Ngàn Năm Thần Thoại -Tác giả: Phong Diệp và Hoả Vũ - New: Chương 40
Giới thiệu:
Một thanh kiếm, sinh ra một thần thoại. Một đoạn chuyện, kể ra ý nghĩa của nhân sinh.
Giới Ma xuất, mang theo một hồi chiến tranh có một không hai, anh hùng bại trận, chư thần vẫn lạc,là hoàng hôn của chư thần, Tạp Ma đại lục sắp chìm nghỉm.
Thánh Nhân xuất, đánh bại Giới Ma, phong tứ thú, lập tứ trụ, bảo vệ Tạp Ma, dẫn đồ ngàn người, xây Vạn Thành, hao hết sinh mệnh, bảo vệ chúng sinh.
Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm mộng, ngàn năm tình nghĩa, còn có ngàn năm thần thoại thời đại
Vạn Nhận Phong, gọi là núi vạn nhận, vì cao đến nỗi không thể nhìn tới đỉnh, núi này nằm ở Trung Châu Nam Hải, hàng năm có mây xanh lượn lờ xung quanh, tục nhân thường thấy cao nhân ra vào nơi đó, có vị thì nhảy vút lên trời cao, hoặc có vị lại ngự kiếm phi hành, dân chúng vì thế vừa kính vừa sợ, cho là tiên nhân.
Lục Hợp Các, nằm ở đỉnh Vạn Nhận Phong, do Long Tiềm Vân, tức là các trưởng chi thủ các (các đầu tiên,các đứng đầu) Lục Hợp Các lập ra, thu nhận người trong thế gian có tư chất cực tốt làm đồ đệ, tổng cộng là có ba nghìn người, chia ra làm lục các, phân biệt là tông các, khí các, vũ các, thuật các, kiếm các, rồi cũng từ trong ba nghìn chúng đồ chọn ra những người thiên phú tốt nhất về khí, vũ,thuật kiếm, thiên kỹ phân biệt làm chi các trưởng của từng chi các này.
Lục Hợp Các chi nhị các ---- khí các, coi trọng khí kỹ, khí kỹ tức là làm cho tu luyện giả có thể thu nạp thiên địa hạo nhiên chi khí cho mình sử dụng, khiến cho tốc độ tu luyện của tu luyện giả có thể đạt đến cực hạn. Khí các chi các trưởng Vi Tịch Thiên, tu vi người này chỉ sau tông các chi các trưởng Long Tiềm Vân, tính tình trầm ổn. Về phương diện lĩnh ngộ cùng sử dụng khí kỹ thì hơn xa Long Tiềm Vân.
Lục Hợp Các chi tam các - vũ các(vũ ở đây là nhảy múa, chứ không phải là võ), coi trọng vũ kỹ, vũ kỹ tồn tại bên trong trật tự tự nhiên, nhưng lại nắm trong tay trật tự tự nhiên, là một loại kỹ thuật lấy mỹ lệ mà nhiếp nhân tâm, kỹ thuật chủ yếu là khống chế trật tự vạn vật. Tam các chi các trưởng là một tuyệt mỹ nữ tử, tên là Chu Điệp Vũ, tục truyền rằng, Chu Điệp Vũ chính là một di nữ của Chu Công, sống ở trong hoa mẫu đơn, trời sinh nhảy múa tuyệt vời. sau này được Long Tiềm Vân thu nhân và trở thành vũ các chi các trưởng, vũ kỹ của nàng cũng siêu việt hơn cả Long Tiềm Vân.
Lục Hợp Các chi tứ các - thuật các, coi trọng thuật kỹ tức là dùng tinh thần dẫn động tập trung năng lượng, dựa vào thủ ấn, chú ngữ, phù chứ hoặc dùng các loại khí cụ dẫn dắt chuyển hoá thành năng lượng tự nhiên, hơn nữa khi mà phóng thích ra bên ngoài cơ thể có thể gây ra sát thương khá lớn, thuật các cũng vì vậy mà trở thành chủ lực đối địch. Thuật các chi các trưởng, Trịnh Như Tuyết, bằng sự cố gắng của mình cũng như thiên phú sẵn có đã đạt được thực lực kinh người, và về phương diện thuật kỹ này cũng vượt qua Long Tiềm Vân,cùng với kiếm các chi các trưởng Long Ngạo yêu nhau.
Lục Hợp Các chi ngũ các - kiếm các, coi trọng kiếm kỹ, tức là kỹ năng dựa vào kỹ xảo kiếm thuật cùng đấu khí phát động bạo phát lực sát thương. Kiếm các chi các trưởng Long Ngạo, nguyên bản là một cô nhi, sau đó được Long Tiềm Vân nhận nuôi và ban cho cái tên "Long Ngạo". Lúc sau Long Tiềm Vân phát hiện ra hắn có thiên phú về kiếm kỹ, vì thế chính thức thu hắn làm đồ đệ, tại nơi đây Long Ngạo khổ hạnh tu luyện, hơn mười năm liền học hết độc môn kiếm kỹ của Long Tiềm Vân, cũng như xem qua hết kiếm tuật võ thuật trên thiên hạ, cuối cùng tại phương diện kiếm kỹ vượt qua Long Tiềm Vân, năm ấy hắn mới mười sáu tuổi, là Lục Hợp Các chi các trưởng trẻ tuổi nhất trong những người đồng lứa, vì thế được Long Tiềm Vân ban thưởng cho Sương Thiên Kiếm. Long Ngạo cùng với đương nhiệm thuật các các trưởng Trịnh Như Tuyết có quan hệ yêu đương.
Lục Hợp Các chi lục các - thiên các, coi trọng thiên kỹ, tức là thiên nhân hợp nhất, đạo pháp tự nhiên, phương pháp này có thể điều động được giới tự nhiên giống như là năng lượng của bản thân. Thiên các chi các trưởng - Hàn Hạo, do địa mẫu sinh ra, có được huyết mạch "tứ tượng", tuy rằng người này tư tưởng quá mức bảo thủ, nhưng tu vi lại rất cao, trình độ về thiên kỹ đã vượt qua Long Tiềm Vân.
Lục Hợp Các chi thủ các - tông các, coi trọng vạn pháp quy tông, tập hợp ngũ kỹ làm một, tự lập thành một phái. Tông các chi các trưởng, tức là Long Tiềm Vân, là người sáng lập Lục Hợp Các, mặc dù ở mỗi phương diện đều có đệ tử siêu việt hưn mình, nhưng tổng hợp lại, thì vẫn là Long Tiềm Vân tu vi cao nhất.
Tuy rằng ngũ kỹ xuất phát từ tông các, nhưng mỗi chi các trưởng của ngũ các đều có thể tự thành một phái riêng, và sáu vị các trưởng Lục Hợp Các ở Trung Châu cũng chính là tồn tại của thần .
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Máu, chảy đầy cả áo bào trắng, dọc theo cổ tay nhỏ vào trong biển, máu nhiều đến nỗi không phân biệt được là máu của ai nữa, mà ở phía sau áo bào trắng có một chữ "Ngũ" to, phảng phất như hướng người ngoài thuyết minh thân phận trước đây của người này, nước biển đã bị nhuộm thành màu đỏ, ánh trăng trên trời cũng thành một màu máu, toàn bộ thế giới tựa hồ theo một mảnh màu đỏ này mà lâm vào trong tĩnh mịch, cơn gió tanh thổi qua cũng không làm dậy nên một chút gợn sóng.
Trên mặt biển, thiếu niên áo trắng cầm kiếm sắc mặt tái nhợt, trên người vô số vết thương tựa hồ như hắn vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt vô cùng tàn khốc.
Một nam tử đồng dạng mặc áo bào trắng, phía sau có một chữ "Lục", đứng đối diện thiếu niên, cười nhạo nói :"Không hổ là kiếm các các trưởng Long Ngạo, ta dốc hết toàn lực không ngờ cũng không chế trụ được ngươi."
Long Ngạo ánh mắt phức tạp, vẻ mặt không thể tin được, nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt.
"Tại sao lại làm như vậy?" Long Ngạo gần như là hét lên giận dữ nói, "Vì sao truy sát ta, ta đã phạm lỗi lầm gì?"
"Ngươi thật sự không biết?" Thanh niên nam tử khinh miệt nhìn Long Ngạo, chậm rãi nói :"Long Ngạo, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là chảy trong mình dòng máu của ma tộc, hừ, ngươi có biết vì sao ngươi có được thanh kiếm ngươi đang cầm trong tay không?"
Long Ngạo sắc mặt ngẩn ra, lát sau thần tình nghi hoặc hỏi :"Kiếm này là Sương Thiên Kiếm, chính là do sư phụ truyền lại,vậy thì sao?"
"Câm miệng!" thanh niên nam tử quát, "ngươi không có tư cách gọi ngưòi là sư phụ, nghiệp chướng ma tộc, năm đó sư phụ đã sớm hoài nghi trong cơ thể ngươi có dòng máu ma tộc, nên mới truyền lại cho ngươi thanh kiếm này, kiếm này là do chính khí luyện chế mà thành, nếu người cầm kiếm là hậu nhân ma tộc thì sẽ kích phát ma huyết trong cơ thể, kiếm này sẽ từ màu trắng bạc chuyển sang màu đỏ đậm. Sau khi ngươi thành công trở thành kiếm các chi các trưởng, sư phụ đã phát hiện ra rất nhiều lần ngươi thi triển kiếm kỹ thì kiếm liền hiện ra màu đỏ đậm, ngươi còn gì để chối cãi nữa? Hôm nay ta vâng lệnh thầy tới lấy tính mệnh của ngươi.
Long Ngạo giận dữ nói :"Hàn Hạo, ngươi dù gì cũng là một các trưởng, ngươi cho rằng dùng những lời lừa gạt tiểu hài tử sẽ làm ta tin sao? Sư phụ làm sao có thể phát lệnh truy sát ta, ta kính sư phụ như kính cha, hơn mười mấy năm qua, sư phụ cực khổ nuôi ta lớn lên, tính mạng của ta là do sư phụ cấp cho, su phụ nếu muốn ta chết, chỉ cần nói một tiếng, ta liền lập tức ngay trước mặt người tự sát, cần gì phải phiền phức như vậy?"
Hàn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói :"Nhiều lời vô ích, hôm nay không có gì có thể ngăn cản thiên các các trưởng ta đây lấy tính mệnh kiếm các các trưởng nhà ngươi."
Vừa dứt lời, một cỗ quang mang màu vàng nhàn nhạt từ trong cơ thể Hàn Hạo phát ra, Hàn Hạo hai tay nhanh chóng kết xuất thủ ấn. Trong nháy mắt lấy Long Ngạo làm trung tâm, từ trong nước biển xung quanh bay ra từng đạo thuỷ tiễn, vô số thuỷ tiễn lượn lờ trên không, toàn bộ mũi tên hướng về Long Ngạo, thuỷ tiễn nhanh chóng đóng lại thành băng, hình thành lên từng đạo băng tiễn. Hàn Hạo hai tay đột nhiên nắm chặt, quát lớn một tiếng :"Phong sát!"
Băng tiễn với một thế lôi đình bắn về phía Long Ngạo.
Sương Thiên Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, mang theo một cỗ uy áp thật lớn lấy Long Ngạo làm trung tâm khuêch tán rộng ra xung quanh, băng tiễn chưa kịp tới gần liền bị cỗ uy áp này ép vỡ thành vụn băng. Phá vỡ băng tiễn, toàn thân Long Ngạo hiện lên một cỗ đấu khí màu trắng, nước biển xung quanh liền bị kích thich, hình thành nên một xoáy nước to lớn.
Long Ngạo thân anh chợt biển mất, lát sau hiện ra ở sau lưng Hàn Hạo, Sương Thiên Kiếm không chút chần chừ đâm vào tim Hàn Hạo, thân thể Hàn Hạo lập tức biến dạng hoá thành nước biển.
"Thuỷ phân thân?" Long Ngạo kinh ngạc nói.
Đúng lúc này, dưới chân Long Ngạo hiện ra một cái trận pháp màu lam nhạt, nước biển lập tức toả ra vô số ti đái.
"Thuỷ buộc trận pháp?!"
Ti đái lập tức quấn quanh chân Long Ngạo, đồng thời cũng nhanh chóng vây lấy toàn thân Long Ngạo, thân ảnh Hàn Hạo bất chợt xuất hiện phía sau Long Ngạo, trên tay lập tức ngưng tụ một thanh băng kiếm, chém về phía Long Ngạo.
Long Ngạo hừ lạnh một tiếng, "Đấu khí nhận!"
Đấu khí cả người Long Ngạo lập tức sản sinh ra vô số đấu khí phi nhận nhỏ, hướng bốn phía bay ra, chẳng những đem thuỷ ti đái trên người chặt đứt, hơn nữa còn kiềm hãm được Hàn Hạo đang tấn công đến.
Đã không còn bị thuỷ ti đái trói buộc, Long Ngạo không chút do dự, hét lớn môt tiếng "tuyệt thức, nguyệt hoa trảm", một đạo kiếm khí do Sương Thiên Kiếm vẽ ra chém vào thân băng kiếm của Hàn Hạo, trong phút chốc sắc mặt Hàn Hạo tái nhợt, băng kiếm thiếu chút nữa rớt khỏi tay. Đồng tử Long Ngạo co rút lại, chém ra thêm một kiếm.
Hàn Hạo kinh hãi nói "Thật nhanh!" vội vàng phóng xuất một đạo hỏa long, nhằm phá thế công của Long Ngạo, nhưng Long Ngạo không lùi mà tiếp tục tiến tới, đấu khí phủ trên Sương Thiên Kiếm, nháy mắt đem hoả long chém thành hai đoạn, khí thế không chút nào yếu bớt, đánh bay băng kiếm trên tay của Hàn Hạo, đem Sương Thiên Kiếm chỉa vào cổ họng Hàn Hạo.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Hàn Hạo sững sờ nhìn Long Ngạo, bất quá hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần nói, "Ngươi không chạy thoát được đâu."
"Nói ra mục đích của ngươi," Long Ngạo lạnh lùng nhìn Hàn Hạo, "Đến cùng có phải là sư phụ phái ngươi đến hay không?"
Hàn Hạo nhùn vai không khẳng định cũng như phủ định.
"Vũ thuật, thời gian nghịch lưu!" Một tiếng quát khẽ truyền đến, Long Ngạo nhất thời cảm thấy không ổn, thân thể không tự chủ được bắt đầu di chuyển, quay ngược trở về lập lại chiêu thức vừa rồi, cuối cùng trở về thời khắc lúc mới bắt đầu chiến đấu cùng Hàn Hạo. Long Ngạo sắc mặt tái nhợt nhìn về nơi thanh âm phát ra, người đến là một bạch y nữ tử, hai tay nắm cây quạt che đậy tuyệt sắc dung mạo của mình, đôi mắt đen láy như làn thu thuỷ.
Chu Điệp Vũ, ngươi làm gì vậy!" Long Ngạo tức giận quát.
"Phụng mệnh sư phụ Long Tiềm Vân," Chu Điệp Vũ mỉm cười chậm rãi phun ra từng chữ,
"Tru diệt kiếm các chi các trưởng Long Ngạo!"
Lời nói như sét đánh ngang tai, Long Ngạo hoàn toàn suy sụp, trong miệng không ngừng thì thầm, "không có khả năng, không có khả năng...."
Động tác của Long Ngạo đều trở nên vô cùng chậm chạp.
"Vũ thuật, không gian cấm cố."
Lúc này ngay cả Hàn Hạo đứng ở một bên cũng có thể cảm giác được, không khí xung quanh người Long Ngạo trở nên rắn chắc vô cùng, giống như gông xiềng giam giữ Long Ngạo.
"Vũ thuật, linh hồn cấm cố."
Long Ngạo bắt đầu trở nên ngây ngốc như một cái đầu gỗ, ngay cả tự hỏi cũng rất chậm chạp, mỗi một lần tự hỏi cũng làm cho hắn cực kỳ thống khổ, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ "Vì cái gì".
Ánh mắt Long Ngạo dần dần biến thành màu đỏ, Hàn Hạo ở một bên kinh dị nói :"Ánh mắt màu đỏ, chẳng lẽ hắn muốn phát động cấm thuật?"
Chu Điệp Vũ cau mày, chỉ vào Sương Thiên Kiếm trong tay Long Ngạo nói :"Không chỉ có như thế."
Quả nhiên, Sương Thiên Kiêm trong tay Long Ngạo đang run lên không ngừng, thân kiếm dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng chuyển thành màu hồng giống như một chiếc que hàn.
Chu Điệp Vũ thở ra một hơi nói :"Vận dụng lực lượng của ma tộc sao? Lực lượng giam cầm của ta vẫn còn không đủ hay sao?"
"Thuỷ thần thuật, thủy thần chiêu lai!" Một con thuỷ long khổng lồ rít gào tấn công về phía Chu Điệp Vũ, Chu Điệp Vũ cội vàng múa quạt ngăn trở thuỷ long, nhưng vẫn bị thuỷ long đẩy về phía sau hơn mười bước mới dừng lại, theo đó điệu múa của Chu Điệp Vũ cũng vì vậy mà bị cắt đứt, cấm cố quanh người Long Ngạo nháy mắt bị phá vỡ. Người đến không phải ai khác, chính là thuật các các trưởng Trịnh Như Tuyết.
Nhìn thấy Trịnh Như Tuyết, ánh mắt Long Ngạo trở lại thành màu đen ban đầu, kiếm cũng dần dần khôi phục lại bộ dáng cũ.
"Như Tuyết," Long Ngạo bất an hỏi, "Điều bọn họ nói là thật sao? Sư phụ thật sự muốn giết ta?"
Trịnh Như Tuyết không trả lời câu hỏi, mà đi đến trước mặt hắn, lấy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Long Ngạo.
"Long Ngạo, chàng còn nhớ lúc trước chúng ta gặp nhau như thế nào không?"
"Ân, lúc đó nàng lớn hơn ta một tuổi, nhưng lại vào Lục Hợp Các sau ta. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau vào ngày đó..."
Long Ngạo nhớ lại ngày đó, ngày lần đầu tiên gặp Trịnh Như Tuyết...
"Sư phụ, sư phụ" tiểu hài Long Ngạo kéo kéo cổ tay áo Long Tiềm Vân, hỏi" Tối hôm qua con ở cửa phòng người nghe được người nói với sư nương ba chữ 'ta yêu nàng', vì sao phải nói như vậy ạ?"
"Bởi vì..." Long Tiềm Vân mặt già đỏ lên, "Bởi vì sư nương của ngươi là người tốt.."
"Người tốt?"
Long Tiềm Vân nổi giận nói :"Tiểu oa oa mà cũng dám nghe lén người lớn nói chuyện trọng yếu, đêm qua ta và sư nương ngươi bàn chuyện cơ mật của Lục Hợp Các, ngươi lại dám nghe lén ?"
"Cơ mật?" Tiểu Long Ngạo rõ ràng sợ hãi, hai mắt đẫm lệ nhìn Long Tiềm Vân, chỉ thiếu điều muốn oa oa khóc lớn, "Sư phụ, người vạn lần đừng đuổi con, con là một người tốt, con yêu nguời, đừng đuổi con!"
"Ngươi còn nói?"
"Oa ~ ~"
Nhìn mặt Long Ngạo nước mắt nước mũi chảy tèm lem, Long Tiềm Vân lộ ra thần sắc từ ái, Long Ngạo chính là niềm vui của vợ chồng Long Tiềm Vân, Long Tiềm Vân thuỷ chung đã coi hắn như là con ruột của mình, thì làm sao có thể đuổi hắn đi?
Vì để có thể làm cho tiểu oa oa này bớt nghịch ngợm đi, liền giả vờ tức giận nói :"Để bù lại sai lầm của ngươi, hôm nay ngươi phải theo sư phụ đi xem qua mấy hài từ vừa mới lựa chọn được dưới núi”.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lục Hợp Các trên Vạn Nhận Phong, là bao gồm những toà điện đường đồ sộ, mà trong đó cao lớn nhất chính là toà điện đường của Tông các. Tông các chia làm hai phần gồm tiền điện và hậu điện, hậu điện được xây dựng lịch sự , trang nhã, tiền điện thì lại được xây dựng tráng lệ và trang nghiêm, ở trên cửa là cái biển vẽ hai chữ to như rồng bay phượng múa "Tông các" làm cho thường nhân không thể không cúi đầu kính sợ, mà Lục Hợp Các tiếp đón tân đệ tử cũng là tại nơi này.
Trên tiền điện Tông các, Long Ngạo chỉ vào một cô bé so với chính mình lớn hơn một chút, hướng Long Tiềm Vân hô lên :"Oa, một cô bé thật đáng yêu!"
Âm thanh của Long Ngạo hô lên vang vọng, làm cho tất cả mọi người chú ý, tò mò theo hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên là một tiểu cô nương vô cùng khả ái đang đứng đối diện với một cột nhà của điện đường mà sửng sờ, ánh mắt cô bé mở thật to, cái mũi nhỏ đáng yêu liên tục nhúc nhích, tựa hồ đối với chỗ này rất là tò mò.
Tựa hồ như ý thức được mọi người đang nhìn mình, nữ hài tử liền hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt tức khắc đỏ ửng.
Long Tiềm Vân chậm rãi vuốt râu, ánh mắt sáng lên nhìn cô bé này. Kinh mạch nàng ta thông suốt, cảm ngộ về khí vượt xa thường nhân, giữa trán ẩn ẩn lộ ra tuệ căn, quả nhiên là một hạt giống tốt, nếu như được dạy dỗ chu đáo, nhất định sau này sẽ đạt được thành tựu to lớn.
Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Long Ngạo chạy đến trước mặt nữ hài tử hỏi :"Ta gọi là Long Ngạo, long là long trong Long Ngạo, ngạo là cái ngạo gì ấy trong Long Ngạo, ngươi tên là gì?"
Mọi người đều rộ lên cười, Long Tiềm Vân thở dài mắng thầm:" Tiểu tử này không để ý hình tượng chạy đi thì thôi, nhưng mà ngay cả cách bắt chuyện của hắn cũng chẳng ra vào đâu, thật là làm mất hết mặt mũi của ta mà, đợi khi trở về phải hảo hảo giá huấn nó một phen mới được."
Mặt của nữ hài tử càng đỏ thêm, thanh âm như con muỗi lí nhí phát ra :"Ta gọi là, Trịnh... là Trịnh Như Tuyết."
Nhưng cho dù thanh âm có nhỏ đến đâu, vẫn là không thoát khỏi lỗ tai của tiểu quỷ ranh mãnh Long Ngạo.
"Trịnh Như Tuyết à, cái tên nghe hay nha."
Mặt nữ tử càng đỏ đậm hơn nữa.
Ánh mắt Long Ngạo loé sáng lên, quay đầu hướng Long Tiềm Vân, hô :"Sư phụ, nàng ta rất đáng yêu, nhất định là người tốt phải không?"
"Ân," Long Tiềm Vân đang mải mê nghĩ cách chỉnh cho tiểu tử Long Ngạo này, nên không kịp phản ứng thuận miệng đáp, "Ân?" Chờ cho hắn kịp phản ứng lại thì Long Ngạo đã nắm lấy tay của tiểu cô nương, không nhanh không chậm phun ra từng chữ làm cho Long Tiềm Vân cơ hồ muốn phát điên :"Trịnh Như Tuyết, ta yêu ngươi."
Long Tiềm Vân chỉ thiếu điều hôn mê bất tỉnh luôn...
Tiểu cô nương tuy rằng so với Long Ngạo lớn hơn một tuổi, nhưng về tình cảm nam nữ lại biết một chút, vì thế nàng ngay lập tức ngẩn ra ngây ngốc...
Mọi người ồ lên...
Long Ngạo nhớ lại cái tình cảnh lần đầu tiên gặp Trịnh Như Tuyết, trong ánh mắt hiện ra những tia ấm áp. Lúc trước chỉ là một tiểu hài tử không hiểu việc đời nháy mắt nay đã lớn lên, hết thảy đều đã thay đổi, nhưng ba chữ "Ta yêu ngươi" mà Long Ngạo nói với Trịnh Như Tuyết vĩnh viễn không thay đổi.
Trịnh Như Tuyết ôn nhu ôm lấy Long Ngạo, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cười nói :"Có một câu, thiếp đã muốn nói từ lâu, kỳ thật..."
"Thiếp cũng rất yêu chàng," Trong nháy mắt, một thanh chuỷ thủ đâm vào trong ngực Long Ngạo, Long Ngạo ngay lập tức xô Trịnh Như Tuyết ra, ánh mắt không thể tin được nhìn lên Trịnh Như Tuyết.
Tay Long Ngạo nắm Sương Thiên Kiếm không ngừng run rấy, mà trái tim của hắn trong khoảnh khắc này mà chết đi.
Một cái trận pháp trên chuỷ thủ đột nhiên phát sáng, toàn thân đấu khí của Long Ngạo bị đẩy ra khỏi cơ thể, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nháy mắt bị khoá chặt.
"Khoá ma trận?" Long Ngạo mặt không một hột mấu nhìn thanh chuỷ thủ. Long Ngạo dữ tợn cười nói, "Đây là tình yêu của cô sao?"
Trịnh Như Tuyết mặt không chút thay đổi nhìn Long Ngạo, nói :"Lực lượng của ngươi quá mạnh mẽ, khoá ma trận này chỉ có thể vây khốn ngươi trong một phút đồng hồ, bất quá như vậy cũng đủ rồi."
"Ba,ba,ba..." Hai đạo nhân ảnh từ trong bóng tối hiện lên đi ra...
"Như Tuyết, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng." Tiếng vỗ tay của nam tử kia không phải ai khác chính là sư phụ của Long Ngạo, Long Tiềm Vân, mà đứng bên cạnh hắn chính là khí các chi các trưởng Tịch Thiên, Long Tiềm Vân trừng mắt nhìn Hàn Hạo đang đứng ở một bên nói:"Hàn Hạo, ngươi quá lỗ mãng, ta đã nói rồi, tru diệt Long Ngạo không thể cứ đánh bừa, ngươi lại nóng vội hấp tấp như vậy, thì sau này còn có thể làm nên đại sự gì được?"
Hàn Hạo vâng vâng dạ dạ cúi đấu, không dám ngẩng đầu nhìn Long Tiềm Vân, hắn biết rõ môn quy của Lục Hợp Các rất nghiêm khắc luôn làm cho người ta phải sợ hãi, cho nên trên mặt tự nhiên cũng không dám lộ ra chút gì bất mãn.
"Sư phụ, đúng là người sao, người thật sự muốn giết đồ nhi." Long Ngạo đem Sương Thiên Kiếm thu vào vỏ, nhắm hai mắt lại chờ đợi sự giải thoát, "Mười hai năm trước người đã cứu con một mạng, thế nên mạng của con cũng chính là của người. Hôm nay đồ nhi sẽ đem cái mạng này trả lại cho người."
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương