 |
|

16-06-2008, 07:30 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 11
Thắng mà thua -
Bá»n Lục gia trang tuy từ giã Tô Ãằng Giao nhưng há» không há» rá»i bá» Tây Thà nh.
Sau mấy ngà y ở trong Kim đại phá»§, há» chẳng thấy bóng Tô Ãằng Không ở đâu. Như váºy con mồi nhá» Ngô Khả Sinh cá»§a há» không có ở đây, nên há» quyết định bá» Ä‘i để khá»i là m phiá»n chá»§ nhân Kim đại phá»§.
Lúc đầu há» có chá»§ ý ra Ä‘i tháºt, nhưng sau khi thấy Bạch Tiểu Kha cứ lảng vảng trong Tây Thà nh, há» lại đổi ý định.
HỠmuốn dò xét xem cô gái kia vẫn còn ở đây là có ý gì. Nhưng mấy ngà y gần đây, sau khi cái lần đưa Tiểu Kê vỠđến gặp hỠở Kim đại phủ thì hỠcũng không thấy bóng dáng của cô ta.
Há» Ä‘i kiếm vòng vo trong Tây Thà nh. Tây Thà nh rá»™ng lá»›n, mà há» kiếm cả hai ngà y rồi chưa gặp được Bạch Tiểu Kha. Và cÅ©ng nhá» số và ng Tiểu Kê mang vá», có lẽ là số và ng do Bạch Tiểu Kha lừa gạt được cá»§a gã công tá» máºp kia, há» có đủ tiá»n thuê mướn má»™t phòng trỠđể nghỉ ngÆ¡i.
Hôm nay hỠcũng đi vòng quanh Tây Thà nh cốt tìm kiếm Bạch Tiểu Kha.
Bất chợt há» thấy cô gái Ä‘ang ngồi nhởn nhÆ¡ uống rượu trong má»™t tá»u lâu ở phÃa nam Tây Thà nh.
Ngân Thiết hùng hổ chạy và o quát :
- Tiểu nha đầu kia, ta bắt gặp ngươi rồi đấy nhé.
Bạch Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn hắn, rồi phang cho một câu :
- Bắt gặp ta thì được gì?
Hắc và Thanh Diện Nhân cũng vừa bước và o. HỠlên tiếng chà o :
- Không ngỠlại gặp Bạch cô nương ở đây.
Bạch Tiểu Kha không thèm chú ý đến bá»n ngưá»i Lục gia trang, tiếp tục ngồi uống rượu.
Ngân Thiết tức giáºn, quát lên :
- Ngươi khinh ngưá»i tá»›i cỡ đó thôi chứ?
Bạch Tiểu Kha hỠhững :
- Chà o! Má»i ngồi!
Bất chợt Ngân Thiết cất tiếng cưá»i khiêu khÃch há»i :
- Hôm nay ngươi không được vui, nên không còn giở trò đùa cợt hả?
Bạch Tiểu Kha nghe váºy liá»n mỉm cưá»i, trả đũa lại :
- Tại sao không? Bá»n các ngươi ngốc quá, có giở trò cÅ©ng không vui.
Hắc Diện Nhân tức quá la lên :
- Ngươi...
Thanh Diện Nhân không nói gì. Ngân Thiết sau khi một thoáng suy nghĩ, bèn cất tiếng nói :
- Ngươi cho bá»n ta là ngu ngốc, váºy con ngưá»i khôn ngoan như ngươi có dám đánh má»™t ván cá» vá»›i ta không?
Bạch Tiểu Kha chỉ mỉm cưá»i không đáp. Tháºt ra, mánh khóe gì nà ng cÅ©ng có thể nghÄ© ra, nhưng cái vụ đánh cá» bà i bại thì nà ng chưa bao giá» thá» qua, mà các sư phụ cá»§a nà ng cÅ©ng chưa từng chỉ qua. Do đó nà ng không biết, nên nà ng không dám hó hé.
Ngân Thiết báºt cưá»i lên ha hả :
- Má»™t con ngưá»i khôn ngoan lại không biết đánh cá».
Mặc kệ cho Ngân Thiết chá»i xéo, nà ng cứ ngồi cưá»i, là m mặt lì.
Ngân Thiết được nước là m tới :
- Bây giỠthì ngươi nghĩ coi, ai ngu ai khôn? Có phải là ngươi ngu không?
Bạch Tiểu Kha vẫn không trả lá»i, ngồi im cưá»i cưá»i.
Hắc và Thanh Diện Nhân nghe Ngân Thiết chá»i bá»›i ngưá»i ta, cÅ©ng thấy ngại ngùng dùm cho cho cô gái há» Bạch. Nhưng cái miệng Ngân Thiết cứ bô bô là m hai ngưá»i không xen và o được má»™t lá»i nà o.
Vừa lúc đó, ngoà i cá»a tá»u lâu có má»™t nho sinh thanh nhã bước và o. Mặt mÅ©i ngưá»i đó trông tháºt khôi ngô tuấn tú, nhưng không phải kiểu tuấn tú như những gã công tá» con nhà già u.
Da ngưá»i đó không trắng trẻo như các vị công tỠđẹp trai mà ngưá»i ta vẫn thưá»ng gặp, mà có pha chút sắc mà u nâu như sạm nắng. Khuôn mặt có vẻ phong sương, nhưng lại là cá»§a má»™t kẻ trà thức, mÅ©i cao, đôi mà y lưỡi kiếm.Nhất là đôi mắt sáng như sao. Ai nhìn qua cÅ©ng phải kÃnh nể.
Ngân Thiết đã gặp qua ngưá»i nà y má»™t lần. Nhưng bây giá» chà ng trai Ä‘ang lo đối chất vá»›i Bạch Tiểu Kha nên không để ý.
Bạch Tiểu Kha thì lại khác. Nà ng vừa thấy ngưá»i đó thì má»™t ý niệm chợt lóe lên trong đầu. Chẳng lẽ ngồi cho ngưá»i ta chá»i hoà i sao? Kẻ nà o lên tiếng chá»i bá»›i thì đáng bị đánh đòn.
Ãá»™t nhiên, nà ng quay mặt lại nhìn Ngân Thiết nói :
- Chơi với ngươi một ván cũng được.
Ngân Thiết ngá»› ngưá»i má»™t thoáng, rồi cưá»i lên ha hả, đáp :
- ÃÆ°á»£c! Nếu ta thắng thì ngươi phải là m ngá»±a cho ta cưỡi trong bảy ngà y khắp phố phưá»ng.
Bạch Tiểu Kha cũng vênh mặt lên nói :
- Còn ta thắng thì ngươi phải nghe lá»i ta trong bảy ngà y.
Rồi nà ng lại cưá»i cưá»i có vẻ bà ẩn.
Ngân Thiết cảm thấy ngỠngợ, có cảm giác như cô nà ng hỠBạch nà y đang có một âm mưu gì.
Nhưng cũng cứng miệng đáp được :
- ÃÆ°á»£c! Ãể ta Ä‘i kiếm bà n cá» Ä‘em lại đây.
Chà ng nói rồi chạy đi ngay.
Một lúc sau quay lại với một bà n cỠvây trên tay.
Ngân Thiết suy nghÄ© rất kỹ, loại cá» vây nà y chỉ có những đạo tăng, đạo nhân má»›i thưá»ng chÆ¡i. Còn ngưá»i giang hồ bình thưá»ng lại rất Ãt chÆ¡i. Chà ng tÃnh xa má»™t nước, là nếu Bạch Tiểu Kha có biết chÆ¡i cá» cÅ©ng không thể nà o chÆ¡i rà nh loại cá» nà y. Mà loại cá» nà y thì chà ng chÆ¡i cÅ©ng kha khá, vì váºy nhất định phải có chÃn mươi phần trăm cÆ¡ há»™i thắng sẽ vá» tay chà ng.
Ngân Thiết hà há»ng mang bà n cá» và o và chuẩn bị chÆ¡i.
Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i, Ä‘iá»m đạm nói :
- Ta không biết chÆ¡i loại cưá»i nà y.
Nghe váºy thì Ngân Thiết lại cà ng thÃch thú. Con số chÃn mươi phần trăm, bây giá» có thể lên tá»›i má»™t trăm phần trăm. Nhưng chà ng cÅ©ng giả bá»™ là m ngưá»i tá» tế nói :
- Ta sẽ chỉ ngươi cách chơi.
Bạch Tiểu Kha hứ một tiếng nói :
- Không cần! Ta đi kêu sư phụ ta dạy.
Ngân Thiết trố mắt há»i lại :
- Sư phụ của ngươi có mặt ở đây à .
Bạch Tiểu Kha đáp :
- Ta phải đi tìm.
Nói xong nà ng dáo dác nhìn quanh khắp tiểu lâu, hết nhìn trên rồi lại nhìn dưới. Nà ng cúi xuống bà n gá»i :
- Sư phụ! Sư phụ ơi!
Hết dưới bà n, nà ng lại nhấc ghế lên như là sư phụ cá»§a nà ng núp đâu dưới đó. Nà ng vừa tìm vừa gá»i :
- Sư phụ ơi! Sư phụ ở đâu!
Hết kiếm dưới ghế nà ng lại bò lồm cồm, vạch đất ra tìm :
- Sư phụ! Sư phụ ơi! Sư phụ ở đâu.
Ngân Thiết thấy váºy báºt cưá»i ha hả, nói :
- Ngươi Ä‘ang là m cái gì váºy? Chứ bá»™ sư phụ cá»§a ngươi là con sâu con kiến hay sao mà ngươi bò lồm cồm tìm dưới đất như thế?
Ngân Thiết chưa nói hết câu, đã nghe “bốp†một tiếng, đầu đau ê ẩm, còn mắt muốn nổ đom đóm.
Bạch Tiểu Kha thì lại cưá»i khì khì, vừa cưá»i vừa la :
- Ấy ấy, ngươi đừng nói xấu sư phụ của ta...nếu không thì...
Nà ng biết là chuyện gì đã xảy ra, vì chÃnh nà ng là m cho Ngân Thiết vô tình chá»i xéo sư phụ cá»§a mình. Bất cứ vị sư phụ nà o cá»§a nà ng Ä‘ang có mặt trong tá»u lâu Ä‘á»u phải ra tay trừng phạt kẻ đã chá»i xéo. Nà ng lại giả vá» như không biết :
- Nếu không thì đừng trách ta... thấy chưa, ta đã nói mà ...
Hắc Diện Nhân thấy Ngân Thiết ôm đầu, mặt nhăn nhó như Ä‘au đớn vô cùng, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại nói không được. Lại nghe cái giá»ng Ä‘iệu vênh váo cá»§a Bạch Tiểu Kha thì hùng hổ la lên :
- Sư phụ của ngươi là cái thá gì mà ...
“Bốp†thêm một tiếng, Hắc Diện Nhân cũng đứng ôm đầu nhăn nhó như Ngân Thiết.
Còn lại Thanh Diện Nhân đứng há hốc mồm ngạc nhiên, chà ng không hiểu nhân váºt nà o đã ra tay nhanh không thể tưởng như váºy. Ngay chÃnh cả chà ng đã cố chú mục nhìn khắp căn tá»u lâu vẫn không thấy hai vị huynh đệ bị đánh là m sao, và ai đã ra tay.
Bạch Tiểu Kha thì lại cưá»i khì khì nói :
- Ngươi đợi ta đi tìm sư phụ chỉ dạy rồi quay lại đánh cỠvới ngươi.
Rồi nà ng lại bò lồm cồm dưới đất ngó từng góc bà n, cạnh ghế. Thực ra thì nà ng đang khẽ nói chuyện với vị sư phụ vừa mới và o. Nà ng nói :
- Sư phụ! Giúp đệ tỠcái coi.
Vị sư phụ thản nhiên đáp :
- Ngươi không biết chÆ¡i mà đi đồng ý vá»›i ngươi ta, ngươi ráng tá»± mình lo liệu Ä‘i. Ãừng là m phiá»n tá»›i ta.
Bạch Tiểu Kha hứ lên một tiếng nói :
- ÃÆ°á»£c! Ãệ tá» sẽ chÆ¡i. ChÆ¡i cho thua để rồi ê danh há» Bạch ra. Sư phụ cÅ©ng ráng chịu trách nhiệm đó. Ãó là lá»—i cá»§a sư phụ, chỉ dạy đệ tá» không đến nÆ¡i đến chốn.
Nà ng nói rồi tÃnh đứng lên quay trở lại bà n đánh cá» vá»›i Ngân Thiết.
Hình như nà ng đã nói trúng tim đen của vị sư phụ kia, vị sư phụ vội lên tiếng :
- ÃÆ°á»£c rồi, được rồi! Ta chỉ cho ngươi cách chÆ¡i, nhưng phải có Ä‘iá»u kiện.
Bạch Tiểu Kha há»i :
- Ãiá»u kiện gì?
Vị sư phụ nói :
- Ngươi thay ta giúp Lão nương nương luyện thuốc và o tháng tá»›i. Thế nà o, ngươi có chấp nháºn không?
Bạch Tiểu Kha nghe váºy khẽ chá»›p mắt mấy cái.
Chợt nà ng cưá»i toe toét miệng đáp lại :
- ÃÆ°á»£c, được! Chuyện nhá» mà .
Vị sư phụ gáºt đầu bảo :
- Ngươi cứ quay lại chỗ ngồi đấu với hắn, đi nước nà o ta mách bảo nước đó cho.
Bạch Tiểu Kha bèn đứng thẳng ngưá»i lên, quay vá» bà n ngồi đối diện vá»›i Ngân Thiết. Ngân Thiết nhăn nhó mặt mà y há»i :
- Sao? Ngươi kiếm ra sư phụ chưa?
Bạch Tiểu Kha lắc đầu nói :
- Chưa.
Ngân Thiết trố mắt nói :
- Váºy thì ngươi chỠđến bao giá» má»›i chịu chÆ¡i?
Bạch Tiểu Kha nói :
- Ta không chơi nữa. Chơi với ngươi ta lỗ vốn, ta không chơi nữa.
Ngân Thiết kinh ngạc la lên :
- Sao? Ngươi nuốt lá»i ư?
Bạch Tiểu Kha Ä‘iá»m nhiên :
- Có thể. Nếu ngươi cho ta thay đổi Ä‘iá»u kiện thì ta sẽ chÆ¡i, vá»›i lý do rất đơn giản, ta chưa chÆ¡i thứ cá» nà y lần nà o dÄ© nhiên là yếu thế hÆ¡n ngươi.
Ngân Thiết há»i :
- Ngươi muốn đổi Ä‘iá»u kiện ra sao?
Bạch Tiểu Kha đáp :
- Ta thua ta sẽ là m trâu là m ngá»±a cho ngươi cưỡi bảy ngà y, nhưng ngươi thua ngươi phải nghe lá»i ta nói trong mưá»i bốn ngà y. Như váºy ngươi có chịu không?
Thì ra Bạch Tiểu Kha đã tÃnh nhẩm trong đầu. Lần trước lúc lấy trá»™m thuốc, nà ng đã hứa vá»›i Lão nương nương là giúp bà ta luyện thuốc trong bảy ngà y, cá»™ng thêm vá»›i phần cá»§a sư phụ nữa là mưá»i bốn ngà y tất cả. Nà ng biết tà i năng cá»§a vị sư phụ tướng tá nho nhã kia như thế nà o, chắc chắn là nà ng sẽ thắng. Mà nếu thắng thì Ngân Thiết phải nghe lá»i nà ng. Có nghÄ©a là Ngân Thiết phải thay nà ng Ä‘i giúp Lão nương nương luyện thuốc trong mưá»i bốn ngà y. Như váºy tÃnh Ä‘i tÃnh lại, nà ng không mất mát gì cả mà lại chu toà n cả hai lá»i hứa vá»›i sư phụ và Lão nương nương.
Còn vá» phần Ngân Thiết. Chà ng, nhìn cái tướng lá»› ngá»›, cứ tìm cách tránh né cá»§a cô gái há» Bạch kia thì Ä‘oán chắc là cô nà ng không biết chÆ¡i cá». CÆ¡ há»™i thắng đã nắm chắc trong tay, Ngân Thiết nà o dám bá» qua. Chà ng gáºt đầu ngay :
- ÃÆ°á»£c! Cứ như váºy Ä‘i.
- Ngươi thỠđi.
Ngân Thiết lại trố mắt lên lần nữa, quát lớn :
- Cái gì?
Bạch Tiểu Kha cũng trố mắt nhìn lại :
- Ngươi thá» Ä‘i, để không thể nuốt lá»i.
Ngân Thiết há»i :
- ThỠbằng cách nà o?
Bạch Tiểu Kha nói :
- Xứ của ngươi thỠbằng cách nà o thì ngươi thỠbằng cách đó.
Từ trước đến giá», Ngân Thiết lăn lá»™n trong giang hồ, mà ngưá»i trong giang hồ thì lại có kiểu “cắt máu ăn thá»â€. Có nghÄ©a là chÃch ba giá»t máu và o trong chén rượu, rồi lấy chén rượu đó uống để “ăn thá»â€.
Thế là , chà ng trai rút cao dao ra cắt má»™t vết nhá» trên đầu ngón tay, rồi nhá» ba giá»t và o chén rượu trước mặt. Chà ng bưng chén rượu đó lên uống sạch. Uống xong, Ngân Thiết hất mặt há»i Bạch Tiểu Kha :
- Còn ngươi, ngươi cũng thỠđi.
Bạch Tiểu Kha liá»n lấy ngón tay trỠấn và o đầu lưỡi cho thấm nước, rồi lại quẹt lên mặt bà n má»™t cái.
Nà ng là m xong lại đưa mắt dá»ng dưng nhìn Ngân Thiết.
Ngân Thiết la lớn :
- Sao? Ngươi không chịu thỠà ?
Bạch Tiểu Kha Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Ta vừa má»›i thá» xong. Xứ ta thá» như thế đó. Không có trÃch máu như xứ ngươi.
Hắc Diện Nhân thấy Bạch Tiểu Kha láu cá quá sức tưởng tượng, liá»n gầm lên :
- Cái xứ má»i rợ cá»§a ngươi ở đâu há»?
Bạch Tiểu Kha tỉnh như không, đưa tay chỉ ra ngoà i, nói :
- Xứ của ta ở đó. Ngươi đừng nói xấu xứ ta, coi chừng có chuyện không hay xảy ra với ngươi, lúc đó thì đừng có trách ta không báo trước.
Lúc nãy cÅ©ng vá»›i má»™t câu cảnh cáo, mà bị ai đó đánh và o đầu tháºt Ä‘au. Bây giá» nghe nà ng cảnh cáo thêm má»™t lần nữa, Hắc Diện Nhân vá»™i ngáºm miệng lại, chưa dám hó hé thêm lá»i nà o.
Ngân Thiết thì lại sợ Bạch Tiểu Kha hết mượn cá»› nà y tá»›i cá»› khác để rút lá»i hứa chÆ¡i cá» vá»›i chà ng, liá»n gáºt đầu nói :
- ÃÆ°á»£c rồi! Như váºy cÅ©ng được. Chúng ta bắt đầu được chưa?
Bạch Tiểu Kha gáºt đầu.
Ngân Thiết lại há»i :
- Ai đi trước?
Bạch Tiểu Kha đáp :
- Ngươi!
Ngân Thiết cưá»i ha hả nói :
- Cô không biết chÆ¡i. Tôi nhưá»ng cho cô Ä‘i trước.
Bạch Tiểu Kha cũng đáp lại :
- Ta nhưá»ng cho ngươi Ä‘i trước bởi vì má»™t câu: “KÃnh lão đắc thá»â€
Rồi nà ng lại cưá»i hì hì.
Ngân Thiết biết nà ng chá»c quê mình, má»™t phần cÅ©ng hÆ¡i tức, má»™t phần thì mừng vì rõ rà ng là cô ta không biết chÆ¡i cá», tÃnh giở cái trò “chà ng Ä‘i thế nà o nà ng Ä‘i thế đóâ€.
Quả nhiên đúng y như lá»i Ngân Thiết phá»ng Ä‘oán. Ngân Thiết đặt má»™t con bên phải. Bạch Tiểu Kha cÅ©ng đặt má»™t con bên phải cá»§a nà ng.
Chà ng đi thế nà o, nà ng đi thế đó.
Bỗng một tiếng vo ve như muỗi vang lên bên tai Bạch Tiểu Kha :
- Tiểu nha đầu, sao ngươi khá» quá váºy. Hắn Ä‘i dở như váºy mà ngươi cÅ©ng bắt chước theo à ? Ãặt má»™t con bên trái. Hắn phải Ä‘i lên trên để mở đưá»ng. Lúc đó ngươi lại đặt thêm má»™t con bên phải để vây hắn lại.
Bạch Tiểu Kha liá»n Ä‘i theo lá»i sư phụ vừa mách bảo.
Ngân Thiết thấy nước cá» nà ng Ä‘i tháºt cao minh, kinh ngạc đến tá»™t độ. Má»™t ngưá»i không biết chÆ¡i thì là m sao biết cách Ä‘i như váºy được? Chà ng sinh nghi, đưa mắt ngó quanh.
Bây giá» khách trong tá»u lâu Ä‘ang từ từ đứng bu xung quanh hai ngưá»i để xem hỠđánh cá».
Ngân Thiết lên tiếng há»i :
- Phải có ngưá»i mách bảo cho ngươi không?
Bạch Tiểu Kha cau mà y là m ra vẻ ngạc nhiên :
- Ai mách bảo cho ta?
Ngân Thiết chưa kịp trả lá»i, thì Bạch Tiểu Kha đã lên tiếng quát vang khắp cả tá»u lâu :
- Ai đã mách bảo cho ta? Lên tiếng mau.
Không có tiếng trả lá»i.
Bạch Tiểu Kha lại quay qua dá»ng dưng nói vá»›i Ngân Thiết :
- Thấy chưa! Ãâu có ai mách bảo đâu.
Nói rồi nà ng lại đưa tay xua Ä‘uổi những ngưá»i đứng xem đánh cá» xung quanh :
- Thôi, các ngưá»i Ä‘i Ä‘i, không thôi hắn lại nói ta ăn gian.
Khách bu lại thì sẽ che mất tầm mắt của sư phụ nà ng, do đó nà ng kiếm cớ đuổi hỠđi để vị sư phụ có thể nhìn được bà n cỠmà mách bảo cho nà ng.
Cà ng đánh thì Ngân Thiết cà ng lúng túng, rồi cuối cùng bị vây hãm không có đưá»ng Ä‘i.
Chà ng đà nh chịu thua.
Trong lúc Ngân Thiết đánh cá» thì Thanh Diện Nhân đã chú ý tá»›i má»™t nho sinh cốt cách, Ä‘ang ngồi bình thản uống rượu. Mắt ngưá»i đó không há» quay vá» phÃa bà n nÆ¡i Bạch Tiểu Kha và Ngân Thiết Ä‘ang đánh cá». Cho dù Thanh Diện Nhân có sinh lòng nghi ngá» cÅ©ng không thể nà o tìm ra được là m sao ngưá»i đó có thể giúp cô gái trẻ đánh cá».
Tá»›i lúc ngưá»i đó quay đầu nhìn Thanh Diện Nhân và mỉm cưá»i má»™t cái, thì Ngân Thiết đã bị thua.
Còn Thanh Diện Nhân lại chá»™t dạ, không biết ngưá»i đó là ai, sao lại mỉm cưá»i vá»›i mình?
Bạch Tiểu Kha cưá»i hi hÃ, nói :
- Ngươi thua rồi. Nhá»› phải nghe lá»i ta trong mưá»i bốn ngà y đó nhé. Ngươi đã thá» là không nuốt lá»i được.
Ngân Thiết tiu nghỉu há»i :
- Ngươi muốn ta là m chuyện gì.
Bạch Tiểu Kha xua tay, lên giá»ng phách lối :
- Bây giỠchưa tới lúc. Lúc cần ta sẽ tới gặp các ngươi. Còn bây giỠcác ngươi đi hết đi, cho ta uống và i chén rượu chiến thắng mới được.
Nói xong nà ng lại cưá»i hì hì, nhắc lại :
- Ãi Ä‘i!
Hắc Diện Nhân gầm lên :
- Ngươi đừng có lên mặt phách lối.
Bạch Tiểu Kha vẫn cưá»i tá»§m tỉm.
Ngân Thiết lẩm bẩm :
- Ả không biết chơi cỠmà lại thắng, rõ rà ng ta đã bị nữ nhân lừa gạt mà không biết.
Hắc Diện Nhân bị ngưá»i lên tiếng Ä‘uổi xua, tuy đã hét trả má»™t câu, nhưng trong lòng còn ấm ức, tÃnh giÆ¡ tay đánh và o ngưá»i Bạch Tiểu Kha cho bá» tức.Thanh Diện Nhân vá»™i đưa tay cản lại.
Ngưá»i thắng thì lúc nà o cÅ©ng có má»™t cái uy lá»±c vô hình sai khiến kẻ thua. Nghe cái giá»ng phách lối cá»§a Bạch Tiểu Kha, bá»n ngưá»i Lục gia trang tức tối lắm, nhưng cÅ©ng đà nh nối Ä‘uôi nhau Ä‘i ra ngoà i. Má»i khi Ngân Thiết bạo miệng lắm, bình thưá»ng thì chà ng sẽ hét toáng lên. Nhưng hôm nay chÃnh chà ng là ngưá»i thua cuá»™c. Ãang nắm phần thắng chắc trong tay mà lại bị thua thì buồn không thể nà o tả nổi, nên chà ng không còn tâm hồn đâu mà hét la phản đối ngưá»i khác.
Cả bá»n Ä‘i ra tá»›i bên ngoà i, bất chợt Thanh Diện Nhân lên tiếng há»i :
- Ngân Thiết, đệ có nháºn ra gã nho sinh ngồi trong góc lầu không?
Ngân Thiết từ từ đưa mắt nhìn Thanh Diện Nhân há»i :
- Gã nho sinh nà o?
Thanh Diện Nhân từ tốn nói :
- Gã nho sinh ngồi xéo đằng sau Bạch Tiểu Kha đó? Ãệ không thấy sao? Ta thấy gã có nhiá»u nghi ngá» lắm. Và dụ như khi má»i ngưá»i bu lại xem cá» thì gã cứ ngồi im như không có chuyện gì xảy ra.
Ngân Thiết cau mà y để kiểm soát trong trà nhá»› xem mình có thấy ngưá»i ngoà i trong góc tá»a lâu hay không?
Hắc Diện Nhân thì lại cáu gắt nói với Thanh DiệnNhân :
- Có gì đâu mà khó hiểu. Ngưá»i ta không thÃch nhiá»u chuyện, thì không tá»›i xem náo nhiệt. Chỉ có váºy thôi mà ngươi sinh lòng nghi ngá» sao?
Thanh Diện Nhân lắc đầu đáp :
- Lúc đầu thì không. Nhưng lúc cô gái há» Bạch thắng thì gã lại quay đầu nhìn đệ mỉm cưá»i, như là gã đã biết trước ai thắng ai thua.
Ngân Thiết nghe hai vị sư huynh lá»i qua tiếng lại, thì tức tốc quay ngưá»i chạy và o trong tá»u lâu.
Nhưng chà ng không nhìn thấy Bạch Tiểu Kha hay một gã nho sinh nà o cả.
Trong khi bá»n Lục gia trang Ä‘i ra ngoà i, thì vị nho sinh cùng Bạch Tiểu Kha cÅ©ng lặng lẽ phóng ra ngoà i. Khinh công cá»§a há» quá cao siêu, nên không má»™t ai phát giác ra được, kể cả bá»n Lục gia trang.
Bạch Tiểu Kha vừa Ä‘i vừa kể cho vị sư phụ cá»§a mình nghe những Ä‘iá»u đã khám phá được trong Kim đại phá»§.
Vị nho sinh nghe xong liá»n há»i lại :
- Ả Tần nương nói gì?
Bạch Tiểu Kha nói :
- Bà ta nói, đệ tỠcó thể biết kẻ giam giữ bà ta.
Rồi nà ng há»i :
- Có phải bà ta muốn nói Ngô Khả Sinh không?
Vị nho sinh lắc đầu :
- Ta nghÄ© không phải. Vì lúc đó ta nghe ngưá»i đó nói vá»›i Tần nương rằng: “... Cả tên sư phụ cá»§a ngươi cÅ©ng váºy. Lão bây giá» chắc bị bá»n há» Bạch Ä‘uổi giết...â€. Sư phụ cá»§a Tần nương là Ngô Khả Sinh. Mà ngưá»i đó lại muốn bá»n ta Ä‘uổi giết Ngô Khả Sinh. DÄ© nhiên không phải là Ngô Khả Sinh.
Thì ra ngưá»i phất chưởng hất Tiểu Kê qua bức tưá»ng phÃa sau Kim đại phá»§ là vị sư phụ nà y. Ngưá»i nà y còn dùng môn khinh công tuyệt ká»· khiến đứa bé biến Ä‘i trước mặt Tần nương, là m bà ta tưởng là có ma. Sau đó thì vị sư phụ nà y giao Tiểu Kê cho Bạch Tiểu Kha dẫn vá» vá»›i ngưá»i nhà cá»§a nó, và còn dặn nà ng Ä‘i dò xét Kim đại phá»§, bởi váºy má»›i có chuyện ồn à o ngoà i phố.
Bạch Tiểu Kha há»i :
- Váºy có ngưá»i giết ngưá»i há» Bạch chúng ta rồi vu cho Ngô Khả Sinh?
Vị nho sinh gáºt đầu :
- Ãúng thế!
Bạch Tiểu Kha lại há»i :
- Váºy chúng ta phải là m sao?
Vị nho sinh há»i :
- Trong vụ nà y ngươi đã quen biết những ai?
Bạch Tiểu Kha kể hết bá»n Lục gia trang, Ngô Khả Sinh, Tần nương, Tô Nguyệt, Khả Thanh và Tô Ãằng Không.
Vị nho sinh suy nghĩ một hồi lại nói :
- Ta sẽ Ä‘em chuyện nà y bà n luáºn vá»›i má»i ngưá»i trong nhà há» Bạch rồi sẽ quyết định sau. Bây giá» ngươi hãy giám sát Kim đại phá»§ tháºt kỹ lưỡng cho ta. Tìm xem căn phòng kia dà nh cho ai mà có chó canh giữ. Há» không dùng ngưá»i mà dùng chó, hình như là để đối đầu vá»›i loại khinh công Dị Hà nh bá»™ pháp cá»§a chúng ta. Và đừng gây chuyện vá»›i bá»n Lục gia trang nữa.
Nói rồi vị nho sinh quay đầu tÃnh bước Ä‘i, bất chợt ông ta quay đầu lại nói :
- Tiểu Kha, ngươi vẫn nhá»› lá»i hứa thay ta giúp Lão nương nương luyện thuốc chứ!
Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i nói :
- ÃÆ°á»£c mà ! Ãệ tá» nhá»› mà ! Không quên đâu!
Vị nho sinh cưá»i vang :
- Ngươi tưởng ta không biết rõ ý đồ của ngươi ư?
Bạch Tiểu Kha vá» ngây thÆ¡ há»i lại :
- Sư phụ biết rồi à ?
Vị nho sinh cưá»i nói :
- Sao ta lại không biết. Ngươi đã tÃnh lầm má»™t nước rồi đó.
Rồi ông ta từ từ kể :
- Tam muá»™i cá»§a ta Ä‘ang mang thai khó chịu trong ngưá»i, cho nên tháng sau ta phải gánh thêm má»™t phần cá»§a Tam muá»™i, tức là mưá»i ngà y chứ không phải là bảy ngà y như ngươi tưởng đâu.
Nói xong, vị nho sinh vừa trổ thuáºt khinh công bá» Ä‘i, vừa cưá»i ha hả không ngá»›t.
Còn Bạch Tiểu Kha ở lại, nà ng tức giáºn đưa chân đá cây cá» lung tung.
Từ trước đến giá», nà ng Ä‘i lừa ngưá»i ta chứ có ai lừa được nà ng. Bây giá» chỉ trong nhất thá»i vô ý không há»i kỹ, nà ng lại bị sư phụ cá»§a mình gạt.
Vị sư phụ kia phải giúp Lão nương nương luyện thuốc trong mưá»i ngà y, và nà ng vì lá»i hứa phải là m thay cho sư phụ, như váºy nà ng phải ở phòng thuốc tổng cá»™ng là mưá»i bảy ngà y chứ không phải mưá»i bốn ngà y như nà ng đã đánh cuá»™c vá»›i Ngân Thiết. Váºy là ván cá» vừa rồi, nà ng không huá» vốn, mà lá»— mất ba ngà y.
Nà ng tức quá, đá tung cây cỠđất cát lên. Nhưng vẫn chưa đủ, nà ng còn lấy hết hơi hét lên một tiếng lanh lảnh.
|

16-06-2008, 07:35 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 12
Trở vỠLục gia trang -
Bá»n ngưá»i Lục gia trang ở lại Tây Thà nh thêm và i ngà y nhưng há» lại không thấy bóng Bạch Tiểu Kha. Cô gái không có ở đó có nghÄ©a là đã Ä‘i đến má»™t nÆ¡i nà o đó.
Thế là má»i đầu mối Ä‘i tìm kẻ thù má»™t lần nữa lại bế tắc. Há» cÅ©ng không biết là m sao tìm được manh mối cá»§a kẻ thù.
Mục tiêu bị mất, con ngưá»i cảm thấy lạc lõng, không biết vỠđâu Ä‘i đâu.
Bốn ngưá»i bá»n há» ngồi trong tá»u lâu, kể cả đứa nhá», nhìn ra ngoà i trá»i mưa tầm tả. Nhìn trá»i mưa vá»›i những đám mây Ä‘en trên cao, há» lại nghÄ© vá» Ngô Khả Sinh.
Rồi há» lại nghÄ© đến cái ngà y đầu tiên tá»›i Tây Thà nh, trá»i đầy mây Ä‘en, nhưng lại không có mưa. CÅ©ng trong ngà y đó, bá»n há» còn bị Ngô Khả Sinh đánh cho ná»a sống ná»a chết, và nhá» có ngưá»i cứu giúp cho nên má»›i sống được cho tá»›i ngà y nay.
Bây giá» cà ng nhìn trá»i mưa thì há» lại nghÄ© đến lão Tổng quản đã đốt Lục gia trang năm xưa, kẻ thù mà cả cuá»™c Ä‘á»i há» phải truy tìm để trả thù cho hÆ¡n năm trăm mạng.
Rồi há» lại nghÄ© tá»›i lá»i nói cá»§a Lục phu nhân đã nói trước khi chết, là bá» hết háºn thù. Lục phu nhân còn mong ước được gặp lại con và cháu trước khi chết, nhưng nguyện ước cá»§a ba ta không bao giá» thá»±c hiện được, bởi vì cái chết đã đến trước.
Ãã hai mươi mấy năm há» lang bạc cố truy lùng kẻ thù để trả thù cho những ngưá»i đã nằm xuống cá»§a Lục gia trang, tuy không thà nh công nhưng há» vẫn cố công gắng sức. CÅ©ng trong hai mươi mấy năm đó, Lục gia trang cÅ©ng bị bá» hoang tà n, không ngưá»i chăm sóc.
Ngân Thiết lên tiếng thở dà i nói :
- Chúng ta nên vỠxây dựng lại Lục gia trang, các huynh nghĩ thế nà o.
Hắc Diện Nhân hùa theo :
- Lục gia trang lâu nay đã không còn. Chúng ta lại không có manh mối vỠkẻ thù.
Thanh Diện Nhân gáºt gù đồng ý :
- Có lẽ mục Ä‘Ãch cá»§a kẻ thù là muốn phá há»§y Lục gia trang. Nếu như váºy, Ngô Khả Sinh có lẽ đã thà nh công trong hai mươi mấy năm qua. Bây giá» chúng ta vá» xây dá»±ng lại Lục gia trang, chắc lão già đó sẽ phải tức tối và tá»± động xuất hiện. Lúc đó thì chúng ta trả thù cÅ©ng chưa muá»™n.
Ngân Thiết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Phải rồi, lão ta còn nói gì vỠtiểu thư của hỠLục vẫn còn sống, đã có chồng con rồi. Không biết hiện giỠhỠđang ở đâu?
Một lần nữa hỠlại rơi và o tình trạng khó nghĩ.
Ãi kiếm những giá»t máu cá»§a há» Lục trước hay là xây dá»±ng lại Lục gia trang trước.
Cuối cùng Thanh Diện Nhân lên tiếng :
- Chỉ có lão Ngô Khả Sinh biết hỠở đâu. Chúng ta tìm được lão ta ắt hẳn biết được tung tÃch. Nhưng lão ta thì không để lại má»™t dấu vết gì. Chi bằng bây giá» quay trở lại Lục gia trang lúc trước, xây dá»±ng lại rồi tìm cách Ä‘i kiếm lão ta sau, hay há»i thăm dân quanh vùng xem có ai biết gì vá» tung tÃch cá»§a Lục tiểu thư.
Cả hai ngưá»i kia Ä‘á»u gáºt gù đầu đồng ý.
HỠđợi cho trá»i hết mưa rồi bắt đầu xuất hà nh.
* * * * *
Trong Kim đại phá»§, nÆ¡i má»™t biệt phòng ở phÃa Tây.
Má»™t lão già tóc bạc muối tiêu, đứng chắp tay sau lưng, ngắm bức há»a phong thá»§y trên tưá»ng.
Giữa phòng có một võ sĩ đang cúi đầu nghe lệnh.
Lão già lên tiếng há»i :
- Thế nà o? Tên què Ngô Khả Sinh còn sống hay đã bị bá»n há» Bạch đánh chết rồi?
Tên võ sÄ© cúi đầu cung kÃnh bẩm :
- Thưa Trang chá»§, tên há» Ngô vẫn còn sống. Bá»n ngưá»i há» Bạch không truy Ä‘uổi lão ta mà cÅ©ng không thấy há» xuất đầu lá»™ diện thưá»ng xuyên. Chúng còn đổi thế tráºn xung quanh khu sÆ¡n trang nÆ¡i chúng ở. Những ngưá»i được phái Ä‘i ra ngoà i buôn bán thì lại có võ công quá cao siêu. Bá»n tại hạ không là m gì được.
Lão già hừ lên một tiếng :
- Ãổi thế tráºn thì sao các ngươi không nghÄ© cách phá tráºn.
Tên võ sĩ lại cúi đầu thấp hơn bẩm báo :
- Bẩm Trang chá»§, bá»n chúng đổi liên tục, không theo má»™t chu kỳ nhất định. Bá»n tại hạ nghÄ© ra cách phá tráºn nà y thì chúng đã đổi ra tráºn thế khác.
Lão già bất ngá» cưá»i vang.
Lão trầm giá»ng nói :
- Bá»n há» Bạch quả tháºt thông minh. Chúng nhất định không xen và o chuyện giang hồ. Hừ, má»™t lÅ© chết nhát. Chúng không chịu là m cái chuyện giết ngưá»i kia cho ta, thì tá»± tay ta sẽ ra tay diệt khẩu cho xong.
Rồi lão lại há»i :
- Ngô Khả Sinh hiện đang ở đâu?
- Bẩm Trang chủ, tên hỠNgô đang ở trong một hang động, nơi khu rừng cạnh Lục gia trang lúc trước.
Lão già cưá»i nhạt má»™t tiếng :
- Lục gia trang! Lại là Lục gia trang! Các ngươi hãy dắt một đà n chó tới Lục gia trang cho ta. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Gã võ sÄ© lá»™ rõ vẻ thắc mắc trên mặt. Hắn không nhịn được vá»™i há»i :
- LÅ© chó chỉ dùng để đánh hÆ¡i sá»± xuất hiện cá»§a bá»n ngưá»i há» Bạch, chúng ta Ä‘em chúng đến đó là m gì.
Lão già cưá»i vang.
Lão ngắt trà ng cưá»i bằng má»™t chất giá»ng âm trầm :
- Bá»n há» Bạch tuy bá» ngoà i không xen và o chuyện giang hồ, nhưng chúng rất có thể đổi ý. Ta phải cẩn tháºn má»™t chút.
Lão lại ra lệnh :
- Ngươi mau đưa tên Công Tôn Giao tới đây cho ta.
Tên võ sĩ dạ ran một tiếng, rồi quay đầu bước ra ngoà i.
Chẳng bao lâu, lão già tá»± xưng là Tô Ãằng Giao trước mặt bá»n Lục gia trang bước và o. Nhưng hiện bây giá» lão không còn là Tô Ãằng Giao nữa, mà là Công Tôn Giao.
Lão già chắp tay sau lưng vẫn không quay mặt ra, lên tiếng há»i :
- NghÄ©a đệ! Ãệ vẫn khá»e chứ.
Công Tôn Giao nuốt nước miếng đáp :
- Khoe... khá»e. NghÄ©a huynh muốn gặp đệ có chuyện gì không?
Lão già chắp tay sau lưng vẫn ôn tồn nói :
- Nghĩa đệ! Con trai của đệ hết bệnh chưa?
Công Tôn Giao đáp :
- Ãa tạ nghÄ©a huynh có lòng quan tâm, nó... nó vẫn bị lạnh như thưá»ng.
Lão già há»i :
- Nó có uống thuốc của huynh đưa cho hay không?
- Co.. có...
- Váºy thì tốt.
Trầm ngâm má»™t hồi, lão già lại há»i :
- Dạo nà y đệ hà nh xá» công việc hÆ¡i bê bối đó! Ãệ có biết váºy không?
Công Tôn Giao run rẫy, hốt hoảng há»i :
- Có chuyện gì xảy ra à ?
- Thứ nhất, đệ để cho ả Tần nương tá»± tiện ra và o phá»§ mà không canh chừng. Thứ hai, đệ có biết mấy ngà y trước có ngưá»i xâm nháºp và o phá»§ thám thÃnh không?
Công Tôn Giao ngớ ngẩn, lấp bấp đáp :
- Nhưng... Tần nương... là ... là ...
Lão già kia đáp :
- Ả không là gì hết... đệ phải nên biết Ä‘iá»u đó?
Công Tôn Giao cúi gáºp đầu, là nhà đáp :
- Ãệ biết rồi. Nếu Tần nương xuất hiện, đệ sẽ cho ngưá»i Ä‘uổi bà ta Ä‘i.
- Không cần đâu. Ả bị ta giam lại rồi. CÅ©ng bởi vì có kẻ lạ mặt xâm nháºp phá»§ ta má»›i không rảnh tay giết ả mà thôi.
Công Tôn Giao run lên từng hồi, miệng lấp bấp nhưng không phát ra được tiếng nà o.
Sau cơn run, Công Tôn Giao lên tiếng phân minh :
- Ãệ nghe theo lá»i nghÄ©a huynh dặn, tiếp đãi bá»n Lục gia trang trong má»™t thá»i gian ngắn, nhưng tuyệt nhiên không cho chúng Ä‘i dạo trong phá»§.
Lão già chắp tay sau lưng khẽ lắc đầu nói :
- Không phải chúng đâu. Là ngưá»i nhà cá»§a đệ dẫn kẻ lạ và o. Ãệ mau mau Ä‘iá»u tra rõ vụ nà y, trừng trị thẳng tay kẻ phản bá»™i. Còn không thì đừng trách ta vô tình.
Rồi lão phất tay như xua đuổi :
- Ãệ Ä‘i lo việc Ä‘i! Ta sẽ vắng mặt và i ngà y. Ãệ hãy thay ta chăm sóc cho Nguyệt Nhi
Công Tôn Giao lại dạ lên một tiếng, rồi lui ra ngoà i.
Khi Công Tôn Giao Ä‘i rồi, lão già chắp tay sau lưng cÅ©ng phóng ngưá»i ra ngoà i.
Lão ra ngoà i Kim đại phủ thì cũng có một vệt khói trắng tà tà theo sau.
* * * * *
Cũng trong lúc nà y trên con độc đạo dẫn lên Tam Linh am, một vệt trắng mỠmỠnhư sương khói đang uốn lượn.
Chẳng mấy chốc vệt trắng đó đến trước cá»a am, từ từ má»™t nữ nhân hiện ra đứng ngó chằm chằm và o cánh cá»a gá»— thông đóng im ỉm cá»§a Tam Linh am.
Nữ nhân tiến tá»›i gõ và o cánh cá»a.
Má»™t ni cô và o khoảng trung niên hiện ra. Vị ni cô đưa cặp mắt thiện từ nhìn nữ nhân ná» má»™t lúc rồi há»i :
- Xin há»i nữ thà chá»§ muốn kiếm ai.
Má»™t chất giá»ng ấm áp từ tốn cất lên :
- Tiện nữ là Bạch Tịnh Liên, muốn xin được gặp mặt Tô phu nhân.
Vị ni cô nghe váºy chợt nhắm mắt lại, thở dà i má»™t tiếng, rồi đáp :
- Tô phu nhân đã chết từ lâu.
Bạch Tịnh Liên thoáng giáºt mình, nhưng sau đó lại há»i :
- Váºy thì xin cho tiện nữ được gặp Băng Tâm ni cô
Vị ni cô nghe váºy liá»n thoáng nhìn Bạch Tịnh Liên má»™t lúc như muốn nháºn định nà ng là thù hay bạn. Vị ni cô chắp tay cung kÃnh đáp :
- Thiện tai, xin thà chủ chỠmột lát.
Má»™t lát trôi qua, quả nhiên vị ni cô lúc nãy bước ra mở toang cánh cá»a :
- Má»i nữ thà chá»§ và o trong tệ xá.
Bạch Tịnh Liên thanh thản bước và o má»™t căn phòng nhá», bà y biện đơn sÆ¡, chỉ có bà n ghế, ngoà i ra không có gì cả.
Má»™t vị ni cô khoảng tam tuần đã chá» sẵn trong đó. Ni cô vừa thấy bóng Bạch Tịnh Liên liá»n đứng dáºy, cúi đầu chà o :
- Chẳng hay Bạch thà chủ kiếm bần ni có chuyện gì?
Bạch Tịnh Liên cúi đầu đáp lễ, rồi thở dà i lẩm bẩm than :
- Tiện nữ lấy chữ Tịnh là m tên. Nhưng tâm Ãt khi được thanh tịnh, bởi có nhiá»u việc phải nghÄ© đến.
Vị ni cô ngẩn ngưá»i không biết Bạch Tịnh Liên muốn nói gì.
Bạch Tịnh Liên vẫn vá»›i cái giá»ng ấm áp, nói tiếp :
- Tô phu nhân, Tịnh Liên tới đây là vì Tô đại nhân. Mong Tô phu nhân đừng chối từ.
Bạch Tịnh Liên gá»i Băng Tâm là Tô phu nhân là muốn nhấn mạnh chuyện mình tá»›i đây có liên quan tá»›i Tô phu nhân trong quá khứ, chứ không phải là Băng Tâm ni cô bây giá».
Băng Tâm ni cô nhắm mắt đáp lại :
- Tô phu nhân đã chết từ lâu.
Bạch Tịnh Liên cÅ©ng mÆ¡ mà ng há»i lại :
- Tô phu nhân đã chết có nghĩa là vĩnh viễn từ bỠđứa con ruột của mình rồi phải không?
Ãôi mắt cá»§a vị ni cô chợt rướm nước mắt.
Bạch Tịnh Liên thở dà i nhìn vị ni cô.
Ãợi cho vị ni cô ráo nước mắt phần nà o, Bạch Tịnh Liên Ä‘i thẳng và o vấn đỠ:
- Tịnh Liên biết Tô phu nhân vì buồn chuyện gia đình nên khoác áo tu xám. Nhưng liệu như váºy có giải quyết được vấn đỠhay không? Phu nhân có thể xóa bá» Ä‘i tất cả trong quá khứ được không? Phu nhân được cha mẹ sinh thà nh, lá»›n lên lấy chồng rồi lại sanh con. Mẹ cá»§a Tô phu nhân lê tấm thân già khắp giang hồ hÆ¡n hai mươi năm Ä‘i tìm con, trước khi chết vẫn mong ước được gặp lại con và cháu. Nhưng ngưá»i con thì lo Ä‘i ẩn núp dưới mà u áo tu xám. Còn cháu thì ngay tại đó, nhưng lại không nhìn mặt được, bởi vì con không chịu lá»™ diện nói ra. Cho dù cá»a pháºt có thứ lá»—i cho ngưá»i chối cha mẹ, bá» con, thá» há»i lòng cá»§a phu nhân có thứ lá»—i cho mình không?
Vị ni cô nghe Bạch Tịnh Liên nói như váºy, trong lòng quả tháºt cảm thấy nặng trÄ©u. Bà buồn bã há»i :
- Mẫu thân ta còn sống và đi tìm ta à ?
Bạch Tịnh Liên sá»a lại :
- Lục phu nhân đã tìm kiếm và chết cách đây không lâu.
Vị ni cô há»i :
- Mẫu thân ta lâm bệnh mà chết ư?
Bạch Tịnh Liên lắc đầu :
- Lục phu nhân bị Ngô Khả Sinh đánh chết.
Vị ni cô nghe xong, mắt lại rướm lệ.
Bạch Tịnh Liên thở dà i nói :
- Dù nước mắt có chảy thà nh sông cÅ©ng không giúp được gì. Tịnh Liên chỉ xin phu nhân lá»™ diện ngăn cản má»™t ngưá»i là m chuyện bại hoại. Tịnh Liên thà nh tháºt khẩn cầu, và rất mong được phu nhân đáp lá»i.
Vị ni cô lắc đầu nói :
- Ta là m sao ngăn cản Ngô Khả Sinh được.
Bạch Tịnh Liên cũng lắc đầu nói :
- Ngưá»i đó không phải là Ngô Khả Sinh, mà là lệnh phu.
Lá»i nói cá»§a Bạch Tịnh Liên không vòng vo, nói câu nà o là đi thẳng và o vấn đỠcâu đó. Tuy ngôn ngữ có sắc bén như dao, nhưng giá»ng nói nà ng lại ấm áp và lá»i nói rất đúng vá»›i sá»± tháºt. Khiến ngưá»i nghe tuy bị áp đảo nhưng cÅ©ng phải dá»ng tai lắng nghe.
Băng Tâm hay là Lục Băng Tâm nghe qua, dù có phân vân nhưng cũng phải cân nhắc kỷ lưỡng để quyết định.
Sau một hồi suy nghĩ :
- Liệu ông ta có nghe lá»i tôi không?
Bạch Tịnh Liên đáp :
- Ãiểm yếu cá»§a ông ta chÃnh là phu nhân.
Băng Tâm thoáng giáºt mình.
Khoảng chiá»u tối thì có hai bóng ngưá»i bước ra từ Tam Linh am nhắm Lục gia trang dấn bước.
* * * * *
Ba ngưá»i đà n ông và má»™t đứa nhỠđứng trước Lục gia trang đổ nát hoang tà n. Kế bên là khu rừng xanh.
Bầu trá»i ảm đạm, không biết là do bóng đêm hay mưa Ä‘ang kéo tá»›i. Quán trá» gần nhất cÅ©ng còn xa.
Ngân Thiết thở dà i nói :
- Chúng ta hãy tạm và o hang động trong rừng trú qua đêm.
Hai vị sư huynh Hắc - Thanh Diện Nhân gáºt đầu.
Cả bá»n lững thững bước vá» khu rừng. CÅ©ng chÃnh ở nÆ¡i đây hai mươi mấy năm vá» trước, bốn đứa trẻ đã trú ẩn mà thoát được nạn há»a hoạn năm xưa, cho nên còn sống sót tá»›i bây giá».
Ãi được má»™t Ä‘oạn, bá»—ng Tiểu Kê khịt khịt mÅ©i rồi không chịu Ä‘i tiếp nữa. Cả ba ngưá»i đà n ông thấy lạ. Hắc Diện Nhân cáu gắt há»i :
- Ngươi giở trò gì thế?
Thanh Diện Nhân nhìn thái độ của đứa nhỠmột hồi rồi nói :
- Hình như phÃa trước có chuyện. Chúng ta hãy nên cẩn tháºn.
Nói rồi chà ng bế xốc đứa bé lên, cả ba cùng từ từ tiến tới hang động trong khu rừng.
Không có chuyện gì xảy ra vá»›i há».
Hắc Diện Nhân hừ lên một tiếng định nạt nộ đứa bé.
Chà ng chưa kịp mở miệng thì có má»™t trà ng cưá»i vang lên. Trà ng cưá»i âm trầm ghê rợn.
Cả bá»n liá»n giáºt mình đánh thót má»™t cái. Há» cứ ngỡ là có ngưá»i phát hiện ra há». Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh vẫn không thấy có ai xuất hiện.
Há» lại dá»ng tai nghe ngóng xem tiếng cưá»i đó phát ra từ hướng nà o. Rồi há» rón rén Ä‘i vòng qua hang động.
Khu hang động nà y không phải do núi cao tạo nên, mà do má»™t ụ đá to lá»›n chồi lên ngay giữa rừng. Ở dưới bị khoét há»m và o má»™t lá»— như cái động vừa nhá» vừa nông. giống như má»™t căn thạch thất thì đúng hÆ¡n. Nhưng không phải ụ đá bị khoét há»m và o má»™t hướng, mà là hai hướng đối diện nhau.
Do cấu trúc kỳ quặc nà y mà bá»n trẻ cá»§a Lục gia trang lúc trước thưá»ng ra đây chÆ¡i và ngá»§ đêm tại đây.
Bá»n Lục gia trang và o hang động phÃa tây thì bên phÃa Äông cÅ©ng có má»™t hang động.
Sau khi Ä‘i lần vá» phÃa bên kia ụ đá, há» phát giác ra có hai bóng ngưá»i Ä‘ang đứng đối diện nhau. Má»™t trong hai ngưá»i bị què má»™t giò từ đầu gối trở xuống.
Ngân Thiết thoáng thấy ngưá»i què giò thì hùng hổ nhảy ra.
Nà o ngá» Thanh Diện Nhân kéo lại, đưa tay chỉ ngưá»i thứ hai.
Ãịnh thần nhìn kỹ lại, thì Ngân Thiết không khá»i ngạc nhiên. Kẻ thứ hai Ä‘ang đứng đối diện vá»›i Ngô Khả Sinh không ai khác hÆ¡n là Tô Ãằng Không. Ông ta má»›i là ngưá»i Ä‘ang cất lên trà ng cưá»i.
Trên đất rải rác mấy mảnh vải rách nát. Và i tên Hình nhân đã bị hủy diệt.
Vừa dứt trà ng cưá»i ngạo nghá»…, Tô Ãằng Không nói :
- Ngô Tổng quản, ngươi còn nhớ ta không?
Ngô Khả Sinh trố mắt nhìn má»™t hồi, rồi giở cái giá»ng khách sáo ra há»i lại :
- Thì ra là Tô trang chá»§, lão Trang chá»§ đã khá»i bệnh rồi ư?
Tô Ãằng Không cưá»i ha hả đáp :
- Quả tháºt ta vì trúng kế cá»§a ngươi mà mắc bệnh má»™t thá»i gian. Nhưng cái má»› độc dược cá»§a ngươi có là m gì được ta.
Ngô Khả Sinh thở dà i :
- Là do Tô trang chá»§ không giữ đúng lá»i hứa nên tôi phải giở thá»§ Ä‘oạn mà thôi.
Tô Ãằng Không lại cưá»i ha hả :
- Ta chỉ nói ngươi giết có và i ngưá»i, ngươi lại Ä‘i giết toà n bá»™ gia trang nhà ngưá»i ta.
Rồi lão hừ lên một tiếng :
- Nhưng ngươi còn để lá»t mấy tên.
Ngô Khả Sinh rÃt lên :
- Vì thế mà Trang chá»§ nuốt lá»i hứa ư? Vì ta không là m theo ý cá»§a Trang chá»§ nên Trang chá»§ có dã tâm chiếm luôn mỹ nhân và bà kÃp ư?
Tô Ãằng Không vẫn cưá»i cưá»i đáp lại :
- Ãúng thế! Ngươi không là m đúng theo lá»i ta dặn thì đâu có đáng nháºn lấy bà kÃp.
Nghe đến đây bá»n Lục gia trang chợt hiểu. Vụ đốt Lục gia trang năm xưa là do Tô Ãằng Không đứng sau chá»§ trì, để cướp ngưá»i và bà kÃp. Theo sá»± giao hẹn thì Tô Ãằng Không lấy mỹ nhân còn Ngô Khả Sinh được bà kÃp.
Nhưng Ngô Khả Sinh lại xuống tay giết trá»n Lục gia trang. Tô Ãằng Không vịn và o lý do đó Ä‘oạt luôn cả bà kÃp lẫn mỹ nhân. Ngô Khả Sinh không chịu yếu thế bèn láºp mưu chuốc độc dược và o Tô Ãằng Không, là m lão ta bị bệnh chết dở sống dở để rồi từ từ hà nh hạ nhằm Ä‘oạt lại cuốn bà kÃp.
Bà kÃp tức nhiên là cuốn TÃch Khà phần thượng mà Bạch Tiểu Kha Ä‘ang muốn thu hồi. Còn mỹ nhân là ai? Chẳng lẽ lại là Lục Băng Tâm, Lục thiểu thư cá»§a há»?
Ba ngưá»i Lục gia trang nghe được câu chuyện thì tức giáºn tá»™t độ. Há» hùng hổ xông ra quyết sống chết vá»›i hai lão há» Tô và Ngô. Nhưng chân ba ngưá»i lại không nhấc lên được. Không những hai chân không thôi, mà toà n thân không cỠđộng được. Không biết ngưá»i nà o có thân thá»§ rất cao đã Ä‘iểm huyệt há».
Bên tai hỠlại có tiếng nói vo ve :
- Các ngươi chớ hồ đồ.
Bên ngoà i Ngô Khả Sinh lên tiếng há»i :
- Lão Trang chủ đến đây chỉ để nhắc lại những chuyện nà y thôi sao?
Tô Ãằng Không lắc đầu :
- Ãáng lý ra là đám ngưá»i há» Bạch đến tìm ngươi. Nhưng có lẽ bá»n chúng quá nhát gan, chỉ thÃch chui rúc trong rừng sâu chứ không muốn chém giết, xen và o chuyện giang hồ.
Ngô Khả Sinh ngạc nhiên :
- Ngưá»i há» Bạch?
Tô Ãằng Không gáºt đầu :
- Ãúng! Tháºt ra TÃch Khà bà kÃp cá»§a Lục gia trang là do má»™t ngưá»i há» Bạch tặng cho Lục trang chá»§.
Ngô Khả Sinh không hiểu gì hết, từ trước đến giá» lão chưa bao giá» nghe nói má»™t nhân váºt giang hồ nổi tiếng nà o có cái há» Bạch. Thế tại sao bà kÃp cao siêu như TÃch Khà lại xuất phát từ nhà há» Bạch.
Tô Ãằng Không thấy vẻ mặt ngá»› ngẩn cá»§a Ngô Khả Sinh thì cà ng cưá»i to hÆ¡n.
- Ngươi không biết gì hết! Bá»n há» Bạch không bao giá» bôn tẩu giang hồ, nhưng võ công cá»§a chúng lại rất cao siêu. Ngươi tưởng ngà y trước chỉ có Lục trang chá»§ có võ công cao thôi sao? Vá» quÃt dầy có móng tay nhá»n. Núi cao còn có núi cao hÆ¡n. Ngươi có biết cái lý lẽ đó không?
Ngô Khả Sinh thở dà i :
- Bá»n há» Bạch không tá»›i kiếm ta thì lão Trang chá»§ phải Ä‘Ãch thân tá»›i. Ngô Khả Sinh nà y tháºt quá hân hạnh.
Tô Ãằng Không nhếch mép đáp :
- Ãúng rồi! Vì khi ta ra tay, ngươi không có cảm giác Ä‘au đớn gì đâu.
Không đợi cho Ngô Khả Sinh lên tiếng, Tô Ãằng Không đưa tay phất má»™t cái trông rất nhẹ nhà ng. Má»™t luồng chưởng phong ôn nhu bay ra, nhắm và o Ngô Khả Sinh thốc tá»›i.
Từ đầu Ngô Khả Sinh đã sá»›m đỠphòng, chá»›p thấy Tô Ãằng Không nhÃch động tay, lão đã lượn ngưá»i tránh né.
Ra chiêu đầu không lấy được mạng đối phương, Tô Ãằng Không chẳng những không bá»±c tức mà còn cưá»i vang :
- Khá lắm! Xem ngưá»i tránh được bao lâu.
Ngô Khả Sinh chợt thấy má»™t vệt Ä‘en trên mặt đất hiện ra sau khi luồng chưởng phong cá»§a Tô Ãằng Không bay qua. Lão quay đầu ngó lại thì bá»—ng giáºt mình, miệng kêu hoảng hốt :
- Hấp lực thần công.
Thì ra Ngô Khả Sinh thấy cây cối vốn xanh tươi đằng sau lão đã bị khô úa như là bị ai đó bấn gốc, cắt mất nguồn sinh lực.
Hấp lá»±c thần công cá»§a lão há» Tô là hấp hết tức cả chứ không phải tùy thuá»™c và o loại nà o, thể nà o. Luồng phong do lão phát ra gặp bất cứ cái gì là hút lá»±c cá»§a cái đó. Ngưá»i, váºt và cây cá» Ä‘á»u như nhau.
Tô Ãằng Không báºt cưá»i :
- Phải, ta đâu cần những thứ hình nộm kia là m gì.
Ngô Khả Sinh biết mình khó tránh khá»i cái chết, lão đứng váºn ná»™i công, kéo đám mây Ä‘en đến phá»§ dầy đặc trên đầu.
Tô Ãằng Không lại cưá»i lên ha hả :
- Thiên Lôi của ngươi cũng không là m gì được, một khi ta rút hết sinh khà của ngươi.
Rồi lão ta lại phất tay vá» phÃa Ngô Khả Sinh.
Biết là không thể nà o đỡ thẳng cái ác khi từ tay Tô Ãằng Không phát ra, lão Tổng quản chỉ biết lách ngưá»i né tránh.
Lão Tổng quản há» Ngô tránh hướng nà o thì Tô Ãằng Không lại vẫy tay vá» hướng đó. Do đó há» Ngô không có thá»i gian rảnh để huy động đám sét đánh xuống đầu há» Tô.
Bắt chợt có tiếng chó sá»§a lên dữ dá»™i, không những là sá»§a mà còn rÃt lên.
Tô Ãằng Không chợt dừng tay lại :
- Dị Hà nh pháp, bá»n há» Bạch quả nhiên đã tá»›i.
Lão dừng tay, cất tiếng quát vang :
- Các ngươi đã tới thì cứ việc lộ diện, không cần phải lén lén lút lút đâu.
Lão vừa nói xong, quả nhiên có hai bóng ngưá»i hiện ra, má»™t là má»™t gã thư sinh khôi ngô tuấn tú, còn ngưá»i kia thì lại cục mịch như má»™t tên nhà nông nhưng các thá»› thịt trên ngưá»i lại rắn chắc như sắt.
Tô Ãằng Không thấy chỉ có hai ngưá»i xuất hiện thì thoáng lá»™ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ là má»™t thoáng. Lão trấn tÄ©nh lại ngay, và còn cất tiếng cưá»i vang dá»™i cả khu rừng :
- Chỉ có hai tên thôi ư? Các ngươi đến tháºt đúng lúc. ChÃnh là do Hấp lá»±c thần công cá»§a lão há» Ngô kia đã giết ngưá»i nhà các ngươi. Các ngươi còn đứng đó là m gì, hãy mau ra tay báo thù Ä‘i.
Gã thư sinh nghe xong báºt lên cưá»i Ä‘iên dại. Còn ngưá»i cục mịch thì lại đứng trÆ¡ trÆ¡ như tượng, ra vẻ không nghe thấy gì, không nghe gì.
Gã thư sinh dứt trà ng cưá»i lại nói :
- Ngươi già cái đầu mà không biết xấu hổ, nói láo không hỠchớp mắt.
Tháºt ra, Tô Ãằng Không vừa nghe tiếng chó sá»§a liá»n nghÄ© rằng bá»n ngưá»i há» Bạch vừa má»›i đến, chưa nghe chưa thấy những gì lão đã nói và đã là m. Lão Ä‘inh ninh hỠđến đây để truy tìm Ngô Khả Sinh chứ không phải lão ta.
Nhưng lão có ngỠđâu là bá»n ngưá»i há» Bạch đã phán Ä‘oán ra mưu đồ cá»§a lão từ lâu.
Há» Bạch không bao giá» hà nh động riêng rẻ. Ngay cả việc dạy dá»— cho Bạch Tiểu Kha cÅ©ng có tá»›i mưá»i mấy ngưá»i. Huống hồ cái việc quan trá»ng như là ngưá»i nhà cá»§a há» bị chết má»™t cách vô cá»›.
Má»i việc từ nhá» tá»›i lá»›n há» Ä‘á»u bà n bạc vá»›i nhau tháºt kỹ lưỡng rồi má»›i hà nh sá»±. Nhiá»u cái đầu tất nhiên phải thông minh sáng suốt hÆ¡n má»™t cái đầu.
Sau cái chết cá»§a hai xa phu, há» lại phát hiện có nhiá»u bóng ngưá»i Ä‘ang đêm lẻn và o Bạch sÆ¡n trang.
Vì có tráºn đồ bảo vệ xung quanh, bá»n ngưá»i đó không và o sâu được, đà nh rút lui vá» Kim đại phá»§.
Thế là ngưá»i há» Bạch cÅ©ng mò tá»›i Kim đại phá»§ dò xét, nhưng há» chỉ và o được vòng ngoà i, tức là khu nhà bếp ở háºu viện Kim đại phá»§ là còn thấy bá»n ngưá»i lạ mặt đáng nghi ngá» kia lảng vảng má»™t và i tên. Nhưng sau khi và o sâu thêm và o trong, thì má»i sinh hoạt Ä‘á»u có vẻ bình thưá»ng như má»™t đại phá»§ mà thôi, còn bá»n ngưá»i há» muốn theo dõi thì như có phép tà n hình cao siêu hÆ¡n cả khinh công cá»§a há» Bạch. Chúng biến Ä‘i hết không để lại má»™t vết tÃch.
Ngưá»i há» Bạch cà ng sinh nghi, nhưng dò xét mãi cÅ©ng không được kết quả gì, má»›i sai Bạch Tiểu Kha bà y mưu nhá» Công Tôn NghÄ©a dẫn và o bên trong phá»§ để Ä‘iá»u tra.
Bạch Tiểu Kha phát giác ra được trong Kim đại phá»§ có nuôi chó dữ. Mà những con chó nà y lại đánh hÆ¡i rất nhạy, ngưá»i chưa xuất hiện mà chúng đã phát giác ra. Chúng có thể ngá»i mùi gió mà phán Ä‘oán có ngưá»i. Do đó những ngưá»i há» Bạch Ä‘i thám thÃnh lúc trước Ä‘á»u bị chó đánh hÆ¡i, báo động cho đám võ sÄ© cá»§a Ngô Khả Sinh. Chúng lẩn trốn Ä‘i hết, không để lại má»™t dấu vết gì, nhỠđó mà không bị ngưá»i há» Bạch phát hiện ra bá»n há» sá»›m hÆ¡n.
Bạch Tiểu Kha lại còn và o được hầm đá giam giữ Tần nương, nhỠbà ta tiếc lộ một chút manh mối.
Tương kế tá»±u kế, bá»n ngưá»i há» Bạch án binh bất động. Há» nghÄ© rằng ngưá»i đó vu oan cho Ngô Khả Sinh là muốn dùng dao giết ngưá»i vá»›i mục Ä‘Ãch loại trừ lão há» Ngô. Nhưng dao không động thì chÃnh ngưá»i chá»§ mưu phải động và xuất đầu lá»™ diện.
Không những thế há» xem xét quá khứ lai lịch cá»§a từng ngưá»i mà Bạch Tiểu Kha kể ra. Há» nghi ngá» là Tô Ãằng Không bà y mưu. Tuy chỉ là nghi ngá» nhưng há» cÅ©ng phái Bạch Tịnh Liên tá»›i Tam Linh am má»i Tô phu nhân lá»™ diện để tránh má»™t cuá»™c đẫm máu xảy ra.
Mặt khác há» còn chá»n hai ngưá»i có võ công cao siêu và tà i trà hÆ¡n ngưá»i để Ä‘i đối phó vá»›i Tô Ãằng Không. Nhưng đó chỉ là nước cá» cuối cùng há» phải sá» dụng.
Má»i việc xảy ra đúng như dá»± Ä‘oán cá»§a đám ngưá»i há» Bạch. Tô Ãằng Không quả nhiên xuất hiện, vì nôn nóng diệt khẩu.
Bá»n há» Bạch bây giỠđã biết Ä‘Ãch xác ai là chá»§ mưu, nhưng há» vốn là đám ngưá»i biết cân nhắc ká»· lưỡng, phán Ä‘oán má»i tình huống trước khi hà nh động. Há» cứ đứng chá» xem thái độ cuối cùng cá»§a Tô Ãằng Không ra sao rồi má»›i ra tay.
Há» tin tưởng vá»›i võ công và tà i trà cá»§a há». Dù tình huống thế nà o Ä‘i nữa, há» Ä‘á»u có thể diệt trừ lão ta bằng cách nà y hay cách khác
Vả lại há» còn có má»™t quy luáºt riêng từ ngà n xưa tá»›i nay là không xen và o chuyện giang hồ.
CÅ©ng chỉ vì cái quy luáºt nà y, mà nhiá»u ngưá»i trong nhà há» Bạch không luyện táºp võ công tá»›i mức cao siêu, há» chỉ luyện và i chiêu căn bản cho thân thể cưá»ng tráng khá»e mạnh, bởi vì há» cho rằng sẽ không bao giá» dùng đến.
Những ngưá»i mà Tô Ãằng Không giết được cÅ©ng là những ngưá»i không luyện táºp võ công đúng mức nà y.
Còn số ngưá»i luyện tá»›i mức cao siêu cÅ©ng không Ãt trong đám há» Bạch. Những ngưá»i nà y cÅ©ng vì say mê võ công mà luyện thôi, chứ thá»±c ra há» cÅ©ng Ãt khi sá» dụng tá»›i.
CÅ©ng bởi vì võ công cá»§a những ngưá»i nà y quá cao siêu, khó ai có thể địch nổi, nên há» sinh ra cái tÃnh tá»± phụ. Má»—i khi xuất hiện ngoà i giang hồ, há» Ä‘á»u có cái giá»ng cá»§a kẻ cả.
Cũng như trong tình huống hiện nay.
So vá» tuổi tác thì Tô Ãằng Không lá»›n hÆ¡n gã thư sinh kia rất nhiá»u. Gã chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm là cao. Còn Tô Ãằng Không thì râu tóc đã bạc. Nhưng cách ăn nói trịch thượng cá»§a gã thư sinh có vẻ không coi Tô Ãằng Không ra gì.
Tô Ãằng Không chẳng những không tức giáºn bởi câu chá»i xéo cá»§a gã thư sinh, lão còn báºt tiếng cưá»i ha hả, rồi nói :
- Váºy các ngươi đến đây là m gì? Chẳng lẽ cùng ta giao chiến.
Gã thư sinh đáp :
- Ngưá»i đã chết rồi, có báo thù cÅ©ng không mang lại lợi Ãch gì. Vả lại, chúng ta không thÃch đánh nhau, chỉ tá»›i đây xem náo nhiệt, không ngá» bị ngươi phát giác đà nh phải lá»™ diện.
Tô Ãằng Không cao giá»ng há»i :
- Có thù không báo, chẳng lẽ các ngươi không sợ ngưá»i giang hồ khinh chê là những kẻ yếu nhược hay sao?
Gã thư sinh vẫn vá»›i cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u đáp lại :
- Chúng ta không phải là ngưá»i giang hồ, nên cÅ©ng không cần biết ngưá»i giang hồ nói gì.
Nghe cái giá»ng Ä‘iệu ngang tà ng cá»§a gã thư sinh há» Bạch kia, bất chợt bá»n ngưá»i Lục gia trang liá»n nghi ngá» gã là sư phụ cá»§a Bạch Tiểu Kha. Thầy như thế nà o thì trò như thế đó. Gã thư sinh và cô gái há» Bạch kia có cách nói chuyện không khác nhau lắm. Gã không cưá»i đùa như Bạch Tiểu Kha nhưng lại có cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u là m ngưá»i nghe dá»… sinh lòng đố kỵ.
Cà ng nghe gã nói, bá»n ngưá»i Lục gia trang cà ng tức. Tức vì bá»n ngưá»i há» Bạch thá» Æ¡, không ra tay giúp đỡ mà còn Ä‘iểm huyệt há», tức vì kẻ thù đứng trước mắt mà há» không là m gì được.
Há» cà ng tức thì mạch máu cà ng chạy rần rần trong ngưá»i. Há» gồng ngưá»i cố gắng nhà o và o đánh chết kẻ thù. CÅ©ng chÃnh vì thế mà các kinh mạch vốn bế tắt vì bị Ä‘iểm huyệt, sau má»™t thá»i gian lại được đả thông.
Ngưá»i có võ công cao mà cách Ä‘iểm huyệt dở như váºy sao? DÄ© nhiên là bá»n ngưá»i há» Bạch có ý đồ riêng cá»§a há».
Ba bóng ngưá»i vùng lên, bay ra khá»i chá»— núp, cùng xông và o tấn công Tô Ãằng Không.
Ngân Thiết là ngưá»i lao tá»›i đầu tiên.
Tô Ãằng Không cưá»i lên ha hả, vẫy tay nhắm và o hướng Ngân Thiết đánh ra má»™t chưởng. Chà ng trai cảm giác có má»™t luồng kình phong nhè nhẹ bay vá» hướng mình liá»n xoay tÃt cây gáºy bạc chống đỡ. Ãnh bạc phát ra chói lòa.
Khi gáºy đụng phải luồng chưởng phong ôn nhu kia, Ngân Thiết cảm thấy mình yếu Ä‘i, phải lùi mấy bước. Cây gây bạc trong tay cÅ©ng xoay cháºm lại. Chà ng cảm thấy mình đã già đi cả mưá»i tuổi.
Tô Ãằng Không cÅ©ng trợn mắt ngạc nhiên, vì lão phất Hấp lá»±c chưởng đánh tá»›i mà không thấy cái xác nà o té xuống, có nghÄ©a là lão chưa rút được hết sinh lá»±c cá»§a chà ng trai.
Sau má»™t thoáng cau mà y suy nghÄ©, lão há» Tô chợt hiểu ra là do ánh sáng bạc đã giảm bá»›t phần nà o công lá»±c cá»§a Hấp lá»±c chưởng cá»§a lão. Lão báºt cưá»i ha hả, rồi nói :
- Hay cho cây Ngân bổng! Bá»n tép riu các ngươi tá»± xưng là ngưá»i cá»§a Lục gia trang, nhưng lại không tôn trá»ng những báºc tôn trưởng cá»§a Lục gia trang.
Bá»n ngưá»i Lục gia trang tuy không hiểu lão nói váºy là có ẩn ý gì, nhưng vì sá»± tức giáºn Ä‘ang dâng trà o, há» không thèm bá» thá»i gian ra truy xét.
HỠcứ tiếp tục nhà o lên tấn công như những con thiêu thân, không sợ chết, mà quyết tâm trả thù cho bằng được.
Lão há» Tô thấy bá»n Lục gia trang liá»u mạng quá sức tưởng tượng, coi nhẹ cái chết. Lão liá»n nghÄ© ra má»™t cách.
Lão chỉ chú trá»ng tá»›i Ngân Thiết, nhằm tiêu diệt kẻ có khả năng chống lại Hấp lá»±c thần công cá»§a lão trước.
Mặt khác lão nhÃch động thân hình thoăn thoắt để tránh né những độc chiêu do Hắc -Thanh Diện Nhân công tá»›i.
Ngô Khả Sinh đứng ngoà i quan sát. Lão tá»± biết mình không phải là đối thá»§ cá»§a Tô Ãằng Không.
Trong đầu lão đã cân nhắc kỹ lưỡng, trốn Ä‘i lúc nà y chưa chắc gì thoát thân, vì những tay chân lẫn chó dữ cá»§a Tô Ãằng Không Ä‘ang vây ở vòng ngoà i.
Ngô Khả Sinh nghÄ©, nếu để há» Tô sống thì chắc chắn lão phải Ä‘i chầu diêm vương sá»›m, chi bằng hợp tác vá»›i bá»n Lục gia trang chống lại há» Tô. Nếu may mắn diệt được lão Tô Ãằng Không, thì dù có bị ba thanh niên kia Ä‘uổi giết, cÆ¡ há»™i sống vẫn còn cao hÆ¡n.
Nghĩ tới đó, Ngô Khả Sinh bỗng hét vang :
- Hãy xem Thiên Lôi của ta.
Nói rồi lão huy động những lằn sét sáng lòa đánh và o Tô Ãằng Không.
Bị ngưá»i đánh lén, Tô Ãằng Không tức giáºn, tay phải phẩy chưởng vá» Ngân Thiết, còn tay kia phẩy thêm má»™t chưởng vá» Ngô Khả Sinh.
Ngân Thiết thấy lão há» Tô cứ nhắm và o mình mà phẩy tay. Sau má»™t lần đụng chưởng, chà ng cÅ©ng hiểu được công lá»±c cá»§a cái phẩy tay kia như thế nà o, chà ng không dám đỡ thẳng mà cứ nhảy ngưá»i né tránh.
Còn Ngô Khả Sinh do nghÄ© lão há» Tô lo chú trá»ng đến Ngân Thiết, và lo tránh né những chiêu công cá»§a Hắc -Thanh Diện Nhân và những lằn sét cá»§a lão, thì không còn rảnh tay đánh ra thêm má»™t chưởng nà o nữa. Trong nhất thá»i lão chưa kịp đỠphòng, liá»n bị Hấp lá»±c chưởng từ cánh tay trái cá»§a Tô Ãằng Không đánh trúng.
Ngô Khả Sinh loạng choạng lùi mấy bước, rồi như ngưá»i mất gần hết sinh khÃ, tay chân bá»§n rá»§n. Lão ngồi bệch xuống đất thở hồng há»™c, há miệng cố há»›p và o những luồng thanh khà từ bên ngoà i. Những đám mây Ä‘en trên đầu lão cÅ©ng tan hết, lá»™ ra má»™t bầu trá»i đêm đầy sao.
Từ đầu tráºn chiến tá»›i giá», hai ngưá»i há» Bạch tuyệt nhiên đứng ngoà i bà ng quan lược tráºn, không hỠđộng chân động tay ngăn cản. Không rõ há» chống ai, và ủng há»™ ai.
Không thấy ngưá»i há» Bạch nhúng tay và o, và Ngô Khả Sinh đã kiệt lá»±c, Tô Ãằng Không thÃch chÃ. Lão bèn đổi cách đánh. Lão bắt đầu phất chưởng đánh và o Hắc -Thanh Diện Nhân, đồng thá»i di chuyển thân hình tránh né những đưá»ng gáºy bạc do Ngân Thiết phóng tá»›i.
Hắc Diện Nhân có nước da đen thui, hòa lẫn và o với mà n đêm, nên không được thấy rõ lắm. Còn Thanh Diện Nhân thì lại có khuôn mặt trắng xanh, nhìn như con ma chơi trong bóng đêm.
Tô Ãằng Không không cần nghÄ© ngợi, liá»n phất chưởng đánh vá» Thanh Diện Nhân liên tục. Dẫu chà ng trai có tránh né cÅ©ng không kịp.
Và o lúc tháºp tá» nhất sinh thì có má»™t tiếng tụng kinh vang lên :
- Thiện tai, thiện tai. Ông vẫn còn hung hăng như xưa ư?
Nghe được tiếng nói ấy, Tô Ãằng Không dừng tay lại ngay, ngÆ¡ ngác đưa mắt dáo dác nhìn quanh.
Hắc Diện Nhân thấy lão ta không đỠphòng liá»n đánh và o má»™t quyá»n tháºt mạnh, khiến ngưá»i lão bay ra xa má»™t trượng.
Tô Ãằng Không lồm cồm bò dáºy, đưa mắt nhìn má»™t vị ni cô Ä‘ang đứng chung vá»›i đám ngưá»i há» Bạch, lúc nà y còn có thêm má»™t nữ nhân nữa.
Tô Ãằng Không thấy vị ni cô đó liá»n lắp bắp nói :
- Nà ng... nà ng tới đây từ bao gi�
Vị ni cô thở dà i :
- Ãã lâu rồi. Tôi đã nghe và đã thấy hết má»i chuyện. Lục gia trang có tá»™i tình gì, sao ông lại muốn táºn diệt những kẻ còn sống sót.
Tô Ãằng Không lắc đầu nói :
- Ta không muốn diệt há», chỉ là há» muốn diệt ta.
Bá»n Lục gia trang lúc bấy giá» há» cÅ©ng quay đầu lại, nháºn thấy vị ni cô kia có vẻ giống Lục tiểu thư cá»§a há» ngà y xưa. Lúc trước khi Lục gia trang bị thiêu há»§y, há» còn nhá» nên không nhá»› rõ vị tiểu thư há» Lục lắm. Há» ngá» ngợ, há» thắc mắc không biết phải nghÄ© thế nà o, lại thấy thái độ cá»§a Tô Ãằng Không thay đổi bất ngá», cho nên cả ba ngưá»i Ä‘á»u đứng ngó chằm chằm mà quên cả việc giao chiến vá»›i lão há» Tô.
Vị ni cô thở dà i thưá»n thượt nói :
- Dĩ nhiên hỠmuốn tiêu diệt ông, chỉ vì ông đã tiêu diệt Lục gia trang.
Tô Ãằng Không liá»n báºt cưá»i ha hả :
- Ha... ha... ha! Tiêu diệt Lục gia trang là do tên Tổng quản há» Ngô kia gây ra. Ãâu phải do ta.
Vị ni cô lại lắc đầu nói :
- Nếu ông không mua chuộc dụ dỗ thì lão ta đâu có dã tâm đó.
Tô Ãằng Không đột nhiên giáºn dữ, quắc mắt há»i :
- Bây giá» nà ng Ä‘i bênh lão ta à ? Nà ng có biết chÃnh lão ta đã giết mẫu thân cá»§a nà ng không?
Ni cô đáp :
- Tôi biết.
Tô Ãằng Không lại cưá»i Ä‘iên dại, nhưng giá»ng cưá»i cá»§a lão ta không phải là giá»ng cưá»i cá»§a kẻ đắc ý, mà có vẻ bi thương oán háºn.
Cắt ngang trà ng cưá»i đột ngá»™t, lão trầm giá»ng nói :
- Ta cÅ©ng vì nà ng mà là m bao chuyện xấu. Cha nà ng không chịu gã nà ng cho ta, buá»™c ta phải bà y mưu tÃnh kế, dùng bà kÃp để mua chuá»™c tên Tổng quản há» Ngô kia. Nà o ngá» tên Tổng quản lại ra tay tà n sát cả Lục gia trang. Sau khi lấy được nà ng, có Nguyệt Nhi, ta tưởng nà ng sẽ rá»™ng lòng tha thứ mà sống chung vá»›i ta suốt Ä‘á»i. Không ngá» nà ng lại bá» Ä‘i khoát cái áo tu xám hôi hám kia. Nà ng bá» ta, bá» con, mặc xác hai cha con chúng ta bị ngưá»i khác hà nh hạ.
Bất ngá» giá»ng nói cá»§a Tô Ãằng Không thay đổi đột ngá»™t, lão rÃt lên như Ä‘ang rên rỉ :
- Nà ng ác lắm. Nà ng ác hÆ¡n ta nhiá»u.
Băng Tâm ni cô khẽ cúi đầu, che giấu giá»t lệ Ä‘ang từ từ chảy ra nÆ¡i khóe mắt. Nà ng tháºt không ngá» cÅ©ng vì mình mà bao nhiêu ngưá»i chết oan, dù nà ng có chết Ä‘i cÅ©ng không Ä‘á»n hết tá»™i được.
Cả bá»n ngưá»i có mặt tại hiện trượng lại má»™t lần nữa bị bất ngá», há» không thể nà o tưởng tượng nổi con ngưá»i đầy thá»§ Ä‘oạn mưu mô như Tô Ãằng Không lại là má»™t kẻ si tình nhất Ä‘á»i. Lão chỉ vì má»™t ngưá»i đà n bà mà là m bao nhiêu chuyện ác.
Bá»n Lục gia trang bây giá» má»›i hiểu ra vị ni cô kia chÃnh là Lục Băng Tâm, tiểu thư cá»§a Lục gia trang hai mươi mấy năm vá» trước, không ngá» nà ng lưu lạc rồi lại Ä‘i lấy kẻ đứng đằng sau, âm mưu ám hại Lục gia trang cÅ©ng vì má»™t chữ tình.
Má»™t ngưá»i trong lòng mang đầy bi thương như Lục Băng Tâm gặp phải kẻ có miệng lưỡi, dụ dá»— ngon ngá»t, đương nhiên nà ng dá»… dà ng bị ngã lòng.
Sau khi có con với lão thì nà ng khám phá ra được chuyện ngà y xưa. Buồn lòng nà ng bỠđi tu, chối chồng bỠcon, mong có được một chút thanh thản.
Băng Tâm bất chợt để cho dòng lệ chảy dà i trên má, ngước mặt nhìn Tô Ãằng Không nói :
- Nếu tôi vá» vá»›i ông, ông có từ bá» hết má»i thứ không?
Tô Ãằng Không chá»›p mắt mấy lượt.
Lão quay sang nhìn bá»n ngưá»i há» Bạch nói :
- Liệu há» có bá» qua cho ta hay không? Ta đã cho ngưá»i giết ngưá»i nhà cá»§a há».
Lục Băng Tâm gáºt đầu :
- HỠsẽ bỠqua.
Gã thư sinh cÅ©ng gáºt đầu nói :
- Bá»n ta sẽ bá» qua chuyện cÅ©, nếu ngươi đồng ý trao lại cuốn TÃch Khà phần thượng, và phế bá» hết võ công. CÅ©ng chỉ vì những thứ đó vốn không thuá»™c vá» ngươi.
Tô Ãằng Không cưá»i ha hả đáp :
- Sao lại không thuá»™c vá» ta. Cuốn bà kÃp đó là cá»§a Lục gia trang, ta lấy giá»t máu cá»§a Lục trang chá»§, có nghÄ©a là nó thuá»™c vá» ta.
Thế má»›i biết, kẻ si tình cÅ©ng là kẻ tham không đáy. ÃÆ°á»£c tình rồi vẫn còn ham báu váºt.
Gã thư sinh vẫn cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u nói :
- Cuốn bà kÃp đó vốn cÅ©ng không phải cá»§a Lục trang chá»§.
Tô Ãằng Không gáºt gù nói :
- HỠBạch các ngươi đã tặng cho Lục trang chủ, có nghĩa là cho rồi, sao còn đòi lại?
Gã thư sinh lặng im không đáp.
Bá»n ngưá»i há» Bạch Ä‘ang lâm và o tình huống khó nói, mà chá»— khó nói cÅ©ng chÃnh là nguyên nhân tại sao ngưá»i Ä‘á»i trước cá»§a há» Bạch Ä‘em tặng cuốn bà kÃp đó. Há» phân vân không biết có nên nói ra hay không?
Sau má»™t hồi im lặng tháºt lâu, Bạch Tịnh Liên thở dà i má»™t tiếng, cất giá»ng ấm áp lý giải :
- TÃch Khà bà kÃp có hai cuốn, chúng lúc nà o cÅ©ng nên Ä‘i chung vá»›i nhau má»›i được vẹn toà n. Năm xưa ngưá»i há» Bạch Ä‘em tặng má»™t cuốn để Ä‘Ãnh ước thâm tình giữa Lục trang chá»§ và má»™t ngưá»i há» Bạch. Không ngá» chuyện không thà nh, thiết nghÄ© ngưá»i được tặng cÅ©ng nên hoà n trả lại cho chá»§ cÅ©.
Nói xong Bạch Tịnh Liên lại đưa mắt nhìn Lục Băng Tâm, như thầm nói háºu nhân cá»§a há» Lục nên quyết định.
Lục Băng Tâm thở dà i, đưa đôi mắt buồn nhìn Tô Ãằng Không nói :
- Như váºy dù có tôi hay không, ông cÅ©ng vẫn là ông. Nếu Tô trang chá»§ từ chối lá»i thỉnh cầu cá»§a tôi, thì chúng ta không còn gì để nói nữa.
Bất ngá» Lục Băng Tâm đổi cách xưng hô, có nghÄ©a là nếu Tô Ãằng Không không chịu trao ra cuốn bà kÃp thì bà ta cÅ©ng chối bỠông ta.
Tô Ãằng Không cưá»i lá»›n :
- Gái lấy chồng phải theo chồng, nà ng đã không nghe theo ta mà còn hòa đồng vá»›i cái bá»n há» Bạch để bức ép ta.
Như thế, Tô Ãằng Không đã tá» rõ thái độ. Lão nhất quyết không chịu trao trả cuốn bà kÃp TÃch Khà phần thượng. Có lẽ lão biết má»™t khi chấp nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a Lục Băng Tâm thì lão sẽ yếu thế, trở thà nh má»™t khúc thịt biết di động mà thôi. Mà ngưá»i yếu thế thưá»ng hay bị ngưá»i khác bức hiếp, giống như lúc lão bị thầy trò Ngô Khả Sinh bức hiếp khi trước, mà cho tá»›i bây giá» lão vẫn còn uất háºn.
Bất chợt má»™t tiếng cưá»i khanh khách, và má»™t giá»ng trong trẻo vang lên :
- Lão không trao ra thì sư phụ của ta cũng có cách lấy. Lão nên ngoan ngoãn nghe theo đi để được bà vợ yêu chìu.
Gã thư sinh và Bạch Tịnh Liên đồng trợn mắt quát :
- Tiểu Kha...
Còn những ngưá»i còn lại liá»n quay mặt vá» hướng vừa phát ra tiếng nói đó.
HỠthấy một cô gái trẻ đẹp như tiên giáng trần đang ngồi vắt vẻo trên cây cách đó hai trượng với một đứa bé xấu như quỷ nơi a tỳ.
Cái giá»ng Ä‘iệu cá»§a cô gái là m ngưá»i bị cô ta nói móc nói xá» phải tức Ä‘iên lên.
Tô Ãằng Không cưá»i ha hả nói :
- Các vị có cách gì bắt ta trao ra bà kÃp há»?
Miệng lão thì há»i ba ngưá»i há» Bạch để đánh lạc hướng, nhưng tay thì phất lên nhắm hướng Tiểu Kha Ä‘ang ngồi.
Lão dùng kế dương Äông kÃch Tây chỉ nhằm hạ thá»§ má»™t nữ nhi và má»™t đứa con nÃt chưa đầy sáu tuổi. Quả tháºt gã là ngưá»i thâm độc vô cùng.
Bá»n ngưá»i há» Bạch chưa kịp phản ứng thì thân cây to lá»›n, cà nh lá xum xuê nÆ¡i Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê vừa ngồi biến thà nh má»™t mà u và ng úa cá»§a mà u cây chết.
Bóng dáng Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê cũng không thấy đâu.
Con ngưá»i cục mịch từ nãy đến giỠđứng im như tượng, không há» lên tiếng, bá»—ng gầm lên :
- Ngươi dám...
Tiếng gầm còn vang vá»ng trong rừng thì cái bóng cá»§a con ngưá»i cục mịch đó xoay tròn như cÆ¡n lốc. Má»™t lá»›p khà bà n bạc hiện ra bao bá»c lấy thân cá»§a ngưá»i ấy. Cái mà u bạc cá»§a lá»›p khà đó còn sáng hÆ¡n mà u khà cá»§a cây gáºy bạc cá»§a Ngân Thiết.
CÆ¡n lốc tiến dần vá» phÃa Tô Ãằng Không.
Tô Ãằng thấy khà thế hùng dÅ©ng cá»§a cÆ¡n lốc bạc cÅ©ng hoảng sợ, chân lùi dần ra sau, còn tay thì không ngừng vung lên đẩy chưởng phong vá» phÃa cÆ¡n lốc bạc kia.
CÆ¡n lốc bạc do ngưá»i há» Bạch cục mịch xoay thân mình tạo ra không há» ngừng lại trước những luồng chưởng phong cá»§a Hấp lá»±c thần công, mà còn áp lại gần há» Tô má»—i lúc má»™t nhanh.
“Bốp†má»™t tiếng, Tô Ãằng Không ngã lăn ra đất. Trên thiên linh cái còn in dấu má»™t bà n tay đỠchót.
CÆ¡n lốc bạc cÅ©ng dừng lại, con ngưá»i cục mịch kia hiện ra và từ từ cúi xuống lục ngưá»i cá»§a Tô Ãằng Không lấy ra má»™t cuốn sách má»ng.
Má»i sá»± việc xảy ra quá nhanh, hai ngưá»i há» Bạch còn lại còn chưa kịp chạy tá»›i xem đệ tá» cá»§a mình còn sống hay đã chết, thì cái bóng cục mịch đã đánh ngã Tô Ãằng Không.
Bạch Tịnh Liên sau má»™t lúc sững sá», vá»™i co giò chạy lại gốc cây vừa bị Tô Ãằng Không hút hết sinh lá»±c.
Nà ng thấy Bạch Tiểu Kha Ä‘ang ngồi ôm Tiểu Kê run lên bần báºc.
Xoay má»™t hồi xem xét, không thấy đệ tá» cá»§a mình bị thương tÃch gì, chỉ bị khá»§ng hoảng vì sợ mà thôi.
Bạch Tịnh Liên mỉm cưá»i, cất lên cái giá»ng ấm áp há»i :
- Ngươi cũng biết sợ à ?
Bạch Tiểu Kha gáºt đầu.
Nhìn thấy nụ cưá»i hiá»n hòa cá»§a vị nữ sư phụ, Tiểu Kha từ từ trấn tÄ©nh tinh thần lại, vì nà ng biết mình không việc gì.
Tất cả những ngưá»i há» Bạch lúc bấy giá» cÅ©ng kéo tá»›i đứng xung quanh Bạch Tiểu Kha, để chÃnh mắt há» nhìn thấy nà ng vẫn an toà n, không bị sức mẻ má»™t chá»— nà o.
Thì ra lúc thấy Tô Ãằng Không phẩy tay phóng chưởng vá» hướng mình, Bạch Tiểu Kha luống cuống xách Tiểu Kê tÃnh nhảy qua cây khác, nhưng không ngá» lại vướn chân và o nhánh cây, rồi toà n thân cùng đứa bé rá»›t xuống đằng sau gốc cây. Còn chưa kịp lồm cồm bò dáºy thì cả thân cây to lá»›n bị úa và ng trong nháy mắt, Bạch Tiểu Kha tưởng mình cÅ©ng bị trúng chưởng phong nên đã hoảng hốt còn hoảng hốt hÆ¡n. Nà ng tưởng mình sắp chết, hay bị già đi giống như thân cây kia. Trong khi còn Ä‘ang run vì sợ mình trở thà nh kẻ xấu xà già nua và vì tức lão há» Tô đánh lén, thì Bạch Tịnh Liên lại xuất hiện nên thấy hết sắc diện run sợ cá»§a nà ng.
Ba ngưá»i đà n ông cá»§a Lục gia trang cÅ©ng tò mò chạy lại, Ngân Thiết lên tiếng há»i han :
- Ngươi có sao không?
Nghe tiếng nói kia, Bạch Tiểu Kha liá»n vênh mặt đáp :
- Chưởng phong của lão hỠTô đâu có là m gì được ta.
Thanh Diện Nhân lại quay sang đám ngưá»i há» Bạch trách :
- Vá»›i võ công cao siêu như các vị, tại sao các vị không chịu thu hồi bà kÃp từ đầu, mà lại đợi tá»›i bây giá» má»›i thu hồi. Ãể cho Lục gia trang bị thiêu há»§y, Lục tiểu thư lâm và o cảnh khó sá».
Ãối vá»›i há» Tô phu nhân vẫn là Lục tiểu thư ngà y xưa. Quả tháºt, chuyện cÅ© Ãt ngưá»i khó quên.
Gã thư sinh đáp vá»›i cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u :
- Như Tô Ãằng Không đã nói, ngưá»i há» Bạch chúng ta đã tặng sách thì cÅ©ng coi như là cho Ä‘i rồi, là m sao mà thu hồi lại được chứ.
Thanh Diện Nhân lại há»i :
- Nhưng tại sao bây giỠlại thu hồi? Có phải các vị vì chuyện của Lục trang chủ bội ước mà nhắm mắt là m ngơ khi Lục gia trang bị thiêu hủy ư?
Gã thư sinh đáp :
- Sau chuyện đáng tiếc cá»§a Lục gia trang xảy ra, bá»n ta không muốn thấy má»™t cảnh Lục gia trang bị thiêu há»§y lần thứ hai má»›i có ý thu hồi. Còn chuyện cá»§a Lục trang chá»§ và cá»§a má»™t ngưá»i há» Bạch Ä‘á»i trước chỉ là chuyện cá»§a cá nhân má»™t ngưá»i há» Bạch, không thể nà o gán ghép cho cả bá»n ngưá»i há» Bạch cá»§a chúng ta.
Cả đám ngưá»i há» Bạch kéo Bạch Tiểu Kha bá» Ä‘i.
Há» bá» Ä‘i có nghÄ©a là há» tránh né những câu há»i cá»§a Thanh Diện Nhân, há» tránh né những việc đã do há» gây ra.
Thanh Diện Nhân nói cÅ©ng có lý má»™t phần nà o. Sau khi Lục gia trang bị thảm hại, há» Bạch không há» Ä‘i thu hồi bà kÃp ngay sau đó, mà đợi đến hai mươi mấy năm má»›i sai má»™t nữ đệ tá», tuổi Ä‘á»i chưa được bao nhiêu Ä‘i thu hồi vá». Nhưng há» có hà nh động như váºy chỉ sau khi Bạch sÆ¡n trang bị ngưá»i tá»›i phá đám, chứ không phải vì không muốn thấy má»™t thảm cảnh như Lục gia trang xảy ra như đã nói. Tóm lại, há» cÅ©ng chỉ vì cái quy luáºt không xen và o chuyện giang hồ. Khi có ngưá»i động tá»›i há», há» má»›i ra tay.
CÅ©ng như vừa rồi há» thá» Æ¡ đứng lược tráºn, không hỠđộng tay nhấc chân. Chỉ tá»›i khi lão Tô Ãằng Không tuy biết cái quy luáºt cá»§a há», nhưng trong nhất thá»i bị cái dáng Ä‘iệu cá»§a Bạch Tiểu Kha là m tức giáºn mà mất khôn, vung chưởng đánh lén cô gái há» Bạch ná», cho nên ngưá»i há» Bạch má»›i ra tay trừng trị lão.
Còn vá» việc Tô Ãằng Không biết vá» ngưá»i há» Bạch cÅ©ng chỉ vì bút tÃch cá»§a ngưá»i há» Bạch Ä‘á»i xưa để lại trong cuốn TÃch Khà phần thượng. Lão nghÄ© ngưá»i há» Bạch Ä‘em má»™t phần thượng tặng, thì tức nhiên phải giữ luôn phần hạ. Bao nhiêu năm ngấm ngầm Ä‘iá»u tra, lão tìm ra chá»— ở cá»§a bá»n ngưá»i há» Bạch mà tá»›i dò la. CÅ©ng vì muốn được hết toà n bá»™ bà kÃp TÃch KhÃ, năm lần bảy lượt lão dụ dá»— Ngô Khả Sinh lén lút tá»›i ám toán những ngưá»i há» Bạch.
|

16-06-2008, 07:40 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 13 (chương kết)
Lão nương nương-
Tô Ãằng Không tuy là má»™t kẻ mưu mô xảo quyệt, đã từng là m chuyện ác, nhưng dù sao ông ta cÅ©ng là chồng cá»§a mình, Lục Băng Tâm đâu thể nhẫn tâm bá» Ä‘i. Nà ng chạy lại xem xét, thì phát hiện Tô Ãằng Không chưa chết mà chỉ bị mất hết công lá»±c như bá»n ngưá»i há» Bạch đã nói.
Ngưá»i há» Bạch nói sao là m váºy. Há» thu hồi sách và há»§y diệt võ công do chÃnh cuốn sách đó hướng dẫn luyện táºp mà có. Há» dùng lá»i lẽ không thuyết phục được, nên má»›i phải ra tay.
Há» Bạch Ä‘i rồi, chỉ còn lại đám ngưá»i Lục gia trang và Ngô Khả Sinh.
Lão ta mặt mÅ©i nhăn nhó, bây giá» nhìn lão chỉ còn da bá»c xương. Da nhăn nheo, như ngưá»i bị bệnh sắp chết.
Lục Băng Tâm đưa mắt nhìn lão hỠNgô một cái rồi thở dà i.
Nà ng quay sang nhìn ba ngưá»i đà n ông và đứa trẻ xấu xà vá»›i vẻ buồn rầu, máºp má» nói :
- Tất cả Ä‘á»u do ta gây ra. Các ngươi hãy thay thế ta chăm sóc những gì còn lại cá»§a Lục gia trang.
Nói rồi nà ng đỡ Tô Ãằng Không chạy Ä‘i tháºt nhanh.
Bá»n Lục gia trang còn Ä‘ang ngá»› ngẩn nhìn theo bóng Lục Băng Tâm biến mất sau đám cây. Há» không hiểu nà ng nói hay dặn những gì. Lục gia trang đã tà n rụi hết sạch, còn gì đâu mà chăm sóc.
Thanh Diện Nhân thở dà i :
- Có lẽ Lục tiểu thư nói chúng ta chăm sóc cho Tô Nguyệt. Dầu gì nà ng cũng do Lục tiểu thư sinh ra.
Ngân Thiết chớp mắt nhìn Thanh Diện Nhân một cái. Chà ng không nói, mà chỉ bước tới bế xốc Tiểu Kê phóng đi.
Hắc - Thanh Diện Nhân cũng phóng theo. HỠbỠmặc cho Ngô Khả Sinh sống chết giữa rừng.
HỠtrở vỠKim đại phủ tìm Tô Nguyệt.
LÅ© chó và đám tay chân cá»§a Tô Ãằng Không cÅ©ng biến Ä‘i đâu hết.
Nà ng tiểu thư há» Tô được Công Tôn Giao nể trá»ng, chăm sóc rất má»±c chu đáo cÅ©ng chỉ vì lão sợ oai khà cá»§a Tô Ãằng Không.
Sau khi nghe kể lại câu chuyện trong khu rừng bên cạnh Lục gia trang, Tô Nguyệt báºt khóc nức nở :
- Cha ta lại là ngưá»i giết hại nhà mẹ ta ư? Tại sao trên Ä‘á»i lại có chuyện oan trái như thế.
Ngân Thiết muốn lên tiếng an ủi, nhưng chà ng chỉ nhấp chân bước tới một bước thì lùi lại, đưa mắt nhìn Thanh Diện Nhân.
Ngân Thiết vốn là ngưá»i có sao nói váºy, không nhiá»u lá»i khách sáo. Trong trưá»ng hợp nà y, những lá»i nói cá»§a chà ng có lẽ không có tác dụng gì, mà có thể là m cho nà ng thêm Ä‘au lòng. Chà ng nhưá»ng cái công việc đó cho Thân Diện Nhân rồi quay đầu bá» Ä‘i.
Chân cứ bước nhưng không định hướng. Cho tới khi trước mặt chà ng là Lục gia trang năm xưa. Vẫn một cái cảnh đổ nát hoang tà n.
Chà ng cúi xuống lượm lên một viên gạch đặt và o chỗ tòa đại sảnh của Lục trang chủ ngà y trước.
Chà ng muốn dựng lại Lục gia trang, xây lại những gì đã bị bỠphế từ lâu.
Nhưng liệu Lục gia trang có còn như Lục gia trang ngà y xưa hay không. Một việc rất rõ rà ng trước mắt, là hiện giỠhỠLục đã mất.
Chà ng mở miệng than :
- Mất là hết, không còn gì nữa.
Tâm trạng của chà ng bây giỠcảm thấy có một cái gì đó đã bị mất mát.
Nhưng sự mất mát trong lòng chà ng không phải là thấy, rỠđược như Lục gia trang, mà là một cái gì đó vô hình, vô tướng. Khi mất đi thì lòng lại quặn đau, chà ng buột miệng lẩm bẩm than thêm một lần nữa :
- Mất hết rồi, không còn gì nữa.
Ngân Thiết lại tần ngần đứng thẳng ngưá»i lên, lúng túng, phân vân...
Bao nhiêu tâm trạng buồn vui lẫn lộn.
Chà ng lại lững thững bỠđi.
Má»™t mình trên quang lá»™, không ngưá»i tâm sá»±, chà ng cảm thấy mình tháºt cô đơn.
Những chuyện trong mấy tháng qua như là má»™t giấc má»™ng chợt áºp đến rồi lại tan Ä‘i.
Một đứa nhỠvà một cô gái hiện ra mỠmỠtrước mắt chà ng.
Ngân Thiết chợt nghÄ© tá»›i Bạch Tiểu Kha và Tiểu Kê. Chà ng nhếch miệng mỉm cưá»i, trong thâm tâm tá»± há»i hai con ngưá»i tương phản đó tại sao lại cứ thÃch Ä‘i vá»›i nhau. Kẻ xấu, ngưá»i đẹp. Kẻ cả ngà y không nói má»™t tiếng, ngưá»i thì bô bô suốt ngà y.
Chà ng không hiểu đứa nhá» có cái gì mà là m cho cô gái tinh nghịch kia thÃch. Mà cô gái kia có cái gì để cho đứa bé cứ bám Ä‘uôi theo hoà i.
Hai cái bóng kia dần dần hiện rõ ra, không còn lỠmỠnhư trước nữa.
Lúc nà y, Ngân Thiết má»›i biết là mình không tưởng tượng. Hai ngưá»i đó tháºt sư Ä‘ang Ä‘i vá» hướng chà ng.
Ngân Thiết vá»™i bước tá»›i há»i :
- Hai ngưá»i là m gì ở đây?
Bạch Tiểu Kha chỉ đứa nhỠnói :
- Nó đi theo ngươi, còn ta thì tìm ngươi đòi nợ.
Ngân Thiết ngẩn ngưá»i ra. Chà ng chợt nhá»› lại ván cá» vây ở tá»u lâu.
Ngân Thiết há»i :
- Ngươi muốn ta là m gì? Trâu ngựa cho ngươi cỡi ư?
Bạch Tiểu Kha lắc đầu :
- Ta chỉ muốn ngươi thay ta tới giúp Lão nương nương luyện thuốc mà thôi.
Ngân Thiết trợn mắt há»i lại :
- Có thế thôi ư?
Bạch Tiểu Kha gáºt đầu :
- Có thế thôi.
Ngân Thiết cÅ©ng gáºt đầu :
- Váºy thì ngươi Ä‘i trước dẫn đưá»ng Ä‘i.
Ba ngưá»i nhắm hướng Tây Thà nh lao Ä‘i.
Bạch sÆ¡n trang nằm ngoà i Tây Thà nh không xa lắm. Những ngưá»i trong nà y tuy không xen và o chuyện giang hồ nhưng há» cÅ©ng phải kiếm kế sinh nhai như những ngưá»i bình thưá»ng khác.
Kế sinh nhai cá»§a há» là nghá» bán thuốc, do đó há» má»›i ở gần má»™t nÆ¡i tấp náºp dân cư đông đúc như Tây Thà nh.
Không những hỠlà m thuốc đem bán, mà còn trồng tất cả những dược cỠhiện có trên thế gian.
Ngưá»i chá»§ cá»§a khu trồng và luyện thuốc là má»™t lão bà lưng khòm, mắt to, da nhăn nheo đến dá»… sợ.
Ngưá»i đó tên gì không còn ai nhá»› được, há» Bạch chỉ gá»i bà ta là Lão nương nương.
Lão nương nương năm nay được bao nhiêu niên kỷ cũng không ai biết được.
Bà ta có võ công hay không cũng không ai rõ.
Tất cả những ngưá»i trong há» Bạch cÅ©ng không bao giá» dụng võ vá»›i bà ta, nên há» không biết.
Há» chỉ biết má»—i gia đình tá»›i kỳ hạn phải phái những ngưá»i dẻo dai khá»e mạnh tá»›i giúp bà ta luyện thuốc.
Khi tá»›i đó, má»—i ngưá»i có má»™t nhiệm vụ khác nhau. Ngưá»i nà y cắt thuốc, ngưá»i kia trông nồi thuốc, ngưá»i ná» chăm sóc khu vưá»n thuốc.
Còn nhiệm vụ chÃnh cá»§a Lão nương nương thì không ai rõ, chỉ biết bà ta thấy ai là m sai thì cứ Ä‘áºp ngưá»i đó má»™t cái tháºt đâu ở bất cứ nÆ¡i nà o trên thân thể.
Xui thì bị bà ta đánh trúng đầu. Hên thì bị bà ta đánh trúng lưng.
Nhưng thưá»ng thưá»ng bà ta chỉ nhằm và o đầu mà đánh. Bất quá cái đánh đầu không được bà ta má»›i đánh và o mình.
Ai ai cũng bị đánh. già trẻ lớn bé, thiếu nữ yếu đuối, thanh niên lực lưỡng gì cũng bị bà ta phang cho nhừ thân, bởi chẳng ai là m đúng được như ý muốn của bà ta.
Dù bị đánh đâu nhưng không ai dám đánh trả lại hay than vãn má»™t lá»i. Ngưá»i có võ công cao, dù những cú đánh cá»§a bà ta không nhằm nhò gì, cÅ©ng bị Ä‘au vì thẹn.
Bà ta chỉ đánh, không bao giá» mở miệng nói má»™t lá»i.
Không má»™t ai, kể cả những ngưá»i thân tÃn nhất, biết được bà ta bị câm hay là không muốn nói.
Bạch Tiểu Kha dẫn Ngân Thiết tới gặp Lão nương nương.
Chà ng chợt nháºn ra Lão nương nương chÃnh là ngưá»i Ä‘ang bà mang thuốc tá»›i cứu sống há» trong khu thạch thất hôm nà o.
Bà ta đưa tay chỉ và o cánh đồng xanh mượt, rá»™ng mênh mông. Cây cá» xanh ná»n vừa thấp lè tè, không có má»™t bóng cây cao.
Bà ta không nói, chỉ đưa tay chỉ.
Ngân Thiết lớ ngớ không biết đi tới đâu, nên đứng ở đâu và phải là m gì giữa cánh đồng trồng thuốc rộng mênh mông.
Ngân Thiết không Ä‘i, Lão nương nương láºp tức giÆ¡ nhánh cây khô Ä‘áºp và o trán chà ng má»™t cái tháºt mình.
Bị đánh bất ngá», chà ng trai kêu ái má»™t tiếng rồi nhảy lùi ra sau thá»§ thế.
Bạch Tiểu Kha đứng cưá»i hì hì.
Lão nương nương vẫn đưa tay chỉ ra ngoà i đồng.
Ngân Thiết ngạc nhiên, nhưng cũng lững thững đi ra ngoà i đó.
Bạch Tiểu Kha lớn tiếng nói với theo :
- Ngươi nên nghe theo lá»i Lão nương nương. Ngươi mà giở trò là bị ăn đòn nát thân đó.
Ngân Thiết ra giữa cánh đồng, đứng dưới trá»i nắng chang chang.
Ãứng lá»› ngá»› ở đó, còn chưa biết phải là m gì, bất ngá» má»™t viên đá từ đâu bay vèo tá»›i Ä‘áºp má»™t cái “bốp†và o ngay giữa trán Ngân Thiết.
Má»™t lần nữa chà ng lại nhảy dá»±ng ngưá»i, kêu “ối†lên má»™t tiếng.
Rồi lại có má»™t giá»ng cưá»i hì hì vang lên :
- Ngươi ngu quá à ! Mấy cây nhá» nhá» dưới chân ngươi là thuốc đó. Ngươi lo nhổ mấy cá» dại Ä‘i. Kẻo Lão nương nương lại ném đá cho ngươi ù đầu sức trán, cho đến khi ngươi cúi được ngưá»i xuống thì thôi.
Xung quanh không má»™t bóng ngưá»i, má»™t thân cây to cÅ©ng không có, như váºy thì Tiểu Kha ẩn núp ở đâu mà có thể thấy được chà ng Ä‘ang là m gì.
Chà ng chưa kịp nghe lá»i thì má»™t viên đá nữa từ đâu bay vèo tá»›i, lướt qua đầu chà ng là m chà ng phải hạ thấp ngưá»i xuống.
Má»™t viên đá bay tá»›i nữa, chà ng lại thấp ngưá»i xuống nữa...
Một viên nữa...
Rồi một viên nữa...
Cuối cùng chà ng vì sợ những viên đá đó Ä‘áºp trúng trán mà phải hạ thấp ngưá»i, thấp đến nổi phải ngồi bệch xuống đất, sắp đè lên các cây thuốc xanh mÆ¡n mởn.
Tức thì từ đâu má»™t bóng ngưá»i hiện ra phang và o Ä‘Ãt chà ng má»™t cái tháºt mạnh.
Ngân Thiết lại nhảy chồm lên kêu la oai oái.
Tiếng cưá»i ha hả cá»§a Bạch Tiểu Kha từ đâu lại vang lên.
Một tiếng nói vo ve như muỗi vang lên :
- Ngươi còn chưa chịu nghe lá»i ta ư? Lì lợm là ăn đòn thêm nữa cho coi.
Bây giỠNgân Thiết mới hiểu ra trả nợ cho Bạch Tiểu Kha còn hơn là m trâu là m ngựa cho nà ng cỡi chạy khắp phố.
Nhưng chà ng có biết đâu hôm nay Bạch Tiểu Kha cưá»i ha hả giá»…u cợt chà ng, nhưng sau mưá»i bốn ngà y thì cÅ©ng tá»›i phiên nà ng bị giống y như chà ng bây giá».
Và cÅ©ng vì thế bá»n ngưá»i há» Bạch rất ngán những lần tá»›i đây giúp Lão nương nương luyện thuốc.
HẾT
|
 |
|
| |