Hồi14
Miêu Phi Hổ Ä‘Ãch thân dẫn những cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n tam tháºp lục trại nhất tá» chui và o bên trong đưá»ng hầm.
Dương Phà m bất đắc dĩ, đà nh phải chui luôn.
Âu Nhứt Bằng hăm hở Ä‘i đầu dẫn đưá»ng. Äuổi theo được chừng ná»a dặm, ánh đèn và tiếng chân phÃa trước má»—i lúc má»™t rõ hÆ¡n. Như thế khoảng cách không còn xa mấy.
Chỉ vì phÃa trước có những khúc quanh, nên không có cách chi nhìn thấy đối phương.
Lúc nà y, ngay cả Dương Phà m cÅ©ng không khá»i hồi há»™p, lão liá»n gia tăng công lá»±c Ä‘uổi theo gấp gấp.
Âu Nhứt Bằng thì sợ ngưá»i khác cướp công lao cá»§a mình. Lão Liá»n hÃt và o má»™t luồng chân khÃ, tung mình nhảy liên tiếp ba cái hÆ¡n mưá»i trượng ngoà i, đến ngay chá»— khúc quanh.
Khi vừa đến nÆ¡i hai mắt lão đã sáng quắc lên. Äồng thá»i lão không nhịn được liá»n cưá»i lá»›n khoái chÃ.
Ở đây dưá»ng như là má»™t gian máºt thất.
Con đưá»ng hầm chạy đến đây liá»n chia hai ngã. Trên vách đá có cắm má»™t ngá»n Ä‘uốc Ä‘ang cháy. Bên trong gian máºt thất có má»™t bầy sÆ¡n dương.
Tiếng bước chân vừa rồi chÃnh là cá»§a bầy sÆ¡n dương nà y.
Âu Nhứt Bằng phà t ra tiếng cưá»i thá»a mãn chÃnh là vì giữa bầy sÆ¡n dương là má»™t cái rương bằng sắt cao và to.
Miêu Phi Hổ và bá»n thá»§ hạ lúc nà y cÅ©ng đã đến nÆ¡i. Vừa nhìn thấy cái rương sắt, tất cả bá»n chúng Ä‘á»u tá» ra mừng rỡ. Nhưng đồng thá»i cÅ©ng không khá»i lo lắng. Vì tại sao khi không trong đưá»ng hầm lại xuất hiện má»™t bầy sÆ¡n dương?
Nhưng Âu Nhứt Bằng thì bất kể đến chuyện gì, lão chỉ lo cái rương sắt mà thôi. Lão không kịp lùa bầy sÆ¡n dương ra, liá»n vá»™i tiến vá» phÃa trước định mở nắp rương ra...
- Khoan đã!
Miêu Nhứt Hổ quát Âu Nhứt Bằng dừng tay lại. Rồi lão nghiêm nét mặt bảo :
- NÆ¡i đây Ä‘ang ở giữa lòng núi. Nếu như trong rương có đặt chất nổ. Như váºy háºu quả sẽ tháºt là kinh khá»§ng.
Âu Nhứt Bằng le lưỡi ra liếm môi vẻ thèm thuồng :
- Miêu lão đại quả là quá ư Ä‘a nghi. Chúng ta chÃnh mắt đã nhìn thấy tên nữ tặc kia, khiêng cái rương chạy đến đây. Nếu như bên trong chứa chất nổ, chẳng lẽ ả không sợ chết hay sao?
Miêu Phi Hổ đáp :
- Bất luáºn như thế nà o, cái rương nà y cÅ©ng là cá»§a chúng ta thôi. Sá»›m muá»™n gì nó cÅ©ng sẽ được mở ra. Nhưng tốt nhất mang ra bên ngoà i rồi hãy mở.
Dương Phà m gáºt đầu tán đồng :
- Miêu lão đại nói rất đúng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u hiện ở trong hiểm địa nếu có thể cho là như váºy. Cho nên Ä‘iá»u cần thiết bây giá» là hãy mau mau rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Âu Nhứt Bằng nhún vai má»™t cái, cưá»i nhạt trả lá»i :
- Hòn châu báu nà y trước sau cÅ©ng phải chia. Váºy tại sao không chia ngay bây giá», để tránh vất vả và không phải khiêng cả cái rương?
Miêu Phi Hổ không đả động gì đến lá»i cá»§a Âu Nhứt Bằng cả. Lão quay đầu lại bảo hai tên trại chá»§ thân tÃn :
- Hai ngươi hãy khiêng cái rương nà y ra bên ngoà i trước, cẩn tháºn canh giữ. Còn má»i ngưá»i chia nhau ra tiếp tục Ä‘uổi theo bá»n chúng.
Hai tên trại chủ tuân lệnh bước đến khiêng cái rương sắt lên.
Âu Nhứt Bằng tỠvẻ không hà i lòng :
- Miêu lão đại! Trong cái rương nà y toà n là châu báu giá trị liên thà nh, mà tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u có phần. Nếu giao cho hai vị đại ca đây mang Ä‘i như váºy, chẳng biết má»i ngưá»i có tán thà nh hay không?
Miêu Phi Hổ có vẻ hÆ¡i pháºt ý :
- Các hạ nói váºy là không tim tưởng Miêu má»— ta?
Âu Nhứt Bằng nhếch mép cưá»i nhạt :
- Miêu lão đại đức cao trá»ng vá»ng, đương nhiên là tiểu đệ tin rồi. Nhưng còn hai vị đây...
Miêu Phi Hổ ngắt ngang lá»i lão :
- Bá»n há» Ä‘á»u là thuá»™c hạ cá»§a Miêu má»— nà y. Ta tin tưởng bá»n chúng, tại sao các hạ không tin chứ?
Âu Nhứt Bằng đuối lý :
- Nhưng mà ...
Dương Phà m đứng bên thấy sắc mặt hai ngưá»i đã biến đổi, lá»i nói trở nên cà ng lúc cà ng gay gắt, lão liá»n bước đến khuyên ngăn Âu Nhứt Bằng :
- Âu huynh cứ việc yên tâm, má»i việc đã có Miêu lão đại lo liệu, còn sợ xảy ra chuyện gì nữa? Miêu lão đại thống lãnh ba mươi sáu trại ở Yến SÆ¡n, uy danh trùm lục lâm, không ai là không biết đến. Miêu lão đại đã nói giao cho ai tức nhiên ngưá»i đó cÅ©ng đáng tin cáºy.
Xong lão quay sang nói với Miêu Phi Hổ :
- Miêu lão đại cÅ©ng có chút hiểu lầm. Tháºt ra, Âu huynh đây cÅ©ng có ý tốt mà thôi. Chỉ vì Âu huynh không quen biết vá»›i mấy vị trại chá»§ nà y, hÆ¡n nữa tÃnh Âu huynh hay nóng và bá»™c trá»±c, bởi váºy lá»i nói có phần hÆ¡i thẳng thắn. Xin Miêu lão đại đừng có để bụng.
Miêu Phi Hổ hứ một tiếng :
- Nói trắng ra luáºn vê nhân thá»§, Yến SÆ¡n tam tháºp lục trại không cần phải nhá» và o má»™t ai giúp sức cả. Miêu má»— ta nếu như có ý muốn nuốt hết cả số châu báu nà y, thì ban đầu đã có thể không cần má»i các vị tham gia. Có lẽ bây giá» chẳng xảy ra phiá»n phức như thế nà y.
Dương Phà m cưá»i gượng nói :
- Miêu lão đại nói quá lá»i. Nếu như bá»n tiểu đệ có lòng dạ như váºy, thì há chẳng phải là không phân biệt được xấu tốt hay sao? Như thế còn được xem là con ngưá»i chăng?
Miêu Phi Hổ cưá»i nhạt :
- Miêu Phi Hổ nà y xưa nay là m việc không hỠmiễn cưỡng ai. Nếu như ai muốn giữ cái rương nà y, bây giỠmở miệng vẫn chưa muộn...
Dương Phà m vội và ng đáp :
- Miêu lão đại đừng nói thế. Bá»n tiểu đệ lúc nà o cÅ©ng nghe theo lá»i cá»§a Miêu huynh. Äâu có ai dám có ý nghÄ© đó...
Dừng lại một chút, Dương Phà m quay sang hai tên thủ hạ của Miêu Phi Hổ :
- ... ÄÆ°á»£c rồi! Nói cà ng lúc cà ng xa, đừng để lỡ chánh sá»± nữa. Hai vị trại chá»§, là m phiá»n hai vị phải vất vả.
May mà lão lẹ miệng nên mới có thể đè được cơn thịnh nộ của Miêu Phi Hổ xuống.
Âu Nhứt Bằng trong lòng tuy không phục, không muốn, nhưng trước mắt bá»n Yến SÆ¡n ngưá»i đông thế mạnh. HÆ¡n nữa Dương Phà m cÅ©ng đứng vá» phÃa cá»§a Miêu Phi Hổ. Má»™t mình lão là m sao đối phó lại bá»n chúng. Vì váºy lão phải đà nh nuốt háºn, nhịn nhục cúi đầu thối lui sang má»™t bên.
Hai tên trại chá»§ láºp tức bước qua phÃa cái rương. Má»—i tên chia nhau má»™t đầu, dùng lá»±c đưa lên.
Ãá»™t nhiên má»™t tiếng “ầm†vang lên. Phần đáy cá»§a cái rương rá»›t xuống...
Bá»n Miêu Phi Hổ thì cho rằng trong rương quả có chứa thuốc nổ, bây giá» chuẩn bị phát há»a, vá»™i và ng nhảy lùi ra xa. Äồng thá»i đưa tay lên che mặt lại
Riêng hai tên trại chá»§ khiêng cái rương Ä‘á»u rụng rá»i cả tay chân. Hai tên láºp tức ném cái rương xuống đất, ôm đầu nhà o xuống lăn liên tiếp mấy vòng ra sau.
Äợi má»™t hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nổ cÅ©ng như tiếp đất đá sáºp xuống. Lúc ấy cả bá»n má»›i ngẩng đầu lên nhìn vá» phÃa cái rương, thì má»›i dở khóc dở cưá»i.
Thì ra trong cái rương đó, không phải là chất nổ cũng không phải là châu báu quà gia gì. Bên trong toà n là đất đá và cỠkhô. Ngoà i ra còn có một tấm thiếp hồng và một phong thư.
Trên tấm thiếp thì có đỠnăm chữ “Hoà n Phong tháºp bát kỳâ€; còn phong thư thì được viết :
“Các vị từ xa đến mà lại tiếp đãi như váºy thì tháºt là thất kÃnh. Thôi thì các vị cứ ở tạm trong nà y mưá»i hôm. Nếu như không đủ lương khô thì có thể dùng tạm thịt sÆ¡n dương váºy.
À! Quên nói cho các vị biết. Hai cánh cá»a sắt ở hai đầu đưá»ng hầm rát là kiên cố, các vị đừng nên nhá»c sức vô Ãch nhéâ€
Miêu Phi Hổ sau khi Ä‘á»c xong phong thư, liá»n giáºm chân mấy cái :
- Thôi rồi! Thôi rồi!
Dương Phà m nói :
- Việc đến nước nà y, hối háºn cÅ©ng đã muá»™n. Chi bằng mau quay trở ra, nghÄ© cách phá cánh cá»a sắt...
Miêu Phi Hổ lắc đầu thở dà i :
- Cánh cá»a sắt nếu như có thể phá được, thì Hoắc VÅ© Hoà n sẽ không phà nhiá»u công sức dụ chúng ta và o trong nà y đâu.
Dương Phà m lại tiếp :
- Chúng ta có đến bốn, năm chục ngưá»i. Chỉ cần má»i ngưá»i đồng tâm hiệp lá»±c, trong mưá»i ngà y nhất định có thể phá vỡ được nó mà ra ngoà i. Sau đó chúng ta sẽ tìm Hoắc VÅ© Hoà n mà tÃnh chuyện.
Miêu Phi Hổ cưá»i thảm não :
- Cho dù có thể thoát ra được. Nhưng sau mưá»i ngà y, Hoắc VÅ© Hoà n cÅ©ng đã cao bay xa chạy rồi. Biết tìm hắn ở đâu đây chứ?
Nói xong lão thở dà i má»™t tiếng, rồi quay lưng bước ra khá»i gian thạch thất.
* * * * *
Ãêm hai mươi chÃn cÅ©ng lại là má»™t đêm tối trá»i
Trên bầu trá»i chỉ có thÆ¡ thá»›t má»™t và i chùm sao. Chốc chốc từng cÆ¡n gió núi thổi qua, là m lay động những ngá»n cây trên đỉnh Lão Nha Lãnh.
Tình hình đêm nay xem ra cÅ©ng giống y như đêm ở Nguyệt Quáºt sÆ¡n trang. Có khác chăng ngưá»i ứng chiến đêm nay là Hoắc VÅ© Hoà n và ngưá»i khiêu chiến cÅ©ng chỉ là Hoắc VÅ© Hoà n.
Thá»i gian lúc nà y cÅ©ng đã gần đến ná»a đêm. Dưới ánh sáng nhợt nhạt cá»§a những chòm sao, chỉ thấy má»™t cái bóng tá» má» Ä‘ang đứng bất động trước ngôi cổ tá»±.
Ãó là Hoắc VÅ© Hoà n, toà n thân mặc má»™t bá»™ thanh y, lưng giắt thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao, còn mặt thì được che kÃn bằng má»™t mảnh vải xanh. Hoắc VÅ© Hoà n đứng quay lưng vá» hướng Äông. Hai mắt chăm chăm hướng vá» con đưá»ng lá»™ duy nhất dẫn lên đỉnh núi.
Vừa đúng giá» tÃ, trên con đưá»ng quả nhiên xuất hiện má»™t bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia trên ngưá»i khoác má»™t cái áo choà ng Ä‘en, đầu đội má»™t cái nón tre rá»™ng và nh che kÃn quá ná»a mặt. Bóng Ä‘en nhìn qua trông có vẻ rất thần bÃ.
Vừa lên tá»›i đỉnh núi, bóng Ä‘en bèn dừng lại. CÆ¡ hồ hắn quan sát chung quanh xem có mai phục hay không? Sau đó má»›i cất bước Ä‘i vá» phÃa ngôi cổ miếu.
Khi đến trước cá»a ngôi cổ miếu, bóng Ä‘en liá»n dừng bước. Từ từ đưa tay phải lên kéo kéo và nh nón mấy cái.
Äây là ám hiệu giữa La VÄ©nh Tưá»ng đã thá»a thuáºn từ trước. Khi gặp mặt nếu hung thá»§ dùng tay phải kéo và nh nón, thì ý cho biết ngưá»i đến là La VÄ©nh Tưá»ng giả dạng.
Hoắc VÅ© Hoà n đã biết, liá»n cưá»i lanh lảnh :
- Các hạ đến tháºt đúng hẹn!
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng cưá»i nhạt đáp lại :
- Bằng hữu cÅ©ng đâu có sai lá»i.
Hoắc Vũ Hoà n tiếp :
- Có Ä‘iá»u tại hạ đã đến đây đợi các hạ khá lâu rồi
La VÄ©nh Tưá»ng quay đầu nhìn bốn phÃa :
- Nói váºy các hạ đã bố trà trước ở nÆ¡i đây rồi phải không?
- Nói chÆ¡i! Hoắc VÅ© Hoà n nà y là hạng ngưá»i gì chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng cất má»™t trà ng cưá»i đầy ngạo mạn :
- Cho dù có mai phục Ä‘i nữa. Ta đưá»ng đưá»ng là Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoà n cÅ©ng chẳng có gì phải e ngại.
Hoắc VÅ© Hoà n nổi giáºn nói :
- Bằng hữu! Nếu ngươi tá»± nháºn là hảo hán. Thế tại sao lại mạo nháºn danh hiệu Hoắc má»— nà y?
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i lá»›n :
- Ta cÅ©ng Ä‘ang muốn há»i các hạ là ai đây? Và tại sao lại giả mạo danh hiệu Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoà n cá»§a ta?
Hoắc Vũ Hoà n đáp :
- Tai hạ Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há». Xưa nay ai không biết tại hạ là Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoà n.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng đáp lại :
- Các hạ dùng khăn che mặt, hà nh vi mỠám. Ai biết các hạ là ai? Rõ rà ng ngươi là ngưá»i đã dùng danh hiệu cá»§a Hoắc má»— để luôn gây ra những tá»™i ác
Hoắc Vũ Hoà n hình như sự phẫn nộ đã lên đến cực điểm, hét lên :
- Xem ra trong chúng ta nhất định sẽ có má»™t kẻ giả mạo. Äêm nay ta phải là m sáng thá»±c hư má»›i được.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng tiếp lá»i :
- Nói rất đúng, chỉ dá»±a và o lá»i nói không, đâu thể tin được. Chi bằng chúng ta quyết đấu má»™t tráºn thì sẽ rõ thá»±c hư.
Hoắc VÅ© Hoà n gáºt gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c! Biện pháp rất hay. Nhưng mà Hoắc má»— còn có má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Trước khi cả hai chúng ta động thá»§, cả hai Ä‘á»u phải để lá»™ diện mạo tháºt ra. Các hạ lấy nón xuống, còn ta sẽ tháo khăn bịt mặt ra.
La VÄ©nh Tưá»ng do dá»± má»™t chút, rồi đưa mắt nhìn tứ phÃa nhưng vẫn không trả lá»i.
Hoắc VÅ© Hoà n liá»n hiểu ý cưá»i nhạt :
- Các hạ cứ yên tâm, quanh đây trong vòng má»™t trăm bước, chỉ có hai chúng ta mà thôi. Ngoà i ra không có ngưá»i nà o nhìn trá»™m đâu.
La VÄ©nh Tưá»ng há»i :
- Váºy bằng hữu tháo khăn ra trước hay là tại ha lấy nón xuống trước?
- Äể được công bằng, chúng ta cùng ra tay má»™t lượt. Nếu ai để lá»™ diện mạo ra trước, thì ngưá»i đó có thể phát chiêu xuất thá»§ trước.
La VÄ©nh Tưá»ng nhìn ngôi chánh Ä‘iện đã bị sáºp kia, trong lòng hình như vẫn còn chưa yên tâm.
- Äiá»u kiện do các hạ nêu ra, địa Ä‘iểm sẽ do ta lá»±a chá»n.
Hoắc VÅ© Hoà n trả lá»i gá»n lõn :
- Äồng ý.
La VÄ©nh Tưá»ng đưa tay chỉ vá» phÃa bên dưới lầu chuông và bảo :
- Chúng ta hãy qua bên kia, các hạ thấy thế nà o?
Hoắc Vũ Hoà n không cần suy nghĩ, đưa tay ra :
- Má»i!
La VÄ©nh Tưá»ng phất mạnh vạt áo choà ng má»™t cái, bước Ä‘i vá» phÃa bên dưới lầu chuông.
Phần lưng cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u quay vá» phÃa ngôi chánh Ä‘iện. Há» cố ý Ä‘i tháºt là cháºm trãi. Không má»™t ai xoay đầu nhìn lại phÃa sau cả. Nhưng mà những động tÄ©nh ở phÃa sau lưng, há» Ä‘á»u biết rõ như chÃnh mắt nhìn thấy váºy.
Hóa ra trên bức tưá»ng đối diện vá»›i ngôi chánh Ä‘iện, đã bị Ä‘áºp vỡ má»™t lá»— to. PhÃa bên kia bức tưá»ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang ẩn nấp. Ngưá»i ấy có tên là Linh Thiệt Ngô Thất Lang.
Ngưá»i nà y được xếp hà ng thứ mưá»i lăm trong Hoà n Phong tháºp bát kỳ. Tuyệt kỹ duy nhất cá»§a gã là dùng miệng để giả các thứ tiếng, âm thanh. Cho nên má»›i có biệt hiệu là Linh Thiệt. CÅ©ng có thể nói đây là má»™t kỳ nhân trong giang hồ.
Quả nhiên, trong lúc Hoắc VÅ© Hoà n và La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘ang tiến dần vá» phÃa lầu chuông. Từ ngôi chánh Ä‘iện ở phÃa sau lưng đột nhiên có má»™t bóng Ä‘en phi thân lên không vá»t qua bá» tưá»ng...
Bá»—ng nhiên có tiếng chim kêu “quác, quác†phát ra từ bá» tưá»ng đối diện cá»§a ngôi chánh Ä‘iện.
La VÄ©nh Tưá»ng chá»™t dạ, thấp giá»ng nói :
- Äại ca hãy tháºn trá»ng, hung thá»§ quả nhiên đã tá»›i.
Hoắc VÅ© Hoà n “ừ†khẽ má»™t tiếng nhưng vẫn im lặng. Trong lòng VÅ© Hoà n lúc nà y đầy kinh ngạc. Bởi vì từ sau canh hai dến giá», VÅ© Hoà n vẫn đứng canh giữ trước ngôi chánh Ä‘iện. Váºy mà không biết đối phương đã ẩn nấp sẵn trong ấy tá»± lúc nà o.
Äiá»u nà y có thể thấy võ công đối phương nhất định không thua kém mình. ÄÃch tháºt hôm nay đã gặp phải cưá»ng địch.
Cả hai ngưá»i đồng thá»i đỠcao cảnh giác. Tuy há» bước Ä‘i rất khoan thai, nhưng Ä‘á»u ngầm đỠkhà chuẩn bị ứng phó những bất trắc có thể xảy ra đột ngá»™t.
Bóng Ä‘en vừa rồi vòng qua chánh Ä‘iện. Chỉ thoáng má»™t cái, bóng Ä‘en đã xuất hiện trên đầu tưá»ng cá»§a lầu chuông...
Äang Ä‘i, La VÄ©nh Tưá»ng đột ngá»™t đứng phắt lại, có ý đứng nghiêng ngưá»i né tránh hướng lầu chuông, lá»›n tiếng nói :
- Ở đây rất tốt, chúng ta quyết đấu ở đây váºy!
Hoắc Vũ Hoà n cũng đứng quay mặt vỠhướng lầu chuông đáp :
- Các hạ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ cùng má»™t lúc lấy nón và khăn che mặt xuống, như váºy chẳng ai bị thiệt thòi cả.
Hai ngưá»i đứng mặt đối diện nhau, đồng thá»i từ từ đưa tay lên...
Äúng ngay lúc ấy, trong lầu chuông đột ngá»™t phát ra má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn. Má»™t bóng Ä‘en từ trong lầu tung mình lên không, lướt nhanh như chá»›p vượt ra bên ngoà i ngôi cổ tá»±.
La VÄ©nh Tưá»ng mừng quýnh, giÆ¡ tay lên, cao giá»ng quát :
- Ãc tặc trúng kế rồi.
Lá»i vừa dứt, láºp tức bá» cái áo choà ng ra, dùng pháo hiệu bắn lên trá»i.
Hiệu lệnh vừa phát ra, bóng Ä‘en kia cÅ©ng vừa vượt qua đầu tưá»ng.
Äá»™t nhiên bên ngoà i có tiếng hò hét reo lên, cùng lúc tên được bắn ra như mưa. Từ trong những đám cá» bốn phÃa, Ä‘á»u có phục binh.
Ngưá»i Ä‘i đầu là má»™t đạo sÄ©, tay trái cầm Thất Tinh bà i, tay phải cầm trưá»ng kiếm. Ngưá»i nà y chÃnh là Vô Vi đạo trưởng.
Bóng Ä‘en hoảng hốt, bay vá»t qua đầu tưá»ng quay trở lại và o bên trong.
Khong đợi cho bóng Ä‘en kịp đứng vững, thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n đã vá»™i lướt hướng phÃa bụng hắn.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng rút cây thiết phiến ra phóng lên phÃa trước quát :
- Bằng hữu, ngươi chạy không thoát đâu. Hãy mau mau ngoan ngoãn chịu bó tay đi.
Chỉ thấy bóng Ä‘en kia hÆ¡i nghiêng ngưá»i ra sau, né tránh ngá»n Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Äồng thá»i đôi chân cá»§a bóng Ä‘en thi triển ngay bá»™ pháp “Äảo Hãn Thiên XÃch Lăng†chui qua kẽ hở ra ngoà i cá»a ngôi cổ tá»±.
Hoắc VÅ© Hoà n và La VÄ©nh Tưá»ng má»™t Ä‘ao má»™t quạt Ä‘á»u tấn công và o khoảng trống. Cả hai không khá»i thất kinh, vá»™i và ng xoay ngưá»i trở lại Ä‘uổi theo bóng Ä‘en. Nháy mắt bóng Ä‘en đã ra tá»›i cá»a ngôi cổ miếu. Liá»n lúc ấy, ngoà i cá»a ngôi cổ tá»± đột nhiên sáng trưng lên. Mạnh Tôn Ngá»c, Lâm Tuyết Trinh và mưá»i mấy cao thá»§ cá»§a Hoà n Phong tháºp bát kỳ, trên tay Ä‘á»u cầm khà giá»›i, chắn ngay giữa con đưá»ng xuống núi.
Bóng Ä‘en phát giác ra trước sau Ä‘á»u thụ địch, nên hắn không dám xông bừa ra ngoà i. Mà vá»™i xoay ngưá»i quay trở lại và o trong ngôi chánh Ä‘iện.
Lâm Tuyết Trinh nghiến răng quát :
- Cẩu tặc! Ngươi đã rÆ¡i và o trong thiên la địa võng, còn tÃnh chạy đưá»ng nà o nữa?
Miệng vừa mắng, tay liá»n giÆ¡ kiếm lên Ä‘uổi theo.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i can lại nói :
- Lâm cô nương cứ việc canh giữ phÃa ngoà i cá»a. Những ngưá»i còn lại hãy vây chặt lấy ngôi chánh diện. Sau đó phóng há»a đốt ngôi chánh Ä‘iện. Cho dù hung thá»§ có cánh cÅ©ng không chạy thoát khá»i Lão Nha Lãnh nà y.
Nói xong, liá»n quay ra sau vẫy tay má»™t cái, láºp tức có bốn tên hán tá» khiêng đến má»™t hai cái bao lá»›n.
Mở bao ra, bên trong toà n là những há»™p giấy hình vuông. Trong há»™p chứa đầy những chất dẫn há»a như lưu huỳnh, thuốc nổ...
Trước tiên La VÄ©nh Tưá»ng hạ lệnh cho những hán tỠđó ném những há»™p giấy và o bên trong chánh Ä‘iện. Sau đó dùng vải quấn và o đầu những mÅ©i tên, rồi mang những mÅ©i tên nhúng và o trong dầu, châm lá»a bắn và o bên trong.
Chỉ trong chốc lát, bên trong chánh Ä‘iện, lá»a đã cháy bừng bừng lên.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cầm khà giá»›i lăm lăm trên tay, đứng bên ngoà i chỠđợi. Gần má»™t trăm ánh mắt nhìn không chá»›p và o ngá»n lá»a má»—i lúc cháy má»™t cao, để chỠđối phương hiện thân...
Nhưng ngá»n lá»a đã thiêu rụi hết ná»a ngôi chánh Ä‘iện. Váºy mà bên trong vẫn im lặng không há» có động tÄ©nh gì.
Hoắc VÅ© Hoà n không khá»i lấy là m lạ, lên tiếng :
- Chẳng lẽ hắn đã tẩu thoát rồi hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp lại vá»›i giá»ng nói chắc như Ä‘inh đóng cá»™t :
- Tuyệt đối không bao giỠcó chuyện đó. Nếu như đêm nay để cho hắn chạy thoát nữa, đệ sẽ tình nguyện...
Chưa nói hết câu, bá»—ng nghe Lâm Tuyết Trinh gá»i lá»›n :
- Äại ca hãy nhìn kìa, đó không phải là Thiết tỉ tỉ hay sao?
Hoắc Vũ Hoà n quay đầu lại nhìn, tự nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Từ phÃa cá»a núi, Ä‘ang có hai bóng ngưá»i loạng choạng chạy tá»›i. Hai bóng ngưá»i chạy má»—i lúc má»™t đến gần hÆ¡n. Lúc nà y có thể nháºn ra đó là Yến Tá» Trần Bằng và Thiết Liên Cô. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u phụng mệnh canh giữ ở nông trang. Váºy tại sao đột nhiên chạy tá»›i Lão Nha Lãnh nà y là m gì?
Lúc ấy La VÄ©nh Tưá»ng bình tÄ©nh hạ giá»ng :
- Má»i ngưá»i hãy giữ nguyên tại chá»—, không được khinh xuất. Tứ đệ và Äại Ngưu hãy Ä‘i xem thỠđó là chuyện gì?
Xảo Thá»§ Hà n Văn Sanh dạ má»™t tiếng, rồi dẫn Äại Ngưu phóng mình bay Ä‘i.
Chỉ má»™t lát sau, hai ngưá»i Ä‘á»u dìu được Trần Bằng và Thiết Liên Cô lên đến đỉnh núi. Vai trái Trần Bằng đã bị trúng tên. Còn cánh tay phải cá»§a Thiết Liên Cô thì bê bết máu, hình như cả hai Ä‘á»u bị thương rất nặng.
Hoắc VÅ© Hoà n vá»™i há»i :
- Äã xảy ra chuyện gì?
Trần Bằng thở hổn hển đáp :
- Xin đại ca hãy chuẩn bị ứng địch... Bá»n ngưá»i Miêu Phi Hổ đã thoát thân... và đang trên đưá»ng Ä‘uổi tá»›i đây...
La VÄ©nh Tưá»ng không thể tin được há»i :
- Là m sao bá»n chúng thoát thân được?
Trần Bằng lắc đầu, vẻ mệt má»i đáp :
- Có ngưá»i... có ngưá»i mở cá»§a sắt... cho bá»n chúng...
La VÄ©nh Tưá»ng gấp gáp cháºn ngang :
- LÃ ai?
Trần Bằng chỉ ra phÃa sau lưng. Gã còn chưa kịp trả lá»i, lúc ấy phÃa cá»a núi đã có tiếng ngưá»i hò hét inh á»i, cùng lúc xuất hiện má»™t đám ngưá»i...
La VÄ©nh Tưá»ng giáºm chân thở dà i :
- A! Bao nhiêu tâm huyết cá»§a chúng ta, sắp sá»a bị tiêu tan hết.
Hoắc VÅ© Hoà n vung Ä‘ao lên tức giáºn nói :
- Bá»n vô lại nà y cứ năm lần bảy lượt theo phá đám chúng ta. Quả tháºt bá»n chúng không biết sợ chết sao?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Sá»± việc đã xảy ra như vầy rồi, bây giá» chỉ còn cách lo nghÄ© cách chặn bá»n ngưá»i cá»§a Miêu Phi Hổ lại, để đừng dẫn đến má»™t tráºn há»—n chiến. Tháºt đáng tiếc! Chỉ má»™t lúc nữa thôi, nguyên hung sẽ lá»™ hình...
Hoắc Vũ Hoà n bảo :
- Má»i ngưá»i cứ vây chặt ở chánh Ä‘iện. Bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n để ta đối phó cho.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i và ng đáp :
- Không được! Xin đại ca cứ ở lại đây, còn Miêu Phi Hổ để đấy cho đệ...
Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, bá»n cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n tam tháºp lục trại đã trà n lên như nước lÅ©.
Lúc nà y ngôi chánh diện đã cháy gần hết.
Theo như chá»§ ý cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng, chỉ cần giữ chân bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n thêm thá»i gian chừng ná»a tuần trà là có thể ép cho nguyên hung lá»™ hình ra. Äợi bắt được hung đồ rồi, sau đó đối phó đến bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n, như váºy quả là thượng sách.
Bá»n cao thá»§ Yến SÆ¡n vừa trà n tá»›i bên ngoà i ngôi cổ tá»±, đã bị sá»± chống cá»± quyết liệt cá»§a Hoà n Phong tháºp bát kỳ. Trong chốc lát, trước cá»a ngôi cổ tá»± đã xảy ra má»™t trân há»—n chiến vô cùng khốc liệt.
Nhưng vì bá»n Yến SÆ¡n ngưá»i đông thế mạnh. Nên chẳng mấy chốc bá»n chúng đã là m trá»ng thương gần hết ngưá»i cá»§a Hoà n Phong tháºp bát kỳ và bắt đầu xông và o ngôi cổ tá»±. Nhưng tên xạ thá»§ vốn có nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoà i ngôi chánh Ä‘iện, lúc nà y không thể không quay trở lại nghênh địch. Bởi lẽ đó, vòng vây canh giữ đã không còn nghiêm ngặt nữa.
Hoắc VÅ© Hoà n chÃnh mắt đã nhìn thấy bá»n thuá»™c hạ và má»™t số huynh đệ bị trá»ng thương. Trong lòng Hoắc VÅ© Hoà n bừng bừng nổi giáºn hét vang má»™t tiếng, múa Ä‘ao xông và o.
Chỉ thấy luỡi Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n lúc thì qua phải, lúc thì qua trái. CÅ©ng có lúc từ trên cao giáng mạnh xuống. CÅ©ng có khi uốn lượn trên không giống nhưmá»™t con rồng Ä‘ang phun nước. Những nÆ¡i nà o luỡi Ä‘ao Ä‘i qua Ä‘á»u có bóng ngưá»i ngã xuống.
Trong má»™t thá»i gian ngắn, VÅ© Hoà n đã liên tiếp sát thương hÆ¡n mưá»i mấy tên trại chá»§ cá»§a Miêu Phi Hổ.
Miêu Phi Hổ thấy váºy thất kinh, láºp tức quát bá»n thuá»™c hạ lui ra. Lão Ä‘Ãch thân rút cặp Ô Kim song kÃch nghinh chiến vá»›i Hoắc VÅ© Hoà n.
Cả hai giao đấu chưa đến mưá»i chiêu thì Miêu Phi Hổ đã có vẻ Ä‘uối sức. Cá»u Äầu Long Vương Dương Phà m vá»™i và ng cầm khà giá»›i xông và o trợ chiến.
CÅ©ng chỉ được mưá»i chiêu, Phi Thiên Äá»™c Lâu Âu Nhứt Bằng nhìn thấy hai đồng bá»n không chống đỡ nổi Hoắc VÅ© Hoà n. Nên lão cÅ©ng nhảy và o tiếp sức.
Hoắc VÅ© Hoà n má»™t mình má»™t Ä‘ao tả xung hữu đột, chống chá»i lại ba cao thá»§. Váºy mà bá»n Miêu Phi Hổ vẫn không sao trở tay ứng phó kịp vá»›i luỡi Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Tráºn long tranh hổ đấu nà y đã khiến cho đám ngưá»i hai bên Ä‘ang há»—n chiến bất giác phải tạm dừng tay lại, đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn.
Äúng và o lúc ấy, má»™t bóng Ä‘en từ bên trong ngá»n lá»a đột ngá»™t phi thân bay nhanh ra ngoà i.
La VÄ©nh Tưá»ng nãy giá» vẫn chú ý theo dõi động tịnh bên trong chánh Ä‘iện. Vừa nhìn thấy bóng ngưá»i hiện thân, liá»n cao giá»ng quát :
- Hãy chặn hắn lại. Cẩu tặc, ngươi còn định chạy!
Bóng Ä‘en lợi dụng trong lúc má»i ngưá»i còn chưa định thần, liá»n gia tăng công lá»±c thoát thân ra bên ngoà i. Trong khi tiếng quát cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng còn chưa dứt. Bóng Ä‘en kia đã vượt ra khá»i cá»a ngôi cổ tá»±, chạy thẳng xuống hướng chân núi...
* * * * *
Lâm Tuyết Trinh ở bên ngoà i gần cá»a ngôi cổ tá»±, cấp thá»i phát hiện ra bóng Ä‘en, nhưng không kịp ngăn cản lại, lúc ấy nà ng đà nh phải đưa kiếm ra lao thẳng vá» phÃa bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia dưá»ng như không thể ngá» rằng Lâm Tuyết Trinh dùng cách thà mạng nguy hiểm như váºy. Hắn chỉ còn cách phóng ngưá»i lên cao né tránh đưá»ng kiếm chà tá» cá»§a nà ng.
Vì lo tránh thế kiếm cá»§a Lâm Tuyết Trinh, cho nên thân pháp cá»§a bóng Ä‘en hÆ¡i bị cháºm lại. Liá»n lúc ấy Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng đã Ä‘uổi theo đến nÆ¡i, vung kiếm chém xuống đầu bóng Ä‘en.
Chân bóng Ä‘en còn chưa đứng vững, lưỡi kiếm cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c đã ká» cáºn ngay sát đầu hắn. Bóng Ä‘en láºp tức ngã ngưá»i qua bên trái, đồng thá»i hắn tung chân phải lên đá ngược vá» phÃa cổ tay cầm kiếm cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c.
Má»™t tiếng va chạm khô khan vang lên. Mạnh Tôn Ngá»c ôm cổ tay, thối lui ra sau liên tục bốn năm bước.
Bóng Ä‘en tranh thá»§ thá»i cÆ¡ mượn đà , nhà o xuống đất lăn nhanh hai, ba vòng. Sau đó đứng lên băng vá» phÃa cá»a núi.
La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘uổi theo ra đến cá»a ngôi cổ tá»±, thì bóng Ä‘en kia đã chạy xa hÆ¡n mưá»i trượng ngoà i. Äừng nói là ngăn cản, ngay cả Hoà ng Phong châm bắn còn không tá»›i nữa là khác.
Bất chợt La VÄ©nh Tưá»ng cố ý hét lá»›n :
- PhÃa trước chú ý! Ãc tặc Ä‘ang chạy ra phÃa cá»a núi.
Không ngá» tiếng hét đánh lừa cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng đã khiến cho bóng Ä‘en sinh nghi, hắn láºp tức quay mình trở lại chạy theo hướng bá» tưá»ng ngôi cổ tá»±.
La VÄ©nh Tưá»ng mừng rỡ, vôi và ng quay sang nói vá»›i Mạnh Tôn Ngá»c và Lâm Tuyết Trinh :
- Hai vị hãy mau ra chắn giữ phÃa cá»a núi. Bất luáºn có chuyện gì xảy ra cÅ©ng đừng rá»i khá»i nÆ¡i ấy.
Dứt lá»i, liá»n thi triển khinh công, Ä‘uổi nhanh theo bóng Ä‘en. Hoắc VÅ© Hoà n nhìn thấy hung đồ đã đột phá vòng vây thoát ra ngoà i, trong lòng không khá»i khẩn trương. Không ngá» bây giá» hắn trúng mẹo vặt cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng quay trở và o...
Tá»± nhiên VÅ© Hoà n cảm thấy sá»± phấn chấn trở lại, dùng hết sức đánh bạt hết binh khà cá»§a đối phương, rồi tung mình lên bay ra khá»i vòng chiến, lá»›n tiếng quát :
- Ngừng tay!
Miêu Phi Hổ liá»n há»i :
- Ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn nói?
Hoắc VÅ© Hoà n trả lá»i :
- Bá»n ta còn có việc khác phải là m. HÆ¡n nữa Hoắc má»— cÅ©ng không muốn giết chết những kẻ vô tôi. Nếu như các vị muốn toà n mạng rút lui, bây giá» vẫn còn kịp. Nếu không thì đừng trách Hoắc má»— nà y vô tình.
Miêu Phi Hổ cÅ©ng biết không thể nà o thắng nổi Hoắc VÅ© Hoà n. Nhưng nếu bá» Ä‘i như váºy, còn gì mặt mÅ©i. Lão đà nh phải cưá»i nhạt :
- Nếu muốn bá»n ta rút lui, việc ấy rất là đơn giản. Chỉ cần các hạ mang số châu báu đã cướp được, y theo thá»a thuáºn ban đầu, Ä‘em chia thà nh bốn phần. Bá»n ta má»—i ngưá»i sẽ tá»± lấy phần cá»§a mình rồi láºp tức Ä‘i ngay. Bằng không, đêm nay không phân thắng bại thì không thể được.
Hoắc Vũ Hoà n lắc lắc đầu :
- Vá» việc số tiêu ta không muốn phà nhiá»u lá»i nữa. Ta chỉ thà nh tháºt khuyên các vị má»™t câu “kẻ thức thá»›i má»›i là tuấn kiệtâ€. Rượu má»i không uống chẳng lẽ các vị muốn uống rượu phạt hay sao?
Miêu Phi Hổ hừ một tiếng :
- Ngưá»i vì cá»§a cải mà chết, chim chóc vì ăn mà vong. Nếu có phải mất mạng, bá»n ta cÅ©ng không thể để cho há» Hoắc ngươi nuốt hết số châu báu má»™t mình đâu.
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i nhạt :
- Nếu đã váºy, Hoắc má»— cÅ©ng không còn cách nà o khác.
Nói rồi Hoắc Vũ Hoà n đưa đao lên ngang ngực, thối lui ra sau hai bước, căn dặn Vô Vi đạo trưởng :
- Các ngưá»i phân ra má»™t ná»a lo Ä‘i tiếp ứng cho lão tam. Các huynh đệ còn lại rút lui ra giữ chặt lối xuống núi. Ở đây không cân các ngưá»i giúp sức. Ta muốn thá» xem ai dám ngăn cản Hoà n Phong tháºp bát kỳ.
Vô Vi đạo trưởng y lá»i, láºp tức chia má»i ngưá»i thà nh hai toán, từ từ thối lui sang hai bên.
Bá»n cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n bị uy thế cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n đè bẹp nên đã biết khiếp sợ. Quả nhiên không má»™t tên nà o dám ra tay ngăn cản.
Miêu Phi Hổ từ xấu hổ đổi sang tức giáºn, lá»›n tiếng quát :
- Giữ chặt cá»a ngôi cổ tá»±, không cho má»™t tên nà o bước ra cả. Kẻ nà o vi phạm giết chết không tha.
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ xưa nay không dám trái lệnh cá»§a lão. Bá»n chúng nhất tá» dạ lá»›n rồi kéo nhau giữ chặt lấy cá»a.
Hoắc VÅ© Hoà n hạ giá»ng :
- Miêu Phi Hổ, ngươi bắt buộc ta phải mở sát giới sao?
Miêu Phi Hổ cưá»i âm u :
- Lảo phu sống đến từng tuổi nà y, có thể nói là đã bị hù doạ cÅ©ng không Ãt. Äêm nay nếu như không chịu nhả số châu báu ra. Cho dù có phải tan xương nát thịt, bá»n ta cÅ©ng không để các ngươi bước ra khá»i ngôi cổ tá»± nà y.
Hoắc VÅ© Hoà n nghiến răng trả lá»i :
- Tốt! Thế thì ta sẽ chìu theo ý ngươi.
Nói Ä‘oạn, VÅ© Hoà n đưa Ä‘ao ra chỉ vá» phÃa trước quát :
- Các huynh đệ, chuẩn bị Phong châm đồng, xông ra theo ta.
Chỉ thấy má»™t luồng ánh sáng bao quanh lấy ngưá»i Hoắc VÅ© Hoà n, và từ từ di chuyển vá» phÃa cá»a ngôi cổ tá»±.
Hai tên trại chá»§ vừa múa kiếm ngăn lại, hai thanh kiếm liá»n bị ngá»n Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n chém gãy ngay thà nh hai Ä‘oạn.
Tên bên trái nhanh chân thối lui ra sau nên không bị thương tÃch gì. Tên bên phải chạy không kịp, lãnh trá»n má»™t Ä‘ao và o lưng.
Tuy Hoắc VÅ© Hoà n chỉ dùng sống Ä‘ao chứ không dùng lưỡi Ä‘ao. Váºy mà tên trại chá»§ đó vẫn bị hất tung ra xa hÆ¡n cả trượng, thổ huyết rồi lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Miêu Phi Hổ thấy tình hình bất lợi, lão liá»n hạ lệnh cho Tháºp Äại Kim Cương xông lên vây lấy Hoắc VÅ© Hoà n.
Mưá»i tên Tháºp Äại Kim Cương nà y thân hình vạm vỡ, sức mạnh vô song. Binh khà bá»n chúng sá» dụng cÅ©ng toà n là những vÅ© khà lợi hại. Trong đó có năm tên sá» dụng năm cái búa lá»›n. Năm tên còn lại sá» dụng song chùy, má»—i cái Ä‘á»u nặng hÆ¡n chÃn mươi cân.
Miêu Phi Hổ phái mưá»i tên Tháºp Äại Kim Cương nà y ra, chÃnh là để đối phó vá»›i thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n.
Không ngá» Hoắc VÅ© Hoà n chẳng xem mưá»i tên Tháºp Äại Kim Cương nà y và o đâu cả. Ãnh Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n vẫn tiếp tục lướt vá» phÃa tên đại hán cầm búa ở trước mặt.
Tên đại hán lui ra sau ná»a bước, giÆ¡ búa lên đỡ lấy thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n.
Nà o ngá», lưỡi búa cá»§a gã vừa giÆ¡ lên trên không. Thanh bảo Ä‘ao đột nhiên đổi hướng, ép sát và o cán búa rồi chém thẳng xuống.
Lưỡi Ä‘ao vừa lướt qua, liá»n nghe tên đại hán kêu lên thảm thiết.
Cây búa rÆ¡i xuống đất. Mưá»i ngón tay cá»§a gã giá» chỉ còn lại có hai.
Hai tên đại hán Ä‘ang đứng hai bên phải và trái cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, đồng thá»i tiến lên dùng song chuỳ đánh thẳng và o lưng Hoắc VÅ© Hoà n.Hoắc VÅ© Hoà n hét lá»›n má»™t tiếng, đưa thanh Ä‘ao lên ngáºm ngang miệng, đồng thá»i toà n thân hÆ¡i chùn xuống. Song chưởng đưa ra bắt lấy hai quả chùy cá»§a bá»n chúng.
Một tên kim cương đứng kế đó nhìn thấy dịp may hiếm có cho rằng hay tay của Hoắc Vũ Hoà n đã bị kẹt, vội vang vung búa chém thẳng và o sau gáy Hoắc Vũ Hoà n.
PhÃa sau Hoắc VÅ© Hoà n dưá»ng như có mắt. Äợi cho lưỡi búa đến gần sát, VÅ© Hoà n má»›i rùn gối, tấn nhanh sát xuống dất, vung mạnh hai tay má»™t cái.
“Ìnhâ€, ngá»±c cá»§a hai tên đại hán va và o nhau phát ra má»™t tiếng kêu.
Äúng lúc ấy, lưỡi búa cá»§a gã đại hán phÃa sau đã vừa vặn tá»›i nÆ¡i, thay vì và o sau ót VÅ© Hoà n thì bây giá» là hai bả vai cá»§a hai tên cầm chùy, trúng đòn cả hai thét lên Ä‘au đớn gục xuống, máu văng tung tóe ra mặt đất. Trong khi tên đại hán cầm búa Ä‘ang mất đà và mất tinh thần khi thấy chém nhầm đồng bá»n. Hoắc VÅ© Hoà n đã cắn chặt hà m răng và o thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao, hất đầu hướng ra sau, nÆ¡i tên cầm búa Ä‘ang đứng gần. Äầu lưỡi Ä‘ao lướt Ä‘i tháºt nhanh ngang bụng hắn. Tên cầm búa khom ngưá»i hai tay ôm bụng như cố giữ vết cắt đừng mở rá»™ng ra, rồi gục xuống luôn.
Chỉ trong má»™t thá»i gian cá»±c ngắn, mưá»i tên Tháºp Äại Kim Cương đã bị sát thương hết bốn. Sáu tên còn lại chỉ biết trố mắt đứng nhìn cảnh tượng kinh hoà ng, không tên nà o dám ra tay ngăn cản nữa.
Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoà n hét lớn :
- Nhị đệ cứ việc cùng các huynh đệ xông ra ngoà i cá»a. Ai ngăn cản cứ việc dùng Hoà n Phong châm bắn thẳng tay cho ta.
Vô Vi đạo trưởng múa kiếm, dẫn má»i ngưá»i tiến dần ra phÃa ngoà i cá»§a ngôi cổ tá»±
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ đã không dám ra tay ngăn cháºn nhóm Hoà n Phong huynh đệ. lại không dám chống lệnh cá»§a đầu lãnh. Cho nên cứ đối phương tiến má»™t bước, bá»n chúng lại lùi má»™t bước.
Cứ như váºy, dần dần bá»n há» cÅ©ng lùi ra khá»i cá»a ngôi cổ tá»±
Miêu Phi Hổ táºn mắt mục kÃch mưá»i tên Tháºp Äại Kim Cương thương vong gần phân ná»a chỉ qua và i thế đánh, lão nghÄ© :
- Cho dù mình có muốn thà mạng cÅ©ng không phải là địch thá»§ cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Còn nếu đứng nhìn đối phương thoát khá»i vòng vây như thế nà y, quả tháºt không can tâm chút nà o...â€
Trong lúc Miêu Phi Hổ tuyệt vá»ng vì nát óc vẫn không kiếm ra cách gì để đối phó vá»›i Hoắc VÅ© Hoà n, đột nhiên lão nhìn thấy xâu chuá»—i trắng Âu Nhứt Bằng Ä‘ang Ä‘eo trên cổ.
Biệt hiệu cá»§a Âu Nhứt Bằng là Phi Thiên Äá»™c Lâu, bên trong má»™t trăm lẻ tám hạt chuá»—i bằng đầu lâu cá»§a lão Ä‘á»u có chứa thuốc nổ, đây cÅ©ng chÃnh là ám khà thà nh danh cá»§a lão...
Hiện giá» Hoà n Phong tháºp bát kỳ tụ táºp hầu như là đầy đủ ở đây. Nếu như cùng má»™t lúc cho nổ hết má»™t trăm lẻ tám viên, oai lá»±c cá»§a nó sẽ rất mạnh, đồng thá»i thiệt hại cÅ©ng không thể tưởng tượng được.
Nhưng Miêu Phi Hổ trong lòng cÅ©ng hiểu rõ, từ lúc xảy ra cuá»™c tranh chấp trong thông đạo ở nông trang ÄÆ¡n gia. Âu Nhứt Bằng trong lòng đã mang hiá»m khÃch vá»›i lão. Tuy ngoà i mặt vẫn là bằng hữu, nhưng trá»±c tiếp chỉ huy Âu Nhứt Bằng chưa chắc lão đã nghe theo.
Suy nghĩ một hồi, trong đầu Miêu Phi Hổ đột nhiên nghĩ ra một kế độc.
Lão cố ý là m ra vẻ tiếc rẻ, thở dà i một tiếng, nói với Âu Nhứt Bằng và Dương Phà m :
- A! Bảo Ä‘ao cá»§a há» Hoắc tháºt là lợi hại. Xem ra chúng ta đà nh phải để hắn Ä‘i thôi.
Dương Phà m bèn lên tiếng :
- Miêu lão đại hà tất chán nản như váºy, chúng ta cả ba ngưá»i liên thá»§ lại vá»›i nhau chưa chắc đã thua hắn. Chỉ cần chúng ta giữ chân hắn lại, để cho hắn không có thá»i gian chú ý đến cưá»ng địch. Chỉ má»™t lát nữa thôi, nhất định sẽ có biến cố xảy ra...
Miêu Phi Hổ lắc đầu nói :
- Chúng ta ba ngưá»i liên thá»§ lại, thế lá»±c sẽ cùng tiêu hao cùng má»™t lúc. Chỉ sợ rằng lúc ấy chúng ta bại tráºn còn mau hÆ¡n.
Dương Phà m há»i :
- Thế thì ý của Miêu lão đại là ...
- Theo sở kiến cá»§a ta, tốt nhất ba ngưá»i chúng ta nên luân phiên giao đấu vá»›i gã há» Hoắc. Má»—i ngưá»i sẽ đấu năm ba chiêu rồi lui ra. Như váºy vừa có thể là m tiêu hao sức lá»±c cá»§a gã, mà chúng ta cÅ©ng vừa có thá»i gian nghỉ ngÆ¡i.
Dương Phà m phấn khởi nói :
- Có lý! Cứ là m như váºy Ä‘i. Bây giá» trong chúng ta ai sẽ xuất thá»§ trước?
Miêu Phi Hổ liá»n lên tiếng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là lão phu ra tay trước, kế đến là Dương bang chá»§ và sau cùng là Âu huynh đệ. Không biết ý kiến cá»§a Âu huynh đệ như thế nà o?
Âu Nhứt Bằng nhún vai đáp :
- Tại hạ không có ý kiến. Các vị nói sao thì cứ là m như váºy Ä‘i.
- Nếu thế, lão phu sẽ bắt đầu đây.
Dứt lá»i, lão hÃt và o má»™t luồng chân khà tháºt dà i rồi cao giá»ng quát :
- Gã há» Hoắc kia, ngươi đừng quá ngông cuống, đêm nay chúng ta không phân sanh tá», thì cÅ©ng không có ai thoát khá»i nÆ¡i đây.
Lão vừa quát vừa múa song kÃch tấn công Hoắc VÅ© Hoà n liá»n.
Miêu Phi Hổ vừa ra tay, bá»n thuá»™c hạ cá»§a lão nhất tỠđứng yên lại hết.
Hoắc Vũ Hoà n chẳng thèm nói câu nà o, vội và ng múa đao nghênh chiến.
Hai ngưá»i đấu vá»›i nhau chưa đầy năm hiệp, Dương Phà m bèn nhảy và o vòng chiến nói lá»›n :
- Miêu lão đại hãy để hắn lại cho tại hạ.
Miêu Phi Hổ bèn thâu song kÃch vá», nhưá»ng cho Dương Phà m tiếp chiêu vá»›i Hoắc VÅ© Hoà n.
Lão má»™t mặt tháo lui ra khá»i vòng chiến, má»™t mặt lấy trong ngưá»i ra ba mÅ©i phi tiêu.
Âu Nhứt Bằng thấy Dương Phà m đánh được bảy, tám chiêu thì đã lã ngưá»i. Lão liá»n láºp tức cầm khà giá»›i xông lên thay thế
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i nhạt :
- Không ngá» bá»n ngươi mà cÅ©ng biết dùng hạ sách nà y sao?
ÄÆ¡n độc giao đấu, Âu Nhứt Bằng nhất định không phải là đối thá»§ cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n. Lão miá»…n cưỡng chống đỡ được hÆ¡n mưá»i chiêu thì tay chân đã rã rá»i, mặt xanh lét như tà u lá chuối.
Thế mà Miêu Phi Hổ lại khoanh tay đứng nhìn má»™t cách bà ng quang, dưá»ng như lão không có ý ra tay thay thế cho Âu Nhứt Bằng.
Dương Phà m nhìn thấy tình thế cấp bách bèn giục lão :
- Miêu lão đại không thể chần chừ được nữa đâu. Nếu không Âu lão ca sẽ gặp nguy hiểm mất...
Lão chưa dứt lá»i, Âu Nhứt Bằng đã lảo đảo lùi ra sau và i bước. Trên cánh tay trái cá»§a lão đã bị trúng má»™t Ä‘ao.
Máu tươi tuôn ra ướt cả cánh tay áo.
Lúc ấy, Miêu Phi Hổ mới quát lớn :
- Âu huynh đệ không cần phải sợ, đã có lão phu thay thế cho ngươi.
Tuy miệng lão nói váºy nhưng chân không há» di động. Ngược lại, trong lúc lão vừa nói, ba ngá»n phi tiêu cÅ©ng được phóng ra từ tay lão.
Nhưng ba ngá»n phi tiêu đó không nhắm và o Hoắc VÅ© Hoà n mà mục tiêu cá»§a nó chÃnh là những cái đầu lâu được treo trên cổ cá»§a Âu Nhứt Bằng..
Lúc nà y Âu Nhứt Bằng vừa mới bị thương, nên trong lòng vô cùng hoang mang. Lão đâu ngỠrằng Miêu Phi Hổ lại cố ý hạ thủ mình. Cho đến khi ám khà đã bay gần đến nơi thì đã quá muộn.
May mà Hoắc VÅ© Hoà n tinh mắt kịp nhìn thấy Miêu Phi Hổ lấy ám khà ra, ban đầu VÅ© Hoà n nghÄ© rằng lão định ra tay táºp kÃch mình, liá»n ngấm ngầm cảnh giác. Sau đó khi thấy ám khà phóng ra mà lại nhắm thẳng và o Âu Nhứt Bằng, trong lòng VÅ© Hoà n không khá»i ngạc nhiên, chợt nhá»› đến xâu chuá»—i cá»§a Âu Nhứt Bằng, trong lòng thất kinh. Láºp tức Hoắc VÅ© Hoà n liá»n ngã ngưá»i ra sau, tung chân phải đá trúng và o ngưá»i Âu Nhứt Bằng má»™t cái tháºt mạnh.
Tháºt đáng tiếc, cú đá cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n hÆ¡i cháºm má»™t chút. Trong ba ngá»n phi tiêu đã có má»™t ngá»n trúng và o xâu chuá»—i đầu lâu cá»§a Âu Nhứt Bằng.
Trong khi toà n thân Âu Nhứt Bằng bị đá tung lên cao, thì cùng lúc xâu chuỗi trắng cũng phát ra tiếng nổ.
“Ầmâ€! Má»™t tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa hư không. Máu thịt bắn ra văng tung tóe khắp bầu trá»i. Từng mảnh vụn cá»§a thi thể Âu Nhứt Bằng lá»™p độp rÆ¡i xuống đất.
Ngay cả cánh cá»a còn nguyên vẹn cá»§a ngôi cổ tá»± ở gần đấy cÅ©ng bị đổ sáºp xuống.
Có thể nói Hoắc VÅ© Hoà n cÅ©ng ứng biến rất kịp thá»i, trừ chân phải bị thương nhẹ ra, hầu như Hoắc VÅ© Hoà n không há» bị gì cả.
Ngược lại các huynh đệ trong Hoà n Phong tháºp bát kỳ vì ở không xa lắm nên bị thương đến bảy, tám ngưá»i.
Äa số những kẻ bị thương Ä‘á»u là những xạ thá»§. Nhưng có ba ngưá»i khác bị cánh cá»a ngôi cổ tá»± sáºp xuống đè ngay và o đầu, chết liá»n tại chá»—.
Hoắc Vũ Hoà n nộ khà xung thiên, giơ đao chỉ thẳng và o mặt Miêu Phi Hổ, nghiến răng mắng lớn :
- Lão há» Miêu kia, giết ngưá»i phải thưá»ng mạng. Ngươi đừng có mÆ¡ tưởng sống sót rá»i khá»i Lão Nha Lãnh nà y
Miêu Phi Hổ trong lòng thấy độc kế không thà nh, đang sợ toát mồ hôi, nhưng ngoà i mặt vẫn giả bộ nói cứng :
- Äêm nay có thể nói là ngươi may mắn. Bây giá» bá»n ta sẽ rút lui, khi nà o gặp lại lúc ấy hãy tÃnh.
Chưa nói dứt câu, lão đã vá»t mình lên không, phóng nhanh ra khá»i ngôi cổ tá»± tÃnh đà o tẩu.
Hoắc Vũ Hoà n quát lớn :
- Lão thất phu, ngươi còn muốn chạy?
Dứt lá»i, Hoắc VÅ© Hoà n cÅ©ng múa Ä‘ao phóng mình lên không Ä‘uổi theo
Liá»n sau đó có tiếng va chạm cá»§a binh khà vang lên và chỉ trong tÃch tắt, đôi bên đã đấu hÆ¡n ba chiêu.
Sau đó Hoắc VÅ© Hoà n rÆ¡i lại vá» chá»— cÅ©, đồng thá»i hÃt sâu liá»n hai, ba cái. Dưá»ng như tiêu hao không Ãt chân lá»±c váºy.
Còn Miêu Phi Hổ vừa đặt chân xuống đất đã lảo đảo lùi ra sau bốn, năm bước, cây kÃch bên trái chỉ còn lại cái cán, má»™t dòng máu đỠtươi chảy theo cán ngá»n kÃch, nhá» giá»t xuống đất.
Hoắc Vũ Hoà n từ từ giơ đao lên, lại chỉ và o mặt Miêu Phi Hổ cất tiếng :
- Lão thất phu, ngươi còn có thể tiếp được mấy chiêu nữa?
Miêu Phi Hổ không trả lá»i, chỉ đứng yên bất động. Máu chảy xuống đất má»—i lúc má»™t nhiá»u, sắc mặt cà ng lúc cà ng chuyển sang mà u xanh.
Hoắc Vũ Hoà n tiếp :
- Hoắc má»— không lợi dụng cÆ¡ há»™i ngưá»i khác Ä‘ang bị thương mà ra tay đâu. Ngưoi có thể băng bó vết thương trước, rồi chúng ta tiếp tục phân thắng bại.
Miêu Phi Hổ đột nhiên cưá»i nhạt :
- Ngươi nói tháºt?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Nếu như ngươi chê binh khà bị gãy không sá» dụng được, có thể đối món binh khà khác. Trước khi ngươi chưa băng bó xong vết thương. Hoắc má»— nà y nhất định sẽ không ra tay đâu.
Miêu Phi Hổ lại há»i :
- Ngươi sẽ không hối háºn?
Hoắc Vũ Hoà n hừ một tiếng :
- Trượng phu nói ra như Ä‘inh đóng cá»™t. Há lại hối háºn hay sao?
Miêu Phi Hổ liá»n đáp :
- Tốt!
Nói xong lão đưa tay vẫy sáu tên Lục Äại Kim Cương chạy đến. Sau đó lão lấy thanh kÃch bị gãy và cây kÃch còn nguyên cắm và o trong vÅ©ng máu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng lão băng bó vết thương xong sẽ đổi binh khà khác để cùng Hoắc VÅ© Hoà n quyết đấu sinh tá» má»™t tráºn.
Nà o ngá», lão đã không băng bó vết thương thì chá»› mà cÅ©ng chẳng thèm đổi binh khà khác. Ngược lại lão sai hai tên đại hán dìu lão Ä‘i.
Việc nà y đừng nói là ngưá»i cá»§a Hoà n Phong tháºp bát kỳ mà ngay cả Dương Phà m và bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ cÅ©ng phải kinh ngạc.
Ãợi cho lão Ä‘i ra xa hÆ¡n hai trượng, Hoắc VÅ© Hoà n lúc ấy má»›i thét lá»›n :
- Lão hỠMiêu, ngươi định giở trò gì đây?
Miêu Phi Hổ cưá»i nhạt trả lá»i :
- Bảo Ä‘ao cá»§a ngươi vô cùng lợi hại, nên có dùng binh khà khác cÅ©ng chỉ vô Ãch. Äợi khi nà o Miêu má»— ta tìm được thần binh lợi khÃ. Khi ấy ta sẽ tìm ngươi phân cao thấp.
Hoắc VÅ© Hoà n tức giáºn mắng :
- Miêu Phi Hổ, ngươi đưá»ng đưá»ng là Tổng trại chá»§ cá»§a Tam tháºp lục trại, váºy mà có hà nh vi bỉ ổi như thế sao?
Miêu Phi Hổ trả lá»i :
- Ngươi dá»±a và o bảo Ä‘ao mà thắng ta như váºy xem là anh hùng sao?
Miệng nói, nhưng chân lão vẫn tiếp tục tiến bước vá» phÃa trước. Hoắc VÅ© Hoà n láºp tức vung Ä‘ao lên, hét lá»›n :
- Äứng lại!
Miêu Phi Hổ quay đầu lại, lão vừa đưa cánh tay bị thương lên, vừa đáp :
- Thế nà o? Ngươi đã hối háºn rồi phải không?
Hoắc VÅ© Hoà n ngẩn ngưá»i ra, không biết phải trả lá»i như thế nà o, ngược lại sáu tên đại hán lại dìu Miêu Phi Hổ chạy nhanh hÆ¡n.
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ đống thanh la lá»›n má»™t tiếng, rồi láºp tức xoay lưng ùn ùn bá» chạy.
Các huynh đệ Hoà n Phong vô cùng giáºn dữ, định Ä‘uổi theo. Nhưng Vô Vi đạo trưởng đã vá»™i đưa tay ngăn cản :
- Lá»i hứa cá»§a đại ca giá trị hÆ¡n ngà n lượng và ng. Bá»n tiểu nhân như hắn cÅ©ng chẳng đáng để cho đại ca quan tâm. Thôi hãy để cho lão ta Ä‘i Ä‘i.
Hoắc VÅ© Hoà n giáºm chân bá»±c bá»™i nói :
- Như váºy thì quá dá»… dãi cho hắn.
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Tam đệ má»™t mình truy Ä‘uổi theo nguyên hung không biết tình hình ra sao rồi. Chúng ta hãy lo tiếp ứng cho tam đệ thì tốt hÆ¡n, để chuyện lão vá» sau sẽ tÃnh.
Hoắc VÅ© Hoà n gáºt đầu :
- Các ngươi tạm thá»i ở đây lo săn sóc cho các huynh đệ đã bị thương, để má»™t mình ta Ä‘i tìm tam đệ cho.
Dứt lá»i liá»n tung mình chạy men theo bá» tưá»ng ngôi cổ tá»± mất hút.
Bên ngoà i ngôi cổ tá»± cá» dại má»c um tùm, đồng thá»i có xen lẫn má»™t số cây tạp. May mà lúc nà y trá»i cÅ©ng đạ gần sáng. Từ phÃa Äông bình minh bắt đầu ló dạng, bởi váºy việc tìm kiếm cÅ©ng chẳng mấy khó khăn.
Hoắc VÅ© Hoà n Ä‘i hết bá» tưá»ng rồi lại vòng ra phÃa sau ngôi cổ tá»± váºy mà cÅ©ng chẳng tìm thấy bóng dáng cá»§a hung đồ.
Không những không có bóng dáng gì cá»§a hung đồ, mà ngay cả La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng chẳng nhìn thấy.
PhÃa sau ngôi cổ tá»± là vách đá dá»±ng đứng không có lối Ä‘i. Thế rồi Hoắc VÅ© Hoà n Ä‘i vá» hướng Nam, băng qua cái lầu để trống đến cá»a sau cá»§a ngôi cổ tá»±, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy má»™t bóng dáng nà o cả.
Có thể cho là hung đồ đã ẩn nấp, chẳng lẽ La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng ẩn nấp hay sao?
Hoắc VÅ© Hoà n trong lóng linh tÃnh chắc có chuyện gì đã xảy ra bèn cao giá»ng gá»i lá»›n :
- Tam đệ! Tam đệ!
Hoắc VÅ© Hoà n liên tiếp gá»i mưá»i mấy lần, nhưng bốn bá» vẫn im lặng, chỉ thấy ở hướng Tây có má»™t đám ngưá»i cầm Ä‘uốc Ä‘ang chạy đến, và từ má»™t hướng khác, Vô Vi đạo trưởng cÅ©ng xuất hiện.
Hoắc VÅ© Hoà n cất tiếng há»i :
- Các ngưá»i có gặp tam đệ không?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Không có. Sau khi các huynh đệ được băng bó xong, đệ đã phái tứ đệ mang má»™t và i ngưá»i xuống cá»a núi trợ sức cho huynh đệ Mạnh công tá» và Lâm cô nương... Sau đó đệ Ä‘i vòng từ phÃa trái ngôi cổ tá»± qua đây, nhưng không thấy tam đệ
Hoắc VÅ© Hoà n há»i tiếp :
- Ở phÃa cá»a núi có động tÄ©nh gì không?
- Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương vẫn canh giữ tại cá»a núi. Trừ bá»n ngưá»i cá»§a Miêu Phi Hổ bá» chạy ra, há» không há» phát hiện bóng dáng cá»§a tam đệ và hung đồ. Nhất định đã xảy ra chuyện. Má»i ngưá»i hãy mau chia ra cố tìm kiếm xem.
Theo Vô Vi đạo trưởng đến đây có hÆ¡n mưá»i mấy ngưá»i, bá»n há» láºp tức tản ra. GiÆ¡ cao Ä‘uốc phát cá» tìm kiếm.
Từ chân tưá»ng đến vách núi không quá mưá»i trượng. Chỉ thoáng sau, má»i ngưá»i đã tìm đến chá»— chân vách đá.
Dá»™t nhiên có má»™t ngưá»i nhặt được má»™t váºt ở trong đám cá», đưa cao lên gá»i :
- Hoắc đại ca! Huynh lại xem...
Hoắc VÅ© Hoà n vá»™i và ng chạy đến, chỉ thấy trong tay ngưá»i ấy Ä‘ang cầm má»™t cái quạt sát bị gãy. Äây chÃnh là thiết phiến, binh khà độc môn cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng.
Hai mắt Hoắc VÅ© Hoà n như tối xầm lại, nước mắt láºp tức lăn dà i trên hai má, tay nắm chặt lấy cái quạt, còn toà n thân thì run lên...
Vô Vi đạo trưởng liá»n vá»™i vã buông lá»i an á»§i :
- Äại ca đừng quá xúc động. Có lẽ tam đệ chỉ là vô ý thất lạc mà thôi.
Hoắc Vũ Hoà n lắc đầu nghẹn ngà o nói :
- Không! Ngươi không cần phải tá»± gạt mình. Váºt bên mình cá»§a tam đệ ở đây, đâu có lý nà o ngưá»i lại bị thất lạc... Kêu bá»n há» tìm kiếm kỹ lại xem còn có váºt gì cá»§a tam đệ nữa không?
Tìm kiếm thêm và i lần nữa, quả nhiên trong phạm vi gần đó má»™t trương, bá»n há» phát hiện ra được má»™t ống Hoà n Phong châm rá»—ng và bảy cây độc châm nằm rải rác chung quanh
Má»—i cây Hoà n Phong châm có thể chứa bảy cây độc châm, như thế La VÄ©nh Tưá»ng đã dùng đến ống đồng nà y.
Cái quạt sắt và ống Hoà n Phong châm Ä‘á»u là váºt bất ly thân cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng. Bây giá» hai váºt Ä‘á»u nằm lại ở đây, chứng tá» rằng La VÄ©nh Tưá»ng truy Ä‘uổi theo hung thù đến vách đá nà y thì xảy ra má»™t tráºn kịch chiến...
Kết quả binh khà rá»i khá»i tay, châm bắn và o khoảng không. Hung thá»§ vẫn chưa bị thương, chẳng lẽ ngưá»i bị thương là La VÄ©nh Tưá»ng?
Hoắc VÅ© Hoà n suy nghÄ© đến đây, lòng Ä‘au như cắt, ngá»a mặt lên trá»i thảm thiết kêu :
- Ông trá»i hỡi ông trá»i! Tại sao không bắt ta chết, để cho tam đệ được sống? Tại sao váºy? Tại sao váºy?
Hoắc VÅ© Hoà n giáºm chân kêu gà o, nước mắt dà n dụa đẫm ướt cái khăn bịt mặt.
HÆ¡n mưá»i mấy huynh đệ Hoà n Phong có mặt tại đó Ä‘á»u cúi đầu, cÅ©ng gần như sắp rÆ¡i lệ.
Vô Vi đạo trưởng buông một tiếng thở dà i, cất tiêng khuyên giải :
- Äại ca! Ngưá»i tốt tá»± nhiên sẽ được trá»i phù há»™. Nhưng thứ nà y chưa hẳn có thể chứng minh tam đệ đã gặp chuyện bất trắc.
Hoắc Vũ Hoà n tự trách nói :
- Äệ không biết đâu. Trước khi phát sinh ra chuyện nà y, ta đã sá»›m có cảm giác là sẽ xảy ra chuyện chẳng là nh gì đó. Tháºt không ngỠđó lại là chuyện bị bá»n Miêu Phi Hổ phá đám. ChÃnh bá»n chúng đã hại chết tam đệ...
Vô Vi đạo trưởng bỗng thắc mắc ngang :
- Nhắc đến bá»n Miêu Phi Hổ, tháºt khiến cho ngưá»i ta chẳng hiểu gì cả, rõ rà ng bá»n chúng đã bị nhốt ở trong đưá»ng hầm tại nông trang ÄÆ¡n gia, váºy là m sao có thể thoát thân theo tá»›i đây được?
Hoắc VÅ© Hoà n đáp nhanh không có chút ngáºp ngừng :
- Äiá»u nà y có gì đâu mà khó hiểu. Những cÆ¡ quan bà máºt tại ÄÆ¡n gia, hung đồ còn biết rõ còn hÆ¡n chúng ta. Tất nhiên hắn cÅ©ng nghÄ© rằng trên Lão Nha Lãnh nà y có thể có cạm bẫy. Vì váºy đã hắn đã nảy ra ý định mở cá»a đưá»ng hầm, lợi dụng bá»n Miêu Phi Hổ khuấy phá chúng ta, để có gì bất lợi hắn tiện bá» thoát thân.
- Nếu sá»›m biết sá»± thể như thế nà y, tốt nhất chúng ta cho nổ sáºp đưá»ng hầm, nhằm tránh Ä‘i háºu hoạn...
- Äể lại háºu hoạn ta không hối háºn. Nhưng tại sao háºu quả bất hạnh nà y lại do má»™t mình tam đệ gánh chịu chứ? Trên thế gian nà y, cái gì gá»i là thiện ác báo ứng? Chẳng lẽ toà n là những lá»i gạt ngưá»i ta hay sao?
- Äại ca hà tất phải oán giáºn trá»i đất. Tục ngữ có câu “Ngưá»i sống thấy ngưá»i, ngưá»i chết thấy xácâ€? Cho dù tháºt sá»± bất hạnh xảy đến cho tam đệ Ä‘i nữa, tại sao không tìm thấy thi thể. Vả lại, trên ngá»n núi nà y chỉ có má»™t con đưá»ng, chẳng lẽ hung thá»§ có thể má»c cánh bay lên trá»i hay sao?
Hoắc VÅ© Hoà n nghe Vô Vi đạo trưởng nhắc đến “thi thể†cà ng Ä‘au khổ hÆ¡n, liá»n vẫy tay bảo :
- Nhị đệ hãy mang ngưá»i xuống vá»±c tìm thá»... tam đệ... tam đệ có lẽ ở dưới đấy...
Vô Vi đạo trưởng bước đến bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống vực, đột nhiên lão kêu lên :
- Ã! Äại ca...
Hoắc VÅ© Hoà n láºp tức xoay ngưá»i lại, hấp tấp há»i :
- Cái gì? Là tam đệ...?
- Không phải! Äại ca hãy mau qua đây xem, con sông ở phÃa dưới kia dưá»ng như đã thay đổi!
Hoắc Vũ Hoà n ngạc nhiên :
- Con sông thay đổi!
Vô Vi đạo trưởng lớn tiếng nói :
- Má»™t chút cÅ©ng không sai. Äêm hôm trước, rõ rà ng đệ còn nhá»› mặt sông không có rá»™ng như bây giá».
Hoắc Vũ Hoà n vội phóng mình đến bên Vô Vi đạo trưởng, cúi đầu nhìn thỠxuống bên dưới :
- Äúng, mấy hôm trước mặt sông đâu có rá»™ng như vầy?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Hôm đó, tiểu đệ và tam đệ đã có xuống dưới đấy thá» dò xét, để đỠphòng hung thá»§ trong lúc nguy cấp sẽ nhảy xuống sông đà o tẩu. Vì thấy nước sông quá cạn, nên đệ má»›i không cho mai phục ở dưới đó. Không biết tại sao bây giá» nó đột nhiên trở thà nh như váºy.
Hoắc Vũ Hoà n suy nghĩ một hồi mới lên tiếng :
- Không lẽ hung thủ đã đắp nước ở trên thượng nguồn?
Vô Vi đạo trưởng tiếp lá»i :
- Nhất định là như váºy. Chúng ta đã bị hắn gạt rồi.
- Nếu váºy đêm qua chắc chắn là hung thá»§ đã chuẩn bị sẵn thuyá»n ở bên dưới. Hèn gì tá»± nhiên hắn biến mất không để lại má»™t dấu vết...
- Nếu là như thế, tam đệ nhất định cũng đuổi theo hung thủ bằng lối nà y. Vì sợ mất dấu, tam đệ không kịp thông báo cho chúng ta, nên mới cố ý để lại cái thiết phiến bên vách núi nà y.
- Thế thì chúng ta xuống dưới đó xem thá»...
Câu nói chưa dứt. Hoắc VÅ© Hoà n thi triển khinh công chạy nhanh xuống cá»a núi.
Vô Vi đạo trưởng quay lại dặn dò má»i ngưá»i :
- Các ngưá»i ở đây chỠđợi tin tức, nhá»› là không được rá»i xa đỉnh núi nà y.
Nói xong lão cũng vội và ng đuổi nhanh theo Hoắc Vũ Hoà n.
Hai ngưá»i vòng qua chân núi xuống đến táºn bên dưới vách đá thẳng đứng. Quả nhiên há» phát hiện bên bá» sông có má»™t hà ng dấu chân vẫn còn ướt. Những dấu chân nà y có dá»c theo bá» sông, xuống hướng dưới hạ nguồn.
Những dấu chân bắt đầu khô và dần dần mất hẳn. Nhưng ở trên dấu chân cuối cùng có má»™t váºt sáng lấp lánh được khảm chặt và o trong đất...
Äó chÃnh là má»™t mảnh bạc vụn khoảng chừng hai lượng.
Hoắc Vũ Hoà n hai mắt long lanh, còn miệng lẩm bẩm :
- Äây là kế “Lưu ly chi lộ†cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c. Tam đệ quả nhiên vẫn còn sống...
Vô Vi đạo trưởng thở ra một tiếng nhẹ nhõm :
- Tạ Æ¡n trá»i đất
Hoắc Vũ Hoà n tiếp :
- Bây giỠđệ láºp tức Ä‘i lo liệu má»™t số việc. Trước mắt đưa các huynh đệ bị thương trở vá» máºt cốc Ä‘iá»u dưỡng. Äồng thá»i dùng bồ câu đưa tin thông báo tất cả các nÆ¡i, toà n lá»±c truy tìm má»™t ngưá»i bị thương ở bà n tay. Nếu có tin tức phải mau mau cấp báo.
Vô Vi đạo trưởng ngạc nhiên :
- Äại ca tÃnh, định...
Hoắc Vũ Hoà n không để cho lão nói hết :
- Ta phải cấp tốc Ä‘uổi theo, tiếp ứng cho tam đệ. Má»™t mình tam đệ Ä‘uổi theo cưá»ng địch, quả tháºt rất nguy hiểm.
Vô Vi đạo trưởng vội và ng đáp lại :
- Cho dù muốn tiếp ứng tam đệ, đại ca cũng phải mang theo một và i huynh đệ để trợ sức chứ.
Hoắc Vũ Hoà n nghe xong đã lắc đầu :
- Cứu binh như cứu há»a, má»™t khắc cÅ©ng không thể chần chừ. Ngu huynh phải Ä‘i trước, má»i việc còn lại nhỠđệ sắp xếp dùm.
Nói Ä‘oạn, VÅ© Hoà n đưa tay lá»™t cái khăn che mặt xuống, rồi láºp tức phóng Ä‘i.
Vô Vi đạo trưởng không kịp ngăn cản, đà nh phải cao giá»ng gá»i vá»›i theo :
- Äại ca, trên đưá»ng Ä‘i nhá»› để lại ám hiệu...
Lão chỉ kịp nói được bấy nhiêu, thì bóng dáng của Hoắc Vũ Hoà n đã mất hút.
* * * * *
Con sông chạy ngoằn ngèo vá» hướng Tây Bắc. Nó cứ chảy mãi, chảy mãi dưá»ng như vô táºn. Những mảnh bạc vụn được phát hiện dá»c bá» sông cÅ©ng má»—i lúc cà ng thưa dần.
Ban đầu, cứ khoảng mưá»i trượng lại có má»™t mảnh bạc vụn trên má»™t dấu chân ướt. Sau đó mảnh bạc dần dần nhá» lại và khoảng cách cÅ©ng được kéo dà i ra. Cuối cùng, váºt để lại trên dấu chân không còn là bạc vụn lấp lánh nữa, mà là má»™t viên đá dằn lên trên má»™t mảnh vải nhá», hình như được xé ra từ vạt áo.
Nguyên nhân là vì lúc nà y con sông dần dần đã chảy ra khá»i khu núi hoang vắng và tiếp tục chảy vá» phái trước. Nếu dùng bạc có thể sẽ bị những ngưá»i Ä‘i săn hay đốn cá»§i lấy mất.
Äá và những mảnh vải vụn tuy là m dấu hiệu vẫn có thể cho biết được phương hướng, nhưng vì không có ánh sáng cho nên, tốc độ truy Ä‘uổi cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n vô hình chung cÅ©ng từ từ cháºm lại.
Từ lúc trá»i vừa hừng sáng cho đến lúc xế chiá»u, Hoắc VÅ© Hoà n vẫn chưa có tà gì trong bụng và không dừng lại nghỉ ngÆ¡i má»™t chút nà o, cho dù có là sắt đá Ä‘i nữa cÅ©ng không sao chịu nổi.
Nhưng Hoắc VÅ© Hoà n vẫn cắn răng chịu đựng không dám nghỉ ngÆ¡i, vì Hoắc VÅ© Hoà n nghÄ© La VÄ©nh Tưá»ng nhất định cÅ©ng chịu đói giống như mình. HÆ¡n nữa, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể giao đấu vá»›i cưá»ng địch, như váºy sẽ dá»… xảy ra nguy hiểm.
Trước lúc hoà ng hôn dần dần buông xuống cÅ©ng là lúc Hoắc VÅ© Hoà n toà n thân đã mệt má»i rÅ© rượi, tay chân bá»§n rá»§n. Bá»—ng nhiên lúc ấy Hoắc VÅ© Hoà n nhìn thấy trước mặt có má»™t là n khói bay lên...
Äó là má»™t ngá»n núi nhá» phá»§ toà n mầu xanh, ngá»n núi nà y chắn ngang trước mặt con sông. Bởi thế con sông đà nh phải chạy vòng qua chân núi.
Ở bá» sông ngay dưới chân núi có má»™t ngôi nhà tranh. PhÃa trước thá»m gian nhà có trồng má»™t cây liá»…u rÅ©. Sau nhà khói vẫn tiếp tục bốc lên. Chung quanh có hà ng rà o tre bao bá»c và má»™t cái cổng nhá» bằng gá»—. Quả tháºt cảnh sắc nÆ¡i đây chẳng khác gì má»™t bức há»a.
Cảnh váºt nÆ¡i đây đã khiến Hoắc VÅ© Hoà n tá»± nhiên cảm thấy rung động. Nhưng má»™t Ä‘iá»u khác khiến cho Hoắc VÅ© Hoà ng cà ng rung động hÆ¡n chÃnh là chiếc thuyá»n con Ä‘ang Ä‘áºu bên bá» sông gần căn nhà tranh kia.
Hoắc VÅ© Hoà n bá»—ng nhiên cảm thấy tinh thần phấn khởi hẳn lên, bao nhiêu tất cả mệt nhá»c Ä‘á»u tan biến hết. Hoắc VÅ© Hoà n liá»n phóng mình nấp và o má»™t bụi cây ở sát bá» sông. Chăm chú lắng nghe má»™t hồi lâu vẫn không thấy có động tÄ©nh gì, Hoắc VÅ© Hoà n từ từ rón rén tiến vá» phÃa căn nhà .
Bên trong căn nhà im phăng phắc. Vừa không có ánh đèn, lại cÅ©ng không nghe thấy có tiếng ngưá»i, gà chó gì cả nhưng, khói từ phÃa sau nhà vẫn tiếp tục bốc lên.
Hoắc VÅ© Hoà n không khá»i lấy là m lạ, phi thân bay nhanh qua bức hà ng rà o tre, vòng ra phÃa sau nhà bếp. Nhìn và o cá»a sổ, VÅ© Hoà n thấy lá»a trong bếp vẫn còn Ä‘ang cháy. Còn cháo trong nồi hình như cÅ©ng đã gần chÃn.
Kỳ quái! Má»i ngưá»i Ä‘i đâu hết rồi kìa?
Hoắc VÅ© Hoà n bị nồi thÆ¡m cá»§a nồi cháo quyến rÅ©, khiến cho bụng Ä‘ang đói cứ sôi lên trong bụng. ÃÆ°a tay đẩy nhẹ cánh cá»a khép há», VÅ© Hoà n liá»n bước và o bên trong.
Cưả vừa mở ra bá»—ng nhiên có má»™t tiếng thét vang lên. Rồi có má»™t ngưá»i cắm đầu chạy thẳng.
Hoắc VÅ© Hoà n nhất thá»i không kịp đỠphòng, nên cÅ©ng bị ngưá»i kia là m giáºt mình. VÅ© Hoà n bèn chồm ngưá»i phóng nhanh vá» phÃa trước. Cùng lúc tay trái đưa ra chá»™p lấy bả vai ngưá»i kia, tay phải rút thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao ra.
Ãnh Ä‘ao vừa lóe lên, ngưá»i kia đã cất tiếng van xin thảm thiết :
- Xin đừng giết ta! Xin đừng giết ta! Ta cầu xin ông, xin đừng giết ta...
Ngưá»i kia vừa mở miệng, Hoắc VÅ© Hoà n má»›i nháºn ra đó là má»™t tiểu cô nương độ chừng hÆ¡n mưá»i tuổi.
Hoắc VÅ© Hoà n bèn buông tay ra, lên tiếng há»i :
- Thế nà o? Trong nhà chỉ có một mình cháu thôi sao?
Tiểu cô nương kia mình mặc bá»™ y phục ngắn mà u xanh. Trên đầu có thắt hai bÃm tóc dà i, hai mắt mở to, mặt mà y trắng bệch lắp bắp :
- Ông... ông...
Hoắc VÅ© Hoà n tra Ä‘ao và o vá», tươi cưá»i :
- Cháu bé, ta không phải là ngưá»i xấu, không cần phải sợ ta như thế.
Tiểu cô nương kia run rẩy :
- Ông đến đây... là m... cái gì?
Hoắc Vũ Hoà n đáp :
- Ta há» Hoắc. Vì Ä‘uổi theo kẻ xấu nên má»›i vô ý chạy đến nÆ¡i nà y. TÃnh và o đây xin chút gì ăn cho đỡ đói, không ngá» lại là m cho cháu sợ.
Tiểu cô nương kia ngac nhiên há»i :
- Ông tháºt sá»± không có giết ta? CÅ©ng không cướp bánh ngô cá»§a ta?
Hoắc VÅ© Hoà n lắc đầu cưá»i :
- Không bao giỠcó chuyện đó. Cháu bé, trong nhà có còn ai hay không?
Tiểu cô nương lắc đầu đáp :
- Có cha, mẹ và bà bà ...
- Há» Ä‘á»u Ä‘i đâu hết rồi?
Vị tiểu cô nương không trả lá»i mà chỉ đưa tay lên chỉ và o bên trong nhà , nước mắt chảy ròng ròng.
Hoắc VÅ© Hoà n ngạc nhiên há»i :
- Có ngưá»i ở nhà , tại sao lại để trẻ con như cháu nấu cÆ¡m chứ? Chẳng lẽ bá»n hỠđã bị bệnh hết rồi sao?
Vị tiểu cô nương không trả lá»i mà chỉ lắc đầu đứng khóc.
Hoắc Vũ Hoà n suy nghĩ giây lát rồi nói :
- À ta hiểu rồi. Há» không phải là cha mẹ ruá»™t cá»§a cháu, cho nên ngược đãi cháu, chuyên bắt cháu là m những việc nặng nhá»c phải không?
Câu há»i nà y cá»§a Hoắc VÅ© Hoà n không ngá» cà ng là m cho tiểu cô nương nà y khóc nức nở hÆ¡n.
Hoắc VÅ© Hoà n nắm tay vị tiểu cô nương tháºt thân thiết và bảo :
- Cháu đừng buồn, cÅ©ng đừng sợ. Mau dắt ta Ä‘i gặp há». Nếu há» có ức hiếp cháu thì cứ việc nói ra, ta hưá sẽ nhất định bênh vá»±c cho cháu.
VÅ© Hoà n vừa nói, vừa khom ngưá»i bước và o bên trong căn nhà tranh. Hoắc VÅ© Hoà n dáng vóc cao to, ngược lại cá»a gian nhà thì thấp. Vì váºy Hoắc VÅ© Hoà n phải cúi đầu, má»›i có thể chui được và o bên trong. Thoang thoảng có má»™t máu tanh tưởi khó chịu sá»™c và o mÅ©i Hoắc VÅ© Hoà n.
Vừa và o bên trong, Hoắc VÅ© Hoà n không khá»i kinh hoà ng...
Bên trong căn nhà tranh có tất cả ba tá» thi, má»i thứ ở đây Ä‘á»u bị xáo trá»™n lung tung, khắp nÆ¡i Ä‘á»u loang lá»— những vết máu.
Trên vai ngưá»i thiếu phụ có má»™t vết Ä‘ao chém, gần lìa cánh tay. Kế bên phòng ngá»§ là xác cá»§a má»™t gã hán tá» to con, trên đầu cá»§a gã bị má»™t váºt nặng đánh vỡ, khi trong tay vẫn còn nắm chặt cán má»™t cây búa.
Ngoà i ra còn có má»™t lão bà chết rất thê thảm. Thi thể bà ta bị má»™t ngá»n Ä‘inh ba đâm xuyên qua trước ngá»±c, cắm chặt lên cánh cá»a.
Bà n ghế trong nhà đá»u bị gãy hét, trên vách nhà cÅ©ng có nhiá»u vết chém, rõ rà ng nÆ¡i đây vừa xảy ra má»™t tráºn quyết chiến đẫm máu.
Hoắc VÅ© Hoà n đột nhiên nghÄ© đến chiếc thuyá»n bên sông, liên không dằn được cÆ¡n giáºn, nghiến răng thốt :
- Cẩu tặc tháºt là ác độc, nhá» cướp thuyá»n cá»§a ngưá»i ta má»›i thoát thân được. Váºy mà còn giết ngưá»i để diệt khẩu.
Vị tiểu cô nương bá»—ng khóc thét lên, quay ngưá»i ôm chầm lấy Hoắc VÅ© Hoà n, tức tưởi nói :
- Bá bá! Cháu tháºt là sợ, bá»n há» sẽ trở lại giết cháu.
Hoắc Vũ Hoà n vỗ nhè nhẹ lên vai vị tiểu cô nương, nhỠnhẹ bảo :
- Không cần phải sợ. Có bá bá ở đây, bá»n chúng không dám quay lại đâu. Bây giá» hãy mau mau nói cho bá bá biết, bá»n chúng có tất cả mấy ngưá»i? Hình dáng ra sao? Äã rá»i khá»i nÆ¡i đây được bao lâu rồi?
Vị tiểu cô nương vừa khóc vừa trả lá»i :
- Bá»n há» có tổng cá»™ng năm ngưá»i, đến nhà cá»§a cháu đã hÆ¡n hai hôm. Bá»n hỠăn hết toà n bá»™ số gà cá»§a nhà cháu. Há» còn bắt thân phụ cháu chèo thuyá»n Ä‘i đón má»™t ngưá»i khác...
Hoắc VÅ© Hoà n vồn vã há»i :
- Ngưá»i đó bị thương ở bà n tay, phải không?
- Dạ đúng. Ngưá»i đó rất là hung ác, cÅ©ng chÃnh là ngưá»i giết phụ mẫu và bà bà cá»§a cháu. Ngưá»i đó còn định phóng há»a đốt nhà nữa, nhưng sau đó nghe có ngưá»i Ä‘uổi đến, nên má»›i vá»™i và ng tháo chạy.
- Bá»n chúng đã Ä‘i bằng phương tiện gì?
- Äi bằng ngá»±a. Trước đó năm ngưá»i kia Ä‘á»u cưỡi ngá»±a đến đây.
- Bá»n chúng Ä‘i đã được bao nhiêu lâu rồi.
- Bá»n há» vừa má»›i lên đưá»ng hồi trưa nà y. Äâu chừng ná»a ngà y rồi.
- Tại sao bá»n chúng không giết cháu?
- Thân mẫu cháu sai cháu Ä‘á»n chân núi hái rau dại. Khi quay trở vá», thấy bá»n há» Ä‘ang giết thân phụ cá»§a cháu, cháu vô cùng sợ hãi liá»n chạy lên núi trốn, nên há» má»›i không tìm thấy. Äến khi trá»i gần tối, cháu đói quá chịu không nổi má»›i đánh liá»u quay trở xuống nấu cháo ăn.
Hoắc Vũ Hoà n thở dà i :
- Cháu tuy nhá» tuổi nhưng rất lanh lợi, và mạng cÅ©ng lá»›n. Xem ra lần nà y cháu rất may mắn. Nếu không phải bá»n chúng vá»™i và ng lên đưá»ng, thì nhất định sẽ không buông tha cho cháu...
Ngừng má»™t lát, VÅ© Hoà n lại lên tiếng há»i :
- Sau khi bá»n ngưá»i xấu kia Ä‘i rồi, cháu có nhìn thấy má»™t ngưá»i thư sinh Ä‘uổi theo hỠđến đây không?
Tiểu cô nương kia suy nghÄ© má»™t lát má»›i há»i ngược lại :
- Có phải ngưá»i mặc y phục mà u xanh, bị cắt mất nhiá»u chá»— không?
Hoắc Vũ Hoà n vội nói :
- ChÃnh là ngưá»i ấy.
Vị tiểu cô nương bĩu môi hừ một tiếng :
- Ông ta cÅ©ng không phải là ngưá»i tốt. Trong nhà cá»§a cháu chỉ còn có mấy cái bánh ngô, Ä‘á»u bị ông ta lấy hết.
- Ông ta Ä‘i qua đây thá»i gian đã được bao nhiêu lâu rồi?
- Vừa má»›i Ä‘i khá»i chắc chưa được hai canh giá». Nhưng ông ta Ä‘i bá»™ chứ không cưỡi ngá»±a.
Hoắc VÅ© Hoà n nghe nói La VÄ©nh Tưá»ng vẫn bình yên vô sá»±, liá»n thở phà o nhẹ nhõm :
- Cháu bé, cháu trách lầm ông ta rồi. Ông ta chÃnh là ngưá»i tốt. Nếu không có ông ta truy Ä‘uổi ở phÃa sau, bá»n ngưá»i xấu kia nhất định sẽ đốt trụi căn nhà cá»§a cháu rồi còn gì.
- Thế tại sao ông ta cướp đi bánh ngô của cháu?
- Không phải ông ấy cướp, bởi vì Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu kia nên cả ngà y ông ta không có ăn uống được. HÆ¡n nữa ông ta vẫn không biết cháu vẫn còn sống.
Nhắc đến ăn, Hoắc VÅ© Hoà n đột nhiên nhá»› đến nồi cháo Ä‘ang nấu ở trên bếp liá»n nói :
- Cháu đói lắm rồi phải không? Äể bá bá Ä‘i múc cho, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?
Nồi cháo đã chÃn nhừ từ lâu. Mùi thÆ¡m cá»§a cháo bốc lên cà ng là m cho Hoắc VÅ© Hoà n thêm cồn cà o trong bụng. VÅ© Hoà n chỉ ước sao có thể láºp tức đổ hết nồi cháo và o trong bụng. Nhưng Hoắc VÅ© Hoà n chỉ cố nuốt nước miếng hai, ba cái. Gắng dằn cÆ¡n đói Ä‘ang cà o cấu trong ngưá»i xuống, sau đó Ä‘i tìm má»™t cái bát và má»™t đôi đũa rá»a sạch. Xong xuôi, Ä‘i và o trong nhà bếp tìm trong tá»§ đựng thức ăn được má»™t đĩa nhò cá»§ cải muối, rồi bưng cả nồi cháo và o trong nhà .
Vị tiểu cô nương kia rất là thông minh, cô ta dựng lại cái bà n tre đã bị ngã và còn tìm hai cái ghế nguyện vẹn mang đến.
Hoắc VÅ© Hoà n đặt má»i thứ lên bà n xong bảo :
- Mau ăn đi. Bá bá phải ra bên ngoà i để đà o một cái hố chôn phụ mẫu cháu.
Vị tiểu cô nương thấy chỉ có má»™t cái bát và má»™t đôi đũa, ngạc nhiên há»i :
- Tại sao bá bá không ăn chứ?
Hoắc Vũ Hoà n lắc đầu nói :
- Bá bá chưa đói.
- Má»™t mình cháu không ăn hết nhiá»u như váºy đâu. Bá bá cÅ©ng nên ăn má»™t chút Ä‘i chứ.
- ÄÆ°á»£c, khi nà o cháu ăn no rồi, bá bá sẽ ăn.
Vị tiểu cô nương múc đầy một bát, xong đẩy cái nồi và phần còn lại trong nồi qua bên Hoắc Vũ Hoà n nói :
- Cháu ăn bao nhiêu đây là đủ no rồi, còn phần nà y là của bá bá.
Hoắc VÅ© Hoà n nghe cô bé nói váºy, trong lòng không khá»i cảm động :
- Như vầy Ä‘i, chúng ta má»—i ngưá»i má»™t ná»a. Äể bá bá Ä‘i lấy thêm bát đũa.
Vị tiểu cô nương liá»n tiếp lá»i :
- Äể cháu Ä‘i lấy cho.
Nói xong, liá»n chạy và o trong nhà bếp. Chỉ má»™t lát sau, cô bé đã Ä‘em thêm bát đũa ra. HÆ¡n nữa còn có má»™t quả trứng gà luá»™c.
Cả hai ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức món cháo trắng ăn với cải mặn.
Sau khi ăn xong, Hoắc VÅ© Hoà n mỉm cưá»i há»i :
- Cháu bé, cháu tên hỠlà gì?
- Cháu há» ÄÆ°á»ng, gá»i lÃ ÄÆ°á»ng Hà Hoa
Hoắc VÅ© Hoà n lẩm nhẩm Ä‘á»c cái tên hai ba lần rồi há»i :
- Ngoà i phụ mẫu và bà bà ra, cháu còn ngưá»i thân nà o nữa không?
Hà Hoa lắc đầu đáp :
- Nhà cháu có tổng cá»™ng bốn ngưá»i, ngoà i ra không còn ngưá»i thân nà o khác.
- Nói váºy, cháu bây giỠđã là má»™t cô nhi. Hiện tại cháu không thể ở lại đây được, đồng thá»i cÅ©ng không có chá»— nà o để nương nhá». Bá bá muốn đưa cháu đến má»™t nÆ¡i, không biết cháu có muốn hay không?
Hà Hoa liá»n há»i :
- NÆ¡i đó ở đâu váºy bá bá?
- Äó là má»™t sÆ¡n cốc rất tÄ©nh mịch, cảnh váºt nÆ¡i đó đẹp hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nÆ¡i đây. HÆ¡n nữa còn có rất nhiá»u tiểu bằng hữu tuổi cÅ©ng khoảng như cháu váºy, cùng nhau ở chung.
Ở đấy không phải lo ăn mặc, vả lại còn có các đại ca ca và đại tá»· tỉ dạy cháu Ä‘á»c sách,viết chữ và dẫn tất cả cùng Ä‘i chÆ¡i. Như váºy cháu nghÄ© thá» xem có tốt hÆ¡n không?
Hà Hoa chá»›p chá»›p cặp mắt to tròn há»i :
- Há» Ä‘á»u là con cá»§a bá bá?
- Không! Chúng cÅ©ng giống như cháu, Ä‘á»u là những cô nhi mất hết phụ mẫu.
- Thế ai nuôi h�
- ChÃnh là bá bá và các vị hảo bằng hữu có cùng tâm nguyện
- Cái gì gá»i là có “cùng tâm nguyệnâ€?
- Äó là bá bá cùng các vị bằng hữu muốn tạo dá»±ng má»™t cuá»™c sống ấm no cho tất cả các cô nhi bất hạnh trong thiên hạ. Vì váºy gá»i là “có cùng tâm nguyệnâ€.
Hà Hoa suy nghĩ giây lát rồi nói :
- Bá bá có rất nhiá»u tiá»n?
- Chúng ta không có nhiá»u tiá»n. Nhưng có thể lấy già u chia nghèo, nên lấy được rất nhiá»u tiá»n.
- Lấy già u chia nghèo là như thế nà o?
- Nói dá»… hiểu là cướp tiá»n cá»§a ngưá»i già u chia cho ngưá»i nghèo dùng...
Hà Hoa đứng phắt dáºy, dáng Ä‘iệu đầy ngạc nhiên há»i :
- À! Hóa ra bá bá là cưá»ng đạo?
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i lá»›n :
- Không sai! Bá bá chÃnh là cưá»ng đạo, nhưng không phải là những cưá»ng đạo xấu giết ngưá»i phóng há»a, mà là những cưá»ng đạo tốt chuyên giúp đỡ ngưá»i nghèo.
Hà Hoa lắc đầu nguây nguẩy :
- Không, cháu không Ä‘i. Cháu sợ cưá»ng đạo sẽ bị quan phá»§ bắt rồi bị chặt đầu.
- Ngốc tháºt, bá bá đâu có bắt cháu Ä‘i là m cưá»ng đạo mà sợ. Vả lại là m cưá»ng đạo như bá bá, thiên hạ ngưá»i ngưá»i Ä‘a số Ä‘á»u kÃnh phục. Quan phá»§ không những không bắt, mà trong lòng còn thầm cám Æ¡n chúng ta.
- Nhưng mà bà bà cháu thưá»ng nói cưá»ng đạo Ä‘á»u không phải là ngưá»i tốt. Bá»n há» bắt những đứa trẻ như cháu, mang Ä‘i bán cho những nhà có tiá»n để là m a hoà n. Tháºm chà còn bắt đến kỹ viện để chịu khổ.
Hoắc VÅ© Hoà n báºt cưá»i nói :
- Hà Hoa, cháu thấy bá bá giống bá»n cưá»ng đạo chuyên là m những Ä‘iá»u xấu đó hay sao?
Hà Hoa lắc đầu, trả lá»i :
- Cháu không biết, nhưng mà cháu tin rằng bá bá không phải là ngưá»i xấu.
Hoắc VÅ© Hoà n liá»n nói :
- Như váºy được rồi. Nếu như bá bá là ngưá»i xấu, thì đã bắt cháu Ä‘i mất rồi, hà tất phải dùng những lá»i nà y để gạt cháu. Nếu như không phải phụ mẫu cháu đã chết hết và hiện tại cháu không còn ai nương nhá», bá bá cÅ©ng không khuyên cháu đến sÆ¡n cốc đẽ là m gì. Cháu thá» nghÄ© xem, nÆ¡i đây toà n là núi non không ngưá»i, má»™t đứa bé như cháu là m sao có thể sống được há»?
Hà Hoa đưa mắt nhìn bốn phÃa, sắc mặt có vẻ sợ hãi. Nhưng cô bé vẫn ngáºm chặt miệng không trả lá»i.
Hoắc Vũ Hoà n tiếp :
- Hà Hoa, cháu đã tin tưởng chú là ngưá»i tốt, thế thì phải nghe lá»i bá bá. Nếu cháu không muốn Ä‘i đến sÆ¡n cốc cÅ©ng được. Chỉ cần cháu nói muốn Ä‘i đến đâu, bá bá sẽ đưa đến nÆ¡i đó. Thá»i gian cÅ©ng đã muá»™n rồi, bá bá còn có việc quan trá»ng phải là m, không thể ở đây lâu được.
Hà Hoa đột nhiên kéo tay áo Hoắc Vũ Hoà n khẩn thiết xin :
- Bá bá đừng nên đi, hãy ở lại đây với cháu được không?
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i khổ nói :
- Cháu đã quên rằng bá bá còn phải truy Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu kia, báo thù cho phụ mẫu cháu hay sao?
Hai mắt Hà Hoa lại đỠlên, nức nở :
- Nhưng mà cháu không muốn rá»i xa phụ mẫu và bà bà , há» sẽ nhá»› cháu.
Hoắc Vũ Hoà n vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hà Hoa nói :
- Hãy mạnh dạn lên cháu. Nếu há» biết được cháu có má»™t chá»— an toà n, cÅ©ng cÅ©ng sẽ yên tâm. Nghe lá»i bá bá, hãy mau Ä‘i thu xếp và i bá»™ quần áo rồi cùng Ä‘i vá»›i bá bá.
Hà Hoa cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng cũng chịu đi và o bên trong phòng ngủ thu xếp quần áo.
Hoắc Vũ Hoà n đem ba cái tỠthi ra bên ngoà i đà o hố chôn.
Khi má»i việc xong xuôi, thá»i gian cÅ©ng đã và o đêm.
Hai ngưá»i bèn rá»i khá»i căn nhà tranh, theo hướng dẫn cá»§a Hà Hoa Ä‘i men theo núi vá» hướng Bắc. Äi được má»™t hồi, quả nhiên Hoắc VÅ© Hoà n phát hiện ra rất nhiá»u dấu chân ngá»±a còn để lại in trên mặt đất
Hoắc Vũ Hoà n trong lòng rất muốn đuổi theo gấp, nhưng vì có Hà Hoa nên không có cách chi đi nhanh được. Bỗng nhiên Vũ Hoà n chợt lên tiếng :
- Äi như vầy không thể nà o Ä‘uổi theo kịp hung đồ. Chi bằng để bá bá cõng cháu Ä‘i còn nhanh hÆ¡n.
Hà Hoa nói :
- Bá»n há» cưỡi ngá»±a Ä‘i mất từ lâu. Chúng ta là m sao Ä‘uổi theo kịp?
- Không cần phải lo. ÄÆ°á»ng Ä‘i trong núi cháºt hẹp, Ä‘i ngá»±a rất bất tiện. Bá bá cõng cháu nhất định Ä‘i còn nhanh hÆ¡n bá»n chúng.
Hà Hoa nói :
- Thế thì chúng ta “cưỡi ngựa voi†được không?
Hoắc VÅ© Hoà n ngạc nhiên há»i :
- “Cưỡi ngựa voi†là như thế nà o?
- Là bá bá là m ngựa, còn cháu cưỡi trên vai bá bá.
Hoắc VÅ© Hoà n cưá»i :
- ÄÆ°á»£c! Lâu lắm rồi bá bá không có chÆ¡i trò nà y. Váºy hãy mau leo lên.
Hoắc VÅ© Hoà n ngồi xổm xuống để Hà Hoa leo lên vai. Sau đó giở hết khinh công ra lao nhanh vá» phÃa trước.
Như thế nà y thì vừa tiện lợi, lại vừa chạy được nhanh. Hà Hoa khoái chà cứ cưá»i khúc khÃch mãi. Äi được má»™t Ä‘oạn, Hà Hoa bá»—ng nhiên kêu lên :
- Ai da! Không được rồi, bá bá hãy thả cháu xuống...
Hoắc Vũ Hoà n ngạc nhiên :
- Tại sao váºy?
- Äao cá»§a bá bá chạm và o bụng cháu Ä‘au Ä‘iếng...
Hoắc Vũ Hoà n chợt à một tiếng :
- Äiá»u nà y dá»… thôi. Bá bá sẽ lấy Ä‘ao xuống là xong ngay.
Thế rồi, Hoắc Vũ Hoà n tháo thanh Ngự Lân bảo đao xuống, cầm ở tay.
Hà Hoa thấy váºy liá»n nói :
- Bá bá, để cháu cầm đao cho được không?
Hoác Vũ Hoà n đáp :
- Lưỡi đao rất bén, không phải là thứ để đùa giỡn đâu.
Hết hồi 14.