Đao Thần nhìn thấy tên quản gia nọ đi rồi, nói: "Ngươi tên là gì? Như thế nào lại tới nơi này, ngươi không phải là nữ tế ở rể của người ta đấy chứ." Trung niên nhân đó nói: "Lão tiền bối, ta kêu Cừu Phong, phụ thân ta là nhi tử thứ hai của gia gia ta, ta còn có một đại bá nữa. Không dối gạt lão tiền bối, ta làm nữ tế ở rể của Tình Nhân Sơn Trang này đã được mười năm rồi."
Đao Thần cười nói: "Tình Nhân Sơn Trang này là lộ anh hùng nào vậy, ta trước kia như thế nào không có nghe qua?" Cừu Phong nói: " Điều này ta cũng không rõ, bọn họ trước kia căn bản không phải là người trong giang hồ, chỉ là khoảng hơn mười năm gần đây tại trong chốn giang hồ mới có chút ít tiếng tăm. Bất quá bọn họ một nhà này võ công thập phần cổ quái. Ta cùng vợ ta đả đấu hơn mười năm vẫn không là đối thủ của nàng."
Đao Thần nghe xong, ngạc nhiên nói: "Có phải không? Ngươi cũng không là đối thủ của nàng, xem ra Tình Nhân Sơn Trang này quả là có chút thực lực. Ngươi ở chỗ này sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không có đi ra ngoài lần nào sao?"
Cừu Phong cười khổ nói: "Bỏ đi ra ngoài? Thế nhưng bọn họ quả thực là cho ta dụ hoặc quá to lớn. Ta thường thường cũng muốn bỏ chạy về nhà."
Đao Thần nói: "Cái gì lại có sự hấp dẫn lợi hại như vậy, Cừu gia các ngươi cũng là một gia đình phú quý, còn có cái gì có thể hấp dẫn ngươi được?"
Cừu Phong nói: "Bọn họ có một cái mật thất dưới đất, bên trong cất dấu vô số võ công bí kíp. Nghe nói ở bên trong cũng còn có cả Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự, chỉ là ta cũng chưa thấy qua, nhưng mà ta lại thấy qua Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang và Truy Phong Thập Tam Kiếm của Thiên Sơn Kiếm phái. Đó đều là tuyệt thế võ công mà người trong giang hồ mơ ước có được, lão tiền bối, người nói ta lại có thể không động tâm không."
Lúc hắn nói đến Thiếu Lâm Tẩy Tuỷ Kinh, Phương Kiếm Minh hơi đổi sắc mặt, nhưng là không có lên tiếng. Đao Thần nghe xong, nói: "Oh, nguyên lai là như thế, chẳng trách Tình Nhân Sơn Trang bọn chúng lại cuồng ngạo như vậy. Ngươi ở chỗ này làm con rể, gia gia ngươi cùng phụ thân, bá bá bọn họ có biết không?"
Cừu Phong kinh hoàng nói: "Ta làm sao dám nói với bọn họ. Ta chỉ nói với bọn họ là ta cưới một nữ nhân của một Võ lâm thế gia ở Tứ Xuyên, bảo bọn họ không cần lo lắng về điều đó, ta tại Tứ Xuyên sống rất là tốt."
Đao Thần đột nhiên nói: "Nếu như ngươi đã là người của nơi này, ta lại tiếp tục thẩm tra thì thật là không tốt vậy. Điệt nhi này của ta nhất thời tò mò, lão phu cậy tài cả gan tiến vào, đã đắc tội với quý trang, xin đừng quở trách. Lão phu còn có việc, trước tiên xin cáo từ."
Cừu Phong nói: "Lão tiền bối không vào ngồi một lát, uống chén nước trà rồi hẵng đi."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh đi theo, chớp mắt đã rời khỏi địa giới Tình Nhân Sơn Trang. Tại năm dặm bên ngoài, bọn họ đặt chân lên một cái trấn nhỏ, tìm đươc một khách sạn trú lại. đao Thần gọi tiểu nhị lấy rượu và thức ăn đưa đến trong khách phòng cho bọn họ. Sau đó cùng Phương Kiếm Minh vừa ăn vừa nói chuyện.
Phương Kiếm Minh nhớ đến sự việc vừa rồi, hỏi: "Đao đại thúc, người có tin tưởng câu chuyện của hắn không?"
Đao Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn thực sự coi ta là lão hồ đồ chắc, ngay cả nguồn gốc mọi bí mật của Tình Nhân Sơn Trang cũng nói cho lão phu, không phải mang lòng phản trắc, thì cũng là uống rượu say. Nếu hắn không có uống rượu, thì phải là mang lòng phản loạn, hắc hắc, muốn cùng lão phu giỡn chơi cái gì trò bịp bợm, hắn vẫn còn non một chút."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Chao ôi, đao đại thúc, không phải các người vừa mới rất tương đắc sao, hắn như thế nào mà lại gạt chúng ta?"
Đao Thần nói: "Tiểu tử, nhớ kỹ, trong chốn giang hồ có một câu nói kêu là "Phùng nhân chích thuyết tam phân thoại, bất khả phao khước nhất phiến tâm" (có nghĩa là: Khi gặp, nói chuyện với người thì chỉ được nói ba phần thôi, không thể bộc bạch hết tâm của mình ra được - ND), ngươi nếu đối với người nào cũng đều chân thực, như vậy sẽ không có cách nào mà lăn lộn giang hồ, bị người lừa theo người ta đi ăn cắp tiền là một điều giang hồ tối kỵ."
Phương Kiếm Minh giật mình đại ngộ, nói: "Oh, nguyên lai là như thế. Con khi trước, lúc còn ở Thiếu Lâm Tự, Sư phụ đều là kêu con phải sống có nghĩa khí thế nào, làm anh hùng hảo hán ra làm sao. Không thể tưởng được giang hồ này còn có việc gian trá như vậy."
Đao Thần cười nói: "Kỳ thật cũng không phải bọn họ không đúng, làm người đích xác là phải nói nghĩa khí. Nhưng là phải tuỳ theo từng hoàn cảnh, bằng hữu bán đứng ngươi, ngươi lại nói nghĩa khí, ta sẽ không tán thành. Mượn tiểu tử nọ vừa rồi mà nói nhé, ta cùng với gia gia hắn không có giao tình sâu đậm, chỉ là quen biết sơ sơ. Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng lão phu, đem việc Tình Nhân Sơn Trang bọn họ có rất nhiều võ lâm bí kíp nói cho ta biết. Hãy cứ cho là chúng ta chẳng biết hắn nói chính là không xác thực đi, chẳng lẽ hắn không sợ ta tới cướp lấy sao. Cho dù ta có cân nhắc về thân phận, nhưng đó cũng là do bọn họ tự mình đem bí mật đề cập với ngoại nhân."
Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, vậy người chuẩn bị làm sao bây giờ, chúng ta vừa mới đi tới đây, hay là ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, xem bọn hắn có âm mưu quỷ kế gì."
Đao Thần ha ha cười nói: "Lão phu đương nhiên sẽ không bỏ đi. Để cho ta gặp một cái Sơn trang kỳ quái như vậy, ta há có thể buông tha? Phương tiểu tử, đêm nay chúng ta phải đi tới Tình Nhân Sơn Trang một chuyến, dò xét Tình Nhân Trang của hắn một đêm, vạch trần những bí mật trong đó. Ngươi nghĩ như thế nào?"
Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Chúng ta đây chẳng phải là thành kẻ trộm sao?"
Đao Thần nói: "Đây là một thủ đoạn thông thường trong chốn giang hồ. Cũng không biết là gia hoả nào đã truyền lại như vậy, chúng ta chỉ là tuân theo sự dạy bảo của người xưa. Không có cái gì là không thể được, hắc hắc hắc."
Lập tức hai người ăn uống một hồi. Bởi vì ban đêm phải hành động, nên Đao Thần không dám uống rượu nhiều, cũng kêu Phương Kiếm Minh uống ít một chút. Bây giờ Phương Kiếm Minh không còn là một lính mới nữa, tửu lượng cũng đã dần dần tăng cao hơn. Hai người chỉ thuê một khách phòng, họ ăn uống xong, kêu tiểu nhị thu dọn. Đao Thần lại muốn uống vài chén nước trà, Phương Kiếm Minh nói trước tiên hắn phải ngủ một lúc đã, khi nào xuất phát, bảo Đao Thần thúc thúc kêu hắn một tiếng, hắn thật không muốn bỏ qua cơ hội học hỏi thêm kiến thức mới như vậy.
Phương Kiếm Minh ngủ thẳng một mạch quá nửa đêm, đột nhiên bị Đao Thần đánh thức. Phương Kiếm Minh dụi dụi con mắt, nói: "Trời như thế nào lại chóng tối thế." Đao Thần cười nói: "Hiện tại đã quá nửa đêm rồi, đi, chúng ta đi dạ thám Tình Nhân Sơn Trang. Cầm theo Thiên Thiền Đao, nhớ quản lý cho tốt, nói không chừng có thể động thủ đó."
Đao Thần mang theo Phương Kiếm Minh, từ cửa sổ nhảy ra, tiện tay lấy một đĩnh bạc đặt ở trên bàn. Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Đao đại thúc, người làm cái gì đó?"
Đao Thần nói: "Chúng ta là người giang hồ nay đây mai đó, trú tại khách sạn không chừng lúc nào sẽ cất bước ra đi, chủ quán làm ăn cũng không dễ dàng gì. Ta năm đó trong khi hành tẩu giang hồ chính là hành sự như vậy, vạn sự đều phải tính đến đường lui. Ta há là loại võ lâm vô lại ăn quịt ở chịu đó."
Nói rồi, lôi kéo Phương Kiếm Minh, thân hình lướt qua mái nhà, trên đầu một vầng minh nguyệt, chiếu sáng khắp mọi nơi. Đó thực không phải là thời điểm dành cho một dạ hành nhân đến và đi. Nhưng là một chút phiền toái đó hoàn toàn không làm cho Đao Thần bối rối. Đao Thần là loại nhân vật nào cơ chứ, hắn vừa triển khai khinh công, đã như một làn khói, từ giữa mái nhà nhảy lên phóng như bay. Một lát sau ra khỏi tiểu trấn, theo lối tắt hướng tới Tình Nhân Sơn Trang như một tia chớp quăng tới.
Đi tới bên ngoài tường viện của Tình Nhân Sơn Trang, chỉ thấy tường viện này cao tới ba trượng, người bình thường hoàn toàn không thể leo qua được. Lúc ban ngày chưa từng chú ý, bây giờ thấy như vậy làm cho Phương Kiếm Minh có chút lúng túng. Đao Thần thấp giọng cười nói: "Ngươi có lên được không?" Phương Kiếm Minh nói: "Để cho con thử một lần nhé." Đao Thần cười nói: "Yên tâm, có ta, ngươi nếu không lên được, ta ở phía sau ngươi sẽ kéo ngươi lên."
Phương Kiếm Minh nhìn nhìn đầu tường ở tít trên cao, dồn khí vào đan điền, hai cánh tay nhẹ nhàng giang ra, vận công vào hai bắp chân, hai bàn chân nhẹ điểm vào mặt đất, sử thức "Bạch Hạc Trùng Thiên", nhảy lên hai trượng năm, sáu. Mắt thấy hai tay không bám được đầu tường, đột nhiên phía sau có một đạo vô hình khí kình ôn hoà kéo hắn lên. Phương Kiếm Minh mượn thế vin lấy đầu tường, Đao Thần chẳng biết lúc nào đã đứng ở trên đầu tường. Hai người nhẹ nhàng phi thân nhảy xuống. Đao Thần từ trong bọc áo lấy ra hai cái khăn đen, một cái đưa cho Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh a a cười nhẹ, cảm thấy chơi thế này thật là vui, cũng học theo kiểu cách của Đao Thần, dùng cái khăn đen che khuôn mặt lại. Đao Thần nhìn đánh giá bốn phía, phất phất tay, chỉ vào bên trong một cái hành lang phía bên trái rồi lắc người phóng tới. Phương Kiếm Minh đi theo cũng đã tới bên trong hành lang.
Hết chương 35.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:49 PM.
Hai người đi vào hành lang, thuận theo hành lang đi một lúc. Kỳ quái chính là trong viện này rất yên lặng, hình như không có bóng dáng một người nào. Đao Thần và Phương Kiếm Minh trong lòng đều vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, tối thiểu cũng phải có hạ nhân gác đêm. Như thế nào mà một người cũng không thấy. Đao Thần cứ đi tới đi tới, đột nhiên kéo tay Phương Kiếm Minh, nói: "Phía trước có người, chúng ta cẩn thận một chút, đi theo ta." Nói xong, nhẹ nhàng đỡ lấy eo lưng Phương Kiếm Minh, mang theo hắn, như quỷ mị phiêu phiêu, cơ hồ chân không chấm đất, phi hành về phía trước.
Lúc đó đã làm cho Đao Thần phải sử dụng tới bản lĩnh chân thực. Dù sao thì lão gia này sáu mươi năm trước, khinh công đã đạt tới hoá cảnh, thiên hạ không có bao nhiêu người có thể so sánh được. Phương Kiếm Minh chỉ thấy cảnh vật bên cạnh lùi lại phía sau vùn vụt, hắn tựa như bay trong không trung, trong thời gian nháy mắt đã tới một nơi rừng núi giả được xây dựng bên trong viện.
Đao Thần phi thân vọt lên, cao cao lướt qua vài toà giả sơn, liếc mắt nhìn tứ phía, mang theo Phương Kiếm Minh hướng một toà giả sơn vừa cao vừa to lao tới. Đao Thần lăng không lật lại, cúi người nằm rạp xuống tại bên trên toà giả sơn, quay lại Phương Kiếm Minh ở bên cạnh truyền âm nói: "Tiểu tử, không được phát ra tiếng, có người đó."
Phương Kiếm Minh theo phương hướng ngón tay của Đao Thần chỉ chỉ nhìn tới, chỉ thấy dưới ánh trăng, cạnh một toà giả sơn, ở đó có đặt một vài cái ghế dài, trên mặt có phủ vải tơ mềm mại, xem ra là một loại đoạn vô cùng danh quý. Không tưởng được Tình Nhân Sơn Trang bọn chúng lại dùng loại đoạn tốt như vậy làm đệm ghế.
Lúc này đang có hai người ngồi ở trên ghế dài nói chuyện. Một người là nam tử. Nhìn hình dáng cũng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Vẻ ngoài đặc biệt tuấn lãng, mày dài mắt to, mũi cao tự nhiên. Chỉ là khóe mắt trong lúc đó đang đảo quanh, toát ra một loại khí chất kiêu ngạo và dâm dật. Nhìn kỹ một chút, liền có thể hiểu được người này không phải là một người đoan chính. Một vị khác lại là một nữ tử. Nữ tử đoan chính này đích thực là một mỹ phụ diễm sắc song tuyệt đương thời. Xem vẻ ngoài, nàng không quá ba mươi, hình như là tỷ tỷ của thanh niên kia. Lông mày nàng lá liễu, tự toát ra một loại phong tình. Thân hình nàng quyến rũ, giống như cành liễu nhỏ đang lả lướt đùa trong làn gió nhẹ hiu hiu.
Phương Kiếm Minh kiến diện phu nhân mỹ mạo này, ngây người ngẩn ngơ. Thấy hình như đã gặp qua người này ở đâu rồi, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra. Hắn cũng không phải vì vẻ đẹp của mỹ mạo phu nhân này làm cho mê mệt. Hắn tại trong mộng cảnh, đã từng nhìn thấy thanh xuân lục y tiên tử kia, song không có mê hoặc hắn. Chỉ là nhất lưu mỹ nữ bậc này, phụ nhân lại há có thể làm hắn động tâm.
Hơn nữa, hắn bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, dù biết rằng trong nhân thế nam nữ yêu nhau, chỉ là hiểu được mỹ phụ có thể tính là xinh đẹp này đáng tuổi a di hắn.
Tu vi của Đao Thần đến cảnh giới này, sớm xem như đã đoạn tuyệt với mĩ sắc nhân gian, Đao Thần đương nhiên không bị nàng quyến rũ. Chỉ nghe thấy thanh niên kia nhìn mỹ phụ, cười nói: "Cha, người như thế nào không trở về cùng ông ngoại ở cùng một chỗ, cùng dì Hai, dì Ba, dì Tư bọn họ xum họp một nơi, một người nơi này mà muốn vượt trội lên thì sẽ trở thành lạnh lùng và buồn tẻ."
Mỹ phụ nọ sắc mặt biến đổi nói: "Sĩ nhi, ngươi không nên theo ta kể ra mấy con hồ ly tinh đó, bọn họ đã mê hoặc ông ngoại ngươi, còn muốn làm hư hỏng ngươi. Ta không phải sớm nói qua với ngươi sao, bọn họ không phải là người tốt, ngươi không nghe ta nói à?"
Thanh niên vội vàng nói: "Mẹ, là muội muội bọn họ lôi kéo con đến nơi đó đùa nghịch, lúc đó con đã không nghe lời của mẹ. Mẹ, lần sau con sẽ không theo bọn họ tới đó nữa, làm một nhi tử thật tốt của mẹ."
Thiếu phụ nở một nụ cười, nhất thời ánh sáng rực rỡ bừng lên, nói: "Sĩ nhi, ngươi cùng muội muội chúng ta giao du đúng đạo lý, ta sẽ cho phép. Bọn họ chính là mẫu thân, tuy là người không tốt. Bọn họ cũng là những hài tử khổ mệnh, ngươi cần phải chiếu cố tốt cho bọn họ, có biết không?"
Thanh niên nhân nói: "Sĩ nhi biết rồi, mẹ, chờ con lên làm chủ nhân của sơn trang chúng ta, con nhất định phế trừ quy củ của sơn trang, để cho bọn đệ đệ muội muội có cuộc sống tự do hơn."
Mỹ phụ nghe xong, vội vàng đưa tay bưng miệng của nhi tử lại, oán giận nói: "Con à con, thật là dài người mà chưa lớn, loại chuyện này mà cũng dám nói ra miệng. Nếu để cho ngoại công ngươi nghe thấy, thì thật là kinh khủng."
Thanh niên cười nói: "Mẹ, người yên tâm đi, nơi này không ai đến đâu. Bọn họ biết mẹ thích ở một mình. Bọn hạ nhân cũng không dám khinh xuất mà tới đây đâu."
Mỹ phụ thở dài một hơi, nói: "Ta không biết ngươi ở bên ngoài làm sai chuyện gì. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên thương tổn đến người khác, con người đều có cha mẹ. Nếu người khác đụng chạm ngươi, ngươi nên nhường nhịn một chút, bời vì võ công của ngươi thật sự rất cao."
Thanh niên nhân nói: "Mẹ, lời này mẹ đã nói mấy trăm lần rồi, mẹ còn chưa tin nhi tử của mẹ sao?"
Mỹ phụ nói: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, bất quá tính cách ngươi với phụ thân ngươi giống nhau, đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu thành tánh. Ngươi lại là một mỹ nam tử, cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân chưa chồng coi trọng ngươi, ta lo lắng chính là sợ ngươi phụ một mảnh chân tâm của bọn họ."
Thanh niên nhân nói: "Mẹ, con ở bên ngoài là vì sơn trang làm việc, ở đó cũng không có phạm vào việc này, con còn là nhi tử của mẹ nữa. Bây giờ con còn không nghĩ đến việc đó."
Mỹ phụ nghe hắn nói xong, cũng chẳng biết là nên tin, hay là không nên tin. Lại nói tới việc khác, Đao Thần nghe thế, kéo Phương Kiếm Minh phi thân ra khỏi cái sân đó. Hai người một đường không trò chuyện, khi đi tới bên cạnh một cái hồ nước, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng múa hát và ồn ào vang lên. Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy xa xa hiện lên ánh sáng đèn, tiếng đàn, tiếng tiêu văng vẳng truyền tới. So với cái sân vừa rồi kia thật sự là hoàn toàn tương phản, một nơi cực kỳ tĩnh lặng, còn một nơi cũng là đặc biệt náo nhiệt.
Đao Thần đột nhiên kéo Phương Kiếm Minh nhảy lên một cái cây bên hồ. Trong chốc lát, đã thấy mười người lập thành một đội thanh y võ sỹ, bộ dạng cứng cỏi, lưng giắt bội đao đi qua dưới tàng cây. Phương Kiếm Minh thấy vậy, thầm nghĩ Đao đại thúc thật là lợi hại, từ rất xa đã nghe thấy có tiếng người đi tới.
Hai người cùng chờ cho bọn chúng đã đi xa, phi xuống khỏi lùm cây, dọc theo bờ hồ đi một lát, tịnh không gặp lại người nào. Cuối cùng đi vào trong một khoảng đất rào kín, khoảng đất này cũng không rộng lớn lắm. Cách bờ hồ năm trượng chính là một cái gác lớn, trong gác lúc đó rất là ồn ào huyên náo, bóng người cài vào nhau, tiếng chạm rượu, tiếng đoán quyền, tiếng tán tỉnh, mắng chửi, cười đùa, lại thêm tiếng đàn, tiêu hợp tấu, truyền vào trong tai Đao Thần, khiến Đao Thần nhăn mặt cau mày.
Đao Thần đánh giá tình huống và địa thế xung quanh một chút, thấy không có nơi nào có thể tiếp cận vào bên trong gác lớn thuận lợi, quay lại Phương Kiếm Minh nói: "Phương tiểu tử, chúng ta sẽ không tiến vào nữa, tránh bị người phát hiện. Bất quá chúng ta tìm một nơi kín đáo một chút, ta tự có cách làm cho ngươi được chứng kiến tình huống bên trong."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh theo. Ở trên bãi cỏ Đao Thần tìm thấy một khối nham thạch, trong khối nham thạch đó ở giữa có một cái đại động, có thể từ bên trong động bò lên trên được, ngẩng đầu có thể xem xét mọi nơi. Đao Thần và Phương Kiếm Minh hai người chui vào bên trong động, từ trong động thò đầu ra, có thể loáng thoáng thấy tình hình trong gác. Đao Thần tâm thần nhất động, con ngươi lập tức trở nên cực kỳ thâm thuý, hình như nơi đó là mặt biển rộng mênh mông, bất cứ thứ gì dung nạp đều có thể.
Đao Thần cả người phát ra một cỗ khí kình như có như không, đem hai người bao bọc lại. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, nhất thời tình hình trong gác thu hết vào trong mắt. Trong lòng ngấm ngầm cao hứng, đồng thời lại bị thần công của Đao Thần đại thúc làm cho âm thầm kinh hãi, tự nghĩ chẳng biết lúc nào chính mình có thể đạt tới cảnh giới này.
Chỉ thấy trong gác nọ sử dụng mấy ngàn cây gậy dài năm thước đặt nằm tạo thành một toà đài cao. Trên đài cao phủ đoạn hoa lệ, nhìn qua cũng thấy xứng với hai từ danh quý, không phải nhà đại phú đại quý tuyệt không thể có loại hàng này. Lúc này đang có mười sáu nữ tử trang điểm rực rỡ, ăn mặc hở hang, trong miệng vừa rên rỉ nhè nhẹ một ca khúc vừa duyên dáng múa. Bên cạnh ngồi tám tuyệt sắc nữ tử mặc y sam trắng trong suốt, trong tay cầm ống tiêu, hoặc là trước mặt bày một bộ ngọc cầm. Thổi tiêu đích thực thổi tiêu, gẩy đàn đích thực gẩy đàn, không khí ca múa thanh bình thực là chẳng có đâu bằng.
Tại phía sau không xa, trên đài cao lại có một cái đài cao, trên mặt có vài chục vị nam nữ, trò hề hoàn toàn lộ ra, một bên thì đang uống rượu một bên thì xem ca múa. Bên cạnh mỗi một nam nhân ít nhất có ba vị mỹ kiều nương bồi bạn.Ngồi ở trên cao nhất là một người cực kỳ kỳ quặc, bên cạnh thay vào đó là sáu vị nữ tử mĩ tuyệt nhân hoàn, một mình hắn ôm cả sáu mỹ nhân, so với đám người kia càng thêm lợi hại. Vốn từ xa xưa, có ba thê lục thiếp là chuyện quá bình thường, song hắn một người ôm sáu vị mỹ nữ tuyệt sắc, thật sự làm người bên ngoài ghen tỵ.
Một số điểm đặc trưng trong bộ dáng của hắn cùng với thanh niên vừa rồi có chút giống nhau, cực kỳ phong lưu anh tuấn, miệng cười tủm tỉm, phong độ mê người. Hơn nữa hắn còn là một trung niên nhân, có một vẻ thành thục trong thần thái. Chẳng biết có bao nhiêu hoài xuân nữ tử bị làm cho khuynh đảo, nở nụ cười mê người với hắn.
Ngồi đối diện với hắn là một người cực kỳ trái ngược với hoàn cảnh hiện tại. Ngươi nói hắn là ai? Hắn là một tên thái giám. Một người mặc trang phục công công trong nội cung chính là thái giám. Trong lòng hắn mặc dù không có mỹ nữ, nhưng mà hai người đứng rót rượu bên cạnh hắn lại là hai thanh lệ nha hoàn, vẻ ngoài thật là trắng trẻo sạch sẽ.
Mỹ nam tử kia thấy thái giám phía đối diện chỉ uống rượu hết ngụm này đến ngụm khác, nét mặt rất là bình tĩnh, không có một chút biểu hiện nào, cười nói: "Lưu công công, lần này ngươi khó nhọc mới tới được chỗ này của chúng ta, ta vì ngươi mà mở tiệc tẩy trần, chẳng lẽ Lưu công công còn có việc gì không vui sao?"
Lưu công công nọ vừa bắt đầu nói, suýt nữa làm Phương Kiếm Minh cười to ra tiếng. Chỉ nghe thanh âm hắn vừa the thé vừa nhỏ nhẹ. Bộ dạng hắn rõ ràng là một nam tử, chỉ vì bị cắt đi cái bảo bối dùng để nối dõi tông đường, vào cung làm thái giám, lại nói ra khẩu khí của một nữ nhân. Hắn nói: "Lớn nhỏ gì, chúng ta lần này tới đây là vâng lệnh Vương công công đến làm một đại sự. Mong các ngươi phối hợp tốt với chúng ta, cùng cẩn thận hành sự. Người Đông xưởng chúng ta không thể để ngoại nhân phát hiện được. Nếu không Vu đại nhân kia phong thanh nghe được, triệu tập quan binh, cho dù Đông xưởng chúng ta lợi hại, cũng không thể ra tay gây rắc rối cho hắn, mà cũng khó trị tội hắn được. Chỉ có thể nương theo các ngươi sử dụng thủ đoạn trong chốn võ lâm, ngầm đem hắn giết chết đi, trừ bỏ mối lo nghĩ trong lòng của Vương công công."
Đao Thần vừa nghe trong lòng chấn động, nói: "Người Đông xưởng như thế nào cũng tới. Bọn họ và Tình Nhân Sơn Trang quan hệ xem ra cũng không nông. Nghe khẩu khí của bọn chúng, bọn thái giám của Đông xưởng lần này là muốn giết người, diệt trừ người không cùng phe cánh. Chẳng biết Vu đại nhân này là ai, Vương công công nọ là ai?"
Hết chương 36.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:49 PM.
Lưu công công nọ nói xong, chỉ nghe mỹ nam tử đó cười nói: "Lưu công công, Vương đại công công đối với Sơn trang chúng ta chiếu cố mười phần chu đáo. Sự việc nhỏ đó, chúng ta có khả năng làm được. Bất quá, các ngươi cũng biết, bên người Vu đại nhân kia võ lâm cao thủ cũng rất là nhiều. Nếu muốn giết hắn cũng có điểm khó khăn. Nghe nói bên cạnh hắn có một người trẻ tuổi, đã theo hắn hơn mười năm. Hắn cũng không biết đã bị ám sát nhiều ít bao nhiêu lần rồi, nhưng cũng vì người này, mà rất nhiều người không có thành công. Chẳng hay Lưu công công có đem thân phận lai lịch của người này điều tra kỹ lưỡng chưa?"
Lưu công công uống một ngụm rượu, với giọng đàn bà nói: "Chúng ta đã bí mật điều tra qua. Kỳ quái chính là lai lịch người này, cho dù người Đông xưởng chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là hắn đến từ Thiên sơn, nhưng cũng không phải người của Thiên sơn kiếm phái. Thiên sơn lớn như vậy, chúng ta nhất thời không có năng lực điều tra toàn bộ nơi đó. Gia hoả này trong tay có một thanh kiếm, hắc hắc, thanh kiếm ấy thực sự có chút doạ người, quá là dài, cho đến nay còn chưa có người nào thấy hắn rút kiếm ra khỏi vỏ."
Mỹ nam tử " a " lên một tiếng, nói: "Nói như vậy, võ công người này có thể nói là sâu không lường được."
Lưu công công nói: "Không sai, nếu không lần này ta sẽ không đem theo nhiều người đến như vậy để đối phó hắn."
Thình lình nghe thấy một người trong sáu tuyệt sắc nữ tử ngồi bên cạnh mỹ nam tử, phong tình vạn chủng cười nói: "Lưu công công, người tuổi trẻ kia dù lợi hại, cũng không phải là đối thủ của cao thủ Đông xưởng các ngươi. Hơn nữa Tình Nhân Sơn Trang chúng ta đích xác là cao thủ, lần này Vu đại nhân nọ chết là cái chắc."
Lưu công công nọ nghe xong, cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta rất thích nghe loại lời nói này. Thử hỏi thiên hạ, có một người nào dám vượt trên người Đông xưởng chúng ta, Các ngươi không biết, trước đó vài ngày, nhân vì sự việc 'Trường sanh bình' của Ma giáo, võ lâm các môn các phái đại động can qua. Người Đông xưởng chúng ta vừa đến, bọn họ liền trốn lén đi khỏi, hắc hắc, đám người trong võ lâm đó tốt nhất rút ra được chút ít kinh ngiệm, nếu không Đông xưởng mượn bọn họ để khai đao."
Mỹ nam tử thanh âm ngạc nhiên hỏi: "Chẳng biết sự việc 'Trường sanh bình' này xảy ra như thế nào? Mong rằng công công nói ra, để cho ta được thêm phần kiến thức."
Lưu công công nói: "Cũng không có gì, chỉ bất quá là một tên trộm nhỏ trên giang hồ, chẳng biết từ đâu lấy được 'Trường sanh bình' của Ma giáo. Vốn muốn âm thầm bán cho người giang hồ, nhất thời khiến cho võ lâm các phái chú ý. Về sau lại bị Phó thống lĩnh cẩm y vệ Hà Phi Hà đại nhân chặn được. Một học trò của Vương đại công công, hắn là đệ tử của một trong Cửu đại môn phái Hoàng Sơn phái , vừa lúc ở nơi đó, hắn lấy 'Trường sanh bình' từ trong tay Hà Phi, dùng đệ tử Hoàng Sơn phái bảo vệ, tiến đến Kinh sư hiến bảo. Không ngờ trên đường gặp phải vài nhóm mông diện nhân ngăn chặn, những người này là người sáng suốt biết rằng chỉ là người trong Cửu đại môn phái, nên xảy ra một trận đánh lớn. Mắt thấy Hoàng sơn phái chống đỡ không được, nhân mã Đông xưởng chúng ta như thần binh giáng lâm, gió cuốn mây bay đem bọn họ chấn lui. Bây giờ 'Trường sanh bình' đã đến kinh sư, và đã lọt vào trong tay của Vương đại công công rồi."
Mỹ nam tử nghe xong, cười nói: "Lưu công công, người của các ngươi thật sự là lợi hại. Sau này để xem các võ lâm đại môn đại phái này còn dám cùng các ngươi đối nghịch nữa hay không." Nói xong cùng Lưu công công cười ha hả, hai người đều cùng uống cạn một chén rượu. Hai người vừa chuyện phiếm một vài chuyện tầm phào, vừa uống rượu, thưởng thức ca vũ, hài lòng với điệu nhạc ấy.
Đao Thần nghe thế, hiểu rằng nên kết thúc việc nghe lén, mà cũng nghe không ra được cái gì. Liền kéo Phương Kiếm Minh từ trong động lui ra.
Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, Hà Phi kia con đã thấy qua, người đã gặp hắn chưa?"
Đao Thần lắc đầu, nói: "Trong cẩm y vệ ta chỉ nghe nói qua Tư Mã Vô Phong, khi nào lại thêm một Hà Phi, nghĩ cũng đã đến lúc bọn trẻ nổi lên rồi. Phương tiểu tử, ngươi thay ta canh chừng nhé, ta đi xem xem nơi nào có của báu."
Nói xong buông tay Phương Kiếm Minh ra, dồn khí vào đan điền, hai mắt chớp một cái, con ngươi sau một thoáng trở nên cực kỳ thâm thuý. Hình như nơi đó là một mặt biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy. Đao Thần quát nhẹ một tiếng, phát ra một vòng khí kình, hướng bốn phương tám hướng chậm rãi bắn ra, các loại thanh âm thu hết vào trong hai tai của hắn.
Đao Thần lần này phát công thử dò xét, lập tức đem tình hình phương viên vài dặm nắm chắc một cách rõ ràng. Đao Thần đang trong lúc đem phạm vi dò xét mở rộng, một cỗ lực hấp dẫn không thể hiểu được hướng hắn phát ra tín hiệu. "Chao ôi....cái gì bảo bối, cư nhiên có thể làm lão phu hơi bị động tâm." Đao Thần hướng tới địa phương phát ra tín hiệu kia tìm kiếm, theo sự chỉ dẫn của luồng khí kình hắn theo hướng Tây bắc đi tới, cỗ lực hấp dẫn đó càng ngày càng cường liệt.
Đao Thần thấp giọng cười chửi: "Con mẹ nó, đây là cái quỷ gì vậy, thực sự so với Thiên Thiền Đao cũng rất có ma lực đó." Rồi lôi Phương Kiếm Minh, lắc mình một cái, như quỷ mỵ nhanh chóng phóng đi, khiến cho Phương Kiếm Minh mắt tròn mắt dẹt, không biết Đao đại thúc là loại tà ma gì. Đao Thần cơ hồ chân không chạm đất, một đường hướng Tây Bắc mà bay Theo đó cỗ lực hấp dẫn nọ cũng dần dần mạnh lên, nội gia chân khí của hắn cơ hồ không chịu khống chế muốn thoát thể xuất ra. Đao Thần cường lực đè nén, chế trụ luồng chân khí đang phù động, như một tia chớp đã tới trước một cái nhà lớn.
Đao Thần vội vàng vượt qua tường vây.
"Người nào? Dừng bước..."
Có người lớn tiếng quát. Hai bóng người cao gầy từ trong bóng tối nhanh như điện bắn ra, như truy hồn sát thủ của địa ngục, từ trên lưng rút ra lợi kiếm, hoá thành vài chục đạo kiếm quang hướng Đao Thần và Phương Kiếm Minh đâm tới. Đao Thần cười lạnh một tiếng quát: "Nằm xuống......" Song nhãn mở trừng, bất ngờ sử dụng nội gia chân khí, cách không phát xuất một đạo vô hình kình khí, phong trụ ma huyệt của hai người. Hai người kiếm còn chưa kịp xuất, đã 'bùng bùng' hai tiếng vang lên, ngã nằm xuống đất.
Đao Thần kéo Phương Kiếm Minh phi thân lướt qua tường vây.
"Không tốt....."
Đao Thần vừa nhìn thấy tình hình bên trong tường vây, đã lập tức xoay người lùi trở về. Hắn tại không trung cong người văng ngược ra, cư mhiên dưới tình hình đó hắn không có lực để mượn, thế nhưng cũng đã lùi về sau ba thước. Đúng lúc hắn mang theo Phương Kiếm Minh thối lui ra ngoài tường vây, một tiếng hừ lạnh truyền tới: "Đi vào ...." Một đạo kình khí âm lãnh mười phần khí phách đem hai người đẩy vào bên trong tường viện. Đao Thần đúng là vô công mà được trở lại, hay là bị bức tiến vào bên trong viện.
Phương Kiếm Minh kinh hô: "Đao đại thúc, chúng ta bị bẫy rồi, đây rõ ràng là một cái trận pháp đó." Đao Thần gật gật đầu, thận trọng xem xét mọi nơi, một cử động cũng không dám. Nguyên lai bọn họ lúc này chính đang ở tại bên trong một cái quảng trường mênh mông không bờ bến. Vô số binh khí đang nổi lập lờ giữa không trung. Mười tám ban võ khí không một chút khuyết tật. Vô số binh khí vòng quanh bọn họ xoay tròn, chỉ cần bọn họ cử động một chút là có hoạ sát thân.
Trận pháp này thật sự là quá kinh khủng. Đao Thần còn không có nghe nói qua về trận pháp này. Thiếu Lâm Tự có Thập Bát La Hán trận, Võ đang có Thất Tinh Kiếm trận, Cái Bang có Nhất Bách Linh Bát Đả Cẩu trận. Đao Thần tuy không có gặp qua, nhưng là cũng từng nghe nói tới. Nhưng mà hắn cho tới tận bây giờ cũng không có nghe nói qua về trận pháp trước mắt, cái trận mà trong đó lại có vô số binh khí.
Đao Thần nắm chặt tay, sợ rằng Phương Kiếm Minh chẳng biết tốt xấu, xông vào trong trận, khi đó sẽ rất khó xử lý. Đao Thần ngay bản thân cũng không thấy hai mắt của Phương Kiếm Minh đã trở nên mờ đi, trong một thoáng, có ánh sáng mầu đen trong con ngươi hoạt động.
Đao Thần truyền thanh nói: "Người nào bố trí trận pháp này, hãy ra đây gặp mặt."
Hắn vừa mới dứt lời, thanh âm âm lãnh kia nói: "Đó là ta, ông tổ "Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh trận" của Tình Nhân Sơn Trang. Lão quái vật, ngươi chờ chịu chết đi."
Đao Thần sắc mặt biến đổi, quát: "Ngươi là ai? Như thế nào lại biết 'Thiên Nam Địa Bắc Vô Âm công'?"
Người nọ hắc hắc cười nói: "Đó cũng đâu phải là cái gì độc môn công phu, lão phu tại sao lại không thể biết? Điều đó nói lên rằng võ công của lão phu tịnh không so sánh được với ngươi là sai lầm."
Nguyên lai 'Thiên Nam Địa Bắc Vô Âm công' này là công phu rất khó, chỉ võ lâm cao thủ đỉnh cao mới có thể sử dụng. Không có trên trăm năm công lực đừng mơ tưởng đạt được. Công phu này tịnh không phải là vô âm, mà là người nói chuyện sử xuất ra. Không quản hắn tại mười dặm bên ngoài, hay là gần trong gang tấc, bất luận kẻ nào đều không có khả năng tra xét vị trí của hắn ở đâu. Tựa như hắn tại bốn phương tám hướng cùng nói chuyện. Đao Thần còn muốn từ việc hắn phát thoại, tìm ra được mắt trận (yếu điểm) của trận pháp này. Ai biết được người ta sớm đã có phòng bị, Đao Thần đúng là dò không ra chỗ của đối phương, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Đao Thần là do tìm không ra phương hướng của hắn, không thể làm gì khác hơn đành từ bỏ ý định đó. Nhưng cỗ lực hấp dẫn nọ trước sau như một, tịnh không có yếu đi, nội gia chân lực của hắn vẫn ở thế yếu ớt phá thể xuất ra.
Đao Thần nói: "Ngươi rút cuộc là ai?"
Người nọ âm lãnh cười nói: "Ta....? hắc hắc ..... bọn họ đều kêu ta là ....lão ..... lão.....gia, nhớ kỹ, ta kêu là lão lão gia."
Hết chương 37.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:48 PM.
Đao Thần nói: "Ngươi là Lão lão gia, chính là cái tên định ra cái quy củ dắm thối của Sơn trang phải không?"
Người nọ cười nói: "Không sai, lão phu sống hơn một trăm tuổi, lại chỉ có một nhi tử, lão phu đương nhiên hy vọng nhi tử này của ta lấy nhiều vợ, làm cho Tây môn nhất tộc của ta phát dương quang đại. Ai biết được cái tên tiểu tử bất thành khí đó một hơi cưới mười tám bà vợ, mới sinh cho ta hai đứa cháu trai. Không ngờ được lại là đứa ngớ ngẩn. Thực ra cũng còn có một đống lớn cháu gái. Lão phu trong cơn giận dữ, đem danh tự thủa trước của Sơn trang cải thành 'Tình Nhân Sơn Trang', hy vọng các cháu gái này của ta tìm được cho ta một đứa cháu ngoại tốt."
Đao Thần nghe hắn nói xong, mới biết nguồn gốc của cái tên Tình Nhân Sơn Trang này. Đao Thần nói: "Cứ như ngươi nói như vậy, nữ tế ở rể của Tình Nhân Sơn Trang các ngươi đặc biệt nhiều. Bọn nam tử uống rượu đánh đàn ở ven hồ đều là con rể của Tình Nhân Sơn Trang các ngươi phải không?"
Người nọ nói: "Thông minh, thông minh. Lão gia hoả, ta biết tuổi của ngươi cũng đã cao, không thể tưởng được đầu óc vẫn còn linh hoạt như vậy. Đáng tiếc hôm nay lại chết tại nơi đây. Để ta hút khô nội lực của ngươi, đến lúc đó thiên hạ ai còn là đối thủ của lão phu...hắc hắc hắc."
Đao Thần vừa nghe, sắc mặt biến đổi, quát lên: "Lão quái vật, ngươi luyện tà môn công phu gì, yên nhiên muốn đem công lực của ta hút khô."
Người nọ nói: "Dù sao ngươi rồi sẽ chết, nói cho ngươi biết cũng chẳng hại gì. Ngươi chắc là đã nghe nói qua về Tứ Đại Tà Thư và Tứ Đại Thánh Thư phải không?"
Đao Thần nói: "Lão phu đương nhiên nghe nói qua."
Người nọ âm hiểm cười nói: "Lão phu luyện chính là một trong Tứ Đại Tà Thư 'Bạch Cốt Địa Ngục Lục'. Đến nay công lực của lão phu đã là thiên hạ đệ nhất hùng hậu. Ta lại nói cho ngươi biết một bí mật nữa. Ngươi có biết trong Sơn trang này của ta còn có bảo bối gì không?"
Đao Thần sắc mặt đại biến, kinh thanh hỏi: "Bảo bối gì?"
Người nọ nói: "Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự cũng ở nơi đây.....hắc hắc, mặc dù chỉ có một trong ba phần, nhưng là ta còn không có hiểu thấu được một phần năm. Như vậy nhiều năm nhờ vào bí kíp của Thiếu Lâm tự này, nếu không ta đã tẩu hoả nhập ma, bán thân bất toại rồi. Ngươi nói Tứ Đại Tà Thư này là ai cũng đều luyện được cả hay sao? Ngay cả lão phu là thiên chúng kỳ tài, nếu không có Tẩy Tuỷ Kinh bảo vệ, lão phu há có thể đưa 'Bạch Cốt Địa Ngục Lục' rốt cuộc đạt tới tầng thứ tám. Ta chính là cố ý dùng Tẩy Tuỷ Kinh để hấp dẫn ngươi đến đây. Thế nào, bây giờ ngươi chắc là đã biết cháu rể đó của ta nói là nửa thật nửa giả rồi phải không. Vì nếu không như thế, loại cao thủ như các ngươi lại như thế nào mà bất chấp tất cả nhất thiết phải đến xem xét."
Đao Thần nói: "Thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự quả thật là ở đây? Cái bảo bối đã hấp dẫn lão phu thật sự là Tẩy Tuỷ Kinh?"
Người nọ nói: "Lão phu không biết cái gì Thiếu Lâm Thất Tuyệt. Nhưng là trong tay lão phu đích xác có một quyển Tẩy Tuỷ Kinh, mặt trước viết năm chữ 'Thiếu Lâm Tự bí kíp'. Đó có thể chính là bảo bối của Thiếu Lâm Tự. Lão phu rất ít quan tâm đến việc trong chốn võ lâm. Thế nào, ngươi còn có chuyện gì muốn nói nữa không?"
Đao Thần đột nhiên ha ha cười, nói: "Lão quái vật, ngươi nghĩ rằng Đao Thần ta là loaị dễ đối phó vậy sao. Ngươi gạt ta tới đây, chẳng lẽ không phải là ta cố ý để ngươi lừa gạt. Bây giờ ta đã biết nơi đây xấu tốt như thế nào rồi, lão phu trước tiên đem trận này phá đi, sau đó sẽ lại đi tìm ngươi cũng không muộn."
Người nọ cười lạnh nói: "Lão gia hoả, lão phu để cho ngươi phá trận, xem ngươi lợi hại hay là 'Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận' của Tây Môn Nhất Tộc chúng ta lợi hại."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Đao Thần đã hét lớn một tiếng, Đại Khảm Đao từ bên hông cởi xuống, lăng không một đao, phát ra đao khí bài sơn đảo hải, đem binh khí trong vòng năm trượng trước người đánh bay ra. Nhưng những binh khí này cứng đầu một cách cổ quái, vừa bị đánh bay ra sau lại xoay tròn bay trở lại. Đao Thần vừa động chạm vào trận pháp, vô số binh khí nổi điên lên hướng Đao Thần và Phương Kiếm Minh đánh tới.
Đao Thần tay trái dắt theo Phương Kiếm Minh , tay phải cầm Đại Khảm Đao, uy phong lẫm lẫm xông loạn tứ phía bên trong trận. Hắn với đao trong tay thực sự lợi hại, những binh khí này còn chưa chạm tới thân đao, đã bị đao khí đánh bay ra. Đao Thần nghĩ lấy công kích mà đập tan hết tất cả binh khí, cũng là không thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đao Thần lại không phải là thần tiên, không thể không làm hắn chết vì mệt mỏi.
Đao Thần đánh nửa ngày, thuỷ chung không có nhìn thấy Phương Kiếm Minh có động tĩnh gì. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cố dứt ra nhìn một cái, suýt chút nữa tức đến hộc máu. Nguyên lai Phương Kiếm Minh không ngờ đang ngủ ngon giấc, hai mắt khép hờ, hít thở lên xuống nhịp nhàng, sắc mặt chẳng biết như thế nào lại lờ mờ lộ ra một cỗ hắc khí và sát khí.
Đao Thần sững sờ, thầm nghĩ: Tiểu tử này làm sao thế, chẳng lẽ là trúng độc sao? Nhìn vẻ ngoài không giống nha, sát khí của hắn như thế nào càng ngày càng dữ dội như vậy.
Đao Thần muốn nhất tâm đối phó 'Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận', không còn nhìn Phương Kiếm Minh nữa, Đại Khảm Đao vung lên, đem ba thanh lợi kiếm và năm cây đại đao đang bay đến trước người một thước đánh bay, phi thân nhảy lên không trung, vừa nhìn tứ phía. Hắn muốn tìm ra một nơi nào đó có thể thoát ra ngoài. Vừa mới nhìn, hắn đã thấy ở phương hướng Đông Nam tựa hồ có lối ra, lập tức múa đao liền kín khiến gió cũng không lọt, hướng Đông Nam phương tiến tới.
Cái người âm thầm che dấu ấy không có nói nữa, đại khái là đối với trận pháp của Tây Môn Nhất Tộc bọn họ rất có tín tâm, Đao Thần căn bản là không thể phá được. Hắn cũng vui vẻ đứng một bên quan sát. Đao Thần một cây Đại Khảm Đao, thực sự là có thế vạn người khôn địch, trong thời gian tích tắc đã vọt tới bên cạnh một cái tường vây ở phương hướng Đông Nam. Đao Thần quát to một tiếng, nhảy lên, thân hình bay vụt qua tường vây. Vậy mà khi vượt qua đầu tường, hai chân chạm đất, lại là trở về nguyên vị trí cũ. Đao Thần hướng thân đao đâm về phía trước, xem bức tường nọ tại nơi đó là thật không. Bất quá là trong trận có cái gì đó không thực. Đao Thần tức khí liên tục huy động chín đao, bổ ra ngoài tạo thành vùng đất trống chu vi đạt tới ba trượng, phi thân vọt lên, hướng Đông Nam phương hướng phóng đi, nói: "Lão phu không tin cứ thẳng hướng Đông Nam xông tới, lại không thể rời khỏi được. Trận này dù có lợi hai gấp đôi đi chăng nữa cũng phải có cái tận cùng nha."
Đao Thần đối với trận pháp không hiểu rõ lắm, cứ tưởng rằng hướng về một phương vọt tới, sớm muộn gì cũng giúp cho hắn phá vỡ được trận. Nên biết rằng trận pháp đều có một trận nhãn (mắt trận), ngươi nếu tìm không được trận nhãn, có chạy cả đời cùng đừng có mơ tưởng chạy ra khỏi, chỉ có thể tại một vài nơi vòng đi vòng lại. Đao Thần thẳng đường chạy như bay, cũng không biết đã bay vọt qua tường vây nhiều ít bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có xông ra được.
"Con mẹ nó! Trận pháp quỷ này là như thế nào đây, ta một đường này chí ít cũng đã bay vọt tới trên một trăm dặm, như thế nào lại không ra khỏi được. Năm đó lão phu bị một vài lão gia hoả Thiên Sơn sử dụng kiếm trận vây khốn, lão phu chỉ cần đem toàn thân công lực quán chú vào thân đao, bổ xuống vài cái đã đem kiếm trận đánh cho vỡ tan thành từng mảnh. Còn lão nhân này ẩn Đông náu Tây lão phu không dựa vào đâu được."
Hiểu biết của Đao Thần đối với trận pháp, đơn thuần là những điều nhận thức được khi đại chiến với Thiên Sơn Thất Lão vào vài chục năm trước. Hắn lúc ấy dựa vào nội lực thâm hậu, với cách đánh liều mạng, đao pháp điên cuồng, không bao nhiêu thời gian đã làm cho Thiên Sơn Thất Lão chịu thiệt thòi lớn dưới tay hắn, bị hắn đem Thiên Sơn kiếm trận phá vỡ. Kiếm trận đó của Thiên Sơn phái cùng Thất Tinh kiếm trận của Võ Đang nổi danh ngang nhau, há dễ dàng phá vỡ như vậy. Lúc đó Đao Thần vừa mới được Võ Lâm Bách Sự Thông xếp lên trên Thiên Bảng, lúc đó hắn cũng vừa sáu mươi tám tuổi. Bảy trưởng lão này của Thiên Sơn phái là sư đệ của Thiên Sơn Chưởng Môn Nhân, niên kỷ so với Đao Thần chỉ hơn vài tuổi. Đao Thần dùng một địch bảy, phá kiếm trận, khiến đệ tử Thiên Sơn phái mất hết thể diện. Sau đó chính Chưởng môn Chung Tử Đan của Thiên Sơn phái đuổi theo ra ngoài, cùng Đao Thần một đối một. Đao Thần biết rằng có cùng Chung Tử Đan đánh nhau tới hơn một ngàn chiêu, cũng không hẳn có khả năng thắng được hắn. Không thể làm gì khác hơn là bỏ chạy. Chung Tử Đan đó là người trên Thiên Bảng, hơn nữa tên còn được xếp ở vị trí thứ ba, trên cả Đao Thần. Tuy nhiên võ công hai người cũng chỉ kẻ nửa cân người tám lạng. Nhưng Đao Thần cũng là có chút cần phải học hỏi hắn. Vì thế mà ngày nọ, khi Cừu Phong kia nhắc đến hắn năm đó một mình xông lên Thiên Sơn phái, Đao Thần nói đó là hắn "lúc tuổi trẻ đã có những hành động càn rỡ". Hắn lúc ấy đã sắp bảy mươi, còn nhỏ cái nỗi gì. Chỉ bất quá thanh minh bản thân lúc ấy có chút tự đại thôi.
Đao Thần phá không được "Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận" của Tình Nhân Sơn Trang này, lực hấp dẫn của Tẩy Tuỷ Kinh kia lại chưa từng yếu bớt, khiến cho chân khí của hắn chạy loạn khắp nơi, uy lực mặc dù cường đại, nhưng là một chút tác dụng cũng không có. Hắn tại bên trong Thương Long Cốc mất đi ba tầng nội lực, đối với hắn mà nói là một yếu hại trí mạng. Nếu không hắn hôm nay có thể sử xuất "Khuynh Thành Nhất Đao", có lẽ còn có thể đem trận này phá vỡ. Hắn bây giờ nếu miễn cưỡng sử xuất 'Khuynh Thành Nhất Đao', không thể nói trước được là có kết quả hay không, ngược lại hắn sẽ chết tại bên trong trận là cái chắc.
Đao Thần đúng lúc gấp rút
lại hết cách, đột nhiên Phương Kiếm Minh ở trong tay cử động, bất ngờ từ trong tay hắn trơn tuột phóng ra. Đao Thần cư nhiên không thể nắm giữ được hắn. Phương Kiếm Minh quay đầu lại, hai mắt hắc quang chợt loé, dùng một loại thanh âm cực kỳ lạnh lẽo nói: "Ngươi lui ra, để ta tới phá trận."
Khẩu khí nói chuyện của Phương Kiếm Minh, không phải chính là thanh âm nọ, cái thanh âm mà khi trước ở bên trong Thương Long Cốc , lúc mới gặp Thiên Thiền Đao, cùng Thiên Thiền Đao nói mấy câu khó hiểu đó sao? Đao Thần thấy vẻ mặt hắn có điểm si ngốc, lại có chút lạnh lùng, trong lòng thấy lạ kỳ. Lại thấy Phương Kiếm Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn phía sau, xoay tay lại chỉ một chưởng, tạo ra một vùng đất trống dài đến hai mươi trượng, làm Đao Thần cả kinh hai mắt trợn tròn, còn tưởng rằng mình đang nằm trong mộng.
Phương Kiếm Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đao Thần, trong hai mắt hắc quang bạo xạ, chậm rãi cử Thiên Thiền Đao lên. Động tác của hắn mặc dù thong thả, nhưng Đao Thần lại biết rằng trong cử động đó của Phương Kiếm Minh, hàm chứa một lực lượng kinh thiên động địa. Cho dù Thiên Bảng bài danh đệ nhất Độc Cô Động Thiên phục sinh, cũng không có lợi hại như vậy. Bởi vì Phương Kiếm Minh đã biến đổi thành một người khác, trong tay hắn lại là Thiên Thiền Đao.
"Chao ôi.... tiểu tử này có chuyện gì vậy?"
Người kia rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
Phương Kiếm Minh cười lạnh nói: "Ngươi cuối cùng cũng đã khai khẩu, nếu không ta còn không dễ phá trận." Nói xong, phi thân bay lên, một đường hướng chính Bắc phương lao tới. Thiên Thiền Đao không có ra khỏi vỏ, nhưng đã mang theo một cỗ lực lượng huỷ thiên diệt địa làm cho cái trận pháp đang còn nguyên vẹn đó bắt đầu chấn động.
"Không tốt, trúng kế rồi...." Người kia thất thanh kêu lên. Phương Kiếm Minh một đao phi xuất, chỉ một đao, hắn đã biết phương vị của người nọ, một đao đã đem trận pháp phá vỡ, binh khí vô số đã không còn, cái sân rộng cũng không thấy nữa. Hai người bọn họ đã tới bên trong một cái phòng xa lạ, phòng cũng rất rộng rãi, không có bao nhiêu đồ đạc, tại cuối phòng có một cái giường lớn, trên giường lúc này ở giữa có một người nằm nghiêng, đưa lưng về phía bọn họ.
Hết chương 38.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:47 PM.
Người nọ đưa lưng về phía hai người, Đao Thần tự nhiên là không thấy rõ diện mạo của hắn. Bọn họ một già một trẻ, một cao một thấp đứng cách người kia ngoài hai mươi trượng. Phương Kiếm Minh vẫn còn lạnh như băng, bộ dáng xứng là thiên hạ độc tôn. Đao Thần nhìn thấy, vừa lo vừa buồn cười, không biết tiểu gia hoả này có chuyện gì xảy ra.
Phương Kiếm Minh với thân hình nho nhỏ từng bước từng bước hướng người nọ đến gần, nói: "Tẩy Tuỷ Kinh giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng."
"Hắc hắc hắc...." Một tiếng cười âm hiểm cất lên, người nọ chậm rãi xoay người lại. Đao Thần thấy diện mạo người này, trong lòng chấn động. Nguyên lai Lão lão gia này là một hạc phát đồng nhan (Tóc bạc trắng nhưng có khuôn mặt trẻ thơ-ND). Da thịt trên mặt mềm mại như trẻ con, so với da thịt của Phương Kiếm Minh còn muốn trắng hơn, là một loại trắng biến thái, không giống với cái trắng của người bình thường. Một đôi con mắt nhỏ dài vừa he hé mở, bạch quang ẩn hiện, nhìn Phương Kiếm Minh giọng cười cợt nói: "Tiểu tử, ngươi từ đâu đã học được Tá Thi Hoàn Hồn Công, cái đó không phải là bí mật bất truyền của Giang Tây Cản Thi Nhân đấy chứ?"
Phương Kiếm Minh cười lạnh nói: "Cái gì Tá Thi Hoàn Hồn, ngươi đúng là mắt bị mù."
Người nọ nói: "Oh, nguyên lai là ta nhìn lầm mất rồi. Ngươi muốn Tẩy Tuỷ Kinh phải không?"
Phương Kiếm Minh nói: "Nói lời bỏ đi. Ngươi muốn ta tự thân động thủ ư?"
Người nọ rốt cuộc lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, nói: "Tiểu tử, ngươi biết Tẩy Tuỷ Kinh ở nơi nào không?"
Phương Kiếm Minh với âm thanh lạnh lùng nói: "Chẳng phải là đang ở trên người ngươi sao."
Điều đó đã làm cho Đao Thần choáng váng. Đao Thần chính mình cũng vừa tiến theo vào cái phòng lớn này, cũng cảm thấy cỗ lực hấp dẫn ấy ở đâu đó gần đây. Nhưng mà lại không biết nó ở nơi nào, chỉ biết là lão quái vật trước mặt sử dụng nhãn pháp để che lấp. Phương Kiếm Minh một câu đã bóc trần mấu chốt trong đó. Đao Thần lúc này mới giật mình đại ngộ, thử nghĩ Tẩy Tuỷ Kinh đó là vật quý giá bậc nào, người này không đem nó bỏ ở trên người, còn có thể bỏ ở đâu. Để ở trên người hắn, chẳng phải là nơi an toàn nhất sao. Nguyên nhân chính là vì Đao Thần gặp loại lão gia hoả này mà hồ tư loạn tưởng, thần trí bị mê trụ, vạn vạn lần không thể tưởng được Tẩy Tuỷ Kinh lại đặt ở trên người hắn. Đao Thần còn thật thà nghĩ rằng trong phòng này có mật thất.
Người nọ hắc hắc cười âm hiểm một tiếng, nói: " Tốt lắm! tốt lắm! Ta mặc dù nhìn không ra tu vi của ngươi tới cùng là cao bao nhiêu. Nhưng là từ việc ngươi có khả năng phá 'Thập Bát Binh Khí Đoạt Mệnh Trận' và một câu nói đã vạch rõ Tẩy Tuỷ Kinh là ở trên người ta, ta biết ngươi là một kình địch của lão phu. Còn như cái người kêu là cái gì Đao Thần, hắc hắc, nếu hắn lúc trước không có tổn thất nội công, có thể cùng lão phu đánh một trận. Nhưng mà bây giờ lại không phải là đối thủ của lão phu."
Đao Thần ha ha cười, nói: "Không sai, bây giờ lão phu đích xác không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà lão phu cũng rất kiêu hãnh, bởi vì võ công của lão phu tất cả đều là do lão phu một mình lĩnh ngộ được. Ngươi nhờ có Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự, còn luyện 'Bạch Cốt Địa Ngục Lục' một trong Tứ Đại Tà Thư, có nhiều đồ tốt như vậy, ngươi mới có thể có thành tựu này. Nếu không, lão phu chỉ tuỳ tiện nhấc một cánh tay là có thể đem ngươi đánh ngã lăn ra đất."
Lời này vừa được nói xong, người nọ giương gương mặt trẻ thơ đang biến đổi liên tục lên, chẳng biết tận đáy lòng suy nghĩ cái gì. Đao Thần nói lời đó
thật sự là quá hợp cảnh. Đao Thần khởi đầu lúc bái sư, là một người dốt nhất trong hàng đệ tử của Sư phụ. Sư phụ thiếu chút nữa đã đuổi hắn đi, hắn cũng không chán nản. Các sư huynh sư đệ luyện mười lượt, hắn luyện tới trăm lượt, ngàn lượt, cho đến khi đem mỗi một chiêu luyện thuần thục. Có thể nói Đao Thần hôm nay có thể có thành tựu này, cũng tại vì hắn đã chăm chỉ khổ luyện. Về sau hắn mới từ trong đám sư huynh đệ vượt trội lên, trở thành cao thủ tối lợi hại của sư môn.
Kỳ thật trên đời có rất nhiều người không làm theo cách này. Thế nhân đều thích đi theo đường tắt, tưởng rằng trên đời có bảo vật đang chờ bản thân mình, chính mình không cần chăm chỉ luyện công. Bảo vật nọ há người nào cũng có khả năng có được. Chỉ có dựa vào sự chăm học khổ luyện của chính mình, luyện ra được công phu mới là công phu thành tựu nhất trên đời này. Không ai nói người như thế là ngốc bản, ngược lại càng nhiều người bội phục loại tinh thần đó. Không có loại tinh thần đó, chưa nói đến lịch sử, ngay cả con người cũng sẽ không phát triển tốt được.
Người nọ nghe xong lời này, trên mặt nắng mưa bất định, đột nhiên cười lạnh nói: "Tục ngữ có nói 'Thắng làm vua, thua làm giặc'. Hiện tại ngươi đã không phải là đối thủ của ta, còn ở nơi này cuồng ngạo cái gì?"
Phương Kiếm Minh bỗng dưng nở nụ cười tiến lên, nói: "Hảo, ta tới lĩnh hội công phu của ngươi."
Nói xong, chậm rãi nâng Thiên Thiền đao lên, thân đao vẫn chưa ra khỏi vỏ. Ngoại trừ Đao Thần, đến nay còn chưa có ai nhìn thấy thân của Thiên Thiền Đao. Thiên Thiền Đao bay lên nửa thước, người nọ bắt đầu đứng lên, sắc mặt ngưng trọng. Thiên Thiền Đao lại bay lên nửa thước nữa, người nọ đã là hư ảnh nhoáng lên, tiến lên phía trước một trượng. Rốt cục Thiên Thiền Đao bị Phương Kiếm Minh giơ lên tới đỉnh đầu, người nọ cũng đã đến trước người Phương Kiếm Minh một trượng. Đao Thần vẫn đứng tại năm trượng bên ngoài nhìn tới. Đao Thần biết rằng giờ đây Phương Kiếm Minh đã bị một tuyệt đại cao thủ chiếm hữu thân thể. Mặc dù không rõ ràng lắm nguyên nhân bên trong, nhưng mà người nọ ở trước mặt tuyệt sẽ không gặp may mắn.
Người nọ động tác cũng là chậm rãi, thân hình cúi xuống, một cánh tay khô nhỏ trắng mềm vươn ra, hai mắt chớp động, đạo đạo bạch quang phóng qua con ngươi, lòng bàn tay hắn xuất hiện một bộ bạch cốt. Bạch cốt như là do một hoạ sư cảm hứng mà vẽ ra. Bạch cốt quá kích động như muốn bay lên. Người nọ cất giọng âm u nói: "Cho ngươi nếm mùi lợi hại của Bạch Cốt Địa Ngục Lục của lão phu, để tiểu tử ngươi biết một trong Tứ Đại Tà Thư là cái gì."
Phương Kiếm Minh đột nhiên thấp lùn xuống một thước, tiếp theo lại một thước nữa, chỉ chốc lát đã bị công phu Bạch Cốt Địa Ngục Lục của người nọ không khoan nhượng chấn xuống dưới đất, chỉ lát nữa sẽ bị chôn hoàn toàn trong đất. Đao Thần nhìn thấy, trong lòng có chút bối rối, nghĩ: Tiểu tử này như thế nào còn không phát động.
Đột nhiên chân tóc dài hai thốn trên đầu Phương Kiếm Minh như rễ cây dựng đứng lên, Thiên Thiền Đao đang giơ lên trong không trung mang theo câu nói của hắn: "Thiên Thiền Đao, hơn một trăm năm mươi năm, ta rốt cuộc lại có thể cùng ngươi đại chiến tà ma dị đạo." Trong nháy mắt đã xuất ra khỏi vỏ.
Đao quang rạch không mà vượt qua, vô số Thiền nhân tại không trung vùn vụt bay múa. Đao Thần nhìn thấy, thở dài ra tiếng, thầm nghĩ: Nguyên lai lúc này mới là bản lĩnh chân thật của Thiên Thiền Đao. Trước kia nó bất quá chỉ là đùa giỡn ta thôi. Phương Kiếm Minh phá đất mà ra, Thiền nhân đầy trời bay múa hướng người nọ quấn lấy. Người nọ sắc mặt đại biến, lùi - lùi - lùi, toàn là lùi. Công phu Bạch Cốt Địa Ngục Lục của hắn, phát xuất một đạo bạch cốt ảnh tử cư nhiên chống cự không được công kích của đối phương. Người nọ lại tăng thêm một tay nữa, hai tay trước thân, hai hàng bạch cốt ảnh tử chặt chẽ chống cự lại sự vây quấn của Thiền nhân.
"Mẹ nó, đây là loại ma đao gì, như thế nào mà Bạch Cốt Địa Ngục Lục của ta không thể địch lại nó, chẳng lẽ Tứ Đại Tà Thư này lại dễ dàng đối phó vậy sao."
Hắn đâu có biết, cùng hắn đối địch chính là Sát Thần, nổi danh trong chốn giang hồ hơn một trăm năm mươi năm trước. Hơn nữa uy lực của Thiên Thiền Đao, trừ phi hắn đưa Bạch Cốt Địa Ngục Lục luyện đến tối cao cảnh giới - tầng thứ mười, đồng thời tu hành nửa cuốn Thiếu Lâm Tự Tẩy Tuỷ Kinh, mới có thể là đối thủ. Bây giờ hắn đâu có khả năng đánh thắng được đối phương.
"Đưa Tẩy Tuỷ Kinh ra đây, nếu không lão phu giết chết ngươi." Phương Kiếm Minh quát lên.
Người nọ trên mặt toát mồ hôi hột, dáng mặt trẻ thơ nhất thời đại biến, xuất hiện vẻ nhăn nhó khổ sở. Chỉ nghe thấy hắn với giọng sợ hãi nói: "Các hạ, xin hãy thu đao, Tẩy Tuỷ Kinh ta giao cho ngươi."
Phương Kiếm Minh rung động cánh tay, Thiên Thiền Đao đã như tia chớp nhập vỏ, động tác nhanh đến cực điểm, Thiền nhân đang bay múa đầy trời biến mất không còn thấy nữa. Người nọ khắp người phát ra một tầng mồ hôi lạnh, biết rằng Bạch Cốt Địa Ngục Lục của hắn luyện mười năm đã vô ích. Một đao ấy của Phương Kiếm Minh uy lực quá lớn, chỉ hạ một cái đã đem công phu của hắn phá đi không ít.
Người nọ thấy Phương Kiếm Minh một đôi mục quang lạnh lùng trừng trừng nhìn mình, những tia hắc quang trong con ngươi chớp động, trong lòng vừa kinh vừa sợ, không còn sự lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng từ trong áo xuất ra một quyển, giấy thuộc niên đại rất xa xưa, đưa cho Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh tiếp nhận lấy, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thân thể vang lên tiếng răng rắc, Tẩy Tuỷ Kinh trong tay nhân đó mở ra, hướng Đao Thần ném tới. Phương Kiếm Minh ôm chặt lấy đầu, lớn tiếng kêu lên: "Đau đầu quá, đau đầu quá...." thanh âm đã khôi phục như trước.
Đao Thần chộp một cái đã cầm được Tẩy Tuỷ Kinh. Người nọ thấy Phương Kiếm Minh đã khôi phục như thường, một chưởng phi xuất, tàn nhẫn ấn lên trên ngực Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh há mồm phun ra một bụm tiên huyết lớn, bay ra ngoài. Đao Thần kêu thảm một tiếng "Phương tiểu tử" phi thân ôm lấy, cũng không quay đầu lại tung chân bỏ chạy.
"Thế nào, còn muốn chạy ư?"
Người nọ từ phía sau đuổi tới, một chưởng đánh ra, Đao Thần cứng rắn nhận một kích, nháy mắt đã đánh vỡ cửa phòng, phi ra bên ngoài. Chỉ thấy bên ngoài sớm đã đứng vài chục người, nam nữ đều có. Cừu Phong của cái Cừu gia kia, cũng oai vệ đứng ở trong đó, còn có Mỹ nam tử, Lưu công công đều ở bên trong.
Đao Thần ha ha cươi to một tiếng, quán thông lực vào Đại Khảm Đao, nói: "Ngăn cản ta là chết....."
Một đao sét đánh chém xuống, một cỗ đao khí bài sơn đảo hải thập phần khí phách ầm ầm xuất ra. Chúng nhân nhìn thấy, không trừ một ai đều đại kinh thất sắc, rối rít tránh né không ngừng. Khí thế một đao mà Đao Thần phách xuất ra, tường vây phía trước, hoa cỏ, nham thạch, không trừ một cái gì, đều tan thành tro bụi. Đao Thần vác Phương Kiếm Minh, cùng với Đại Khảm Đao bổ ra tới đường lớn, triển khai tuyệt đỉnh khinh công, phóng đi như bay.
Người kia hình như không dám lộ diện, tịnh không có ra ngoài. Tại trong phòng xa xa truyền thanh nói: "Hai người các ngươi hãy chờ đấy, lão phu quyết sẽ không tha các ngươi đâu. Giết...." trên thực tế đã sử dụng ý niệm bức ra một cỗ kình khí, trong chớp mắt đã đuổi tới phía sau Đao Thần. Đao Thần không dám dừng lại, lại cứng rắn chịu một kích nữa. Đao Thần liên tiếp chịu công kích hai lần, thần trí đã không còn tỉnh táo, ra khỏi Tình Nhân Sơn Trang, vội vàng chẳng cần phân biệt cứ có đường là chạy nhanh tới, một hồi là rừng cây, một hồi lại là sơn cốc, cũng chẳng biết muốn chạy tới nơi nào.
Hết chương 39.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:46 PM.