Mùa bây giờ chẳng như ngày xưa
Thiếu đi mất những cơn mưa bất chợt 
Chỉ còn lại một con nắng vàng nhợt nhạt 
Và tiếng ve lạc lõng u buồn thửa xa xăm 
Muốn bỏ hết , muốn quên hết 
Những tháng ngày kết tóc se tơ ấy 
Quên đi dễ như thế ư ?
Chỉ còn ta tiếc thương cho mình ta
Muốn khóc mà chẳng thể khóc 
Ta cười to , mà tim cứ nhói đau 
Mong cơn mưa mau mau đi
Khi người đã lạnh lùng , chẳng cần ta .
Thôi đành bước về một mình 
Cho tình bớt nhói đau vậy !