Hồi 184
Ngô Chà Vinh nịnh hót lầm đưá»ng
Hoa thược dược ở Dương Châu lừng danh thiên hạ. Vưá»n thược dược trước chùa Thiá»n Trà phạm vi cà ng rá»™ng lá»›n. NÆ¡i đây trồng hà ng trăm hà ng ngà n thứ thược dược nổi tiếng, bông lá»›n bằng cái bát.
Trước đây mưá»i năm, Vi Tiểu Bảo đã có lần cùng bá»n trẻ ngoan đồng tá»›i đó đùa giỡn. Gã thấy thược dược trổ bông đẹp đẽ, liá»n ngắt hai bông cầm chÆ¡i.
Gã bị nhà sư trong chùa ngó thấy. Nhà sư chạy ra đoạt lại hai bông thược dược và đánh gã hai cái bạt tai.
Vi Tiểu Bảo vừa đá vừa cắn, đánh lá»™n vá»›i nhà sá»± Nhưng gã là đứa con nÃt thì chống là m sao nổi nhà sư to lá»›n và máºp ú ?
Gã bị nhà sư kia đẩy té xuống đất lại bị đá thêm mấy phát.
Bá»n ngoan đồng tức quá muốn binh bạn mà không là m sao được kiá»n kéo ùa và o nhổ thược dược loạn lên.
Nhà sư kia la lối om sòm, quần tăng cùng bá»n đầu bếp nhà chùa vác gáºy ra Ä‘uổi bá»n trẻ ác ôn.
Vi Tiểu Bảo là đứa đầu đảng bị đánh nhiá»u hÆ¡n hết, đầu sưng vù lên.
Gã vỠLệ Xuân Viện lại bị mẫu thân trừng phạt một ngà y không cho ăn uống.
Tuy nhiên gã cũng và o bếp lục cơm nguội ăn một bữa no.
Gã Ä‘em lòng thù háºn vá» vụ hái hoa bị nhục ở chùa Thiá»n TrÃ, hôm sau lại đến trước cá»a chùa, đứng ở ngoà i xa ngoác miệng ra mà thoá mạ. Gã chá»i từ me.
Äức Pháºt Như Lai cho chà con cái sư sãi trong chùa. Gã lại lá»›n tiếng:
- Lão gia muốn phá hết vưá»n hoa thược dược và dẹp bá» ngôi chùa thối tha cá»§a các ngươi thà nh bình địa để đà o hố phân.
Gã chá»i bá»›i chẳng tiếc lá»i kỳ cho tá»›i lúc các nhà sư trong chùa ra Ä‘uổi đánh má»›i co cẳng chạy dà i.
Sau mấy năm, vụ nà y phai lạt rồi gã quên đi.
Bữa nay trở vá» Dương Châu, gã suy nghÄ© muốn tìm nÆ¡i đặt là m hà nh viên, lại sá»±c nhá»› chùa Thiá»n TrÃ. Gã liá»n Ä‘em ý kiến cá»§a mình cho viên Äạo đà i đạo Hoà i Dương hay.
Viên Äạo đà i nghÄ© thầm:
- Chùa Thiá»n Trà la nÆ¡i thắng cảnh Pháºt môn, lại là má»™t tòa nhà cổ tá»± dá»±ng lên đến ngà n năm naỵ Nếu quan Khâm sai thiết láºp hà nh viên tại đó la quấy rối chốn thanh tịnh.
Y liá»n đáp:
- Bẩm đại nhân! Phong cảnh chùa Thiá»n Trà quả là tuyệt đẹp. Cao kiến cá»§a đại nhân khiến ty chức khâm phụv vô cùng. Chỉ sợ Ở trong chùa mà động đến rượu thịt thì e rằng có Ä‘iá»u bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Việc gì mà bất tiện? Cứ khuân những tượng Bồ tát ra ngoà i là xong hết.
Viên Äạo đà i nghe nói đến việc khuân tượng Pháºt ra ngoà i không khá»i giáºt mình đánh thót má»™t cái, bụng bảo dạ:
- Là m thế nà y thì xảy ra vạ lá»›n. Nếu trăm hỠỞ thà nh Dương Châu nổi lòng công phẫn thì tháºt khó lòng dà n xếp cho yên được.
Y liá»n tươi cưá»i đưa lá»i vấn an rồi khẽ nói:
- Bẩm đại nhân! Thú yêu hoa ở Dương Châu lừng danh thiên hạ. Dá»c đưá»ng đại nhân đã chịu đựng bao gian khổ, láºp nên công tá» Nay đại nhân đến tệ xứ, dÄ© nhiên ty chức phải hết lòng ohục thị. Ty chức đã lá»±a chá»n khá nhiá»u cô em xinh đẹp lại giá»i nghỠđà n hát để đại nhân giải trÃ. Còn ở trong chùa toà n là giưá»ng gá»— ghế cứng, e rằng không tiện để đại nhân cùng các tướng nghỉ ngÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo nghe nói có lý liá»n cưá»i há»i:
- Theo lá»i Äạo đà i thì nên thiết láºp hà nh viên ở đâu cho phải?
Viên Äạo đà i đáp:
- Trong những tay buôn láºu ở Dương Châu có lão há» Hà la tay nổi tiếng.
Vưá»n nhà lão là danh viên đệ nhất ở Dương Châu. Lão vốn có lòng và nh cạnh Khâm sai đại nhân, nên đã chuẩn bị đầy đủ, mong được đại nhân chiếu cố. Có Ä‘iá»u danh pháºn lão nhá» bé khôn bá» mở miệng. Nếu đại nhân không rẻ bá» thì xin dá»i giá lại coi má»™t chút.
Lão há» Hà nà y là má»™t nhà buôn cá»±c kỳ hà o phú. Vi Tiểu Bảo hồi nhá» thưá»ng Ä‘i qua ngoà i bá» tưá»ng cao nhà lão và đã nghe tiếng đà n sáo trong nhà vá»ng ra.
Gã rất ham muốn, nhưng chưa có cơ hội nà o tiến và o để coi chơi.
Bây giá» nghe Äạo đà i nói váºy liá»n đáp:
- Hay lắm! Nếu váºy ta thỠđến đó mấy ngà y xem sao. Hoặc giả có Ä‘iá»u không như ý thì lại dá»n Ä‘i cÅ©ng không sao. Ở thà nh Dương Châu nà y rất nhiá»u tay buôn láºu. Chúng ta có đến ăn ở nhà há» cÅ©ng chẳng là m cho há» phải nghèo nà n đâu mà ngại.
Trong Hà viên lầu ta ngất trá»i, suối khe uốn khúc. Quả là nÆ¡i danh thắng, tuy không bằng ná»™i viện cá»§a chốn Hoà ng cung hay NgÅ© hoa Ä‘iện cá»§a Ngô Tam Quế, nhưng Ä‘á»n đà i rá»±c rỡ, kiến trúc cá»±c kì hoa lệ.
Nhác trông cÅ©ng biết má»—i thước đất Ä‘á»u phà công không biết bao nhiêu và ng bạc má»›i gây dá»±ng lên được cÆ¡ đồ nà y.
Vi Tiểu Bảo rất lấy là m vừa ý, liá»n cho bá»n thân binh cùng tùy tùng và o Æ¡?
trong Hà viện.
Bá»n Trương DÅ©ng bốn tướng hướng dẫn quan binh và o trá» trong cả nhà quan lẫn nhà dân xung quanh đó.
Dương Châu vốn là đất phồn hoa báºc nhất thiên hạ.
Từ Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng đã có câu:
"Mưá»i dặm rèm châu, hai mươi bốn cầu phong nguyệt".
Äến Ä‘á»i nhà Thanh bá»n buôn láºu Hoà i Dương tụ táºp ở đây, Dương Châu cà ng trở nên hưng vượng.
Theo sá» chép thì Ä‘á»i nhà Minh dân số ở phá»§ Dương Châu cá»™ng lại được ba mươi bảy vạn năm ngà n suất Ä‘inh(đà n ông tuổi trở lên là má»™t suất Ä‘inh) Và o hồi đầu xảy ra cuá»™c chinh chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh, thà nh Dương Châu bị quân Thanh thảm sát. Năm thứ ba Ä‘á»i Thuáºn Trị nhà Thanh, Dương Châu chỉ còn lại chÃn nghìn ba trăm hai mươi suất Ä‘inh.
Äến năm Khang Hy thứ sáu số Ä‘inh lại tăng lên đến ba mươi chÃn vạn bảy nghìn chÃn trăm ngưá»i, tức là còn đông hÆ¡n cả thá»i Minh. Thà nh Dương Châu đã hoà n toà n khôi phục lại sá»± thịnh vượng ngà y trước. Sáng sá»›m hôm saum các đại tiểu quan viên sắp hà ng từ lá»›n đến nhỠđến hà nh viên là m lá»… bái kiến quan Khâm sai.
Vi Tiểu Bảo ra nghênh tiếp rồi tuyên Ä‘á»c thánh chỉ.
Gã không biết chữ thì còn hiểu sao được trong thượng dụ viết những gì, nhưng gã đã nhá» gia sư dạy cho thuá»™c lòng, lúc nà y chỉ việc Ä‘á»c lại.
Trà nhá»› cá»§a gã rất hay, Ä‘á»c không tráºt chữ nà o, có Ä‘iá»u trong lúc hoang mang gã cầm ngược tá» chỉ dụ, may mà ngưá»i ngoà i không ai phát giác.
Äại tiểu quan nghe Hoà ng đế xuống chỉ khoan miá»…n việc đóng góp lương tiá»n trong ba năm cho các huyện thuá»™c phá»§ Dương Châu, lại cứu giúp những cô nhi quả phụ là nạn nhân trong cÆ¡n binh lá»a hồi khai quốc. Má»™t việc hệ trá»ng nữa là xây miếu Trung Liệt để dân gian thá» cúng bá»n trung thần Sá» Khả Äáp. Ai nấy Ä‘á»u tung hô vạn tếu, khấu đầu bái tạ Æ n đức bao la cá»§a đức Thánh Hoà ng.
Vi Tiểu Bảo tuyên Ä‘á»c thánh chỉ xong nói:
- Các vị đại nhân! Khi huynh đệ từ biệt kinh sư lên đưá»ng, Hoà ng thượng phán bảo rằng Dương Châu là chốn bá» xôi ruá»™ng máºt, nhân dân trù phú, nên gần đây việc lại trị có vẻ trá»… trà ng, đưá»ng binh bị không lo chuẩn bị. Ngà i ân cần huấn thị cho huynh đệ phải Ä‘iá»u tra kỹ cà ng để chỉnh đốn lại. Chúng ta la pháºn nô tà i đã ăn lá»™c chúa phải hết đạo trung quân. Äức Hoà ng thượng rá»™ng lòng ưu ái trăm hỠđất Dương Châu, thì chúng ta là m quan dÄ© nhiên cÅ©ng phải táºn tâm kiệt lá»±c đê?
báo đáp thánh thượng.
Văn võ quan viên Ä‘á»u khen phải, nhưng trong lòng không khá»i ngấm ngầm lo sợ.
Thá»±c ra câu phá»§ dụ nà y Vi Tiểu Bảo được Sách Ngạch Äồ truyá»n dạy cho.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng biết muốn ăn cá»§a đút cho nhiá»u thì má»™t là khi đối phương có gì cầu cạnh mình, hai là là m đối phương lo sợ, nên gã quyết má»™t phen để hăm dá»a văn võ quan viên đất Dương Châu. Có Ä‘iá»u những lá»i hăm dá»a cần phải há»i hợt không nặng mà cÅ©ng không nhẹ má»›i là vừa khéo. Ngoà i ra ngôn từ lại phải văn nhã cho ra vẻ quan lá»›n. DÄ© nhiên gã phải thỉnh giáo Sách Nghạch Äồ.
LỠlối văn hoa xong rồi là tự nhiên những quan viên địa phương phải kiếm địa điểm khởi công xây dựng miếu Trung Liệt.
Äồng thá»i phải láºp danh sách những gia đình chiến nạn đáng được hưởng khoản phá»§ tuất cùng là phái ngưá»i đến các là ng mạc ban bố thượng dụ cá»§a thánh hoà ng khoan miá»…n đóng góp lương tiá»n.
Bấy nhiêu công việc chẳng phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u là xong, Vi Tiểu Bảo được rá»™ng thì giỠở lại đất Dương Châu phồn thịnh hưởng thú an nhà n.
Sở dÄ© Vua Khang Hy phái gã Ä‘i công cán vụ nà y, má»™t là để gã hoà n hương, hai là để Ä‘á»n đáp gã vá» những vụ sai phái cá»±c nhá»c như lên là m sư ở chùa Thanh Lương và nhân việc đánh đảo Thần Long, gã phải lưu lạc đến nước La Sát xa xôi.
Äây la má»™t vụ công cán sung sướng nhất thiên hạ.
Mấy hôm sau hết quan tuần phá»§ thiết yến, đến bố chánh ty, án sát ty cùng các đạo má»i má»c. DÄ© nhiên cách nghênh đón, tiệc tùng xa hoa vô kể, bất tất phải nhắc lại.
Ngà y nà o Vi Tiểu Bảo cÅ©ng nghÄ© đến chuyện và o Lệ Xuân Viện thăm viếng mẫu thân, nhưng gã báºn việc thù tạc chưa tìm được lúc nà o rảnh rang để tÆ¡i đó.
Mẫu thân cá»§a Khâm sai đại nhân mà là má»™t ả kỹ nữ thà nh Dương Châu thì nhất định không thể tiết lá»™ ra được. Gã mất mặt còn là việc nhá», là m thương tổn đến thể thống triá»u đình là việc lá»›n. HÆ¡n nữa gã là m quan lá»›n lâu ngà y mà không đón mẫu thân đến kinh thà nh đặng hưởng phú quà mà cứ để bà lưu lạc phong trần là má»™t tá»™i đại nghịch bất hiếu. Giả tá»· quan ngá»± sá» biết vụ nà y dâng sá»› tham hặc thì đức Hoà ng thượng cÅ©ng khó bá» che chở.
Gã định bụng chá» Ãt ngà y nữa cho má»i việc ổn định rồi sẽ thay hình đổi dạng lén đến Lệ Xuân Viện coi. Sau đó sẽ sai thân binh đưa mẫu thân vá» Bắc Kinh an cá»± Công việc cần giữ tuyệt đối bà máºt, thần không hay quỉ không biết má»›i được.
Trước kia Vi Tiểu Bảo đã có ý định dá»i khá»i kinh sư, chỉ còn chá» khi nà o gặp chuyện khó khăn là láºp tức quất ngá»±a truy phong trốn chạy. Không ngá» gã là m quan ngà y cà ng lá»›n, quan cà ng lá»›n lòng cà ng khoan khoái. Bây giá» gã tÃnh đến chuyện đón mẹ lên Bắc Kinh tức là định là m quan lâu dà i.
Sau mấy hôm, viên quan phá»§ Dương Châu la Ngô Chà Vinh cÅ©ng thiết yến tẩy trần má»i quan Khâm sai.
Ngô Chà Vinh nghe viên đạo đà i nói quan Khâm sai đại nhân đã có ý muốn thiết láºp hà nh viên ở chùa Thiá»n TrÃ, hắn liá»n nghÄ© ngay đến cái tinh hoa cá»§a ngôi chùa nà y bất quá là vưá»n thược dược ở trước cá»a. Quan Khâm sai định đặt hà nh viên ở đây tất la ngà i ưa thÃch thưởng hoa.
Hắn còn là con ngưá»i rất khôn khéo trong việc tiếp đón quan trên, nên mấy bữa trước dá»±ng lên má»™t cái hoa bằng trong vưá»n hoa thược dược.
Hắn mượn những tay thợ khéo lấy nhiá»u cà nh tùng mà không bóc vỠđể dá»±ng rạp. Trên cà nh cây lá vẫn y nguyên như trước. Những bà n ghế cÅ©ng dùng gá»— đá thiên nhiên. Trong rạp có trồng đủ thứ hoa lá xinh tươi, lại dùng ống trúc là m đưá»ng cho nước chảy róc rách ở xung quanh rạp. Tháºt là má»™t công trình tuyệt xảo.
Những ngưá»i đến dá»± yến trong rạp, tưởng chừng mình lạc và o má»™t nÆ¡i sÆ¡n dã. So vá»›i yến tiệc ở nÆ¡i hoa đưá»ng mỹ lệ, bữa tiệc nà y có cái phong vị riêng cá»§a nó.
NgỠđâu Vi Tiểu Bảo chỉ là con ngưá»i phà m tục, trong mình tuyệt không có chút cao nhã. Gã vừa tá»›i hoa bằng đã thốt ra ngay má»™t câu:
- Là m sao mà ở đây có nhà rạp?
Rồi gã tá»± trả lá»i:
- à phải rồi! Nhất định những nhà sư trong chùa định dá»±ng rạp để láºp đà n trà ng, khai phương phá ngục, rồi cúng cháo thà cô hồn cùng quỉ đói.
Ngô Chà Vinh tốn má»™t phen tâm huyết thà nh ra vô dụng, lại bị chê bai. Hắn không khá»i đỠmặt, cá»±c kỳ bẽn lẽn.
Ngô Chà Vinh còn tưởng Khâm sai đại nhân muốn nói giá»ng trà o phúng. Hắn không tá»± chá»§ được cưá»i gượng xin lá»—i:
- Ty chức kiến thức hẹp hòi, thà nh ra cách bố trà nÆ¡i đây không được vừa ý đại nhân. Tháºt tá»™i đáng chết.
Vi Tiểu Bảo thấy các tân khách Ä‘á»u đã đứng nghiêm trang chỠđợi. Bá»n tuần phá»§, bố chánh Ä‘á»u quen biết rồi liá»n lên tiếng đáp lá»… xong và o chá»— ngồi.
Ngoà i tân khách ra còn có những danh sĩ và những nhà buôn nổi tiếng.
Yến tiệc ở Dương Châu tháºt là xa hoa phiá»n phÃ. Trước khi và o tiệc rượu, nguyên trà quả đã đến mấy chục thứ. Vi Tiểu Bảo tuy là ngưá»i bản thổ cÅ©ng không biết hết được.
Uống trà má»™t lúc, mặt trá»i dần dần đã xế vá» tây. ánh dương quang chiếu và o hà ng ngà n cây thược dược trồng ở ngoà i hoa bằng khiến cho cảnh sắc cà ng thêm rá»±c rỡ, khác nà o má»™t bức gấm khổng lồ.
Vi Tiểu Bảo cà ng nhìn thấy thược dược lại bá»±c tức, vì gã nhá»› tá»›i ngà y xưa mình đã bị nhục vá» tay bá»n sư sãi trong chùa Thiá»n Trà vì mấy bông hoa nà y. Gã háºn mình chẳng thể nhổ bá» hết bao nhiêu hoa cho bõ ghét.
Gã Ä‘ang nghÄ© cách hạ thá»§, bá»—ng nghe quan tuần phá»§ cưá»i nói:
- Vi đại nhân! Nghe khẩu âm cá»§a đại nhân thi dưá»ng như đã có dịp ngà i ở giải đất Hoà i Dương má»™t thá»i gian. Thá»§y thổ Hoà i Dương quả là địa linh nhân kiệt, đã sinh báºc hiá»n tà i lại sản xuất nhiá»u hoa đẹp.
Các quan khách chỉ biết quan Khâm sai đại nhân là ngưá»i Mãn Châu thuá»™c đạo chÃnh Hoà ng Kỳ. Mấy bữa nay há» nghe thanh âm gã giống hệt thổ ngữ Æ¡?
Dương Châu, nên nhân cơ hội nà y tâng bốc gã một phen.
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang nghÄ© tá»›i bá»n tăng nhân khả ố chùa Thiá»n Trà nên buá»™t miệng đáp:
- Nhưng bá»n hòa thượng ở Dương Châu lại chẳng ra gì.
Quan tuần phá»§ ngÆ¡ ngác không hiểu câu nà y chỉ trÃch ai.
Quan bố chánh là ngưá»i há»c rá»™ng lại khôn ngoan nên nói theo:
- Nháºn xét cá»§a Vi đại nhân rất đúng. Những nhà sư ở Dương Châu chuyên nghá» vụ lợi, nịnh hót quan nha, lấn át kẻ cùng nghèo. Thói quen đã có từ xưa nay.
Vi Tiểu Bảo hớn hở vui mừng nói:
- Phải lắm! Äại nhân há»c nhiá»u hiểu rá»™ng, chắc còn nhá»› trong sách đã chép vụ nà y?
Quan bố chánh cưá»i đáp:
- Thưa đại nhân! Thiên cố sự •Vương Bá sa lung• há chẳng do đất Dương Châu nà y mà ra?
Vi Tiểu Bảo đã ưa nghe chuyện cổ tÃch, lại là má»™t truyện có liên quan đến những nhà sư ở Dương Châu, gã không nhịn được há»i ngay:
- Thiên cố sá»± vá» Hoà ng Bá tá»· sa lung là m sao? (ngưá»i Trung Hoa phát âm chữ Vương cÅ©ng như chữ Hoà ng, chữ BÃch như chữ Tá»·) Viên bố chánh đáp:
- Thiên cố sá»± nà y ở chùa Thạch Tháp trong thà nh Dương Châu mà ra. Vá» Ä‘á»i Kiên Nguyên nhÃ ÄÆ°á»ng, chùa Thạch Tháp gá»i là Má»™c Lan Viện. Thi nhân Vương Bá hồi niên thiếu, gia đình nghèo nà n.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Té ra Vương Bá là nhân danh chứ không phải vải và ng như mình tưởng.
Lại nghe viên Bố chánh nói tiếp:
- Vương Bá đến trú ngụ Ở Má»™c Lan viện. Các nhà sư chùa nà y cứ đến bữa ăn la khua chuông báo hiệu. Vương Bá nghe tiếng chuông cÅ©ng xuống phạn đưá»ng ăn cÆ¡m. Bá»n sư sãi chán ghét ỵ Có lần há» gá»i nhau ăn hết cÆ¡m rồi má»›i đánh chuông báo hiệu. Vương Bá và o đến phạn đưá»ng thì các sư sãi đã giải tán, cÆ¡m canh hết sạch sà nh sanh.
Vi Tiểu Bảo tức giáºn vá»— bà n thoá mạ:
- Con mẹ nó! Bá»n sư đó tháºt là khả ố! Viên Bố chánh nói:
- Äúng thế. ¡n hết má»™t bữa cÆ¡m có chi đáng kể? Lúc ấy Vương Bá trong lòng hổ thẹn liá»n đỠlên vách hai câu thÆ¡:
Xà lê ăn hết cÆ¡m canh, Rồi má»›i khua chuông gá»i lữ hà nh Vi Tiểu Bảo há»i:
- Xà lê là cái giống gì ?
Các quan ở vá»›i gã Ãt lâu đã biết gã không Ä‘á»c sách. Những ngươi thuá»™c Bát kỳ, công danh phú quà không do chuyện há»c giá»i mà nên là sá»± thưá»ng.
Viên bố chánh đáp:
- Xà lê tức là các nhà sư Vi Tiểu Bảo gáºt đầu há»i:
Té ra cÅ©ng bá»n trá»c đầu. Rồi sao nữa?
Bố chÃnh đáp:
- Sau Vương Bá là m quan lá»›n và được triá»u đình phái đến là m quan trấn thu?
Dương Châu. Y ghé thăm Má»™c Lan viện. DÄ© nhiên bá»n hòa thượng phen nà y nịnh ná»t ỵ Y lại gần coi hai câu thÆ¡ ngà y trước xem còn hay đã xoá Ä‘i mất rồi thì thấy hai câu thÆ¡ kia được phá»§ bằng tấm sa quý mà u xanh biếc đẻ khá»i hư hại. Vương Bá trong lòng đầy cảm khái lại viết tiếp hai câu dưới:
Ba chục năm qua đầy cát bụi Ngà y nay lại đăng phá»§ sa xanh Vi Tiểu Bảo há»i:
- Chắc Vương Bá ná»c cổ bá»n kia ra mà đét cho má»—i tên mấy trượng lá»›n phải không ?
Viên bố chánh đáp:
- Vương Bá là kẻ sÄ© phong nhã, chỉ đỠthêm hai câu thÆ¡ mỉa mai như váºy cho là đủ rồi.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Nếu và o tay ta thì khi nà o chịu bá» qua má»™t cách dá»… dà ng như váºy? Có Ä‘iá»u lão gia chẳng biết thÆ¡ thẩn gì hết, chỉ biết trát ***, không thèm đỠthÆ¡.
Viên bố chánh kể hết thiên cố sự thì gia nhân dẹp bà n trà bà y tiệc rượu.
Vi Tiểu Bảo thấy Vương Tiến Bảo uống má»—i chung má»™t há»›p, hết chung nà y tá»›i chung kia, ra chiá»u khoan khoái. Gã động tâm liá»n há»i:
- Vương tướng quân! Có phải tướng quân nói cho chiến mã ăn thược dược, chúng sẽ trở nên đặc biệt hùng tráng?
Vi Tiểu Bảo vừa há»i vừa đưa mắt ra hiệu không ngá»›t. Nhưng Vương Tiến Bảo vẫn chưa hiểu ý gã, ngáºp ngừng đáp:
- Cái đó...
Vi Tiểu Bảo há»i lại:
- Äức Hoà ng thượng có loại ngá»±a nổi danh là Thái câu, lại còn những giống gì gì ở Mông Cổ, ở Tứ Xuyên, ở Vân Nam mà ngà i thưá»ng ban huấn thị cho chúng ta phải nuôi dưỡng cá»±c kì tháºn trá»ng, có đúng thế không ?
Vương Tiến Bảo cÅ©ng biết Vua Khang Hy rất chú ý đến việc nuôi ngá»±a, liá»n đáp:
- Dạ! Äại nhân dạy đúng lắm! Vi Tiểu Bảo nói:
- Tướng quân hiểu rõ tÃnh ngá»±a. Khi ở Bắc Kinh tướng quân đã nhắc tá»›i vu.
cho chiến mã ăn hoa thược dược khiến chúng có thể chạy nhanh gấp bá»™i. Hoà ng thượng đã quý ngá»±a như váºy thì chúng ta là pháºn nô tà i dÄ© nhiên phải trá»ng vá»ng thánh ý. Nếu chúng ta cho nhổ hết những loại thược dược ở đây tải vá» kinh sư giao cho Ty Xa Giá trong Bá»™ Binh để nuôi ngá»±a mà Hoà ng thượng biết chuyện nà y, tất nhiên mặt rồng há»›n hở.
Quan khách nghe gã nói Ä‘á»u biến sắc lá»™ vẻ kinh ngạc, bụng bảo dạ:
- Hoa thược dược khiến cho ngá»±a thêm sức mạnh ư? Sao nay mình má»›i nghe nói lần đầu? Vương Tiến Bảo chỉ áºm á» má»™t cách hà m hồ. Hiển nhiên hắn không đồng ý. Có Ä‘iá»u hắn không dám công nhiên bà i bác thôi. Mình không thể trách hắn được vì quan Khâm sai má»™t Ä‘iá»u nhắc tá»›i Hoà ng thượng , hai Ä‘iá»u nhắc tá»›i Hoà ng thượng. Y đội cái trên đầu cái nón to tổ bố cá»§a đức Hoà ng thượng thì còn ai dám dị nghị?
Má»i ngưá»i thấy hà ng ngà n khón thược dược sắp bị phá há»§y vá» tay Vi Tiểu Bảo, là m cho Dương Châu kém vẻ danh thắng, trong lòng không khá»i băn khoăn, tá»± há»i:
- Không hiểu vì lẽ gì Vi đại nhân lại thống háºn hoa thược dược đến thế?
Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói gì.
Tri phủ Ngô Chà Vinh lên tiếng:
- Vi đại nhân há»c vấn uyên bác, khiến cho ngưá»i ta phải khâm phục. Rá»… cây thược dược kêu bằng xÃch thược. Trong Bản Thảo Cương Mục nói công dụng cá»§a nó là m cho máu huyết lưu thông. Vả lại trong thược dược đã có chữ •dược• Ä‘u?
biết cổ nhân dùng nó là m lương dược. Lừa ngá»±a ăn thược dược máu huyết sẽ lưu thông dá»… dà ng, tăng thêm sức mạnh, dÄ© nhiên dong ruổi như baỵ Mai đây đại nhân hồi Kinh, ty chức xin sai ngưá»i nhổ hết thược dược ở đây để đại nhân đưa vá».
Các quan nghe Ngô Chà Vinh nói như váºy Ä‘á»u mắng thầm tên tri phá»§ hèn hạ, vì nịnh hót quan trên mà phá há»§y cảnh quan cá»§a Dương Châu.
Vi Tiểu Bảo vá»— tau cưá»i nói:
- Ngô đại nhân quả là tay là m việc mẫn cán. Hay quá! Hay quá! Ngô Chà Vinh lấy là m đắc ý vá»™i rá»i chá»— ngồi, bước ra đưa lá»i thỉnh an rồi nói:
- Äa tạ đại nhân đã ban khen.
Quan bố chánh chạy ra vưá»n ngắt má»™t bông hoa bằng miệng bát rồi trở và o cầm hai tay dâng lên cho Vi Tiểu Bảo và cưá»i nói:
- Xin đại nhân cà i bông hoa nà y lên chóp mũ rồi ty chức xin kể một thiên cố sự để đại nhân nghe.
Vi Tiểu Bảo thấy nói lại có má»™t thiên cố sá»± kiá»n đón lấy bông hoa ngắm nghÃa. Những cánh bông thược dược nà y mà u hồng, ngang lưng Ä‘á»u có má»™t đưá»ng dây và ng coi rất đẹp. Gã cà i bông hoa và o chóp mÅ©.
Viên bố chánh nói tiếp:
- Cung há»· đại nhân! Bông hoa thược dược nà y mang tên "Kim đái vi" (Ä‘ai lưng và ng). Nó là má»™t thứ nổi danh và rất hiếm. Trong cổ thư có câu "Há»… thấy Kim đái vi", ngà y sau sẽ là m tể tướng Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Cái đó lấy gì là m chuẩn Ä‘Ãch?
Viên bố chánh đáp:
- Thiên cố sá»± nà y có từ Ä‘á»i Bắc Tống. Khi ấy Hà n Ngụy Công tên gá»i là Hà n CÆ¡ là m trấn thá»§ thà nh Dương Châu thì trong vưá»n thược dược ở chùa Thiá»n Trà đột nhiên có má»™t khám nở bốn bông lá»›n. Cánh hoa hồng thẫm, lưng Ä‘eo Ä‘ai và ng, tức là thứ Kim đái vi nà y. Trước kia chưa ai thấy nó nên là giống trân quý, kỳ dị.
Bá»n thuá»™c hạ báo lên quan trên. Hà n Ngụy Công lìen giá lâm thưởng thức. Ngà i rất vui mừng má»i thêm ba vị tân khách đến cùng thưởng hoa.
Vi Tiểu Bảo liá»n lấy bông hoa xuống coi lại quả thấy mà u hồng óng ánh vá»›i mà u và ng nên rá»±c rỡ khác thưá»ng. Nó khác vá»›i trăm hoa ở chá»— có đưá»ng dây và ng.
Viên bố chánh lại nói tiếp:
- Khi ấy thà nh Dương Châu có hai nhân váºt nổi danh là Vương Khuê và Vương An Thạch. Hai nhân váºt nà y tà i há»c hÆ¡n Ä‘á»i. Hà n Ngụy Công nghÄ© bụng:
- Hoa có bốn bông mà ngưá»i lại chỉ có ba, thà nh ra cái đẹp không được hoà n mỹ, cần má»i thêm má»™t vị nữa má»›i được. Nhưng nghÄ© không ra ai xứng đáng.
Viên bố chánh ngừng lại một chút rồi kể tiếp:
- Hà n Ngụy Công còn Ä‘ang ngần ngừ, chợt có ngưá»i tá»›i bái phá»ng tên gá»i Trần Thăng Chị Trần Thăng Chi cÅ©ng là má»™t danh sÄ©. Hà n Ngụy Công mừng rỡ vô cùng! Hôm sau ngà i mở đại yến ở trước cá»a vưá»n thược dược. Ngà i ngắt bốn bông Kim đái vÄ© cho má»—i ngưá»i cà i lên đầu. Thiên cố sá»± nà y gá»i là "Tứ tướng trâm hoa yến". Ngà y sau cả bốn bị nà y Ä‘á»u là m lên tể tướng.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Thế thì thú tháºt! Nhưng bốn vị nhân huynh kia Ä‘á»u là những nhân váºt há»c rá»™ng tà i cao, là m được thÆ¡ văn. Tiểu đệ không thể bì kịp.
Viên bố chánh đáp:
- Không phải như váºy. Äá»i Bắc Tống lấy ngưá»i há»c thức là m tể tướng. Còn nhà Äại Thanh ta lấy việc ngồi trên lưng ngá»±a tranh thá»§ thiên hạ. Äúc Hoà ng thượng rất trá»ng vá»ng những báºc anh hùng hảo hán, dÅ©ng cảm và lắm mưu trÃ.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến những chữ "anh hùng hảo hán dÅ©ng cảm mưu mô" để bình luáºn nhân tà i bất giác trong lòng khoan khoái, lẩm nhẩm gáºt đầu.
Viên bố chánh lại nói tiếp:
- Hà n Ngụy Công được phong là m Ngụy Quốc Công, vụ nà y khá»i cần nói đến. Vương An Thạch được phong Kinh Quốc Công, Vương Khuê được phong Kỳ Quốc Công. Trần Thăng Chi được phong Tú Quốc Công. Bốn nhân váºt nà y chẳng những đã là m tể tướng mà còn được phong quốc công, ngưá»i nà o cÅ©ng rất già u sang phú quý, hưởng thá» lâu dà i. Vi đại nhân nhá» tuổi lại sá»›m hiển đạt. Hiện giỠđã được phong đến tước Bá, thăng lên cấp nữa là đến tước Hầu, thăng hai lần nữa liá»n tá»›i tướng Công. Äại nhân sẽ được phong tước Vương, rồi phong Thân vương cÅ©ng chỉ là vấn đỠthá»i gian thôi.
Vi Tiểu Bảo nổi lên trà ng cưá»i khanh khách đáp:
- Huynh đệ mong được như lá»i và ng ngá»c cá»§a quan Bố chánh đại nhân và cầu chúc các vị hiện diện tại đây Ä‘á»u thăng quan phát tà i.
Các quan khách nhất tỠđứng dáºy nâng chung rượu lên đồng thanh:
- Cung chúc Vi đại nhân gia quan tấn tước, công hầu vạn đại.
Vi Tiểu Bảo cũng đứng lên cùng các quan uống cạn chung rượu. Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Viên bố chánh nà y biết nhiá»u cố sá»± khiến ai nghe cÅ©ng vui lòng. Y tên ho.
gì ta quên mất rồi. Lát nữa phải há»i lại đặng mai đây đỠbạt cho y được chá»— tá» tế.
Giả tá»· kêu y vá» Bắc Kinh, mình thưá»ng thưá»ng được nghe y nói chuyện cổ tÃch, có lẽ còn thú vị hÆ¡n cả thầy đồ giảng sách.
Viên bố chánh lại nói:
- Sau Hà n Ngụy Công lãnh binh Ä‘i trấn thá»§ Tây Cương. Ngưá»i Tây Hạ há»… thấy lão nhân gia là sợ hết hồn, không dám Ä‘em quân xâm phạm bá» cõi. Ngưá»i Tây Ha.
khi ấy khiếp vÃa hai vị đại thần nhà Tống, má»™t là Hà n Ngụy Công Hà n CÆ¡, hai là Văn ChÃnh Công Phạm Trá»ng Yêm. Vì thế mà thá»i bấy giá» trong thiên hạ có hai câu ngạn ngữ:
"Trong quân có ông Hà n, Tây tặc văn danh sợ hết hồn. Trong quân có há» Phạm, quân giặc nghe danh liá»n vỡ máºt". Sau nà y Vi đại nhân mà đem binh Ä‘i trấn thá»§ Tây Cương, ngưá»i ta tất phải nói:
"Trong quân có há» Vi, Tây tặc ngó thấy liá»n quì má»p" Vi Tiểu Bảo rất cao hứng đáp:
- Hai chữ Tây tặc tháºt là tuyệt diệu! Bình Tây Vương cÅ©ng có chữ Tây! Gã nói tá»›i đây chợt nghÄ© ra không ổn, bụng bảo dạ:
- Hiện giá» Ngô Tam Quế chưa dấy binh tạo phản thì không thể gá»i hắn là Tây tặc được Gã nghÄ© váºy liá»n đổi giá»ng:
- Bình Tây Vương trấn thá»§ ở Tây Cương cÅ©ng được thái bình vô sá»±, láºp nên công lá»›n.
Ngô Chà Vinh nói ngay:
- Bình Tây Vương trà dÅ©ng song toà n, trải qua nhiá»u lao khổ láºp được đại công. Lão nhân gia là m đến Thân Vương, thế tá» lại sung ngôi phò mã. Rồi đây Vi đại nhân cÅ©ng đại phú quý, thá» sánh non Nam. Nhất định chẳng kém Bình Tây Vương.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng:
- Con mẹ nó! Quân chó đẻ nà y lại Ä‘em mình so vá»›i tên đại Hán gian thì có khác gì hắn chá»i mình? Lão con rùa kia chỉ trong Ãt ngà y nữa bất tất phải mất đầu, sao ta lại như lão được ?
Viên bố chánh hà ng ngà y dò xét động tÄ©nh trong triá»u. Mấy bữa trước y được thám tá» cho hay đức Hoà ng thượng hạ chỉ dẹp bá» phiên trấn liá»n tiên liệu Ngô Tam Quế đến ngà y mạt váºn. Bây giá» y lại thấy Vi Tiểu Bảo thay đổi sắc mặt cà ng hiểu rõ hÆ¡n. Y lên tiếng liá»n:
- Vi đại nhân là má»™t báºc đại thần chÃnh tay Hoà ng thượng đỠbạt. Ngà i là tâm phúc cá»§a Hoà ng thượng là trụ thạch cá»§a triá»u đình là tôi lương đống cá»§a quốc gia.
Còn Bình Tây Vương tuy hiện thá»i là quan cao tước cả nhưng so vÆ¡i Vi đại nhân thế nà o được ? Lá»i tá»· dụ cá»§a Ngô Phá»§ tôn không đúng đắn.
Y dừng lại một chút rồi tiếp:
- Vi đại nhân nguyên là dòng dõi Trung vô vương Vi Niết ở ÄÆ°á»ng triá»u.
Trung võ vương cả phá quân Thổ Phồn bốn mươi tám vạn, oai danh lừng lẫy đất Tây Thùy. Ngà y ấy Chu Thá» tạo phản phái ngưá»i đến má»i Vi Trung võ vương đồng thá»i tiến quân. Nhưng Trung Vương má»™t dạ trung trinh vÆ¡i Hoà ng đế khi nà o chịu theo há» Chu là m Ä‘iá»u đại nghịch vô đạo? Láºp tức ngà u chém sứ giả rồi cất quân giúp triá»u đình dẹp loạn, láºp nên bao công cao muôn thưở. Bản chức coi Vi đại nhân tướng mạo đưá»ng đưá»ng, phước khà lá»›n lao không biết đến đâu mà kể. Nhất định Vi đại nhân là phúc trạch cá»§a Trung võ vương truyá»n lại.
Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i gáºt đầu.
Thá»±c ra chÃnh gã chẳng hiểu mình ở há» là m gì, vì thấy mẫu thân tên gá»i là Vi Xuân Phương, liá»n theo há» mẹ. Không ngá» há» Vi lại có nhân váºt lai lịch lá»›n quá.
Gã thấy viên bố chánh bắt quà ng nhân váºt lẫy lừng kia và o là m tổ tiên mình, khiến gã được muôn phần rá»±c rỡ vẻ vang, nên gã rất vừa lòng. Gã không dám công nháºn mà cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Vi Tiểu Bảo lại nháºn thấy trong ngôn ngữ cá»§a viên bố chánh còn ngụ ý chê Ngô Tam Quế muốn tạo phản, liá»n cho y là ngưá»i tà i trà hÆ¡n Ä‘á»i, chứ không phải hạng thưá»ng.
Ngô Chà Vinh bị Bố Chánh bà i bác, trong lòng rất khó chịu, nhưng không dám công nhiên xung đột với thượng cấp.
Hắn chỉ nói:
- Ty chức nghe nói Vi đại nhân là ngưá»i trong đạo chÃnh Hoà ng Kỳ.
Hiển nhiên câu nà y có ý cãi lại Bố Chánh và ngấm ngầm chất vấn:
- Y là ngưá»i Mãn Châu thì sao lại có liên quan đến Vi Niết Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng?
Viên bố chánh cÅ©ng là tay đáo để liá»n cưá»i đáp:
- Ngô phá»§ tôn chỉ biết má»™t chứ không biết hai. Hiện nay Thánh thiên tá» trị vì, coi vạn dân trong thiên hạ nhất luáºt như nhau. Mãn Hán cÅ©ng trong má»™t nhà , sao còn phân chia lÄ©nh vá»±c?
Mấy câu nà y giải thÃch má»™t cách gượng gạo, nhưng Ngô Chà Vinh cÅ©ng không dám tranh biện nữa. Hắn sợ nói nhiá»u không khéo lại đắc tá»™i vá»›i Khâm sai. Hắn liá»n luôn miệng khen phải.
Viên bố chánh lại há»i:
- Bình Tây Vương là ngưá»i ở Cao Bưu, phá»§ Dương Châu chúng tạ Vương gia há» Ngá»™ Phải chăng Ngô tôn phá»§ cùng Bình Tây Vương là ngưá»i má»™t nhà ?
Ngô Chà Vinh không phải ngưá»i ở Cao Bưu, lại chẳng liên quan gì đến Ngô Tam Quế, nhưng lúc nà y quyá»n thế Ngô Tam Quế chẳng khác gì ông trá»i con, nên hắn có xu viêm phụ nhiệt, lại cùng há» Ngô, liá»n đáp:
- Theo thứ tá»± xếp hà ng trong tá»™c thì ty chức thấp hÆ¡n Bình Tây Vương hai báºc. Ty chức kêu Bình Tây Vương bằng tá»™c tô?
Viên bố chánh gáºt đầu không nói vá»›i hắn nữa, quay sang thuyết Vi Tiểu Bảo:
- Vi đại nhân! Loại thược dược Kim đái vi tuy hiện nay không còn hiếm như Ä‘á»i Tống, nhưng Ãt khi nó nở hoa nhiá»u thế nà y. Ty chức nghÄ© rằng đúng lúc Vi đại nhân đến thưởng hoa nó má»›i Ä‘ua nở thì không phải chuyện ngẫu nhiên, mà nhất định bởi ý trá»i. Ty chức có chút ý kiến muốn trình bà y để đại nhân định Ä‘oạt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Xin lão huynh chỉ giáo.
Viên bố chánh nói:
- Khi nà o ty chức dám nháºn hai chữ chỉ giáo cá»§a đại nhân? Rá»… cây thược dược ở hà ng thuốc nà o cÅ©ng có. Nếu đại nhân muốn dùng để nuôi ngá»±a, ty chức nghÄ© rằng những rá»… cây ở các tiệm thuốc đã được chế luyện cà ng thêm hiệu lá»±c.
Ty chức sẽ bảo há» cung ứng tháºt nhiá»u tải đến kinh sá»± Còn như hoa thược dược ở đây, xin đại nhân nghÄ© tình nó có công báo há»· đối vá»›i đại nhân mà tạm thá»i lưu lại được chăng? Sau nà y Vi đại nhân Ä‘eo ấn soái phá giặc láºp nên công lá»›n, được bái tướng phong vương ngang hà ng vá»›i Hà n Ngụy Công, Vi Trung Võ Vương, lại đến đây thưởng hoa. Khi ấy những bông Kim đái vi tranh nhau Ä‘ua nởm nghinh tiếp quý nhân, há chẳng là má»™t mỹ sá»± ? Ty chức nghÄ© rằng đây là má»™t dịp góp tà i liệu cho những nhà văn dá»±ng lên tấn tuồng còn tiếp diá»…n mãi mãi.
Vi Tiểu Bảo khoan khoái vô cùng. Gã há»i:
- Bố chánh đại nhân bảo những diễn viên sẽ đem tiểu đệ ra đóng tuồng chăng ?
Viên bố chánh đáp:
- Äúng thế! DÄ© nhiên cần phải má»™t tay kép nhá» tuổi, hình dung tuấn nhã đê?
đóng vai Vi đại nhân. Còn những ngưá»i ráºm râu, mặt lá»›n những tên hỠđồng bôi mÅ©i trắng sẽ giả là m quan nha đóng vai bá»n ty chức.
Má»i ngưá»i nổi lên trà ng cưá»i ha hả.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Vở tuồng nà y sẽ đặt tên là vở gì ?
Viên bố chánh quay sang nói với tên quan tuần phủ:
- Vụ nà y phải xin Phá»§ đà i đại nhân đại nhân đặt tên cho má»›i được! Y thấy quan tuần phá»§ nãy giá» không len tiếng liá»n kéo lão và o cuá»™c cho xôm trò.
Quan tuần phá»§ cưá»i đáp:
- Vi đại nhân sau nà y tất được phong vương, váºy vở tuồng nà y kêu bằng "Vi vương trâm hoa" được chăng ?
Các quan Ä‘á»u tán thà nh.
Thế là Viên bố chánh thuyết vòng quanh má»™t hồi cứu được mấy ngà n bông thược dược thoát khá»i tai nạn.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ cao hứng nên không nghĩ tới mối thù ngà y trước nữa, gã tự nhủ:
- Tể tướng thì lão gia không là m nổi, nhưng mà đại phá Tây tặc mà được phong vương gì đó thì cÅ©ng là m chÆ¡i. Nếu mình nhổ hết thược dược ở đây e rằng có Ä‘iá»u bất lợi.
- Ở đây còn nhiá»u tể tướng quá! Không lẽ bá»n nà y là m nên tể tướng hết?
Phá»§ đà i, Phiên ty còn có chút hy vá»ng, chứ tên Ngô Chà Vinh chó đẻ kia thì chẳng ra trò gì hết.
Gã cÅ©ng biết rõ viên bố chánh có ý bảo toà n vưá»n thược dược. Yếu quyết là m quan cá»§a gã là đầu xuôi Ä‘uôi lá»t, cần phải nâng đỡ nhau. Chúng đã tâng bốc gã, gã chẳng thể nhất quyết theo ý mình là m cho bao nhiêu quan viên ở thà nh Dương Châu Ä‘á»u mất mặt.
Gã liá»n không nhắc tá»›i chuyện thược dược nữa, mỉm cưá»i nói:
- Sau nà y dù có vở tuồng đó thì chắc chúng ta cũng không được coi đâu.
Chi bằng chúng ta cùng nhau nghe hát bây giá».
Các quan Ä‘á»u khen phải.
Ngô Chà Vinh đã chuẩn bị đầy đủ, liá»n truyá»n lệnh ra.
Bá»—ng nghe ngoà i rạp có tiếng bá»™i ngá»c leng leng. Tiếp theo mùi hương thoang thoảng bay và o.
Vi Tiểu Bảo phấn khởi tinh thần, lẩm bẩm:
- Có mỹ nhân tá»›i rồi! Quả nhiên má»™t mỹ nhân tha thướt tiến và o hoa bằng, hướng vá» phÃa Vi Tiểu Bảo hà nh lá»…. Thị cất giá»ng trong trẻo nói:
- Khâm sai đại nhân cùng các vị đại nhân vinh an vạn phúc. Tiểu nữ tá» là Lương Ngá»c Kiá»u xin hầu chầu ca hát.
Ngưá»i đà n bà nà y lối ngoà i ba chục tuổi, ăn mặc rất hoa lệ, nhưng phần nhan sắc cÅ©ng tầm thưá»ng thôi.
Äịch sư liá»n thổi sáo, ả đà cất tiếng hát theo.
ả hát hai bà i thÆ¡ tả cảnh Dương Châu cá»§a Äá»— Mục:
Núi biếc lô nhô nước chảy quanh Thu tà n cây cỠcũng điêu linh Nhịp cầu hai bốn đêm trăng to?
Ngưá»i ngá»c tiêu thanh gợi mối tình Và má»™t bà i nữa là :
Lưu lạc Giang Nam đã bấy lâu, Cùng ngưá»i nhá» bé ở bên nhau.
Mưá»i năm chợt tỉnh Dương Châu má»™ng, Mang tiếng trăng hoa nghÄ© lại rầu Tiếng địch du dương, tiếng ca uyển chuyển nghe rất lá»t tai.
Vi Tiểu Bảo nhìn ngưá»i ca kỹ bất giác trong lòng nổi cÆ¡n phiá»n muá»™n.