Chìm trong màn đêm sâu thẳm, Nhã Dạ cố gắng hết sức để mở bừng hai mắt. Thế nhưng, cố gắng của nàng dường như vô vọng, hai bờ mi nàng vẫn nặng trĩu im lìm. Nàng có thể thấy ý thức của mình đang dật dỡ trôi về một khoảng không đen tối.
- Ư !!!
Dùng toàn bộ sức lực và ý chí còn sót lại, Nhã Dạ cắn mạnh đôi hàm răng vào bờ môi khô nẻ. Cơn đau làm nàng bừng tỉnh, và nàng thấy mừng vì điều đó. Nếu muộn thêm vài phút nữa, chỉ e nàng sẽ không thể tỉnh lại.
Nhưng liệu nàng sẽ tri trì được bao lâu nữa ?
Cái nhà giam này thật cổ quái vô cùng, nó không những rút tỉa sức sống của nàng, ý chí của nàng, mà còn khiến nàng không ngừng rơi vào những bóng đêm mộng mị. Hơn thế nữa, dù nàng trăm lần vạn lần muốn rời khỏi đây, nhưng cứ mỗi khi định biến ý định đó thành hành động, thì nàng lại không thể nhấc mình lên. Cái nhà giam này thực sự đã “khóa chặt” nàng.
Thân người hư nhược đến mức muốn cử động dù chỉ một ngón tay cũng là điều không thể, Nhã Dạ một lần nữa lại đổ người xuống sàn nhà lạnh ngắt. Trong vô thức, đôi mắt nàng lại chực chờ nhắm lại, và nếu thế, thì nàng sẽ ngũ mãi, ngủ vĩnh viễn.
Và nàng thật sự muốn ngủ.
Nàng dường như đã đầu hàng trước cái bóng tối này.
“Hiện tại, nếu tỉ vẫn muốn ngủ, thì cứ ngủ đi !”
Đây là câu nói từng giúp cho Nhã Dạ có được giấc ngủ an lành nhất trong suốt cuộc đời nàng. Bất giác, trong lòng Nhã Dạ bỗng trở nên ấm áp. Nàng nhớ tới một người.
Người đó, lần đầu tiên nàng gặp, là một đứa bé vô cùng kháu khỉnh. Lúc đó, nàng chỉ vừa mới chạy trốn khỏi Ám Lâm Chi Thành, đối với thế giới mới tại Đông Phương lục địa tràn đầy cảm giác xa lạ và cô độc. Đúng vậy, chính vào lúc ấy, người đó “tìm thấy” nàng.
Nàng vẫn nhớ như in cái nhìn đó, là cái nhìn trong veo và thuần khiết của một đứa trẻ. Hai cặp mắt gặp nhau, màu nâu của nàng và màu tím của người đó, khiến nàng như tìm thấy một tri kỉ giữa biển người xa lạ. Duyên phận, có phải không ?
Mười năm xa cách, đến khi gặp lại, người đó đã hoàn toàn đổi khác.
Một đứa trẻ chín tuổi, trở thành một chàng thanh niên mười chín tuổi, cô độc, lãnh ngạo, khiến cho nàng lập tức bị thu hút kể từ khi nhìn vào.
Lần gặp lại đó rất ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong trái tim nàng một hình bóng vĩnh viễn không thể phai mờ…
Chỉ là lúc đó, trong trái tim nàng vẫn còn hình bóng của một người khác.
Duyệt ca.
Khi nàng nằm trong vòng tay của Tử Vũ, hình bóng của Duyệt ca lại hiện lên, khiến cho nàng bỗng chốc từ thiên đường hạnh phúc rơi xuống vực sâu vạn trượng. Chính vào lúc đó, nàng đã quyết định mình phải trở về Ám Lâm Chi Thành một chuyến. Chỉ có trở về đây, đối mặt với những thứ mà nàng đã chạy chốn, nàng mới có thể hoàn toàn rũ bỏ đượ quá khứ.
Có rũ bỏ được quá khứ, nàng mới có thể yên yên ổn ổn ở bên Tử Vũ.
Điều nực cười là, ngay khi trở về đây, ngay khi gặp lại Duyệt ca với Nhã Yên, nàng đã thấy mình thật ngu ngốc.
Nàng từng yêu Duyệt ca, nàng từng tưởng mình sẽ sống chết với tình yêu đó. Hóa ra, mọi thứ chỉ là ảo tưởng của một mình nàng. Nó là mối tình đầu của một Nhã Dạ ngây thơ mười năm về trước. Ngay khi nàng rời khỏi Ám Lâm Chi Thành, nó đã chết.
Thứ còn lại trong nàng, chỉ là một nỗi ám ảnh.
Bởi vì Ám Lâm Chi Thành đã để lại trong nàng một nỗi đau quá lớn, khiến nàng không thể nào quên đi được. Không quên đi được, nên nàng tưởng rằng mình đã nhớ.
Ngay khi hiểu ra điều đó, nàng đã mỉm cười.
Tử Vũ, không cần đến ba năm, thiếp đã có câu trả lời.
Hiện tại, người mà thiếp yêu, chỉ có chàng mà thôi.
Miên man trong đêm tối, Nhã Dạ chìm đắm vào những phút giây ngọt ngào ở bên Tử Vũ. Ngắn ngủi, nhưng là quá đủ để xoa dịu con tim rướm máu của nàng. Bóng tối này không thể đánh đổ nàng, bởi vì ngoài việc lạnh giá và cô độc, nàng đã phát hiện ra một phần vô cùng quen thuộc ở nó.
Màu của Tử Vũ, cũng là bóng tối.
- Bạch Ẩn, chúng tôi tuyệt đối không muốn gây chiến với nàng. Xin tự giới thiệu,tôi họ Dương tên Hàn, là Hoàng sứ của Phượng Hoàng tộc, hai người này là thuộc hạ của tôi.
Hoàng sứ ? Phượng Hoàng tộc ? Tử Vũ nghe đến đây, trong lòng bắt đầu nhớ lại những kiến thức từng được Trình Tưởng truyền thụ về Phượng Hoàng hoàng tộc. Phượng Hoàng tộc là một trong Ngũ đại gia tộc trên Vô Tận giới, sống tập trung tại Phượng Hoàng Thần Điện, rất ít khi xuất hiện trên cả hai đại lục. Phượng Hoàng tộc phân biệt theo giới tính, nam gọi là Phượng, nữ gọi là Hoàng. Theo truyền ngôn, người đứng đầu Phượng Hoàng tộc gọi là Phượng Hoàng Thần Nữ. Phượng Hoàng Thần Nữ không phải là Hoàng, mà là Phượng Hoàng, là sinh vật bất tử duy nhất trên Vô Tận giới (không tính Tử Vũ). Dưới Phượng Hoàng Thần Nữ là hội đồng trưởng lão rồi đến Phượng sứ và Hoàng sứ, nữ tử này không ngờ lại là Hoàng sứ.
Thấy Phụng Vũ và Tử Vũ vẫn yên lặng, Dương Hàn chỉ khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Bạch Ẩn cô nương, chúng tôi nghe được tin cặp song kiếm trên tay nàng chính là Tử Bích Song Phụng Kiếm, là vũ khí tùy thân của Phượng Hoàng Thần Nữ. Bạch Ẩn cô nương, dám hỏi cô nương, đó có phải là cặp song kiếm nàng vừa sử dụng không ? không biết nàng có thể cho chúng tôi nhìn kĩ hơn một chút được không ?
Hoàng nữ đúng là Hoàng nữ, hoàn toàn không biết những thứ gọi là lễ nghi phép tắc của nhân loại.
Phụng Vũ chỉ khẽ nghiêng đầu, chừng như đang suy nghĩ về những gì Hoàng nữ vừa nói. Sau một lúc, nàng mới từ từ đưa hai tay về phía trước. Ánh sáng lóe lên, và hai thanh kiếm bí ẩn nọ lại một lần nữa xuất hiện trên tay nàng.
Nhìn chăm chú cặp song kiếm nọ, Dương hàn tức thì quay lại bàn bạc gì đó với hai người đứng sau. Phải mất một lúc rất lâu, nàng mới quay lại, nhíu mày nói khẽ:
- Bạch Ẩn cô nương, thú thực với cô nương, chúng tôi cũng chưa từng được nhìn thấy Tử Bích Song Phụng Kiếm. Bạch Ẩn cô nương, nếu nàng không phiền, xin hãy trở về Phượng Hoàng Thần Điện cùng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với nàng như khách quí.
Ám Tuyển trong tay Tử Vũ đúng lúc này chợt rung lên dữ đội. Trong lòng cười khẽ, Tử Vũ chỉ đứng lặng yên theo dõi câu chuyện. Nếu chấp nhận đi theo thì là khách quí, còn nếu không sẽ thành gì đây ? Phượng Hoàng tộc ư ? Lời nói của họ xem ra không hề hòa nhã như vẻ bề ngoài.
Phụng Vũ chừng như không hề suy nghĩ, lập tức lắc đầu, cặp song kiếm cũng tức thì biến mất. Mở miệng, nhưng rồi lại chẳng thốt lên được một chữ nào, cuối cùng, nàng chỉ đành quay qua Tử Vũ, cặp mắt màu đại dương chứa đầy hàm ý.
- Nàng ấy hiện tại đang có việc, không thể đi theo các người được !
Phụng Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn Tử Vũ lóe lên một tia cảm kích rồi lại quay qua đám người của Phượng Hoàng tộc. Dương Hàn khẽ cau mày một cái, nhưng rồi rất nhanh trở lại vẻ bình đạm vốn có, xoay qua Tử Vũ nói:
- Vị huynh đài này không biết xưng hô thế nào, có quan hệ gì với Bạch Ẩn cô nương ?
- Ta tên Tử Vũ. Là bạn !
Tử Vũ đáp hờ hững, nhưng đôi mắt lại ngấm ngầm quan sát đối phương. Dương Hàn đẹp, là một cái đẹp khó nói thành lời. Mũi cao, mắt sáng, má đỏ, môi hồng, là những nét đẹp rất thường thấy ở một phụ nữ nhân loại, nhưng khi đặt trên khuôn mặt trái xoan của nàng, lại biến thành một nét gì đó lạ lẫm đến kinh ngạc. Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đỏ rực, Dương hàn nói, rất khẽ:
- Nếu như Bạch Ẩn cô nương khôgn thể đi theo được, không biết có thể giao cặp song kiếm của nàng cho chúng tôi bảo quản một thời gian có được không ?
Phượng Hoàng gia tộc chưa bao giờ là một gia tộc biết nói lí lẽ.
Phụng Vũ lắc đầu. Tử Vũ có thể thấy hôm nay nàng đã kiềm chế hơn rất nhiều so với thường khi. Nàng sợ uy thế của Phượng Hoàng gia tộc ư ? hắn không tin nàng có thể sợ bất cứ thứ gì trên thế gian này. Vậy thì vì cái gì ?
- Đã vậy, xin đành đắc tội !
Bàn tay đang vuốt mái tóc đỏ rực như lửa của Dương Hàn tức thi ngừng lại, thân hình cũng lẹ làng chuyển về phía sau. Dường như chỉ chờ có thế, hai nam tử đứng sau lưng nàng tức thì cực tốc lao tới, chia nhau tấn công Tử Vũ và Phụng Vũ.
Sự kiềm chế của Phụng Vũ cuối cùng cũng đến giới hạn.
“Keng !”
Va cặp song kiếm không biết tự khi nào lại xuất hiện trên tay vào nhau tạo thành một tiếng ngân trong trẻo, Phụng Vũ phóng vút lên cao, thân hình lả lướt né khỏi một chiêu hiểm hóc của đối thủ. Chừng như không hề bất ngờ vì thân pháp của nàng, kẻ đó vốn đang lao thẳng tới trước tức thì đổi hướng phóng ngược lên cao, toàn thân bỗng chốc hóa thành một vầng lửa đỏ, dùng hai cánh tay trần liên tiếp bắn về phía Phụng Vũ tầng tầng hỏa diễm.
Đối thủ của Tử Vũ lại tỏ ra khác hắn, không hề nôn nóng mà chỉ chầm chậm áp sát hắn, cánh tay khẳng khiu gầy guộc vươn ra khỏi chiếc áo choàng, mang theo một cặp vuốt ngắn. Gã đã không vội, Tử Vũ cũng chẳng hề gấp gáp, thản nhiên đứng yên một chỗ theo dõi trận đấu của Phụng Vũ và tên còn lại.
Nhìn thái độ dửng dưng của Tử Vũ, gã nọ tức thì khựng lại, cặp vuốt ngắn vốn luôn giương lên phòng bị tức thì khẽ động.
“Phập !”
Người của Phượng Hoàng tộc đích thực ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kinh nghiệm chiến đấu làm sao có thể so sánh được với Tử Vũ. Kẻ nọ vừa dao động, Tử Vũ tức thì lao lên, Ám Tuyển vốn luôn sẵn sàng tức thì cực tốc bung ra, đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Bất quá, gã Phượng tộc nọ cũng không phải ăn chay mà lớn, bằng một thân pháp cổ quái tức thì né sang một bên, chỉ phải nhận một kiếm vào vai trái.
- Bỉ ổi !
Dương hàn vốn luôn đứng ở phía sau quan sát tức thì gằn giọng, hai cánh tay tức thì đỏ rực lên rồi lập tức phóng về phía Tử Vũ đạo đạo hỏa diễm. Chừng như không nghe thấy những gì nàng ta vừa nói, Tử Vũ hoàn toàn thờ ơ, thân hình hóa thành một chiếc bóng mờ lao vào gã Phượng tộc nọ. Trước thân pháp quỉ dị của hắn, gã Phượng tộc nọ vốn chỉ có thể đứng yên chịu chết, không ngờ lại hú lên một tiếng lảnh lót, đoạn toàn thân phát ra tầng tầng lửa đỏ, trong một chớp mắt đã trở về nguyên hình là một con Hỏa Phượng Hoàng màu lông đỏ tía.
“Phốc !”
Đúng vào giây phút Dương Hàn và con Phượng nọ tưởng như Tử Vũ đã lao bổ vào lớp hỏa diễm bảo vệ của nó, thân ảnh hắn lại chớp lên một lần nữa, đảo hướng lao tới kẻ đang tấn công phụng Vũ, tặng gã một kiếm vào giữa tấm lưng không chút phòng thủ.
“Phập !”
- NGƯƠI…..
Nhìn thanh kiếm của Tử Vũ xuyên thẳng qua người đồng đội, Dương Hàn và con Phượng nọ tức thì giận dữ tới mức điên cuồng, huy động ma lực toàn thân chuẩn bị tung ra một chiêu tối hậu báo thù cho gã.
“Choang !”
Thanh âm vụn vỡ.
Không gian xung quanh năm người tức thì như một tấm thủy tinh bị nứt, bỗng chốc sụp đổ rồi trong phút chốc biến mất hoàn toàn không chút vết tích.
- Hoàng sứ, nàng nên trở về Thần Điện của nàng đi thì hơn !
Trong khi Dương Hàn và hai gã thuộc hạ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thanh âm băng lãnh của Tử Vũ đã vang lên bên tai. Lúc này, cả ba mới nhìn rõ lại, ngỡ ngàng như thế đang mơ. Dương Hàn vẫn đứng ở sau, hai gã thuộc hạ thì đang cong người chuẩn bị phóng về hai hướng chia ra tấn công Tử Vũ và Phụng Vũ. Bất quá, Tử Vũ đã không còn ở đó nữa, mà đang đứng đằng sau nàng Hoàng sứ nọ, Ám Tuyển hờ hững đặt lên cổ nàng. Phụng Vũ, tất nhiên cũng không đứng chơi, cặp song kiếm chia ra mỗi thanh trỏ vào cổ họng một gã Phượng Tộc.
- Bọn ta sẽ trở lại !!
Thở ra một hơi nặng nề, Dương Hàn nói khẽ bằng một chất giọng nghèn nghẹn. Vốn định gạt Ám Tuyển đang đặt lên cổ mình sang một bên, nhưng bàn tay nàng bỗng run rẩy khi chạm vào nó, chỉ đành lùi lại rồi tung mình lên không bay mất. Thấy thủ lĩnh đã rút lui, hai gã Phượng tộc nọ nhìn nhau một cái, rồi cũng lùi lại và phóng đi, trả lại không gian tĩnh lặng cho khoảng vườn bên ngoài nghỉ của Phụng Vũ và Tử Vũ.
- Ngươi…ngươi…vì sao…
- Vì sao không bị ảnh hưởng vì Họa Vũ kiếm pháp ?
Tử Vũ giúp Phụng Vũ hoàn thành câu hỏi, cặp mắt màu tím lóe lên một tia cười hàm ý.
- Ta chỉ là đã nhận ra nhịp điệu của nó !
Tử Vũ đáp khẽ, đoạn xoay mình bước thẳng về phía phòng mình, để lại Phụng Vũ ở phía sau đang nhìn theo hắn với một nụ cười trong mắt.
Hết chương XL
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn nhất từ trước đến nay, Tử Vũ chậm chạp bước khỏi căn phòng mà hắn đã cố tình làm cho u tối, đón lấy những tia sáng đầu tiên của một ngày mới. Hắn đã dậy quá sớm.
- Công tử, mời người rửa mặt !
Âm giọng dễ nghe của Lục Nhi vang lên bên tai cho Tử Vũ biết còn có những người dậy sớm hơn hắn. Không nhìn đến nàng, Tử Vũ thả chiếc khăn mặt vào chậu nước mà nàng đang bưng, đoạn áp nó lên mặt. Lạnh buốt. Hơi lạnh làm hắn tỉnh táo.
- Nàng phản bội Thiên bang từ bao giờ ?
Tử Vũ đột ngột hỏi, đôi mắt lúc này nhìn chăm chăm vào vóc dáng nhỏ nhắn của Lục Nhi đang đứng bên cạnh. Hắn không muốn phải kéo dài ván bài vô nghĩa này thêm một khắc nào nữa.
- Từ khi lấy lại được sự tự do !
Lục Nhi thở ra một hơi. Nàng đã biết từ trước rằng con người này hết sức khó đối phó, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị trước cho việc hắn phát hiện ra sớm thế. Hắn quá lão luyện, hoàn toàn không hợp với tuổi đời và khoảng thời gian ngắn ngủi lăn lộn giang hồ của hắn.
- Ở Nghịch Thiên hội, nàng có sự tự do ư ?
Xoay lại để đón lấy những tia nắng mặt trời ấm áp đang xiên xiên chiếu xuống, Tử Vũ lại hỏi. Nhìn bóng dáng cô độc u tối của hắn giữa khung cảnh tươi sáng của một buổi bình minh đẹp trời, thân hình Lục Nhi bỗng chốc run rẩy. Nàng biết hắn đang tính toán, tính toán xem nên giải quyết nàng như thế nào !
- Ta cũng không thuộc về Nghịch Thiên hội…
Lục Nhi mím chặt đôi môi, đoạn ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tử Vũ vừa mới xoay lại. Bất giác, khuôn mặt của nàng vụt trở nên méo mó, kèm theo đó là những câu nói bỗng khàn đục một cách bất thường.
- Công tử, trước hết muội sẽ cho huynh xem hình dáng thật của muội !
Cuối cùng thì Tử Vũ cũng hiểu ra vì sao hắn từng dùng trăm phương nghìn kế vẫn không nhận ra chân chính diện mạo của Lục Nhi. Nàng là Thụ Yêu.
Sự thay đổi bắt đầu từ mái tóc. Mái tóc vốn đen nhánh của Lục Nhi vụt hóa thành một màu xanh lục, ngoài ra còn điểm xuyết vài chiếc lá với những sợi dây leo như những thứ đồ trang sức. Lục Nhi vóc dáng vốn nhỏ bé, giờ bỗng vươn mình lên cao hơn cả Tử Vũ, nước da trắng hồng mịn màng bỗng chốc trở nên thô ráp, đôi chỗ còn sù sì như vỏ cây, phối hợp với đôi bàn tay hiện đã trở thành những cành cây khẳng khiu mọc thành năm ngón.
Không dừng lại ở đó, sự thay đổi của Lục Nhi càng khiến cho người khác kinh ngạc khi khuôn mặt vốn bình thường của nàng trở nên hoàn thiện. Ẩn hiện giữa mái tóc xanh và những lọn dây leo cùng màu, đôi mắt gần như trong suốt của nàng lấp lánh tựa như hai vì sao lạc giữa rừng sâu, phối hợp cùng sống mũi thon thon và đôi môi màu tím khô nẻ, tạo cho nàng một vẻ đẹp hoang dã yêu mị khó bút nào tả xiết. Vén mái tóc xoăn nhẹ như sóng lượn sang một bên để lộ ra bờ vai gầy mỏng mảnh, Lục Nhi chỉ vào một vết bỏng trên đó, nói :
- Đây là dấu ấn của ngày mà Thiên bang tìm thấy nơi trú ngụ của dân tộc ta…
Tử Vũ biết vết bỏng đó có ý nghĩa gì. Dấu ấn nô lệ.
- Ta là người may mắn nhất, hay bất hạnh nhất trong tộc ? Ta không biết. Tộc nhân của ta bị lũ ác quỉ đó độc sát toàn bộ, chỉ còn ta vỗn miễn nhiễm với các loại độc là còn sống sót. Sống, nhưng ta lại trở thành nô lệ của kẻ thù. Nô lệ, hai cái từ đó, nếu ngươi chưa từng trải qua, ngươi sẽ không biết ý nghĩa của nó đâu !
Lục Nhi không gọi Tử Vũ là công tử nữa, toàn bộ tâm trí của nàng dường như đã trôi về một miền kí ức đau thương. Nhìn nàng lúc này, thành kiến của Tử Vũ với nàng dường như vơi đi đôi chút. Nô lệ, hắn tất nhiên là biết hai chữ đó có ý nghĩa gì, nhưng theo những gì nàng nói, thì có lẽ kiến thức của hắn là chưa đủ để hiểu hoàn toàn hai chữ đó.
- …Trải qua một quãng thời gian, ta cuối cùng rơi vào tay Đệ nhất trưởng lão của Thiên bang. Ha, cơ hội cuối cùng cũng đến với ta, chịu bao đắng cay tủi nhục, ta cuối cùng cũng được lão xóa bỏ thân phận nô lệ và nhận làm đệ tử…
Lục Nhi cười khan một tiếng, toàn thân run rẩy trong sự kích động. Mười lăm năm, mười lăm năm chôn chặt hận thù vào sâu trong lòng, cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế được nữa. Nàng biết, hơn bất cứ ai, dựa vào sức lực của một mình nàng, làm sao có thể tiêu diệt được Thiên bang cơ chứ ? Nhưng nàng vẫn hi vọng, vẫn chờ đợi, để cuối cùng cũng nắm bắt được một cơ hội. Cơ hội ấy, đang ở ngay trước mắt nàng, nhưng mạng sống của nàng lại sắp bị tước đoạt... Nàng có thể không kích động không ?
- Ngay từ khi sự tự do trở lại, ta đã ngấm ngầm phản bội Thiên bang và cấu kết với tử địch của chúng, Nghịch Thiên hội. Bất quá, thực lực của một Nghịch Thiên hội ít ỏi với hơn chục con người làm sao có thể đối chọi lại một Thiên bang đã trải qua cả trăm năm tồn tại ? Ta lại tiếp tục chờ đợi, chờ đợi một cơ hội…cơ hội đó đã đến…
Lục Nhi bỗng ngừng lại, đôi mắt trong suốt vốn đang nhìn về xa xăm bỗng trở về hiện thực. Nhìn Tử Vũ vẫn đang chăm chú lắng nghe, nàng lặng lẽ hít vào một hơi không khí, đoạn nói tiếp:
- Công tử, ta đã lợi dụng người, người muốn giết ta, cứ việc ! Nhưng công tử, ta muốn người cho ta biết, liệu người có tiêu diệt Thiên bang hay chăng ?
Hỏi một người rằng người đó có tiêu diệt một bang hội gồm cả vạn người với vài trăm năm lịch sử hay không, đó chắc chắn là câu hỏi của một người điên. Lục Nhi không điên, nhưng nàng ta đã tuyệt vọng. Trong tuyệt vọng, dù chỉ có một tia hi vọng, người ta cũng sẽ bám lấy…
- Tại sao ta phải tiêu diệt Thiên bang ?
- Chúng…
Trước khi Lục Nhi kịp thốt ra một câu nào, bàn tay của Tử Vũ đã nhanh như chớp bóp chặt cổ họng của nàng. Nhìn vào cặp mắt tràn đầy hận ý và tuyệt vọng ấy, hắn cười lên một tiếng, đoạn nói khẽ:
- Nghỉ ngơi một lát đi, Lục Nhi !
Nói đoạn, từ cánh tay của Tử Vũ bỗng chốc phát xuất đạo đạo hắc mang, chỉ trong chớp mắt đã phủ kín thân thể mảnh khảnh của Lục Nhi. Thế rồi, Tử Vũ bóp chặt bàn tay, đạo hắc mang biến mất, Lục Nhi cũng biến mất, hệt như nàng chưa từng tồn tại trên đời.
“Cạch !”
Một tiếng động vang lên khe khẽ. Từ cánh cửa vừa hé, Phụng Vũ bước ra, vẫn trong bộ áo choàng tuyết bạch quen thuộc. Nhìn Tử Vũ, nàng chỉ nhẹ gật đầu, đoạn đứng yên như thế chờ đợi.
- Lộ Khiêm !
Thu tay lại vào trong áo choàng, Tử Vũ gọi khẽ. Tức khắc, không khí sau lưng hắn xuất hiện một trận ba động nhẹ nhàng, Lộ Khiêm xuất hiện như cách hắn vẫn thế.
- Dọn dẹp sạch đám Phan tộc đó, rồi đến bến cảng đợi ta !
Lộ Khiêm tức thì gật đầu, trong đôi mắt băng lạnh lóe lên một tia huyết mang quỉ dị. Thế rồi, trong một cái chớp mắt, gã lại biến mất không tăm tích, trả lại một khoảng tĩnh lặng cho Tử Vũ và Phụng Vũ.
- Đi thôi !
Tử Vũ nói khẽ, rồi cùng với phụng Vũ rảo bước li khai tòa khách yên tĩnh. Những ngày tới sẽ còn nhiều phiền phức, hắn biết, nhưng hắn không thể chần chừ được nữa. Linh tính cho hắn biết, Nhã Dạ của hắn đang ở trong tình trạng thập phần nguy hiểm.
Chiếc thuyền đến Tây Phương lục địa mà Lộ Khiêm đã thuê khởi hành lúc mười giờ, tức là còn khoảng hai tiếng nữa. Biết vội vã là điều vô ích, Tử Vũ dẫn theo Phụng Vũ nhắm hướng Tàng Thư Viện bước tới. Hôm nay là ngày công bố Vô Tận bảng, hắn đích thực cũng có chút tò mò.
Buổi sáng tại Nội Hà thành trong lành một cách đặc biệt. Có lẽ là vì tòa thành này nằm gần bờ biển, nên Tử Vũ phảng phất ngửi thấy ở đâu đó trong không khí có một vị mặn mòi đặc trưng mà không đâu có. Không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy cái vị mặn mòi đó thật dễ chịu, khiến hắn vơi đi một chút lo lắng về những linh tính xấu suốt mấy ngày nay.
Đường xá tại Nội Hà thành chia làm hai tuyến, một tuyến trên bộ và một tuyến dưới sông. Bước dọc theo con đường dẫn tới Tàng Thư Viện, Tử Vũ có thể cảm nhận được lối sống đặc trưng ở vùng đất này. Hắn thấy những người dân bản xứ chào nhau niềm nở, những chủ cửa hàng đứng ở trước cửa í ới chào mời, những đứa trẻ tươi cười chơi trò đuổi bắt, vài cụ già móm mém nhai trầu… Bình yên ? Từ Vũ chưa từng có được cảm giác bình yên, thế nên hắn không biết khung cảnh trước mắt hắn đây có phải bình yên hay không. Nhưng, trong lòng hắn, đây là bình yên.
- Hây, đó là Bạch Ẩn, có phải không ?
- Còn kia không phải là Tử Vũ sao ? Làm sao mà hai người đó lại đi cùng với nhau chứ ?
Vừa bước vào khuôn viên của Tàng Thư Viện, bên tai Tử Vũ đã vang lên những tiếng bàn luận xôn xao. Xem ra, cái tên Thất Công tử nọ không phải nói suông, Tử Vũ đã đích thực có tên trong Vô Tận bảng.
Vô Tận bảng được treo trên những phiến đá lớn ngay ngoài đại môn của Tàng Thư Viện, xung quanh mỗi phiến đá đều có dây chằng để ngăn không cho người khác tiến lại quá gần. Ngoài những sợi dây chằng đó, Tàng Thư Viện không hề cử ra bất cứ một ai đứng tại đó làm nhiệm vụ bảo vệ. Bất quá, Tử Vũ biết, những sợi dây đó tuyệt đối không phải là những sợi dây tầm thường.
Tử Vũ lướt mắt qua một lượt Vô Tận bảng. Vô Tận bảng gồm mười bảng, chia ra thành: Tuyệt đại cao thủ, Thanh niên cao thủ, Tu chân giả, Võ giả, Ma pháp sư, Kị sĩ thập vị bài danh, Thập đại thần khí, Bát đại mĩ nhân, Thập đại bí địa, Tứ đại tuyệt thế pháp quyết. Trong mười bảng đó, trừ Bát đại mĩ nhân và Tứ đại tuyệt thế pháp quyết, mỗi một bảng đều có mười cái tên, sắp theo thứ tự từ trên xuống, cũng là phân biệt cao thấp trong cùng một bảng. Một cái tên ở bảng này cũng có thể xuất hiện ở bảng khác.
Bắt đầu từ Tuyệt đại cao thủ, Tử Vũ lập tức ghi nhớ những cái tên đó vào trong đầu. Chỉ là, vừa đọc xong cái tên thứ nhất, đập vào mắt hắn đã là một cái tên khiến hắn không thể kìm chế được sự kích động.
“Đệ nhị nhân: Trình Tưởng. Chức nghiệp: Tử Vong Ma pháp sư. Cấp bậc: Thánh cấp cấp mười.
Vài chục năm gần đây Trình Tưởng không hề xuất hiện trên giang hồ, nhưng mười năm về trước đã từng dẫn theo một đệ tử đại náo Dạ Chiến…”
Bên cạnh còn ghi một vài “chiến công” của lão. Tử Vũ nhìn đăm đắm vào cái tên vô cùng quen thuộc đối đó, trong lòng không khỏi trào lên những cảm xúc bất tận. Đây là người đã sinh ra hắn, dạy dỗ hắn, là người hắn vừa tôn sùng lại vừa yêu kính.
“Gia gia, con nhất định sẽ thành công !”
Tử Vũ nắm chặt bàn tay, quyết tâm sắt đá trong lòng lại càng thêm muôn phần vững chắc. Mạnh, hắn nhất định phải trở thành kẻ mạnh !!!
Những cái tên tiếp theo cứ trôi tuột vào trong bộ nhớ của hắn cho đến khi sang bảng thứ hai: Thanh niên cao thủ. Thanh niên cao thủ cũng gồm mười cái tên, xếp lần lượt từ trên xuống:
“Đệ nhất nhân: Lạc Long. Chức nghiệp: Long Kị sĩ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 7. Tuổi: 24.
Lạc Long là đương kim đệ nhất cao thủ của Lạc Việt quốc, thân thế bí ẩn, từng một mình một rồng tiêu diệt Hắc Sào, mang lại bình yên cho một dải miền Đông của Lạc Việt quốc”
“Đệ nhị nhân: Bạch Ẩn. Chức nghiệp: Kiếm giả? Cấp bậc: Không rõ. Tuổi: Không rõ.
Bạch Ẩn xuất thân thần bí, vì liên tiếp đả bại nhiều cao thủ lão thành mà thành danh. Bạch Ẩn chỉ là biệt danh người ta đặt cho nàng, không rõ tên thật.”
…
“Đệ lục nhân: Tử Vũ. Chức nghiệp: Không rõ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 4? Tuổi: Không rõ.”
Tử Vũ là nhân vật chỉ mới xuất hiện gần đây, có lời đồn người này chính là Tử Vong giả từng gây chấn động tại Dạ Chiến mười năm về trước. Thực lực của Tử Vũ được khẳng định qua một trận chiến bất phân thắng bại với Bạch Ẩn.
“Đệ thất nhân: Lục Nhi. Chức nghiệp: Mộc hệ Ma đạo sĩ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 4. Tuổi: Không rõ.”
Lục Nhi là đệ tử thứ ba của Đệ nhất trưởng lão của Thiên bang.
…
Thông tin của Tàng Thư Viện quả thực nhanh nhạy, không ngờ đã có thể điều tra ra quá khứ của Tử Vũ mười năm về trước. Bất quá, điều hắn không ngờ là Lục Nhi lại chỉ nằm dưới hắn một bậc, xem ra những gì hắn biết về nàng vẫn còn quá ít.
Lướt qua một lượt cao thủ trên bốn bảng của bốn đại chức nghiệp, Tử Vũ nhận ra không ít cái tên đã xuất hiện ở hai bảng trước. Trình Tưởng gia gia của hắn chính là người đứng đầu trên bảng dành cho Ma pháp sư, khiến trong lòng hắn lại một lần nữa trào lên trận trận cảm xúc.
“Bát đại mĩ nhân”
Mỗi một người trong “Bát đại mĩ nhân” đều là vưu vật hãn hữu trên thế gian, thứ tự được xếp dưới đây chỉ là tương đối.
“Đệ nhất mĩ nhân: Ngọc Khiết. Tộc: Tinh linh.”
“Đệ nhị mĩ nhân: Sương Mị. Tộc: Nhân ngư.”
“Đệ tam mĩ nhân: Nhã Dạ. Tộc: Ám Tinh linh.”
…
Nói về một mĩ nhân còn gì ngoài sắc đẹp của họ, thế nên bên cạnh mỗi cái tên trên Bát đại mĩ nhân bảng không hề có chú thích mà chỉ có một bức tranh chân dung của mĩ nhân đó. Nhìn đến cái tên thứ ba, trong lòng Tử Vũ bỗng chốc bị chấn động đến mức run rẩy. Nhã Dạ, là Nhã Dạ của hắn…
Nỗi nhớ Nhã Dạ trong lòng hắn vụt tăng lên đến mức điên cuồng.
Hết chương XLI
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lướt mắt nhìn xuống cái tên cuối cùng của “Bát đại mĩ nhân”, Tử Vũ căn bản không còn một chút tâm tình để thưởng thức những bức chân dung tuyệt mĩ treo bên cạnh bảng danh sách đó. Đúng vào giây phút hắn định xoay mình li khai, một giọng nói huyền hoặc bỗng nhiên vang lên trong đầu, thanh âm nửa như hoang mang, nửa như phẫn nộ:
“Công tử ! Ta đang ở đâu thế này !??? Trong này rất tối…thả ta ra đi !!!”
Thở ra một hơi, Tử Vũ tức thì đình bộ, đoạn truyền đến đối phương một câu nói thờ ơ:
“Nàng chính là đang ở trng cơ thể ta !”
Nàng ở đây, tất nhiên chính là Lục Nhi.
“Cái gì !???”
“Là ta cường hành ép nàng hóa thành Linh thú của ta, sau đó thu nàng vào trong cơ thế !”
“Ngươi….làm sao có thể ? Muốn ta hóa thành linh thú của ngươi, nhất định phải kí kết khế ước…ngươi đừng hòng gạt ta…thả ta ra mau…thả ra !!!”
“Xem ra đây mới thật sự là con người của nàng nhỉ ! Để ta nói cho nàng biết, chúng ta chính là đã kí kết một khế ước, là Hắc ám khế ước. Được rồi, hãy ngủ đi thôi !”
Cười khẽ trong lòng, Tử Vũ ngấm ngầm tạo ra một đạo kết giới ngăn cách không cho Lục Nhi giao tiếp với tâm trí của hắn nữa. Những gì hắn vừa nói tuyệt nhiên khôgn có nửa điểm dối trá, Hắc ám khế ước chính là loại khế ước độc đáo do Trình Tưởng phát minh ra, chỉ cần có tinh thần lực hùng mạnh hơn đối phương, khống chế được đối phương, là có thể khiến đối phương trở thành linh thú của mình. Tất nhiên không phải tộc loài nào cũng có thể trở thành linh thú, mà chỉ những tộc có thể chất tạo thành từ những nguyên tố thuần khiết mới có khả năng này. Sau khi kí kết khế ước, linh thú có thể ẩn trong thân thể của chủ nhân, tùy theo sự hiệu triệu của chủ nhân mà xuất hiện hoặc ngủ yên. Từ xưa đến nay, chỉ có Triệu hồi sư mới có thể thu thập linh thú, nhưng Trình Tưởng là một lão quái vật đặc biệt, đã nghĩ ra Hắc ám khế ước có thể thu thập tất cả những tộc loài mang hắc ám thuộc tính biến thành linh thú. Sau đó, Hắc ám khế ước trải qua tay Tử Vũ đã nâng lên thêm một cấp, có thể biến sinh vật mang thuộc tính của bất kì hệ nào trở thành linh thú của mình. Lục Nhi là Thụ Yêu, chính là Mộc hệ linh thú có trí tuệ cao cấp nhất trong hàng linh thú.
Tuy cũng còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ thuyền rời bến, nhưng Tử Vũ đã không muốn nấn ná gì thêm ở đây nữa, liền cùng Phụng Vũ nhanh nhẹn rời khỏi Tàng Thư Viện tiến về phía bến cảng. Gần như toàn bộ diện tích của Lạc Việt quốc đều bị bao bọc bởi Bạo Loạn Thâm Hải, nhưng do đặc tính của hải để này, nên cả quốc gia cũng chỉ có bến cảng này là lớn nhất.
Bến cảng lớn nhất tất nhiên là phải tấp nập dị thường. Cùng với Phụng Vũ, Tử Vũ len lỏi qua dòng người ngày một trở nên đông đúc hơn khi đến gần cảng, cảm giác được một nét văn hóa khác của Nội Hà thành. Hay, nói cho đúng hơn, một khi đã hòa vào dòng người nhộn nhịp này, thì Nội Hà thành thanh bình, tĩnh lặng kia dường như đã trôi về phương nào xa lắm.
Chừng như có một chuyến tàu đến từ Tây phương lục địa vừa mới cập bến, thành ra trong khi một lượng lớn người đổ dồn về phía bến cảng, thì có một số khác nhỏ hơn đang cố chen chân hướng về phía trung tâm Nội Hà thành. Trong những người đó, Tử Vũ gần như nhìn thấy đủ cả từ Hung nhân, Tinh linh, Ám Tinh linh cho đến Nhân Mã…một số có đôi mắt ngơ ngác xa lạ, một số lại tỏ ra thuần thục phi thường, khẳng định đã đến Đông phương lục địa vài lần chứ chẳng ít hơn.
- Chủ nhân !
Lẳng lặng bước ra từ một đám đông, Lộ Khiêm đến trước Tử Vũ cúi người cung kính. Nhìn thần tình nhàn hạ của gã, Tử Vũ có thể khẳng định đám Phan tộc kia đã được giải quyết một cách hết sức êm đẹp.
- Chủ nhân, mời đi lối này !
Nhìn bóng dáng cao gầy của Lộ Khiêm lẳng lặng dẫn đường phía trước, Tử Vũ nhanh nhẹn rảo bước theo sau. Đối với tên thuộc hạ này, Tử Vũ quả thực thập phần ưng ý. Gã, khiến cho Tử Vũ nhớ lại quãng thời gian còn ở bên Trình Tưởng, là khoảng thời gian vui vẻ vô lo vô nghĩ duy nhất trong cuộc đời hắn.
“Grư !”
Một tiếng gầm gừ phát ra từ phía sau khiến cho Tử Vũ nhíu mày suy nghĩ. Hắn biết âm thanh này phát ra từ đâu, nhưng hắn thực sự không biết thứ gì phát ra âm thanh đó. Dù đã đồng hành với nhau không ít ngày nay, nhưng chỉ cần một tấm áo choàng, Phụng Vũ đã có thể hoàn toàn che dấu thứ mà nàng luôn ôm trước ngực. Là thứ gì ? Là con gì ? Tử Vũ tuy không quá quan tâm, nhưng cũng thực sự muốn biết.
- Tránh !
Âm giọng băng lãnh của Lộ Khiêm vang lên phía trước khiến Tử Vũ cau mày ngẩng lên. Đứng trước mặt cả ba lúc này chính là người quen của đêm hôm trước: Hoàng sứ của Phượng Hoàng tộc cùng hai thuộc hạ.
- Giao kiếm hay không giao kiếm, một lời thôi !
Lạnh lùng không kém, Hoàng sứ Dương Hàn gằn giọng. Xem ra, trận thua đêm hôm trước đã trở thành một dấu ấn không dễ gì quên đối với nàng ta.
- Tên bên trái !
Tử Vũ vỗ vào vai Lộ Khiêm, buông gọn. Từ sau lưng hắn, Phụng Vũ cũng đã bước lên, thò một cánh tay khỏi áo choàng, mang theo một thanh kiếm có màu tử kim. Lúc này, nếu như có một ai đó nhìn sâu vào cặp mắt có màu đại dương của nàng, thì hẳn sẽ nhận ra ở bên trong số một nét không vừa ý. Phụng Vũ đã giận thực sự.
Chừng như đã biết trước một trận chiến là điều không thể tránh khỏi, Dương Hàn cùng hai thuộc hạ của nàng cũng tức khắc lao vút lên không, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành ba cánh Phượng Hoàng đỏ rực cả một góc trời. Ngược lại với Lân tộc, Phượng Hoàng tộc có lực công kích vật lí cực thấp, trong khi lại sở hữu những ma thuật có sức sát thương cực lớn. Hơn thế nữa, chỉ có khi ở trong hình dáng Phượng Hoàng, họ mới có thể thi triển những loại ma pháp đặc thù đó.
- Tỏa !!!!
Ba cánh Phượng Hoàng vừa mới thành hình trên bầu trời Nội Hà thành, Tử Vũ tức thì phất tay hét lớn. Hắn vừa dứt giọng, một hắc sắc quang tráo đã đột ngột hiện ra, đoạn không ngừng mở rộng bao lấy cả sáu người vào phía bên trong. Sững sờ trước ma thuật bất ngờ này của Tử Vũ, Dương Hàn rít lên bằng một thanh âm sắc nhọn:
- Hắc Ám Cao Cấp Kết giới ??? Ngươi…không phải là Tử Vong Ma pháp sư hay sao ? Tại sao lại biết thứ ma thuật này ???
Đây chính là ma thuật được kí tải trong một trong năm bộ bí tịch hãn thế của Tàng Thư Viện. Vốn đã có sẵn căn cơ vô cùng vững chắc về Hắc ám ma pháp, Tử Vũ tức thì chọn nó làm tiền đề tu luyện ma pháp nguyên tố của mình. Bất quá, do chỉ mới luyện trong thời gian gần đây, thành ra hiệu quả của nó tịnh không được như Tử Vũ mong muốn, có thể khiến Hắc ám ma pháp bên trong kết giới uy lực tăng lên gấp năm lần. Bất quá, đạt được hiệu quả gấp hai lần như hiện tại, trong khi hắn chỉ mới học được một ngày, cũng không phải là thành tích quá kém cỏi.
Phượng Hoàng tộc vốn chỉ sinh sống tập trung tại Phượng Hoàng Thần Điện, hơn nữa lại có tư tưởng lánh thế, thành ra đối với tin tức trên Vô Tận giới tịnh không hề nắm rõ. Hơn nữa, chuyện Tử Vũ có thể sử dụng cao cấp Hắc ám ma pháp cũng chỉ là chuyện gần đây, thành ra Dương Hàn cùng hai thuộc hạ của nàng chỉ trong chớp mắt đã rơi vào thế bị động, thân hãm trong kết giới.
Bất quá, dù ở trong tình thế bất lợi, nhưng với danh vọng cao ngút trời của Phượng Hoàng gia tộc, làm sao có chuyện họ chịu hạ đài một cách dễ dàng ?
Cùng ngẩng cao cái mỏ hỏa hồng lên trời cất lên một bài ca thánh thót, Dương Hàn cùng hai thuộc hạ tức thì tạo ra ba vầng thái dương thu nhỏ bao bọc quanh thân thể, đoạn cùng nhau phóng vút về phía Phụng Vũ. Trong phạm vi kết giới của Tử Vũ, những ma pháp nguyên tố khác lẽ ra phải giảm uy lực đến một nửa, không ngờ một chiêu “Thái Dương Thần Hỏa” vẫn ẩn chứa lực công kích cao phi thường, gần như đã đốt cháy cả không gian đen tối bên trong Hắc ám kết giới.
Phất tay một cái đoạn từ từ chìm vào màn đêm, Tử Vũ cười khẽ khi nhận ra Lộ Khiêm quả nhiên không hề làm hắn thất vọng, đã biến mất tự lúc nào. Ngược lại, đối diện với một chiêu “Thái Dương Thần Hỏa” đang điên cuồng công tới, Phụng Vũ lại vẫn an nhiên đứng nguyên một chỗ, thanh Tử Kim Phụng Kiếm giương lên phát ra đạo đạo hào quang bên trong không gian u tối.
“Phập! Phập! Phập!”
Ba tiếng kim loại cắm vào da thịt vang lên liên tiếp, nhưng tuyệt nhiên chẳng có một ai đổ xuống. Trong phút sát na vừa rồi, Phụng Vũ bằng vào một thứ thân pháp cực tốc, lách qua ba đạo “Thái Dương Thần Hỏa” mà chẳng chút tổn thương, không những thế còn tặng cho đối phương mỗi người một nhát kiếm trí mệnh. Bất quá, nhận những nhát kiếm trí mệnh đó, nhưng ba cánh Phượng Hoàng nọ lại tuyệt nhiên không hề thụ thương.
Vốn ở cùng một chỗ, cả ba đột nhiên tách ra làm ba, đoạn cùng lúc cất lên những tiếng ca thánh thót. Tức thì, từ trong hư không hôn ám, vô vàn những ngọn lửa nhỏ xuất hiện vây lấy Phụng Vũ vào giữa, đoạn điên cuồng bổ về phía nàng. Không có lấy một nửa cơ hội để tránh né, thân hình nhỏ bé của nàng tức thì bị nuốt gọn trong lửa đỏ.
“Phập !”
Đúng lúc đó, từ bên ngoài “Hắc Ám Kết giới”, một âm thanh vang lên gọn lỏn. Hòa lẫn trong đám đông vốn bị sự xuất hiện của Phượng Hoàng thu hút, Lộ Khiêm lặng lẽ rút những chiếc móng vuốt lập lòe sắc xanh ra khỏi lưng của một thân hình. Bóng người đổ xuống, Lộ Khiêm cũng tức thì biến mất.
- A Nguyên !!!
Hai bóng người tức thì lao vút về hướng kẻ vừa ngã xuống, giật giọng hét lên. Bất quá, trước khi họ kịp đến gần, thì Lộ Khiêm đã một lần nữa hiện ra, giương cánh tay đầy gai nhọn lên mỉm cười quỉ dị.
- Dừng lại, hoặc là kẻ này sẽ chết !!!!
Tử Vũ túm lấy thân hình đã trở nên mềm oặt của bóng người vừa đổ xuống, nhấc lên hét lớn. Nghe thấy âm thanh sắc lạnh của hắn, ba cánh Phượng Hoàng bên trong kết giới tức thì khựng lại, đến khi nhìn rõ tình hình liền trở nên hoang mang. Ngửa cổ ngân lên một tiếng hót đầy nộ khí, Dương Hàn hóa trở lại nhân hình, cao giọng thốt:
- Tiểu nhân vô sỉ, thả A Nguyên ra, hoặc là…
Nói đến đây, nàng bỗng thấy “Hắc Ám Kết giới” xung quanh mình run rẩy, đoạn mau chóng sụp đổ y như lúc nó được dựng lên. Dưới ánh sáng mặt trời, hai cánh Phượng Hoàng còn lại tức thì ngẩn ra đầy kinh hoảng. Tĩnh lập giữa trời, Phụng Vũ đã thu lại thanh kiếm của nàng tự bao giờ, trên người không có lấy nửa điểm thương tổn, dù rõ ràng vị trí của nàng vẫn là điểm mà cả ba vừa mới tận lực công kích.
“Keng! Keng!”
Thanh âm lanh lảnh của tiếng chuông báo hiệu giờ tàu khởi hành vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của bến cảng. Tức thì, hàng trăm con người vốn đang vây quanh sàn đấu tức thì chuyển động, hướng thẳng đến những con tàu đang rục rịch chuẩn bị khởi hành. Nhìn đám Phượng Hoàng tộc đã hóa lại nhân hình và đang tụm vào một góc, Tử Vũ nhếch môi, đoạn vứt kẻ hắn đang cầm trên tay cho chúng, gằn giọng:
- Đừng làm phiền bọn ta một lần nữa, nếu không, thì đừng có trách !
Nói rồi, cùng với Lộ Khiêm và Phụng Vũ, hắn cực tốc phóng về phía chiếc đại thuyền mà Lộ Khiêm đã thuê, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa mới trút được một gánh nặng. Đám Phụng Hoàng tộc này tuy hết sức ngờ nghệch, nhưng thực lực quả nhiên cường hãn vô cùng, nếu như không phải từ khi bắt đầu hắn đã xác định được rõ yếu điểm của chúng, thì chỉ sợ mọi chuyện đã không dễ dàng như thế.
Quan trọng nhất, là hắn sẽ bị lỡ chuyến tàu mà hắn tuyệt đối không muốn bỏ lỡ.
Nhã Dạ, hãy đợi ta.
Hết chương XLII
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chiếc đại thuyền rùng mình một cái, đoạn chầm chập rời khỏi bến cảng, mang theo ba người Tử Vũ cùng vài chục hành khách khác tiến về phía Tây Phương lục địa. Chiếc thuyền rất lớn, ít nhất là gấp ba lần chiếc thuyền từng chở Tử Vũ đến Nội Hà thành, cũng đóng bằng gỗ, nhưng còn được gia trì bởi những loại ma thuật đặc biệt chuyên để phục vụ cho ngành hằng hải.
Lộ Khiêm dẫn Tử Vũ và Phụng Vũ bước vào khoang thuyền. Khoang thuyền lớn, được thiết kế giống như một tòa tửu lầu bao gồm ba tầng: tầng một dùng để ăn uống, tầng hầm cho thủy thủ đoàn và tầng hai dành cho khách. Vì hiện cũng đã sắp tới giờ dùng bữa, thế nên tầng một gần như đã không còn chỗ trống.
Gần như, tức là không phải đã hết hoàn toàn.
- Tiểu nhị !
Chẳng những thiết kế giống như tửu lâu, trong khoang không ngờ còn có ba bốn tên tiểu nhị không ngừng chạy qua chạy lại để đáp ứng nhu cầu của khách. Lộ Khiêm vốn đã đặt chỗ từ trước, thế nên sau khi gọi một tên tiểu nhị lại dặn dò vài câu, đã được gã dẫn tới một bàn thoáng mát có thể trông ra mặt biển bên ngoài.
- Tùy tiện !
Tử Vũ vốn không còn tâm trạng để ăn uống, thế nên khi thấy ánh mắt dò hỏi của Lộ Khiêm, liền chỉ buông khẽ một câu rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Bởi vì hiện tại vẫn đang ở trong phạm vi của Lạc Hải, vùng biển nằm sát Lạc Việt quốc, thế nên mặt biển vẫn hết sức tĩnh lặng hiền hòa. Thế nhưng, những người đã từng đi qua vùng biển này đều biết, chỉ vài mươi phút nữa thôi, Cuồng Bạo Thâm Hải sẽ chào đón họ với những món quà không hề thân thiện.
Ngược lại với sự tĩnh lặng của Tử Vũ, Phụng Vũ lại tỏ ra hưng phấn đặc biệt. Đây là lần đầu tiên nàng được đi biển, cảm giác chòng chành bởi những con sóng dưới chân thực sự khác xa so với khi nàng ngồi thuyền trên sông. Bởi vậy, vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, thức ăn còn chưa dọn ra, nàng đã đứng lên, nhanh nhẹn rảo bước ra phía mũi thuyền.
- Những bộ trảo pháp ta đưa cho ngươi, ngươi có dùng được bộ nào không ?
Khi Phụng Vũ đã khuất bóng, Tử Vũ mới như tỉnh khỏi một giấc mộng xa xăm, quay qua Lộ Khiêm, hỏi. Nhìn hắn, Lộ Khiêm lắc đầu, đoạn nói:
- Ngàii nói đúng, những thứ đó không hề hợp với ta, chỉ sợ thế gian này chẳng có bộ trảo pháp nào hợp với ta.
Tử Vũ nhìn Lộ Khiêm, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một cười mang ba phần ý vị.
- Ngươi là một người học rất giỏi. Thế nhưng, nếu người chỉ “học” không thôi, thì ngươi sẽ không bao giờ có thể trở thành cường giả đích thực.
Lộ Khiêm lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man. Trước đây, Lộ Khiêm vốn sinh trưởng trong một gia đình quan văn, bẩm sinh thông minh đĩnh ngộ, học một biết mười, là một thần đồng rất có tương lai. Thế rồi, sự đời biến đổi, năm gã tám tuổi, cả gia đình gã bị người ta ám hại, kết quả là bị tru di cửu tộc, chỉ có mình gã cơ địa khác thường, bị ép uống thuốc độc mà vẫn còn sống. Còn sống, nhưng mất đi tất cả những gì mà gã yêu thương, Lộ Khiêm phát thệ bằng bất cứ giá nào cũng phải báo thù. Báo thù, hai cái chữ ấy đã được khắc sâu vào tâm trí của một đứa trẻ tám tuổi chính vào hôm đó.
Nhưng báo thù chẳng hề dễ như việc thề sẽ báo thù. Kẻ thù của gã địa vị tuyệt không tầm thường, hay nói đúng hơn là vô cùng to lớn. Một thân một mình, để báo thù, gã chỉ còn một con đường duy nhất. Sát thủ.
Làm sát thủ không dễ.
Làm sát thủ giỏi cũng không dễ.
Làm sát thủ còn sống càng không dễ.
Bất quá, không dễ, nhưng vẫn chưa đủ khó để đánh gục Lộ Khiêm. Gã học rất nhanh, học rất giỏi, chỉ trong vài năm đã học được toàn bộ võ công cũng như kinh nghiệm của người gã tôn làm thầy. Cũng kể từ đó, Lộ Khiêm bắt đầu công cuộc trả thù của gã.
Công cuộc trả thù ấy kéo dài suốt hai mươi năm. Hai mươi năm đó, gã không chỉ thu thập tin tức, ám sát từng người từng người một trong gia đình kẻ thù, mà còn không ngừng rèn luyện, không ngừng nhận nhiệm vụ để khảo nghiệm bản thân. Bởi vì, ngoài việc báo thù, sâu bên trong gã, gã còn muốn làm kẻ mạnh.
Dòng họ gã bi tru di cửu tộc, chỉ bời vì họ là kẻ yếu.
Lộ Khiêm tuyệt đối không muốn làm kẻ yếu.
Vậy nhưng, đúng vào lúc Lộ Khiêm nghĩ gã đã trở thành kẻ mạnh, thì mong ước thầm kín đó của gã liền bị bóp chết.
Người bóp chết ước vọng đó, chính là Tử Vũ.
Lộ Khiêm tự tin nhất trong chuyện giết người. Gã có thể đánh thua một người, nhưng tuyệt đối có thể giết được người đó. Vậy mà, chỉ bằng một bàn tay bóp chặt, một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi đã bóp nghẹt cổ họng gã, cũng đồng thời bóp nghẹt sự tự tin của gã.
Tử đó về sau, Lộ Khiêm đã không còn ước vọng gì nữa, gã sống chỉ để báo thù.
Thù, cuối cùng gã cũng báo xong. Nhưng, gã lại không chết…
Sống không có mục đích rất khác với chết. Nó còn đau khổ hơn chết, buồn chán hơn chết. Bởi vậy, gã toàn tâm toàn ý đi theo Tử Vũ, lấy mục đích của Tử Vũ làm mục đích của mình, để hi vọng một ngày nào đó rồi mình sẽ chết.
Gã tin như thế mình sẽ được giải thoát.
Nhưng Tử Vũ lại không cho gã sống một cuộc sống dễ dàng như thế, vô vị như thế.
Cường giả…
Chỉ hai từ thôi…
Mong ước cháy bỏng của Lộ Khiêm…
- Ta đã đi sai đường sao ?
Lộ Khiêm lẩm bẩm thành tiếng, trong lòng ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ. Gã rốt cuộc là sai cái gì ? Tại sao gã lại không thể trở thành cường giả ? Gã phảng phất đã tìm ra câu trả lời, nhưng vẫn không thể nắm được một cách rõ ràng câu trả lời ấy. Đúng lúc đó, một cái bóng trắng lướt qua mặt gã, và một âm thanh bập bẹ vang lên:
- Đúng…
Lộ Khiêm đột nhiên đại ngộ. Ngẩng đầu lên, gã thấy Phụng Vũ đã ngồi lại xuống bàn tự lúc nào, còn Tử Vũ thì vẫn đang lặng yên nhập định. Hai người này, hai con người trẻ tuổi này, họ đích thực là cường giả, gã thì chưa. Nhưng sẽ sớm thôi…
Căn bản là, Lộ Khiêm chưa bao giờ có được một minh sư chỉ điểm. Gã là một sát thủ giỏi, rất giỏi, nhưng cái giỏi của gã chỉ là một sự bắt chước đến hoàn mĩ, thậm chí còn hoàn mĩ hơn người mà gã bắt chước. Hoàn mĩ đến đâu, thì bắt chước vẫn là bắt chước, thế nên gã không bao giờ có thể bước lên ngôi vị của một cường giả đích thực.
Con đường để trở thành cường giả chỉ có một. Chính là con đường tự mình tìm ra.
- Chủ nhân, ngài cho ta một mục tiêu được không ?
Tử Vũ mở mắt ra, nhìn vào một Lộ Khiêm rất khác đang ngồi trước mặt hắn. Hắn không cười, cũng không trả lời, chỉ khẽ nhướng mày như muốn hỏi.
- Mục tiêu của ta, là có thể ghim con dao này vào tim ngài một lần nữa !
Lộ Khiêm nói, đoạn đặt con dao mà mười năm trước gã từng dùng nó để đâm Tử Vũ. Lúc này, hai mắt Lộ Khiêm sắc lạnh hơn bao giờ hết, âm hiểm hơn bao giờ hết, nhưng vẫn tràn đầy một thứ sinh khí và trước nay gã chưa từng có. Nhìn gã, Tử Vũ gật đầu:
- Được. Cho đến lúc đó, ngươi vẫn cứ phải bán mạng cho ta !
“Cạch !”
Tử Vũ vừa dứt câu, con dao của Lộ Khiêm đã bổ tới. Không hề bất ngờ, nhưng tốc độ của một dao này đích thực đã khiến Tử Vũ kinh ngạc. Bất quá, hắn cũng không phải ăn chay mà lớn, bàn tay đang để trên bàn tức thì đập mạnh, hất Ám Tuyển đang đặt trên đó bay lên, chặn ngay hướng lao tới của mũi dao.
“Soạt !”
Mũi dao chỉ mới khẽ chạm vào Ám Tuyển, Lộ Khiêm đã lập tức thu lại, đoạn gọn gàng nhét nó vào trong ống tay. Gã không như những sát thủ khác, giữ đao trong thủ trạc, mà chỉ dùng phương pháp truyền thống này.
- Lần sau ta sẽ trả đòn !
Tử Vũ nói, rồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chừng như không hề để ý tới một dao vừa rồi. Cùng lúc đó, Ám Tuyển ở trên không trung mới rơi xuống mặt bàn, nhưng lại không hề gây ra bất cứ tiếng động nào hết. Mềm mại nhu nhuyễn như một loài không xương, từ hình dáng thanh kiếm, nó chảy ra rồi biến mất như thể tan vào hư không.
- Món ăn tới rồi !
Thanh âm sởi lởi của tên tiểu nhị vang lên, đoạn gã nhanh nhẹn bày ra vài đĩa thức ăn cùng một bầu rượu. Không hề có một tiếng mời, cả ba bắt đầu chậm rãi tấn công mấy đĩa thức ăn trên bàn, trong khi linh thức không ngừng tìm kiếm xung quanh. Họ, cũng như Ám Tuyển, đều nhận ra sát khí trong một giây vừa rồi.
“Là người của Nghịch Thiên hội !”
Trong tâm trí của Tử Vũ bỗng nhiên vang lên một tiếng nói, chính là âm giọng của Lục Nhi. Vừa rồi, ngay khi lên thuyền, Tử Vũ đã “thả” nàng ra, để nàng có thể tự do nói chuyện với hắn. Lúc này, sau khi thông qua Tử Vũ nhận ra thứ khí tức quen thuộc của những kẻ cùng hội cùng thuyền, nàng liền lên tiếng cảnh báo cho hắn.
“Nàng đã quen với việc trở thành linh thú rồi đấy !”
“Linh thú cái gì chứ !! Khó nghe quá đi…Linh thụ…từ này về sau gọi là là Linh thụ nghe chưa !!!”
Tử Vũ mỉm cười, không ngờ Lục Nhi có thể thay đổi nhanh như thế chỉ trong một thời gian ngắn. Bất quá, hắn cũng biết đây không phải là sự thay đổi, chỉ là nàng trở lại với chính mình mà thôi. Trở lại với chính mình ư ? Không hiểu sao Tử Vũ lại thấy thoải mái hơn khi thấy nàng như thế này. Phải chẳng, là vì cái đêm hôm đó ?
“Này ! Này ! Này ! Cung cấp cho ta một chút năng lượng đi, ta muốn tu luyện !!! Ngươi là cái quỉ gì vậy chứ ? Tại sao ta không thể tích tụ được chút xíu nào ma pháp nguyên tố từ thế giới bên ngoài vậy ?”
Cái này có phải gọi là một khi đã mở miệng thì không ngừng nói hay không ?
“Nếu muốn tu luyện, thì sử dụng năng lượng mà ta cung cấp !”
Nói rồi, Tử Vũ bắt đầu cho phép Lục Nhi tiếp xúc với nguồn năng lượng kì đặc của mình. Trong một giây, hắn có thể cảm thấy sự kinh ngạc của nàng, nhưng liền sau đó, thì nàng đã tĩnh lặng trở lại, rồi nhanh chóng chìm vào nhập định.
“Kì quái, cái thứ năng lượng này sao lại có thể chuyển thành Mộc hệ ma pháp được chứ !?”
Đó là câu cuối cùng mà hắn nghe nàng nói.
Hết chương XLIII
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chiếc đại thuyền cứ chầm chậm xuôi theo những cơn gió mà ngày càng trôi xa khỏi đất liền. Lúc này, mặt trời đã lên cao tới đỉnh điểm, đang không ngừng tán phát ra những ánh dương quang chói lọi, khiến cho cả mặt biển bỗng chốc trở thành một khối vàng sóng sánh.
- Hạ buồm !!!!
Thanh âm đã được khuếch đại bằng ma thuật của vị thuyền trưởng đột nhiên vang lên một cách hùng hồn. Tức thì, hai cánh buồm lớn vốn đang được căng đầy bởi những cơn gió thổi từ đất liền lập tức được hạ xuống, khiến cho con thuyền vốn đang lướt đi không nhanh lắm gần như đã dừng hẳn lại.
- Hạ chèo !!!
Lần này khẩu lệnh của viên thuyền trưởng vang lên một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng liền sau đó đã được nhắc lại bằng từng nhịp trống dồn dập hào hùng. Nhịp trống đầu tiên vừa dứt, từ hai bên sườn của chiếc đại thuyền, hơn một trăm cái mái chèo lớn lập tức được hạ thủy, rồi phối hợp cùng tiếng trống lệnh mà lên xuống nhịp nhàng. Chiếc thuyền rùng mình tăng tốc.
“Đoàng !!!!”
Xa xăm phía trước đột nhiên vang lên một tiếng sấm long trời, khiến cho không ít những người đang có mặt trên thuyền phải giật mình hoảng hốt. Ở Đông phương lục địa, trừ phi có người độ thiên kiếp, bằng không tuyệt đối không thể có loại sấm sét khủng bố cỡ này.
- Tiểu nhị, tính tiền đi !
Lộ Khiêm cao giọng gọi, đoạn với tay chụp lấy bầu rượu ở trên bàn vốn chưa hề được động đến, dốc thẳng vào cổ họng. Cách uống rượu này, là do gã uống nhiều năm thành quen. Gã uống rượu cũng do thói quen, chứ tuyệt đối không phải vì hân thưởng vị cay nồng của nó.
- Khà !!
Lộ Khiêm giơ tay quẹt miệng, tay còn lại đặt bầu rượu không còn một giọt xuống bàn. Chính vào lúc bầu rượu vừa chạm mặt bàn, gã liền cực tốc đảo thân, cùng với chiếc ghế đang ngồi ngã xuống sàn thuyền, vừa kịp né khỏi một dao trí mệnh từ sau đâm tới. Thân vừa chạm đất, Lộ Khiêm đã lập tức xoay ngang, bàn tay vừa mới giơ lên quẹt miệng đã tự lúc nào nắm chặt một con dao, cực tốc phóng về phía sau.
- Keng !!
Kẻ đứng đằng sau cũng tuyệt không kém cạnh, trước một đòn phản công bất ngờ của Lộ Khiêm, không ngờ y vẫn có thể hồi dao cản lấy. Hai con dao chạm nhau tạo thành một tiếng kêu chát chúa, rồi liền sau đó là một loạt những tiếng bước chân. Chỉ trong chớp mắt, một bàn ba người của bọn Tử Vũ đã bị vây lại bởi năm bóng đen.
Tử Vũ vẫn ngồi yên, Phụng Vũ thờ ơ không để ý, chỉ có Lộ Khiêm là từ tư thế ngã nằm trên sàn lẳng lặng ngồi dậy. Gã tuyệt đối không xấu hổ vì tư thế khó coi vừa rồi của mình, mà chỉ lạnh lùng quan sát đối thủ, chính là kẻ vừa rồi đã đỡ được một dao bất ngờ của gã.
- Bọn ta đến để đòi mạng !
Một trong năm gã mở miệng, âm thanh sắc nhọn như muốn xoáy thủng màng nhĩ của người nghe. Ngẩng lên, Tử Vũ nhếch môi thành một cái cười khinh bạc, nói:
- Lão Nhị, lão Tam, lão Ngũ, lão Bát, lão Cửu của Nghịch Thiên Hội, chỉ bằng vào các ngươi mà muốn đòi mạng của ta hay sao ?
- Phải !
Vẫn là gã khi nãy lên tiếng, mười phần thì hết chín đó chính là lão Nhị của Nghịch Thiên hội. Nhìn gã, Tử Vũ trong lòng ngầm kêu không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ an nhiên phi thường, nói tiếp:
- Trước khi đòi mạng của ta, các ngươi có muốn gặp lại Thập đệ của mình hay không ?
Đến những từ cuối cùng, câu nói của Tử Vũ đã trở thành một tiếng gằn tàn khốc. Đồng thời, toàn thân hắn cũng tức khắc tỏa ra một thứ sát khí điên cuồng, đem cả năm kẻ đang vây lấy mình bao trọn vào trong, khiến chúng bất giác cảm thấy trong lòng chấn động.
- Ngươi…
Một gã đứng sau khi nghe Tử Vũ nhắc đến hai chữ “Thập đệ” cơ hồ không nhịn được nữa, chỉ chực phát tác thì bị gã đứng đầu ngăn lại. Nhìn Tử Vũ như thể cân nhắc, đoạn cái giọng sắc lạnh của gã lại một lần nữa cất lên.
- Nếu ngươi chịu giao thi thể của Thập đệ ra đây, thì bọn ta may ra sẽ cho ngươi một con đường…
Chữ “đường” còn chưa thốt ra trọn vẹn, thân hình y đã quỷ dị lao tới, bàn tay vươn ra mang theo một đạo khí lưu màu tím chộp thẳng vào mặt Tử Vũ.
“Bụp !”
Đầu của Tử Vũ vỡ nát.
Nát ra thành từng đạo hắc khí.
- Nhị ca cẩn thận !
Một gã đứng sau hét lên, thân hình cũng cực tốc lao đến, chụp lấy vai Nhị ca của mình kéo lùi lại. Thở ra một hơi nặng nề, tên Nhị ca khẽ nói, toàn thân tức thì bùng phát khí thế của một cường giả.
- Ngũ đệ, không có đệ thì ta xong rồi !
Chỉ trong một giây tiếp xúc với đạo hắc khí nọ, bàn tay của y đã bị ăn mòn đến tận xương.
- Những cái trò trẻ con đó, tốt nhất là đừng bày ra trước mặt ta !
Tử Vũ hiện ra từ sau đám hắc khí, giơ tay lên hươ hươ vài cái như thể người ta khuấy nước. Tức thì, đám hắc khí dần dần cô đọng lại thành thực thể, chỉ trong chớp mắt đã trở thành một quả hắc cầu trên tay Tử Vũ.
- Tam đệ, Cửu đệ, ả ! Ngũ đệ, Bát đệ, hai người lo gã sát thủ ! Tên này, ta nhất định sẽ nhai xương hắn ra !!!!
Tên được gọi là Nhị ca gằn giọng, đoạn bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách với Tử Vũ chỉ còn một sải tay. Bên cạnh y, một gã mặc hồng bào, một gã mặc hắc bào cũng lặng lẽ tiến lên trước mặt Lộ Khiêm, còn lại hai tên thì vây quanh Phụng Vũ. Trong một phút chốc, khoảng không gian nhỏ bé xung quanh cái bàn của bọn Tử Vũ đã bị nén chặt lại bởi đủ loại khí thế của các tuyệt đại cao thủ. Trận đấu còn chưa diễn ra, nhưng không khí xung quanh họ đã không ngừng vang lên những tiếng lách tách, ép cho không ít kẻ vốn đang xúm lại quan chiến phải thổ huyết thối lui. Tám người, không một ai trong số họ không phải Thánh cấp.
“Soạt !”
Người đầu tiên cử động không ngờ lại là Phụng Vũ. Vốn đang ngồi thờ ơ trên ghế, nàng đột nhiên cực tốc đứng dậy, chân bước một bước đến ngay trước mặt hồng bào nam tử. Đúng vào lúc đó, một tiếng sấm đì đùng lại đột ngột vang lên từ phía xa xăm, khiến cho không gian tĩnh lặng trong khoang thuyền tức thì bị phá vỡ.
Không gian quá nhỏ, hơn nữa không một ai trong số tám người lại muốn thổi bay chiếc thuyền đang chở họ, thành ra mỗi một người đều tập trung sức mạnh toàn thân vào chỉ một đòn, không hề rào đón hoa mĩ, chỉ muốn tức khắc dồn đối thủ vào chỗ chết.
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ chỉ trong một giây ngắn ngủi. Sau một giây đó, khoang thuyền lại một lần nữa chìm vào sự câm lặng chết chóc. Bất quá, trận đấu này cũng không cần kéo dài hơn một giây đó.
Phụng Vũ là người ra tay đầu tiên. Lúc nàng đứng dậy, nàng đã tính được tiếng sấm sẽ vang lên chỉ ngay sau đó. Khi tiếng sấm vang lên, thanh kiếm trong tay nàng tức thì nhanh như thiểm điện xuyên thủng qua cổ hắc bào nam tử. Một chiêu này, vẫn bằng vào Họa Vũ kiếm pháp, khiến cho hắc bào nam tử đó đến khi gục xuống vẫn cứ nghĩ nàng đang đứng trước mặt vị huynh đệ mặc hồng bào của mình. Thậm chí, ngay cả hồng bào nam tử cũng nghĩ như thế.
Phụng Vũ vừa thu kiếm lại, cũng là lúc lão Ngũ trong Nghịch Thiên hội vung kiếm. Thanh kiếm y dùng vốn là nhuyễn kiếm, luôn được quấn quanh thắt lưng, đến khi xuất ra thì nhanh như mãng xà xuất động. Y, đối với một kiếm này luôn thập phần tin chắc, bởi vì y biết, một người xuất kiếm từ trong thủ trạc sẽ không thể nào nhanh bằng một người luôn mang kiếm theo người.
Kiếm y vừa xuất, Lộ Khiêm đã lao bổ đến, cánh tay trái với vuốt sắc và gai nhọn xòe ra, trực tiếp để cho kiếm của đối thủ cắm vào. Đúng vào sát na lưỡi kiếm của đối thủ chạm vào da thịt, Lộ Khiêm quay lại, con dao luôn giấu trong ống tay áo phải lăng lệ bổ ra, vừa vặn đỡ kịp nhát dao của kẻ khi nãy đã đánh lén gã, cũng chính là lão Bát trong Nghịch Thiên hội.
Đỡ kịp nhát dao ấy, nhưng cánh tay trái của Lộ Khiêm cũng bị xuyên thủng bởi nhát kiếm mang theo toàn bộ công lực của một tên Thánh cấp mà đẳng cấp còn cao hơn gã. Lộ Khiêm còn chưa kịp nhận thấy cơn đau, lão Bát đã tức thì thuận đà tung ra một cước đẩy gã bay ngược về phía mũi kiếm. Gã cũng chỉ chờ có thế.
Một cước của một Thánh cấp cường giả, thêm vào Lộ Khiêm chủ động lao về phía sau, đã khiến thanh kiếm của lão Ngũ xé toạc cả cánh tay gã ra. Chỉ là, trên tay phải gã, vẫn còn cầm một con dao.
Một dao trực tiếp đâm vào tâm thất. Lộ Khiêm không tin ngoài Tử Vũ còn một kẻ khác sống được sau khi nhận một dao của gã vào tim.
Chỉ trong một giây, Nghịch Thiên hội năm người đã chết tới hai, ba người còn lại không ngờ lại không hề đồng đậy.
Nói đúng hơn, là chúng không thể động đậy.
- Lão Thập…
Lão Nhị run giọng, mồ hôi lạnh tức thì tuôn ra như suối. Từ sau lưng Tử Vũ, một bóng dáng vô cùng quen thuộc với y bước ra, chính là “Thập đệ” mà vì gã y mới đến đây để trả thù.
Đôi mắt Thập đệ của y hiện tại trống rỗng vô hồn, hai tay bắt quyết, chính là pháp quyết thất truyền nổi tiếng trong chức nghiệp của gã.
Thuật “Bắt bóng” của Đông phương Nhẫn giả.
Tử Vũ đến lúc ấy, mới chậm chạp giơ quả cầu đen hắn cầm trên tay về phía trước. Bàn tay hắn đưa lên rất chậm, từng cử động hiện lên rõ mồn một trong mắt lão Nhị cùng hai tên huynh đệ của y.
Tử Vũ bóp nát quả cầu.
“Đoàng !!!”
Bên ngoài lại vang lên thêm một tiếng sấm. Bên trong, hàng ngàn hàng vạn đạo khí lưu từ trong quả cầu vỡ nát tức thì ào ra, mang theo những tiếng gào thét thê lương như thể oan hồn đòi mạng. Ngàn vạn đạo hắc lưu đó, chia làm năm đường cuốn lấy thân thể của năm huynh đệ trong Nghịch Thiên hội. Thế rồi, khi tiếng gào thét của những đạo hắc lưu ấy tắt ngấm, quanh chiếc bàn của Tử Vũ đã chỉ còn lại ba người.
- Một lũ ngu !
Lộ Khiêm làu bàu rủa, đoạn thu hết sức tàn cố gắng lết về chiếc ghế của mình. Không những cánh tay trái của gã đã nát bấy, mà chỉ sợ toàn bộ đám xương sườn của gã cũng không còn cái nào nguyên vẹn. Bất quá, khi gã nhìn qua Tử Vũ, thì gã tuyệt đối không cảm thấy lo lắng về những vết thương của mình nữa.
Chủ nhân của gã thực sự là một con quái vật.
Vậy nên gã mới đem con quái vật đó đặt làm mục tiêu.
- Chủ nhân, ta có thể gọi thêm rượu chứ ?
Tử Vũ ngẩng lên nhìn Lộ Khiêm, trong lòng thầm hỏi rượu thì có gì ngon mà gã muốn uống cơ chứ. Bất quá, trong khi thu lại tên Nhẫn giả Cương thi, hắn vẫn gật đầu. Thế rồi, như thể nhớ ra gì đó, hắn lại ngẩng lên, hỏi:
- Ngươi nghĩ bọn chúng thua là do đâu ?
Đây là câu mà Trình Tưởng thường hỏi Tử Vũ, để giúp hắn tổng hợp lại những kinh nghiệm thu được sau một trận chiến, cũng như rút ra những bài học xương máu từ thất bại của kẻ thù. Lúc này, Tử Vũ không ngờ lại đem nó ra để khảo nghiệm Lộ Khiêm, cũng là một cách để hắn nhớ về Trình Tưởng.
- Do đâu ư ? Là do chúng đã bước lên con thuyền này !
Suy nghĩ một lát, đoạn Lộ Khiêm đáp, cặp mắt cau lại thành một cái nhìn sắc lạnh rợn người. Gã không cần biết Tử Vũ hỏi gã là có ý gì, chỉ là, sau khi nghe câu hỏi đó, gã đã có một lời thề khắc sâu vào trong tâm khảm. Gã thề sẽ không bao giờ đuổi kẻ thù vào nơi mà gã không thể phát huy hết sức mạnh.
Tử Vũ tán thưởng nhìn Lộ Khiêm, đoạn lại tĩnh lặng nhắm mắt. Trận chiến hắn vừa trải qua, tuy chỉ ngắn trong vài giây, hắn cũng chẳng hề có thương tổn gì, nhưng lại là trận chiến nguy hiểm nhất mà hắn từng đối mặt. Đối phương có năm người, yếu nhất cũng là Thánh cấp cấp 5, thực lực hoàn toàn có thể bóp chết hắn như bóp một con kiến. Bất quá, cái lũ ngu đó, không ngờ lại tự tin đến mức bước chân lên con thuyền này, để tự đặt mình vào tình trạng có sức mà không dùng được. Một đám Thánh cấp có sức nhưng không dùng được, đối đầu với ba kẻ giết người dạn dày kinh nghiệm, có chết cũng chẳng thế oán trách được ai.
Bên ngoài, cuồng phong đột nhiên gào lên rú rít, những tiếng sấm gầm cũng vang lên gần hơn bao giờ hết, khiến cho chiếc đại thuyền vững chãi cũng phải trải qua một trận chao đảo. Cuối cùng, thì Tử Vũ cũng đã chính thức tiến nhập phạm vi của Cuồng Bạo Thâm Hải.
Hết chương XLIV
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương