TÌNH CỜ
Số chương: 58
Chương 1: Đêm gặp nhau
Dịch giả: Vecspa
Tình trạng dịch: Hoàn
Thể loại: lãng mạn, hiện đại
Nguồn: http://cicadavase.wordpress.com/
Tiếng chuông nhà thờ, trầm buồn mà vang vọng, vang đến trái tim của một cô gái gần đó, trong hôn lễ linh thiêng đang được tiến hành.
Chính giữa nhà thờ là một cặp cô dâu chú rể hẹn ước cả đời, cô dâu mới sắc mặt ôn nhu mỉm cười.
Chú rể cao lớn khí khái, hôn nhẹ lên 2 má cô dâu, vẻ mặt sủng ái, cảnh tượng này thật hạnh phúc, thật làm nhiều người mơ ước.
Có điều cô là người duy nhất trong lễ đường cô đơn tịch mịch, thầm lặng thương tâm đau lòng. Cô có thể không đau lòng không, người cô yêu kết hôn, mà cô dâu lại không phải là cô.
Anh không phải nói thích em sao, không phải nói muốn chung sống với em sao, vì sao sau đêm thổ lộ, anh lại đi ôm người phụ nữ khác vào trong lòng.
Anh nói thích em là lừa gạt, là đùa cợt hoặc diễn kịch, nhưng trái tim em yêu anh làm sao có thể thu hồi đây.
Đôi mắt cô gái xinh đẹp long lanh, lệ trong suốt cùng với nhạc hôn lễ từ từ hạ xuống, còn có thời khắc nào đau lòng như lúc này không?
Thật khó quên những ngày ở bên anh ta, khó quên từng ánh mắt của anh ta, khó quên cảm giác anh ta ôm cô, càng khó quên nụ hôn anh ta trao cô, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, từ nay cô sẽ giữ kín nó.
Động tác nhỏ bé ấy đã làm cô tưởng rằng anh ta yêu cô, để ý cô, có lẽ tất cả đều là cô tự mình đa tình, hôn lễ này đã phá tan mộng đẹp của cô.
Cô lặng lẽ rời đi nơi làm cô khó thở này, nơi này không thuộc về cô, hạnh phúcnày cũng không thuộc về cô.
Đi vô định trên đường, tâm vẫn cô độc như trước , tịch mịch , không biết phải làm cách nào để tâm không đau nữa, không phải tuyệt vọng nữa.
" Cho tôi rượu." Bước chân lạc lõng của cô vô tình bước vào một quán bar tên Lam Nguyệt, thất hồn lạc phách , cô đỡ đẫn ngồi ở đó.
Người pha rượu liếc nhìn cô gái vô hồn này, chỉ là thản nhiên hỏi:" Cô uống loại gì ạ."
Cô gái hai mắt đờ đẫn, máy móc nói:" Rượu mạnh nhất, rượu có thể khiến đàn bà quên đi đau khổ."
Người pha rượu động tác mau lẹ, trong chốc lát đã pha chế xong một ly rượu," rượu này gọi là rượu quên sầu."
Quên sầu, uống xong có thể quên những chuyện không vui, quên hết nỗi thống khổ này đi ư, cô gái xinh đẹp trên mặt còn mang theo nước mắt, nhâng rượu lên, uống hết trong một ngụm.
" Tiểu thư, rượu này mạnh lắm, cô uống từ từ thôi." Người pha rượu nhịn không được mở miệng khuyên can.
" Ly nữa!" Cô gái buông ly rượu, tựa hồ như rượu với cô chỉ là nước lã vậy, chẳng lẽ tâm đau thì cảm giác cũng mất đi chăng?
Người pha rượu không nói thêm gì nữa, tiếp tục pha rượu theo yêu cầu của khách.
Uống xong vài ly rượu, cô gái dựa vào quầy bar thầm khóc đứng lên, không e dè gì khóc, muốn giải tỏa hết thống khổ trong lòng.
Tiếng khóc thu hút sự chú ý của những người khách khác, nhiều ánh mắt sôi nổi dán vào cô, một cô gái độc thân đi vào quán bar, vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa lại là đàn ông.
Một cô gái khóc lóc đương nhiên thu hút sự chú ý, một gã mặc đồ tây đi đến, năm bả vai của cô gái, cười nói:" Sao lại khóc đến đau lòng như vậy, có cần anh đến dỗ dành em không."
Cô gái ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ, xinh đẹp động lòng người, cô mím môi, hô:" Tránh ra...... Bỏ tay ra khỏi người tôi, đồ đàn ông xâu xa."
Gã đàn ông kia cũng không giận, ngược lại càng nói nhanh," Cô bé tính tình không dễ a, anh thích, anh mang em đi một chỗ rất vui vẻ nha."
Vẻ mặt cô gái xinh đẹp tức giận, đứng dậy, có chút lảo đảo ra sau" Bảo anh tránh ra anh nghe có hiểu không đấy, vì sao tôi phải theo anh hả, anh có đống ý cưới tôi không, có muốn chịu trách nhiệm về tôi không, hả? Đồ đàn ông xấu xa, định đi lừa gái hả, nhầm người rồi, tránh ra."
Gã đàn ông bóng bẩy kia không thể tưởng được cô gái ôn nhu yếu đuối trước mặt lại khó dụ dỗ đến vậy, đinh buông tha cho cô, có điều con mồi trước mặt quả thật rất mê người.
Cái loại xinh đẹp này mang theo vẻ mị hoặc , trong mị hoặc mang theo thanh nhã, ngay cả giọng nói cũng làm người ta xúc động.
Gã đàn ông sao có thể dễ dàng bỏ qua được, nửa kéo nửa túm đem cô gái thất hồn lạc phách vì đau cũng vì rượu kia ra ngoài quán bar.
" Buông tôi ra...... Anh buông tôi ra!" Đôi mắt cô gái dụ người, giọng nói động chúng nhân, làm cho phản kháng của cô cũng thiếu đi vài phần khí lực. Mà người chung tựa hồ cũng không quan tâm, thế nhưng không có rat ay giúp đỡ, nghĩ bụng cô gái này đã lẳng lơ lại còn giỏi diễn kịch.
Cái tên đàn ông bóng bẩy kia không thèm để ý phản ứng của cô gái, ép cô ra khỏi quán bar.
Ngay lúc đàn ông kia ép cô gái vào trong xe, cô gái liều mạng giãy dụa, không chịu đi vào.
" Buông tôi ra, buông tôi ra!" Cô ý thức được nguy hiểm, bên ngoài người đã rất ít , trời đã tối rồi, thế giới nhuốm màu vàng của đèn làm cô có chút tỉnh táo.
Gã đàn ông đã mất kiên nhẫn, lúc đinh dùng đến vũ lực, một chàng trai khôi ngô bước từ trên một chiếc xe hạng sang xuống, chàng trai một bên tay cầm bao thuốc, một bên tay cầm điếu thuốc hút một hơi sâu rồi vứt xuống đất, lấy chân di đi rồi sau đó ngẩng đầu: " Bỏ tay ra!"
" Mày là ai, có biết trước sau không?" tay đàn ông bóng bẩy hung tợn quát chàng trai mới đến.
Vẻ mặt chàng trai kia dưới ánh đèn thật mê người, hơn nữa đôi mắt kia giống một cơn lốc xoáy sâu sa, hai tay anh khoanh lại trước ngực, nói:" Cô ấy nói không muốn, ông còn làm quá tôi sẽ đưa ông đến đôn cảnh sát."
Cô gái mị nhãn như nước, ngây ngốc nhìn chàng trai kia, giãy dụa lung tung nói:" Đúng vậy, đồ đàn ông xấu xa, tôi đã nói không muốn rồi, buông tôi ra, bằng không tôi sẽ cho anh ăn cơm tù, cả đời ăn cơm tù."
Chàng trai anh tuấn kia nghe được nhíu mày lại, đã có chút không kiên nhẫn, gầm nhẹ nói:" Còn không mau cút đi."
Gã đàn ông bóng bẩy kia đẩy cô gái say rượu sang một bên, tiến về phía chàng trai phá đám chuyện tốt của hắn kia, nắm đấm cũng huơ huơ.
Chàng trai anh tuấn kia chỉ cần trở một tay đã đánh ngã gã đàn ông không biết điều kia, hắn kêu đau oai oái, vội vội vàng vàng đứng lên, liên tục bước lùi ra sau về phía xe mình, mà chàng trai anh tuấn kia cũng bước đến gần.
" Hôm nay tha cho ông, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa." Gã đàn ông kia hoảng loạn cuống cuồng lên xe nổ máy rời đi.
" Haha...... Đồ quỷ nhát gan." Cô gái lảo đà lảo đảo đứng lên, đến trước mặt chàng trai đã cứu cô," Cám ơn anh...... Tôi mời anh uống rượu."
Anh ghét những cô gái say rượu, có điều không biết vì sao lại không ghét cô gái trước mặt này, chỉ cảm thấy giọng của cô thật mị hoặc, vẻ mặt xinh đẹp đau khổ kia dễ dàng khơi lên tiềm vọng của anh.
" Cô tên gì?." Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, đôi mắt mê người như mang theo ma thuật chăm chú nhìn cô.
Cô gái mặt đỏ bừng, cười cười nói," Tôi…tôi là Hân Đồng, Đồng Đồng......." Vốn là cười, nhưng lại mang theo điểm đau xót," Anh ta thích gọi tôi là Đồng Đồng, phải...... Thích gọi tôi là Đồng Đồng."
Đôi mắt đen của chàng trai nhíu lại, không thích cô gái gọi tên của người đàn ông khác, anh không biết vì sao lại muốn xen vào chuyện của người khác giúp đỡ cô gái này, là bởi vì giọng nói nhu mị của cô, hay là vì nhan sắc của cô?
" Hạo Nam, đưa em về nhà được không, đầu em đau quá…đau quá." Đôi mắt sâu thẳm của cô gái nhắm lại, ngã vào trong lòng anh.
Hạo Nam? Là người trong mộng của cô, chàng trai có chút không thích, cô gái trong lòng anh say quá rồi.
Cô gái ở trong lòng anh thổn thức," Hạo Nam...... Không cần kết hôn...... Được không, cùng em ở bên nhau không tốt sao...... Không tốt sao ..."
Hai má cô gái cọ xát trong ngực anh , cánh tay dài của chàng trai ôm cô gái vào trong lòng, đi về hướng xe của mình.
Hai người lên xe, cô gái dựa vào ghế ngồi, xe vừa mới khởi động, thân thể của cô đã không tự chủ được mà lả xuống, đầu cô đặt trên vai anh.
" Nhà cô ở đâu?" Giọng nói trầm thấp mà hấp dẫn của chàng trai vang lên.
Cô gái say rượu không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại còn dùng giọng nói mềm mại kia hát một bài hát.
Cái lỗ tai của anh bị Hân Đồng đang say rượu kia làm nhiễu loạn, lái xe đi về phía biệt thự của mình, anh từ xưa đến này không phải là hạng chính nhân quân tử, cũng không là cái thiện lương nhân sĩ gì đó.
Chiếc xe hạng sang đi vào trong khuôn viên một khu biệt thự thì dừng lại, chàng trai đỡ Hân Đồng vẫn còn đang hát từ trên xe xuống, đi về phía cửa biệt thự, Hân Đồng ở trong lòng anh vừa khóc lại vừa cười.
Phải tốn chút sức lực chàng trai mới đem được Hân Đồng vào trong phòng ngủ, đặt cô nằm xuống chiếc giường rộng lớn mềm mại.
Cô nằm ở đó, xinh đẹp vũ mị, như một đóa hoa màu xanh nở rộ diễm lệ, anh cũng không phải là quân tử, cũng không là người tốt đẹp gì, cô gái trước mắt này, dễ dàng khơi lên hứng thú của anh.
đôi mắt thâm trầm của anh có chút đăm chiêu, đôi chân thon dài hơi gập lại, quỳ gối trên giường, thân thể cao lớn vạm vỡ cũng thuận thế nằm ở bên người Hân Đồng, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô.
Hân Đồng say rượu nhìn anh, đưa tay ra ôm lấy anh," Hạo Nam, vì sao...... phải đối xử với em như vậy...... Là em không đủ đẹp sao, vì sao….”
Tay chàng trai lướt trên mặt Hân Đồng, giọng nói âm trầm mà dụ dỗ," Em thật sự rất đẹp."
Hân Đồng ánh mắt mê ly, đưa tay ôm lấy cổ chàng trai, miệng nói không rõ:" Hạo Nam, đừng bỏ em đi…. Đừng."
Cô nhầm anh thành người đàn ông khác, nghe cô gái trước mắt gọi tên người đàn ông khác, đáy mắt chàng trai lộ ra chút không vui.
Đôi mắt anh giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, nhìn Hân Đồng trước mắt dáng vẻ mị hoặc, ánh mắt mê ly , còn có chiếc váy hơi hơi xốc lên, tất cả những điều này đều làm dấy lên dục vọng của Lôi Dương.
Anh trước kia không phải quân tử, hiện tại lại càng không phải, anh muốn cô gái này, anh là phái hành động, đã nghĩ là làm.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái mê man sờ soạng khiến cho anh không còn lí trí, dục vọng đã sớm mất đi kiềm chế, tay cởi quần áo của 2 người , chỉnh vị trí, tiến vào.......
Chướng ngại vật kia cho anh biết, đây là lần đầu tiên của cô.
Cơn đau làm cho cô nhíu mày lại, phát ra một tiếng kêu rên, cơn đau làm cho nước mắt cô không khỏi hạ xuống .
Lôi Dương cúi người gắt gao ôm lấy Đồng Đồng, khẽ hôn lấy nước mắt của cô. Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non nói:" Em là người phụ nữ của anh!"
Đồng Đồng vũ mị mà thẹn thùng cười, cô nghe được, cô đã là người đàn bà của anh, ngay tại đêm cuồng loạn này.
TÌNH CỜ
Số chương: 58
Chương 2: Sẽ không rời đi
Dịch giả: Vecspa
Tình trạng dịch: Hoàn
Thể loại: lãng mạn, hiện đại
Nguồn: http://cicadavase.wordpress.com/
Dường như đã ngủ rất lâu, trong lúc ngủ Lôi Dương bị một mùi hương hấp dẫn mà tỉnh,anh mở đôi mắt lạnh lùng ra, nhìn thấy trên chiếc giường rỗng rãi chỉ có mình anh.
Giọng nói mị hoặc lòng người.., cô gái…, một đêm triền miên.., tất cả đều là mộng sao?
Quay đầu lại nhìn thấy trên đệm có vết màu hồng, môi anh hơi hơi cười.
Tất cả những điều này đều là sự thật , cô gái làm cho anh xao xuyến kia, cô cô ấy thật sự tồn tại !
Nhưng giờ phút này cô ấy đang ở đâu?
Lôi Dương đứng dậy, mặc cái quần lót vào rồi đi về phía phòng bếp đang tỏa hương ngào ngạt.
Anh nhìn thấy một cô gái hoạt bát, một cô gái làm anh bị khuấy động đang mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo của cô xắn cao lên, đôi tay bận rộn làm điều gì đó.
Chiếc áo sơ mi kia là của anh , giờ phút này lại mặc trên cơ thể thon thả kia, thật sự rất thân mật.
Cô gái đêm qua say rượu đau đớn vì một người đàn ông khác đâu không thấy, giờ chỉ còn lại một cô gái hoạt bát năng động, mất đi trinh tiết của chính mình lại không để ý sao?
Đây là một cô gái như thế nào ?
Anh rảo bước về phía cô gái mê người kia, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô gái.
Đồng Đồng đang làm cơm trưa dừng lại, quay đầu lại nhìn chàng trai.
Trên mặt cô mang theo chút thẹn thùng, đôi mắt chớp nhẹ nhìn Lôi Dương, mỉm cười nói:" Làm phiền anh ngủ à?"
Lôi Dương mê muội nhìn Đồng Đồng, môi cũng vươn tới, nhẹ nhàng hôn ở môi cô một chút, nghẹn giọng nói:" Em định bồi thường anh thế nào đây?"
Đồng Đồng hơi nhợt nhạt cười nói:" em làm cơn trưa ngon bồi thường cho anh!"
" Anh muốn ăn, nhưng không phải ăn cái này?" Lôi Dương cố ý mập mờ ám chỉ, nhưng Đồng Đồng lại có chút ngây thơ.
" Anh muốn ăn em." Lôi Dương vươn người về phía Đồng Đồng , hôn môi cô, “Chuyện đêm qua, em thật sự không kinh ngạc sao?"
Đồng Đồng che dấu đau đớn trong ánh mắt, gượng nở một nụ cười động lòng người," Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không phải sao?" Tuy nhiên lúc mới tỉnh lại cô quả thật rất khiếp sợ, nhưng cũng không có hối hận. Hạo Nam kết hôn, sao có thể ở cùng một chỗ với cô cười cười nói nói được chứ!
" Nói rất đúng, không để ý thì lại lần nữa đi." Lôi tay đã bắt đầu không có trật tự.
Tuy nói mạnh miệng như thế, nhưng Đồng Đồng cũng có chút thẹn thùng, dù sao kinh nghiệm của cô không đủ, chỉ có thể tùy ý Lôi Dương dẫn dắt, lúc hai cơ thể dung hòa làm một, anh thấp giọng nói:" Gọi tên anh, Lôi Dương!"
" Lôi Dương!" Cô ngoan ngoãn gọi theo, anh là Lôi Dương, cái tên này sẽ khắc sâu trong lòng cô.
......
Là bởi vì đau lòng muốn chết nên buông thả chính mình, hay là muốn dùng phương thức này quên đi đau đớn?
Đồng Đồng không nói, Lôi Dương cũng không hỏi, hai con người xa lạ làm chuyện thân mật nhất, thật sự không hề xa lạ mà lại rất ăn ý.
Sau lúc thân mật, Đồng Đồng mặc vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che phủ hết người cô kia. Một lần nữa trở lại phòng bếp, tiếp tục làm cơm trưa, đói bụng rồi!
Lôi Dương nhìn dáng vẻ Đồng Đồng bận rộn mỉm cười, nội tâm có cảm giác được người khác chăm sóc, chậm rãi thu hồi nụ cười, đi vào phòng tắm.
Lúc Lôi Dương ra khỏi phòng tắm, Đồng Đồng đã làm xong cơm trưa.
Ngửi thấy mùi vị hấp dẫn, nhìn thấy bữa trưa phong phú trên bàn, Lôi Dương chợt cảm thấy xúc động.
Đồng Đồng đi đến kéo tay Lôi Dương ngồi xuống, sau đó chính cô cũng ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng nói:" Anh nếm thử chút xem ăn được không?"
Lôi Dương theo lời ăn thử.
Thật ngon, đây là cảm giác thực sự của Lôi Dương , anh không thể không thừa nhận Đồng Đồng nấu ăn rất ngon.
Đương nhiên anh không có khen ngợi cô, vội vàng hôn trên mặt cô một chút, đòi đòi hỏi hỏi làm Đồng Đồng liên tục kháng nghị.
" Anh làm cái gì đấy!" Cách nói chuyện của hai người bên cạnh nhau rất tự nhiên mà thân mật, giống như bọn họ đã quen nhau từ rất lâu, giống như từ kiếp trước vậy.
Lôi Dương cúi đầu tiếp tục ăn, không để ý tới sự kháng nghị của Đồng Đồng . ăn cơm xong, Lôi Dương ra ngoài mua quần áo cho Đồng Đồng. (mọi ng lưu ý là anh ý ăn cái gì nha = =)
Quần áo của cô đã bẩn, hơn nữa cũng bị gã đàn ông kia lôi kéo xộc xệch cả đi, không thể mặc lại nữa. Cũng không thể suốt ngày mặc quần áo của anh được, nhưng quả thực anh rất thích nhìn cô chỉ mặc mỗi cái áo của anh đi lại trong nhà.
Lần đầu tiên anh vì một cô gái mà làm chuyện lặt vặt như thế này! Lôi Dương kinh ngạc với chính sự khác thường này của mình!
Lúc anh mua quần áo về đã nhìn thấy phòng được thu dọn ngăn nắp, mà người con gái làm anh xao xuyến kia đang nằm cuộn trên ghế sofa, trông giống như một con mèo nhỏ đang ngủ vậy.
Anh thả quần áo xuống, ngồi bên cạnh Đồng Đồng , chiếc sofa lún xuống dưới sức nặng của anh.
Đồng Đồng tỉnh dậy, mở ánh mắt ngái ngủ nhìn anh nói:" Anh về rồi à!"
Đúng vậy! Anh về rồi, đã lâu chưa có ai hỏi qua anh như vậy.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên một vẻ ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng véo véo 2 má Đồng Đồng.
" Anh về rồi!" Ân cần thăm hỏi như người nhà thế này, tự nhiên mà thân thiết, cảnh tượng này làm anh chợt cảm thấy ấm áp.
......
Đồng Đồng chợt nhận ra hai người chưa có hứa hẹn gì với nhau. Trong cuộc sống của cô đột nhiên xuất hiện một chàng trai tên Lôi Dương , anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng thật hấp dẫn.
Cô thích ánh mắt lạnh lùng che dấu nhu tình của anh, thích cái cách anh gọi cô Đồng Đồng . những điều này có thể làm cho nội tâm của cô bớt đi đau đớn.
Đôi lúc nghĩ lại, mình thật giống một đứa con gái hư hỏng!
Trong cuộc sống của Lôi Dương mỗi ngày cũng xuất hiện một cô gái tên Đồng Đồng , cô gái của anh. Cô mỗi ngày đều sẽ làm bữa ăn tối ấm áp đợi anh trở về.
Anh mỗi ngày giải quyết xong chuyện công ty đều mau chóng trở về nhà. Về đến nhà, lại cùng Đồng Đồng ăn bữa tối bên nhau.
Đồng Đồng nấu ăn thực sự rất ngon, món ăn cô nấu đã trói buộc khẩu vị của anh, khiến anh không hề ăn cơm bên ngoài.
Đồng Đồng dường như rất thích mặc áo của anh, mỗi buổi sáng cô luôn tỉnh dậy trước, mặc áo sơ mi trắng của anh bận rộn ở phòng bếp. Sau đó dùng bữa sáng mùi vị hấp dẫn kia dẫn dụ anh dậy.
Anh lần theo mùi hương đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô gái bé nhỏ hoạt bát kia ống tay áo xắn cao,dáng vẻ bận rộn.
Cô dường như không biết mệt là gì, luôn dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.
Cuộc sống của anh đều được Đồng Đồng một tay chăm sóc.
Anh đã quen với sự tồn tại của cô, đã quen nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mê hoặc của cô mỗi khi về nhà.
Rồi một ngày, Lôi Dương từ công ty trở về như bình thường, mở cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng yêu kiều kia nữa.
Không có Đồng Đồng mặc áo sơ mi đang tất bật, không có mùi đồ ăn tỏa ra, chỉ có một sự im lặng chào đón anh.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Dương mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, điên cuồng chạy vào phòng ngủ, nhưng chỉ thấy một chiếc ga giường đã được trải phẳng.
Anh hoảng loạn mở cửa tất cả các phòng khác, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Đồng Đồng.
Lúc anh hoảng loạn sợ hãi định chạy ra ngoài, cửa đột nhiên bị mở ra, hình bóng của Đồng Đồng đang đứng trước cửa.
Trong tay cô cầm nhiều túi thức ăn.
Cô còn chưa kịp nói câu gì đã bị một vòng ôm ấp áp mang theo lo lắng ôm vào trong ngực, là anh, anh bàng hoàng gắt gao ôm lấy cô, ôm chặt đến nỗi dường như sợ nếu buông ra, cô sẽ bỏ đi mất.
" A Dương......!" Đồng Đồng vốn muốn hỏi anh làm sao vậy. Lại nghe được giọng nói nghẹn lại của Lôi Dương vang lên:" Đừng bỏ anh đi!"
Đồng Đồng nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng nhưng mang theo chút sợ hãi của Lôi Dương , nhỏ giọng nói:" Em sẽ không bỏ anh đi, trừ khi anh không cần em nữa!"
Vì sao tự nhiên cô lại nói như vậy, Đồng Đồng cũng không biết nữa, chỉ biết khi nhìn vẻ mặt lo lắng của Lôi Dương, lời tự nhiên thốt ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xiao ling
TÌNH CỜ
Số chương: 58
Chương 3: Cô gái của anh
Dịch giả: Vecspa
Tình trạng dịch: Hoàn
Thể loại: lãng mạn, hiện đại
Nguồn: http://cicadavase.wordpress.com/
Giọng nói của Đồng Đồng rất chắc chắn, cô sẽ không rời đi, giọng nói này từng tiếng từng tiếng khắc sâu trong lòng Lôi Dương.
Anh là con người lạnh lùng, sẽ không vì ai mà quan tâm, đó chính là bản chất của anh.
Nhưng cô gái nhỏ bé yêu kiều trước mặt này lại có thể dễ xâm nhập vào trong trái tim lạnh như băng của anh.
Anh không tin tưởng bất cứ kẻ nào, trên thương trường kẻ lừa người gạt, khiến cho tính tình vốn lạnh như băng của anh lại càng thêm tàn nhẫn.
Đối đầu đối mặt, tuyệt không lưu tình!
Anh không có nhà, có thể là có nhà, nhưng không có đến một mái ấm.
Anh có một người cha không quan tâm đến anh, có một người mẹ lạ là một người mẹ ghẻ, còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.
Anh cho tới bây giờ không hề về nhà, bởi vì nơi đó không thuộc về anh.
Mẹ ghẻ của anh hận không thể làm anh chết đi, như vậy công ty trong tay anh cũng sẽ rơi vào tay cậu em trai kia.
Địch nhân trong nhà lẫn trên thương trường không lúc nào ngừng nghĩ cách hạ bệ anh, có điều anh là kẻ mạnh, vĩnh viễn đều là kẻ thắng.
Trái tim của anh lạnh lùng kiêu ngạo, tàn nhẫn mạnh mẽ, anh biết sau lưng rất nhiều người nói anh là đồ máu lạnh vô tình, tính tình bất ổn.
Tính cách của anh chính xác là như vậy, thế nhưng cô gái tên Đồng Đồng này lại tìm ra được mặt ấm áp của anh.
Anh không hề lưu luyến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề có cô gái khác nữa, một lòng hướng về Đồng Đồng.
Mỗi ngày anh đều mong được về nhà, xem Đồng Đồng lại làm món gì ngon.
Đồng Đồng mặc áo sơ mi trắng của anh nằm ở sofa chờ anh trở về.
Anh rất thích nhìn cô mặc áo của anh bận rộn trong nhà mình.
" Anh thích ăn gì để em đi làm!" Đồng Đồng nhẹ nhàng hỏi.
Giọng cô nói chuyện rất êm ái dễ nghe, ngay cả lúc bọn họ ân ái cũng chỉ phát ra tiếng thẹn thùng rên rỉ, nhưng lại là giọng nói có thể kích thích dục vọng của anh .
" Em!" Lôi Dương nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đồng Đồng đỏ mặt yêu kiều đẩy ra anh nói:" Anh mau tránh ra, em phải đi nấu cơm!"
Lôi Dương lại gắt gao ôm cô, thân thể áp sát vào cô.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo lại mang theo ôn nhu nhìn vào mắt cô, rồi nhìn vào môi cô.
Nhìn thấy vẻ mặt hồng hào vương chút thẹn thùng của cô.
Có điều Lôi Dương cũng không giữ cô nữa, thả cô ra cầm lấy cốc nước đi vào bếp.
Đồng Đồng có chút mơ màng đi theo Lôi Dương .
Để Lôi Dương chọn món xong, Đồng Đồng bắt Lôi Dương đuổi ra khỏi bếp, có anh bên cạnh cô không thể bình tĩnh được.
Anh sẽ làm cho tay chân cô bấn loạn, sao có thể nấu cơm được chứ!
Đồng Đồng làm xong cơm tối sửa soạn trên bàn ăn.
Đang định ngồi xuống thì Lôi Dương lại vẫy vẫy tay, ý bảo cô qua đây.
Đồng Đồng thuận theo đi qua, bàn tay to lớn của Lôi Dương ôm ngang eo cô, làm cho cô ngồi ở trên đùi anh.
" Ngồi ở đây ăn!" Lôi Dương nói chắc nịch xong bắt đầu gắp thức ăn.
" Như thế này làm sao ăn được!" Đồng Đồng kháng nghị lại, có điều trốn không nổi cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương.
Ăn cơm thì làm gì phải mặt đỏ tim đập như thế này chứ.
Đồng Đồng giơ tay ra cù anh!
Có điều Đồng Đồng thất bại nhận ra, Lôi Dương căn bản là không sợ bị cù.
" Anh không sợ bị cù đâu!" Lôi Dương nghiêm chỉnh nói.
Đồng Đồng dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Dương, sau đó nói:" Anh đừng có lừa em!" Sau đó tiếp tục cù anh.
Thực ra anh sợ bị cù đấy, có điều rang nhịn sợ Đồng Đồng nhận ra.
Cô gái bé nhỏ này cũng thật cố chấp, điều này cũng cho anh thấy Đồng Đồng cũng rất thông minh.
Cuối cùng Lôi Dương không nhịn nổi nữa, bắt lấy hay tay Đồng Đồng , hung hăng ở môi cô hôn một cái nói:" Ăn cơm đi!" Nói xong cũng buông Đồng Đồng ra!
Đồng Đồng vẻ măt đắc thắng, ngồi bên cạnh Lôi Dương ăn.
" Kính cong!" Có tiếng chuông cửa truyền đến.
Đồng Đồng nuốt vội miếng thức ăn định ra mở cửa thì Lôi Dương đã đứng dậy đi ra
Tiếp đến cô nghe thấy ở ngoài phòng khách có tiếng người nói chuyện ồn ào
Giống như là cãi nhau vậy.
Giọng nói càng lúc càng lớn, Đồng Đồng từ phòng bếp đi ra bắt gặp 2 người xa lạ.
Một người đàn ông chừng 40 50 tuổi, hai bên thái dương đã điểm bạc và một người phụ nữ chừng trên dưới 40 tuổi, ăn mặc đẹp đẽ nhưng lại tỏ vẻ dữ dằn khiến cho Đồng Đồng không thể không liên tưởng đến 3 chữ bà la sát.
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng đi ra, đi vế phía Đồng Đồng kéo tay cô vào phòng bếp.
Để khách một mình ngoái phòng khách không ổn cho lắm!
Đồng Đồng còn chưa kịp nói ra đã thấy một giọng nói tức giận từ phía sau vang lên:" Anh có thái độ kiểu gì đấy, đây là thái độ với bố anh đấy hả?"
Người nói câu này chính là bà la sát, còn người đàn ông kia chắc là bố của Lôi Dương, thảo nào nhìn thấy quen quen, đôi mắt quả thực có chút giống nhau.
" cô gái Này là ai?" Lần này người nói chuyện là bô của Lôi Dương , giọng nói uy nghiêm có chút lạnh nhạt.
Lôi Dương mặt lạnh tanh nói:" Cô gái của con!”
“Có đàn bà tôi không phản đối, nhưng sao có thể làm ảnh hưởng đến hôn nhân gia đình chứ” Trong giọng nói mang theo vẻ cảnh cáo cùng ý định uy hiếp.
Thật là một gia đình kì quặc.
Lôi Dương sắc mặt rất khó nhìn, đôi lông mày thanh tú nhìu lại, khiến cả khuôn mặt đẹp đẽ càng trở nên vô tình hơn.
Cô biết Lôi Dương đang tức giận!
Đồng Đồng đoán rằng người phụ nữ vừa lên tiếng không phải là người thân của Lôi Dương, mà là người khác, xem nắm tay A Dương nắm chặt lại giống như muốn đánh người vậy.
Vừa nói đến cô sao? Đàn bà? Có phải là vì cô mà đến không. Hay là định cảnh cáo con mình không nên thật lòng đối với cô, về nhà lo chuyện hôn nhân?
Đồng Đồng nghĩ đến đây chợt cảm thấy trái tim nhói đau!
Vì sao lại đau như vậy, đây đâu phải người đàn ông mình yêu, chẳng lẽ người cô đã yêu lâu như vậy không bằng chàng trai mới ở chung có mấy ngày ngắn ngủi này?
Sao tâm trạng mình lại trở thành như thế này? Đồng Đồng chợt mông lung suy nghĩ.
" Không có gì có nói nữa, mấy người có thể đi rồi." Giọng nói của Lôi Dương lạnh như băng, không có lấy một tia cảm tình.
Mắt bà la sát mang theo tia hiểm độc nhìn Lôi Dương. Lay lay ống tay áo cha của Lôi Dương :" Chúng ta đi thôi!"
Hai vị cha mẹ kì quái bỏ đi! Không có quan tâm thăm hỏi ân cần, chỉ có giận dữ và ra lệnh.
Lôi Dương có chút bực mình đi vào phòng tắm tắm.
Đồng Đồng dọn dẹp xong, đang định đi xem TV, lại nghe được tiếng Lôi Dương gọi.
" Đồng Đồng!" Giọng nói truyền đến từ phòng tắm!
Đồng Đồng đứng ở ngoài cửa phòng tắm, hỏi:" Sao ạ!"
Không thấy Lôi Dương đáp lại, hay là giọng mình quá nhỏ. Đồng Đồng lại đi về phía cửa phòng tắm.
" A Dương, gọi em à!"
Cửa phòng tắm bật mở, tiếp theo một cánh tay ướt sũng chụp lấy tay Đồng Đồng , người cũng bị một lực rất lớn kéo vào trong.
Lôi Dương lõa thể ôm Đồng Đồng vào trong lòng.
Đồng Đồng đẩy Lôi Dương, nhỏ giọng kháng nghị nói:" A Dương, anh làm quần áo em ướt hết rồi!"
" Ướt càng hay!"
" A Dương, anh...... không sao chứ!" Đồng Đồng nghĩ đến việc Lôi Dương bị chính người thân của mình đối xử như thế kia, tâm tình chắc đang rất xấu, cô muốn an ủi anh nhưng lại không biết nói cái gì.
" Có, tâm trạng anh không xong rồi!" Lôi Dương vẻ mặt buồn bã.
" Phải làm như thế nào để tâm tình anh tốt lên!"
Lôi Dương mắt sáng ngời nói:" Em giúp anh tắm đi!"
Đồng Đồng nhéo mũi Lôi Dương nói:" Anh có phải trẻ con đâu!"
Lôi Dương hôn môi Đồng Đồng , trầm giọng nói:" Vậy anh ăn em luôn, đây mới chính là chuyện người lớn làm!"
Đồng Đồng đẩy Lôi Dương ra, cười nói:" Được rồi, em giúp anh tắm!"
" Anh đổi ý rồi!" tay Lôi Dương bắt đầu sờ soạng chân Đồng Đồng.
Đồng Đồng còn chưa kịp kháng cự lại đã bị Lôi Dương hôn thật sâu.
Trên thân thể Lôi Dương còn vương vài giọt nước, mái tóc ướt sũng che khuất một phần ánh mắt lạnh lùng hòa cùng khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
Đồng Đồng rên rỉ một tiếng, ôm lấy cổ Lôi Dương.
Ánh mắt anh giống như đáy hồ, sâu không thấy đáy!
Anh thở gấp, ôm lấy Đồng Đồng đi vào phòng ngủ, thả Đồng Đồng trên chiếc giường rộng lớn mềm mại.
Nước trên người rơi xuống đệm, thân thể anh cũng phủ lên thân thể mềm mại của cô.
Thân thể mềm mại của Đồng Đồng làm Lôi Dương cực kì say mê, gò mà hồng hào thẹn thùng của cô lúc nào cũng làm anh chìm đắm.
Đúng là hồng nhan họa thủy mà!
Tay Đồng Đồng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lôi Dương , lưng anh rộng lớn mà rắn chắc, làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Hôn càng ngày càng kịch liệt, hai người chìm vào triền mien.
......
" Đồng Đồng, vì sao lại ở lại bên anh?" sau lúc kích tình Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng, trầm giọng hỏi.
" Bởi vì em là người phụ nữ của anh!" Đồng Đồng chớp mắt nhẹ giọng trả lời, là cô gái của anh, thân thể là của anh, còn tâm là của ai, Hạo Nam ư?
Lôi Dương ôm chặt lấy cô.
" Nếu anh mất đi tất cả, em có còn ở bên anh nữa không?"
Tay Đồng Đồng khẽ vuốt qua môi anh, nhẹ nhàng nói:" Em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh người đàn ông của em!"
Hôn sự của Hạo Nam đã là một cú sốc rất lớn với Đồng Đồng , có điều cũng không thể làm cho cô bi quan đến mức mất hết dũng khí.
Là anh phụ cô, vì sao cô không thể đi tìm hạnh phúc chứ!
Đêm thinh lặng, lời nói của Đồng Đồng ghi tạc vào đáy lòng lạnh như băng của Lôi Dương.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xiao ling
TÌNH CỜ
Số chương: 58
Chương 4: Đừng bao giờ bỏ lỡ
Dịch giả: Vecspa
Tình trạng dịch: Hoàn
Thể loại: lãng mạn, hiện đại
Nguồn: http://cicadavase.wordpress.com/
Hôn sự của Lôi Dương cũng không phải một hai lời mà nói rõ được.
Ba huynh đệ nhà họ Lôi, cha của Lôi Dương, 2 người chú, tạo thành một gia tộc họ Lôi khổng lồ.
Là gia tộc có thế lực kinh tế và chính trị lớn nhất nơi này.
Cha của Lôi Dương:Lôi Lâm, chú hai Lôi Dự, chú ba Lôi Quân là ba nhân vật trung tâm của gia tộc.
Bọn họ dựa vào công ty, hôn nhân chính trị tạo nên thế lực của gia tộc, dù là tài lực hay nhân lực cũng đều không thể đếm được.
Mà con cháu trong gia tộc cũng sẽ phải lần lượt theo những cuộc hôn nhân chính trị hoặc kinh tế.
Lôi Dương lại là người xuất sắc nhất, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc.
Bởi vậy hôn nhân của anh không thể khác ngoài một cuộc hôn nhân chính trị hay kinh tế, điểm này Lôi Dương hiểu rõ hơn bất kì ai.
Ôm Đồng Đồng đang ngủ say, Lôi Dương trong lòng có điểm bất an.
Anh không muốn cô gái khác!
Lôi Dương lưu luyến hôn trán Đồng Đồng, nhắm mắt lại đi ngủ.
~~~~~~~~
Mấy ngày sau
Lôi Dương phải ra nước ngoài một chuyến, lần này là chuyện công ty, có lẽ phải đi mất cả tháng.
Lôi Dương mua cho Đồng Đồng một cái di động màu bạc để 2 người tiện liên lạc.
Trước đêm Lôi Dương ra nước ngoài, Đồng Đồng vì Lôi Dương làm một bữa tối phong phú, đều là đồ ăn Lôi Dương thích.
Đêm nay bọn họ triền miên cực hạn, nghĩ muốn đem nỗi nhớ nhung trong một tháng tới bù đắp trong một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đồng Đồng tỉnh lại nhận ra Lôi Dương đã đi rồi, cạnh đầu giường có một tờ giấy nhắn.
Đồng Đồng cầm tờ giấy lên đọc:" Em yêu à, anh sẽ mau trở lại, em nhớ chăm sóc bản thân mình, chờ anh trở lại nhé.
Người đàn ông của em, A Dương, chụt!" ( em thề với các bác, anh này trẻ con kinh = =)
Đồng Đồng cười, nhẹ nhàng gập thư để lại dưới gối.
Tuy nhiên cô đã quen nhìn thấy anh mỗi sáng thức dậy, đã quen tỉnh lại trong vòng ôm ấp áp mà an toàn của anh.
Đồng Đồng đang tính về nhà một chút, từ ngày ở cùng với Lôi Dương còn chưa có gọi điện về nhà báo bình an một tiếng.
Đồng Đồng chỉ thu dọn qua loa một chút rồi rời khỏi biệt thự của Lôi Dương. Lái xe đi về nhà.
Nhà cô cũng không xa lắm, chỉ nửa giờ đi xe là đến. cô bấm chuông, người ra mở cửa chính là cậu em bảo bối của cô.
" Chị...... Chị về rồi!" Em trai Đồng Đồng là Lê Gia nhìn thấy cô xuất hiện, hơi bất ngờ một chút.
" Là chị, chị về rồi!" cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lê Gia đi vào nhà.
" Mẹ mẹ!" Đồng Đồng khẽ gọi, chạy về hướng phòng ăn
Cô đoán giờ này chắc mẹ đang ở trong chuẩn bị bữa sáng.
Quả nhiên, vừa thấy bóng dáng mẹ đi ra, Đồng Đồng đã vội ôm lấy mẹ cô nói:" Mẹ mẹ, con nhớ mẹ quá!"
" Con gái về rồi à!" Là bố của Đồng Đồng, Lê Sâm, nhìn thấy Đồng Đồng vui vẻ cười.
" Con nhóc này, còn biết đường về nhà nữa a, có người yêu rồi không cần bố mẹ nữa phải không!" mẹ Đồng Đồng trách yêu, ôm chầm lấy Đồng Đồng.
Đồng Đồng nghe mẫu thân nói như vậy, kháng nghị nói:" Mẹ , sao lại nói như vậy!"
" Chị, anh kia có đẹp trai không?" Lê gia hỏi thẳng vấn đề luôn.
Đồng Đồng nhìn cậu em so với mình đã sắp cao hơn, mỉm cười nói:" Không đẹp bằng em, em là cậu bé đẹp trai nhất nhất!"
" Mau ăn cơm đi, chúng ta từ từ nói!" Mẹ cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Một nhà bốn miệng ăn ung dung ăn bữa sáng.
Ông Lê khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng rất có khí chất, cũng là một doanh nhân thành công.
Nhưng quy mô công ty vẫn không phát triển được.
Ông Lê nói, tiền không quan trọng, kiếm như vậy là đủ rồi, ông phải dùng nhiều thời gian chăm sóc người nhà.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ông không muốn mở rộng công ty.
Bà Lê là một người phụ nữ nhẹ nhàng tao nhã, khoảng gần 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như trên dưới 40 tuổi.
Đồng Đồng một đêm không về hại bố mẹ cô lo lắng thiếu chút nữa báo cảnh sát, buổi sáng hôm sau họ nhận được điện thoại của Đồng Đồng mới yên tâm.
Đồng Đồng năm nay hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi đẹp để yêu, có điều lớn như vậy Đồng Đồng cũng không nói đến chuyện yêu đương, cũng không hề hẹn hò với bạn trai, làm có đợt mọi người đã nghĩ sở thích của Đồng Đồng có vấn đề.
Ăn cơm xong bà Lê kéo Đồng Đồng vào trong phòng gặng hỏi.
" Con gái à, nói cho mẹ nghe, con không phải đã bị cái anh chàng kia ăn luôn rồi chứ?" Bà Lê hỏi thật.
Đồng Đồng bị chính mẹ mình hỏi như vậy, mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng nói:" Mẹ , sao mẹ lại hỏi cái này ạ!"
" Vậy cậu kia có nhắc tới chuyện hôn lễ không?"
Đồng Đồng cười cười nói:" Mẹ, cũng phải để cho tình cảm của bọn con tiến triển đã chứ? Dù sao con và anh ấy cũng mới bắt đầu!"
" Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi, đàn ông tốt phải mau bắt lấy, hơn nữa lại là người đàn ông mình thích, sau này nhỡ mà nó chạy mất, lúc ấy mình là con gái lại thiệt nhất!"
Đồng Đồng thẹn thùng cười, nhẹ nhàng nói:" con biết rồi, mẹ!"
" cậu ta sao lại không về cùng con?" Bà Lê đột nhiên nhớ ra.
" Anh ấy đi công tác nước ngoài ạ!" Đồng Đồng nói xong trong lòng có chút nhớ Lôi Dương, ây, chỉ là tạm thời không thấy thôi mà!
Bà Lê tiếp tục đặt câu hỏi, chuyện hạnh phúc của con gái sao có thể không quan tâm chứ.
Lôi Dương ở nước ngoài, Đồng Đồng cũng muốn ở bên người thân nhiều một chút nên không ghé qua chỗ ở của Lôi Dương.
Một bên hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, một bên ở trong tâm trạng nhớ nhung Lôi Dương, ngọt ngọt ngào ngào rồi lại làm cho người ta có một loại cảm giác lo lắng .
Nhưng cô cũng đã một phần quên đi thương tổn Hạo Nam gây ra cho cô, là do gần đây quá ngọt ngào nên đã quên đi đau đớn sao?
Ngày hôm qua Lôi Dương điện thoại báo cho Đồng Đồng biết tối nay anh sẽ bay về nhà, tin này làm cho Đồng Đồng vui vẻ không thôi.
Cô nhờ người nhà đưa ra chỗ hẹn với Ước Tuyết Mạn, tiện thể lát nữa phải qua nhà Lôi Dương.
Đồng Đồng ngồi uống café cùng cô bạn tốt Tuyết Mạn, dường như rất nhớ Lôi Dương, nhìn người người đi lại bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại nhấp ly café.
Đột nhiên thấy lưng đau, hóa ra cô bạn tốt này đập vào lưng cô.
" Ai, khai thật mau, có phải yêu rồi không!" Bạn tốt Tuyết Mạn nhướn mày hỏi.
Đồng Đồng nhẹ nhàng cười, cúi đầu tiếp tục uống cà phê.
" Nhìn cậu như vậy nhất định là đúng rồi, mau kể xem anh ta như thế nào đi!" Tuyết Mạn vẻ mặt háo hức.
Đối với câu hỏi này của cô bạn tốt, Đồng Đồng cười nói:" Cậu nên quan tâm chính mình đi,dạo này cậu với Hạng Nam thế nào!" ( k phải Hạo Nam nha mọi ng)
Tuyết Mạn nghe thấy lời Đồng Đồng , sắc mặt tối sầm lại, không vui vẻ nói:" Vẫn thế, người nhà tớ vẫn phản đối, nhưng tớ thích Hạng Nam, có cản tớ cũng không sợ!"
Tuyết Mạn và cô cùng lớn lên bên nhau như 2 chị em, cha cô ấy là một doanh nhân thành công, mẹ là một nghệ sĩ.
Gia thế tốt, hơn nữa Tuyết Mạn cũng rất được, người theo đuổi cũng rất nhiều, nhưng cô lại chỉ xem trọng một người không có gì cả, Hạng Nam.
Có lẽ đây là ma lực của tình yêu đi, không cần đắn đo, không cần để ý!
Đồng Đồng cũng không hài lòng với Hạng Nam, lần đâu tiên cô nhìn thấy anh ta đã có dự cảm không tốt, Hạng Nam là người tài giỏi, dáng người cũng cao ráo đẹp trai, có điều Đồng Đồng cảm thấy anh ta không đủ chân thành, thiếu tự nhiên, đây ấn tượng đầu tiên của cô với Hạng Nam.
Người nhà của Tuyết Mạn cũng không ưa Hạng Nam, kiên quyết phản chuyện của bọn họ.
Đồng Đồng đang định nói cái gì, tự dưng nhìn thấy một người bước vào.
Là anh ta, Hạng Nam!
" Bạn thân yêu, tớ phải đi rồi, cậu cứ từ từ uống đi!" Tuyết Mạn cũng nhìn thấy Hạng Nam, vỗ nhẹ hai má Đồng Đồng rồi chạy đến bên Hạng Nam.
Đồng Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự đứa trọng sắc khinh bạn mà.
" Đã lâu không gặp Hân Đồng!" Hạng Nam lịch sự chào hỏi.
Đồng Đồng mỉm cười gật đầu đáp lại.
Cô không thích ánh mắt của Hạng Nam , không đủ sạch sẽ, giống như bên trong chứa rất nhiều tham lam dục vọng.
Điều này làm cho cô không khỏi nhớ tới ánh mắt tinh khiết lạnh lùng của Lôi Dương , tuy mang theo nét tàn nhẫn nhưng rất sạch sẽ.
Nghĩ như vậy tựa hồ có chút hạ thấp Hạng Nam quá, Đồng Đồng bỏ qua ý nghĩ trong đầu, cười nói với Tuyết Mạn:" Được rồi, hai người đi hẹn hò đi, đừng đứng đây thu hút sự chú ý của người ra nữa!"
Quả thật, Tuyết Mạn cùng Hạng Nam đứng bên nhau làm cho người ta có cảm giác là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh xinh đẹp đẹp, quả thật thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuyết Mạn khoác tay Hạng Nam nói:" Chúng tay đi thôi, bye bye Đồng Đồng!"
Vẫy tay chào Đồng Đồng xong, Tuyết Mạn và Hạng Nam tay trong tay đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn họ ngọt ngào rời đi, cô chỉ có thể chúc phúc.
Đồng uống café xong, bắt xe về chỗ ở của Lôi Dương .
Đến cửa, Đồng Đồng vừa mới bước vào phòng đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã rơi vào một vòng ôm rộng lớn mà quen thuộc.
Là anh, A Dương, sao anh lại về nhà rồi? Không phải nói buổi tối mới đến sao?
Đồng Đồng Còn chưa kịp kêu thành tiếng, môi đã bị người ta hôn, không để cho cô có cơ hội đặt câu hỏi.
Hai cơ thể nhớ nhung gắt gao dán lại gần nhau, hôn nhau điên cuồng.
Hai người cùng nhau ngã xuống sofa, Lôi Dương ôm chặt lấy eo Đồng Đồng , bàn tay mơn man khắp người cô, thề có trời biết, một tháng này anh không có lúc nào là không khổ sở nhớ nhung cô gái này.
Nhớ nhung tiếng nói dịu dàng của cô, nhớ thân thể mềm mại trắng nõn của cô, ánh mắt của cô, sự e thẹn của cô, nhớ mỗi động tác nhỏ của cô.
Nụ hôn của Lôi Dương giống như từng cánh hoa đậu trên làn da của Đồng Đồng.
Đồng Đồng chỉ có thể rên khẽ khẽ" A Dương!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xiao ling
TÌNH CỜ
Số chương: 58
Chương 5: Cầu hôn
Dịch giả: Vecspa
Tình trạng dịch: Hoàn
Thể loại: lãng mạn, hiện đại
Nguồn: http://cicadavase.wordpress.com/
Đồng Đồng là cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, cô không ngần ngại với những yêu cầu của Lôi Dương, thuận ý chiều anh.
Điều này càng khắc sâu vị trí trong lòng Lôi Dương của cô.
Anh đã có ý định kết hôn trong đầu, anh nhất định phải khiến cô gái dịu dàng động lòng người này cả đời ở bên anh, nhưng lòng của cô hiện vẫn còn người đàn ông khác, anh nhận định phải giúp cô quên đi kẻ đó.
Ở nước ngoài một tháng khiến con người lạnh như băng của anh lần đầu tiên nhớ nhung một cô gái, lại còn nhớ nhung đến khổ sở.
Kích tình qua đi, Lôi Dương lưu luyến vuốt ve tấm lưng trần của Đồng Đồng , trầm giọng nói:" Đồng Đồng!"
" Vâng?" Đồng Đồng giống như con mèo lười biếng nằm cuộn trong lòng Lôi Dương , ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt lạnh như băng làm cô mê muội.
" Cưới anh nhé!" Lôi Dương hồi hộp nói ra ba từ mà mình ấp ủ bấy lâu.
Đồng Đồng ngây ngốc trong một lát, không hề phản ứng gì, Lôi Dương đột nhiên nói ra những lời này là có ý gì.
Sao mới từ nước ngoài trở về đã đột nhiên nói mấy lời này?
" Sao thế, em không muốn à? Vẫn vẫn không thể quên Hạo Nam của em sao"
Lôi Dương sắc mặt tối sầm, trong lời nói có vị ghen nồng đậm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia mang theo dịu dàng nhìn Đồng Đồng , nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Nghe Lôi Dương nói cô thật sự rất xúc động, Đồng Đồng cười cười nói:" Anh đang cầu hôn đấy à?"
Có người nào cầu hôn ở trên giường không? Đồng Đồng đoán, Lôi Dương chắc hẳn là người đầu tiên!
Khuôn mặt lạnh như băng của Lôi Dương thoảng qua ý cười, trầm thấp nói:" Sao? Có phải không nhận ra thành ý của anh? Anh rất có thành ý ."
Nói xong hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Đồng Đồng .
Rất lâu mới thả ra.
Đồng Đồng trong tâm giờ phút này rất hạnh phúc , có chút e ngại cầm lấy tay Lôi Dương cạ cạ vào mặt mình nói:" Được rồi, nếu anh đã có thành ý, vậy thì bổn tiểu thư đây đồng ý lời cầu hôn của vị anh hùng là anh!"
Lôi Dương bắt lây bàn tay sờ loạn của Đồng Đồng nói:" anh là anh hùng của em?"
Đồng Đồng mỉm cười nói:" Đúng vậy, anh là đại anh hùng của em, người đàn ông anh hùng của em!"
" Anh sẽ bảo vệ em cả đời!" Những lời này Lôi Dương bật thốt lên.
Đồng Đồng hạnh phúc cười, thì thầm bên tai Lôi Dương :" Em sẽ yêu anh cả đời!"
Lại yêu lại có thể dễ dàng nói ra, thế còn Hạo Nam, Đồng Đồng hoang mang không biết, vì sao sau khi gặp Lôi Dương tất cả đều thay đổi, tình cảm bộc phát không thể kìm chế.
Hạnh phúc lan tỏa ra cả 2 người.
Hai ánh mắt chưa đầy tình ý nhìn nhau, hạnh phúc lan tỏa dần trong trái tim.
Đồng Đồng cũng không tưởng tượng nổi mình lại kết hôn với một chàng trai mới quen biết 2 tháng.
Cũng không tưởng tượng nổi mọi chuyện lại diễn tiến nhanh như vậy.
Chuyện Lôi Dương cầu hôn Đồng Đồng đã gây nên chấn động nghiêm trọng .
Người trong gia tộc nhất quyết phản đổi, chính vì vậy Lôi Dương đã tự sắp xếp trước.
Anh sẽ không thú cưới một cô gái mình không muốn, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị hay kinh tế.
Thân phận của Đồng Đồng ngay lập tức bị giới truyền thông làm rùm beng lên, trên mọi mặt báo đều viết về chuyện chủ tịch của tập đoàn họ Lôi sắp kết hôn với một cô gái gia thế bình thường, giống như chuyện tình cô bé lọ lem và hoàng tử vậy.
Có người cho rằng Đồng Đồng là chim sẻ nhảy lên cây, một chốc đã biến thành phượng hoàng, không lâu nữa sẽ trở thành bà chủ nhà giàu, vân vân và vân vân.
Đồng Đồng cũng không để ý lời ra tiếng vào, cô chỉ một lòng chờ đến ngày kết hôn với Lôi Dương , trở thành cô gái của anh, trở thành một cô gái nhỏ bé hạnh phúc!
Con người phụ bạc Hạo Nam kia, cho qua một bên đi!
Trong lúc Lôi Dương và Đồng Đồng đang đắm chìm trong hạnh phúc về đám cưới sắp tới, Đồng Đồng báo tin cho người nhà cùng bạn bè, phát thiếp mời chờ đón đám cưới sắp đến!
Có điều gia tộc họ Lôi cực lực phản đối hôn sự này, bèn nghĩ mọi cách phá đổ nó.
Thậm chí, ba nhân vật trung tâm của gia tộc họ Lôi tuyên bố, nếu Lôi Dương nhất quyết cưới Đồng Đồng sẽ phế bỏ chức vị chủ tịch của Lôi Dương , đồng thời Lôi Dương phải rời khỏi sự nghiệp của gia tộc.
Rời khỏi sự nghiệp của gia tộc, chuyện này có thể uy hiếp đến Lôi Dương sao? Đừng đùa, Lôi Dương không bao giờ để người ta uy hiếp.
Thái độ của Lôi Dương đã cứng rắn như vậy, mà nhà họ Lôi lại không thể tách rời được với Lôi Dương , nói bắt Lôi Dương rời đi cũng chỉ là một biện pháp bất đắc dĩ làm liều.
Bởi vậy bọn nghĩ ra một cách làm thay đổi quyết tâm cưới Đồng Đồng của Lôi Dương.
Trong thư phòng của Lôi gia, Lôi Lâm ngồi nơi đó, sắc mặt bất định khó đoán.
Lôi Lâm định sai người hạ thủ với Đồng Đồng, hy vọng cô có thể thức thời mà rời khỏi Lôi Dương.
" Bố, bố vẫn còn phiền lòng vì chuyện của anh ạ, chi bằng cứ để con lo, con sẽ giải quyết gọn chuyện này!"
Người vừa lên tiếng là một cậu con trai khác của Lôi Dương, cậu em cùng cha khác mẹ của Lôi Dương, Lôi Hướng Đông.
Không thể phủ nhận là anh ta cũng có vài điểm giống Lôi Dương , nhưng lại không có sự cứng rắn của anh khiến người ta có cảm giác anh ta hơi nhu mì.
Lôi nhìn lướt qua Lôi Hướng Đông nói:" Con chắc chắn có thể giải quyết gọn?"
Lôi Hướng Đông cười cười nói:" Bố, bố luôn không tin con!"
Ở trong mặt bố, anh ta luôn kém cỏi hơn anh trai của anh ta, lòng anh ta luôn mong đợi người anh kia bị trục xuất khỏi gia tộc.
Có điều người thông minh đều dễ dàng nhận ra Lôi Lâm coi trong Lôi Dương đến nhường nào. Đuổi Lôi Dương khỏi gia tộc? Đừng nói chuyện trên trời chứ.
Chi bằng giải quyết vụ này cho ông già vui lòng, đây là tính toán của anh ta.
Lôi Lâm cúi đầu xem tài liệu, nói:" Được rồi, giao cho con, đừng để một chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!"
" Yên tâm đi, bố!" Lôi Hướng Đông lộ ra một nụ cười kì lạ.
Đồng Đồng nhận được một cuộc gọi lạ, người gọi là một người đàn ông xa lạ muốn hẹn gặp cô ở quán cà phê.
Cô vốn định từ chối thẳng thừng, có điều người kia lại nói:" Nếu cô muốn công ty của cha cô bị phá sản, vậy thì không cần đến chỗ hẹn!"
Đồng Đồng đánh rơi điện thoại, tâm trạng lo lắng, công ty của bố cô xảy ra chuyện sao?
Cô điện thoại về nhà xác mình,bị cô hỏi dồn quá mẹ cô mới chịu nói, quả thật tình hình ở công ty không tốt lắm, có vẻ như gặp chuyện khó khăn!
Đồng Đồng ngắt điện thoại đến quán café kia, để xem người kia muốn gì!
Công ty của bố gặp chuyện có phải là do có người cô tình gây ra không?!
Đi vào quán cà phê, Đồng Đồng nhìn thấy một người đàn ông ở chỗ ngồi gần cửa sổ, dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, không giống người xấu.
Có điều Đồng Đồng tự nhủ, tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong.
Người đàn ông kia làm một động tác mời Đồng Đồng ngồi xuống đối diện.
Đồng Đồng ngồi xuống.
" Hân Đồng?" Người nọ hỏi lại.
Đồng Đồng thu lấy dũng khí nói:" Đúng! Là tôi, có việc gì mời nói"
Người đàn ông kia nói:" Vậy tôi nói thẳng luôn!"
Đồng Đồng không nói, chờ người đàn ông kia nói tiếp.
" Tôi được Lôi gia phó thác đến nói cho cô một chuyện, nếu cô không rời khỏi Lôi Dương, vậy công ty của bố cô nhất định phải phá sản!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xiao ling