Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Quyển 2 Chương 363 - Kết Thúc
HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 1 : Bắt đầu thời loạn thế Chương 1: Tây lương thiết kỵ
Dịch: dohongnhung Biên: Tepga Nguồn: 4vn.eu
Gió vi vu thổi, bình nguyên bao la.
Một bông tuyết rớt xuống mặt Mã Dược tạo thành 1 mảng lạnh lẽo trên mặt hắn. Mã Dược nắm chặt cương đao, hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền lên làm cho đầu óc hắn thêm tỉnh táo.
Mã Dược đưa mắt nhìn về cuối bình nguyên, nơi một đường chỉ đen nhỏ đang di động.
Mã Dược bình tĩnh nhếch miệng cười lạnh: “Cuối cùng cũng tới rồi.” Hắn xiết lại đai lưng rồi lấy chiếc thuẫn hình tròn đã khuyết 1 góc ở trên lưng xuống, đeo vào tay phải.
Tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, tiếng thở dốc, tiếng kim loại va vào nhau hòa thành một mớ âm thanh hỗn độn. Mọi người xung quanh cũng giống Mã Dược đã chuẩn bị xong và sẵn sàng cho trận chiến. Gió mạnh thổi đến làm tung bay khăn trùm đầu của bọn họ tạo thành từng đợt sóng lớn màu vàng.
Không sai, bọn họ chính là quân Khăn Vàng. Mã Dược là một thành viên trong đó , hơn nữa hắn chỉ là 1 đao thuẫn thủ bình thường .
Mã Dược cũng không biết làm thế nào mà hắn tới được đây .
Một tháng trước tức tháng 11 năm 2007, hắn lên tàu du lịch Tây Tạng, hắn thiếp đi trên giường và khi tỉnh dậy đã ở cái thế giới tồi tệ và xa lạ này. Sau này hắn mới biết mình đã xuyên qua thời không về Trung quốc cổ đại, lại là thời điểm hỗn loạn nhất – Khởi nghĩa Khăn Vàng cuối thời Đông Hán.
Bây giờ Mã Dược đang ở giữa năm 184 sau công nguyên, gìờ là lúc quần hùng bắt đầu trỗi dậy và cũng là lúc bắt đầu thời loạn thế.
Trải qua 1 vài ngày phải liều mạng để sinh tồn, Mã Dược đau đớn nhận ra chỉ đơn thuần dựa vào sức của 1 cá nhân thì không thể tồn tại ở thời loạn thế này được, chỉ cần gặp 1 đám thảo khấu là cũng có thể bỏ mạng.
Đây là thời kỳ mà con người tàn sát lẫn nhau, cơ hội duy nhất để tồn tại là cầm vũ khí đi giết người, chỉ có vậy mới có thể tồn tại.
Mã Dược vốn muốn gia nhập vào quan quân triều đình, vì dù sao Giặc Khăn Vàng cũng sẽ sớm bị thất bại và hắn không muốn phải chôn theo lão đạo sĩ Trương Giác.
Nhưng lúc đi đầu quân thiếu chút nữa hắn bị 1 tên tham quan vu là Giặc Khăn Vàng để chém đầu lĩnh thưởng. May mà có Lưu Tích vô tình dẫn một toán giặc Khăn Vàng đi ngang qua cứu được hắn. Vào hoàn cảnh đó, buộc lòng Mã Dược phải tham gia quân của Lưu Tích trở thành tạp binh rồi do lập 1 vài chiến công mà thăng lên thành đao thuẫn thủ.
Hơn 1 tháng nay, Mã Dược không nhớ là đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến. Sau hàng loạt trận chiến, Mã Dược đã nhanh chóng trở thành 1 kẻ sát nhân lạnh lùng. Chỉ qua hơn 1 tháng mà đã có mười mấy quan quân chết dưới tay Mã Dược.
Trên cánh đồng, đường chỉ đen phía trước đã càng ngày càng nhìn rõ hơn , tiếng tù vang phía trước mặt như vang đến từ một thế giới khác.
Trận địa của Giặc Khăn Vàng đã hoàn toàn yên lặng. Xen giữa hơi gió lạnh, Mã Dược nghe được cả tiếng răng va vào nhau lập cập.
Mã Dược quay đầu nhìn lại, ánh mắt âu yếm nhìn cậu thiếu niên bên cạnh. Cậu ta chỉ khoảng 16 tuổi , gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, tay nắm chặt 1 cây gậy đã vót nhọn 2 đầu, đôi tay cậu ta đang run lên khe khẽ .
Mã Dược vỗ vai cậu ta giọng bình tĩnh :
“Đừng sợ tất cả sẽ qua nhanh thôi”
Thiếu niên đó là Trần Cảm (họ Trần tên Cảm), chưa đến 20 tuổi , không biết chữ. Cậu ta là 1 trong những nguyên nhân mà Mã Dược ở lại trong quân của Lưu Tích. Nếu không có Trần Cảm và Lưu Tích không có ơn cứu mạng với Mã Dược thì hắn đã sớm bỏ đi tìm 1 con đường khác cho mình. Cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng nhất định sẽ thất bại, Lưu Tích lại là 1 kẻ bất tài, đi theo hắn chỉ có con đường chết.
Vì báo ân cha Trần Cảm đã từng cứu mạng hắn trên chiến trường cũng vì báo ân Lưu Tích mà Mã Dược ở lại đội quân này.
Đó là lân đầu tiên Mã Dược ra trận. Đối mặt với sự hung tợn của quan quân, đầu óc Mã Dược trống rỗng không biết phải làm thế nào. Lúc ấy, 1 tên lính lao tới hung hãn nhìn Mã Dược, thanh đao trong tay hắn vung lên , lưõi đao phản chiếu ánh sáng vào đôi mắt đã thất thần của Mã Dược.
Mã Dược trơ mắt nhìn lưỡi đao chém xuông đầu mình, toàn thân như hoá đá hoàn toàn không có phản xạ đón đỡ hay bỏ chạy.
Vào thời khắc nguy cấp đó, 1 thanh đại đao xuất hiện phía trên vai Mã Dược đỡ hộ Mã Dược nhát đao kia, tiếng 2 thanh đao va chạm làm chấn động màng nhĩ của Mã Dược và cũng làm thức tỉnh dã tính nguyên thuỷ của hắn. Mã Dược vùng đúng lên hét lớn, thanh kiếm trúc trong tay đâm thẳng vào bụng tên lính kia .
Mã Dược không bao giờ quên được cảm giác 1 kiếm lúc đó, nó giống như cảm giác khi còn nhỏ hắn dùng que trúc đâm xuyên qua củ cải vậy.
Trần Tự đã cứu mạng Mã Dược nhưng cũng vì vậy mà mất mạng. Trong khi vung đao giải cứu Mã Dược, Trần Tự bị một thanh trường thương đâm xuyên ngực, máu tràn ra từ đầu mũi thương lộ ra trước ngực Trần Tự. Ông đã hoàn thành sự thăng hoa cuối cùng của một người chiến binh.
"Hãy chăm sóc cho các con của ta …Trần Cảm và …. cả Trần Nhạc nữa. "
Trước khi đứt hơi, tắt thở, Trần Tự chỉ để lại một câu nói.
Mã Dược là kẻ nghĩa khí, hắn cầm thanh đao của Trần Tự, cũng gánh luôn cả lời di ngôn của ông. Vì vậy hắn ở lại quân Khăn Vàng chăm sóc cho Trần Cảm và Trần Nhạc.
Người không có tín nghĩa thì không thể đứng thẳng lưng được. Vì bằng hữu mà mất mạng thì có sao đâu. Giờ phút ấy, Mã Dược cảm thấy mình như 1 đại hiệp và đã cảm thấy mình đã có thể coi tính mạng như cỏ rác.
Lưu Tích gò ngựa trước trận tiền, trong lòng đầy hưng phấn. Trong vòng 1 tháng, thuộc hạ của hắn từ 100 người đã lến tới hơn 5000. 5000 quân theo biên chế quân đội Đại Hán là 1 doanh quân đấy. (theo biên chế thời ấy 5000 được tính là 1 doanh). Nếu vẫn tiến triển thế này, trong vòng chưa đầy một năm nữa là hắn có cả trăm vạn đại quân.
Tận cuối cánh đồng, đường chỉ đen ngày càng trở nên rõ ràng hơn, tốc độ tiếp cận dao động cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc chờ đợi thật nghẹt thở, Mã Dược cảm thấy thời gian như dừng lại, mơ hồ như có tiếng sấm từ xa truyền lại, dưới chân mặt đất đã rung lên.
Mã Dược, Lưu Tích cùng toàn bộ quân Khăn Vàng đều biến sắc khi nhận ra Hán quân là một đội kỵ binh khổng lồ.
Rút cục đội quân đối phương cũng đã tiến đến gần, Mã Dược nhìn thấy một lá tinh kỳ phấp phới tung bay trong gió. Trái tim hắn vì đã trải qua nhiều lần ác chiến mà trở nên hờ hững cũng không tránh khỏi nhảy dựng lên, bởi vì trên lá cờ thêu 1 chữ Đổng rất lớn. Tây lương Đổng Trác, đó là một cái tên ma quỷ, một tên ác thú.
Đổng Trác giơ lên cao bảo kiếm, giục ngựa chạy như điên, một ngàn Tây Lương thiết kỵ như bóng với hình phi theo sát hắn. Toán kỵ binh khổng lồ như 1 làm sóng từ địa ngục có thể phá huỷ tất cả nhưng gì cản trở nó rầm rập lao về phía trận địa của quân Khăn Vàng.
Mặt đất như lùi lại phía sau, xung quanh chỉ có tiếng của hàng nghìn chiến mã đang phi ầm ầm. Cả thế giới đang rung chuyển, đang run rẩy, hoàn vũ càn khôn, thiên địa chỉ có ta! Một cảm giác hưng phấn trào dâng trong lồng ngực Đổng Trác, hai mắt hắn như phát hoả:
Sát …………..
Đổng trác hét lớn một tiếng , bảo kiếm hung hãn vung lên , đồng thời xốc tới trận địa của đối phương.
Sát …………..
1 nghìn Tây Lương thiết kỵ ầm ầm hò reo hưởng ứng. Mấy nghìn vó ngựa dẫm đạp trên nền tuyết lướt qua Đổng Trác tiếp tục xông lên phía trước. Một loạt kỵ binh đi đầu đã hạ trường thương xuống vào tư thế xung sát, mấy trăm trường mâu sắc bén tua tủa như đâm xuyên gió lạnh, tạo thành 1 bầu không khí tử vong dày đặc đến nghẹt thở.
Vài trăm kỵ binh đi sau nhất tề giương trảm mã đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo giữa nền trời u ám.
Trận địa của Khăn Vàng bắt đầu dao động, binh lính hàng đầu đã hoảng sợ nhìn quanh và bắt đầu lùi bước. Lưu Tích ở trước trận giục ngựa qua lại quát tháo đốc thúc binh lính, cố gắng khống chế cục diện nhưng vô ích, càng lúc càng nhiều người lùi bước, ngày càng ít binh sĩ kiên trì ở lại tại chỗ chiến đấu.
Mã Dược tuyệt vọng thở dài, giặc Khăn Vàng vẫn là giặc Khăn Vàng, dù thế nào cũng không thế sánh được với quan quân. Tại địa hình trống trải trên bình nguyên, bộ binh giao chiến vơi kỵ binh chỉ có cách bày trận liều mạng mà đánh mới có con đường sống. Quay lưng bỏ chạy đồng nghĩa với cái chết: 2 chân làm sao chạy nhanh bằng 4 chân ( ND : còn 6 chân thì sao nhỉ?)
Dưới áp lực quá lớn của kỵ binh quan quân, sĩ khí của quân Khăn Vàng vừa có được do liên tục tiêu diệt vài toán quan quân đã nhanh chóng mất hết. Lưu Tích sau khi liên tiếp chém vài tên lính lui về phía sau nhưng không có kết quả, rốt cuộc cũng phải buông bỏ và quay người tháo chạy cùng binh lính. Nói cho cùng, Lưu Tích cũng không phải là kẻ có dũng khí.
Bại binh như núi đổ.
Mã Dược biết rõ 1 người ngoan cố chống cự cũng không thể thay đổi được cục diện chiến trường. Ngoài cách chạy trốn theo đoàn quân hắn không có cách nào khá , mặc dù chạy trốn cũng chưa chắc thoát chết nhưng nếu ở lại thì chỉ chết nhanh hơn mà thôi. Điều may mắn duy nhất là lần này đao thuẫn thủ và tạp binh xếp hàng sau cùng nên giờ hắn chạy trước nhất.
Tây Lương thiết kỵ như hổ vào bầy dê chém giết binh lính Khăn Vàng đang chạy trốn. Trường mâu liên tiếp xuyên qua thân thể quân Khăn Vàng như xiên cỏ, cuộc tắm máu đã bắt đầu.
Mã Dược nắm chặt tay Trần Cảm, đầu cũng không dám ngoảnh lại, liều mạng chạy về phía trước, sau lưng tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
Không cần nhìn lại, Mã Dược cũng biết những anh em đồng cam cộng khổ mấy ngày trước đang bị giết hại một cách tàn nhẫn. Mã Dược vô cùng thương xót họ , cũng mong muốn cứu giúp họ nhưng bất lực vì hắn chỉ là một đao thuẫn thủ.
Á……. .
Một tiêng kêu thảm đột ngột vang lên ngay sau lưng Mã Dược , rõ ràng quan quân đã đuổi đến đây rồi. Mã Dược thở dài một hơi, biết chạy trối chết cũng không kịp rồi. Hắn quay người lại rồi đẩy Trần Cảm ra sau lưng. Ngay lập tức hắn thấy mọt lưỡi đao đang chém tới cổ hắn.
Ngao ..
Mã Dược tru lên 1 tiêng như tiêng sói rồi vung đao đỡ. Hai thanh đao chém thẳng vào nhau không một chút hoa mỹ . Sau tiếng kim loại va chạm, Mã Dược phun ra 1 vòi máu, thân thể nặng nề của hắn như bị thổi bay đi, quay cuồng giữa không trung, rơi xuống đất. Mã Dược cảm thấy lồng ngực như bị nén lại, hô hấp khó khăn.
Thật là mạnh mẽ quá, dốc toàn lực cũng không đỡ được 1 đao.
Con ngựa của tên Tây Lương thiết kỵ này, sau khi chủ nó 1 đao chém văng cả người lẫn đao của Mã Dược, lập tức dựng thẳng người hí vang hai tiếng :Hí hí ……”, móng trước nhằm mặt Mã Dược hung hăng đạp xuống. Mã Dược sợ hãi, nếu mà bị đạp trúng thật thì đầu hắn sẽ vỡ tan như quả dưa vậy.
HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 1 : Bắt đầu thời loạn thế Chương 2: Đổng Trác bại trận
Dịch: dohongnhung Biên: Tepga Nguồn: 4vn.eu
Mã Dược vội lăn người vừa vặn tránh khỏi cú dẫm trí mạng đó , nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì đã nghe sau lưng một tiếng thét lớn. Mã Dược sợ hãi, hai tay chống mạnh xuống đất trông như 1 con thạch sùng lớn, cả người như dán xuống đất trượt lên phía trước . Hắn cảm thấy dưới quần mát lạnh, quay lại thì thấy đao của tên Tây Lương thiết kỵ kia bổ ngay dưới háng của hắn, chút xíu nữa thì 2 trứng của hắn đã bị huỷ rồi.
Tuy nhiên may mắn của Mã Dược chỉ đến thế, một loạt hành động cố quá sức vừa rồi đã rút cạn sinh lực hắn, chân tay của hắn nặng như chì không thể nhúc nhích được chút nào nữa.
Tên Tây Lương thiết kỵ thấy rõ sự kiệt sức của Mã Dược nên thúc ngựa từ từ tiến tới Trảm Mã đao trong tay lại vung lên lần nữa.
Mã Dược thở dài: Phải chết rồi sao? Ta thật không can tâm.
"Đại ca, đệ tới cứu huynh đây."
Một âm thanh non nớt truyên đến. Mã Dược quay lại nhìn, cậu bé chưa đầy 16 tuổi – Trần Cảm không biết lượng sức mình liều mạng vung cây côn gỗ lao tới cứu Mã Dược. Cậu bé này đã không chạy trốn một mình, thật là còn nhỏ mà rất nghĩa khí.
"Không được, Trần Cảm mau chạy đi."
Mã Dược hoảng hồn. Hắn đã nhận chiếu cố 2 anh em họ Trần, tuyệt đối không để cậu bé chưa đầy 16 tuổi này chết trận được.
Tên Tây Lương Thiết Kỵ trong mắt ánh lên tia thú tính, bỏ qua Mã Dược thúc ngựa hướng thăng tới đón đánh Trần Cảm.
"Sát!"
Trần Cảm thét lên 1 tiêng non nớt, dùng hết sức đâm cây gậy trong tay vào ngực đối phương. Tên Tây Lương thiết kỵ không thèm để ý tới cú đâm này, Trảm Mã Đao lại 1 lần nữa vung cao. Mã Dược than khẽ trong lòng: "Cũng tốt thôi Trần Cảm chết trận ngay lúc này còn hơn chết 1 cách uất ức trên đường chạy trốn."
Nhưng tên Tây Lương thiết kỵ kia chưa chém xuống thì cây gậy của Trần Cảm đã đâm xuyên ngực hắn
"A…."
Từ cổ họng tên Tây Lương thiết kỵ phát ra 1 loạt âm thanh ghê rợn, rồi từ trên lưng ngựa rớt xuống. Chiến mã mất chủ hoảng sợ quay lại với thi thể tên kỵ binh như không đành lòng bỏ đi.
Trần Cảm giật mình, hai tay buông vội cây gậy gỗ, mở to mắt nhìn cái xác co quắp của tên Tây Lương thiết kỵ rồi ngồi phịch xuống đất nôn thốc nôn tháo.
Mã Dược tâm thần hoảng hốt, cảm giác chết đi sống lại là thế này đây, mọi thứ đều dường như không chân thật.
Trần Cảm có phản ứng như vậy, Mã Dược cũng không nhạc nhiên. Phản ứng sau lần đầu hắn giết người so với Trần Cảm còn thê thảm hơn. Nhưng mà tên Tây Lương thiết kỵ kia cũng không phải do Trần Cảm giết, trước khi gậy gỗ đâm vào ngực hắn thì đã có 1 mũi tên ghim vào họng hắn rồi.
Tiếng reo hò vang dậy từ phía sau truyền đến làm Mã Dược phải quay đầu nhìn lại. Hắn trông thấy vô số quân Khăn Vàng đông như châu chấu đang xông tới. Khắp cánh đồng tràn ngập quân Khăn Vàng. Một đại hán mặt đen dũng mãnh dẫn đầu đoàn quân, mỗi lần người giương cung lên là lại có 1 tên Tây Lương thiết kỵ ngã xuống.
Quả là một tay thiện xạ. Mã Dược biến sắc thầm nhủ.
"Cám ơn các hạ đã cứu mạng, xin cho biết đại danh?"
"Ta là Quản Hợi."
Nói đoạn đại hán mặt đen giục ngựa như bay, cất cung tên rồi từ trên lưng ngựa rút đại đao ra, phóng ngựa vụt qua Mã Dược. Vó ngựa to lớn chỉ cách mặt hắn vài phân, hất văng 1 đám tuyết lên đầu Mã Dược.
Đổng Trác áp trận ở phía sau chợt biến sắc, thậm chí sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, lúc này đột nhiên xuất hiện đại quân Khăn Vàng thật là phiền phức. 1000 tây lươn thiết kỵ của hắn đã phá tan trận thế của mấy ngàn quân Khăn Vàng. Cục diện đã trở thành thế trận 1 chiều. Đổng Trác tin rằng chỉ cần nửa canh giờ nữa là có thể tiêu diệt hoàn toàn đội quân Khăn Vàng này.
Nhưng bây giờ viện quân Khăn Vàng xuất hiện đúng lúc Tây Lương thiết kỵ đã xông vào hỗn chiến với quân Khăn Vàng, nguy hiểm chết người hơn nữa là viện quân Khăn Vàng cũng có kỵ binh và toán kỵ binh này đang chia 2 cánh đánh vu hồi trở lại (vu hồi chiến thuật chia quân vòng qua bên cạnh rồi đánh ngược lại phía sau.), hiện đang nhằm thẳng hướng hậu quân mà Đổng Trác thống lĩnh tiến tới.
Bộ tướng của Đổng Trác là Từ Vinh giục ngựa tới bên hắn lo lắng nói: "Tướng quân, thế giặc quá mạnh mau hạ lệnh thu quân nếu không toàn quan bị tiêu diệt mất."
"Đáng hận thật!"
Đổng Trác giận dữ vung mạnh roi ngựa, miếng ăn đến miệng rồi còn mất làm sao hắn không căm hận được.
Nhưng Từ Vinh nói không sai nếu không rút quân ngay đến lúc đại quân Khăn Vàng áp sát thì chỉ sợ hắn và 1000 tây lương thiết kỵ đêu chôn thây tại đây. Thua keo này sẽ bày keo khác nhưng nếu quân đội tan rã thì sự nghiệp của hắn sẽ tan tành.
"Rút quân!!"
Đổng trác phát lệnh thu binh. Quân Tây lương đang hăng say chém giết nghe tiếng chiêng thu quân liền ngưng truy đuổi quân Khăn Vàng và lập tức từ từ rút lui.
Thấy quan binh tiến lui có kỷ luật như thế Mã Dược không khỏi lắc đầu thở dài , nhìn lại quân Khăn Vàng , bại binh bỏ chạy không những làm chậm trễ viện quân truy kích địch mà còn làm đội hình viện quân rối loạn không ít. Nếu Đổng Trác không sợ quân Khăn Vàng quá đông hoặc hắn có nhiều quân hơn chút nữa thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng trận này quân Khăn Vàng xem như đã thắng rồi.
Quân Khăn Vàng đuổi theo một đoạn rồi mới chỉ thu quân kiểm tra thương vong.
Lưu Tích thu gom tàn binh tính cả nhưng thương binh thấy chỉ còn 1500 quân, chỉ 1 trận mà mất hơn 1 nửa quân số khiến cho hùng tâm tráng khí của hắn tan thành mây khói.
Lưu Tích một mặt cho quân hạ trại nghỉ ngơi và cứu chữa cho thương binh một mặt buồn bã tới cảm ơn Triệu Hoằng.
Triệu Hoàng là thủ lĩnh đội quân Khăn Vàng đến cứu viện vừa rồi. Triêu Hoằng và Lưu Tích đều là đệ tử của Trương Giác, khi khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ mỗi người tụ tập nhân mã phất cờ hưởng ứng ở 1 nơi. trước đây lưu Tích cũng đánh thắng vài trận quân số cũng tới 5000 người nhưng sau trận hôm nay chỉ còn lại 1500 quân.
Triệu Hoằng có 5 vạn quân ở quận Nam Dương này ngoài đại đốc suât Trương Mạn Thành ra thì hắn là thế lực lớn nhất. Nam Dương lúc này ở trung tâm cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng ở phương nam.Các thế lực chủ yếu bao gồm Trương Mạn Thành, Triệu Hoằng, Tôn Hạ, Cung Đô cùng Lưu Tích đám người này tâp trung lại cũng có khoảng 30 vạn nhân mã.
Nhưng đám giặc Khăn Vàng này thật sự là không chịu được 1 đòn, trong lịch sử, danh tướng cuối cùng của thời Đông Hán là Chu Tuyển chỉ đem theo mấy nghìn quân cùng sự giúp đõ của các thế lực địa phương mà cũng bình định cuộc nổi loạn.
Quân doanh của Lưu Tích, tinh thần suy sụp, nhuốm màu tang tóc.
Binh sỹ bị thương nhẹ túm năm tụm ba, ánh mặt vô thần điện bộ chán nản, binh sỹ bị trọng thương thì bị bỏ rơi ở 1 góc quân doanh chờ chết, thực tế trình độ y học lúc bây giờ không đủ sức cứu họ. Phần lớn binh sỹ còn lại bộ dạng lãnh cảm, thời loạn thế này mạng người như cỏ rác không biết mình còn sống được đến ngày mai không hơi đâu mà quan tâm đến kẻ khác.
Mã Dược kín đáo nhường nửa chiêc bánh bao của mình cho Trần Cảm lạnh lùng nói: "Ăn đi."
Trần Cảm nuốt nước bọt nhưng lắc đầu.
Mã Dược thở dài nhét nửa cái bánh bao vào tay Trần Cảm, lương thực của quân Khăn Vàng gắn liền với chiến tranh, thắng trận sẽ được ăn ngon đôi khi còn có tiền tiêu, nhưng thua trận thì sẽ khác 1 trời 1 vực Mã Dược là 1 đao thuẫn thủ lúc này còn được nửa chiếc bánh bao còn Trần Cảm chỉ là 1 tạp binh thì đành để bụng đói thôi.
Giặc Khăn Vàng cũng có không ít người trước đây là quan quân nên cũng phỏng theo biên chế của quân Hán mà chia thành mấy bậc.
Thấp nhất là tạp binh đám này vũ khí chỉ là tre gỗ vót nhọn sức chiến đấu rất thấp Trần Cảm thuộc dạng này, đám này lúc chiến đầu thường được đem ra thí mạng để tiêu hao nhuệ khí của quân địch. Vậy nên Mã Dược còn sống sót và trở thành đao thuẫn thủ là không dễ dàng chút nào.
Hơn 1 chút là đao thuẫn thủ, tạp binh giêt 10 quan quân trở lên sẽ được làm đao thuẫn thủ vũ khí đồng dạng là đơn đao và khiên gỗ.
Cao cấp hơn nữa là trường thương binh, trường thương binh được trang bị giáp nhẹ mặc dù không ngăn được cung tiễn nhưng lại biểu trưng cho thân phận nên các đao thuẫn thủ đều cố hết sức mình để trở thành trường thương binh.
Đao thuẫn thủ và trường thương binh là 2 lực lượng chiến đấu chính của quân Khăn Vàng, sau khi tạp binh làmtiêu hao 1 phần sức mạnh quân địch thì họ được tung vào trận chiến.
Có thế lực hơn 1 chút nữa là cung tiễn thủ, họ được xem là binh chủng an toàn nhất của quân Khăn Vàng chỉ cần không gặp phải Tây lương thiết kỵ như hôm nay thì họ cơ bản có cơ hội sống sót rất cao.
Cuối cùng là tinh binh.
Mỗi thủ lĩnh Khăn Vàng đêu chọn trong quân những người khoẻ mạnh cường tráng làm tinh binh, tinh binh được trang bị giáp nặng vũ khí sắc bén, có thể còn có cả chiến mã, họ thường được thủ lĩnh cho đi theo bảo vệ chỉ khi có những tình huống đặc biệt thì họ mới tham chiến.
Giống như trận đánh hôm nay Lưu Tích trúng kế của quan binh lầm tưởng Tây Lương thiết kỵ chẳng qua cũng chỉ là quân ô hợp , nên đem tinh binh đưa lên hàng đầu kết quả là bị thiệt hại nặng nề, trái lại tạp binh thường ngày bị đem làm vật thí mạng lại thiệt hại ít.
Trên thực tế sự tàn khốc của thời loạn thế hơn xa sự tưởng tượng của con người, tàn khốc hơn sự miêu tả trong truyện lịch sử gấp ngàn lần. Như Mã Dược có tri thức vượt hơn người xung quanh 2000 năm có thể đoán trước được tương lai nhưng ở thời đại dã man đầy máu tanh này việc trở nên nổi bật vẫn khó như lên trời.
Chính Mã Dược cũng nói hắn còn có thể sống tới giờ cũng là rất khó rồi.
Trần Cảm nhếch miệng cười cầm nửa cái bánh cho vào miệng nhai hắn đã sớm đói bụng rồi, Mã Dược nhắm mắt lại, thật ra hắn cũng rất đói nhưng hắn đã nhận lời Trần Tự chiếu cố thật tốt cho 2 con ông rồi.
Bốp
Một tiếng roi vang lên, tiếp đó Trần Cảm kêu lên đau đớn.
Mã Dược mở choàng mắt ra, chỉ thấy Trần Cảm tay ôm mặt nằm lăn ra đất, nửa cái bánh bao lăn lóc trên mặt đất, một bàn chân to lớn dẫm lên chiếc bánh nhấn nó sâu vào đất.
Mã Dược nắm lấy đao đứng bật dậy mắt bắn ra tia hung hãn như dã thú. Trải qua 1 tháng trong thử thách tàn khốc hắn hiểu rõ rằng, muốn sống sót trong thời loạn thế phải đủ tàn nhẫn, phải ác hơn kẻ khác, hiền lành nhất định bị kẻ khác giết chết.
Last edited by dohongnhung; 29-01-2010 at 01:39 PM.
HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 1 : Bắt đầu thời loạn thế Chương 3: Cuộc chiến tàn khốc ở quân doanh
Dịch: dohongnhung Biên: Tepga Nguồn: 4vn.eu
Mã Dược đứng thẳng dậy, mặt lạnh như băng, mu bàn tay phải cầm đao gân xanh cuồn cuộn nổi lên.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược giọng không biểu tình nhưng mơ hồ ẩn chứa sát khí.
Đối phương là 1 tên tinh binh Khăn Vàng cao khoảng 1m90 cao hơn Mã Dược 1 cái đầu, râu quai nón mắt như chuông đồng, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng mắt Mã Dược không có chút ý thoái lui nào.
"Mày nói gì?"
Tên tinh binh như không tin vào tai mình, một tên đao thuẫn thủ nhãi nhép mà lại dám nói với hắn bằng giọng như vậy, rõ là muốn chết.
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình lặp lại: "Nhặt cái bánh bao lên"
"Muốn chết à?"
Tên tinh binh Khăn Vàng giận dữ hét lên, cây roi da rít lên nhằm thẳng vào mặt Mã Dược. Mã Dược nhếch môi cười lạnh tay trái vung ra như chớp bắt chặt ngọn roi, tên tinh binh ra sức kéo lại nhưng không được, sức lực 2 người có vẻ tương đương. Tên tinh binh Khăn Vàng mắt lộ sát khí buông bỏ roi ngựa rút phắt bội kiếm ở thắt lưng ra.
Mã Dược tròng mắt co lại, tinh binh có bội kiếm thật không nhiều.
Đối với tình huống 2 bên vừa gặp mặt đã rút vũ khí đánh nhau, quân Khăn Vàng cũng không chú ý. Giặc Khăn Vàng vốn phức tạp, tốt xấu lẫn lộn, việc dùng binh khí đánh nhau như vậy xảy ra mỗi ngày nên bọn họ đã quá quen rồi.
Tên tinh binh Khăn Vàng vung kiếm nhằm ngực Mã Dược đâm tới.
Mã Dược trong lòng lo lắng vừa nhìn cách cầm kiếm và xuất thủ của đối phương hắn biết hôm nay đã gặp phải cao thủ kiếm thuật, chiến đấu với cao thủ như vậy chỉ có nước chịu chết thôi, cơ hội duy nhất của hắn là dùng cách đánh lưỡng bại câu thương, dùng khí thế cảm tử của minh làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
"Hây a."
Mã Dược hét lớn một tiếng coi như không thấy thanh kiếm đang đâm tới dùng thế thái sơn áp đỉnh nhằm đầu tên tinh binh Khăn Vàng chém xuống, đao như xé rách không gian phát ra tiêng rít lạnh lẽo. Mặc dù chấp nhận bị đâm xuyên tâm nhưng cũng sẽ chém đối thủ ra làm 2 mảnh, trong lòng Mã Dược không có chút tạp niệm, chỉ hung hãn dùng cách lấy mạng đổi mạng đối phương.
Tên tinh binh Khăn Vàng khẽ biến sắc né sang một bên, hắn không muốn đồng quy vu tận với một tên đao tuẫn thủ thấp kém.
Mã Dược một đao không trúng, cũng không dừng lại, vung đao chém tới tấp như sóng xô bờ, mỗi đao đều dùng toàn lực, mỗi đao đều dùng mạng đổi mạng. Tên tinh binh Khăn Vàng hò hét và né tránh liên tục chứ không có cách nào khác. Trừ khi hắn cùng đổi mạng với đối phương, hắn chỉ còn cách né tránh chờ đối thủ kiệt sức.
Hai người đánh nhau dữ dội cuối cùng cũng làm đám giặc Khăn Vàng chú ý. Họ quây lại xem náo nhiệt, dùng binh khí đánh nhau thì ngày nào cũng có nhưng quyết liệt như vậy thì thật hiếm thấy.
Mã Dược chém xong nhát đao thứ 107 thì hắn biết đã thua mất rồi, rất có thể sẽ mất cả mạng sống vì sức lực của hắn đã gần như cạn kiệt.
"Đinh"
Một tiếng ngân trong trẻo vang lên, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức cuối cùng cũng hất đao của Mã Dược ra, Ngực Mã Dược lúc này hoàn toàn trống trải! Tên tinh binh Khăn Vàng mắt hiện sát cơ, cơ hội đây rồi! Đao của Mã Dược còn đang bị bạt đi thì kiếm của tinh binh Khăn Vàng đã đâm tới ngực hắn, thanh kiếm như sắp đâm thủng tim hắn.
Mã Dược môi mím chặt mắt hiện một tia độc ác, cười lạnh. Trong cơn nguy cấp, Mã Dược hơi cúi người xuống. Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
"Phập."
Kiếm của tên tinh binh Khăn Vàng nhẹ nhàng đâm xuyên qua người Mã Dược ngập đến tận chuôi . Tên tinh binh Khăn Vàng mặt hiện 1 vẻ cười lạnh lùng dữ tợn, nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng tắt ngấm vì hắn nhìn thấy trên mặt đối thủ một vẻ cười còn lạnh lùng dữ tợn hơn. Đó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn được nhìn thấy.
Thanh kiếm đã xuyên thủng bả vai Mã Dược nhưng không phạm vào tim hắn.
Tên tinh binh Khăn Vàng ý thức được sự nguy hiểm định rút kiếm và lùi lại. Mã Dược không chút do dự vung tay trái lên nắm chặt lấy lưỡi kiếm, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức rút kiếm ra, tay trái Mã Dược cũng giữ chặt mũi kiếm, trên mu bàn tay mổi gân xanh, máu túa ra từ kẽ tay. thanh kiếm như cắm trong đá hoàn toàn không nhúc nhích.
Vẻ mặt Mã Dược vẫn lạnh lùng như cũ , thanh kiếm như không phải đâm vào người hắn, chỉ có ngọn lửa lạnh lùng trong đôi mắt đen của hắn lại làm cho người khác sợ hãi càng sợ hãi thêm.
Tên tinh binh Khăn Vàng cuối cùng cũng lộ ra nét sợ hãi , hắn chưa bao giờ thấy một kẻ tàn bạo thế này bao giờ.
"Yahhhh"
Mã Dược hét lớn, thu cây đao lại rồi nhằm cổ đối phương chém xuống , tên tinh binh Khăn Vàng kinh hoảng trơ mắt ngây ngốc nhìn lưỡi đao sắc bén đang chém tới, mặt trắng bệch cả ra.
"Hây"
Mã Dược hét thêm tiếng nữa, thanh đao của hắn đột nhiên dừng lại, lưỡi đao chỉ cách cổ tên tinh binh khăn vàng có 1 chút thôi . Tên tinh binh Khăn Vàng cảm nhận rõ từng tia lạnh thấu xương từ lưỡi đao đang rung lên nhè nhẹ trên cổ hắn truyền sang, hắn buông kiếm, chiếc đầu vốn cao ngạo nay cúi gằm xuống hắn đã hoàn toàn bại trận rồi.
Thu cây đao đang gác trên cổ tên tinh binh Khăn Vàng xuống, Mã Dược lạnh lùng cười 1 tiếng, tay trái nắm chặt mũi kiếm rút nó ra từng chút 1, rồi ném xuống đất, máu từ vết kiếm thương chảy đầy mặt tuyết, Mã Dược vẫn không nhúc nhích, thân thể đứng vứng như núi.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình, nhưng nhưng mang đầy sát cơ khiến người khác ngạt thở.
Tên tinh binh Khăn Vàng im lặng cúi xuống, từ vũng bùn nhặt nửa cái bánh bao nọ lên, dùng tay áo lau rồi đưa tới trước mặt Mã Dược. Mã Dược nhận lấy rồi thu đao lùi lại không buồn để ý tới tên tinh binh Khăn Vàng nữa quay người bước đi. Mã Dược vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trên người hắn, vết kiếm thương máu vẫn chảy ròng ròng.
Tên tinh binh Khăn Vàng nghiêm túc , ngưng giọng hỏi :
“Ngươi tên gì?”
"Mã Dược."
Mã Dược cũng không quay đầu lại trả lời, hắn trịnh trọng cầm bánh bao đưa vào tay Trần Cảm
Tên tinh binh Khăn Vàng lớn tiếng
“ Ta là Bùi Nguyên Thiệu , ta bội phục ngươi , ngươi quả là 1 trang hảo hán."
"Thế à."
Mã Dược cười nhạt thân mình hơi lảo đảo, Trần Cảm vội đỡ lấy kêu :
“ Đại ca , anh sao rồi?”
Tên tinh binh Khăn Vàng quay nhìn 4 phía nói như thét vang dội cả quân doanh:
“Lang trung, lang trung chết đi đâu rồi? Mau cút lại đây cho ta”
Hai người đứng cách lều chỉ huy của Lưu Tích không xa, trong lều 2 thân ảnh nhỏ nhắn chăm chăm nhìn 2 người tử đấu, đến khi hai người ngưng đấu mới thở hắt ra một hơi dài.
Một thanh âm yêu kiều vang lên :
“Liên Nhi mau đem cho ta hòm thuốc.”
Đại doanh của Triệu Hoằng .
Lưu Tích bị chọc giận đến xanh mặt, bực bội nói:
“Triệu đầu lĩnh làm vậy không ổn chút nào.”
Triệu Hoằng lãnh đạm nói:
“Lưu Tích ngươi đừng có phản đối , ta đã để lại cho ngươi 1/10 lương thảo là tốt lắm rồi, không phải ta đem quân tới cứu thì toàn quân của ngươi đã bị tiêu diệt lại còn muốn giữ quân lương làm gì ?
Soạt
Đại tướng dưới trướng Triệu Hoằng đã rút kiếm ra 1 nửa, đằng đằng sát khí, chỉ cần có lệnh là chém Lưu Tích tại chỗ . Lưu Tích tái mặt vội im lặng.
"Quản Hợi không được vô lễ"
Triệu Hoằng lớn tiếng quát. Quản Hợi vội tra kiếm vào vỏ. Chỉ đáng thương là Lưu Tích sợ đến toát mồ hôi.
Triệu Hoằng cười lớn:
“Lưu tướng quân, lệnh muội thật xinh đẹp quyến rũ lại tinh thông y thuật, chi bằng gả làm vợ ta, ta với ông kết làm thân gia được không."
Lưu Tích mặt liền biến sắc cau mày nói:
”Xá muội y thuât kém cỏi, dung mạo xấu xí, sao xứng với Triệu đầu lĩnh được. Triệu đầu lĩnh nếu không còn việc gì, tôi xin phép cáo lui.”
Triệu Hoằng thẹn quá hoá giận sầm mặt lại :
”Nếu vậy bổn soái không tiễn”
Lưu Tích miễn cưỡng cung tay xoay người rời đi. Triêu Hoằng nhìn theo bóng Lưu Tích đi phía xa rồi quay lại Quản Hợi nói:
”Quản Hợi, ngươi lĩnh 1000 tinh binh đến doanh trại của Lưu Tích thu lấy lương thảo. Lưu Tích sẽ không tình nguyện giao ra đâu, nếu hắn mà giở trò ngươi giết tại chỗ thu lấy toàn quân của hắn."
"Mạt tướng tuân mệnh."
Quản Hợi dõng dạc nhận lệnh, trên gương mặt đen thui thoáng nét nanh ác. Hắn đã nghe ra ẩn ý trong lời Triệu Hoằng.
Last edited by dohongnhung; 31-01-2010 at 05:56 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung
HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 1 : Bắt đầu thời loạn thế Chương 4: Quân Khăn Vàng nội chiến
Dịch: dohongnhung Biên: Tepga Nguồn: 4vn.eu
Quân doanh của Lưu Tích Mã Dược bình thản lưng dựa vào tường, một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang băng bó cho hắn. Cô gái này tên là Lưu Nghiên, em của Lưu Tích, người mà Triệu Hoằng đang thèm muốn. - "Ngươi thật chán sống rồi, thanh kiếm mà đâm xuống thấp 1 chút thì thần tiên cũng không cứu được ngươi nữa."
Lưu Nghiên vừa băng bó vừa nói : - "Nhưng mà cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến cho Bùi Nguyên Thiệu phải chật vật như vậy." Nghe giọng Lưu Nghiên giận hờn như thế cũng thấy quan hệ của họ có phần thân thiết.
Mã Dược nét mặt thản nhiên, không chút phản ứng Lưu nghiên cắn môi, sẵng giọng: - "Này ngươi chết rồi à? nói gì đi chứ, ta đang nói chuyện với ngươi đấy."
Mã Dược âm thầm thở dài, tình cảm của Lưu Nghiên với hắn, Mã Dược đâu phải không biết. Nếu đang ở thời bình, Mã Dược sẽ rất vui lòng đón nhận tình cảm này, tiếc rằng bây giờ là thời loạn, bản thân hắn cũng không biết mình còn sống đến ngày mai không nữa, liệu hắn có thể đem lại cho nàng những gì.
Mã Dược rất thích Lưu Nghiên, nhưng vì thích Lưu Nghiên nên hắn mới không dám tiếp nhận tình cảm của nàng
Mắt Mã Dược lộ ra tia buồn bã, hắn không muốn Lưu Nghiên còn trẻ mà đã thành goá phụ.
Lưu Nghiên cảm trái tim nhói đau, nàng thấy được sự buồn nản trên mặt Mã Dược. Lưu Nghiên không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp Mã Dược, đôi mắt u buồn của hắn đã nhanh chóng chiếm được trái tim thiếu nữ của nàng.
Trên đời có 1 loại tình yêu , đó là "nhất kiến chung tình" (tình yêu sét đánh, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Nhìn Mã Dược với ánh mắt long lanh âu yếm, Lưu Nghiên nói: “Mã Dược, cám ơn ngươi đã cứu đại ca ta và tất cả các anh em nữa.” Mã Dược lộ vẻ ngạc nhiên.
Lưu Nghiên cười nói: “Hôm qua ta đem ý kiến của ngươi nói với đại ca, đại ca lại không tin, nhưng ta tin vào sự phán đoán của ngươi nên đã cho người tìm Triệu đại ca, lúc đó Triệu đại ca mới phái Quản Hợi đem quân đến cứu.”
Mã Dược mắt hiện vẻ hơi lo lắng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thì ra nàng cho người tìm Triệu Hoằng , thảo nào mà Quản Hợi đem quân đến cứu.” Lưu Nghiên giọng tiếc nuối nói: “Chỉ đáng tiếc là Quản Hợi tới muộn 1 chút, nếu không đã không tổn thất nhiều anh em như vậy.”
Mã Dược ánh mắt càng buồn hơn, lạnh nhạt nói: ”Quản Hợi chi sợ là cố ý đến chậm” Lưu Nghiên nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì Quản Hợi cố ý đến chậm ư, tại sao hắn làm như vậy.”
Mã Dược thở dài, giặc Khăn Vàng thời kỳ mạnh nhất từng có trăm vạn quân, nhưng chỉ trong 1 năm đã cơ bản bị tiêu diệt, nguyên nhân chủ yếu là nội bộ tranh giành quyền lợi, gây tiêu hao lực lượng quá nhiều. Lấy Nam Dương làm ví dụ, quân Khăn Vàng ở đây tổng cộng có 30 vạn người, mà tập hợp tất cả quan binh Nam Dương chỉ có chưa đến 1 vạn, nếu quân Khăn Vàng có thể đồng tâm nhất trí, quan quân sẽ không chịu nổi 1 đòn.
Nhưng thật đáng tiếc, giặc Khăn Vàng vẫn chỉ là giặc Khăn Vàng mà thôi, nên chiến đấu với quan quan chỉ có đường chiến bại. Mặc dù hiện nay may mắn chiếm được Uyển thành nhưng nó cũng mang đến mối nguy cơ lớn cho quân Khăn Vàng.
“Quản Hợi tại sao lại làm vậy à? Bởi Triệu Hoằng đang muốn lương thảo trong quân doanh của anh cô”
Mã Dược thở dài rồi nói ra nguyên nhân. Lưu Nghiên hiểu ra mặt biến sắc nói: “Thì ra ngươi đã sớm biết Triệu Hoằng có dạ bất lương, sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Mã Dược nhếch miệng cười buồn nhìn Lưu Nghiên nói: “Ta nói liệu ngươi có tin không?”
Lưu Nghiên lại 1 lần nữa biến sắc, (DG: trời ạ, biến sắc lắm thế như con tắc kè) Đúng thế, nêu hôm trước Mã Dược nói với nàng Triệu Hoằng sẽ gây bất lợi cho Lưu Tích, nàng sẽ nhất định không tin vì ấn tượng của nàng với Triệu Hoằng khá tốt. Triệu Hoằng trong quân Khăn Vàng là 1 thủ lĩnh trẻ nhất, anh tuấn nhất, đa mưu túc trí nhất, cũng là người được tướng sĩ Khăn Vàng ủng hộ nhất, Uyển thành cũng dựa vào mưu kế của hắn mới hạ được.
Lưu Nghiên vội kêu lên: “Ta phải nhắc nhở đại ca ngay mới được” Mã Dược thở dài nói: “Không kịp rồi, nếu ta đoán không nhầm, đại tướng hàng đầu của Triệu Hoằng là Quản Hợi chắc sắp đến đây đòi lương thảo rồi.”
Tại Đổ huyện cách Uyển thành 100 dặm về hướng đông bắc Tả trung lang tướng của Hán triều Chu Tuyển đang đóng quân ở đây, nhân mã gồm : ngoài 5000 quân tinh nhuệ phương bắc còn có 1000 nam quân do Viên Thiệu và Tào Tháo thống lĩnh, 1000 Tây Lương Thiết Kỵ do Đổng Trác chỉ huy, 800 quân Giang Đông nghĩa quân của Tôn Kiên cùng 500 U-Yến nghĩa quân của Lưu Bị, tổng cộng hơn 8300 quân.
Tả trung lang tướng Chu Tuyển cùng hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung sau khi đánh tan quân Khăn Vàng ở Dĩnh Xuyên liền chia quân 2 đường. Hoàng Phủ Tung đi lên phía bắc hội quân cùng bắc trung lang tướng Lư Thực tiến công Nghiễm Tông do chủ lực quân Khăn Vàng là Trương Giác chiếm giữ. Chu Tuyển đi xuống Nam Dương trấn áp Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng và các thủ lĩnh Khăn Vàng khác đang chiếm cứ Uyển thành và khu vực xung quanh.
Giữa tiệc rượu tại đại sảnh nha huyện Viên Thiệu, Đổng Trác, Lưu Bị ngồi bên phải, Tào Tháo , Tôn Kiên ngồi bên trái, Chu Tuyển ngồi giữa giơ cao chén rượu nói: “Chư vị, chúng ta mời Trọng Dĩnh 1 chén mừng ông ấy vừa thắng trận trở về.”
Viên Thiệu, Lưu Bị, Tào Tháo và Tôn Kiên tất cả đều nâng chén chúc mừng, Đổng Trác đắc ý uống cạn chén hảo tửu rồi tiếp tục nói: “Đáng tiếc là Triệu Hoằng đem quân đến cứu viện làm mạt tướng thành công chưa trọn vẹn. Nếu không phải viện quân Khăn Vàng đến, mạt tướng nhất định đã tiêu diệt toàn bộ tặc binh của Lưu Tích."
Chu Tuyển khoát tay cười nói: “ Trọng Dĩnh không cần phải tức giận, lần này bất ngờ chiến đấu với quân Lưu Tích tuy chưa tiêu diêt toàn bộ nhưng đã để lại mầm hoạ trong nội bộ bọn chúng. Không quá 3 ngày nữa giặc Khăn Vàng sẽ tự chém giết lẫn nhau. Lúc đó các vị thống lĩnh thuộc hạ của mình toàn lực đánh 1 trận, việc lớn tất thành."
Chư tướng đều cảm thấy mê hoặc, không hiểu Chu Tuyển vì sao nói vậy? Chỉ có Tào Tháo mắt hổ loé sáng, như đoán được điều gì.
Chu Tuyển mỉm cười hỏi: “Mạnh Đức đoán ra nguyên nhân rồi sao?”
Tào Tháo đứng dậy, chắp tay cung kính thưa: ”Mạt tướng đoán được vài phần nhưng không biết có đúng không?”
Tào Tháo nói: ”Đổng công đem Tây Lương Thiết Kỵ bất ngờ tiến đánh, tuy chưa tiêu diệt hết quân của Lưu Tích nhưng cũng đã giết được phần lớn. Lưu Tích quân ít mà lương nhiều, Triệu Hoằng, Hàn Trung đều là hạng tham lam tất sẽ dòm ngó, rồi đem quân đến chỗ Lưu Tích đòi lương. Lưu Tích sẽ không chịu dẫn đến tranh đoạt. Cung Đô là bạn Lưu Tích, Tôn Hạ là bạn Cung Đô, vậy giặc Khăn Vàng sẽ chia làm 2 phe đánh lẫn nhau."
Đám người Tôn Kiên, Lưu Bị lộ vẻ khâm phục. Chu Tuyển vỗ tay cười nói: ”Mạnh Đức tư duy nhanh nhẹn cơ trí hơn người, sau này tất là rường cột của đại Hán ta.”
Tào Tháo trong lòng hoan hỉ nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Tướng quân quá khen, Tháo tư chất ngu độn thật không dám nhận lời khen ấy.”
Chu Tuyển cười to: “Mạnh Đức không cần khiêm tốn thế, bản tướng mời ngươi 1 chén, cạn nào”
Quân doanh của Lưu Tích lúc này đang ở thế kiếm bạt cung giương. Lưu Tích đứng trên cổng trại lớn tiếng quát: “Quản Hợi, ngươi đem quân đến đây làm gì?”
Đứng dưới cửa trại, Quản Hợi cười độc ác, giọng lạnh lùng nói: “Giao nộp doanh trại và quân lương, ta còn cho ngươi con đường sống, nếu để ta đánh vào thì sẽ giết sạch gà chó cũng không tha.”
Tiếng xì xào bàn tán trong quân doanh của Lưu Tích bắt đầu nổi lên, quân Khăn Vàng bên trong đều lộ vẻ hoang mang.
Lưu Tích đứng trên cửa trại cũng không dấu được vẻ sợ hãi, sự lợi hại của Quản Hợi hắn cũng đã biết, người này chẳng những bắn cung giỏi mà đao pháp cũng cực kỳ lợi hại, ngay cả đệ nhất dũng sĩ dưới trướng hắn là Bùi Nguyên Thiệu cũng chưa quá 10 hiệp đã bại trận.
Mã Dược lạnh lùng từ trong lều của Lưu Nghiên đi ra, Lưu Nghiên sắc mặt lo lắng chạy theo sau, kêu lên: “Mã Dược, ngươi đang bị thương rất nặng , không thể chiến đấu được, nếu vết thương vỡ ra ngươi sẽ chết mất.”
Mã Dược dừng 1 chút, quay lại nhìn Lưu Nghiên mắt lộ vẻ thê lương, lạnh nhạt nói: “Lưu Tích từng cứu ta 1 mạng, nay ta cứu hắn 1 lần, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa”
Lưu Nghiên cuống lên dậm chân cả giận nói: “Ngươi đi còn không vững, ra chiến trường cũng chỉ là chịu chết thôi.”
Mã Dược cười thê lương nói: “Nếu tin ta thì nhanh làm theo lời ta nói, như vậy mới cứu được đại ca của nàng.”
Nói xong Mã Dược quay người nặng nề bỏ đi, không quay nhìn Lưu Nghiên lần nào nữa. Lưu Nghiên miệng nhỏ dẩu ra, dậm chân 1 cái rồi cũng chạy đi.
Last edited by dohongnhung; 31-01-2010 at 09:01 PM.
HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 1 : Bắt đầu thời loạn thế Chương 5: Đánh bại Quản Hợi
Dịch: dohongnhung Biên: Tepga Nguồn: 4vn.eu
"Phá vỡ doanh trại, gà chó không tha" Quản Hợi vung tay làm hiệu, ba quân tướng sĩ phía sau hắn cũng đồng thanh hô vang hưởng ứng, lời hô vang như sấm dậy. Quân Khăn Vàng trong doanh trại mặt như tro tàn, người run như cầy sấy.
Mã Dược ánh mắt như đao kiếm nhìn chăm chăm Quản Hợi, thấy người này cao lớn như tòa thiết tháp, cao khoảng 2m. Trời đông giá rét như vậy mà hắn chỉ mặc có 1 chiếc áo mỏng, chiếc cổ tráng kiện thể hiện sức mạnh cơ thể, trông như dùng đao chém cũng không đứt Con ngựa Quản Hợi đang cưỡi cũng là tuấn mã nhưng dưới sức nặng của gã, nó có vẻ cũng đang phải cố hết sức.
Mã Dược quay nhìn 4 phía thấy sĩ khí quân Khăn Vàng trong doanh trại mất hết, nếu lúc này Quản Hợi tiến vào được doanh trại thì chắc chắn sẽ như hổ vào bầy dê, quân của Lưu Tích sẽ không có chút khả năng chống cự nào, chắc chắn sẽ bị đối phương giết sạch. Bây giờ chỉ có 1 cơ hội duy nhất để cứu toàn quân của Lưu Tích là đánh bại Quản Hợi!
Đây gần như là 1 nhiệm vụ bất khả thi nhưng Mã Dược cũng phải đánh cuộc 1 phen. Sống trong thời loạn ngoài tàn nhẫn còn cần phải can đảm nữa!
Mã dược hít sâu 1 luồng khí lạnh vào phổi rồi nói với tên lính Khăn Vàng giữ cửa: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi."
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa quay đầu nhìn Mã Dược, ánh mắt khiếp sợ như không tin nổi vào tai mình, lạc giọng hỏi: “Ngươi nói gi?”
Mã Dược tay nắm chặt đao, lạnh lùng nói: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi” Tên lính Khăn Vàng giữ cửa sợ hãi lắc đầu nói: “Ngươi không thể đi được, ngươi ra là chết chắc, không ai là đối thủ của tên Quản Hợi ma quỷ đó đâu."
Soạt
Hàn quang lóe lên, cây đao sắc bén đã kề sát cổ Tên lính Khăn Vàng giữ cửa, Mã Dược gằn từng tiếng 1: “Mở cửa ra.” Tên lính Khăn Vàng giữ cửa lập tức câm như hến. “Chuyện gì thế. Sao các ngươi lại cãi nhau.”
Đúng lúc đó một âm thanh trầm hùng ở cách đấy không xa vang lên. Tên lính Khăn Vàng giữ cửa như trút được gánh nặng thở dốc nói: “Bùi tướng quân, người anh em này muốn thuộc hạ mở cửa, hắn muốn khiêu chiến Quản Hợi.”
“Gì cơ! Ai muốn khiêu chiến Quản Hợi?”
Người nọ kêu lên thất thanh, rõ ràng là rất ngạc nhiên. Mã Dược quay lại, giọng lạnh lùng: “Ta phải khiêu chiến Quản Hợi” Ánh mắt giao nhau, Mã Dược và người kia cùng nhìn rõ đối phương, người đến không phải ai xa lạ chính là người thiếu chút nữa chết dưới tay Mã Dược, Bùi Nguyên Thiệu, tướng của giặc Khăn Vàng.
“Mã Dược là ngươi à?” Đồng tử của Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên thu nhỏ lại nghiêm nghị nói: “Ta không cho ngươi đi được, ngươi không thắng được Quản Hợi đâu.” Mã Dược cười lạnh nói: “Đây là cơ hội sông sót cuối cùng của chúng ta, nêu không đánh bại Quản Hợi, nơi đây không ai có thể sống được đến ngày mai.”
Không khí xung quanh như nặng nề hơn. Quân Khăn Vàng đứng gần đấy đều tuyệt vọng cúi đầu, kể cả Bùi Nguyên Thiệu. Mã Dược nói không sai, đấy chính là cơ hội sống duy nhất, nếu không đánh bại Quản Hợi, trong doanh không ai tránh khỏi bị đồ sát. Quản Hợi vốn là một tên ma quỷ, giết người với hắn là 1 thú vui.
“Mở cửa doanh trại ra.” Mã Dược không biểu tình nói. Tên lính Khăn Vàng hướng ánh mắt về phía Bùi Nguyên Thiệu cầu cứu, Bùi Nguyên Thiệu nghiêm trang gật đầu.
Cánh cửa nặng nề của quân doanh từ từ mở ra, Mã Dược vác đao trên vai nặng nề bước từng bước 1 ra khỏi cửa quân doanh, phía sau Bùi Nguyên Thiệu lo lắng hỏi với theo: “Mã Dược ngươi nắm được mấy phần thắng lợi?” Mã Dược không quay lại, trong gió lạnh truyền đến giọng trả lời lạnh lùn của hắn: “Không tới 1 phần.”
Trên cửa trại, Đỗ Viễn một tướng lĩnh Khăn Vàng khác đột nhiên thần sắc đại biến, cung kính nói với Lưu Tích: “Đốc suất, có người ra doanh trại ứng chiến.” Lưu Tích sắc mặt tươi lên vội hỏi: “Ai? Là ai ra xuất chiến.”
Đỗ Viễn lắc đầu trả lời: “Không biết là ai, là 1 đao tuẫn thủ của ta.” “Sao! Một đao thuẫn thủ à?” Lưu Tích lập tức như quả bóng xì hơi, thở dài nói: “Một ten đao thuẫn thủ thì làm được gì chứ, ài….”
Bùi Nguyên Thiệu vội vã trèo lên cổng trại, hướng tới tên Khăn Vàng đánh trống trận gần đó hét to: “Tránh ra!” Tên lnh Khăn Vàng đánh trống sửng sốt nhìn lại, ngay lập tức bị Bùi Nguyên Thiệu đá văng. Bùi Nguyên Thiệu vừa đoạt được dùi trống liền đánh mạnh lên mặt trống, “Thùng” một tiếng vang dậy. Tiếng trống như sấm nổ khiến cho quân Khăn Vàng trong doanh trại phấn chấn hẳn lên, sau đó tiếng trống ầm ầm lien miên không dứt phá tan sự yên tĩnh chết chóc của chiến trường.
Quản Hợi giơ tay phải quá đỉnh đầu ra hiệu dừng lại, phía sau hắn quân Khăn Vàng đang reo hò lập tức im bặt. Trong tiếng trống hùng tráng,cánh cửa doanh trại từ từ mở ra, một đại hán xuất hiện đao gác trên vai. Quản Hợi đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đại hán nọ, trong mắt ngùn ngụt sát khí, giống như dã thú ngửi mùi máu tươi.
“Người kia hãy xưng tên, Quản Hợi ta không giết kẻ vô danh!”
Đại đao Quản Hợi chỉ vào người đang đi đến hét lớn, tiếng hét như sấm áp cả tiếng trống trận khiến quân sỹ hai bên nghe rõ mồn một. Mã Dược đi được 100 bộ, đến khoảng giữa 2 quân trận lạnh nhạt nói: “Ta là Tây Lương Mã Dược đây”
Quản Hợi thúc chân vào bụng ngựa, chiến mã bị đau hí lên một tiếng rồi tung vó chạy về phía Mã Dược, Quản Hợi mắt trợn tròn như muốn nứt ra, đại đao trong tay vung cao quá đầu, hét lớn.
“Sát” Tiếng hét xé rách không gian, như dao nhọn đâm vào tai Mã Dược, mơ hồ gây cảm giác đau đớn “Sát” 1000 tinh binh Khăn Vàng đằng sau Quản Hợi nhất tề hô lên hưởng ứng, khí thế rung trời. Trên cổng trại, tiếng trống đột nhiên ngừng lại, chiếc trống trận đã bị Bùi Nguyên Thiệu đánh thủng.
Mã Dược đao vác chéo 1 bên vai, lạnh băng bất động như 1 pho tượng đứng giữa chiến trường, gió lạnh thổi ù ù làm tung bay vài vạt tóc dài khiến hắn trông càng thê lương càng tuấn mỹ, đôi mắt đen của hắn vừa lạnh lùng lại vừa bi thương Cửa sau của quân doanh, Lưu Nghiên giục ngựa chạy như bay, nhắm hướng Uyển thành phóng đi. Giữa không trung rớt xuống một giọt nước mắt lo lắng. Mã Dược, ngươi nhất định phải thắng! Ngươi không thể chết, ngươi nhất định không được chết.
“Hây yaaa” Quản Hợi hét lớn, hai tay khua mạnh thanh đao trên đầu, rồi thanh đao đi theo một quỹ đạo quỷ dị chém thẳng vào cổ Mã Dược. Mã Dược đứng im bất động, cặp mắt sắc bén không rời khỏi thanh đao của Quản Hợi, khi lươi đao gần tới cổ hắn thì đúng lúc đó thân hình hắn đột nhiên thấp xuống một cách khó tin vừa vặn tránh khỏi thanh đao.
Quản Hợi một đao không trúng, vẫn chạy quá Mã Dược 10 bộ mới ghìm mạnh cương chiến mã. Quản Hợi dùng hết sức bình sinh kéo cương ngựa, con chiến mã bị đau dựng người lên thối lui mấy bước rồi mới xoay người lại được.
Mã Dược hít một hơi thật sâu, cố sức ổn định trái tim đang đập cuồng loạn của mình, vừa rồi thoạt trông như là hữu kinh vô hiểm, thực ra lại giống thập tử nhất sinh! Chỉ có Mã Dược tự biết rằng hắn vừa cận kề cái chết.
Mã Dược chăm chú nhìn vào vó ngựa của Quản Hợi, đó là cơ hội sống duy nhất của hắn.
Grừ . . . Quản Hợi ngửa mặt lên trời, tay trái điên cuồng đập vào ngực mình làm phát ra tiếng thình thịch như sấm nổ, đầu tóc như tổ quạ của hắn giờ như dựng đứng như bàn chông, đôi mắt đỏ ngầu như phát cuồng. 1000 quân đi cùng Quản Hợi thấy thế cũng điên cuồng giơ cao vũ khí trong tay lên trời, hò hét man dại.
“Mày chết đi, hây ya” Quản Hợi hét lớn, chiến mã hắn cưỡi lập tức dựng người lên, khi vó trước của nó chạm đất cũng là lúc nó nhằm thẳng Mã Dược phóng tới theo thế sét đánh không kịp bưng tai. Hiển nhiên Quản Hợi đã nổi giận, hiệp này không thể chém đầu Mã Dược thì cũng phải dùng vó ngựa dẫm nát thân hắn.
Mã Dược tay nắm chặt đao, đôi mắt lóe lên, cơ hội tới rồi! Chỉ cần chém đứt chân chiến mã của Quản Hợi, khiến Quản Hợi từ lưng ngựa văng xuống. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà Quản Hợi tạm mất năng lực chiến đấu chính là cơ hội duy nhất để Mã Dược giành thắng lợi trong lúc hiểm nguy này.
Quản Hợi hai chân kẹp chặt bụng ngựa, không ngừng thúc ngựa lao vào Mã Dược, sát khí cuồng loạn trong mắt Quản Hợi ngày càng nồng.
Con ngựa đáng thương cuối cùng cũng không chịu nổi sự hành hạ của Quản Hợi quỵ xuống. Bị bất ngờ, cả Quản Hợi lẫn ngựa ngã sấp xuống chiến trường . “Ầm” bụi đất bay mù mịt trước mắt Mã Dược, thắng bại diễn ra trong khoảnh khắc.
Quản Hợi đứng giữa đám bụi đất lắc mạnh cái đầu bù xù, đến khi hắn mở được mắt ra thì đã thấy 1 thanh đao sắc kề vào cổ mình rồi, hắn cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ mũi đao truyền đến, cái chết đã kề bên hắn.
Mặt trời cuối cùng cũng ló rạng sau đám mây mù, chiếu ánh sáng xuống chiến trường lạnh lẽo. Bóng Mã Dược kéo ra càng lúc càng dài, thế giới như ngừng lại. Tất cả quân Khăn Vàng 2 bên đều kinh ngạc nhìn vào đấu trường, biến cố kinh người vừa xảy ra khiến họ không thể tin được vào mắt mình.
Last edited by dohongnhung; 31-01-2010 at 09:09 PM.