- Không thể học không được, tôi cũng không học không thế đâu.
Nhâm Kiều liên tục gật đầu, một khi đề tài lão sắc quỷ kia bỏ qua một bên, tâm tình cô lập tức tốt hơn, trên mặt thậm chí lộ ra nụ cười.
- Chỉ có điều tôi là cô giáo, không có bao nhiêu tiền.
Nụ cười tươi của cô phối hợp với đôi mắt to một mí rộ lên giống như là một tiểu hồ ly, có vẻ hơi giảo hoạt:
- Ha ha, như vậy đi, tìm một quán rượu nào đó, tôi mời anh uống cà phê được không?
Chuyện này không thể được. Trần Thái Trung lắc lắc đầu, định đùa giỡn dối trá, dùng mấy ly cà phê lừa gạt tôi sao? Rõ ràng thật không phù hợp với quy luật mà, tôi đang giúp cô bảo vệ bát cơm của mình cơ mà.
Dĩ nhiên, những lời này hắn vẫn có thể nói ra chỉ là hắn nói dịu dàng, ít nhất là hắn cho rằng đó là dịu dàng hơn với cô:
- Aizzz, tôi không thích uống cà phê, về phần các thú vui khác cũng vậy.
Nhâm Kiều hơi sửng sốt, trên thực tế, cô chỉ muốn “trước tiên” mời hắn uống cà phê, từ từ tâm sự, sau đó sẽ tìm cách học hỏi hắn cách quay cóp đó như thế nào.
- Vậy thì đi đâu?
Cô xoa xoa tay, giậm chân một cái. Hôm nay cô ăn mặc thật sự hơi mỏng manh.
- Thời tiết hơi lạnh, chẳng lẽ cứ ở đây mà nói chuyện sao?
- Tìm một cái khách sạn nào đó uống chút rượu cho ấm áp.
Trần Thái Trung đề nghị.
- Đúng rồi, cô có mang đủ tiền không vậy?
Hắn đã hạ quyết tâm, tôi dạy cô quay cóp, vậy thì, sẽ tuyệt đối không bỏ tiền ra mời rồi. Tuy rằng chỉ có mấy trăm và hắn cũng không có thói quen chiếm tiện nghi của phụ nữ nhưng trao đổi phải có nguyên tắc, chuyện nào phải ra chuyện đó.
- Tiền uống rượu của cậu là bao nhiêu để tôi còn tính.
Không biết tại sao khi nghe thấy bảo đi khách sạn, Nhâm Kiều cảm thấy hơi lo lắng.
Các khách sạn bây giờ đều là những cửa hàng ăn cơm, bên trên chính là phòng nghỉ cho khách. Cô giáo Nhâm Kiều đi vào khách sạn Phương Hoàng. Ở thành phố Phượng Hoàng mà có được tên như vậy thì dĩ nhiên là có giá trị rất cao.
- Chuyện này không thể được.
Trong một căn phòng nhỏ, Trần Thái Trung tỏ vẻ không hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn. Thật sự trong lòng hắn đâu phải là hắn không hài lòng mà hắn muốn cho thấy, mình không phải là một người dễ dãi.
- Thêm gấp đôi được không?
- Hả!
Nhâm Kiều trợn tròn mắt. Cậu thật là không biết khách khí, rượu còn chưa tới mà đã bắt đầu lo lắng không đủ sao? Người này tại sao lại tỏ ra như vậy chứ?
- Uống trước đã, không đủ rồi tính sau. Chúng ta cứ từ từ nói chuyện đã.
Số tiền cô mang theo đúng là không nhiều lắm. Vừa rồi gọi món ăn, cô đã tính qua, bữa cơm này ít nhất cũng phải hết ba trăm, mất nửa tháng tiền lương của cô rồi.
Trần Thái Trung có tính thiếu kiên nhẫn. Dĩ nhiên nếu thực sự nghĩ cho Nhâm Kiều thì hắn có thể sẽ khác hơn. Nhưng lúc này điều kiện trao đổi chưa thỏa thuận xong cho nên hắn hơi sốt ruột, giống như là khi đang đi tiểu tiện được một nửa bị người khác nắm chặt lấy vậy, khó chịu không nói thành lời. ^_^.
- Như vậy đi, trước hết tôi cho cô xem thủ pháp quay cóp của tôi là được rồi.
Trần Thái Trung cảm thấy hắn hiểu hơn đối phương một chút. Sau khi trao đối cảm thấy có lợi thì mới quyết định. Cứ xem như là dùng thử trước, vụ làm ăn này, ai mà không theo chứ?
Nói xong, hắn liền nghịch chơi cái nhẫn Tu Di, không ngừng đem đồ ăn ở trên bàn biến ra biến vào, ngoài miệng còn giải thích…
- Này, thấy chưa, cái này không tệ chứ?
Nhâm Kiều… trợn tròn mắt.
Cô ngơ ngác sửng sốt ước chừng đến mười phút. Đợi mãi đến sau khi nhân viên phục vụ tiến vào trong mang chén bát vào rồi lại đi ra thì cô mới có phản ứng, ngạc nhiên chỉ vào mũi Trần Thái Trung:
- Cậu, cậu…
Cô lắp bắp“cậu” nửa ngày trời vẫn không nói được lời gì.
- Thứ này dùng rất dễ dàng, tôi có thể cho cô mượn dùng.
Trần Thái Trung nghiêm trang trả lời.
- Bây giờ, cô định đề xuất ra cái gì để trao đổi đây?
Nhâm Kiều lần này thật sự cảm thấy khó khăn. Cô không biết lai lịch của cái nhẫn Tu Di này nhưng cô có thể khẳng định một chuyện. Vật thần kỳ như thế này, tuyệt đối là bảo vật trong bảo vật, cho nên một loạt hành động kỳ quái của cậu học sinh này lúc nãy cũng có thể lý giải dễ dàng.
Nghĩ đến việc người ta muốn đem vật quý giá như vậy cho mình mượn thì hơn ba trăm tiền cơm này thật sự cũng không phải là quá đáng. Cô hơi thẹn thùng:
- Thật là ngại, tôi thật sự không ngờ cậu dùng vật thật kỳ này để quay cóp.
- Vậy bây giờ cô biết rồi đó?
Trần Thái Trung nhìn thẳng vào cô, không nói một lời nào, thuận tay bưng chén rượu nhỏ uống một hơi cạn sạch.
- Tôi thật không biết phải trả bao nhiêu tiền.
Lời nói của Nhâm Kiều trở nên không còn lưu loát nũa, tình huống phải nói lắp như thế này không thường xuyên xảy ra với cô.
- Cậu… cậu nói đi.
Trần Thái Trung cũng hơi khó xử, đối phương có dáng vẻ như vậy, hắn cũng không biết phải xuống tay như thế nào.
Hừ, không quyết đoán ư? Như vậy thật là không tốt! Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
- Tôi có thể ra giá, nhưng sau khi ra giá cô không được mặc cả.
La Thiên thượng tiên ra giá cho phàm nhân, nếu như bị mặc cả thì không phải là rất mất mặt sao?
Nhâm Kiều cau mày suy tư một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Cô có thể hiểu được nỗi băn khoăn của Trần Thái Trung. Bảo vật đắt tiền như vậy cho một người xa lạ mượn thì thật khiến cho người ta phải rất lo lắng. Lỡ như, đến lúc nào đó cô thuận miệng nói một câu: “Thật xấu hổ. Tôi không cẩn thận đã đánh mất…” Thì sợ là hắn sẽ không tức giận đến hộc máu chứ?
Về chuyện này cô đã rất rõ ràng rồi nhưng nói lại việc sở hữu chiếc nhẫn Tu Di của tiên nhân này, người bình thường muốn có là có được sao? Cũng đừng nói đến việc chiếc nhẫn Tu Di này do chính Trần Thái Trung làm, tuy nói là chất lượng thật sự không đảm bảo nhưng chỉ cần hắn dùng thần niệm, nhẫn Tu Di dĩ nhiên sẽ trở về.
- Như vậy…
Trần Thái Trung hơi trầm ngâm.
- Như vậy đi, cô … cho tôi. À không phải, tôi muốn cô cùng với tôi… lên giường.
Yêu cầu này của hắn đối với người ta dường như có hơi quá đáng. Tu nhiên hắn lại không cho rằng như vậy, lần trước cự tuyệt quả phụ, hắn vẫn luôn cảm thấy hối hận.
Về chuyện lợi dụng người ta khi gặp khó khăn ư? Đúng thế, chính là lợi dụng người ta khi gặp khó khăn. Nếu như không lợi dụng lúc người ta khi gặp khó khăn thì có thể nâng cao EQ được sao?
Trên thực tế, lúc nói những lời này tim của Trần Thái Trung đập “thình thịch”, nói là hồi hộp muốn chết cũng không phải là quá khoa trương.
Hắn là xử nam, đúng thế. Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ hơi kỳ quặc nhưng lại là sự thật. Hắn là một người tu luyện điên cuồng cho nên đối với chuyện nam nữ cũng không quan tâm nhiều lắm.
Đối với hắn chinh phục phụ nữ trên giường cũng giống như là đột phá một cảnh giới tu luyện nào đó. Có thể tu luyện với một tốc độ siêu việt mà tiền nhân chưa từng đạt được mới thể hiện giá trị con người của hắn.
Hoàn hảo, hắn nhanh chóng nhớ kỹ điều kiện trao đổi. Tuy nhiên cũng nhờ có kinh nghiệm về vụ việc của Thường quả phụ chứ nếu không thì những lời này hắn thật sự không dám thốt ra.
Không tệ, có thể nói ra như vậy đã chứng minh độ dày da mặt của mình đã tăng lên kha khá rồi! Trần Thái Trung cố gắng khống chế hai mắt của mình, dùng ý chí để đưa nó nhìn thẳng về phía Nhâm Kiều.
Điều thú vị chính là, Nhâm Kiều lại không cho rằng đối phương lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bởi vì cô đã bị hớp hồn vì sự thần kỳ của nhẫn Tu Di. Cô cảm thấy đối với cái đồ vật này thì đối phương ra giá cao bao nhiêu cũng có thể hiểu được. Nhưng dù sao chưa chắc cô đã tiếp nhận cái mức giá này.
Cô trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới đưa mắt đánh giá hắn một cái, trong ánh mắt lộ vẻ buồn bực.
- Cậu… Cậu không lầm chứ? Tôi là cô giáo của cậu đó!
Cô giáo thì đã làm sao chứ?
Trần Thái Trung không tự tin lắm nói:
- Nói thực nếu như không phải cô là cô giáo của tôi mà như người khác thì tôi cũng không để ý tới!
Lời nói này khá phù hợp với thực tế. Tiên linh khí, có thể tùy tiện cho một nữ nhân được sao?
- Yêu cầu của cậu, tôi có thể suy nghĩ.
Nhâm Kiều trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng hai bên cũng nói đến vấn đề chính. Sau đó cô cũng không trả giá mà chỉ tăng thêm điều kiện:
- Chỉ là, trước khi có quyết định cuối cùng, tôi hy vọng cậu có thể trả lời vài vấn đề. Câu trả lời của cậu sẽ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của tôi.
Cô đã nghĩ thông suốt, trao cái thân thể này cho tên học sinh cao to này vẫn còn tốt hơn so với việc bị cái lão sắc quỷ kia cưỡng bức. Tên học sinh này chẳng những có thân hình vạm vỡ mà còn là nhân viên công chức. Quan trọng hơn, hắn lại có cái nhẫn Tu Di thần kỳ kia, thì hắn có thể là người bình thường hay sao?
- Câu hỏi như thế nào vậy?
Trần Thái Trung nhướn mày, hơi mất hứng một chút. Tuy nhiên cuối cùng hắn cũng gật gật đầu:
- Tùy cô, nhưng nhớ kỹ là cô nhờ tôi đó.
Nhâm Kiều đã quen với giọng điệu mạnh bạo cứng rắn của hắn cho nên cũng không để ý. Cô chìa ngón tay trỏ thon dài ra rồi nói:
- Câu hỏi thứ nhất, cậu có phải là xử nam hay không?
- Tôi ư? Chuyện đó là dĩ nhiên.... À không phải, tôi không phải xử nam.
Trần Thái Trung bị hỏi gấp nên nhất thời không kịp ứng biến. Hắn còn tưởng vấn đề mà cô giáo Nhâm hỏi sẽ có quan hệ đến cái nhẫn Tu Di.
- Chuyện này rất quan trọng hay sao?
Thực lòng mà nói, hắn cũng không cho rằng chuyện này quá quan trọng. Chỉ là suy nghĩ kỹ thì trong lòng của hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, cái từ xử nam này cũng không phải là lời ca ngợi gì. Nhưng nói đó là từ ngữ chê bai thì cũng là có hơi gượng ép.
Dù sao hắn cũng cảm thấy, không thừa nhận sẽ giúp mình có chút mặt mũi. Hắn phủ nhận một phần cũng bởi vì câu hỏi của Nhâm Kiều khiến hắn cảm thấy không hài lòng. “Chuyện này đối với cô rất quan trọng hay sao? Hừ vậy thì ta cũng sẽ không thừa nhận mà trả lời cô.”
- A!
Nhâm Kiều gật gật đầu, không tỏ ý gì:
- Như vậy, lần đầu tiên cậu cùng với người khác phái có quan hệ... Cậu đã quan hệ được bao lâu rồi? Cậu yên tâm, tôi không hỏi cô bé kia là ai đâu.
- Cách đây không lâu.
Không biết tại sao, Trần Thái Trung đột nhiên nhớ tới Dương Thiến Thiến, lấy cô nàng làm tham chiếu để trả lời. Bạn học Dương Thiến Thiến, tôi cho cô mượn cái nhẫnTu Di này mà không toan tính gì, mượn cô để trả lời một chút, cô cũng không phản đối chứ?
- Lúc cậu đi vào trong thân thể của cô ấy, cô ấy đã nói gì vậy?
Ánh mắt Nhâm Kiều hiện lên một vẻ vô cùng kỳ quái. Dường như vừa trêu tức lại có chút chờ mong, một chút quan tâm, nói chung đó là một vẻ rất kỳ quái.
Biểu hiện này của cô thật khiến ta không thích. Trần Thái Trung nhăn nhăn mày:
- Ừ, cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói "Đau, đau quá" thôi.
Dương Thiến Thiến, nàng ta là xử nữ chăng? Xử nữ... thì đương nhiên phải đau.
- Vậy lúc cậu ra khỏi người cô ấy, chính là lúc cậu mềm người đi rồi.
Cô giáo Nhâm lại lộ vẻ như lúc nãy:
- Cô ta nói gì vậy?
- Cô ta nói…..
Trần Thái Trung có vẻ không chống đỡ được, thêu dệt bịa đặt thật không phải là điều đơn giản.
- Ừ, cô ta nói “Hình như nó nhỏ lại rồi, trở ra đi”. Ừ đúng là như vậy.
- Sau đó, cô ta lại tiếp tục làm gì?
Câu hỏi của Nhâm Kiều thật sự rất cổ quái:
- Ví dụ như lúc cầm chỗ đó của cậu vậy. Dù sao chuyện cũng đã diễn ra không lâu, cậu cũng không phải không nhớ kỹ được, phải không?
- Đúng thế, cô ấy đã cầm chỗ đó của tôi.
Trần Thái Trung hơi có vẻ thẹn quá hóa giận. Trên thực tế, một mỹ nữ ở trước ánh đèn mập mờ hỏi hắn vấn đề này đã khiến cho chỗ đó của hắn "tức giận không kìm chế được"
- Nắm rất lâu …. nãy giờ cô đã hỏi nhiều lắm rồi, đã xong chưa vậy?
- Ha ha.
Nhâm Kiều khẽ nở ra một nụ cười, dưới ánh đèn, nụ cười của cô chẳng những vẫn ranh mãnh như cũ mà dường như còn có hơi mập mờ:
- Hỏi xong rồi, cậu có chuyện gì cần hỏi tôi không?
- Không có!
Dưới bụng của Trần Thái Trung đau nhức, còn hỏi vấn đề gì nữa. Với lại, hắn chưa từng trải qua tình trạng này, chưa từng với bất kỳ ai nói chuyện về chủ đề này sâu đến như vậy.
- Tôi không thể chờ đợi được nữa!
Hắn nói thật lòng, dù sao hai bên cũng đã nói chuyện dây dưa về đề tài này một hồi. Hắn cũng không xấu hổ mà nói thẳng ra:
- Thuê phòng nha?
- Câu trả lời của cậu nói cho tôi biết, cậu còn là xử nam!
Nhâm Kiều khẽ nở ra một nụ cười, một nụ cười đắc ý còn có chút... vui mừng?
- Được rồi, tôi là xử nam, xử nam thì làm sao?
Trần Thái Trung đã tức giận đến mức không kìm chế được, hai cái đầu trên dưới đều đang rất tức giận:
- Tôi đã nói với cô rồi bây giờ cô đã chiếm tiện nghi lớn.
- Cậu dường như đang rất tức giận?
Thân thể Nhâm Kiều nhích lại gần, bàn tay nhẹ nhàng đặt vào bụng dưới của hắn, sau đó khẽ xuýt xoa rồi nói:
- Chà, thật là lớn quá...
- Cô không phải là xử nữ à?
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng:
- Tuy nhiên được rồi... tôi cũng không tính toán.
- Cái đó của cậu, thật sự rất lớn.
Nhâm Kiều ngẩng đầu, vô cùng dịu dàng nhìn hắn:
- Chỉ là cái chỗ của tôi cũng rất chật, cậu nhất định... Sẽ vô cùng đam mê, Ừm, sẽ cực kỳ thoải mái.
- Những người khác, đều nhỏ hơn tôi sao?
Lúc nói câu này, trong lòng của Trần Thái Trung cảm thấy trong lòng lẫn lộn, chẳng rõ là giác gì:
- Cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy cái nào to như vậy à?
- Tôi đã thấy, cũng to không kém gì của cậu.
Nhâm Kiều nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn chăm chăm vào cặp mắt của hắn, có vẻ hơi mông lung gì đó.
- Chỉ là, đều là nhìn trên phim ảnh thôi.
- Xem rất nhiều phim đồi trụy sao cô giáo xinh đẹp?
Trần Thái Trung càng mờ mịt, không dám tin, tự đặt câu hỏi.
- Vậy ý của cô là, những người mà cô gặp ngoài đời, đều nhỏ hơn tôi sao?
Con người đối với nhiều vấn đề vốn dĩ đã tò mò bẩm sinh. Ngay cả đến La Thiên thượng tiên cũng không phải là ngoại lệ.
- Ở ngoài đời, tôi mới chỉ gặp qua một cái của cậu.
Nhâm Kiều thành thực nhìn hắn.
- Tôi còn là xử nữ. Tuy nhiên có thể sẽ không ra máu, bởi vì khi còn bé tôi đã bị rách...
Không hiểu sao trong lòng Trần Thái Trung cảm thấy rất thoải mái, thậm chí hắn còn bức bách bản thân mình không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
- Làm sao cô biết, cô sẽ khiến cho tôi rất thoải mái, lỡ như không phải như thế thì sao? Tuy cô có thể đánh lừa tôi, nhưng tôi sẽ tin tưởng cô.
- Tin tưởng tôi đi, cậu nhất định sẽ rất thoải mái.
Nhâm Kiều mỉm cười nhìn hắn.
- Tôi còn tưởng rằng cậu không phải là xử nam. Lần này thì tốt quá, cả hai đều là lần đầu tiên.
- Cô tuyệt đối không phải là lần đầu tiên.
Trần Thái Trung khó khăn nói thẳng:
- Nếu không phải như vậy thì tại sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy? Tôi đã sống bảy trăm... đã lớn như vậy mà chưa từng thấy xử nữ nào như cô.
- Hừ, đàn ông các người thì biết cái gì chứ?
Nhâm Kiều hừ nhẹ một tiếng, trong khoảnh khắc ánh mắt của cô hiện lên một vẻ gì đó:
- Được rồi, tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần chứ?
Nhìn vào ánh mắt của cô, Trần Thái Trung có cảm giác giống như mình là muỗi bị mạng nhện quấn lấy vậy. Trong giây lát hắn cảm thấy hơi hối hận: Hơn bảy trăm năm giữ thân đồng tử, cứ như vậy mà phá hay sao? Lợi hay không lợi đây?
- Cậu dường như hơi do dự phải không?
Ánh mắt của cô giáo Nhâm Kiều trở nên vô cùng hiểm độc. Mà hình như bây giờ cũng là thời khắc rất nhạy cảm của cô thì phải?
- Không muốn cùng với tôi có phải không?
- Ở đâu vậy? Sao lại không chứ?
Trần Thái Trung cắn răng một cái, trong lòng thầm tính toán, ta cũng không muốn xuyên không một lần nữa.
(*): thấp: ẩm ướt, lão thấp tạm dịch là nhiều nước.
- Đang nghĩ gì thế, Trần Thái Trung?
Nhâm Kiều vươn bàn tay ra khỏi mớ chăn bông, uể oải xoa xoa khuôn mặt của Trần Thái Trung, dùng một giọng nói giống như nỉ non hỏi hắn.
- Ừ, tôi đang nghĩ gì đây nhỉ?
Trần Thái Trung ngẩn ngơ nhìn cánh tay trắng nõn đang thò ra khỏi chăn bông. Hắn vô thức sờ sờ vào trong đó, bàn tay truyền lên một cảm giác lành lạnh mà lại mềm mại đầy xúc cảm... Đẹp quá.
- Tôi đang suy nghĩ nên gọi cô là cô giáo hay gọi là lão thấp. Cô thực sự là quá ướt.
Hắn lại tiếp tục ăn nói lộn xộn.
- Ừm, sướng quá, chẳng trách có nhiều người thích làm cái chuyện này.
Sự sung sướng thấm sâu vào tận trong xương tủy khiến cho hắn như quên hết tất cả. Trước kia chuyện này hắn chưa từng biết đến, không ngờ trai gái làm chuyện này với nhau, lại mê người như vậy.
- Ẩm ướt ư? Không tốt sao?
Đôi mắt của Nhâm Kiều tràn đầy đam mê, tựa hồ như đang ở trong làn sương mù nhìn hắn vậy. Từ trong mũi uể oải phát ra một câu nghi vấn:
- Không biết có tốt không, tuy nhiên có vẻ khi ẩm ướt, hệ số ma sát có hơi giảm.
Trần Thái Trung học vật lý cũng không tệ lắm.
- Nếu hệ số ma sát lớn, liệu có phải sẽ thoải mái hơn không?
- Cậu muốn chết.
Nhâm Kiều khẽ đánh vào người hắn bằng nắm tay mềm mại yếu ớt.
- Đây là lần đầu tiên của người ta, cậu đã không nhẹ nhàng một chút mà còn nói là chưa đủ nặng hay sao?
- Trừ lúc cô cởi quần áo ra, còn những thứ khác... Thật không giống như là lần đầu tiên.
EQ của Trần Thái Trung cũng không phải là quá thấp. Trong trường hợp này, xơi thì đã xơi rồi, nói vài câu dễ nghe cũng chả chết ai.
- Cô quá thuần thục.
Kỳ thực trong lòng Trần Thái Trung vẫn còn đang ghen, ai nói là thần tiên thì không ăn giấm chua chứ?
- Tôi hơi nghi ngờ.
- Cậu không tin tôi?
Đôi mắt của Nhâm Kiều trợn to lên. Có thể nhận ra là nàng hơi mất hứng. Dùng lẽ thường mà nói, một nữ nhân bị mất cái thứ quý giá lần đầu tiên mà không được công nhận, thì ai mà chẳng buồn bực chứ.
- Vậy thì sao?
EQ của Trần Thái Trung dù là có thấp thì cũng biết là lúc này không thể tranh cãi quá lên, làm người không thể hơi tí là lầm ầm, cho nên hắn nở ra một nụ cười:
- Ha ha, đây không phải là do tôi ghen hay sao? Đúng rồi, cô nói thử xem, tại sao cô lại thuần thục đối với chuyện này như vậy.
- Cậu không cần biết chuyện này.
Nhâm Kiều khẽ xoa xoa khuôn mặt của hắn, trên mặt nở ra một nụ cười:
- Cậu thật sự ghen ư?
- Thật.
Trần Thái Trung vô cùng thành thực gật đầu.
- Được rồi, để tôi bồi tội được không?
Đùi phải của Nhâm Kiều áp xuống chân trái của hắn, bắp đùi mềm mại của nàng không ngừng rung rung. Đôi mắt quyến rũ:
- Cậu muốn tôi đền như thế nào?
- Thật là ẩm ướt! Cô đặt toàn bộ lên đùi của tôi rồi!
Trần Thái Trung có cảm giác chân của mình trở nên trắng trẻo khác thường.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục một lần nữa.
Vào lúc hắn khó khăn tiến vào, chợt hắn nhớ ra một vấn đề quan trọng:
- Đúng rồi, cô có khả năng khiến nó không ẩm ướt không vậy?
- Cái của tôi quá chật.
Nhâm Kiều nhắm mắt lại, bắt đầu sự hưởng thụ.
- Không ẩm ướt vẫn không làm khó cậu chứ?
- Làm khó tôi sao?
Trần Thái Trung mặc kệ, dùng sức đẩy một cái.
- Muốn làm khó tôi ấy à, hừ, trên thế giới này... không người nào có khả năng.
- A!
Nhâm Kiều rên lên một tràng thanh âm, hai bàn tay ghì chặt lấy đôi vai vạm vỡ của Trần Thái Trung. Cô hít một hơi dài:
- Được rồi, cậu nhẹ nhàng một chút, tôi đã làm cho nó rộng ra rồi, mà vẫn không được sao?
- Của tôi rất lớn phải không?
Trần Thái Trung hơi đắc ý.
- Rất là lớn, đó là thứ sắt thép gì vậy?
Nhâm Kiều không muốn mở mắt, cô dùng gót chân đá vào bắp đùi của hắn
- Nhanh nữa đi...
Sau nửa giờ
- Có muốn đổi tư thế hay không?
Mồ hôi của Nhâm Kiều đã ướt đẫm trán, nhưng vẫn miệt mài không biết mệt.
Trần Thái Trung cũng không muốn rời khỏi người của cô, hàm hồ trả lời:
- Ừm, để lần sau đi, lần này cứ như vậy đi, cứ như vậy rất tốt.
Lại nửa giờ sau, trong phòng cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại. Trần Thái Trung nhìn Nhâm Kiều đã co mình lại một khối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.
Đôi mắt của Nhâm Kiều không mở ra nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm tư trong đầu hắn.
- Tôi muốn biết tại sao cô lại có thể thành thục như vậy, làm sao lại biết mình hẹp như vậy chứ?
Trần Thái Trung hơi suy nghĩ một chút.
Nhâm Kiều không trả lời hắn.
- Được rồi, cho cô, đây là nhẫn Tu Di.
Trần Thái Trung bỗng nhiên có một suy nghĩ ác độc. Cô không nói thì người khác cũng không biết ư? Cùng lắm thì tôi đi thử với người khác, cô nói hẹp là hẹp sao? Lừa gạt ai đó?
- Chỉ là, không cần cô trả, cho cô luôn đó!
Hắn đã lớn như thế này rồi, đã sống hơn bảy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nếm trải cái tư vị này. Cảm thấy đáng giá cho nên hắn nhất thời nảy sinh lòng tham, muốn thay đổi nội dung trao đổi.
- Nhưng vật này quá quý báu!
Nhâm Kiều không tin được vào lỗ tai của mình. Dĩ nhiên cô sẽ không cự tuyệt, ai gặp tình cảnh này cũng sẽ không từ chối.
- Không sao, cùng lắm thì tôi lại làm cái nữa là được.
Nhìn người ngọc ở dưới thân mình đang vui mừng, Trần Thái Trung cảm thấy hơi đắc ý. Trong lòng hắn đang thầm cân nhắc một vấn đề khác : “Liệu có nên nói cho nàng ta biết, có được tiên linh khí của mình, dung nhan của nàng sẽ ngày càng kiều diễm hơn không?”
Nhìn người phụ nữ đã từng có quan hệ xác thịt với mình vui mừng quả là một chuyện rất vui vẻ. Trong khoảnh khắc hắn nhận thức được điều này.
Đột nhiên, Nhâm Kiều nghe được những lời này, hai mắt cô trợn tròn lên:
- Cậu nói cái gì? Cậu nói... cái nhẫn Tu Di này là do cậu làm ra sao?
Thứ này chẳng lẽ không phải là bảo vật di truyền của nhà hắn ư?
- Đúng thế, là do tôi tự làm.
Trần Thái Trung tiếp tục đắc ý:
- Đây là đồ thứ phẩm, sau này có nguyên liệu tốt hơn, tôi sẽ...
- Đồ thứ phẩm ư? Cậu nên đi chết đi!
Nhâm Kiều kêu to lên một tiếng, nhấc chân đá mạnh một cước vào hắn. Cặp đùi đang khép mở ra, thật là giống như sương lạnh trên đóa hoa cúc mùa thu, rất mê người.
Trần Thái Trung dĩ nhiên là không chịu được một cước này. Hắn đang suy nghĩ việc có nên tiết lộ chuyện tiên linh khí cho cô biết hay không, chưa kịp phòng bị đã bị Nhâm Kiều đá mạnh ngã ngửa xuống giường.
Kỳ quái, Trần Thái Trung nổi giận đùng đùng ngồi dậy:
- Tôi tặng nhẫn Tu Di cho cô, vậy mà cô lại trả cho tôi một cước này sao? Sớm biết như vậy thì tôi chỉ cho cô mượn, làm người tốt quả thật là không hay!
- Cậu chính là một tên lừa gạt!
Nhâm Kiều đã không còn kích động như trước nữa, tuy nhiên cô vẫn không thể tha thứ cho sự lỗ mãng của mình.
- Tại sao cậu không sớm nói cho tôi biết cái này là do cậu làm.
- Chuyện này dĩ nhiên không thể nói.
Trần Thái Trung lạnh lùng nhìn cô một cái, bắt đầu lấy quần áo mặc vào.
- Nếu như cô không muốn gặp phiền toái gì thì tốt nhất đừng nói cho người khác biết sự kỳ diệu của đồ vật trên tay cô.
Chỉ số EQ của Nhâm Kiều không biết là cao hơn hắn bao nhiêu, vừa nghe được những lời này cô lập tức hiểu ra, mình đã trách nhầm hắn. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, sợ rằng đến bây giờ cô vẫn không nói ra cho ai biết cả đâu.
- Thái Trung...
Nhìn hắn quay đi, Nhâm Kiều run rẩy kêu lên một tiếng. Đáng tiếc hắn đã đi thẳng không quay đầu lại.
- Mình đã làm anh ấy tổn thương rồi.
Nhâm Kiều bắt đầu hối hận, sự hối hận này nhanh chóng tràn ngập nội tâm cô.
- Anh ấy thích mình như vậy, chuyện bí mật gì cũng nói cho mình biết...
Nàng không biết là, khi vừa ra khỏi phòng, Trần Thái Trung lại đang thầm nghĩ: “Xem ra nên làm thêm vài cái nhẫn Tu Di nữa , không chừng lại tìm được người phù hợp để song tu với mình. Như vậy chẳng phải sẽ tiến triển nhanh hơn hay sao?
Trong lòng Trần Thái Trung đã bị thứ cảm giác sung sướng đó làm cho mê muội. Thật giống như câu châm ngôn: “Nhà cũ mà đã cháy thì sẽ cháy nhanh hơn nữa”.
Ngày hôm sau, Trần Thái Trung đi đến một cái phố điện tử, dạo quanh nửa ngày sau đó lấy ra sáu trăm đồng, mua một cái chảo.
Cái chảo này dĩ nhiên không phải là để xào rau tráng trứng. Thôn Đông Lâm Thủy quá vắng vẻ, không có truyền hình cáp, cho nên muốn xem chỉ có thể dùng ăn-ten. Ở Ủy ban thôn thì đã có ăng-ten rồi cho nên hắn muốn mua một cái chảo vệ tinh để xem được nhiều đài hơn.
Cái chảo này rất mắc, nghe nói là loại "Chảo bắt sóng liền một lúc được hai vệ tinh" gì đó. Tuy nhiên nó hơi lớn, khoảng chừng một mét tám, nhìn cái chảo quá lớn này, trong lòng Trần Thái Trung hơi cảm thấy buồn bã.
Hừ, cái nhẫn Tu Di sớm không tặng cho người ta, muộn không tặng cho người ta, tại sao lại tặng đúng vào lúc này. Cái chảo lớn như vậy, làm sao ta có thể mang về được chứ?
Thực ra, cho dù hắn vẫn còn cái nhẫn Tu Di thì ở phố điện tử có nhiều người đông như vậy hắn chưa chắc đã có cơ hội để cất vào đó. Cái này không giống như không gian nhỏ trong "Tiên nhân khiêu" hồi trước. Ở trước mặt công chúng, không dùng phép thuật của tiên gia vẫn tốt hơn. Tóm lại, buồn bực cũng chỉ vô dụng.
- Ông chủ, bình thường các ông bán chảo thì mang đi như thế nào?
- Bình thường có khuân vác, chỉ là bây giờ đã là cuối năm cho nên khuân vác ít hơn trước nhiều.
Ông chủ đưa ngón tay chỉ vào một trong hai người đang cãi nhau bên cạnh:
- Cái cậu có vóc dáng người thấp gầy kia chính là khuân vác.
Coi như xong, Trần Thái Trung đã nghe hai người này cãi nhau một lúc lâu rồi. Cái người thành phố cao lớn kia muốn nhờ người khuân vác thấp gầy giúp anh ta mang mười cái ổn áp đến đầu phố. Người khuân vác kia ra giá sáu mươi đồng, nhưng người thành phố không chịu, chỉ chịu trả hai mươi. Hai người cãi nhau đã nửa giờ. Lúc này hai mươi cái ổn áp đã được lấy ra. Thế nhưng người thành phố cao lớn kia lại có vẻ không muốn tự mình mang đi.
- Hừ, nếu như không phải cơ eo của tôi đang đau, thì tôi sẽ tự vận chuyển lấy.
Người khuân vác hai mắt nhìn lên trời, một phân tiền cũng không chịu giảm xuống:
- Vậy ông đi tìm người khác đi, tôi không tin ông có thể tìm được người khuân vác nào khác nữa. Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, cuối năm mà tôi không trở về nhà, tôi có phải là bị thiệt thòi hay không?
“Hừ, vậy thì lướt đi cho nhanh. Mình sẽ tự vác về vậy.” Trần Thái Trung cắn răng dẫm chân một cái, thân hình hơi nghiêng xuống, đợi cái chảo lớn sắp đặt lên vai.
- A, đây không phải là Trần Thái Trung hay sao? Cậu đang làm gì thế?
Một chiếc xe con dừng trước mặt hắn. Loại xe Santana 2000, có giá tối thiểu cũng 180 nghìn đồng. Từ trong xe chui ra một cái đầu bóng lộn, trên tay còn cầm một cái đồ vật đen sì sì. Để ý kỹ, Trần Thái Trung lập tức nhận ra đó chính là bạn học cùng cấp 2 của mình, Đặng Siêu. Thằng ranh này đang cầm trên tay một chiếc điện thoại to khổng lồ, trên khuôn mặt lộ vẻ đắc chí tự mãn.
- Này, Trần Thái Trung đã lâu không gặp nhau, gần đây cậu có bận gì không?
- Không bận gì cả, tôi vừa mua chảo mà đang muốn mang về.
Trần Thái Trung không thèm quan tâm. Thực ra ấn tượng của hắn đối với Đặng Siêu hơi nhạt nhòa. Không phải là trí nhớ của hắn không tốt mà là Đặng Siêu thật sự rất bình thường.
- Có muốn giúp đỡ không?
Đặng Siêu nhiệt tình.
- Cậu không giúp được gì đâu!
Trần Thái Trung lắc lắc đầu, đây chính là câu nói thật lòng của hắn.
- Xe của cậu quá nhỏ, đút không vừa thứ đồ lớn như vậy.
- Đúng thế.
Đặng Siêu nhìn cái chảo, gật gật đầu:
- Nhưng không phải là tôi không giúp được cậu. Chiếc xe này của tôi không phải là để dành cho công việc này. Chúng ta tùy ý mua một chiếc xe tải trị giá tầm tám mươi nghìn nào đó, rồi lái nó mang cái chảo đi.
Lời nói này cũng như không. Tùy ý tìm một công nhân lao động còn đơn giản hơn so với tìm xe để chở cái chảo này đi. Cái xe kéo nào ở đây đều trị giá ít nhất năm sáu vạn. Còn hàng secondhand, giá tiền càng không cần phải nói.
Y nói như vậy đơn giản là muốn nói cho Trần Thái Trung biết. Chúng ta là bạn học cũ, cậu nhìn xem, chiếc xe của tôi chính là Santana 2000 đáng giá hơn nhiều so với số tiền 80 nghìn đồng.
Đáng tiếc chính là, dùng chiêu này với Trần Thái Trung so với việc dùng mị nhãn để quyến rũ người qua đường cũng không khác biệt gì mấy. Hắn ngẩng đầu nhìn Đặng Siêu:
- Ừ, như vậy đi, cậu giúp tôi mang thứ này lên đầu phố, đến chỗ đó thì có xe kéo, được không?
- Nhưng trên tay tôi đang cầm một chiếc điện thoại đắt tiền. Cậu có nhìn kỹ không đấy?
Đặng Siêu chìa chiếc điện thoại trong tay ra cho hắn xem.
- Hơn mười nghìn đồng đấy!
- Đó là giá thị trường năm kia!
Trần Thái Trung hung hãn nhìn thằng nhãi trước mắt. Hắn đã muốn mua chiếc điện thoại di động này lâu rồi cho nên đối với giá thị trường vẫn thường hay quan tâm. Chỉ là sau khi mua TV, tiền để hắn đi gọi điện thoại cũng còn không đủ nữa là.
- Nói đi, cậu giúp hay không giúp?
Mỉa mai người khác không thể nói thẳng ra. Hắn cùng với Đặng Siêu lại không hiểu nhau. Đặng Siêu liền cảm thấy chán nản:
- Thằng ranh nhà cậu suốt đời chỉ có thể làm người khuân vác. Tôi mặc kệ cậu, tôi còn có việc.
Nói xong, y liền nổ máy, chạy vụt đi.
- Cái quái gì đây?
Trần Thái Trung thầm kêu một tiếng trong lòng. Hay lắm thằng ôn con, đừng để tao bắt được, tao đường đường là một cán bộ nhà nước, mày lại không biết giúp một tay hay sao?
Nói tới nói lui, nhưng hắn không để trong lòng. Hắn cho rằng mỗi người đều có quyền khoe khoang sự giàu sang tài giỏi của mình. Đây là một chuyện rất bình thường, chỉ cần hắn không khiến mình cảm thấy bị uy hiếp hoặc có nguy cơ bị uy hiếp thì chẳng là gì cả.
Dĩ nhiên, nếu như thứ mà Đặng Siêu cầm trong tay là cái điện thoại màn hình tinh thể lỏng thì trong lòng hắn cũng chưa chắc đã bình thản như vậy.
- Thái Trung.
Bỗng có tiếng người gọi hắn, hơn nữa thanh âm vô cùng quen thuộc.
Đúng vậy, rất quen thuộc, hai người chia tay nhau vẫn chưa đến nửa ngày, làm sao có thể không quen thuộc chứ? Nhâm Kiều đang đứng ở trên con đường đối diện ngoắc ngoắc tay với Trần Thái Trung.
- Tới gần đây đi.
Trần Thái Trung ngước mắt lên nhìn cô, đôi tay cầm chiếc chảo rung rung. Ý của hắn rất rõ ràng: “Tôi ở chỗ này đang vác một thứ lớn như vậy, cô còn không tự mình đi tới?”
Nhâm Kiều đi tới mang theo một làn gió, bàn tay nắm chặt lấy lỗ tai của hắn:
- Cậu đêm qua độc ác như vậy, bây giờ tôi có thể cử động được sao?
- Cô đi rất nhanh mà.
Trần Thái Trung nhăn mày lại, thái độ của hắn không tốt lắm. Rạng sáng nay sau khi rời khỏi khách sạn Phượng Hoàng, hắn cảm thấy hơi thất vọng và buồn bực.
- Cậu cũng không chịu nhường nhịn một chút sao?
Nhâm Kiều biết tâm tình của hắn không tốt nên hạ giọng làm nũng.
- Người ta cái gì cũng đều cho cậu rồi vậy mà cậu còn vô tình như vậy, nói đi là đi sao?
Nếu như cô nói từ khác thì Trần Thái Trung chưa chắc đã tỏ vẻ ra sao, nhưng hai từ " Vô Tình" lọt vào tai khiến cho hắn phải giật mình. "Vô Tình" không phải là chỉ không có xúc cảm gì sao?
- Tôi cảm thấy hơi thất vọng và đau khổ.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng giải thích.
- Tôi đối với cô tốt như vậy...
- Được rồi, tôi biết mình sai rồi.
Nhâm Kiều ôm lấy cánh tay trái của hắn cọ cọ bộ ngực cao ngất của mình lên tay hắn, thấp giọng nói.
- Khi nào quay về tôi sẽ đền bù tổn thất cho cậu, được không?
Trần Thái Trung nghe thế thì trong lòng lập tức cảm thấy rung động, trong chốc lát cảm thấy hơi vui vẻ:
- Ừ, được rồi tìm tôi có chuyện gì không mà đến tận chỗ này?
- Việc gấp.
Nhâm Kiều hạ giọng nói:
- Ngày hôm qua cậu nói, cái nhẫn Tu Di này chế tạo rất dễ dàng phải không?
- Nói bậy! Tôi nói dễ dàng à?
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn nàng, lắc lắc cái chảo trong tay.
- Nếu dễ dàng làm ra thì tôi còn phải đổi sang nghề khuân vác sao?
- Tôi mặc kệ.
Nhâm Kiều bắt đầu trêu chọc.
- Tôi kể với ông xã của của tôi, cô ấy nói cũng muốn có một cái. Lần này hai chúng ta đều tham gia cuộc thi.
- Ông xã của cô?
Trần Thái Trung nghe nói như vậy thì trong lòng cảm thấy tức giận, hung dữ tránh sang bên cạnh.
- Nói hắn nằm mơ đi. Cô tránh xa tôi ra một chút!
- Là chị em của tôi, là bạn cùng phòng ở trường Sư phạm.
Nhâm Kiều nhìn thấy hắn tức giận thì trên khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi như đóa hoa. Nụ cười này xuất phát từ niềm vui ở trong lòng.
- Gọi như vậy, chỉ là đùa giỡn thôi.
- Ông xã của cô là con gái ư?
Trần Thái Trung lắc đầu.
- Vậy cũng không được, đó là bạn của cô, không phải là bạn của tôi. Chuyện này không có thương lượng gì hết, cô giúp tôi từ chối cô ta đi.
- Cô ta có thể đáp ứng cậu một chuyện.
Nhâm Kiều nhìn hắn tràn đầy thâm ý, khóe môi nở ra một nụ cười:
- Cậu không cân nhắc sao?
Mồi ngon bày ra trước mắt, Trần Thái Trung hơi cảm thấy khó xử, trong lòng thầm tính toán.
Nam nhân chính là như vậy, muốn có thật nhiều nữ nhân. Trần Thái Trung trước kia chưa từng nghĩ như vậy nhưng sau buổi sáng hôm nay với Nhâm Kiều, ma quỷ trong lòng hắn đều đã được giải thoát ra.
Nhưng mà nhẫn Tu Di thật sự không dễ dàng mà làm ra như vậy. Không nói đến việc hắn phải hao phí "Tiên thiên giáng khí" mà nguyên liệu cũng không phải dễ dàng mà kiếm được. Ngày mai các cô này đã tham dự cuộc thì rồi à? Làm sao mà sản xuất kịp?
Hơn nữa chuyện này càng nhiều người biết cũng không phải là chuyện tốt. Hắn không phải là sợ người ta biết mà là hắn không muốn gặp phiền toái, không có người tu chân nào thích gặp phiền toái cả.
- Để tôi suy nghĩ một chút.
Giọng điệu của hắn cho thấy hắn đã dao động hơn một chút.
Đúng lúc này, một chiếc xe Santana 2000 dừng lại bên cạnh hai người, lái xe chính là Đặng Siêu.
Ở ghế lái phụ, một cô gái đi xuống xe với dáng người đoan trang và chiếc eo thon nhỏ. Điều khiến người ta tức giận không thôi chính là, đây là vào mùa đông mà ngay cả quần áo kín đáo cũng không thèm mặc.
- Bà xã, thì ra ở đây khiến cho người ta tìm mãi.
Giọng nói của cô nàng hơi khàn khàn chẳng trách lại lại gọi là "Ông xã"
Trần Thái Trung phải vác cái chảo trên vai, không nhìn thấy được khuôn mặt của người phía trước. Hắn cố gắng ngước nhìn một cái, lại là một mỹ nữ chăng?
- Chậc...
Nhìn thấy khuôn mặt của người phía trước, hắn liền hít một hơi dài:
- Được rồi, chuyện này thật ra có thể thương lượng được.
Thật là đáng sợ, ông xã của Nhâm Kiều chẳng những râu ria mà trên má phải có có một vết sẹo to như cái đít chai, gồ gề đủ màu sắc, trông thật sự khiến người ta giật mình.
Đối với quan niệm của Trần Thái Trung thì chưa đến mức kỳ thị cô ta. Nhưng vừa rồi trong đầu hắn có suy nghĩ muốn nữ nhân này đáp ứng "một sự tình". Nghĩ đến chuyện này, trong lòng của hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Xong rồi, đã nhìn thấy rồi, từ nay về sau có che kín mặt cô ta lại cũng đã chậm.
Trần Thái Trung không muốn cho con người chán ghét này đi theo mình. Hắn muốn cho cô gái này mau cuốn xéo đi.
- Được rồi, Nhâm Kiều chuyện này tôi đáp ứng, nhưng về điều kiện tôi muốn sửa đổi.
Ông xã của Nhâm Kiều nhoáng một cái đã đi tới gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung:
- Điều kiện gì vậy? Cậu chính là ông xã của bà xã tôi sao?
Ông chủ bán chảo đang hí hoáy sắp xếp lại hàng hóa. Nghe thấy những quan hệ lộn xộn này nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái. Sau đó lập tức hít môt hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy run rẩy, lúng túng cúi đầu xuống. Chỉ là lần thu xếp hàng hóa này, đôi tay của ông đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Trần Thái Trung không để ý đến đến cô ta, thậm chí còn không có dũng khí nhìn cô ta một cái. Hắn quay đầu về phía Nhâm Kiều.
- Đúng thế, lần này tôi sẽ đưa ra điều kiện khác.
- Cậu uy hiếp bà xã của tôi làm cái gì?
EQ của ông xã này dường như cũng không cao lắm, hung dữ nhìn hắn, cánh tay khoác lên vai của Nhâm Kiều.
- Bà xã, giữa trưa nay chị mời em đi ăn cơm. Còn cuộc thi ngày mai, chiều nay hai ta cùng nhau học.
Nhâm Kiều không để ý đến cô ta, chĩa ngón tay ra chỉ vào Đặng Siêu đang há hốc miệng.
- Cậu mau tới giúp đỡ, đem cái chảo này tới đường chính, nhanh lên, chúng tôi sẽ đuổi theo.
- Tôi ư?
Đặng Siêu ngạc nhiên chỉ tay vào mũi của mình.
- Cô đang bảo tôi.
- Sao lại nhiều chuyện như vậy, anh có làm không? Lời của bà xã tôi mà cũng không nghe à?
“Ông xã” tức giận mắng nhiếc hắn.
- Nhanh lên, còn không mang đi, sau đó đi ăn cơm trưa.
Đặng Siêu ngẩn người trong vòng nửa phút, sau đó không cam lòng đi xuống xe, nhìn Trần Thái Trung từ trên xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm.
- Thái Trung, sau này tao sẽ cho mày biết tay.
Hắn không thể chọc tức bà chủ của mình. Mà bà chủ bây giờ đối đãi với hắn quả là không tệ, hắn chỉ có thể trút cơn tức giận này lên bạn học của mình.
Trần Thái Trung không quan tâm tới suy nghĩ của y. Tuy nhiên chuyện này đã khiến hảo cảm của hắn đối với cô gái này tăng lên một chút.
- Hai người từ từ hẵng đi ăn cơm đi, tôi với Nhâm Kiều còn có chuyện cần nói với nhau.
Có Đặng Siêu giúp đỡ, Trần Thái Trung nhanh chóng mang được cái chảo về nhà. Sau khi sắp xếp xong, hắn lại đi gặp Nhâm Kiều.
- Ông xã này của cô, lúc khi đi dạy học hù chết học sinh thì làm sao?
- Cô ấy tên là Mông Hiểu Diễm, thật ra cô ấy là một người rất tốt.
Nhâm Kiều nhìn vào mắt của hắn, nghiêm túc nói.
- Đây là người bạn tốt nhất của tôi. Cô ấy muốn ở lại bởi vì nơi đó có người mà cô ấy thầm yêu.
- Được rồi, chuyện rắc rối này để tôi giúp cô ấy.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Chỉ cần cô không để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thấy cô ấy tôi cảm thấy rất sợ.
- Nhẫn Tu Di cũng không phải là dễ làm, cho nên, cô kêu cô ấy bỏ ra chút tiền, khoảng mười nghìn. Thực sự thì tôi cần cũng không nhiều lắm.
Trần Thái Trung cũng muốn mua điện thoại di động. Sư tử há miệng là một chuyện rất bình thường, hơn nữa số tiền này cũng không phải là cái giá quá đắt đúng không?
- Hơn nữa, thời gian quá gấp gáp, tôi chỉ có thể đem cái nhẫn trên tay cô phân đôi ra.
Hắn nghiêm túc giải thích.
- Tuy nhiên bởi vì như vậy nên thời gian sử dụng của hai cái nhẫn đó sẽ rút ngắn. Tôi sẽ cố hết sức làm cái nhẫn đó cho cô ấy, cùng lắm là có thể tồn tại tới tối ngày mai.
- Vậy còn cái của tôi?
Nhâm Kiều nghe thấy thời gian sử dụng của chiếc nhẫn thì hơi kinh ngạc. Nàng rất thích cái nhẫn này. Tuy nói đây chỉ là hàng thứ phẩm, nhưng đối với nàng, không gian bên trong thật sự rất lớn, bình thường nhét vài mươi bộ quần áo, đồ trang điểm, đồ ăn vặt đều quá thuận tiện.
Tại sao thời gian sử dụng lại như vậy?
- Hừ.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, phân đôi đồ vật chính là đại thần thông của tiên gia. Cho dù về vấn đề tiên lực không có yêu cầu cao cho lắm, nhưng đối với cảnh giới của tiên nhân có yêu cầu rất cao, không đạt tới cảnh giới đó thì hoàn toàn không thể làm được chuyện này. Hơn nữa chuyện này cũng có yêu cầu rất cao đối với thần thức.
- Cô phải giúp bạn của cô, vậy tùy cô vậy. Cái nhẫn Tu Di này ở trên tay của cô có thể sống lâu hơn hai ngày so với cái nhẫn của cô ấy thì phải.
Tôi cũng không thể nói chính xác được.
Đây là hắn nói bừa, thực ra, hắn đã muốn lấy lại cái Nhẫn Tu Di. Như vậy có thể mang cái chảo trở về Đông lâm thủy thôn một cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên thật sự nếu như phân đôi ra thì đồ vật đúng là bị ảnh hưởng rất lớn. Nhất là đặc tính chứa đồ của vật phẩm tiên gia này.
Chỉ là, nếu như làm lại mà không lưu trữ được đồ vật trong đó thì cửa ải Nhâm Kiều này cũng không thể qua được.
Khuôn mặt Nhâm Kiều trong khoảnh khắc trở nên trầm tư. Nửa ngày sau mới gật đầu thở dài:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Tuy nhiên, Thái Trung, sau này cậu phải làm cho tôi một cái, ừm, một cái không phải là đồ thứ phẩm.
- Dựa vào cái gì chứ?
Trần Thái Trung nhìn nàng.
- Vốn tôi chỉ định cho cô mượn, vậy mà cô còn đạp tôi rớt từ trên giường xuống.
- Đừng có vô tình như vậy được không?
Nhâm Kiều nũng nịu khua cánh tay của mình lên, trong mắt tràn đầy nhu tình.
- Tôi thề, tôi chỉ có mình cậu thôi... Tôi sẽ giữ thân như ngọc.
Trần Thái Trung nghe được câu này trong lòng liền cảm thấy rung động, cuối cùng gật gật đầu.
- Được rồi, coi như tôi sợ cô, lần nay cô đã chiếm đại tiện nghi.
Hắn lại nghĩ tiên linh khí của mình đã chảy không ít vào trong cơ thể của nàng.
- À, đúng rồi, sau này không được coi phim đồi trụy nữa nha! Tôi sợ cô xem xong lại kìm nén không được.
- Dĩ nhiên là phải xem.
Nhâm Kiều lườm hắn một cái, sau đó hạ giọng nói:
- Không xem những thứ đó, tôi làm sao có thể hầu hạ cho cậu thoải mái được chứ?
- Tiểu yêu tinh này, thật là nguy hiểm.
Trần Thái Trung cười khổ, duỗi tay ra:
- Được rồi, lấy nhẫn Tu Di ra ra.
Nhà của Mông Hiểu Diễm rất giàu, một mười ngàn đồng hoàn toàn chẳng đáng gì. Lúc này khi Trần Thái Trung đang đi mua điện thoại cũng là thời điểm hai cô giáo kia đang tham dự cuộc thi.
Vài ngày sau đó, Nhâm Kiều vẫn còn quấn lấy hắn mấy lần. Tuy nhiên đây cũng là chuyện bình thường, người phụ nữ nào vừa mới nếm trải hương vị tình ái cũng đều như thế. Dây lưng đã buộc chặt thì không sao nhưng một khi đã được nới lỏng ra thì sẽ hận không thể buộc lại được.
Trần Thái Trung hơi cảm thấy không chịu đựng nổi cô. Không phải về vấn đề thể lực mà về vấn đề thưởng thức. Có trời mới biết tại sao nữ nhân này lại có nhiều tư thế quái đản như vậy.
Ví dụ như bây giờ, hai người đang ở trong phòng tắm của khách sạn Phượng Hoàng. Hai chân của Nhâm Kiều banh rộng ra, hai tay vịn lấy thùng nước ngồi trên cái bồn cầu tự hoại. Trần Thái Trung ở đằng sau nàng điên cuồng “va chạm”.