  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				01-02-2010, 01:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 TỠSỹ 4vn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2010 
					Äến từ: tp hcm 
					
					
						Bài gởi: 116
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Äá»™c nhãn Hắc lang-Vô Danh tiên sinh
			 
			 
			
		
		
		
			
			Äá»™c nhãn hắc Lang 
Hồi 1:Một đám tang 
Nguồn:Việt đồng tâm 
 
 
  
 
Cát vàng mênh mông... 
Gió thu lạnh lùng... 
Giữa bãi sa mạc mênh mông, bá»—ng có má»™t bóng Ä‘en lá»›t nhanh qua như má»™t làn tên xẹt. Bóng Ä‘en ấy nhắm thẳng má»™t sá»n núi phi vút tá»›i. 
Khi bóng đen ấy vừa khuất dạng, thì có một bóng đen thứ hai, cũng xuất hiện ngay vị trà cũ, nhắm bóng đen vừa rồi đuổi gấp theo... 
Hu...hu...! Tiếng khóc của một đứa bé bỗng vang lên. 
Thì ra bóng Ä‘en xuất hiện đầu tiên ấy, chÃnh là má»™t cô gái mặc áo Ä‘en, tuổi trạc má»i bảy má»i tám, trên lưng Ä‘ang cõng má»™t đứa bé trai độ ba tuổi. 
Äôi mắt cá»§a cô gái áo Ä‘en, đầy những tia sáng oán háºn căm thù, cô nghẹn ngào nói: 
- Äệ đệ, chá»› nên khóc... Nếu không, kẻ địch nghe được thì chúng ta không thể trốn thoát nữa... Äệ đệ, em ngoan Ä‘i. 
Äứa bé lá»™ vẽ khiếp sợ, rồi im ngay tiếng khóc. 
Cô gái áo đen lại nói : 
- Äệ đệ, tên em gá»i là ThÃch Äinh Nhạn..., đệ đệ, rồi có ngày em phải trả mối thù đẩm máu đối vá»›i tên Truy Hồn Kiếm Khách Bang chá»§ cá»§a Cô Lâu Bang đã sát hại cha mẹ ta... 
Câu nói cá»§a cô gái áo Ä‘en cha dứt, thì thốt nhiên, má»™t giá»ng cưá»i lạnh lùng từ phÃa sau truyá»n đến. 
Thì ra cái bóng Ä‘en thứ hai đã đứng sừng sững tại phÃa sau cô gái áo Ä‘en tá»± bao giá». Ngưá»i ấy cưá»i lạnh lùng nói : 
- Bá»n ranh con kia, các ngư Æ¡i liệu có chạy thoát được chăng ? 
Cô gái áo đen biến hẳn sắc mặt, quát rằng : 
- Bá»n các ngư Æ¡i định giết không chừa má»™t mạng sống hay sao ? 
- Äúng thế ! Phấn Diện Sứ Giả ta tuân lệnh đến đây. Tất nhiên, các ngư Æ¡i không làm sao thoát khá»i tay ta được. 
- Lão tặc ! Ta sẽ đổi mạng với ngư ơi ! 
Câu nói cha dứt, thì cô gái áo Ä‘en đã vung chưởng đánh nghe má»™t tiếng vút vá» phÃa Phấn Diện Sứ Giả. 
Chưởng thế vừa rồi là do cô gái áo Ä‘en đã Ä‘em toàn lá»±c đánh ra vá»›i mục Ä‘Ãch lấy mạng đổi mạng. Do đó, luồng chưởng phong mạnh mẽ như có thể xô láºt cả núi, ào ào cuốn thẳng vá» phÃa ngá»±c cá»§a Phấn Diện Sứ Giả. 
Phấn Diện Sứ Giả lạnh lùng quát rằng : 
- Ngư ơi muốn chết mà ! 
Tiếng “mà†cha dứt thì tay mặt cá»§a y đã thò ra, rồi lao mình vá» phÃa trước, vung chưởng trái ra công thẳng vào cô gái áo Ä‘en. 
Phình !.... 
Má»™t tiếng dá»™i khô khan, cô gái áo Ä‘en liá»n bị hất tung ra xa ngoài má»™t trượng. 
Chiếc miệng anh đào bé nhỠcủa cô ha ra nhổ liên tiếp ba ngụm máu. 
Trong khi cô gái áo đen bị hất tung đi, thì đứa bé trai trên lưng của cô ta bỗng sút tay rơi xuống đất ! 
Tức thì Phấn Diên Sứ Giả nhảy một bước dài đến sát bên cạnh đứa bé ấy, chụp nó như chụp một con gà rồi nhất bổng lên... 
Cô gái áo đen kêu lên như cuồng dại : 
- Hãy thả... thả em tôi ra... 
Cùng một lợt với tiếng gào ấy, nàng lại lao mình đến Phấn Diện Sứ Giả lần thứ hai. Phấn Diện Sứ Giả vung cánh tay mặt lên, tức thì cô gái áo đen lại bị luồng chưởng lực bắn ra sau mấy bước. 
Thốt nhiên, hai đầu gối cô gái áo đen bỗng sụm xuống, cô quỳ trên đất, cất tiếng vang xin : 
- Phấn Diện Sứ Giả...tôi van xin ông...xin ông thả em tôi ra... 
Phấn Diện Sứ Giả cưá»i lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô gái áo Ä‘en Ä‘ang quỳ trên đất. 
Hắn nhếch miệng cưá»i đầy gian ác sâu hiểm, nói : 
- ÄÆ°á»£c ! Nhưng... 
Ha ha, ta cần thân xác cô làm Ä‘iá»u kiện trao đổi.... 
Cô gái áo đen tái hẳn sắc mặt, nghiến răng nói : 
- Cũng được, chỉ cần ông thả em tôi ! 
- ÄÆ°á»£c ! 
Phấn Diện Sứ Giả liá»n cất tiếng cưá»i lạnh lùng. Nhưng tiếng cưá»i vang trong không gian vá»ng lại ! 
Hai ngưá»i cúi đầu nhìn xuống, thì thấy dưới chân núi có hàng ngàn con sói Ä‘ang ngá»a cổ ngóng lên...! 
Phấn Diện Sứ Giả thấy thế không khá»i rùng mình. Hắn bèn nhanh nhẹn lao mình tá»›i cạnh cô gái, rồi nhấc bổng nàng lên chạy thẳng vá» phÃa bãi đá ngổn ngang.. Chẳng bao lâu, từ phÃa sau bãi đá ấy, có má»™t cô gái đầu tóc rối bù, Ä‘ang loạng choạng bước ra, đôi má ràn rụa lệ thắm. Cô gái ấy chÃnh là cô gái áo Ä‘en. 
Thằng bé trông thấy chị, liá»n cất tiếng gá»i : 
- Tá»· tá»·... 
Dứt lá»i nó chạy ào tá»›i ngã vào lòng cô gái áo Ä‘en. Cô gái áo Ä‘en gào lên : 
- Äệ đệ.... 
Thế rồi hai chị em ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Bên dưới sá»n núi tiếng sói tru nối tiếp vang lên không ngừng. 
Má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng bất ngá» từ phÃa sau lưng hai chị em cô gái vá»ng đến. Cô gái áo Ä‘en liá»n xô đứa em trai từ trong lòng ra, nhanh nhẹn quay mình trở lại, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã siết chặc má»™t thanh trưá»ng kiếm trong tay, mặt đầy sát khÃ, đứng sá»ng tại đấy tá»± bao giá» ! 
Cô gái áo đen kinh hoàng buột miệng kêu lên : 
- Ngư ơi...? 
Câu nói cha dứt, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã vung lưỡi kiếm lên, tức thì ánh thép chiếu ngưá»i, rồi tiếp theo má»™t tiếng gào thảm thiết, máu tư Æ¡i vung toé khắp nÆ¡i. 
Thì ra lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào bả vai cô gái khiến cô ta té khụy xuống đất ! 
Nàng cất giá»ng hổn hển nói : 
- Phấn Diện Sứ Giả, ngư Æ¡i hiếp ta rồi lại giết ta.... ngư Æ¡i... ngư Æ¡i là loài mặt ngưá»i dạ thú. ThÃch Thiết Hoa ta... dù có chết nhưng hồn ta vẫn không buông tha ngư Æ¡i đâu ! 
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng chạy tá»›i ôm chầm lấy ngưá»i chị mình. Phấn Diện Sứ Giả liá»n chụp lấy ThÃch Äinh Nhạn quát rằng : 
- Ranh con ! Ngư ơi cũng không sống được, hãy xuống làm mồi cho lũ sói đi ! 
Phấn Diện Sứ Giả vừa dứt lá»i, hắn vun tay ném ThÃch Äinh Nhạn xuống dưới chân núi, nÆ¡i bầy sói Ä‘ang tụ táºp. ThÃch Äinh Nhạn chỉ kịp gào lên má»™t tiếng kinh hoàng... 
Và, liá»n đó, ở dưới chân núi lại có tiếng tru lên không ngá»›t. 
Tiếng sói tru và tiếng cưá»i như cuồng dại cá»§a Phấn Diện Sứ Giả hoà thành má»™t âm Ä‘iệu rùng rợn không thể tưởng tượng được, khiến ai nghe đến cÅ©ng phải nổi da gà khắp cả ngưá»i. 
Tiếng gió nổi dáºy ào ào ! Lá rừng không ngá»›t xào xạc. Dưá»ng như Ä‘ang khóc than trước má»™t cảnh hy hữu ở trên Ä‘á»i. 
Phấn Diện Sứ Giả xoay ngưá»i vừa cất tiếng cưá»i cuồng dại vừa nhắm hướng đưá»ng cá»§a bá» chạy như bay, chẳng mấy chốc đã mất hút giữa bãi cát vàng mênh mông... 
Trên sá»n núi, cô gái áo Ä‘en Ä‘ang nằm im lìm trên mặt đất. PhÃa dưới sá»n núi, tiếng sói tru rợn ngưá»i vẫn nối tiếp không há» dứt... 
Thế nhưng, gió cát vẫn cuốn ào ào như cá»§. Cảnh tượng chung quanh vẫn giống như thuở nào. Dưá»ng như màn thảm kịch rùng rợn vừa rồi chẳng há» có xảy ra tại đây váºy. 
oo Vẫn biển cát vàng mênh mông... 
Vẫn ngá»n gió thu lạnh lùng... 
Boong !.... 
Má»™t tiếng chuông ngân dài hoà lẫn giữa tiếng gió cát Ä‘ang thổi ào ạt. Tiếp đó, lại có tiếng mõ, tiếng tụng kinh nhịp nhàng từ xa vá»ng lại. 
Trong Hoàng Sa Cốc, bá»—ng có bốn năm mươi ngưá»i xuất hiện giữa cÆ¡n bão cát. 
Trong số ấy, có má»i mấy tên đàn ông lá»±c lưỡng mặc đồ võ gá»n gàng, Ä‘ang khiêng má»™t cổ quan tài tháºt lạ lùng. 
Sở dÄ© nói lạ lùng là vì cá»— quan tài ấy làm toàn bằng đồng Ä‘á». HÆ¡n nữa, hai bên hông quan tài lại chạm hai con rồng xanh, trông linh động như sống. 
Theo sau cá»— quan tài, là má»™t thiếu niên mặc áo trắng độ má»i bảy má»i tám tuổi. 
Ngưá»i thiếu niên nầy có má»™t thân hình vạm vỡ tráng kiện, làn da ngăm Ä‘en láng bóng. 
Äi cạnh ngưá»i thiếu niên ấy là má»™t lão già tóc đã bạc phÆ¡. 
PhÃa sau, lại có sáu lão già cùng khiêng má»™t cái r ương bạc, và sắc mặc cá»§a há» Ä‘á»u có vẽ hết sức Ä‘au buồn. 
Khi há» ra khá»i cá»a sÆ¡n cốc, thì nhắm Ä‘i thẳng vào sa mạc... 
Sau khi đã qua khá»i má»™t bãi sa mạc và đến trước má»™t ngá»n núi nhá», thì tất cả số ngưá»i ấy, Ä‘á»u dừng chân đứng lại. Trước mặt há» chừng má»™t trượng, có má»™t cái hang to. Trong hang sáng sá»§a như ban ngày. 
Lão già đứng bên cạnh ngưá»i thiếu niên áo trắng xoay tròn đôi mắt hạ giá»ng nói: 
- Ngưá»i làm má»™ đâu rồi ? 
- Có kẻ hèn đây ! 
Từ trong đám ngưá»i, có má»™t lão già độ ngÅ© tuần lách mình bước ra Ä‘i đến trước mặt lão già tóc bạc ấy, nói : 
- Thừa tướng có Ä‘iá»u chi chỉ dạy ? 
Lão già tóc bạc nói : 
- Ngôi má»™ do ngư Æ¡i xây nên, váºy ngư Æ¡i dẫn đưá»ng đưa thánh thể cá»§a V ương ta vào trong lòng má»™. 
- Vâng ! 
Lão già gầy đét ấy liá»n bước thẳng vào trong hang trước tiên. Tiếp đó, má»i mấy tên khiêng cá»— quan tài nối gót theo lão. 
Suốt dá»c đưá»ng, má»i ngưá»i trông thấy cái hang ấy Ä‘á»u do những phiến đá thá»±c to xây dá»±ng nên. Công trình hết sức vÄ© đại và khéo léo. Äoàn ngưá»i Ä‘i qua không biết bao nhiêu khúc quanh má»›i đến má»™t gian nhà đá trông nguy nga lá»™ng lẫy như má»™t cung Ä‘iện. 
Cỗ quan tài bằng đồng đỠđược đặt nhẹ xuống giữa ngôi điện ấy ! 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u quỳ xuống đất, ngoại trừ ngưá»i thiếu niên áo trắng vẫn đứng y nguyên chổ cá»§. Trên khung mặt Ä‘en sạm cá»§a chàng không há» lá»™ ra má»™t chút tình cảm. Tia mắt đầy oán háºn, không ngá»›t nhìn đăm đăm vào cá»— quan tài bằng đồng kia. 
Lão già tóc bạc trông thấy ngưá»i thiếu niên áo trắng không chịu quỳ, thì buá»™t miệng quát rằng : 
- Ngưá»i “bồi táng†sao không chịu quỳ xuống? 
Sắc mặt cá»§a ngưá»i thiếu niên áo trắng lạnh lùng như má»™t khối băng, không há» biểu hiện má»™t sá»± phản ứng nào cả. Chàng không trả lá»i mà cÅ©ng không chuyển động đôi tròng mắt. 
- Qùy xuống ! 
Lão tóc bạc dùng hai tay đè mạnh đôi vai của chàng thiếu niên xuống! 
Chàng trợn tròn đôi mắt nhìn lão đầy vẽ căm háºn, nhưng vẫn im lặng không há» mở miệng nói chi cả. 
Lão tóc bạc sau khi quỳ xuống xong, to tiếng khấn : 
- KÃnh bẩm V ương tôi, lão thần tuân theo di chúc cá»§a Ngài, an táng Ngài vào má»™t ngôi má»™ đặc biệt. Xây dá»±ng theo thế tráºn, không co bá»n đạo tặc nào xâm nháºp được để khuấy phá thánh thể cá»§a Ngài. Càng không có ai vào đây được để trá»™m mất số bảo váºt mà lúc sinh tiá»n Ngài đã tìm được... 
Lão thần đã chá»n tên Thôi Thiên Hàn để chôn theo ngài. Hắn là má»™t tên tá»™i phạm đã giết chết mẹ ruá»™t nên không thể nào tha thứ được. 
Mong V ương ngài giữ nó bên mình để sai khiến. Äồng thá»i xá tá»™i cho nó được nhá» ! 
Khấn dứt lá»i, lão già cúi lạy ba lạy rồi má»›i đứng thẳng ngưá»i lên. Bao nhiêu ngưá»i khác cÅ©ng lần lợt đứng dáºy. Nhưng, riêng ngưá»i thiếu niên áo trắng vẫn còn phá»§ phục dưới đất. 
Lão già tóc bạc đưa mắt ngó qua khắp má»i ngưá»i má»™t lợt, nói : 
- Ngoài ngưá»i “bồi táng†còn tất cả hãy lui ra khá»i lòng má»™ để đóng kÃn má»™ lại ! 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u theo lệnh lùi ra... 
Riêng ngưá»i thiếu niên áo trắng vẫn quỳ yên trên đất, không há» nhúc nhÃch. 
Chẳng bao lâu, bá»—ng nghe má»™t tiếng “ầm†tháºt to rung chuyển cả gian phòng. 
Ngưá»i thiếu niên áo trắng ngÆ¡ ngác quay đầu ngó lại thì đã thấy cá»a Ä‘i vào khi nãy đã bị má»™t tảng đá khổng lồ chắn mất rồi. 
Thế là ngôi má»™ đã được khoá kÃn. 
Ngưá»i thiếu niên áo trắng liá»n từ từ đứng lên. Sắc mặt cá»§a chàng tràn ngáºp nét cămg thù, cất tiếng kêu lên : 
- Äây quả là má»™t cuá»™c mu sát ! 
Tiếng kêu đã gây nên những hồi âm không ngá»›t kêu “o, o†trong gian phòng đá má»™t lúc tháºt lâu. Tiếng kêu ấy nghe hết sức thê lương rùng rợn. 
Khi âm thanh của tiếng kêu đó tắt hẳn thì gian phòng đá của ngôi mộ đã trở thành một cảnh im lìm như cõi chết. 
Ngưá»i thiếu niên áo trắng không cất tiếng gào la nữa. Vì chàng đã hiá»…u dù có gào la cÅ©ng vô Ãch. Ngôi má»™ nầy đã khởi công xây dá»±ng hàng năm theo má»™t tráºn thế kỳ diệu. GiỠđây đưá»ng Ä‘i ra đã bị khoá thì còn có mong chi sống sót được ? 
Chàng đã bị mu sát và đã trở thành váºt hy sinh dưới danh nghÄ©a “bồi tángâ€. 
Chàng không khóc mà chỉ căm háºn. 
Chàng nhá»› lại địa ph ương nÆ¡i mình đã ở. Má»™t v ương quốc hoàn toàn tá»± láºp. NÆ¡i đó, ngưá»i ngoài rất Ãt khi Ä‘i đến. Quốc V ương đã xây dá»±ng nên v ương quốc ấy như thế nào, cÅ©ng như đã xây dá»±ng tá»± bao giá», chàng hoàn toàn không được biết ? 
Khi Quốc V ương chết Ä‘i thì có lệ phải chôn theo má»™t ngưá»i. 
Äấy là má»™t tục lệ từ xa truyá»n lại. Ngưá»i “bồi táng†ấy phải là má»™t ngưá»i phạm nhiá»u tá»™i ác tày trá»i. Vì chàng đã hại chế ngưá»i mẹ ruá»™t cá»§a mình, cho nên chàng phải làm ngưá»i “bồi táng†như hôm nay. 
Thôi Thiên Hàn đã tá»± há»i bao nhiêu lần : 
có phải ta đã hại mẹ ta chết không? Và, chà đã tá»± trả lá»i : 
Äúng thế ! 
Mẹ chàng đã chết sau khi ăn những tay nấm do chàng tìm được từ trên núi mang vá». Chàng đúng là hung thá»§ đã giết mẹ. Nhưng, thá»±c ra hành động cá»§a chàng hoàn toàn vô ý thức. 
Tất cả má»i ngưá»i trong thôn ấp Ä‘á»u không hiểu nổi oan đó cá»§a chàng. Há» khinh miệt chàng. 
Bởi thế, hiện nay đối vá»›i cuá»™c sống, chàng hoàn toàn thất vá»ng. Chàng bằng lòng lãnh lấy cái chết. Nhưng chết như thế nầy thá»±c không đáng. Vì trong trưá»ng hợp này rõ ràng chàng đã bị há» mu sát, đã bị há» dày xéo lên nhân phẩm cá»§a mình. 
Trước cổ quan tài bằng đồng, ngoài hai mươi ngá»n nến Ä‘ang cháy sáng rá»±c, bên cạnh quan tài má»™t cái r ương bạc to chứa đầy những châu báu cá»§a vị V ương giả Ä‘ang nằm im lìm ! 
Thôi Thiên Hàn đi thẩn thỠquanh gian nhà đá một vòng rồi bỗng bước thẳng đến chiếc r ương bạc to ấy. 
Chàng mở nắp r ương ra thấy bên trong toàn là những châu báu chói ngưá»i và má»™t thanh bá»u kiếm. Trên khoé miệng cá»§a chàng bá»—ng hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng. 
Chàng kéo mạnh nắp r ương Ä‘áºy lại. 
Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng chàng đã cảm thấy hơi thở nặng nỠvì không khà quá ngột ngạt. Chàng sắp chết vì ngạt hơi. 
Thốt nhiên, trên đỉnh gian phòng đá ấy bá»—ng dưá»ng như có tiếng khua động. 
Chàng ngá»a mặt nhìn lên thì thấy má»™t phiến đá to trên nóc gian phòng Ä‘ang rung động. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i sững sốt ! 
Chàng cố nghÄ© ngợi để Ä‘oán xem việc gì Ä‘ang xảy ra. Nhưng chàng không tài nào hiểu được má»i hiện tượng trước mắt. Có lý đâu bá»n quáºt trá»™m má»™ đã xuất hiện ? 
Nhưng, những tiếng động ấy bỗng im bặt. Gian phòng trở lại cảnh im lặng nhcủ. 
Thôi Thiên Hàn vừa hiếu kỳ, vừa có ý nghÄ© tìm má»™t con đưá»ng sống. 
Chàng nháºn rằng, trên nóc ngôi má»™ nầy, nếu đã có váºt chi Ä‘ang lay động thì không biết chừng cạy bá» phiến đá ấy Ä‘i, tất có thể thoát ra khá»i nÆ¡i đây được. 
Nghĩ đến đây, chàng bỗng đi thẳng đến dỡ nắp chiếc r ương bạc, thò tay lấy thanh kiếm báu dài độ ba thước. 
Thanh trưá»ng kiếm nầy chÃnh là váºt hàng ngày mang theo mình cá»§a vị Thổ V ương, mà khi chết đã chôn theo ông ta. 
Thôi Thiên Hàn biết thanh trưá»ng kiếm này chặt sắt như chặt chuối. Váºy có thể dùng nó để cạy phiến đá to trên nóc má»™. 
Chàng vừa hiếu kỳ vừa tha thiết tìm má»™t con đưá»ng sống, nên Ä‘em hết sức vung mạnh lưỡi kiếm chém thẳng vào khe hở cá»§a hai phiến đá giáp lại. 
Qua một tiếng “xoảng†ngân dài bên tai thì phiến đá ấy đã lay động. 
Tiếp đó, qua má»™t tiếng “ầm†tháºt to, cát bụi tung bay má» mịt, đá vụn tuông xuống ào ào, khiến Thôi Thiên Hàn giáºt nẩy mình nhảy lùi ra má»i bước. 
Cát bụi lần lần ta hẳn. Giữa gian phòng đã có thêm má»™t đống đất vàng. Thôi Thiên Hàn đưa mắt nhìn lên thì thấy có ánh sáng mặt trá»i từ lá»— trống ấy chiếu rá»i vào. 
Chàng hết sứ hồi hộp,bước nhanh tới đấy đưa mắt nhìn lên, thì thấy cách đáy huyệt trở lên cao độ ngoài hai mươi trượng, quả nhiên là mặt đất bằng. 
Cái địa đạo từ trên thông xuống đáy má»™ ấy, dưá»ng như má»›i vừa bị ai moi, nên sau khi chàng gỡ phiến đá cuối cùng thì nó liá»n sụp đổ phần đất má»ng còn lại xuống. 
Từ đáy huyệt trở lên mặt đất chỉ cách hai mươi trượng, như váºy là chàng có thể tìm cách bò lên được. 
NghÄ© đến đây, trên khuôn mặt chàng liá»n hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng. Nhưng thốt nhiên, nụ cưá»i cá»§a chàng bá»—ng tắt hẳn. 
Vì chàng sá»±c nhá»› đến má»™t váºt Ä‘ang bị chôn vùi dưới đống đất màu vàng từ trên sụp đổ xuống. Äấy là chiếc r ương dài độ sáu thước, rá»™ng độ ba thước từ trên rÆ¡i xuống. 
Chàng không khá»i hồi há»™p. Vì chàng đã hiểu đây là việc chi rồi. Rất có thể má»™t ngưá»i nào đó đã đẩy chiếc r ương sắt ấy xuống cùng má»™t lúc vá»›i số đất cát vừa sụp đổ. 
Bởi thế, chàng đưa mắt nhìn chiếc r ương sắt Ä‘ang bị chôn vùi má»™t nữa trong đống đất, trong lòng cảm thấy hết sức lạ lùng. Trong chiếc r ương sắt ấy đựng váºt gì ? 
Có lý nào lại là một xác chết ? Tại sao đối ph ương phải moi sâu đến hai mươi trượng để chôn chiếc r ương nầy ? 
Lòng háo kỳ trong ngưá»i chàng lại dáºy lên. Chàng phải tìm hiểu rõ má»›i được. 
Do đó, chàng liá»n bước tá»›i cạnh chiếc r ương sắt. 
Chiếc r ương sắt ấy đã được khoá kỹ. Thôi Thiên Hàn liá»n vung thanh bảo kiếm trong tay lên nhắm ổ khoá chém mạnh xuống. 
Trong khi chàng định tho tay mở nấp r ương thì không khá»i giáºt nẩy mình. Chàng cảm thấy á»›n lạnh cả tâm can, vá»™i vàng rút tay trở lại. 
Nhưng cuối cùng, chàng nghiến chặt đôi hàm răng, đánh bạo thò tay đến dỡ mạnh nấp r ương ra, cúi mặt xuống nhìn... 
Thốt nhiên, chàng buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng “ồâ€, rồi vá»™i vàng thối lui ra sau hÆ¡n má»i bước. 
Thanh bá»u kiếm trong tay chàng cÅ©ng đánh rÆ¡i xuống đất nghe loàng choàng. 
Vẽ mặt chàng hiện đầy sắc kinh hoàng. Vì chàng đã trông thấy một việc hết sức rùng rợn. 
Thì ra ở trong chiếc r ương sắt kia đựng má»™t xác ngưá»i đầy máu me. Ngưá»i ấy có thân hình trung bình, không máºp không ốm. Vì khắp ngưá»i y be bét máu tư Æ¡i, tóc rối bù xù nên Thôi Thiên Hàn không làm thế nào nhìn rõ diện mục y được. 
Nhưng, má»™t Ä‘iá»u làm cho Thôi Thiên Hàn phải kinh hãi là khi chàng vừa dỡ nắp r ương sắt ấy ra thì xác ngưá»i ấy bá»—ng thở khì má»™t tiếng. 
Thôi Thiên Hàn rùn mình. Chàng không rõ đây là việc gì. Song, chàng có thể hiểu rằng ngưá»i ấy đã bị má»™t kẻ khác chôn sống. 
Sau cÆ¡n kinh hoàng, Thôi Thiên Hàn lại bước vá» phÃa chiếc r ương sắt. Trong khi chàng sắp bước đến nÆ¡i, thì con ngưá»i đầy máu me ấy cÅ©ng từ chiếc r ương sắt ấy đứng thẳng ngưá»i dáºy. 
Thôi Thiên Hàn sợ hãi dừng bước chân, đứng lại. 
Ngưá»i ấy đưa đôi mắt sáng rá»±c nhìn thẳng vào mặt Thôi Thiên Hàn. Qua tia mắt như sương mai ấy, đã khiến Thôi Thiên Hàn run rẩy khắp cả ngưá»i. 
Chàng vội vàng bước thối lui trở lại. 
Chàng đã bắt đầu mất hết can đảm ! 
Con ngưá»i đầy máu me ấy, từ trong chiếc r ương sắt đứng lên rất cháºm chạp. 
Nhưng gian phòng đá nầy vốn đã có má»™t không khà ghê rÆ¡n, thế mà giỠđây, từ trong chiếc r ương sắt ấy lại chui ra má»™t con ngưá»i be bét máu tư Æ¡i, nên khiến không khà trong gian phòng nầy lại tràn đầy tá» khÃ. 
Sau khi ngưá»i ấy đứng lên thì tia mắt sáng rá»±c và lạnh lùng cá»§a y nhìn chòng chá»c vào mặt Thôi Thiên Hàn không há» chá»›p. 
Bởi thế, Thôi Thiên Hàn kinh sợ đến suýt nữa ngất lịm đi. 
Thốt nhiên, con ngưá»i be bét máu tư Æ¡i ấy cất bước từ từ vá» phÃa Thôi Thiên Hàn. 
Thôi Thiên Hàn quát lớn : 
- Ngư ơi... Ngư ơi chớ bước đến đây ! 
Trên khoé miệng cá»§a ngưá»i ấy bá»—ng hiện lên má»™t nụ cưá»i, lạnh lùng nói : 
- Ngư ơi đã cứu ta. 
Tâm trạng kinh hoàng cá»§a Thôi Thiên Hàn đã bắt đầu lắng dịu sau khi nghe câu nói ấy. Chàng đã trở lại bản tÃnh lạnh lùng và cứng cá»i. Trên khung mặt Ä‘en sáºm đã hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng, nhưng chàng không trả lá»i. 
Ngưá»i be bét máu tư Æ¡i ấy không khá»i biến hẳn sắc, quát lá»›n : 
- Thằng ranh kia, ngư ơi muốn chết hả ? 
Tiếng “hả†cha dứt, thì mặt y bỗng nhăn nheo tựa hồ trong cơ thể đang bị đau đướn dũ dội. ánh sáng trong đôi mắt y cũng tắt hẳn. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i sá»ng sốt nói thầm : 
- Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế ? 
ý nghÄ© cá»§a chàng cha dứt thì lại nghe ngưá»i ấy quát rằng : 
- Thằng bé kia, ngư ơi hãy lại đây ! 
Ngưá»i ấy nói dứt lá»i thì bá»—ng ngồi bẹp xuống đất, đôi mắt nhắm nghiá»n, vầng trán rá»›m những hạt mồ hôi to bằng hạt Ä‘áºu từ từ lăn xuống. 
Thôi Thiên Hàn vẫn đứng yên. Chàng gi ương đôi mắt sững sốt nhìn đăm đăm vá» y, đôi chân vẫn không há» di động, mà cÅ©ng không lên tiếng trả lá»i. 
Ngưá»i be bét máu tư Æ¡i kia cố nhướng đôi mắt yếu á»›t lên nhìn vá» Thôi Thiên Hàn, tá»±a hồ như van lÆ¡n, như hy vá»ng !
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				01-02-2010, 01:30 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 TỠSỹ 4vn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2010 
					Äến từ: tp hcm 
					
					
						Bài gởi: 116
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äá»™c nhãn hắc lang 
hồi 2:Căm thù 
Nguồn:Việt đồng tâm 
 
 
  
 
Cuối cùng, Thôi Thiên Hàn đã bước đến trước mặt ngưá»i ấy. Y đưa tay chỉ vào bụng mình nói : 
- Äá... hãy lấy sức đá mạnh ta má»™t đá ! 
Thôi Thiên Hàn hết sức kinh ngạc. Vì tại sao ngưá»i ấy lại bảo mình đá vào bụng y? Chàng nghÄ© : 
“ Dù bụng của ông có làm bằng sắt đi nữa cũng nào có thể chịu nổi một đá của tôi ?...†Tuy chàng nghĩ thế, chứ không hỠnói ra, chàng chỉ lắc đầu mà thôi. 
Ngưá»i ấy dưá»ng như hết sức tuyệt vá»ng, nói : 
- Ngư ơi ..., không bằng lòng ? 
Chàng lại lắc đầu. Trong khi đó, ngưá»i ấy như hiểu được ý chàng, nên nói : 
- Có phải ngư ơi sợ đá... vỡ bụng ta không? 
Thôi Thiên Hàn gáºt đầu. Trên khóe miệng cá»§a ngưá»i ấy liá»n hiện lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng, nói : 
- Ngư Æ¡i cứ việc đá Ä‘i...hay ngư Æ¡i không đủ sức đá...Ha ha, ta đã chắc chắn chết rồi...váºy mau đá Ä‘i. 
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn dã trở thành thản nhiên. Chàng nghiến chặt đôi hàm răng, thầm nghĩ : 
- Vừa rồi ngư Æ¡i muống giết ta...cÅ©ng được, dù ta có đá chết ngư Æ¡i, ta cÅ©ng không ân háºn ! 
NghÄ© thế, nên chàng liá»n nhanh nhẹn co giò lên, nhắm ngay bụng cá»§a ngưá»i ấy đá thẳng tá»›i ! 
Sau má»™t tiếng “bình†tháºt to, tiếp theo má»™t tiếng ụa lá»›n, ngưá»i ấy há miệng nhổ ra má»™t bún máu tư Æ¡i, rồi ngã ngữa nằm lăn ra trên đất. 
Thôi Thiên Hàn bước lùi ra sau một bước, nói lẫm bẩm : 
- Ta đá chết hắn rồi ! 
Câu nói cá»§a Thôi Thiên Hàn cha dứt thì bá»—ng nghe ngưá»i ấy cưá»i nhạt rằng : 
- Ai chết đâu chứ ! 
Thôi Thiên Hàn hết sức kinh hoàng, vì chàng không ngá» ngưá»i ấy bị mình đá má»™t đá mạnh như thế mà lại không chết. Chàng đưa đôi mắt sợ sệt nhìn vá» ngưá»i ấy thì trông thấy y tho tay vào áo lấy ra má»™t viên thuốc màu Ä‘en bóng láng bá» vào miệng, rồi ngồi im lặng. 
Thôi Thiên Hàn sững sốt nhìn đăm đăm ngưá»i ấy ! 
Äá»™ nữa giá» sau, ngưá»i ấy bá»—ng cất tiếng cưá»i to, âm thanh vang dá»™i khiến Thôi Thiên Hàn ù cả tai, choáng váng cả đầu óc. 
Khi tiếng cưá»i vừa dứt, thì ngưá»i ấy lại đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thôi Thiên Hàn nói lẫm bẩm : 
- Ta chắc chắn sống được rồi ! Ta chắc chắn sống được rồi...Ng Æ¡i vừa đá ta khiến huyệt đạo cá»§a ta được giải trừ... Thằng bé kia, ngư Æ¡i đã cứu sống ta, ta phải cảm tạ ngư Æ¡i... Ngư Æ¡i muốn nháºn thức gì ? 
Thôi Thiên Hàn lắc đầu, vì chàng thấy không cần đến thức chi cả. 
Äối ph Æ¡gn tá» vẽ ngạc nhiên, nói : 
- Ngư ơi không cần chức chi cả? 
Thôi Thiên Hàn khẽ gáºt đầu. Äúng thế, hiện giá» chàng không cần đến thức chi cả. 
- Ngư ơi e không cần đến võ công ? 
Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu. 
- Ngư ơi không muốn tên tuổi được vang lừng trong chống giang hồ ? 
Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu. 
Äối ph ương không khá»i sững sốt, thầm nghÄ© rằng : 
- Quái thá»±c ! Tuyệt Hồn Khách ta danh vang trong thiên hạ. Nếu không phải đã có Æ¡n cứu ta...Ha ha, thằng ranh Ä‘en kia, ngư Æ¡i không cần đến thức chi cả , nhưng ta nhất định mang Ä‘á»n cho ngư Æ¡i ! 
Äôi mắt cá»§a ngưá»i ấy bá»—ng sáng rá»±c lên, quát rằng : 
- Thằng ranh Ä‘en, váºy ngư Æ¡i cần thứ gì ? 
Cuối cùng, chàng buộc phải nói. Chàng chỉ nói một tiếng lạnh lùng như đồng : 
- Chết ! 
- Cái chi, ngư ơi muốn chết ? 
- Tại sao ngư ơi lại muốn chết ? 
- Vì tôi đã giết chết mẹ tôi. 
- Hừ ! Tại sao thế ? 
Chàng im lặng không nói. Chàng nhá»› đến ngưá»i mẹ hiá»n đã sống êm ấm vá»›i con, không ngá» vì ăn nấm do con tìm vá» ngá»™ độc mà chết. 
Trước đây, má»—i lần mẹ chàng ăn nấm, Ä‘á»u thưá»ng khen chàng rằng : 
- Thứ nấm nầy ăn tháºt ngon...! 
Và lần ăn cuối cùng thì mẹ chàng đã chết. Chàng đã tìm một thứ nấm có chất độc cho mẹ chàng ăn. 
Tuy chàng không có ý đầu độc mẹ mình, nhưng chàng bị lương tâm khiển trách. 
Mẹ chàng rất thương yêu chàng, nhưng lại không ngá» lại bị chàng giết hại. Thá» há»i chàng làm thế nào không Ä‘au thương ân háºn đến muốn chết Ä‘i cho rồi ? 
Ngay lúc ấy, bá»—ng Tuyệt Hồn Khách vụt bước thẳng vá» phÃa chàng. Thôi Thiên Hàn thấy thế hết sức kinh hãi. Nhưng chỉ trong chá»›p mắt, ngưá»i cá»§a Tuyệt Hồn Khách đã bay thoắt đến. Sau má»™t tiếng gào thảm thiết, thì Tuyệt Hồn Khách lại đã đứng nguyên vá» chổ cá»§. 
Trong khi đó, Thôi Thiên Hàn đưa hai tay bụm lấy mặt, vừa gào la, vừa té khụy xuống đất. 
Thế rồi, máu tư ơi từ những khe hỡ của những ngón tay không ngớt tuôn trào ra... 
Tuyệt Hồn Khách đưa mắt nhìn xuống bàn tay cá»§a mình. Thì ra, chỉ trong má»™t hành động chá»›p nhoáng đó, trong bàn tay cá»§a y đã nắm gá»n má»™t con mắt đầm đìa máu tư Æ¡i. 
Sau khi Tuyệt Hồn Khách đã móc mất má»™t con mắt phÃa trái cá»§a Thôi Thiên Hàn và nhìn chàng té lăn trên đất, bèn cất giá»ng sâu hiểm cưá»i rằng : 
- Äây là căm thù, ta cho ngư Æ¡i má»™t sá»± căm thù...Vì ta đã mang tình thương đến cho má»i ngưá»i nhiá»u quá rồi... 
Sau đó, y bước đến bên cạnh Thôi Thiên Hàn thò vào áo lấy ra một gói thuóc bột, rồi đỠbàn tay trái đang đè lên mắt của Thôi Thiên Hàn đấp thuốc ấy nhẹ nhàng vào trong lỗ mắt vừa bị móc đầm đìa máu tư ơi. 
Máu đã ngng chảy. Sự đau đướn cũng không còn nữa. 
Thôi Thiên Hàn mở to con mắt duy nhất còn lại, chiếu ngưá»i sát khÃ. Chàng không nói gì cả, nhưng tia mắt bổng chuyển thành sắc háºn thù. 
Chàng cưá»i lạnh lùng, nói : 
- Ngư ơi... 
- Ta móc của ngư ơi hết một con mắt ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i lạnh lùng, rồi bước từng bước má»™t thẳng vá» phÃa Tuyệt Hồn Khách. Khi chàng bước tá»›i trước mặt đối ph ương thì nụ cưá»i cá»§a chàng càng trở nên lạnh lùng ghe sợ. 
Tuyệt Hồn Khách nhìn thấy thế không khá»i rùn mình. 
Bá»—ng nhiên Thôi Thiên Hàn cất tiếng cưá»i to, rồi vụt thò tay mặt tá»›i, nhắm ngay mắt phÃa mặt cá»§a Tuyệt Hồn Khách chụp thẳng vào. 
Tuyệt Hồn Khách không ngá» Thôi Thiên Hàn lại phản ứng cứng rắn như váºy... 
Nhưng y cÅ©ng đã kịp thá»i vung tay ra chụp thẳng vào cánh tay mặt cá»§a Thôi Thiên Hàn. 
Song, cánh tay y má»›i đưa lên má»™t nữa, thì bá»—ng buông xuôi trở xuống, vì y cảm thấy trong ngưá»i bắt đầu Ä‘au đướn khôn tả, và không còn đủ sức đưa cao cánh tay nữa. 
Ngay lúc đó, thì y bá»—ng cảm thấy con mắt phÃa bên phải cá»§a mình Ä‘au nhói nhbị dao đâm. Thế là nguyên tròng mắt phải cá»§a y đã bị Thôi Thiên Hàn móc gá»n vào tay. 
Thôi Thiên Hàn liá»n cưá»i nhạt, nói : 
- Ăn miếng trả miếng, đấy chẳng phải bất công chứ ? 
Tuyệt Hồn Khách bá»—ng vui vẽ cưá»i lên như cuồng dại. Y cưá»i ngất chẳng khác nào tìm được má»™t kho tàng. Y nói : 
- Tốt ! Tốt ! Thằng bé ngoan kia, ta phục ngư ơi... Ha ha ! 
Thôi Thiên Hàn cÅ©ng bất giác cất tiếng cưá»i như cuồng dại. Nhưng tiếng cưá»i cá»§a chàng nghe lạnh lùng đến tàn khốc. 
Tuyệt Hồn Khách ngng tiếng cưá»i, cất giá»ng lạnh lùng nói : 
- Thằng bé kia, ngư Æ¡i gá»i là gì ? 
- Thôi Thiên Hàn, cÅ©ng gá»i là... 
Sắc mặt của Tuyệt Hồn Khách bỗng biến hẳn, quát lên : 
- Cái chi ? Ngư Æ¡i gá»i là Thôi Thiên Hàn ? Ngư Æ¡i...gá»i là Thôi Thiên Hàn ? 
Trông thấy Tuyệt Hồn Khách nghe qua tên mình thì lá»™ sắc kinh ngạc như váºy, nên Thôi Thiên Hàn không khá»i hoang mang, há»i : 
- Như váºy có chi là lạ đâu ? 
- Cái tên Thôi Thiên Hàn của ngư ơi đặt nghe thực quái lạ... 
- Quái lạ ? 
- Äúng thế ! Trong võ lâm, cÅ©ng có má»™t ngưá»i gá»i là Thôi Thiên Hàn ! 
- á»’ ! Ngưá»i ấy là ai ? 
Tuyệt Hồn Khách không đáp câu há»i đó. Trái lại, há»i ngược lai rằng : 
- Ngư Æ¡i cÅ©ng gá»i là gì nữa ? 
- Hắc Lang ! 
- Hắc Lang ? 
- Äúng thế ! Những ngưá»i cùng ở Äông thôn vá»›i tôi Ä‘á»u gá»i tôi như thế. Bởi vì cá tÃnh tôi dữ như sói mà tôi lại Ä‘en, cho nên há» gá»i tôi là Hắc Lang. 
- Tên rất đẹp, biệt hiệu cÅ©ng đẹp. Nhưng giỠđây phải thay đổi biệt hiệu lại má»™t tÃ, gá»i là Äá»™c Nhãn Hắc Lang ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nhạt, há»i : 
- Còn ông là ai ? 
- Ta là Tuyệt Hồn Khách ! Thằng bé kia, chẳng phải vừa rồi ta đã có nói hay sao? Trong võ lâm cÅ©ng có má»™t ngưá»i gá»i là Thôi Thiên Hàn ! 
- Äúng thế chứ ? 
- Trong võ lâm, ai trông thấy ngưá»i ấy cÅ©ng phải tán đỡm. Võ công cá»§a hắn hết sức cao. Nhân váºt giang hồ tặng cho hắn má»™t cái biệt hiệu gá»i là Phong Trần Cuồng Khách. Nhưng, mấy mươi năm vá» trước, hắn bá»—ng dng mất tÃch. 
- Võ công của ông cao lắm chứ ? 
- Cũng không thấp ! 
- Nếu so với Phong Trần Cuồng Khách thì sao ? 
- Thì chẳng khác nào một con đom đóm sánh với mặt trăng. 
Thôi Thiên Hàn lại há»i : 
- Tên tôi trùng với tên của Phong Trần Cuồng Khách, thì có chi đáng cho ông lấy làm lạ? 
- Vì đấy là những sá»± bất ngá» có nhiá»u chổ lạ lắm. 
Khoé miệng cá»§a Thôi Thiên Hàn bá»—ng lá»™ lên má»™t nụ cưá»i lạnh lùng. Tuyệt Hồn Khách há»i tiếp : 
- Nơi đây là đâu thế ? 
- Trong lòng mộ... 
Sau đó, Thôi Thiên Hàn bèn Ä‘em má»i việc kể lại cho y nghe qua má»™t lợt. 
Tuyệt Hồn Khách nghe xong, liá»n cưá»i lá»›n, nói : 
- Äấy quả là ý trá»i... Ta đưa ra tình thương, nhưng lấy lại là thù háºn... Ha ha... 
Y lại cất tiếng cưá»i như cuồng dại. Tiếng cưá»i cá»§a y thá»±c hung ác, ai nghe cÅ©ng không khá»i rợn ngưá»i. 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nhạt, nói : 
- Ông cưá»i chi thế ? 
Tuyệt Hồn Khách im ngay tiếng cưá»i, nói : 
- Thằng bé Ä‘en kia, giỠđây ta hiểu rồi, có phải ngư Æ¡i muốn há»c võ công không? 
- Äúng thế, tôi muốn há»c võ công. Tôi muốn gieo rắc mối háºn cho ngưá»i khác ! 
Tuyệt Hồn Khách cất tiếng cưá»i ha hả thá»±c to. Y rất đắc ý, vì y móc mất cá»§a Thôi Thiên Hàn má»™t con mắt, đã nung nóng lại ná»—i háºn thù mà chàng đã chôn chặt trong đáy lòng. 
Tình thương và căm háºn Ä‘á»u nằm sẳn trong lòng cá»§a má»i ngưá»i. 
Khi má»™t ngưá»i ở vào hoàn cảnh tốt đẹp, thì tình thương sẽ sống mạnh. Trái lại, gặp phải hoàn cảnh bất lợi, thì ná»—i háºn thù sẽ dáºy lên. Sá»± quáºt khởi cá»§a lòng căm thù đáng sợ trăm nghìn lần so vá»›i sá»± quáºt khởi cá»§a tình thương. 
Tuyệt Hồn Khách ngng tiếng cưá»i, đưa mắt chú ý nhìn Thôi Thiên Hàn má»™t lợt, nói : 
- Tốt lắm ! Nhưng, trước khi ta dạy võ công cho ngư ơi, ngư ơi phải hứa với ta hai việc. 
- Tôi bằng lòng ! 
- Việc thứ nhất là ngư Æ¡i phải Ä‘i giết má»™t cô gái. Vì ta đã hiến dâng nguyên vẹn tình thương trong Ä‘á»i ta cho nàng, thế mà, nàng trả lại cho ta bằng má»™t mối háºn thù ! 
- Ông cứ nói thẳng nàng tên gá»i là gì ? 
- Nàng là Mê Hồn Cung Công chúa, tức Huyết Yêu ThÃch Thiết Hoa. Ngưá»i con gái này nếu không nhá» ta cứu thì... Hừ ! Nàng làm thế nào sống được đến ngày hôm nay? Nàng bị ngưá»i ta dùng g Æ¡m đâm vào bã vai nằm ngất lịm trên sá»n núi cao. Ta Ä‘i ngang qua gặp được và cứu sống nàng. Thế mà nàng không biết Æ¡n, lại có sá»± toan tÃnh riêng t. 
Nàng đã yêu ta ! Ta vốn chẳng há» dám có ý nghÄ© cầu xin tình yêu, vì hiện nay ta đã là ngưá»i sắp năm mươi tuổi. Nhưng, nàng lại bảo nàng yêu ta, và cuối cùng ta đã không cầm lòng được... 
Thôi Thiên Hàn há»i rằng : 
- Cô ấy đã bị ai gây thương tÃch ? 
- Việc ấy ta đã nhiá»u lần há»i nàng, nhưng nàng nhất định không tiết lá»™. Ta đã truyá»n dạy hết cho nàng tất cả võ công cá»§a ta đã há»c. Thế mà, má»i năm trước đây ngưá»i con gái gá»i là ThÃch Thiết Hoa ấy đã đột nhiên bá» ta ra Ä‘i. Lúc đầu ta cÅ©ng không lưu ý, nhưng đến ngày hôm sau, bá»—ng ta phát giác nữa phần trên cá»§a bá»™ sách Huyá»n Hoàng Lục rất quý giá cÅ©ng bị mất luôn. 
- Cô ấy đã trôm mang đi ? 
- Lẽ tất nhiên ! VỠsau ta mới hiểu được. 
ThÃch Thiết Hoa vì nữa bá»™ sách Huyá»n Hoàng Lục đó nên má»›i yêu ta. Ta hết sức căm tức, nên liá»n xuống núi Ä‘i tìm nàng. 
- Ông có tìm được không? 
- Không ! Suốt má»i năm nay bặt vô âm tÃn. Mãi đến má»™t năm trước đây, trong giá»›i giang hồ bá»—ng xuất hiện má»™t tổ chức rất huyá»n bà lấy tên là Mê Hồn Cung. Và vị bang chá»§ chÃnh là ThÃch Thiết Hoa. Nàng lấy biệt hiệu là Huyết Yêu. Tổ chức này, quả đúng vá»›i cái tên Mê Hồn Cung cá»§a nó, vì ta tìm suốt má»™t năm mà vẫn không tìm được sào huyệt cá»§a nó ở đâu cả. 
- ThÃch Thiết Hoa ngay lúc đầu đã biết ông có phần trên cá»§a bá»™ Huyá»n Hoàng Lục chăng? 
- Äúng thế, nàng đã tìm hiểu được việc ấy ! 
- Còn nữa phần dưới cá»§a bá»™ Huyá»n Hoàng Lục nằm trong tay ai ? 
- Ta không hiểu. Ta chỉ được nữa bá»™ kỳ thư ấy trong má»™t trưá»ng hợp bất ngưá». 
Nhưng, trong nữa bá»™ sách đó có ghi chép những môn võ há»c cao thâm tuyệt luân. Ta đã tổn hao bao công phu ba bốn năm mà vẫn cha nghiên cứau tìm hiểu được phần kỳ bà cá»§a nó. 
- Thế sao ông lại bị ngưá»i ta chôn sống như váºy ? 
- Việc này chÃng ta cÅ©ng không hiểu nổi ? Vào ngày hôm qua, ta bất ngá» gặp má»™t ngưá»i Ä‘eo mặt nạ bạc. Y bảo là tìm ta để thanh toán mối háºn cá»§. Bình sinh ta không há» quen biết vá»›i ngưá»i mặt bạc ấy, nên lấy làm tức giáºn, bèn dùng võ lá»±c đánh vá»›i y. Nhưng võ công cá»§a đối ph ương hết sức cao cưá»ng. 
Ta chẳng những bị thương mà đồng thá»i cÅ©ng bị đối ph ương khóa hết huyệt đạo, dùng r ương sắt chôn sống ta. 
- Có thể ngưá»i ấy là ThÃch Thiết Hoa chăng ? 
- Rất có thể ! 
- Äiá»u kiện thứ nhứt để ông dạy võ công cho tôi là buá»™c tôi phải Ä‘i giết ThÃch Thiết Hoa ? 
- Äúng thế ! Ta đưa ra tình thương, nàng lại trả ta háºn thù. Ta đã cứu sinh mạng cho nàng, váºy cÅ©ng tất có má»™t ngày ngư Æ¡i giúp ta Ä‘i kết thúc sinh mạng cá»§a nàng. 
- Nhưng ông đã không đủ sức đối phó vá»›i cô ấy, váºy huống hồ chi tôi ? 
- Ngư Æ¡i có thể tầm danh sư để há»c há»i thêm. 
Thôi Thiên Hàn gáºt đầu, nói : 
- Còn Ä‘iá»u kiện thứ hai là bảo tôi phải Ä‘i Ä‘iá»u tra xem ngưá»i mặt bạc ấy là ai ? 
- Äúng thế ! Nếu ta không nhá» ngư Æ¡i cứu ta bằng cách đá ta má»™t đá để giải trừ cách huyệt đạo bị ngưá»i ấy khoá cứng, thì ta đã chết từ lâu rồi. Váºy, ta muốn ngư Æ¡i giúp ta trả mối thù ấy ! 
Y dừng câu nói lại trong giây lác, rồi tiếp : 
- GiỠngư ơi hãy ngồi yên xuống để ta xem kinh mạch của ngư ơi trước đã. 
Thôi Thiên Hàn ngồi yên. Tuyệt Hồn Khách bước đến bên cạnh chàng đưa tay đè lên hai đại huyệt Hoa Cái và Mạng Môn. Bỗng nhiên, Tuyệt Hồn Khách buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng, rồi buông xuôi hai tay xuống, đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào mặt Thôi Thiên Hàn. 
Thôi Thiên Hàn kinh ngạc nhìn trở lại y, há»i : 
- Việc chi thế ? 
Tuyệt Hồn Khách tựa hồ không tin đôi bàn tay của mình nên lại thò tay đè lên hai huyệt đạo vừa rồi của Thôi Thiên Hàn một lần nữa. 
Y thầm nghĩ : 
- Äúng thế ! Hoàn toàn đúng thế ! 
Y cất tiếng cưá»i lạnh nhạt, rồi lại nghÄ© tiếp : 
- Thất tinh tÄ©nh mạch cá»§a nó đã chứa sẵn má»™t ná»™i lá»±c dồi dào vô kể. Váºy chỉ cần đánh thông được sinh tá» huyá»n quan để ná»™i lá»±c xuyên thiên địa chi kiá»u lan ra võ công, thì khắp chốn giang hồ thá»±c chẳng có ai là địch nổi vá»›i nó cả. 
Tuyệt Hồn Khách Ä‘oán hiểu mẫu thân cá»§a chàng chắc chắn là má»™t dị nhân trong chốn võ lâm. NghÄ© thế nên y bèn há»i Thôi Thiên Hàn: 
- Mẫu thân cá»§a ngư Æ¡i là ai váºy ? 
- Tôi không hiểu ! 
- Bà ấy đã dạy cho ngư ơi môn chi cha ? 
- Cha dạy chi cả ! 
- Thực đấy chứ ?
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 01:36 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				01-02-2010, 01:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 TỠSỹ 4vn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2010 
					Äến từ: tp hcm 
					
					
						Bài gởi: 116
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äá»™c nhãn hắc lang 
Hồi 3:Một quân cỠ
Nguồn:Việt đồng tâm 
 
 
  
 
Thôi Thiên Hàn đáp : 
- Tôi không gạt ông đâu... á»’, nhưng kể tù khi tôi bắt đầu hiểu biết, thì má»—i buổi sáng, mẹ tôi bảo tôi ngồi hai tiếng đồng hồ, rồi dạy tôi má»™t số thiệu để làm theo. Suốt má»i ba năm qua không há» gián Ä‘oạn. HÆ¡n nữa, sau má»—i lần ngồi như váºy, bà lại nấu cho má»™t chén thuốc hết sức khó uống bảo tôi phải uống vào. 
Tuyệt Hồn Khác nghĩ thầm : 
- Äúng rồi ! Mẫu thân cá»§a nó là má»™t dị nhân trong chốn giang hồ, Ä‘iá»u này không còn nghi ngá» gì nữa. Bà ta muốn đào tạo Thôi Thiên Hàn thành má»™t nhân váºt kỳ tuyệt trong võ lâm, song giÅ© kÃn không cho hắn biết. Nhưng, tại sao ba ta lại không dùng công lá»±c để đã thông Sinh Tá» Huyá»n Quan cá»§a hắn để cho ná»™i lá»±c xuyên qua Thien Äịa Chi Kiá»u phát huy tác dụng ? Việc ấy, duưá»ng như có má»™t dụng ý sâu xa, nhưng thá»±c ra khiến ngưá»i ta khó hiểu... 
Thôi Thiên Hàn lại trùng tên vá»›i Phong Trần Cuồng Khách, má»™t con ngưá»i ma ai nghe đến cÅ©ng phải khiếp sợ. Äây chắc chắn không phải ngẫu nhiên. CÅ©ng như trưá»ng hợp ná»™i lá»±c cá»§a hắn dồi dào tá»™t bá»±c chắc chắn không phải là má»™t chuyện tầm thưá»ng ! 
Tuyệt Hồn Khách nghÄ© đến đây, liá»n nói : 
- GiỠđây, ta muốn ngư ơi đi làm thêm một việc ! 
- Việc chi ? 
- Tìm má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy gá»i là Cuồng Hiệp. Hay còn gá»i là Phong Trần Cuồng Khách ! 
- ÄÆ°á»£c. 
- Hơn nữa, ta có thể dám phán đoán rằng mẫu thân của ngư ơi không phải do ngư ơi đã vô tình sát hại. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i giáºt mình biến sắc mặt. Chàng nhìn Tuyệt Hồn Khách nói : 
- Ông nói sao ? 
- Ta bảo mẫu thân cá»§a ngư Æ¡i không phải do chÃnh ngưá»i ngá»™ sát. Mẫu thân cá»§a ngư Æ¡i võ công hết sức cao cưá»ng, trong chốn giang hồ khó tìm được tay đối địch. Váºy chất độc cá»§a loài nấm thì nào có thể giết chết bà ta được? 
Nhưng, việc nầy chắc chắn rồi cÅ©ng có má»™t ngày phÆ¡i rõ ra ánh sáng. Thôi, giá» thì ngư Æ¡i hãy ngưá»i yên để ta đánh thông Sinh Tá» Huyá»n Quan cho ngư Æ¡i đã. 
Thôi Thiên Hàn hết sức ngá» vá»±c. Vì mẫu thân chàng có đúng là không phải do chàng ngá»™ sát không? Nhưng giỠđây, chàng không muốn nghÄ© ngợi nhiá»u, vì dù sao việc Ä‘ang chỠđợi chàng làm còn nhiá»u lắm. 
Tuyệt Hồn Khách đưa tay mặt ra đè lên Thiên Linh Cái của Thôi Thiên Hàn, còn tay trái nắm chặt lấy Khà Hải Huyệt của chàng. 
Liá»n đó, Thôi Thiên Hàn bá»—ng cảm nháºn có hai luồng hÆ¡i nóng từ trên và dưới chạy dần lại... Chàng cảm thấy hết sức khó chịu và cuối cùng ngất lịm Ä‘i. 
Chẳng biết thá»i gian đã trôi qua bao lâu, khi chàng tỉnh lại mở mắt ra nhìn, trống thấy Tuyệt Hồn Khách sắc mặt đã tái nhợt. Y Ä‘ang ngồi bẹp xuống đất. 
Tuyệt Hồn Khách trông thấy Thôi Thiên Hàn đã đứng lên, bèn nói : 
- Thằng bé đen kia... 
- Tha sư phụ... 
Gá»i xong má»™t tiếng sư phụ, Thôi Thiên Hàn liá»n quỳ lạy sát đất. 
Tuyệt Hồn Khách biến hẳn sắc mặt, quát lớn : 
- Thằng bé Ä‘en... Ngư Æ¡i, ngư Æ¡i sao dám gá»i ta là sư phụ ? 
- Tại sao không? 
- Thằng bé kia, ngư Æ¡i là ân nhân cứu tá» cho ta nên ta đáp Ä‘á»n má»™t phần nào Æ¡n to ấy thôi. Váºy nếu ngư Æ¡i không đứng lên... 
Thôi Thiên Hàn trông thấy y cuống quÃt đến gần như nói không nên lá»i, liá»n cưá»i: 
- ÄÆ°á»£c, nhưng như váºy giữa tôi và ông sẽ xem nhau như thế nào ? 
- Là bạn thôi ! 
- Cũng được, công lực của tôi hiện có dùng được không? 
- Ngư ơi cứ thỠxem thì biết ! 
Nói đến đây, Tuyệt Hồn Khách đưa tay chỉ vá» phÃa chiếc r ương sắc nói tiếp : 
- Ngư Æ¡i bước lùi ra sau ba trượng, rồi váºn dụng toàn lá»±c đánh ra má»™t chưởng xem sao ? 
Thôi Thiên Hàn gáºt đầu và làm y như lá»i Tuyệt Hồn Khách. Chàng váºn dụng hết chân lá»±c trong ngưá»i rồi nhắm ngay chiếc r ương sắt vung chưởng đánh ra má»™t tiếng vút. 
ầm !.... 
Sau má»™t tiếng nổ to, tức thì mãnh sắt vụn bắn Ä‘i tứ phÃa. Chiếc r ương sắt đã bị Thôi Thiên Hàn đánh ra má»™t chưởng nát tan. Thôi Thiên Hàn không khá»i sững sốt. 
Tuyệt Hồn Khách cÅ©ng đứng trÆ¡ ngưá»i. 
Sá»± tháºt ấy đã làm cho hai ngưá»i chẳng dám tin ở đôi mắt cá»§a mình. 
Tuyệt Hồn Khách chỉ đoán là Thôi Thiên Hàn sẽ đánh bẹp chiếc r ương sắt ấy thôi. Thế mà không ngỠnội lực của chàng lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ông ta xa quá. 
Trên khoé miệng cá»§a Tuyệt Hồn Khách hiện lên má»™t nụ cưá»i. 
Y nói : 
- Ná»™i lá»±c cá»§a ngư Æ¡i đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng cá»§a ta. Này thằng bé Ä‘en kia, vá»›i công lá»±c cá»§a ngư Æ¡i hiện giá» tất cả nhân váºt trên giang hồ cha có mấy ai đối kháng nổi vá»›i ngư Æ¡i đâu ! 
Y ngừng lại trong giây lát, rồi như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, nói : 
- Vá»›i tài nghệ cá»§a ngư Æ¡i hiện giá» thì ta có thể yên lòng trao váºt này cho ngư Æ¡i! 
- Váºt chi thế ? 
Tuyệt Hồn Khách không trả lá»i thẳng câu há»i mà thò tay vào áo tìm tòi má»™t lúc tháºt lâu má»›i lấy ra má»™t quân cá» làm bằng hồng ngá»c trao cho Thôi Thiên Hàn và nói : 
- Thằng bé Ä‘en, giỠđây ta hết sức tháºn trá»ng giao quân cá» này cho ngư Æ¡i. Äây là váºt vô giá trong võ lâm. Nếu để cho nhân váºt võ lâm thấy được, ngư Æ¡i sẽ bị há» ra tay tranh Ä‘oạt. Quân cá» này, ta đã nháºn từ má»™t ngưá»i Ä‘ang hấp hối. Trước khi chết, ngưá»i ấy đã mong mõi ta cố gắng bảo tồn lấy nó. GiỠđây, ta trao cho ngư Æ¡i, chá»› để thất lạc. 
Thôi Thiên Hàn nháºn lấy quân cá», rồi nói : 
- Ông biết đánh cỠtướng à ? 
- Lẽ tất nhiên là biết, nhưng không giá»i thôi. Tại sao ngư Æ¡i lại há»i như váºy ? 
- Vì tôi đã nhá»› lại mẫu thân tôi lúc sinh tiá»n, ngoài thì giá» tịnh tá»a, bà thưá»ng bảo tôi đánh cá» vá»›i bà. Má»—i ngày ba tiếng đồng hồ ! 
- Ồ ! Nhưng để làm gì ? 
- Tôi cÅ©ng không hiểu ! Mẫu thân tôi cao cá» lắm. Nhưng vá» sau, tôi có thể chỉ trong vòng má»i nước là vây cứng quân cá»§a mẹ tôi rồi. Và cuối cùng tôi phải chấp mẫu thân tôi cả xa pháo mã. 
Tuyệt Hồn Khách khẽ giáºt mình vì ông ta có thể Ä‘oán ra rằng mẫu thân cá»§a Thôi Thiên Hàn ngoại trừ là má»™t ngưá»i có võ công tuyệt thế, còn lại là má»™t ngưá»i đàn bà thần bà nữa. 
Bà ta vốn có ý đào tạo Thôi Thiên Hàn thành má»™t báºc kỳ tài trong võ lâm, nhưng không đánh thông Sinh Tá» Huyá»n Quan cá»§a chàng, khiến ná»™i lá»±c vẫn ngng Ä‘á»ng tại Thất Tinh tÄ©nh mạch. HÆ¡n nữa, bà ta lại không há» cho Thôi Thiên Hàn biết ý định cá»§a mình. 
Váºy, thâm ý cá»§a bà ta là gì ? Äấy tháºt là má»™t Ä‘iá»u bà máºt. 
Má»—i ngày bà ta lại bắt Thôi Thiên Hàn đánh cá» vá»›i mình ba tiếng đồng hồ, luyện cho nghệ thuáºt cá» tướng cá»§a Thôi Thiên Hàn đạt đến mức tinh thâm, tất cÅ©ng có má»™t thâm ý sâu xa ! 
Sau khi Thôi Thiên Hàn nháºn lấy quân cá», liá»n láºt quân cỠấy lên xem thì trông thấy đó là má»™t con tượng. 
Chàng ngạc nhiên há»i : 
- Trong bộ cỠgồm có ba mươi hai quân. Thế sao ông chỉ có một quân thôi ? 
- Äúng thế ! Má»™t bá»™ gồm ba mươi hai quân. Nhưng riêng việc dùng thứ hồng ngá»c quý giá này để làm quân cỠđã là má»™t việc hi hữu. Kỳ dư bao nhiêu quân khác đã lá»t vào tay ai, thá»±c ta cÅ©ng không rõ lắm. Song, việc này có thể vá» sau ngư Æ¡i sẽ hiểu được. 
Thôi Thiên Hàn lạnh lùng há»i : 
- Theo ông, thì mẫu thân tôi đã bị ngưá»i ta đầu độc giết chết ? 
- Một trăm phần trăm là thế ! 
- Nhưng tại sao ngưá»i ta lại sát hại mẫu thân tôi để làm gì ? 
- Làm sao ta biết được ! 
- Như thế, theo ông thì trong chốn giang hồ, kẻ nào chuyên sỠdụng chất độc ? 
- Chỉ có Sách Mệnh Äá»™c Quân ! 
Thôi Thiên Hàn là má»™t con ngưá»i rất thông minh nên vừa nghe qua như váºy liá»n hiểu ngay mẫu thân cá»§a mình là má»™t ngưá»i võ nghệ cao thâm. Má»—i ngày bà đã bảo chàng phải ngồi yên chÃnh là để luyện ná»™i công cho chàng. 
Chất độc cá»§a loài nấm trên núi không thể sát hại được mẫu thân chàng. Váºy, chàng phải Ä‘i tìm Sách Mệnh Äá»™c Quân ! 
NghÄ© thế, nên chàng liá»n cưá»i nhạt, nói : 
- GiỠđây chúng ta có thể đi rồi chứ ? 
- Ngư ơi có thể , nhưng ta cha thể ! 
- Tại sao thế ? 
- Công lá»±c cá»§a ta hiện giỠđã mất tất cả. Nếu không nhá» ngư Æ¡i giải trừ huyệt đạo cho ta thì ta đã chết từ lâu rồi. HÆ¡n nữa, ta đã dùng bao nhiêu ná»™i lá»±c còn lại đánh thông huyệt mạch cho ngư Æ¡i nên nhiá»u nhất la ta chỉ còn có thể sống thêm năm ba năm nữa thôi. Váºy, ngư Æ¡i Ä‘i Ä‘i, cứ để ta ở yên tại đây. Ờ, trước khi ngư Æ¡i Ä‘i, hãy đợi ta truyá»n dạy cho ngư Æ¡i Tuyệt Hồn Chưởng là môn võ há»c tuyệt kỹ trong Ä‘á»i ta. 
Chưởng pháp này chỉ có ba thế nhưng nếu ngư ơi sỠdụng thì uy lực tất sẽ mạnh hơn ta chẳng biết gắp mấy lần. 
Qua ngày hôm sau, Thôi Thiên Hàn đã rá»i khá»i gian nhà đá dưới lòng má»™. 
Chàng mang theo trong lòng bao nhiêu sá»± căm há»n dấn bước vào con đưá»ng giang hồ đầy nguy hiểm. 
GiỠđây trong đầu óc chàng Ä‘ang có bao nghi vấn. Việc mẹ chàng bị ngưá»i ta ngầm sát hại đã là má»™t việc không thể phá»§ nháºn được nữa. Nhưng, tại sao mẹ chàng lại bị ngưá»i ta sát hại như thế ? 
Äối vá»›i việc này, chàng không thể không tìm hiểu cho rõ má»i lẻ tháºt h. 
Chàng phải tìm đến Cuồng Hiệp, đồng thá»i, cÅ©ng phải tìm hiểu xem “ngưá»i mặt bạc†là ai ? 
ThÃch Thiết Hoa, má»™t yêu nữ khét tiếng lại là má»™t cô gái như thế nào mà đã hại Tuyệt Hồn Khách ? 
Song, trong bốn việc ấy, chàng phải làm việc nào trước tiên ? Phải, chàng nên Ä‘i tìm Sách Mệnh Äá»™c Quân trước đã. 
Tuy chàng không thể quả quyết mẫu thân mình là do Sách Mệnh Äá»™c Quân sát hại, nhưng, tìm ngay đến ông ta vẫn không phải là má»™t việc làm vô Ãch hay lạc hướng. 
Nhưng, Sách Mệnh Äá»™c Quân lại ở nÆ¡i nào ? Chàng hoàn toàn không hiểu được. 
Váºy, chỉ có cách đến Trung Nguyên để thăm dò thôi. 
NghÄ© thế, Chàng liá»n lao mình bay vút Ä‘i. Vợt qua bãi sa mạc tiến ra khá»i Lang Cốc, bắt đầu dấn thân vào cuá»™c sống giang hồ đây nguy hiểm. 
Má»™t hôm, trong khi Thôi Thiên Hàn Ä‘ang Ä‘i qua má»™t cánh rừng thì bá»—ng nghe có tiếng gào thảm thiết xé không gian vá»ng lại. 
Tiếng gào ấy ai nghe đến cÅ©ng phải rợn ngưá»i, khiến Thôi Thiên Hàn không khá»i kinh ngạc, nên nhanh nhẹn nhắm ngay phÃa phát ra tiếng gào chạy vút tá»›i. 
Äến nÆ¡i, chàng ngước mắt lên nhìn thì trông thấy giữa rừng có má»™t gian nhà đá đứng sững, cá»a chỉ khép há». Thôi Thiên Hàn thầm nghÄ© : 
- Có lẽ nơi đây đã xảy ra việc chi rồi chăng ? 
NghÄ© thế nên chàng liá»n bước thẳng vào đại sảnh cá»§a ngôi nhà ấy. Nhưng, khi má»›i vừa bước đến nÆ¡i thì chàng không khá»i giáºt bắn ngưá»i. 
Chàng trông thấy trong gian đại sảnh có một lão già tuổi độ ngũ tuần đang nằm lăn ngất lịm trên đất, sắc mặt đầy vẽ kinh hoàng. 
Thôi Thiên Hàn thò tay sá» lên ngưá»i lão ta thì thấy ngưá»i lão còn nóng. Chàng tá»± há»i : 
- Ai đã giết lão này...? 
Nhưng, liá»n đó chàng gượng cưá»i rồi lại có ý nghÄ© rằng : 
- Việc chém giết trong giang hồ xảy ra không ngá»›t. Váºy, việc này có dÃnh dấp chi đến ta mà ta can thiệp vào vô Ãch ! 
NghÄ© thế chàng liá»n bước ra khá»i ngôi nhà đá và men theo được cá»§ định Ä‘i ra khá»i khu rừng. Nhưng, Thôi Thiên Hàn vừa bước đến cá»a thì suýt nữa đã đụng thẳng vào ngưá»i cá»§a má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang từ ngoài lá»›t vào. 
Thôi Thiên Hàn sững sốt đưa mắt nhìn kỹ thì thấy đó là một cô gái áo trắng đang hớt hãi chạy thẳng vào nhà. Thôi Thiên Hàn lại nghĩ : 
- Ta bỠđi thôi, để ý đến chuyện ấy làm gì ? 
Song, chàng má»›i vừa bước Ä‘i được ngoài má»i bước thì bá»—ng dừng chân đứng lại. Chàng thấy không thể bá» Ä‘i được vì tại sao cô gái áo trắng này lại xuất hiện đột ngá»™t ở nÆ¡i đây ? 
ý nghÄ© cá»§a chàng cha dứt thì nghe có má»™t tiếng quát to xé không gian truyá»n lại. Äồng thá»i cô gái áo trắng ấy đã nhanh như má»™t luồng Ä‘iện xẹt từ xa lao đến và vung tay lên. Tức thì, má»™t ánh sáng ngưá»i đã chém thẳng vào mặt cá»§a Thôi Thiên Hàn. 
Thôi Thiên Hàn không ngá» cô gái ấy lại bất thần tấn công mình như váºy nên giáºn dữ vung tay mặt quét ra, rồi nhảy lui ra sau ba trượng, cất tiếng quát : 
- Ngư ơi... làm chi thế ? 
Luồng chưởng lực của Thôi Thiên Hàn hết sức mạnh mẽ nên đã hất bắn cô gái áo trắng lui ra sau mấy bước, mới cố gượng chân đứng vững lại được. 
Thôi Thiên Hàn đưa tia mắt lạnh lùng quét vá» phÃa đối ph ương, trông thấy cô gái áo trắng tuy diện mạo xinh đẹp như hoa nhưng Ä‘ang hiện lên má»™t làn sát khà trông hết sức rùng rợn. 
Thôi Thiên Hàn bất giác thối lui một bước, nói : 
- Cô...Tại sao cô lại tấn công tôi ? 
Äôi môi cá»§a cô gái áo trắng khẽ lay động mấy lợt, má»›i gằn giá»ng quát rằng : 
- Tặc tỠ! Cha ta có thù oán gì với ngư ơi mà ngư ơi...lại đang tâm sát hại cha ta ? 
Váºy ta đổi mạng vá»›i ngư Æ¡i đây ! 
Câu nói cha dứt thì nàng lại lao thẳng vá» phÃa Thôi Thiên Hàn. Thanh trưá»ng kiếm cá»§a nàng vung lên vá»›i thế Phong Bình Lãng Tịch nhắm đâm thẳng vào bụng cá»§a Thôi Thiên Hàn. 
Thế kiếm cá»§a nàng đánh ra tháºt nhanh nhẹn đến ai trông thấy cÅ©ng phải khiếp sợ. Thôi Thiên Hàn lách mình tránh khá»i rồi vung chưởng mặt lên phản công trả lại, đồng thá»i quát lên : 
- Cô nương cháºm tay, nghe tôi nói đã ! 
Cô gái áo trắng nào chịu dừng tay. Thanh trưá»ng kiếm không ngá»›t lao vun vút, chỉ trong chá»›p mắt nàng đã đánh ra má»i ba thế kiếm, đẩy lui Thôi Thiên Hàn ra sau ngoài má»i bước. 
Vì thế, chà không khá»i giáºn dữ, gầm lên : 
- Cô thực không chịu nghe tôi nói hay sao ? 
Cô gái áo trắng vẫn không trả lá»i vung kiếm tấn công tá»›i tấp. Thái độ ấy đã làm cho Thôi Thiên Hàn giáºn Ä‘iên. Chàng vung chưởng quét thẳng ra nghe má»™t tiếng vút, đồng thá»i tay trái dùng thế Hồn Äoạn Vu SÆ¡n lao mình tá»›i giáng thẳng vá» phÃa đối ph ương. 
Một tiếng “hự†khô khan vang lên ! 
Thế là luồng chưởng lực của Thôi Thiên Hàn đã hất bắn cô gái ra sau. Nàng ụa lên một tiếng há chiếc miệng anh đào bé nhỠnhổ ra một bụm máu tư ơi, rồi ngả xuống đất. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i giáºt mình ! 
Thốt nhiên, lại có má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng xé không gian vá»ng lại. Chàng quay mặt ngó vá» phÃa sau thì trông thấy ba cô gái mặc áo đỠđứng sững tại sau lưng chàng tá»± lúc nào. 
Cô gái đứng trước cưá»i nhạt, nói : 
- Các hạ đã giết chết phụ thân cá»§a ngưá»i ta rồi lại đánh trá»ng thương cô nương này, như thế là quáy lắm... 
Thôi Thiên Hàn mỉm cưá»i. 
Nụ cưá»i cá»§a chàng có vẽ hung tợn đầy ngang bướng. 
Nụ cưá»i ấy khác hẳn vá»›i má»i ngưá»i, tá»±a hồ có Ãt nhiá»u nét mang rợ và thú tÃnh. 
Nụ cưá»i ấy lại chất chứa cả má»™t luồng sát khÃ. Chàng xoay ngưá»i lại, rồi Ä‘i thẳng vá» phÃa ba cô gái áo Ä‘á», nói : 
- Ba vị là ai ? Tại sao các cô lại biết tôi giết chết phụ thân của cô nương này ? 
Cô gái đứng giữa như vừa tỉnh cÆ¡n má»™ng, cưá»i nhạt đáp : 
- Chúng tôi thấy anh từ trong ngôi nhà ấy chạy ra... 
- Chỉ có thế mà dám đoán là tôi à ? 
- Äúng thế ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nói : 
- Ba vị là ai thế ? Nói mau ? 
Tiếng quát cá»§a chàng như có má»™t uy lá»±c vô song khiến cô gái áo đỠấy không khá»i giáºt mình, buá»™t miệng nói : 
- Mê... 
- Mê Hồn Cung ? 
- Äúng thế ! 
Thôi Thiên Hàn lao mình đến sát ba cô gái, tay mặt từ từ đưa lên, quát lớn : 
- Công chúa cá»§a các cô là ThÃch Thiết Hoa ?
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 01:36 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				01-02-2010, 01:39 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 TỠSỹ 4vn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2010 
					Äến từ: tp hcm 
					
					
						Bài gởi: 116
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äá»™c nhãn hắc lang 
hồi 4:Nghi vấn 
Nguồn:Việt đồng tâm 
 
 
  
 
Cô gái áo đỠđáp : 
- Äúng thế ! 
- Cô ấy hiện giỠở đâu ? 
Ba cô gái áo đỠnghe há»i không khá»i kinh ngạc. Há» nhìn thấy tia mắt đầy sát khà phát ra từ con mắt độc nhất cá»§a Thôi Thiên Hàn, không khá»i bắt rùng mình, nói : 
- Anh muốn tìm cô ấy à ? 
- Không tìm cô ấy thì há»i các cô làm gì ? 
- Hiện đang ở trong cung chúng tôi ! 
- Cung của các cô ở nơi nào ? 
- Xin tha lỗi, vỠchổ không thể nói rõ ra được ! 
Thôi Thiên Hàn bá»—ng nổi lên má»™t ý nghÄ© diệt trừ đối ph ương. Chàng phải giết chết hai ngưá»i trong số ba cô gái áo đỠnầy để ThÃch Thiết Hoa tá»± tìm đến chàng. 
NghÄ© thế nên chàng liá»n cưá»i sâu hiểm, nói : 
- Các cô không nói, váºy định tìm cái chết ư ? 
- Thấy ra cũng cha hẳn...? 
Tiếng nói vừa thốt ra khá»i miệng thì Thôi Thiên Hàn đã quát to má»™t tiếng, rồi vá»t ngưá»i bay lên, tấn công liên tiếp ba chưởng. 
Lúc ấy, Thôi Thiên Hàn đã có ý giết chết đối ph ương nên đã váºn dụng toàn thể chân lá»±c trong ngưá»i đánh ra ba chưởng ấy. 
Ba cô gái áo đỠlà môn hạ cá»§a Mê Hồn Cung, má»™t tổ chức khét tiếng trên giang hồ, tất nhiên võ công không phải kém. Nên chỉ má»›i thấy bóng đỠcháºp chá»n là ba cô gái ấy cÅ©ng đã đánh ra ba chưởng đối kháng lại ngay. 
Ba cô gái áo đỠhành động nhanh nhẹn vô cùng. Thấy thế, Thôi Thiên Hàn liá»n quát to má»™t tiếng rồi đôi chưởng vung lên đánh ra má»™t lợt hai thế Hồn Äoạn Vu SÆ¡n và Hồn Phách Xuất Khiếu hết sức lợi hại... 
Tiếp theo đó là hai tiếng gào thảm thiết ! Äồng thá»i, hai cái bóng đỠđã ngã lăn ra đất miệng trào máu tư Æ¡i chết liá»n tức khắc. 
Cô gái áo đỠlên tiếng nói vá»›i chàng vừa rồi thấy thế không khá»i sợ hãi, vá»™i vàng thối lui liên tiếp. Thôi Thiên Hàn quát : 
- Hãy vá» nói vá»›i ThÃch Thiết Hoa trong vòng má»™t tháng nữa thì Äá»™c Nhãn Hắc Lang ta sẽ đến Ä‘áºp nát Mê Hồn Cung cá»§a cô ấy đó ! 
Cô gái áo đỠtrợn mắt lá»m Thôi Thiên Hàn má»™t lợt, nói : 
- Bản cung tất sẽ có ngưá»i tìm đến để thanh toán món nợ này vá»›i ngư Æ¡i ! 
Nói dứt lá»i, cô gái ấy cúi xuống ôm lấy hai xác chết cá»§a đồng bạn rồi bá» chạy bay, chỉ trong chốc lát là mất hút. 
Thôi Thiên Hàn đưa mắt nhìn cô gái áo trắng đang nằm im trên đất, thầm nghĩ : 
- Thực không ngỠta đã bị nghi oan là kẻ sát nhân. 
NghÄ© đến đây, chàng tá»± trách sao mình lại can dá»± đến những chuyện không đâu như vầy làm gì. Nhưng sau má»™t chặp suy nghÄ©, chàng thấy rằng mình cần phải giải bày rõ ràng vá»›i cô gái nầy. Nếu không, lại mang cái tá»™i sát nhân, thì làm sao gá»™i rá»a cho được? 
NghÄ© thế, Thôi Thiên Hàn liá»n thò vào áo lấy ra má»™t viên thuốc mà Tuyệt Hồn Khách đã cho chàng trước khi ra Ä‘i, nhét vào miệng cô gái áo trắng. 
Qua má»™t lúc sau, cô gái áo trắng má»›i từ từ tỉnh lại. Nàng đưa mắt nhìn Thôi Thiên Hàn giáºn dữ, nói : 
- Tài nghệ ta kém, váºy ngư Æ¡i hãy xuống tay giết ta Ä‘i ! 
- Tại sao tôi phải giết cô ? 
- Cha ta có thù oán chi với ngư ơi ? 
- Ông ấy không phải do tôi giết chết ! 
- Váºy chá»› ai giết ? 
- Việc ấy tôi cÅ©ng không được biết cÅ©ng như cô. Này cô nương ! Cô hãy nghÄ© xem, tôi không há» quen biết chi vá»›i gia đình cô cả, váºy tôi giết cha cô để làm gì ? 
Cô gái áo trắng nghĩ lại cũng hữu lý : 
- Gia đình mình không há» quen biết vá»›i con ngưá»i Ä‘en đúa má»™t mắt này. Váºy làm chi có oán thù đến giết nhau được? 
Váºy chắc chắn kẻ đã giết chết cha nàng phải là má»™t ngưá»i khác. 
Bởi thế nàng mỉm cưá»i có vẽ hối háºn, nói : 
- Nhu váºy, tôi đã nghi oan cho anh rồi ! 
- Äấy là hiểu lầm thôi. 
Thôi Thiên Hàn ngng lại trong giây lác, rồi nói tiếp : 
- Cha cô là ai ? Bình nháºt có oán thù vá»›i ngưá»i nào ? 
- Cha tôi là BÃch Kiếm Thần Quân Bạch Nhất Phi. Theo tôi nghÄ©, ông chẳng có má»™t kẻ thù nào trong giá»›i giang hồ cả ! 
- Không có kẻ thù, thì tại sao lại có ngưá»i giết ông ấy ? 
- Tôi không hiểu được ! 
Thôi Thiên Hàn suy nghĩ một lúc, rồi nói : 
- Bình nháºt, ông ấy thưá»ng giao thiệp vá»›i ai ? Hay là phụ thân cô có giữ má»™t bảo váºt chi không? 
- à, tôi nghĩ ra một việc rồi ! 
- Việc chi thế ? 
- Trong ngưá»i cá»§a phụ thân tôi có giữ hai quân cá» bằng hồng ngá»c... 
- Cái chi ? Hai quân cỠtướng ? 
- Äúng thế, để tôi Ä‘i vào xem lại coi có còng trong ngưá»i phụ thân tôi chăng? 
Câu nói cha dứt, nàng đã chạy bay vào nhà. Chẳng bao lâu, này lại quay trở ra. 
Thôi Thiên Hàn sốt ruá»™t há»i : 
- Có còn trong ngưá»i phu thân cô không? 
- Mất cả rồi ! 
Thôi Thiên Hàn giáºt mình, nói : 
- Hai quân cỠcủa phụ thân cô giữ là hai quân cỠgì ? 
- Hai quân sĩ đỠ! 
- Sữi ? 
- Äúng thế ! Cha tôi bảo hai quân sÄ© ấy quý giá vô cùng. Nên bình thưá»ng ông vẫn mang theo ngưá»i luôn. 
- Phải rồi, chÃnh ngưá»i ấy đã vì hai quân cỠđó mà giết chết cha cô. Bạch cô nương, cô hãy nhá»› lại xem, trong võ lâm, còn có ai giữ những quân cá» bằng hồng ngá»c đó nữa chăng? 
- Anh há»i việc ấy có mục Ä‘Ãch gì ? 
- Không biết chừng toàn thể số ngưá»i có giữ những quân cỠđó Ä‘á»u đã bị sát hại cả rồi ! 
- Äể tôi nhá»› xem.. Cô gái áo trắng cau đôi mày, suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói : 
- Dưá»ng như tôi có nghe phụ thân tôi nói má»™t lần là Ngá»a Long Kiếm Khách, Trang chá»§ cá»§a Ngá»a Long Trang ở ngoại ô thành Khai Phong, và Sách Mệnh Äá»™c Quân...cùng là bang chá»§ Cô Lâu Bang , thảy Ä‘á»u có giữ ! 
- Cái chi ? Sách Mệnh Äá»™c Quân cÅ©ng có giữ à ? 
- Äấy chẳng qua là tôi được nghe phụ thân tôi nói lại. Chứ sá»± tháºt có hay không, thì thá»±c tôi chẳng được biết ? 
- Cô có hiểu những quân cá» bằng hồng ngá»c ấy có công dụng gì không? 
- Tôi cũng không được hiểu. 
- Như thế, chúng ta cùng Ä‘i tìm ba ngưá»i ấy xem sao? Trước nhất nên Ä‘i tìm ai ? 
- Ngá»a Long Trang gần hÆ¡n hết. Váºy nên đến đó trước. 
Có phải anh nháºn rằng trong số những ngưá»i có giữ quân cá» bằng hồng ngá»c ấy lại có má»™t ngưá»i muốn thu hết các quân cỠđó vá» cho mình, nên đã xuống tay giết chết ngưá»i khác để cướp Ä‘oạt ? 
- Việc ấy rất có thể. Váºy xin phiá»n cô nương dẫn đưá»ng. 
- Không thể được ! Tôi còn phải lo chôn cất phụ thân tôi trước rồi má»›i có thể lên đưá»ng ! 
Liá»n đó, cô gái áo trắng hối hả lo chôn cất thi thể cá»§a BÃch Kiếm Thần Quân. 
Chôn cất xong, cô gái áo trắng, cũng tức là Bạch Dung, quỳ trước mộ cha khóc lóc rất thương tâm. 
Một lúc sau, nàng mới cùng Thôi Thiên Hàn nhắm hướng thành Khai Phong rảo bước. 
Ngá»a Long Trang nằm ở ngoài thành Khai Phong ba dặm. Chỉ trong ngày hôm ấy, Thôi Thiên Hàn và Bạch Dung đã đến Ngá»a Long Trang. 
Bên ngoài trang trại này, có bốn gã đàn ông to lá»›n mặc đồ võ gá»n gàng. Ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u có má»™t sắc mặt buồn rầu á»§ rÅ©. 
Thôi Thiên Hàn vừa trông thấy thế, Ä‘oán biết chắc chắn Trang chá»§ Ngá»a Long Trang đã gặp chuyện bất trắc rồi. Bởi thế, chàng bước thẳng đến má»™t gã đàn ông mặc đồ võ, há»i rằng : 
- Xin lỗi ông bạn, chẳng rõ quý trang chủ có nhà không? 
Gã đàn ông ấy nghe há»i thế thì không khá»i sững sốt : 
- Ông muống tìm Trang chủ chúng tôi ? 
- Äúng thế ! 
- Ông ấy chế rồi ! 
- Cái chi ? Chết rồi ? Ông ấy chết rồi ? 
- Phải, mới vừa chết trước đây ba tiếng đồng hồ ! 
Thôi Thiên Hàn nghe thế hết sức kinh hãi. Chàng không ngá» Trang chá»§ Ngá»a Long Trang chỉ lại vừa chết cách đây ba tiếng đồng hồ. Như thế là hung thá»§ đã tiến vào Ngá»a Long Trang giết chết Ngá»a Long Kiếm Khách trong khi chàng và Bạch Dung Ä‘ang lo an táng cho BÃch Kiếm Thần Quân. 
Chàng không khá»i rùng mình, há»i tiếp : 
- Cái chết cá»§a Trang chá»§ có má»™t Ä‘iá»u đặc biệt nào không? 
- Việc đó tôi không được biết. Äể tôi tìm con ông ấy đến thì sẽ rõ. Ông hãy đứng đây chá» má»™t tÃ. 
Chẳng bao lâu sau, có má»™t ngưá»i tuổi độ ba mươi ăn mặc theo nho sÄ© từ trong bước ra. Sau khi đôi bên há»i và biết ý định nhau rồi, thì ngưá»i thư sinh ấy liá»n nói : 
- Cha tôi chết không hỠtìm thấy một vết thương chi cả, nhưng sắc mặt có vẽ sợ hãi lắm. Việc đó thực tôi không làm sao hiểu được. 
Thôi Thiên Hàn há»i : 
- Nghe đâu lúc còn sinh tiá»n, lệnh tôn có giữ mấy quân cá» bằng hồng ngá»c ? 
- Äúng thế, tại sao ông biết được? 
- Chẳng hay mấy quân cá» bằng hồng ngá»c cá»§a lệnh tôn giữ là quân gì ? 
- Tướng ! 
- Tướng đỠà ? 
- Phải đấy ! 
Thôi Thiên Hàn không khá»i lấy làm lạ. Vì Trang chá»§ Ngoa. Long Trang cÅ©ng giữ quân cá» Ä‘á». Trong khi đó, BÃch Kiếm Thần Quân cÅ©ng giữa hai con sÄ© Ä‘á». Tại sao bao nhiêu ngưá»i ấy Ä‘á»u không có ai giữ quân cá» xanh ? 
Xem ra, Ä‘iá»u bà máºt chung quanh những con cá» bằng hồng ngá»c này không phải là má»™t vất đỠđơn giản. 
Rá»i khá»i Ngá»a Long Trang, tâm trạng cá»§a Thôi Thiên Hàn trở thành rất nặng ná». 
Vì chàng không hiểu được mục Ä‘Ãch cá»§a hung thá»§ giết chết bao nhiêu ngưá»i để cướp Ä‘i những quân cỠđỠđể làm gì ? 
Bạch Dung đưa đôi mắt nhìn chàng, rồi nói : 
- Thôi thiếu hiệp đã tìm thấy việc chi cha ? 
Thôi Thiên Hàn lắc đầu, cất tiếng than rồi nói : 
- Cha tìm thấy chi cả. Äợi dùng cÆ¡m tối xong, chúng ta Ä‘i tìm bang chá»§ Cô Lâu Bang xem sao ? 
Khi vào thành Khai Phong, Thôi Thiên Hàn cảm thấy có nhiá»u hiện tượng rất lạ. 
Từng Ä‘oàn nhân váºt võ lâm, tốp hai tốp ba, không ngá»›t kéo vào thành tấp náºp. 
Bạch Dung cũng trông thấy việc lạ ấy, nên buột miệng nói rằng : 
- Thôi thiếu hiệp, tình hình có vẽ khác lạ lắm. Tại sao nhân váºt võ lâm lại kéo đến thành Khai Phong đông đảo như thế này ? 
- Phải đấy, để chốc nữa chúng ta tìm ngưá»i dá» há»i xem sao ? 
Liá»n đó há» lá»±a má»™t tiểu lầu bước thẳng vào. Bên trong tiểu lầu cháºt nÃch nhân váºt võ lâm. Thôi Thiên Hàn đưa mắt quét qua khắp má»i nÆ¡i nhưng không thấy má»™t ngưá»i nào đáng nghi ngưá». 
Chàng và Bạch Dung tìm đến một cái bàn trống ngồi xuống. 
Lúc ấy, trá»i đã đúng tra. 
Dùng cÆ¡m xong, Thôi Thiên Hàn liá»n bước đến trước mặt má»™t cụ già, tư Æ¡i cưá»i há»i : 
- Tha lão tiá»n bối... 
Lão già ấy đưa mắt nhìn qua Thôi Thiên Hàn, lá»™ sắc ngạc nhiên, há»i : 
- Có chuyện chi thế ? 
- Xin há»i lão tiá»n bối, trong thành Khai Phong này có việc chi mà các bạn đây đến đông như thế ? 
- á»’ ! Té ra thiếu hiệp không biết hay sao ? Äây là đại há»™i cá» tướng má»—i năm tổ chức má»™t lần cá»§a Thiết Kỳ Bang. 
Thôi Thiên Hàn nghe thế không khá»i giáºt nẩy mình. Vì ba tiếng Thiết Kỳ Bang từ miệng ông lão thốt ra chẳng khác nào má»™t tiếng sấm nổ trong óc chàng. 
Thiết Kỳ Bang nghe thực quái lạ làm sao ? Việc mở một đại hội tranh tài cỠtướng cũng là một việc hi hữu trong võ lâm. 
Thôi Thiên Hàn nghÄ© ngợi rồi há»i : 
- Ai cũng có thể tham dự được chứ ? 
- Phàm là nhân váºt võ lâm, tinh thông cá» tướng Ä‘á»u có thể tham gia được cả. 
- Äánh cá» chẳng phải là má»™t môn võ, thế sao bao nhiêu nhân váºt võ lâm lại chẳng ngại đưá»ng sá xa xôi ngàn dặm táºp hợp vỠđây tham gia đông đảo như vầy ? 
- Có lẽ thiếu hiệp cha hiểu. Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang tức Kỳ V ương có nghệ thuáºt chÆ¡i cá» tướng không ai thắng nổi. Bởi thế, ông treo giải thưởng, nếu ai thắng được ông ta, thì sẽ biếu cho má»™t mẩu nhá» Thiên Niên Hà Thá»§ Ô và má»™t viên PhÃch Äá»™c Châu. Chỉ riêng má»™t mẩu nhá» Thiên Niên Hà Thá»§ Ô cÅ©ng đủ khiến cho bao nhiêu nhân váºt võ lâm mê Ä‘iên lên rồi. Vì nó có hiệu lá»±c cải tá» hoàn sanh, tăng gia ná»™i lá»±c... 
- Váºy từ trước đến nay, cha há» có ai thắng được ông ta sao ? 
- Sưuốt má»i năm qua, có thể nói cha ai thắng được ông ta cả ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i dài, nói : 
- Äây quả là chuyện lý thú vô cùng ! Váºy chẳng rõ bao giá» má»›i bắt đầu ? 
- Sưau giá» Ngá» ba khắc thì sẽ bắt đầu. Hiện đã sắp đến giá» rồi, lão phu cÅ©ng phải lên đưá»ng đây ! 
Nói đoạn, lão già đứng lên đi thẳng xuống lầu. 
Thôi Thiên Hàn bá»—ng cảm thấy phân vân nghi ngưá». Vì Thiên Niên Hà Thá»§ Ô váºt qúy báu hiếm có trong võ lâm, váºy Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang tại sao dám lấy nó để treo giải thưởng ? 
Hoặc giả Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang cÅ©ng có những quân cá» bằng hồng ngá»c ? Lấy việc đánh cỠđể táºp hợp bạn bè. Thá»±c cÅ©ng là má»™t việc quá lạ lùng. 
Nếu ông ta cÅ©ng có những quân cá» bằng hồng ngá»c thì có thể ông ta là kẻ sát nhân, giết ngưá»i để Ä‘oạt những quân cỠđó chăng ? 
Nghĩ đến đây, Thôi Thiên Hàn thấy rằng mình cần phải tìm hiểu vấn đỠnày cho đến nơi đến chốn mới được. 
Bởi thế, chàng đưa mắt nhìn Bạch Dung nói : 
- Chúng ta đi thôi ! 
Hai ngưá»i cùng bước xuống lầu. Thôi Thiên Hàn há»i ngưá»i chá»§ hiệu : 
- Chúng tôi dùng tất cả bao nhiêu ? 
- Tha, ba lượng bạc ! 
Thôi Thiên Hàn thò vào áo mò mẫm má»™t lúc nhưng vẫn không tìm ra má»™t nén bạc nào bèn lấy ra má»™t viên dạ minh châu mang theo ngưá»i đưa ra cho ngưá»i chá»§ hiệu. 
Loại dạ minh châu này chàng đã mang theo ngưá»i sáu viên. Chàng đã lấy được nó từ trong chiếc r ương bạc dưới lòng má»™. Chàng há»i ngưá»i chá»§ hiệu : 
- Như váºy đủ cha ? 
Ngưá»i chá»§ hiệu xem qua thì giáºt bắn ngưá»i. 
Hắn tá»±a hồ như không tin ở đôi mắt mình. Äôi mắt hắn không ngá»›t chá»›p lia. Cánh tay mặt Ä‘ang cầm viên dạ minh châu không ngá»›t run rẩy, cất tiếng kêu kinh hoàng rằng : 
- Äây chÃnh là Dạ Minh Châu ! 
- Äúng thế ! 
- Tha, có phải ngài muốn mua cả cá»a hiệu cá»§a chúng tôi không? 
- Tôi không có ý đó. Ông có thể cho tôi biết nó đáng giá bao nhiêu tiá»n chăng? 
- Äây... là váºt quý vô giá ! Tha ngài...ngài bảo tôi đã nói thế nào cho được? 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nhạt : 
- Nhưng... 
Chàng lại cất tiếng cưá»i lạnh lùng, má»›i tiếp : 
- Nầy, Ông chá»§ hiệu, tôi há»i thá»±c ông, vá»›i viên Dạ Minh Châu này, có thể gá»i được mấy cô gái đến mua vui ? 
Câu nói ấy của Thôi Thiên Hàn đã làm cho sắc mặt của Bạch Dung biến hẳn. 
Nàng thá»±c không ngá» Thôi Thiên Hàn lại có thể nói má»™t câu như váºy. 
Trên khoé miệng cá»§a Thôi Thiên Hàn hiện lên má»™t nụ cưá»i hung tợn và man rợ, nhưng lại có má»™t ma lá»±c mạnh mẽ. 
- Nào chỉ có mấy cô gái Ãt á»i như thế ! Nếu gá»i tất cả ká»· nữ trong ba mươi sáu nhà chứa tại thành Khai Phong này vẫn cha dùng hết được... 
- Như thế, ông hãy gá»i tất cả các cô ấy đến cho tôi ! 
Ngưá»i chá»§ hiệu giáºt nẩy mình, kinh hoàng nói lấp bấp : 
- Cái chi ? Gá»i tất cả ká»· nữ trong ba mươi sáu nhà chứa ? Tha ngài, há» có gần đến má»™t nghìn ngưá»i đấy...!
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 01:40 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				01-02-2010, 01:43 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 TỠSỹ 4vn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2010 
					Äến từ: tp hcm 
					
					
						Bài gởi: 116
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äá»™c nhãn hắc lang 
Hồi 5:Tranh giải tượng kỳ 
Nguồn:Việt đồng tâm 
 
 
  
 
Trên khoé miệng cá»§a Thôi Thiên Hàn thoáng hiện má»™t nụ cưá»i lạnh lùng. Nụ cưá»i ấy lạnh lùng đến tàn khốc. Chàng nói : 
- Càng đông càng tốt ! 
- Nhưng tha ngài, cá»a hiệu chúng tôi không đủ chổ chứa ! 
- Như váºy, bảo há» xếp hàng ngoài cá»a được rồi. Trước hoàn hôn hôm nay, bảo các cô ấy tụ táºp trước cá»a hiệu cá»§a ôn chỠđợi tôi. 
- Tha ngài, xếp thành mấy hàng ? 
- Tùy ông, đến chừng ấy nếu má»i việc làm không xong, “hừ†thì ông hãy xem chừng chiếc đầu cá»§a ông đấy ! 
Nói Ä‘oạn, chàng không đợi ngưá»i chá»§ hiệu trả lá»i bá» Ä‘i thẳng ra ngoài cá»a. Bạch Dung cất giá»ng lạnh lùng nói : 
- Thực vô liêm sĩ ! 
Thôi Thiên Hàn nghe qua sắc mặt hÆ¡i bừng đỠnhưng trên khoé miệng cá»§a chàng vẫn giữ má»™t nụ cưá»i lạnh lùng ngạo nghá»…, nói : 
- Cô bảo ai thế ? 
- Tôi nói anh ! 
- Tôi ?... Tôi có chi là vô liem sĩ ? 
- Hừ ! Không ngỠanh lại là một hạng đàn ông như thế ! 
- Hừ ! Mua vui thì có chi là không tốt ? Hơn nữa, việc ấy cũng không can chi đến cô cả ! 
Bạch Dung giáºn đến run ngưá»i. 
Nàng im lặng tháºt lâu không nói nên lá»i. 
Thôi Thiên Hàn lại cất tiếng cưá»i. 
Chàng cưá»i má»™t cách hung tÆ¡n. 
Chàng làm như váºy tất sẽ chấn động cả thiên hạ. Äồng thá»i, cÅ©ng gieo má»™t mối háºn cho ngưá»i con gái. 
Bạch Dung gằn giá»ng nói : 
- Anh là một con sói háo sắc ! 
- Không, tôi là Äá»™c Nhãn Hắc Lang. Tức là con sói Ä‘en má»™t mắt. 
- Anh... Hành động như váºy là lăng nhục tôi....! 
Nàng suýt nữa khóc lên thành tiếng ! Thôi Thiên Hàn thấy thế cưá»i ha hả nói : 
- Bạch cô nương, cô làm như váºy là không đúng. Vì tôi là tôi, còn cô là cô. 
Chúng ta không có dÃnh dấp chi vá»›i nhau cả ! Ha ha, váºy đâu có ai lăng nhục cô ? Cô chá»› nên báºn tâm làm gì cho mệt. 
Tiếng nói cha dứt thì chàng rảo bước đi ngay. 
Bạch Dung hết sức giáºn thầm mắt trong lòng : 
- Äồ vô liêm sÄ©, háo sắc... Nhưng, tại sao ta lại thấy yêu chàng ? 
Thôi Thiên Hàn Ä‘ang rảo bước theo số ngưá»i Ä‘i trước tiến vào má»™t cái thung lÅ©ng, và đến trước má»™t dãy nhà cá»a lầu dài. 
Chàng thấy tại cổng có má»i lão già ăn mặc gá»n gàng đứng thành hai hàng cung kÃnh đón chào má»i ngưá»i bước vô. Tại trên nóc toà lầu tổng đưá»ng có treo má»™t tấm biển to đỠba chỠ“ Thiết Kỳ Bangâ€. 
Thôi Thiên Hàn bước theo dòng ngưá»i vào thẳng trong đại sảnh. Chàng tìm chổ ngồi yên. Bạch Dung ngồi sát bên cạnh chàng nhưng không nói má»™t tiếng nào cả. 
Ngay lúc ấy, tiếng huyên náo bỗng im bặt lại, Thôi Thiên Hàn vội vàng ngước mắt nhìn lên thì trông thấy một lão già độ ngũ tuần. Lão ăn mặc theo nho sĩ, sắc mặt hồng hào, đang bước thẳng vào đại sảnh dưới sự hộ vệ của tám lão già khác. Theo sau lưng lão ta còn có độ hai mươi cô gái mơn mỡn đào tơ. 
Không cần há»i ai, nhìn qua cÅ©ng đủ biết ngưá»i ấy là Kỳ V ương, Bang chá»§ cá»§a Thiết Kỳ Bang rồi ! 
Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang đưa tia mắt quét qua má»i ngưá»i, nói : 
- Hôm nay được quý vị bằng hữu nể mặt dá»i gót đến đây tham dá»± cuá»™c tranh giải cá» tướng, Hồ má»— hết sức cảm tạ. Năm nay cÅ©ng như má»i năm, nếu có ai thắng được Hồ má»— thì Hồ má»— sẽ tặng cho má»™t mẫu Thiên Niên Hà Thá»§ Ô và má»™t viên PhÃch Äá»™c Châu. Xin các vị đến háºu viên, nÆ¡i ấy sẽ có ngưá»i cá»§a bổn bang phân phối đấu thá»§. Ai bại sẽ bị đào thải. Và ngưá»i thắng cuối cùng sẽ đấu vá»›i Hồ má»—. 
Má»i ngưá»i nổ lên má»™t tràng pháo tay hoan nghinh nhiệt liệt, kéo dài tháºt lâu mÆ¡i dứt. 
Riêng Thôi Thiên Hàn, mắt lại nhìn đăm đăm vá» phÃa những cô gái kia. Chàng Ä‘ang nghÄ© ngÆ¡i má»™t Ä‘iá»u gì ! 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng lên, ùn ùn kéo ra háºu viên... 
Lần kỳ há»™i này quả là chấn động cả võ lâm. Ngay cả ba môn phái lá»›n là Thiếu Lâm, Côn Luân, và Chung Nam Ä‘á»u có phái ngưá»i đến tham dá»±. 
Ngoài ra, các môn phái khác cÅ©ng phái ngưá»i đến. 
Mục Ä‘Ãch cá»§a Thôi Thiên Hàn đến đây không phải là tham dá»± tranh giải cá» tướng. 
chàng đến đây là có ý xem Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang bày trò gì ? Äồng thá»i, xem có những nhân váºt nào khả nghi hay không ? Cho nên, chàng không tham gia vào cuá»™c tranh giải. 
Cuá»™c tranh giải đã bắt đầu. Ngưá»i thua thì bị đào thải. Ngưá»i thắng thì lại đấu vá»›i ngưá»i thắng... 
Äến sau cùng chỉ còn lại hai đối thá»§. 
Hai đấu thá»§ ấy là Vân Hạc đạo trưởng phái Côn Luân và má»™t cô gái áo xanh tuổi độ má»i tám. 
Thôi Thiên Hàn bắt đầu kinh ngạc. Cô gái này là má»™t nhân váºt võ lâm mà nghệ thư ạt cá» tướng lại cao đến thế. Thá»±c là má»™t việc rất lạ lùng. 
Trong khi Vân Hạc Äạo Trưởng Ä‘ang tranh tài cao thấp cá»›i cô gái áo xanh kia thì Thôi Thiên Hàn cất giá»ng lạnh lùng nói : 
- Bạch cô nương, trong khi tôi đánh cá» vá»›i ngưá»i khác mà nếu tôi móc má»™t quân cá» bằng hồng ngá»c bá» xuống bàn, cô hãy chú ý nhìn xem có nhân váºt nào đáng nghi ngá» không? 
- Tôi không biết đến việc ấy ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nói : 
- Việc này tương quan đến mối thù sát phụ thân cá»§a cô. Váºy biết đến hay không là tùy cô ! 
Nói doạn, chàng đi thẳng đến chiếc bàn tròn to nơi Bang chủ Thiết Kỳ Bang đang ngồi. 
Cá» chỉ ấy cá»§a Thôi Thiên Hàn đã làm cho má»i ngưá»i chú ý đến. Làn da Ä‘en sạm bóng láng và má»™t con mắt trái được che kÃn lại đầy vẽ huyá»n bà cá»§a chàng chẳng những khiến quần hùng có mặt Ä‘á»u kinh ngạc, mà ngay cả Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang cÅ©ng không khá»i e dè. 
Tám gã há»™ pháp đứng bên cạnh Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang trông thấy sắc mặt lạnh lùng cá»§a Thôi Thiên Hàn Ä‘ang tiến thẳng lại, thì đồng thá»i nhảy vút tá»›i, cháºn lấy lối Ä‘i cá»§a chàng. 
Số ngưá»i bị đào thải má»™t phần lá»›n đã bá» ra vá». Nhưng số ngưá»i còn nán lại cÅ©ng có ngoài hai mươi ngưá»i. 
Số ngưá»i ấy Ä‘á»u đổ dồn tia mắt vào mặt cá»§a Thôi Thiên Hàn. 
Thôi Thiên Hàn cưá»i lạnh lùng nói : 
- Các ông làm chi thế ? 
Má»™t trong số tám há»™ pháp ấy lên tiếng há»i : 
- Chẳng hay các hạ...? 
- Tôi muốn tìm Bang chủ các ông đánh một ván cỠ! 
- Nhưng các hạ cha dự vào vòng loại nào cả ? 
- Tôi tin rằng số ngưá»i ấy không phải là đối thá»§ cá»§a tôi, kể cả Bang chá»§ cá»§a các ông nữa. 
Thôi Thiên Hàn vừa nói dứt thì cá» toa. Ä‘á»u kinh hãi. Há» không ngá» chàng dám lá»›n lối trước mặt bao nhiêu bằng hữu võ lâm như thế này. Sắc mặt cá»§a vị há»™ pháp không khá»i biến sắc. Trong khi y định lên tiếng trả lá»i, Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang bá»—ng nói : 
- Nếu các hạ có hứng thì Hồ mỗ sẽ hầu các hạ một ván có hại chi ? 
Nói dứt lá»i, lão ta dõng dạc bước tá»›i. 
Thôi Thiên Hàn cưá»i tá»± nhiên nói : 
- Quả không hổ phong độ của một vị Bang chủ ! 
Liá»n đó, Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang sai ngưá»i sắp cá». Sau khi hai ngưá»i ngồi xuống xong, Thôi Thiên Hàn nói : 
- Hồ Bang chá»§, trước khi chúng ta đánh cá», tôi xin há»i má»™t việc... 
- Việc chi thế ? 
- Trong ngưá»i ông có phải Ä‘ang giữ má»™t quân cá» bằng hồng ngá»c không? 
Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang nghe thế, mặt liá»n biến sắc, cất giá»ng kinh hoàng, nói : 
- Các hạ làm thế nào biết được? 
Thôi Thiên Hàn nghe thế không khá»i giáºt mình. 
Quả nhiên chàng Ä‘oán không sai !Trong ngưá»i Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang cÅ©ng có giữ những quân cá» bằng hồng ngá»c huyá»n bà đó ! 
Thôi Thiên Hàn cưá»i nói : 
- Hiện ông đang giữ mấy quân ? 
- Một quân ! 
- Quân chi thế ? 
- Tượng ! 
- Tượng đỠchứ ? 
- Äúng thế. 
Má»™t việc ra ngoài sức tưởng tượng cá»§a chàng là Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang cÅ©ng giữ má»™t quân cá» Ä‘á». Ngoài ra tất cả những quân cá» xanh sao lại đâu mất cả ? 
ChÃnh chổ đó là chổ quá lạ nhất ! 
Rồi đây những quân cá» bằng hồng ngá»c này tất sẽ gây nên má»™t tráºn sóng gió trong võ lâm. 
Äấy là việc hoàn toàn có thể tiên Ä‘oán được. 
Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang lạnh lùng há»i rằng : 
- Ngư Æ¡i há»i việc ấy để làm gì ? 
- Không có chi cả, nhưng có Ä‘iá»u Bang chá»§ nên để ý tÃnh mệnh cá»§a mình...! 
Câu nói cá»§a Thôi Thiên Hàn cha dứt, bá»—ng nghe có tiếng nói cá»§a Vân Hạc Äạo Trưởng vá»ng lại : 
- CỠcủa cô nương thực quá cao, bần đạo xin bái phục ! 
Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang không khá»i rùng mình. Ông ta đã bắt đầu biến hẳn sắc mặt. Ông ta cho rằng Thôi Thiên Hàn đến đây chÃnh là vì quân cá» cá»§a ông ta. Bởi thế, ông liá»n nghÄ© thầm : 
- Có lý đâu quân tượng đỠcá»§a ta đã rÆ¡i vào tay ngưá»i này rồi ? 
NghÄ© thế, ông liá»n lạnh lùng nói : 
- Các hạ hãy đánh một bàn trước với cô nương ấy. Tôi đi một chốc sẽ trở lại ngay! 
Nói Ä‘oạn, Lão ta không đợi Thôi Thiên Hàn trả lá»i liá»n nhắm hướng tổng đưá»ng rảo bước Ä‘i thẳng tá»›i. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i lá»™ vẽ sững sốt, nhưng lúc ấy, cô gái áo xanh đã Ä‘i đến trước mặt chàng rồi. Nàng đưa mắt quét qua Thôi Thiên Hàn, thì mặt không khá»i biến sắc. 
Nhưng hiện tượng ấy chỉ thoáng qua trong phút chốc. Liá»n đó, vẻ mặt cá»§a nàng đã trở lại nét lạnh lùng như cá»§. 
Nàng thản nhiên nói : 
- Các hạ có hứng không? 
Äối vá»›i cô gái áo xanh này, Thôi Thiên Hàn có không biết bao nhiêu nghi vấn. 
Chàng nghĩ rằng : 
- Cô ta chắc hẳn là má»™t nhân váºt không phải vừa ! 
Bởi thế, chàng liá»n gáºt đầu rồi ngồi xuống. 
Không khà trong gian phòng cũng trở nên căng thẳng. 
Cô gái áo xanh lạnh lùng nói : 
- Xin các hạ đi tiên ! 
- Tôi đã giữ bên mình quân Ä‘á», váºy xin má»i cô nương Ä‘i tiên ! 
Cô gái áo xanh im lặng không trả lá»i. 
Nước thứ nhất của cô ta là lên tượng. 
Thôi Thiên Hàn không khá»i giáºt mình. 
Nước đầu tiên mà cô gái này lên tượng, váºy không hiểu có phải nhắc cho Thôi Thiên Hàn má»™t cách vô tình hay hữu ý vá» quân tượng đỠmà Bang chá»§ Thiết Kỳ Bang hiện Ä‘ang cất giữ ấy không? 
Mấy mươi tia mắt cá»§a số quần hùng chung quanh Ä‘á»u táºp trung vào cả bàn cá». 
HỠđưa mắt hiếu kỳ trông ngóng xem ai sẽ thắng ! 
Thôi Thiên Hàn ngồi im lặng, không đi một nước cỠnào cả. 
Cô gái áo xanh nói : 
- Xin các hạ đi cho ! 
Thôi Thiên Hàn nói : 
- Tha cô nương, trong ngưá»i tôi có mang theo má»™t quân cỠ“hênâ€, nên muốn đổi vá»›i quân cá» này để hầu vá»›i cô, chẳng rõ cô nương có cho phéo không? 
- Tùy ý các hạ ! 
Thôi Thiên Hàn đưa mắt nhìn Bạch Dung, rồi thò tay vào áo móc ra má»™t quân tượng đỠđể thay vào quân tượng đỠcó sẳn trong bàn cá». 
Äó là quân Tượng đỠbằng hồng ngá»c cá»§a chàng mang theo ! 
Cô gái áo xanh thoạt nhìn thấy quân cá» bằng hồng ngá»c thì mặt khẽ biến sắc, lạnh lùng nói : 
- Một quân cỠquý giá vô cùng...! 
Câu nói cá»§a cô gái áo xanh cha dứt thì có má»™t lão già mặc áo xám, tuổi độ ngÅ© tuần, Ä‘ang đứng giữa đám ngưá»i, biến hẳn sắc mặt. Lão vá»™i vàng đưa tay vạch số ngưá»i chung quanh hối hả bước Ä‘i. 
Thôi Thiên Hàn cưá»i lạnh lùng nói : 
- Lẽ tất nhiên là quý giá, nếu chẳng phải thế... 
Nói đến đây, chàng cố ý dừng lại, thò tay đi nước cỠthứ nhất. Chàng lên Mã. 
Cô gái áo xanh trong nước cá» thứ hai lại lên tượng vá» góc phÃa mặt. 
Qua cỠchỉ ấy, Thôi Thiên Hàn đã hiểu rõ cô gái áo xanh di động đôi tượng là có dụng ý chi rồi. 
Sau khi sắc mặt chàng khẽ biến đổi, liá»n lên con ngá»±a thứ hai. 
Cô gái áo xanh bỗng nhiên nói : 
- Xin các hạ chá» má»™t tÃ, tôi...Ä‘i làm vệ sinh má»™t chốc sẽ trở lại ngay ! 
- Xin cô nương tùy tiện ! 
Khi cô gái áo xanh vừa đứng lên, thì có má»™t môn nhân cá»§a Thiết Kỳ Bang đưa cô Ä‘i thẳng vá» phÃa tổng đưá»ng. 
Thôi Thiên Hàn nhìn Bạch Dung. 
Bạch Dung liá»n cúi xuống sát tai chàng nói rõ cá» chỉ vừa rồi cá»§a lão già áo xám. 
Thôi Thiên Hàn gáºt đầu. Thốt nhiên, mặt chàng liá»n biến sắc, vá»™i vàng tho tay nhặt lấy quân cá» bằng hồng ngá»c, thầm kêu lên : 
- Nguy mất ! 
Nói xong, chàng hối hả đứng lên Ä‘i thẳng vá» phÃa tổng đưá»ng. 
Trong khi Thôi Thiên Hàn vừa má»›i đứng lên, thì từ phÃa má»™t gian lầu gần đấy, bá»—ng có má»™t tiếng gào thảm thiết vá»ng lại. 
Tiếng gào ấy nghe rùng rợn. 
Thôi Thiên Hàn nói thầm : 
- Ta quả nhiên mắc kế rồi... 
Bởi thế, chàng liá»n lao mình vá»t thẳng ra ngoài phÃa cá»a. 
Thốt nhiên, ngay lúc ấy trong đại sảnh cá»§a Thiết Kỳ Bang có tiếng quát to nổi dáºy. Äồng thá»i, cÅ©ng trong giây phút đó có má»™t bóng nhanh như chá»›p lá»›t thẳng vá» phÃa cánh rừng. 
Thôi Thiên Hàn quát to : 
- Ngư ơi chạy không thoát đâu ! 
Tức thì, chàng lao ngưá»i theo nhanh như Ä‘iện xẹt, nhằm ngay bóng ngưá»i ấy Ä‘uổi tá»›i. Chàng vun chưởng lên đánh vào lưng bóng ngưá»i ấy nghe má»™t tiếng vút ! 
Bóng ngưá»i ấy mặc áo xanh. Thôi Thiên Hàn Ä‘oán chắc không ai khác hÆ¡n là cô gái áo xanh khi nãy. 
Khi chưởng thế cá»§a chàng quét ra, dưá»ng như bóng ngưá»i áo xanh ấy không ngá» Thôi Thiên Hàn lại đối phó nhanh nhẹn như váºy, nhưng ngưá»i ấy vẫn kịp vung chưởng đỡ lại... 
Trong khi nàng xoay lại để đỡ, Thôi Thiên Hàn buột miệng kinh hoàng kêu lên: 
- Ngưá»i Mặt Bạc...! 
Tiếng kêu cá»§a chàng vừa thốt ra rất ngắn ngá»§i, nhưng “ Ngưá»i Mặt Bạc†ấy đã nghe được rõ ràng. Y cưá»i dài, rồi cất giá»ng đầy âm u nham hiểm : 
- Äúng thế, Ngưá»i Mặt Bạc đây... 
Câu nói cha dứt, ngưá»i ấy đã công trả lại ba chưởng hết sức ác liệt vá» phÃa Thôi Thiên Hàn.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |