Đuôi của Tĩnh Tâm quấn quanh Cao Lôi Hoa, đây là lần đầu tiên của Tĩnh Tâm, cũng là lần đầu của Cao Lôi Hoa. Đồng thời, đối với Cao Lôi Hoa mà nói thì lần đầu tiên này rất đặc biệt. Có thể nói là trừ Cao Lôi Hoa ra, không một nhân loại có thể 'hưởng thụ' lần đầu tiên như vậy.
Tĩnh Tâm không cho Cao Lôi Hoa xem hạ thể của nàng. Nàng dùng đuôi của ' mình giết chặt phần thân dưới của Cao Lôi Hoa. che kín hoàn toàn chỗ hai người
kết hợp.
- Cao... Lôi... Hoa.
Giọng nói dụ hoặc của Tĩnh Tâm lại vang bên tai Cao Lôi Hoa:
- Từ giờ phút này, anh là của riêng mình em.
- Em. bây giở cũng là 'độc quyền' của anh.
Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm. từ chỗ ấy ấy lại truyền tới cảm giác tiêu hồn. Cái lạnh buốt của nước biển cùng với khí tức băng giá trên người Tĩnh Tâm nhưng vẫn khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy ấm áp. Làm Cao Lôi Hoa 'lên mây'.
Cao Lôi Hoa xoay người đè Tĩnh Tâm xuống chỉếm thế chủ động, hôn lướt từ cổ lên mặt của Tĩnh Tâm.
- Bây giở. em cũng là người duy nhất của anh sao?
Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm khê chớp rồi nàng lập tức nở nụ cười. Nàng chưa từng hỏi chuyện trước kia của Cao Lôi Hoa. nếu Cao Lôi Hoa muốn nói thì sẽ tự nói, nàng cũng không cần phải hỏi. Trong lòng mồi người đều có góc riêng tư. cũng bởi vì giữa hai người có những bí mật nho nhỏ thi mới khiến cho nửa kia cảm thấy thần bí. Nếu cả hai đều đem bí mật trong lòng thổ lộ ra hết thì liệu họ có đi hết cuộc hành trinh khám phá lẫn nhau hay không.
Về điểm này thì Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều có chung cách nghĩ. Nếu cứ tò mò quá mức thì cũng tức là không tin tưởng lần nhau.
- Cao. Lôi Hoa.
Tĩnh Tâm nằm bên người Cao Lôi Hoa thỏ thẻ:
- Từ giờ phút này. em nên gọi anh là gi?
- Gọi anh là honey đi.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, đôi tay lại đang du ngoạn nửa trên Tĩnh Tâm. vậy cá trên người Tĩnh Tâm cọ cọ vào cơ thể Cao Lôi Hoa làm hắn có cảm giác thật khó mà tả nồi. (NB: Cái này em cũng chịu không biết tả :D)
Có lẽ là do lần đầu. Cùng có thể do cả hai đều là kiên cường; dũng mãnh. Nên
cả hai vẫn duy trì sự ngọt ngào mê ly rất lâu
Cũng khôngbiết bao lâu, Cao Lôi Hoa thở gấp gáp:
- Tĩnh Tâm.
- Ưmmm.
Tĩnh Tâmkhẽ rên lên, đồng thời đuôi càng giết chặt.
Cuối cùng; cà hai người rên ri thoải mái vì cũng đạt 'đinh' khoái lạc.
- Phù- phù-
Tĩnh Tâm thở sấp, rồi lẳng lặng tựa vào trong lòng Cao Lôi Hoa, nửa dưới của cả hai vẫn không tách ra.
Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm từ từ ngồi dậy. Lúc này Tĩnh Tâm chỉ để lại chóp
đuôi nhúng vào trong nước để tránh việc thiếu nước mà biến trở lại hai chân
. ,
Sau khi ngồi dậy, Cao Lôi Hoa lây một tấm áo choàng trong nhân không gian
ra. khoác lên người cả hai.
Vừa rồi hưng phấn trong con mê say tình ái quá nên quần áo của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm đều bị ném xuống nước...
Qua cơn 'mây mưa', trên mặt Tĩnh Tâm thoáng hiện lên một phong thái mị hoặc, yêu kiều. ướt át. Tĩnh Tâm bây giờ, càng làm Cao Lôi Hoa chết mê chết mệt.
- Ưa, cái áo choàng này là chiếc lúc xưa sao?
Tĩnh Tâm thấy chỉếc áo choàng quen quen, tay sở qua áo choàng nói.
- ừ, chính là tấm áo đó. Cao Lôi Hoa cười ha hả nói:
- Lúc ấy ở trên đảo anh không có mặc gì, em đã đưa tấm áo này cho anh, anh vẫn giữ cho đến giờ.
Cao Lôi Hoa hơi vén chiếc áo lên nói:
- Lúc ấy, anh trần truồng đến thế giới này. Bây giở, anh cũng trần... truồng như vậy luôn... ha ha.
- Lôi Hoa.
Nàng khẽ vuốt mái tóc bạc của anh. nàng đang hồi tưỡng lại những thời điểm hai người gặp nhau. Lúc ở trên đảo, Cao Lôi Hoa trông thật nhếch nhác, về đến nhà Tĩnh Tâm thì lại bị mấy đứa nhỏ chê là gã công tử bột. Rồi lúc ngăn mình tát Saaa. Còn nữa, có đôi khi mình rất vô tình với anh.
- Làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm ngắm nhìn những vì sao sáng trên bầu trởi. Bầu trởi ban đêm thật lung linh, làm tâm hồn Cao Lôi Hoa cảm thấy thư thái.
- Không có gì. Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu:
- Lôi Hoa à, em không thể nói.
-ừh
Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm không nói cũng không sao, đó chẳng phải cũng là một nguyên nhân Cao Lôi Hoa thích Tĩnh Tâm hay sao chứ:
- Em nhìn những vì sao trên trời kìa, chúng thật đẹp phải không? Cao Lôi Hoa chỉ lên trời.
- Em thấy.
Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên nhìn.
- Bầu trời đầy sao nhưng cũng không có một ngôi sao có thể nói... Cao Lôi Hoa cười nói:
- Nhưng ngôi sao đó không biết nói nhúng vẫn rất xinh đẹp. Tĩnh Tâm, em cũng như thế đó.
- Cảm ơn anh, Lôi. Tĩnh Tâm mĩm cười.
- Mỗi một ngôi sao lấp lánh trên cao kia đều có một thế giới như đại lục của chúng ta đó.
Cao Lôi Hoa thì thào.
- Mỗi ngôi sao đều là một thế giới sao? Làm sao anh biết thế? Tĩnh Tâm hỏi.
- Nhà của anh, có thể là một ngôi sao trên bầu trời cao kia. Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm đang nằm trong lòng mình:
- Đêm nay. hai ta over-night ở đây đi. Tối nay anh không cho em về đâu.
, chỉếc đuôi của nàng quẩy nhẹ trong nước
-Vâng!
Tĩnh Tâm khẽ sật đầu
***************
Sáng hôm sau, Cao Lôi Hoa mở mắt ngắm nhìn Tĩnh Tâm trong lòng mình.
Đúng vậy, hôm qua không phải là mơ. Cao Lôi Hoa mĩm cười nhìn Tĩnh Tâm,
sau đó nhìn lướt xuống phía dưới
Lập tức. Cao Lôi Hoa cảm thấy mũi mình nóng lên, cả đêm qua, Tĩnh Tâm như chú mèo cuộn tròn rúc vào trong lòng Cao Lôi Hoa.
Không còn tiếp xúc với nước biển, chỉếc đuôi cá của Tĩnh Tâm lại biến thành một đôi chân dài trắng nõn nà, tại địa phương chừ 'Y' là một vùng trắng xóa. Dưới một chút, hơi gồ gồ lên, gợi cảm mê người. Đã có ai được quan sát chỗ kia của mỹ nhân ngư có lông hay chưa??
-Ý?
Mi mắt Tĩnh Tâm hơi giật giật, sau đó đôi mắt màu lam mở bừng ra.
- Dậy nào, chúng mình về nhà thôi.
Cao Lôi Hoa có phần lúng túng nói với Tĩnh Tâm.
- Vâng
Tĩnh Tâm đáp, chẳng qua khi nàng đứng lên thì mặt đỏ au.
Quần áo Cao Lôi Hoa không có, thì làm sao nàng còn quần áo cơ chứ?
Tĩnh Tâm ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm.
- Hắc hắc!
Cao Lôi Hoa hiểu ngay ý Tĩnh Tâm, mở nhẫn không gian ra tìm kiếm. Cuối cùng, Cao Lôi Hoa lôi ra được một bộ y phục màu trắng của võ sĩ.
— - * — —
Cao Lôi Hoa đem bộ đồ cho Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm nhận lấy bộ đồ. Sau đó từ trong lòng Cao Lôi Hoa đứng lên. Trong phút chốc, những đường cong hoàn mỹ của Tĩnh Tâm hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa. Ánh mặt trời chỉếu lên trên người Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm khẽ vuốt mái tóc dài rồi mặc bô trang phúc màu trắng trước mặt Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa ngẩn tò te nhìn Tĩnh Tâm dưới ánh mặt trời. Lúc này, Tĩnh Tâm đẹp tựa như nữ thần 'Venus' trên địa cầu.
Tĩnh Tâm mặc quần áo xong quay lại nhìn Cao Lôi Hoa.
Thấy bộ dáng Cao Lôi Hoa như người mất hồn, Tĩnh Tâm mĩm cười. Sau đó
ngồi xuống, lấy một bộ đồ trong nhẫn không gian của Cao Lôi Hoa, giúp hắn mặc
quần áo.
Mặt trời lên cao.
Cao Lôi Hoa ôm bờ eo thon của Tĩnh Tâm:
- Bám chắc chưa.
Tĩnh Tâm gật gật đầu.
Cao Lôi Hoa hơi dậm chân phải một cái rồi cả hai người bay lên trời. Trước đó, Cao Lôi Hoa vẫn cúi nhìn bãi đá ngầm không nỡ xa rời.
Chính chồ này đây, lần đầu tiên Cao Lôi Hoa đã trở thành một người đãn ông đích thực. Một nơi kỷ niệm đầy ý nghĩa. Hôm nào rảnh rồi phải đem khối đá này về nhà mới được.
*****************
Về tới nhà, Cao Lôi Hoa đẩy cổng chính ra.
Không ngờ tất cả mọi người trong nhà đều cùng ngồi một chỗ, dường như đang chờ hắn về. Cao Lôi Hoa tinh ý nhìn thấy, ngoại trừ Nguyệt Sư và hồ nữ kia, mọi người đều ngồi cùng nhau.
"Không phải chờ xét xử ta đó chứ?" Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, rồi trong lòng ngầm xem có cách nào ứng phó cuộc xét xử này không.
- Sao vậy? Mới sáng sớm mà tụ tập đông đủ thế?
Cao Lôi Hoa nhìn lên đồng hồ ma pháp, vẫn còn chưa đến sáu giờ.
- Ba, Nguyệt Sư mất tích rồi. Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên nói với Cao Lôi Hoa:
- Đêm qua còn thấy. vậy mà sáng nay đã không thấy. Cả cái vị hồ nữ mà bữa trước ba cứu về cũng không thấy đâu luôn.
- Nguyệt Sư? Mất tích? Cao Lôi Hoa nhíu mày:
- Hay là hai người đó đi dạo đâu đó?
- Không đâu, lâu rồi mà. Nguyệt Nhị nói:
- Nếu Nguyệt Sư có đi ra ngoài cũng sẽ thông báo với bọn con một chút chứ, đằng này lại không nói gì rồi đi luôn.
- Tra Lý, ngươi có biết Nguyệt Sư đi đâu không?
Cao Lôi Hoa suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên hỏi Tra Lý.
Tra Lý lắc đầu. mới sáng sớm hắn cũng bị đánh thức, sau đó lại nghe nói Nguyệt Sư mắt tích.
Cao Lôi Hoa lại quay đầu nhìn mẹ vợ Tĩnh Âm và Hài hoàng Poseidon. Hai vợ chồng họ cũng lắc đầu.
- Thằng bé Nguyệt Sư này không thể mất tích như vậy được. Cao Lôi Hoa nhíu mày
- Trước khi Nguyệt Sư mất tích có nói hay làm việc gi đặc biệt không?
- Không biết, hoàn toàn mù tịt.
Tra Lý thở dài nói. Ngày hôm qua Vong Linh Đại trường lão vì muốn đẩy nhanh tốc độ, nên bây giờ vẫn còn ở trong phòng thí nghĩệm. Mà hắn cũng sơ ý, ngay cả Nguyệt Sư đi ra ngoài lúc nào cũng không biết.
- Thằng bé này, thật là lắm chuyện. Cao Lôi Hoa nhăn mặt:
- Đại trường lão chưa đi ra sao? Ta đi hỏi lão, chỉ e là phải cần tới năng lực tình báo của tổ chức tình báo kia rồi.
- Đạo sư Cao Lôi Hoa! Đạo sư Cao Lôi Hoa!
Lúc này. ở ngoài cửa vang lên một giọng nói quen tai, giọng nói này Cao Lôi Hoa cỏ nghe qua lúc vào thành.
Người đang kêu đó là học sinh Mike Jackson, cũng chỉ có nó mới kêu Cao Lôi Hoa như vậy.
Cao Lôi Hoa quay đầu. Vừa lúc vị học sinh đó chạy như điên tới trước Cao Lôi Hoa:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, em có tin tức muốn báo cho ngài đây.
- Chuyện gì? Cao Lôi Hoa hỏi.
- Vâng. Là chuyện hoàng cung bị cháy với vụ chiến tranh lần này. Mike Jackson đứng trước người Cao Lôi Hoa nói:
- Lần trước ngài vào thành có hỏi em biết vì sao có chỉến tranh không? Ta đã biết rồi. hiện giở, đế quốc chúng ta đang chuẩn bị khai chiến với đế quốc thú nhân!
- Đế quốc thú nhân? Khai chiến?
Cao Lôi Hoa trợn trừng mắt, hắn cảm tháy mình như hiểu được một vài điểm:
- Vì sao lại khai chỉến với đế quốc thú nhân chứ
Mike Jackson từ từ thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện. Cao Lôi Hoa trầm mặc một chút rồi nói với Mike Jackson:
- Em nói là đế quốc Quang Minh khai chỉến tộc Thú nhân là có liên quan với vụ hoàng cung hỏa hoạn lần trước à?
-Vâng. đúng vậy. Mike Jackson nói:
- Bởi vì đạo sư có hỏi em chuyện này lúc vào thành, nên em mới đi tìm hiểu tin tức này. À, đúng rồi, mấy ngày này đạo sư nên cân thận một chút. Bởi vì em nghe nói, đế quốc Quang Minh dường như gây bất lợi với ngài đó.
Mike Jackson dừng một chút rồi nói tiếp:
- Lúc em đi tìm hiểu chỉều nay. có nghe từ trong cung truyền ra nói rằng trận hỏa hoạn đó là do một ả hồ nữ gây ra. hơn nữa thái tử điện hạ Ifa còn chết bên trong trận hòa hoạn này. Mà ngọn nguồn ngọn lửa này chính là à hồ nữ, ả hồ nừ đó thì đạo sư hẳn cũng biết.
- Chính là ả hồ nữ mà ta đấu giá được trong phòng đấu giá lần trước sao?
-
Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng, sự tàn bạo của hồ nữ đó cũng là do thái tử điện hạ Ifa tự làm tự chịu. Nhắc đến vụ này, Cao Lôi Hoa lại nhớ đến thái tử hiện tại của đế quốc Quang Minh, chính là nhị hoàng tử Ivan trước kia.
Ngày đó Cao Lôi Hoa muốn hắn giải quyết vụ hồ nữ này một cách êm đẹp, nhưng hắn dường như chưa hoàn thành điều Cao Lôi Hoa muốn hắn làm. Hiện tại đế quốc Quang Minh muốn tìm phiền toái đến mình rồi đây!
- Vâng, chính là hồ nữ đó. Mike Jackson nói:
- Trong cung truyền ra tin tức nói là ả hồ nữ đó đã giết chết thái tử Ifa. Cho nên đế quốc Quang Minh đòi tộc Thú nhân giao nộp hồ nữ đó đê khai báo, hơn nữa khai chỉến với tộc Thú nhân còn có vài nước liên hợp lại với nhau. À. còn cả đạo sư nữa, nghe nói đế quốc Quang Minh đem vụ hồ nữ đó liên quan đến ngài luôn. Dường như hiện giờ đã lên kế hoạch an bài với đạo sư rồi. đạo sư có muốn trốn đi không?
Ì tu
- Trốn? Hừ!
Cao Lôi Hoa cười ha hả, xem ra tính tình mình hiền quá. Nên đế quốc Quang Minh cứ hết lần này tới lần khác lại muốn đè đầu cười cỗ mình đây! Chính tay mình 'mần thịt' gã thân vương đế quộc Quang Minh. Không ngờ bọn chúng không biết điều mà còn có chủ ý đánh nhau với mình. Xem ra đế quốc Quang Minh muốn giải quyết thù mới nợ cũ đây mà. Một khi đã vậy. Cao Lôi Hoa cũngkhông ngại cao giọng nói:
- Trốn, không phải tính cách của ta. Nếu bọn họ muốn đối phó với ta, ta sẽ cho họ biết thái độ của ta đối với địch nhân.
- Đạo sư Cao Lôi Hoa!
Mike Jackson kích động nhìn Cao Lôi Hoa, nói:
- Đạo sư, em muốn đi theo ngài!
-Hả?
Cao Lôi Hoa nghĩ hoặc nhìn Mike Jackson gầy yếu:
- Em muốn đi theo ta sao?
- Đúng vậy. đạo sư. Người có thể thu em làm đồ đệ không? Mike Jackson nhìn Cao Lôi Hoa đầy mong chờ:
- Em muốn làm đồ đệ của đạo sư, sau đó đi theo người khắp nơi!
- Em, dường như là một pháp sư.
Khóe miệng Cao Lôi Hoa khẽ nhếch, là một ma pháp sư. thân hình Mike Jackson thực sư là ốm nhom.
- Vâng! Thưa đạo sư, tuy rằng em là pháp sư. Nhung còn muốn học vũ kỹ của người!
Mike Jackson kiên định nói.
- Được rồi, nếu em đã kiên ưì như vậy. Cao Lôi Hoa nhún vai:
- Muốn làm đồ đệ của ta, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, người bình thường không thể chịu nổi phương pháp huấn luyện của ta đâu.
- Em tin tưởng mình sẽ kiên trì được thưa đạo sư! Vẻ mặt Mike Jackson kiên quyết.
- Được rồi. Lát nữa chạy bộ theo chúng ta.
Cao Lôi Hoa vỗ vồ vai vị đồ đệ mới thu, sau đó nói với Tra Lý đang đùng cạnh:
- Thế nào, nguơi nói Nguyệt Sư sẽ đi đâu đây?
Tra Lý sật đầu nói:
- Nếu Nguyệt Sư nghe được tin tức đó trước chúng ta thì có lẽ thầng bé đến tộc Thú nhân rồi. Bộ tộc Thái Thản sư tử trời sinh ra đã là vương giả và là người thủ hộ trong Thú nhân. Thú nhân gặp nạn, ắt Thái Thản sư tộc tất nhiên phải nhận lấy trách nhiệm chống đở cho tộc rồi.
- Tra Lý. ngươi đi giúp Nguyệt Sư đi. Trong mắt Cao Lôi Hoa nổi lên tà quang. Nói:
- Ta phải giải quyết mấy con muỗi ở đế đô đã, rồi sê đến tộc thú nhân sau. Bất kể Nguyệt Sư muốn làm gì, chỉ cần không phải lựa chọn sai lầm, ta đều ủng hộ nó hết mình. Nếu nó muốn giúp tộc Thú nhân, ta cũng không khoanh tay đâu. Chẳng qua, chúng ta cũng không nên giúp nó làm hết. Nguyệt Sư muốn làm vương của Thú nhân thì phải đê nó học cách làm. Nếu cứ dựa vào sự trở giúp của chúng ta thì nó vĩnh viễn sẽ không trưởng thành được. Nó giờ đã là một con hùng ưng rồi. chúng ta nên hy vọng sẽ nhìn thấy nó sải đôi cánh bay lượn trên bầu trởi đại lục sau này.
- Cao huynh đệ, anh nói rất có đạo lý. Tra Lý gật gật đầu:
- Thân là Thú nhân thì phải như vậy.
- Ba ba, ba lại muốn đi ra ngoài nữa sao? Kim Toa Nhi nhìn Cao Lôi Hoa nói.
- Đúng vậy.
Cao Lôi Hoa vỗ về Kim Toa Nhi. Chuyện tình mấy ngày này làm Cao Lôi Hoa có phần mệt mỏi, hết chuyện này tới chuyện kia đều khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy chán ghét. Những ngày này thời gian Cao Lôi Hoa ở bên gia đình quá ít. Cao Lôi Hoa rất muốn có một cuộc sống bình yên bên Tĩnh Tâm và các con.
- Có điều. Sẽ rất nhanh. Rất nhanh thôi, cả nhà mình sẽ sống yên bình bên nhau. Cao Lôi Hoa an ủi Kim Toa Nhi nói:
- Chỉ cần giải quyết xong chuyện này. mồi ngày ba ba sè kể truyện cồ tích cho con nghe nhé, rồi làm đồ chơi cho con. Nấu cho con nhiều món ngon nè...
- Dạ, ba ba, ba đi làm nhanh đi. Kim Toa Nhi gật gật đầu nói.
Tra Lý đđứng lên:
- Giờ ta đi trước đây. Hai người Nguyệt Sư với hồ nữ đó làm ta lo quá.
- Đững nóng, chờ Đại trường lão ra đã. Cao Lôi Hoa nói:
- Chờ mấy con rối của lão đã, chúng ta cần tin tức. Tĩnh Tâm đi tới cạnh Cao Lôi Hoa, ghé sát vào tgi hắn.
Liền đó, giọng nói mê người, ngọt ngào của Tĩnh Tâm vang bên tai Cao Lôi Hoa:
- Lôi. em. ở nhà chờ anh. Lần này, anh phải nhanh về đó!
Miệng Cao Lôi Hoa như chữ O, sau đó quay lại nhìn Tĩnh Tâm đang mĩm cười ở đằng sau. Tĩnh Tâm. vừa rồi, hình như là nói chuyện, hơn nữa vẫn đang ở trạng thái con người
. ***************
Tại một nơi khác.
Nguyệt Sư và tiểu hồ nữ cầm tấm bản đồ nhìn con đường trước mặt đầy bối rối.
Tiểu hồ nữ tuy rằng bị bắt từ trong tộc Thú nhân ra, nhưng đó là do nàng đang& chơi đùa không cẩn thận bị người ta đánh ngất, sau đó bị mang đi, cho nên nàng cũng chăng nhớ rõ con đường đi tới tộc Thú nhân.
- Hồ Mị Nhi, hình như chúng ta lại đi lạc đường rồi?
Nguyệt Sư lau mồ hôi nói. Hiện tại mặt trời đã lên cao. Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi đã lang thang ở chỗ này lâu rồi.
- Thực xin lỗi. Nguyệt Sư, em không nhớ đường.
Lúc này Hồ Mị Nhi đang trong hình dạng một cô bé yếu đuối, nàng cũng không nhớ được nhiều chuyện.
- Không sao, chuyện này không thể trách em.
Nguyệt Sư an ủi. Hôm qua chính mình nghe được chuyện mấy nước nhân loại liên hợp lại đê đối phó với tộc Thú nhân.
Vì vậy. Trời vừa tối liền lôi kéo Hồ Mị Nhi trốn về tộc Thú nhân. vốn hắn tưởng rằng Hồ Mị Nhi biết đường.
Hắn vẫn biết hiện tại mình có đến tộc Thú nhân thì cũng không biết có giúp đỡ được gì không? Nhưng bản năng của Thái Thản sư tộc đã khắc trong sâu thăm linh hồn của Nguyệt Sư nhắc nhở nó phải cố gắng vì sự sinh tồn của Thú tộc. Thủ hộ Thú tộc. là mục tiếu theo đuổi cả đởi của Nguyệt Sư.
- Ưa? Phía trước có người. Hình như là một thương đội!
Nguyệt Sư nhìn thấy cách đó không xa thấp thoáng có một thương đội liền hưng phấn kếu:
- Hồ Mị Nhi, đi, chúng ta nhanh qua đó hỏi thăm đường.
- Được. được rồi.
.
Hồ Mị Nhi ở sau lưng Nguyệt Sư khẽ đáp, kỳ thật trong lòng của mình, Hồ Mị Nhi vẫn có ác cảm với thương đội loài người. Trong thâm tâm nàng vẫn nhớ rõ cảnh một đám người thương đội xông vào lãnh thổ tộc Thú nhân rồi bắt cóc nàng đem bán đi.
Chỉ có điều Hô Mị Nhi cũng không nói cho Nguyệt Sư, mà cảm chặt tay hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyệt Sư đếu ở trong đế đô Quang Minh. tuy rằng nó còn trẻ
- nhưng thi thoảng cũng bộc lộ vẻ thành thục vượt trội so với người thường nhưng
dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa nhỏ. Sau hơn mười năm sinh sống trong Quang Minh đế đô. mối quan hệ của nó với con người đã không còn phòng bị gì cả.
Mang theo Hô MỊ Nhi. Nguyệt Sư chạy lại gần thương đội đằng xa kia.
- Người nào! Dừng lại!
Còn cách thương; đội trăm thước, cung thủ của thương đội đã lên dây cung nhắm vào Nguyệt Sư hét lớn.
- Xin lỗi. chúng tôi chỉ là người qua đường. Có điều không cẩn thận nên lạc đường, vì vậy muốn tới đây hỏi thăm đường.
Nguyệt Sư tiến tới nói với tay cung thủ đó.
- Dững lại. Không được tiến tới. Nếu không đừng trách ta không khách khí. Lăn lộn giang hồ nhiều năm, người cung thủ này rất cảnh giác với mấy vị lạc đường này
- Lạc Y Lạc, chuyện gi thế?
Lúc này. một gã mặc áo giáp kỵ sĩ cười ngựa đi trước thương đội quay sang chồ này hỏi cung thủ.
- Đoàn trường. Là một thằng nhóc, nó nói nó bị lạc đường.
-
Tên cung thủ lên tiếng. Trong khoảnh khắc quay đầu lại, hắn liếc nhìn thấy một cái đuôi hồ ly của tiểu hồ nừ đang nấp sau lưng Nguyệt Sư. Hồ nữ?! Con mắt cung thủ này nheo lại. Phải biết rằng địa vị của hồ nừ trong tộc Thú nhân rất cao. cho nên con người thường đặt giá một hồ nữ rất cao. nhất là một xử nữ thì giá trên trời. kha khá. Trong mắt bọn lính đánh thuê, hồ nữ chính là một đống kim tệ biết chuyển động.
Chẳng qua, hắn cũng nghĩ lại. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong đoàn lính đánh thuê, lại nhìn trang phục không phú cũng quý của Nguyệt Sư. Chính vì điểm quan trọng này. nên hắn cũng không dám lộn xộn.
Vị đoàn trưởng kia đến trước mặt Nguyệt Sư, cau mày nói:
- Ê nhóc, có chuyện gì?
- Xin hỏi, đi bộ lạc Thú nhân thì đi đường nào ạ? Nguyệt Sư hỏi.
- Nhóc. Tộc Thú nhân giờ không còn yên ổn nữa. ngươi đến đó làm gì?
Trong mắt vi đoàn trường xuất hiên một vẻ hiên hòa hiếm thấy.
- Không có gì, chỉ là muốn đi một chuyện mà thôi. Chú có thể nói cho cháu biết đường đi không ạ?
Vị đoàn trường càu mày suy nghĩ một chóc:
- Như vậy đi, không bằng nhóc đi theo bọn chú. Bọn chú đang hộ tống một thương đội tới tộc Thú nhân.
- Vậy làm phiền chú nhiều.
Nguyệt Sư sật đầu, kéo chặt Hồ Mị Nhi sau lưng:
- về tiền nong, chúng cháu sê trả theo giá thuê nhé.
- Được rồi, nhóc, cố theo kịp nhé đừng để tụt lại sau đó. Vị đoàn trường cười cười:
- Nhóc à, bộ râu của chú mày rất cá tính. Ta thích.
° Nguyệt Sư nói.
- Hi hì.
Nguyệt Sư cười ha hả, dẫn Hô Mị Nhi đi theo vị đoàn trưởng!
Lúc Nguyệt Sư ra tới đằng trước, đột nhiên vị đoàn trường thở dài nói với Nguyệt Sư:
- Nhóc à, cái người đi sau nhóc là hồ nữ hả.
-Dạ
Nguyệt Sư khẽ trả lởi, đồng thời nắm chặt tay của Hồ Mị Nhi, lúc này Nguyệt Sư mới nhớ tới cảnh Hồ Mị Nhi bị đem đi đấu giá.
- Đừng căng thẳng thế nhóc. Đoàn trường cười ha hả:
- Nhắc nhóc một chút, kêu cô bé hồ nữ đó dấu đuôi đi, nếu không sê gặp những phiền phức không cần thiết đấy. Còn nữa, sau này gặp người lạ thì phải cẩn thận, không phải ai cũng dề gần đâu. ôi chao. quên đi. ta nói nhiều với một đứa nhóc như ngươi làm gì chứ. Vị đoàn trường vỗ vỗ đầu mình nói:
- Tóm lại. cứ bảo con bé đó giấu đuôi là được rồi.
- Cảm ơn!
Ánh mắt Nguyệt Sư lộ vẻ cảm kích, hắn biết vừa rồi mình cũng thật liều. Không ĩ ngở lại quên mất thân phận của Hồ Mi Nhi.
Nghĩ vậy. Nguyệt Sư vội vàng đem cho Hồ Mị Nhi một cái áo choàng che cái đuôi của nàng lại.
Hồ Mị Nhi mĩm cười xinh đẹp với Nguyệt Sư. Không có biện pháp, hồ nữ trời sinh đã rắt mị hoặc, cho dù một nụ cười bình thường thì cũng tràn đầy hấp dẫn.
Chỉ có điều Nguyệt Sư không nhìn thấy được ánh mắt gian tà của tên cung thủ đằng sau hắn và vị đoàn trường. Trong lòng hắn ngập tràn hình ảnh của hồ nữ, đem bán một ả hồ nữ lời ít nhất cũng vài vạn kim tệ! Nếu là xử nữ thì trên trời luôn. Mà vài vạn kim tệ đó cả đời hắn làm lính đánh thuê cũng không thể kiếm ra! Mà cơ hội này đã xuất hiện ngay trước mắt hắn. Chỉ cần hắn quyết định làm hay không thôi!
Cho dù muốn làm thì một mình hắn đương nhiên không ổn rồi. Xem ra phải tìm thêm vài người mới được.
Đoàn trường thì không làm rồi, tính tình của đoàn trường quá chính trực. Có điều. trong đoàn có lẽ có vài vị 'hảo huynh đệ' sê bỏ phiếu cho phi vụ này của hắn. Cho dù gia đình thầng nhóc kia có giàu có, nhưng chỉ cần hắn làm thật tốt. cùng lắm thì đem hồ nữ này sang nước khác bán, mình cũng sang đó sinh sống luôn!
Tên cung thủ càng nghĩ càng khoái, lập tức, hắn cảm thấy cuộc sống như thế mới là đẹp. Vì thế, hắn lén lút đi chầm chậm sau đội ngủ rồi tìm vài vị 'hảo huynh đệ. Dục vọng, làm con người ta đánh mất lý trí. Mà cái giá phải trả khi mất lý trí là tiếng gọi của tử thần!!
Bên trên. Lúc này Nguyệt Sư đang cùng Hồ Mị Nhi ngồi trên một con 'thú đà la'.
Tính tình của vị đoàn trường kia cũng thật tốt. lại còn cho Nguyệt Sư với hồ nữ
một con 'thú đà la, đây là một loại ma thú chuyện dùng cho việc vận chuyển.
Hai đứa an vị trên lưng con 'thú đà la' từ từ đi theo thương đội, hướng về vùng
đất tộc Thú nhân
Đám hắc võ sĩ kỳ thật cũng coi như vong linh hạng khá, chỉ tiếc người mà bọn chúng gặp hôm nay cũng không phải là vỏ giả bình thường. Dưới con mắt bậc bảy của Cao Lôi Hoa, thực lực đám này quả thực yếu ớt như tờ giấy! Bất kể là hắc võ sĩ nào, phàm là chắn trước mặt Cao Lôi Hoa cũng đều biến thành hoa giấy tung trời, lôi quang dễ dàng xuyên qua lớp phòng ngự và xé nát thân thể của bọn hắc võ sĩ!
Bậc bốn chống lại bậc bảy, căn bản không có gì là may mắn. Chiến đấu đúng với thực lực thì người mạnh sống, kẻ yếu chết!
- Ha ha! Sảng khoái!
Bị Cao Lôi Hoa kích thích, Luke cười to hai tiếng, theo sau phối hợp với Cao Lôi Hoa nhanh chóng thu dọn mấy con cá lọt lưới. Quang Minh đấu khí bậc sáu cũng là khắc tinh của hắc võ sĩ! Đấu khí màu trắng ngà hung hãn xé toang hàng phòng ngự của hắc võ sĩ, đánh tan tác tốp đầu của bọn chúng!
Cuối cùng, ma pháp "Mưa sao băng" của mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm cũng ra mắt! Trên đầu đám hắc võ sĩ xuất hiện một ma pháp trận lớn trống rỗng. Ngay sau đó, từng khối sao băng lớn bốc cháy rừng rực hiện lên từ ma pháp trận, tầng tầng lớp lớp đổ xuống đầu đám hắc võ sĩ ở bên dưới.
Hắc võ sĩ cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tưởng, nhanh chóng bị ba người dọn sạch, còn lèo tèo mấy tên thì cũng sắp được thanh lý thôi!
Lúc này, Ngô Thiên đứng ở cuối cùng che chở cho học sinh đang nóng như lửa đốt, hắn lo lắng nhìn ba người đang dọn dẹp hắc võ sĩ. Thời gian từng giây qua đi, lòng bàn tay Ngô Thiên thấm đẫm mồ hôi! Bởi vi hắn cảm thấy Vong Linh Âm Phong càng lúc càng gần bọn họ! Nhưng hiện tại hắn không thể nói ra tin tức này, nếu không chắc chắn các học sinh này sẽ hỗn loạn! Đến lúc đó muốn hoàn toàn rút khỏi đây thì lại càng phiền toái.
Tuy nhiên rất may mắn, ba người bọn Cao Lôi Hoa không phụ sự mong đợi của mọi người nhanh chóng dọn sạch hắc võ sĩ còn sót lại!
- Thật tốt quá!
Ngô Thiên cảm động thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng xoay người quát đám học sinh:
- Tốt rồi! Bây giờ mọi người nhanh lên một chút! Chúng ta phải nhanh chóng chạy đi ra ngoài! Ngô Thiên vung pháp trượng, quang minh ma pháp "Mẫn tiệp quang hoàn" (1 dạng ma pháp để gia tăng tốc độ) đã chuẩn bị từ trước trong nháy mắt chiểu lên trên người các học sinh!
- Không còn nhiều thời gian, tất cả đều chạy theo ta!
Ngô Thiên hét lớn một tiếng dẫn đầu chạy về phía ba người Cao Lôi Hoa. Ngay lúc Ngô Thiên dẫn theo các học sinh chạy như điên, từ phía xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Vong Linh Âm Phong! Do đã bị trì hoãn một thời gian, hiện tại bọn Ngô Thiên đành phải chạy đua với thời gian, thắng thì sống, thua thì chết!
May mắn là dưới tác dụng "Mẫn tiệp quang hoàn" của Ngô Thiên, tạm thời tốc độ chạy trốn của các học sinh ma pháp học viện cũng không chậm lắm.
Đặc biệt mấy tên thuộc phong hệ lại còn thêm cho bản thân tốc độ của gió và mấy thứ khác nên giống như đang bay vậy! Thậm chí chỉ còn thấy mấy bóng ảnh!
Đằng trước, sau khi dọn dẹp mấy tên hắc võ sĩ sót lại. Cao Lôi Hoa xốc xốc lại Nguyệt Nhi trên lưng phòng ngừa cô bé bị ngã xuống.
- Phù! Cuối cùng cũng dọn sạch rồi.
Luke thở ra một hơi, thu trường kiếm lại nói với Cao Lôi Hoa:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, thật không ngờ anh lại mạnh mẽ như vậy. Nhìn bộ dáng anh vừa rồi chỉ sợ cách thánh cấp không xa.
- A
Cao Lôi Hoa cười cười không phủ nhận nhưng cũng không nói thêm cái gì. Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về phía đám người Ngô Thiên, dưới sự chỉ huy của Ngô Thiên, Diệp Diễm cùng các học sinh đều đang vắt chân lên cổ mà chạy.
- Hai người, các ngươi! Hô, đừng đứng đực ra đó nữa! Hô, nhanh, nhanh chạy ra khỏi Vong Linh cốc này!
Ngô Thiên nhìn thay Cao Lôi Hoa và Luke đứng nói chuyện phiếm, vội vàng hét lên.
- Làm sao vây? Đám cương thi đã không đuổi kịp rồi mà?
Luke nghi hoặc hỏi.
- Cương, cương cái con khỉ!
Ngô Thiên văn nhã không ngờ thốt ra lời thô tục:
- Nếu không chạy, ngươi sẽ phải đi gặp Quang Minh thần đấy! Hô! Vong Linh Âm Phong đến đấy! Ta cảm thấy, không còn xa đâu!
- Mẹ kiếp!
Luke cũng mắng lớn một tiếng, sau đó xoay người nhảy lên lưng ngựa:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, chúng ta cũng nhanh rút thôi, Vong Linh Âm Phong không thể đùa được.
- Được rồi, thực đáng tiếc.
Cao Lôi Hoa trả lời, hắn vốn đang muốn tiến vào hái Âm Hồn thảo. Hiện giờ xem ra tạm thời không có khả năng. Tuy rằng Cao Lôi Hoa không biết Vong Linh Âm Phong là cái gì, nhưng nghe cái tên cũng không phải thứ hiền lành! Xem ra ít nhất phải đợi đến lúc Vong Linh Âm Phong đi qua rồi mới trở lại hái Âm Hồn thảo được!
Lúc này, sau khi đã yen vị lưng ngựa, Luke đột nhiên nghĩ tới Nguyệt Nhi ở trên lưng Cao Lôi Hoa, vì thế hắn nói với Cao Lôi Hoa:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, có muốn để cho Nguyệt Nhi ngồi lên ngựa của ta không, dù sao anh cõng người chạy sẽ rất mệt!
- Không cần, ba ba cõng cháu là được rồi.
Cao Lôi Hoa còn chưa trà lời, Nguyệt Nhi trên lưng đã cướp lời.
Cao Lôi Hoa cũng cười cười nói:
- Không có việc gì, con gái của ta rất nhẹ, ta cõng cũng không có cảm giác gì.
- Vậy, được rồi. Các ngươi cẩn thận nhé!
Luke gật gật đầu, sau đó hét lớn một tiếng thúc ngựa chạy vội ra ngoài Vong Linh cốc!
- Con gái, chúng ta cũng phải đi rồi!
Cao Lôi Hoa nói với Nguyệt Nhi trên lưng:
- Bám chặt vào!
- Vâng!
Nguyệt Nhi lên tiếng, ôm chặt thân mình Cao Lôi Hoa.
- Ta chạy đây!
Cao Lôi Hoa quát một tiếng, trong chớp mắt lấy tốc độ như lôi điện chạy ra ngoài Vong Linh cốc. Nháy mắt, giống như lúc dọn dẹp hắc võ sĩ, thân ảnh Cao Lôi Hoa hình thành một đạo lôi điện màu tím nhanh chóng tới gần Luke đang cưỡi ngựa, cũng trong nháy mắt vượt qua Luke!
- Ặc, không đến mức đó chứ!
Luke trợn trừng mắt nhìn, Cao Lôi Hoa cõng đứa nhỏ không ngờ còn chạy nhanh hơn hắn cưỡi ngựa!
- Khủng quá! Cao Lôi Hoa huynh đệ quả nhiên lợi hại!
Luke mở miệng khen.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, Nguyệt Nhi ở bên trên áp mặt vào lưng hắn, tốc độ Cao Lôi Hoa cực nhanh, Nguyệt Nhi không cúi đầu xuống chắc chắn không thể hít thở nổi.
Ngay khi đám người Cao Lôi Hoa dùng hết sức để chạy, từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng gió liên hồi.
- Là Vong Linh Âm Phong đến đấy.
Luke cũng không quay đầu lại nói:
- Đây là âm thanh của Vong Linh Âm Phong!
- Ồ?
Vừa nghe được Vong Linh Âm Phong, Cao Lôi Hoa liền nổi lên hứng thú, hắn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn một cái. Sau đó hắn liền thấy một cơn gió lốc màu đen đang nhanh chóng cuốn theo sau đám người Ngô Thiên, may mắn tốc độ cơn lốc này không quá nhanh, Ngô Thiên cùng đám học sinh dưới tác dụng của "Mẫn tiệp quang hoàn" miễn cưỡng có thể chạy trước nó!
Có điều Cao Lôi Hoa lại phát hiện một hiện tượng kỳ dị, cơn gió lốc màu đen này cuốn qua một đám cương thi hành động châm chạp, nhưng không có cuốn bay cương thi, mà những cương thi bị cơn gió lốc đen thổi qua lại giống như ăn Viagra, tốc độ đi lại nhanh thêm vài phần.
- Thế giới to lớn không gì không có!
Cao Lôi Hoa không thể không than một tiếng, đó là một cơn gió lốc màu đen mang năng lượng tinh khiết. Không ngờ sẽ có loại chỉ đả thương địch thủ không đánh người nhà. Đây thật sự là kỳ diệu, đúng là không có gì là khó có thế tưởng tượng!
Nhìn thấy cơn lốc ngày càng gần mình. Cao Lôi Hoa lại lần nữa nâng chân, tăng nhanh tốc độ của mình.
- Ha ha, ba ba chạy mau, chạy mau!
Nguyệt Nhi trên lưng dường như không để ý tới Vong Linh Âm Phong phía sau, ngược lại hưng phấn hô to gọi nhỏ trên lưng Cao Lôi Hoa.
Nghe Nguyệt Nhi kêu, Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy có cảm giác toát mồ hôi hột...
Chạy chạy, tốc độ của Cao Lôi Hoa rất nhanh, không bao lâu sau đã bỏ xa Vong Linh Âm Phong cùng đám người Ngô Thiên.
Rất nhanh, Cao Lôi Hoa cõng Nguyệt Nhi tới ranh giới địa bàn giữa cương linh và khô lâu (xương khô)! Cao Lôi Hoa biết địa phương này là dựa theo lời giới thiệu của Luke với đám học sinh. Đây là một khe nứt lớn giữa đường, bình thường những cái khe này đều sâu không thấy đáy, nếu không cẩn thận rớt xuống sẽ đại biểu cho việc đi nói chuyện phiếm cùng Quang Minh thần. Rớt vào đó chắc là thập tử nhất sinh!
Ngay lúc Cao Lôi Hoa sắp đi qua đoạn khe lớn này, đột nhiên ở trên lưng đôi tai dài của Nguyệt Nhi giật giật liền nói với Cao Lôi Hoa:
- Ba, ba có nghe thấy âm thanh gì sao, hình như có người đang kêu cứu đó?
- Ồ? Không phải là bọn Ngô Thiên chứ?
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn Ngô Thiên cùng đám học sinh phía sau, không phải, tuy rằng cơn lốc đang tới gần Ngô Thiên, nhưng rõ ràng vẫn có khoảng cách! Khoảng cách này đủ để duy trì tới lúc bọn Ngô Thiên chạy ra khỏi Vong Linh cốc mà!
Cái lỗ tai Nguyệt Nhi lại vừa động đậy:
- Ba ba, con nghe rất rõ ràng, không phải đám người Ngô Thiên, thanh âm cứu mạng là ở phương hướng này!
Ngón tay Nguyệt Nhi chỉ về một hướng khác, hướng đó là một khe lớn trong Vong Linh cốc.
Cao Lôi Hoa nhíu nhíu mày, nói thật Cao Lôi Hoa không nghĩ là sẽ đi vào cứu người kia. Cao Lôi Hoa tự nhận mình cũng không phải là người tốt, đặc biệt hiện giờ là thời kỳ nguy nan, bản thân mình cùng Nguyệt Nhi đều còn có thế gặp nguy hiểm.
- Ba ba.
Nguyệt Nhi thấy bộ dáng Cao Lôi Hoa thì cũng đoán được hắn không muốn cứu người. Nàng ôm cổ Cao Lôi Hoa làm nũng nói:
- Ba ba, cầu xin ba, đi cứu người đáng thương kia đi!
- Ôi!
Cao Lôi Hoa hít một hơi, sau đó nhìn Vong Linh Âm Phong phía sau, lại nhìn đoạn khe hở kia, tiếp theo trong lòng âm thầm tính toán một chút. Nếu thật sự đi cứu người, dựa vào tốc độ của mình chắc là có thể cứu người nọ lên đây trước khi Vong Linh Âm Phong tới.
- Ừ, được rồi, chúng ta qua xem.
Cao Lôi Hoa thở dài đáp, không có biện pháp mà, ai kêu lòng mình luôn luôn mềm yếu đây.
Chương 63: Tiểu huynh đệ, cơ ngực luyện được không tồi.
Cao Lôi Hoa buồn bực thở dài, thầm nghĩ lòng mình sao lại mềm yếu như vậy! Bỏ đi, chẳng có biện pháp nào cả, đi cứu người thôi!
Nêu quyết định muốn cứu người, Cao Lôi Hoa liền cõng Nguyệt Nhi tăng tốc độ chạy nhanh tới chỗ phát ra tiếng kêu theo lời Nguyệt Nhi đã nói.
- Ủa? Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh làm sao vậy, chạy sai đường rồi! Cửa ra không phải hướng đó mà!
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm lo lắng của mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn lại thấy Diệp Diễm đang dùng 'Phi tường thuật' mà chỉ có pháp sư tài năng cấp ma đạo sĩ mới có thể sử dụng được, vẻ mặt lo lắng nhanh chóng phi tới phía hắn.
- Ha ha, ta không chạy sai đường, yên tâm, ta chỉ đi cứu người mà thôi.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, sau đó quay đầu lại chạy theo hướng Nguyệt Nhị chỉ.
- Cứu người?
Diệp Diễm ngẩn người dường như quyết định được điều gì đó, cắn chặt răng nhanh chóng bay theo Cao Lôi Hoa!
Cao Lôi Hoa cõng Nguyệt Nhi dốc hết dị năng toàn thân, ngay lập tức tốc độ Cao Lôi Hoa tăng lên cực hạn. Dưới tốc độ như lôi điện, chỉ trong mấy giây đã tới nơi mà Nguyệt Nhi nói!
- Chính là đây sao?
Cao Lôi Hoa chỉ vào một khe lớn trước mặt nghi hoặc hỏi Nguyệt Nhi.
- Đúng vậy, ba ba, đúng lạ ở đây!
Nguyệt Nhi khẳng định chỉ cái khe sâu không thấy đáy trước mắt, tinh linh đối với thính lực của bản thân tương đối tự tin, dù sao các tinh linh lỗ tai lớn như vậy cũng không chỉ để làm cảnh!
Cao Lôi Hoa gật gật đầu, sau đó hắn tập trung tinh thần nghe một lúc, quả nhiên nghe được tiếng kêu cứu khe khẽ từ cái khe này vọng lên. Thanh âm tương đối yếu ớt, xem ra tiếng kêu từ dưới lên cũng mất một khoảng thời gian!
- Xem ra phải nhanh lên, nếu không cứu hắn có thể phải chết.
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó mắt nhìn xuống cái khe. Muốn cứu người trước tiên cũng phải đanh giá hoàn cảnh, vừa nhìn xuống Cao Lôi Hoa tức thì rên rỉ!
- A!
Cao Lôi Hoa trợn trắng mắt, cái khe trước mắt này sâu không thấy đáy, hơn nữa rộng hơn mười thước. Đã vậy vách đá lại bóng loáng như gương, gần như không có nơi có thế đặt chân. Dưới tình huống này, trừ phi biết bay nếu không sẽ chẳng có biện pháp đi xuống! Cao Lôi Hoa tuy rằng rất khủng, nhưng hắn cũng không biết bay! Tuy trong võ công Trung Hoa có khinh công, nhưng Cao Lôi Hoa lại không biết nội công, hắn là người có dị năng mà.
Nguyệt Nhi cũng ngẩng đầu nhìn cái khe này, vừa nhìn cái khe không ngờ lại khủng khiếp như vậy Nguyệt Nhi cũng ngượng ngùng thè lưỡi:
- Ba ba, con thấy thôi đi, cái khe như vậy nếu không phải thánh giai thì không thể đi xuống, chúng ta nên cầu nguyện cho người ở bên dưới đi!
- Điều này sao được!
Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu:
- Trên thế giới này chắc chắn là không có người mà Cao Lôi Hoa ta muốn cứu không được! Nguyệt Nhi, tạm thời con đứng sang một bên, bây giờ con có thể đứng được không?
- A, không thành vấn đề.
Nguyệt Nhi thấy Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, liền nhu thuận tuột khỏi lưng Cao Lôi Hoa, đứng qua một bên.
Cao Lôi Hoa khẽ cười với Nguyệt Nhi:
- Nếu tới đây mà không cứu người ta lên, không phải là ta thiếu năng lực sao? Hắc! Nếu đã tới, dù sao cũng phải thử xem!
Nói xong, Cao Lôi Hoa liền đi tới cạnh cái khe, thò tay xem xét vách khe, sau đó nhẹ nhàng gõ thử độ cứng của vách đá.
-Chắc là có thể.
Cao Lôi Hoa khẽ lẩm bẩm. Sau đó trên tay Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang, đánh một quyền về phía vách đá! Ầm, một tiếng, một quyền này của Cao Lôi Hoa dễ dàng tạo một lỗ nhỏ ở trên vách khe.
- Không tồi, như vậy chắc là có thể cứu được hắn rồi.
Cao Lôi Hoa gật gật đầu, vách khe đá nơi này không quá cứng rắn, hơn nữa sau khi vỡ ra một lỗ nhỏ cũng không có hiện tượng rạn nứt, nói như vậy Cao Lôi Hoa thật sự có thế đánh một hàng lỗ xuống phía dưới, làm nhanh có khi còn mở một con đường đi xuống dưới.
Lúc này mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm cũng từ phía sau chạy tới:
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh tới nơi này là cứu ai?
- Ha ha, Diệp Diễm đạo sư tới rất đúng lúc.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười nói:
- Người tôi muốn cứu đang ở dưới khe, giờ phiền cô giúp tôi trông Nguyệt Nhi, tôi xuống dưới xem.
- Đi xuống?
Diệp Diễm mở to hai mắt:
- Anh nói, anh phải xuống dưới cứu người ?
- Đúng, dù sao không thể thấy chết mà không cứu được.
Cao Lôi Hoa cười cười, tay phải tụ lôi quang lại, dễ dàng tạo một cái lỗ có thể đặt chân ở trên vách khe!
- Anh, không phải nói giỡn đấy chứ!
Vẻ mặt Diệp Diễm kích động:
- Trong những cái khe ở Vong Linh cốc có một loại cuồng phong rất mạnh, cho dù là ma đạo sĩ sử dụng 'Phi tường thuật' đi xuống đều mười phần chết không có phần sống đó! Đạo sư Cao Lôi Hoa, tôi thấy anh bỏ ý định đó đi thôi, hiện giò Vong Linh Âm Phong sắp tới rồi, anh xuống không phải là mất thêm một cái mạng nữa sao!
- Yên tâm đi, tôi đã có tính toàn.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, sau đó thả người nhảy xuống!
- Trời ơi!
Diệp Diễm hô nhỏ một tiếng vội vàng chạy tới mép khe nhìn xuống, nhưng khi nhìn xuống thì lại không nhìn thấy bóng dáng của Cao Lôi Hoa! Trong cái khe không có ánh sáng, dù khoảng cách mười thước cũng không nhìn thấy gì cả.
- A? Đạo sư Diệp Diễn rất quan tâm ba ba nhé.
Nguyệt Nhi ở phía sau nhìn bộ dáng của Diệp Diễm khẽ bật cười.
- Ta, ta...
Diệp Diễm cắn cắn bờ môi đỏ mọng:
- Em chẳng lẽ cũng không lo lắng chút nào sao?
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ba ba chưa bao giờ làm chuyên không nắm chắc, ba ba nói có thể đi lên vậy nhất định có thể đi lên!
Diệp Diễm nhìn Nguyệt Nhi, sau đó khẽ thở dài. Nàng không biết Nguyệt Nhi từ đâu mà có lòng tin kiên định với Cao Lôi Hoa như vậy:
- Nguyệt Nhi, nếu ba ba em không đi lên mà Vong Linh Âm Phong lại tới thì sao? Vậy em làm sao bây giờ?
- Không đâu.
Nguyệt Nhi mỉm cười kiên định nói:
- Ba ba nhất định sẽ lên trước khi Vong Linh Âm Phong tới.
- Quên đi.
Diệp Diễm thở dài sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Nhi, đồng thời không ngừng ngoái đầu nhìn về Vong Linh Âm Phong ở phía sau.
Nguyệt Nhi nhìn ánh mắt Diệp Diễm, sau đó lộ ra nụ cười...
**********************************************
Từ trên miệng khe nhảy xuống, lôi quang trên tay Cao Lôi Hoa lóe lên, nhanh chóng cắm ngập tay vào trong vách! Có lôi quáng bo bọc thì vách đá giống như là đâu hũ vậy.
- Không tệ, xem ra vách đá phía dưới cũng giống bên trên, như vậy việc đi xuống là không thành vấn đề!
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó tăng tốc dùng tay kia đánh xuống bên dưới một cái lỗ, tiếp theo rút bàn tay kia ra lại đánh xuống dưới một cái lỗ nữa...
Cứ như vậy Cao Lôi Hoa một tay đục một lỗ nhanh chóng đi xuống dưới.
- Cứu mạng... có ai không... cứu tôi với... hu hu...
Cao Lôi Hoa càng lúc càng đi xuống, thanh âm phía dưới truyền tới ngày càng gần, lúc này thanh âm phía dưới truyền tới kèm theo cả tiếng khóc ở bên trong.
- Này, người bên dưới, nghe được tiếng của ta không?
Cao Lôi Hoa kêu lớn một tiếng!
- Hả?
Người phía dưới đã không có hy vọng gì, hắn cũng biết trong cái khe ở Vong Linh cốc ngoại trừ "Thánh cấp" thì không ai có khả năng xuống dưới. Nhưng hắn muốn sống sót vẫn khiến hắn kêu cứu không ngừng. Nhưng thật không nghĩ tới lại có người xuống đây! Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc có thể thấy được cách không xa trên đầu hắn có một tia lôi quang đang chuyển động!
- A! Có người, thực sự có người! Mau, mau tới cứu tôi!
Người phía dưới vui vẻ kêu lên.
Chỉ là trong cái khe ở Vong Linh cốc này cuồng phong liên tục, điều này khiến cho thanh âm của hắn tản mác, mà ở bên trên Cao Lôi Hoa lại không có thính lực biến thái như Nguyệt Nhi, cho nên Cao Lôi Hoa nghe từ được từ mất, chi có thể đoán đại khái được phương hướng của thanh âm này.
Lại đi xuống một đoạn, người bên dưới nhìn thấy lôi quang đến gần liền vui vẻ kêu lên:
- Hay quá, hay quá, tới rồi, tới rồi! Tôi ở trong này! Ngay ở bên dưới của anh!
Lúc này Cao Lôi Hoa nghe rõ thanh âm khàn khàn như vịt của hắn, có lẽ nguyên nhân là do kêu gào đã lâu! Nghe thanh âm đoán vị trí, hiện tại chắc là hắn ở ngay bên dưới mình.
- Phía dưới có đủ chỗ đặt chân không?
Cao Lôi Hoa kêu lên.
- Có. có! Nơi này còn có một gốc cây đại thụ, có thể cho vài người đứng!
Người bên dưới hưng phấn kêu lên.
- A, tốt, ngươi đứng đó. ta xuồng đến đây.
Nương theo ánh sáng lôi quang, Cao Lôi Hoa mơ hồ thấy được bóng người bên dưới. Sau đó lại lấy tay đục thêm vài cái lỗ thuận tiện nhẹ nhàng đứng trên đại thụ bên dưới.
Sau khi đứng ở trên cây, Cao Lôi Hoa không thể không than thầm người này gặp vận may quá lớn! Không ngờ rằng tại nơi tăm tối như này lại có một gốc đại thụ, thực vật sinh trưởng không thể thiếu ánh mặt trời. Nhưng trong cái khe tối đen không thấy đáy này lại có một thân cây như vậy. Cao Lôi Hoa thán phục sự quái dị của thế giới ma pháp này, đồng thời lại không thể không than thở vì vận may của người này! Điều này quả thực so với tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp còn cường điệu hơn! Xem ra số người này còn chưa đến lúc tuyệt diệt!
- Còn có sức không?
Cao Lôi Hoa cười nói với người này:
- Đủ sức ôm chặt vào thân ta không? Nếu còn thì ta đưa ngươi lên.
- Có thể không được.
Người nọ cười khổ nói:
- Tay trái của ta bi trật rồi!
- Được rồi, vậy ta ôm ngươi đi lên!
Cao Lôi Hoa lắc đầu buồn bực, sau đó không đợi người nọ nói gì liền đi tới ôm hắn lên!
-Anh!
Người nọ phát ra một thanh âm thẹn thùng.
- Ồ? Cơ ngực của người luyện không tồi!
Cao Lôi Hoa không khỏi lên tiếng khen:
- Không nghĩ tới ngươi gầy như vậy, cơ ngực không ngờ luyện được còn lớn hơn cả ta! Hơn nưa cảm giác không tồi!
Nói xong, Cao Lôi Hoa mười phần hâm mộ nắn nắn ngực hắn. Phải nói rằng Cao Lôi Hoa tuy thực lực mạnh, nhưng hắn không phải là loại cơ bắp, không có cơ ngực 'cường tráng' như người này! Đối với điều này Cao Lôi Hoa thật là hâm mộ... ... ...
Lúc này người được Cao Lôi Hoa ôm bị đôi vuốt sói độc ác của hắn xoa nắn khiến toàn thân run lên! Trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.
- Làm sao vậy? Tay trật khớp bị đau à?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, miệng tuy rằng là hỏi, nhưng Cao Lôi Hoa cũng không chậm, tay ôm người đó vào trong ngực nhẹ nhàng nhảy về phía trước, tay kia bám chặt vào các lỗ mình đã đánh vào vách đá lúc trước. Vong Linh Âm Phong ở bên ngoài đã sắp tới, Cao Lôi Hoa không có nhiều thời gian để lãng phí, lúc này thời gian chính là sinh mạng!
- Không, không có việc gì.
Thanh âm người trong ngực hắn khàn khàn dường như chịu đau khổ rất lớn.
- Ai, ta biết ngươi đau. Ngươi ráng chịu một chút, bên trên còn Vong Linh Âm Phong nữa kia, hiện tại không có thời gian chữa thương cho ngươi đâu. Ngươi kiên nhẫn một chút, sau khi ra khỏi Vong Linh cốc ta sẽ chữa trị cho ngươi.
Cao Lôi Hoa ôm chặt người đó vào ngực, đồng thời tăng tốc độ leo lên trên.
- Cái, cái gì! Vong Linh Âm Phong?
Người trong ngực hắn nghe tin đó lại run lên:
- Ngươi nói Vong Linh Âm Phong đến đây? Vậy ngươi vì sao phải xuống cứu ta? Vong Linh Âm Phong chứ đâu phải trò chơi!
- À, chung quy là không thể thấy chết mà không cứu được.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói, tốc độ leo lên lại tăng. Chỉ là ngoài miệng Cao Lôi Hoa nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Ta vốn định là thấy chết mà không cứu, chỉ tiếc không thể chịu được đôi mắt long lanh của Nguyệt Nhi khiến lòng ta xúc động mà phải xuống thôi. Ôi, lòng ta đúng là mềm yểu mà"
Người trong ngực Cao Lôi Hoa không biết hắn suy nghĩ cái gì, thấy Cao Lôi Hoa thản nhiên nói ra những lời này thì lập tức kích động vạn phần, hình tượng cao đẹp của Cao Lôi Hoa nhanh chóng được thiết lập trong lòng hắn!
- Đúng rồi, ngươi làm sao mà rơi xuống đây?
Cao Lôi Hoa ôm hắn nhanh chóng đi lên, nhưng cảm thấy người ở trong ngực vẫn luôn run rẩy, nên nói chuyện để thay đổi sự chú ý của hắn, cũng làm cho hắn bớt đi chút đau đớn.
- Tôi một mình tới Vong Linh cốc. Vốn là muốn đi xung quanh một vòng rồi trở về, sau bị lạc đường, rồi không cẩn thận bị rớt xuống cái khe này.
Người trong ngực Cao Lôi Hoa khá ngượng ngùng nói.
- Ngươi, ngươi quả nhiên là may mắn!
Cao Lôi Hoa hiện tại cảm thấy người này vận may thật quá lớn, nếu hắn ngay từ đầu không rớt xuống cái khe này, có thể một lát sau sẽ chết bởi Vong Linh Âm Phong! Một câu mà nói, tiểu tử này ngày hôm nay đúng là chó ngáp phải ruồi!
Tốc độ đi lên so với đi xuống nhanh hơn đến vài lần, Cao Lôi Hoa nhanh chóng nhìn thấy được mép khe ngay trên đỉnh đầu.
- Được rồi, sắp lên rồi, tuy rằng tay ngươi bị thương, nhưng hãy cố hết sức ôm chặt ta, ta phải nhảy lên!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói với người ôm trong ngực.
- Ừ.
Người kia khẽ đáp sau đó hai tay ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa.
- Ôm chặt nhé, ta lên đây!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, đồng thời đùi phải dùng sức đạp một nhát, cả người bắn mạnh lên như đạn pháo!
Người trong ngực Cao Lôi Hoa khẽ mở mắt, khi nhìn thấy lại ánh mặt trời đầu tiên mắt hắn nhìn sang Cao Lôi Hoa đang ôm mình, nam tử này sáng chói biết bao nhiêu.
Bịch một tiếng, Cao Lôi Hoa ôm người trong ngực đáp mạnh trên mặt cái khe.
- Chạm đất an toàn!
Cao Lôi Hoa đắc ý cười nói.
- Hoan nghênh trở về, đạo sư Cao Lôi Hoa.
Thanh âm của mỹ nữ sư phụ Diệp Diễm vang lên ở bên cạnh, có điều ngữ điệu của nàng có chút kỳ quái! Cao Lôi Hoa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về Diệp Diễm.
- Cô!
Vừa nhìn đến Diệp Diễm, Cao Lôi Hoa lập tức giận giữ quát lên:
- Cô muốn làm gì vậy Đạo sư Diệp Diễm!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn Diệp Diễm! Trong mắt hắn hiện lên sát ý! Đồng thời một tia lôi quang lóe lên trên tay Cao Lôi Hoa.
Ở trước mặt hắn, Diệp Diễm đang ôm Nguyệt Nhi cười ha ha nhìn hắn, tay nàng đang đặt trên cái cổ trắng nõn của Nguyệt Nhi, còn Nguyệt Nhi thì đang trong trạng thái hôn mê.
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, sau đó đem người trong ngực thả xuống một bên, cũng không nhìn lại hắn. Hiện tại Cao Lôi Hoa đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên Diệp Diễm.
- Buông con gái ta, hoặc là cô chết!
Thanh âm Cao Lôi Hoa băng lãnh đến tột cùng.
- Ha ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa, anh thật sự tự tin quá.
Diệp Diễm trước mắt yêu kiều nở nụ cười:
- Nhưng mà con gái của anh đang trên tay ta, anh có tư cách gì nói điều kiện với ta?
- Lời ta đã nói ta không thích nhắc lại lần thứ hai!
Thanh âm Cao Lôi Hoa đột nhiên vang lên bên tai Diệp Diễm, chỉ thấy bóng người Cao Lôi Hoa lóe lên, trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt Diệp Diễm. Đồng thời một tay cầm dao găm chém về phía Diệp Diễm, lôi quang tỏa ra trên con dao chiếu sáng cả khuôn mặt Diệp Diễm.
-Hây!
Diệp Diễm quát to một tiếng, tay phải nhanh chóng vung đoản kiếm ra. Sau đó dùng một tư thế kỳ lạ chắn trước con dao của Cao Lôi Hoa.
Keng! Một tiếng, đoản kiếm của Diệp Diễm đúng lúc chặn ngay bàn dao găm Cao Lôi Hoa, tuy nàng tiếp được một chiêu này của Cao Lôi Hoa nhưng cả người bị hắn đánh bay ra ngoài.
Cao Lôi Hoa vốn định thừa dịp nàng ở không trung cho nàng một đòn chí mạng, có điều trong tay nàng vẫn giữ chặt Nguyệt Nhi đang hôn mê, điều này làm cho Cao Lôi Hoa không thể ra tay khi nàng ở trên không trung.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên thông minh.
Diệp Đồng khẽ nỡ nụ cười:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tổ chức chúng tôi "thành tâm" mời anh ra nhập. Sự cường đại của anh chúng ta đã biết, thế nào, có muốn cẩn nhắc hay không?
- Tổ chức à.
Cao Lôi Hoa day day thái dương, đột nhiên cười gian nói:
- Tiểu thư Diệp Đồng, cố cho rằng ta muốn gia nhập tổ chức của cô sao? Hoặc là cô lấy cái gì đến uy hiếp ta?
- Ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa, đừng quên Nguyệt Nhi vẫn còn ở trên tay ta.
Diệp Đồng cười duyên.
- Chắc không?
Trên mặt Cao Lôi Hoa hiện lên nụ cười như trêu tức:
- Cô thật sự cho rằng, tốc độ của cô có thể ngăn cản ta đoạt lại Nguyệt Nhi... ... ...