Ta phải gọi điện thoại cho quản lý! Phan Kha Mân không biết rằng Mười Bảy làm thế nào mà được như vậy, nhưng ông biết rằng chuyện này không phải là điều lương thiện. Chưa đến một ngày mà huynh đệ nhà Hách gia đã chết mất hai người, rốt cục đây là thủ đoạn đẫm máu gì chứ?
Giám đốc Chương ở bên kia không dám tiếp điện thoại chậm trễ cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ba ngày Mười Bảy đã ký kết xong hợp đồng thành lập công ty.
Đối phó với những người còn lại ở Khải Hoàn Môn là một việc rất đơn giản. Sở trưởng Cổ cục công an phòng quy hoạch cũng có mặt ở đây. Mỗi người ở đây đều nghĩ anh em nhà Hách gia gặp hạn, không thể đi được ra ngoài.
Sở trưởng Cổ mang theo bảy tám cảnh sát đi thẳng tới cửa Khải Hoàn Môn. Sau đó không biết từ đâu ra bảy tám mươi người đi vào nhà lục soát khắp nơi.
Toàn bộ sàn nhảy đều bị đập bể, bao gồm cả đèn đóm và máy nhạc. Mười Bảy cũng không tính đến việc bán những thứ này để kiếm tiền. Nhiều thì không nói, chỉ có ba năm vạn thì bán đuợc bao nhiêu đây?
Không bán được thì đập bể. Hắn vô cùng hiểu rõ mình đang dùng chiêu bài “giúp cho phòng quy hoạch thanh lý”. Nếu như bán những của cải ở Khải Hoàn Môn này lấy tiền thì khó tránh khỏi mang tiếng là “cướp bóc”. Lỡ như có người truy cứu đến chuyện này thì hắn cũng không biết phải ứng phó ra sao.
Mười Bảy đang ở đây đập bể vui vẻ thì Trần Thái Trung lại đi tới.
Những vũ khí đánh nhau không che mắt được mọi người. Nữ phó chủ nhiệm phòng quy hoạch Triệu Học Văn nói với bí thư Trần.
- Nghe nói, trị an ở đây khá kém, cậu là bí thư Đảng ủy mà không biết đến chuyện này ư?
- Hiểu biết chuyện tình.
Trần Thái Trung gật gật đầu. Lần này hắn đến đã được chủ nhiệm Phan sắp đặt mưu kế cho.
- Để phòng ngừa việc tài sản quốc hữu bị chảy máu chúng tôi dự tính sẽ thu hồi khu chợ phía Đông thành phố. Sau đó người của Khải Hoàn Môn đã động thủ với chúng ta, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi.
- Tự vệ sao?
Nữ phó chủ nhiệm cười cười.
- Nghe nói bọn họ có đến chín người nằm viện trong khi các anh chỉ có một phải không?
- Trợ lý tư pháp phòng quy hoạch chúng ta cũng bị chúng đánh cho gãy răng.
Trần Thái Trung nở ra một nụ cười lạnh. Mọi người cấp bậc đều như nhau, cô nói như vậy là có ý gì?
Cán bộ quốc gia trong quá trình làm nhiệm vụ bị người ta đánh, vậy thì chẳng lẽ chúng ta không có phản ứng gì sao?
- Được rồi, không nói nữa.
Ngoài dự kiến của hắn, phó chủ nhiệm Triệu không hề tức giận mà lại cười cười.
- Đúng rồi, lần trước anh đánh nhau với cháu Đoạn thị trưởng, cuối cùng chuyện đó đã được giải quyết thế nào vậy?
- Không biết.
Trần Thái Trung thành thật lắc đầu. Hắn đã sớm có thành kiến với Đoạn thị trưởng cho nên cũng không muốn nhắc tới chuyện này.
- Không ai tìm tôi để nhắc tới chuyện này hết.
- Vậy thì tốt rồi.
Phó chủ nhiệm Triệu không tỏ vẻ gì gật gật đầu, sau đó cô lại ôn hòa nói chuyện với hắn.
- Việc này tuy rằng anh làm không sai nhưng là cán bộ của quốc gia thì có đôi khi cũng phải giải quyết theo pháp luật. Tiểu Trần à, anh còn trẻ, từ nay về sau phải chú ý, hình tượng của mình là điều rất quan trọng.
Đây là những lời nói hợp tình hợp lý nhưng Trần Thái Trung lại hiểu thành chủ nhiệm Tống ủng hộ việc mình làm. Chuyện này thật kỳ quái, cô không sợ đắc tội với Đoạn thị trưởng hay sao?
Trên thực tế, những lời này của chủ nhiệm Triệu không phải là do cô nghĩ ra mà là do bí thư Huyện ủy Ngô Ngôn ủy thác cho cô. Mà nguồn gốc thực sự của việc ủy thác này lại chính là Chương bí thư Chương Nghiêu Đông, một nhân vật quan trọng ở Chương gia.
Tuy nhiên, Trần Thái Trung làm sao mà đoán ra được nhiều chuyện đằng sau như vậy chứ? Hăn nghe thấy chủ nhiệm Triệu nói như vậy thì không khỏi sinh ra cảm giác “tri kỷ” với cô. Chắc chắn rằng, cô nữ chủ nhiệm này không hề sợ dâm uy của Đoạn thị trưởng.
- Cô nói như vậy cũng đúng, tôi lúc ấy vội vàng giữ gìn an ninh trật tự, tưởng rằng có người định tấn công xe của Hoàng lão. Tên tiểu tử này không biết từ đâu xông ra, Đoạn thị trưởng… cho dù là bà con của Đoạn thị trưởng cũng không được làm thế đúng không?
Nịnh bợ như vậy có vẻ hơi vô sỉ! Trần Thái Trung tuy rằng nói rất trơn tru nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Tuy nhiên, sau khi hắn nghĩ rằng nói trái với lương tâm cũng là một cách tu luyện EQ thì trong lòng cảm thấy thanh thản hơn. Hắn thầm tự nói với mình: Ta phải quên đi thân phận tiên nhân của mình đi thôi!
- Đúng vậy, đoàn xe đó của Hoàng lão, có thể tùy tiện xông vào hay sao?
Chủ nhiệm Triệu gật gật đầu, không tỏ vẻ gì cả.
- Đúng rồi, nghe nói anh cùng với Đoạn thị trưởng có quen biết nhau phải không?
Việc Đoạn thị trưởng để ý tới Trần Thái Trung không thể qua mắt được những người tinh tế. Chủ nhiệm Triệu cảm thấy kỳ quái, tại sao tên Trần Thái Trung này lại đắc tội với hậu trưởng của mình chứ? Hắn không muốn tiếp tục con đường làm quan nữa hay sao?
- Tôi làm sao mà có được vinh hạnh đó!
Trần Thái Trung bĩu môi. Tuy rằng hơi tiếc nuối nhưng trong giọng nói của hắn vẫn có một chút oán hận.
- Ha ha, với địa vị này của tôi thì có thể quen biết được thị trưởng hay sao?
Chủ nhiệm Triệu là người rất nhạy bén cho nên nhận ra ngay sự phẫn uất trong lời nói của hắn. Chà, xem ra chuyện này có hiểu lầm, hay là… hay là?
Cô cẩn thận nhớ lại tư liệu về người này. Trong giây lát liền hiểu ra, cảm thấy người này được thăng chức lên không phải là do Đoạn Vệ Hoa cố ý cất nhắc mà là… Đoạn thị trưởng xuất phát từ sự đấu đá với Tần hệ mà mới, vội vàng kéo hắn lên đây.
Cuộc thi nhân viên công chức và chuyện ở Hồng Sơn khu có bàn tay của Tần Hệ nhúng vào, sau đó Đoạn hệ cũng lao đến. Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Triệu rốt cuộc cũng nhận ra rằng tên Trần Thái Trung này chẳng qua chỉ là may mắn gặp đúng dịp mà thôi!
Trong vòng hai năm nay ở thành phồ Phượng Hoàng, Đoạn Hệ vẫn không thể chiếm được ưu thế so với Tần Hệ. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, do vậy, bọn họ không từ mọi thủ đoạn để phản kích lại cũng là một điều dễ hiểu. Chẳng qua, chuyện này lại khiến cho người trẻ tuổi trước mắt được hưởng lợi mà thôi!
Xem ra, người trẻ tuổi này vẫn còn chưa biết ai là người cất nhắc hắn!
Chủ nhiệm Triệu tinh tế nắm được cốt lõi của vấn đề. Đây là một phát hiện rất quan trọng, cô cảm thấy kiêu hãnh về mình.
Sau khi nói chuyện vài câu Trần Thái Trung liền cáo từ bỏ đi. Hắn hoàn toàn không biết rằng chỉ vì một câu nói vô tâm như vậy mà đã xảy ra một số biến cố mới.
Chỉ vài ngày sau, Sở trưởng Cổ ở đồn cong an đã gọi điện thoại cho Trần Thái Trung mời hắn sau khi tan sở đi uống một chút. Trần Thái Trung nghe thấy vậy thì kinh ngạc rồi liên tiếp từ chối.
- Sở trưởng Cổ, tiền của ông tôi còn chưa trả lại, làm sao có thể không biết xấu hổ quấy rầy như vậy chứ? Nếu như cùng nhau ăn uống thì phải để tôi mời mới được!
Thái Trung, tại sao cậu lại có thể khách khí nhu vậy được!
Sở trưởng Cổ cười sang sang ở đầu dây bên kia.
- Đó là chuyện công còn hôm nay anh em chúng ta tụ hội với nhau, không nói đến những chuyện đó!
Nịnh hót như thế này quả là không còn gì để nói. Sở trưởng Cổ và Trần Thái Trung rất ít nói chuyện với nhau. Hai người gặp nhau thuần túy cũng chỉ nói chuyện tư mật mà thôi.
- Thái Trung, cậu thấy cái Khải Hoàn Môn đó sẽ trở thành chốn gì đây?
Trần Thái Trung hơi bối rồi, nhìn Sở trưởng Cổ từ trên xuống dười.
Lão Cổ à, đây là chuyện của Mười Bảy, ông quả nhiều như vậy để làm gì? Trong lòng ai mà chả có lòng tham phải không?
Mười Bảy có bao nhiêu tiền chứ?
Sở trưởng Cổ hừ một tiếng.
- Không nói dối cậu, ông chủ tương lai của chỗ đó ngoài ánh sáng là Mười Bảy nhưng trong bóng tối là tôi. Tiền để trang hoàng lại đều do tôi chi cả.
Chuyện này quả là vô cùng bí mật, nhưng vì muốn nhận được sự ủng hộ của Trần Thái Trung nên Cổ Hân không thể không nói thực. Chưa nói đến chuyện Trần Thái Trung là người của phòng quy hoạch nguyên việc hắn là bí thư Đảng ủy cũng đã có tầm ảnh hưởng lớn rồi.
Dĩ nhiên, nếu như hắn là một bí thư Đảng ủy bình thường thì Cổ Hân cũng chưa chắc phải làm như vậy. Theo thân phận mà luận thì chủ nhiệm Phan có sức nặng hơn nhiều so với bí thư Trương. Tuy nhiên tên Mười Bảy lớn lên từ nhỏ kia đã ám chỉ rằng: Khải Hoàn Môn sở dĩ suy sụp như thế này có quan hệ rất lớn đối với bí thư Trần này.
Thông tin này Mười Bảy không hề lộ ra mà chỉ ám chỉ trong lời nói cảu mình. Hắn sợ rằng sở trưởng Cổ không tỏ ra cảm kích với bí thư Trần thì sẽ đắc tôi với hắn. Mà một khi bí thư Trần cảm thấy khó chịu thì hậu quả tuyệt đối không nhỏ.
Cổ Hân cảm thấy hơi khó hiểu, anh em nhà Hách gia tại sao lại gặp chuyện không may đúng lúc này. Nghe thấy lời ám chỉ của Mười Bảy gã mới bừng tỉnh đại ngộ: Mình biết mà, Mười Bảy là người nhát gan, làm sao mà dám làm những chuyện như vậy chứ.
Vì những điều này, sở trưởng Cổ làm sao dám khinh thường Trần Thái Trung được nữa chứ? Hắn nịnh bợ vẫn còn chưa kịp nữa là… Có thể giết người mà không để lại dấu vết như vậy thì quả là tài giỏi.
Đáng tiếc là Trần Thái Trung không biết nguyên nhân của sự việc. Hắn không thấy Mười Bảy tới thì cảm thấy hơi khó chịu. Họ Cổ ông bỏ huynh đệ của ta qua một bên đế tới đây đàm phán một mình với tôi sao? Ông cảm thấy mình đủ sức nặng sao?
- Mười Bảy đâu? Vì sao nó không tới?
Ánh mắt của cảnh sát là sắc bén nhất trong tất cả các nghề nghiệp. Đây chính là lợi khí lớn nhất trong việc phá án. Sở trưởng Cổ phát hiện thấy Trần Thái Trung có vẻ không hài lòng thì không ngừng giải thích.
- Ha ha, Mười Bảy hắn đã đi giải quyết một số việc rồi….
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ. Không phải mọi khi vào tầm này Mười Bảy đã tan sở rồi, còn đi làm chuyện gì nữa?
Sở trưởng Cổ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của hắn thì khẽ cười một tiếng. Trên mặt hiện lên một vẻ mờ ám:
- Đúng thế, câu lạc bộ vừa mới khai trương, cũng phải có một số tiểu thư đúng không? Mười Bảy hắn đã đi ra ngoài tìm các tiểu thư một lúc rồi sẽ trở về!
Hóa ra Mười Bảy đã nghĩ tới việc, một khi câu lạc bộ được khai trương thì trong phe Bạch đạo thì có sở trưởng Cổ, hắc đạo thì có bí thư Trần. Mình thì giống như là một con rối, như vậy thì…hơi nguy hiểm.
Cho nên, hắn chỉ có thể tình nguyện đi ra ngoài, tìm các nữ nhân để bàn việc làm ăn với các nàng. Nếu như các nữ nhân chịu hợp tác thì hắn còn có tiếng nói ở nơi này, còn không rất dễ bị người ta vứt bỏ ra ngoài đường.
- Tìm các tiểu thư ư?
Trong người Trần Thái Trung lập tức nóng lên. Nhưng sau đó hắn lập tức ý thức được hắn không thể tham dự được vào chuyện này. Đúng thế, hắn không thích các tiểu thư nhưng hắn không thể không thừa nhận một sự thật: Câu lạc bộ không có tiểu thư thì tuyệt đối là một nơi bỏ đi. Trình độ của các tiểu thư sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng thịnh của câu lạc bộ.
Khách hàng chính là thượng đế, nếu như không chiều lòng khách hàng, thì công việc làm ăn chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hy vọng rằng, Mười Bảy không bóc lột quá mức các tiểu thư này.
Trần Thái Trung không phát hiện ra rằng lối suy nghĩ của mình càng ngày càng giống như những người bình thường, càng ngày càng có trái tim.
- Hắn tìm tiểu thư ở đâu?
Trần Thái Trung quyết định tỏ ra thản nhiên với chuyện này.
- Ông có cảm thấy hắn làm việc được không?
- Tầm mắt của Mười Bảy, rất là tinh tế….
Sở trưởng Cổ khẽ cười. Ông có thể hiểu được tính tình của Mười Bảy. Ông dĩ nhiên hy vọng rằng Mười Bảy sẽ mang niềm vui trở về.
- Ngoại trừ hắn ít người làm được. Hắn là một người khá thành thạo trong chuyện này, có thể đánh người ta chết mà không phải đền mạng, cậu hãy xem trọng hắn.
Có phải tôi không muốn xem trọng hắn đâu. Trần Thái Trung thở dài, ai tên tiểu đệ này của mình, cũng quá đáng quá phải không?
- Câu lạc bộ này, khoảng chừng bao lâu thì được trang hoàng lại xong?
- Không lâu nữa, khoảng hai tháng là xong rồi.
Sở trưởng Cổ sớm đã tính toán đến chuyện này.
- Tiền để trang hoàng lại cũng không ít, phải đến hai vạn.
Hắn chưa nói xong thì di động của Trần Thái Trung đã vang lên, là số của tên Bưu mặt chó.
- Trần ca, anh có bận không? Em là tiểu bưu đây.
- Ừ, chuyện gì vậy?
Trần Thái Trung đang cân nhắc rằng mình phải kiếm tiền thế nào cho nên nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện khác.
- Chuyện mà anh phân phó, em đã xử lý xong rồi.
- Bưu mặt chó cười tươi trong điện thoại.
- Hôm nay là hạn cuối cùng của hai tháng. Để tiểu Bưu em mang ảnh chụp tới cho anh được không? Anh đang ở đâu vậy?
Trần Thái Trung lúc này mới nhớ ra việc mà mình giao cho đối phương làm. Thời gian trôi qua, nỗi oán hận của hắn đối với Triệu Mậu Bân đã giảm đi không ít cho nên cũng không nghĩ đến chuyện này nữa. Nhưng mà Bưu mặt chó đã nhắc nhở hắn thì dĩ nhiên hắn cũng không muốn dừng lại.
- Ừ, tao đang ăn cơm ở quán “Hảo Vận Lai” với bạn bè. Mày đến đây tìm tao.
Không ba lâu sau, Bưu mặt chó đã đến nơi này. Lúc này sở trưởng Cổ và bí thư Trần vẫn còn đang bàn chuyện.
- Được rồi, chúng ta không bàn chuyện làm ăn nữa. cái tên mà Trần Thái Trung cậu nói trong điện thoại, có phải là Đại Bưu không?
Sở trưởng Cổ biết Bưu mặt chó. Ông nhướn mày, trong giọng nói có vẻ rất vui mừng.
- Cậu ló đầu tới đây làm gì vậy?
Bưu mặt chó cũng biết sở trưởng Cổ. Tuy nhiên hai người chưa từng nói chuyện với nhau, gã cuãng không sợ Sở trưởng Cổ này.
Ló đầu , ông dám nói tôi như vậy sao?
Gã cau mày trừng mắt nhìn sở trưởng Cổ, sau đó đưa mắt hướng tới Trần Thái Trung chào hỏi.
- Ha ha, Trần ca…
Nghe thấy Bưu mặt chó cung kính như vậy với bí thư Trần, Cổ Hân Cổ đại sở trưởng thiếu chút nữa đánh rơi cả chiếc đũa xuống dưới bàn. Hiếm người ở thành phố Phượng Hoàng này mà được Bưu mặt chó cung kính như vậy.
Bưu mặt chó ở thành phố Phượng Hoàng đã vang danh trong giới cảnh sát. Thậm chí một số cảnh sát còn nói rằng, thà trêu chọc lão đại trong Hắc đạo cũng đừng trêu chọc Bưu mặt chó. Cái tên này thuần túy là chó điên, cách đối đãi của hắn với người khác rất nham hiểm.
Ngay cả Cổ Hân cũng không dám gọi hắn là “Bưu mặt chó” chỉ có thể gọi hắn là “Đại Bưu. Vừa không mất uy phong của mình lại vừa không đắc tội với đối phương.
- Hai người biết nhau sao?
Trần Thái Trung khẽ nhăn mày. Hừ chuyện này thì được rồi, tuy rằng cách này có hơi thất sách nhưng sở trưởng Cổ cũng không phải là người ngoài, biết cũng không sao.
- Đúng thế, có biết nhau.
Sở trưởng Cổ cười hì hì gật gật đầu.
- Hay là chúng ta cùng nhau ăn một chút?
- Không cần.
Trần Thái Trung khước từ lời đề nghị này. Tên Bưu mặt chó là giống gì, xứng đáng ăn cơm cùng với tôi sao?
Hắn lạnh lùng duỗi tay ra.
- Thư đó đâu, mau lấy ra đưa cho tao.
Chó mặt Bưu liếc mắt nhìn sở trưởng Cổ, do dự một lúc. Lấy từ trong túi ra một cái phong thư đưa cho Trần Thái Trung.
- Ha ha, Trần ca, anh có muốn nhìn qua không?
Đây chính là tiếng người hay sao?
Trần Thái Trung không hài lòng. Ta đang ngồi với cảnh sát, chẳng lẽ mày muốn mang ảnh chụp vu oan người khác cho ông ấy xem sao?
- Không cần, nếu như không được thì tao sẽ tìm mày.
Bưu mặt chó nghe thấy vậy thì nhất thời run run. Không được sẽ tìm mình sao? Trời ơi, có còn để cho người ta sống nữa không?
Dĩ nhiên, những lời này hắn không dám nói ra. Tuy nhiên, nghĩ đến tương lai mình và Trần Thái Trung vẫn phải qua lại với nhau, hắn thật sự không rét mà run. Trên khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ khác thường.
Trần Thái Trung cầm lấy chiếc phong bì, quay đầu nhìn hắn, nhướn mày lên.
- Không còn việc gì nữa, vậy mày mau đi ngay đi. À, mày có mua thuốc giúp tao không?
- Bây giờ em phải vội đi rồi.
Bưu mặt chó nghiêng mình xuống, tươi cười lùi ra khỏi phòng.
- Ha ha, thuốc dĩ nhiên là em Đoạn thị trưởng sẽ mua. Anh và Sở trưởng Cổ cứ từ từ dùng cơm.
Cổ Hân chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hắn khẽ cười cười hướng về phía Trần Thái Trung nâng chén rượu lên. Trong lòng hắn nổi gió như bão cấp mười hai, không nói hết sự rúng động. Phong thái của bí thư Trần này hoàn toàn không xem Bưu mặt chó là người. Hắn là người… như thế nào đây?
Lúc này, ngẫm nghĩ lại lời ám chỉ của Mười Bảy, sở trưởng Sở đại nhân có cảm giác giống như là được xối nước lên đầu. Hóa ra, hậu trường phía sau bí thư Trần này quả là kinh người…
May mà mình đối đãi với hắn vẫn khá khách khí. Nghĩ như vậy trong lòng sở trưởng Cổ cảm thấy mình khá may mắn. Quả nhiên là cẩn thận thì mới chèo được thuyền.
Đang lúc hồn vía của Cổ Hân còn bay trên trời thì một thanh âm truyền đến.
- Lão Cổ, lão Cổ.
- A, chuyện gì vậy?
Sở trưởng đại nhân lúc này mới có phản ứng. Hóa ra bí thư Trần đang gọi ông.
- Vừa rồi ông nói tài chính không đủ phải không?
Trần Thái Trung thật ra không muốn tỏ ra như vậy với đối phương. Sự đề phòng của hắn với người khác vẫn thường rất lớn:
- Ông có muốn tôi hỗ trợ hay không?
Lời nói này của hắn có vẻ hơi chậm.
Nếu như mà Bưu mặt chó vẫn còn chưa tới, sở trưởng Cổ nghe thấy những lời này dĩ nhiên hắn sẽ không hề do dự đáp ứng. Tài chính là một vấn đề thực tế, hơn nữa, trang hoàng lại các công trình cần phải tốn nhiều tâm sức. Nếu như được bí thư Trần hỗ trợ thì có thằng ngốc mới từ chối chuyện tốt này.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ sợ hãi của tên Bưu mặt chó kia cho dù cấp thêm cho Cổ Hân một lá gan ông cũng không dám đáp ứng. Hắn suy xét kỹ càng đã nhận ra mọt điều: Bí thư Trần này, có phải muốn cho mình bị sạt nghiệp hay không?
Trên đời này làm gì có chuyện như vậy chứ? Sở trưởng Cổ vô cùng hiểu đạo lý này, hắn đã đầu tư vào trong câu lạc bộ hai trăm vạn. Chức sở trưởng này hắn mới làm có năm năm “có tiện nghi mà không chiếm” thì chính là kẻ khốn nạn! Đã biết rằng lực lượng của bí thư Trần hùng mạnh, hắn còn dám để cho thế lực này tiến vào phạm vi của mình sao?
- À, thật ra cũng không thiếu nhiều lắm.
- Hắn cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, tỏ vẻ không để ý.
- Tùy tiện đi kiếm nơi khác là được. Trần Thái Trung cậu cũng không cần phải để ý nhiều đến như vậy.
Tâm ý của cậu tôi xin nhận, nhưng chút tiền ấy mà phải phiền đến cậu, thì không phải là cậu đã xem thường tôi sao?
Nghe nói như vậy, Trần Thái Trung hơi cảm động. Tuy nhiên, hắn vẫn tranh thủ một chút:
- Lão cổ, ông cho dù không muốn nhưng tôi muốn giúp Mười Bảy. Cho dù tôi không cho rằng ông thiếu tiền nhưng cũng nên góp vốn một chút cho Mười Bảy đỡ phải ủy khuất.
Phần mộ tổ tiên của Mười Bảy khi nào thì bốc khói xanh như vậy chứ? Được bí thư Trần coi trọng như vậy, Cổ Hân thật sự không thể không cảm thấy ấn tượng với Mười Bảy. Nghe thấy bí thư Trần định nhúng tay vào câu lạc bộ của mình, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tính toán cẩn thận một chút, Sở trưởng Cổ nói ra vài câu:
- Bí thư Trần, nếu như cậu nói như vậy thì rất đơn giản, cậu cứ tùy tiện bỏ ra khoảng một nghìn sau đó cậu và Mười Bảy sẽ có ba thành cổ phần. Về phần hai người cân đối ra sao tôi sẽ không để ý tới. Còn về người ngoài, cậu yên tâm, có Cổ mỗ tôi ở đây, ai dám bắt nạt hàng xóm của tôi?
Hắn đã tính kỹ cho nên cả tình cảm cũng mang ra bán. Trần Thái Trung bỏ ra không nhiều tiền mà vẫn có thể nhúng tay và câu lạc bộ này. Dù sao cổ phần của Mười Bảy hắn cũng đã sớm sắp xếp. Lúc này nịnh bợ bí thư Trần thì cũng đáng giá.
- Điều quan trọng chính là phải nhanh chóng khai trương, cơ hội như thế này khó mà có được.
Cả ngày hắn đã cùng với những người trong ngành giải trí giao tiếp với nhanh cho nên biết rằng lĩnh vực giải trí ở thành phố Phượng Hoàng đang bùng nổ, nếu như qua thời điểm này thì sẽ mất cơ hội.
- À đúng rồi, có tên Vương Hồng ở phòng giải tỏa có vẻ không ưa tôi.
Trần Thái Trung đột nhiên nhớ tới một việc.
- Ông có cho rằng…. người này có thể làm loạn câu lạc bộ được không?
Mấy chữ “người của câu lạc bộ” quả là vô cùng nhạy cảm đối với Cổ Hân. Thấy rằng bí thư Trần không có xen vào kế hoạch phát triển câu lạc bộ, ít nhất là ngoài mặt không có trong lòng ông nhất thời cao hứng. Ông hừ lạnh một tiếng, hung hăng miệt thị đồng nghiệp của mình một phen.
- Hừ, hắn là cái thá gì chứ? Nếu như hắn dám chặn đường làm ăn của tôi tôi sẽ lập tức thu thập hắn.
Lúc hai người đến khách sạn là khi đã bị rượu làm cho say sưa, thời gian cũng đã gần chín giờ. Sở trưởng Cổ càng uống càng hưng phấn, cảm thấy ở phòng quy hoạch này người tốt nhất chính là bí thư Trần, nhờ có hắn mà vận rủi của mình đều tan biến.
- Này, Thái Trung, hai ta nhất định phải hợp tác với nhau, nắm giữ lấy cái phòng quy hoạch đó.
Hắn quả là sống không uổng phí, đúng lúc này thì di động của hắn vang, sở trưởng Cổ nhấc máy lên, không nói câu nào, sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng chỉ trả lời “ừm” chứ không hề lên tiếng.
Trần Thái Trung không đoán ra lai lịch của cú điện thoại này nhưng nhìn thấy thần sắc trầm trọng của Cổ Hân thì lòng hiếu kỳ nổi lên.
Thật vất vả để chờ Cổ Hân kết thúc cú điện thoại, Trần Thái Trung rốt cục cũng không kìm chế nổi nữa.
Lão Cổ, có chuyện gì vậy? Gặp phải phiền toái gì à? Có cần tôi hỗ trợ không?
“Không cần đâu”. Cổ Hân thiếu chút nữa thì thốt ra ba chữ này. Nhưng sau đó hắn suy nghĩ lại rằng, người trước mắt mình chính là bí thư Đảng ủy, có những thủ đoạn tày trời không ai ngờ tới được, lỡ như sau này… Có người để lộ ra chuyện này, thì mình không phải là tội nhân hay sao?
- Có chút phiền toái.
Sở trưởng Cổ đầu tiên thở dài một hơi, sau đó kiên trì nhìn thẳng vào Trần Thái Trung.
- À… người của tôi, đã bắt được một tên trộm.
Mẹ nó…
Trần Thái Trung định mắng. Hắn nhìn Cổ Hân cả nửa ngày trời, sau khi chắc chắn rằng đối phương không có ý định nói giỡn thì mới từ từ hỏi:
- Tên trộm kia… bị người của ông đánh chết sao?
Cảnh sát bắt trộm, thật sự là một điều hoàn toàn chính đáng. Nếu như không phải gặp phiền toái lớn thì chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho sở trưởng Cổ, còn làm cho vẻ mặt sở trưởng trở nên nghiêm trọng như vậy nữa.
Tác phong của cảnh sát Trần Thái Trung đã từng nghe qua. Một số người trong bọn họ thường tra tấn đến bức cung tội phạm và coi đây là một điều rất bình thường. Tuy nhiên, cảnh sát cũng là người, bọn họ cũng muốn thăng tiến, về điều này thì hắn hoàn toàn có thể lý giải được.
Cho nên, nhìn thấy bộ dạng khó xử của Cổ Hân, trực giác của hắn mách bảo rằng, tên trộm kia chắc là tám phần đã bị chịu đòn hiểm mà chết.
Điều này quả là không nhỏ, lỡ như chuyện này được đồn ra ngoài thì ngay cả bí thư Đảng ủy là hắn cũng phải chịu xui xẻo. Đây là chuyện phá sinh ở sở công an thuộc phòng quy hoạch đó!
Không ngờ, sở trưởng Cổ lại cười khổ một tiếng:
- Tên trộm đó không chết nhưng mà… việc hôm nay đã làm cho lão Lý phải chịu trách nhiệm. Cậu có biết rằng lão Lý là người thích uống rượu, hôm nay hắn lại uống không ít, cho nên…
- Ông mau nói đến chuyện mấu chốt đi!
Trần Thái Trung tức giận, vỗ mạnh bàn xuống khiến cho chén bát trên bàn không ngừng rung lắc. Con mẹ nó, có gì thì nói ra đi chứ. Tôi đang lo lắng cho chức vụ bí thư Đảng ủy của tôi.
Phó sở trưởng Lý uống hơi nhiều, mà tên trộm kia thì lại hơi láu cá. Ngoại trừ thừa nhận việc mình ăn trộm xe thì những thứ khác không chịu trẳ lời, cắn chặt hai hàm răng lại.
Sở trưởng Lý một khi đã tức giận thì hậu quả dĩ nhiên rất nghiêm trọng, tên trộm kia bị đánh cho chết đi sống lại.
Mọi người đều nói rằng xương cốt của bọn trộm rất cứng, không đánh chúng thì chúng không chịu nhận tội. Tuy nhiên, tên trộm này thì lại khác, xương hắn khá cứng, bị đánh đến mức gãy rời vẫn không chịu khai ra những chuyện khác.
- Được rồi, mày cứ chịu đựng đi.
Phó sở trưởng Lý không mừng không giân, hắn càng mạnh bạo thì tên trộm ngậm miệng càng chặt và lại càng làm cho hắn lại càng hưng phấn. Vi thế mà lão cảnh sát đã phải dùng rất nhiều chiêu thức như là "Yến song phi", "Thường nga bôn nguyệt", "Tiểu kê quá hà" ...
Cuối cùng, sau khi tới " hướng ngã khai pháo” thì tên trộm cũng không kìm nổi. - Không cần “hướng ngã khai pháo” tôi nói, tôi nói…
Tên trộm này cũng thật cứng đầu, nhưng bởi vì trong lòng sợ những thủ đoạn thâm hiểm của Lý sở trưởng cho nên đành phải mở miệng nhận tội.
- Được rồi, để tôi nói, mười ngày trước, tôi đã ăn trộm hơn một trăm vạn….
Lý sở trưởng làm sao tin được những lời này chứ? Có hơn trăm vạn người, định đi xe ta xi xem cát bao sao?
- Tiểu tử, xem như mày lợi hại, chúng ta tiếp tục chơi đùa nào.
- Những lời đó đều là thật mà!
Tên trộm hét to một tiếng, thê lương giống như ve rên rỉ vào mùa đông.
- Thật sự, cái thẻ ngân hàng đó, tôi có thể dẫn các ông đi lấy....
Cơn say của sở trưởng Lý nhanh chóng biến mất. Mẹ nó, vụ án này thật là lớn.
- Cái thẻ ngân hàng kia mày để ở chỗ nào?
Bời vì hưng phấn do sắp “phá được vụ án lứon” mà nhóm cảnh sát không đầy mười phút sau đãm nag vật chứng trở về. Mười tấm thẻ ngân hàng, mỗi tấm đều có sáu số.
Thẻ ngân hàng thật ra đến tận năm 2000 mới được phổ biến rộng rãi cho nên cảnh sát ở đây cảm thấy khá khó khăn với những tấm thẻ này.
- Mẹ nó, đây là những thứ gì? Tại sao tao chưa từng nghe nói tới.
Vào năm 97 ở thành phố Phượng Hoàng, số người có được tấm thẻ này không hề nhiều. Điều quan trọng chính là, sáu cảnh sát ở đây, chưa có người nào thấy cái này, việc này thật là kỳ quái.
Lão cảnh sát ghi thẩm vấn lại thấy thế thì hít một hơi dài:
- Những thứ này… không phải ở trong thư phòng của bí thư Quảng hay sao?
Bí thư Quảng là bí thư huyện ủy Hồng Sơn khu, năm nay ông đã 32 tuổi, là một cán bộ nổi tiếng. Có lời đồn nói rằng chẳng bao lâu nữa ông sẽ tiếp nhận chức phó bí thư trưởng. Đây chính là bậc thang để ông ta leo đến những vị trí cao hơn trong chính quyền thành phố.
Cán bộ tuổi trẻ đầy hữa hẹn. Cái này cũng không có gì là đáng chú ý, điều đáng nói ở đây chính là, mọi người đều biết, cha của bí thư Quảng chính là thường ủy tỉnh Thiên Nam, đại biểu nhân dân toàn quốc Quảng Thiên lâm.
Sở trưởng Lý nhất thời trợn tròn măt, nhấc chân đạp cho tên trôm kia một cước.
- Mẹ nó, không ngờ mày dám chơi tao sao?
Quả nhiên, tên trộm thật thâm hiểm. hắn là người bên ngoài cho nên không biết chủ nhân của chính ngôi nhà mà mình vào trộm. Nhưng ngôi nhà hắn vào trộm cửa nẻo không được tốt cho lắm, trong nhà cũng không có vật gì trân quý, chỉ có mấy tấm thẻ ngân hàng này. Thân phận chủ nhân kia, hắn làm sao biết được? Nhân dân công bộc, tuyệt đối là nhân dân công bộc!
Đúng lúc thân phận Quảng bí thư bị nêu ra. Khoảnh khắc này, vụ án đã trở nên nghiêm trọng, sở trưởng Lý nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới gọi điện xin phép chỉ thị của Cổ Hân.
- Lão Cổ, chuyện này chúng tôi nghe theo ông, thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ thôi, cần phải tập trung ngay!
Có thể hiểu được tâm tình của sở trưởng Cổ như thế nào khi tiếp điện thoại này. Nhưng đối mặt với sự ép hỏi của Trần Thái Trung, hắn dám không trả lời sao?
Đây là chiến tích!
Trần Thái Trung liền phán đoán. Một bí thư huyện ủy ba hai tuổi, dựa vào tiền lương của mình mà có thể có được nhiều của cải như vậy sao? Chắc chắn là không thể được, nhận ra được điều ẩn tàng đằng sau này, đây tuyệt đối là chiến tích của hắn.
Dĩ nhiên, hắn chắc chắn sẽ không vì vậy mà tỏ thái độ, sau khi hiểu được ý đồ của sở trưởng Cổ hắn liền nói:
- Lão Cổ, những việc này trước kia, ông xử lý như thế nào?
- Có phải ngày nào cũng gặp những chuyện này đâu?
Sở trưởng Cổ cười khổ một tiếng, rượu đã sớm hóa thành mồ hôi lạnh.
- Tuy nhiên, theo lý thuyết chúng ta là người tiếp dân, cũng phải nghe một chút ý kiến của người mất một chút.
- Ha ha.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
- Quảng Thư Thành sẽ nhận đó là tiền của hắn sao? Tuyệt đối hắn sẽ không nhận.
- Hắn có khả năng thừa nhận! Phụ thân người ta chính là chủ nhiệm tỉnh ủy thường ủy thì sợ ai chứ?
Sở trưởng Cổ căng sắc mặt ra, nghiêm túc trả lời.
- Tuy nhiên, tôi và thủ hạ của mình sẽ biết cách ăn nói.
- Ông nói như vậy là…
Trần Thái Trung mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
- Đúng thế.
Sở trưởng Cổ gật gật đầu. Vụ án này căn bản là không thể lập ra được. Quảng Thư Thành có thể tiếp đón hoặc không tiếp đón , coi như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh cũng được.
- Vậy à, tôi hiểu rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Hôm nay nếu như không phải tôi hỏi ông thì ông sẽ tiếp tục giả vờ câm điếc sao?
- Tôi tính rằng…. tôi có một sự tính toán nhỏ.
Cổ Hân cười khổ một tiếng. Hắn thật sự khó hiểu, ngay cả bí thư Trần cũng quên nói ra những câu nói thô tục.
- Tôi không biết nên xử lý thế nào. Tên Quảng Thư Thành này luôn không coi ai ra gì, tôi đối với hắn không có ấn tượng gì hết, tại sao phải bao che cho hắn chứ?
Trần Thái Trung trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười dài gật gật đầu.
- Tôi hiểu, hóa ra là ông e ngại vài người cảnh sát kia. Nếu như chỉ có tên trộm kia biết thì ông còn giết người diệt khẩu được, nhưng hiện tại có đến vài người biết, ông lại chẳng làm gì được bọn họ, đúng không?
Hắn chắc chắn với phỏng đoán này. Một sở trưởng sở công an, ngay cả đối phó với một tên trộm cũng làm không xong thì có vẻ hơi mất mặt phải không?
- Tôi có bao giờ cảm thấy mình là người tốt đâu.
Cổ Hân cười khổ một tiếng lắc lắc đâu.
- Thái Trung, miệng của cậu rất độc, tuy nhiên… Đúng thế, tôi không thể giết cảnh sát để diệt khẩu được, nhưng bây giờ… người biết chuyện này rất nhiều. Cho dù tôi muốn giả câm giả điếc thì cũng sẽ có người nó ra, tiền đồ của tôi cũng coi như xong!
- Vậy… dựa vào kiểm tra kỷ luật được không?
Trần Thái Trung cuối cùng cũng nghĩ tới vấn đề này trong chính phủ.
- Chúng ta không làm chủ được thì có thể đem vụ án đưa lên trên mà.
Giờ phút này, hắn và sở trưởng Cổ giống như là đã ở trên một con thuyền. Ai bảo hắn là bí thư Đảng ủy làm chi?
- Đó là một chủ ý không được.
Cổ Hân không hề lưu tình bác bỏ chủ ý của Trần Thái Trung.
- Kiểm tra kỷ luật sao? Cậu dám cam đoan rằng Quảng Thư Thành có thể vì chuyện này mà bị hạ bệ không? Làm như vậy, kết cục của hai chúng ta sẽ không ra gì.
Vô tình hắn đã dùng từ “hai ta”. Từ ngữ này thật là có ý nghĩa, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, rốt cục cũng đã bị hắn kéo xuống nước.
Trần Thái Trung nghe thấy từ này cũng không để ý. Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thấy mừng thầm.
- Ha ha, ý của ông là, chuyện này không thích hợp báo cáo với cơ quan kiểm tra kỷ luật sao?
- Không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp, dính tới đó là chuyện chết.
- Cổ Hân nhìn Trần Thái Trung, thấm thía phân tích.
- Thái Trung à, tôi biết rằng cậu có bản lĩnh nhưng mà cậu vẫn còn trẻ, có vài thứ mà cậu thật sự không biết, chuyện này có thể khiến cậu rơi đầu trước quan toà. Ngàn vạn lần cũng không được như vậy, cho dù đối phương có đúng tội danh, một khi cậu đối xử không tốt với hắn thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cái gì cũng không được.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng.
- Ha ha, vậy lão Cổ, ông nói đi, ông định làm gì bây giờ?
Bây giờ, chỉ còn cách thả người, thả tên trộm đó đi, sau đó tiêu hủy thẩm vấn trước kia đi. Như vậy cũng không sợ đồn công an lôi chuyện cũ ra.
- Cổ Hân cắn răng một cái, nói hết tất cả ý nghĩ trong lòng.
- Trương Hiểu Huyễn đã nhắm tới chức vụ này của tôi từ lâu, không thể để cho hắn có cơ hội được.
Về phần… tên trộm kia thì … hừ hừ.
Ông hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung, trong ánh mắt thấp thoáng sát khí.
- Hai ta cũng chỉ có thể từ từ giải quyết cho tốt, cậu nói có đúng không?
Trong lòng hắn đang nghĩ rằng việc Hách lão đại bị tai nạn giao thông có lẽ là do vị bí thư Đảng ủy trước mắt gây nên. Tên trộm này gây uy hiếp khá lớn cho “hai ta”. Nên nếu như cậu đồng ý với biện pháp này, thiên hạ sẽ trở nên thái bình hơn rất nhiều.
Ai ngờ, Trần Thái Trung không hiểu sự ám chỉ này, trịnh trọng lắc đầu.
- Như vậy không được, lỡ như tên trộm này sa lưới ở nơi khác thì sẽ gây ra phiền toái lớn.
Cổ Hân bị câu nói này của hắn làm cho tức đến hộc máu. Cậu không hiểu thật hay giả bộ hồ đồ đây? Muốn tỏ ra mình trong sạch ư?
- Kế sách này chỉ có như vậy lão Cổ. Ông không vừa mắt với Quảng Thư Thành hay sao? Bắt hắn quên hẳn đi.
Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào sở trưởng Cổ, không cần kinh động người khác, chúng ta cứ tự mình xuống tay. Sau khi thu thập bằng chứng,hắn sẽ trực tiếp bắt bớ, coi như là không biết Quảng Thư Thành là xong.
Cổ Hân nhất thời hít một hơi thật dài. Hai mắt cẩn thận đánh giá Trần Thái Trung. Ông biết rằng khả năng của người này rất lớn, tuy nhiên dám trực tiếp không coi Quảng Thiên Lâm ra gì thì lá gan người này quả là vô cùng lớn.
- Muốn chết thì cậu chết một mình đi, đừng kéo tôi theo.
- Lời nói này của ông thối lắm.
Trần Thái Trung khẽ đập bàn một cái, không biết được hắn tức giận như thế nào.
- Tôi biết, ông muốn chờ tên trộm rời khỏi sau đó sẽ xử lý hắn. Nhưng đó là mưu sát người ta, không giống như là tác phong của công an.
- Ông dám để lại chứng cứ hay sao? Ông không dám nhưng ông không sợ người khác nói ra ngoài hay sao? Ông không xác định, nhưng tôi hỏi ông, đắc tội với Quảng Thiên Lâm, cũng là ông lấy tội mưu sát để khởi tố. Trên đời này phong thanh không thể tiết lộ hay sao?
Chúng ta không thể lôi người khác vào được, hai chúng ta chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Trần Thái Trung cuối cùng cũng dùng từ “hai ta” này. Trong lòng hắn hơi đắc ý, xem ra cuối cùng cũng kéo tên tiểu tử này lên cùng thuyền được.