Hồi 36
ÄÆ°a mắt ngắm mình má»™t lần nữa trong gương Hồ Diá»…m Thúy khẽ mỉm cưá»i vừa ý. ÄÆ°a tay vén lại má»› tóc lòa xòa trước trán. Äôi mắt tròn có tia nhìn âu yếm. Ai dám bảo cái dung nhan diá»…m lệ nà y tròn bốn mươi tuổi? Ai dám nhìn là n da trắng mịn mà ng kia mà bảo là là n da cằn cá»—i cá»§a má»™t thiếu phụ qua khá»i tuổi Ä‘ang xuân? Äôi môi đỠmá»ng, nụ cưá»i kia phải là cá»§a nà ng con gái tuổi tròn đôi tám.
Thân hình nà ng má»›i đẹp là m sao, trong bá»™ xiêm y mà u và ng anh rá»±c rỡ, những nét cong duyên dáng cá»§a ngưá»i con gái nổi báºt lên như e ấp, như má»i chà o, lại như thẹn thùng, bỡ ngỡ. Nhìn nà ng nhẹ chuyển gót tiên, tà áo tha thướt có thể ngỡ nà ng là má»™t nà ng công chúa chốn cung son quen được nuông chiá»u, chứ không ai dám ngá» rằng nà ng chÃnh là bang chá»§ giáo phái “Äoạn Hồn Nhân†vá»›i pho bà kÃp “Äoạn Hồn†là m giang hồ kiêng sợ và cung Ä‘iện nà ng Ä‘ang trị vì đây nằm cách xa mặt đất hà ng trăm dặm.
Nà ng là ai? Từ đâu đến? Giá»›i giang hồ không là m sao biết được, các báºc cao niên chỉ nhá»› lại cách đây hai mươi năm nà ng là má»™t ngưá»i con gái thÆ¡ ngây, ôm trong tay pho bà kÃp Äoạn Hồn khóc nức nở chạy trốn cuá»™c săn Ä‘uổi cá»§a các môn phái, muốn độc chiếm má»™t trong năm pho bà kÃp lừng danh cá»§a thiên hạ, và nà ng trong phúc giây khẩn bách đó đã nhảy xuống vá»±c sâu tá»± táºn. Tất cả Ä‘á»u nghÄ© rằng nà ng con gái năm xưa cùng pho bà kÃp đã vùi chôn dưới lòng đất.
Nhưng hai mươi năm sau, tất cả phải sững sá» khi nà ng ngang nhiên xuống giang hồ, công bố tên môn phái, và đem võ công cá»§a mình ra thách thức cùng các cao thá»§ võ lâm. Ngạc nhiên biết bao nhiêu khi sau hai mươi năm dà i mất tÃch, nà ng hiện ra lại tươi trẻ, đẹp xinh hÆ¡n thuở còn là cô gái ngây thÆ¡ bị má»i ngưá»i Ä‘uổi bắt.
− Thưa Bang chá»§, có Äá»™c Cô lão tiá»n bối đến viếng thăm Äoạn Cung Môn.
Äang thÆ¡ thẩn mÆ¡ mà ng, Hồ Diá»…m Thúy tươi ngay nét mặt, đưa tay sá»a lại chiếc trâm và ng trên tóc, cất giá»ng thánh thót như tiếng chim sÆ¡n ca buổi sá»›m:
− á»’! Má»i ngưá»i và o ngay Ä‘i, các ngươi hãy chuẩn bị tiệc rượu cho ta.
Ngưá»i nữ đệ tá» vâng lá»i quay gót, tà áo và ng cÅ©ng thướt tha không kém nữ Bang chá»§ cá»§a mình. Cánh cá»a và ng báºt mở, ánh sáng trà n và o rá»±c rỡ, hương thÆ¡m tá»a thÆ¡m ngà o ngạt.
Trần Lãnh và Trúc Phi hiện ra, cáºu bé chạy à o và o ôm chặt Hồ Diá»…m Thúy kêu rÃu rÃt:
− Mẹ Æ¡i, con nhá»› mẹ tháºt nhiá»u.
Hồ Diễm Thúy gỡ tay con, âu yếm đặt lên trán nó một nụ hôn thương nhớ rồi dịu dà ng:
− Trúc Phi, con và o trong bảo mấy chị chăm sóc cho rồi đi nghỉ, bây giỠđể mẹ nói chuyện với ngoại con nhé.
Trúc Phi hôn mạnh lên mặt mẹ một cái nữa rồi vui vẻ bước và o trong:
− Vâng! Mẹ ơi, cây táo của con mẹ vẫn chăm sóc chứ?
Hồ Diá»…m Thúy gáºt đầu, mắt long lanh:
− Ồ nhớ chứ! Mẹ chỉ biết nhìn cây táo cho nguôi. Con ra xem, nó lớn cũng như con đã lớn.
− Ồ! Hay quá!
Trúc Phi co chân chạy nhanh và o trong.
Hồ Diễm Thúy bây giỠmới quay sang vòng tay nói với Trần Lãnh:
− Thúc thúc thông cảm cho mẹ con cháu lâu ngà y gặp lại.
Lão ngồi xuống ghế lẩm bẩm:
− Bang chủ quá cưng con, nên lão phu không thể nà o bảo dạy dỗ nó được nữa.
Hồ Diễm Thúy ngạc nhiên:
− Trúc Phi nó đã là m gì phiá»n lòng thúc thúc? Cháu sẽ bảo nó tạ lá»—i cùng ngưá»i.
Trần lão nổi giáºn bừng bừng:
− Nó đã nháºn kẻ thù cá»§a lão là m sư phụ. Hôm nay lão đến đây là để trả nó lại cho Bang chá»§ đó.
Hồ Diễm Thúy vội đưa tách trà thơm cho lão nói vuốt ve:
− Thúc thúc, Trúc Phi còn dại khá», xin ngưá»i nghÄ© chút tình xưa mà thứ tha cho.
Sắc diện cá»§a Trần lão dần hạ xuống khi lão nhá»› lại cách đây mấy năm mình đã được Hồ Diá»…m Thúy cứu cho thoát chết. Lão dịu giá»ng:
− Lão vẫn nhá»› Æ¡n cứu mạng cá»§a bang chá»§ nhưng hà nh động cá»§a Trúc Phi phạm và o lá»i thá» thiêng liêng nhất Ä‘á»i cá»§a lão rồi.
Hồ Diễm Thúy ngơ ngác:
− Dám há»i Thúc thúc, Trúc Phi nó đã nháºn ai là m sư phụ mà khiến ngưá»i nổi giáºn thế kia?
Trần Lãnh nghiến răng:
− Thái Bình giáo phái, Giang Lâm đệ tá» Ä‘á»i thứ tám.
− Thái Bình giáo phái? Trá»i!
Hồ Diá»…m Thúy đứng báºt dáºy kêu lá»›n rồi té quỵ ngưá»i xuống ghế rên rÄ©:
− Oan gia trá»i Æ¡i! Tại sao nó không để cho ta yên ổn chứ?
Trần Lãnh lấy là m lạ trước thái độ cá»§a nà ng. Ông chưa kịp há»i thì Hồ Diá»…m Thúy đã lấy lại vẻ thản nhiên thưá»ng có, nói dịu dà ng:
− Thúc thúc an tâm, cháu sẽ rầy dạy Trúc Phi, nó không thể là đệ tỠcủa Thái Bình giáo phái được.
Trúc Phi đã tắm rá»a sạch sẽ, gá»n gà ng trong y phục trắng như má»™t ông hoà ng con bước ra kêu lên phẫn ná»™:
− Con có quyá»n gia nháºp bất cứ môn phái nà o con thÃch chứ?
Hồ Diá»…m Thúy nghiêm giá»ng:
− Phải, con được phép gia nháºp bất cứ môn phái nà o con thÃch nhưng mẹ chỉ cấm con gia nháºp giáo phái Thái Bình.
Trúc Phi mân mê chiếc huy hiệu hình đôi chim bồ câu trắng, chau mà y:
− Vì sao mẹ lại bắt con tuân lá»i má»™t cách vô lý váºy?
− Vi ...
Hồ Diễm Thúy ngần ngừ rồi nói nhanh:
− Vì, Thái Bình giáo phái là kẻ thù của ông ngoại con mà ...
− Không phải.
Trúc Phi cãi lại:
− Giang huynh không phải là kẻ thù cá»§a ông ngoại, mà chÃnh ngoại đã giết chết Giang huynh để già nh lấy pho bà kÃp “Thần cương đại phápâ€.
Hồ Diá»…m Thúy giáºt mình lẩm bẩm:
− Thần Cương Äại Pháp, má»™t trong ba pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Có tháºt thúc thúc đã lấy được rồi không?
Trần Lãnh cất giá»ng lạnh lùng:
− Phải hay không là chuyện riêng của lão, Bang chủ muốn biết để là m gì?
Hồ Diễm Thúy cau mà y bảo Trúc Phi:
− Trúc Phi, con cho mẹ mượn chiếc huy hiệu con đang cầm kia một chút.
Cáºu bé giấu vá»™i ra sau lưng ấp úng:
− Rồi mẹ bẻ mất của con à ?
Hồ Diá»…m Thúy nở nụ cưá»i buồn bã:
− Mẹ đâu đến nổi vô tình như váºy, con hãy cho mẹ nhìn lại những hình ảnh thân quen má»™t chút.
Trúc Phi dè dặt trao chiếc huy hiệu kia cho mẹ rồi giương mắt đợi chá». Hồ Diá»…m Thúy nhìn sâu và o đôi chim trắng rồi cất giá»ng cưá»i hung ác:
− Thái Bình giáo phái, ta đã thỠkhông để cho mi tồn tại, thì lẽ nà o ta lại cho con của ta là m đệ tỠcủa mi sao?
− Mẹ!
Äứa bé giáºt vá»™i chiếc huy hiệu kia lại Ä‘eo và o cổ kêu lên phẫn háºn:
− Mẹ không có quyá»n, con thá» sẽ bảo vệ môn phái cá»§a con đến hÆ¡i thở cuối cùng.
Trần lão gằn giá»ng:
− Phải, Bang chá»§ không có quyá»n xóa tên giáo phái Thái Bình, đó là lá»i nguyá»n cá»§a lão.
Hồ Diá»…m Thúy quắc mắt nhìn lão giáºn dữ:
− Thúc thúc là ai?
Lão cÅ©ng quắc mắt trở lại giá»ng vang như sấm:
− Bang chủ là ai?
Trúc Phi cÅ©ng nhảy lên chiếc ghế bá»c lông hổ, giá»ng trẻ con nhưng không kém phần oai dÅ©ng:
− Là ai cũng mặc, nhưng không được chạm và o môn phái của ta.
Ãnh mắt nó long lên đầy tin tưởng, bà n tay nhá» cá»§a nó đưa cao như má»™t lá»i thá» cá»§a ngưá»i hy sinh vì môn phái.
Con tắc kè nép mình sau trưá»ng ká»· khẽ buông lên lá»i tặc lưỡi oán than, như nói há»™ ná»—i lòng cá»§a Bang chá»§ Hồ Diá»…m Thúy.
Ngá»n bạch lạp láºp lòe cháy quá ná»a, từng giá»t nến long lanh như những giá»t châu cá»§a nà ng chạy ngược và o tim khiến nữ Bang chá»§ cá»§a Äoạn Hồn Nhân không là m sao ngá»§ được.
Canh ba qua rồi lặng lẽ, nà ng vò nát chiếc quạt trên tay, cắn môi mình báºt máu mà vẫn không thể xua Ä‘uổi ra khá»i tâm khảm cá»§a mình ba chữ Thái Bình phái.
Hai mươi năm dà i ká»· niệm tưởng đã vùi chôn, bá»—ng lá»i con trẻ như khÆ¡i nguồn lệ thảm, lá»i thỠđộc năm nà o bá»—ng chốc hiển hiện lên rõ rà ng từng nét là m nhức buốt tâm can nà ng.