“Ngươi nhắc lại một chút, ngươi được cha ta phái tới đây, đã được căn dặn trước những gì?” Đinh Càn Khôn bám cả hai tay lên vai gã sư đệ mới tới, bởi vì quá xúc động mà giọng nói bắt đầu trở nên khàn đục. Thanh niên trước mặt còn cao lớn hơn hắn, chưa nói việc có thể cầm cự được con gái yêu của mình một lúc lâu, riêng bả vai rắn chắc này chứng tỏ tố chất cơ thể cực tốt. Đôi mắt trong sáng hữu thần, dám chắc bản lĩnh ma pháp cũng không tệ. Một chiêu phá vỡ liên hoàn thủy đạn trận vừa xong rõ ràng có phối hợp với hỏa nguyên tố cuồng bạo. Đinh Càn Khôn đã dám chắc chín phần đây chính là người đáp ứng đủ tiêu chuẩn mà cha hắn đã cam kết gửi tới.
“Lục Tiểu Phong, học viên năm hai của Vũ Đấu học viện, đệ tử chân truyền của Đinh Nguyên lão sư, bái kiến sư huynh.” Cảm giác được đôi bàn tay đã có chút run rẩy vì xúc động đang đặt trên hai vai mình, cùng với ánh mắt cuồng nhiệt của vị chủ nhân, Tiểu Phong cũng chần chờ một chút, rồi nhẹ lùi ra sau một bước, chắp tay cúi chào. Đồng thời, hắn rút từ trong đồng hồ không gian ma pháp ra một bức thư tay, kính cẩn đưa lên. “Đinh Nguyên lão sư có lệnh, Tiểu Phong tới đây tiếp thụ đặc huấn trong thời hạn hai năm, mong sư huynh chỉ giáo.”
Tiếp lấy bức thư tay của Đinh Nguyên, Càn Khôn lập tức mở ra xem. Bức thư chỉ vẻn vẹn có vài dòng, nhưng khuôn mặt Đinh Càn Khôn lại biến hóa liên tục. Bắt đầu chăm chú, rồi vui mừng, cuối cùng lại há hốc mồm ra không thể ngậm lại được.
“Càn Khôn,
Cha gửi tới cho ngươi một tên đệ tử cực kỳ thú vị. Tên nó là Lục Tiểu Phong, mười bảy tuổi, cả ma pháp lẫn vũ kĩ đều đã sớm đạt đệ tam cấp. Tên đệ tử này thân là điện hệ thao khống giả, võ công gia truyền, lại ký khế ước với hai đầu A cấp ma thú, thiên phú dị bẩm. Về nhân phẩm của nó, quá khứ tuy có chút khúc mắc, nhưng đã được bạn cũ của con là Mã Thiên Vân đảm bảo. Ta tin ngươi không làm cho cha thât vọng.
Tái bút: Ý cha đã định, nếu sau hai năm nó thắng được canh bạc cuối, thì nó cũng chính là con rể tương lai của ngươi. Ngăn bí mật giữa hai mặt huy hiệu tín vật của ta có một viên Quan Âm nhất dạ hàng Như Lai, đến lúc cần thiết ngươi cứ cho chúng nó ván đã đóng thuyền, tội vạ đâu ta chịu.”
Cố gắng ngậm miệng lại, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, Đinh Càn Khôn ngầm kinh dị về sự bá đạo của cha mình. Mặc dù hắn không biết viên Quan Âm nhất dạ hàng Như Lai kia là loại thuốc gì, nhưng từ ý tứ của bức thư cũng như tên gọi của nó, chắc chắn viên thuốc này cũng thuộc loại truyền thuyết xuân dược. Tuyển con rể có cần phải tung lưới kỹ càng vậy không.
“Ba ba, ông nội viết gì vậy, ông có nhắc tới con không?” Không chỉ riêng mình Tiểu Phong nhận ra biến hóa trên mặt của Càn Khôn, tiểu mỹ nhân bên cạnh cũng rất tò mò về nội dung bức thư, bước tới định thò đầu vào nhìn trộm.
“À à, không có gì.” Đinh Càn Khôn luống cuống nhét vội bức thư vào trong ngực áo, ho khan mấy tiếng. Đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, hắn vội quay sang hỏi nhân vật chính của bức thư lúc này còn đứng tần ngần trước mặt. “Tiểu Phong, ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Không được, không được. Tuy ngươi là đệ tử của cha ta, nhưng cũng sắp chịu sự dạy dỗ của ta. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, ngươi phải gọi ta là sư phụ.” Đinh Càn Khôn vội vàng đính chính.
Tuy Càn Khôn tuổi tác lớn hơn Tiểu Phong nhiều, nhưng xét về thứ bậc, quả thật Tiểu Phong chỉ cần gọi hai tiếng sư huynh. Vốn gọi thế không có việc gì, nhưng Đinh Càn Khôn lại chợt nhớ ra hai năm nữa thanh niên trước mặt này rất có thể trở thành con rể của mình. Từ sư huynh mà biến thành nhạc phụ, quả thật khó chấp nhận được. Chi bằng dứt khoát bắt Tiểu Phong gọi hắn là sư phụ, tương lai cũng sẽ dễ ứng xử hơn nhiều.
“Dạ, đệ tử Tiểu Phong bái kiến Càn Khôn sư phụ.” Tuy Tiểu Phong cũng thấy có chút gượng ép, nhưng lời giải thích của Đinh Càn Khôn đưa ra quả thật cũng có chút đạo lý, liền chắp hai tay hành lễ bái sư.
“Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Đinh Càn Khôn tươi cười đỡ không cho hắn quỳ xuống, rồi kéo đứa con gái cưng ra đỡ đòn. “Tiểu Phong, đây là Đinh Ngọc Mai con gái của ta, kém ngươi một tuổi, cứ gọi Mai Mai là được rồi.”
“Ngọc Mai sư muội.” Tiểu Phong xấu hổ không dám nhìn vào vị tiểu sư muội dung nhan diễm lệ trước mặt, chỉ biết cúi đầu lí nhí.
“Không dám.” Ngọc Mai hứ một tiếng, quay đầu tỉnh bơ. Nàng tự nhiên chưa thích ứng được việc tên dâm tặc vô sỉ vài phút trước đột nhiên trở thành sư huynh của mình. “Cha với hắn cứ nói chuyện, con xuống nhà trước.”
Dứt lời, tiểu mỹ nhân ấn vào viên hồng bảo thạch trên ngực áo, bộ quần áo một lần nữa biến đổi thành một bộ đồ lặn bao phủ toàn thân. Nàng lấy đà vài bước, rồi thực hiện một động tác hoàn mỹ, nhảy xuống hồ nước sau lưng hai người.
Gọi là nhà, bởi khu nghiên cứu chân chính nằm dưới đáy hồ này.
“Tiểu Phong, ta chưa kịp hỏi ngươi, tại sao lúc nãy ngươi và Mai Mai chiến đấu quyết liệt như vậy? Nhìn biểu hiện của nó, hai ngươi có vẻ sinh ra hiểu lầm không nhỏ đâu.”
Nhìn thấy phản ứng bất mãn rõ ràng của con gái rượu, Đinh Càn Khôn chỉ biết cười khổ, quay sang hỏi Tiểu Phong. Vốn hắn chỉ nghĩ con gái tấn công Tiểu Phong vì hắn là người lạ tự tiện xâm nhập, mà vừa rồi bản thân cũng quá vui mừng nên cũng không xem xét nhiều. Nhưng từ hành động cùng nét mặt của Mai Mai, xem ra sự việc còn rắc rối hơn thế. Phải biết sau này khu nghiên cứu này sẽ có thêm một thành viên mới, nếu không xử lí ổn thoả mâu thuẫn từ trong trứng nước, khẳng định càng ngày hắn sẽ càng phải đau đầu thêm.
“Thực ra sự việc là thế này...” Tiểu Phong cúi đầu lí nhí giải thích, cũng không dám nói sai sự thật nửa phần. Dù sao hắn cũng chỉ là vô tình, cũng chưa có gì gọi là quá đáng, huống chi Càn Khôn hoàn toàn có thể hỏi lại con gái để kiểm tra sự thật.
“Được rồi, theo như ta biết ngươi đồng thời đạt đến tam cấp cả ma pháp lẫn vũ kỹ, sao còn có thể cầm cự được Mai Mai, vốn đã sớm tiến vào Tinh đấu vũ đế cảnh giới, sau khi hợp thể thể lực không kém đỉnh cấp vũ đế. Còn nữa, vốn ngươi là điện hệ thao khống giả, tại sao một quyền lúc trước lại bao hàm hoả thuộc tính nồng đậm như vậy?” Sau khi nghe được đầu đuôi câu truyện, ngược với suy đoán của Tiểu Phong, Đinh Càn Khôn cũng không có bất cứ biểu hiện gì rõ rệt, mà chỉ gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi lại ngay lập tức chuyển đề tài, tựa như muốn lờ đi biến cố tên đệ tử vừa nói ra.
“Càn Khôn sư phụ, tuần trước trên đường đến đây đệ tử gặp phải hiểm cảnh, không còn cách nào khác buộc phải uống vào một viên Tán Ma hoàn, rốt cục đột phá tam tinh, tiến vào vũ đế cấp bậc. Còn về hoả quyền vừa sử dụng, là do đệ tử tự mình lĩnh ngộ, cũng không hoàn toàn là ma pháp thuần tuý.”
“Cái gì, ngươi nói ngươi đã uống Tán Ma hoàn từ một tuần trước?” Càn Khôn kinh dị thốt lên, vội vàng chụp lấy đại mạch trên cổ tay Tiểu Phong kiểm tra một lượt. Uống vào Tán Ma hoàn đại biểu cho cái gì hắn hoàn toàn hiểu rõ, sử dụng song đan trong vòng một năm mỗi giây mỗi phút đều là cực kỳ quý giá, liên hệ trọng đại tới khả năng phát triển của cả cuộc đời. Bây giờ lãng phí mất một tuần, hiển nhiên khiến hắn cực kỳ tiếc rẻ.
“Được rồi, đã như thế chỉ có thể tăng tốc tiến hành đặc huấn. Tiểu Phong, ngươi lập tức theo ta hạ thuỷ, cho ngươi làm quen với khu nghiên cứu, thuận tiện sắp xếp phòng ở cho ngươi luôn...ủa, đây là cái gì?” Bởi vì hai cổ tay Tiểu Phong luôn luôn bao phủ bởi Phi ưng trảo dạng hộ uyển, nên khi bắt mạch ngón tay của Đinh Càn Khôn phải luồn xuống dưới lớp bao tay một chút. Ai dè sau khi kiểm tra thể trạng, nhận định quả thật Tiểu Phong đã uống vào Tán Ma hoàn, Càn Khôn lại phát hiện cảm giác nơi ngón tay tiếp xúc với bao tay màu đen kia có chút đặc thù, một linh cảm xẹt qua, hồ nghi hỏi.
“Đây là Phi ưng trảo, do một cơ khí thao khống giả của Phi ưng tầm bảo đội chế tác tặng đệ tử, nghe nói xuất xứ từ một khối kim loại trong dạ dày một con thực thiết xà.” Tiểu Phong nhận ra vật làm Đinh Càn Khôn chú ý, liền đem cách sử dụng Phi ưng trảo biểu diễn một lượt, cũng không quên nói rõ xuất xứ.
Mà lúc Tiểu Phong nói ra xuất xứ, Đinh Càn Khôn trong đầu chỉ nghe oanh một tiếng, trong lòng đột ngột tràn ngập cực độ khiếp sợ cùng sung sướng. Kim loại trong dạ dày thực thiết xà cái gì chứ, dịch vị của thực thiết xà có thể hoà tan mọi loại kim thiết. Vật liệu này cảm giác khi tiếp xúc không giống kim loại, không giống phi kim, mà hơi sần sùi tựa như đá nham thạch. Cộng với mùi hương thoang thoảng đặc trưng nếu chú ý kĩ mới thấy nhẹ nhàng tán ra, hộ uyển trước mặt có chín phần là làm từ chất liệu đó.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?” Thấy thần sắc ngây ngốc của Đinh Càn Khôn, Tiểu Phong cũng lo lắng hỏi.
“Đây là dị long diên hương, hộ uyển này tuyệt đối được chế tác từ dị long diên hương! Trời ơi, ngươi nói tên kẻ ngu xuẩn nào lại chế tác dị long diên hương chí bảo thành dạng vũ khí rác rưởi như thế này, ta lập tức đi giết hắn.” Nuốt một ngụm nước bọt cho cổ họng bớt khô khốc, Đinh Càn Khôn vội vàng cất tiếng. Phải biết rằng hắn là một cơ khí đại tông sư, niềm đam mê lớn nhất là chế tác tuyệt thế ma pháp vũ khí. Hộ trảo của Tiểu Phong có một thành phần là cực phẩm vật liệu, nhưng lại chỉ được gia công bằng một trình độ kém cỏi, bảo sao hắn không phát điên cho được.
“Sư phụ, mong người thu lại lời nói, tuy đệ tử không biết dị long diên hương người nói là cái dạng gì, nhưng đây là chân tình của bằng hữu, tuyệt đối không phải là rác rưởi.” Tiểu Phong đột nhiên lửa giận trong lòng bạo phát, tức giận gằn từng chữ. Phong Linh trong tâm trí hắn luôn là một vị tỷ tỷ cực kỳ tốt bụng, hắn tuyệt đối không để ai sỉ nhục nàng, kể cả là vị sư phụ mới nhận này.
“A, là ta lỡ lời, là ta lỡ lời. Chẳng qua ngươi phải biết đôi bao tay này được làm từ một hợp chất thần kỳ tên gọi là dị long diên hương, trong cả trăm ngàn trường hợp mới hi hữu xuất hiện một lần, chỉ vì cảm thấy quá hoang phí nên ta mới kiềm chế không được.” Đinh Càn Khôn giật mình nhận ra cơn giận của đồ đệ, vội vàng giải thích.
Long diên hương thường được tìm thấy trong dạ dày của các loài thuỷ sinh vật như cá voi, rắn nước. Nó có dạng như một viên đá nham thạch màu xám cực kỳ cứng rắn, lại có dược tính và mùi hương không bao giờ phai nhạt. Trong cả ngàn con mới có thể xuất hiện một viên long diên hương. Dị long diên hương lại càng thần kì, có màu đen tuyền, không những cứng rắn phi thường mà còn có khả năng truyền dẫn ma pháp bất kể thuộc tính hay cấp bậc, thậm chí khuyếch tán ma pháp thêm vài phần. Đáng tiếc độ quý hiếm của nó lại càng khỏi phải bàn.
“Hảo đồ đệ, ngươi có muốn Phi ưng trảo này đạt đến bán thần khí cấp bậc không?” Sau khi đem hết lí giải về dị long diên hương cho Tiểu Phong, Đinh Càn Khôn đột nhiên quả quyết nói ra một câu kinh người.