Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Biên dịch: gravity239
Nguồn: Bàn Long Hội
Ta đuổi, ta đuổi, ta đuổi, đuổi, đuổi...
Lam Phong hiện tại đang đuổi theo một con thỏ tuyết, chỉ là dã thú bình thường, không phải là ma thú gì, bất quá tốc độ của loài thỏ tuyết này cũng rất nhanh, hơn nữa hình thể nhỏ, phi thường khó bắt, đương nhiên là dưới tình huống bình thường dùng tay không bắt không dùng bất cứ công cụ gì.
Thông thường, muốn bắt thỏ tuyết, đều là dùng lồng, cạm bẫy linh tinh các thứ, hoặc là thừa dịp nó không chú ý, một mũi tên bắt trúng, bằng không, ngươi chỉ có thể nhìn thỏ than thở, bởi vì thỏ tuyết đều sinh trưởng trong rừng rậm, lấy tốc độ cùng sự linh hoạt của thỏ tuyết, hơn nữa chúng nó lại rất quen thuộc rừng rậm, mà người thì không cách nào xuyên qua các chướng ngại vật, cho nên rất khó bắt được.
Mà Lam Phong hiện tại lại không sử dụng công củ, chỉ dùng thân pháp của hắn để đuổi theo thỏ tuyết, đây tự nhiên là hạng mục tu hành có độ khó cao nhất, nếu như hắn mặc phụ trọng hai trăm cân có thể dễ dàng bắt lấy thỏ tuyết, vậy chứng tỏ thân pháp của hắn đã đạt đến một cảnh giới rất cao.
Trước mắt mà nói, Lam Phong hiện tại chỉ có đuổi kịp chứ chưa thể bắt được thỏ tuyết, bất quá thành tích như vậy đã rất không tồi rồi, ít nhất hắn bây giờ có thể đuổi theo thỏ tuyết mấy canh giờ, trước đấy lúc mới bắt đầu, hắn nhiều nhất đuổi được mười mấy phút đồng hồ là không thấy bóng dáng của thỏ tuyết đâu nữa.
Giữa trưa Lam Phong cầm một con thỏ tuyết, trở lại Hồng Nguyệt cư của hắn, cúng chính là căn nhà gỗ hắn xây, còn cái tên, tin tưởng không cần phải nói, mọi người cũng biết xuất phát từ đâu.
Rừng Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt cư, tiểu tử này thật đúng là có ý tứ.
Ách, mọi người muốn hỏi Lam Phong thỏ tuyết từ đâu có, không phải là cái con lúc trước hắn đuổi theo sao, đúng vậy, hắn là không bắt được thỏ tuyết đang chạy, nhưng mà không có nghĩa bắt không được thỏ tuyết đứng yên, qua mấy canh giờ, thỏ tuyết đã sức cùng lực kiệt, vậy nào còn khí lực để chạy trốn.
" Hắc hắc, lại có nồi thỏ hầm rồi, nghĩ tới lại chảy nước miếng." Lam Phong ở bên đường nước chảy, thuần thục dùng tiểu đao lột da thỏ, mổ bụng, rửa sạch nội tạng, tẩy sạch cặn bã, cuối cùng ném vào trong nồi, cho vào thêm một chút hương liệu.
Thịt của thỏ tuyết là phi thường ngon, bởi vì bắt nó không dễ, bởi vậy trở nên hiếm mà mắc, coi như là trong sách dạy nấu ăn của quý tộc, thịt của thỏ tuyết cũng là loại thượng phẩm.
Để nồi thỏ hầm đó, Lam Phong cầm ma tinh kiếm đến dưới thác nước luyện kiếm...
Nếu ngươi ở bên cạnh, sẽ chứng kiến kiếm của Lam Phong tản ra sương trắng, đây là bởi vì nhiệt độ thấp của thân kiếm, mà trong nước còn có băng vụ xuất hiện.
Mà chuyện này Lam Phong làm rất dễ dàng, nếu để cho người trong học viện thấy được thì sẽ liền chấn động, bọn hắn sẽ cùng nghĩ một vấn đề : khi nào mà phế vật này cũng có thể kích thích ma tinh kiếm.
Chỉ thấy Lam Phong thường xuyên phát ra một kiếm băng nhận, đem thác nước bổ ra (một phần, một phần thôi!), tiếp theo băng nhận đánh vào trên tảng đá sau thác nước, sau đó vỡ ra rơi vào trong nước.
Lam Phong một tháng trước chủ yếu là luyện tập cơ bản, mà từ khi hắn nâng phụ trọng lên hai trăm cân, hắn cũng không có tăng thêm tiếp nữa, mà là ở phụ trọng này bắt đầu quá trình tu hành tiếp theo.
Nếu chỉ rèn luyện thể luyện cùng kỹ năng cơ bản không, Lam Phong thậm chí có thể trong hai tháng đạt đến phụ trọng cực hạn ba trăm cân, sau đó cần tích lũy thời gian đột phá, bởi vì nội ngoại công của hắn đã cùng một trình độ, không cách nào nhanh chóng đột phá cực hạn như vậy nữa
Bằng không dựa theo cái tốc độ này không có chừng mực này, Lam Phong không đến một năm là có thể phụ trọng đạt tới vạn cân. Bất quá điều này có khả năng sao? Không có khả năng, coi như cả đời, cũng không thể đạt tới phụ trọng vạn cân này.
Tu hành là như thế, càng là về sau càng khó đột phá.
Trở lại chuyện chính, Lam Phong nếu chỉ rèn luyện kỹ năng cơ bản không thôi thì căn bản không có khả năng thủ thắng trong quyết đấu, kết quả mà hắn cần từ lần tu hành này là năng lực của mình phát huy ra một trăm phần trăm.
Cho nên, song song với rèn luyện kỹ năng cơ bản ra, còn phải tu hành trên phương diện vũ kỹ.
Tu hành vũ kỹ mở đầu, ngoại trừ thân pháp, kiếm pháp ra, còn có ma tinh kỹ, uy lực ma tinh ký của thế giới này cũng không nhỏ, cho nên hắn cần phải nắm giữ.
Ma tinh kỹ của Lam Phong cùng với người của đại lục này bất đồng, hắn là dùng nội lực kích thích, cho nên ma tinh kỹ của đại lục này hắn chỉ là tham khảo, sau đó kết với với tình huống của mình, tu luyện ra ma tinh kỹ độc hữu của hắn.
Vận khởi nội lực, kích thích ma tinh trên thân kiếm, sau đó dùng nội lực chém ra, đây là ma tinh kỹ cơ bản của hắn, đơn giản mà nói, ma tinh kỹ của hắn, chính là hình thức kiếm khí.
Mặc dù không có hoa lệ như của người trên đại lục này, nhưng mà có tính chuẩn xác hơn, tiêu hao thể lực cũng ít hơn rất nhiều.
Một cái tỷ dụ đơn giản, tựa như là một cái băng cầu lớn có thể đè chết người, mà một phiến băng đao đồng dạng có thể đem người chia làm hai nữa, nhưng mà băn cầu cần dùng nhiều băng hơn rất nhiều, năng lượng hao phí cũng nhiều hơn.
Sau khi luyện thành loại ma tinh kỹ này, Lam Phong phát hiện sách vũ kỹ cấp cao mình dùng để luyện tuyệt chiêu đã không còn thích hợp với mình, bởi vì nếu mình dùng chiêu thức trên sách, sẽ lãng phí rất nhiều nội lực của mình, không đáng...
Trừ phi, muốn phong cách một chút...
Có vẻ như ma tinh kỹ của đại lục này so với ma tinh kỹ của hắn hoa lệ hơn. Đây cũng là chuyện tình không có cách nào, người bình thường căn bản không thể sử dụng năng lượng ma tinh chuẩn xác không có sai lầm, sẽ tạo ra một chút lãng phí, mà chút năng lượng lãng phí thường thường sẽ tạo nên một hiệu ứng rất hoa lệ.
...
Ban đêm, Lam Phong trước khi ngủ, tính toán thời gian —
" Đến nơi đây đa được bốn mươi bảy ngày, hôm nay hẳn là ngày hai lăm tháng bảy, kỳ hạn hai tháng còn có mười một ngày. Ngày mai là thời điểm tiến hành tu hành cuối cùng."
Cái gọi là tu hành cuối cùng, chính là đem phụ trọng trên người giải trừ, sau đó thích ứng với tình huống không có phụ trọng, như vậy mới có thể phát huy tốt thành quả tu luyện của hắn.
Tại trong thời gian ngắn như vậy, hắn chỉ có thể làm được như thế, nếu cho hắn nhiều thời gian hơn, hắn nhất định có thể làm được tốt hơn, đồng thời thực lực cũng tăng cao hơn.
Sau khi quyết định, Lam Phong lấy ra một loại quả rất đẹp nuốt vào, sau đó nằm thẳng cẳng trên sàn nhà (không có giường) bắt đầu tu luyện Quy Tức Công.
Cơ bản là sinh vật cứ cái gì đẹp thì thường thường đều mang độc tính, mà thứ quả Lam Phong ăn là có độc, đây là hắn dựa vào sách giới thiệu về các loại độc vật, khi chạy trong rừng, tiện tay hái lấy.
Đương nhiên còn có một số cỏ độc, nấm độc linh tinh gì đó, nhưng mà Lam Phong cảm thấy loại quả này ăn ngon nhất cho nên nghĩ đến cái này trước tiên...
Ngày hôm sau, Lam Phong bắt đầu năm ngày tu hành thích ứng, mà trong năm ngày này, bởi vì không có phụ trọng nên hắn bắt được đến mấy con thỏ tuyết.
Thỏ tuyết này chính là tiền a, đến lúc đó bán cho tửu lâu, hắc hắc, tổn thất hai tháng "nghỉ làm" miễn cưỡng bù vào một ít.
Năm ngày, cũng chính là mùng một tháng tám, Lam Phong lại một lần đeo lên túi lớn, tuy nói đồ mang tới cũng có nhiều thứ tiêu hao cũng có lưu lại, nhưng mà bởi vì dã thú hắn bắt trong rừng tuy rằng ăn hết, nhưng mà da lông vẫn còn, hơn nữa hắn cũng chuẩn bị đem về bán lấy tiền, cho nên cái túi lần này trở về cũng không nhẹ hơn bao nhiêu...
Kỳ Ly thành, Lam Phong ta trở về đây.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Biên dịch: gravity239
Nguồn: Bàn Long Hội
Kỳ Ly thành, vào giữa trưa, ánh nắng rực rỡ, người trong thành lúc này đều đang ăn cơm hoặc là nghỉ ngơi, mà sau khi Lam Phong xuất hiện ở trong thành với một cái bao lớn sau lưng khiến cho người ta líu lưỡi.
Trọng lượng lần này tuy rằng tăng thêm, bất quá ngược lại Lam Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hơn nữa là còn hơn rất nhiều, lần trước cơ hồ đi một dặm đường thì dừng lại một lần, mà lần này đi tới sáu mươi dặm, hắn chỉ dừng lại hai lần, đây dĩ nhiên là thành quả tu hành năm mươi hai ngày của hắn.
Cũng bởi vì vậy, lần này khiến cho người chú ý ít hơn một chút, tựa như là mọi người đều đi thẳng trên đường, nếu có một người cứ đi một chút dừng một chút thì đương nhiên sẽ bị chú ý nhiều hơn.
Về đến nhà, Lam Phong chỉnh lý thu dọn một số thứ, quần áo để trong phòng, thực vật hương liệu (kiếm được ở trong rừng) để ở phòng bếp, tóm lại nên ở nơi nào thứ để ở nơi đó.
Lam Phong ở trong nhà một hồi cảm thấy được có nhiều chỗ là lạ nhưng mà nhất thời nghĩ không ra, chỉ là cầm lấy da thú, thỏ tuyết, còn có đồ mượn của Ai Thụy Khắc xuất môn.
Lam Phong đầu tiên là đi tới tiệm vũ khí Ai Thụy Khắc, trước đem đồ trả lại, đồng thời tặng cho Ai Thụy Khắc một số da thú cùng hai con thỏ tuyết, tuy rằng hắn có đôi khi rất vô sĩ, nhưng mà không có nghĩ là thích chiếm tiện nghi của người tốt, hơn nữa còn là người quen biết.
Đi tới đi tới...
"Ta nghĩ ra rồi, hèn gì thấy là lạ, nguyên lai là việc này. Ta rời đi lâu như vậy, theo lý thuyết trong nhà hắn là rất nhiều tro bụi mới đúng, như thế nào so với lúc ta đi còn sạch sẽ hơn." Trên đường, Lam Phong rốt cục đã nhận ra, nhà của hắn không chỉ có không có tro bụi, mà so với trước lúc hắn đi còn sạch sẽ hơn, đây nhất định là có người đến quét dọn.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai làm chứ?
Khi Lam Phong rời nhà, hoàn toàn không khóa cửa, ai cũng có thể đi vào, đơn giản là hắn cảm thấy việc này không cần thiết, nhà ngoài bốn bức tường ra chẳng có gì khác, ăn trộm có viếng thăm cũng chẳng lấy được gì.
Bởi vậy Lam Phong cũng không biết ai có lòng tốt như vậy, quét dọn nhà cho mình.
Lúc này, trong đầu Lam Phong hiện lên một khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn mang theo nụ cười ôn nhu...
Không thể nào!
Lam Phong lắc đầu, trước đem chuyện này ném qua một bên, sau đó tiếp tục chuyện của hắn, khi đem đồ trả lại cho Ai Thụy Khắc, Ai Thụy Khắc cũng không có nhận đồ Lam Phong tặng, hắn cảm thấy đây chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải cảm tạ.
Mà Lam Phong cũng không có miễn cưỡng, chỉ tính toán sau này làm chút thịt nướng và mua rượu ngon, đãi Ai Thụy Khắc một bữa, Ải Nhân thích nhất là nhậu với thịt nướng, chuẩn xác mà nói là đa số nam nhân ai cũng thích nhậu với thịt nướng.
Tiếp theo, Lam Phong đến cửa hàng đồ da và tửu lâu bán da thú và thỏ tuyết, dựa vào tâm lý học trình độ cao, hắn rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý của người mua, do đó bán được giá hời, tổng cộng là được 1.15 kim tệ ( 1 kim tệ 1 ngân tệ 5 đồng tệ).
Bởi vậy, gia sản hiện tại của Lam Phong liền từ 3.5 ngân tệ (nhiệm vụ làm thuê đầu tiên), lên đến 1.5 kim tệ, cuối cùng cũng đã thăng lên cấp kim tệ.
Đem tiền bỏ vào túi tiền, Lam Phong bước đến một nơi, đây là địa phương mà hắn hôm nay phải đi — sân thi đấu, tuy rằng cũng muốn đi đến học việc nhưng mà việc này cần thiết hơn.
Tại trên đường, Lam Phong chỉ hy vọng hôm nay sân thi đấu không ai dùng, bằng không đợi đến ngày mai, như vậy sẽ chậm trễ thời gian khiêu chiến mình đưa ra.
Không biết có phải ông trời chiếu cố đến Lam Phong mà vận khí của hắn rất tốt, sân thi đấu hôm nay không có ai sử dụng, sân thí đấu của Kỳ Ly thành một tháng tối thiểu có hơn nửa thời gian được sử dụng, có đôi khi có người chơi đùa quyết đấu, có đôi khi là biểu diễn, có đôi khi là vui chơi ăn mừng...
Chỉ cần ngươi nộp ra phí sân bãi, còn có "phía trên có người" là có thể sắp xếp.
Mà lần trước hắn đến đây không có ai sử dụng, hiện tại cũng vẫn thế, tình huống như vậy, chỉ có thể nói vận khí của hắn thật sự quá tốt.
Lam Phong lần này ở giữa sân đứng hồi lâu, thẳng đến khoảng bốn giờ chiều, mới nói một câu sau đó rời đi.
Mà câu nói kia của hắn chính là :"Tốt lắm, sân này hoàn toàn có thể sử dụng."
Sau đó, Lam Phong đi tới học viện, sau khi thuận lợi tiến vào học viện, hắn liền đi đến sân huấn luyện số một, hắn là muốn nói một tiếng với Ngả Mễ Lệ là mình đã trở lại, có vẻ như ngoại trừ Ngả Mễ Lệ thì hắn cũng chẳng cần phải nói chuyện này cho ai khác.
Mộ Dung Thiên Tầm, không cần thiết.
Lâm Tiểu Vũ, không cần.
Những người khác, cần sao?
Đương nhiên ngoại trừ lý do trên ra, còn có chính là tìm Bỉ Nhĩ quyết đấu, Bỉ Nhĩ thuộc lớp vũ kỹ a03, thực lực so với các thiếu nức trong lớp của Ngả Mễ Lệ mạnh hơn nhiều, tự nhiên cũng là được huấn luyện bên trong sân số một.
Lam Phong bước vào sân, liền đứng tại chỗ nhìn, bởi vì sân huấn luyện to như vậy, nhiều người như vậy, tìm người cũng không thể trong chốc lát, hoàn hảo các thiếu nữ trong lớp Ngả Mễ Lệ rất hấp dẫn chú ý, cho nên hắn rất nhanh liền phát hiện.
Đồng thời —
"A, như thế nào trùng hợp như thế, lớp z cũng ở đây." Lam Phong không ngờ phát hiện Lâm Tiểu Vũ ngồi ở một bên cầm kiếm đâm đất chơi, cũng đúng, nàng và những người khác bất đồng, nàng đối với vũ kỹ hứng thú không nhiều, thời gian huấn luyện tuyệt sẽ không nhiều hơn so với người khác, hiện tại đã trễ thế này, nàng đã sớm kết thúc huấn luyện.
Không quản nàng, Lam Phong vừa đi, vừa nghĩ cách tìm được Ngả Mễ Lệ từ các thiếu nữ, không nghĩ tới đầu tiên phát hiện không ngờ là Bỉ Nhĩ, hắn đang đứng gần các thiếu nữ.
Ở nơi này, đang cùng Mộ Dung Thiên Tầm nói chuyện có vẻ như có vẻ như hai người còn rất "thân thiết", Bỉ Nhĩ đang cầm tay của Mộ Dung Thiên Tầm đang đỏ mặt, mà các thiếu nữ bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt "hâm mộ" nhìn Bỉ Nhĩ.
Ách, đương nhiên nhìn từ xa thì cảm giác vậy, nhưng tình huống thực tế thì có điểm không khớp so với điều hắn nghĩ.
Trên thực tế, chỉ cần mọi người nhìn vào tư thế hiện tại giữa Bỉ Nhĩ và Mộ Dung Thiên Tầm là biết, tay của Mộ Dung Thiên Tầm là có hơi hướng về phía trước, Bỉ Nhĩ thì là cầm lấy cánh tay của nàng...
Tư thế như vậy, thấy thế nào cũng không giống với bộ dáng của hai người yêu nhau.
Ánh mắt của các thiếu nữ cũng không phải hâm mộ, có vẻ như có chút tức giận...
Đây, có vẻ giống như hiện trường cãi nhau, chẳng lẽ tình cảm của hai người xuất hiện vấn đề sao?
Đang lúc Mộ Dung Thiên Tầm và Bỉ Nhĩ còn đang tiếp tục tiến hành những động tác còn lại thì một âm thanh vui sướng làm cho bọn họ đều dừng lại, nhìn về một phía...
" Lam Phong!" Lâm Tiểu Vũ phát hiện Lam Phong đi tới, liền ném thanh kiếm đi, chạy về phía Lam Phong.
Trong năm mươi hai ngày Lam Phong biến mất, nàng thường xuyên nhớ tới hắn, không có biện pháp a, lớp z chỉ có Lam Phong chơi được, ách, đây là nguyên văn của nàng, đương nhiên cũng không phải là mong nhớ ngày đêm như vậy.
Mà nàng hiện tại sở dĩ vui sướng như vậy, cũng là bởi vì nàng hiện tại nhàm chán nhàm chán hơn nữa nàng cố ý chọc tức Mộ Dung Thiên Tầm, trong đoạn thời gian này, có vẻ như hai người không được thuận hòa cho lắm...
"Ách, Lâm Tiểu Vũ! Thời gian này ngươi có khỏe không?" Lam Phong không rõ Lâm Tiểu Vũ vì cái gì vui vẻ như vậy, ta cũng không phải là vàng.
"Ta rất khỏe, còn ngươi? Năm mươi hai ngày nay ngươi chạy đi đâu thế? A, ngươi dường như thay đổi rất nhiều." Lâm Tiểu Vũ cùng Lam Phong sóng vai mà đi, hơn nữa khi nàng đến gần Lam Phong, phát hiện Lam Phong có sự biến hóa.
" Ta đi tu hành, thân thể biến hóa cũng là từ kết quả của tu hành, biến thành đẹp trai hơn rất nhiều." Lam Phong cười hì hì trả lời, hắn còn tưởng rằng Lâm Tiểu Vũ nói hắn trở nên cường tráng hơn.
"Tu hành cái gì a, có thể dạy cho ta hay không." Lâm Tiểu Vũ lập tức truy vấn.
"?? Ngươi không phải ghét nhất là luyện võ vì sợ khổ sao?" Lam Phong khó hiểu hỏi.
Lâm Tiểu Vũ hai mắt sáng lên, vẻ mặt khát vọng :" Có thể có hiệu quả như ngươi vậy, ta khổ cực một chút cũng không sao cả."
"Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi thích cơ thể cường tráng, từ bỏ đi, nữ hài tử mà cường tráng thì ghê lắm." Lam Phong lập tức giữ một khoảng cách với Lâm Tiểu Vũ, có cái sở thích này, không phải là tâm lý có vấn đề sao.
Tiểu sinh hơi sợ...
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Biên dịch: gravity239
Nguồn: Bàn Long Hội
Hỗn đản, ngươi nghĩ cái vớ vẩn gì thế." Lâm Tiểu Vũ sau khi ngẩn ngơ, liền lập tức hiểu được ý tứ của Lam Phong, sau đó đánh một quyền lên vai hắn.
Tiếp theo nàng chỉ vào mặt Lam Phong, nói :"Là da của ngươi, như thế nào lại trắng hơn rất nhiều, hơn nữa còn mịn màng, ngươi thật là đi tu hành sao?"
Nữ nhân a, chú ý trúng chỗ đó, không quản là nữ nhân nào nhìn thấy làn da của người khác trắng lên, liền rất muốn biết phương pháp, hơn nữa còn có thể đi làm, không quản phương pháp kia khổ cực cỡ nào.
Lâm Tiểu Vũ cũng không ngoại lệ, nàng sau khi nghe Lam Phong nói, nàng có thể đi làm chuyện tình nàng luôn luôn không thích — luyện võ. Bất quá, luyện võ thật có thể trắng hơn sao? Nghi ngờ quá...
Cho nên, nàng mới hỏi Lam Phong, hỏi hắn thật sự đi tu hành sao, người ta đi tu hành, làn da đều trở nên thô ráp, thế nhưng hắn lại tương phản, trắng và mịn màng hơn.
Ta trắng hơn sao? Lam Phong có chút nghi hoặc, biến hóa là ở da của hắn, cho nên hắn cũng không có phát giác. Mà Lâm Tiểu Vũ bất đồng, nàng là hơn chục ngày không gặp Lam Phong, tự nhiên lập tức phát giác.
"Ta đương nhiên là đi tu hành, bằng không làm sao có biện pháp ứng phó quyết đấu với Bỉ Nhĩ, phải biết rằng hắn thuộc lớp vũ kỹ a03, coi như hắn là kém cỏi nhất trong lớp, cũng so với ta hai tháng trước mạnh hơn nhiều." Lam Phong tức giận trả lời.
Tiếp theo hắn dừng một chút, sau đó nói :"Về phần trắng lên, ta không rõ ràng lắm, dù sao ta những ngày này đều chỉ tu hành.
Không nói như vậy thì nói như thế nào, chẳng lẽ nói mình bản thân mỗi ngày phụ độc dược, vận công bức độc, để kích thích lực tăng trưởng.
"Không phải chứ, ngươi tu hành như thế nào?" Lâm Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Không phải là lão sư dạy thế này..." Lam Phong bắt đầu nói lung tung, hắn cũng không muốn bị người phát bí mật mình luyện khí công, coi như là thân nhân cũng không nói, thế giới này có vẻ như hắn không có thân nhân, cho nên càng sẽ không nói.
Còn thân nhân ở địa cầu, bọn họ vốn đã biết, còn cần nói sao...
Cứ như vậy, Lam Phong nói lung tung, Lâm Tiểu Vũ hỏi, hai người cứ như vậy đi về phía các thiếu nữ thuộc lớp của Ngả Mễ Lệ, đi đến trước mặt Mộ Dung Thiên Tầm và Bỉ Nhĩ còn đang bảo trì tư thế ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
" Bỉ Nhĩ, có thời gian thì nói chuyện quyết đấu, hiện tại các ngươi cứ tiếp tục..." Lam Phong đi qua bên người Mộ Dung Thiên Tầm, chỉ là nói một câu như vậy, sau đó tiếp tục đi về phía Ngả Mễ Lệ.
"A..." Toàn bộ thiếu nữ đều há to miệng, các nàng không thể tưởng tượng được Lam Phong có thể nói một câu như vậy rồi bước đi, hoàn toàn không quản đến Mộ Dung Thiên Tầm hiện tại có nguyện ý để Bỉ Nhĩ cầm tay hay không, thậm chí giống như cho rằng nàng cùng với Bỉ Nhĩ như vậy là bình thường, còn kêu bọn họ tiếp tục.
Các nàng đang tức giận thay cho Mộ Dung Thiên Tầm, trong đoạn thời gian này, nàng mỗi ngày đều vì tên tiểu tử hỗn đản này mà lo lắng, thậm chí vì chuyện của hắn còn cùng Bỉ Nhĩ cãi nhau vài lần, mà đổi lại là sự không thèm đếm xỉa, hoàn toàn không đếm xỉa.
Vừa rồi tiểu tử hỗn đản này, ngày cả chào hỏi cũng không nói một câu, chỉ nói với Bỉ Nhĩ một câu mà thôi.
Mộ Dung Thiên Tầm nhìn thấy Lam Phong thì ngẩn người, nhất thời không biết nên nói cái gì...
Bỉ Nhĩ nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tầm vừa thấy được Lam Phong liền bắt đầu ngẩn người, trong mắt rõ ràng còn toát ra sự vui sướng, hơn nữa đoạn thời gian này, Mộ Dung Thiên Tầm bởi vì Lam Phong mà cãi nhau với hắn vài lần, hơn nữa Lam Phong còn làm cho hắn khó chịu vì phải chờ đợi, chờ đợi quyết đấu, cho nên ánh mắt hắn nhìn Lam Phong bây giờ, rất là oán hận...
Hận không thể hiện tại giết chết Lam Phong.
Lam Phong thì một chút cũng không có nhận thấy ánh mắt của mọi người, nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bị "loạn mắt" giết chết, hắn hiện tại rất là tiêu sái đến trước mặt Ngả Mễ Lệ.
"Lão sư, ta đã trở về." Lam Phong cười nói.
Ngả Mễ Lệ gật gật đầu, ôn nhu nói :"Ân, trở về là tốt rồi, ngươi hiện tại đi xử lý chuyện của ngươi đi."
Tình huống trả phép này, như thế nào cảm giác giống như là thân nhân nhiều năm gặp lại, làm cho người khác có chút mê loạn.
Giữa Lam Phong và Ngả Mễ Lệ cũng chỉ nói đơn giản hai câu như thế, không có dư thừa, nói xong Lam Phong trở về, đi tới phía Bỉ Nhĩ...
" Buông tay!" Nhìn thấy Lam Phong đi tới, nàng đột nhiên phát giác mình cùng mình cùng Bỉ Nhĩ còn bảo trì động tác vừa rồi, vì thế tay vung, lạnh lùng nói.
Hôm nay nàng rất tức giận, Lam Phong đã năm mươi hai ngày không thấy, mà Bỉ Nhĩ thì vẫn còn đến dây dưa, nàng trước đó đã nói qua với Bỉ Nhĩ, trước khi Lam Phong chưa quay về, nàng không muốn nhìn thấy Bỉ Nhĩ.
Bởi vì, nàng nhìn thấy Bỉ Nhĩ thì liền sẽ nhớ tới hành vi đê tiện của hắn, đưa ra quyết đấu đê tiện, mới làm cho Lam Phong chạy đi tu hành, hơn nữa còn không biết hắn đi nơi nào.
Suốt năm mươi hai ngày không có tin tức, đây là chuyện chưa từng có qua, trước kia coi như nàng không để ý tới Lam Phong, nhưng mà nàng lại biết Lam Phong mỗi ngày ở đâu, so với lần này khác biệt.
Bỉ Nhĩ cũng là rất buồn bực, rõ ràng là bạn gái của mình, lại đi lo lắng cho đối thủ của mình, thậm chí còn bởi vì đối thủ của mình mà gây mâu thuẫn với mình, không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa còn để cho mọi người đều biết...
"Ta không buôn, nàng là nữ nhân của ta." Bỉ Nhĩ lớn tiếng nói, tay hắn cũng cầm lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Tầm không buông.
Mộ Dung Thiên Tầm cả giận nói :"Ngươi nói lại cho rõ ràng, ta khi nào thành nữ nhân của ngươi, chúng ta còn chưa tới mức độ đó. Ngươi mau buông tay ta ra." Nữ nhân và bạn gái hai từ này đôi khi giống nhau, nhưng mà có đôi khi sự khác biệt rất lớn.
" Bỉ Nhĩ, ngươi là một quý tộc, nên có bộ dáng của quý tộc."Thiếu nữ từng an ủi Mộ Dung Thiên Tầm nói, nàng là nhân vật linh hồn của lớp Ngả Mễ Lệ, rất nhiều người đều coi nàng làm chủ, cũng có thể nói thiếu nữ này là chị đại của lớp này.
Tên của nàng hình như là...
Đúng rồi, tên là Phỉ Nhi Hồ...
"Phỉ Nhi Hồ, chuyện của chúng ta ngươi đừng có xen vào, không cần cho rằng ngươi là Hồ gia đại tiểu thư của bách thu vương quốc là ngon lắm." Bỉ Nhĩ trừng mắt nhìn Phỉ Nhi, tiếp đó nói với Mộ Dung Thiên Tầm :"Thiên Tầm, nàng nói đi, có phải nàng đã yêu tên Lam Phong kia không?"
"Không phải, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, tình cảm của ta đối với A Phong không giống với ngươi, hắn là đệ đệ ta, ngươi là bạn trai của ta, hai cái này hoàn toàn khác nhau, chính là ngươi cứ lặp đi lặp lại vấn đề này nhiều lần, ta không muốn nói cái chuyện nhàm chán này với ngươi nữa, ngươi mau buông tay." Mộ Dung Thiên Tầm vận khởi đấu khí, muốn Bỉ Nhĩ bỏ tay ra, nhưng mà, thực lực của Bỉ Nhĩ so với nàng mạnh hơn rất nhiều, sao có thể để nàng thoát ra."
"Chuyện cười, nàng không thấy những lời này rất buồn cười sao? Coi như hắn là đệ đệ nàng, nàng cũng không cần có bộ dáng lo lắng như vậy, bộ dáng của nàng trong đoạn thời gian này ai cũng nhìn thấy rõ. Nàng vì hắn cãi nhau với ta, vì hắn mà không muốn gặp ta, đây còn bảo là khác nhau sao?" Bỉ Nhĩ cười lạnh nói, muốn kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ lọt tai một chút, nói như vậy tính lừa trẻ con sao.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao? Mỗi khi ta nghĩ đến chuyện ngươi đưa ra lời quyết đấu với hắn, ta liền rất không cao hứng, cũng bởi vì ngươi mà hắn biến mất suốt năm mươi hai ngày, năm mươi hai ngày đó. Ngươi có biết không, từ nhỏ đến lớn, hắn cho tới bây giờ chưa có bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của ta quá một ngày." Mộ Dung Thiên Tầm kích động nói —
"Còn có một chuyện trọng yếu nhất, cũng là chuyện do ngươi mà gây nên, năm nay ta đã bỏ lỡ sinh nhật của hắn."
Từ nhỏ đến lớn, Lam Phong tuy rằng chưa từng có tặng quà cho Mộ Dung Thiên Tầm, nhưng mà Mộ Dung Thiên Tầm hằng năm đều tặng quà sinh nhật cho hắn, tuy mấy năm gần đây nàng không có nói chuyện với Lam Phong, nhưng mà sinh nhật hàng năm của hắn nàng cũng sẽ chuẩn bị một món quà cho hắn...
Nàng có thể quên sinh nhật của hắn sao? Không có khả năng, nàng sẽ không quên sinh nhật của hắn, bởi vì sinh nhật của hắn chỉ cách sinh nhật của nàng có mười ngày, vào ngày sinh nhật của nàng thì nàng cũng thầm nhắc nhở mình là sinh nhật của Lam Phong sắp tới rồi. ..
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Biên dịch: gravity239
Nguồn: Bàn Long Hội
..."
Trong nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc, mặc cho ai đều có thể cảm nhận được tình cảm Mộ Dung Thiên Tầm dành cho Lam Phong, là một loại tình cảm làm cho người ta cảm thấy hâm mộ, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, làm cho người ta cảm thấy đó là một loại tình cảm chấp nhất.
Tuy nói như thế, nhưng mà rất kỳ quái, mọi người lúc này rõ ràng cảm thấy được, tình cảm này chính là thân tình, mà không phải là tình yêu, có lẽ giờ khắc này tất cả mọi người đã bị tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm cảm nhiễm mới có thể như vậy.
Có lẽ, đây chỉ trong nhất thời, nhưng lại làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.
Lam Phong lúc này, cũng không dám tin nhìn Mộ Dung Thiên Tầm, nghĩ đến mình là không phải sai lầm rồi chứ, coi như linh hồn của mình không phải là Lam Phong kia, nhưng lại cùng thân thể, vậy có nên tiếp nhận phần tình cảm này hau không, để cho tình cảm chấp nhất nhưng làm người ta ấm áp này tiếp tục.
Lam Phong nhất thời mê mang, có lẽ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Mộ Dung Thiên Tầm làm cảm động...
Có lẽ là ông trời an bài, không muốn làm cho Lam Phong tiếp nhận cùng tiếp tục phần tình cảm rối loạn này, nhưng vào lúc này, Bỉ Nhĩ giận kêu lên :"Chẳng qua là không gặp năm mươi mấy ngày mà thôi, bất quá là bỏ qua một lần sinh nhật mà nàng đã khó chịu như vậy, thế sau này thì sao? Nàng chẳng lẽ muốn buộc hắn bên cạnh mình? Vậy rõ ràng cả đời không cần lập gia đình, cùng với 'đệ đệ' của nàng sống hết nửa đời sau đi."
" Nếu thật là như vậy, ta thà rằng không lấy chồng." Mộ Dung Thiên Tầm không hề nghĩ ngợi trực tiếp buột miệng nói ra.
"Vậy nàng cho ta là cái gì, là vật thế thân của hắn sao? Nếu không phải hắn chọc nàng tức giận, nàng có phải căn bản sẽ không làm bạn gái của ta đúng không?" Bỉ Nhĩ một lần nữa chỉ trích tình cảm lẫn lộn của Mộ Dung Thiên Tầm, bất quá cũng khó trách, thế nhân cũng lẫn lộn, nhưng nào có loại người như Mộ Dung Thiên Tầm.
Mộ Dung Thiên Tầm nhìn Bỉ Nhĩ, bình tĩnh nói :"Ngươi không phải là người thay thế hắn, ta đã nói rất nhiều lần, hắn và ngươi khác nhau. Bất quá quên đi, ta nghĩ coi như lần này ngươi chiến thắng quyết đấu, ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi nữa, có lẽ là ta trước kia thiếu suy nghĩ, không có rõ ràng đối với ngươi là tình yêu hay đơn giản là bị lời ngon ngọt của ngươi làm cho ta mê loạn, nên đáp ứng làm bạn gái của ngươi."
Tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm đối với Bỉ Nhĩ, đơn giản ứng với một câu nới, thiếu nữ nào mà không mộng mơ.
Nàng hiện tại mới qua sinh nhật mười lăm tuổi, nói các khác, nàng mới tròn mười lăm tuổi, thử hỏi, một tiểu cô nương mười lăm tuổi, được người khác phái theo đuổi mãnh liệt, trong cơ mê loạn xác suất đáp ứng có lớn không?
Đáp án trong suy nghĩ của mọi người đa số giống nhau, rất lớn.
Mà trên thực tế, Bỉ Nhĩ theo đuổi Mộ Dung Thiên Tầm chỉ có nửa năm, Mộ Dung Thiên Tầm chống cự không nổi lời ngon tiếng ngọt của Bỉ Nhĩ mà đáp ứng, chính ngay vào lúc Lam Phong đi vào thế giới này hơn mười ngày, mà khi ở nhà ăn là đang trong "tuần trăng mật" của hai ngươi, dĩ nhiên là tương đối thân thiết một chút.
Ách, mọi người sẽ hỏi, vì cái gì trùng hợp như thế, sớm không sớm muộn không muộn, không phải sau khi Lam Phong cùng Mộ Dung Thiên Tầm tách ra. Điều này, mọi người không nên quên, Mộ Dung Thiên Tầm hiện tại mới mười lăm tuổi, mấy năm trước, nàng bao nhiêu tuổi? Tiểu nha đầu ai sẽ theo đuổi chứ, trừ phi có ham muốn đặc thù.
Mà thế giới này cũng không giống như như địa cầu, mười lăm tuổi bắt đầu yêu đương là bình thường. (thế cho nên ít xảy ra hiện tượng weitei!!!)
Thuận tiện nói luôn, tuổi thọ của người ở thế giới này tương đối dài, người bình thường cũng có thể sống đến hơn một trăm tuổi, nếu luyện võ thì lâu hơn, ách, là Nhân Tộc, chưa nói đến chủng tộc khác.
Bởi vậy, mọi người công nhận thời kỳ thành niên trung bình là hai mươi tuổi, sở dĩ nói trung bình, là bởi vì có một số quốc gia có chút khác biệt, có khi là mười sáu tuổi, có khi là mười tám tuổi, mà cũng có khi là hai mươi hai tuổi, hai mươi bốn tuổi...
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, tuy nói tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm đối với Bỉ Nhĩ có chút mù quáng, nhưng mà chung quy người có tình cảm, chỉ cần ở chung lâu ngày, tình cảm tự nhiên bồi dưỡng.
Nhưng mà Bỉ Nhĩ đối với chuyện của Lam Phong biểu hiện quá kém, làm cho Mộ Dung Thiên Tầm tại trong đoạn thời gian này, không còn sự cuồng nhiệt, ngẫm lại tình cảm giữa nàng và Bỉ Nhĩ, rõ ràng, cũng rất lý trí, liền biết mình nên làm như thế nào.
Mộ Dung Thiên Tầm cũng không phải là không có cho Bỉ Nhĩ cơ hội, nhưng mà Bỉ Nhĩ không có nắm chắc, không nên dây dưa với Lam Phong.
Kỳ thật Mộ Dung Thiên Tầm nói không có sai, không có lừa Bỉ Nhĩ, tình cảm của nàng đối với Lam Phong cùng với hắn hoàn toàn khác nhau, không hề có mâu thuẫn với nhau, nặng bên này nhẹ bên kia.
Mọi người có thể lý giải tình huống giữa vợ chồng và người thân, giữa hai bên có xung đột thì sẽ có người nghiêng về người mình yêu một chút, nhưng lại có người thì trọng thân tình hơn một chút.
Mộ Dung Thiên Tầm chính là loại người sau, hơn nữa không chỉ có một chút...
"Tiện nhân, ngươi nói cái gì?" Đến lúc này, Bỉ Nhĩ giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không còn dáng vẻ văn nhã lúc trước khi bên cạnh Mộ Dung Thiên Tầm.
Điều này làm cho Mộ Dung Thiên Tầm mở mắt ra, nguyên là trước kia hắn đối với mình chỉ là giả nhân giả nghĩa, lúc này nàng cảm thấy may mắn cho mình...
"Ngu ngốc, nghe còn không hiểu sao? Đơn giản mà nói, ngươi bị đá rồi, Mộ Dung Thiên Tầm vứt bỏ ngươi rồi." Lam Phong sau đó đi về phía Bỉ Nhĩ, không mặn không nhạt nói một câu, ý châm chọc thấy rõ.
Bỉ Nhĩ mắt lộ ra hung quang nói :"Phế vật, ngươi câm miệng cho ta, chuyện của ngươi chờ đó ta tính..."
" Không cần chờ, chúng ta hiện tại tính toán cho rõ ràng đi, Ngươi cũng đừng có quấn lấy Mộ Dung Thiên Tầm, nhiều người nhìn như vậy, mặt dày như ngươi là muốn dọa người sao?" Lam Phong vẻ mặt khinh bỉ nói, "Đến đây, chúng ta nói chính sự."
"Có nghe hay không, mau bỏ tay ngươi ra." Mộ Dung Thiên Tầm nói, đồng thời trong lòng thật cao hứng, A Phong hiện tại đang giúp ta...
"Được! Các ngươi được lắm!" Bỉ Nhĩ cuối cùng chống cự không nổi ánh mắt khinh bỉ của mọi người, buông tay Mộ Dung Thiên Tầm ra, sau đó đối mặt Lam Phong hung tợn nói :" Ngươi nói nhanh một chút, thời gian, ta hiện tại không chờ được nữa trên sân thi đấu chém ngươi thành mảnh nhỏ."
"Ngươi đã chờ không được, vậy thì vào lúc ba giờ trưa ngày mai. Còn có, nhớ mang theo y sư đến." Lam Phong mỉm cười nói.
"Ngày mai?" Bỉ Nhĩ không nghĩ tới Lam Phong lại nhanh như vậy.
Không đợi Bỉ Nhĩ nói chuyện —
" Lam Phong..." Lâm Tiểu Vũ chạy đến bên người Lam Phong, sau đó cầm lấy bờ vai của hắn, thì thầm bên tai của hắn...
"Không phải chứ, đại tiểu thư, ngươi còn có hứng thú này?" Lam Phong kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Vũ.
" "Như thế nào, ta bảy ngươi ba."
"Năm năm!" Lam Phong đáp lại Lâm Tiểu Vũ một câu, sau đó nói với Bỉ Nhĩ :"Khụ khụ, thời gian lui lại một ngày, ba giờ trưa ngày mốt." .
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Biên dịch: gravity239
Nguồn: Bàn Long Hội
..."
"Được, 3 giờ chiều ngày mai! Ngươi hảo hảo quý trọng hai ngày này, bởi vì đây sẽ là thời gian cuối cùng của ngươi." Bỉ Nhĩ cũng không có phản đối, trực tiếp lạnh lùng nói.
Trên thực tế, hắn cũng sẽ không phản đối, nếu là ngày mai thì thời gian chuẩn bị quá cấp bách, không chỉ là hắn chuẩn bị cho quyết đấu, còn có chuẩn bị sân bãi.
Tuy nói sân thi đấu là "công cộng", nhưng cũng phải sắp xếp thời gian mới được.
" Nga, biết rồi, ngươi đi nhanh đi!" Lam Phong không thèm để ý phất phất tay, bộ dáng đuổi người đi.
"Hừ"! Bỉ Nhĩ vung tay áo lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Phong liếc mắt một cái, xoay người rời đi, mà những động tác đó của hắn, Lam Phong hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì Lam Phong đang cùng Lâm Tiểu Vũ trò chuyện bí mật với nhau.
Lam Phong một lời cự tuyệt :" Không được, năm năm, không có thương lượng!"
"Là tiền vốn của ta mà, ngươi cũng không thể ăn nhiều như thế." Lâm Tiểu Vũ cầm lấy tay Lam Phong nắn bóp.
"Chuyện này ta không đồng ý, ngươi bỏ vốn thì thế nào, quyền chủ động ở trong tay ta. Năm năm, đây là lần cuối cùng, bằng không ta sáng sớm ngày mai quyết đấu luôn!" Lam Phong lạnh lùng trả lời, mặc cho ngươi bức bách thế nào, ta là tuyệt sẽ không cúi đầu khuất phục.
" Lam Phong ca ca, ngươi tội nghiệp tiểu muội đáng thương, bốn sáu đi mà!" Lâm Tiểu Vũ cầm lấy tay Lam Phong sau đó lắc lắc cánh tay hắn, dùng thanh âm làm nũng ngọt xớt nói.
" Ngô..." Lam Phong lắc đầu, toàn thân run lên, "Lâm Tiểu Vũ, đứng ra một bên, làm ta nổi hết da gà rồi đây này."
" Hừ!" Lâm Tiểu Vũ đánh Lam Phong, cả giận nói :" Lam Phong chết tiệt, Lam Phong hư hỏng, ngươi đi chết đi."
"Ta chết, ngươi làm thế nào?" Lam Phong cười nói, lực lượng nhỏ của Lâm Tiểu Vũ căn bản đánh không đau hắn.
"Hừ, đem ngươi chôn!" Lâm Tiểu Vũ rất rõ ràng trả lời, đừng tưởng rằng có thể uy hiếp được ta, bổn tiểu thư có rất nhiều tiền.
" Lâm tiểu thư! Xin ngươi tự trọng một chút!" Mộ Dung Thiên Tầm rất không cao hứng nói.
" Ai cần ngươi lo, ngươi là gì của ta?" Lâm Tiểu Vũ lại không chút nào nể tình nói.
Mộ Dung Thiên Tầm tiến lên từng bước, không chút nào yếu thế nói :" Ngươi làm cái gì ta không quản, nhưng mà ngươi không được động tay động chân trên người A Phong."
"Ta động tay động chân trên người hắn mắc mớ gì tới ngươi, hắn không nói, ngươi nói cái gì?"
Lam Phong quát bảo ngưng lại nói :" Được rồi, đừng nói nữa! Lâm Tiểu Vũ, chuyện này định như vậy, ngươi trở về huấn luyện đi. Mộ Dung Thiên Tầm ta có chút muốn nói chuyện với cô, cô có thể ra ngoài cùng ta một chút không?"
"Trở về thì trở về!" Lâm Tiểu Vũ biết điều ly khai.
Mộ Dung Thiên Tầm gật gật đầu, lên tiếng :" Ân!"
" Cái kia, Phỉ nhi tiểu thư, phiền toái cô nói cho Ngả Mễ Lệ lão sư một tiếng, ta cùng Mộ Dung Thiên Tầm đi ra ngoài một lát." Lam Phong ban đầu nghe được tên của Phỉ nhi cho nên liền nói với nàng, bởi vì hắn hoàn toàn không biết tên của các thiếu nữ khác trong lớp Ngả Mễ Lệ, hoàn toàn không nhận biết.
" Các ngươi đi đi, ta sẽ báo với lão sư!" Phỉ nhi nhìn hai người nói.
...
Trên con đường mòn trong sân trường vắng lặng, Lam Phong và Mộ Dung Thiên Tầm sóng vai đi cùng nhau.
Lam Phong dừng bước, nhìn về phía trước, thản nhiên nói :" Mộ Dung Thiên Tầm, ta nghĩ có chuyện, chúng ta phải nói rõ ràng.
Lam Phong thản nhiên cười khổ nói :" Ta rất rõ ràng, cô muốn bảo vệ ta, chiếu cố ta, coi ta như là đệ đệ, nói thật, ta cũng rất thích cái chuyện có người quan tâm này. Nhưng mà, ta lại không thể không nói cho cô biết, cô sau này không cần phải bảo vệ ta, chiếu cố ta, cũng không nên coi ta như đệ đệ của cô nữa."
"..." Mộ Dung Thiên Tầm không nói gì, chỉ là lẳng lặng nghe, mà hai tay của nàng đã nắm lại rất chặt.
" Ta không phải là Lam Phong của cô, Lam Phong của cô đã chết rồi, không còn trên đời nữa. Cho nên, hiện tại ta cũng không còn cần đến sự bảo vệ và chiếu cố của cô, sau này mọi chuyện ta đều sẽ tự mình đối mặt, cô là cô, ta là ta, chúng ta không còn là tỷ đệ, thậm chí không phải là bằng hữu nữa. Cô đã làm cho ta không cách nào coi cô là bằng hữu nữa, chúng ta sau này không nên gặp lại nhau." Lam Phong cũng không sợ nói ra sự thật, bởi vì sẽ không ai nghĩ rằng đã là sự thật, chỉ biết là Lam Phong đã thay đổi thành một người khác, không muốn có quan hệ với Mộ Dung Thiên Tầm.
"Vì cái gì? Ta là bỏ qua vài năm, không có chiếu cố ngươi, không có bảo vệ ngươi, nhưng mà ta có thể sau này bù đắp, vô luận ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi. Ngươi vì cái gì còn muốn phân rõ giới hạn với ta, thậm chí cả gặp mặt cũng không chó." Mộ Dung Thiên Tầm nỗ lực không để cho mình rơi lệ, nhưng mà vẫn nhịn không được chảy xuống, nàng không nghĩ tới Lam Phong lại muốn tuyệt giao với nàng, chẳng lẽ những ngày cố gắng của nàng hắn không nhìn thấy sao?
" Mộ Dung Thiên Tầm, cô có phát hiện hay không, tình cảm của cô quá mức chấp nhật, đã xuất hiện tình huống của bệnh trạng." Lam Phong hồi đáp.
" Ngay cả ngươi cũng nói ta biến thái, ta chẳng lẽ đối tốt với ngươi một chút cũng không được sao?" Mộ Dung Thiên Tầm nhịn không được bi phẫn nói, người khác có thể nói nàng, nhưng mà Lam Phong lại không được.
" Không phải biến thái, là bệnh trạng! Đó là một loại bệnh tâm lý, ta không biết nên trị liệu như thế nào, cho nên chúng ta tốt nhất tách ra một đoạn thời gian, sau này nếu cô có thể khống chế, đến lúc đó chúng ta lại trở thành bằng hữu." Lam Phong là chuyên gia thôi miên, đối với vấn đề tâm lý là có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng mà, lúc đó hắn chỉ nghiên cứu thôi miên như thế nào, còn vấn đề trị liệu thì hắn hoàn toàn không để ý tới.
Mà loại tình huống này của Mộ Dung Thiên Tầm, đã thuộc loại nghiêm trọng, lại không biết nàng là như thế nào sinh ra, cho nên hắn bất lực, chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất - thời gian có thể hòa tan hết thảy, cũng có thể trị liệu hết thảy.
" Bệnh tâm lý?" Mộ Dung Thiên Tầm không hiểu từ này, nhưng mà lại chú ý đến câu nói kế tiếp của Lam Phong, vì thế nói :" Vậy có phải hay không sau khi tách ra một đoạn thời gian, ngươi cũng không hạn chế ta và ngươi gặp mặt nữa?"
"Ừ!" Lam Phong gật gật đầu.
" Chúng ta đây tách ra bao lâu?"
Lam Phong thản nhiên nói :"Ba năm! Đây là thời gian ngắn nhất, đến lúc đó ta xem tình huống, nếu cần thiết, chúng ta tiếp tục tách ra một đoạn thời gian nữa."
"Ba năm thì ba năm, không cho ngươi quên những gì hôm nay ngươi nói." Mộ Dung Thiên Tầm vội vàng nói, ba năm cũng tốt, chung quy so với không có cơ hội tốt hơn, nàng biết nếu kiên trì tới cùng, Lam Phong có thể sẽ nói vĩnh viễn. Đó là điều nàng không thể tiếp thụ.
"Vậy ta đi trước, cô trở về đi!" Lam Phong sau khi nói xong liền rời đi.
Ba năm, kỳ thật là một cái lý do, bệnh tâm lý cũng không phải dễ trị như vậy, có lẽ ba năm này Mộ Dung Thiên Tầm sẽ khôi phục, nhưng mà cũng có khi không hề có biến hóa, thậm chí còn nặng thêm.
Sự tình phát triển như thế nào, phải nhìn xem trong thời gian này có chuyện gì phát sinh.
Chỉ hiện tại Lam Phong không có cách nào, chỉ có thể kéo dài thời gian dài được chút nào hay chút đó, đến lúc ba năm sau, hắn đã mười tám tuổi, có thể trốn đi, không đúng, là xông xáo thế giới.
Khi đó, xác suất Mộ Dung Thiên Tầm có thể tìm thấy hắn là bằng không.
Có vẻ như, đây là hành vi rũ bỏ trách nhiệm của Lam Phong... .
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo