Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 5: Đột Phá
- Có sao đâu, ngon thật mà
Hắc Yên không thèm để ý tới bộ dạng của Phương Nhi và Kiếm Tâm, cứ vô tư an uống, thỉnh thoảng lại tít mắt tấm tắc khen ngon.
"Chủ nhân.....người dám ăn thịt ma thú thật hả ?"
"Có sao đâu ? Ta thấy rất ngon ? Ngươi chưa từng ăn qua sao ?"
"Chủ nhân....ngài thật.....#$%(*@%."
"Ăn thịt ma thú, có hại gì hay sao ?"
"Không phải hại, mà là chết người....ma thú, vốn do thiên địa sinh ra, thân thể đầy linh khí, hơn nữa còn có rất nhiều chất độc. Người bình thường ăn vào, nếu không bị độc chết, cũng bị nổ tung kinh mạch mà chết do hấp thụ không nổi lượng linh khí tinh khiết đó"
"Ta và Hắc Yến vừa ăn qua, không có gì khác thường cả, ngươi có nhầm lẫn không Tiểu Kim ?"
"....., chủ nhân, đưa một miếng thịt trong tay ngài vào Vô Thần Đỉnh, ta muốn xem một chút..."
.....
"Chủ nhân, thật kỳ lạ, miếng thịt này.....hoàn toàn không có chất độc, hơn nữa linh khí lại bị biến dị, vô cùng ôn hòa, mặc dù năng lượng tiềm ẩn vẫn rất lớn nhưng lại rất dễ hấp thụ......"
"Chủ nhân, lấy thêm một miếng thịt nữa, miếng thịt mà chủ nhân chưa chế biến gì"
Phương Ngạo Thiên cảm thấy rất tò mò, hắn liến bước tới mấy bước, nhặt một miếng thịt trên mặt đất cho Tiểu Kim.
Sau khi Phương Ngạo Thiên đưa miếng thịt vào, Tiểu Kim quan sát kỹ lưỡng rồi thử một hồi, sau đó nó mừng rỡ nói.
"Chủ nhân, không phải thịt ma thú không có độc, mà tất cả là do Vô Thần Đỉnh, chính bảo bối thần kỳ này của ngài là căn nguyên mọi thứ. Thật không ngờ, năng lượng của Vô Thần Đỉnh lại có khả năng thanh tẩy toàn bộ độc chất, thậm chí có thể áp chế cả năng lượng trong thịt ma thú khiến người ăn vào không bị ảnh hưởng, còn có thể hấp thu năng lượng từ thịt, nếu ăn hàng ngày, tốc độ tu luyện sẽ vô cùng khủng khiếp, trong chiến đấu còn có thể dùng thức ăn này để bổ xung ma lực tức thời, quả thực vô cùng kỳ diệu"
"Tu luyện mãnh tiến ? Bổ xung ma lực tức thời ?"
"Có điều, chủ nhân phải nhớ rằng, ma thú cũng có nhiều loại, với ma thú cấp 8, theo ta chỉ có thể tăng cường tốc độ tu luyện lên khoảng hai mươi phần trăm, mỗi lần sử dụng cũng chỉ có thể tăng tốc độ hồi phục ma lực hai mươi phần trăm ma lực"
"20% ?"
"Ha ha ha, 20% là quá tốt, hồi phục chưa đủ ta ăn tiếp, ăn đến khi đủ thì thôi, chẳng phải rất nhiều thịt ma thú sao ? Nếu cần, đi giết thêm một đám.....ha ha ha...."
Phương Ngạo Thiên cười lớn
Lần này thực phát tài lớn rồi, chỉ cần....nướng qua chút thịt, không ngờ lại có được linh đan diệu dược như vậy, đây sẽ là trợ lực vô cùng lớn cho kế hoạch của ta sau này....
Hắc Yến đang nhai miếng thịt, chợt thấy Phương Ngạo Thiên cười đầy gian trá, nàng lém lỉnh tới gần hắn, rồi đột nhiên hỏi:
- Đại ca, đại ca sao vậy, sao không ăn ?
Phương Ngạo Thiên lúc này mới giật mình, nhìn Hắc Yến cười cười, rồi vẫy tay gọi Phương Nhi cùng Kiếm Tâm.
- Hai người lại đây, ăn đi, không sao đâu, thậm chí còn rất tốt nữa....từ nay, chúng ta sẽ không phải lo sợ bị kiệt sức khi chiến đấu nữa.
Kiếm Tâm bán tín bán nghi cầm miếng thịt thơm phức trên tay, chần chừ chưa dám ăn.
Còn Phương Nhi, đối với nàng, Phương Ngạo Thiên nói đúng, tức là đúng, nàng không chút suy nghĩ, đưa lên miệng cắn một miếng, rất nhanh, nàng cũng như Hắc Yến, trầm trồ khen ngợi món thịt nướng của Phương Ngạo Thiên.
Kiếm Tâm thấy vậy, sau một hồi do dự cũng ăn.
Đợi mọi người ăn no, Phương Ngạo Thiên mới chậm rãi nói sơ qua cho mọi người về tồn tại của Vô Thần Đỉnh, giải thích lí do tại sao mọi người có thể ăn thịt ma thú mà không sợ bị ảnh hưởng.
Nghe xong, ba người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Nhất là Kiếm Tâm, hắn càng lúc càng bội phục thanh niên trước mắt, hắn không những tu vi cao cường, ma sủng cường hãn, lại có vô số bảo vật kỳ lạ.......cả tay nghề.....nướng thịt kia nữa....
Càng nghĩ, Kiếm Tâm càng cảm thấy tò mò về lai lịch của Phương Ngạo Thiên, hắn cũng đã tìm cách dò hỏi nhiều lần, nhưng kết cục vẫn chỉ là một câu: "Không biết"
Mặc dù thân thế của Phương Ngạo Thiên rất bí ẩn, nhưng qua một thời gian làm đồng đội của hắn, Kiếm Tâm chợt nhận ra rằng, hắn rất tin tưởng Phương Ngạo Thiên, không chỉ bởi hắn có thực lực, có ma sủng, mà còn vì tinh thần xả thân vì đồng đội của hắn.
Trong trận đồ sát vừa rồi, không ít lần Phương Ngạo Thiên ra tay cứu hắn khỏi tập kích của ma thú, có vài lần vì cứu hắn, Phương Ngạo Thiên suýt rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng chưa lần nào hắn thấy Phương Ngạo Thiên có chút do dự, chưa lần nào nhíu mày.
Có được bằng hữu như vậy, còn muốn gì nữa ?
- Ăn xong rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi, tu luyện tại chỗ hai ngày, ta sẽ cùng Cửu Vỹ Hỏa Hồ đi thu gom thịt ma thú, mọi người hãy tận dụng thời gian tu luyện.
Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm đồng loạt gật đầu.
Sau khi an bài mọi việc, Phương Ngạo Thiên huýt gió, gọi Cửu Vỹ Hỏa Hồ tới bên cạnh, một người, một cáo lao vút ra ngoài, bắt đầu thu nhặt thịt ma thú.
Trong Khốn Thần Trận, Hắc Yến, Phương Nhi, Kiếm Tâm cũng tranh thủ thời gian, tĩnh tâm tu luyện, nghiên cứu Quỷ Kiếm Đoạt Hồn. Với sự hỗ trợ từ linh khí trong thịt ma thú, ba người tu luyện tiến triển cực nhanh, ma lực như một cơn lũ, chỉ cần thoáng động là có thể điều khiển dễ dàng, những kinh mạch chưa thông cũng dần khai mở, thêm vào tăng phúc của đệ bát tầng Quỷ Môn Quan, có thể nói tốc độ tu luyện vô hình chung đã tăng lên gấp mười lần.
Phương Ngạo Thiên cùng Cửu Vỹ Hỏa Hồ rất nhanh thu nhặt toàn bộ thịt của Ngưu Ma Vương, nhìn lại Khốn Thần Trận, thấy mọi người đang tĩnh tâm tu luyện, hắn liền ra hiệu cho Hỏa Hồ, một người một cáo như hai bóng đen lao vút về phía trước.
- Cũng nên "tham quan" nơi đây một chút
Phương Ngạo Thiên chọn một ngọn đồi khá cao rồi ngồi xuống, bắt đầu huy động tinh thần lực dò xét khắp nơi.
Tinh thần lực thần cấp nhanh chóng tỏa rộng, toàn bộ cảnh tượng Quỷ Môn Quan tầng tám trong chu vi trăm dặm tất cả đều lọt vào mắt Phương Ngạo Thiên, hắn nhận ra rằng, ma thú ở đây mặc dù rất đông nhưng mơ hồ đều trấn giữ một khu vực nhất định, tạo thành từng lớp từng lớp, càng về phía đông, ma thú càng mạnh.
Trong lúc quan sát, Phương Ngạo Thiên phát hiện ra rằng, có một điểm đặc biệt, chính là cứ hai tầng ma thú lại có một cột đá kỳ lạ, phía trên có khảm một hạt châu đen bóng, xung quanh phạm vi hạt châu khoảng năm dặm, không một ma thú nào dám bén mảng lại gần.
Hắn đã thử dùng tinh thần lực dò xét hạt hắc châu, nhưng không có kết quả, mỗi lần tinh thần lực định thẩm thấu vào hạt châu thì lại bị một lực lượng kì lạ đẩy bật ra ngoài, sau vài lần thử nghiệm không có kết quả, Phương Ngạo Thiên thu tinh thần lực rồi lấy ra một mảnh da, một chiếc bút lông rồi bắt đầu vẽ lại toàn bộ những gì hắn quan sát được.
Làm xong tất cả mọi việc, Phương Ngạo Thiên quay trở lại Khốn Thần Trận, chuẩn bị nhập định, tu luyện cùng mọi người.
Nhưng ngay khi Phương Ngạo Thiên bước vào trận, sắc mặt hắn lập tức đại biến:
Hắc Yến lại lâm vào nguy hiểm, năng lượng trong cơ thể Hắc Yến sau khi ăn thịt ma thú trở nên quá mạnh mẽ, chuẩn bị đột phá, nhưng do dị tật bẩm sinh, cảnh giới của nàng mỗi lần tăng lên là mỗi lần nguy hiểm do kinh mạch chịu không chịu đựng nổi.
Lúc này, mặt nàng đỏ rực, thân thể run lẩy bẩy, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ.
Phương Ngạo Thiên thất kinh, vội vã phát động ma pháp, cố gắng áp chế năng lượng đang chực chờ bùng nổ trong người Hắc Yến rồi nhanh như chớp phóng ra khỏi Khốn Thần Trận, tới một cái đồi nhỏ.
Hắn ngồi xuống phía sau Hắc Yến, toàn lực khu động Hỏa Cầu, nhiệt hỏa như một dòng sông lửa đổ thẳng vào kinh mạch Hắc Yến, áp chế năng lượng loạn lưu, đồng thời tạo thành một bức vách năng lượng dọc theo kinh mạch của Hắc Yến, từng bước nung đốt giúp kinh mạch từ từ dãn ra.
Khi kinh mạch đã mở rộng đủ để ma lực lưu chuyển dễ dàng, Phương Ngạo Thiên thu lại Hỏa Cầu, rồi bắt đầu rót nguồn năng lượng vô thuộc tính của Vô Thần Đỉnh vào kinh mạch của Hắc Yến.
Dùng lửa mở rộng kinh mạch, dùng năng lượng vô thuộc tính xoa dịu, gia cố kinh mạch, cứ như vậy, hắn liên tục canh chừng một ngày một đêm, mỗi khi Hắc Yến có biểu hiện không chịu nổi, hắn lại ra tay.
Suốt một ngày một đêm, dưới trợ lực của Phương Ngạo Thiên, rốt cuộc Hắc Yến cũng thành công, đột phá cửa ải, tu vi nhảy vọt tới Pháp Hoàng sơ giai, nếu như không có dị tật cản trở, đột phá tới Pháp Hoàng đỉnh phong sợ rằng không phải không thể.
Sau khi hoàn tất hỗ trợ Hắc Yến, Phương Ngạo Thiên cũng kiệt lực, lui ra sau ăn vài miếng thịt trâu rồi xếp bằng vận khí, Quỷ Tông Bảo Điển cũng mạnh mẽ vận chuyển, bổ xung lại ma lực mất đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 6: Vương Chiến Sĩ
Ầm !!!
Cùng lúc Hắc Yến đột phá, từ trong Khốn Thần Trận chợt phát ra một tiếng nổ dữ dội, ánh sáng màu hoàng kim bùng phát, càng lúc càng chói mắt.
Phương Ngạo Thiên bị tiếng nổ đánh động, mở bừng mắt, nhanh như chớp lao vút về phía Khốn Thần Trận.
“Khốn kiếp, chẳng lẽ lại có ma thú vượt qua được Khốn Thần Trận, công kích Phương Nhi và Kiếm Tâm ?”
Quang mang hoàng kim càng lúc càng lan rộng, khí thế bức nhân lan tỏa, vượt cả ra ngoài phạm vi đại trận.
Phương Ngạo Thiên lòng như lửa đốt, lao vút vào trong trận, vừa vào trong trận, hắn chợt nhìn thấy Phương Nhi, lúc này Hàn Băng Kiếm đang phiêu phù trước mặt, tỏa ra một vầng sáng trắng chói lọi ngăn chặn áp lực trước mặt.
Càng bất ngờ hơn, nguồn sáng đó xuất phát từ Kiếm Tâm….
Đột phá, dĩ nhiên hắn lại đột phá….
Vương cấp chiến sĩ, còn được mệnh danh Bất Tử Chiến Sĩ….
Phải biết rằng, chiến sĩ đột phá khó gấp nhiều lần ma pháp sư, xét trên phương diện chiến tranh, ma pháp sư có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn, nhưng nếu đơn đấu. Ma pháp sư vốn rất khó chiến thắng các chiến sĩ.
Vương cấp chiến sĩ, thân thể cứng rắn như kim thiết, đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm, hơn nữa, trải qua một trường chém giết, đồ sát đẫm máu, Kiếm Tâm vô hình chung đã thấm nhuần sát khí, từ thân thể tản ra một luồng khí thế bức nhân. Áp lực này chỉ có thể xuất hiện trên người những mãnh tướng trải qua sinh tử vô số lần.
Kiếm Tâm, Vương cấp chiến sĩ, Bất Tử Kiếm, đệ nhất mãnh tướng, người bạn thân thiết nhất, sánh vai cùng Phương Ngạo Thiên ngạo thị trời đất, đánh khắp vị diện từ đây sinh ra.
Kiếm Tâm mở bừng hai mắt, hào quang quanh thân ngay lập tức thu liễm, khí thế bức nhân cũng dần tan biến.
Nhìn thấy Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi trước mặt, hắn chợt mỉm cười.
Đúng
Hắn đã đột phá
Nhưng
Hắn hiểu rằng, hắn đột phá lần này, tất cả đều nhờ những người trước mặt.
Nếu như không có Phương Ngạo Thiên cùng với bí bảo Vô Thần Đỉnh của hắn, hắn đã chết dưới lưỡi búa của Ngưu Ma Vương.
Nếu không có loại…..thịt “trâu” của Phương Ngạo Thiên, hắn không biết phải tu luyện tới lúc nào mới có thể đột phá bình cảnh.
Nếu không có Phương Nhi, ngay tại thời khắc hắn sắp phát điên vì tâm ma, sắp tẩu hỏa nhập ma vì kinh mạch đột biến quá mức, hắn đã chết.
Trong quá trình đột phá, hắn liên tục đạp bằng tam cấp, nhảy vọt từ Cuồng Chiến Sĩ lên tới Vương Chiến Sĩ, kinh mạch bị thôi động quá mạnh, căng cứng muốn nổ tung.
Ngay tại thời điểm đó, hắn gần như phát điên, gần như mất kiềm chế, nhưng…..
Tất cả mọi thứ, vạn vật trên đời đều có một chữ….nhưng
Nhưng…. có thể là cơ duyên
Nhưng….có thể là may mắn
Nhưng…..có thể là xui rủi
Nhưng…..có thể là nhiều thứ
Lần này, chữ nhưng của hắn lại bao hàm cả cơ duyên lẫn may mắn, cơ duyên là hắn có …. Thịt “trâu” của Phương Ngạo Thiên, cơ duyên càng lớn hơn nữa bởi chiến sĩ vốn hấp thu linh khí cường hóa cơ thể rất khó khăn, mặc dù lượng linh khí cần hấp thu để đột phá là rất nhỏ so với ma pháp sư, nhưng với một cơ thể kháng ma pháp mạnh mẽ như chiến sĩ, việc hấp thu linh khí là vô cùng khó, càng đột phá, khả năng kháng ma pháp càng mạnh, hấp thu linh khí càng khó khăn.
Nhưng, vâng, lại là nhưng, chẳng ai ngờ rằng trên đời lại có một tên kỳ quái lớn mật như Phương Ngạo Thiên, cũng chẳng ai có thể ngờ được lại có một bảo bối kỳ dị như Vô Thần Đỉnh, và điểm mấu chốt lại là món thịt “trâu” mà hắn sáng chế ra.
Bình thường với ma pháp sư, món thịt này đơn giản chỉ là tăng khả năng hồi phục, bổ sung ma lực tức thời. Nhưng với chiến sĩ thì khác, linh khí trong từng miếng thịt trực tiếp tiến nhập máu huyết, chẳng khác nào mang linh khí từ bên ngoài ổm trọn vào máu huyết, thịt ma thú lại ẩn tàng linh khí trời sinh, vô cùng tinh thuần, vô cùng khủng khiếp, vì vậy Kiếm Tâm mới có thể đột phá.
Càng quan trọng hơn, thời điểm hắn sắp bạo thể lại có Phương Nhi bên cạnh, thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng ngay lập tức sử dụng Hàn Băng Kiếm trấn áp linh khí đang loạn động chực chờ bùng nổ, nàng không có được ma lực vô tận như Phương Ngạo Thiên, nhưng Hàn Băng Kiếm là thứ thần khí, dù chỉ là thứ thần khí, nhưng nó có sự kiêu ngạo của thứ thần khí. Toàn bộ linh khí bạo động bị nó dồn ép, nguy cơ bạo thể do linh khí bạo động bị dẹp tan, khí lạnh của thần kiếm thẩm thấu vào linh hồn của Kiếm Tâm, khiến hắn bừng tỉnh, nghiến răng mà vượt qua cửa ải tử thần, chính thức bước vào hàng ngũ cường giả.
Đúng vậy, để trở thành cường giả, phải khắc khổ tu luyện, kiên tâm kiên trì và còn cần thêm một thứ rất quan trọng, đó chính là may mắn.
Kiếm Tâm có đầy đủ, hay nói đúng hơn Phương Ngạo Thiên đã cho hắn đầy đủ.
Hắn đột phá, và hắn hiểu rằng, hắn đã nợ Phương Ngạo Thiên một món nợ mà cả đời hắn không trả đủ.
Tận sâu trong linh hồn, hắn cảm kích, hắn thầm thề rằng, đời này, hắn sẽ vì Phương Ngạo Thiên, sẽ vì kiêu ngạo của hắn mà chiến đấu.
- Chúc mừng ngươi đột phá
Phương Ngạo Thiên mỉm cười, gật đầu nói
Kiểm Tâm nhìn Phương Ngạo Thiên, rồi lại nhìn Phương Nhi
Bất chợt hắn tiến tới, quỳ một gối trước mặt hai người.
Giọng nói rắn rỏi của hắn vang lên:
- Phương đại ca, tất cả những gì Kiếm Tâm có ngày hôm nay đều do đại ca ban tặng, ta nguyện vì đại ca ma ra sức, dầu sôi lửa bỏng không từ nan.
Phương Ngạo Thiên nhìn Kiếm Tâm, nghe những câu nói từ tận tâm hồn hắn rồi cười.
Đúng vậy, cái mà Phương Ngạo Thiên thiếu nhất ở thế giới này chính là chiến hữu, những chiến hữu đồng ý cùng hắn vào sinh ra tử. Con đường dài đầy nguy hiểm trước mắt, mình hắn vốn không thể vượt qua.
Phương Ngạo Thiên đỡ Kiếm Tâm dậy, vỗ vai hắn cười nói:
- Là bằng hữu, không cần nói nhiều
Kiếm Tâm nhìn hắn, gật đầu, nam nhi đại trượng phu, một lời là đủ.
Phương Nhi lúc này cũng vui vẻ lại gần hai người:
- Chúc mừng Kiếm ca đột phá
Nàng thấy hắn thành thật với Phương Ngạo Thiên, bao nhiêu đề phòng, tị hiềm của nàng cũng dẹp bỏ, đối với nàng, ai tốt với Phương Ngạo Thiên chính là tốt với nàng vậy.
- Chúc mừng tiểu kiếm ca đột phá
Giọng nói nhí nhảnh của Hắc Yến vang lên
Ba người quay ra, nhìn Hắc Yến cười, bọn họ từ nay đã là một đội….không….phải nói là các bằng hữu thân thiết của nhau.
Bốn người, hai ma thú….
Sau khi trò chuyện một hồi, Phương Ngạo Thiên bắt đầu mô tả sơ qua cho mọi người biết tình hình của Đệ bát tầng Quỷ Môn Quan.
- Ta nghĩ rằng, phiến hắc châu kia có điều kì dị, chẳng những ngăn chặn được tinh thần lực Thần cấp, còn khiến các ma thú khác sợ hãi, không dám lại gần, có lẽ chúng ta nên tới đó một phen, thêm nữa nơi đó không có ma thú, nếu cần thiết có thể yên tâm nghỉ ngơi, hồi sức.
- Đồng ý, chúng ta nhanh đi thôi
Kiếm Tâm hai mắt tỏa sáng, vừa đột phá, cũng đồng thời lĩnh ngộ tam thập lục thức kiếm pháp Quỷ Môn Đoạn Hồn, hắn vô cùng háo hức, chỉ hận không thể ngay lập tức lao ra chiến đấu.
Hắc Yến và Phương Nhi cũng gật đầu, trên mặt hai nàng cũng có chút mong chờ, mặc dù biết rằng, tầng ma thú tiếp theo đông hơn rất nhiều nhưng hai nàng tuyệt đối không chút sợ hãi.
Dưới ma pháp của của Phương Ngạo Thiên, ma kiếm kỹ Quỷ Môn Đoạn Hồn, lại thêm Vương Chiến Sĩ Kiếm Tâm, hai nàng quả muốn chứng kiến, tràng chiến sẽ diễn ra như thế nào.
- Không cần nóng vội, chúng ta còn vài thứ cần chuẩn bị
Phương Ngạo Thiên nhìn mọi người nói.
Sau đó, hắn lấy ra một số lượng lớn thịt ma thú rồi khu động ma lực, nén ép từng khối thịt thành những viên nhỏ, rồi sử dụng ngọn lửa của Hỏa Cầu để……..nướng.
Những viên thịt nướng nhỏ như hoàn thuốc, nhưng số lượng thịt nén ép trong đó thậm chí nhiều gấp đôi so với miếng thịt bình thường, sau gần nửa ngày, hắn rốt cục ….. nướng được gần nửa số thịt trâu, tạo ra hơn năm trăm khối….thịt viên nướng.
Sau chia cho mọi người, Phương Ngạo Thiên đứng dậy thu hồi Khốn Thần Trận
- Sẵn sàng chưa ? Cửu Vỹ Hỏa Hồ và Ngân Giao lần này sẽ không hỗ trợ được chúng ta, tất cả phải cẩn thận, bảo mệnh trên hết, khi tác chiến phải đi gần để dễ hỗ trợ nhau.
- Kiếm Tâm đã đột phá tới Vương Chiến Sĩ, thân thể kim cương bất hoại, làm tiên phong, Phương Nhi và Hắc Yến hai bên tả hữu, ta sẽ lo mặt sau, bất kỳ ai bị thương thì lui vào giữa, trận hình đổi thành tam giác bao bọc người bị thương. Trong lúc chiến đấu không ai được tham chiến, tách đội, mục tiêu của chúng ta là cây cột giữa hai tầng ma thú.
- Rõ, đại ca
Cả ba đồng loạt đáp…..
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 7:
Bốn người trong nháy mắt đã tiến tới gần tầng ma thú thứ hai, tất cả dừng lại trước tầng ma thú thứ hai chừng năm mươi dặm, nhìn về phía trước.
Tầng ma thú thứ hai, Huyết Lang, lang sói vốn là loài động vật sống theo bầy đàn, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, khả năng phối hợp và săn bắt cực kỳ ăn ý.
Trong các loài thú, lang sói là một trong những loài khát máu nhất, con mồi lọt vào tầm ngắm của chúng thì cho dù thực lực mạnh hơn cũng rất khó trốn thoát.
Nanh, vuốt, cái mũi mẫn cảm, sức bền, dẻo dai, đôi mắt xuyên bóng tối, không thể nghi ngờ, trong tự nhiên, thà chọc tức một mãnh hổ còn hơn đụng vào một đàn sói…..
Sói….tự nhiên là thiên vật rất đáng sợ
Nhưng con người….
Còn đáng sợ hơn ….
Phương Ngạo Thiên nhìn đàn Huyết Lang trước mặt, nhếch môi cười, lang sói ?
Hắn lạnh lùng thốt lên:
- Chuẩn bị kỹ rồi chứ ?
- Mục tiêu, hai trăm dặm……lên !!!
Tiếng lên vừa dứt, Kiếm Tâm đã hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu lao thẳng về phía bầy sói, lúc này, đàn Huyết Lang cũng đã đánh hơi thấy kẻ thủ, tiếng tru vang vọng khắp nơi, đàn Huyết Lang có số lượng tới mấy vạn con, đồng loạt ngửa cổ tru lên từng đợt rồi bắt đầu di chuyển, tạo thành trận thế hình cung, bao vây bốn cái bóng đang lao tới.
Sát !!!
Kiếm Tâm gầm rú, kim kiếm trên tay nhanh chóng bổ ra đệ nhất thức của Quỷ Môn Đoạn Hồn
- Đệ nhất thức, Vạn Quỷ Loạn Vũ
Phía sau, Phương Ngạo Thiên cũng khẽ phất tay, ngọn lửa bắt đầu bùng phát dữ dội, Phương Nhi, Hắc Yến cũng không chịu kém, hai đạo kiếm khí nghiêng trời một nóng một lạnh cũng lan tỏa khắp nơi.
Grào !!!!
Hú uuuuuuu !!!
Ha ha ha, chết hết cho ta !!!
Tiếng sói tru, tiếng máu thịt xương cốt bị băm vụn !!!
Tiếng cười ma quỷ của kiếm tâm !!!
Tất cả tạo thành một bản giao hưởng của địa ngục, máu huyết tứ tán bay đầy trời, đàn Huyết Lang như một cơn lốc màu đỏ bao vây chặt lấy bốn nhân ảnh, tiếng sói tru vang vọng đất trời.
Một lớp ngã xuống, một lớp tiến lên, đàn sói như những đợt sóng vô tận phủ chụp lên bốn nhân hình, như muốn nhấn chìm bốn người.
Nhưng…..
Một đợt sóng cuộn tới là một làn mưa máu tung bay
Không một con Huyết Lang nào trong phạm vi nửa dặm sống sót, kiếm chiêu quỷ dị của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn nhanh tới mức chúng không kịp phản ứng, ma pháp hỏa hệ tung bay, bao phủ khắp chiến trường khiến những con may mắn thoát khỏi ánh kiếm cũng bị thiêu cháy.
Tàn sát !!!!
Khủng bố !!!!
Sát khí, điên cuồng !!!!
Đàn Huyết Lang mặc dù bị tàn sát nhưng với số lượng tới vài vạn con vẫn điên cuồng lao tới, lớp trước ngã xuống, lớp sau đã tiến lên khiến nhóm Phương Ngạo Thiên không lúc nào có thể ngừng tay.
Lúc này, mọi kiếm kỹ, ma pháp đều đã đi vào quên lãng, thuận chiêu nào, ra chiêu đó, thuận tay nào, đánh tay đó, kiếm kỹ, ma pháp, tất cả chỉ là bề ngoài, khi lâm vào hiểm cảnh, bản năng sinh tồn là thứ duy nhất còn tồn tại. Trong hiểm cảnh, một giây do dự sẽ đánh đổi bằng chính mạng sống.
Cây kiếm trên tay Kiếm Tâm sớm đã gãy đôi, lúc này, chỉ bằng vào hai bàn tay, hắn tự mình thôi diễn một bộ quyền pháp kì dị do hắn tự ngộ ra, quyền kình phách không, ràn rụa khắp nơi, mỗi lần xuất ra một quyền, quyền ảnh dăng mắc tứ bề, bất kỳ con Huyết Lang nào chạm phải quyền kình đều tan xương nát thịt, sức công phá vô cùng kinh người.
Chiến đấu liên tục không nghỉ hơn một ngày đêm, rốt cuộc bốn người cũng đã tới gần cột trụ hắc châu, trước mặt lúc này, vài vạn con Huyết Lang chỉ còn lại hơn ngàn con, đứng sau cùng là một con Huyết Lang to lớn, trên đầu có một chiếc sừng, đang gầm gừ nhe nanh chực chờ phóng tới.
Bốn người dừng cước bộ, hít một hơi, đứng tại chỗ thôi động Quỷ Môn tâm pháp khôi phục khí lực, mặc dù thực lực cường hãn nhưng ngoại trừ Kiếm Tâm, Phương Ngạo Thiên, tố chất của nhị nữ không phải là tốt, đặc biệt là Hắc Yến, lúc này hơi thở dồn dập, nếu kéo dài sợ rằng sẽ không trụ được.
Trải qua chiến đấu liên tục hơn một ngày một đêm, dưới sự tấn công điên cuồng của đàn Huyết Lang, nhóm người Phương Ngạo Thiên cũng dính không ít thương thế, tuy nhiên chỉ là thương thế ngoài da mà thôi. Duy chỉ có Kiếm Tâm, hắn vốn đã đột phá Vương cấp, thân thể đao thương bất nhập nên hắn vốn không hề để ý tới phòng thủ, một mạch chém giết điên cuồng, quần áo trên người lúc này cũng tả tơi lộ cả da thịt.
Kiếm Tâm nhìn con Huyết Lang khổng lồ, liếm mép, hai mắt vằn tia máu:
- Phương đại ca, mấy người nghỉ ngơi đi, con súc vật to xác kia để cho ta được rồi
Nói xong, hắn vận khí, từ hai nắm tay sớm đã đỏ rực huyết sắc, kình khí bàng bạc lan tỏa, trận trận chiến đẫm máu vừa rồi hắn có thu hoạch rất lớn, từ Quỷ Môn Đoạt Hồn tam thập lục thức, hắn đã sáng chế ra một bộ quyền pháp vô cùng lợi hại, hiện tại, hắn đang rất nóng lòng muốn được thử nghiệm bộ quyền pháp này.
Con Huyết Lang Vương trước mắt……chính là vật thí nghiệm đầu tiên.
Thân hình chớp động, Kiếm Tâm lao thẳng về phía con Huyết Lang chúa, lũ Huyết Lang thấy hắn lao về phía con Huyết Lang chúa cũng tru lên từng hồi, hơn ngàn con Huyết Lang còn lại liều mạng lao về phía hắn.
Nhưng….
Hơn ngàn con Huyết Lang, lao vào quyền ảnh của hắn như muối bỏ bể, chỉ trong chốc lát, máu huyết, xương cốt đã phủ kín mặt đất, Kiếm Tâm toàn thân đầy máu, nhìn hắn như một ma thần, đứng sừng sững, đạp trên xương cốt cả ngàn con Huyết Lang.
Huyết Lang Vương lúc này vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, nó ngửa cổ lên trời, tru lên một tiếng, hàm răng trắng ởn cùng đôi nanh dài nhe ra, hai chân sau khẽ cào xuống mặt đất.
Mỗi lần chân nó quét qua, mặt đất liền hiện ra một vết cào sâu hoắm, nó gườm gườm nhìn Kiếm Tâm rồi đột ngột phát ra một tiếng bạo hống, thân hình khổng lồ lao thẳng tới.
Phốc !!! Xoạt !!!
Kiếm Tâm lách mình, tránh thoát móng vuốt của nó trong chớp mắt, lồng ngực rát bỏng, nhìn lại, trên ngực hiện ra một vết cào dài, đỏ rực, cũng may Kiếm Tâm phản ứng nhanh, lách tránh làm giảm lực công kích, nếu chân chính nhận một trảo vừa rồi, sợ rằng không bị xé toang lồng ngực thì vết thương cũng không nhẹ.
Kiếm Tâm cười gằn, vẻ mặt càng lúc càng điên cuồng, thân hình chớp động:
- Đến lượt ta trả lễ rồi, xem quyền
Thân ảnh của Kiếm Tâm như hòa vào quyền ảnh, từng đạo, từng đạo phủ chụp lên thân thể của Huyết Lang Vương.
Phốc, bộp, bộp !!!
Nắm đấm va chạm mãnh liệt cùng cơ thể cứng rắn của Lang Vương.
Từng đạo quyền như mưa trút lên thân thể khổng lồ của nó, ban đầu Huyết Lang Vương còn cố gắng tránh né rồi lựa thời cơ trả đòn, thế nhưng rốt cuộc nó cũng nhận ra một điều, tốc độ của nó dù nhanh nhưng không thể tránh thoát nắm tay nhỏ bé của con người bé nhỏ đang điên cuồng tấn công kia.
Tốc độ trận chiến càng lúc càng chậm…..
Không còn hư ảnh…..
Trận chiến trở thành một cuộc đấu về lực lượng, cuộc chiến bằng sức lực của cơ bắp đơn thuần.
Huyết Lang Vương không còn né tránh, nó trực tiếp dùng cơ thể đón nhận nắm đấm của Kiếm Tâm, thỉnh thoảng lại giương móng vuốt bổ về phía hắn.
Một người một thú, người tung quyền, kẻ múa vuốt liên tục va chạm, khung cảnh nhìn vô cùng nực cười….
Một con người bé nhỏ, so lực lượng cơ thể với một ma thú khổng lồ….
Chỉ chốc lát, thân thể Kiếm Tâm đã xuất hiện nhiều vết cắt lớn nhưng dù vết cào rất sâu, có cái gần chạm đến xương cốt nhưng hắn không tỏ ra đau đớn chút nào, vẫn từng quyền, từng quyền nện vào thân thể của Huyết Lang Vương.
Về phía Huyết Lang Vương, mặc dù gây thương thế cho đối phương rất lớn nhưng nó không hề cảm thấy con người bé nhỏ kia có biểu hiện đau đớn, quyền trước quyền sau vẫn nối tiếp nhau liên tục nện lên thân thể nó, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng điên cuồng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 7: Nhị Trọng Kình
Huyết Lang Vương dần cảm thấy đuối sức, nó không thể ngờ con người nhỏ bé trước mắt nó lại mạnh mẽ đến biến thái như vậy.
Ngay cả Phương Ngạo Thiên và nhị nữ đứng quan khán cũng toát mồ hôi, thật không hổ danh Vương Chiến Sĩ, khả năng chiến đấu và sức mạnh đến bậc này….quá biến thái rồi.
Cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài, Huyết Lang Vương nhảy lui lại phía sau, nhe nanh gầm rú, từ trong miệng nó xuất hiện một khỏa hắc cầu giống như con ma thú đầu trâu từng giao đấu với Ngân Giao.
Ngay khi hắc cầu xuất hiện, ma khí liên tục bị cuốn hút, thể tích quả cầu càng lúc càng lớn…
Hắc cầu, lại là hắc cầu….
Phương Ngạo Thiên nhíu mày
- Kiếm Tâm, để ta
Phương Ngạo Thiên nói
- Không cần, Phương đại ca, cứ để ta đối phó….
Kiếm Tâm vẫn đứng sừng sững, hai mắt rực tinh quang
Trên người hắn lúc này có vô số vết cào, nông có, sâu có, nhưng tựa hồ hắn không cảm thấy đau đớn, khuôn mặt vẫn thản nhiên.
- Hắc cầu ? Ngươi nghĩ rằng hắc cầu đó có thể cứu ngươi hay sao ?
Kiểm Tâm ngẩng đầu nhìn hắc cầu, gằn giọng.
Một luồng khí bạch sắc bất chợt bùng phát trên nắm tay phải của Kiếm Tâm, tựa như một ngọn lửa đang quấn quanh nắm tay, càng lúc càng sáng, thân thể Kiếm Tâm cũng phát ra những tiếng răng rắc rợn người.
Phía bên kia, Huyết Lang Vương cũng gầm lên một tiếng, hắc cầu tích súc đủ ma lực, bắn vọt về phía Huyết Lang Vương, khí thế như dời non lấp bể.
Kiếm Tâm đối diện với hắc cầu khổng lồ đang phủ chụp vào mình, thân hình vẫn không động, hắn ngạo nghễ chờ đợi khỏa hắc cầu khổng lồ kia.
Khi hắc cầu tới gần, năng lượng nó tích súc cũng đạt cực đại, thân hình Kiếm Tâm chợt động, lao thẳng vào hắc cầu.
- Nhị trọng kình…
Kiếm Tâm gầm lớn
Bạch sắc quang mang trên tay phải tỏa sáng rực rỡ
Ầm !!!
Quyền đầu của Kiếm Tâm va chạm trực tiếp với hắc cầu của Huyết Lang Vương phát ra tiếng nổ khủng khiếp
Trong phạm vi gần mười dặm, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy, ngay cả đá cũng nát vụn thành cám, mặt đất lõm xuống thành một hố sâu.
Dưới hố, Kiếm Tâm vấn đứng sừng sững, trước mặt hắn, Huyết Lang Vương từ lúc nào đã nằm gục, có vẻ như đã chết.
- Một quyền kinh thiên
Chứng kiến uy lực của Nhị Trọng Kình, Phương Ngạo Thiên cũng biến sắc, thầm so sánh, nếu hắn đứng vào vị trí của Huyết Lang Vương, sợ rằng cũng không thể chân chính hứng chịu một quyền khủng bố như vậy.
Huỵch…..
Kiếm Tâm lúc này mới lảo đảo, ngã xuống
- Tiểu Kiếm ca
Hắc Yến nhìn thấy Kiếm Tâm ngã xuống, lo lắng lao tới
- Đừng đụng vao hắn
Phương Ngạo Thiên nhanh như chớp ngăn Hắc Yến lại
Kiếm Tâm dụng lực quá độ dẫn tới hư thoát, không nên động vào hắn lúc này, để huynh xử lý được rồi.
Nói xong, Phương Ngạo Thiên ngồi xuống cạnh Kiếm Tâm, nhắm mắt, năng lượng vô thuộc tính của Vô Thần Đỉnh bắt đầu bùng phát, như một làn suối nhẹ êm đềm thẩm thấu vào thân thể của Kiếm Tâm.
Nguồn năng lượng kì dị của Vô Thần Đỉnh như dòng suối ấm len lách khắp kinh mạch, chữa trị vết thương, đồng thời bổ sung lại linh khí đã tổn hao quá độ trong cơ thể, trợ giúp Quỷ Môn Tâm Pháp vận động mạnh mẽ hơn, khiến tốc độ hồi phục tăng lên tới mức khủng khiếp.
Sau một lúc, Kiếm Tâm bắt đầu tỉnh lại, tự vận động tâm quyết vận hành chữa trị, Phương Ngạo Thiên cũng dừng tay, ra hiệu cho Phương Nhi cùng Hắc Yến lại gần bảo hộ cho Kiếm Tâm rồi tiến về phía cột Hắc Châu.
Cây cột này là thứ khiến hắn tò mò nhất…
Tiến về phía đông chừng hai mươi dặm, Phương Ngạo Thiên chợt cảm giác có một áp lực cực mạnh đè nén lên cơ thể, càng tiến tới gần cột hắc châu, áp lực càng mạnh.
Nếu là người khác, không có tinh thần lực Thần cấp như Phương Ngạo Thiên gặp phải uy áp này, sợ rằng chỉ có thể tránh xa mà đi vòng sang hướng khác.
Phương Ngạo Thiên nghiến răng, tinh thần lực thôi động mạnh mẽ chống chọi áp lực, tiến sát cây cột.
Cây cột cao khoảng hai trượng, trên đỉnh có một khỏa hắc châu to lớn, từ khỏa hắc châu, một luồng khí nhè nhẹ tản mát, áp lực chính từ khỏa hắc châu này tỏa ra.
Trên thân cột có khắc vô số phù văn kỳ lạ, chợt Phương Ngạo Thiên phát hiện, trên thân cột có một chỗ hõm nhỏ đủ đặt vừa bàn tay, hắn liền áp tay vào chỗ hõm, đẩy nhẹ.
Quả nhiên có tác dụng, chỗ hõm chợt thụt vào, từ thân cột, một hấp lực khổng lồ hút chặt bàn tay Phương Ngạo Thiên, vô số tin tức đồng thời tràn vào đại não hắn, khối lượng tin tức vô cùng khổng lồ, bao hàm cả những thứ mà thậm chí hắn chưa bao giờ nghe qua.
Khoảng một khắc sau, lực hút biến mất, khỏa hắc châu trên đỉnh cột đột ngột thu nhỏ lại rồi rơi xuống.
Phương Ngạo Thiên giơ tay bắt lấy khỏa hắc châu, hắn cầm khỏa châu xoay xoay, đại não liên tục vận động, sắp xếp lại mọi thông tin thu nhận được từ cột đá.
“Thì ra là vậy, bí mật Nhân Thư, bí mật Sát Lục Chi Khí, bí mật Vị Diện, không ngờ lại ẩn dấu ở đây, xem ra, không muốn mạo hiểm cũng không được rồi”
Phương Ngạo Thiên lẩm bẩm.
Xem xét thêm một lúc, không thu hoạch được gì, Phương Ngạo Thiên quay trở lại, thấy Kiếm Tâm vẫn ngồi vận công, hắn liền ra hiệu cho Phương Nhi, Hắc Yến nghỉ ngơi, đồng thời bố trí Khốn Thần Đại Trận phong tỏa cả khu vực xung quanh rồi cũng ngồi điều tức.
Hắn vừa điều tức, vừa tổng hợp toàn bộ thông tin hắn có được từ trước tới nay thành một chuỗi.
Từ thông của Thái lão, giờ là thông tin vừa thu nhận từ hắc trụ, mọi truyền thuyết lưu truyền trên đại lục quá nửa đã lộ rõ.
Thần Ma Chi Chiến quả thực có tồn tại, nhưng không phải là diệt thế chi chiến, thậm chí đó chỉ là một cuộc chiến rất nhỏ giữa các vị diện.
Sâm La Đại Lục chỉ là một trong các vị diện trong không gian, Thần cấp cường giả, trong không gian hệ còn được gọi là vị diện giả, chỉ là cấp thấp nhất trong các vị diện giả.
Cấp độ của Vị diện giả chia làm tam cấp, Du, Chưởng, Khống
Du: người du hành vị diện, cũng là cấp thấp nhất
Chưởng: người quản lý vị diện, chưởng quản một số vị diện
Khống: có thể coi là thần trong các vị diện
Trong không gian, việc xuyên qua vị diện, trao đổi, mua bán, thậm chí chém giết là rất bình thường.
Hắc Ám Thần Tộc trong truyền thuyết chỉ là một trong các gia tộc của vị diện.
Vạn năm trước, Bàn Cổ phát hiện Sâm La Đại Lục, đặt ấn ký khai mở vị diện, vì vậy xét trên phương diện nào đó Sâm La Đại Lục là một trong những vị diện của Bàn Cổ gia tộc, sau này khi Hắc Ám Thần Tộc đem quân đánh chiếm, Bàn Cổ đã hiến tế sinh mạng, bóp méo không gian vị diện, lại sử dụng thần khí Bàn Cổ Thần Phủ che khuất khe hở vị diện bảo hộ Sâm La Đại Lục.
Tuy nhiên, việc làm này của Bàn Cổ theo ý nghĩ của Phương Ngạo Thiên chưa hẳn đã tốt, hắn là một nhà khoa học, đối với hắn, càng nhiều cạnh tranh, tiến bộ càng lớn.
Mặc dù Bàn Cổ thương xót Sâm La Đại Lục, muốn tránh cho Sâm La Đại Lục khỏi hạo kiếp, tránh thoát khỏi sự dòm ngó của các thế lực trong vị diện, nhưng cũng đồng nghĩa khiến Sâm La Đại Lục trở nên…….lạc hậu.
Thần cấp !!! Hừ !!! Trong vị diện, cường giả mạnh nhất của Sâm La Đại Lục, cường giả truyền thuyết cũng chỉ là một Du giả tầm thường.
Phương Ngạo Thiên nhếch môi cười, hắn lẩm bẩm:
- Mọi việc….càng lúc càng vui….
Rồi hắn mỉm cười.
Hắn là một loại người, càng nhiều thử thách, hắn càng cảm thấy phấn khích…Vị Diện, chờ ta tới….
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 8: Vương Thủ
Tĩnh dưỡng hơn một ngày mọi người mới bình phục hoàn toàn, tất cả vết thương đã hoàn toàn bình phục, chỉ riêng Kiếm Tâm trên người có thêm vài vết sẹo.
Hắn nhìn những vết cào trên ngực, đưa tay vuốt vuốt vết sẹo rồi cười.
Đây là cuộc chiến thảm liệt nhất của hắn, cũng là cuộc chiến thống khoái nhất.
- Đi thôi, thu thập thịt ma thú, sau đó chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, chúng ta cần chuẩn bị một chút.
Bốn người chia nhau thu thập thịt Huyết Lang, sau đó Phương Ngạo Thiên “chế biến” chúng một lượt, lần này thu hoạch được gần mười ngàn viên ..... thịt nướng.
Xong xuôi tất cả, Phương Ngạo Thiên ra hiệu cho Kiếm Tâm lại gần, sau đó cầm tay hắn, chăm chú quan sát.
Kiếm Tâm thấy Phương Ngạo Thiên đột nhiên cầm tay mình quan sát, hắn cảm thấy rất tò mò, liền hỏi:
- Đại ca, có gì lạ sao ? Ta hoàn toàn khỏe mạnh
Phương Ngạo Thiên nhìn hắn, lắc đầu rồi lại tiếp tục chăm chú quan sát.
Một lúc sau, Phương Ngạo Thiên cùng mọi người trở về Khốn Thần Trận rồi lấy ra một lượng lớn tinh kim.
Cả chục khối tinh kim dưới sự điều khiển của hắn bắt đầu tan chảy, rồi dần tụ lại, từng chút, từng chút một.
Kiếm Tâm nhìn mấy khối kim loại bay lượn, tách rồi lại nhập, ngơ ngác hỏi Phương Nhi:
- Phương muội, đại ca đang làm gì vậy ?
Phương Nhi mỉm cười, nhìn Phương Ngạo Thiên đầy ấm áp:
- Luyện khí, có lẽ là luyện một món vũ khí bù cho cây kiếm hỏng của huynh.
- Luyện khí….đại ca là một Luyện Khí Sư ?
Kiếm Tâm thảng thốt
- Không những vậy, đại ca còn là một Thần Khí Sư
Phương Nhi trả lời, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo
- Thần….thần khí sư ?
- Đúng vậy, Hàn Băng Kiếm này cũng chính là do đại ca luyện thành, chỉ là muội chưa phát huy được chân chính uy lực của thứ thần khí, nên Kiếm huynh không nhận ra thôi.
- Cây kiếm này….là Thứ Thần Khí ?
Kiếm Tâm há hốc miệng, hết nhìn Hàn Băng Kiếm lại nhìn Phương Ngạo Thiên, một lần nữa hắn lại bất ngờ, tên Phương Ngạo Thiên này……có thứ gì hắn không thể làm nổi không ?
Phương Nhi nhìn bộ mặt của Kiếm Tâm, nàng bật cười khúc khích
- Kiếm huynh, không cần bất ngờ, Phương đại ca là người thần thông quảng đại nhất mà muội từng biết, trên đời này, không có việc gì đại ca làm không được.
- Mỗi lần đại ca luyện khí, nhanh thì vài ngày, lâu có khi tới cả tháng, tận dụng thời gian này, chúng ta nên tu luyện, đồng thời thám thính tình hình xung quanh thì hơn.
Phương Nhi nói
Hắc Yến và Kiếm Tâm cùng gật đầu, quả thực lúc này ngoài việc đó thì họ không thể làm gì khác…
Ba người ngồi xuống, xếp bằng bắt đầu vận khí tu luyện
Mỗi sáng, ba người lại cùng nhau tìm cách tiếp cận vành đai quái vật tiếp theo, trong quá trình thám thính, không ít lần va chạm cùng ma thú, nhưng với thực lực mạnh mẽ, cả ba vẫn bình an vô sự và càng ngày càng đánh sâu vào hơn.
Ban đầu, đám ma thú hung hăng đáp trả, thậm chí truy đuổi, nhưng dần dần, lũ ma thú hiểu ra rằng, càng truy đuổi, tách khỏi đàn, chúng càng nhanh chóng chết.
Lũ người kia vô cùng giảo hoạt, dụ bọn chúng rồi bỏ chạy, những con truy đuổi không bao giờ quay trở lại mà lũ người kia thì hàng ngày đều đến tìm cách dẫn dụ chúng.
Cứ như vậy, gần một tháng liên tục chiến đấu, ba người, Kiếm Tâm, Phương Nhi, Hắc Yến vô hình chung trở nên cực kỳ ăn ý nhau, ba người phối hợp vô cùng tốt. Dù đám ma thú ngày càng cảnh giác, nhưng với thực lực cùng sự phối hợp, ba người vẫn có thể tách chúng ra thành từng nhóm nhỏ rồi tiêu diệt.
Mặc dù cách này rất tốn thời gian, công sức, nhưng thiếu ma pháp của Phương Ngạo Thiên, ba người vốn vô pháp xông thẳng vào đàn quái thú như hai lần trước.
- Ha ha, hôm nay tiêu diệt được gần vạn con, thật là thống khoái
Kiếm Tâm liếm môi, cười ha hả
Phương Nhi và Hắc Yến đi phía sau, vừa đi vừa trò chuyện ríu rít, trên cổ Phương Nhi, Cửu Vỹ Hỏa Hồ cũng đã tỉnh lại, lúc này nó cũng đã mọc ra cái đuôi thứ hai, bộ lông từ màu đỏ đã chuyển thành màu hung, chỉ có đôi mắt vẫn như cũ, đỏ rực.
Có điều từ khi mọc ra thêm một cái đuôi, nó không còn hứng thú săn giết lũ ma thú nữa, nhìn thấy lũ ma thú nó cứ hờ hững cuộn tròn trên vai Phương Nhi, không thèm để ý.
Bất chợt !!!
Ầm, Ầm
- Kiếm Tâm !!!
Tiếng thét dài của Phương Ngạo Thiên chợt vang lên
Ba người đang tản bộ trò chuyện, nghe thấy vội vã lao về phía Khốn Thần Trận, ngay khi nhập trận, ba người lập tức lui lại một bước, đưa tay che trước trán.
- Kiếm Tâm, Thần khí nhận chủ, mau nhỏ một giọt máu
Nghe tiếng hô của Phương Ngạo Thiên, Kiếm Tâm không chần chờ, bắn một giọt máu về phía quầng sáng đang phiêu phù trước mặt Phương Ngạo Thiên.
- Tập trung tinh thần, Thần Khí nhận chủ hay không phải xem vào ý chí của ngươi
Nói xong, Phương Ngạo Thiên phất tay, quầng sáng ngay lập tức tỏa ra quang hoa chói lọi, ập thẳng tới, bao phủ toàn thân Kiếm Tâm.
- Phương Nhi, Hắc Yến, mau lui khỏi Khốn Thần Trận, Thần khí bạo liệt, rất có thể tổn thương hai muội.
Hai nàng nghe thấy tiếng Phương Ngạo Thiên nói, ngay lập tức lui lại rồi rút ra khỏi Khốn Thần Trận.
Từ trong trận, từng tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất xung quanh rung động mạnh mẽ như sắp có động đất.
Càng lúc, chấn động càng mạnh, mặt đất đã bắt đầu nứt ra thành từng đường dài.
- AAAAAAAAAAA
Tiếng kêu kinh hồn của Kiếm Tâm bất chợt vang lên khắp thinh không
Ngay sau đó, mọi thứ lại im bặt, mặt đất không còn rung động, không khí im lặng một cách đáng sợ.
Đợi một lúc, ngay khi Phương Nhi và Hắc Yến gần như đã mất kiên nhẫn, định nhập trận thì Khốn Thần Trận đột ngột biến mất, phía trong trận, mặt đất sụp thành một hố lớn, sâu hun hút, từ dưới hố có hai đạo nhân ảnh đang bay ngược lên.
- Phương Nhi, Hắc Yến
Phương Ngạo Thiên bay vọt lên trước, mỉm cười nhìn hai người đầy ấm áp
- Xin lỗi đã làm hai muội lo lắng, chỉ là lần này, thứ thần khí ta luyện ra quá sức bá đạo, sợ có bất trắc nên phải mời hai muội ra ngoài.
- Ha ha ha, lần này, thật vô cùng cảm ơn Phương đại ca
Kiếm Tâm vừa bay lên khỏi miệng hố, ngay lập tức chạy lại, quỳ một gối trước mặt Phương Ngạo Thiên.
Phương Ngạo Thiên lắc đầu:
- Tên tiểu tử nhà ngươi đứng lên, không cần đa lễ, Vương Thủ của ngươi có thể chính thức thành thần khí hay không, còn phải xem vận khí của ngươi, đến lúc đó khách sáo cũng không muộn.
Phương Nhi và Hắc Yến lúc này mới chú ý, Kiếm Tâm đang đeo một đôi bao tay sắt hoa lệ, trùm tới tận khủy tay. Trên mu bàn tay có một chỗ lõm xuống, đôi bao tay vô cùng hào nhoáng, bắt mắt, tỏa ra ánh sáng hoàng kim.
Thứ thần khí ?
Phương Nhi lại gần, nhìn đôi gắng tay
Bất chợt, Hàn Băng Kiếm rung động mạnh, từng tiếng oanh minh vang lên, khí thế của Hàn Băng Kiếm đột nhiên tăng mạnh, tỏa ra hàn khí lăng lệ.
Vương Thủ của Kiếm Tâm cũng rung lên, kim quang rực rỡ, hơi nóng trong nháy mắt xông lên ngút trời.
“Thần khí cộng minh, chủ nhân, chúc mừng ngài lại luyện thành một thứ thần khí nữa”
“Ha ha, vận khí mà thôi…..”
Nhị đại thần khí rung động một hồi, rối cuộc hỏa khí và hàn khí được thu lại.
Kiếm Tâm si mê vuốt ve hai bàn tay sắt, ánh mắt hắn như thể đang nhìn một người mà hắn vô cùng yêu dấu vậy.
Võ sĩ, ma pháp sư, thứ mà bọn hắn muốn, thứ mà bọn hắn có thể dùng cả sinh mạng đánh đổi, có lẽ chỉ có vũ khí, pháp bảo.
Ở phiến Sâm La Đại Lục này, chỉ một cây kiếm mà Phương Ngạo Thiên “luyện hỏng” cũng gây ra tranh đoạt, sóng gió to lớn, chưa cần nói tới thứ thần khí.
Đối với người trên phiến đại lục này, thần khí, là điều mà họ chỉ dám mơ mà thôi.