Quyển 1 : Thiên Cổ Nhất Thiếu Niên
Tập 1 : Giải Oan Chuyển Thế
Chương 13: Thắng! Rất đơn giản
Dịch: Thiên Phong
Nguồn: kiemgioi
Đá bóng là dựa vào cái gì? Là thể lực? Tốc độ và sức mạnh? Hay kỹ thuật và khôn khéo?
Đối với những bọn trẻ như ta mà nói, những vấn đề này không trọng yếu. Chúng ta chỉ cần vui và ham sẽ làm, đá bóng chính là trò chơi bọn ta ham thích nhất.
Không có huấn luyện viên, cũng không cần trọng tài, bọn ta thoải mái hưởng thụ theo ý mình, đá bóng đối với bọn ta quả thật rất đơn giản.
Vì trận đánh cược với cậu, nên ta phải sớm đến Hoành Vũ Lâu. Hoành Vũ Lâu chính là một trường võ thuật xuất sắc, hơn nữa có một khu nhà dành riêng cho dạy võ thuật, Võ thật là môn chính khóa, các môn văn hóa khác chỉ là hỗ trợ mà thôi. Trong trường có cả tiểu học, trung học lẫn cao trung(trường trung học bậc cao đẳng, người việt là trường Trung học phổ thông), tổng cộng có 1200 học sinh.
Lúc năm lên sáu tuổi, ta đã giành được giải quán quân kiếm thuật thì được miễn phí học nơi này. Mà Hoành Vũ Lâu bởi cớ ta là quán quân kiếm thuật của giải thi đấu võ thuật thế giới nên dương danh Châu Nam Mỹ, dần dần phát triển trở thành nơi giáo dục nền tảng võ thuật lứa tuổi thanh thiếu niên của nước Brazil. Tại trong trường, mỗi ban đều có đội võ thuật riêng, và đương nhiên việc giáo dục nền tảng võ thuật là phát triển nhanh nhất, cái này cùng đương kim quán quân ta có mối liên quan chặc chẽ a.
Ta học tiểu học được ba năm, sau lần đầu tiên đạt chức quán quân kiếm thuật, thì liên tục bốn năm sau đó, ta giành quán quân trong các thể loại vũ khí khác: đao, thương, côn, kiếm, trường quyền, thái cực quyền và bát quái chưởng trong các giải thi đấu quốc tế, nâng tổng số huy chương vàng ta có lên 24, bấy giờ, ta đã là ngôi sao trẻ tuổi nổi tiếng trên toàn thế giới.
Phần lớn thời gian giành cho các trận thi đấu, một ít thời gian cho các buổi họp báo, cộng thời gian tu luyện đã chiếm gần hết thời gian của ta. Vì vậy, ngoại trừ thi đấu ra, ta rất ít đến lớp học, cũng mây thành tích học tập của ta cung không tệ lắm, hơn nữa trong các ngày lễ lết, ta luôn tặng thấy cô các món quà lớn nhỏ, nên thầy cô cũng nhiều ít đều quan tâm ta.
Cái gì? Các ngươi nói ta hối lộ? Ai? Đây là họa do tiền mang đến, Tiền! không phải là thứ tốt! nhưng ta rất thích nó a...hắc hắc!
trong ba năm này, tổng cộng tiền thưởng qua các cuộc thi cùng với phí quảng cáo ta được 32 triệu USD. Về vấn đề đồng USD, ta không thể không nói hai câu, từ khi Châu Âu thống nhất sử dụng đồng Euro, thì đồng USD cũng trở thành một đồng tiền thông dụng trên thế giới.
Sau khi giá trị các đồng tiền ổn định, nền kinh tế Brazil càng thêm phồn vinh. Người dân cũng bắt đầu có cơ hội hưởng thụ, mợ Văn Lệ chính là thế hệ trưởng thành trong giai đoạn này, nên ham chơi nhiều hơn ham làm, mà hình như đó là căn bệnh chung của nữ giới tại đất nước này. Thử nghĩ, muốn hưởng thụ phải có tiền, thế nên mợ Văn Lệ đối với số tiền ta có rất ham muốn a.
Vì số tiền kia nên cậu đã không ít lần cãi nhau với mợ, cậu bảo thà cậu chịu cực hơn một chút, cũng không muốn sử dụng đồng tiền của ta. Kỳ thực mức thu nhập của cậu không phải ít, ít nhất chưa để mợ phải chịu khổ, nhưng mợ như "đòi voi được tiên", tiền tiêu như nước. Về phần mợ đối với 32 triệu USD của ta, nói trắng ra là thấy tiền nổi lòng tham mà thôi, thế nhân có ai thỏa lòng với những gì mình có a!
Bất quá tiền cũng là một thứ tốt! nếu không nhờ nó, cậu vĩnh viễn sẽ không tin rằng một người ngây thơ như mợ lại là một ngươi nữ tham lam.
Hai ngày nay, cậu như tỉnh lại từ giấc mộng và hạ quyết tâm, nếu không thể trọn đời bách niên giai lão, vậy thì đường ai nấy đi. Ta có cùng quan điểm với cậu, đối với loại nữ nhân này, cung cấp thêm cho nàng một phân tiền, cũng là một sự sai lầm lớn.
Ngày thứ ba sau khi ta cùng cậu đánh cược, cậu dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân thất bại này, trốn thoát từ trong thánh mộ. Để ăn mừng cho ngày cậu khôi phục độc thân, ăn mừng cậu đã thoát được cảnh âu sầu phiền não, vì cậu đã được tự do, chúng ta đã quyết định vào buổi sáng cuối tuần này, tại sân thể dục của trường Hoành Vũ Lâu, cử hành trận thi đá bóng.
-Cindy! Cậu rất hi vọng trong khoảnh khắc này đây, con có thể sáng tạo nên một kỳ tích, cho dù đem đến cho cậu một niềm vui nhỏ cũng là tốt lắm!
Cậu đối với trận đấu này rất trông mong, bởi ta từ lúc nhỏ đến giờ vẫn thường làm nên những việc kinh người, Mỗi năm đều sáng tạo một kỳ tích, cho nên cậu đặt hi vọng rất lớn ở ta.
Rất nhanh đã đến ngày cuối tuần, thời tiết hôm nay là có thể nói là khó có thể tốt hơn, gió không lớn nhưng đủ mát, rất thích hợp cho đá bóng. Hai đội dựa theo ước định từ trước, đúng giờ tới sân.
Đội Lam- U10 St. Paul, tổng cộng 25 người. tư cách: lớp năng khiếu bóng đá thiếu niên đã học 4-6 năm, bình quân là 12 tuổi.
Đội Hồng-đội trường Hoành Vũ Lâu, tổng cộng 18 người. Tư cách: lớp năng khiếu võ thuật, cầu thủ nghiệp dư, đã học võ thuật hơn 6 năm, tuổi bình quân từ 8-9 tuổi.
Tuy hai bên không biết rõ thực lực của nhau, song huấn luyện viên hai đội vẫn bày bố trận rất chỉnh tề.
Huấn luyện viên đội lam là cậu, cậu giảng giải chiến thuật cho các thành viên trong đội:
-Mọi người chú ý, đội hồng thành viên tuổi cũng xấp xỉ chúng ta, thế nhưng thân thể họ cường tráng hơn, lực lượng, linh hoạt tay chân, bạo phát cùng với phối hợp đều rất xuất sắc, nếu một người kèm một, chúng ta không có nhiều lợi thế, nhưng đội bạn thiếu chính là không có huấn luyện viên và cũng không có chiến thuật gì, các con chỉ cần sử dụng một nửa những gì đã được huấn luyện, thì chiến thắng đội bạn hẳn không có gì khó, bất quá, phải nghìn vạn lần cẩn thận đề phòng bị thương.
Chỉ đạo của đội hồng là thấy giáo dạy võ Tạp Ngõa La tiên sinh, có thể cùng với đội bóng của câu lạc bộ St. Paul thi đấu khiến võ sư cùng với các đệ tử đều rất cao hứng, nên rất háo hức đăng ký tham gia, Tạp Ngõa La thiên sinh tự mình đứng ra tập hợp đội bóng 18 người này.
Tiên sinh dặn dò các cầu thủ không khác gì mấy so với cậu, song lại có điểm tương phản:
-Các con thả lỏng tinh thần một chút, đối thủ so với chúng ta tuổi tác không sai biệt bao nhiêu, nhưng thân thể chúng ta so với họ cường tráng hơn nhiều, linh hoạt, bạo phát, khéo léo, lực lượng đều là ưu điểm của chúng ta. Hơn nữa các con từ nhỏ đã chơi đá bóng đường phố, tuy chiến thuật không thâm sâu như đội bạn, nhưng chúng ta có ưu điểm là tốc độ phản ứng rất nhanh, chỉ cần một chọi một bu lấy họ, thắng lợi không phải khó. Chiến thuật là nhược điểm của chúng ta, cho nên nhất định phải không ngừng chiến đấu.
Đội trưởng đội võ thuật A Minh cười nói:
-Vậy thì tốt rồi! Chỉ cần bóng qua phần sân của chúng ta thì mọi người hãy chú ý phòng ngự. Nhớ kỹ! không cần e ngại kỹ thuật dắt bóng tốt của bọn họ, kể cả tốc độ xuất cước nhanh và kinh nghiệm nhiều. Phản ứng nhạy bén là sở trường đặc biệt của chúng ta, chỉ cần chúng ta xáp lá cà, buộc bọn họ đọ sức mạnh, đọ nhạy bén và đột phá thì chúng ta có thể cầm chân bọn họ.
Ta cười:
-A Minh nói rất đúng, chỉ cần cầm chân được đối thủ, thì phần thắng sẽ thuộc về chúng ta. Đừng sợ bị vượt mặt, bằng tốc độ của chúng ta hoàn toàn có thể đuổi kịp họ. Một khi bóng được ném lên, trước tiên là đuổi theo bóng, tăng tốc trong 30m là ưu thế tuyết đối của võ sĩ đội, trong và ngoài vòng cấm phải chú ý, đừng cho bọn họ có cơ hội đột phá vào trong. Quan trọng nhất, mọi người nghịn vạn lần cẩn thận, không để bị thương.
Tại Brazil, chỉ cần người có thân thể bình thường sẽ tham gia đá bóng, kỹ thuật của cầu thủ đường phố tuy rằng thô ráp, nhưng ở đây cầu thủ đều ở 10 tuổi, cũng không phải hàng ngày luyện tập kỹ thuật, hơn phân nửa là phải dựa vào tố chất thân thể, mà tại thân thể tổ chất, chúng ta rõ ràng mạnh hơn đội bóng của cậu. Nhất là khi cận thân tranh bóng, đội bóng của cậu nhất thời luống cuống tay chân.
Trận đấu diễn ra chưa được 10 phút đồng hồ, dưới sự bám sát của chúng ta, đội bóng U10 St. Paul căn bản không thể tấn công.
Cậu trợn tròn mắt bởi không nghĩ chúng ta lại phản ứng nhanh như vậy, tăng tốc để tranh bóng trong cự ly 30, kể cả chạy dài chúng ta cũng hơn xa đội U 10 St. Paul, chiến thuật áp sát dựa vào tốc độ và lực lượng tỏ ra hiệu quả, chưa đầy 20 phút, cầu thủ đội St. Paul người ngã người vấp, nhiều lần mất bóng, rồi dần dần mất lòng tin.
Ta luôn giữ vị trí hậu vệ, kèm chặt cầu thủ chủ lực mang áo số 10 của đối phương, căn bản những đợt tấn công của đội Lam khi đến vị trí của ta liền tắt lửa, hoàn toàn bị phá giải thế công.
Lợi dụng một lần ném biên, ta chạy sang sân đối phương, rồi hướng cậu khiêu khích:
-Cậu! Cậu dẫn đến đội bóng gì thế kia, không phải toàn cầu thủ dự bị chứ?
Cậu cười mắng:
-Tiểu quỷ! còn không lên bóng, ngông cuồng gì chứ? trận đấu chưa kết thúc, mọi lời nói đều không ý nghĩa!
-Hảo! không phải lên bóng sao? Cậu xem...
ta xoay người chạy, hướng nhìn đồng bọn giơ tay ra dấu cần bóng, bóng đến chân ta, khẽ chuyển thân lách sáng bên trái của cầu thủ bạn rồi tăng tốc dẫn bóng chạy thẳng, đối với tốc độ của mình ta luôn tự tin.
Hai hậu vệ lập thành tấm phòng ngự trước vùng cấm địa, hết khoảng trống, ta làm động tác giả như muốn đột phá, rồi cổ chân hất lên, chọc bóng qua khe hở, đúng lúc đó A Minh đội trưởng đã xông đến nhận đường chuyền của ta, hậu hệ đối phương vội vàng lui về phòng ngự.
-A Minh!
Ta đột nhiên hướng vùng cấm phóng đến, A Minh hiểu ý tung chân chuyền bóng, quả bóng nhẹ nhàng khéo léo bay trên không trung. Ta toàn lực hướng vùng cấm địa chạy tới, tết đầu ta nào có thua ai, đừng xem ta mới 9 tuổi mà khinh, thân ta cao đủ 1m70, chỉ cần nhảy lên đánh đầu cũng cao hơn nhiều thủ môn đối phương. Ta tranh bóng nhảy lên trước hậu vệ đối phương, khiến đối phương nhất thời mất đi vị trí phòng thủ.
"Sư Tử hất đầu!" Động tác chuẩn như chỉ có trong sách vở tết đầu dứt điểm, bóng bay nhanh như đạn đâm vào phía trái khung thành của đối phương, bên ngoài truyền đến một trận thán:
-Hảo bóng!
Ta một bên ôm A Minh chia mừng, một bên nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một vị thân mặc bộ vestion màu đen hưng phấn vỗ tay, trên mặt lộ rõ sảng khoái cùng nụ cười sung mãn.
-wow! là De Rossi a! Cầu Vương mới ...
Bọn nhỏ trên sân đều lớn tiếng hò hét rồi chạy đến, thế này thì hỏng rồi, sao cầu vương De Rossi lại đến đây, xem ra trận thi đấu hôm nay không thể tiếp tục rồi.
Cậu đến vỗ vỗ đầu ta:
-Tiểu quỷ đầu, ỷ vào vóc dáng cao giành bóng tết đầu, tính ra không có bản lĩnh chân thật gì a!
Ta lập tức kháng nghị:
-Vóc dáng cao thì sao, con đâu bằng tuổi cầu thủ của cậu, cậu đừng cho rằng con không biết, trong đội cậu, cầu thủ 11,12 tuổi đều có, bọn họ lớn tuổi nhưng lại lùn, làm sao trách con được?
-Tại tiểu tử ngươi dậy thì nhanh quá đi, qua đây cậu giới thiệu cho, đây là De rossi
"Bốp"
-Chào chú Rossi!
Ta vươn cánh tay nhỏ bé bắt tay người được mệnh danh vua bóng đá này, người này là siêu sao thế giới, bất kỳ ai cũng đều nhận ra.
Trên mặt chú Rossi luôn hiện diện nụ cười rạng rỡ, chú ấy nhìn ký ta, dùng ngữ khí khen ngợi như trong phim ảnh, âm thanh trầm thô cổ quái nói:
-Tiểu Quỷ, động tác tết đầu vừa rồi rất đẹp, nói đi! có phải con là đại thần nào đó chuyển thế phải không, khai đi, chú có thần nhãn...có thể xem thấu tất cả!
-Ha ha ha...
Tụi bạn đều bị Vua bóng đá chọc cho một trận cười vỡ bụng.
-Cầu vương, chú thế nào lại đến nơi đây!
Ta hiếu kỳ hỏi.
A Minh vừa cười hì hì vừa chạy tới:
-Người này là bố của ta, đến đón ta,...thế nào, bố ta có điển trai không?
-Ba ba của ngươi! A Minh...
Nếu ta nhớ không lầm, chú Rossi đại khái khoảng 29 tuổi, cậu vừa rồi cũng rất kích động, phải biết rằng De rossi là cầu thủ đội AC Milan ở Châu Âu, trở về nhà một lần cũng không phải dễ dàng, không ngờ có thể tránh đám phóng viên a, xem ra kỹ thuật đối với đám phóng viên của vị Vua bóng đá này cũng rất tốt a.
-Người dân Brazil chúng ta thường kết hôn tương đối sớm, vấn đề này không có gì kỳ quái cả!
De Rossi vừa cười vừa xoa đầu của ta, đồng thời ôm A Minh vào lòng nói:
-A Minh! con chuyền bóng rất đẹp, ba rất tự hào vì con!
Sau đó nhìn ta một lần:
-Tiểu quỷ, vóc dáng con không nhỏ, có vẻ lớn hơn A Minh hai tuổi?
-Không! Con cùng tiểu quỷ tử nhà chú cùng tuổi, đều là 9 tuổi!
-Ha ha, Tiểu quỷ quả rất thông minh, chúng ta đi nhanh! lần này chú len lén trở về, một khi truyền ra thì ngày hôm nay sẽ không thể dẫn A Minh đi chơi rồi! con cũng cùng đi nhé! lần này chú mời! gọi Tạp Ngõa La sư phụ cùng đi.
Cậu vì phải vội dẫn các cầu thủ nhí về trường nên không thể cùng đi với chúng ta. Cậu tiếc nuối nhìn bóng Vua bóng đá De Rossi và A Minh rời khỏi cổng trường, tiến vào trong chiếc xe Mercedes xa hoa.
-Cậu!
Chiếc xe nhanh chóng khởi động chạy đi, nhưng ta vẫn không quên nhô đầu ra hướng về cậu đang u sầu tiếc nuối làm cái mặt quỷ:
-Con nói rồi! Thắng rất đơn giản a...
Cậu tức đến trợn mắt, các học sinh xung quanh cũng rất khát khao được như ta, Rossi thúc thúc hạ cửa kính bên xuống, mỉn cười cáo biệt mọi người, sau đó điều khiển xe chạy vút đi.
Quyển 1 : Thiên Cổ Nhất Thiếu Niên
Tập 1 : Giải Oan Chuyển Thế
Chương 14: Tâm nguyện của Vị Vua Bóng Đá
Người dịch: Thiên Phong
Nguồn: kiemgioi
-Caesar, tên của con nghe rất khí thế!
Ngồi trên bàn ăn cơm người tây, Vua bóng đá hướng ta nói.
Ta đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười:
-Tên, bất quá chỉ để gọi mà thôi, nhưng khí thế đương nhiên phải có! Chú này! Vì sao chú lại cho A Minh đến trường người hoa để học võ?
Chú Rossi ban đầu vô cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn ta:
-Ha hả, trông con rất thành thục, đúng là không thể tin rằng câu trả lời này lại từ hài tử 9 tuổi. Con vì sao lại muốn cùng Cậu con đánh cược vậy? Con tin chắc đội võ thuật sẽ chiến thắng, chú cũng giống con, tin tưởng võ thuật Trung Quốc có thể giúp A Minh có được thân thể ưu tú. Kỹ thuật đá bóng của con hơn xa những bạn đồng lứa khác, trong đó võ thuật là nhân tố chính tạo nên điều đó. Bất quá, hôm nay xem phần sau của trận thi đấu của các con, chú thấy thực lực đội võ thuật tuyệt không kém hơn đội St. Paul.
-Con thật sự rất vui, hơn nữa là rất rất vui!
A Minh đang ở một bên hưng phấn nói.
Chú ấy gọi cho ta cùng A Minh hai ly sữa, sau đó tiếp tục nói:
-Ba năm trước đây chú có một lần xem hồi biểu diễn võ thuật của Trung Quốc trên Tivi, khi đó chú cảm thấy rất kỳ, đáng lẽ người trung quốc có điều kiện thân thể tốt như vậy hẵn phải thích hợp làm cầu thủ mới đúng. Thời gian đó là lúc chú dưỡng thương, nên có thời gian đi tìm đáp án cho thắc mắc này. Ha hả, ngay sau đó chú chuyển A Minh đến trường võ thuật để học.
-Ba ba! Thầy giáo của chúng con noi rằng võ thuật Trung Quốc cần thời gian dài để luyện tập, không luyện được tám, mười năm thì không thành, cho nên rất khó có thể kết hợp đá bóng được.
A Minh xen vào nói.
-Không phải đâu, đó là do: "giáo bất đắc kỳ pháp, học bất đắc kỳ dụng*"...a! hai người dường như không hiểu, đây là ngôn ngữ cổ đại của Trung Quốc, đừng nhìn con như vậy, con có thể học thuộc lòng cổ văn, nói hai câu cổ văn thì có tình là gì!
Ta một bên giải thích.
-Chú có thể hiểu!
Vua bóng đá bỗng tiếp lời.
-Lúc trước, lão tiên sinh người Trung Quốc giải đáp nghi vấn cho chú cũng nói vậy, tiên sinh nói: "Chí khí không phân biệt tuổi tác", chú đồng tình với câu nói đó của tiên sinh.
Ta sửng sốt, không nghĩ đến a! Vua bóng đá cư nhiên cũng hiểu biết về Trung Quốc a, lòng hiếu kỳ không khỏi trổi dậy:
-Châu Âu cũng có trường dạy võ thuật rất tốt, sao chú không đưa A Minh đến đó học?
Chú Rossi cười nói:
-Bởi khi chú biết cao thủ của lần thi đấu võ thuật nọ chính là vận động viên của trường Hoành Vũ Lâu này, cho nên chú tin tưởng nơi đây.
-Không thể nào! Nơi đây làm gì có cao thủ nào chứ?
Ta càng buồn bực
A Minh kêu lên:
-Có!Trận thi đấu đó có ghi băng lại, ta cũng có xem, thật sự rất tuyệt a! Bởi ta xem trận thi đấu đó nên mới yêu thích võ học.
-A! Là ai vậy?
-Là siêu sao võ thuật lứa tuổi nhi đồng người Brazil chúng ta-Cindy!
A! ta nghĩ nếu hiện tại có quả trứng gà nào, nhất định có thể đưa lọt vào miệng của ta. Ta há hốc mồn cả nửa ngày, mới nghẹn ra một câu:
-Hai người xem băng ghi hình, vậy không nhận ra thân phận của cao thủ đó sao?
Vua bóng đá vừa cười vừa lắc đầu:
-Băng ghi hình quay ở góc độ quá xa, động tác cao thủ đó lại nhanh, nên không thấy rõ lắm. Hơn nữa cách đây bốn năm, Cindy chỉ mới 6 tuổi, bây giờ khoảng cùng tuổi 2 con. Những đứa trẻ trong giai đoạn này thì phát triển rất nhanh, thay đổi nhiều lắm, như A Minh chụp lúc 6 tuổi so với bây giờ, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhìn A Minh một chút, lại nhìn chú Rossi một chút, ta có mơ hồ trực giác rằng bản thân ta gây hại lớn cho người khác a, đám võ sư gà mờ của Hoành Vũ Lâu này mà dạy ra công phu chân chính mới là lạ.
-Chú rossi! sau này để A Minh theo con luyện võ đi nha! ở Hoành Vũ Lâu không học được công phu gì đâu, ở đó chẳng khác gì lãng phí thời gian.
-Ngươi?
A Minh kinh ngạc nhìn ta.
-Ngươi không phải học tiểu học ở Hoành Vũ Lâu hay sao?
Ta cười:
-Ta ngoại trừ mỗi ngày đến Hoành Vũ Lâu tập đá bóng thì căn bản không có lên lớp, các thấy giáo cũng chưa bao giờ dạy ta điều gì.
-Vì sao?
Hai bố con A Minh bị câu trả lời của ta gây lòng hiếu kỳ.
-Nếu ta nói cho ngươi biết, ta ba năm trước đây chính là Cindy-Khải Tát, ngươi có tin không?
Ta vừa nói vừa móc trong túi áo ra chiếc thẻ học sinh, thuận tay đưa cho hắn.
-Xem tên của ta đi, có đúng hay không?
-Ôi chao! Đúng rồi! Ba ba, người mau nhìn, mau nhìn!
A Minh đem thẻ học sinh đưa cho chú rossi , Vua bóng đá nhìn thoáng qua rồi trả lại cho ta, sau đó bật cười ha hả, khiến mọi người xung quanh đến chú mục về bàn ăn của chúng ta, may mắn chú ấy đeo kính râm, nếu không đã bị nhận ra rồi.
-Ha hả! chú gọi con là Cindy, hay Khải Tát đây?
Vua bóng đá có chút hăng hái nhìn ta.
-Khi ở thi đấu võ thuật thì gọi là Cindy! lúc bình thường thì gọi con là Khải Tát. Khải là họ Trung Quốc của con, Cindy vốn là một tên khác, tên này tương tự như nick name của người phương Tây.
-Vậy, sau này con có muốn trở thành minh tinh trong làng võ thuật không?
Vua bóng đá vừa cười vừa hỏi ta.
-Không biết! con làm chỉ là lúc cao hứng thôi, muốn làm gì và giữ gì, chỉ cần thỏa lòng là tốt rồi.
Ta đắc ý rung đùi trả lời, khiến A Minh một trận vui vẻ.
-Khải Tát! ngươi đúng là tàn khốc quá!
Không ngờ lần này A Minh có thể sử dụng Tiếng Trung để gọi tên ta, làm ta mừng rỡ một hồi.
Ta bày ra một bộ tư thế của bậc đàn anh, "Ba!" một tiếng vỗ vào vai hắn:
-Vỗ mông ngựa không sai a! sau này ta sẽ dạy ngươi võ thuật, ngươi không làm vậy mà được sao...ha ha!
-Ai u! đại ca ngươi nặng tay quá, lần sau có thể nhẹ tay một chút không!...
A Minh đau quá nhe răng trợn mắt nhìn ta.
-Cindy, chú có chuyện muốn nhờ con, chỉ cần con đáp ứng, tiền không thành vấn đề.
Chú De rossi bỗng nghiêm túc khiến ta nhất thời không kịp thích ứng, lặng đi một chút, sau đó lập tức minh bạch ý của chú ấy, cười nói:
-Con là một đứa bé, có thể giúp chú được gì chứ! về phần A Minh luyện võ, con đảm bảo cùng hắn tu luyện.
-Không chỉ có vậy, con nói tại Hoành Vũ Lâu học võ sẽ không thành tựu gì, không bằng chú đưa A Minh đến câu lạc bộ St.Paul học đá bóng đi. Kỳ thật công phu Trung Quốc rất ưu tú, biểu hiện của A Minh hiện giờ so với bạn đồng lứa khác thì mạnh hơn rất nhiều. Bất quá công phu học được ở Hoành Vũ Lâu quá ít, hiệu quả không rõ ràng, thực lực của con rõ ràng cao hơn A Minh nhiều.
-Chú! Chú muốn nói gì thì nói thẳng ra đi! con bị chú làm cho hồ đồ rồi!
-hảo! chú muốn nói là để A Minh đến câu lạc bộ St. Paul để học tập kỹ thuật đá bóng, như vậy nó có thể vừa tiếp thu được hệ thống huấn luyện kỹ thuật đá bóng, vừa có thể cùng con học võ thuật. Đương nhiên phí dụng tất cả đều do chú chi trả, mặc khác còn trả riêng cho con 10 triệu USD coi như là học phí một năm. Con xem còn việc gì cần nữa, cứ nói.
Nghe xong lời của chú ấy, ta cúi đầu suy tư ba phút thời gian, sau đó ngẩn đầu nói ra quyết định có thể thay đổi cuộc đời của ta.
-Con có một người cậu, là huấn luyện viên tại câu lạc bộ St. Paul.
Ta bình tĩnh kể ra.
Chú thích:
*: (không dạy đúng phương pháp nên học không có tác dụng nhiều)...
-Vừa rồi người kia chính là huấn luyện viên Bỉ Đắc sao? Thì ra đó chính là người cậuđánh cược với con. Ai! Khi cậu con đến St. Paul, chú đã chuyển đến Châu Âu rồi, bất quá chú vẫn nghe nói qua, hình như cậu con là người Hàn Quốc phải không?
-Đúng vậy! Mẹ của con chính là người Hàn Quốc, điều con muốn đề cập chính là hi vọng cậu có thể sang Châu Âu để được đào tạo sâu hai năm, sau khi tốt nghiệp sẽ là người đại diện, và muốn chú trong tương lai giới thiệu cho cậu con vài cầu thủ. Cậu con là người làm việc rất chăm chú, lại có năm năm kinh nghiệp trong chức vụ trợ lý huấn luyện viên, con tin tưởng cậu có thể đảm nhiệm tốt công việc này.
Chú De Rossi thở dài nói:
-Thế nào ở lứa tuổi lên 10 tuổi con lại có thể hiểu chuyện như thế? Như thử là người thành thục rồi a!
-Nếu như A Minh không có chú chăm sóc, thì hắn cũng sẽ thành thục như con thôi. Nếu chú cho răng suy nghĩ con rất thành thục, vậy không phải đồng dạng nó, chú chấp nhận lời đề nghị của con?
Ta thản nhiên cười, bưng ly kem làm bộ ăn một miếng, nếu như chú ấy không đáp ứng, ta lập tức buông ly kem bỏ đi.
Có đôi khi ta thấy mình thực sự rất bá đạo, bất cứ chuyện gì chỉ cần hợp tình hợp lý ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cò kè mặc cả, cậu cũng vì vậy mà bị ta bắt nạt rất nhiều a!
-Bỉ Đắc muốn đến nơi nào học?
Chú ấy chăm chú hỏi.
-Con và cậu có cùng suy nghĩ, là nước Đức!
-Ha hả! Chú đáp ứng con, ngày mai chú sẽ cử người đi lo quá trình chuyển công tác cũng như việc học của A Minh, con không có ý kiến gì khác chứ?
-Không! Bất quá con còn muốn tham gia vài trận thi đấu tại trường, bằng không bọn họ sẽ không để con chuyển trường đâu! E rằng sẽ ảnh hưởng đến vị quản lý câu lạc bộ St.Paul, chú giúp con nói chuyện với vị quản lý ấy một lần.
-Được! chú nhớ rồi, còn đây là chi phiếu 2 triệu USD, có thể rút hoặc chuyển khoản tại bất kỳ ngân hàng thương mại hay ngân hàng nhà nước trên toàn thế giới.
Ta thoải mái tiếp nhận chi phiếu và một số ít tiền tiêu vặt kha khá, đứng trước người có hơn hai trăm triệu Euro ta không cần phải giả vờ. Tiền! Không phải là thứ tốt nhưng không có thì không được, ta không ghét tiền, nhưng ta chán ghét kẻ không làm mà hưởng, ta chỉ muốn thông qua nổ lực của bản thân kiếm được tiền.
Vua bóng đá thì không có nhiều thời gian riêng, ăn cơm xong thì chú ấy lại phải đi chụp quảng cáo, lúc chia tay ta hỏi một vấn đề.
-Chú! chú có thể trở thành Vua bóng đá, có phải chú cũng có học võ thuật Trung Quốc không ạ?
Chú Rossi liếc mắt nhìn ta, nở nụ cười:
-Biết trước sau gì con cũng sẽ hỏi câu này, chú có thể xác minh cho con biết chú chưa từng học qua võ thuật một cách có hệ thống. Khi chú tiếp xúc võ thuật thì cũng đã 20 tuổi, nên học không được gì nhiều, nhưng như thế cũng đã trợ giúp chú rất lớn. Đáng tiếc chú không có 10 năm đặng học võ, bất quá chú nghĩ chờ khi chú giải nghệ sẽ chuyên tâm hướng con thỉnh giáo, đến lúc đó con phải hảo hảo chỉ dạy cho chú a.
-Con còn có một điều không hiểu, nghe nói người Trung Quốc cao nhân võ thuật rất nhiều, vì sao bọn họ không tham gia đá bóng?
Ta buồn bực hỏi.
De rossi thoáng chút do dự rồi nói:
-Khải Tát, trình độ đá bóng của người Trung Quốc rất thấp, dù cho họ mời huấn luyện viên ưu tú người phương tây sang huấn luyện, dù họ phái rất nhiều cao thủ sang nước ngoài đá bóng, nhưng khi tập hợp lại trình độ cũng không thể cao hơn, con có biết vì sao không?
-Ha hả! Chú đừng nói với con rằng vì bọn họ không học võ nha!
Ta trêu đùa nói, nhưng không ngờ Vua bóng đá lại gật đầu, khiến hai mắt ta nhất thời trợn tráo.
Vua bóng đá cầm tay ta, nhẹ vuốt mái tóc ngắn của ta, thở dài nói:
-Con nói tuy không đủ nhưng cũng không sai.
Chú ấy đi rồi, nhưng để lại một câu cuối cùng khiến ta lâm vào suy tư..
Chú ấy nói:
-Brazil theo phong cách múa- đó là lấy văn hóa đặc sắc của dân tộc làm cơ sở sáng tạo ra kỹ thuật đá bóng; nước Đức theo tu duy triết học kết hợp tâm huyết ăn sâu trong tiềm thức, sáng tạo ra lối đá thực dụng; Người Mỹ kết hợp tổng thể sức sáng tạo, giàu có, tạo nên phong cách riêng; đất nước Hàn Quốc có triệt quyền đạo, lấy đó làm cơ sở, lối đá bóng của bọn họ cũng dũng mãnh như võ thuật của Trung Quốc, hơn nữa lại tràn ngập ý chí chiến đấu và đối kháng. Nếu hai con có hứng, có thể đi tìm hiểu thêm lịch sử bóng đá của các quốc gia khác, không có lồng ghép văn hóa đặc sắc của dân tộc, thì ở trên đấu trường thế giới, đội đó tuyệt đối không có được thành tích tốt, kể cả Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, cùng với nhiều đội bóng hạng hai ở Châu Âu. Nếu những đội bóng đó không gắn liền với nền văn hóa của đất nước, không gắn liền với cá tính của dân tộc, con nghĩ sẽ thích xem họ đá sao?
Không nên học tập theo người Châu Phi, người Châu Phi đạt đến địa vị trong làng bóng đá thế giới cũng nhờ họ biết phát huy tố chất của người da đen, họ mang một phong cách độc đáo với cơ sở tố chất riêng biệt của họ. Nhưng những thanh thiếu niên Châu Phi khi vừa đủ tuổi thành niên đã chuyển sang Châu Âu đá bóng, vì đó họ mất dần tính chất đặc thù của dân tộc, vì vậy thành tích cuối cùng vẫn tương tự Trung Quốc.
Học tập kỹ thuật cùng chiến thuật tiên tiến của đội bóng mạnh phương tây thì không có gì không tốt, thế nhưng nếu đánh mất cơ sở của mình, Trung Quốc còn điều gì? Vì sao toàn bộ thế giới đều biết Trung Quốc trong lãnh vực thể thao có điểm đặc sắc, chú đã từng nghiên cứu qua đặc điểm trong thể thao của người Trung Quốc, độ nhạy bén, linh hoạt, kỹ sảo, sức bạo phát, tốc độ, phản xạ đều đạt trình độ cao. Những môn thể thao như võ thuật, đá cầu, cầu lông, bóng bàn...v.v...Không phải đều mang đậm nét đặc sắc của dân tộc sao?
Cũng ở Châu Á, con xem Thailand đi, không phải họ đã thể hiện đấu pháp dựa trên cơ sở đặc tính: xoay người, độ nhạy cao, ra đòn nhanh, độ mềm dẻo càng cao, đó không phải đặc điểm của quyền Thái sao? người Trung Quốc có một ưu thế duy nhất so với người Thailand chính là chiều cao.
Ta nhớ huấn luyện viên Cao Phong đã từng cho cầu thủ luyện võ, nhưng bất quá chỉ luyện ba bốn tháng. Nếu cả hệ thống văn hóa đặc sắc của dân tộc mà chỉ học mấy tháng thì chỉ như là cưỡi ngựa xem hoa. Đương nhiên việc này không thể trách huấn luyện viên, Cao Phong có thể nhận ra được sức mạnh của văn hóa dân tộc, thế nhưng quyền lợi lại liên quan đến ba mươi mấy cầu thủ.
Khải Tát, con đá bóng rất tốt, mẹ của A Minh cũng là người Trung Quốc, nó mang một nửa là huyết thống của người Trung Hoa, cho nên chú để nó học võ thuật, chú mong chờ nó sẽ phát huy được đặc tính của người Hoa vào trong bóng đá, và sớm tiến vào làng bóng đá chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới.
Đó là De rossi, là vua bóng đá, ta yên lặng nhìn chú ấy rời đi, lần đầu tiên trong lòng ta dấy lên một loại cảm xúc không hiểu, một loại cảm giác đặc thù tự nhiên của dân tộc, ta biết! đó là tinh thần dân tộc.
Quyển 1 : Thiên Cổ Nhất Thiếu Niên
Tập 1 : Giải Oan Chuyển Thế
Chương 15: Tiệm Lộ Thiên Phú Bóng Đá
Người dịch: Ngọc Cô Hàn
Nguồn: kiemgioi
Mang theo nhận thức hoàn toàn mới đối với bóng đá, ta cùng với A Minh cùng nhau chuyển trường, đi tới trong cái nôi bóng đá siêu sao nổi tiếng toàn bộ thế giới của Brazil, St. Paul trường học bóng đá thiếu niên.
Từ khi bắt đầu tiến vào trường học, liền bị trong ngoài trường đều chú ý, một là đứa con duy nhất của vua bóng đá đương đại, một là thần đồng công phu liên tục ba năm đoạt được mấy chục hạng võ thuật quốc tế, trường St. Paul đối với hai chúng ta cũng cực kỳ coi trọng, hiệu trưởng mới nhậm chức Mr.Niort đích thân chủ trì cho ta cùng A Minh vào thi nhập học, cùng ngày cùng buổi thi còn có mười học sinh tiểu học đến từ các quốc gia khác nhau, trong đó còn có một đến từ Tân Cương Trung Quốc gọi là Y Khắc Kì.
Y Khắc Kì là dân tộc thiểu số, cụ thể là dân tộc gì ta cũng không có hỏi, mọi người rất nhanh đã thành bạn tốt, ở trong buổi thi Y Khắc Kì là người đầu tiên vào thi, biểu hiện của hắn làm mọi người giật mình, trong trăm mét đạt tới mười bốn giây, trăm mắt mang banh là mười tám giây, có năng lực khống chế banh rất mạnh, ở những nhi đồng chín tuổi tuyệt đối là kỷ lục thế giới, chỉ sợ nhiều người trưởng thành bình thường cũng chỉ là tốc độ như thế này.
A Minh xếp hạng mười bốn, vừa lúc ở phía trước ta, hắn tự tin tràn đầy tiêu sái đi vào vị trí cuộc thi, phương diện kĩ thuật của A Minh từ thuở nhỏ đã được lời nói và việc làm của vua bóng đá làm mẫu mực, mỗi một kĩ thuật cơ bản đều thập phần vững chắc, toàn trường thầy giáo học sinh đều liên tục vỗ tay ủng hộ hắn.
Chạy một trăm thước, A Minh tuy rằng cũng không yếu, tuy rằng có chậm một chút, vẫn chạy tương xứng với Y Khắc Kì với thành tích mười bốn giây. Ở trong trăm mét mang banh chạy, A Minh đạt tới 17.7 giây, so với Y Khắc Kì thì nhanh một chút.
Cuối cùng đến phiên ta ra thi, ta đầy đủ lợi dụng tiết tấu động tác võ thuật cùng với tốc độ, bóng đá trên chân ta, trên đầu, trên vai, đầu gối liên tục bay múa, chỉ dùng thời gian bằng một nửa A Minh, liền hoàn thành toàn bộ động tác, còn bỏ thêm hai yêu cầu cao độ là 30m bắn xa, dùng chân đá bóng lấy tốc độ kinh người đá thẳng vào hai góc chết của khung thành, khiến cho toàn trường một trận kinh hô.
Chạy trăm mét là cường hạng của ta, thực nhẹ nhàng chạy trong 13 giây, Y Khắc Kì cùng A Minh há to miệng nhìn ta, sau một lúc lâu mới kêu to lên:
-Kháo! Ngươi này quái vật, ngươi làm sao luyện ra?
Cậu Peter đang ở một bên phụ trách cuộc thi thể năng cũng nhìn thấy thành tích này, kinh ngạc há to miệng, sau một lúc lâu mới nói:
-Tiểu quỷ này! Một ngày không làm ra hành động kinh người, thì cũng không chịu nổi hả?
Trăm mét mang banh chạy càng thêm thoải mái, 16 giây liền thu phục, nhìn bộ dáng các thầy giáo trợn mắt há hốc mồm, trong lòng khoái chí, chờ xem! Chờ tiếp qua vài năm, ta trưởng thành, có đủ khí lực, ta sẽ cho các ngươi chấn động.
Cuộc thi thể năng, ai! Bỏ đi không khi dễ các ngươi, vẫn là mỗi ngày khi chạy mang bao cát cột vào người, chứng kiến ta đem bao cát đeo vào ống chân, tất cả thầy giáo đều bị hấp dẫn ánh mắt.
-Peter! Cháu ngươi sẽ không gặp chuyện gì không may chứ? Đứa nhỏ chín tuổi làm sao có thể phụ trọng huấn luyện, là ngươi huấn luyện hắn như vậy sao?
Một thầy giáo thể dục nhỏ giọng chất vấn cậu Peter.
Cậu Peter toát mồ hôi lạnh:
-Sao ta lại làm như vậy, tiểu quỷ này mỗi ngày đều mang theo mấy thứ này mà chạy bộ, ba năm như một ngày, hẳn là sẽ không ra vấn đề.
Hắn lau mồ hôi lạnh, bao cát này chính là hắn cho ta, chứng kiến bộ dáng chột dạ của cậu Peter, đồng sự hiểu ý cười cười, đưa mắt chuyển qua chỗ ta.
Một vạn thước! Nói giỡn...Ha hả! Nói giỡn, ở trong này chạy một vạn thước sẽ làm bọn họ sợ, có thể chạy một vạn thước cũng được, nhưng phải nhìn trường hợp về địa điểm, nơi nơi chạy loạn sẽ hù dọa người, thôi ta không làm, chỉ chạy 5000m là tốt lắm.
Thoải mái chạy xong 5000m, quay đầu lại nhìn xem, như thế nào lại trợn tròn mắt, lần này ta lại là làm việc cúi thấp lắm nha...
Cậu Peter đi lại, tát vô gáy ta một cái:
-Xú tiểu tử, con chạy giỏi lắm phải không? 5000m chạy 12 phút, tư cách để đá trận đấu chuyên nghiệp cũng đủ luôn, làm người phải biết mình một chút, thu liễm một chút, ngay cả điểm ấy đạo lý cũng đều không hiểu sao?
Ta xoa ót, kháng nghị:
-Cậu sao vẫn chưa hiểu, con đã thu liễm rồi, vốn có thể chạy một vạn thước!
Đắc! Liền như vậy, toàn trường thầy giáo đều ngã xuống một mảnh, cậu Peter bò lên khỏi mặt đất, hổn hển mắng:
-Điền kinh của con là cậu dạy dỗ, cậu sớm biết con có thể chạy một vạn thước, nhưng có cần lớn tiếng hô lên như vậy sao?
Sau chuyện này ta cũng tự nghi vấn, tuy rằng mỗi ngày ta đều khắc khổ huấn luyện, nhưng thân thể tố chất của ta vẫn là tốt đến dọa người, ngay cả chính mình còn cảm thấy càng ngày càng biến thái, khó trách năm đó mẹ thường xuyên mang ta chuyển nhà, có lẽ là lúc ta lớn lên, liền thường xuyên làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
Từ chín tuổi đến mười bốn tuổi, ta học xong chuyện trầm mặc cùng tự hỏi, ta học xong cách điệu thấp làm người, trừ bỏ hàng năm cầm giải quán quân của quốc tế võ thuật thiếu niên ra, chỉ là yên lặng học tập kĩ thuật bóng đá, không có việc gì thì đi làm trẻ em nhặt bóng ở Braxin league, cấp cho trận đấu nhặt bóng, đồng thời lạc vào cảm thụ không khí cảnh giới của chức nghiệp bóng đá kì lạ, hiện trường xem trận đấu còn có thể không ngừng đề cao năng lực hiểu biết về bóng đá.
Thời điểm ta được mười bốn tuổi, ta đã ở trong Braxin thiếu niên U 15 league phóng ra tia sáng kì dị, trở thành một ngôi sao mới, hơn nữa lấy 42 trận đấu, với 65 quả thủng lưới, đạt được Braxin thiếu niên league quả bóng vàng cùng giày vàng hai giải thưởng lớn.
Biểu hiện như vậy tự nhiên sẽ khiến cho đội bóng chức nghiệp của Braxin chú ý, tuy rằng ta chỉ có mười bốn tuổi, không đến tuổi được pháp định chức nghiệp, nhưng điều này ở Braxin không đáng kể chút nào, năm đó ông hoàng bóng đá Pele mười sáu tuổi đã tham gia World Cup, hơn nữa còn trợ giúp đội Braxin đoạt cúp thế giới, lần đó đã được đời sau xưng là “ Cúp thế giới 16 tuổi”.
Trên các tờ báo thể thao lớn của Braxin đều đăng ảnh của ta, còn bên cạnh là toàn bộ tư liệu về ta.
-Cindy Ceasar, St.Paul U15 là đội viên chủ lực quán quân league, mười bốn tuổi. Thân cao 1.78m, nặng: 75 kg. Tốc độ chạy trăm mét: 11.82 giây, vị trí trung vệ, ở trong Braxin U15 league, toàn bộ 42 trận đấu đã tung hoành toàn sân, thời gian ra trận là 3860 phút( không tính thời gian thụ thương), không hề có ghi chép về sự thay thế cầu thủ để ra sân.
Vào lưới 65 quả, trợ giúp 75 lần đều vào lưới, xác xuất phòng thủ thành công là 75%.
Quang vinh tốt nhất đạt được là Quả Bóng Vàng cùng Đôi Giày Vàng, hai giải thưởng lớn.
Nghe nói bởi vì Khải Tát (Ceasar) là tên Trung Quốc, thời thơ ấu nhiều lần chuyển nhà, nên vì để có được cuộc sống dễ dàng hơn, hắn đồng thời có được bảy quốc tịch, theo thứ tự chuyển nhà là Trung Quốc( nơi sinh ra), Hàn quốc( quê mẹ), Mỹ, Anh, Ý, Tây Ban Nha cùng Braxin, theo một người tiết lộ, trước sáu tuổi hàng năm Khải Tác đều phải đi theo mẹ chuyển nhà một lần, 9 tuổi đi vào Braxin định cư, đến nay sinh sống ở Braxin năm năm, sớm đã nổi tiếng là ngôi sao võ thuật tại Braxin, cũng trong năm năm liên tục là ngôi sao quảng cáo được hoan nghênh nhất tại Braxin...”
Sau ngày thứ ba trao giải U15 league, St. Paul trường học bắt đầu không ngừng có các vị sưu tầm cầu thủ của các câu lạc bộ lớn cùng người đại diện đến thăm. Đều bị trường học dùng lý do “ vì người giám hộ của Ceasar không có mặt tại Braxin, tạm thời không thể giúp hắn ký hẹn...” mà chắn ngoài cửa lớn.
Trường học cũng không có nói dối, cậu Peter đã sớm đi sang Châu Âu học khóa đào tạo theo sự đánh cuộc của chúng ta, hắn đương nhiên cao hứng, tiền học phí đều do ta trả, hàng năm ta kiên trì tham gia võ thuật thi đấu, không phải vì kiếm chút tiền tiêu vặt sao? Đừng nhìn ta mới mười bốn tuổi, hiện tại đã là phú “ đồng” có trăm vạn thật sự.
-Ceasar, con có thể vĩnh viễn ở lại hiệu lực cho bóng đá Braxin không?
Giáo luyện viên kỹ thuật Kamulaisi muốn biết tính toán sau này của ta, ta biết bọn họ vẫn hy vọng ta gia nhập đội quốc gia U15 của Braxin, cũng chính là đội thiếu niên quốc gia.
-Không! Còn mấy tháng nữa con lên trung học, con chuẩn bị đi Châu Âu tìm cậu Peter, cậu cũng hy vọng con đi học ở Châu Âu.
-Ai! Thật sự là quá đáng tiếc a!
Kamulaisi giáo luyện suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nói:
-Được rồi! Con đã không muốn ở lại Braxin, ta đây còn có cơ hội tốt, con có nghĩ là đi thử thời vận?
-Cơ hội gì?
Ta hỏi.
-Nghe nói qua trại hè bóng đá U15 nổi danh nhất trên thế giới không?
Ta kinh ngạc gật đầu:
-Con có nghe nói qua, đó là câu lạc bộ Ajax nổi danh nhất của Hà Lan, đại bản doanh Asernal.
Kamulaisi ngẩng đầu nhìn chung quanh, tin tưởng không ai, mới thấp giọng nói:
-Thế nào? Có nghĩ là đi, chỗ này của ta có một danh ngạch!
-Cơ hội không tệ, cảm ơn!
Ta cười nhìn giáo luyện, hắn thấy ta không hứng thú lắm, hơi có vẻ kinh ngạc:
-Con không muốn đi? A Minh vẫn nháo đòi đi, nhưng dù sao con cũng là người ưu tú nhất của trường chúng ta, ta còn là hy vọng con có thể đi câu lạc bộ Ajax.
Ta cười cười:
-Cơ hội này hay là cấp cho A Minh, bạn ấy thích hợp hơn con, nhưng con sẽ bồi bạn ấy cùng đi, phí dụng con tự gánh vác.
Kamulaisi đầu tiên là sửng sốt, lập tức giật mình cười nói:
-Ha ha, đã biết, con cùng với A Minh là huynh đệ tốt, nhưng ta rất kì quái, vì sao con không đem cơ hội nhường cho A Khắc Kì, nó không phải đồng bào của con sao?
Ta trợn mắt:
-Thân thể A Khắc Kì như một con trâu, nhưng chân cũng là con trâu hợp lại, hãy để cho hắn luyện thêm kĩ thuật ở đây, con cùng A Minh đi rồi, thầy nên giúp chúng con đốc thúc hắn, không cho hắn được nhàn hạ.
-Ha ha! So sánh của con thực thỏa đáng, nhưng cẩn thận A Khắc Kì tìm con liều mạng.
Ta cười hắc hắc:
-Thứ nhất hắn đánh không lại con, thứ hai thầy nói cho hắn biết, hắn cũng chỉ tin lời con, sẽ không tin thầy, con không thừa nhận thầy cũng không có cách!
Kamulaisi giáo luyện bị ta làm tức đến bật cười:
-Ha ha! Trách không được quản lí Peter gọi con là tiểu ác ma, con thật sự là danh bất hư truyền a! Yên tâm đi, Y Khắc Kì giao cho ta tốt lắm, ta sẽ một ngày lột hắn một lớp da, nhiều nhất ba năm, ta khiến cho nó đi Âu Châu tìm các con.
Quyển 1 : Thiên Cổ Nhất Thiếu Niên
Tập 1 : Giải Oan Chuyển Thế
Chương 16: Tự Tạo cho mình cơ hội
Người dịch: Thiên Phong
Nguồn: kiemgioi
Giữa tháng sáu, Ta và A Minh được Anne dẫn đường, thừa lúc máy bay vừa đáp xuống Hà Lan, A Minh liền đến tham gia vào giải bóng mùa hè với câu lạc bộ U15 Jaker Slo. Ta cùng đi với hắn, nhân tiện đến Châu Âu thăm cậu.
Nghe nói Hà Lan là quốc gia của máy xay gió, nữ nhân ở Hà Lan cũng khiêu gợi hơn ở Pháp, ta bước xuống sân bay mà trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ.
A Minh theo sát phía sau ta hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi:
-Khải Tát! Sao không thấy mỹ nữ nào cả? những nữ nhân này còn không bằng các cô gái người Brazil khi bị chúng ta chọc giận a!
-Chớ nói lung tung, cẩn thận cái miệng nếu không sẽ gây mâu thuẫn giữa hai nước đấy! Chúng ta đến đây với thân phận là đại biểu của câu lạc bộ St.Paul, chú ý hình tượng chút!
Ta phiền muộn trách cứ A Minh. Song hai mắt ta cũng tràn đầy thất vọng nhìn đám nữ nhân qua lại, thực sự nào có xinh xắn, khiêu gợi đâu? Thất vọng! Thất vọng cực kỳ a!
-Hai tiểu tử thối các ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Người dẫn đường Anne gõ lên đầu A Minh một cái, khiến hắn ảo não kiện:
-Vì sao mỗi lần đều gõ đầu con, sao không gõ Khải Tát!
Anne liếc hắn một cái:
-Nếu con có phân nữa võ công của Khải Tát, ta cũng sẽ không dám động đến con, ta không dám đánh Khải Tát, nhưng còn con thì dám, ai bảo hai con là bạn thân!
Ai bảo bản thân lười tập võ, A Minh không thể làm gì khác hơn là đứng một bên tự trách mình xui xẻo, bộ dạng uể oải kéo lê vali ra khỏi sân bay. Ở bên ngoài, người đại diện câu lạc bộ Jaker Slo đã đứng chờ rất lâu nên vừa nhìn thấy chúng ta đã vội vàng cười cười, nhiệt tình chào đón.
Jaker Slo là câu lạc bộ có uy tín nhất Hà Lan, lại có một lịch sử huynh hoàng cùng với những chiến tích lẫy lừng. Hơn nữa câu lạc bộ này còn có rất nhiều siêu sao bóng đá, một lực lượng hùng hậu, và cũng là một trong những câu lạc bộ thân tín chủ yếu của St.Paul.
Câu lạc bộ Jaker Slo hàng năm đều tổ chức các trận đấu giao hữu mùa hè. Các cầu thủ tham gia đều từ 10 đến 15 tuổi, và chủ yếu đến từ Nam Mỹ, Châu Phi, Đông Âu, Châu Á và nước chủ nhà Hà Lan. Tổng cộng có hơn ba mươi quốc gia tham dự với hơn một trăm đội bóng, vì vậy mà danh sách cầu thủ của từng đội rất hạn chế, chủ yếu là vì bồi dưỡng nhân tài, đồng thời cũng mở rộng thị trường.
Ta đối với bóng đá không có nhiều hứng thú, ba năm chơi tại câu lạc bộ St.Paul đã làm ta cảm thấy hứng thú nhạt dần. Đá bóng đơn giản vậy mà cũng phải rèn luyện lâu đến thế sao? Thực sự là lãng phí thời gian! Nếu không phải nhớ đến 2.000.000 USD mỗi năm của chú Rossi, ta đã sớm đi du lịch ở các nước trên thế giới.
Vòng quanh thế giới là ước mơ từ rất lâu của ta, vì ước mơ này, ta thậm chí không tiếc số tiền lớn để mua tất cả visa và hộ chiếu(passport) giả, và đều sửa lại thành 17 tuổi, như vậy đi đâu cũng dễ dàng. Nếu dùng thông tin thật thì không được, tuy rằng ta cao đến 1.75m nhưng một đứa trẻ 14 tuổi du lịch vòng quanh thế giới, phỏng chừng không thể chịu đựng được khi liên tục ngồi trên máy bay. Cho nên mua hộ chiếu và visa giả cũng là chuyện bất đắc dĩ, bất quá các hộ chiếu giả này đều rất hoàn hảo, trừ phi cắt ra từng mảnh đem đi xét nghiệm, bằng không tuyệt đối không thể phân biệt thật giả, 10.000USD cũng không đắt.
Ngày thứ hai, bọn A Minh theo lịch trình đi tham quan các danh lam thắng cảnh của nước Hà Lan. Ta đến nơi thì trời đã ngã chiều, mở rèm cửa sổ, muôn vàn tia nắng soi vào phòng, tắm rửa một cái, sau đó đến câu lạc bộ thể hình tập luyện thân thể một chút.
Sau đó lại tiếp tục chạy bộ 10.000m trên máy để làm nóng người, những điều này đã là thói quen của ta trong hai năm qua. Mỗi ngày ít nhất phải chạy được 10.000 mét, như vậy thể lực mới luôn bền bỉ, song vừa mới chạy được 3.000m thì một âm thanh chán ghét đã làm hỏng kế hoạch của ta.
-Ê! Tiểu quỷ, xuống đi, đến giờ tập luyện của ta rồi!
Một người mặc bộ đồ thể thao màu trắng độ ba mươi tuổi đi đến, đem khăn lau mắt vắt lên vai.
Ta không chút khách khí nói lại:
-Lão quỷ! Lão không thấy ta cũng đang chạy sao?
-Cái gì? Tiểu tử ngươi có phải muốn bị đánh hay không?
Hắn kiêu ngạo ép tới ta, ta rời khỏi máy chạy bộ, vén tay áo lên:
-Được! Đến đây đi, xem ai đánh hơn ai?
-Fuck! nhóc là người mới đến? Vậy mà dám liên tục chống đối ta?
Ánh mắt hèn mọn của người đó liếc nhìn ta, rồi nói:
-Nghe nói gần đây có người Hàn Quốc đến tập luyện, không phải nhóc chứ?
-Không! Ngươi nói sai rồi, ta là người Trung Quốc!
Ta ưỡn ngực, căm tức nhìn hắn.
Người kia sửng sốt, càng cười lớn tiếng hơn:
-Oh my God! Ta có nghe nhầm không? Người Trung Quốc? Nhóc đến đây làm chi, người Trung Quốc các ngươi với bóng đá có quan hệ gì sao?
Mẹ nó! Không phải ta muốn đánh nhau a! Chỉ là người này rất khinh người, ngoắc ngoắc ngón tay:
-Bớt sàm ngôn đi! Ngươi không dám đánh với ta sao? Đến đây đi! Ba trận phân thắng bại. Nếu ngươi thua, y phục bóng đá của ngươi thuộc về ta, còn phải xin lỗi ta! Ngược lại, ta sẽ xin lỗi ngươi, và lập tức ly khai nơi này.
-Tốt! Một lời đã định.
Người này không phải hạng người đạo đức, quyền đầu tiên rõ ràng là đánh lén.
Nhưng vừa động thủ thì ta liền vui vẻ, lão ta không phải hạng đánh nhau chuyên nghiệp, chỉ ỷ vào sức mạnh cơ bắp, ta nhanh nhẹn tránh né quyền phong, sau đó tung ra một cú móc như trong quyền anh vào vị trí thượng vị, khiến lão ta đau đớn đến nỗi lập tức chổng vó, mồn không ngừng chửi rủa.
-Kháo! Ngươi còn mắng một câu, ta sẽ cắt đứt gân chân khiến ngươi không thể đá bóng được nữa!
Ta thực sự tức giận, hung hăng đá lão ta một cước, xoay người lấy quả tạ 10kg.
-Không! Không nên đánh, ta chịu xin lỗi, y phục thuộc về ngươi!
Người đó loay hoay móc từ trong balo ra một túi plastic:
-Đây là y phục ta mới nhận, còn có giày và đồ bảo vệ! hết thảy đều là của ngươi, ta phải đi tìm bác sĩ, phiền ngươi giúp ta nói dối một câu nha!
Ta chấn động mở túi ra, Kháo! Áo số 10, lão hỗn đãn này tên gì? Có thể là tinh anh hàng đầu của Jaker Slo. Mặc lão ta, đây là lão tử đánh thắng mà có, hơn nữa ta không thấp hơn lão ta bao nhiêu, giày cũng vừa, chỉ là tóc ta ngắn hơn lão chút its.
-Không sai! Rất vừa a! Đôi giày quả đúng là hàng hiệu. Ha ha...Quả thực là chuẩn bị cho ta mà.
Ta cười to.
Người nọ trở lại đến cửa lớn của câu lạc bộ thể hình, ngước về phía ta cười khẩy nói:
-Hi vọng kỹ thuật đá bóng của ngươi cũng như võ công, trên sân bóng dựa vào kỹ thuật, không phải dựa vào võ công!
-Kháo!
Ta ném quả tạ trong tay,
-Ngươi không phải còn muốn bị đánh lần nữa? Lát sau ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Lão ta căm thù nhìn ta, song vẫn xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh, không hổ là cầu thủ số 10, chạy rất nhanh.
Ta đi ra khỏi câu lạc bộ thể hình, sau đó đến sân huấn luyện, vị huấn luyện viên vóc dáng béo lùn đang ở trên sân la to, một vài người trung niên mặc trang phục phương tây đứng bên cạnh thì thầm to nhỏ, không biết họ đang nói về vấn đề gì.
Có thể do bị nóng, chảy mồ hôi nhiều nên vị huấn luyện viên kia thỉnh thoảng tháo kính ra lau lau mặt, đúng lúc này ta vừa tới sân.
-Rikoril, sao ngươi giờ này mới tới, nhanh! Thay người vào sân.
Vị huấn luyện viên béo mập một bên lau mắt kiếng một bên chỉ tay vào người ta bảo ta vào sân. Ta nhìn thoáng qua số 10 trước ngực, biết người này nhận lầm người. Thì là người vừa rồi tên là Rikoril, như vậy nơi này là sân tập luyện của câu lạc bộ Jaker Sto. Rikoril ta từng có nghe nói qua, người này chính là cầu thủ chủ lực của đội bóng, nhưng tính tình thập phần nóng nảy nên thường xuyên tự mang phiền toái cho bản thân, gần đây hình như có bất hòa với huấn luyện viên nên ảnh hưởng đến tâm lý thi đấu, phải bị ra sân nhường cho cầu thủ dự bị vào đá, không sai, người vừa rồi nhất định là Rikoril.
Ha ha! May mắn đến với ta, thế nào lại may mắn như vậy chứ? Ta thủy chung tin tưởng rằng ta rất may mắn, vận may chính là người bạn của ta a!
Ta giơ tay lên hướng ra sân bóng ý bảo đổi người! Vị huấn luyện viên béo mập kia lo to:
-Số 18 ra! số 10-Rikoril vào thay, ngươi có nhiệm vụ ổn định lại trận đấu và tổ chức phản công!
Vị trợ lý bên cạnh rõ ràng đã phát hiện ra ta không phải là Rikoril, nhưng trên nét mặt lão ấy hiện rõ nụ cười xấu xa, rõ ràng muốn chứng kiến vị huấn luyện viên bị chê cười, dù sao cũng chỉ là trận hữu nghị, thắng thua không ảnh hưởng toàn cục.
-Ok!
Ta hàm hồ thủ thế, nghênh đón gã cầu thủ số 18!
Hai bàn tay vừa chạm, cầu thủ số 18 mới chú ý đến khuôn mặt của ta, hắn bỗng nhiên sững sốt bởi phát hiện ta không phải là Rikoril. Hắn ta đang định lên tiếng nói thì ta đã chạy rất nhanh vào sân bóng, vị huấn luyện viên đeo kính vào, trở lại ghế huấn luyện, số 18 thấy huấn luyện viên không nói gì, tưởng huấn luyện viên có ý đinh riêng nên cũng im lặng ngồi xuống xem trận đấu.
Quyển 1 : Thiên Cổ Nhất Thiếu Niên
Tập 1 : Giải Oan Chuyển Thế
Chương 17: Khải Tát! người Trung Quốc
Người dịch: Thiên Phong
Nguồn: kiemgioi
Một trận thi đấu ngoài ý muốn, cũng là lần đầu tiên ta đá bóng tại Châu Âu.
Đội Jaker Slo II hôm nay thi đấu mặc đồng phục áo trắng quần sọt, với số áo màu da cam trên lưng. Đội khách mặc áo màu xanh biết và quần sọt, sau lưng là ký hiệu của đội wiste II.
Vào sân chưa được 3 phút thì ta nhận được đường chuyền từ đồng đội, ta dễ dàng thực hiện động tác xoay người đồng thời chuyền chọc khe cho đồng đội ở tuyến trên, cầu thủ số 9 bên ta chớp thời cơ tung cú suốt như pháo cao xạ, một lần phối hợp tuyệt vời.
Sau khi đối phương chuyền bóng được ba bốn đường chuyền đặng tổ chức tấn công, ta xông lên đưa chân cướp bóng trong chân cầu thủ đội trưởng mang áo số 10.
-Đểu lắm!
Đối phương cười nhạt, thân thể nhoáng lên chuyền bóng cho đồng đội, bóng bay nhanh qua người ta, thấy vậy ta lập tức xoay người quay ngược lại, trong nháy mắt phản xạ cực nhanh giữ được bóng, sau đó quay người lại cười:
-Nhóc, kỹ thuật lừa người của ngươi vẫn còn non nớt lắm!
Sau khi đoạt bóng, ta dẫn bóng nhanh chóng thẳng tiến, lách qua 2 cầu thủ;
-phía trước sao không còn ai phòng thủ?
Nghe đối phương rít gào ta mới tỉnh ngộ, vừa rồi do ta chạy quá nhanh nên, đơn độc một mình!
Đối mặt với thủ môn, ta khẽ làm một động tác giả rồi đệm bóng, quả bóng lăn nhẹ dễ dàng tiến vào cầu môn, điểm số 1:3. Thì ra đội ta bị dẫn trước, hèn gì huấn luyện viên lại gấp gáp thay đổi người như vậy. Thì ra là bị đội bạn cho đội mũ, lại 3 quả, rõ ràng không phải mũ tốt, huấn luyện viên không nôn nóng mới là lạ.
-Tốt lắm Rikoril! Đúng là thế!
Vị huấn luyện viên béo mập hô to, còn đám cầu thủ trên sân vẫn còn đang sửng sốt.
-Huấn luyện viên, tiểu tử kia không phải là Rikoril đâu!
Cầu thủ số 18 nói, đáng tiếc vì đang hưng phấn và rống to nên vị huấn luyện viên kia không nghe thấy.
Trận đấu lại tiếp tục, ta bắt đầu tích cực chiến đấu, những đồng đội khác bị ảnh hưởng bởi sự sông xáo không biết mệt mỏi của ta, cũng bắt đầu thi đấu tích cực hơn, thế trận bắt đầu được cân bằng.
Đây đã là phút thứ 17 của trận đấu, lần thứ hai từ khi bước vào sân ta đoạt bóng thành công, lập tức tổ chức phối hợp bật tường hường vùng cấm đội bạn tiến tới, một thân ảnh màu trắng băng nhanh xuống biên phải vùng cấm. Cổ chân ta vung lên, bóng không nhanh không chậm bay tới chân hắn, thời gian vừa đúng lúc, không hề có việt vị.
Người băng xuống là một cầu thủ người da đen, hắn dễ dàng loại bỏ một hậu vệ của đối phương, nhanh chân tạt bóng, động tác rất tự nhiên, đường bóng vô cùng hoàn mỹ, ta nhanh chóng băng vào nhảy lên cướp bóng trước hai hậu vệ của đối phương, người hậu vệ đó kéo áo muốn ngăn cản.
Các ngươi quá coi thường sức mạnh của ta, ta hét lớn một tiếng ra sức tết đầu, hai gã hậu vệ bị ta kéo theo ngã rạp xuống đất.
-Băng
Quả bóng bay thẳng vào góc trái khung thành, thủ môn cố gắng đẩy bóng nhưng tốc độ bóng bay quá nhanh nên ngoài tầm với, gã không thể làm gì khác hơn đành nhìn bóng chờ đợi, quả bóng lăn trong cầu môn.
Vào sân vẻn vẹn 17 phút, hai lần lên bóng, cầu thủ được thay ra đang ngồi trên ghế dự bị nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.
2:3, Jaker Sto vẫn bị dẫn một trái, các cầu thủ đều hưng phấn hẳn lên. Đội bạn vốn nghỉ 3 bàn đã có thể thư giản giờ khẩn trưởng hẳn. Vị huấn luyện viên béo mập kia đã đứng lên, tiến đến đường biên ngang lớn tiếng chỉ huy cầu thủ phòng thủ.
Chưa đầy 3 phút ta đã bị đánh ngã năm lần, trận thi đấu giao hữu gì ác chiến thế này?
Đội bóng thanh niên so với thiếu niên thì lỗ mãng hơn nhiều, do dự thì còn thể thống gì.
-"kháo! Đã nói rồi, vẫn còn lôi kéo ta?"
Tên đội trưởng mang áo số 10 tốc độ phản ứng kém ta nhiều lắm, nên mỗi lần bị vượt đều rắp tâm kéo áo ta mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
-"Tiểu tử, xem ta làm sao đối phó ngươi",
Ta bắt đầu chạy chỗ ra sát đường biên, chạy gần chỗ trọng tài biên đồng thời liên tục thay đổi tốc độ, bỗng ta giơ tay muốn nhận bóng, đồng đội lập tức chuyền đến chân ta.
-"Ha ha! vẫn còn lôi kéo, ha ha! Bị trọng tài biên phát hiện, còn dám trừng ta, không lừa ngươi ta lừa ai đây, không đúng, đây gọi là lợi dụng trọng tài đúng lúc a!"
Ta tìm ra được bí quyết, nhận đường chuyền của đồng đội, ta một mực chạy dọc đường biên ngang, vị trọng tài biên cũng chạy theo bởi trọng tài chính không theo kịp, nhờ thế mà thủ đoạn của đối thủ không thể không thu liễm, ta dẫn bóng cũng đỡ bị áp lực hơn a.
70% bóng lăn trên sân đều bị ta không chế dưới chân, dù sao cũng là sân nhà a!
Thấy ta giữ được bóng, đồng đội phần lớn đều chuyền bóng cho ta, cơ hội nhiều như vậy, không đột phá một lần thật đúng là phụ lòng tín nhiệm của mọi người a. Tốt xấu gì cũng là cầu thủ nhận quả bóng vàng tại U15 của Brazil a!
Vì đó mà trận đấu trở nên kịch tính hẳn ra, ta một lần nữa biểu diễn tốc độ kinh người, ở tốc độ cao đột ngột dừng lại chuyển hướng, ta nhanh như một con linh dương thoát khỏi đeo bám của hai cầu thủ đối phương, trong nháy mắt lại liên tục vượt qua ba hậu vệ, vùng cấm trước mặt đã không còn đồng đội nào tiếp ứng ta.
45m cao tốc, liên tiếp vượt qua ba gã hậu vệ, giờ đối mặt với hai gã cuối cùng, thần sắc hai người có vẻ rất khẩn trương, ta không chút do dự tăng tốc lần thứ hai, cản ta đi! ngu ngốc! ha ha, tới rồi, đúng là nghe lời! láu lĩnh, để gia gia cho người ăn ngon, đuôi trâu có thích không, tiếp tục theo ta đi! ha ha...
Một đuôi trâu bỏ qua một gã hậu vệ, sau đó mọi việc trở nên đơn giản, làm một động tác giả, xoay người rê bóng, bóng dưới chân như nước uyển chuyển theo chân, một động tác vô cùng đẹp đẽ.
Con đường phía trước bỗng trở nên bằng phẳng, phía sau hai gã trâu cày còn chưa đuổi kịp, thủ thành ca ca, đến lượt ngươi xuất kích, chuyện thường a, chỉ có xuất kích mới có thể giảm thiểu góc suốt, chỉ khi ngươi xuất kích, ta càng có đất dụng võ a!
Tâm niệm vừa xoay chuyển, thủ môn đội lam đã chạy đến, song người này rất kinh nghiệm, tiến ra rất đúng lúc, nhưng tốt độ không nhanh lắm, hắn cũng sợ ta lừa qua mặt, nhưng ngươi do dự không đúng lúc rồi, do dự sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của não bộ khiến ngươi phản xạ kém đi, loại tình huống này là thích hợp nhất để dứt điểm.
Suốt! bởi do dự nên thủ môn không thể phản ứng kịp, quay đầu lại thì đã thấy bóng nằm gọn trong lưới rồi.
Ta hướng lên nhìn đồng hồ điện tử, thời gian còn lại là 3 phút, vẫn đủ cho một lần phản công, lần này có lẽ phải sút xa a! Vẫn không tiếc thể lực, ta chạy nhanh cướp đoạt bóng, vị huấn luyện viên vô cùng hưng phấn, đứng dậy kêu to:
-Số 10, nhanh tiến công phía trước, không nên trở về phòng thủ lãng phí thể lực.
Huấn luyện viên tuy rằng không biết ta là ai, đại khái cho ta là một người mới được triệu tập tập huấn nên chỉ đạo không chút khách khí.
Nhân lần ném biên ngang, đội trưởng đội Jaker Slo chạy đến cạnh ta:
-Tiểu huynh đệ, ngươi tiến lên hàng công đi, lần này ta liều mạng dù gãy một chân cũng sẽ chuyền bóng đến chân ngươi, chỉ còn lại 1 phút, chúng ta cố gắng lần này!
-Hảo! Hết thảy đều dựa vào đội trưởng đại ca!
Nhiệt huyết của ta sôi trào, lớn tiếng trả lời, chạy sang phần sân của đối phương liền có 2 gã đội lục kèm sát.
Nhưng ta vẫn liên tục chạy chỗ, song đội trưởng và các đồng đội vẫn không tìm được cơ hội tốt để chuyển bóng cho ta.
Mệt mỏi! rốt cuộc cũng đã mệt, hai cầu thủ kèm ta chạy theo 100m, đôi chân đã lảo đảo, cơ hội tới! ta tăng tốt thẳng tiến lên phía trước.
Một đồng đội da đen hướng cánh trái băng xuống, hai gã hậu vệ lê lết thân thể nặng trịch dốc toàn lực lao đến ta. Đội trưởng tung chân chuyền bóng xuống cánh trái, ta đột nhiên xoay người hướng vùng cấm lao đi.
Ta cũng không biết vì sao trạng thái của mình hôm nay lại tốt đến thế, không mệt mỏi chút nào a!
Đồng đội da đen bị một gã hậu vệ truy đuổi, hắn không thể vượt qua nên đành tạt một đường bóng cơ bản vào trong, ta dốc sức lao tới, đón được bóng tung hết sức lực, suốt! Bóng bay như đạn, 25m chỉ trong chốc lát đã đến khung thành, làm xuất hiện một trận lốc trên không trung, thủ môn đối phương phi thân đẩy bóng, nhưng lực bất tòng tâm bởi bóng bay quá nhanh.
Bóng bay vào góc trái khung thành, lưới tung lên, "Băng" một tiếng vang lên thật lớn, thủ môn đang ở trên không sợ đến co rút người lại, má ơi! Đây là lực lượng con người sao? ngay cả lưới cũng bị rách.
Đúng vậy! lưới đã bị bắn thủng, bóng rơi xuống đất, lẳng lặng lăn qua một bên. Toàn sân bóng đều ngây dại, phải biết rằng lưới này không phải làm từ loại bông cũ, này được làm từ nilon, sao có thể bị bắn thủng chứ?
Có ba người thân mặc đồ veston đang đứng bên ngoài hài lòng cười, trong đó có một vị đi đến bên cạnh huấn luyện viên:
-Huấn luyện viên Forlenser, chúng ta đã chọn được rồi, thuê cầu thủ mang áo số 10 kia, không thành vấn đề chứ?
-Không!
Vị huấn luyện viên béo mập quát to một tiếng:
-Đây là cầu thủ mới của đội ta, ha hả! Ý của ta là đang kiểm tra hắn, bất quá ta có thể giúp các ngươi dò hỏi ý kiến của tổng giám đốc, tất cả đều có thể thương lượng.
Một gã trung niên nhân vóc người to, cao, tóc vàng lắc đầu nói:
-Forlenser, mong ngươi không nên làm khó dễ, ta muốn có toàn bộ tư liệu của cầu thủ kia, toàn bộ!
-A!
Forlenser giật mình nói:
-Ta còn chưa thấy tài liệu của hắn, ngươi muốn xem? vậy từ từ mà chờ đi!
Trận thi đấu kết thúc, ta ra khỏi sân, tiếp nhận một chiếc khăn mát lau mồ hôi, mới phát hiện người đưa khăn là Rikoril chính hiệu! Ta xấu hổ cười cười, vỗ vai hắn:
-Lão huynh, ta không làm mất mặt chiếc áo số 10 a! cảm ơn khăn mặt của lão huynh!
Rikoril nở nụ cười:
-Đừng khách khi, thật ra ta phải xin lỗi ngươi, ta thu lại lời nói khi trước, người Trung Quốc vẫn có cầu thủ ưu tú, chúc mừng ngươi, gặp lại lần này, ta, Rikoril, cầu thủ đội Jaker Slo, mang áo số 10, ngươi đã đến rồi ta không thể không nói a!
-Khải Tát! người Trung Quốc, đi du lịch ở Hà Lan!
Ta vươn tay bắt tay hắn.