Lưu Vọng Nam vừa nghe Trần Thái Trung nói tới "chúng tinh củng bắc" liền lập tức biết cái tên này đúng là dân sành sỏi, người trong nghề. Xem ra hắn thực sự không có gạt mình.
Vì cá chép hút nước thì tất cả mọi người đều biết. Cá chép không phải không có răng, chẳng qua răng nó ở trong họng, người bình thường không nhìn thấy mà thôi. Loại nội mị này chính là phụ nữ có thể co bóp bên trong của mình khiến cho nam giới đạt tới cao triều.
Đây cũng xem là một loại cực phẩm nội mị, thế nên mới được xếp loại. Ngẫm lại thì biết, một người đàn ông không cần làm gì mà có thể sảng khoái tới muốn mất hồn, quả thực không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Loại mị thuật này đối với thể chất của phụ nữ yêu cầu rất cao. Trên thực tế, cá chép hút nước trên cơ bản là trời sinh, thuộc về phạm trù danh khí. Mặc dù thông qua rèn luyện cũng có thể đạt được hiệu quả nhất định nhưng tương đối mà nói thì cảm giác vẫn kém hơn rất nhiều.
Lưu Vọng Nam chính là một người do rèn luyện mà ra.
Điểm này thì Trần Thái Trung rất rõ ràng, bởi vì thân thể cô không phải trời sinh nên cũng không đạt tới mức xảo diệu, lực hút và co bóp so với truyền thuyết cũng nhỏ hơn nhiều. Mặc dù vẫn rất sung sướng nhưng đối với thể chất thượng giai như hắn thì có hơi mất hứng:
- Đây là do cô luyện tập mà thành phải không?
- Ừ.
Lưu Vọng Nam gật đầu. Cô không ngại cực khổ mà rèn luyện, những gian khổ trong đó không thể nói rõ cho người ngoài, hiện tại ngẫm lại vẫn còn có cảm giác chẳng muốn trở lại thời kỳ đó. Một câu nói là đánh thẳng vào tim, ai nói phụ nữ không bằng nam giới chứ?
Nhưng dù ngay cả như vậy thì vẫn không bằng những gì cô đang canh cánh trong lòng:
- Thái Trung. Tôi ngay cả chuyện bí mật nhất cũng kể ra cho anh rồi đấy.
- Ừ, tôi biết rồi.
Trần Thái Trung không yên lòng mà gật đầu. Hắn thật không ngờ rằng người phụ nữ này tìm mình lại là vì trả thù, hoặc nói cách khác....là tìm chỗ dựa để phòng thân.
Mười năm trước, Lưu Vọng Nam làm trong đoàn văn nghệ, hơn nữa lại người mà người gặp người thích, ở trong đoàn văn công cũng được coi là nổi tiếng. Cho nên có những dịp trọng đại nào cần thêm không khí thì cô thường nhận lệnh lên đường.
Đoàn văn công cũng không chỉ phục vụ cho bộ đội. Trên thực tế các cô còn tiếp xúc với các quan lại trong chính phủ nhiều hơn, cho nên Lưu Vọng Nam ở trong xã hội thượng tầng cũng có chút danh tiếng.
Chẳng qua thứ danh tiếng này thực sự là quá mờ mịt. Những người làm văn nghệ đều hiểu rõ, tuổi thanh xuân của phụ nữ thật sự là ngắn chẳng tày gang, phải biết nương theo trận gió xuân này mà giành lấy phiếu cơm trường kỳ cho mình mới là thông minh.
Cơ hội luôn ưu ái cho người có chuẩn bị. Ở trong một lần tiếp khách quý, vị khách quý kia bị nội mị của cô hấp dẫn tới điên đảo, có lòng muốn rước cô về sum vầy.
Điều đáng tiếc chính là lại có rất nhiều người có chuẩn bị rồi. Tỷ muội tốt nhất của Lưu Vọng Nam là Phương Phương cũng lọt vào mắt xanh của vị khách quý kia. Hai tỷ muội lúc này liền xuất hiện cạnh tranh.
Cạnh tranh hữu hảo --- Hiển nhiên là Lưu Vọng Nam tình nguyện. Cái loại phiếu cơm trường kỳ này cũng không phải nhiều lắm, hơn nữa phiếu cơm này tuổi lại không lớn, cũng coi là tuấn tú lịch sự, mặc dù là .... Một phiếu cơm đã có vợ con.
Hồ Phương Phương nhỏ tuổi hơn Lưu Vọng Nam, ngày thường cũng được cô quan tâm không ít. Chẳng qua người nào mà chả có khát vọng có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Cho nên cô ta đã sử dụng một số thủ đoạn mờ ám.
Ví dụ như Lưu Vọng Nam cũng với phiếu cơm sau khi tỉnh dậy, phiếu cơm lại thấy mất ví tiền, rồi lại dễ dàng tìm thấy trong phòng của Lưu Vọng Nam.
Đương nhiên việc này vô cùng tế nhị, phiếu cơm cũng không nghĩ đó là do cô lấy. Chỉ là trong tâm lý hắn hiển nhiên sẽ có chút khó chịu - - Cô gái này có phải bình thường quan hệ không tốt không? Nếu đưa về thì có thể sẽ khiến mình rước phải tai vạ hay không?
Lại ví dụ tiếp, Lưu Vọng Nam không cẩn thận uống phải đồ uống có trộn thuốc sổ, đang dùng sức cá chép hút nước hầu hạ phiếu cơm thì đột nhiên lại bị tào tháo đuổi. Cái chuyện này thực sự...vô cùng ... Vô cùng mất hứng....
Vì thế Hồ Phương Phương là người cười cuối cùng. Mà cô sau khi thành công cũng không tha cho đối thủ mà ngược lại phát huy tinh thần "diệt cỏ phải diệt tận gốc", tinh thần cách mạng không sợ khó khăn, đối với tỷ muội thân mật khi còn nghèo khó của mình đánh đuổi mãnh liệt.
Mà chết cái chính là bà vợ của phiếu cơm lại chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Vì vậy cô đương nhiên là chỉ trong một thời gian ngắn liền trở thành vợ cả.
Cho nên Lưu Vọng Nam không thể không buồn bã quay về quê. Lẽ ra với cấp bậc văn công như của cô thì dù có bi thảm tới đâu cũng thì lúc này cũng có thể sống được. Nhưng ai lại ngờ là Hồ Phương Phương không chịu buông tha cho cô chứ?
Sau đó cô kết hôn rồi nhanh chóng ly hôn. Mà sau lưng chuyện này lại mơ hồ có hình bóng của người chị em tốt năm xưa của cô.
Chuyện này quả thực là một chuyện khiến người khác buồn bực.
Với sự từng trải của Lưu Vọng Nam, cấp bậc của Trần Thái Trung chính là tiểu quan, cô căn bản không cần phải tận lực nịnh hót. Nhưng mà ông chủ Mười Bảy của câu lạc bộ karaoke này và ông chủ ngầm phía sau là Cổ Minh Kỳ cũng đã từng thần bí ám chỉ, bí thư Trần này là người phi thường không đơn giản.
Không đơn giản? Vậy thì tốt quá rồi, cuộc sống khổ sở của Lưu Vọng Nam đã kéo dài quá lâu rồi.
Nằm mơ cô cùng muốn trở về cuộc sống huy hoàng ngày xưa. Tuy nói rằng bí thư Trần chưa chắc đã là một phương thế lực nhưng đã có cơ hội thì tại sao lại không thử chứ?
Đương nhiên cô cũng không phải là một người cả tin như vậy. Nếu đáng để bỏ công thì cô sẽ bỏ công. Nhưng người khác không hiểu hết Trần Thái Trung thì cô hiển nhiên cũng không thể hiếu thấu.
Cho nên Trần Thái Trung đem cho cô cảm giác thần bí, phi thường thần bí, tuyệt đối đáng để đầu tư. Phải bưng kín, một vụ đầu tư tiềm năng như vậy nhất định phải bưng kín!
Đợi tới khi Trần Thái Trung tiến vào đảng tiến tu, Lưu Vọng Nam đã ngửi ra hơi hớm trong đó. Hơn nữa Trần mỗ lại là người am hiểu rất sâu nội mị thuật, lại càng khiến người khác mong đợi.
Nội mị thuật, cái này có gì đáng chờ mong sao? Cô chẳng lẽ lại vẫn muốn tiếp tục tu luyện thuật nội mị sao? Nếu có người nghĩ như vậy thì người đó sai lầm lắm rồi!
Vì nội mị, tuyệt đối phải là người có cuộc sống kiêu sa dâm dật mới có thể hưởng thụ. Người bình thường không có khả năng hưởng thụ loại cuộc sống này. Nhưng Trần Thái Trung lại hiểu rõ hơn người bình thường rất nhiều, vậy thì theo lý lẽ thông thường thì điều đó có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa của nó tức là bối cảnh của bí thư Trần tuyệt đối không sẽ không đơn giản như vậy. Chỉ có gia đình đại phú đại quý mới có thể truyền thừa cho con cháu thứ như vậy. Sau khi nghĩ thông điểm này, Lưu Vọng Nam cũng không còn thấy kỳ quái nữa.
Nói thế nào đi nữa, Trần Thái Trung vẫn rất cao hứng. Mục đích của Lưu Vọng Nam tìm mình lại không phải là vì linh khí mà đơn thuần là muốn nương tựa vào mình. Đây là chuyện tốt. Lúc này hắn thiếu nhất chính là thế lực.
Về phần phái của phiếu cơm đã cưới Hồ Phương Phương, hắn cũng chẳng thèm để vào mắt. Chẳng qua hắn cũng không thể tùy tiện ra mặt vì Lưu Vọng Nam. Vừa rồi trong lúc "luận bàn", hắn cũng thu được một chút khoái cảm và kinh nghiệm, nhưng Lưu Vọng Nam chẳng phải là cũng được tiên linh khí sao?
Cho nên đây chỉ là trao đổi, đơn thuần là trao đổi. Mà giờ giá cả cũng không còn trọng yếu nữa, hắn chỉ có thể cho Lưu Vọng Nam một lời hứa:
- Được rồi, cô cứ ở nơi này với Mười Bảy đi. Nếu có người dám tìm cô gây phiền toái thì tôi sẽ ra mặt giúp cô.
Một lời hứa này chưa đạt tới kỳ vọng của Lưu Vọng Nam có thể nói là còn rất xa, không phải là mục tiêu của cô là trở thành một quý phụ được vạn người kính ngưỡng, hoặc phải được giao tiếp với những người quyền cao chức trọng mới thể hiện được giá trị bản thân của cô.
Nhưng nhiều năm lăn lộn như vậy thì cũng khiến cô hiểu rất rõ, có rất nhiều chuyện cũng không phải có thể một lần là xong. Dù sao thì hiện tại cô cũng đã hầu hạ bí thư Trần, đã có một người để nương tựa, không phải sao?
Hơn nữa lương Mười Bảy trả cho cô cũng không thấp. Cô không bao giờ phải sống trong cảnh khốn quẫn nữa mà cuộc sống đã có bước nhảy vọt. Bây giờ thứ gì cũng là giả, chỉ có tiền vào tay mình mới là thật.
Đương nhiên một chút thủ đoạn nhỏ thì Lưu Vọng Nam vẫn muốn tiện tay thi triển. Cô hơi chần chừ rồi ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung:
- Thái Trung, người ta nghe lời anh, nhưng mà .... Nếu khách nhân tới mà tay chân không sạch sẽ thì người ta phải làm sao?
Ấy...đây cũng là một vấn đề thật. Trần Thái Trung nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Theo lẽ thường mà nói, hắn là một người có tâm lý chiếm hữu rất mạnh Người phụ nữ hắn đã động qua thì không muốn để kẻ khác chạm vào. Nhưng Lưu Vọng Nam tuổi cũng hơi lớn rồi, hơn nữa cô ta lại là hàng second - hand, khi tới tay hắn đã là tàn hoa bại liễu rồi.
Dù như vậy nhưng cứ để người khác chiếm tiện nghi của Lưu Vọng Nam thì tôn nghiêm của hắn để ở đâu? Nói gì thì nói, phụ nữ hắn đã từng sủng hạnh thì những tục nhân khác làm sao có thể tùy tiện động tay động chân được?
Trầm ngâm một hồi lâu, hắn mới buồn bực bĩu môi:
- Tùy cô đi, cô nếu muốn thì cô theo, không muốn thì tùy. Dù sao có người mà muốn gây chuyện với cô thì cô có tìm tôi.
Tôi thế đã là chí tình chí nghĩa lắm rồi đấy! Trần Thái Trung thật sự buồn bực. Mặc dỳ hắn có thể xác định đây là biểu hiện của tính cách chiếm hữu của mình nhưng hắn thực sự không cảm thấy dễ chịu:
- Cô muốn theo người khác thì nói trước với tôi, nếu không, hừ hừ....
Nếu không thì thế nào hắn chưa nói nhưng ý tứ trong đó thì hai người đều hiểu cả.
Đây là giới hạn cuối cùng của hắn! Lưu Vọng Nam biết nếu mình mà theo người khác thì sợ rằng sẽ không được bí thư Trần ủng hộ nữa. Sự thật này khiến cô hơi buồn bực. Cô đang vào tuổi như lang như hổ, vì vậy mà nếu phải kiêng khem thì quả thực có chút khó khăn.
Nhưng đồng thời cô cũng hơi mừng rỡ. Điều này nói rõ là bí thư Trần cũng có chút quan tâm tới cô. Chỉ cần có một chút thôi thì cô cũng đủ tự tin có thể làm nó tăng lên.
- Ha ha, sẽ không như vậy đâu. Có bảo bối như bí thư Trần thì tôi làm gì còn hứng thú với người khác chứ?
Rất lớn sao?
Được Lưu Vọng Nam khích lệ, Trần Thái Trung thiếu chút nữa thì bộc phát sự vui mừng của mình.
Đối với chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh để ý tới trong lòng. Hồi trước hắn vẫn chưa để ý tới chuyện này nhưng bây giờ thì đã khác, hắn vô cùng chú ý tới đó. Nam nhân mà, có ai mà không để ý đến cái vấn đề này chứ.
Tốt ở chỗ, hắn đã nhớ ra mình đang sắm vai một người lão luyện nơi chốn trăng hoa. Tuy tuổi tác của hắn hơi không phù hợp nhưng hắn cũng không muốn người khác để ý tới đo, hắn gật đầu tỏ vẻ không sao nói:
- Đó là tại vì hôm nay tôi không có thời gian, nếu không thì, hừ hừ…
- Cái này thì tôi không biết, cứ chờ những lần sau thử lại xem sao đã.
Lưu Vọng Nam che miệng cười khúc khích, nàng vì cười mà thân hình khẽ rung rung lên. Đây đúng là lạt mềm buộc chặt.
- Tuy nhiên… cái đó của anh quả là vô cùng lớn đó! Cho dù khi nó nhũn xuống rồi thì vẫn lớn hơn nhiều so với người khác…
Trần Thái Trung nghe câu nói này liền có hảo cảm hơn với Lưu Vọng Nam, người cứ lâng lâng như ở trên mây.
Hắn không phải không biết rằng lời nói của những nữ nhân ở chốn ăn chơi trụy lạc đa phần là không thể tin tưởng được, nhưng thật sự, nghe thấy Lưu Vọng Nam khích lệ hắn vẫn hưng phấn không ít.
Hắn cũng không thèm bền bỉ làm chuyện đó với nàng. Với thân thể tiên nhân của hắn thì chuyện đó chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.
Chỉ là những thứ này Nhâm Kiều chưa bao giờ nói cho hắn biết. Dĩ nhiên hắn cũng không thể bắt Nhâm Kiều nói cho mình biết được. Chỉ qua một cơn mây mưa với Lưu Vọng Nam hắn mới biết đươc. Chuyện này khiến cho trong lòng hắn có một cảm giác hưởng thụ.
- Cho nên…
Hắn định mượn vấn đề này để dò xét xem lời nói này thật hay giả, thuận tiện ước định thời gian. Bỗng nhiên, lúc này Dương Thiến Thiến từ trong nhà đi ra.
- Thái Trung, anh không phải là đã đi mua thức uống hay sao? Tại sao lại về không như vậy?
Khuôn mặt của nàng hơi ửng hồng lên, bởi vì nàng kêu thẳng tên hắn là “Thái Trung”.
Nhập gia phải tùy tục, những người ở nơi này đều kêu hắn như thế, nàng có thể làm khác sao, làm như vậy không phải là có chút cảm giác xa lạ sao…
- Phải hát lâu như vậy khiến cho tôi cảm thấy hơi khát.
- Vậy à? Vậy mà cũng gọi tôi!
Trần Thái Trung bỗng nhiên phát hiện ra rằng dưới ngọn đèn u ám hôm nay vẻ mặt Dương Thiến Thiến có vẻ dường như hơi mất tự nhiên.
- Được rồi, để tôi đi làm giúp các cô.
Lưu Vọng Nam nhìn phục vụ nói. Nang mỉm cười hỏi:
- Ừm, cô uống gì không?
Lộ Lộ hay là Như Mộng?
- Ừm, Như Mộng đi.
Dù sao cũng là học sinh mới tốt nghiệp cho nên Dương Thiến Thiến vẫn còn e ngại, nàng chọn đại một loại nước hoa quả rồi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, dường như là phát hiện ra giữa hai người có cái gì đó.
- Đi vào trong gian phòng lớn, Dương Thiến Thiến uể oải ngồi trên một chiếc ghế sa lông rồi tiện tay đưa micro cho Trần Thái Trung.
- Được rồi, Thái Trung, anh hát một chút đi, cổ họng tôi đã khản mất rồi.
Trần Thái Trung cũng không do dự. Hắn hát không ít nhưng số bài hát hắn thích không nhiều. Hắn lật quyển danh sách các bài nhạc nửa ngày cuối cùng mới chọn ra một bài rồi hát.
- Gió cát thổi đến rát cả khuôn mặt, giống như hồi nhỏ bị phụ thân mẫu thân quở mắng, vĩnh viễn khó quên. Hồi trẻ ta từng yêu mến một bờ biển.
Hắn hát được một lúc thì Dương Thiến Thiến ca ngợi.
- Hay lắm, Trần Thái Trung, anh hát rất hay.
Dương Thiến Thiến khẽ vỗ tay, mỉm cười nhìn hắn.
- Bạn học cũ, ta không ngờ anh lại hát hay như vậy, vậy mà cứ giấu không chịu nói ra.
Đúng lúc đó, phục vụ viên mang đồ uống tới. Dương Thiến Thiến đưa tay ra cầm lấy, vừa ngậm ống hút vừa hỏi:
- Tí nữa hai người chúng ta hợp xướng được không?
Trần Thái Trung nghe Dương Thiến Thiến nói thế thì càng càng cao hứng. Hắn định khui bia để uống nhưng vì đang hát cho nên phải dừng lại.
Sau đó hai người hợp xướng, một khúc rồi một khúc nữa cuối cùng phải dừng lại vì Dương Thiến Thiến đã khản cả họng.
Hai người hợp xướng được một lúc thì bỗng nhiên có một người đến nói:
- Trần bí thư, có người gây rối.
- Ông là cảnh sát.
Trần Thái Trung nhìn hắn, cảm thấy hơi kỳ quái.
- Ai mù mắt mà động đến ông vậy?
- Có người nhận ra hắn là Bưu mặt chó.
Khuôn mặt lộ vẻ khổ sở.
- Tôi không thể xuất đầu ra chỉ có thể ở bên cạnh khuyên bảo. Nếu không phải là tên Lưu Đông Khải khốn kiếp chơi tôi thì tôi cũng không cần phải hoảng sợ.
Bưu mặt chó biết rõ mối quan hệ giữa sở trưởng Cổ và Trần Thái Trung cho nên hắn cũng không dám xem thường sở trưởng đồn công an. Hôm nay hắn đến gây chuyện thì làm sao có thể trở về được?
- Họ Cổ này, tôi biết ông dựa dẫm vào ai, nhưng cái chỗ buôn bán này của ông thì lão Bưu ta…
Lúc đó, lão Cổ và mấy vị bằng hữu cũng có ở đấy. Khi Bưu mặt chó lên tiếng thì mọi người cũng đứng ra khuyên giải, sau đó lão Cổ thấy sự việc không ổn mới chạy đi cầu viện binh.
- Mang hai mươi vạn ra đây, bọn mày lấy tiền ra đây thì bọn tao rút.
Bởi vì lần trước đã thấy qua những sự tình diễn ra ở đây cho nên Bưu mặt chó cũng không muốn tuyệt tình cho lắm.
Hắn vô cùng hiểu. Sở trưởng Cổ với Mười Bảy ông chủ ở đây có quan hệ vô cùng tốt.
Bỗng nhiên hắn run run ngẩng đầu lên nhìn trên trần nhà, một thanh âm mà hắn khó quên được vang lên.
- Thế nào, mày còn dám đến chỗ tao để thu bảo kê sao Bưu mặt chó?
Sắc mặt Bưu mặt chó lập tức chuyển sang trắng xanh. Hai mươi tiểu đệ bên cạnh hắn có người nhận ra thanh âm này nhưng đại đa số đều không biết lai lịch của Trần Thái Trung.
- Con mẹ nó, mày dám gọi Bưu ca như vậy sao?
Một tên gia hỏa nhỏ gầy cất tiếng. Hắn tuy nhỏ gầy nhưng thanh âm thật to lớn.
- Chát.
Một tiếng kêu to vang lên. Bưu mặt chó đã giáng cho thằng nhãi này một cái tát vô cùng vang vọng. Đánh cho gã phải lảo đảo.
- Mẹ mày, đây là Trần ca, mày còn nói bậy nữa thì lão tử phế mày luôn!
Hắn không dám để cho tiểu đệ của mình nói hết lời.
- Được, biểu hiện cũng không tệ.
Trần Thái Trung thỏa mãn gật đầu, hắn vẫy vẫy tay.
- Đến đây tiểu Bưu, tôi hỏi cậu chuyện này.
Bưu mặt chó cung kính đi tới.
Thấy hai người thì thầm ở trong góc, có mấy người đã tiến tới hỏi nhỏ Mười Bảy:
- Mười Bảy, đây là thần tiên phương nào mà có thể khiến cho Bưu mặt chó nghe lời như vậy? Người mà làm được như thế khắp thành phố Phượng Hoàng cũng chẳng có mấy ai đâu.
Mười Bảy vừa rồi đối với tên Bưu mặt chó này vô cùng lo lắng. Sau đó y nghe lão Cổ nói tới cuộc gặp ở quán ăn lần kia mới biết Trần bí thư có thể trị được tên Bưu mặt chó này cho nên vừa rồi mới can đảm thách thức hắn.
Nghe thấy có người hỏi như vậy, hắn cười hì hì nói:
- Đây là bí thư phòng quy hoạch, Trần bí thư, còn về quan hệ giữa bí thư và Bưu tử thì ta không biết.
Mối quan hệ quý giá này Mười Bảy không muốn cùng hưởng với người khác. Hơn nữa, hăn cũng biết rằng Trần Thái Trung cũng không muốn người khác nói nhiều về mình. Nếu như để Trần bí thư mà không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Một lúc sau tên Bưu mặt chó đã đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mười Bảy.
- Ha ha, mày quả là không đơn giản Mười Bảy ạ, có thể quen biết được một nhân vật như vậy.
Hắn tuy cười nói nhưng trong lời thì tràn đầy vẻ oán độc. Hắn biết rõ đúng là vừa rồi Trần Thái Trung ở trong phòng hát Karaoke. Nếu như hắn biết chuyện này từ trước thì chắc chắn sẽ không hề do dự rời đi, khỏi phải để lộ ra cái xấu của mình trước mặt nhiều tiểu đệ như vậy.
Trong giới xã hội đen mà phải phá lệ nể mặt mũi nhau lần này Bưu mặt chó hận Mười Bảy thấu xương.
Tuy nhiên, Trần Thái Trung ở đây thì Bưu mặt chó cũng chỉ có thể ôm hận trong lòng, ráng nuốt xuống mà thôi.
Mười Bảy mỉm cười đáp lại:
- Ha ha, Bưu ca vừa rồi tao đã nói mà mày không tin sao? Nếu như đây là chốn đàu đường xó chợ, thì tao sẽ đánh cho mày phải van lạy xin tha. Nhưng Trần ca đã ra mặt thì thôi vậy.
- Được rồi, coi như mày lợi hại.
Bưu mặt chó cũng không nói gì nữa, lùi xuống dưới định rời khỏi thì bỗng nhiên Trần Thái Trung kéo hắn lại.
- Bưu tử, người kia bị sao vậy?
Bưu mặt chó đưa mắt nhìn sang đó thì thấy tên Lâm Hải Phong đang cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy, không biết là đã sợ đến mức nào.
Trong lòng Bưu ca liền cảm thấy hơi hối hận, hắn khẽ thở dài, kéo Trần Thái Trung qua mọt bên khẽ giải thích.
- Trần ca, chuyện này không thể trách em được, hắn đã trở về sau khi đi bệnh viện.
- Tao nói với mày này Bưu ca…
Trần Thái Trung cắt đứt lời nói của hắn, hắn không muốn chơi đùa với Bưu ca nữa.
- Ánh mắt vừa rồi của nó nhìn tao, tao rất không thích, mày nghĩ nên phải làm sao bây giờ?
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Hải Phong đều đưa mắt liếc trộm. Tuy chỉ trong tích tắc nhưng mà ánh mắt đã ẩn chứa sự oán độc trong đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kedochanh
Ánh mắt này của Hải Phong, Bưu mặt chó đã thấy thấy nhiều , hắn phi thường hiểu, ở sâu trong nội tâm, không cách nào kìm chế phẫn nộ được.
Tao van mày, nếu mày muốn tìm cái chết, không cần phải kéo tao theo như vậy! Vẻ mặt Bưu mặt chó tỏ ra khó hiểu, sau đó hắn thở dài một hơi,
- Ai, Trần ca huynh nói đi, huynh định xử lý hắn như thế nào đây? Tiểu bưu tuyệt đối sẽ không oán hận nửa câu.
Bưu mặt chó cũng thật làm khó, ở trong xã hội đen mà vứt bỏ tiểu đệ của mình, chuyện này thật là mất mặt, nhất là Lâm Hải Phong là một thủ hạ rất biết nghe lời.
Chỉ có điều, người ngoài đã gọi hắn là mặt chó, loại hành vi trở mặt này, hắn cũng có thể tự nhiên mà làm ra.
Còn về phần đạo lý, thì đó chỉ có thể giảng với loài người, còn không phải là còn người thì giảng đạo lý quả là muốn chết. Dù sao hôm nay, mặt mũi của hắn đã trở thành rất ngoan độc.
Thanh âm Trần Thái Trung trầm thấp vang lên bên tai Bưu mặt chó.
- Ha ha, tao cho ngươi hai lựa chọn, một là, mày giết nó, thứ hai, chính là tao giết mày!
Bưu mặt chó nhất thời toàn thân lạnh buốt. Đến khi hắn kịp phản ứng thì Trần Thái Trung đã đi rồi.
Trần Thái Trung căn bản sẽ không để một người đã chết để trong lòng, tuy hắn không thích lạm sát kẻ vô tội nhưng tên Hải Phong trêu chọc trước, rồi sau đó chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn dám như vậy oán độc nhìn hắn. . .
Như vậy, lấy cái mạng nhỏ của hắn, thật là điều bình thường chỉ là...
Năm phút đồng hồ sau, thân thể Bưu mặt chó mới có chút tri giác. Thời tiết rất nóng, nhưng trên người hắn lại rất lạnh, cả thân thể tựa hồ cũng bị đông cứng lại. Trong thoáng chốc, một loại cảm giác thác loạn xâm nhập vào người hắn: Mẹ nó, hai ta. . . Rốt cuộc ai mới là xã hội đen đây?
Đương nhiên, gặp Trần Thái Trung, hắn chẳng khác nào tao gặp phải người đồng nghiệp "Không thể đối kháng" . Mặc kệ hắn có cam tâm tình nguyện hay không hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh.
Đã gặp người không thể chống lại thì làm như thế là tỉnh táo đó! Lý trí đó!
Hắc hắc! Cuối cùng là tại vì hôm nay tâm tình Trần ca tốt, cũng biết tiểu bưu ta là người có tiền cho nên không gây phiền phức đến ta.
Nghĩ tới đây, tâm tình Bưu mặt chó không khỏi hưng phần lên. Gật đầu cung kính với Trần Thái Trung rồi nghe hắn nói.
- Đi đi, nhớ kỹ lần sau không tới đây quấy rối nữa.
Nhìn đám hung thần ác sát đi xa, Mười Bảy cầm tay Trần Thái Trung.
- Trần ca, anh có hỏi là ai sai khiến không?
Đạo lý đã bày ra đó. Bưu mặt chó ngay cả mặt mũi cũng bán có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là vấn đề thu phí bảo kê bình thường .Cho dù hắn không sợ Cổ sở trưởng, nhưng là nói chung, lưu manh mà chống lại cảnh sát thì rất ít người dám làm. Làm người thì phải để lại đường lui, Núi không chuyển thì biển chuyển, ai có thể chắc chắn rằng mình mãi mãi chiếm thượng phong đâu.
Cho nên chắc chắn hắn bị người ta sai khiến tới.
Câu hỏi này khiến cho Trần Thái Trung sững sờ một chút, hắn nhìn Mười Bảy từ trên xuống dưới
- Ha ha, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Hắn còn tưởng rằng có mỗi mình đến, tên Mười Bảy này quả nhiên là khôn khéo.
- Đó là điều đương nhiên. Mười Bảy cười hì hì gật gật đầu, hắn cũng không ngại khoe khoang cơ linh của mình, để lại một ấn tượng tốt với Trần Thái Trung .
- Anh cùng Cổ Sở trưởng giao cái câu lạc bộ cho em trông nom, em làm sao dám không để tâm tới.
- Tên tiểu tử cậu cũng thật lắm mồm.
Trần Thái Trung cũng không kinh ngạc với loại người khôn khéo này, cái này đã sớm thành thói quen, chỉ là là thực lực cho phép cho nên hắn cũng không chú ý tới.
Kỳ thật cùng lắm thì...
Bưu mặt chó vừa rồi đã thành thật nói cho hắn.
Người sai khiến phía sau có hai bên đều là những đại danh ăn chơi ở thành phố Phượng Hoàng. Kim Khải Lợi cung Đế vương, thế lực hắc bạch hai nhà này bén rễ rất sâu, nghe nói còn có cả nhân viên chính phủ quan trọng ở trong đó. Ở thành phố Phượng Hoàng có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Huyễn Mộng thành cải tạo đầu tư không hề nhỏ, nơi này cũng khá lớn, làm một chỗ ăn chơi to lớn.
Thị trường ngành giải trí tuy lớn, nhưng cũng không phải là mặt hàng thiết yếu. Khách hàng cũng tương đối ổn định, đến chỗ ngươi nhiều hơn dĩ nhiên là đến chỗ ta ít hơn. Kim Khải Lợi cùng Đế vương cung tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn Huyễn Mộng phát triển an toàn.Hôm nay chúng nhờ Bưu mặt chó, chính là xem cái câu lạc bộ karaoke này được nhân vật nào bảo kê.
Nếu như "Huyễn Mộng Thành" sau lưng không có nhân vật nào ghê gớm thì lập tức đánh đổ. Không có thực lực mà cũng dám đụng đến thị trường của chúng tao sao? Với tiếng xấu của Bưu mặt chó thì ,hoàn toàn có thể làm được, tuy là vậy nhưng cũng phải tìm hiểu một lúc.
Không thể phủ nhận, loại thủ pháp này hay là rất ôn nhu và rất nham hiểm. Lúc hai nhà khai trương câu lạc bộ karaoke, đã gặp phải thế lực cường đại cho nên phải kịp thời thỏa hiệp. Người tron giang hồ nể mặt nhau là điều tất yếu.
Với năng lực tư duy của Trần Thái Trung thì việc hoài nghi Bưu mặt chó là điều rất đơn giản cho nên hắn mới hỏi gã. . Không ngờ đằng sau lại có những chuyện như thế.
Ngược lại bộ dạng của Mười Bảy lại không đáng trách, hắn gật đầu,
- Rất bình thường nha cứ đơn giản mà xem không chết được người, lỡ như chúng ta bị khi dễ thì sao?
Khi dễ người ta lúc không nên khi dễ thì chính là chuyện không đúng.
Mẹ, ta còn tưởng rằng ta là một tên rất lưu manh rồi chứ!
Trần Thái Trung hơi căm tức, có thể ta chính là một tên lưu manh nhưng cũng sẽ không tìm người không liên quan mà gây phiền toái. Đây gọi là núi cao còn có núi cao hơn, chuyện ta xuyên việt được thật sự là... Quá oan uổng!
Lúc hai người nói chuyện, mọi người cũng bu lại. Thấy dáng vẻ Trần Thái Trung như vậy trong lúc nhất thời Mười Bảy bị hai chủ nhân mình lạnh nhạt.
Phải khiêm tốn! Trần Thái Trung trong lòng không ngừng nhắc nhở lấy chính mình, sau đó hắn cảm thấy ngạc nhiên, mình càng khiêm tốn, người khác lại càng nịnh nọt mìn. Hơn nữa, dường như thành ý cũng đã tăng lên.
Xem ra, khiêm tốn quả thực khiến người ta tiến bộ. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy, không thể cao đàm khoát luận ăn nói bốc phét thì thật khó chịu. Nhưng có loại cảm giác này, phần cảm giác khó chịu vẫn giảm đi không ít.
Đúng lúc này, có người gọi hắn,
- Thái Trung! Thái Trung! ! !
Dương Thiến Thiến, không biết nàng chạy tới từ lúc nào. Đứng bên cạnh nàng chính là Lưu Vọng Nam không chỉ vậy, hai người còn nắm tay nhau. Lão Thiên, hai người này từ khi nào mà trở nên mật thiết như vậy.
Trần Thái Trung cáo từ mọi người đi đến Dương Thiến Thiến trước mặt,
- Ha ha, tốt lắm, vừa rồi có chút việc đều đã xử lý xong rồi, nào chúng ta đi hát karaoke.
- Không được, muộn rồi.
Dương Thiến Thiến lắc đầu, bờ mi dài cùng với ánh mắt trong trẻo hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Qua chuyện vừa rồi bọn họ thấy hình tượng Trần Thái Trung lập tức cao lên không ít.
Nam nhân đối với nữ nhân, là vì yêu mà sinh ra tôn trọng, nữ nhân đối nam nhân lại hoàn toàn sự khác biệt, đại bộ phận đều là vì tôn trọng mà sinh ra yêu. Biểu hiện vừa rồi của Trần Thái Tủng chắc chắn đã cho thấy hắn là một nam nhân tin cậy có thể dựa vào.
Mưa thuận gió hoà, lúc lơ đãng xúc động thường là lúc khó ngăn cản nhất. Bởi vì, người trong cuộc không ý thức được điều vi diệu trong đó. Thí dụ như Dương Thiến Thiến, nàng chỉ là có chút cảm khái: Khó trách được hồi ở trong trường học biểu hiện của Trần Thái Trung rất kỳ lạ, thì ra trên người hắn, còn ẩn dấu quá nhiều bí mật người khác không biết.
Đương nhiên, nàng phải lấy cớ là phải trở về nhà kẻo muộn.
- Tôi phải trở về, anh hãy chơi cho thật tốt nha!
Trần Thái Trung cảm thấy ngạc nhiên, hắn không ngờ lại trở về sớm như vậy. Lão Cổ cùng Mười Bảy bằng hữu chẳng những rất tôn trọng hắn mà trong đó còn có mấy người đáng để kết giao. Cứ rời đi như vậy không khỏi có chút đáng tiếc. .
Chỉ là, nếu cứ để Dương Thiến Thiến phải đi một mình như vậy thì cũng không nên. Về chuyện này thì hắn phải thể hiện EQ của mình hắn bỗng cảm thấy sau lưng có người đẩy nhẹ mình một cái. Quay lại nhìn thì thấy Lưu Vọng Nam đang hướng chính mình nháy mắt: ý bảo nhanh đuổi theo đi!
Trong lúc cấp bách, nếu có người ngoài nhắc nhở thì người bình thường đều vô ý thức nghe theo. Trần Thái Trung nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều vội vàng ôm quền với mọi người.
- các vị, thật xin lỗi ta phải tiễn bạn gái của ta đi, các vị cứ từ từ chơi bời.
Dương Thiến Thiến bây giờ cách hắn còn chưa đến mười mét, nghe thấy lời nói này thì dừng lại.
Rời khỏi xa phòng karaoke, Dương Thiến Thiến mới quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Vừa rồi anh mới vừa nói cái gì? Anh muốn đưa ai về nhà?
Chỉ là, trong ánh mắt của nàng, mơ hồ cũng có một chút vui vẻ và một chút ngượng ngùng.
- Như vậy đi, thật sự quá thất lễ, trễ như vậy rồi để tôi đưa cô về nhà.
Trần Thái Trung bất đắc dĩ nhún nhún vai ở trên vỉa hè, động tác này hắn học từ Mười Bảy, hắn cảm thấy làm như vậy rất tiêu sái.
- Ha ha, cho nên ta phải tìm lấy cớ đó, Thiến Thiến, cô không tức giận chứ?
Nàng có thể kêu thẳng tên của hắn dĩ nhiên là hắn cũng có thể làm như vậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kedochanh
Thiến Thiến nhìn Trần Thái Trung chằm chằm nửa ngày, sau khi không phát hiện ra điều gì trong mắt đối phương mới dẩu môi gật gật đầu.
- Được rồi, coi như tôi tha cho anh. Xem như anh là bạn thân của tôi, biết lo lắng cho tôi.
Khi nói ra lời này, môt cảm giác mất mát dâng lên trong lòng nàng, cảm giác này thật là kỳ quái.
Trần Thái Trung thấy EQ của mình đã được khẳng định thì trong lòng liền cảm thấy hơi vui mừng, hắn lại nói tiếp:
- Đã muộn như vậy rồi mà cô chưa về nhà ăn cơm sao? Hay là đi ăn với tôi một chút được không?
Dương THiên Thiến hơi ngẩn cả người. Bây giờ đã là tám giờ, câu nói này là có ý gì?
Trần Thái Trung thấy nàng không tỏ vẻ gì thì thuận lý thành chương lấy điện thoại của mình ra đưa cho nàng:
- Có phải cô sợ người trong nhà mình lo lắng đúng không? Được rồi, cô cầm lấy điện thoại gọi trước cho họ đi.
Đôi khi , để đối phó với nữ nhân nam nhân cần phải tỏ ra kiên quyết một chút.
Dương THiến THiến đưa đôi mắt to nhìn hắn, rồi cầm lấy chiếc điện thoại, hơi do dự rồi bắt đầu nhấn phím.
Dương gia kèm quản con cái rất nghiêm. Nhất là Dương mẫu, bà rất ngặt đối với nữ nhi bảo bối của mình, thời gian quy định về nhà đã được quy định từ trước. Là một cô nương trẻ tuổi cần phải có một thanh danh tốt, thế hệ trẻ bây giờ thật là khiến cho bà không yên tâm.
Tuy nhiên khi nghe nói Dương Thiến Thiến và bạn đồng nghiệp ăn cơm thì bà cũng không có cách nào để phản đối. Con gái của mình đã chọn con đường này thì đành phải như vậy thôi. Ở trong quan trường, thoát ly khỏi tập thể cũng không phải là chuyện tốt.
May mà, Dương THiến Thiến còn nói có "bạn học thời cao trung Trần Thái Trung đi cùng" mới khiến bà yên tâm.
- Chúng ta đi ăn chỗ nào đây?
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Dương Thiến THiến liền quay về hỏi hắn, đã lâu rồi nàng vẫn chưa đi chơi bên ngoài muộn như vậy.
- Ừm, ở đằng trước không xa chính là đường Thiên phủ, chúng ta tới đó ăn mì thịt bò được không?
Đường THiên phủ... Mì thịt bò!
Dương Thiến THiến chắc chắn rằng mình đã để lại cho Trần Thái Trung một chút mặt mũi. Đã trễ như vậy, cô nam quả nữ lại còn đi cùng nhau, như vậy có vẻ dường như...
Nàng không kìm được khẽ vân vê bàn tay của mình, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng:
- Mì thịt bò, chỉ là mì thịt bò thôi sao? Chẳng lẽ mình chỉ đáng giá như vậy thôi sao?
Thật vất vả nàng mới xin phép được người nhà vậy mà người này chỉ mời nàng đi ăn mì thịt bò. Hay là, hắn chưa từng để ý tới mình chăng?
Trần Thái Trung không nhận ra, trịnh trọng giải thích với nàng:
- Ban đầu tôi định dẫn cô đi tới nhà hàng Bích Viên để ăn chỉ là nếu như đến đó thì muộn mất, tôi sợ gia đình cô lo lắng cho nên...
Nhà hàng Bích Viên chính là một khách sạn hạng nhất ở thành phố Phương Hoàng cách nơi này cũng không xa, phí tổn tiêu tốn ở nơi đó cũng rất cao. Tuy nhiên, món tiền nhỏ đó Trần Thái Trung không thèm để vào mắt.
Trần Thái Trung đang thầm nghĩ, vừa rồi Dương Thiến Thiến đáp ứng ăn bên đường cùng với hắn đã khiến hắn phải ngạc nhiên. Ăn mì thịt bò ở đó với ăn mì ăn liền ở nhà thì có gì khác nhau nhỉ? Như vậy chẳng phải là khôgn tôn trọng bạn học Dương THiến Thiến hay sao?
Ai, EQ của mình, vẫn chưa được tốt lắm.
- Ừm, không có gì, tôi đang suy nghĩ... ăn ở đó có vẻ hơi dơ thì phải? Hay là cô gọi điện thoại về cho người nhà rồi chúng ta tới Bích Viên được không?
- Khôgn cần đâu!
Dương THiến Thiến cười vui vẻ, tung tăng nhảy về phía trước.
- Mau lên, chúng ta đi tới đó!
Không biết tại sao mà nàng lại vui vẻ như vậy, trên khuôn mặt tràn đầy những nụ cười ngọt ngào. Giờ phút này, khôgn khí rất tươi mát, trăng cũng đã lên cao, những vì sao như đang nháy mắt cười.
Trần Thái Trung cắn môi một tiếng rồi chạy theo nàng.
Vừa mới tới đầu đường Thiên Phủ Trần Thái Trung đã nghe thấy tiếng người nhao nhao lên. Hai người đứng lại xem thì thấy ở phía trước đang ồn ào chuyện gì đó.
- Thật kỳ cục, trong này tại sao lại có móng tay! Cái này có phải định giết người không?
Một thanh âm nữ nhân vang lên.
- Tôi nói với ông chủ, ông chủ, hôm nay đã là ngày thứ ba, tôi nhất định không để ông yên.
- Trương Tuệ Linh!
Duơng THiến THiến nói quả không sai, đó chính là bão tố nữ nhân.
Trương Tuệ Linh cùng với bọn họ đều là cán bộ có tiềm năng. Nàng khoảng chừng hai mươi bốn tuổi dáng người nhỏ nhắn xinh tươi. Nàng đang ở Khúc dương huyện thuộc cục thẩm tra huyện Khúc Dương.
Ở trong ban, nàng cũng là một trong những học viên chưa lập gia đình được ngươi khác để ý tới.
Trong số những người để ý đến nàng có một cán bộ ở huyện Khúc Dương tên là Tạ Hướng Nam.
Tạ Hướng Nam là phó cục trưởng cục lao động. Mới chỉ có hai mươi lăm tuổi mà đã làm tới chức phó cục trưởng, thì quả là có tài. ở trong ban hắn nằm trong số những người tuấn tú nhất, nhưng mọi người đều không biết ai mới là người lọt vào mắt của hắn.
Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến đối với những người này khá khách khí cho nên khi nhìn thấy Trương Tuệ Linh, Trần Thái Trung vô ý nhìn qua thì thấy Tạ Hướng Nam đang ở bên cạnh nàng, có vẻ khá tức giận.
Về phần hai người học viên khác ở huyện Khúc Dương thì không thấy đâu. Thì ra hai người này vừa rồi đã lén chạy ra ngoài kia.
Đối diện với Trương Tuệ Linh là một cô gái nhỏ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể vẫn chưa nảy nở. Xem ra nàng chính là trẻ em lao động từ nông thôn đến đây. nàng chỉ biết hoảng sợ chống chế:
- Không có, làm gì có móng tay!
- Khôgn có móng tay sao? Vậy cô xem đây là gì?
Trương Tuệ Linh đưa tay chỉ vào chén rồi thét hỏi.
- Vừa rồi cô nói với cô ấy cái gì?
Tạ Hướng Nam khẽ vỗ vai nàng, ý bảo nàng không nên làm rộn lên nữa. Sau đó hô lớn:
- Ông chủ, ông chủ!
Nam nhân rốt cuộc cũng là nam nhân. Tuy ngày thường ở trong ban gã khá chất phác nhưng lúc cần thì không hề giống như Trương Tuệ Linh, ngày thường thì khôn khéo nhưng một khi kích động thì đầu óc lại không ra gì.
- Tôi ra đây!
Một hán tử béo mập đeo tạp dề nói khẩu âm Tây Bắc chạy ra. Trên mặt đầy vẻ thuần phác.
Ở bên cạnh ông còn có một tiểu tử đang cầm chày cán bột, người này không kiên nhẫn lớn tiếng kêu lớn:
- Các anh kêu cái gì? Có để cho người khác buôn bán không? Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tạ hướng Nam liền đưa tay trái chỉnh lại mắt kính, tay phải đưa cái chén ra rồi nói:
- Chúng tôi đang ăn thì phát hiện ra có một cái móng tay trong này, ông nhìn xem có phải khôgn?
- móng tay của cô ta đó!
Trương Tuệ Linh kêu lên, dáng vẻ vô cùng tức giận. Tuy nhiên ai cũng có thể thông cảm nàng, người nào ăn phải cái này mà chẳng không vui chứ.
- Ông nói đi, bây giờ tính sao đây?
Để tôi xem xem.
hán Tử bép mập liền bưng chén lên qua mũi, ghé sát vào mắt. Bỗng nhiên ông khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Móng tay cái gì, đây là xương sườn.
Vừa nói, ông vừa lấy đũa gắp ra, rồi đưa vào miệng của mình rồi nhai rộp rộp.
Thật là cao nhân!
Trần Thái Trung khen thầm trong lòng. Hán tử này giả vờ kiểm tra rồi nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ. Chậc chậc, hành động này quả là.. quyết đoán!
Nhìn người này há miệng nhai chẳng những Tạ hướng Nam và Trương Tuệ Linh trợn tròn mắt mà ngay cả Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến cũng hơi choáng váng. Dám nhai thật ư? Đây là thứ mà Tạ phó cục trưởng vừa nhổ ra đó!
Chuyện đã tới nước này thì chẳng ai cho rằng đó không phải là móng tay. Trần Thái Trung thở dài nói:
- Aizzzzz, lớn như vạy, chắc là móng chân!
Lời của hắn đúng là chế nhạo người ta.
Hán tử kia giả vờ như không nghe thấy, nhai vài cái sau đó nuốt xuống cổ họng rồi đem chiếc chén đặt lại trên bàn, thản nhiên nhìn hai người.
- Đúng thế, đây là món sườn, trong mì thịt bò có món sườn, chuyện đó không phải là rất bình thường sao?
- Sao vậy? Hai người chẳng phải cũng đã nhìn thấy tôi dùng một chiếc đũa sạch gắp nó lên sao? Được rồi, hai người mau cầm lên mà ăn đi.
Cầm lên mà ăn sao?
Tạ hướng nam và Trương Tuệ Linh nhìn nhau, cuối cùng Tạ Hướng nam cất tiếng:
- Không ăn nữa, chúng tôi về đây, tính tiền đi!
Tại sao phải tính tiền?
Trương Tuệ Linh ngăn cản hắn.
- Thái độ phục vụ như vậy mà còn muốn lấy tiền của chúng ta, không, chúng ta không trả cho hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kedochanh
Gã béo vẫn còn chưa đi xa, nghe thấy vậy nhanh chóng quay vụt lại, động tác vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không phù hợp với thân hình của hắn.
- Tôi nói cho hai người biết, hai người tới phá đám, dọa khách hàng của tôi chạy hết. Món nợ này tôi còn không tính với hai người chắc!
Người đàn ông chỉ vào mặt Trương Tuệ Linh, sắc mặt sầm xuống nói:
- Ăn hay không thì tùy các người, nhưng nếu không muốn trả tiền, hừ... Thằng Tam!
Một thanh niên cầm một cây gậy hừ lạnh một tiếng, cây gậy trên tay phải nhịp nhịp lên lòng bàn tay trái. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Ai dám không trả tiền thì lão tử sẽ đập!
- Tôi không trả đấy, ông giỏi thì ra tay đi!
Trương Tuệ Linh cũng chẳng thèm sợ. Ngày thường cô ở trong phòng nói chuyện nhỏ nhẹ êm tai, có vẻ như là con gái nhà lành được giáo dục tốt. Nhưng lúc này người đàn ông kia đã động vào vảy nghịch của cô.
- Tôi cũng không tin là thành phố Phượng Hoàng không còn pháp luật nữa.
Cô vừa nói câu này, Tạ Hướng Nam vỗ vỗ vai cô nói:
- Thôi bỏ đi, bao nhiêu tiền? Trả cho bọn họ là xong, bọn mình đi.
Trương Tuệ Linh hiển nhiên là không định bỏ qua. Chẳng qua cô tựa hồ rất coi trọng quan điểm của Tạ Hướng Nam, hừ lạnh một tiếng, rút ra mười đồng từ ví:
- Coi như các người may mắn, trả lại tôi ba đồng.
Thịt bò này cũng chỉ là thứ đồ ăn vặt, hai người bọn họ ăn hai bát nhỏ, không có thức ăn khác thì giá chỉ bảy đồng.
- Nhưng tôi nói cho các người biết, buôn bán như các người thì còn lâu khách mới quay lại.
- Con mẹ nó, các người còn dám nói à? Ai nào sai các người tới đây quấy rối hả?
Người đàn ông mập mạp kia tức điên, vứt luôn cái nón đầu bếp trên đầu xuống, giọng nói đôn hậu của người tây bắc vang lên, toát ra vẻ mạnh mẽ.
- Mười đồng không đủ, đưa năm mươi đồng đây!
- Dựa vào cái gì?
Lần này Tạ Hướng Nam lên tiếng rồi. Đây không phải là khi dễ người thì là gì? Dù là hắn có dễ tính thì cũng không có khả năng chịu nổi sự tình này.
- Ông biết tôi là ai không?
- Lão tử cần gì biết anh là ai?
Người đàn ông béo tốt không thèm để ý tới lời hắn. Lời này hắn đã nghe nhiều rồi. Người nói như vậy thì tám chín phần mười là khoác loác. Người có thân phận địa vị lại tới quán vỉa hè này ăn cơm sao?
Hơn nữa mặc dù hắn không phải là người địa phương nhưng cũng đã lăn lộn trong thành phố Phượng Hoàng này lâu rồi. Người này tiếng nói rõ ràng là rất nặng khẩu âm của Khúc Dương, hẳn không phải là người của thành phố Phượng Hoàng, bắt nạt thì đã làm sao?
Trọng yếu hơn là vóc người Tạ Hướng Nam nhỏ nhắn, căn bản không chịu nổi một đấm của hắn. Trương Tuệ Linh vóc người cũng không to lớn, chẳng có vẻ gì của một người phụ nữ to khỏe.
Vì thế gã béo đội cái mũ đầu bếp dơ bẩn này trên mặt liền lộ ra vẻ dữ tợn:
- Mẹ kiếp, hôm nay hai người nếu không đưa năm mươi đồng thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây!
- Thái Trung, người này hơi quá đáng rồi phải không?
Dương Thiến Thiến nhìn cảnh này đã không nhịn được nữa rồi. Cô khe khẽ đẩy cánh tay Trần Thái Trung:
- Ha ha, anh là một bí thư Đảng ủy, làm sao thì làm đi.
Trần Thái Trung bị mấy lời này khiến hai mắt trợn trừng. Nơi này cũng tính là khu đô thị mới. Ở khu vực mình quản lý lại có nhân vật cường hào thế này thì quá mất thể diện. Hơn nữa thằng nhãi này lại đang bắt nạt bạn học của mình!
- Tôi nói này, anh làm chuyện như vậy mà được à?
Hắn thật sự không thể bàng quan được nữa. Về tình về lý hắn đều phải ra mặt giải quyết vụ này.
- Anh định ép mua ép bán à?
- Liên quan gì tới anh.
Thằng Tam trợn trừng mắt, cây gậy trong tay định giơ lên.
Gã béo ngăn cản người phục vụ của mình. Hắn nhìn thấy rõ ràng Trần Thái Trung khôi ngô cao lớn, khí thế mạnh mẽ. Quan trọng hơn người thanh niên này nói giọng của thành phố Phượng Hoàng!
Hắn nhìn Trần Thái Trung từ trên xuống dưới, còn chưa nói gì, Trương Tuệ Linh đã phát hiện ra đây là bạn học cùng lớp tiến tu với mình:
- À, Tiểu Trần, đúng rồi, anh tới đây nói một câu công bằng xem!
Xa quê mà gặp người quen thì tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Nhưng tha hương mà gặp phải người địa phương thì đúng là chuyện quá vui mừng. Cô thậm chí còn khó có thể áp chế được sự kinh hỉ của mình:
- Bọn họ bắt nạt chúng tôi!
- Ồ, tôi bảo này, là người quen hả?
Gã béo cười lạnh một tiếng, nhất thời cũng không thèm nghĩ nhiều nữa.
- Bà Lại, bà ra đây cho tôi!
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi tới, trên người cũng đeo tạp dề. Trong tay bà ta không ngờ là một con dao bầu:
- Ông chủ, cho ông con dao đây!
Lão béo nhận dao, cũng không thèm nhìn tới Trần Thái Trung mà hướng về phía Tạ Hướng Nam âm trầm nói:
- Tiểu tử, mau trả tiền đi. Nói đi, có trả tiền hay không?
Tạ Hướng Nam hơi do dự. Hắn không thiếu tiền nhưng bị người ta bắt phải trả tiền thế này thì thật là quá mất mặt rồi. Càng huống chi hiện tại bên mình là có thêm hai người nữa.
Nhưng mà không trả tiền thì khẳng định là to chuyện. Hắn cũng không hi vọng rằng mình và bạn học bị thương tổn. Tất cả mọi người đều là cán bộ quốc gia hàng thật giá thật, thân thể tôn quý cao sang, dây dưa với lão này thì thật sự là không hay ho gì.
Hắn còn đang do dự, Trần Thái Trung đã cất tiếng nói.
Bí thư Trần phi thường không thích bị người không để ý tới mình. Hơn nữa đây lại là người trong địa phận của mình thì càng khiến hắn tức giận.
Hắn đã rất bực rồi.
- Đòi tiền à? Nói hay lắm, đừng nói là chỉ có năm mươi đồng, năm trăm đồng cũng không có vấn đề.
Mấy từ năm trăm đồng lọt vào tai, thân thể đại hán sững lại, nhanh chóng quay phắt lại, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ:
- Ha ha, xem này, đúng là người thành phố Phượng Hoàng là nói có lý!
- Đúng có nịnh nọt.
Trần Thái Trung lạnh lùng cắt lời hắn.
- Tiền thì tôi có, nhưng mà cơm này không phải là cho người ăn, vậy mà anh cũng không biết xấu hổ mà thu tiền sao?
- Anh nói thế là có ý gì?
Gã béo mặt đanh lại, tiếng nói cũng trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt biến đổi cực nhanh, tâm tình chuyển biến vô cùng to lớn thật sự khiến người ta có cảm giác chóng mặt về sự thay đổi của hắn.
- Hừ hừ, mong anh bạn này nói cho công tâm một chút.
Giờ phút này hắn thật sự hoài nghi những người này thực sự là có ý đồ tới gây chuyện. Hắn mặc dù muốn phát tác nhưng vẫn cố nhịn xuống:
- Bây giờ phiền anh thử nói cho tôi xem, cơm này làm sao lại không phải để cho người ăn?
Phải tỉnh táo! Hắn không ngừng tự nhủ. Đàn ông tây bắc không sợ đánh nhau, nhưng dù sao cũng là ở nơi đất khách quê người, nếu gây chuyện cũng sẽ không gặp được chuyện gì hay ho.
- Chuyện này rất đơn giản.
Ngón tay Trần Thái Trung chỉ vào miếng thịt bò đã hơi lạnh trong bát.
- Thịt bò trong bát này nếu anh có thể chậm rãi nhai nuốt, không bỏ bất cứ thứ gì bên trong thì tôi sẽ lập tức trả cho anh năm trăm, nhớ là...phải chậm rãi nhai nuốt!
Điều kiện này thì tính làm gì? Gã béo trong lòng nhất thời thả lỏng. Hắn tự mình chế biến thức ăn, làm sao không rõ ràng chứ?
Mặc dù bề mặt thịt bò này có cho thêm chút gia bị, thịt thì cũng không phải là tươi ngon lắm, nhà mình chế biến cũng không vệ sinh nhưng mà ăn vào thì tuyệt đối không sao.
- Được, tôi ăn cho anh xem!
Hắn bưng bát lên chậm rãi nhai nuốt, có vẻ rất là thong thả, đồng thời ngẩng đầu nhỉ Trần Thái Trung.
- Thế này đã coi là chậm rãi nhai nuốt chưa? - - Không sai, thịt bò nhà mình đúng là có vị riêng!
- Tính, đương nhiên là tính.
Trần Thái Trung gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
- Anh ăn tiếp đi, nhanh lên một chút cũng được. Chúng tôi cũng đang vội.
Nếu có thể tiếp tục ăn thì lão béo cũng thấy chẳng có vấn đề gì. Hắn còn chưa có ăn cơm chiều mà. Giờ lại có người mời cơm, ối, khoan đã...đây là thứ gì?
À, một con kiến nhỏ. Nó ở trên mặt miếng thịt bò đang gian khổ bò đi...mẹ nó, Thằng Tam cũng thật là ẩu tả, để cả kiến bò vào sao?
Thôi, ta nhịn, chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, cũng coi là thịt. Lão béo hung hăng gắp một phát, nhét luôn vào miệng, lại tiếp tục nhai nuốt, còn ngẩng đầu lên khiêu khích Trần Thái Trung. Thế nào? Thịt bò của tôi người không thể ăn sao? Truyện "Quan Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khuôn mặt Trần Thái Trung không hề thay đổi nhìn hắn.
Lão béo ăn tới một nửa rồi mới nhìn lướt qua cái bát trong tay, sao lại có một nửa con ruồi? Một nửa con ruồi thì cũng không quan trọng...vấn đề là nửa con ruồi còn lại đâu?
Thôi, ta lại nhịn tiếp vậy. Lão béo nhai nhai rồi lại nuốt. Ruồi cũng là thịt vậy. Nấu chín rồi tiệt trùng cả, không sợ.... Mẹ nó, móng tay ai thế này?
Trong bát lúc này xuất hiện ba bốn cái móng tay như răng cưa. Chẳng qua chủ nhân của cái móng nay hiển nhiên là không phải người biết giữ gìn vệ sinh, không những móng tay rất dài mà trên đó còn cáu bẩn...
Đến lúc này thì lão béo đã không muốn ăn nữa. Lại có người thét lên kinh hãi:
- A, nhiều xương bò hầm vụn như vậy, ông chủ ăn nhiều một chút đi, bổ lắm đó....
Ta nhịn, ta nhịn, lão béo đã mơ hồ hiểu được chuyện hôm nay e rằng không hay rồi. Chẳng qua cái chén trước mặt hắn đã ăn được còn có một phần ba rồi, chỉ cần hai ba gắp nữa là xong thôi. Vì thế nên hắn đành gạt "xương hầm vụn" ra, định là lại ăn tiếp.
Ngay lúc hắn gạt ra, trong bát liền xuất hiện vài sợi tóc. Cái thứ này ... Rất dài, lại quăn quăn nhai vào trong miệng thì rất thú vị đây.
Còn nữa, trong miệng .... Sao lại có cái loại cảm giác này nhỉ? Mẹ kiếp, người nào cho nhiều muối thế hả?
- Còn có cả thức ăn vụn à?
Trần Thái Trung cố gắng nén cười, một bên gật gù, vẻ mặt trịnh trọng nói.
- Ông chủ buôn bán thành thật thế này thì tôi cũng bội phục ông!
Đương nhiên thứ này chẳng phải vụn thức ăn. Người đàn ông này tới từ tây bắc tất nhiên là thấy nhiều loại thức ăn rồi, làm gì có thứ vụn nào thế này? Hơn nữa trong thịt bò nhà mình có thứ gì hắn còn không rõ ràng sao? Truyện "Quan Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khốn nạn thật! Hai cái lông này ... Hình như là lông ở khúc dưới!
Lão béo thật sự không có biện pháp nhai nuốt từ từ nữa. Hắn bưng bát lên định đem toàn bộ những thứ trong bát đổ vào miệng thì Trần Thái Trung ở bên cạnh lại lập tức nhắc nhở hắn:
- Ấy, phải chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi nhai nuốt....
Anh không phải là gì cũng có thể ăn sao? Giờ thì tha hồ cho anh hưởng thụ nhé.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi