Thiên Đài Ma Cơ đáp ngay :
- Chính phải ! Huynh đệ yêu nàng lắm kia mà ?
Từ Văn ngơ ngác hỏi lại :
- Đại thư ! Đại thư có căm hận nàng không ?
- Sao ta lại hận nàng, ta thương nàng thì có.
- Thương ư ? Tại sao Đại thư lại thương nàng ?
- Vì nàng bị kẻ khác lừa gạt mà nàng không tự biết.
Câu này khiến cho lửa ghen trong lòng Từ Văn cháy lên bùng bùng. Cảm tình của
con người thật là kỳ quặc. Chàng yêu Phương Tử Vi, vì nàng mà bỏ việc cầu hôn ở
phủ Khai Phong, nhưng nàng lại không yêu chàng. Bây giờ chàng biết nàng là một
phần tử trong bọn cừu gia, nhưng chàng không ngăn nổi được tính hờn ghen. Chính
chàng cũng không tự hiểu tại sao mình lại mất hết tính cương cường ngày trước mà
dứt khoát phế bỏ mối tình luyến ái đơn phương này.
Chàng tự hỏi :
- Phải chăng Thiên Đài Ma Cơ cố ý tỏ ra thái độ này để lấy thoái làm tiến ? Nếu
quả thế, thì tâm cơ nàng rất sâu xa.
Đối với Thạch Phật, Từ Văn chẳng thấy chút chi hứng thú. Đó là một điểm khác
với mọi người.
Sau chàng lại hỏi :
- Đại thư có ỷ hỏi đến Thạch Phật đó không ?
- Ta không nghĩ đến.
- Tiểu đệ cũng vậy.
- Bây giờ huynh đệ tính sao ?
Từ Văn hỏi lại :
- Sao Đại thư không đem việc này tố cáo cho Hội Vệ Đạo, để bọn họ xử trí với
nhau ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta không muốn giao thiệp với bọn người đó.
- Thế thì sao Đại thư lại báo cho tiểu đệ ?...
Thiên Đài Ma Cơ giận dổi đáp :
- Huynh đệ ! Ngươi đừng quanh co nữa. Ta biết trái tim ngươi để vào người Phương
Tử Vi rồi.
Đột nhiên thanh âm nàng trở nên ai oán nói tiếp :
- Đối với ta, chính ra ngươi không muốn nhìn gì đến, hoặc vì ngươi cho ta là một
người đàn bà kém đức, hoặc vì ghét ta tính tình phóng đãng. Ngươi có thân cận ta
cũng chỉ là cái bề ngoài.
Từ Văn ngấm ngầm kinh hải. Chàng ghê cho Thiên Đài Ma Cơ không phải là cô
gái tầm thường. Chàng liền ngắt lời :
- Đại thư ! Đại thư hiểu lầm rồi...
Thiên Đài Ma Cơ phất tay áo màu biếc ngắt lời :
- Huynh đệ ! Ngươi đừng phủ nhận, mà cũng khỏi phải giải thích. Hãy nghe ta nói
đây : Dù ta biết rõ như vậy, song ta vẫn theo ngươi đi một đường. Trước kia ta đã nói
chúng ta đồng loại cùng trong tà môn. Nhưng đó chỉ là câu nói đùa, ngươi không phải
tà môn. Ta đã hiểu thấu rồi, trong thiên hạ chỉ có mối tình nam nữ là không thể miễn
cưởng được. Ta không có hy vọng hão huyền mà chỉ cần ngươi thủy chung coi ta là
một người bạn. Có thể ngươi tưởng ta mưu đồ chuyện gì, ta nói trắng cho ngươi hay là
không có chi cả. Ta muốn thành toàn cho ngươi. Sở dĩ ta cho ngươi hay vụ bí mật này
là hy vọng Phương Tử Vi nhân đó mà biến cải thái độ đối với ngươi.
Từ Văn cảm động sâu sa. Chàng tự thẹn mình đối với nàng có điều không được
quang minh, gần như là đê hèn. Chàng tự trách mình đã coi nàng quá tầm thường như
một cô gái lãng mạn trăng hoa.
Nhưng một ý nghĩ khác lập tức đánh đổ quan niệm này. Chàng cho là trong thiên
hạ mười cô gái thí có đến chín đứa dạ hờn ghen. Giữa đôi trai gái, ngoài ái tình ra ít
khi có bề hữu nghị. Sự thực tình hữu nghị giữa trai gái khó lòng giữ được lâu bền.
Nhất là cái danh hiệu Thiên Đài Ma Cơ càng khó tin nàng có bụng dạ như vậy.
Tuy Từ Văn nghĩ thế nhưng chàng cũng không bài bác. Chàng đối với nàng vẫn
không có tình yêu. Cái quan niệm đầu tiên lọt vào đầu óc con người bao giờ cũng làm
chủ tình thế, gây cho chàng một thành kiến khó lòng di dịch. Chàng không dám tin
nàng là con người thuần nhất.
Tuy nhiên miệng chàng vẫn nói :
- Đại thư ! Tiểu đệ cảm kích vô cùng !
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
- Huynh đệ nói vậy có phải là lời chí thành không ?
Từ Văn nóng cả mặt mày khẽ đáp :
- Đúng thế !
- Được rồi ! Bây giờ chúng ta đi thôi !
- Đi đâu ?
- Chúng ta đi ngăn cản Lục Quân, không để gã đưa Phương Tử Vi vào bí thất của
Hội Tụ Bảo.
Từ Văn động tâm nghĩ thầm :
- Đúng thế thật ! Nếu Phương Tử Vi bị đưa vào bí thất Hội Tụ Bảo thì coi như
người hỏng rồi. Bất luận lúc này mình đối với nàng bằng thái độ nào, cũng không thể
để nàng lọt vào tay quân tiểu nhân Lục Quân được.
Chàng liền hỏi :
- Bây giờ còn kịp không ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Có thể kịp được ! Chúng ta cứ nhắm về phía bí thất của Hội Tụ Bảo mà rượt nhất
định phải kịp.
Từ Văn vẫn ngần ngừ chưa quyết, chàng tự hỏi :
- Hành động này có ý nghĩa gì không ?
Giả tỷ chàng được tin này nửa khắc trước, thì chàng rượt theo ngay không nghĩ
ngợi gì. Từ lúc phụ thân cho hay nàng là cừu gia, nên chàng đã cãi biến tư tưởng.
Chàng cứu Thượng Quan Hoành thì hắn là tên trùm tội lỗi. Bây giờ chàng lại đi cứu
Phương Tử Vi thì nàng cũng là một phần tử trong cừu gia. Thế mới khó nghĩ. Nhưng
trong tiềm thức dường như có một lực lượng thúc đẩy khiến chàng không thể kháng
cự được.
Sau chàng uể oải gật đầu đáp :
- Nào chúng ta đi !
Hai người băng mình đi ngay đêm, hết sức chạy thật nhanh.
Hai người chạy chừng một trống canh, thì trời đã hé sáng. Tiếng gà xao xác trong
thôn nổi lên từng hồi.
Đến lúc trời sáng tỏ, hai người tìm vào một cái quán để ăn uống. Thứ quán giữa
đồng không mông quạnh này, từ lúc gà gáy đã có nhiều người đầu đội, vai mang vào
nghĩ ngơi. Tuy trời còn sớm mà trong quán tiếng nói đã ồn ào. Hai người tìm vào một
bàn trong góc nhà ngồi xuống. Hồi lâu mới thấy một tên tiểu nhị áo đầy dầu mỡ đến
trước bàn khách. Gã đặt hai đôi đũa và đỉa chén xuống, rồi hỏi :
- Hai vị đến sớm nhỉ ? Dùng cơm hay uống rượu.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ rồi quay lại hỏi tiểu nhị :
- Có cháo không ?
Tiểu nhị đáp :
- Có ! Cháo bột và bánh bao...
Từ Văn nói :
- Tốt lắm ! Ngoài cháo ra còn thứ gì ngon nữa lấy cho mấy món. Chúng ta ăn cả
chào lẫn bánh bao.
- Xin hai vị chờ một chút, sắp được cả rồi.
Lúc ấy bỗng nghe trong đám khách hàng có tiếng nói ồm ồm :
- Một đôi vừa đi, lại đôi khác tới. Đôi nào trông cũng ngon lành khiến cho người ta
chảy nước miếng, nhưng có điều đáng tiếc...
Nói tới đây họ dừng lại. Dĩ nhiên họ muốn nói về Từ Văn bị cụt một tay.
Thiên Đài Ma Cơ khẽ bảo Từ Văn :
- Huynh đệ đã nghe thấy chưa ? Đối phương vừa đi khỏi. Chỉ trong vòng một giờ là
ta đuổi kịp.
Hai người ăn qua loa cho xong rồi ra cửa lên đường. Hai người rượt thêm năm chục
dặm nữa vẫn chưa thấy bóng gã thiếu niên áo trắng Lục Quân và thiếu nữ áo hồng
Phương Tử Vi đâu cả.
Từ Văn nóng nảy hỏi :
- Chẳng lẽ mình đuổi quá đi rồi, hay là họ đi vào đường rẽ nào...
Thiên Đài Ma Cơ ngẩn đầu trông trời chiều nói :
- Lúc này bất quá mới vào khoảng giờ tỵ. Chúng ta hãy đuổi theo một lúc nữa rồi
sẽ tính.
Hai người gia tăng cước lực chạy thật nhanh. Bây giờ đã gần tới giờ ngọ. Phía trước
hiện ra một khu rừng rậm, vừa trúc vừa bách xen lẫn nhau. Trong rừng ẩn hiện một
đoạn tường đỏ, dường như là một tòa ni am.
Từ Văn dừng bước hỏi :
- Chúng ta có vào coi không ? Đối phương ở đây nghĩ chân cũng chưa biết chừng.
Vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp thấp thoáng cái đã mất
hút.
Từ Văn không nói gì nữa, nhảy vọt vào rừng.
Trong rừng quả có một am Viện rất xinh xắn. Trên cổng am treo chiếc biển vàng,
đề ba chữ : Tống Tử Am. Chàng chắc bên trong có Tống Tử nương nương. Chàng đi
thẳng đến trước thềm, thì thấy một cô bé tay cầm phất trần xuất hiện. Cô giơ tay lên
hỏi :
- Thí chủ đi đâu ?
Từ Văn coi bộ tiểu ni cô khoé mắt đầy vẻ xuân tình, hai mắt ửng hồng ra chiều
phóng đãng, không phải là hạng người tâm niệm thanh tu. Chàng liền buông thõng
hai tiếng :
- Tìm người !
Tiểu ni cô lộ vẻ kinh ngạc hỏi :
- Thí chủ kiếm ai ?
Từ Văn đáp :
- Một trai một gái.
- A di đà phật ! Am điền là chốn thanh tu làm gì có trai gái ở đâu đến ? Phải chăng
thí chủ...
Từ Văn ngắt lời :
- Tại hạ muốn vào am điều tra...
Tiểu ni cô chận lời :
- Thí chủ ! Trong am cấm chỉ đàn ông bước chân vào.
Bóng người thấp thoáng, Thiên Đài Ma Cơ tiến lại cười nói :
- Chắc bản nhân thì vào được !
Nàng chưa dứt lời, đã khoa chân muốn bước vào ...
Tiểu ni cô cầm ngang cây phất trần chắn lại nói :
- Cả vị nữ thí chủ này nữa ! Xin biết tự trọng mới được.
Thiên Đài Ma Cơ xẳng giọng :
- Cửa phật là nơi tiếp thụ hương hoa thập phương, sao tiểu sư phụ lại ngăn trở bản
nhân ?
Tiểu ni cô đáp :
- Thí chủ lầm rồi ! Bổn Am không nhận của bố thí.
- Bỏ lệ đó đi !
Thiên Đài Ma Cơ vừa dứt lời, lại toan sấn vào.
Tiểu ni cô biến sắc, lớn tiếng hỏi :
- Thí chủ muốn cậy mạnh chăng ?
Thiên Đài Ma Cơ không thèm để ý, nàng nói :
- Muốn sao cũng được.
Miệng nói chân vẫn bước đều. Người nàng xông thẳng vào cây phất trần.
Tiểu ni cô rung cổ tay một cái. Cây phất trần bằng đuôi ngựa biến thành một nắm
cương châm, nhằm bổ vào mặt Thiên Đài Ma Cơ. Chiêu thức đã lợi hại, lại mau lẹ vô
cùng.
Thiên Đài Ma Cơ vung chưởng lên hỏi :
- Tiểu sư phụ làm như vậy há chẳng mất thể thống người xuất gia ư ?
Phát chưởng của nàng đánh ra khiến cho tiểu ni cô không đứng vững, loạng choạng
người đi. Thiên Đài Ma Cơ liền vọt vào.
Tiểu ni cô trợn mắt lên nhìn sau lưng nàng và vẫn đứng yên trong cổng am.
Trong am có tiếng quát mắng, tiếp đến tiếng rú vang lên.
Từ Văn cất bước sấn vào...
Ni cô quát lên :
- Thí chủ hãy dừng bước !
- Muốn chết hay sao ?
Tiểu ni cô thấy cặp mắt Từ Văn lộ đầy sát khí, bất giác lùi lại một bước.
Từ Văn nhảy vọt tiến vào. Chàng thấy một thiếu nữ áo xanh nằm lăn dưới đất. Còn
Thiên Đài Ma Cơ thì bị một vị lão ni trạc tuổi bảy mươi cùng bốn tên tiểu ni bao vây.
Hai bên đứng đối lập chứ chưa động thủ.
Từ Văn vừa dừng chân, thì tiểu ni cô đã tiến đến phía sau. Cây phất trần phát ra
kình phong veo véo, nhằm đánh vào sau gáy chàng.
Từ Văn né tránh rồi quay lại quát lên :
- Tại hạ cảnh cáo ni cô một lần nữa. Nếu còn hung hăng ắc là phải chết !
Năm vị ni cô vừa già vừa trẻ đứng trong trường đều đảo mắt nhìn ra.
Tiểu ni cô ngoài này vờ như không nghe tiếng.
Sểnh một đòn, cô lại tiến vào vung chưởng bên trái ra đánh nhanh như điện chớp.
Từ Văn mặt lạnh như tiền. Chàng không nói nữa mà cũng không nhúc nhích. Chàng
chờ cho ni cô đến gần liền phóng chưởng đánh ra.
- Úi chao !
Tiểu ni cô rú lên một tiếng rồi ngã quay xuống đất lăn đi hai vòng, đoạn nằm yên
không nhúc nhích.
Năm vị ni cô ở trong hiện trường cả kinh thất sắc. Vị lão ni cô mặt lộ sát khí run
lên hỏi :
- Thí chủ cho biết danh hiệu.
Từ Văn đáp :
- Tại hạ là Địa Ngục thư sinh.
Bốn chữ Địa Ngục thư sinh vừa thốt ra, lão ni cô lộ vẻ kinh hãi. Còn bốn tên tiểu ni
cô đều sợ hết hồn tránh sang hai bên.
Thiên Đài Ma Cơ vọt người đi, tiến vào phật đường.
- Ngăn y lại !
Lão ni vừa quát lên, thì bốn tên tiểu ni cô vọt ra chặn đường.
Thiên Đài Ma Cơ vẫn không ngoãnh đầu nhìn lại, phóng song chưởng ra hai bên.
Bốn tên tiểu ni rú lên một tiếng, chúng đều bị hất lùi lại.
Thiên Đài Ma Cơ bóng người thấp thoáng rồi mất hút vào trong cửa nghách. Bốn
tên tiểu ni tức giận quát lên một tiếng, nhảy xổ tới.
Lão ni trỏ vào mặt Từ Văn quát hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi định làm gì ?
- Tại hạ kiếm người.
- Thí chủ kiếm ai ?
- Gã tiểu tử họ Lục.
- Ngươi khinh người quá lắm ! Dám sấn vào giết người...
Từ Văn trỏ vào thi thể thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Thiếu nữ tục gia này là ai ?
Lão ni trợn mắt lên đáp :
- Bất luận y là ai thì ngươi và con tiện nhân kia cũng phải thường mạng.
- Tại hạ xin hỏi lão ni một lần nữa : Gã tiểu tữ họ Lục và thiếu nữ áo hồng có vào
am này không ?
Lão ni không trả lời, mụ quát lên :
- Địa Ngục thư sinh ! Cửa phật là chốn thanh tu, há để ngươi đến đây ô nhục ?...
Mụ xúc động quá, người run lên bần bật.
Từ Văn cũng cảm thấy hành động của mình có điều lỗ mãng. Tuy bọn nữ nhi này
không phải là người xuất gia biết giữ thanh qui, nhưng mình dùng bạo lực bức bách
tra hỏi Lục Quân thì cũng hơi quá. Có thể đối phương không hiểu Lục Quân là ai, mà
chàng đã đánh chết một người, nên trong lòng hối hận.
Sau viện lại vọng lên hai tiếng rú thê thảm. Chắc bốn tên thiếu ni đã bị hại về tay
Thiên Đài Ma Cơ rồi.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, thì lão ni đã giơ hai chưởng lên.
Từ Văn toan phản kích, bỗng thấy phát chưởng của đối phương không có kình lực
xô ra, mà có mùi hương quái dị xông vào mũi. Bất giác chàng cười khanh khách nói :
- Người xuất gia mà cũng dùng chất độc ư ? Đáng tiếc là mụ đã tìm lầm đối tượng.
Lão ni vẻ mặt kinh hãi, run lên hỏi :
- Ngươi không sợ độc ư ?
Từ Văn cười khanh khách đáp :
- Nói về dùng độc, thì mụ chỉ là hạng múa rìu qua mắt thợ.
Lão ni lùi lại một bước dài. Tay phải từ từ giơ lên. Lúc mụ đưa tay lên tới ngang
đầu, thì từ cổ tay trở ra đã biến thành sắc tím đen, phối hợp với bộ mắt ghê gớm của
mụ trông mà phát khiếp.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Hắc sát thủ ! Đạo hạnh của mụ mới được năm thành.
- Nạp mạng đi !
Tiếng quát chói tai vừa dứt. Bàn tay tím đen của mụ chụp xuống Từ Văn nhanh như
cắt, chiêu thức kỳ bí và độc địa vô cùng. Xem chừng thủ pháp của lão ni không phải
hạng tầm thường.
Từ Văn coi chiêu thức của đối phương không vào đâu.
Những ngón tay tím đen của lão ni chụp xuống Từ Văn. Đầu ngón tay xuyên qua
áo vào trong. Từ Văn vẫn thản nhiên nói :
- Thực ra tại hạ không muốn giết tôn giá.
Lão ni hắng giọng một tiếng, rồi đột nhiên vung chưởng bên trái ra chém tới.
Cử động này của lão ni dường như ra ngoài sự tiên liệu của Từ Văn, nhưng chàng
phản ứng thần tốc, đón đỡ thì không kịp, song hạ sát thủ lại có thừa.
Binh...
Tiếp theo là một tiếng rú khủng khiếp. Từ Văn miệng hộc máu tươi, chàng bị hất ra
ngoài một trượng.
Đồng thời, lão ni cũng phải lùi lại liền mấy bước. Tay mụ run lên trỏ vào mặt Từ
Văn giữa lúc chàng vừa đứng lên. Mụ ra chiều khủng khiếp la lên :
- Ngươi... ngươi...
Bóng người thấp thoáng vượt tường mà đi.
Từ Văn ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai chàng hạ sát thủ không công hiệu. Lần thứ
nhất chàng đánh vào người thần bí đoạt vòng tay ngọc. Từ ngày ra đời tới nay, mới có
hai lần này. Còn ngoài ra, ai đã trúng phải là chết liền.
Từ Văn đứng ngẩn người ra một lúc. Chàng sực nhớ đã lâu không nghe tiếng Thiên
Đài Ma Cơ. Thật là một điều quái dị. Chẳng lẽ nàng đã gặp chuyện bất trắc rồi...
Từ Văn nghĩ tới đây, chàng liền chạy vào hậu viện. Giữa đám hoa cỏ xanh tươi, lộ
ra ba gian nhà tịnh xá, trước tịnh xá bày ra bốn xác chết tiểu ni. Bốn bề im lặng như
tờ.
Từ Văn băng mình chạy vào đến dãy hành lang trước tịnh xá, chàng dòm qua cửa
sổ thì thấy màn là nệm gấm thoang thoảng mùi hương, chẳng có vẻ chi là chỗ xuất
gia. Cửa phật là nơi thanh tịnh mà đây là nơi sặc mùi trần tục.
Gian giữa sảnh đường, cách bố trí rất tinh vi chẳng khác nhà sang trọng ngoài đời.
Phía trong còn một phòng ngủ nữa, cách bài trí cũng tương tự. Cả ba gian đều trống
rổng không một bóng người.
Từ Văn nhăn tít cặp lông mày, không biết làm thế nào. Chàng tự hỏi :
- Chẳng lẽ Thiên Đài Ma Cơ không cáo từ đã bỏ đi ?
Bản lãnh và cơ trí nàng như vậy thì đối phương khó lòng hại nàng được. Nhưng
hiện nàng ở đâu ?
Chàng còn đang kinh nghi bỗng nhìn thấy trong sảnh đường treo trên vách một bức
vẻ tượng Phật Quan Âm. Chàng từ từ cầm bức hình đưa sang một bên, thì lộ ra một
cái cửa ngầm vừa một người đi lọt.
Từ Văn trong lòng hồi hộp. Chàng thủ thế chờ đợi.
Một bóng người từ trong cửa ngầm xuất hiện, nàng chính là Thiên Đài Ma Cơ.
Từ Văn kinh ngạc hỏi :
- Vụ này là thế nào đây ?
Thiên Đài Ma Cơ thoăn thoắt đi ra trở về phía sau nói :
- Dưới đất còn có một tòa nhà đường hoàng lắm, chẳng kém chi phủ đệ Vương
công.
Từ Văn hỏi :
- Đại thư có phát hiện ra được điều gì chăng ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Trong đó là phân đà của Hội Tụ Bảo.
Từ Văn sửng sốt hỏi :
- Sao ? Phân đà của Hội Tụ Bảo ư ?
Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Huynh đệ ! Huynh đệ cứ tiến vào mà xem.
Từ Văn hỏi :
- Tình trạng trong đó ra sao ?
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười thần bí đáp :
- Ngươi cứ vào coi sẽ rõ.
Từ Văn lại hỏi :
- Đây đã là một phân đà của Hội Tụ Bảo, vậy gã tiểu tử họ Lục tất vào đây mới
phải ?
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Gã đã vào rồi, song lại đi ngay.
- Đi rồi ư ?
- Đúng thế !
Từ Văn lại hỏi :
- Còn Phương Tử Vi đâu ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Huynh đệ cứ vào coi sẽ rõ.
Từ Văn không hiểu Thiên Đài Ma Cơ thôi thúc mình vào trong bí thất là có ý gì ?
Nhưng chàng nổi tính hiếu kỳ đưa mắt nhìn cô gái đầy vẻ kiều mỵ một cái rồi cất
bước tiến vào nhà bí thất.
Chàng xuyên qua cửa ngách rồi thấy nàng bực đá khá dài. Đi hết bực đá thì trước
mặt hiện ra một đường hầm đá trắng rộng rãi phẳng phiu.
Đường hầm này chì dài chừng mười trượng. Tận đầu đường hầm là ba gian thạch
thất bày thành đường cánh cung như một tòa viện có ba phòng. Khu giữa là một cái
sân nhỏ. Gian nhà trước mặt, ngoài cửa treo bức rèm châu. Còn hai gian kia thì cửa
phòng đóng kín.
Từ Văn ngần ngừ một chút rồi cất bước tiến vào gian giữa có rèm châu buông rũ
xuống.
Chàng nghĩ thầm :
- Thiên Đài Ma Cơ đã bảo mình vào đây điều tra thì tất trong này có điều chi khác
lạ.
Từ Văn mở bức rèm châu lên. Một mùi thơm mát xông vào mũi chàng. Cảnh trần
thiết trong nhà cực kỳ xa xỉ. Những hạt châu chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Bàn ghế toàn
tay thợ khéo chế tạo. Trên bàn bày toàn đồ cổ ngoạn quí giá.
Mé trong kê một cái giường lớn bằng gỗ từ đàn, điêu khắc rất tinh vi.
Trướng gấm buông rủ. Đúng là tình trạng một khuê phòng của nhà đại phú.
Ni am mà có nhà bí thất như thế này thì những câu chuyện bỉ ổi khác không cần
hỏi cũng biết.
Đột nhiên Từ Văn để mắt đến trước giường có một vũng đỏ tươi. Máu ! Đúng là
máu tươi lênh láng đọng lại chưa khô. Chàng cảm thấy trong lòng hồi hộp, nhảy xổ
lại, vén màn gấm lên...
Từ Văn bậc tiếng la hoảng :
- Trời ơi !
Chàng lùi lại mấy bước. Bộ mặt anh tuấn đỏ bừng như gất chín.
Nguyên chàng đã nhìn thấy trên giường có hai xác chết, một nữ ni nhỏ tuổi và một
đại hán to lớn. Cả hai cùng lõa thể. Máu từ nửa người dưới chảy ra ròng ròng.
Từ Văn trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh này. Chàng đứng thộn mặt ra.
Hồi lâu chàng mới định thần lại và biết đôi nam nữ này đã do Thiên Đài Ma Cơ hạ
sát. Tình trạng lõa lồ nàng tự thẹn không tiện nói ra, mới giục chàng vào coi.
Từ Văn hắng giọng một tiếng, vung chưởng đánh ra. Bao nhiêu đồ cổ ngoạn bắn
tung toé, rớt đầy mặt đất vỡ tan tành. Đây là chàng giận cá chém thớt. Chàng nhìn
thấy cảnh bỉ ổi kia mà phát cáu, hành động vô ý thức.
Từ Văn trở gót ra cửa. Chàng vào gian đầu, bất giác chàng lại giật mình kinh hãi.
Trong nhà này, một thi thể thiếu nữ áo xanh nằm lăn ra đó. Cách ăn mặc của thiếu nữ
này hoàn toàn giống như thiếu nữ bị chết ngoài kia, phía trước phật đường.
Theo lời Thiên Đài Ma Cơ thì Tống Tử Am này là một phân đà của Tụ Bảo Hội,
còn hai thiếu nữ áo xanh bị giết kia dĩ nhiên là đệ tử của hội đó. Đáng tiếc là mụ lão
ni đã chạy thoát rồi.
Chàng chuyển mình rẽ sang gian thạch thất đầu kia. Gian này cũng giống như gian
giữa. Cách bày trí cũng cực kỳ xa xỉ ! Trên bàn đặt một lò hương, khói còn bốc lên
nghi ngút. Màn gấm nửa vén nửa buông, nệm gối lung tung. Xem chừng người trong
nhà này vừa mới rời khỏi nơi đây.
Từ Văn thấy không còn gì đáng coi nữa, liền ra khỏi nhà bí thất.
Thiên Đài Ma Cơ đón chàng cười hỏi :
- Huynh đệ thấy thế nào ?
Từ Văn hằn hộc đáp :
- Đây là cái ổ dâm ác, phóng hỏa đốt quách đi cho rồi !
Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Ta cũng tính thế !
Từ Văn lại hỏi :
- Sao đại thư biết am này là phân đà của Tụ Bảo Hội ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Huynh đệ coi xác chết thiếu nữ áo xanh kia, thị đã cung xưng ra cả hai đều là thị
tỳ của Lục Quân.
Từ Văn lại hỏi :
- Đại thư có biết tin tức gì về Phương Tử Vi không ?
- Có ! Y mới rời khỏi nơi đây chừng một giờ.
- Y cùng đi với gã tiểu tử Lục Quân hay sao ?
- Chúng không cần đi cùng đường với nhau, vì Phương Tử Vi đã thành một vật
trong tay Lục Quân rồi...
Từ Văn nghe nói trong lòng rất lấy làm khó chịu.
Cảm tình của con người thật là kỳ quái !
Từ Văn biết rõ thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi là một kẻ thù, chàng đã quyết tâm
chặt đứt tơ tình luyến ái đau thương. Thế mà câu chuyện xảy ra như vậy chàng lại
không thể tự chủ được. Trước nay chàng vẫn lạnh nhạt quật cường. Nhưng giờ chàng
không chặt đứt mối tơ tình mềm nhũng.
Chàng trầm mặt, đứng ngẩn người ra.
Thiên Đài Ma Cơ tủm tỉm cười nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta rượt theo chứ ?
Từ Văn ngơ ngẩn nhắc lại :
- Rượt theo ?
- Ừ ! Không để lọt vào tay gã họ Lục kia được.
- Lọt vào tay gã cái gì ?
- Thạch Phật !
Từ Văn chẳng để ý gì đến Thạch Phật. Chàng nghe Thiên Đài Ma Cơ nói vậy, hững
hờ đáp:
- Cái đó chúng ta bất tất phải phí tâm. Tụ Bảo Hội tuy có chí tụ tích những của báu
thiên hạ, nhưng báu vật này thì họ không lấy được đâu, vì những lão quái vật ở Hội
Vệ Đạo, bất cứ một lão nào cũng đủ tranh dành với họ được.
Thiên Đài Ma Cơ gật đầu nói :
- Huynh đệ nói vậy là phải, nhưng cái mạng của Phương Tử Vi khó mà giữ được...
Từ Văn lại lạnh lùng đáp :
- Việc đòi nợ máu, cũng có người đòi cho rồi.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Vậy mục đích của chúng ta đến đây để làm gì ?
Từ Văn sửng sờ một chút rồi đáp :
- Tiểu đệ định giết thằng lỏi họ Lục.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Chúng ta phải đuổi gấp ngay, không thì chậm mất.
Từ Văn lạc lẽo nói :
- Dù mình không đuổi kịp, thì Tụ Bảo Hội cũng chưa dọn đồ đi đâu được ngay.
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta không đến Tụ Bảo Hội.
Từ Văn ngơ ngác hỏi :
- Vậy chúng ta đi đâu ?
- Chúng ta đến Thiên Hạ Đệ Nhứt Am !
- Phải chăng Đại thư muốn nói là Bạch Thạch Am ?
- Đúng đó !
- Chẳng lẽ gã họ Lục...
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Theo lời cung xưng của ả thị tỳ áo xanh, thì Lục Quân đã cùng Phương Tử Vi đi
lấy vật báu. Khi ta ở núi Đồng Bách nghe tin Phương Tử Vi đã tiết lộ chỗ chôn giấu
Thạch Phật ở Bạch Thạch Am phía sau núi Bạch Thạch.
Từ Văn giương cặp lông mày lên hỏi :
- Thạch Phật là một vật báu trọng yếu của sư môn Phương Tử Vi, thì sao y lại tiết lộ
chỉ chỗ cất giấu cho người ngoài hay ?...
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười thâm trầm ngắt lời :
- Mối tình trai gái thật là vi diệu, nhất là một thiếu nữ chưa đi sâu vào quãng đường
đời lại càng khó nói.
Câu nói của nàng có ý tỏ ra mối quan hệ giữa Lục Quân và Phương Tử Vi đã đến
chỗ sâu xa. Từ Văn nghe rất chói tai. Chàng cảm thấy trong lòng xúc động khó bề áp
chế. Đó là nhược điểm thông thường của con người.
Chàng hỏi :
- Đại thư có biết rõ Bạch Thạch Am ở chỗ nào không ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta biết rồi. Nếu đi suốt đêm, thì chỉ sáng sớm mai là tới nơi.
- Vậy chúng ta đi thôi !
- Hãy đốt cái ổ hồ ly này đã !
Từ Văn cầm đèn châm vào bức màn khám thờ, chỉ trong nháy mắt, thế lửa bốc lên
ầm ầm.
Hai người rời khỏi Tống Tử Am, chạy thẳng về phía Đông.
Mặt trời mới mọc. Làn sương mù còn dày đặc. Trên con đường ruột dê, hai bóng
người đang lao đi rất mau. Đó chính là Địa Ngục thư sinh Từ Văn và Thiên Đài Ma
Cơ.
Thiên Đài Ma Cơ giơ tay trỏ một tòa nhà sắc trắng trên sườn núi, nói :
Đó là Bạch Thạch Am mà võ lâm kêu bằng Thiên Hạ Đệ Nhứt Am.
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã tới trước am, thấy cổng đóng chặt. Toàn am
do những phiến đá trắng hình vuông xếp thành. Bóng tùng xanh ánh vào, khiến người
ta có cảm tưởng đây là một nơi tiên cảnh thần bí.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Huynh đệ ! Chúng ta quanh ra phía sau núi mà lên.
Từ Văn đưa mắt nhìn cổng Am hỏi :
- Chúng ta không vào Am chiêm ngưỡng một chuyến ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Am này trước nay không cho người ngoài vào làm tiết mạn chốn thanh tu. Tuy vị
thần ni ở đây đã viên tịch rồi, nhưng ta nên tôn trọng luật lệ này là hơn.
Từ Văn gật đầu đáp :
- Thôi thế cũng được !
Giữa lúc ấy, Từ Văn chợt trông thấy dưới chân núi có mấy bóng người đang khiên
một cổ kiệu nhỏ chạy lên như bay. Bất giác chàng buộc miệng la :
- Người trong kiệu. Không ngờ Hội Vệ Đạo cũng đã phong thanh đến đây rồi.
Thiên Đài Ma Cơ đưa mắt nhìn xuống núi mấy lần, nói :
- Họ đã đuổi tới đây. Vậy chúng ta không cần phải ra tay.
Từ Văn lại có ý nghĩ khác, chàng không muốn chạm mặt với người Hội Vệ Đạo ở
đây, vội hỏi :
- Đại thư ! Chúng ta hãy lánh đi, Đại thư tính thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ trong lòng ngờ vực đưa mắt nhìn Từ Văn, nhưng nàng cũng đáp :
- Được rồi ! Chúng ta tạm ẩn mình vào trong bụi trúc kia.
Hai người vạch lá chui vào, mỗi người ẩn một chỗ. Từ Văn sực nhớ tới điều chi, lại
cất tiếng hỏi :
- Đại thư ! Hội chủ Hội Vệ Đạo là nhân vật thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
- Huynh đệ đã được mời vào hạng thượng tân và ngồi cùng bàn với y kia mà ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu đệ không biết lai lịch y, mà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại được họ tôn
làm thượng tân.
- Thế thì kỳ nhỉ ?
- Đại thư có biết rõ lai lịch y không ?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng đáp :
- Nếu y để lộ chân tướng mà ra mặt thì có thể...
Từ Văn sửng sốt ngắt lời :
- Sao ? Vậy ra không phải chân tướng y ư ?
Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên đáp :
- Không phải đâu ! Y đeo mặt nạ đấy !
Từ Văn la lên :
- Ủa ! Thảo nào tiểu đệ thấy sắc mặt y ảm đạm và trầm trệ ra chiều dị dáng. Nhưng
y đã khiến cho bọn quái vật như Táng Thiên Ông, Vô Tình Tẩu phải nghe lệnh, thì tất
nhiên phải là một nhân vật phi thường...
- Dĩ nhiên là thế !
Tiếng gió veo véo ! Bảy tám bóng người vọt tới trước am. Cổ kiệu nhỏ cũng đến
nơi ngay.
Từ Văn định thần nhìn qua kẽ lá, chàng không khỏi ngạc nhiên vì cổ kiệu nhỏ này
không phải là cổ kiệu mà chàng đã đoán trước. Trong bọn tùy tùng, chàng chẳng quen
mắt một tên nào, không hiểu đám này ở đâu lại.
Cổ kiệu nhỏ đặt xuống trước am. Bọn tùy tùng là ba lão già và năm hán tử, thõng
tay đứng nghiêm chỉnh trước kiệu.
Trong kiệu có thanh âm một người đàn bà dường như chàng đã nghe quen tai.
- Hà đường chúa ! Đường chúa dẫn người vào xục tìm đi !
Một lão già mặt nhọn tai vểnh, dưới cầm lún phún mấy sợi râu chuột, khom lưng
đáp :
- Trình Hội chủ ! Mấy chục năm nay không ai dám bước chân vào trong am này.
Từ Văn chợt tĩnh ngộ. Người trong kiệu này là Hội chủ Tụ Bảo Hội. Chàng lẩm
bẩm :
- Không ngờ Hội chủ Tụ Bảo Hội vì Thạch Phật mà thân hành đến đây.
Tụ Bảo Hội chủ lạnh lùng hỏi :
- Hà đường chúa ! Nhưng đây là một mệnh lệnh thì sao ?
Đường chúa họ Hà run lên kính cẩn đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh dụ !
Lão vẫy tay một cái. Ba tên tráng hán xoay mình theo lão họ Hà đi tới cổng am.
Đường chúa họ Hà nơm nớp đứng trước cổng ngần ngừ hồi lâu, rồi đánh liều giơ
tay lên đẩy cửa. Không ngờ cổng chỉ khép hờ, hắn vừa đặt tay vào đã mở tung ra
ngay.
Phía trong cổng, hoa cỏ chỉnh tề. Những bậc đá và lối đi toàn một màu trắng tinh,
không nhuộm bụi trần, dường như có người sửa sang quét tước luôn, nhưng sao lại
quạnh quẻ không một bóng người ?
Phía trong cổng dựng một tấm bia vuông bằng đá trắng, trên có khắc một hàng chữ:
Đây là tỉnh địa dành cho bậc chân tu. Kẻ phàm tục hãy dừng bước !
Hà đường chúa cùng ba tên đệ tử đăm đăm nhìn tấm bia, ngần ngừ không dám tiến
bước...
Tụ Bảo Hội chủ ở trong kiệu lại lên tiếng hỏi :
- Hà đường chúa ! Bạch Thạch thần ni đã viên tịch rồi. Ngươi còn sợ gì nữa ?
Hà đường chúa lộ vẻ khủng khiếp quay lại, run lên đáp :
- Bẩm Hội chủ ! Đó chỉ là nghe đồn...
Tụ Bảo Hội chủ lớn tiếng ngắt lời :
- Ngươi muốn kháng lệnh chăng ?
- Ty tòa không dám.
Tụ Bảo Hội chủ hắng giọng một tiếng, rồi gọi :
- Lý đường chúa đâu ?
Một lão già khác mặt lưỡi cày khoa chân bước ra, hướng về cửa kiệu khom lưng
đáp :
- Có ty tòa đây !
- Ngươi vào thám thính xem !
- Xin tuân lệnh !
Lý đường chúa trở gót, ngửng đầu lên đi thẳng đến cổng am...
Hà đường chúa vừa sợ luật lệ của bản hội, vừa lo cho thân mình, lão vọt người tiến
vào am trước.
Binh !
Tiếp theo là một tiếng rú thê thảm ! Hà đường chúa bị hất vọt ra té xuống đất đánh
huỵch một cái không dậy được nữa.
Lý đường chúa cùng ba tên đệ tử đứng thộn mặt ra. Chân tưởng chừng như đã mọc
rễ, không lay chuyển được nữa bước.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ khẽ hỏi :
- Chẳng lẽ Bạch Thạch thần ni vẫn còn sống ở thế gian ?
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu tỏ ra không hiểu. Nàng lộ vẻ kinh nghi, khủng khiếp.
Cứ coi cách phản ứng của người phía trong, thì Bạch Thạch thần ni quả nhiên là
một nhân vật trên đời có một.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ, bỗng chàng quay lại nhìn Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Đại thư ! Bất luận người trong am chính là Bạch Thạch thần ni hay là người nào
khác, nhưng Thạch Phật đã là vật của Thần ni thì Lục Quân đi chuyến này dù có
Phương Tử Vi đồng hành cũng chẳng khác gì đến đây để tìm lấy cái chết.
Thiên Đài Ma Cơ mới nói :
- Ta có bảo không phải thế đâu ? Phương Tử Vi tuy bị gã kia lừa gạt, nhưng khó
lòng qua được tai mắt mấy lão quái Hội Vệ Đạo.
Tụ Bảo Hội chủ dường như cũng bị tình trạng bất ngờ làm chấn động tâm thần. Hồi
lâu mụ không nói gì, mãi sau mới cất tiếng hỏi :
- Trong am có vị cao nhân nào đó ?
Không có tiếng người đáp lại.
Lúc này Hà đường chúa đã run rẫy đứng lên được, miệng ấp úng :
- Bẩm Hội chủ ! Ty tòa...
- Ngươi làm sao ?
- Mất hết công lực rồi.
Tụ Bảo Hội chủ lại hỏi :
- Ngươi có nhìn rõ người hạ thủ không ?
Hà đường chúa đáp :
- Không ! Ty tòa vừa vào khỏi cổng am liền bị ngay một luồng chưởng phong hất
ngược trở ra.
Tụ Bảo Hội chủ lại lên tiếng hỏi :
- Ông bạn nào ở trong am sao không xuất hiện để nói chuyện ?
Vẫn không có tiếng phản ứng.
Bầu không khí trong trường cực kỳ thần bí, khủng khiếp...
Tụ Bảo Hội chủ nói :
- Lý đường chúa ! Các người hãy lui ra !
Lý đường chúa cùng ba tên đệ tử nghe nói khác nào được lệnh đại xá, vội nhảy vọt
trở ra.
Tụ Bảo Hội chủ hắng giọng một tiếng rồi nói :
- Bằng hữu ! Ông bạn bất tất dấu đầu hở đuôi. Đã không có người xuất hiện thì bản
tòa xin cáo từ !
Rồi mụ bảo thủ hạ :
- Hà đường chúa dẫn hai tên đệ tử xuống núi trước đi. Còn ngoài ra hãy theo bản
tòa ra phía sau núi.
Dứt lời, đoàn người chia hai ngã rời khỏi cổng am.
Từ Văn hỏi Thiên Đài Ma Cơ :
- Chúng ta làm gì bây giờ ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đi coi vụ náo nhiệt này cũng vui đấy.
Hai người liền theo mé bên kia Bạch Thạch Am chạy lên núi Bạch Thạch.
Đỉnh núi đá trắng trùng điệp, cỏ không mọc được. Ngoài sườn lác đác có mấy cây
tùng đứng sửng như những chiếc lọng khổng lồ.
Những tảng đá trắng mọc lên cao ngất, rải rác đến mấy mẫu, toàn là những tảng
hình thù quái dị trông như thú chạy, chim bay. Tảng nằm phục xuống, tảng nằm ngữa
ra. Có tảng như đang nhảy lên, thật là lắm kiểu. Người nhìn thấy không khỏi khen cho
tạo vật thần kỳ.
Chính giữa là một tòa liên đài. Trên đài mọc lên một tòa bảo tháp cao hơn trượng.
Mặt chính tòa tháp có khảm một tấm bia đá. Trên bia khắc một hàng chữ bản :
Đây là thành Xá Lợi của Bạch Thạch thần ni
Từ Văn lẩm bẩm :
- Té ra Bạch Thạch thần ni viên tịch, di cốt táng ở chỗ này.
Đỉnh núi như một tiên cảnh huyền diệu, nhưng bị bao phủ một bầu không khí thần
bí.
Phía sau đỉnh núi này còn một ngọn cao chót vót đột khởi đến tận từng mây. Ngọn
này vách dựng đứng và cách Bạch Thạch phỏng chừng bảy tám trượng. Đứng trên
ngọn núi trông xuống dưới không biết tới đâu là cùng tận.
Trên đỉnh Bạch Thạch bóng người chập chùng có đến năm chục. Xem chừng Tụ
Bảo Hội vì pho Thạch Phật chí bão đồn đại trong võ lâm, mà phát động toàn bộ
những phần tử tinh nhuệ đến đây.
Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ len lén đi lên đến đỉnh núi thì ẩn thân vào trong hốc
đá.
Thiếu hội chủ Tụ Bảo Hội là Lục Quân cùng thiếu nữ áo hồn Phương Tử Vi sóng
vai mà ngồi trên lưng một phiến đá hình con rồng.
Tụ Bảo Hội chủ đã rời khỏi kiệu, hiện thân ngồi bên hai người này trên một khối đá
lồi ra ngoài. Phía sau ba người đứng hàng mấy chục đệ tử, già có trẻ có.
Phía sau liên đài bảo tháp, bảy tám đại hán to lớn đứng đầu cấm thiết chử hoạc câu
liêm.
Một lão già áo đen chậm chạp đi tới. Lão dừng chân ở cách bảo tháp chừng năm
mươi trượng.
Lục Quân nghiêng đầu nhìn Phương Tử Vi ôn tồn hỏi :
- Vi muội ! Đúng rồi chứ ?
Phương Tử Vi ngây người ra gật đầu.
Lục Quân lớn tiếng ra lệnh :
- Đào xuống đi ! Làm cho thật lẹ !
Những tiếng búa bổ chan chát. Bụi đá bay lên mù mịt !
Từ Văn nghiến răng nói :
- Đại thư ! Phương Tử Vi đã bị ngoại vật kiềm chế bản tính.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Ngươi nhìn thấy rồi chứ ?
Từ Văn cả quyết đáp :
- Không thể sai được !
Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :
- Bây giờ huynh đệ tính sao ?
Từ Văn đáp :
- Hãy đập chết thằng lỏi họ Lục kia trước...
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :
- Khoan đã !
Từ Văn hỏi ngay :
- Đại thư còn có cao kiến gì ?
Xem chừng trong vụ này lắm chuyện ngoắt ngoéo. Người ở trong Bạch Thạch Am
vừa rồi ra tay phế bỏ công lực của Hà đường chúa, thì bất tất là ai song cũng cùng phe
với Phương Tử Vi. Hắn đã biểu lộ một bản lãnh kinh người mà sao không xuất hiện để
ngăn trở ? Phương Tử Vi đã là truyền nhân của Thần ni thì dĩ nhiên có mối liên quan
mật thiết với người trong bóng tối vừa động thủ kia...
Từ Văn ngắt lời :
- Theo ý Đại thư thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta hãy xem tấn kịch này ra sao đã. Màn chót chắc còn lắm chuyện hay.
Từ Văn ngẩm nghĩ một chút rồi hỏi :
- Tụ Bảo Hội chủ đã biết rõ mưu đồ của mình có người phát giác, mà mụ vẫn cứ
hành động không ngần ngại chi hết, thì tất mụ ỷ vào điều chi đó ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta cũng nghĩ thế !
Sự thực đã ra ngoài điều tiên liệu của hai người, lâu lắm vẫn chẳng thấy một người
nào xuất hiện ngăn trở.
Một phiến đá tảng vừa móc lên, liền có tiếng người la kinh hãi :
- Thạch Phật !
Tụ Bảo Hội chủ quát :
- Tránh ra !
Tiếng quát chưa dứt mụ đã vọt đến chỗ vừa quật lên. Bảy tám đại hán liền động
thân nhất tề lùi lại.
Tụ Bảo Hội chủ chăm chú nhìn thạch huyệt, mụ bật lên tràng cười đắc ý.
Những hạt châu xanh biếc trên đầu mụ long lanh dưới ánh mặt trời.
Bao nhiêu đệ tử Tụ Bảo Hội có mặt tại trường đều ngẩng mặt đợi chờ.
Tụ Bảo Hội chủ cúi xuống, thò tay ra nhắc lấy pho tượng Phật bằng thạch, cao
chừng hai thước. Pho tượng này do một tay danh thần được khắc ra, đứng xa trông
như người sống.
Từ Văn run lên nói :
- Bọn chúng đã lấy được Thạch Phật rồi !
Thiên Đài Ma Cơ hứ một tiếng rồi nói :
- Ta coi có điều không đúng.
Từ Văn hỏi :
- Không đúng ở chỗ nào ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ngươi không coi trước ngực pho tượng kia có một lổ thủng bằng nắm tay đấy ư ?
Ta chắc có điều chi khác lạ đây.
Từ Văn cất tiếng khen :
- Mục lực của Đại thư thật là tinh xảo. Kiến thức của Đại thư cũng cao hơn người
một bực.
Lời ca ngợi này quả là tự nội tâm Từ Văn phát ra. Từ ngày chàng thay đổi tính tình,
đây là lần thứ nhất chàng ca ngợi người khác. Trước kia vốn tính lạnh lùng, bất luận
ai thế nào chàng cũng không mở miệng.
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười sung sướng hỏi :
- Huynh đệ ! Có phải ngươi mỉa mai đó chăng ?
Từ Văn thành thực đáp :
- Không phải thế ! Đó là chân tâm của tiểu đệ.
Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, thì thấy Tụ Bảo Hội chủ cầm Thạch
Phật ngắm đi ngắm lại, lộ vẻ nghi ngờ quay lại hỏi thiếu nữ áo hồng :
- Phương cô nương ! Thạch Phật sao lại không có ruột ?
Phương Tử Vi vẻ mặt vẫn thản nhiên đáp :
- Tiểu muội không biết.
Tụ Bảo Hội chủ lại hỏi :
- Lúc cô nương thấy Thạch Phật lần đầu cũng thế này hay sao ?
Phương Tử Vi đáp :
- Đúng thế !
Giữa lúc ấy Tụ Bảo Hội chủ đột nhiên la hoảng. Mụ chỉ còn tay không. Đứng cách
mụ ngoài ba trượng là một lão già lưng còng, tay đang cầm pho tượng Phật đó.
Lão già lưng gù xuất hiện lúc nào, và đã đoạt Thạch Phật trong trường hợp nào,
chẳng một ai nhìn thấy.
Từ Văn kinh hãi hỏi :
- Lão gù kia là ai ?
Thiên Đài Ma Cơ giọng nói run run khẽ đáp :
- Coi thân thủ này, thì không khéo lão là...
Nàng chưa nói dứt lời thì Tụ Bảo Hội chủ nét mặt hầm hầm lớn tiếng :
- Diệu Thủ tiên sinh ! Bây giờ ngươi đã biến đổi ăn cắp thành cướp giật rồi ư ?
Lão lưng gù cười khành khạch hỏi lại :
- Quách Vân Hương ! Mụ căn cứ vào đâu mà nhận định lão phu là Diệu Thủ tiên
sinh ?
Tụ Bảo Hội chủ xẳng giọng :
- Trên chốn giang hồ chẳng lẽ còn người thứ hai nào, có chân tay trộm cướp này
sao ?
Lão lưng gù cưới khẩy nói :
- Dù tôn giá có đoán trúng đi... nhưng này ! Quách Hội chủ ! Tôn giá thóa mạ lão
phu chân tay trộm cướp thì tôn giá đã có gì cao cả hơn ?
Tụ Bảo Hội chủ nói :
- Các hạ giao trả bản Hội chủ vật đó đi là hơn.
- Nếu không trả thì sao ?
- Bản Hội chủ thề rằng sẽ không tha các hạ đâu.
Lão lưng gù cười khẩy đáp :
- Cái đó lão phu không để ý.
Từ Văn nghe nói đối phương là Thần Thâu Diệu Thủ tiên sinh, tiếng tăm chấn động
giang hồ, thì lửa giận bốc lên ầm ầm. Chàng không nghi ngờ gì nữa. Người đoạt vòng
tay ngọc của chàng tất nhiên là lão. Cứ coi vụ này cũng đủ chứng minh. Chàng liền
nhoài người vọt ra.
Tụ Bảo Hội chủ Quách Vân Hương buột miệng la lên :
- Địa Ngục thư sinh !
Mặt mụ đầy sát khí.
Từ Văn đảo mắt nhìn mụ, rồi tiến về phía Diệu Thủ tiên sinh.
Diệu Thủ tiên sinh đảo mắt nhìn ra hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi cũng thích pho Thạch Phật này chăng ?
Từ Văn xẳng giọng đáp :
- Tại hạ không có ý ấy !
Diệu Thủ tiên sinh hỏi lại :
- Vậy ý ngươi muốn gì ?
Từ Văn trợn mắt lên đáp :
- Các hạ đã biết rồi, sao còn giả vờ hỏi ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Dường như lão phu cùng tôn giá chưa có chuyện gì với nhau kia mà ?...
Từ Văn tức mình đáp :
- Hừ ! Các hạ nói thế thì đúng là hạng trộm gà trộm chó, chỉ đáng là kẻ mạt lưu
trên chốn giang hồ.
Diệu Thủ tiên sinh quắc mắt lên nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Câm miệng đi ! Ngươi ăn nói với lão phu phải giữ lễ độ một
chút.
- Lễ độ ư ? Các hạ có đáng không đã ?
Diệu Thủ tiên sinh vô cùng nghi hoặc, lão chăm chú nhìn Từ Văn một hồi rồi nói :
- Tiểu tử ! Có chuyện gì rồi hãy nói. Ngươi hãy chờ lão phu thu xếp chuyện bên
này đã.
Từ Văn mắt tóe lửa, nói bằng một giọng lạnh như băng :
- Các hạ đừng hòng đánh bài tẩu mã...
- Chớ nói giỡn ! Diệu Thủ tiên sinh này mang cái chiêu bài đó, không phải là vô
giá trị như ngươi đã nghĩ đâu.
- Được rồi ! Vậy các hạ tính xong chuyện bên ấy đi.
Diệu Thủ tiên sinh đưa mắt sang nhìn Tụ Bảo Hội chủ rồi cười hì hì nói :
- Quách Vân Hương ! Mười năm luyện tập, tôn giá đã thành tài, tiểu yêu biến thành
đại quái. Tôn giá ngang nhiên mở tổng đàn để làm Hội chủ. Tôn giá có biết qui củ về
những chuyện ăn cắp lừa gạt không ?
Tụ Bảo Hội chủ biến sắc hỏi :
- Qui củ thế nào ?
- Môn có môn qui, gia có gia pháp. Nghề không đạo cũng có quy củ rất sâu xa,
gói vào tám chữ.
Tụ Bảo Hội chủ nghe Diệu Thủ tiên sinh nhắc tới tám chữ, sợ quá loạng choạng lùi
lại một bước dài. Dưới trướng mụ có mấy chục tên đệ tử ai cũng biến sắc run lên.
Diệu Thủ tiên sinh lớn tiếng quát hỏi :
- Tôn giá thuộc vào hạng nào trong tám chữ ?
Tụ Bảo Hội chủ run lên đáp :
- Lôi, Điện, Phong, Hỏa, Sơn, Thủy, Thổ, Mộc. Trong bốn chữ dưới bản Hội chủ
chiếm chữ Sơn.
Diệu Thủ tiên sinh cười nói :
- Đạo hạnh tôn giá kém nhiều. Bản nhân chiếm chữ Điện trong bốn chữ trên.
Tụ Bảo Hội chủ mặt xám như tro tàn, cúi xuống nói :
- Xin tha thứ cho tại hạ, vì không biết nên đã mạo phạm.
- Quách Vân Hương ! Bản nhân muốn đem Thạch Phật đi.
- Không được !
Diệu Thủ tiên sinh chau mày nói :
- Lão phu biết trong lòng ngươi có ý bất phục. Vậy nói trắng cho ngươi hay : Bạch
Thạch thần ni là người ai cũng kính trọng. Bạch Thạch Am là nơi thánh địa, cả hai bên
Bạch đạo và Hắc đạo đều không dám mạo phạm. Ngươi bức bách bọn thủ hạ phải sấn
vào trong am, đó là lổi ở ngươi...
- Dạ !...
- Còn nữa. Cửa am ta đã để ký hiệu biểu thị bằng chữ Điện, mà ngươi không xem
xét, còn lên tiếng đòi người trong am phải xuất hiện. Thế thì ngươi ngu quá, không
thể tha thứ được...
Tụ Bảo Hội chủ lại đáp một tiếng :
- Dạ !...
Diệu Thủ tiên sinh nói tiếp :
- Bây giờ ngươi hãy đi coi ký hiệu ở trên mặt đá hình tam giác kia.
Tụ Bảo Hội chủ ngẩng đầu hướng về phía vừa đào lên để lấy Thạch Phật. Mụ khẽ
la một tiếng rồi lùi lại ba bước.
Diệu Thủ tiên sinh nói ra vẻ giáo huấn thuộc hạ :
- Theo luật lệ của Không đạo, thì đồng đạo không được xâm phạm lẫn nhau. Ngươi
cũng là người biết chữ. Thế mà ngươi đã phạm thượng.
Tụ Bảo Hội chủ mất hết oai phong. Người mụ run lật bật.
Diệu Thủ tiên sinh khoa tay nói :
- Nghĩ đến ngươi vì vô tâm mà phạm lổi lầm. Thôi ngươi đi đi !
- Tạ ơn thượng bối !
Mụ nói xong, quát bọn đệ tử tùy tùng :
- Xuống núi đi !
Lục Quân tay dắt Phương Tử Vi. Hai người đứng dậy sóng vai...
Từ Văn đột nhiên băng mình đến trước mặt Lục Quân lạnh lùng quát lên :
- Lưu nàng lại !
Phương Tử Vi ngó Từ Văn một cái, nhưng không phản ứng. Vẻ mặt nàng cũng
giống như vẻ mặt Tưởng Minh Châu lúc bị hội này bắt cóc đi.
Thiếu niên áo trắng Lục Quân nghiến răng hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi căn cứ vào điều chi ?
- Chẳng căn cứ vào điều chi hết !
- Ngươi đừng ỷ có tuyệt kỷ rồi lấn áp người quá. Địa Ngục thư sinh ! Ta nói cho
ngươi hay là nàng không yêu ngươi đâu.
Câu này khác nào lưỡi dao đâm vào tim Từ Văn, chàng quát hỏi :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Tụ Bảo Hội chủ tiến lên một bước nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Lần trước ngươi xông vào bản hội giết người, cướp con tin,
món nợ đó đã đến lút phải thanh toán rồi !
Từ Văn nghiêng mình sang một bên rồi hỏi :
- Hay lắm ! Bây giờ tính thế nào ?
Tụ Bảo Hội chủ đáp :
- Giết người thì phải thường mạng.
Từ Văn nói :
- Tại hạ người còn thì mạng sống hãy còn. Tôn giá có bản lãnh thì cứ lấy. Mời tôn
giá ra tay !
Đường chúa họ Lý và một lão già khác đột nhiên tiến lại. Còn mười mấy tên đệ tử
Tụ Bảo Hội tản ra bao vây. Người nào cũng tay cầm trường kiếm.
Bầu không khí trong hiện trường lâm vào tình trạng khẩn trương.
Diệu Thủ tiên sinh lên tiếng :
- Tiểu tử ! Món nợ giữa chúng ta đành để ngày khác. Lão phu không thể chờ lâu
được.
Từ Văn vọt người trở lại, vội nói :
- Khoan đã...
Chàng chưa dứt lời, thì một luồng gió đã xô tới.
Nguyên Tụ Bảo Hội chủ thừa cơ lúc chàng sơ hở, liền ra tay đánh ngay.
Từ Văn không ngờ đối phương động thủ một cách quá đột ngột. Người chàng đang
vọt đi, thêm vào chưởng lực đẩy mạnh. Thân hình chàng lao đi như tên bắn sắp đập
vào tháp liên đài. Với sức đụng này ai cũng cho là chàng nếu chẳng chết tất cũng bị
thương nặng...
Nhưng một luồng gió ôn hòa chênh chếch thổi tới, khiến cho sức mạnh giảm đi quá
nửa.
Từ Văn sắp đụng vào tháp đá, thì đột nhiên cảm thấy thế lao mình giảm bớt. Trong
lúc vội vàng, chàng liền thuận đà biến đổi chiêu thức, phóng chưởng đẩy ngược lại
cho người hạ xuống.
Nhưng chàng cũng kinh hãi thất sắc.
Người tiếp tay cho Từ Văn chính là Diệu Thủ tiên sinh.
Từ Văn định thần nói :
- Đa tạ các hạ đã ra tay viện trợ !
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Ngươi bất tất phải cảm ơn ta. Con tiện hồ ly cùng đi với ngươi quả là dày công tu
dưởng. Thị cố nín hơi không chịu xuất hiện.
Lời Diệu Thủ tiên sinh nói đây dĩ nhiên là để trỏ vào Thiên Đài Ma Cơ.
Từ Văn nghe lão nói, biết vậy chứ không để ý.
Một tiếng cười vang, Thiên Đài Ma Cơ xuất hiện. Người nàng đẹp lồ lộ khiến cho
kẻ hữu tâm không khỏi mơ màng.
Diệu Thủ tiên sinh chăm chú nhìn Từ Văn hỏi :
- Tiểu tử ! Chuyện này là thế nào đây ?
Từ Văn toan trả lời thì một tràng cười ồm ồm đinh tai nhức óc đột nhiên vọng lại.
Tiếng cười như xé không gian vọt đi, khiến cho làn không khí chung quanh chuyển
động kịch liệt.
Thiên Đài Ma Cơ buột miệng nói :
- Vô Tình lão nhi đã đến đó ! Bao nhiêu người trong trường đều bị tiếng cười khủng
khiếp làm cho tái mặt. Chỉ có Diệu Thủ tiên sinh là còn giữ được vẻ tự nhiên.
Từ Văn liền thi triển phép hóa giải thuật Thiên Chấn mà Thiên Đài Ma Cơ đã
truyền thụ cho chàng cách đây không lâu, để chống lại thanh âm. Quả nhiên khí huyết
chàng bình tĩnh trở lại.
Chỉ trong chốc lác, bọn đệ tử Tụ Bảo Hội công lực kém, đều lộ vẻ đau khổ vô cùng.
Tiếng cười vừa dứt, trong hiện trường lại thêm ra hai quái nhân, họ chính là Vô
Tình Tẩu và Táng Thiên Ông.
Từ Văn tựa hồ bị lửa giận đốt cháy tâm can, nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì.
Chàng tự biết mình không phải là đối thủ với hai tên lão quái này.
Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông hai người đứng hai bên Diệu Thủ tiên sinh.
Hiển nhiên nhị quái cũng vì Thạch Phật mà đến.
Tụ Bảo Hội chủ vẩy tay một cái. Cả đoàn mấy chục người len lén rút lui ra ngoài.
Lục Quân cũng dắt Phương Tử Vi lui ra.
Từ Văn lớn tiếng quát :
- Gã họ Lục kia ! Ngươi toan chuồn đi nhưng không dễ đâu.
Chàng băng mình nhảy xổ tới, nhưng Lý đường chúa cùng một lão già khác đồng
thời quay lại phát chưởng ra ngăn trở.
Từ Văn lạng người đi một cái, tránh khỏi chưởng phong phía chính diện. Đồng thời
chàng phóng chưởng phản kích.
- Oẹ oẹ !
Tiếp theo là hai tiếng rú khủng khiếp. Hai lão già ngã lăn ra, tắt hơi tức khắc.
Tụ Bảo Hội chủ quát lên một tiếng, nhảy xổ về phía Từ Văn. Song chưởng của mụ
phát huy hết công lực đánh ra.
Mụ đã làm chủ một bang hội, thì dĩ nhiên công lực không phải tầm thường. Phát
chưởng mụ phóng ra giữa lúc tức giận, tưởng chừng như lay non, chuyển núi.
Từ Văn bị hất lui lại mấy bước. Người chàng đập vào một mỏm đá. Khí huyết nhộn
nhạo cả lên. Lục Quân dắt Phương Tử Vi chạy về phía trước. Gã vượt bọn thủ hạ lao
đi.
Một tiếng hô lớn :
- Tránh ra !
Thiên Đài Ma Cơ vừa quát vừa vung tay một cái. Một nắm Tố nữ thần châm tung
ra. Tiếng rú, tiếng rên vang dội hòa lẫn với nhau. Mười mấy tên đệ tử Tụ Bảo Hội
nằm lăn dưới đất.
Thiên Đài Ma Cơ vọt lên đón đầu Lục Quân, nàng thét lớn :
- Gã họ Lục kia ! Buông y ra !
- Không được !
- Hội Vệ Đạo sẽ bắt các ngươi mà mỗ.
Lục Quân cặp mắt ti hí ngắm nghía Thiên Đài Ma Cơ từ trên đầu xuống tới gót
chân.
Thiên Đài Ma Cơ cười tươi như hoa xuân, lên giọng rất quyến rủ :
- Thiếu hội chủ ! Thiếu hội chủ quả là một nhân vật rất phong lưu đài các !
Lục Quân cười híp mắt lại :
- Cô nương đúng là một vị tiên giáng trần, khiến ai trông thấy cũng phải tiêu hồn.
Thiên Đài Ma Cơ càng cười tươi hơn. Lưng liễu mềm mại tiến về phía trước một
bước nói:
- Thiếu hội chủ thật là người thâm tình.
Lục Quân giương cặp lông mày lên đáp :
- Dĩ nhiên ! Tại hạ đâu có trơ như gổ đá kiểu thằng lỏi cụt tay kia được !
- Hay quá !
Thiên Đài Ma Cơ nhanh như chớp chụp xuống cổ tay Lục Quân.
Lục Quân né người đi, kéo Phương Tử Vi đưa ra chắn trước người gã, rồi cười lạt
nói :
- Thiên Đài Ma Cơ ! Tại hạ không đến đổi quá ngu ngốc chẳng biết gì.
Thiên Đài Ma Cơ lại chụp nhanh như chớp. Lục Quân chưa dứt lời thì tay nàng đã
chạm vào vai Phương Tử Vi.
Binh !
Phương Tử Vi thuận tay phóng ra một chưởng làm cho Thiên Đài Ma Cơ phải lùi
lại ba bước. Phương Tử Vi ra tay quá đột ngột nên Thiên Đài Ma Cơ không ngờ tới,
thành ra cười dỡ khóc dỡ.
Bên kia Từ Văn cùng Tụ Bảo Hội chủ vẫn đánh nhau kịch liệt.
Dường như Tụ Bảo Hội chủ biết rõ Từ Văn chỉ hạ sát thủ được vào người đứng gần,
thủy chung mụ vẫn giữ khoảng cách khá xa, mụ toàn dùng chưởng lực cách không
đánh ra để công kích.
Hai người không thể tranh thắng bại trong một thời gian ngắn.
Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông để hết tinh thần vào việc thi triển khinh công
quán thế để uy hiếp Thần Thâu Diệu Thủ tiên sinh.
Cả hai bên vẫn dằn co và chẳng ai nói câu nào. Nhưng cả ba đều hiểu rằng nếu hai
lão quái dùng công lực thì thừa sức kiềm chế để hạ sát Diệu Thủ tiên sinh, nhưng hai
lão vẫn dè dặt không hạ thủ, vì sợ mình sơ ý sẽ bị đối phương tẫu thoát hay vì vẫn
chưa hết lòng húy kỵ. Dĩ nhiên hai lão đã tính toán rồi.
Thiên Đài Ma Cơ đột nhiên biến sắc nói :
- Lục Quân ! Nhất định ngươi phải chết !
Giữa lúc ấy, một lão bà tóc bạc, mình mặc áo sặc sở, xuất hiện bất thình lình như
quỉ mỵ. Mụ xuất hiện vô cùng đột ngột chẳng ai biết từ phương nào. Tưởng chừng mụ
đã đến đây từ trước.
Thiên Đài Ma Cơ không khỏi kinh ngạc. Mắt nàng ngẩu nhiên chạm phải mục
quan đối phương, toàn thân nàng chấn động như bị điện giật. Bất giác nàng lùi lại
mấy bước.
Mục quang của mụ già có một lực lượng làm cho người ta phải khiếp đảm và cảm
thấy mình bé nhỏ yếu đuối...
Mụ già mặc áo sặc sở đảo mắt nhìn quanh, rồi ngó Lục Quân chầm chập. Mụ hé
đôi môi khô đét cất giọng lạnh lùng nói :
- Gã mắt chuột kia ! Còn chưa buông tay ra ư ?
Lục Quân vừa nghe nói quả nhiên buông tay, tựa hồ ánh mắt cùng lời nói của mụ
có một mãnh lực huyền bí không ai kháng cự được.
Mụ già lại nói :
- Bữa nay lão bà không muốn mở sát giới, nên lưu cái mạng nhỏ bé của ngươi lại
đó.
Dứt lời, mụ cắp lấy Phương Tử Vi vọt đi nhanh như điện chớp.
Thiên Đài Ma Cơ lẩm bẩm như nói để mình nghe :
- Đúng mụ ! Đúng mụ rồi ! Không ngờ mụ cũng gia nhập Hội Vệ Đạo...
Giữa lúc ấy trong trường có tiếng người nôn ọe. Thiên Đài Ma Cơ quay đầu lại xem
thì ra Từ Văn đang thổ huyết. Chàng lùi lại luôn mấy bước.
Thiên Đài Ma Cơ xao xuyến trong lòng, vội băng mình tới hỏi bằng một giọng rất
quan thiết :
- Huynh đệ ! Có nguy hiểm lắm không ?
Từ Văn nghiến răng, giơ tay lên vuốt miệng đáp :
- Không có gì quan trọng !
Chỉ trong chớp mắt, Tụ Bảo Hội chủ đã lao người đi như bay xuống núi, để lại hơn
mười xác chết.
Từ Văn hằn hộc nói :
- Món nợ này sớm muộn gì rồi cũng phải thanh toán. Đại thư ! Phương Tử Vi đâu
rồi ?
Thiên Đài Ma Cơ mặt hoa biến sắc, trong lòng chua xót nhưng cũng đáp bằng một
giọng rất ôn tồn :
- Y được người đồng bọn đem đi rồi !
Từ Văn tự trách mình sao lại quan tâm đến đối phương làm chi ? Nàng ta đã ở trong
phe của kẻ thù...
Chàng vừa đảo mắt nhìn vào mé trường bên kia, thì thấy Vô Tình Tẩu cùng Táng
Thiên Ông đang nhìn chòng chọc vào mặt Diệu Thủ tiên sinh.
Khoé mắt Diệu Thủ tiên sinh hơi lộ vẻ nóng nảy. Hắn bị hai lão quái này giám thị.
Tuy thân pháp thông huyền nhưng hắn lại không dám vọng động, vì lở chạy không
thoát thì cũng bị tổn thương đến thanh danh.
Hồi lâu Táng Thiên Ông lên tiếng :
- Ông bạn ! Để Thạch Phật lại đó, rồi thượng lộ đi !
Diệu Thủ tiên sinh cười khanh khách đáp :
- Nếu tại hạ xuống núi tay không là trái với lời tổ huấn.
- Liệu ông bạn có đem đi được chăng ?
- Có thể !
Vô Tình Tẩu lạnh lùng nói :
- Ông bạn hãy thử đi coi ! Lão phu không chờ lâu được.
Diệu Thủ tiên sinh thản nhiên hỏi :
- Sao hai vị không động thủ ?
Táng Thiên Ông lạng người đi như một trái banh thịt đáp :
- Ông bạn ! Hai bên liệu đấy mà làm chớ không tuyên bố trước.
Từ Văn kinh ngạc đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ để hỏi nàng họ đang giỡ trò gì ?
Sao cả hai bên cứ dằn co hoài, chẳng ai muốn ra tay trước !
Thiên Đài Ma Cơ hiểu ý chàng liền lắc đầu để tỏ ra là nàng cũng không hiểu.
Trong hiện trường bao phủ một làn không khí thần bí.
Diệu Thủ tiên sinh cầm Thạch Phật giơ lên, cất giọng thâm trầm hỏi :
- Nhị vị nhất định không buông tha tại hạ ư ?
Vô Tình Tẩu đáp :
- Trừ phi ông bạn chịu để Thạch Phật lại, không thì đừng hòng chạy thoát.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Tại hạ đã nói là không được đâu.
Vô Tình Tẩu hỏi :
- Đánh nữa hay sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Nếu nhị vị còn thích, thì tại hạ cũng xin bồi tiếp.
Vô Tình Tẩu lại hỏi :
- Nếu lão phu phát huy toàn lực thi triển thuật Thiên Chấn, còn Táng Thiên Ông
huynh phóng Táng Thiên thần chưởng thì ông bạn có biết hậu quả sẽ đến thế nào
không ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Tại hạ tin chắc rằng có thể đấu với một trong hai vị.
Vô Tình Tẩu hỏi gặng :
- Nếu như thế thì ông bạn được ích gì ?
Từ Văn sinh lòng ngờ vực. Chàng nghe hai người nói mà chẳng hiểu gì, tự hỏi :
- Chẳng lẽ Diệu Thủ tiên sinh có sát thủ gì khiến cho hai nhân vật võ công tuyệt
thế phải e dè chăng ?
Một cảm giác khiến cho Từ Văn càng thêm nghi hoặc là vừa rồi chàng bị một phát
chưởng của Tụ Bảo Hội chủ đánh lên không đã khiến chàng thổ máu tươi. Chàng tự
biết thương thế mình khá nặng, nhưng hiện giờ dường như khí huyết lưu thông thư
thái không có gì ngăn trở và tuyệt không thấy triệu chứng bị thương. Chàng không
uống thuốc, không điều dưởng, thương thế tự nhiên bình phục thật là một điều kỳ dị.
Dĩ nhiên chàng để bụng không nói cảm giác này ra.
Táng Thiên Ông xẳng giọng hỏi Diệu Thủ tiên sinh :
- Lão Thâu nhi ! Ngươi định liều mạng với Thạch Phật ư ?
Diệu Thủ tiên sinh không nghĩ ngợi gì đáp ngay :
- Đúng thế ! Nhưng trong hai vị thì chỉ còn một vị sống sót mà thôi, có khi chết cả
đôi cũng chưa biết chừng.
Táng Thiên Ông nói :
- Lão phu sống mãi cũng chán rồi. Bây giờ lão phu bồi tiếp ngươi đây !
Diệu Thủ tiên sinh cười khanh khách nói :
- Hay lắm ! Tại hạ mà được chết cùng không tay cự phách, thì còn gì đáng tiếc
nữa...
Táng Thiên Ông hô :
- Lão phu sắp ra tay đây !
Giữa lúc ấy bất thình lình một giọng nói ấm ớ, nhưng kình lực khá mạnh vang lên :
- Người chết lưu danh, lão Thâu nhi chết như vậy cũng được là an ũi rồi.
Tiếng nói vừa dứt thì một người xuất hiện. Rõ ràng một văn sĩ trung niên, mình
mặc áo màu lam. Cặp mắt tinh anh sắc sảo. Có điều nước da hơi lợt không xứng với
đôi mắt. Tú sĩ tay cầm quạt dấy to gấp đôi quạt thường. Hắn còn cắp một cái cặp
sách.
Diệu Thủ tiên sinh nhìn văn sĩ bằng cặp mắt nghiêm trang hỏi :
- Ông bạn là cao nhân phương nào ?
Văn sĩ trung niên đang phe phẩy cây quạt, gắp lại nói :
- Tại hạ là Thất Tinh cố nhân !
- Sao ? Thất Tinh cố nhân ư ?
- Chính thị !
- Tại hạ chưa từng nghe qua.
- Lão Thâu nhi ! Lão đã ăn cắp mọi vật khắp thiên hạ mà lại không biết người thiên
hạ.
- Chà ! Ông bạn nói có lý !
Từ Văn nghe đối phương báo danh tánh thì toàn thân đột nhiên tê dại, đó là sự phản
ứng của trực giác. Vì chàng xuất thân ở Thất Tinh Bảo, mà phụ thân chàng lại là Thất
Ting Bang chúa, chàng không khỏi ngạc nhiên tự hỏi :
- Chẳng lẽ Thất Tinh cố nhân cũng có mối quan hệ với Thất Tinh Bảo ?
Rồi chàng theo đuỗi những hình ảnh trong ký ức, nhưng không tìm ra manh mối gì.
Có điều chàng liên tưởng đến Thất Tinh Bảo gặp thảm họa máu đổ chan hòa.
Mẫu thân chàng lạc lỏng nơi đâu chàng cũng không hay. Hiện giờ kẻ thù đang
trong gang tất mà chàng chẳng làm gì được, cả thân thế mình cũng không dám tiết lộ,
thì mối đau khổ đó không bút nào tả xiết.
Những biến chuyển tâm lý này của Từ Văn dĩ nhiên Thiên Đài Ma Cơ không hay
biết được, vì nàng chưa hiểu thân thế chàng.
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sắc bén nhìn Từ Văn, hai luồng mục quang vừa
đụng nhau. Từ Văn bất giác run lên, vì đôi mắt đối phương lộ đầy sát khí.
Mục quang Thất Tinh cố nhân nhìn ra chỗ khác rồi, mà Từ Văn vẫn chưa hết run
sợ. Chàng không hiểu đối phương vì lẽ gì đã nhìn chàng bằng khóe mắt này ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Huynh đệ có biết lai lịch người này chăng ?
- Tiểu đệ không hay.
- Người này không phải hạng thiện lương.
Từ Văn gật đầu đáp :
- Tiểu đệ cũng có cảm giác như vậy.
Thất Tinh cố nhân cười lạt nói :
- Thiên địa tuần hoàn. Tại hạ đi chuyến này kể cũng không uổng.
Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu đưa mắt nhìn hắn ra chiều chán ghét.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi tiếp :
- Thất Tinh cố nhân ! Ngươi chuẩn bị làm gì đây ?
- Phải chăng ông bạn muốn có vật đại giá ?
- Đương nhiên trong thiên hạ chẳng có vật gì không khó nhọc mà lấy được bây giờ.
- Theo ý các hạ thì sao ?
- Rút lui là hơn.
- Nếu không thì sao ?
- Các hạ sau này có hối, cũng không kịp nữa.
- Tại hạ không bao giờ hối hận hết !
- Bữa nay các hạ sẽ rút kinh nghiệm...
- Lão Thâu nhi ! Tình thực mà nói, bữa nay các hạ lâm vào thế cỡi hổ không xuống
được nữa. Ai muốn đoạt được vật báu thì phải liều mạng, có đúng thế không ?
Diệu Thủ tiên sinh gật đầu đáp :
- Ông bạn nói câu này thật chí lý !
- Tại hạ xin khuyên các hạ thôi đi là hơn...
- Bằng hữu, các hạ định cùng Thạch Phật sống chết chăng ?
- Nếu quả có người nguyện ý bồi tiếp, thì tại hạ quyết chẳng chối từ.
Thất Tinh cố nhân quay ngang ra nhìn Vô Tình Tẩu trầm giọng hỏi :
- Tiền bối đức cao trọng vọng. Hai phe Hắc Bạch cùng khâm phục, chẳng lẽ lại...
Vô Tình Tẩu xua tay ngắt lời :
- Nơi đây không phải là chỗ để các hạ nói sao nên vậy.
Thất Tinh cố nhân hắng giọng nói :
- Tiền bối nên biết điều một chút.
- Hay hơn hết là các hạ mau rời khỏi nơi đây.
- Trước nay tại hạ không chịu ai bài bác đâu.
- Nếu vậy thì ngươi tự lượng quá cao.
- Kẻ sĩ chỉ có thể bị giết chứ không chịu nhục.
Vô Tình Tẩu nói bằng một giọng ôn tồn :
- Ngươi nên nhượng cho lão gia một chút.
Đó là theo trật tự tôn ti trong võ lâm. Ngươi làm như thế cũng chẳng lớn lên hay
nhỏ đi.
Thất Tinh cố nhân cũng không vừa, hắn đáp :
- Mình có biết tự trọng thì người ta mới trọng mình. Tiền bối cũng dòm ngó Thạch
Phật là tự mình làm mất địa vị đó.
Vô Tình Tẩu quắc mắt lên hỏi :
- Ngươi dám giáo huấn lão gia chăng ?
- Sự thực là như vậy !
- Sư phụ ngươi là ai ?
- Về điểm này xin miễn cho tại hạ không thể trình bày được.
Vô Tình Tẩu xẳng giọng :
- Thế thì lão gia phải cho ngươi một bài học...
- Tại hạ quyết không trốn tránh.
Vô Tình Tẩu tức quá, râu tóc đứng dựng cả lên. Lão phóng chưởng nhằm Thất Tinh
cố nhân đánh tới. Lòng bàn tay vừa giơ lên, kình khí đã xô ra nghe như sấm động gió
reo. Khí thế thật là khủng khiếp !
Thất Tinh cố nhân vung chưởng lên nghinh địch.
Sầm một tiếng chấn động ! Những luồng kình khí vọt ra bốn phía.
Thất Tinh cố nhân phải lùi lại hai bước.
Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ kinh hãi vô cùng, vì Thất Tinh cố nhân tiếp được
phát chưởng của Vô Tình Tẩu mà không tổn thương gì thì công lực hắn trong võ lâm
chưa được mấy người.
Vô Tình Tẩu cười khanh khách nói :
- Lão gia không ngờ ngươi vào hạng tiểu bối mà công lực không phải tầm thường.
Chẳng trách ngươi ngông cuồng. Bây giờ lại tiếp một chưởng nữa của lão gia.
Tiếng nói vừa dứt thì phát chưởng cũng phóng ra.
Một luồng kình khí mạnh tựa lay non xô vào Thất Tinh cố nhân, rồi chụp hắn vào
trong. Phát chưởng này so với phái trước còn kinh hãi hơn nhiều.
Tà áo lam phất phới, Thất Tinh cố nhân vọt đi như quỉ mị ra ngoài tám thước. Thân
pháp của hắn nhanh như điện khiến người nhìn thấy phải lè lưỡi.
Bình ! Một tiếng rùng rợn vang lên. Đá vụn tung bay. Một tảng đá lớn bằng cả
người ôm bị rung động vở tan thành đống đá vụn.
Trong lúc ấy bỗng nghe Táng Thiên Ông lớn tiếng quát :
- Chạy đi đâu ?
Từ Văn nghểnh đầu ra coi thì Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút không còn thấy bóng
trong hiện trường nữa. Thân pháp lão Thâu nhi này đã đến mức thông huyền kỳ ảo
trên đời có một.
Táng Thiên Ông cũng mất hút trong chớp mắt.
Vô Tình Tẩu bỏ Thất Tinh cố nhân co giò rượt theo xuống núi.
Trên đỉnh núi còn lại Thất Tinh cố nhân, Từ Văn, Thiên Đài Ma Cơ và hơn mười
xác chết của bọn Tụ Bảo Hội để lại.
Từ Văn rất buồn bã. Chàng chưa kịp tra hỏi Diệu Thủ tiên sinh về chiếc vòng tay
ngọc thì đối phương đã đi mất. Muốn tìm được thật khó vô cùng vì lão hóa trang đến
hàng trăm hàng ngàn kiểu, mà khinh công lại tuyệt thế vô song.
Dù có gặp lão vị tất đã nhận ra được. Chân tướng cùng lai lịch lão, tưởng khắp võ
lâm chẳng một ai hay. Còn muốn rượt theo lão thì dĩ nhiên là một chuyện hảo huyền.
Thiên Đài Ma Cơ vui vẻ bảo Từ Văn :
- Huynh đệ ! Chúng ta đi thôi !
Thất Tinh cố nhân cất giọng âm trầm nói :
- Khoan đã !
Từ Văn động tâm, song ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi lại :
- Các hạ có điều chi dạy bảo ?
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sáng như dao ngó Từ Văn mấy lượt, rồi gằn từng
tiếng :
- Phải chăng ngươi là Địa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Chính là tại hạ.
Thất Tinh cố nhân lại hỏi :
- Ta nghe nói ngươi giết người không để dấu vết, có thực vậy chăng ?
Từ Văn hỏi lại :
- Các hạ hỏi thế lá có ý gì ?
Thất Tinh cố nhân hững hờ đáp :
- Bản nhân muốn hỏi thử cho biết.
Từ Văn cười lạt hỏi :
- Các hạ chán sống rồi ư ?
Thất Tinh cố nhân cười khẩy đáp :
- Ngươi muốn nói thế nào cũng được.
Từ Văn cất giọng hiên ngang nói :
- Tại hạ không muốn giết người một cách vô lý...
Thất Tinh cố nhân xẳng giọng ngắt lời :
- Tiểu tử ! Ngươi đừng ngông cuồng khoác lác nữa.
Mấy bữa nay Từ Văn đầy dạ oán hờn không nơi phát tiết. Bây giờ chàng lại bị đối
phương trêu chọc, ngọn lửa vô hình bốc lên rần rần. Chàng trầm giọng hỏi :
- Phải chăng các hạ có ý muốn thử tài cao thấp ?
Thất Tinh cố nhân giữ giọng thản nhiên đáp :
- Đối với ngươi mà nói đến chuyện đó thì không đáng. Vì tánh hiếu kỳ thúc đẩy,
bản nhân muốn nghiệm coi chơi mà thôi.
Từ Văn đè nén tấm lòng tấm tức đã lâu, bây giờ muốn bùng lên. Chàng trợn mắt
nói:
- Tại hạ nhắc lại một lần nữa. Các hạ đừng xem sanh mạng như trò đùa.
Thất Tinh cố nhân cười ha hả đáp :
- Vô Tình lão nhi mà còn chẳng làm gì được bản nhân. Bộ ngươi đã thắm vào đâu ?
Từ Văn nghiêm giọng hỏi :
- Các hạ muốn chết thật ư ?
Thất Tinh cố nhân nói :
- Ngươi hãy thử đi coi !
Từ Văn không nhẫn nai được nữa. Người chàng nhảy vọt tới, đồng thời phóng sát
thủ ra nhanh như chớp đánh tới đối phương.
Thất Tinh cố nhân chỉ đứng cười khẩy, không né tránh mà cũng không phản kích...
Từ Văn phóng sát thủ ra không thấy đối phương phản ứng, thì không khỏi chấn
động tâm thần. Thế là lại một người nữa không coi sát thủ của chàng vào đâu, và đây
là người thứ ba. Bất giác chàng đứng ngẫn người ra.
Binh !
Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trúng vào trước ngực Từ Văn.
Từ Văn rú lên một tiếng thê thảm. Người chàng bị hất tung đi đụng vào phiến đá
lớn cách xa ngoài ba trượng, rồi bật trở lại té xuống đất. Máu miệng vọt ra như suối.
Thiên Đài Ma Cơ bật lên tiếng la hoảng. Hai tay nàng thò vào bọc.
Thất Tinh cố nhân bật lên tiếng cười hung dữ. Hắn lại ra tay nhanh như chớp.
Thiên Đài Ma Cơ rên lên một tiếng. Người nàng nhủn ra, ngã lăn xuống đất.
Thất Tinh cố nhân nắm lấy Từ Văn đã bị trọng thương giơ lên, lướt tới phía sau
đỉnh núi liệng xuống vực thẳm.
Thiên Đài Ma Cơ bị kiềm chế huyệt đạo không nhúc nhích được. Nàng thấy Từ
Văn bị liệng xuống khe núi thì tưởng chừng như trái tim tan vở. Lửa giận công tâm,
nàng oẹ lên một tiếng rồi miệng phun máu tươi ra.
Thất Tinh cố nhân quay về chỗ cũ. Cặp mắt loang loáng nhìn Thiên Đài Ma Cơ
chằm chặp không chớp. Mục quang hắn dần dần biến đổi, thú tánh nguyên thủy lộ ra
mặt...
Thiên Đài Ma Cơ nhìn đối phương biết là hắn định làm ẩu. Nhưng nàng không có
cách nào phản kháng được. Mắt nàng tối sầm lại suýt nữa ngất đi. Tuy người nàng
không nhúc nhích được, nhưng nàng còn có thể mở miệng gầm lên :
- Ngươi định giở trò gì ?
Thất Tinh cố nhân bật lên tràng cười rộ ra chiều đắc ý.
Thiên Đài Ma Cơ nghe tiếng cười này chẳng khác tiếng ma gào lúc canh khuya,
khủng khiếp vô cùng.
Soạt ! Vạt áo trước ngực bị xé rách. Luồng gió lạnh thổi vào đôi ngọc phong trắng
bóng lộ ra.
Thất Tinh cố nhân cười ha hả nói :
- Trời sinh ra vưu vật để cho mình hưởng. Chuyến đi này không uổng, quả là không
uổng !
Thiên Đài Ma Cơ khác nào bị đoạt mất linh hồn còn trơ lại phần xác thịt.
Bàn tay ma quỉ tiếp tục sờ soạng...
Nàng như một người chết rồi ! Một cái chết rất tàn khốc. Một sự thực đáng sợ chưa
từng có đã phát sinh. Lưởi nàng cứng đơ, mặt xám như tro tàn. Môi nàng run lên mà
không nói ra tiếng.
Ngày thường cặp mắt kiều mị của nàng khiến người ta điên đảo thần hồn, lúc này
trợn lên như tròng muốn vọt ra ngoài.
Bất thình lình Thất Tinh cố nhân rụt tay co người lại. Hắn trân trân ngó Thiên Đài
Ma Cơ. Trên lưng nàng lộ ra một mãnh ngọc quyết. Miệng hắn lẩm bẩm :
- Tam Chỉ Quyết ! Thị là truyền nhân của mụ rồi...
Mục quang hắn biến đổi mấy lần, dường như khó mà bỏ được miếng thịt cừu ngon
lành, nhưng hắn ra chiều úy kỵ...
Thiên Đài Ma Cơ đề tụ độc môn huyền công để liều mạng mong tự giải khai huyệt
đạo. Tuy cách này nhọc lòng vô ích, nhưng ai đã lâm vào tuyệt cảnh cũng chẳng bỏ
qua bất cứ một hy vọng cầu sinh nào. Đó là bản năng thiên nhiên của con người.
Lúc nàng phát giác ra đối phương có điều úy kỵ liền lên tiếng :
- Các hạ muốn sinh cường để thỏa mản thú dục nhất thời thì rồi đây sẽ gặp phải
cuộc báo phục nghiêm trọng.
Thất Tinh cố nhân trầm tư một lúc. Hắn không gì nói nữa, đột nhiên băng mình vọt
đi.
Thiên Đài Ma Cơ chết hụt. Mảnh hồn phiêu diêu quay về với thể xác. Nàng khẩn
cấp vận công thúc đẩy huyệt đạo. Chừng khoản uống cạn tuần trà, huyệt đạo tự giải
khai. Nàng đứng dậy buộc lại vạt áo trước ngực. Nước mắt tầm tả tuôn rơi.
Thiên Đài Ma Cơ nghĩ tới Từ Văn. Nàng không ngờ cuộc đời chàng lại đến kết quả
này. Nàng yêu chàng tha thiết và mong có một ngày kia sẽ được báo đáp lại tình yêu
này. Bây giờ tia hy vọng mong manh của nàng cũng bị tan vở.
Thiên Đài Ma Cơ cất bước nặng nề như đeo ngàn cân, trong lòng nổi lên mối bi ai
vô tận. Nàng lần từ bước một ra sườn núi, ngồi xuống nhìn vực sâu không đáy, tan nát
gan vàng, đầu óc trống rỗng.
Nước mắt ướt cả vạt áo. Ngọn gió núi thổi lật là tà áo gấu quần, càng làm cho nổi
cô tịch thêm phần lạnh lẻo.
Không hiểu thời gian đã qua bao lâu, một thanh âm khàn khàn bên mình nàng cất
lên :
- Phải chăng cô nương là Thiên Đài Ma Cơ ?
Thiên Đài Ma Cơ đang ở trong tình trạng bâng khuân vô ý thức, đột nhiên quay về
thực tại. Nàng giật mình kinh hãi, ngoảnh đầu lại coi.
Bỗng nàng la lên một tiếng :
- Trời ơi !
Đồng thời nàng băng mình lùi lại mấy bước.
Trước mặt nàng, người che mặt mặc áo cẩm bào đứng sửng.
Chính người này đã hạ độc thủ cùng nàng và Từ Văn. Nàng đã thi triển Thất Toàn
phi nhạn để đả thương nơi đỉnh đầu đối phương, nhưng về sau Từ Văn không thừa
nhận sự thực này.
- Phải hắn chăng ?
Nàng vừa tự hỏi vừa đưa mắt nhìn đỉnh đầu đối phương, nhưng hắn đã bịt đầu bằng
tấm khăn vuông, nàng không nhìn thấy chi hết.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cất tiếng hỏi :
- Phải chăng cô nương là người mà võ lâm kêu là Thiên Đài Ma Cơ ?
Nàng chẳng thể không trả lời, liền ấp úng đáp :
- Phải rồi ! Các hạ...
Người che mặt mặc áo cẩm bào không để cho nàng nói hết câu, đã hỏi tiếp :
- Cô nương có quen biết Địa Ngục Thư sinh không ?
Thiên Đài Ma Cơ trong lòng thê thảm, tay nàng bất giác sờ đến ám khí, nàng hỏi
lại :
- Bản nhân có quen biết y. Các hạ có điều chi dạy bảo ?
- Lão phu muốn tìm gã.
Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :
- Sao ? Các hạ... muốn tìm y ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :
- Chính thế ! Lão phu nghe nói cô nương cùng gã đi tới đây, nên lão phu mới tìm
đến...
Thiên Đài Ma Cơ nghiến răng hỏi lại :
- Các hạ hỏi làm chi ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm ngâm một lúc, rồi cất cao giọng trang nghiêm
hỏi lại :
- Cô nương có biết mối liên quan giữa lão phu và gã thế nào không ?
Thiên Đài Ma Cơ động tâm đáp :
- Đó là một điều mà tại hạ đang muốn hỏi các hạ.
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẩm nghĩ một chút rồi đáp :
- Y là con trai lão phu.
Thiên Đài Ma Cơ toàn thân run bắn lên, giật giọng hỏi :
- Con trai các hạ ?
- Đúng thế ! Gă đâu rồi ?
Thiên Đài Ma Cơ nghẹn ngào đáp :
- Y... y chết rồi !
Người che mặt mặc áo cẩm bào kêu rống lên :
- Sao ? Cô nương nói lại lần nữa !
Thiên Đài Ma Cơ không chịu nỗi chua xót trong lòng, nàng sa lệ đáp :
- Y chết rồi !
Người che mặt mặc áo cẩm bào thân hình loạng choạng gầm lên rất thê thảm :
- Làm sao mà chết ?
Thiên Đài Ma Cơ rất hồ nghi, nhưng nỗi đau thương đã kềm chế người nàng. Nàng
nghiến răng đáp :
- Y bị một tên văn sĩ trung niên tự xưng là Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh
trọng thương rồi liệng xuống vực thẳm.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lảo đảo luôn mấy cái cơ hồ ngã ra. Mắt nhìn xuống
vực thẳm. Hồi lâu mới cất tiếng run run hỏi :
- Thất Tinh cố nhân lai lịch thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Tại hạ không biết. Trên chốn giang hồ chưa từng nghe ai nói đến nhân vật này.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lại hỏi :
- Hình dạng hắn thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Gã là một văn sĩ đứng tuổi, mình mặc áo lam. Cặp mắt bén, sắc mặt lợt lạt. Sắc
diện với nhản quang không xứng đối nên rất dễ nhận. Có điều...
- Có điều làm sao ?
- Theo tiểu nữ nhận xét, thì dường như đó không phải là chân tướng hắn, rất có thể
hắn đã bôi thuốc hay thay đổi sắc mặt.
Người che mặt mặc áo cẩm bào la lên một tiếng kinh ngạc, rồi hỏi tiếp :
- Lão phu sẽ để ý đến hắn, quyết hắn không trốn thoát được. Lão phu thề báo thù
cho y bằng được mới nghe. Cô nương ! Lão phu nghe khuyển nhi cáo tố có kẻ mạo
xưng hình tượng lão phu để hạ độc thủ toan sát hại gã. Vụ này tưởng cô nương biết rõ.
Thiên Đài Ma Cơ đang ngờ vực vụ này, bây giờ thấy đối phương đề cập đến, nàng
xem tình hình thì đúng như lời Địa Ngục Thư sinh đã đoán. Có người giả phụ thân
chàng để hạ thủ. Nàng liền gật đầu đáp :
- Chính tiểu nữ đã trông thấy.
Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm mặc một lúc, rồi nghẹn ngào hỏi :
- Phải chăng cô nương đã cùng hắn giao thủ ?
Thiên Đài Ma Cơ vừa bị Thất Tinh cố nhân toan cưỡng hiếp, dĩ nhiên hổ thẹn
không muốn nói ra, nhưng mối căm hận chưa tan. Nàng hậm hực đáp :
- Đúng thế ! Đối phương hẳn là Thất Tinh cố nhân.
- Hiện giờ hắn đâu rồi ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Hắn mới rời khỏi đây.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :
- Dù hắn có đến bên trời góc biển, lão phu cũng phải tìm cho được để bắt hắn phải
đền mạng. Cô nương ! Dường như cô nương có mối chung tình với con lão phu ?
Thiên Đài Ma Cơ động mối thương tâm, cơ hồ bật ra tiếng khóc. Nàng lẳng lặng
gật đầu. Cổ họng nàng dường như bị tắt nghẽn nói không ra lời.
Người che mặt mặc áo cẩm bào buông tiếng thở dài, rồi cất giọng bi ai than thở :
- Cô nương là người thông minh thanh khiết, chỉ buồn cho khuyển nhi phước bạc
mà thôi. Ý trời muốn vậy còn biết nói làm sao được ?
Thiên Đài Ma Cơ không nhịn được nữa, hạt châu tầm tả như mưa.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng nói :
- Cô nương miển cho lão phu lúc này tâm tình bối rối, mong rằng còn có ngày tái
ngộ. Bây giờ lão phu phải tìm kiếm di thể khuyển nhi đã...
Lão chưa dứt lời đã trở gót quay đi. Người lão loạng choạng cất bước.
Thiên Đài Ma Cơ bây giờ mới nhớ là mình chưa hỏi lai lịch cùng danh hiệu đối
phương. Nàng tha thiết yêu Từ Văn, nay Từ Văn chết rồi mà lại không biết lai lịch phụ
thân chàng thì chẳng khác chi người dưng, thậm chí đến tên họ lão cũng không hay
nữa. Đây thật là một chuyện thương tâm trên thế gian.
Thiên Đài Ma Cơ ngồi nguyên một chỗ, bâng khuân nhìn xuống khe núi. Dường
như vực thẳm đã đem cả người nàng đi. Nàng lại tưởng chừng như mình đang ở chỗ
chơi vơi, lơ lững giữa trời. Nhất thiết đối với nàng đều là không hết, chẳng một thứ gì
tồn tại, cả chính người nàng nữa...
Đây nhắc lại Từ Văn bị Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh bị trọng thương rồi
liệng xuống vực thẳm. Chàng chắc mẫm phen này bị tan xương nát thịt, thi thể cũng
không còn nữa. Dù chàng muốn giảy giụa kêu la cũng không thể được. Chàng rớt
xuống như một ngôi sao sa, và mất hết tri giác.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Bỗng bên tai Từ Văn vang lên một tiếng :
- Chao ôi !
Tiếng la này như có như không. Từ Văn chợt nảy ý thức muốn phản ứng, nhưng ý
thức này chỉ như cơn gió hiu hiu lướt qua trên mặt nước, gợn lên một chút rồi lại tiêu
tan.
- Gã vẫn còn sống đây mà...
Thanh âm này lại lọt vào tay Từ Văn, khiến ý thức chàng lại phục hồi. Chàng muốn
mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, dù chàng cố gắng mà không sao mở ra
được. Có điều chàng ý thức được là mình đã hồi tỉnh. Chàng tự hỏi :
- Chẳng lẽ ta không chết ư ?
Lại một thời gian không hiểu bao lâu, ngươn khí dã lưu chuyển trong người, và ý
thức đi từ chỗ hổn độn đến chỗ rõ ràng. Chàng từ từ hé mắt ra. Một tia sáng lờ mờ ánh
vào mắt chàng là một vách đá trơn tuột, tiếp theo chàng nhận thức được đây là một
thạch động.
Chàng lẩm bẩm :
- Ta... quả còn sống thiệt !
Từ Văn vừa kinh ngạc vừa mừng thầm nói không xiết được. Chàng cất tiếng gọi.
Nhưng âm thanh yếu ớt, chính tai chàng cũng không nghe rõ. Có điều chàng đã cảm
giác là mình đã hô hoán.
- Tiểu tử ! Mạng ngươi thiệt lớn, đáng chết cả trăm phần trăm mà không chết.
Câu này chàng đã nghe rõ và phân biệt được đây là giọng nói của người già. Giọng
nói rất mạnh làm chấn động cả màng tai. Từ Văn cố nghiêng đầu đi, hướng mục
quang nhìn ra, bất giác tâm thần chấn động. Cách chỗ chàng nằm mấy thước, một
quái vật ngồi xếp bằng. Mái tóc bạc phơ xỏa xuống mặt đất. Mặt lông lá che đi hết
chỉ có đôi mắt sáng như đuốc, chiếu qua làn râu tóc ra ngoài.
Nếu đối phương không lên tiếng thì chàng chẳng dám tin đây là một người.
Lúc này, Từ Văn tin chắc mình hãy còn sống. Nỗi vui mừng đem lại cho chàng một
luồng sinh lực vô hình, đồng thời ý chí sinh tồn lại thêm phần mãnh liệt. Chàng chống
hai tay xuống đất, lảo đảo ngồi không vững.
Từ Văn nhìn quái nhân một hồi, rồi phấn khởi tinh thần lên tiếng hỏi :
- Phải chăng lão tiền bối đã cứu vãn bối ?
Quái nhân cất tiếng chấn động lá nhĩ đáp :
- Tiểu tử ! Lão phu xuýt tí nữa bị chết về tay ngươi.
Từ Văn kinh ngạc dương cặp mắt thao láo hỏi :
- Sao... lại thế được ?
- Vì độc thủ của ngươi !
Từ Văn lại một phen chấn động tâm thần. Chàng ngó tay trái mà mình ẩn giấu lâu
nay đã bị bại lộ. Chàng lại ngửng lên nhìn quái nhân hồi lâu không nói gì.
Đây là lần đầu tiên điều bí mật của Từ Văn bị tiết lộ.
Bàn tay kịch độc chàng vẫn thủ vào trong vạt áo. Dưới nách khoét ra một lổ thủng,
để tay áo phất phơ che đi. Coi bề ngoài như anh chàng cụt một tay. Khi nào cùng địch
nhân giao thủ, chàng chỉ cần tiếp cận đối phương, độc thủ liền thò qua lổ nhỏ đưa ra
cho chạm vào da đối phương là họ phải ngã ra liền. Điều bí mật này không ai phát
giác ra được. Nó làm cho người bị chết không để thương tích mà cũng không có dấu
vết bị trúng độc.
Quái nhân lại hỏi :
- Tiểu tử ! Nếu lão phu đoán không lầm thi độc thủ của ngươi có chất độc tuyệt thế,
gọi là Vô nh Tồi Tâm Thủ phải không ?
Từ Văn vô cùng kinh hãi, run lên đáp :
- Lão tiền bối nói đúng đó. Chính là Vô nh Tồi Tâm Thủ.
Quái nhân mắt chiếu ra những tia hào quang, trầm trọng nói :
- Ngươi luyện được Độc công đã thất truyền trong võ lâm mấy trăm năm, vậy rõ
ràng ngươi không phải là người lương thiện. Lão phu phải hủy ngươi đi mới được.
Từ Văn nghe quái nhân nói mà lạnh gáy, chàng đứng bật dậy lảo đảo lui đến bên
vách động.
Bóng tử thần lại đến ám ảnh chàng.
Mắt lão già chiếu ra những tia sáng uy hiếp kinh người. Từ Văn lui tới đâu, ánh mắt
đó lại chuyển theo tới đó và chiếu đúng vào mặt chàng. Hồi lâu lão quái lại lên tiếng :
- Coi ngươi căn cốt rất tốt, không giống bọn cùng hung cực ác.
Từ Văn không nói gì, chỉ dương mắt trân trân nhìn đối phương. Lòng chàng thầm
nghĩ :
- Lão quái này dĩ nhiên đã đụng vào tay trái mình, nhưng lão không bị trúng độc
mà còn nói huỵch tẹt ra lai lịch độc thủ của mình. Nguyên một điểm này thì lão cũng
không phải là người tầm thường. Lão mà muốn hạ sát mình tất dễ như trở bàn tay.
Nếu mình tới số, thì dù muốn trốn tránh cũng không thoát được.
Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì lão quái lại hỏi :
- Tiểu tử ngươi xuất thân ở môn phái nào ?
Từ Văn trầm ngâm một chúc rồi đáp :
- Vãn bối là đệ tử Thất Tinh Bang.
Lão quái lại hỏi :
- Thất Tinh lão nhân với ngươi là người thế nào ?
Từ Văn đáp :
- Đó là tiên tổ phụ.
- Hiện giờ ai làm bang chủ ?
- Gia phụ.
Lão quái diệu giọng nói :
- Theo chỗ lão phu biết thì Thất Tinh lão nhân làm việc quang minh chính đại, chứ
không chuyên dùng độc...
- Đúng thế !
- Vậy Độc công của ngươi từ đâu mà ra ?
Từ Văn ngập ngừng đáp :
- Đây là... gia phụ đã truyền cho.
Lão quái trầm mặc một lúc, rồi cất giọng nghiêm trang nói :
- Theo lão phu nhận xét thì Vô nh Tồi Tâm Thủ độc nhất thiên hạ. Người nào
trúng phải, tuyệt nhiên không một dấu vết gì. Chất độc đụng vào da lập tức xông vào
tim. Nhân vật đã luyện thành Vô nh Tồi Tâm Thủ chỉ có một mình Quỉ Kiếm Sầu
từ hai trăm năm trước đây. Theo lời đồn thì Quỉ Kiếm Sầu bị đốt chết. Y chết rồi
không có truyền nhân. Phải chăng phụ thân ngươi đã lấy được Độc Kinh của Quỉ
Kiếm Sầu để lại ?
Từ Văn kinh hãi đáp :
- Đúng thế !
Lão quái lại hỏi :
- Ngươi có biết là người luyện Vô nh Tồi Tâm Thủ suốt đời không giải trừ được
không ?
- Cái đó... cái đó...
- Thế là phụ thân ngươi không còn nhân tính nữa, mới để ngươi luyện Độc công
này làm hại cả một đời ngươi.
Từ Văn vừa kinh hãi vừa ngờ vực hỏi lại :
- Bên mình vãn bối có giắt thuốc giải thì sao ?
Lão quái đáp :
- Giải độc cho người trúng phải thì được, nhưng không có cách nào hóa tán Độc
công cho chính mình.
- Cái đó... sao lại thế được ?
- Lão phu chỉ nghe nói vậy, chớ chưa được nhìn thấy Độc kinh. Các bậc tiền bối
truyền ngôn lại nói là Vô nh Tồi Tâm Thủ luyện thành rồi, thì chất độc dung hòa
liền với bản thân người luyện. Trừ khi chặt cánh tay đó đi, ngoài ra không có cách
nào giải tán Độc công cả.
Từ Văn nghe lão nói tưởng chừng như trái tim chìm hẳn xuống. Nếu đúng như vậy,
thì cuộc đời chàng coi như bị hủy bỏ rồi. Nhưng chàng lại tử hỏi :
- Chẳng lẽ phụ thân lại tự ý tàn hủy cốt nhục của mình ư ? Hay là người không biết
hậu quả tàn khốc này ?
Chàng chưa từng nghe phụ thân đề cập đến việc này bao giờ. Ông chỉ cho chàng
hay là công phu này luyện xong thì có thể thành vộ địch thiên hạ, nhưng không thể
cho người khác đụng đến mình được. Sự thực chứng minh không phải là vô địch thiên
hạ, nếu gặp phải tay đối thủ công lực trác tuyệt thì hai bên không đụng vào nhau thì
chẳng thể phát huy uy lực được. Cũng vì chàng tiến sát đến cạnh Thất Tinh cố nhân
mà bị hắn đả thương liệng xuống vực. Chàng tự hỏi :
- Nếu quả thân phụ biết hậu quả này mà còn sai mình đến phủ Khai Phong cầu thân
là nghĩa làm sao ?
Rồi mình đi yêu Phương Tử Vi, há chẳng đáng buồn cười ư ?
Từ Văn nhớ lại tình trạng luyện Độc công bắt đầu từ ngày tám tuổi. Mỗi bữa chàng
lấy thuốc cho đúng thời giờ, lại phải nhớ cả giờ giấc vận công theo yếu quyết của phụ
thân dặn bảo. Vừa vặn mười năm chàng mới luyện thành, mà chưa từng nghe phụ thân
nói tới cách tán công ra sao...
Từ Văn bụng bảo dạ :
- Phải chăng sự thật đúng như lời lão quái nói đây ? Nếu vậy thì chẳng những đáng
khủng khiếp, mà còn thê thảm vô nhân đạo nữa.
Lão quái thấy Từ Văn trầm ngâm không nói gì, lại cất tiếng hỏi :
- Tiểu tử ngươi không tin lời lão phu ư ?
Từ Văn ấp úng đáp :
- Chẳng phải... vãn bối không tin, mà là khó tin.
Lão quái nói :
- Rồi ngươi thử coi sẽ biết.
Từ Văn hỏi lại :
- Sao lão tiền bối lại không sợ chất kịch độc ?
Lão quái đáp :
- Lão phu đã luyện thành tựu môn Kim Cương Thần Công, nên bất luận là chất
độc gì cũng không xâm nhập vào được.
Từ Văn tâm thần chấn động. Chàng không ngờ lão quái ngồi trước mặt mình lại
luyện thành Kim Cương Thần Công mà trước nay chàng chỉ nghe đồn. Vậy trong võ
lâm, lão khó tìm được tay đối thủ. Tuy chàng nghĩ vậy nhưng chàng vẫn chưa hết thắc
mắc, liền hỏi lại :
- Chất độc này vô hình, mà sao tiền bối cũng biết ?
Lão quái đáp :
- Chất độc tuy vô hình, nhưng người trúng độc chẳng thể không cảm giác.
Từ Văn hất hàm hỏi :
- Ủa ! Xin lão tiền bối cho biết tôn hiệu ?
Lão phu quên cả danh hiệu rồi.
- Vãn bối bị người ta liệng xuống vực sâu, lão tiền bối làm thế nào mà cứu được
vãn bối khỏi nạn tan thây ?
Lão quái nhân thản nhiên đáp :
- Đó là những dây leo ở sườn núi cứu ngươi, chẳng liên quan gì đến lão phu. Có thể
nói là số mạng ngươi lớn lắm. Ngươi được dây leo hứng đỡ mấy lần mới rớt xuống tới
đất. Tuy ngươi khỏi được nạn tan xương nát thịt, nhưng thực ra lúc đó ngươi đã chết
rồi. Tâm mạch ngừng đập hẳn. Không ngờ sau một giờ lại thấy có sinh cơ. Đó là kỳ sự
mà nay lão phu mới thấy là một.
Từ Văn nghi ngờ hỏi :
- Chắc lão tiền bối đã thi hành những thủ thuật để vản hồi sinh mạng cho vãn bối ?
Lão quái thành thực đáp :
- Không có đâu ! Vì ta thấy ngươi đã chết thực sự rồi.
Từ Văn ngơ ngác, ngập ngừng :
- Cái đó...
Lão quái tựa hồ sực nhớ ra điều chi la lên :
- A phải rồi ! Tiểu tử ! Có phải ngươi đã uống được một thứ dược vật nào về loại
Thiên tài Địa bảo không ?
- Không có !
Từ Văn lắc đầu trả lời như vậy. Nhưng chàng chợt nhớ đến lúc ở trong lữ quán gặp
người che mặt mặc áo cẩm bào, giả làm phụ thân ám toán. Chàng đã chết đi một lần
rồi sống lại. Vụ đó chàng cũng chẳng hiểu nguyên nhân ra sao.
Từ Văn càng nghĩ lại càng rối óc, không sao hiểu được những chuyện quái dị này.
Lão quái hỏi sang chuyện khác :
- Tiểu tử ! Vì lẽ gì ngươi bị hất xuống vực thẳm ?
Từ Văn đáp :
- Vãn bối bị người ám toán.
Lão quát hất hàm hỏi :
- Đã bao nhiêu người bị chết vì độc thủ của ngươi ?
Từ Văn ngập ngừng đáp :
- Chỉ trường hợp bất đắc dỉ, vãn bối mới hạ sát... Vãn bối tự tin mình không giết
người vô tội một cách mù quáng.
- Lão phu không tin như vậy.
- Lão tiền bối nói vậy là có ý...
Lão quái ngắt lời :
- Lão phu muốn giết ngươi đi để trừ hại cho võ lâm, có điều nghĩ tới tổ phụ ngươi
là Thất Tinh lão nhân là chỗ quen biết, nên mới thay đổi chủ ý. Bây giờ chỉ cần ngươi
để cánh tay độc kia lại là xong.
Lão quái nói nghe có vẻ cỡi mở, nhưng Từ Văn tưởng chừng như sét đánh bên tai.
Bản tính quật cường hãy còn tiềm tàng, khiến chàng không chịu van xin. Chàng liền
nghiến răng đáp :
- Lão tiền bối hạ sát vãn bối thì được, còn muốn làm cho vãn bối cụt một tay thì...
- Thì làm sao ?
- Không được đâu !
- Tiểu tử ! Lão phu giết ngươi chỉ như giết con kiến mà thôi.
Từ Văn mắt tóe lửa lớn tiếng nói :
- Xin hạ thủ đi !
Lão quái đưa bàn tay khô đét ra giơ lên một cái.
Từ Văn cảm thấy một luồng hấp lực mãnh liệt vô cùng hút chàng tới phía trước mặt
lão quái, chỉ còn cách một với tay. Chàng hồn lạc phách bay, vì chỉ một thủ pháp này
đủ làm cho chàng không sống được nữa.
Lão quái cất tiếng hỏi :
- Thiệt tình ngươi muốn chết, chứ chẳng chịu cụt tay phải không ?
- Đúng thế !
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa ?
- Công lực kém cỏi không đủ giữ mình thì còn chi mà nghĩ ngợi ?
- Ngươi thật là kẻ cuồng ngạo !
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Lão quái ngoẹo đầu nghĩ một lúc. Đột nhiên lão vỗ cái đầu bạc phơ hỏi :
- Chết thật ! Lão phu quên mất một việc lớn. Tiểu tử ! Ngươi đã lên núi Bạch
Thạch, tất nhiên phải qua Bạch Thạch Am chứ ?
Từ Văn động tâm đáp :
- Đúng thế !
Lão quái lại hỏi :
- Ngươi có gặp mụ Xú ni cô ấy không ?
Từ Văn không hiểu, ngơ ngác hỏi lại :
- Xú ni cô ? Lão tiền bối muốn nói ai vậy ?
- Mụ tự xưng là Bạch Thạch Thần ni.
- Thần ni đã xa chơi miền cực lạc rồi.
Lão quái nhân toàn thân run lên, đột nhiên đứng phắt dậy, nắm lấy Từ Văn lớn
tiếng hỏi :
- Ngươi bảo mụ chết rồi ư ?
Từ Văn giật mình kinh hải đáp :
- Đúng thế !
Lão quái hỏi gặng :
- Có thiệt không ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Chuyện này vãn bối bất tất phải nói dối làm chi.
Lão quái nổi lên tràng cười rộ. Lão ngồi phịch xuống đất. Tiếng cười của lão dần
dần biến thành tiếng khóc, vang động cả một vùng, rồi đập vào vách núi như làn sóng
điên cuồng, như gió táp mưa sa. Tiếng cười của lão quái làm rung chuyển màng tai Từ
Văn, khiến chàng ngơ ngác nhìn đối phương, chân tay luống cuống.
Hồi lâu lão quái ngừng tiếng gào chẳng hiểu là tiếng khóc hay tiếng cười. Lão nói
như để mình nghe :
- Mụ chết rồi ! Mụ chết rồi ! Mấy chục năm, lão phu khổ công chờ đợi, mà nay
bỗng thành bọt nước...
Từ Văn động tính hiếu kỳ, chàng nghĩ thầm :
- Giữa lão quái này và Bạch Thạch Thần ni tất có mối quan hệ không phải tầm
thường. Một người ở phía trước ngọn núi, một người ở phía sau, mà nghe giọng lưởi
lão này thì mấy chục năm không chạm mặt nhau. Đó là một điều khó hiểu.
Chàng nghĩ vậy rồi không nhịn được cất tiếng hỏi :
- Tại sao tiền bối lại xúc động đến thế ?
Lão quái xua tay lia lịa nói :
- Đi đi ! Câu chuyện của lão phu ai mượn ngươi chỏ miệng vào ?
Từ Văn mượn gió giương buồm, trở gót đi ra ngoài động...
Lão quái gọt giựt giọng :
- Vào đây đã !
Từ Văn bất giác dừng bước quay lại.
Lão quái hỏi :
- Tiểu tử ! Ngươi muốn đi ư ? Không được đâu !
Từ Văn hỏi lại :
- Lão tiền bối nói vậy là có ý gì ?
Lão quái đáp :
- Tiểu tử ! Trừ phi ngươi mọc hai cánh, không thì đừng hòng ra khỏi nơi đây. Ta
nói cho ngươi hay, địa phương quỉ quái này sâu hàng ngàn trượng, bốn bề non cao
chót vót, khỉ vượn còn khó lòng trèo lên được, nếu không thì lão nhân gia đã chẳng
chịu khổ cực ngồi đây hơn mấy chục năm trời.
Từ Văn ngạc nhiên nở một nụ cười trào phúng hỏi :
- Nếu vậy thì vụ lão tiền bối muốn chặt tay vãn bối là thừa ư. Vãn bối đã không ra
khỏi được nơi đây thì còn lo gì độc thủ ?
Lão quái gắt lên :
- Đừng rườm lời nữa ! Dĩ nhiên lão nhân gia phải có lý chứ.
- Vậy xin lão tiền bối chỉ giáo.
Lão quái cười khà khà đáp :
- Tiểu tử ! Bây giờ lão phu lại thay đổi chủ ý, không chặt độc thủ của ngươi nữa,
nhưng phải có điều kiện.
Từ Văn hỏi ngay :
- Xin lão tiền bối cho biết điều kiện gì ?
Lão quái đáp :
- Ngươi phải phát thệ rồi đây tái xuất giang hồ không dùng độc thủ để sát hại người
vô tội.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Về điểm này lão tiền bối bất tất phải quan tâm, vãn bối chưa từng vô cớ giết
người.
- Ngươi phải thề đi !
- Lão tiền bối ! Thiện ác ở trong lòng mà ra, lời thề chỉ ước thúc được người quân
tử, chứ chẳng ràng buộc được kẻ tiểu nhân.
- Ngươi nói có lý ! Liệu ngươi giữ được thế chăng ?
- Vãn bối có thể ưng chịu như vậy.
- Được lắm ! Lão phu tin ngươi một lần và tìm cách để ngươi ra khỏi tuyệt địa.
Ngươi liệu cách kiếm cho được một người...
Từ Văn phấn khởi tinh thần hỏi lại :
- Xin lão tiền bối cho hay muốn kiếm ai ?
Lão quái cặp mắt lộ vẻ buồn rầu đáp :
- Có khi người này không còn ở nhân thế nữa, nhưng lão phu chưa có điều gì chứng
thực là y đã chết rồi, thì quyết chẳng cam tâm.
- Người ấy thế nào ?
- Một người đàn bà.
Từ Văn ngơ ngác hỏi :
- Người đàn bà ư ?
Lão quái bật lên tràng cười ha hả. Tiếng cười đượm vẻ thê lương, lão đáp :
- Hừ ! Người đàn bà, một mỹ nhân tuyệt thế. Ngày trước nàng là một mỹ nhân,
nhưng nay hình dạng thế nào ? Vô Diệm hay Dạ Xoa, hay mụ già chống gậy ? Ai mà
biết được ?...
Từ Văn thở dài hỏi :
- Người ấy là ai ?
Lão quái nhân đáp :
- Nàng là Đỗ Như Lan ! Như Lan, Như Lan ! Đẹp hết chỗ nói , đẹp tuyệt thế vô
song, siêu phàm thoát tục...
Lão nói xuống dưới ồm ồm khó nghe, dường như ký ức của lão đưa sang một địa
hạt khác.
Từ Văn vừa khích động vừa lấy làm lạ. Chàng nhìn lão quái thần bí muốn hỏi xen
vào, nhưng khôn bề mở miệng.
Sau một hồi xúc động, lão quái dần dần bình tỉnh lại, vẩy tay nói :
- Ngươi hãy ngồi xuống đây để lão phu kể cho ngươi hay.
Từ Văn theo lời ngồi xuống.
Lão quái mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị, cất giọng buồn buồn kể :
- Mấy chục năm trước trong võ lâm nảy ra một đôi tỷ muội hoa...
Cô lớn là Đỗ Như Huệ, cô bé là Đỗ Như Lan. Về dung mạo cũng như về võ công,
cả hai nàng đều tuyệt cao, và đã làm điên đảo giang hồ. Không biết bao nhiêu võ sĩ
thanh niên say đắm như cuồng như dại. Trong bọn theo đuổi hai nàng có một kiếm sĩ
tự cho mình là nhân vật cực cao. Trong cơ hội ngẫu nhiên. Chàng kiếm sĩ được quen
biết cặp tỷ muội hoa này, rồi chàng chung tình với cô em. Hai người chỉ non thề biển,
ước hẹn trăm năm. Nhưng cô chị cũng ngầm ngầm ưng ý kiếm sĩ...
Lão ngừng lại một lúc rồi kể tiếp :
- Cô chị vì luyến ái ngấm ngầm mà thành điên dại. Cô không thể dùng đao để cướp
người yêu của cô em. Thế rồi cô xuất gia đầu phật...
Từ Văn đã đoán ra phần nào nội dung thiên cố sự này. Chàng ồ lên một tiếng.
Lão quái trợn mắt nhìn chàng kể tiếp :
- Hai chị em từ thuở nhỏ nương tựa nhau mà sống. Cô em thương cô chị, cả chàng
kiếm sĩ kia cũng bất tri tình...
Lão quái trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :
- Sau đấy chẳng bao lâu, cô chị có kỳ duyên gặp được một pho tượng Bạch Thạch
của thượng cổ dị nhân để lại...
Từ Văn ủa lên một tiếng. Đây là một bí ẩn mà võ lâm không ai biết được.
Lão quái lại nói tiếp :
- Thế rồi cô chị luyện được bản lãnh tuyệt thế và được thiên hạ võ lâm tôn làm
Thần ni. Tuy cô đã xuất gia, đã thành danh mà vẫn không chặt được mối tơ tình mềm
nhũn, không khám phá được điều bí mật về ái tình.
Lão quái ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
- Một hôm chàng kiếm sĩ kia muốn cùng tình nhân kết nghĩa trăm năm, liền đến ni
am để xin mệnh lệnh. Cô chị liền đưa ra một điều kiện là, nếu không thành thiên hạ
đệ nhất nhân, thì không cho kết hôn cùng cô em.
Ngừng một lát lão quái lại kể tiếp :
- Kiếm sĩ hỏi lại : Muốn thành thiên hạ đệ nhất nhân thì làm thế nào ? Cô chị liền
lấy một chiếc lá bối ra nói : Trên mặt lá này đã ghi Kim Cương Thần Công là môn
võ học tối thượng của nhà phật. Phải là người thân thể thuần dương mới luyện thành
được. Khi luyện thành thì trong vũ trụ không còn ai là địch thủ nữa. Bọn người thích
võ nghệ đều say mê võ thuật kỳ bí như phát điên. Nhưng nếu luyện thành công môn
này thì cả mình lẫn tình nhân đều đầu bạc hết còn chi, ai nghe mà chẳng động tâm ?
Tuy nhiên kiếm sĩ kia cũng cảm kích vô cùng, vui vẻ chịu lời.
Lão quái nhân thở dài kể tiếp :
- Kiếm sĩ tuân theo sự an bài của cô. Chàng ta được dẩn vào một nơi rất bí mật,
đóng cửa tiềm tu. Sau gian đoạn đầu, chàng mới phát giác ra tình hình có điều khác
lạ. Chân khí lưu hành không đúng đường, cơ hồ lâm vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
Chàng toan mở cửa để cùng cô chị tham khảo. Lúc chàng mở cửa mới phát giác đây là
một đường hầm xuyên sơn, và đã bị đóng chặt. Chàng kiếm sĩ la gọi ầm ỷ mà chẳng
thấy động tỉnh chi.
Chàng biết là mình đã mắc vào cạm bẩy. Kiếp này khó còn thấy được ánh mặt trời.
Chàng phẫn hận bi thương đến cực điểm, cơ hồ phát điên. Cô chị vì tình yêu mà thành
ghen, thi hành thủ đoạn tàn nhẫn. Nàng tin rằng cô em không sao biết được.
Nói tới đây trong mắt quái nhân long lanh ngấn lệ.
Từ Văn nhíu cặp lông mài tự hỏi :
- Có thể như vậy được chăng ?