Hồi 75
Kể từ hôm đó, hà ng ngà y Doanh Doanh Ä‘i hái trái cây rừng và săn chim, thá» Ä‘em vá» nấu nướng hai ngưá»i cùng ăn. Má»™t tháng sau Hồ SÆ¡n đã là nh hẳn các vết thương còn lại, nhưng chà ng trở thà nh má»™t ngưá»i bình thưá»ng không có võ công.
Chà ng chán nản, toan tá»± tá» mấp phen nhưng Doanh Doanh đã kịp thá»i ngăn cản.
Những ngà y cùng ở trong hang động, nhiá»u khi hai thân xác giao ká», Hồ SÆ¡n và Doanh Doanh trở nên thân máºt, không còn má»™t chút tỵ hiá»m.
Không hiểu há» xem nhau như tình tri âm, tri ká»· vì cảnh ngá»™ giống nhau trong cuá»™c Ä‘á»i cô độc hay còn má»™t thứ tình nà o khác. Có Ä‘iá»u vắng nhau má»™t phút há» thấy nhá»› nhung, lo lắng. Há» cảm thấy không còn có thể rá»i xa nhau được nữa. Äôi khi Doanh Doanh tá»± há»i không biết có phải nà ng đã thương yêu Hồ SÆ¡n rồi chăng?
Cách đấy không lâu, Doanh Doanh đã thương yêu Giang Lâm tha thiết, nhưng từ khi chà ng hà nh động tà n ác với Hồ Sơn, nà ng sợ hãi chà ng không còn muốn gần gũi nữa.
Gặp Hồ Sơn, vốn là một chà ng trai tuấn tú, lại phong cách đạo đức, khoan dung, nà ng phát sinh ra cảm mến. Tình cảm của nà ng nghiêng hẳn vỠchà ng.
Doanh Doanh đứng dáºy, dịu dà ng:
− Hồ ca ca, anh nằm nghỉ ngơi, tiểu muội ra sau thạch trì lấy nước cho anh uống nhé.
Dáng tiên tha thướt cá»§a Doanh Doanh Ä‘i thẳng vá» phÃa sau hang động. NÆ¡i đây phÃa trên có khoảng trống cá»§a bầu trá»i, mây trắng gợn nước thạch trì xanh táºn đáy.
Doanh Doanh múc đầy bầu nước, đứng nhìn mặt hồ. ChÃnh giữa hồ duy nhất má»™t bụi sen tám lá to lá»›n dị thưá»ng. Cứ theo Doanh Doanh nghÄ©, có lẽ bụi sen nà y đã sống hà ng ngà n năm nên má»›i lạ lùng đến thế.
Doanh Doanh ngẩn ngÆ¡ nhìn cảnh trá»i chiá»u đẹp như bức há»a quên mất cả thá»i gian. Thình lình từ dưới đáy thạch trì trồi lên má»™t quả sen to lá»›n dị thưá»ng, năm mà u sặc sở. Nà ng chưa từng trông thấy quả sen như thế bao giá».
Doanh Doanh vừa kinh hoảng vừa thÃch thú reo lên:
− A! Ta hái quả sen nà y cho Hồ ca ca ...
Doanh Doanh à o xuống nước. Lạ thay quả sen khổng lồ năm sắc chợt từ từ chìm xuống. Hốt hoảng Doanh Doanh phóng nhanh tá»›i chá»™p lấy cuống sen giáºt mạnh vá»›i tất cả ná»™i lá»±c cá»§a mình.
Quả sen nằm trong tay nà ng, cuống sen rút xuống dáy thạch trì mất hút.
Tháºt lạ lùng.
Doanh Doanh mừng rỡ lên khá»i thạch trì, áo quần đẫm ướt chạy và o hang động, chìa ngay trước mặt Hồ SÆ¡n, tÃu tÃt:
− Hồ ca ca, quả sen nà y đẹp quá anh nhỉ.
Nhìn quả sen khổng lồ năm sắc, Hồ Sơn kinh ngạc:
− Ồ! Sao quả sen hình thù kỳ quái thế nà y?
Doanh Doanh trao quả sen cho Hồ Sơn:
− Hồ ca ca, quả sen nà y chắc là ngon lắm, anh hãy ăn đi, tiểu muội và o kia một lúc.
Nà ng vụt biến và o trong hốc đá tối om thay đổi y phục.
Con chồn hương nướng và ng bay mùi thơm phưng phức. Doanh Doanh cầm con chồn chạy trở và o hang động, cất tiếng khoe:
− Hồ ca cạ. con chồn muội nướng ...
Bỗng Doanh Doanh hét:
− Trá»i ... Hồ ca ...
Nà ng ném phăng con chồn hương xuống đất, phóng tới ôm lấy Hồ Sơn đã bất tỉnh từ bao giỠrồi.
Thân hình chà ng nóng như lá»a thiêu, mặt mà y đỠtợ máu, mắt nhắm nghiá»n, hÆ¡i thở hồng há»™c, triệu chứng như vừa má»›i bị trúng độc.
Doanh Doanh kinh hãi đưa mắt nhìn qua. Quả sen khổng lồ ngũ sắc đã biến mất.
Nà ng gà o to:
− Trá»i Æ¡i, ta đã hại Hồ ca ... Chà ng đã trúng độc ...
Quả sen ngũ sắc có chất kịch độc, Doanh Doanh không biết nên đã cho Hồ Sơn ăn.
Nà ng nghĩ ra như thế.
Hồ Sơn đã mất hết công lực, giỠlại trúng nhằm độc. Thế là hết!
Doanh Doanh ôm Hồ SÆ¡n khóc như mưa gió. Thân mình Hồ SÆ¡n từ nóng như lá»a thiêu chợt lạnh tợ băng giá. Trái tim chà ng hình như đã ngừng Ä‘áºp.
− Trá»i Æ¡i! Có thể được thế sao? Hồ SÆ¡n, anh không thể chết, anh phải sống vá»›i em.
Doanh Doanh khóc than thảm thiết. Nà ng khóc cho đến má»i mòn, rồi nằm xuống ôm lấy thân hình giá lạnh cá»§a chà ng, thiếp Ä‘i bao giá» không hay.
Trá»i vừa sáng, Doanh Doanh thức giấc, ngồi dáºy, nhìn Hồ SÆ¡n bất động, thân thể giá băng, trái tim ngừng Ä‘áºp hẳn.
Doanh Doanh không còn khóc nổi nữa, vì giá»t lệ suốt đêm qua đã cạn rồi.
Trá»n ná»a ngà y, Doanh Doanh ngồi thừ như kẻ không hồn nhìn xác chết cá»§a Hồ SÆ¡n.
Má»™t ý niệm quyết liệt, nà ng sẽ chết theo chà ng cho trá»n niá»m chung thá»§y.
Doanh Doanh dùng chưởng lá»±c moi má»™t hốc đá vừa đủ hai ngưá»i nằm. Nà ng định sẽ đặt xác chà ng nằm trong đó trước rồi tá»± mình chui và o, sau đó kẻo tảng đá lá»›n lấp miệng hốc đá lại. Chà ng và nà ng vÄ©nh viá»…n lìa bá» cõi Ä‘á»i.
Doanh Doanh cÅ©ng chưa hiểu tại sao nà ng phải là m như váºy. Nà ng chỉ nghÄ© rằng Hồ SÆ¡n đã chết, nà ng không nên sống nữa là m gì cho Ä‘au khổ, nhá»› thương kéo dà i theo năm tháng cô đơn.
Doanh Doanh lau lệ, lẩm bẩm:
− Hồ Sơn! Em cùng chết với anh đây!
Doanh Doanh lau sạch cát bụi dÃnh đầy trên thân thể Hồ SÆ¡n, xốc chà ng Ä‘em đặt và o hốc đá, kế đó nà ng và o theo.
Má»™t tảng đá to đã sẵn sà ng chá» nà ng lấp kÃn hốc đá để cùng an giấc ngà n thu.
Giá» phút cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i sao vô cùng thê thảm, Doanh Doanh lại khóc nức nở. Còn có ai không rÆ¡i lệ Ä‘au thương cùng cá»±c trong cảnh ngá»™ nà y.
Doanh Doanh ôm Hồ Sơn định ghé hôn chà ng lần cuối, bỗng nà ng kêu lên:
− Ồ! Sao lại thế nà y?
Lạ lùng là m sao, thân thể Hồ SÆ¡n chợt ấm lại, trái tim Ä‘áºp khe khẽ. Doanh Doanh thét:
− Hồ Sơn ... Anh đã ...
Nhưng chợt tỉnh ngá»™, Doanh Doanh nhảy phóc ra khá»i hốc đá, bồng ngay Hồ SÆ¡n đặt nằm trở lại chá»— cÅ©. Nà ng khẩn cấp đặt hai bà n tay ngá»c và o hai nÆ¡i “Mạng môn huyệt†và “Khà hải huyệt†cá»§a chà ng, váºn khà chân âm đẩy và o.
Trải qua hai khắc thá»i gian, thân mình Hồ SÆ¡n ấm áp trở lại, sắc mặt hồng hà o, trái tim Ä‘áºp mạnh, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa.
Hồ Sơn mở mắt ra là đúng lúc Doanh Doanh cũng vừa ngã xuống vì kiệt lực. Nà ng đã dốc hết chân âm cho chà ng nên bất tỉnh.
Vừa mở mắt ra chợt trông thấy Doanh Doanh bất động, Hồ Sơn hốt hoảng kêu lên:
− Trá»i ... Doanh muá»™i ...
Chà ng phóng ngưá»i dáºy, ôm lấy nà ng, trố mắt nhìn sá»ng sốt. Chà ng đặt tay lên ngá»±c nà ng nghe trái tim còn Ä‘áºp, nhưng sắc mặt đã tái xanh, hÆ¡i thở như sợi tÆ¡i mảnh.
Hồi nhá»› lại chuyện vừa qua, bất giác Hồ SÆ¡n “ồ†lên má»™t tiếng. Chà ng vừa nghÄ© ra chỉ vì nà ng truyá»n chân âm cho chà ng nên má»›i ngất xỉu Ä‘i.
Bây giá» chỉ cần truyá»n chân dương cho nà ng là nà ng sẽ tỉnh lại. Nhưng hiện nay công lá»±c cá»§a chà ng đã phế bá» phải là m sao đây.
Hồ SÆ¡n tức giáºn phất cánh tay ra ...
Ầm!
Cát bụi tung bay mù mịt. Một lỗ hổng bên vách hang động hiện ra vì vừa trúng nhằm đạo kình nặng ngà n cân.
Hồ Sơn sững sỠtrố mắt nhình đám cát bụi đang tan loãng dần trong hang động.
Trá»i! Công lá»±c cá»§a chà ng đã được phục hồi rồi sao?
Tại sao thế? Sá»± huyá»n diệu nà o đã là m cho chà ng hồi phục võ công và ná»™i lá»±c gia tăng gấp bá»™i?
Hồ SÆ¡n ngÆ¡ ngác cả ngưá»i chưa hiểu ra là m sao cả.
Chợt nhá»› lại Doanh Doanh vẫn còn nằm bất động, chà ng giáºt mình, đè hai ngá»n chưởng lên “Nhá»§ cung huyệtâ€, và “Linh đà i huyệt†cá»§a nà ng, váºn khà chân dương truyá»n và o.
Chẳng bao lâu, Doanh Doanh bỗng buông tiếng thở phà o, mở đôi mắt đẹp ra.
Hồ Sơn thu hồi thân thủ, hoan hỉ kêu lên:
− Doanh muội đã tỉnh lại rồi!
Bất giác chà ng ôm chặt lấy nà ng tỠsự mừng rỡ chân thà nh của mình.
Doanh Doanh báºt kêu:
− Hồ ca ca ...
Nà ng bá lấy cổ chà ng khóc nức nở.
Im lặng má»™t lức tháºt lâu, Hồ SÆ¡n tỉnh má»™ng:
− Doanh muá»™i, hãy ngồi lên nghe ngu ca há»i đây.
Nhưng Doanh Doanh vẫn ôm cứng lấy cổ Hồ SÆ¡n, như sợ chà ng tan biến Ä‘i không gặp nữa. Cái chết vừa rồi cá»§a chà ng khiến cho nà ng vô cùng khiếp đảm nên không muốn rá»i xa chà ng.
Tháºt lâu, Hồ SÆ¡n khẽ giá»ng:
− Doanh muá»™i Æ¡i! Äây có phải là má»™t giấc chiêm bao không?
Doanh Doanh thở hổn hển:
− Hồ ca, đừng bỠem anh nhé. Em sợ quá ...
Hồ Sơn đưa tay lau sạch lệ cho nà ng, âu yếm:
− Doanh muội, anh tưởng ...
Doanh Doanh bịt miệng chà ng lại:
− Hồ ca ... đừng nói gở ...
Äá»™ng mối thương tâm, Doanh Doanh rút đầu và o ngá»±c Hồ SÆ¡n khóc lá»›n.
− Äừng khóc nữa Doanh muá»™i, ngu ca đã phục hồi công lá»±c lại rồi.
Doanh Doanh báºt ngồi lên mở tròn đôi mắt đẹp:
− Hồ ca, anh nói gì? Anh đã phục hồi công lực?
Hồ SÆ¡n gáºt đầu:
− Phải! Anh vừa truyá»n chân dương cho Doanh muá»™i đấy.
Doanh Doanh nhìn xuống ngá»±c trông thấy hai đôi quả tuyết cá»§a mình bà y trá»n ra ngoà i. Nà ng đấm và o ngá»±c Hồ SÆ¡n:
− Hồ ca ... anh dám ...
Hồ Sơn để yên cho Doanh Doanh đấm và o ngực, bẽn lẽn:
− Doanh muội, anh xin lồi em, chỉ vì anh phải chữa trị cho em mau bình phục.
Chợt nhớ ra một chuyện, Hồ Sơn nói:
− Lạ tháºt, tại sao bá»—ng nhiên ngu ca lại được phục hồi công lá»±c má»™t cách bất ngá» như thế nà y. á»’, hay là ...
Doanh Doanh ngóc đầu lên:
− Hồ ca, có phải anh đã ăn quả sen rồi không?
− Phải ... nhưng ...
Rồi chà ng báºt kêu:
− Doanh muá»™i! Äây là Thiên niên liên hoa quả. Doanh muá»™i, anh xin cảm tạ Æ¡n em.
− Äừng nói thế Hồ ca ca. Chúng ta là hai kẻ đồng hà nh, đồng sinh tá», chuyện cá»§a anh là chuyện cá»§a em, sao liạ nói tá»›i Ä‘iá»u ân nghÄ©a. Em không bằng lòng đâu.
Hồ SÆ¡n đưa mắt nhìn qua hốc đá, ngạc nhiên há»i Doanh Doanh:
− Doanh muội! Em là m gì thế kia?
Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt:
− Hồ ca ca chưa hiểu ư?
Hồ Sơn lắc đầu:
− Anh bất tỉnh đã lâu rồi là m sao hiểu được.
− Hồ ca ca! Anh chết Ä‘i trá»n má»™t ngà y không tỉnh lại, em đà o cái huyệt để chôn anh và luôn cả em và o trong đó.
Hồ SÆ¡n sững sá»:
− Doanh muội định chết theo anh?
Doanh Doanh thở nhẹ:
− Phải! Hồ ca chết đi, tiểu muội còn sống nữa để là m gì chứ.
Chuyện đã quá rõ rà ng, Doanh Doanh đã yêu chà ng tha thiết, không kể gì đến thân mình, không dằn nổi cơn xúc động, Hồ Sơn vùng ôm lấy Doanh Doanh hôn và o má:
− Doanh Doanh! Anh yêu em.
Doanh Doanh rÆ¡i giá»t lệ:
− Hồ Sơn! Em cũng yêu anh.
− Em yêu anh từ bao gi�
− Từ lúc anh bị chôn sống trên đỉnh núi Vá»ng Nguyệt. Nhưng còn ... Thảo Sương?
− Nà ng là ngưá»i yêu cá»§a Giang đệ ... á»’, em đừng nhắc tá»›i chuyện đó nữa, kể từ giá» anh chỉ biết có em thôi.
Doanh Doanh bá chặt và o cổ Hồ Sơn:
− Tháºt thế không anh? Em chỉ sợ em không xứng đáng.
− Em xinh đẹp như nà ng tiên, thông minh tột đỉnh, chỉ sợ anh không xứng đáng với em.
Hai ngưá»i ôm chặt lấy nhau. Hương tình yêu từ hai cÆ¡ thể đôi tình nhân toát ra ngáºp trà n hang động ...
Từ đó em thà nh đà n bà .