Sau khi Phương Kiếm Minh trốn vào bụi cỏ thì nương theo đó mà trốn đi, hắn len lỏi như một con rắn, vì cố gắng trốn đi cho nên hắn đã dùng toàn lực, thoáng chốc đã đi được hơn ba mươi trượng, đợi đến khi Thủy Linh Nhi và Đào Phiên Phiên tiến vào bụi cỏ thì Phương Kiếm Minh đã sớm không còn ở đó nữa, mà đã ở cách đó cả dặm rồi, có thể nói lúc này khinh công của hắn còn nhanh hơn bình thường một chút, mặc dù chỉ hơn có một chút thôi nhưng đủ khiến cho Phương Kiếm Minh vui mừng vô cùng, hắn cố vận lực, kềm nén nội thương, phóng người chạy đi, khi đã chạy được hơn một dặm thì hắn quay đầu lại, không thấy có người đuổi theo, lúc này hắn mới thả lỏng tinh thần, hai chân lảo đảo, té lên bãi cỏ, 'oa', lại phun máu tươi, hôm nay hắn đã mất quá nhiều máu rồi, nếu như là người thường thì chắc đã sớm lên đường đi đoàn tụ ông bà rồi. Nhưng cũng may là trong mộng hắn được Bất Hưu 'cho' đánh nhau với mười tám mộc nhân, nên đã luyện thành đầu đồng tay sắt, mặc dù lúc này không phải là trong mộng, nhưng vô hình trung cũng có chút tác dụng, Phương Kiếm Minh kiếm minh có thể chịu được đến lúc này có thể nói là đã đến cực hạn rồi.
"Thật đúng là mệnh xấu mà, nữ tử kia là ai? Nội lực thật thâm hậu, không hề thua kém tam thiên vương kia, ta chọc giận nàng, e rằng sau này chắc phải chịu khổ không ít!" Phương Kiếm Minh âm thầm nghĩ trong đầu.
Nằm trên mặt đất, không quản đến chuyện tư thế nằm của mình có khiếm nhã hay không, hắn cố hít sâu từng hơi, nghỉ ngơi một lúc, sau đó đưa mắt đánh giá bốn phía, phát hiện ra mình đã sớm ra khỏi thành Hàng Châu, đến một ngọn núi không biết tên, ước chừng lúc này hắn đang ở ngay giữa núi, có thể thấy được một dãy núi cao thấp trùng điệp ở phía xa, có thể thấy được những đại thụ lâu năm, khi có gió thổi qua thì những tiếng 'rào rạt' do các cành cây va chạm vào nhau kêu lên liên tục.
Phương Kiếm Minh bình tĩnh lại, cảm thấy yên tâm hơn, đến được nơi như thế này thì cho dù tam thiên vương và nữ tử kia có đuổi đến thì trong thời gian ngắn cũng khó mà phát hiện ra hắn được.
Hắn đứng dậy, đi dọc theo con đường mòn lên núi, định tìm một nơi để ẩn nấp, an tĩnh mà vận công điều tức.
Đi được một lúc, thì nhìn thấy ở đối diện hình như có một sơn động, Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lại, quả nhiên là một sơn động, cửa động chỉ cao hơn nửa người, lại ở chỗ kín, nếu không phải hắn có nhãn lực tốt và có chủ ý muốn tìm thì nhất định là sẽ không nhìn thấy.
Phương Kiếm Minh leo lên sườn núi, tìm cỏ dại ở xung quanh, sau đó bít cửa động lại, còn mình thì tiến vào trong.
Sau khi vào động thì hắn mới phát hiện ra sơn động này không nhỏ, rộng khoảng chừng bốn trượng, đi vào trong thì phía trên đỉnh đầu là đá núi, trong động tối đen, nhưng cũng may là có một vài tia sáng xuyên qua các nhánh cây len vào, Phương Kiếm Minh là người luyện võ, hiển nhiên nhãn lực rất tốt, cẩn thận đánh giá tình hình trong động một chút, dựa vào thạch bích, khoanh chân ngồi xuống.
Người hắn toát ra một luồng bạch khí, lúc vừa hiện ra thì màn bạch khí này rất mờ, nhưng từ từ bắt đầu trở nên dày hơn, sau đó bao lấy cả người Phương Kiếm Minh, xoay tròn quanh bốn phía của Phương Kiếm Minh, nếu như Phương Kiếm Minh mở mắt ra thì có thể nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này khi hắn vận cong, nhưng tiếc là hiện nay hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, mặc dù chân lực trong cơ thể vẫn di chuyển dọc theo kinh mạch, nhưng lúc này không phải là được Phương Kiếm Minh khống chế, lúc này hắn đã ngủ rồi, hắn vẫn không biết rằng cho dù hắn không tự mình điều động chân khí thì chân chí vẫn tự hành, điều này đối với một võ lâm cao thủ chính là một điều mà mơ hắn luôn mơ ước, chân khí trong cơ thể tự vận hành cũng có nghĩa là có thể tự chữa chương cho mình, đây là cảnh giới tối cao trong võ học, thật ra phải nói là sau khi quán thông sinh tử huyền quan, tiến vào cảnh giới vô thượng thì mới xuất hiện tình huống này.
Tu vi võ học của Phương Kiếm Minh vẫn còn cách vô thượng cảnh giới một khoảng rất xa, nhưng hắn lại có thể đạt được điều này, ngoại từ 'Đại Thụy Thần Công' ra thì e rằng không có thần công nào trước khi đạt đến cảnh giới vô thượng mà xuất hiện tình huống này.
Đáng tiếc là Phương Kiếm Minh hoàn toàn không biết điều này, nếu hắn tỉnh lại, nắm bắt thời cơ, nhất định có thể khiến cho nội tiến bộ thêm nhiều, ít nhất là có thể sánh ngang với cao thủ cùng cấp bậc với Võ Cuồng, thậm chí là vượt qua một chút.
Sau khi chìm vào giấc ngủ thì Phương Kiếm Minh xuất hiện trong thần bí cốc, lần này hắn xuất hiện không phải là ở bên trong sơn động nữa, mà là ở bên ngoài, cũng chính là nơi gặp mộc đầu thúc thúc.
Phương Kiếm Minh vừa mở mắt ra thì thấy được mộc đầu thúc thúc đang nằm nghiêng, Phương Kiếm Minh sử dụng một chiêu 'Lý Ngư Đả Đĩnh', xoay người bật dậy, hỏi: "Mộc đầu thúc thúc, sao con lai ở đây? Bất Hưu sư phụ, sư phụ... "
Thanh âm của mộc đầu thúc thúc vang lên trong động: "Chủ nhân đã đi, trước khi đi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bảo ta lo cho ngươi, có chuyện gì cứ tìm ta!"
Phương Kiếm Minh nghe được tin Bất Hưu đã đi thì có chút đau buồn, nhưng nghe được câu nói phía sau của mộc đầu thúc thúc thì mừng rỡ, thầm nghĩ: "Ha ha, người này sẽ không làm khó ta, Bất Hưu sư phụ thật là tốt với ta quá!" Niềm vui không kềm được mà hiện ra trên mặt.
Mộc đầu thúc thúc hừ một cái, nói: "Tiểu tử thúi, có phải lại có chủ ý quỷ quái gì phải không?"
Phương Kiếm Minh vội thi lễ với hắn, cười nói: "Mộc đầu thúc thúc, tiểu tử làm sao dám có chủ ý quỷ quái gì chứ, nếu có thì làm sao thoát khỏi pháp nhãn của mộc đầu thúc thúc chứ, tiểu tử không có lớn gan như thế đâu, à đúng rồi, mộc đầu thúc thúc, tiên tử tỷ tỷ đâu, mấy ngày nay nàng có đến tìm tiểu tử không?"
Mộc đầu thúc thúc vừa nghe được lời này thì tức khí, nói: "Nha đầu kia náo loạn mấy ngày nay rồi, cái gì mà 'đến tìm tiểu tử', nếu ngươi đi ra trễ một này, thì nàng nói sẽ hủy cái sơn động này, còn bảo ta lăn đi nữa chứ!"
Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói: "Không thể nào, mộc đầu thúc thúc, tiên tử tỷ tỷ rất hòa nhã, sao lại hung ác như thế chứ, nàng nói qua những lời đó lúc nào?"
Mộc đầu thúc thúc nói: "Còn lúc nào nữa, chính là hôm qua, nàng tìm đến cửa, nói rõ là cho ta kỳ hạn cuối cùng, nếu ngày mai mà ngươi còn chưa ra thì nàng sẽ xông vào hôm nay nàng sẽ xông vào bắt người, cũng sắp đến lúc rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha ha, nói: "Thật vậy sao? Mộc đầu thúc thúc, thúc thúc chịu khổ rồi, tiểu tử sẽ... " lời còn chưa dứt thì chợt nghe được thanh tâm của tiên tử tỷ tỷ bên ngoài của, nàng hô ầm lêm: "Đầu gỗ chết bầm, đầu gỗ chết giật, đầu gỗ thối tha, ngu đệ đệ của ta có ra chưa, ngươi đừng nói cho ta là hắn còn ở trong động đó."
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng vui vẻ, cũng không chào hỏi mộc đầu thúc thúc đã phi thân ra, vui vẻ nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ đã ra rồi đây, mấy ngày nay tỷ có khỏe không?"
Mộc đầu thúc thúc ở trong động thì mắng: "Tiểu tử thúi, kiến sắc vong nghĩa, không hề hỏi thăm ta một tiếng!"
Phương Kiếm Minh phi thân ra khỏi động, thì thấy tiên tử tỷ tỷ đang đứng trên một ngọn cây ở phía xa, thân hình tựa như là không có trọng lượng vậy, đứng thoải mái trên ngọn cây, nếu đây không phải là tiên tử thì còn ai là tiên tử nữa chứ!
Lục y tiên tử không ngờ là Phương Kiếm Minh vừa kêu to lên vừa chạy ra như thế, khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Phương Kiếm Minh thì nàng giật mình, đến ngay khi Phương Kiếm Minh đã chạy đến dưới đại thụ thì nàng cũng chưa hồi phục tinh thần lại, vẫn nhìn chăm chăm vào Phương Kiếm Minh, trong lòng thầm nghĩ: "Thật sự là ngươi sao, ngu đệ đệ, đúng là ngươi rồi, ngu đệ đệ!"
Phương Kiếm Minh và nàng giống như có tâm linh tương thông, mở miệng kêu lên: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ không nhận ra đệ sao, đệ đã ra rồi đây, mấy ngày nay tỷ thế nào, tỷ xuống đây đi, đệ muốn trò chuyện với tỷ!"
Lục y tiên tử trấn tĩnh lại, phi thân bay xuống, hạ xuống thảm cỏ, đi lên vài bước, giọng run run, hỏi: "Ngươi... là... ngu đệ đệ, ngươi... thật sự là đã ra rồi?"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ: "Sao vậy ta, không phải ta đang đứng trước mặt nàng sao, tiên tử tỷ tỷ cũng thật là, mới đây mà đã không nhận ra ta rồi!"
Lục y tiên tử tiến đến từng bước đột nhiên vươn tay đánh ra, 'chát', một cái tát không hề nhẹ lướt lên má phải của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh đưa tay lên vuốt mặt, khó hiểu nhìn lục y tiên tử, tiên tử tỷ tỷ lại đánh hắn!
Một dòng lệ từ hai bên khóe mắt của lục y tiên tử chảy xuống, lục y tiên tử nói: "Ngươi còn nhớ ta sao, ngươi vừa đi là lập tức bỏ mặc ta luôn, có phải là muốn bỏ rơi ta không hả, uổng công ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi đúng... đúng là một tên vong ân phụ nghĩa!" Nói xong thì khóc lên ríu rít.
Phương Kiếm Minh chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn, hắn muốn gượng cười cũng không được, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, không phải đệ cố ý mà, đệ cũng không biết là lần này đã đi bao lâu, nhưng khi ở trong động thì đệ cũng rất nhớ đến tỷ tỷ mà! Nếu tỷ còn không tha thứ cho đệ thì, thì tỷ cứ việc đánh đệ đi."
Đột nhiên lục y tiên tử sải chân bước lên một bước, ôm lấy Phương Kiếm Minh, từ khóc chuyển sang cười, nói: "Ngu đệ đệ, thật sự là ngươi sao, vừa rồi không phải là tỷ tỷ cố ý, không được giận tỷ tỷ đâu đấy, tại vì tỷ tỷ vui quá thôi, nên thấy ngươi, mới tát một cái... " vươn tay nắm lấy bàn tay phải của Phương Kiếm Minh, nói: "Ngu đệ đệ, nếu đệ đau thì cũng đánh lại tỷ tỷ một cái đi, tỷ tỷ đánh người là không đúng, đừng có giận tỷ tỷ đó!" Vừa nói vừa kéo tay của Phương Kiếm Minh, đặt bàn tay của Phương Kiếm Minh lên mặt mình, rồi sau đó dùng lực đẩy ra rồi đánh vào mặt mình.
Phương Kiếm Minh làm sao dám đánh nàng, vội giựt tay lại, sau đó nắm chặt lấy hai tay của nàng, cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ không có tức giận, chỉ là đệ cảm thấy khó hiểu là tại sao tỷ lại đánh đệ, tỷ nói ra xem, xem đệ có bị oan không!"
Lục y tiên tử mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào mắt của Phương Kiếm Minh, sau đó nở một nụ cười, nói: "Tỷ tỷ đã nói rồi mà, tại tỷ tỷ vui quá nên thế, bảo ngươi đánh lại, thế mà không chịu, vậy muốn tỷ tỷ phải làm gì đây, nói ra đi, bất kể là việc gì, tỷ... " không biết là nàng nghĩ đến chuyện gì nữa mà đột nhiên trên đôi gò má hiện lên một vầng mây hồng, thẹn thùng nói: "Chuyện gì tỷ cũng đáp ứng!" Nàng vừa nói, giống như là toàn bộ sức lực truyền vào câu nói đó vậy, cả người mềm yếu, vô lực, ngả vào trong lòng của Phương Kiếm Minh, một làn hương như lan xông vào mũi của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh ngửa mặt lên trời, cố gắng kềm nén lại, sợ rằng mình chịu không nổi thì mũi lại chảy máu, rồi làm ra thêm chuyện bất kính đối với lục y tiên tử nữa, lần trước, khi chuẩn bị vào động thì hắn đã làm ra chuyện bất kính với tiên tử tỷ tỷ rồi, lần này hắn không dám nữa.
Phương Kiếm Minh đèn nén dục hỏa trong lòng của mình xuống, vòng tay ôm lục y tiên tử vào trong lòng mình, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, cuối cùng thì đệ đã đi bao lâu, tỷ nhìn tỷ xem, tức đến nỗi không còn lý trí luôn, không chỉ thế mà còn gầy hơn trước nhiều nữa!"
Lục y tiên tử chu miệng, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cái gì mà không có lý trí chứ, ngươi mới là không có lý trí, nếu lần trước ngươi có lý trí thì sẽ không làm chuyện đó với ta, còn nói là ta không có lý trí nữa!" Vừa nói, đôi mắt của nàng liếc Phương Kiếm Minh, động tác của nàng quyến rũ động lòng người.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Kiếm Minh đỏ bừng, hắn sợ nhất là lục y tiên tử nhắc đến chuyện nàng, vội cười bồi nói: "Đúng, đúng là đệ không có lý trí, lần trước là do lỗi của đệ, là do đệ mạo phạm tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ, thật sự là tỷ tỷ đã gầy đi nhiều rồi, trước khi đi đệ có dặn rồi mà, không cần lo lắng cho đệ, đệ sẽ không có việc gì đâu, xem này, nhất định là tỷ tỷ không nghe lời đệ rồi, nếu không thì sao mà gầy đi như thế chứ!"
Lục y tiên tử gắt lên: "Ngươi bảo ta không được lo lắng cho người thì ta càng lo lắng, nhớ đến ngươi, ta không chỉ nhớ ngươi mà còn muốn đánh ngươi nữa!" Vừa nói vừa vươn tay, hai bàn tay nhỏ nhắn đã hợp lại thành quyền, đấm lên người Phương Kiếm Minh vài cái, Phương Kiếm Minh cười lên, nói: "Tiên tỷ tỷ, tỷ đang đánh đệ hay là đang gãi ngứa cho đệ vậy!"
Lục y tiên tử hứ một tiếng, giãy ra khỏi lòng của Phương Kiếm Minh, nói: "Biết không, đợi ở bên ngoài này thời gian thật là dài, không biết là chờ bao lâu nữa, trong lòng ta càng lúc càng đau, chờ đợi mà tim ta lúc nào cũng nhói, không biết là đã chờ được bao lâu, nhưng tóm lại là tim ta luôn đau nhói!"
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói xong thì cảm động, vươn tay phải, vuốt vài sợi tóc mai của nàng, lúc này đã rối, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đối với đệ tốt như vậy, đệ làm sao hồi báo cho tỷ đây!"
Lục y tiên tử liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ai muốn ngươi hồi báo, ta không cần gì cả, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn ở cùng với tỷ tỷ, chỉ như thế thôi là tỷ tỷ cảm thấy mỹ mãn rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì thầm cười khổ, nói: "Đệ hiểu ý của tỷ, nhưng vĩnh viễn là sao? Ai có thể sống vĩnh viễn được, tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ không phụ tình ý của tỷ!"
Lục y tiên tử nhìn hắn, chợt cảm thấy có gì là lạ, nên hỏi: "Ngu đệ đệ, ngươi vào động làm gì thế, ta phát hiện ra ngươi cao hơn một chút, lại còn khôi khô hơn nữa chứ, không phải ngươi... "
Phương Kiếm Minh cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ vào động gặp sư phụ, môn 'Đại Thụy Thần Công' mà đệ tu luyện chính là do người sáng tạo ra, sư phụ rất tốt với đệ!"
Lục y tiên tử nói: "Ồ, vậy sao, tốt như thế nào, có bằng tỷ tỷ đối với ngươi không?"
Phương Kiếm Minh không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Sư phụ cho mười tám mộc nhân dùng đồng côn đánh đệ, tỷ xem, bây giờ đệ đã thành đầu đồng tay sắt rồi, bây giờ có người muốn làm tổn thương đệ, xem ra đó cũng là chuyện rất khổ đó!"
Lục y tiên tử sửng sốt, sau đó đôi môi nhỏ nhắn của nàng chợt nhoẻn lên, tựa như đang cười mà cũng không phải cười nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh, rồi cười lên khinh khích, nói: "Thì ra đó là đối xử tốt với đệ, ngu đệ đệ, hóa ra đệ thích như thế sao, vậy thì... "
Phương Kiếm Minh vừa nghe thế thì chợt có cảm giác nguy hiểm, vội khoát tay, nói: "Không, không, không phải thế đâu, tiên tử tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm ý của đệ rồi, đệ... "
Lục y tiên tử như không nghe thấy hắn nói, tiếp tục nghiêm nghị nói: "Xem ra, ta cần phải thay đổi phương thức mới được ta không thể dịu dàng đối với ngươi được, không phải người ta có câu là 'đánh là thương mắng là yêu' sao, thì ra câu nói này lại đúng, ừm, được rồi, quyết định vậy đi! Ngu đệ đệ, ngươi có thích thế không?"
Phương Kiếm Minh thấy nàng tiến đến, đôi mày liễu dựng ngược, tựa như một thùng thuốc nổ sắp nổ vậy, vội phóng người về phía sau hơn ba trượng, cười gượng: "Tiên tử tỷ tỷ, phương thức trước kia của tỷ rất, rất là tốt, cách của sư phụ đệ là cách của sư phụ đệ, tỷ không nên học theo."
Lục y tiên tử nghe xong thì đôi ngươi chợt xoay tròn, rồi nói: "Đệ nói không sai, ta cần gì phải đi học người khác, hì hì... " đột nhiên nhướng mày lên, nói: "Nhưng mà, ta muốn thử xem, ngu đệ đệ, đệ có thể để cho tỷ tỷ thử được không?"
Phương Kiếm Minh thấy nàng tiếp tục tiến đến thì xoay người bỏ chạy, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đừng có thử mà, lỡ như tỷ nghiện rồi thì đệ phải chịu khổ đó, phương thức này chỉ sử dụng một lần mà thôi, nhiều hơn là không được đâu, đệ không có phước để hưởng đâu!"
Lục y tiên tử thấy hắn hoảng hốt như thế thì có cảm giác rất vui, liền đuổi theo, cười lên khanh khách, nói: "Ngu đệ đệ, sao lại chạy vậy, tỷ tỷ cũng sẽ không ăn ngươi đâu, còn chưa trò chuyện với tỷ mà đã đi rồi, thế mà lúc nãy lại nói là không biết phải làm sao để hồi đáp!"
Phương Kiếm Minh quay đầu lại nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ... " lời còn chưa dứt thì đã có một đóa hoa bay thẳng vào mặt hắn, không hề có một dấu hiệu nào báo trước, nói đến là đến, Phương Kiếm Minh thầm kinh ngạc, lúc này, lục y tiên tử thấy được bộ dáng của hắn như thế thì cười lên khanh khách, nói: "Thế nào, biết sự lợi hại của tỷ chưa, bảo không được chạy mà còn cố chạy, vậy không phải là cố tình chọc tức tỷ tỷ sao?"
Nàng vừa nói vừa chuyển động đôi tay, tựa như tiên nữ tán hoa, từ trên trời rơi xuống vô số đóa hoa, đánh về phía Phương Kiếm Minh, tốc đô mau lẹ, hơn nữa còn mang theo kình phong, cho dù là 'Trích Diệp Phi Hoa' cũng không hơn được.
Phương Kiếm Minh biết được vị 'kiều man' tỷ tỷ này nói thật, đưa tay ra kẹp lấy một đóa hoa, chuyển thân, phát ra kình khí, âm thầm sử dụng thân háp 'Triêm Y Thập Bát Điệp', khi những đóa hoa này đến gần, còn chưa chạm vào hắn thì đã bị đẩy ngược ra ngoài, Phương Kiếm Minh đứng giữa trong rừng hoa, cả người xoay rồi lại xoay.
Số hoa nhi này cũng rất kỳ lạ, mặc cho Phương Kiếm Minh sử dụng lực thế nào, cũng không bị nghiền nát, lúc bắt đầu, Phương Kiếm Minh còn cố kỵ đến lục y tiên tử nên không dám 'đánh' hoa, nhưng sau này số hoa nhi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, không cho Phương Kiếm Minh một cơ hội để lấy hơi, vì bảo vệ mình cho nên Phương Kiếm Minh sử dụng thêm ba phần lực, nhưng vẫn vô dụng, Phương Kiếm Minh vô cùng kinh ngạc, mặc dù lục y tiên tử rất tốt đối với hắn, nhưng về bản lãnh của nàng thì hắn không rõ, chỉ biết nàng có thể bay được, nhưng không ngờ nàng nhanh như thế, hơn nữa lại có thủ pháp cường đại như vậy.
Hai người đấu một lúc, đột nhiên Phương Kiếm Minh hét dài một tiếng, phóng người lên cao, thẳng hơn mười trượng, khi lên không trung thì thấy được hoa nhi đã phân bố tứ phía, cách hắn cũng chỉ có một trượng, bàn tay phải đánh ra, sử dụng thủ pháp tá lực đả lực, có vài đóa hoa đột nhiên chuyển hướng, công kích lẫn nhau, trên mặt Phương Kiếm Minh lộ ra vẻ đắc ý, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ đắc ý đó hoàn toàn biến mất, miệng há to, các đóa hoa đó đột nhiên bay ngược lại, tạo nên một quỹ tích rất đẹp, các đóa hoa đó không những không va chạm lẫn nhau mà ngược lại đánh trúng vào người của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh từ trên không rơi xuống.
Lục y tiên tử cười lớn: "Biết sự lợi hại của tỷ tỷ chưa! Ngươi đúng là một tiểu hài tử xấu xa, ngươi quên tỷ tỷ là ai rồi sao, ta là hoa thần, linh hồn của ta ẩn vào trong đó, muốn chúng làm gì thì chúng làm thế, ngươi làm sao đánh lại tỷ tỷ chứ!"
Vừa nghĩ đến từ 'tiểu hài tử xấu xa', thì nàng không nhịn được mà nở một nụ cười, vừa chạy vừa cười, nói: "Tiểu hài tử xấu xa, tiểu hài tử xấu xa, ngươi sao rồi, để tỷ tỷ xem một chút nào!" Chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh há miệng nôn ra một đóa hoa, sau đó đặt nó xuống đất, cười khổ, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, những lời này tỷ học được ở đâu vậy?"
Lục y tiên tử phất tay, hoa nhi trên người của Phương Kiếm Minh đột nhiên biến mất, Phương Kiếm Minh thấy thế thì âm thầm kinh ngạc, lục y tiên tử nói: "Cần gì phải biết chuyện đó chứ, bên ngoài toàn người xấu, nếu có một ngày ta đi ra ngoài, thì ta sẽ không đi đâu cả, chi ở bên cạnh ngu đệ đệ mà thôi!"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đã ra ngoài rồi?"
Lục y tiên tử vươn ngón tay ngọc, điểm lên trán của hắn, nói: "Nếu ta chưa từng đi ra ngoài thì làm sao biết được nhiều như thế, trang phục của ta từ đâu mà ra chứ, nói ngươi ngu đúng là ngu mà!"
Phương Kiếm Minh cười há há, nói: "Đúng là đệ đã quên, tỷ tỷ nói đúng lắm!" Suy nghĩ một chút, hắn chợt nhớ đến một việc, lúc hắn rơi xuống đoạn nhai thì có hỏi qua thân thế của Bạch Y Di, lúc đó Bạch Y Di nói thế này: "Ta không có cha mẹ, là do sư phụ nuôi ta lớn, tiểu quỷ, ngươi không được hỏi về thân thế của ta nữa, ta là một cô nhi!"
Phương Kiếm Minh cũng nhớ lục y tiên tử đã nói qua cho hắn, trang phục và dung mạo của nàng là biến ra từ một bức tranh, lúc đó Phương Kiếm Minh hoài nghi người trên bức tranh kia chính là thân nhân của Bạch Y Di, hôm nay nghĩ đến việc này, hắn quyết định hỏi cho rõ ràng, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ còn nhớ không, tỷ thấy bức tranh kia ở đâu thế?"
Lục y tiên tử ngây ra, nói: "Bức tranh nào?" Phương Kiếm Minh nói: "Là bức tranh mà tỷ biến hóa ra từ đó!"
Lục y tiên tử vừa nghe xong thì đột nhiên hô lên: "Không nói chuyện này, ta sẽ tức giận!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Lục y tiên tử nói: "Ngươi làm sao biết được, lúc đó ta bay ra khởi sơn cốc này, hòa theo mây mà đi dạo, thấy được bên dưới núi non trùng điệp, chim bay thú chạy, tranh đấu với nhau, thật là vui vẻ, ở trong một sơn cốc, ta thấy một gian phòng, nhất thời hiếu kỳ, nên ta hạ xuống, ta có thể nhìn thấy người, nhưng người không thể nhìn thấy ta, ta không thấy gì hấp dẫn cả, đang định rời đi thì phát hiện ra một sơn động, liền tiến vào xem, không ngờ trong sơn động được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mà cũng trang nhã, hình như là có người ở bên trong, thấy được trên tường có một bức tranh, đó chính là bức tranh mà ngươi hỏi, ta thấy được người trên bức tranh, thấy nàng rất dễ nhìn, nên biến thành hình dáng của nàng, sau đó cũng quay lại nơi đó vài lần, có một lần ta thấy một nữ tử che mặt ở trong phòng, nhìn bức tranh ngồi khóc lên, sau đó xé bức tranh thành nhiều mảnh nhỏ, nói: "Tại sao? Tại sao? Các ngươi tại sao lại không thích ta, mà lại thích nữ tử khác, hai con tiện nhân kia có gì tốt, ta không phục, ta không phục!"
Ta nghe được thế thì cảm thấy khó hiểu, đang định rời đi thì nữ tử kia đột nhiên cúi xuống, nhặt từng mảnh của bức tranh lên, ngồi lên bàn ráp lại, nhìn đến ngẩn người, ta thấy nàng ta điên điên khùng khùng thì vội rời đi, ngươi nói xem có tức hay không chứ, một bức tranh đẹp như thế tự dưng muốn hủy nó đi!"
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Phương Kiếm Minh nghe xong thì hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, vậy tỷ có nhìn thấy được khuôn mặt thật của nữ tử che mặt kia không?"
Lục y tiên tử cười nói: "Lúc đó ta có quản chi nhiều chuyện thế, nên không chú ý đến nàng, chỉ là tức nàng đã phá bức tranh kia, còn về phần nữ tử đó thì ta chỉ gặp qua lần đó thôi, chứ sau này không có gặp lại. Thật ra ta rất ít khi đi qua nơi đó, nơi đó tối tăm lạnh lẽo, ngoại trừ căn phòng kia còn hấp dẫn được ta chút, còn những nơi khác chẳng có gì đáng xem."
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Nữ tử che mặt kia là ai? Từ giọng điệu của nàng thì có thể nhận ra được nàng đố kỵ với nữ tử trên bức tranh kia, nếu nàng đã phá hủy nó rồi thì tại sao còn muốn dán nó lại? Lạ thật, đúng là lạ thật!" Cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ biết đó là ở đâu không?"
Lục y tiên tử trầm tư một lúc rồi nói: "Vị trí cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng ta nhớ nơi đó núi non trùng điệp, nối tiếp nhau, hình như là vùng Tần Lĩnh."
Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Ồ thế sao?"
Lục y tiên tử gật đầu, nói: "Chắc là không sai!" Sau đó nàng trừng đôi mắt đẹp của mình lên nhìn Phương Kiếm Minh, nói: "Sao? Hỏi thăm rõ ràng như thế không phải là vì Y Di tỷ của ngươi sao?"
Phương Kiếm Minh đỏ cả mặt, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, sao tỷ lại biết?"
Lục y tiên tử chu miệng, nói: "Ngươi đừng cho là ta ngây thơ, dễ bị lừa, đó là do ta cố ý giả vờ như thế, tâm tư của ngươi, làm sao có thể qua mắt tỷ tỷ được!"
Phương Kiếm Minh cười trừ, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ biết tỷ tỷ thông minh lanh lợi, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ được tâm tư của đệ!"
Lục y tiên tử cười nói: "Đó là đương nhiên!" Vừa dứt lời thì liền kéo lấy Phương Kiếm Minh chạy đi, nói: "Ngu đệ đệ, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, vào trong rừng nói chuyện đi!"
Hai người vào trong rừng nói chuyện tâm tình, không ít tiếng cười khúc khích khanh khách vang lên, Phương Kiếm Minh cố gắng kềm nén bản thân mình, không dám xâm phạm lục y tiên tử nữa.
Tựa như lục y tiên tử đã sớm nhận ra tâm tư của hắn, cho nên làm như vô tình mà khiêu khích hắn, lời nói thì không có gì mà động tác thì lại khiến cho hai con huyết long muốn chạy ra khỏi mũi của Phương Kiếm Minh.
Nhưng ngay thời khắc mà Phương Kiếm Minh không kềm chế nổi nữa thì nàng lại đổi sang vẻ mặt băng sương, khiến cho Phương Kiếm Minh muốn chết không được sống cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là phải thành thật lại, khi thấy bộ dáng xấu hổ của hắn thì lục y tiên tử lại nhoẻn miệng cười, rồi ngả vào lòng hắn, hơi thở của nàng như hương hoa lan, dùng lời an ủi hắn, khiến cho Phương Kiếm Minh tưởng nàng lại thùy mị, dịu dàng như trước, thì nàng lại vỗ vỗ đầu hắn, tựa như một đại tỷ đối với tiểu đệ đệ, nói: "Ngu đệ đệ, đi thôi, tỷ tỷ muốn tu luyện, ngươi không thể lúc nào cũng dính chặt vào tỷ tỷ được, cũng nên đi luyện của công của ngươi, nếu không khi ở bên ngoài gặp phải kình địch thì lúc đó lại phải chạy trốn như thỏ!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì nàng đã phóng người đi, bay lên giữa không trung, hai tay của Phương Kiếm Minh đang ôm nàng chợt chụp vào khoảng không, tức giận đến mức muốn kêu to. Lục y tiên tử cười khanh khách, bay đi, không thấy bóng dáng nữa.
Phương Kiếm Minh vỗ ngực, nói: "Đi cũng tốt, nếu còn tiếp tục như thế thì không biết phải còn chịu khổ thế nào nữa. Tốt rồi, mình cũng cần phải đi tu luyện nữa!"
Phương Kiếm Minh mở hai mắt, nhìn xung quanh, phát hiện ra mình vừa rồi dựa vào thạch bích mà thiếp đi, xua đi cơn buồn ngủ còn vương, thử vận khí, chân khí không những vận chuyển tự nhiên mà còn sung mãn, nội thương cũng hoàn toàn bình phục.
Phương Kiếm Minh mừng rỡ, thầm nghĩ: "'Đại Thụy Thần Công' quả nhiên là thần kỳ, sau này có thể dùng nó để khôi phục nội lực, hà hà, có hiệu quả tốt như vậy, không thể nào không sử dụng được!"
Bất Hưu thiên tâm vạn khổ sáng tạo ra 'Thụy Giác Kinh', mà hắn thì dùng để chữa thương, nếu để cho Bất Hưu biết chuyện này nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Phương Kiếm Minh đứng dậy, vận động tứ chi, cảm thấy cả người thoải mái, cho dù có đụng phải tam thiên vương thì hắn cũng không sợ, nhặt Thiên Thiền Đao lên, mang vào người rồi đi ra khỏi động.
Lúc này, trời đã gần hoàng hôn, tàn dương như huyết, Phương Kiếm Minh chớp mắt vài cái, để thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Ra khỏi cửa động, sau đó lại che cửa động lại, thi triển khinh công, chạy thẳng xuống núi, hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể xuống núi trước rồi tính sau.
Với khinh công của hắn thì đi xuống núi cũng tốn không bao nhiêu thời gian, khi xuống đến chân núi thì hắn nhìn quanh một chút rồi đi về phía đông.
Đi được một khoảng thời gian ước chừng nử chén trà nhỏ thì thành Hàng Châu đã hiện ra trong tầm mắt, thành Hàng Châu dưới ánh tịch dương vô cùng xinh đẹp, cửa thành cao lớn, thể hiện một hàng câu cổ kính và trang nghiêm.
Bỗng dưng từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm, đôi tai của Phương Kiếm Minh linh mẫn, vội phóng người sang một bên, tiến vào rừng cây bên sơn đạo, sau đó nhảy lên một đại thụ.
Hơn mười con tuấn mã phóng đến như vũ bão, bụi mù cuồn cuộn, một người dừng lại, lạnh lùng cười nói: "Vừa rồi ta thấy nơi này có ngời, sao mới đó mà đã không thấy tăm hơi!"
Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lại, thầm giật mình, nghĩ: "Sao hắn lại đến đây?"
Thì ra người này chính là một trong thập đại công tử, thiếu trang chủ của Bạch Đà sơn trang Vũ Văn Kiên. Hắn ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt quét quanh một lượt, trong mắt tỏ vẻ hoài nghi.
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn qua thì trong lòng kinh ngạc, mỹ nam tử ở bên cạnh hắn không phải chính là thiếu trang chủ của tình nhân sơn trang 'Truy Hồn Công Tử' Tư Mã Sĩ sao?
Lần trước ở trên thạch bích, Phương Kiếm Minh đánh bại hắn, sau đó hắn lại bị hoa tự lưu đuổi giết, không biết đã đi đâu, thấy bọn họ, Phương Kiếm Minh bất chợt nghĩ đến hoa tự lưu, không biết hiện nay hoa tự lưu đang ở đâu?
Tư Mã Sĩ lạnh nhạt cười, nói: "Vũ Văn lão đệ, ngươi đa tâm rồi, cho dù người này có là người trong võ lâm thì cũng không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta được!"
Vũ Văn Kiên cười nói: "Hắn là người trong võ lâm thì ta không sợ, ta chỉ lo, hắn là đại nội cao thủ, muốn tranh đoạt bảo vật với chúng ta, có lẽ hắn được phái đến dò xét chúng ta!"
Một trung niên nhân có đôi râu mép dài vươn tay sờ sờ chòm râu của mình, trầm tư nói: "Sĩ nhi, tin tức của ngươi có chính xác không?"
Tư Mã Sĩ nói: "Đại cữu, tin tức của Sĩ nhi tuyệt đối chính xác, tên khất cái kia hiện đang ở trong thành Hàng Châu!"
Trung niên nhân có hàm râu mép dài cười nói: "Thật sự không phải là người trong Cái Bang?"
Tư Mã Sĩ cười nói: "Không phải, hắn chỉ là một tên độc hành cái, sẽ không đắc tội Cái Bang đâu. Mà cho dù có là người của Cái Bang thì sao, nếu muốn đoạt được bảo vật kia, chúng ta còn sợ đến Cái Bang à?"
Trung niên nhân gật đầu, giơ tay lên, muốn ra lệnh tiếp tục đi.
Bỗng dưng, một lão đầu cổ quái có tướng mạo từa tựa như trung niên nhân có râu mép quát lên: "Ra đây, mau ra đây cho ta!"
Vừa nói, vừa từ trên lưng ngựa phóng lên như ưng, bay thẳng về phía rừng cây, song chưởng liên tục đánh ra, những tiếng 'ầm ầm' vang lên liên tục, cát đá trong rừng bay tán loạn, có vài đại thụ không chịu được mà ngã xuống, mười con tuấn mã hoảng sợ hí lên không ngừng, nhảy sang một bên. Mọi người rùng mình, cố gắng kềm chế tuấn mã của mình, trung niên nhân có hàm râu mép dài quát: "Đệ đệ, ngươi làm cái trò mèo gì đó?"
Lão đầu cổ quái không nghe hắn nói, liên tục xuất chưởng. Chưởng lực của lão thật khiến cho người ta sợ hãi, mỗi một chưởng được bổ ra thì có một cơn cuồng phong hình thành, trong vòng trăm trượng đều bị ảnh hưởng bởi chưởng lực của lão.
Mắt thấy lão sắp đến gần Phương Kiếm Minh vội vận đủ nội công, chờ phát động, lão nhân cổ quái quát to, đánh ra một quyền, trúng vào đại thụ nơi Phương Kiếm Minh ẩn thân.
Một luồng cân lực từ dưới tàng cây truyền lên, Phương Kiếm Minh giật mình, thầm nghĩ: "Nội lực của lão đầu này thật là cổ quái!"
Đại thụ đổ xuống, Phương Kiếm Minh phóng người ra từ trong đám bụi mù, đánh một chưởng về phía lão, song phương đối chưởng, lão đầu buồn bực hừ một tiếng, lão đã lùi về sau ba bước, còn Phương Kiếm Minh thì nương theo lực đạo mà xoay người phóng vào rừng. Chỉ sau ba cái chạm chân hắn đã biến mất.
Ba bóng người từ trên lưng ngựa phóng lên rồi rơi xuống bên cạnh lão nhân, lão tức giận hét lớn: "Không vui gì cả, thật là không vui, còn chưa đánh thì ngươi đã chạy. Tiểu tử, lần sau để ta gặp lại ngươi thì nhất định sẽ đánh nát mông của ngươi!"
Rơi xuống bên cạnh lão dĩ nhiên là ba người Tư Mã Sĩ, Vũ Văn Kiên và trung niên nhân có hàm râu mép dài.
Tư Mã Sĩ hỏi: "Nhị cữu, nhị cữu có thấy rõ hắn không, hình dạng ra sao?"
Lão đầu cúi đầu trầm tư, lắc tay, nói: "Ta nhìn hắn làm gì? Ta đâu phải là chọn hắn làm rể, thật là không vui gì cả, ta cưỡi ngựa đi tiếp thôi!" Nói xong phóng người lên, từ khoảng cách xa hơn năm trượng, rơi xuống lưng ngựa, Vũ Văn Kiên thấy hắn cưỡi nhầm ngựa thì hô lớn: "Tiền bối, ngài cưỡi nhầm rồi, đó là ngựa của vãn bối!"
Lão nhân cổ quái mở trừng mắt, nói: "Cái gì mà ngựa của ngươi, đây rõ ràng là của ta, ngươi nói nó là của ngươi vậy ngươi lại đây hỏi nó, nếu nó nói là của ngươi thì ta tặng cho ngươi!"
Lão đầu cổ quái này nói chuyện điên điên khùng khùng, tâm tư đơn thuần, nhất định là đầu óc có vấn đề, Tư Mã Sĩ đánh mắt ra hiệu cho Vũ Văn Kiên, Vũ Văn Kiên thật sự là không biết nên khóc hay cười, đành phải chấp nhận.
Ba người lại ngồi lên lưng ngựa, trung niên nhân có râu mép dài cau mài nói: "Hắn là ai? Không ngờ võ công lại cao như vậy!"
Tư Mã Sĩ lạnh lùng cười: "Đại khái chỉ là một tên tiểu tặc, hừ!" Sau đó giọng điệu thay đổi, nói: "Đại cữu, quên đi, chúng ta đi thôi, chúng ta nên vào thành trước khi trời tối!" Trung nhiên nhân có râu mép gật đầu, mười con tuấn mã lại phi nước đại.
Một lúc sau, Phương Kiếm Minh từ trong rừng đi ra, lẩm bẩm: "Sao bọn họ lại tấn công người chú ý bọn họ? Võ công của lão đầu cổ quái này thật lợi hại, suýt tí nữa là chịu thiệt rồi! Tình nhân sơn trang đúng là ngọa hổ tàng long!"
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển khinh công phóng đi, sau khi vòa thành đèn hoa đã được treo lên rực rỡ, hắn dựa vào trí nhớ tìm đến phân đà của Ma Giáo ở Hàng Châu, lần này người mở cửa cho hắn là một người mặc trang phục của hạ nhân, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn một cái là nhận ra hắn có võ cồn, đại khái là đệ tử của Ma Giáo.
Người này tựa như là nhận biêt hắn, nên cũng không nói nhiều, đưa hắn vào, dẫn hắn đến vào tứ hợp viện, sau đó lui xuống. Chu Hữu Tiếu mang theo sắc mặt trầm trọng ra đón hắn, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Phương lão đệ, ngươi không sao chứ, Ngô đại ca của ngươi thấy đã lâu mà ngươi chưa về, nên đã đi tìm, chúng ta cũng đã phái mười mấy huynh đệ đi tìm, cho đến khi ngươi vào thành thì mới biết ngươi không có việc gì, trở về là tốt rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe được Ngô Thế Minh đi tìm hắn thì cười khổ, sở dĩ hắn đến đây là sợ Ngô Thế Minh đi một mình thì sẽ khổ cho hắn, giờ thì hắn đã về đến cửa mà Ngô Thế Minh thì lại đi tìm hắn.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Ta không có việc gì, đúng rồi, đôi mắt của Hồ đàn chủ sao rồi?"
Chu Hữu Tiếu thở dài, dẫn Phương Kiếm Minh vào phòng, nói: "Ngươi vào xem, tên tặc tử kia thật độc ác, Ma Giáo và hắn thề bất lưỡng lập!"
Sau khi vào phòng thì thấy Hồ Bất Quy đang ngồi trên một cái ghế dựa mềm, hai mắt được bit lại bởi một tấm vải trắng, mùi dược liệu thoang thoảng trong phòng, ngồi xung quanh là Dương Bách Thắng, Cơ Hiểu Thất, Cẩu Thanh Toàn.
Ba người thấy hắn vào thì ôm quyền, Phương Kiếm Minh cũng hoàn lễ, Hồ Bất Quy nghe được tiếng bước chân, tuy không thể thấy được người đến là ai, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được, đứng dậy, hỏi: "Người đến có phải là phương thiếu hiệp? Thế nào rồi, thiếu hiệp có đuổi bắt được tên tặc tử kia?"
Phương Kiếm Minh vội nói: "Hồ đàn chủ, đàn chủ mau ngồi xuống, không nên gấp gáp, ta sẽ kể lại mọi chuyện!"
Hồ Bất Quy nắm lấy song quyền của hắn, trầm giọng nói: "Thiếu hiệp nhiệt tình như thế, hồ mỗ không biết làm sao báo đáp!"
Phương Kiếm Minh nói: "Đều là người trong giang hồ, để ý chi đến những điều đó chứ."
Sau khi ngồi xuống, Phương Kiếm Minh uống một ngụm trà rồi nói: "Ta đuổi theo người đó, đó là một hán tử có một vết đao trên mặt, tóc tai bù xù, về tuổi tác thì không rõ lắm, xem ra cũng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng ta cảm giác được hắn không chỉ từng ấy tuổi, người này thật đúng là cổ quái, tự xưng cái gì mà 'khí thiên vương', võ công cực cao, trên tay của hắn là một thanh nhuyễn kiếm quái lạ, gọi là 'hắc dẫn', sau khi ta đuổi theo hắn thì cũng hắn đấu một trận, nhưng đều ngang nhau, do còn đố kỵ đối phương nên vẫn chưa xuất tuyệt kỹ, khi ta đang định sử ra tuyệt kỹ để bắt hắn thì đột nhiên có thêm hai người kỳ quái xuất hiện, một người tự xưng là 'Tửu thiên vương', một người là 'Tài thiên vương', ha ha, ta nghĩ nhất định là sẽ còn có một người nữa tên là 'Sắc thiên vương', khẩu khí của bọn họ vô cùng ngạo mạn, muốn ta quy thuận bọn họ, đương nhiên là ta không đáp ứng, cuối cùng là động thủ, sau một chiêu, ta biết không thể nào là đối thủ của ba người bọn họ cùng liên thủ, nên vội vàng đào tẩu, ta bị nội thương cho nên tìm một nơi an toàn để điều tức một lúc, cho nên mới không vội vàng trở về, không ngờ ngô đại ca lại sợ ta gặp nguy hiểm mà ra ngoài tìm!" Hắn cũng không nói qua chuyện gặp phải Tào Diễm Thu, chỉ là lược qua một chút, kỳ thật, kinh hiểm bên trong đó thì nhiều hơn lời của hắn kể gấp trăm lần.
Sau khi Dương Bách Thắng nghe xong thì nhíu mày, nói: "Đây là tổ chức gì, lại dám dùng 'tửu khí tài sắc' để phong vương? Ta hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm rồi mà chưa từng nghe nói qua!"
Cẩu Thanh Toàn nện một quyền lên bàn, hung hăng nói: "Mặc kệ bọn chúng là môn phái gì, đụng đến Ma Giáo của chúng ta, lại hủy đi đôi mắt của hồ đại ca, họ Cẩu này nhất định phải báo thù cho Hồ đại ca!"
Bàn tình của cơ hiểu thất rung lên, nói: "Từ từ, tuyệt đối không thể xem nhẹ việc này được, chúng ta hoàn toàn không có một chút đầu mối nào, có thể thấy được hành tung của đối phương bí ẩn, vẫn đề quan trọng nhất là, bọn họ ám hại hồ đại ca là vì mục đích gì? Chỉ là nhắm vào hồ đại ca, hay là nhắm vào cả Ma Giáo của chúng ta!"
Phương Kiếm Minh cả kinh nói: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của... "
Hồ Bất Quy thở dài, nói: "Đây cũng coi như là báo ứng! Nếu ta sớm tìm hiểu chuyện của Mị Nương, thì cũng không khiến cho nàng phải tự sát, hai mắt lại bị hủy!"
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ, cảm thấy tiếc, nói: "Những người này ra tay độc ác, lại lựa ngay lúc này ra tay hãm hại đàn chủ, cũng trách ta không tốt!"
Hồ Bất Quy lắc lắc tay, nói tiếp: "Phương thiếu hiệp, thiếu hiệp đã tận tình giúp đỡ như thế, Hồ mỗ vô cùng cảm tạ, làm sao trách thiêu hiệp được, thiếu hiệp đừng nghĩ như thế!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng cảm thấy lạ, Hồ Bất Quy từ sau khi biết hắn là Phương Kiếm Minh thì hành động hay lời nói đều rất khách khí, tựa như xem Phương Kiếm Minh là quý nhân vậy.
Thật ra không chỉ mình Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ mà ngay cả bốn sứ giả đang ngồi ở đây cũng thế, Hồ Bất Quy, bản lãnh rất cao, hơn nữa ca ca của hắn là ngoại đường chủ trong Ma Giáo, đường chủ là một thân phận đặc biệt, mặc dù về cấp bậc thì tương đương với đàn chủ nhưng mà quyền thế thì lại cao hơn nhiều, lại được giáo chủ ưu ái, cho nên Hồ Bất Quy rất ít khi phục người khác, mặc dù việc Mị Nương tự sát, đối với hắn là một đả kích rất lớn, nhưng tuyệt đối là sẽ không khách khí với Phương Kiếm Minh như thế.
Mặc dù bốn người kia cảm thấy lạ nhưng cũng không có đặt câu hỏi. Dương Bách Thắng cười lên một tiếng, nói: "Tạm thời chúng ta khoan bàn đến chuyện bọn chúng nhằm vào ai, nhưng bọn chúng hủy đi đôi mắt của Hồ huynh, mối thù này nhất định phải đòi!"
Chu hữu tiêu ho khan một tiếng, nói: "Việc này đã báo lên trên, chúng ta có lo lắng cũng vô dụng, cứ tạm thời để nó qua một bên!"
Quay đầu lại nhìn Phương Kiếm Minh, cười nói: "Phương thiếu hiệp, có lẽ thiếu hiệp còn không biết, chính là vì thiếu hiệp, sáu năm trước chúng ta và Tán Nhân của bổn giáo là Phi Long Tử đã luận võ một hồi!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc, nói: "Thật sao? Sao lại thế? Sao ta lại không biết gì cả?"
Chu Hữu Tiếu nói: "Thiếu hiệp có còn nhớ vào sáu năm trước, lúc đó thiếu hiệp bị Tán Nhân bắt đi không?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Nhớ!"
Chu Hữu Tiếu tiếp lời: "Sau khi Tán Nhân bắt thiếu hiệp đi, hà hà, bởi vì lúc đó hắn còn chưa gia nhập vào bổn giáo, nên nói vài lới không khách khí với giáo chủ, vô tình chúng ta lại nghe được, sau đó chúng ta ước hẹn luận võ tại Gia Hưng, không ngờ Tán Nhân võ công cái thế, chúng ta không phải là đối thủ, trước khi luận võ, chúng ta có đánh cược, nếu chúng ta thua thì sẽ làm cho Tán Nhân một chuyện, nhưng sau đó Tán Nhân nói là sở dĩ hắn có thể đánh bại chúng ta là do có sự nhắc nhở của thiếu hiệp, bảo chúng ta tìm thiếu hiệp làm cho thiếu hiệp một chuyện, hà hà, người trong võ lâm luôn nói đến chữ 'tín', những năm gần đây chúng ta đã tìm thiếu hiệp, không ngờ hôm nay có thể gặp lại, thiếu hiệp có chuyện gì muốn làm, cứ việc nói ra, thận nhị sứ giả chúng ta sẽ làm cho thiếu hiệp!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì muốn cười khổ cũng không được, Phi Long Tử này cũng thật là, năm đó hắn chỉ nói vài câu với Phi Long Tử, tựa như là nói đùa thôi, không ngờ lão lại là thật, và đặc biệt là lại tu luyện thành một môn công phu. Mà thập nhị sứ giả này cũng nhiều chuyện thật, lúc đó chẳng qua là Phi Long Tử nói đùa một câu thôi, không ngờ bọn họ lại cho là thật.
Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói là muốn làm cho mình một việc, vội nói: "Chu sứ giả, ngài nói không đúng rồi, chuyện giữa các người và Phi Long Tử sao lại kéo ta vào cuộc?"
Chu Hữu Tiếu nói: "Không phải, nếu năm đó thiếu hiệp không đề tỉnh Tán Nhân thì năm đó chúng ta luận võ không biết kết quả sẽ ra sao, đây cũng là do chính Tán Nhân thừa nhận, thiếu hiệp có không muốn nhận thì cũng đã muộn rồi, tốt xấu gì cũng tin thiếu hiệp cho chúng ta hoàn thành một chữ 'tín'!"
Phương Kiếm Minh đang định lên tiếng thì Cẩu Thanh Toàn đã cười, nụ cười lạnh lùng, nói: "Họ Phương kia, ngươi không nhận tức là khinh thường chúng ta không đủ sức làm việc cho ngươi phải không?"
Phương Kiếm Minh thấy hắn nói thế thì vội hô lên: "Cẩu sứ giả, không phải tại hạ có ý này,... "
Cẩu Thanh Toàn nói: "Nếu xem trọng chúng ta thì đừng lằng nhằng nữa, nếu là một hán tử thì thống khoái mà nhận lấy!"
Phương Kiếm Minh đành phải thở dài, lẩm bẩm: "Vốn không phải chuyện của mình, vậy mà lại dính mình vào, Phi Long Tử này thật là... "
Dương Bách Thắng cười hỏi: "Phương thiếu hiệp, thiếu hiệp nói gì thế? Có phải là đã đáp ứng?"
Phương Kiếm Minh cười bồi, nói lấp đi: "Nếu các vị đã như thế thì tại hạ cũng không làm kiêu."
Suy nghĩ một chút, trong lòng chợt động, nói: "Tại hạ muốn tìm một người, phiền các vị hỏi thăm dùm, không biết được không?"
Bốn người thấy hắn trầm tư, còn tưởng là có đại sự gì, không khỏi có chút hưng phấn, nhưng khi nghe hắn nói là muốn tìm người thì cảm thấy thất vọng, Dương Bách Thắng cười hỏi: "Thiếu hiệp muốn tìm người nào?"
Phương Kiếm Minh nói: "Người này họ Văn, tên Thiên Tứ!"
Mọi người nghe xong thì ngạc nhiên, Chu Hữu Tiếu hỏi: "Người này tương mạo, tuổi tác và thân thế ra sao, mong thiếu hiệp nói rõ!"
Phương Kiếm Minh gãi gãi đầu, cũng không biết nói sao: "Tại hạ cũng không rõ lắm, chỉ biết danh tính, hơn nữa không biết là có thay tên đổi họ hay không, đúng rồi, về tuổi tác thì có thể xác định, năm nay đã sáu mươi lăm tuổi!"
Năm người nghe xong thì thầm cảm thấy lạ, hắn biết rõ tuổi tác của người tên là Văn Thiên Tứ này nhưng lại không biết tướng mạo, đúng là có gì đó lạ thật, cơ hiểu thất hỏi: "Thứ ta lắm miệng, phương thiếu hiệp, người này có từng... " Phương Kiếm Minh khoát tay nói: "Người này và ta không có quan hệ gì, chỉ là ta tìm giúp người khác thôi, việc này xem ra cũng rất khó, các người chỉ cần làm hết sức là được, nhưng không nên chậm trễ chính sự của các người!"
Chu Hữu Tiếu nói: "Thế thì tốt, ít nhất là có danh tính có thể tìm ra được, chúng ta quyết định như thế đi!" Ngừng lại một chút rồi hỏi: "Thiếu hiệp, thiếu hiệp dùng bữa tối chưa?"
Phương Kiếm Minh nghe hỏi thế. miệng chưa đáp thì bụng đã lên tiếng, Phương Kiếm Minh cười trừ, nói: "Cả ngày nay vẫn chưa ăn cơm, Chu đàn chủ mà không hỏi chắc ta đã quên!" Lời này của hắn khiến cho mọi người bật cười, không khí nặng nề xung quanh đã biến mất, Chu Hữu Tiếu liền sai hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu ở phòng khách.
Sau bữa tiệc, Phương Kiếm Minh định đến phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu, nếu Ngô Thế Minh không tìm được hắn thì nói không chừng là trở về thương lượng với Hoa Thiên Vân, nhưng Hồ Bất Quy đã sai thuộc hạ đi, nhất quyết bảo hắn ở lại một đêm, hắn muốn nghe kể chi tiết về tam thiên vương kia. Phương Kiếm Minh thấy hắn như thế thì cũng không cự tuyệt, nên ở lại.
Đêm khuya, sau khi Phương Kiếm Minh tiễn Chu Hữu Tiếu đi thì Hồ Bất Quy được một nha hoàn dìu đến, Phương Kiếm Minh vội đứng dậy.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Bất Quy cho nha hoàn thối lui, Phương Kiếm Minh cười nói: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của đàn chủ không tiện, ta... "
Phương Kiếm Minh thấy hắn cẩn thận như thế thì lấy làm lạ, nghe theo, chỉnh nhro đèn, trong phòng tối lại, Phương Kiếm Minh hầu như chỉ nhìn thấy được Hồ Bất Quy.
Chỉ thấy Hồ Bất Quy, đôi mắt được che lại, tựa như là đang trầm tư, một lúc sau thì trịnh trọng nói: "Thiếu hiệp thật sư là Phương Kiếm Minh? Phương trong phương hướng, Kiếm trong bảo kiếm và Minh trong minh bạch?"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên, nói: "Đúng vậy, Hồ đàn chủ nói thế là có ý gì?"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Hồ Bất Quy nói nhỏ: "Thiếu thiệp, giáo chủ của chúng ta muốn gặp thiếu hiệp, không biết ý của thiếu hiệp thế nào?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy hơi lạ, nên hỏi: "Giáo chủ của các người? Vì sao lại muốn gặp ta, ta và giáo chủ của các người hình như không quen biết thì phải!"
Hồ Bất Quy cười nói: "Phương thiếu hiệp, ta cũng không rõ lắm, khi thiếu hiệp gặp được giáo chủ của chúng thì lúc đó sẽ biết được thôi!"
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói thần thần bí bí như thế thì lại càng cảm thấy khó hiểu. Độc cô cửu thiên thân là giáo chủ của thiên hạ đệ nhất giáo, võ công cái thế, có phải muốn gặp là gặp được đâu, hôm nay hắn muốn gặp Phương Kiếm Minh, nếu đổi lại là người khác thì đã bị hoảng sợ vì được chọn rồi, thế nhưng người này lại là Phương Kiếm Minh, hắn nghe được độc cô cửu thiên muốn gặp hắn thì chỉ có cảm giác ngạc nhiên, khó hiểu chứ không có vui mừng.
Mặc dù hai mắt của Hồ Bất Quy tuy mù, nhưng võ công của hắn lại cao, từ nhịp thở của Phương Kiếm Minh thì có thể nhận ra được hắn cũng không bị dao động gì. Trong lòng cũng cảm thấy lạ, thầm nghĩ: "Định lực của tiểu tử này đúng là cao, mặc dù không biết vì sao giáo chủ muốn gặp hắn, nhưng giáo chủ có thân phận cao quý, không phải người thường có thể dễ dàng gặp được, hắn đúng là tốt số, hoặc có thể nói là khác người, hơn nữa việc này cũng có chút kỳ lạ, ngày ấy giáo chủ gọi mình đến, ngữ khí trịnh trọng, bảo nếu gặp tiểu tử này thì phải lấy đại lễ mà đón tiếp, không được phép không tôn trọng, xem ra tiểu tử này có lai lịch không nhỏ, cần phải cẩn thận làm việc mới được, loại sự việc này không phải bản thân mình có thể suy đoán hàm hồ được, chỉ cần làm tốt việc được giao là được!"
Trong lòng nghĩ thế nên hắn nói tiếp: "Phương thiếu hiệp, ta biết thiếu hiệp nhất định cảm thấy khó hiểu, thiếu hiệp và giáo chủ của chúng ta không quen biết, mà giáo chủ của chúng ta lại muốn gặp thiếu hiệp, việc này, cho dù là ai đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ ngạc nhiên. Nhưng, thiếu hiệp cứ yên tâm, giáo chủ của chúng ta luôn hòa nhã, khi thiếu hiệp gặp thì sẽ biết. Đúng rồi, thiếu hiệp có muốn tham gia đại hội luận võ ở kinh thành!"
Phương Kiếm Minh trầm ngâm nói: "Nếu như không có gì xảy ra thì ta nghĩ là sẽ đi đến đó!"
Hồ Bất Quy vui vẻ nói: "Thế thì tốt, chắc hiện nay thiếu hiệp cũng có chuyện muốn làm, chuyện giáo chủ muốn gặp thiếu hiệp, có thể hoãn lại, sang năm, ở kinh thành, giáo chủ của chúng ta sẽ nghênh tiếp đại giá của thiếu hiệp... " nói đến đây thì chần chừ một lúc.
Phương Kiếm Minh thấy hắn muốn nói lại thôi thì cười, nói: "Hồ đàn chủ, có gì cứ nói, đừng ngại!"
Hồ Bất Quy từ từ nói: "Phương thiếu hiệp, khi đến kinh thành rồi thì mong thiếu hiệp nhanh chóng đến gặp giáo chủ của chúng ta, càng nhanh cnafg tốt, tốt nhất là trước ngày đại hội, còn nữa, việc này mong thiếu hiệp đừng nói với ai, bất kể là người nào, xin thiếu hiệp đừng nói ra, hồ mỗ cầu khẩn thiếu hiệp!" Vừa nói vừa bế một quyền về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không để trong lòng, nhưng thấy hắn long trọng như thế thì vội vàng nói: "Hồ đàn chủ, không nên như thế, đây là chuyện riêng của ta, dĩ nhiên là ta sẽ không nói với người ngoài rồi!"
Hồ Bất Quy cười nói: "Thế thì tốt!"
Phương Kiếm Minh nghĩ đến đôi mắt của hắn thì hỏi: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của đàn chủ có hi vọng không? Ta có quen biết một người có y thuật rất cao, ta... "
Hồ Bất Quy thở dài, nói: "Đa tạ thiếu hiệp quan tâm, đôi mắt của ta đã vô phương cứu chữa, toàn bộ đã thối rửa, cho dù Hoa Đà tái thế cũng bất lực!"
Vốn Phương Kiếm Minh nghĩ rằng có thể nhờ Dược Tiên cứu chữa cho hắn, nhưng giờ nghe hắn nói thế thì không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý định này, đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện, nhỏ tiếng hỏi: "Hồ đàn chủ, ta muốn hỏi một việc, công chúa trong giáo của các người, không biết nàng đang ở đâu, ta có việc muốn gặp nàng!"
Hồ Bất Quy nghe xong thì cười mờ ám, nghĩ trong lòng: "Thì ra cũng là một tên háo sắc, thấy công chúa có sắc đẹp tuyệt trần, nên đã động tâm, hắn tìm công chúa thì ngoài việc lấy lòng ra thì còn gì nữa chứ!" Miệng thì cười nói: "Phương thiếu hiệp, không biết thiếu hiệp muốn tìm công chúa có việc gì? Không biết Hồ mỗ có thể chuyển lời được không?"
Phương Kiếm Minh thấy lời nói của hắn có vẻ mờ ám, hiển nhiên là đã hiểu lầm ý của mình, mặt của hắn đỏ lên, vội giải thích: "Thật ra cũng không phải là ta muốn tìm nàng, mà là nàng muốn tìm ta, ta không chờ được, cho nên mới hỏi!"
Hồ Bất Quy nghe xong thì trong lòng cười lớn, nghĩ: "Ngươi không chờ được, đây không phải là 'nơi đây không có ba trăm lượng' (*) sao, giờ ngươi có nói gì cũng vô dụng!" Hiểu lầm càng lớn, nói: "Phương thiếu hiệp muốn gặp công chúa, thật ra cũng đơn giản thôi, hiện nay công chúa đang ở kinh thành, sau khi phương thiếu hiệp đến kinh thành thì sẽ gặp được thôi!"
--------------------------
(*) Là một phần trong câu thành ngữ "thử địa vô ngân tam bách lượng, cách vách Vương Nhị bất tằng thâu", nghĩa là "nơi đây không có ba trăm lượng, Vương Nhị nhà bên không có trộm"
Ý nói nhiều người tự cho mình là thông minh, cố ý che dấu, nhưng hóa ra lại làm cho việc lộ rõ ràng hơn.
--------------------------
Phương Kiếm Minh nghe xong thì than thầm, nghĩ: "Vốn nàng đã tựu ước với ta ở kinh thành, nói như thế thì cũng như không, bây giờ phải chờ đến khi đến kinh thành mới có thể nghe ngóng về thân thế của ta, sớm biết thế thì đã không hỏi rồi!"
Hồ Bất Quy chờ một lúc lâu mà không thấy Phương Kiếm Minh lên tiếng nên cười hỏi: "Phương thiếu hiệp còn chuyện gì muốn hỏi, nếu Hồ mỗ biết thì sẽ nói!"
Phương Kiếm Minh cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ: "Rõ ràng là đêm nay ngươi đến hỏi chuyện ta, giờ lại hỏi ta là có chuyện gì để hỏi không, lạ thật!" Miệng thì cười nói: "Cũng không có việc gì!" Dừng lại, chờ một chút xem Hồ Bất Quy có hỏi về việc của tam thiên vương không.
Ấy vậy mà Hồ Bất Quy đứng dậy, nói: "Nếu thế thì Hồ mỗ không quấy rầy thiếu hiệp nghỉ ngơi, tạm thời cáo lui trước!"
Phương Kiếm Minh đứng dậy khêu đèn, dìu Hồ Bất Quy đi đến cạnh cửa, Hồ Bất Quy đa tạ một tiếng rồi gọi tiểu nha hoàn đến dìu hắn đi, hai người vừa ra khỏi cửa thì hô lên một tiếng "ngủ ngon!"
Đêm nay, Phương Kiếm Minh ngủ rất say, từ khi sinh ra đến giờ, mặc kệ là gặp chuyện lớn thế nào đi nữa thì chưa bao giờ giấc ngủ của hắn bị ảnh hưởng cả, thật là đây cũng là một loại phúc khí, hắn ngủ cho đến khi tỉnh ngủ hẳn (đương nhiên, đối với Phương Kiếm Minh mà nói thì thời gian mà hắn tỉnh hẳn so với người thường dài hơn nhiều), đối với con người thì ngủ là một chuyện tốt, thử xem nhé, nếu một người nào đó ít khi được ngủ ngon, luôn bị mất ngủ, thì e rằng người đó còn khổ hơn cả người vừa mất vợ, có thể ngủ một giấc thật ngon, thật sâu, thì đó là chuyện sảng khoái nhất trong đời người rồi.
Hôm sau, Phương Kiếm Minh ngủ thẳng cho đến khi mặt trời treo trên ngọn sào, ngủ một giấc ngon lành khiến cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau khi rửa mặt thì dùng cơm trưa ở phòng khách, Chu Hữu Tiếu và Dương Bách Thắng tiễn hắn ra khỏi cửa, lúc cáo biệt, Dương Bách Thắng có nói, bọn họ nhất định sẽ tìm được người tên là Văn Thiên Tứ kia, Phương Kiếm Minh đa tạ một tiếng.
Buồn cười nhất là, hai sứ giả của mà giáo đồng thời tiễn hắn ra tận cửa, có thể được đối đãi như thế thì nhận ra được là Ma Giáo rất coi trọng hắn, thế nhưng hắn lại nghĩ thành người của Ma Giáo đúng là những hán tử, đối xử nhiệt tình, chứ không nghĩ gì khác nữa.
Sau khi rời đi thì Phương Kiếm Minh định đến phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu một chuyến, nhưng mới đi được nửa đường thì gặp phải một đám khất cái quần áo rách nát, trong tay đều cầm gậy đen, thấy hắn, lập tức có ba tên khất cái còn trẻ liền vươn bàn tay bẩn ra, cười hề hề: "Đại gia, làm ơn cho ít để ăn!"
Phương Kiếm Minh nhận ra họ là đệ tử Cái Bang, nên vui vẻ cho bọn họ mỗi người năm lượng bạc, sau đó lấy ra một thỏi bạch trăm lượng, ném vào tay tên khất cái, cười nói: "Một trăm lượng này chia cho những người kia... " nhưng hắn còn chưa dứt lời thì tên khất cái kia đã lạnh lùng cười, ném thỏi bạc xuống hào.
Phương Kiếm Minh thấy thế thì ngẩn ra, thầm nghĩ: "Không ngờ trong thiên hạ lại có loại khất cái như thế này!"
Một tên khất cái khinh khinh nhìn Phương Kiếm Minh, sau đó ngước nhìn trời, ngạo mạn vô cùng, nói: "Ngươi đang đuổi khất cái đi sao, nhưng ngươi cũng thấy rõ, chúng ta không phải như những tên khất cái thường!"
Phương Kiếm Minh càng xác định bọn họ là người của Cái Bang, tuy hơi giận nhưng vẫn hòa nhã nói: "Ta biết các người là đệ tử của các bang, cho nên ta mới... "
Tên khất cái cười khẩy, nói: "Nếu biết thế vì sao còn làm thế, ta thấy tiểu tử nhà ngươi trang phục gọn gàng, nhất định là con trai của tên Trần Viên Ngoại giàu có mà bất nhân ở phía tây thành, bình thường ngươi làm nhiều chuyện ác, định dựa vào chút bạc đó để chuộc tội sao?"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì tức giận, nhưng vẫn cố nén lại, trầm giọng: "Các hạ nói chuyện nên cẩn thật một chút!"
Tên khất cái đó phì một cái, một cục đàm bay ra, Phương Kiếm Minh lách người sang một bên, cười cười nhìn tên khất cái đó.
Tên khất cái đó không ngờ là Phương Kiếm Minh lại có thân thủ cao như thế, nên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó thấy được chuôi Thiên Thiền Đao trên vai của Phương Kiếm Minh thì hừ một cái, nói: "Thì ra ngươi cũng là có chút bản lĩnh, lão tử tưởng ngươi chỉ biết mang đao để đi dọa người chứ!"
Phương Kiếm Minh thấy ba tên khất cái đang hùng hùng hổ hổ đứng chặn đường mình, còn ở phía sau thì cũng có một đám khất cái khác, lôi thôi lết thết, đang vây quanh, xem ra là cố tình tìm đến.
Phương Kiếm Minh thật sự là không biết mình đã đắc tội gì với Cái Bang, những đệ tử này nhìn qua là biết là người của ô y, hắn và người của ô y không có giao tình, nhưng lại có chút giao tình với tịnh y, bởi vì hắn biết một người của tịnh y là Hoàng Thăng.
Phương Kiếm Minh nghe tên khất cái nói xong thì nhướng mày, nói: "Các ngươi là người của Cái Bang, tại sao lại nói năng vô lý như thế, tạm thời không nói đến việc ta và bang chủ của các ngươi có giao tình, cho dù ta và bang chủ các ngươi không có giao tình thì các ngươi cũng không được mở miệng vũ nhục ta!"
Đám khất cái kia nghe xong thì mở miệng cười ha hả, trong tiếng cười lộ rõ hàm ý cười nhạo và khinh bỉ, Phương Kiếm Minh không biết rxo về tên khất cái này, nếu như là một người có kinh nghiệm giang hồ, thì có thể nhận ra, trogn đám khất cái này có hai người đứng đầu, mặc dù bọn họ đứng lẩn trong đám khất cái, nhưng hai tay khoanh trước ngục, không tên khất cái nào đứng gần, mà trong hai tên khất cái đó thì tên ở bên trái có địa vị cao hơn so với bên phải, nên có thể nói hắn hiện là thủ lĩnh của đám khất cái này, nhất thời Phương Kiếm Minh cũng không phát hiện ra được.
Một tên khất cái cười lớn, nói: "Con mẹ ngươi, tiểu tử, ngươi nói gì, bang chủ của chúng ta là nhân vật thế nào, há có thể có giao tình với một tên mao đầu tiểu tử như ngươi! Ngươi còn không xưng đáng xách giày cho bang chủ của ta, mẹ kiếp, phì!" Lại một cục đàm bay ra.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Cho dù Phương Kiếm Minh có hàm dưỡng tốt cũng không nhịn được nữa, quát lớn: "Ngươi thân là đệ tử của Cái Bang, nhưng lại nói lời thô tục, năm lần bảy lượt vũ nhục ta, không bị trừng trị, ngươi lại tưởng ta dễ khinh!" Thầm vận lội lực, sử dụng công phu 'Niêm Y Thập Bát Điệt', cục đàm đang bay đến chỗ Phương Kiếm Minh, thì bật ngược lại, bắn lên người của tên khất cái.
Tên khất cái kêu lên một tiếng 'ai da', ngã người ra sau, may mắn là có hai tên khất cái bên cạnh kéo hắn lại, không là đã té chổng mông lên trời rồi.
Đám khất cái thấy Phương Kiếm Minh dám đánh lại thì cầm hắc bổng trong tay gõ lên mặt đất, những tiếng 'lạch cạch, lạch cạch' vang lên không ngừng, cùng hô lên: "Đánh tiểu tử này, đánh tiểu tử này!"
Tên khất cái thủ lĩnh thấy thân thủ của Phương Kiếm Minh như thế thì giật mình, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này thật sự có tài, khó trách Triệu Hùng không phải là đối thủ của hắn!" Rồi từ trong đám người đi ra.
Đám khất cái thấy hắn thì hoan hô, hét lớn: "Lưu trưởng lão, tiểu tử này dám khi nhục người của Cái Bang, hãy cho hắn biết lễ độ đi!"
Bổng tử trong tay của lưu trưởng lão nhấc lên, đám khất cái ngừng hoan hô, yên tĩnh lại, chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh, nắm chặt hắc bổng trong tay, nếu như lưu trưởng lão muốn quần công thì bọn chúng sẽ lập tức ra tay, còn nếu lưu trưởng lão muốn tự mình dạy dỗ hắn thì sẽ đứng ở một bên hò hét ủng hộ.
Phương Kiếm Minh và lưu trưởng lão đều cẩn thận đánh giá đối phương, Phương Kiếm Minh thấy vị lưu trưởng lão này không cao, lông mi thô to, tóc hoa râm, xem ra cũng khoảng bảy mươi, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy trên người của lão tựa như có tám cái túi, thầm nghĩ: "Nghe nói Cái Bang có tám vị trưởng lão, chẳng lẽ lão là một trong tám người đó?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Tôn giá chính là một trong bát đại trưởng lão của Cái Bang?"
Lưu trưởng lão cười khẩy, nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi mới biết sao, có phải đã trễ rồi không?"
Phương Kiếm Minh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, thầm nghĩ: "Ngươi thân là trưởng lão của Cái Bang, không quản lý đệ tử, mà lại giúp chúng làm khó ta, không phải đã làm xấu mặt Cái Bang rồi sao? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, nên không thể nào có xích mích được. Ngươi là người cầm đầu, nếu không có người thì bọn chúng sao dám vũ nhục ta như thế!" Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy tức, trầm giọng hỏi: "Tôn giá thân là trưởng lão của Cái Bang, thế mà lại làm khó tại hạ, thế là có ý gì? Ta và tôn giá chưa từng gặp mặt, đừng nói chi là có xích mích, rốt cục là tôn giá muốn gì?"
Lưu trưởng lão còn chưa mở miệng thì đã có người cười khẩy, nói: "Tiểu tử, cái gì mà chưa từng xúc phạm? Phải nói là xúc phạm nặng nề!" Một tên khất cái từ trong đám đông đi ra, đứng ở phía sau lưng của lưu trưởng lão, nhìn chằm chằm Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nhìn hắn, kêu lên 'à', nói: "Thì ra ngươi chính là tên khất cái làm xằng làm bậy hôm trước!"
Tên khất cái kia biến sắc, vội hét: "Nhảm nhí, Triệu Hùng ta làm xằng làm bậy khi nào? Tiểu tử nhà ngươi mới làm xằng làm bậy!"
Phương Kiếm Minh cười khẩy, nói: "Triệu Hùng, ta còn đang không biết là đã đắc tội với người trong Cái Bang khi nào, thì ra là do ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi tìm bọn họ đến."
Không đợi Triệu Hùng trả lời, lưu trưởng lão đã nói: "Tiểu tử, ngươi dám vũ nhục Cái Bang, chẳng lẽ còn sợ chúng ta tìm đến?"
Phương Kiếm Minh trầm giọng: "Lưu trưởng lão, ta thấy ngài là trưởng lão của Cái Bang, được mọi người tôn trọng, nhưng lời này là có ý gì? Ta vũ nhục Cái Bang khi nào?"
Lưu trưởng lão lạnh lùng cười lên một tiếng, nói: "Ngươi đả thương Triệu Hùng, còn nói là không vũ nhục Cái Bang!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha hả, nói: "Ta đả thương Triệu Hùng, các ngươi biết tại sao không? Hắn ức hiếp dân chúng, đả thương người lương thiện, ta chẳng qua chỉ là dạy dỗ hắn một chút, thế mà các ngươi lại chẳng biết đúng sai, chỉ nghe theo lời nói phiến diện của hắn tìm đến gây sự với ta!"
Triệu Hùng quát: "Nhảm nhí, ngươi mới ức hiếp dân chúng, Triệu Hùng ta thân là đệ tử của Cái Bang, làm sao làm chuyện đó, ngươi không được ngậm máu phun người, ngày đó ta thấy ngươi làm việc bá đạo, có ý tốt khuyên bảo, nhưng ngươi không nghe, tiểu tử nhà ngươi còn dám vu cáo cho ta, đã đả thương ta mà còn dám nói là đệ tử Cái Bang không ra gì, cái này không phải là vũ nhục Cái Bang sao?"
Phương Kiếm Minh nghe hắn đảo trắng thành đen, cắn ngược lại mình như thế thì tức giận cười lớn, nói: "Hảo, hảo, hảo, Triệu Hùng, những lời của ngươi, tại hạ bội phục vô cùng, Cái Bang có người như ngươi thì hoa đại ca nên sớm trục xuất, để tránh làm xấu di danh tiếng của Cái Bang!"
Triệu Hùng cười gằn: "Ngươi còn không thừa nhận sao? Ta biết ngươi nhất định sẽ không thừa nhận, ngươi còn dám đem tên của bang chủ chúng ta ra, rõ ràng là có ý vũ nhục Cái Bang, mọi người nói xem tên tiểu tử này có đáng đánh không?"
Đám khất cái kêu lên: "Đáng đánh, đáng đánh!"
Lưu trưởng lão nghe hắn nói đến bang chủ thì trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ hắn thật sự quen biết với bang chủ? Mặc dù lão hoài nghi nhưng lão lại rất coi trọng Triệu Hùng, Triệu Hùng chẳng khác nào là nhi tử của lão vậy, hắn còn có ý định nhận Triệu Hùng làm nghĩa tử, nên làm sao không tin hắn được.
Lưu trưởng này vốn tên là Lưu Hồng, lại luôn tự lấp liếm điều sai trái của mình, lăn lộn trong Cái Bang hơn năm mươi năm mới lên được chức vị trưởng lão. Lão có một môn bổng pháp lợi hại, võ công lại cao, trong Cái Bang ngoại trừ bốn đại trưởng lão ra thì lão không hề phục người nào, lão và sư phụ của Hoa Thiên Vân, là Hàn Nguyên Lễ, có cùng bối phận, được gọi là 'Thiết Cái', Hàn Nguyên Lễ vào Cái Bang sớm hơn Lưu Hồng hai mươi năm, lại là đệ tửu duy nhất của 'Đại Đầu Phong Cái', cho nên Đại Đầu Phong Cái truyền ngôi cho Hàn Nguyên Lễ, ngao du giang hồ, khi đó Lưu Hồng mới chỉ là một đà chủ của Cái Bang, thân phận tương đương với Lưu Kiến thôi.
Hàn Nguyên Lễ làm bang chủ gần ba mươi năm, thấy đồ đệ Hoa Thiên Vân, tư chất thông minh, đối với võ công lại rất có năng khiếu, vô cùng vui mừng. Lúc trước cũng đã nói, một trong tứ đại thánh thư là 'Phá Thiên Lục' thuộc về Cái Bang, có lẽ là do Hàn Nguyên Lễ không có được tư chất tốt lắm, nên tu luyện 'Phá Thiên Lục' ba mươi năm, ngoại trừ nội công tăng lên ra thì võ công cũng không có đột phá gì nhiều. Một ngày lão và Hoa Thiên Vân cùng bàn luận, trên chiêu thức võ công lão không thể đánh bại được đồ đệ của mình, mà ngược lại còn bị Hoa Thiên Vân áp đảo, cuối cùng lão phải nhờ vào nội lực thâm hậu mới đẩy lui được Hoa Thiên Vân.
Trong lúc nhất thời lão vừa vui vừa buồn, buồn là vì bản thân mình trời sinh không có tư chất tốt, vui là vì có được cao đồ, có thể giúp Cái Bang hưng thịnh.
Không lâu sau, lão triệu tập bảy trưởng lão của Cái Bang, hai trong bốn đại trưởng lão, công bố rằng mình đã già rồi, không còn năng lực đảm nhiệm chức vụ bang chủ nữa, truyền ngôi lại cho hoa thiên van, mà lúc đó lão chỉ mới có sáu mươi tuổi, nói là già thì cũng hơi quá, nhưng lão đã muốn thối vị thì cho người khác cũng không ngăn được, về việc lão muốn Hoa Thiên Vân đảm đương chức bang chủ, thì có tranh cãi xảy ra, một vị đại trưởng lão thì nói Hoa Thiên Vân còn trẻ, khó có thể gánh vác được trọng trách, một người thì nói Hoa Thiên Vân có võ công rất cao, lại được đệ tử Cái Bang ủng hộ, và đã đóng góp không ít cho Cái Bang, mặc dù hiện tại không có nhiều kinh nghiệm nhưng kinh nhiệm có thể tích lũy dần dần.
Trong bảy trưởng lão thì có ba người ủng hộ một vị đại trưởng lão, bốn người khác thì ủng hộ Hoa Thiên Vân làm bang chủ, trong số đó có cả sư phụ của Hoàng Thăng, hai bên tranh luận rất lâu nhưng không có kết quả, đột nhiên một đại trưởng lão nữa đến, người này có địa vị cao nhất trong các đại trưởng lão, là "Truyền Công đại trưởng lão", "Phá Thiên Lục" của Cái Bang là do lão bảo quản. Người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, lão chỉ nói có một câu duy nhất "Chức vị bang chủ của Cái Bang sẽ do Hoa Thiên Vân đảm nhiệm, trong số các người, ai có nghi vấn gì có thể đến tìm ta, ta sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục! Thiên vân, mười ngày sau ngươi đến gặp ta!"
Vì thế, mặc dù còn trẻ nhưng Hoa Thiên Vân đã là bang chủ của Cái Bang, lúc đó Lưu Hồng không phục lắm, lão đã ở trong Cái Bang nhiều năm như thế, không góp công cũng góp sức, còn tiên mao đầu tiểu tử Hoa Thiên Vân kia lại một bước lên trời, ngồi lên trên đầu lão, nhưng bảo lão đến gặp truyền công đại trưởng lão thì lão không có lá gan đó, truyền công đại trưởng lão có bối phận ngang với Đại Đầu Phong Cái, rất ít khi đi lại trong võ lâm, không ai biết được công phu của lão ra sao, Lưu Hồng không muốn đụng chạm đến vị đại tôn thần này.
Nhưng, sau khi Hoa Thiên Vân lên làm bang chủ Cái Bang, danh tiếng của Cái Bang ngày càng cường thịnh trong võ lâm, chỉ cần nhắc đến Cái Bang là đều được ca tụng, Hoa Thiên Vân đối với bảy vị trưởng lão như là trưởng bối của mình, chưa bao giờ làm cao trước mặt họ.
Sự bất mãn của Lưu Hồng đối với hắn cũng dần dần biến mất, mười năm gần đây, hắn sống an nhàn sung sướng trong Cái Bang, thu không ít thân tín, Triệu Hùng này là một trong số những người hắn tín nhiệm. Triệu Hùng đứng trước mặt lão nói là Phương Kiếm Minh nói bậy, dĩ nhiên là lão tin rồi.
Lưu Hồng nghĩ thầm: "Tiểu tử này chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi, tuy mặt mũi có tuấn tú, nhưng nếu nói hắn có giao tình với bang chủ, hừ, xem ra là nói nhảm rồi, bang chủ là người lãnh đạo của Cái Bang, tốt nhất không nên kinh động đến!" Nghĩ thế lão lạnh nhạt cười, nói: "Thiếu niên kia, đừng ỷ vào võ công của mình mà không xem ai ra gì, bang chủ của bổn bang làm sao có giao tình với ngươi, vốn ta định phế bỏ võ công của ngươi, nhưng thấy ngươi không hiểu việc đời, chỉ cần ngươi dập đầu xin lỗi Triệu Hùng, ta sẽ tha cho ngươi!"
Thử Địa Vô Ngân Tam Bách Lượng - Cách Vách Vương Nhị Bất Tằng Thâu
Ngày trước có một người tên là Trương Tam, hắn dành dụm được ba trăm lượng bạc, vô cùng vui sướng, nhưng hắn cũng cảm thấy rất đau đầu, sợ có nhiều tiền như thế thì sẽ bị trộm, không biết phải để ở đâu mới an toàn. Mang theo bên mình thì không tiện, lại khiến cho bọn móc túi phát hiện dễ dàng; còn để ở trong phòng thì cũng không an toàn vì cũng sẽ bị bọn trộm viếng thăm.
Hắn cầm bạc, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hắn nghĩ ra được một biện pháp tốt. Đêm đó hắn đào một cái hố ở góc tường sau nhà, rồi chôn bạc xuống dưới đó. Sau khi chôn xong thì hắn lại sợ, sợ có người khác nghi ngờ nơi này chôn bạc. Hắn lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó nảy ra một kế. Hắn vội về phòng, lấy một tờ giấy trăng, viết lên bảy chữ to "thử địa vô ngân tam bách lượng" (nơi này không có ba trăm lượng). Sau đó dán lên tường, hắn cảm thấy thế thì vô cùng an toàn, rồi quay về phòng ngủ.
Suốt ngày hôm đó Trương Tam như người bị tâm thần bất định, vì thế khiến cho Vương Nhị ở nhà bên chú ý, đêm đó lại nghe được tiếng đào xới, nên cảm thấy lạ. Khi Trương Tam quay về phòng ngủ thì Vương Nhị lén ra phía sau nhà hắn, nương nhờ ánh trăng đọc được bảy chữ trên mảnh giấy của Trương Tam. Đọc xong Vương Nhị chợt hiểu ra tất cả, hắn liền moi bạc lên, rồi đắp đất lại.
Vương Nhị trở về phòng của mình, thấy ánh bạc lóng lánh thì vui vẻ, nhưng cũng sợ. Hắn sợ ngày mai Trương Tam phát hiện ra bạc bị mất thì nhất định sẽ nghi ngờ hắn, vì thế hắn khổ tâm suy nghĩ, sau đó liền lấy bút, viết lên giấy bảy chữ to "cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" (Vương Nhị nhà bên không có trộm) rồi dán lên góc tường.
Sau này dân gian dựa vào câu truyện xưa mà xem "thử địa vô ngân tam bách lưỡng, cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" là một câu thành ngữ, dùng để chỉ người tự cho mình là thông minh, muốn giấu diếm, che giấu việc gì đó, nhưng kết quả thì ngược lại, càng khiến bại lộ rõ ràng hơn.
Sau này câu thành ngữ được giản hóa thành "thử địa vô ngân tam bách lượng"
Last edited by Hai Lúa_LT; 30-07-2010 at 03:50 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Phương Kiếm Minh nghe xong thì vừa tức vừa buồn cười.
Lưu trưởng lão này đúng là không biết trái phải, lại còn muốn hắn xin lỗi Triệu Hùng, làm sao hắn đồng ý được chứ, khinh khỉnh nói: "Lưu trưởng lão, bảo ta xin lỗi hắn, trừ khi hắn không khi dễ người lương thiện, nếu hắn đã làm thì không thể. Lưu trưởng lão, chẳng lẽ ngài lại nghe theo lời sàm ngôn của hắn!"
Lưu Hồng cười lạnh, nói: "Nói như thế, tức là ngươi không đồng ý?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, Lưu Hồng quát: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thiếu niên kia, là do ngươi tự tìm, nơi này không phải là chỗ để đánh nhau, có gan thì đi theo ta!" Nói xong thì dẫn đám khất cái đi. Phương Kiếm Minh cười khẩy rồi đi theo.
Một lúc sau thì đến được một nơi hoang vu, Lưu Hồng ra hiệu cho đám khất cái phân tán tứ phía, còn mình và Triệu Hùng thì đứng đối mặt Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy thế trận của họ là biết muốn ngăn mình chạy trốn nên chỉ cười khẽ, nói: "Lưu trưởng lão, lời nói của ta, từng câu từng chữ đều là thật, lão có tin hay không đó là chuyện của lão, nhưng ta khuyên Lưu trưởng lão không nên xử sự theo cảm tình, vì tên họ triệu này mà giao đấu với tại hạ, khi đó thì chúng ta đều mất mặt!" Lời này của hắn có ý nói là nếu hắn và Lưu Hồng động thủ với nhau, bất kể là ai thắng ai thua, nếu để Hoa Thiên Vân biết được thì khó mà ăn nói.
Nhưng đáng tiếc là Lưu Hồng lại không hiểu, cứ tưởng là Phương Kiếm Minh làm lão phân tâm, cười lên một tiếng, nói: "Thiếu niên kia, bớt sàm ngôn đi, để lão phu xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!"
Vừa dứt lời liền sử một chiêu 'Song Long Xuất Hải', lủi thân, trúc bổng trong tay vút qua, đánh đến vai của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Là ngươi động thủ trước, chớ có trách ta!" Vai trầm, eo xoay, đánh ra một quyền, quyền phong dữ dội, Lưu Hồng hét lớn: "Hay!" Bay lên không, quét ra một bổng, bổng phong kêu lên vù vù, trong bổng có ẩn chứa nội gia chân lực.
Phương Kiếm Minh lùi về sau từng bước, vừa đánh vừa lùi, đổi quyền thành chưởng, tay trái chưởng xéo, tay phải thì đỡ lấy trúc bổng của đối phương. Chiêu này chính là chiêu 'Song Long Sí', tay không bắt kiếm.
Lưu Hồng cười gằn, nói: "Tiểu tử, để xem ngươi có được bao nhiêu bản lãnh, dám đấu nội lực với ta!" Thế bổng không đổi, một tiếng 'bồng' vang lên, tay phải của Phương Kiếm Minh khi vừa đến gần trúc bổng là lập tức khấu lấy, nắm chặt trúc bổng.
Lưu Hồng hét lớn: "Rút tay!" Phát ra nội lực, Phương Kiếm Minh cười nói: "Chưa chắc!" Cũng phát ra nội lực, hai luồng nội gia chân lực va chạm nhau trên thân bổng, một tiếng 'rắc' giòn vang, trúc bổng không chịu nổi, gãy làm hai đoạn, Lưu Hồng chỉ cầm được một phần ba trúc bổng.
Lưu Hồng kinh hãi, thậm chí là không tin vào những gì mình thấy, lão biết, điều này chứng tỏ nội lực của lão không bằng đối phương, lão đỏ mặt, vươn tay xuất trảo, phát ra kình khí cách không, Triệu Hùng hiểu ý của lão, buông trúc bổng trong tay ra, lập tức nó liền bị hút về phía Lưu Hồng.
Lưu Hồng cầm trúc bổng, đánh ra một bổng, một tiếng gió rít lên, quát: "Tiểu tử, lão phu không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, mau xuất đao, lão phu sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của 'Đả Tà Bổng Pháp'!"
Phương Kiếm Minh chỉ cười, nói: "Lưu trưởng lão, cần gì phải tức giận, đao của tại hạ chỉ dùng để đối phó với kẻ địch, tại hạ sẽ lấy đôi tay này, đấu vài lượt với Lưu trưởng lão!"
Lưu Hồng nghĩ rằng hắn xem thường mình, tức giận, hét dài, múa bổng, một làn bổng ảnh công kích về phía Phương Kiếm Minh, bổng ảnh dày đặc, cát bay tán loạn.
Phương Kiếm Minh rùng mình thầm nghĩ: "Xem ra Lưu trưởng lão cũng có chút bản lãnh!" Không dám khinh thường, thi triển Thiếu Lâm long trảo thủ, đối chiến với lão, thân pháp của hai người rất nhanh, du đấu ở giữa, đệ tử Cái Bang đứng ở xung quanh, võ công thấp kém nên không thấy rõ được chiêu thức của họ, chỉ thấy hai bóng người di chuyển, và tiếng gió rít vang lên không ngừng, không nhận ra được ai là ai, tất cả đều kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này lại có võ công cao như thế, có thể nói là 'ngang tài ngang sức' với Lưu trưởng lão, thảo nào đến Lưu trưởng lão cũng bị kinh động, ba tên khất cái lúc nãy gây sự với Phương Kiếm Minh thầm kêu may mắn, nếu lúc nãy Phương Kiếm Minh muốn dạy bọn họ một bài học thì chắc chỉ cần một quyền một cước là xong.
Thoáng cái đã giao đấu được ba mươi chiêu, Lưu Hồng quát lên: "Thiếu Lâm trong trảo thủ! Ngươi là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm?"
Phương Kiếm Minh chỉ cười cười, nói: "Giờ lão mới nhận ra sao, chúng ta không cần đánh nữa chứ!"
Lưu Hồng dựng thẳng lưng, đánh ra một bổng, nói: "Ai nói dừng, ngươi là môn hạ của ai?"
Phương Kiếm Minh đánh ra một trảo, nói: "Hỏi thế làm gì?"
Lưu Hồng duỗi thẳng người, trúc bổng trong tay bổ từ trên xuống, nói: "Cái Bang và Thiếu Lâm Tự có chút giao tình, lão phu và Đại Phương chưởng môn từng gặp nhau một lần, ngươi thân là đệ tử của Thiếu Lâm mà dám động thủ với lão phu!"
Phương Kiếm Minh cười to, một chiêu 'Triêu Thiên Nhất Trụ Hương' được sử ra, song chưởng đồng thời đánh ra phách không chưởng lực, chưởng phong như lôi bạo, bay về phía Lưu Hồng, nói: "Lão không động thủ trước thì ta cần gì phải ra tay!"
Chưởng này đã có đến tám phần nội lực của Phương Kiếm Minh, cho dù Lưu Hồng có dùng đến công lực toàn thân cũng không đủ để liều mạng với Phương Kiếm Minh, vội thu bổng về, chuyển thân, rơi xuống cách đó hơn hai trượng, mũi chân vừa chạm đất là lập tức bắn lên, đánh thẳng về phía tước, Phương Kiếm Minh thấy chiêu thì phá chiêu, thầm nghĩ: "Người này đúng là không biết tốt xấu, ta đã cố tình cho lão mặt mũi, thế mà còn không muốn, vậy đừng trách ta vô tình!"
Chuyển thân đánh ra một trảo, nhằm về phía bên hông của Lưu Hồng. Lưu Hồng xoay eo, trúc bổng trong tay điểm phía Phương Kiếm Minh ở một góc độ rất khó phòng bị.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ nghe được một tiếng 'bụp' hai bóng người vừa hợp lại là lập tức phân ra, Phương Kiếm Minh lui về phía sau, trong tay cầm lấy một đoạn trúc bổng dài, còn trong tay của Lưu Hồng thì chỉ có một đoạn ngắn, tựa như là đồ chơi của trẻ em vậy, nhìn chằm chằm về phía Phương Kiếm Minh, lão không thể nào ngờ được Phương Kiếm Minh có võ công cao như thế, ngay cả bổng pháp thành danh của mình là 'Đả Tà Bổng Pháp' cũng bị hắn phá.
Phương Kiếm Minh ném đoạn trúc bổng trong tay đi, trầm giọng: "Lưu trưởng lão, bang chủ của các người hiện đang ở trong thành Hàng Châu, nếu lão không tin ta và huynh ấy là bằng hữu thì có thể đi gặp huynh ấy một lần!"
Sắc mặt của Lưu trưởng lão lúc này chẳng khác nào tro tàn, thì thào: "Không thể, không thể thế được, bổng vừa rồi của ta rõ ràng là đánh trúng ngươi, sao ngươi lại không bị gì?"
Phương Kiếm Minh nói: "Lưu trưởng lão, bổng vừa rồi của lão đúng là vô cùng thần diệu, ta cũng đã bị tránh trúng, nhưng nhu có thể khắc cương, đạo lý này chắc Lưu trưởng lão cũng đã nghe qua!"
Lưu Hồng nói: "Võ công của Thiếu Lâm luôn cương mãnh, nếu võ công của ngươi là của Thiếu Lâm Tự, thế thì làm sao hiểu được đạo lý thượng tầng của võ học này?"
Phương Kiếm Minh cười cười: "Võ học trong thiên hạ, một nhu một cương, người người đều nói võ công của Thiếu Lâm Tự là cương mãnh nhất, nhưng đó là do họ không biết về võ học của Thiếu Lâm, võ học chân chính của Thiếu Lâm Tự, ngoại luyện cương, nội luyện nhu, hỗ trợ lẫn nhau. Thật ra, một người được xưng là cao thủ, nếu như chỉ tu luyện một môn, thì đó không phải là cao thủ chân chính, nếu ai có thể nhu cương hòa hợp, thì đó mới là cao chủ chân chính, tại hạ không dám cuồng vọng, cũng chỉ là mới hiểu một ít bên ngoài mà thôi!"
"Hay!" Một tiếng quát to vang lên, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, nhìn về phía giọng nói, có hai người đang đi đến, người đi trước có tướng mạo đường đường, uy vũ bất phàm, chính là bang chủ của Cái Bang Hoa Thiên Vân, người còn lại là nghĩa đệ kết bái của hắn 'Khiếu Hóa Công Tử' Ngô Thế Minh.
Đám khất cái hô lên: "Bang chủ!" Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Hoa đại ca, huynh đến rồi!"
Lưu Hồng vừa nghe được thế thì đã không còn hy vọng gì, thầm nghĩ: "Thì ra hắn thật sự là bằng hữu của bang chủ, Triệu Hùng, Triệu Hùng, ta bị ngươi hại rồi!" Lão đưa mắt nhìn vào đám khất cái, không ngờ không thấy bóng dáng của Triệu Hùng, thì ra hắn vừa nhìn thấy Hoa Thiên Vân đến là đã lập tức chuồn mất.
Phương Kiếm Minh vội đi đến đón, nói: "Hoa đại ca, đệ... " Ngô Thế Minh nói nhỏ: "Kiếm Minh, chúng ta nên trở về trước, mọi việc đã có hoa đại ca lo, ngươi không có việc gì là tốt rồi!"
Hoa Thiên Vân đi đến bên cạnh Lưu Hồng, hỏi: "Lưu trưởng lão, sao lại động thủ với Phương huynh đệ?"
Lưu Hồng cười lạnh, nói: "Bang chủ, ngài và tên họ Phương này là bằng hữu?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Lưu trưởng lão, trưởng lão còn không biết hắn sao, hắn chính là người ở trên thạch bích, trấn áp quần hùng, Phương Kiếm Minh!"
Lưu Hồng rùng mình, kêu lên thất thanh: "Hắn... Hắn chính là Phương Kiếm Minh!"
Hoa Thiên Vân nói: "Lưu trưởng lão, ta nghĩ nhất định là giữa hai người đã có gì đó hiểu lầm rồi, đều là võ lâm đồng đạo, không có hiểu lầm gì không thể hóa giải, hôm nay ta đứng ra để giảng hòa cho hai người, không biết ý của Lưu trưởng lão như thế nào?"
Lưu Hồng lắc đầu, thở dài, rồi nói: "Thôi, bang chủ, đều là tại lão phu có mắt không tròng, nhìn thấy cao nhân mà vẫn không biết, quả thật là hai mắt của ta đã mù, lại nghe lời gièm pha của Triệu Hùng, bang chủ... "
Hoa Thiên Vân nghiêm mặt, nói: "Lưu trưởng lão, có sai thì sửa, không thì sai càng thêm sai, nhưng việc làm của trưởng lão mấy năm nay, ta thấy không thuận mắt!"
Hoa Thiên Vân nói lớn: "Bắt hắn ra đây!" Thanh âm còn chưa dứt thì đã lấy Triệu Hùng đang cúi đầu, ủ rủ từ xa đi đến, chân của hắn đi cà nhắc, hình như là đã bị đả thương, phía sau hắn có năm hán tử, một người trong số đó chính là đà chủ của phân đà Cái Bang ở Hàng Châu là Lưu Kiến.
Sáu người đi đến, Lưu Kiến nhìn qua Lưu Hồng, ngạc nhiên nói: "Thúc thúc, thúc đến Hàng Châu rồi sao không báo một tiếng?"
Lưu Hồng đỏ mặt, nói: "Ta mới đến hôm nay!"
Hoa Thiên Vân nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, trợn mắt, mặc dù hắn không có vận công lực, nhưng hắn tu luyện 'Phá Thiên Lục', chính là thần công có phách khí nhất trong thiên hạ, Triệu Hùng vừa bị hắn nhìn thì có cảm giác như cả người bị thứ gì đó giữ chặt lấy, không thể động đậy, ánh mắt của Hoa Thiên Vân dời sang chỗ khác hắn mới run run lên được, ngã xuống đất, sau đó vội quỳ gối, lạy liên lục, nói: "Bang chủ, bang chủ tha cho ta, sau này ta không dám nữa!" Rồi bò đến dưới chân của Lưu Hồng, khóc lóc: "Lưu trưởng lão, cứu... cứu ta đi, trưởng lão chỉ cần cầu tình với bang chủ thì ta biết bang chủ nhất định sẽ nể mặt trưởng lão, tha cho ta một mạng!"
Lưu Hồng càng nghĩ càng tức, nếu hôm nay lão không nghe lời gièm pha của Triệu Hùng, thì sẽ không tìm Phương Kiếm Minh, bất kể là Phương Kiếm Minh có phải là bằng hữu của bang chủ hay không, chỉ cần dựa vào công phu của hắn thì lão đã không đấu lại rồi, hơn nữa lão cũng có nghe nói qua, Phương Kiếm Minh chính là vị hôn phu của 'Phiêu Miễu Tiên Tử' Long Bích Vân, mà Long Bích Vân lại là đệ tử xuất sắc nhất của Từ Hàng Hiên, tương lai rất có thể là hiên chủ. Mặc dù Lưu Hồng là trưởng lão của Cái Bang, nhưng cũng không nên vì thủ hạ mà gây sự với Phương Kiếm Minh.
Hôm nay lão và Phương Kiếm Minh đã giao thủ, biết được Phương Kiếm Minh quả là danh bất hư truyền, cho dù mình có dùng toàn lực thì cũng không phải là đối thủ của hắn, lão là một nhân vật lão bối, thế mà đánh không lại một tiểu bối, chẳng khác nào đã mất hết mặt mũi trước mặt thủ hạ, thử nghĩ xem làm sao lão không tức cho được, lập tức đá một cước, Triệu Hùng lăn vài vòng, lão tức giận quát: "Ngươi còn dám đến cầu xin ta à, bây giờ ta muốn nhất chính là phế ngươi!"
Hoa Thiên Vân nói: "Lưu trưởng lão, hãy bớt giận, ta có vài lời nói với hắn!"
Lưu trưởng lão gật đầu, Hoa Thiên Vân nhìn Triệu Hùng, nói rõ từng chữ: "Ngươi cũng biết mình đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu?"
Triệu Hùng vừa nghe thế thì cả người run lên, nói: "Ta... Ta... "
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT