( Liêu âm thối: Một phép động thủ của phái Vy Đã trong Hình Ý Quyền, đòn này hình như đá vào chỗ ấy...)
Một trăm Hắc ám Độc Nhãn Cự Nhân cùng ra tuyệt chỉêu của minh" Hắc ám xạ tuyến.
Cả trăm cái Hắc ám xạ tuyến như trăm tia laze bắn lên trên trời cao, không cần ngắm chuẩn. chỉ cần mật độ dày đặc đủ chết người rồi.
Chỉ một đòn tấn công tùy ý, có tám đến chín con ma thú bị dính đòn. cả người cửng đơ rơi xuống mặt đất.
Từ độ cao đó mà rơi xuống, không nói cũng biết đời anh khó qua khói!
Thủ lĩnh nhóm ma quỷ đầy cơ băp này— A Nặc mang theo hơn trăm Độc Nhãn Cự Nhân đúng lúc đuổi tới, một trăm con mắt bắn chiếu lên năm mươi con ma thú siêu giai trên trời.
Cả đám Độc Nhãn Cự Nhân này ngước mắt lên nhìn những con ma thú. giống như nhưng con hùng ưng ngạo nghề trên trời cao nhìn xuống những con thỏ nhỏ bé trốn trong bụi cỏ.
Ơ? Hình như có chút sai nhầm. vì lúc này. đang bay trên trời là những con ma thú siêu giai chứ không phải những chiến sĩ Độc Nhãn Cự Nhân.
Mà có lẽ câu nói này nên nói ngược ngược đời tý. đó là đám Độc Nhãn Cự Nhân ngồi xôm dưới mặt đắt trong những bụi cỏ, như nhưng con hùng ưng ngước nhìn lên nhưng con thỏ đang bay lượn trên không trung?
Thôi. nói như thế nào thì kệ mẹ nó đi.
Dù sao, trong ánh mắt của đám Độc Nhãn Cự Nhân này nhìn những con ma thú siêu giai không có chút cảm tình nào. không có một ý đồ tốt đẹp
Ánh mắt của nhưng cự nhân làm cho đám ma thú bay trên trời sợ run bắn cả lên.
Nguyệt Sư thoải mái phủi phủi bụi bặm trên người, sau đó dùng tay che thằng nhỏ của mình. Đây là hậu quả của biến thân, trên người không còn một mảnh vài nào.
Sau khi che thằng nhỏ. Nguyệt Sư dùng đôi mắt ác ý nhìn đám ma thủ cười hè hè.
- Nói đi chứ. các ngươi không phải muốn chơi hội đồng với ông sao? Giờ ngon thì dô đi! lúc này. tình thế đã đồi ngược, đám ma thú lo lắng vạn phần khi nghe Nguyệt Sư nói thế.
- Thẳng nhóc chớ có kiêu ngạo, đừng tưởng mấy thằng Độc Nhãn Cự Nhân đó có thể cứu ngươi! Trước khi mấy thằng đó bay lên đây, chúng ta đã sớm bắt được ngươi rồi. Các huynh đệ, cùng xông lên với ông mày nào. Bắt thằng nhỏ đó trước khi đám Độc Nhãn Cự Nhân kia lên đây nào!
Một đồng chí có vẻ là Độc giác phi hổ ra sức cổ vũ đồng bọn, thân là chúa tể rừng rậm. đồng chí này toát ra khí thế uy nghiêm, dùng lời lẽ của mình tiếp tinh thần cho các anh em.
Nhưng rất nhanh! Ngay sau đó. hốc mắt Độc giác phi hổ đã ươn ướt!
-Ngao ô........
Đường đường là vua của rừng rậm, Độc giác phi hổ, lại kêu lên như một con chó sói.
Nó kêu như vậy. bởi vì lúc này, người của nó bị một cái chân lông lá khóa lại. Mà chủ nhân của cái chân đầy lông lá này không ai khác chính là gã cơ bắp A Nặc!
Chỉ thấy A Nặc bay lên sau Độc giác phi hổ. Nâng chân lên không chút khách khí ra một đòn liêu âm thổi! ,A Nặc đá ra một cước, người bình thường chịu sao nôi?
Mà không hề dừng lại, A Nặc còn bồi tặng thêm mấy cước xuống người Độc giác phi hổ.
-Ngao ô.....
Ánh mắt Độc giác phi hổ trợn ngược lên, lông toàn thân nó trong nháy mắt dựng thẳng tấp!
-Cút đi!
A Nặc cười khà khà. giơ chân đá đít con phi hổ này.
-Ngao ố——
Độc giác phi hô lại kêu thảm thiết một tiếng, thật vất vả ngừng thân hình mình lại. Sau đó. chân trước của nó nhanh chóng thò ra sau. sờ sờ giữa háng tìm kiếm xem.
Sau đó đưa lên trước mắt mình nhìn.
Chỉ thấy móng vuốt mình có chút màu đỏ đỏ
Độc giác phi hổ cảm thấy bầu trời như tối đen lại. người cứng đờ. rớt xuống mặt đất.
Chỉ trong chớp mắt. tầm mười con ma thú vây công Nguyệt Sư đã rớt xuống đất. trong đó có cả một con cầm đầu.
-Hừ!
xử lý lão hổ xong. lô mũi A Nặc thở phì ra như cái tàu hơi nước!
Mấy con ma thú này được nuông chỉều từ nhỏ đến lớn. Kinh nghiệm chiến đấu thật quá tệ mà. đúng là gà mờ!
Làm sao có thể đấu lại được đám Độc Nhãn Cự Nhân ở trên mặt trăng tím đánh nhau sổng chết cả ngày cơ chứ!
Con mắt duy nhất của A Nặc quét ngang dọc chiến trưởng.
Hể con ma thú nào bị ánh mắt đó quét qua đều nuốt ngụm nước bọt cúi đầu xuống. xem ra chúng đều sợ mình trở thành một Độc giác phi hổ thứ hai.
*****
Mà ở một bên, khi nảy còn đắc ý không thôi. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim đã ngẩn người ra.
- Đáng Chết! Đễ quốc Bỉ Mông các ngươi sao lại mọc ra nhiều Độc Nhãn Cự Nhân như thế chứ!
Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim căm tức nhìn Lai Nhân Tra Lý trước mặt.
- Thật có lỗi. thật đáng tiếc nói cho ngươi, kỳ thật đám Độc Nhãn Cự Nhân này cũng không phải là của ta.
Lai Nhân Tra Lý cười hè hè nói:
- Cái đám Độc Nhãn Cự Nhân này chính là một tiểu đội Thuộc hạ cự nhân của cha đứa nhỏ kia đó.
- Chết tiệt! Tin tức quan trọng như vậy sao Thanh Bái không tra ra chứ.
Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim thầm nguyền rủa mưởi tám đời tô tông của cái gã quân sư Thanh Bái kia.
Kỳ thật. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim cũng trách nhầm cho quân sư Thanh Bái rồi. Nên nhớ, Thanh Bái là dùng thời gian bốn ngày để điều tra tin tức của Cao Lôi Hoa.
Trong bốn ngày ngắn ngủi đó chỉ có thể điêu tra được tin tức của Cao Lôi Hoa ở các nơi như rừng rậm Tinh Linh, Vong Linh cốc.
Mà vừa thu được tình báo thì trong ngày thử năm hắn đã phải xuất hiện ở tổng bộ Ám Dạ đảo rồi.
Nói tóm lại. thời gian để hắn tìm hiểu ở các nơi này là quá ít.
Cho nên hắn chỉ có thể tìm hiểu sơ sơ về một số người liên quan đến Cao Lôi Hoa mà thôi.
Do đó. thử hỏi xem. làm sao hắn có thể biết được tin tức của Cao Lôi Hoa lúc ở trên mặt trăng tím. làm sao biết được đội quân Độc Nhãn Cự Nhân là của Cao Lôi Hoa chứ?!
-Ngươi thua.
Lai Nhân Tra Lý nắm chặt cự phủ trên tay. cười hà hà nói. dùng ánh mát không chút tót lành gi nhìn tiểu Kim.
- Gừ Gừ..... Các huynh đệ. đem mấy thẳng oắt con ma thú này làm thịt nhắm rượu nào A Nặc rống lên như sắm vang bên tai!
Một trăm Độc Nhãn Cự Nhân như trăm con sói đói khát phóng vút lên trời cao.
Ánh mắt từng gã Độc Nhãn Cự Nhân đều lộ ra vẻ khát máu.
Sống gần nửa đời người trên mặt trăng tím. cuộc sống chiến đấu đã ăn sâu vào máu thịt của họ. họ đều khao khảt được chiến đấu.
Cả đám Độc Nhãn Cự Nhân này, hoặc là hai đập một. hoặc là ba đập một. tóm lại, mổi người đều cố tìm cho mình một mục tiêu thích hợp nhầm giải tỏa.
-
Kỳ thật- dẩu sao đám ma thú này cũng là siêu giai ma thú, dù không có kinh nghiệm chiên đấu. như được cái da thịt vẫn chắc khóe như cái tên siêu ‘dai' của chúng.
Thậm chí một người dân bình thường cả đời cũng không được nhìn thấy một con siêu giai ma thú.
Nhưng mà lúc này. mổi con siêu 'dai' ma thú không phải đối đầu một chọi một, mà mỗi con đều phải chọi ít nhất là hai đến ba gả Độc Nhãn Cự Nhân.
Hai tay khó đấu nổi bốn tay. hổ ngoan khó đấu nổi bầy sói.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt trên bâu trời...
Đám ma thú siêu 'dai' này bị đám Độc Nhãn Cự Nhân xài chiến thuật biển người hội đồng.
- Chú A Nặc này, đột nhiên ta nghĩ tới một cái ý kiến rất hay. Các ngươi cùng không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy đâu.
Nguyệt Sư vuốt chổm râu của mình nói với Độc Nhãn Cự Nhân A Nặc!
- Thiêu gia, cậu có chủ ý gì à? A Nặc quay đầu, hiền lành nhìnnNguyệt Sư.
Nhất thời. trong mắt đám siêu 'dại' đều hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Nguyệt Sư. Chúng cố chịu đòn đau của các Độc Nhãn Cự Nhân vẩn ngước đâu lên nghe Nguyệt Sư nói gì
Nhưng lời kế của Nguyệt Sư làm cho đám siêu 'dai' này từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.
- Mấy vị thánh kỵ sĩ của đế quốc Bỉ Mông chúng ta đều lớn tuồi. già cả cả rồi. Mà căn cứ theo nguyên tắc kính lão yêu trẻ thì chúng ta cũng nên cắp cho máy cụ mổi người một con tọa kỵ đi!
Nguyệt Sư nhẹ giọng nói:
- Nếu có thể thì chú A Nặc có thể lưu lại tầm hai mươi con ma thú cho ta, đương nhiên, có thể lưu lại toàn bộ thì càng tốt.
- Không, chúng ta thề chết chứ không theo!
Nhất thời tất cả đám ma thú cùng hét lên một câu. bọn họ là siêu giai ma thú. phải có tôn nghiêm!
- Mẹ nó, không phục à? Các huynh đệ. đứa nào không phục, chém! A Nặc phất tay, quát:
- Chúng ta chỉ cần cở hai mươi con ma thú là đủ rồi!
-Búp! Bốp! Binh....
Mưa đòn rơi xuống đám siêu 'dai'!
Mồi đòn đánh xuống là một cơn mưa máu xuất hiện!!
- A...
- Á tha ta đi....
- Không..... đừng đánh nữa...
- Ăc.... á...
Nắm đấm của mấy tay một mắt này chuyên nhằm vào mấy cion giả xỉu ,hay may61 con cứng đầu cứng cổ,dần cho một trận
Đủ loại tiếng kêu thét làm cho đám Độc Nhãn Cự Nhân thấy sướng rơn.
*********************
- Chết tiệt ngươi nhớ lấy ta! Ta sẽ trở lại!
Sau đó nhanh chóng mở một quyển trục ra.
Mắt thấy người của mình bị làm nhục. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim tung chưởng bức lui Tra Lý ra!
Không chút do dự, thân hình to lớn của tiểu Kim lập tức chui vào không gian ma pháp mà quyển trục mở ra. rất nhanh biến mất trước mặt Lai Nhân Tra Lý.
- Kim lão đại. chờ... chờ ta với!
Một con Hoàng Kim Bỉ Mông khác thấy Kim lão đại chơi bài chuồn liền nhanh chóng kêu lên.
Sau đó liều mạng ăn một đòn cốt mâu của Vong Linh nừ thần. chui vào trong không gian ma pháp.
-Hừ!
Lỗ mũi Lai Nhân Tra Lý giống như chói tàu hơi nước thở phì ra!
Chỉ thấy Thần thú giơ chỉến phủ lên, nhân phủ họp nhất!
- Lực lượng thần kỹ" phá không nhất trảm! Thần thủ nhân phủ họp nhất. hóa thành một đạo ánh sáng
Cự phù lập tức chém lên trên cửa không gian truyền tống!
- Bùm--
Dựa vào sức mạnh. Thần thủ chém nát cậnh cửa không gian này!
Đáng thương cho con Hoàng Kim Bi Mông vừa mới chui vào cửa không gian. đã bị bắn ra.
- ồ chỉ một em bị trúng à? Lai Nhân Tra Lý có chút tiếc nuối nhìn Hoàng Kim Bỉ Mông, trong giọng nói, có chút mất mác
Mà hoàng kim bỉ mông này hoàn toàn mất đi uy phong lúc mới đến đây
-Nhóc.
Lai Nhân Tra Lý cười hè hè...nói
- Nhớ rõ ngay từ đầu ta đã nói thế nào với nhóc không? Ta đã nói, Hoàng Kim Bỉ Mông không được bước chân lên lành địa của ta dễ dàng. Còn nhớ rõ không?
- Bây giờ, ta sẽ cho nhóc thấy, vì sao mà Hoàng Kim Bỉ Mông không dám bước chân lên lảnh địa của ta!
Vị Thần Rèn Heist dưới sự trợ giúp của Hỏa Thần Ca Đức, chuẩn bị tốt việc khai lò rèn trang thiết bị. Từ nay về sau, nhưng thủ hạ Huyết kỵ sĩ của Cao Lôi Hoa sẽ không cần lo lắng về vấn đề trang thiết bị nữa.
Hơn nữa, nhóm Huyết kỵ sĩ mà Ca Đức mang đến đầu tiên cũng đã bắt đầu thỉnh giáo tám vị đại hán 'cấm vực'.
- Đúng rồi, mẹ các con đâu? Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Cao Lôi Hoa nhìn quanh không thấy Tĩnh Tâm liền hỏi mấy đứa nhỏ.
- Mẹ mang cái chị mà ba đưa về đi đến chỗ chừa bệnh rồi. mới đi thôi à! Cô con gái lớn Nguyệt Nhị kiếm đại một chỗ ngồi xuống, hai tay chống mặt nhìn Cao Lôi Hoa cười cười.
- Hả? Tĩnh Tâm tự mình đưa cô nàng đó đi chừa bệnh à? Lão Cao gải đầu. nói:
- Mấy chuyện này cứ để cho mấy người cá lo liệu chứ.
- Hì hì.
Nguyệt Nhị lắc lắc đầu. ý bào mình cũng không biết.
- Lòng dạ đàn bà, thật đúng là khó hiểu mà. Lão Cao gãi đầu. sau đó hắn ôm quà trứng vào lòng. về chỗ ấp trứng.
Bên kia. Tĩnh Tâm mang cô nàng xinh đẹp mà Cao Lôi Hoa đưa về vào trong phòng khám bệnh của biển San Hô.
Dặn dò thầy thuốc chăm sóc bệnh nhân cần thận. Tĩnh Tâm bắt đầu đi về chỗ Cao Lôi Hoa ấp trứng.
Mà nói ra cũng kỳ, nhìn thây vét thương trên đầu của cô nàng đó được thầy thuôc chừa trị lại cân thận. Tĩnh Tâm lại có cảm giác vui vui trong lòng.
Tuy cô nàng xinh đẹp này nhìn rất đáng thương; nhưng nhìn thấy cô nàng chỉ được Cao Lôi Hoa làm một phép trị liệu sơ sài thì trong lòng Tĩnh Tâm cảm thấy rất ngọt ngào.
Đây có lè là cảm giác chỉ muốn người mình yêu chăm sóc một minh minh mà thôi!
Thử nói xem, có một cô gái nào lại muốn nhìn người yêu minh quan tâm chăm sóc một cô sái xinh đẹp khác không? Đã là người yêu, ai mà không muốn người ấy chỉ chăm sóc cho một mình mình cơ chứ!
Cho nên, nhìn thấy Cao Lôi Hoa không chút nào quan tâm đến cô gái xinh đẹp không thua gì mình. Tĩnh Tâm mới có chút vui vẻ.
Trong hành cung, một lần nữa Cao Lôi Hoa lại chỗ ấp trứng của mình, ôm chặt quả trửng vào lòng.
Mà vây xung quanh Cao Lôi Hoa. bé Kim Toa Nhi- Mộng Ti, cùng với Rudolph cực kỳ tò mò nhìn Cao Lôi Hoa.
Chỉ có cô con gái lớn Nguyệt Nhị ngoan ngoãn ngồi đối diện Cao Lôi Hoa, hai cái tai cử nhích nhích lên.
So sánh với hồi mới gặp thì Nguỵệt Nhị bây giờ đã bức đi tính ngang bướng, có vẻ trầm lặng, ôn nhu hơn nhiều.
- Ôi ôi ôi, Rudolph. cái thằng nhóc này. Đừng có cắn loạn a!
Cao Lôi Hoa đang muốn nói với Nguyệt Nhị thì đột nhiên có phát hiện kinh người, bé Rudolph không biết từ khi nào thì chui vào lòng mình. hơn nữa còn lộ ra hai cái răng sửa, mà lúc này. cái miệng chỉ có hai cái răng sửa này đang nhằm vào quả trứng trong lòng Cao Lôi Hoa cắn một miếng thật mạnh.
-Cộp!
Cao Lôi Hoa gỏ một cái thật mạnh lên trán bé.
Bé Rudolph ăn đau. lập tức dùng ánh mắt trong veo nhìn Cao Lôi Hoa, nhưng như thế nào cũng không chịu nhả ra.
- Hì hì, hì hì! Ba ba. Ba xem. bé Rudolph dường như rất thích quả trứng trong lòng ba đó. Nguyệt Nhị chống mặt, cười hì hì nói:
- Ba ba, ba thử nói xem. có khi nào quả trứng nờ ra sẽ là một bé gái không. Nêu không sao bé Rudolph lại kích động như vậy.
- ừ? Có đạo lý.
Lão Cao sờ sờ cái cầm bóng loáng không cọng râu của mình. nhìn bé Rudolph cắn quả trứng mà suy nghĩ. Lão Cao cùng có một loại cảm giác như vậy. Mọi người đều nói sắc lang đều có một loại năng lực phán đoán trời sinh. những gã sắc lang này đều có khả năng phán đoán chính xác về giới tính lẫn cấp độ hót girl!
- Nếu không- như vậy đi.
Lão Cao chọc chọc, bêu hai cái má mập mập tròn tròn của bé Rudolph. Nhằm đem cái khuôn mặt bụ bẫm này ra khói quà trứng:
- Như vậy đi. bé Rudolph.
- A?
Bé Rudolph ngước đôi mất trong veo như nước hồ thu nhìn Cao Lôi Hoa, nhưng sống chết vẫn không rời quả trứng; quyết gậm.
- Nếu sau này, quả trửng này nỡ ra là một cô em gái. ba sẽ gả nó cho con, tế nào?! Lão Cao hay nói giỡn nói.
• A?gả?
Lập tức bé Rudolph há cái miệng của mình khói quà trứng; dùng sức gật đầu!
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Lão Cao ôm bụng cười ha hà.
- Lôi. có chuyện gi làm anh cười vui thế?
Thân hình xinh đẹp mềm mại của Tĩnh Tâm đi vào, ở ngoài, nàng đã nghe được giọng cười nghiêng ngã của Cao Lôi Hoa
- Ha ha, Tĩnh Tâm. em vê rồi à. Khi nãy em không thấy đâu. Bé Rudolph vừa rồi... Cao Lôi Hoa không tay đang bệu má bé Rudolph ra nói:
- Vừa rồi. Thằng nhóc này nó một mực cắn quả trứng bửu bổi của chúng ta không chịu nhả ra. Anh liền nói, nếu quả trứng này nỡ ra một em gái. ha ha, biết. biết bé Rudolph nói gi không? Ha ha.
- Nói gì?
Con mắt xanh lam xinh đẹp của Tĩnh Tâm dịu dàng nhìn bẻ Rudolph. sau đó có chút đau lòng khi thấy má bé bị bêu cho đỏ hồng, quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa có vẻ trách cử, dạo này thực lực Cao Lôi Hoa có chút gia tăng quá nhanh- nên khống chế lực không được tốt!
- Thầng nhóc này thế mà lại liều mạng gật đầu nữa chứ, ha ha. Cao Lôi Hoa cười nói.
- Nói vậy có nghĩa là cu cậu đồng ý? Tĩnh Tâm cười nói.
- Vậy Lôi. ý của anh thế nào?
Thấy Cao Lôi Hoa bề ngoài có vẻ đồng ý, xong Tĩnh Tâm vần muốn hỏi xem trong lòng lão Cao thể nào.
-Ơ?
Lão Cao ơ lên.
- Em hỏi. nếu mà là con gái thật. vậy có gả cho Rudolph không?
Tĩnh Tâm giảo hoạt cười nói.
Lão Cao nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Tâm. sau đó cúi đầu nhìn bé Rudolph.
Trong đôi mắt màu đen của bé Rudolph tràn đầy sự hồn nhiên chân thành.
-Tót thôi!
Cao Lôi Hoa vui vẻ cười nói, tự nhiên ôm lây bé Rudolph. thơm vào má bé một cái:
- Nhưng mà bé Rudolph nè, ba là ba dạy con gái có chút không giống thiên hạ à nha. Nếu em sinh ra là bé gái thì bé Rudolph cũng phải cố gắng à nha! Nếu không tương Lai em gái yêu anh khác thì cũng đừng có trách ba đó. Cao Lôi Hoa cười nói.
- Hè hè! Không sợ!
Đột nhiên bé Rudolph cười quái dị. sau đó cu cậu nói ra một câu mà nửa đời sau khôm thể quên, cố gắng nói:
- Hì hì, lớn, lớn lên, mà không được. con, gạo, gạo nấu. nấu thành cơm!
.....
Lão Cao phun ra một ngụm máu bầm. ngã xuống đất không dậy nồi.
Mà ở một bêb rốt cuộc không nhịn cười nổi- Tĩnh Tâm với Nguyệt Nhị ôm bụng cười
- Khốn, lời này là ai dạy cho trẻ con thế.
Lão Cao lau vết máu trên khóe miệng mình oán giận nói. Con của mình thuần khiết, ngoan hiền là thế, mẹ nó, thằng nào dạy hư nó thế!
Bé Rudolph thuần khiết nhìn lão Cao. không nói được một lời.
- À, ba ba, về chuyện này, con biết. Nguyệt Nhị nhấc tay. lên tiếng.
- Là ai. nói cho ba biết! Mia, xem ta có đi luộc hắn không! Cao Lôi Hoa oán hân nói!
- À, cái người mà dạy cho bé là người mà cả ngày đều gọi bé là anh. cái chú Batman Lucifer đó.
Nguyệt Nhị che miệng cười nói:
- lúc mà chú Lucifer chăm sóc cho bé, đã dạy cho bé một số chuyện mạc danh kỳ diệu gì đó. Dưởng như có nói cái gì mà gạo nấu thành cơm, còn nói mấy cái gì gì mà thế ông lão đẩy xe. thế cười ngựa gì gì đó. nói chung là nhiều chuyện lạ lắm.
- Cái gì? Còn thế ông lão đẩy xe!! Rồi cưỡi ngựa.
Nhất thời lão Cao có một loại cảm giác bàng hoàng choáng váng. chính mình không biết từ lúc nào mắt bị mù. đi ra ngoài lại giao con cho cái thầng dâm dê vô độ Luciíer kia chăm sóc nữa chứ!
- Lucifer, cái thằng, thằng này! Đừng để cho ông mày nhìn thấy! Nếu không, ông nhát định là xử ngươi như một gã đồ tẽ chăm heo. Lão Cao lớn tiếng chửi.
(Chú thích: Đồ tể chăm heo là lấy máu, lột da. phanh thân. rút xương, rút gân )
Từ xa xa, một gã người dời đang bay đến chỗ Cao Lôi Hoa đột nhiên bị hắc xì không biết lý do.
Vị đại hiệp Batman này nhu nhu mũi nói:
- Kỳ quái. là em xinh tươi nào nhớ đến mình thế không biết. Mia, ông đây thật đào hoa
- Ba, còn có.
Bé Rudolph ngẩng đầu, đùng ánh mắt thuần khiết nhìn về phía Cao Lôi Hoa nói:
- Còn có. còn có, Lolia, sáu tám luôn đó!
-Râm!
Một lần nữa. lão Cao đột quỵ.
Hàng ngàn hàng vạn người muốn Cao Lôi Hoa ngã xuống,hàng trăm vị thần muốn đánh bại Cao Lôi Hoa đều không được.
Nhưng chỉ hai câu nói của con. lão Cao đã bị đánh bại.
- Bé Rudolph.
Lão Cao nghiêm túc nâng đầu Rudolph lên. nói:
- Ba nói cho con biết. nhất định phải đem mấy thứ mà cái chú hèn hạ đó dạy cho con xóa khói đầu đi nghe chưa.
-ơ?
Bé Rudolph nghi hoặc nhìn lão Cao.
- Nếu không hả, sau này ba sẽ không gả em gái cho con đâu. Lão Cao cười đầy tà dị.
- Hả.
Bé Rudolph không hiểu, lắc lắc cái đầu.
- Ngoan.
Cao Lôi Hoa thà bé Rudolph xuống dưới.
Sau đó. lão Cao lại muôn vươn tay tiếp tục công việc ấp trứng
Nhưng; đột nhiên, lão Cao lại phát hiện ra bé Kim Toa Nhi- Mộng Ti đều đang ra sức cắn quả trứng.
Mấy đứa con muốn làm gì hả? Khóe miện lão Cao run rẩy
- Ba mẹ.
Bé Kim Toa Nhi mồm miệng gậm trứng nói không rõ:
- Ba mẹ, bọn con cũng muốn được gả em gái.
-
………………
……………….
- Ha ha. ha ha. ha ha ha…….. Lần này có nhịn cũng không nhịn nổi, Nguyệt Nhị với Tĩnh Tâm lăn ra mà cười, không cần đến hình tượng của mình.
lúc này, Tĩnh Tâm chợt nhớ đến lúc mà Cao Lôi Hoa mới gặp bọn nhỏ. Hồi đó cũng vậy. Cao Lôi Hoa với mấy đứa làm mấy chuyện cười sái hàm ra mất.
Vừa ôm quả trứng. Cao Lôi Hoa vừa suy nghĩ về bản thân. vốn cứ tưởng rằng bản thân sẽ lấy một cô vợ, sinh một đứa con, sau đó sống bình thản đến cuối đời mình, ai dè lại lưu lạc vào thế giới xa lạ này...
- Ba ba. ba nghĩ gì thế? Nguyệt Nhị cười hỏi.
- Ha ha. không có gì.
Cao Lôi Hoa lắc đầu. sau đó nói với Nguyệt Nhị:
- Hay quá. giờ cũng rảnh rồi. để ta dạy cho các con một chút gì đó đi. Đã sớm nhận lời rồi, mà không có thời gian chỉ dạy. Ha ha.
- Dạy cho bọn con một chút gì... là kỹ năng độc môn của ba phải không? Lỗ tai Nguyệt Nhị lập tức dựng đứng lên. nhìn Cao Lôi Hoa đầy háo hức.
- Kỹ năng độc môn? ừ, cũng có thể nói như vậy, là một thử không thuộc về thế giới này!
Lão Cao nói:
- Nghe cho rõ nhé.
- Thử mà ta muốn dạy, là một thử hoàn toàn mới mẻ. Cao Lôi Hoa nói ra sư thật.
- Hoàn toàn mới mẻ? Nghe thấy Cao Lôi muốn dậy mấy đứa nhỏ ngoan ngoản ngồi xuống cố lắng tai nghe giảng.
- Đúng vậy. cùng với những thứ bình thường như là ma pháp, đấu khí gì gì đó của các con hoàn toàn khác hẳn.
Cao Lôi Hoa nói:
- Cái này ấy, nếu mà muôn dạy thì trước hết phải có một cuồn hay hình vẽ gì đó vẽ kinh mạch trên cơ thể, huyệt đạo. vân vân, nhưng giờ không cỏ nên thôi, ta minh họa vậy...
- Bà xã. bà xã đến đây đi.
Cao Lôi Hoa một tay ôm trứng; một tay vẫy vẫy Tĩnh Tâm.
- Vâng.
Tĩnh Tâm đứng dậy, đi tới bên người Cao Lôi Hoa, ngồi xuốn
- Bà xà, trước hết bà xã nhắm mắt lại đi. Một lát nữa, anh sẽ đưa thần lực vào bên trong cơ thể của em. rồi vận hành một vọng trong đó. Nhớ rõ. cần phải nhớ kỹ đường đi của thần lực trong cơ thể đó.
Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm gật gật đầu, ý bảo không có vấn đề.
- Thà lỏng thân thể, cứ để mọi chuyện cho anh.
Cao Lôi Hoa vươn ngón tay phải để lên người Tĩnh Tâm.
Một tia thần lực thông qua ngón tay Cao Lôi Hoa. Tiến vào trong cơ thể của Tĩnh Tâm.
Lấy thần cách làm điểm xuất phát (Chỗ đan điền), thần lực của Cao Lôi Hoa chậm rãi di chuyển một vòng bên trong cơ thể của Tĩnh Tâm.
Một vòng xong, thần lực lại trở về thần cách nơi đan điên. Trong lúc vận hành thần lực. Vì tiện cho việc ghi nhớ, cứ mổi lần đi qua một đại huyệt của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa liền lưu lại một chút thân lực ở chỗ đó, nhăm định vị vị trí huyệt đạo cho Tĩnh Tâm.
-Hà!
Một chu thiên xong, Cao Lôi Hoa thở một hơi dài. Loại vận hành tinh xảo này hao tốn tinh lực ghê sớm.
Mà Tĩnh Tâm ngồi trước Cao Lôi Hoa sớm đã ướt sũng vì mồ hôi. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt của phụ nừ chui vào mũi Cao Lôi Hoa. làm cho lão Cao có xu hướng 'nhất trụ kinh thiên.
- Cảm giác thế nào?
Cao Lôi Hoa nhẹ giọng hỏi.
Tĩnh Tâm quay đầu, cười đầy mị hoặc với lão Cao
- Cực sướng, Lôi à!
- Nếu có thể. thật muôn làm thêm lân nữa. Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói vào tai Cao Lôi Hoa.
-ực!
Lão Cao cố nén, nuốt nước bọt. đáng chết. bà xã thật là hấp dẫn mà, mới sinh con mà còn dụ người như thế.
- Ư. Bà xã nè, nhớ kỹ hết chưa? Cao Lôi Hoa không quá yên tâm. hỏi lại.
- ừ. do anh lưu lại ký hiệu, trong thời gian ngắn sẽ không quên đâu. Tĩnh Tâm cười trả lời.
- Vậy là tốt rồi. Tĩnh Tâm, trước hết em ngồi yên vận hành thần lực đi theo lộ tuyến đó vài lần để nhớ kỹ hơn đi. Cao Lôi Hoa nói.
Tĩnh Tâm gật đầu. Đứng dậy. ngồi một bên cạnh Cao Lôi Hoa, theo lời hướng dẫn của Cao Lôi Hoa, nhắm mắt lại vận hành thần lực theo lộ tuyến kinh mạch.
- Tiếp theo nào, ai tới?
Cao Lôi Hoa lau mồ hôi, nói.
- Con, con!
Nguỵệt Nhị giơ tay. nhanh chóng chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa.
Sau đó đắc ý ngồi xuống trước mặt Cao Lôi Hoa. ở một bên, Bảo Bảo. Kim Toa Nhi. Ánh mắt đầy ai oán nhìn Nguyệt Nhị. Ai biểu người ta là chị cả chứ, làm em mà, đành phải chấp nhận thương đâu thôi
**************************
Huyên Hồ hơi hé mắt ra. Đồng thời, cảm giác dể chịu thư sướng từ trên đâu truyền xuống.
Là ma pháp trị liệu thủy hệ.
Ma pháp thủy hệ lấy việc điều trị mà nổi danh- cùng với ma pháp quang hệ đều có tiếng trong việc chừa trị vết thương.
Ma pháp quang hệ thì lây tốc độ và hiệu suất trị liệu làm chính. Còn ma pháp thủy hệ, tuy tốc độ chừa trị kém hơn. nhung lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu. mát mẻ, ôn nhu.
Đây là điểm mà ma pháp quang hệ còn kém so với thủy hệ. lúc này. ở trước đầu Huyễn Hồ, ba ma pháp sư ngư nhân tộc đang cố gắng điều trị cho
Mới đâu, Cao Lôi Hoa chỉ tiện tay ném một cái ma pháp trị liệu cho Huyễn Hồ, cái ma pháp đó chỉ có hiệu quả cầm máu, khép vết thương mà thôi.
Mà lúc này, dưới sự điều trị của ba y bác sĩ ngư nhân tộc. miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại. Mà miệng vết thương khép lại, đồng nghĩa với việc trí nhớ của Huyễn Hồ cũng dằn dần khôi phục.
lúc đầu bị mất trí nhớ tạm thời là do Huyễn Hồ bị vặt nặng đánh vào đầu. Não tự bảo vệ nên lâm vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.
Mà lúc này. khi được chừa thì não cũng dần dần giảm ức chế. Huyễn Hồ dần lấy được trí nhớ.
- Nơi này. là đâu?
Vừa tinh lại. Huyễn Hồ cám thấy rất khát nước. khó khăn nói ra một câu.
- Cô gái, cô tỉnh rồi. Vị mục sư ngư nhân tộc đang điều trị mĩm cười nói.
Rửa sạch vết máu trên đầu của Huyễn Hồ xong. ba mục sư mới nhìn thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc của Huyễn Hồ.
Cho dù cùng là phụ nữ, nhưng cả ba cũng không khói bị hấp dần bởi vẻ đẹp quyến rũ của Huyễn Hồ.
- Nơi này, là đâu vậy?
Huyễn Hồ liếm khóe môi khô ráo của mình. nói.
- Nơi này, là hành cung của ngư nhân tộc trong biển San Hô. Mục sư ngư nhân cười nói.
- Hành cung ngư nhân. Huyễn Hồ tự lẩm nhẩm lại.
Nhưng ngay sau đó. đột nhiên Huyễn Hồ nghĩ tới một việc!
- Cái gì?! Biên San Hô. hành cung ngư nhân!!
Vì sao ta lại ở trong này? Ánh mắt Huyễn Hồ mở to. Mồ hôi lạnh. Huyễn Hồ toát mồ hôi lạnh không ngừng!
Huyễn Hồ ngồi bật dậy khói giường, biển San Hô, hành cung ngư nhân, nơi này không phải là chỗ của gã đàn ông như ác ma Cao Lôi Hoa ấp trứng sao !
- Cô gái, cô bị sao vậy?
Mục sư ngư nhân kỳ quái nhìn Huyễn Hồ, nhìn thấy mặt Huyễn Hồ toát mồ hôi không ngừng: sợ Huyễn Hồ bị đau liền nhanh chóng nắm chặt tay Huyễn Hồ. làm một ma pháp trị liệu thủy hệ truyền qua.
Bình Tĩnh, bình Tĩnh! Tỉnh táo lại. Huyễn Hồ cố gắng thở đều, cổ gắng binh ồn lại tâm trạng.
Bình Tĩnh, bình Tĩnh. Đối phương không có giết mình, như vậy chứng tò minh cỏ lẽ vẫn còn đường sống.
- xin hỏi, là ai mang ta tới đây vậy? Huyễn Hồ nuốt nước bọt. cần thận hỏi.
- À, là phò mã của chúng ta, ngài Cao Lôi Hoa mang cô đến biển San Hô. sau đó tự tay Công chúa Tĩnh Tâm mang cô đến chỗ chúng tôi điều trị.
Mục sư ngư nhân cho rằng, nếu tự tay Tĩnh Tâm đưa đến, nhất định không phải là người bình thường cho nên đã không nói thì thôi. đã nói thì nói cho rõ, cho hết.
- Tự mình đưa ta đến?
Con mắt mị hoặc của Huyễn Hồ lóe sáng, nàng thật sự không nghĩ ra Cao Lôi Hoa làm như vậy là vì cái gì.
- Cô gái, trí nhớ của cô đã khôi phục chưa?
lúc này, một mục sư ngư nhân hỏi một câu. một câu nhằm trúng vấn đề mà Huyễn Hồ đang nghi hoặc.
Chẳng Iẽ, ta bị mắt trí nhớ, nên mới thoát đuợc một kiếp nạn này
Huyễn hồ cố gẳng nhớ lại, chỉ là từ Iúc té xíu thì không nhớ được chuyện gì hết.
– Có lẽ, đậy là một cơ hội.
Huyễn Hồ cố gắng Iàm cho mình tỉnh táo lại, sau đó thằm nghĩ.
chính mình không phải muốn tiếp cận Cao Lôi Hoa sao!
Đây quả là cơ hội trời cho cho mình!
Lúc này. chỉ cần minh thông báo vị trí cùa Cao Lôi Hoa cho Đại thống Iĩnh. thế là hoàn thành nhiệm vụ rồi:
Ý nghĩ này. quá tuyệt vời!
Nghĩ đến đây, Huyễn Hồ co nguời lại thằm nghĩ.
– Dường như, vẫn không nhớ đưọc.
Huyễn Hồ cố ý nhíu mày. mang một bộ mặt khó xử. Nói.
Một cái nhiếu mày, một nụ cười cùa mỹ nhân đều có thể khiếu cho người Ia lo Iắng.
Nhất thời, cả ba mục sư đều bị Huyễn Hồ Iàm động Iòng.
– xin hỏi, các cô có thể dẫn ta đến chỗ phò mã đưục không Ta nghĩ nếu ta đến chỗ ờ của phò mã, có lẽ ta sẽ nhớ đưọc tại sao ở đây.
Huyễu Hồ dùng đôi mắt phượng nhìn ba người nói đầy dụ hoặc......
*****************************
– Chủ nhân, ta đà đến
Người chưa tới, tiếng cùa sâm Lâm Thụ Yêu đã thông qua khế ước gầm rú Iên.
Lúc này Sâm Lâm Thụ Yêu rất đắc ý.
Hai cái tay của hẳn—chính xác là hai cái cành cây đang cầm mộỉ con ‘thưong tử ngư’
vừa chạy vừa gầm rú. Đây chính Ià thứ mà Cao Lôi Hoa dặn hắn đi kiếm
Mộì chuyến đi này, tuy đi Iâu, nhưng vừa hoàn thành nhiệm lại lấy được một thông tin tình báo
Có thể nói, hắn, Sâm Lăm Thụ Yêu, đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ...........
Chương 453: Trộm Một chút cơm. khách và chủ đều hân hỷ.
Chương 453: Trộm Một chút cơm. khách và chủ đều hân hỷ.
Sau khi ăn xong, Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn cô nàng xinh đẹp mà mê mang vì mất trí .
Bà xã à, có gì em đưa cô ấy đi nghĩ đi. Rồi sắp xếp mục sư giỏi nhất đến chửa. để cô ấy nhanh khôi phục lại trí nhớ. Dù sao thì cứu người thì phải cửu đến cùng? tiển phật tiển đến tây phương mà.
Cao Lôi Hoa cười nói với vợ mình.
- Vâng!
Tĩnh Tâm gật đầu.
Một bên Huyễn Hồ vội vảng đứng dậy, biểu đạt lòng biết ơn của mình với Cao Lôi Hoa:
- Quấy rầy cả nhà, thật ngượng quá.
- Vậy cô đi theo ta đi, có gi ta kêu người sắp xếp chỗ ở cho. Tĩnh Tâm đứng dậy nói với Huyền Hồ.
Huyền Hồ gật đầu. nhu thuận đi theo sau Tĩnh Tâm
Tiển Huyễn Hồ đi xong. Mấy người Cao Lôi Hoa nhìn nhau nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trên trời. mặt trăng khuyết hình lưởi liềm chỉếu những tia sáng yếu ớt xuống biển. lúc này, vào buổi tối, dưới lòng đại dương đã tối nay còn tối hơn.
Vùng biển San Hô vào ban đêm cực kỳ yên Tĩnh. thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng động do các binh lính ngư nhân tuần tra
Mà ngay cả những ông chồng đang phu đản, ấp trứng đều chìm trong giấc nồng.
Nhưng mà. dưới màn đêm đen tối đó, không phái ai cũng như ai đều chìm trong giấc ngủ!
Một thân hình nhanh chóng lướt qua đội tuần binh, sau đó lẻn vào hành cung San Hô.
Ngựa quen đường cũ, xuyên qua một khu rừng san hô. thân ảnh này cuối cùng đi tới hành cung của Cao Lôi Hoa. Sau đó, giống như sớm có âm mưu, thân hình này lặng lè đến bên cạnh khung cửa sổ. Đây là một cửa số làm bằng rất lớn. Có vẻ thích hợp cho việc ẩn núp.
Trốn đằng sau khung cửa sổ, bóng người đó khẽ nép vào cửa, một đôi mắt xinh đẹp khẽ lén nhìn cảnh vật bên trong qua khe cửa.
Nhìn qua khe cửa. bóng người đó phát hiện trong hành cung lúc này chỉ có duy nhất Cao Lôi Hoa, ngay cả Mập Mập cũng không có ở trong.
Tuy không hiểu vì sao Mập Mập không có mặt ở đó. nhưng đối với người có ý đồ đen tối thì đó là một tin tức tốt.
Bóng đen khống chế hô hấp bản thân, cân thận nhìn vào cửa sổ đánh giá nhất cử nhất động của Cao Lôi Hoa. Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.
Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng người trong phòng cũng có động tĩnh.
Nguyên đang ngồi ôm trứng tĩnh tọa thì đột nhiên Cao Lôi Hoa nhảy dựng lên. Sau đó Cao Lôi Hoa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Người ngoài cửa lập tức dựng đứng người, nhanh chóng ngừng thở. khoác lên người một cái áo choàng.
Trong nháy mắt. người đó như biến mất vào không khí dĩ nhiên là 'Áo choàng ẩn thân' của tộc Tinh Linh!
Cao Lôi Hoa đánh giá bốn phía. phát hiện 'không có ai', thật cẩn thận đi đến cạnh thành giường làm bằng san hô.
Lén lút ngồi xổm bên giường, dưới ánh mắt khẩn trương của bóng đen. Cao Lôi Hoa sở soạng thành giường đá san hô này thật lâu, cuối cúng lôi ra một cái ngăn giường làm ẩn trong thành giường!
Mở ngăn giưởng ra. Cao Lôi Hoa lại lấy một cái hộp ra.
Mở hộp ra. một khối gạch nhìn rất bình thường xuất hiện trước mắt Cao Lôi Hoa và bóng đen!
Nhất thời. bóng đen cạnh cửa sổ cảm thấy tim của mình đập chậm đi mấy nhịp! Nàng tuyệt đối thật không ngở, vốn nghĩ rằng sè mất nhiều thời gian lắm mới tìm được vật này. ai dè lại nhanh như thế!
Trong phòng, hình như Cao Lôi Hoa cùng không có phát hiện ra có kẻ trộm viên gạch nên vừa lòng gật đầu. sau đó thật cẩn thận đậy nấp hộp lại rồi bỏ vào ngăn kéo.
Đẩy ngăn kéo vào vị trí cũ. Nhìn từ bên ngoài, thật sự không thể phát hiện ra cái giưởng san hô này có ngăn kéo.
Làm xong hết mọi chuyện, Cao Lôi Hoa lại cảnh giác nhìn xung quanh. Sau đó đi lên giưởng: ôm chặt quả trứng trong lòng. Chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bóng người cạnh cửa thế nhưng không hề di chuyển, đứng im đó như bức tượng cả hai giờ
Sau khi cảm thấy thời gian không sai biệt lăm, bóng người này mới cử động.
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc thủng một cái lổ trên giấy dán cửa sổ.
Sau đó. một cây sáo nhỏ được đưa qua khe lỗ đó.
Một chất lỏng màu lam nhanh chóng được thổi vào. chất lòng này có tính hòa tan lan rộng rất cao, trong nháy mắt đã lan tỏa khắp phòng.
Sau đó, ước chừng qua một phút, cánh cửa phòng đã bị người đẩy vào.
Trên người mang theo áo choàng ẩn nấp khiến cho mọi người có cảm giác như u linh đang di chuyển.
Sau đó. Cao Lôi Hoa đang nằm trên giường bị người đó kéo sang một góc giường.
Rồi cái ngăn kéo của giường san hô cũng bị kéo ra.
đúng lúc này .khi tay của nàng cầm cái hộp thì...!
- Chết tiệt, sao ta không hề cân thận chứ, vật quan trọng như thế này tất nhiên phải có phòng bị rồi!
Nàng oán hận mắng một tiếng, nhanh mở hộp ra, đưa tay cầm lấy viên sạch.
- Ai!
Chỉ thấy trên giường. Cao Lôi Hoa bị tiếng chuống báo động làm tỉnh giấc, quát lớn.
Sau đó khi hắn nhìn thấy ngăn kéo bị đẩy ra, hơn nữa nhìn thấy cái hộp tự dưng lơ lửng trên không thì giật mình!
Ngay sau đó- là phẫn nộ!
- Là ai ở đó giả thần giả quỷ!
Không chút do dự, Cao Lôi Hoa huy chưởng đánh về phía ngăn kéo.
Chưởng tới, chưởng lực mang theo thế bài sơn đão hải đánh về phía thân ảnh đang vọt tới
Một cổ máu đò phun ra trước mặt Cao Lôi Hoa, nhiễm đò cả một vùng nước. Nhung mà. người ẩn thân có nghị lực phi thường.
Bị nội thương, nàng không quên cầm lấy viên gạch bỏ chạy!
Cao Lôi Hoa trơ mất nhìn viên gạch biến mất trong không trung.
- Tên trộm gan to này, để đồ lại!
Chỉ thấy Cao Lôi Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, hơn mưởi tia lôi quang xuất hiện quanh Cao Lôi Hoa!
Lôi quang đầy trời nháy mất tràn ngập bên trong phòng.
ô…….
Một tiếng kêu nhỏ từ trong góc phòng truyền ra
- Trôn chổ nào!
Cao Lôi Hoa huy chưởng, đánh ra liên tiếp ba chưởng về góc đó!
- Bụp bụp bụp!
Một tiếng hét thảm vang lên. đồng thời, một miếng vài trống rổng xuất hiện ở giừa không trung- chậm rãi bay xuống.
- Không tốt.
Một giọng nừ thanh thúy vang lên. mảnh vải đó chính là một góc của tắm áo choàn, mất đi mảnh vải. hiệu quà ẩn thân của tắm áo cũng mất đi.
Không hề do dự, tay nàng giơ lên, đánh một phát về phía tường, tạo một lỗ thủng to. Việc này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Ngay sau đó, bóng người màu đen nhanh chóng lao qua lỗ thũng, biến mắt trong đêm đen hải dương.
- Chết tiệt. người đâu, ngăn hắn cho ta!
Cao Lôi Hoa nhanh chóng chui qua lỗ thủng, xem ra cực kỳ lo lắng.
Bởi vì trên tay hắn ôm một quả trứng: đi ra ngoài truy kích cực kỳ không thích hợp!
Nàng đắc ý nhìn Cao Lôi Hoa, nàng cá là cả Cao Lôi Hoa không dám ôm quả trửng đuối theo mình.
Quả nhiên, như nàng mong muốn. Cao Lôi Hoa cũng không có truy kích
- Hô, hô. hô!
Huyễn Hồ cầm lấy viên gạch- âm thầm lau vết máu trên khóe miệng.
Trộm được viên gạch, nàng nhanh chóng chui vào một động san hô tự nhiên.
lúc này nàng không dám chạy trốn liền, bởi. so với việc phải liều mạng chạy trốn bởi những binh lính truy binh bên ngoài thì ngồi đợi đây sau đó an toàn đi thì tốt hơn.
xem ra, Huyễn Hô này cũng có chút mưu tạm yên ổn tình hình, lúc này Huyễn Hồ mới đánh giá viên gạch cẩn thận. Theo tin tức tổ chức truyền đến thì viên gạch mà Đại thống lĩnh lẫn Ám đều là hàng nhái.
Có vết xe đổ- tất nhiên Huyễn Hồ phải cẩn thận xem xét lại.
Chìa khóa tháp Babel thì Huyễn Hồ chưa từng gặp qua. nhưng nghe nói viên gạch này có một tính chất rất kỳ lạ. đó là hấp thu được ma lực, đấu khí...
Vì thế. Huyễn Hồ thử đưa một chút ma lực vào.
Nhất thời. viên gạch trong tay nàng nhanh chóng lóe sáng lên, ma lực bị hút hết!
- Là thật!
Huyễn Hồ khó nén vẽ hưng phấn!
- Đợi một lúc nữa. đợi một lúc nữa sẽ đi. Lần này ta đã lập được công lớn rồi!
Cùnng lúc đó.
- Chủ nhân vỹ đại, con bé hồ ly kia đắc thủ rồi sao?
Mới đầu. vẫn đi theo sau Cao Lôi Hoa. gã nam tử xanh xao đó nói với Cao Lôi Hoa.
- Ha ha. Đây là việc ta phải làm.
- Chủ nhân, cái viên gạch mà người bị trộm....
Sâm Lâm Thụ Yêu có chút lo lắng hỏi.Sâm Lâm Thụ Yêu cũng chính là nam tử xanh xao đó cười khẽ. Không nghĩ tới người xanh xao này lại là Sâm Lâm Thụ Yêu. Dĩ nhiên là Sâm Lâm Thụ Yêu. Người bình thường thật khó có thể hình dung ra người đàn ông dáng vẻ xanh xao. đẹp trai này lại là Sâm Lâm Thu Yêu.
- Già, là một viên gạch giả thôi. Cao Lôi Hoa phất phất tay, cười noi:
- Nhưng mà có chút khác biệt với mấy viên nhái trước.
- lúc trước có viên gạch. chìa khóa của tháp Babel gì gì đó. ta không coi cẩn thận nên không biết được chỗ đặc biệt của nó nằm ở đâu. Nhung lần này. sau khi quan sát và thử nghiệm, cuối cùng ta đã biết nó có gi khác thường rồi.
Lão Cao cười ha ha nói:
- Cho nên ta liền chiếu theo viên gạch đó. làm ra viên gạch giả này. cho dù là ta, cũng khó mà nhận ra được hàng thật hay hàng già nữa!
- Thật thật già giả, thật cũng là giả mà giả cũng là thật! Chỉ cân làm cho tốt, dùng tốt thì đồ già khác gì đồ thật cơ chứ! Cao Lôi Hoa tư tin nói.
- đúng vậy, đúng vậy. Giả cũng như thật, thật sự không có gì khác nhau! Chiếu theo tay nghề của chủ nhân thì hàng già cũng có thể biến thành hàng thật ấy chứ!
Sâm Lâm Thụ Yêu cười hì hì. âm thầm nịnh một cái................
- Thụ yêu, lần này xem như ngươi lập công lớn. ngươi có muốn cái gì không? Tâm tình lão Cao rất tốt. liền hỏi.
- Muốn cái gì...?
Sâm Lâm Thụ Yêu suy nghĩ thật lâu, mới nói:
- đúng rồi. chủ nhân, ta có Thể hay không nhờ ngài một việc.
- Chuyện gì? Chỉ cần ta có thể làm. ta sẽ cố giúp ngươi hoàn thành Cao Lôi Hoa hứa hẹn. nói.
Nhát thời hai mắt Thụ yêu tỏa sáng, nói: - Chủ nhân. ngài có thể giúp ta có một mảnh rừng rậm không?! Tốt nhất. là loại rừng chỉ toàn cây mẹ ẩy!
- Rừng cây mẹ? Lão Cao lau mồ hôi nói:
- Cây mà cũng có cha có mẹ nữa sao?
- Tất nhiên rồi. cây tùng là cha, cây mai là mẹ chủ nhân đừng nói là ngài không biết à nha?
Sâm Lâm Thụ Yêu nghi hoặc hỏi.
- Được rồi. nguyện vọng này cũng không tính quá mức. Đến lúc đó ta sè kêu Saga với Nguyệt Sư cho ngươi mảnh đất nào cằn cỗi để cho ngươi trồng một rừng mai. Coi như là thực hiện công tác xanh hóa đế quốc Bỉ Mông với Quang Minh.
Lão Cao nói, lúc này hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình chảy mồ hôi như thác nước. Thầm nghĩ trong lòng: Tùng làm cha. Mai làm mẹ, cái này cũng được sao?!
- Cảm ơn chủ nhân. Sâm Lâm Thụ Yêu cảm ơn.
- Cao lão đại, lão đại, cô gái kia đâu? Đã trộm đô rồi chạy rối à?
Cửa hành cung bị người đẩy ra, huyết kỵ tướng Thần Rèn vổ cái đầu bóng lưởng của mình hùng hổ chạy vào. ở phía sau hắn. huyết kỵ tướng Ca Đức chậm chậm tiêu sái tiến vào.
- đúng vậy. con bé đó đúng là loại người lòng dạ đen tối. Cao Lôi Hoa mĩm cười nói:
- Thần Rèn, ngươi đi kêu mấy tay dưới. nói cho tổ chức Lôi đem tin tức ‘một con ả hồ ly trong đám ma thú trộm một cái chìa khóa’ loan truyền ra ngoài.
- Để cho người tổ chức Lôi loan truyền tin này sao? Chủ nhân. người có vẻ làm chút việc thừa rồi. Cái tin tức này. Phỏng chừng người tin không bao nhiêu đâu.
Heist lại vuốt cái đầu bóng của mình, nghi hoặc nói. Chỉ cần người có chút chỉ số IQ trên trung bình một chút thì cũng có thể dễ dàng nghĩ ra được việc có người trộm được đồ trong tay Cao Lôi Hoa là một chuyện phi lý đến mức nào.
- Người có ánh mắt tất nhiên cũng biết trong chuyện này có vắn đề. nhưng số người đó dù sao cũng không nhiều. Ngươi chỉ cần rải tin này ra là được! Cao Lôi Hoa nói.
- Không thành vắn đề. chủ nhân. Đầu bóng lưởng cười hè hè nói.
- Còn nữa. Ca Đức. ngươi mang một đám người, phụ trách bảo vệ cho con bé Huyễn Hồ kia. Nếu cần thì lâu lâu các người nhảy ra đánh cho cô nàng một chút. Đã diển kịch thì diền cho lớn vào.
Cao Lôi Hoa nói.
- Vâng. chủ nhân. Ca Đức lên tiếng.
- Sau đó, đến khi Ca Đức ngươi theo đuôi con bé đó đến đại bản doanh của đám ma thú thì nhớ chỗ đó giùm ta...
Cao Lôi Hoa vỗ về quà trứng trong lòng:
- Đợi đến ngày con ta ra đời, thì đó cũng là ngày tàn của hòn đão đó, ta sẽ đánh nó chìm ngiễm.
- Vâng!
Ca Đức lên tiếng, cùng đầu bóng lưỡng với Sâm Lâm Thụ Yêu rời khỏi hành cung của Cao Lôi Hoa, nhanh chóng đi chấp hành mệnh lệnh.
Ra một loạt mệnh lệnh xong, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm quả trứng ngồi tựa xuống giường.
Kỳ thật. Cao Lôi Hoa luôn lo lắng kê hoạch này có thành công hay không.
Cao Lôi Hoa không phải là người hay chơi tâm kế. cho nên kế hoạch này không hoàn mỹ, thậm chí có thể nói có trăm ngàn khe hở.
Có lẽ, trừ bỏ Huyễn Hồ là người trong cuộc. Có lẽ mọi người khác đều nhìn thấy chuyện này có vấn đề bên trong.
Cho nên. việc Cao Lôi Hoa phải làm tiếp theo là tận lực làm cho Huyễn Hồ không có thời gian suy nghĩ phát giác ra lỗ hổng trong bản kế hoạch này...........
Nhưng về mặt tình báo tin tức mà nói. tổ chức Lôi đều khiến cho mọi người nhìn vào mà khâm phục.
- Thứ hai. kỳ thật cho dù giờ chúng ta có kể chuyện tập kích này cho Cao Lôi Hoa. thì hắn có thể làm gì bây giờ?
Lai Nhân Tra Lý cười hà hà nói.
- Nói như thế là sao? Nguyệt Sư hỏi.
- Đừng quên lúc này ông ba yêu quý của con đang làm cái gì! Lai Nhân Tra Lý đắc ý nói:
- lúc này, ông ba yêu quý của con đang phu đản! Mà trong lúc phu đản. cho dù hắn biết một loạt 'chuyện tốt' mà đám ma thú làm thì sao nào, chỉ sợ hắn chỉ có thể làm ra bộ dáng hờn giận mà thôi. Chậc chậc, kỳ thật ta thực sự chở mong cái bộ dạng hờn giận của Lôi Hoa như thế nào. Ha ha.
- Ha ha.
Nguyệt Sư cười ha ha, gật gật đầu. Đúng vậy, lúc này ba đang làm công việc cực kỳ quan trọng; nói thì ba cũng bó tay!
- Đúng rồi. chú Tra Lý. Chú thử nói xem. đám ma thú này đã ra tay với ba chưa? Ngừn! một lúc. Nguyệt Sư lại hỏi.
- Ta nghĩ, hẳn là không có đi. Lai Nhân Tra Lý nghĩ một lúc. nói:
- Nếu có thì đám ma thú cũng không chạy về phía đế quốc Bỉ Mông gây loạn đúng không? Tội gì chúng phải dùng con để bức Cao Lôi Hoa xuất hiện chứ.
Ngaỵ lúc Nguyệt Sư và Tra Lý đang nói chuyện thì một bóng vàng lao đến với tốc độ cực nhanh!
- Cái gì vậy!
Mắt Nguyệt Sư trợn lên. cảnh giác cầm lấy cây cự đao sau lưng mình. Con ngươi Lai Nhân Tra Lý lóe ánh vàng. Thần chỉ đồng đã mở ra!
- Là Huyễn Hồ. một loại ma thú rất thú vị. Lai Nhân Tra Lý cười hè hè nói.
- Ma thú? Sao cháu không cảm thấy một chút hơi thở ma thú trên người nó nhỉ? Nguyệt Sư có chút nghi hoặc. nếu không phải tốc độ của con hồ lỵ này chạy quá nhanh.
không hề ngăn chặn được. lực lượng trên người Huyễn Hồ bị rút sạch trơn. Cơ thể vô lực chìm xuống đáy biển.
- Bắt lấy nó!
.-
Lai Nhân Tra Lý hét lớn một tiếng.
- Để ta!
Tay Nguyệt Sư cầm lấy cự đao sau lưng; đứng trên lưng Hoàng Kim Bỉ Mông chém mạnh xuống dưới!
- Bùm!
Nước biển không chịu nổi lực đánh. tan biến mất- vô tình tạo thành một thông đạo chân không!
Chỉ trong nháy mắt. Nguyệt Sư đã nhảy xuống sát người con Huyễn Hồ, cầm đao chem mạnh!
Ánh đao. từ trên cao đi xuống! Một đao này, đủ để chia đôi con Huyễn Hồ này!
Ngay tại này nguy hiểm như thế này. Huyễn Hồ vẫn không chút hoang mang!
- Ô ….ô….
- Từ trong miệng con hồ ly vang lên một âm thanh ô ô cổ quái. Sau đó. trong mắt con hồ ly lóe lên ánh kim!
Không ai có thể xem thường Huyễn Hồ các nàng? không có thân thể mạnh mẽ như cự long. không có ma pháp thiên biến vạn hóa như những con ma thú siêu giai khác!
Nhưng Huyễn Hồ có là ảo thuật làm cho mọi người điên cuồng!
Đao trong tay Nguyệt Sư. tạm dừng trong phút chốc
Cậu không bao giờ có khả năng chém xuống một đao này nữa.
Ơ trước mắt cậu, con Huyễn Hồ này đột nhiên mở ảo, sau đó, biến thành một con Cửu vỹ hồ ly