lão nho liền xông lại cười lạt đáp :
- chế giễu thì đã sao ? Có điều bọn ta không muốn đánh chó khi nó đã rớt xuống nước.
Tiên Hạc Mỗ Mỗ ngoác cái miệng rụng hết răng gầm lên :
- Phi chăng các người nhân lúc đêm khuy có ý tìm đên ?
Lão thưng nhân ở phía sau lớn tiếng thóa mạ :
- Mụ ăn xin ! Tìm đến thì làm sao ? Trước nay chưa từng thấy mặt mà đêm nay gặp nhau là thiên duyên tác hợp.
Bỗng trong bóng tối có người nổi lên tràng cười hô hố nói :
- Còn ta nữa !
Tiếp theo liền có tiếng lừa hí vang lên, một lão gì lưng còng từ trong bóng tối đi ra.
Lão nho mới ngó thấy đã nhận ra là Quái Lư Trượng Nhân, bất giác cười lạt hỏi :
- Lão cưỡi lừa kia ! Lão đứng bên đó ư ?
Quái Lư Trượng Nhân cười ha h đáp :
- Vụ này khó chi quá, một đằng bay lên trời, một đằng chạy dưới đất thì đứng chung làm sao được ?
Tiên Hạc Mỗ Mỗ lớn tiếng thóa mạ :
- Lư bn tử, đêm nay không còn chỗ cho lão, nếu diễn tuồng độc cước thì đừng hòng sống nữa.
Quái Lư Trượng Nhân cười hô hố nói ; - Đêm nay e rằng không một ai được an toàn, ta cưỡi lừa cũng sợ bọn mụ chết hết. Sau này sợ còn một mình cô độc nên phi liều mạng tìm đến.
Đầu đà gầm lên :
- Lão nói thúi lắm :
Quái Lư Trượng Nhân tắc lưỡi hai tiếng đáp :
- Hòa thượng ! Coi lão chẵng có vẻ người xuất gia chút nào, ăn nói lại thô lỗ. Lúc này tử kỳ chưa đến, lão hãy niệm dùm chúng ta một bn kinh để chết xuống khỏi phi sa vào địa ngục.
Qủy Thíu Lão tổ quát hỏi :
- Lư bn tử ! Lão đã nhìn thây gì rồi ?
Quái Lư Trượng Nhân thở dài đáp :
- Cổ Cầm Giáo chủ yêu cầu ta đưa tin đến cho các vị, hạn trong ba ngày các vị phi tới đầu hàng, không thì y dùng thủ đoạn nghiêm khắc nhất để đối phó với các vị.
Tiên Hạc Mỗ Mỗ thét lớn :
- Lão đâu hàng rồi ư ?
Quái Lư Trượng Nhân cười khanh khách hỏi :
- Bọn chúng ta by ngưi sống đã thành oan gia, nhưng lại là thân gia.
Bây giờ ta chỉ hỏi các vị tính sao ?
Qủy Thíu Lão tổ bật tiếng cười âm trầm đáp :
- Lão toàn ăn nói hồ đồ. Người ta ngó thấy lão là hạ thủ liền mà còn dám khoe khoang họ yêu cầu đưa tin dùm. Chắc chắn là lão đã đâu hàng rồi.
Quái Lư Trượng Nhân c giân nói ; - Qủy Thíu ! Lão là cái thá gì dám ngậm máu phu người ? Thủ hạ của Cổ Cầm Giáo đã bắt bang chủ chúng của Qủy Ky bang nhà lão, có điều chưa sát hại mà thôi. Còn bang chúa Tiên Kỵ bang và Thần Kỵ bang không một tên sống sót thì trong vụ này mới chính là có quỷ.
Qủy Thíu Lão tổ cười hỏi :
- Qủy gì ?
Quái Lư Trượng Nhân nhy chổm lên đáp :
- Lão mới chính là kẻ khôn khéo đi đầu hàng người ta.
Thần Ưng Chân Nhân đột nhiên trỏ vào mặt Qủy Thíu Lão Tổ hỏi :
- Qủy Thíu ! Vừa rồi lão đã nói gì ?
Tiên Hạc Mỗ Mỗ cũng gầm lên :
- Phi rồi, hắn khuyên bọn ta không nên chông lại Cổ Cầm Giáo chắc là hắn đầu hàng rồi đến đây để làm thuyết khách.
Qủy Thíu Lão Tổ đột nhiên lng ra nổi lên tràng cười âm trầm nói :
- Chuyện khác chưa cần bàn tới, Tiên hạc của mụ và Thần ưng của chân nhân đã vào tay giáo chủ, nếu muốn hai con chim đó còn sống thì ngoài cách đầu hàng chẵng còn đường thứ hai nào nữa. Tại hạ cũng gì bọn bang chúng và con qủy thíu mà phi cúi đầu trước Cổ Cầm Giáo, các vị đi đâu về đâu tùy ý lựa chọn, cái đó không liên can gì đến tại hạ.
Quái Lư Trượng Nhân lớn tiếng quát :
- Quân hèn mạt vô tư cách kia ! Địa vị như người ở trong võ lâm mà chịu qùy gối đầu hàng thì con ra thể thống gì ? Ta đây hãy thu thập ngưi trước.
Lão nho bước ra cn lại nói :
- Lư Bn Tử ! Đừng có nóng vội, đêm nay nếu hắn không có đểm tựa tất chẳng dám đến làm gian tế, chúng ta phi đề phòng mới được.
Quái Lư Trượng Nhân hét to :
- Bọn địch ma ! Cổ Ma và Huyết Thực đầu đà các ngưi đừng gi vờ nữa, các ngưi mưu tính chuyện gì hãy chờ ta thanh toán xong vụ này đã, ta muốn đánh là đánh, các ngưi không can thiệp được.
Lão nho cười khanh khách đáp :
- Đúng thế ! Người võ lâm hiện nay không ai hiểu ai, mỗi người tìm lấy một nẻo đường, người đi trên đường Dưng Quan biết đâu chẳng đến cầu Độc Mộc, mà người trên cầ Độc Mộc lại tính chuyện đi đường Dưng Quan. Lư Bn ! Lúc này là lúc sẽ rỏ mặt hết, nhưng lão đừng vội nóng. Qủy Thíu có nưng dựa vào Cổ Cầm Giáo cũng chẳng được tử tế gì đâu. Đùa với lửa là tự đốt mình. Thử coi lão còn sống được bao lâu.
Quái Lư Trượng Nhân thét lên :
- Ai muốn đứng về bên ta thì lại đây, không thì tránh xa ra, đừng rườm lời vô ích.
Lão nho nhìn đầu đà và lão hòa thượng xua tay nói :
- Chúng ta hãy lui lại để coi trường náo nhiệt này.
Trong lúc ba người lùi lại, Tiên Hạc Mỗ Mỗ bỗng trỏ tay vào mặt Qủy Thíu nói :
-Lão Qủy ! Bây giờ lão quay đầu lại còn kịp, chúng ta có thể bắt tay hợp tác. Không thì đường ai nấy đi.
Qủy Thíu cười khằng khặc đáp :
- Mỗ mỗ ! Mụ đi đường nào ? Dưng Quan đạo không có phần của mụ, Độc Mộc Kiều đã bị Cổ Cầm Giáo và o Hi Môn chiếm mất rồi, mụ định ở quãn giữa chăng ? Ha ha ! Coi chừng hai mặt giáp công đó.
Tiên Hạc mỗ mỗ lớn tiếng la :
- Lão bà tử đi đường của mình, chết thì chết cũng giữ tư cách.
Qủy Thíu Lão tổ cười khành khạch nói :
- Ho ý không lay được loài trâu ngựa ngu đần, khi tới kỳ hẹn các ngươi mới biết là ghê ghớm.
Quái Lư Trượng Nhân nhy ra quát :
- Qủy Thíu ! ta hy thu thập ngưi trước :
Đột nhiên có người trầm giọng quát :
- Hãy khoan ! để lão cho thiếu gia .
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #92  
Old 29-05-2008, 12:28 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 90
Kim quang Sa Xuống, Quỷ Thíu Quy Thiên

Một bóng người từ trên không hạ xuống. Quần hào nhìn lại thì ra là một thanh niên chưa từng quen biết.
Thanh niên vừa đáp xuống đất liền nhìn Quỷ Thíu cười lạt nói :
- Ai đầu hàng Cổ Cầm Giáo tức là kẻ tử thù của A?o Hải Môn chúng ta.
Quỷ Thíu biến sắc lùi lại hỏi :
- Càn Khôn Ảo Ảnh ! Bây giờ ngươi muốn sao ?
Mọi người nghe nói thanh niên là Càn Khôn Ảo Ảnh ở A?o Hải Môn trong lòng đêu hoang mang vô cùng ! Đầu Đà khẽ cất tiếng hỏi lão Nho :
- Tại sao Thiết huynh đệ còn chưa tới ?
Lão Nho đáp :
- Chắc là y ở trong bóng tối để quan sát động tĩnh, chúng ta hãy lặng lặng quan sát coi Quỷ Thíu đối pho như thế nào.
Đầu Đà nói :
- Hắn không phải là đối thủ của nhân vật ở A?o Hải Môn.
Giữa lúc đó, đột nhiên có hai quái nhân xuất hiện ở sau lưng Quỷ Thíu Lão Tổ. Không rõ niên kỹ bao nhiêu, vì toàn thân của họ mặc tấm áo choàng hình trái chuông úp xuống. Ngoài hai tay áo và cặp mắt những tia hào quang, mặt mũi không hở ra một chỗ nào. Quái nhân mặt đỏ trông như hai người máu.
Lão nho vừa ngó thấy đã bỡ vía khẻ bảo Đầu Đà.
- Những nhân vật trọng yếu của Cổ Cầm Giáo cũng đã xuất hiện rồi.
Đầu Đà đáp :
- Trong Cổ Cầm Giáo chia ra làm ba bậc. Giáo chủ là tối cao rồi đến bốn tên đồ đệ, dưới bọn đồ đệ là Tứ Nô. Ngoài ra không còn ai nữa.
Lão Nho nói :
- Không đúng, bọn họ coi Quỷ Thíu không phải là người ngoài kia mà ?
Đầu Đà đáp :
- Đó chỉ là cách lợi dụng lâm thời mà thôi, hoặc giả vì nhân số của A?o Hải Môn quá đông, bọn Cổ Cầm Giáo khó bề đối phó, đồng thời còn nhân mã mấy phe khác. Bọn Tứ Đồ và Tứ Nô phái đi việc khác.
Lão hoà thượng lạnh lùng nói :
- Hai lão cứ lặng lặng mà coi đừng nói chuyện. Gã thanh niên ở A?o Hải Môn đã ngó thấy hai quái vật mà vẫn không lộ vẻ nao núng.
Lão Nho ồ lên một tiếng đáp :
- Đúng rồi ! Gã vẫn ra chiều uy hiếp Quỷ Thíu.
Đầu Đà nói :
- Đây là ở dưới đất, nếu ở trên không thì bọn A?o Hải Môn không dám, vì chẳng thể nào thi triển được Ảo Ảnh Pháp, nếu họ bị Cổ Cầm Giáo bao vây là không trốn thoát được. Bây giờ đang ở trong rừng, họ nhờ bóng cây để biến ảo, đồng thờ ỷ vào số đông hiện diện tại trường, gã có thể phát huy kỹ xảo một cách dễ dàng.
Lão Nho nói :
- Cổ Cầm Giáo cũng có thể mượn vật ẩn hình.
Đầu Đà đáp :
- Đó chỉ là cách ẩn hình để phòng thân không để người khác nhìn rõ, chứ không dùng làm biện pháp tấn công được, hiệu quả còn kém A?o Hải Môn xa. Ảo Ảnh của A?o Hải Môn chiếm phần chủ động, vì thế mà bọn Cổ Cầm Giáo vẫn có điều úy kỹ đối thủ.
Bỗng nghe quái nhân quát to :
- Càn Không Ảo Ảnh ! Lần trước ngươi đã bị chết hụt mà bây giờ ngươi còn dám lộ diện ư ?
Thanh niên ở A?o Hải Môn dừng bước cười đáp :
- Đại thiếu giáo chủ ! A?o Hải Môn chúng ta mà chẳng bay trên không thì Cổ Cầm Giáo các vị chỉ còn đường dương mắt lên nhìn. Bầy súc sanh của các vị lại chỉ vây đánh được vật hữu hình, bây giờ các vị phóng bày chim lên thử coi xem làm gì được bọn ta không ?
Quái nhân áo đỏ cất bước đi về phía trước mấy thước, bật tiếng cười âm trầm hỏi :
- Quỷ Thíu tiên sinh có thù hận gì vơi A?o Hải Môn các người ?
Càn Không Ảo Ảnh hắng giọng đáp :
- Quỷ Thíu đã chịu ơn bản thiếu chủ buông tha ba lần không giết, hiện giờ y đã đầu hàng Cổ Cầm Giáo các ngươi. Thế là hắn đã coi thường A?o Hải Môn chúng ta. Nói tóm lại nếu hắn giữ nguyên lập trường cũ thì A?o Hải Môn ta mặc kệ hắn. Nhưng hắn đã đầu hàng Cổ Cầm Giáo các người thì bọn ta phải huỷ diệt.
Quái nhân áo đỏ cười khành khạch hỏi :
- Y đầu hàng Cổ Cầm Giáo là chịu sự bảo vệ của chúng ta. Các ngươi dám làm gì y.
Càn Không Ảo Ảnh rút bảo kiếm ra cười lạt hỏi lại :
- Ngươi dám so tài với bản thiếu gia chăng ?
Quái nhân áo đỏ cười âm trầm đáp :
- Ngươi tưởng võ công của Cổ Cầm Giáo chúng ta không bằng các ngươi ư ?
Nhà ngươi muốn động thủ thì hãy chờ một lát nữa đi ! Ta quay lại dặn mấy vị rồi sẽ cùng ngươi quyết phân thắng bại.
Càn Không Ảo Ảnh cười lạt nói :
- muốn nói gì thì nói lẹ đi. Bản thiếu chủ không chờ lâu được đâu ?
Quái nhân áo đỏ đột nhiên trỏ về phía Tiên Hạc Mỗ Mỗ và Thần Ưng Chân Nhân quát hỏi :
- Các vị đã tiếp lệnh phù của bản giáo chủ chưa ? Kỳ hạn ba ngày chẳng mấy chốc sẽ tới ngay. Nếu không chịu đầu hàng là không muốn sống nữa.
Tiên Hạc Mỗ Mỗ lớn tiếng quát lại :
- Thúi lắm ! Lão bà tử trước nay độc lai độc vãng, chưa từng để cho người khác cai quản. Cổ Cầm Giáo các ngươi đã giết hại đệ tử của ta lại còn giữ Tiên Hạc. Mối thù sâu tựa bể này ta chưa trả được mà ngươi còn nói đến chuyện đầu hàng, ngươi đừng có nằm mơ nữa. Còn Thần Ưng Chân Nhân, thằng lõi đừng hỏi nữa, thái độ của y cũng giống như của lão bà tử, quyết tâm chẳng đội trời chung với Cổ Cầm Giáo các ngưòi.
Quái nhân áo đỏ đột nhiên bật tiếng cười âm trầm đáp :
- Các ngươi không sợ chết là giỏi lắm ! Hãy chờ coi !
Hắn quay lại nhìn tam lão cười lạt nói :
- Cổ ma ! Địch ma ! Huyết Thực Đầu Đà ! Bây giờ các vị cứ coi như bọn ta đã thông tri rồi. Lại may ba lão cùng đi với nhau. Bản thiếu giáo chủ để kỳ hạn cho ba vị, liệu mà đến bản giáo đầu hàng cho kịp.
Lão nho ngạo nghễ trầm giọng đáp :
- Các hạ muốn bọn ta đầu hàng cũng chẳng khó gì, nhưng hãy trừ diệt bọn Cổ Cầm Giáo trước đi.
Quái nhân áo đỏ cả giận quát mắng :
- Lão chó má kia thật là lớn mật ! Rồi lão sẽ được coi những chuyện đẹp đẽ !
Càn Không Ảo Ảnh thấy hắn dứt lời, đột nhiên xông ra quát :
- Tiếp chiêu đây !
Quái nhân áo đỏ đột nhiên rút một thanh quái kiếm toan nghinh địch, nhưng quái nhân áo đỏ kia lớn tiếng hô :
- Đại sư huynh ! Sư phụ đã dặn ba ngày nay phải giới sát, đại sư huynh quên rồi ư ?
Quái nhân được kêu bằng đại sư huynh đột nhiên dừng bước trỏ vào Càn Không Ảo Ảnh cườ lạt nói :
- Các hạ hãy còn vận hên, đêm nay ta tha chết cho.
Càn Không Ảo Ảnh tức giận đáp :
- Ngươ để Quỷ Thíu lại ta mới tha cho ngươ đi.
Quái nhân sư huynh bật tiếng cười âm trầm nói :
- Các hạ có nghe thấy thanh âm gì trên không chưa ? Bữa nay nếu không phải là ngày giới sát thì những ai ở đây đừng hòng thoát khỏi con Thần Điêu Cuồng Phong Võng của ta.
Trên không vọng xuống những tiếng quái điểu. Càn Không Ảo Ảnh đã biết những giống chim này rất lợi hại, nhưng cũng cười lạt đáp ; - Chẳng có chân tài thực học, chỉ ỷ vào giống súc sanh để mà ra oai sao lại đáng mặt anh hùng.
Quái nhân áo đỏ cười khành khạch đáp :
- Sau đây ba bữa, bản giáo chủ không cần thần điểu cũng lấy được cái mạng chó má của nhà ngươi. Ngươi có giỏi thì đến đúng hẹn gặp bản giáo chủ trên núi Hoàng Sơn.
Càn Không Ảo Ảnh hắng giọng hỏi :
- Tên ngươi là gì ? Sau ba ngày ta kiếm ngươi bằng cách nào ?
Quỷ Thíu Lão Tổ cười lạt đáp :
- Tiểu tử ! Trong võ lâm không ai nhận biết bốn vị giáo chủ ở Cổ Cầm Giáo.
Đây là đại thiếu giáo chủ Thanh Bằng lệnh chủ. Phía sau là nhị thiếu giáo chủ Thiết Hạc lệnh chủ, ngoài ra còn Cửu Đầu lệnh chủ và Ngũ Hạc lệnh chủ. Cả bốn vị lệnh chủ đều có võ công tuyệt thế. Rồi ngươ sẽ biết.
Bỗng có tiếng quát mắng :
- Tên lão tặc chó má kia ! Ngươ ỷ thế người ta để lên mặt thì thật là kẻ đê tiện hèn nhất trong võ lâm. Không thể để cho ngươ sống được.
Tiếng quát mắng đột ngột từ bốn phương tám hướn nổi lên. Dư âm còn chưa hết, một đạo kim quang từ trên không trung sà xuống lấp loáng trên đầu Quỷ Thíu Lão Tổ. Hắn rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn ra.
Luồng kim quang thoáng cái đã biến mất. Chưa ai nhìn rõ tông tích của người mới đến. Đúng là một quái sự thân sầu quỷ khốc khiến cho các phe phái đều phải chấn động.
Thanh Bằng lệnh chủ cả kinh thất sắc gầm lên :
- Kẻ nào dùng ám khí để sát hại hộ pháp của ta ?
Đột nhiên từ bốn mặt tám phương nổi lên một tràng cười rộ rồi tiếng người dõng dạc hô :
- Thanh Bằng lệnh chủ ! Các hạ hãy đưa tin về cho lệnh sư nó là có nhân vật thi triển kim quang muốn cũng lão hội diện. Xin lão làm thịt mấy con hảo điểu để đãi khách. Bản nhân bây giờ hãy kể thực đơn trước :
Một đùi Thiết Linh Hạc, mười hai con Kim Câu, ba mươ hai con Ngân Châm Phong, một khay thịt Nhân Thíu, một con Độc mỹ nhân, ngoài ra là Di Thiên Xa, Cuồng Phong Võng, còn những toại kỵ của Thanh Bằng, của lệnh sư mẫu Cửu đầu lão thái, già quá không ăn được. Toa. kỵ của lệnh thứ sư mẫu lại tuyệt độc ăn cũng vô vị Được rồi. Ngươ hãy về đi ! bây giờ ta không giết sư huynh sư đệ các ngươi để các ngươi còn có người đưa tin về.
Thanh Bằng lệnh chủ bật tiếng cườ âm trầm hỏi :
- Các hạ chẳng phải là hạng vô danh tiểu bối mới biết rõ những toa. kỵ của gia sư. Chẳng lẽ các hạ không dám lộ diện lại cũng chẵng dám để tên họ ?
Thanh âm kia dõng dạc đáp :
- Ở trước mặt ngườ của quý giáo, tại hạ tự hiệu là Thực Cầm Công Tử. Ơû A?o Hải Môn bản nhân tự xưng là Chiếu Yêu kính, ở Cổ Mộ Môn kêu bằng Tái Chung Húc. Bấy nhiêu là đủ rồi. Nếu còn hỏi nữa thì phải theo Quỷ Thíu xuống âm phủ.
Thanh Bằng lệnh chủ hằn học nói :
- Cổ Cầm Giáo chúng ta sẽ chờ ngươi.
Hắn không thém ngó tới thi thể của Quỷ Thíu Lão Tổ nữa, lập tức cùng sư đệ chuồn thẳng vào rừng dông tuốt.
Lúc này Lão Nho mới phát hiện Càn Không Ảo Ảnh đã ẩn thân đâu mất, liền nhìn Đầu Đà nói :
- Nhà sư thịt chó ! Chúng ta qua bên Tiên Hạc Bà Tử nói chuyện nên chăng ?
Đầu đà lắc đầu đáp ; - Mụ cùng Thần Ưng Chân Nhân cũng bị người trong bóng tối làm cho hoảng hồn rồi. Bây giờ mình qua nói chuyện không khỏi khiến cho ngưòi ta hổ thẹn Vậy bọn mình đi thôi.
Cổ Ma khẽ hỏi :
- Thanh âm đó là của ai ?
Đầu Đà đáp :
- Hắn thi triển công phu Thiên Lại Truyền Thanh, nên không nghe rõ khẩu âm chân chính. Rút lại võ công hắn đến trình độ tối vao vi thượng, e rằng cả Phụng Hoàng Thần cũng chưa bì kịp hắn...
Ba người len lén lùi ra ngoài rừng đảo mắt nhìn quanh. Trên trời trăng tỏ, bốn bề hoang dã không một bóng ngườ.
Lão Nho hỏi :
- Ô hay ! Sao bọn Thiết huynh đệ còn chưa tới nơi ?
Đầu Đà đáp :
- Chúng ta cứ tiếp tục thượng lộ. Nhất định bọn họ Ở phía trước.
Tam lão theo phương hướng cũ mà đi, đến lúc trời sáng, Đầu Đà lên tiếng :
- Phía trước là Trục An Thành rồi !
Cổ Ma nói :
- Đừng vao thành nữa, chúng ta đi lẹ tới Hoài Ngọc Sơn. Chắc là Thiết huynh đệ đã tới đó rồi.
Lão Nho bỗng cười khanh khách hỏi :
- Trên đường lớn phía trước có năm bóng người, trong đó hai người cao lớn đặc biệt, có phải là cự đồng không ?
Đầu Đà vừa ngó thấy liền chạy lên trước hô lớn :
- Các ngươi hãy chớ một chút.
Năm bóng người đó đúng là bọn Thiết Kỳ Sỹ. Thiết Kỳ Sỹ quay lại cả cười hỏi :
- Ba vị lão ca ca lạc hậu rồi.
Đầu Đà chạy lại trịnh trọng đáp :
- Bọn ta còn phải coi một trường náo nhiệt.
Cao Thức cả cườ nói :
- Bất chiến tự nhiên thành, có chi là náo nhiệt ? Nhưng mới chết được một con Quỷ Thíu.
Hao lão nữa chạy tới nghe Cao Thức nói như vậy kinh ngạc hỏi :
- Các ngươi cũng coi rồi ư ?
Kỳ Dao Công Chúa cười khanh khách hỏi lại :
- Ba vị lão ca ca có nghe thấy thanh âm của nhân vật đã hạ sát Quỷ Thíu không ?
Lão Nho kinh ngạc hỏi lại :
- Người đó là Thiết huynh đệ ư ?
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- A Kỳ bịp cả ba vị lão ca ca.
Đầu Đà nhảy bổ lên hỏi :
- Thiết huynh đệ ! Tại sao huynh đệ không giết luôn Thanh Bằng lẹnh chủ và sư đệ của gã ?
Thiết Kỳ Sỹ cười đáp :
- Bầy quái điểu Cuồng Phong Võng ở cả trong rừng. Hiện giờ tiểu đệ còn chưa có cách đối phó. Nếu mà minh xử trí không khéo thì ba vị ca ca cũng gặp tai bay vạ gió. Vì thế tiểu đệ không dám vọng động, chỉ hý lộng quỷ thần một phen khiến cho sư huynh đệ bọn chúng hoảng hồn rút lui là được rồi.
Cổ Ma nói :
- Những chuyện huynh đệ vừa nói, bọn ta cũng không biết, sao ngươi lại thám thính hiểu rõ đến thế ?
Cao Thức cười đáp :
- Anh em Thăng Bằng lệnh chủ còn đem hai tên thủ hạ để trong bóng tối, chúng là những võ lâm cao thủ nô tài chỉ chuy bày chim nhỏ. Bọn chúng vô tình tiết lộ bí mật về Cổ Cầm Giáo và bị Thiết lão đệ nghe rõ hết.
Lao Nho hỏi :
- Cổ Cầm Giáo chủ có hai vị phu nhân thật ư ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Đúng thế ! hai tên đó nói ra, tiểu đệ nghe được Cổ Cầm Giáo Chủ cưỡ con Thanh Bằng. Còn hai vị phu nhân thì mỗi người cưỡi một con Cữu Đầu Điễu, một người cưỡi Thiên Niên Hạc. Ba con này so với quái điểu khác còn lợi hại hơn, vụ bí mật này chưa từng tiết lộ. Đêm nay tiểu đệ nói huỵch tẹt ra, khiến hai tên thiếu giáo chủ càng thêm khiếp sợ.
Đầu Đà nói :
- Nhưng còn tê Càn Không Ảo Ảnh sao cũng buông tha hắn ?
Thiết Kỳ Sỹ cười đáp :
- Chuyến này chắc Càn Không Ảo Ảnh không dám một mình tới Hoàng Sơn.
Nhất quyết hắn phải thỉnh sư phụ là Thái Hư A?o Chúa thân hành xuất động.
Lão Nho hỏi :
- Tại sao vậy ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ nói những gì với Thanh Bằng lệnh chủ, dĩ nhiên hắn cũng phải nghe rõ, tóm lại tiểu đệ cố ý để hắn nghe thấy đặng hắn trở về xin huy động nhân mã toàn bộ xuất trận. Chúng ta ở trong bóng tối cuộc rồng tranh hổ đấu.
Cả ba lão đồng thanh khen ngợi :
- Chủ ý của huynh đệ hay tuyệt ! Còn đối với Thần Ưng Chân Nhân và Tiên Hạc Mỗ Mỗ huynh đệ định xử trí bằng cách nào ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Nếu chúng không quy ẩn cho sớm tất sẽ bị uổng mạng. Có điều nếu bọn họ chịu cải tà quy chánh, tiểu đệ cũng giải cứu cho, nhưng hiện giờ họ chưa đến bước đến đường cùng. Có khuyên giải cũng bằng vô ích.
Đầu Đà trỏ về phía trước hỏi :
- Chúng ta có vào thành không Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Đã mua long khô rồi ! bất tất phải vào thành nữa, không chừng ở Hoài Ngọc Sơn đã xảy ra chuyện rồi.
Lão Nho kinh hãi hỏi :
- Hoài Ngọc Sơn có chuyện gì ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ phát giác ra số lớn nhân vật Cổ Mộ Môn đã qua đây, không hiểu bọn chúng đi đối phó với mặt nào.
Đầu Đà ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! Bọn Cổ Mộ Môn chết gần hết rồi kia mà ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- E rằng những nhân vật bị sát hại mới từ hàng phó lệnh chủ trở xuống.
Đồng thời còn bọn Quân Thiên Bang, thêm vào một bộ phận của Y Lê quốc sư. Mới đây còn Phong Thanh Phổ Phổ Nguyên Soái hiệp lực với Y Lê Quốc sư, như vậy thế lục của họ cũng không yếu kém.
Lão Nho nói :
- Y Lê quốc sư chỉ có công phu cương mạnh ghê gớm, còn ngoài ra không có gì đáng sợ, nhưng Phổ Phổ Nguyên Soái lấy được ẩn hình châu, ta chẳng thể coi thường.
Thiết Kỳ Sỹ gật đầu đáp :
- Vì thế mà tiểu đệ chủ trương ta hãy đừng bàng quang đã, sau sẽ nghĩ đến cách đối phó.
Trước lúc hoàng hôn, đoàn người đã tiến vào khu vực Hoài Ngọc Sơn. Giữa lúc ấy, bỗng nghe phía sau có thanh âm lão già quát hỏi :
- Trong bọn người đi phía trước có gã Thiết tiểu tử không ?
Thiết Kỳ Sỹ quay đầu nhìn lại nhận ra lá Quái Lư Trượng Nhân, bất giác nhìn tam lão cười nói ; - Lão cũng đến rồi.
Lão Nho đáp :
- Hắn muốn liều mạng với Quỷ Thíu mà chưa thành công, chắc trong lòng cũng ấm ức.
Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- Thử coi lão nói gì ?
Quái Lư Trượng Nhân chạy như bay tới nơi, Thiết Kỳ Sỹ đón tiếp niềm nở nói :
- Lão trượng ! Lâu nay tại hạ chưa được gặp.
Quái Lư Trượng Nhân “ ủa ” lên một tiếng đáp :
- Đúng là ngươi thật rồi. Thế mới càng kỳ ! Thiết tiểu tử ! Ngươi có biết ba lão khốn khiếp này là ai không ?
Thiết Kỳ Sỹ cả cười đáp :
- Ba vị đều là lão ca ca của vãn bối.
Quái Lư Trượng Nhân nhảy bổ lên hỏi :
- Sao lại có chuyện lạ như thế này được ?
Đầu Đà cất tiếng lạnh lùng đáp :
- Lão cưỡ lừa kia ! Đừng có đứng trong khe cửa mà nhòm ra, Dương Quan đại đạo không phải chỉ có một mình lão là đi được.
Quái Lư Trượng Nhân tỉnh ngộ cười khanh khách đáp :
- Thiết tiểu tử quả là có sức xoay lại vận trời. A Di Đà Phật ! Thiên hạ sắp thái bình rồi !
Lão Nho phì một tiếng hỏi :
- Lão đến đây làm gì ?
Quái Lư Trượng Nhân cả cười đáp :
- Lão phu tưởng các vị liên thủ làm động cân não của Thiết tiểu tử.
Cổ Ma hắng đặng hỏi :
- Lão đứng vào khối Thần Ưng, liệu có thuyết phục được họ không ?
Quái Lư Trượng Nhân lắc đầu đáp :
- Bọn họ còn chưa tới lúc nguy nga6p, không thể lây chuyển được. Nhưng các vị đã buông dao đồ tể cũng có thể lây chuyển được họ.
Đầu Đà hỏi :
- Bốn chân của lão để đâu rồi ?
Quái Lư Trượng Nhân cả cười đáp :
- Bây giờ nhờ các vị thám thính tin tức dùm, chúng ta tiến vào Hoài Ngọc Sơn cho lẹ. Thiết tiểu tử còn có việc trọng yếu phải làm, đây là cơ hội rất may cho gã, không thì gã còn phải tổn công khá nhiều.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Chuyện gì ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Bọn người đã vây đánh phụ thân của ngươi ở Phụng Hoàng Đài, hiện giờ đang tụ hội ở Hoài Ngọc Sơn. Bọn họ đều là một bộ phận của Cổ Mộ U Linh.
Thiết Kỳ Sỹ trịnh trọng hỏi :
- Sao lão trượng cũng biết được việc ngày trước ?
Lão Nho nhảy lên nói :
- Thế ra Thiết lão đệ là con La phù đại hiệp Thiết Lạp Oâng ngày trước ư ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Té ra ba lão vẫn chưa biết.
Lão thở dài nói tiếp :
- Sư đệ của ta chết cực kỳ thê thảm :
Lão Nho liền nhìn Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Lão đệ ! Sao không bái kiến sư bá đi ?
Thiết Kỳ Sỹ nghe Quái Lư Trượng Nhân tự xưng là sư bá của mình, nổi mừng biết lấy chi cân, chàng quỳ xuống nói :
- Sư bá ! Kỳ nhi chưa nghe gia gia nói gì về chuyện sư bá.
Quái Lư Trượng Nhân đỡ chàng dậy thở dài đáp :
- Phụ thân ngươi cùng tam sư thúc Phạm Minh Tuyền nghe giang hồ đồn đại ta là người phe với Quỷ Thíu, Thần Ưng, Tiên Hạc, chẳng những không nhận ta là sư huynh thậm chí còn vây đánh ta. Ngày ấy ta giải thích cũng không đem lại hậu quả gì đành bỏ đi, từ ngày phía bắc núi Thiên Sơn lại trở về Trung Nguyên, không ngờ toàn gia người gặp kiếp nạn phụ thân ngươi và tam sư thúc chết cả ở Phụng Hoàng Đài. Khi đó ta đau khổ muôn phần, nên gặp sư phụ ngươi tức Thiên Ngoại lão nhân Phụng Hoàng Thần mới hay ngươi là đứa con độc nhất của nhị sư đệ ta.
Thiết Kỳ Sỹ quay lại nhìn tam lão hỏi :
- Ba vị cũng nhận biết gia phụ ư ?
Quái Lư Trượng Nhân đỡ lời :
- Thế này mới là duyên phận ly kỳ, bọn họ ngày trước không phải bằng hữu hễ chạm trán là đánh nhau như là kẻ thù, nhưng đối với phụ thân ngươi rất trọng vọng, họ đối với sư bá ngươi là ta đây cũng như là kẻ thù.
Lão nho cả cười nói :
- Cái đó chỉ đáng trách lão mà thôi.
Quái Lư Trượng Nhân ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! Ta chẳng hiểu ba lão vì nguyên nhân gì lại thù hằn ta. Bây giờ thử nói nghe.
Đầu Đà bỗng lên tiếng :
- Trên thực tế chỉ là chuyện hiểu lầm, Thiết Lạp Oâng và Phạm Minh Tuyền võ công không bằng nữa lão, chính lão lại thay mặt sư phụ truyền nghệ cho họ. Bọn ta tưởng lão có lòng bất chính.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #93  
Old 29-05-2008, 12:29 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 91
Hang Ngọc Thỏ Quần Hào Trúng Độc

Quái Lư Trượng Nhân hừ lên một tiếng rồi hỏi :
- Các vị tưởng ta không hết lòng chăng ? Hởi ơi ! Thế thì oan uổng chết người đi được. Thực ra Thiết lão nhị và Phạm lão tam thiên tư không được cao minh cho lắm, đồng thời hai vị luyện công lại làm biếng thì còn trách ta thế nào được ?
Cổ Ma gật đầu đáp :
- Bây giờ lão đưa ra lý do này, bọn ta có thể tin được rồi. Còn trước kia bất luận lão nói thế nào ai cũng cho là lão đang nguỵ biện.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Hiện giờ bọn cừu nhân có chừng bao nhiêu người ? Ở vùng nào trong dẫy Hoài Ngọc Sơn ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Sáng sớm hôm nay sư huynh ngươi phái Lư nhi đến báo với ta bọn người đó tiến vào Hoài Ngọc Sơn rồi, dừờng như chúng lên Thái Huyền Nhai. Ta đã phái Lư nhi đi thám thính rồi.
Lão dừng lại một lát rồi nói tiếp :
- Ngày trước những người hạ thủ phụ thân ngươi cùng tamsư thúc trên Phụng Hoàng Đài, nhân số là bao nhiêu, e rằng vĩnh viễn không thể nào điều tra ra được. Cả những nhân vật có mặt tại trường cũng khó lòng biết rõ, vì khi đó chẳng phải chỉ có nhân vật ở một phương mà thôi. Hiện giờ ta cũng mới biết một số ở Quân Thiên Bang và Cổ Mộ Môn.
Thiết Kỳ Sỹ cười lạt đáp :
- Tiểu điệt sẽ có phương pháp điều tra ra hết, bây giờ hãy xin ba lão ca cùng sư bá đi trước dẫn đường, bọn tại hạ nhỏ tuổi chưa biết Huyền Thiên Nhai ở chỗ nào ?
Lão Nho đáp :
- Huyền Thiên Nhai ở Hoài Ngọc Sơn là một nơi khá nổi tiếng trong võ lâm.
Trăm năm trước chín phái đã đoạt bảo ở đó. Vụ này đã xảy ra tại hang Thỏ Ngọc.
Bốn lão đi rồi, Thiết Kỳ Sỹ chạy theo hỏi :
- Sư bá ! Bọn ngươi ki ở trong hang núi Thỏ Ngọc phải không ?
Quái Lư Trượng Nhân gật đầu đáp :
- Bốn mặt sơn cốc đều là vách núi đứng dựng. Không có chỗ nào thông xuống được. Ba mặt đông, tay, nam có ba lỗ hổng để đi vào, ngoài ba chỗ đó ra thì phải từ trên sườn núi nhảy xuống chứ chẳng còn lối nào để đi vào nữa. Sơn cốc này trước đây trăm năm có một con Ngọc Tinh Linh đồng thời lại nhân có ba huyệt động mà mang tên như vậy.
Kỳ Dao hỏi :
- Sư bá ! Bọn người đó ở trong hang Ngọc Thỏ làm gì ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Quân Thiên Bang chia thành ba phe như thế chân vạc. Bây giờ lại càng rõ rệt, cừu nhân của ngươi một bộ phận là Tử đảng của Cổ Mộ U Linh, bọn chúng tụ tập trong hang, mười phần có đến tám là để đối phó với hai phái kia có âm mưu gì đó.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Chuyến này muốn quăng một mẻ lưới để quét hết thì nên làm thế nào ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Xin ba lão bít lấy ba cửa hang, còn mọi người do ta thống lãnh mà chiếm đóng bốn mặt trên sườn núi bờ vực thẳm. Một mình ngươi xuống hang để hạ thủ.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Dưới hang còn có động phủ nào không ?
Đầu Đà đáp :
- Có động Thỏ Ngọc. Chắc bọn chúng tụ hội ở trong động.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Nếu vậy bất tất phải bít ba cửa hang kia lại làm gì, chúng ta len lén đi về phía trước diệt trừ bọn canh gác bên ngoài trước rồi bít cửa hang lại là xong.
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Người canh gác tuyệt đối không phải chỉ có một tên. Ba cửa hang tất phải có ba người canh gác. Trên miệng vực ít ra mỗi mặt một tên là bốn tên nữa, lúc chúng ta đi hãy chia bãy đường mà tiến và lúc hâ thủ cần mau lẹ. Đồng thời phải coi chừng chính Cổ Mộ U Linh cũng ở trong đó.
Cổ Ma nói :
- Mụ yêu nữ đó không đi đâu, mới đây ta thám được một tin bí mật phi thường là mụ âm mưu đoạt lấy Aån Hình Châu của Phổ Phổ nguyên soái. Sau khi lấy được trái bảo châu, mụ sẽ tính đến vụ tam bảo trong Kim Ngọc đồ của A?o hải Môn. Tam bảo vào tay rồi, yêu nữ sẽ đủ lực lượng đối phó với Cổ Cầm Giáo.
Thiết Kỳ Sỹ kinh ngạc nói :
- Thế ra Phổ Phổ nguyên soái không liên thủ với mụ ư ?
Đầu Đà đáp :
- Những âm mưu của yêu nữ mới ở bước đầu. Ngươi tưởng bọn chúng thành thật hợp tác với nhau à ? Cái đó trời cũng không biết.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Yêu nữ mà tuần tự hành động như vậy thì thật không phải là hạng tầm thường. Kỳ nhi đối phó với vụ này phải đề phòng cực kỳ thận trọng mới được.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Chương trình hành động của yêu phụ rất đúng với chương trình hành động của tiểu điệt, có điều thủ đoạn không giống nhau mà thôi.
Lão Nho hỏi :
- Ngươi định dùng thủ đoạn gì ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ dùng thực lực thu thập Phổ Phổ nguyên soái để đoạt lấy Aån Hình Châu. Kế đó thay đổi phương pháp ngấm ngầm tập kích Thái Hư A?o Chúa.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Kế hoạch này dùng được nhưng phải giữ cho cẩn mật mới được, đồng thời tam bảo trong kim ngọc đồ thì món Huỳnh Kim Linh Khí Võng chỉ trừ diệt được những chim lớn của Cổ Cầm Giáo mà thôi. Còn đối với những thứ quái điểu như Kim Câu Tử, Ngân Châm Phong, Độc Mỹ Nhân, Di Thiên Sa, Cuồng Phong Võng lại không dùng được.
Lão Nho đáp :
- Sau vụ báo thù ở Ngọc Thỏ Cốc này, chúng ta chia nhau tiến hành công việc. Thiết huynh đệ cứ việc chuyêm tâm hành động. Còn bọn ta kiếm bão võng của Tam Võng Tiên Mỗ.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Thiết Kỳ Sỹ được ba vị trợ lực có thể xong được phân nữa. Vậy trước hết lão phu có lời tạ Ơn ba vị.
Đầu Đà cười lạt đáp :
- Cả lão cũng đừng hòng đứng ra ngoài, những chuyện tiêu dao khoan khoái như trước bây giờ không còn nữa đâu.
Quái Lư Trượng Nhân thở dài đáp :
- Được liên thủ với ba vị, lão Lư này không còn cầu gì nữa, muốn ngồi nhàn cũng không thể được.
Cổ Ma cười khanh khách nói :
- Chuyện đó xong rồi, chúng ta hãy kiếm vợ chồng Hải Thần, lôi họ ra ngoài Hải Cung để nếm mùi sóng gió giang hồ.
Kỳ Dao cười khanh khách đáp :
- E rằng song thân của tiểu muội đã lên đường hành động từ sớm rồi.
Đầu Đà nói :
- Gần đây ta chẳng được tin tức gì về động tĩnh của họ nên ta chưa tin được.
Cổ Ma nói lảng sang chuyện khác.
- Ở đây chỉ cách hang Thỏ Ngọc mấy trái núi, bây giờ chúng ta hãy chia đường ra mà đi.
Lão Nho nói :
- Lão cưỡi lừa kia ! Bọn tuổi trẻ không hiểu địa hình ở Ngọc Thỏ Cốc, lão đưa chúng lên đầu núi, Ta cùng Cổ lão đi bít ba cửa hang kia lại. Thiết lão đệ từ từ tiến vào trong hang.
Quái Lư Trượng Nhân nhìn Kỳ Dao, Cao Thức và Nhị Đồng vẫy tay nói :
- Các ngươi theo ta.
Bọn trẻ tuổi nghe nói lập tức chạy theo, tam lão đề tụ khinh công chia đường mà đi. Thiết Kỳ Sỹ thấy mọi người hành động cả rồi chàng nóng ruột, chỉ lát sau cũng lên đường.
Hình thế hang Ngọc Thỏ trương tự như cái thùng gỗ khổng lồ nhưng không được hoàn chỉnh cho lắm, lại giống một toà thanh vuông. Bốn mặt tường cao có cây rừng. Trong vùng rộng không đầy nữa dặm.
Thiết Kỳ Sỹ đi xuống chân núi mặt đông. Chàng không tin phía đó lại có hang thẳm, chàng ngẩng đầu trông lên thấy đỉnh núi cao chừng bảy tám chục trượng. Đồng thời nghe thấy tiếng của lão Nho ở dưới chân sườn núi cách ngoài mười trượng khẽ hô :
- Huynh đệ ! Lại đây mau ! Chỗ này có ngươi chết.
Thiết Kỳ Sỹ nghe gọi chạy đến thấy lão đứng trước cửa một lỗ hổng trên sườn núi, đồng thời bên miệng cửa hang năm lăn ra một xác chết. Bất giác chàng cất tiếng hỏi :
- Không có ngươi canh giữ ư ?
Lão Nho đáp :
- Con tử quỷ này chắc là người canh giữ, nhưng không hiểu sao hắn lại nằm chết ở đây ?
Thiết Kỳ Sỹ cúi xuống quan sát chẳng thấy thong tích gì liền tiện thế phóng chân đá lật tử thi lên. Miệng người bị nạn chảy máu đen khiến chàng không khỏi kinh hãi la lên :
- Hắn chết vì trúng độc.
Lão Nho thấy máu đen lộ vẻ nghiêm trọng hỏi :
- Hắn trúng phải chất độc gì ? Dường như rất là ghê gớm ! Coi sau lưng gã cài cây Cương Tiên trầm trọng này thì chẳng những võ công gã hơn bọn cao thủ thông thường. Mà nội công gã rất là thâm hậu. Tại sao gã lại không kềm chế được chất độc ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lão ca hãy canh giữ ở đây để tiểu đệ xuống hang điều tra xem sao ?
Lão Nho nói :
- Từ đây tiến thẳng vào là tới hang, ở giữa là Ngọc Thỏ Cốc.
Thiết Kỳ Sỹ gật đầu khom lưng chuồn qua lỗ hổng, sườn núi dầy đến hơn mười trượng. Thiết Kỳ Sỹ vào trong rồi, bỗng ngó thấy Đầu Đà đi tới, liền hỏi :
- Lão ca ca ! Tại sao lão ca lại bỏ huyệt động đó mà tới đây.
Hoà thượng nghiêm nghị đáp :
- Trong lỗ hổng ta vừa đi qua có một cao thủ chết về trúng độc. Suốt đường hầm chẳng thấy động tĩnh gì, đành chờ ngươi vào điều tra động Ngọc Thỏ.
Thiết Kỳ Sỹ cả kinh nói :
- Trong cửa hang của Lão Nho bên kia cũng có một cao thủ trúng độc chết, vụ này là thế nào ?
Đầu Đà đáp :
- Chúng ta hãy mau đi gặp Cổ Lão xem sao.
Hoà thượng chưa dứt lời thì đã nghe Cổ Ma lên tiếng :
- Cũng thế ! Cũng thế ! Đừng lại nữa. Trong hang đã xẩy ra chuyện rồi.
Lão Nho nghe tiếng cũng chạy tới. Ba người lập tức cùng Thiết Kỳ Sỹ chạy vào Ngọc Thỏ động.
Vừa tới nơi đã thấy Quái Lư Trượng Nhân dẫn bốn người tuổi trẻ đi đến cửa động. Đồng thời lão trịnh trọng lên tiếng :
- Bốn mặt núi đều có cao thủ trúng độc mà chết, dường như những người canh gác hoàn toàn bị bọn nầy đến trừ diệt.
Thiết Kỳ Sỹ nhìn mọi người nói :
- E rằng trong hang đã xẩy ra chuyện phi thường rồi, chúng ta mau mau tiến vào điều tra xem sao.
Quái Lư Trượng Nhân nhìn lão Nho nói :
- Lão Địch ! Lão giữ ngoài cửa động để chúng ta tiến vào. Không chừng cả những người canh giữ trong hang cũng hoàn toàn chết hết.
Lão Nho dặn :
- Phải coi chừng địch nhân ngấm ngầm tập kích.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Tại hạ đi trước ! Các vị hãy theo sau.
Hang Ngọc Thỏ quanh co sâu đến mấy chục trượng. Đường hầm cao đến ba trượng mà có thể ba người sóng vai cùng đi. Thiết Kỳ Sỹ đề tụ khinh công nghe ngóng. Dọc đường chẳng thấy động tĩnh gì, càng tỏ ra tình hình đúng như lời chàng tiên liệu.
Toà cửa cuối cùng đóng lại. Thiết Kỳ Sỹ vận kình đẩy mạnh một cái. Cửa đá mở tung ra. Chàng thò đầu nhìn vào bên trong còn ánh lửa dầu thông, địa diện rất rộng rãi. Nhưng vì khói mù dầy đặc nhìn không thấy gì, chàng quay lại vậy tay rồi vọt vào trước.
Chàng vận hét mực lực ngó thấy trong động nằm ngổn ngang bốn năm chục xác chết, bất giác la hoảng:
- Sư bá ! Bọn chúng chết hết rồi.
Quần hùng nghe tiếng lập tức theo sau Quái Lư Trượng Nhân tiến vào.
Quái Lư Trượng Nhân trịnh trọng hỏi :
- Kỳ nhi ! Ai đã làm thay mình vụ này ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- E rằng không phải họ làm thay mình mà là hành vi của địch nhân ở Cổ Mổ Môn. Cũng có thể là bọn Cổ Cầm Giáo đã hạ thủ.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Những người chết ở đây cũng giống những người ở ngoài hang, hết thảy đều trúng chất kỳ độc.
Cổ Ma đột nhiên hỏi :
- Các vị có ngửi thấy có mùi gì ở trong này không ?
Cao Thức kinh hãi đáp :
- Một mùi hương rất cổ quái !
Đầu Đà lớn tiếng nói :
- Chúng ta phải đề tụ nội công và lập tức phong toa? huyệt đan điền, chắc là hơi độc rồi.
Quần hào kinh hãi liền đề tụ công lực bế trụ hô hấp, tiếp theo lại nghe Quái Lư Trượng Nhân quát :
- Lùi lại mau !
Mọi người được nhắc nhở lập tức lùi lại.
Sau một lúc quần hào rời khỏi động rồi, lão Nho thấy tình hình khác lạ vội hỏi :
- Phía trong ra sao ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Mọi người trong hang đều đã chết hết, chúng tôi còn ngửi thấy hơi độc.
Lão còn chưa dứt lời bỗng nghe Bạch Đại Muội lên tiếng :
- Tiểu muội thấy khó chịu quá, cơ hồ muốn xỉu.
Quái Lư Trượng Nhân la hoảng :
- Thế thì ngươi đã trúng độc rồi.
Tiếp theo Cao Thức, Kỳ Dao, Thiết Nhị Lang, Cổ Ma, Đầu Đà, cả Quái Lư Trượng Nhân chân đứng không vững. Chẳng ai tự chủ được nữa phải ngồi phệt xuống đất.
Thiết Kỳ Sỹ cực kỳ kinh hãi nói :
- Nguy rồi !
Lão Nho biến sắc nói :
- Hiền đệ ! Hiền đệ có sao không ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ thấy không có gì khác lạ mới thật là kỳ.
Lão Nho gật đầu hỏi :
- Thế là công lực của ngươi đã đến độ xuất thân nhập hoá, bách độc không xâm nhập vào nội thể. Làm thế nào bây giờ ? Địch nhân mà kéo đến thì hậu quả thiệt không biết sẻ ra sao ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Trước hết phải đem các vị cả già lẫn trẻ an trí vào một chỗ nào yên ổn mới được. Ngoài huyệt động này, không hiểu còn chỗ nào tạm ẩn thân được chăng ? Cần nhất là đừng để địch nhân ngó thấy rồi sẽ tính sau.
Lão Nho nói :
- Lúc các vị vào động, ta đã điều tra trên vách núi. Ngươi hãy ngửng đầu lên coi. Chổ mỏm đá lồi ra kia phía sau có một toà cổ động trước nay chưa có ai đến gần.
Thiết Kỳ Sỹ dặn :
- Lão ca canh giữ ở dưới này để tiểu đệ đưa từng người lên đó.
Lão Nho nói :
- Bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, cả hai chúng ta cùng nhau đưa người lên cho nó mau lẹ hơn.
Hai người động tác rất thần tốc, chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu già trẻ trúng độc đều được đưa hết lên động ở lưng chừng vách núi. Cổ động này không sâu và không lớn lắm nhưng cũng đủ an trí quần hùng.
Lão Nho hỏi :
- Bây giơ làm thế nào ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lão ca canh giữ ở đây, tiểu đệ chạy đến Hoàng Sơn kiếm gia sư. Chất độc này lợi hại phi thường.
Lão Nho nói :
- Không được, Thiết lão đệ chớ dời khỏi nơi đây, một mình ta bảo vệ họ thế nào nổi ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Bọn họ sắp hôn mê đến nơi rồi, tiểu đệ trong lòng cực kỳ xao xuyến, tuy mọi người đã cảnh giác trước bế huyệt đan điền lại, nhưng trình độ trúng độc đến đâu tiểu đệ không dám nói quyết. Nếu chất độc tấn công vào huyệt đan điền thì phải chết hết.
Lão Nho thở dài nói :
- Cả ta và Thiết đệ đều không sợ độc, nhưng trước mắt chẳng một vị nào chống nổi chất độc. Độc tố xâm nhập vào người khó mà hiểu được. Thiết huynh đệ ! Huynh đệ chưa bị hại đủ chứng minh đã luyện thân hình đến trình độ kim cương bất hoại, bây giờ lão đệ thử vận công trừ độc tố cho bọn họ xem có hiệu quả gì không ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Vây lão ca hãy ra ngoài cửa động bảo vệ dùm cho, bất luận phát hiện ra người nào, trừ phi họ tìm đến đây, không thì cứ mặt kệ họ. Chỉ trong khoảnh khắc là tiểu đệ chữa xong một người Lão Nho gật đầu nói :
- Vậy thì ta ra ngoài kia.
Dứt lời lão đi ngay. Vừa tới ngoài cửa động, đột nhiên lão ngó thấy hai bóng người xuất hiện dưới chân vách núi đi tới. Lão cực kỳ kinh hãi vội lùi vào.
Thiết Kỳ Sỹ toan vận công, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đã ngó thấy lão Nho trở về, không khỏi kinh hãi, chàng vội hỏi :
- Lão ca đã thấy gì ?
Lão Nho khẽ đáp :
- Thiết đệ hãy tạm đình việc vận công, Cổ Mộ U Linh và Phổ Phổ nguyên soái đã xuất hiện dưới chân vách núi này rồi.
Thiết Kỳ Sỹ chấn động tâm thần hỏi :
- Bọn chúng có lộ vẻ gì không ?
Lão Nho đáp :
- Yêu nữ nét mặt xám xanh.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Thế là vì mụ đã phát giác ra bọn thủ hạ bị hại, hiện mụ chưa tiến vào động, không thì mặt mụ còn khó coi hơn nữa.
Lão Nho nói :
- Phổ Phổ nguyên soái cũn lộ vẻ lo âu nhưng hiển nhiên không phải vì lẽ người chết.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Hỏng bét ! Hắn bị Cổ Mộ U Linh kiềm chế rồi, tiểu đệ đã gặp hắn ít khi hắn lộ vẻ đau khổ.
Lão Nho hỏi :
- Những người của chúng ta bị trúng độc, chắc còn chống đỡ được hai ngày, Thiết đệ đừng có nóng nảy. Bây giờ chúng ta hãy ra cửa động thám thính, chưa hiểu chúng có vào đây không ?
Thiết Kỳ Sỹ gật đầu đáp :
- Phải rồi, cần lén nghe chúng bàn chuyện gì ?
Hai người lén lút đi tới cửa động ngoài, nhưng lúc này phát giác ra cửa hang Thỏ Ngọc thì chỉ chỉ còn một mình U Linh Yêu Nữ.
Lão Nho mỉm cười nhìn Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Không thấy Phổ Phổ nguyên soái đâu nữa.
Thiết Kỳ Sỹ cười lạt đáp :
- Phổ Phổ nguyên soái mắc bẫy rồi.
Lão Nho nghi ngờ hỏi :
- Mắc bẫy thế nào ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Yêu nữ bảo hắn tiến vào, chắc hắn cũng bị trúng độc.
Lão Nho kinh hãi hỏi :
- Sao yêu nữ lại biết trong hang có độc.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Giản dị lắm ! Mụ không tiến vào đủ chứng tỏ mụ đã đến trước một lần. Có khi chính mụ cũng trúng độc mà không hiểu mụ dùng phương pháp gì hoá giải được.
Lão Nho hoan hỷ nói :
- Hiền đệ ! Vậy hiền đệ nắm lấy cơ hội này bất luận bằng giá nào cũng ráng mà bắt cho được yêu nữ để hỏi mụ lấy thuốc giải.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ đã tính rồi, lúc tới việc sẽ bàn.
Lát sau, bỗng thấy một nhân vật đứng tuổi người cao lớn từ trong động đi ra, tướng mạo rất uy mãnh, hắn trịnh trọng nhìn yêu nữ hỏi :
- Tiên tử ! Đúng như lời tiên liệu của tiên tử. Trong động cũng có mời mấy tên thủ hạ của tiên tử ngã lăn ra.
Yêu nữ đột nhiên bật tiếng cười âm trầm nói :
- Cổ Cầm Giáo gây ra mối thù này, ta phải trả được mới thôi.
Hán tử uy mãnh dĩ nhiên là Phổ Phổ nguyên soái. Hắn trịnh trọng hỏi :
- Chất độc gì mà ghê gớm đến thế ?
Yêu nữ đáp :
- Đó là độc yên vũ từ mỏ con hạc ngàn năm phun ra. Trong thiên hạ chỉ có hai người là chống được chất độc này thôi.
Phổ Phổ nguyên soái hỏi :
- Hai người đó là ai ?
Yêu nữ đáp :
- Một là gia sư của ta, Bây giờ gia sư đã quy tiên rồi thì chỉ còn một mình ta.
Thiết Kỳ Sỹ nghe nói cả kinh, lập tức ngầm vận công lực đồng thời chàng lại nghe Phổ Phổ nguyên soái hỏi :
- Tiên tử ! Tiên tử triệu bản soái tới đây phải chăng để coi chừng quý thuộc hạ ?
Yêu nữ đột nhiên nổi lên tràng cười dâm đãng đáp :
- Không phải chỉ có thế.
Phổ Phổ nguyên soái hỏi :
- Vậy còn dụng ý gì nữa ?
Yêu nữ cười khanh khách đầy vẻ lãng main đáp :
- Còn hai điều. Một điều là cáo tố cho đại soái biết và một điều nữa là xin đại soái cho mượn cái đó.
Phổ Phổ nguyên soái biến sắc kinh ngạc hỏi :
- Tiên tử cho bản soái hay việc gì ?
Yêu nữ đáp :
- Đêm qua Quân thiên lão quỷ thọ chung chính tẩm rồi. Con trai lão làm hồng quan lệnh chúa với ta cũng chết một cách đột ngột trong đêm qua.
Thiết Kỳ Sỹ nghe nói cả kinh khẻ hỏi Lão Nho :
- Tại sao vậy ?
Lão Nho đáp :
- Phải nghe xuống dưới mới biết kết quả được.
Bổng thấy Phổ Phổ nguyên soái biến sắc trầm giọng nói :
- Tiên tử ! Tiên tử hành động nóng nảy quá. Cha con họ tuy phản đối việc tiên tử liên thủ với bản soái, nhưng cũng không nên ngấm ngầm hạ sát chúng.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #94  
Old 29-05-2008, 12:30 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 92
Mất Bảo Châu Yêu Nữ Câm Hờn

Yêu nữ cười lạt nói :
- Mối cấu kết giữa chúng ta đã bị tên tiểu súc sinh phát giác, nguyên soái cũng biết đó. Trên giường ta trước kia một mình Thiên Quân lão quỹ độc chiếm, sau tên tiểu súc sinh lại kế tiếp vị trí của phụ thân gã. Bây giờ ta chán bọn chúng rồi và đã có Phổ Phổ, không cần đến chúng nữa. Để chúng lại chỉ có chướng mắt thôi.
Phổ Phổ nguyên soái thở dài đáp :
- Việc đã làm rồi đành bỏ qua vậy, nhưng bản soái sắp phải về một chuyến, sự tình chúng ta để ngày sau sẽ nối lại được chăng ?
Yêu nữ bật tiếng cười âm trầm nói :
- Nguyên soái còn chưa hỏi tới việc thứ hai kia mà.
Phổ Phổ nguyên soái ủa một tiếng hỏi :
- Bản soái xuýt nữa quên. Tiên tử muốn mượn vật gì của bản soái ?
Yêu nữ uốn éo tâm thân cất bước, nét mặt cười cợt rất dâm đãng, dõng dạc nói :
- Bây giờ đôi ta đã thực sự trở thanh phu thê, chính ra chẳng cần dùng đến tiếng “mượn”. Đại nguyên soái ! Đại soái đưa Ẩn Hình Châu cho ta dùng một chuyến được chăng ?
Phổ Phổ nguyên soái biến sắc, lắc đầu nói :
- Tiên tử ! Tiên tử đã trừ khử đệ nhất phu nhân của Cổ Cầm Giáo, đồng thời lại còn đoạt Cửu Đầu Điểu của y. Lần thứ hai này bản soái e rằng khó mà tuân mạng được.
Yêu nữ bật cười khanh khách nói :
- Không tuân mạng thì khử mạng đi. Đại nguyên soái ! Chàng muốn giữ lấy mạng sống hay là muốn giữ lấy Aån Hình Châu, giữ mạng sống chẳng những chàng chiếm được cả người ta mà còn trở nên bậc tôn chủ ở Cổ Mộ Môn nữa. Ta cũng còn ở dưới quyền đại soái. Bằng đại soái muốn giữ lấy Aån Hình Châu thì ha ha, đại soái chỉ còn sống được bảy ngày mà thôi.
Phổ Phổ nguyên soái đột nhiên lùi lại, cả giận nói :
- Tiên tử ! Bản soái không sợ tiên tử đâu.
Yêu nữ xua tay đáp :
- Đại nguyên soái ! Nguyên soái đừn hiểu lầm ý ta, giữa chúng ta vĩnh viễn không xẩy ra chuyện xung đột đâu.
Phổ Phổ nguyên soái trầm giọng hỏi :
- Vậy bảy ngày nữa thì ai đòi mạng của bản soái ?
Yêu nữ thở dài hỏi lại :
- Đại nguyên soái ! Chẳng lẽ Đại nguyên soái không cảm thấy bị nhức đầu hay sao ?
Phổ Phổ nguyên soái bỗng la hoảng :
- Bản soái cũng đã trúng hạc độc rồi ư ?
Yêu nữ đắc ý cười đáp :
- Đại nguyên soái ! Bất tất phải nóng nảy. Chất độc Hạc đan so với chất độc Hạc Vũ còn ghê gớm gấp trăm lần, nhưng phát tác thì rất là chậm. Người bị nặng thì sống được năm ngày, còn bị nhẹ thì được bảy ngày. Có điề người đã hít phải chất đan độc thì dù là Đại La Kim Tiên cũng phải chết. Tuy đại nguyên soái váng đầu nhưng chưa té xuống vẫn có thể vận công về nhà được.
Phổ Phổ nguyên soái đột nhiên người nhủn ra. Hắn nhìn yêu nữ nói :
- Tiên tử ! Xin Tiên tử ra tay giúp cho, chất độc này chỉ có Tiên tử là cứu được.
Yêu nữ thò bàn tay ngọc nhỏ nhắn trắng trẻo ra cười khanh khách đáp :
- Đưa Aån Hình Châu đây. Lần này thì không mượn nữa.
Phổ Phổ nguyên soái biết rõ mình đã mắc mưu yêu nữ, nhưng mạng sống là quan trọng nhất, hắn không tiếc bảo vật nữa, liền nhả trái Aån Hình Châu sáng ngời ra, nhưng hình thù lớn nhỏ không hợp với lời truyền ngôn. Trái châu này lớn gần bằng trứng bồ câu, hắn giao cho yêu nữ rồi nói :
- Xin Tiên tử hảy nhận lấy và đưa thuốc giải cho bản soái !
Yêu nữ đón lấy trái châu coi, rồi cười khanh khách đáp :
- Đại nguyên soái bất tất phải buồn phiền. Bản tiên tử tuy lấy bảo vật của chàng, nhưng thiếp thân vẫn là người của chàng.
Mụ lấy trong mình ra một viên thuốc trao cho Phổ Phổ nguyên soái và bảo hắn - Nuốt đi rồi vận công, chỉ trong một giờ là hết.
Lúc Phổ Phổ nguyên soái ngồi xuống. Thiết Kỳ Sỹ dường như đã có chủ ý, chàng ghé tai vào lão Nho thì thầm một lúc rồi bỏ về phía sau lưng lão.
Cổ Mộ U Linh đắc ý mỉm cười, mụ đang ngắm trái châu, bỗng mục quang của mụ ngó lên vách núi.
Nguyên từ trên vách núi một viên đá lăn xuống, yêu nữ dường như đã phát giác, bỗng mụ nổi lên tràng cười khanh khách hỏi :
- Nhân vật ở phương nào ? Sao dám ở trên vách núi dòm dỏ cô nhưng nhưng ?
Bổng một tràng cười nổi lên ở trên vách nủi, rồi tiếng người nói :
- Cổ Mộ U Linh thật là ghê gớm ! Phát giác ra lão phu rồi.
Dứt lời người cũng xuất hiện. Lão Nho cõng Thiết Kỳ Sỹ nhảy xuống.
Cổ Mộ U Linh giật mình rồi cười lớn nói :
- Té ra là Địch Ma ! Ô hay ! Lão đầu tử ! Chúng ta vốn chưa có xung đột gì với nhau, sao lão lại ẩn nấp nhìn bản tiên tử ?
Lão Nho cười hô hố đáp :
- Lão phu vừa ở trong động ra sao lải bảo là ẩn lánh tiên tử ?
Cổ Mộ U Linh cười lạt hỏi :
- Ngườ ngồi trên lưng lão là ai ?
Lão Nho cười đáp :
- Chẳng dấu gì tiên tử gả là đồ đệ cừu nhân của lão phu. Bữa nay may lại gặp gã. Thằng lõi này trúng độc nên lão phu chẳng mất một mảy may hơi sức đã tóm được gã.
Cổ Mộ U Linh cười khanh khách hỏi :
- Cừu nhân của lão là ai ?
Lão Nho cười rộ đáp :
- Dĩ nhiên tiên tử biết rồi, hắn là thiên Ngoại Lão Nhân Phụng Hoàng Thần.
Gã này là độ đệ của hắn. Chà chà ! Chắc tiên tử cao hứng rồi.
Cổ Mộ U Linh nghe nói chấn động tâm thân hỏi :
- Lão bắt được tiểu Phùng Hoàng ư ?
Lão Nho gật đầu nói :
- Thằng lõi này được sư phụ trao Phụng Hoàng Kiếm cho. Bảo kiếm lọt voà tay lão phu rồi.
Cổ Mộ U Linh dương cặp mày liễu lên cười rất mê ly nói :
- Lão cho ta coi một chút được không ?
Lão Nho nghiêm nghị đáp :
- Cổ Mộ U Linh ! Đừng mơ mộng nữa. Bất cứ ai cũng đừng hòng đoạt Phung Hoàng Kiếm ở trong tay lão phu.
Yêu nữ cười khanh khách nói :
- Địch Ma ! Lão chớ lấy tư cách kẻ tiểu nhân đo lòng dạ người quân tử. Bản tiên tử muốn coi là coi Tiểu Phụng Hoàng, ai thèm gì Thanh Phụng Hoàng Kiếm ?
Lão Nho liền đặt Thiết Kỳ Sỹ xuống, rồi lùi lại nửa trượng lạnh lùng đáp :
- Giá trị thằng lỏi này quả là hơn cả Phụng Hoàng Kiếm, nhưng hiện giờ kiếm đã lọt vào tay lão phu thì người gã không đáng tiền nữa. Cô nương muốn coi thì được nhưng muốn đem đi lại là vấn đề khác.
Yêu nữ vẫn cười khanh khách nói :
- Lão đầu ! Lão bắt thằng lõi này đem đi cũng vô dụng gì gã đã trúng độc chẳng sớm thì muộn cũng chết. Bản tiên tử có thể chữa cho gã sống lại để mà dùng.
Mụ nói rồi tiến gần lại Thiết Kỳ Sỹ, nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, đột nhiên Thiết Kỳ Sỹ xoay mình nhanh như chớp, nắm lẹ vào ba huyệt mạch :
Thôn, quan, xích, nơi tay mặt mụ. Đồng thời chàng nổi lên tràng cười ha hả nói :
- Cổ Mộ U Linh ! Ngươi còn chạy đi đâu được nửa ?
Yêu nữ tái mặt. Đột nhiên mụ vận công toan bài chạy trốn, nhưng mụ không phát huy được chút công lực nào. Toàn thân tê chồn, cứng nhắc.
Thiết Kỳ Sỹ cười ha hả nói :
- Cổ Mổ U Linh ! Ngươi được mấy hơi sức mà cựa quẩy làm gì cho nhọc sức.
Yêu nữ nhìn Lão Nho hằn học nói :
- Lão tặc ! Ngươi bán đứng bản tiên tử. Thật là đứa thất phu.
Lão Nho cười rộ đáp :
- Cổ Mộ U Linh ! Không ngờ tiên tử cũng có phen mắc bẫy.
Yêu nữ lại nhìn Thiết Kỳ Sỹ quát hỏi :
- Tiểu tử ! Ngươi muốn gì ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiên tử cứ yên tâm. Lần này tại hạ không giết tiên tử đâu. Có điều tiên tử muốn sống thì lấy Hoạt Độc Đan đưa cho tại hạ.
Cổ Mộ U Linh cười lạt nói :
- Té ra ngươi chỉ cần lấy thuốc, nhưng đáng tiếc trong mình bản tiên tử chỉ đem theo hai viên. Hôm qua ta đến đây bị trúng độc uống mất một viên, còn một viên đưa cho Phổ Phổ nguyên soái, chắc ngươi cũng đã nhin thấy rồi.
Thiết Kỳ Sỹ xoè bàn tay ra cười nói :
- Tại hạ không lo tiên tử chẳng cho thuốc, vì trái Aån Hình Châu đã lọt vào tay tại hạ rồi.
Cổ Mộ U Linh không tin, vì mụ chẳng thấy gì và chính tay mụ đã thu cất trái châu đi rồi. Mụ phí bao nhiêu tâm huyết mới lấy được trái châu này, bây giơ lại thành tay không thật sự. Mụ tức muốn chết người.
Thiết Kỳ Sỹ nghiêm nghị nói :
- Tiên tử lấy thuốc ra thì trái Aån Hình Châu này vẫn là của tiên tử.
Cổ Mộ U Linh cười lạt đáp :
- Quỷ nào tin được ngươi ?
Thiết Kỳ Sỹ quát lên :
- Lời hứa của đồ đệ Phụng Hoàng Thần đáng giá ngàn vàng. Khi nào lại thất tín với ngươi.
Cổ Mỗ U Linh đáp :
- Ngươi hãy buông tha bản tiên tử trước đi.
Thiết Kỳ Sỹ buông tay ra cười nói :
- Buông thì buông, bản lãnh của ngươi thêm cả U Linh Khúc vào, thì bản thiếu gia cũng coi thường lắm.
Cổ Mỗ U Linh dường như tự biết mình không phải là đối thủ của chàng. Mụ được tha rồi lại cười khanh khách gật đầu nói :
- Bản tiên tử đả có thành kiến, kh6ng đánh giá lầm ngươi đâu, nhưng ngươi muốn lấy thuốc thì trong mình ta không có thật. Nếu ngươi cần gấp thì hảy chờ trong nữa giờ.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Aån Hình Châu quan trọng phi thường đối với tiên tử, tại hạ chẳng sợ tiên tử không trở lại. Tiên tử đi đi, tại hạ chờ ở đây nửa canh giờ.
Cổ Mỗ U Linh đáp :
- Ngươi cần bao nhiêu ? Nhiều thì không có, ta chỉ còn có chín viên.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Đủ rồi ! Tiên tử đi mau rồi trở lại. Có điêu tại hạ cần cảnh cáo tiên tử đừng ỷ vào số đông để thủ thắng.
Cổ Mộ U Linh cười đáp :
- Hảo tiểu tử ! Tâm nhãn ngươi giỏi lắm !
Mụ dứt lời vọt người đi, quả như U Linh Quỷ Mỵ.
Lão Nho thấy vậy trịnh trọng nói :
- Phổ Phổ nguyên soái còn mê man. Lúc lão tỉnh lại chắc là liều mạng.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lão ca coi chưng, lúc hắn tỉnh lại thì nhân khi bất ngờ điểm huyệt đạo, nhưng không nên giết hắn.
Lão Nho hỏi :
- Hạng người này không trừ đi để làm gì ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lưu hắn lại vì còn dùng đến.
Nửa giờ sau quả thấy Cổ Mộ U Linh trở lại, mụ dõng dạc cười hỏi :
- Tiểu tử cũng ta là bản tiên tử trở lại chứ ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Đừng rườm lời nữa, đưa thuốc đây.
Cổ Mộ U Linh nói :
- Ngươi giao Aån Hình Châu cho ta trước đã.
Thiết Kỳ Sỹ cả giận nói :
- Tại hạ không làm chuyện giao dịch cầm đằng lưỡi, tiên tử được Aån Hình Châu rồi sẽ dùng nó để thoát thân thì tại hạ bắc thang lên hỏi ông trời chăng ?
Yêu nữ cười khanh khách hỏi lại :
- Giả sử ngươi lấy thuốc rồi không trả châu thì sao ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tại hạ không tin được tiên tử, nhưng tiên tử nhất định tin được tại hạ.
Yêu nữ cười nói :
- Hảo tiểu tử ! Ngươi đã nhất định chiếm phần hơn cũng được. Thuốc đây.
Mụ liệng cái bình nhỏ tới. Thiết Kỳ Sỹ tiện tay đón lấy quay lại bảo lão Nho.
- Xin lão ca thử đi coi xem có hiệu nghiệm không ?
Lão Nho đáp :
- Vậy Thiết lão đệ hảy chờ một giờ.
Thiết Kỳ Sỹ dặn :
- Hảy thử cho một người uống rồi sờ mạch cho biết rõ đã.
Lão Nho cầm thuốc tung mình vọt ra khỏi động, Cổ Mộ U Linh ngó thấy cười khanh khách nói :
- Tiểu tử ! Ngươi có nhiều người bị trúng độc rồi !
Thiết Kỳ Sỹ cười đáp :
- Đáng tiếc tiên tử chưa biết trước, không thì đã năm được búi tóc của tại hạ rồi.
Cổ Mộ U Linh cười nói :
- Tất có một ngày thằng lõi sẽ biết mùi, bây giờ hãy đưa trái Aån Hình Châu đây.
Thiết Kỳ Sỹ lắc đầu đáp :
- Trước khi thấy hiệu nghiệm, trong lòng tại hạ vẫn chưa yên.
Đột nhiên nghe Địch Ma ở trong động là lên :
- Huynh đệ ! Đúng là thuốc giải rồi, huynh đệ có thể yên lòng.
Thiết Kỳ Sỹ thấy lão vừa nó lão vừa vọt tới, chàng khẽ hỏi :
- Lão ca thử ai trước ?
Lão Nho đáp :
- TA thử sư huynh ngươi và Kỳ Dao cô nương, hai người uống rồi cử động được ngay. Bây giờ chúng bảo chất độc đã giải trừ hết rồi.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Lão ca không nên xuống đây, hãy canh giữ nơi cửa động.
Lão Nho nói :
- Sư huynh ngươi đang tiếp tục giải cứu. Kỳ Dao cô nương hiện ở cửa động, cô bảo có thể đánh nhau được rồi.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Như vậy chứng minh công lực y đã tiến bộ.
Yêu nữ hét lên :
- Bây giờ ngươi có thể trả trái châu lại được rồi.
Thiết Kỳ Sỹ cười khanh khách đáp :
- Tiên tử cứ yên dạ, chờ tại hạ mượn một thời gian rồi sẽ trả lại. Tiên tử muốn lấy tam bảo trong Kim Ngọc đồ mà tại hạ cũng muốn đoạt. Tiên tử muốn đánh bại Cổ Cầm Giáo, tại hạ cũng muốn trừ khử tà giáo đó, bắt đầu từ bữa nay, kế hoạch của tiên tử để tại hạ làm thay cho.
Yêu nữ nghe nói cả giận, ngoác miệng ra thoá mạ :
- Thằng lỏi thất tín kia ! Đồ đệ của Phụng Hoàng Thần chỉ là một tên hèn mạt chuyên đi lừa gạt.
Thiết Kỳ Sỹ cười rộ đáp :
- Tiên tử không nên rêu rao ra ngoài, danh dự của con người là can hệ. Chỉ một thời gian ngắn trái châu lại trở về tay tiên tử.
Yêu nữ tức quá nhảy bổ lên nói :
- Tiểu tử ! Ngươi mà ăn lời là ta đem vụ này đồn đại khắp g iang hồ. Từ nay trong võ lâm không còn một ai tin ngươi, thế là thanh danh của ngươi đi đời.
Thiết Kỳ Sỹ đắc ý đáp :
- Cổ Mộ U Linh ! Tại hạ quả là kẻ lường gạt đến chết người. Tiên tử đã nghe người ta nói chuyện con mèo đến động chuột thường hô “ Lão thử bằng hữu ! Bằng hữu ra đây, ta bắt cá cho mà ăn” ha ha ! Từ cổ chí kim có bao giờ chuột lại được ăn cá của mèo đâu ?
Lão Nho nghe nói thích quá, không nhịn được, nổi lên tràng cười hô hố, xen vào :
- Còn mèo quả nhiên là giảo quyệt ! Là một tên đại bịp !
Cổ Mộ U Linh đột nhiên nhảy xổ về phía Thiết Kỳ Sỹ. Thét lên lanh lảnh :
- Ngươi đã ăn lời, quả nhiên có ý định giết ta, thì người giết đi.
Thiết Kỳ Sỹ lạng người né tránh xua tay đáp :
- Cổ Mộ U Linh ! Ngươi xưa đã nói :
Lấy tiền tài của người thì phải tiêu tai giải nạn cho người. Bửa nay tiên tử đã cho thuốc lại cho mượn châu, tại hạ chỉ có lòng cảm kích. Khi nào ra mặt thù nghịch ? Xin tiên tử về đi. Mong rằng trong lòng tiên tử còn chút thiên lương hoặc gì vĩnh viễn tại hạ không giết tiên tử. Nếu tiên tử khôn đổi ác tính thì nên lánh tại hạ đi là hơn, Cổ Mộ U Linh biết mình không địch nổi, mụ tức quá, uất hận không nơi phát tiết bất giác khóc oà lên.
Thiết Kỳ Sỹ chẳng động tâm chút nào, đối với bọn tà môn, trái tim chàng rắn như đá. Chàng cười khanh khách nói :
- Lão thử ! Trước mặt mèo, chuột chảy đi là hơn, khóc bao nhiêu cũng không làm cho nó mềm lòng. Đi thôi ! Không thì mèo lại há miệng.
Yêu nữ xoay mình thoá mạ :
- Quân xỏ lá ! Quân lường gạt ! Cổ nhưng nhưng thề với các ngươi chẳng đội trời chung, bản tiên tử dù có chết cũng biến thành quỷ tìm các ngươi thanh toán.
Thiết Kỳ Sỹ cười đáp :
- Tiêu tử nó vậy là đúng với lòng thành thực. Chuột với mèo vĩnh viễn không thể nào thành bẵng hữu, còn Phổ Phổ nguyên soái kia thì không thể nào lưu lại được. Người nước phiên này dường như có một đoạn ân tình với tiên tử, để lại e rằng bất lợi. Nhưng bữa nay nể mặt tiển tử, vậy tiên tử nên đưa hắn đi ngay.
Quả nhiên Cổ Mộ U Linh nghe lời. Mụ cặp Phổ Phổ nguyên soái vọt đi như một đám khói nhẹ.
Kỳ Dao ở trên núi cười khanh khách nói :
- Con yêu nữ này e rằng trong đời mụ, nay là lần thứ nhất mụ bị chỉnh một cách thê thảm.
Thiết Kỳ Sỹ ngẩng đầu lên hỏi :
- Nhị đồng và mấy lão tình hình ra sao.
Bỗng nghe Đầu Đà đáp :
- Số ta chưa về được Tây Thiên, bọn họ cũng như thường cả rồi.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên lên đường thôi.
Tiếp theo quái Lư Trượng Nhân lên tiếng :
- Kỳ nhi ! Ngươi thử xử dụng Aån Hình Châu xem sao ?
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Thử bằng cách nào ?
Quái Lư TRượng Nhân đáp :
- Dễ lắm ! Nuốt nó vào bụng rồi đề tụ chân khí. Linh khí của Bảo châu liền tán ra ngoài thân thể là không nhìn rõ người nữa.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Chỉ sợ là đến lúc đẩy ra hơi khó khăn.
Quái Lư Trượng Nhân cười hô hố đáp :
- Nếu như dễ dàng thì làm sao gọi là bảo vật được. Chỉ sợ nó đã bị Phổ Phổ nguyên soái đánh tráo. Trái Châu thông linh ở trong dạ dày, Trừ khi hắn vận khí mới đẩy ra được, không thì mỗ bụng kiếm cũng chẳng thấy.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Đó là vì nguyên nhân gì ?
Quái Lư TRượng Nhân đáp :
- Vào miệng nó hoá thành linh khí mà ra ngoài nó lại biến thành trái châu.
Ngươi muốn ẩn thì ẩn, muốn hiện thì hiện, muốn sao được vậy, hợp với tâm linh người. Ngươi nuốt trái châu này đi vào lửa không bị đốt cháy, lội sông không thấm nước. Chỗ diệu dụng thật là tuyệt đại !
Thiết Kỳ Sỹ liền bỏ trái châu vào miệng nuốt xuống bụng, đột nhiên chàng vận chân khí mà chàng không tự biết bỗng nghe Kỳ Dao reo lên :
- Ha ha ! Không thấy A Kỳ đâu rồi.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ chưa xê xích một chút nào.
Lão Nho nói :
- Ta đứng ngay bên lão đệ cũng chẵng nhìn thấy tý gì.
Thiết Kỳ Sỹ sướng quá hỏi :
- Thế thì tuyệt diệu ! Hay lắm ! Chúng ta đi thôi. Tiểu đệ Ở trong bóng tối theo dõi.
Mọi người trong động liền nhảy xuống đồng thanh cười nói :
- Nhưng A Kỳ vĩnh viễn không thể đề tụ chân khí.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Vận một chút chân khí ở trong mình tại hạ chỉ coi bằng một sợi lông.
Kỳ Dao cười khanh khách hỏi :
- Sao Kỳ ca không bảo không đáng sợi lông trâu.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Ta không phải là trâu.
Kỳ Dao nói :
- A Kỳ ca không mất nhiều hơi sức là được rồi.
Cao Thức nói :
- Đừng có tán chuyện ngẫu nữa. Qua Hoài Sơn còn đi hai ngày, đồng thơi phải coi chừng địch nhân.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Kỳ muội có thuộc đường khôn ?
Chàng hỏi đột ngột, Kỳ Dao không hiểu hỏi lại :
- Để làm gì ?
Thiết Kỳ Sỹ đến bên nàng trịnh trọng nói :
- Các vị Ở cả lại sau, nếu Kỳ muội biết đường thì hãy dẫn ta đi trước. Ta nhận thấy có người đang đi ở phía trước.
Kỳ Dao nói :
- Vậy A Kỳ phải đi bên cạnh tiểu muội.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Hẳn thế. Chúng ta đi trước nửa dặm, như vậy cũng có thể quan sát động tĩnh ở mặt sau.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Mặt sau nhân số đông quá, bây giờ làm thế này :
Cao Thức dẫn hai đứa nhỏ đi sau. Lão đồ kiết và ta đi mé hữu. Lão Cổ Ma với nhà sư ăn thịt chó đi mé tả. Ai nấy đều phải nhớ không được dời xa quá nửa dặm. Kỳ nhi cùng Kỳ Dao dừng lại thì hết thẩy cùng đứng yên. Khi gặp thị trấn chúng ta hội họp ở phía trước cửa vào thị trấn. Gặp thành đứng ở cửa thành nhỏ chờ nhau. Ra khỏi thành lại chia toán như vậy để đến Hoài Sơn.. Lão Nho đáp :
- Như thế được lắm !
Kỳ Dao nói ; - Vậy tiểu muội đi trước, còn ai đi vào tóp của người đó.
Cao Thức chờ ba mặt đi rồi mới dẫn hai cự đồng lên đường. Hai bên và phía trước y khỏi quan tâm, chỉ chú ý mặt sau, cuộc hành trình dễ dàng hơn nhiều.
Thiết Kỳ Sỹ và Bạch đại muội lại không thế, đã lâu chúng không được đánh nhau :
Tinh thần và sức lực dào dạt không nơi phát tiết cảm thấy chán quá.
Gần đến lúc hoàng hôn, bốn mặt không có cư dân. Trên sơn đạo lại vắng bóng người, trừ toán này chẳng có một ai khác.
Bạch đại muội nhìn Cao Thức nói :
- Sư ca ! Kỳ thư ở phía trước cứ đi hoài không dừng lại, tiểu muội đói bụng rồi.
Cao Thức cười đáp :
- Bọn họ không dừng lại chắc là đi suốt đêm qua dãy núi Hoài Ngọc Sơn.
Đại muội vừa đi vừa ăn lương khô cũng được.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #95  
Old 29-05-2008, 12:32 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 93
Phép Đánh Kỳ Khôi Của Nhật Nguyệt Cầu

Thiết Nhị Lang hỏi :
- Chúng ta đi lẹ lên một chút hô Kỳ thư đứng lại được không ?
Cao Thức đáp :
- Người chủ trương không phải là Kỳ thư mà là lão nhị, y vẫn thượng lộ.
Thiết Nhị Lang than :
- Đi đường mà theo nhị ca thật là xúi quẩy.
Cao Thức cười nói :
- TA là đại ca mà còn phải nghe y. Ngươi đừng oán trách nữa, nghe y chủ trương mới khỏi lầm lẫn.
Bạch đại muội bỗng kinh hãi la lên :
- Hãy nhìn về phía sau, xa xa có hai trái banh đang lăn tới.
Cao Thức và Thiết Nhị Lang nghe nói vội quay đầu nhìn lại, quả thấy hai vật tròn ửng đang lăn tới nhanh như bay. Chớp mắt đã đến gần, bất giác cất tiếng hô :
- Mau tránh.
Ba người lập tức tránh mình voà trong rừng bên đường.
Chẳng bao lâu lại thấy hai vật đó cũng dừng lại trên đường. Lúc này Cao Thức mới nhin kỹ thì không phải trái banh mà là hai nhân vật rất là cổ quái.
Thiết Nhị Lang thấy chuyện lạ khẽ bảo Bạch Đại muội ; - Trên đời sao có người tướng mạo cổ quái đến thế !
Nguyên hai người này hình thù rất lạ. Thân thể như hai trái banh bằng da, nhưng không tròn quá, giống quả trrứng thí đúng hơn. Dưới đầu họ chẳng thấy cổ đâu, coi tựa hồ cái trứng nhỏ đặt lên quả trứng lớn. Tứ chi không cân xứng, hai chân ngắn bằng nữa hai tay. Mặt mũi không khó coi lắm.
Cao Thức cảnh cáo nhị đồng :
- Hai người này nhất định là kỳ nhân hy hữu trong võ lâm. Họ chạy tới đây cũng dừng lại, hiển nhiên đã ngó thấy chúng ta ẩn trong này rồi.
Thiết Nhị Lang hỏi ; - Có phải họ kiếm mình không ?
Cao thức đáp :
- Dĩ nhiên họ có việc hành động, chúng ta cứ coi chừng là được.
Giữa ba ngày ngó thấy hai quái nhân chỉ cảm thấy quái dị. Nếu gặp họ ban đêm tất nghĩ họ là yêu mà quỷ quái.
Thiết Nhị Lang nhìn Cao Thức hỏi :
- đại sư ca ! Sư ca có thấy vật gì cổ quái như thế này chưa ?
Cao thức đáp :
- Có phải ngươi hỏi cái búi tóc lớn trên đầu họ không ?
Bạch đại muội nói theo :
- lại còn cái hồ lô ở sau lưng bọn họ nữa ?
Cao thức đáp :
- Bím tóc dài xuống đất thì hiển nhiên họ lưu lại có khi họ dùng đến. Nếu không họ đã chẳng phải đầu kết bím. Còn hồ lô để đựng rựu hay dùng là khí giới.
Bạch đại muội hỏi :
- Dường như trên chốn giang hồ chưa từng có ai như hai nhân vật này ?
Cao thức đáp :
- Coi mặt mũi họ mà đoán thì họ chưa tới ba chục tuổi. Có lẻ là những quái nhân mới ra đời chưa được bao lâu.
Đột nhiên một trong hai quái nhân lớn tiếng quát :
- Sư ca ! đi thôi ! Bọn ba người vừ rồi mươi phần có đến tám là nhân vật võ lâm thông thường.
Ngươi được kêu bằng sư ca cười lạt nói :
- Lão nhị ! Mắt mũi người thế thì làm gì được ? RA đời nửa năm trời mà chưa học được chút kinh nghiệm nào. Hai người lớn vừ rồi dường như là nam kim cương và nữ kim cương mà bọn võ lâm thường đồi đại.
Lão nhị cười khanh khách nói :
- Nếu chúng là nam nữ kim cương thì thấy chúng ta việc gì phải lẩn tránh ?
Người sư huynh đáp :
- Bọn ta chưa gặp được đối thủ, phải kiếm bằng được nam nữ kim cương để tỷ thí một phen.
Lão nhị nói :
- Loã đầu bữa nay chắc là Thái Hư A?o Chúa gì đó. Tiểu đệ kêu sư ca ra tay m2 sư ca không chịu hắn đi rồi sư ca lại đuổi không kịp nữa. Sư phụ lúc lâm chung đã nói “ Muốn thành danh thì phải chiến đấu nhiều”, nhưng sư ca chỉ kiếm nhân vật đặc biệt. Trong võ lâm làm gì có những nhân vật đặc biệt cho sư ca kiếm ?
Tên sư huynh đáp :
- Đi ! Nghe nói Cổ Cầm Giáo chủ và Cổ Mộ U Linh đều ở Hoàng Sơn.
Hai quái vật sứt lời lập tức lăn đi tựa hồ chạy về phía tây.
Cao Thức thấy thế nóng nẩy nói :
- Chúng ta phải rượt theo cho mau, bọn họ sắp gặp Kỳ Dao.
Thiết Nhị Lang hỏi :
- Hai quái vật này té ra chỉ vì chiến đấu mà đi. Tiểu đệ cùng đại muội tử thí với hắn một keo nên chăng ?
Cao thức đáp :
- Chưa được lão nhị ưng thuận, các ngươi chớ có chủ trương để bọn chúng tỷ đấu với người khác là hay hơn.
Ba người đuổi theo đến canh hai mà vẫn còn chưa kịp, tới canh ba bỗng thấy Kỳ Dao từ mé bên chạy lại hô mọi ngươi dừng lại rồi nói :
- Các vị cũng đã tới nơ rồi, mau đi theo tiểu muội.
Cao Thửc hỏi :
- Đệ muội ! Ngươi có nhìn thấy hai quái nhân đó không ?
Kỳ Dao gật đầu đáp :
- Hai nhân vật tròn ủng như hai quả cầu lớn, chỉ một mình A Kỳ ngó thấy.
Cao Thửc hỏi :
- Mấy lão kia đâu rồi ?
Kỳ Dao đáp :
- Ở trong nhà liệp hộ về mé tả cách đây không xa, chúng ta tới đó chờ A Kỳ trở về rồi sẽ đi.
Đến một nơi sơn cốc quả thấy trong rừng có lửa bốc lên, mấy người vừa tới gần, bỗng thấy Đầu Đà ra đón gọi :
- Mau lại đây ăn một chút rồi còn lên đường.
Cao Thửc hỏi :
- Lão nhị về đây rồi ư ?
Lão Nho ở trong nhà liệp hộ chạy ra đáp :
- Y đưa tin về rồi đi ngay. Trước khi trời sáng còn nhiều chuyện vui lắm.
Các vị ăn lẹ đi.
Kỳ Dao hỏi :
- Y đưa tin tức gì về ?
Lão Nho hỏi lại :
- Các ngươi có thấy hai quái nhân không ?
Kỳ Dao đáp :
- Biết rồi, nhưng không hiểu là nhân vật nào ?
Lão Nho nói :
- Lão nhị đã điều tra :
Họ là kỳ nhân mới ra đời và là sư huynh sư đệ, sư huynh kêu bằng Nhật Cầu, sư đệ là Nguyệt Cầu, chúng là đồ đệ của Chiến Thần. Chiến Thần nguyên là người Trung Nguyên, nhưng suốt đời không xuất hiện ra ngoài võ lâm. Lão mới chết rồi.
Cao Thửc hỏi :
- Võ công của họ thế nào ?
Lão Nho đáp :
- Đêm khuy hôm nay sẽ có thể nhìn thấy võ công của họ. Bọn họ đã cùng Y Lê quốc sư ước hẹn quyết đấu ở Huỳnh SA Cốc.
Mấy người vào trong nhà thấy trên mặt bàn đã bầy rất nhiều thịt nướng. Quần hào ăn no một bữa rồi do Đầu Đà dẫn đường chạy thẳng đến Huỳnh SA Cốc.
Chừng hết canh tư, Đầu Đà quay đầu lại khẽ nói :
- Tới nơi rồi. Phía trước là Huỳnh Sa Cốc, chúng ta ở đây chờ Thiết lão đệ.
Bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Thiết Kỳ Sỹ xuất hiện khẽ nói :
- Mau đi theo tại hạ !
Đầu Đà hỏi :
- Đi đâu ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Mé đông Huỳnh SA Cốc có sườn núi cao. Đó là một nơi rất tốt cho chúng ta ẩn thân theo dõi cuộc đấu.
Quần hào liền đi theo, Kỳ Dao hỏi :
- Hai bên chưa tới ư ?
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Lưỡng Cầu ở dưới chân núi đang ăn. Còn Y Lê quốc sư chưa thấy xuất hiện, coi tình hình này có khi trời sáng mới động thủ.
Thiết Kỳ Sỹ dẫn quần hào đến đỉnh sườn núi, thò đầu ra coi từ trên đỉnh núi xuống đến đấy vực sâu hơn ba chục trượng. May ở chổ dưới chân sườn núi trong phạm vi mấy chục trượng vuông đều nhìn rõ. Dưới chân núi lại có khe nước trong chảy qua.
Lúc này hai quái nhân hình trái cầu đang ăn thịt nướng. Bên cạnh là đống lửa đang cháy phừng phừng.
Thiết Kỳ Sỹ nhìn chư lão hỏi :
- Cái hồ lô đeo trên lưng họ không đựng rựu. Từ nãy tới giờ tiểu đệ chưa nhìn thấy họ lấy xuống uống, không hiểu tron đó đựng gì, đồng thời họ không mang binh khí. Chẳng lẽ họ toan tỷ đấy bằng nội công và quyền chưởng ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Kể ra cũng có những nhân vật võ lâm không dùng binh khí, nhưng khắp mình mẩy họ đao thương chém không vào. Đồng thời võ công cũng chẳng có chỗ nào không đặc biệt. Nếu gặp những nhân vật loại này mà giao thủ với họ thì phải cẩn thận lắm mới được.
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Tiểu điệt muốn xuống tỷ thí với họ nên chăng ?
Lão Nho đáp :
- Không nên. Cuộc đấu hôm nay chẳng phải chỉ một keo là xong bên Y Lê quốc sư chắc còn người khác. Chúng ta đứng bàng quang sẽ nhận ra võ công của họ.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Cổ Mộ U Linh chắc là không tới.
Đầu Đà đáp :
- Phổ Phổ nguyên soái sẽ đến đây.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Cổ Mộ U Linh đã đoạt Aån Hình Châu của hắn thì hợp tác kể như tan rã rồi, chắc hắn không tới, nhưng… Chàng ngẩm nghĩ một chút rồi gật đầu vừa cưới vừa đáp :
- Nhưng cũng có thể hắn vẫn còn say mê Cổ Mộ U Linh, cũn chưa biết chừng.
Trời sắp sáng, ngoài hang vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Bỗng hai quái nhân tròn ủng nhảy bổ lên gã cao nhìn gã lùn hỏi :
- Sư đệ ! Chắc đối thủ sắp tới rồi chúng ta hãy vận kình một lúc xem sao ?
Gã lùn hỏi :
- Sư ca ! Lấy vật gì làm đối thủ bây giờ ?
Gã Cao đáp :
- Dùng cây lớn ở phía sau cách chừng năm trượng được không ?
Gã lùn quay đầu nhìn lại thấy thân cây lớn chừng hai người ôm, liền gật đầu nói :
- Sư ca ! Sư ca làm binh khí trước hay tiểu đệ ?
Gã Cao đáp :
- Theo luật lệ thì mỗi người đánh ba chiêu rồi hay thay đổi. Còn ai trước ai sau thì cũng được.
Gã lùn bật lên tiếng cười quái gỡ hỏi :
- Nếu cây kia không chịu nổi hai chiêu thì sao ?
Gã Cao đáp :
- Bất luận dùng cái gì làm địch nhân cũng được. Cứ sau ba chiêu mới thay đổi.
Quần hùng trên sườn núi cả già lẩn trẻ đều không hiểu. Kỳ Dao vội nhìn Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Bọn họ nói gì vậy ?
Thiết Kỳ Sỹ lắc đầu đáp :
- TA cũng không hiểu, đại khái lúc anh em chúng cùng người đối địch thì một gã dùng làm binh khí. Còn cách đánh thế nào thì chưa rõ.
Giữa lúc ấy, bỗng thấy gã cao lạng tới phía sau gã thấp, chụp lấy búi tóc vừa lớn vừa dài của gã này. Đột nhiên gã rung tay mặt hô:
- Sư đệ ! Chuận bị !
Gã lùn giục :
- Sư ca ra chiêu đi !
Đột nhiên gã cao vung tay mặt múa lên. Gã dùng sư đệ làm trái lưu tinh truỳ.
Tiếng gió rít lên vù vù, đồng thời gã lớn tiếng hô ; - Phi Cẩu Kích Nhật !
Gã buông tay liệng ra, tên sư đệ bay đi như sao sa đập vào cây lớn.
Sầm một tiếng rùng rợn, gã lùn đụng vào cây lớn rung chuyển răng rắc. Cành lá bay lên tới tấp, thân cây bị sạt một nửa, kỳ hơn nữa gã lùn mượn đà văng trở lại. Sư huynh lại chụp lấy bím tóc.
Bọn già trẻ trên sườn núi thấy thế kinh hãi vô cùng.
Quái Lư Trượng Nhân la hoảng :
- Họ chơi kiểu gì thế ?
Lão Nho đáp :
- Té ra lúc chúng cùng người động thủ, họ dùng phép đánh quái gở này. Một tên động thủ, còn một tên dùng làm binh khí. Thật là tự cổ chí kim chưa từng có cuộc đã đẩu kỳ dị như thế.
Mấy người toan tiếp tục đàm luận thì thấy gã cao lại ra chiêu. Cũng như lần trước gã nắm tóc gã lùn múa lên, quát lên một tiếng thật to đồng thời liệng ra.
Cây lớn hai người ôm bị đập mạnh hai lần. Sầm một tiếng chấn động ! Nửa cây trên bay đi xa hơn mười trượng mới đổ xuống. Nửa cây dưới bật cả gốc rể. Trái cầu người cũng văng trở lại, đồng thời nghe tiếng hô :
- Sư ca ! Tiểu đệ đã bảo cây đó không chịu nổi hai chiêu. Sư ca tính sao bây giờ ?
Gã cao lại quát lớn :
- Vách núi !
Vừa dứt lời, gã lại liệng mạnh gã lùn ra.
Món binh khí vọt đi. Chát một tiếng khủng khiếp ! Vách núi chấn động không ngớt, làm cả toà hang núi cũng rung rinh.
Đang lúc gã lùn mượn thế văng trở về thì thấy vách núi thủng vào một lỗ sâu đến năm thước.
Lúc nãy gã lùn văng ngược lại rồi rớt xuống đất, miệng gã hô :
- Bây giờ đến lượt tiểu đệ động thủ.
Gã nắm lấy bím tóc gã cao cười khanh khách nói :
- Sư ca ! Tiểu đệ hãy ra chiêu “ Vũ Đã Lê Hoa” Gã cao hỏi :
- Địch nhân đâu ?
Gã lùn đáp :
- Mé bên rừng rậm có rạng cây lớn đại biểu cho cây lê. Nhưng chiêu này chỉ đánh được năm mươi cây, mỗi cây đại biểu cho một địch nhân.
Gã cao giục :
- Động thủ đi !
Gã lùn dùng gã cao làm lưu tinh trùy vung lên rất nhanh. Miệng gã quát một tiếng lớn, tay liệng gã cao vào đám rừng cây rậm rạp.
Tiếp theo, khu rừng rậm phát ra những tiếng đùng đùng như pháo liên châu.
Cả toài địa cốc chuyện động, rít lên những tiếng ầm ầm như long trời lở đất, sau năm chục tiếng chấn động, trái banh người từ khu rừng văng trở lại.
Gã lùn lại chụp lấy bím tóc sư huynh cười nói :
- Sư ca ! Chiêu vừa rồi sư ca chậm một chút.
Gã cao cười lạt đáp :
- Đó là tại ngươi không đủ kình lực.
Gã lùn cười nói :
- Sư ca nói vậy thì oan cho tiểu đệ, chính sư ca không phát huy công lực đến tột độ.
Gã cao cười ha hả đáp :
- Đây chẳng phải là cuộc đã đấu chân thực, thôi im đi ! ta còn đánh hai chiêu nữa.
Gã lùn nói :
- bây giơ tiểu đệ ra chiêu “ Hoàn Oanh Thúy Liễu”, tiểu đệ đếm mười tiếng, sư ca xuyên qua đủ trăm gốc cây. Tiểu đệ đếm đủ mười tiếng mà sư ca chưa quanh hết thì sáng mai không được uống rựu.
Lão cao cười đáp :
- Ra chiêu đi ! Khu rừng này rộng quá, ngươi không được đếm lẹ.
Gã lùn múa lên liệng gã cao, miệng hô :
- Một.
Gã cao vọt đi như sao sa, coi chẳng khác trái banh lớn liệng quanh những cây lớn từ đông qua tây. Thân pháp mau quá, người ta chỉ thấy một tia hắc ảnh xuyên qua những khe cây trong rừng đồng thời nghe gã lùn tiếp tục đếm.
- Hai… ba… bốn… nắm… Tiếng mươi tối hậu vừa dứt, bóng đen cũng vừa quay về.
Gã lùn chụp lấy búi tóc bóng đen cầm trong tay cười khanh khách nói :
- Sư ca thua rồi !
Gã cao ở trong tay gã lùn lớn tiếng la :
- Ta đã quanh đủ một trăm cây sao lại thua ?
Gã lùn đáp :
- Cây sau cùng sư ca chưa quanh hết vòng đã trở lại, dù thua một chút xíu cũng là thua.
Gã cao không chịu lớn tiếng la :
- Ngươi nói bậy, ta đã lưu ký hiệu bằng cách vạch một vệt vào thân cây.
Ngươi hãy đi coi lại.
Gã lùn cười ha hả đáp :
- Hảo sư ca ! Té ra sư ca không tin tiểu đệ.
Gã cao hắng đặng đáp :
- Ngươi quen thói cải ẩu. TA mắc hởm ngươi nhiều rồi.
Gã lùn hô :
- Đệ tam chiêu là “ Xuyên Vân Nã Nguyệt” Gã vung tay mạnh một cái, tung gã cao lên không coi như pháo thăng thiên vọt thẳng qua từng mây.
Bọn già trẻ trên núi không khỏi le lưỡi, nuốt một hơi khí lạnh. Chỉ một mình Thiết Kỳ Sỹ coi rồi tủm tỉm cười.
Mới trong nháy mắt gã cao từ trên không rớt xuống nhìn gã lùn nói :
- Sư ca ! TA ngó thấy con chim khổng lồ đương bay quyện trên từng mây.
Gã lùn đáp :
- Lão thái bà lại xuất hiện nữa rồi. Chà ! Lần trước chúng bắt con hạc khổng lồ của mụ nướng ăn, bây giờ mụ tìm đến bọn ta để liều mạng, xem chừng lần này chúng ta không thể tha mụ.
Gã cao nói :
- Thằng cha Y Lê quốc sư có lẽ thất ước, chúng ta phải đi kiếm hắn.
Gã lùn đáp :
- thất ước là chịu thua, còn kiếm hắn làm gì ? Chúng ta đi kiếm Thái Hư A?o Chúa thôi.
Gã cao hỏi :
- chúng ta đi rồi mà Y Lê Quốc sư tới thì làm sao ?
Gã lùn đáp :
- Đã ước định đến lúc trời sáng là hết hạn. Bây giờ trời sáng rồi không phải, ước thì còn là gì ?
Bọn chúng dứt lời liền động thân vọt về cửa hang đi ngay.
Quái Lư Trượng Nhân thấy thế liền nhìn lão Nho nói :
- Đố Kiết ! Chúng ta mau theo dõi, chắc hai tên này biết chỗ trú thân của Thái Hư A?o Chúa.
Lão Nho đáp :
- Chúng ta đi về phương hướng này theo dõi cũng được, nhưng không nên lộ diện. Hai quái vật đó thật khó bề đối phó.
Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- Nghe giọng lưỡi của chúng thì lão t hái bà là Cổ Cầm Giáo chủ phu nhân.
Nhưng không hiểu tại sao bọn chúng lại không sợ Thiết Linh Hạc và làm thế nào để bắt nướng ăn ?
Đầu Đà đáp ; - Nhất định là bọn chúng có môn võ đặc biệt, chúng ta cần phải dọ thám cho ra.
Mặt trời đã lên cao. Bỗng thấy hai quái nhân hình trái cầu đột nhiên dừng bước, một gã ngó qua mé bên đường lớn tiếng quát :
- Ai ? Sao dám ngấm ngầm dòm ngó ?
Tiếp theo phía hữu có thanh âm một lão gìa cười khằng khặc hỏi lại :
- Phải chăng các ngươi là Nhật Cầu và Nguyệt Cầu ?
Gã cao gầm lên :
- Đã biết oai danh của đại gia, thì tìm đường trốn đi cho sớm.
Ngươi trong bóng tối bật tiếng cười âm trầm đáp :
- Hai quái vật kia ! Các người bảy phần giống quỷ ba phần giống người mà cũng mở miệng nói đến oai danh. Lão phu đến Ngũ Lý Bình phía trước chờ người, thử xem ngươi dở trò gì ?
Gã lùn cả cười đáp :
- Lão nhi ! Hảy báo danh đi !
Ngươi trng bóng tối cười khành khạch đáp :
- Các ngươi không đáng hỏi tự hiệu của lão phu.
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên một bóng đạo nhân vọt lên về mé bên nhanh như chớp rồi lao về phía trước.
Hai quái nhân vừa quát vừa rượt theo.
Quái Lư Trượng Nhân khẽ nói :
- Chúng ta tiếp tục rượt theo, Ngũ Lý Đình ở cạnh đường lớn, chúng ta giả là người đi đường đến bàng quan.
Lão Nho hỏi :
- Lão gì đó là ai ?
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Lão phu còn chưa gặp qua, trong những nhân vật lão bối, bọn ta biết rất ít.
Không hiểu người này là ai ?
Thiết Kỳ Sỹ hỏi :
- Thái Hư Ảo Chúa và Cổ Cầm Giáo chủ các vị đã gặp chưa ?


Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™