22-05-2010, 05:38 PM
Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: Quang.binh
Bà i gởi: 3,096
Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Liệt Há»a Như Ca I
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Chương 16
Nguồn: TTV
"Äêm nay à ?"
"Vâng."
"Tin tức truyá»n ra ngoà i rồi sao?"
"Äiá»u cần biết cÅ©ng đã được biết."
"Thủ vệ nơi đó thế nà o?"
"..."
"Hắc Dực?!"
Ãm Dạ Tuyệt không hà i lòng nhìn xoáy và o vị nam tá» bá»—ng nhiên trở nên trầm mặc.
"Thuá»™c hạ cảm thấy tháºt kỳ lạ" Ãnh mắt cá»§a nam tỠáo Ä‘en có chút do dá»±: "Việc phòng vệ ở phá»§ TÄ©nh Uyên Vương dưá»ng như lá»ng lẻo hÆ¡n ngà y thưá»ng rất nhiá»u."
"Thế à ?"
Ãm Dạ Tuyệt thầm giáºt mình. Tuyết Y Vương trước nay Ä‘oán việc như thần, y vốn không nên há»i hợt khinh suất như thế chứ.
"Thuá»™c hạ e bên trong có Ä‘iá»u dối trá."
Ãm Dạ Tuyệt hừ lạnh: "Mặc kệ là dối trá hay không, đây là cÆ¡ há»™i hiếm có, ta quyết không thể bá» qua!"
"Chỉ có Tam cung chủ cùng đi với thuộc hạ thôi sao?"
“Ngươi không tin tưởng bổn tá»a à ?â€
"Thuá»™c hạ không dám." Hắc Dá»±c trầm giá»ng nói. "Chỉ là , nếu chúng ta mang thêm Ãt ngưá»i nữa sẽ nắm chắc hÆ¡n."
"Hừ!" Ãm Dạ Tuyệt hằm hằm chỉnh lại tay áo: "Ngươi biết rõ lần nà y ta lén xuất cung, còn nói xiên nói xéo như thế là m gì!"
Hắc Dực cụp mắt lại.
"Nếu ngươi sợ hắn sau nà y trách phạt ngươi, thế thì không cần đi theo ta là m gì!"
"Thuộc hạ không dám, bảo vệ Tam cung chủ là trách nhiệm của thuộc hạ."
"Bớt nói nhảm đi! Ai chẳng biết trước giỠcác ngươi không xem ta ra gì!"
"Thuộc hạ không dám."
Äôi mắt Hắc Dá»±c tÄ©nh lặng như nước giếng.
Ãm Dạ Tuyệt tức giáºn vung chưởng đánh bay gương đồng trên bà n, gương mặt đẹp lạnh lùng phá»§ đầy sương mù, sải chân bước dà i ra khá»i cung Ä‘iện âm u.
Hắc Dực theo sau.
Tháºt kỳ lạ, tòa cung Ä‘iện nà y giá rét lạnh lẽo như thế, chẳng lẽ lại là điện ngầm được dá»±ng lên dưới lòng đất hay sao?
o0o
Phủ Tĩnh Uyên Vương.
XÃch Chương, Bạch Hổ, Huyá»n Hoà ng, Hoà ng Tông Ä‘á»u sắc mặt nghiêm trá»ng, đứng trên hà nh lang phÃa ngoà i sương phòng.
Bên song cá»a, ánh nến cháºp chá»n hắt ra.
PhÃa trong, thấp thoáng có thể trông thấy hai bóng ngưá»i: má»™t ngưá»i ngồi trên xe lăn, má»™t ngưá»i ngồi xếp bằng đằng sau.
Hai ngưá»i đã giữ dáng vẻ ấy suốt hai canh giá».
Sân đình lặng phắt như tá».
Chỉ có từng đợt khói trắng mang theo hÆ¡i lạnh ngấm ngầm thoát ra từ cá»a sổ.
Lá cây khẽ khà ng lay động.
Bạch Hổ thấp giá»ng cưá»i lạnh: "Hình như đến rồi."
Hoà ng Tông siết chặt Trưá»ng Hà kiếm bên hông, nhÃu mà y bảo: "Äến đúng lúc lắm!"
Khói trắng không ngừng bốc lên khá»i song cá»a gá»—.
Gương mặt cá»§a XÃch Chương ngà y cà ng đỠá»ng, bà n tay cÅ©ng lá»›n hÆ¡n gấp đôi so vá»›i bình thưá»ng, giống như bên trong trương đầy những máu váºy.
Thế nhưng, Huyá»n Hoà ng lại không há» quan tâm đến cuá»™c trò chuyện cá»§a bá»n há». Gã nhìn thẳng vá» phÃa khung cá»a sổ im ỉm kia, trên đôi mà y ráºm chẳng há» trông thấy bất cứ biến hóa nà o.
Bóng đêm truyá»n đến má»™t thanh âm lanh lảnh.
Tựa như tiếng chim ưng.
Nhưng chim ưng sao có thể đến nơi đây được?
Bạch Hổ, Hoà ng Tông, XÃch Chương theo tiếng nhìn lại, trong lòng sá»›m đã cảnh giác đến mức tối Ä‘a.
Huyá»n Hoà ng cÅ©ng chầm cháºm xoay đầu lại.
Má»™t ngá»n đèn dầu leo lét, mong manh.
Như Ca Ä‘ang dùng ná»™i lá»±c bảo vệ nó, để nó không bị khà lạnh dáºp tắt như bảy ngá»n đèn còn lại.
Äôi mắt nà ng không há» chá»›p, nhìn chằm chằm vá» phÃa Ngá»c Tá»± Hà n và Tuyết.
Nà ng dưá»ng như đã quên mất cả việc hÃt thở.
Căn phòng lạnh giá, khắc nghiệt như mùa đông.
Sắc mặt Ngá»c Tá»± Hà n tái nhợt, lá»›p áo xanh bị mồ hôi thấm ướt, trong cÆ¡ thể như có vô số luồng khà lạnh chạy ngang dá»c, lại cảm giác như chúng Ä‘ang bị má»™t chiếc hố Ä‘en to lá»›n và giá lạnh hÆ¡n hút và o.
Có Ä‘iá»u, y không đủ khả năng chống cá»±.
Bởi vì Tuyết đã phong bế má»i huyệt đạo cá»§a y.
Tuyết ngồi xếp bằng, lòng bà n tay áp và o lưng Ngá»c Tá»± Hà n.
Khà lạnh lượn lỠthoát ra từ đỉnh đầu của Tuyết, sắc mặt của y cũng nhợt nhạt, nhưng là nhợt nhạt đến trong suốt, phản chiếu lại sắc áo trắng tinh, tạo nên một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.
Thá»i gian phảng phất như ngừng lại.
Như Ca không biết đã trải qua như thế bao lâu rồi.
Chỉ biết dầu trong chén đã cạn Ä‘i má»™t ná»a.
Tuyết đột nhiên báºt ho khan, gương mặt tái nhợt bá»—ng á»ng lên hai mảng đỠlạ thưá»ng.
Bà n tay y khẽ run rẩy.
Thân thể có chút lệch đi.
Như Ca hoảng hốt, giá»t dầu nóng bá»ng vấy lên tay nà ng, nà ng suýt nữa thì báºt kêu thà nh tiếng.
Ôi, không được.
Nà ng biết trong quãng thá»i gian táºp trung trị thương, kỵ nhất là bị quấy rầy.
Tuy nhiên nhìn khà sắc cá»§a Tuyết, nà ng tháºt sá»± rất lo lắng.
Tuyết dưá»ng như nháºn ra sá»± lo lắng cá»§a nà ng.
Y khẽ nghiêng đầu, tinh nghịch chớp chớp mắt.
Nha đầu, ta không sao cả...
Như Ca trút ra má»™t hÆ¡i thở nhẹ, lại nhìn sang Ngá»c Tá»± Hà n.
Ngá»c Tá»± Hà n vẻ như Ä‘ang chìm sâu và o giấc ngá»§, hai mắt dịu dà ng khép lại, bá» môi không còn trắng bệch như mấy ngà y trước nữa, đôi má cÅ©ng xuất hiện khà sắc nhà n nhạt.
Hy vá»ng má»i việc Ä‘á»u thuáºn lợi.
Như Ca nắm chặt ngá»n đèn dầu trong tay, căng thẳng cầu nguyện.
Trong mà n đêm đen kịt.
NÆ¡i bá» tưá»ng cao cao phÃa háºu viện phá»§ TÄ©nh Uyên Vương bá»—ng đâu xuất hiện vô số bóng Ä‘en to lá»›n, đông nghìn nghịt.
"Véo! Véo! Véo"
Hơn một chục mũi tên đầu trắng lông đỠxé gió lao đến!
Chúng bay vá»t vá» phÃa cá»a phòng TÄ©nh Uyên Vương!
"Tấn công từ xa ư?!"
Bạch Hổ phất tay áo tạo gió gạt số tên vừa phóng đến ấy, cưá»i gằn bảo: "Äám thá» con, có gan thì xuống đây so vẽ vá»›i ông ná»™i các ngươi và i chiêu cho đà ng hoà ng, núp ở đầu tưá»ng thì kể bản lãnh là m gì!"
Äang lúc gã nói chuyện, loạt bay tá»›i cà ng lúc cà ng nhiá»u, cà ng ngà y cà ng dà y đặc!
Cả bá»n Huyá»n Hoà ng, XÃch Chương, Hoà ng Tông dốc toà n lá»±c đẩy những mÅ©i tên ấy ra, nhưng trong biển tên dà y đặc như thế, bá»n há» vẫn có vẻ cháºt váºt vô cùng.
"Hừm, tên tiểu tá» Äao Vô Hạ ấy chẳng ngá» lại thông minh đến thế!"
NÆ¡i góc tưá»ng phÃa đông cá»§a phá»§ TÄ©nh Uyên Vương xuất hiện hai bóng Ä‘en má» nhạt, bá»n há» dưá»ng như Ä‘ang ở trong má»™t kết giá»›i kỳ lạ, chẳng ai có thể trông thấy.
Nữ tỠáo Ä‘en cưá»i lạnh: "Y lại có thể nghÄ© ra việc phóng tiá»…n đánh lén ư? à kiến hay tháºt! Nếu chỉ liá»u mạng xông và o, ngưá»i cá»§a Thiên Hạ Vô Äao dù có đông cách mấy, tứ đại há»™ vệ cÅ©ng chẳng há» e ngại. Nhưng nếu phóng tiá»…n từ xa, chỉ cần má»™t mÅ©i tên thôi cÅ©ng có thể bắn và o trong phòng, tất sẽ gây nhiá»…u loạn tâm thần, Ngân Tuyết cùng TÄ©nh Uyên Vương Ä‘á»u phải chịu ảnh hưởng. Hừm, như thế cho dù có là má»™t tên đệ tá» tầm thưá»ng cá»§a Thiên Hạ Vô Äao Ä‘i nữa, tứ đại há»™ vệ cÅ©ng không dám xem thưá»ng."
"Vâng."
Hắc Dực nói.
Trong sân đình, tên bay rà o rạt như mưa, bốn ngưá»i bá»n Huyá»n Hoà ng bảo vệ quanh song cá»a vô cùng chắc chắn.
"Hừm, kéo dà i thêm nữa, e là bá»n há» không cầm cá»± nổi."
"Phá»§ TÄ©nh Uyên Vương chỉ có bốn ngưá»i nà y thôi sao?"
Äôi mắt Ãm Dạ Tuyệt chợt lóe lên: "Cái gì?"
Hắc Dá»±c nói: "Äám thị vệ cá»§a vương phá»§ Ä‘i đâu cả rồi!" Phá»§ TÄ©nh Uyên Vương to lá»›n nhưá»ng ấy, cá»™ng thêm má»™t nhân váºt được hoà ng thượng hết má»±c thương yêu như váºy, sao chỉ có má»—i bốn tên há»™ vệ chứ.
"à ngươi là ?"
"Chỉ sợ là kế dụ địch."
Ãm Dạ Tuyệt giáºt mình, nhìn vá» hướng sân đình, chỉ thấy tình thế đã thay đổi.
Trên hà nh lang ngoà i sương phòng, má»™t tấm lưới khÃt khao tháºt lá»›n đột nhiên buông xuống, cá»±c kỳ bá»n chắc, mặc cho bao nhiêu mÅ©i tên bay đến cÅ©ng không cách nà o xuyên thá»§ng.
Tấm lưới nà y vừa thả xuống đã bảo vệ cho song cá»a, khiến cho bá»n tiá»…n thá»§ phÃa đầu tưá»ng nhất thá»i trở nên vô dụng.
Huyá»n Hoà ng vung tay lên, chỉ thấy mấy trăm tên thị vệ thần tình hăng hái hiện ra từ khắp các ngõ ngách, còn gần hai trăm ngưá»i khác lại đột nhiên lá»™ diện sau lưng đám tiá»…n thá»§!
Äáng thương cho số cung tên mà đám tiá»…n thá»§ ấy mang đến đã bắn phần lá»›n ra bên ngoà i, nguy hiểm hÆ¡n là , bá»n chúng vốn tưởng mình Ä‘ang là kẻ đánh lén, kết quả lại bị lá»t và o bẫy phục kÃch cá»§a ngưá»i khác, tay chân nhất thá»i luống cuống, đội hình rối loạn.
Không một ai phát hiện ra hai kẻ bên trong kết giới.
Äôi tròng mắt cá»§a Ãm Dạ Tuyệt từ từ nheo lại: "Hừm, TÄ©nh Uyên Vương..."
Ãnh mắt Hắc Dá»±c tá» vẻ tôn kÃnh: "TÄ©nh Uyên Vương tuy thân thể tà n táºt nhưng trà tuệ lại vượt xa đám hoà ng tá»."
"..."
Quà là gáºy ông Ä‘áºp lưng ông.
Bá»n thị vệ mai phục cả trong ngoà i tưá»ng viện vương phá»§ cùng lúc phát ra hà ng vạn mÅ©i tên, tạo thà nh thế bao vây, nhắm vá» phÃa đám tiá»…n thá»§ nÆ¡i đầu tưá»ng bắn đến!
Chẳng còn mũi tên nà o.
Tay chân dưá»ng như cÅ©ng mất cả sức lá»±c.
Äám tiá»…n thá»§ không ngừng kêu khổ, sợ rằng có phi thiên độn thổ cÅ©ng không cách nà o thoát khá»i nÆ¡i đây. Bá»n chúng không khá»i đưa mắt nhìn nhau, mặt mà y rúm ró.
Äúng lúc nà y, tiếng nói cá»§a Huyá»n Hoà ng cất lên:
"Nếu không muốn chết thì hãy vứt hết cung tiễn và binh khà các ngươi có, mau lên!"
Äá»™t nhiên, từ đầu tưá»ng có năm bóng ngưá»i lao vút lên!
Há» phóng nhanh vá» phÃa sương phòng cá»§a TÄ©nh Uyên Vương!
Chỉ cần giết được TÄ©nh Uyên Vương, tình thế có thể đột ngá»™t đảo ngược! Giết chết TÄ©nh Uyên lại cà ng là mục tiêu đêm nay cá»§a bá»n chúng!
"Thế nà y cÅ©ng hay, bà y vẽ nhiá»u trò không bằng dứt khoát giết địch!"
Ãm Dạ Tuyệt cưá»i lạnh.
Như Ca biết, Tuyết váºn công đã đến thá»i khắc sau cùng.
Ngá»n đèn dầu thoắt sáng thoắt tối.
Khà lạnh trong căn phòng khiến cả ngưá»i nà ng phát run.
Sắc mặt Ngá»c Tá»± Hà n dần á»ng Ä‘á», gương mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ ấm áp và sáng trong như ngá»c.
Giữa mà n khà lạnh mà u trắng.
Y lại như đang chìm đắm trong là n gió xuân tháng tư.
Khuôn mặt cá»§a Tuyết đổi lại, trắng bệch đến giáºt mình.
Bá» môi cá»§a y không chút huyết sắc, hệt như má»™t đóa hoa tuyết bị đông cứng trong băng má»ng, chỉ cần nở má»™t nụ cưá»i thôi cÅ©ng sẽ vụn vỡ.
Thân thể của y nhẹ nhà ng lay động.
Äôi tay áp trên lưng Ngá»c Tá»± Hà n đã cứng lạnh thà nh má»™t tảng băng.
"Rầm...!"
Cá»a phòng bị chưởng lá»±c mạnh mẽ nghiá»n ra thà nh từng mảnh nhá»!
Khói trắng dà y đặc cuồn cuộn trà n ra bên ngoà i!
Có thể mÆ¡ hồ trông thấy hai bóng ngưá»i Ä‘ang váºn công bên trong...
"Hay lắm!"
Ãnh mắt cá»§a Ãm Dạ Tuyệt vụt lóe lên!
Hắc Dá»±c trầm mặc không nói, y từ xa đã nháºn ra đám ngưá»i Huyá»n Hoà ng cÅ©ng không cố công ngăn cản năm gã kia. Và o lúc bá»n chúng chạy vụt qua, bên mép Bạch Hổ dưá»ng như còn thấp thoáng má»™t tia đắc ý.
Khói trắng lan và o trong sân đình!
"Có độc!"
Trong phòng truyá»n ra tiếng kêu thét, sau đó là và i tiếng "bịch bịch", nghe giống như âm thanh cá»§a năm gã kia té xuống đất!
Khói trắng bay đến đầu tưá»ng, bá»n tiá»…n thá»§ còn Ä‘ang mừng rỡ hân hoan chưa kịp phát giác cứ thi nhau hÃt và o tháºt nhiá»u, đợi đến khi nháºn ra là n khói ấy là má»™t thứ mê hồn hương thì đã quá muá»™n, láºp tức ngã trái ngã phải té má»m thà nh má»™t đống.
"Ha ha ha ha!"
XÃch Chương vá»— tay cưá»i to, vương gia quả nhiên thần cÆ¡ diệu toán, trước khi má»i chuyện xảy ra đã lệnh cho má»i ngưá»i uống trước giải dược. Tráºn ác chiến chỉ có trong tưởng tượng nà y chẳng ngá» lại không há» tốn má»™t giá»t máu!
Huyá»n Hoà ng, Bạch Hổ, Hoà ng Tông cÅ©ng nhìn nhau cưá»i.
Trong mà n kết giới.
Ãm Dạ Tuyệt căm háºn bảo: "Rút lui thôi! Bá»n ngưá»i Ngân Tuyết đương nhiên không có mặt ở vương phá»§! Vở tuồng nà y tháºt ra là vì Thiên Hạ Vô Äao mà chuẩn bị!"
"ChÃnh thế."
"Câm miệng! Ngươi dám cưá»i nhạo bổn tá»a!"
"Thuộc hạ không dám."
Ãm Dạ Tuyệt tức đến run ngưá»i: "Ngân Tuyết Æ¡i là Ngân Tuyết, ngươi chá»› cho rằng bổn tá»a không tìm được ngươi! Chỉ cần ngươi tháºt sá»± hút Hà n chú ra ngoà i, bất kể là ngươi trốn ở đâu, bổn tá»a Ä‘á»u có thể tóm được ngươi!"
Sương trắng đẫm hơi lạnh bên trong phòng từ từ tan đi.
Tuyết khẽ hÃt và o má»™t hÆ¡i.
Y vẫy tay vá»›i như Cca, sau đó buông Ngá»c Tá»± Hà n ra.
"Huynh cảm thấy thế nà o?" Như Ca vá»™i và ng há»i, nà ng đỡ lấy Ngá»c Tá»± Hà n, cảm giác thân thể y má»m mại vô lá»±c hệt như trẻ má»›i sinh.
Trán Ngá»c Tá»± Hà n lấm tấm những giá»t mồ hôi nhá», hai bên má có quầng sáng nhợt nhạt. Y yếu á»›t nói: "Ta ổn rồi."
Kế đó, y hướng vá» phÃa Tuyết, trịnh trá»ng chắp tay biểu lá»™ ý tạ Æ¡n.
Tuyết lại nghiêng ngưá»i Ä‘i, vá» như không trông thấy.
Như Ca bảo: "Sư huynh, trông huynh có vẻ rất mệt thì phải"
Ngá»c Tá»± Hà n lắc đầu: "HÆ¡i mệt thôi, ta muốn ngá»§ má»™t chút." Vừa Ä‘iá»u trị xong, khà lá»±c cả ngưá»i y như bị rút cạn, cÆ¡n buồn ngá»§ nặng trÄ©u khiến cho đầu óc y trở nên mê muá»™i.
"Váºy huynh ngá»§ Ä‘i."
"Ừ."
Như Ca để cho Ngá»c Tá»± Hà n nhẹ nhà ng nằm yên trên giưá»ng. Lắng nghe hÆ¡i thở dần trở nên Ä‘á»u đặn, nà ng nghÄ© y đã thiếp Ä‘i rồi liá»n khe khẽ vá»— vá» lên bá» vai y, ná»—i lo lắng trong lồng ngá»±c rốt cuá»™c cÅ©ng có thể thở trút ra ngoà i.
Ngá»c Tá»± Hà n vụt giữ lấy tay nà ng, lại mắt mở ra, cưá»i nhạt bảo: "Äừng lo lắng nữa."
Như Ca trừng mắt nhìn y: "Sư huynh, ngưá»i mau ngá»§ Ä‘i chứ!"
Ngá»c Tá»± Hà n đáp: "Ừm."
Sau đó, y tháºt sá»± chìm và o giấc ngá»§.
Ngón trá» cá»§a Tuyết duá»—i ra, nhanh như cắt Ä‘iểm lên các đại huyệt trên thân thể Ngá»c Tá»± Hà n nhân lúc y ngá»§ say!
Như Ca giáºt mình há»i: "Ngươi là m gì thế?!"
"Y phải ngá»§ ba ngà y ba đêm mà không bị ai quấy rầy, nếu không thân thể sẽ chịu tổn thương cá»±c lá»›n. Ta đã Ä‘iểm và o những huyệt đạo cá»§a y, bất luáºn là xảy ra việc gì, y cÅ©ng sẽ không tỉnh lại. Ba ngà y sau, huyệt đạo sẽ tá»± động giải khai."
Giá»ng nói cá»§a Tuyết vô cùng lạnh nhạt.
Hai gò má cá»§a Như Ca đỠrần, vá»™i và ng nháºn lá»—i: "Tuyết, xin lá»—i mà , ta vừa rồi hấp tấp, giá»ng Ä‘iệu có chút không phải, ngươi đừng để bụng nhé."
Tuyết cưá»i lạnh mà rằng: "Ta có để bụng bao giá», ta vốn biết trong lòng nà ng chỉ có má»—i sư huynh, nà o còn có chá»— cho ta."
Tuyết cứ như váºy!
Như Ca hoảng hốt, hai mắt mở lớn: "Ta..."
"Nà ng Ä‘i Ä‘i." Giá»ng nói cá»§a Tuyết vô cùng lãnh đạm. "Nà ng cho ta thá»i gian ba ngà y, ta đã cứu sư huynh cá»§a nà ng, từ nay vá» sau chúng ta không ai nợ ai."
Như Ca cá»±c kỳ sá»ng sốt.
"Tuyết, sao ngươi lại quái lạ như váºy?"
Tuyết thá» Æ¡ nói: "Ta đối vá»›i nà ng đã tuyệt vá»ng rồi, má»™t ngưá»i con gái mà trong lòng không có ta, ta bấu vÃu ở cạnh ngưá»i ấy còn có ý nghÄ©a gì nữa chứ. Nà ng mau Ä‘i Ä‘i, mang cả sư huynh nà ng theo cùng, ta muốn ngá»§ má»™t chút."
Như Ca đỠra tại chỗ.
"Không Ä‘i à ?" Tuyết đứng dáºy: "ÄÆ°á»£c, váºy thì ta Ä‘i!"
"ChỠđã!"
Như Ca gá»i y lại, đến trước mặt y, cúi đầu tháºt thấp nói: "Mặc kệ là bởi lý do gì, ngươi đã cứu sư huynh cá»§a ta thì chÃnh là ân nhân cá»§a ta. Sau nà y nếu có việc gì cần giúp đỡ, Liệt Như Ca cho dù có phải và o dầu sôi lá»a bá»ng cÅ©ng quyết không hai lá»i!"
Tuyết nhìn nà ng vá»›i ánh mắt kỳ lạ: "Váºy còn đứng đó lảm nhảm là m gì? Ta bảo nà ng Ä‘i! Có nghe thấy không! Láºp tức lên ngá»±a rá»i khá»i đây ngay!"
Như Ca cắn môi, ôm lấy Ngá»c Tá»± Hà n và o lòng, sau đó mở cá»a phòng bước ra ngoà i.
Cánh cá»a nhẹ nhà ng khép lại.
Ngá»n đèn dầu chợt bừng lên, cháy sáng ngá»i ngá»i, sau đó lụi tắt.
Dầu trong chén cuối cùng cũng cạn đáy.
Bên trong phòng mịt mỠtối đen.
Trong bóng đêm.
Tuyết cứ đứng như váºy, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoà i Ä‘ang rá»i xa dần, chá»§ nhân cá»§a tiếng bước chân ấy dưá»ng như cả má»™t chút do dá»± cÅ©ng chưa há» có.
Nà ng đi rồi.
Nà ng Ä‘i tháºt rồi.
Y tá»±a và o vách tưá»ng, chầm cháºm trượt xuống, ngồi trên ná»n đất lạnh như băng, ôm lấy đầu. Sau đó, y bắt đầu òa khóc như má»™t đứa trẻ.
Nha đầu vô tình! Trong lòng nà ng tháºt sá»± chẳng dà nh chút tình cảm nà o cho y hay sao? Mặc dù là y xua Ä‘uổi nà ng tháºt, nhưng sao nà ng lại có thể ôm Ngá»c Tá»± Hà n ra Ä‘i mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại như thế chứ?! Nà ng có biết tim y đã Ä‘au đến mức muốn rách toạc ra hay không!
Mà u áo của Tuyết trong bóng đêm hệt như một loà i hoa trắng yếu ớt.
Thanh âm nghẹn ngà o cà ng lúc cà ng lớn.
Y khóc như má»™t đứa trẻ đương cảnh tuyệt vá»ng.
Nà ng rốt cuộc vẫn không thể yêu y hay sao? Bao nhiêu cố gắng để cho nà ng hạnh phúc, để cho nà ng vui vẻ, nén chịu đợi chỠtrong nỗi giá lạnh dà i đăng đẵng, vì nà ng có thể là m bất cứ chuyện gì, thế mà ... Nà ng vẫn không yêu y hay sao?
Y biết nà ng chẳng còn chút ký ức nà o vỠy.
Mà cho dù có nhớ ra, nà ng từ trước tới nay cũng chưa bao giỠyêu thương y cả.
Trước đây không có.
Bây giỠvẫn không.
Tất cả Ä‘á»u là ảo vá»ng cá»§a y, tưởng rằng chỉ cần có thể ở cạnh bên bảo vệ cho nà ng, nhìn nà ng hạnh phúc là đã thá»a mãn lắm rồi. Thế nhưng y vốn tham lam, Ä‘iá»u đó là m sao có thể khiến y hà i lòng được! Y muốn nà ng phải yêu thương y, cho dù chỉ là má»™t chút nhá» nhoi cÅ©ng phải yêu!
Váºy mà , nà ng lại không yêu y.
Khà lạnh như má»™t bà n tay ma quái bóp chặt lấy cổ há»ng cá»§a Tuyết, nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt trong suốt cá»§a y ngưng tụ thà nh những hạt băng li ti...
"Nhìn xem, kia là Ngân Tuyết xinh đẹp đấy sao?"
Thanh âm giễu cợt âm hiểm vang lên trong căn phòng tối tăm, dải lụa đen nhánh của kẻ nỠnhư cùng bóng đêm hòa và o một khối.
Kẻ ná» cúi xuống, nhìn y chằm chằm: "Chẳng ngá» ngươi lại có thể khóc được? Hừm, xem như ta đã được chứng kiến chuyện lạ nhất trên Ä‘á»i rồi đấy."
Phảng phất như có gió thổi qua, nước mắt của Tuyết đã tan biến không chút dấu vết.
Y lạnh lùng nói:
"Hai mươi năm trước, khi biết huynh trưởng yêu sâu Ä‘áºm má»™t ngưá»i khác, có kẻ đã ở tại góc khuất bá» sông khóc đến nôn má»a, lại dùng trâm cà i tóc đâm đủ mưá»i sáu nhát và o ngá»±c mình, không biết có phải cÅ©ng là rất kỳ lạ hay không."
"Ngươi!" Ãm Dạ Tuyệt giáºt thót quát: "Ngươi là m sao..."
Tuyết cưá»i lạnh nói tiếp: "Ta còn biết, năm ấy là ai tha cho..."
"Câm miệng!"
Ãm Dạ Tuyệt sợ hãi quát to, lảo đảo lui vá» sau hai bước: "Ngươi... ngươi tháºt sá»± chuyện gì cÅ©ng biết hay sao?"
Tuyết thong thả đứng dáºy, cưá»i nhẹ bảo: "Äến giá» ngươi má»›i biết à ? Quả nhiên ngốc nghếch, chẳng trách hắn không để mắt đến ngươi."
Ãm Dạ Tuyệt tức giáºn đến nghiến răng trèo trẹo: "Ngân Tuyết, ngươi đừng cuồng vá»ng như thế, bổn tá»a chỉ cần dùng hai đầu ngón tay là có thể lấy mạng ngươi đấy!"
"Ồ?" Tuyết khẽ nhướng mà y lên.
"Hừm!" Ãm Dạ Tuyệt cưá»i âm hiểm. "Ngươi tưởng rằng trốn ở đây thì không ai có thể tìm tá»›i hay sao? Ngươi hút Hà n chú ra ngoà i, công lá»±c cá»±c yếu, ta chỉ cần cảm ứng má»™t chút là có thể tìm ra vị trà cá»§a ngươi ngay."
"Tháºt không, thế nên ngươi má»›i tìm đến phá»§ TÄ©nh Uyên Vương à ?"
"Ngươi..."
"Ngu ngốc vẫn hoà n ngu ngốc." Tuyết cưá»i khẩy nói: "Sao Hắc Dá»±c lại không Ä‘i cùng ngươi chứ, không sợ cái mạng nhá» cá»§a ngươi bị ta Ä‘oạt mất à ?"
"Ha ha ha ha!" Ãm Dạ Tuyệt lá»›n giá»ng cưá»i bảo: "Ngươi hôm nay đã là má»™t phế nhân, e rằng giết kiến còn không nổi, lại muốn động thá»§ cùng Hắc Dá»±c ư?" Cô sợ Hắc Dá»±c nghe được và i chuyện không nên nghe bèn Ä‘uổi hắn ra đứng nhìn từ đằng xa. Hừm, chá»§ nhân mà Hắc Dá»±c táºn lá»±c từ trước tá»›i nay vốn không phải là cô.
"á»’? Váºy ngươi thỠđến đây xem nà o."
Nụ cưá»i cá»§a Tuyết êm dịu động lòng ngưá»i.
Ãm Dạ Tuyệt hoà i nghi quan sát y: "Thể chất cá»§a ngươi vốn dÄ© lạnh giá vô cùng, lại hấp thụ thêm Hà n chú, lúc nà y nhất định hà n độc bức và o tim, cảm giác như có ngà n vạn băng Ä‘ao róc xẻ..."
"Tháºt không? Thế chẳng phải ta sẽ Ä‘au khổ lắm hay sao?" Tuyết cưá»i nhạt.
Ãm Dạ Tuyệt nheo mắt lại: "Ngươi tháºt kỳ lạ. Tại sao lại muốn cứu tên tiểu tá» TÄ©nh Uyên Vương ấy chứ, nếu chỉ vì Ä‘oạt được ả nha đầu kia, ngươi giết hắn chẳng phải sướng hÆ¡n ư."
"Ta không hèn hạ như ngươi."
"Hừ!" Ãm Dạ Tuyệt cưá»i lạnh: "Quả nhiên là giá»ng Ä‘iệu quang minh chÃnh đại, thế sao ngươi lại để mặc cho hoà ng thượng ban chén Huyá»n Băng ấy cho hắn, còn không phải muốn nha đầu kia đến cầu xin ngươi sao? Nói đến đây, ngươi ngược lại phải cảm Æ¡n ta má»›i đúng."
Tuyết gáºt đầu: "Không sai, ngươi quả tháºt đã giúp ta, nếu không ta là m sao có thể mở miệng nói vá»›i nà ng rằng, ta biết trong chén Huyá»n Băng có Hà n chú chứ?"
"Hừ, Cảnh Hiến Vương vốn muốn cho hoà ng đế trúng Hà n chú, nà o ngá» hoà ng đế nặng tình thương con, ban nó cho TÄ©nh Uyên Vương. Ngưá»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh, TÄ©nh Uyên Vương có chết cÅ©ng không sao, tiếc là bá»n chúng đã thất bại rồi."
"Váºn may kém như thế, cho nên các ngươi không còn xem trá»ng Cảnh Hiến Vương nữa chứ gì, hiá»m ná»—i KÃnh Dương Vương luôn được Liệt Há»a sÆ¡n trang á»§ng há»™, các ngươi muốn xen và o chỉ sợ rất khó đấy."
"Chưa chắc..." Ãm Dạ Tuyệt nói được ná»a câu chợt cảnh giác: "Ngươi Ä‘ang lung lạc ta đấy à ?"
Tuyết có vẻ như vừa nghe phải má»™t câu hết sức buồn cưá»i: "Việc trong thiên hạ, có chuyện gì mà ta không biết!" Y lại nhìn cô chằm chằm: "Ta tặng ngươi má»™t lá»i khuyên, Chiến Phong thoạt trông không đơn giản như thế đâu."
Ãnh mắt cá»§a Ãm Dạ Tuyệt trà n ngáºp nghi ngá» xen lẫn lo lắng, tháºt lâu sau cô rốt cuá»™c cÅ©ng bình tÄ©nh trở lại.
"Váºy ngươi nói cho ta biết, đêm nay ngươi có chết dưới tay ta hay không?"
Ão trắng cá»§a Tuyết trong bóng đêm vẫn lấp lánh chói mắt như cÅ©.
"Nếu có chết, cÅ©ng là chết vì ngưá»i ta yêu thương, không phải bị ả đà n bà xuẩn ngốc như ngươi giết."
Trong tay Ãm Dạ Tuyệt đột nhiên hiện lên má»™t dải lụa Ä‘en.
Trong căn phòng đen kịt, dải lụa uốn éo như linh xà .
"Thế chúng ta thá» xem váºy."
Nói vừa dứt, dải lụa Ä‘en láºp tức phóng nhanh đến yết hầu cá»§a Tuyết!
Ngoà i phòng, Hắc Dực đứng lặng tại một góc xa xa.
Lổ tai hắn khẽ run lên.
Hắn có thể nghe thấy âm thanh văng vẳng từ trong phòng vá»ng ra.
Gương mặt hắn bình lặng như má»™t ao giếng cổ, không chút gợn sóng, tá»±a như sá»± việc xảy ra tại nÆ¡i ấy không liên quan gì tá»›i hắn váºy.
Chỉ là , nếu như ai đó cẩn tháºn quan sát, sẽ phát hiện ra nắm tay cá»§a hắn Ä‘ang siết lại tháºt chặt.
Khẽ khà ng không chút tiếng động...
Má»™t bóng ngưá»i nhá lên từ đằng sau hắn.
Má»™t quyá»n đánh và o ót cá»§a hắn!
Hắc Dực kêu lên rồi quỵ xuống!
Hắn hôn mê ngã nhoà i ra đất, mặt vùi xuống đất bùn.
Ngưá»i vừa đánh lén chẳng ngá» lại có thể thà nh công dá»… dà ng như váºy, nhất thá»i có chút kinh ngạc, sau phút ngẫm nghÄ© liá»n giÆ¡ tay tháo bá»™i kiếm giắt bên hông hắn ra, lặng lẽ bước vá» phÃa căn phòng.
Äợi cho ngưá»i đánh lén kia Ä‘i xa.
Hắc Dực trong đám bùn đất lặng im thở dà i.
Dải lụa đen quấn chặt lấy yết hầu của Tuyết!
Ãm Dạ Tuyệt cưá»i vang khanh khách: "Ha ha ha ha! Ngân Tuyết danh chấn thiên hạ, giỠđây chỉ còn là má»™t phế váºt trói gà không chặt! Vừa rồi còn già mồm lắm chuyện như váºy, hóa ra chỉ là để kéo dà i thá»i gian phải không?! Ha ha ha, hôm nay để ngươi được chết trong tay bà cô xem như cÅ©ng không là m ô danh ngươi rồi!"
Là n hơi lạnh giá ngăn trở khiến cho ngực Tuyết đau đớn như muốn rách toạc!
Y không nhịn được "hộc" lên một tiếng, miệng phun đầy máu tươi, dòng máu ấy mang theo sắc lạnh dà y đặc, vấy ướt cả dải lụa đen!
Tuyết cưá»i khổ, báo ứng tá»›i nhanh tháºt, ná»—i Ä‘au mà Ngá»c Tá»± Hà n phải chịu đựng, giỠđây đã chuyển sang ngưá»i y hoà n toà n. Vừa rồi y chỉ cố sức chịu đựng, nhưng thá»i khắc nà y hà n độc Ä‘ang công phá mãnh liệt, y chẳng thể ngăn cản được nữa.
Ãm Dạ Tuyệt siết chặt lấy dải lụa Ä‘en trong tay.
"Con ngưá»i Ä‘a tình kia Æ¡i, biết rõ là ta Ä‘ang chỠđợi để lấy tÃnh mạng cá»§a ngươi, biết rõ là sau khi hút Hà n chú chà âm ra sẽ không còn là đối thá»§ cá»§a ta nữa, váºy mà mi lại vì má»™t kẻ không há» yêu ngươi mà đánh cược! Ngươi rốt cuá»™c nên gá»i là đa tình hay xuẩn ngốc đây!"
Gương mặt cá»§a Tuyết uất nghẹn đến đỠá»ng, hệt như hoa đà o tháng ba, mang má»™t vẻ đẹp kỳ lạ.
Y ho ra máu, cưá»i bảo: "Ngươi giết ta rồi, đơn giản là muốn được hắn khen ngợi mà thôi. Nhưng trong lòng hắn liệu có yêu ngươi hay không?"
Thanh âm nà y tuy yếu dần yếu dần nhưng lại như má»™t nhát Ä‘ao sắc nhá»n cứa và o cõi lòng cá»§a Ãm Dạ Tuyệt.
Lụa Ä‘en trên ngưá»i Ãm Dạ Tuyệt bay cuồng!
Nà ng phẫn ná»™ quát: "Câm miệng! Ngưá»i chà ng yêu là ta! Chà ng chỉ có thể yêu ta! Ả tiện nhân kia, muốn Ä‘oạt chà ng Ä‘i thì chỉ có nước chết! Phà m những kẻ cản đưá»ng ta chỉ có con đưá»ng chết mà thôi!"
Thái độ của cô có vẻ điên cuồng!
Ãnh mắt cá»§a Tuyết chợt lóe sáng, y cưá»i khẽ bảo: "Nhưng cho dù nà ng có chết Ä‘i, ngưá»i trong tim hắn yêu thương vẫn chỉ là nà ng, ngươi chỉ là má»™t trò cưá»i hoang đưá»ng không hÆ¡n không kém mà thôi."
"Ta không phải! A - - ! Ta -- "
Cô giáºn dữ siết chặt dải lụa Ä‘en như muốn láºp tức bóp chết y Ä‘i!
Thế nhưng...
Một luồng hơi lạnh lẽo đã xuyên thấu qua ngực cô!
Cô ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy má»™t thanh kiếm sắc bén nhô ra từ chÃnh khuôn ngá»±c cá»§a mình!
CÆ¡n Ä‘au đột ngá»™t áºp đến khiến cho cô giáºt mình thảng thốt!
Cô chầm cháºm xoay ngưá»i lại...
Chỉ thấy một thiếu nữ áo đỠcó gương mặt trắng như tuyết đang lạnh lùng nhìn cô.
Ãm Dạ Tuyệt vừa ngạc nhiên vừa giáºn dữ thốt: "Liệt Như Ca! Ngươi dám đánh lén ta!" Có chết cÅ©ng không thể tin được, cô lại bị má»™t ả nha đầu ranh con đánh lén!
Như Ca giÆ¡ tay, rút mạnh thanh kiếm từ ngưá»i cá»§a Ãm Dạ Tuyệt ra! Nà ng đã má»™t má»±c chỠđợi, nà ng biết dá»±a và o võ công cá»§a nà ng vốn không phải là đối thá»§ cá»§a Ãm Dạ Tuyệt, nà ng chỉ có thể chỠđợi, đợi đến thá»i khắc Ãm Dạ Tuyệt cuồng loạn mà sÆ¡ sảy.
Tuyết đã phát hiện ra nà ng.
Thế nên y mới đem cơ hội lại cho nà ng.
Máu tươi từ lồng ngá»±c Ãm Dạ Tuyệt à o ạt phún trà o!
Như Ca chợt cảm giác hai chân mình má»m oặt ra, đây là lần đầu tiên nà ng giết ngưá»i. Nà ng nghiến chặt răng, vung kiếm chém đứt dải lụa Ä‘en Ä‘ang quấn lấy yết hầu cá»§a Tuyết, sau đó đỡ lấy y nhưng cổ há»ng lại nghèn nghẹn thốt không nên lá»i.
Tuyết chăm chú nhìn nà ng, mỉm cưá»i duyên dáng: "Nha đầu, nà ng lại chạy vỠđây là m gì thế?"
Như Ca dìu y tiến vá» phÃa cá»a, ánh mắt chằm chằm nhìn và o vÅ©ng máu tuôn như suối đổ cá»§a Ãm Dạ Tuyệt trên ná»n phòng, không biết có nên bồi thêm cho cô ta má»™t nhát nữa hay không, nhất thá»i nà ng không có tâm trạng trả lá»i vấn đỠcá»§a y.
Nà ng thầm nghÄ© nên mau chóng rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
"Nha đầu, nà ng rốt cuộc vẫn còn lo lắng cho ta phải không?"
Tuyết cưá»i vô cùng êm ái.
Äôi đồng tá» cá»§a Như Ca đột nhiên co rút tháºt nhanh! Nà ng phát hiện ra vệt máu trên ngá»±c Ãm Dạ Tuyệt Ä‘ang dần dần biến mất, bá»™ áo lụa Ä‘en Ä‘ang thốc bay phần pháºt như độc xà phẫn ná»™!
Ãm Dạ Tuyệt trên gương mặt đầy vẻ háºn thù, ngÅ© quan đẹp lạnh lùng có chút vặn vẹo:
"Liệt Như Ca, dựa và o ngươi mà cũng muốn là m ta bị thương à ?!"
Lưng Như Ca đầm đìa mồ hôi lạnh!
Nà ng thầm hối háºn vì sao khi nãy chỉ đâm Ãm Dạ Tuyệt má»™t kiếm đã vá»™i thu tay vá».
Tuyết nói vá»›i giá»ng vô cùng tá»§i thân: "Nha đầu đáng ghét, sao nà ng chỉ lo nhìn mụ bà xấu xà ấy mà không chịu nói chuyện cùng ta chứ?"
Như Ca không nhịn được nữa, quát y: "Im ngay! Chẳng lẽ ngươi không biết tình hình hiện giá» Ä‘ang rất nguy hiểm ư?! Tại sao! Tại sao động tÄ©nh lá»›n như váºy lại chẳng có thị vệ nà o chạy tá»›i chứ!"
Tuyết cưá»i: "Ngốc Æ¡i, mụ bà xấu xà kia đã hạ kết giá»›i rồi, không ai có thể phát hiện ra nÆ¡i nà y đâu."
"Thế sao ta lại có thể tiến và o!" Như Ca cảm thấy tháºt vô lý.
Ãnh mắt cá»§a Tuyết bá»—ng trở nên kỳ lạ.
Má»™t cÆ¡n Ä‘au cùng cá»±c lại áºp lên toà n thân cá»§a y. Y há miệng, "há»™c" má»™t tiếng phun đầy máu tươi, dòng máu đặc sệt lạnh lẽo bắn tung tóe trên mặt đất.
Ãm Dạ Tuyệt cưá»i khanh khách bảo: "Ngân Tuyết Æ¡i là Ngân Tuyết, chẳng ngá» lại có kẻ hối hả chạy đến muốn được chết cùng ngươi! Bổn tá»a thôi thì đại phát từ bi, mang bá»n ngươi chôn chung má»™t chá»— váºy!"
Căn phòng đen kịt như một cơn ác mộng.
Sắc mặt Như Ca tái nhợt.
Äôi tròng mắt cá»§a nà ng phẫn ná»™ như hai ngá»n lá»a: "Là ai từng nói vá»›i ta, cứu sư huynh rồi sẽ không có việc gì!"
Tuyết lau máu trên khóe miệng, dịu dà ng mỉm cưá»i:
"Ta gạt nà ng đó mà ."
"Ngươi - !" Như Ca giáºn đến run ngưá»i.
Tuyết nhăn nhăn mÅ©i, tá»§i thân bảo: "Nha đầu, ngưá»i ta sắp chết rồi, nà ng đừng tức giáºn nữa có được không? Nếu không, ngưá»i ta chết cÅ©ng không an lòng đâu."
Như Ca chẳng thiết nhìn đến y nữa!
Tuyết tá»§m tỉm cưá»i: "Nà ng nói có tốt hay không, để ả Ä‘em chúng ta Ä‘i chôn chung má»™t chá»—, chúng ta sẽ vÄ©nh viá»…n không rá»i nhau nữa, thế có được không nà o?"
Lá»a giáºn thiêu đốt toà n thân Như Ca, nà ng đẩy Tuyết ra, dùng kiếm chỉ và o Ãm Dạ Tuyệt:
"Mặc kệ ngươi là ngưá»i hay ma, khi nói chuyện không nên ngạo mạn như váºy, hôm nay là ai ngã xuống còn chưa biết được!"
Ãm Dạ Tuyệt ngẩn ngưá»i, sau đó cưá»i đến run rẩy, cưá»i đến chảy cả nước mắt.
Như Ca lạnh lùng nói: "Ngươi điên rồi sao?"
Ãnh mắt Ãm Dạ Tuyệt hóa lạnh: "Ngươi có biết ta là ai hay không?"
Như Ca nhìn xoáy và o cô: "Mặc kệ ngươi là ai, ta chỉ biết, ta - là - Liệt - Như - Ca - cá»§a - Liệt - Há»a - sÆ¡n - trang!"
Nà ng ngẩng chiếc cổ thon thả của mình lên, hệt như một vị nữ vương trị vì khắp thiên hạ.
Ãnh mắt cá»§a Tuyết dần trở nên xa xăm.
Y tá»±a và o vách tưá»ng, ngá»±c từng cÆ¡n Ä‘au lạnh.
Bá»™ áo đỠphần pháºt bay lên, trong bóng đêm vẫn lóa mắt và mỹ lệ như ánh hạ chói chang ngà y nà o!
Trên mặt Như Ca, nét ngây thơ dần dần biến mất, thay và o đó là một vẻ kiên nghị bất khuất!
Vầng sáng của nà ng...
Cuối cùng không ai có thể ngăn cản!
Trưá»ng kiếm gãy nát trên mặt đất!
Như Ca bị dải lụa Ä‘en cuốn lấy, cháºt váºt lăn trên mặt đất, mái tóc dà i xổ tung ra, trên mặt có không Ãt những vết thương.
Ãm Dạ Tuyệt hừ lạnh: “Dá»±a và o ngươi mà xứng huênh hoang hay sao!"
Như Ca đứng lên, lưng vẫn ưỡn thẳng: "Bản lĩnh của ngươi chỉ là đánh gãy một thanh kiếm thôi à ?!"
Nà ng siết chặt tay, trầm giá»ng nói: "Ta còn có nắm tay đây nà y!!"
Ngá»n lá»a ngút trá»i...
Ngá»n lá»a hừng há»±c...
Rần ráºt dấy lên từ sau lưng Như Ca!
Nà ng hệt như Ä‘ang ở giữa má»™t mà n lá»a nóng, cả ngưá»i bị thiêu đốt!
Nắm tay cá»§a nà ng chÃnh là ngá»n lá»a nóng nhất trong mà n lá»a ngùn ngụt ấy, xé toạc cả không khÃ, phừng phừng phóng vá» phÃa gương mặt cá»§a Ãm Dạ Tuyệt!
Tuyết khẽ mỉm cưá»i, ngồi dá»±a và o góc tưá»ng.
Lòng bà n tay trong suốt cá»§a y bá»—ng đâu xuất hiện thêm má»™t mảnh băng má»ng như cánh ve.
Mảnh băng xoay tròn từng vòng.
Tá»a ra hà o quang bảy sắc.
Mảnh băng nà y vốn được y dùng để phong ấn Như Ca.
Từ khi nà ng sinh ra.
Y đã phong ấn nà ng rồi.
Phong ấn để che giấu vẻ đẹp đến ngợp thở cá»§a nà ng, che giấu ngá»n lá»a hừng há»±c trong cÆ¡ thể. Y chỉ muốn nà ng là m má»™t con ngưá»i bình thưá»ng, không cần có dung mạo xinh đẹp, cÅ©ng chẳng cần đến công lá»±c tuyệt thế. Như váºy, có lẽ nà ng sẽ hạnh phúc hÆ¡n. ÄÆ°á»£c ở bên cạnh nà ng, trải qua những tháng ngà y bình thưá»ng, cÅ©ng chÃnh là niá»m hạnh phúc mà y muốn hướng đến.
Thế nhưng, nà ng dù sao cũng là Liệt Như Ca.
Váºn mệnh cá»§a nà ng, cho dù là y cÅ©ng không có cách nà o thay đổi.
Vì thế, y đã gỡ mảnh băng ấy ra.
Dù cho để là m việc ấy, y phải vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng.
Hệt như phượng hoà ng trong biển lá»a!
Ngá»n lá»a cá»§a Liệt Như Ca chiếu sáng rá»±c cả má»™t gian phòng!
Luồng sáng ấy xuyên qua nóc nhà , mÆ¡ hồ rá»i cả lên bầu trá»i đêm!
Máu tươi như dòng sông xuôi chảy, lặng lẽ từ kẽ môi của Tuyết nhỠxuống.
Nụ cưá»i cá»§a y dưá»ng như trong suốt.
Cả thân thể cÅ©ng dưá»ng như trong suốt.
Trong suốt như một mà n hoa tuyết phiêu phất ngà y đông.
Ãm Dạ Tuyệt đã ngã xuống rồi.
Gương mặt cô đã bị lá»a thiêu cháy.
Hơi thở cô đứt quãng, hệt như một linh hồn lang bạc.
Liệt Như Ca nhìn và o bà n tay của mình.
Nà ng không rõ rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì, vì sao nà ng lại cảm giác như có má»™t ngá»n lá»a Ä‘ang bừng bừng bốc cháy?! Là nắm tay cá»§a nà ng sao? Là nắm tay cá»§a nà ng đã lưu lại trên gương mặt cá»§a Ãm Dạ Tuyệt má»™t vết nung tá»±a như ác ma ấy sao?!
Nà ng cố sức kìm chế hÆ¡i thở dồn dáºp, rối loạn cá»§a mình lại.
Bộ áo đỠđương tung bay cũng dần trở nên yên ả.
Một bóng đen hệt như là n khói, chớp nhoáng xẹt và o trong phòng.
Hắn ôm lấy Ãm Dạ Tuyệt đương co quắp trên ná»n đất, mắt dưá»ng như còn liếc vá» phÃa Tuyết nÆ¡i góc tưá»ng.
Sau đó biến mất.
Thanh kiếm gãy dưới mặt đất cũng tan biến theo.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng.
Không có ánh đèn.
Nhưng lại rất sáng.
Tuyết khẽ cưá»i, nụ cưá»i đẹp như hoa tuyết. Thân thể y trong suốt lấp lánh, ngà n vạn đóm sáng từ cÆ¡ thể bay thoát ra, long lanh rá»±c rỡ hệt như mặt trá»i ánh trên ná»n tuyết.
Như Ca ngồi phịch xuống, nhẹ giá»ng há»i y:
"Nà y, ngưá»i sao rồi?"
Tuyết mỉm cưá»i: "Ta phải Ä‘i rồi."
Như Ca bất lực nhìn y.
Tuyết cưá»i tháºt đáng yêu: "Ta xinh đẹp lắm có phải không? Nà ng xem, ta phải đẹp thêm má»™t lần nà y nữa rồi má»›i an lòng ra Ä‘i. Như thế, nà ng có thể khắc sâu dáng vẻ mỹ lệ cá»§a ta."
"Ngươi biết ngươi sẽ chết đúng không?"
"Äúng váºy."
Như Ca khẽ hÃt và o má»™t hÆ¡i: "Từ lúc quen biết ngươi, ngươi đã gạt ta rất nhiá»u lần."
"Äúng váºy." Tuyết cưá»i vá»›i nà ng.
"Ta ghét ngươi lắm."
Như Ca đột nhiên thét lớn: "Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ngươi có biết hay không!!" Nước mắt như hồng thủy vỡ òa, lăn dà i xuống đôi má nà ng!
Tuyết tá»±a đầu và o tưá»ng, vừa báºt máu ho khẽ, vừa nhẹ nhà ng mỉm cưá»i:
"CÅ©ng tốt, như váºy khi ta chết Ä‘i rồi, nà ng sẽ không phải Ä‘au lòng nữa."
Như Ca bấu chặt lấy cánh tay y: "Không! Ta sẽ đau lòng!" Nà ng bình tĩnh lại nhìn y: "Ngươi xem, ta sẽ đau lòng... đau lòng lắm, thế nên... ngươi đừng chết nữa có được không?"
Nà ng hệt như một cô bé con, ngước đôi mắt mong chỠnhìn y.
Tuyết há»i là m lạ: "Nà ng yêu ta chăng?"
Ngón tay Như Ca chợt siết chặt.
Tuyết tha thiết nhìn nà ng, nà i nỉ bảo: "Nà ng có chút gì đó yêu ta chăng?"
Nước mắt rơi lên mu bà n tay Như Ca.
Nà ng tưởng giá»t nước mắt ấy là cá»§a chÃnh mình, thế nhưng đến khi nà ng lau nước trên khóe rồi má»›i nháºn ra nó là cá»§a Tuyết.
Nước mắt của Tuyết đau thương như thế.
"Nha đầu, ta yêu nà ng. Nà ng biết không? Ta yêu nà ng." Nụ cưá»i cá»§a Tuyết lấp lánh trong ánh lệ: "Ta đã gạt nà ng rất nhiá»u, rất nhiá»u lần... Thế nhưng có má»™t Ä‘iá»u ta chưa bao giá» lừa gạt nà ng, chÃnh là : ta yêu nà ng."
Môi Như Ca đã cắn đến tướp máu.
"Nà ng có thể yêu ta dù chỉ chút Ãt thôi không? Chỉ chút Ãt thôi cÅ©ng được mà ."
Tuyết khẩn cầu nà ng.
Lòng Như Ca quặn thắt nhói đau.
Nà ng nhắm mắt lại: "Nếu như ta yêu ngươi, ngươi có thể không chết hay không?"
Tuyết dịu dà ng dùng ngón tay gạt nước mắt cho nà ng, sau đó dùng lưỡi nếm thá», mỉm cưá»i bảo: "Nước mắt cá»§a nà ng có mùi vị hạnh phúc."
"Trả lá»i ta Ä‘i! Nếu ta yêu ngươi, ngươi có thể không chết hay không?!"
Như Ca hét lên.
Tuyết thoáng ngẩn ngưá»i: "Ôi, không thể đâu."
"Tại sao chứ! Ngươi không phải tiên nhân ư?! Tiên nhân cũng phải chết hay sao?!"
"Tiên nhân sẽ không chết."
Như Ca vừa mừng vừa sợ hãi, thở phà o một hơi.
Tuyết cưá»i khổ: "Thế nhưng, nếu ta ngá»§ vùi má»™t trăm năm, đối vá»›i nà ng mà nói thì có khác gì chết đâu chứ?"
Như Ca thẩn thá».
Thân thể nà ng dần lạnh lẽo.
Máu tươi đã thôi tuôn chảy.
CÆ¡ thể Tuyết dưá»ng như đã chẳng còn máu nữa.
Y trong suốt đến độ cảm giác như một đầu ngón tay cũng có thể xuyên qua.
Nụ cưá»i cá»§a y ảo diệu như hoa tuyết.
Ngà n vạn tia sáng và ng rực rỡ...
Xuyên thấu qua thân thể của y...
Như Ca ngơ ngẩn nói: "Nếu ta yêu ngươi, mà ngươi lại muốn ra đi, thế thì chẳng thà ta chưa bao giỠyêu ngươi cả."
"Nha đầu tà n nhẫn!"
Tuyết nghiến chặt răng.
Như Ca khẽ khà ng ôm tấm thân trong suốt của y và o lòng, nhẹ nhà ng thốt: "Ta hứa với ngươi, nếu ngươi không chết, ta sẽ cố hết sức yêu thương ngươi."
Nằm trong lòng nà ng ấm áp như váºy...
Tuyết khe khẽ báºt cưá»i:
"Tháºt không, hay nà ng lại cố hết sức nhưng vẫn không cách nà o yêu ta được như trước đây?"
Như Ca giáºt mình:
"Ta không biết! Có Ä‘iá»u, nếu như ngươi chết Ä‘i rồi, ta sẽ không còn mục tiêu mà cố gắng nữa."
Sau đó là một khoảng im lặng dà i.
Tuyết có vẻ đã thiếp Ä‘i trong lòng Như Ca, lặng im thin thÃt như má»™t đứa trẻ.
Äầu cá»§a y gối lên cánh tay nà ng.
Trá»ng lượng cá»§a y vô cùng nhẹ, nà ng ôm y hệt như Ä‘ang ôm má»™t vầng sáng váºy.
Vầng sáng từng chút, từng chút má»™t tản ra khá»i khuá»·u tay nà ng.
Tuyết ngà y cà ng trở nên trong suốt.
Gương mặt tuyệt mỹ cá»§a y đã hóa ra lá» má».
Tuyết trong lòng nà ng rục rịch thầm thì:
"Không được quên ta đấy."
Nước mắt Như Ca tà tách rơi xuống.
Nà ng ôm chặt lấy y.
Ngà y kế, khi vầng dương buổi sớm vừa nhô lên.
Trong lòng Như Ca chỉ còn sót lại một bộ y phục mà u trắng bạch.
..:: Liệt Há»a Như Ca - Hết phần 1 ::..
Tà i sản của Tiểu Dương
Chữ ký của Tiểu Dương
..............Râm đạo muôn năm..........
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương
18-06-2010, 10:06 AM
Bà xã của Nấm
Tham gia: Dec 2009
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 97
Thá»i gian online: 36 giây
Thanks: 67
Thanked 1,703 Times in 90 Posts
Liệt Há»a Như Ca phần 2
Mở đầu
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngưá»i dịch: Magic_Q
Nguồn: Magic Q's blog
C huyện trá»ng đại nhất võ lâm!
Cả chốn giang hồ nhốn nháo, hai giá»›i hắc bạch Ä‘á»u suy Ä‘oán, sau chuyện hỉ sá»± nà y kết thúc, thế cuá»™c cá»§a thiên hạ sẽ thay đổi như thế nà o? Nhưng bất kể áng chừng ra sao, những kẻ nháºn được thiếp má»i Ä‘á»u đã chuẩn bị lá»… váºt chu đáo, số ở xa thì bắt đầu lục tục lên đưá»ng.
Lúc nà y, Như Ca đang ngồi dưới tán quế hoa.
Ngà y thu, tại phủ Tĩnh Uyên Vương.
Lá rụng và ng rực.
Trong là n gió đang cuốn rơi những chiếc lá héo úa ấy, tà áo đỠcủa Như Ca nhẹ nhà ng phe phất.
Ngón tay cá»§a nà ng khẽ chạm lên đóa băng hoa lạnh lẽo thấu xương nÆ¡i lòng bà n tay, băng hoa lóng lánh trong suốt, hà o quang lan tá»a, chạm và o cánh hoa sẽ khiến nà ng mÆ¡ hồ nhá»› vá» má»™t con ngưá»i xinh đẹp như băng tuyết.
Lặng lẽ, có tiếng ngưá»i đến gần.
Nà ng quay đầu lại.
Một cỗ xe lăn bằng gỗ.
Trong xe, vị nam tỠáo xanh ôn hòa như má»™t viên ngá»c, vầng trán tá»a ra thứ ánh sáng má» nhạt. Hai chân cá»§a y không thể tá»± Ä‘i lại, nhưng khà thế Ä‘iá»m đạm tá»± nhiên khiến cho cả thế giá»›i xung quanh tức thì lặng im phăng phắc.
Nụ cưá»i như có phép thuáºt thắp sáng gương mặt Như Ca!
Nà ng báºt chạy đến, đỡ lấy xe lăn cá»§a y, khẽ cưá»i bảo: "Xong việc rồi ư? Huynh cứ suốt ngà y ở trong phòng xá» là công văn sẽ không tốt cho thân thể đâu!" Tuy rằng hà n độc trong ngưá»i y đã được hút cạn, nhưng cÆ¡ thể thì vẫn phải cẩn tháºn chăm sóc chứ.
Ngá»c Tá»± Hà n mỉm cưá»i.
Nà ng ngắm nhìn y, lại tiếp: "Sao huynh lại ăn mặc phông phanh như thế? Tiết trá»i trở lạnh rồi, huynh phải mặc ấm thêm chút nữa má»›i được!"
"Ừ."
Gương mặt Như Ca nhăn tÃt lại: "Ta biết! Sư huynh Ä‘ang cưá»i ta có phải không? Cưá»i ta phiá»n phức như má»™t bà cụ... " Ngẫm nghÄ© má»™t chút, nà ng lại ngồi xuống, trừng mắt nhìn y: "Tuy nhiên, dù có thà nh má»™t con ma phiá»n phức, ta cÅ©ng muốn quấn chặt lấy cái kẻ không biết tá»± chăm sóc bản thân là huynh, huynh chấp nháºn số pháºn Ä‘i thôi!"
Ngá»c Tá»± Hà n cúi thấp đầu xuống.
Nụ cưá»i nÆ¡i khóe môi y dịu dà ng đến mức là m tan cả băng tuyết.
Tuy nhiên,
Y nhìn và o lá thư trong tay.
Nụ cưá»i dần lặng tắt.
Ngón tay siết chặt phong thư.
Như Ca nháºn ra vẻ khác lạ cá»§a y bèn há»i: "Huynh sao thế?"
Äáy mắt Ngá»c Tá»± Hà n phảng phất má»™t nét u buồn.
"Có tin tức xấu ư?"
Y nhìn xuống lá thư.
Lắc lắc đầu.
"Chiến Phong bảy ngà y nữa sẽ kết hôn"
Y nói với nà ng.
Bất chợt, má»™t là n gió thu thổi tá»›i, cuốn đám lá rụng rÆ¡i dưới sân đình xoay tÃt.
Như Ca chá»›p chá»›p mắt, cưá»i bảo: "Thế thì chúng ta cần phải mau chóng trở vá» Liệt Há»a sÆ¡n trang rồi. Sư huynh, chúng ta nên tặng món quà gì má»›i thÃch hợp đây nhỉ?"
"Ca Nhi..." Ngá»c Tá»± Hà n khẽ gá»i.
"Sư huynh, huynh Ä‘ang lo lắng hay sao?" Nà ng rạp ngưá»i trên gối y, bá» má trong sáng áp và o vạt áo xanh, cưá»i bảo: "Má»i chuyện trước đây ta Ä‘á»u đã quên cả rồi, huynh ấy thà nh thân sẽ không phiá»n nhiá»…u gì đến ta đâu."
Ngá»c Tá»± Hà n khẽ vuốt ve mái đầu nà ng.
Y có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Như Ca đã không còn là Như Ca trước đây nữa.
Má»™t tháng trước, lúc y tỉnh lại sau ba ngà y mê man thiêm thiếp, bắt gặp Như Ca, y có cảm giác như nà ng đã trở nên xinh đẹp thà nh thục hÆ¡n chỉ trong má»™t đêm. Nà ng vẫn mỉm cưá»i và quan tâm đến y như trước, chỉ là nụ cưá»i ấy đã không còn ánh lên trong đáy mắt như ngà y nà o nữa.
"Ca Nhi, nói cho huynh biết, rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao nà ng đã không còn mỉm cưá»i rạng rỡ, không còn vẻ hạnh phúc đơn thuần.
"Có gì đâu chứ." Như Ca tránh ánh nhìn cá»§a y, cưá»i nói: "Sư huynh hình như đã trở nên Ä‘a nghi rồi thì phải, huynh xem, má»i thứ chẳng phải rất tốt hay sao? Là m sao có chuyện gì xảy ra cho được."
"Tuyết đâu?"
Ngá»c Tá»± Hà n cuối cùng cÅ©ng há»i đến.
Hà n chú cá»§a y được Tuyết hút ra ngoà i, thế nhưng Tuyết lại hệt như bốc hÆ¡i khá»i cõi Ä‘á»i, bặt tăm bặt tÃch. Trong cung cÅ©ng chẳng còn tin tức vá» Tuyết Y Vương nữa.
Tuyết...
Trái tim Như Ca Ä‘áºp vang thình thịch.
Äêm ấy, thân thể cá»§a Tuyết dần trở nên trong suốt, hóa thà nh ngà n vạn Ä‘iểm sáng, từng Ä‘iểm từng Ä‘iểm tan biến khá»i lòng nà ng...
"Hắn đi rồi."
Tiếng cá»§a Như Ca tháºt nhẹ, nhẹ như hoa tuyết tháng mưá»i, chưa kịp rÆ¡i xuống đất đã vá»™i hòa tan.
Nà ng cưá»i gượng nói: "Hắn Ä‘i rồi, ta không rõ hắn Ä‘i đâu vỠđâu nữa."
"Ca Nhi..."
Hà ng mi xa xăm cá»§a Ngá»c Tá»± Hà n khẽ nhÃu lại.
Như Ca mỉm cưá»i tháºt dịu dà ng, nhẹ nhà ng nắm lấy tay y: "Sư huynh, huynh biết không? Ta hy vá»ng má»i ngưá»i có thể sống vui vẻ. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, chuyện qua rồi hãy để nó trôi qua, có thể tháºt nghiệt ngã, nhưng ta tháºt không muốn để sá»± việc cá»§a quá khứ gây khổ lụy đến những ngưá»i mà ta yêu quý."
Nà ng mỉm cưá»i ngước mắt nhìn y.
Ráng chiá»u khắp trá»i dịu dà ng ánh lên đôi bà n tay Ä‘ang nắm lấy nhau cá»§a cả hai.
Tà áo xanh cá»§a Ngá»c Tá»± Hà n bị gió thổi phất lên.
Y nhẹ vá»— vá»— đầu nà ng, quyết định sau nà y sẽ không đỠcáºp đến vấn đỠnà y nữa. Y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tuy nhiên, nếu đây là mong muốn cá»§a nà ng, y thà vÄ©nh viá»…n không biết thì hÆ¡n.
Nà ng mỉm cưá»i cúi đầu xuống.
Nước mắt lặng thầm đong đầy đôi mắt nà ng.
Cuối thu, dưới tán quế hoa.
Hương hoa nhạt nhòa.
Như Ca trong bá»™ áo Ä‘á», yên ả nép đầu lên gối Ngá»c Tá»± Hà n.
... Nha đầu, không được quên ta đó...
Cổ há»ng Như Ca mặn đắng, nghẹn ngà o.
Xin lá»—i, ta sẽ không cho phép bản thân mình nhá»› đến ngươi nữa. Bởi nếu ta buồn, những ngưá»i yêu thương ta cÅ©ng sẽ buồn lắm.
.......
Tà i sản của Nhu Nhu
Chữ ký của Nhu Nhu "Everyone is special in their own way"
Last edited by Nhu Nhu; 18-06-2010 at 10:08 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Nhu Nhu